 |
|

12-11-2008, 01:16 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Quyển 8 – Lưu Liên Hoa Tùng
Chương 9 – Tô Tố Tố ÄÃch Äiá»u Kiện
Dịch: vivax
Biên dịch biên táºp: dangxuan
Nguồn: sưu tầm
“Diệp Vô Ưu, nếu không phải ngươi phá hoại hảo sá»± cá»§a ta, những thứ mà ta muốn Ä‘oạt được, Tuyết Minh Văn Ä‘á»u có thể cho ta, ta còn cần phải đến tìm ngươi là m gì?†Tô Tố Tố cuối cùng không thể nhịn nổi, tức giáºn nói.
“Tô đại mỹ nhân, cái nà y cÅ©ng không thể trách ta được. Có trách thì chỉ có thể trách bản thân nà ng thôi.†Diệp Vô Ưu cưá»i hì hì nói: “Ai bảo nà ng đòi ta là m?â€
“Bỉ ổi!†Tô Tố Tố phẫn nộ mắng.
“Bỉ thá»! Bỉ thá»! Nà ng so vá»›i ta cÅ©ng chẳng tốt hÆ¡n bao nhiêu.†Diệp Vô Ưu uể oải nói: “Ban đầu nà ng lừa ta đến Phiêu Hương tháp, suýt chút nữa là lấy cái mạng ta. Ta lừa nà ng má»™t lần, chỉ là lấy cái mạng Tuyết Minh Văn mà thôi, tÃnh ra thì nà ng vẫn còn lá»i.â€
“Diệp Vô Ưu! Nói như váºy là ngươi không định thá»±c hiện lá»i hứa trước kia phải không? Ta nói ngươi biết, ngươi có thể giết được Tuyết Minh Văn, ta cÅ©ng có thể giết Tuyết Minh Cương!†Tô Tố Tố nổi nóng.
“Tô đại mỹ nhân, đầu óc nà ng cÅ©ng không tệ nhỉ?†Diệp Vô Ưu kinh ngạc nhìn nà ng ta: “Ta nhá»› rõ rà ng đã nói qua vá»›i nà ng, ta đối vá»›i Tuyết Minh Cương rất khó chịu, nà ng muốn giết hắn, ta không chừng còn phải cảm tạ nà ng nữa.â€
nl.“Lá»i ngươi nói có đáng tin không?†Tô Tố Tố hừ lạnh má»™t tiếng.
“Ai, nà ng đã nghÄ© lá»i ta nói không đáng tin, váºy nà ng cÅ©ng đừng đến tìm ta đòi hảo xá» nữa.†Diệp Vô Ưu không thèm để ý nói: “Kì thá»±c Tô đại mỹ nhân cÅ©ng có thể đến tìm Tuyết Minh Cương yêu cầu lợi Ãch mà , không quản nói thế nà o, nà ng cÅ©ng đã giúp hắn giết chết Hoà ng thượng, cÅ©ng coi như là đã giúp hắn má»™t việc lá»›n rồi.â€.kien
“Ngươi cho là ta ngu váºy sao?†Tô Tố Tố tức giáºn không thôi: “Ta lúc trước luôn giúp Tuyết Minh Văn, bây giá» ta Ä‘i tìm Tuyết Minh Cương, hắn có thể cho ta ăn quả ngá»t sao?
“CÅ©ng không nhất định thế. Nà ng xinh đẹp như váºy, Ä‘i là m quý phi gì đó cho hắn, nói không chừng cÅ©ng được đấy.†Diệp Vô Ưu cưá»i hì hì: “Có khi váºn khà nà ng tốt thì còn có thể là m Hoà ng háºu nữa. Äến khi đó, những lợi Ãch Tuyết Minh Văn có thể cho nà ng, tá»± bản thân nà ng cÅ©ng có thể lấy được.â€
“Diệp Vô Ưu! Ngươi đừng quá đáng!†Tô Tố Tố hừ nhẹ: “Ta mà giáºn lên thì việc gì cÅ©ng có thể là m được!â€
“Ai, Tô đại mỹ nhân, nà ng hà tất phải tức giáºn như váºy?†Diệp Vô Ưu ngáp má»™t cái: “Nghe nói tức giáºn sẽ sinh ra nếp nhăn đó. Tô đại mỹ nhân nà ng đẹp váºy, nếu có và i nếp nhăn thì sẽ ảnh hưởng rất lá»›n đến khuôn mặt khả ái cá»§a nà ng đó.â€
Không đợi Tô Tố Tố phát tác. Diệp Vô Ưu khẩn trương nói tiếp: “Kì tháºt, ta cÅ©ng không phải không muốn cho nà ng lợi Ãch, bất quá nà ng dù sao cÅ©ng phải cho ta má»™t chút lợi Ãch chứ?â€
“Ngươi muốn lợi Ãch gì?†Tô Tố Tố quát há»i.
“Tô đại mỹ nhân, tối qua ta thá»±c ra đã nói vá»›i nà ng rồi, giá»›i thiệu cho ta tám đồng thai sư muá»™i đó cá»§a nà ng là được!†Diệp Vô Ưu cưá»i hi hi: “Nói ra, nà ng lại còn được nhỠđằng khác, nà ng nói Tuyết Minh Văn đáp ứng nà ng lợi Ãch gì gì đó, nhưng trên thá»±c tế, có ta ở đây, Tuyết Minh Văn khẳng định là m không nổi hoà ng thượng và mấy lợi Ãch đó Ä‘á»u là giả tạo. Hắn cÅ©ng không cách nà o cho nà ng ná»a Ä‘iểm lợi Ãch, Tố Y Môn cá»§a nà ng vẫn sẽ lặng lẽ vô danh.â€
“Ngươi tá»± tin váºy sao?†Tô Tố Tố không phục: “Có ta giúp đỡ Tuyết Minh Văn, hắn nhất định có thể là m hoà ng đế!â€
“Tô đại mỹ nhân, nà ng nhìn rõ hiện thá»±c Ä‘i có được không? Tuyết Minh Văn ngay cả thái tá» cÅ©ng không kịp là m thì đã chết rồi.†Diệp Vô Ưu không sợ, đả kÃch thẳng và o Ä‘iểm yếu cá»§a nà ng.
“Äó là ngươi dùng thá»§ Ä‘oạn bỉ ổi!†Tô Tô Tố phẫn ná»™ nói.
“Thá»§ Ä‘oạn bỉ ổi các ngươi đã dùng có thể kém ta sao? Cổ nhân có nói â€˜ÄÆ°á»£c là m vua thua là m giặc’, thua thì thua, còn tìm lý do gì Ä‘i nữa cÅ©ng Ä‘á»u là vô Ãch.†Diệp Vô Ưu có chút không nhẫn nại nói: “Tô đại mỹ nhân, nếu không phải là nà ng xinh đẹp và còn có tám sư muá»™i đồng thai đó cá»§a nà ng thá»±c sá»± là m ta động tâm, ta cÅ©ng chẳng có tâm tình cùng nà ng nói nhiá»u như váºy. Bây giá» chúng ta nói đến chánh sá»± Ä‘i, ban đầu Tuyết Minh Văn đáp ứng nà ng những lợi Ãch gì?â€
“Tố Y Môn chúng ta rất đông ngưá»i, nhưng lại gần như không có thu nháºp, vì thế chúng ta cần có tiá»n.†Tô Tô Tố hÃt nhẹ má»™t hÆ¡i, cố gắng là m bản thân bình tÄ©nh, để không phát tác. Tên sắc lang nà y đối vá»›i nà ng và tám sư muá»™i xinh đẹp tá» rõ dục vá»ng không há» che Ä‘áºy, là m trong lòng cảm thấy không thoải mái: “Ngoà i ra, Tố Y Môn bá»n ta hiện giá» cÆ¡ hồ không có chút tiếng tăm, vì thế chúng ta còn cần danh tiếng nữa.â€
Ngừng má»™t chút rồi nà ng lại nói tiếp: “Nếu Tuyết Minh Văn lên ngai và ng, hai Ä‘iểm nà y, hắn Ä‘á»u có thể là m vừa lòng ta.â€
“Tiá»n? Thấy quan hệ giữa nà ng vá»›i thá»§ phá»§ gì đó ở Phiêu Hương thà nh cÅ©ng không tệ mà , hắn không phải có rất nhiá»u tiá»n sao?†Diệp Vô Ưu cảm thấy kì quái há»i.
“Ta chỉ là có quan hệ không tệ vá»›i nữ nhi cá»§a ông ta thôi, mà hiện giỠông ta cÅ©ng muốn ném Tuyết Minh Văn sang má»™t bên, vì thế chúng ta thoạt nhìn thì có vẻ quan hệ rất tốt nhưng trên thá»±c tế ông ta không thể xuất tiá»n để nuôi cả vạn môn đồ cá»§a Tố Y Môn bá»n ta.â€
“Tố Y Môn cá»§a nà ng đông ngưá»i nhưng là ngưá»i kiểu gì thế?†Diệp Vô Ưu không khá»i cảm thấy hiếu kỳ.
“Bá»n há» Ä‘a phần Ä‘á»u là những nữ tá» bÆ¡ vÆ¡ không nÆ¡i nương tá»±a, má»™t số bị trượng phu ruồng bá», má»™t số thì trượng phu chết mà không có con cái, còn có má»™t số là nữ hà i nhi vừa má»›i sinh thì bị vứt bá», Tố Y Môn chúng ta nuôi dưỡng chúng thà nh ngưá»i.†Tô Tố Tố hÆ¡i trầm mặc nói: “Bản thân bá»n há» Ä‘á»u đã khó mà kiếm tiá»n tá»± nuôi sống, mà nhiá»u ngưá»i như váºy ở chung thì thà nh má»™t khoản chi tiêu rất lá»›n.â€
“Tháºt thế sao.†Diệp Vô Ưu ngá»› ra, không nghÄ© nổi là thế. Tố Y Môn nà y tá»±a hồ vẫn là má»™t môn phái không đến ná»—i tệ, thu nháºn nhiá»u ngưá»i váºy, nghe Tô Tố Tố nói những lá»i nà y, mấy ngưá»i đó đối vá»›i Tô Y Môn mà nói đúng là gánh nặng to lá»›n.
“Nà ng nói là cần tiá»n thì ta còn có thể hiểu, nhưng mà Tố Y Môn cá»§a nà ng cần danh tiếng để là m gì? Theo lý mà nói, hiện giá» có má»™t Tố Y tiên tá» nà ng, danh tiếng cá»§a Tố Y Môn cÅ©ng không nhá» mà ?†Diệp Vô Ưu vẫn có nghi vấn, nhịn không nổi há»i.
“Rất đơn giản, chúng ta phải để cho tá»· muá»™i Tố Y Môn có má»™t chá»— dá»±a mạnh mẽ.†Tô Tố Tố khẽ than: “Hiện tại Tố Y Môn có nhiá»u nữ tá» chưa kết hôn, chúng ta cÅ©ng hy vá»ng bá»n há» cuối cùng có thể tìm được má»™t nÆ¡i chốn tốt, vá»›i lại chúng ta không hy vá»ng bá»n há» gả cho nam nhân nà o đó rồi sau nà y lại bị ức hiếp. Vì thế chúng ta nhất thiết phải cho bá»n há» má»™t nương gia lá»›n mạnh đó chÃnh là Tố Y Môn chúng ta.â€
“Nếu những gã nam nhân lấy bá»n há», tháºt sá»± yêu bá»n há», nương gia các nà ng cưá»ng mạnh hay không cÅ©ng đâu có quan hệ, nếu không yêu bá»n há», cho dù nương gia các nà ng có cưá»ng mạnh cÅ©ng không thể yêu đâu!†Diệp Vô Ưu có chút mê muá»™i nói.
nl.“Ngươi nói tháºt ra không sai. Äiểm nà y chúng ta cÅ©ng hiểu, nhưng mà nhiá»u nam nhân Ä‘á»u có thể thay lòng đổi dạ, chúng ta chỉ là hy vá»ng, nữ nhân từ Tố Y Môn cho dù bị nam nhân phản bá»™i, bá»n há» cÅ©ng không phải chịu những tổn thương thể xác, bởi vì trước đây đã có không Ãt những việc tương tá»±, và i tá»· muá»™i tháºm chà bởi váºy mà chết.†Tô Tố Tố nhá» giá»ng nói: “Chúng ta không nghÄ© được biện pháp giải quyết tốt hÆ¡n, chỉ đà nh dùng biện pháp trị phần ngá»n không trị gốc, vết thương tâm hồn có thể dần dần khôi phục, nhưng má»™t khi trên thân thể có những vết thương thì khó mà bù đắp, hoặc là tá» vong, cái đó căn bản không có cÆ¡ há»™i khôi phục.â€.kien
“Nói cÅ©ng có chút đạo lý.†Diệp Vô Ưu nghÄ© nghÄ© rồi gáºt đầu: â€œÄÆ°á»£c rồi, con ngưá»i ta kì tháºt rất đơn giản, việc gì thÃch thì là m, không thÃch thì không là m. Ta cÅ©ng tin là nà ng không bịa đặt, đương nhiên nếu nà ng bịa đặt, ta sau nà y cÅ©ng sẽ biết. Căn cứ và o những gì nà ng nói, xem ra việc nà ng không phải là vì bản thân, mà là vì nghìn vạn nữ nhân không chốn nương tá»±a. Ta sẽ giúp đỡ nà ng mà không đòi há»i gì.â€
“Ngươi hảo tâm váºy sao?†Tô Tố Tố sững sá», hiển nhiên là không tin.
“Uy, nà ng không tin thì thôi, ta hiếm khi có lòng tốt lắm!†Diệp Vô Ưu bất mãn nói: “Bất quá, ta tuyên bố trước, nhà ta mặc dù có tiá»n, nhưng mà không thể lấy tiá»n trong nhà giúp nà ng. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nà ng cÅ©ng yên tâm, ta sẽ nghÄ© biện pháp khác, để các nà ng có thể kiếm được tiá»n, còn danh tiếng Tố Y Môn ta cÅ©ng sẽ nghÄ© cách giúp nà ng nâng cao.â€
“Ngươi có biện pháp gì? Có thể nói vá»›i ta không?†Tô Tố Tố vẫn còn chút hoà i nghi, muốn há»i rõ rà ng.
“Tạm thá»i ta cÅ©ng chưa suy nghÄ© cụ thể, bất quá đã có chút đại khái.†Diệp Vô Ưu nghÄ© má»™t chút rồi nói: “Thông qua Tiên bảng và Môn phái bảng cá»§a Thiên Nhai Thư Viện, có thể nhanh chóng nâng cao danh tiếng Tô Y Môn cá»§a nà ng. Còn như việc kiếm tiá»n, ta nghÄ© Thiên Nhai Thư Viện có thể nuôi được nhiá»u ngưá»i đó, bá»n há» nên biết là m sao để kiếm tiá»n.â€
“Thiên Nhai Thư Viện?†Tô Tố Tố hÆ¡i ngây ra: “Ngươi vá»›i Thiên Nhai Thư Viện có quan hệ gì?â€
“Cái nà y tạm thá»i không thể nói rõ cho nà ng được. Tóm lại, nà ng yên tâm, việc ta bảo Thiên Nhai Thư Viện là m, Thiên Nhai Thư Viện nhất định sẽ là m. Cho dù lúc nà y ta bảo bá»n hỠđổi ta thà nh đệ nhất trên Tiên bảng, Tố Y Môn thà nh đệ nhất trên Môn phái bảng, bá»n há» cÅ©ng sẽ là m.†Diệp Vô Ưu cưá»i hì hì nói: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên, muốn ta nói cho nà ng biết toà n bá»™ sá»± việc cÅ©ng không khó, chỉ cần nà ng đối vá»›i ta tốt má»™t chút là được.â€
“Nếu ngươi có năng lá»±c là m được những việc như đã nói, giúp Tố Y Môn có vị trà ở Vân Má»™ng Äại Lục, giúp chúng ta có đủ tiá»n để nuôi dưỡng những nữ tá» không chá»— nương tá»±a và những nữ hà i bị vứt bỠđó, ta sẽ cảm tạ ngươi.†Tô Tố Tố dung nhãn thần kì quái nhìn Diệp Vô Ưu: “Chỉ cần ngươi tháºt tâm thà nh ý là m việc nà y giúp ta, sau nà y bảo ta á»§y thân cho ngươi, cÅ©ng không phải việc khó.â€
“Tô đại mỹ nhân, nà ng vừa nói đấy nhé!†Nghe thấy lá»i nà y, Diệp Vô Ưu láºp tức có chút cao hứng, đương nhiên, hắn còn có má»™t câu chưa nói ra, đó chÃnh là : “Còn tám đồng thai tá»· muá»™i đó cá»§a nà ng cÅ©ng tặng cho ta Ä‘i!â€
“Tô Tố Tố ta đã nói chắc chắn sẽ giữ lá»i. Ta Ä‘i trước, hy vá»ng ngươi có thể cố gắng nhanh chóng có hà nh động thá»±c tế.†Tô Tố Tố lãnh đạm nói: “Ta tạm thá»i sẽ ở Phiêu Hương tháp, ngươi có việc gì có thể đến đó tìm ta.â€
“Sao lại ở đó?†Diệp Vô Ưu có chút kì quái.
“Những nÆ¡i khác tạm thá»i không an toà n.†Tô Tô Tố bình tÄ©nh nói: “Tuyết Minh Cương không nhất định sẽ bá» qua cho ta, mặc dù khả năng không lá»›n, nhưng để phòng vạn nhất, ta vẫn không thể ở trong thà nh.â€
“Không cần phải cẩn tháºn váºy chứ?†Diệp Vô Ưu nói nhá», đột nhiên nhá»› đến má»™t việc, vá»™i và ng nói: “Äúng rồi, Tô đại mỹ nhân, ta có việc nà y muốn há»i nà ng!â€
|

12-11-2008, 01:17 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Quyển 8 – Lưu Liên Hoa Tùng
Chương 10 – Phi Lễ Lâm Lộng Nguyệt
Dịch: vivax
Biên dịch biên táºp: dangxuan
Nguồn: sưu tầm
“Việc gì váºy?†Tô Tô Tố há»i lại có vẻ không cao hứng lắm.
“Nà ng còn má»i ai khác đến ám sát Tuyết Minh Cương không?†Diệp Vô Ưu nghÄ© đến việc Lâm Thanh Diệp liá»n há»i thẳng.
Tô Tố Tố dùng ánh mắt kì quái nhìn Diệp Vô Ưu, lát sau, khẽ mỉm cưá»i: “Ngươi muốn nói Lâm Thanh Diệp à ?â€
“Nói như váºy là nà ng đã thừa nháºn?†Diệp Vô Ưu có chút bất mãn. “Ta không nghÄ© Tô đại mỹ nhân có lúc tâm kế lại thâm sâu váºy. Nà ng như thế không phải là rõ rà ng đã lừa gạt Lâm đại mỹ nhân hiá»n là nh sao?â€
“Xem ra, quan hệ giữa ngươi và Lâm Thanh Diệp không tệ.†Tô Tố Tố lãnh đạm nói: “Tâm trà cá»§a ta có thâm sâu hay không, không cần ngươi phải nhắc nhở, chỉ cần tá»± thấy việc gì đúng thì ta sẽ là m. Äây là nguyên tắc là m ngưá»i cá»§a ta, ngươi có thể không thÃch, nhưng ngươi có thÃch hay không đối vá»›i ta cÅ©ng tịnh không quan trá»ng.â€
“Ai, ta không muốn tranh cãi mấy đại đạo lý nà y vá»›i nà ng. Tóm lại, hiện tại Tuyết Minh Văn đã chết, nà ng có cho ngưá»i giết chết Tuyết Minh Cương cÅ©ng không có ý nghÄ©a gì. Nà ng nên Ä‘i nói vá»›i Lâm đại mỹ nhân không cần phải giết Tuyết Minh Cương nữa.†Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.
“Ngươi cÅ©ng quen biết vá»›i Lâm Thanh Diệp, váºy hãy thay ta nói vá»›i nà ng ấy Ä‘i.†Tô Tố Tố nhạt giá»ng nói: “Hiện tại Tuyết Minh Văn hay Tuyết Minh Cương chết, đối vá»›i ta mà nói đã không có ý nghÄ©a gì. Ta bây giá» chỉ cần ngươi có thể tuân thá»§ lá»i hứa, là m được những gì vừa má»›i nói.â€
nl.“Yên tâm Ä‘i! Cho dù ta không muốn tuân thá»§ lá»i hứa, nhưng được nhìn Tô đại mỹ nhân và tám tá»· muá»™i xinh đẹp đó, ta nhất định sẽ là m được.†Diệp Vô Ưu vênh vang nói: “Tô đại mỹ nhân, nà ng cứ đợi đến ngà y gả cho ta Ä‘i.â€.kien
“Ta hy vá»ng sẽ đến ngà y đó.†Tô Tố Tố há»i hợt nói: “Ngoà i ra, ta muốn nói vá»›i ngươi má»™t câu. Ta không thể đợi mãi được, nếu sau má»™t thá»i gian ngươi vẫn chưa thể là m được những việc đó, ta sẽ Ä‘i tìm ngưá»i khác.â€
“Yên tâm đi, ta sẽ không cho nà ng cơ hội đi tìm nam nhân khác đâu.†Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.
“Váºy ta Ä‘i trước.†Tô Tố Tố nói xong liá»n nhanh chóng quay ngưá»i ra cá»a, không chút cháºm trá»….
“Äi thì Ä‘i, ta cÅ©ng ra ngoà i!†Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. Tô Tố Tố vừa má»›i li khai, hắn liá»n láºp tức bước theo ra ngoà i. Chỉ là vừa má»›i ra đến cá»a thì đã chạm mặt Hoa Vân La.
“Tiểu sắc lang, ngươi đi đâu đó?†Hoa Vân La khẽ gắt.
“Vân La à , ta ra ngoà i dạo chơi thôi.†Diệp Vô Ưu khẩn trương nói.
“Ừ, váºy ngươi mau Ä‘i Ä‘i.†Hoa Vân La cưá»i nÅ©ng nịu, đến ná»—i Diệp Vô Ưu cảm thấy choáng váng, sau đó ngây ngốc nhìn Hoa Vân La tiến và o phòng, đóng cá»a lại, trong lúc cá»a đóng, hắn nghe thấy má»™t giá»ng nói: “Tiểu bại hoại, đêm nay ngươi đừng nghÄ© đến việc quay vỠđây ngá»§!â€
“Không được, đây không phải là ép ta đêm nay không được quay vá» sao?†Diệp Vô Ưu lầu bầu. Hoa Vân La bây giá» căn bản đã nói là là m, nói không cho gã và o phòng là không cho, gã cÅ©ng không có cách là m gì được nà ng, ai bảo Hoa Vân La thá»±c sá»± quá lợi hại, trừ khi ở trên giưá»ng gã còn chiếm được thượng phong, ngoà i ra những lúc khác ở trước mặt Hoa Vân La, gã tuyệt đối lấy không nổi ná»a Ä‘iểm tiện nghi.
o0o
ÄÃch đến cá»§a Diệp Vô Ưu tá»± nhiên là tây thà nh, chá»— Lâm Thanh Diệp đại mỹ nhân thà nh thục và tiểu tiên nữ Dạ Khanh Khanh mÆ¡ hồ nữa. Äây là mục tiêu lần nà y cá»§a hắn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là muốn ngay láºp tức chiếm được Lâm Thanh Diệp, có thể còn có chút khó khăn chứ vá»›i nha đầu mÆ¡ hồ Dạ Khanh Khanh đó thì có lẽ cÅ©ng không quá khó.
Äến khách Ä‘iếm ở phÃa tây thà nh, hắn nhẹ nhà ng Ä‘i theo con đưá»ng quen thuá»™c đến gian phòng Dạ Khanh Khanh, gõ cá»a. Cá»a phòng nhanh chóng mở ra, chỉ là Diệp Vô Ưu liá»n phát hiện, ngưá»i mở cá»a không phải là Lâm Thanh Diệp, cÅ©ng không phải là Dạ Khanh Khanh, mà là Lâm Lá»™ng Nguyệt.
“Sao lại là nà ng?†Diệp Vô Ưu có chút khó chịu: “Sư phụ nà ng đâu?â€
“Ta còn Ä‘ang muốn há»i sao lại là ngươi?†Lâm Lá»™ng Nguyệt giáºn dữ nói: “Diệp Vô Ưu, ngươi đến tìm sư phụ ta là m gì?â€
“Nà ng quản ta tìm nà ng ta là m gì, ta chỉ há»i nà ng, ngưá»i đâu?†Diệp Vô Ưu không chút hảo khà nói.
“Ta sao phải nói cho ngươi? Lâm Lá»™ng Nguyệt hừ nhẹ: “Ta nói cho ngươi biết, ta không hoan nghênh ngươi! Uy, ngươi là m gì váºy, ra ngoà i cho ta!â€
Lâm Lá»™ng Nguyệt Ä‘ang chuẩn bị đóng cá»a, nhưng còn chưa kịp đóng, Diệp Vô Ưu đã như chá»›p tiến và o.
“Äúng là quái gở, đây là phòng cá»§a nà ng à ? Ta nói cho nà ng biết, đây chÃnh là phòng ta đặt trước, ngưá»i phải Ä‘i ra chÃnh là nà ng đấy.†Diệp Vô Ưu hừ má»™t tiếng.
“Lâm Lá»™ng Nguyệt, nà ng bây giá» hoặc là nói cho ta biết sư phụ nà ng và Khanh Khanh ở chá»— nà o, nếu không ta cho nà ng ra ngoà i, khá»i phải ở đây vướng tay vướng chân.â€
“Ta không Ä‘i ra, ngươi là m gì được ta?†Lâm Lá»™ng Nguyệt gắt lên: “Diệp Vô Ưu! Ngươi là đồ lưu manh, ngươi đến đây tìm sư phụ ta, tám phần là không có hảo tâm!â€
“Uy, nà ng bệnh à , ta cho dù là lưu manh, cũng chưa giở trò lưu manh với nà ng!†Diệp Vô Ưu bực bội trong lòng. Hắn vốn đến đây để hưởng thụ ôn nhu, không phải là đối mặt với nữ nhân khó chịu nà y.
“Ngươi dám giở trò lưu manh vá»›i ta sao?†Lâm Lá»™ng Nguyệt cưá»i chế nhạo: “Sợ rằng là vì ngươi không có bản sá»± thôi?â€
â€œÄÆ°á»£c thôi, ta không dám, váºy được chưa? Tranh cãi vá»›i nà ng phát mệt, ta Ä‘i đây!†Diệp Vô Ưu bá»™ dạng có vẻ sầu muá»™n, là m bá»™ như muốn Ä‘i, rồi bất ngá» tiến đến cạnh Lâm Lá»™ng Nguyệt.
“Mau cút Ä‘i cho ta!†Lâm Lá»™ng Nguyệt có chút đắc ý, đột nhiên kinh hoảng kêu lên: “Tên lưu manh! Ngươi… ngươi… là m cái gì váºy?â€
ChÃnh là Diệp Vô Ưu nói muốn li khai là giả, muốn đánh lén má»›i là tháºt, thân thá»§ Lâm Lá»™ng Nguyệt hiện giá» vốn đã không bằng Diệp Vô Ưu, lại không phòng bị, cà ng dá»… dà ng bị Diệp Vô Ưu hạ thá»§ thà nh công, vô pháp cỠđộng.
“Nà ng nói ta muốn là m gì hả?†Diệp Vô Ưu tóm lấy Lâm Lá»™ng Nguyệt ném lên giưá»ng, vừa xoay ngưá»i nhanh như chá»›p đóng cá»a lại, rồi lướt nhanh đến bên giưá»ng: “Lâm Lá»™ng Nguyệt, không phải đã nói ta không dám giở trò lưu manh vá»›i nà ng sao? Nà ng không phải nói là ta không có bản sá»± nà y sao? Bây giá» ta chứng minh cho nà ng xem!â€
“Ngươi… ngươi… ngươi dám! Ta… ta sẽ không bá» qua cho ngươi!†Lâm Lá»™ng Nguyệt lắp bắp thét lên. Tuy bên ngoà i tá» vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong, nà ng khá yếu Ä‘uối, Diệp Vô Ưu tá»± nhiên vừa nhìn đã có thể nháºn ra.
“Ta có gì mà không dám?†Diệp Vô Ưu tá» vẻ bất cần: “Tá» nha đầu nà ng, lần đầu tiên gặp mặt tìm ta quấy rầy, còn dám khinh thưá»ng hình dáng ta, bây giá» ta cho nà ng biết, để xem ai lợi hại hÆ¡n!â€
“Uy, ngươi… ngươi… không được là m báºy! Ta… Sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi!†Lâm Lá»™ng Nguyệt dù sao cÅ©ng là kiá»u nữ, phát hiện Diệp Vô Ưu tháºt sá»± muốn đối phó nà ng, liá»n cảm thấy sợ hãi.
“Lâm đại mỹ nhân à , ta không sợ đâu, ngược lại sẽ sá»›m có ngà y nà ng ta sẽ trở thà nh lão bà cá»§a ta đấy.†Diệp Vô Ưu vênh vang nói: “Lâm tiểu mỹ nhân, mặc dù ta không tháºt sá»± yêu thÃch nà ng, bất quá ta đã từng phát thệ phải lấy toà n bá»™ Vân Má»™ng tháºp tiên tá» mang vá» nhà là m vợ nên ta đà nh tạm để nà ng là m tiểu lão bà váºy.â€
“Ngươi… ngươi… Ä‘iên rồi!†Lâm Lá»™ng Nguyệt căm phẫn không thôi: “Äồ lưu manh! Ngươi… ngươi… đã không thÃch ta, sao còn đối vá»›i ta thế nà y, mau buông ta ra!â€
“Gấp cái gì nè? Ta sẽ buông nà ng ra, bất quá không phải bây giá».†Diệp Vô Ưu cưá»i hì hì: “Äợi khi Tiêu Hồn bát chỉ bắt đầu phát tác, ta sẽ thả nà ng ra!â€
nl.“Cái gì? Ngươi… ngươi… đã dụng Tiêu Hồn bát chỉ lên ngưá»i ta!†Lâm Lá»™ng Nguyệt hét lên: “Diệp Vô Ưu, ngươi là đồ há»—n đản, dâm tặc!â€
“Xuỵt, đừng la lá»›n tiếng như váºy, sẽ bị ngưá»i khác nghe thấy!†Diệp Vô Ưu dá»±ng thẳng ngón tay lên, đột nhiên thò tay kéo xuống, xẹt má»™t tiếng, váy áo Lâm Lá»™ng Nguyệt trong nháy mắt bị xé là m đôi, lá»™ ra thân thể má»m mại bán lõa, mà Diệp Vô Ưu lần nà y cÅ©ng đã tÃnh trước, khi nà ng còn chưa kêu lên thì đã kịp bịt miệng nà ng lại.kien
“Lâm gia tiểu mỹ nhân, ta không muốn Ä‘iểm á huyệt cá»§a nà ng. Nếu như váºy thì sẽ không thú vị lắm.†Diệp Vô Ưu cưá»i hi hi: “Bất quá, nà ng cÅ©ng đừng la to như váºy. Nà ng không muốn nhiá»u ngưá»i nhìn thấy hình dáng không chút che phá»§ cá»§a nà ng chứ?â€
Diệp Vô Ưu miệng nói không ngừng, tay cÅ©ng không ngừng, trong nháy mắt đã kéo xuống hết những gì che phá»§ trên ngưá»i Lâm Lá»™ng Nguyệt. Má»™t thân thể nảy nở liá»n hiện ra trước mắt gã.
Diệp Vô Ưu hÃt nhẹ má»™t hÆ¡i, má»™t cảm giác xung động nguyên thá»§y trong lòng bừng lên. Mặc dù gã không thÃch Lâm Lá»™ng Nguyệt lắm, nhưng dáng ngưá»i nà ng tháºt sá»± là không thể chê được Ä‘iểm nà o, song phong như hai viên châu ngá»c tròn bóng, nước da trong sáng thuần khiết, đôi chân ngá»c thon đẹp trắng ngần, lại còn nÆ¡i hoa cỠẩn máºt đó, tất cả Ä‘á»u hiện ra má»™t vẻ mỹ lệ không tì vết.
Lúc nà y, Diệp Vô Ưu cuối cùng cÅ©ng ná»›i lá»ng bà n tay Ä‘ang bịt cái miệng anh đà o cá»§a nà ng ra, tay từ từ di chuyển xuống, đặt trên ngá»c nhÅ© cao vút cá»§a nà ng.
“Há»—n đản! Dâm tặc! Ngươi… ngươi… là cầm thú!†Lâm Lá»™ng Nguyệt căm háºn mắng chá»i, nhưng mà lần nà y nà ng tháºt không dám kêu lá»›n, vì vẫn sợ bị ngưá»i khác nhìn thấy bá»™ dạng như thế nà y.
“Lá»™ng Nguyệt tiểu bảo bối, ta phát hiện là ta đợi không nổi đến lúc Tiêu Hồn bát chỉ phát tác.†Diệp Vô Ưu lẩm bẩm nói, dục há»a trong lòng cuồng dâng. Thân thể Lâm Lá»™ng Nguyệt mặc dù xem ra có chút non trẻ, nhưng lại hết sức dụ nhân, trong nháy mắt đã khÆ¡i lên toà n bá»™ dục vá»ng trong ngưá»i gã.
“Ngươi Ä‘i chết Ä‘i! Ai là tiểu bảo bối cá»§a ngươi! Ngươi tháºt là ác độc!†Lâm Lá»™ng Nguyệt căm phẫn mắng: “Diệp Vô Ưu, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám ô nhục ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!â€
“Ta cÅ©ng không muốn nà ng buông tha ta đâu. Nà ng sẽ không buông tha ta mà không những thế, sau đó sẽ thưá»ng xuyên đến tìm ta, như váºy ta má»›i có thể thưá»ng xuyên được hưởng thụ Lá»™ng Nguyệt bảo bối cá»§a ta. Việc tốt như váºy, ta còn sợ cái gì?†Diệp Vô Ưu hÆ¡i thở gấp nói. Hắn nhẹ nhà ng nhà o nặn đôi ngá»c nhÅ© cao vút cá»§a nà ng, sau đó lại nhá» giá»ng nói: “Lá»™ng Nguyệt bảo bối, nà ng hiện giá» thấy thế nà o, trong ngưá»i có cảm giác thiêu đốt không?â€
“Cầm thú!†Äôi mắt xinh đẹp cá»§a Lâm Lá»™ng Nguyệt chảy ra dòng lệ khuất nhục.
Tiếng Ä‘áºp cá»a truyá»n đến phà nh phà nh, đồng thá»i thanh âm Lâm Thanh Diệp vang lên: “Lá»™ng Nguyệt, con có ở trong đó không?â€
“Sư phụ, mau đến cứu con!†Lâm Lộng Nguyệt vui mừng ngóng ra ngoà i, vội và ng kêu to lên.
|

12-11-2008, 01:17 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Quyển 8 – Lưu Liên Hoa Tùng
Chương 10 – Phi Lễ Lâm Lộng Nguyệt
Dịch: vivax
Biên dịch biên táºp: dangxuan
Nguồn: sưu tầm
“Việc gì váºy?†Tô Tô Tố há»i lại có vẻ không cao hứng lắm.
“Nà ng còn má»i ai khác đến ám sát Tuyết Minh Cương không?†Diệp Vô Ưu nghÄ© đến việc Lâm Thanh Diệp liá»n há»i thẳng.
Tô Tố Tố dùng ánh mắt kì quái nhìn Diệp Vô Ưu, lát sau, khẽ mỉm cưá»i: “Ngươi muốn nói Lâm Thanh Diệp à ?â€
“Nói như váºy là nà ng đã thừa nháºn?†Diệp Vô Ưu có chút bất mãn. “Ta không nghÄ© Tô đại mỹ nhân có lúc tâm kế lại thâm sâu váºy. Nà ng như thế không phải là rõ rà ng đã lừa gạt Lâm đại mỹ nhân hiá»n là nh sao?â€
“Xem ra, quan hệ giữa ngươi và Lâm Thanh Diệp không tệ.†Tô Tố Tố lãnh đạm nói: “Tâm trà cá»§a ta có thâm sâu hay không, không cần ngươi phải nhắc nhở, chỉ cần tá»± thấy việc gì đúng thì ta sẽ là m. Äây là nguyên tắc là m ngưá»i cá»§a ta, ngươi có thể không thÃch, nhưng ngươi có thÃch hay không đối vá»›i ta cÅ©ng tịnh không quan trá»ng.â€
“Ai, ta không muốn tranh cãi mấy đại đạo lý nà y vá»›i nà ng. Tóm lại, hiện tại Tuyết Minh Văn đã chết, nà ng có cho ngưá»i giết chết Tuyết Minh Cương cÅ©ng không có ý nghÄ©a gì. Nà ng nên Ä‘i nói vá»›i Lâm đại mỹ nhân không cần phải giết Tuyết Minh Cương nữa.†Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.
“Ngươi cÅ©ng quen biết vá»›i Lâm Thanh Diệp, váºy hãy thay ta nói vá»›i nà ng ấy Ä‘i.†Tô Tố Tố nhạt giá»ng nói: “Hiện tại Tuyết Minh Văn hay Tuyết Minh Cương chết, đối vá»›i ta mà nói đã không có ý nghÄ©a gì. Ta bây giá» chỉ cần ngươi có thể tuân thá»§ lá»i hứa, là m được những gì vừa má»›i nói.â€
nl.“Yên tâm Ä‘i! Cho dù ta không muốn tuân thá»§ lá»i hứa, nhưng được nhìn Tô đại mỹ nhân và tám tá»· muá»™i xinh đẹp đó, ta nhất định sẽ là m được.†Diệp Vô Ưu vênh vang nói: “Tô đại mỹ nhân, nà ng cứ đợi đến ngà y gả cho ta Ä‘i.â€.kien
“Ta hy vá»ng sẽ đến ngà y đó.†Tô Tố Tố há»i hợt nói: “Ngoà i ra, ta muốn nói vá»›i ngươi má»™t câu. Ta không thể đợi mãi được, nếu sau má»™t thá»i gian ngươi vẫn chưa thể là m được những việc đó, ta sẽ Ä‘i tìm ngưá»i khác.â€
“Yên tâm đi, ta sẽ không cho nà ng cơ hội đi tìm nam nhân khác đâu.†Diệp Vô Ưu có chút bất mãn nói.
“Váºy ta Ä‘i trước.†Tô Tố Tố nói xong liá»n nhanh chóng quay ngưá»i ra cá»a, không chút cháºm trá»….
“Äi thì Ä‘i, ta cÅ©ng ra ngoà i!†Diệp Vô Ưu lẩm bẩm. Tô Tố Tố vừa má»›i li khai, hắn liá»n láºp tức bước theo ra ngoà i. Chỉ là vừa má»›i ra đến cá»a thì đã chạm mặt Hoa Vân La.
“Tiểu sắc lang, ngươi đi đâu đó?†Hoa Vân La khẽ gắt.
“Vân La à , ta ra ngoà i dạo chơi thôi.†Diệp Vô Ưu khẩn trương nói.
“Ừ, váºy ngươi mau Ä‘i Ä‘i.†Hoa Vân La cưá»i nÅ©ng nịu, đến ná»—i Diệp Vô Ưu cảm thấy choáng váng, sau đó ngây ngốc nhìn Hoa Vân La tiến và o phòng, đóng cá»a lại, trong lúc cá»a đóng, hắn nghe thấy má»™t giá»ng nói: “Tiểu bại hoại, đêm nay ngươi đừng nghÄ© đến việc quay vỠđây ngá»§!â€
“Không được, đây không phải là ép ta đêm nay không được quay vá» sao?†Diệp Vô Ưu lầu bầu. Hoa Vân La bây giá» căn bản đã nói là là m, nói không cho gã và o phòng là không cho, gã cÅ©ng không có cách là m gì được nà ng, ai bảo Hoa Vân La thá»±c sá»± quá lợi hại, trừ khi ở trên giưá»ng gã còn chiếm được thượng phong, ngoà i ra những lúc khác ở trước mặt Hoa Vân La, gã tuyệt đối lấy không nổi ná»a Ä‘iểm tiện nghi.
o0o
ÄÃch đến cá»§a Diệp Vô Ưu tá»± nhiên là tây thà nh, chá»— Lâm Thanh Diệp đại mỹ nhân thà nh thục và tiểu tiên nữ Dạ Khanh Khanh mÆ¡ hồ nữa. Äây là mục tiêu lần nà y cá»§a hắn. ÄÆ°Æ¡ng nhiên là muốn ngay láºp tức chiếm được Lâm Thanh Diệp, có thể còn có chút khó khăn chứ vá»›i nha đầu mÆ¡ hồ Dạ Khanh Khanh đó thì có lẽ cÅ©ng không quá khó.
Äến khách Ä‘iếm ở phÃa tây thà nh, hắn nhẹ nhà ng Ä‘i theo con đưá»ng quen thuá»™c đến gian phòng Dạ Khanh Khanh, gõ cá»a. Cá»a phòng nhanh chóng mở ra, chỉ là Diệp Vô Ưu liá»n phát hiện, ngưá»i mở cá»a không phải là Lâm Thanh Diệp, cÅ©ng không phải là Dạ Khanh Khanh, mà là Lâm Lá»™ng Nguyệt.
“Sao lại là nà ng?†Diệp Vô Ưu có chút khó chịu: “Sư phụ nà ng đâu?â€
“Ta còn Ä‘ang muốn há»i sao lại là ngươi?†Lâm Lá»™ng Nguyệt giáºn dữ nói: “Diệp Vô Ưu, ngươi đến tìm sư phụ ta là m gì?â€
“Nà ng quản ta tìm nà ng ta là m gì, ta chỉ há»i nà ng, ngưá»i đâu?†Diệp Vô Ưu không chút hảo khà nói.
“Ta sao phải nói cho ngươi? Lâm Lá»™ng Nguyệt hừ nhẹ: “Ta nói cho ngươi biết, ta không hoan nghênh ngươi! Uy, ngươi là m gì váºy, ra ngoà i cho ta!â€
Lâm Lá»™ng Nguyệt Ä‘ang chuẩn bị đóng cá»a, nhưng còn chưa kịp đóng, Diệp Vô Ưu đã như chá»›p tiến và o.
“Äúng là quái gở, đây là phòng cá»§a nà ng à ? Ta nói cho nà ng biết, đây chÃnh là phòng ta đặt trước, ngưá»i phải Ä‘i ra chÃnh là nà ng đấy.†Diệp Vô Ưu hừ má»™t tiếng.
“Lâm Lá»™ng Nguyệt, nà ng bây giá» hoặc là nói cho ta biết sư phụ nà ng và Khanh Khanh ở chá»— nà o, nếu không ta cho nà ng ra ngoà i, khá»i phải ở đây vướng tay vướng chân.â€
“Ta không Ä‘i ra, ngươi là m gì được ta?†Lâm Lá»™ng Nguyệt gắt lên: “Diệp Vô Ưu! Ngươi là đồ lưu manh, ngươi đến đây tìm sư phụ ta, tám phần là không có hảo tâm!â€
“Uy, nà ng bệnh à , ta cho dù là lưu manh, cũng chưa giở trò lưu manh với nà ng!†Diệp Vô Ưu bực bội trong lòng. Hắn vốn đến đây để hưởng thụ ôn nhu, không phải là đối mặt với nữ nhân khó chịu nà y.
“Ngươi dám giở trò lưu manh vá»›i ta sao?†Lâm Lá»™ng Nguyệt cưá»i chế nhạo: “Sợ rằng là vì ngươi không có bản sá»± thôi?â€
â€œÄÆ°á»£c thôi, ta không dám, váºy được chưa? Tranh cãi vá»›i nà ng phát mệt, ta Ä‘i đây!†Diệp Vô Ưu bá»™ dạng có vẻ sầu muá»™n, là m bá»™ như muốn Ä‘i, rồi bất ngá» tiến đến cạnh Lâm Lá»™ng Nguyệt.
“Mau cút Ä‘i cho ta!†Lâm Lá»™ng Nguyệt có chút đắc ý, đột nhiên kinh hoảng kêu lên: “Tên lưu manh! Ngươi… ngươi… là m cái gì váºy?â€
ChÃnh là Diệp Vô Ưu nói muốn li khai là giả, muốn đánh lén má»›i là tháºt, thân thá»§ Lâm Lá»™ng Nguyệt hiện giá» vốn đã không bằng Diệp Vô Ưu, lại không phòng bị, cà ng dá»… dà ng bị Diệp Vô Ưu hạ thá»§ thà nh công, vô pháp cỠđộng.
“Nà ng nói ta muốn là m gì hả?†Diệp Vô Ưu tóm lấy Lâm Lá»™ng Nguyệt ném lên giưá»ng, vừa xoay ngưá»i nhanh như chá»›p đóng cá»a lại, rồi lướt nhanh đến bên giưá»ng: “Lâm Lá»™ng Nguyệt, không phải đã nói ta không dám giở trò lưu manh vá»›i nà ng sao? Nà ng không phải nói là ta không có bản sá»± nà y sao? Bây giá» ta chứng minh cho nà ng xem!â€
“Ngươi… ngươi… ngươi dám! Ta… ta sẽ không bá» qua cho ngươi!†Lâm Lá»™ng Nguyệt lắp bắp thét lên. Tuy bên ngoà i tá» vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong, nà ng khá yếu Ä‘uối, Diệp Vô Ưu tá»± nhiên vừa nhìn đã có thể nháºn ra.
“Ta có gì mà không dám?†Diệp Vô Ưu tá» vẻ bất cần: “Tá» nha đầu nà ng, lần đầu tiên gặp mặt tìm ta quấy rầy, còn dám khinh thưá»ng hình dáng ta, bây giá» ta cho nà ng biết, để xem ai lợi hại hÆ¡n!â€
“Uy, ngươi… ngươi… không được là m báºy! Ta… Sư phụ ta sẽ không tha cho ngươi!†Lâm Lá»™ng Nguyệt dù sao cÅ©ng là kiá»u nữ, phát hiện Diệp Vô Ưu tháºt sá»± muốn đối phó nà ng, liá»n cảm thấy sợ hãi.
“Lâm đại mỹ nhân à , ta không sợ đâu, ngược lại sẽ sá»›m có ngà y nà ng ta sẽ trở thà nh lão bà cá»§a ta đấy.†Diệp Vô Ưu vênh vang nói: “Lâm tiểu mỹ nhân, mặc dù ta không tháºt sá»± yêu thÃch nà ng, bất quá ta đã từng phát thệ phải lấy toà n bá»™ Vân Má»™ng tháºp tiên tá» mang vá» nhà là m vợ nên ta đà nh tạm để nà ng là m tiểu lão bà váºy.â€
“Ngươi… ngươi… Ä‘iên rồi!†Lâm Lá»™ng Nguyệt căm phẫn không thôi: “Äồ lưu manh! Ngươi… ngươi… đã không thÃch ta, sao còn đối vá»›i ta thế nà y, mau buông ta ra!â€
“Gấp cái gì nè? Ta sẽ buông nà ng ra, bất quá không phải bây giá».†Diệp Vô Ưu cưá»i hì hì: “Äợi khi Tiêu Hồn bát chỉ bắt đầu phát tác, ta sẽ thả nà ng ra!â€
nl.“Cái gì? Ngươi… ngươi… đã dụng Tiêu Hồn bát chỉ lên ngưá»i ta!†Lâm Lá»™ng Nguyệt hét lên: “Diệp Vô Ưu, ngươi là đồ há»—n đản, dâm tặc!â€
“Xuỵt, đừng la lá»›n tiếng như váºy, sẽ bị ngưá»i khác nghe thấy!†Diệp Vô Ưu dá»±ng thẳng ngón tay lên, đột nhiên thò tay kéo xuống, xẹt má»™t tiếng, váy áo Lâm Lá»™ng Nguyệt trong nháy mắt bị xé là m đôi, lá»™ ra thân thể má»m mại bán lõa, mà Diệp Vô Ưu lần nà y cÅ©ng đã tÃnh trước, khi nà ng còn chưa kêu lên thì đã kịp bịt miệng nà ng lại.kien
“Lâm gia tiểu mỹ nhân, ta không muốn Ä‘iểm á huyệt cá»§a nà ng. Nếu như váºy thì sẽ không thú vị lắm.†Diệp Vô Ưu cưá»i hi hi: “Bất quá, nà ng cÅ©ng đừng la to như váºy. Nà ng không muốn nhiá»u ngưá»i nhìn thấy hình dáng không chút che phá»§ cá»§a nà ng chứ?â€
Diệp Vô Ưu miệng nói không ngừng, tay cÅ©ng không ngừng, trong nháy mắt đã kéo xuống hết những gì che phá»§ trên ngưá»i Lâm Lá»™ng Nguyệt. Má»™t thân thể nảy nở liá»n hiện ra trước mắt gã.
Diệp Vô Ưu hÃt nhẹ má»™t hÆ¡i, má»™t cảm giác xung động nguyên thá»§y trong lòng bừng lên. Mặc dù gã không thÃch Lâm Lá»™ng Nguyệt lắm, nhưng dáng ngưá»i nà ng tháºt sá»± là không thể chê được Ä‘iểm nà o, song phong như hai viên châu ngá»c tròn bóng, nước da trong sáng thuần khiết, đôi chân ngá»c thon đẹp trắng ngần, lại còn nÆ¡i hoa cỠẩn máºt đó, tất cả Ä‘á»u hiện ra má»™t vẻ mỹ lệ không tì vết.
Lúc nà y, Diệp Vô Ưu cuối cùng cÅ©ng ná»›i lá»ng bà n tay Ä‘ang bịt cái miệng anh đà o cá»§a nà ng ra, tay từ từ di chuyển xuống, đặt trên ngá»c nhÅ© cao vút cá»§a nà ng.
“Há»—n đản! Dâm tặc! Ngươi… ngươi… là cầm thú!†Lâm Lá»™ng Nguyệt căm háºn mắng chá»i, nhưng mà lần nà y nà ng tháºt không dám kêu lá»›n, vì vẫn sợ bị ngưá»i khác nhìn thấy bá»™ dạng như thế nà y.
“Lá»™ng Nguyệt tiểu bảo bối, ta phát hiện là ta đợi không nổi đến lúc Tiêu Hồn bát chỉ phát tác.†Diệp Vô Ưu lẩm bẩm nói, dục há»a trong lòng cuồng dâng. Thân thể Lâm Lá»™ng Nguyệt mặc dù xem ra có chút non trẻ, nhưng lại hết sức dụ nhân, trong nháy mắt đã khÆ¡i lên toà n bá»™ dục vá»ng trong ngưá»i gã.
“Ngươi Ä‘i chết Ä‘i! Ai là tiểu bảo bối cá»§a ngươi! Ngươi tháºt là ác độc!†Lâm Lá»™ng Nguyệt căm phẫn mắng: “Diệp Vô Ưu, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám ô nhục ta, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!â€
“Ta cÅ©ng không muốn nà ng buông tha ta đâu. Nà ng sẽ không buông tha ta mà không những thế, sau đó sẽ thưá»ng xuyên đến tìm ta, như váºy ta má»›i có thể thưá»ng xuyên được hưởng thụ Lá»™ng Nguyệt bảo bối cá»§a ta. Việc tốt như váºy, ta còn sợ cái gì?†Diệp Vô Ưu hÆ¡i thở gấp nói. Hắn nhẹ nhà ng nhà o nặn đôi ngá»c nhÅ© cao vút cá»§a nà ng, sau đó lại nhá» giá»ng nói: “Lá»™ng Nguyệt bảo bối, nà ng hiện giá» thấy thế nà o, trong ngưá»i có cảm giác thiêu đốt không?â€
“Cầm thú!†Äôi mắt xinh đẹp cá»§a Lâm Lá»™ng Nguyệt chảy ra dòng lệ khuất nhục.
Tiếng Ä‘áºp cá»a truyá»n đến phà nh phà nh, đồng thá»i thanh âm Lâm Thanh Diệp vang lên: “Lá»™ng Nguyệt, con có ở trong đó không?â€
“Sư phụ, mau đến cứu con!†Lâm Lộng Nguyệt vui mừng ngóng ra ngoà i, vội và ng kêu to lên.
|

12-11-2008, 01:22 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Quyển 8 – Lưu Liên Hoa Tùng
Chương 11 –Lâm Thanh Diệp Thất Thân
Dịch: langtu114
Biên dịch biên táºp: dangxuan
Nguồn: sưu tầm
"Há»ng rồi, Lâm đại mỹ nhân là m sao mà quay vá» nhanh váºy?" Diệp Vô Ưu trong lòng thầm kêu không ổn, không kịp ngợi, gã linh cÆ¡ vừa động, đột nhiên phát ra má»™t tiếng kêu thảm, sau đó cả ngưá»i bay thẳng vá» phÃa cá»a. Äúng lúc nà y cá»a bị Lâm Thanh Diệp mở ra, Diệp Vô Ưu không lệch tà nà o, lao thẳng và o ngưá»i Lâm Thanh Diệp.
"Diệp công tá», ngươi sao thế?" Lâm Thanh Diệp vừa giữ Diệp Vô Ưu lại, vừa gấp gáp há»i. Có Ä‘iá»u, nói chưa dứt lá»i, nà ng liá»n thấy trên ngưá»i không có chút cảm giác, cÅ©ng không thể nhúc nhÃch được.
Diệp Vô Ưu rÆ¡i xuống mặt đất, lại không chút do dá»± Ä‘iểm dụng Tiêu Hồn bát chỉ trên ngưá»i Lâm Thnh Diệp, đồng thá»i chế trụ á huyệt cá»§a nà ng để nà ng không nói được, nguyên nhân rất đơn giản, hắn sợ Lâm Thanh Diệp kêu lên sẽ là m kinh động tá»›i ngưá»i khác.
"Hà m Yên tỷ tỷ, tỷ đã vỠrồi à !" Dạ Khanh Khanh nhìn thấy Diệp Vô Ưu vẻ mặt vui mừng nhảy bổ và o hắn, cho nên Lâm Diệp Thanh phát sinh biến cố, nà ng hoà n toà n không biết gì.
Diệp Vô Ưu ôm lấy Dạ Khanh Khanh, sau đó má»›i ôm Lâm Thanh Diệp bên cạnh lên, lắc mình đến bên giưá»ng để nà ng xuống bên cạnh ngưá»i Lâm Lá»™ng Nguyệt.
"Dâm tặc! Há»—n đản! Ngươi đã là m gì sư phụ thế?" Lâm Lá»™ng Nguyệt vốn dÄ© cho rằng cứu tinh đến, nay nhanh chóng phát hiện sư phụ cÅ©ng đã bị trúng chiêu, vì váºy ngoà i chá»i ngưá»i ra, cÅ©ng chẳng biết phải là m gì.
nl.“Hà m Yên tá»· tá»·, dâm tặc là cái gì?" Dạ Khanh Khanh không hiểu há»i.
"Khanh Khanh, trước hết đừng há»i nhiá»u, đóng cá»a lại Ä‘i." Diệp Vô Ưu sắc mặt biến đổi không ngừng, nhìn khuôn mặt Lâm Thanh Diệp. Dù nà ng không thể nói, nhưng nhìn và o đôi mắt mÄ© lệ, Ä‘ang mở ra tháºt to cÅ©ng có thể thấy chút tức giáºn pha lẫn cả sá»± thất vá»ng.kien
Dạ Khanh Khanh ngoan ngoãn Ä‘i đóng cá»a, sau đó nhanh chóng quay lại, tò mò nhìn Lâm Lá»™ng Nguyệt kiá»u thanh há»i: "Lá»™ng Nguyệt tá»· tá»·! Sao tá»· không mặc quần áo váºy?"
"Ngươi Ä‘i mà há»i cái tên dâm tặc kia!" Lâm Lá»™ng Nguyệt tức giáºn không dứt: "Khanh Khanh, ngươi nhanh giúp ta Ä‘uổi cái tên dâm tặc kia Ä‘i."
"Lá»™ng Nguyệt tá»· tá»·, tá»· nói ai là dâm tặc? Ở đây chỉ có Hà m Yên tá»· tá»· thôi mà ." Dạ Khanh Khanh cảm thấy hÆ¡i kỳ lạ, sau đó lại há»i thêm má»™t câu: "Dâm tặc là cái gì váºy?"
“Hắn không phải là Hà m Yên tỷ tỷ, hắn là con trai" Lâm Lộng Nguyệt vội nói: "Khanh Khanh, hắn là một tên lừa bịp, hắn nói dối ngươi đấy."
"Không phải, Hà m Yên tỷ tỷ không phải là nam nhân." Dạ Khanh Khanh dùng ánh mắt trong sáng nhìn Diệp Vô Ưu một lúc lâu, sau đó lắc lắc đầu nói.
Diệp Vô Ưu cÅ©ng không quan tâm đến những Ä‘iá»u Lâm Lá»™ng Nguyệt Ä‘ang giải thÃch cho Dạ Khanh Khanh. Dạ Khanh Khanh là nha đầu mÆ¡ hồ, là m sao có thể dá»… dà ng hiểu rõ cÆ¡ chứ, gã hiện tại Ä‘ang khó quyết định xá» lý Lâm Thanh Diệp như thế nà o. Nhìn thân thể Lâm Lá»™ng Nguyệt bên cạnh Lâm Thanh Diệp dục hoả trong lòng hắn như thiêu đốt, nhưng mà , Lâm Thanh Diệp dù sao cÅ©ng không giống Lâm Lá»™ng Nguyệt. Nha đầu Lâm Lá»™ng Nguyệt nà y hình như luôn đối địch là m gã rất khó chịu, cho nên gã nghÄ© hiện tại mình dùng sức mạnh chiếm hữu nà ng cÅ©ng chẳng sao, thế nhưng Lâm Thanh Diệp đối xá» vá»›i gã không tồi, nếu cÅ©ng là m váºy vá»›i nà ng tháºt là không hay lắm.
Nhưng mà hiện tại tên đã giương lên, không thể không bắn. Nếu hôm nay không có được Lâm Thanh Diệp, vá» sau chỉ sợ không còn cÆ¡ há»™i. Nói tháºt, nếu như giữa Lâm Thanh Diệp và Lâm Lá»™ng Nguyệt chỉ được lá»±a chá»n má»™t ngưá»i, hắn nguyện lá»±a chá»n Lâm Thanh Diệp.
"Mặc kệ, dù sao cÅ©ng như váºy rồi, trước tiên phải có được nà ng rồi tÃnh sau!" Cắn răng, Diệp Vô Ưu cuối cùng cÅ©ng quyết định, sau đó liá»n có hà nh động, bắt đầu cởi áo tháo Ä‘ai lưng cá»§a Lâm Thanh Diệp.
"Cầm thú, ngươi là m cái gì váºy?" Lâm Lá»™ng Nguyệt chá»i mắng.
Diệp Vô Ưu thuáºn tay phong trụ á huyệt cá»§a nà ng. Tuy hắn hiểu rà ng nà ng không dám gá»i ngưá»i, nhưng để phòng vạn nhất, phong trụ huyệt đạo cá»§a nà ng là tốt nhất.
Má»™t lúc sau, trên ngưá»i Lâm Thanh Diệp cÅ©ng không còn cái gì, hai thân thể không phân cao thấp, lại cùng nằm má»™t chá»—, cà ng tăng thêm vẻ dụ hoặc vô cùng. Diệp Vô Ưu cÅ©ng không khá»i hÃt sâu má»™t hÆ¡i, dục hoả trong lòng cà ng lúc cà ng bùng lên mãnh liệt.
" Hà m Yên tá»· tá»·, tá»· là m váºy để là m gì?" Dạ Khanh Khanh tò mò há»i: "Tá»· cởi y phục cá»§a Thanh Diệp tá»· tá»· là m gì váºy?"
"Khanh Khanh! Ta chÃnh là muốn cùng Thanh Diệp tá»· tá»· chÆ¡i du hÃ, muá»™i có muốn chÆ¡i không?" Diệp Vô Ưu nhìn nhìn Dạ Khanh Khanh, di chuyển nhãn châu thấp giá»ng há»i.
"ChÆ¡i thế nà o?" Dạ Khanh Khanh vá»™i và ng há»i, hình như có chút thÃch thú.
"Lại đây, ta nói cho muá»™i" Diệp Vô Ưu cúi gần bên tai Dạ Khanh Khanh, nói nhá»:" Má»™t lát nữa ta trên ngưá»i Thanh Diệp tá»· tá»· là m cái gì, muá»™i cÅ©ng là m như váºy trên ngưá»i Lá»™ng Nguyệt tá»· tá»·, hiểu chưa?"
"A, muá»™i hiểu rồi!" Dạ Khanh Khanh dùng lá»±c gáºt gáºt đầu: "Hà m Yên tá»· tá»·, tá»· tháºt tốt, dáºy ta chÆ¡i du hÃ."
"Thanh Diệp tá»· tá»·, ta biết tá»· hiện tại rất tức giáºn, nhưng ta tháºt sá»± rất thÃch tá»·. Hôm nay phát sinh việc nà y, ta nếu không có được tá»· thì sau nà y sẽ không còn cÆ¡ há»™i, cho nên, ta đà nh phải thừa dịp thôi, trước hết chiếm lấy thân thể cá»§a tá»· trước, sau nà y ta sẽ từ từ bồi thưá»ng cho tá»·." Diệp Vô Ưu lên giưá»ng, nhẹ nhà ng nói bên tai Lâm Thanh Diệp, gã đương nhiên biết Lâm Thanh Diệp không phải là ngưá»i vì mấy câu nói mà bá» qua, nhưng gã biết, nói mấy câu vẫn tốt hÆ¡n không nói gì. Mà sá»± tháºt, Lâm Thanh Diệp sau khi nghe được mấy câu, ánh mắt hình như nhu hoà hÆ¡n má»™t Ãt, đôi môi mở ra, hiển nhiên muốn nói Ä‘iá»u gì, chỉ là không thể phát ra tiếng.
“Thanh Diệp tá»· tá»·, ta biết tá»· muốn nói cái gì rôi. Khẳng định là tá»· muốn nói, nếu ta tháºt sá»± thÃch tá»·, thì không nên đối vá»›i tá»· như thế nà y.†Diệp Vô Ưu bên tai nà ng nói khẽ, xong lại thuáºn tiện liếm liếm tai nà ng: "Nhưng mà , ta thÃch tá»·, ta cà ng sợ mất tá»·. Nếu không là m như váºy đối vá»›i tá»·, nhất định sẽ mất tá»·. Còn là m như thế nà y cÅ©ng có thể mất tá»·, nhưng ta sẽ từ từ chỠđợi tá»· hồi tâm chuyển ý."
Diệp Vô Ưu không nói chuyện nữa mà là hà nh động. Hắn nhẹ nhà ng áp lên ngưá»i Lâm Thanh Diệp, hai tay trên da thịt nà ng không ngừng nhẹ nhà ng vuốt ve, đồng thá»i cúi đầu hôn lên đôi môi anh đà o cá»§a nà ng, từ từ hấp duyện.
nl.Còn bên kia, Dạ Khanh Khanh má»™t bên tò mò nhìn động tác cá»§a Diệp Vô Ưu, má»™t bên bắt chước y hệt. Nà ng dùng hai bà n tay nhá» bé, sá» loạn trên ngưá»i Lâm Lá»™ng Nguyệt mấy cái, sau đó cÅ©ng hôn má»™t cái lên môi anh đà o cá»§a nà ng ta.kien
" Hi Hi, chÆ¡i thÃch tháºt!" Dạ Khanh Khanh cưá»i duyên. Lâm Lá»™ng Nguyệt đáng thương trong lòng muốn khóc, hiện tại may mắn duy nhất cá»§a nà ng chÃnh là , mục tiêu cá»§a dâm tặc Diệp Vô Ưu là sư phụ cá»§a nà ng chứ không phải nà ng. Nà ng bị Dạ Khanh Khanh chiếm tiện nghi cÅ©ng không sao, dù sao Dạ Khanh Khanh cÅ©ng là nữ hà i tá».
Diệp Vô Ưu dục hoả sá»›m đã Ä‘iên cuồng, chỉ háºn không được láºp tức nâng thương thượng mã, chỉ là nghÄ© đến không thể đối xá» thô bạo vá»›i Lâm Thanh Diệp nên cố gắng ngăn chặn dục hoả trong lòng, bắt đầu dùng hết tâm tư vuốt ve Lâm Diệp Thanh vá»›i ý định là m tình dục trong lòng nà ng nổi lên.
Rá»i môi khá»i đôi môi anh đà o cá»§a nà ng, từ từ Ä‘i xuống cái cổ tuyết bạch, tiếp đó từ từ hạ xuống, sau đó, đến trước ngá»±c nà ng, ngáºm lấy má»™t viên bồ đà o hồng phấn trước ngá»±c nà ng, đồng thá»i, má»™t tay giữ lấy ngá»c phong bên kia cá»§a Lâm Diệp Thanh cÅ©ng nhẹ nhà ng xoa bóp.
Lâm Thanh Diệp thân thể má»m mại run lên nhè nhẹ, là n da trắng nõn, bắt đầu dần dần xuất hiện những phấn hồng, mặc dù trong lòng nà ng rất háºn hà nh động cá»§a Diệp Vô Ưu, nhưng dục tÃnh cá»§a nà ng từ từ bị hắn khiêu động, khát vá»ng ẩn dấu trong táºn đáy lòng nhiá»u năm, dần dần hiện ra.
Dạ Khanh Khanh lại há»c theo, vừa bắt đầu dà y vò song phong cá»§a Lâm Lá»™ng Nguyệt vừa cưá»i thÃch thú. Chỉ Là Lâm Lá»™ng Nguyệt tuy vẫn rất tức giáºn, nhưng trong lòng cÅ©ng từ từ xuất hiện má»™t cảm giác kì quái, cà ng là m cho nà ng có chút sợ hãi.
Lâm Thanh Diệp cuối cùng cÅ©ng không thể áp chế được động tình. Diệp Vô Ưu nhanh chóng cởi sạch y phục cá»§a chÃnh mình, tách song thối cá»§a Lâm Thanh Diệp ra, nhẹ nhà ng nâng hông cá»§a nà ng lên, thẳng tiến và o khu xá» nữ dụ hoặc cá»§a nà ng.
"Hà m Yên tá»· tá»·! Ta và tá»· sao không giống nhau?" Ngay sau khi tiến và o thân thể Lâm Thanh Diệp, trong mÆ¡ hồ nghe tiếng Dạ Khanh Khanh truyá»n lại, Diệp Vô Ưu quay đầu nhìn, phát hiện nha đầu Dạ Khanh Khanh bên kia cÅ©ng lá»™t sạch thà nh má»™t con dê con trần trụi, hoà n toà n mô phá»ng động tác cá»§a hắn, chỉ là rất hiển nhiên, nà ng không thể bắt chước thà nh công.
"Khanh Khanh ngoan! Muá»™i không cần phải há»c ta. Muá»™i và Lâm Lá»™ng Nguyệt tá»· tá»· từ từ chÆ¡i như ta đã dạy muá»™i lúc trước váºy." Diệp Vô Ưu nói nhanh như bay. Dục hoả ngáºp trá»i, tất nhiên hắn không có tâm tình quản Dạ Khanh Khanh, việc hắn muốn là m chÃnh là táºn tình hưởng thụ ngá»c thể thà nh thục cá»§a Lâm Thanh Diệp.
"Ưm…" Lâm Thanh Diệp đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ. Nguyên là Diệp Vô Ưu đột nhiên giải khai á huyệt cá»§a nà ng, thân thể cá»§a nà ng cÅ©ng có thể nhúc nhÃch, có Ä‘iá»u vẫn như trước không thể sá» dụng công lá»±c. Dưới sá»± Ä‘iên cuống xâm chiếm cá»§a Diệp Vô Ưu, dục há»a sá»›m đã là m đầu óc cá»§a Lâm Thanh Diệp trở nên mÆ¡ hồ, không biết đã phát đã kiá»u ngân tiêu hồn.
"Ngươi… Sao ngươi giải á huyệt cho ta!" Lâm Thanh Diệp nghe tiếng rên rỉ thẹn thùng cá»§a chÃnh mình, tức thì tỉnh lại má»™t chút, tức giáºn nói.
"Hảo tá»· tá»· cá»§a ta! Âm thanh cá»§a tá»· tháºt tuyệt vá»i, là m sao không nghe cÆ¡ chứ?" Diệp Vô Ưu dùng sức chiến đấu má»™t hồi, từ từ dừng lại thở hổn hển nói: "Thanh Diệp tá»· tá»·, cảm giác có thÃch không?"
"Ta nhìn nhầm ngươi." Lâm Thanh Diệp cuối cùng cÅ©ng bắt đầu suy nghÄ© trong khi Ä‘ang bị tên dâm tặc nà y cưá»ng hà nh chiếm hữu. "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi."
"Hảo tá»· tá»·, má»™t đêm là phu thê ân tình trăm ngà y, tá»· không thể tuyệt tình như váºy chứ?" Diệp Vô Ưu vừa lại tiếp tục chiếm hữu trên ngưá»i nà ng, vừa thở hổn hển nói.
" Ai… Ai cùng ngươi nhất dạ phu thê? Ưm... tên dâm tặc nà y..." Lâm Thanh Diệp một bên phản bác, một bên không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ.
Diệp Vô Ưu dừng lá»i, dùng hết tâm trà hưởng thụ ngá»c thể tuyệt mÄ© cá»§a Lâm Thanh Diệp còn Lâm Diệp Thanh má»™t mặt chá»i rá»§a hắn, má»™t mặt không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng, cà ng là m nổi lên dục hoả trong lòng hắn. Cuồng- phong- bạo- vÅ© trùng kÃch, Diệp Vô Ưu lại má»™t lần nữa phá»§ xuống thân thể kiá»u mÄ© cá»§a Lâm Thanh Diệp.
Dần dần, tiếng rên rỉ cá»§a Lâm Diệp Thanh cÅ©ng trở nên yếu á»›t má»ng manh, chứ đừng nói là tiếng chá»i. Lần đầu hoan lạc, là m sao có thể là đối thá»§ cá»§a kẻ đã lão luyện vá» việc nà y như Diệp Vô Ưu, sau khi qua mấy lần cao triá»u, nà ng cuối cùng cÅ©ng mất hết khà lá»±c, tháºm chà khà lá»±c để háºn Diệp Vô Ưu cÅ©ng không còn.
"Hảo tá»· tá»·, mệt rồi sao? Tá»· nghỉ má»™t chút Ä‘i." Diệp Vô Ưu thì thà o, đồng thá»i nhìn sang bên cạnh. Lúc nà y hai mÄ© nữ xÃch loã Ä‘ang quấn chặt lấy nhau.
|

12-11-2008, 01:40 AM
|
 |
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Moscow
Bà i gởi: 52
Thá»i gian online: 1 tháng 2 tuần 5 ngà y
Thanks: 2,253
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Quyển 8 – Lưu luyến khóm hoa
Chương 12 – Hoa lệ Ä‘Ãch 4P
Dịch: rongbang
Nguồn: sưu tầm
Lâm Lung Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng có má»™t ngá»n lá»a không tên Ä‘ang hừng há»±c thiêu đốt, bà n tay nhá» bé má»m mại Ä‘ang vuốt ve trên ngưá»i nà ng kia, gây cho nà ng từng tráºn kÃch thÃch dị thưá»ng, nà ng dần dần hé mở đôi môi anh đà o, bắt đầu rên rỉ, chỉ tiếc là , lại không cách nà o phát ra âm thanh, trông cÅ©ng chỉ như là há há mồm thôi.
Dạ Khanh Khanh nha đầu mÆ¡ hồ nà y, lúc nà y vẫn như cÅ© Ä‘ang chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i vui vẻ, ở trên ngưá»i Lâm Lung Nguyệt sá» mó chá»— nà y, vuốt ve chá»— kia, da dẻ Lâm Lung Nguyệt trắng trẻo dị thưá»ng, độ co giãn lại vô cùng xuất sắc, cảm giác tất nhiên cÅ©ng là tương đối không tồi.
“Lung Nguyệt tá»· tá»· chá»— nà y lá»›n quá.†Dạ Khanh Khanh mân mê ngá»c nhÅ© cá»§a Lâm Lung Nguyệt, lại ngắm nhìn cá»§a mình, lá»i nói có chút hâm má»™.
nl.“Khanh Khanh, muốn lá»›n như nà ng ư?†Thanh âm cá»§a Diệp Vô Ưu từ bên tai nà ng truyá»n tá»›i, “ta có thể giúp ngươi đó!â€.kien
Từ phÃa sau Dạ Khanh Khanh ôm lấy thân thể má»m mại cá»§a nà ng, Diệp Vô Ưu má»™t tay bao phá»§ lên song phong cá»§a nà ng, nhẹ nhà ng xoa bóp, hắn kỳ tháºt đã thấy được, Lâm Lung Nguyệt đã sá»›m động tình, nhưng mà , hắn đột nhiên lại toát ra má»™t ý nghÄ©, trước tiên chiếm hữu Dạ Khanh Khanh tiểu nha đầu nà y đã rồi hẵng nói, cho nên Lâm Lung Nguyệt à , để nà ng bị dà y vò má»™t chút Ä‘i.
“Hà m Yêntá»· tá»·, ngưá»i là m gì váºy?†Dạ Khanh Khanh rên nhẹ má»™t tiếng, trước ngá»±c truyá»n đến cảm giác lạ thưá»ng, khiến nà ng có chút không thÃch ứng lắm, nà ng muốn xoay ngưá»i lại, chỉ có Ä‘iá»u, Diệp Vô Ưu sẽ không để nà ng thà nh công.
“Khanh Khanh a, ta vá»›i muá»™i chÆ¡i má»™t trò chÆ¡i sẽ khiến ngươi vui sướng, được không?†Bá»™ vị cứng rắn kia cá»§a Diệp Vô Ưu đặt trên khe đùi cá»§a nà ng, ôm lấy thân thể xÃch loã yêu kiá»u cá»§a nà ng, Diệp Vô Ưu thấp giá»ng nói.
â€œÄÆ°á»£c, hay quá!†Nghe nói được chÆ¡i đùa, Dạ Khanh Khanh liá»n rất cao hứng, láºp tức lại có chút uá»· khuất nói: “Nhưng, Hà m Yên tá»· tá»·, ta bây giá» có chút khó chịu a!â€
“Ngoan nà o, rất nhanh sẽ hết khó chịu thôi.†Diệp Vô Ưu ở bên tai dối gạt nà ng, cúi xuống hôn lên chiếc lưng trần, hai tay vẫn như cÅ© dạo chÆ¡i trên ngá»c phong cao vút, mà kiên đĩnh ở hạ thân, lại từ phÃa sau tiến đến sát mép cấm khu cá»§a nà ng, nhẹ nhà ng ma sát.
Lâm Lung Nguyệt nhẹ nhà ng mở mắt ra, vừa nhìn liá»n tháy Diệp Vô Ưu hai tay Ä‘ang nhà o nặn trên ngá»c thố nhá» nhắn xinh xắn kia, động tác cá»§a hắn vô cùng thà nh thạo, Ä‘em song phong cá»§a Dạ Khanh Khanh nặn ra đủ loại hình dạng bất đồng, không biết vì sao, nhìn thấy tình trạng nà y, Lâm Lung Nguyệt tá»±a hồ cảm giác song nhÅ© cá»§a mình cÅ©ng Ä‘ang bị Diệp Vô Ưu nhà o nặn như váºy. Thân thể cá»§a nà ng cà ng trở nên nóng rá»±c lên, cá»— khát vá»ng trong ná»™i tâm kia cÅ©ng cà ng thêm mãnh liệt.
Äáng tiếc, Diệp Vô Ưu tá»±a hồ không cảm giác được nà ng Ä‘ang nghÄ© gì trong lòng, nà ng cÅ©ng không cách nà o mở miệng nói ra, lúc nà y, Diệp Vô Ưu vẫn như trước toà n tâm toà n ý trêu ghẹo Dạ Khanh Khanh tiểu tiên nữ mÆ¡ hồ nà y, mà dưới sá»± khêu gợi cá»§a hắn, thân thể yêu kiá»u cá»§a nà ng cÅ©ng dần dần trở nên má»m mại nóng ran lên, trong miệng còn y y nha nha phát ra tiếng rên rỉ mê ngưá»i.
“Hà m Yên tỷ tỷ. Ta khó chịu quá.†Dạ Khanh Khanh nhõng nhẽo nói.
“Khanh Khanh, muá»™i sẽ hết khó chịu ngay thôi, đến lúc nữa sẽ Ä‘au má»™t chút, ngươi gắng chịu đựng nha, rất nhanh sẽ tốt thôi.†Diệp Vô Ưu ở bên tai nà ng nhẹ nhà ng nói, đột nhiên xoay ngưá»i nà ng lại, đặt chồng lên trên ngưá»i Lâm Lung Nguyệt, sau đó, nhẹ nhà ng tách đùi ngá»c ra, ưỡn lưng chầm cháºm tiến và o nÆ¡i xá» nữ cá»§a nà ng.
“A...... Ä‘au......†Dạ Khanh Khanh uý khuất kêu lên, bá»™ dạng sắp khóc đến nÆ¡i, “Hà m Yên tá»· tá»·, ta không chÆ¡i nữa, Ä‘au lắm a!â€
“Ngoan nà o, rất nhanh sẽ hết đau thôi!†Diệp Vô Ưu một bên an ủi nà ng, một bên tiếp tục tiến và o, cho đến khi hoà n toà n công chiếm địa phương xỠnữ của nà ng mới dừng lại.
“Tá»· tá»·, không được động, Khanh Khanh Ä‘au lắm!†Dạ Khanh Khanh khuôn mặt có phần trắng bệch, nhẹ giá»ng cầu khẩn.
â€œÄÆ°á»£c, ta không động.†Diệp Vô Ưu vá»™i và ng nói, hai tay trên ngá»c nhÅ© nà ng tiếp tục xoa bóp. chỉ có tiếp tục khêu gợi tình dục cá»§a nà ng, má»›i có thể khiến sá»± thống khổ cá»§a nà ng giảm Ä‘i chút Ãt.
Má»™t lát sau, Dạ Khanh Khanh sắc mặt tốt hÆ¡n má»™t chút, lại nÅ©ng nịu nói: “Ta nÆ¡i đó khó chịu quá, tá»· giúp đỡ ta, động chạm má»™t chút được không?â€
Diệp Vô Ưu tất nhiên là cầu còn không được, bắt đầu cháºm rãi và ôn nhu xâm chiếm, mà lúc nà y, Dạ Khanh Khanh không có kêu Ä‘au nữa, không lâu sau, tiếng rên rỉ trong trẻo đáng yêu trong phòng bắt đầu vang lên, nha đầu Dạ Khanh Khanh nà y cÅ©ng không biết thẹn thùng, tá»± nhiên muốn kêu thế nà o thì kêu, mà như váºy, cà ng kÃch thÃch dục vá»ng cá»§a Diệp Vô Ưu.
Mà Lâm Lung Nguyệt, lúc nà y lại Ä‘ang ở trong lòng Ä‘em Diệp Vô Ưu ra chá»i vô số lần, tháºm chà ngay cả Dạ Khanh Khanh cÅ©ng bị lôi và o chá»i theo, đôi gian phu dâm phụ nà y, bá»n há» muốn là m cái loại việc hạ lưu nà y cÅ©ng được, là m sao lại muốn dùng thân thể cá»§a nà ng là m chiến trưá»ng, má»—i lần Diệp Vô Ưu trùng kÃch, Ä‘á»u khiến thân thể Dạ Khanh Khanh má»™t lần rung động, mà Dạ Khanh Khanh gối trên ngưá»i Lâm Lung Nguyệt, má»—i má»™t lần Ä‘á»u như là tại đôi ngá»c nhÅ© kia cá»§a nà ng tiến hà nh má»™t lần xoa bóp, khiến Lâm Lung Nguyệt khó chịu vô cùng.
Dạ Khanh Khanh nha đầu ngây thÆ¡ nà y mặc dù rất Ä‘iên cuồng nhưng lại khá yếu á»›t, không lâu sau, nà ng đã tê liệt giống như má»™t đống bùn, ngay cả khà lá»±c nói chuyện cÅ©ng không có nữa, Diệp Vô Ưu liá»n kéo nà ng sang má»™t bên, đặt cùng chá»— vá»›i Lâm Thanh Diệp, sau đó chuyển hướng mục tiêu sang Lâm Lung Nguyệt.
Ngón tay khẽ giương lên, Diệp Vô Ưu đã giải khai huyệt câm cá»§a Lâm Lung Nguyệt, đồng thá»i cÅ©ng giải trừ tiêu hồn bát chỉ trên ngưá»i nà ng, sau đó, liá»n đè lên trên.
“Lung Nguyệt bảo bối, bây giá» cảm giác như thế nà o?†Diệp Vô Ưu cưá»i hi hi há»i.
“Ngươi là dâm tặc, cầm thú!†Lâm Lá»™ng Nguyệt phẫn háºn mắng, “ngươi không phải ngưá»i, ngươi không bằng heo chó, ngươi…â€
Lâm Lung Nguyệt má»™t hÆ¡i chá»i hÆ¡n mưá»i câu, nà ng có thể nghÄ© ra câu gì mắng ngưá»i, má»™t hÆ¡i Ä‘á»u nói ra, chỉ là , cá»— khát vá»ng dị thưá»ng kia, lại cà ng trở nên mãnh liệt, mặc dù cấm chế trên ngưá»i đã được giải khai, nhưng nà ng phát hiện mình vẫn như cÅ© là không có khà lá»±c, thân thể yêu kiá»u vẫn má»m nhÅ©n vô lá»±c.
“Mắng đủ chưa?†Diệp Vô Ưu hi hi cưá»i.
“Là m sao mà đủ? Tên há»—n đản nhà ngươi…Ư…†Lâm Lung Nguyệt đột nhiên không chá»i tiếp nữa, bởi vì, lúc nà y, thân thể nà ng đã bị Diệp Vô Ưu xâm nháºp, sá»± nhói Ä‘au nhẹ nhà ng nà y, tuyệt đối không có mang lại ảnh hưởng quá lá»›n vá»›i nà ng, ngược lại cái loại cảm giác sung sướng nà y, tá»±a hồ khiến nà ng dá»… chịu má»™t chút.
“Lung Nguyệt bảo bối, đêm nay ta đã rất mệt rồi, vì thế nên, tiếp theo phải giao cho nà ng rồi!†Diệp Vô Ưu cưá»i hi hi, ôm nà ng xoay mình má»™t cái, nhất thá»i đổi thà nh tư thế nam dưới nữ trên, hai tay hắn không chế kiá»u đồn cá»§a Lâm Lung Nguyệt, để nà ng bắt đầu chuyển động lên xuống, Lâm Lung Nguyệt dần dần chìm và o trong mê loạn, khát vá»ng trong lòng, khiến nà ng không tá»± chá»§ được rất nhanh đã nhấp nhô lên xuống, mà nà ng không biết từ lúc nà o, Diệp Vô Ưu đã không cần dùng sức nữa, chỉ yên tâm hưởng thụ tuyệt thế đại mỹ nhân nà y hầu hạ.
Rên rỉ cùng tiếng thở hổn hển Ä‘an xen lẫn nhay, khi Diệp Vô Ưu Ä‘em tinh hoa sinh mạng Ä‘á»u truyá»n và o trong cÆ¡ thể Lâm Lung Nguyệt, nà ng cÅ©ng đột nhiên đổ nhà o trên ngưá»i Diệp Vô Ưu, nhè nhẹ thở gấp, không động Ä‘áºy chút nà o, da thịt á»ng hồng cÅ©ng bắt đầu dần dần khôi phục bình thưá»ng.
nl.“Lung Nguyệt bảo bối, cảm giác tốt chứ?†Diệp Vô Ưu hai tay nhẹ nhà ng vuốt ve trên kiá»u đồn cá»§a nà ng, thấp giá»ng há»i.
“Vương bát đản, ta phải giết ngươi!†Lâm Lung Nguyệt căm háºn mắng.
“Nà ng vẫn còn muốn giết ta bằng được sao?â€.kien
“Ta nếu có sức lá»±c, bây giá» sẽ giết ngươi!†Lâm Lung Nguyệt căm giáºn nói, cÅ©ng không biết lá»i nà y cá»§a nà ng là tháºt hay là giả, bất quá bây giá» nà ng quả tháºt không có khà lá»±c.
“À, Lung Nguyệt bảo bối, nà ng cùng Thanh Diệp tá»· tá»· cảm tình như thế nà o?†Diệp Vô Ưu kỳ tháºt cÅ©ng có chút lo lắng Lâm Lung Nguyệt sẽ giết hắn, vì váºy, hắn cảm thấy nên tìm cho Lâm Lung Nguyệt má»™t lý do không giết hắn.
“Nói thừa, ta vá»›i sư phụ cảm tình đương nhiên rất tốt!†Lâm Lung Nguyệt tức tối nói, nói xong không nhịn được quay đầu nhìn Thanh Diệp nằm ở bên cạnh má»™t cái, nghÄ© tá»›i thân thể băng thanh ngá»c khiết cá»§a sư phụ cÅ©ng bị tên sắc lang vô sỉ ở dưới thân nà y bôi nhá», Lâm Lung Nguyệt trong lòng tức thì khó chịu má»™t hồi.
“Sư phụ, ngưá»i, ngưá»i bây giá» thế nà o? Äá»u tại ta, là ta hại ngưá»i, nếu ta không kêu cứu mạng, ngưá»i cÅ©ng sẽ không bị như váºy.†Lâm Lung Nguyệt trong ngữ khà hÆ¡i mang theo má»™t tia nghẹn ngà o, mặc dù nà ng có chút tá»± do, nhưng cảm tình đối vá»›i sư phụ cÅ©ng là không phải nghi ngá».
“Lung Nguyệt, ta không có việc gì.†Lâm Thanh Diệp giá» phút nà y cÅ©ng là cá»±c kỳ bình tÄ©nh, “đó là số kiếp cá»§a hai sư đồ chúng ta, ngươi cÅ©ng không cần quá thương tâm, biết không? Tương lai còn dà i, chúng ta phải sống tiếp cho tốt.â€
Lâm Thanh Diệp tuyệt không phải không thương tâm, chỉ là , nà ng biết mình bây giá» phải kiên cưá»ng má»™t chút, nếu không thì, nà ng lo lắng Lâm Lung Nguyệt không thể nà o chống đỡ tiếp được, vì váºy, phải giả vá» bình tÄ©nh như váºy.
“Ài, Lung Nguyệt bảo bốit, ta đúng là nam nhân đầu tiên cá»§a sư phụ nà ng, nếu ta chết rồi, sư phụ nà ng cả Ä‘á»i nà y sẽ không hạnh phúc, nà ng có tin hay không?†Diệp Vô Ưu con mắt láo liên, cưá»i hi hi nói.
“Ngươi nói dối, không có ngươi, sư phụ lại cà ng hạnh phúc.†Lâm Lung Nguyệt mắng.
“Trước khi sư phụ nà ng còn không có tìm được nam nhân má»›i, ta đúng là nam nhân quan trá»ng nhất cá»§a nà ng, nếu nà ng giết ta, đúng là giết chết nam nhân quan trá»ng nhất cá»§a sư phụ, nà ng vá»›i sư phụ cảm tình tốt như váºy, nà ng có thể đối vá»›i sư phụ nà ng như thế sao?†Diệp Vô Ưu tiếp tục nói.
“Lung Nguyệt, ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, nếu ngươi tháºt sá»± háºn hắn, hãy giết hắn!†Lâm Thanh Diệp ở bên cạnh lạnh lùng nói, “Diệp Vô Ưu, vốn cảm giác cá»§a ta đối vá»›i ngươi cÅ©ng không tệ lắm, nhưng sau đêm nay, chúng ta đúng là ngưá»i dưng.â€
“Thanh Diệp tá»· tá»·, nà ng hà tất phải nói như váºy, kỳ tháºt ta biết, nà ng khá là thÃch ta.†Diệp Vô Ưu da mặt không phải dà y bình thưá»ng, “lại nói, ta là nam nhân đầu tiên cá»§a đồ đệ bảo bối cá»§a nà ng, nể mặt đồ đệ, nà ng phải đối vá»›i ta tốt má»™t chút má»›i được chứ?
“Vô sỉ!†Lâm Thanh Diệp cùng Lâm Lung Nguyệt hai miệng đồng thanh mắng ra, dâm tặc nà y rõ rà ng là không phải vô sỉ bình thưá»ng, lợi dụng cảm tình cảu hai sư đồ các nà ng, để đồ đệ vì sư phụ mà không giết hắn, sau đó quay ngược lại bảo sư phụ vì đồ đệ mà đối tốt vá»›i hắn, tÃnh toán cá»§a hắn cÅ©ng quá là tốt Ä‘i.
“Chỉ là , cÆ¡ hồ trong cùng lúc, trong lòng hai nà ng Ä‘á»u có má»™t suy nghÄ© giống nhau.
“Có lẽ, vì sư phụ, ta tháºt sá»± nên cho dâm tặc nà y má»™t cÆ¡ há»™i.†Äây là ý nghÄ© cá»§a Lâm Lung Nguyệt.
“Hắn nói kỳ thá»±c cÅ©ng có đạo lý, vì Lung Nguyệt, ta Ãt nhất hiện tạu không thể giết hắn.†Äó là suy nghÄ© cá»§a Lâm Thanh Diệp.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
diep vo uu, êàìàñóòðà, hinh nen phuong hoang, ïîòòåð, luu manh quan phuong pho, phung hoang, quần phương thổ, tranh phuong hoang, võ lâm quân phương, vo han quan phuong pho, vo lai quan, vo lai quan pho, vo lai quan pho phuong, vo lai quan phuong, vo lai quan phuong 4vn, vo lai quan phuong ho, vo lai quan phuong ho vo, vo lai quan phuong lau, vo lai quan phuong pho, vo lai quan phuong tho, vo lai quan phương pho, vo lai quan thuong, vo lai quan thuong pho, vo lai quan vuong pho, vo lai quan vuong tho, vo loai quan pg, volai quan, volaiquan, volaiquanchu, volaiquanduongpho.4vn  |
| |