Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 171: Nửa đêm đi bắt người . (1)
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Trời đã tối, mọi người cũng đã sắp ăn no, Đường Kính Chi định bảo Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương lui ra trước, để nói chuyện ngày hôm nay rời thành với Đường lão thái quân, nhưng lúc này ở ngoài đột nhiên có giọng nói quen thuộc:
- Nhị gia, nô tài có chuyện cầu kiến.
Trong hào môn đại viện quy củ nghiêm ngặt, lúc chủ nhân ăn cơm, nếu chẳng phải xảy ra đại sự trọng yếu, hạ nhân tuyệt đối không thể quấy nhiễu, nếu không làm chủ tử không vui, nhẹ thì trách mắng mấy câu, nặng thì nói không chừng còn cho người đánh đòn ngươi.
Thị Mặc lớn lên trong Đường phủ từ nhỏ tất nhiên hiểu quy củ này.
Đường Kính Chi nghe thấy giọng nó thì hơi nhíu mày, chẳng lẽ Đại quản sự đã tra ra hung thủ chân chính hãm hại mình rồi?
- Nãi nãi, cháu có chuyện phải làm, cháu xin đi trước ạ.
Chuyện này can hệ cực lớn, Đường Kính Chi tạm thời không muốn để Đường lão thái quân biết, nếu không để bà hiểu ra mấy năm qua sở dĩ đích tôn bà yêu hơn bản thân bệnh tật ốm yếu là do đâu, trong lúc nổi giận che lấp lý trí, có thể sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi.
Đường lão thái quân hơi ngạc nhiên, không ngờ đích tôn còn có chuyện dấu cả mình, bà nhìn đứa bé đang ngày một lớn lên, ánh mắt có vui mừng cũng có cảm xúc khó diễn tả:
- Đi đi, nhớ đừng để quá mệt hại người.
- Vâng ạ.
Đường Kính Chi thi lễ, lúc này Lâm Úc Hương cũng đứng dậy cáo từ, hai người một trước một sau rời nhà ăn.
Đi ra ngoài sân, hai người thấy Thị Mặc quỳ ở dưới bậc thềm, dù nó cực lực áp chế, nhưng vẫn có thể nhìn ra cực kỳ kích động.
Lâm Úc Hương không hiểu đã muộn thế này rồi Đường Kính Chi đi xử lý đại sự thì đêm hôm nay có về được hay không, nên nàng do dự một lúc rồi lên tiếng:
- Nhị gia, thiếp thân cũng có chuyện muốn người cho phép.
Từ khi bước vào phòng ăn, nhìn thấy dược thiện Lâm Úc Hương chuyên môn làm cho mình, Đường Kính Chi đã đoán ra ngay, chỉ e kiều thê lại có chuyện muốn xin mình rồi, nếu không nàng chẳng chủ động quan tâm tới mình. Có điều đoán được thì đoán được, tới khi Lâm Úc Hương thực sự mở miệng, trong lòng y vẫn không khỏi hơi buồn, chẳng biết còn phải bao lâu nữa mới có thể chinh phục được trái tim của thiếu nữ quật cường này.
- Sau này đừng khách khí như vậy nữa, ta với nàng là phu thê cơ mà, nàng có cần phải cẩn thận như thế không? Có chuyện gì nàng cứ trực tiếp tìm ta mà nói là được, đừng hơi một chút thì xin mới cầu, còn nữa, nếu là chuyện nhỏ, nàng cứ làm, không cần được ta đồng ý, ai hỏi cứ bảo ta cho phép rồi.
Chút tâm tư nhỏ đó bị Đường Kính Chi bóc trần làm Lâm Úc Hương đỏ mặt, thế nhưng dù hai người là phu thê, cả trong lẫn ngoài đều tồn tại rất nhiều mâu thuẫn, sau này có còn sống mãi với nhau được hay không thực sự rất khó nói.
Thoáng suy tư, bất giác khuôn mặt kiều diễm của Chu Quế Phương xẹt qua trước mắt.
Hít một hơi, Đường Úc Hương tận lực để ngữ khi bình đạm khoảng cách như trước kia:
- Nhị gia, chuyện là thế này, hôm nay Tri Thu bị đánh đòn, thương tích rất nặng, kim sang dược trên người thiếp chẳng còn được bao nhiêu nữa, cho nên muốn luyện chế chút dược phẩm trong tiểu viện, Nhị gia xem có được không?
- Không vấn đề, về sau những chuyện nhỏ nhặt thế này nàng tự quyết đi.
Đường Kính Chi thầm thở dài:
- Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi trước đây.
- Cung tiễn nhị gia.
Lâm Úc Hương uốn gội thi lễ:
Thị Mặc đi trước dẫn đường, cùng Đường Kinh Chi vội vàng rời khỏi hậu viện, tới chỗ xung quanh không có người, không cần đợi chủ tử phải hỏi, hắn chủ động lên tiếng:
- Nhị gia, kẻ đứng sau giật dây đã bị Đại quản sự tìm ra, chỉ còn đợi Nhị gia dẫn người tới bắt.
- Hả? Kẻ đó là ai? Liệu có làm kinh động tới quan phủ không?
Hiện bất kể là làm việc gì, Đường Kính Chi cũng đều hết sức thận trọng.
- Không ạ, Đại quản sự không nói cho nô tài biết kẻ đó là ai, chỉ nói tuyệt đối không kinh động tới quan phủ, Nhị gia xem, Đại quản sự ở ngay phía trước, đã triệu tập nhân thủ rồi.
Thị Mặc vừa nói vừa chỉ về phía trước , Đường Kính Chi đi tới , vòng qua một cây đại thụ , phát hiện ra bóng người lố nhố , nương theo ánh trăng y nhẩm tính , ước chừng có 20 người , ai nấy hông đao cương đao .
- Cuối cùng Nhị gia cũng tới, lão nô đã đợi được một lúc rồi, chúng ta đi ngay chứ ạ?
Bàng Lộc mặc dù sắc mặt trấn định, nhưng giọng nói có chút cấp thiết, khó khăn lắm mới tìm được hung thủ thực sự, ông lo đêm dài lắm mộng.
- Được.
Đường Kính Chi tin tưởng Bàng Lộc đồng ý trước, đi đầu hướng về phía đại môn Đường phủ:
- Đại quản sự, tra rõ rồi chứ, kẻ đó là ai?
- Bẩm Nhị gia, lão nô đã điều tra kỹ càng, nhất quyết không có nhầm lẫn gì, lão nô còn nhận ra người này.
Bàng Lộc theo sau đáp:
Thị Mặc thì đi sau Bàng Lộc, ngăn cách giữa hai người và những hộ vệ, không để bọn họ nghe thấy những thứ không nên nghe.
- A, ông còn nhận ra hắn nữa à, hắn là ai?
Bàng Lộc nhíu mày, quay đầu nhìn về phía sau, rồi nhỏ giọng nói:
- Nhị gia, người này cũng là chủ tử của Đường gia, thuộc bối phận gia gia người, có điều ông ta là kẻ bại gia tử, chỉ biết ăn chơi phá phách, nhiều năm trước ông ta đã bị lão thái quân đuổi khỏi phù, không hiểu sao lại móc nối được với Nguyệt di nương.
Đường Kính Chi mặt sầm xuống, không nghĩ đúng là người thân thật, lại còn thuộc bối phận gia gia của mình.
Nói thực, Bàng Lộc có thể tìm ra được hung thủ ẩn mình trước khi nạn châu chấu bùng phát làm y rất vui mừng, dù sao những ngày tiếp theo định sẵn là y sẽ bận tối mắt, trong quá trình đó nếu như kẻ thù lại ngầm ra tay hãm hại, y khó lòng phòng bị được.
Nhưng hiện giờ biết chân tướng rồi, y lại đau đầu, nói thế nào thì kẻ đó cũng có quan hệ máu mủ ruột già với cái cơ thể này.
- Nhị gia, hay là chuyện này giao cho lão thái quân xử lý đi.
Bàng Lộc thấy chủ tử tỏ vẻ khó xử, liền kiến nghị:
Đường Kính Chi nghe thế hơi dừng chân, chỉ một một tiếp tục đi nhanh hơn:
- Cứ khống chế người trước đi đã.
Nếu chuyện này để lọt vào tai Đường lão thái quân, chẳng cần phải đoán cũng biết sẽ có một trận gió tanh mưa máu diễn ra, nhưng Đường Kính Chi là người hiện đại, không thể coi mạng người như cỏ rác thế được, cho nên y muốn thăm dò tình huống trước, nếu mình có thể xử lý thì không cần để chuyện tới chỗ lão thái quân.
Đoàn người Đường phủ đi tới thẳng bắc thành, rẽ qua mười mấy con đường, đi gần bốn dặm, dừng lại trước một trạch viện khá to, vì trời tối không đánh giá chính xác được trạch viện này thế nào.
Trong bóng tối, hai bóng người thấy Đường Kính Chi tới, lặng lẽ đi ra quỳ một gối xuống:
- Nô tài bái kiến Nhị gia.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 172: Nửa đêm đi bắt người . (2)
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Chỉ nhìn cách thức hành động của hai người này cũng biết nhất định là ám vệ được điều tới giúp đỡ, Đường Kính Chi phất tay bảo hắn đứng dậy. Bàng Lộc đi tới hỏi:
- Người kia vẫn ở trong viện chứ?
- Vâng, kẻ đó không hề biết đã bị chúng ta phát hiện.
Hai ám vệ đó trả lời đúng một câu rồi chủ động lùi về đứng trong bóng tối, từ đầu tới cuối không nhìn rõ mặt:
- Nhị gia, người thấy có nên động thủ ngay bây giờ không?
Bàng Lộc xin chỉ thị:
- Ừm, động thủ đi.
Đường Kính Chi vừa phát lệnh, Bàng Lộc liền đứng thẳng dậy, đưa tay ra hiệu về phía hai ám vệ kia, bọn họ liền đi tới bên tường cao, một người ngồi xuống, hai tay đan vào nhau, để đồng bạn dẫm chân phải lên, sau đó thình lình dùng sức hất mạnh lên, người kia mượn lực tung mình lên bức tường cao tới bốn mét.
Lên được tường rồi, ám vệ kia lấy tay bám vào mép tường, từ từ hạ người xuống, tiếp đó áp sát người vào tường, buông tay, tiếp đất, bên ngoài không nghe thấy một tiếng động nào, đi tới nâng then cửa, mở đại môn ra.
Đại môn vừa mở, Bàng Lộc phất tay, đám hộ vệ đồng loạt rút cương đao xông vào.
Người trong tiển viện đã an giấc, nghe thấy có người xông vào, hoảng sợ la chói lói, có điều đợi cương đao sáng loáng kể lên cổ, tiếng kêu ngưng bặt, chỉ có ở trong sương phòng, thấp thoáng truyền ra tiếng khóc cố kìm nén của nữ tử.
Có mấy hộ vệ xông vào đại sảnh, thắp đen lên, ra thông báo đã khống chế được cục diện, Đường Kính Chi và Bàng Lộc mới vào, lệnh gọi toàn bộ chủ tử nơi này ra đại sảnh.
- Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao xông vào nhà của ta?
Bên ngoài có tiếng bước chân theo kèm là giọng của trung niên nam tử, có điều tiếp đó "bốp" một tiếng đanh gọn truyền rất xa trong đêm tối tĩnh lặng, hiển nhiên người đó ăn cái tát không nhẹ, hiệu quả thì rất tốt, tới khi người đó vào đại sảnh cũng không dám ho he tiếng nào nữa.
Do đầu người này bị hai hộ vệ ở hai bên ấn xuống, lưng uốn gập, mặt hướng về phía mặt đất cho nên Đường Kính Chi không nhìn rõ tướng mạo của ông ta, chỉ nhìn một lượt rồi tiếp tục quan sát mấy người liền nối nhau bị đẩy vào, có nam có nữ còn có một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi, ai nấy y phục xộc xệch.
Đứa bé rõ ràng sợ hãi cực độ, hai mắt mỏ to ngây dại, mặt đầy nước mắt, nếu chẳng phải có một thiếu nữ đứng bên cạnh dùng tay bịt chặt miệng thì chỉ e nó đã khóc toáng lên rồi.
Nhìn tới đứa bé trai đó lòng Đường Kính Chi mềm xuống, hỏi:
- Ai là người đứng đầu ở đây, đứng ra tự giới thiệu đi.
- A, thì ra là ngươi!
Đường Kính Chi vừa mới dứt lời, nam nhân trung niên bị áp giải vào đầu tiên liền hét lớn, hiển nhiên hắn rất quen thuộc với Đường Kính Chi, nếu không đã chẳng chỉ dựa vào âm đã đã biết là ai.
Mấy hộ vậy thấy chủ tử xua tay, liền nới lỏng tay hơn, để cho người trung niên kia đứng thẳng dẩy, đầu ngẩng lên.
Nhìn khuôn mặt thì người này tuổi chừng trên 40 , mặt béo tròn , dáng thấp lùi , vậy mà lại có một đôi mắt chuột rất dài , chẳng cần hiểu xem tướng cũng biết chẳng phải loại tốt đẹp , mang cho người ta cảm giác thô bỉ đáng ghét .
Tên béo ngẩng đầu lên, nhìn Đường Kính Chi giọng lắp bắp quát:
- Ngươi, ngươi là ai, vì sao đang đêm lại xông vào nhà ta, chẳng lẽ cái thiên hạ này không còn vương pháp nữa?
- Ta là ai, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?
Đúng như ấn tượng, tên béo này rõ ràng nhận ra Đường Kính Chi vậy mà chớp mắt giở giọng tráo trở ngay được, có điều Đường Kính Chi lại không hề nhớ cái bộ mặt khó ưa này.
Tên béo lắc đầu, Bàng Lộc đi tới một bước, xuất hiện trước mắt hắn:
- Nhị gia là cháu người cơ mà, Ngũ lão thái gia, sao người không nhận ra?
- Thì ra là ngươi!
Tên béo và Bàng Lộc quen biết nhau chẳng phải ngày một ngày hai nữa, thấy Bàng Lộc đã đi ra, biết không thể giở trò vô lại được, thoáng cái mặt đã cười tươi:
- Thì ra thiếu niên này là Kính Chi nhà chúng ta à, mấy năm trước cháu đỗ đầu Tú Châu ta còn sung sướng gặp ai cũng khoe có đứa cháu đại tài, ha ha ha.
Đường Kính Chi không ngờ kẻ này trở mặt thật nhanh, còn Bàng Lộc quen hắn đã mấy chục năm, biết mặt hắn dầy hơn tường thành nên chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên.
- Kính Chi, chúng ta là người nhà, sao cháu dám nửa đêm xông vào nhà của ta, nên nhớ ta là Ngũ gia gia của cháu, vô lễ vỗ phép, mau bảo hộ vệ thả bọn họ ra, ta giới thiệu mọi người với nhau.
Tên béo bắt nạt Đường Kính Chi là hậu bối còn nhỏ, cho nên vênh váo lên mặt trưởng bối.
- Đúng thế, mau thả bọn ta ra.
Tên béo vừa dứt lời bên ngoài lại có tiếng bước chân dồn dập , hai hộ vệ áp giải một thanh niên nam tử vào , tên này tuổi trên dưới 30 , người gầy gò , chỉ mặc mối cái áo trong màu trắng , cổ áo bị kéo lệch , đi tới gần cửa , nghe tiếng cha mình , liền ra sức vùng vẫy , lớn tiếng la hét .
- Câm mồm!
Theo sau ba người còn có Hồ Định, đội trưởng hộ vệ của Đường phủ, thấy tên gầy dám lớn tiếng ra lệnh cho chủ tử của mình, tức giận đi tới đạp một phát vào đùi, làm tên gầy rú lên như heo bị chọc tiết, ngã lăn quay ra mặt đất.
Thấy tên gầy không dám lớn tiếng bừa bãi nữa, Hồ Định quỳ một gối xuống bẩm báo:
- Nhị gia, kẻ này vừa rồi nấp ở trong nhà xí, thiếu chút nữa để hắn chuồn mất.
Tên béo họ Đường tên Giang, là con của tiểu thiếp, dựa theo bối phận tính toán, Đường Kính Chi phải gọi kẻ này là Ngũ gia gia. Đường Giang thấy nhi tử bị đánh, nổi giận vùng mạnh một tay ra, chỉ mặt Hồ Định:
- Tên cẩu nô tài to gan, dám đánh cả chủ tử, ta thấy ngươi chán sống rồi.
Hộ vệ đứng sau lưng Đường Giang định bẻ quặt tay hắn ra đằng sau, cho nếm chút đau khổ, không dám lớn lối ở đây nữa, nhưng thấy Đường Kinh Chi khoát tay, liền cùng hộ vệ bên kia buông tay ra lùi sang một bên.
Đường Giang thấy Đường Kính Chi nhượng bộ, càng lớn gan hơn, cằm hếch lên, quát đám hộ vệ:
- Còn không mau thả người ra, những người này đều là chủ tử của các ngươi, nếu không cẩn thận để ai đó bị thương, thì lấy đầu ra cũng không chuộc được tội đâu.
Đám hộ vệ vẫn nắm chắc cương đao trong tay, đứng nguyên tại chỗ.
- Ngươi, ngươi dám đánh ta, mai, mai ta cho người chém đầu tên cẩu nô tài của ngươi.
Tên gầy ngã trên mặt đất, đau tới mức người vẫn còn co giật, nhưng thấy cha đã được thả, hùng hồ chỉ mặt Hồ Định chửi.
Hồ Định quỳ trên mặt đất chỉ liếc hắn một cái, không thèm bận tâm.
Đường Kính Chi thì đang ngạc nhiên lắm, cái kẻ y phải gọi là Ngũ gia gia này luyện công phu gì mà mặt có thể dày như thế, hãm hại người ta mà chẳng hề có tật giật mình, lại còn lên mặt trưởng bối, chẳng lẽ hắn thấy mình ít tuổi, coi mình không hiểu chuyện sao?
- Tiểu Nhạc, con không sao chứ?
Đường Giang nhìn con co giật trên mặt đất, vội vàng đi tới đỡ hắn dậy.
Đường Nhạc đứng còn chưa vứng đã rống lên với Đường Kính Chi:
- Kính Chi, dù gì ta cũng là thúc phụ của ngươi, sao ngươi có thể trơ mắt nhìn ta bị đánh, mau đem tên nô tài này ra chém đầu đi.
Đường Kính Chi trước khi tới đây vốn chỉ định diệt trừ kẻ thủ ác, nhưng hiện thấy bộ dàng ngông cuồng của Đường Nhạc như thế, liền định diệt luôn kẻ này, nếu không về sau chỉ e sẽ gây ra họa.
Im lặng ngồi ở chủ vị, Đường Kính Chi chẳng nói chẳng rắng, còn Thị Mặc chẳng biết nhanh nhẹn kiếm đâu ra được đồ pha trà, chạy tới bên bàn, rót cho y một chén trà nóng.
Có lẽ bị ảnh hưởng từ khí thế của lão thái gia nhà mình, mấy kẻ trước đó nhìn thấy đại đao thì cúi đầu xuống tức thì ưỡn thẳng lưng lên, bắt đầu quát tháo hộ vệ bên cạnh, đám hộ vệ thấy chủ tử không lên tiếng thì do dự liền lui ra phía cửa, một số thì buông tay đứng sau lưng Đường Kính Chi đứng.
Võ công của những hộ vệ này có thể không cao nhưng tố chất hộ vệ rất tốt, không cần dặn tự biết phối hợp chia nhau ra bảo vệ chủ tự cùng chặn đường lui của địch.
- Lão gia, người xem này, tay tỳ thiếp bị đám cẩu nô tài này bóp tím lại rồi, đợi lát nữa người phải làm chủ cho tỳ thiếp đấy.
Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi thoát vừa thoát khỏi sự khống chế của hộ vệ liền bò tới trước mặt Đường Giang khóc lóc tố cáo, vừa khóc còn kéo tay áo lên cho hắn xem.
- Ừ ừ, bảo bối ngoan của ta, đợi lát nữa lão gia nhất định báo thù rửa hận cho nàng.
Đường Giang mặt cực dày, nắm tay người phụ nữ đó vuốt ve chỗ tím không rõ lắm trên cánh tay, nữ nhân kia chẳng biết xấu hổ, trước mặt mọi người dựa vào lòng Đường Giang.
Hai phụ nữ khác tuổi không chênh lệch bao nhiêu thấy thế cũng chạy tới cưa sừng làm nghé nũng nịu đòi lão gia chủ trì công đạo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 173: Không coi ai ra gì . (1)
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
- Tướng công, chân chàng không sao chứ, tên cẩu nô tài mù mắt dám đá chằng, đúng là chán sống rồi mà.
Mấy tiểu thiếp của Đường Nhạc cũng lớn gan hơn, trong đó một thiếu phụ tuổi chừng mười bảy mười tám hét lên một tiếng bi thương, ngã nhào tới trước mặt Đường Nhạc, ôm lấy chân hắn, đưa tay ra xoa bóp.
Mấy tiểu thiếp còn lại chỉ chậm hơn nửa nhịp, cũng ùa cả tới, chốc lát đã vây lấy Đường Nhạc vào giữa, ả khóc khóc lóc, ả chui vào lòng hắn làm nũng, ả đám lưng, ả bóp tay, cố nặn ra mấy giọt nước mắt, tức thì oanh oanh oanh yến yến náo nhiệt vô cùng.
Lúc này Vương triều Minh Hà trải qua năm trăm năm, rất nhiều thứ đã đi xuống, trong đó có cả lễ giáo, chuyện nam nữ tỵ hiềm không còn yêu cầu nghiêm ngặt như trước nữa, thế nhưng chính vì đạo đức suy đồi, mà không ít người đa phần là nhà nho hô hào phục cổ, yêu cầu lễ giáo cùng lúc càng hà khắc.
Ví dụ có vị thanh quan nổi danh cách đây mấy năm năm, một lần nhà bị cháy, nữ nhi hơn mười tuổi chạy ra khỏi nhà tránh lửa, bị nam tử xung quanh nhìn thấy, ông ta cho là làm hỏng gia phong, trái lễ giáo, nhốt nữ nhi nhịn đói trong phòng cho tới chết để trọn danh tiết, ấy vậy mà được cả đám người hùa vào ca ngợi, không biết dễn tả cái điên những kẻ này ra sao nữa.
Dù lễ giáo đi xuống tới mức nào thì cái cảnh đang diễn ra trong đại sảnh Đường Kính Chi có mặt cũng cực kỳ chướng mắt, nếu để vị thanh quan kia nhìn thấy chắc chắn dâng tấu lên hoàng thượng xin chu di cửu tộc ... À có khi ông ta lao vào giết luôn chứ chẳng cần tấu với xin.
Bàng Lộc đứng bên cạnh Đường Kính Chi, thấy chủ tử không nói gì, còn thầm cảm khái chủ tử vẫn còn trẻ, lòng hơi mềm, nhưng khi ông quay sang, khom lưng định gợi ý cho Đường Kính Chi một chút thì phát hiện chủ tử ung dung uống trà, sắc mặt hết sức bình tĩnh, dáng vẻ mọi thứ nắm trong tay thì không nói nữa, đứng thẳng trở lại.
Chủ tử càng ngày càng trưởng thành, nên có chủ ý của riêng mình rồi, lão gia như ta đã đến lúc phải ngậm miệng, nếu không ảnh hưởng tới sự trưởng thành của chủ tử.
Đường Kính Chi ngồi ở chủ vị, lạnh lùng nhìn đám người trước mắt, bọn chúng giả dối quan tâm, làm nũng, bày trò với nhau, nhất là Đường Giang, đã chừng ấy tuổi đầu rồi còn không biết liêm xỉ, trước mặt mọi người buông lời chọc ghẹo đong đưa với một tiểu thiếp nhỏ hơn ông ta cả chục tuổi, thậm chí còn lén dùng tay sờ soạng lung tung.
Không để mình vào mắt tới mức đó sao?
Chẳng lẽ hắn đã quên tội ác hắn làm?
Hay là hắn cho rằng mình là vãn bối, không làm gì nổi hắn.
Đường Kính Chi rất coi trọng tình thân, nhưng cũng là người ân oán phân minh, kẻ nào hại y, y tuyệt đối sẽ không mềm lòng, tên Đường Giang này có quan hệ huyết mạch với thân thể của y, nhưng Đường Kính Chi thực sự đã vì vị Ngũ gia gia này hạ độc thủ mà mất mạng.
Càng lúc càng có nhiều nữ tử đua nhau lấy lòng lão gia của mình, đám đông trong đại sảnh dần dần chia thành bốn nhóm, Đường Giang và đám tiểu thiếp của hắn, Đường Nhạc cũng đám tiểu thiếp, tất cả hạ nhân trong phủ.
Nhưng gây chú ý nhất lại là nhóm ít người nhất, vô hình trung tránh xa ba nhóm người còn lại, gồm một lão phụ nhân, một thiếu phụ chừng ba mươi, một thiếu nữ mười bốn mười lăm và đứa bé trai bảy tám tuổi kia.
- Đại quản sự, lão phụ nhân khuôn mặt hiền lành kia là ai?
Đường Kính Chi vẫy tay, bảo Bàng Lộc ghé tới gần, hỏi nhỏ:
- Bẩm Nhị gia, đó là Đường Vương Thị, chính thê của Ngũ lão thái gia, chính là Ngũ nãi nãi của người.
Bàng Lộc giải thích xong, nghĩ gì đó lại bổ xung:
- Người này thích yên tĩnh, không hay nói chuyện, là một chủ tử không tệ, nhiều tuổi hơn Ngũ lão thái gia.
- Ừm, vậy thiếu phụ trẻ bên cạnh?
- Đó là chính thê của Nhạc lão gia, Đường Triệu Thị, nghe nói cũng là người thật thà. Thiếu nữ và thằng bé bên cạnh đều là thân sinh của Đường Triệu Thị. Chi Ngũ lão thái qua neo người, dù tiểu thiếp nhiều nhưng không ai sinh được đứa con nào. Phải rồi, đám tiểu thiếp lẳng lơ đó đều được mua từ chốn gió trăng về.
Nghe Bàng Lộc giải thích, Đường Kính Chi gật gù, thầm quyết định, những kẻ đáng chết thì không thể bỏ qua một ai, còn những người kia nên tha cho một con đường sống.
Đường Kính Chi chậm rãi cầm chén trà đặt lên miệng hớp một ngụm, sau đó đưa lên, bất thình lình đập mạnh xuống mặt đất.
"Choang"
Cả đám đông trong đại sảnh bị tiếng động bất ngờ làm giật nảy mình, ánh mắt đổ dồn về phía Đường Kính Chi.
Nhìn thấy sắc mặt Đường Kính Chi dần trở nên âm trầm, Đường Giang thầm hô không ổn, Đường Nhạc thấy đám tiểu thiếp vây xung quanh ả nào ả nấy sợ ái mặt, đau lòng rống lên:
- Đang yên đang lành ngươi đập phá cái gì, ăn no rửng mỡ à, nếu không có việc gì thì mau dẫn đám cẩu nô tài xéo hết đi cho ta, đừng tưởng ngươi là cháu ta mà ta khoan dung độ lượng. Chuyện ngươi nửa đêm dám xông vào nhà ta còn chưa xong đâu, sáng sớm mai ta sẽ tới hỏi nãi nãi của ngươi, xem bà ta rốt cuộc dạy bảo ngươi thế nào. Có hiểu cái gì gọi là hiếu đạo, có hiểu cái gì gọi là vương pháp, có hiểu cái gì gọi là vãn bối phải tôn trọng ...
Đường Nhạc nói những lời này đầy hùng hồn, có điều Đường Kính Chi chẳng buồn nghe thứ rác rươi đó, lên tiếng ngắt lời:
- Không cần đợi tới ngày mai, đêm nay ta sẽ cho ngươi đi gặp nãi nãi của ta.
Đường Giang sắc mặt đại biến, năm xưa hắn bị Đường lão thái quân đuổi ra khỏi Đường phủ, cho nên con người của Đường lão thái quân ra sao, hắn hiểu rất rõ, nếu bà ta mà biết mình muốn hại đứa cháu bảo bối này của bà ta, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hoảng hốt đẩy mấy ả tiểu thiếp bên cạnh ra, Đường Giang định đi tới trước mặt Đường Kính Chi nói chuyện không ngờ mới đi được vài bước, Hồ Định bước ra chặn đường, tay phải đặt lên chuôi đao.
- Cẩu nô tài, có biết bọn ta là ai không, dám chặn đường phụ thân của ..
Đường Nhạc đang điên tiết với Hồ Định lúc nãy đá hắn một cái, thấy thế thì ngoạc miệng chửi ngay, có điều hắn chưa nói hết bị phụ thân quay đầu lại trừng mắt nhìn một cái, khí thế xẹp hẳn, vội vàng ngậm miệng.
Mấy ả tiểu thiếp còn không biết điều, muốn chạy tới trợ uy, nhưng bị Đường Giang đẩy ra, thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất.
- Kình Chi, giờ muộn thế này rồi còn đi quẩy nhiễu làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của tẩu tử thì không hay đâu, hay là thế này, cháu và các hộ vệ về phủ trước đi, sáng mai ta và thúc phụ cháu sẽ tới bái phỏng.
Đường Giang bước sang trái một bước, tránh khỏi người Hồ Định che mất tầm mắt, nhìn Đường Kính Chi nói:
- Ồ, Ngũ lão thái gia dám tới phủ làm khách thật sao?
Nụ cười của Đường Kính Chi có chút quỷ dị, người này đúng là coi mình thành con nít ba tuổi rồi.
- Đương nhiên, chúng ta là người một nhà mà, vì sao lại không dám tới.
Đường Giang thấy Đường Kính Chi có vẻ như mềm xuống, có khả năng chấp nhận, vội nói:
Có điều trong lòng hắn đang tính, đợi Đường Kính Chi đi một cái, hắn sẽ thu thập hành lý rời Lạc Thành ngay trong đêm.
"Hừm!" Đường Kính Chi hừ lạnh một tiếng, nhìn Đường Giang chằm chằm, tới khi hắn toát mồ hôi lạnh mới nói:
- Chúng ta là người một nhà? Lời này mà ngươi cũng nói ra khỏi miệng được! Sao, tới tận giờ này rồi ngươi còn định giở trò lừa gạt thoát thân à?
Trong lòng giật đánh thót một cái, sắc mặt Đường Giang hơi tái đi, cái mặt nung núc thịt cũng giần giật, hắn nặn ra một nụ cười trông cực kỳ buồn nôn, làm bộ không hiểu:
- Cháu nói vậy là có ý gì, Ngũ gia gia không hiểu.
- Ngươi không hiểu, hay giả vờ không hiểu?
- Ta thực sự không hiểu mà, Kính Chi à, ta là Ngũ gia gia của cháu, sao có lòng hại cháu cho được, cháu ngàn vạn lần đứng nghe người ngoài gièm pha, thế gian lắm kẻ độc mồm độc miệng, ghen ăn tức ở lắm, Kính Chi ..
Đường Kính Chi nghe hắn gọi tên mình thân thiết đã khó chịu rồi, cắt lời hỏi lại:
- Ta còn chưa nói gì, sao ngươi biết ta nghe người ngời gièm pha, hiểu lầm ngươi có lòng hại ta?
- Cái, cái này ...
Đường Giang nhất thời lỡ mồm để lộ sơ hở, ú a ú ở không biết giải thích ra sao, Đường Nhạc đột nhiên tiếp lời:
- Nếu không phải ngươi nghe lời người ngoài nói bậy bạ, vì sao nửa đêm dẫn hộ vệ xông vào nhà ta.
- Đủ rồi! Tới giờ các ngươi còn muốn cãi cùn à, coi ta là kẻ ngốc hay sao?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 174: Không coi ai ra gì . (2)
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Đường Kính Chi đột nhiên vỗ bàn đứng bật dậy, làm ấm trà trên bàn xô đổ, nếu chẳng phải Thị Mặc nhanh tay giữ lấy thì lại có thêm đồ bị vỡ rồi.
Đường Giang không nghĩ Đường Kính Chi lúc vừa mới vào phòng có vẻ mềm yếu là thế lại đột nhiên đập bàn đạp ghế, giật mình lùi lại, lảo đảo suýt ngã.
Nói thật dáng vẻ mắt trợn trừng mày dựng ngược của Đường Kính Chi lúc này đúng là có vài phần đáng sợ, y chầm chậm quét mắt khắp phòng một lượt mới nói:
- Ngũ gia gia, ngươi và ta đúng là người một nhà, nếu không ngươi làm sao lại không ngại gian khổ vất vả, đặc biệt đi tìm một phiến đá có khả năng giết người ở tận Ngân Châu về đặt dưới giường của ta.
Đường Giang luôn mồm phủ nhận:
- Không, không, ngươi nói láo, phiến đá đó không phải do ta đặt dưới giường của ngươi.
Đường Nhạc đứng ở bên cạnh nghe thấy nói tới phiến đá cũng hoảng sợ, hai chân bắt đầu run lên cầm cập, hắn chẳng có cái bản lĩnh gì, từ nhỏ tới lớn chỉ biết dựa vào phụ thân mà hung hăng làm bậy, thấy việc làm của phụ thân bị bại lộ rồi, sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Hắn có ngu xuẩn đến đâu cũng hiểu giết người phải đền mạng.
- Đúng, không phải do ngươi đặt dưới gầm giường của ta, nhưng phiến đá đó lại do ngươi mua về, đưa cho người nhà của Nguyệt di nương, rồi bọn họ chuyển sang cho một tiểu thương nhân, rồi mới bán cho nãi nãi của ta. Phải rồi, những lời như phiến đá đó đặt dưới gầm giường có thể hưng gia nghiệp, phù hộ chủ tử sống lâu trăm tuổi chắc là từ miệng ngươi nói ra đầu tiên phải không?
Những tin tức này do Bàng Lộc bẩm báo với Đường Kính Chi, hiện giờ y nói ra còn dùng ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào Đường Giang, khiến cho hắn hoảng loạn, không biết phải giải thích ra sao.
- Không, không phải do bọn ta nói.
Đúng lúc này Đường Nhạc đột nhiên như nổi điên, rống lên một tiếng, co chẳng chạy ra ngoài đại sảnh. Mấy hộ vệ đứng gác ở cổng đồng loạt rút cương đao ra.
- Đừng giết!
Đường Kính Chi vội quát.
Hai hộ vệ đưa chân ra, ngàng Đường Nhạc ngã lộn nhào, người khác ấn chặt xuống đất. Đường Kính Chi mặc kệ cho hắn nằm đó vùng vẫy chửi bới kêu gào, lại nhìn sang Đường Giang:
- Tới giờ ngươi còn không chịu thừa nhận do ngươi làm sao, cho ngươi biết, nếu ta đã đứng đây, tuyệt đối không chỉ nói xuống không có chứng cớ, người nhà của Nguyệt di nương làm những gì, ta tra rõ cả rồi.
Nếu chẳng phải có thăng nhi tử vô dụng, phòng tuyến tâm lý bị phá vỡ, Đường Giang còn muốn cãi chày cãi cối một lúc nữa, nhưng giờ hắn có nhận hay không tựa hồ không ích gì nữa.
Đường Nhạc là độc tử, từ nhỏ tới lớn bị hắn nuông chiều sinh hư, cờ bạc gái mú không cái gì không tinh thông, đám tiểu thiếp này cũng là hắn lôi về từ chỗ lầu xanh, hắn còn là tên đại thiếu gia ăn hại yếu nhớt, không chịu được khổ, nhát gan, là thứ củi mục trăm phần trăm.
Hiện giờ đụng tới chuyện mạng người, sao hắn không sợ, chưa đợi người ta tra hỏi, hắn đã hét lớn:
- Ta khai, ta khai hết, chuyện này do một tay phụ thân ta bày ra.
Nghe thấy Nhi tử khai mình ra, mặc Đường Giang không còn chút sắc máu nào, nhưng hắn không ngạc nhiên nhiên hay tức giận, vì hắn quá hiểu đứa con này.
Một thứ phế vật không được việc gì.
- Kính Chi, ngươi tha cho ta đi, chuyện này có liên quan gì tới ta đâu, toàn do phụ thân ta làm cả mà. Dù sao ta cũng là thúc phụ của ngươi, chúng ta cùng chung dòng máu họ Đường mà, ngươi tha cho ta nhé.
Nhìn Đường Nhạc khóc lóc trơ trẽn vô sỉ bán đứng phụ thân, Đường Kính Chi cực kỳ khinh bỉ, có điều khinh thì khinh, có tên phế vật này khai báo, bớt được cho y không ít thời gian công sức, ít nhất thì Đường Giang cũng đã thất thần ngồi sụp xuống đất, không phản kháng nữa.
- Tội các ngươi làm đã được ta tra rõ, cho nên hiện các ngươi khai hay không khai cũng vô dụng, giờ thì theo ta về Đường phủ một chuyến.
Đường Kính Chi phất tay, đám hộ vệ ùa tới, lần nữa gác đao lên cổ đám người này, đám oanh yến vừa song còn làm đỏm làm dáng nũng nịu lấy lòng lão gia lúc này chỉ biết la hét chói tai.
Có điều mới hét được một vài câu liền ngưng bặt, vì từng thanh đao tỏa sáng lành lành đặt lên cổ các ả, có ả còn bị rạch cho một đường máu, sợ hãi, không ả nào dám mở miệng nữa.
Đường Kính Chi gọi Thị Mặc tới thì thầm mấy câu, rồi hạ lệnh đem toàn bộ người trong nhà áp giải về Đường phủ, Thị Mặc nghe chủ tử dặn xong thì tỏ vẻ nghi hoặc, song vẫn đi về phía đám hộ vệ phía trước.
Cả chủ tử lẫn hạ nhân trong nhà Đường Giang tổng cộng có gần 30 người , bị hơn hai mươi hộ vệ của Đường phủ cầm cương đao vây ở giữa , trong đó Đường Giang , Đường Nhạc được đãi ngộ đặc biệt , một tên có hai thanh đao kề cổ , đề phòng bọn chúng bỏ chạy .
Do người đông, nên thành một hàng dài, đi được chừng năm trăm mét, mấy người đi trên cùng dưới sự chỉ huy của Thị Mặc càng đi càng chậm, dần dần kéo dãn khoảng cách với những người khác, Đường Kính Chi đi sau mấy người đó, ra lệnh bọn họ dừng lại, sau đó lại bảo Bàng Lộc tới phía trước trông nom.
Bàng Lộc nghe lệnh liền đi nhanh về phía trước, chỉ có điều khuôn mặt trầm tư.
Đoàn người cuối cùng này trừ Thị Mặc và mấy hộ vệ ra, chỉ có Đường Vương Thị, Đường Triệu Thị, cùng với đôi đường muội đường đệ của Đường Kính Chi.
Đường Giang mặc dù giữ kín chuyện muốn hãm hại Đường Kính Chi, nhưng do hắn thích uống rượu, chơi đoán đố, nên mấy ả tiếp thiếp nghe phong phanh được chuyện này. Đường Vương Thị, Đường Triệu Thị mặc dù không được sủng ái, nhưng lâu dần, không phải là không biết chút gì.
Đường Vương Thị thấy Đường Kính Chi giữ riêng nhóm người của mình ở lại, đầu cúi xuống, ôm chặt đứa cháu trai trong lòng, người run rẩy. Đường Triệu Thị thì ôm nhi nữ sợ tới mụ mị cả người, khóc thút thít.
- Cháu Đường Kính Chi thỉnh an hai vị, vừa rồi có chỗ nào đắc tội, mong hai vị rộng lượng không trách.
Đi tới một bước, Đường Kính Chi khom lưng thi lễ.
Đường Vương Thị quá lành tính thật thà, bị đáp tiểu thiếp trong nhà o ép bắt nạt, may mà bà sớm sinh cho Đường Giang đứa con trai, nếu không sớm bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi.
Đường Triệu Thị thì chất phác chậm chạp, có điều so với bà bà thì cứng rắn hơn đôi chút, thêm vào hiện cả hai đứa con đều cần nàng bảo vệ, dù có sợ tới đâu nàng cũng phải kiên cường, run run đưa tay ra đỡ hờ:
- Đứng dậy đi, chuyện này không trách ngươi được.
Nghe lời này Đường Kính Chi hiểu hai nữ nhân trước mắt biết chuyện Đường Giang hại mình.
- Kính ... Kính Chi, thẩm nương biết biết lão thái gia và tướng công ta có lỗi với ngươi, nhưng bọn nhỏ này không có lỗi, dầu thế nào thì bọn chúng cũng mang họ Đường, cùng một mạch máu với ngươi, thẩm nương xin ngươi tha cho bọn chúng một mạng.
Nghĩ tới nếu bước vào Đường phủ, tính mạng con mình khó giữ, Đường Triệu Thị bất chấp hết, quỳ xuống cầu xin:
Đường Vương Thị hai chân run lên, quỳ xuống dập dầu bình bịch, kéo cả đứa cháu quỳ xuống dập đầu với Đường Kính Chi.
Thằng bé không được chuẩn bị trước, hai gối đập mạnh xuống đất, đau nhói tới tim, nó muốn khóc, nhưng nhìn mấy hộ vệ tay cầm cương đao, bộ dạng như hung thần, sợ tới không dám khóc.
- Mọi người mau đứng lên.
Đường Kính Chi vội đi tới đỡ, Thị Mặc lúc này đã đoán ra chủ tử muốn làm gì nên cũng giúp một tay..
- Cháu biết chuyện này không liên quan tới mọi người, cho nên giữ riêng mọi người lại là để tha cho mọi người đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út
Cực Phẩm Tài Tuấn
Tác giả: Phó Kỳ Lân
Chương 175 : Ông trời có mắt .
Nhóm dịch: lanhdiendiemla
Nguồn: *********.vn
Lời này của Đường Kính Chi làm Đường Vương Thị và Đường Triệu Thị mừng quýnh lên, định quỳ xuống tạ ơn, nhưng bị đám Thị Mặc ngăn lại.
- Mau, mau tạ ơn đường huynh đi.
Đường Triệu Thị kéo nữ nhi tới gần muốn nữ nhi cám ơn Đường Kính Chi, thiếu nữ này chừng 15, 16 dung mạo xinh xắn, trên mặt chan chứa nước mắt, nghe lời mẹ nhún eo thi lễ:
- Tạ ơn Kính Chi ca ca.
Bên kia thằng bé cũng bị Đường Vương Thị kéo tới bên cạnh khấu đầu.
- Đừng khách khí, thẩm nương cũng nói rồi đấy thôi, chúng ta cùng họ Đường, cùng dòng máu mà.
Đường Kính Chi đích thân đỡ thiếu nữ lên, sau đó đỡ thằng bé, y biết nếu những người này bước qua đại môn của Đường phủ, ắt chỉ có một con đường chết, Đường lão thái quân tuyệt đối chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc:
- Tuy cháu muốn tha cho mọi người, nhưng mọi người không thể ở lại Lạc Thành được nữa, đây là Thị Mặc, nó sẽ dẫn mọi người quay về nhà, hãy lấy ít tiền bạc, kiếm một khách sạn ở lại, sáng sớm ngày mai hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đường Triệu Thị ít nhiều hiểu chuyện này, rối rít gật đầu:
- Được, được, ta sẽ dẫn mọi người đi ngay. Kính Chi, tạ ơn cháu.
Đường Kính Chi nói xong đi sang bên gọi Thị Mặc tới dặn dò, nghĩ một lúc lại lấy trong lòng ra mấy tờ ngân phiếu, bảo nó đưa cho đám người Đường Triệu Thị:
- Thị Mặc, bọn họ toàn là nữ nhân với trẻ nhỏ, ra ngoài thế nào cũng bị người ta ức hiếp, sau khi an bài khách sạn cho họ, ngươi truyền lời cho hai ám vệ kia, bảo lệnh của ta, hay theo họ rời thành, đợi tìm được chỗ thích hợp, giúp bọ họ mua nhà, bố trí ruộng đất xong rồi hãy quay về phục lệnh.
Thị Mặc vâng lời, cùng nhóm Đường Vương Thị quay lại theo đường cũ.
Bàng Lộc dẫn nhóm người đi trước sắp tới cổng Đường phủ rồi mới thấy một mình Đường Kính Chi đi tới, ông ta sớm đoán được chủ tử mình muốn tha những người kia, nên chẳng bất ngờ, nếu để ông ta xử lý, tuyệt đối sẽ không buông tha cho một người nào.
Nhổ cỏ không nổ tận gốc, gió xuân tới nó lại trồi lên, huống hồ trong đó còn có đứa bé trai, đó càng là họa ngầm cực lớn.
Đường Kính Chi sao chẳng biết đạo lý đó, có điều y không thể trơ mắt nhìn người vô tội đi vào chỗ chết được, dù gì họ có cũng chút quan hệ máu mủ, tương lai ra sao không ai biết, có khi đến một ngày nào đó y thấy vui mừng vì quyết định hôm nay của mình, mà còn chắc chắn một điều, nếu bỏ mặc họ cả đời y sẽ khó sống yên được.
Đường Kính Chi về phủ, việc đầu tiên là tìm mấy nha hoàn bảo chúng truyền lới cho Đường lão thái quân, còn y dẫn đám người kia tới đại sảnh của hậu viện.
Đây là chuyện xấu trong nhà, người biết càng ít càng tốt, cho nên đợi mọi người tới đại sảnh, y liền bảo toàn bộ hạ nhân hầu hạ ở đại sảnh lui ra, đồng thời lệnh hộ vệ tản ra cảnh giới bốn xung quanh.
- Cháu ... Cháu à, dù sao ta cũng là Ngũ gia gia của cháu mà, đợi lát nữa nãi nãi của cháu tới rồi, cháu phải nói đỡ cho ta nhé.
Đường Giang đứng giữa đại sảnh, hai chân run lẩy bảy, làm cái mặt béo núc cũng rung rinh theo, hắn quá hiểu con người của vị tẩu tẩu này rồi, chuyện hắn làm chỉ có con đường chết thôi, trong lúc kinh hoàng rối trí, cứ vơ bừa lấy bất kỳ cọng có cứu mạng nào thấy được.
Đường Nhạc nghe phụ thân nói thế cũng muốn cầu xin, có điều chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói uy nghiêm đã vang lên.
Đường lão thái quân vốn đã ngủ rồi, nghe tiểu nha hoàn bẩm báo, nói đích tôn mời bà tới đại sảnh hậu viện có chuyện cần thương lượng, liền vội thức dậy, nếu chẳng phải xảy ra chuyện cực kỳ hệ trọng, đích tôn tuyệt đối không kinh động tới bà tới lúc nửa đêm canh ba thế này, nhớ lại lúc ăn cơm Thị Mặc cũng gọi đích tôn ra, bà mơ hồ đoán có chuyện rồi.
Tùy tiện mặc y phục vào, Đường lão thái quân dẫn đám Hàm Hương tới thẳng đại sảnh, tới gần cửa bà nghe thấy câu Đường Giang nói kia, nhíu mày lạnh, lạnh lùng nói tiếp một câu:
- Lão Ngũ, lâu rồi không gặp, sao ngươi chẳng có chút tiến bộ nào, lại đi xin mội vãn bối nói đỡ cho ngươi à?
Đường lão thái gia trong nhà là lão đại, vì có công danh, khi còn trẻ cùng thê tử ở kinh thành, mặc dù ông là trưởng tử đích hệ, nhưng xa nhà quá lâu, ở trong Đường phủ không có mấy hạ nhân trung thành với ông, cho tới khi phụ mẫu tuổi cao, đổ bệnh nằm giường, ông mới bảo thê tử một mình về Lạc Thành, thay ông tận hiếu bên giường phụ mẫu.
Theo quy củ, vị trí gia chủ đúng là phải do trưởng tử kế thừa, nhưng quy củ là quy củ, đám con cháu đích hệ lẫn tiểu thiếp, có ai muốn chắp tay dâng vị trí gia chủ cho đại ca quanh năm suốt tháng không có ở nhà kế thừa.
Người chết vì tiền, chim toi vì mồi, huống hồ sản nghiệp to lớn như của Đường gia.
Vì thế Đường lão thái quân vừa mới trở về phủ không lâu bị người ta hạ độc thiếu chút nữa bỏ mình.
Đường lão thái quân dù bản tính cứng rắn mạnh mẽ, nhưng khi ấy bà còn xa mới tới mức giết người không chớp mắt như ngày hôm nay, nhưng sau khi bị mưu sát, vì bảo vệ bản thân, bà không thể không vung đồ đao lên.
Không sai, đúng là đồ đao.
Chỉ về phủ chưa tới nửa năm , trước sau bà đã hạ lệnh đánh chết hơn 120 hạ nhân , đám người này đa phần trung thành với mấy vị tiểu thúc , còn một số là nô bộc già ỷ mình theo bên công công bà bà của Đường lão thái quân lâu năm , không coi bà là chủ tử .
Cũng từ khi đó, uy tín của bà dần dần vượt qua những chủ tử khác trong phủ.
Đường Giang khi đó ở trong phủ tận mắt được chứng kiến thủ đoạn đẫm máu của Đường lão thái quân, cho nên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc đó, toàn thân run rẩy.
Quay đầu lại, nhìn rõ hình dáng của Đường lão thái quân, miệng Đường Giang cứng đờ, không nói lên lời.
Đám hộ vệ vốn rút sẵn cương đao, theo dõi sát đám người Đường Giang, sợ bọn chúng gây chuyện, thấy Đường lão thái quân bước vào đại sảnh, đồng loạt chống đao quỳ xuống:
- Thỉnh an lão thái quân.
Âm thanh vang vang chỉnh tề cứ như một người phát ra, cực kỳ khí thế, sự cung kính này ở trong Đường phủ duy nhất thuộc về một người, Đường Kính Chi là gia chủ kiêm tộc trưởng cũng chưa đạt được.
Vịn bàn tay nhỏ nhắn của Hàm Hương, Đường lão thái quân chỉ liếc mắt qua Đường Giang một cái rồi tới thẳng chủ vị, Đường Kính Chi lúc này đã đứng lên, đi tới đỡ tay còn lại của bà, dìu bà chầm chậm ngồi xuống ghế, áy náy nói:
- Nãi nãi, đêm hôm khuya khoắt thế này rồi mà cháu còn làm kinh động tới người, thật là bất hiếu, xin nãi nãi trách phạt.
- Không hề gì, cháu cũng mệt cả ngày, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Đường lão thái quân lúc đỗi đãi với đích tôn luôn luôn hiền từ bao dụng.
- Nãi nãi, cháu có chuyện này muốn nói với người ...
Đường Kính Chi đáp lời, nhưng không đi, cúi đầu xuống, cẩn thận lựa chọn từ ngữ, đem chuyện Đường Giang hãm hại mình cùng mình vì sao lại bị bệnh lâu như thế kể ra:
Nghe được vài câu, Đường lão thái quân đã như bị sét đánh, mặt mày tài nhợt.
- Cháu, cháu nói có thật không?
Càng nghe về cuối, Đường lão thái quân càng cảm thấy khó tiếp nhân, hóa ra là mình nghe những lời bậy bạ, đặt phiến đá kia dưới giường đích tôn, hại cho đích tôn bệnh tật triền miên suốt ba năm liền.
Thiếu chút nữa mất cả cái mạng.
Đường Kính Chi khẽ giật đầu:
- Nãi nãi, chuyện qua rồi hãy để nó qua đi, người đừng tự trách mà hại thân thì thành cháu có tội.
Đường lão thái quân hít sâu một hơi, tiếp đó quay đầu sàng nhìn chằm chằm vào Đường Giang:
- Giỏi, giỏi lắm, Lão Ngũ, lúc nãy ta nhầm, ngươi tiến bộ lắm đây, ngay đại tẩu ta đây cũng thua trong tay ngươi, còn may, may mà ông trời có mắt, không cho ngươi thành công.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cậu út