Phương Kiếm Minh chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ nhắm mềm mại chạm vào cả người đã không tự chủ bị kéo đi tới bên cạnh Long Bích Vân, ngửi mùi hương thơm ngát từ trên người nàng lan tỏa tới nhất thời khiến tâm thần hắn như đang lơ lửng trên chín tầng mây. Đương trường cũng không ai dám nghĩ Long Bích Vân lại lớn mật như thế, nàng ta than là truyền nhân nhập thất của Từ Hàng Hiên, địa vị tôn quý vô bì, lại là tuyệt thế mỹ nhân nhất hạng trong chốn giang hồ tự nhiên lại vô duyên vô cớ nắm lấy tay một tên tiểu tử vô đanh tiểu tốt quả là một chuyện kinh người! Chỉ sợ từ nhỏ tới lớn đây cũng là lần đầu tiên nàng ta tiếp xúc với một nam tử thân mật đến như vậy, chúng nhân không ai là không kinh hãi đến ngây người. Đặc biệt là vị Hoa đại ka nọ trong mắt lộ rõ vẻ quái dị, tựa hồ đối với hành động này của Long Bích Vân như hiểu như không, đồng thời vẻ hứng thú của ông ta với Phương Kiếm Minh không khỏi theo đó mà tăng them vài phần, chỉ hận không thể lập tức đoạt lại Phương Kiếm Minh từ trong tay Long Bích Vân tìm một nơi thích hợp nói chuyện phiếm một phen!
Ngô Thế Minh thấy thế trên mặt cũng lộ rõ vẻ ngẩn ngơ, nhưng chỉ chốc lát sau hắn cũng bừng tỉnh rồi cười rộ lên một tràng dài. Đông Phương Thiên Kiều thấy thế cũng bĩu môi mắng thầm trong long:
“Hóa ra ngươi cũng là một con hồ ly tinh mà thôi, đệ tử Từ Hàng Hiên bất quá cũng chỉ như thế!”
Sử Đan Phong lúc này vẫn còn ngây ngẩn giữa sân, trên mặt lộ ra thần thái không thể nào tin nổi, hai mắt như hai ngọn lửa hừng hực dõi theo từng bước chân hai người đưa nhau ra giữa sân. Nếu Long Bích Vân có cử chỉ như vậy với hắn thì có bảo hắn lập tức chết đi hắn cũng cam tâm tình nguyện!
Tư Mã Sĩ thấy Phương Kiếm Minh bị Long Bích Vân kéo ra giữa sân trong lòng cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu nàng ta định làm gì, chỉ thấy Long Bích Vân đưa Phương Kiếm Minh đến trước mặt hắn rồi nhẹ nhàng thả tay ra, mỉm cười nói:
- Tư Mã huynh, vị huynh đài này chính là quý nhân của bổn môn, trận này huynh ấy sẽ ứng chiến. Nếu huynh ấy thua thì cũng tính là bổn môn thua, còn nếu huynh ấy may mắn thắng mà sau đó không còn ai xuất thủ nữa thì xem như Thiên Hà bảo lục thuộc về huynh ấy. Võ công của huynh ấy rất cao, Tư Mã huynh cũng đã từng giao thủ chắc biết rõ sự lợi hại của huynh ấy, ta xin cáo lui trước!
Nói xong liền nhẹ nhàng phi thân trở về, Long Nguyệt kinh dị ghé tai nàng nói nhỏ một câu gì đó nhưng nàng ta vẫn chỉ mỉm cười bình thản nhìn ra sân đấu, toàn thân toát ra một loại khí chất cao thâm khó lường. Sử Đan Phong nhìn theo bóng hình yểu điệu của nàng ta đến ngẩn ngơ, Long Bích Vân phát hiện thấy thế cũng chỉ mỉm cười đáp lại khiến cho Sử Đan Phong không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng.
Mấy câu nói này của Long Bích Vân khiến cho chúng nhân đương trường không ai là không giật mình kinh hãi, tiểu tử này thật không ngờ lại là quý nhân của Từ Hàng Hiên! Hóa ra chân chính cao thủ phải là hắn; người được Long Bích Vân lựa chọn tuyệt đối không phải dễ dàng, nếu không có chỗ hơn người thì tuyệt không có khả năng. Huống chi ai cũng tận mắt trông thấy Long Bích Vân tự tay “dắt” hắn ra giữa sân, mặc dù đoạn đường chỉ ngắn ngủi chứng bảy – tám trượng nhưng sự ảo diệu trong đó ai cũng có thể đoán được vài phần; nếu chuyện này xảy ra trên người kẻ khác chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn cho rằng là mình đang nằm mơ hoặc là đang tạ ơn tổ tiên hiển linh!
Phương Kiếm Minh bị Long Bích Vân kéo ra giữa sân còn chưa kịp suy đoán xem nàng ta định làm gì thì đã nghe nàng ta nói mình là quý nhân của Từ Hàng Hiên không khỏi ngẩn ra nghĩ thầm trong lòng:
“Ta từ lúc nào trở thành quý nhân của sư môn các nàng ấy!”
Long Bích Vân bỏ lại một câu khiến hắn không kịp nghĩ ngợi đã lập tức rút lui ra khỏi sân đấu, Phương Kiếm Minh cũng chưa kịp mở miệng hỏi lại thì Tư Mã Sĩ đã cười nói:
- Thú vị, thú vị thật! Vài ngày trước tại hạ còn tưởng rằng các hạ và Long tiểu thư có mâu thuẫn không nhỏ; hôm nay xem ra các hạ cũng rất giỏi ẩn giấu. Không biết nên xưng hô với các hạ thế nào?
Phương Kiếm Minh cực kì xấu hổ, mặt mày đỏ bừng cả lên, đối với nguyên nhân vì sao Long Bích Vân lại nói những câu như vậy dù có đánh chết hắn hắn cũng không nghĩ ra. Việc này nếu truyền ra giang hồ chỉ sợ rằng danh tiếng của hắn chỉ trong một đêm mà bay lên tới tận trời cao. Hắn nghe vậy vội vàng đáp:
- Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tất cả đều chỉ là hiểu lầm! ta…
Hắn còn chưa nói dứt câu đã nghe giọng nói nũng nịu của Long Bích Vân vang lên, nội dung câu nói sau đó khiến hắn khiếp sợ chết lặng tại chỗ:
- Phương lang còn nói nữa, thiếp xuất môn chính là để đi tìm chàng; vậy mà hôm nay gặp mặt chàng không thèm để ý thì chớ lại còn nói là hiểu nhầm, thật khiến cho thiếp đau lòng!
Hình như nàng ta còn cố kị chúng nhân ở đây nên không nói quá rõ ràng nhưng cũng không quá mập mờ khó hiểu. Phương lang! Phương lang! Long Bích Vân lại thản nhiên gọi Phương Kiếm Minh là Phương lang! Chúng nhân nghe được Long Bích Vân gọi hai tiếng Phương lang mà nhất thời tựa như bị ngũ lôi oanh đỉnh chỉ còn biết sững sờ đứng im tại chỗ, nhất thời trên bãi đã chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh đến kì lạ, thậm chí tiếng gió thổi hoa lay cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Tiếp sau đó là một trận ồn ào nổi lên, Phương Kiếm Minh nghe xong mặt mày đại biến, chân khí trong người đột nhiên bộc phát cuồng loạn khiến hắn chút nữa thì ngất tại chỗ. Sử Đan Phong ở phía xa nghe thấy hai chữ “Phương lang” thì có cảm giác trái tim như đang bị một mũi dùi chọc ngoáy vậy, đau đớn không chịu nổi. Sắc mặt hắn nhăn nhúm xám ngắt như tro tàn, vừa lui lại vừa thì thào:
“Không có khả năng, không thể nào… Long tiểu thư ... hắn làm sao có thể là quý nhân của Từ Hàng Hiên… Hắn không phải chỉ là một tên tiểu tặc thôi sao, chúng ta gặp hắn bất quá cũng chỉ mấy ngày mà thôi… rốt cục là chuyện gì xảy ra, mọi việc phát triển nhanh như vậy mà nàng cũng không hề báo cho ta một tiếng. Long tiểu thư, đây không phải là sự thật, không phải…”
Long Bích Vân thấy sắc mặt hắn không ổn liền vỗ nhẹ lên lưng hắn một cái rồi nói:
- Sử huynh, đây đều là do tiểu muội không nói rõ. Kì thật cho tới giờ ta mới biết huynh ấy chính là vị hôn phu mà ta đang đi tìm!
Sử Đan Phong nghe được ba tiếng “vị hôn phu” không nhịn được kêu lên một tiếng như bị một chùy đánh vào giữa ngực”:
- Không… không thể nào, hắn không thể là vị hôn phu của nàng. Không phải… là nàng gạt người…
Bàn tay Long Bích Vân lập tức gia tăng thêm chút lực đạo khiến cho Sử Đan Phong còn chưa nói dứt lời đã lập tức ngất đi, muội muội hắn thấy vậy vội vàng đi tới bên cạnh đỡ lấy hắn, kinh hãi nhìn Long Bích Vân nói:
- Long tỷ tỷ, chuyện ngươi nói là thật sao… chuyện này rốt cục là thế nào?
Long Bích Vân nhẹ nhàng hít vào một hơi sâu rồi dung truyền âm nhập mật nói với nàng ta:
“Mạn muội, việc này có quan hệ với một đoạn ẩn tình của sư môn bọn tỷ, thứ cho tỷ không thể nói rõ với muội! Muội cố gắng chiếu cố ca ca cho tốt, có lẽ tỷ phải cáo biệt cùng mấy người rồi!”
Sử Đan Mạn nghe xong kinh ngạc nhìn Long Bích Vân không biết làm thế nào cho tốt, Địch Hướng Thu tiến đến đỡ lấy Sử Đan Phong từ trong tay nàng ta khó khăn nói một câu:
- Cứ để cho Sử huynh ngủ một lúc thì hơn!
Đồng thời ánh mắt nhìn Long Bích Vân lộ rõ vẻ khó hiểu nhưng Long Bích Vân đã nhanh chóng khôi phục lại bộ dáng thần thánh không nhiễm bụi trần bình thản nhìn ra sân đấu! Thiếu niên cự kiếm từ đầu vẫn chung bọn với họ nhưng chưa nói một câu nào, thỉnh thoảng chỉ tỏ vẻ tò mò nhìn mọi người rồi nở một nụ cười hàm hậu mà thôi.
Tư Mã Sĩ nghe Long Bích Vân đích thân thừa nhận quan hệ giữa nàng ta và Phương Kiếm Minh liền mặc kệ nàng ta nói thật hay giả, cho dù đây không phải là thật thì cả đời này Phương Kiếm Minh cũng đừng hòng mơ tưởng thoát khỏi thân phận này. Tư Mã Sĩ cười ha hả nói:
- Hóa ra là thế, hay lắm! Nếu các hạ đã là hôn phu của Long tiểu thư thì võ công ắt hẳn phải cao thâm vô cùng, xin thứ cho tại hạ thất lễ!
Nói xong cũng không thèm chờ Phương Kiếm Minh đáp lời liền lập tức phi thân lên đồng thời ấn tới một chưởng, xuất thủ cực kì hiểm ác không hổ là “Truy hồn công tử”. Trong lòng Phương Kiếm Minh không nhịn được có chút giận giữ, Long Bích Vân dựa vào cái gì mà kéo hắn ra giữa sân rồi còn trước mặt quần hùng công cáo hắn là hôn phu của nàng ta, cứ như vậy sau này cho dù trên chốn giang hồ thanh danh hắn có cao hơn đi nữa thì cũng đừng mong dễ dàng lăn lộn. Chưa kịp nghĩ nhiều đã thấy bóng chưởng của Tư Mã Sĩ trờ tới trước mặt, hắn vội vàng ném Thiên Hà bảo lục trong tay trái cho Tiếu lão đầu vừa kêu lớn:
- Tiếu tiền bối, tiếp lấy!
Tiếu lão đầu cũng không thèm đứng dậy chỉ phách không xuất ra một trảo lập tức một đạo nội lực ào ra cuốn lấy bảo lục mang về, lão ta cười hì hì đáp:
- Phương lão đệ, thật không nhìn ra ngươi lại là cô gia của Từ Hàng Hiên… Khó đền đáp nhất chính là ân tình của mĩ nhân, Phương lão đệ, ngươi tự xử đi!
Phương Kiếm Minh cười khổ trong lòng, hai chân đạp nhẹ trượt lui một bước đồng thời tả chưởng lộn lại như tia chớp vỗ ra một chưởng ngạnh kháng với chưởng công của Tư Mã Sĩ. Chỉ nghe đương trường một tiếng “Bộp” trầm đục vang lên thân hình Phương Kiếm Minh đã bay xéo ra ngoài, hắn cũng không đợi lâu lập tức tung ra một cước đá thẳng vào chính diện Tư Mã Sĩ. Tư Mã Sĩ lại xuất ra một chưởng nữa, chưởng phong hùng hậu từ trên cao thuận thế đổ ập xuống ép chặt lấy thân thể Phương Kiếm Minh, Tư Mã Sĩ thấy đối thủ bị kiềm chế liền thừa cơ ấn tới một chưởng nhằm thẳng vào đầu vai Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh vội vàng sử ra một chiêu “Quái mãng phiên thân” trườn lui ra sau hơn một trượng, hắn còn chưa kịp đặt chân xuống đất đã nghe thấy chưởng phương của Tư Mã Sĩ đã đuổi theo sát sạt rít lên bên tai đành phải quật lại một chưởng nghênh đón. Hai luồng nội lực giao kích lập tức vang lên một tiếng nổ vang “Uỳnh!!!”. Thân hình Phương Kiếm Minh theo đó lùi lại hơn ba trượng, để lại trên mặt đất một loạt dấu chân sâu hơn nửa tấc.
Tư Mã Sĩ lại lăng không lao lên hét lớn một tiếng, hai mắt lóe ra một đạo tinh quang, song chưởng cách không liên hoàn bổ ra sáu chưởng, chưởng phong như cơn cuồng phong cuồn cuộn lao tới, sau đạo chân khí vô hình rít lên điên cuồng đánh thẳng vào chính diện Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh thấy hắn tâm ngoan thủ lạt cũng đâu dám chần chờ, liền thét dìa một tiếng thân hình lập tức phi lên từ trên không trung xuất ra ba chiêu Thiếu Lâm Long trảo thủ cách không đón thẳng chiêu thức của Tư Mã Sĩ, chúng nhân chỉ thấy hai tay hắn không ngừng phiêu động, thân hình trườn dài ra tựa như một con rồng đang nhe nanh múa vuốt, theo từng động tác của hắn một cỗ chân khí khổng lồ từ song trảo lập tức phát động ra ngoài.
Mọi người thấy hai người bọn họ ra tay lập tức có cảm giác trái ngược, đối với việc Tư Mã Sĩ có thể xuất ra cách không chưởng cũng có thể tiếp nhận được, dù sao hắn cũng là một trong Võ lâm thập đại công tử, còn Phương Kiếm Minh lại là một tên vô danh tiểu tốt tại sao lại có tu vi võ học cao thâm đến như vậy?? Nhất thời không còn ai có ý niệm coi thường hắn, tất cả đều mở lớn hai mắt chắm chú quan sát xem giữa hai người bọn họ rốt cục là ai lợi hại!
Tiếu lão đầu thấy Phương Kiếm Minh xuất thủ liền cười ha ha nói:
- Tây Môn, ta thật hâm mộ ngươi, ngươi thu được một tên đồ đệ tuổi trẻ kì tài lại có thân thủ như vậy; có thể nói tiền đồ của hắn là vô hạn lượng, sau này có khả năng trở thành nhất đại Tông sư!
Nghe tin cuối năm ngoài này off lớn, ko biết có về kịp ko , nếu ko về kịp Tam Điêu xứ Nạng nhớ để dành quà cho w nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tử Bất Hưu
Tây Môn tiên sinh cười hăng hắc, vừa vuốt râu vừa nói:
- Một đôi điện nhãn của ta còn có thể nhìn nhầm người hay sao, đâu có giống đôi mắt to đùng nhưng vô tích sự của ngươi!
Túy đạo nhân liền trừng mắt nói:
- Tây Môn, võ công của Phương tiểu tử quả thật không tồi nhưng họ Tư Mã kia cũng chẳng phải kẻ non kém. Ta có cảm giác hắn còn chưa dùng toàn lực, vẫn bảo tồn thực lực; không biết Phương tiểu tử có đánh được hắn hay không?
Còn Bệnh thư sinh sau khi nghe thấy Long Bích Vân nói Phương Kiếm Minh là hôn phu của nang trong mắt hiện rõ nét sợ hãi, vẻ mặt tràn đầy tâm sự. Ông ta nghe Túy đạo nhân nói vậy liền đột nhiên mở miệng chen vào:
- Lão tửu quỷ, ngươi cũng đừng quên Phương tiểu tử cũng chưa xuất toàn lực. Trên người hắn vẫn còn một cây đao nữa mà; Thiên Thiền nhất xuất, quỷ thần đồng sát. Không trách vừa rồi ta nhìn cây đao trên lưng hắn liền có cảm giác bất phàm, đao này luôn ẩn giấu một đạo sát khí vô cùng sắc bén. Tiểu tử này cũng thật là, còn muốn dấu diếm với chúng ta, hắn nghĩ chúng ta là ai!
Tây Môn tiên sinh cười đáp:
- Việc này cũng không thể trách hắn được, Thiên Thiền đao vừa là một cây bảo đao lại vừa là một trong Thất tuyệt của Thiếu Lâm tự. Nếu để người ngoài biết được Thiên Thiền đao ở trong tay hắn không biết sẽ có bao nhiêu người có ý đồ không tốt với hắn! Phiền toái tốt nhất là không nên có!
Bệnh thư sinh cười lạnh một tiếng tiếp lời:
- Có Thiên Thiền đao còn phải sợ ai, tới một tên giết một tên. Ta không tin ai cũng có thể xem trọng bảo đao hơn cả tính mạng của bản thân họ!
Tiếu lão đầu nghe xong liền trầm giọng nói:
- Đang tiếc là có một số kẻ vì mê luyến chút vật ngoại thân mà thủy chung vẫn không nghĩ ra điểm này. Cũng bởi vậy mà trăm ngàn năm qua võ lâm không ngừng xảy ra phân tranh chém giết, đại khái là đã trở thành định luật mất rồi!
Bệnh thư sinh hừ lạnh một tiếng không nói thêm gì chỉ quay ra nhìn sân đấu.
Lúc này Phương Kiếm Minh và Tư Mã Sĩ đã trao đổi hơn năm mươi chương, hai người mặc dù chưa xuất ra công phu lợi hại nhất của mình nhưng Long trảo thủ của Phương Kiếm Minh cũng đã luyện đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, Ngô Thế Minh thấy hắn mỗi trảo đánh ra đều vang lên tiếng long ngâm không khỏi động tâm nghĩ thầm:
“Xem ra Kiếm Minh đã luyện Thiếu Lâm Long trảo thủ tới cảnh giới tuyệt cao rồi, mấy vị trưởng lão trong sư môn có xuất thủ bất quá cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Nhưng Tư Mã Sĩ cũng đang sử dụng một bộ chưởng pháp vô cùng kì dị, chiêu thức hung ác đến cùng cực, chiêu thế cực đoan, chưởng phong âm độc vô cùng. Phương Kiếm Minh giao thủ với hắn lâu như vậy mấy lần không cẩn thận để chưởng phong quét trung liền không nhịn được rùng mình một cái, cảm thấy cả người như đang rơi vào giữa hầm băng vậy, khí tức tử vong cũng theo đó mà bao vây ngập tràn khiến cho hắn chút nữa mê loạn tâm thần. Hắn trong lòng hoảng hốt kêu thầm:
“Chưởng lực thật quái dị, ta thế nào lại chưa từng gặp qua loại võ công như thế này? Không biết hắn luyện võ công gì mà lại âm độc như vậy!”
Đảo mắt một cái hai người lại trao đổi thêm mấy chiêu, Phương Kiếm Minh càng nghĩ càng cảm thấy chiêu thức của hắn vô cùng đáng sợ, chợt nhớ tới một chuyện liền giật mình kêu lên một tiếng thất kinh. Lúc này Tư Mã Sĩ cũng tung ra một chưởng ấn thẳng xuống đầu vai của hắn, Phương Kiếm Minh vội vàng trầm eo súc thế phi thân lui ra sau hơn trượng. Tư Mã Sĩ lập tức lộn chưởng ấn tiếp một chưởng nữa truy theo, Phương Kiếm Minh thấy cả thủ chưởng của hắn đều trở nên trong suốt, ngay cả mạch máu cũng không thấy liền mở miệng kêu lên:
- Công phu ngươi đang sử dụng chính là võ công trong Bạch Cốt Địa Ngục lục?
Chúng nhân vừa nghe thấy vậy không nhịn được rùng mình hãi hùng, Bạch Cốt Địa Ngục lục chính là một trong Tứ đại tà thư, thật không ngờ ngày hôm nay lại được gặp hai truyền nhân của hai trong Tứ đại tà thư, đây có thể coi là một may mắn cỡ nào!
Tư Mã Sĩ biến sắc mặt cười âm hiểm nói:
- Các hạ, mạo phạm!
Lập tức một đạo chưởng lực mang theo lực đạo ngàn cân tựa như tia chớp vỗ xuống đầu vai Phương Kiếm Minh, hắn nhắm thời cơ vô cùng chuẩn xác khiến cho Phương Kiếm Minh muốn né tránh cũng không còn cơ hội nữa rồi. Phương Kiếm Minh mở miệng thét lớn một tiếng chỉ cảm thấy nội lực trong người cồn cào không chịu sự khống chế của bạn thân cuồn cuộn đổ ra ngoài, chỉ trong chốc lát sẽ bị Tư Mã Sĩ hút hết. Hắn trong lòng kinh hãi lập tức khí trầm đan điền, hai chân bám chặt vào mặt đất vận khởi Thiên Thiền chân lực tiếp ứng cho nội công Thiếu Lâm chính tông, lập tức trong mắt hắn bắn ra hai tia tinh quang, hai cỗ chân lực nhanh chóng hợp chuyển tạo thành một loại chân khí thô xám, cỗ chân khí thô xám này lập tức bịt kín các đường kinh mạch ngăn chặn không cho nội lực thoát ra ngoài. Hai mắt Phương Kiếm Minh chợt trừng lên bắn ra hai đạo tinh quang đồng thời nội lực toàn thân thổ ra bức thẳng vào chính diện Tư Mã Sĩ. Tư Mã Sĩ thấy vậy liền hét to một tiếng lui trở lại một bước, mặt mày trở nên tái nhợt, thân thể Phương Kiếm Minh chợt rung lên, đầu vai liên hoàn hích ra ba cái khiến cho hai trảo của Tư Mã Sĩ đang bấu chặt vào đầu vai bị đánh văng ra, đồng thời thân thể hắn cũng bị chấn văng lại sau. Phương Kiếm Minh cười nhạt nói:
- Ngươi còn muốn hấp thu nội lực của ta sao?
Hoa Tự Lưu đang ngồi tít ngoài xa nghe xong lời này lập tức sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ kinh hãi cùng cổ quái, thân thể chậm rãi đứng dậy.
Mọi người thấy Tư Mã Sĩ bị Phương Kiếm Minh đánh cho ngã nhào trên mặt đất đều mở lớn mắt trừng trừng, chưa kịp hết kinh ngạc đã thấy Tư Mã Sĩ lộn người phi thân đứng dậy; hắn đưa tay áo lau vết máu bên khóe miệng lạnh lùng nhìn Phương Kiếm Minh, hai mắt bắn ra hai tia nhìn âm độc từng bước từng bước áp tới.
Vũ Văn Kiên thấy hắn bị Phương Kiếm Minh đánh ngã lăn ra đất trên mặt lộ ra vẻ bất khả tư nghị, nhìn Phương Kiếm Minh một cái rồi mở miệng nói với Tư Mã Sĩ:
- Sĩ huynh, quên đi. Ngày tháng còn dài, hôm nay xem như nhường cho tên tiểu tử này chút tiện nghi!
Tư Mã Sĩ ngửa mặt lên trời cười ha hả, thần thái có vẻ khác thường lớn tiếng đáp:
- Từ khi bước chân vào giang hồ tới nay ta còn chưa bị ai đánh trúng một lần nào, không ngờ hết lần này tới lần khác đều bị võ công quỷ dị của tiểu tử ngươi qua mặt. Lần trước ngươi đánh trúng ta, lần này lại đánh ngã ta, cừu mới hận cũ chúng ta cũng nên kết thúc luôn đi. Tư Mã Sĩ ta sẽ cho ngươi chân chính kiến thức uy lực của công phu trong Bạch Cốt Địa Ngục lục!
Nói vừa dứt lời đã lập tức động thân, hai chân vừa dậm nhẹ toàn thân đã biến thành một làn bóng ảnh, chúng nhân đương trường chỉ kịp nhìn thấy hai đạo tàn ảnh dùng hết tốc lực lao thẳng vào nhau…
“Uỳnh!!!: một tiếng vang dội, Phương Kiếm Minh bị đánh văng ra ngoài ngã sấp trên mặt đất, hình dáng có vẻ vô cùng chật vật. Tư Mã Sĩ lại huy động song chưởng múa lên, hai tròng mắt hắn chợt trở nên trắng bệch đồng thời giữa hai bàn tay cũng chợt hiện lên hai ấn kí hình khô lâu nhìn có vẻ vô cùng quỷ dị. Mấy người bọn Long Bích Vân thấy vậy không khỏi giật mình thất sắc, còn chưa kịp kêu Phương Kiếm Minh cẩn thận thì đã thấy song chưởng của Tư Mã Sĩ từ trên cao bổ thẳng xuống người Phương Kiếm Minh.
Trong lúc nguy cơ cận kề Phương Kiếm Minh cũng đâu dám chần chờ, tứ chi đồng thời vỗ mạn xuống đất thi triển một tư thế vô cùng cổ quái lao đi, cả thân hình tựa như mui tên lao vút lên. Tư Mã Sĩ thấy bóng Phương Kiếm Minh trườn qua dưới chân lập tức chuyển người song chưởng phân chia thượng hạ ấn ra đón đầu Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh đâu có để cho hắn tiếp tục phát uy, Thiên Thiền đao lập tức xuất vỏ bổ ra một đao, một đạo đao kình bài sơn đảo hải lập tức ào tới công thẳng vào hai bóng khô lâu trong chưởng ảnh của đối phương; hai mắt Tư Mã Sĩ bắn ra hai luồng lãnh quang lập tức xuất toàn lực công tới ý đồ nhất chiêu đả bại Phương Kiếm Minh.
Thiên Thiền đao vừa xuất vỏ Phương Kiếm Minh lập tức cảm thấy một cỗ hưng phấn không thể lý giải nổi lên trong lòng, Thiền đao ngâm lên một trận nhẹ nhẹ, kèm theo đó chợt phát ra một trận đao phong, đao phong rợp trời tựa như đang có vô số Thiền nhân đang bay múa trên bầu trời vậy. Vô số thiền nhân này động tác tựa như vô cùng khoan thai đột nhiên bị một đạo lệ khí phong nhuệ quấy nhiễu giấc mộng đẹp của họ khiến cho tất cả đều trở nên điên cuồng, tất cả đều lao thẳng về phía hai bóng khô lâu trực tiếp thôn phệ lẫn nhau.
Chúng nhân kiến thức bản lãnh chân chính của hai người đều không khỏi thở dài trong lòng:
“Đây mới là cao thủ chân chính!”
Thân thể Phương Kiếm Minh từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, Thiên Thiền đao trong tay đột nhiên lóe lên, một cỗ sát khí xung thiên từ thân đao chợt tỏa ra bốn phía, mấy người nội công kém cỏi liền lập tức bị loại uy lực này bức lui lại sau, những người tu vi có chút thành tựu thì vừa vận nội lực chống lại vừa nghĩ thầm trong lòng:
“Đây mới là uy lực chân chính của Thiên Thiền đao hay sao?”
Tư Mã Sĩ đột nhiên mở miệng thét lên một tiếng “Á!!!” rồi phun ra một ngụm máu tươi, song chưởng rũ xuống bên người, hai chân liên tục đạp trên mặt đá tạo thành từng tiếng vang chói tai “Đinh… đinh … đinh” thối lui vừa đúng ba bước; hắn đúng là không địch lại Phương Kiếm Minh đã hoàn toàn bị đả bại.
Lúc này Tư Mã Sĩ đang ngây người ngẩn ngơ, hai con mắt trừng lớn; cho đến lúc này hắn vẫn không tin mình lại thua một tiểu tử vô danh như vậy! Đương trường có người thì vui mừng, có người lại ngạc nhiên cũng có người ưu sầu, không ai giống ai. Đột nhiên có tiếng cười thảm vang lên:
- Gia gia, phụ thân! Con rốt cục đã tìm được cừu gia đã sát hại hai người rồi, hôm nay con sẽ báo thù cho hai người!
Mọi người đang cảm thấy kinh tâm động phách chưa kịp quay lại nhìn xem là ai vừa lên tiếng thì đã thấy một nhân ảnh nhoáng lên lão ra giữa sân chen thẳng vào giữa hai người Phương Kiếm Minh và Tư Mã Sĩ, gậy trúc trong tay người này tựa như một cây lợi kiếm đâm thẳng xuống lưng Tư Mã Sĩ. Tiếu lão đầu vừa nhoài người đứng dậy định ra tay ngăn cản lại thấy người này liền ngẩn ngơ đình trệ tại chỗ. Người vừa ra tay chính là Manh hiệp Hoa Tự Lưu!
Chỉ trong nháy mắt này gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu đã điểm thẳng vào lưng Tư Mã Sĩ, hai chân Tư Mã Sĩ lập tức trầm xuống lún sâu vào trong mặt đá chừng hơn một tấc, hắn cũng không chậm trễ lập tức toàn thân rung mạnh, trên lưng lập tức gồ lên một mảnh giống như đang cất giấu đồ vật gì đó chấn văng luôn cả gậy trúc của Hoa Tự Lưu. Hoa Tự Lưu đảo thân vòng ra năm bước vừa vặn tránh được một kiếm của Vũ Văn Kiên đang đâm tới bên hông. Gậy trúc trong tay Hoa Tự Lưu chợt run lên, đúng là xuất sau mà tới trước điểm thẳng lên mũi kiếm của đối phương, chỉ nghe một tiếng “Đinh!!” chói tai vang lên, thân thể hai người đều run lên nhè nhẹ.
Thân hình của Vũ Văn Kiên thoáng lùi về sau, hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay xuất ra hơn mười kiếm, kiếm quang phi vũ, xuất nhanh như chớp, gậy trúc trong tay của Hoa Tự Lưu vung lên, đảo mắt cái đã bức trường kiếm của Vũ Văn Kiên trở về, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gậy trúc trong tay của Hoa Tự Lưu xoay một cái, sau khi đánh bật trường kiếm của Vũ Văn Kiên thì đâm thẳng về trước, đánh văng Vũ Văn Kiên ra khoảng một trượng, quát lên:" Vũ Văn Kiên, đừng quản chuyện người!" Quay đầu lại "thấy" Tư Mã Sĩ há miệng phun ra một tia máu tươi, rồi phi thân lên, vụt chạy, miệng hét lớn lên một tiếng:" Chạy đi đâu!" Phi thân đuổi xem, hai mắt của hắn tuy mù, nhưng mà tựa như là có mắt như người bình thường, thoáng cái đã lướt qua đỉnh đầu của quần hùng, đuổi theo, Vũ Văn Kiên thấy hắn đuổi theo không tha cho Tư Mã Sĩ thì quát lên:" Hoa Tự Lưu, hay cho một người hiệp nghĩa như ngươi, có ta ở đây, ta sẽ không để ngươi đả thương Tư Mã huynh!" Sau đó cũng đuổi theo, vượt qua hơn ngàn đầu người, hạ xuống thạch bích.
Những chuyện này xảy ra nhanh chóng, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, không ai biết cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra, ba bóng người phi thân, rồi lao xuống thạch bích, đảo mắt cái đã biến mất.
Lúc Hoa Tự Lưu xuất gậy trúc thì Phương Kiếm Minh thu thiên thiền đao trong tay trở về, lăng không xoay người một cái, hạ xuống vững vàng, ngẩn người, không hiểu tại sao Hoa Tự Lưu lại động thủ với Tư Mã Sĩ, chỉ nghe tiếng gió vù vù vang lên, sau đó ba người nối tiếp nhau phi thân đi, phóng qua đầu quần hùng, biến mất, trong lòng hắn thầm nghĩ:" Hoa đại ca bị gì thế, tại sao lại tấn công từ phía sau, Tư Mã Sĩ và hắn có thù oán gì sao? Hắn ngồi ở đây lâu như vậy, chẳng lẽ là để tìm kẻ thù của hắn sao!" Trên thạch bích, đảo mắt cái đã có ba cao thủ rời đi, xem ra có vẻ hơi buồn cười, nhưng mà người trong võ lâm làm việc kỳ quái. Hoa Tự Lưu động thủ tấn công Tư Mã Sĩ sau khi bị Phương Kiếm Minh đánh bại, chuyện này khiến cho người khác khó hiểu, nhưng Phương Kiếm Minh đại chiến với Tư Mã Sĩ một trận, đánh bại đối phương, điều này lại càng khiến cho mọi người kinh hãi, trong lòng mọi người không ai nghĩ đến lý do tại sao Hoa Tự Lưu lại tấn công Tư Mã Sĩ, trong chốn võ lâm cừu sát không ngừng, nếu đi lo hết mọi chuyện như thế thì, người đó nhất định là một tên đần! Tiếu lão đầu thấy Phương Kiếm Minh đánh bại Tư Mã Sĩ thì trong lòng cao hứng, đi đến, cười nói:" Phương lão đệ, quả nhiên là không khiến chúng ta thất vọng, võ công của ngươi so với ngày đầu chúng ta gặp nhau đã tăng lên không ít, ngươi càng ngày càng khiến ta cảm thấy thú vị, ha ha..." Phương Kiếm Minh thì lại có cảm giác không yên lòng:" Tiếu tiền bối, Hoa đại ca đuổi theo Tư Mã Sĩ, nhất định là nguy hiểm, hay là chúng ta đuổi theo xem sao!" Tiếu lão đầu lắc đầu nói:" Võ công của Hoa Tự Lưu cao thâm khó lường, lúc nãy hành động của hắn khác với lẽ thường, đại khái có lẽ là do trong lòng phẫn nộ, ta nghĩ hắn không có việc gì đâu, không cần phải lo lắng, hơn nữa, với ngữ khí lúc nãy của hắn thì ta nghĩ hắn nhận ra Tư Mã Sĩ chính là kẻ thù của hắn, chuyện này chúng ta làm sao có thể quản được! Chúng ta có đi theo cũng chỉ sợ là vô ích mà thôi!" Nói xong rồi lão cười ha hả, vỗ vỗ vai của hắn, quay đầu nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Khổng Hải Sơn ngồi dưới đất, vẻ mặt cao thâm khó lường thì cười hỏi:" 'Thất Tình Công Tử', có hứng thú thượng đài sao?" Khổng Hải Sơn cười ha hả:" Vĩ Phương lão đệ này, võ công quả thực cường hãn, Tư Mã Sĩ còn không phải là đối thủ của hắn, vãn bối sao dám ra bêu xấu mình chứ, tốt nhất là bảo vệ danh tiếng quan trọng hơn!" Nói xong thì lại cười to một tiếng.
Tiếu lão đầu quay lại nhìn những người trong võ lâm, bọn họ thấy Tiếu lão đầu nhìn họ, thì làm sao mà không hiểu ý của lão chứ, vừa rồi bọn họ đã được nhìn thấy uy lực của thiên thiền đao, trong lòng sớm đã nguội lạnh, sao còn dám đi ra nữ chứ, cho nên không có ai lên tiếng, hiển nhiên là đã bỏ qua ý định tranh đoạt thiên thiền đao, Tiếu lão đầu nhìn về phía phó bảo chủ Trịnh Khả Trang của phi ưng bảo. Người này lúc trước đã động thủ với Phong Công Độ, hai bên đều lưỡng bại câu thương, lúc này thương thế trên vai của hắn đã chuyển biến tốt đẹp, đứng ở đó lạnh lùng nhìn vào giữa sân, thấy Tiếu lão đầu cười hì hì thì hừ một tiếng, chăm chú nhìn Phương Kiếm Minh một cái, tựa như muốn ghi nhớ rõ dung mạo của hắn, xoay người thối lui, phi thân hạ xuống thạch bích, số người rời đi ngày càng nhiều! Tiếu lão đầu nhìn về phía Ma Giáo, trên mặt của phi long tử mang theo một nụ cười, nhìn về phía lão, mang theo một ánh mắt cao thâm khó lường, cũng không biết là cười thật hay là cười giả, Đông Phương Thiên Kiêu thì đứng kế bên phi long tử mỉm cười, đôi mắt đẹp nhìn về phía Phương Kiếm Minh. Không thèm liếc nhìn Tiếu lão đầu một cái nào, ba người trưởng lão thì dứng yên không nhúc nhích, nét mặt không có chút biểu cảm, nhưng cũng không có ý định ra tay, còn tiểu nha hoàn thì đứng đằng sau Đông Phương Thiên Kiêu cũng không chú ý đến Tiếu lão đầu. Cuối cùng Tiếu lão đầu nhìn sang phía Địch Hướng Thu và thiếu niêng mang kiếm, Địch Hướng Thu vốn nóng lòng muốn thử, đột nhiên nhớ đến gì đó, nét mặt buồn bã, không có đi lên. Còn thiếu niên mang kiếm thấy Tiếu lão đầu nhìn lại thì giống như là giật mình hoảng hốt.
Tiếu lão đầu thấy bọn họ cũng không có ý định ra tay, xem ra Phương Kiếm Minh nhất dịnh là chủ nhân của Thiên Hà Bảo Lục, nên nhìn quanh cao giọng nói:" Còn có ai chưa đánh?" Sau khi hỏi mấy tiếng, mà không có ai đi ra, có người thậm chí còn phi thân xuống thạch bích, đại khái đã biết chủ nhân của Thiên Hà Bảo Lục là vị phương thiếu niên này rồi, ở lại cũng không còn gì nữa, hôm nay sắc trời cũng đã tối rồi, cả ngày nay bọn họ còn chưa có ăn cơm, bụng đã sớm đói, tốt hơn là nên đi về ăn cơm rồi ngủ! Đến nước này, Tiếu lão đầu cao giọng nói:" Xem ra không có ai muốn ra tay, hôm nay phương lão đệ kỹ áp quần hùng, sau này Thiên Hà Bảo Lục chính là của hắn!" Vừa nói vừa vầm Thiên Hà Bảo Lục đưa cho Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đỏ mặt, nghiêng mắt nhìn về phía Long Bích Vân ở xa, Long Bích Vân mỉm cười với hắn, ánh mắt có vẻ khác thường, đó là thể hiện sự tán dương, Phương Kiếm Minh hơi chần chừ, không tiếp nhận Thiên Hà Bảo Lục, Tiếu lão đầu cười hà hà, ném Thiên Hà Bảo Lục vào trong lòng hắn, cười nói:" Bảo vậy này bây giờ là của ngươi, mặc dù chúng ta đã có quân tử hiệp định, nhưng mà trên đời này tiểu nhân cũng không ít, đừng để bọn tà ma ngoại đạo cướp được, gây tai họa cho võ lâm, nếu không đó là tội của ngươi!"
Phương Kiếm Minh vội vàng nắm chặt Thiên Hà Bảo Lục, đang định nói gì thì nghe được tiếng người cười nói:" Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, phương lão đệ, hôm nay đệ nhất cử thành danh, tiền đồ vô hạn, thấy được đao pháp của đệ ta hết sức vui mừng, đáng tiếc là còn có việc cho nên không thể ở lại lâu, nếu sau này có thời gian chúng ta sẽ luận bàn một chút, cho Hoa đại ca thấy được sự lợi hại của thiên thiền đao." Phương Kiếm Minh thấy Hoa đại ca bước đến thì vui vẻ:" Đúng rồi, võ công của Hoa đại ca so với đệ còn cao hơn, Thiên Hà Bảo Lục nên thuộc về Hoa đại ca." Tiếu lão đầu ngẩn người, nhưng lại thấy sắc mặt của vị Hoa đại ca trầm xuống:" Phương lão đệ, chúng ta là người trong giang hồ, thân là một hán tử, sao lại có vẻ gượng ép thế, sao lại không thoải mái đi, của đệ tức là của đệ, ta không có ý ra tay tranh đoạt thì nó làm sao là của ta được! So với việc đánh nhau với đại ca một trận thống khoái và Thiên Hà Bảo Lục thì cái quan quan trọng hơn, ha ha , đều là hán tử không nên lề mề, như thế thì còn gì là anh hùng hảo hán!"
Phương Kiếm Minh cũng không phải là một người ra vẻ ta đây, nghe vậy trong lòng dâng lên một cảm giác hăng hái, cười lớn:" Thính Quân Nhất Tịch Thoại, Thắng Độc Tam Niên Thư, tiểu đệ thụ giáo, sau này nếu có thời gian rỗi, tiểu đệ nhất định không làm Hoa đại ca thất vọng, đến lúc đó tiểu đệ tìm đến cửa, Hoa đại ca cũng đừng quên chuẩn bị rượu ngon đó, nếu không thì cũng thiếu mất chút thú vị!" Hoa đại ca cười vang:" Cái đó dĩ nhiên là không thể thiếu được!" Túy lão nhân nghe xong thì nhảy dựng lên, này Hoa lão đệ, không biết là phủ đệ ở nơi nào, đến lsuc đó thì lão đây cũng đến góp vui." Hoa đại ca nghe xong thì lộ vẻ vui mừng:" Tiền bối, lúc đó tiền bối cùng Phương lão đệ đến một chỗ, người đó sẽ biết!" Vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Ngô Thế Minh, sau đó quay đầu sang chỗ Phương Kiếm Minh và túy lão nhân:" Tại hạ có việc phải đi trước, cáo từ!" Nói xong thì xoay người đi, Ngô Thế Minh thấy Phương Kiếm Minh đoạt được Thiên Hà Bảo Lục thì làm sao mà mất hứng chứ, mặc dù Phương Kiếm Minh không phải là thân nhân của hawnsm nhưng mà hai người chơi đùa từ bé, Ngô Thế Minh đã sớm coi hắn là thân đệ đệ, thấy Hoa đại ca ra hiệu với hắn thì nói nhỏ bên tai Phương Kiếm Minh vài câu rồi cũng cáo từ rời đi, đuổi theo Hoa đại ca, hai người xuống thạch bích.
Sau khi Hoa đại ca và Ngô Thế Minh rời khỏi thạch bích thì những người khác cũng lần lượt rời đi, cuối cùng trên thạch bích chỉ còn lai, bốn người Tiếu lão đầu, Phương Kiếm Minh, người của Ma Giáo, Long Bích Vân, Long Nguyệt, Địch Hướng Thu, thiếu niên mang kiếm và huynh đệ Sử Đan Phong, Phương Kiếm Minh giương mắt nhìn về phía Long Bích Vân thì thấy nàng cũng nhìn về phía hắn, ánh mắt ám muội, cười duyên, cực kỳ mê người, Đông Phương Thiên Kiêu cũng đi đến, cười nói:" Phương huynh, chúc mừng huynh đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, huynh đoạt được nó, so với Long Bích Vân thì tốt hơn nhiều, ta cũng yên tâm hơn, không biết phương huynh có ở gần đây không?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra, không biết những lời này của nàng có dụng ý gì, Long Bích Vân thong thả đi đến gần, cười nói:" Phương lang, hôm nay đã đoạt được Thiên Hà Bảo Lục, nên cùng đi với ta!" Phương Kiếm Minh nhướng mày, đanh định nói chuyện thì Đông Phương Thiên Kiêu đã lên tiếng trước:" Long tiểu thư, phương huynh thật sự là vị hôn phu của cô sao?" Trong mắt của Long Bích Vân hiện lên tinh quang, thản nhiên cười:" Đương nhiên, trước mặt quần hùng, ta có thể lấy danh dự ra đùa được sao? Đông Phương muội muội, chẳng lẽ muội không tin?"
Đông Phương Thiên Kiêu cười hì hì:" Long tiểu thư, cô và phương huynh biết nhau được có vài ngày, mối quan hệ này không phải là quá nhanh sao, theo như ta được biết, phương huynh quả thật là có một vị hôn thê, nhưng mà người này hình như không phải là Long tiểu thư, không biết Long tiểu thư làm sao giải thích đây?" Long Bích Vân mỉm cười, không hề yếu thế:" Không phải ta, vậy đó là ai, Đông Phương muội muội, muội cũng không nên nói ra điều không đúng!"
Đông Phương Thiên Kiêu cắn cắn răng, khẽ nhíu đôi mày liễu, cười lạnh:" Long Bích Vân, ta không nói chuyện với ngươi, chờ sau khi ngươi trở về sư môn, ta xem ngươi làm sao ăn nói với sư phụ của mình, hôm nay Phương huynh bị ngươi gọi là Phương lang, không đến ba ngày, cả võ lâm nhất định sẽ chấn động, đến lúc đó ta xem ngươi làm sao còn hành tẩu trên giang hồ!" Khuôn mặt xinh đẹp của Long Bích Vân không hề có chút thay đổi gì:" Đông Phương muội muội, hôm nay khó khăn lắm ta và Phương lang mới gặp gỡ, sao muội lại nói ra những lời như thế, Phương lang là vị hôn phu của ta, làm sao ta không nhận ra được, và tại sao lại không dám thừa nhận, trong lòng ta cũng cảm thấy rất là lạ, tại sao Đông Phương muội muội lại tức giận như thế, hơn nữa xưng hô với ta cũng ngày càng xa lạ!"
Đông Phương Thiên Kiêu chà chà chân xuống đất, mặc kệ Long Bích Vân nói gì, xoay người sang mỉm cười với Phương Kiếm Minh:" Phương huynh, đầu xuân sang năm, ở kinh thành có đại hội võ lâm, hy vọng có thể gặp lại huynh ở đó, muội sẽ chờ huynh, và có một chuyện quan trọng cần nói!" Nói xong, cũng không thèm nhìn đến Long Bích Vân, thân hình mảnh mai dao động, thướt tha trở về, Phương Kiếm Minh nghe xong thì cảm thấy mơ hồ, kêu lớn:" Đông Phương cô nương, có chuyện gì, tại sao lại không thế nói ra ngay lúc này đi!" Nhưng Đông Phương Thiên Kiêu không có quay đầu lại, yêu kiều nói:" Phương huynh, chuyện này liên quan đến thân thế của huynh, nếu huynh muốn biết phụ mẫu là ai, thì đừng có quên ước định này đó!" Vừa nói vừa đánh mắt với Phi Long Tử, Phi Long Tử cười ha hả:" Phương tiểu tử, nếu lão phu không tìm được nghĩa phụ của ngươi thì nhất định lão phu sẽ đến tìm ngươi để mà đánh nhau, ha ha ..." Sáu người của ma giáo phi thân phóng xuống thạch bích. Phương Kiếm Minh sau khi nghe Đông Phương Thiên Kiêu nói xong thì ngây người. Thân thế của hắn!? Có người biết được thân thế của hắn, có người biết cha mẹ của hắn là ai! Đây chính là điều mà Phương Kiếm Minh mong muốn biết được nhất trên đời, hôm nay có người biết, khiến cho trong lòng Phương Kiếm Minh nửa mừng nửa lo, vội mở miệng hỏi:" Đông Phương cô nương, từ từ đã, cha mẹ của ta đang ở nơi nào? Đông Phương cô nương, đông ..." Hắn phi thân đuổi theo đến thạch bích thì thấy sáu bóng người đang bay ở phía xa, bọn người Đông Phương Thiên Kiêu và phi long tử đã đi xa, cho dù có đuổi theo thì sợ rằng bọn họ cũng không nói cho hắn biết.
Phương Kiếm Minh biết được Đông Phương Thiên Kiêu biết về thân thế của hắn thì còn cao hứng hơn việc đoạt được "Thiên hà Bảo Lục" gấp trăm lần, trong lòng hắn vừa vui vừa lo, thoáng cười ngây ngô, chạy đến chỗ đám người Tiếu lão đầu:" Tây Môn sư phụ, Tiếu tiền bối, Túy tiền bối, Bệnh tiền bối, mọi người có nghe không, có người biết được thân phận của con, thật là vui quá, thật sự là không biết phải diễn tả thế nào, sư phụ ... Nghĩa phụ ... Các người đang ở đâu, có biết rằng không bao lâu nữa là Minh Nhi đã biết được cha mẹ của mình không, không còn là một tiểu tử không rõ lai lịch nữa, con ..." Nói đến đây thì thanh âm của hắn cũng nghẹn ngào, không nói tiếp được, vẻ mặt rất kỳ lạ, không giống cười cũng không giống khóc, hắn chớp mắt một cái, vài giọt lệ rơi xuống.
Đám người Tiếu lão đầu nghe xong thì cũng cảm thấy vui lây, thấy hắn cứ nói liên tục, rồi kích động không nói được, lưu hạ nhãn lên, cả bốn người đều khẽ thở dài một tiếng, bọn họ biết được Phương Kiếm Minh là một người trọng tình, từ nhỏ hắn sống ở thiếu lâm tự, mặc dù được sư phụ chăm sóc, nhưng dù sao họ cũng là người xuất gia, cả ngày ngoại trừ tập võ thì là tụng kinh, làm sao chăm sóc cho hắn tốt được, cũng không thể bù đắp được thứ mà hắn thiếu thốn nhất, đó chính là tình thương yêu của cha mẹ. Một người khi mới sinh ra, thì người yêu thương nhất chính là cha mẹ, cho dù hắn là một cô nhi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cha mẹ của chính mình, thì nhất định cũng sẽ nhớ thương họ, đã nhiều năm như vậy, ở sâu trong nội tâm của Phương Kiếm Minh, hắn thật sự rất muốn biết về thân thế của hắn, mặc kệ là cha mẹ của hắn làm gì, cho dù chỉ là một tiểu nhị tầm thường, hắn cũng rất muốn biết, loại tình cảm này, bốn lão gia hỏa này cũng không thể hiểu rõ được!
Nhưng bốn lão, suốt nhiều năm qua đều đơn độc du đãng tứ phương, cũng hiểu được tình cảm của con người là quý giá thế nào, nhưng đối với thân tình thì có chút xa lạ, phụ mẫu của họ đã sớm mất, cũng không còn thân nhân gì, cho nên cũng không biết phải khuyên Phương Kiếm Minh thế nào, chỉ có thể đứng nhìn hắn, nửa câu cũng không thể thốt ra khỏi cổ họng được, Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh đem tin tức báo lại cho bốn người Tiếu lão đầu, mà không hề liếc nhìn nàng một cái nào, dù chỉ là nhìn một cái thôi cũng đủ khiến nàng vui rồi, nhưng mà Phương Kiếm Minh hoàn toàn không có làm thế, Long Bích Vân mặc dù trấn tĩnh nhưng cũng không khỏi lộ ra vẻ thương tâm, khuôn mặt xinh xắn của nàng hơi vặn vẹo, mất tự nhiên, Long Nguyệt thấy được, làm sao mà không hiểu được tâm tình của tiểu thư chứ, đang định đi lên mắng cho Phương Kiếm Minh một trận, nhưng Long Bích Vân đã giữ nàng lại, đi đến bên cạnh Phương Kiếm Minh, ôn nhu nói:" Phương lang, tâm tình của chàng ta cũng có thể hiểu được, ta cũng cảm thấy vui lây, hay là chúng ta cùng đến ma giáo, tìm Đông Phương muội muội để hỏi rõ chuyện này?"
Phương Kiếm Minh đang trong tâm trạng kích động không biết trời nam đất bắc là gì, đột nhiên nghe được giọng nói êm tai của Long Bích Vân thì giật mình, đột nhiên nhảy dựng lên, hoảng hốt kêu lên:" Long cô nương, ta không phải là vị hôn phu của cô, ta nghĩ cô nhận lầm người rồi, cô làm thế, không chỉ ảnh hướng đến danh tiếng của cô, mà cũng khiến cho ta cảm thấy đau đầu, hai chữ Phương lang, xin cô đừng nhắc đến nữa!" Bệnh Thư Sinh nghe xong thì đột nhiên nói:" Long nha đầu, sư môn của ngươi không phải là cấm lập gia đình hay sao?" Tây Môn tiên sinh nghe xong cười nói:" Không sai, không sai, long nha đầu, người khác thì ta không biết, nhưng đối với quy củ của 'Từ Hàng Hiên' thì lão phu cũng biết một ít, Phương tiểu tử sao lại là vị hôn phu của ngươi, đêm đó ta thấy các người động thủ với nhau trên đường, hình như có mâu thuẫn, nếu ta không ra tay kịp thời thì không biết hậu quả sẽ thế nào, chỉ mới vài ngày không gặp thôi, sao mối quan hệ này lại thành như thế rồi!" Long Bích Vân mỉm cười nói:" Các vị tiền bối nếu muốn biết nguyên nhân trong chuyện này, thì có thể đến sư môn hỏi sư tổ, lão nhân gia người sẽ trả lời, xin thứ lỗi cho vãn bối vô lễ, không thể nói rõ nguyên nhân." Bốn lão nghe xong lời này thì nghĩ đến một người, nhịn không được mà lộ vẻ sợ hãi, kêu bọn họ đến Từ Hàng Hiên, đừng có đùa, nơi đó có một nữ nhân thiện lương nhất trên đời, nhưng cũng có một nữ nhân khác, khiến cho người khác đau đầu, nếu như để nàng ta gặp bọn họ, thì sợ rằng họ sống không quá ba ngày, muốn sống không được mà chết cũng không xong! Long Bích Vân thấy vẻ mặt của bọn họ, biết họ đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của người đó, không nhịn được cười. Sau đó, xoay người sang chỗ khác, hướng về phía huynh muội Sử Đan Phong, Địch Hướng Thu và thiếu niên mang kiếm cười nói:" Địch huynh, Chung huynh, Mạn muội ta cũng chỉ có thể giải thích với mọi người như thế, chuyện của ta và Phương lang có liên quan đến một chút việc của sư môn, không tiện nói với người ngoài, đa tạ mọi người đã chiếu cố trong những ngày qua, hôm nay ta đã tìm được Phương lang rồi, muốn cùng quay về sư môn một chuyến, không còn cách gì khác là đành cáo biệt với mọi người!" Địch Hướng Thu nghe xong thì trong lòng có một cảm giác khác lạ, không nói nên lời, quả thật trong lòng hắn cũng có chút ái mộ Long Bích Vân, nhưng mà không phải là si tình như Sử Đan Phong, hắn quen biết với Long Bích Vân là nửa tháng trước. Lúc đó hắn và Sử Đan Phong đang rong chơi đây đó, trên đường đi thì gặp dược Long Bích Vân và nha hoàn Long Nguyệt, hai người nhất thời kinh ngạc, tiến lên chào hỏi, Long Bích Vân cũng không giấu diếm, nói cho họ biết mình là ai, hai người vừa nghe xong nàng chính là "Phiêu Miễu Tiên Tử" Long Bích Vân thì kinh hãi vô cùng, sau đó yêu cầu được kết giao và đi chung, Long Bích Vân mặc dù không đồng ý nhưng cũng không cự tuyệt, vì vậy bọn họ đi chung đường.
Sau đó, hai người bọn họ và chủ tớ Long Bích Vân đến nhà Sử Đan Phong, được vài ngày, đến này thứ tư thì nghe được tin là "Thiên Hà Bảo Lục" Xuất hiện, sau khi cùng phụ mẫu của Sử Đan Phong thương lượng, chuẩn bị lên đường, lúc này bởi vì Long Bích Vân vừa sai Long Nguyệt ra ngoài làm một việc cho nên bọn họn mới ở lại chờ nàng về, nào biết được, đêm hôm đó chính là đêm mà Kiếm Minh và tên dâm tặc kia đến Sử gia trang nháo sự một phen, khiến cho kế hoạch bị náo loạn, hơn nữa sáng ngày hôm sau Long Nguyệt vẫn chưa trở về, không còn cách nào khác hơn là phải hoãn thời gian lại thêm một ngày nữa, cũng may là bọn họ có ngựa tốt cho nên khi Phương Kiếm Minh vào trấn vào buổi sáng thì buổi chiều cùng ngày hôm đó họ cũng đến nơi, trên đường đi bọn họ gặp được vài người, ngoại trừ thiếu niên mang kiếm thì những người khác đều là những thiếu niên không hề có danh khí trong võ lâm, tuổi của họ đều là từ mười sáu đến ba mươi, dễ hòa đồng cho nên kết bạn cùng đi, cùng nhau vào trấn, đó cúng chính là chuyện xảy ra ngày đó trên trấn của Tiếu Lão đầu. Bọn họ muốn trọ trong trấn, nhưng tiếc là người thì nhiều cho nên khách điếm không có đủ phòng, đành phải phân ra tìm nơi ở trọ, do đó, Long Bích Vân cùng với Tư Mã Sĩ, Vũ Văn Kiên, và thiếu niên mang kiếm tạo thành một nhóm. Đêm đó khi Phương Kiếm Minh vừa từ khách điếm đi ra thì đụng phải tám người các nàng vừa dùng cơm từ tửu lâu về, đụng nhau ngay giữa ngã tư đường, cho nên không thể bỏ qua cho Phương Kiếm Minh được nhất là hai người Sử Đan Phong và Long Nguyệt.
Sau khi Tây Môn Tiên Sinh mang Phương Kiếm Minh đi thì nhóm người Long Bích Vân trở lại khách điếm một chuyến, chờ suốt ba ngày nhưng không có được tung tích của "Thiên Hà Bảo Lục", một người trong số đó bởi vì không hề biết được tí tin tức nào của "Thiên Hà Bảo Lục" nên sang ngày thứ hai là đã rời đi. Lúc này đột nhiên có một việc phát sinh, cũng không phải là đại sự gì, đó chính có vài vị muội tử của Tư Mã Sĩ biết hắn được ở nơi này cho nên tìm đến, khi đến nơi thì thấy được Long Bích Vân nên thầm nghĩ nàng chính là "Muội Tử" Mới của Tư Mã Sĩ, hơn nữa Long Bích Vân lại đẹp tựa thiên tiên, so với nàng thì các nàng chẳng khác nào là nha hoàng bên cạnh tiểu thư cả, không nói lời nào liền cùng Long Bích Vân giao thủ, nên xảy ra tình trạng náo loạn, Long Bích Vân cảm thấy phiền não, Tư Mã Sĩ cũng hiểu được cho nên cáo lỗi với Long Bích Vân và rời đi cùng với Vũ Văn Kiên.
Mấy ngày ở chung với Long Bích Vân, nếu nói là hắn không có cảm tình với nàng thì không thể nào được, nhưng mà hắn vốn không có ý định đeo đuổi Long Bích Vân bởi vì hắn nhận ra được võ công của nàng so ra còn cao hơn cả hắn, cho dù Long Bích Vân có nguyện ý cùng thân mật với hắn thì hắn cũng cảm thấy không thoải mái, mà Sử Đan Phong thì lại quá si tình, nói khó nghe một chút là tự mình đa tình mà còn không biết, cứ quyết tâm đeo đuổi Long Bích Vân, khi nghe được Long Bích Vân nói về chuyện đó thì không thể nào không thương tâm được cho nên sắc mặt của hắn chẳng khác nào là tro tàn, trong lòng cảm thấy đau khổ, Địch Hướng Thu là bạn tốt của Sử Đan Phong, cũng chỉ có thể thở dài nói:" Sử huynh, nếu như huynh sớm nghe ta khuyên bảo thì đã không có việc này, nàng chỉ đối với chúng ta như là ca ca mà thôi, điều này ta đã sớm nhận ra được, sao huynh lại không chịu nhận ra chứ!" Nghe Long Bích Vân muốn cùng bọn họ cáo biệt, hắn đặt thân thể của Sử Đan Phong lên vai, ôm quyền nói:" Long tiểu thư, đi đường cẩn thận, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Long Bích Vân cười nói:" Nhất định, đầu xuân năm sau, Địch huynh đến kinh thành tham gia võ lâm đại hội một chuyến, lúc đó muội và Phương Lang cũng đến kinh thành một chuyến, gặp lại nhau cũng là chuyện dễ dàng."
Địch Hướng Thu nghe được bốn chữ "Muội Cùng Phương Lang" Thì trong lòng thở dài, xem ra thiếu niên tên Phương Kiếm Minh này quả nhiên chính là vị hôn phu của Long Bích Vân! Hắn quay đầu sang nói với thiếu niên mang kiếm:" Chung lão đệ, đệ định đi chung đường với chúng ta hay là lại tiếp tục độc hành?"
Thiếu niên mang kiếm mỉm cười:" Hai người xem ra là đi về, thật không may là đệ còn có một vài chuyện cần phải làm, cần phải đi về phía đông, nên chắc sẽ chia tay tại đây, dù sao thì sang năm kinh thành cũng có đại hội luận võ, đến lúc đó đệ cũng đến xem một chuyến, tin rằng lúc đó chúng ta sẽ gặp lại!"
Địch Hướng Thu cáo từ với hắn một tiếng rồi ôm Sử Đan Phong và Sử Đan Mạn đi xuống thạch bích, Sử Đan Mạn trước khi đi vẫn còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Long Bích Vân, trong đáy lòng thì cũng có chút oán trách Long Bích Vân là tại sao không coi trọng ca ca của nàng mà lại coi trọng Phương Kiếm Minh, một thiếu niên bị bọn họ coi là "Dâm Tặc".
Long Bích Vân cảm thấy có lỗi khi nhìn họ rời đi, cho đến khi thân ảnh của họ biến mất trên thạch bích, lúc này mới quay sang thiếu niên mang kiếm, hỏi:" Chung huynh định đi đâu?" Thiếu niên mang kiếm cười đôn hậu:" Long tỷ tỷ, phụ thân của đệ muốn đệ đến Giang Nam một chuyến, sợ rằng không thể đồng hành cùng các người!" Long Bích Vân nghe khẩu khí của hắn có chút ngây thơ nên cười nói:" Chung huynh, trên đường cẩn thận!"
Thiếu niên mang kiếm cười ha hả:" Long tỷ tỷ, đệ thấy vị đại ca này rất tốt, võ công lại cao, tỷ lại coi trọng huynh ấy, khi các người thành hôn thì đừng quên gửi thiệp mừng cho đệ đó!" Nói xong hắn cũng không quản đến nét mặt đang thẹn thùng của Long Bích Vân và nụ cười khổ trên mặt của Phương Kiếm Minh, quay sang chỗ bốn người Tiếu lão đầu ôm quyền hét lớn:" Bốn vị tiền bối, Chung Đào xin phép đi trước!" Sau đó hắn xoay người phi thân hạ xuống thạch bích. Thiếu niên mang kiếm này vô cùng đôn hậu, đối xử với người khác rất thân thiện cho nên Phương Kiếm Minh cũng cảm thấy có hảo cảm với thiếu niên này.
Thiếu niên mang kiếm đã đi xuống rồi mà nét mặt của Long Bích Vân vẫn chưa hết ửng hồng, chỉ thấy bốn người Tiếu Lão đầu đang ở một bên thấp giọng nói cuyện với nhau, Phương Kiếm Minh đứng ở đó, sắc mặt chợt kinh chợt hỉ, thần sắc không cố định, Kỳ Lân Thử chạy đến bên cạnh Phương Kiếm Minh kêu chi chi tra tra loạn lên, thấy Phương Kiếm Minh không để ý đến nó nên chuyển ánh mắt sang phía hai người Long Bích Vân và Long Nguyệt, hai gò má của nó phồng lên, thổi phù phù, Long Bích Vân thấy thế thì bật cười, trông kiều mỵ vô cùng, hai mắt của Kỳ Lân Thử mở to, nhìn nàng một cách đắm đuối, Long Nguyệt đứng một bên thấy thế thì hừ một tiếng :" Sắc Thử"
Qua một hồi, sắc tời cũng đã dần ảm đạm, Long Bích Vân thấy Phương Kiếm Minh vẫn đang đứng yên tại chỗ nên quan tâm hỏi:" Phương Lang, chàng ... " Cả người của Phương Kiếm Minh run lên, kinh hãi nói:" Cô còn gọi ta là Phương Lang!" Long Bích Vân cười nói:" Phương Lang, muội không gọi chàng như thế, vậy ..."
Phương Kiếm Minh giống như là bị sét đánh vậy, xoay người phóng đi, trong miệng thì hô lớn:" Ta không phải là Phương Lang của cô, Long cô nương, xin cô thương xót mà bỏ qua cho tiểu tử này đi! Bốn vị tiền bối, tiểu tử xin phép đi trước, các người bảo trọng, thời gian còn nhiều, chúng ta nhất định sẽ gặp lại!" Hắn mang theo Kỳ Lân Thử bay ra khỏi thạch bích như một tia chớp, thân hình trầm xuống.
Tây Môn Tiên Sinh cười ha hả nói:" Tiểu tử thúi, trong ngôi miếu đổ nát ta có để cho ngươi vài món đồ tốt, đừng quên lấy đó, sang xuân năm sau chúng ta sẽ gặp lại ở kinh thành. Thật đúng là, có vợ rồi thì ngay cả sư phụ cũng không cần!"
Long Bích Vân không ngờ rằng Phương Kiếm Minh nói là đi, cho nên không kịp cáo từ với bốn lão, vội vàng mang theo Long Nguyệt đuổi theo.
Hoa Tự Lưu đuổi theo Tư Mã Sĩ phía trước, phía sau hắn thì Vũ Văn Kiên lại đuổi theo, ba người giống như là tia chớp rời khỏi thạch bích, trên đường gặp không ít người trong võ lâm, thấy ba người bọn họ từ trên thạch bích triển khai khinh công chạy vội, không coi thạch bích ra gì nên trong lòng cực kỳ hoảng sợ, tuy nói nơi đây cũng có thể lên xuống được nhưng nếu không có thân võ công cao tuyệt thì làm sao có thể dễ dàng như thế chứ, đột nhiên một người lớn tiếng:" Hoa Tự Lưu, manh hiệp Hoa Tự Lưu, ta đã từng thấy hắn, ý, hắn đuổi theo người kia để làm gì, chẳng lẽ người đó là kẻ xấu! Ai da, tại sao lại có người đuổi theo phía sau nữa, đây là chuyện gì, chẳng lẽ bọn họ không muốn có được Thiên Hà Bảo lục sao?"
Tiếp theo có người nói:" Người phía sau ta đã từng nhìn thấy, không phải chính là Vũ Văn công tử đó sao?"
Có người nghe xong kinh ngạc nói:" Chính là Vũ Văn công tử?"
Người kia nói:" Đúng vậy, Chính là thiếu trang chủ Vũ Văn Kiên của Bạch Đà sơn trang, một trong võ lâm Thập Đại Công Tử!"
"Oh, thì ra là bọn họ, hèn gì có bản lĩnh lớn như thế!"
Ba người bọn họ đều nghe được những lời mà những người này nói, nhưng tựa như là gió thổi qua tai, chỉ chú ý đến việc khiển khai kinh công, nhắm về phía trước mà chạy, chỉ sau một lúc là đã rởi khỏi thạch bích, chạy vào trong thạch lâm. Tư Mã Sĩ cũng không thèm nhìn phương hướng, xoay người chạy về phía tây, Hoa Tự Lưu quát:" Tư Mã Sĩ, ngươi còn muốn chạy đi đâu!" Hắn đuổi theo sát, mà ở phía sau thì Vũ Văn Kiên cũng đuổi sát hắn, trong chốc lát, cả ba người lại xuyên qua thạch lâm, ba người lại tiếp tục di chạy hơn hai mươi dặm, Tư Mã Sĩ không dám dừng lại, cũng không biết vì sao, khi thấy phía trước có một rừng cây thì trong lòng Tư Mã Sĩ cảm thấy vui vẻ, không chút do dự mà dấn thân lao vào.
Hai mắt của Hoa Tự Lưu tuy mù nhưng mà trời cao đã phú cho hắn một cái mũi thần kỳ, lại tu luyện một môn võ công thần kỳ, cho nên từ hô hấp của Tư Mã Sĩ đã nhận ra được, xoay mình hét lớn một tiếng, nắm lấy gậy trúc trong tay, bổ ra một gậy, mang thoe một cổ nội gia chân lực, phá không bay đi, đánh thẳng vào đại huyệt trên lưng của đối phương, Vũ Văn Kiên thấy thế thì kêu lên:" Sĩ huynh, cẩn thận gậy trúc của hắn! Hoa Tự Lưu, có bản lãnh thì nói chuyện rõ ràng!" Hoa Tự Lưu cười lạnh:" Đối với bọn tà ma ngoại đạo thì không cần phải nói nhiều."
Last edited by Bạch Ngọc Tuyết; 15-03-2010 at 09:05 PM.