Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1679: Tranh cãi trong Đại viện Kiều gia
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Mà Kiều Viễn Sơn thản nhiên ngồi uống trà. Diệp Dung, mẹ Kiều Viên Viên nghe xong phỏng chừng trong lòng cũng rất khó chịu, ngồi yên lặng nhìn.
Lúc này, Tô Hương Linh - vợ Kiều Báo Quốc chu mồm thè lưỡi nói:
- Viên Viên, chị thấy em bị mờ mắt rồi, làm sao em lại tin một người lòng lang dạ sói như vậy chứ. Chị nghĩ có lẽ em nên cắt đứt càng sớm càng tốt, bằng không, về sau em nhất định sẽ hối hận. Ngay cả người thân còn không có tình cảm, nói yêu em, là giả đó.
- Anh cũng thấy vậy!
Kiều Báo Quốc lại hừ lạnh nói, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Nói thế đã đủ chưa?
Diệp Phàm hừ một tiếng, liếc nhìn mọi người trong đại viện Kiều gia một cái, nói:
- Có phải đến đây để phê phán nhau không? Vốn việc này tôi không định nhắc lại, nếu mọi người ép tôi, tôi cũng phải nói ra.
- Cậu nói, Cậu có thể nói gì được đây?
Kiều Báo Quốc thản nhiên hừ nói.
- Chuyện thiên hạ, anh làm rồi, có người biết cả. Kiều Báo Quốc, chuyện lão lang trung anh giải thích thế nào đây.
Đừng nghĩ là tôi không biết rõ chuyện đó, Kiều Báo Quốc, anh định biến tôi thành thằng ngốc để đùa giỡn có phải không? Hôm nay, tôi và anh đối mặt nhau, anh giải thích đi, Diệp Phàm tôi đây không phải là một thằng ngốc.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Kiều Báo Quốc nói.
- Họ Diệp kia, tôi làm cái quái gì nào, cậu hãy nói thẳng ra đi. Nếu Kiều Báo Quốc tôi làm chuyện không đúng, tôi sẽ nhận lỗi trước cậu.
Kiều Báo Quốc nói rất mạnh miệng, anh ta cho rằng Diệp Phàm không có chứng cớ gì, nên không thể cãi được.
- Anh đừng nói anh không biết chuyện chỗ dựa của lão lang trung, Tằng Hoa là ai? Kiều Báo Quốc, anh chỉ cần trả lời một câu thôi.
Anh đúng là người lòng lang dạ sói. Lúc trước, để có thể làm cho anh ngồi vào vị trí Cục trưởng công an, tôi đã điều chuyển công tác của Lý Xương Sơn, coi như là dọn sạch chướng ngại vật cho anh.
Anh nói có ân tất báo, không ngờ anh nghe một số người xúi giục, rốt cuộc nghĩ sai về tôi.
Chẳng qua lúc này Kiều Báo Quốc anh có ngụ ý, muốn lợi dụng việc đọ sức giữa Diệp Phàm tôi và Bí thư Điền Chí Không thôi
Đến lúc đó, anh ngư ông đắc lợi ngồi vào vị trí Chủ tịch Địa khu.
Giọng điệu Diệp Phàm càng lúc càng lạnh lùng, Kiều Viễn Sơn liếc mắt nhìn, thấy lão già này vẫn bình tĩnh uống trà. Giống như chuyện của con cháu không liên quan đến ông ta.
Lão già thật đúng là bình tĩnh. Rút cuộc ông ta có ý gì, chẳng lẽ thật sự là không quan tâm, hay là có mục đích khác, trong lòng Diệp Phàm có chút buồn bực.
- Sau này mọi người sẽ hiểu được việc tôi làm. Cậu là em rể tôi, tôi làm sao có thể hại cậu. Vả lại, Kiều Báo Quốc tôi làm được như vậy sao? Thật sự là chê cười.
Kiều Báo Quốc chỉ vào Diệp Phàm nói, có chút tức giận. Hơn nữa, vẻ mặt còn tỏ ra khinh thường.
- Nói bậy, ở đây ai nói bậy, nghe vậy là hiểu rồi, tôi tin tưởng Trưởng ban Kiều.
Diệp Phàm cố tình đem việc này nói với Kiều Viễn Sơn xem ông ta còn giữ được im lặng không.
- Đừng nhắc đến ba tôi việc của ông ấy không liên quan tới tôi, đây là việc giữa hai chúng ta. Hôm nay không nói rõ ràng đừng trách Kiều Báo Quốc tôi không coi cậu là em rể.
Không ngờ khí phách Kiều Báo Quốc tràn đầy, đẩy lão Tử Đô qua một bên bỏ đi. Xem ra, chuyện long mộ lần trước đúng là khiến cho anh ta căm tức.
- Anh có quyền gì chứ, chuyện của tôi và Viên Viên không liên quan tới anh. Đừng nói là việc anh có nhận tôi là em rể hay không. Nói thực, tôi cũng chẳng muốn nhận anh là anh vợ đâu.
Anh còn mặt mũi nào nói đi giải quyết chuyện của mọi người. Anh làm Chủ tịch Địa khu, chẳng những không giúp được gì, lại còn lén lút xúi giục Tằng Hoa đâm đằng sau lưng. Tôi bắt người, anh sai khiến Tằng Hoa thả người. Khá lắm, anh vợ ạ, tôi lĩnh giáo rồi.
Cho nên anh dám nói là anh không có, bằng không, Tằng Hoa biết rõ quan hệ của tôi và Viên Viên, hơn nữa, tôi có ân với anh ta vì sao chủ tịch xã Tằng có thể thả chó ra.
Bí thư khu Điền Chí Không quyền lực rất lớn. Nhưng ông ta có thể đối đầu được với đại viện Kiều gia sao? Nực cười, Tằng Hoa lại từ bỏ ân nhân là tôi, rồi đi làm đuôi cho Điền Chí Không.
Trên đời này có chuyện hoang đường vậy sao? Đừng nói là hai anh em Tằng Hoa vốn đi theo Kiều gia đại viện. Lúc ấy, tin tức long mộ tôi vốn định đưa cho anh.
Tuy nhiên, anh một lần nữa ép tôi. Buổi tối, Trưởng phòng công an huyện Lang Đình phái người đi bắt tôi, anh đã nói với tôi hay chưa.
Bọn họ vây đánh…. nhân viên công an an tỉnh, anh có ra mặt không? Lúc tôi đi tìm Điền Chí Không, vừa ra tới hành lang thì nhìn thấy Tằng Hoa, trùng hợp quá phải không.
Diệp Phàm vừa mới nói đến đây, Kiều Báo Quốc kêu lên:
- Không phải nói nữa.
- Thế nào rồi, còn muốn tiếp tục nữa không! Nói thật, vì Viên Viên, Diệp Phàm tôi đã cố gắng hết sức. Nếu Viên Viên cũng hiểu lầm tôi, tôi nghĩ, vợ chồng đáng lẽ phải tin tưởng lẫn nhau, nào biết có tiểu nhân quấy nhiễu nên chịu không nổi thử thách như vậy? Diệp Phàm tôi rất thất vọng.
Nói đến đây, Diệp Phàm nhìn liếc mọi người của Kiều gia một cái, nói:
- Cáo từ!
- Diệp Phàm, em biết em hiểu lầm anh. Nhưng mà, đó là anh trai của em, anh là chồng của em, em không muốn các anh đấu đá nhau.
Đều là người một nhà, lẽ nào không thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện một chút. Có khó khăn cùng giúp đỡ nhau, có trắc trở thì cả nhà cùng nhau giải quyết.
Đấy mới là người một nhà chứ, Diệp Phàm, em sẽ cầu xin anh nếu anh không tha thứ cho em.
Kiều Viên Viên nói một hồi, Diệp Phàm vẫn đi tiếp, Viên Viên nắm chặt tay Diệp Phàm kéo lại, dường như sợ hắn đi mất.
- Được rồi, mọi người đã nói ra hết. Nói được ra hết là tốt rồi, mọi người đã hiểu được ý của tôi chưa?
Kiều Viễn Sơn tự nhiên ngẩng đầu, vung tay, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói.
- Cha, con không có làm gì sai cả?
Kiều Báo Quốc vẫn còn ngang ngạnh cãi, Kiều Viễn Sơn đập tay xuống bàn, hừ nói:
- Con còn không sai, con quá sai đó! Hãy ngẫm lại xem, con sai ở chỗ nào.
Cơ hội tốt như vậy con đều bỏ lỡ, con còn không sai. Đến địa khu Nam Lĩnh có mấy tháng, con xem con làm được cái gì nào?
Chẳng làm được cái gì ra hồn cả. Như có mỗi chuyện điền trà mà Điền Chí Không làm đảo lộn mọi thứ ở hội nghị thường vụ. Về sau, xem con làm thế nào ở Nam Lĩnh.
Điền Chí Không là ai? Đừng tưởng rằng Kiều gia cái gì cũng có thể làm được. Điền Chí Không là địa đầu xà, sống ở Nam Lĩnh vài thập niên, con ở ngoài đến căn bản không thể so sánh được với ông ta.
Con và ông ta xảy ra mâu thuẫn trực tiếp, người chịu thiệt chắc chắn là con chứ không phải là ông ta. Ông ta được nhiều người ủng hộ, con thử kêu to lên, xem có mấy người đi theo con?
Hơn nữa, phỏng chừng ông ta có Yến Xuân theo sau. Yến gia cũng không phải không có máu mặt, con cho là lão Kiều gia ta cái gì cũng có thể làm được có đúng không? Chẳng lẽ Kiều Viễn Sơn này phải đến địa khu Nam Lĩnh, gọi Điền Chí Không tới nói rõ sự tình cùng con.
- Con con…
Kiều Báo Quốc cúi đầu xuống, rõ ràng không lo lắng mấy.
- Đừng cho là ta hồ đồ, con ở Nam Lĩnh làm gì, cha đều biết hết. Ta vốn định nhắc nhở con một câu, nhưng ngẫm đi ngẫm lạị lại không nói nữa.
Kiều Viễn Sơn nói đến đây, thở dài, lại nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Dù sao, có một số việc con cũng phải tự mình trải qua mới có thể nhớ kỹ được.
Người ta nói, mỗi một lần ngã là một lần khôn, qua chuyện này cha muốn con nhớ thật kỹ điều đó. Báo Quốc, cha già rồi, nhiều nhất cũng chỉ được vài năm nữa là phải rút lui.
Con nghĩ rằng cha không hiểu tâm tư của con. Không phải con muốn làm gì Diệp Phàm, mà là con chỉ muốn thể hiện mình. Con thấy Diệp Phàm rất phong độ, cho nên con luôn muốn vượt qua nó.
Cho nên, con không nghĩ tới hậu quả mới lợi dụng nó. Con cho rằng người trong thiên hạ đều là đồ ngốc, chuyện rõ ràng như vậy Diệp Phàm có thể không đoán ra được hay sao?
Tằng Hoa biết chuyện, nhìn cử chỉ của Kiều Báo Quốc con cũng biết con không có khả năng làm được, rõ ràng việc này là bịt tai trộm chuông. Thực ra cha thấy, con đi làm Chủ tịch Địa khu, nói thật, con còn chưa đủ tư cách?
Kiều Báo Quốc bị Kiều Viễn Sơn phê bình rất nhiều, càng ngày mặt càng đỏ bừng lên.
- Viễn Sơn, cũng biết việc quan trường sai lầm rồi, dừng lại đi. Kỳ thật, đi Nam Lĩnh công tác cũng khó. Anh không thấy, có mấy tháng xuống đấy, anh gầy đi nhiều à. Hơn nữa, cái tên Điền Chí Không cũng mạnh. Nghe mọi người nói là việc gì ông ta đều cũng nhúng tay vào. Đảng ủy hay chính quyền đều muốn nắm giữ, đấy là trái với trình tự tổ chức của đảng. Có một Bí thư như vậy, cũng thật sự là khó làm việc.
Lúc này, Diệp Dung có chút khó chịu, ở bên cạnh nói đệm vào.
- Em đừng ngắt lời, anh đang dạy để con nhớ. Lần này không dạy, về sau còn chịu thiệt thòi hơn.
Diệp Dung, chẳng lẽ em muốn chứng kiến con gục ngã trên đường đến Nam Lĩnh hay sao. Anh muốn hậu bối của Kiều gia phải có dũng khí.
Cho dù bị đánh vỡ trán cũng phải kiên trì xông lên. Không nên vì vị trí càng ngày càng cao mà không có đại khí tốt?
Kiều Viễn Sơn khoát tay, hừ nói. Diệp Dung định nói tiếp, cuối cũng không dám nói thêm gì.
- Chú Kiều, con cũng sai ạ.
Diệp Phàm thấy mình cũng sai, mà Kiều Viên Viên mắt lại ngấn lệ, nên nói như vậy.
- Đương nhiên là con có sai, ta nói xong Báo Quốc rồi sẽ tới lượt con. Con cho là con không sai đúng không? Chuyện này, tuy nói là Báo Quốc sai trước.
Nhưng, nếu con nói một chút với mọi người, không so bì chuyện thăng tiến, chuyện cũng sẽ không đến mức như thế này.
Nói đến đây, Kiều Viễn Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói tiếp:
- Đừng nói với ta là các con không nghĩ đến tính nghiêm trọng của việc này.
Hẳn là con đã đoán ra rồi, nhưng con vẫn làm. Vậy giải thích làm gì, giải thích thì con cũng đã làm rồi.
Nếu lúc ấy con có thể đưa ra chứng cớ về Báo Quốc. Ta nghĩ, mặc dù Báo Quốc muốn vượt mặt con, nhưng cũng phải cân nhắc một chút, có phải không?
E rằng, sau chuyện này, hai con sẽ tự loại bỏ lẫn nhau. Cho nên, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ trước khi làm.
Con xem xem, hai con làm như vậy thì được cái gì, cả hai đều thiệt thân thôi. Để cho chính mình gặp bất lợi, cho người ngoài hưởng lợi. Đây là việc ngu xuân nhất, chúng ta làm gì cũng phải chú ý có lợi cho mình, có lợi cả cho người khác càng tốt.
Hơn nữa đây là một bài học, chính con cũng có thêm một bài học. Và đương nhiên còn có thể dùng nó khi con cần.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1680: Triệu Tứ đính hôn.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cha, con hiểu rồi. Kiều Báo Quốc cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt xấu hổ nói.
- Nếu đã hiểu thì điền trà của huyện Lang Đình địa khu Nam Lĩnh hai người đều biết rõ. Về việc phát triển trà mà nói thì Diệp Phàm rất có kinh nghiệm.
Cậu ấy đã làm cho trà Thanh Vụ hiện tại nổi tiếng trên thị trường thế giới. Diệp Phàm, trước tiên con nói xem, làm thế nào để phát triển điền trà của Lang Đình?
Kiều Báo Quốc đi Nam Lĩnh mấy tháng rồi, không những không có thành tích nào, mà còn lại cùng Bí thư Điều Chí Không ầm ĩ một trận.
Kiều Báo Quốc muốn phát triển điền trà, Điền Chí Không bí mật sai người động thủ ở huyện Lang Đình, kết quả là toàn bộ điền trà bị phá hết.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Cha, huyện Lang Đình nhiều họ Điền lắm. Toàn bộ bọn họ đều nghe theo Điền Chí Không, chỉ một câu, điền trà bị phá mất gần một nửa. Cho nên, con không thể kiềm chế được. Ở hội nghị thường vụ, Điền Chí Không vạch ra đại cục, tương lai phát triển kinh tế của Nam Lĩnh bị hủy. Cây trà phải phụ thuộc vào họ Điền? Đúng là hoang đường.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt oán giận, nói.
- Điền Chí Không cho người phá trà, chúng ta hoàn toàn có thể cho người trồng lại. Chỉ mất một năm là điền trà sẽ phát triển lại, nhưng thật là tiếc điền trà bị phá kia. Tuy nhiên, Điền Chí Không tin vào phong thủy như vậy, vì phong thủy mà phá điền trà. Cái này gọi là điểm yếu, mỗi người đều có điểm yếu, điểm yếu của Điền Chí Không là đây.
Diệp Phàm cười cười nói.
- Phá điền trà như thế nào?
Kiều Báo Quốc không biết xấu hổ mở mồm ra hỏi. Chuyện này có liên quan đến tiền đồ của anh ta, anh ta cũng chẳng so đo với Diệp Phàm nữa .
- Nghe nói cha của Điền Chí Không cũng là thầy địa lý, nếu là thầy địa lý, vậy tìm một đại sư có danh tiếng đến hù dọa một chút là được.
Mọi ngành nghề đều có Thái Sơn Bắc Đẩu, lời nói của những người này đầy quyền uy và chính là thánh chỉ.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, liếc nhìn Kiều Báo Quốc một cái, nói:
- Chúng ta muốn chính bí thư Điền phá điền trà phải làm lại điền trà. Không cần anh ra tay, mặc dù đến lúc đó anh không muốn phát triển điền trà, nhưng bản thân Bí thư Điền muốn phát triển, khóc lóc đòi phát triển điền trà. Đến lúc đó anh sẽ được ngồi mát ăn bát vàng.
- Ý tưởng và kế hoạch đều tốt, tuy nhiên tìm được một đại sư phong thủy rất khó.
Hơn nữa, còn muốn tìm được đại sư khiến cha của Điền Chí Không tin phục. Phỏng chừng, đại sư đó phải có danh tiếng ở trong nước. Nghe nói, đại sư kiểu này thường rất cổ quái.
Kiều Báo Quốc nhíu mày, cảm thấy việc này có chút khó làm.
- Anh, có một người như vậy đó.
Lúc này, Kiều Viên Viên đứng bên cạnh cười nói
- Ai cơ?
Kiều Báo Quốc hỏi.
- Đại sư Trương Đạo Lâm, nghe nói rất có danh tiếng.
Kiều Viên Viên cười nói.
- Trương Đạo Lâm, có phải vị đại sư xem cho Bộ Tài chính? Nghe nói lúc đó một số đồng chí trong Bộ Tài chính cho rằng hướng cổng của bộ không được, chính là phong thủy không tốt. Sau đó, đại sư Trương đến xem, nói là được, nên không sửa lại nữa.
Kiều Viễn Sơn nói, hình như ông cũng cảm thấy có hứng thú về việc này.
- Có phải vị đại sự đó hay không con cũng không rõ lắm, nhưng tên thì giống nhau. Diệp Phàm biết ông ý.
Kiều Viên Viên cũng không chắc chắn về điều đó lắm.
Thấy mọi người đều nhìn mình, Diệp Phàm thản nhiên nói:
- Chính là ông ta, con gái ông ta đã cầu xin con.
Cho nên, chúng ta là bằng hữu. Lúc trước con ở thôn Đại Vũ huyện Đức Bình, ông ta muốn mời con đến thôn Bát Quái chơi. Ha ha, chỉ cần ông ta ra tay, cha của Điền Chí Không khỏi phải mất nhiều khí lực.
- Vậy khi nào em rể mời đại sư Trương tới để anh sẽ nói chuyện với ông ta.
Kiều Báo Quốc khẽ nhíu mày, tỏ ra hứng thú.
- Báo Quốc, con cùng Diệp Phàm đi mời đi. Con là người đi cầu ông ấy chứ không phải ông ấy cầu con.
Nghe nói người này tính tình khá kỳ quặc, tới đó, con phải chú ý hạ thấp thân phận mình một chút.
Con không phải là người của Kiều gia đại viện, con chính là một cán bộ vì dân.
Lúc này, Kiều Viễn Sơn giải thích nói.
- Con biết rồi ạ.
Kiều Báo Quốc gật gật đầu.
- Không cần phải phiền phức như vậy, chừng nào chú muốn gặp ông ta, con gọi điện thoại là ông ấy tới ngay.
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
- Như vậy được không, nếu hỏng việc thì phiền toái. Vì tìm một vị đại sư là rất khó khăn.
Kiều Báo Quốc có chút chần chừ.
- Không sao cả.
Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, Kiều Viễn Sơn cũng gật đầu liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Mời đại sư tới, có lẽ Điền Chí Không sẽ thay đổi ý kiến.
Nhưng để điền trà phát triển nhanh, còn phải dựa vào khí lực của Diệp Phàm. Con nói một chút kinh nghiệm cách tạo ra thương hiệu trà Thanh Vụ cho Báo Quốc. Hẳn là có tác dụng tham khảo.
Xem ra, vì tiền đồ của con trai, Kiều Viễn Sơn cũng để ý tới. Đem toàn bộ tài liệu dưới đáy hòm đưa cho Diệp Phàm.
- Rõ ràng Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn trà Thanh Vụ- Thượng Thiên Đồ tiên sinh đã từng đến Nam Lĩnh, ông ta đã đánh giá điền trà Nam Lĩnh.
Nếu làm hài lòng ông ta, biết đâu còn được đầu tư. Về sau, giao cho ông ta việc tạo ra thương hiệu điền trà.
Hai bên phối hợp với nhau, tuy nhiên, chính sách ưu đãi mới nhất định phải được ủng hộ mới được. Thượng Thiên Đô với con là bằng hữu, nếu nói với ông ta chắc chắn là ông ta sẽ giúp đỡ.
Diệp Phàm nói.
- Vậy thì tốt!
Kiều Báo Quốc gật gật đầu.
- Cha, ngày mai có vị khách nào đến thế ạ?
Lúc này, Kiều Viên Viên cố ý hỏi, Diệp Phàm cũng muốn biết kế hoạch lớn đó. Cái “thế” của Kiều gia sau này nếu có thể nhờ được thì phải nhờ.
- Hỏi nhiều như vậy làm gì, ngày mai mọi người sẽ biết. Đến lúc đó hãy đón tiếp khách nhiệt tình.
Kiều Viễn Sơn mặt nghiêm, nói.
Đi ra đại viện Kiều gia.
Diệp Phàm gọi điện thoại ngay cho Đường Lâm – bạn học trường Đảng Trung ương, nói Đường Hạo Đông muốn đến chúc tết chủ tịch. Muốn Đường Lâm hỏi trước, không biết anh của anh ta có rảnh không.
Sau đó, Diệp Phàm cùng Kiều Viên Viên đi dạo phố.
- Diệp Phàm, nghe nói Tiểu Tứ của Triệu gia cùng Trương Nhất Đống - con trai của Bộ trưởng bộ Xây dựng Trương Quốc Đông đính hôn rồi.
Kiều Viên Viên kéo tay Diệp Phàm, hơi nghiêng người về phía hắn, có vẻ rất tình tứ, Diệp Phàm liếc nhìn một cái, nói.
- Đến lúc đó bọn họ mời chúng ta lại phải đi uống rượu.
Diệp lão đại thản nhiên cười nói.
Đương nhiên biết Kiều Viên Viên có ý muốn thử mình, lúc này, vẫn bình tĩnh tự nhiên, tuyệt đối không để lộ ra một biểu hiện lạ gì.
Bằng không, tuy nói là Kiều Viên Viên rộng lượng, nhưng phỏng chừng trong lòng sẽ thấy khó chịu. Trong tình yêu, phụ nữ ngoài miệng thường nói không có gì, nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
- Anh không đau lòng à?
Kiều Viên Viên bĩu môi, nghiêng người nhìn Diệp Phàm, nói. Hơn nữa, còn véo hắn một cái.
- Đau lòng gì chứ, anh có Viên Viên rồi, chẳng lẽ còn nghĩ đến người khác.
Diệp Phàm thản nhiên cười cười, như không có gì, quay đầu lại ngắm nhìn Kiều Viên Viên, nói:
- Hơn nữa, Triệu Tứ làm sao có thể so sánh với Viên Viên nhà chúng ta chứ? Một người là phượng hoàng, một người chỉ là chim hoàng yến thôi. Diệp Phàm anh có bị mù đâu, chắc chắn phượng hoàng sống dễ chịu hơn chim hoàng yến.
Diệp lão đại cố gắng hạ thấp Triệu tứ, nâng Kiều Viên Viên lên trên.
- Ôi trời, người ta là Tiểu tứ của Triệu gia ở thủ đô mà lại đem so với em. Nói đến tiểu thư Triệu Tứ, làm gì có ai không biết chứ.
Kiều Viên Viên hừ nói.
- Ha ha, bởi vì Viên Viên nhà chúng ta không màng danh lợi, không muốn tranh giành hư danh thôi. Hơn nữ, anh cũng không thích phụ nữ có danh khí.
Đi đâu đều có đại gia chú ý đến, sống vậy mệt mỏi lắm. Làm người có tiếng tăm, đi ra cửa là phải có vệ sĩ đi cùng.
Có một lũ chó đi theo mỗi ngày, đến đi vệ sinh cũng bất tiện.
Là người bình thường thật là tốt, tự do tự tại, không bị ràng buộc.
Diệp Phàm nói đều là thực tế.
- Coi như anh biết nhìn….
Kiều Viên Viên dí sát mặt vào hắn, vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc.
10 giờ tối, Diệp Phàm đưa Viên Viên về đại viện Kiều gia.
Vừa mới ra, nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng. Diệp Phàm lái xe thẳng đến tứ hợp viện Thiết Chiêm Hùng mua.
Tuy rằng Thiết Chiêm Hùng mua tứ hợp viện không lớn, nhưng Thái Phượng Tuyết – vợ Thiết Chiêm Hùng sắp xếp rất ngăn nắp.
Hơn nữa, lại mời người chuyên thiết kế lâm viên đến. Có mấy chậu cảnh, một cái ao nhỏ, cũng có tư thế của tiểu lâm viên Tô Châu.
Thấy Diệp Phàm đi vào, đầu tiên Thiết Chiêm Hùng đánh cho Diệp Phàm một quyền. Mà còn khá nặng. Tuy nhiên, Diệp Phàm gồng lên, Thiết Chiêm Hùng mất thăng bằng, lùi ba bước mới dừng lại được, vẻ mặt kinh ngạc, cười ha ha nói:
- Ông em, đã lâu không gặp, càng ngày cậu càng nhanh nhẹn đó.
Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng dường như có chút ghi ngờ nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi:
- Quái, cậu không trở thành phế nhân, vừa rồi tôi mất tám phần khí lực đấy.
Vốn định cho cậu thử một chút, trái lại là tôi phải lui ba bước. Không đúng! Không đúng!
Chuyện này nhất định có vấn đề.
Hiện tại công lực của tôi đã khôi phục đến bậc ngũ đẳng, cậu mới tứ đẳng, kiểu gì cũng không thể có chuyện như vậy. Có phải gần đây ông em có kỳ ngộ, công lực được khôi phục?
Thấy ánh mắt Thiết Chiêm Hùng rực lửa nhìn mình chằm chằm, Diệp Phàm cười khổ một chút, lắc lắc đầu, như muốn giấu diếm.
- Ông em, cậu không nói ra hả. Hai anh em ta mà cậu cũng phải giấu sao? Tôi biết cậu không tiến vào phạm vi Tổ đặc nhiệm A.
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Khôi phục rồi.
Diệp Phàm cũng không muốn gạt anh em, bởi vì, từ sau khi mình thành phế nhân, các anh em ở chung quanh đều đi tìm dược liệu, muốn tìm thuốc hay để khôi phục công lực cho mình.
Mấy tháng cũng làm mọi người khổ tâm. Đôi khi, một ngày Thiết Chiêm Hùng còn gọi điện ba lần cho Diệp Phàm nói là lại tìm được phương thuốc cổ truyền hay. Trong lòng Diệp Phàm cảm kích vô cùng, cho nên, hắn không nghĩ là sẽ lừa gạt anh em tốt.
- Được! Mẹ nó, tôi chỉ biết, Diệp Phàm nhà chúng ta trời đánh cũng không chết, đâu thể trở thành phế nhân được.
Thiết Chiêm Hùng lại đập thật mạnh một cái vào người Diệp Phàm.
- Anh Diệp khôi phục công lực, thật đáng mừng a!
Lúc này, Lý Khiếu Phong - con của Lý Long đi ra, vẻ mặt vui mừng nói chúc mừng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1681: Trong nhà có sư tử Hà Đông
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Ha ha, cảm ơn. Cũng là cửu tử nhất sinh, chó ngáp phải rười nên mới có đột phá.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Đột phá?
Vẻ mặt Lý Long nghi ngờ, không biết Diệp lão đại nói vậy là có ý gì.
- Ông anh, anh có đột phá, có phải nhân họa đắc phúc không, hay lại được thăng cấp?
Lúc này, Tề Thiên từ bên ngoài đi vào, nghe được mấy câu liền hét lớn.
- Nói nhỏ một chút, không mọi người lại phải tới thầy lang chữa tai. Thằng nhóc này, ba mươi tuổi rồi mà vẫn như trẻ con. Chẳng điềm tĩnh ra dáng đồng chí thượng tá Tề Thiên gì cả.
Diệp Phàm trêu chọc nói.
- Em không thể điềm tĩnh được, cả đời này không chừng vẫn thế. Cho dù sau này làm tướng quân, chắc em vẫn như vậy.
Hơn nữa, em cũng không muốn thay đổi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, vì sao phải thay đổi chứ, thay đổi làm sao còn là mình nữa?
Cho nên, em vẫn là em, không phải vì người khác mà hùa theo thay đổi.
Tề Thiên nói một hồi, đủ các triết lý, Diệp Phàm cảm thấy câu ta rất có chính kiến.
- Anh Diệp hiện đang ở cấp độ mấy của bát đẳng?
Trương Cường và Trương Hùng từ trong đi ra hỏi.
- Ha ha, trước kia tôi là cấp độ một của bát đẳng.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Hiện tại, ít nhất anh cũng phải ở cấp độ hai.
Vẻ mặt Lý Long hứng thú, cười nói.
- Không đúng, ông em, cậu hẳn là phải ở cấp cao hơn.
Thiết Chiêm Hùng giương mắt nhìn Diệp Phàm, lắc lắc đầu, mấy người ngồi ghế ở trên đại sảnh, ở giữa để một chiếc bàn vuông, vào mùa đông, ở đây có hệ thống sưởi ấm khá tốt.
- Được rồi, các vị đều là anh em vào sinh ra tử của Diệp Phàm tôi. Tôi sẽ không gạt mọi người, hiện tại tôi đạt tới cửu đẳng.
Diệp Phàm nói, có thể dùng từ “Thạch Phá Thiên kinh” để diễn tả sự kinh ngạc của mọi người trong phòng.
Tề Thiên hét lớn:
- Sao có thể được, cửu đẳng…có muốn cho người ta sống nữa không.
- Này, anh Diệp, thật sự là cửu đẳng sao, nghịch thiên quá đó.
Vẻ mặt Trương Cường ngạc nhiên nhưng có vẻ rất vui sướng.
- Chúc mừng ông em.
Thiết Chiêm Hùng cầm chén rượu lên, nhìn mọi người nói:
- Trước kia, Diệp Phàm có thân thủ bát đẳng, giữa chúng ta hắn có công lực cao nhất.
Sau lại bị phế đi, anh em chúng ta đều rất buồn. Hắn là người tâm phúc của chúng ta, cùng ở Tổ đặc nhiệm A, võ công không thể phế đi có đúng không?
Hiện tại, ông em nhân họa đắc phúc, đã đạt đến cửu đẳng, ông em đã bước vào hàng ngũ cao thủ đỉnh bậc của thế giới rồi.
Ông em có phúc là mọi người cũng có phúc, người tâm phúc của chúng ta đã trở lại. Chúng ta hãy cùng nhau uống một ly, hạ nhất hạ lão đệ. Nếu ông em có thể đạt tới đỉnh cao, chúng ta thấy rất tự hào.
- Đỉnh cao, anh Thiết, nói dễ vậy sao. Có lẽ cả đời này chỉ dừng lại ở cửu đẳng. Hơn nữa, nói thật với mọi người. Tôi đạt được đến cửu đẳng là do chó ngáp phải ruồi, đánh gần đến cửu đẳng.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Này, ông em, cậu sai rồi. Phạm vi đột phá chính là không hiểu tại sao lại đột phá. Nhìn chung từ cổ kim, các đại môn phái võ lâm đều phá bỏ phương thức không có. Nhưng, để mọi người cảm nhận được đột phá. Cái này chỉ có thể cảm nhận thôi, không thể nói rõ ra được.
Thiết Chiêm Hùng nói quan điểm của mình.
- Điểm ấy tôi tán thành, nếu lúc đột phá trải qua rõ ràng. Các đại môn phái cổ kim sớm đã ghi lại một bộ các kinh nghiệm đột phá cho các đệ tử tham khảo.
Đáng tiếc, bộ sách đó, chỉ dùng trong môn phái không được truyền ra. Nếu anh muốn tôi nói, chỉ có thể nói một chút thôi.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng, nói:
- Để đạt được đỉnh cao, ở trên cửu đẳng còn có thập đẳng, còn “ Tiên thiên đại năng giả” tôi chỉ đọc qua, không gặp được tiền bối “Tiên thiên đại năng giả”. Tôi mới chỉ gặp qua được cao thủ tiền bối thập đẳng.
- Anh, thập đẳng rốt cuộc là thuộc cấp độ gì.
Lúc này, Tề Thiên không kìm nổi, liền kêu lên.
- Ha ha, tôi nghe một vị tiền bối nói qua. Bà ấy nói cao thủ thập đẳng bà chỉ được gặp qua có một người. Bà ấy nói, một cao thủ thập đẳng hoàn toàn có thể chiến thắng được năm người cấp độ cửu đẳng. Nếu so sánh bát đẳng với thập đẳng, thì khác nhau một trời một vực, căn bản là không thể so sánh được.
Lúc này, Diệp Phàm có vẻ hơi đắc ý, liếc mắt nhìn mọi người trong sảnh một cái.
- Anh, 10 đẳng này rốt cuộc có uy lực như thế nào. Ví dụ như, khó khăn lắm đỉnh bậc tứ đẳng mới có thể đá một cước gãy đôi khối thanh gạch. 10 đẳng kia có thể dễ dàng đá vỡ 10 viên gạch xanh.
- Không phải, cảnh giới của võ công sau khi đạt từ bát đẳng trở lên thì không dùng gạch xanh làm tiêu chuẩn nữa.
Nghe vị tiền bối kia nói, bàn tay cao thủ thập đẳng có thể xuất ra “Kình khí”. Tất cả mọi người đều biết, ai luyện công lâu, trong cơ thể có sinh ra một loại khí gọi là “Kình khí”, cũng gọi là nội công.
Trải qua quá trình tập luyện có thể dung hợp thành “khí” đặc biệt trong người. Mà loại “Kình khí” này cao thủ bát đẳng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Nhưng không thể xuất ra bên ngoài cơ thể, mà cảm giác càng rõ ràng khi đạt tới cửu đẳng, có thể xuất chưởng ra ngoài cách mấy chục mét.
Nói đến đây, Diệp Phàm vận công, một chưởng được xuất ra. Ngay sau đó, trên cái bàn cách đấy mấy mét một chiếc chén bị vỡ làm đôi.
- Lợi hại thật, cách một đoạn mà có thể công kích được người khác, rất tốt.
Hai mắt Tề Thiên sáng lên, liếc nhìn Diệp lão đại một cái, tự nhiên nháy mắt rồi nói,
- Anh, anh thử công kích em xem sao?
- Cái này….
Thấy Diệp Phàm cười kỳ lạ, Tề Thiên cảm giác giống như được cái gì. Tâm nói anh có mấy chuyện xấu, cho nên, liếc mắt nhìn một cái, có chút do dự.
- Nói còn không can đảm làm sao có can đảm làm?
Lúc này, Trương Hùng thản nhiên hừ một tiếng.
- Ai không dám, anh Diệp, chỉ cho tôi để tôi tiếp đón.
Tề Thiên nói.
- Vậy thì tôi tới đây.
Diệp Phàm thản nhiên cười, quăng một chưởng về phía Tề Thiên.
- Dừng!
Tề Thiên đột nhiên kêu lên.
- Lại làm sao đây, có phải không dám muôn thay đổi ý kiến không?
Diệp Phàm trêu chọc cười nói.
- Anh, ra tay nhẹ thôi, đừng đánh vào mặt nhé. Hai anh em chúng ta thương lượng một tí, mặt mày em nhỏ nhắn anh không được đánh đâu đấy.
Tề Thiên cười gượng một tiếng.
- Thằng nhóc này cậu còn dám đưa Hồng Hạnh ra đấy, không sợ Đại phu nhân ở trong nhà kia nhổ mất mấy dúm lông à?
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
Ha ha ha…. Tất cả mọi người đều mỉm cười.
- Thứ trưởng Thiết, anh không phải dìm hàng tôi như vậy. Anh em tôi đã đủ thảm rồi. Hiện tại, chỉ có thể khoái hoạt ở bên ngoài một chút. Về nhà, tuy vợ không nói gì? Nhưng luôn cảm giác không được tự nhiên. Cặp mắt kia của cô ấy, nhìn rất chăm chú. Trong công việc, đều phải cẩn thận chút. Có lẽ ai gặp vợ của tôi cũng toát mồ hôi. Ai cũng bảo cô ấy là cao thủ, cưới được vợ như vậy đúng là xui xẻo! Những việc mà chúng ta làm cô ấy đều đoán được hết..
Vẻ mặt Tề Thiên cay đắng.
- Ha ha ha, nếu đã biết như vậy càng hiểu được cách ứng phó. Về điểm này đại ca tuyệt đối không có. Trương Cường cười mãi không thôi.
- Đỡ chưởng của tôi đi! Diệp Phàm xuất ra một chưởng.
- Ừ, cảm giác như thế nào, giống như có cái gì ở trên mặt vậy.
Tề Thiên có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Không phải cậu bảo tôi đánh nhẹ vào mặt, cậu không cảm giác thấy rất nhẹ à, nếu không thì rất mạnh.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Mạnh thì sẽ rất mạnh, vì đó là cảm giác của “Kình khí”, mấy anh ơi, bất cứ giá nào Tề Thiên em cũng vẫn đấu!
Đó là tư thế hùng hồn đi cứu nguy đất nước.
- Đúng là người an hem Tề Thiên, có thể lấy thân thử đao.
Thiết Chiêm Hùng cười châm chọc nói.
- Lại đây đi!
Diệp Phàm xuất ra một chưởng trông rất mạnh vào mặt. Tuy nhiên, cái tát của Diệp Phàm lại quăng ra khoảng không, Tề Thiên giật mình liền lé người.
- Còn muốn lé à, đỡ lại chưởng này đi!
Diệp Phàm chưởng một chưởng vào khoảng không, chiếu đúng vào mông Tề Thiên, Diệp Phàm đoán được Tề Thiên sẽ tránh liền xuất một chưởng cách hơn mười thước vào đúng chân tường.
- May mà vào mông, nếu không, mặt mày tôi đã thâm tím. Lợi hại thật, chưởng vào khoảng không thật là hoành tráng! Không ngờ, anh còn có thể dùng “Nội lực”, thật là được mở rộng tầm mắt.
Tề Thiên đi lên, không tức giận chút nào, nhìn chằm chằm Diệp Phàm tỏ vẻ khâm phục.
- Anh, anh tiếp tục nói đi!
- Đương nhiên, cái này, nếu quá xa thì sẽ không có tác dụng, mà nghe nói cao thủ 10 đẳng có thể xuất “Nội kình” ra bên ngoài cơ thể mấy chục mét.
Nói một cách đơn giản khác, cách ba mươi mét bọn họ có thể tấn công cậu. Chỉ cần dùng một chưởng “Kình khí” có thể đánh bại cậu.
Không có bí thuật nào có thể đỡ được, một chưởng của họ là giải quyết xong cậu. Đương nhiên, để bức ra “Kình khí” thập đẳng cao thủ cũng có hạn, nghe nói nếu quá 50 mét sẽ không còn uy lực nữa.
Có thể nói là, bọn họ chỉ có thể công kích trong vòng 50 mét. Nếu xa hơn, sẽ bị hao tổn công lực. Nói cách khác, “Nội kình” của bọn họ không phải lúc nào cũng dùng được, chỉ cần một lần dùng không chính xác là hao tổn hết “Nội kình”.
Cho nên, nếu cách một khoảng xa thì không công kích được. Bình thường bọn họ vẫn thích dùng công kích người khác, càng gần thì càng có uy lực lớn hơn, và hiệu quả rất tốt.
Hơn nữa, còn có thể tiết kiệm thể lực. Bằng không, cậu dùng nội kình xong, người ở cấp độ cửu đẳng liền giải quyết cậu luôn. Cho nên, cao thủ thập đẳng cũng không phải là quá lợi hại, bọn họ cũng không phải thần.
Diệp Phàm nói xong, mắt của mọi người sáng lên.
- Ôi, tất cả chúng ta cả đời này đều không thể đạt tới đỉnh cao.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, lắc lắc đầu.
- Phỏng chừng, nếu công kích ở khoảng cách gần thì chúng ta không thể chịu được một chưởng.
Tề Thiên có chút ủ rũ, nói.
- Với thân thủ của cậu, chỉ cần một chưởng của họ là cậu có thể xuống gặp bà ngoại rồi.
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Thôi vậy, không nói, chúng ta chúc mừng anh Diệp đi, anh ấy là người duy nhất trong chúng ta có khả năng đột phá cao thủ thập đẳng đỉnh bậc.
Lúc này, Trương Cường nói.
- Tốt rồi, chúc mừng anh Diệp!
Mấy người Trương Cường, Trương Hùng, Tề Thiên, Lý Long cùng hô lên.
Loảng xoảng một tiếng, mọi người cùng nhau cụng một ly.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1682: Bộ máy Diệp hệ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Anh Thiết, anh mới là người tâm phúc trong vòng tròn của chúng ta. Thằng em đẳng cấp thấp hơn nhiều, chỉ là có chút cậy vào sức mạnh. Nếu nói về mưu trí thì sao bằng anh được, nếu nói về sự gan dạ sáng suốt thì cũng không thể nào so với anh, nếu nói về cấp bậc, thì lại càng không bằng anh. Em đề nghị thế này, tiến cử anh Thiết làm lão đại trong vòng tròn của chúng ta.
Diệp Phàm nâng chén lên nói.
- Đúng! Đúng! Đúng!
Lý Long cũng nâng chén lên, nhưng, Tề Thiên cùng vài người khác lại có chút miễn cưỡng.
- Các cậu không phải tiến cử nữa đâu, tôi mặc dù lớn hơn Diệp Phàm, Diệp Phàm tôn trọng gọi tôi là anh Thiết. Kì thực thì tôi cũng biết, Diệp Phàm mới là người có thể gánh vác trách nhiệm lớn lao này.
Ông em à, cậu không phải thoái thác, sau nay cậu chính là trụ cột trong vòng tròn của chúng ta. Cái vòng tròn này, về sau nên gọi là “Diệp hệ” ấy chứ.
Mọi người nói thử xem thế có đúng không?
Thiết Chiêm Hùng không hề có lòng đố kị, nâng chén rượu lên cười một cách hào sảng. Đấy là nụ cười từ sâu tận tấm lòng chân thành của anh ta.
- Đúng vậy, anh Diệp sớm đã là trụ cột cho chúng ta rồi.
Lần này, Tề Thiên, Trương Cường và vài người nữa lên tiếng rất dõng dạc.
- Không được, không được!
Diệp Phàm vội thoái thác, nhưng, đẩy đi đẩy lại, cuối cùng cũng vẫn bị mọi người công nhận rồi.
- Chúng ta về sau sẽ đi theo “Diệp hệ” của anh Diệp, à anh Diệp, đội ngũ của chúng ta có nên mở rộng thêm lực lượng nữa không.
Em nghĩ, đội ngũ của chúng ta sau ngày có thể lthành một tổ chức. Bắt đầu từ cơ cấu tổ chức, hiện giờ lực lượng vẫn còn ít, và các ngành công nghiệp có liên quan cũng bị các hạn chế.
Vì thế, chúng ta phải mở rộng lực lượng, chiêu binh mãi mã. Từ các ngành các nghề, chọn lấy một vài lực lượng xây dựng quốc gia vừa đúng ý chúng ta, lại tình nguyện sát cánh phấn đấu cùng chúng ta.
Đoàn quân của Diệp gia chúng ta phải càng ngày càng lớn mạnh. Diệp ca hiện hiện tại đã là Chủ tịch của một thành phố. Sau này, còn phải tiến lên những cương vị lãnh đạo quan trọng hơn, cao hơn nữa.
Phó chủ tịch tỉnh, Chủ tịch tỉnh, cho đến các vị lãnh đạo quốc gia. Chúng ta đi theo anh Diệp, những tiến bộ của anh Diệp là tiến bộ của chúng ta, tiền đồ của anh Diệp là tiền đồ của chúng ta.
Trong vòng tròn này, mọi người đều không thiếu tiền, sẽ không phạm phải những sai lầm về mặt này nữa. Mọi người đồng tâm đỡ lấy “Diệp hệ”, thì con thuyền lớn này sẽ thẳng tiến phía trước mà đi, các cậu nói xem. Lời đề nghị của tôi được không?
Trương Cường rất biết dùng đầu óc, nói lên lời đề nghị của mình.
- Tôi sớm đã tự nhận mình là một thành viên của Diệp Gia Quân rồi.
Tề Thiên nói.
- Thế cứ quyết như vậy đi, “Diệp hệ” đã được thành lập. Mặc dù hiện giờ lực lượng của chúng ta vẫn còn yếu kém, thành viên cũng chưa nhiều.
Hơn nữa, so với Kiều hệ, Triệu hệ, Trấn hệ, Phượng hệ và một vài phe phái chủ chốt khác ở thủ đô, thì chúng ta đang thuộc giai đoạn manh nha.
Nhưng, tôi tin là, chỉ cần có trụ cột chính, mọi người cùng cố gắng, con thuyền “Diệp hệ” sẽ càng ngày càng vươn xa.
Tôi Thiết Chiêm Hùng không hề bị hoa mắt, tai chưa hề bị điếc. Chắc chắn sẽ được chứng kiến ngày này.
Thiết Chiêm Hùng càng nói càng xúc động, nâng chén rượu lên, tay lão Thiết đột nhiên run run, khiến rượu trong chén tràn ra ngoài.
Lão Thiết nhìn đấy được hy vọng, nên xúc động quá rồi.
Lại là loảng xoảng….
Lần này tiếng cụng ly thật chói tai, “Diệp hệ” được thành lập ngay tại sân nhà họ Thiết.
- Anh Diệp, tổ chức chúng ta không những phải kết nạp thêm các cán bộ chính phủ. Em nghĩ, tới cả các lực lượng thuộc về giới minh tinh, thư pháp, tài phú, giải trí, quân đội, tình báo, võ thuật cũng không thể thiếu được. Tới khi ấy, lực lượng mọi mặt đều có, khi cần tới chỉ cần chỉ tay là có rồi. Mọi người giúp đỡ lẫn nhau, kết thành một sợi dây bền chắc. Nếu thua mọi người cùng thua, nếu thắng mọi người cùng thắng. Vì tổ quốc, vì nhân dân, chúng ta nguyện máu chảy đầu rơi.
Lúc đó, Lý Long nói.
- Ý kiến rất hay, nhưng, chuyện này không thể vội vàng được, phải từ từ. Hơn nữa, chúng ta kết nạp thành viên, phải xem xét cho chuẩn. Những loại cây cỏ bám tường vớ vẩn ấy thì không cần tới, chúng ta thương không nổi đâu. Hơn nữa, lực lượng quan trọng ở chất chứ không phải ở lượng. Có đại biểu ở các ngành là được rồi. Tất nhiên là, trong những ngành đó, giới chính trị, giới quân sự, giới giàu có là quan trọng bậc nhất.
Diệp Phàm nói, khí phách hùng hồn.
- Mời người chèo lái còn thuyền “Diệp hệ” – đồng chíDiệp Phàm ngồi lên trên này.
Lúc này đây, Thiết Chiêm Hùng đang rất nghiêm túc, đứng dậy, nhường lại vị trí chính, rồi cung kính mời Diệp Phàm.
- Vậy thì tôi không khách khí nữa vậy
Diệp Phàm nhìn mọi người, phát hiện ra rằng ai cũng đều mang vẻ mặt trang nghiêm, nên, hắn không thoái thác nữa, bước từng bước chắc chắn lên ghế trên. Nhưng Thiết Chiêm Hùng, Lý Cường vừa dịch mông, thì hắn tự nhiên ngồi ngay ở vị trí ghế bên cạnh.
- Vốn dĩ, tôi muốn tiến cử anh trai mình là Thiết Thác nhập hội. Nhưng, hiện giờ thấy, tạm thời là chưa được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Sao vậy, chẳng phải Thiết Thác đã tham gia vào một tập đoàn nào đó sao?
Tề Thiên hỏi.
- Giống bố cậu đấy, hiện giờ tỉnh Việt Đông đang thiếu một chức Phó. Anh trai tôi ở Ủy ban Kỷ luật cũng không có việc gì.
Cho dù là có vào cả Ủy ban Kỷ luật Trung ương thì có ích gì, tôi thấy, không bằng tới Việt Đông đảm nhận chức Phó là ổn nhất.
Hơn nữa, Phó Tỉnh ủy bên đó cũng như Ủy ban Kỷ luật thôi, cũng không để anh trai tôi mất đi cái vốn ban đầu.
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Anh Thiết đã tìm người chưa, vị trí đó phải nắm cho chắc. Ủy ban Kỷ luật Tỉnh cũng chưa thể được coi là điểm trung tâm thực sự của Tỉnh ủy đâu.
Họp hội ý cũng chưa có phần. Nếu mà đi Việt Đông, đảm nhận chức Phó Tỉnh ủy kiêm Ủy ban Kỷ luật, thì mới đúng là thực sự bước vào vòng tròn trung tâm của Tỉnh ủy.
Trong đảng xếp hạng cũng đã cao rồi, vả lại, sau này đi con đường nào cũng chả phải là rộng rãi hơn nhiều. Hơn nữa, nếu chỉ chuyên theo Ủy ban Kỷ luật, thì sẽ bị đắc tội với nhiều người, con đường phát triển sẽ ngày càng hẹp.
Diệp Phàm nói.
- Buổi tối tại sao tôi lại lôi ra chuyện này, đành phải nhờ cậy tới Diệp lão đệ.
Thiết Chiêm Hùng mặt vẻ trang nghiêm, nói.
- Anh muốn nhờ cậy nhà họ Phí. Việc này chưa hẳn là một cách tốt, để em xem thử!
Diệp Phàm gật đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng rồi nói:
- Ngày mai bận, tối mai em phải tới Phí gia trang một chuyến, cũng phải đi chúc Tết họ cái chứ? Thế này cũng tốt, gọi là có cái danh nghĩa, em tới đó thám thính xem nhà họ Phí nghĩ gì rồi bàn tiếp. Nếu có thể thành thì tất nhiên là tốt rồi, nếu không thành, thì chúng ta tìm con đường khác nhé?
- Chuyện này phải làm phiền em rồi.
Thiết Chiêm Hùng gật đầu, nhìn Diệp Phàm rồi thở dài một cái, nói:
- Cái câu trong triều không người đừng mong kiếm được chức quan, quả thật là đúng.
Đừng nghĩ là tôi lăn lộn trông cũng được, nhưng, tôi e là tới phó bộ thì sẽ phải dừng lại rồi. Cứ lấy anh tôi làm ví dụ đấy, hiện giờ đang là cán bộ cấp Phó tỉnh đấy.
Nhưng, nếu muốn bước thêm bước nữa lên giời, càng lên chỗ càng ít, toàn là những anh tài, vả lại, những người ngồi lên được vị trí trên, không được sự ủng hộ của phái trung ương, thì cũng khó mà tiến bộ được.
- Hay là thế này đi, anh Thiết, em cũng giới thiệu cho anh một vài tập đoàn nhé?
Diệp Phàm hỏi.
- Không cần đâu, tôi đã nói rồi, cả đời này tôi chỉ làm quân cho Diệp hệ mà thôi. Vì vậy, hi vọng của tôi chỉ có thể ký thác nơi cậu mà thôi.
Nếu mà len vào được giới của người khác, sau này anh em ta sống với nhau thế nào đây. Anh tôi không như thế, anh ấy vẫn chưa vào giới chúng ta.
Nhưng, bất kể là anh ấy tới giới nào, thì thể diện của chúng ta, anh ấy cũng phải để ý chứ? Tất nhiên, khi trong giới của chúng ta mà có xung đột với giới mà anh ấy tham gia thì
Tôi chỉ còn cách nói xin lỗi mà thôi, cho dù là anh em ruột thì cũng chẳng có ích gì, chuyện trong giới lúc nào cũng phức tạp và tàn khốc như vậy, ai cũng có cách nhìn khác nhau, mỗi người có lợi ích và hoài bão riêng.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt trang nghiêm, nói.
- Chuyện này không thể trách anh ấy được, nhưng mong là giữa chúng ta và anh ấy sẽ không xảy những chuyện như vậy. Hơn nữa, nếu Phí hệ chịu thu nạp anh ấy thì tốt quá.
Chí ít thì, Phí hệ còn phải nể mặt em.
Diệp Phàm thản nhiên nói, hắn nhìn Tề Thiên, rồi nói:
- Giới chúng ta tạm thời vẫn phải bảo mật, sau này cũng phải giữ bí mất.
Mọi người hãy tiến hành trao đổi buôn bán hoặc giúp đỡ lẫn nhau trên danh nghĩa bạn bè. Nếu không thì, người ngoài mà biết tới chuyện này, khi nào mà muốn tìm sự viện trợ từ bên ngoài, thì người khác sẽ băn khoăn.
Như hiện giờ vậy, chú Tề là người của Phượng hệ. Chú ấy vẫn rất toàn tâm toàn ý giúp đỡ tôi. Cho dù không biết là anh Đoàn có tham gia vào phe phái nào ở thủ đô hay không?
Nếu không tham gia, thì là một đối tượng phát triển rất tốt. Giống như đồng chí Trấn Trung Lương, hay đồng chí Lô Vĩ, đồng chí Phạm Cương đều là những đối tượng có triển vọng. Hãy quan sát một thời gian rồi bàn tiếp, tôi nghĩ, bọn họ chắc sẽ tự nguyện thôi.
- Haha, Lô Vĩ thì không cần phải quan sát đâu, chắc chắn là sẽ tham gia. Nếu không thì em còn gọi anh ta là anh hai làm gì. Còn Lão Lang, thì không cần phải nói, chắc chắc sẽ là nhân vật quan trọng của chúng ta.
Tề Thiên cười nói.
- Cũng được, lần này trở về Thủy Châu bàn chuyện này với cậu ấy.
Diệp Phàm gật đầu, nhìn mọi người, rồi lại nói:
- Hơn nữa, lực lượng quan trọng trong giới chúng ta không nên quá nhiều. Các anh có thể phát triển thêm ở bên ngoài.
Ví dụ như, bên anh Thiết có thể phát triển ở một giới nhỏ hơn, mà trong đó anh Thiết là trung tâm. Sau này chúng ta sẽ hình thành một giới lớn hơn bao trọn cả giới nhỏ đó, các giới lồng vào nhau, như vậy sẽ dần dần men ra bên ngoài để phát triển, cuối cùng, phạm vi thường có thể càng ngày càng được mở rộng.
Ý kiến rất hay, ví dụ nói giới của anh Thiết lấy anh Thiết làm trung tâm mà anh Thiết lại là thành viên của giới chúng ta. Tới lúc đó, có thành viên nào mà rơi vào tay của giới anh Thiết, thì chúng ta chỉ cần bảo anh ấy một tiếng là xong. Như vậy, thì không cần phải tốn công tốn sức, mà lại, có thể giữ vững được sự đơn giản của tổ chức cơ cấu, và việc giữ bí mật sẽ tốt hơn.
Thời gian ba tiếng nháy mắt đã qua, mọi người đều đang bàn về kế hoạch phát triển Diệp hệ, ai cũng rất hứng thú dạt dào, hoài bão lớn vô cùng.
- Trương Cường, Tề Thiên, Thủ trưởng Lỗ sắp xếp cho hai người làm gì chưa?
Diệp Phàm chợt nghĩ tới chuyện này.
- Làm thì có làm rồi, nhưng, đều là những kế hoạch phải đi chạy như đúng rồi. Như, làm công tác liên lạc. Lần trước lại bảo em và Trương Cường đi đưa văn kiện, đưa văn kiện của Tổng bộ tới chỗ Báo săn. Haha, hiện giờ lại trở thành người đưa thư đầy vinh quang à.
Trương Cường vẻ mặt có chút ngượng, nói, nhìn Tề Thiên, rồi nói:
- Công việc sắp xếp cho Tề Thiên càng chả ra làm sao.
- Quá đáng. Sao có thể không tuân theo chuẩn mực đến như vậy?
Diệp Phàm sắc mặt tối đen.
- Tề Thiên bị đồng chí Lỗ Tiến sắp xếp cho vào làm mấy việc vặt trong đoàn cảnh vệ Trung ương ư?
Trương Cường nói, vẻ mặt đầy phẫn nội.
- Rốt cuộc là có chuyện gì thế, theo lí mà nói, được vào đoàn cảnh vệ Trung ương là một chuyện tốt, một là để tiếp cận lãnh đạo, và cũng có cơ hội được lãnh đạo để mắt tới.
Hai là, dù thế nào môi trường vẫn tốt hơn Báo Săn. Và cùng đều rất tốt cho vấn đề bảo đảm tính mạng.
Mặc dù làm bảo vệ phải để ý tới rất nhiều chuyện, những nếu thực hiện được âm mưu thì cũng đâu có nhiều. Hơn nữa, Phá Thiên nhậm chức lãnh đạo ở đoàn cảnh vệ, còn có gì mà không thể quan tâm tới cậu nữa.
Diệp Phàm băn khoăn nhìn Tề Thiên.
- Lỗ Tiến làm rất tốt, cậu ta không hề trực tiếp để Tề Thiên biên chế vào đoàn cảnh vệ Trung ương, mà chỉ cho một chức danh để treo Tề Thiên ở đó mà thôi.
Trương Cường nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1683: Ai có thể cưỡng chế được Lang Phá Thiên
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Tề Thiên chả phải là thịt xông khói, sao mà treo được?
Diệp Phàm hừ giọng nói, vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
- Haizz, không nói nữa, mất hứng rồi!
Tề Thiên lắc đầu, cầm lấy một chén rượu Mao Đài, uống cạn một hơi, xem ra, thì thằng nhãi này phiền thật đấy.
- Sao không nói gì, nói ra xem nào.
Diệp Phàm như vẻ ra lệnh cho Trương Cường.
- Vốn dĩ, dưới chướng Cục trưởng Lang có chín đại đội. Như Trương Long và Triệu Hồ lần lượt là đội trưởng của đại đội ba và đại đội bốn.
Dưới trướng còn có hơn mấy chục quân, thêm cả hơn trăm quân để sai vặt. Vốn dĩ theo quy định, thì đại đội trưởng của chín đại đội – thuộc hạ của đoàn cảnh vệ đều phải là những đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A.
Nhưng vì tổnòng cốt thứ 8 chiếm quá nhiều thành viên chính thức của Đội A. Vì vậy, cho dù là chín đại đội trưởng của đoàn cảnh vệ cũng không có cách nào sử dụng thành viên chính thức của tổ A.
Hiện giờ, đại đội trưởng của đại đội 6 là những thành viên chính thức của tổ A. Còn thân thủ của đại đội trưởng đội 7 tới 9 chỉ đạt tới mức 3 là cao nhất, vẫn chưa với tới trình độ của tổ A.
Lang Phá Thiên cũng chẳng còn cách nào khác, thành viên chính thức của tổ A quá ít, cái này, đúng là thầy nhiều cháo ít, chỉ có cách dùng tạm mà thôi.
Cũng tức là phẩm chất của một số đại đội không được cao, sẽ không dùng thành viên chính thức của Tổ A làm đại đội trưởng.
Cũng chính là đại đội 7 và 3 mà chúng ta đã nói tới.
Tề Thiên vừa mới được điều quá đó đã bị Lỗ Tiến chỉ định tới đội 7 phối hợp làm việc với đại đội trưởng Tiêu Tiềm rồi, nắm bắt được việc kíến thiết tổ chức của đội 7, và công tác bảo vệ an ninh.
Theo lý mà nói, Tiêu Tiềm thân thủ cũng chỉ ở tam đẳng, mà Tề Thiên đã có mấy năm ở tổ A, và thân thủ của anh ta cũng đang ở tứ đẳng.
Lúc còn ở Báo Săn còn làm tận chức cố vấn đấy, có chuyện gì mà không làm được cơ chứ. Lỗ Tiến cứ cố sắp xếp Tề Thiên vào tổ 7 làm chức phó đại đội trưởng.
Chuyện này, đúng là muốn tạo phản. Tiêu Tiềm – cái kẻ kém cỏi ấy là đại đội trưởng, thành viên chính thức xuất sắc của tổ A – Tề Thiên lại trở thành đại đội phó. Ôi mẹ nói, đây chả phải là cố ý ép người sao?
Trương Cường không chịu nổi liển mở miệng ra chửi.
- Cũng có thể, Lỗ Tiễn nghĩ tới việc Tề Thiên chỉ là tạm thời được ở đội 7. Vì thế, không có bổ nhiệm cậu ấy làm chức đội phó. Vì vậy, cậu ấy lúc nào cũng có thể bị điều đi nơi khác. Nói như vậy thì vẫn chấp nhận được chứ, vì chẳng có chỗ nào không thỏa đáng cả.
Thiết Chiêm Hùng đang đứng ở lập trường anh ta nói ra những suy nghĩ chín chắn của mình.
- Không giống vậy đâu.
Trương Cường lập tức lắc đầu, nhìn Thiết Chiêm Hùng rồi nói:
- Lỗ Tiến nói rồi, đợt này đội A công việc cũng khá nhẹ nhàng.
Bố trí Tề Thiên vào đội 7 để trợ giúp cho Tiếu Tiềm. khoảng 2 năm. Và, còn đường hoàng nói rằng bộ máy đội 7 làm việc rất yếu, khí thế không hừng hực.
Tề Thiên đi trợ giúp cho đội 7 triển khai công việc, nếu đã cần thời gian 2 năm, thì ít nhất cũng phải cho Tề Thiên cái danh hiệu Chính ủy đại đội 7 chứ?
Kết quả thì, tới cả cái danh hiệu Chính ủy cũng cho trung tá Lam Ngư – một cao thủ tam đẳng khác mất tiêu rồi.
Tề Thiên là đại tá, đường đường là thành viên chính thức của tổ A, giờ lại thành thằng chạy việc vặt rồi.
Trong đội 7, không hề có tiếng nói, có lúc còn cảm thấy bực tức.
Bọn họ còn kể lể đâm thọc nữa. Mấy chuyện này, cứ nghĩ tới, thật là bực quá đi mất.
Trương Cường hừ giọng nói.
- - Lang Phá Thiên đứng đầu đoàn cảnh vệ, hoàn toàn có thể đề xuất ý kiến của mình mà! Mặc dù Lỗ Tiến là lãnh đạo lớn nhất của tổ A, nhưng anh ta cũng phải nghĩ tới ý kiến không kém phần quan trọng của người phụ trách phân tổ chứ? Nếu không thì, tất cả há chẳng phải đều phản lại vị lãnh đạo lớn nhất như anh ta, để mặc anh ta trở thành một Tư lệnh đơn độc sao?
Lúc này, Thiết Chiêm Hùng đứng bên cạnh hừ nói.
- Cục trưởng Lang cũng có nói tới rồi, nhưng Lỗ Tiến lại lôi ra một đống lí do, nói là chuyện này là do tập thể bộ Đảng ủy tổ A quyết định.
Còn nữa Bộ máy Đảng ủy sớm đã nghĩ tới tình huống này, nếu không thì có thể tùy ý sửa được chắc. Chung quy thì lí do thì một đống ra đấy, nhưng đều là những lời vớ vẩn.
Lang Phá Thiên vì chuyện này mà còn cãi nhau với cả Lỗ Tiến.
Chiếc bàn làm việc của đoàn cảnh vệ đã bị lãnh đạo Lang vỗ cho tới long cả chân ra rồi.
Nhưng, Lỗ Tiến cứ khăng khăng lôi danh nghĩa của Đảng ủy ra đè người. Lang Phá Thiên không phục, nhưng cũng chẳng làm được gì.
Nhưng, bọn họ giỏi lắm, không ngờ còn cho người đến thuyết phục thủ trưởng Lang.
Trương Cường bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói.
- Vị thần nào lại có thể trấn áp được vị thần hung dữ của chúng ta – đồng chí Lang Phá Thiên đây?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trương Cường, giọng lạnh lùng nói, thằng nhãi này trong đầu nghĩ một thôi một hồi, nhưng vẫn không nghĩ ra nổi lí do nào để thuyết phục được Lang Phá Thiên, với tính cách của lão Lang, nhất quyết sẽ không bị khuất phục.
- Nghe nói là một người bí ẩn. Cũng có người nói là Tiều Tử giả dạng. Người này luôn nghĩ tới đại cục, lấy quốc gia làm trọng. Cũng có người nói mối quan hệ giữa Tiểu Tử và Lỗ Tiến rất thân thiết, còn có người nói Lỗ Tiến có người thân. Nói chung, thì emcũng không rõ nữa, cũng chỉ là nghe người ta đồn mà thôi.
Trương Cường nói một thôi một hồi, nhìn Diệp Phàm rồi nói:
- Nếu muốn biết rõ sự việc, thì trừ phi phải hỏi chính Lang Phá Thiên.
- Tiều Tử giả dạng, chắc là anh ta rồi.
Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, tỏ vẻ đồng tình.
- Anh à, rốt cuộc là ai vậy, anh nói rõ nào. Cứ tỏ ra bí ẩn thế này, muốn làm em tò mò chết à?
Tề Thiên là người rất nóng vội, nên không chờ nổi.
- Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn Tiều Tử Âm Vô Đao, Hán Địa Phi Hồ Sương Hồng Ngọc, Vu Sơn Thủy Tiên Mai Thiên Tuyết, Đại Môn Hảo Hán Quân Nhược Ly, Tàng Lang Ác Cẩu Lạc Phiêu Phiêu. 6 câu nói này ý chỉ 6 vị hiệp thần đang tồn tại của Hoa Hạ Quốc thuật giới. Các cậu đem so thử cái người bí ẩn đó với 6 vị hiệp thần xem, xem vị nào có thể xứng nào?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chắc là Bắc Sơn Tiều tử Âm Vô Đao, Tiều phu mà. Nhưng, người này lai lịch ra sao?
Tề Thiền đoán cái trúng phóc, người này rất có hứng thú với chuyện này. Quay sang hỏi Diệp Phàm.
- Cao thủ Cửu đẳng, cậu nói thử xem, ông ta có lai lịch thế nào. Đợt trước, Akiyama Lifu tỷ thí với Trần Vô, tôi cũng may, không ngờ lại gặp ông ta, ngồi ngay cạnh tôi. Khi đó, Ông ta cởi bỏ bộ dạng Tiều tử, khoác trên người bộ Âu phục, trông như Peek vậy.
Còn chuốt cái đầu như một ông chủ vậy, bộ dáng đó, trông rất kì quái. Nhưng, tôi sớm đã biết, ông ta chính là sư phụ của Lang Phá Thiên, thực ra thì, mấy năm trước, khi tôi ở trấn Lâm Tuyền thì gặp ông ta rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Qủa nhiên là cao nhân, cao thủ Cửu đẳng à! Chả trách, không ngờ lại còn là sư phụ của Lang Phá Thiên, em quá bất lợi rồi. Có vẻ như lãnh đạo Lang cũng ngại cho sự phụ lão ta, đành phải chịu đựng. Nhưng, em có chút không hiểu nổi, Lỗ Tiến làm sao có thể thuyết phục được 6 vị đại thần?
Tề Thiên có chút không phục.
- Cái này, có trời mới biết.
Trương Hùng lắc đầu.
- Tôi hỏi Lang Phá Thiên đã rồi bàn tiếp.
Diệp Phàm nói, rồi gọi điện cho Lang Phá Thiên, cười nói:
- Lão Lang, dạo này vẫn tốt chứ?
- Tốt cái khỉ gì! Tổng bộ không cho tí quân nào, đội trưởng các đại đội đều không đồng đều. Lãnh đạo của cái nước này rõ nhiều, nhưng có mấy ông là tốt.
Thời gian này các hoạt động bái hậu nhiều quá, một vị lãnh đạo mà tới thăm thì phải có hai thành viên chính đi theo. Nếu không thì, không đủ an toàn.
Lần này thì lại hơn thế, lập tức có đến năm sáu người, đem hết tất cả các cao thủ của đoàn cảnh vệ đi rồi. Em đây lại phải xắn tay áo ra trận.
Lang Phá Thiên giận đùng đùng hừ nói.
- Đường đường là một cục trưởng như cậu cũng phải ra trận sao, không phải vậy chứ.
Diệp lão đại có chút kinh ngạc, ngừng một lúc rồi lại nói:
- Đám quân trì trệ của đội A lại căng thẳng như vậy, không ngờ Lỗ Tiến lại không hề có chút động thái nào. Mẹ kiếp, đấu trí cũng không được đem chuyện quốc gia đại sự ra làm trò cười chứ. Công cụ gì chứ, Lỗ Tiến, tôi thấy ông ta không hề hợp với việc làm tổng lãnh đạo của đội A đâu.
- Với tính cách của em, anh à, em vẫn muốn một chân đạp cho lòi ruột thằng đó ra cơ.
Lang Phá Thiên hừ nói, lát sau, lại có chút ngại ngùng, nói:
- Anh à, em xin lỗi. Tề Thiên tới chỗ em đúng là đã bị thiệt thòi rồi.Haizz...
- Lão Lang, cậu cũng biết than thở, thật không ngờ đấy. Nhưng, chuyện này, chắc cậu cũng khó xử, chúng ta là anh em một nhà, không nói cũng không sao, tôi hiểu mà.
Diệp Phàm lại mở lời khuyên bảo.
- Haizz, có vẻ như anh cũng nắm được chút tình hình nhỉ. Đúng vậy, chuyện này, sư phụ em ra tay. Ông ấy có nợ nhà họ Lỗ một món nợ ân tình. Lỗ Tiến đã van nài như thế, sư phụ em có làm gì được? Những người như sư phụ, điều coi trọng là ân điển và đạo nghĩa. Nợ người ta ân điển, cũng chính là anh bảo họ đi chết họ cũng không chút do dự đi làm ngay.
Lang Phá Thiên nói.
- Không sao, việc nợ người khác món nợ ân tình và phải trả, đấy là chuyện chính đáng thôi, không phải nói gì nhiều. Tôi thấy, Tề Thiên làm đại đội phó ngược lại càng thấy thoải mái hơn nhiều. Nghỉ ngơi một thời gian ngắn cũng tốt.
Diệp Phàm nói.
- Nhà họ Lỗ này dường như cũng có chút lai lịch, không ngờ lại có thể quen biết được cả sư phụ của cậu – một vị cao nhân như vậy?
Diệp Phàm nổi hứng, nên chợt liền hỏi tới chuyện này.
- Nói ra cũng mất mặt, thực ra thì, là tổ tiên Lỗ gia có chút quan hệ với sư phụ em.
Dì của Lỗ Tiến là Đỗ Âm Âm, người đàn bà này nghe bảo trông bề ngoài chả ra sao cả.
Nhưng, kì lạ là có một lần bà ta lại gặp sư phụ em, và, hai người bất ngờ yêu nhau. Sau đó, sư phụ em là một người có tính cách rất cổ quái.
Khi đó, Đỗ Âm Âm nhắc tới chuyện muốn kết hôn, sư phụ em vừa nghe tới liền choáng, sợ tới nỗi chạy mất. Anh cũng biết là, sư phụ em, quen được tự do đây đó rồi, làm sao ông ấy có thể chịu được sự ràng buộc của hôn nhân cơ chứ?
Tuy nhiên, Đỗ Âm Âm vẫn luôn đối tốt với sư phụ, cho tới tận bây giờ khi đã hơn 50 rồi, bà ấy vẫn không tìm ai cả, vẫn luôn đợi sư phụ em.
Vì thế, sư phụ em đã nợ bà ấy một món nợ tình. Lần này, Lỗ Tiến sau khi biết chuyện giữa sư phụ em và dì ông ta nên đã nghĩ ra cái ý kiến đáng ghét đó.
Giật dây Đỗ Âm Âm gọi sư phụ em ra. Và, anh, em nói thật với anh. Đối với chuyện này, sư phụ em cũng có chút suy nghĩ cổ quái.
Con người ông ấy, anh có thể cũng biết chút ít, có lúc thật chả biết lý lẽ gì cả. Mọi chuyện toàn làm theo cảm tính.
Trong lòng ông ấy cảm thấy hổ thẹn với Đỗ Âm Âm. Chính vì thế, Đỗ Âm Âm nói gì, ông ấy đều đi làm hết. Vả lại, không hề hỏi là tên kia đúng hay sai. Ông ấy cho rằng, chỉ có như vậy mới có thể coi là không phụ tấm lòng của Đỗ Âm Âm.
Lang Phá Thiên nói.
- Tiền bối Tiều tử luôn như vậy, không ngờ Lỗ Tiến lại che mắt một người dì tốt như vậy, coi như gã ta may. Mẹ nó! Thời buổi này, chui ra từ bụng mẹ quan trọng thật đấy. Nhưng, sau này tiền bối chắc sẽ không giúp Lỗ Tiến nữa chứ?
Diệp Phàm hỏi, nhưng có đau đầu.
- Chuyện này, trong lòng em có chút thiếu tự tin. Con người sư phụ em, vui giận thất thường, ai biết được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì cơ chứ? Nếu ông ấy thật sự đã động lòng, thì chuyện này khó nói rồi. Cũng có thể, ông ấy sẽ một lòng một dạ giúp đỡ Lỗ Tiến. Nhưng, bất kể sư phụ em có thế nào, thì ông ấy là ông ấy, em là em. Em Lang Phá Thiên chính là huynh đệ với anh Diệp Phàm, khi muốn xung đột với sư phụ thì anh thấy nên thế nào thì cứ làm, em nên tránh đi thì hơn.
Lang Phá Thiên ở đầu điện thoại bên kia vừa nói vừa cười đau khổ.
Buông điện thoại xuống, Diệp Phàm suy nghĩ một hồi lâu, nhìn Tề Thiên, rồi đột nhiên nói:
- Tề Thiên, anh có một đề nghị, cậu xem có được không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai