Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1684: Liên thủ san bằng nhà họ Lô
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Anh nói được là được.
Không ngờ, Tề Thiên không hề nghĩ gì, mà ngay trực tiếp trả lời luôn.
- Không được, chuyện này cậu phải suy nghĩ cho kĩ đã. Ở đây, cậu không cần bận tâm tới chúng tôi. Cậu phải nắm lấy chủ ý của mình mới được. Nếu không thì, người anh em cậu cả đời cũng không được vui vẻ, có thể là không tốt.
Diệp Phàm nói ra vài câu khó hiểu mập mờ.
- Anh có điều gì thì cứ nói ra, em sẽ suy nghĩ.
Lần này, Tề Thiên thận trọng gật đầu.
- Rời khỏi tổ A, tới bộ đội địa phương nhậm chức.
Diệp Phàm vừa nói ra, thì Tề Thiên mắt trợn tròn lên, có chút phát điên, nhìn Diệp Phàm, mồm lẩm bẩm nói:
- Anh không bị hồ đồ đấy chứ?
- Nếu Lỗ Tiến đi đường này, thì cậu muốn sống ở tổ A cho ra hồn, có vẻ là cũng khó đó. Trừ phi phải đá được hòn đá vướng chân Lỗ Tiến ấy đi, nếu không đi, chả biết là sau này còn có chiêu trò gì nữa.
Vả lại, nếu Lỗ Tiến nhận được sự giúp đỡ từ sư phụ của Phá Thiên, thì càng khó cho chúng ta khi muốn đả kích hắn.
Nói thật thì, muốn chơi vật tay với cao thủ Cửu đẳng, thì còn phải mất mấy năm nữa.
Huống hồ là, tới cả việc này Lỗ Tiến còn làm được, thì có việc gì nó còn không làm? Đối với Lỗ Tiến, hiện giờ chúng ta có thể làm được gì cơ chứ?
Tổ A là bộ đội chủ tịch đích thân phái theo, Lỗ Tiến có thể làm lãnh đạo, đó là tuân theo lệnh do chính tay Chủ tịch kí tên.
Chủ tịch đã tán thành rồi, chúng ta còn có thể giở được trò gì nữa. Chuyện này, không phải là chúng ta tự đả kích mình. Đương nhiên, là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
Cũng khó biết được Lỗ Tiến khi nào thì lách tới tay chúng ta. Nhưng, cái này ,cũng đã là chuyện xa lắc xa lư rồi.
Tôi thấy, cậu cũng không đợi được đâu. Hiện giờ, cậu cũng 30 rồi, nếu bị Lỗ Tiến dìm cho ru rú ở cái xó đó vài năm, thì tiền đồ của cậu sẽ bị ảnh hưởng nhiều lắm.
Hơn nữa, tôi cảm thấy quay trở về quân đội phổ thông cũng chả có gì là xấu. Theo qui định điều động của tổ A, khi cậu tới quân đội phổ thông thì quân hàm và chức vụ cũng được nâng lên một cấp.
Vì tổ A là quân đội bí ẩn nhất của nước cộng hòa, những tinh anh trong đó mà ra ngoài, đương nhiên sẽ được hậu đãi rồi.
Diệp Phàm vẻ mặt thật lòng nói.
- Cách này được đấy, hiện giờ Tề Thiên là thượng tá rồi, nếu tới quân đội phổ thông thì quân hàm sẽ được tăng thêm một bậc, là thành đại tá rồi.
Với cấp bậc quân hàm như vậy, chịu khó hoạt động, tới những nơi xa xôi hẻo lánh làm sư trưởng cũng oách ra phết.
Làm được vài năm, nếu may mắn thì sẽ được làm tướng quân. Hơn nữa, mặc dù anh nói là bản thân có thân phận quân nhân, nhưng thực tế muốn các quan quân trong quân đội nghe theo thì cũng hơi khó đúng không nào?
Giống như Trấn Trung Lương, tôi đoán anh ta sẽ đi theo Trấn hệ. Suy cho cùng thì, anh ta cũng là người nhà họ Trấn. Cònnhư Kiều Thế Hào ấy, anh ta rồi cũng lại đi theo Kiều gia thôi.
Mặc dù Kiều gia có họ hàng với anh, nhưng về chính trị thì, họ hàng vẫn chỉ là họ hàng, anh em vẫn chỉ là anh em, chả có tác dụng gì cả.
Tính ra thì, chúng ta cũng được coi là tướng lĩnh cấp bậc trung trong quân giới rồi. Nhưng lại chẳng được cái chức vị gì cả.
Chi bằng một hai người chúng ta rút ra ngoài kiếm chức gì đó trong quân giới. Cương vị mà anh ấy đảm nhiệm ngày càng nặng nề, thì anh ấy càng phải cần tới sự ủng hộ của quân đội.
Lúc này, Trương Cường phân tích, nói.
- Ừ, cách này có vẻ được. Trong tổ A có anh Cường và anh Lang là ổn rồi. Thêm vài người nữa thật là lãng phí.
Quân đội phổ thông đối với anh Vu mà nói, thì chỉ là hư vô. Anh, em nghe lời anh, trở về quân đội phổ thông.
Nhưng, tổ A không cho phép tùy tiện rút lui. Chuyện này, nếu không rút được thì phải làm sao?
Tề Thiên trong lòng có chút lung lay.
- Việc rút lui khỏi tổ A thì dễ thôi, ví dụ như, một lần nào đó cậu đi làm nhiệm vụ, bị trọng thương.
Cảnh giới lập tức cho lui về nhị đẳng, tới lúc đó, cậu có muốn ở lì tổ A thì người ta cũng phải đá cậu ra cho bằng được.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Chả nhẽ phải là bị trọng thương thì mới được sao?
Tề Thiên cảm thấy có chút khó khăn, tự dưng đang bình thường lại làm cho bị thương, vả lại, còn mất đi công lực nữa chứ. Tề Thiên dĩ nhiên là trong lòng phải lầm bầm rồi.
- Công lực sẽ không bị mất đi, tôi sẽ có cách khiến cho cậu trông có vẻ chỉ là thân thủ cấp 2 thôi. Đó cũng chỉ là tạm thời thôi.
Đợi cậu hồi phục thì đã rút lui khỏi tổ A rồi. Trừ phi là một cao nhân có công lực cao hơn cả tôi, thì mới kiểm tra ra được, còn bình thường thì không nhìn ra được đâu.
Diệp Phàm nói, nhìn Tề Thiên một cái, rồi nói tiếp:
- Nhưng, chuyện này, tốt nhất cậu nên mập mờ nói với chú Tề đi. Nếu không thì, chuyện cũng to đó, còn cả Diệc Thu nữa, cậu cũng phải thương lượng với cô ấy đi. Vợ chồng mà, cũng nên tôn trọng lẫn nhau.
- Có cách này thì dễ dàng rồi, nói về công lực cao hơn cả anh, thì em nghĩ khó tìm lắm.
Tề Thiên thản nhiên cười, nhìn Diệp Phàm nói:
- Kì thực thì, từ sau khi Lỗ Tiến đối xử lạnh nhạt với em, ông già nhà em cũng cảm thấy điều đó rồi.
Chính vì vậy, luôn luôn cố tình lải nhải bên tai em, nhưng giờ thì Diệc Thu cũng có bầu rồi, cô ấy cũng cần một cuộc sống ổn định và an toàn.
Vì thế mà lần trước tới đoàn cảnh vệ, em đã có ý nghĩ rút lui khỏi tổ A. Nhưng thời cơ chưa chín muồi.
Hơn nữa, khi đó cũng chưa tìm được cách để rút lui. Nếu hiện giờ mà anh đã nghĩ ra cách rồi, thì càng tốt, còn về chỗ ông già, thì không phải nói. Ông ấy chắc chắn 100% tán thành.
- Vậy thì cứ quyết thế đi, một khi thời cơ chính muồn tôi ra tay giúp cậu làm giả. Còn nữa, tới đó cậu có dự tính gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cái này thì dễ thôi, nên không cần anh phải tốn công. Mặc dù ông nội nói không được, nhưng, chiến hữu lâu năm của ông cũng quen vài vị. Sắp xếp một cái chức vị sư trưởng, chắc là có thể được.
Tề Thiên nói.
- Ừ, trước đây ông nội Tề đã từng ở trong Quân ủy. Có lẽ mọi người trong Quân ủy cũng sẽ nể mặt ông ấy. Mặc dù về hưu cũng đã được hơn mười năm rồi. Nhưng cũng vẫn còn chút tình người mà. Nếu thực sự không được, thì cũng có thể đem cái danh phận cố vấn đặc biệt Bộ tổng tham mưu của tôi ra khoe tí.
Diệp Phàm gật đầu.
- Điều tra ra được chưa, cái sợi dây lụa đó ở đâu ra vậy?
Trong một căn phòng xa xăm ở một tòa đạo quan của phái Thanh Thành, Lý Thu Sơn nhìn đồ đệ Lý Thuần Miên, giọng lạnh lùng nói.
- Vẫn chưa ạ, ngày hôm đó, sau khi cái sợi dây lụa đó quấn Diệp Phàm đi xong thì cũng mất tích luôn. Và cả chiếc xe mà Diệp Phàm lái cũng không rõ là ở nơi nào rồi. Trông giống như là mất tích vậy, con cùng đệ tử đi điều tra khắp nơi, nhưng vẫn không tìm ra tung tích, thật kì lạ.
Lý Thuần Miên vẻ mặt buồn bực.
- Con xem mình đã làm được cái gì rồi? Lần trước con có nói là công lực của thằng nhãi đấy cao siêu lắm, ít nhất cũng phải thất đẳng.
Nhưng, hôm đó con không phải chưa thử qua thân thủ hắn, ta có thể khẳng định, chàng trai trẻ họ Diệp đó công lực chắc chắn không vượt qua nổi ngũ đẳng đâu.
Vài cú đấm cú đá của con là hắn ta đã bị nằm soài dưới đất rồi đấy. Làm gì còn tới cả thất đẳng? Lại còn xin ta xuất núi, ta tới cả tịnh dưỡng còn chưa xong, con xem đấy, con đã làm được những gì rồi?
Chuyện này nếu mà đồn ra ngoài, thì sư phụ chúng ta lại hóa hợp lực ức hiếp một thằng nhãi công lực chỉ ở tứ đẳng, thật đúng là nực cười. Còn nữa, con cho rằng Huệ Giác của Thiếu Lâm dễ mời lắm sao?
Lý Thu Sơn chất vấn, vẻ mặt đầy tức giân.
- Con cũng đang rất buồn đây sư phụ ạ. Lần đó, con thực sự bị hắn ta đá cho một cái, mà đã bị thương rồi. Vả lại, trước lúc đấy tên nhãi đó còn tung ra một chân, đã đạp thằng nhãi nhà họ Phượng bay xa tới hơn mười mấy mét. Chả nhẽ, lần trước thật sự là hắn nói.
Lý Thuần Miên vẻ mặt đầy nghi ngờ khó hiểu.
- Chắc là thế rồi! Công lực không thể ngay trông chốc lát đã bị rớt thảm hại như vậy được. Trừ phi là bị trọng thương, nhưng, từ sức khỏe của thằng nhãi đó có thể thấy, thật không giống!
Lý Thu Sơn lắc đầu, nhìn Lý Thuần Miên rồi nói:
- Lai lịch của dải lụa ấy một ngày không thể điều tra rõ được. Chúng ta đều phải đề phòng. Dùng dải lụa để làm vũ khí, bình thường đều là đàn bà. Người đàn bà mà có công lực còn cao hơn cả sư phụ, ở Hoa Hạ này tuyệt đối không nhiều. Trừ phi là, trừ phi là….
Lý Thu Sơn dường như đột nhiên liên tưởng tới cái gì đó, sắc mặt tối sầm lại.
- Trừ phi là ai ạ? Sư phụ, chắc không phải những người đàn bà trong lục tôn Hoa Hạ đấy chứ. Thế thì rắc rối to rồi, rắc rối to rồi !
Lý Thuần Miền vẻ mặt biến sắc.
- Tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn Tiều tử âm vô đao, Hán địa phi hồ sương Hồng Ngọc. Vu sơn thủ tiên mai thiên tuyết, đại manh hảo hán quân nhược lý, tàng lang ác cẩu lạc phiêu phiêu. Trong lục tôn có 3 người đàn bà, con nói xem, bà ta giống ai?
Lý Thu Sơn lạnh lùng nói.
- Sư phụ, con đâu biết được? Những cao nhân đó, đi tới đi lui chả có dấu tích gì, nói thực là, con chưa hề gặp lục tôn.
Lý Thuần Miên gãi đầu, cuối cùng vẫn lắc đầu.
- Sương Hồng Ngọc, Lạc Phiêu Phiêu, Mai Thiên Tuyết. Chẳng lẽ lại là Mai Thiên Tuyết?
Lý Thu Sơn nói.
- Sư phụ, con có chút lo lắng là thằng nhãi đó sẽ tìm tới chúng ta gây phiền phức.
Lý Thuần Miên nói.
- Chỉ là một thằng nhãi không biết sợ thôi, một đứa công lực chưa tới ngũ đẳng, có gì mà sợ.
Chỉ cần người đàn bà có dải lụa ấy không ra tay, chúng ta sẽ không phải lo sợ gì nữa? Hơn nữa, chúng ta là phái Thanh Thành, có được mấy ai dám không nể mặt.
Cho dù là tọa địa lão hổ Phí Thanh Sơn – cái lão chim ưng già đó cũng không dám khinh thường Thanh Thành chúng ta. Yên tâm đi, nếu hắn có gây chuyện thật, thì chúng ta phải để cho hắn biết rằng, cái gì gọi là “Thanh Thành”?
Nói tới đấy, Lý Thu Sơn khắp người đằng đằng sát khí.
- Sư phụ, còn chỉ sợ cao thủ cửu đẳng.
Lý Thuần Miên vẫn không hề cảm thấy lạc quan chút nào.
- Cửu đẳng, thì đúng thật là cao thủ. Nhưng, haha.
Lý Thu Sơn xua tay, không nói nữa. Nhìn đồ đệ, rồi nói:
- Lần này Phượng gia bỏ ra bao nhiêu, mấy tòa quan đạo của chúng ta phải tu sửa rồi.
- 50 triệu.
Lý Thuần Miên nói.
- Bỏ bao nhiêu công sức ra như vậy, mà chỉ cho có 50 triệu. Nhà họ Phượng này, xem ra từ khi lão thái gia chết, thì chả còn phóng khoáng nữa rồi.
Bụp một tiếng, Lý Thu Sơn đập một tiếng rõ to lên chiếc bàn, hiển nhiên rất tức giận.
- Dạo này, nhà họ Phượng cũng rất đen đủi, đánh cuộc với Lô gia, cả một khối kinh doanh vận tải biển đều bị cược hết. Hơn nữa, nghe nói dạo này Bộ An nình Quốc gia đang ngầm điều tra nhà họ Phượng. Vì vậy, nhà họ Phượng dạo này rất kiềm chế. Bọn họ mặc dù sản nghiệp lớn, nhưng Bộ An ninh là của Quốc gia. Nhà họ Phượng dù có mạnh tới đâu cũng không thể so bì với Bộ An ninh Quốc gia.
Lý Thuần Miên giải thích.
- Bộ An ninh ư, Bộ An ninh tìm nhà họ Phượng là gì? Chả nhẽ Bộ An ninh còn quản cả việc thế lực mạnh ư?
Lý Thu Sơn có chút không hiểu, nhìn sang phía đồ đệ.
- Con cũng không rõ nữa, có vẻ như công ty của nhà họ Phương đang gặp trục trặc nhỏ ở mảng xuất khẩu sang Nhật. Nhưng, nhà họ Phượng đã đính chính rồi, đấy đều chỉ là những trục trặc nhỏ mà thôi.
Vấn đề mấu chốt là sau khi bị mất kinh doanh vận tảu biển từ nhà họ Lô, 30% kinh tế của nhà họ Phương cũng bị nhà họ Lô cướp mất rồi.
Nếu không thể lấy lại được, thì nhà họ Phượng rất khó có thể huy hoàng được như xưa? Vốn dĩ là họ đồng ý cấp cho chúng 100 triệu, nhưng hiện giờ giảm xuống chỉ còn 50 triệu.
Tất cả đều là do nhà họ Lô đáng chết ở Thủy Châu ấy. Nếu không thì, sư phụ, chúng ta liên thủ lại, giúp nhà họ Phượng san bằng Lô gia.
Sau này, nhà họ Phượng chiếm được mảng vận tải biển rồi, thì chúng ta xây bao nhiêu tòa đạo quan cũng không lo tới việc thiếu tiền nữa.
Lý Thuần Miên muốn tấn công vào nhà họ Lô ở Thủy Châu, đương nhiên là cũng hướng sự chú ý của sư phụ cũng dồn về chuyện đó rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1685: Tài liệu tham khảo nội bộ trong tay Chủ tịch Đường
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Về sau không cần như vậy, nếu có thể đoạt lại vận chuyển biển, về sau chúng ta không cần tiền.
Lý Thu Sơn đột nhiên thuyết giáo.
- Không cần tiền,
Lý Thuần Miên không hiểu ý nghĩ của sư phụ.
- Làm không công à, thiên hạ này mà có làm không công thật sao? Chúng ta phải cổ phần, xã hội hiện đại đều coi trọng việc này. Ví dụ như, trong tay Lô gia nắm toàn bộ khối vận tải biển, chúng ta chỉ cần ¼ cổ phần là được rồi.
Lý Thu Sơn thản nhiên nói. Lý Thuần Miên vừa nghe, lập tức hít một hơi lấy lương khí. Ừ, không ngờ sư phụ còn hiểm gấp mấy trăm lần mình. Không ngờ còn muốn chiếm công ty của người khác.
- Vậy thì được, sau này có phối hợp với Phượng gia thì cứ yêu cầu cổ phần đi.Phải đòi cổ phần thì mới tằn tiện được lâu dài. Lần nào đòi tiền lần đó, sau này sẽ chẳng còn gì cả . Lúc cần thì vẫn phải bỏ sức, vậy thì đến lúc nào mới dừng lại được?
Nếu có cổ phần hàng năm sẽ được chia lợi nhuận, làm như vậy sẽ tốt hơn. Không ngờ sư phụ nghĩ ra biện pháp tốt vậy!
Lý Thuần Miên gật gật đầu, cảm thấy làm vậy rất hay.
Sau đó, hai thầy trò ngồi cùng nhau nói chuyện mấy giờ liền.
- Haizz.
Ông chủ Phượng Lăng Không ở Thủy Châu ngồi trên ghế cao vẻ mặt chán nản thở dài.
- Ba, làm sao bây giờ? Việc đó thật là đáng sợ. Lý Thu Sơn ở xa như vậy lại có thể bị người tơ lụa quăng vào từ rất xa, hình như bị thương. Người này đã ra tay cứu Diệp Phàm, cô kia cũng quan hệ với Diệp Phàm.
Nói đến đây Đại công tử Phượng Tín Thu nhìn cha Phượng Lăng Không, không biết nên nói thêm gì nữa.
- Haizz, nếu ông cụ còn sống thì tốt rồi. Mặc dù ông cụ không địch được vị cao thủ tơ lụa kia, nhưng, ông cụ còn có bạn bè, bọn họ đều sẽ ra mặt.
Tuy nhiên, bây giờ đã khác. Ở đâu cũng vậy, người đi trà lạnh. Hiện tại, mấy người bạn của ông cụ nhìn thấy chúng ta liền tránh.
Không cần nói đến chuyện đi nhờ vả bọn họ, cho dù có đứng trước mặt bọn họ cũng coi như không thấy. Mẹ nó, trước kia chúng ta đưa xe hơi đưa biệt thự cho bọn chúng ở, bọn chúng tươi cười hớn hở. Có người thích mỹ nữ, chúng ta đưa ngay tới.
Khen thay bây giờ chẳng thấy bóng dáng ai. Cái gì vậy chứ!
Phượng Lăng Không không kìm nổi phát ra câu nói.
- Ông nội vừa mới đi, Lô gia kia đã thất lễ. Phải vực lại thôi, nhà chúng ta vẫn thắng nhà bọn họ. Hơn nữa, nghe nói cái tên Diệp Phàm kia thân thủ mới tứ đẳng, cũng không đáng để lo nghĩ. Huống chi, hiện tại tên tiểu tử kia bị trọng thương, sống hay chết cũng không biết rõ.
Con nghĩ, cho dù còn sống, thì cũng là phế nhân. Bị rút răng lão hổ chỉ có thể là con mèo nhỏ mà thôi. Hay là, thừa dịp Diệp Phàm không có nhà chúng ta động thủ luôn, cùng Lô gia làm một trận rõ ràng.
Nói đến đây, Phượng Tín Thu liếc nhìn cha một cái, lại nói:
- Mã Lục Giáp ở gần eo sông bên kia gần đây cũng không ổn.
Hải tặc thường xuyên qua lại, chúng ta phải có biện pháp để phân chia địa bàn. Hải vận Lô gia không đi qua đường này sao?
Chỉ cần làm một lần là đủ rồi, nhắm chuẩn xác một chút. Làm chìm thuyền của Lô gia để họ phải bồi thường tiền hang.
Trên mặt ông ta lộ vẻ rất cay cú.
- Mã Lục Giáp, Mã Lục Giáp.
Phượng Lăng Không lẩm bẩm trong khi suy nghĩ kế sách. Không lâu sau hỏi:
- Tìm được công ty đó không?
- Vốn con muốn làm xong việc này sau đó nói lại cho cha biết. Nhưng mà, lần này chuyện lớn quá. Con phỏng đoán…
Phượng Tín Thu lẩm bẩm nói, trên mặt càng ngày càng thấy nghiêm trọng.
- Nói!
Mắt Phượng Lăng Không hiện lên sự tức giận
- Phải làm thì làm lớn luôn, phải đánh ngã Lô gia, một chiêu là phải làm cho bọn họ vĩnh viễn không đứng dậy được nữa. Mấy người họ hàng của Lô gia có giữ chức vụ trong chính phủ, con nghĩ cũng là dựa vào tài lực của Lô gia chèo chống. Nếu không có tài lực, chắc hẳn, đường làm quan của bọn họ cũng đi không xa. Nếu không có mấy người trong chính phủ giúp đỡ, Lô gia cũng “cách cái ngày bị sụp đổ không xa nữa đâu”.
Phượng Tín Thu nói.
- Ý của con là chúng ta đem tài lực của Phượng gia đánh cuộc một phen, nếu lần này Lô gia không ngã thì chúng ta ngã?
Phượng Lăng Không nhìn nhìn đứa con liếc mắt một cái, lạnh lùng hỏi.
- Chúng ta nắm chắc thành công. Nếu chuyện của Mã Lục Giáp không thành công, chúng ta bị ảnh hưởng cũng không lớn lắm.
Nhiều nhất chúng ta phải bồi thường một chút cho công ty hợp tác thôi. Đương nhiên, chỉ là tình huống ngoài ý muốn.
Tuy nhiên việc này nhất định phải giữ bí mật trăm phần trăm mới được, bằng không, nếu cho Lô gia ngửi thấy mùi, kế hoạch của chúng ta không được phép thực hiện.
Nói đến đây, Phượng Tín Thu liếc mắt nhìn cha một cái, lại nói tiếp:
- Hơn nữa, việc này, còn phải được Lý Đạo Trường ủng hộ mới được. Bằng không, thuyền của Lô gia đi qua Mã Lục Giáp thông thường đều có ba cao thủ tứ đẳng bảo vệ. Có lẽ phía bọn họ còn có vũ khí.
Nếu quyết định phải đọ sức một phen, sẽ tính toán quyết đánh đến cùng. Mời cao thủ, đóng giả hải tặc, hành động đánh Lô gia.
- Lý Thuần Miên tuy nói là cao nhân, nhưng, khuyết điểm duy nhất của người này chính là ham tiền và sắc.
Chỉ cần nắm được điểm yếu đó, thì sẽ rất dễ làm. Tuy nhiên, việc này tốt nhất không cho Lý Thu Sơn biết. Dù sao, nếu dây dưa với phái Thanh Thành thì không dễ làm.
Nếu nảy sinh tình huống gì, Phượng gia chúng ta sẽ không chịu nổi cơn giận của phái Thanh Thành, đến lúc đó ăn đạn là chắc.
Phượng Lăng Không cúi mặt nói.
- Tuy nói ông ta là sư phụ của con. Nhưng con nhìn xem, khi nào thì ông ta giống một cao nhân. Vừa đến nhà chúng ta là đã muốn thành người quan trọng còn muốn nhà cửa. Lần trước dẫn ông ta đi phượng tháp, một lúc ông ta chơi bảy tám cô mới ngừng lại được. Hơn nữa, những năm gần đây nhà chúng ta cho bọn họ cũng không ít rồi. Ông ta là hạng người ra vẻ đạo mạo.
Phượng Tín Thu không kìm nổi mắng.
- Ờ, tổng cộng không dưới hai trăm triệu. Phái Thanh Thành đúng là đồ con rùa, ăn tươi nuốt sống người ta.
Nào là danh môn đại phái, nào là cao nhân ẩn dật, con mẹ nó toàn bộ là đồ chơi, là đồ vứt đi. Hơn nữa, con cũng chẳng thấy phái Thanh Thành là danh môn đại phái gì.
Mấy năm trước ba cũng có đến đó, cũng chẳng được mấy chục người. Hơn nữa, con thấy gần đây họ cũng chỉ thu nhận vài đồ đệ.
Trốn trong rừng sâu núi thẳm chơi game trên máy tính có khi còn ra ngoài trêu chọc mấy ni cô trên núi.
Thật là ngu ngốc, Lý Đạo Trưởng còn nói là đệ tử của ông ta tốt lắm. Chưa có một ai thật sự là nhân tài.
Chỉ còn lại mấy ông lão chưa chết, cứng rắn chống phái Thanh Thành trước cổng thành. Không thì, sụp sớm rồi!
Trong mắt Phượng Lăng Không tràn ngập sự khinh miệt.
- Ba, ba không nên chỉ nhìn ở bên ngoài. Nghe nói, cao nhân thực sự phái Thanh Thành thường không ra mặt. Nay đây mai đó, khắp nơi tung hòanh. Chỉ có khi trong phái có việc gấp, việc lớn mới ra mặt. Hơn nữa, xã hội hiện đại, những cao nhân này thường ẩn để làm việc khác. Có khi là ông chủ, hay là cán bộ chính phủ, tướng lãnh quân đội.
Phượng Tin Thu nói.
- Trong thời kì này làm gì còn có nhiều cao nhân như vậy?
Phượng Lăng Không lắc lắc đầu, khó mà tin được những gì con trai mình nói.
- Thời kì này đúng là như vậy, nhưng, phái Thanh Thành là phái lớn có từ mấy ngàn năm nay, không thể không có nhân tài.
Có lần sư phụ uống rượu say, chỉ vào một thành phố phía nam nói Chủ tịch thành phố đó là người của phái Thanh Thành.
Hơn nữa chính là sư đệ của Lý Thuần Miên. Sau đó con thăm dò kỹ lưỡng, hỏi ông ta rốt cuộc là ai? Tuy nhiên, lão già này thật là kín miệng. Tuy rằng uống rượu say, nhưng mà không nói sảng.
Phượng Tín Thu nói.
- Mặc kệ, con và Lý Thuần Miên nói gì với nhau. Ông ta muốn cái gì, cần cái gì, phải bỏ tiền ra cũng không tiếc. Chỉ cần có thể đánh đổ Lô gia, chúng ta chiếm lấy ngành hải vận, một năm kiếm được vài trăm triệu.
Phượng Lăng Không khoát tay nổi nóng.
Sau đó, hai cha con bắt đầu ngồi tính toán cho đến rạng sáng ngày hôm sau.
- Anh, có chuyện này không biết có nên nói hay không?
Đường Lâm có chút lưỡng lự, liếc mắt nhìn anh trai Đường Hạo Đông, nhẹ giọng hỏi.
- Việc nhỏ thì không cần phải nói với anh, em tự giải quyết đi.
Chủ tịch nước Đường Hạo Đông thuận miệng nói, lại bắt tay vào làm tài liệu tham khảo nội bộ.
- Vâng.
Đường Lâm gật gật đầu, không dám lên tiếng. Tuy nói hai người là anh em ruột, nhưng Đường Lâm thực sự rất sợ anh trai. Dù sao, thân phân địa vị khác nhau, tự nhiên bên trong có một uy lực.
- Chuyện gì vậy, nói đi!
Đột nhiên, Hạo Đông nói thầm một câu, Đường Lâm nghe được nhíu mày lại.
- Anh, không có chuyện gì ạ?
Đường Lâm nghiêng nghiêng đầu nhìn bộ tài liệu tham khảo nội bộ trong tay Đường Hạo Đông, nhưng Đường Hạo Đông không cho nhìn, Đường Lâm vẫn cứ tự ý chạy tới xem.
Tài liệu tham khảo nội bộ là do người có uy tín nhất nội bộ viết, chuyên dành cho các cán bộ đảng cấp cao xem. Bởi vì, có một số việc không thích hợp mang lên bàn thương lượng.
Mà lãnh đạo muốn làm tài liệu tham khảo nội bộ trước đó, kỳ thật là muốn tham khảo ý kiến bên trong mọi người. Thông thường cán bộ không đủ cấp bậc không được xem tài liệu này.
Đương nhiên, tài liệu tham khảo nội bộ cũng phân cấp bậc. Ví dụ, tài liệu cho lãnh đạo cấp quốc gia xem. Tài liệu dành cho nội bộ lãnh đạo cấp tỉnh.
Hiện tại trong tay Đường Hạo Đông, là tài liệu tham khảo nội bộ của lãnh đạo cao nhất nước cộng hòa, Đường Lâm là Bộ trưởng bộ Giáo dục cũng không được phép xem nội dung.
Đường Hạo Đông vừa nghe, quay đầu nhìn Đường Lâm, nghĩ một chút rồi hỏi:
- Diệp Phàm hình như là bạn cùng học chung trường Đảng với cậu đúng không?
Vâng, lúc đó chúng em ở ban cán bộ hậu bị, là của Ban Tổ chức Trung ương. Lúc ấy, em và cậu ta đều là lớp phó. Đường Lâm gật gật đầu, nói.
- Lúc đó hắn về địa phương nào nhậm chức?
Đường Hạo Đông thuận miệng hỏi, đem tài liệu tham khảo nội bộ để trên bàn uống nước. Rồi cầm lấy chén trà.
Đường Lâm nhìn thấy, vội vàng đứng dậy cầm chén trà cũ. Tuy nhiên, Đường Lâm tận dụng thời cơ, trộm nhìn lướt qua tài liệu tham khảo nội bộ, phát hiện ra khu mỏ thành phố Hải Đông tỉnh Nam Phúc ô nhiễm làm cho dân chúng vô cùng phẫn nộ.
Đoạn ở phía dưới Đường Lâm không dám nhìn. Lại ngồi quay lại, vẻ mặt vẫn rất tự nhiên.
Tuy nhiên, Đường Lâm vẫn suy nghĩ rốt cuộc thành phố Hải Đông đã xảy ra chuyện gì?
- Sau khi học tập ở trường Trung ương Đảng về hắn đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Việt Đông.
Đường Lâm đáp.
- Sau này ở đâu chứ?
Đường Hạo Đông nghiêng về phía Đường Lâm liếc mắt một cái, hỏi.
- Nghe nói sau đó Bí thư thành phố Thủy Châu tỉnh Nam Phúc triệu hồi giao nhiệm vụ giám đốc sở, hơn nữa, còn kiêm nhiệm Bí thư quận ủy quận Hồng Liên.
Đường Lâm thản nhiên nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1686: Chúng ta thua không dậy nổi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Đường Lâm , cậu xem xem, hiện tại cậu có thể đến Hải Đông đảm nhiệm quyền Chủ tịch thành phố không? Cậu học ở trường Đảng về cũng đã hơn một năm rồi.
Dù sao cậu cũng phải làm việc gì đi, bằng không, dù cho anh có dang tay ra đỡ cũng không được. Ở Trung ương cũng không chỉ có mỗi mình anh.
Hơn nữa, anh bây giờ còn đương chức. Mặc dù là đương chức, cũng không thể đề bạt lung tung. Nếu muốn được bổ nhiệm chức vụ cao hơn, phải thể hiện thành tích của mình, thể hiện cậu có tài ăn nói đi.
Đặc biệt cậu phải thể hiện trước mọi người. Bằng không, nếu cậu không cố gắng, cả đời này cậu cũng vẫn chỉ ở vị trí Thứ trưởng bộ Giáo dục thôi.
Đường Hạo Đông liếc mắt nhìn Đường Lâm, nhân cơ hội này dạy bảo em trai một chút.
- Anh, em biết rồi.
Đường Lâm gật gật đầu, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm được thăng chức cũng quá nhanh, hắn mới bao nhiêu tuổi chứ? Anh, ở đây có đúng hay không có phần quá mức.
Tuy rằng hắn có chút thành tích, nhưng, cũng không thể vi phạm quy định đúng không? Nếu cứ như vậy
- Cậu biết gì chứ, việc này cậu đừng có nhúng tay vào?
Đường Hạo Đông vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói, liếc nhìn em trai một cái, lại thận trọng giải thích nói.
- Nhớ kỹ không nói đến chuyện này, đó là chuyện của cấp trên, cậu tuyệt đối không được phát biểu bừa bãi.
Bởi vì việc này là do chủ tịch Trấn gõ nhịp cho hắn. Ông ta bồi thường cho Diệp Phàm khi rời khỏi Tổ đặc nhiệm A, để bình ổn vụ Diệp Phàm liên kết với các thành viên rút khỏi tổ chức. Người nào lắm mồm nói không đúng chỗ coi như tự tìm đường chết.
- Em không nói! Em hiểu điều này mà.
Đường Lâm nghiêm túc, vẻ mặt thận trọng, gật gật đầu,
Nhưng thật ra chỉ làm mặt nghiêm túc để hù dọa anh trai Đường Hạo Đông .
Kỳ thật, trong lòng cũng khá buồn bực, không biết tại sao trong chuyện này anh trai mình lại thận trọng như vậy. Không phải là một Chủ tịch thành phố cấp 3, cũng không phải Chủ tịch thành phố trực thuộc Trung ương? Đường Lâm nghĩ mãi vẫn không ra.
- Đúng rồi, vừa rồi em nói chuyện gì? Đường Hạo Đông dựa lưng vào ghế xô-pha, day day mày, hỏi.
- Chính là Diệp Phàm, hắn cũng đến Bắc Kinh, lúc trước có gọi điện thoại cho em. Có hỏi anh, hình như là đến chúc tết.
Sau đó Đường Lâm có vẻ do dự, rồi vẫn đem chuyện này kể lại cho anh trai.
- Gọi hắn đến, anh đang muốn tìm hắn!
Đường Hạo Đông lạnh giọng hừ nói.
- Vâng!
Đường Lâm gật gật đầu, trong lòng cũng thấy phấn chấn. Xem giọng điệu của anh traichắc chắn là muốn chất vấn việc Diệp Phàm làm cho Hải Đông không còn bộ dạng gì nữa.
Suy nghĩ của Đường Lâm rất phức tạp. Chẳng qua là thấy Diệp Phàm thăng tiến thuận lợi như vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu thôi. Nếu nói là giữa hai người có ân oán gì, thì chỉ là những chuyện nhỏ xảy ra ttrong trường Đảng, sớm đã qua lâu rồi.
- Có việc này anh phải nhắc nhở cậu, có thể Diệp Phàm và tiểu thư Kiều Viên Viên con của Kiều đại gia là một đôi.
Tự dưng Đường Hạo Đông lại nhớ ra nói.
- Hèn chi!
Đường Lâm gật gật đầu, hiểu tại sao Diệp Phàm đột nhiên có thể ngồi vào vị trí quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông – Thượng Hải. Đơn giản là có Kiều đại gia giúp đỡ thôi, muốn có một vị trí Chủ tịch thành phố cấp 3, đối với một Trưởng ban Tổ chức Trung ương cũng dễ dàng như uống nước thôi.
- Cậu không hiểu, cậu cũng không cần hiểu. Chuyện này là của cấp trên, đừng có suy đoán bừa bãi.
Đường Hạo Đông cảnh cáo nói.
- Em biết.
Đường Lâm vẫn cứ không hiểu ra sao nhưng vẫn gật gật đầu, không dám hỏi cái gì nữa.
Phong Diệp Loan của Phí gia trang có vẻ rất bình tĩnh, trong thôn chỉ còn mấy ngọn đèn đường còn sáng, mọi người phần lớn đều đã ngủ. Tuy nhiên, mọi người ở trong Phí gia trang, giờ phút này không thể bình tĩnh.
Mười mấy người ngồi ngoài đại sảnh, cả trai lẫn gái, bà già, trung trung tuổi đều có.
Nguyên Giám đốc sở thành phố Trung ương, bây giờ là một ông già. Ông ta chính là lão thái gia của Phí gia, ngày xưa oai phong lẫm liệt
Bên trái là một loạt ghế, ngồi đầu là vẻ mặt nghiêm minh của Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn – ông ta là con trai cả của Phí Trường Thiên, là người đứng đầu võ lâm của Phí gia.
Người ngồi thứ nhất bên phải cũng là một trong những người lãnh đạo quốc gia, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương - Phí Nhất Hoàn. Ở Phí gia, Phí Nhất Hoàn là người đứng thứ hai, sư phụ Diệp Phàm – Phí Phương Thành đứng thứ ba. Đương nhiên Bí thư tỉnh ủy Nam Phúc – Phí Mãn Thiên đứng thứ tư.
Còn có một người gọi là Phí Hương Ngọc, đứng thứ năm. Mà chồng của cô chính là đồng chí Trưởng ban Tổ chức Trung ương – Ninh Chí Hòa. Hiện tại ngoại trừ Phí Phương Thành không tìm được, những người khác đã trở về.
Tuy Phí Phương Thành không về, nhưng vị trí bên trái Phí Thanh Sơn vẫn giữ lại cho anh ta.
Đây là phép tắc của Phí gia, chỉ cần còn sống, phải giữ vị trí cho anh ta. Mà thế hệ con cháu của Phí gia – Phí Điệp Vũ, phải chờ tất cả mọi người ngồi xuống mới được ngồi.
Người luôn được chiều chuông, không ngừng nghịch ngợm chính là tiểu thư Phí Thảo Thảo – lúc này cũng ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế không dám hé răng. Bình thường lão thái gia triệu tập cả nhà tụ họp, đều tương đối nghiêm túc.
Hơn nữa, bình thường con gái Phí gia không được triệu tập để bàn bạc. Lần này là vô cùng khác thường,
Không ngờ lại triêu tập mọi thành viên của Phí gia. Xem ra, là có chuyện đại sự xảy ra. Cho nên, mọi người ngồi đều rất nghiêm túc, không ai lên tiếng.
Phí gia trang có thể rạng danh ra bốn biển, hiển hách ở thủ đô quyền thế, cũng là do từ trước Phí gia hình thành khuôn phép, không có quan hệ gắn bó. Trong các đại gia tộc phải có khuôn phép gia tộc, không thể rối loạn phép tắc.
- Ông nội, ngày hoành đoạn gia tộc tỷ thí là tháng mười năm nay. Bây giờ đã hơn hai tháng rồi. Chỉ còn lại tám tháng, ông nội, dù sao cũng phải bố trí cách thức xuất hiện mới được. Bằng không, đến lúc đó vội vàng ứng phó, là không có lợi cho chúng ta.
Người đầu tiên lên tiếng không ngờ lại là Phí Nhất Độ. Bởi vì, anh ta gặp tất cả mọi người đều không lên tiếng. Anh ta biết buổi tối này triệu tập để nói về chuyện này, cho nên mới hỏi trước.
- Haizz!
Phí Trường Thiên đột nhiên thở dài, liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói
- Lúc trước đã vạch kế hoạch 1 rất tốt cho việc này, tuy nhiên, hiện tại kế hoạch phải thay đổi một chút.
- Lão thái gia nói chính là Diệp Phàm thất trách chuyện võ công sao?
Phí Điệp Vũ không kìm nổi hỏi.
Trường Thiên hơi gật đầu, liếc nhìn Phí Thanh Sơn một cái, nói
- Ngày tỷ thí bản hoành gia tộc nhất định không thể thay đổi, toàn bộ con cháu Phí gia dù cho chết trận cũng phải chiến đấu.
Chúng ta là gia tộc lớn, chúng ta không thể để mất uy phong của mình, cũng không thể để mất thanh danh của Phí gia trang chúng ta.
- Việc này quả thực tương đối khó làm? Nếu không phế được công lực của Diệp Phàm. Nhưng thực ra làm như vậy, tự dưng sẽ mất đi một vị cao thủ bát đẳng.
Ngày tỷ thí bản hoành gia tộc, rõ ràng bị rơi vào hoàn cảnh xấu. Tuy nói anh cả là cửu đẳng, nhưng cũng chỉ có thể kháng cự được một người.
Mà theo một thông tin điều tra mới nhất, con cháu hoành đoạn gia tộc chỉ có một vị là cửu đẳng, cao thủ bát đẳng chỉ có hai người.
Mặc dù trước Diệp Phàm không bị thương, cũng là một bát đẳng. Chúng ta còn một vị cao thủ bát đẳng nữa, chỉ có thể hy vọng anh cả có thể đánh được hai người.
Còn bọn hậu bối, mấy người một trận có thể chiến đấu hay không. Hiện tại Diệp Phàm mất đi tư cách khiêu chiến, anh cả phải đấu với ba vị cao thủ bát đẳng trở lên, phần thắng gần như rất ít.
Phí Nhất Hoàn vừa theo dõi vừa phân tích, cũng lấy ví dụ để so sánh, nên rất dễ hiểu.
- Lão gia tử, chúng ta có thể liên kết với Thái Cực của dòng họ Trần rồi đồng loạt ra tay không. Nghe nói trước đây ngày hoành đạon gia tộc đến Trung Quốc chúng ta kêu gào ầm ĩ.
Sư phụ của Thái Cực Trần Vô Ba không nhịn được cùng anh ta quyết chiến trên đỉnh núi Hoa Sơn, cuối cùng thua thảm hại, buồn bực mà chết.
Sau đó ông nội ra tay mới đánh bại được anh ta, tuy nhiên, ông nội cũng bị thương trầm trọng. Nếu lúc đấy nói Hoành Đoạn gia là cuộc chiến giữa hai gia tộc chúng ta là không phải?
Phí Nhất Độ nói.
- Đúng vậy, nên để gia tộc Trần Thị giúp đỡ. Tuy nhất thời Trần Vô Ba bị trọng thương không dùng được. Nhưng, tôi tin tưởng gia tộc Trần Thị hẳn là còn có người tài giỏi chưa thể hiện.
Lúc này, Phí Bát Độ cũng nói.
- Nói bậy!
Phí Trường Thiên hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn hai tiền bối một cái, hừ nói
- Năm đó gia tộc Trần thị khiêu chiến Phí gia chúng ta trước gia tộc Hoành Đoạn.
Lúc đó ta đã nhận lời. Bây giờ anh mời gia tộc Trần thị xuất hiện, thể diện của Phí gia chúng ta làm sao còn nữa?
Hơn nữa, lúc ấy vẫn có thể mời người ngoài tương trợ. Nhưng, người ngoài chỉ được so tài với người ngoài. Cũng có thể, anh mời một số người khác đến giúp đỡ, cùng tỷ thí kết quả cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ có thể nói quan hệ của anh tốt lắm, danh khí rất lớn, có thể giúp cho khí thế tăng thêm. Mà ngày tỷ thí gia tộc Hoành Đoạn, người trong Phí gia trang chúng ta phải đi ra đích thân thi đấu mới được. Diệp Phàm là đồ đệ Phương Thành, cũng danh chính ngôn thuận.
Nghe Thí Thiên Trường gân cổ họng nói, Phí Nhất Độ chu mồm thè lưỡi, nhưng không phát ra tiếng. Bởi vì lão gia Phí Nhất Hoàn lắc lắc đầu nghiêm mặt. Phí Nhất Độ biết, đó là vì ông nội không muốn cho mình lên tiếng.
- Gia tộc Hoành Đoạn cũng rất may mắn, không ngờ chiêu ngay được vị con rể là cao thủ bát đẳng. Bằng không, ta sợ gì một cửu đẳng, một bát đẳng. Tuy nhiên Tiểu Điền Lang vừa mới bước vào cửu đẳng, không đáng lo ngại. Vấn đề chủ yếu là lão Bát.
Hoành Đoạn Cửu Hạ là chú của Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang, nghe nói đã sớm đột phá bát đẳng. Hiện tại trong bát đẳng có cấp bậc nhất định, chúng ta không tra ra ngoài được
Trong đấu võ, nếu anh muốn đánh một trận hai người, phải chấp nhận bọn họ vây đánh. Đương nhiên, anh có bản lĩnh có thể một trận đánh ba cũng được, chỉ xem anh có bản lĩnh hay không thôi.
Vẻ mặt Phí Thanh Sơn rất nghiêm túc.
Bởi vì, quy định đấu võ hoành đoạn của Phí gia là như thế. Cho phép anh có thể đấu với ba hoặc bốn người đều được, nhưng lúc đầu phải ồn ào náo nhiệt mới được. Mà là tập đoàn tác chiến, không phải là chiến thuật xa luận.
- Quan trọng là tôi biết chính xác khả năng của Thanh Sơn. Đối phó với vị cao thủ mới vào cửu đẳng không vấn đề gì.
Tuy nhiên, Hoành Đoạn Cửu Hạ cũng là một ông lão rồi , không cần nói cũng biết lão gia là người kinh nghiệm đầy mình, hơn nữa, người đã qua nhiều năm rèn luyện nên công lực rất thâm hậu.
Như anh nói, phần thắng của Thanh Sơn chỉ còn rất nhỏ. Chỉ còn con rể của Tùng Tỉnh Điền Chính. Người này vừa mới đột phá bước vào bát đẳng vị.
Nghe nói tuổi cũng không nhiều lắm, mới có bốn mươi tuổi. Nếu Thanh Sơn nhất định đánh ba người. Theo tính toán, Tùng Tỉnh Điền Chính cũng chỉ ngang hàng với cao thủ của Phí gia chúng ta.
Tuy nhiên trận lục đẳng, dù cho hai người đánh một cũng khó có thể thắng được Tùng Tỉnh Điền Chính.
Không cần nói, trong Hoành Đoạn gia còn có mấy người trẻ tuổi cũng đạt tới cấp năm sáu, bọn họ sẽ ứng chiến với ai.
Nếu đẩy sang cho Diệp Phàm. Diệp Phàm không bị phế. Phí gia chúng ta có tới tám phần là thắng. Người quan trọng ở giữa làm mắc xích bị ngã, phần thắng của chúng ta còn rất ít.
Phí Trường Thiên thản nhiên nói.
- Ông nội, chẳng lẽ chúng ta nhìn Phí gia trang bị thua sao? Chúng ta thua không dậy nổi a!
Phí Điệp Vũ không kìm nổi hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1687: Bộ trưởng bộ Thủy lợi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Hôm nay, triệu tập mọi người đến đây, chính là muốn cho mọi người đều biết rằng. Chúng ta là Phí gia trang.
Thanh danh của chúng ta sắp mất, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý.
Nếu không, đến lúc chuyện đó xảy ra, mọi người nhất thời không thể chấp nhận. Haizz ý trời như vậy, ý trời muốn chặt đứt thanh danh của Phí gia trang chúng ta, mọi người hãy thuận theo tự nhiên đi.
Mọi người, sẽ không suy nghĩ lệch lạc.
Phí Trường Thiên kéo áo, liếc mắt nhìn mọi người một cái, lại nói,
- Muốn cho mọi người hiểu được, chúng ta thắng cũng được, thua cũng được. Lần này thua cũng không sao, ba năm hoặc năm năm nữa chúng ta có thể lại chiến thắng. Chúng ta sẽ lại lấy được thanh danh sau một lần bọn họ chiến thắng.
- Thắng cũng là do Diệp Phàm, bại cũng là Diệp Phàm a!
Ninh Chí Hòa không kìm nổi thỏ dài.
- Ông nội, chúng ta đều không chịu thau kém. Ông yên tâm, sau năm năm, Phí gia chúng ta lại khiêu chiến Hoành Đoạn gia. Phí Nhất Độ cháu không đánh cho bọn họ gọi mẹ xin thua, sẽ không là Phí Nhất Độ nữa.
Lúc này, Phí Nhất Độ đột nhiên quỳ xuống đất, lớn tiếng kêu lên. Theo lời Phí Nhất Độ, Phí Nhị Độ, Phí Tam Độ cùng toàn bộ mọi người cùng quỳ xuống hô to.
Toàn bộ mọi người cùng hét to lên.
- Ông nội, ông tìm một vị cao thủ bát đẳng gả cho con đi. Nếu hoành gia có thể tìm ra Tùng Tỉnh Điền Chính, Phí Điệp Vũ con cũng làm được.
Với lại, nghe nói vì lần tỷ thí này, kỳ thực Hoành Đoạn gia cũng bán con gái. Cô nàng mới có hai mươi tuổi, làm sao bằng lòng gả cho Tùng Tỉnh, một người gần bốn chục tuổi chứ.
Cháu cho rằng, là bọn họ có lập kế hoạch trước, để nhằm vào nhà chúng ta. Nếu bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta cũng không cần.
Lúc này, Phí Điệp Vũ không ngờ mình có thể nói ra.
- Làm liều!
Phí Thiên Trường vỗ mạnh xuống bàn trà. Ông ta liếc mắt nhìn Phí Điệp Vũ, la nói,
- Dù cho Phí gia trang chúng ta bị đánh bại, cũng không thể hy sinh hạnh phúc của con gái Phí gia trang.
Trước kia mọi người nói con cháu trong gia tộc lớn không có một chút tự do, ngay cả hôn nhân cũng không được tự lựa chọn.
Cuộc sống của họ không hề hạnh phúc.
Sống với nhau nhưng không có tình cảm. Hôm nay, Phí Trường Thiên ta sẽ phá bỏ tập túc này.
Con cháu Phí gia chúng ta đều được tự do lựa chọn hôn nhân. Không cho phép ai được ép bức con cái, cái gì mà không môn đăng hộ đối thì sẽ không được chứ. Mọi người đã nghe rõ tôi nói chưa?
Sau khi nói xong, ánh mắt Phí Trường Thiên sắc bén đảo qua nhìn nét mắt Phí Nhất Hoàn và mọi người.
- Chúng con đều rõ, sẽ không can thiệp tự do hôn nhân của mọi người.
Vẻ mặt Phí Nhất Hoàn nghiêm nghị, gật gật đầu đầu tiên.
- Ông nội, đây là con tự nguyện.
Lúc này, Phí Điệp Vũ biện luận.
- Thôi, không cần nói nữa, con tự nguyện. Điệp Vũ, là con tự nguyện thật sao? Đừng tự dối mình dối người, con không có khả năng đó đâu. Huống chi, đương kim Trung Quốc, có thể đạt tới là cao thủ bát đẳng, tất cả đều là nhờ lão gia. Cho nên sẽ không nói tới việc này nữa. Vốn, Diệp Phàm là ứng cử viên rất tốt.
Đáng tiếc!
Phí Trường Thiên lắc lắc đầu.
- Nghe nói Diệp Phàm cùng Công chúa Kiều Viên Viên của Kiều đại gia đính hôn.
Phí Nhất Độ nói xong, liền liếc trộm Phí Điệp Vũ một cái. Quả nhiên, thấy mắt Phí Điệp Vũ đỏ lên.
- Lão gia, thực sự nếu không được thì một mình con chống hết. Con nghĩ, Phí gia chúng ta chưa chắc đã thất bại.
Phí Thanh Sơn chậm rãi nói.
- Thanh Sơn điều đó là không thể, tục ngữ nói, lên được núi xanh ở, không sợ không có củi đốt.
Vẻ mặt Phí Trường Thiên nghiêm túc khuyên nhủ.
- Cha, việc này là việc nhà của Phí gia trang chúng ta. Nếu Phí gia trang gục ngã, Phí gia trang chúng ta vẫn còn Trung Quốc. Cho nên, trận tỷ thí này không được phép thua, không thể không thắng.
Thái độ Phí Thanh Sơn càng kiên quyết.
- Anh có đúng là nhân vật quan trọng muốn làm thay đổi vận mệnh của Phí gia?
Lúc này, giọng nói Yến Hồng - bà xã Phí Thanh Sơn có chút run sợ, nhìn Thanh Sơn với vẻ mặt không chịu nổi
Phí gia có một vật báu gia truyền là “Bạo khí” nghe tên là đã thấy tương đối khủng bố. Thực sự khi mở nó ra là khủng bố.
Nghe nói là dùng bí thuật ngưng tụ nội khí toàn thân cùng một chỗ. Sau đó xuất ra giống như là bắn đạn
Rút cuộc như vậy có thể chiến thắng được đối thủ. Ví như nếu Phí Thanh Sơn xuất ra “Bạo khí” có thể chiến thắng cao thủ cao hơn hắn ta hai cấp.
Nếu ở Hoành Đoạn gia, ba người cùng kết hợp nhất định sẽ thành công. Tuy nhiên cái giá phải trả vô cùng đắt. Tay chân Phí Thanh Sơn hoàn toàn không thể cử động được, gân mạch toàn thân đều muốn đứt ra, sẽ trở thành người tàn phế.
Chắc hẳn cả đời phải nằm một chỗ. Nếu không may, đối thủ quá mạnh, Phí Thanh Sơn còn bị bạo khí phản chấn, có thể khiến cho Phí Thanh Sơn chết ngay tại chỗ.
Yến Hồng theo Phí Thanh Sơn bao lâu nay, cho nên biết được bí mật của Phí gia.
Cô không muốn tự nhiên chồng mình chết như vậy.
- Yến Hồng, anh xin lỗi em. Có thể sau này em phải tự chăm sóc bản thân.
Phí Thanh Sơn thở dài, trên mặt hiện ra sự mất mát sắp tới.
- Em sẽ chăm sóc bản thân.
Yến Hồng nhìn nhìn lão gia đau khổ nói ra những lời này.
- Thanh Sơn, anh là vì Phí gia trang, vì Hoa Hạ chúng ta. Đời người dù sao cũng phải chết? Việc làm này của anh là rất có giá trị!
Phí Trường Thiên đột nhiên nói.
Bọn hậu bối ở trong sảnh không biết công dụng của “Bạo khí”, tuy nhiên, bọn họ nhìn nét mặt nghiêm trọng của các bậc tiền bối cũng đoán ra việc lớn sắp xảy ra.
Không khí trong sảnh rất ngột ngạt, mọi người cảm giác không thể thở nổi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm tới đại viện của Kiều gia từ sớm.
Mọi người trong Kiều gia cũng dậy từ sớm, trong đại viện được quét rất sạch sẽ, một chiếc là rụng cũng không có.
Khách khứa đã đến, tuy nhiên, Diệp Phàm không quen.
Nhìn Diệp Phàm bưng trà rót nước, i khách khứa nhìn nhìn cũng không có tỏ vẻ gì. Bọn họ còn tưởng rằng Diệp Phàm là hậu bối của đại viện Kiều gia. Hơn nữa, Kiều Viễn Sơn cũng không giới thiệu Diệp Phàm. Diệp Phàm cũng không tự mình lên tiếng.
Khách mời có ba người, một lão nhân đi cùng một người thanh niên. Diệp Phàm thấy còn có một người trung niên, ông ta chính là chính là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Hải Đông – đồng chí Cổ Dị Hùng.
Khi thấy Diệp Phàm ngồi bên cạnh Kiều Viễn Sơn, Cổ Dị Hùng giật mình kinh hãi. Thấy thủ trưởng đang chào hỏi Kiều Viễn Sơn, ông ta cũng khẩn trương tiến lên cười nói:
- Không ngờ có thể gặp Chủ tịch thành phố Diệp Phàm ở đây, chúc anh năm mới vui vẻ.
- Xin chào, đồng chí Trưởng ban Cổ.
Diệp Phàm cười và bắt tay Cổ Dị Hùng.
- Ừ!
Kiều Viễn Sơn đang chào hỏi lão nhân quay đầu đến, như có chút kinh ngạc, Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói,
- Dị Hùng, có người ở đây nhận ra đồng chí? Vị này chính là?
- Cậu Diệp Phàm là lãnh đạo của tôi.
Cổ Dị Hùng cười nói.
- Hắn là lãnh đạo của ông à, sao có thể được chứ?
Lão nhân liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, không kìm được, thốt ra. Bởi vì, thực ra Diệp Phàm rất trẻ tuổi. Cháu ngoại Cổ Dị Hùng hiện đang là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Hải Đông, hắn là lãnh đạo của Cổ Dị Hùng ít nhất cũng phải là cấn bộ cấp Giám đốc sở.
- Ha ha, không thể nói như vậy.
Trưởng ban Cổ, tôi không dám nhận là lãnh đạo của ông, nói chúng ta là đồng sự còn có chút hợp lý.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Không thể như vậy được, anh là Chủ tịch thành phố Hải Đông, tôi chính là cấp dưới của anh.
Cổ Dị Hùng cười nói. Kỳ thật, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy không phải là cấp dưới của Diệp Phàm, mà là đồng chí cấp dưới của Thành ủy.
- Chủ tịch thành phố Hải Đông.
Lão nhân thầm thì, cười nói
- Người thanh niên, nhìn anh tôi lại nghĩ tới một từ, “Hậu sinh khả úy!”
Lão nhân cúi mặt, cười ha ha.
- Tiền bối quá khen.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
- Diệp Phàm, sao anh không uống thuốc vậy! Thật là, lớn như vậy mà cứ quên uống thuốc mãi.
Lần nào em cũng phải đem đến. Anh đang bị sốt, không hạ sốt sao được?
Sau lưng đã có tiếng quở trách.
Trong lòng Diệp lão đại buồn bực mình có bệnh khi nào đâu mà phải uống thuốc chứ, quay đầu lại thấy Kiều Viên Viên vẻ mặt tươi cười bưng một chén đĩa.
Trên đĩa đặt một ly nước, còn có một gói thuốc nhỏ. Diệp lão đại trong nháy mắt có đã hiểu, biết Kiều Viên Viên đang giúp mìn. Trong lòng không thể kìm nén kêu lên, vợ hiền a! Không biết đó có phải là thuốc bổ không?
- Haizz! Quên mất, quên mất!
Diệp Phàm tự nhiên đáp, cầm lấy gói thuốc thì thầm gì đó, rồi cho vào mồm uống luôn.
- Viên Viên, anh chưa thấy em chưa bao giờ tốt với anh như thế đâu nhé.
Đúng lúc, Kiều Thế Hào đi tới liền cười ha ha.
- Sao lại phải tốt với anh chứ.
Kiều Viên Viên tức giận lườm anh họ Kiều Thế hào một cái.
- Anh là anh họ của em, em gái sao lại không tốt với anh chứ? Đúng là buồn thật mà
Kiều Thế Hào nhún vai.
Tên nhãi này, thực ra là làm rõ thân phận của Kiều Viên Viên. Thứ hai, cũng là đang âm thầm giúp đỡ Diệp Phàm. Ông lão và Cổ Dị Hùng cũng không phải thằng ngốc.
Vừa thấy Chủ tịch thành phố Diệp và con gái của Bộ trưởng hình như là bạn bè. Giống như hai người có quan hệ vô cùng thân thiết, dường như đều nhanh chóng muốn bàn tới hôn nhân.
- Anh tự tìm chị dâu đi, nhờem để làm chi?
Kiều Viên Viên cười nói.
- Thôi vậy, có chồng là quên ngay anh trai rồi.
Kiều Thế Hào đạt được mục đích, nhún vai đi đến gần Kiều Báo Quốc nói chuyện phiếm.
- Ủy viên Kiều, lần đầu tiên tôi nhìn thấy con gái ông đó.
Lúc này, lão nhân kia nhìn Diệp Phàm cùng Kiều Viên Viên, nói.
- Con gái tôi trước kia ở riêng một mình, rất ít khi về nhà. Nhưng thật ra tôi quên không giới thiệu một chút với cậu.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên cười nói.
- Ủy viên Kiều, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm hình như đang là người yêu của cô nàng Viên Viên à?
Lão nhân cười hỏi, lão già này, hình như đang định truy hỏi kỹ càng sự việc.
- Ha ha
Kiều Viễn Sơn cười cười nói
- Lão Văn, mời ông uống ly rượu rồi hãy đi.
- Hôm nay tâm trạng tốt, lâu lắm rồi không uống rượu.
Ông lão được gọi là lão Văn nghe thấy phá lên cười.
- Diệp Phàm, vị này chính là Bộ trưởng bộ Thủy lợi. Hôm nay nghe thấy bộ trưởng tâm sự muốn xây dựng giao thông đường sông ở Hải Đông.
Kiều Viễn Sơn thuận miệng cười nói.
- Kiều lão gia, hôm nay tôi đến chúc tết ông. Sao tự nhiên lại thành đi bàn công việc vậy. Lão Kiều à, ông không để cho tôi mừng năm mới nữa à. Nhưng mà, cũng được, nói đi, nói đi.
Nghe thấy vậy liền cười ha ha.
- Nghe thấy Bộ trưởng nói vậy, tôi có chút tài liệu. Lúc nào rảnh ông xem qua một chút.
Diệp Phàm cười nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1688: Phí gia trang sao lại thành ra thế này?
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Bộ trưởng Văn chắc công chuyện đang bận ngập đầu nên rất khó có cơ hội này. Diệp Phàm, con đem ra đây luôn đi.
Hơn nữa, đây cũng coi như là cho người ngoài ngành như tôi đây được mở rộng tầm mắt về cái gì gọi là kiến thiết thủy lợi sông ngòi. Tuy không phải định lấn sân đổi nghề gì cả nhưng cũng gọi là thêm phần hứng thú.
Hôm nay tâm trạng Kiều Viễn Sơn rất vui vẻ nên mới giở giời mở miệng nói giúp cho anh con rể.
- Được được , uỷ viên Kiều đã thích nghe thì chúng ta cứ vào việc luôn thôi .
Văn Cử Đức cũng đang khá là cao hứng nên gật đầu đồng ý luôn.
Kiều Viên Viên vội chạy vào phòng đem túi da của Diệp Phàm ra, Diệp Phàm lấy từ trong đó ra bản thảo kế hoạch tu sửa suối Vượng Phu rồi hai tay đưa lên cho Văn Cử Đức. Văn Cử Đức đặt mông ngồi xuống, tiện tay lật giở xem qua.
Được một lúc lâu sau khi đã xem hết thì ông ta bắt đầu :
- Suối Vượng phu ở Hải đông quả là cần sửa sang đôi chút, còn nhớ trận lũ to năm đó đã chết mất bao nhiêu người. Đây là bài học xương máu, tuyệt đối không thể để bi kịch như vậy tái diễn được.
Nói đến đây, Văn Cử Đức quay sang phía Diệp Phàm bảo :
- Thế này nhé, số tài liệu này của cậu tôi sẽ mang về phòng để những đồng chí có trách nhiệm xem xét.
- Cảm ơn Bộ trưởng Văn đã ủng hộ.
Diệp Phàm vội vàng cám ơn rối rít. Văn Cử Đức đã nói vậy thì hạng mục này phải có đến tám phần hi vọng chứ chẳng đùa.
Lúc này, Kiều Viễn Sơn quay sang hỏi người trẻ tuổi đi bên cạnh Văn Cử Đức :
- Hoàn Đông à, cháu hiện đang công tác ở đâu vậy ?
- Thưa chú Kiều , cháu hiện đang công tác ở Phòng tổ chức nhân sự Bắc Kinh.
Người thanh niên tên Hoàn Đông cung kính đáp.
- Là người phụ trách luôn chứ nhỉ?
Kiều Viễn Sơn buột miệng hỏi tiếp.
- Làm phó thôi ạ, chỉ phụ trách một số anh em thôi.
Hoàn Đông khiêm tốn.
- Ồ!
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu tấm tắc khen :
- Rất giỏi giang đấy, cậu còn trẻ, tiền đồ còn rộng mở lắm. Cố gắng lên!
- Cảm ơn Chú Kiều đã quá khen.
Giọng nói Hoàn Đông hơi run run, được Trưởng ban Tổ chức Trung ương khích lệ đương nhiên là sướng thấy mồ rồi.
- Uỷ viên Kiều, gần đây Bắc Kinh có điều động một số cán bộ tạm thời trao quyền cho cấp dưới để đi giao lưu thực địa ở nơi khác .
Cho nên, một số cán bộ sẽ được cử đến vùng sâu vùng xa để cọ xát học hỏi.
Đúng lúc này, Văn Cử Đức đưa mắt liếc sang phía con trai một cái, cười cười.
- Lão Văn, có ý định gì xin cứ nói thẳng! Chúng ta vốn là chỗ bạn học cũ mà cứ giấu giấu diếm diếm lại đâm ra mất hay.
Kiều Viễn Sơn đương nhiên là hiểu được ẩn ý trong lời nói của Văn Cử Đức.
Đây chắc chắn là mục đích của y khi đến chúc Tết hôm nay rồi. Tất nhiên là mối giao hảo giữa Kiều Viễn Sơn và Văn Cử Đức cũng khá thân thiết. Hai người họ là bạn học cũ, trước đây lại từng làm việc cùng nhau. Văn Cử Đức năm nào cũng lui tới luôn, vả lại con đường thăng quan tiến chức của y cũng có phần công sức không nhỏ của Kiều Viễn Sơn.
- Chuyện này cứ để Dị Hùng trình bày cụ thể đi.
Văn Cử Đức cười cười ra hiệu cho Cổ Dị Hùng mở lời. Cổ Dị Hùng là cháu ngoại của Văn Cử Đức, bằng không thì lão còn lâu mới đem y đến nhà Kiều Viễn Sơn. Hạng người như Cổ Dị Hùng mà muốn đến gõ cửa nhà họ Kiều thì vẫn chưa đủ tư cách.
Thưa Ủy viên Kiều cháu là Cổ Dị Hùng thuộc Phòng tổ chức nhân sự cán bộ thành ủy Hải Đông, Diệp Phàm là cấp trên của cháu. Tuy Chủ tịch thành phố Diệp xuống đây chưa lâu.
Nhưng những thành tích mà anh ấy làm được luôn khiến Cổ Dị Hùng cháu khâm phục vô cùng. Lần này lên Bắc Kinh thăm bà con, vừa rồi lại được nghe cậu cháu kể chuyện về Chủ tịch thành phố Diệp khiến cháu rất hứng thú.
Còn cậu em họ Hoàn Đông của cháu đây nghe chuyện về Hải Đông cũng cảm thấy rất háo hức. Cho nên, cậu ấy muốn đến Hải Đông rèn luyện học hỏi một thời gian.
Cổ Dị Hùng rất khôn ngoan, trước tiên chưa đề cập đến việc chính vội mà bắt nguồn từ chỗ Diệp Phàm rồi liên hệ đến Hoàn Đông, vậy là thành ra tự nhiên lưu loát như nước chảy mây trôi vậy .
Kiều Viễn Sơn thản nhiên cười xòa :
- Hà hà, chuyện này cũng dễ thôi! Báo với đồng chí Kim Thụ Dương một tiếng là xong mà. Rồi muốn đi Hải Đông thì cứ việc đi thôi!
Kim Thụ Dương là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Bắc Kinh và cũng là bạn học của Kiều Viễn Sơn.
- Tôi đã tìm lão Kim rồi, ông ấy bảo chuyện này cũng dễ thôi.
Tuy nhiên, nói đến đây Văn Cử Đức chỉ nhìn Kiều Viễn Sơn rồi im lặng không nói nữa .
- Thế nào, còn chuyện gì nữa nào?
Kiều Viễn Sơn cất tiếng hỏi.
Cổ Dị Hùng liếc nhìn phản ứng của Văn Cử Đức rồi mới dám nói tiếp
- Uỷ viên Kiều, hiện tại Phòng tổ chức cán bộ Thành ủy Hải Đông còn khuyết một ghế Phó ban thường trực. Vị trí này vẫn để trống đã gần nửa năm nay. Trên tỉnh cũng chưa có chỉ thị xuống.
Diệp Phàm vừa nghe liền chợt hiểu, hôm nay Văn Cử Đức đến đây chính là muốn đề bạt cho đứa con lão anh chàng tên Hoàn Đông này đây. Từ Phó phòng mà muốn được đề bạt lên Trưởng phòng xét trong thể chế cán bộ mà nói thì phải là một bước thăng tiến lớn.
Vì sao mà vài ông phó lại chỉ ôm chân có một ông trưởng thôi, càng chứng tỏ rằng chức vụ này rất khó làm. Một huyện chỉ có duy nhất một Bí thư huyện ủy lẫn Chủ tịch huyện, xuống đến Phó chủ tịch huyện rồi trợ lý của Bí thư và Chủ tịch huyện còn có một ê kíp lằng bà nhằng đi kèm nữa .
Kiều Viễn Sơn không trực tiếp đồng ý, mà chỉ vòng vo :
- Nếu Hoàn Đông đã thích đi Hải Đông, vậy thì cứ việc đi thôi.
Văn Cử Đức thoáng nghe vậy đã biết là việc này coi như xong xuôi đâu vào đấy rồi. Kiều Viễn Sơn bảo Hoàn Đông đi Hải Đông, nếu không lên được cái ghế đó thì còn đi làm gì nữa?
- Báo Quốc, gần đây nghe nói khu Nam Lĩnh các cậu có một dự án thuỷ lợi rất lớn.Tài liệu tôi cũng đã xem qua, đợi đến hội thảo các ban ngành đầu năm sau chúng ta sẽ tiến hành thảo luận cụ thể.
Văn Cử Đức bắt đầu tính đến chuyện ăn khế trả vàng.
- Bác Văn, dự án tu sửa suối Vượng Phu ở Hải Đông có thể đem ra thảo luận qua ở hội thảo các ban ngành lần thứ nhất hay không.
Lúc này, Kiều Viên Viên bên cạnh bỗng nói chen vào.
- Khá lắm Viên Viên, rất biết nói chuyện đấy. Lão Kiều, ông xem xem, chưa gì đã làm cọc tự đi tìm trâu rồi.
Văn Cử Đức chỉ cười ha hả chứ không trả lời thẳng.
Diệp Phàm hiểu r , con trai và con gái là khác nhau. Điều này càng được Văn Cử Đức phân biện rõ ràng. Kiều Viễn Sơn giúp con trai ông ta Hoàn Đông thì chút khó khăn của Kiều Báo Quốc nhất định sẽ được giúp đỡ. Về phần anh con rể chưa chính thức như Diệp Phàm thì vẫn phải cắn răng mà chờ vậy.
- Con gáihướng ngoại (chăm lo cho người ngoài)!
Kiều Thế Hào ở cạnh xen vào một câu khiến Viên Viên lập tức đỏ mặt lên vì xấu hổ, cô trừng mắt lườm ông anh họ một cái. Kiều Thế Hào cười gượng mấy tiếng rồi bảo :
- Không nói nữa không nói nữa , nói tiếp là có người muốn ăn thịt người không chừng .
- Anh nói tiếp xem nào!
Kiều Viên Viên xoa xoa nắm tay hăm dọa, Kiều Thế Hào rụt cổ lại im thin thít ngay.
Sở dĩ có chuyện như vậy là vì từ nhỏ Kiều Viên Viên đã theo sư phụ Tô Lưu Phương luyện võ, công phu quyền cước của Kiều Thế Hào cũng chính là được Kiều Viên Viên dạy cho.
Hồi đó, cho dù Kiều Thế Hào là anh họ nhưng khi luyện công Kiều Viên Viên thây kệ ý tứ này nọ dẫn đến lão đại Kiều Thế Hào thường bị “năm cánh sen hồng”(quả đấm) của cô nàng đánh cho mặt mũi bầm dập tứ tung. Anh chàng này cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện này là lại không khỏi rùng mình sợ hãi.
- Bác Văn , chuyện này có được không ạ?
Kiều Viên Viên không hề nghĩ đến việc rút lui. Lão Diệp lại chỉ đứng một bên cười thầm, có Viên Viên ra mặt, lại còn cả Kiều Viễn Sơn ở đây. Chắc hẳn, chuyến này Văn Cử Đức không còn đường lùi nữa rồi.
- Được rồi được rồi, có điều không thể đem ra thảo luận ở lần họp thứ nhất các ban ngành. Cháu nghĩ mà xem, trong một cuộc họp mà đem ra bàn thảo đến hai dự án lớn lại đều là nằm ở khu vực trực thuộc tỉnh Nam Phúc.
Phòng ban nhỏ bé chỗ các bác cũng không thể chỉ phục vụ cho tỉnh Nam Phúc được !
Văn Cử Đức quả nhiên đã chào thua cười cười quay sang phía Diệp Phàm bảo :
- Có điều , sau khi trở về cháu cứ mau đem bản thảo phương án nộp lên thành ủy Hải Đông xem xét thông qua, sau đó gửi lên tỉnh, sau khi được phê duyệt thì trực tiếp mang đến cho Hoàn Đông là được. Nó sẽ đem về cho. Tuy nhiên, phải tranh thủ làm gấp. Mồng tám đã là dịp đầu năm rồi, bác sẽ cố trì hoãn một chút, tranh thủ ở đại hội lần hai các ban ngành đem phương án này ra thảo luận.
- Cảm ơn Trưởng phòng Văn đã ủng hộ Hải Đông , sau này Hoàn đông với cháu sẽ là bạn bè chung chiến tuyến .
Diệp Phàm tỏ lòng cảm tạ, cũng là ngầm ám thị cho Văn Cử Đức biết rằng ở Hải Đông, con trai lão muốn gửi gắm cho cấp dưới thì cũng còn phải nhờ tôi giúp đỡ.
- Ha ha, Hoàn Đông đi Hải Đông thì phải bỏ chút sức cho Hải Đông đó cũng là chuyện nên làm mà.
Hơn nữa, khi suối Vượng Phu tu sửa xong, Hoàn Đông xuống đó cũng an toàn hơn đôi chút! Làm việc thì cần tận tụy, nhưng an toàn bản thân cũng nên được đảm bảo có phải không nào? Đã không an toàn thì còn làm nên cái gì cơ chứ?
Đồng chí Văn Cử Đức rất biết diễn thuyết, thường thì y tỏ lòng cảm tạ cũng theo nhiều cách khác nhau.
Đến giờ cơm tối, Diệp Phàm đem ra hai bình rượu thuốc tự chế đi về phía Phí gia trang .
Lúc gần đến nơi thì thấy Phí Nhất Độ đang đứng trên bãi đất trống ngoài cửa đấm đá liên hồi như điên như dại vào gốc cổ thụ trăm tuổi trước cổng nhà. Còn bọn Phí Nhị Độ, Phí Bát Độ… biểu hiện cũng không khác y là mấy .
Họ đang cùng nhau tập luyện trên bãi đất trống kia, qua cửa kính xe từ phía xa Diệp Phàm phát hiện, đám hậu bối Phí gia trang này đều như đang liều mình luyện võ. Từng cặp huynh đệ tỷ đấu cùng nhau đều nhằm chỗ yếu hại trên người đối phương để ra đòn độc thủ. Chẳng giống luyện tập mà cứ y như là màn chào hỏi dành cho kẻ huyết hải thâm thù vậy.
- Phí gia trang sao lại thành ra thế này? Điên thế không biết?
Diệp Phàm quyết định cho xe đi chậm rồi dừng lại bên bãi đất trống.
Không ngờ chẳng một ai để ý tới gã, còn nhớ trước đây chỉ cần thấy cái biển số xe này là bọn kia đã biết Diệp Phàm tới, Phí Nhất Độ nhất định sẽ nhao tới mà kêu một tiếng đại ca thật thân thiết. Thế mà giờ đây không ngờ lại chẳng có ai thèm đếm xỉa đến Diệp lão đại này, điều đó khiến gã không khỏi có chút buồn bực.
Phí Nhất Độ đang luyện một mình với gốc đại thụ, không như mấy tên chủ chốt khác trong Phí gia đều đang giao thủ với nhau. Bởi vì biển số xe của Diệp Phàm là biển quân đội của Bộ tổng tham mưu nên Phí Nhất Độ đã sớm nhớ như in rồi.
- Mẹ nó, chẳng lẽ nghe nói ta thành phế nhân nên lũ chó này dám khinh người coi ta như đống giẻ rách sao
Diệp lão đại trong lòng có chút buồn bực bèn tự mở cửa xe ra đứng trên bãi đất trống. Tuy nhiên, Diệp Phàm có cảm giác không phải là vậy. Nếu Phí Nhất Độ là kẻ chạy theo danh lợi kiểu đó thì trước kia mình quả đúng là mù quáng mới giúp hắn đột phá cảnh giới.
- Nhất Độ, cậu đang làm trò gì vậy, sao lại đi so kè với cái gốc cây?
Diệp Phàm lên tiếng chào hỏi.
- Đại ca, em muốn đá chết con rùa rụt đầu, con dê vô lại đó.
Phí Nhất Độ miệng quay ra trả lời nhưng chân vẫn lia túi bụi vào cái cây kia.
- Rốt cuộc là có chuyện gì, cái cây này đâu có trêu chọc gì cậu ?
Diệp Phàm gặng hỏi, thầm nghĩ không biết có phải Phí gia trang đã xảy ra chuyện gì lớn không?
- Đá chết mày, đá chết mày , tên khốn thứ 2 nhà Hoành Đoạ , con rùa lùn bại liệt Nhật Bản .
Phí Nhất Độ miệng rống lớn chân vẫn tung cước như điên như dại.
- Diệp Phàm, anh đến rồi à.
Lúc này, một cô gái từ trong sân chạy ra cất tiếng chào Diệp Phàm, cô nàng tên là Phí Điệp Vũ .
Diệp Phàm quay ra hỏi Phí Điệp Vũ :
- Tụi Nhất Độ bọn họ thế này là sao? Đi trút giận vào cái cây, còn mắng cái gì Hoành Đoạn lão nhị, lùn Nhật Bản chọc giận các người gì gì đó? Đúng là cổ quái. Dù bọn Nhật lùn có làm gì thì cũng là tội trạng hồi kháng chiến rồi, cũng nên rộng lượng một chút mà bỏ qua chứ !
- Haizz…
Phí Điệp Vũ buông tiếng thở dài, nhìn Diệp Phàm lẩm bẩm:
- Nếu anh không bị mất võ công thì đã tốt. Bây giờ có nói gì cũng vô dụng, biết rồi lại chẳng bằng không biết.
- Này, chuyện võ công thì có liên quan gì chứ?
Diệp Phàm đã hiểu ra được phần nào sự việc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Hoàng Liên