Nguyên tác: Mộc Dật
Xào nấu: chimcanhcut Nguồn:Sưu Tâm
Nữ tử kia chạy loạn khắp nơi, mấy tên gia đinh thì có vẻ luống ca luống cuống như không biết có nên ra sức bắt lấy không, thành ra mãi không bắt nổi. Lúc này Miêu Triết nghe thấy tiếng động cũng đã xuất hiện, y quát lớn một tiếng, vọt lên không trung chộp lấy nữ tử đó gọn gàng như chim ưng bắt gà, nha hoàn ở bên cạnh vội đưa một chiếc áo khoác lên, Miêu Triết choàng chiếc áo lên người nữ tử đó.
Miêu Triết tức giận quát:
- Nàng có phải là điên rồi hay không? Đêm hôm khuya khoắt còn bày trò gì nữa đây?
Lúc này Dương Thiên Sở mới được Tống Vân Nhi bỏ tay che mắt ra, diễn biến vừa rồi đều do nàng thuật lại. Còn chưa kịp than khổ vì cô tiểu thư khó tính thì đã giật mình kinh hãi, nữ nhân kia không ngờ lại là nhị phu nhân, hai bên chia tay chưa tới nửa giờ, sao đã xảy ra sự tình này.
Nhị phu nhân cứ như không hề nhận ra Miêu Triết, không ngừng vùng vẫy la hét trong lòng y:
- Ngươi buông ta ra, mau buông ta ra, ta muốn uống nước, ta sắp chết khát rồi. Có buông ta ra không, ngươi muốn hun chết ta sao, trời nóng thế này chùm cái chăn kia lên người ta làm gì?
Đại phu nhân rảo bước đi tới, tát cho nhị phu nhân một cái, nghiêm giọng nói:
- Ngươi còn thấy chưa đủ mất mặt sao? Lão gia, người sao còn chưa mau đem cô ta về phòng đi, ta đã nói rồi không thể cho cô ta ra ngoài được, nhưng lão gia lại mềm lòng. Giờ thì nhìn đi, Miêu gia còn thể diện gì nữa không?
Miêu Triết không phản bác lại nửa lời, liền ôm nhị phu nhân đi nhanh về phòng.
Miêu Nhu ra tới nơi thì Miêu Triết đã bắt được nhị phu nhân rồi, thấy cha mình bế mẹ đi cũng chuẩn bị đi theo, nhưng bị đại phu nhân quát:
- Đứng lại, người định làm gì, cái nhà này còn chưa đủ loạn sao?
Miêu Nhu quay ngoắt người lại, nói lạnh như băng:
- Bà nhìn mà không biết làm gì hay sao? Mẹ tôi có chuyện đương nhiên tôi phải theo rồi.
Đại phu nhân thoáng một chút ngỡ ngàng, có vẻ như không ngờ Miêu Nhu dám đốp chát lại với mình, nhưng giây lát sau tức thì nổi giận:
- Ngươi.. ngươi dám ăn nói như thế với ta?
Khuôn mặt xinh đẹp sắc cạnh của nàng từng đường nét lúc này đều lộ vẻ cứng rắn mạnh mẽ, nhìn thẳng vào mắt đại phu nhân như nhìn một người hoàn toàn xa lạ:
- Tại sao ta lại không dám? Ta đi thăm mẹ của ta, bà là ai mà cản ta? Bà là cái gì chứ?
Miêu Nhu nói xong cũng chẳng thèm để ý tới đại phu nhân tức tới mức run bần bật, mặt xám xịt ở đằng sau, đi theo Miêu Triết tới lầu của nhị phu nhân, sau đó vào phòng đóng cửa lại.
Bốn người Dương Thiên Sở đứng ở bên xem thùy chung không hề nói gì, mà cũng không thể nói gì.
Nhìn sang bên tam phu nhân cũng y như vậy, không nói không rắng, cũng chẳng xen tay vào, cứ như người ngoài vậy, trên mặt không hề lộ ra chút tình cảm nào, một sự dửng dưng tới lạnh lùng.
Ở trong phòng đại phu nhân vẫn còn đang kêu gào hò hét, đại phu nhân phất tay bảo mọi người giải tán, nói nhị phu nhân đã bị điên. Đám hạ nhân cũng rất biết khôn, vừa rồi thấy đại tiểu thư cãi lại đại phu nhân không nể nang gì, biết đại phu nhân đang bốc lửa trong lòng, sớm đã tránh thật xa bà la sát này rồi.
Đại phu nhân giận tới mức không để ý tới nhóm Dương Thiên Sở, quát tháo một hồi xong thì trở về thẳng phòng của mình.
Tam phu nhân thấy mọi người giải tán cả rồi, cũng đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện bốn người Dương Thiên Sở vẫn đứng nguyên tại đó, nhỏ giọng nói:
- Tống sư gia…
Dương Thiên Sở hơi giật mình, vì vừa rồi hắn đang chú ý quan sát biểu hiện của tam phu nhân. Với lại nhà người ta xảy ra chuyện mà bọn hắn đứng trơ mắt ra như xem diễn trò quả không được hay.
Dương Thiên Sở ho khẽ một tiếng lảng đi, thầm than hi vọng không làm nàng ta hiểu lầm. Đang định quay trở lại phòng thì Tống Vân Nhi lẩm bẩm:
- Nhị phu nhân bị làm sao vậy nhỉ? Vừa rồi không phải còn khỏe sao?
Không ngờ câu này bị tam phu nhân thính tai nghe thấy, nàng hỏi ngay:
- Ồ, nói vậy Tống tiểu thư vừa gặp nhị phu nhân sao?
Tống Vân Nhi biết mình lại lỡ mồm nữa, vội ngậm miêng không dám nói nữa. Dương Thiên Sở bình tĩnh nói:
- Nhị phu nhân tới trước tam phu nhân một lúc, hỏi qua chúng tôi việc phá án tiến triển gì không. Lúc đó quả thực vẫn còn rất tinh táo.
Tam phu nhân khẽ mỉm cười tỏ ý đã hiểu, nói:
- Ra vậy, thật ra cũng đâu có gì, vì trong cái nhà này bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra được …
Tựa như cảm thấy mình đã nói lời không nên nói, tam phu nhân vội đổi đề tài:
- Tôi về phòng trước, nếu cần chuyện gì Tống sư gia cứ gọi.
Tiếp đó hai bên ai về chỗ người nấy.
Khi bốn người Dương Thiên Sở đi về tới phòng thì tiếng la hét náo loạn của nhị phu nhân đã ngừng lại, không biết đã tỉnh táo lại rồi hay do bị Miêu Triết cho uống thuốc. Vừa rồi đúng là nhị phu nhân có chút bất thường, tự nhiên tới đến nói cho hắn bao nhiêu chuyện? Thế nhưng lời nói có vẻ bình tĩnh tỉnh táo, không giống loạn trí gì cả .. hơn nữa câu cuối cùng nhị phu nhân bỏ lại chẳng lẽ ám chỉ chuyện này? Nhị phu nhân đã biết trước sao?
Còn đang cân nhắc những khả năng có thể thì Tống Vân Nhi đã đưa ra cao kiến:
- Hay là nhị phu nhân bị quỷ nhập, do hai đứa bé kia trở về …
Dương Thiên Sở bật cười, khẽ vuốt mũi nàng một cái:
- Muội lại mê tín rồi, cái gì mà quỷ nhập với quỷ hiện, thế mà cũng đòi làm nữ bộ khoái.
Tống Vân Nhi vẫn bướng bỉnh nói:
- Vậy ca nói xem tại sao trời lạnh như vậy nhị phu nhân lại kêu nóng, chạy như phát điên khắp nơi? Không phải ít nhất bà ta cũng đã có ý định giết hai đứa bé đó sao?
Dương Thiên Sở hỏi vặn lại:
- Nếu là có quỷ thật thì sao hai đứa bé đó lại không tìm hung thủ thật sự mà ám, nhắm vào nhị phu nhân làm gì?
Tống Vân Nhi tới lúc này đành cãi cùn:
- Ca tin lời bà ta thật sao, biết đâu bà ta chính là hung thủ.
Dương Thiên Sở đột ngột hỏi:
- Vậy muội nói xem nhị phu nhân có biết võ công không?
Tống Vân Nhi nghi hoặc lắc đầu:
- Không hề, thậm chí thể chất còn yếu hơn người binh thường một chút.
Dương Thiên Sở gật đầu:
- Thế thì đúng rồi, nhị phu nhân không phải là hung thủ, hoặc chí ít không phải là người trực tiếp giết hai đứa bé đó. Muội quên rồi sao? Hai đứa bé đó bị treo lên xà nhà rất cao, người thường không thể đưa chúng lên đó được, mà ta quan sát kỹ ở hiện trường không hề có dấu vết đồ vật di chuyển, trên xà nhà bám bụi không có dấu vết có vật gì như thang được bắc vào cả. Chứng tỏ hai đứa bé đó bị treo trực tiếp lên, nhị phu nhân làm được chuyện đó thì phải nói là gần như không thể. Còn nữa, khi đó nhị phu nhân còn cùng ba người nữa chơi mạt chược cơ mà, khả năng là hung thủ càng ít hơn.
Vương Dịch cũng lên tiếng xác nhận:
- Lúc đó đại nhân cũng sai thuộc hạ dựng lại hiện trường, thuộc hạ phải kê hai chiếc bàn lớn mới có thể với tới cái xà đó, nên nếu nói nhị phu nhân tranh thủ thời gian ra ngoài giết hai đứa bé đó cũng không thể bởi quá ít hời gian để sắp xếp.
Tống Vân Nhi đưa ra ý kiến khác:
- Có thể bà ta còn có tòng phạm..
Mọi người ngồi bàn luận, chỉ có Trương Tường Vũ đứng ở cửa sổ quan sát bên ngoài, nhìn thấy Miêu Triết và Miêu Nhu từ lầu nhị phu nhân đi ra, thở dài một tiếng:
- Chắc nhị phu nhân ổn rồi, thực ra bà ta cũng hết sức đáng thương.
Dương Thiên Sở thấy Trương Tường Vũ nói vậy cũng đi ra xem, nhìn căn phòng sáng đèn của nhị phu nhân, chẳng hỉểu sao trong lòng hắn cứ trổi lên dự cảm bất tường.
Chẳng bao lâu sau lão quan gia đã sai người mang đồ ăn đêm tới, nhìn qua cũng rất đầy đủ rau cá thịt, bày đầy một mâm, chẳng giống ăn lót dạ chút nào mà cứ như đi ăn tiệc vậy.
Dương Thiên Sở thầm nghĩ, đúng là bày vẽ lại không biết cách, ăn đêm bày ra mấy món hạng nặng thế này thì tội bụng, nếu đổi lại là Tiểu Yến Tử của hắn, chỉ cần vài món bánh trái nhẹ nhàng cũng đủ làm người ta thèm nhỏ dãi rồi.
Bốn người ngồi ở trước mâm nhưng không có ai có vẻ muốn ăn cả, Vương Dịch thì chụp lấy vò rượu trước, mở nút ra hít một hơi khen:
- Thơm! Miêu gia chi có cái này là hay thôi. Mọi người có uống không?
Ba người còn lại đều lắc đầu, Vương Dịch hí hửng nói:
- Vậy lão Vương không khách khí nữa, ta uống hết một mình vậy.
Vương Dịch đang muốn uống đột nhiên bị Dương Thiên Sở giật lấy bình rượu, sau đó rút một cây ngân châm trên đầu Tống Vân Nhi ra thử nhứng vào trong rượu. Cây trâm không hề đổi màu.
Tống Vân Nhi bĩu môi:
- Ca ngốc ạ, cái này chỉ đề mấy thứ độc vớ vẩn được thôi. Trên giang hồ có hàng trăm loại độc dược, có cả thứ không mùi, không màu, không vị, uống vào không có gì khác thường, nhưng ba ngày sau lăn ra chết.
Dương Thiên Sở là dân học hóa, đương nhiên hắn am hiểu chuyện này còn hơn cả hạng giang hồ nửa mùa như Tống Vân Nhi, nhưng hắn vẫn cẩn thận thử bởi nếu bởi chẳng may đúng là thứ “chất độc vớ vẩn” thì hắn chết quá oan uổng sao.
Vương Dịch lấy lại bình rượu cười nói:
- Thuộc hạ không sợ chất độc, mà nếu có sao cũng có mọi người trả thù rồi.
Bình rượu vừa kề lên miệng, lại đến lượt Trương Tường Vũ chặn lại:
- Lúc nãy nhị phu nhân có nói chúng ta đừng nên ăn no uống say, Vương đại ca, huynh uống hạn chế một chút.
Dương Thiên Sở gật đầu hài lòng, tên tiểu tử Trương Tường Vũ này rất tinh nhanh nhạy bén, sau này chắc chắn trở thành trợ thủ cực kỳ đắc lực của hắn.
Lúc này thoáng nghe bên ngoài có người nói chuyện, Trương Tường Vũ lập tức đứng dậy ra cửa sổ nhìn, rồi thông báo lại là tam phu nhân và Miêu Nhu tới.
Dương Thiên Sở liền mở cửa đi ra, tam phu nhân trông thấy vội nói:
- Thật là ngại quá, tới giờ này rồi còn làm phiền mọi người.
Miêu Nhu khinh thường liếc tam phu nhân:
- Nếu bọn họ còn chưa ngủ, ta đã có thể gặp họ được chưa?
Tam phu nhân nói:
- Tống sư gia, Nhu Nhi có việc muốn gặp mọi người. Nhưng tôi sợ làm phiền sư gia và các vị nghi ngơi nên vừa rồi có nói để tới ngày mai hãy quay lại tìm.
Miêu Nhu chẳng thèm để ý tới ai, đi thẳng vào trong phòng, nhìn thấy mâm rượu thịt ở trên bàn, nói:
- Xem ra đúng là ta làm phiền mọi người rồi, Tống sư gia, ta có việc muốn nói, ngài không phiền chứ?
Dương Thiên Sở cười nói:
- Không phiền dù sao chúng tôi cũng định thức đêm canh chừng, có thể người trò chuyện càng tốt.
Tam phu nhân thấy Dương Thiên Sở nói thế rồi chỉ đành lùi xuống lầu dưới.
Dương Thiên Sở nhìn Miêu Nhu thấy vẻ kiêu ngạo thường ngày đã bị thay bằng sự buồn bã lo âu, nhớ tới vừa rồi nàng cự lại đại phu nhân, đột nhiên cảm thấy cô nương này ngoài kiêu ngạo vẫn còn có tính cách riêng, vì nương thân của mình không ngại đắc tội với đại phu nhân mà ngay cả cha nàng cũng phải nể mặt. Xem ra cô nàng này ngoài khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn có chỗ đáng yêu khác.
Miêu Nhu thấy tam phu nhân đi rồi, chủ động đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống chủ vị nói:
- Mọi người đừng đứng cả nữa, ngồi xuống cả đi.
Lời nói có vẻ lịch sự hơn một chút nhưng vẫn y nguyên tác phong của đại tiểu thư. Dương Thiên Sở cũng ra hiệu mọi người ngồi xuống xem nàng có điều gì muốn nói.
Miêu Nhu đợi mọi người ngồi cả xuống rồi mới bắt đầu:
- Sáng sớm ngày mai là ta phải đi rồi. Nếu không phải vì mẹ ta bị hàm oan và vì hai tiểu đệ bất hạnh qua đời. Ta cũng chẳng bao giờ muốn trở lại cái nơi này. Ngày mai ta đi muốn mang cả mẹ và đệ đệ đi cùng, cho nên ta muốn nhờ Tống đại ca và Tống tiểu thư giúp cho.
Câu nói này của Miêu Nhu làm cả bốn người tưởng chừng mình nghe nhầm, cô nương kênh kiệu này không ngờ gọi hắn một tiếng Tống đại ca, thật đúng là không cần đến phật không thắp hương.
Dương Thiên Sở không đưa ra ý kiến ngay mà hỏi lại:
- Vì sao Miêu tiểu thư lại muốn đưa cả nhị phu nhân và Miêu thiếu gia đi cùng? Mà ta thì có thể giúp được gì cho tiểu thư đây?
Miêu Nhu lại nhẹ nhàng nói:
- Tống đại ca gọi muội một tiếng Nhu Nhi hoặc như muội được rồi, cũng như đại ca gọi Hiển đệ vậy.
Sức đề kháng của ‘Tống đại ca’ với nữ nhân là cực kỳ yếu ớt, đợi cho hắn gọi một tiếng Nhu Nhi, Miêu Nhu mới bắt đầu nói tiếp:
- Mẹ có kể Tống đại ca là người thông minh, vậy chắc cũng đã hiểu vũng nước trong đại viện Miêu gia này nông sâu thế nào. Muội sống ở đây gần mười bảy năm, đã hiểu tới chân tơ kẽ tóc, giờ gả tới nhà chồng thì càng thấu hiểu hơn nữa, nhà càng lớn gia thế càng hiển hách, càng không thể dung nạp được những nữ tử đơn thuần lương thiện sống ở bên trong. Mẹ của muội dù miệng lưỡi cay độc, nhưng kỳ thực tâm địa vẫn rất đơn thuần. Muội nói thế có lẽ mọi người sẽ cười, một người mà ngay cả hai đứa bé chưa tròn tuổi cũng muốn gì thì sao có thể xưng là đơn thuần thiện lương được. Điều muội muốn nói là chính vì mẹ quá thiện lương mà trở thành vật thế mạng cho hung thủ thật sự.
Dương Thiên Sở không ngờ rằng một tiểu cô nương mười mấy tuổi đầu lại nhìn vấn đề một cách sâu sắc như vậy, nói chuyện rõ ràng mạch lạc, phân tích hợp lý. Giống như Tống Vân Nhi vấn đề dạng này này chỉ có những nữ nhân sống trong những nơi vườn rộng nhà sâu mới có thể thể nghiệm được.
- Ý muội nói là có người muốn mượn tay nhị phu nhân để giết hai đứa bé?
- Chẳng lẽ còn không phải, muội muốn nhắc huynh, nếu huynh nghĩ mẹ muội là hung thủ thì huynh lầm to rồi, hơn nữa hung thủ không phải chỉ nhằm vào hai đệ đệ đáng thương kia, mà còn muốn thông qua chúng khơi lên bão tố càng lớn hơn nữa.
Miêu Nhu nói thẳng thứng:
- Được rồi, mọi không muốn nói nhiều nữa. Con người muội thích thẳng thắn, có gì nói đấy. Trước có điều gì không phải với đại ca và tiểu thư, muội xin bồi tội ngay tại đây. Muội tin vào con mắt nhìn người của mình, muội cho rằng mình sẽ không nhìn nhầm, mong đại ca và tiểu thư có thể giúp muội. Muội nhất định phải đưa mẹ và đệ đệ di, nếu đệ họ tiếp tục còn ở lại đây chỉ sợ lần này muội đi là lần gặp mặt cuối cùng rồi.
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 12:13 PM.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Nguyên tác: Mộc Dật
Xào nấu: chimcanhcut Nguồn:Sưu Tâm
Dương Thiên Sở còn chưa có cơ hội kịp bày tỏ thái độ gì, thì dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng thét chói lọi của nữ nhân. Miêu Nhu là người đứng dậy đầu tiên, lo lắng vừa sốt ruột nói:
- Lại chuyện gì nữa đây?
Lời vừa dứt, cả mấy người trong phòng cứ như có hẹn trước cùng lúc xông ra ngoài.
Đám người Dương Thiên Sở vừa chạy xuống dưới lầu thì khung cảnh hiện ra trước mắt làm người ta ngây ra như phỗng, nhị phu nhân chẳng ngờ thân thể trần truồng lăn lộn trên đất tuyết, bên cạnh còn đặt một cái thùng nước. Nước ở trong thùng chắc đã bị dùng dội hết lên người rồi, bời vì mặt đất xung quanh đã bị thấm ướt một mảng.
Miêu Nhu vội vàng cởi áo khoác trên người ra lao tới chùm lên người nhị phu nhân, không hiểu nhị phu nhân sức lực ở đâu ra, đẩy một cái làm Miêu Nhu ngã lộn nhào trên mặt đất. Miêu Nhu lại nhanh chóng bò dậy, lúc này tướng công của nàng đã chạy ra, thấy phu nhân và nhạc mẫu của mình ngã trên mặt đất, vội vàng chạy tới đỡ nàng.
Miêu Nhu cựa mình gạt ra:
- Đỡ người ta làm gì? Còn không mau tìm cái gì đó để thiếp giúp mẹ..
Dương Thiên Sở lúc này đã giật mình tỉnh lại, cởi ngay áo khoác ra đưa cho Tống Nhi, nói gấp:
- Vân Nhi mau lên.
Tống Vân Nhi mau chóng chạy tới khoác lên người cho nhị phu nhân. Nhị phu nhân ra sức vùng vẫy, nhưng sao chống lại được người có võ công cao cường như
Tống Vân Nhi. Miêu Nhu vội chạy tới ôm lấy mẹ mình, nhị phu nhân thì tru tréo:
- Mày là đứa con bất hiếu, buông ta ra, các ngươi muốn là ta chết vì nóng sao?
Miêu Triết nghe tiếng ồn đã chạy ra, thay Miêu Nhu ôm chặt lấy nhị phu nhân, tam phu nhân cũng cầm một chiếc áo đi tới, Miêu Triết giật lấy chùm lên người nhị phu nhân. Thấy có mấy hạ nhân đi tới, tam phu nhân liền đuổi tất cả trở về chỗ của mình.
Nhị phu nhân vẫn không ngừng chống cự:
- Buông ta ra! Buông ta ra! Nóng thế này, muốn giết chết người ta à?
Miêu Triết không kìm được lửa giận, xốc nhị phu nhân lên vai, vác như vác đồ đi về phía viện tử của nhị phu nhân. Miêu Nhu vội vàng theo ở đằng sau, nhưng Miêu Triết quay ngoắt người lại, hung tợn quát:
- Con không được theo ta, tất cả đều về chỗ của mình đi, không ai được phép đi theo ta.
Miêu Nhu thấy bộ dạng của Miêu Triết lúc này sao có thể yên tâm để mẹ mình trong tay y được, mặc dù rất sợ hãi nhưng vẫn cố lấy dũng khí hỏi:
- Cha, người định làm gì?
Miêu Triết mắt long lên:
- Ngươi không cần hỏi, cũng không được xen vào. Ta muốn xem xem cô ta hôm nay còn muốn gây ra trò gì nữa.
Miêu Nhu vừa nghe thế lệ hoa ào ào tuôn ra từ trong đôi mắt đẹp, khóc nói:
- Cha, cha cũng là lang trung mà, cha biết mẹ không thể vô duyên vô cớ mà như vậy, chắc chắc có kẻ hại mẹ rồi. Đâu phải lỗi của mẹ, lúc này mẹ đâu còn biết gì nữa.
Đột nhiên có người giọng nói âm lãnh thốt ra một câu, thì ra là đại phu nhân đến từ lúc nào mà không ai để ý:
- Lão gia cứ để mặc cô ta đi, sống cũng được, chết cũng xong. Tự mình làm mất hết thể diện của Miêu gia, còn nói cái gì người này hại người kia hại, hừm rõ rang là mùa đông động đực, phóng túng từ bản chất.
Miêu Nhu giận tới phát run, quanh sang đại phu nhân, giọng cũng trở nên run rẩy:
- Bồ tát dạy bà nói những lời như thế ư, dạy bà đối xử với người ta lúc khốn khó như thế ư? Mẹ ta chết rồi, chẳng lẽ bà được sủng ái ư? Cả ngày lần chàng hạt, nhưng trong miệng lẩm bẩm là kinh phật hay là nguyền rùa người ta?
Đại phu nhân người loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã xuống, tam phu nhân vội đỡ lấy, Miêu Triết quát:
- Nhu Nhi, sao dám ăn nói như vậy với đại nương? Con cũng phát điên rồi sao?
Nhị phu nhân phu nhân thấy mấy người ồn ào tranh cái, tựa hồ hết sức hứng thú, không giãy dụa gì nữa chỉ cười ngây ngốc nhìn.
Đại phu nhân cố hết sức kìm chế cơn giận, quay sang nói với Miêu Triết:
- Lão gia mau đem cô ta nhốt vào phòng đi. Không được ta cho phép không ai được đến thăm nom gì hết, để cô ta tự sinh tự diệt là được rồi.
Miêu Nhu nghe vậy mặt tức thì trắng nhợt, muốn xông lên giành lấy mẹ của mình, nhưng bị Miêu Triết khẽ đẩy một cái, ngã lăn xuống đất, Dương Thiên Sở nhanh tay đỡ Miêu Nhu dậy, chắp tay nói:
- Vốn là chuyện riêng trong nhà của Miêu lão gia, Tống mỗ là người ngoài không nên lắm lời. Nhưng ta là người ngoài cuộc, nhìn sự việc có lẽ tỉnh táo hơn các vị nên cũng muốn nói mấy lời, qua biểu hiện của nhị phu nhân thì rõ ràng có thể thấy nhị phu nhân mắc chứng tật nào đó, thần trí không được bình thường, Miêu tiểu thư nói cũng phải, lỗi này không trách nhị phu nhân được.
Sư gia là chức danh không chính thức, nhưng dù sao cũng là người nhà quan, Miêu Triết phải nể mặt Dương Thiên Sở một chút, vì vậy lấy lại bình tĩnh gật đầu hỏi Miêu Nhu:
- Vậy nếu ta giao mẹ con cho con thì con định làm thế nào đây.
Miêu Nhu biết Dương Thiên Sở chịu đứng ra nói cho nàng là có ý giúp rồi, vì thế nhìn hắn một cái vừa biểu lộ cảm kích vừa có ý nhắc khéo chuyện ban nãy nàng nhờ vả.
Dương Thiên Sở thầm thở dài trong long, vụ án này xem ra phải để xuống hàng thứ yếu rồi, mạng người sống vẫn quan trọng hơn. Mà ông trời cũng thật oái oăm, một kẻ hay mềm long dễ bị tình cảm chi phối như hắn vậy mà ông ta cứ hết lần này tới lần khác đầy cho hắn công việc cần lạnh lùng tỉnh táo không thích hợp với hắn chút nào, kiếp trước thì làm bác sĩ pháp y, tới đây làm hình danh sư gia thì cũng coi như tàm tạm đi, xui xẻo thế nào mà trở thành đề đốc Cẩm Y vệ khét tiếng máu lạnh nữa.
Nhưng giờ không phải lúc để ca than, Dương Thiên Sở cẩn thận lựa chọn lời nói:
- Tống mỗ thấy Miêu gia gần đây xảy ra nhiều chuyện, nhị phu nhân do tâm thần mệt mọi bị đả kích liên tục nên mới thần trí thấ thường như vậy. Có lẽ nên để nhị phu nhân rời khỏi đây một thời gian để đổi không khí, thanh tỉnh lại một chút.
Nói tới đây kín đáo nháy mắt với Miêu Nhu rồi tiếp tục:
- Hơn nữa vừa rồi lời đại phu nhân cũng là do nóng giận nhất thời, phu nhân cũng toàn tâm toàn y vì Miêu gia mà mới vậy. Phu nhân long dạ từ bi, sao có thể đối xử với nhị phu nhân như vậy. Miêu tiểu thư đã nặng lời rồi.
Miêu Nhu sao chẳng hiểu ý, lúc này nàng không nên chuốc thêm kẻ thù làm gì mà hỏng chuyện, vội vàng tới trước mặt đại phu nhân khầu đầu:
- Vừa rồi là hài nhi không đúng, mong đại nương lượng thứ.
Đại phu nhân cơn giận chưa tiêu, chỉ hừ một tiếng không nói gì thêm.
Lúc này phu quân của Miêu Nhu như mới sực nhớ ra điều gì, vội vàng đi lên nói:
- Thái sơn đại nhân, ngày mai chúng con phải trở về rồi, nếu thái sơn tin chúng con, hay để bọn con đưa nhạc mẫu đi cùng, yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian.
Dương Thiên Sở thờ phào, vừa rồi hắn không thể nói thẳng thừng ra được là đưa nhị phu nhân cho Miêu Nhu, vì sợ Miêu Triết sinh nghi, may mà có anh chàng này phối hợp kịp thời, chắc là đã nhận được chỉ thị từ trước của Miêu Nhu rồi.
Miêu Triết còn đang do dự, tam phu nhân đã nói:
- Lão gia, hãy cứ đưa nhị phu nhân về phòng trước đã. Trời đổ tuyết thế này mà cứ đứng đây nói chuyện không tốt cho sức khỏe, lại thật thất lễ với khách.
Ở Miêu gia có lẽ chỉ mình tam phu nhân biết đã biết thân phận thật sự của Dương Thiên Sở, vì thế không dám có chút sơ xuất nào với hắn.
Tam phu nhân dìu đại phu nhân trở về phòng, lúc này Miêu Triết cũng vừa từ chỗ nhị phu nhân trở ra. Miêu Nhu vội đi tới nói:
- Cha, con xin cha. Hãy để con đưa mẹ tới chỗ chúng con đi.
Tam phu nhân mỉm cười nói:
- Nhu Nhi con cũng vất vả cả ngày rồi, hãy để nha hoàn tới chăm sóc cho nhị tỷ thì hơn.
Miêu Triết nghe tam phu nhân nói vậy thì bế nhị phu nhân lên đi thẳng về viện tử của nàng, hai nha hoàn thiếp thân của nhị phu nhân cũng vội vã theo sát.
Miêu Nhu nhìn Miêu Triết đưa mẹ của mình đi, xông tới trước mặt tam phu nhân, quát:
- Cô đã đã vừa lòng chưa? Mẹ ta như vậy rồi cô còn muốn thế nào nữa?
Dương Thiên Sở than thầm, đúng là bản tính khó sửa, đại phu nhân có vai trò lớn nhất Miêu gia thật đấy, có thể sai khiến cả Miêu Triết, thế nhưng tam phu nhân ở bên đá thúng đụng nia mới là nhân vật đáng gờm nhất, có thể tác động lên bất kỳ ai. Miêu Nhu bỏ qua tam phu nhân, sợ việc này không thành.
Tam phu nhân chẳng để ý thái độ của Miêu Nhu, cứ như giếng cổ ngàn năm bình lặng thâm trầm, không vui không giận nói:
- Nhu Nhi, con đừng giận, ta cũng chỉ muốn tốt cho nhị tỷ và con thôi, đợi lão gia trở về mọi người lại cùng bàn bạc.
Nói rồi đi tới bên cạnh đại phu nhân, nhũn nhặn nói:
- Đại phu nhân cũng về nghỉ thôi, gần đây sức khỏe phu nhân không được tốt, ngủ không yên, cứ dày vò thế này sao khỏe lên được chứ?
Nha hoàn vội đỡ đại phu nhân trở về phòng, lúc này Miêu Triết cũng vừa từ chỗ nhị phu nhân trở ra. Miêu Nhu vội đi tới nói:
- Cha, con xin cha. Hãy để con đưa mẹ tới chỗ chúng con đi.
Tam phu nhân lại nói:
- Xem ra hôm nay không ai ngủ được nữa rồi, mọi người tới đại sảnh nói chuyện đi, đừng đứng mãi giữa trời lạnh nữa. Thiếp đã sai hạ nhân đưa lò sưởi tới đó rồi, mọi người tới trước làm ấm người đi, để thiếp xuống bếp bảo đầu bếp nấu chút cháo gì đó cho mọi người.
Miêu Triết gật đầu hải long:
- Tiểu Tiểu nói phải lắm, có chuyện gì chúng ta tới đại sảnh cùng bàn bạc. Ta cũng mệt lắm rồi, nàng nói với nhà bếp nấu cho ta chén canh. Tiêu Tiểu nàng thật vất vả.
Tam phu nhân đáp lại bằng nụ cười quen thuộc, nói:
- Đó là phận sự của thiếp, mọi người đi trước đi, thiếp xuống nhà bếp.
Đại gia đi tới đại sảnh, còn chưa kịp ngồi xuống, Miêu Nhu đã tới trước mặt Miêu Triết, thiếu một nước quỳ xuống cầu xin nữa thôi:
- Cha, giao mẹ cho con, con xin cha đó.
Miêu Triết mệt mỏi ngồi xuống ghế, hết nhìn qua nữ tế lại nhìn nhóm Dương Thiên Sở, suy nghĩ một lúc rồi mới nói:
- Được rồi, con muốn dưa đi thì cứ dưa đi đi. Có lẽ hôm đó ta đánh nàng cũng quá tay mất rồi, trong lòng nàng đau khổ không chịu nổi nên mới.. được, con đưa đi cũng tốt.
Miêu Nhu mừng rỡ vô cùng, nước mắt lại chảy ra. Dương Thiên Sở nhìn cũng mừng thay cho nàng.
Lúc này tứ phu nhân mặc một chiếc áo choàng lông cừu đi đến, vẻ xanh xao yếu đuổi, hai cánh môi nhợt nhạt thế nhưng không làm giảm chút nào nhan sắc của nàng, ngược lại càng khơi dậy trong nam nhân bản tính bao bọc che chở. Miêu Triết thấy tứ phu nhân đi tới, vội hỏi:
- Nàng thức dậy làm gì? Ngoài trời tuyết lớn như thế, sức khỏe của nàng làm sao mà chịu được.
Tứ phu nhân nhoẻn miệng cười không đáp, khẽ thi lễ với mọi người xong mới nói:
- Vừa rồi thiếp thức dậy ra ngoài, vừa khéo nghe thấy tam tỷ nói mọi người tới đại sảnh bàn bạc chuyện của nhị tỷ, vì thế thiếp cũng muốn tới xem sao.
Miêu Triết lo lắng nhìn dáng vẻ yêu ớt Tuyết Nhi, nói:
- Nàng về nghỉ đi, chúng ta bàn bạc xong cả rồi. Ngày mai tới y quán cùng ta kiểm tra cẩn thận một chút, tinh thần của nàng sao ngày càng không tốt như vậy?
Tuyết Nhi gật đầu, nhưng chưa kịp đi thì tam phu nhân Tiểu Tiểu đã tới.
Tam phu nhân thấy không khí yên lặng kỳ quái trong phòng, liền lên tiếng trước:
- Mọi người có thấy lạ không? Đã qua canh ba rồi, sao hôm nay không có chuyện gì xuất hiện.
Tam phu nhân nói chuyện gì ở đây là là nói tới hai còn quỷ nhỏ, nhưng vì có Tuyết Nhi ở đây nên mới ý tứ nói vậy.
Nhưng Miêu Nhu chẳng khách khí gì hết:
- Chắc con quỷ đó bận trong bận ngoài, nên không có thời gian ra gây chuyện.
Dương Thiên Sở nghe ra ngay cô nàng Miêu Nhu này đang chỉ chó chửi gà, tam phu nhân thông minh như vậy sao chẳng biết, nhưng chỉ mỉm cười mà thôi. Nàng đi tới bên Tuyết Nhi ân cần nói:
- Nếu muội dậy rồi thì để ta bảo hạ nhân đun nóng thuốc cho muội uống, muội uống xong rồi nghỉ ngơi cho thật tốt, ngủ say một giấc thôi cũng tốt cho sức khỏe nhiều lắm đó.
Tứ phu nhân yếu ớt mìm cười, cảm kích nói:
- Mấy ngày qua đúng là làm phiền tam tỷ quá nhiều rồi, làm liên lụy tới cả mọi người, khiến chẳng ai được nghỉ ngơi cả.
Dương Thiên Sở thầm nghĩ, nhị phu nhân đúng là bị ghen tị che mất lý trí, Tuyết Nhi nhìn thế nào cũng chỉ thấy là nữ nhân đáng thương, không thấy có chút ngang ngược vô lý nào như nhị phu nhân nói.
Tam phu nhân đỡ tứ phu nhân dậy, nói:
- Muội cứ về phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi, người trong nhà cả mà, muội đừng nghĩ ngợi gì không tốt cho sức khỏe. Đi nào, để ta dìu muội về.
Nói xong, tam phu nhân cẩn thận đỡ tứ phu nhân dậy, gật đầu thi lễ với mọi người rồi rời đi.
Miêu Nhu cũng đứng dậy nói:
- Cha, con đi thăm mẹ đây.
Miêu Triết chỉ uể oải gật đầu, Miêu Nhu rảo bước đi nhanh ra cửa, chàng nữ tế lật đật chạy theo đằng sau.
Mọi người đi hết cả rồi, Miêu Triết mới khách khí nói vài câu tạ lỗi với bốn người Dương Thiên Sở, hỏi qua loa về vụ án, rồi cáo từ đi nghỉ.
Dương Thiên Sở cũng trở về phòng, nhưng những chuyện la liên tiếp xảy ra làm đầu óc hắn bị kích thích cao độ chẳngg tài nào ngủ được..
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 12:14 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Nguyên tác: Mộc Dật
Xào nấu: chimcanhcut Nguồn:Sưu Tầm
Hửng đông, Dương Thiên Sở tỉnh lại trước tiên, trừ Tống Vân Nhi ngủ trên giường, ba nam nhân còn lại hoặc gục trên bàn như Trương Tường Vũ, ngồi tựa vào ghế như Dương Thiên Sở hoặc là lăn ngay ra đất như Vương Dịch, nhưng tất cả đều ngủ rất ngon.
Dương Thiên Sở đứng dậy, tuy chỉ ngủ một chút nhưng tinh thần hắn rất tỉnh táo phấn chấn, có điều toàn thân đau nhức êm ẩm, xem ra Tống Vân Nhi nói không có sai, chẳng thể ỷ lại vào nội công khí công lười vận động được, từ nay phải luyện tập thêm chút quyền cước đơn giản mới được.
Dương Thiên Sở đánh thức mọi người dậy để trở về, Tống Vân Nhi đương nhiên là lén trốn đi nên phải về sớm trình diện, dù ở nhà đã có nha hoàn che dấu cho, nhưng mẹ nàng mỗi sáng đều tới tìm nên không trở về là không xong.
Lúc bốn người rời đi thì cả Miêu gia vẫn còn say giấc ngủ, ngay cả tam phu nhân cũng chưa dậy, đó là do hậu quá của buối tối bận rộn hôm qua. Dương Thiên Sở cũng không muốn làm phiền, chỉ báo cho quản gia một tiếng rồi trở về.
Dương Thiên Sở và Tống Vân Nhi chia tay ai về nhà nấy. Dương Thiên Sở tới ngoại thư phòng trước, hắn tạm thời chuyển tổng hành dinh của Cẩm Y vệ về đây, mọi công văn thư báo từ các dịch trạm đều gửi trực tiếp tới chỗ này của hắn.
Mở cánh cửa tủ có có hình con cá, nơi chứa những tin báo tối mật, tối khẩn của Cẩm Y vệ, thấy bên trong trống trơn, Dương Thiên Sở yên tâm. Chừng nào chiếc tủ này còn trống, hắn vẫn được an nhàn.
Mọi loại thư từ, văn kiện khác đều được các thư ký quan, trách nhiệm giống như ban giải mã và phân tích tình báo thời hiện đại xem trước. Sau đó đặt lên bàn làm việc của Dương Thiên Sở.
Dương Thiên Sở nhìn qua một lượt, chỉ có tin từ Tô Châu đáng lưu tâm, thiên hộ Cẩm Y vệ Hồ Thiếu Phong không tự mình điều tra xử lý vụ án của Vương Long, mà báo lên triều đình. Còn đối với bên ngoài cũng chỉ lấy lý do Vương Long cậy thế cưỡng ép dân nữ..v..v.. để tạm thời giam giữ. Dương Thiên Sở thầm nghĩ lão già đó nhất định đã đánh hơi thấy mùi nguy hiểm gì rồi nên món mồi ngon như vậy mà lại bỏ lỡ, nhưng dù sao hắn chẳng muốn quản, mà quản không nổi vì đó là chuyện của địa phận Giang Tô rồi.
Tiếp tục ở thư phòng xem xét và xử lý công văn, rồi hắn ngủ quên béng đi lúc nào không biết. Khi tỉnh dậy thì cũng gần tới trưa rồi, cảm giác như ngủ cả một thế kỷ vậy, sực nhớ ra hắn hứa mỗi sáng đi dạo cùng với Tả Giai Âm, vậy mà quên khuấy mất vì thế vội vàng chạy về nội viện tìm nàng.
Dương Thiên Sở tới nội viện, thấy trong phòng khách đặt thêm bốn lò sưỡi, trong phòng chẳng những ấm áp như mùa xuân, mà cũng tràn ngập sắc xuân. Hạ Phượng Nghi, Tả Giai Âm, Lục Nhi, Ngọc Đường Xuyên, Tuyết Lý Mai toàn mỹ nữ phong tình xuất chúng, dung mạo như hoa như ngọc. Các nàng đều áo chẽn bằng lụa Tô Châu, áo ấm bằng gấm Tứ Xuyên, đang ríu rít chuyện trò, oanh yến đua sắc khoe thanh, làm Dương Thiên Sở như lạc vào trong vườn địa đàng.
Dương Thiên Sở đánh tiếng:
- Sao hôm nay mọi người rảnh rồi tụ tập ở đây tán gẫu thế?
Chắc vì lo cho sức khỏe của Tả Giai Âm, nên lò sưởi đặc biệt nhiều, hơn nữa trong sảnh lại đông người, nên gò má mềm mại của các nàng đều đỏ bừng bừng, thậm chí Ngọc Đường Xuân còn đã cởi áo khoác, ngay cả cúc áo cũng đã nới hai chiếc ở gần cổ ra, thấp thoáng có thể nhìn thấy khe núi sâu chết người dưới chiếc yếm hồng nhạt bó sát người.
Dương Thiên Sở theo bản năng đánh giá, ít nhất phải bằng Phi Yến.
Ngọc Đường Xuân thấy Dương Thiên Sở đi vào, nàng vội vàng cái lại cúc áo, mặt đả đỏ càng thêm đỏ.
Dương Thiên Sở cũng vội di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, nhìn thấy trên bàn đặt đủ mọi loại y phục đủ các loại màu sắc, lớn lớn nhỏ nhỏ chắc là chuẩn bị cho em bé.
Lục Nhi thấy Dương Thiên Sở chăm chú nhìn Hạ Phượng Nghi và Tả Giai Âm, biết rằng mấy đêm nay hắn đều ở bên ngoài, cho nên về nhà nhất định muốn thân thiết với các vị tẩu tẩu. Vì thế rất không khéo, chỉ thuận miệng đáp mấy câu rồi kiếm lý do lui ra ngoài.
Lục Nhi đi đương nhiên Ngọc Đường Xuân và Tuyết Lý Mai cũng chẳng có lý do gì mà ở lại, giở hai nàng hoàn toàn tin rằng hắn chuộc thân cho mình chỉ vì Lục Nhi rồi, Tuyết Lai Mai không thất vọng nhiều lắm, nhưng Ngọc Đường Xuân có vẻ héo hon đi nhiều, trước đi đi không khỏi u oán nhìn hắn một cái, rồi mới buồn buồn cáo từ.
Dương Thiên Sở lúc này chẳng để ý nhiều, thấy mọi người vừa đi đã tới ngay trước mặt Tả Giai Âm, áp mặt vào bụng nàng tay khẽ xoa lên đó, nhẹ nhàng nói nói:
- Con gái ngoan, cha hôm nay về muộn không đưa con đi dạo được rồi. Cho cha xin lỗi nha.
Tả Giai Âm vừa thẹn vừa buồn cười, đây hắn ra nói:
- Ai nói với chàng là thiếp sẽ con gái?
Dương Thiên Sở đi tới bên Hạ Phượng Nghi hôn một cái lên má nàng rồi nói:
- Cần gì ai bảo, ta thích có con gái. Nàng nhất định phải sinh cho ta một đại tiểu thư thật xinh xắn.
Lúc đầu hai nàng đều không thích Dương Thiên Sở có hành vi thân mật với mình ở chỗ đông người, thế nhưng sau dần thành quen, thậm chí có chút thích thú, kiêu hãnh khi chứng kiến ánh mắt hâm mộ của mọi người. Tất nhiên chỉ cho phép hắn có hành động nhẹ nhàng không xuồng xã như với Phi Yến.
Hạ Phượng Nghi mỉm cười nói:
- Vậy thì chàng chuẩn bị tinh thần mà thất vọng đi, Kim Linh Thiên Sư đã xem rồi, nhất định Giai Âm tỷ tỷ sẽ sinh cho Dương gia một đại thiếu gia.
Dương Thiên Sở chẳng tin, Tả Giai Âm mới có mang hơn một tháng, dù có đi siêu âm cũng chưa có gì để đoán định nữa là mấy thứ bói toán vơ vẩn vô căn cứ. Thế nhưng hắn chả dại mà nói ra suy nghĩ của mình, Tả Giai Âm dám không nhìn mặt hắn một tháng lắm, vì vậy chuyển đề tài:
- Phải rồi, Phi Yến đâu sao ta không thấy? Lại xuống vườn rồi sao?
Hạ Phượng Nghi lúc này đang sai nha hoàn thiếp thân của nàng là Hạ Linh đi chuẩn bị bữa sáng cho Dương Thiên Sở, Tả Giai Âm trả lời:
- Không phải, Phi Yến nói hôm nay thành tây họp chợ, biết thiếp thích ăn thịt vịt, mà hiện giờ mùa đông đang chính lúc vịt béo ngon nhất, nên chạy ra chợ mùa rồi.
Nói tới đây như hiểu ý Dương Thiên Sở, không đợi hắn hỏi nàng nói thêm:
- Chàng yên tâm, Phi Yến mang theo rất nhiều hộ vệ, dù sao gần đây tình hình cũng yên bình rồi.
Dương Thiên Sở gật đầu, hiện giờ không chỉ có Cẩm Y vệ, Tả Giai Âm cũng cho điều tới rất nhiều đạo sĩ của Thiên Sư giáo. Đương nhiên một tổ chức lâu đời hùng mạnh như Thiên Sư giáo không chỉ có các đạo sĩ chỉ biết vẽ bùa bắt ma, mà đủ các thành phần từ lực lượng chiến đấu, bình báo… thế nên kết hợp với Cẩm Y vệ, có thể nói một chút gió lay cỏ động ở thành Hàng Châu cũng không qua mắt được hắn, đích xác là không cần phải lo cho Phi Yến.
Lúc này Hạ Phượng Nghi đã quay lai, nói với vẻ không vui:
- Thiếp đã bảo nó là để hạ nhân đi mua rồi nhưng nó không chịu, muốn tự mình đi. Không biết đến bao giờ mới đổi được cái tình nha hoàn. Hừm, thật phí công thiếp dạy dỗ.
- Thế mới là Phi Yến, cứ để cho nàng ấy được thoải mái đi.
Dương Thiên Sở khẽ trách Hạ Phượng Nghi:
- Nàng nữa, nhìn cách nói chuyện của nàng đi. Rõ ràng vẫn còn có thói quen coi Phi Yến như cô bé nha hoàn ngày trước, vậy mà còn trách Phi Yến.
Hạ Phượng Nghi cười bẽn lẽn, thói quen đúng là không phải ngày một ngày mai có thể bỏ được, huống hồ Phi Yến gần như thành bản chất mất rồi.
Dương Thiên Sở dịu dàng nắm tay Tả Giai Âm hỏi:
- Âm Nhi! Hôm nay người có mệt không? Nếu mệt nên nghỉ ngơi nhiều vào, đừng quá vật vả, mấy sở thích của nàng tạm thời giảm bớt đi mới được. Có thấy thèm ăn hoa quả chưa? Đáng tiếc thời tiết này chẳng có quả tươi để ăn, đợi mấy tháng nữa hoa quả trong nhà ấm lớn lên rồi, nàng nên ăn nhiều vào, rất tốt cho sức khỏe…
Tả Giai Âm luyện võ từ nhỏ, lại mới mang thai có một tháng còn chưa có biểu hiện gì nên không thấy gì khác thường, phải trả lời những câu hỏi của Dương Thiên Sở làm nàng còn mệt hơn. Nhưng sự quan tâm của Dương Thiên Sở làm trong lòng nàng hết sức ấm áp.
Lúc này Hạ Linh đã thức ăn lên, Dương Thiên Sở xoa bụng nói:
- Sao chỉ có ít thế này, gấp đôi thế này ta ăn không đủ no nữa là.
Hạ Phượng Nghi trả lời:
- Chàng chỉ nên ăn cho đỡ đói thôi, hôm nay Phi Yến nói sẽ làm cơm thật ngon. Tới trưa chàng không ăn Phi Yến lại buồn.
Dương Thiên Sở vỡ lẽ, lại nhớ tới lời màn “nữ nhân luận” của Tống Vân Nhi hôm qua, hắn mới hiểu hết sự chu đáo hiểu lòng người của Hạ Phượng Nghi, Phi Yến luôn tự hào về tài nấu nướng của mình, mà nàng chỉ có mỗi tài năng đó để dựa vào, nên nếu Dương Thiên Sở không ăn thì khỏi nói Phi Yến sẽ buồn thế nào.
Đúng là nếu không có Hạ Phượng Nghi khéo léo điều hòa, thì dù các nàng không tranh đấu gì với nhau thì không khí trong nhà hắn chẳng được dễ chịu như thế.
Nghĩ thế nên Dương Thiên Sở dù ăn không no nhưng trong lòng lại càng vui vẻ.
Ăn xong Dương Thiên Sở đột nhiên nhớ ra một việc, lấy chiếc khăn tay của nữ nhân mà nhị phu nhân đưa cho ra để Tả Giai Âm xem.
Tả Giai Âm đặt trong tay xoa vuốt rồi xem xét cẩn thận một hồi, sau đó đưa cho Hạ Phượng Nghi ở bên cạnh.
Dương Thiên Sở hỏi:
- Dùng con mắt nữ nhân của các nàng đánh giá vật này giúp ta, xem có chỗ nào đặc biệt không?
Hạ Phượng Nghi cũng xem cẩn thận một hồi, rồi nói:
- Chàng muốn hỏi về vấn đề gì đây? Chiếc khăn tay này có rất nhiều điều để nói.
Rất nhiều sao? Dương Thiên Sở suy nghĩ một lát rồi nói:
- Vậy nàng nói xem bông hoa thêu trên chiếc khăn đó có ý nghĩa là gì?
Hạ Phượng Nghi khẽ nhíu đôi mày xinh, nói:
- Cái này thì thiếp không nhìn ra rồi, thiếp chỉ thấy là một loại hoa loa kèn mà các cô nương thỉnh thoảng vẫn thêu thôi, nhờ tới Giai Âm tỷ tỷ vậy.
- Ta lúc đầu cũng nghĩ như vậy thôi, sau này nghe người ta nói mới biết là không phải. Giai Âm nàng có biết không?
Tả Giai Âm gật đầu chắc chắn:
- Không những chỉ biết mà thiếp còn biết rất rõ về thứ Mạn Đà La này nữa cơ.
Dương Thiên Sở ngạc nhiên:
- Biết rất rõ? Nàng nghiên cứu cả về độc dược sao?
Tả Giai Âm trả lời với vẻ rất tự hào:
- Độc dược và tà trùng là hai thứ mà thiếp đắc ý nhất am hiểu nhất, còn hơn cả võ công của thiếp nữa.
Tà và độc? Nghe mà lạnh cả người, đúng là mấy cô vợ của hắn không chút liên quan gì đến hai cái chữ “hiền huệ” gì cả. Sau này phải cần thận hơn mới được, nếu lỡ làm nàng không vui, bị nàng nhỏ một hai giọt gì đó vào thức ăn thì… toi!
Lúc Dương Thiên Sở còn nghĩ bậy nghĩ bạ, thì Hạ Phượng Nghi nói:
- Cô nương này đúng là đặc biệt, đem thứ hoa độc dược thêu lên khăn tay. Đúng là con người phức tạp khó hiểu.
Tả Giai Âm nói đôi mắt nhung huyền biết nói như tỏa sáng:
- Mạn Đà La là loài hoa màu trắng, giống như chiếc loa treo ở đầu cành. Vào ban đêm nó tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu, nhưng lại là một loại độc dược, đặc biệt khi đã kết thành quả. Giống như xà huyết mỹ nhân, khiến người ta yêu thích say mê, nhưng lại không dám tới gần.
Dương Thiên Sở cười nhăn nhó, không hiểu sao có thể nói về độc dược một cách thích thú so sánh đẹp đẽ như vậy, Tả Giai Âm đúng là cô gái kỳ lạ, một quyển sách không bao giờ lật được hết, hắn hỏi:
- Ta cũng biết là nó có độc, nhưng không biết độc tính lớn nhường nào, dùng để làm gì, ăn vào sẽ có biểu hiện thế nào?
Tả Giai Âm say sưa nói:
- Mạn Đà La dùng với lượng nhỏ thích hợp thì là thứ thuốc giảm đau, gây tê. Có thể cuộn vào lá để hút, đắp lên vết thương .. lập tức sẽ không còn đau đớn nữa. Nhiều hơn một chút thì trở thành một loại trí huyễn dược cực kỳ lợi hại, có thể không chế được thần kinh tạo ra ảo giác, nhưng dùng nhiêu hơn chút nữa lại dẫn tới hôn mê sâu và tử vong. Hiện giờ dùng Mạn Đà La cũng đã khá phổ biến rồi, thế nhưng có thể khống chế được liều lượng của nó để tạo nên hiệu quả như mình mong muốn hay không thì rất rất ít người nắm được.
Chẳng hiểu sao cái cách nói của Tả Giai Âm làm Dương Thiên Sở không thoải mái lắm, liền tạm chuyển đề tài:
- Ừm, ta nhớ rồi. Nhưng tại sao một người lại đi thêu cái hoa này lên khăn tay?
Tả Giai Âm cười:
- Thế này thì phải hỏi đại hành gia của chúng ta rồi.
Hạ Phượng Nghi rất biết ăn mặc, nên về phương diện này đúng là một đại hành gia, chỉ nghe nàng cẩn thận phân tích:
- Kỳ thực thêu hoa trên khăn tay cũng không có quy định hay yêu cầu hoặc mang hàm nghĩ gì đặc biệt, thường mang dấu hiệu đặc trưng hoặc là một sở thích của người đó.
Dương Thiên Sở gật đầu, hắn đã thấy trên khăn tay của Hạ Phượng Nghi thêu một con phượng hoàng còn của Phi Yến thêu một con chim én, Tả Giai Âm thì không thêu gì cả, một là nàng không thích lắm mấy đồ làm dáng của nữ nhi, hai là có thích cũng chịu… bảo nàng cầm kiếm thì được, chứ cầm kim thêu chì chỉ giỏi đâm vào tay.
- Nhưng trên chiếc khăn tay này lại rất lạ, bởi vì ít ai thêu hình lớn như thế, và cũng không thêu ngay chính giữa phải thêu ở góc mới đúng. Hơn nữa nhìn các mũi thêu, không hề có sự nâng niu tỉ mỉ như thêu thứ mình thích thú, nó giống như sự tàn phá, tiết giận hay gì đó tương tự, nên các đường thêu mạnh bạo, có điều bông hoa lại rất sống động rất thật, chứng tỏ người này vấn có khả năng kiểm soát rất tốt. Vì vậy bông hoa này có ý nghĩa như sự nhắc nhở gì đó, nhưng bản thân người đó lại không thích làm.
Trước giờ chỉ nghe người ta dựa tranh hoa, thư pháp luận người, không ngờ Hạ Phượng Nghi còn có thể nhìn hình thêu luận tính cánh nữa. Giờ cộng thêm với những điều Tả Giai Âm nói, Dương Thiên Sở đã nắm được phần nào rồi, hôn mạnh lên môi hai nàng mỗi người một cái, cao hứng nói:
- Bây giờ thì ta đã hiểu rồi, nhà có hiền thê đúng là diểm phúc lớn nhất của nam nhân.
Trong khi Tả Giai Âm và Hạ Phượng Nghi vẫn còn xấu hổ thì Dương Thiên Sở lại hưng phấn hỏi:
- Giai Âm này, nếu dùng thứ thuốc chế ra từ Mạn Đà La, liệu có thể khiến người ta có ảo giác, cảm thấy nóng bức trong người, thậm chí ngay giữa trời tuyết mà tưởng chừng như trưa hè không?
- Ảo giác thì chắn chắn rồi, khi đã luyện thành trí huyễn dược thì đều thế cả. Nhưng mà phản ứng chàng nói thì không giông với Mạn Đà La, hẳn tạo ra từ thứ khác.
Tả Giai Âm biết hắn hỏi vì liên quan đến vụ án nên nói:
- Chàng thử kể chi tiết tình hình thế nào đi, biết đâu thiếp có thể đoán ra được.
Dương Thiên Sở vội đem chuyện liên quan tới sự khác thường của nhị phu nhân đêm đó kể ra, tất nhiên tránh đi bí mật cả đại phu nhân như đã hứa.
Tả Giai Âm nghe xong nhíu mày:
- Người nhà trong vụ án chàng kể có người biết y thuật.
Dương Thiên Sở gật đầu:
- Gần như cả nhà đó ai cũng biết hết.
- Thiếp có thể đoán ra chút manh mối, nhưng loại thuốc này có tác dụng rất nhanh, vừa dùng thuốc xong không đi được tới bảy bước đã có phản ứng rồi. Từ tình huống chàng nói mà xét, người hạ độc này cực kỳ am tường, năm rất chuẩn liều lượng, nếu không đã không thể có hiệu quả như thế mà làm người ta chết bất đắc kỳ tử rồi.
Dương Thien Sở hỏi:
- Nói như nàng thì người hạ độc không muốn nhị phu nhân bị chết, mà chỉ muốn người khác cho rằng nàng ta bị điên?
- Thiếp nghĩ là như thế, nếu không thì nhị phu nhân đã chết trong phòng rồi. Tuy thế chất độc này lưu trong người rất lâu, nếu không trừ ra sớm sợ là…
Dương Thiên Sở hơi sốt ruột, không biết Miêu Nhu đã đưa nhị phu nhân đi chưa, nếu không hắn muốn giúp người lại thành hại người mất:
- Tức là nàng nói nhị phu nhân đang lành ít dữ nhiều? Rốt cuộc đó là loại độc gì?
- Có mấy loại độc dược có tác dụng như thế, thiếp phải tự mình xem mới biết chính xác được.
Hạ Phượng Nghi góp ý:
- Không phải tam phu nhân nhà bên đó bảo chàng đưa Giai Âm tỷ tỷ tới đó khám lấy thuốc an thai sao, giờ chàng lấy cớ này cùng tỷ tỷ tới đó là được rồi.
Dương Thiên Sở nghe vậy cao hứng giục:
- Phượng Nghi nói chính phải, Linh Nhi muội tới viện tử của Giai Âm phu nhân lấy thêm áo ấm lại đấy, ta và phu nhân có việc phải ra ngoài…
***
Chú thích chôm ở chương 162 của Nạp Thiếp Ký - Mộc Dật do ****** dịch. Đúng hay sai là tại bác Thanh Phong nhá:
Trí huyễn dược (hay thuốc gây ảo giác) ngày nay là loại hợp chất hóa học có thể làm cải biến tư duy tình cảm của con người, ức chế hệ thần kinh... Đó là những loại thuốc thuốc nhóm ma túy mạnh, như hợp chất MDMA, LSD, DMT, MDA, PCP... Thường sau khi sử dụng 30 phút sẽ có tác dụng. Triệu chứng là nở con ngươi, huyết áp tang, run rẫy, phản xạ mạnh, có ảo giác khác thường, không phân biệt được hiện tại và hư ảo, có cảm giác hòa nhập vào vũ trụ... Khoái cảm thường ngắn sau đó dẫn tới những biểu hiện xấu, ví dụ cảm giác xui xéo, bị chương ngại về tri giác, vọng tưởng, chương ngại về tình cảm, bao gồm cả những cảm giác buồn rầu, bức rức, hay có những biểu hiện khác tính người.
Những hợp chất ma túy trên thường đường bào chế thành thuốc lắc, ví dụ như ecstasy (Hồng Phiến), được tổng hợp từ năm 1912 với tên khoa học là 3,4-methylen dioxymetamphetamin (MDMA), đây là dẫn xuất của amphetamin được dùng nhiều từ thập niên 1980. Thuốc dùng chủ yếu qua đường uống. Vào khoảng cuối thập niên 1970, MDMA được một số bác sĩ chuyên khoa tâm thần Hoa Kỳ cho sử dụng như một phương thức điều trị hỗ trợ liệu pháp tâm lý. thuốc được trình bày dưới dạng viên nén, viên nang chứa 200mg chất MDMA. Ecstasy còn có tên là "viên thuốc tình yêu", EX, E, XTC, Adam, MDMA, Shamalow. Giới sử dụng gọi là "thuốc lắc" (dance pill) vì thường dùng trong các hộp đêm, vũ trường. Do tác dụng của thuốc, họ nhảy múa không biết mệt mỏi. Tác dụng đối với cơ thể rất đa dạng: làm tăng nhịp tim và tăng nhiệt độ cơ thể, thậm chí gây tình trạng mất nước cấp kèm trụy tim mạch. Có trường hợp tử vong do tăng nhiệt độ cơ thể ác tính, viêm gan trầm trọng và ngưng tim.
Về mặt tâm thần học, thuốc lắc nguy hiểm vì là tác nhân gây những cơn hoảng sợ, trầm cảm và bệnh tâm thần, đặc biệt càng dễ xẩy ra đối với những người có nhân cách dễ bị bệnh. Sự tiêu thụ ecstasy thường được kết hợp với các chất khác như rượu, cocain hoặc cần sa, nhằm phát huy tác dụng, kéo dài tác dụng hoặc giảm bớt tác dụng phụ. Ecstasy còn gây cảm giác thích hoạt động xã hội, dễ tiếp xúc với mọi người, tạo cảm giác hưng phấn. Tuy nhiên tác dụng phụ của chất này có thể dẫn đến chết người. Tác dụng phụ nhẹ thì có cảm giác khó chịu, vã mồ hôi, khô miệng. Khi dùng nhiều hơn 150 mg có nguy cơ chết người. Dùng nhiều lần sẽ có nguy cơ tim mạch, rối loạn tâm thần: vật vã, cơn kích động hoảng sợ, rối loạn tính khí và có biểu hiện tâm thần ảo giác.
Loại thuốc đặc biệt nguy hiểm nữa là LSD, (d-diathylaminde de l' acide lysergique), xuất hiện xuất hiện năm 1938 tại Thụy Sĩ. Ðây là một dẫn xuất bán tổng hợp của acide lysregic, có tác dụng gây ảo giác, rối loạn tâm thần, thậm chí gây ra tình trạng bị tâm thần. Thuốc sẽ gây một số phản ứng như cao huyết áp, tim đập nhanh, ớn lạnh, vã mồ hôi, tăng tiết nước bọt, ảo giác thị giác, ảo giác thính giác, ảo giác toàn thân, mất cảm nghiệm thời gian. Nguy cơ chủ yếu của thuốc này là về mặt tâm thần: hoang tưởng, tâm thần phân liệt kèm theo cảm giác không còn là mình nữa (giải thể nhân cách).
Loại thuốc ketamine còn được gọi là "thuốc đặc biệt K" gây nghiện tổng hợp, xuất hiện từ năm 1996, có nguồn gốc từ ketaphen, là một chất gây vô cảm dùng trong cấp cứu hay dùng trong thú y dưới dạng nước. Chất này tác động đến não và ức chế sự bắt giữ dopamin và nora drenalin. Ketamin là loại thuốc gây ảo giác mạnh, sau khi dùng sẽ có cảm giác bay bổng, thay đổi cảm giác đau, mất khái niệm thời gian, mất thăng bằng, giảm trí nhớ. Nếu dùng quá liều có thể gây bất tỉnh, hôn mê và tử vong.
Chất PCP (phenylcyclidin (1-phenylcyclohexyl) piperidin), được tổng hợp thử nghiệm vào cuối thập niên 50, bán trên thị trường năm 1963 dưới tên thương mại là sernyl, được dùng như loại thuốc gây vô cảm. Thuốc được sản xuất dưới dạng bột hoặc viên, được giới sử dụng gọi là "angel dust", "peace pill" và dùng uống, hút, chích. Thuốc gây cảm giác vật vã, lú lẫn kèm cảm giác cơ thể biến dạng, rối loạn thị giác, thính giác, trường hợp dùng quá liều có thể dẫn đến co giật và hôn mê. PCP cũng có thể gây phản ứng tâm thần cấp tính hay trầm cảm...
Trong Trung y, các loại thuốc gây ảo giác đã được nói khá nhiều. Ví dụ "Bổn thảo cương mục" có nó "trí huyễn dược" là thứ dược vật có thể gây ra ảo thị, ảo thính hoặc tinh thần thất thường. Những thứ thuốc này nếu dùng không đúng cách đúng liều sẽ gây ra những chứng như "phát cuồng bôn tẩu" (phát điên chạy lung tung), hoặc "như kiến quỷ thần" (giống như gặp quỷ thần). Các loại dược vật này là "Thương lục", "Phòng quỳ", "Lang đãng", "Mạn Đà la", "Vân Thật Hoa", "Đại ma", "Mộc nhĩ"... tổng cộng chín loại được kể trong các sách Đường bổn thảo, Bản thảo đồ kinh, Danh y biệt lục, Dược tính luận, Thần nông Bản thảo kinh, ... Lý Thời Trân nhận định nguyên nhân của việc này đều là do “giai hữu độc, năng sử đàm mê tâm khiếu, tế kì thần minh ,dĩ loạn kì thị thính cố nhĩ” (đều có độc, có thể khiến tâm thần mê mang, dù là đang tĩnh trí nhưng thật sự đã nghe loạn nhìn loạn hết cả rồi).
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 12:13 PM.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương
Nguyên tác: Mộc Dật
Xào nấu: chimcanhcut Nguồn:Sưu Tâm
Vừa mới đi vào trong sân Miêu gia, lão quản gia được hạ nhân báo trước đứng chờ nghênh đón từ bao giờ, thấy bên người Dương Thiên Sở còn có thể một tuyệt sắc mỹ nhân, toàn thân y phục đều thuần một màu trắng, trên cổ còn quấn một chiếc khăn choàng bằng lông chồn trắng muốt, cao quý nhưng không dung tục. Trong lòng có chút thắc mắc, nhưng không dám hỏi thân phận, chỉ theo đúng lễ nghi đón hai ngươi vào bên trong.
Dương Thiên Sở thấy bên trong nhà rất yên tĩnh, thậm chí không thấy một hạ nhân nào cả, nghĩ giờ đã là giữa trưa rồi, không lẽ còn ngủ tới tận giờ này, vì vậy hỏi:
- Lão quản gia, có phải là tới không đúng lúc rồi không?
Lão quản gia vội vàng đáp:
- Tống sư gia nói gì thế, ngài đến lúc nào Miêu gia cũng hoan nghênh làm gì có chuyện không đúng lúc.
Dương Thiên Sở lúc này mới nói nguyên nhân tới đây:
- Ngày hôm qua tam phu nhân có mời ta đưa nương tử của mình đến để Miêu lão gia xem sức khỏe, bốc mấy thang thuốc an thái. Nếu lúc này không tiện lần sau ta tới là được.
Lão quản gia vừa nghe nguyên mỹ nhân bên cạnh Dương Thiên Sở là là phu nhân của hắn, trong lòng không khỏi hâm mộ, chẳng ngờ một vị sư gia nho nhỏ lại có được diễm phúc nhường này.
Lão quản gia có chút không tự nhiên nói:
- Mọi người đều ở nhà cả, nhưng đã tới viện tử của nhị phu nhân rồi, chắc là vì tối qua… nhị phu nhân bị chút phong hàn, hôm nay vốn chuẩn bị đi rồi, không ngờ bệnh lại nặng thêm. Cứ sốt cao nói mớ suốt, lão phu nhân và đại phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân đều đến thăm. Ngay cả tiểu thiếu gia cũng không tới tư thục đọc sách nữa.
Dương Thiên Sở vừa nghe biết là phán đoán của Tả Giai Âm đã đúng rồi, vì vậy nói:
- Vậy chúng ta có thể đi thăm nhị phu nhân không?
Lão quản gia không dám quyết, chỉ nói:
- Mời sư gia và phu nhân đợi một chút, lão đi thôgn báo một tiếng, rồi lập tức trở lại.
Nói xong bước nhanh rời đi.
Lão quan gia vừa quay đi, Dương Thiên Sở nắm tay Tả Giai Âm lo lắng hỏi:
- Vừa rồi xe ngựa đi hơi nhanh, có làm kinh động tới đại tiểu thư của chúng ta không?
Tả Giai Âm cười khổ không thôi, vốn nàng tưởng Dương Thiên Sở chỉ ý tử nói thích con gái, để lỡ sau này nàng không sinh được con trai cũng không phải buồn. Nào ngờ hắn thích con gái thật, suốt cả đường đi chỉ thao thao nói sẽ dạy dỗ đại tiểu thư của mình thế nào, thậm chí còn tính chuyện cưới gả sau này luôn, làm nàng khóc cười không xong, sư phụ nàng đã đã tính được nàng sẽ sinh con trai, lúc đó nàng và Hạ Phượng Nghi đều vui mừng vô cùng vì có người nối dõi cho Dương gia, sư phụ nàng đã nói thì chắc chắc không sai. Nhưng giờ thì Dương Thiên Sở làm cho nàng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Tả Giai Âm rụt tay lại, chỉ bừa một căn lầu hỏi tránh đi:
- Hai đứa bé kia chết ở đó sao?
Dương Thiên Sở quả nhiên bị lừa, chỉ căn lầu của tứ phu nhân nói:
- Không là ở căn lầu kia, đó cũng là nơi ở của tứ phu nhân.
Nói tới đây thờ dài:
- Hung thủ không để lại cho ta bất kỳ một dấu vết nào cả, nên hiện giờ ta chỉ đành quan sát tìm hiểu các mối quan hệ trong Miêu gia từ đó điều tra ngược lại thôi.
Tả Giai Âm quan sát căn lầu một chút rồi hỏi:
- Hai đứa bé đó không có hiện tượng trúng độc?
Dương Thiên Sở hiểu Tả Giai Âm muốn nói gì, nàng nghi hung thủ hại hai đứa bé và nhị phu nhân là một, đáp:
- Ta và lão ngỗ tác đã kiểm tra kỹ, hai đứa bé tội nghiệp đó đơn giản bị người ta treo cổ lên xà nhà mà chết.
Tả Giai Âm trầm ngâm:
- Kỳ thực với hai đứa bé như vậy chỉ cần một lượng thuốc cực nhỏ thấm lên khăn tay chẳng hạn, rồi áp lên mặt đủ làm hại chúng rồi, như vậy hiện tượng trúng độc cũng không biểu hiện ra ngoài được.
Dương Thiên Sở gật đầu, hắn cũng nghĩ tới điều này, chính vì vậy mà dù bên dưới có nha hoàn trông, lại có gia đinh canh phòng, nhưng không ai nghe tiếng hai đứa bé khóc. Tiếc là thời đại này không cho phép hắn giải phẫu tử thi, nếu không dù lượng chất độc nhỏ nhất cũng để lại dấu hiệu trong cơ thể.
Hai người đang nói chuyện, từ xa xa đã thấy tam phu nhân bước nhanh tới, Tả Giai Âm nhỏ giọng hỏi:
- Nữ nhân này chắc là tam phu nhân Tiểu Tiểu rồi.
Dương Thiên Sở tròn mắt ngạc nhiên:
- Làm sao mà nàng biết được?
Tả Giai Âm không trả lời hẳn, chỉ tủm tỉm cười, trong lúc này tam phu nhân đã tới trước mặt rồi.
Tam phu nhân nhìn thấy Tả Giai Âm vôi tay đặt lên eo, nhùn mình thi lễ:
- Dân nữ Miêu gia thị Tiểu Tiểu ra mắt Thiên Sư, chúc thiên sư vạn phúc. Trong nhà gần đây nhiều việc, Tiểu Tiểu không thể nghênh đón từ xa, mong Thiên Sư không trách.
Tả Giai Âm đưa tay ra làm động tác đỡ hờ tam phu nhân đứng dậy, mỉm cười nói:
- Phu nhân đã gặp ta trước đây rồi?
Tam phu nhân cung kính đáp:
- Tiêu tiểu có lần tới Tri Vị Quan, nên đã may mắn được diện kiến phong thái của Thiên Sư.
Dương Thiên Sở hỏi:
- Nếu vậy hẳn trong Miêu gia cũng còn người khác nhận ra được phu nhân của ta?
Tam phu nhân trả lời:
- Đại nhân yên tâm, chắc là không đâu, lão gia bận rộn chuyện ở hiệu thuốc, đại phu nhân không bước ra khỏi nhà, nhị phu nhân quản gia nên trước đây ít khi đi đâu, tứ phu nhân mới tới lại hay ốm bệnh.
Dương Thiên Sở gật đầu, hắn cũng không lo bị người khác nhận ra chỉ có điều nếu bị nhận ra rồi hắn sẽ khó làm việc hơn mà thôi.
Tam phu nhân đưa tay làm động tác mời:
- Mời đại nhân và Thiên Sư, lão gia và hai vị phu nhân đều đang ở trong phòng nhị phu nhân đợi mọi người.
Nói xong tự mình đi trước dẫn đường, Tả Giai Âm nhìn theo bong lưng tam phu nhân nói khẽ với Dương Thiên Sở:
- Vị tam phu nhân này tâm tư không tầm thường đâu, tiếc là Phượng Nghi muội muội không có ở đây, nếu không ở trước mặt muội ấy, bất kể người ta đeo chiếc mặt nạ nào lên mặt đều sẽ bị muội ấy vạch trần.
Dương Thiên Sở gật đầu, Hạ Phượng Nghi ghê ghớm thế nào hắn lĩnh giáo rồi, nhiều lúc thật không nhìn ra đó chỉ mới là cô gái chưa đầy hai mươi tuổi. Ai cũng nói người thời hiện đại phát triển sớm, thành thục sớm, nhưng đó chỉ xét trên thân xác và dục vọng thôi, chứ nhìn Hạ Phượng Nghi sẽ biết thế nào là thành thục thật sự.
Miêu Nhu cứ như không nghe thấy Miêu Triết nói gì, hai tay nắm chặt lấy bàn tay nóng như lửa của nhị phu nhân, mắt mở tròn mà nhìn mẹ mình, nước mắt như từng hạt châu long lanh không ngừng lăng lẽ chảy dọc hai gò mà cao cao, miệng liên tục lầm bẩm gì đó không ai nghe thấy.
Lúc này tam phu nhân đi vào phòng thông báo:
- Tống sư gia và phu nhân đã tới.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cửa, Tả Giai Âm một thân váy dài liền thân trắng muốt nổi bật vóc dáng thướt của nàng, bước chân khoan thai, giải lụa trắng phất phơ trong gió tuyết, chiếc khăn choàng cao quý cùng khuôn mặt điềm đạm ung dung như tiên nữ đi trong tuyết, lại phát ra phong vị của nữ nhân thành thục, làm người khác nhìn vào vừa mê đấm lại mất hết tự tin, tới cả tứ phu nhân cũng bị nàng làm ngẩn ra. Chỉ có Miêu Nhu hướng ánh mắt về phìa Dương Thiên Sở ánh lên vẻ vui mừng trông đợi.
Miêu Triết cũng trấn động trong lòng, thầm nghĩ nếu mình trẻ hơn mười tuổi nữa, lúc khí huyết phương cương nhất định không kìm chế nổi ồi, không biết tiểu thư nhà ai mà lại chịu gả cho tên sư gia này làm tiểu thiếp, nhìn dáng cao hông nở nhất định sẽ sinh hài tử tốt, nếu chẳng phải nàng đã hoài thi thì biết đâu ta có thể….Nghĩ thì nghĩ thế nhưng không chậm chễ chút đi tới trước mặt Dương Thiên Sở và Tả Giai Âm thi lễ:
- Miêu mỗ không đón tiếp sư gia và phu nhân từ xa được thật là thất lễ.
Suy nghĩ của Miêu Triết vào thời đó là hoàn toàn bình thường, các đại hộ nhân gia trao đổi tỳ thiếp như đổi hàng vậy, nếu không có chút bối cảnh sau lưng thì số phận chẳng khác gì kỹ nữ, vì thế càng phải tranh chấp quyết liệt để giữ lấy đại vị của mình.
Dương Thiên Sở áy này nói:
- Nếu chúng tôi sớm biết trong nhà có chuyện đã không tới quấy rầy mọi người. Vừa rồi định trở về, nhưng nghe lão quản gia nói nhị phu nhân bệnh trở nặng, vì thế mới lo lắng tới thăm.
Miêu Triết nói:
- Tống sư gia gần đây vì chuyện của Miêu gia mà vất vả, Miêu mỗ còn không biết cảm tạ thế nào, sao có chuyện quấy nhiễu được.
Nõi xong mời hai người ngồi xuống ghế mà nha hoàn vừa mang lên.
Nhưng Dương Thiên Sở không ngồi, mà dẫn Tả Giai Âm tới trước giường nhị phu nhân, Miêu Nhu liền tránh ra một bên chẳng nói chẳng rằng, chỉ quay đầu sang nhìn Dương Thiên Sở một cái, coi như đã là chào hỏi.
Tả Giai Âm ngồi xuống giường, nắm tay nhị phu nhân, Dương Thiên Sở quan tâm hòi thăm tình hình của nhị phu nhân, cũng là để Tả Giai Âm có thêm thời gian xem xét tình hình của nhị phu nhân.
Dương Thiên Sở lúc này chẳng biết an ủi làm sao, chỉ khẽ khẽ vỗ vai Miêu Hiển động viên. Tứ phu nhân thì vừa nghe đã tức thì bật khóc rồi, hai nha hoàn thiếp thân của nhị phu nhân đứng ở sau giường cũng len lén lau nước mắt. Ngược lại Miêu Nhu lúc này không khóc nữa, mặt càng thêm kiên định rắn ròi.
Lúc này nhị phu nhân đột nhiên có dấu hiệu như sắp tỉnh lại, mí mắt khẽ giật giật như muốn mở ra. Miêu Triết vội đi ngay tới, Tả Giai Âm liền đứng dậy tránh qua một bên.
Nhị phu nhân tỉnh lại thật, nhưng chỉ nhìn Miêu Triết một cái, trong chớp mắt đó tưởng chừng gửi gắm biết bao yêu thương, oán hận, trách móc, tuyệt vọng. Rồi sau đó chuyển ánh mắt sang hướng khác, nhìn hai đưa con của mình, mỉm cười. Miêu Nhu nắm chặt lấy tay nhị phu nhân, nước mắt lại lần nữa trào ra như thác đổ, nhưng không bật ra một tiếng khóc nào.
Nhị phu nhân lần lượt nhìn thật sâu vào hai đứa con của mình, sau một hồi nổ lực cuối cùng cất giọng yếu ớt nhưng rất rõ ràng:
- Nhu Nhi, mẹ giao Hiển Nhi cho con đó, tương lai Hiển Nhi sau này phải nhờ cả vào con rồi.
Miêu Nhu tự nhiên hiểu ý của nhị phu nhân, chắc chắn gật đầu, nghẹn ngào nói:
- Mẹ cứ yên tâm!
Nhị phu nhân lại nhìn nhi tử mới mười tuổi của mình, gắng sức nở một nụ cười, nhưng lần này nàng thất bại, môi đã nhích lên nhưng run rẩy hồi lâu chẳng thể biến thành nụ cười. Đổi lại nước mắt lại tuôn ra không ngừng.
Miêu Hiển nhìn mẹ, vẫn không hề chảy nước mặt, giọng rắn rỏi nói:
- Mẹ à, mẹ yên tâm đi. Hiển Nhi của mẹ đã bao giờ làm mẹ phải mất mặt chưa?
Nhị phu nhân nghe Miêu Hiển nói như vậy khuôn mặt dãn ra, tựa như được an ủi rất nhiều. Lúc này nhìn thấy Dương Thiên Sở ngồi bên cạnh Miêu Nhu và Miêu Hiển, ánh mắt liền trở nên hết sức phức tạp, miệng lại cố gắng nhích động như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra được.
Dương Thiên Sở biết lúc này không thích hợp để nói điều gì, vì vậy chỉ dung ánh mắt đáp lại nhị phu nhân, kín đáo gật đầu, tỏ ý đã hiểu nhị phu nhân muốn nói gì rồi.
Miêu Triết cất giọng hỏi:
- Linh Nhi, nàng đã cảm thấy khá hơn chút nào chưa?
Nhị phu nhân lúc này nhìn Miêu Triết đã hoàn toàn lãnh đạm, cứ như người chưa từng quen biết, nói nhỏ như sợi tơ:
- Thiếp chỉ cầu lão gia cho Nhu Nhi đưa Hiển Nhi đi, đây à yêu cầu duy nhất trong suốt hai mươi năm thiếp ở Miêu gia.
Miêu Triết lắc đầu:
- Nàng xem nàng nói gì kia, ta cũng là cha của Hiển Nhi đương nhiên sẽ chăm lo cho nó rồi . Hơn nữa Hiển Nhi hiện giờ là người kế thừa duy nhất của Miêu gia, nó làm sao có thể đi cùng với Nhu Nhi được.
Đại phu nhân ngồi ở bên lạnh lùng nói:
- Nhu Nhi muốn đi chúng ta không quản, người xưa nói rất đúng, cô nương gả cho người như bát nước hất đi rồi, Nhi Nhi giờ là người nhà người ta, chúng ta muốn quản cũng chẳng được. Nhưng Hiển Nhi giờ là nam đinh duy nhất của Miêu gia, để Nhu Nhi mang đi không phải làm người ta ở đằng sau lưng chửi Miêu gia chúng ta không biết ăn ở, chê cười chúng ta tuyệt tự tuyệt tôn hay sao?
Miêu Nhu nghe đại phu nhân nói như thế, không kìm được, nói như quát:
- Nếu bà biết tích đức hành thiện, thì Miêu gia chúng ta giờ đâu chỉ còn đệ đệ của ta là nam đinh duy nhất.
Miêu Triết quát:
- Nhu Nhi đủ rồi! Không được vô phép, phải có trên có dưới. Nếu không phải mẹ con đang thế này, nếu không phải phu thê Tống sư gia đang ở đây ta nhất định phải lấy gia pháp ra dạy dỗ con.
Đại phu nhân lần này không hề nổi giận, chỉ hừ một tiếng đứng dậy nói:
- Chuyện ta đã quyết thì ai nói cũng vô dụng. Ta thật muốn xem xem ngươi có cách nào mang được Hiển Nhi qua được đại môn của Miêu gia.
Nói xong phất tay đi khỏi phòng.
Nhị phu nhân thấy thế, muốn nói cái gì, nhưng là đã không còn sức lực nữa rồi, chỉ có nước mắt ào ào tuôn chảy.
Tứ phu nhân thấy đại phu nhân đã đi rồi cũng đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng nghĩ thế nào lại do dự đi tới bên Miêu Nhu, nhỏ giọng nói:
- Con dại quá, lần sau đừng có cự lại đại phu nhân nữa. Cánh tay có khỏe sao chống lại cẳng chân, con làm sao có thể đưa Hiển Nhi đi được. Nếu con tin tưởng hãy giao Hiển Nhi cho ta, ta sẽ cố hết sức mình.
Miêu Nhu chẳng ngờ trước nay nàng không bao giờ để con người cướp vị trí của mẹ nàng để vào mắt, tới lúc này lại nói một câu đầy nhân tình như thế, trong lòng có chút cảm động nhưng không nói gì, bởi nàng không nhận ra tứ phu nhân thật lòng hay không. Có điều nghĩ tới hoàn cảnh của Miêu gia lúc này, nàng muốn mang đệ đệ đi là không thể nữa rồi, nếu đệ đệ phải ở lại nàng không thể đắc tội với người khác, nhưng tứ phu nhân lại là người cùng tộc với đại phu nhân, nên nàng chỉ có thể nói:
- Đa tạ tứ nương quan tâm, nếu người muốn giúp chung con, xin cầu cho cha tha cho đệ đệ, để con đưa nó rời khỏi cái nhà này.
Tứ phu nhân hết nhìn Miêu Triết lại Nhìn Miêu Nhu, mặt đầy vẻ khó xử và khổ sở, cuối cùng không nói gì, thở dài một tiếng bỏ đi.
Last edited by Vô Tình; 10-06-2010 at 12:14 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dương