Chương 169: Một chiêu giết địch, tìm đường sống trong cõi chết.
Sát khí tràn ngập, chiến ý ngập trời.
“Vù”
Kình lực hiện ra, hữu quyền Diệp Phàm xuất ra nhanh như chớp, toàn lực đánh thẳng về phía Hoàng Kỳ.
“Bốp”
Đất đèn tia lửa, nắm đấm của Hoàng Kỳ và Diệp Phàm chạm vào nhau, giống như 2 ngọn núi đụng vào nhau, thanh thế kinh người, Kình lực bộc phát.
“ Răng rắc “
Tiếng vang giòn truyền ra, sàn nhà bằng gỗ dưới chân Diệp Phàm vỡ vụn ra, nhưng mà hắn vẫn đứng vững trên mặt đất.
“Vù”
So ra mà nói thì Hoàng Kỳ chỉ cảm thấy tay phải của mình truyền đến một cơn đau, toàn bộ cánh tay tê dại, một lực phản chấn cường đại làm hắn lui ra sau.
Thấy một màn như thế, sắc mặt của Tư Đồ Hạo Thiên cuồng biến.
Ngay cả bản thân của Hoàng Kỳ cũng tỏ ra kinh hãi, lúc này đây vẻ mặt của hắn không cò tỏ ra cao ngạo như lúc đầu nữa.
Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Diệp Phàm, Hoàng Kỳ biết chiêu mà Diệp Phàm dùng chính là “ Huyền Âm quyền” uy chấn trong giới võ học.
Ngay khi Hoàng Kỳ cùng Tư Đồ Hạo Thiên cảm thấy kinh hãi thì Diệp Phàm hơi nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại màn mạo hiểm vừa rồi, cảm nhận tinh túy của “ Sát Khí Trùng Thiên” trong “ Huyền Âm quyền”.
Một chiêu giết địch, tìm đường sống trong cõi chết
Nhớ lại, cảm ngộ, trong đầu Diệp Phàm hiện ra một câu như vậy, cả người bừng tỉnh đại ngộ.
Sát chiêu, sát chiêu!
Đại biểu một chiêu giết địch!
Lúc võ giả ở đánh ra sát chiêu chẳng những muốn tìm đường sống trong cõi chết mà còn muốn dùng một chiêu để giết địch.
Chỉ có như vậy, võ giả mới có thể chân chánh phát huy ra uy lực của sát chiêu.
“Bịch”
Ngay tại khi Diệp Phàm hoàn toàn lĩnh ngộ “ Sát Khí Trùng Thiên” thì Hoàng Kỳ thấy Diệp Phàm không có thừa dịp thắng truy kích, vì thế hắn liền ổn định lại khí huyết trong cơ thể, eo khẽ phát lực, lộn một vòng rồi rơi xuống đất.
- Sao mày lại biết “ Huyền Âm quyền”?
Sau khi hạ xuống, Hoàng Kỳ mở to 2 mắt, ngó chằm chằm vào Diệp Phàm, khuôn mặt lộ ra vẻ ngưng trọng.
Huyền Âm quyền?
Đây là lần thứ 2 Diệp Phàm nghe người khác nói « Huyền Sát quyền » là « Huyền Âm quyền ».
Mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao người của Hồng Vũ môn luôn gọi « Huyền Sát quyền » là « Huyền Âm quyền » nhưng mà Diệp Phàm cũng không có hỏi Hoàng Kỳ, ánh mắt của hắn nhìn về Hoàng Kỳ giống như nhìn một người chết:
- Kế tiếp, tới phiên tao.
Dứt lời, người xuất hiện!
Không đợi Hoàng Kỳ trả lời, thân hình của Diệp Phàm đã lóe lên, mang theo sát khí vô biên đánh thẳng về phía Hoàng Kỳ.
“Hừ”
Hoàng Kỳ cũng không có né tránh, mà là hừ lạnh một tiếng rồi vung quyền đón lấy.
Hổ Hạc song hình!
Giờ phút này, Hoàng Kỳ liền xuất ra Hổ Hạc song hình trong “ Hồng quyền” chỉ thấy cả người hắn vừa giống như hổ vừa giống như hạc, vừa có sự uy mãnh của hổ, vừa có tính nhạy bén của hạc, chiêu thức 'Tâm hình hợp nhất, hình ý hợp nhất'. So với ngay đó Dương Thanh dùng, thì một chiêu này của Hoàng Kỳ có sức uy mãnh gấp mấy lần.
- Sát Khí Trùng Thiên.
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, khí thế trên người tăng vọt, cả người hoàn toàn bị sát khí bao phủ, giống như một ma thần đến từ địa ngục.
Quả đấm của Diệp Phàm và Hoàng Kỳ lại đụng vào nhau.
Kình lực gấp 10 lần.
Trong phút chốc, Kình lực trên người Diệp Phàm bộc phát, toàn bộ đánh vào quả đấm của Hoàng Kỳ.
“Rắc”
Tiếng xương gãy vang lên, cổ tay của Hoàng Kỳ không thể nào thừa nhận được Kình lực trên quả đấm của Diệp Phàm, cổ tay Hoàng Kỳ gãy lìa, máu tươi phun ra.
Trong phút chốc, khí huyết trong cơ thể Hoàng Kỳ hoàn toàn rối loạn, lỗ chân lông mở ra, Kình khí hóa thành mồ hôi tiết ra ngoài
“Lộp bộp”
Nhận thấy được điểm này, trong lòng Hoàng Kỳ hoảng hốt.
“Vù”
Nguy cơ buông xuống, Hoàng Kỳ không để ý đến thương thế trên cánh tay, trực tiếp lui ra sau.
- Trở lại cho tao.
Diệp Phàm quát lạnh một tiếng, dưới chân đạp một cái, bước đi như bay, lao thẳng tới Hoàng Kỳ.
Trong phút chốc, Diệp Phàm đã đuổi kịp Hoàng Kỳ, hữu quyền lại vung lên, oanh thẳng vào mặt Hoàng Kỳ.
Một quyền đánh ra, sát khí gào thét, Hoàng Kỳ cảm thấy cả người mình giống như rơi xuống địa ngục, Diệp Phàm ở trước mắt biến thành một pho tượng Ma thần đằng đằng sát khí, bên tai của hắn vang lên tiếng của ngàn vạn cô hồn dã quỷ, để cho tâm thần của hắn suýt chút nữa thất thủ.
Tinh thần công kích!
Trong lòng Hoàng Kỳ hoảng hốt, hắn nằm mơ vậy không nghĩ tới chiêu “ Sát Khí Trùng Thiên” của Diệp Phàm lại còn ẩn chứa tinh thần công kích.
Hoảng sợ rất nhiều, trong lúc bối rối Hoàng Kỳ vung tay trái không bị thương lên, hóa chưởng để đỡ lấy.
Chưởng khắc quyền!
Điểm này, phàm là võ giả đều là hiểu.
Chẳng qua là.
Giờ phút này Hoàng Kỳ đã bị thương, hơn nữa Kình khí trong cơ thể đã tiết ra ngoài, lại trong lúc gấp gáp vung chưởng, làm sao có thể hóa giải một quyền mạnh mẽ của Diệp Phàm?
“Bốp”
Quyền chưởng chạm vào nhau, nội kình bắn ra, cả cánh tay trái của Hoàng Kỳ liền bị vỡ nát, huyết nhục mơ hồ, xương tay hoàn toàn nát bấy.
Uy thế thiết quyền của Diệp Phàm không giảm, oanh thẳng vào đầu của Hoàng Kỳ.
- Không.
Hoàng Kỳ phát ra một tiếng tuyệt vọng.
“Bốp”
Dưới ánh đèn, đầu của Hoàng Kỳ giống như là một quả dưa hấu bị đập nát vậy, máu tươi văng khắp nơi, cả người hắn bắn ra sau, lao thẳng vào vách tường rồi té ầm xuống đất, giống như một cái chó chết, không nhúc nhích.
“Ực”
Thấy cảnh tượng trước mắt, cổ họng Tư Đồ Hạo Thiên ngọa nguậy, hắn cảm thấy trên cổ mình có một thanh đao kề vào, trong lòng hoàng toàn sợ hãi.
Theo bản năng, hắn muốn chạy trốn nhưng mà lại cảm thấy 2 chân của mình nặng như chì, căn bản không thể nào di chuyển, cả người cứng ngắc, khuôn mặt lộ ra hoảng sợ bất an nhìn Diệp Phàm.
- Nói cho tao biết mày muốn chết như thế nào?
Diệp Phàm thu tay lại, bước về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
1 bước, 2 bước, 3 bước...
Sau 3 bước, thân thể của Tư Đồ Hạo Thiên đã đụng phải tường.
Không còn đường lui sau nữa.
Phát hiện này làm cho lòng Tư Đồ Hạo Thiên run lên.
- Diệp tiên sinh...Tôi bị lão bất tử Hoàng Kỳ kia ép buộc, đây chính là ý của Lâm Thiên Ý, không liên quan gì tới tôi cả.
Mắt thấy Diệp Phàm từng bước ép tới, Tư Đồ Hạo Thiên hoảng sợ nhìn Diệp Phàm, tự biện giải cho mình.
Không để ý đến, bước chân của Diệp Phàm vẫn không ngừng bước về phía Tư Đồ Hạo Thiên.
- Diệp..Diệp tiên sinh, tôi không có giết cha nuôi, là do tên Hoàng Kỳ kia...
Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo trên người Diệp Phàm toát ra, Tư Đồ Hạo Thiên run rẩy mà nói.
- Cái gì mà biết pháp mà vẫn phạm pháp?
Một tên thành viên của tổ chức Viêm Hoàng liền lên tiếng:
- Tiểu tử, ta xem ngươi là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt đúng không?
- Lữ Thương Hải, ông đã dạy " Viêm Hoàng quyền" cho con mình, hơn nữa con của ông còn khi dễ người bình thường, hành động của ông đã không tuân theo quy định của tổ chức Viêm Hoàng rồi.
Không để ý đến tên kia, Diệp Phàm mở miệng:
- Ngày đó là do con ông ra tay trước, muốn đẩy ta vào chỗ chết, mặc dù đánh hắn bị thương nhưng đó cũng chỉ là phòng vệ.
- Người trẻ tuổi, ta cũng không nói chuyện này đó, hôm nay ta dẫn người đến đây là vì có người gọi điện đến.
Ánh mắt Lữ Thương Hải oán độc nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, giọng nói lạnh như băng:
- Lúc nãy, ngay khi bọn ta ngăn cản, ngươi cũng giết chết Tư Đồ Hạo Thiên. Thậm chí, có rất nhiều người trong phòng này chết trong tay ngươi. Hành động của ngươi đã không tuân theo quy định của tổ chức Viêm Hoàng, vì vậy ta phải bắt ngươi.
- Hắc, đừng tưởng rằng ta không biết, ông đã cấu kết với đám người Tư Đồ Hạo Thiên. sớm đã đợi ở bên ngoài. Mà mấy người chú Tư Đồ đã bị Tư Đồ Hạo Thiên giết chết, các ông muốn ta đến đây, một mặt là để cho Hoàng Kỳ đánh tàn phế ta, phế đi công phu của ta, mặt khác chính là muốn gài tang vật vào ta, sau đó thông qua thủ đoạn pháp luật để làm viejec.
Diệp Phàm không chút sợ hãi mà nhìn vào Lữ Thương Hải, gằn từng chữ.
- Đúng thế thì sao?
Mắt thấy Diệp Phàm tỏ ra không sợ hãi, tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng có chút giận dữ:
- Chẳng lẽ ngươi có thể thoát khỏi tay 3 chúng ta sao?
- Sư tỷ của ta là Sở Cơ đang ở Đông Hải, trước khi đến đây, ta đã đem chuyện này nói cho tỷ ấy biết, nói vậy tỷ ấy sẽ rất nhanh mà tới đây.
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Người có tên, cây có bóng.
Nghe được cái tên Sở Cơ này thì 3 người Lữ Thương Hải đều biến sắc, mà tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng kia liền khép miệng lại, không dám hó hé cái gì, ánh mắt nhìn sang Lữ Thương Hải.
- TIểu tử, ngươi đã vi phạm quy định của tổ chức Viêm Hoàng, chúng ta làm việc dựa theo luật pháp, đừng nói là Sở Cơ, cho dù là thiên vương lão tử đến đây cũng không thể nào cứu đưojc ngươi.
Lữ Thương Hải mở miệng, thái độ kiên quyết.
Nghe Lữ Thương Hải nói thế, cảm nhận được khí tức cường đại trên người Lữ Thương Hải toát ra, Diệp Phàm hơi trầm ngâm rồi làm ra quyết định:
- Ta chỉ là muốn nhắc nhở các ông không nên lạm quyền. Được, ta sẽ đi theo các ông để tiếp nhận điều tra.
2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng nghe vậy, liền bước về phía Diệp Phàm.
- Xem ra các ông muốn giết người diệt khẩu?
Diệp Phàm híp mắt, giọng nói vô cùng trầm thấp.
- Tiểu tử, đời sau đầu thai làm người thì hãy khiêm tốn một chút, có ít người ngươi không thể chọc được.
Một tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng cười lạnh một tiếng, khí tức Tiên Thiên nhập môn trên người hắn liền hiện ra.
Nói xong, cả người hắn nhảy lên giống như là một đầu Giao Long vật, hóa thủ thành trảo, giống như long trảo, chụp vào đầu Diệp Phàm.
"Viêm Hoàng quyền"
Lúc này, tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng kia vừa ra tay đã dùng "Viêm Hoàng quyền" uy chấn trong giới võ học. Hắn không một Bán Bộ Tiên Thiên như Diệp Phàm có thể ngăn cản được công kích của hắn.
Hả?
Huyền Âm quyền.
Sau đó, khi tên này sắp đến trước người Diệp Phàm thì tâm thần của hắn đột nhiên cảm ứng được khí tức trên người Diệp Phàm biến đổi, chỉ thấy cả người Diệp Phàm bị sát khí bao phủ.
Phát hiện này làm cho hắn cả kinh.
Không riêng gì hắn, mà ngay cả 2 người Lữ Thương Hải cũng sững sốt, đồng thời cũng hiểu ra nguyên nhân Diệp Phàm có thể giết chết Hoàng Kỳ.
Mà tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng kia lại cảm thấy hối hận, hối hận vì mình đã quá khinh địch, lúc này hắn muốn đổi sát chiêu nhưng đã không còn kịp nữa.
"Vù"
Sát khí hiện ra, tâm thần Diệp Phàm vừa động, Kình lực trong cơ thể liền tụ tập trên hữu quyền của hắn.
Mặc dù bọn hắn không biết người đến là ai nhưng mà lấy khí tức của đối phương phóng ra, bọn hắn biết rằng bọn hắn không phải là đối thủ của đối phương.
Mà trong lúc này, bọn hắn cũng không phát hiện trên người Diệp Phàm xuất hiện một đồ án.
Đồ án này là một chiếc vương miệng màu hoàng kinh, đồ án rất nhạt, mới vừa xuất hiện liền biến mất không thấy gì nữa.
Đồ án xuất hiện, chẳng những làm cho Diệp Phàm không bị tiếng gầm kia đánh sâu vào trong tinh thần, hơn nữa còn lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bổ dưỡng tâm thần của hắn.
Trong nháy mắt, tâm thần mới vừa bị hao tổn của Diệp Phàm đã được khôi phục lại, hơn nữa còn cường đại hơn so với lúc trước.
Chuyện gì?
Diệp Phàm vốn là cảm thấy thanh âm mới rồi có chút quen thuộc, đang suy nghĩ người đến là ai, lại phát hiện tâm thần biến hóa, không khỏi ngẩn ra.
Không có đáp án, Diệp Phàm chẳng những không có thấy đỉnh đầu hiện lên cái đồ án kia, hơn nữa cũng không cách nào cảm ứng được.
Diệp Phàm cũng không co suy nghĩ nhiều, cũng không nhân cơ hội này đánh lén Lữ Thương Hải, mà thừa dịp Lữ Thương Hải thất thần, hắn liền âm thầm ổn định khí huyết đang quay cuồng trong cơ thể.
- Chủ...Chủ nhiệm.
Một tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng mở miệng, sắc mặt hắn tái nhợt.
Chân mày Lữ Thương Hải nhíu lại, lý trí nói cho hắn biết, người đang chạy tới rất có thể là liên quan đến Diệp Phàm.
- Rút lui.
Hiểu được điểm này, Lữ Thương Hải liền ra làm chi thị, sau đó vung chưởng lên, muốn lấy mạng của Diệp Phàm.
"Loảng xoảng loảng xoảng —— "
Ngay sau đó, không đợi Lữ Thương Hải ra tay, một đạo thân ảnh phá cửa sổ mà vào.
Nghe được lời nói không thể nghi ngờ của Diệp Văn Hạo, nhận thấy lửa giận ngập trời của Diệp Văn Hạo, theo bản năng Lữ Thương Hải buông Diệp Phàm ra.
Dưới ánh đèn, hắn cả kinh, cứng ngắc ngay tại chỗ, mở to mắt nhìn Diệp Phàm, cả người hoàn toàn ngây người.
Cũng giống như Lữ Thương Hải, 2 tên thành viên tổ chức Viêm hoàng thấy Diệp Văn Hạo cũng là cả kinh.
Diệp Văn Hạo có quan hệ như thế nào với Diệp Phàm.
Khiếp sợ rất nhiều, trong lòng bọn hắn hiện ra một nghi vấn.
Không có đáp án, cho dù bọn hắn có vắt hết óc cũng không đoán được quan hệ giữa Diệp Văn Hạo và Diệp Phàm.
Ngay tại khi 3 người Lữ Thương Hải cả kinh thì Diệp Văn Hạo thấy được vết máu trên miệng Diệp Phàm, trong lòng hắn đau xót nhưng mà hắn cũng không có trực tiếp nổi giận, mà là cố nén giận, im lặng bước về phía Diệp Phàm.
Hắn muốn biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Diệp... Diệp thư ký...
Mắt thấy Diệp Văn Hạo cất bước đi tới, Lữ Thương Hải như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng cúi người chào Diệp Văn Hạo, thái độ vô cùng cung kính nhưng trong lòng tràn đầy bất an.
- Diệp thư ký.
Lữ Thương Hải vừa mới mở miệng, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng cũng từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, liền chào hỏi Diệp Văn Hạo, giọng nói vô cùng khẩn trương, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng hoảng sợ.
Không để ý đến 3 người, Diệp Văn Hạo trực tiếp đi đến trước Diệp Phàm, mang theo theo vài phần lo lắng cùng tự trách hỏi:
- Tiểu Phàm, cháu sao rồi?
- Đan Điền đã bị phế.
Diệp Phàm lau vết máu trên miệng, nói.
- Cái…Cái gì?
Nghe được câu trả lời của Diệp Phàm, Diệp Văn Hạo liền cả kinh, sắc mặt đại biến.
Hắn biết rõ Đan Điền có quan trọng như thế nào với võ giả. Đan Điền bị phế, điều này nói lên công phu của võ giả sẽ hóa thành hư ảo, trở thành một người bình thường.
- Ai làm?
Đột nhiên một cỗ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Văn Hạo hiện ra, làm cho lòng người lạnh tanh.
“Lộp bộp”
Trong phút chốc, 3 người Lữ Thương Hải chấn động, lo lắng mà khẩn trương nhìn về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm đưa tay chỉ Lữ Thương Hải:
- Là hắn.
Sắc mặt Lữ Thương Hải cuồng biến.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Ánh mắt Diệp Văn Hạo như đao, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải.
- "Diệp... Diệp thư ký, tôi…tôi…
Nhận thấy được sát ý trong ánh mắt Diệp Văn Hạo cả người Lữ Thương Hải run lên, hắn muốn giải thích nhưng bởi vì trong lòng có quỷ nên hắn biết nên mở miệng nói cái gì.
- Tiểu Phàm, nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì ?
Mắt thấy Lữ Thương Hải ấp a ấp úng không nói, Diệp Văn Hạo cố nén cơn tức giận trong lòng, quay đầu nhìn Diệp Phàm, sát ý trong ánh mắt đã biến mất, thay vào đó là vẻ đau lòng và tự trách:
- Hôm nay, ta sẽ làm chủ cho cháu, cháu không cần kiêng kị gì, cứ nói hết đi.
- Được.
Mặc dù tò mò tại sao tại sao Diệp Văn Hạo lại tỏ ra tự trách nhưng Diệp Phàm cũng không suy nghĩ nhiều, mà là mang theo vài phần biệt khuất, nói:
- Chú Diệp, Lâm Thiên Ý của Nam Thanh Hồng cấu kết với Hoàng Kỳ trưởng lão của Hồng Vũ môn, bọn hắn….
“Răng rắc”
Nghe xong Diệp Phàm kể lại mọi chuyện, Diệp Văn Hạo hoàn toàn bị chọc giận, khí tức cường đại đột nhiên hiện ra. Dòng khí sinh ra, sàn nhà bằng gỗ dưới chân bị chấn thành phấn vụn.
Cùng lúc đó, một cỗ sát ý kinh khủng từ trên người Diệp Văn Hạo tràn ra bốn phía.
- Diệp... Diệp thư ký. Tôi…
Cảm nhận được sát ý ngập trời trên người Diệp Văn Hạo, Lữ Thương Hải sợ đến nổi 2 chân mền nhũn, thiếu chút nữa là đặt mông ngồi xuống đất.
“Bốp”
Tiếng bạt tai vang lên.
Lữ Thương Hải bị Diệp Văn Hạo tát vào mặt, lăn xuống đất.
Lúc này, Diệp Văn Hạo không dùng toàn lực nhưng mà tốc độ cũng cực nhanh, nhanh đến nỗi Lữ Thương Hải không cách nào cảm ứng được.
May cho Lữ Thương Hải là Diệp Văn Hạo vẫn còn mấy phần lý trí, khống chế Kình lực, nếu không một tát này cũng đủ để làm đầu Lữ Thương Hải nát ra.
Cho dù là như thế, khuôn mặt của Lữ Thương Hải cũng bị lõm vào, máu me phun ra.
Thấy một màn như vậy, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng bị hù dọa đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, 2 chân run lên, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
- Tại sao ngươi muốn đẩy Tiểu Phàm vào chỗ chết?
Diệp Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi hỏi Lữ Thương Hải.
- Tôi…Tôi…
Không có để ý đến cơn đau nhức trên mặt, vẻ mặt Lữ Thương Hải kinh hồn táng đởm nhìn Diệp Văn Hạo, cố gắng giải thích cái gì.
Nhưng mà không đợi hắn nói hết lời, Diệp Phàm đã nói ra nguyên nhân:
- Hắn đã dạy “ Viêm Hoàng quyền” cho con hắn, hơn nữa còn để con hắn làm xằng làm bậy tại ĐH Đông Hải, 2 ngày trước con của hắn xảy ra xung đột …..
- Thì ra là vậy.
Nghe dp nói như thế, dvh liền hiểu nguyên nhân, vô cùng tức giận :
- Lth, ngươi là thành viên của tổ chức Viêm Hoàng, chẳng những làm trái quy định của tổ chức Viêm Hoàng, đem « Viêm Hoàng quyền » dạy cho con ngươi, để con của ngươi làm xằng làm bậy, hơn nữa còn cấu kết với vỏ giã, nhúng tay vào chuyện của thế giới ngầm, gài tàng vật hãm hại người khá, làm việc trái với pháp luật, ngươi chán sống rồi sao ?
"Hô... Hô..."
Lữ Thương Hải không phản bác được, bởi vì quá hoảng sợ nên hô hấp trở nên dồn dập.
- Ta và ngươi không cùng một hệ thống, ngươi không tuân theo luật pháp cùng quy định của tổ chức Viêm Hoàng, chuyện này ta sẽ báo cho người phụ trách của tổ chức Viêm Hoàng biết, để hắn quyết định cùng xử phạt ngươi.
Diệp Văn Hạo lạnh lùng, ngó chằm chằm vào Lữ Thương Hải:
- Nhưng trước hết ngươi phải chịu trách nhiệm vì đã hủy đi Đan Điền của Tiểu Phàm.
Nói xong, sát cơ trong mắt Diệp Văn Hạo lóe lên, chân phải đột nhiên xuất ra.
“Vù”
Trên mặt đất, Lữ Thương Hải thân là cao thủ Hậu Thiên đại thành, đối mặt với Diệp Văn Hạo xuất thủ, hắn cũng không có bất kỳ phản ứng gì, cả người không nhúc nhích.
“Bốp”
Tiếng vang giòn truyền ra, một cước của Diệp Văn Hạo đã vào Đan Điền của Lữ Thương Hải, Kình lực khủng bố chấn nát Đan ĐIền của Lữ Thương Hải.
“Phốc”
Cả người Lữ Thương Hải cong lại như con tôm, há mồm phun máu, sau đó xụi lơ trên mặt đất.
“Bịch”
Thấy vậy, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng liền quỳ rạp xuống đất, giống như là một con chó TQ cầu xin tha thứ:
- Diệp... Diệp thư ký, xin thả cho chúng tôi một con đường sống…
- Tiểu Phàm, bọn hắn có động thủ không?
Diệp Văn Hạo mở miệng hỏi.
"Bịch!"
"Bịch!"
Trả lời Diệp Văn Hạo là tiếp dập đầu.
Dưới ánh đèn, 2 tên thành viên tổ chức Viêm Hoàng hướng về phía Diệp Phàm dập đầu cầu xin tha thứ.
Có vài người không thể chọc nổi.
Bọn hắn đã ứng nghiệm được những lời này.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius