Thấy Diệp Mặc theo đuổi Tiên tử thất bại, Quý Thư cười ha ha nói:
- Đi thôi, chúng ta đến Phi Hà Tiên lầu phía trước ngồi.
Ân Hồn, Tề Bắc Thương, Cửu Nhứ Nhạn ai ai cũng cho rằng không tệ, cộng thêm hai người Diệp Mặc và Quý Thư nữa, năm người đi thẳng đến Phi Hà Tiên lầu.
Quý Thư sợ Diệp Mặc có chút thất vọng, sau khi vào phòng, chủ động chuyển đề tài nói:
- Anh Diệp, Phi Hà Tiên lầu là một quán rượu lớn nhất trong Phi Hà Tiên thành, trong này có Tiên nhưỡng Túy Quỳnh Tuyền tốt nhất, hơn nữa trong này còn có Tiên linh quả cao cấp. Cho dù anh muốn ăn thịt Tiên thú tốt nhất, thì trong này cũng có.
Diệp Mặc cũng vỗ vỗ vai Quý Thư nói:
- Anh Quý không cần lo lắng cho tôi, tôi tìm Kế Khôn sư tỷ chỉ là có chút chuyện mà thôi, không phải như anh nghĩ.
- Anh biết Kế Khôn?
Quý Thư mỉm cười nhìn Diệp Mặc nói.
Diệp Mặc lập tức im lặng, hắn dễ dàng nói mình quen biết Kế Khôn như vậy sao? Cái này còn liên lụy đến nhiều chuyện lắm.
- Đừng nghĩ những thứ kia nữa, đến lúc đó tôi giới thiệt cho anh quen mấy Tiên tử xinh đẹp.
Quý Thư cười ha hả nói, Diệp Mặc không quen biết Kế Khôn, còn nói tìm Kế Khôn có chuyện, chẳng phải giấu đầu hở đuôi sao?
- Anh Diệp, Quý Thư nói rất đúng, muốn quen Tiên tử xinh đẹp cũng không đơn giản, Nhứ Nhạn tiên tử của chúng tôi cũng không thua kém gì Kế Khôn. Có lẽ một số ngọc nữ Tiên môn thường đi cùng tôi đến Thường Dung Thiên, đảm bảo sẽ có thu hoạch lớn hơn.
Tề Bắc Thương đồng thời cũng cười lớn.
Cửu Nhứ Nhạn hừ lạnh một tiếng nói:
- Tề Bắc Thương, anh vô duyên vô cớ lôi tôi vào làm gì? Tôi có chỗ nào đắc tội với anh sao.
- Nhứ Nhạn Tiên tử thứ tội thứ tội.
Tề Bắc Thương vội vàng cười chắp tay nói.
Diệp Mặc thấy quan hệ của bọn họ cũng không tệ, lúc này cũng cười cười, đồng thời trong lòng cũng có chút cảm kích, mấy người bạn của Quý Thư này rất tốt, ý tứ nói chuyện như vậy, cũng là muốn mình quên đi chuyện vừa nãy mà thôi.
Sau khi mấy người nói chuyện được vài câu, một số Tiên quả và Túy Quỳnh Tuyền cũng được mang lên.
Túy Quỳnh Tuyền quả thực không tệ, hương rượu ngấm sâu, hơn nữa Tiên linh khí nồng đậm căn bản không cần hành công, tửu lực cũng có thể chủ động khiến Tiên linh khí chuyển hóa thành Tiên nguyên.
- Túy Quỳnh Tuyền này thực ra còn có một tên nữa là Tối Cùng Tuyền, nếu anh thích loại rượu này rồi, bao nhiêu tiên tinh đều có thể ném vào đó, cuối cùng sẽ khiến cho anh cạn vốn.
Ân Hồn cười ha hả nói.
Diệp Mặc sớm đã quên chuyện Kế Khôn, nếu như sau này gặp Kế Khôn, hắn có thể nói sau, không gặp được cô, thì cũng không cần phải nói nữa. Nếu như Kế Khôn thực sự có quan hệ tốt với sư huynh Tư Thạch Vũ của cô, lệ ngân xá lợi của Phong Hi đưa cho cô căn bản cũng chỉ là châm chọc.
Năm người uống rượu đồng thời bàn luận về công pháp, dần dần trở nên sôi nổi. Khi ba người còn lại biết Diệp Mặc còn là Tiên nhân luyện thể Tiên niết thể, lại càng nhiệt tình hơn với Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng không giải thích trên thực tế mình cũng đã là Tiên linh thể rồi, tu vi đối với Diệp Mặc mà nói là để tự bảo vệ mình, chứ không phải là thứ để khoe khoang.
Đang bàn luận về công pháp và tu luyện, ba người khác quả nhiên phát hiện Diệp Mặc đặc biệt am hiểu về tu luyện, có lúc một câu nói thậm chí có thể tháo gỡ nghi ngờ của bọn họ nghĩ nửa ngày không ra.
Cửu Nhứ Nhạn sau khi hỏi Diệp Mặc vài câu, lại nâng chén rượu lên nói với Diệp Mặc:
- Diệp sư huynh, tu vi của anh kém hơn tôi một chút, nhưng sự am hiểu của anh đối với công pháp tu luyện rất tường tận sâu sắc, có lúc còn sáng tỏ hơn những gì sư phụ tôi nói, Nhứ Nhan mời anh một chén.
Nói xong một hơi uống cạn, Diệp Mặc vội nâng chén lên uống theo.
Cửu Nhứ Nhạn thấy Diệp Mặc uống hết rượu rồi, lúc này mới nói:
- Diệp sư huynh, Kế Khôn sư tỷ rất xinh đẹp. Có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, tôi khuyên anh đừng theo đuổi cô ấy nữa, ngoài Tư Thạch Vũ sư huynh ra, tôi nghe nói Tiểu Tiên Vương Lư Mang cũng có cảm tình với cô ấy.
- Lư Mang là đệ tử thân truyền của Càn Dịch Tiên đế thiên chủ của Thường Dung Thiên, có địa vị cao quý trong Thường Dung Thiên. Mặc dù sư phụ tôi là bạn của Càn Dịch Tiên đế, nhưng địa vị trước mặt Tiên đế cũng nhỏ hơn Tiên Vương Lư Mang. Chênh lệch rất nhiều.
Quý Thư cũng phụ họa thêm một câu.
Diệp Mặc hiểu ra ý của hai người, tranh giành một người con gái với đệ tử thân truyền của Càn Dịch Tiên đế, chẳng may đắc tội với đệ tử Tiểu Tiên Vương Lư Mang của Càn Dịch tiên đế, cho dù cha của Quý Thư cũng không giúp nổi.
- Lư Mang là thiên tài đỉnh cấp của Thường Dung Thiên chúng tôi, nửa năm sau Nguyên Động Thiên có một đại hội giao lưu luận đạo Đại Tiên cao cấp, hội giao lưu này hình như toàn bộ thiên tài Đại Tiên của thượng thiên vực đều sẽ đến, Tiểu tiên vương Lư Mang chắc chắn cũng sẽ đến, chúng ta có thể đến mở mang tầm mắt.
Quý Thư còn sợ Diệp Mặc không phục Lư Mang, chủ động yêu cầu Diệp Mặc cùng đến chứng kiến một chút phong thái của Lư Mang, đoán chừng Diệp Mặc sau khi gặp tiểu tiên vương Lư Mang rồi, sẽ xóa đi suy nghĩ không phục trong đầu.
- Đúng, hội giao lưu luận đạo lần này đều là những Thiên tài cao cấp dưới Vị Tiên đến, phần lớn cũng đã có nửa bước bước lên Vị Tiên rồi. chúng ra đến nghe ngóng chút, tuyệt đối sẽ có lợi.
Cửu Nhứ Nhạn cũng nhìn Diệp Mặc gật gật đầu.
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi:
- Tên Lư Mang kia cũng là Tiên vương rồi, sao còn đến tham gia hội giao lưu luận đạo Đại Tiên như này?
Tề Bắc Thương cười ha hả nói:
- Lư Mang đó là tiểu tiên vương, không phải Tiên vương. Vì gã mặc dù là tu vi Đại La Tiên viên mãn, cho nên có hơn một cụm xưng danh Tiểu tiên vương.
- Tiểu tiên vương Lư Mang và Kế Khôn đều là thiên tài cao cấp của Thường Dung Thiên, đều là tu vi Đại tiên, bọn họ có thiếp mời mới có thể tham gia được, nhưng lại có thể lắng nghe những trao đổi bên ngoài của những thiên tài bên ngoài hội giao lưu luận đạo. Đồng thời còn có thể tham gia các loại hội đấu giá, lấy được những thứ tốt mà mình cần. Thực ra tôi sau khi thăng cấp lên Tiên niết thể hậu kỳ liền ra ngoài, cũng có phần vì hội giao lưu luận đạo này.
Quý Thư lại lần nữa giải thích.
- Được, cám ơn mấy vị, tôi cũng muốn đến đó xem xem.
Diệp Mặc không chút do dự gật đầu đồng ý. Cho dù Nguyên Động Thiên không có hội giao lưu luận đạo này, hắn cũng định đến đó một chuyến, bây giờ có hội giao lưu luận đạo này, hắn lại càng muốn đi.
- Anh Diệp, hai người chúng ra cũng coi như cùng chí hướng. Đến đó cam đoan sẽ rất tuyệt, tuyệt đối sẽ bội thu.
Tề Bắc Thương lại cười ha ha nói.
Diệp Mặc thầm im lặng, hắn đương nhiên hiểu ý tứ của Tề Bắc Thương, nhưng hắn từ lúc nào đã cùng chí hướng với tên này rồi?
Thấy Diệp Mặc có chút ngượng ngùng, Ân Hồn vừa cười vừa nói:
- Cho dù không cùng chí hướng với anh đi cũng không có gì là bất lợi cả, nghe nói còn có một hội đấu giá sẽ xuất hiện thần khí thiên ngoại phi toa. Thiên ngoại phi toa có thể qua được thiên vực, thậm chí là giới vực, nhưng Thiên ngoại phi toa đó hình như là một phế phẩm rồi.
- Có thể vượt qua Thiên vực thậm chí là giới vực?
Diệp Mặc chấn động hỏi.
Hắn biết những thứ bình thường vượt qua Thiên vực và Giới vực đều là Tiên thuyền cao cấp, khuyết điểm của Tiên thuyền chính là thể tích quá lớn, hơn nữa trong hư không thiên vực tốn nhiều thời gian. Lợi ích lại là, Tiên thuyền cũng có thể định vị được, hơn nữa còn vô cùng kiên cố, những khe nứt hư không nhỏ đối với Tiên thuyền mà nói căn bản cũng không có chút ảnh hưởng gì. Nhưng ngồi trên Tiên thuyền thì lại có nguy hiểm, một khi gặp phải không gian thác vị lớn, Tiên thuyền cũng bị hủy diệt. Chỉ có điều Tiên thuyền đều có tuyến đường đặc biệt, gặp tình huống không gian thác vị cũng là rất hiếm.
Nếu như là thần khí có thể vượt Thiên vực được thì lại khác, nó thuộc hàng pháp bảo rồi, thần khí là Tiên khí cực phẩm, đồng thời được chia làm thần khí cực phẩm thượng trung hạ, mặc dù Tiên giới rộng lớn, nhưng người có thể luyện chế ra thần khí cũng rất ít, người có thể luyện chế ra thần khí được gọi là Thánh sư.
Vì Tiên nhân có thể luyện chế ra thần khí cực ít, cho nên Thánh sư cũng không có đẳng cấp phân chia, cho dù anh chỉ có thể luyện chế ra thần khí hạ phẩm, anh cũng là Thánh sư. Hơn nữa, cho dù là một Thánh sư luyện khí, nếu như không có nguyên liệu, thì anh cũng không thể luyện chế ra thần khí được.
Thần khí cũng không phải là pháp bảo cao cấp nhất trong Tiên giới, pháp bảo cao cấp nhất Tiên giới không phải là có thể luyện chế ra, mà là do trời đất tạo ra. Trên thần khí chính là pháp bảo Tiên thiên, trên pháp bảo Tiên thiên còn có bảo vật hỗn độn, đó đều là những thứ gặp được mà không thể cầu được.
- Thiên ngoại phi toa kia tôi cũng nghe nói qua, mặc dù nói là phế phẩm, nhưng tổn hại cũng chỉ có mấy cấm chế thông thường, đối với việc phi hành trong hư không thì cũng không ảnh hưởng chút nào. Tôi nghe nói đó là một Thánh sư luyện chế căn cứ theo đặc tính của Hư Không Phi Tuyết, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn Hư Không Phi Tuyết. Có thể chính xác tránh được những nguy hiểm như hư không phong bạo và hư không vẫn thạch…
Quý Thư lại tán đồng nói.
Diệp Mặc chợt nhớ ra U linh thuyền mà mình gặp, Thiên ngoại phi toa có phải là cũng có thể bị hút vào trong không?
- Mấy vị Tiên hữu, tôi muốn hỏi một chút, các anh nghe nói đến U linh thuyền chưa?
Diệp Mặc nghĩ đến, lập tức liền hỏi ra.
Trong phòng lập tức liền yên tĩnh, thậm chí tĩnh đến kinh người.
Thấy không khí có chút ôn ổn, Diệp Mặc ho khan một tiếng nói:
- Mọi người làm sao vậy?
Quý Thư thở dài nói:
- Những người thường đi trên hư không thiên vực, không ai là không biết đến U linh thuyền. Nếu nói Tiên giới hoặc Tiên giới hư không còn có một thứ nào đáng sợ nhất, đó chính là U Linh thuyền, gặp phải U Linh thuyền thì chết là cái chắc, nếu là U Linh thuyền đẳng cấp cực cao, cho dù là Tiên đế cũng không thể nào thoát khỏi…
- U Linh thuyền còn có đẳng cấp nữa? Chẳng lẽ lại có rất nhiều U Linh thuyền?
Diệp Mặc hoảng sợ hỏi, nói như vậy U Linh thuyền không phải chỉ có một con.
- Nghe khẩu khí của anh, anh không phải là gặp phải U Linh thuyền rồi đấy chứ?
Tề Bắc Thương hỏi một hồi rồi mới đằng hắng tiếng nói:
- Là câu hỏi của tôi có vấn đề, Quý Thư, anh giải thích với Diệp Mặc đi.
Gã cho rằng, nếu như Diệp Mặc gặp U Linh thuyền rồi, thì không thể nào vẫn ngồi trong đây được.
Quý Thư gật đầu, thận trọng nói với Diệp Mặc:
- Anh biết Chân thánh đế chứ?
Diệp Mặc im lặng lắc đầu, hắn quả thực không biết. Chẳng lẽ U Linh thuyền kia có mối liên quan gì đó với Chân Thánh đế? Nếu như có liên quan đến Chân Thánh đế, thì hắn tuyệt đối không thể nào thoát khỏi U Linh thuyền được.
Quý Thư nhớ ra Diệp Mặc đến từ Trung thiên vực, cũng bình thường trở lại, lại tự giải thích:
- Chân thánh đế là người có tu vi cao nhất trong các Thánh đế của Cửu đại chính đạo, cũng là người thần thông nhất.
Diệp Mặc hơi nghi ngờ một chút, hắn từ Hạo Thiên đại đế biết được tin Chứng Đạo thánh đế nhiều nhất cũng sẽ không vượt qua bốn người, năm người, sao lại xuất hiện chín người được? Cách nói của Quý Thư cũng không khác lắm so với những gì Bành Đảm Đương nói, Chứng Đạo Thánh đế có chín người.
Không đợi Diệp Mặc hỏi thăm, Quý Thư lại nói:
- Chân Thánh đế đó chẳng những vô cùng thần thông, hơn nữa pháp bảo cũng là người có nhiều nhất. Nghe nói ông tu luyện chẳng những có trận bàn thời gian, còn lấy được một cây Khổ trúc trong Thập đại linh căn, thậm chí đến Thế giới sơn cũng bị ông lấy được…
Diệp Mặc nghe thấy vậy, sau lưng toát mồ hôi lạnh, sao những thứ Quý Thư nói đều là những thứ hắn có?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
- 'Khổ Trúc' ta có nghe nói qua, đó là một trong mười đại linh căn. Nghe nói nếu tu luyện ở bên cạnh 'Khổ Trúc' thì có thể tránh được tâm ma, hơn nữa tăng mạnh được khả năng lĩnh ngộ của mình.
Cửu Nhứ Nhạn nói.
- Đúng thế.
Quý Thư gật đầu rồi nói tiếp:
- Cũng vì những đồ vật mà Chân Thánh Đế có được đều là thứ tuyệt đối khó cầu, cho nên y mới bị người khác ghen ghét. Hơn nữa nghe nói tính cách của Chân Thánh Đế cực kỳ khó tính, không bao giờ chịu nói đạo lý với người khác, chỉ cần ai phạm phải y thì đều bị y trực tiếp giết chết.
- Có một lần, chín vị Thánh Đế tụ hội, thì Chân Thánh Đế đã nhìn trúng một vị nữ Thánh Đế khác, trực tiếp chỉ vào vị nữ Thánh Đế kia mà nói “Cô về sau là người của ta”! Như vậy đã quá đủ để thấy được sự cường thế của Chân Thánh Đế rồi. Vì cái tính cường thế đến khó chịu này mà đã mang lại tai họa cho Chân Thánh Đế. Có một lần y đã bị tám vị Thánh Đế còn lại liên hợp vây công.
Tề Bắc Thương khinh thường nói:
- Rốt cuộc đó cũng chỉ là một cái cớ để vây công mà thôi, ai biết có vị Thánh Đế nào thực sự chán ghét tính cách khó chịu kia hay không, hay là vì cái khác? Tôi nghe nói Chân Thánh Đế mặc dù bị vây công, nhưng vì y có được 'Khổ Trúc', mà 'Khổ Trúc' kia thì lại không muốn nhận y làm chủ, cho nên các Thánh Đế khác mới đề nghị Chân Thánh Đế lấy 'Khổ Trúc' ra để xem ai có thể được 'Khổ Trúc' nhận làm chủ nhân. Lúc này Chân Thánh Đế không đồng ý, cho nên kết quả chính là đánh nhau.
Ân Hồn vội vàng nhỏ giọng nói:
- Bắc Thương, đừng nghị luận về các vị Thánh Đế khác.
Tề Bắc Thương tuy rằng không cho là đúng, nhưng cũng nhẹ gật đầu, không tiếp tục nói về các Thánh Đế khác nữa.
- Tuy Chân Thánh Đế bị vây công, nhưng đó vẫn là một trận chiến nhật nguyệt vô quang, thiên địa biến sắc, sao bay đầy trời (Tinh đấu hoành di). Nghe nói Tiên Giới thời đại viễn cổ chỉ có một Thiên Vực, nhưng cũng vì trận đại chiến này mà Tiên Giới bị phân chia thành 'Ba mươi ba Thiên Vực'. Theo năm tháng trôi qua, hư không phân cách, lượng linh khí của 'Ba mươi ba Thiên Vực' càng lúc càng trở nên khác biệt, cuối cùng trở thành Thượng Trung Hạ ba đại Thiên Vực.
Lời nói của Quý Thư khiến Diệp Mặc rung động không thôi. Hắn không ngờ rằng 'Ba mươi ba Thiên Vực' xuất hiện là vì bị chín Thánh Đế đánh nhau mà thành. Như vậy thì phải chết đi bao nhiêu người đây?
- Vậy Tiên Giới lúc ấy chẳng phải là…
Diệp Mặc khiếp sợ thốt lên.
Quý Thư ừ một tiếng:
- Đúng thế, lúc ấy sinh linh của 'Ba mươi ba Thiên Vực' có thể nói là không còn được một phần mười, hơn nữa quy tắc của Tiên Giới cũng bị tàn phá, khiến cho việc các tiên nhân sau này lĩnh ngộ pháp tắc cũng trở nên khó khăn. Cho nên sau trận đại chiến đó, các Thánh Đế cũng không xuất thế nữa. Mà nghe nói chín Thánh Đế sau đại chiến cũng chỉ còn lại bốn năm người mà thôi.
Khó trách vì sao Hạo Thiên Đại Đế nói rằng chỉ còn khoảng bốn đến năm vị Thánh Đế nữa mà thôi. Nghĩ đến những đồ vật trên người mình, thì trong lòng Diệp Mặc liền có chút bất an mà lên tiếng hỏi:
- Anh Quý, còn vị Chân Thánh Đế kia thì thế nào?
- Chân Thánh Đế dưới sự vây công của tám vị Thánh Đế, kỳ thật cũng không thực sự bị giết. Y có một tia Nguyên Thần trốn vào trong hư không. Vì để tránh những vị Thánh Đế còn lại diệt trừ hoàn toàn, thì tia Nguyên Thần kia liền hóa thành vô số các linh tu, những linh tu này không ngừng lớn mạnh, ở trong hư không cắn nuốt thần hồn. Rất nhiều Thiên Vực Tiên thuyền ở trong hư không gặp phải loại linh tu hóa thân từ Nguyên Thần của Chân Thánh Đế này, kết quả đều chỉ có thể là bị cắn nuốt sạch. Mà những linh tu kia sau khi cắn nuốt vô số Nguyên Thần của tiên nhân, thì cũng sẽ từ từ lớn mạnh.
Nói tới đây thì Quý Thư liền quay sang nhìn Diệp Mặc rồi hỏi:
- Hiện tại cậu đã hiểu cái gì gọi là 'U linh thuyền' rồi chứ? 'U linh thuyền' chính là một tia Nguyên Thần của Chân Thánh Đế kia phân thành các linh tu, nhìn không thấy, sờ không được. Bất luận là cái gì gặp phải 'U linh thuyền' này thì đều cách cái chết không xa nữa rồi. Linh tu trong 'U linh thuyền' có đẳng cấp càng cao, thì khả năng tiên nhân gặp phải phải chết càng lớn. Đương nhiên đây cũng chỉ là một cái truyền thuyết, còn việc 'U linh thuyền' có phải là do một tia Nguyên Thần của Chân Thánh Đế phân chia thành linh tu tạo thành hay không thì tôi lại không dám khẳng định.
- Như vậy chẳng phải là giống với ‘Cửu đầu phệ hư trùng’ hay sao?
Diệp Mặc kinh ngạc đáp. ‘Cửu đầu phệ hư trùng’ chính là từ những cái thần hồn phân tán ra mà dần lớn mạnh, sau đó lại dung hợp lại cùng nhau trở thành một thể hoàn mỹ.
- Thoạt nhìn thì không khác nhau lắm, nhưng thực tế lại có khác biệt rất lớn. Phân hồn của 'Cửu đầu phệ hư trùng' cần phải có người khống chế, mà phân hồn từ Nguyên Thần của Chân Thánh Đế khi phát triển tới tình trạng nhất định, thì sẽ có thể chủ động tìm kiếm phân hồn còn lại để dung hợp, sau đó lại lớn mạnh lên.
Quý Thư giải thích.
Diệp Mặc kinh hãi. Hắn không ngờ cái 'U linh thuyền' mà bản thân gặp phải lại chính là một đám phân hồn linh tu của Chân Thánh Đế. Chuyện này quả thật là quá đáng sợ. Nếu quả thật đúng như Quý Thư nói, vậy thì việc hắn có thể chạy thoát khỏi 'U linh thuyền' quả là việc quá may mắn. Bất luận là có phải hay không, thì trong lòng Diệp Mặc vẫn tự nhủ rằng bản thân vẫn còn may mắn là đã dùng cấm chế để ẩn nấp đi lá của 'Khổ Trúc'. Nhưng dù là như vậy, thì hắn vẫn không dám chắc rằng 'Khổ Trúc' của mình vẫn còn chưa bị bại lộ.
- Vì sao những vị Thánh Đế còn lại mặc kệ đám 'U linh thuyền' kia?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
Quý Thư lần này lại lắc đầu:
- Tôi cũng chỉ nghe nói, đó là sau lần đại chiến kia thì những vị Thánh Đế kia đều cực kỳ hiếm khi xuất thế, thậm chí là không còn thấy tung tích nữa. Có lẽ là họ cũng bị trọng thương nghiêm trọng. Còn chuyện 'U linh thuyền' thì càng không có ai dám đi quản cả. Nơi linh tu tu luyện tốt nhất chính là trong hư không. Mà 'U linh thuyền' trong hư không của Thượng Thiên Vực thì ngay cả Tiên Đế của Thiên Vực cũng không người nào nguyện ý đi nhiều chuyện cả, cũng có thể nói là không dám chõ mõm vào.
- Thế những pháp bảo cao cấp của Chân Thánh Đế kia đâu rồi?
Đây mới là chuyện mà Diệp Mặc quan tâm.
Lần này thì Tề Bắc Thương lại ngắt lời Quý Thư nói:
- Tôi cũng nghe nói qua một ít, đó là tất cả các pháp bảo cao cấp của Chân Thánh Đế đều lưu lạc rải rác khắp 'Ba mươi ba Thiên Vực', thậm chí ngay cả trong hư không cũng có. Còn có một ít pháp bảo cấp thấp khác lưu lạc tới Tu Chân Giới cũng nên…
Diệp Mặc nghe tới đó thì trong lòng liền cả kinh. Hắn lập tức đã hiểu được cái linh hồn linh tu trong Vẫn Chân Điện dưới Đại lục Lạc Nguyệt chính là một cái phân hồn linh tu của Chân Thánh Đế.
Diệp Mặc càng nghĩ càng thấy đúng. Ở tầng bẩy của Vẫn Chân Điện có một linh tu, hay bây giờ có thể nói đó là một tia phân hồn của Chân Thánh Đế. Nếu quả thật như thế, thì việc cứ ba mươi năm Vẫn Chân Điện lại mở ra một lần chính là một âm mưu rồi. Cứ mỗi ba mươi năm sẽ có vô số tinh anh tiến vào Vẫn Chân Điện, sau đó sẽ trở thành hồn phách cống phẩm cho linh tu kia. Chỉ có tu sĩ có tư chất là linh hồn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể tiến vào tầng bẩy, mà đã tới tầng bẩy rồi thì vừa vặn sẽ trở thành thức ăn thôi.
Đồng thời Diệp Mặc cũng nghĩ tới việc mình đã lấy được 'Khổ Trúc' cùng Thế giới thạch ở Vẫn Chân Cấm Địa. Nếu chuyện này là thật, thì những đồ vật này đều là của Chân Thánh Đế. Hiện tại hắn đã chiếm được rồi, vậy thì chờ khi Chân Thánh Đế khôi phục lại, người thứ nhất mà y muốn tiêu diệt sẽ chính là hắn, hơn nữa y cũng chỉ cần một hơi thở là có thể tiêu diệt được hắn rồi.
Nếu như là Lục Chính Quần hay Hách Dịch Tiên Vương thì hắn còn có thể chống cự lại đôi chút, nhưng nếu đối mặt với Chân Thánh Đế thì hắn chỉ có thể rửa cổ mà chờ thôi.
Hiện tại hắn chỉ có thể mong đợi nói ra rằng tất cả những điều này đều chỉ là truyền thuyết, thực tế không hề tồn tại. Nhưng trong lòng Diệp Mặc rất rõ ràng, mặc dù Quý Thư nói không phải toàn bộ chuyện này đều là thật, nhưng chí ít phải có hơn một nửa là thật. Nếu như không phải như thế, thì cũng sẽ không có Vẫn Chân Điện. Sớm biết như vậy, thì sau khi hắn trở thành tu sĩ Hóa Chân thì đã ở lại Tu Chân Giới một thời gian ngắn, dứt khoát lên lại tầng bẩy Vẫn Chân Điện một lần nữa để tìm cách sử lý cái linh tu kia.
Trong thấy sắc mặt của Diệp Mặc có chút khó coi, thì Quý Thư liền chủ động nói:
- Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây thôi. Anh Diệp, anh sẽ đi tới động phủ của tôi chứ, hay là…
Diệp Mặc vội nói:
- Tôi tự mình đi vào tiên thành thuê một cái động phủ là được rồi.
- Không thành vấn đề, những chuyện này cứ để cho tôi.
Quý Thư lập tức nói.
…
Đây là ngày thứ ba sau khi Diệp Mặc cùng đám người Quý Thư tụ hội với nhau. Lúc này Diệp Mặc đang trầm tư trong động phủ của mình.
Động phủ là do Quý Thư giúp đỡ để thuê được, tiên linh khí vô cùng nồng đậm, hơn nữa hoàn cảnh cũng cực kỳ tốt. Tuy động phủ này khiến Diệp Mặc rất hài lòng, mấy người bạn mà Diệp Mặc kết giao tại Phi Hà Tiên thành cảm thấy cũng không tệ, nhưng tâm sự của Diệp Mặc vẫn nặng nề như cũ.
Lục Chính Quần thì hắn thực không để vào mắt, ngay cả Hách Dịch Tiên Vương thì hắn cũng không quá chú ý. Bời vì bản thân muốn vượt qua những người này thì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà vị Chân Thánh Đế kia thì khác. Nếu quả thật Chân Thánh Đế hoàn toàn khôi phục lại thì Diệp Mặc hắn còn có nơi nào để náu thân được nữa? Mấy thứ đồ của Chân Thánh Đế đều đã rơi vào trong tay của hắn, vậy thì tên Chân Thánh Đế kia còn có thể buông tha cho hắn được sao? Huống chi lúc trước mấy vị Thánh Đế kia còn đánh nhau với Chân Thánh Đế chỉ vì 'Khổ Trúc', mà bây giờ thì 'Khổ Trúc' lại là một trong những bảo vật quan trọng nhất của hắn rồi.
Diệp Mặc không có tâm tư tiếp tục lưu lại nơi này nữa. Lúc này hắn có ý định đi tới Nguyên Động Thiên trước, sau đó thu lấy truyền thừa của Hạo Thiên Đại Đế rồi nói sau.
Sau khi đưa ra quyết định, thì Diệp Mặc liền đi tìm Quý Thư để chào từ biệt. Nhưng hắn lại không tìm được Quý Thư. Sau khi tụ hội ba ngày trước kết thúc, thì Quý Thư đi cùng với Ân Hồn, Tề Bắc Thương và Cửu Nhứ Nhạn, dường như là họ có chuyện gì đó quan trọng cần làm.
Diệp Mặc không tìm được Quý Thư, cho nên đành để lại tin tức ở động phủ của mình nói rằng mình đã đi trước tới Nguyên Động Thiên.
…
Khi Diệp Mặc còn cùng mấy người Quý Thư ở chung với nhau, thì tất cả mọi người cũng không xem hắn là người ngoài, cho nên hắn không có cảm giác gì. Nhưng bây giờ hắn đi một mình trên đường phố rộng rãi, thì hắn liền trở thành một kẻ nổi bật lộ rõ sự nghèo nàn xơ xác
Người khác đều là la y bảo sam, dù kém nhất cũng có hộ giáp xa hoa. Mà trên người của hắn chỉ có chiếc áo khoác bình thường, cho dù là nội giáp cũng là loại cực kỳ thông thường. Gần đây Diệp Mặc độ kiếp và luyện thể nhiều lần, cho nên đừng nói là nội giáp, ngay cả pháp bảo phòng ngự cũng đều bị hắn tiêu hao hết rồi. Pháp bảo trên người của hắn bây giờ đều là sau này dùng 'Hư không bí ngân' luyện chế ra khi còn ở trong Vết nứt hư không. Mà 'Hư không bí ngân' thì lại chỉ thích hợp để luyện chế Tiên khí phòng ngự, cùng với Tiên khí công kích, chứ không hề thích hợp để luyện chế hộ giáp cùng với nội giáp.
Ngay cả quần áo của hắn cũng kém xa so với người khác. Nhưng Diệp Mặc cũng không thật sự để ý, vì hắn đang nghĩ xem làm thể nào để đi tới Nguyên Động Thiên.
Muốn sử dụng Truyền tống trận ở Trung Thiên Vực cũng cần tới mấy triệu Tiên tinh, mà hiện giờ hắn muốn đi Nguyên Động Thiên chắc chắn cũng cần Tiên tinh. Nhưng Tiên tinh của hắn đều đã sử dụng ở Truyền tống trận rời khỏi Vết nứt hư không rồi, muốn lấy ra thêm mấy triệu Tiên tinh nữa thì thật sự là không thể. Diệp Mặc quyết định trước tiên đi tìm một cái thương lâu nào đó bán đi ít đồ đã rồi nói sau.
Bỗng nhiên có một hồi âm thanh duyên dáng của Tiên nhạc khí truyền đến, khiến cho Diệp Mặc lập tức bị hấp dẫn. Hắn nhanh chóng nhìn thấy mười hai vị tiên tử mặc những bộ đồ cực mỏng đạp trên những áng mây nhẹ nhàng lướt đi. Những vị tiên tử này vừa tấu nhạc, vừa chậm rãi điều khiển các đám mây.
Những áng mây kia di động vô cùng hàm súc, giống như đang nhẩy múa vậy, lại có thể làm cho người nhìn cảm thấy khoan khoái và dễ chịu, lại được những âm thành của tiên nhạc khí kia cộng hưởng, càng khiến cho người ta cảm giác được như ảo cảnh vậy. Mà ở trung tâm những áng mây kia, còn có một áng mây hình hoa sen cực lớn. Bên trên áng mây ‘Liên hoa thái vân’ này không có ai cả, dường như là còn chờ người nào đó đi lên.
Những tiên nhân trên đường phố trông thấy những tiên tử này, thì liền nhao nhao tránh ra mở đường. Diệp Mặc cũng liền đi theo những tiên nhân này đứng dẹp sang một bên, nhường lại con đường rộng rãi cho những vị tiên tử kia.
Đang lúc Diệp Mặc không biết những người này muốn làm gì, thì những vị tiên tử kia đều ngừng việc tấu nhạc lại, sau đó bắt đầu vung ra những nắm hoa tươi.
- Thái vân tiên nhạc, lại còn thêm cả Tiên nữ tán hoa để nghênh đón. Không biết lần này Phiêu Miễu Tiên Trì nghênh đón ai đây? Thật là phô trương quá…
- Cái này thì đã thấm vào đâu, ngươi có biết rằng những tiên tử này chính là ‘Phiêu miễu thập nhị âm’ không?
Nghe những người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, thì lại khiến cho Diệp Mặc cảm thấy kinh ngạc. Phiêu Miễu Tiên Trì chính là một tông môn tám sao của Nam An Châu. Khinh Tuyết khi vừa tới Nam An Châu chính là gia nhập vào Phiêu Miễu Tiên Trì này. Không ngờ rằng ở trên Tiên Giới Phiêu Miễu Tiên Trì lại có địa vị lớn như vậy! Thậm chí là tông môn trên Thượng Thiên Vực nữa!
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Một nữ tiên mặc váy mầu lam nhạt cùng một tên Đại La Tiên có đôi mắt dài và nhỏ cùng nhau đi xuống từ một tiên tức lâu cực kỳ sang trọng.
Diệp Mặc lập tức đã nhận ra hai người này, đó chính là Tư Thạch Vũ cùng Kế Khôn đến từ Lộng Nguyệt Đế Tông. Lần trước hắn mở lời gọi Kế Khôn, thì cô ta không thèm để ý tới hắn. Hắn còn tưởng rằng cô ta đã rời khỏi Phi Hà Tiên thành rồi, không ngờ là vẫn còn ở đây.
- 'Phiêu Miễu thập nhị âm' phụng mệnh thánh nữ tới trước để đón tiếp Hi Nguyệt Tiên tử.
Mười hai vị nữ tiên đứng ở trên những Thái vân nói một câu, giọng điệu êm tai giống như là âm thanh của suối chảy róc rách, hơn nữa đồng thời phát âm một cách chỉnh tề, nửa phần lệch lạc cũng không hề có.
Nhìn mười hai vị nữ tiên kia mỗi người đều cầm một loại tiên nhạc khí khác nhau, thì Diệp Mặc lập tức hiểu. Hóa ra 'Phiêu Miễu thập nhị âm' là như thế này. Cô nàng Kế Khôn này xuất thân từ Đế Tông, lại lịch quả là không nhỏ. Nhưng dù là như vậy thì quy cách này cũng quá long trọng rồi.
Kế Khôn có danh tự là Hi Nguyệt Tiên tử sao? Chẳng lẽ là còn chưa hề quên Phong Hi nên mới lấy cái danh tự này? Chỉ là vị sư huynh Tư Thạch Vũ kia của cô thật sự giống như là thuốc mỡ bôi theo người vậy, khiến cho Diệp Mặc không có cách nào tìm Kế Khôn để nói chuyện cả. Hiện tại Kế Khôn được 'Phiêu Miễu thập nhị âm' của Phiêu Miễu Tiên Trì nghênh đón, thì Diệp Mặc càng không thể có cơ hội mà tiến lên nói chuyện.
Diệp Mặc lắc đầu. Sau này chờ khi tu vi của mình cao hơn, thì sẽ đi tới Lộng Nguyệt Đế Tông xem xem. Nếu như Kế Khôn này đã đính hôn cùng người khác thì thôi, còn nếu như không, thì hắn sẽ đem 'Lệ ngân xá lợi' vật quy nguyên chủ.
Diệp Mặc không tiếp tục xem náo nhiệt nữa mà xoay người muốn rời đi.
- Diệp Mặc, ngươi tới đây.
Một thanh âm thanh thúy liền vang lên bên tai Diệp Mặc. Diệp Mặc liền kinh dị quay đầu lại phát hiện ra Kế Khôn đang nhìn chằm chằm vào hắn. Vậy là giọng nói vừa rồi chính là do Kế Khôn nói ra.
Giọng điệu cao ngạo băng lãnh, giống như là chắc chắn rằng mình nghe được thanh âm này nhất định sẽ lập tức hưng phấn điên cuồng đi tới vậy. Cô nàng này thật cũng tự tin đến mức tự kiêu rồi!
Bời vì đây là do Kế Khôn truyền âm, cho nên người khác căn bản là không chú ý. Diệp Mặc nghĩ một chút, lại càng không hề để ý. Ai biết cô gái này có ý đồ gì, vạn nhất khi mình đi tới cô ta lại nói mình mạo phạm tới cô ta, thậm chí vô duyên vô cớ va chạm với 'Phiêu Miễu thập nhị âm' đang nghênh đón cô ta, thì một Đại Chí Tiên như hắn chắc chắn sẽ khó sống.
Diệp Mặc đã từng trải nhiều rồi, cho nên chẳng những không đi qua, mà còn lập tức thi triển độn thuật, đảo mắt đã rời khỏi con đường này rồi. Ngay cả thương lâu Diệp Mặc cũng không muốn đi nữa mà lập tức tăng tốc muốn rời khỏi Phi Hà Tiên thành. Hắn hiện tại không muốn trở mặt với bất cứ kẻ nào cả, càng không muốn đắc tội với bất kỳ thế lực nào.
Tuy rằng hắn rất tôn trọng Phong Hi, nhưng muốn hắn đem cái mạng nhỏ của mình ra mạo hiểm đắc tội với Lộng Nguyệt Đế Tông và Phiêu Miễu Tiên Trì, thì hắn tuyệt đối sẽ không làm. Hiện tại phiền phức của hắn đã nhiều vô kể rồi, còn ở Thượng Thiên Vực này hắn lại chưa đắc tội qua thế lực nào, rất thích hợp để hắn tĩnh tu. Cho nên hắn không thể vì một Kế Khôn lại đi đắc tội với người khác được.
Không nói tới Tư Thạch Vũ sau lưng Kế Khôn, mà ngay cả cái tên được gọi là Tiểu Tiên Vương thì Diệp Mặc đoán rằng mình cũng ăn không tiêu được.
Vốn cho rằng Diệp Mặc giống như những kẻ khác, đều bị sắc đẹp của mình hấp dẫn, nhưng hiện tại Diệp Mặc lại quay đầu chạy thì lại khiến cho Kế Khôn có chút hoài nghi. Vừa rồi cô truyền âm cho Diệp Mặc, đúng là có ý muốn giáo huấn đối phương. Một khi Diệp Mặc dám tới, thì lập tức sẽ có người trừng trị hắn. Cô rất ghét loại người lần đầu tiên gặp mặt đã nhìn chằm chằm vào mình như Diệp Mặc. Thậm chí trước khi cô rời đi hắn còn dám gọi cô lại nữa chứ.
Nếu không phải lần trước nể mặt những người khác, thì đã phải cho hắn đẹp mặt rồi. Nhưng lần này sau khi cô truyền âm cho Diệp Mặc, thì đối phương chẳng những không mắc mưu, mà ngược lại còn nhanh chóng quay đầu chạy đi. Đây là do hắn đã hiểu được ý đồ của cô, hay là cô đã thật sự hiểu lầm hắn rồi?
Chẳng lẽ hắn thật sự quen biết mình sao?
Kế Khôn không tin rằng Diệp Mặc biết được cô. Cô phi thăng lên Tiên Giới tính tới này đã gần mười ngàn năm rồi. Còn tuổi tác của Diệp Mặc thoạt nhìn cũng không lớn lắm, cho nên không thể nào là người quen từ Tu Chân Giới được. Sau này trên Tiên Giới, thì ngoại trừ các đồng môn ra, cô cũng cực ít kết giao với người khác, cho nên càng không có khả năng là người quen biết trên Tiên Giới.
Sau khi Diệp Mặc rời đi, thì Kế Khôn bỗng nhiên cảm giác được mình mất đi thứ gì đó. Ba ngày trước cô cũng có loại cảm giác này, nhưng cũng không quá mạnh mẽ, nhưng hiện tại nó càng lúc càng mãnh liệt và rõ ràng hơn. Một hồi lâu sau, loại cảm giác này rốt cuộc cũng biến mất không còn gì nữa.
Kế Khôn thở ra, sau đó liền thi lễ với mười hai vị tiên tử trước mặt rồi nói:
- Hi Nguyệt cám ơn sự đón tiếp của mười hai vị tỷ tỷ, tôi còn có chút chuyện riêng, xin mười hai vị tỷ tỷ về trước. Sau khi Hi Nguyệt làm xong việc, thì nhất định sẽ tới Phiêu Miễu Tiên Trì bái phỏng Ninh Nga tỷ tỷ.
- Kế sư muội, em muốn đi đâu?
Tư Thạch Vũ liền vội vàng hỏi.
Thân hình Kế Khôn vừa động, đã lập tức biến mất tại chỗ. Bất quá thanh âm của cô vẫn lưu lại:
- Tư sư huynh, tôi có chút việc riêng tư cần giải quyết, sau khi sự tình hoàn tất sẽ trực tiếp đi tới Phiêu Miễu Tiên Trì. Tư sư huynh có thể tự mình về môn phái trước là tốt nhất.
Sắc mặt của Tư Thạch Vũ vô cùng âm trầm. Diệp Mặc đứng ở một góc trên đường đi, đến cũng nhanh mà rời đi cũng nhanh, cho nên y đương nhiên là nhìn thấy được. Y thật không ngờ chỉ là một tên Đại Chí Tiên vậy mà lại có thể khiến cho sư muội của mình cất công đuổi theo, lý nào lại như vậy chứ. Nếu như y ở bên ngoài mà có thể đơn phương gặp được Diệp Mặc, vậy thì không chừng là y sẽ giết hắn ngay lập tức.
Vốn y còn muốn đi cùng sư muội Kế Khôn của mình tới Phiêu Miễu Tiên Trì, vì Phiêu Miễu Tiên Trì nhất định sẽ thuận miệng mà mời mình đi. Nhưng không ngờ là kết quả lại thế này. Giờ thì y có muốn lấy cớ để đi Phiêu Miễu Tiên Trì cũng không được nữa rồi.
Khi 'Phiêu Miễu thập nhị âm' còn đang mờ mịt khó hiểu, thì lại nghe được một thanh âm truyền đến:
- Đã như vậy các người cứ trở về Tiên Trì trước đi. Đến lúc đó ta sẽ trở về cùng Hi Nguyệt Tiên tử.
- Vâng…
'Phiêu Miễu thập nhị âm' giống như trút được gánh nặng, lập tức cưỡi trên những Thái vân mà nhanh chóng rời khỏi Phi Hà Tiên thành.
…
Sau khi Diệp Mặc đi ra khỏi Phi Hà Tiên thành, thì cuối cũng cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Không đổi được Tiên tinh cũng không có vấn đề gì, dù sao thì Truyền tống trận đi Nguyên Động Thiên cũng không đặt ở Phi Hà Tiên thành. Chờ sau khi hắn đi tới Bình Lương Tiên thành thì tính sau. Nghĩ tới Bình Lương Tiên thành, thì Diệp Mặc liền nhớ tới thiếu thành chủ của Bình Lương Tiên thành là Tề Bắc Thương.
Tề Bắc Thương thoạt nhìn có chút phong lưu, nhưng tính tình của y rất thẳng thắn, cũng coi như là một người bạn tốt.
Ngay khi Diệp Mặc muốn lấy 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' ra, thì không gian liền truyền đến sự dao động. Trong lòng Diệp Mặc cả kinh, đang muốn 'Thuấn di' đi thì lại nghe được thanh âm của Kế Khôn truyền đến:
- Cậu tìm tôi có phải thật sự là có chuyện hay không?
Diệp Mặc không trả lời Kế Khôn, thần trí của hắn liền mở rộng ra ngoài để xem xem ngoài Kế Khôn ra còn có ai không. Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm một cái rồi nói:
- Đúng thế, tôi tìm cô đúng là có chuyện.
- Vậy cậu nói đi.
Giọng điệu của Kế Khôn đã có chút nhu hòa. Cô cảm nhận được sau khi tới gần Diệp Mặc, thì cái cảm giác kia lại có trở lại.
Diệp Mặc nhíu mày. Nơi này cách Phi Hà Tiên thành quá gần, nếu như bị người khác nhìn thấy hắn ở cùng một chỗ với Kế Khôn, thì đối với hắn cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào. Diệp Mặc không sợ ai, nhưng lúc này hắn căn bản là không có thời gian mà đi trốn. Hắn cần phải đem tất cả thời gian của mình để đẩy nhanh quá trình tu luyện. Hắn phải không ngừng mà tăng tu vi của mình lên.
Tại Tiên Giới, không có mấy người đứng nói đạo lý với một Đại Chí Tiên nho nhỏ như hắn cả. Dù biết là hắn và Kế Khôn không có gì, nhưng chắc là vẫn sẽ có không ít người không do dự gì mà giết hắn cả. Tiên Giới có nơi giữ gìn chính nghĩa, nhưng cho dù là giữ gìn chính nghĩa, thì cũng không có ai sẽ vì một Đại Chí Tiên nho nhỏ như hắn mà đòi công đạo cả.
- Ở đây không thể nói. Nếu cô muốn biết, thì hãy theo tôi.
Diệp Mặc lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' sau đó lập tức bay đi.
Kế Khôn nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì. Cũng lập tức lấy ra một chiếc pháp bảo phi hành bay theo Diệp Mặc. Pháp bảo phi hành của cô cũng là một cái pháp bảo phi hành Tiên khí thượng phẩm, đẳng cấp dường như còn cao hơn 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt' của Diệp Mặc một ít.
Sau khi Diệp Mặc cùng Kế Khôn rời đi được nửa nén hương, thì lại có một bóng người xuất hiện ở chỗ hai người vừa đứng lúc trước. Rõ ràng là Tư Thạch Vũ. Y muốn xác định xem Kế Khôn có phải là đi theo dõi Diệp Mặc hay không? Nhưng sau khi y tìm tới nơi này, thì lại phát hiện ra một dấu hiệu thần thức.
Dấu hiệu thần thức này là do Kế Khôn lưu lại, ngữ khí đã có chút khó chịu, thậm chí còn cảnh cáo Tư Thạch Vũ không được tiếp tục theo dõi nữa. Lúc này Tư Thạch Vũ hừ lạnh một tiếng, oán hận rời đi.
Sau hai canh giờ, cuối cùng Diệp Mặc đã ngừng lại, hơn nữa nơi Diệp Mặc ngừng lại còn là một sơn cốc cực kỳ vắng vẻ. Ở đây gần như là không có tiên linh khí, nhất định là sẽ không có tiên nhân nào cố ý đi tới đây.
Cho dù là như vậy, thì Diệp Mặc vẫn đánh ra mấy đạo cấm chế, nhanh chóng che đậy đi khí tức của hai người.
Kế Khôn thấy thủ đoạn bố trí cấm chế thuần thục của Diệp Mặc, thì trong mắt lộ ra sự kinh ngạc. Loại bản lĩnh bố trí cấm chế như thế này, thì cho dù là một số tiên trận tông môn cao cấp cũng không có được.
Cô cũng chỉ đứng một bên nhìn Diệp Mặc làm việc, cũng không hề nói gì. Cô cũng không sợ Diệp Mặc đột nhiên động thủ, vì Diệp Mặc chỉ có tu vi Đại Chí Tiên sơ kỳ, còn cô thì đã là Đại La Tiên hậu kỳ rồi.
Sau khi Diệp Mặc bố trí xong cấm chế, thì liền nhìn Kế Khôn rồi nói:
- Trước khi tôi nói chuyện cần nói, thì tôi muốn hỏi cô một chuyện khác. Cô chỉ cần nói cho tôi biết là đúng hay là không là được rồi.
- Được.
Kế Hồn trả lời rất đơn giản.
- Sư huynh Tư Thạch Vũ của cô dường như rất yêu mến cô, hơn nữa tôi nghe nói Tiểu Tiên Vương Lư Mang đối với cô là vừa gặp đã yêu, hơn nữa còn cùng cô đính hôn rồi. Chuyện này có phải thật hay không? Bản thân cô nghĩ thế nào?
Diệp Mặc hỏi điều này không phải là không có nguyên nhân. Bản thân hắn rất đồng tình với Phong Hi, cho nên nếu Kế Khôn thật sự đã quên Phong Hi rồi, thì cái 'Lệ ngân xá lợi' mà Phong Hi hóa thân thành này có giao cho Kế Khôn cũng không có ý nghĩa. Còn không bằng để sau này bản thân có cơ hội sẽ trả nó về Tu Chân Giới, vùi lại dưới đáy Minh Nguyệt Thành.
Kế Khôn cũng không chất vấn vì sao Diệp Mặc lại hỏi vấn đề này, mà chỉ lạnh nhạt nói:
- Đúng, cậu nói không sai. Thế nhưng tôi đã có người yêu rồi, tôi sẽ không đính hôn cùng bất kỳ ai. Tôi không đồng ý, thì bất kỳ người nào cũng không thể ép buộc tôi. Kể cả là đệ tử của Thiên chủ cũng không được.
- Người trong lòng cô có phải là Phong Hi? Cô không hề quên anh ta đúng không?
Diệp Mặc bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Phong Hi lại yêu Kế Khôn như vậy.
- Cậu biết Phong Hi, cậu biết anh ấy, anh ấy ở đâu…
Kế Khôn bỗng nhiên trở nên kích động, thậm trí giọng điệu cũng không ngừng run rẩy. Nếu như không phải Diệp Mặc là một nam tử, thì cô đã xông lên nắm lấy tay Diệp Mặc rồi.
Nhìn biểu tình kích động vô cùng của Kế Khôn, thậm chí cả Tiên nguyên khí tức cũng đều hoàn toàn bạo lộ ra ngoài, thì trong lòng Diệp Mặc thầm nghĩ rằng cô gái này xác thực đáng để cho Phong Hi yêu thích. Theo biểu hiện của cô, thì Diệp Mặc hiểu được rằng cho tới bây giờ cô cũng chưa bao giờ quên Phong Hi cả.
- Cái Giá Linh Trận lúc trước của Phong Hi là do y bị cha của y lừa, kỳ thật là y muốn bố trí Dưỡng Hồn trận để dùng thần hồn của mình nuôi dưỡng thần hồn của cô…
Diệp Mặc bắt đầu chậm rãi giải thích chuyện của Phong Hi.
- Những điều này tôi đều biết, tôi đều biết…
Kế Khôn không ngừng thì thào.
Khi Diệp Mặc nói tới quá trình Phong Hi dùng thần hồn của y nuôi dưỡng thần hồn của cô, rồi lại bị cha của cô là Kế Hòa đả thương, sau lại bị Diệu Huệ Trân dùng làm ‘Hồn quán’, rồi đến cuối cùng cho dù đã mất đi hồn phách, thì Phong Hi vẫn còn lưu lạc trong Lạc Hồn Khư không ngừng nói “Khôn của ta đâu”, thì Kế Khôn đã lệ rơi đầy mặt rồi.
- Khi tôi cứu Phong Hi, thì thần hồn của anh ta gần như đã bị diệt rồi. Duy nhất chỉ còn một tia tàn niệm để hóa mình thành 'Lệ ngân xá lợi'. Hiện tại tôi vẫn mang theo cái 'Lệ ngân xá lợi' này bên mình, giờ xin được giao nó lại cho cô.
Diệp Mặc lấy 'Lệ ngân xá lợi' ra đưa vào trong tay của Kế Khôn.
Kế Khôn run rẩy tiếp nhận 'Lệ ngân xá lợi', một hơi thở quen thuộc lập tức vọt tới tâm hồn cô. Trên 'Lệ ngân xá lợi' hiện rõ lên hai vệt huyết lệ mầu đỏ khiến cho Kế Khôn rốt cuộc cũng không có cách nào ngăn chặn được nội tâm đau thương của mình nữa, quỳ rạp xuống đất kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế:
- Phong Hi…
Hai dòng huyết lệ trào ra trong khóe mắt Kế Khôn, nhỏ xuống 'Lệ ngân xá lợi' trong tay cô.
Sky xin cảm thán một chút:
Hỏi thế gian tình là chi
Mà đôi lứa thề nguyền hẹn ước
Yêu nàng ta chẳng quản chi
Dẫu hồn tan nát chìm vào u minh.
Nàng ơi xin nhớ chữ tình
Lệ ngân còn đó, còn ta bên người.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Cảm nhận được khí tức toàn thân Kế Khôn hỗn loạn, Diệp Mặc cũng không có cách nào. Hắn bỗng nhiên nghĩ đến nếu có một ngày hắn cũng mất đi người mình yêu mến thì sẽ như thế nào? Nghĩ tới đây Diệp Mặc rùng mình một cái, những chuyện như thế này tuyệt đối không được phép xảy ra. Hắn nhất định phải mạnh mẽ lên, dành thời gian đi Nguyên Động Thiên mới là chuyện quan trọng nhất.
Một lúc lâu sau, Kế Khôn bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt cô vô cùng tái nhợt, dấu vết hai hàng huyết lệ vẫn còn đọng trên khuôn mặt trắng nõn. Nhưng khiến cho Diệp Mặc yên tâm là, khí tức của cô cuối cùng cũng an ổn hơn một chút.
- Diệp Mặc, cám ơn cậu, nhưng đáng tiếc vợ chồng ta không cách nào báo đáp...
Kế Khôn nói xong thì thi lễ bái Diệp Mặc một cái.
- Sau khi ta chết, xin hãy an táng ta và Phong Hi cùng một chỗ ...
Khi Kế Khôn nói đến đây, Diệp Mặc lập tức đã biết là không tốt, Kế Khôn muốn tự vẫn. Hắn không hề suy nghĩ, liền phóng ra hơn mười đường thần thức đao ra, đồng thời từng đạo Tiên Nguyên đánh lên người Kế Khôn, phong tỏa sự lưu chuyển Tiên Nguyên của Kế Khôn.
Kế Khôn kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Mặc, cô không thể tưởng tượng được Diệp Mặc vậy mà lại có thể ngăn cản cô tự vẫn, tu vi này quả thực là tuyệt đối không hề thua kém cô chút nào. Nên biết cô chính là một thiên tài, mà Diệp Mặc có thể làm được như vậy, há có thể là cái mà thiên tài có thể hình dung được? Vừa nãy cậu ta nhiễu loạn vận chuyển thức hải của mình hình như là dùng công pháp thần thức.
Cho dù cô không hề phòng bị, không làm bất kì hành động ngăn cản nào, một Đại Chí Tiên muốn phong bế cô cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Diệp Mặc trong lúc vội vàng, sao có thể nghĩ đến nhiều thứ như vậy. Bất kể từ góc độ nào mà nói, thì hắn đều không hy vọng Kế Khôn chết. Nếu như Kế Khôn thật chết, hắn cũng xong đời.
Không nói Lộng Nguyệt đế tông, ngay cả một Tiểu tiên vương gì đó cũng có thể tìm được cái cớ để đối phó hắn. Tuy hắn và mấy người Quý Thư, Tề Bắc Thương là bạn bè, nhưng mới biết nhau được bao lâu? Mối quan hệ đó còn xa lắm mới đạt tới mức độ có thể vì hắn mà đi liều mạng với Tiên đế đấy? Hơn nữa, cho dù là đến mức đó, đẳng cấp và hậu thuẫn của mấy người Quý Thư cũng còn kém xa lắc.
- Sao cậu phải ngăn cản ta?
Sự kinh ngạc của Kế Khôn đối với Diệp Mặc chỉ trong nháy mắt đã qua đi, ngược lại liền quên sạch sẽ đòn ra tay lợi hại của Diệp Mặc vừa rồi, trong lòng chỉ nghĩ vì sao Diệp Mặc phải ngăn cản cô cùng đi với Phong Hi.
Diệp Mặc thở dài nói:
- Trước tiên không nói cô gặp sự cố ở đây, người đầu tiên bị hại chính là tôi. Cho dù không phải như vậy, tôi cảm thấy cô cũng không nên tự vẫn.
Kế Khôn chỉ là quá thương nhớ Phong Hi, bây giờ Diệp Mặc vừa nói ra, cô lập tức liền hiểu ra, vội vàng áy náy nói:
- Diệp Mặc thực xin lỗi, là ta không nghĩ tới.
Diệp Mặc gật đầu, tiện tay hóa giải cấm chế phong bế Tiên Nguyên của Kế Khôn. Kế Khôn lại xoay người thi lễ với Diệp Mặc một lần nữa, tỏ ra cực kỳ kính trọng. Vừa rồi tuy Diệp Mặc trong lúc vội vàng mà phóng cấm chế phong bế Tiên Nguyên của cô, cô muốn tránh thoát cũng là chuyện rất đơn giản, nhưng cô không hề làm như vậy.
- Hi Nguyệt tiên tử. Cô nghe hết lời tôi nói đã rồi nếu như cô còn muốn tự vẫn, tôi cũng không ngăn cản cô nữa.
Diệp Mặc nhìn Kế Khôn nói.
- Cậu nói đi.
Kế Côn gật gật đầu.
- Kỳ thực, người chân chính hại chết Phong Hi đúng ra là Phong Thuần – Phụ thân của anh ta, ít nhất cô nên giáo huấn Phong Thuần một trận đi, kẻ đó đã không còn nhân tính nữa rồi.
Diệp Mặc rất là khinh bỉ tên Phong Thuần này, kẻ này quá hèn hạ.
Kế Khôn trầm mặc không nói. Diệp Mặc hiểu rõ ý của cô, Phong Thuần tùy tiện nói thế nào thì cũng là phụ thân của Phong Hi, đồng thời cũng là cha chồng của cô, trong lòng cô nàng có kiêng dè thì cũng là chuyện bình thường.
- Được, cho dù là không nói tới chuyện của Phong Thuần, phụ thân của cô hẳn là còn chứ? Năm đó phụ thân cô mang cô đi, chẳng lẽ chưa thăng thiên?
Diệp Mặc một lần nữa lại tìm về hi vọng sống tiếp cho Kế Khôn.
Kế Khôn khàn khàn ừ một tiếng, nói:
- Phải. Cha ta hẳn là đã thăng thiên rồi, bây giờ có khả năng là vẫn còn ở Hạ Thiên Vực. Vốn ta định sau khi ta thăng cấp Tiên vương rồi, sẽ đi Hạ Thiên Vực tìm kiếm phụ thân, bây giờ ...
- Sự nguy hiểm của Tiên Giới tôi không nói nữa, cho dù là cô xuất thân từ Tiên đế tông môn, chắc cũng biết một chút. Nếu như cô chết, phụ thân cô có lẽ sẽ càng gian nan hơn. Đương nhiên những điều này cũng không phải là cái ta muốn nói đến nhất, ta muốn nói nhất chính là cô có từng nghe nói tới chuyện về Chân Thánh Đế chứ?
Diệp Mặc biết bây giờ Kế Khôn đã bỏ đi ý nghĩ tự vẫn, hắn chỉ cần một lần nữa cho đối phương một lý do để sống tiếp là được rồi.
Kế Khôn lại gật đầu nói,
- Đúng, ta có nghe nói qua.
Diệp Mặc trầm giọng nói:
- Chân Thánh Đế dù một tàn hồn cũng có khả năng phục sinh, chỉ là phải trải qua vô số năm mà thôi, mà bây giờ, lệ ngân xá lợi trong tay cô, chính là có một tàn hồn mà Phong Hi đã tự mình giam giữ. Khi cô thăng cấp Tiên đế, bộ cô không biết là có thể khiến cho Phong Hi sống lại?
Những lời này của Diệp Mặc chỉ là nói nhảm vớ vẩn thôi, hắn biết tình trạng của Phong Hi và Chân Thánh Đế không giống nhau, nhưng hắn lại biết Phong Hi chắc chắn là cũng không hy vọng Kế Khôn tự vẫn. Chỉ có Kế Khôn tiếp tục sống, có lẽ đó mới là an ủi lớn nhất đối với Phong Hi.
Kế Khôn cầm lấy lệ ngân xá lợi của Phong Hi tay khẽ run run, trong mắt cô nháy mắt đã tràn đầy sức sống, lập tức liền run giọng nói:
- Tại sao ta không nghĩ đến, ta quá ích kỷ, ta nên nghĩ đến chứ ...
Nói xong Kế Khôn lại một lần nữa cúi người hành lễ với Diệp Mặc, nói:
- Diệp Sư Đệ, cám ơn đệ, cám ơn, đệ lại cứu ta và Phong Hi một lần nữa rồi.
- Hi Nguyệt tiên tử, tôi chỉ nói những gì mình nên nói mà thôi, đây vốn không là gì cả.
Diệp Mặc vội vàng khoát tay nói
- Diệp Mặc, ta hơn đệ mấy tuổi, nếu như đệ không ngại, chúng ta coi nhau như tỷ đệ là tốt rồi, về sau đệ cứ gọi ta là Hi Nguyệt tỷ là được rồi.
Kế Khôn trong mắt lộ ra vẻ chân thành, mà lúc này cô đã hoàn toàn coi Diệp Mặc như người thân cận. Diệp Mặc đã mang xá lợi của Phong Hi đến, cứu Phong Hi, cũng là cứu cô.
- Hi Nguyệt tỷ, đã vậy thì Diệp Mặc sẽ không làm kiêu.
Diệp Mặc vội vàng nói. Bất kể là Kế Khôn hay là Phong Hi, hắn đều rất quý mến.
- Ừh, đệ đệ.
Kế Khôn hài lòng gọi Diệp Mặc một câu, sau đó cho mình một cái Khứ Trần Quyết. Dáng vẻ nặng nề chết chóc vừa rồi, đảo mắt đã là sức sống tràn trề.
Cô chủ động tiến đến kéo hai tay Diệp Mặc đi đến bên cạnh trên một tảng đá lớn, sau khi ngồi xuống, nói:
- Trong lòng đệ chắc đang cho rằng những lời nói kia của đệ là an ủi ta, Phong Hi không cách nào cứu sống lại được đúng không?
Diệp Mặc lúng túng không biết nói gì.
Kế Khôn lại mỉm cười nói:
- Năm đó Phong Hi ân cần săn sóc thần hồn của ta, có một phần thần hồn của anh ấy ở trong cơ thể ta, được ta che dấu ở nơi sâu nhất trong thức hải. Ban nãy ta trong tâm trạng kích động, vậy mà thật không ngờ đệ lại mang tới xá lợi trong có tinh huyết của Phong Hi. Có lẽ sẽ không bao lâu, ta có thể làm cho thần hồn và tinh huyết của Phong Hi dung hợp được, một lần nữa mô phỏng lại thân thể của Phong Hi. Cho nên, ta phải cám ơn đệ. Không có đệ, vừa rồi thiếu chút nữa ta đã làm một chuyện ngu xuẩn, đã có lỗi với Phong Hi lại cũng có lỗi với phụ thân của ta.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, Kế Khôn nói đúng thật là như vậy, thần hồn mà lúc trước Phong Hi để lại không giống như của người khác, không có bất kỳ chút ý thức nào, nếu như không có tinh huyết của Phong Hi, cuối cùng khẳng định là sẽ tiêu tán luôn. Hiện tại mình đã mang tinh huyết của Phong Hi đến, đó chính là tương đương với cứu sống Phong Hi rồi.
Sau khi hiểu ra, Diệp Mặc cũng rất là mừng rỡ, hắn không thể tưởng tượng được Phong Hi vô tình mà đưa xá lợi cho mình, cuối cùng vậy mà lại có thể làm cho y sống lại được. Cơ hội phục sinh này so ra còn lớn hơn Chân Thánh Đế rất nhiều.
- Đệ cầm cái này đi, đây là Thông Tấn Châu của ta, sau này ở Thượng Thiên Vực ai dám bất kính với đệ, đệ cứ nói cho ta biết.
Kế Khôn lấy ra một viên Thông Tấn Châu đưa cho Diệp Mặc, Thông Tấn Châu của cô ngoại trừ sư phụ và hai người bạn rất thân thiết ra, người khác đều không có đâu, bây giờ cũng chủ động lấy ra cho Diệp Mặc một viên.
- Tu vi của đệ hẳn là phải xa hơn một Đại Chí Tiên bình thường rất nhiều, ta nghĩ một Đại La tiên bình thường muốn giữ đệ lại, khả năng cũng không lớn.
Kế Khôn nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, cô không nói tới chuyện công pháp thần thức của Diệp Mặc.
Diệp Mặc cất Thông Tấn Châu đi cũng không có giải thích, một Đại La tiên bình thường gặp phải hắn, hắn cần phải chạy sao?
- Đệ định đi dâu?
Kế Khôn đối với Diệp Mặc rất là thân thiết, cô thật sự coi Diệp Mặc như đệ đệ của mình.
- Đệ định đi Nguyên Động Thiên lang bạt một lần, nghe nói nửa năm sau Nguyên Động Thiên có một đại hội giao lưu vấn đạo, đệ cũng muốn đi xem xem.
Diệp Mặc đáp, hắn tin tưởng Kế Khôn sẽ không tiết lộ chuyện của hắn, nhưng truyền thừa Hạo Thiên Đại Đế, hắn vẫn không có nói tới.
Kế Khôn xuất thân từ tiên đế tông môn, tài nguyên rất nhiều, nói cho cô biết cũng không có tác dụng gì, những truyền thừa này tự hắn đi lấy là được rồi.xem file text tại "t ung h oanh .c om"
Kế Khôn trầm mặc một lát nói:
- Thánh nữ Ninh Nga tiên tử của Phiêu Miểu Tiên Trì mời ta tới làm khách, hay là đệ đệ cùng ta tới Phiêu Miểu Tiên Trì đi.
Diệp Mặc còn lâu mới đi Phiêu Miểu Tiên Trì, hắn không hề nghĩ ngợi gì đã muốn từ chối.
Nhưng hắn còn chưa kịp từ chối, đã bị Kế Khôn vươn tay ngăn lại,
- Phiêu Miểu Tiên Trì nổi tiếng nhất chính là tiên tuyền Phiêu Miểu, ta cũng coi như là bạn khá thân với với thánh nữ Ninh Nga Tiên Tử cuả Phiêu Miểu Tiên Trì. Đệ là một tán tu, nhất định là thiếu thốn tài nguyên. Tiên tuyền Phiêu Miểu chẳng những là nơi tu luyện tốt nhất, hơn nữa còn là nơi cực tốt để luyện thể.
Nói xong Kế Khôn thận trọng nhìn Diệp Mặc, nói:
- Đệ không luyện thể, nhưng tiên tuyền Phiêu Miểu có thể nâng cao cấp độ thân thể của tiên nhân, đối với việc tu luyện về sau của đệ sẽ càng có lợi hơn. Tiên tuyền Phiêu Miểu kia rất quý giá, ta nghĩ ta mở miệng nói chuyện, Ninh Nga Tiên tử hẳn là sẽ đồng ý.
Diệp Mặc tim đập thình thịch, hắn chẳng những là tiên nhân luyện thể hơn nữa còn là Tiên linh thể. Luyện thể của hắn đều là do gượng ép đối kháng mà có, ví dụ như những lưỡi đao gió trong không gian, bão táp trong hư không, sóng nhiệt ở Viêm Hà... vân vân. Loại phương thức luyện thể này là thường thấy nhất, nhưng nếu như điều chỉnh không tốt, sẽ ảnh hưởng đến thân thể, thậm chí ảnh hưởng đến việc thăng cấp sau này. Mà luyện thể còn có một loại phương thức khác, chính là loại tiên linh dịch đặc thù mà Kế Khôn nói.
Loại tiên linh dịch đặc thù này có thể làm cho thân thể tiên nhân đạt tới sự cân bằng, loại trừ những bệnh tiềm ẩn, khiến cho thân thể của người luyện thể càng cao hơn một bậc, có thể vươn tới cảnh giới cao hơn. Tiên tuyền Phiêu Miểu mà Kế Khôn nói, không thể nghi ngờ chính là thứ này.
- Vậy được. Nhưng Hi Nguyệt tỷ, nếu như đối phương không đồng ý, chúng ta cũng đừng cầu xin.
Diệp Mặc bây giờ vì tài nguyên tu luyện, dù là bị cự tuyệt cũng muốn đi thử một chút, với hắn mà nói, bây giờ ngoại trừ tu luyện, không một chuyện gì khác có thể ảnh hưởng đến hắn nữa.
- Yên tâm đi.
Kế Côn mỉm cười, một chút ưu sầu vài ngày trước còn mơ hồ lưu lại ở hai đầu lông mày sớm đã biến mất hầu như không còn chút gì.xem file text tại "t ung h oanh .c om"
- Những đan dược này để lại cho đệ, thứ này ta có rất nhiều.
Kế Khôn lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Mặc, nói.
Thần thức của Diệp Mặc đã quét đến đan dược bên trong chiếc nhẫn, đều là tiên đan rất tốt để Đại Chí Tiên đến Đại La Tiên tu luyện, hắn lại trả chiếc nhẫn lại cho Kế Khôn, vừa cười vừa nói:
- Hi Nguyệt tỷ, kỳ thật đệ còn là một đại sư tiên đan lục phẩm cao cấp.
- Cái gì?
Kế Khôn một lần nữa lại dại ra,
- Đại sư Tiên đan lục phẩm?
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Chương 1722: Lại vào Vẫn Chân Điện
Nguồn: Mê Truyện
- Đệ nói đệ là Đại sư tiên đan lục phẩm?
Kế Khôn có chút kích động lập lại một câu.
Diệp Mặc ừ một tiếng nói:
- Phải, đan dược mà đệ dùng đều là tự mình luyện chế, đệ đúng là đại sư tiên đan lục phẩm.
- Tốt, thật sự là quá tốt, không ngờ đệ còn có thiên phú như vậy...
Kế Khôn quả thực là có chút kích động, cô bình ổn lại một hồi lâu mới lôi kéo Diệp Mặc nói:
- Ban đầu ta còn nghĩ làm thế nào để cho đệ trở thành đệ tử tâm đắc, lần này khẳng định là có thể rồi. Đợi sau khi trở về, ta dẫn đệ đi Lộng Nguyệt Đế Tông, đệ gia nhập đế tông thì tốt rồi. Về sau đệ chỉ cần lo tu luyện thôi, đệ muốn tài liệu luyện đan ta giúp đệ kiếm là được rồi.
Diệp Mặc nhìn Kế Khôn đang thực tâm vui sướng, trong lòng cũng rất là cảm kích, Kế Khôn thực sự đã coi hắn là người thân, niềm vui sướng này hoàn toàn là xuất phát từ nội tâm.
Tuy đi Lộng Nguyệt Đế Tông rất an toàn, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói lại không ổn. Thứ nhất, người muốn tìm hắn để gây sự quá đáng sợ, Lộng Nguyệt Đế Tông cũng không che chở nổi. Thứ hai, bí mật của hắn quá nhiều, ở trong một đế tông tu luyện là quá nguy hiểm. Diệp Mặc trầm mặc một lát, vẫn quyết định nói:
- Hi Nguyệt tỷ, cám ơn tỷ. Đệ không muốn gia nhập tông môn, một mình đệ tự do tự tại đã quen rồi.
Kế Khôn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền nói:
- Đệ đã là đại sư tiên đan lục phẩm, quả thực là không cần gia nhập tông môn, cho dù là đế tông cũng sẽ tranh nhau muốn thu nhận đệ, là ta suy nghĩ không chu toàn. Chúng ta đi Phiêu Miểu Tiên Trì trước đi, đợi sau khi đi tiên trì về, chúng ta lại đi Nguyên Động Thiên, trên đường từ từ bàn bạc.
...
Đại Lục Lạc Nguyệt, Vẫn Chân Điện.
Ngay tại cửa thang đá thông tầng thứ sáu với tầng thứ bảy, có ba người phụ nữ đang đứng ở đây. Ba người họ đến từ thành Mặc Nguyệt của Nam An Châu, nếu Diệp Mặc trở về, đương nhiên nhận ra ba người này ngoại trừ Tô Tĩnh Văn ra, hai người còn lại là Cảnh Anh Ly và con gái Ức Mặc.
- Anh Ly, lúc trước tỷ và Diệp Mặc chỉ đến đây thôi sao?
Tô Tĩnh Văn hỏi, cô là người có tu vi cao nhất trong ba người, đã là tu vi Hóa Chân tầng thứ nhất.
Cảnh Anh Ly lắc đầu nói:
- Không phải, chúng tôi đã đến tầng thứ bảy nhưng chưa có đi vào trong, chỉ vừa mới đi vào thiếu chút nữa đã bị tiêu diệt, đám Linh tu kia vô cùng đáng sợ.
Ức Mặc vừa cười vừa nói:
- Anh Ly tỷ tỷ, với thực lực của ba người chúng ta, muốn vượt qua tầng thứ bảy hẳn là không có vấn đề gì chứ?
Cảnh Anh Ly gật gật đầu nói,
- Vẫn Chân Điện từ sau đại chiến thời thượng cổ, có Thừa Đỉnh tu sĩ đi vào hay không thì ta không biết. Nhưng ta khẳng định không có Hóa Chân tu sĩ nào vào. Tĩnh Văn tỷ đã là tu vi Hóa Chân, sẽ không có vấn đề gì đâu. Khi Vẫn Chân Điện vừa mới mở ra, nghe nói tại tầng bảy của Vẫn Chân Điện từng diễn ra một trận đại chiến từ rất xa xưa, rất nhiều tu sĩ Hóa Chân đã ngã xuống ở đây, chúng ta cũng phải cẩn thận.
- Đúng vậy, em cũng mỗi ngày đều dốc sức liều mạng tu luyện sao mà đến bây giờ vẫn chỉ là tu vi Thừa Đỉnh thôi? Dì Văn tư chất cũng quá tốt đi.
Ức Mặc làm bộ bất mãn nói.
Tô Tĩnh Văn mỉm cười. Cô tư chất xác thực là đỉnh cao, nhưng cũng không thể tách rời với việc dốc sức liều mạng tu luyện, cô nhớ Diệp Mặc rồi. Cho nên muốn sớm thăng thiên lên Tiên Giới một chút, muốn gặp được Diệp Mặc. Không chỉ mình cô, mà tất cả những người còn lại của thành Mặc Nguyệt, ai mà không đang ra sức tu luyện?
Cảnh Anh Ly sao có thể không biết tâm tư của Tô Tĩnh Văn, trong nội tâm cô khẽ than:
- Người có tư chất ngang ngửa với Tĩnh Văn tỷ, trước kia Đại Lục Lạc Nguyệt khẳng định là cũng có, tư chất như hai người chúng tôi thì lại càng nhiều. Nhưng trước giờ chưa từng có một nơi nào có linh khí nồng đậm như hồ Mặc Nguyệt, tu luyện đừng nói là có linh trì thậm chí có cả tiên tinh, đan dược tất cả đều là cao cấp, cho dù là không có những đan dược kia, dùng tiên tinh tu luyện, ta sợ là cũng chỉ có thành Mặc Nguyệt chúng ta thôi.
Tô Tĩnh Văn tán đồng nói:
- Anh Ly nói không sai, chúng ta có thể tu luyện được nhanh như vậy, ngoại trừ tư chất ra, tiên tinh và linh trì đều là then chốt nhất.
Dừng một chút, Tô Tĩnh Văn lại nói tiếp:
- Đợi lát nữa đến tầng thứ bảy, Ức Mặc cháu đừng chạy lung tung. Ba người chúng ta đều cùng một chỗ, th�hông hề phí sức, cho thấy sự việc có triển vọng.
Cảnh Anh Ly cười nói một câu.
- Vì sao linh khí ở tầng thứ bảy lại hỗn tạp không chịu nổi như vậy? Thậm chí còn không bằng tầng thứ năm?
Ức Mặc đứng ở tầng thứ bảy của Vẫn Chân Điện nghi ngờ hỏi một câu.
Cảnh Anh Ly nhỏ giọng nói:
- Tầng này có Linh tu, chúng ta cẩn thận một chút, Linh tu thì ưa thích những nơi như thế này.
Từng đợt u ám lạnh lẽo tập kích tới, không gian chung quanh dường như cũng đang sụp đổ.
- Đây là Linh tu đánh lén, không phải là không gian sụp đổ, các ngươi phải cẩn thận một chút, dùng Kỳ Dị Hỏa.
Cảnh Anh Ly trầm giọng nói.
- Để con.
Ức Mặc giơ tay lên, mười hai viên Lôi Châu bay lên, vô số tia sét chớp lóe, không gian xám xịt mờ mịt sụp đổ chung quanh trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Từng đợt mùi khét 'Xuy xuy', phụ họa theo một vài tiếng thét truyền đến, mà chung quanh hình như lại bắt đầu sáng sủa lên.
Tô Tĩnh Văn mỉm cười nói:
- Bây giờ cuối cùng là ta cũng đã tin tưởng lời người khác nói rồi, nhiều người đến thành Mặc Nguyệt tố cáo như vậy, ở bên ngoài Ức Mặc con làm không ít chuyện xấu ha?
Ức Mặc bĩu môi một cái nói:
- Con mà thèm làm chuyện xấu, mấy tên mà con giáo huấn kia đều là thứ không có mắt đến lằng nhằng đấy. Bằng không con cũng chẳng rỗi chuyện mà đi giáo huấn người khác, con cũng muốn giống như dì Văn, sớm thăng thiên Tiên Giới một chút. Nam An Châu thật sự chẳng có gì mà chơi, đợi ra khỏi nơi này, con còn muốn đến Vô Tâm Hải đi dạo nữa. Đúng rồi, dì Văn, chị Anh Ly, hai người muốn cùng đi với con không?
Tô Tĩnh Văn lần này sắc mặt lại trầm xuống nói:
- Vô Tâm Hải không phải là Nam An Châu, thành Mặc Nguyệt có vị trí vô cùng quan trọng ở Nam An Châu, đã trở thành thánh đứng đầu của Nam An Châu, người khác đều phải nể mặt vài phần. Nhưng Vô Tâm Hải lại không giống thế, chỗ đó yêu thú tàn sát bừa bãi, còn có các loại thế lực, trước khi con chưa đến được Hóa Chân hậu kỳ, tuyệt đối không cho phép tiến vào Vô Tâm Hải.
- Kỳ thật trước đây con vốn sống ở Vô Tâm Hải, lúc trước sư phụ dẫn con đi Vô Tâm Hải giết yêu thú ...xem file text tại "t ung h oanh .c om"
Khi Ức Mặc vẫn còn đang lí nha lí nhí thì đã bị Tô Tĩnh Văn không chút do dự cắt ngang,
- Không cần biết ra sao, bây giờ không cho phép đi Vô Tâm Hải.
Uỳnh uỳnh...
Từng đợt trầm đục, một đoàn đội ngũ dài sắp hàng chỉnh tề lao đến, đều mang một khuôn mặt quen thuộc như nhau.
- Đây . ..
Đội ngũ này trong nháy mắt thì đã cắt đứt cuộc đối thoại của Tô Tĩnh Văn và Ức Mặc, Ức Mặc nghi ngờ nói một chữ xong, lập tức liền biết đây là do tâm thần bị mê hoặc.
- Công kích đi, đây là mê hoặc tâm thần của linh tu.
Tô Tĩnh Văn trầm giọng nói một câu xong liền khoát tay, một lưỡi đao Băng chém giết ra. Lưỡi đao băng này dài đến vài trượng, vừa ra liền đã chặn đứng cắt đứt đội ngũ rầm rộ kia.
Cảnh Anh Ly cũng phóng ra ống sáo, đánh ra từng ngọn lửa
Mà sắc bén nhất lại là Ức Mặc, lúc đầu cô vốn chỉ phóng ra mười hai hạt châu, nhưng lúc này cô đã phóng ra ba mươi sáu viên Lôi Châu.
Ba mươi sáu viên Lôi Châu mang theo ba cấp độ tia sét, những bóng người trong sương mù tối tăm mờ mịt kia một khi bị những tia sét này đánh trúng, trong nháy mắt đã tiêu tán sạch sẽ. Cho dù là những cái bóng không nhìn thấy, dưới tia sét của Lôi Châu, cũng tiêu tán hết sạch. Chỉ trong nháy mắt, sương mù chung quanh đã lại trống trải hẳn ra, những ảo ảnh lúc trước cũng biến mất không thấy gì nữa.
- Sao mà con không tìm được một viên Tịnh Linh Châu nữa chứ, aih.
Ức Mặc vừa mặc cho ba mươi sáu viên Lôi Châu uốn lượn trên đỉnh đầu, vừa thở dài nói.xem file text tại "t ung h oanh .c om"
- Ba mươi sáu viên Lôi Châu của con cấp bậc khác nhau, Linh tu ở đây cấp độ quá thấp, mới dập một cái đã chết rồi, chẳng có cách nào giữ lại Tịnh Linh Châu được cả. Lúc trước Diệp Đại Ca cũng là may mắn mới lấy được một liên Tịnh Linh Châu.
Cảnh Anh Ly đáp.
Lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc trước cô và Diệp Mặc đều là tu vi Nguyên Anh, dù Diệp Mặc nghịch thiên không gì bằng, ở tầng thứ bảy này cũng là nửa bước khó đi. Mà bây giờ, cô thậm chí không cần động tay, chỉ cần dựa vào một mình Ức Mặc là được rồi.
Ức Mặc uể oải nói:
- Lục Vô Hổ gia gia giúp con luyện chế hai mươi bốn viên Lôi Châu khác không phải là nguyên phối, nói chung thì cũng có chút khác biệt, aih.
Tô Tĩnh Văn dở khóc dở cười nói:
- Con nên biết đủ đi, có mấy người có thể được Lục Địa Khí Thần luyện khí cho. Một lần Lục tiền bối giúp con luyện chế ra hai mươi bốn viên Lôi Châu chân khí cực phẩm, con còn chưa thỏa mãn.
- Thực ra ý của Ức Mặc là muốn nói nếu Lục Địa Khí Thần có thể đến thành Mặc Nguyệt sớm một chút, ông ấy còn có thể gặp Diệp đại ca.
Cảnh Anh Ly hiểu rõ ý của Ức Mặc, cười nói giúp một câu.
- Bắt đầu đánh đi.
Lại là hàng loạt khí tức u ám lạnh lẽo ập tới, Ức Mặc trực tiếp phóng ra ba mươi sáu viên Lôi Châu xoáy lên ánh chớp đầy trời tung ra. Cảnh Anh Ly và Tô Tĩnh Văn quả thực là không cần động thủ, chỉ cần ở bên cạnh ngó chừng một chút là được rồi.
Hai tu sĩ Thừa Đỉnh, một tu sHóa Chân ĩ, tại Vẫn Chân Điện này đẳng cấp thật sự là quá cao. Đám Linh tu kia đáng sợ nhất cũng chẳng qua chỉ tương đương với Ngưng Thể mà thôi, dưới sự tàn sát bừa bãi của ba mươi sáu viên Lôi Châu, dù ẩn nấp có kín đáo hơn nữa, cũng bị giết chóc hàng đống.
Cảnh Anh Ly và Tô Tĩnh Văn cuối cùng dứt khoát ở gần đó thu thập một ít tiên linh thảo.
Càng đi về phía sau, ba người phát hiện càng nhiều di hài của tu sĩ, Cảnh Anh Ly càng khẩn trương tìm kiếm khắp nơi.
Sau khi Ức Mặc lại một lần nữa quét sạch một mảng sương mù xám xịt, một lầu các không lớn đột ngột xuất hiện trước mặt ba người, trên lầu các viết ba chữ 'Chân Thần các'.
- Vậy là đến ‘Chân Thần các’ rồi ưh?
Ức Mặc nghi hoặc nhìn lầu các nho nhỏ kia hỏi.xem file text tại "t ung h oanh .c om"
Nói xong cô nhớ ra cái gì đó, lại nói tiếp:
- Nghe nói 'Chân Thần các' có rất nhiều công pháp và pháp bảo, không biết có phải là... Anh Ly tỷ tỷ, tỷ sao vậy?
Ức Mặc mới phát hiện Cảnh Anh Ly nhào lên một cỗ thi hài khóc nức nở không thôi, trong tay còn nắm chặt một cái nhẫn.
Tô Tĩnh Văn đi qua kéo Cảnh Anh Ly nói:
- Chị có thể tìm được bà ngoại của mình, bà ngoại chị trên trời có linh thiêng đã rất vui vẻ rồi...
Cảnh Anh Ly vẫn không nói gì, ba người chợt phát hiện 'Chân Thần các' trước mắt kia bỗng nhiên lại biến mất không thấy gì nữa, một luồng khí tức u ám lạnh lẽo đáng sợ cuốn tới, mà ngay cả Nguyên Thần của ba người cũng không khỏi tự mình muốn thoát ly mà đi.
Cảnh Anh Ly trong nháy mắt liền hiểu ra, luồng khí tức u ám lạnh lẽo đáng sợ này chính là kẻ chỉ huy Linh Tu ở tầng thứ bảy, thực lực như thế này chỉ e ngay cả Tô Tĩnh Văn cũng không cách nào ngăn chặn được.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R