Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 171: Hành hung Hoàng tử
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Mã Thụy Tư mặc áo giáp đen hùng vĩ giống như ma thần đi vào, bên cạnh y là Bối Á, Hắc Mã Hào Tư cùng với mười ấy quý tộc hoặc là mặc giáp trụ toàn thân hoặc là khoác áo giáp nửa người. Những thanh niên quý tộc này rõ ràng là thiên lôi của Mã Thụy Tư sai đâu đánh đó, bọn họ thân hình cao lớn, quanh người toát lên hơi thở oai hùng, khí thế kinh người bức người khác đang ép thẳng đến đám người Lâm Tề.
Mã Thụy Tư đã bỏ mũ sừng trâu dữ tợn đi, lộ ra gương mặt cũng được coi là anh tuấn nhưng đầy vẻ âm u lạnh lẽo. Là Đại hoàng tử, con trai trưởng của đế quốc, trên mặt Mã Thụy Tư có một vết sẹo cực kỳ dữ tợn, kéo từ khóe mắt trái đến tận cằm, mũi y rõ ràng là bị chém ra hai nửa, chỉ có điều do được dùng bí dược nên mới duy trì được khuôn măt hoàn hảo.
Y đã như thế, vết sẹo kia cũng giống như con rết lớn xuyên qua mũi y, khiến khuôn mặt y càng tăng thêm vẻ dữ tợn bá đạo.
Không biết là cố ý hay là vô ý, khi những thanh niên mặc giáp trụ toàn thân này đi lên lầu, bước nện của bọn họ đều duy trì sự đều nhịp hoàn mỹ với Mã Thụy Tư. Tiếng nện bước ù ù, đều nhịp vốn chỉ là động tác bình thường lên lầu, nhưng với tư thế hào hùng của bọn họ, giống như đại quân xung phong.
Mã Thụy Tư vóc người cao quá hai thước chậm rãi bức người đi tới trước mặt mọi người, dùng ánh mắt kẻ cả của kẻ bề trên quan sát Đề Hương và Lạp Đồ Tư đang ngồi trên sô pha, y nhếch miệng cười, Lâm Tề ngửi thấy được mùi máu tươi hừng hưc từ trong miệng y phun ra. Khẳng định người này thích ăn thịt bò loại chín ba phần, Lâm Tề tự nói với mình.
- Hắc, Lạp Đồ Tư, ngươi nói nếu người hôm nay ngươi chọn không thắng được người mà ta phái ra, sẽ bị đánh chết đúng không?
Trong lời nói của Mã Thụy Tư tràn ngập sát ý, mang theo luồng tử khí lạnh thấu xương, trong đó có hàm nghĩa gì không nói ai cũng biết. Nhất là lúc y nói ra, ánh mắt căn bản không nhìn Lạp Đồ Tư mà là nghiêng liếc sang Lâm Tề và Long Thành. Trong lời nói của y trắng trợn bốc ra mùi máu tươi có thể ngửi thấy rõ ràng.
Lâm Tề xòe hai tay ra, nhún nhún vai, hắn liên tục cười gượng lắc đầu:
- Vị đại nhân tôn quý này, chúng ta chỉ là thảo khấu kiếm cơm ăn, chúng ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì, ồ, chúng ta chỉ là kiếm cơm ăn thôi!
Mã Thụy Tư mỉm cười, vô cùng dữ tợn mỉm cười, ngay trước mặt nhiều người ở lầu ba như vậy, y dùng lực vỗ vào bả vai Lâm Tề:
- Nếu là kiếm ăn, vậy thì đi theo ta! Thế nào, hôm nay ngươi cố ý bại bởi người ta phái ra, sau này ngươi không bao giờ phải lo lắng đi kiếm cơm nữa! Ha hả, đi theo tên Lạp Đồ Tư đớn hèn có gì hay chứ?
Trên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của Lap Đồ Tư thoáng đỏ bừng. Gã chậm rãi đứng lên, ngẩng cao đầu nhìn đường huynh cao hơn mình một cái đầu, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Mã Thụy Tư, ngươi sao vậy, như vậy là không thích hợp.
Mã Thụy Tư cười hô hố, năm ngón tay y đặt trên bả vai Lâm Tề cắm sâu xống, bạo ngược hét:
- Ta là người như vậy đấy, hắc, ai không phục? Ai dám không phục? Ngươi, hiện giờ hãy quỳ xuống tuyên thệ nguyện trung thành với ta. Ha ha ha, ta sẽ đối xử tốt với ngươi!
Năm ngón tay dùng sức đè xuống, trên cánh tay Mã Thụy Tư bạo phát lực lượng hùng mạnh muốn đè ngã Lâm Tề xuống mặt đất quỳ phục y.
Con mắt Lâm Tề chợt đỏ ngầu, từ nhỏ đến lớn chưa một ai dám dùng bạo lực như vậy uy hiếp hắn! Chẳng sợ ngươi là con trai trưởng, Đại Hoàng tử của đế quốc, vậy thì sao nào? Loạn đao chém chết sau, cho dù ngươi là Hoàng đế đế quốc, thì cũng là một đống thịt thối!
Rít gào một tiếng trầm thấp, Lâm Tể lật tay cầm lấy cánh tay của Mã Thụy Tư, chỉ nghe một tiếng “rắc” rất lớn vang lên, Mã Thụy Tư trở tay không kịp thiếu chút nữa bị Lâm Tề bẻ cổ tay trật khớp. Lâm Tề tức giận hét lên, vươn hai tay ra, một tay bóp cổ Mã Thụy Tư, tay kia thì hung hăng ngoắc lấy đầu y hất quẳng ngã xuống đất.
Cú quẳng ngã này, đây không phải là kỹ thuật chiến đấu của kỵ sĩ chính thống của Đại lục phương tây, mà là kỹ xảo hành hạ đến chết của người gấu hùng mạnh nhất dã man mạnh bạo nhất trong bộ lạc thú nhân Ngũ Đại Liên đảo. Một chiến sĩ người gấu đã qua huấn luyện chính quy có thể dễ dàng dùng chiêu này đánh chết gấu lớn băng nguyên Odil chân chính, cú đánh bạo lực này có thể đem đầu của gấu lớn trực tiếp rụt vào trong lồng ngực nó.
Mà lực lượng của Lâm Tề nên nói như nào nhỉ?
Có lẽ là vấn đề huyết thống của gia tộc Hắc Hổ, mỗi một nam đinh gia tộc Hắc Hổ đều có thần lực trời sinh.Thần lực trời sinh gấp năm ba lần vượt xa người bình thường. Mà Lâm Tề lại chiếm được dược phẩm ma hổ của đại sư Khoa Tra, thực lực tổng thể nâng cao gấp bội, lực lương tinh khiết trong cơ thể hắn cũng nâng cao gấp ba trở lên.
Trở về Duner, dưới sự tận tâm bồi dưỡng của Râu Đen, Lâm Tề được ngâm nước thuốc, đã đem đấu khí của hắn tăng lên tới cấp bậc Địa vị, lực lượng trong cơ thể hắn càng được nâng cao. Râu Đen còn khai thông kinh mạch cho hắn, lực lượng cơ thể hắn được nâng cao. Tiếp theo là đươc dùng kinh hoàn báo, gân cốt và kinh mạch của Lâm Tề được biến hóa mạnh mẽ, lực lương trong cơ thể lại một lần nữa được tăng lên.
Điểm chết người chính là trong kho tàng bí mật của gia tộc, Lâm Tề chiếm được mấy bình đan dược tăng cường tu vi đấu khi và sức mạnh cơ thể, trên đường từ Duner trở về đế đô, ngày nào Lâm Tề cũng dùng viên thuốc theo yêu cầu nghiêm khắc của Râu Đen. Tức thì cơ thể hắn được rèn luyện càng trở nên rắn chắc, thật giống như một thỏi thép được qua muôn ngàn rèn luyện.
Tổng kết lại, hiện giờ sức mạnh của Lâm Tề vượt xa tu vi đấu khí của hắn, cái gì mà các loại thú lớn như gấu lớn, voi vân ..vân mà đứng trước mặt hắn, đơn thuần đọ sức lực cơ thể mà nói sẽ thua hắn nát bét. Cho nên, Lâm Tề vừa bạo phát, Mã Thụy Tư gặp phải bi kịch rồi.
Tuy rằng ngang ngược ương ngạnh kiêu ngạo, nhưng rõ ràng đấu khí tu vi của Mã Thụy tư cũng chưa đột phá tới cấp Thiên Vị, cơ thể y cố nhiên là từ nhỏ cũng đã ngâm qua vô số thảo dược quý báu, cũng là vô cùng mạnh mẽ, nhưng Lâm Tề đột nhiên bạo phát, y cũng không kịp ứng biến, sao là đối thủ của Lâm Tề?
Mọi người liền nhìn thấy rõ ràng cơ thể khổng lồ của Mã Thụy Tư đột nhiên bay lên, bị Lâm Tề kèm hai bên nhấc bổng lên không trung, sau đó lộn người một vòng nện thật mạnh trên mặt đất. “Ầm” một tiếng, sàn nhà lầu ba lung lay, hai tay Lâm Tề tạo thành chữ thập kẹp chặt cổ Mã Thụy Tư, ra sức đánh điên cuồng vào y trên mặt đất.
- Không phải là hoàng tử chó má sao? Muốn ta quỳ xuống thề nguyện trung thành ư?
Trong lòng Lâm Tề phát độc, liên tục cầm đầu của Mã Thụy Tư đem khuôn mặt đỏ tới mang tai và cặp mắt trắng dã nện xuống đất.
Một cú quẳng ngã như gấu kia thiếu chút nữa giết chết Mã Thụy Tư, nếu không phải từ nhỏ y cũng được rèn luyện bởi vô số dược vật quý báu, nếu không phải đấu khi của y đã với tới tiêu chuẩn đỉnh cao Địa vị, nếu không phải y có áo giáp ma pháp trận phòng thân, y đã bị Lâm Tề giết chết rồi.
Tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn Lâm Tề cầm đầu của Mã Thụy Tư đập xuống đất, tất cả mọi người đều ngây dại.
Qua hồi lâu, hồi lâu, trên trán Mã Thụy Tư đã nổi lên những cục bướu lớn nhỏ màu xanh tím, Bối Á và Hắc Mã Hào Tư mới thất kinh vọt tới, nhất là Hắc Mã Hào Tư giận giữ rút kiếm, đâm tới sau lưng Lâm Tề.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 172: Đánh đập tàn nhẫn
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Hắc Mã Hào Tư vừa ra tay, Vu Liên lập tức rút kiếm xông lên, kiếm quang kiếm ảnh giao nhau. Hắc mã Hào Tư sử dụng là kỹ thuật đánh kiếm giết người lưu truyền trong nội bộ hoàng thất đế đô, thế kiếm đi thẳng, tựa như sông lớn cuồn cuộn không thể đỡ; Vu Liên sử dụng chính là kỹ thuật đánh kiếm hoa lệ mà quý tộc đế đô yêu thích nhất, chỉ thấy bóng kiếm không thấy kiếm phong, hơn nữa trên trường kiếm kèm theo ma pháp, kiếm quang tựa như mộng ảo khiến người ta khó có thể nắm bắt.
Chỉ trong nháy mắt, Hắc Mã Hào Tư đã liên tiếp đâm ra tám kiếm, nhưng tám kiếm này toàn bộ đều bị rơi vào trong kiếm ảnh hoa lệ của Vu Liên, thậm chí có vài kiếm cũng không biết đâm đi nơi nào. Ngược lại Vu Liên chỉ đâm ra ba kiếm, nhưng mỗi một kiếm đều chuẩn xác đánh trúng thân thể của Hắc Mã Hào Tư.
Một kiếm trúng cánh tay trái, một kiếm trúng sườn trái, một kiếm trúng cổ tay phải. Hắc Mã Hào Tư bị trúng kiếm đau đớn hét lớn, hoảng sợ từ trong kiếm ảnh bừng tỉnh lảo đảo rút lui vài bước. Vu Liên xuống tay không nặng, mũi kiếm chỉ khẽ đâm vào cơ thể Hắc Mã Hào Tư, chỗ sâu nhất là đâm vào cánh tay trái của hắn ta sâu nửa tấc, tuy rằng máu chảy không ít nhưng thật ra không có gì to tát.
Sắc mặt Hắc Mã Hào Tư rất khó coi, y nhìn chằm chằm Vu Liên giống như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Vu Liên.
Thiết Quyền Huynh Đệ Hội của Lâm Tề và Kỵ sĩ bàn tròn Hội của Hắc Mã Hào Tư đã tranh đấu ba năm, trước đó ngoại trừ Enzo có thể đánh lại được Hắc Mã Hào Tư thì trong Thiết Quyền Huynh Đệ Hội không ai có thể ngăn cản được sự công kích cuồng bạo của Hắc Mã Hào Tư, ngay cả Huyết y thất kiếm khách huynh đệ đáng tin cậy của Enzo cũng không phải đối thủ của Hắc Mã Hào Tư.
Nhưng hôm nay, đấu khí của Vu Liên dường như cũng tăng lên khiến Hắc Mã Hào Tư bất ngờ thua sạch sẽ lưu loát như vậy.
Máu tươi nhỏ từng giọt trên mặt đất, Hắc Mã Hào Tư ngửa mặt lên trời rống giận một tiếng, tức giận xông xuống lầu. Chỉ nghe được ở cầu thang những âm thanh loạn vang lên, tiếng gầm gừ của Hắc Mã Hào Tư vọng lại:
- Vu Liên, nhớ kỹ, sau khai giảng là diễn luyện thực chiến ở Học Viện lục quân, ta muốn dạy cho các ngươi một bài học! Chiến trường chân chính, không phải là nơi mà lũ quý tộc lụn bại chỉ biết khoa tay múa chân các ngươi có thể tưởng tượng được!
Bối Á nhíu mày, Hắc Mã Hào Tư ngu xuẩn này, lời nói của hắn ta chẳng khác nào đều đắc tội với tất cả thanh niên quý tộc ở đây.
Vừa rồi Vu Liên sử dụng kỹ thuật đánh kiếm được lưu hành trong giới quý tộc mấy năm gần đây, hoa lệ mà tinh mỹ, lực sát thương lại không nhỏ. Trên cơ bản hiện nay là kỹ thuật đánh kiếm mà thanh niên quý tộc đế đô sử dụng. Hắc Mã Hào Tư lại nói Vu Liên là loại quý tộc lụn bại chỉ biết khoa chân múa tay?
Thấy đám thanh niên quý tộc ở đây đều đùng đùng nổi giận, một số không kiềm chế được tay cầm chuôi kiếm, trong bụng Bối Á tức giận mắng Hắc Mã Hào Tư là kẻ ngu xuẩn, đồng thời lại di dời sự chú ý của mọi người, gã giơ tay chỉ vào Mã Thụy Tư đang bị Lâm Tề điên cuồng đánh trên mặt đất:
- Người đâu, bắt giữ tên cuồng đồ cả gan làm loạn này lại.
Mười mấy thanh niên quý tộc mặc áo giáp đứng bên cạnh Bối Á lập tức rút kiếm vọt tới bên Lâm Tề. Toàn bộ thanh niên quý tộc này đều xuất thân gia đình quý tộc quân sự, từ nhỏ đã được huấn luyện quân sự nghiêm khắc, bọn họ cùng xông lên, liền tự nhiên mà kết thành thế trận nghiêm mật. Ba thanh niên kiếm thuật mạnh nhất xung phong lên trước tiên, hơn mười thanh niên cao to lực lưỡng đảm nhận trận hình phía sau, tả hữu có hơn mười người thân hình linh hoạt cùng phối hợp tác chiến. Quả nhiên là khí thế nghiêm ngặt, không phải quân chính hiệu thì không thể làm được.
Nhưng lầu ba ngoại trừ bọn họ ra, còn có những thanh niên quý tộc mà Lạp Đồ Tư và Đề Hương mang đến.
Thấy Bối Á hô một tiếng, còn có mấy chục người nhằm về phía Lâm Tề. Lạp Đồ Tư mỉm cười ôn hòa, nói:
- Bối Á, ngươi muốn phá hỏng một trận đấu thần thánh công bằng ư? Đây không phải là hành vi nên có của quý tộc!
Đề Hương cười phất tay, trong đại sảnh lầu ba vốn thưa thớt đứng hơn trăm thanh niên quý tộc đều rút kiếm ra, tràn tới ngăn cản trước mặt đám thanh niên quý tộc quân sự này.
Người bên phía Bối Á cực mạnh, nhưng số lượng ít, tổng cộng chỉ có bốn mươi mấy người. Nhóm thanh niên phía bên Đề Hương tuy rằng nhìn qua chỉ là một đám bùn lầy, nhưng số người lại đông, tổng số ít nhất phải gấp ba số người của Bối Á. Hơn nữa toàn thân những người này đều tỏa ra quầng sáng đấu khí màu xanh nhạt, rõ ràng bọn họ đã đạt tới lực bậc trung của Địa vị.
Tuy rằng không phải xuất thân từ quý tộc quân sự, nhưng trên đại lục bất luận là một gia tộc quý tộc nào cũng sẽ không từ bỏ vũ lực. Cho dù là hệ thống quý tộc quan văn, bọn họ cũng sẽ thu thập những tài liệu quý báu và những dược vật quý hiếm để toàn lực bồi dưỡng những thanh niên tinh anh của gia tộc. Dù sao thế giới này cũng không phải là thế giới thái bình thịnh thế, vũ lực ở bất cứ thời điểm này cũng không thể thiếu.
Bởi vậy trong đám thanh niên với sự cầm đầu của Đề Hương, còn có những người với tuổi tác và thực lực của bọn họ cũng không hề kém với thanh niên quý tộc quân sự.
Kiếm ảnh bay tán loạn, đại sảnh lầu ba to như vậy lập tức rối loạn, gần hai trăm thanh niên quý tộc đều rút kiếm, ân cần thăm hỏi đối phương bằng cách đánh đập tàn nhẫn. Tất cả mọi người ở trong vòng tròn đế đô hỗn tạp này, các loại tin tức đồn nhảm đều không trốn khỏi được sự hiểu biết của bọn họ, cho nên bọn họ đánh nhau chưa hẳn đã phấn khích, nhưng việc bọn họ mắng chửi nhau mới thật sự là phấn khích tuyệt luân.
- Hắc, nghe nói cha ngươi vừa sinh thêm cho ngươi một đứa em trai! Ô, chúc mừng ngươi, sắp có người cùng cướp đoạt gia sản với ngươi rồi
- Này không phải ai đó kia sao? Đó là tiểu tình nhân của ngươi, hôm qua vừa mới hẹn hò cùng ta, ngay cả nữ nhân của mình cũng không giữ được, không ngờ ngươi còn dám động thủ với ta?
- Khục, khục, Công tử bột tiên sinh thân ái, theo như lời ngươi nói, vậy người yêu thân mật của ngươi là ai vậy? Chẳng lẽ không phải người mặc váy kia sao? Sao lại đứng bên cạnh tên mặc áo giáp kia? Ngươi có thật sự là đàn ông không đấy?
- Ngươi dám ra tay với ta? Tên chết tiệt này, chẳng lẽ ngươi không biết ta là tỷ phu tương lai của ngươi sao?
- Khốn kiếp, khốn kiếp, muội muội ta và ngươi đã đính hôn, nếu ngươi xuống tay độc như vậy nữa, đừng có trách ta không khách khí!
Hơn hai trăm thanh niên quý tộc đánh rất kinh khủng, nhưng song phương xuống tay rất có chừng mực, cho tới bây giờ không ai bị người khác đánh cho trí mạng. Nhóm thanh niên ẩu đả lẫn nhau không phải là chuyện lạ, nhưng để xảy ra án mạng thì không hay lắm!
Trong lầu ba, cũng chỉ có Bối Á, Đề Hương, Lạp Đồ Tư, Vu Liên, Long Thành là không bị sứt mẻ gì, những người khác đều đang lớn tiếng mắng chửi nhau hỗn loạn.
Ngoài điều đó ra, còn có Lâm Tề đang cậy mạnh áp chế hoàn toàn Mã Thụy Tư, hắn bắt được mớ tóc dài của Mã Thụy Tư, cầm đầu y đập xuống đất. Sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch từng khối vỡ nát, trán của Mã Thụy Tư đã bị nứt toác ra một đường, máu tươi chảy ra.
Mã Thụy Tư cố gắng giãy dụa nhưng y không tài nào thoát khỏi áp lực đáng sợ của Lâm Tề, y chỉ có thể khuất phục rít gào, mặc cho Lâm Tề liên tục đập đầu mình xuống đất.
Ngay lúc đang đánh đấm túi bụi, một đôi tiểu mỹ nhân lạnh như băng đột nhiên đi lên lầu ba.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 173: Ván bài
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Ngọn đèn rực rỡ trong điện, đại sảnh trang bị hoa mỹ, bảo châu giống như vầng sáng bao phủ hơn hai trăm thanh niên quý tộc ăn mặc hoa lệ. Những thanh niên tuấn mỹ cường tráng, thân hình cao lớn này đổ mồ hôi, vung kiếm ẩu đả, thỉnh thoảng có máu tươi từ kiếm phong nhỏ xuống, tựa như trận gió ban đêm thổi tới mang theo một mùi máu tanh thản nhiên.
Thanh niên quý tộc tại đây giống như hùng sư chém giết nhau bốn phía, thì gần trăm tiểu thư quý tộc phong thái đau khổ, các nàng dùng quạt xếp nhỏ che kín chiếc miệng nhỏ nhắn, hai mắt mở to khẩn trương nhìn đại sảnh hỗn loạn. Các nàng nắm chặt tay lại, không một tiếng hò hét, chỉ âm thầm trợ uy tình nhân của mình.
Nhưng cơ thể người ở đây hoặc là sinh động hoặc là cứng ngắc, giống như Lâm Tề như một con gấu chó tức giận bắt lấy Mã Thụy Tư với hình thể cao lớn hơn hắn, tựa như đang đóng cọc mà lần lượt đem đầu của Mã Thụy Tư đập xuống nền đất. Mã Thụy Tư gào thét, đầu của y mỗi lần bị Lâm Tề nện xuống, y đều mở miệng phun ra những câu nguyền rủa phẫn nộ.
Nhưng lời nguyền rủa vừa mới ra khỏi miệng, Lâm Tề lại cầm đầu y đập thật mạnh xuống đất, âm thanh của Mã Thụy Tư lập tức nghẹn trở lại trong cổ họng.
Giữa động tĩnh, đám người còn lại là Đề Hương, Lạp Đồ Tư và Bối Á là đối mặt nhìn nhau chằm chằm, sắc mặt bọn họ nghiêm túc, ánh mắt đảo ngược đều tính toán xem trận ẩu đả hôm nay gây cho nhà mình những ảnh hưởng gì.
Gần hai trăm thanh niên quý tộc ở đây, gần như bao gồm cả các con cháu dòng chính của các nhà quý tộc quyền quý từ bá tước trở nên, bọn họ rõ ràng phân biệt phân chia làm hai hệ thống quý tộc quân sự và quý tộc quan văn. Đám thanh niên này va chạm nhau, chẳng phải có nghĩa là thế lực gia tộc sau lưng họ cũng va chạm nhau không?
Không hề nghi ngờ, đây chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thế cục trên triều đình. Nhất là hiện tại Hoàng đế đế quốc bệ hạ đang xuống phía nam tránh rét, trong đế đô chỉ còn lại một số trọng thần chủ trì quốc sự, các quý tộc va chạm nhau, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến phương diện quốc chính.
Trong đầu đám người Đề Hương đang nghĩ ngợi quá nhiều, nên căn bản không để ý tới sự sống chết của Mã Thụy Tư.
Trước nhiều người, Lâm Tề cứ như vậy mà cầm đầu Mã Thụy Tư liên tiếp đập xuống nền đất. Nếu thân thể Mã Thụy Tư không mạnh mẽ, nếu đấu khí của y không kém, nếu công năng phòng ngự của áo giáp y không duy trì sự hoàn hảo như trước, thì Lâm Tề đã đập đầu của Mã Thụy Tư thành túi thịt nát rồi.
Ngay lúc đang lộn xộn, Nhã và Linh nắm tay nhau đi lên.
Tựa như linh tinh trong đêm mộng, Nhã và Linh dưới ánh sáng rực của ngọn đèn bảo châu mà đi lên. Các nàng mặc bộ váy dài lông cừu trắng muốt, thanh nhã thánh khiết, như không hề nhiễm hồng trần không ai có thể tiếp cận. Dung mạo xinh đẹp của các nàng như được che phủ bởi một tầng sương khói mờ ảo, tựa như hoa trong gương, nhìn vô cùng tuyệt mỹ nhưng lại không nhìn rõ hình dáng ngày thường của các nàng rốt cuộc là như nào.
Các thanh niên quý tộc đang như gà chọi điên cuồng đánh đấu nhau đồng thời cùng dừng tay, bọn họ rất là điềm tĩnh tra kiếm vào bao, chậm rãi sửa sang lại quần áo hỗn độn. Những người bị thương thì vận dụng đấu khí trong cơ thể để ép miệng vết thương lại không cho chảy máu tiếp. Bọn họ cùng nở cụ cười ôn hòa xoay người tao nhã nhìn thẳng vào Nhã và Linh, lịch sự cúi đầu chào các nàng.
Những thanh niên quý tộc này đều từng đánh xe ngựa đi dạo qua trước cửa đường Thánh Huy số 1, bọn họ đương nhiên biết Nhã và Linh là tỷ muội song sinh tuyệt mỹ, là cháu gái của gia tộc Liên bang Thương mại Villas Cánh Buồm Vàng, lại tuyệt sắc vô cùng động lòng người. Đám thanh niên quý tộc đang độ tuổi thanh niên chính là những chú khổng tước đang thời kỳ động dục, trước mặt hai vị mỹ nhận liền xòe bộ lông hoa lệ nhất của mình ra.
Trước mặt giai nhân tuyệt đối không thể ẩu đả.
Thậm chí Lâm Tề đang phẫn nộ đột nhiên buông Mã Thụy Tư ra, hổn hển đứng lên. Hắn sợ Nhã và Lĩnh từ động tác của mình mà nhận ra thân phận mình, cho nên hắn buông Mã Thụy Tư ra, đứng bên cạnh Đề Hương.
Mã Thụy Tư thở mạnh phì phò, y nhếch nhác bò từ mặt đất lên, máu chảy đầy trên mặt, y cười to “ha ha” vài tiếng, mặt âm trầm chằm chằm nhìn Lâm Tề:
- Hay, hay lắm, đã lâu rồi không ai dám động thủ với ta, lâu rồi không ai dám đánh ta thành như vậy! Mặc kệ hôm nay ngươi là ai, sự việc hôm nay về sau, ta sẽ khiến ngươi biết mặt.
Lâm Tề cười cười, hắn vươn ngón tay cái, chậm rãi làm động tác cắt cổ.
Sắc mặt thanh niên quý tộc trong đại sảnh đều biến đổi, các quý tộc tuyệt đối sẽ không làm động tác nguy hiểm như vậy. Cho dù các quý tộc là muốn khiêu khích đối phương cũng tuyệt đối không dùng động tác nguy hiểm này. Cắt cổ, loại động tác này xuất hiện rất nhiều trên tay nhóm phần tử nguy hiểm trên phố, chẳng khác nào nói người dân lương thiện như đám đạo tặc, bọn cướp, đây chính là thủ đoạn thường dùng của bọn họ.
Sắc mặt Mã Thụy Tư cũng biến đổi, y chằm chằm nhìn Lâm Tề, đột nhiên mỉm cười lạnh lùng. Y không để tâm sự uy hiếp của Lâm Tề vào trong lòng, một đạo tặc phố phường, chẳng lẽ hắn ta có can đảm giết một thành viên dòng chính của hoàng thất đế quốc sao?
Mỉm cười vài tiếng, Mã Thụy Tư cầm áo lên lau máu trên mặt, cười dài đi về hướng Nhã và Linh:
- Hai vị tiểu thư mỹ lệ chính là Ngả Nhã và Ngả Linh gần đây đã nhiễu loạn đế đô đúng không? Gặp các ngươi ở đây, ta thật là vinh hạnh. Ta là Mã Thụy Tư, các ngươi hẳn là đã nghe tên của ta! Đêm nay các ngươi có thể làm bạn gái của ta không?
Mã Thụy Tư vừa mở miệng, sắc mặt của Bối Á vô cùng khó coi. Mình vì hai nữ nhân này mà bị vật cưỡi ma thú nhà mình hung hãn gây sức ép một chút, nhưng Mã Thụy Tư lại mở miệng, vậy mình còn có thể làm gì? Ồ, dù sao hắn cũng là đối tượng mà Bối Á nguyện trung thành, Nhã và Linh cũng không phải là người dành cho gã, gã sao không biết ngượng mà đi tranh với Mã Thụy Tư?
Đúng lúc này, Vu Liên mở miệng:
- Mã Thụy Tư điện hạ, tiểu thư Ngả Nhã và Ngả Linh là khách của Đề Hương các hạ.
Mã Thụy Tư biến sắc, y nhìn Vu Liên định quát lớn, nhưng Lâm Tề đã tiến lên một bước, chắn trước người Vu Liên. Nghĩ đến màn vừa rồi mình bị ăn quả đắng, Mã Thụy Tư ngậm miệng lại, nhưng y không cam lòng đảo mắt, cười cười đề nghị:
- Vậy thì, ván bài đêm nay, không bằng chúng ta ra điều kiện mới! Ai thua sẽ không được đến gần tiểu thư Nhã và Linh nửa bước, thế nào?
Sắc mặt Nhã và Linh biến đổi, lấy các nàng ra đặt cược? Mã Thụy Tư thật to gan!
Ngay lúc Nhã và Linh đang sắp bùng phát, thì đoàn người El Hamdaoui cũng chậm rãi đi lên. El Hamdaoui khẽ khàng lắc đầu, Nhã và Linh nghiến chặt răng, ngậm miệng lại, chỉ có điều gương mặt lạnh như băng của các nàng đã chứng minh cho tâm trạng của các nàng ác liệt thế nào.
Mã Thụy Tư vẫn còn không biết mình chọc vào người nào mà đắc ý cười:
- Vậy thì, bắt đầu ván bài đi, ha ha ha, lãng phí quá nhiều thời gian như vậy, ta không chờ được.
Lạp Đồ Tư cười, chậm rãi gật đầu.
Đề Hương lập tức vung tay lên:
- Vậy thì, bắt đầu đi!
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 174: Người thần bí
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Dù trong tiểu lầu đánh nhau hỗn loạn thành nhóm, mấy trăm thị vệ dưới trướng Đề Hương bên ngoài tiểu lầu cũng không đi vào.
Nhóm thanh niên quý tộc ẩu đả lẫn nhau, dù là đánh gãy xương cốt cũng không có việc gì, nhưng nếu những thị vệ này đi vào động thủ, vậy thì chỉ làm một cánh tay của một thanh niên quý tộc bị sứt sát, thì chính là mấy chục đầu người này sẽ rơi xuống đất.
Cho nên tất cả thị vệ đề giữ nghiêm cương vị của mình, bọn họ làm như không nghe thấy những âm thanh ồn ào và tiếng đánh nhau ở trong tiểu lầu. Loại chuyện này bọn họ đã gặp nhiều lần rồi. Câu lạc bộ này của Đề Hương tháng nào mà không phát sinh vài lần ẩu đả, vậy thì đúng là chư thần hiển linh rồi. Đám thị vệ có được kinh nghiệm phong phú kia trừ phi là được Đề Hương kêu gọi, nếu không bọn họ sẽ tuyệt đối không động bước chân.
Một đội mười tên thị vệ mang theo mấy chú chó săn hung ác đang chậm rãi đi lại ở bờ sông, mấy trăm người trong tiểu lầu đều là quý tộc hào môn cao cấp nhất đến từ đế đô, bất luận người nào gặp chuyện không may thì phiền toái vô cùng lớn, cho nên nơi này phòng bị cực kỳ nghiêm mật, dù là bờ sông cũng có vài đội thị vệ đi tuần tra.
Vịnh sông lớn này bởi vì liên quan đến dòng nước hòa hoãn nên tại đường sông chính vào mùa đông sóng vẫn cuộn trào mãnh liệt, trên mặt sông nơi khúc sông đã kết thành một tầng băng. Bọn thị vệ mang theo chó săn chậm rãi đi dọc theo bờ sông, cảnh giác nhìn động tĩnh phía mặt băng xa xa.
Nếu có người muốn xâm nhập, chỉ có thể từ mặt băng chạy tới, về phần dưới nước, bọn họ chưa bao giờ tin tưởng sẽ có người xâm nhập từ dưới nước. Tầng băng nơi này dày một thước, không cần nói đạo tặc bình thường, ngay cả cao thủ có đấu khí tu vi cao cũng khó mà chịu được cái rét đêm đông phá vỡ tầng băng dày như vậy. Cho dù là có thể phá vỡ được tầng băng dầy, bọn họ cũng không thể không tạo nên những tiếng động nào.
Cho nên đám thị vệ này chỉ chú ý phía xa xa trên mặt băng, chỉ có chó săn đang được dắt đi qua một đoạn mặt băng đột nhiên ra sức giãy dụa, sủa lên vài tiếng. Bọn thị vệ cả kinh, vội vàng nhìn vốn phía tìm hiểu, nhưng xung quanh im ắng không có bất kỳ động tĩnh nào. Thị vệ đang dắt chú chó săn đó hung hãn đá vào mông chú chó săn một đá, sau đó ép nó phải rời khỏi nơi này.
Một đội thị vệ vừa rời khỏi, một nơi cách bọn họ không xa, trên mặt băng dày đột nhiên lặng lẽ xuất hiện lỗ thủng đường kính hai thước. Một đường nước không một tiếng động dâng cao mấy thước, hóa thành một bàn tay thật lớn nâng vài bóng người chạy về phía rừng cây xa xa.
Mấy người kia đứng vững trên bàn tay do nước sông tạo thành, bàn tay to đưa bọn họ đến trong rừng cây, bọn họ chậm rãi đi tới mấy chạc cây rồi dừng lại, mắt lạnh nhìn tiểu lầu náo loạn xa xa, dòng nước tạo thành bàn tay chậm rãi lùi về chỗ khúc sông, hố băng vừa bị phá vỡ kia cũng nhanh chóng một lần nữa đóng băng lại, và cùng hợp nhất với khối băng bốn phía, không để lại chút dấu vết nhỏ nào.
Trong bóng đêm, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy người kia là bảy nam bảy nữ, trong đó mơ hồ có một gã đàn ông cầm đầu mặc ào choàng màu đỏ sẫm, người đàn ông này thân hình cao lớn vững chắc, tuy đứng trên một cành cây thô to như cánh tay trẻ mới sinh, mặc cho gió lạnh thổi phần phật, cả người y và chạc cây dưới chân không chút sứt mẻ gì.
Toàn thân đều bị áo choáng che phủ lấy, chỉ có một bàn tay to lộ ra ngoài. Đó là một bàn tay bằng kim loại sáng bóng kỳ dị, khiến người khác nhìn một cái cảm thấy mắt đau nhức như bị kim châm. Y nắm một chuỗi hạt có một trăm lẻ tám hạt ngọc trai đỏ như máu to bằng đầu ngón tay cái. Từng viên từng viên chuyển động rất chậm, trong miệng cũng đang lầm rầm nói gì đó.
Qua hồi lâu, rất xa nhìn thấy đám người El Hamdaoui dưới sự dẫn dắt của thị vệ đi vào tiểu lầu. Người đàn ông mặc áo bào đỏ sẫm hừ một tiếng trầm thấp, âm thanh khàn khàn tựa như hai khối nham thạch cổ xưa va chạm vào nhau khiến người ta có một cảm giác cứng nhắc, có một hàm súc cổ quái xoanh quanh.
- Thần tử sa đọa!
Người đàn ông mặc áo bào đỏ khẽ lẩm bẩm:
- Nguồn gốc tội lỗi, hắc ám ẩn sâu trong linh hồn đã bao phủ toàn bộ thần quang bọn họ, chỉ có lửa cháy hủy diệt mới có thể trừng phạt hết thảy, tinh lọc hết thảy, cứu vớt hết thảy.
Tốc độ chuyển động của chuỗi vòng trên tay càng lúc càng nhanh, người đàn ông mặc áo bào đỏ khẽ hỏi một nàng bên cạnh:
- Bộ dạng bọn họ hiện giờ nếu để cho bọn họ đi lên được vị trí bọn họ đòi hỏi, vậy thì tai vạ rồi.
Cô gái mặc áo choàng màu nước trong khẽ cười:
- Cho nên, hết thảy đều phải do ngươi quyết định.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ lạnh lùng mỉm cười. Y xoay người nhìn về phía người đứng bên cạnh y, đó là một người đàn ông mặc áo bào đen, lưng còng xuống, thân hình béo lùn như quả cầu thịt. Toàn bộ gương mặt của người đàn ông mặc áo bào đỏ đều bao phủ trong bóng đêm, chỉ có hai đôi mắt là sáng rực trong đêm, tỏa ra ánh sáng màu đỏ nhạt lạnh lẽo sắc bén nghiêm trang khiến người đàn ông mặc áo bào đen cứng ngắc người, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Mùa đông rét mướt mà trên áo khoác dày của người đàn ông béo lùn bị một hôi lạnh thấm ướt một mảng.
- Nhớ kỹ, mấu chốt chính là hai đạo thần tính. Hai đạo thần tính kia ta không thể không giành được. Như vậy sẽ không khiến bất luận người nào chướng mắt. Đám du côn lưu manh đầu đường, nhất là đám tội nhân hèn mọn thấp hèn nhất đều có thể giành được hai đạo thần tính kia nhưng có chúng ta ở đây ngăn trở, không thể không giành được hai đạo thần tính này!
Người đàn ông mặc áo bào đỏ khẽ lẩm bẩm, âm thanh của y càng khàn khàn trầm thấp, tựa như lời vô nghĩa của ác ma, lại giống như thần linh cao cao tại thương đang vô thức lầm rầm.
Người đàn ông béo lùn đầu gập xuống tận đầu mũi chân, giọng nói tràn ngập sự sùng kính và sợ hãi:
- Đúng như ngài mong muốn, đại nhân tôn quý.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ khẽ thở dài, y chậm rãi gật đầu:
- Làm tốt việc này, ngươi cầu gì nhất định sẽ được. Căn cứ tình báo của ta, trong nhà bọn họ đã phái người ở hậu viên, không thể chạm mặt với bọn họ. Ngươi đã biết nên làm gì rồi đúng không?
Người đàn ông béo lùn kia liên tục cúi đầu gật đầu, gã kính cẩn cười:
- Ý chí của ngài là tất cả đối với người hẹn mọn chúng ta, yêu cầu của ngài sẽ được thực hiện ngay. Mặc kệ phải trả giá thế nào, cũng sẽ trợ giúp bọn họ và không để chạm mặt bọn họ. Bọn họ tứ cố vô thân, đem vây bọn họ ở chỗ chết này, bọn họ sẽ phải theo ý chí của ngài, chịu sự kết thúc an bài của ngài.
Người đàn ông mặc áo bào đỏ mỉm cười, y từ trong tay áo lấy ra một viên ngọc màu đỏ lớn bằng nắm tay đưa cho người đàn ông béo lùn.
- Lúc giết bọn chúng, hãy dùng bí phát ta truyền thụ để khởi động nó, như vậy sẽ không có ai biết được bọn họ đã xảy ra chuyện gì. Nhớ kỹ, phải là sau khi động thủ mới có thể kích hoạt nó phát động, nếu không nó dao động sẽ làm bọn họ cảm nhận được, bất luận cạm bẫy hay âm mưu gì của ngươi cũng sẽ không còn hiệu quả.
Trầm ngâm một lát, người đàn ông mặc áo bào đỏ vỗ vỗ bả vai người đàn ông béo lùn:
- Thực lực của ngươi, ta biết. Cố gắng làm đi, chuyện này cũng không khó khăn gì.
Người đàn ông béo lùn nhân lấy hạt châu màu đỏ, cười nịnh nọt vài tiếng.
Một ánh đèn xa xa chiếu vào nghiêng bên mặt của người đàn ông béo lùn, gương mặt mập mạp kia giống như đã từng quen biết.
Quang Minh Kỷ Nguyên Tác giả: Huyết Hồng
Chương 175: Phan thần mê cung
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: Sưu Tầm
Quý tộc đại lục Phương Tây là một loại sinh mạng thể thần kỳ.
Vừa mới còn giống như kẻ tử thù đánh nhau đầu rơi máu chảy, vậy mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi của chén trà nhỏ, bao gồm cả Mã Thụy Tư bị thương nặng nhất cũng đã bình tĩnh hòa nhã ngồi trên sô pha. Tất cả mọi người đều đã chỉnh trang lại quần áo cẩn thận tỉ mỉ, tất cả mọi người đều tận hết sức để che giấu vết thương trên người, ngay cả trên trán Mã Thụy Tư vị sưng một cục lớn như vậy nhưng dưới tác dụng của bí dược hùng mạnh nào đó mà đã biến mất tăm hơi không còn bóng dáng.
Tất cả mọi người đều tươi cười, tao nhã bưng chén rượu, vui vẻ cùng nhau tán gẫu vài đề tài phong nhã linh tinh như là thời tiết hai ngày qua, sang năm sẽ lưu hành trang sức gì, đào kép kịch viên tại đế đô đã thay đổi ...
Ngay cả Mã Thụy Tư vừa bị đòn hiểm của Lâm Tề ở trước mặt hai vị thiếu nữ tuyệt sắc Nhã và Linh cũng biểu hiện phong độ không tầm thường, nghiễm nhiên trở thành thân sĩ chân chính. Y hiên ngang ngồi trên sô pha, bưng một chén rượu bằng đồng cực lớn, thậm chí còn có thể cười dài ra hiệu kính rượu với Lâm Tề ở xa xa, chẳng sợ trong con ngươi y thỉnh thoảng hiện lên tia sáng sắc bén, giống như muốn cắt đứt Lâm Tề làm tám mảnh, nhưng hiện tại y lại đang tươi cười rất rạng rỡ.
Lâm Tề cũng cười gật đầu ra hiệu với Mã Thụy Tư, hắn và Long Thành sóng vai nhau đi tới bên cạnh bàn được đặt ở chính giữa.
Quý tộc nam nữ đang líu ríu trong đại sảnh đang đồng loạt ngậm miệng lại, bọn họ hưng phấn nhìn về phía Lâm Tề và Long Thành.
Đây là một ván bài xa hoa nhất trong ba mươi năm trở lại đây của đế đô, tuy rằng mọi người không nói ra nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ song phương đánh bài rốt cuộc là ai. Dùng cửa hàng Ngân Loan Nguyệt đứng thứ ba ở Đế đô và cùng với tất cả tòa nhà, cửa hàng đứng tên Đề Hương để đánh cược, mà ván này lại do người không liên quan đến đánh.
Một gã thanh niên mặc áo giáp trụ màu xanh nhạt đứng phía sau Mã Thụy Tư chậm rãi bước ra, cười cười vuốt cằm ra hiệu với Đề Hương:
- Hai vị này chính là ứng cử viên mà Đề Hương ngươi phái ra ư?
Đề Hương cũng chậm rãi đi ra, gã gật đầu với thanh niên kia:
- Vậy La Già, người của ngươi đâu?
La Già, xuất thân gia đình đại quý tộc quân sự đế quốc, bản thân được phong là tử tước, ở trong cung Thắng Lợi đảm đương một chức quan nhàn tản bình thường, dưới trướng có một trăm người thổi kèn, đánh trống. Nói trắng ra là đội tiểu đầu mục danh dự thuộc cung Thắng Lợi. Gia thế của hắn ta đương nhiên không thể so sánh với Đề Hương, nhưng gia tộc của hắn lại thuộc nhóm hào môn cao quý nhất ở đế đô.
Cửa hàng Ngân Nguyệt Long chính là sản nghiệp tư nhân của La Già, số lợi nhuận hàng năm gấp ngàn vạn lân đều thuộc về La Già. Nhưng tất cả quý tộc đủ tư cách ở đế đô cũng đều biết, cửa hàng Ngân Nguyệt Loan kỳ thật là công cụ để Mã Thụy Tư vơ vét của cải, cũng là bởi vì có Ngân Nguyệt Loan cung cấp nguồn tài chính khổng lồ mà Mã Thụy Tư mới có thể dự trữ nuôi dưỡng và trang bị tận răng võ trang tư nhân.
Nghe câu hỏi của Đề Hương, La Già cười cười, y nhẹ nhàng vỗ tay, trong đám thanh niên quý tộc mặc áo giáp vừa mới đánh nhau hỗn loạn kia có một người đàn ông dáng dấp bình thường mặc áo màu đen cẩn trọng bước ra.
Thấp bé, xốc vác, thật giống như một cây phỉ hong gió, người đàn ông áo đen này cao chừng năm thước, nhưng gã có một đôi tay cực kỳ dài, cực kỳ linh hoạt. Làn da người đàn ông áo đen này thô ráp, phát ám, duy nhất đôi bàn tay lại trắng mượt như ngọc, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn tỏa ra quầng sáng khiến người rung động.
Lâm Tề cũng hít một hơi sâu, Long Thành cũng nhíu mày, hưng phấn giật giật hai tay mình.
Hai tay của người đàn ông áo đen kia chắc chắn có kỹ xảo cực kỳ độc đáo, hai tay gã tinh tế, đều đặn, kinh mạch cốt cách cực kỳ cân xứng có lực, thậm chí Lâm Tề còn hoài nghi hai tay người này có thể thoải mái xé toạc được yết hầu của một con trâu đực. Đương nhiên, hai bàn tay trải qua rèn luyện tàn khốc như vậy, chắc chắn ở một động tác nhỏ cũng sẽ vô cùng độc đáo, tinh xảo, ví dụ như xóc bài chia bài chẳng hạn.
Đề Hương gần như kinh diễm nhìn người đàn ông áo đen, gã nhẹ nhàng vỗ tay, tự đáy lòng tán thưởng: ‘La Già, ngươi chọn người giỏi lắm!
La Già kiêu ngạo cười đắc ý, y hơi cúi đầu, sau đó không nói gì chậm rãi lui về.
Mã Thụy Tư vỗ mạnh tay, một đám người vạm vỡ khiêng thùng đồng thau nặng trịch lên, bọn họ đặt mười mấy thùng đồng thau nặng trịch cẩn thận đặt trên sàn nhà, sau đó dùng lực mở một cái, một màu vàng rực tỏa ra, trong rương là mười triệu tiền vàng!
Mười triệu tiền vàng! Mười triệu tiền vàng ánh vàng rực rỡ ngay trước mắt, cái đó và kim phiếu hoàn toàn là hai thứ khác nhau. Mười triệu tiền vàng kim phiếu chỉ là tấm giấy mỏng, nhưng mười triệu tiền vàng này, chính là tòa núi nhỏ rắn chắc.
Những đại quý tộc đang ngồi ở đây đều nhìn tòa núi nhỏ vàng rực này, ai cũng đều có cảm giác hít thở không thông, cũng không phải tất cả mọi người đều có cơ hội tận mắt thấy mười triệu tiền vàng đặt ngay trước mặt, trước cảnh tượng này thật sự là có lực đánh vào.
Lạp Đồ Tư cười gật đầu với Mã Thụy Tư, y cũng nhẹ nhàng vỗ tay, cũng là một đám người vạm vỡ đi lên, đem mười thùng được chế tạo bằng bạc trắng nhẹ nhàng đặt phía sau Lâm Tề và Long Thành. Mười thùng bạc trắng cũng được mở ra, bên trong cũng là mười triệu tiền vàng.
Mặt Mã Thụy Tư sầm xuống, y dùng đồng thau chế thành thùng chuyên đựng tiền vàng, Lạp Đồ Tư lại dùng bạc trắng chế thành thùng đựng tiền vàng, vô hình chung y đã bị Lạp Tư Đồ đè qua đầu, loại cảm giác này khiến y không vui.
- Còn một khoản đặt cược nữa, nếu hôm nay La Già thắng, sau này Đề Hương sẽ không được tới gần đường Thánh Huy số 1!
Ánh mắt Mã Thụy Tư âm trầm nhìn về phía đám người El Hamdaoui:
- Các ngươi gặp phải phiền toái, điều này ta cũng biết, chỉ cần hai vị tiểu thư tôn quý trở thành bạn của ta, những việc Đề Hương không làm được, ta có thể làm được.
Đám người El Hamdaoui không nói được một lời, bị người khác lấy ra đặt cược, đây không phải là chuyện vinh quang gì.
Lâm Tề cười dài nhìn đám người El Hamdaoui, những chuyện khiến các ngươi khó chịu vẫn còn ở phía sau, chờ coi, Lâm Tề tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng buông tha bọn họ như vậy. Cười cười nắm bàn tay lại, Lâm Tề nhìn về phía người đàn ông áo đen:
- Vậy thì, hôm nay chúng ta chơi cái gì? Ngươi xem, nhiều nhân vật lớn nhìn chúng ta như vậy, chúng ta cũng nên tìm chút việc thú vị mới được!
Người đàn ông áo đen cười ngạo nghễ, gã từ trong đống bài dầy trên bài rút ra một hộp gỗ.
- Có hai người các ngươi, ta chỉ có một, vừa lúc vừa lúc. Ba người chúng ta cùng chơi Phan thần mê cung đi!
Người đàn ông áo đen cười rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, căn bản như không coi Lâm Tề và Long Thành vào mắt.
- Hai người các ngươi hợp tác, ta và minh thủ bài hợp tác, mỗi một thủ bài mười ngàn tiền vàng, nhanh ra quy tắc.
Nhiều quý nhân nhìn chúng ta như vậy, chúng ta không muốn lãng phí thời gian quý báu của mọi người. Hai giờ quyết định thắng thua, sau hai giờ đó, ai nhiều tiền hơn thì thắng!