 |
|

26-05-2009, 04:16 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 10 -
Bức thư nà y chưa được trao đến tay hoà ng thượng, thì trong má»™t bữa tiệc Barclay cho Bolkonxki biết rằng nhà vua muốn gặp riêng công tước Andrey đệ há»i chà ng vá» tình hình bên Thổ NhÄ© Kỳ, nên sáu giá» tối hôm nay công tước Andrey phải có mặt ở đại bản doanh cá»§a Benrigxen.
CÅ©ng và o hôm ấy ở bản doanh cá»§a hoà ng thượng có tin Napoléon đã tiến hà nh má»™t cuá»™c hà nh quân má»›i có thể nguy hiểm cho quân đội ta (tin nà y vá» sau má»›i biết là không đúng). Và ngay sáng hôm ấy, đại tá Miso đưa hoà ng thượng Ä‘i xem xét các công sá»± ở Drissa và chứng minh cho ngà i thấy rõ rằng những công sá»± nà y, công trình do Pful xây dá»±ng và cho đến nay vẫn là má»™t kiệt tác vá» chiến thuáºt sẽ là m cho Napoléon đại bại, tháºt ra chỉ là má»™t công trình vô nghÄ©a lý và sẽ là m cho quân đội Nga diệt vong.
Công tước Andrey đến đại bản doanh cá»§a Benrigxen đóng ở má»™t ngôi nhà nhá» ngay bên bá» sông. Lúc bấy giá» cÅ©ng như hoà ng thượng Ä‘á»u không ở đấy, nhưng Tsemysev, sÄ© quan hà nh dinh ngá»± tiá»n, tiếp Bolkonxki và cho chà ng biết rằng hôm nay hoà ng thượng đã cùng tướng Benrigxen và hầu tước Paolutsi Ä‘i ra xem xét hai lần các công trình doanh trại Drissa: lúc bấy giá» ngưá»i ta đã bắt đầu hoà i nghi nhiá»u vá» lợi thế cá»§a doanh trại nà y.
Tsemysev Ä‘ang ngồi bên cá»a sổ gian phòng thữ nhất, tay cầm má»™t quyển tiểu thuyết Pháp. Gian phòng nà y trước kia hình như là má»™t phòng khiêu vÅ©; trong phòng còn có má»™t chiếc đại phong cầm chất đấy những thảm, trong góc phòng có đặt má»™t chiếc giưá»ng xếp cá»§a viên sÄ© quan phụ tá cá»§a Benrigxen. Viên sÄ© quan phụ tá ấy, Ä‘ang ngá»§ gáºt trên chiếc giưá»ng đã xếp lại, có vẻ mệt rã rá»i, chắc là vì tiệc tùng hoặc là m việc quá nhiá»u. Trong phòng có hai cá»a sổ lá»›n, má»™t cá»a dẫn sang căn phòng bên phải. Từ khung cá»a thứ nhất đưa ra tiếng mấy ngưá»i Ä‘ang nói chuyện bằng tiếng Äức, thỉnh thoảng có chen cả tiếng Pháp. Ở đấy, trong gian phòng khách cÅ© Ä‘ang có cuá»™c há»p. Theo ý muốn cá»§a nhà vua, thì đây không phải là má»™t phiên há»p cá»§a há»™i đồng quân sá»± (nhà vua vốn thÃch những tình trạng không rạch ròi), mà chỉ là má»™t cuá»™c há»p mặt cá»§a má»™t số nhân váºt mà nhà vua muốn biết ý kiến vá» những khó khăn sắp tá»›i. Äó không phải là má»™t há»™i đồng quân sá»±, mà dưá»ng như chỉ là má»™t thứ há»™i nghị bà n bạc giữa má»™t số ngưá»i được lá»±a chá»n, nhằm soi sáng má»™t số vấn đỠcho cá nhân hoà ng thượng.
Trong số những ngưá»i được má»i và o cái thứ há»™i đồng ná»a vá»i nà y có viên tướng Thuỵ Äiển Armfeld, viên tướng hà nh dinh Voltoxoghen, Vintxigherot, ngưá»i mà Napoléon gá»i là má»™t thần dân Pháp đà o tẩu, Miso, Tolly, má»™t ngưá»i chẳng có chút gì dÃnh dáng đến quân sá»± là bá tước Stain, và cuối cùng có cả Pful, vốn là mấu chốt cá»§a toà n bá»™ công việc như công tước Andrey đã từng nghe nói. Công tước Andrey có dịp nhìn kỹ ông ta, vì chà ng vừa đến má»™t chốc thì Pful cÅ©ng đến và bước và o phòng khách sau khi dừng lại má»™t phút để nói chuyện vá»›i Tsemysev. Pful mặc má»™t bá»™ quân phục Nga cá»§a cấp tướng may rất xấu, chẳng vừa vặn tà nà o, trông như ngưá»i giả trang. Thoạt nhìn, công tước Andrey có cảm tưởng như đã từng quen ông ta, tuy chà ng chưa gặp lần nà o. Trong con ngưá»i ông ta có cả Vairother, có cả Mack, cả Smitch và những viên tướng lý thuyết gia khác cá»§a Äức mà công tước Andrey đã có dịp gặp năm 1805; nhưng Pful trông Ä‘iển hình hÆ¡n cả. Công tước Andrey chưa từng thấy má»™t ngưá»i Äức nà o có đủ tất cả những đặc tÃnh cá»§a các lý thuyết gia Äức như váºy.
Pful ngưá»i thấp, rất gầy, nhưng xương to, tạng ngưá»i thô và khoẻ, xương bả vai lá»™ rõ. Mặt ông ta rất nhiá»u nếp nhăn, mắt sâu hoắm. Ở phÃa trước, hai bên thái dương, tóc ông ta hình như đã được lấy bà n chải vuốt qua loa má»™t cách vá»™i và ng, còn phÃa sau thì nhô lên lởm chởm thà nh những nhóm trong rất ngây ngô. Ông ta bước và o phòng, mắt nhìn ra vẻ lo lắng và bá»±c tức, dưá»ng như tất cả những gì trong gian phòng lá»›n mà ông vừa bước và o Ä‘á»u là m cho ông lo sợ. Pful vụng vỠđưa tay giữ gươm, quay sang Tsemysev dùng tiếng Äức há»i xem hoà ng thượng hiện ở đâu. Có thể thấy rằng ông chỉ muốn Ä‘i qua các phòng, chấm dứt những cuá»™c chà o há»i cho tháºt nhanh để ngồi xuống trước bà n là m việc vá»›i mấy tấm địa đồ, là nÆ¡i ông cảm thấy đắc địa nhất ông ta vá»™i gáºt đầu sau khi nghe Tsemysev trả lá»i và mỉm cưá»i m** mai khi nghe Tsemysev nói hoà ng thượng hiện Ä‘ang Ä‘i xem xét các công sá»± mà chÃnh ông ta, Pful đã thiết kế theo lý thuyết cá»§a mình.
Pful cà u nhà u cất cái giá»ng trầm nói lẩm bẩm má»™t mình, như những ngưá»i Äức già u lòng tá»± tin vẫn là m: Äồ ngu… hay: Bao nhiêu công chuyện Ä‘á»u há»ng bét… hay: Rồi sẽ đẹp mặt lắm đấy… Công tước Andrey không nghe rõ ông ta nói những gì, và toan Ä‘i qua, nhưng Tsemysev giá»›i thiệu công tước Andrey vá»›i Pful, nói thêm rằng chà ng vừa ở Thổ NhÄ© Kỳ vá»: ở đây, như má»i ngưá»i Ä‘á»u biết, chiến tranh đã kết thúc thắng lợi. Pful chỉ hÆ¡i liếc mắt nhìn, không hẳn là nhìn công tước Andrey, mà nhìn qua chà ng thì đúng hÆ¡n, vừa cưá»i vừa nói: "Chiến tranh bên ấy chắc phải là má»™t cuá»™c chiến tranh rất hay ho và chiến thuáºt đấy nhỉ!", nói Ä‘oạn ông cất tiếng cưá»i gằn ngạo mạn rồi bước và o gian phòng có tiếng bà n cãi vẳng ra.
Có thể thấy rằng Pful thưá»ng ngà y vẫn hay m** mai má»™t cách chua chát, nhưng hôm nay ông ta lại cà ng chua chát hÆ¡n vì ngưá»i ta dám Ä‘i xem xét và phê phán công sá»± cá»§a ông ta mà không má»i ông ta cùng Ä‘i.
Chỉ má»™t phút gặp gỡ ngắn ngá»§i nà y thôi cÅ©ng đủ để công tước Andrey có được má»™t khái niệm rõ rệt vá» nhân váºt nà y, nhá» những kinh nghiệm cá»§a chà ng từ dạo ở Austerlix. Pful là má»™t trong những con ngưá»i có má»™t lòng tá»± tin bất Ä‘i bất dịch, không phương cứu chữa, đến mức sẵn sà ng tuẫn đạo mà chỉ có ngưá»i Äức má»›i có thể có cái lòng tá»± tin căn cứ trên má»™t quan niệm trừu tượng - căn cứ trên khoa há»c, nghÄ©a là trên cái ảo tướng cho rằng mình biết được chân lý tuyệt đối. Ngưá»i Pháp tá»± tin vì há» hiểu rằng vá» tinh thần cÅ©ng như vá» thể chất há» có má»™t sức quyến rÅ© không sao cưỡng lại được, đối vá»›i đà n ông hay đối vá»›i đà n bà cÅ©ng váºy. Ngưá»i Anh tá»± tin vì cho rằng mình là công dân cá»§a nước được tổ chức hoà n chỉnh nhất trên thế giá»›i và do đó, má»™t khi đã là m ngưá»i Anh thì tất phải biết mình cần phải là m gì, và tất cả những gì mà mình định là m nhất định phải hay, phải tốt. Ngưá»i à tá»± tin vì há» dá»… cảm xúc và dá»… quên cả mình lẫn ngưá»i khác. Ngưá»i Nga tá»± tin chÃnh là vì há» không tin rằng ngưá»i ta có thể biết má»™t Ä‘iá»u gì cho đến nÆ¡i đến chốn. Ngưá»i Äức tá»± tin má»™t cách tháºm tệ hÆ¡n cả, ngoan cố hÆ¡n cả và khả ố hÆ¡n cả, vì há» tưởng rằng mình biết chân lý, nghÄ©a là cái khoa há»c do chÃnh há» bà y đặt ra mà há» coi là chân lý tuyệt đối. Pful hiển nhiên là má»™t ngưá»i như váºy. Ông ta đã rút ra lịch sá» chinh phạt cá»§a Fridrich Äại đế, và tất cả những gì mà ông ra gặp trong lịch sá» chiến tranh cáºn đại, ông ta Ä‘á»u có cảm tưởng là vô nghÄ©a lý, là man rợ, là những cuá»™c xung đột loạn ẩu trong đó cả hai bên Ä‘á»u phạm nhiá»u sai lầm đến ná»—i những cuá»™c chiến tranh đó không thể gá»i là chiến tranh được: Nó không phù hợp vá»›i lý thuyết và không thể dùng là m đối tượng khoa há»c được.
Năm 1806, Pful là trong những ngưá»i soạn ra kế hoạch tác chiến cá»§a cuá»™c chiến tranh kết thúc bằng hai tráºn Jena và Auertet; những kết quả cá»§a cuá»™c chiến tranh nà y không há» chứng minh cho ông ta thấy má»™t tý nà o rằng lý thuyết cá»§a mình không đúng. Trái lại, theo quan niệm cá»§a ông thì sở dÄ© thất bại clá»§ là vì ngưá»i ta đã là m sai cái lý thuyết cá»§a ông, và vá»›i giá»ng nói m** mai vui vẻ đặc biệt cá»§a ông, ông nói: "Thì tôi đã nói là công chuyện sẽ Ä‘i Ä‘á»i nhà ma cả mà lại".
Pful thuá»™c và o số những nhà lý thuyết yêu thÃch lý thuyết cá»§a mình đến ná»—i quên mất rằng mục Ä‘Ãch cá»§a lý thuyết là để Ä‘em dùng và o thá»±c tiá»…n; vì yêu thÃch lý thuyết cho nên ông thù ghét má»i thứ thá»±c tiá»…n và má»™t mục không thèm biết đến nó. Tháºm chÃ, ông ta còn lấy là m mừng là đã thất tráºn, vì cuá»™c thất tráºn nà y do là m sai lý thuyết mà ra, và như váºy chỉ cà ng chứng minh rằng lý thuyết cá»§a ông ta là đúng.
Ông ta nói mấy lá»i vá»›i công tước Andrey và Tsemysev vá» cuá»™c chiến tranh hiện nay vá»›i cái vẻ như đã biết trước rằng má»i việc Ä‘á»u sẽ hư há»ng, nhưng tháºm chà cÅ©ng không lấy gì là m phiá»n lòng vá» Ä‘iá»u đó, những chòm tóc không chải lởm chởm sau gáy và hai chòm tóc mai chải vá»™i bên thái dương nói lên Ä‘iá»u đó má»™t cách đặc biệt hùng hồn.
Ông ta bước sang phòng bên và láºp tức từ gian phòng ấy vá»ng ra tiếng nói trầm trầm và cáu kỉnh cá»§a ông ta.
|

26-05-2009, 04:17 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 11 -
Công tước Andrey Ä‘ang nhìn theo hút bóng Pful thì bá tước Bennigxe đã hấp tấp bước và o và gáºt đầu chà o Bolkonxki, nhưng không dừng lại, cứ tiếp tục Ä‘i thẳng và o phòng là m việc, vừa Ä‘i vừa dặn dò Ä‘iá»u gì đó vá»›i viên sÄ© quan phụ tá ông ta. Nhà vua Ä‘ang Ä‘i sau ông ta, nên ông ta vá»™i và ng đón ngà i. Tsemysev và công tước Andrey ra thá»m. Nhà vua xuống ngá»±a má»™t cách uể oải. Hầu tước Paolutsi Ä‘ang nói gì vá»›i hoà ng thượng. Hoà ng thượng nghiêng đầu bên trái, vẻ không bằng lòng, lắng nghe ông ta nói cái gì hăng hái lắm. Hoà ng thượng bước, tá»›i, hình như muốn chấm dứt câu chuyện, nhưng ngưá»i à đỠmặt tÃa tai lên vì kÃch động, quên cả nghi thức, cứ Ä‘i theo nói tiếp:
- Còn như ngưá»i ta đã đỠnghị dá»±ng doanh trại Drissa nà y. - Paolutsi nói trong khi nhà vua bước lên báºc thá»m. Khi trông thấy công tước Andrey, nhà vua nhìn chà ng nhưng không nháºn ra.
- Tâu hoà ng thượng, còn như ngưá»i đã… - Paolutsi nói tiếp má»™t cách tuyệt vá»ng, dưá»ng như không sao đủ sức kìm mình được nữa, - Äã đỠnghị hạ trại Drissa thì theo tôi chỉ có thể cho và o nhà thương Ä‘iên hay cho lên giá xá» giảo, không còn cách nà o khác.
Chưa nghe hết và là m như không nghe thấy những lá»i cá»§a ngưá»i à nói, nhà vua đã nháºn ra Bolkonxki liá»n ôn tồn nói vá»›i chà ng:
- Rất vui lòng được gặp ông, ông và o phòng đợi tôi một lát nhé!
Nhà vua Ä‘i và o phòng giấy. Công tước Piotr Mikhailovich Volkonxki giữ má»™t chức vụ gần như là tham mưu trưởng cá»§a hoà ng thượng. Volkonxki từ trong phòng giấy bước ra, đưa bản đồ và o phòng khách và trải lên bà n, rồi phổ biến những vấn đỠmà ông ta muốn nghe ý kiến cá»§a những vị có mặt tại đây. Số là đêm hôm qua vừa nháºn được má»™t tin (tin nà y vá» sau má»›i biết là có không đúng) cho rằng Pháp Ä‘ang tiến quan vòng qua trại Drissa.
Ngưá»i bắt đầu nói trước tiên là tướng Armfeld. Ông ta đột nhiên đỠra má»™t phương sách nhằm khắc phục những khó khăn hiện nay, má»™t cách bố quân hoà n toà n má»›i lạ, nhưng không dá»±a và o má»™t cÆ¡ sở nà o cả (ngoà i ý muốn tá» rõ cho ngưá»i ta thấy rằng ông ta cÅ©ng có thể có ý kiến): ông ta đỠnghị táºp trung quân đội và bố trà cách xa hai con đưá»ng Petersburg và Moskva để đợi quân địch. Hẳn là kế hoạch nà y đã được Armfeld soạn từ lâu và bây giỠông ta mang nó ra trình bà y không hẳn vá»›i mục Ä‘Ãch giải đáp những vấn đỠấy, mà là vá»›i mục Ä‘Ãch lợi dụng thá»i cÆ¡ đến trình bà y nó. Äó là má»™t trong những đỠnghị khác, nếu ngưá»i ta không há» có má»™t khái niệm gì vá» tÃnh chất cuá»™c chiến tranh sẽ có. Má»™t và i ngưá»i bác lại ý kiến ông ta, má»™t và i ngưá»i khác bênh vá»±c ý kiến ấy.
Viên đại tá Tolly trẻ tuổi bác bỠý kiến cá»§a viên tướng Thuỵ Äiển hăng hÆ¡n những ngưá»i khác, và trong khi tranh cãi ông ta rút ra từ túi áo bên sưá»n ra má»™t quyển vở viết chi chÃt những chữ và xin phép Ä‘á»c. Trong bản thuyết trình rưá»m rà ấy, Tolly đỠnghị má»™t kế hoạch tác chiến khác, trái ngược hẳn vá»›i kế hoạch cá»§a Armfeld cÅ©ng như cá»§a Pful. Paolutsi bác lại Tolly và đưa ra kế hoạch tiến quân và tấn công. Theo lá»i ông ta thì chỉ có là m như váºy chúng ta má»›i có thể thoát khá»i tình trạng nghi hoặc và thoát khá»i cái bẫy sáºp (ông ta gá»i trại Drissa là cái bẫy sáºp), hiện nay. Trong khi há» tranh cãi thì Pful và ngưá»i phiên dịch cá»§a ông ta là Voltxoghen (cái đầu cá»§a Pful trong triá»u đình) Ä‘á»u lặng thinh. Pful chỉ thở phì phì ra vẻ khinh bỉ và ngoảnh mặt Ä‘i, tá» ra mình không bao giá» hạ mình xuống cãi vã vá»›i những ý kiến ngu xuẩn mà mình Ä‘ang phải nghe.
Nhưng khi công tước Volkonxki, bấy giá» Ä‘iá»u khiển cuá»™c tranh luáºn, má»i ông ta phát biểu ý kiến, Pful chỉ nói:
- Há»i tôi là m gì? Tướng quân Armfeld đã đỠnghị má»™t vị trà rất tốt, háºu phương để hở ra cả - Hoặc như lối tấn công cá»§a vị tướng ý đây hay lắm, hoặc rút lui, cÅ©ng tối! Há»i tôi là m gì? - Pful nói. - Thì các ngà i còn biết rõ hÆ¡n tôi nhiá»u mà .
Nhưng khi Volkonxki cau mà y nói rằng ông ta thay mặt hoà ng thượng mà há»i, thì Pful đứng dáºy và bá»—ng nhiên sôi nổi hẳn lên, bắt đầu nói:
- Ngưá»i ta là m há»ng hết rồi, là m rối hết rồi, ai cÅ©ng biết rõ hÆ¡n tôi, thế rồi bây giá» lại há»i ý kiến tôi. Sá»a chữa thế nà o à ? Chẳng có gì phải sá»a chữa cả. Phải là m cho tháºt đúng những Ä‘iá»u tôi đã đỠra, - Ông ta vừa nói vừa gõ mấy ngón tay xương xẩu xuống bà n, - Khó khăn ở chá»— nà o? Nhảm nhÃ. Trò trẻ con!
Äoạn ông ta đến cạnh bản đồ và bắt đầu nói rất nhanh, vừa nói Ä‘oạn vừa gõ ngón tay gầy guá»™c lên tấm bản đồ và chứng minh rằng không có má»™t sá»± tình cá» nà o có thể là m cho trại Drissa kém phần lợi hại, rằng má»i việc Ä‘á»u đã được dá»± tÃnh trước và nếu quả quân địch Ä‘i vòng qua trại nà y thì nhất định sẽ bị tiêu diệt.
Paolutsi, vốn không biết tiếng Äức, nên dùng tiếng Pháp há»i ông ta. Vokltxoghen liá»n đến viện trợ cho quan thầy (vì Pful nói tiếng Pháp kém), và dịch những lá»i ông ta nói ra tiếng Pháp, Vokltxoghen cháºt váºt lắm má»›i theo kịp Pful lúc bấy giá» Ä‘ang nói rất nhanh và chứng minh rằng tất cả má»i việc, tất cả, không những tất cả những việc đã xảy ra cÅ©ng váºy, tất cả Ä‘á»u được dá»± tÃnh trong bản kế hoạch cá»§a ông ta, và sở dÄ© bây giá» có những sá»± khó khăn phát sinh ra, thì đó hoà n toà n chỉ là ngưá»i là m ta không được đúng tất cả những Ä‘iá»u ông đã dặn. Ông ta luôn cưá»i gằn má»™t cách m** mai trong khi chứng minh, và cuối cùng ông ta thôi chứng minh, vá»›i má»™t thái độ khinh bỉ như má»™t nhà toán há»c không thèm dùng nhiá»u biện pháp klểm tra má»™t bà i khi bà i tÃnh đã được chứng minh là đúng. Vokltxoghen đỡ lá»i Pful và tiếp tục trình bà y ý kiến cá»§a ông ta bằng tiếng Pháp, thỉnh thoảng lại nói vá»›i Pful: "Thưa đại nhân có phải thế không ạ?". Pful, như má»™t ngưá»i nổi nóng ở giữa tráºn tiển bắn bừa và o quân mình, giáºn giữ quát luôn cả Vokltxoghen:
- Phải rồi chứ còn gì nữa, sao lại cứ phải giải thÃch mãi những cái ấy!
Paolutsi và Miso đồng thanh tấn công Pful bằng tiếng Pháp, Armfeld đùng tiếng Äức nói vá»›i Pful. Tolly dùng tiếng Nga cắt nghÄ©a cho công tước Volkhonxki. Công tước Andrey im lặng nghe và quan sát.
Trong tất cả các nhân váºt Ä‘ang tranh luáºn thì Pful, con ngưá»i quả quyết tá»± tin má»™t cách phi lý đã Ä‘i đến chá»— hằn há»c ấy, là ngưá»i gây được nhiá»u thiện cảm hÆ¡n cả trong lòng công tước Andrey. Hiển nhiên là trong tất cả những ngưá»i có mặt ở đây chỉ có ông ta là không mưu cầu Ä‘iá»u gì cho bản thân mình, cÅ©ng không có ý thù hằn ai, mà chỉ muốn có má»™t Ä‘iá»u - là m sao thá»±c hiện được cái kế hoạch soạn theo má»™t lý thuyết mà ông ta đã dà y công hà ng bao nhiêu năm nay má»›i sáng láºp được. Pful tháºt lố bịch và m** mai đến khó chịu, nhưng đồng thá»i ông cÅ©ng là m cho ngưá»i ta bất giác, thấy kÃnh trá»ng vì lòng trung thà nh vô hạn đối vá»›i tư cách cá»§a mình, Ngoà i ra, qua tất cả những lá»i phát biểu cá»§a các nhân váºt có mặt, trừ má»™t mình Pful, Ä‘á»u thấy có má»™t nét chung mà trong phiên há»™i đồng quân sá»± năm 1805 cÅ©ng thấy có. Äó là má»™t ná»—i sợ hãi tuy đã cố được che dấu Ä‘i, nhưng vẫn để lá»™ tÃnh chất hoảng loạn trước thiên tà i cá»§a Napoléon, má»™t lòng sợ hãi lá»™ ra trong từng lá»i phản bác.
Napoléon cÅ©ng có thể đánh tá»›i; hỠđưa tên tuổi khá»§ng khiếp cá»§a Napoléon ra để bác bỠý kiến cá»§a nhau. Chỉ có má»™t mình Pful có vẻ như xem Napoléon cÅ©ng là má»™t kẻ man rợ như tất cả những ngưá»i chống đối lý thuyết cá»§a ông ta. Nhưng ngoà i cảm giác kÃnh trá»ng ra, Pful còn là m cho công tước Andrey có cảm giác thương hại nữa. Cứ theo cái giá»ng cá»§a các triá»u thần dùng khi nói vá»›i ông ta, cứ theo những Ä‘iá»u mà Paollutsi đã dám nói vá»›i hoà ng thượng và nhất là cứ bám theo cách ăn nói có vẻ hÆ¡i tuyệt vá»ng cá»§a Pful, có thể thấy rằng những ngưá»i khác biết và chÃnh ông ta cÅ©ng cảm thấy là ngà y thất sá»§ng cá»§a ông đã gần đến. Và mặc dầu cái vẻ tá»± tin và lối m** mai cáu kÃnh theo kiểu Äức cá»§a ông ta, trông ông ta vẫn thảm hại, vá»›i món tóc mai chải sát trên thái dương và những chá»m tóc lởm chởm sau gáy. Có thể thấy rằng tuy ông ta cố che giấu Ä‘iá»u gì đó dưới má»™t vẻ bá»±c tức và khinh bỉ, ông ta vẫn khổ tâm vì bây giá» cái cÆ¡ há»™i duy nhất để kiểm nghiệm lý thuyết cá»§a mình trên quy mô lá»›n và chứng minh cho cả thế giá»›i thấy rằng nó đúng đắn cái cÆ¡ há»™i ấy Ä‘ang lá»t ra khá»i tay ông ta.
Cuá»™c tranh luáºn kéo dà i khá lâu, và nó cà ng kéo dà i thì ngưá»i ta cà ng hăng tiết lên, Ä‘i đến chá»— quát tháo và lăng mạ cá nhân, và cà ng Ãt có khả năng rút ra má»™t kết luáºn chung nà o qua tất cả những Ä‘iá»u đã nói. Công tước Andrey trong khi lắng nghe những lá»i bà n cãi bằng nhiá»u thứ tiếng, những lá»i đỠnghị, những kế hoạch, những lá»i phản bác, những tiếng quát tháo, chỉ thấy ngạc nhiên vá» tất cả những Ä‘iá»u há» nói. Những ý nghÄ© đã từng đến vá»›i chà ng từ lâu đã rất nhiá»u lần trong thá»i gian chà ng hoạt động quân sá»±, những ý nghÄ© cho rằng không có và không thể có cái gì gá»i là thiên tà i quân sá»±, bây giá» chà ng đã thấy nó có đủ tÃnh chất hiển nhiên cá»§a má»™t chân lý tuyệt đối. "Là m sao có thể có má»™t lý thuyết và má»™t khoa há»c trong má»™t công việc mà ta không biết và không thể xác định sức mạnh cá»§a những lá»±c lượng tham chiến? Chưa có ai và không có ai biết được sau má»™t ngà y vị trà cá»§a quân mình và cá»§a quân địch sẽ ra sao, và cÅ©ng không ai có thể biết được má»™t đội quân nà y hay má»™t đội quân kia mạnh hay yếu ra sao".
Äôi khi, nếu ở phÃa trước không có má»™t thằng hèn nhát kêu lên: "Ta bị cắt đứt rồi?", và bá» chạy, mà có má»™t ngưá»i gan dạ, vui vẻ, hô lên "Ura!" - thì má»™t đội quân năm nghìn ngưá»i cÅ©ng đáng giá má»™t đội quân ba vạn ngưá»i, như ở Songraben, và đôi khi năm nghìn vạn quân có thể bá» chạy trước má»™t đội quân tám nghìn ngưá»i như ở Austerlix.
Là m sao có thể có được má»™t khoa há»c trong má»™t công việc - vả chăng công việc thá»±c tiên nà o cÅ©ng váºy thôi - Trong đó chẳng có thể xác định được Ä‘iá»u gì và má»i việc lệ thuá»™c và o vô số Ä‘iá»u kiện, mà tầm quan trá»ng cá»§a những Ä‘iá»u kiện ấy thì chỉ lá»™ rõ trong má»™t phút chẳng ai biết lúc nà o sẽ đến. Amlfeld nói rằng quân ta bị cắt đứt, còn Paolutsi thì nói rằng cái bất lợi cá»§a trại Drissa là ở chá»— có má»™t con sông ở sau lưng còn Pful lại nói rằng lợi thế cá»§a nó hoặc Ãch ở chá»— ấy. Tolly đỠra má»™t kế hoạch, Armfeld lại đỠra má»™t kế hoạch khác; và tất cả các kế hoạch ấy Ä‘á»u hay mà cÅ©ng Ä‘á»u dở, và tất cả những đỠnghị ấy lợi hại ra sao thì chỉ khi nà o chiến sá»± diá»…n ra má»›i có thể biết rõ được. Và tại sao ai cÅ©ng nói: Thiên tà i quân sá»±. Chả nhẽ má»™t con ngưá»i biết ra lệnh chở bánh mì khô đến cho đúng lúc và bảo ngưá»i nà y Ä‘i sang trái, ngưá»i kia Ä‘i sang phải cho kịp thá»i, lại là má»™t thiên tà i ư? Chẳng qua vì có những tướng tá có danh vá»ng và có quyá»n bÃnh, và vì há» có những đám ngưá»i ti tiện nịnh hót kẻ có quyá»n, gắn cho há» những phẩm chất thiên tà i mà kỳ thá»±c há» không có, cho nên ngưá»i ta má»›i gá»i là thiên tà i.
Trái lại, những tướng lÄ©nh ưu tú mà ta biết, thì Ä‘á»u là những ngưá»i khá» khạo hay đãng trÃ. Ngưá»i giá»i nhất trong bá»n là Bagration - chÃnh Napoléon công nháºn như váºy. Còn bản thân Bonaparte thì sao! Ta có thể nhá»› vẻ mặt tá»± mãn và thiển cáºn cá»§a ông ra trên chiến trưá»ng Austerlix. Má»™t viên tướng giá»i không những không cần thiên tà i và những phẩm chất cao cả nhất, tốt đẹp nhất cá»§a con ngưá»i: tình thương, hồn thÆ¡, ân tình và sá»± hoà i nghi triết há»c. Má»™t viên tướng giá»i phải thiển cáºn, tin chắc rằng việc mình là m là rất quan trá»ng (nếu không sẽ không có đủ kiên nhẫn), và có như thế thì má»›i có thể là má»™t nhà cẩm quân gan dạ. Cái mà nhà quân sá»± kỵ nhất là nhân tình, là lòng thương ngưá»i, lòng trắc ẩn, là khả năng cân nhắc xem cái gì là công bằng, cái gì là không công băng. Chẳng có gì là lạ nếu từ thá»i cổ xưa ngưá»i ta đã bịa ra cái thuyết thiên tà i, bá»›i vì những kẻ gá»i là thiên tà i đó có thế lá»±c. Công lao cá»§a má»™t thắng lợi quân sá»± không phải là cá»§a há», nó lệ thuá»™c và o ngưá»i lÃnh đứng trong hà ng ngÅ© kêu lên: "Bá» mẹ rồi!" hay "Ura!". Và chỉ có đứng trong hà ng ngÅ© má»›i có thể phục vụ vá»›i lòng tin chắc chắn rằng mình có Ãch.
Công tước Andrey suy nghÄ© như váºy trong khi nghe há» tranh luáºn, và mãi đến khi Paolutsi gá»i chà ng và khi má»i ngưá»i đã giải tán, chà ng má»›i sá»±c tỉnh.
Trong cuá»™c duyệt binh ngà y hôm sau nhà vua há»i công tước Andrey xem chà ng muốn phục vụ ở đâu, thì công tước Andrey không xin ở lại bên cạnh nhà vua, mà lại xin phép gia nháºp quân đội dã chiến: Ä‘iá»u đó đã là m cho chà ng vÄ©nh viá»…n mất uy tÃn trong giá»›i triá»u đình.
|

26-05-2009, 04:17 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 12 -
Trước khi chiến dịch mở mà n. Roxtov nháºn được má»™t bức thư cá»§a cha mẹ chà ng kể vắn tắt cho chà ng biết Natasa ốm và nà ng đã cắt đứt vá»›i công tước Andrey (theo như trong thư thì sá»± cắt đứt nà y là do Natasa khước từ vị hôn phu), và má»™t lần nữa bảo chà ng xin phép hay giải ngÅ©, vá» nhà . Nháºn được thư, Nikolai cÅ©ng chẳng buồn tÃnh chuyện xin phép hay giải ngÅ© mà lại viết thư cho cha mẹ nói rằng chà ng rất lấy là m phiá»n lòng vì Natasa ốm và lấy là m tiếc vá» việc nà ng cá»± tuyệt vị hôn phu, và chà ng sẽ tìm hết má»i cách để là m tròn ý muốn cá»§a cha mẹ. Äối vá»›i Sonya thì chà ng viết thư riêng.
"Ngưá»i bạn lòng yêu dấu cá»§a anh, - Chà ng viết, - Ngoà i danh dá»± ra không có gì có thể ngăn chặn anh trở vá» quê. Nhưng hiện nay, trong khi chiến dịch sắp mở mà n, anh sẽ tá»± thấy mình mất danh dá»± không những trước các bạn đồng ngÅ©, mà ngay cả trước bản thân mình, nếu anh để hạnh phúc cá»§a mình lên trên nhiệm vụ và lòng yêu nước. Nhưng đây là lần phân ly lần cuối cùng. Em hãy tin rằng ngay sau chiến tranh, nếu anh còn sống và vẫn được yêu em, anh sẽ vứt bá» tất cả và sẽ bay vá» vá»›i em để vÄ©nh viá»…n xiết chặt em và o ***g ngá»±c bốc lá»a cá»§a anh".
Quả nhiên chỉ vì chiến dịch sắp mở cho nên Roxtov không vá» cưới Sonya như chà ng đã hứa. Mùa thu ở Otradnoye vá»›i những cuá»™c Ä‘i săn, mùa đông vá»›i lá»… Giáng sinh và tình yêu cá»§a Sonya đã mở ra cho chà ng thấy triển vá»ng cá»§a má»™t cuá»™c sống vui thú và thanh bình cá»§a má»™t ngưá»i quý tá»™c hương thôn mà trước kia chà ng không há» biết và bây giá» Ä‘ang có sức quyến rÅ© chà ng "Má»™t ngưá»i vợ hiá»n, những đứa con ngoan, má»™t dà n chó săn Ä‘uổi tháºt hay, mưá»i, mưá»i hai con chó Borzoy dÅ©ng mãnh, công việc trong Ä‘iá»n trang, các bạn láng giá»ng, chức vụ hà nh chÃnh mà các đồng ban giao phó…" - Chà ng nghÄ© thầm.
- Nhưng bây giá» sắp mở chiến dịch, cho nên chà ng phải ở lại trung Ä‘oà n. Và vì cần như váºy cho nên Nikolai Roxtov, do bản tÃnh, thấy bằng lòng ngà y cả vá»›i cuá»™c sống cá»§a chà ng ở trung Ä‘oà n, và biết là m cho cuá»™c sống ấy thà nh dá»… chịu đối vá»›i mình.
Äi nghỉ phép vá», được các bạn đồng ngÅ© mừng rỡ tiếp đón, Nikolai lại được phái Ä‘i mua ngá»±a và khi ở Tiểu Nga trở vá» chà ng Ä‘em theo nhưng con ngá»±a rất hay, khiến cho bản thân chà ng rất hà i lòng và cấp trên cÅ©ng khen ngợi. Trong khi Ä‘i vắng chà ng đã được thăng lên chức đại uý và khi trung Ä‘oà n được bổ sung số để tham gia chiến sá»±, chà ng lại được chỉ huy đại đội cÅ© cá»§a chà ng.
Chiến dịch bắt đầu, trung Ä‘oà n được Ä‘iá»u sang Ba Lan, lương bổng được tăng gấp đôi, những sÄ© quan má»›i, những con ngá»±a má»›i được chuyển đến, và nhất là cái tâm trạng vui vẻ phấn chấn thưá»ng kèm theo thá»i kỳ đầu cá»§a má»™t cuá»™c chiến tranh Ä‘ang lan rá»™ng trong quân ngÅ©. Roxtov đã nháºn thức được địa vị có lợi cho mình trong trung Ä‘oà n và để hết tâm trà và o những hứng thú và quyá»n lợi cá»§a cuá»™c sống quân nhân, tuy chà ng cÅ©ng biết rằng không chóng thì chầy chà ng cÅ©ng phải rá»i bá» cuá»™c sống đó.
Quân đội bá» Vinlna rút lui, vì nhiá»u nguyên nhân quốc sá»±, chÃnh trị và chiến thuáºt phức tạp. Má»™t bước thoái quân Ä‘á»u kèm theo những hoạt động tư lợi, những âm mưu phức tạp, những váºn động ngược xuôi qua lại cá»§a nhiá»u dục vá»ng trong đại bản doanh trung Ä‘oà n. Còn đối vá»›i lÃnh phiêu kỵ cá»§a trung Ä‘oà n Pavlograd thì má»™t cuá»™c rút quân và o chÃnh giữa mùa hạ như thế nà y trong khi lương thá»±c rất đầy đủ, chỉ là má»™t việc hết sức đơn giản và vui thú. Chỉ có ở đại bản doanh ngưá»i ta má»›i có thể chán nản, lo lắng và kèn cá»±a, chứ trong bá»™ đội chiến đấu thì ngưá»i ta tháºm chà cÅ©ng chẳng tá»± há»i xem mình Ä‘i đâu và để là m gì nữa.
Nếu có lấy là m tiếc rằng mình phải rút lui thì cÅ©ng chỉ vì phải rá»i bá» má»™t chá»— đã quen thuá»™c, xa má»™t cô pana(1) xinh xắn. Nếu ai thoáng có ý nghÄ© tình hình không được tốt đẹp, thì ngưá»i ấy cÅ©ng cố vui vẻ mà quên tình hình chung, để chỉ nghÄ© đến công việc trước mắt cá»§a riêng mình - má»™t quân nhân tốt thưá»ng vẫn phải là m như váºy. Lúc đầu há» vui vẻ đóng quân ở Vilna, là m quen vá»›i các trang chá»§ Ba Lan, chỠđợi tham dá»± những cuá»™c duyệt binh cá»§a nhà vua hay cá»§a các vị chỉ huy cao cấp khác.
Rồi có lệnh rút vá» Xventixan và tiêu huá»· những lương thá»±c dá»± trữ không mang theo được. Sở dÄ© lÃnh phiêu kỵ nhá»› rỡ Xventixan chỉ vì đó là má»™t cái trại say - toà n quân vẫn gá»i nÆ¡i đóng quân đó như váºy - và cÅ©ng chỉ vì ở Xventixan ngưá»i ta đã khiếu nại nhiá»u vá» việc quân đội lạm dụng lệnh trung thu lương thá»±c dá»± trữ, lấy luôn cả ngá»±a, xe thảm hoa cá»§a các pan(2) Ba Lan, liệt luôn các thứ đó và o loại "lương thá»±c dá»± trữ". Roxtov nhá»› Xventixan là vì ngà y hôm đầu tiên quân và o là ng nà y chà ng đã phải thay viên hạ sÄ© quân háºu cần và không sao ngăn cản được bá»n lÃnh say khướt trong bản đội đã trá»™m phép chà ng Ä‘i ăn cướp năm thùng rượu bia lâu năm. Từ Xventixan há» lại rút mãi cho đến Drissa rồi lại rá»i Drissa rút lui vỠđến gần biên giá»›i Nga.
Ngà y mưá»i ba tháng bảy quân Povlograd lần đầu tiên phải dá»± má»™t tráºn đánh quan trá»ng.
Äêm hôm mưá»i hai tháng bảy, tức là má»™t đêm trước tráºn đánh nà y, có cÆ¡n giông lá»›n kéo kèm theo mưa rà o và mưa đá. Mùa hè nằm 1812 nói chung thưá»ng có những tráºn giông lá»›n như váºy.
Hai đại đội cá»§a trung Ä‘oà n phiêu kỵ Pavlograd Ä‘ang đóng trại lá»™ thiên giữa má»™t cánh đồng lúa mì Ä‘en bị bò ngá»±a dẵm be bét. Trá»i mưa như trút. Roxtov vá»›i viên sÄ© quan trẻ tuổi tên là Ilya được chà ng che chở, Ä‘ang ngồi dưới má»™t gốc cái lán dá»±ng vá»™i. Má»™t viên sÄ© quan cá»§a trung Ä‘oà n, có bá»™ ria dà i vắt lên hai má, lúc bấy giá» vừa ở bá»™ tham mưu vá» mắc mưa giữa đưá»ng đà nh ghé lại chá»— Roxtov.
- Bá tước ạ, tôi ở bá»™ tham mưu vá». Bá tước đã nghe nói chiến công cá»§a Raievxki chưa? - Và viên quan sÄ© quan kể lại tỉ mỉ tráºn Xantanovka mà ông ta đã được nghe kể ở bá»™ tham mưu.
Roxtov, cổ rụt lại vì nước mưa cứ chảy ròng ròng sau gáy, ngồi hút thuốc lá và nghe kể má»™t cách chẳng lấy gì là m chăm chú, chốc chốc lại đưa mắt nhìn sang Ilya, viên sÄ© quan trẻ tuổi Ä‘ang ngồi nép mình cạnh sát chà ng. Viên sÄ© quan nà y là má»™t cáºu thanh niên mưá»i sáu tuổi má»›i và o trung Ä‘oà n được Ãt lâu. Bây giá» cáºu ta đối vá»›i Roxtov cÅ©ng giống như Roxtov đối vá»›i Denixov bảy năm vá» trước. Cái gì Ilya cÅ©ng cố gắng bắt chước cho giống Roxtov; cáºu ta say mê Roxtov như má»™t cô gái.
Viên sÄ© quan có bá»™ ria dà i là Zdrinxki, Ä‘ang lấy giá»ng hùng tráng kể chuyện rằng con đê Xaltanovka quả là ải Thermopy(3) cá»§a ngưá»i Nga, rằng trên con đê nà y tướng quân Raievxki đã thá»±c hiện má»™t chiến công oanh liệt xứng đáng vá»›i các anh hùng cổ đại. Ông đã đưa hai ngưá»i con trai lên đê dưới má»™t hoả lá»±c kinh khá»§ng và cùng sánh vai vá»›i há» tiến lên công kÃch quân địch. Roxtov nghe kể và không những không nói gì để hưởng ứng niá»m hân hoan cá»§a Zdrinxki, mà lại còn có vẻ lấy là m xấu hổ vá» những Ä‘iá»u mà ngưá»i ta thưá»ng kể cho mình nghe, tuy không muốn cãi lại. Sau tráºn Austerlix và chiến dịch năm 1807, kinh nghiệm bản thân đã cho Roxtov biết rằng khi thuáºt lại những sá»± kiện chiến tranh, bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng nói ngoa, mà chÃnh chà ng cÅ©ng thế, sau nữa chà ng cÅ©ng có đủ lịch duyệt để hiểu rằng trong chiến tranh má»i việc Ä‘á»u xảy ra khác hẳn những Ä‘iá»u mà ta có thể tưởng tượng hoặc kể lại.
Cho nên chà ng bá»±c mình vì câu chuyện cá»§a Zdrinxki kể, mà ngay bà n thân Zdrinxki cÅ©ng là m cho chà ng khó chịu: vá»›i bá»™ ria vắt lên táºn má, hắn cứ theo thói quen má»—i khi kể là cúi sát táºn mặt ngưá»i nghe, khiến cho chà ng cảm thấy vướng vÃu trong chiếc lán cháºt cháºt chá»™i. Roxtov im lặng nhìn Zdrinxki. "Trước hết, trên con đê mà há» tấn công chắc phải há»—n độn đến ná»—i Raievxki có dẫn hai ngưá»i con trai lên tháºt Ä‘i nữa, thì việc đó cÅ©ng chẳng tác động đến ai được, may ra cÅ©ng chỉ có mưá»i ngưá»i đứng sát quanh ông ta, - Roxtov nghÄ© thầm - còn những ngưá»i khác thì cÅ©ng chẳng trông thấy Raievxki Ä‘i trên đê vá»›i ai. Nhưng ngay cả những ngưá»i có trông thấy ông ta nữa, thì cÅ©ng chẳng lấy gì là m phấn chấn cho lắm, vì há» hÆ¡i đâu mà nghÄ© đến những tình cảm cha con đằm thắm cá»§a Raievxki trong khi tÃnh mạng cá»§a bản thân há» Ä‘ang treo trên sợi tóc? Sau nữa, dù có chiếm được hay không chiếm được con đê Xaltanovka thì cÅ©ng chẳng định Ä‘oạt được số pháºn cá»§a tổ quốc như ở Thermopyl. Thế thì việc gì phải hy sinh như váºy? HÆ¡n nữa, tại sao lại đưa con cái mình ra tráºn là m gì? Giá là mình thì không những mình không đưa thằng Petya Ä‘i như thế, mà ngay cả chú Ilya nà y nữa, má»™t cáºu bé chẳng phải có há» hà ng gì vá»›i mình nhưng rất tốt, mình cÅ©ng cố tìm cách cho chú ta đứng má»™t chá»— an toà n" - Roxtov nghÄ© tiếp trong khi nghe Zdrinxki kể. Nhưng chà ng không nói những ý nghÄ© cá»§a chà ng ra: ngay vá» mặt nà y nữa chà ng cÅ©ng đã có kinh nghiệm bản thân. Chà ng biết rằng câu chuyện nà y góp phần nêu cao danh vá»ng cá»§a quân đội ta, cho nên cần phải là m ra vẻ như không hồ nghi gì vá» chuyện đó. Và chà ng đã là m như váºy.
- Chà không chịu được nữa rồi! - Ilya nói - Cáºu ta đã nháºn thấy Roxtov không thÃch nghe câu chuyện cá»§a Zdrinxki. - BÃt tất, sÆ¡ mi trong ngưá»i tôi Ä‘á»u ướt sÅ©ng cả rồi. Tôi Ä‘i kiếm chá»— trú mưa đây. Hình như cÅ©ng đã ngá»›t.
Ilya bước ra ngoà i, và Zdrinxki cÅ©ng lên ngá»±a ra vá». Năm phút sau Ilya lá»™i lõm bõm trong bùn chạy vá» phÃa lán.
- Cách đây và i trăm bước có má»™t quán rượu, bá»n ta đã có mấy ngưá»i đến đấy. Ãt nhất cÅ©ng hong khô áo quần má»™t tÃ. Cả Maria Herikhovna cÅ©ng ở đấy.
Maria Herikhovna là vợ viên bác sÄ© cá»§a trung Ä‘oà n, má»™t thiếu phụ ngưá»i Äức xinh xắn lấy ông ta từ dạo đóng quân ở Ba Lan. Hoặc vì không có phương tiện, hoặc vì không muốn xa ngưá»i vợ trẻ trong thá»i gian má»›i cưới, viên bác sÄ© Ä‘em Maria Herikhovna cùng Ä‘i khắp nÆ¡i vá»›i trung Ä‘oà n phiêu kỵ, và tÃnh hay ghen cá»§a ông trở thà nh má»™t tiêu đỠđể cho các sÄ© quan phiêu kỵ Ä‘em ra đùa cợt hà ng ngà y.
Roxtov khoác áo mưa, quát gá»i Lavrusk mang đồ đạc theo sau và cùng Ä‘i vá»›i Ilya trên đất bùn trÆ¡n như mỡ, dưới là n mưa Ä‘ang ngá»›t dần, trong đêm tối thỉnh thoảng lại loé lên những ánh chá»›p xa xa. Chốc chốc hai ngưá»i lại gá»i nhau.
- Roxtov, anh đâu rồi?
- Äây! Chá»›p ghê tháºt!
Trước cá»a ngôi quán có chiếc xe kibitka cá»§a viên bác sÄ© đỗ. Trong quán đã có dăm sÄ© quan đến ngồi từ lúc nãy. Maria Herikhovna, má»™t thiếu phụ ngưá»i Äức béo lẳn, tóc và ng hoe, mặc áo ngắn và đội mÅ© chụp ban đêm, Ä‘ang ngồi bên má»™t chiếc ghế dà i rá»™ng đặt ở phòng. Ông chồng nằm ngá»§ sau lưng. Roxtov và Ilya và o thì được các sÄ© quan nghênh tiếp bằng những tiếng reo vui vẻ.
- Chà ! Các cáºu ở đây vui quá nhỉ, - Roxtov vừa cưá»i vừa nói.
- Còn các cáºu sao trông ỉu thế?
- Trông đã lịch sá»± chưa? Ướt như chuá»™t lá»™t! Äừng là m bẩn phòng khách cá»§a chúng tá»› đấy.
- Äừng là m bẩn áo cá»§a Maria Herikhovna đấy nhé, - có tiếng phụ hoạ.
Roxtov và Ilya hối hả tìm má»™t góc để thay quần áo ướt cho khá»i xúc phạm đến tÃnh e thẹn cá»§a Maria Herikhovna. Há» toan ra sau tấm ván ngăn, nhưng trong căn buồng cháºt hẹp ấy có ba sÄ© quan ngồi đánh bà i trên má»™t cái thùng có cắm cây nến, choán hết cả chá»— và má»™t má»±c không chịu Ä‘i chá»— khác. Maria Herikhovna cho há» mượn cái váy để dùng là m mà n che, và sau bức mà n ấy Roxtov và Ilya, vá»›i sá»± giúp đỡ cá»§a Lavruska lúc bấy giá» vừa mang đồ đạc đến.
- Cởi áo quần ướt và mặc áo quân khô và o!
Ngưá»i ta đã đốt lá»a trong chiếc lò sưởi mép vỡ. Há» tìm được má»™t tấm ván ép, Ä‘em kê lên hai cái yên ngá»±a và lấy chăn ngá»±a phá»§ lên trên; há» lạ kiếm má»™t cái lò nhá», má»™t cái tráp đổ chè và má»™t chai rượu rhum, rồi sau khi yêu cầu Maria Herikhovna là m bà chá»§ nhà , má»i ngưá»i Ä‘á»u quây quần quanh ngưá»i thiếu phụ. Ngưá»i thì đưa má»™t chiếc khăn mùi xoa sạch sẽ để cho Maria Herikhovna lau đôi tay đáng yêu cá»§a nà ng, ngưá»i thì lót má»™t chiếc áo phiêu kỵ xuống dưới đôi chân xinh xẻo cá»§a Maria Herikhovna để cho nà ng khá»i thấy ẩm chân, ngưá»i thì lấy áo mưa che cá»a sổ để khá»i gió lùa, ngưá»i thì phe phẩy Ä‘uổi ruồi trên mặt ông chồng để cho ông ta khá»i thức dáºy.
- Thôi các ông cứ để mặc nhà tôi, - Maria Herikhovna nói, miệng mỉm cưá»i bẽn lẽn và sung sướng, - Cứ để thế nhà tôi ngá»§ cÅ©ng ngon lắm rồi, chả là đêm qua không có lúc nà o chợp mắt.
- Không được, bà Maria Herikhovna, - Viên sĩ quan đáp, - Phải tranh thủ tình cảm của bác sĩ chứ. May ra bác sĩ có thể thương hại tôi mà nhẹ tay một chút khi nà o bác sĩ cưa chân cưa tay tôi.
Cả thảy chỉ có ba cái; nước thì **c đến ná»—i không sao biết được trà đáºm hay nhạt. Và trong ấm lò nước chỉ đủ cho sáu cốc, nhưng như váºy lại cà ng thÃch thú khi được lần lượt nháºn theo thứ tá»± cấp báºc cốc trà cá»§a mình trong đôi tay mÅ©m mÄ©m xinh xắn, móng cắt và không được sạch lắm cá»§a Maria Herikhovna. Tất cả các sÄ© quan tối hôm ấy hình như Ä‘á»u phải lòng Maria Herikhovna tháºt sá»±. Ngay cả đến ba viên sÄ© quan đánh bà i sau tấm ván ngắn chẳng bao lâu cÅ©ng ngả theo tâm trạng chung mà bá» canh bạc cuối sang ngồi bên lò và xun xoe quanh Maria Herikhovna. Maria Herikhovna thấy đám thanh niên hà o hoa phong nhã ấy xúm xÃt quanh mình thì mặt mà y rạng rỡ lên vì vui sướng, mặc dầu bà ta cố sức dấu ná»—i vui sướng ấy Ä‘i và rõ rà ng là rất lo sợ không có thì giỠđể cho đưá»ng tan, cho nên há» bèn quyết định là Maria Herikhovna sẽ lần lượt khuấy đưá»ng cho từng ngưá»i, Roxtov lÄ©nh cốc trà cá»§a mình và rót rượu rhum và o, rồi yêu cầu Maria Herikhovna khuấy há»™.
- Nhưng ông không bỠđưá»ng à ? - Maria Herikhovna nói, miệng vẫn mỉm cưá»i, tưởng chừng như tất cả những gì mà nà ng nói ra hay những ngưá»i khác nói ra cÅ©ng Ä‘á»u rất buồn cưá»i và còn ngụ má»™t ý khác.
- Thì tôi cần gì đưá»ng, chỉ cần tay bà khuấy cho má»™t chút thôi.
Maria Herikhovna ưng thuáºn và bắt đầu tìm cái thìa lúc bấy giỠđã có ai lấy mất.
- Bà lấy ngón tay mà khuấy cũng được, bà Mana Herikhovna ạ, Roxtov nói, - Như thế uống lại cà ng thú vị hơn.
- Nóng quá - Mana Herikhovna nói, mặt đỠá»ng lên vì vui thÃch.
Ilya lấy má»™t xô nước, nhá» má»™t giá»t rượu rhum và o rồi đến cạnh Maria Herikhovna xin nà ng lấy ngón tay nguấy há»™.
- Chén trà của tôi đây, Ilya nói. - Chỉ xin bà khuấy ngón tay và o thôi tôi sẽ uống hết.
Khi má»i ngưá»i đã uống hết nước ấm trong lò, Roxtov lấy cá»— bà i đỠnghị chÆ¡i má»™t ván bà i "bà i vua" vá»›i Maria Herikhovna. Há» bốc thăm xem ai sẽ chÆ¡i cùng phe vá»›i Mana Herikhovna. Theo đỠnghị cá»§a Roxtov, hỠấn định ai được "là m vua" sẽ có quyá»n hôn tay Maria Herikhovna, và ai bị "là m thằng xá» lá" sẽ phải Ä‘i Ä‘un má»™t ấm lò nước sôi cho bác sÄ© khi nà o ông ta thức dáºy.
- Thế nếu Maria Herikhovna được là m vua thì sao? - Ilya há»i.
- Maria Herikhovna đã là hoà ng háºu rồi còn gì! Mệnh lệnh cá»§a Maria là má»™t đạo luáºt.
Ván bà i vừa bắt đầu thì từ sau lưng Mana Herikhovna bá»—ng thấy cái đầu bá»m xá»m cá»§a ông bác sÄ© nhổm dáºy. Ông ta đã tỉnh dáºy từ lâu, lắng nghe những câu nói cá»§a đám sÄ© quan và hình như chẳng thấy có gì vui vẻ, buồn cưá»i và ngá»™ nghÄ©nh trong tất cả những câu há» nói và những việc há» là m. Gương mặt ông ta có vẻ buồn phiá»n và chán nản, ông ta lẳng lặng gãi đầu và xin phép ra ngoà i vì bây giá» há» ngồi chắn cả lối Ä‘i ông ta vừa ra ngoà i thì tất cả các sÄ© quan Ä‘á»u phá lên cưá»i, còn Mana Herikhovna thì đỠmặt tÃa tai đến chảy nước mắt ra, và như váºy các sÄ© quan lại cà ng thấy nà ng đáng yêu hÆ¡n nữa. Khi ngoà i sân trở và o viên bác sÄ© bảo vợ (lúc bấy giá» Maria Herikhovna không còn mỉm cưá»i vui sướng như trước được nữa và im lặng nhìn chồng, chỠđợi má»™t lá»i trách mắng) là mưa đã tạnh và phải ra xe mà ngá»§, chứ không kẻ trá»™m sẽ lấy hết đồ đạc.
- á»’ tôi sẽ cho má»™t ngưá»i đến canh… hai ngưá»i! - Roxtov nói. - Äừng là m thế bác sÄ© ạ.
- Tôi xin chân thà nh đứng canh - Ilya nói.
- Không được, thưa các vị, các vị đã được ngủ no nê, còn tôi thì hai đêm nay, chưa hỠchợp mắt - bác sĩ nói đoạn lầm lì ngồi xuống cạnh vợ chỠcho ván bà i kết thúc.
Nhìn vẻ mặt lầm lì cá»§a bác sÄ© Ä‘ang lưá»m vợ, các sÄ© quan lại cà ng vui vẻ thêm, và có mấy ngưá»i không sao nhịn được, cưá»i rá»™ lên rồi lại vá»™i vã tìm những nguyên do có lý để nói chữa. Khi viên bác sÄ© đã đưa vợ ra xe, các sÄ© quan nằm trong quán, lấy áo khoác ướt đắp; nhưng nằm hồi lâu há» vẫn chưa ngá»§, cứ chuyện trò nhắc nhở vẻ lo sợ cá»§a ông bác sÄ© và vẻ vui sướng cá»§a bà bác sÄ©, thỉnh thoảng lại chạy ra thá»m rồi và o kể cho nhau nghe những việc Ä‘ang xảy ra trong chiếc xe kibitka nhá». Äã mấy lần Roxtov trùm áo kÃn đầu thiu thiu ngá»§; nhưng lại có ai há»i má»™t câu khiến chà ng bừng tỉnh, câu chuyện lại rôm rả và tiếng cưá»i vô cá»› vui vẻ trẻ con lại vang lên.
Chú thÃch:
(1) Phu nhân hay tiểu thư Ba Lan.
(2) Ngà i, tiên sinh (tiếng Ba Lan).
(3) Eo núi hiểm trở ở Bắc Hy lạp do vua Leonidax chỉ huy đã hi sinh anh dũng trong khi ngăn cản đạo quân viễn chinh của Ba Tư năm 480 trước công nguyên.
|

26-05-2009, 04:17 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 13 -
Gần ba giỠsáng, trong khi chưa có ai ngủ, viên tà o trưởng đến báo là có lệnh xuất phát đến là ng Oxtrovna.
Vẫn cưá»i nói bô bô như cÅ©, các sÄ© quan hối hả sá»a soạn; há» lại Ä‘un má»™t ấm nước bẩn. Nhưng Roxtov không đợi dá»n trà xong, lên đưá»ng vỠđại đội. Trá»i đã há»ng sáng; mưa đã tạnh, mây tan dần. Từ trong quán bước ra, Roxtov và Ilya Ä‘á»u ghé mắt dòm và o chiếc xe Ä‘iá»m da cá»§a ông bác sÄ© ướt sÅ©ng nước mưa loang loáng trong ánh bình minh lá» má». Hai bà n chân cá»§a ông thà y thuốc thòi ra ngoà i Ä‘iá»m; ở giữa xe, trên chiếc gối há» trông thấy chiếc mÅ© chụp cá»§a bà bác sÄ©; từ trong xe đưa ra tiếng thở Ä‘á»u Ä‘á»u cá»§a hai ngưá»i Ä‘ang ngá»§.
- Bà ta dá»… thương tháºt! - Roxtov bảo Ilya bấy giá» cùng Ä‘i ra vá»›i chà ng.
- Tháºt là má»™t ngưá»i đà n bà đáng yêu! - Ilya đáp vá»›i vẻ nghiêm trang cá»§a tuổi mưá»i sáu.
Ná»a giá» sau, đại đội kỵ binh đã xếp hà ng ngÅ© chỉnh tá» trên đưá»ng cái.
Lệnh "lên yên!" vang lên - binh sÄ© là m dấu chữ tháºp và bắt đầu lên ngá»±a. Roxtov thúc ngá»±a lên trước hô: "Tiến!" và trong tiếng vó ngá»±a giẫm lép bép trên con đưá»ng ướt át, trong chiếc gươm vá»— lách cách và tiếng nói chuyện khe khẽ, đội phiêu kỵ xuất phát trên con đưá»ng lá»›n hai bên trồng hai dãy bạch dương, tiến theo Ä‘oà n bá»™ binh và pháo binh Ä‘ang Ä‘i trước mặt há».
Những đám mây xÆ¡ xác mà u xanh tim tÃm bay nhanh trước gió, đỠdần lên dưới ánh mặt trá»i má»›i má»c. Trá»i má»—i lúc má»™t sáng tá». Äã thấy rõ những đám cá» lăn tăn thưá»ng má»c hai bên đưá»ng là ng, hãy còn ướt đẫm vì tráºn mưa đêm qua; những cà nh bạch dương á»§ rÅ©, cÅ©ng ướt đẫm nước mưa, Ä‘ung đưa trước gió và hắt những giá»t nước mưa sáng trong rÆ¡i chênh chếch xuống mặt đất. Nét mặt cá»§a binh sÄ© trông má»—i lúc má»™t thêm rõ. Roxtov cưỡi ngá»±a Ä‘i giữa hai hà ng bạch dương, bên cạnh là Ilya bấy giá» không rá»i chà ng má»™t bước.
Äi chiến dịch lần nà y Roxtov không dùng ngá»±a tráºn mà lại tá»± ý cưỡi má»™t con ngá»±a cô-dắc. Vốn là má»™t tay chÆ¡i ngá»±a sà nh sá»i và say mê, cách đây Ãt lâu chà ng đã kiếm được má»™t con ngá»±a tÃa lá»›n vùng sông Äông bá»m trắng; rất hăng và chạy rất nhanh, chẳng con nà o bì kịp. Cưỡi con ngá»±a nà y tháºt là má»™t lạc thú đối vá»›i Roxtov.
Chà ng nghĩ đến con ngựa, đến buổi ban mai, đến cô vợ ông bác sĩ và không hỠnghĩ đến sự nguy hiểm sắp tới.
Trước kia, má»—i lần ra tráºn, Roxtov thấy sợ; bây giá» chà ng chẳng há» cảm thấy sợ hãi gì cả. Nhưng chà ng không sợ không phải vì chà ng đã quen vá»›i lá»a đạn (không ai có thể quen vá»›i sá»± nguy hiểm) mà vì chà ng đã há»c được cách là m chá»§ tinh thần cá»§a mình trước nguy hiểm. Chà ng đã quen má»—i khi ra tráºn nghÄ© đến đủ má»i thứ trừ cái Ä‘iá»u đáng lẽ phải chú ý nhất; Ä‘iá»u nguy hiểm sắp tá»›i Trong thá»i gian đầu tòng ngÅ©, dù có cố gắng bao nhiêu, dù có tá»± trách mình là hèn nhát bao nhiêu chà ng vẫn không là m chá»§ được mình; nhưng vá»›i tháng năm, tá»± nhiên chà ng đã có được thói quen đó. Bây giá» chà ng cưỡi ngá»±a Ä‘i cạnh Ilya giữa hai hà ng bạch dương, chốc chốc bứt mấy chiếc lá ở những cà nh sa trước mặt, thng thoảng lại chạm chân và o sưá»n ngá»±a, thỉnh thoảng lại đưa chiếc tẩu thuốc đã hút hết cho ngưá»i lÃnh phiêu kỵ Ä‘i sau lưng, không quay ngưá»i lại, có vẻ Ä‘iá»m tÄ©nh và vô tư lá»± tưởng chừng như Ä‘ang cưỡi ngá»±a rong chÆ¡i. Chà ng thấy chạnh lòng khi nhìn vẻ mặt lo lắng cá»§a Ilya, bây giá» Ä‘ang nói huyên thiên có chiá»u bứt rứt; kinh nghiệm đã cho chà ng biết rõ tâm trạng day dứt cá»§a má»™t ngưá»i Ä‘ang chá» Ä‘á»i chiá»u khá»§ng khiếp, chá» Ä‘á»i cái chết, Ä‘iá»u mà viên thiếu uý Ilya Ä‘ang trải qua. Chà ng biết rằng chỉ có thá»i gian má»›i có thể là m cho Ilya thoát khá»i tâm trạng đó.
Mặt trá»i vừa ló trên trá»i trong giữa hai tầng mây, thì gió lặng hẳn tá»±a hồ như không dám là m há»ng buổi sáng mùa hè tươi đẹp sau cÆ¡n giông tố đêm qua; giá»t nước mưa Ä‘á»ng trên cà nh cây vẫn còn nhá» giá»t, nhưng bây giỠđã rÆ¡i thẳng xuống; má»i váºt Ä‘á»u yên tÄ©nh. Mặt trá»i đã lên hẳn, hiện rõ trên chân trá»i rÆ¡i lấp sau dải mây, rá»±c rỡ hÆ¡n lúc nãy, xé rách những đưá»ng viá»n cá»§a đám mây. Má»i váºt Ä‘á»u sáng lên và long lanh trong ánh nắng. Và cùng má»™t lức ấy, dưá»ng như để trả lá»i lại ánh nắng, ở phÃa trước có những phát súng đại bác vang lên.
Roxtov chưa kịp Ä‘oán xem những phát súng cách bao nhiêu, thì từ Vitebxk đã có má»™t viên sÄ© quan phụ tá cá»§a bá tước Oxterman - Tolstoy phi ngá»±a đến truyá»n lệnh phóng nước kiệu trên đưá»ng cái.
Äại đội kỵ binh vòng qua Ä‘oà n bá»™ binh và pháo binh bấy giá» cÅ©ng Ä‘ang vá»™i rảo bước, phóng ngá»±a xuống dốc và sau khi Ä‘i ngang má»™t cái là ng vắng vẻ không ngưá»i ở, lại phóng lên dốc. Ngá»±a bắt đầu toát mồ hôi, binh vÄ© mặt mà y đỠgay lên.
- Äứng lại, nhìn trước… thẳng! - Ở phÃa trước vang lên tiếng hô cá»§a viên sư Ä‘oà n trưởng rồi có tiếng hô tiếp - Hà ng trái tiến lên, bước má»™t… tiến!
Và đội phiêu kỵ men theo dá»c hà ng quân chuyển sang bên phÃa tả vị trà và dừng lại phÃa sau Ä‘oà n kỵ binh cá»§a ta đứng thà nh má»™t khối dà y đặc - đó là đoà n quân dá»± bị: phÃa trên má»™t chút, trên cao má»™t Ä‘iểm, trong bầu không khà trong vắt, dưới ánh nắng chênh chếch cá»§a buổi ban mai, có thể trông thấy những khẩu pháo cá»§a ta in trên chân trá»i. Ở phÃa trước, sau má»™t thung lÅ©ng thấp thoáng, các đạo bá»™ binh và các khẩu pháo cá»§a địch. Từ phÃa thung lÅ©ng đã nghe tiếng súng trưá»ng rá»™n rà ng vui vẻ cá»§a quân ta ở tiá»n duyên lúc bấy giỠđã nổ súng giáp tráºn vá»›i quân địch.
Nghe những âm hưởng nà y, những âm hưởng mà đã từ lâu chà ng không được nghe, Roxtov thấy lòng vui hẳn lên như khi nghe tiếng nhạc tưng bừng nhất. Äùng đì - đùng, Ä‘oà nh - Ä‘oà nh! - mấy tiếng súng nổ dồn, khi lẻ tẻ, khi liên tiếp. Rồi má»i váºt im lặng, rồi lại như có ai giâm lên má»™t trà ng pháo.
Quân phiêu kỵ đứng yên má»™t chá»— trong khoảng má»™t tiếng đồng hồ. Äại bác cÅ©ng đã lên tiếng gầm gừ. Bá tước Oxterman cùng vá»›i Ä‘oà n tuỳ tùng cưỡi ngá»±a Ä‘i ngay phÃa sau kỵ đội, dừng lại nói mấy câu vá»›i viên trung Ä‘oà n trưởng rồi Ä‘i vòng lên phÃa tráºn pháo bố trà trên núi.
Sau khi Oxterman đi qua, bên đơn vị U-lan có tiếng hô:
- Xếp thà nh đội ngũ chiến đấu, tiến!
Äoà n bá»™ binh đứng ở phÃa trước há» rẽ đôi ra để cho kỵ binh Ä‘i qua. Quân U-lan xuất phát: cá» Ä‘uôi nheo ở đầu giáo bay phấp phá»›i, há» phóng nước kiệu xuống núi tiến vá» phÃa kỵ binh Pháp bấy giá» vừa xuất hiện dưới chân núi, ở phÃa trái.
Quân U-lan vừa xuống núi thì quân phiêu kỵ được lệnh tiến lên núi để yểm há»™ cho tráºn địa pháo binh. Trong khi quân phiêu kỵ đến thay chân đội U-lan, từ tiá»n duyên có những viên đạn lạc bay đến, kếu rÃu rÃt trong không trung.
Âm hưởng nà y, mà đã từ lâu Roxtov không được nghe, lại khiến chà ng vui vẻ và phấn chấn hÆ¡n cả tiếng súng lúc nãy. Chà ng ngồi thẳng ngưá»i trên mình ngá»±a, đưa mắt nhìn quanh chiến trưá»ng trải rá»™ng ra dưới chân núi, và toà n tâm toà n ý dõi theo cục chuyẻn binh cá»§a đơn vị U lan. Quân U-lan đã phi sát đội long kỵ cá»§a Pháp, rồi khói súng che lấp má»i váºt, và năm phút sau quân U-lan phi ngá»±a trở lại nÆ¡i há» xuất phát, nhưng chếch sang bên trái. Ở giữa những ngưá»i lÃnh U-lan mặc áo da cam ở phÃa sau lưng hỠđã thấy những đám long kỵ binh Pháp đông nghịt mặc áo lam cưỡi ngá»±a xám Ä‘uổi theo.
Vá»›i con mắt rất tinh cá»§a ngưá»i Ä‘i săn, Roxtov là má»™t trong những ngưá»i đầu tiên đã trông thấy đám long kỵ binh Pháp mặc áo lam Ä‘uổi theo quân U-lan cá»§a ta. Äá»™i U-lan hà ng ngÅ© rối loạn và đội kỵ binh Pháp Ä‘ang Ä‘uổi theo há» má»™t lúc má»™t tiến gần chá»— Roxtov đứng. Từ trên núi nhìn xuống đã có thể thấy rõ những bóng ngưá»i trông rất nhỠở dưới chân đồi Ä‘ang xô đẩy nhau, Ä‘uổi theo nhau và hoa tay hay vung kiếm.
Roxtov, khi Ä‘i săn Ä‘uổi, đứng nhìn những việc Ä‘ang diá»…n ra trước mắt mình. Trá»±c giác cá»§a chà ng đã cảm thấy rằng nếu bây giá» cho quân phiêu kỵ đánh thốc và o đội long kỵ binh Pháp thì chúng sẽ không bao giỠđương nổi; nhưng nếu đánh thì đánh ngay bây giá», ngay phút nà y, nếu không thì cháºm mất. Chà ng đưa mắt nhìn quanh viên quan. Viên thượng uý đứng cạnh chà ng bấy giá» cÅ©ng nhìn không chá»›p mắt và o những ngưá»i cưỡi ngá»±a dưới chân núi.
- Andrey Xevaxtyanyst, - Roxtox nói, - Ta có thể đánh tan được chúng…
- Äúng đấy, - Viên thượng uý nói, - Hay là ta…
Chưa nghe nói hết câu, Roxtox đã thúc ngá»±a phi ra trước kỵ đội, chà ng chưa kịp ra lệnh tiến quân thì toà n thể đại đội, lúc bấy giá» cÅ©ng cảm thấy như Roxtox, đã thúc ngá»±a theo chà ng. Bản thân Roxtox cÅ©ng chẳng biết tại sao mình là m việc đó, và là m như thế nà o. Tất cả những việc đó chà ng đã là m như vẫn thưá»ng là m khi Ä‘i sẵn, không nghÄ© ngợi, đắn Ä‘o suy tÃnh. Chà ng thấy bá»n long kỵ binh đã đến gần, thấy hà ng ngÅ© cá»§a chúng rối loạn; chà ng biết rằng chúng sẽ đương nổi, chà ng biết rằng nếu bá» qua phút nà y, thì sẽ không bao giá» trở lại nữa. Tiếng đạn réo quanh chà ng có sức kÃch động quá mạnh, và con ngá»±a cá»§a chà ng hăm há»› muốn tiến lên, đến ná»—i chà ng không sao kìm nổi. Chà ng thúc ngá»±a tiến, cất tiếng hô mệnh lệnh và ngay lức ấy chà ng nghe phÃa sau lưng có tiếng vó ngá»±a rầm ráºp cá»§a toà n thể đại đội chà ng Ä‘ang phóng nước kiệu tá»áº£ xuống núi vá» phÃa bá»n long kỵ binh. Xuống đến gần chân núi, Ä‘ang nước kiệu há» bất giác chuyển sang nước đại, cà ng đến gần quân U-lan ta và quân long kỵ binh Pháp Ä‘ang Ä‘uổi theo thì lại cà ng phi nhanh thêm.
HỠđã đến gần bá»n long kỵ binh. Những tên ở phÃa trước trông thấy quân phiêu kỵ liá»n quay trở lại, những tên ở phÃa sau kìm ngá»±a. Vá»›i má»™t cảm giác giống như khi chà ng phi ngá»±a Ä‘i chặn đưá»ng con sói, Roxtox cho con ngá»±a sông Äông cá»§a chà ng phóng hết tốc lá»±c, phi chéo và o đám long kỵ binh Pháp hà ng ngÅ© rối loạn. Má»™t ngưá»i lÃnh U-lan dừng lại, má»™t ngưá»i ngã ngá»±a phục xuống đất để khá»i bị xéo lên ngưá»i, má»™t con ngá»±a không ngưá»i cưỡi chen lấn và o hà ng ngÅ© đội phiêu kỵ. Hầu hết cả bá»n long kỵ binh Pháp Ä‘á»u phi trở lại phÃa sau. Roxtox chá»n má»™t tên long kỵ binh cưỡì ngá»±a xám, phóng ngá»±a rượt theo. Dá»c đưá»ng chà ng suýt đâm và o má»™t bụi cây; nhưng con tuấn mã đưa chà ng bay vút qua bụi, phải cháºt váºt lắm chà ng má»›i ngồi được vững trên yên. Nikolai thấy rằng chỉ trong chốc lát chà ng sẽ Ä‘uổi kịp tên địch mà chà ng đã chá»n là m Ä‘Ãch. Tên Pháp nà y - cứ trông quân phục thì chắc là má»™t viên sÄ© quan cúi rạp mình trên con ngá»±a xám, lấy gươm thúc và o mông con ngá»±a chạy nhanh thêm. Chỉ có má»™t lát, con ngá»±a cá»§a Roxtox húc và o mông con ngá»±a cá»§a viên sÄ© quan suýt là m cho nó ngã nhoà i ra, và ngay lúc ấy, Roxtox - chÃnh chà ng cÅ©ng chẳng biết tại sao - vung gươm lên chém và o tên kỵ binh Pháp.
Trong cái giây lát chà ng là m như váºy, tất cả má»i hưng phấn cá»§a Roxtox vụt biến mất. Viên sÄ© quan Pháp ngã xuống, vì nhát gươm thì Ãt (lưỡi gươm chỉ chém đứt má»™t đưá»ng nhỠở phÃa trên khuá»·u tay) mà vì bị lay mạnh và sợ thì nhiá»u. Roxtox kìm ngá»±a lại, đưa mắt nhìn kẻ thù mình vừa thắng xem thá» hắn là ngưá»i thế nà o. Viên sÄ© quan lÃnh kỵ binh Pháp má»™t chân, nhảy cò trên mặt đất, còn chân kia thì mắc và o bà n đạp. Hắn nheo nheo mắt như chỠđợi má»™t nhát gươm sắp chém xuống lần nữa, nhăn mặt ngước nhìn Roxtox ra vẻ kinh hãi, mặt hắn tái mét và lấm bùn: vá»›i bá»™ tóc và ng, vá»›i cái cằm lúm đồng tiá»n và đôi mắt mà u xanh nhạt trong sáng, khuôn mặt trè trung cá»§a viên sÄ© quan Pháp tháºt chẳng hợp chút nà o vá»›i chiến trưá»ng, tháºt chẳng có vẻ gì là khuôn mặt cá»§a má»™t kẻ địch, mà là má»™t khuôn mặt cá»§a hết sức quen thuá»™c thưá»ng gặp trong phòng khách. Roxtox chưa kịp quyết định xem mình nên là m gì, thì viên sÄ© quan đã kêu to: "Tôi xin hà ng!". Hắn luống cuống vá»™i và ng muốn rút chân ra khá»i bà n đạp nhưng không sao rút được, và đôi mắt sợ hãi cá»§a hắn vẫn giương lên nhìn Roxtox không chá»›p: Những ngưá»i lÃnh phiêu kỵ bấy giá» vừa phi đến tháo chân hắn ra khá»i bà n đạp và đặt hắn ngồi lên yên. Bốn phÃa Ä‘á»u nhìn thấy những ngưá»i phiêu kỵ Ä‘ang mải đối phó vá»›i những tên long kỵ binh: có tên bị thương, máu me be bét trên mặt nhưng vẫn không chịu buông ngá»±a ra; má»™t tên khác ngồi trên ngá»±a sau lưng má»™t ngưá»i lÃnh phiêu kỵ, tay ôm choà ng lấy mình ngưá»i lÃnh; lại má»™t tên nữa Ä‘ang được mấy ngưá»i phiêu kỵ đỡ cho ngồi lên ngá»±a. Ở phÃa trước mặt, bá»™ binh Pháp vừa chạy tá»›i vừa bắn. Quân phiêu kỵ vá»™i và ng Ä‘em bá»n tù binh vá» háºu tuyến. Roxtox cÅ©ng phi ngá»±a trở lại vá» vá»›i há»: má»™t cảm giác gì khó chịu là m cho lòng chà ng như thắt lại. Có má»™t cái gì lá» má», rối ren mà chà ng không sao nháºn thức được rõ rà ng đã đẩy lên trong lòng chà ng nghÄ© đến lúc chà ng vung gươm lên chém hắn.
Bá tước Oxterman - Tolstoy nghênh tiếp đội phiêu kỵ, gá»i Roxtox đến cảm Æ¡n chà ng và nói rằng ông ta sẽ trình lên hoà ng thượng rõ hà nh động dÅ©ng cảm cá»§a chà ng và sẽ xin cho chà ng má»™t huân chương chữ tháºp George. Khi được lệnh đến gặp bá tước Oxterman, chà ng nhá»› ra rằng chà ng đã cho đơn vị tấn công mà không có lệnh trên, nên tin chắc rằng cấp chỉ huy gá»i chà ng đến là để trừng phạt hà nh động tá»± tiện cá»§a chà ng. Váºy lẽ ra những lá»i khen ngợi cá»§a Oxterman và lá»i hứa thăng thưởng cà ng khiến chà ng ngạc nhiên và vui mừng, nhưng cái cảm giác lá» má», khó chịu lúc nấy vẫn khiến chà ng bứt rứt. "á»’, cái gì là m cho mình băn khoăn thế nhỉ? - Chà ng tá»± há»i khi từ giã viên tướng ra vá». - Ilya à ? Không, cáºu ta vẫn bình yên vô sá»±. Mình có là m Ä‘iá»u gì đáng hổ thẹn chăng? Không, vẫn không phải!" - Có má»™t cái gì khác day dứt chà ng như má»™t má»m hối háºn - Phải, phải cái thằng cha sÄ© quan Pháp cằm lúm đồng tiá»n ấy - Và mình nhá»› rất rõ là tay nà y mình đã chùn lại khi mình vung gươm lên"
Roxtox thấy đám lù binh Ä‘ang được giải Ä‘i, liá»n phi ngá»±a theo để nhìn lại tên Pháp có cái cằm lúm đồng tiá»n. Mình mặc bá»™ quân phục kỳ quặc, viên sÄ© quan Pháp Ä‘ang ngồi trên má»™t con ngá»±a cá»§a lÃnh phiêu kỵ và lo lắng đưa mắt nhìn quanh. Vết thương cá»§a hắn cÅ©ng chẳng đáng gá»i là má»™t vết thương nữa. Hắn gượng gạo mỉm cưá»i vá»›i Roxtox và vẫy tay chà o chà ng. Roxtox vẫn có má»™t cảm giác ngượng nghịu xấu hổ.
Suốt ngà y hôm ấy và ngà y hôm sau các bạn bè cá»§a Roxtox nháºn thấy chà ng tuy không có vẻ buồn bã hay cáu kỉnh nhưng lại trầm lặng, thẫn thá» và đăm chiêu. Chà ng uống rượu má»™t cách miá»…n cưỡng, cứ tìm cách ngồi má»™t mình suy nghÄ© Ä‘iá»u gì.
Roxtox nghÄ© mãi đến cái chiến công oanh liệt cá»§a mình: lạ thay, nó lại Ä‘em lại cho chà ng má»™t tấm huân chương chữ tháºp George, tháºm chà lại là m cho chà ng lừng danh là má»™t tay gan dạ. Chà ng nghÄ© mãi, mà vẫn có má»™t Ä‘iá»u gì chà ng không sao hiểu nổi: "Thế ra chúng nó còn sợ hÆ¡n cả bá»n mình nữa ư! - Chà ng nghÄ©. - Chỉ có thế thôi mà cÅ©ng gá»i là anh hùng à ? Mà ta là m như váºy có phải vì tổ quốc đâu? Hắn ta có tá»™i tình đâu vá»›i cái cằm lúm đồng tiá»n và đôi mắt xanh cá»§a hắn? Hắn hoảng sợ biết chừng nà o! Hắn tưởng là ta định giết hắn. Việc gì ta phải giết hắn? Tay ta đã run. Rồi há» lại cứ gắn chữ tháºp George cho ta. Chả hiểu ra là m sao cả, chả hiểu tà nà o cả!".
Nhưng trong khi Nikolai băn khoăn vá»›i những câu há»i ấy và vẫn không sao hiểu rõ được cái gì khiến chà ng bứt rứt như váºy, thì bánh xe cá»§a váºn Ä‘á»(1) vẫn xoay ra thuáºn chiá»u, Ä‘em lại cho chà ng nhiá»u lợi lá»™c - Äiếu văn vẫn thưá»ng thấy trong Ä‘á»i quân nhân. Sau tráºn Oxtrovna ngưá»i ta đã cất nhắc cho chà ng lên chỉ huy má»™t tiểu Ä‘oà n phiêu kỵ và má»—i khi cần đến má»™t viên sÄ© quan dÅ©ng cảm, ngưá»i ta Ä‘á»u nhá»› đến chà ng.
Chú thÃch:
(1) "váºn Ä‘á»" thưá»ng được biểu trưng bằng hình ảnh má»™t ngưá»i đà n bà bị mắt chân Ä‘i trên má»™t cái bánh xe có cánh.
|

26-05-2009, 04:18 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 14 -
ÄÆ°á»£c tin Natasa ốm, bá tước phu nhân bấy giá» vẫn chưa khá»i bệnh hẳn, ngưá»i hãy còn yếu, đã Ä‘em Petya và cả nhà lên Moskva, và gia đình Roxtov rá»i khá»i nhà bà Maria Dmitrevna dá»n sang toà nhà cá»§a há» và ở hẳn Moskva.
Bệnh tình cá»§a Natasa trầm trá»ng đến ná»—i, thá»±c may cho nà ng và cÅ©ng thá»±c may cho cha mẹ nà ng, ý nghÄ© vá» những nguyên nhân đã khiến nà ng lâm bệnh, hà nh động cá»§a nà ng Ä‘oạn tuyệt vá»›i vị hôn phu Ä‘á»u lùi ra phÃa sau. Nà ng ốm nặng đến ná»—i không thể nà o nghÄ© em mình có lá»—i đến chừng nà o trong tất cả những việc đã xảy ra, trong khi nà ng không ăn, không ngá»§, gầy mòn Ä‘i trông thấy, ho sù sụ và như các bác sÄ© đã để lá»™, bệnh tình khá nguy kịch. Bây giá» phải nghÄ© cách cứu nà ng. Các bác sÄ© đến thăm Natasa khi thì từng ngưá»i má»™t, khi thì há»p thà nh má»™t há»™i đồng, nói nhiá»u bằng tiếng Pháp, tiếng Äức và tiếng La-tinh, phản bác nhau, kê đơn vô số thuốc chữa đủ các thứ bệnh mà há» biết; nhưng trong bá»n há» không ai thoáng có ý nghÄ© đơn giản rằng há» không thể biết được căn bệnh cá»§a Natasa, cÅ©ng như không thể biết được má»™t bệnh nà o mà má»™t con ngưá»i sống có thể mắc phải: vì má»—i con ngưá»i sống Ä‘á»u có những đặc tÃnh cá»§a mình, và bao giá» cÅ©ng có má»™t thứ bệnh riêng cá»§a mình, má»™t bệnh má»›i mẻ phức tạp, mà y há»c chưa từng biết, đó không phải là bệnh phổi, bệnh gan, bệnh tim, bệnh thần kinh, bệnh ngoà i da, v.v…, là những thứ bệnh có ghi trong sách y há»c, vì bệnh ấy là má»™t trong vô số những cách kết hợp những bệnh táºt cá»§a các tạng phá»§ nà y. Các bác sÄ© không thể thoáng có cái ý nghÄ© rằng mình không biết là m phù phép, bởi vì sá»± nghiệp cá»§a Ä‘á»i há» là chữa bệnh; bởi vì hỠđược trả tiá»n để là m việc đó, và bởi vì hỠđã tiêu phà những năm tháng tươi đẹp nhất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i há» và o việc ấy. Nhưng cái chÃnh khiến cho các bác vÄ© không thể có ý nghÄ© ấy được là vì há» thấy mình chắc chắn là có Ãch, và quả nhiên há» rất có Ãch cho tất cả những ngưá»i trong gia đình Roxtov. Há» có Ãch không phải vì há» bắt ngưá»i ốm nuốt những chất phần lá»›n là có hại (cái hại nà y cÅ©ng khó thấy, vì những chất có hại thưá»ng cho uống vá»›i má»™t liá»u lượng rất Ãt) nhưng há» có Ãch, há» thấy là cần thiết, không thể nà o thiếu được (chÃnh vì thế cho nên trước đây cÅ©ng như sau nà y bao giá» cÅ©ng có những ông lang băm, những ông thầy mà n và nhưng ngưá»i chữa bệnh tương tá»±); bởi vì há» thoả mãn nhu cầu tinh thần cá»§a ngưá»i ốm và cá»§a những ngưá»i yêu thương ngưá»i ốm. Há» thoả mãn cái nhu cầu muôn thá»§a cá»§a con ngưá»i là mong được khá»i ốm, được ngưá»i khac xót thương và ân cần săn sóc. Há» thoả mãn má»™t nhu cầu muôn thá»§a mà con ngưá»i ta có thể nháºn thấy hình thức nguyên thuá»· nhất ở đứa trẻ, là cái những cầu xoa chá»— Ä‘au. Äứa trẻ va phải cái gì thì láºp tức chạy đến mẹ, đến u già để ngưá»i ta xoa chá»— Ä‘au cho nó, vấu khi đã được vá»— vá» như váºy thì nó đỡ Ä‘au.Äứa trẻ không hình dung được rằng những ngưá»i mạnh hÆ¡n và khôn ngoan hÆ¡n nó không là m gì cho nó thấy đỡ Ä‘au. Và lòng nó được an á»§t vì nó hy vá»ng được khá»i Ä‘au, vì mẹ nói thương xót nó và xoa chá»— Ä‘au cho nó. Nếu các bác sÄ© có Ãch cho Natasa thì cÅ©ng là vì há» quả quyết rằng nà ng sẽ khá»i nếu anh xà Ãch đánh xe ra hiệu thuốc phố Arbatxkaya mua má»™t đồng bảy thuốc bá»™t và thuốc viên đựng trong chiếc há»™p xinh xắn, và nếu ngưá»i ốm uống các thứ thuốc nà y pha nước Ä‘un sôi đúng hai giá» má»™t lần, không hÆ¡n không kém.
Sonya, bá tước và phu nhân sẽ là m gì bây giá», há» là m sao có thể khoanh tay đứng nhìn; nếu không có những viên thuốc uống đúng giỠđúng giấc ấy, nếu không có những thứ nước uống hâm nóng, những miếng gà hầm và tất cả những Ä‘iá»u mà há» phải tuân theo và cÅ©ng là m cho há» có công việc được an á»§i? Bá tước là m sao chịu đựng nổi bệnh tình cá»§a cô con gái yêu, nếu như ông không biết rằng bệnh cá»§a Natasa tốn hết hà ng nghìn rúp, và dù có phải tiêu thêm hà ng nghìn nữa để nà ng khá»i bệnh ông cÅ©ng không tiếc, nếu như thế nà ng vẫn không khá»i thì ông sẽ không ngần ngại tiêu thêm hà ng nghìn nữa và vẫn sẽ đưa nà ng ra nước ngoà i rồi triệu táºp má»™t há»™i đồng danh y; nếu ông không có dịp để kể tỉ mỉ rằng Metivie và Feller không hiểu, nhưng Friz hiểu rõ, mà Mudrov còn chẩn Ä‘oán được rõ rà ng hÆ¡n? Bá tước phu nhân còn biết là m gì, nếu bà ta không có dịp gây gổ vá»›i Natasa vì nà ng không theo cho tháºt đúng những lá»i dặn cá»§a bác sÄ©?
- Cứ thế nà y thì còn phải là m sao được, - bá tước phu nhân nói, và ná»—i bá»±c mình là m cho phu nhân quên lãng ná»—i buồn, - nếu con không chịu nghe lá»i bác sÄ© và uống thuốc không đúng giá» giấc! Có phải chuyện đùa đâu, nó có thể biến chứng thà nh bệnh viêm phổi đấy, - Bá tước phu nhân nói thêm, và ngay trong khi nói ra cái danh từ mà bà không hiểu (mà cÅ©ng chẳng phải má»™t mình bà là không hiểu), bà cÅ©ng được an á»§i rất nhiá»u rồi. Sonya còn biết là m gì, nếu nà ng không vui mừng nháºn thấy nà ng đã không cởi áo ngoà i suốt ba đêm đầu để sẵn sà ng là m tròn tất cả những lá»i dặn dò cá»§a bác sÄ©, và bây giỠđây đêm đêm nà ng không ngá»§ để khá»i nhỡ giá» cho Natasa uống những viên thuốc chẳng có hại gì mấy đựng trong há»™p mạ và ng? Mà ngay cả Natasa cÅ©ng váºy, tuy nà ng nói rằng không có thuốc nà o có thể chữa cho nà ng khá»i bệnh và tất cả những thứ kia Ä‘á»u là nhảm nhÃ, nà ng cÅ©ng không hà i lòng khi thấy ngưá»i ta hy sinh vì mình nhiá»u như váºy, và phải uống thuốc đúng giá» giấc. Tháºm chà nà ng còn thấy vui khi không chịu là m theo lá»i dặn cá»§a bác sÄ© để tá» ra rằng mình không tin là bệnh có thể khá»i và không có ý tiếc rẻ Ä‘á»i mình.
Bác sÄ© đến hà ng ngà y, bắt mạch, xem lưỡi, không hỠđể ý đến vẻ mặt á»§ dá»™t cá»§a nà ng, và cứ đùa vá»›i nà ng. Nhưng khi ông sang phòng bên bá tước phu nhân hấp tấp Ä‘i theo ông, ông là m ra vẻ nghiêm nghị và lắc đầu ra dáng tư lá»±, nói rằng liá»u thước vừa rồi sẽ có tác dụng, rằng cần phải chá» xem; rằng bệnh nà y chá»§ yếu là bệnh tinh thần, song…
Bá tước phu nhân, cố giấu giếm hà nh động nà y vá»›i bản thân mình và vá»›i cả thầy thuốc nữa, dúi cho ông ta má»™t đồng tiá»n và ng, và má»—i lần như váºy phu nhân trở và o phòng con, lòng yên tÄ©nh hÆ¡n.
Những chứng bệnh cá»§a Natasa là ăn kém, ngá»§ kém, thưá»ng hay ho và lúc nà o cÅ©ng á»§ ê, phá» phạc. Thầy thuốc nói rằng thế nà o cÅ©ng phải để Natasa ở má»™t nÆ¡i có thể chạy chữa khi cần thiết, cho nên há» giữ nà ng ở lại trong má»™t không khà ngá»™t ngạt cá»§a thà nh phố. Thế là mùa hè năm 1812 gia đình Roxtov không vá» quê nữa.
Tuy đã uống rất nhiá»u thuốc viên, thuốc bá»™t đựng trong những chiếc lá» và những chiếc há»™p con con mà bà Schoss, má»™t ngưá»i rất thÃch các thứ nà y, đã gom góp lại được thà nh má»™t bá»™ sưu táºp đầy đủ, tuy nà ng bị tước mất cảnh sống hương thôn mà nà ng đã quen thuá»™c, nhưng cuối cùng tuổi trẻ vẫn thắng: ná»—i buồn cá»§a Natasa bắt đầu bị những ấn tượng cá»§a cuá»™c sống hằng ngà y che má», nó không còn đè nặng lên lòng nà ng nữa, nó bắt đầu lùi vá» quá khứ, và thể lá»±c Natasa bắt đầu bình phục.
|
 |
|
| |