Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1605: Đồng chí Lăng Nguyên có vấn đề.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Không hoàn toàn là vì chất lượng, cho dù là có khả năng. Về việc giao khoán có vi phạm quy định giao khoán, ví dụ như dựa vào quan hệ, thu nhận…
Vệ Sơ Tịnh có chút băn khoăn nói.
- Ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này…
Vệ Sơ Tịnh thì thào mãi chưa nói ra được.
- Rốt cuộc là ai ?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe có người nói là đồng chí Lăng Nguyên có nhúng tay vào chuyện gì đó.
Vệ Sơ Tịnh hình như hạ quyết tâm lắm mới nói được.
- Không thể nào?
Diệp Phàm trong lòng cả kinh, một tia kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất.
- Tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi, rốt cuộc tình hình thế nào cũng không rõ lắm.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Được, tôi biết rồi, việc này, cô hãy theo dõi một chút, đừng nói ra ngoài việc gì.
Diệp Phàm nói.
- Anh đã trở lại thì dễ rồi, thời gian trước anh không ở đây, một phó như tôi cũng khó mà nói. Hơn nữa, ý kiến của các đồng chí ở quận không giống nhau, rất khó thống nhất. Cuối cùng thiếu chút nữa xảy ra tranh cãi.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Tôi biết rồi.
Diệp Phàm như thoáng suy nghĩ một chút, gật gật đầu. Trong lòng đã hiểu. Xem ra là ‘ trong núi không có hổ, khỉ xưng vua’. Khỉ ở đây chính là Trương Lăng Nguyên. Đời này, ai không muốn có quyền lực, ai không muốn làm nhân vật số 1 chứ.
Buổi tối Diệp Phàm gọi mấy người Hạ Hải Vĩ, Lô Vĩ và Phạm Cương đến cửa hàng lão Vương tìm vài món đặc sản miền núi uống mấy chén rượu.
Sau khi uống mấy chén xong, Diệp Phàm hỏi:
- Hải Vĩ, gần đây Ủy ban Kỷ luật các cậu có nhận được thư tố cáo liên quan đến cán bộ của khu Hồng Liên không?
- Tạm thời không có.
Hạ Hải Vĩ lắc đầu, quay lại hỏi:
- Sao thế? Không phải quận có người có vấn đề chứ?
- Không rõ lắm, là tôi nghe được một chút tin đồn. Nếu các cậu không nhận được thì thôi.
Diệp Phàm nói.
- Ông em, khu Hồng Liên các cậu phát triển rất nhanh. Cậu chính là một người mở đầu, vừa đến khu Hồng Liên liền thay đổi. Tuy nhiên, người tiền nhiệm của cậu Cố Nhất Võ đii đâu cũng khoác lác, nói là khu Hồng Liên có được ngày hôm nay, y không thể không có công.
Hạ Hải Vĩ như cười như không, nói.
- Y tính cái rắm, trước kia làm khu Hồng Liên thiếu chút nữa hỏng bét. Hiện tại đại ca làm ra thành tích, y không ngờ muốn nhận của mình. Thật là vô sỉ, tôi chưa từng thấy một người vô sỉ như thế.
Lô Vĩ mở miệng liền mắng.
- Ha ha, y muốn nói thì cứ để y nói đi. Công lý trong lòng người, mắt mọi người không mù đều thấy được.
Diệp Phàm ngược lại không sao cả, lắc lắc đầu.
- Tôi thấy người như thế không thể để hắn kiêu ngạo, không có chút bản lĩnh chỉ được cái khoác lác nói xấu.
Phạm Cương tức giận hừ nói.
- Thôi, đừng tức giận vì người như thế, không đáng.
Diệp Phàm khoát tay nhìn Phạm Cương một cái hỏi:
- Cậu hiện tại ở Đông Hải vẫn ổn chứ?
- Vẫn ổn.
Phạm Cương chợt cười, có một chút đắc ý rồi biến mất ngay.
- Ông em Phạm Cương rất lợi hại, nghe nói hiện tại đã là quyền Phó cục trưởng. Xem chừng chính thức không lâu nữa.
Lô Vĩ nhìn Phạm Cương liếc mắt một cái cười nói.
- Ha ha, Cục trưởng chỉ bảo tôi tạm quyền, cũng không có ý gì khác. Vả lại đề Phó cục trưởng kinh nghiệm lý lịch của tôi đều chưa đủ.
Phạm Cương được người khác ủng hộ không ngờ hiểu được khiêm tốn nói.
- Ha ha, có năng lực thì lên thôi. Đừng nói với tôi cái gì mà lý lịch kinh nghiệm hay tuổi tác.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy, đại ca chính là một ví dụ sống. Anh xem xem, tuổi của đại ca so với anh không chênh lệch lắm, hiện tại đã là Giám đốc sở, so với anh…
Lô Vĩ không ngờ có chút chua xót.
- Ai có thể so với hắn. Không khách gì mua đậu hũ để đâm. Đại ca căn bản là nhân vật đặc biệt.
Phạm Cương nói.
- Diệp Phàm là trường hợp đặc biệt, chúng ta không thể so sánh với cậu ấy. Tuy nhiên, Lô Vĩ, cậu chẳng lẽ thăng chức không nhanh sao? Còn chưa đến ba mươi tuổi, cậu đã là Bí thư Đảng ủy công an tỉnh thành. Có bao nhiêu cán bộ ghen tị sắp phát cuồng.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Ha ha, so với đại ca kém hơn rất nhiều, rất nhiều.
Lô Vĩ cười gượng một tiếng nói.
- Tình hình Hải Đông thế nào, Phạm Cương, cậu nói cụ thể với tôi một chút.
Diệp Phàm nhìn Phạm Cương một cái hỏi.
- Đại ca hỏi Hải Đông để làm gì?
Lô Vĩ thầm nói, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
- Ha ha, tìm hiểu một chút.
Diệp Phàm cười nói.
- Không đúng, ông em, cậu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ hỏi về Hải Đông. Chắc chắn có nguyên nhân, có phải có vụ án liên quan đến Hải Đông. Tuy nhiên, việc này có liên quan gì đến cậu, quái.
Chính Hạ Hải Vĩ cũng thấy kỳ lạ, nhìn Diệp Phàm, y thông minh hiển nhiên thấy được một cái gì khác thường.
- Không phải thế.
Diệp Phàm lắc lắc đầu nhấp một chút rượu.
- Đại ca, có việc gì anh cứ việc nói thẳng. Chúng ta là anh em một nhầ, giấu giếm chỉ với người ngoài.
Lô Vĩ có chút bất mãn hừ nói.
- Việc này chưa có quyết định, không nên nói ra ngoài.
Diệp Phàm vẫn lắc lắc đầu.
- Vậy chắc chắn có liên quan đến Hải Đông. Tôi không rõ cậu có gì liên quan đến Hải Đông. Không phải là lãnh đạo tỉnh sẽ ra tay điều chỉnh bộ máy của Hải Đông? Tuy nhiên, việc này cũng không liên quan gì đến chúng ta. Huống chi cậu hiện tại ở khu Hồng Liên cũng không phải là ở Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cũng không liên quan đến cậu có phải không?
Hạ Hải Vĩ suy nghĩ nhanh như gió, Diệp Phàm nghe xong muốn bật cười.
Nghe Hải Vĩ nói xong, mọi người nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Làm cho hắn thấy ngại.
- Anh, anh cứ nói thẳng đi, chúng ta là anh em, chẳng lẽ còn không tin được.
Phạm Cương cũng có chút nóng nảy.
- Thôi vậy, nói cho các cậu một chút, đừng loạn truyền. Việc này còn chưa có quyết định.
Diệp Phàm cười cười nhìn mọi người một cái nói:
- Nói không chừng một thời gian nữa tôi sẽ đến Hải Đông công tác.
- Sao có thể như thế. Cậu hiện tại đã là Phó Bí thư Thành ủy, đến Hải Đông, không phải là bị hạ cấp sao. Vị trí ở Hải Đông sao có thể so sánh với tỉnh thành.
Hạ Hải Vĩ không hề nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu.
- Không phải là đại ca sẽ thăng chức chứ? Sao có thế được. Đại ca đến Hồng Liên chưa đến một năm, lại thăng chức, đây là đạo lý sao?
Lô Vĩ thiếu chút nữa hét lên.
- Ha ha, ý của cấp trên là bảo tôi đến đó, còn là phó chủ tịch Hải Đông, quyền chủ trì công tác của ủy ban nhân dân.
Diệp Phàm không giấu được nói rõ ra.
- Chủ tịch thành phố? Trời ơi không phải chứ?
Lô Vĩ kinh ngạc.
- Quyền Chủ tịch thành phố thôi.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Quyền cái rắm, đều bắt đầu là quyền. Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân khai mặc sẽ chính thức thành Chủ tịch thành phố.
Lô Vĩ hừ nói.
- Chúc mừng đại ca, không thể tưởng tượng được, đại ca thăng chức thật sự làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Phạm Cương vẻ mặt vui mừng, nói. Nhìn Diệp Phàm một cái còn nói thêm:
- Về sau tôi chính là cấp dưới của đại ca, ha ha…
- Đúng thế, đại ca đến Hải Đông đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Chức phó cục trưởng của Phạm Cương có thể có lời.
Lô Vĩ gật gật đầu.
- Bộ An ninh Quốc gia sao đến lượt Ủy ban nhân dân thành phố đến lên tiếng, đó là không có khả năng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Có gì không có khả năng, bộ An ninh quốc gia tuy nói là vương quốc độc lập nhưng cục an ninh quốc gia Hải Đông không phải địa bàn là ở Hải Đông sao. Sau khi đại ca đến đó chính là vua, người đứng đầu một thành phố. An ninh quốc gia có thể đến địa phương nào, có đại ca ra mặt , một chức phó cục trưởng thì Cục trưởng cục an ninh quốc gia không nể mặt cấp sao?
Lô Vĩ thản nhiên cười cười, biết Diệp Phàm nghĩ một đằng nói một nẻo.
- Không nói chuyện này nữa, Phạm Cương hay nói cho tôi chuyện ở Hải Đông trước đã. Tôi muốn biết trước một chút, nếu thực sự có cơ hội đi xuống đó cũng sẽ chuẩn bị tốt một chút.
Diệp Phàm nói đến đây nhìn mọi người một cái còn nói thêm,
- Nói thật, lần này đi Hải Đông, tôi không thể nào sẵn lòng. Với tư cách lý lịch và tuổi của tôi, đi Hải Đông thật sự có người rất căm ghét. Bị người ta ghen ghét thế không tốt, hơn nữa, đối với việc quản lý một thành phố, tôi vẫn thiếu tự tin.
- Đại ca nói đùa, khu Hồng Liên lớn hơn huyện, anh không phải quản lý rất tốt sao. Hơn nữa, khi ở Ma Xuyên không phải làm cũng rất oanh liệt sao. Tôi thấy Hải Đông cũng không có gì. Chỉ là phạm vi lớn hơn một chút, nhân sự phức tạp hơn một chút thôi.
Lô Vĩ hừ nói.
- Lô Vĩ, việc này không giống thế. Không chỉ vấn đề phạm vi lớn hay nhỏ. Nếu Diệp Phàm thực sự tới Hải Đông, hắn chính là nhân vật số một của một thành phố.
Cậu nghĩ lại xe, một núi không thể có hai hổ, chúng ta đều lăn lộn suốt, chẳng lẽ còn không hiểu. Chủ tịch thành phố cũng rất khó hợp phách. Chủ tịch thành phố muốn đều bị ngăn cản.
Như Diệp Phàm các cậu không phải không biết rõ lắm. Muốn thật tâm vì dân làm việc. Nhưng, nếu việc này nếu thật sự chạm vào lợi ích của một bộ phận nhỏ trong thành phố, bọn họ tất nhiên sẽ gây sự.
Mà Hải Đông, phe bản địa cũng khá mạnh mẽ cứng rắn. Nghe nói chính là người lớn lên ở đó, Phạm Xa.
Cán bộ đề bạt trong tay hắn ước chừng có thể chiếm ba phần địa bàn của Hải Đông. Cậu nghĩ lại xem, Diệp Phàm xuống đó, những người này sẽ nghe lời sao?
Đến lúc đó lệnh không thông, Ủy ban nhân dân thành phố thông báo không ai để ý đến. Đây không phải là buộc Diệp Phàm vật tay với Phạm Xa sao. Hai người vật tay, việc này sẽ phiền toái.
Hạ Hải Vĩ hơi có vẻ lo lắng nói.
- Quản gì y, mọi việc đều do con người làm ga, sợ gì.
Lô Vĩ nói.
- Phạm Xa nghe nói từ trước đến nay đều nói một không nói hai. Trước kia Chủ tịch thành phố Trần Khải bị y ép đến mức không thở nổi.
Phạm Xa chẳng những muốn xen vào chuyện Đảng ủy của mình, hơn nữa, bên chính quyền thành phố y cũng muốn nhúng tay.
Nghe nói Chủ tịch Trần có một lần không kìm nổi, tức giận với Phạm Xa. Lúc đó Phạm Xa liền đập bàn, cuối cùng vẫn là Chủ tịch Trần đến chỗ Phạm Xa giảng hòa.
Phạm Cương nói ra tin đồn nghe được.
- Chẳng lẽ Phạm Xa không có đối thủ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Có, chắc chắn có. Nghe nói có Phó Chủ tịch thường trực thành phố Trương Minh Sâm nghe nói cũng phát triển từ cán bộ địa phương, Phạm Xa có khi còn có thể chiếu cố y. Ví dụ như người do Trương Minh Sâm đề bạt, có khi Phạm Xa cũng sẽ gật đầu cho y một chút ngọt. Phân cho y chén canh để nếm thử một chút.
Phạm Cương nói.
- Chỉ có Trương Minh Sâm thôi sao, không có người khác nữa?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này, người khác tôi cũng không nghe nói qua. Tôi ở cục An ninh quốc gia, chuyện xảy ra ở Thành ủy cũng rất ít nghe thấy. Hơn nữa, trước kia không biết đại ca muốn đến Hải Đông, cũng không chú ý tới tình hình.
Phạm Cương lắc lắc đầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1606: Kẻ gây rối.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Thôi vậy, uống rượu đi.
Diệp Phàm khoát tay cáo, cầm chén rượu cùng mấy anh em uống.
Ngày mười lăm tháng tám, nghi thức vào trụ sở mới của Đảng ủy Ủy ban nhân dân khu Hồng Liên.
Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên đặc biệt vui vẻ. Chỉ bắt tay các đại biểu của các khu lân cận và các cơ quan tỉnh thành đến tham gia nghi thức.
Tám giờ, Diệp Phàm đến nơi, thấy mọi việc đều chuẩn bị sẵn sàng. Hắn không có việc gì làm, dưới sự dẫn dắt của Tuy nhiên thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng cũng vui vẻ đi thăm trụ sở làm việc mới.
- Bí thư Diệp, ngồi xuống, thử chiếc ghế tựa mới chắc chắn thoải mái.
Phạm Đông Bằng tươi cười nói.
- Vậy thử chút xem sao.
Diệp Phàm cũng có hứng thú thử ngồi xồng, xoay một vòng, khen:
- Không tồi, rất thoải mái. Đông Bằng, làm phiền cậu.
- Không sao, vì lãnh đạo phục vụ đặc biệt là phục vụ Bí thư Diệp là việc tôi phải làm.
Nói đến đây Phạm Đông Bằng còn nói thêm:
- Bí thư Diệp, anh xem xe, văn phòng này cần bố trí lại hay là thay đổi gì tôi sẽ cho nhân viên làm tốt.
- Rất tốt rồi, không cần sửa lại nữa.
Diệp Phàm khẽ cười nói, thầm nghĩ “tôi cũng không biết có thể ngồi bao lâu, lập tức sẽ đi, còn sửa cái con khỉ” không cần phải làm chuyện không phải làm.
-Đông Bằng, tôi không ở đây một thời gian, cậu làm việc vất vả.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không vất vả, tôi vừa nói, cố gắng vì Bí thư Diệp, tôi mệt chết cũng tình nguyện.
Đông Bằng nịnh nọt lộ liễu.
- Đông Bằng thời gian tôi không ở đây, mọi việc ở quận đều tốt chứ?
Diệp Phàm giật mình nhìnn Đông Bằng một cái thuận miệng nói.
Bời vì mấy ngày hôm trước nghe Vệ Sơ Tịnh báo cáo xong, hình như nói Chủ tịch quận Trương Lăng Nguyên có chút vi phạm quy định về giao khoán. Phạm Đông Bằng là Trưởng ban thư ký của Quận ủy, đại quản gia của quận ủy, việc này hẳn phải rất rõ.
- Bí thư Diệp, có một số việc tôi không biết có nên nói không.
Phạm Đông Bằng đột nghiêm nhiêm túc nói.
- Nói đi.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Anh xem đi.
Phạm Đông Bằng đi ra phía cửa, kiểm tra thấy đã khóa mới quay lại đối diện Diệp Phàm lấy từ trong cặp ra một tập tài liệu.
Xem ra Phạm Đông Bằng là người rất cẩn thận. Y nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Bí thư Diệp, tôi cũng không phải người thích nhiều chuyện, Tuy nhiên. Việc này nếu không báo cáo với anh, tôi sợ sẽ xảy ra chuyên liên lụy đến anh. Hơn nữa, xây dựng khu Hồng Liên đã đến giai đoạn trung tâm. Chúng ta không thể vì một chú mà phá hủy cả việc xây dựng phát triển khu Hồng Liên.
Diệp Phàm cầm tài liệu, cẩn thận quay người một chút, thấy cũng là tài liệu về việc Trương Lăng Nguyên vi phạm quy định. Diệp Phàm trầm mặt hỏi:
- Tài liệu này là thật sao?
- Chắc chắn là thật, cô gái đó là Hồng Liên, từ dưới điều lên phòng tài chính quận. Cũng không biết thế nào, trước đó không lâu, Chủ tịch quận Trương đến phòng tài chính quận kiểm tra công tác, không ngờ cô lọt vào mắt.
Thường xuyên qua lại, hai người sau độ chục ngày đã thành nhân tình. Bởi vì lúc đó Chủ tịch quận Trương bảo tôi đi thay cô giao vài lần tiền, cho nên, tôi rất rõ.
Chủ tịch quận Trương vốn đang là người xem là chính trực, vì một người phụ nữ, không ngờ lấy hơn sáu mươi triệu cho em trai của Hồng Liên bắt đầu sự nghiệm. Nghe nói toàn bộ khoản tiền này đầu tư vào một nhà máy.
Thời gian đó anh lại không ở đây, Chủ tịch quận Trương một tay che trời, chúng tôi không có căn cứ chính xác. Vả lại, việc này chúng tôi cũng không tiện tìm hiểm. Cho nên, chờ anh trở vể quyết định.
Hơn nữa, tài liệu này tuy nói đều sao chép nhưng đều là sao chép y nguyên.
Thêm vào đó, được giữ bí mật, tôi cố gắng lắm mới lấy được.
Trước đó nghe nói Bí thư Diệp hỗ trợ Ủy ban Kỷ luật chấp hành nhiệm vụ bí mật, chúng tôi gọi điện thoại cũng không liên lạc được. Việc này, tôi cũng không nói được với người khác.
Phạm Đông Bằng nói.
- To gan lớn mật nhỉ, vì một người phụ nữ, có đáng không?
Diệp Phàm đập một đấm lên bàn.
Văn phòng cũng rung lên. Nhìn Phạm Đông Bằng một cái nói:
- Tôi biết rồi, cái này để tôi cầm.
- Tôi đi trước, ra kia chờ anh, nghi thức bắt đầu rồi.
Phạm Đông Bằng nói.
- Cậu đi đi. Việc này đừng lộ ra, tôi sẽ xử lý, đừng ảnh hưởng đến buổi lễ.
Diệp Phàm nói, Phạm Đông Bằng vừa đi, phòng Diệp Phàm vang lên ba tiếng nổ, tất nhiên là chén trà bị Diệp Phàm trút giận, hắn mắng:
- Đồ khốn khiếp.
Không lâu Vệ Sơ Tịnh bị Diệp Phàm gọi vào văn phòng. Xem qua tài liệu, Vệ Sơ Tịnh nói:
- Tôi cũng nghe nói qua, bảo người theo dõi việc này. Tuy nhiên vẫn không lấy được chứng cứ. Xem ra, đồng chí Lăng Nguyên thật sự là có việc này. Vì một cuộc tình mà làm như vậy, ôi, không đáng…
- Một cuộc tình sẽ hủy cả khu Hồng Liên chúng ta.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Hay là nhanh chóng báo cáo việc này cho Bí thư Đoàn, tìm đồng chí Lăng Nguyên nói chuyện. Đem toàn bộ tiền tham ô về.
Vệ Sơ Tịnh nói.
- Sau khi kết thúc buổi lễ hãy báo cáo. Không để tinh thần Lăng Nguyên bị ảnh hưởng làm hỏng nghi thức. Hôm nay y là diễn viên chính.
Diệp Phàm nói.
Đúng giờ, khách khứa đến rồi, Đoàn Hải Thiên cùng các đồng chí ở Thành ủy Thủy Châu cũng đến. Chu Sâm Mộc cũng cùng các đồng chí ở Ủy ban nhân dân đến. Ở tỉnh cũng có khách đến. Các nhân vật số một, số hai của các khu huyện đến được đều đến. Nhân viên có mặt cũng gần đầy đủ hết.
Đầu tiên là Trưởng ban thư ký quận ủy Phạm Đông Bằng chào mừng các vị đại biểu. Sau đó Trương Lăng Nguyên hắng giọng bước bình thản lên lễ đài, đầu tiên nhìn mọi người một cái, nói:
- Thưa các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các đồng chí khu Hồng Liên…
Vừa mới nói đến đây, từ ngoài đi vào vài người. Những người này đều là những cô gái mặc quân phục kiểm sát xinh đẹp, vẻ mặt nghiêm túc, có thể nói như giọt mực. Người đi đầu xem ra đã 50 tuổi hơn, mặt rỗ khó ưa.
Diệp Phàm thấy người này có chút dị dạng, hình như là đế phá án. Tuy nhiên Diệp Phàm nhìn lướt qua, không biết một ai. Đối với khách không mời mà đến này, cũng làm cho ít nhiều náo động.
Phần lớn các đồng chí đều đến đây tham dự lễ mừng nhà mới của quận ủy và Ủy ban nhân dân quận.
Lúc này, viện trưởng viện kiểm sát khu Hồng Liên Tằng Chí Đắc bước lên trước. Từ xa đã lên tiêng chào người mặt rỗ:
- Kiểm sát trưởng Mâu cũng bớt thời giờ đến đây, thật sự là khách ít đến, ha ha.
- Phó kiểm sát trưởng Mâu là người này sao?
Diệp Phàm hỏi Lô Vĩ ngồi cách đó không xa.
- Lão già này là Phó kiểm sát trưởng viện kiểm sát tỉnh Mâu Kinh Sinh. Ông ta cũng là khách đại ca mời dến?
Lô Vĩ chạy đến nói nhỏ vào tai Diệp Phàm. Y nhìn Mâu Kinh Sinh một cái hừ nói:
- Cũng quá tự đại, đến muộn còn khoe khoang như thế, mẹ ôi!
- Ha ha, thôi vậy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, còn tưởng là khách do Trương Lăng Nguyên mời đến. Cũng không để ý.
- Đồng chí Tằng Chí Đắc, chúng tôi hôm nay xuống đây bắt người.
Vẻ mặt Mâu Sinh Kinh vẻ mặt nghiêm túc hừ nói. Hơn nữa, giọng không nhỏ, các đồng chí ngồi quanh đều nghe được. Chính Trương Lăng Nguyên vẻ mặt cũng hơi sửng sốt dừng nói. Việc này Diệp Phàm nghi ngờ lão già này cố ý.
- Bắt người, là ai?
Tằng Chí Đắc hơi ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi.
- Chính là y.
Mâu Kinh Sinh vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào Trương Lăng Nguyên trên lễ đài hừ nói.
Trương Lăng Nguyên vừa nghe thấy, mặt tái đi. Tuy nhiên, trong nháy mắt khôi phục bình tĩnh.
Vì tai Diệp Phàm rất thính, cho nên nghe thấy hết. Thầm thở dài một tiếng, xem ra là chuyện Trương Lăng Nguyên bị người ta chọc vào rồi.
Hơn nữa, nhìn tư thế của Mâu Kinh Sinh, chính là muốn bắt người trước mặt mọi người, làm khu Hồng Liên xấu mặt thôi. Chẳng lẽ hướng về phía hắn. Diệp Phàm suy nghĩ nhanh vài giây.
Hắn đi vào phòng vệ sinh, vội cầm điện thoại gọi cho Hạ Hải Vĩ. Nói qua chuyện của Trương Lăng Nguyên.
- Không xong rồi, chắc chắn có người đâm Trương Lăng Nguyên.Theo như cậu nói thì Mâu Kinh Sinh khoe khoang muốn bắt người, rõ ràng là muốn đánh Đảng ủy và chính quyền khu Hồng Liên.
Bằng không, vì sao chậm không bắt sớm không bắt, đến này hôm nay tổ chức buổi lễ mới bắt. Người ta tối kỵ làm như vậy.
Bình thường muốn bắt người cũng đợi khi tan họp xong mới bí mật nói với các cậu rồi đưa người đi. Việc này, nếu chưa thông báo cho cậu, xem chừng đến cả Bí thư Đoàn cũng chưa biết gì.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Chắc chắn chưa nói với Bí thư Đoàn, nếu nói chắc chắn bí thư sẽ nói với tôi trước. Cũng không xuất hiện trong ngày hôm nay như thế. Hơnnữa, tôi nghi ngờ đao này là đâm đến tôi. Hôm nay đánh vào thể diện của khu Hồng Liên chính là đánh vào thể diện của tôi. Nếu nói người này tức giận với một số đồng chỉ ở quận, hẳn là không dám nhằm vào toàn bộ khu Hồng Liên.
Diệp Phàm nói.
- Tôi lập tức đưa người xuống đó.
Hạ Hải Vĩ nói, nghĩ một còn nói thêm:
- Lập tức bảo người khống chế Vu Hồng Liên, bí mật mang đi. Bọn họ không tìm thấy người, án này còn có thể kéo dài, kéo dài thêm chúng ta sẽ có cách.
- Việc này tôi sẽ cho Trần Quân làm.
Diệp Phàm nói xong lập tức gọi điện thoại cho Trần Quân, bảo hắn đưa Vu Hồng Liên đi.
- Các anh tìm Chủ tịch quận Trương?
Tằng Chí Đắc hỏi.
- Đồng chí Tằng Chí Đắc, hôm nay tôi đưa đến đây chính là các đồng chí ở cục Chống tham nhũng của Viện kiểm sát.
Mâu Kinh Sinh vẻ mặt kiêu ngạo nói.
- Việc này, có phải là nên nói với Bí thư Diệp? Bí thư Đoạn cũng đã ở đây.
Tằng Chí Đắc có chút khó coi, nói.
- Bọn họ chúng tôi tất nhiên sẽ thông báo. Tằng Chí Đắc hi vọng anh hỗ trợ chúng tôi đưa đồng chí Trương Lăng Nguyên đi.
Mâu Kinh Sinh vừa nói ra câu này, thiếu chút nữa Tằng Chí Đắc hắt hơi.
Người này hối hận muốn chết, sao lúc nãy lại ân cần chào hỏi, giờ gặp phiền toái thế này.
Nếu chính y hỗ trợ viện kiểm sát tỉnh bắt Trương Lăng Nguyên, thì y sau này còn có thể lăn lộn ở khu Hồng Liên sao.
Chắc Diệp Phàm sẽ rút da mình. Nếu không hỗ trợ vậy trực tiếp đắc tội với Phó kiểm sát trưởng Mâu, việc này càng nghiêm trọng.
Phải biết rằng, Mâu Kinh Sinh là Phó viện trưởng thường trực viện kiểm sát tỉnh. Người đứng thứ hai trong viện. Nếu để y ghi hận trong lòng, sau muốn tiến lên cũng khó.
- Lô Vĩ, ngăn Mâu Kinh Sinh.
Diệp Phàm hừ nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1607: Muốn đưa người đi không có cửa đâu.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Tôi hiểu rồi. Đồ chó Nhật này, hôm nay đến đây là muốn gây rối.
Lô Vĩ hừ nói đi sắp xếp. Sắc mặt Đoàn Hải Thiên bắt đầu trầm xuống.
Các lãnh đạo trên đài chủ tịch đều im lặng theo dõi, tất cả xem kịch vui. Hơn nữa, có các đồng chí của các khu khác vẻ mặt vui khi thấy người gặp họa nhưng bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện.
“Mẹ nó!”
Diệp Phàm thầm mắng một câu.
- Kiểm sát trưởng Mâu, việc này có phải nên đợi buổi lễ tổ chức xong mới làm?
Tằng Chí Đắc nhìn vẻ mặt u ám của Diệp Phàm, sau đó nhìn mọi người một cái nói.
- Xem ra, tôi nói không ai nghe có phải không.
Mâu Kinh Sinh hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một đồng chí trung niên nói:
- Đồng chí Ninh Thạch, lập tức bắt người đi, tránh phức tạp.
- Được.
Người tên là Ninh Thạch đáp, sau đó ra hiệu. Hai kiểm sát trẻ tuổi đi lên nhằm thẳng lên lễ đài chỗ Trương Lăng Nguyên.
- Dừng tay, không có chút quy củ nào. Các cậu bình thường phá án thế nào. Phải nghiêm túc có biết không.
Lúc này Phó kiểm sát trưởng Mâu hiển nhiên tức giận, nhìn Ninh Thạch hừ một tiếng.
Ninh Thạch sau khi hơi ngạc nhiên lập tức sa sầm mặt nói:
- Còn không lấy đồ ra, thật không đúng. Bình thường tôi dạy dỗ các anh thế nào. Một chút quy củ cũng không có. Về viết kiểm điểm.
Hai kiểm sát trẻ tuổi vừa nghe, lập tức hiểu. Một trong số hai đồng chí vẻ mặt khó coi, lấy từ bên hông ra một vật sáng bóng. Người kiểm sát trẻ xem ra là rất tức giận. Tranh thủ vẫn chưa chú ý huých vài cài, phát ra âm thanh loảng xoảng chói tai.
- Chắc chắn là cố ý gây sự.
Diệp Phàm thầm hừ lạnh một tiếng.
- Hừ.
Đoàn Hải Thiên hừ một tiếng, xoay người bước đi.
Mà các ủy viên thường vụ tỉnh thành cũng đi ra, khách khứa cũng đi rồi.
Không lâu sau trên đài chủ tịch chỉ còn lại vài ủy viên thường vụ của khu Hồng Liên. Tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Diệp Phàm. Mọi người tuy đều muốn chạy nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn trên đài chủ tịch bọn họ cũng không dám đứng lên.
Hơn nữa, kỳ lạ chính là, đối diện với nhân vật khá có năng lượng của viện kiểm sát tỉnh Phó viện trưởng Mâu, Diệp Phàm không hề có ý bước lên nghênh đón. Nhân viên khu Hồng Liên đều đoán ra, xem ra là Diệp Phàm thể hiện sự không hài lòng với Phó kiểm sát trưởng Mâu.
- Đồng chí Trương Lăng Nguyên, chúng tôi là người của viện kiểm sát tỉnh. Tôi là Thạch Ninh, phụ trách cục Chống tham nhũng. Vì có vụ án liên quan đến anh, mời anh đến viện kiểm sát tỉnh một chuyến.
Thạch Ninh lên tiếng, nhìn Trương Lăng Nguyên nói.
- Từ từ đã.
Diệp Phàm đột nhiên khoát tay áo, thản nhiên nói. Nhìn mọi người một cái rồi nói:
- Các anh làm gì thế?
- Vị này chính là Bí thư Diệp của khu Hồng Liên? Tôi là Thạch Ninh, là Phó cục trưởng cục Chống tham nhũng của viện kiểm sát tỉnh. Lần này xuống đây chủ yếu là yêu cầu đồng chí Trương Lăng Nguyên đến viện kiểm sát tỉnh giải thích.
Thạch Ninh vừa thấy Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Phó cục trưởng cục Chống tham nhũng, hừ, đồng chí Thạch Ninh, đồng chí Trương Lăng Nguyên là cán bộ của Thành ủy thành phố Thủy Châu. Việc này các anh đã báo cáo với Bí thư Đoàn chưa. Tới thật là bất ngờ.
Diệp Phàm hừ nói.
- Việc khẩn cấp, chúng tôi không kịp. Sau khi việc này xong, Phó kiểm sát trưởng Mâu sẽ thông báo với Bí thư Đoàn.
Thạch Ninh nói, biết Diệp Phàm có chút tức giận.
- Các anh làm như vậy là trái với trình tự của tổ chức, trong mắt các anh còn có Bí thư Đoàn không?
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Việc này có nguyên nhân đặc biệt.
Thạch Ninh nhìn Mâu Kinh Sinh rồi nói.
- Bụp!
Một tiếng động vang lên, bàn bị Diệp Phàm vỗ một cái. Mắt nghiêm túc nhìn Thạch Ninh một cái hừ nói:
- Anh còn biết việc đặc biệt xử lý đặc biệt, tôi hỏi anh, hôm nay khu Hồng Liên đang làm gì?
- Hẳn là tổ chức lễ vào nhà mới cho trụ sở làm việc.
Thạch Ninh giật mình, có chút lo lắng. Tất nhiên là bị khí thế sắc bén của Diệp Phàm làm cho yếu đuối.
- Đã biết còn làm thế, mặc dù là các anh muốn phá án. Mặc dù là các anh muốn bắt đồng chí Trương Lăng Nguyên nhưng trước khi kết án rõ ràng đồng chí Trương Lăng Nguyên chỉ là tình nghi.
Hôm nay là một ngày đặc biệt, các anh hẳn là phải tôn trọng quận ủy và Ủy ban nhân dân quận. Sau khi buổi lễ kết thúc các anh muốn làm gì thì làm.
- Các anh làm như vậy là vì cái gì?
Diệp Phàm hỏi. Ngồi ở đây cơ bản là các cán bộ khu Hồng Liên, mọi người đều đang suy nghĩ. Nghĩ một chút đều hiểu, bọn họ đang cố ý gây sự.
- Bọn họ đến đây để gây rối.
Lúc này Phạm Đông Bằng hét lên.
- Đúng, chính là muốn gây rối, muốn gây rỗi lễ mừng trụ sở mới của khu Hồng Liên chúng tôi. Có ý gì, có phải muốn quấy rầy trụ sở làm của chúng ta vì chúng ta không mời họ. Bụng dạ khó lường các đồng chí ạ…
Lúc này không biết ai đó nói. Diệp Phàm đoán chắc Lô Vĩ sắp xếp người làm.
- Các đồng chí, chúng ta cực khố ở trong khu nhà xấu mấy tháng. Mọi người chen chúc một chỗ, thời gian làm việc đó vất vả không kể nổi. Hôm nay, chúng ta đã xây xong trụ sở mới, có người quá nham hiểm, chắc chắn là ghen ghét với trụ sở làm việc của chúng ta. Tuyệt đối không thể cho những người này thực hiện âm mưu được.
Lúc này con trai Hà Nghi Viễn Hà Bân hét lên.
- Đuổi bọn họ đi.
Chúng ta phải làm việc trong trụ sở, chúng ta phải làm việc. Đuổi đi. Lúc này không biết ai đó hét lên một tiếng, giọng đầy khí phách.
Những người ngồi dưới đang có ngươi giật giây. Thấy Diệp Phàm không nói gì, tất nhiên là ngầm thỏa thuận. Mấy người bắt đầu khởi động, lập tức chậm rãi đứng lên. Mấy trăm người chen chúc về phía Thạch Ninh.
- Muốn làm gì, muốn gây rối có phải không.
Lúc này Mâu Kinh Sinh thấy tình hình có chút không ổn, y chỉ có vài người. Nếu khơi mào mọi chuyện xong, đến lúc đó chẳng những không mang được người về, mà người của y có lọt vào trận ẩu đả không cũng khó nói.
Tuy nhiên, lão già này kinh nghiệm phong phú. Vài người bước đến giành lấy microphone hét to một tiếng. Người này nghiêm túc nhìn mọi người một vòng, hừ nói:
- Tôi là Phó viện trưởng tỉnh Mâu Kinh Sinh, đồng chí Trương Lăng Nguyên chắc chắn liên quan đến một khoản tiền rất lớn.
Tuy nhiên, Mâu Kinh Sinh vừa nói đến đây, loa vang lên một tiếng không ngờ microphone bị Phạm Đông Bằng tranh lại.
Chắc Hạ Hải Vĩ còn chưa nhanh như vậy. Diệp Phàm đi đến chố Mâu Kinh Sinh. Lúc này, Phạm Đông Bằng lập tức mang microphone đến.
Diệp Phàm còn có thể làm thế nào vì thế nói:
- Phó kiểm sát trưởng Mâu, đề nghị anh tôn trọng lễ mừng trụ sở mới của quận ủy và Ủy ban nhân dân khu Hồng Liên. Các đồng chí của chúng tôi rất mong khu nhà này hoàn thành, chẳng lẽ anh thật sự muốn quấy rầy việc này. Tôi đồng ý với anh, để đồng chí Lăng Nguyên chủ trì buổi lễ xong, sau khi buổi lễ kết thúc, các anh cần làm gì thì cứ làm. Chúng tôi không can thiệp việc của viện kiểm sát tỉnh.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn mọi người một cái hỏi:
- Các đồng chí, các anh nói có đúng không?
- Đúng, Bí thư Diệp, chúng tôi rất mong được vào nhà mới làm việc…
Một đồng chí hét lớn.
- Đúng, đúng thế. Bí thư Diệp nói đúng. Chúng ta nhanh tiến hành xong nghi lễ rồi vào nhà. Ai muốn quấy rầy thì không qua được cán bộ khu Hồng Liên chúng ta.
Một đồng chí hét lớn.
Đám người loạn cả lên, hét lớn.
- Các đồng chí, các đồng chí nghe tôi giải thích một chút.
Mâu Kinh Sinh quát lớn, tuy nhiên Diệp Phàm không để ông ta làm vậy. Lão già này hét đễn vỡ họng. Cuối cùng giọng vẫn lẫn vào trong tiếng của những người khác.
Hơn nữa, mấy trăm cán bộ đều vây quanh mấy đồng chí của viện iểm sát tỉnh. Căn bản là không cần phải ra tay.
Hơn nữa, dưới sức ép của quần chúng. Các đồng chí của viện kiểm sát tỉnh đều sợ tới mức xảy ra mâu thuẫn. Cho nên, cả đám đều đứng yên, không dám có bất kỳ hành động nào.
Tuy nhiên, Diệp Phàm thầm ngạc nhiên, Lô Vĩ tìm đâu được nhiều đồng chí như vậy để làm việc này.
Mâu Kinh Sinh vừa thấy thế thấy việc này có thể không khống chế được. Vội vàng lấy điện thoại ra muốn goi, tuy nhiên lúc này một người dường như không cẩn thận đứng không vững.
Ngã nghiêng người văng vào người đồng chí Mâu làm rơi điện thoại của y. Hơn nữa Phạm Đông Bằng càng không cẩn thận hơn, chân không ngờ đạp lên một cái. Hình như có tiếng răng rắc, xem ra là hỏng rồi.
- Điện thoại địa ủy động của tôi, anh muốn làm gì?
Phó kiểm sát trưởng Mâu hét lớn, chỉ vào Phạm Đông Bằng. Lão già này tức giận đến phát run.
- Rất… rất xin lỗi, kiểm sát trưởng Mâu, không cẩn thận đã giẫm lên. Điện thoại di động này nhất định tôi sẽ bồi thường.
Phạm Đông Bằng vội vàng nhặt điện thoại di động lên còn xoa xoa.
- Đồng chí Đông Bằng,về sau nên cẩn thận…
Diệp Phàm nhìn nhìn Đông Bằng, còn sa sầm mặt quát lên.
- Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận.
Phạm Đông Bằng vội vàng nói.
- Anh cũng là vì giữ trật tự, coi như là tổn thất vì công việc. Nhớ kỹ, đi mua một chiếc tốt bồi thường cho Phó kiểm sát trưởng Mâu, hóa đơn cầm về quận chi trả. Đều là công việc thôi.
Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên nói. Phạm Đông Bằng trong lòng muốn bật cười. Đến mức Lô Vĩ đứng bên cạnh có chút khó chịu mặt nhăn nhó.
- Thạch Ninh, đưa tay cho tôi.
Mâu Kinh Sinh nhìn Thạch Ninh đứng cách đấy không xa hét lên.
- Tôi không với tới, phó kiểm sát Mâu…
Thạch Ninh hét lên. Y đang bị đám người chen chúc lại, Diệp Phàm nhìn thấy rõ ràng.
Thạch Ninh phần eo bị giữ lại, đùi cũng bị kẹp lại. Muốn đến trừ phải cưa chân cưa thắt lưng.
Diệp Phàm nhìn Lô Vĩ, y giơ tay về phía Diệp Phàm cười đắc ý.
Hai mươi phút sau, tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai. Hạ Hải Vĩ cùng vài đồng chí xuống xe. Vẻ mặt nghiêm túc hướng đến chỗ Trương Lăng Nguyên.
- Bí thư Diệp đã ở đây.
Hạ Hải Vĩ nhìn Diệp Phàm chào, sau đó nhìn thấy phó kiểm sát trưởng Mâu Kinh Sinh, vì thế nói:
- Phó kiểm sát trưởng Mâu cũng tham gia lễ khánh thành trụ sở mới của khu Hồng Liên?
- Không phải.
Mâu Kinh Sinh vội vàng nói. Đang muốn nói tiếp, tuy nhiên, Hạ Hải Vĩ không cho hắn cơ hội, quay đầu nhìn Diệp Phàm nói:
- Bí thư Diệp, đồng chí Trương Lăng Nguyên liên quan đến một vụ án, Ủy ban kỷ luật yêu cầu y về để phố hợp điều tra. Trên xe tôi báo cáo qua với Bí thư Đoàn, ông ấy đồng ý để tôi đưa người đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1608: Mũ dưới có phải không.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Được, nếu là Ủy ban kỷ luật yêu cầu đồng chí Lăng Nguyên hỗ trợ điều tra, tôi không có lý do gì để ngăn cản các anh. Hơn nữa các anh làm việc theo đúng quy trình, xin mời.
Diệp Phàm rất khách khí, nói
- Dẫn người đi.
Hạ Hải Vĩ khoát tay áo ra hiệu nói.
- Từ đã Phó chủ nhiệm Hạ. chúng tôi đã đưa người đến. Hơn nữa, chúng tôi còn đến sớm hơn các anh.
Chúng ta cần đồng chí Trương Lăng Nguyên cùng về để điều tra.
Lúc này, Mâu Kinh Sinh vừa thấy không được, vội vàng bước lên trước một bước ngăn trước mặt các đồng chí Ủy ban kỷ luật tỉnh.
- Hả, các anh cũng đưa người đến.Tôi còn tưởng rằng các anh tới tham gia lễ khánh thành trụ sở mới.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Mâu Kinh Sinh một cái nói:
- Các anh có cái kia không?
- Hừ, đây là lệnh bắt giam.
Mâu Kinh Sinh đưa ra lệnh bắt giam, xem ra, y đã chuẩn bị để đến đây.
- Việc này có thể có chút khó khăn.
Hạ Hải Vĩ do dự một chút, trầm ngâm một hồi rôi fnói:
- Kiểm sát trưởng Mâu, phải trao đổi một chút. Việc này, vốn là vụ án do viện kiểm sát các anh phá, Ủy ban kỷ luật chúng tôi không can thiệp. Hơn nữa Ủy ban kỷ luật chúng tôi nói như vậy đều là xung phong, sau khi điều tra một chút manh mối sẽ giao người cho các anh. Tuy nhiên, việc hôm nay, là Chủ nhiệm Thiết giao, ông ấy muốn hỏi đồng chí Lăng Nguyên một chút. Anh xem, Chủ nhiệm Thiết vẫn đang chờ tại văn phòng.
- Việc này….
Mâu Kinh Sinh vừa nghe thấy việc này có chút lớn. Chủ nhiệm Thiết Thác là ai, Thiết Thác là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh. Hơn nữa chính là Thiết bánh mì. Y muốn hỏi Trương Lăng Nguyên. Nếu không cho thì Chủ nhiệm Thiết trong lòng sẽ giữ ấn tượng không tốt. Về sau nếu có chuyện gì thì phiền toái…
Tuy nhiên, Mâu Kinh Sinh nghĩ vậy nhưng Bí thư Nạp Lan cũng tự mình hỏi đến, huống chi, Bí thư Nạp Lan trong nội bộ đảng còn cao hơn Thiết Thác.
Cho nên, Mâu Kinh Sinh lo lắng một hồi, y nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, nói:
- Rất xin lỗi Chủ nhiệm Hạ, chuyện lần này viện kiểm sát chúng tôi cần nhanh, không thể để lỡ. Cấp trên có người muốn hỏi chúng ta không thể không làm xong việc.
Ý của Mâu Kinh Sinh Hạ Tưởng tất nhiên đã hiểu, đơn giản là phía sau cũng có ông chủ muốn hỏi. Chắc ông chủ này ở tỉnh xếp hạng trong nội bộ còn cao hơn Thiết Thác. Bằng không, Mâu Kinh Sinh bình thường sẽ không ra mặt.
Diệp Phàm đứng cạnh nghe càng rõ ràng hơn, chắc chắn là ở tỉnh có người muốn dùng việc này để trừng trị hắn.
Hơn nữa, người này phân lượng lớn hơn Thiết Thác, vật là tốt số rồi.
Phí Mãn Thiên và Tề Chấn Đào chắc chắn không phải. Chỉ còn Bí thư Nạp Lan Nhược Phong và Phó Chủ tịch thường trực Tống Sơ Kiệt. Khả năng là Tống Sơ Kiệt không lớn, xem ra tam phần là Nạp Lan Nhược Phong.
- Chủ nhiệm Thiết của chúng tôi chuyên quản lý cán bộ vi phạm quy định. Nếu không thấy được người, tôi về cũng khó.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Ha ha, Phó Chủ nhiệm Hạ, tôi cũng thế, trở về đều khó.
Mâu Kinh Sinh không rời một bước, lắc lắc đầu. Nhìn bộ dáng hai người giống như đang ngang cơ.
- Như vậy đi Phó kiểm sát trưởng Mâu, chúng tôi đưa người về hỏi trước sau đó sẽ giao cho viện kiểm sát các anh thì thế nào?
Hạ Hải Vĩ chọn thái độ thương lượng.
- Vậy không giống như chúng tôi điều tra trước, điều tra ra có việc, các anh quyết định sao?
Phó chủ nhiệm Hạ yên tâm, người đã ở viện kiểm sát tỉnh chắc chắn không chạy đi đâu được.
Phó kiểm sát trưởng Mâu kiên quyết mạnh mẽ.
- Vậy đi, anh dẫn người đi trước.
Hạ Hải Vĩ thản nhiên cười, giơ tay làm động tác mời.
- Dẫn người đi.
Phó kiểm sát trưởng Mâu vung tay lên hừ nói. Tuy nhiên, cán bộ khu Hồng Liên vẫn nhao nhao vây quanh nhóm nhân viên của Phó kiểm sát trưởng Mâu. Đừng nói dẫn người đi, muốn đi cũng khó.
Mâu Kinh Sinh biết đây là do Diệp Phàm gây khó dễ, không thể không nhìn Diệp Phàm hừ nói:
- Bí thư Diệp, tôi hi vọng các đồng chí khu Hồng Liên các anh có thể ủng hộ công việc của viện kiểm sát tỉnh chúng tôi.
Dùng sức mạnh chống lại pháp luật thật sự không tốt. Hơn nữa đây là vi phạm pháp luật, phải xử phạt. Tình tiết nghiêm trọng còn phải đưa ra tòa án.
- Ha ha, kiểm sát trưởng Mâu, anh còn chưa nhìn thấy họ dùng sức mạnh chống lại pháp luật. Bọn họ không ra tay cũng chưa hề nhúc nhích chân cũng chưa nói gì. Dựa vào cái gì nói bọn họ chống lại pháp luật. Chẳng lẽ cán bộ khu Hồng Liên chúng tôi tổ chức lễ khánh thành trụ sở mới phải đến Viện kiểm sát tỉnh xin thông qua mới được sao? Chưa hề có quy định nào như vậy. Cục trưởng Lô, anh là công tác chính trị pháp luật, hẳn là biết một chút các quy định này.
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn vẻ mặt tím như gan lợn của Phó kiểm sát trưởng Mâu một cái lạnh lùng nói.
- Chê cười, thiên hạ chắc chắn chê cười.
- Báo cáo lãnh đạo, không có quy định nào của pháp luật về điều này. Tôi nghĩ…
Lô Vĩ nói đến đây, còn cố ý tạm dừng một chút nhìn Mâu Kinh Sinh một cái nói:
- Không phải là Phó kiểm sát trưởng Mâu tự mình biên soạn ra điều này chứ. Còn chưa được cấp trên đồng ý đã dám thử. Xem ra, tôi phải chúc mừng Phó kiểm sát trưởng Mâu. Nghe nói có điều khoản luật được lấy từ nhân viên dưới.
Lô Vĩ nghiêm trang nói, các cán bộ khu Hồng Liên đều cười thầm trong bụng.
- Bí thư Lô, anh nói lời này có ý gì?
Phó kiểm sát trưởng Mâu thực sự tức giận, lập tức trừng mắt nhìn Lô Vĩ.
- Để làm gì, trừng mắt lớn như vậy muốn ăn thịt người à?
Lô Vĩ hừ lạnh một tiếng, nói.
- Tôi nói sai sao? Nếu có sai, anh có thể cho người kiểm tra lời tôi.
- Phó kiểm sát trưởng Mâu, Chủ nhiệm Thiết Thác còn đang đợi chúng tôi. Nếu các anh không dẫn người đi, thì phiền anh tránh ra một chút, để các đồng chí chúng tôi dẫn người đi.
Hạ Hải Vĩ đột nhiên nghiêm mặt nói.
- Việc này…
Mâu Kinh Sinh biết hôm nay không đưa người đi được rồi, hắn căm giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm hừ nói:
- Bí thư Diệp nếu kiên quyết làm như vậy, tôi hi vọng về sau anh đừng hối hận. Làm một người đảng viên, hiểu luật mà phạm luật không nói. Không ngờ còn cổ động cán bộ khu Hồng Liên gây rối tập thể. Hành vi này thực sự là không được. Các anh như vậy, sau khi tôi về sẽ báo cáo chi tiết tình hình với lãnh đạo.
- Chúng ta đi thôi.
Mâu Kinh Sinh nhìn Thạch Ninh nói, bước đi đầu tiên.
- Không tiễn!
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng. Cạnh đó Hạ Hải Vĩ đã sớm cho người đưa Trương Lăng Nguyên đi.
Không lâu, Hạ Hải Vĩ gọi điện thoại đến nói:
- Yên tâm, chuyện bên này tôi sẽ xử lý.
- Người tình của Trương Lăng Nguyên Vu Hồng Liên có tìm thấy không?
- Mấy người Trần Quân đang tìm, nhưng việc này hơi lạ,Vu Hồng Liên hình như có được tin báo, đã trốn đâu mất.
Diệp Phàm có chút bực mình.
- Sao có thể thế? Trương Lăng Nguyên còn chưa biết tin, Vu Hồng Liên sao có thể biết được. Việc này, tối phương làm rất bí mật.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Hải Vĩ, có phải có người cố ý chụp mũ Trương Lăng Nguyên?
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến một sự kiện khác, lần này nếu là có người nhằm vào hắn. Thì Trương Lăng Nguyên trong thời gian ngắn phạm vào nhiều tội như vậy là thật đáng nghi.
Không có sức hấp dẫn lớn không có khả năng làm Trương Lăng Nguyên như vậy.
- Hình như là hơi lạ, nếu quả thật là đối phương chụp mũ Trương Lăng Nguyên thì Vu Hồng Liên đã bị đối phương dấu đi. Sau đó đến thời điểm cần cô sẽ xuất hiện.
Quả thật là một quân cờ đáng sợ.
Hạ Hải Vĩ hừ nói.
- Tôi đã bí mật bảo Lô Vĩ cho người nhà họ Lô đi tìm khắp nơi, có lẽ, tình hình không được.
Diệp Phàm nói.
- Ước chừng còn ngoài tưởng tượng. Nếu vừa rồi cậu phân tích chuyện lần này là nhằm vào cậu, vậy mục đích của họ là gì. Hơn nữa, có thể đưa nhân vật số hai của Viện kiểm sát tỉnh đến đây, đối phương không đơn giản. Vừa rồi Mâu Kinh Sinh dáng vẻ không hề sợ hãi, tôi đoán người sau lưng y thứ tự trong nội bộ đảng còn cao hơn Chủ nhiệm Thiết Thác.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Tôi cũng đoán vậy, nói như vậy đó là Nạp Lan Nhược Phong. Mà có thể là Yến Xuân Lai.
Diệp Phàm nói.
- Việc này khá phức tạp, cậu em, tôi đột nhiên có dự cảm không tốt.
Hạ Hải Vĩ lo lắng nói.
- Dự cảm gì ?
Diệp Phàm hỏi, ngược lại không lo lắng. Tuy nhiên, có chút tò mò. Bởi vì người già đời phá án như Hạ Hải Vĩ dự cảm rất thực.
- Bọn họ nhằm vào vị trí Chủ tịch Hải Đông.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Ừ, có khả năng.Việc này tuy nói chưa quyết định, cấp trên chưa thông báo. Nhưng bí mật này đối với lãnh đạo Tỉnh ủy mà nói đã không phải là bí mật.
Vị trí chủ tịch thành phố Hải Đông quá quan trọng, Bí thư Phí nhìn chằm chằm, tin rằng đồng chí Yến Xuân Lai cũng nhìn chằm chằm. Còn có cả Nạp Lan Nhược Phong cũng là người hiểu chuyện.
Đây là cách giải thích tốt nhất. Bọn họ không muốn để tôi đến Hải Đông. Cho nên, vừa thấy có người ngáng chân, đã nghĩ chụp xuống đầu tôi. Mẹ kiếp, thật là độc ác.
Diệp Phàm không kìm nổi mắng một câu.
- Hơn nữa, việc này nếu điều tra ra, cậu cũng có trách nhiệm, mặc dù là không có liên quan gì đến cậu. Nhưng quá trình phát triển khu Hồng Liên sẽ bị đả kích.
Ai không muốn thấy khu Hồng Liên phát triển nhất, cậu nghĩ lại xem.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Tất nhiên là kẻ thù của Đoàn Hải Thiên Nạp Lan Nhược Phong rồi. Tám phần là y làm. Đương nhiên, cũng không loại trừ có mấy người của Yến Xuân Lai ủng hộ.
Diệp Phàm nói, ngẫm nghĩ một chút còn nói thêm :
- Việc quan trọng bây giờ là đem khoản tiền trở về mới được. Nghe nói sáu mười triệu bị em trai Vu Hồng Liên cầm đi góp vốn xây dựng nhà máy điện cơ Hưng Thái Long.
- Cậu lập tức bảo Lô Vĩ cho người đi điều tra nhà máy điện cơ Hưng Thái Long 1. Tiền của nhà nước không thể để người khác giữ lấy. Nếu thật sự không có đối với các cậu mà nói thì thế nào cũng phải là một lần đả kích mạnh mẽ. Hơn nữa, nếu là có người muốn đâm sau lưng, người này chắc chắn không buông tya.
Hạ Hải Vĩ dặn dò nói.
- Yên tâm, hai ngày trước tôi đã cho người đi điều tra. Tuy nhiên, người cùng góp vốn với Vu Hoành Đệ lập công ty là Công ty Hưng Long, là người có tên là Diệp Hưng đứng tên.
Tuy nhiên, kỳ lạ chính là công ty Hưng Long này vừa mới thành lập không đầy hai tháng. Tôi nghi ngờ công ty Hưng Long này có phải do đối phương sắp xếp không.
Tất nhiên là muốn tay không bắt giặc. Một bên lừa tiền của khu Hồng Liên đi, bên kia đưa Trương Lăng Nguyên vào nhà tù.
Hơn nữa kéo tôi có liên quan ngã ngựa. Đối thủ rất xảo quyệt.
Diệp Phàm hừ nói, nhưng thật ra đến lúc này cảm thấy hứng thú. Còn nói thêm:
- Có đối thủ như vậy để đọ sức ngược lại có chút thú vị.
- Trước tiên tìm tiền, tình hình thế nào nói sau.
Hạ Hải Vĩ nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1609: Có người muốn làm Chủ tịch quận
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Quân và nhà họ Lô đều nói đang tìm vẫn không tìm thấy người. Thủy Châu có vài triệu nhân khẩu, nếu Vu Hồng Liên thật sự là đối phương sắp xếp thì Hoành Đệ cũng có thể là em giả, việc này phiền to rồi đây.
Không lâu, thư ký của Đoàn Hải Thiên gọi điện thoại đến nói là Bí thư Đoàn muốn gặp Diệp Phàm. Diệp Phàm đi lên Thành ủy.
Thấy Diệp Phàm bước vào, Đoàn Hải Thiên mặt cũng không thể nào vui vẻ. Chỉ vào ghế xoay đối diện thuận miệng nói:
- Ngồi đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao để bị động thế này?
- Việc này tôi tin là Phó Chủ nhiệm Hạ Hải Vĩ của Ủy ban kỷ luật cũng nói qua với anh, tình hình đại khái là như vậy.
Tuy nhiên vừa rồi phân tích một chút, chúng tôi phát hiện một tình huống mới. Phỏng chừng là đồng chí Trương Lăng Nguyên gây ra ai, chuyện này hoàn toàn là một cạm bẫy.
Diệp Phàm nói đương nhiên sẽ không nói hắn sắp đến Hải Đông nhậm chức.
Tin rằng việc này hiện tại vẫn đang được giữ bí mật. Ngoài cấp phó tỉnh biết ra, các ủy viên thường vụ khác hẳn là không được biết việc này.
- Có điều tra được chứng cứ không?
Đoàn Hải Thiên hỏi.
- Có một chút, tuy nhiên, theo lời của Phó kiểm sát trưởng Mâu tôi cũng đoán ra một việc. Tuy nhiên việc này trước mắt còn chưa có chứng cứ tôi khó mà nói được.
Diệp Phàm nhìn Đoàn Hải Thiên một cái lắc lắc đầu, buồn rầu nhấp một ngụm trà.
- Nói đi. Hai chúng ta có gì phải giấu giếm phải không? Mặc dù là đoán, trước tiên cứ nói ra. Việc này phải chuẩn bị tâm lý trước mới được.
Đoàn Hải Thiên thản nhiên nhìn Diệp Phàm nói.
- Tôi nói anh cũng đừng bảo tôi lắm mồm.
Diệp Phàm hình như suy nghĩ một chút, dường như hạ quyết tâm nhìn Đoàn Hải Thiên nói.
- Nói đi, đừng loanh quanh. Cậu tốt xấu cũng là cao thủ võ lâm, khi nào lại thành đàn bà. Tôi ghét nhất người như vậy, làm việc phải rõ rài lưu loát một chút.
Đoàn Hải Thiên kỳ thật cũng thật sự là người nhân nghĩa, khoát tay nói.
- Ôi…
Diệp Phàm thở dài vẻ mặt có chút khó coi.
- Sao nữa, tôi nói sai sao ? Đây là sự thật.
Đoàn Hải Thiên khá lạ nhìn Diệp Phàm không hiểu.
- Không nói dối anh, tôi hiện tại đã là một phế nhân.
Diệp Phàm nhíu mày, vẻ mặt mất mát.
- Sao lại thế?
Đoàn Hải Thiên kinh ngạc đến chuyện vừa hỏi cũng đã quên.
- Lần trước phối hợp Ủy ban kỷ luật đi chấp hành nhiệm vụ bí mật, cuối cùng trở đi trở lại không ngờ gặp một sát thủ. Những người đó đều là sát thủ máu lạnh nổi tiêng thế giới. Tên nào tên nấy đều là cao thủ, đều có năm sáu đoạn tiêu chuẩn. Cuối cùng bị lưu đạn nổ. Anh không thấy là tôi đã ở Bắc Kinh hai tháng để nằm viện sao.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Việc này tôi vốn cùng bực mình, cậu đi phối hợp thực hiện nhiệm vụ cũng không phải lâu như vậy đúng không? Tuy nhiên, bây giờ thân thủ của cậu còn bao nhiêu đoạn?
Đoàn Hải Thiên có vẻ đau lòng.
- Không đến tứ đẳng, đối phó với vài kẻ đầu đường còn không nổi, gặp các cao thủ thì không được.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Thôi vậy, không có thì không có đi. Dù sao cũng không quan trọng. Cậu xem võ nghệ của tôi đến giờ cơ bản vẫn chưa sử dụng.
Bình thường chỉ là rèn luyện, dùng để nâng cao sức khỏe thôi. Ở thời đại vũ khí nóng thịnh hành, dù là cao thủ lục đẳng cũng cần người ta ngắm bắn một phát súng trường.
Vũ khí đâu có phải chỉ đóng phim dọa người, cơ thể khỏe mạnh vẫn không được.
Đoàn Hải Thiên cố gắng làm thấp đi năng lực của võ công, tất nhiên là vì an ủi Diệp Phàm.
- Không cần an ủi đâu anh Đoàn, dù sao còn tam đẳng đỉnh bậc, có thừa để tự bảo vệ mình.
Huống chi Trần lão và Trần Quân đều là cao thủ, cũng không có người nào dám đến gây chuyện với tôi.
Về sau cẩn thận một chút là được.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Đoàn Hải Thiên một cái nói:
- Tôi đoán chắc người đứng sau Mâu Kinh Sinh chính là Nạp Lan Nhược Phong. Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai cũng có khả năng. Nhưng từ các dấu hiệu cho thấy khả năng là Nạp Lan Nhược Phong là lớn hơn. Anh Đoàn, anh nghĩ lại xem, ai không muốn thấy khu Hồng Liên phát triển nhất?
- Nạp Lan Nhược Phong, tôi hiểu rồi. Mẹ nó !
Đoàn Hải Thiên không ngờ mắng một lời thô tục, nhìn Diệp Phàm hừ nói :
- Y là nhằm vào tôi. Cậu và Trương Lăng Nguyên chỉ là người bị hại mà thôi. Tuy nhiên, Trương Lăng Nguyên cũng quá tệ, không ngờ ngã vào bụng đàn bà, khốn khiếp. Người như thế, mặc dù là bọn họ không xử lý tôi cũng không bỏ qua cho y. Khốn khiếp ! thật sự là phiền toái.
Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Trương Lăng Nguyên chắc là không về được, mặc dù là về tôi cũng phải xử lý y.
Cậu vẫn phải bình tĩnh. Nạp Lan Nhược Phong muốn chơi, chúng ta cùng chơi với y.
Lâu lâu không vật tay cũng thấy buồn. Đời người là tranh đấu, không đấu thì không vui. Trương Lăng Nguyên đi rất tốt, tìm một người phối hợp với cậu phát triển khu Hồng Liên có lẽ càng thuận lợi.
Ông em, tôi không chờ lâu được. Nếu không làm ra được cái gì đó mà vẫn như cũ thì sẽ bị người ta cười cho.
Ít nhất, tỉnh thành trong tay tôi phải thay đổi rõ ràng mới được. Tôi không thích cán bộ chung chung, mọi chuyện đều không có lý tưởng, không cầu có công. Người như thế có thể thăng chức vững vàng cũng là mong muốn của họ.
Tuy nhiên, tôi cho rằng, người sống một đời mặc dù thua cũng không làm thất vọng chính mình có phải không?
Cho nên, việc này, cậu lập tức trở về cho các đồng chí học tập. Phải nhân cơ hôi này làm cho các đồng chí tích cực lên. Dùng không khí vui vẻ xua tan không khí u ám do Trương Lăng Nguyên đem lại.
- Tôi sẽ để Vệ Sơ Tịnh đi làm.
Diệp Phàm không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời.
- Cô…
Đoàn Hải Thiên có chút chần chừ lắc đầu nói:
- Một người phụ nữ, không thể nào tối. Tuy nó cán bộ nữ cũng có năng lực nhưng muốn giao vị trí Chủ tịch quận cho cô, tôi có chút lo lắng.
- Bí thư Đoàn, anh yên tâm. Huyện Ngư Dương người ta cũng đã chủ trì rồi, khu Hồng Liên có gì khó. Vả lại, không phải là có tôi sao? Hơn nữa, cơ sở phát triển khu Hồng Liên tôi đã làm cho cô tốt rồi. Cô ở dưới chỉ cần đi theo lối mòn là được. Bên cạnh đó tu sửa một chút, làm đầy đặn con đường là được.
Diệp Phàm thái độ kiên quyết ủng hộ Vệ Sơ Tịnh.
- Như vậy đi, trước để cô quyền Chủ tịch quận.
Đoàn Hải Thiên nói.
Ăn cơm trưa xong, Diệp Phàm trở lại khu hồng liên, lập tức gọi Vệ Sơ Tịnh lên nói:
- Đồng chí Lăng Nguyên chắc là không về được, cô có tính toán gì không?
- Tôi có thể tính toán gì được, hỗ trợ được anh xây dựng khu Hồng Liên là tốt rồi.
Vệ Sơ Tịnh nhìn Diệp Phàm một cái nói.
- Cô thật không biết hay giả bộ hồ đồ?
Diệp Phàm nhìn Vệ Sơ Tịnh thản nhiên nói.
- Tôi không rõ lời anh nói có ý gì?
Vệ Sơ Tịnh nghiêm túc hỏi. Xem ra, Vệ Sơ Tịnh thật sự không dám nghĩ đến vị trí của Trương Lăng Nguyên.
- Chẳng lẽ cô không muốn ngồi vào vị trí của Trương Lăng Nguyên?
Diệp Phàm nói lớn một câu, lập tức làm Vệ Sơ Tịnh giật mình.
Cô nhìn Diệp Phàm, sửng sốt vài giây sau mới nói:
- Sao có thể đến lượt tôi đi lên, phải biết rằng, dù là trong ủy viên thường vụ khu Hồng Liên tôi mới đứng thứ năm. Trừ anh và Chủ tịch quận Trương ra, trước tôi còn có Tào Thắng và Tần Nghĩa.
Tôi căn bản là không dám nghĩ đến việc này. Anh nói một chút, vị trí này sao có thể rơi xuống đầu tôi. Nghe nói vài năm trước vì chức của khu Hồng Liên anh tranh không được với Cố Nhất Võ.
Tôi cũng không nói anh có ý gì. Vị trí khó tranh, người nhìn vào vị trí chủ tịch quận này cũng không phải là ít. Huống chi, tôi ở tỉnh căn bản không có người ủng hộ.
- Cô chỉ cần nói cho tôi có hay không là được.
Diệp Phàm nói, hai mắt nhìn chằm chằm Vệ Sơ Tịnh.
Vệ Sơ Tịnh mặt không ngờ ửng đỏ, nhìn Diệp Phàm nói:
- Tôi đương nhiêm muốn, nếu có thể làm Chủ tịch quận, sẽ có khả năng ủng hộ công việc của anh tốt hơn đúng không?
Vệ Sơ Tịnh nói chuyện rất được, chỗ nào cũng nói đến công việc của Diệp Phàm. Diệp Phàm biết Vệ Sơ Tịnh nói chưa chắc đã là thật nhưng nghe thế trong lòng cũng thoải mái.
- Tôi đã đề cử cô với bí thư Đoàn, nếu có thể thông qua cuộc họp Đảng ủy, xem chừng không lâu nữa cô có thể là quyền chủ tịch quạn. Đương nhiên, muốn được bổ nhiệm chính thức, còn phải đợi Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy phê chuẩn sau đó qua hội đồng nhân dân đồng ý mới được.
Diệp Phàm nói.
- Cảm ơn Bí thư Diệp ủng hộ công tác của tôi. Tôi sẽ phục tùng theo sắp xếp công việc của Bí thư Diệp.
Vệ Sơ Tịnh có chút xúc động nói.
- Không phải phục tùng mà cô vẫn là một người độc lập. Nếu cô có cách thì có thể đề xuất. Tôi ủng hộ cô cũng không phải là muốn tạo vương quốc độc lập hoặc một bàn tay che trời. Thật ra, thường xuyên đề xuất có lợi cho việc triển khai công tác của chúng ta có phải không? Vả lại, mặc dù là quan hệ của tôi và Bí thư Đoàn tốt cũng không thể độc đoán. Một bộ máy như vậy, bất lợi cho việc triển khai công việc.
Diệp Phàm nói.
- Tôi hiểu rồi.
Vệ Sơ Tịnh gật gật đầu.
- Chiều nay, cô tổ chức việc dọn vào nhà mới tốt là được. Nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa cho các đồng chí.
Tối nay tôi hi vọng có thể làm xong mọi việc. Buổi sáng ngày mai trụ sở mới của khu Hồng Liên có thể bắt đầu làm việc.
Thời gian không đợi người, công cuộc xây dựng lớn của chúng ta không thể dừng lại, phải đẩy nhanh tiến độ.
Diệp Phàm nói, cũng không biết hắn còn có thể ở khu Hồng Liên bao lâu.
Hơn nữa, lần này đã có người nhằm vào hắn, có thể đi Hải Đông hay không cũng khó nói. Việc này còn chưa quyết định, tất cả đều có thể thay đổi.
Nói là đi Hải Đông, thật ra Diệp Phàm vẫn không muốn. Có thể có cơ hội quản lý một phương là giấc mộng của người đàn ông.
Ít nhất sau khi đến Hải Đông chính là nhân vật số hai, tuy không phải là quản lý một phương, nhưng đây là hướng đi lên rất nhanh.
Buổi chiều, toàn bộ bộ máy của Quận ủy Hồng Liên ngồi trong phòng họp.
- Các đồng chí, sự việc rất nhanh, chuyện đồng chí Lăng Nguyên giờ còn chưa rõ ràng. Theo tin tức mới nhận được thì đồng chí Lăng Nguyên mấy ngày tới chưa về được.
Ủy ban Kỷ luật đang điều tra tình hình cụ thể. Bởi vì mọi việc diễn ra bất ngờ, việc này tôi đã báo cáo qua Thành ủy.
Nhưng công việc của Ủy ban nhân dân quận không thể dừng được. Công trình xây dựng khu sinh thái nhân văn sông Hồng Liên hiện tại đang là thời điểm quan trọng. Cho nên, công việc của Ủy ban nhân dân quận trong thời gian này sẽ do đồng chí Vệ Sơ Tịnh phụ trách.
Các chuyện khác và chuyện đồng chí Lăng Nguyên. Buổi chiều này dọn vào trụ sở mới. Phải xong trước sáng mai để buổi sáng mai bắt đầu làm việc ở trụ sở mới.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai