Cục diện như thế ai có thể làm được gì, Thiệu Chí Cương cười khổ:
- Hiếm khi nào bí thư Chu đứng ra lên tiếng vì người dân, e không ai cản nổi.
Trương Tri Phi thở dài sườn sượt:
- Lần này chỉ đành như thế thôi, dù sao Triệu Cẩm Vinh không thể nuốt hết mảng tây Sa Điền được. Tiểu Khác, cháu có tiếng nói ở Cẩm Hồ, Cẩm Hồ không động lòng sao?
Trương Khác thong dong uống bia, chú y và Thiệu Chí Cương hứng thú với Sa Điền không phải ngày một ngày hai nữa, cả hai có ý hợp tác với nhau, nhưng chỉ bằng bọn họ đấu với Cẩm Thành khác gì trứng chọi đá. Cho nên khi chú y hào hứng thảo luận chuyện này , Trương Khác chỉ ngồi nghe, ít khi phát biểu ý kiến, cũng không ngăn cản.
Kéo Cẩm Thành vào vũng bùn, Trương Khác chẳng áy náy chút nào.
Nhìn Cẩm Thành vội vã đâm đầu vào bẫy, thế mà chú lại bất bình, Trương Khác chỉ muốn cười thật lớn.
- Cẩm Hồ cũng động lòng chứ, trước đó còn mời lão Thiệu mua hai trạch viện trong ngõ Đan Tỉnh mà.
Trương Tri Phi khịt mũi:
- Đó là điều cháu nghĩ đấy à?
Cẩm Hồ và Hoành Viễn liên hợp, để Thiệu Chí Cương thao tác, chưa chắc không thể đoạt lại miếng thịt trong miệng Cẩm Thành.
Nhưng Trương Khác đào hố đâu phải để người mình nhắm mắt nhảy vào?
Chuyện này trừ Hứa Hồng Bá, Trương Khác không nói cho một ai biết, với thực lực của Hoành Viễn tham gia vào cũng chẳng tạo ra được động tĩnh lớn, cho nên y không nói, chẳng trách làm chú y không vui.
Trương Khác nhìn từng bọt bia lăn tăn sủi lên trong cốc thủy tinh trong suốt, nói:
- Nếu bảo cháu không biết gì thì là cháu lừa mọi người, bất kể cuối cùng ai chiếm được mảnh đất đó đều sẽ cổ động tiến hành cải tạo Sa Điền. Nói thực, Cẩm Hồ hiện giờ chưa thích hợp gom đất quy mô lớn, cho dù tới thời cơ thích hợp, Cẩm Hồ cũng không thông qua thủ đoạn hành chính giành lấy, miệng nhiều người xói chảy vàng, Cẩm Hồ chẳng gánh nổi nguy hiểm ấy.
Trương Khác biết lý do này bọn họ chẳng thèm tin, nhưng vẫn cứ nói:
- Hai tòa trạch viện nhờ Thiệu ca mua ở ngõ Đan Tỉnh, Cẩm Hồ sẽ cải tạo cho người công ty ở, không định phát tài gì.
Trương Tri Phi cười gõ đầu Trương Khác, ông ta chỉ coi là Trương Khác không chịu nói thật, không biết có phải ý của anh họ không?
Lúc này đám Phó Tuấn tới, mọi người tới nhà hàng Ngô Thiên Bảo ăn cơm.
Trên bàn cơm, Trương Khác nhắc tới chuyện bảo Phó Tuấn tới công ty y làm việc, Phó Tuấn tất nhiên hi vọng được làm việc ở công ty chính quy, quan hệ giữa hắn và cha mẹ vợ luôn rất cương, chỉ vì hắn không có được công việc đàng hoàng, mà con gái họ lại hi vinh vì hắn nhiều như thế.
Trương Khác dùng Phó Tuấn vì thấy hắn trung tình, đáng tín nhiệm, tình hình trị an trong nước ngày càng tốt, nhưng không thể phủ nhận ở một số nơi, hoàn cảnh hết sức ác liệt, Cẩm Thành là một công ty thích đi thích dùng thủ đoạn.
Chẳng may chuyện sáng nay lại xảy ra, mà Tạ Kiếm Nam không phải chỉ có một mình, chẳng lẽ chỉ đành nhẫn nhịn? Trương Khác cần có người đáng tín nhiệm bên cạnh làm một số việc.
Đường Học Khiêm trực tiếp gây áp lực của cục công an, nhưng Phó Tuấn không khai mình ra, Trương Khác thấy người này đang dùng. Phó Tuấn chỉ có khái niệm mơ hồ về bối cảnh của Trương Khác, không thể cho rằng Trương Khác có thể thuận lợi giải vây cho bọn họ.
Đồng thời Trương Khác cũng hi vọng thông qua Phó Tuấn để quan hệ mật thiết với Thịnh Thanh hơn một chút. Trương Khác không tự cho mình thanh cao, y chỉ không muốn dẫn lửa đốt mình, tầng lớp màu xám này không thể không coi trọng.
Trương Khác hỏi Phó Tuấn:
- Anh biết lái xe không?
- Có học ở bộ đội, ngồi tù 6 năm, không có thời gian học lại, không có bằng lái.
Trương Khác cười:
- Trước tiên chuyển công tác của anh sang Cẩm Hồ, sau đó thi lấy bằng. Nghe nói điều kiện sinh sống của nhà anh không tốt lắm, điều này sẽ ảnh hưởng tới công việc, mai anh tới Cẩm Hồ lĩnh lương năm nay, an bài chuyện trong nhà trước.
Ngô Thiên Bảo hứng thú hỏi:
- Khác thiếu gia trả Tuấn Ngốc bao nhiêu?
Thiệu Chí Cương cười:
- Sau này Phó Tuấn tới công ty làm việc, mọi người đừng gọi thế nữa.
- Thiệu ca nói chuẩn đấy.
Trương Khác tán đồng:
- Còn tiền lương nhân viên xưa nay là cơ mật của Cẩm Hồ, không tiện khoe khoang với mọi người..
Ăn tối xong, Ngô Thiên Bảo muốn miễn phí, Trương Khác xua tay:
- Tôi không trả tiền chẳng phải thành ý của tôi không đủ sao?
Rồi ký tên lên hóa đơn:
- Giám đốc Ngô, Phó Tuấn sau này cũng có thể ký hóa đơn ở đây.
Thiệu Chí Cương đứng bên mỉm cười, Trương Khác nhìn trúng ai, thủ đoạn lung lạc đùng là dùng không hết, liếc nhìn qua Phó Tuấn, thấy hắn vẫn giữ được vẻ bình đạm, định lực này hiếm có, đáng tiếc Thịnh Thanh tổn thất một trợ thủ đắc lực.
Kỳ thực tính Phó Tuấn khá thẳng, không hợp với Thịnh Thanh lắm.
Người trải qua ấm lạnh của cuộc đời, thường thường biết chú trọng chi tiết nhỏ, nếu đã quyết định dùng Phó Tuấn, phải coi hắn là tâm phúc, kéo tâm tư của hắn từ phía Thịnh Thanh qua.
Trương Khác từ chối lời mời tới sàn nhảy của Thịnh Thanh, nhờ chú đưa Phó Tuấn về nhà trước.
Nhà phó tuấn ở góc Tháp Chuông phía tây Sa Điền, là khu nhà lán cũng thuộc thành Hải Châu vào cuối thời nhà Thanh, ngõ hẹp tới mức xe không đi vào được. Phó Tuấn rất tự nhiên mời Trương Khác, Trương Tri Phi vào nhà.
Phó Tuấn có bốn anh chị em đều đã kết hôn, em gái hắn chê trong nhà nghèo, tốt nghiệp Đại học Hải Châu xong tới phương nam làm công, hai ba năm rồi không về nhà. Viện tử vốn nhỏ, Phó Tuấn khi kết hôn phải dựng phòng ở sân.
Trong sân tối om om, Phó Tuấn gọi vợ mở cửa, Trương Khác không nhìn thấy khuôn mặt bị hủy của cô, nhưng thấy dáng vẻ tha thướt, giọng nói trong trẻo dễ nghe, khi vào nhà thiếu chút nữa va đầu vào khung cửa, nhìn gian phòng cùng lắm chỉ được 6 mét vuông, góc tường có một cái giường ghép bằng ván gỗ, có hai cô bé như búp bê sed ngồi trên giường, đôi mắt tròn long lanh chăm chú nhìn Trương Khác.
Suy nghĩ đầu tiên của Trương Khác là sau này Chỉ Đồng tới Hải Châu có bạn chơi rồi, chẳng trách Thiệu Chí Cương khen hai nha đầu của Phó Tuấn ai thấy cũng phải yêu.
Ba người lớn ở trong nhà xoay chuyển hơi khó, Phó Tuấn mới Trương Khác, Trương Tri Phi ngồi lên giường, vợ hắn đi pha nước còn chưa vào, Phó Tuấn kéo một cái ghế ngồi xuống:
- Cha mẹ tôi ngủ ở nhà chính ...
Có đứa bé trai bốn năm tuổi thò đầu vào, thấy người lạ lại rụt cổ lại, Phó Tuấn cười:
- Con anh cả ...
Tình cảnh nhà Phó Tuấn như thế, con cái lớn cũng chỉ có thể ngủ cùng phòng với cha mẹ, sinh hoạt tất nhiên hết sức bất tiện, Trương Khác ngẩng lên nhìn nóc nhà, gian phòng này cũng là dùng ván lắp tạm.
Phó Tuấn thấy vậy giải thích:
- Thanh ca cũng không bạc đãi tôi, chỉ là bệnh của ba tôi hao tiền.
Vợ Phó Tuấn một tay cầm bát, một tay xách ấm nước vào, má trái có hai vết xẹo dài tới tận mũi, trông không khó coi lắm, khí chất đạm nhã, vẫn thuộc về phụ nữ ưa nhìn, có thể thấy nếu không có vết xẹo phá hủy dung nhan thì cũng là một giai nhân hiếm có.
- Đây là vợ tôi Lý Minh Du.
Trương Khác còn nhớ Thịnh Thanh nói vợ Phó Tuân là con cái dòng dõi học Nho học, mới nhận ra trông cô quen quen, vọt miệng hỏi:
- Anh trai chị là Lý Minh Học phải không?
Vợ Phó Tuấn ngạc nhiên nói:
- Cậu quen anh họ tôi?
Thì ra là anh em họ, Trương Khác cười:
- Tôi cũng chỉ gặp qua vài lần.
Quay sang bẹo má hai nha đầu của Phó Tuấn:
- Hai cô bé tên là gì thế?
- Em là chị , tên là Phó Tích Vũ.
Cô bé bị tay trái Trương Khác béo mạ, mở đôi mắt đen láy xinh đẹp, nói:
- Em gái em tên là Phó Tích Dung.
Cô bé còn lại chu mỏ phụng phịu:
- Đã giao hẹn hôm nay chị làm chị mà.
Trương Khác ngạc nhiên quay lại nhìn Phó Tuấn, Phó Tuấn cười ghé mặt tới gần nhìn hai cô con gái, chỉ cô bé đang hờn dỗi:
- Đây là đứa chị Tích Vũ, hai đứa nó thay nhau làm chị, trong nhà chỉ có mẹ chúng nhận ra được...
Tiểu nha đầu Tích Dung cười khanh khách, đôi mắt đen như tỏa sáng dưới ánh đèn, nói với Tích Vũ:
- Hôm nay cho chị làm chị đấy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trương Khác cười tít mắt:
- Hai cô bé đúng là ...
Cảm giác sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại thấy hai tiểu nha đầu đang đổi chỗ cho nhau, đại khái đây là trò chơi ưa thích của các cặp song sinh. Trương Khác bẹo má cô em Tích Dung tính cách hoạt bạt hơn, nói:
- Em là Tích Dung chứ gì, khi em cười khóe mắt sẽ cong lên trên, chị em thì không.
Tiểu nha đầu Tích Dung nhìn Trương Khác chăm chăm, hỏi rối rít:
- Thật sao? Thật sao?
Rồi không đợi trả lời vội vàng bò lên bàn soi gương.
Trương Khác nói với Phó Tuấn:
- Giám đốc Cẩm Hồ có cô con gái, tuổi chừng hai cô bé này, lần sau tới Hải Châu, không lo không tìm được bạn để chơi rồi ...
Mới nói được một nửa thì bị tiểu nha đầu Tích Dung giật tóc hỏi:
- Bây giờ em cười mắt còn cong lên không?
Trương Khác bị giật tóc phát đau, không hiểu để Chỉ Đồng ở cùng hai tiểu yêu tinh lừa người làm vui này có phải là chủ ý hay không?
Lý Minh Du mỉm cười:
- Binh thường tôi dựa vào khác biệt của hai đứa nó khi cười mà nhận ra được, bị cậu nói ra, lại hỗn loạn một thời gian nữa rồi.
Phó Tuấn nhà nghèo, nhưng Tích Dung Tích Vũ ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, quá nửa là công lao của Lý Minh Du.
Trương Khác vốn định tới nhà Phó Tuấn chơi một lúc thôi rồi đi, y còn có việc phải nói với chú. Không ngờ hai tiểu nha đầu lại đáng yêu như thế, ở lại nhà Phó Tuấn chơi rất lâu, cũng nói chuyện rất nhiều.
Phó Tuấn và Lý Minh Du yêu nhau từ thời cao trung, Phó Tuấn vì nhà nghèo, tốt nghiệp xong tham gia quân ngũ, cha của Lý Minh Du, chú ruột Lý Minh Học là phó viện trương học viện Hải Châu.
Lý Minh Du bị người ta làm nhục, cha cô vì thanh danh của con gái và tiền đồ không làm to chuyện lên, lúc đó Phó Tuấn vào bộ đội làm lính đặc chủng được ba năm, hắn xin phép về nhà, cho một dao phế luôn tên khốn nạn kia.
Phó Tuấn vì thế ngồi tù sáu năm, Lý Minh Du cũng vì lời đồn thổi bóng gió không tiếp tục học được nữa, cha cô cho rằng nhịn nhục chịu đựng có lẽ làm việc kia trôi đi, nên nhận định Phó Tuấn đã hủy cả đời con gái mình, không ngờ con gái lại cam tâm chờ đợi Phó Tuấn, khi bị ép uổng còn không ngại hủy dung mại của mình, thế là khoảng cách giữa hai thế hệ dường như không thể khép lại được nữa.
Phó Tuấn, Lý Minh Du đặt tên con là Tích Dung, Tích Vũ là có ý ám chỉ. Lý Minh Du làm việc ở nhà máy dược phẩm, thu nhập của hai vợ chồng tạm được, chỉ là cha Phó Tuấn quanh năm ho suyễn, cha mẹ đều không có việc, còn cả bà nội già yếu, cuộc sống rất vất vả.
***Tích là tiếc, Dung là dung mạo, Vũ là chim anh vũ, thường dùng ví von với nam nhân trẻ tài ba.
Hiềm khích giữa hai vợ chồng với cha Lý Minh Du rất sâu, lại sống dưới đáy xã hội, thân thích trong nhà đều ở giới giáo dục nên không có qua lại.
Trương Khác trước khi đi có nói với Phó Tuấn:
- Lý Minh Học là người không tệ, có cơ hội anh nên làm quen.
Trương Khác định về nhà ngủ, không ngờ tốn tời gian tới tận đêm khuya, nói với chú:
- Hay tới chỗ cháu làm cốc cà phê cho tỉnh táo?
Trương Tri Phi luôn cho rằng Trương Khác không nói thật với mình chuyện cải tạo Sa Điền là do có đám Thiệu Chí Cương, nên dù Trương Khác không mời tới nhà trọ thì ông ta cũng bám theo.
- Cẩm Hồ vì sao không hứng thú với Sa Điền? Cháu giao Cẩm Hồ cho Tạ Vãn Tình rồi, ba cháu lại không quản mảng này, cháu còn lo gì nữa?
Trương Tri Phi nói thẳng suy nghĩ của mình :
- Ngân hàng khống chế tiền vay rất nghiêm, Cẩm Hồ vay mấy ngàn vạn là nhờ thượng tầng, phân ngạch chia tới nhà máy giấy ở dưới rồi, dựa vào vốn tự có, chẳng mua nổi một mảnh đất ra hồn, nói gì tới phá đi xây lại?
Trương Tri Phi chưa chịu tin :
- Cẩm Thành có thể kiếm tài chính từ tập đoàn Tân Thành ở Tân Gia Pha, Hải Dụ chẳng lẽ không có năng lực này?
Thu hút đầu bên ngoài vào địa ốc là con đường không tệ, trước năm 97, rất nhiều nơi học cách này, không ngờ cơn bão tài chính Đông Nam Á ập tới, những quỹ tài chính kia chạy hết, vì địa ốc trong nước trọng thương ...
Trương Khác thấy thái độ của chú rất kiên trì, hỏi:
- Là do chú muốn tiến quân vào nghành địa ốc, hay đây là quyết định nhất trí của cổ đông Hoành Viễn?
- Chú mặc dù là tổng giám đốc của Hoành Viễn, nhưng cổ phần chưa tới 30%, khuynh hướng cá nhân của chú theo sát bước tiến của Cẩm Hồ, ít nhất cũng phải đợi khơi thông đoạn sông từ cầu Thanh Long tới cầu Tứ Phượng xong mới là thời cơ quyết định ổn thỏa.
Trương Khác thở dài, không ngờ toàn thể cổ đông Hoành Viễn quyết định:
- Cháu có thể khẳng định chắc chắn với chú, trong vòng hai năm Cẩm Hồ không tiến vào ngành địa ốc, Hoành Viễn có gấp cũng vô ích, chính phủ lúc này chỉ là thí điểm, có giải tỏa toàn bộ khu phía tây hay không hiện giờ chưa ai có thể xác định.
- Cháu tưởng mọi người đợi nổi sao? Bên phía cầu Từ Phượng cháu cải tạo một chút, giờ một mẫu không có 100 vạn đừng mơ tới, hiện giờ ba cháu thi điểm chợ bán buôn gì đó, đợi cải tạo xong, đợi nó làm xong, lúc đó giá đất trong Tứ Thành sẽ tăng vọt, hiện giờ mọi người đều đang tranh thủ thời gian trước khi chợ bán buôn xong.
Tất cả đều do giá đất gây họa, ai cũng thèm đất của Sa Điền, không chỉ Hoành Viễn, chỉ e Thiệu Chí Cương cũng chỉ đồng ý mặt ngoài, không nghe lời khuyến cáo của y. Đơn thuần từ góc độ giá đất mà nói, chỉ cần nội bộ xí nghiệp có đủ tài tài chính thì gom đất không có lúc nào là quá sớm cả, một số chuyện đã không phát theo tiến trình dự tưởng của Trương Khác.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Trương Khác đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe của chú rời khỏi tiểu khu, đêm đã khuya, xa xa đèn đường tỏ sáng dìu dịu, Trương Khác không buồn ngủ, kéo ghế ra cửa sổ, ngồi ngắm bóng đêm quyến rũ.
Hoành Viễn dù sao không phải do một mình chú có thể định đoạt, trước kia vì để công ty có cơ sở tốt, nên kéo một số ban ngành và cá nhân có liên hệ chặt chẽ với thành phố vào tham dự cổ phần, nghiệp vụ mau chóng được triển khai, còn được nhận khai thông sông Sơ Cảng ở đoạn trọng yếu, song cái giá phải trả không phải là không có.
Tạm thời chỉ đành như thế, hi vọng thành phố có thể khống chế được tiết tấu, cho dù Hoành Viễn có lún vào, một thời gian nữa Cẩm Hồ sẽ cứu bọn họ ra, lúc đó cảm giác cũng không phải tệ.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, mặc dù không buồn ngủ, nhưng ngày mai còn cả đống chuyện đau đầu, Trương Khác ép mình tắt đèn lên giường ngủ.
Hành động của thành phố làm người ta không theo kịp, ngày Tống Bồi Minh kiếm được 500 vạn cho Ái Đạt vay, phương án cải tạo thành cổ Sa Điền của thành phố cũng được tỉnh phê duyệt, thành phố quyết định phân vùng cải tạo đầu tiên cho công ty địa ốc Cẩm Thành.
Vì muốn biết thêm chi tiết, Trương Khác hiếm có được một buổi về nhà ăn tối, làm mẹ y ngạc nhiên không thôi:
- Ồ, cậu chắc là mình không nhầm nhà chứ ạ?
Trương Khác xấu hổ lắm, bị mẹ châm chọc, chỉ còn nước yếu đuối cầu xin, chạy xuống bếp giúp mẹ rửa rau làm cơm lấy lòng.
Trương Tri Hành về nhà trước giờ cơm càng làm Lương Cách Trân ngạc nhiên không thôi:
- Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cả hai ba con về nhà ăn cơm thế.
Lương Cách Trân chống cằm suy nghĩ một lúc mới vỗ đùi reo lên:
- Hai cha con mà không về thì em quên mất hôm nay là sinh nhật của mình...
Trương Khác ngớ người, giấu tay sau lưng tính lịch âm, đúng là sinh nhật của mẹ rồi. Ngẩng đầu lên thấy cha mặt tỏ ra hổ thẹn, hiển nhiên là không ý thức được, thật nguy hiểm, quên mất sinh nhật một phụ nữ là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt giật mình chỉ thoáng qua trên mặt Trương Khác, chớp mắt cái đã làm bộ ủ rũ vì bị lật tẩy:
- Định ăn tối xong cho mẹ một bất ngờ, quà con và ba chuẩn bị còn ở trong phòng.
- Còn có quà cơ à?
Lương Cách Trân thực sự bất ngờ:
- Hai ba con còn nghĩ tới mua quà cho mẹ sao?
Trương Tri Hành theo Trương Khác vào phòng y, chột dạ hỏi:
- Con chuẩn bị quà thật à?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trương Khác cười tít mắt:
- Hai cô bé đúng là ...
Cảm giác sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại thấy hai tiểu nha đầu đang đổi chỗ cho nhau, đại khái đây là trò chơi ưa thích của các cặp song sinh. Trương Khác bẹo má cô em Tích Dung tính cách hoạt bạt hơn, nói:
- Em là Tích Dung chứ gì, khi em cười khóe mắt sẽ cong lên trên, chị em thì không.
Tiểu nha đầu Tích Dung nhìn Trương Khác chăm chăm, hỏi rối rít:
- Thật sao? Thật sao?
Rồi không đợi trả lời vội vàng bò lên bàn soi gương.
Trương Khác nói với Phó Tuấn:
- Giám đốc Cẩm Hồ có cô con gái, tuổi chừng hai cô bé này, lần sau tới Hải Châu, không lo không tìm được bạn để chơi rồi ...
Mới nói được một nửa thì bị tiểu nha đầu Tích Dung giật tóc hỏi:
- Bây giờ em cười mắt còn cong lên không?
Trương Khác bị giật tóc phát đau, không hiểu để Chỉ Đồng ở cùng hai tiểu yêu tinh lừa người làm vui này có phải là chủ ý hay không?
Lý Minh Du mỉm cười:
- Binh thường tôi dựa vào khác biệt của hai đứa nó khi cười mà nhận ra được, bị cậu nói ra, lại hỗn loạn một thời gian nữa rồi.
Phó Tuấn nhà nghèo, nhưng Tích Dung Tích Vũ ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, quá nửa là công lao của Lý Minh Du.
Trương Khác vốn định tới nhà Phó Tuấn chơi một lúc thôi rồi đi, y còn có việc phải nói với chú. Không ngờ hai tiểu nha đầu lại đáng yêu như thế, ở lại nhà Phó Tuấn chơi rất lâu, cũng nói chuyện rất nhiều.
Phó Tuấn và Lý Minh Du yêu nhau từ thời cao trung, Phó Tuấn vì nhà nghèo, tốt nghiệp xong tham gia quân ngũ, cha của Lý Minh Du, chú ruột Lý Minh Học là phó viện trương học viện Hải Châu.
Lý Minh Du bị người ta làm nhục, cha cô vì thanh danh của con gái và tiền đồ không làm to chuyện lên, lúc đó Phó Tuấn vào bộ đội làm lính đặc chủng được ba năm, hắn xin phép về nhà, cho một dao phế luôn tên khốn nạn kia.
Phó Tuấn vì thế ngồi tù sáu năm, Lý Minh Du cũng vì lời đồn thổi bóng gió không tiếp tục học được nữa, cha cô cho rằng nhịn nhục chịu đựng có lẽ làm việc kia trôi đi, nên nhận định Phó Tuấn đã hủy cả đời con gái mình, không ngờ con gái lại cam tâm chờ đợi Phó Tuấn, khi bị ép uổng còn không ngại hủy dung mại của mình, thế là khoảng cách giữa hai thế hệ dường như không thể khép lại được nữa.
Phó Tuấn, Lý Minh Du đặt tên con là Tích Dung, Tích Vũ là có ý ám chỉ. Lý Minh Du làm việc ở nhà máy dược phẩm, thu nhập của hai vợ chồng tạm được, chỉ là cha Phó Tuấn quanh năm ho suyễn, cha mẹ đều không có việc, còn cả bà nội già yếu, cuộc sống rất vất vả.
***Tích là tiếc, Dung là dung mạo, Vũ là chim anh vũ, thường dùng ví von với nam nhân trẻ tài ba.
Hiềm khích giữa hai vợ chồng với cha Lý Minh Du rất sâu, lại sống dưới đáy xã hội, thân thích trong nhà đều ở giới giáo dục nên không có qua lại.
Trương Khác trước khi đi có nói với Phó Tuấn:
- Lý Minh Học là người không tệ, có cơ hội anh nên làm quen.
Trương Khác định về nhà ngủ, không ngờ tốn tời gian tới tận đêm khuya, nói với chú:
- Hay tới chỗ cháu làm cốc cà phê cho tỉnh táo?
Trương Tri Phi luôn cho rằng Trương Khác không nói thật với mình chuyện cải tạo Sa Điền là do có đám Thiệu Chí Cương, nên dù Trương Khác không mời tới nhà trọ thì ông ta cũng bám theo.
- Cẩm Hồ vì sao không hứng thú với Sa Điền? Cháu giao Cẩm Hồ cho Tạ Vãn Tình rồi, ba cháu lại không quản mảng này, cháu còn lo gì nữa?
Trương Tri Phi nói thẳng suy nghĩ của mình :
- Ngân hàng khống chế tiền vay rất nghiêm, Cẩm Hồ vay mấy ngàn vạn là nhờ thượng tầng, phân ngạch chia tới nhà máy giấy ở dưới rồi, dựa vào vốn tự có, chẳng mua nổi một mảnh đất ra hồn, nói gì tới phá đi xây lại?
Trương Tri Phi chưa chịu tin :
- Cẩm Thành có thể kiếm tài chính từ tập đoàn Tân Thành ở Tân Gia Pha, Hải Dụ chẳng lẽ không có năng lực này?
Thu hút đầu bên ngoài vào địa ốc là con đường không tệ, trước năm 97, rất nhiều nơi học cách này, không ngờ cơn bão tài chính Đông Nam Á ập tới, những quỹ tài chính kia chạy hết, vì địa ốc trong nước trọng thương ...
Trương Khác thấy thái độ của chú rất kiên trì, hỏi:
- Là do chú muốn tiến quân vào nghành địa ốc, hay đây là quyết định nhất trí của cổ đông Hoành Viễn?
- Chú mặc dù là tổng giám đốc của Hoành Viễn, nhưng cổ phần chưa tới 30%, khuynh hướng cá nhân của chú theo sát bước tiến của Cẩm Hồ, ít nhất cũng phải đợi khơi thông đoạn sông từ cầu Thanh Long tới cầu Tứ Phượng xong mới là thời cơ quyết định ổn thỏa.
Trương Khác thở dài, không ngờ toàn thể cổ đông Hoành Viễn quyết định:
- Cháu có thể khẳng định chắc chắn với chú, trong vòng hai năm Cẩm Hồ không tiến vào ngành địa ốc, Hoành Viễn có gấp cũng vô ích, chính phủ lúc này chỉ là thí điểm, có giải tỏa toàn bộ khu phía tây hay không hiện giờ chưa ai có thể xác định.
- Cháu tưởng mọi người đợi nổi sao? Bên phía cầu Từ Phượng cháu cải tạo một chút, giờ một mẫu không có 100 vạn đừng mơ tới, hiện giờ ba cháu thi điểm chợ bán buôn gì đó, đợi cải tạo xong, đợi nó làm xong, lúc đó giá đất trong Tứ Thành sẽ tăng vọt, hiện giờ mọi người đều đang tranh thủ thời gian trước khi chợ bán buôn xong.
Tất cả đều do giá đất gây họa, ai cũng thèm đất của Sa Điền, không chỉ Hoành Viễn, chỉ e Thiệu Chí Cương cũng chỉ đồng ý mặt ngoài, không nghe lời khuyến cáo của y. Đơn thuần từ góc độ giá đất mà nói, chỉ cần nội bộ xí nghiệp có đủ tài tài chính thì gom đất không có lúc nào là quá sớm cả, một số chuyện đã không phát theo tiến trình dự tưởng của Trương Khác.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~
Trương Khác đứng ở trước cửa sổ, nhìn xe của chú rời khỏi tiểu khu, đêm đã khuya, xa xa đèn đường tỏ sáng dìu dịu, Trương Khác không buồn ngủ, kéo ghế ra cửa sổ, ngồi ngắm bóng đêm quyến rũ.
Hoành Viễn dù sao không phải do một mình chú có thể định đoạt, trước kia vì để công ty có cơ sở tốt, nên kéo một số ban ngành và cá nhân có liên hệ chặt chẽ với thành phố vào tham dự cổ phần, nghiệp vụ mau chóng được triển khai, còn được nhận khai thông sông Sơ Cảng ở đoạn trọng yếu, song cái giá phải trả không phải là không có.
Tạm thời chỉ đành như thế, hi vọng thành phố có thể khống chế được tiết tấu, cho dù Hoành Viễn có lún vào, một thời gian nữa Cẩm Hồ sẽ cứu bọn họ ra, lúc đó cảm giác cũng không phải tệ.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, mặc dù không buồn ngủ, nhưng ngày mai còn cả đống chuyện đau đầu, Trương Khác ép mình tắt đèn lên giường ngủ.
Hành động của thành phố làm người ta không theo kịp, ngày Tống Bồi Minh kiếm được 500 vạn cho Ái Đạt vay, phương án cải tạo thành cổ Sa Điền của thành phố cũng được tỉnh phê duyệt, thành phố quyết định phân vùng cải tạo đầu tiên cho công ty địa ốc Cẩm Thành.
Vì muốn biết thêm chi tiết, Trương Khác hiếm có được một buổi về nhà ăn tối, làm mẹ y ngạc nhiên không thôi:
- Ồ, cậu chắc là mình không nhầm nhà chứ ạ?
Trương Khác xấu hổ lắm, bị mẹ châm chọc, chỉ còn nước yếu đuối cầu xin, chạy xuống bếp giúp mẹ rửa rau làm cơm lấy lòng.
Trương Tri Hành về nhà trước giờ cơm càng làm Lương Cách Trân ngạc nhiên không thôi:
- Hôm nay là ngày đặc biệt gì mà cả hai ba con về nhà ăn cơm thế.
Lương Cách Trân chống cằm suy nghĩ một lúc mới vỗ đùi reo lên:
- Hai cha con mà không về thì em quên mất hôm nay là sinh nhật của mình...
Trương Khác ngớ người, giấu tay sau lưng tính lịch âm, đúng là sinh nhật của mẹ rồi. Ngẩng đầu lên thấy cha mặt tỏ ra hổ thẹn, hiển nhiên là không ý thức được, thật nguy hiểm, quên mất sinh nhật một phụ nữ là chuyện cực kỳ đáng sợ.
Vẻ mặt giật mình chỉ thoáng qua trên mặt Trương Khác, chớp mắt cái đã làm bộ ủ rũ vì bị lật tẩy:
- Định ăn tối xong cho mẹ một bất ngờ, quà con và ba chuẩn bị còn ở trong phòng.
- Còn có quà cơ à?
Lương Cách Trân thực sự bất ngờ:
- Hai ba con còn nghĩ tới mua quà cho mẹ sao?
Trương Tri Hành theo Trương Khác vào phòng y, chột dạ hỏi:
- Con chuẩn bị quà thật à?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
- Làm gì có ạ, may mà hai ngày nữa là sinh nhật của Thanh Thanh, con chuẩn bị trước vài thứ giấu trong nhà, sợ để ở nhà trọ bị bạn ấy phát hiện, ba chọn một món phù hợp với phụ nữ tuổi mãn kinh đi ....
- Cút, có đứa con nào nói mẹ như thế không?
Trương Tri Hành cười đưa tay gõ đầu con, bảo y mau chọn quà.
Bất kể là món quá gì đều quá trẻ trung, Trương Khác và cha đành chọn một bộ váy dạ hội màu xanh ngọc ra làm quà. Lương Cách Trân vui mừng ướm váy lên người, ngượng ngùng nói:
- Mẹ mà mặc được bộ này sao? Mặc thế này còn dám ra đường nữa à, quá trẻ.
Trương Khác nghĩ bụng :" Có thách mẹ cũng không dám mặc váy trễ cổ thế này ra ngoài." Cười nịnh nịnh bợ:
- Mẹ không già chút nào, khi chọn quà con còn nói phải chọn thêm một bộ trang điểm, ba còn nói với làn da của mẹ tuyệt đối không cần, nên mới chọn bộ váy này ...
Nhìn dáng vẻ sướng ngất ngây của mẹ, Trương Khác thầm nghĩ, nữ nhấn bất kể là mười mấy tuổi hay bốn mấy tuổi, được người khác khen xinh đẹp, đầu óc liền trở nên chậm chạp.
Miễn cưỡng qua ải, Trương Khác thấy cha nháy mắt, đem chuyện rửa thức ăn đẩy cho mẹ đang lâng lâng đi làm, y tới phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha hỏi cha chi tiết chuyện địa ốc Cẩm Thành.
- Cuộc họp thường ủy về nguyên tắc thông qua phương án tập đoàn Cẩm Thành đề xuất, mảnh đất 40 mẫu đó giá chuyển nhượng là 560 vạn, thành phố sẽ an bài phí giải tỏa theo nguyên tắc, nghe nói Cẩm Thành sẽ giao cho công ty giải tỏa cấp dưới ủy ban mậu dịch với già 800 vạn.
- Mỗi mẫu đất chưa tới 30 vạn mà thành phố không có ý kiến bất đồng sao? Triệu Cẩm Vinh chuyến này hẳn đã đưa ra phương án khai phát rồi?
- Ừ, là một kiến trúc hơn 30 tầng, thiết kế chi tiết không đưa ra, bảy tám năm rồi không có công trình nào cao hơn khách sạn Tây Thành, cho nên phương án của Cẩm Thành làm thành phố rất thỏa thuê, vi thế không ai phản đối.
- 30 tầng?
Trương Khác thốt lên:
- Ít ra cũng phải đầu tư hơn 200 triệu, Cẩm Thành kiếm đâu ra tiền.
- Một phần do Cẩm Thành bỏ, tập đoàn Tân Thành bỏ một phần, còn thành phố ra mặt giải quyết vốn vay ngân hàng.
- Chủ yếu là thành phố ra mặt vay giúp đúng không ạ?
Trương Khác nghĩ tiền trong tay Cẩm Thành không thể qua nhiều, Tân Thành cũng không thể mạo hiểm đem quá nhiều tiền đầu tư ở Hải Châu, cho nên Triệu Cẩm Vinh dám mạnh tay là vì dựa vào cây đại thụ Chu Phú Minh.
- Phương án cụ thể chưa đưa ra, nhưng chắc là thế.
Thấy cha không có ý kiến gì, Trương Khác nghĩ : Chắc là cha cũng hi vọng thấy Hải Châu có kiến trúc cao hơn trăm mét rồi.
Từ việc Vạn Dũng phân quản cục cải tạo, xây dừng thành phố có thể thấy Đường Học Khiêm đã lựa chọn thỏa hiệp với Chu Phu Minh ở mức độ nào đó rồi.
Đường Học Khiêm không can thiệp vào chuyện cải tạo Sa Điền, Chu Phú Minh im lặng về chuyện Cty cổ phần Hải Châu, chính trị là thế cần bình hành, Đường Học Khiêm phải tính toán cho lợi ích chính trị của ông ta, nhưng quyền chủ động cải tạo Sa Điền nằm trong tay đám người Chu, Vạn, Triệu làm Trương Khác đau đầu.
Quan viên trung niên thì nghĩ tới tiến bộ trên sĩ đồ, còn quan viên sắp nghỉ hưu thì tình cho cuộc sống về sau.
Chu Phú Minh đã 55, chắc là có loại tâm thái này?
Lương Cách Trân đã cơm nước sẵn sàng, gọi hai cha con vào ăn, thấy Trương Khác ngồi trên ghế chau mày, nạt:
- Mấy cái tuổi đầu đã cau mày nhăn chán, rõ ràng là thằng nhóc học cao trung mà đi đâu cũng làm người ta tưởng hai mươi mấy.
Trương Khác sờ tay lên trán, cười khí:
- Đâu già đến thế ạ?
- Con lấy kính ra mà soi xem, chẳng hiểu gần đây con bận cái gì, điện thoại nhà trọ gọi không được, tay suốt ngày cầm di động, không sợ quá phô trương à?
Lương Cách trân mắng con trai:
- Con ở trường không chịu yên phận, cô giáo Lý cũng lạ, sao không gọi điện về nhà?
Trương Tri Hành mơ hồ biết chiếc Audi biển quân đội là chuyên dụng của Trương Khác, từ tháng ba con trai lại dùng di động, nghĩ Tạ Vãn Tình có dung túng Trương Khác đến đâu cũng phải có giới hạn, trong lòng ít nhiều cũng hoài nghi, lúc này vợ nhắc tới, liền hỏi:
- Phía bên Cẩm Hồ rốt cuộc con tham gia bao nhiêu?
Trương Khác thấy nên cho cha mẹ biết phần nào, tránh cha khỏi bị động, nhưng không trả lại trực tiếp mà hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, nếu con có nhiều tiền, mẹ có ngạc nhiên lắm không?
Lương Cách Trân cười:
- Nếu con kiếm được nhiều tiền, mẹ nghỉ hưu sớm về nhà chăm sóc hai ba con.
Lúc này Trương Khác mới trả lời cha:
- Thực ra trước gia con luôn tham gia chuyện kinh doanh ở Cẩm Hồ, ba đừng lo nếu hai năm tới cha lên phó sở sẽ nhậm chức ở nơi khác.
Trương Tri Hành không ngạc nhiên mấy:
- Con chiếm bao nhiêu phần trăm?
Trương Khác nói xong, bị mẹ sờ tay lên trán, nghi hoặc nói:
- Có sốt đâu nhỉ? Con chừng này tuổi thì làm được cái gì, không phải con nói làm công cho Cẩm Hồ sao?
Trương Khác thành công khiến người khác nhận định y có tư cách tham dự cuộc chơi của người lớn, nhưng trong mắt mẹ y, vĩnh viễn là thằng nhóc, né đi không cho mẹ sợ trán, cười có chút cuồng ngạo:
- Người vị thành niên trong nước mở công ty nhiều lắm, quản lý công ty cũng không khác chuyện quan trường là bao, mẹ nói xem ba suốt ngày làm gì, chẳng phải chỉ tay sai phái chuyên gia bán mạng cho ba sao?
Trương Tri Hành cười xấu hổ, chuyện thường nhật của Cty cổ phần Hải Châu ông giao cho Lý Minh Học phụ trách, ông chỉ phụ trách gây dựng bộ khung công ty, còn là kết quả sau khi thảo luận với con.
- Nhưng con còn nhỏ quá.
Lương Cách Trân vẫn không tin.
- Chị Vãn Tình có ngươi em họ năm 18 tuổi sáng lập một công ty lớn nổi tiếng toàn quốc, trước khi đi du học năm 20 tuổi, tài sản công ty đã lên tới 6000 vạn, con trai mẹ sao không thể bằng người ta?
Vì lời nói có sức thuyết phục hơn, Trương Khác đành đem tên tiểu tử mà y căm ghét ra làm ví dụ.
Trương Tri Hành và Lương Cách Trân không moi được con số cụ thể từ miệng Trương Khác, nhưng thấy con lấy Tạ Kiếm Nam ra so, Trương Tri Hành cười không tán đồng lắm.
Kiêu ngạo cũng phải có lý để kiêu ngạo, Tạ Kiếm Nam trước khi du học, bán công ty cho Chính Thái, đổi lấy 8% cổ phần của Chính Thái, thành người sở hữu cổ phần Chính Thái nhiều thứ hai trong nội bộ nhà họ Tạ, đám người cùng bối phận không thể so được.
Nhà họ Tạ gây dựng ở Tân Thái, phất lên ở Huệ Sơn, mặc dù bối cảnh chính thương rất sâu, nhưng trong chính giới, trợ lực trực tiếp là mẹ của Tạ Kiếm Nam, Chu Cẩn Du được điếu tới Huệ Sơn từ chủ nhiệm ủy ban mậu dịch tới thị trưởng mất 8 năm, 8 năm đó cũng là 8 năm căn cơ Chính Thái đứng chân ở Huệ Sơn.
Sau khi Chu Cẩn Dụ tới Huệ Sơn, chồng bà ta Tạ Hán Minh rút đầu tư khỏi Chính Thái, nhưng thực tế vẫn là một trong số những người có sức ảnh hưởng nhất ở Chính Thái.
Nhà họ Tạ tuy không có ai trực tiếp lăn lộn trong quan trường, nhưng thông qua quan hệ thông gia, cũng lập nên mạng lưới dày đặc ở quan trường, ví dụ kiểu Tạ Hán Minh lấy Chu Cẩn Du, Tạ Vãn Tình gả cho Từ Chí Minh kể mãi không hết ...
Nói ra Tạ Vãn Tình và Từ Chí Minh kết duyên còn là do Chu Thúc Huệ mai mối, bà ta là chị họ xa của Chu Cẩn Du.
Từ Học Bình là chỗ dựa lớn nhất của Trương Tri Hành và Đường Học Khiêm, cho nên họ sớm nghiên cứu thấu đáo quan hệ trong đó, song lần này Tạ Kiếm Nam gặp họa ở Hải Châu, Chu Cẩn Du gọi điện làm hai ngươi như gặp đại địch, không ngờ Tạ Kiếm Nam cuối cùng tự rút lui , bọn họ không hề hay biết Trương Khác giở trò bên trong.
Chuyện Trương Khác tham dự kinh doanh Cẩm Hồ đã là sự thực, Trương Tri Hành đành an ủi bản thân: "Thăng quan còn là chuyện xa vời, tới lúc đó giải quyết chuyện này cũng không muộn..."
Lúc ấy chỉ có hai khả năng, hoặc Trương Khác rút đầu tư ở Cẩm Hồ, hoặc Trương Tri Hành tới nơi khác nhậm chức.
Dù sao ông ta có cơ sở ở Hải Châu chưa tới lúc vạn bất đắc thì không muốn ra ngoài nhậm chức.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Trương Tri Hành được phá cách đề bạt từ phó xử thăng lên chính xử rồi, trong nước chuyện liên tục đề bạt phá cách hai lần không nói là không có, nhưng làm người ta chú ý, nói cách khác Trương Tri Hành muốn lên làm chính sử phải qua hạn ba năm, đấy cũng là lúc Trương Khác tốt nghiệp cao trung, lúc này suy tính vẫn còn sớm.
Trương Tri Hành nghĩ tới một chuyện hệ trọng, hỏi con:
- Tỉnh trưởng Từ có biết không?
Trương Khác gật đầu:
- Biết từ đầu tới cuối ạ.
Lương Cách Trân không vui:
- Người ngoài còn biết trước cả người nữa.
Trương Tri Hành cười:
- Ai bảo em cứ coi Tiểu Khác là trẻ con.
Những chuyện thế này càng là người thân càng khó tin, vì "bụt chùa nhà không thiêng", vì dụ như Trương Tri Hành ra ngoài tiếng nói rất lớn, về nhà lại rất ít có cơ hội lên tiếng, nếu trong lòng chẳng phải có chút suy đoán thì ông ta cũng khó tiếp nhận chuyện Trương Khác tham dự vào Cẩm Hồ ngay được.
- Trước kia chú con có nói với ba hi vọng liên hợp với Cầm Hồ để tham gia vào Sa Điền, ba thiếu chút nữa đồng ý, nếu con đã có phần trăm ở Cẩm Hồ thì chuyện Sa Điền đừng tham dự vào nữa.
Người duy nhất chưa chịu từ bỏ hạng mục cải tạo Sa Điền là Trương Tri Phi, một tối trung tuần tháng 6, Trương Khác ngồi xe đi qua nhà hàng Văn Sơn, vô tình liếc nhìn thấy Thiệu Chí Cương đang đứng ngó nghiêng trước cổng.
Ái Đạt đang trong thời kỳ sáng nghiệp, Trương Khác điều Chu Văn Bân và chiếc Audi cho đám Tô Tân Đông, ra ngoài làm việc dựa vào nó, thể diện có thể tăng thêm ba phần.
Phó Tuấn đều về Cẩm Hồ, Tạ Vãn Tình đưa chiếc Passat B4 cho Trương Khác dùng, chiếc xe cao cấp này, Volkswagen Thượng Hải phải tới tận năm 99 mới mới bán ra, giá chừng 30 vạn, vào năm 95 khá xa hoa rồi.
Trương Khác nhìn thấy Thiệu Chí Cương, vốn định chào hỏi, nhưng thấy một chiếc xe công vụ dừng trước mặt hắn, xe công của Hải Châu toàn dùng xe Nhật sản xuất, không nhận ra xe của ai, nhưng Thiệu Chí Cương chui vào trong xe, Trương Khác bảo Phó Tuấn đỗ ở lề đường.
Chiếc Nissan quay lại, lúc này thấy biển số rồi, là xe của Vạn Dũng. Vạn Dũng là người duy nhất trong số các phó thị trưởng được chính phủ thành phố không cấp cho hắn xe riêng, hắn vẫn dùng chiếc Nissan đen mang biển số 00088 của ủy ban mậu dịch, khá bắt mắt ở Hải Châu.
Trương Khác thở dài, biết chỉ dựa vào mỗi Cty ẩm thực Thế Kỷ không trói buộc được dã tâm của Thiệu Chí Cương, kẻ này không dễ dàng thay đổi theo ý chí của người khác.
- Có đánh tiếng với Thiệu ca không?
Phó Tuấn hỏi:
Nếu đã dùng hắn, Trương Khác tất nhiên mang chuyện vòng vèo bên trong nói cho hắn biết:
- Vạn Dũng chẳng qua chỉ là một con chó dữ, mặc dù chưa lộ móng vuốt ra, nhưng không sửa được thói căn người, có điều nhà tôi ở Hải Châu chẳng phải kỵ ai, loại người này chưa tới mức chọc tới chúng ta ...
- Thiệu ca chẳng lẽ không biết?
Phó Tuấn thấy Trương Khác không hề che giấu vẻ ghét bỏ với Vạn Dũng, lo lắng không biết Trương Khác lúc này có cảm tưởng gì với Thiệu Chí Cương.
Trương khác nhếch mép:
- Lão Thiệu là loại người tinh như quỷ, chẳng lẽ anh không rõ? Chỉ là hắn thèm mảnh đất bên Sa Điền, giờ ai cũng muốn chia một chén canh trong đó, Vạn Dũng đang nổi lên ở Hải Châu ... Người làm quan có thuận hay không ở hai chữ "cơ sở", còn chính tích chỉ là thứ tô điểm, Vạn Hướng Tiền điều tới tỉnh tuy chỉ làm chức nhàn, nhưng cung cấp cho hắn cơ sở tốt hơn, Vạn Dũng mới thăng chức còn chưa lộ mặt ra đâu, nhưng dần dần rồi để anh thấy.
Đừng nói Thiệu Chí Cương, chú y muốn xen vào chuyện cải tạo Sa Đình cũng phải quan hệ với Vạn Dũng, Trương Khác tuy cực ghét ông ta, nhưng không tới mức giận lây sang Thiệu Chí Cương.
Chuyện hoàn toàn thu phục được Thiệu Chí Cương cũng không phải có thể làm trong thời gian ngắn.
Trương khác tính toán, Thiệu Chí Cương muốn mua đất ở Sa Điền ắt sẽ phải dốc hết giả sản ném vào đó, tới lúc mình giúp hắn thoát thân, còn sợ hắn chạy thoát khỏi lòng bàn tay sao? Nghĩ tới đó Trương Khác mỉm cười, không ngờ quân cờ Sa Điền lại có nhiều cái lợi đến thế.
Phó Tuấn thấy Trương Khác cười đắc ý, nghĩ không ra Thiệu Chí Cương tiếp xúc với Vạn Dũng có lợi gì cho y.
Hắn chính thức làm việc bên Trương Khác chưa được mười ngày, trước đó thông qua Thịnh Thanh, Thiệu Chí Cương gián tiếp tìm hiểu Trương Khác, biết được rất hạn chế.
Trước kia Thịnh Thanh nịnh nọt lấy lòng hai tên Vạn Thiên Tài và Triệu Ti Minh chẳng qua là vì tiền trong túi chúng, chứ thực lòng khinh thượng loại hoàn khố như vậy, nhưng với Trương Khác lại hoàn toàn khác.
Vụ gây chuyện ở quán bar là thứ yếu, để Thịnh Thanh chuyển tới cầu Tứ Phượng đồng thời lập ra nhiều quy củ mới là giúp Thịnh Thanh một chuyện lớn, làm hắn dễ dàng thoát thân khỏi vũng bùn trước đó.
Thấy Phó Tuấn đăm chiêu, Trương Khác vỗ vai hắn, bảo hắn tiếp tục lái xe.
Hôm nay là sinh nhật 49 tuổi của Thi Vệ Trung, người Hải Châu ăn mừng sinh nhật chỉ lấy đuôi 9 không lấy chẵn chục, sinh nhật Thi Vệ Trung vốn không liên quan mấy tới Trương Khác, nhưng quan hệ với Hứa Tư bị ông ta biết rồi, tất nhiên phải lấy lòng, cho nên Hứa Tư chỉ nhắc tới một lần là Trương Khác đồng ý ngay.
Thi Vệ Trung không mời nhiều khác, cũng chẳng có tiền ra nhà hàng sang trọng, liền chọn quán rượu của Trần Kỳ, bày năm sáu bàn tiệc.
Sáng hôm đó ông ta nhìn thấy Hứa Tư và Trương Khác ở bên nhau, thấy Trương Khác vì Hứa Tư ra tay đánh người, từ đó để lại ấn tượng rất sâu.
Tới xưởng làm việc nghe cha Hứa Tư nói tới chuyện Hứa Tư tăng ca ban đêm ở công ty, lại liên tưởng tới việc Trương Khác giúp nhà họ Hứa bao việc, đoán ra quan hệ hai người, nhưng chuyện này mà vỡ lở ra, sẽ gây tổn thương lớn cho Hứa Tư, nên dù trong lòng khó chấp nhận, nhưng không nói thật với chị mình.
Tiệc hẹn vào lúc 18h 30, bạn bè thân thích còn chưa tới đủ, gần 18 giờ, Thi Vệ Trung đã tới cửa ngõ đón khách, mẹ Hứa Tư và Lưu Phân ngồi xe nhà máy xuống ở ngõ, thấy Thi Vệ Trung đứng đó, Lưu Phân hỏi:
- Nhân vật lớn nào khiến cậu Hứa Tư phải đón khách từ xa tít thế?
Lưu Phân qua tết về nhà máy làm việc, sức khỏe đã hoàn toàn hồi phục, bà chưa tới 40, vóc dáng lả lướt hấp dẫn, khuôn mặt đầy phong tình, dấu vết tháng năm phai nhạt đi rất nhiều, có thể thấy trong nửa năm quay về nhà máy làm việc, cuộc sống rất thuận lợi thư thái, nghĩ không ra Trần Kỳ làm sao vớ được phụ nữ xinh đẹp thế này.
Thi Vệ Trung cười xòa:
- Nhân vật nhỏ như tôi, thấy kế toán Lưu cũng phải ra ngõ nghênh tiếp.
Lưu Phân cười giảo hoạt:
- Vậy tôi và chị anh đều xuống xe rồi, chúng ta vào thôi.
Thấy Thi Vệ Trung vẫn đứng yên ở đó, lại nói:
- Chỉ dẻo mồm, đang đợi ai thế?
- Tôi thì đợi ai được?
Thi Vệ Trung không chịu nói thật, nếu bảo chuyên môn đón Trương Khác thì ít nhiều hơi mất mặt.
- Nghe nói nhà máy cơ khí của các anh bị cổ phần Hải Châu mua rồi, chuẩn bị cải tổ, anh có định cạnh tranh chức giám đốc nhà máy không?
- Tôi làm gì có năng lực đó? Muốn cạnh tranh phải đóng mấy vạn tiền đảm bảo, tôi lấy đâu ra?
Lưu Phân cười duyên:
- Nói thế tức là trong lòng vẫn muốn rồi, ngày sau giám đốc Thi bay cao không thèm mời khách ăn cơm trong quán nhà tôi nữa.
Mẹ Hứa Tư hỏi:
- Vệ Trung, từ qua tết Trương Khác ít đến, em có nhân cơ hội này mời cậu ấy tới không?
- Có ạ.
Thi Vệ Trung đang lo nếu chị mình biết quan hệ giữa Hứa Tư và Trương Khác sẽ nghĩ thế nào, Trương Khác dù trong chững chạc, dẫu sao chỉ là học sinh cao trung, mà nhà Trương Khác biết chuyện này liệu có làm um lên không.
Lưu Phân nghi hoặc hỏi:
- Không phải anh đứng đây đợi Trương Khác đấy chứ?
Ngoại trừ Hứa Tư và Trần Phi Dung, hai nhà Trần Hứa vẫn chưa biết thân phận của Trương Khác.
- Sao thế được?
Thi Vệ Trung phủ nhận ngay.
Lúc này Phó Tuấn lái xe tới, Trương Khác hạ cửa sổ xuống, hỏi:
- Mọi người đứng đây đợi ai thế ạ?
Lưu Phân nói:
- Cậu Hứa Tư đứng đợi người, còn chúng tôi mới xuống xe.
- Mời dì và thím lên xe.
Trương Khác mở cửa xe ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius