Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #161  
Old 20-05-2008, 01:50 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Con Ruồi
Tác giả: Nguyá»…n Nhật Ãnh
Con ruồi nhá», nhá» xíu, vậy mà cái nhá» xíu đó đôi khi lại là nguyên nhân cá»§a những việc tày đình. Rất có thể hai vợ chồng đâm đơn ra tòa ly dị nhau chỉ bởi má»™t con ruồi. Ai mà lưá»ng trước được những việc thần kỳ đó!

Tôi ốm. Äiá»u đó vẫn thỉnh thoảng xảy ra cho những ngưá»i khá»e mạnh. Và vợ tôi pha cho tôi má»™t ly sữa. Tôi nốc má»™t hÆ¡i cạn đến ná»­a ly và phát hiện ra trong ly có má»™t con ruồi. Con ruồi Ä‘en bập bá»nh trong ly sữa trắng, "đẹp" kinh khá»§ng!

Thế là má»i chuyện bắt đầu.

Tôi vốn rất kỵ ruồi, cÅ©ng như gián, chuá»™t, nói chung là kỵ tất thảy các thứ dÆ¡ bẩn đó. Tôi Ä‘ang nằm mà nghe tiếng chuá»™t bò sá»™t soạt trong bếp là tôi không tài nào nhắm mắt được. Thế nào tôi cÅ©ng vùng dậy lùng sục, Ä‘uổi đánh cho kỳ được. Bằng không, thì cứ gá»i là thức trắng đêm.

Vậy mà bây giá», má»™t trong những thứ tôi sợ nhất lại nhảy tót vào ly sữa tôi Ä‘ang uống, và đã uống, nói trắng ra là nhảy tót vào mồm tôi. Biết đâu ngoài con ruồi chết tiệt trong ly kia, tôi lại chẳng đã nuốt má»™t con khác vào bụng. Má»›i nghÄ© đến đó, tôi đã phát nôn.

Thấy tôi khạc nhổ luôn mồm, vợ tôi bước lại, lo lắng há»i:

- Sao vậy anh?

Tôi hất đầu vỠphía ly sữa đặt trên bàn:

- Có ngưá»i chết trôi kia kìa!

Vợ tôi cầm ly sữa lên:

- Chết rồi! ở đâu ra vậy cà?

- Còn ở đâu ra nữa? – Tôi nhấm nhẳng – Chứ không phải em nhặt con ruồi bỠvào ly cho anh à?

Vợ tôi nhăn mặt:

- Anh đừng có nói oan cho em! Chắc là nó mới sa vào!

- Hứ, má»›i sa hay sa từ hồi nào, có trá»i mà biết?

Vì tôi Ä‘ang ốm nên vợ tôi không muốn cãi cá», cô ta nhận lá»—i:

- Chắc là do em bất cẩn. Thôi để em pha cho anh ly khác.

Tôi vẫn chưa nguôi giận:

- Em có pha ly khác thì anh cũng đã nuốt con ruồi vào bụng rồi.

Vợ tôi trố mắt:

- Nó còn trong ly kia mà!

- Nhưng mà có tới hai con lận. Anh uống một con rồi.

- Anh thấy sao anh còn uống?

- Ai mà thấy!

- Không thấy sao anh biết có hai con?

Tôi tặc lưỡi:

- Sao lại không biết? Uống vô khá»i cổ há»ng, nghe nó cá»™m cá»™m là biết liá»n.

Vợ tôi bán tín bán nghi. Nhưng vì tôi đang ốm, một lần nữa cô ta sẵn sàng nhận khuyết điểm:

- Thôi, lá»—i là do em bất cẩn! Äể em...

Tôi là tôi chúa ghét cái kiểu nhận lỗi dễ dàng như vậy. Do đó, tôi nóng nảy cắt ngang:

- Hừ, bất cẩn, bất cẩn! Sao mà em cứ bất cẩn cả Ä‘á»i vậy?

Vợ tôi giật mình:

- Anh bảo sao? Em làm gì mà anh gá»i là bất cẩn cả Ä‘á»i?

- Chứ không phải sao?

- Không phải!

À, lại còn bướng bỉnh! Tôi nheo mắt:

- Chứ hôm trước ai ủi cháy cái quần của anh?

- Thì có làm phải có sai sót chứ! Anh giá»i sao anh chẳng á»§i lấy mà cứ đùn cho em?

- Ãi chà chà, cô nói vá»›i chồng cô bằng cái giá»ng như thế hả? Cô nói vá»›i ngưá»i ốm như thế hả? Cô bảo tôi lưá»i chảy thây chứ gì? Cô so sánh tôi vá»›i khúc gá»— phải không? Ãi chà chà...

Thấy tôi kết tội ghê quá, vợ tôi hoang mang:

- Em đâu có nói vậy!

- Không nói thì cÅ©ng như nói! Cô tưởng cô giá»i lắm phá»ng? Thế tháng vừa rồi ai làm cháy má»™t lúc hai cái bóng đèn, tháng trước nữa ai phÆ¡i quần áo bị đánh cắp mà không hay? Cô trả lá»i xem!

Vợ tôi nhún vai:

- Anh lôi những chuyện cổ tích ấy ra làm gì? Hừ, anh làm như anh không bất cẩn bao giỠvậy? Anh có muốn tôi kể ra không? Tháng trước ai mở vòi nước quên tắt để cho nước chảy ngập nhà? Anh hay tôi? Rồi trước đó nữa, ai làm mất chìa khóa tủ, phải cạy tủ ra mới lấy được đồ đạc?

Tôi khoác tay:

- Nhưng đó là chuyện nhỠnhặt! Còn cô, năm ngoái cô lấy mấy ngàn bạc cho bạn bè mượn bị nó gạt mất, sao cô không kể luôn ra?

- Chứ còn anh, sao anh không kể chyện anh đi coi bóng đá bị mất xe đạp? Rồi năm ngoái, ai nhậu xỉn bị lột mất đồng hồ?

Cứ như thế, như có ma quá»· xui khiến, hai vợ chồng thi nhau lôi tuá»™t những chuyện Ä‘á»i xá»­a Ä‘á»i xưa cá»§a nhau ra và thay nhau lên án đối phương, không làm sao dừng lại được. Tôi quên phắt là tôi Ä‘ang ốm. Vợ tôi cÅ©ng vậy. Chúng tôi mải mê vận dụng trí nhá»› vào việc lùng sục những khuyết Ä‘iểm từng từng lá»›p lá»›p cá»§a nhau. Và thật lạ lùng, có những chuyện tưởng đã chìm lấp từ lâu dưới lá»›p bụi thá»i gian, tưởng không tài nào nhá»› nổi, thế mà bây giá» chúng lại hiện vá» rõ mồn má»™t và chen nhau tuôn ra cá»­a miệng. Từ việc tôi ngá»§ quên tắt ra-dô đến việc vợ tôi mua phải cá ươn, từ việc tôi bá» Ä‘i chÆ¡i ba ngày liá»n không vá» nhà đến việc vợ tôi Ä‘i dá»± sinh nhật bạn đến mưá»i hai giá» khuya, v.v.. và v.v.... chúng tôi thẳng tay quậy đục ngầu quá khứ cá»§a nhau và vẽ lên trước mặt mình má»™t bức tranh khá»§ng khiếp vỠđối tượng.

Trá»i Æ¡i! Thế mà trước nay tôi vẫn sống chung vá»›i con ngưá»i tệ hại đó! Thật chẳng thể tưởng tượng nổi! Tôi cay đắng nhá»§ thầm và bùng dậy quyết tâm phá vỡ cuá»™c sống Ä‘en tối đó. Tôi đập tay xuống bàn, kết thúc cuá»™c tranh cãi:

- Thôi, tra khảo hành hạ nhau thế đủ rồi! Tóm lại là tôi hiểu rằng tôi không thể sống chung với cô được nữa. Tôi ngán tới tận cổ rồi!

Vợ tôi lạnh lùng:

- Tùy anh!

Câu đáp cộc lốc của vợ không khác gì dầu đổ vào lửa. Tôi nghiến răng:

- ÄÆ°á»£c rồi! Cô chỠđấy! Tôi làm đơn xin ly hôn ngay bây giá».

Tôi lập tức ngồi vào bàn và bắt đầu viết đơn. Ngòi bút chạy nhoáng nhoàng trên giấy vá»›i tốc độ 100 km/giá».

Viết và ký tên mình xong, tôi đẩy tỠđơn đến trước mặt vợ. Cô ta cầm bút ký rẹt một cái, thậm chí không thèm liếc qua xem tỠđơn viết những gì.

Thế là xong! Tôi tặc lưỡi và thở ra, không hiểu là thở phào hay thở dài. Cuá»™c Ä‘á»i cứ như xi-nê-ma, nhưng biết làm thế nào được?

Ký tên xong, vợ tôi đứng lên và cầm lấy ly sữa.

- Cô định làm gì đấy?

- Äem đổ Ä‘i chứ làm gì?

- Không được, để ly sữa đấy cho tôi! Tôi phải vớt con ruồi ra, gói lại, đem đến tòa án làm bằng cớ.

Äặt ly sữa xuống bàn, vợ tôi lẳng lặng Ä‘i vào phòng ngá»§, đóng sập cá»­a lại. Trong khi đó, tôi hùng hục lấy muá»—ng vá»›t con ruồi ra.

Tôi ngắm con ruồi nằm bẹp dí trên đầu muỗng và có cảm giác là lạ. Tôi đưa con ruồi lên sát mắt, lấy tay khảy nhẹ và điếng hồn nhận ra đó là một mẩu lá trà.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #162  
Old 20-05-2008, 01:52 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Há» Äã Trở Thành Äàn Ông
Tác giả: Phạm Ngá»c Tiến
I

Tiếng ngưá»i dẫn chương trình rành rá»t vang trên loa phóng thanh:

- Sinh viên năm thứ tư khoa Văn trưá»ng đại há»c X, Phạm Vân Ngá»c vá»›i tham luận: "Sá»± hy sinh - Những giá trị đích thá»±c cá»§a nó thông qua số phận ngưá»i phụ nữ trong chiến tranh giữ nước".

Ãã gần hết giá» buổi sáng cá»§a há»™i thảo khoa há»c sinh viên khoa Văn các trưá»ng đại há»c. Há»™i trưá»ng ồ lên - Lại chiến tranh, đây có phải văn đàn đâu, lật xá»›i làm gì mảng hiện thá»±c cÅ© mèm ấy - Rách việc thế, chiến tranh thì can hệ gì đến há»™i thảo khoa há»c này - Mà biết quái gì vá» chiến tranh - Nữ sinh viên Vân Ngá»c thoáng chút ngập ngừng. Rồi cô mạnh dạn từng bước má»™t, đĩnh đạc tiến lên bục diá»…n đàn. Dáng vẻ dứt khoát ấy, cá»™ng vào tà áo dài trắng tha thướt và má»™t khuôn mặt đẹp dịu dàng, bất ngá» làm há»™i trưá»ng ồn ã ắng hẳn Ä‘i. Bằng má»™t giá»ng run run, cô trình bày quan Ä‘iểm cá»§a mình dá»±a trên các luận cứ khoa há»c đã được thá»­ thách và má»™t loạt dẫn chứng minh há»a. Tham luận rất ngắn. Thoạt đầu chẳng có gì đáng nói. Há»™i trưá»ng im lặng. Thứ im lặng miá»…n cưỡng và có phần thá» Æ¡. Vấn đỠkhông má»›i. Sá»± hy sinh ấy thá»i gian đã nghiá»n ngẫm nó đầy đủ. Chỉ đến phần cuối cùng cá»§a tham luận, nữ sinh đặt vấn đỠtrên ná»n má»™t dẫn chứng cá biệt, lạ lẫm thì há»™i trưá»ng hoàn toàn sôi động. Có mặt ở cuá»™c há»™i thảo, ngoại trừ số ít các nhà văn, nhà lý luận, nghiên cứu và giảng dạy văn há»c, còn Ä‘a phần sinh viên. Cô ta nói gì thế nhỉ? Sao lại thế? HÆ¡n má»™t ná»­a số ngưá»i có mặt rầm lên phản đối. Tham luận kết thúc trong tiếng bàn tán, bất bình. Cô gái sững sá». Mặt cô từ đỠbừng chuyển dần sang trắng bệch. Phản ứng mạnh mẽ và đột ngá»™t cá»§a ngưá»i nghe khiến cô chôn chân, chết lặng. Phải đến mấy giây cô má»›i bừng tỉnh được. Giá»ng nói ai đó căng như loạt liên thanh quất mạnh vào khuôn mặt Ä‘ang ngÆ¡ ngác cá»§a cô: "Ãảo lá»™n má»i giá trị. Không cần sá»± hy sinh nhÆ¡ nhuốc ấy. Ãiên!". Cô gái rùng rùng ngưá»i rồi đổ sập xuống. Má»™t tích tắc. Cô bật dậy cÅ©ng rất nhanh, ào chạy khá»i há»™i trưá»ng. Vấp. Ngã. Lại vấp. Há»™i trưá»ng ắng Ä‘i, ngá»™t ngạt. Không đành được, tôi băng theo. Có má»™t cái gì đó ào ụp trên khuôn mặt ngây thÆ¡ cá»§a cô gái. Cô lau thật nhanh những giá»t nước mắt Ä‘ang tứa ra. Khoảnh khắc. Giá»ng cô gấp gáp:

- Chú! chú từng là ngưá»i lính, từng cầm bút. Chú trả lá»i cháu Ä‘i. Chiến tranh đã lâu sao má»i ngưá»i quên nó nhanh đến vậy? Tại sao không chấp nhận sá»± hy sinh nhiá»u thua thiệt ấy? Ãạo lý ư, chiến tranh mà, tại sao lại coi Ä‘iá»u đó làm hoen ố chiến thắng? Trả lá»i cháu Ä‘i, kìa chú!

- Cha cháu là má»™t trong những ngưá»i đã trở thành đàn ông khi Ä‘i qua cuá»™c Ä‘á»i cô ấy. Chú đã biết Ä‘iá»u đó. Sao chú vẫn im lặng. Chú cần phải biết thêm Ä‘iá»u này. Má»—i khi gặp khó khăn tưởng chừng như phải gục ngã, bao giá» cha cháu cÅ©ng gượng dậy bằng được. Vì cái gì? Chính vì ngưá»i đàn bà năm trước. Cho dù thá»i gian đã qua Ä‘i, nhân cách cá»§a cô ấy không há» bị hoen ố.

Im lặng.

- Tại sao thế? Không! không! chú trả lá»i cháu Ä‘i. Ãừng im lặng, chú. Cháu van chú. Sao? chú nhẫn tâm thế. Ãá»™c ác!

Im lặng.

Tôi xiết chặt tay cô gái. Bằng má»™t sức mạnh cá»§a sá»± đổ vỡ, cô vằng khá»i tay tôi và vùng chạy thật nhanh. Tôi đứng lại. Loa phóng thanh lại vang rành rá»t:

- Sinh viên năm thứ tư trưá»ng đại há»c Z Nguyá»…n Trung Hiếu vá»›i tham luận: "Thi pháp ảo trong thÆ¡ Ä‘iên cá»§a Hàn Mặc Tá»­".

II

Năm ấy chị hai mươi hai tuổi và tròn một tuổi quân.

Ãó là quãng thá»i gian ác liệt nhất cá»§a chiến tranh chống Mỹ. Binh trạm cá»§a chị nằm ká» sát mặt trận. Những Ä‘oàn quân sau chặng dài hành quân mệt má»i, nằm tập kết tại binh trạm để rồi tá»a ra khắp các hướng chiến trưá»ng. Chị là chiến sÄ© quân lương. Kho cá»§a chị nằm giữa má»™t cánh rừng đại ngàn. Tiếng là đại ngàn sóng bom đạn đã phát Ä‘i quang quẻ những tầng cây rậm rịp. Vào đến đây số chiến sÄ© nữ như chị thật hiếm. Cả binh trạm vài trăm con ngưá»i chỉ có dăm ngưá»i là nữ. Duy nhất chị là ngưá»i thành phố. Chị không đẹp - Ãấy là chị tá»± đánh giá mình. Ãiá»u ấy đúng, nếu như chị vẫn còn ở thành phố quê hương. Nhưng ở đây, giữa hoang vắng cá»§a rừng rú, giữa nghiệt ngã cá»§a chiến tranh vá»›i vóc dáng thon thả, tóc Ä‘en mượt, nước da trắng cá»§a ngưá»i thành phố lại chưa trải qua sốt rừng, chị là ngưá»i đẹp nhất. Sát kho chị có má»™t con suối. Nước lặng phắc, trong vắt. Suối không sâu nhìn thấy cả ánh vàng dưới đáy. Chị có thói quen tắm buổi sáng. Vì thói quen này chị bị phê là tiểu tư sản. Cái đó là tất nhiên đối vá»›i ngưá»i chiến sÄ© nữ là ngưá»i thành phố. Chị có há»c. Văn khoa hẳn hoi. Dở đại há»c thì tình nguyện Ä‘i vào chiến trưá»ng.

Sáng ấy!

Hình như đã sang thu, trá»i lành lạnh. Mặt trá»i chưa lên. Sương bàng bạc. Nước bàng bạc. Da thịt chị cÅ©ng bàng bạc. Tất cả bàng bạc má»™t mầu tinh khiết. Chị bất động giữa dòng suối như má»™t pho tượng tạc vào thiên nhiên, im lặng tận hưởng đến cùng ban mai trong trẻo. Không có chiến tranh, không có phiá»n não, không có ưu tư... Má»i thứ vào giá» khắc ấy, dưá»ng như bị đẩy lùi, tan biến. Chị khá»a nước thật nhẹ. Bá»—ng chị ngồi thụp xuống. Có tiếng soạt khẽ. Vút từ ngá»n búi lồ ô ven suối má»™t chú gà soạch thẳng vào rừng. Ãã sáng. Chị từ từ xoay lưng lại. Linh cảm phụ nữ mách bảo có ngưá»i nhìn trá»™m thân thể chị. Giá»ng nói trẻ xoáy vào hõm đá.

- Ãẹp quá! hệt như thần vệ nữ.

- Vệ nữ thì tao không biết nhưng hÆ¡n đứt bá»n con gái quê tao.

- Mày nhìn trộm chúng nó à?

- Không, quê tao trai gái Ä‘á»u tắm chung cầu ao. Dưng mà không được trắng thế kia - Có tiếng thở dài.

- Lần đầu tiên tao được nhìn con gái rõ đến thế.

- Tao cũng vậy thôi.

- Tao chưa có ngưá»i yêu đã đành. Còn mày, lẽ ra đã cưới trước khi Ä‘i B, tưởng mày phải biết?

- Mày ngu thế, dá»… cứ yêu là lá»™t trần con ngưá»i ta ra được à? Ãừng hòng! - Giá»ng nói trầm hẳn xuống - Nếu muốn, tao có thể đã biết được cô ấy. Tá»™i nghiệp, cứ giục cưới, mày bảo mình Ä‘i biết bao giá» vá». Con gái có thì, tao không muốn cô ấy cá»™t vào mình, để phải đằng đẵng chỠđợi. Bom đạn thế này biết cái gì sẽ xảy ra. Tao nhất quyết không chịu cưới. Trước hôm Ä‘i hai đứa dắt nhau ra đồng bãi, ngồi đến sáng. Cô ấy tức tưởi khóc. Thương quá. Cô ấy bảo không cưới cÅ©ng được, cứ để lại cho cô ấy má»™t đứa con. Chiến tranh kéo dài bao lâu mặc kệ. Tiếng tăm, dư luận mặc kệ. Khổ thế nào cô cÅ©ng chịu được. Cô sẽ nuôi con chỠđợi. Bao nhiêu năm cÅ©ng vẫn đợi. Thú thật, có giây phút tao đã xiêu lòng định tặc lưỡi. May kìm được. Chắc cô ấy sẽ hiểu. Sau này dù thế nào, tao cÅ©ng nhất định tìm vá» cô ấy. Chỉ tiếc, có mệnh hệ gì...

- Suỵt, khẽ chứ. Ai nghe được thì chết. Tao cÅ©ng Ä‘ang định nói. Ãất nước loạn lạc, mình thân trai xông pha mÅ©i tên, hòn đạn là phải.

Nhưng bom đạn biết đằng mù nào mà tránh. Tao ở thành phố, nhà không đến ná»—i, lại được chiá»u chuá»™ng, cái gì cÅ©ng biết cả. Hiá»m má»™t ná»—i, bây giá» có nằm xuống, mình, tiếng là thằng trai lừng lững mà chưa được thành đàn ông, kể cÅ©ng tiếc.

- Thôi ra Ä‘i mày, lấy nước rồi còn vá». Từ từ thôi kẻo lá»™, ngượng chết.

Chị không bá» sót lá»i nào. Mắt chị hút theo bóng hai ngưá»i lính trẻ. Chị đã quên bẵng há» vừa trá»™m nhìn chị. Ãoạn đối thoại vô tình cá»§a hai ngưá»i lính tác động ghê ghá»›m đến chị. Ngưá»i chị á»›n lạnh. Chị rùng mình. Sao nước suối bá»—ng dưng lại lạnh buốt thế này? Toàn thân run rẩy, chị bấu chặt tay vào gỠđá sắc cạnh. Chị nghiến chặt răng, cố đẩy lùi cảm giác buốt tê tái Ä‘ang dần chiếm cÆ¡ thể chị. Có thể thế được chăng? Tại sao chị không hiểu ra Ä‘iá»u ấy. Anh Æ¡i, linh hồn anh có phiêu bạt, lang thang ôm niá»m tiếc nuối kia không? Chị thấy mình chá»›i vá»›i. Không! Ngã xuống là chết. Chị vận hết sức gượng dậy. Lạnh quá. Ngưá»i chị rùng rùng đón nhận trăm, nghìn mÅ©i kim buốt giá đâm vào da thịt. Không biết bằng cách nào chị lên được đến bá», mặc quần áo và lết vỠđơn vị. Chị ngã vật ra sạp hầm bất tỉnh.

*
* *

Chị thấy chòng chành. Ngưá»i chị nảy lên rồi giần xuống. Bom gì lạ thế. Thôi chết, sao ngưá»i chị lại trôi Ä‘i thế này. Sập hầm rồi. Không phải. Chị đã bị sập hầm má»™t lần. Chị vẫn còn nhá»›. Ngạt lắm. Toàn thân bị chèn cứng. Tay chị bươm bả, quào, móc. Tất cả tối Ä‘en. Chị gắng sức gào thật to. Không được. Chị cố gắng nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u gì để dẹp ná»—i sợ hãi. Mẹ chẳng hạn. Không, tá»™i nghiệp lắm. Chắc chắn mẹ không thể chịu đựng được khi thấy tình cảnh này cá»§a chị. Bố vậy. Bố hy sinh ở Ãiện Biên. Chị chưa má»™t lần biết mặt bố. Bá»™ đội hay nhỉ. Có dịp đáo qua nhà, gá»­i lại đứa con, rồi Ä‘i biá»n biệt không vá». Không ổn. Bố lắc đầu: "Nhà có má»—i mình con, đừng chết". Tốt nhất là nghÄ© đến Ä‘iá»u khác. Anh. Ãúng rồi, anh cÅ©ng chết trong má»™t trận bom tá»a độ. Bom đánh trúng hầm. Ãồng đội vất vả má»›i đưa được xác anh lên mặt đất. Tay anh vẫn khư khư chiếc bút máy Trưá»ng SÆ¡n chị tặng. Có lẽ lúc ấy anh Ä‘ang miệt mài vá»›i trang bản thảo. NghÄ© đến đấy, chị bá»—ng thấy trá»i lóe sáng. Chị nhắm chặt mắt. Có tiếng ngưá»i lao xao. Ãồng đội Æ¡i. Ngưá»i chị nhẹ bẫng. Sống rồi, chị òa khóc.

Æ , sao ngưá»i chị cứ trôi mãi thế n๠ଠchị Ä‘ang Ä‘u quay ở công viên. Bị chóng mặt, sợ quá, chị thét lên gá»i mẹ. Không phải mẹ. Mẹ không bao giỠáo trắng, mÅ© trắng. Tiếng ai đấy nhỉ? Lạ lắm: "Bốn mốt độ bốn. Mê sảng". Bóng trắng nhòa Ä‘i. Chị trôi nhanh hÆ¡n. Hóa ra chị bị sốt. Ãâu thế kia? Cầu Long Biên. Phải rồi. Vẫn còn khói bom khét lẹt. Cầu vừa má»›i bị bom bứng Ä‘i mất má»™t nhịp giữa. Tiếng ai đó: "Trung đội khoa Văn đâu rồi? Nhanh lên. Văn vá»›i viết các bố là chúa lá» mỠđấy". Cháy. Rốc két bắn vào khu lao động Phúc Tân. Cháy ghê quá. Chị chạy ra mép sông. Xác má»™t con đò vật vá» trên sóng, má»™t đầu dá»nh vào bãi cát. Chị chõ loa xuống mặt nước: "Có ai bị thương không?". Sông rá»n rá»n hú lại: "... Thương... Không...". Chị bật cưá»i. May, ai nhìn thấy thì chết. Ãồng bào Ä‘ang lâm nạn, mình lại cưá»i, vô duyên thế. Anh vẫn mắng đùa chị vô duyên. Ghét thật. Ãi mà tìm duyên khác mặn mòi. Mẹ bảo: "Con gái vô tâm hay cưá»i, sau này lấy chồng sẽ khổ". Mẹ Æ¡i, thế thì con sẽ ở vá»›i mẹ suốt Ä‘á»i, lấy chồng làm gì cho khổ. Nhưng kệ, khổ mà được cưá»i là tốt rồi mẹ ạ.

Chị vẫn trôi nhanh. Bây giá» có cảm giác chị bay thì đúng hÆ¡n, chị đã lên đến sân thượng. Anh đâu rồi, chậm thế. Ban nãy chị há»i: "Có dám lên sân thượng chết cho tình yêu không?". Trả lá»i: "Mai tá»› Ä‘i B rồi. Sợ đếch". Chị từ nÆ¡i trưá»ng sÆ¡ tán cố vá» kịp để tiá»…n anh. May quá, còn trá»n cả má»™t đêm. Ngồi cạnh nhau, chị muốn tá»±a vào anh mà vẫn cố tình nhích xa thêm. Ãiệu thế má»›i là con gái. Anh há»i: "Há»c khổ không?". Vá» vẫn, ai chả biết vừa tốt nghiệp đã được bổ làm phóng viên mặt trận. Ãây má»›i năm thứ ba. Thá»i gian nhanh lắm nhè® "Ờ nhanh, nào hôn Ä‘i". Phải má»i khi xem, chị sẽ làm bá»™ giận. Còn hôm nay, chị ngả hẳn ngưá»i vào anh. Ngưá»i đâu tham thế, ngạt quá. Còi hú. Mặc kệ. Còi lại hú. Báo động cấp ba rồi. Mặc kệ. Xoẹt trên đầu, sao nó bay thấp thế. Ãạn cao xạ lừ lừ bay, nở đầy trá»i. Bom nổ, hắt lên những quầng sáng vàng vá»t. Ngôi nhà tầng chao đảo. Anh áp thân thể che kín ngưá»i chị: "Xuống nhé?". Không, chị lại cồn cào tìm môi anh. Mảnh văng rào rào. Anh gằn giá»ng: "Thôi Ä‘i xuống . Nguy hiểm lắm". - "Anh sợ à?". - "Không. Anh lo cho em". Chị lắc đầu. Giá»ng chị xa xôi: "Em muốn ở bên anh mãi mãi". Lòng chị rá»™n ràng, chị xiết chặt anh như muốn truyá»n sang cho anh tất cả những gì chị có. Tình yêu. Cả thành phố lá»­a cháy rừng rá»±c. Sân gác thượng hồng lên. Bá»—ng chị thảng thốt:

- Không! Không được đâu anh.

- Anh yêu em!

- Ãừng, đừng. Ãó là Ä‘iá»u thiêng liêng. Em không muốn nó xảy ra vào lúc thảm khốc này.

- Em yêu. Mai anh đi rồi. Vào lúc nào nữa?

- Bao giỠchiến thắng, anh vỠvà cưới em.

- Nhưng bao giá» thì chiến thắng. Mưá»i năm hay má»™t trăm năm?

- Em không biết.

- Chả nhẽ chúng mình cứ phải đợi mãi?

- Ãừng, đừng nói thế. Hãy tin em. Tình yêu cá»§a em.

Sau đó chị khóc rất lâu. Anh thầm thì xin lỗi. Không, anh không có lỗi gì cả; Chúng mình yêu nhau cơ mà. Em chỉ muốn...

Hừng đông đã rạng. Chị thấy thương anh vô cùng. Thành phố lúc ban mai trở nên yên tÄ©nh lạ thưá»ng. Dưá»ng như tất thảy những gì xảy ra trong đêm Ä‘á»u không phải là sá»± thật. Chị thấy tÄ©nh tâm trở lại. Anh cÅ©ng thế. Cái đêm Ä‘au đớn ấy cá»§a chiến tranh như đã lùi thật xa. Anh nồng nàn hôn chị. Chị hiểu rằng ná»—i Ä‘au đớn cá»§a chia ly bây giá» má»›i thá»±c sá»± bắt đầu.

*
* *

Trận sốt ác tính quật chị nằm hÆ¡n hai tháng trá»i tại bệnh viện cá»§a mặt trận. Bệnh tật tàn phá ghê gá»›m cÆ¡ thể chị. Nhưng Ä‘iá»u đó cÅ©ng chẳng quan trá»ng lắm. Câu chuyện xảy ra bên bá» suối sáng ấy hằn vết vào tâm hồn chị. Chị nhá»› lại ngày nhận được tin anh hy sinh. Chị đã nấc lên. Nấc nghẹn ngào mà không há» có nước mắt. Thì ra thế, nước mắt không thể dành cho những ná»—i Ä‘au đến tận cùng. Anh Æ¡i, Ä‘au đớn quá. Thá»i gian nào có xa, má»›i chỉ cách đêm chia tay không đầy ba tháng. Ngưá»i chị rá»™c Ä‘i. Chị sụm xuống. Có lẽ những ngày ấy nếu không có mẹ, chắc hẳn chị đã hoàn toàn gục đổ vì tuyệt vá»ng. Tấm lòng cá»§a ngưá»i mẹ từng nếm trải Ä‘au đớn cá»§a mất mát, vá»›i ná»—i cảm thông vô bá», đã tá»a truyá»n hÆ¡i ấm, sưởi nóng trái tim, tưởng chừng đã lạnh băng cá»§a chị. Chị xin phép mẹ đặt ảnh anh lên bàn thá» bố. Rồi chị tình nguyện vào chiến trưá»ng. Mãi mãi chị biết Æ¡n mẹ. Chiến tranh khốc liệt đã nhanh chóng cuốn chị vào guồng quay khổng lồ cá»§a nó. Chị hy vá»ng bằng trách nhiệm cá»§a ngưá»i lính, bằng thá»i gian chị sẽ phần nào nguôi ngoai ná»—i Ä‘au đớn mất anh. Nhưng buổi sáng khắc nghiệt ấy đã tàn nhẫn quất mạnh vào vết thương cá»§a chị. Vết thương chưa kịp lành miệng lại bật ra, túa máu. Anh có thế không? Nếu linh hồn anh Ä‘ang lang thang vá»›i niá»m tiếc nuối kia thì chị quả là có tá»™i. Sao đêm ấy, chị không dâng hiến tất cả sá»± trinh bạch cá»§a Ä‘á»i con gái cho anh? Sao lại không? Chị ân hận quá chừng.

   à nghÄ©a ấy ám ảnh dày vò chị. Buổi rá»i viện vỠđơn vị, má»™t mình trên con đưá»ng mòn xuyên rừng, ná»—i ám ảnh ấy càng gia tăng khá»§ng khiếp. Cứ má»—i bước Ä‘i, chị lại thấy anh ở đâu đó. Lần thì chị thấy anh thấp thoáng sau má»™t gốc săng lẻ già. Tiếng anh thoảng trong gió: "Anh yêu em". Có lúc chị lại thấy anh bị treo lÆ¡ lá»­ng giữa những tầng cây. Ngưá»i anh đầy máu. Tiếng anh đứt quãng: "Bao giá» thì hòa bình hả em?". Chị cố bước thật nhanh không dám trả lá»i. Trong hoang vắng cá»§a rừng, cái hoang vắng mà từ lâu chị đã quen thuá»™c không há» sợ hãi, ná»—i ám ảnh ấy cứ lá»›n mãi, lá»›n mãi, dày vò chị không ngừng. Có lúc không đành được chị phải dừng lại. Vẫn anh, cánh tay băng bó và khuôn mặt đầm đìa máu, tay kia anh thả từng trang bản thảo. Gió tạt những tá» giấy vá» phía chị. Tiếng anh: "Ãá»c Ä‘i em. Nhật ký chiến trưá»ng đấy. Có em ná»­a phần trong ấy". Chị ôm lấy đầu. Chị không thấy sợ hãi. Càng tuyệt nhiên không thấy trống vắng. c?273;Æ¡n. à niệm c?273;Æ¡n kể từ ngày anh mất đã không còn tồn tại trong chị. Chị dừng lại giản đơn chỉ vì thấy tá»§i thân quá. Chị òa khác. Lẫn trong nước mắt, trong tiếng nấc nghẹn ngào, là âm thanh tức tưởi: "Nhưng tôi có tá»™i tình gì?". Không có ai trả lá»i chị. Chị khóc càng lá»›n. Ná»—i tá»§i quạnh dâng đầy. Khóc chán chị lại Ä‘i. Bây giá» chẳng có ai dá»— dành chị cả.

Mẹ ở xa quá. Chị Ä‘i đến bá» má»™t con suối rất rá»™ng. Trong veo. Chị ngắm mình dưới nước. Chị bàng hoàng không nhận ra nổi mình. Sau cÆ¡n sốt chị như già Ä‘i hàng chục tuổi. Chị thấy cả bóng anh bên cạnh, anh tư lá»±. Chị thảng thốt: "Anh chán em rồi sao?". Thoắt cái bóng anh biết mất. Chị sợ hãi ngẩng tìm. Anh đã ở bên kia con suối. Tiếng anh xa rá»n: "Yêu em mãi đến ngàn năm". Anh vừa dứt lá»i, nước suối bá»—ng réo ùng tục. Tiếng nó rên rỉ phía thượng nguồn. Ãất dưới chân chị rùng rùng chuyển. Nước biến thành mầu máu Ä‘á», ào lên. Thôi chết, lÅ©, lÅ© lá»›n. Chị quáng quàng quay trở lại. Nước bén gót. Chị bám vá»™i vào má»™t thân cây leo thật nhanh. Bá»—ng chị giật mình. Có tiếng ngưá»i ở trên cao: "Ãừng sợ lính T10 đây. Chị ở kho binh trạm phải không? LÅ© cưá»ng đấy, leo nhanh lên". Nước tiếp tục dâng cao. Chị và ngưá»i lính trẻ tìm được má»™t chạc cây có thể nghỉ tàm tạm. Mưa tạt xối xả. Lẫn trong tiếng mưa, thoảng ầm ì tiếng động cÆ¡ máy bay C130. Tiếng ầm ì nặng dần. Phút chốc cánh rừng ngập nước bá»—ng run bần bật. Uá»™t... ù... á»™... uá»™t... Ãạn bốn mươi ly vãi tung tóe từng tràng. Chị nép ngưá»i dưới chạc cây. Má»™t loạt đạn nổ sát sạt. Mảnh cây cứng ráp bị đạn băm trúng, văng khắp ngưá»i chị. Lại má»™t loạt đạn nữa gần hÆ¡n. Ngưá»i lính đẩy chị xuống, lấy thân mình đè lên che cho chị. Chạc cây chao động. Má»™t quầng lá»­a lóe sáng. Mái tăng hai ngưá»i vừa căng để che mưa bị bốc gá»n. Thiếu chút nữa cả chị và ngưá»i lính trẻ đã bị hất tung xuống nước. HÆ¡i thở ngưá»i con trai xa lạ phả nóng rá»±c má»™t bên tóc chị. Chị có cảm giác mình Ä‘ang ở trên sân thượng đêm nào và ná»—i ám ảnh ấy lại ùa đến. Chị đột ngá»™t quyết định. Chị vít mạnh đầu chàng trai áp vào ngá»±c mình. Thá»±c ra ý định dâng hiến sá»± trinh bạch cá»§a chị đã mãnh liệt ngay từ loạt bắn đầu tiên cá»§a kẻ thù. Có lẽ không phải thế, ý định ấy đã đến vá»›i chị từ trước. Nó hình thành ngay từ buổi sá»›m hôm nào bên bá» suối. Chị không hỠđắn Ä‘o. Còn đắn Ä‘o gì nữa, biết đâu chỉ trong khoảnh khắc cả chị và ngưá»i lính sẽ không còn. Chàng trai trẻ thế. Không, em Æ¡i hãy nhận má»™t chút ít tâm hồn chị để trở thành ngưá»i đàn ông chân chính, để đừng phải mang niá»m tiếc nuối đơn giản kia, nếu chẳng may em vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i từ cuá»™c chiến tranh khốc liệt này.

Ngưá»i lính thoáng chút ngỡ ngàng. Rồi anh chợt hiểu. Anh run rẩy áp thân thể thanh xuân cá»§a mình vào chị. Tràn ngập trong cảm giác hạnh phúc đến mãn nguyện. Chị nín thở cố giữ thật lâu niá»m hạnh phúc ấy. Hạnh phúc Æ¡i! Ãấy là ná»—i ám ảnh đã dầy vò chị. Ãấy là mất mát chia ly làm Ä‘au đớn chị. Ãấy là niá»m nuối tiếc trẻ trai, chị cần san sẻ. Ãấy là sá»± dâng hiến cá»§a chị. Hạnh phúc. Dòng máu ấm, âm ỉ lan tá»a khắp cÆ¡ thể chị. Nước bá»—ng rút. Mưa bá»—ng tạnh. Ãạn ngừng nổ. Tiếng máy bay câm bặt. Và thá»i gian ngừng trôi.

Chị hoàn toàn mãn nguyện. Sau này, khi có những chàng trai trẻ Ä‘i qua cuá»™c Ä‘á»i chị, trở thành đàn ông, chị vẫn giữ nguyên vẹn được cảm giác mãn nguyện cá»§a lần đầu tiên dâng hiến. Ngưá»i lính trẻ xúc động tràn nước mắt: "Chị, Ä‘á»i con gái cá»§a chị...". Lúc ấy, chị khe khẽ lắc đầu. Hình như chị đã mỉm cưá»i. Chị âu yếm vuốt tóc ngưá»i lính. "Ãừng khóc em. Kìa nín Ä‘i. Ãàn ông sao lại khóc". Chị thoáng thấy bóng anh. Mặt anh rạng rỡ. Ná»—i ám ảnh nhẹ dần. Ãúng là chị đã mỉm cưá»i. "Suốt Ä‘á»i, không bao giá» em quên được chị". Chẳng cần phải thế đâu em. Chị hạnh phúc lắm rồi.

Cảm giác mãn nguyện cá»§a hạnh phúc làm chị vững tin. Vững tin đến lạ thưá»ng. Ngay cả lúc chị đứng trước cÆ¡n giận dữ cá»§a đồng đội Ä‘ang kết tá»™i chị, chị vẫn thấy lòng mình thanh thản. Chị im lặng đón nhận sá»± giận dữ tất yếu ấy.

Chị không nói má»™t lá»i thanh minh. Thanh minh Ä‘iá»u gì nữa. Má»i thứ đã rõ ràng. Chị thấy thương đồng đội cá»§a mình. Há» tốt quá. Há» vất vả vì chị. Chị biết Æ¡n há». Ãồng đội Æ¡i, tôi xin gánh chịu tất cả. Chỉ đến khi ngưá»i ta lôi ra từ bồng tay cá»§a chị vài thứ ká»· vật nho nhá» những ngưá»i lính để lại khi chia tay, thì lòng chị thá»±c sá»± cồn lên. Mặt chị tái Ä‘i. Bất giác chị đưa tay áp vào vùng BỤNG. Ở ÃẤY PHÃT RA NHá»®NG nhịp thở má»ng manh, yếu á»›t. Chiếc bút máy, tấm ảnh ghi dòng địa chỉ, má»™t cánh bằng lăng ép khô, chiếc huy hiệu, cái lược từ xác máy bay, có cả má»™t chiếc nhẫn bằng bạc để chị Ä‘eo kỵ gió... Từng khuôn mặt hiện lên. HỠđã trở thành đàn ông. Những ngưá»i nào trong số ấy đã nằm xuống. Chị lảo đảo ôm chặt lấy bụng. Niá»m hạnh phúc cá»§a chị Ä‘ang quẫy đạp. Anh Æ¡i, con cá»§a chúng mình...

*
* *

À ơi, con ngủ cho ngoan.

Chị sẽ được làm mẹ. Vào những lúc má»™t mình, chị khe khẽ hát bài ru con. Chị mong nó sẽ là con trai để được mang h쮨 hà© anh. "À Æ¡i con ngá»§ cho ngoan", cây hát ấy lần đầu tiên bật ra trong giây phúc chị dâng hiến cho ngưá»i lính trẻ. Chẳng hiểu sao ngưá»i lính mãi rúc khuôn mặt non tÆ¡ cá»§a mình vào ngá»±c chị. Chị thấy âm ấm vùng ngá»±c. Có má»™t dòng máu rần rật chuyển.

Ngá»±c chị cương lên. Chị thấy lòng ấm áp quá. Cảm giác lạ lùng lần đầu tiên òa đến khiến chị xao xuyến. Chị thấy thân thể mình lá»›n vút và hồn mình rá»™ng ra, rá»™ng mãi. Cõi lòng chị mênh mông, bao dung. Có má»™t cái gì đấy nhè nhẹ, nhè nhẹ... động cá»±a nÆ¡i bụng chị. Cảm giác ấy rõ dần. Chị thấy váng vất. à nghÄ© được hạnh ph?m mẹ vụt đến lá»›n quá. Chị sẽ được làm mẹ! Và câu hát ru cá»§a ngàn Ä‘á»i ngàn Ä‘á»i, chẳng biết ký thác vào tâm hồn chị từ bao giá», khoảng khắc ấy bật ra, ngân nga: "À Æ¡i con ngá»§ cho ngoan". Cả chị, cả ngưá»i đàn ông Ä‘ang thiêm thiếp trên ngá»±c chị Ä‘á»u sá»­ng sốt, lặng Ä‘i trước lá»i ru dịu dàng cá»§a mẹ. Hạnh phúc. Chị sắp được làm mẹ.

Ãêm nay, chị cố thức để khâu xong cho con bá»™ quần áo lá»t lòng. Giá không có chặp bom lúc ná»­a đêm hẳn chị đã hoàn tất công việc. Vừa khâu chị vừa khe khẽ hát. Chợt má»™t bóng ngưá»i lao vào hầm. Ãèn pin lấp lóe rá»i thẳng vào mặt chị. Chị dÆ¡ tay. Bá»™ quần áo bé xíu thành tấm chắn luồng sáng độc ác. Chị không lạ gì hắn. Ngưá»i đó cùng đơn vị. Từ lâu hắn đã khao khát chị. Rất nhiá»u lần chị đã thẳng thừng cá»± tuyệt ná»—i ô nhục ấy. Giá»ng hắn rít lên khác thưá»ng:

- Sao? Cô không biết gì à? Trận bom vừa rồi tám đồng chí của ta đã trở thành liệt sĩ. Vậy mà cô vẫn thản nhiên chuẩn bị cái công việc nhơ nhuốc kia. Thật xấu hổ.

Chị đứng phắt dậy. Chị có thể bị nhục mạ, có thể mất mát tất cả và chịu đựng đến cùng. Song, chị không thể để đứa con cá»§a chị, đứa con cá»§a những ngưá»i lính bị xúc phạm. Ãnh đ讠pin qué´ xuống ngá»±c chị. Linh cảm chẳng lành, chị lùi lại, lấy tay che ngá»±c. Khoảng khắc cá»§a dục vá»ng. Ngưá»i đàn ông sấn đến, hổn hển: "Tôi đã giữ cô ở lại. Tôi đã bá» qua cho cô tất cả. Hôm nay chúng ta sòng phẳng. Cô hãy cho tôi Ä‘iá»u mà những ngưá»i lính khác được làm". Má»™t cảm giác kinh tởm ập đến. Làm sao chị có thể chấp nhận Ä‘iá»u nhục nhã ấy. Chị phải đâu sống cho Ä‘am mê cá»§a bản thân mình. Giá»ng chị Ä‘au đớn van vỉ: "Xin anh đừng làm thế. Ãừng làm nhục đứa bé. Ãừng làm nhục những ngưá»i lính đã từng làm cha cá»§a nó. Có thể trong số há» có ngưá»i nằm xuống. Xin hãy để linh hồn há» thanh thản yên nghỉ...". Chị chỉ kịp nói đến đây, chị bá»—ng thấy mình tối tăm mặt mÅ©i. Chị bị quật xuống ná»n đất. Chị dãy dụa thật mạnh. Chị chồm dậy được, chị cố nhoài tay vá»›i khẩu AK treo trên vách. Không kịp. Má»™t lần nữa chị bị quật ngã. Lần này mạnh hÆ¡n. Chưa bao giá» chị phải gánh chịu Ä‘au đớn đến thế. Con Æ¡i! Thế là hết. Mẹ không giữ được con rồi. Tha lá»—i cho mẹ.

Chị bươn bả chạy khắp rừng. Trong đêm tối, không xác định hướng chị vẫn lần tìm đến khúc suối dạo ná». Ban mai. Sương bàng bạc. Nước bàng bạc. Da thịt cÅ©ng bàng bạc. Tất cả má»™t mầu bàng bạc. Chị bất động giữa dòng suối như má»™t pho tượng tạc vào thiên nhiên, im lặng tận hưởng đến cùng hạnh phúc và khổ Ä‘au vừa nếm trải. Chị khá»a nước nhè nhẹ. Chị áp tay vào bụng và chị hát thật khẽ: "À Æ¡i con gná»§ cho ngoan". Chị thấy lòng mình ấm áp. Vào chính giây phút ấy, chị hiểu rằng, linh hồn anh không há» lang thang vá»›i niá»m tiếc nuối. Anh đã bình yên an nghỉ. Và há», những ngưá»i đàn ông Ä‘i qua cuá»™c Ä‘á»i chị, có ai trong số đó đã hy sinh vì Tổ quốc, chắc chắn trước lúc vÄ©nh viá»…n ngã xuống hỠđã nghÄ© đến chị.

III

Khi tôi vào chiến trưá»ng, câu chuyện vá» ngưá»i đàn bà ấy đã lan truyá»n khắp các hướng mặt trận như má»™t huyá»n thoại.

Ở mặt trận phí ¦#272;? ngưá»i ta kể rằng, xác ngưá»i đàn bà trôi dạt đến cuối nguồn. Phải đến tuần lá»… sau má»›i tìm được. Không có má»™t cá»— áo quan nào vừa thân thể chị. Phải hạ má»™t cây dẻ to để lấy gá»— đóng hòm. Má»™t trung đội công binh mất đến ngày trá»i má»›i hoàn thành nhiệm vụ. Ãó là chiếc áo quan to nhất, xưa nay chưa từng có ở chiến trưá»ng.

Ở mặt trận phía Tây, ngưá»i ta kể rằng, không biết bằng cách nào ngưá»i đàn bà leo lên được và treo cổ chết trên ngá»n cây chò lá»›n vài chục ngưá»i ôm, cao đến trăm mét và sống đến ngàn năm có lẻ. Phải vất vả má»›i hạ được xác chị an toàn. Sau đó má»™t hôm, không bom đạn, không gió, mưa, sấm, sét, bá»—ng dưng cây chò sập đổ. Trước đấy, kể cả B52 cÅ©ng không đánh gục nó.

Ở mặt trận phía Nam, ngưá»i ta kể rằng, sá»›m ấy, bất thần bom tá»a độ chụp xuống khúc suối. Xác chị văng thành ngàn, vạn mảnh. Sau đó khu rừng trở nên tốt tươi kỳ lạ. Hoa lá, cá» cây, chim chóc chen chúc ríu rít. Bom đạn, chất độc tàn phá thế nào cÅ©ng không há»§y diệt nổi.

Còn ở binh trạm, ngưá»i ta xếp chị vào quân số mất tích. Không ai biết gì hÆ¡n vá» số phận cá»§a chị.

*
* *

Tôi không có cách nào để trả lá»i cô gái. Có Ä‘iá»u, tôi nghÄ© rằng, ngưá»i đàn bà năm xưa hẳn phải có má»™t khuôn mặt dịu dàng, thánh thiện như cô sinh viên năm thứ tư này. Tôi đành câm lặng chịu lá»i kết tá»™i là kẻ độc ác cá»§a cô gái. Duy nhất, tôi chỉ có thể làm được má»—i má»™t việc, là viết lại câu chuyện này để ít nhiá»u tôn trá»ng má»™t sá»± thật. Quyá»n phán xét nó thuá»™c vá» bạn Ä‘á»c.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #163  
Old 20-05-2008, 01:54 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Ãnh Trăng
Tác giả: Nguyễn Bản

Hai lần tôi ly hôn và giỠđây vẫn độc thân. Tại tôi tất cả hay phần nào tại chị?

Chị hơn tôi năm tuổi, hỠngoại xa với tôi, theo luật hôn nhân bây giỠcó thể lấy nhau.

Chị đẹp lắm, vì vậy lắm lá»i đồn đại những chuyện trăng hoa. Bố mẹ mất sá»›m, mưá»i bốn tuổi chị đã xuống Hải Phòng làm thuê cho má»™t hiệu tạp hóa, ngưá»i cùng làng.

Mùa hè năm 1944, Hải Phòng khó sống, chị vá» làng ở vá»›i dì ruá»™t. Thỉnh thoảng chị đến nhà tôi chÆ¡i. Tôi má»›i ở tuổi thiếu niên mà đã ngẩn ngÆ¡ trước sắc đẹp cá»§a chị. Chị thưá»ng mặc áo lụa mầu mỡ gà, ít khi vấn tóc, má»› tóc Ä‘en mượt chảy dài như suối qua đôi vai tròn và đầy đặn xuống sau lưng chị. Má»—i khi nói, chị thưá»ng hÆ¡i líu ríu, líu ríu nhưng giá»ng lại rung lên trong ấm lạ thưá»ng. Khi chị cưá»i, mà chị thưá»ng luôn cưá»i, tất cả mặt chị Ä‘á»u cưá»i, miệng cưá»i, mắt cưá»i, đôi mắt Ä‘en cong lên, tóc và vai cÅ©ng cưá»i theo. Da chị nõn nà, da và lụa như lẫn vào nhau, những đưá»ng cong lằn lên trên quần áo như Ä‘ang chuyển động. Tạo hóa như không há» có chút khiếm khuyết nhá» nào trên khuôn mặt và cÆ¡ thể chị.

Má»™t hôm, chị bảo nóng quá, tối xuống ngá»§ ở nhà tôi. Cha tôi không ưa chị, không nói gì. Nhưng mẹ tôi vốn dá»… dãi, bảo nhà rá»™ng mát, chỉ có ba ngưá»i, má»™t dãy phản bá» không, cả chục ngưá»i đến ngá»§ còn rá»™ng.

Tối chị đến, hình như vừa tắm gá»™i xong. Tóc chị xõa ra để hong khô, thoang thoảng mùi hương sả và từ da chị vẫn còn tá»a ra thứ xà phòng thÆ¡m ngậy như mùi phấn rôm.

Bố mẹ tôi buôn bán, cÅ©ng có cá»§a, má»™t mình tôi má»™t chiếc màn tuyn trên phản gá»— lát gần ba chiếu, ở nhà trên năm gian hướng đông. Bố mẹ tôi ngá»§ ở nhà khách hướng nam. Chị mặc bá»™ đồ lót lụa, chẳng để ý gì đến tôi, coi tôi như trẻ con, mặc dầu tôi đã mưá»i ba và đã đậu xéc-ti-phi-ca (1). Ãã thế chị còn trò chuyện vá»›i tôi như không, mãi rồi má»›i ngá»§, còn tôi thì bồn chồn xao xuyến trong lòng. Nhà hướng đông, nằm sát bậc cá»­a, ánh trăng tràn qua màn tuyn tưới lên mái tóc và cÆ¡ thể chị. Chị nằm nghiêng, quay vá» phía tôi, khuôn mặt tuyệt đẹp hÆ¡i ngá»­a lên như hứng trăng, hai tay vươn ra như Ä‘ang đón ai, đùi nỠấp hỠđùi kia, hÆ¡i thở nhẹ nhàng. Từ ngưá»i chị tá»a ra mùi phấn rôm và ánh trăng cÅ©ng như tràn ra từ đấy. Tôi xao xuyến không hiểu từ làn da mịn màng cá»§a chị, hay do ánh trăng, hay do mùi phấn, hay tất cả đã hòa quyện cùng nhau, thậm chí tôi không còn phân biệt đâu là mầu lụa, đâu là ánh trăng, đâu là da thịt chị. Tôi như không còn biết mình là ai nữa, đắm Ä‘uối, mải mê, hồi há»™p nhìn chị, đôi lúc nhìn lại thân thể da thịt mình buồn nản thấy mình vô nghÄ©a. Mãi tôi má»›i chợp mắt được, nhưng rồi cứ chập chá»n, thỉnh thoảng lại mở to mắt xem chị có thá»±c không, còn ở bên tôi không hay đã biến mất. Tôi chợt ngá»§, chợt thức, má»™t lần bá»—ng rùng mình nhận ra đùi chị mịn như nhung, lúc ấm, lúc mát, gác lên đùi tôi. Tôi để yên không dám cá»±a quậy, sợ chị rút chân vá». Lúc này trăng đã ra khá»i nhà. Tất cả chỉ còn nhá» nhá», càng làm tăng cảm giác vá» làn da chị. Tôi không rõ mình ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nào, nhưng chắc chắn, khi tôi bắt đầu thiếp Ä‘i, đùi chị vẫn còn trên đùi tôi. Sáng ra khi tôi choàng tỉnh, chị không còn bên nữa. Tôi vùng ngay dậy tìm chị, xem tất cả má»i chuyện đêm qua là thá»±c hay hư. Chị đã rá»­a mặt và Ä‘ang chải tóc. Chị cưá»i bảo tôi:

- Ãêm qua chị ngá»§ ngon quá. Mà sao em hay nói mê thế?

- Thế à? Em nói mê những gì.

- Ú á»›, ú á»›... nhưng hình như có lần gá»i chị.

- Chị có thưa không?

- Em đang ngủ biết gì mà thưa.

Không thấy chị đến ngá»§ nữa, tôi há»i chị, chị bảo, hôm nào thật nóng và có trăng má»›i đến. Rồi tôi nghe phong thanh ngưá»i ta làm mối cho chị má»™t ngưá»i làm khăn mÅ©. Sau đó là đám cưới cá»§a chị.

CÅ©ng may lúc chị cưới tôi đã ra há»c ngoài Hà Ná»™i, nếu không tôi sẽ buồn. Từ đấy gặp bất cứ ngưá»i đàn bà đẹp nào tôi thưá»ng cÅ©ng Ä‘em so, nhưng chẳng ai có thể so vá»›i chị.

Hè năm sau, tôi nghe chị đã có con, nhưng được mấy ngày con chết và khoảng sau Cách mạng Tháng Tám, chị bỠchồng, xuống buôn bán ở tỉnh Nam.

Má»—i năm tôi càng bước nhanh sang tuổi thanh niên, cùng vá»›i những biến đổi cá»§a giá»›i tính, tôi càng hay nghÄ© đến chị, đến cái đêm trăng chị ngá»§ cạnh tôi. Tôi đã há»c cùng bao nhiêu bạn gái, cùng lá»›p, dưới lá»›p, hầu hết con ông ná», bà kia, chẳng ai có thể so vá»›i chị, trừ má»™t cô con má»™t ông phán, há»c dưới tôi hai lá»›p, khá đẹp, tôi Ä‘em lòng si mê ít lâu, nhưng tất cả má»i nét riêng, nét chung Ä‘á»u không thể nào mượt mà, hoàn chỉnh như chị, kể cả nước da cô có phần trắng hÆ¡n, hồng hÆ¡n, nhưng không thể lẫn vào lụa và trăng như da chị. Ãôi lúc tôi lẩn thẩn tá»± há»i, nếu như bây giá» chị lại nằm cạnh tôi, hắt trăng ra như thế, tôi sẽ làm gì, tôi có dừng lại mặc cho đùi chị gác lên đùi tôi để tận hưởng làn da vừa ấm vừa mát hay không. Tôi, má»™t há»c sinh chuyên khoa đã mưá»i tám, mưá»i chín, tương đối đẹp trai? Tôi có còn cảm thấy mình vô nghÄ©a nữa không?

Mãi tá»›i năm 1952, má»™t lần Ä‘i công tác, tôi má»›i lại gặp chị. Gặp chị giữa đỉnh đèo Khế. Tôi từ phía SÆ¡n Dương vá». Chị từ phía Cao Vân sang. Chị mặc áo phin nâu, gánh đôi tay nải. Chị nhìn thấy tôi trước:

- Cậu Hoàng!

Tôi cÅ©ng nhận ra chị ngay, mấy ai có dáng ngưá»i đẹp như thế.

- Chị Vân!

Chị bỡ ngỡ nhìn tôi:

- Cậu lớn quá rồi, lại xinh trai nữa.

Không còn gì bằng được khen như thế, từ nay vá»›i chị, tôi không còn là trẻ con nữa. Như má»™t chàng trai thá»±c thụ, tôi rá»§ chị tá»›i ngồi nghỉ dưới má»™t bóng cây bên vách núi rìa đưá»ng.

- Cậu vẫn Ä‘i há»c đấy chứ?

- Em thôi rồi, em đi công tác.

Tôi khoe luôn đã Ä‘i công tác cho oai, cho chị biết tôi đã là ngưá»i lá»›n. Ai ngá» chị lại há»i tôi:

- Cậu đã há»c hết lá»›p sáu rồi đấy nhỉ?

Thế đấy, tôi nóng cả mặt, tôi đã há»c xong tú tài, đã công tác ở má»™t ban huấn há»c má»™t cÆ¡ quan trung ương; chị vừa khen tôi xinh trai, lại há»i tôi như thế, tất nhiên chị chẳng hiểu nghÄ©a lá»›p sáu thế nào, nhưng dù sao chị vẫn có phần coi tôi bé nhá», trong khi tôi vẫn hằng xao xuyến má»—i đêm có trăng lá»t vào giưá»ng tôi, mà lại gặp nhau tình cá» giữa nÆ¡i thÆ¡ má»™ng ở rừng núi này. Tôi hÆ¡i giận, không trả lá»i chị. Ãã thế chị còn cho biết chị đã lại lấy chồng, hai vợ chồng hiện ở Ãồng Bẩm, Thái Nguyên.

- Anh ấy làm gì? - Tôi há»i sá»— sàng.

- Anh ấy cắt tóc.

Tôi hết giận, bá»—ng thấy thương chị, sao tạo hóa trá»› trêu, má»™t tạo phẩm tuyệt mỹ như thế, cứ đặt vào những tình cảnh éo le. Tôi nhìn chị, chị lại còn đẹp hÆ¡n xưa, vẻ đẹp hoàn chỉnh cá»§a ngưá»i đàn bà đã phát triển đầy đủ. Chiếc áo phin nâu càng làm tôn lên phần gáy trắng xanh thon thả, mắt chị càng như Ä‘en hÆ¡n. Tôi buá»™t miệng:

- Chị đẹp thế, sao không kiếm má»™t ngưá»i xứng đáng, thiếu gì ngưá»i?

Chị thở dài:

- Các cụ bảo hồng nhan đa truân.

Tôi lại càng thương cảm chị hÆ¡n. Sao tôi không phải là ngưá»i khác há», không lá»›n tuổi hÆ¡n, hoặc ít ra bằng chị? Tôi Ä‘ang nghÄ© vẩn vÆ¡ thì má»™t chiếc hen-cát từ phía Cao Vân bay xoẹt qua đầu. Chị hoảng hốt ôm chầm và dúi đầu vào ngá»±c tôi. Má»™t chiếc nữa xoẹt qua. Tôi vòng tay ôm lấy chị như để che chở, thầm mong những giây phút này kéo dài. Nhưng chúng không quay lại. Chị gỡ tôi ra, búi lại tóc, chỉ nghÄ© đến máy bay, không há» hay biết mấy phút vừa qua, má»™t bên vú chị đã ép chặt ấm nóng trên ngá»±c tôi.

- Thôi, chị em mình Ä‘i Ä‘i, chị thấy bảo nó bắn mấy ngưá»i chết ở đèo này rồi đấy.

Chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, chị há»i tôi:

- Ở chỗ cậu có bị sốt rét không?

- Có, nhưng em chưa bị.

Chị mở tay nải, bên trong là thuốc tây, dầu con hổ, xà phòng thơm, v.v... lấy ra một tuýp pa-u-đrin 100 viên đưa cho tôi:

- Cậu cầm lấy uống phòng, không bị vàng da như ký ninh vàng đâu.

Tôi miá»…n cưỡng cầm, và khi chị Ä‘i khá»i, tôi cáu kỉnh vứt tung xuống vá»±c. Tôi cần gì cái thứ ký ninh đắng này.

Hòa bình lập lại, tôi lại gặp chị ở Hà Ná»™i. Chị đã lấy má»™t ngưá»i chồng khác, làm nghá» thợ may ngồi chợ. Chị ở sâu mãi tít trong má»™t ngôi nhà ở ngõ Hàng Cháo, phòng chị ở rá»™ng chừng 15 mét vuông, vốn là công trình phụ.

Thỉnh thoảng tôi vẫn đến chÆ¡i vá»›i chị. Má»—i lần đến vá»›i chị vá», gần như tôi lại thay đổi ngưá»i yêu. Có lần xuýt nữa tôi đã ngá»§ vá»›i má»™t cô. Má»™t cặp đùi và hông màu nâu hồng tuyệt đẹp, nhưng ngá»±c hẹp và đôi vú nhá» rất không cân xứng. Tôi lại nhá»› đến dáng chị nằm như bÆ¡i trong trăng. Thế là tôi không ham muốn nữa.

- Anh thử em đấy thôi.

Và tôi kéo quần áo lại cho cô. Rồi tôi thôi không đến với cô.

Ba mươi tuổi tôi vẫn chưa lấy vợ. Chị giục tôi:

- Cậu cứ kén mãi, già mất thôi.

Rồi chị kéo tôi ra tá»§ gương, đứng sát vào ngưá»i tôi:

- Thấy chưa, cậu già hơn chị mất rồi.

Chị cứ đứng sát vào tôi như thế, nhìn gương, nhìn tôi, mớ tóc đen dày chảy như suối trên vai chị, đôi mắt đen như nhung cong lên, như thách đố. Và mùi phấn rôm. Tại sao vẫn cứ mùi phấn rôm? Mùi phấn rôm làm tôi nhớ tới ánh trăng. Tôi nhắm mắt lại.

- Kìa, cậu làm sao thế?

- Em hơi chóng mặt.

- Thế à, chị lấy dầu cho.

Chị thoa lên thái dương tôi. Dầu làm nóng bừng hai bên thái dương, nhức nhối.

- Thôi, em vỠđây.

- Ãừng, nhỡ sao dá»c đưá»ng thì chết.

- Không sao, em ra đưá»ng thoáng hÆ¡n.

Tôi lấy vợ rồi tôi bá» vợ. Chị há»i tôi:

- Tại sao cậu bỠmợ ấy?

- Có nói chị cũng không hiểu được.

Chị cưá»i, dí vào trán tôi:

- Chắc lại phải lòng cô nào chứ gì? Ãẹp trai lại há»c cao như cậu là hay tệ lắm.

- Vâng, nhưng lại phải lòng ngưá»i có chồng rồi.

- Dá»› dẩn, thiếu gì ngưá»i, phải đâm vào chá»— nạ dòng, để chị tìm cho, chị mà ưng, cậu cÅ©ng phải ưng.

Chị tìm cho tôi thật, ba bốn cô, nhưng làm sao chị biết được ngưá»i tôi muốn lấy phải như thế nào.

Rút cục tôi vẫn lấy, rồi tôi lại bá», do không bao giá» tìm thấy cảm giác vá» làn da vừa ấm vừa mát khi xưa.

Chị cám cảnh cho tôi và chị:

- Xem ra đưá»ng nhân duyên chị em mình Ä‘á»u vất vả như nhau.

- Vâng, nhầm cửa lung tung cả.

Nói rồi, tôi nhìn chị xem chị hiểu thế nào. Hình như chị lại hiểu khác, chị bảo:

- Như cậu ngày xưa phải lấy được con quan.

- Còn chị, đáng ra chị phải là vợ một ông bộ trưởng.

Chị cưá»i, mắng yêu tôi:

- Chị nói thật tình, còn cậu lại trêu chị.

- Em không trêu đâu, chị còn đẹp hơn bà Máccốt (2) đấy.

Lá»i tôi nói thiêng má»™t ná»­a. Chị trở thành cấp dưỡng cho má»™t ông bá»™ trưởng. Chuyện đó xảy ra khoảng thá»i gian đầu sÆ¡ tán chống Mỹ. Tôi đến nhà chị, tức tối:

- Làm gì chẳng làm, sao lại nhận cái việc ấy?

- Thế cậu bảo chị làm gì? Văn hóa chẳng có, chữ nghĩa dăm ba câu, trước còn chạy chợ nhì nhằng, bây giỠsơ tán, làm gì?

- Tự chị đi xin à?

- Chán cậu, chị biết đằng nào mà lần, mà tự dưng ai dám đến những chỗ ấy, một bà ở thực phẩm thấy chị cẩn thận, sạch sẽ, giới thiệu cho đấy chứ.

- Thế bà ta đâu, bà bá»™ trưởng ấy, thưá»ng thưá»ng các ông ấy luôn dành tiêu chuẩn cấp dưỡng cho vợ mình kia mà.

- Bà ấy đi sơ tán với các con, thế mới đến lượt mình.

- Ra chỉ mình hỠcần tránh bom đạn thôi ư?... Rồi yên, bà ấy vỠthì sao?

- Lúc ấy hãy hay, cứ biết làm là làm đã.

Chợt nghÄ© đến việc vợ con ông ta Ä‘i sÆ¡ tán cả, đầu óc tôi tối sầm. Tôi mưá»i ba tuổi còn ngẩn ngÆ¡ trước sắc đẹp cá»§a chị. Chả lẽ tôi là má»™t ngoại lệ? Chả lẽ ông ta, má»™t ngoại lệ nghịch đối?

- Chỉ mỗi mình ông ta ở nhà thôi à?

- Có bảo vệ nữa chứ.

Chị nói vậy, tôi nhẹ nhõm đi một chút, nhưng rồi vẫn băn khoăn:

- Chị ăn uống luôn ở đấy chứ?

- Chị vỠăn ở nhà, mình làm gì có tiêu chuẩn ăn ở đấy... Mà sao cậu cứ cật vấn mãi chị thế?

Ãiá»u tôi vẫn kìm giữ, chợt nổ tung ra:

- Là bởi vì em không thích chị làm cấp dưỡng cho ông ta, thế thôi - Rồi tôi lảm nhảm: - Nếu em có quyá»n, em sẽ cấm chị, nếu em hÆ¡n tuổi chị... nếu em...

- Chị biết rồi... - Chị nói bằng má»™t giá»ng như ngưá»i có lá»—i. - Nhưng ông ta tốt lắm...

- Tôi thì kém gì há», thậm chí há»c vấn còn hÆ¡n há», tâm hồn tư cách, chắc ai hÆ¡n ai.

Tôi vừa nói vừa vùng vằng bá» vá». Bẵng Ä‘i mấy tháng tôi không đến chị, nhưng tôi đâu có được thư thái. Tôi nghÄ© ngợi lung tung. NghÄ© tá»›i các ngoại lệ. Tôi suy diá»…n đủ chuyện. Rút cuá»™c tôi vẫn phải mò đến chị, chị hÆ¡i đẫy ra, trắng hÆ¡n, càng đẹp, nhưng hÆ¡i buồn. Chưa bao giá» tôi trông thấy chị buồn. Vá»›i tôi, mắt chị bao giá» cÅ©ng cưá»i, lần này mắt chị không cưá»i. Chị buồn buồn há»i tôi:

- Sao lâu cậu không đến chơi?

- Ãá»™ này em bận.

- Bận hay giận chị?

Chị nghÄ© tôi giận nên buồn ư? Tôi chả còn mong gì hÆ¡n thế nữa. Tôi cố tá» ra không phải tôi giận chị. Nhưng chị vẫn ít khi cưá»i nữa. Khi cưá»i, khi ưu tư. Vá» phía tôi, tôi cÅ©ng đâm ưu tư vá» ná»—i ưu tư cá»§a chị.

Khoảng má»™t năm sau, tôi thấy chị Ä‘eo cái vòng ngá»c cẩm thạch. Cánh tay chị như cánh tay vÅ© nữ, chiếc vòng ngá»c càng làm cho nõn nà hÆ¡n. Tôi lạnh lùng há»i chị:

- Chị mới mua à?

Chị không trả lá»i câu há»i mà lại giÆ¡ cánh tay lên há»i tôi:

- Cậu bảo có đẹp không?

Tôi bực mình:

- Ãẹp là ở cánh tay chị ấy, đâu phải cái vòng, nó vướng thêm thì có.

Từ đó tôi ít đến chơi.

Mấy năm sau nữa, lúc bắc nam đã thống nhất, chị khoe chị được thưởng phiếu nghỉ ở Sầm SÆ¡n và há»i tôi đã lần nào Ä‘i Sầm SÆ¡n chưa? Tôi trả lá»i bằng má»™t giá»ng há»n dá»—i, pha chút mỉa mai:

- Ãi Sầm SÆ¡n là phải có đôi, tôi có đôi đâu mà Ä‘i!

Sau đó mấy hôm, má»™t buổi sáng, tôi Ä‘ang đạp xe trên đưá»ng Phan Ãình Phùng, má»™t chiếc vôn-ga Ä‘en lướt nhẹ qua tôi. Tôi vô tình nhìn vào trong xe. Nhưng xe lướt nhanh quá, tôi chỉ thoáng thấy ngưá»i đàn bà ngồi ở ghế sau, tay Ä‘eo vòng ngá»c tỳ lên cá»­a kính, cánh tay nõn nà như tay vÅ© nữ. Ngồi cạnh tài xế, ghế trước là má»™t ngưá»i hói trán, không rõ mặt, chỉ rõ chiếc kính râm và cái gáy u lên những mỡ.

Từ đấy tôi chỉ còn gặp chị trong ánh trăng. Má»—i khi trăng tràn vào trong màn, tôi lại tưởng như chị nằm nghiêng, quay vá» phía tôi, đùi khép há», hai cánh tay vươn ra đón tôi. Tôi nghe thấy như chị bảo:

- Cậu trẻ con quá!

- Ãến bao giá» chị má»›i thôi coi em là trẻ con?

- Thì đã có lần nào cậu là ngưá»i lá»›n đâu!

Tôi có yêu chị không? Chưa bao giá» tôi há»i mình như vậy. Và có há»i cÅ©ng khó trả lá»i. Tôi có yêu chị không hay tôi chỉ muốn tìm yêu má»™t ngưá»i như chị? Nhưng nếu tôi đã khẳng định không ai có thể so vá»›i chị, phu nhân tổng thống cÅ©ng không bằng, bao giá» tôi má»›i tìm được má»™t ngưá»i như thế? Tuy nhiên tôi vẫn Ä‘i tìm trong ánh trăng, ánh trăng từ chị hắt ra đêm hôm ấy, cái đêm tôi còn làm má»™t thiếu niên trong trắng, ngây thÆ¡, ánh trăng và mùi phấn rôm làm tôi xao xuyến, chÆ¡i vÆ¡i mãi trong Ä‘á»i.

Và chị có cho là tôi yêu chị không?

--------------------------------------------------------------------------------

1. Chứng chỉ hết cấp tiểu há»c.

2. Vợ tổng thống Mác-cốt (Philippines)
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #164  
Old 20-05-2008, 01:56 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bà Mụ Của Búp Bê
Tác giả: Quế Hương
Tiếng khóa cổng lách cách, tiếng xe nổ. Tiếng càu nhàu cá»§a con dâu ông. Ãó là những âm thanh cuối cùng mà ông lão đợi - ông biết chúng đã Ä‘i làm, hai con bé đã Ä‘i há»c mà bây giỠông và con Lỡ sẽ tá»± do trong ngôi nhà vắng lặng.

Ông chui ra khá»i cái há»™p cá»§a ông, má»™t cái buồng nham nhở, hai mặt tá»±a vào hông tưá»ng và bếp, má»™t mặt che tấm ván ép, má»™t mặt trống hoác làm cá»­a ra vào. Ông đã quen đổi chá»— từ hai mươi năm nay, khi con ông trở thành chá»§ nhân trong ngôi nhà cá»§a cha mình. Từ lầu đến trệt, từ phòng trước đến phòng sau, từ phòng rá»™ng đến phòng hẹp và bây giá» ká» bên bếp. Lần này thì chính ông đỠnghị: "Bây để tau xuống nhà sau ngá»§. Tau hay Ä‘i tiểu đêm mà cá»­a thì bây khóa...".

"Không khóa để ông Ä‘i ra, kẻ trá»™m Ä‘i vào à?". ' Con ông càu nhàu. Còn vợ nó thá»§ng thỉnh: "Mùa hè, nằm đó khác chi hứng gió biển". Nằm đó là nằm ở khúc nhà ngang nối liá»n nhà trên vá»›i bếp. ở đó có mái nhưng tưá»ng không che chắn kín đáo như nhà trên. Thồng lá»™ng. Con ông che tạm cho ông cái buồng này và bảo: "Rồi thư thư... con xây thành phòng". Tối đến khi cánh cá»­a thông đã khép, cắt ông vá»›i thế giá»›i "trên nhà", ông thấy dá»… chịu khi được má»™t mình vá»›i yên tÄ©nh và bóng tối. Ông có thể ngắm cả mảng trá»i sao nhấp nhánh. Cả vầng trăng viên mãn tròn đầy. Cả lúc trăng má»i. Cả những bóng cây vật vã vào nhau trong đêm mưa gió. CÅ©ng còn dá»… chịu hÆ¡n rón rén đái vào bô, từng tí, từng tí để tiếng nước tiểu không làm con dâu thức giấc, còn hÆ¡n níu tiếng đằng hắng cứ chá»±c vá»t ra khá»i há»ng. ở đây, ông có thể tá»± do Ä‘i lại, uống nước khi không ngá»§ được. Ngưá»i già uống nhiá»u hÆ¡n ăn, ông có thể uống trà trừ bữa. Nhắc trà ông lại nhá»› chén - cái chén sứ men lam bắt tuấn mã ông thưá»ng dùng nay đã cất trong tá»§ buýp-phê trên nhà. Ông có thói quen vừa uống trà vừa ngắm cái vẻ dữ dằn tuấn vÄ© cá»§a tám con ngá»±a ở tám tư thế khác nhau. Nét vẽ sống động bằng màu xanh đậm mà vẫn trong như ngá»c bích. Men trắng xanh lÆ¡ quý phái. Trà sóng sánh vàng bốc khói, tám con ngá»±a oai phong lẫm liệt. Uống trà trong chén ấy má»›i tuyệt làm sao! Nhưng chúng nói phải. Chén quá quý mà tay mình thì run - vỡ uổng lắm. Ãể còn mà ngắm - ông lão lại chép chép miệng móm mém rồi Ä‘i tìm con Lỡ. Nó Ä‘ang kéo lê đôi chân cong vòng, nhá» như cây sậy Ä‘i tìm ông. Nó ngá»§ trên kia nhưng khi cả nhà Ä‘i hết, nó lại được thả xuống cho ông. Con và dâu ông mắc má»™t chứng bệnh kỳ dị - bệnh sạch. Ãi làm vá» là chúng dá»n dẹp lau chùi cho đến khi bóng như lau như li. Ãồ không dám dùng. Ngồi không dám dá»±a. Con cái không được chÆ¡i làm bẩn đồ đạc bóng lá»™n. Chúng làm lụng cá»±c nhá»c nhưng chúng không thuê ngưá»i giúp việc vì sợ thêm ngưá»i thêm bẩn. Vả lại Ä‘á»i nay biết đâu mà tin.

Con Lỡ toét miệng cưá»i vá»›i ông. Ông đến bế nó. Ngó nó lết mà thương. Nhưng ông không bế nổi con bé. Hai ông cháu lảo đảo. Ông ngồi chá»—m há»—m cho nó bá cổ. Con Lỡ nằm bẹp trên lưng ông và hai ông cháu Ä‘i đến chá»— để thức ăn. Con Lỡ vừa ăn vừa "khóc" như má»i khi. CÅ©ng như má»i khi, nó vừa ăn vừa đút cho con búp bê trụi tóc, gãy tay cá»§a nó. Cha mẹ nó chẳng chỠđợi nó ở ngôi nhà này. HỠđợi má»™t đứa con trai. Mẹ nó đã quay lưng khóc khi cô đỡ chìa ra má»™t cô bé gái nhăn nheo, Ä‘au khổ như má»™t bà cụ. Ãứa con gái thứ ba! Lại xấu xí! Lại gầy gò vì thiếu cân, thiếu tháng! Lại bị què sau trận sốt tê liệt khi lên hai!. Ãôi lúc ngưá»i mẹ cùng ăn năn. Giá chăm chút nó như hai đứa trước, uống, tiêm phòng đầy đủ. Thôi thì lỡ rồi. Lỡ sinh. Lỡ quên. Ngưòi ta gá»i nó luôn là con Lỡ. Nó lại bị cái gì đó ở tuyến lệ nữa. Nước mắt cứ ri rỉ ngay cả khi nó cưá»i: Trong ngôi nhà sạch bóng, tươm tất này, nó và ông thật lạc Ä‘iệu - xấu xí, vô dụng - ông Ä‘á»c Ä‘iá»u đó trong cái nhìn. ăn xong, hai ông cháu ngồi chÆ¡i trên chiếc ghế mây dưới bóng cây. Má»™t già má»™t trẻ có thể ngồi đó suốt buổi cho đến khi có tiếng khóa lách cách trở lại. Con Lỡ lắng nghe ông nói, không hiểu, không khen chê nhưng vẫn nghe. Nó thưá»ng bắt lấy chữ cuối cá»§a ông làm chữ đầu cá»§a nó. Tuổi tác có ý nghÄ©a gì khi má»i sá»± Ä‘á»u trở vá». Tóc trở màu, con ngưá»i lại bắt đầu như má»™t đứa trẻ, yếu Ä‘uối, bất lá»±c, sợ hãi, ngây thÆ¡. Thưá»ng ông kể chuyện cho nó nghe, chuyện Ä‘á»i, chuyện xưa nay, bày cho nó đếm, nó Ä‘á»c. Còn nó bày cho ông bán hàng bằng lá, chÆ¡i búp bê. Sáng nay mặt con Lỡ đầy vẻ nghiêm trá»ng. Nó cứ nhìn chăm chăm con búp bê cÅ© kỹ hai Ä‘á»i chị quẳng lại cho nó và bảo ông:

- Sáng nay con búp bê sẽ đẻ con.

- Sao cháu biết?

- Nó nói.

- Nó nói sao?

- Nó nói nó đau bụng. Con nó ở chật bụng nó.

Ông lắc đầu. Bao giá» con bé cÅ©ng ao ước con búp bê đẻ. Mẹ nó biết đẻ. Con mèo biết đẻ thì tại sao con búp bê không đẻ? Nó sẽ đẻ má»™t con búp bê tóc vàng, má hồng và lành lặn. Ãôi khi cả má»™t bầy búp bê cÅ©ng có!

Giá mình có thể "đẻ" cho nó má»™t con thế nhỉ! Ông lão lẩn thẩn nghÄ©. Tia mắt già nua đậu trên con bé Lỡ. Ãậu trên những chiếc lá vàng nâu nằm uể oải trên mặt đất.

- Ông thấy không? Con Lỡ lắc tay ông - Bụng con búp bê sáng nay bự chác. Nó đựng đầy con. Nhưng con nó làm sao ra được?

- Thì... thì... cÅ©ng như bà cho ra ba cháu. Mẹ cháu cho ra cháu. Có má»™t bà tiên ngưá»i ta gá»i là bà mụ. - Thế bà mụ cá»§a búp bê đâu?

- Cháu đấy!

- Cháu không biết làm bà mụ. Bà mụ phải làm gì?

- Gối lên chân ông ngủ và đợi.

- Không, cháu không ngủ. Con bé lắc đầu quầy quậy.

Ông nhớ lại lúc con mèo mun đẻ. Con bé đã ngồi bên nó suốt buổi để đợi xem em-bé-mèo.

- Cháu không ngủ. Có bé lập lại, nhìn ông bướng bỉnh. Chính lúc ấy ông mới thấy mắt con bé đẹp vô cùng - trong như nước hồ thu, ươn ướt. "Giống hệt mắt bà ấy" - Ông lão thì thầm.

- Bà ấy nào?

- Bà cháu.

Rồi ông lão nhìn đăm đăm vào khoảng trống trước mặt, dưá»ng như bà hiện ra ở đó, mãi mãi ở tuổi thanh xuân vá»›i những dải nước màu Ä‘en sóng sánh, đôi mắt trong ngần, đôi má vàng óng nắng, phÆ¡n phá»›n lông tÆ¡.

- Này ông! Sao con búp bê lâu đẻ thế?

Bóng bà tan biến. Con Lỡ nhìn ông chăm chú:

- Æ ! Mắt ông cÅ©ng có nước. Mặt ông lại nhăn thêm nữa. Má»™t, hai, ba, mưá»i, mưá»i lăm... Nhiá»u quá. Chẳng ai nhiá»u như ông, đếm bắt mệt!

- Tại năm tháng đó cháu. Năm tháng Ä‘i qua để lại dấu vết. Ông đã sống nhiá»u năm tháng quá rồi!

Và bà lại hiện ra, má»™t bà lão khô héo, cái lưng nằm mãi vì bệnh đến lở lói. Khuôn miệng cay đắng thốt những lá»i cay nghiệt. Ãôi mắt mỠđục chất ngất mệt má»i.

- Thế ông cất năm tháng của ông đó à? Khi hết chỗ ông sẽ cất ở đâu?

- Khi đó ông chết.

- Ãừng... cháu sẽ chÆ¡i vá»›i ai? Miệng con bé méo xệch - ông đừng chết. Cháu sẽ cất giùm ông nếu ông hết chá»—. Ông đừng chết!

- Chưa chết đâu! Con búp bê gá»i cháu kìa!

Con bé lại quên ông. Nó quay qua con búp bê mất tay:

- Này đau bụng hả? Mày đẻ con thôi. Mày đẻ một con búp bê tóc vàng đẹp như công chúa, không trụi tóc, không gãy tay. Con mày sẽ đẹp dùm mày.

Con-mày-sẽ-đẹp-dùm-mày. Chao ôi! Con Lỡ nói má»™t câu hay quá. Ông nhìn cháu ngạc nhiên. Ông nhìn hai cẳng chân cong vòng, nhìn thân hình èo uá»™t, mái tóc lÆ¡ thÆ¡ và chợt nhận ra nó không ngô nghê như hai chị nó, rằng ông quá hoài phí năm tháng để hiểu Ä‘iá»u này. Trong bản chất má»—i con ngưá»i, má»—i sá»± vật, có cái ngưá»i ta không thể há»c được. Ôi con Lỡ cá»§a ông! Từ khi bà mất, lòng ông nguá»™i lạnh. Chính con bé què quặt ốm yếu này đã hâm nóng nó lại. "Ai mạc ư tâm tá»­". Má»i sá»± Ä‘au xót không gì bằng nguá»™i lạnh con tim. Thật đúng!

- Ãúng là con búp bê sắp đẻ phải không ông?

- ừ.

- Nhưng lâu quá! Con bé rên lên nhìn ông nôn nóng.

Con - nó-làm-đẹp-cho-nó. Con ngưá»i được cứu vãn nhá» sá»± tái sinh. Ông không thể dập tắt niá»m tin ấy cá»§a con Lỡ. Ông lão trầm ngâm suy nghÄ© rồi đứng phắt dậy:

- Nó sẽ đẻ! Ông lão dõng dạc tuyên bố. Có Ä‘iá»u cháu phải kiên nhẫn chá». Ông Ä‘i má»i bà mụ đây. Cháu sẽ giúp ông bằng cách ngồi yên trên ghế, không được rá»i con búp bê.

- Mau lên ông! Cháu sẽ ngồi yên mà! Con bé rối rít giục. Ông lão tất tả ra cổng rồi đột nhiên ông khá»±ng lại, quay lui. Cả hai ông cháu tuyệt vá»ng nhìn cái ổ khoá cổng to tướng. Con Lỡ bắt đầu thút thít.

- Ãừng khóc! Ông có cách rồi.

Ông Ä‘i tìm cái ghế cao con ông vẫn dùng để tỉa hoa giấy. Nó được dá»±ng gần tưá»ng. Ông kéo nó sát hàng rào, vụng vá», khó nhá»c. Ông dặn con Lỡ lần cuối trước khi leo lên:

- Nhá»› ngồi yên. Ãừng tụt xuống té nghe!

- Dạ! Ãi nhanh ông nghe!

Ông già bắt đầu trèo lên chiếc ghế cao. Chân ông run run, lóng nga lóng ngóng nhưng lòng ông rạo rá»±c. Thằng bé nghịch ngợm trong ông hồi sinh - cái thằng cu Ãen thá» không đặt chân xuống đất khi ở nhà má»™t mình. Nó chỉ nhảy từ bàn qua ghế, từ ghế qua giưá»ng... Ông ngồi trên bá» tưá»ng nhìn xuống đưá»ng. Bây giỠông phải xuống đó không có ghế. Ông bấu tay vào gá» tưá»ng và tụt xuống. Cứ nghÄ© mình Ä‘i - ngược-lại. Ông vừa tụt xuống vừa lẩm bẩm và niá»m vui lẫn sợ cá»§a thằng cu Ãen trèo tưá»ng Ä‘i chÆ¡i cứ làm tim ông đập thình thịch. Thá»i gian không thá»±c có. Nhảy Ä‘i, cu Ãen! Ná»­a thước chứ mấy. Ông lão nhảy. Thằng cu Ãen táo tợn vá»— tay. Còn ông lão Ä‘au quá, khuỵu xuống. Ông nhăn mặt nhưng sá»±c nhá»› con Lỡ, ông đứng dậy, ông vịn tưá»ng bước khập khiá»…ng. Ãể đỡ Ä‘au, ông tụt dép cầm tay. Có năm năm rồi ông không ra đưá»ng. Phố xá bây giá» lạ quá. ông lại là đứa con nít sợ lạc trước dòng ngưá»i và xe cá»™ nưá»m nượp.

"Này nằm yên đó. Ông sẽ vá» bây giá» vá»›i bà mụ và mày sẽ hết Ä‘au bụng, sẽ đẻ cho tau má»™t con búp bê tóc vàng, lành lặn - con Lỡ thầm thì. Nó cảm thấy buồn đái, nhưng nó nhá»› lá»i ông dặn không được rá»i con búp bê, không được tụt xuống té. Mày cÅ©ng khó chịu thế chứ gì. Như tau buồn đái thế thôi". Con bé ôm bụng nhăn nhó. Con búp bê mở to đôi mắt biếc có hàng mi cong vút nhìn trá»i. "Chịu khó Ä‘i rồi con mày sẽ làm đẹp cho mày. Con mày sẽ không rụng tóc và gãy tay như mày. Con tau... không biết rồi con tau có làm đẹp cho tau không? Chân tau không như má»i ngưá»i. Tau không làm đẹp cho mẹ và mẹ không thương tau!" Con bé thở dài. Hoa nắng bắt đầu nhảy nhót trên áo nó. Con búp bê nhắm mắt ngá»§. Con bé cÅ©ng thiu thiu.

Khi con Lỡ mở mắt, Ä‘iá»u kỳ diệu đã xảy ra. Ông nó ngồi cạnh nó. Con búp bê tóc vàng, má hồng nằm cạnh con búp bê trụi tóc, cụt tay. Còn nó, nó nằm trên vÅ©ng nước tiểu.

- Ôi! Nó đẻ rồi! Thế bà mụ đâu! Cháu muốn cảm ơn bà.

- Bà mụ đi rồi. Bà còn phải vội đi đỡ đẻ cho con búp bê khác.

- Sao ông không thức cháu?

- Rồi nó nhìn cái quần ướt sũng, bẽn lẽn: - Cháu không định tè trong quần, nhưng...

Ông vừa nhăn nhó vừa cưá»i. Nom ông là lạ. Ná»­a như nó, ná»­a như ông.

Ông lão ngồi thở, ông còn mệt và còn Ä‘au chân lắm; khó lòng tưởng tượng những gì ông đã làm sáng nay. Nó cÅ©ng kỳ diệu và khó nhá»c như con-búp-bê-đẻ-con vậy.

Con Lỡ nhìn sững con búp bê tóc vàng. Nó đẹp dá»… sợ. Nó không như con mèo má»›i đẻ, lông bết dính và mắt nhắm tít. "Mày thích lắm nhỉ - Bây giá» mình có ba ngưá»i - Ban ngày thêm ông là bốn. Tau sẽ giấu mày trong chăn - Chị tau mà thấy há» không để yên cho mày đâu".

Ãêm đó ông lão không ngá»§ được, ông gác hai cẳng chân Ä‘au nhức, má»i nhừ lên thành giưá»ng. Ông đã Ä‘i bá»™ đến mấy con đưá»ng vá»›i cái chân Ä‘au. Chính thằng cu Ãen táo tợn, bướng bỉnh ấy kéo ông Ä‘i tá»›i cá»­a hàng búp bê. Ông thò tay vào ngá»±c - Bà vẫn nằm yên trong đó, gối đầu lên ngá»±c ông. Chỉ có khác là bức chân dung hồi trẻ cá»§a bà lồng trong trái tim bằng ngá»c bây giá» không được treo sợi dây chuyá»n vàng nữa - nó được thay bằng má»™t sợi dây rút từ bao xi măng. Trong bóng tối đôi mắt đẹp như mắt con Lỡ nhìn ông cưá»i có Ä‘uôi. Con Lỡ chắc ngá»§ ngon sau khi trò chuyện vá»›i lÅ© búp bê. Ông mÆ¡ màng thấy thằng cu Ãen kéo má»™t toa tàu, má»™t ông lão cà nhắc, má»™t con bé cà thá»t và má»™t bà lão muôn thuở tuổi đôi mươi.

Trên nhà, con Lỡ ôm hai con búp bê ngá»§. Nó mÆ¡ nó đẻ con. Ãẻ ra má»™t con Lỡ con lành lặn, đôi chân tròn trÄ©nh xinh đẹp lá»™ trong chiếc áo đầm voan trắng. Con Lỡ con đẹp giùm mình. Mặc áo đầm giùm mình. Con bé ngá»§ thiếp vá»›i ý tưởng đó. Còn con búp bê trÆ¡ trụi tóc, gãy tay thì không ngá»§. Nó thao thức nghÄ© đến bà mụ cá»§a mình.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #165  
Old 20-05-2008, 01:59 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Bà Lão Lòa
Tác giả: VÅ© Trá»ng Phụng

76 tuổi đầu, má»—i bữa thất thểu ăn má»™t lưng cÆ¡m, bà lão lòa ở nhá» má»™t đứa cháu há», thật đã lắm phen cá»±c nhục. Cháu bà, má»™t bác đánh giậm, vá»›i vợ, má»™t chị mò cua bắt ốc, khốn thay, dưới nách hai đứa con má»n, cÅ©ng đã lắm phen nhăn nhó vì chẳng đủ ăn.

Hai mươi năm vá» trước, bà lão lòa này còn là ngưá»i có cá»§a trong làng. Con trai bà nó chÆ¡i, nó phá, nó bán ruá»™ng, cầm nhà rồi nó bá» bà nó Ä‘i, chẳng biết Ä‘i đâu, lòng mẹ đối vá»›i con, tuy có giận mà vẫn có thương, bà khóc lóc má»™t mình đến ná»—i lòa cả mắt. Trong thá»i bà còn giàu có, ngoài những việc cúng tiá»n tô tượng đúc chuông, bà còn năng giúp đỡ kẻ nghèo khó; trong há» ngoài làng, nhiá»u ngưá»i đã được nhá» bà mà đến khi gặp bà bước khốn cùng thì chẳng ai thương cả. CÅ©ng vì xưa kia đã nhiá»u phen ngá»­a tay nhận lấy đồng tiá»n cứu giúp cá»§a bà, bác đánh giậm đành cắn răng, vuốt bụng, nhắm mắt nuôi cô trong lúc hoạn nạn.

Nhưng vốn bị ma nghèo ám ảnh, má»›i nuôi cô được độ ba năm, bác đánh giậm đã thấy nản lòng. Cái cảnh túng bấn nó thưá»ng đẩy ngưá»i ta vào chốn bùn nhÆ¡, nó thưá»ng buá»™c ngưá»i vào vòng tá»™i lá»—i, đối vá»›i bác đánh giậm, ác hÆ¡n, nó làm bác quên bá» cả lương tâm. Quên hẳn cái Æ¡n ngày trước, bác ta chỉ còn biết xót ruá»™t khi thấy bà lão lòa lò rò ngồi vào mâm, cướp cÆ¡m cá»§a vợ, cá»§a con nhà bác.

Buổi chiá»u hôm ấy...

Trước túp lá»u tranh xiêu vẹo như chỉ còn chá» má»™t trận gió to là đổ ụp xuống, cái sân đầy những bã mía, lá khô, má»™t mâm cÆ¡m bát đàn đũa má»™c trong để đĩa cá rô kho chuối vá»›i đĩa cà Ä‘en sịt Ä‘en sì, cầm trên tay mấy bát cÆ¡m ngô vàng ói, bà lão lòa, bác gái và hai đứa bé chỉ còn chá» bác trai rá»­a mặt rá»­a chân tay, ngồi vào là cùng cầm đũa. Ãàn ruồi vù vù bay lung tung như đánh trận, hết bâu đầy vào mấy nốt mụn chốc trên đầu thằng cu con lại bay xuống đặt mình vào đĩa cá.

Bác trai, ngưá»i mảnh khảnh, Ä‘en như cá»§ súng, trán răn, má hóp, mắt kèm nhèm, mặc cái áo vải đã đến năm mưá»i miếng mụn, đóng khố, vừa ngồi xổm xuống đất cầm lấy bát cÆ¡m, vợ đã vá»™i há»i:

- Bố nó hôm nay kiếm được bao nhiêu tất cả...? ấy tôi chỉ được có bốn sóc cua hai xu với một mẹt tôm riu năm xu là bảy đấy thôi. Gạo ăn bữa mai hết rồi...

- Hôm nay được thêm mẻ lươn thì, ác quá, gặp đứa nào cÅ©ng trả rẻ, lang thang khắp chá»—, mãi đến chiá»u chẳng thấy ma nào há»i lại phải bán tống bán tá tháo Ä‘i... cả ếch cả cá cÅ©ng chỉ được ngót hai hào.

Vợ nhìn chồng thở dài rồi lại nhìn đến niêu cÆ¡m. Thằng cu lá»›n xá»›i má»™t bát nhưá»ng cho em, còn mình thì cầm cái đũa cả, gắp những há»™t còn dính lại. Bà lão lòa, ăn hết má»™t lưng, tay lẩy bẩy chìa bát ra toan xin ít nữa, chưa kịp nói, bác gái đã quát:

- Hết rồi...! Còn đâu nữa mà chìa mãi bát ra... Ãến tôi đây quần quật suốt ngày, đã ốm cả xác mà cÅ©ng chỉ được có ba lưng thôi đấy... Bà không phải làm gì, ngồi nhà ăn ít cÅ©ng được.

Bà lão giật mình, đớ ngưá»i ra má»™t lúc rồi đứng lên Ä‘i vào trong nhà, ngồi xuống bậu cá»­a, lấy cái tăm gài trên mái tóc xuống xỉa răng.

Mặt trá»i sắp lặn, còn xiên qua lÅ©y tre xanh, tầu lá chuối mà rá»i ánh sáng đỠđó vào gian nhà. Dưới những đám mây thiên hình vạn trạng mầu cá vàng chăng dá»c chăng ngang phá»§ kín má»™t bầu trá»i, má»™t đàn sếu xếp hàng chữ nhân bay từ Bắc vá» Nam, vươn cổ kêu oang oác. Trên mấy ngá»n tre gió thổi ngả nghiêng, dăm ba con chèo bẻo tung tăng chuyá»n cành này sang cành khác, còn Ä‘ua nhau hót như muốn cất giá»ng chào mặt trá»i trước khi vào tổ.

Bà lão lòa ngồi trầm ngâm chống tay lên trán, nhân hôm ấy chiá»u trá»i êm ả, gió thổi hây hây, chim kêu xào xạc mà má»™t mảnh Ä‘á»i dÄ© vãng như má»™t luồng chá»›p nhoáng, trong trí bà lại hiện ra:

Ngoài cổng, một ông lão ăn mày lụ khụ đến ăn xin. Con vện con vàng đang nằm trong sân bỗng nhảy xổ ra cắn xa xả. Tiếng mặt bà ngồi trên sập gụ bên trong quát thằng nhỠra mắng chó, giắt ông lão ăn mày vào thết một lưng cơm.

Bác nhiêu B, vừa bị nạn há»a, rá»§i đâu, vợ lại hậu sản mà chết. Trong gian nhà lụp xụp, thằng cu lá»›n, cái ** con ngồi mã la mã lệnh dưới đất vá»›i thằng cu má»›i đẻ, cuá»™n tròn trong cái tã nâu, nằm ngay cùng giưá»ng cái xác mẹ nó. Tiếng ba đứa trẻ khóc như ri. Cả đêm hôm trước, bố chúng nó ôm đầu mà khóc, sáng hôm sau má»›i bảnh mắt đã thấy đội nón ra Ä‘i, mặt trá»i lên đến đỉnh đầu rồi mà chưa thấy vá», bụng chúng nó đói cào như muối xát. Bá»—ng thấy ai nói văng vẳng như tiếng bác nhiêu. Thằng cu lá»›n quệt nước mắt, lá»§i thá»§i bước ra... Quái thay! Má»™t bà khách lạ nào miệng bá»m bẻm nhai trầu, váy sồi, áo lụa, xệ nệ trên đôi dép da cong, bước vào nhà ôm lấy thằng cu con mà kêu: tá»™i nghiệp...! Rồi thấy bà khách cởi hầu bao, lấy ra má»™t cuá»™n giấy bạc, bác nhiêu đưa hai tay nhận lấy, dòng dòng nước mắt tạ ân.

Giữa chợ gần chá»— hàng gà, hàng cá, mùi hôi tanh xông lên nhức đầu, má»™t đám đông xúm quanh má»™t ngưá»i đàn bà ăn mặc rách rưới, tay ôm đưa bé chừng bốn năm tháng.

- Thưa bà, cháu chỉ lấy có năm đồng thôi đấy ạ.

- Thôi, chả của đâu mà trả đến năm đồng. Trông gầy thế kia, biết rồi có sống được không? Ba đồng đấy, bằng lòng đi!...

Ngưá»i ná» xô ngưá»i kia, chen nhau len vào. Có ngưá»i đứng ngoài, không hiểu chuyện, tưởng há» mà cả gà, khi kiá»…ng chân, nghển cổ nhìn vào má»›i rõ. Giá»ng nói phá»u phào má»™t bà cụ già lụ khụ:

- Rõ tội nghiệp chưa! Tôi mà có năm đồng thì tôi trả ngay...!

Bá»—ng có má»™t bà ăn mặc lụa là, ngưá»i trông phúc hậu, len lá»i vào cất tiếng dõng dạc há»i:

- Này nhà bác kia! Làm gì mà đến nỗi phải bán con đi thế?

- Thưa bà, nhà con phải bệnh, liệt giưá»ng liệt chiếu đã hÆ¡n ná»­a tháng nay, không có tiá»n thuốc thang gì thì chết mất. Con phải bán cháu Ä‘i để cứu lấy nhà con, mất đứa này còn mong đẻ đứa khác chứ để chồng chết thì rồi tất chết cả mẹ con cháu. Nước mắt chảy xuống dòng dòng, ná»—i thương đưa lên nghẹn cổ, ngưá»i đàn bà không nói được nữa, gục đầu xuống mặt con mà khóc nức nở.

- Này...! Cứ ẵm cháu vá», đừng có bán nó Ä‘i mà phải tá»™i đấy! Năm đồng đây tôi xin giúp. Hãy cầm vá» mà liệu thuốc men cho bác trai.

Ngưá»i kia ngạc nhiên ngÆ¡ ngác nhìn lên, mãi chưa dám tin là thật, bàng hoàng như Ä‘ang lúc chiêm bao, giÆ¡ tay ra nhận tiá»n, rồi không biết nói thế nào vá»›i vị ân nhân cá»§a mình, phục ngay xuống đất mà rưng rức khóc. Ãám ngưá»i tản mát, có kẻ thì thào: ngưá»i đâu mà phúc đức tệ!

ấy đó, đổi lại bao nhiêu Ä‘iá»u thiện xưa kia ông trá»i cay nghiệt nay Ä‘á»u trả bà bằng hai con mắt lòa vá»›i má»™t cảnh ăn gá»­i nằm nhá» cá»±c kỳ khổ sở. Cho rằng kiếp xưa tiá»n oan nghiệp chướng chi đây, nghÄ© thương mình, thương đứa con bất hiếu, thương vợ chồng con cái bác đánh giậm, bà lão lòa thổn thức, trên hai gò má răn reo lại thấy mấy giá»t nước mắt chảy ròng ròng. Bà lão gục đầu xuống gối tỉ tê khóc không ra tiếng, chỉ thấy sụt sùi hậm há»±c, khiến thằng cu con lò rò bò đến vá»›i bà, không hiểu ra sao bá»—ng cÅ©ng khóc thét lên. Bác gái chạy vào bá»±c mình xỉa xói:

- Này bà! Bà đừng làm sốt ruột...! Bà ăn xong bà đã chẳng làm được việc gì thì cứ ngồi yên một chỗ hay ẵm cháu giúp tôi, bà đừng có sụt sùi khóc lóc, đây không ai chết mà bà phải khóc...

Giá»ng nói day dứt mà lanh lảnh như từng nhát búa bổ vào thành sắt vang động bên tai, bà lão hoảng hồn trong hai con mắt lòa trợn trạo cầm nước mắt cho khá»i chảy ra, trông rõ đôi tròng trắng đảo Ä‘i đảo lại...

- Trá»i làm đói kém thế này, vợ chồng chúng tôi không thể nuôi bà được nữa đâu, bà phải liệu mà giúp đỡ chúng tôi má»›i được. Rồi từ mai trở Ä‘i, để thằng cháu nó giắt bà ra đầu đê, bà ngả nón dưới bóng cây gạo mà ngồi, thấy tiếng ngưá»i chợ búa qua lại thì bà chìa rá ra xin, nếu có được má»—i ngày má»™t vài xu cÅ©ng là đỡ được cái mồm bà rồi đấy...

*
* *

Ãã được ná»­a tháng nay, sáng nào cÅ©ng thấy thằng cu lá»›n dắt bà ra ngồi đầu đê rồi chiá»u đến lại dắt vá». Trong bá»n những ngưá»i chợ búa qua lại con đưá»ng cái quan, tạt vào đưá»ng đê, thấy má»™t bà lão lụ khụ, hổn hển thở, ngẩng đầu chìa nón kêu van, cÅ©ng đôi khi có ngưá»i vứt cho má»™t vài đồng kẽm. Chẳng may, nếu hôm nào vá» tay không thì vợ bác đánh giậm - cháu bà - lại nghiến răng xỉa xói thậm tệ:

- Hôm nay chẳng ai thí cho bà đồng nào...! Bà có biết thế là bà lại ăn phần cơm của thằng cu lớn đấy không? Từ mai, bà liệu mà kêu to lên mới được... Hay tại bà ngồi dưới bóng cây mát mà ngủ thiếp đi...? Bà liệu đấy...!

Bát cơm ngô điểm quả cà thiu, bà lão lòa trước khi và vào mồm đã chan đầy như canh bằng nước mắt.

Má»™t ngày kia, trá»i tháng ba nắng gay gắt, bà lão lòa dưới gốc cây gạo, ngồi từ sáng đến quá trưa, bụng đã đói má»m mà chẳng thấy ngưá»i khách Ä‘i đưá»ng nào vứt cho lấy má»™t đồng trinh. Trên cành cây, thỉnh thoảng lá»™p độp rÆ¡i xuống đưá»ng đê má»™t vài bông hoa gạo, má»—i khi quạ cái tha mồi vá» tổ cho con lại đập cánh sập sè vươn cổ kêu: quà! quà...! như gợi má»™t mối thương cho ngưá»i ngồi dưới gốc.

Xa xa, trong cánh đồng bát ngát má»™t màu xanh, mấy ngưá»i làm ruá»™ng nhá»… nhại mồ hôi, chẳng ai buồn nói chuyện vá»›i ai. Má»™t đàn chim vành khuyên trong bụi rậm kia Ä‘ang chuyển cành này sang cành khác cÅ©ng không con nào kêu hót, kiếm ăn má»™t cách rất lặng lẽ. Phong cảnh dưá»ng như mệt má»i. Những tiếng vang động Ä‘á»u bị sức nóng mặt trá»i át mất hẳn Ä‘i. Trên con đưá»ng cái quan, thỉnh thoảng thấy tiếng má»™t cái xe hÆ¡i như má»™t mÅ©i tên bay, vo vo chạy qua rồi biến mất vào trong đám bụi mù xa tít,... bốn bá» im lặng như tá».

Hai cánh tay khẳng khiu ôm lấy bụng mà nhăn nhó, cố quật lại với cái đói nó cào xé ruột gan, bà lão lòa thở hổn ha hổn hển.

Chợt có tiếng ngưá»i dẫm lạo xạo trên đống lá khô, Ä‘i vá» phía mình bà lão vá»™i chìa ngay nón:

- Lạy ông đi qua, lạy bà đi lại...! Cứu cho thân tôi lấy một miếng cơm...

- Tôi đây...! Phải ai đâu mà lạy với lục...? Bà được đồng nào chưa thì đưa đây cho tôi...

- Ãã được đồng nào đâu...? Chẳng thấy ai Ä‘i qua đây cả... Mẹ nó có dắt tôi vá» thì dắt, tôi đói lắm rồi...?

- Bà đói à? Bà đói thì dá»… tôi no à? Bà hãy ngồi đấy xem sao, buổi chợ chiá»u này, rồi há» vá» qua đây nhiá»u... chốc nữa, tôi sẽ bảo thằng cu nó ra nó dắt...!

Rồi bác ta thoăn thoắt bước đi, cái váy cũn cỡn để lộ hai ống chân trùng trục, đen thui, giỠcua đeo sau lưng cũng theo nhịp từng bước mà lắc đi lắc lại... VỠđến nhà, sung sướng thay đã thấy bác trai ngồi phì phèo thổi lửa làm cơm dưới bếp. Nghĩ thầm hẳn bố nó hôm nay được mẻ phát tài, bác ta rửa chân tay xong, vào hú hí ngay với con.

Bá»—ng trên trá»i mây kéo Ä‘en nghịt tối sầm hẳn lại, rồi nổi má»™t cÆ¡n giông. Bác đánh giậm chạy vá»™i ra sân vÆ¡ quần áo Ä‘em vào nhà, giục thằng cu lá»›n mau mau chạy ra để dắt bà vá» kẻo mưa to gió lá»›n. Nghe câu ấy, bác gái ngồi ôm con má»™t góc giưá»ng cau mày ngẫm nghÄ©: thật vậy! ba bốn năm nay, bác ta đã nhịn như nhịn cÆ¡m sống ấy rồi, quá lắm thì không chịu được. Mặc kệ bà ấy! để bà ấy chết quách Ä‘i cho rảnh mắt...!

Rồi hiện ra lần lượt trong trí bác những ngày trở trá»i trái gió, những ngày lá»­a hạ chang chang, ruá»™ng khô đồng nứt, kiếm chẳng ra tiá»n, hai đứa bé bò nheo bò nhóc, má»™t niêu cÆ¡m ngô chia khắp cả nhà, bụng mẹ đã chẳng được no, còn lấy đâu ra sữa nuôi con... Mà bà lão lòa kia thì, ngày kiếm được má»™t vài xu cÅ©ng như ngày không kiếm được đồng nào, chẳng nhịn được bao giá», cứ đến bữa là ngồi vào mâm, chìa bát ra cho thằng cu sá»›i. Không, không! Không thể thế được...! Bà lão ấy chỉ là má»™t bà cô... mà lại là cô há» má»™t ngưá»i chồng, có lẽ nào báo hại mãi nhau...?

- Kìa! Thằng cu! Tao bảo thế nào...? Không bá» bếp đấy mà ra dắt bà vỠà? Ông lại đét cho bây giá».

Bá»—ng bác gái đặt phịch con xuống giưá»ng, quặn mình nhăn nhó:

- ối trá»i đất ôi...! ối trá»i đất ôi...!

- Chết chửa... làm sao thế? Sao thế hở mẹ nó?

- Sao mà bụng tôi cứ thấy Ä‘au xoắn lại thế này! ối trá»i đất ôi, Ä‘au thế này thì đến chết mất thôi...

- Chết chá»­a! Kìa thằng cu... ẵm em dá»— Ä‘i... dá»— Ä‘i cho nó nín Ä‘i rồi dậy đấm cho u mày má»™t chốc... để tao Ä‘i nướng hòn gạch mà chưá»m bụng vậy... Rõ khổ chá»­a?

Bên ngoài mấy hạt mưa bắt đầu ném vào mái tranh lá»™p độp rồi trá»i đổi cÆ¡n xuống rào rào. Dần dần mưa càng to, gió càng mạnh, má»—i lần má»™t luồng gió thổi trên không nghe ào ào là má»™t lần nước đổ như trút xuống sân. Trá»i tối mịt. Thấy mẹ đã ngá»§ được yên, thằng cu bước xuống đất, phong phanh trong tấm áo vải, ra tá»±a cá»­a đứng nhìn.

Tiếng sấm động ù ù, má»—i khi chá»›p nhoáng chá»›p nhoàng nó lại nom rõ thấy giữa những vÅ©ng bong bóng phập phồng, những dây nước ròng ròng từ mái tranh rá» xuống. Rồi thỉnh thoảng lại đánh "Ä‘oành" má»™t cái, những tiếng sét vang trá»i đánh nhịp, hòa theo vá»›i tiếng mưa rả rích, tiếng sấm hục hặc, nổi sôi...

Chợt nghÄ© đến bà nó ở ngoài đầu đê không biết ra sao, quay lại nhìn thì bố nó vẫn lúi húi dá»n cÆ¡m, nét mặt thản nhiên như không, thằng cu phụng phịu nét mặt, há»i gắt:

- Kìa thày! Thế bà ở ngoài đầu đê?

Nó chưa nói hết câu, bố nó đã như bị má»™t luồng Ä‘iện giật, nẩy ngưá»i ra, mắt tròn xoe, mãi má»›i nói được.

- Chết chửa! Biết làm thế nào bây gi� U mày đau bụng, kêu rối rít lên, làm tao cũng quên bẵng đi mất...

- Thế thì chắc bà chết rét mất rồi... Còn gì nữa...

Nghĩ đến cái chết của bà lão lòa ở ngoài đầu đê - tình cháu đối với cô - bác đánh giậm rùng mình, rợn tóc gáy. Nhưng bác tự dối lương tâm, bác đáp lại con:

- Ôi già... chả việc gì phải sợ... dễ bà lại không biết lần mò đến một cái quán nào đấy mà ẩn hay sao...?

Rồi bác gá»i vợ con dậy ăn cÆ¡m. Bữa ấy bác gái tuy kêu Ä‘au bụng mà cÅ©ng cố ăn được đến bốn năm lưng, mặc dầu hai đứa bé không thấy bà nó đâu, thưá»ng nhắc Ä‘i nhắc lại.

Trá»i vẫn mưa, lúc to lúc nhá», rả rích suốt đêm.

Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trá»i xé những đám mây bay tan tác, chiếu xuống, trông lại càng tươi càng đẹp. Trên mặt đưá»ng đê, nước đóng từng vÅ©ng, những ngưá»i đàn bà gồng gánh ra chợ phải xắn váy vén quần, lá»™i bì bõm, há»… ai hÆ¡i trượt, chân muốn ngã là cả bá»n lại khúc khích cưá»i. Những đám cá» bấy lâu phÆ¡i nắng xám cả màu, sau má»™t trận mưa rào đã trông thấy ngay cái vẻ tươi tốt. Trên mấy cây bàng, má»™t đàn chim sâu, con ngá»­a cổ uống nước, con đập cánh rÅ© lông, kêu hót vang tai. Vệ đưá»ng loáng thoáng thấy cành cây rÆ¡i rải rác...

Phong cảnh trông có vẻ khoan khoái. Cái khoan khoái cá»§a phong cảnh sau trận mưa rào cÅ©ng như cái khoan khoái cá»§a ngưá»i sau khi tắm gá»™i. Bác đánh giậm hôm ấy dậy rất sá»›m, đóng khố, cài rổ, vác vợt ra Ä‘i... Mon men ở dưới chân đê, lá»™i lõm bõm qua mấy vÅ©ng bùn lầy xa xa, phía dưới cây gạo - chá»— bà lão lòa vẫn ngồi, bác thấy giữa ruá»™ng, trong má»™t đám mạ xanh tươi tốt, má»™t đàn quạ, con bay con liệng, kêu sào sạc rồi đậu xúm xít vào má»™t chá»—. Bụng tưởng hẳn là má»™t tổ rắn chi đây, bác ta vác ngay má»™t vợt tre lên mặt rồi phăm phăm chạy lại. Ãàn quạ vùng bay lên rồi tản mát Ä‘i... Chao ôi! Bước vừa đến nÆ¡i thì bá»—ng bác ta rú lên má»™t tiếng, trợn mắt rít răng mà ngã phục xuống cạnh má»™t cái xác, cái xác má»™t ngưá»i đã bị quạ mổ nát nhừ, xác bà lão lòa bị gió thổi xuống ruá»™ng đêm hôm trước.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™