Chương 162 : Vậy, hoàng thượng, tại sao không liều một lần ?
Tác giả : Ant
_ Vậy sau đó như thế nào ?
Nhật Hạ nghe Ngô Kim kể xong thì mới hỏi . Thì ra là mấy đứa này từ nhỏ đã có gian tình, chẳng qua là Lâm Quân không thèm nhớ mà thôi .
_ Sau khi con rắn đó, à con rồng đó nói thì ta đột nhiên để ý tới Lâm Quân nhiều hơn . Phát hiện hắn chính là một thằng đàn ông đích thực, nhưng chỉ là …….
Ngô Kim ngập ngừng một lát, trong lòng muốn nói lại thôi .
_ Là gì ?
Thấy Nhật Hạ đưa đôi mắt tò mò quay sang nhìn mình thì Ngô Kim thở dài một cái, sau đó mới nói :
_ Lúc nhỏ ta cứ tưởng là đã hiểu hắn . Nhưng từ khi nhà hai chúng ta đều bị diệt, thêm nữa nhà của ba đứa kia chuyển đi thì mọi chuyện trở nên khó khăn hơn .
_ Lâm Quân phải ra đường làm ăn mày, còn ta và gia gia thì suốt ngày bị truy sát phải trốn chui trốn nhủi . Trong thời gian đó thì chính ta cũng không biết cuộc sống của Lâm Quân thành như thế nào, đôi lúc ta muốn giúp hắn nhưng thực sự là lực bất tòng tâm .
_ Vậy chuyện gì xảy ra tiếp theo ?
Nhật Hạ tò mò hỏi tiếp, giờ nàng mới biết thì ra Lâm Quân cũng có một thời gian phải đi ăn mày .
_ Khoảng 3 năm sau đó, khi gia gia ta, nhờ vào sự giúp đỡ của một người, không còn phải trốn nữa thì chúng ta quay lại DaLat thành . Lúc đó ta có tìm được Lâm Quân . Nhưng hắn cho dù đã làm ăn mày cũng không thèm sự giúp đỡ của ta .
_ Lúc đó không hiểu sao lòng ta chợt đau nhói, nhưng sau đó thì ta đành âm thầm giúp hắn . Mỗi ngày ta đều cố ý ném tiền trước mặt hắn, cũng có lúc thì ta giả dạng thành ăn mày, chia cho hắn một ít đồ ăn ……
_ Đó là thời gian thoải mái nhất trong đời ta, mỗi ngày chỉ có một mình ta bên cạnh hắn, và hắn cũng chỉ nói chuyện với một mình ta .
_ Vậy sao đó ?
_ Sau đó một chuyện xảy ra . Có một ngày ta tới tháng, vì máu chảy quá nhiều và quá mệt mỏi nên ta không đi tìm hắn . Tới ngày hôm sau ta đi tìm hắn thì đã không thấy hắn nữa rồi . Sau đó ta có điều tra thì biết được hắn bị chó dại cắn, được một tên ăn xin khác mang đi .
_ Một tuần sau đó, ngày nào ta cũng như người điên đi tìm hắn . Nhưng phảng phất là hắn như biến mất khỏi thế gian, kể cả tên ăn xin đã mang hắn đi ta cũng tìm không được . Nhưng, sau đó truyền ra tin tức có 2 tên ăn mày đã thống nhất xã hội đen của DaLat thành .
_ Như linh tính mách bảo, ta chạy tới xem thì phát hiện ra hai người Lâm Quân, giờ phút này thì hắn không hiểu sao đã thành một người luyện võ cao cao tại thượng . Bên cạnh còn có một lão già tu vi võ tướng đi theo hắn .
_ Lúc đó thì ta không hiểu sao, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh hắn . Và thế là ta chạy về nhà, năn nỉ gia gia của ta gia nhập bang hội do hắn tạo ra …….
_ Cô có biết không, ngày đầu tiên ta gia nhập bang hội thì hắn đã nhìn lén ta tắm ……
Ngô Kim nhẹ giọng giải thích về chuyện từ lúc nàng gia nhập bang hội rồi ở bên cạnh Lâm Quân . Kể cả những chiêu trò gì nàng học được cũng mang ra để mà tán tỉnh Lâm Quân . Kể hết chuyện trong 3 năm thì kể đến chuyện Lâm Quân bỏ bang mà đi, nàng phải lên đường đi theo hắn …. Sau đó lại kể tới chuyện nàng bị Lê Thiếu Phong tóm, rồi là Lâm Quân giải cứu nàng như nào …………
Nhật Hạ ngồi bên cạnh, khi nghe Ngô Kim kể xong thì cũng trút ra cái bầu tâm sự của mình, kể hết những gì từ lúc nàng biết Lâm Quân, cả những uỷ khuất mà khi Lâm Quân tán Kim Linh nàng cũng kể ra …….
_ Vậy giờ hắn muốn tỏ tình Kim Linh, chúng ta phải làm sao đây ?
Khi hai người lần lượt kể chuyện của đời mình thì trời cũng đã gần sáng . Nhật Hạ quay sang hỏi ý kiến của Ngô Kim .
_ Giúp hắn thôi, ta không muốn hắn thất vọng .
Ngô Kim nhẹ giọng thở dài nói .
_ Nhưng còn chúng ta ? Ai sẽ giúp chúng ta ?
Nhật Hạ hỏi lại .
_ Cô nên biết, yêu một người thì chính là mong người đó vui vẻ hạnh phúc, chứ không phải là sở hữu người đó ………
………………………..
Lâm Quân núp trong lùm, đã nghe hết lời kể của hai cô gái từ tối đến bây giờ thì đột nhiên trong lòng mọc lên một cỗ áy náy rất nồng đậm . Không biết tại sao khi nghe hai người này nói thì Lâm Quân cảm giác trong lòng trùng xuống .
Cho tới bây giờ hắn mới biết được, thì ra trong bóng tối, có hai người con gái luôn lo nghĩ cho hắn . Luôn yêu hắn .
Nhưng thực sự, thì Lâm Quân biết mình chỉ yêu một mình Kim Linh, không có cảm tình gì với hai cô gái này . Người ta đã nói “ tình yêu không thể miễn cưỡng “ . Nếu như Lâm Quân nói yêu hai nàng thì chắc chắn sau này sẽ làm hai người thêm đau khổ .
_ Thôi, cứ theo ý trời vậy . Biết đâu một ngày ta sẽ yêu hai cô gái ngốc này thì sao .
Lâm Quân thấy hai cô đã rời đi thì lẩm bẩm một tiếng . Sau đó cũng quay về ký túc xá của mình . Bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc thôi, thực sự hôm nay là mệt quá rồi ..
……………………………
HaNoi thành .
Vào lúc 6 giờ sáng mọi ngày thì các bá quan văn võ đều phải lên Kim Loan Điện để trình diện hoàng đế Trương Văn Minh . Để mà báo cáo về những công việc đang làm, sắp làm, tính toán làm hoặc các vấn đề nổi cộm của Việt Quốc .
Mọi ngày thì Kim Loan Điện buổi sáng chính là náo nhiệt nhất, các quan văn quan võ đều báo những vấn đề của mình lên hoàng đế, đặng mà được hoàng đế để ý . Đôi lúc các quan tranh nhau phần này rất nhiều . Ai cũng bảo “ của tôi quan trọng hơn, cần giải quyết trước “ ……. Có lúc tranh nhau tới sắp thượng cẳng chân, hạ cẳng tay luôn .
Nhưng hôm nay thì không giống . Kim Loan Điện giờ phút này đứng đầy người, nhưng ai ấy đều im thin thít, không có một ai dám nói lấy một lời . Tất cả đều im lặng, len lén lau mồ hôi trên trán mình .
Sở dĩ các quan đều như thế là bởi vì, ngày hôm nay trông hoàng đế cực kỳ tức giận, khuôn mặt mới sáng sớm mà đã đen như đít nồi . Bọn họ đều biết bình thường hoàng đế chính là người bình tĩnh nhất . Nhưng hôm nay khuôn mặt như thế thì khỏi phải nói, lúc này hoàng đế tức giận như thế nào . Nếu không cẩn thận chắc bị hoàng đế lột da quá .
_ Trong các khanh, ai có thể kiếm cho trẫm 100000 tỷ thì đứng ra .
Hoàng đế Trương Văn Minh thấy bá quan đều im lặng thì đập bàn quát lớn . Cả ngày hôm qua lão không ngủ yên được chút nào . Cứ nhớ tới khuôn mặt và cái giá tiền trên trời mà thằng nhóc tân đệ tử đưa ra thì nộ hoả bốc lên phừng phừng, chỉ hận không thể lôi thằng nhóc con đó tẩm quất cho một trận ra trò .
_ Ách, hoàng thượng bớt giận .
Các quan thấy thế thì đều nhỏ giọng khuyên can, trong lòng cực kỳ khó hiểu tại sao hoàng đế lại hỏi câu này . Không lẽ có bố nào dám cả gan ăn hối lộ chừng này sao, đúng là khó hiểu nha .
_ Bớt giận gì mà bớt giận, trẫm chỉ hỏi các khanh có ai có thể giúp trẫm kiếm 100000 tỷ không thôi .
Trương Văn Minh quát thêm một phát . Trong lòng đúng là giận không tả được . Con mẹ nó, ngươi là đệ tử phải hiếu kính sư phụ chứ . Nào có lý không giảm giá một chút nào . Mẹ nó, trẫm là vua nhưng đếch phải máy in tiền nha .
_ Hoàng thượng, chẳng hay người muốn 100000 tỷ để làm gì ?
Trần Phan, tể tướng đương triều đứng ra cung kính hỏi . Lão đã theo hoàng đế từ lúc người còn trong tả lót nên rất hiểu tính cách của vị này . Không tự dưng mà hôm nay vị này lại muốn 100000 tỷ và còn tức giận như thế . Hẳn là có lý do nào đó .
_ Trần lão, trẫm tất nhiên là có việc quan trọng .
Thấy người lên tiếng là Trần tể tướng thì Trương Văn Minh hạ giọng nói . Người này chính là người duy nhất ở bên cạnh Trương Văn Minh từ nhỏ đến lớn, vừa là thầy vừa là cha nên Trương Văn Minh rất tôn kính lão .
Trần Phan nghe thế thì như có suy nghĩ trong lòng, lão biết là hoàng đế tất có bí mật, không thể nói ở đây được . Dừng một lát thì Trần Phan nói tiếp :
_ Bệ hạ, nếu như muốn kiếm tiền một cách nhanh chóng . Trong thời gian ngắn kiếm được hơn 100000 tỷ thì chỉ có một cách …
_ Là cách gì ? tể tướng nói thử xem .
Trương Văn Minh nghe thế thì cũng tò mò hỏi .
_ Đào bảo tàng .
Trần Phan cao thâm mạc trắc phun ra một câu .
_ Đào bảo tàng ? Lão đừng nói là chúng ta đi tìm những bảo tàng đã che giấu nhé .
Trương Văn Minh đứng dậy ngạc nhiên hỏi .
_ Thưa hoàng thượng, đúng là như thế . Thiết nghĩ ngày nay Việt Quốc chúng ta đã không còn gì để mất . Phương Bắc, Tung Quốc đang lăm le bờ cõi chúng ta mỗi lúc một nhiều . Phương Tây, Lao Quốc và Cam Quốc cũng không chịu yếu thế, dường như đã hợp lực với Tung Quốc, nếu như Tung Quốc tấn công thì chắc chắn bọn chúng cũng đưa quân vào . Phía Tây Nam, Thái Quốc dù không có ý đồ nhưng hiển nhiên bọn chúng đứng trung lập, chắc chắn sẽ không giúp chúng ta . Còn về phía biển Đông thì Bản Quốc, hợp với Tung Quốc, đang dần dần đẩy hải quân quấy phá các quần đảo của chúng ta .
_ Vì vậy mới nói Việt Quốc chúng ta đang trong tình thế “ ngàn cân treo sợi tóc “, nếu không cẩn thận sẽ có lúc “ vạn kiếp bất phục “ . Trước kia, khi hoàng thượng lên ngôi, vì sự nguy hiểm của các bảo tàng nên đã che lấp nó và cho trọng binh trấn giữ . Nhưng mà, vào lúc này, thì chúng ta còn gì phải sợ hãi sao ?
_ Việt Quốc truyền thừa qua các đời tiên hoàng đã 2000 năm, thăng trầm đều có đủ . Nhưng chúng ta vĩnh viễn là một dân tộc thà chết không chịu nhục .
_ Hạ thần biết, bệ hạ muốn 100000 tỷ là vì quốc gia, vì con dân . Nếu như thế thì chúng ta có gì phải sợ ? Hay nói đúng hơn chính chúng ta phải đánh một canh bạc, nếu như thành công tìm thấy tất cả bảo tàng thì hẳn là chúng ta ít nhất có thêm 20 vị Võ Thánh . Nếu như thế thì chúng ta có lẽ còn giữ được đất nước . Còn nếu không, 4 quốc gia Bản Quốc, Tung Quốc, Lao Quốc và Cam Quốc tấn công vào, thì chắc chắn kết cục của chúng ta là phải chết .
_ Vậy, hoàng thượng, tại sao không liều một lần ?
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Trương Văn Minh nghe thế cũng ngẫm nghĩ một lúc, sau khi đào ra cái âm mưu kinh thiên của đám Tung Quốc thì hắn đã biết . Việt Quốc chắc chắn không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho lắm . Nhưng cho dù có chuẩn bị thật kĩ thì Việt Quốc cũng chỉ có hai kết cục, một là liều, còn hai chính là để Tung Quốc tiếp tục đô hộ như 2000 năm trước .
Lẽ dĩ nhiên, Trương Văn Minh chắc chắn sẽ liều rồi . Hắn thà chết còn hơn để con dân của mình phải thuần phục dưới chân đám Tung Quốc kia . Vì thế hắn mới nóng lòng kiếm 100000 tỷ để mà đổi vũ khí của Lâm Quân .
_ Vậy được, nhưng theo tể tướng chúng ta nên bắt đầu từ đâu .
Tể tướng Trần Phan nghe thế lập tức đứng ra chắp tay :
_ Bẩm hoàng thượng, mục đích chính của chúng ta chính là bảo tàng trong truyền thuyết . Bảo tàng của Long Quân Thần .
_ Lão không biết chỗ đó, đã có từ lúc Việt Quốc lập quốc từ xa xưa nhưng mà chưa có ai vào đó mà đi ra được sao . Cho dù có là Võ Thánh cũng bị khoá chết trong đó .
Trương Văn Minh nhíu mày hỏi lại, cái bảo tàng này đã có từ rất xa xưa . Khoảng 2000 năm trước, sở dĩ Tung Quốc muốn đô hộ Việt Quốc cũng chính vì cái bảo tàng này . Nhưng mà từ trước tới giờ, biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt đều táng thân trong đó .
_ Hoàng thượng, theo như những gì Long Quân Thần đã từng để lại thì “ chỉ có người hữu duyên mới có thể đạt được bảo tàng của ta “ . Nhiệm vụ bây giờ của chúng ta chính là tìm người hữu duyên đó .
_ Hữu duyên ? Nhưng biết ai mới là người hữu duyên ?
Trương Văn Minh lại nhíu mày, mấy cái người hữu duyên này cực kỳ hư vô mờ mịt nha, làm gì biết ai là người hữu duyên .
_ Theo như hạ quan đã nghiên cứu về tất cả những người đã đoạt được bảo tàng trên thế giới, cho dù lớn hay nhỏ thì đều có một điểm chung duy nhất ……
Tể tướng Trần Phan không biết từ đâu móc ra một tập giấy giày cộm, cao thâm nói .
_ Là điểm gì ?
Nghe tới đây thì tất cả bá quan văn võ đều cũng tràn đầy hứng thú . Có người không nhịn được hỏi, biết đâu cái điểm đó bọn hắn cũng có thì sao .
Lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tể tướng, kể cả Trương Văn Minh cũng là như thế .
_ Cực kỳ may mắn .
Tể tướng Trần Phan mặt không đổi sắc, phun ra 4 chữ .
_ Cực kỳ may mắn ?
_ Đúng vậy . Các vị cứ xem tập giấy trong tay ta đi .
Nói rồi tể tướng chia cho mỗi người một xấp giấy . Sau đó tiếp lời :
_ Đây là thống kê cuộc đời của từng vị cường giả đã đạt được một bảo tàng nổi tiếng . Có người thì đoạt được vài cái bảo tàng một lúc . Các vị xem xem có phải họ cực kỳ may mắn không ?
_ Tể tướng nói đúng, vị cường giả họ Siêu trong tay ta . 3 tuổi cha mẹ mất trong dịch bệnh nhưng hắn vẫn sống . Từng với đẳng cấp võ sư chui vào 1 trong 10 hiểm địa của thế giới nhưng vẫn sống sót chui ra, nghe nói đoạt được một bảo tàng từ đây . Từ đó tu vi hắn tiến rất nhanh, cuối cùng đã trở thành hoàng đế của Thái quốc . Cả đời tổng cộng bị tu vi hơn 3 cấp truy sát 101 lần . Mỗi lần đều tàn tạ nhưng không chết .
Một văn quan sau khi xem trong phần mình thì đồng ý với ý kiến của tể tướng .
_ Còn của ta là vị cường giả họ Thiên . 8 tuổi một mình thâm nhập địa ngục, cứu cha mẹ từ bàn tay tử thần ra ngoài . Nghe nói người này đoạt được một bảo tàng trong địa ngục . Hắn còn cả gan chôm sổ tử thần của Diêm Vương, sửa lại tất cả sinh tử dòng họ hắn . Nghe nói sau đó cả dòng họ hắn được Diêm Vương thu dưới trướng, còn hắn trở thành cánh tay trái của Diêm Vương . ….. Cả đời 81 lần bị tu vi cao hơn 3 cấp truy sát, nhưng lần nào cũng còn sống, thậm chí không tổn thương lông tóc .
Một vị quan võ khi xem xong cũng đưa ra ý kiến tương tự .
_ Còn của ta là một vị cường giả Tung Quốc họ Lâm . Người này từ 3 tuổi bị phế kinh mạch, tới 5 tuổi một mình xâm nhập Kiếm Mộ bên Tung Quốc . Sau đó đoạt được một bảo tàng từ Kiếm Mộ . Từ đó Kiếm Xung Thiên Hạ, trở thành một đời Kiếm Vương uy danh hiển hách tại Tung Quốc . Cả đời tổng cộng 105 lần bị tu vi cao hơn 3 cấp truy sát . Lần nào cũng trọng thương nhưng lại không chết . 50 năm trước nghe nói được một vị tiên nhân nhận làm đệ tử …….
………………………………..
Ai nấy sau khi nói ra kết quả của xấp giấy trong tay mình thì đều đồng ý với cao kiến của tế tướng Trần Phan . Đúng là tất cả cường giả đều cực kỳ may mắn, hay nói đúng hơn chính là may mắn tới biến thái . Nếu đặt trường hợp là bọn hắn thì chỉ cần 1 lần bị tu vi hơn 3 cấp truy sát thì chắc chắn là chôn xương tại chỗ . Còn các vị này thì vị nào vị nấy đều bị trên cả chục lần mà vẫn không sao .
_ Vậy tể tướng, còn điểm gì khác không ? Ta nhớ may mắn thôi thì chưa đủ .
Trương Văn Minh tuy hơi vui mừng vì kết quả mà tể tướng đã nghiên cứu ra những vẫn nhíu mày hỏi .
_ Vâng, hoàng thượng . Sau khi xem xét về các vị cường giả đã đào bảo tàng và các vị cường giả trong quá khứ đã tạo ra bảo tàng đó thì hạ thần còn thấy thêm hai điểm nữa .
_ Là điểm gì ?
Trương Văn Minh hứng thú dâng cao, tò mò hỏi .
_ Thứ nhất chính là tính cách họ phải tương đồng với người tạo ra bảo tàng 90 % . Tức là nếu người tạo bảo tàng tính cách tà ác thì họ cũng phải tà ác . Nếu tính cách cương liệt thì họ cũng phải cương liệt . Nếu như dâm tặc thì họ cũng phải dâm tặc .
_ Còn điểm thứ hai chính là tôn sư trọng đạo . Cường giả tạo ra bảo tàng phần lớn chính là không muốn sở học của mình thất truyền . Nếu gặp một tên không biết tôn sư trọng đạo thì chắc chắn không thể nào đoạt được bảo tàng .
_ Tể tướng nói rất có lý, vậy còn gì nữa không ?
Trương Văn Minh gật đầu một cái rồi hỏi .
_ Nếu có người hội tụ cả 3 điều kiện trên thì bảo tàng có 9 phần nắm chắc . Nhưng một điểm cuối cùng chính là không thể gặp địch thủ mạnh hơn . Nếu như trong 100 người vào bảo tàng mà có 2 người có cả 3 điều kiện trên thì không tránh khỏi một trận chiến ác liệt .
_ Vậy ý ngươi chính là tìm người đủ 3 điều kiện trên để mà làm thử đúng không ? Cái thứ 2 thứ 3 có thể kiểm tra rất dễ dàng, nhưng cái đầu tiên thì sao ? Làm sao biết ai may mắn hơn ai . Còn nữa, lỡ đạt được bảo tàng thì mấy tên đó trốn qua Tung Quốc luôn thì sao . Chúng ta làm sao bù được cái mất .
Trần Phan nghe thế cũng ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói :
_ Thưa hoàng thượng, tất cả bảo tàng đều nằm trong phạm vi Việt Quốc thì chủ nhân của nó chắc chắn 10 phần là người Việt Quốc . Thêm nữa vị trí những bảo tàng chúng ta biết thì chúng ta cũng đều điều tra được do ai đã tạo ra . Phần lớn người tạo ra đều là những danh tướng trong lịch sử . Thiết nghĩ chắc chắn những vị kia trong lịch sử đã lường trước điều này, chắc chắn không thể nào để người đoạt được bảo tàng chạy qua giúp Tung Quốc được .
_ Còn về phần kiểm tra độ may mắn thì hạ thần có một cách, chỉ có điều cách này hơi lạ mà thôi .
_ Ừm cái kia cũng có lý . Nhưng cách lão nghĩ ra là gì ?
_ Đại hội cờ bạc .
Trần Phan dừng một lát rồi nói . Nhưng giọng nói của lão lần này thì hơi bị nhỏ . Dù sao một vị tể tướng mà đề ra cách đánh bài đánh bạc cũng không hay lắm nha . Đặc biệt là hoàng đế Trương Văn Minh là người rất ghét mấy vụ này .
_ Hửm, tể tướng, lão có đùa không thế ? Lão bảo ta tổ chức đánh bài à ?
Y như rằng, mặt mũi Trương Văn Minh lập tức đanh lại . Nếu không phải đây là người hắn kính trọng nhất thì chỉ cần với cái tội nói hai chữ “ cờ bạc “ trước mặt hắn cũng đủ cho tứ mã phanh thây rồi .
_ Ách, hoàng thượng bớt giận . Ý thần chính là tổ chức đánh bạc cho toàn dân, nhưng chỉ chơi theo kiểu may mắn do thần đề ra . Ách, dù sao thì mấy cái này tìm người may mắn nhanh nhất . Người nào có vận khí vô địch thì chỉ cần nhìn là biết ngay .
Trần Phan nhỏ giọng giải thích, nhưng giọng nói càng ngày càng nhỏ hơn . Kể cả khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão cũng đỏ lựng lên .
_ Ý lão chính là ta tổ chức đánh bài . Sau đó ta còn phải ban phần thưởng hấp dẫn làm quà chứ gì ?
Trương Văn Minh hoà hoãn một chút nhưng vẫn lạnh lùng nói .
_ Ách, cái này lão thần xin phép cống hiến tài sản trong nhà . Không cần bệ hạ nhọc tâm .
Trần Phan lập tức nói nhưng trong lòng rỉ máu không thôi . Lão biết hoàng đế cực ghét bài bạc, nếu mà bắt hắn tổ chức rồi còn lấy tiền hắn ra làm phần thưởng thì chắc tối nay cái bộ xương già của lão phải tan nát quá .
_ Vậy còn được .
Trương Văn Minh gật đầu một cái rồi quay sang bá quan văn võ hỏi :
_ Còn các khanh thì sao ?
_ Ách, bệ hạ . Thần xin phép cống hiến 10% tài sản nhà thần .
Một bá quan nghe thế vội quỳ xuống hô .
_ Bệ hạ, thần cũng xin cống hiến 20% vì việc nước .
_ Bệ hạ, thần thì 30 % .
_ Thần thì …………..
………………………………….
Bá Quan văn võ ngay lập tức đều tỏ thái độ của mình . Quỳ xuống cống 10% tài sản của mình nhưng trong lòng cũng đau đớn không thôi . Ai nấy cũng đều lôi 18 đời tổ tông của tể tướng ra hỏi thăm một lượt . F*** nó chứ, lão thích thì làm đi, mịa kiếp, ai mướn nói trước mặt hoàng thượng làm chi . XXOO nhà nó, lão không biết hoàng thượng ghét cái này lắm à .
Nhìn những ánh mắt hung hăng trợn trừng nhìn mình thì Trần Phan cũng đổ mồ hôi đầy đầu . Lão cho dù là tể tướng nhưng mà các quan ở đây cũng không phải hạng vừa nha .
_ Tốt lắm, việc này tể tướng khanh lo đi . Nhớ khi làm thì đừng báo tên trẫm . Bãi triều .
Trương Văn Minh bỏ lại một câu rồi đi khỏi . Trong lòng hắn cũng thực tức giận, mịa nó, đường đường là hoàng đế mà phải tổ chức chơi cờ bạc kiếm tiền . Con mẹ nó, tự cổ chí kim có ai như trẫm không .
_ Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế .
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Chương 164 : Làm sao ngươi có thể phái trên Trẩu Tre qua tiếp viện .
Tác giả : Ant
Trương Văn Minh bước đi mà càng ngày càng tức tối . Đầu tiên là tên nhóc tân đệ tử gian cmn xảo, dám đòi tiền đại sư phụ là hắn . Bộ nó không biết cái chữ “ vô tư kính dâng “ sao . Lúc nào cũng tiền là tiền .
Đã thế thì cũng thôi đi, không ngờ tới bây giờ lão tể tướng già khọm này còn đề xuất cái cách “ tổ chức bài bạc “ kiếm tiền nữa chứ . Mịa nó, thử hỏi hoàng đế như trẫm thì làm được con vẹo gì . Tiền thì đếch có mà còn phải tổ chức toàn dân đánh bài nữa chứ . Ngẫm nghĩ lại cũng thực khổ, biết thế lúc trước đưa mẹ cái chức này cho tứ đệ làm là okê rồi . Mịa .
Trương Văn Minh chửi thầm trong lòng rồi bước đi nhanh như gió . Chẳng mấy chốc đã vào tới thư phòng của hắn .
Đang tính toán thay bộ chiến giáp sau đó đi sủng ái hoàng hậu thì đột nhiên một bóng đen hiện ra, cung kính hô :
_ Bái kiến bệ hạ .
Trương Văn Minh giật nảy mình mắng :
_ Phong, sao ngươi cứ xuất quỷ nhập thần thế . Làm trẫm hết cả hồn .
_ Ách, bệ hạ, có tin từ Liệt Thủ tướng quân truyền tới .
Bóng đen vẫn quỳ ở đó, cung kính nói .
_ Tin gì ? Đứng lên nói chuyện đi .
Trương Văn Minh phất tay nói . Liệt Thủ tướng quân chính là danh xưng của Lê Dũng . Ngẫm nghĩ thì hắn sai khiến Lê Dũng sang Tung Quốc cướp ngân hàng cũng gần 1 tháng rồi, không biết bây giờ có chuyện gì xảy ra .
_ Vâng, hoàng thượng .
Người áo đen tên Phong đứng lên, cung kính nói :
_ Chuyện là Liệt Thủ tướng quân đã cướp 10 ngân hàng của Tung Quốc, tổng cộng được hơn 1000 cây vàng . Gần đây thì bên Tung Quốc đã nhận ra khác lạ nên bảo vệ ngân hàng toàn cử Võ Thánh đi . Đã một thời gian rất lâu Liệt Thủ tướng quân không sơ múi được gì ……..
_ Hửm, vậy thì bây giờ hắn truyền tin làm cái gì ? Không phải ta bảo hắn chưa có 10000 vây vàng thì đừng vác mặt về đây sao ?
Trương Văn Minh khó hiểu hỏi .
_ Ách, tuy không sơ múi được gì nhưng Liệt Thủ tướng quân đã chôm được một cái bảo tàng đồ . Bảo tàng đồ này chỉ dẫn tới Trường Bạch Sơn, nghe phong thanh thì trên đó có gần 20000 cây vàng . Lần này Liệt Thủ tướng quân truyền tin về chính là xin bệ hạ phái thêm nhân thủ .
_ Hửm, 20000 cây vàng, ngươi nói là sự thực ?
_ Dạ, theo như Liệt Thủ tướng quân bảo thì đây chính là hang của một con rồng phương Tây lạc qua Tung Quốc . Hiện tại thì con rồng đó cũng đã quy tiên, chỉ để lại một đống vàng trong cái hang ổ của nó .
_ Hửm ? Vậy tại sao Lê Dũng có được, trong này có gian trá gì không ?
_ Bẩm, Liệt Thủ tướng quân bảo chắc chắn là nô vấn đề .
Người áo đen cung kính nói tiếp .
_ Vậy bảo Lê Bảo tướng quân, Trần Tiến tướng quân, Trẩu Tre tướng quân lên đường chi viện . Bảo bọn hắn, nếu không làm được vụ này thì đừng có vác xác về gặp trẫm .
Trương Văn Minh sau khi ngẫm nghĩ một lát rồi phất tay nói .
_ Ách, hoàng thượng, Trẩu Tre tướng quân đi liệu có thích hợp không ? Tuy ngài ấy võ công cao cường, nhưng mà ………
Người áo đen nghe thế thì ngập ngừng hỏi .
_ Cứ đi đi, cái này gọi là lấy độc trị độc . Tính tình hắn tuy hơi ngu nhưng vào những lúc mấu chốt thường có tác dụng quyết định .
_ Vâng, thuộc hạ tuân lệnh .
Nghe Trương Văn Minh nói thế thì người áo đen không nói thêm câu gì . Cung tay chào hoàng đế một cái rồi hắn lắc mình bay đi mất . Bây giờ nhiệm vụ của hắn chính là phải đi truyền đạt mệnh lệnh .
_ Bảo tàng đồ 20000 cây vàng……..Trẩu Tre tướng quân, hy vọng khanh lần này lại giúp được trẫm ………..À mà thôi kệ, đi an ủi hoàng hậu một phát cái đã . Lâu lắm rồi không làm, hắc hắc hắc .
Trương Văn Minh lẩm bẩm nói rồi thay bộ đồ chuyên đánh dã chiến của hắn . Dạo này đúng là làm vua thật khổ, có một đám em út như hoa như ngọc mà quên khuấy đi . Giờ thì check hàng phát đã .
Vừa nghĩ tới đây, Trương Văn Minh như trút bỏ mọi buồn phiền bấy lâu, huýt sáo một tiếng rồi bước ra ngoài .
…………………………………….
Tung Quốc . Trường Bạch Sơn .
Trường Bạch Sơn, hay còn gọi là Bạch Đầu Sơn là một trong những ngọn núi nổi tiếng nhất Tung Quốc . Cao tới 2.744m so với mực nước biển . Trường Bạch Sơn thuộc dãy núi cùng tên, chính là một ngọn núi lửa, đã lâu không còn phun trào .
Nơi này từ xưa cũng là một nơi đào bảo tàng của những mạo hiểm giả gan lớn . Bởi vì trên Trường Bạch Sơn có rất nhiều loại ma thú và dược liệu rất quý hiếm . Tiêu biểu trong số này chính Long Giác Lang và Tuyết Liên Ngàn Năm . Long Giác Lang, là một loài ma thú cực kỳ quý hiếm và kỳ lạ, chỉ có trên Trường Bạch Sơn . Đây là một loài ma thú giống sói, nhưng có một sừng và hai bên sườn còn có hai cái cánh rồng .
Còn về phần Tuyết Liên Ngàn Năm thì cũng chính là một thứ dược liệu rất quý, nghe nói có công dụng cải tử hoàn sinh .
Ngoài ra còn rất nhiều dược liệu và loài ma thú khác nhau, tuy không quý giá bằng hai thứ ở trên nhưng so ra thì cũng khá quý hiếm . Vì vậy, Trường Bạch Sơn luôn là nơi các mạo hiểm giả rất thích đến .
………………………
Dưới chân núi, trong một khách sạn .
Có một lão già, ngồi trong phòng nghỉ của mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ như đang chờ đợi gì đó .
Lão già này mặc một bộ quần áo màu đen, trên đầu còn đội một cái mũ lớn, gần như là che kín hết cả mặt . Nếu theo như trang phục tiêu chuẩn của mạo hiểm giả thì lão già này không nổi bật một chút nào . Bởi vì tên nào hầu hết cũng đều ăn mặc như vậy cả .
Lão chính là Lê Dũng . Người được hoàng đế Trương Văn Minh giao cho một nhiệm vụ rất quan trọng là qua Tung Quốc cướp nhà băng .
Lê Dũng vừa ngồi đợi tin của hoàng đế truyền tới và vừa suy nghĩ cuộc sống trong thời gian qua của lão .
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại thì cuối cùng lão chỉ đúc kết được một câu “ cực kỳ thảm “ .
Đúng, chính là cực kỳ thảm, thảm không có chỗ nào mà tả được .
Sau cái chuyện Lê Dũng sờ sờ Tiểu Lâm ngày hôm đó thì Lê Dũng lập tức cùng Lâm Quân đi bàn bạc giá tiền bản vẽ thiết kế . Ngày hôm đó lão phải lấy thiên tài địa bảo, quan chức, phong địa ra mà nhử tên nhóc Lâm Quân . Nhưng chỉ là không ngờ, tên nhóc này cái gì cũng không chịu, chỉ muốn tiền mặt mà thôi .
Bất đắc dĩ vì không thuyết phục được, Lê Dũng đành báo cáo lại cho hoàng đế . Nhưng chuyện đó có ai ngờ, Trương Văn Minh sau khi nghe xong Lê Dũng báo cmn cáo thì mặt mũi cực kỳ tức giận, hét thẳng vào mặt lão “ lão là hiệu trưởng cơ mà, có một thằng học sinh cũng không trị được sao ? “ .
Lê Dũng bị oan a, cảm giác lúc đó của lão cực kỳ oan khuất . Nếu học sinh bình thường thì lão còn trị được, còn thằng nhóc này làm sao mà trị, trị bằng răng à . Không những thằng nhóc là một thiên tài, không những thằng nhóc này có những vũ khí mới lạ . Nhưng hơn cả thế thằng nhóc đang nắm giữ cái cờ líp sếch không che của lão nha . Nếu lão dám trị thằng nhóc này thì bảo đảm ngày hôm sau tất cả Việt Quốc biết về cái cờ líp đó quá . Nếu thế thì làm sao lão còn vác mặt ra đường được nữa chứ .
Lê Dũng cảm giác oan khuất nên tranh luận với Trương Văn Minh một hồi, nhưng ai ngờ càng thế thì càng làm Trương Văn Minh tức giận . Sau cùng, hắn mới bỏ lại một câu “ thằng nhóc đòi 10000 cây vàng thì chính lão tự kiếm đi, nếu kiếm không xong đừng mơ năm nay trường lão được danh hiệu trường tốt nhất Việt Quốc “ .
Trường DongDa chính là tâm huyết một đời của lão, năm ngoái cố gắng lắm mới có thể được Trương Văn Minh hứa cho danh hiệu trường tốt nhất Việt Quốc . Nhưng không ngờ tới bây giờ, khi sắp bình chọn thì tên Trương Văn Minh lại lấy nó ra để uy hiếp lão . Tuy tức giận nhưng không muốn những cố gắng của các học sinh và giáo viên trường DongDa đổ sông để biển nên Lê Dũng phải cun cút lên đường, đi làm cu li cho Trương Văn Minh . Vác đít qua Tung Quốc cướp ngân hàng . Nhưng trong lòng thì thầm hận không thôi, mẹ nó, ngươi được lắm . Dám lấy chuyện đó ra uy hiếp lão, đồ con lừa .
Nếu như có cơ hội thì bảo đảm Lê Dũng sẽ dạy Trương Văn Minh một bài học nhớ đời . Cho dù tên hoàng đế này có là đại ca của sư phụ lão đi chăng nữa thì cũng phải làm .
Sau khi qua Tung Quốc thì Lê Dũng, nhờ vào thực lực Võ Thánh của lão cũng gọi là thuận buồm xuôi gió . Không có bất cứ một cái ngân hàng nào chống cự được lão cả . Lão đi tới đâu thì ăn cướp tới đó . Nhưng mà người Tung Quốc cũng đâu có phải là ngu .
Trong một lần lão đi cướp thì có 3 tên Võ Thánh thiết hạ mai phục lão . Tuy ngày hôm đó lão nhờ vào bản lĩnh mà thoát được nhưng cũng bị 3 tên đó nhận ra khuôn mặt . Tuy bọn hắn cũng không biết thân phận thực sự của lão là gì nhưng vẫn cho người truy sát khắp nơi, đồng thời còn dán lệnh truy nã lên cột điện . Làm thời gian gần đây Lê Dũng phải chốn chui trốn nhủi như một con chuột . Và tất cả các ngân hàng còn lại đều có Võ Thánh bảo kê .
Vừa trốn vừa không cướp được nên Lê Dũng rất là bực mình . Chỉ là không ngờ tiếp, trong một cơ duyên xảo hợp, Lê Dũng đã chôm được một tấm bảo tàng đồ . Về một kho tàng có 20000 cây vàng .
Sau khi xác minh tính chính xác của kho tàng này thì lão vội vàng báo về cho Trương Văn Minh, ý đồ xin thêm tiếp viện . Lão nghĩ nếu như làm xong cái mẻ này thì chắc chắn sẽ khải hoàn mà trở về . Vì thế nên mới ngồi đây sốt ruột chờ đợi tin tức từ hoàng đế .
Đang suy nghĩ thì đột nhiên một con chim màu vàng bay vào trong phòng . Lê Dũng tinh thần đại chấn, vội vàng lấy bức thư từ chân chim ra . Cầm lên tay chăm chú đọc .
_ F****, mịa Trương Văn Minh, ngươi chơi nhau à . Làm sao ngươi có thể phái trên Trẩu Tre qua tiếp viện . ********** .
p/s : nhân tiện, tớ viết truyền thuyết về một vị tướng tên trẩu tre luôn :v để mà anh em biết tại sao cái từ trẻ trâu lại xuất hiện . Muahahahahaha
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Dưới chân núi Trường Bạch Sơn . Trong một tửu quán rất bình thường . Tại một cái bàn cũng rất bình thường, trên bàn chỉ có vài món nhắm và một bình rượu trắng có 4 người đang ngồi với nhau .
Bốn người này không biết có phải tội phạm truy nã hay không nhưng người nào người nấy đều mặc một bộ đồ màu đen . Trên đầu mỗi người đều có một khăn trùm đầu to tướng . Che kín cả khuôn mặt của bọn họ . Theo như hình dáng bên ngoài thì cả 4 người này đều là đàn ông, hai người hơi cao to, một người gầy yếu và một tên rất mập .
_ Vậy, Lê Dũng lão ca, chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây ?
Một người mặc áo đen có vẻ cao to hỏi, theo như giọng nói của người này thì đây chính là một người đàn ông tầm 40 50 tuổi .
_ Thật ra ta đã có kế hoạch hết rồi, nhưng mà ……..
Người có vẻ gầy yếu nghe thế quay sang ngập ngừng trả lời, đây chính là người gầy yếu nhất trong 4 người .
_ Lão ca, huynh cứ nói . Đệ bảo đảm sẽ lên chảo dầu, xuống biển lửa để mà hoàn thành cái nhiệm cmn vụ cỏn con này . Huynh cứ yên tâm .
Tên mập duy nhất trong 4 người dương dương tự đắc nói . Vừa nói hắn vừa cầm một cái giò heo bỏ vào miệng nhai “ nhồm nhoàng “ . Tỏ vẻ cực kỳ bất nhã và kiêu ngạo .
_ Trẩu Tre, ngươi im lặng . Để lão ca nói hết đã, chưa gì đã nhảy vào mồm người ta .
Tên cao to còn lại cuối cùng cũng mở miệng nói, theo giọng nói tên này thì có vẻ chỉ là một thanh niên 30 tuổi .
_ Vậy lão ca, huynh nói tiếp đi . Giờ làm thế nào đây ? Nhớ phải giao cái gì nặng nhất cho đệ, bảo đảm hoàn thành tốt .
Tên mập mạp nghe thế thì quay sang nói, vừa nói vừa bốc thức ăn cho vào mồm liên tục .
Lê Dũng thấy vậy chỉ lắc đầu liên tục, trong lòng không biết nên nói cái *** gì cho phải . Bốn người này chính là chi viện của hoàng đế Trương Văn Minh cho lão . Nhưng tên nào tên nấy cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm .
Tên cao to đầu tiên chính là Lê Bảo, cha ruột của Lê Thiên Vũ, ngoại hiệu “ Thích Chết Tướng Quân “ . Tên này thì tính tình lạnh lùng kiêu ngạo, có một cái tật cực kỳ hám danh, không biết cái chữ “ nguy hiểm “ và cái chữ “ chết “ viết như thế nào . Tên này lần nào cũng là một thằng chuyên ôm bom cảm tử, mặc dù thực lực khá mạnh như cái tính liều và ngu thì không sửa được . Nghe nói, có một lần, tên này vì chủ tướng của địch mà xông thẳng vào giữa ba quân . Lần đó nếu không phải mấy tên võ thánh khác chi viện thì tên Lê Bảo này chắc chắn mất xác từ lâu .
Tên cao to thứ hai tên là Trần Tiến, ngoại hiệu “ Tham Tiền Tướng Quân “, nhìn ít nói thế thôi chứ thực ra là một tên cực nhiều chuyện . Xuất thân từ bình dân mà leo lên tới chức tướng quân thì khỏi phải nói tên này mạnh như thế nào . Nhưng thằng này lại dính một cái tật, chính là rất “ mê tiền “, hắn mê tiền còn hơn mê gái . Sẵn sàng bán hết tất cả nếu có người ra giá tốt . Cho dù là vợ hay con hắn . Nghe nói thằng này lúc trước có một lần bán cả vợ hắn vì một món trang sức quý giá . Hay có một lần bán cả tiểu thiếp của mình cho một tên thương gia .
Tên mập còn lại thì khỏi phải nói, chính là một tên cực phẩm trong 3 người . Tên này là Trẩu Tre, ngoại hiệu “ Thể Hiện Tướng Quân “ . Thở xưa nghe nói hắn là một tên hoà thượng . Hình như pháp danh lúc đó của hắn là Thích Thể Hiện . Sau này, vì phá giới thích ăn mặn nên hắn bị đuổi khỏi chùa . Sau đó thì gia nhập quân đội, nhờ thực lực và sự may mắn hơn người nên tên này đã leo lên tới chức tướng quân . Mặc dù là thế nhưng tên này có tới hai cái tật, một là “ nhát gan “, còn hai là “ thích thể hiện “ . Tên này lúc nào ra trận cũng chính là tên to mồm nhất, hung hăng nhất . Còn khi lâm trận, nếu như gặp nguy hiểm là tên này lại là người chạy đầu tiên, sẵn sàng bỏ qua mọi thứ để được sống . Nghe nói, lúc xưa, trong một trận chiến . Tên này trốn dưới hầm phân 3 ngày 3 đêm để mà trốn địch quân truy bắt . Khỏi phải nói là cực phẩm tới mức nào .
Lê Dũng ngẫm nghĩ một lúc rồi cười khổ . Đếch hiểu hoàng đế nghĩ cái gì mà cho 3 tên này tới chi viện . Một tên liều lĩnh, một tên nhát gan, một tên thấy tiền là sáng mắt . Đếch hiểu có thể vượt qua được cái nhiệm vụ này không nữa .
Tuy là thế nhưng vì mục tiêu về nhà nên Lê Dũng cũng phải nói :
_ Theo ta đã điều tra thì …………….
Lê Dũng nhỏ giọng nói với 3 người còn lại về những gì lão đã điều tra được trong 10 ngày qua . Theo như Lê Dũng điều tra được thì cái tên bị lão chôm bảo tàng đồ lúc trước, có vẻ là không cam tâm . Đã truyền tin tức về kho tàng ra bên ngoài . Làm cho các gia tộc, môn phái lớn nhỏ của Tung Quốc đều đưa người tới Trường Bạch Sơn này .
Nhưng may mắn là bảo tàng đồ thì chỉ có một tấm nên bọn chúng cũng không làm được gì, chỉ cho người canh me dưới chân núi . Nếu phát hiện có biến sẽ qua ngay . Vì vậy, nhiệm vụ trọng yếu của 4 người bọn họ bây giờ, chính là phải tìm cách lấy được kho tàng nhưng không kinh động tới ai . Đây chính là một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nếu như sai lầm một chút thì bảo đảm là 4 người bọn họ chôn xác tại đây . Dù sao thì môn phái và gia tộc của Tung Quốc cũng nhiều lắm .
_ Vậy, lão ca . Thực ra kho tàng chính xác nằm ở chỗ nào ?
Sau khi đã nghe Lê Dũng giải thích xong thì Lê Bảo là người đầu tiên lên tiếng hỏi .
_ Các đệ có nghe qua “ hồ Thiên Trì “ chưa ?
_ Hồ Thiên Trì ? Có phải là cái hồ nằm trên đỉnh Trường Bạch Sơn . Được tạo thành từ vụ phun trào khoảng hơn 1000 năm trước ?
Tên Trẩu Tre đang ăn nghe thế thì cũng quay sang hỏi .
_ Đúng, chính là nó . Theo như bảo tàng đồ thì hơn 1000 năm trước, con rồng Phương Tây đi lạc đã xây một hang động gần chỗ đó . Sở dĩ nó chết đi cũng chính là do núi lửa phun trào đột ngột . Nghe nói, trước lúc nó chết thì nó đã phong ấn bảo tàng của nó vào một không gian cạnh chỗ đỉnh núi lửa, ngày nay chính là vị trí của hồ Thiên Trì .
_ Nếu nó phong ấn được thì thực lực khoảng chừng Địa Thánh đúng không ? Nếu như thế thì làm sao chúng ta có thể tìm được ?
Lê Bảo nhíu mày hỏi . Cái vụ này đúng thực khó khăn nha, bốn người bọn hắn chỉ có thực lực Nhân Thánh, làm sao có thể tìm ra được bảo tàng mà Địa Thánh đã giấu được chứ .
_ Đệ yên tâm, chúng ta có bảo tàng đồ mà . Nếu có cái này thì chúng ta có thể vào đó được . Nhưng chỉ là ……..
Lê Dũng trấn an một câu sau đó ngập ngừng nói .
_ Chỉ là gì nữa ?
Trần Tiến nãy giờ không nói, nghe thế đột nhiên hỏi .
_ Chỉ là, theo như ta đã điều tra thì con rồng này không phải người tốt, à rồng tốt . Ta suy đoán, sở dĩ nó để bảo tàng, và làm một cái bảo tàng đồ chỉ để có người chịu chết cùng thôi . Trong đó chắc chắn có rất nhiều cơ quan và cạm bẫy . Nếu như sơ sẩy một chút là toi ngay . Vì vậy cho nên, ta đang rất phân vân . Bốn người chúng ta tuy mạnh nhưng làm sao có thể vượt qua những cạm bẫy mà Địa Thánh để lại . Nếu sơ suất gì thì chắc chắn chết .
_ Lão ca, vậy huynh muốn chúng ta làm sao ? Dù sao đó cũng chỉ là suy đoán của huynh thôi, biết đâu con rồng này tốt bụng đột xuất thì sao ?
Cả ba người còn lại đồng thanh hỏi .
_ Các đệ có ý kiến gì không ? Hay là chúng ta mời một người tinh thông cơ quan cạm bẫy đi cùng . Ta có biết một người như thế nhưng mà hắn đang du lịch bên Phương Tây, không biết có kịp không ?
_ Lão ca, đệ lại có ý khác ……..hay chúng ta làm thế này đi .
Trần Tiến nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói .
_ Cách gì ?
_ Chính là làm ngư ông đắc lợi . Chi bằng chúng ta làm thêm vài chục cái bảo tàng đồ phát tán ra khắp nơi . Để cho người Tung Quốc chém giết nhau tranh đoạt trước . Còn chúng ta thì len lén đi theo sau để mà ……………
Trần Tiến nói rồi làm động tác “ cắt cổ “ . Ý nói chúng ta giết bọn hắn để đoạt lại .
_ Lão ca, hay làm theo cách Trần tướng quân nói đi . Dù sao chúng ta thân cô thế cô, đã vậy còn trên địa bàn địch quốc . Đệ nghĩ chúng ta cũng không thể nào thoát khỏi tai mắt của đám Tung Quốc, thần không biết quỷ không hay đem bảo tàng ra ngoài đâu .
Trẩu Tre lên tiếng ủng hộ Trần Tiến, tên này chính là một tên nhát gan . Còn làm cái trò “ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau “ thì tên này cũng tinh thông lắm .
Lê Dũng nghe thế chỉ trầm tư suy nghĩ . Đúng là bọn hắn không thể nào mà không kinh động đem bảo tàng ra ngoài được . Nhưng mà nếu như để đám Tung Quốc cùng vào thì ai sẽ biết chuyện gì xảy ra . Nếu như đám Tung Quốc biết đám Lê Dũng là người Việt Quốc thì chắc chắn sẽ gọi là liên hợp lại, chém đám người ngoài trước rồi nói sau .
Nghĩ nghĩ một lát thì Lê Dũng đột nhiên nghĩ tới một chuyện khác . Đó chính là tại sao không tìm thêm trợ lực . Đúng, chính là tìm thêm trợ lực .
Lê Dũng biết có một vị đã đạt cấp Địa Thánh, cho dù thực lực giảm sút đáng kể nhưng nhãn lực thì vẫn còn . Mà vị này thì theo như lão biết, đang theo Lâm Quân, một thằng nhóc trường lão .
Nếu có thêm vị này thì mọi chuyện sẽ trở nên chắc chắn . Nghĩ vậy, Lê Dũng quay sang 3 người còn lại nói :
_ Kế này từ từ chúng ta tính toán lại . Nhưng mà trước tiên, ta mời tới một vị Địa Thánh thứ thiệt đã .
_ Hửm, lão ca quen Địa Thánh ? Ở đâu thế, mau mau gọi tới đi .
Ba người còn lại nghe thế thì cực kỳ kích động lên tiếng .
_ Giờ ta đi liên lạc đã, nhưng mà ………bảo đảm các đệ sẽ ngạc nhiên .
Lê Dũng thần thần bí bí cười nói .
p/s : Võ thánh bây giờ có 4 cấp cả thảy . Nhân Thánh, Địa Thánh, Thiên Thánh, Tiên Thánh . Tất cả Võ Thánh trước giờ gặp đều ở cấp Nhân Thánh, chỉ có một bố là Địa Thánh các bạn đoán thử xem là ai
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg
Chương 166 : Ta còn nhớ, thực ra nó không phải một con rồng……..
Tác giả : Ant
Lê Dũng nói xong rồi đi ra ngoài . Móc một tờ giấy màu đỏ, nhỏ giọng nói vào đó :
_ Alô, nghe rõ trả lời . Đại bàng gọi chim sẻ …..
Tờ giấy màu đỏ này chính là một loại truyền tin phù . Nhưng cao cấp hơn các loại truyền tin phù thông thường rất nhiều lần . Bởi vì truyền tin phù này chỉ có đẳng cấp Võ Thánh trở lên mới sử dụng được . Nó có thể truyền tin trong phạm vi Châu Á . Nghe nói cái thứ này cả Châu Á chỉ có khoảng 100 cái .
Lê Dũng vừa nói xong thì trong từ truyền tin phù màu đỏ truyền ra một giọng nói rất buồn bực :
_ Mịa, thằng nào gọi thế ? Thế đéo nào bố là chim sẻ, anh mày ít nhất cũng phải là hùng ưng chứ .
_ Ách, xin lỗi cái này chẳng qua đệ quen miệng thôi . Ừm, mà đại ca đang làm cái chi thế ? Đệ là Lê Dũng đây .
Lê Dũng đổ mồ hôi nói vào truyền tin phù . Lỡ như làm cái vị này tức giận thì có mà giúp lão bằng răng .
_ Anh đang dạy võ . Sao ? chú em là lão già hôm trước đòi đập anh phải không ? Giờ chú có chuyện gì .
Người bên kia đầu dây hiển nhiên cũng đã nhớ ra Lê Dũng là ai . Lần này thì giọng nói có vẻ hoà hoãn hơn một chút .
_ À, đệ đang ở Tung Quốc . Bên này có một cái bảo tàng…….và………
Lê Dũng nhỏ giọng giải thích mọi chuyện cho vị kia nghe . Từ chuyện lão bị ép qua Tung Quốc đi ăn cướp cho tới cái âm mưu đào bảo tàng đồ . Lão cũng không quên nhắc tới những khó khăn đang gặp phải . Ý muốn là nhờ hắn trợ giúp .
_ Vâng, mọi chuyện là thế đó . Anh có rãnh thì qua giúp em một cái .
Lê Dũng kết lại câu chuyện với một giọng năn nỉ cộng thêm chút van xin trong đó .
Khi lão vừa nói xong thì truyền tin phù cực kỳ im lặng, chắc là người bên kia đầu dây đang cân nhắc chuyện gì đó . Sau một thời gian thót tim chờ đợi thì cái giọng nói đó lại vang lên, nhưng lần này lại kèm theo nộ khí ngập trời .
_ Anh sẽ giúp chú mày . Đệch mịa cái nước Tung Quốc, đợi anh qua đó anh ỉa ngập mặt bọn hắn . Chờ đó cho anh …..
Nói tới đây thì truyền tin phù bỗng im bặt, hiển nhiên là bên kia đã không còn sử dụng truyền tin phù nữa . Còn Lê Dũng nghe vị kia đã đáp ứng thì thở phào một hơi thật dài . Cuối cùng cũng đã có viện trợ rồi .
_ Lão ca, có gọi được không ?
Ba người Trần Tiến thấy Lê Dũng quay trở lại thì vội vàng hỏi .
_ Tất nhiên là okê rồi .
Lê Dũng tươi cười gật đầu một cái .
_ Vậy, tốt quá rồi …………
…………………………..
DaLat thành, tổng bộ Thiên Long Bang .
Trải qua cuộc chiến lần trước giữa Thiên Long Bang và một đám Tung Quốc thì tổng bộ Thiên Long Bang đã bị tàn phá gần hết . Một tháng gần đây mới xây dựng trở lại .
Nhưng vì tổng bộ, theo như Lâm Quân muốn cải tiến lại thì mãi vẫn chưa xây xong . Bởi vì cái tham vọng của tên bang chủ này rất lớn, hắn muốn xây một căn cứ quân sự thế kỷ 21 ở Địa Cầu kết hợp với thành trì của thế giới này . Nói trắng ra tức là kết hợp thành tựu của khoa học kĩ thuật và văn minh ma – võ lại với nhau . Lâm Quân muốn tạo ra một căn cứ lưu danh thiên cổ .
Nhưng mà….ngoặt nổi Lâm Quân chưa có tiền nên hiện giờ chỉ đành xây phần móng trước . Còn thành viên của Thiên Long Bang thì tản ra khắp nơi trong DaLat thành để mà sống tạm qua ngày . Đợi tới khi bang chủ đủ tiền cái đã .
Vì thế, hiện giờ, tổng bộ như một cái công trường xây dựng . Xi măng, cốt thép vương vãi khắp nơi . Người người tay chân đều lấm lem, tập trung chuyên môn vào chuyện xây dựng lại nhà ở .
_ Ngô trưởng lão à . Cái vị….à……Vô Văn Dương tìm ngài có chuyện .
Ngô Nguyên đang đứng giữa trưa nắng chỉ huy các công nhân làm việc thì có một tên bang chúng chạy tới nói .
Ngô Nguyên nghe thế lập tức quay sang khó hiểu hỏi :
_ Ngài ấy tìm ta có chuyện gì ?
_ Ách, thuộc hạ cũng không biết . Mời trưởng lão đi theo tiểu nhân .
Tên bang chúng lập tức tỏ vẻ lo sợ nói . Vô Văn Dương chính là cái tên bị hợp nhất với cái bồn cầu màu đen . Vị này tuy là Võ Thánh nhưng tính khí cũng thực thất thường, vui buồn tuỳ trường hợp . Những bang chúng Thiên Long Bang thì cực kỳ sợ hắn, còn sợ hơn cả Cẩu Thánh . Ngày đầu tiên tới đây thì hắn đã làm cho một bang chúng bị sặc sh*t, những ngày tiếp theo thì hễ cứ tên nào nhắc tới chuyện đi Wc hay lỡ miệng gọi hắn là “ bồn cầu đại nhân “ thì đều bị dạy cho một bài học thảm thương . Đó chính là cấm đi wc nặng 3 ngày trời . Có một vài bang chúng chịu không nổi len lén xả ra thì bị tên này đánh thành bầm dập, vãi hết cả……ừm, nói chung là cực thảm thương và rất không hay ho . Bang chúng Thiên Long Bang, khi nào nhắc tới tên Vô Văn Dương đều tỏ vẻ kiên dè và kèm theo sự sợ hãi .
Ngô Nguyên hiển nhiên cũng biết vị này tính khí thất thường, nhưng nếu hắn đã đi theo Lâm Quân, thì Ngô Nguyên cũng không có sợ lắm . Dù sao thì thời gian này lão rất tôn trọng vị này nha, chưa làm điều gì mà .
Nghĩ thế Ngô Nguyên mới bước theo tên bang chúng này, tới một ngôi nhà xa hoa dựng tạm, làm chỗ ở cho hai vị đại nhân vật là Võ Thánh và Vô Văn Dương .
Vừa bước tới trước cửa thì Ngô Nguyên đã cung tay, hướng vào phía trong nói lớn :
_ Dương hộ pháp . Tại hạ Ngô Nguyên xin được diện kiến .
Hộ pháp là chức danh Lâm Quân mới lập ra gần đây, để mà phong cho hai vị Võ Thánh duy nhất trong bang . Nhiệm vụ chính là bảo hộ Thiên Long Bang, chức danh này chỉ dành cho người có thực lực Võ Thánh trở lên . Ngày thường thì không cần làm gì, nhưng khi Thiên Long Bang có nguy hiểm thì phải đứng ra bảo kê .
_ Vào đi nhóc .
Từ bên trong truyền ra một giọng nói không chút cảm tình . Ngô Nguyên biết vị Vô Văn Dương này tuổi còn nhiều hơn cả Cẩu Thánh nên kêu lão bằng “ nhóc “ cũng không có vấn đề gì .
Ngô Nguyên lập tức đẩy cửa bước vào . Đập vào mắt hắn chính là một cái bồn cầu màu đen tuyền đang lơ lửng giữa không trung .
_ Dương hộ pháp, xin hỏi ngài tìm thuộc hạ có chuyện gì ?
Ngô Nguyên cung kính hỏi, lão tuy thấy cái hình dáng này hơi buồn cười nhưng trên mặt không lộ ra một vẻ gì . Nếu không, chắc lão cũng phải đối diện với hình phạt 3 ngày không ỉa quá .
_ Ừm, chúng ta dạy võ cho các ngươi cũng đã lâu lắm rồi . Lần này ta quyết định dẫn các ngươi ra ngoài thực chiến . Ngươi bảo bọn Thiên Long và những tên xuất sắc nhất ngày mai đi theo ta .
_ Đại nhân, bang chủ có đồng ý không ?
Ngô Nguyên nhíu mày hỏi lại, việc gì trong bang cũng phải báo trước cho Lâm Quân một tiếng nha .
_ Không cần, tên nhóc đó đang bận tán gái rồi . Lần này ta chỉ đưa chúng sang Tung Quốc chơi một chút thôi, không có nguy hiểm gì đâu .
_ Ách, hộ pháp . Ngài nói là qua Tung Quốc ?
Ngô Nguyên kinh hãi nói . Gần đây tình hình giữa Việt Quốc và Tung Quốc cực kỳ căng thẳng . Nếu như vào Tung Quốc lúc này không phải là đi chịu chết sao .
_ Đúng, hừm, có ta ở đây không cần lo . Chúng ta qua chơi một chút rồi về thôi . Tiện thể luyện quân luôn .
Vô Văn Dương tỏ vẻ không kiên nhẫn nói . Thực ra đúng là hắn tính luyện quân luôn thể, với cả để trả thù những việc trong quá khứ . Cả 3000 năm chìm trong sh*t vì tên Tà Thần của Tung Quốc nên Vô Văn Dương cực kỳ hận đám người Tung Quốc . Lần này hắn quyết tâm ỉa lên đầu đám người Tung .
_ Nhưng mà ….họ mới có Võ Tướng thôi mà .
Ngô Nguyên lại thắc mắc, thời gian gần đây thì nhờ hai vị Võ Thánh dốc sức huấn luyện nên đẳng cấp tu vi của cả bang được đề thăng trên diện rộng . Nhất là đám người Thiên Long, ai nấy đều đã là Võ Tướng hết cả . Mặc dù thực lực có thể nói là kha khá nhưng mà hình như so ra với Tung Quốc thì chẳng qua như một đàn kiến mà thôi .
_ Hắc, hắc, ngươi không phải lo . Nếu như tên nào chết đi thì cứ nói tên nhóc Lâm Quân .
Vô Văn Dương cảm giác Ngô Nguyên không tin mình thì cười dâm tà nói, thực ra hắn cũng ái tài lắm chứ bộ . Tính ra thì cái đám Thiên Long này cũng là học sinh của hắn mà, làm sao hắn có thể để bọn nhỏ đi chịu chết được .
_ Nhưng mà ………..
Ngô Nguyên đúng là không tin, mở miệng tính nói thêm một câu nữa . Nhưng chưa kịp nói ra chữ thứ 3 thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên .
_ Không nhưng nhị gì nữa . Mau đi làm, nếu không, hừm hừm, hình như ngươi chưa biết cái gì gọi là 3 ngày ma quỷ hả ?
_ Ách, không không . Thuộc hạ cáo lui, Dương hộ pháp nghỉ ngơi đi cho khoẻ .
Nghe tới đây thì Ngô Nguyên vội vàng xua xua tay . Khi bỏ lại một câu cáo từ thì vội vàng chạy ra ngoài . Đùa sao, 3 ngày không đi wc, muốn giết người hả .
Khi chạy ra tới ngoài cửa thì Ngô Nguyên mới thở một hơi thật dài, len lén lau mồ hôi trên trán . Sau đó lão cười khổ một tiếng . Đúng là bang chủ chả biết tìm đâu ra mấy tên cực phẩm như này, hở chút là đe doạ . Mà nói chung thì lão cũng sợ thật, đành vậy, lão đành đi tìm đám người Thiên Long thôi .
Nghĩ thế rồi Ngô Nguyên bước đi, bắt đầu làm nhiệm vụ của mình . Lão biết mình đánh không lại Vô Văn Dương nên đành phải nghe lời thôi . Haiz .
Cảm giác Ngô Nguyên đã khuất bóng thì Vô Văn Dương, chính là cái bồn cầu màu đen mới hạ xuống mặt đất . Từ trong cái bồn cầu này truyền ra một tiếng lẩm bẩm rất nhỏ :
_ Hừm hừm, mà ta có nên dụ Cẩu Thánh, đem hết đám người này đi luôn không nhỉ . Ừm, dù sao chuyện này hơi nguy hiểm . Nhưng mà cái này có lợi nhiều hơn …….-
_ Mà rồng Phương Tây đi lạc, đẳng cấp Địa Thánh . Không biết có phải là con rồng đó không, nếu thế lần này khó khăn rồi đây …………Ta còn nhớ, thực ra nó không phải một con rồng……..mà chính là một động vật cấm kỵ trong lịch sử…………….
Tiếng lẩm bẩm của Vô Văn Dương nhỏ dần nhỏ dần, dường như hắn đang tìm lại một góc ký ức đã phủ đầy bụi trong đầu mình ……….
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Antkyg