Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1630: Lão Cố đã khai rồi
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Hoàn toàn là vu cáo, thưa Bí thư Đoàn. Lẽ nào anh lại tin những chuyện này?
Cố Nhất Võ sắc mặt trắng bệch lại càng trở nên tái nhợt, thiếu chút nữa thì gào lên.
- Vấn đề không phải là tôi tin hay không mà là chuyện báo chí đăng có phải là sự thật hay không?
Cậu nghĩ thử xem, chuyện này vừa xảy ra đã khiến cho Thảnh ủy Thủy Châu chúng ta bị động biết bao nhiêu, ảnh hưởng xấu thế nào hả. Nói khó nghe một chút, chuyện của cậu bây giờ đã trở thành tin tức lớn nhất của thành phố Thủy Châu rồi.
Đoàn Hải Thiên khẽ đập bàn, liếc nhìn Cố Nhất Võ một cái, giọng lạnh lùng nói.
- Tôi lấy tư cách Đảng viên ra cam đoan, chuyện này tuyệt đối không có. Đây là có người cố ý vu cáo tôi, có người muốn chỉnh tôi thưa Bí thư Đoàn. Hơn nữa tôi nghi ngờ người này có dụng tâm ác độc, hẳn là muốn lấy đây làm quân cờ để làm rối loạn cả cục diện phát triển của thành phố Thủy Châu.
Cố Nhất Võ rất căm phẫn, tuy nhiên thằng cha này cũng khá thâm, đã đem việc này quàng lên người Đoàn Hải Thiên, muốn lấy toàn bộ lực lượng Thành Ủy Thủy Châu ra đối phó chuyện này.
Nhưng, Đoàn Hải Thiên là ai, người ta là thủ lĩnh tỉnh thành, lão cáo già thành tinh trên quan trường rồi, tất nhiên sẽ không bị mắc lừa. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Cố Nhất Võ đang hoang mang một cái, hừ nói:
- Việc này cậu đừng nói với tôi, hãy đi giải thích rõ ràng với đồng chí Trương Hòe ấy.
Cố Nhất Võ vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên vàng bệch, bởi vì Trương Hòe được Thành ủy Thủy Châu phân công làm Phó Bí thư quản lý Ủy ban Kỷ luật. Đoàn Hải Thiên nói như thế, chẳng phải nói là Ủy ban Kỷ luật đã nhúng tay vào việc này rồi.
- Bí thư Đoàn, phải làm như vậy thật sao?
Cố Nhất Võ vẻ mặt đáng thương nói.
- Không phải tôi cứng rắn mà là phải như thế, chuyện này của cậu, Thành ủy Thủy Châu của chúng ta có thể không hỏi đến sao? Người ta đã lén đâm vào lưng chúng ta rồi, lẽ nào muốn khi Ủy ban Kỷ luật tỉnh tham gia vào thì chúng tôi mới hành động. Tạm thời cậu chỉ có thể đi giải thích rõ ràng với Ủy ban Kỷ luật, chứ cũng không có ý gì khác. Đi đi, hãy khéo léo giải bày với Bí thư Trương chuyện này. Người nào làm thì người đó hiểu rõ nhất!
Đoàn Hải Thiên thản nhiên hắng giọng nói.
- Bí thư Đoàn, anh thực sự không để lại một chút tình cảm và thể diện nào cho tôi sao?
Cố Nhất Võ phẫn nộ, lạnh lùng nói, giọng điệu nặng nề thêm không ít.
- Đừng dài dòng nữa, đi đi!
Đoàn Hải Thiên đang nhẫn nhịn, mày mặt nhăn nhó như khỉ.
- Họ Đoàn kia, tôi biết anh đã sớm gai mắt với tôi, còn trách tôi không làm cho khu Hồng Liên phát triển thịnh vượng.
- Cậutự bôi do trát trấu vào mặt, lại còn trách tôi được sao? Vốn dĩ cục diện đã rối rắm lắm rồi, bây giờ làm cán bộ thành phố, cậu là Bí thư tỉnh thành chẳng những không đứng ra bác bỏ tin đồn, bảo vệ cấp dưới ngược lại còn gây thêm chuyện thị phi.
- Mắt Cố Nhất Võ tôi còn chưa hoa, xem anh sẽ làm gì được tôi? Không phải là muốn nhân cơ hội này đá tôi đi đấy chứ?
Cố Nhất Võ thật sự không kiềm chế được, bộ dạng như đang điên tiết lên, bất ngờ chỉ tay vào Đoàn Hải Thiên gào lên. Thằng cha này ỷ vào gia thế ở thủ đô, ngang nhiên coi thường Đoàn lão đại quyền uy ở tỉnh thành. Dĩ nhiên Cố Nhất Võ cũng chịu áp lực về tinh thần quá lớn,y đã bị suy sụp rồi.
Một tiếng rầm vang lên, quả nhiên Đoàn Hải Thiên đã nổi điên lên, chỉ tay vào Cố Nhất Võ quát lên:
- Cậu còn mặt mũi để mà nói chuyện này à? Cậu nghĩ lại xem khu Hồng Liên tốt đẹp là thế bị cậu biến thành bộ dạng như thế nào?
Lão Đoàn tôi lúc trước đã không thích cậu đến khu Hồng Liên. Tuy nhiên, là tôi phải chấp hành quyết định của lãnh đạo cấp trên.
Kết quả thế nào, khu Hồng Liên đã thật sự trở thành mớ bòng bong.
Đồng chí Diệp Phàm bây giờ tiếp nhận mớ bòng bong đó đã làm cho hưng thịnh trở lại. Nhìn thấy chưa, người ta đã đạt được bao nhiêu thành tựu.
Cậu nhìn lại xem cậu đã làm được cái gì, có bản lĩnh cái rắm nên biết quái gì. Không làm nổi một chuyện tốt nào mà chỉ biết mang thêm phiền phức cho Thành ủy chúng tôi.
Cậu ấy à, đúng là đồ ăn hại! Cậu còn dám ở đây mà phát ngôn bừa bãi, ăn nói hàm hồ! Cậu còn có tư cách của một Đảng viên nữa không, còn có liêm sỉ của một Đảng viên nữa không?
- Tôi biết Diệp Phàm là nhân viên cưng của anh thì anh ưu ái hắn. Hắn thì làm được cái gì, chẳng qua chỉ biết vòi tiền như thằng ăn mày thôi.
Mẹ kiếp, Cố Nhất Võ tôi vốn đã không may mắn thì thôi, cả đám người các anh không một ai ủng hộ tiền tài vật chất, người cũng không thì tôi làm sao mà có thể phát triển khu Hồng Liên lên được.
Diệp Phàm là cái rắm gì, một tên côn đồ chui ra từ chỗ quê mùa cũng dám nói là phát triển khu kinh tế Hồng Liên à. Tôi dám cá rằng khu Hồng Liên nhất định sẽ mục nát , mục nát!
Đến lúc đó, đồng chí Đoàn Hải Thiên anh sẽ hối hận cả đời!
Đồng chí Cố Nhất Võ như bị dẫm phải đinh, suýt chút nữa giậm chân lên.
- Tôi thấy cậu điên thật rồi, điên rồi!
Đoàn Hải Thiên vừa đập bàn vừa gào ra bên ngoài:
- Lôi ra ngoài, lôi ra!
Người bên ngoài nghe thấy tiếng gào liền đẩy cửa vào, đồng chí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thành phố Trương Hòe vẻ mặt nghiêm túc đứng trước mặt Cố Nhất Võ, vung tay lên nói:
- Đưa đi!
- Cố Nhất Võ là một con cá lớn, nhất định phải khiến hắn khai ra mới được, chỉ có như thế mới tóm được cả ổ của hắn. Bằng không, chỉ dựa vào lời nói không có mấy căn cứ.
Diệp Phàm nói.
- Nếu là Ủy ban Kỷ luật tỉnh chúng ta ra mặt muốn làm cho hắn khai cũng phải một chút thời gian. Tôi lo lắng thời gian này không nhanh được đâu, dù sao Cố gia ở thủ đô cũng có chút vai vế.
Đến lúc đó cấp trên áp chế xuống thì chúng ta dù có cứng rắn cũng không trụ được.
Hạ Hải Vĩ có vẻ hơi lo lắng nói.
- Ừ, dù có thể chứng minh Cố Nhất Võ có con riêng nhưng cũng không thể chứng minh Vu Hồng Liên bị điên là do hắn làm, còn chuyện chủ mưu, chắc là cũng không thể làm gì hắn được. Nếu Cố Nhất Võ có năng lực thì cùng lắm cũng chỉ ghi một lỗi lớn. Thằng cha này trở lại thủ đô không cần hai năm là có khả năng đứng dậy được ngay. Đánh rắn phải đánh dập đầu, nếu không hắn hồi tỉnh lại đến tìm chúng ta thì sẽ phiền phức khôn lường.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Ông em à, cách lần trước có thể dùng lại được hay không? Nếu có thể dùng được thì tôi dẫn người đến chỗ Trương Hòe hỗ trợ bọn họ điều tra một chút.
Hạ Hải Vĩ nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi.
- Ý anh muốn nói là “Phân cân thác cốt thủ” phải không? Cách này tôi không thể dùng nữa rồi: kình lực không đủ. Tuy nhiên Vương Triều có thể tiếp cận và dùng được. Nếu anh thật sự cần thì tôi sẽ bảo hắn trực tiếp ngồi máy bay từ Bắc Kinh bay sang.
Diệp Phàm nói.
- Lập tức bảo hắn bay qua đây, buổi tối chúng ta sẽ ra tay. Chậm ắt sinh biến! Đến lúc đó bằng chứng rành rành, Cố Nhất Võ có làm thế nào cũng sẽ không xoay chuyển được tình hình. Nếu muốn đánh thì phải đánh chết cũng được, coi như đánh chết một con sâu của Cố gia mà thôi!
Hạ Hải Vĩ trong mắt hiện lên một ánh nhìn thâm độc.
- Được!
Diệp Phàm gật đầu gọi điện thoại cho Vương Triều.
Hạ Hải Vĩ tới Thành ủy Thủy Châu, tìm Bí thư Trương Hòe yêu cầu hỗ trợ điều tra. Bí thư Trương Hòe và Đoàn Hải Thiên quan hệ khá tốt, liền đem việc này báo cáo cho Bí thư Đoàn.
Đoàn Hải Thiên vừa nhìn thấy Hạ Hải Vĩ là biết ngay việc này chắc hẳn có quan hệ đến Diệp Phàm, thầm mắng rằng đồ lắm chuyện, sau cùng vẫn gật đầu. Đương nhiên, lão Đoàn ở trong lòng vẫn thương hại thay cho Cố Nhất Võ.
Buổi tối đồng chí Vương Triều liền chạy tới Thủy Châu. Đến nửa đêm, trong một phòng đặc biệt, cả ba người Diệp lão đại, Vương Triều và Hạ Hải Vĩ cùng đi vào phòng.
- Sao lại là mày? Sao lại là mày?
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Cố Nhất Võ đang ngồi trên giường lộn xộn một đống đồ đạc không biết là cái gì, lập tức kêu lớn lên, gương mặt bình tĩnh lộ ra vẻ phẫn nộ lẫn sợ hãi.
- Sao lại không phải là tôi?
Diệp lão đại thản nhiên liếc xéo Cố Nhất Võ một cái. Bên này, Vương triều đã mang một cái ghế đến. Diệp lão đại cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, nhìn chằm chằm Cố Nhất Võ nói:
- Anh có thể bày kế hãm hại tôi, sao tôi lại không thể phản kích, lẽ nào ngồi chờ chết. Cố Nhất Võ ơi là Cố Nhất Võ, không ngờ anh tán tận lương tâm đến như vậy. Vì thù hận cá nhân mà anh không thèm để ý đến cả sự phát triển của khu Hồng Liên nữa.
- Nói láo, tao không làm, tao vô tội, không có gì để nói. Họ Diệp kia, mày nói bừa cũng quá non nớt rồi, không có tác dụng.
Cố Nhất Võ nói cứng.
- Tao thấy mày mới đang nói láo, đừng nghĩ đã làm gì thì người khác đều không biết. Đến kẻ bị thịt như mày cũng dám bày mưu hãm hại đại ca tao, không muốn sống nữa rồi! Mẹ kiếp, vả miệng nói cho ông!
Vương Triều liền bước lên, định vả cho mấy cái tát liền.
- Đừng đánh vào mặt!
Hạ Hải Vĩ nói.
- Hiểu rồi, lão Hạ!
Vương Triều cười khan một tiếng, đưa tay đánh nhẹ vào ngực Cố Nhất Võ, nhìn như không tốn chút sức lực nào. Thực ra, chỉ có Diệp Phàm biết rằng Vương Triều đã đánh một chưởng Cách Sơn Đả Ngưu thâm độc, tin chắc là nội tạng của Cố Nhất Võ đã bị tổn thương.
Loại chiêu thức Cách Sơn Đả Ngưu này, nghe nói tu luyện đến mức Lô Hỏa Thuần Thanh thì chỉ cần một chưởng đánh trên khối đậu phụ có thể đánh vỡ cả một cái bàn bằng đá.
Nghĩ thử xem chưởng này khi đánh vào người thì để lại hậu quả như thế nào. Tất nhiên, Vương Triều vẫn chưa thể đạt tới trình độ này. Trình độ đó chắc là chỉ có cao thủ từ Cửu đẳng trở lên mới làm được.
- Mày...ai da...
Cố Nhất Võ thảm thiết kêu lên một tiếng, mặt mày nhăn nhúm như khỉ, quả nhiên là rất đau. Hắn lườm nguýt Vương Triều một cái.
- Muốn ăn thịt người à, ông đây tên là Vương Triều, đang làm ở Bộ Công an. Tao đợi cái đồ bị thịt mày xuất chiêu đây! Chỉ cần một cái lông ông mày cũng có thể đánh đổ cả nhà Cố gia chúng mày. Đừng tưởng rằng Cố gia có tiền là một tay che trời nhé. Loại như chúng mày, ở khắp thủ đô đều nhiều nhan nhản. Bị phê à, bảo ông già Cố gia ra oai nhiều hơn một chút cũng chẳng dám gây sự với lão đại của chúng tao.
Vương Triều đánh vào ngực, thản nhiên nói giọng đầy hách dịch như Đại Vương Phỉ Khí Sơn. Tất nhiên là Vương Triều cũng nói khoa trương một chút.
- Tao sẽ cho chúng mày biết sự lợi hại của Cố gia chúng tao!
Cố Nhất Võ không ngờ lại rất bình tĩnh.
- Xem ra là mày không muốn nói có phải không?
Diệp lão đại thản nhiên hừ nói.
- Ha ha, tao không nói chuyện với kẻ tiểu nhân.
Cố Nhất Võ nói.
- Ha ha...
Diệp lão đại thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Vương Triều một cái. Vương Triều gật đầu bước tới.
- Mày... mày muốn làm gì? Dùng hình bức cung là phạm pháp!
Cố Nhất Võ bị Vương Triều đánh cho một chưởng nên sợ hãi kêu lớn lên.
- Chúng tao không chơi cùng một kiểu. Quá muộn rồi, chúng ta sẽ chơi một chiêu mới. Chiêu này có thể khiến cho mày sống dở chết dở cơ.
Vương Triều thản nhiên lắc đầu cười, một chưởng đánh xuống.
Theo thế tay của Vương Triều chạy trên người Cố Nhất Võ, toàn thân hắn bắt đầu run rẩy, cuối cùng run bần bật lên như rắn trườn vậy, ngoác miệng kêu thảm thiết. Hạ Hải Vĩ quay mặt đi, hình như có chút không đành lòng.
Cố Nhất Võ cố chịu đựng năm phút đồng hồ, cuối cùng cũng cúi đầu.
- Nói đi! Nếu còn muốn thưởng thức mùi vị này tiếp thì mày có thể câm miệng.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn khắp người Vương Triều một cái, biết rằng Vương Triều vì thi triển thủ pháp Phân Cân Thác Cốt Thủ này đã dùng toàn lực.
Nếu làm một lần nữa thì chắc là phải nửa tháng sau mới có thể hồi phục được.
Loại Phân Cân Thác Cốt Thủ này, tuy nói có mê lực đối với các phần tử tội phạm nhưng khi thi triển kỹ thuật này sẽ gây ra cho thân thể một số tổn thương.
Vì thế, trừ phi là trong trường hợp đặc biệt, nếu không Diệp Phàm sẽ không bảo Vương Triều ra tay.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1631: Lão Cố vào tù
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ả Vu Hồng Liên này thực ra trông cũng thường thôi. Lúc trước tôi để mắt đến cô ta chẳng qua là vì thích cô ta. Hơn nữa, ngoại hình cô ta cũng rất khá, chắc hẳn đám đàn ông đều phải động lòng.
Cố Nhất Võ nói.
- Cho nên lúc đầu mày đã có chủ tâm, sớm đã có ý dùng cô ta để đối phó với đối thủ của mày. Nhưng đối thủ này không nhất thiết là tao, bởi vì lúc ấy tao còn ở Việt Đông.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Cố Nhất Võ một cái, thản nhiên nói.
- Ừ, đàn bà dùng xong rồi, vô dụng thì còn giữ làm gì? Cô ta cũng không phải vợ tao. Vả lại làm người tình lâu rồi thì cũng phát chán, đồ ăn không còn vị gì nữa, có thể ném đi thì ném, đương nhiên trước đó có thể lợi dụng một chút.
Những lời Cố Nhất Võ phun ra có thể làm phần lớn các đồng chí giật mình.
- Mày đúng là đồ lòng lang dạ sói!
Hạ Hải Vĩ không kìm nổi lạnh lùng hừ nói.
- Lòng lang dạ sói, những kẻ độc ác hơn Cố Nhất Võ tao trên thế giới này còn nhiều lắm. Lợi dụng một con đàn bà đã là gì? Có người đến vợ cũng đem đi tặng, so sánh với bọn họ, tao còn được coi là lương thiện chán.
Cố Nhất Võ nói quan điểm của mình.
Cố Nhất Võ thú nhận, Vu Hồng Liên thực sự là do hắn giật dây đi quyến rũ Trương Lăng Nguyên. Còn chuyện lạm dụng công quỹ cũng là trò bẩn thỉu của Cố Nhất Võ, tất nhiên là muốn hủy hoại sự phát triển của khu Hồng Liên.
- Mày cũng quá độc ác đi, đàn bà lợi dụng xong rồi muốn đâm chết người ta, không đâm chết cũng làm cho người ta bị đâm thành kẻ điên. Người ta nói lòng dạ sắt đá còn không bằng mày được.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Tao không đâm cô ấy, cũng không hại cô ấy.
Cố Nhất Võ bỗng nhiên gào lên, rất kích động, môi run lên bần bật.
- Là đàn ông, Cố Nhất Võ mày cũng có ở đũng quần đấy chứ hả. Dám làm sao không dám chịu hả? Có phải muốn nếm thêm mùi vị của quả đấm nữa không?
Hạ Hải Vĩ giật mình, miệng hết sức khinh bỉ.
- Cái rắm, Cố Nhất Võ tao không làm thì nói không làm. Không làm thì sao phải thừa nhận, mày có đánh chết tao cũng sẽ không nhận.
Cố Nhất Võ nói giọng cứng rắn chưa từng thấy.
Diệp Phàm cũng cảm thấy chuyện này phải chăng có uẩn khúc gì, thản nhiên hỏi:
- Không phải mày làm thì ai làm? Vu Hồng Liên cũng không phải giả vờ điên. Chẳng lẽ còn có người làm chuyện xong lại giấu tên à?
- Tao nào có biết, chúng mày có bản lĩnh thì tự đi điều tra cho rõ là được rồi.
Cố Nhất Võ hừ lạnh nói.
- Trong sáu mươi triệu kia nghe nói mày cũng tham ô được mấy triệu rồi?
Diệp Phàm đột nhiên nói ra, thi triển bí thuật “Hoa Âm” .
- Cái mà nhà Cố Nhất Võ tao có chính là tiền, cần gì phải cố tình phạm pháp chứ. Cùng lắm là chúng mày nói tao bao gái, tao bao thật, giật dây Vu Hồng Liên thì cũng đã khai rồi. Những chuyện đã làm Cố Nhất Võ tao đều nhận hết, tin chắc là Cố Nhất Võ tao cũng chẳng thể bị làm sao.
Cố Nhất Võ hắng giọng nói.
Tuy nhiên, sau khi bị Vương Triều đánh cho vài cái vào ngực thì gã cũng cúi đầu, giọng điệu mềm mỏng hơn. Chỉ có điều đối với hành vi phạm tội thì thằng cha này có chết cũng không nhận.
Sau khi ra khỏi phòng, Diệp Phàm nhìn Hạ Hải Vĩ một cái, hỏi:
- Lão Hạ, anh thấy Cố Nhất Võ có phải đang nói dối không?
- Theo trực giác thì tôi thấy hắn không giống như đang nói dối, có lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì đó. Xem ra, đối thủ của cậu không chỉ có một gã Cố Nhất Võ này.
Chúng ta càng phải cẩn thận hơn mới được. Kẻ thù đang đứng trong bóng tối còn đáng sợ hơn Cố Nhất Võ nhiều. Chỉ có điều, không có chút manh mối nào thì việc điều tra sẽ tương đối khó khăn.
Nhưng sau chuyện của Cố Nhất Võ này, kẻ thù chưa lộ diện kia chắc sẽ tạm thời thu mình lại, chỉ sợ bị bại lộ cái gì đó. Còn chuyện sau này hắn có tiếp tục giở trò hay không thì cũng khó nói trước được.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Em cũng cảm nhận được Cố Nhất Võ đã khai rồi. Suy cho cùng, loại người như hắn không thể chịu đựng được thủ pháp của em.
Vương Triều nói đến đây liền liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
- Cao nhân chưa lộ diện kia phải chăng là người nhà Phượng gia ở Thủy Châu? Chẳng phải đại ca đã nói bọn chúng đã sai khiến Diệp Hưng Căn lừa tiền của Vu Lâm sao, mà tiền của Vu Lâm chính là tiền của khu Hồng Liên.
- Có thể là Phượng gia, nhưng tôi cảm giác hình như không phải.
Hạ Hải Vĩ lắc lắc đầu.
- Đúng rồi lão Hạ, chuyện nhà máy điện cơ Hưng Thái Long của Diệp Hưng Căn và ổ mại dâm “Phượng Tháp” của Phượng gia điều tra đến đâu rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Diệp Hưng Căn mất tích rồi, còn chuyện Phượng Tháp thì anh trai tôi đang điều tra. Cậu trực tiếp hỏi anh ấy là được.
Hạ Hải Vĩ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Sau khi Cố Nhất Võ nhận tội, ít nhất là sau này không kẻ nào có thể lấy chuyện này ra làm ảnh hưởng đến mũ quan của cậu nữa rồi. Cho nên về chuyện của Phượng gia, tôi thấy cứ để từ từ đã. Chúng ta từ từ điều tra, âm thầm điều tra.
Hạ Hải Vĩ khá điềm đạm, chín chắn, cảm thấy chuyện quan trọng nhất với Diệp Phàm trước mắt chính là phải ngồi chắc chắn lên vị trí Chủ tịch thành phố Hải Đông trước rồi tính sau, những việc khác đều là chuyện nhỏ.
- Ừ, việc này nhất thời không vội được, cứ để từ từ vậy.
Vì Diệp Phàm có tính toán khác nên cũng không vội.
Người nhà Cố gia hành động quả thực rất nhanh, chiều ngày hôm sau đã có người có địa vị cao nhất đến Thủy Châu bên này chào hỏi rồi.
Vì thế, bản ản liên quan như Cố Nhất Võ chủ mưu và xui khiến người khác điển thủ tiền,... được Ủy ban Kỷ luật tỉnh chuyển giao cho tỉnh Nam Phúc.
Buổi sáng ngày thứ ba, lão Hạ đã làm thủ tục chuyển giao.
Tuy nhiên, “cao thủ” mà Cố gia mời đến lần này cũng hơi bị mất hiệu lực. Kiểm Sát trưởng tỉnh Nam Phúc tên là Hoa Bắc Thạch.
Con trai Hoa Tiêu Diêu của người này có quan hệ thân thiết với Lô Vĩ nhất. Bên này Diệp Phàm sớm đánh tiếng với Lô Vĩ, hơn nữa còn đích thân cùng Lô Vĩ đi thăm hỏi Kiểm Sát trưởng Hoa Bắc Thạch.
Cho nên thái độ của đồng chí Hoa Bắc Thạch lần này cứng rắn chưa từng thấy, không cho vị cao nhân mà Cố gia mời đến có chút thể diện nào.
Hơn nữa, tỉnh sau khi tiếp nhận vụ án này cũng hành động rất mau lẹ, đã làm rõ ràng chân tướng sự việc một cách rất nhanh chóng rồi trình lên Tòa án tỉnh.
Nếu Tòa án tỉnh nghiêm khắc phán xét theo luật pháp thì Cố Nhất Võ nhất định sẽ phải ăn cơm tù trong hai hay ba năm rồi.
Tuy nhiên, hiển nhiên là sau khi nhận được sự thăm hỏi của đồng chí cấp trên có máu mặt, Tòa án tỉnh cũng mềm mỏng hơn. Sau vài ngày đã thả ra, bọn họ muốn để mặc chuyện này như để lâu *** trâu hóa bùn, không ai truy cứu nữa.
Buổi tối, Diệp Phàm thăm hỏi Tề Chấn Đào. Thứ nhất là muốn nhờ ông ta ra tay dàn xếp Tòa án tỉnh, thứ hai là bẩm báo qua với ông ta về chuyện đi Hải Đông, để đến lúc thảo luận chuyện này cũng có được sự ủng hộ từ ông ta.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Tề Chấn Đào tức giận hắng giọng nói:
- Thằng nhóc này bây giờ có bản lĩnh rồi phải không?
- Bản lĩnh? Lời này là có ý gì thưa chú Tề? Cháu mà dám có bản lĩnh trước mặt chú Tề sao?
Diệp Phàm giả bộ vô dụng như hòa thượng Trương Nhị, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tề Chấn Đào.
- Giả vờ, lại còn giả vờ?
Tề Chấn Đào liếc xéo Diệp Phàm một cái, nói sẵng nhưng vẫn chỉ vào cái ghế trúc có thể nằm, ra hiệu Diệp Phàm ngồi xuống trò chuyện tiếp.
- Cháu thật sự không hiểu, thưa chú Tề. Xin chú chỉ bảo cho một chút!
Diệp Phàm khẩn trương nói.
- Chuyện Hải Đông là thế nào? Cậu đừng nói với tôi là cậu không làm gì mà cấp trên vì nhìn thấy thành tích, tài năng của Diệp Phàm cậu nên mới chọn cậu nhé. Chính vì thế mà tôi nói đồng chí Diệp Phàm cậu có bản lĩnh. Không ngờ lại có thể làm cho cấp trên thấy được tài năng, thành tích của cậu một cách rõ ràng, Diệp lão đại thật là giỏi đấy!
Tề Chấn Đào nói với giọng điệu châm chọc.
- Chuyện này cháu thật sự chưa từng nói với cấp trên, bởi vì căn bản là cháu không dám đề cập đến chuyện này.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn Tề Chấn Đào một cái và nói tiếp:
- Chú Tề thử nghĩ mà xem, thời gian cháu đến Thủy Châu nhậm chức còn không đến một năm, kinh nghiệm và tuổi tác đều còn non nớt.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, Tề Chấn Đào đã cắt lời:
- Cậu còn biết tự lượng sức mình đấy, xem ra còn chưa hồ đồ!
- Điều cháu hiểu rõ ràng nhất chính là bản thân mình, hơn nữa, chuyện này cháu lúc đầu còn tưởng rằng là bố vợ tương lai của cháu nhắc đến. Lần đến ăn cơm ở đại viện Kiều gia, cháu có thuận miệng nhắc đến chuyện này, bố vợ cháu đã trực tiếp lắc đầu, hơn nữa còn nói ông ấy không đồng ý chuyện đi Hải Đông. Việc này thật kỳ lạ, cháu cũng không hiểu ra sao cả.
Diệp Phàm nói.
- Quái lạ thật, Trưởng ban Kiều cũng nói là kỳ lạ, vậy chuyện này đúng là quái lạ thật!
Tề Chấn Đào cũng có chút mơ hồ, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Không phải là Phượng gia ở thủ đô âm thầm ra tay giúp cậu đấy chứ?
- Chắc là không phải đâu, gần đây cháu còn chưa đi thăm Phượng gia. Bọn có hảo tâm làm chuyện tốt như vậy mà còn giấu tên sao? Phượng gia là gia đình như thế nào, chẳng lẽ chú Tề lại không rõ.
Diệp Phàm nói.
- Thằng nhóc này nói cũng có lý, chuyện lạ rồi đây? Chắc chắn là Phí gia khơi mào rồi. Xem ra, Phí gia và cậu quan hệ rất sâu sắc. Nhưng Phí gia bảo cậu đi Hải Đông thì chứng minh cục diện Hải Đông có chút rối rắm rồi. Cho nên, lần này cậu xuống đó, gánh trên vai trọng trách cũng không nhẹ đâu.
Tề Chấn Đào nhíu mày nói.
- Cháu cũng không rõ lắm, nhưng hôm qua có người nhắn nhủ ý tứ đến, nói đây là ý của Bí thư Phí, cho nên còn nhờ chú Tề khi nào mở hội nghị thường vụ thảo luận thì có thể trợ giúp một phen.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Tề Chấn Đào một cái, nói.
- Xem ra, thật sự là ý của Bí thư Phí rồi, tuy nhiên có chút không hợp với lẽ thường. Người nhà Phí gia ánh mắt tuyệt đối sẽ không mù mờ, bọn họ sao có thể làm những chuyện bị người ta chỉ trích như thế này. Cậu mới được bao nhiêu tuổi? Làm Chủ tịch thành phố Hải Đông, thật không thể tin nổi. Phí gia làm như thế, lẽ nào không sợ mọi người phê phán Phí gia một tay che trời sao?
Tề Chấn Đào còn có chút nghi hoặc.
- Việc này cũng không phải do cháu nói. Có lẽ Bí thư Phí làm như vậy là có lý lẽ riêng của ông ấy. Biết đâu bảo cháu đến Hải Đông để kích thích tinh thần của lãnh đạo địa phương một chút. Bọn họ đều biết cháu là người rất dễ bị kích động, tính khí không tốt.
Diệp Phàm thuận miệng buông lời nói dối, đương nhiên không thể nói ra là Chủ tịch Trấn Sơn Hà vì bù đắp cho mình đã lập chút công lao ở Tổ đặc nhiệm A và còn dẹp yên đám người Lang Phá Thiên nữa.
- Cũng có thể!
Tề Chấn Đào gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Thằng nhóc này chắc không phải đến vì chuyện này đấy chứ. Thực ra dù cậu không đến thì tôi và lão Thiết, lão Đoạn chắc chắn quyết định ủng hộ cậu.
- Ha ha, việc này cháu hiểu. Chú Tề là ai, còn cần cháu phải bẩm báo sao? Đương nhiên còn có một việc nhỏ cháu muốn phiền chú Tề một chút.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Việc nhỏ, thằng nhóc như cậu sẽ đến tìm tôi vì một việc nhỏ sao? Nói dối cũng không biết đường nói. Việc này, khẳng định là cậu không có cách nào làm được nên mới đến nhờ Tề Đại Pháo tôi phải không nào?
Tề Chấn Đào trêu chọc cười nói.
- Chính là chuyện Phó Chủ tịch thành phố Thủy Châu Cố Nhất Võ...
Diệp Phàm dù sao cũng có dự định nói hết với Tề Chấn Đào một lượt.
- Chuyện này của cậu quả thật có chút phiền toái, tôi thấy như thế. Nói chung, Tòa án vẫn là do Đảng ủy Công an tỉnh quản lý.
Tề Chấn Đào nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1632: Quyền lợi của Phó tư lệnh Diệp
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cháu đã quên nguồn gốc của chuyện này rồi.
Diệp Phàm cười nói, nói tào lao vài câu đã muốn cáo từ. Tề Chấn Đào cũng nhíu mày lại, hỏi:
- Diệp Phàm, đám Tề Thiên phải chăng đã xảy ra chuyện rồi?
- Xảy ra chuyện, không thể nào. Tề Thiên đang yên ổn như vậy thì có thể gặp chuyện gì được?
Diệp Phàm giật mình, biết Tề Chấn Đào đã cảm giác được điều gì.
Tuy nói Tổ đặc nhiệm A là tổ chức cơ mật nhất nhưng nếu Tề Thiên nhàn rỗi quá, chỉ e lại đi buôn chuyện khiến Tề Chấn Đào nhận ra một số manh mối.
- Gần đây Tề Thiên hình như nhàn rỗi quá, nhàn đến đơ người ra. Thằng nhãi này có việc giấu tôi, tôi đã hỏi mà nó không chịu nói.
Chỉ nói là lần trước tham gia hoạt động đặc biệt gì đó nên bây giờ tổng bộ phê chuẩn cho nó nghỉ ngơi. Dù thế nào tôi cũng không tin Báo Săn có thể rỗi hơi đến như vậy mà phê chuẩn cho nó nghỉ phép, trước kia đều bận đến mức mông không dính đất được cơ mà.
Đến ngay cả vợ mình, nó cũng còn không có thời gian ở bên cạnh nữa, bỗng nhiên được nhàn rỗi đến mức ngày ngày ôm vợ rồi. Chuyện lạ đấy!
Tề Chấn Đào nói, còn ánh mắt ngầm nhìn Diệp Phàm chằm chằm. Bởi vì ông ta biết bí mật của Tề Thiên thì Diệp Phàm biết được đến 80%.
- Có thời gian nghỉ ngơi không phải là rất tốt sao, ôm vợ lâu thì có thể sẽ sinh cháu cho chú bế, chẳng phải là càng tốt sao. Hơn nữa, vinh hạnh này có thể là do lãnh đạo Báo Săn suy xét đến chuyện cậu ấy luôn nỗ lực công tác.
Cho nên lần này thả cho nghỉ phép dài hạn, chăm sóc tốt cho Diệc Thu một chút. Bằng không, bà xã không ai chăm sóc cũng không tốt phải không nào?
Diệp Phàm cười nói, muốn làm đỏ đen lẫn lộn.
- Nghỉ ngơi làchuyện tốt, tuy nhiên, đàn ông có sự nghiệp của đàn ông. Nghỉ ngơi trong thời gian dài quá ắt sẽ sinh lười nhác, lười nhác rồi thì làm sao công tác tốt được.
Tề Chấn Đào hừ một tiếng, nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Cậu không cần giả vờ ngây ngô để qua mặt tôi, tôi đã sớm tìm hiểu rõ ràng rồi.
Tề Thiên không còn công tác ở Báo Săn rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ cậu còn giấu giếm chú Tề hay sao?
Tề Chấn Đào tôi vẫn còn tỉnh táo. Nhưng nếu không phải thì cậu hãy nói cho tôi biết, nếu không thì đã quá thất đức rồi, chú Tề đây cũng chưa từng bạc đãi cậu.
- Chú Tề, chú hiểu lầm rồi. Chuyện của Tề Thiên cháu cũng biết một chút. Khi chấp hành nhiệm vụ bí mật lần trước bị thương nhẹ nên Tề Thiên vẫn đang tĩnh dưỡng. Cháu nghe anh Thiết nói là ban lãnh đạo tổng bộ rất khen ngợi cậu ấy. Cho nên không phải như thế đâu mà là điều chỉnh cương vị công tác cho Tề Thiên. Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc ban lãnh đạo tổng bộ có chỉ thị đi đến chỗ nào không thì cháu thật sự không rõ lắm.
Diệp Phàm nói nửa thật nửa giả.
- Điều chỉnh công tác thì không có gì ngạc nhiên, tuy nhiên, tôi phát hiện vẻ mặt của Tề Thiên hơi là lạ, không phải là phạm phải sai lầm gì nên bị phạt, sau này không được công tác ở Báo Săn nữa, chắc là còn phải bị sung quân đến xó xỉnh chó ăn đá, gà ăn sỏi nào đó công tác rồi chứ.
Những chuyện như thế này ở trong quan trường nhìn mãi quen mắt, ở quân đội cũng không phải chuyện mới mẻ gì, ở đâu cũng có.
Nếu thật sự không ổn thì chắc phải chuyển đến quân đội bình thường, hoặc là phải chuyển nghề quay về địa phương công tác.
Ít nhất cũng còn có tôi để ý nên sẽ thuận lợi hơn.
Tề Chấn Đào vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chuyện này liên quan đến tiền đồ của con trai nên ông ta đương nhiên phải quan tâm. Hơn nữa, Tề Chấn Đào là lãnh đạo lão thành, việc này, ông ta cũng đoán được tám chín phần.
- Như thế này đi chú Tề, cháu sẽ nhờ anh Thiết hỏi lại một lần nữa. Nếu sự thực đúng như vậy thì không cần chú Tề phải lên tiếng, bọn cháu cũng sẽ tự nghĩ cách.
Nếu không phải như vậy thì là bình thường, thực ra chuyện tổ chức đó chú cũng nghe thấy là không thể tùy tiện rút lui được. Hơn nữa có thể gia nhập cũng là một chuyện vinh quang, vả lại Tề Thiên cũng thích ở đó. Chú ép cậu ấy rút lui, biết đâu cậu ấy sẽ trở mặt với chú thì sao.
Diệp Phàm khuyên nhủ.
- Vậy được, cậu tìm hiểu trước rồi lập tức gọi điện thoại cho tôi. Về chuyện của Cố Nhất Võ thì cậu hãy đến chỗ bên Lý Xương Hải trước. Nếu không ổn thì tôi sẽ gọi điện thoại giúp cậu. Nếu vẫn không xong thì hãy gọi điện thoại cho lão Thiết, hắn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, về phương diện chấp pháp thì sức ảnh hưởng còn mạnh hơn tôi nhiều lắm.
Tề Chấn Đào nói.
Thấy thời gian vẫn chưa muộn nên Diệp Phàm đi sang nhà của Lý Xương Hải.
Tuy nhiên, lần này hiển nhiên là đã có người sớm đánh tiếng với Lý Xương Hải, gã cũng mang vẻ mặt khó coi nói:
- Bí thư Diệp, việc này là chuyện của toà án nhân dân. Tuy rằng tôi là Bí thư Công an Đảng ủy nhưng cũng không tiện can thiệp vào công tác bình thường của Tòa án phải không nào?
- Nếu Tòa án tỉnh không công bằng thì Bí thư Lý sao có thể không can thiệp được?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.
- Việc này còn cần điều tra phải không nào? Không có điều tra thì không có quyền lên tiếng, nếu các anh cho rằng Tòa án tỉnh không công bằng thì hoàn toàn có thể kháng án lên Toà án Nhân dân Tối cao.
Lý Xương Hải bất ngờ lửng lơ con cá vàng.
Diệp Phàm biết rằng, nói tiếp cũng vô dụng, quan hệ của mình và Lý Xương Hải cũng không tốt cho lắm, chỉ có thể coi là quan hệ vì chút lợi ích thôi.
Nếu có ích lợi trao đổi thì có lẽ Lý Xương Hải mới có thể hành động.
Không có lợi ích khiến gã ngả lòng nên lúc này Lý Xương Hải đều toàn nói càn. Cho nên, Diệp lão đại trong lòng cứ việc phẫn nộ, khinh bỉ con người của gã nhưng không có cách gì, mấy câu sau chỉ thuận miệng hỏi thăm gia cảnh của Lý Xương Hải.
Diệp Phàm gọi điện thoại cho Thiết Thác, anh ta nói đã sớm biết từ trước rồi, hơn nữa còn nói rằng việc này anh ta nắm chắc rồi.
Nếu Tòa án tỉnh không tuân theo luật pháp xử Cố Nhất Võ thì anh ta sẽ tự mình ra tay.
Thiết Thác và Kiểm sát trưởng Hoa Bắc Thạch trên tỉnh liên kết thúc ép, Tòa án tỉnh đồng ý đẩy nhanh tiến độ điều tra, cố gắng trong thời gian nhanh nhất sẽ phán xử vụ này.
Diệp Phàm đi tới căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Đây là lần Diệp Phàm từ sau khi nhận lệnh của Quân ủy trở thành Tư lệnh của căn cứ vịnh Lam Nguyệt, đi đến vịnh Lam Nguyệt lần thứ hai.
Lần trước là cùng lãnh đạo Bộ Tổng Tham mưu và lãnh đạo Quân ủy đi xuống để tuyên bố bổ nhiệm, sau khi đến vội vội vàng vàng ăn cơm rồi đi ngay. Lần này xuống đây tất nhiên là để giải quyết chuyện của Kiều Thế Hào ở quân khu Việt Châu và Sư đoàn Hồng Kiếm muốn dùng sân huấn luyện của Báo Săn.
Kiều Thế Hào có chút sốt sắng, ngay cả Kiều Hoành Sơn cũng gọi điện giục Diệp Phàm hai lần. Trước kia Diệp Phàm không có quyền hành trong tay, chắc là nói xin hộ với đồng chí Trịnh Phương ban lãnh đạo Báo Săn không ăn thua gì. Lần này sử dụng tinh chất thịt trăn xanh để bào chế ra hai viên thuốc Lôi Âm cửu long hoàn, Diệp Phàm tin rằng thể nào Trịnh Phương cũng ngã lòng.
- Tư lệnh Diệp, cậu quả là người bận công to việc lớn đấy, ha ha ha.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Tư lệnh căn cứ Lâm Hoành đã vươn bàn tay to lớn ra, cười nói.
- Đương nhiên phải bận rộn rồi, Tư lệnh Diệp còn quản lý hơn triệu nhân khẩu của khu Hồng Liên cơ mà. So với thủ trưởng của quân đoàn tôi đây thì mấy triệu binh lính cấp dưới khí thế hơn nhiều lắm.
Đồng chí Hầu Bình của Tập đoàn quân thứ hai cũng vui tươi hớn hở pha trò cười.
- Tư lệnh Lâm, Quân đoàn trưởng Hầu cứ nói đùa, nói về cấp bậc kinh nghiệm và tuổi tác, hai vị đây đều là lãnh đạo của tôi.
Nhưng gần đây thật sự là bận rộn, các anh cũng nghe nói qua rồi, công việc của địa phương rất phiền phức, so với việc của quân đội thù các phức tạp. Chuyện dân chúng ăn uống rồi gây sự cũng kéo tới tìm chính quyền chúng tôi, ngay cả chuyện ký túc xá quân đội làm không tốt, chính quyền khu Hồng Liên cũng phải xử lý.
Diệp Phàm cười nói.
- Sai rồi, sai rồi!
Hầu Bình đột nhiên chỉ tay vào Diệp Phàm phá lên cười.
- Sai cái gì? Không sai mà!
Diệp Phàm có chút ngơ ngác, không biết sai ở chỗ nào?
- Tư lệnh Diệp, anh sai thật rồi. Anh nghĩ thử xem anh bây giờ giữ chức vụ gì?
Lâm Hoành nháy mắt Diệp Phàm một cái, thản nhiên cười nói:
Tư lệnh viên của căn cứ Sư A mà! Hình như còn mang cái chức cố vấn đặc biệt của Bộ tổng tham mưu hữu danh vô thực gì đó nữa.
- Thực ra, những chức đó đều là hư danh thôi, tôi là một Tư lệnh lười nhác chẳng quản chuyện gì. Thật ngại quá, còn chuyên lĩnh lương mà không chịu làm việc như thế này.
Diệp Phàm cười, giải thích nói.
- Vì thế anh sai rồi thì chính là sai thôi rồi! Tập đoàn thứ hai chúng ta do căn cứ quản lý. Cho nên nếu tính ra thì anh là lãnh đạo của tôi, hơn nữa, anh còn đảm nhiệm chức cố vấn đặc biệt của Bộ tổng tham mưu.
Nói anh là lãnh đạo của Tư lệnh Lâm cũng không ngoa, anh là thủ trưởng từ Bộ tổng tham mưu xuống mà!
Hầu Bình vừa cười vừa nói.
- Tôi nói này, Quân đoàn trưởng Hầu, không thể giải thích như vậy được. Tư lệnh Lâm là viên Tư lệnh hàng Trung tướng, là thủ trưởng cao nhất của vịnh Lam Nguyệt chúng ta.
Anh bảo một thiếu tướng nhỏ nhoi như tôi trèo lên đầu Tư lệnh Lâm, thật chẳng phải là không ngửi được hay sao? Cái hư danh của Bộ tổng tham mưu kia căn bản không là gì hết, nếu có là gì thì cũng chỉ là cố vấn đặc biệt chuyên đi lau nhặt bóng thôi.
Cũng là cố vấn nhưng so với cố vấn chân chính thì còn khác xa. Giờ hãy nói về anh đi, anh tuy nói đóng ở vịnh Lam Nguyệt, nhưng anh là bộ đội trực thuộc đại quân khu Lĩnh Nam.
Muốn quản lý thì cũng phải là Tư lệnh Kiều đến quản, còn Tư lệnh Lâm dù sao cũng là lãnh đạo công tác của anh. Tôi thì không thể được, chỉ có thể mang cái danh hiệu Tư lệnh của căn cứ Sư A thôi.
- Ha ha, không nói nữa, không nói nữa!
Lâm Hoành xua xua tay, nét mặt liền trở lại bình thường, nói với Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, công việc của anh rất nhiều, chúng tôi cũng biết điểm này. Nhưng anh là tướng mà Quân ủy bổ nhiệm, dù sao cũng phải làm chuyện gì đó cho quân đội phải không nào? Chính anh cũng nói không thể chỉ lấy lương mà không làm việc phải không nào? Cho nên trong một số trường hợp đặc biệt, căn cứ quyết định anh chuyên tâm phụ trách cùng Báo Săn điều phối một số công tác.
- Được ạ, thưa Tư lệnh Lâm. Tôi xin phục tùng quyết định của chính quyền căn cứ Đảng ủy.
Diệp Phàm đứng lên rồi chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt trang trọng nói.
- Đây là phương án kế hoạch liên quan đến việc mượn sân huấn luyện của Báo Săn mà ban Huấn luyện Tác chiến Bộ tổng tham mưu mới gửi xuống gần đây. Sau này hãy trò chuyện với người phụ trách Trịnh Phương của Báo Săn về chuyện này. Mặc kệ như thế nào, dù sao gần đây Báo Săn cũng thực sự cần sân huấn luyện, nhưng các quân đội khác cũng cần vậy. Hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ, bớt chút thời gian cho anh em bộ đội quân khu sử dụng một chút.
Tư lệnh Lâm vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Được, tôi sẽ xem qua trước.
Diệp Phàm tiếp nhận tài liệu.
- Dương Trì, anh dẫn Tư lệnh Diệp văn phòng đi.
Lúc này, Lâm Hoành gọi với ra ngoài.
Dương Trì là thư ký riêng của Diệp Phàm ở Bộ tổng tham mưu, bây giờ đã được điều chuyển đến vịnh Lam Nguyệt, chuyên môn phụ trách công tác liên lạc của Diệp Phàm.
- Dương Trì khá thật, còn được thăng thiếu tá nữa?
Diệp Phàm cười ha hả, giơ tay vuốt vuốt quân hàm thiếu tá của Dương Trì.
- Báo cáo thủ trưởng, tất cả những điều này đều là nhờ công của thủ trưởng. Nếu không có thủ trưởng, Dương Trì vẫn chỉ là một Thượng úy.
Dương Trì đứng nghiêm, vô cùng cung kính chào theo nghi thức quân đội.
- Ha ha, đây chính là kết quả của sự cố gắng của cậu, tôi chỉ giúp thêm một chút mà thôi.
Chỉ nói vài câu thôi mà, không cần cảm ơn!
Diệp Phàm thản nhiên cười, không lâu sau, hai người đi tới văn phòng.
- Việc này thật sự làm khó cho đồng chí Diệp Phàm, haizz. – Lâm Hoành nhìn theo bóng dáng Diệp Phàm đã đi xa, không kìm nổi thở dài nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1633: Quyền hạn của anh không thể vào được!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Haizz, có biện pháp gì? Lỗ Tiến và Bộ tổng tham mưu quan hệ ngày càng căng, hơn nữa, gã Lỗ Tiến này hoàn toàn không giống với Trấn Đông Hải.
Phong cách làm việc,, phương pháp công tác , thái độ với người khác đều không giống. Báo Săn bây giờ đều thay đổi tất cả cán sự đến tận đáy rồi.
Những người có quan hệ thân thiết với Diệp Phàm như Trương Cường, Tề Thiên đều bị lạnh nhạt chuyển đi một cách vô duyên vô cớ, nghe nói bây giờ vẫn đang ăn trực nằm chờ.
Lại nói đến gã Lỗ Tiến này thỉnh thoảng cũng có phần quá cứng nhắc, vì sĩ diện mà để mất đi đại cục.
Hầu Bình bình thản nói.
- Ha ha, anh có thể tha thứ dễ dàng cho những cấp dưới đã từng liên kết lại gây khó dễ cho mình sao?
Lâm Hoành cười khoan dung, nhìn Hầu Bình bằng ánh mắt ôn hòa.
- Đứa nào dám chứ, dám tạo phản hay sao?
Đồng chí Hầu Bình đột nhiên trợn mắt.
- Vậy là đúng rồi! Anh phải chú ý thay đổi lập trường mà suy nghĩ mới đúng chứ. Lỗ Tiến kết oan gia với Diệp Phàm, hiển nhiên sự việc lần trước có liên quan đến Diệp Phàm rồi.
Lâm Hoành tôi không thể không khâm phục, Diệp Phàm quả là có tài, không ngờ có thể làm cho ủy viên Quân ủy, đường đường là Thủ trưởng cao nhất của Tổ đặc nhiệm A Lỗ Tiến phải ngầm cúi đầu nhận thua.
Lẽ dĩ nhiên, hậu quả chính là mấy đồng chí tốt của Diệp Phàm bị “mời vào lãnh cung” ngay. Nhưng tôi tin rằng bọn họ ăn trực nằm chờ cũng không lâu đâu.
Dù sao, tổ cũng chẳng có bao nhiêu nhân tài. Mấy người này đều là tinh hoa của tổ, không thể nào lạnh nhạt mãi được.
Lỗ Tiến sắp xếp như thế, đơn giản là tạm thời làm cho bọn họ giảm bớt tính chống đối đi. Sau này khi làm nhiệm vụ thì bọn họ có thể cứ như thế mà làm.
Chỉ có điều, sau này chắc là mấy người bọn họ sẽ nhận những nhiệm vụ nặng nề có nhiều áp lực hơn thôi.
Lâm Hoành thản nhiên nói.
- Anh nói là làm vật hi sinh à?
Hầu Bình liếc nhìn Tư lệnh Lâm một cái, nói.
- Ha ha, anh hiểu sai rồi. Tổ chỉ có mười mấy người tinh nhuệ, mỗi người đều là anh hùng, là tinh hoa của quốc gia. Mất đi một người bất luận là ai đều chính là tổn thất lớn của quốc gia, sao có thể làm vật hi sinh được. Đơn giản là cử đến nơi có điều kiện rất gian khổ làm việc thôi, nào còn được thoải mái ở Báo Săn tại Thủy Châu, hơn nữa, quyền lực rất lớn, cuộc sống tất nhiên ung dung hơn nhiều.
Nhiệm vụ của Tổ nặng nề nhưng cũng không phải quá nhiều: chắc là có những đồng chí đến hai năm mà còn không quá một lần làm nhiệm vụ.
Đương nhiên, nhiệm vụ của Tổ đều là đại sự, chúng ta không thể so bì được.
Lâm Hoành thản nhiên lắc lắc đầu.
- Anh chàng Diệp Phàm này thực ra rất cừ, Tổng tham mưu trưởng Tống đều đem những chuyện khó giải quyết giao cho hắn, thật sự là quá khó giải quyết.
Đến lúc Trịnh Phương không nhượng bộ Diệp Phàm mà Diệp Phàm vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ. Điều này, kết quả không thể tưởng tượng được đâu!
Nếu đổi lại trước kia khi Diệp Phàm còn công lực, Trịnh Phương có lẽ sẽ sợ hắn. Bây giờ ý à, trước khác nay khác.
Diệp Phàm, nói khó nghe thì chẳng qua chỉ là một phế nhân thôi. Tôi lại có chút lo lắng hắn chịu không nổi tính khí của Trịnh Phương, đến cuối cùng hai người lại đánh nhau thì phiền phức to.
Đến khi ấy tin Thủ trưởng Báo Săn đấu đá với vị tướng của Bộ tổng tham mưu thì thật đáng chê cười. Cứ như vậy, nhất định có thể gia tăng mâu thuẫn của Tổ với Bộ tổng tham mưu.
Hầu Bình vẻ mặt lo âu.
- Ha ha, không đáng sợ như tưởng tượng của anh đâu.Lòng dạ của Tổng tham mưu trưởng Tống và Lỗ Tiến có xung đột thì chúng ta sẽ không thể đoán trước được đâu.
Nếu như bọn họ xung đột với nhau thì đã không thể trở thành nhân vật có máu mặt ở trong Quân ủy như bây giờ. Mâu thuẫn nhỏ là có, nhưng phương hướng giải quyết thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Đối diện với cục diện quân sự, phương diện chiến lược toàn cục thì hai vị Chủ tịch sẽ cùng duy trì sự nhất trí thôi.
Điểm này căn bản là anh không cần lo lắng. Còn chuyện Diệp Phàm và Trịnh Phương có đánh nhau không, điều này cũng có thể.
Trịnh Phương tuy nói lão thành, nhưng ông ta có lập trường của riêng mình. Diệp Phàm tuổi trẻ, cậu ta cũng có nhiệt huyết của riêng mình. Hơn nữa, điều rất quan trọng là Diệp Phàm từng là thủ trưởng tối cao của Báo Săn, đây chính là điểm mấu chốt.
Nói đến đây, Lâm Hoành nhìn Hầu Bình một cái, nói:
- Anh nói xem Trịnh Phương có thể nào không nể mặt Diệp Phàm hay không?
- Không thể nào, mặt mũi của anh và tôi trước mặt Trịnh Phương mà nói thì đều giống như tờ giấy trắng. Diệp Phàm tuy từng làm ở Tổ nhưng hắn và Trịnh Phương hình như còn chưa từng chạm mặt nhau. Nếu bàn về phương diện giao tình mà nói thì chắc là còn không quen biết với Trịnh Phương nhiều bằng chúng ta.
Hầu Bình một mực lắc đầu, nhìn Lâm Hoành một cái, nói:
- Cho nên, tôi mới có chút lo lắng này. Đến lúc Diệp Phàm vì muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ gây ra cái gì, không khéo lại thành cuộc chạy đua giữa hai tập thể.
- Cứ lẳng lặng mà xem tình hình thôi, nếu hai người thật sự làm ầm ĩ lên thì hai người chúng ta càng khổ hơn hai người họ. Việc khó nhằn dù sao vẫn cần có người đi làm phải không nào?
Tư lệnh Lâm trên mặt lộ ra vẻ chua xót, thản nhiên cười cười.
- Có cách gì không, dù sao cũng phải hòa giải.
Hầu Bình gật đầu, cũng cau mày lại.
Sau khi xem xong tất cả tài liệu, Diệp Phàm trầm ngâm ngồi trên ghế xoay hồi lâu, thản nhiên hừ một tiếng nói:
- Có người dự đoán rằng quan hệ của tôi và Trịnh Phương sắp như Sao Chổi va vào Trái Đất. Ha ha, cũng có thể, bọn họ sẽ được mở rộng tầm mắt.Trong thời khắc mấu chốt của việc tái cơ cấu Tổ nòng cốt số 8 này, một viên thuốc Cửu long hoàn chính là một cao thủ của tổ. Trịnh Phương có thể chịu được sao? Tôi tin chắc rằng, hắn nhất định sẽ phải cúi đầu.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được: cháo phải húp vòng quanh, việc cũng phải xử lý dần dần từng chuyện một. Yêu cầu Trịnh Phương ngay lập tức phải thu xếp huấn luyện bộ đội đặc chủng cho mình là không thể nào.
Cho nên chuyện cần giải quyết trước mắt chính là chuyện Sư đoàn Hồng Kiếm của Kiều Hoành Sơn, bởi vì Kiều Hoành Sơn đã đồng ý trước mặt mình rằng nếu đi Hải Đông thì hắn sẽ đích thân đi đánh tiếng với Tư lệnh quân khu thành phố Hải Đông.
Về thành phố Hải Đông thì đến bây giờ Diệp lão đại vẫn chưa hiểu mô tê gì, bởi vì hắn cảm giác thời gian chuyển sang Hải Đông chắc là còn mấy tháng nữa.
Sớm nhất chắc là cũng phải đợi đến đầu tháng Một sang năm. Ít nhất, tính đến thời điểm mình đến làm tại khu Hồng Liên cũng được một năm rồi.
Diệp Phàm mang theo giấy tờ tài liệu vào căn cứ của Tổ nòng cốt số 8, tuy nhiên đến cổng Sơn Động cũng bị thiếu úy gác cổng ngăn giữ lại.
Thấy Diệp Phàm cả người mặc thường phục nhưng thiếu úy giữ cổng biết những nhân vật có thể đi lung tung ở căn cứ thường có lai lịch khá lớn.
Bởi vì, căn cứ vịnh Lam Nguyệt là không có mấy người ăn mặc thường phục ra ra vào vào, bình thường đều là màu xanh của quân phục.
Cho nên, vị thiếu úy kia vẫn khá lễ phép, chào một cái theo nghi thức quân đội trước rồi nói:
- Thưa Thủ trưởng, xin hãy xuất trình giấy thông hành!
- Giấy thông hành?
Diệp lão đại miệng thì thào ba chữ này, có chút bối rối, nếu là trước kia thì mình chỉ cần một cuộc điện thoại là qua được.
Trương Cường và Tề Thiên đã sớm cong đít chạy đến. Nhưng trước khác giờ khác, Diệp Phàm tự chế giễu một câu, thuận tay đưa giấy chứng nhận từ trong xe ra, miệng nói:
- Cái này chắc là được rồi.
Bởi vì vừa nãy khi vào căn cứ Báo Săn, giấy chứng nhận của Phó Tư lệnh cũng có tác dụng.
Gã thiếu úy sau khi nhận liền cẩn thận lật lên xem, không lâu sau, trên mặt toát lên vẻ khiếp sợ, lại khó hiểu liếc nhìn Diệp lão đại một cái, chắc là vì Diệp lão đại trẻ tuổi quá.
Gã này đứng thẳng tắp, lại chào một cái theo nghi thức quân đội trước rồi nói:
- Tư lệnh Diệp, giấy chứng nhận của anh có thể đi vào căn cứ Báo Săn, nhưng đây là khu vực quân sự cấm, quyền hạn của anh không thể đi vào.
- Của tôi… Quyền hạn của tôi không thể đi vào?
Diệp Phàm giật mình đánh thót, chợt nhớ ra mình bây giờ đã mất đi thân phận ở Tổ. Thời điểm trước kia, bản thân mình là Đại soái của Tổ nòng cốt số 8, tất nhiên có thể tự do đi vào nơi đóng quân.
Còn bây giờ, vịnh Lam Nguyệt này chắc chỉ có một mình Tư lệnh Lâm có thể tự do ra vào, còn Hầu Bình muốn tự do đi vào trung tâm của Tổ nòng cốt số 8 là không có khả năng.
Đồng chí Tiểu Diệp lập tức cảm thấy có chút mất mát, quyền lực trên người dường như cảm thấy không có ý nghĩa gì, giống như bị mất đi quyền lực một cách nhanh chóng mặt nên Diệp lão đại vẫn còn khá buồn bực.
Vốn định quay lại tìm Lâm Hoành làm tờ giấy chứng minh, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một chút, Diệp lão đại thản nhiên cười nói với viên thiếu úy:
- Anh hãy gọi điện thoại cho đồng chí Trịnh Phương báo một cái tin, nói là có đồng chí Diệp Phàm đến thăm.
- Điều này, Trịnh tướng quân rất bận rộn ạ.
Gã thiếu úy nhất thời do dự, có chút chần chừ.
- Hừ!
Diệp lão đại tức giận, hừ lạnh một tiếng nhìn chằm chằm gã thiếu úy.
Tay thiếu úy bị ánh mắt tóe lửa của Diệp Phàm thúc ép, cuối cùng phải gật đầu, đi gọi điện thoại xin chỉ thị.
Không lâu sau, tay thiếu úy đã trở lại, lại chào theo nghi thức quân đội lần nữa, cúi người nói:
- Tổ trưởng Trịnh có lời mời!
“Mẹ kiếp, cuối cùng cũng vào được. Không ngờ Diệp Phàm tôi lại có ngày ra nông nỗi này, đến căn cứ của Tổ đặc nhiệm A cũng không vào được. Lỗ Tiến chết tiệt đã gạt Trương Cường ra.” – Diệp lão đại ở trong lòng tức tối chửi một câu, lái xe đi vào.
Trịnh Phương khoảng 50 tuổi, mặt vuông góc cạnh, mặc cả cây trang phục thiếu tá rất phẳng phiu, trông rất có tướng làm quan to.
Người này vẻ mặt uy nghiêm ngồi trên chiếc ghế chủ tọa ở phòng khách nhỏ bên ngoài phòng làm việc, vị trí này từng là của Diệp lão đại.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện đã không còn tấm da cáo trải lót đệm nữa, thay vào đó chính là cái đệm bằng tấm da sói, chắc là hàng giả da vì sói là loài động vật được quốc gia bảo vệ. Song cũng không loại trừ khả năng tấm da sói kia là hàng thật, vì những nhân vật như thế này, chắc là đến da gấu trúc ở Tử Đô còn có thể kiếm được, da sói đã là cái gì?
“Anh thật sự muốn làm sói nhỉ?” – Diệp Phàm oán thầm, liếc mắt nhìn đồng chí Trịnh Phương một cái.
- Tư lệnh Diệp ngồi đi!
Trịnh Phương chỉ vẫy vẫy tay, không hề có ý đứng lên.
Xem ra tin đồn gã Trịnh Phương này thế lực lớn, rất ngạo mạn hẳn là thật rồi, dĩ nhiên hắn mới chính là chủ nhân của vịnh Lam Nguyệt bây giờ.
Diệp Phàm cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, gác chân lên đùi rung rung vài cái trước mặt Trịnh Phương.
Động tác này rõ ràng có một chút ý tứ khiêu khích người ta, Trịnh Phương quả nhiên nhíu mày, nhìn Diệp Phàm gác chân lên đùi một cái, nhưng vẫn không hé răng.
- Vừa nãy Tư lệnh Lâm có gọi điện thoại cho tôi, nói công việc của cậu chính là chuyên điều phối liên lạc của căn cứ bộ đội khác và Báo Săn.
Trịnh Phương thản nhiên nói.
- Đúng vậy, cũng là lần thứ hai tôi trở lại căn cứ. Vừa rồi Tư lệnh Lâm cũng có nói qua nên tôi qua đây xem thế nào.
Diệp Phàm thản nhiên nói rồi liếc nhìn Trịnh Phương một cái.
- Tư lệnh Diệp hẳn là không có chuyện gì thì không leo lên Điện Tam Bảo, tin rằng cậu chắc phải đến vì chuyện gì đó. Bằng không, chỗ này của tôi đến hơn nửa năm mà cũng chưa từng thấy bóng dáng của Tư lệnh Diệp đấy.
Trịnh Phương thản nhiên nói.
- Ha ha, quả là bị Trịnh Đại soái đoán trúng rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Ba chữ “Trịnh Đại soái” này nói ra cảm giác không được tự nhiên, bởi vì danh hiệu này trước đây từng chỉ thuộc về một mình “Diệp Đại soái” mà thôi.
- Có việc gì xin cứ nói, tôi còn có rất nhiều việc khác phải làm gấp. Trận chiến ở núi Xương Bối, Báo Săn bị đả kích rất lớn. Còn Tổ nòng cốt số 8 suýt chút nữa bị xóa sổ, đại soái như tôi thiếu chút nữa thành Tư lệnh tay không rồi.
Trịnh Phương nói những lời này có vẻ hơi thê thảm.
Diệp Phàm hiểu được, Trịnh Phương cố ý nói thê thảm hơn một chút. Tổ nòng cốt số 8 trước mắt ít nhất còn có 10 người, gã nói những lời này là có mục đích.
Chắc là gã đã đoán được mục đích mình tới đây là muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn nên vừa lúc Trịnh Phương có thể đem chuyện này ra để thoái thác. Không thể không nói, mỗi câu nói của Trịnh Phương đều súc tích. Lão già này là một nhân vật khó chơi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1634: Diệp lão đại nổi cáu
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha, chỉ có một chuyện nhỏ thôi. Sư đoàn Hồng Kiếm của quân khu Việt Châu cũng mới thành lập được vài tháng.
Bọn họ muốn mượn sân huấn luyện của Báo Săn để tiến hành huấn luyện đặc biệt.
Anh cũng biết, Sư đoàn trưởng của Sư đoàn Hồng Kiếm tên là Kiều Thế Hào, là con trai của đồng chí Tư lệnh quân khu Lĩnh Nam Kiều Hoành Sơn.
Căn cứ vịnh Lam Nguyệt này, nói thẳng ra thì địa bàn của quân khu Lĩnh Nam người ta phải không nào? Cho nên chúng ta không thể không nể mặt Tư lệnh Kiều được.
Căn cứ có thể bớt chút thời gian cho Sư đoàn Hồng Kiếm, chẳng hạn như: khi các anh có thời gian rảnh thì nhường cho Sư đoàn Hồng Kiếm luyện tập.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Xin lỗi, cậu cũng biết chuyện núi Xương Bối đấy. Trước mắt đám tân binh chúng tôi chiêu mộ được đang tập luyện gắt gao. Còn Sư đoàn của tập đoàn quân thứ hai cũng đang tranh thủ phần lớn thời gian huấn luyện của chúng tôi, cho nên sân tập không còn thời gian trống cho Sư đoàn Hồng Kiếm.
Trịnh Phương nhìn Diệp Phàm một cái đầy ẩn ý, trực tiếp từ chối.
- Ha hả, vừa rồi khi vào đây tôi đã gặp qua Sư trưởng Trấn Trung Lương rồi. Hắn nói gần đây vẫn chưa có sư đoàn nào có thể chen vào sân huấn luyện, hơn nữa còn nói rằng gần tháng nay cũng chưa thể vào sân huấn luyện của Báo Săn.
Diệp Phàm thản nhiên hắng giọng nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, lời nói này của cậu là có ý gì? Chẳng lẽ Trịnh Phương tôi đường đường là đại soái của Tổ số 8 mà lại nói dối sao?
Trịnh Phương có chút cáu giận, lạnh lùng nói.
- Tổ trưởng Trịnh sẽ không nói lời giả dối, nhưng tôi tin đồng chí Trấn Trung Lương cũng không nói dối. Hơn nữa, tôi vừa rồi cũng đã xem qua sổ ghi chép nhật trình huấn luyện.
Diệp Phàm thản nhiên nói, dùng mắt nhìn chằm chằm Trịnh Phương.
- Đồng chí Diệp Phàm, hy vọng anh nói chuyện chú ý một chút. Ở đây là tổng bộ của Tổ số 8, Trịnh đại soái không có thời gian nghe anh nói lung tung.
Lúc này một đại úy đứng bên cạnh Trịnh Phương lên tiếng bênh chủ.
- Đồng chí này tên là gì?
Diệp Phàm liếc xéo tên kia một cái, biết gã này cũng vừa mới chuyển đến Tổ số 8, hẳn là cấp dưới thân tín của Trịnh Phương.
- Tôi tên Vương Khải, là Sư trưởng quèn của Báo Săn, trước mắt tất cả công tác của Báo Săn đều do bản thân tôi phụ trách.
Cho nên, về chuyện sân huấn luyện, tôi là người rõ ràng nhất.
Vương Khải nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói, trong lời nói có ý khá kiêu ngạo.
- Vương Khải phải không?
Diệp Phàm nhìn y, thản nhiên hừ một tiếng, đột nhiên đập bàn một cái mắng:
- Con mẹ mày tính cái quái gì? Còn là người phụ trách Báo Săn nữa, khi ông mày làm đại soái ở Tổ số 8 thì mẹ con mày còn đang sống vật vờ ở cái xó xỉnh nào. Mẹ kiếp, ông đây và Trịnh đại soái đang nói chuyện, mày chõ mõm vào cái rắm. Cút ngay cho ông, ông đây không muốn nhìn thấy mày.
Diệp lão đại không ngờ lại có thể nổi điên lên, bởi hắn cảm thấy bị làm nhục khi Vương Khải nhìn mình như đang nhìn một thứ rác rưởi.
- Đồng chí Diệp Phàm, hãy chú ý một chút. Đây là trụ sở của Tổ số 8.
Trịnh Phương mặt chữ điền cau có, gõ nhẹ xuống bàn nói.
- Mày chẳng qua chỉ là đồ phế thải, quát tháo cái rắm. Mẹ nó, cũng dám ngạo mạn ở Báo Săn của ông, ngạo mạn cái con cặc! Tin hay không, ông lập tức gọi người ném văng mày ra ngoài.
Vương Khải nổi điên, đứng lên chỉ tay vào Diệp Phàm mắng mỏ.
- Ngạo mạn cái đít! Xem mày kiêu ngạo kìa!
Diệp lão đại bốc hoả lên tận đỉnh đầu, cầm lấy chén trà trên bàn ném đi.
Tốc độ đó có thể so sánh với ném phi đao. Dù Vương Khải có thân thủ ngũ đẳng nhưng quá bất ngờ nên không phản ứng lại được, vội giơ tay ra gạt đi. Khi nước trà tạt vào người tên này thì từ đầu đến chân đều ướt như chuột lột.
- Có ai không, đuổi tên khốn kiếp này ra!
Vương Khải nổi giận đùng đùng, vọt lên muốn đánh Diệp lão đại, hơn nữa còn kêu gọi người bên ngoài.
- Bộp!
Một tiếng giòn giã vang lên, bàn trà răng rắc vài tiếng rồi bất ngờ nứt ra, tất nhiên là bị Trịnh đại soái đánh cho một quyền vỡ nứt ra. Phải biết rằng đồng chí Trịnh Phương có thân thủ lục đẳng, một cái bàn trà nhỏ tính cái rắm.
Tuy nhiên, sau khi nghe tiếng động lớn thì cả hai bên đều dừng tay lại.
- Trong mắt các cậu còn có tôi hay không?
Trịnh Phương hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Vương Khải một cái, hừ nói:
- Cậu ra ngoài trước đi!
Vương Khải do dự một chút, không chịu đi ra ngoài vì như thế thì mất mặt quá.
- Không đi ra phải không? Hay là để tôi gọi người mời cậu ra!
Trịnh Phương nói giọng lạnh tanh, mắt nhìn chằm chằm Vương Khải.
- Hừ!
Vương Khải hừ một tiếng, lườm nguýt Diệp Phàm đầy ác ý, xoay người rồi đi.
Điều này, hôm nay tạt nước trà vào Vương Khải, tất nhiên là Diệp lão cố ý làm.
Bởi vì, hắn từng nghe nói về gã Vương Khải này, quá kiêu ngạo. Lần trước Trương Cường và Tề Thiên trở về, không ngờ lại bị gã này dằn mặt cho một trận. Diệp lão đại hôm nay làm như thế, tất nhiên là trả đũa cho Trương Cường và Tề Thiên.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được. Vương Khải làm như thế có lẽ chính là thể hiện cho đồng chí Lỗ Tiến xem, bởi vì tên của Trương Cường và Tề Thiên nghiễm nhiên xếp hạng sau Lang Phá Thiên. Lỗ Tiến đối với mấy đồng chí gây rồi đầu bảng sẽ ấn tượng sâu sắc hơn rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu quá kích động rồi.
Trịnh Phương lạnh lùng nói.
- Đồng chí Trịnh Phương, tính ra thì tôi từng là cựu lãnh đạo của Tổ số 8 phải không nào? Anh thấy xem, đồng chí Vương Khải đối đãi với tôi thế nào, lẽ nào đó là thái độ đối đãi với lãnh đạo hay sao?
Diệp Phàm tôi bây giờ chỉ là một phế nhân , nhưng ngay cả tướng Lý Khiếu Phong, bọn họ cũng không dám mắng tôi là phế nhân, Vương Khải của anh là có ý gì?
Tôi từng vì Tổ đặc nhiệm A lập bao chiến công lại chính là một thứ rác rưởi. Nếu như tên Vương Khải này còn không được giáo huấn một chút thì loại người như thế sao có thể quản lý tốt Báo Săn được, tôi rất nghi ngờ. Tuy rằng tôi đã rời khỏi Tổ nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy Tổ của Báo Săn bị hủy hoại trong tay kẻ ung nhọt này.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa. Về chuyện các cậu mượn sân huấn luyện, cậu nói lại với Lâm Hoành một tiếng, thật sự là không thu xếp được thời gian. Qua mấy tháng xem có thể sắp xếp được thời gian hay không.
Trịnh Phương thản nhiên nói, lão già này chính là không nhượng bộ, hơn nữa cũng không chịu truy cứu chuyện của Vương Khải. Xem ra, Vương Khải tương đối được ưu ái .
- Ha ha, Trịnh đại soái, anh xem xem cái này có thể đổi lấy thời gian huấn luyện của Sư đoàn Hồng Kiếm hay không?
Diệp Phàm cũng không muốn dài dòng, lấy lại bình tĩnh, rút từ trong cặp ra một cái chai, nhẹ nhàng đặt ở bàn, khẽ để ra trước mặt Trịnh Phương.
- Để tôi xem thử!
Rõ ràng mí mắt Trịnh Phương giật giật, gã cũng từng nghe qua một số tin tức. Gã cầm lấy cái chai, liếc mắt nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi:
- Có thể mở ra không?
- Có thể, chỉ cần anh không ăn nó là được.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười nói.
Trịnh Phương rất thận trọng mở chiếc lọ sứ ra, nhòm nhòm ngửi ngửi một hồi nhưng cũng không dám chắc nên dùng mắt nhìn nhìn Diệp Phàm.
- Cao thủ tam đẳng của Báo Săn hẳn không ít phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, có hơn mười đồng chí đạt tới đỉnh bậc tam đẳng, đáng tiếc là mới đi vào cánh cửa thấp nhất của tầng Khai nguyên bậc tứ đẳng.
Đỉnh bậc tam đẳng và tầng sơ đẳng của tứ đẳng tuy là cách nhau chỉ một giai đoạn ngắn ngủi nhưng trên thực tế, năng lực lại khác xa nhau một trời một vực.
Một cao thủ sơ đẳng của tứ đẳng có thể dễ dàng đánh thắng năm cao thủ tam đẳng. Hơn nữa, so sánh về tỉ lệ, không phải số lượng có thể nói lên điều gì. Khi có nhiệm vụ đặc biệt thì cao thủ tam đẳng căn bản là không thể thay thế cao thủ tứ đẳng.
Trịnh Phương nói, vẻ mặt nghiêm túc.
- Viên thuốc này có thể tạo ra một cao thủ tứ đẳng sơ cấp. Điều kiện tiên quyết chính là cần một đồng chí cao thủ tam đẳng nuốt vào, dưới sự hỗ trợ của cao thủ thất đẳng thì nắm chắc 80% có thể đột phá được.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Nhưng mà loại thuốc này chúng tôi chưa từng thử qua.
Trịnh Phương nói, có chút hoài nghi.
- Nói thật với anh, đây là của một lão đạo sĩ đưa cho. Trước mắt tôi chỉ có vẻn vẹn hai viên. Nếu anh không tin có thể mang đến chỗ lão già Tổ Khoa học Năng lượng của Tổng bộ làm xét nghiệm thử.
Nói thật, nếu như anh mang viên thuốc này lên tổng bộ thì chắc là sẽ không lấy về được đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, ngắm nhìn Trịnh Phương một cái, còn nói thêm:
- Hơn nữa, tôi từng ra tay tạo ra ba cao thủ.
Tề Thiên và Trương Cường chính là thành quả của tôi. Diệp Phàm tôi lại có thể lấy đồ không ra gì đến hù dọa Trịnh đại soái anh hay sao?
Hơn nữa, tôi tới là đổi thời gian huấn luyện. Nếu thuốc này không hiệu quả, anh cũng sẽ không cho dùng sân huấn luyện.
- Một viên thuốc, các cậu muốn đổi thời gian bao lâu?
Trịnh Phương không do dự nữa, trước mắt Tổ số 8 đang cần người. Nếu có thể tạo ra hai vị cao thủ tứ đẳng gia nhập vào Tổ 8 thì chẳng phải Trịnh Phương ta sẽ có công lớn nhất sao.
Hơn nữa, trước mắt Trịnh Phương chịu áp lực rất lớn. Nếu trong thời gian hai năm mà không thể làm cho Tổ số 8 trở lại thời kì cường thịnh thì chắc là ngay cả vị trí đại soái này của gã cũng khó mà giữ được.
- Viên thuốc này sẽ đổi lấy thời gian một tháng huấn luyện cho Sư đoàn Hồng Kiếm, đương nhiên không thể tập trung bố trí.
Các anh có thể bố trí theo giai đoạn, chẳng hạn như một tháng cho bọn họ một tuần, chia làm hai giai đoạn hoàn thành xong rồi đi.
Tôi biết sân huấn luyện của Báo Săn rất lớn, dù cho Sư đoàn Hồng Kiếm có tiến vào ở thì các anh vẫn có thể huấn luyện như lẽ thường.
Chỉ là địa bàn nhất định sẽ bị hạn chế hơn mà thôi. Hơn nữa, tôi nghĩ Sư đoàn Hồng Kiếm cũng không có khả năng một mình chiếm giữ được.
Nhiều nhất là chọn lấy mấy trăm quan viên và binh lính tiến vào chiếm giữ. Những việc như thế này, các anh hoàn toàn có thể thu xếp được.
Nhưng mất lòng trước được lòng sau, thái độ vừa nãy của Vương Khải khiến tôi có chút lo lắng. Nếu hắn dám nói ra những lời bóng gió trẻ con khi Sư đoàn Hồng Kiếm huấn luyện thì Diệp Phàm tôi dù có tốn công cũng phải bắt hắn.
Tuy bây giờ tôi đã là một phế nhân, nhưng tôi tin rằng muốn bắt được Vương Khải, tuyệt đối là có thể.
Diệp Phàm nói đến đây, giọng nói vang dền.
- Yên tâm đi, tôi sẽ có câu trả lời thích đáng.
Trịnh Phương gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Cậu chẳng phải đã nói còn có một viên nữa sao? Tôi cho cậu ba tháng thời gian huấn luyện, thế nào hả?
- Ha ha, đổi một viên thôi. Chuyện kia sau này xem biểu hiện sân huấn luyện của các anh rồi sẽ tính. Còn có một điểm nữa, tôi muốn nói một chút.
Đồng chí Trấn Trung Lương dù sao cũng là người nối dõi của tướng quân Đông Hải. Các anh không nể Tăng thì cũng xin hãy nể mặt Phật mà chiếu cố một chút, không thể khiến cho tướng quân Đông Hải ở trên trời đau lòng, thất vọng được.
Diệp Phàm có chút đau thương nói, nhìn Trịnh Phương một cái, nói tiếp:
- Nếu các anh cho rằng Sư đoàn của Trấn Trung Lương cũng cần dùng thuốc viên để đổi lấy thời gian huấn luyện thì viên thuốc còn lại tôi sẽ đưa cho các anh.
- Cậu ta thì không cần đâu, tôi sẽ đích thân thu xếp bố trí cho bọn họ.
Trịnh Phương thận trọng gật đầu, xua xua tay.
Ông ta liếc nhìn Phàm một cái, nói:
- Lần sau nếu cậu có muốn đổi thuốc thì chỉ cần điện thoại cho tôi là được, đỡ phải đi đi về về. Cậu cũng rất bận rộn phải không nào?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai