Tư Mã Sĩ kêu lên một tiếng, thân hình giống như Thần Long Phi Thiên, gậy trúc bay xuyên qua dưới chân của hắn, hắn khom người một cái, tránh được đòn đánh từ gậy trúc của Hoa Tự Lưu, Tư Mã Sĩ liều mạng thúc dục nội lực không tiếc hao tổn, lách thân mình tránh chiêu, cho nên lâm vào thế sa cơ lỡ vận, mắt thấy Hoa Tự Lưu tiếp tục dùng gậy trúc đánh đến thì Tư Mã Sĩ vội vàng đưa tay sang bên hông, một tiếng nổ vang lên, gậy trúc đánh trúng vào tay của Tư Mã Sĩ đặt bên hông, Tư Mã Sĩ kêu lên đau đớn, văng ngược ra. Lăn mấy vòng trên cỏ, Hoa Tự Lưu muốn dùng gậy trúc tiếp tục tấn công thì Vũ Văn Kiên vượt lên xuất ra liên hoàn tam kiếm bức Hoa Tự Lưu lùi lại, rồi đỡ Tư Mã Sĩ dậy.
Hoa Tự Lưu thầm than đáng tiếc, gậy trúc trong tay lại vung lên, bổ ra một đạo kình phong về phía một gốc cây cổ thụ, cây cổ thụ vang lên hai tiếng "Răng Rắc" Rồi bị đứt thành hai đoạn, ngã ầm xuống.
Hoa Tự Lưu nói:" Vũ Văn Kiên, ngươi phá hư chuyện tốt của Hoa mỗ!" Vũ Văn Kiên dìu Tư Mã Sĩ, cười lạnh:" Ngươi nói ta là tà ma ngoại đạo, theo ta thấy thì ngươi mới chính là tà ma ngoại đạo, ngươi muốn dồn Tư Mã huynh vào chỗ chết hay sao!"
Hoa Tự Lưu thở dài:" Ai nói ta muốn lấy mạng của hắn, ta chỉ muốn bắt được hắn, buộc hắn nói ra là ai đã truyền võ công cho hắn, ta không ác độc đến mức đó!"
Vũ Văn Kiên hơi ngẩn người:" Có chuyện gì thì ngươi có thể hỏi Tư Mã huynh, nhất định phải bắt huynh ấy sao?"
Hoa Tự Lưu cười lạnh:" Ta không bắt được hắn thì liệu hắn có nói cho ta biết chân tướng sự việc!" Vũ Văn Kiên nói:" Ta không cần biết ngươi muốn hỏi Tư Mã huynh chuyện gì, hôm nay ta muốn xem ngươi làm sao có thể bắt được Tư Mã huynh!"
Đúng lúc này thì nghe được Tư Mã Sĩ há mồm ra phun ra một ngụm máu tươi, Hoa Tự Lưu nghe tiếng thì sắc mặt liền biến đổi, còn Vũ Văn Kiên thì kinh hoảng nói:" Tư Mã huynh, không có sao chứ?"
Tư Mã Sĩ cười ha hả:" Thật nhọc công Vũ Văn đệ, ta không có chuyện gì. Hoa Tự Lưu , không phải ngươi muốn bắt ta sao. Ta muốn coi coi ngươi làm sao bắt ta!" Hai tay của hắn bổ vào khoảng không, xuất ra một chưởng, Hoa Tự Lưu phi thân tránh chiêu, chưởng phong trúng vào một đại thụ, nổ vang một tiếng.
Sau tiếng vang, vẻ mặt của Tư Mã Sĩ trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Hoa Tự Lưu, từng bước từng bước đi đến chỗ đối phương, lúc này sắc trời đã dần dần tối, một vòng sáng yếu ớt từ phía chân trời chiếu lại, một cơn gió lạnh từ bên ngoài cánh rừng thổi vào, trong mơ hồ có thể nghe được tiếng sói tru.
Thì ra lúc trước, Tư Mã Sĩ và Phương Kiếm Minh giao đấu đã bị Phương Kiếm Minh dùng Thiên Thiền Đao đánh cho huyết khí sôi trào, đã bị thương nhẹ, chưa kịp vận lực thì đã bị Hoa Tự Lưu đánh thêm một gậy, đành phải cố gắng vận chân lực tiếp một gậy, tuy đẩy lui Hoa Tự Lưu nhưng mà cũng chịu tổn thương không nhỏ, cho nên vội vàng phi thân đào tẩu, suốt dọc đường không dám dừng lại, cũng may là có Vũ Văn Kiên đuổi theo Hoa Tự Lưu nếu không thì sợ rằng hắn đã bị Hoa Tự Lưu bắt, cho nên trong suốt đoạn đường hắn chỉ cắm đầu mà chạy, không dám suy nghĩ nhiều.
Lúc nãy hắn mặc dù chịu một gậy của Hoa Tự Lưu nhưng lại có thể thở ra một hơi, và phun ra một ngụm máu tươi, nội lực khôi phục lại, nghĩ đến tình trạng chật vật lúc trước cho nên căm hận, đánh một chưởng về phía Hoa Tự Lưu, hắn chỉ hận không thể một chưởng giết chết Hoa Tự Lưu để giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Hoa Tự Lưu tuy bị mù, nhưng từ sát khí trên người của đối phương cũng có thể biết được Tư Mã Sĩ tức giận đến cỡ nào, Hoa Tự Lưu xoay người, dùng đôi mắt không còn của mình để đối diện với ánh mắt của Tư Mã Sĩ:" Tư Mã Sĩ, ta hỏi ngươi, công phu của ngươi là do ai truyền thụ?"
Tư Mã Sĩ cười lạnh:" Hoa Tự Lưu, vấn đề này thì ngươi nên đi đến Tình Nhân Sơn Trang để hỏi, ta tin rằng ngươi sẽ tìm được đáp án ở đó, nhưng ta nghĩ rằng hôm nay ngươi khó mà thoát khỏi nơi đây được, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!" Nói xong thì quay sang Vũ Văn Kiên nói:" Vũ Văn đệ, giúp ta một tay."
Vũ Văn Kiên hơi chần chừ, Tư Mã Sĩ cười nói:" Muốn thành đại sự thì không thể không độc ác, Vũ Văn đệ, bạch đà sơn trang của các người bị võ lâm kỳ thị là tà đạo, chẳng lẽ đệ không cảm thấy sỉ nhục sao?" Sắc mặt của Vũ Văn Kiên chuyển sang hung ác, cười lớn:" Đúng vậy, phụ thân đệ mấy năm nay sở dĩ không có rời núi chính là do bọn giang hồ tự nhận là chính đạo hiệp nghĩa này làm khó làm dễ, võ lâm vốn là nơi thị phi, quyền nằm trong tay kẻ mạnh, ha ha ..." Hắn quay đầu về phía Hoa Tự Lưu:" Họ Hoa kia, đêm đó ta bại trong tay ngươi, đêm nay ta phải đòi lại món nợ này, Sĩ huynh, lên!"
Từ "Lên" Vừa dứt thì thân hình của hai người liền chuyển, từ trên không trung đánh xuống như tia chớp, một tả một hữu, bên trái là Tư Mã Sĩ, hai bàn tay xuất ra chưởng lực như âm phong tấn công Hoa Tự Lưu, bên phải là Vũ Văn Kiên, một thanh trường kiếm phá không bay qua, đâm thẳng vào đại huyệt trên thân của Hoa Tự Lưu, kiếm phong mãnh liệt, kiếm khí dâng cao, hai người này liên thủ công kích, sợ rằng ngay cả cao thủ trên Thiên Bảng cũng phải động dung.
Khóe miệng của Hoa Tự Lưu xuất hiện một nụ cười nhạo, không hề sợ hãi:" Hoa mỗ dù có chết cũng phải kéo theo một người!" Vừa nói vừa xuất gậy trúc trong tay ra, đâm ra, chỉ trong chớp mắt đã có mấy trăm trúc ảnh phân ra hai hướng đánh về phía hai người. Chỉ nghe tiếng kình phong vang lên trong rừng, thân hình của Hoa Tự Lưu lay động, xoay chuyển xung quanh hai người, Vũ Văn Kiên thấy thế thì kêu lên thất thanh:" Đây là thân pháp gì?"
Tư Mã Sĩ cười lạnh, song chưởng xoay chuyển, hai mắt xuất ra bạch quang, trong lòng bàn tay xuất hiện ra một khô lâu dữ tợn, một phách không chưởng bay về phía Hoa Tự Lưu trên không trung, lúc này Hoa Tự Lưu đang bị thanh trường kiếm của Vũ Văn Kiên bám lấy gắt gao, thấy thế liền hét lên một tiếng, chuyển thân một cái, mấy trăm trúc ảnh liền chuyển thành một cổ trúc khí cường đại, mang theo cuồng phong chuyển đến, đâm đến đầu vai của Vũ Văn Kiên, Vũ Văn Kiên nhanh chóng xuất ra tám kiếm, nhưng mũi kiếm lại bị lướt qua, khiến cho máu tươi chảy ròng ròng, một tiếng nổ vang lên, kình phong tứ phương bị kích động, trong vòng năm trượng, hoa cỏ cây cối gãy đổ vô số, bóng người bay tán loạn, Hoa Tự Lưu và Tư Mã Sĩ đồng thời phi thân lên cao hơn bảy trượng, vượt qua không ít cổ thụ, hai người đồng thời ra tay, một người một trúc đánh ra, đây chính là trúc pháp lợi hại nhất của Hoa Tự Lưu "Trúc Ảnh Thâm Tình", chỉ thấy trúc ảnh mãnh liệt hiện lên, tựa như là một thiếu nữ xinh xắn, vóc dáng tuyệt vời, đang nhẹ nhàng xoay tròn vóc dáng kiêu người của mình, một cảm giác ham muốn mãnh liệt ẩn chứa bên trong chiêu thức của Hoa Tự Lưu được xuất ra, trong phút chốc Hoa Tự Lưu tựa hồ như là một nam nhân đa tình, hắn muốn dùng tình cảm của mình bao lấy trái tim của thiếu nữ, mà thiếu nữ này chỉ có một, là người duy nhất, đa tình chứ không phải lạm tình. Nhưng mà người hắn yêu đang ở phương trời nào, không ai biết được, có lẽ hắn đã giấu kín trong tận nội tâm của mình!
Song chưởng của Tư Mã Sĩ xuất ra, khô lâu trong lòng bàn tay đột nhiên phát ra bạch quang chói mắt, song chưởng nhẹ nhàng vung lên, một mũi nhọn bạch sắc mang theo lực đạo mười vạn cân nghênh đón "Trúc Ảnh Thâm Tình" của Hoa Tự Lưu. Chiêu thức này chính là hắn lĩnh ngộ được từ trong "Bạch Cốt Địa Ngục Lục", có tên là "Truy Hồn Đa Tình", vây lấy thân thể hắn, khô lâu như ẩn như hiện, khô lâu tuy đáng sợ nhưng mà nó cũng có vẻ đẹp riêng của nó, thử tưởng tượng, một tuyệt thế mỹ nhân, đang dùng ánh mắt câu hồn của nàng nhìn ngươi, khiến cho ngươi không nhịn được phải động tâm, mỹ nhân mặc dù đã không còn, hóa thành bạch cốt, nhưng mà vẻ đẹp của nàng liệu ngươi có thể quên được không?
Vũ Văn Kiên định xuất kiếm nhưng mà thân thể đột nhiên bị kiềm hãm, hắn giật mình phát giác ra phía trước có hai cảm giác ngăn cản hắn, một cái là một tình cảm chân thành, vì một nữ tử mà có thể không màng tử vong, khiến cho người khác phải thương thâm, một cái là một cảm giác ham muốn mãnh liệt, muốn bắt hết nữ tử trong thiên hạ làm tù binh, hoàn toàn nghe thoe lệnh của nó, khiến cho kẻ khác cảm thấy e ngại nhưng mà cũng không thể nào cưỡng lại được sự hấp dẫn của nó.
Đây cũng bất quá là cảm giác mà thôi, Vũ Văn Kiên hơi ngây người, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm của Tư Mã Sĩ, hai hàng lông mài nhíu chặt, văng ra ngoài xa, thân thể va đập vào khiến cho ba cây đại thụ ngã xuống. Thân hình của Hoa Tự Lưu lộn một vòng, rồi từ từ hạ xuống, truy không có chật vật như Tư Mã Sĩ nhưng mà hai dòng máu tươi từ trong miệng của hắn liên tục trào ra, hai mắt của hắn trong khoảnh khắc tựa như là sáng lên, chứng kiến được một thứ gì đó rất đẹp, một cảm giác vui vẻ chợt hiện lên trên khóe mắt, hắn đang cười nhạo ai sao?
Vũ Văn Kiên nhìn thấy vẻ mặt này của Hoa Tự Lưu không biết là có chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng đột nhiên có một cảm giác bi thương, tựa như là khi bé bị chuyện gì đó oan uổng, nhưng phụ thân vẫn muốn đánh mình, trong lòng có cảm giác không cam tâm, khó hiểu, cùng với vô lực, thoáng chốc hắn trở nên ngây người, trường kiếm trong tay đã đưa đến cách ngực của Hoa Tự Lưu ba tấc, nhưng không có đâm xuống. Tư Mã Sĩ từ trên mặt đất bật dậy, kêu lên:" Vũ Văn đệ, giết hắn! Nếu không nhẫn tâm thì làm sao làm được chuyện lớn?"
Mạng lag hay là server của 4r lag cũng ko rõ nữa, tạm ngưng post tại đây vậy! post 1 bài chờ cả chục phút
Chương 141: Một Cái Ôm Thân Mật (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Vũ Văn Kiên nghe thấy Tư Mã Sĩ nói thì khẽ cắn môi, cổ tay run lên, đâm trường kiếm, trong lòng thầm nghĩ:" Hoa Tự Lưu, chớ có trách ta!"
Tư Mã Sĩ thấy Vũ Văn Kiên đâm kiếm đến thì trong lòng như có cảm giác thả lỏng, như buông bỏ được một tảng đá lớn vậy, trên mặt lộ ra thần sắc an tâm, chờ một hồi nhưng vẫn thấy hai người kia đứng lặng ở đó, và vẫn duy trì tư thế như cũ, có vẻ cổ quái, Tư Mã Sĩ ngạc nhiên nói:" Vũ Văn đệ, có chuyện gì thế, chẳng lẽ đệ còn muốn bổ thêm một kiếm nữa sao, ha ha, thôi đi, xem ra hắn đã chết!" Vũ Văn Kiên thoáng giống như là câm điếc, không hề trả lời, cũng không có phản ứng, Tư Mã Sĩ hô lên một tiếng, có cảm giác không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào thì hắn lại không biết, nên từ từ đi đến.
"Đứng Yên!" Một thanh âm từ trong rừng vang lên.
Tư Mã Sĩ giật mình, nơi này còn có người khác! Còn có một tuyệt thế cao thủ! Tư Mã Sĩ vừa định lên tiếng thì chỉ cảm thấy từ trong rừng bay ra một đạo kình phong, từ phía xa trong rừng thoáng hiện ra một thân hình đang lao đến, bên hông người đó còn mang một thanh đao, khi di chuyển, trên người của người đó phát ra khí thế cường đại, phô thiên cái địa, cây cối so với người này thì cao hơn hẳn, nhưng mà khi so với người này thì lại có cảm giác là giống như cỏ mọc ven đường vậy, chỉ cần hắn muốn là có thể dễ dàng dẫm đạp chúng dưới chân.
Tư Mã Sĩ chứng kiến thế thì trong lòng giật mình, cơ thể không tự khống chế được, một cổ kình phong bay đến, hắn không thể cản được, một tiếng "Bịch" vang lên. Thân hình của người kia từ khoảng cách hơn mười trượng đã hạ xuống giữa khu vực này, đạo kình khí sau khi đánh trúng thân hình của Tư Mã Sĩ vang lên tiếng "Bịch" thì không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Người vừa đến nhìn sang Vũ Văn Kiên, quát:" Lui!" Một đạo kình khí khác bay đến bên người Vũ Văn Kiên, Vũ Văn Kiên liên tục thối lui về bên cạnh Tư Mã Sĩ, người đến là một trung niên, có một màu da khỏe mạnh, cơ hồ là sáng bóng như ngọc, nhưng hai huyệt Thái Dương thì lại giống như người bình thường.
Tư Mã Sĩ và Vũ Văn Kiên nhìn tướng mạo của người vừa đến, nhưng mà bọn hắn chỉ vừa ngước lên thì đã thấy người kia nâng đại khảm đao ở bên hông, không cần liếc mặt một cái nào thì đã duỗi ngón tay ra, tám đạo kình phong xuất ra, đánh vào các huyệt đạo trên người Hoa Tự Lưu, có ba nguyệt đạo là ở phía sau lưng. Thân hình của Hoa Tự Lưu chấn động, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, khóe miệng vừa động, định nói gì đó nhưng mà không có lên tiếng.
Người đến cười ha hả:" Ta không cần biết giữa các ngươi có thù hận gì, nhưng ta không muốn thấy cảnh hai người vây công một người, hai người các ngươi mau cút đi!" Tư Mã Sĩ biết là đối phương có võ công cao thâm khó lường, nhưng hắn vẫn khẽ cắn môi:" Không biết tôn giá là ai, tại hạ là Thiếu Trang chủ Tư Mã Sĩ của Tình Nhân sơn trang, mong tôn giá không nên quản chuyện mà mình không nên quản!"
Người kia nghe được "Tình Nhân Sơn Trang" Thì trong mắt lộ ra tinh quang, liếc mắt nhìn Tư Mã Sĩ một cái rồi đột nhiên cười nói:" Thì ra là ngươi!" Tư Mã Sĩ ngẩn người, kinh ngạc nói:" Tôn giá nhận ra tại hạ?" Người kia cười nói:" Trở về nói cho cha của ngươi biết, sẽ có một ngày Đao Thần giá lâm Tình Nhân sơn trang, để tính lại món nợ cũ!"
Tư Mã Sĩ nghe thế thì sắc mặt đại biến, không nói gì, lập tức kéo Vũ Văn Kiên xoay người bỏ chạy, Vũ Văn Kiên thì trong lòng thất kinh, khi hắn và cha hắn nói chuyện về võ lâm thì cũng đã từng nghe cha hắn đề cập qua Đao Thần trên Thiên Bảng, thì ra người này chính là Đao Thần, khó trách, vừa rồi một kiếm vừa rồi của mình không thể nào đâm lên người của Hoa Tự Lưu được.
Tư Mã Sĩ và Vũ Văn Kiên sau khi chạy đi, thân ảnh biến mất, nhưng lại truyền đến thanh âm của Tư Mã Sĩ:" Đao Thần, ngươi chớ cuồng vọng, ngoại công của ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!" Đao Thần cười ngạo nghễ, dĩ nhiên là không để những lời nói đó vào đâu cả. Quay cầu sang Hoa Tự Lưu, Hoa Tự Lưu khom người, cung kính nói:" Hoa Tự Lưu tham kiến Đao Thần tiền bối!" Đao Thần hơi kinh ngạc, cười nói:" Thì ra ngươi chính là manh hiệp, ha ha, không tệ, công phu của ngươi không tệ, sao các ngươi lại đánh nhau thế?" Hoa Tự Lưu trầm tư một chút rồi nói:" Tiền bối, người đến là để tìm "Thiên Hà Bảo Lục?" Đao Thần lắc đầu:" Không phải, ta đến đây để tìm nghĩa tử của ta, đã lâu không gặp bóng dáng của hắn, không biết sống chết ra sao, ài ... đúng rồi các ngươi đánh nhau chính là vì liên quan đến Thiên Hà Bảo Lục sao?" Hoa Tự Lưu nói:" Tiền bối, thiên hà bảo lục xuất thế, ngài chắc cũng nghe nói?" Đao Thần gật đầu, Hoa Tự Lưu tiếp tục nói:" Vãn bối cũng có chút tò mò đối với thiên hà bảo lục, nên mới đên đây, cũng có ý đoạt bảo, nhưng đột nhiên phát hiện ra một người có võ công cổ quái, nên vãn bối nghi ngờ hắn có liên quan đến kẻ thù của vãn bối ..." Đao Thần nghe thế thì ngắt lời hắn:" Chờ một chút, ngươi nói là cừu nhân, sao cừu nhân của ngươi lại dính dáng vào đây!"
Trên ánh mắt vô hồn của Hoa Tự Lưu hiện lên vẻ đau thương, đúng là đã rơi lệ, Đao Thần sửng sốt, nhưng Hoa Tự Lưu thì cười nói:" Tiền bối, vãn bối cũng không sợ người chê cười, trước mặt tiền bối thì vãn bối chỉ là một tiểu oa nhi mà thôi, người trong võ lâm xem vãn bối là một người thần bí, nhưng thật sự trong lòng vãn bối lại có một nỗi thống khổ mà không ai biết, đó là khi vãn bối còn rất nhỏ, tất cả người trong gia đình của vãn bối đã bị một tên ma đầu sát hại, chỉ còn lại một mình vãn bối, võ công của tên ma đầu kia mặc dù vãn bối không nhìn thấy được nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được, hôm nay trong khi luận võ thì vãn bối đột nhiên cảm giác được, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, rốt cục đã phát hiện ra đầu mối của kẻ thù, ít nhất là kẻ kia có quan hệ với hắn, người đó chính là người lúc nãy, Tư Mã Sĩ, cho nên vãn bối mới đuổi theo hắn đến tận đây, còn người kia là thiếu trang chủ của Bạch Đà sơn trang Vũ Văn Kiên, hắn có quan hệ rất tốt với Tư Mã Sĩ cho nên đương nhiên là không thể để cho vãn bối bắt được Tư Mã Sĩ để hỏi rõ ràng mọi chuyện, chuyện sau đó thì chắc hẳn tiền bối cũng biết!" Đao Thần cảm thán một tiếng:" Hoa Tự Lưu, lời nói của ngươi tuy có chút kiêng kkyj nhưng ta cũng nghe ra được là võ công của tên Tư Mã Sĩ "Bạch Cốt Địa Ngục Lục", có liên quan đến với kẻ giết chết gia đình của ngươi năm xưa có đúng không?"
Hoa Tự Lưu nói:" Tiền bối nói không sai. Đúng là vãn bối hoài nghi tên Tư Mã Sĩ này có quan hệ với kẻ thù của vãn bối, nếu không thì cũng không nhất quyết phải đuổi theo!" Đao Thần hừ một tiếng:" Ta có thể nói cho ngươi biết là người giết chết cả nhà của ngươi có thể chính là người của Tình Nhân sơn trang, có khả năng người đó chính là lão già lợi hại nhất của sơn trang, từ võ công của ngươi thì ta cũng có thể đoán được là võ công của người nhà ngươi hẳn là không kém, cho nên muốn giết hết tất cả bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, mà tà thư "Bạch Cốt Địa Ngục Lục" Này chính là của lão già ở Tình Nhân sơn trang, nhưng ta nghĩ là ngươi tốt nhất nên đi tu luyện thêm, với võ công hiện nay của người thì không phải là đối thủ của lão đâu! Đừng tự đi tìm cái chết, đến lúc đó thì không những không báo thù được mà còn táng mạng ở Tình Nhân sơn trang!"
Hoa Tự Lưu nghe đao thần nói thế thì mỉm cười:" Đa tạ tiền bối nhắc nhở, hôn nay đã phát hiện ra dấu vết của kẻ thù, vãn bối cũng đã yên tâm không ít." Đao Thần ngẩn người ra, trong lòng thầm nghĩ:" Ngươi nói nghe thật dễ dàng, võ công của lão gì kia không phải là hạng tầm thường." Hoa Tự Lưu biết là Đao Thần có hảo tâm, và biết trong lòng Đao Thần nghĩ gì nên cười nói:" Tiền bối, ngài không cần phải lo lắng cho vãn bối, mặc dù vãn bối không phải là đối thủ của lão nhưng sư phụ của vãn bối có thể giúp một tay, với võ công của người nhất định sẽ không thua kém lão già kia!"
Đao Thần có chút kinh ngạc, hỏi:" Sư phụ của ngươi là ai?" Hoa Tự Lưu cười thần bí:" Xin tiền bối thứ cho vãn bối vô lễ, lúc xuất môn, sư phụ đã căn dặn là không thể nói tên của người ra, sư mệnh có cãi, mong tiền bối không trách!" Vừa nối vừa xá Đao Thần một cái, tỏ vẻ có lỗi.
Đao Thần cười ha hả:" Ta làm sao mà trách ngươi vì vấn đề này chứ, thương thế của ngươi đã đỡ chưa?" Hoa Tự Lưu nói:" Đa tạ tiền bối đã ra tay cứu giúp, vãn bối đã cảm thấy tốt hơn, tiền bối muốn tìm người nào, tên là gì, vãn bối sẽ góp chút sức giúp tiền bối thám thính một phen."
Đao Thần thở dài:" Hắn là nghĩa tử của ta, năm đó trên đường đi bị buộc phải ly tán, nhiều năm qua ta vẫn đi tìm hắn. Tên hắn cũng bình thường thôi, không phải là người có danh tiếng gì, cho dù nói ra, thì ngươi cũng giống như ta thôi, trong biển người mênh mông thế này quả thật là chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển, vừa rồi ta nghe ngươi nói là luận võ đoạt bảo, có chuyện gì xảy ra thế?"
Hoa Tự Lưu kinh ngạc:" Tiền bối đến đây chẳng lẽ không biết được việc Thiên hà Bảo Lục đã có người đoạt được sao?" Đao Thần cười hắc hắc:" Sáng sớm nay khi ta vừa đến thì phát hiện có không ít người đang đi cùng hướng, ta vừa định đi thì gặp phải một 'Cố Nhân', hắn cùng với một lão già khác đi chung, chúng ta ba người đánh nhau suốt cả ngày, ha ha, lão phu đã lâu rồi chưa có đánh nhau sảng khoái như thế!"
Chương 141: Một Cái Ôm Thân Mật (Hạ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Hoa Tự Lưu nghe được hai từ 'Cố Nhân' nhưng lại không hiểu rõ ý tứ là gì, nếu hai người kia có thể là đối thủ của lão, thì võ công chắc hẳn cũng rất là lợi hại, lại nghe được là lão lấy một địch hai, nhưng lúc này lại có thể đứng êm đẹp ở nơi này thì thắng thua chắc đã rõ, ít ra thì Đao Thần không có bại, nếu không thì lão đâu có được tâm trạng tốt như thế này!
Hoa Tự Lưu ồ một tiếng rồi nói:" Khó trách tiền bối không gặp kỳ hội, tiến bối, đáng tiếc là người không có mặt, nên đã bỏ lỡ một cuộc luận võ kinh điển, nhưng tiền bối có thể phùng cố nhân, và đánh nhau một trận sảng khoái thì những người luận võ đoạt bảo kia hiển nhiên là không xứng đặt trong mắt tiền bối. Vì một quyển Thiên Hà Bảo Lục này mà không biết có bao biêu võ lâm cao thủ lên thạch bích, ha ha, Ma Giáo, Ma Môn, Phi Ưng Bảo, Ngân Phiến Môn, Võ Đang, Hoàng Sơn, thậm chí là nó còn kinh động cả mấy vị cao thủ trên Thiên Bảng và Địa Bảng!"
Đao Thần cả kinh:" Còn có người trên Thiên Bảng sao?" Hoa Tự Lưu cười nói:" Phi long tử, cao thủ Địa Bảng, hôm nay đã là tán nhân của Ma Giáo, Túy Đạo Nhân, cao thủ Thiên Bảng, Bệnh Thư Sinh, cũng là cao thủ Thiên Bảng, còn có hai người nữa, võ công cao thâm khó lường, một người tên là Tiếu lão đầu, một người tên là Tây Môn tiên sinh, thậm chí khiến cho người khác nghĩ không ra chính là bạch đạo truyền nhân của Từ Hành Hiên, "Phiêu Miễu Tiên Tử" - Long Bích Vân cũng đến, quả thực là mị lực của Thiên Hà Bảo Lục không nhỏ!"
Đao Thần vừa nghe thì sắc mặt thay đổi liên tục, cũng không biết là trong lòng lão nghĩ gì. Hoa Tự Lưu đột nhiên cười ha hả:" Có nhiều cao thủ nổi danh như thế đến hội tụ nhưng không ngờ Thiên Hà Bảo Lục lại bị một tiểu tử vô danh đoạt được, thật là buồn cười, người này còn bị Long Bích Vân gọi là hôn phu nữa, thật là buồn cười."
Đao Thần lơ đãng hỏi:" Oh, tiểu tử này là ai? Rất lợi hại sao?" Hoa Tự Lưu cười nói:" Hắn là một thiếu niên vài ngày trước vãn bối vừa kết giao, tên của hắn là Phương Kiếm Minh! Vãn ..." Đao Thần đột nhiên nắm lấy bả vai của Hoa Tự Lưu, quát:" Ngươi nói sao, tên của hắn là Phương Kiếm Minh, Phương trong Phương Hướng, Kiếm trong Bảo Kiếm, Minh Trong Minh Bạch, có phải không?"
Đao Thần mở trừng hai mắt nhìn Hoa Tự Lưu, tuy rằng Hoa Tự Lưu không thể nhìn thấy được nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được tâm tình của Đao Thần rất là kích động, Hoa Tự Lưu nói:" Đúng vậy, tiền bối, sao người biết ..."
Đao Thần cười ha hả:" Thạch bích đó ở nơi nào, mau nói cho ta biết!" Hoa Tự Lưu cảm giác được Đao Thần có cảm giác vừa vui mừng vừa lo lắng, nên không dám chần chợ, liền nói phương hướng thạch bích cho lão, Đao Thần liền cười to, buông tay hắn ra, cứ như là một tiểu hài tử vừa có được một món đồ chơi bảo bối vậy, thân hình xoay chuyển một cái, bắn lên không trung, bay ra hơn mười trượng, nháy mắt đã không còn tung tích, Hoa Tự Lưu cảm giác được thân pháp của lão nhanh nhẹn vô cùng, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ:" Thật là lợi hại, sợ rằng sư phụ cũng không phải là đối thủ của lão!" Lúc này từ phương xa vang lại giọng nói của Đao Thần:" Hoa Tiểu Tử, thế mà không nói sớm cho lão phu biết, đa tạ, đa tạ!" Thanh âm có vẻ đã cách hơn hơn cả dặm.
Hoa Tự Lưu cười khổ một tiếng, sửa lại vạt áo lúc nãy bị Đao Thần túm lấy, nhấc chân bước ra khỏi rừng cây, trong lòng hắn chợt động:" Chẳng lẽ Phương lão đệ chính là người mà lão muốn tìm, khó trách, khó trách!"
Thân hình của Hoa Tự Lưu dưới ánh trăng, một mình bước đi trên đường trông cô độc, một làn gió lạnh thổi qua, làm dao động y phục của hăn, nguyệt quang bao lấy thân thể hắn, nhìn có vẻ thể lương, tiếng sói tru vang vọng lại từ xa, sói à, ngươi còn chưa ngủ sao, chẳng lẽ ngươi cũng cảm nhận được mùa đông sắp đến rồi sao!?
Phương Kiếm Minh để Thiên Hà Bảo Lục vào trong áo, tay cầm Thiên Thiền Đao, mang theo Kỳ Lân Thử bay xuống thạch bích, phía sau hắn khoảng mười trượng, có hai thân ảnh đuổi theo gắt gao, đó chính là Long Bích Vân và Long Nguyệt, lúc này sắc trời cũng đã tối, Nguyệt Nhi thức giấc, trên đường vẫn còn thấp thoáng vài bóng người trong võ lâm, cũng không biết là bọn họ đang đợi gì, vừa lúc nãy họ nhìn thấy ba người Hoa Tự Lưu triển khai khinh công đi như thiểm điện, không lâu sao lại thấy được người của Ma Giáo cũng vội vã rời đi, trong lòng của họ đều cảm thấy lạ, hôm nay là ngày gì mà tại sao lại có nhiều người từ trên thạch bích bay xuống thế này, hơn nữa bọn họ đều là những cao thủ nổi tiếng khắp võ lâm, chẳng lẽ họn họ đều bị Thiên Hà Bảo Lục làm cho điên rồi!
Một người trong số đó đột nhiên kinh hô:" Người kia chẳng phải chính là Long tiểu thư sao, mau, mau, tên tiểu tử này nhất định chính là người xấu, tất cả mọi người mau bắt hắn lại!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến, thấy được có năm bóng người đang hướng về phía hắn công kích, võ công của nhưng người này mặc dù có thể nói là thuộc vào hàng nhât lưu nhưng mà cảnh giới lại kém hắn quá xa, Phương Kiếm Minh hét lên một tiếng, triển khai thân pháp "Kỳ Lân Bát Biến", những người kia làm sao bắt được hắn, lúc này thì Long Bích Vân đã tiếp cận được thêm một trượng nữa, khoảng cách đã được rút ngắn xuống còn có chính trượng, long nguyệt thì chậm hơn, kém Long Bích Vân hơn ba trượng, Phương Kiếm Minh cười khổ, liên tiếp đánh ra ba đòn công kích, quay đầu lại nhìn thấy Long Bích Vân chỉ còn kém mình có sáu trượng, thì trong lòng hoảng sợ, cuối cùng hắn cũng nhảy xuống được thạch bích, đi vào thạch lâm, chạy về phía bên phải như điên, Kỳ Lân Thử ôm chặt mông của Phương Kiếm Minh, không dám buông tay.
Phương Kiếm Minh vừa khởi thân, mang Kỳ Lân Thử bay đi hơn mười trường thì đột nhiên cảm thấy sát khí dâng cao, có một đạo kiếm quang mãng liệt đánh về phía Long Bích Vân, Phương Kiếm Minh giật mình, sợ Long Bích Vân gặp chuyện, xoay người lại, kêu lên:" Long cô nương, cẩn thận!"
Đạo kiếm quang kia quả nhiên là cực nhanh, tốc độ có thể so với tia chớp, chữ "Long" vừa từ trong miệng của Phương Kiếm Minh xuất ra thì thì đã muộn, đạo kiếm quang kia vừa đâm đến chỗ Long Bích Vân, sau đó, người sử dụng kiếm phi thân thẳng ra sau, hạ xuống một tảng đá lớn, một cổ sát khí từ trên người của hắn truyền đến, xu thế mãnh liệt. Long Bích Vân kêu lên một tiếng, từ trên không trung rơi xuống, long nguyệt đang đứng cách xa hơn mười trượng cả kinh, kêu lên thất thanh:" Tiểu thư, đừng làm muội sợ, muội ..." Thanh âm của nàng dường như đã muốn khóc.
Phương Kiếm Minh than thầm một tiếng, không dám chần chờ, kêu lên một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống đất, nâng thân thể lên, lại triển khai 'Kỳ lân bát biên', lưu lại một đão huyễn ảnh, bay đến chỗ Long Bích Vân, vươn cánh tay dài ra, kịp thời ôm lấy người đẹp, hắn gắt gao ôm ngang vòng eo nhỏ của nàng, tâm trạng như người mất hồn, hắn hận không thể dung nhập nàng vào chính mình, thời gian như dừng lại, Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân hòa quyện lại thành một! Trong nháy mắt, thời gian đã khôi phục lại, chỉ thấy giữa không trung bảy thân ảnh Phương Kiếm Minh trùng trùng điệp điệp, kết hợp lại thành một người, Phương Kiếm Minh ôm lấy Long Bích Vân, dưới chân như được một đám mây vô hình nâng đỡ, thân thể từ từ trên không trung hạ xuống, tựa như thần tiên hạ phàm, không hề có chút bụi nhân gian, long nguyệt đang đứng từ xa, nhìn thấy Phương Kiếm Minh ôm lây Long Bích Vân thì ngẩn ngơ, hai mắt lộ vẻ say mê, tựa như người được ôm chính là nàng chứ không phải là long bích vân, cước bộ cũng chậm lại, không dám đi lên, sợ rằng sẽ quấy nhiễu hai người bọn họ.
Phương Kiếm Minh ôm lấy người ngọc trong lòng, cảm thấy trong lòng có một loại dục vọng, dục vọng này chính là đã coi chính mình là vị hôn phu của Long Bích Vân cho nên hắn muốn có thể làm bất cứ gì, huống chi mới chỉ ôm có một cái! Nhưng mà sâu ở bên trong nội tâm của hắn thì lại vang lên một thanh âm "Không thể, tuyệt đối không thể, nàng không phải là vị hôn thê của ngươi" Điều này khiến cho Phương Kiếm Minh cảm thấy tiến thối lưỡng nan, hai chân của hắn vừa chạm đất thì cảm thấy trên cổ hắn có một làn hương bay qua, đột nhiên có được cảm giác thoải mái, thậm chí là ngay cả các sợi lông tơ trên cổ hắn cũng có cảm giác say mê! Long Bích Vân ghé vào tai của hắn yêu kiều nói:" Phương Lang, hôm nay xem chàng chạy được đi đâu." Phương Kiếm Minh cảm thấy kinh hãi, đang muốn thối lui thì chỉ thấy ngọc thủ của giai nhân đã để vào ma huyệt của hắn rồi, Phương Kiếm Minh nhìn sang Long Bích Vân cười xấu hổ, không dám động thân, chỉ sợ giai nhân trong lòng phát lực, Long Bích Vân chu cái miệng xinh xắn của mình ra, một làn hương nữa bay vào mặt Phương Kiếm Minh:" Nếu chàng có dũng khí chạy trốn thì ta nhất định sẽ phong bế nguyệt đạo của Chàng!" Phương Kiếm Minh lộ ra vẻ mặt như bị xui xẻo, muốn cười khổ cũng không cười nổi. Hôm nay hai người bọn họ đã dính chặt vào nhau, cho dù là vợ chồng cũng chưa chắc là đã hơn tình cảnh này của họ lúc này, Phương Kiếm Minh mặc dù không phải là vị hôn phu của nàng, nhưng bây giờ va chạm với người ta như thế này thì chỉ sợ khó mà thoát tội.
Ôi! Tất cả cũng là do ta không đủ can đảm nên quay đầu lại, trúng kế của nàng! Trong lòng Phương Kiếm Minh có cảm giác hối hận.
Lúc này thì long nguyệt cũng đã chạy đến, sốt ruột hỏi:" Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ? Thật là dọa chết muội mà!" Long Bích Vân lắc đầu, xem như là trả lời, đồng thời vẫn giữ nguyên tư thế ám muội với Phương Kiếm Minh như cũ, tựa như là không muốn rời xa hắn vậy, mà Phương Kiếm Minh thì cũng không nỡ buông nàng ra! Nhưng sự thật bên trong thì có ai mà biết được chứ! Người ám sát Long Bích Vân sau khi đâm ra một kiếm thì xoay người hạ xuống cự thạch, hơi ngẩng đầu lên, một ánh mắt lạnh lùng vô tình hướng đến chỗ Long Bích Vân, trên đầu của hắn là một chiếc nón rơm, chỉ có thể thấy được cằm của hắn, cằm của hắn nhô cao, trông rất gọn gàng, khi hắn ngẩng đầu lên thì có thể thấy được đó là một hán tử khoảng ba mươi. Người này chính là hán tử ngồi một mình trong tửu lâu mà Phương Kiếm Minh đã gặp qua, đối với chiếc nón rơm trên đầu của hắn thì vẫn còn nhớ rõ được.
Chương 142: Mỹ Nữ Đồng Hành (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Thích khách kia thấy Phương Kiếm Minh ôm lấy Long Bích Vân từ trên không phi thân xuống, thân thể nhẹ nhàng, trên mặt không khỏi không động dung, tiếp theo hắn mở miệng, không mang theo một chút tình cảm nào, nói từng từ một:" Long Bích Vân, cô không bị thương?" Long Bích Vân mỉm cười:" Kiếm pháp của các hạ quả thật là rất nhanh, thiếu chút nữa là đã chết dưới khoái kiếm của các hạ rồi!"
Kiếm khác kia cười lạnh, không nói gì, sắc mặt của Long Bích Vân trầm xuống:" Ngươi là ai, tại sao lại muốn ám sát ta?" Thích khách kia cười lạnh:" Nhận tiền của người, làm việc cho người, Long Bích Vân, chắc cô cũng biết rõ quy tắc này chứ?" Long Bích Vân nghe xong thì ngẩn ra một chút, hơi trầm tư, sau đó nói:" Các hạ chẳng lẽ chính là 'Thiên Sát' đại danh lừng lẫy đó sao?" Thích khách kia lạnh lùng nói:" Không sai, ta chính là 'Thiên Sát' nhưng lại không dám nhận là đại danh lừng lẫy!"
Long Bích Vân khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh:" Ta xuất sư chưa được một năm, nhưng lại có người muốn giết ta, xem ra giang hồ quả thật là đầy sát khí, Phương lang, hôm nay có người muốn lấy mạng của ta, chàng nói phải làm sao bây giờ?" Vừa nói nàng vừa lơ đãng nhích ngọc thủ của mình chạm vào ma huyệt của Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Long cô nương, quốc sắc thiên hương, lòng dạ từ bi, thế mà lại có người có ý nghĩ độc ác như thế, người này quả là lòng dạ độc ác!" 'Thiên Sát' lạnh lùng liếc Phương Kiếm Minh một cái, đảo mắt nhìn về phía Long Bích Vân:" Long Bích Vân, hôm nay nếu ám sát không thành công thì tại hạ nhất định không bỏ qua đâu, lần sau nhất định sẽ là thời khắc tử vong của ngươi!" Long Nguyệt vươn tay ra sau, 'Tranh', thanh kiếm được rút ra khỏi võ, chỉ xéo mũi kiếm về phía 'Thiên Sát' quát:" Thiên Sát, tại sao ngươi lại muốn ám sát tiểu thư nhà ta, nói!" Thiên Sát cười lạnh:" Không biết tự lượng sức mình!" Cũng không thấy hắn xuất kiếm thế nào, đột nhiên huy kiếm, phát ra một đạo kiếm khí như bài sơn đảo hải, bay thẳng đến trước, kiếm khí lướt ngang qua, đá vụn văng tung tóe, sau khi hắn xuất ra kiếm khí thì cũng không có quan tâm là có thể khiến cho những người Long Bích Vân bị thương hay không, mà liền xoay người, biến mất vào trong thạch lâm.
Phương Kiếm Minh thấy đạo kiếm khí đó thì liền biến sắc, lúc này ngọc thủ của Long Bích Vân đã rời khỏi ma huyệt của hắn, Phương Kiếm Minh lập tức nhảy lên, tay phải liền rút Thiên Thiền Đao ra nhanh như chớp, bổ ra một đao, đao khí từ Thiên Thiền Đao phách ra mang theo mười thành công lực, khí thế của đao khí không hề thua kém kiếm khí, lưỡng đạo khí lưu va chạm vào nhau, một tiếng nổ vang lên, một cự thạch cao hơn bốn trượng ở gần nơi đao khí và kiếm khí va chạm bị nổ tung thành vô số hòn đá nhỏ, chớp mắt một cái mà đã có một thạch sơn biến mất trong thạch tượng, ba người Phương Kiếm Minh phi thân thối lui tránh cho đá vụn bắn trúng, tuy rằng bọn họ có thần công hộ thể nhưng mà lúc này không phải là lúc biểu diễn công lực thâm hậu!
Phương Kiếm Minh thấy 'Thiên Sát' lấy công mà lui, nguy cơ đã qua nên đưa Thiên Thiền Đao trở về trong bao, trong lòng thầm nghĩ:" Lúc này mà không đi thì đợi lúc nào nữa!" Vừa định chuyển thân thì Long Nguyệt đã mắng hắn:" Phương tiểu tử, ngươi lại định chạy trốn sao?" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, nhất thời dừng lại, quay đầu, có chút mất tự nhiên nhìn hai người Long Bích Vân cùng Long Nguyệt. Kỳ Lân Thử đứng ở bên chân Phương Kiếm Minh kêu 'Chi Chi', đại khái là muốn thúc giục Phương Kiếm Minh mau chạy, Phương Kiếm Minh ngồi xổm xuống, bắt Kỳ Lân Thử lên, cười khổ:" A Mao, xem ra chúng ta không chạy được rồi!"
Long Bích Vân thì lại quay sang nhìn Long Nguyệt nói:" Nguyệt nhi, không được vô lễ, sao muội lại gọi Phương lang là tiểu tử chứ, muội phải gọi là Phương đại ca mới đúng." Long Nguyệt chỉ vào Phương Kiếm Minh giọng the thé:" Tiểu thư, tiểu thư muốn muội gọi hắn là Phương đại ca!" Long Bích Vân cười nói:" Cái này có gì là không đúng, chẳng lẽ muội cũng muốn cùng ta gọi chàng là Phương lang sao!" Long nnguyệt căng mặt, hét lớn:" Tiểu thư, có đánh chết muội thì cũng không gả cho hắn đâu, muội cũng sẽ không gọi hắn là Phương đại ca, muội chỉ gọi gắn là Phương tiểu tử, muốn muội gọi hắn là Phương đại ca, không bao giờ!"
Phương Kiếm Minh cười khổ:" Sao cô lại có thành kiến với ta sâu như vậy chứ, cô muốn A Mao thì ta có thể bắt cho cô mượn, nhưng muốn bán nó thì không thể được, hơn nữa, cho dù là mượn thì cũng phải có được sự đồng ý của của nó, nếu không thì ta cũng hết cách." Kỳ Lân Thử kêu lên 'Chi Chi' phụ họa cho ngữ khí của Phương Kiếm Minh, Long Nguyệt thấy thế thì hai má và cổ ửng hồng cả lên, nhưng không có tiếp tục làm khó dễ Phương Kiếm Minh nữa. Phương Kiếm Minh thấy khí thế của nàng đã tiêu tan nên quay đầu về phía Long Bích Vân:" Long cô nương ..." Long Bích Vân nhíu mày:" Chàng còn gọi ta là Long cô nương sao?" Phương Kiếm Minh ngạc nhiên:" Nếu không gọi là Long cô nương thì phải gọi là gì đây, ta đã nói rồi, hai người đã nhận lầm người rồi, ta không phải là vị hôn phu của cô! " Long Nguyệt nói như hét lên:" Cái gì mà nhận lầm người chứ hả! Ngươi ôm ấp tiểu như nhà ta như thế rồi, ngươi coi tiểu thư nhà ta là người như thế nào hả? Ngươi đúng là một tên vong ân phụ nghĩa, thật là thiệt thòi cho tiểu thư khi đối xử tốt với ngươi như thế, ngươi còn có lương tâm không hả, nếu ta mà là tiểu thư thì đã sớm không để ý đến tên bạc tình như ngươi!"
Phương Kiếm Minh nghe nàng nói nghiêm trọng như thế thì bất giác liên tưởng rằng mình chính là người xấu xa nhất trong thiên hạ, muốn gượng cười mà cũng không xong, kỳ thật tuổi của Long Nguyệt so với hắn chỉ nhỏ hơn một hai tháng, mà từ trong khẩu khí của nàng thì có thể biết được nàng vốn không hiểu rõ nghĩ của cụm từ 'Bạc Tình Bạc Nghĩa', nàng cũng chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi. Phương Kiếm Minh tốt xấu gì cũng đã tự mình học thi thư ở dưới vách núi ngần ấy năm, còn Long Nguyệt thì lại khác, nàng ở trong 'Từ Hàng Hiên', khi nhắc đến thi thư thì nàng lại cảm thấy đau đầu, tuy nhiên tốt xấu gì thì cũng đi theo Long Bích Vân học được một ít kiến thức, nhưng dù sao cũng chỉ là nửa vời, cho nên khi Phương Kiếm Minh nghe nàng nói hắn là loại người 'Bạc Tình Bạc Nghĩa' thì cảm thấy hết sức đau đầu. Phương Kiếm Minh thấy rằng dù sao các nàng cũng có hai người nên không còn cách nào khác hơn là thở dài một hơi:" Quên đi, ta không cãi nhau nữa, nếu không thì ta sẽ bị xem như là người xấu nữa, Long cô nương, niên kỷ của cô hẳn là lơn hơn ta, thế nên ta gọi cô một tiếng 'Long Tỷ Tỷ', còn ... Vị này thì là Long Nguyệt muội muội."
Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, khẽ gắt:" Ai là Long Nguyệt muội muội của ngươi!" Thanh âm của nàng rất nhẹ, người khác khó mà nghe rõ được, nhưng Phương Kiếm Minh vẫn nghe ra được, cho nên có chút xấu hổ, quay đầu sang nhìn Long Bích Vân, hỏi:" Long tỷ tỷ, tỷ muốn quay về sư môn à?" Long Bích Vân mỉm cười nói:" Ta đã kiếm được chàng rồi thì đương nhiên là phải quay về sư môn một chuyến." Phương Kiếm Minh nói:" Các người quay về sư môn thì cứ đi, nhưng đệ không đi theo đâu!" Long Bích Vân lại cười nói:" Phương lang còn chuyện gì chưa làm xong sao?" Phương Kiếm Minh nghe nàng nói ra hai chữ 'Phương lang' thì trong lòng chỉ biết thở dài, cũng không biết tại sao nàng lại xưng hô với mình như thế, trong lòng hắn cho rằng nàng đã hiểu lầm, rồi lại nhớ đến vị thầy tướng số đã gặp lúc trước.
Thầy tướng số kia quả nhiên là thần nhân, có thể sớm nhận ra được rắc rối mà hắn vướng phải, đầu tiên là bị ngộ nhận là 'Dâm Tặc' ở Sử gia trang, tiếp đó lại bị hai người không rõ lai lịch, nam nữ là 'Song Hoàng Hí' quấy rầy trong rừng, vốn tưởng rằng sẽ không còn gặp lại Long Bích Vân nữa nhưng đếm đó trên đường lại gặp nhau và đánh nhau thêm một trận, đến khi lên thạch bích, ở đâu lại hiện ra một vị hôn thê, mà còn la đệ nhất mỹ nhân của võ lâm, truyền nhân của 'Từ Hàng Hiên' nữa chứ, trong lòng hắn thì lại vốn sợ Long Bích Vân. Sau đó Đông Phương Thiên Kiêu của ma giáo nói cho hắn một tin tức kinh hỉ, đó là về thân phận của hắn, điều khiến cho hắn càng đau đầu hơn chính là thái độ của Y Di tỷ đối với hắn thì lúc nóng lúc lạnh, thêm một chuyện không xong nữa là hôm nay hắn 'đoạt' được Thiên Hà Bảo Lục, bảo vật mà có không biết bao nhiêu người mơ ước, thế có phải là phiền không chứ!
Phương Kiếm Minh nghe Long Bích Vân nói thì trầm tư một lúc rồi nói:" Ta muốn đi tìm hai người, một người là nghĩa phụ của ta, còn một người thì ta chưa từng gặp mặt, nếu như còn có cơ hội thì ta còn muốn quay về sư môn một chuyến, không biết sư phụ của ta hiện nay như thế nào! Ta muốn tìm người thì làm sao có thể cùng hai người trở về sư môn, hay là hai người trở về sư môn, còn ta thì đi tìm người mà ta cần tìm, nhất cử lưỡng tiện!" Long Bích Vân nghe xong thì cười nói:" Không vội, không vội, Phương lang, nếu chàng muốn đi tìm người thì ta và nguyệt nhi sẽ đi cùng với chàng, dọc đường có thể chiếu cố lẫn nhau, nếu có người có tư tâm đối với Thiên Hà Bảo Lục thì, ta tin là sẽ có rất nhiều người, thì lúc đó có ta ở bên cạnh sẽ giúp chàng giải quyết những phiền toái ấy!" Đúng là nàng đã không muốn rời xa Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh đừng mơ rằng có thể thoát khỏi tay nàng.
Hai người bọn họ nói chuyện nửa thật nửa giả, một người nói là muốn đi tìm nghĩa phụ và một người chưa từng gặp mặt, nhưng mà trong mấy ngày nay, Phương Kiếm Minh không hề có chút nào vội vả cả, cứ như là đang đi du sơn ngoạn thủy vậy. Một người thì nói không vội, muốn cùng với Phương Kiếm Minh đi tìm người, nhưng mà khẩu khí lúc trước thì lại hình như là cần phải về sư môn gấp, hai người luôn cảnh giác với nhau, quả nhiên là không có tìm được tiếng nói chung, cũng may là hai người đều "Trong Lòng Có Kế Hoạch", đều có quyết định của mình, cho nên không có nói ra sơ hở của đối phương.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 142: Mỹ Nữ Đồng Hành (Hạ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Như vậy cũng tốt, có Long Tỷ Tỷ ở bên cạnh thì còn tốt hơn là cả thiên quân vạn mã, đệ không còn gì phải lo lắng nữa, hôm nay cũng đã trễ rồi, chúng ta suốt cả ngày vẫn chưa có ăn cơm, thật sự là đói lắm rồi!" Kỳ Lân Thử vừa nghe thế thì liền kêu lên chi chi tán thành lời nói của Phương Kiếm Minh. Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân cùng xoay người đi ra khỏi thạch lâm, vừa ra khỏi thì sắc mặt của hai người liền thay đổi, bởi vì có một cổ kình khí bao trùm cả thạch lâm, cổ kình khí này đến nhanh mà đi cũng nhanh, đảo mắt cái là đã vượt qua thạch lâm, hướng về phía thạch bích, trong lòng của Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân đều cảm thấy kinh ngạc, đã trễ thế này rồi thì sao lại có bậc siêu cấp cao thủ như thế đến đây nữa, Phương Kiếm Minh trong lòng đang có chuyện cần lo nên cũng không suy nghĩ nhiều, nhấc chân bước đi, Long Bích Vân và Long Nguyệt theo sau.
Ba người ra khỏi thạch lâm, khi ra đến bên ngoài thì phương hướng khác với lúc vào, căn bản là không biết được đường đi, chỉ có thể nương nhờ nguyệt quang, nhìn thấy đường phía trước là cứ bước đi, bất tri bất giác đã đến chân núi, khi đến chân núi, Long Bích Vân đột nhiên thở dài một hơi, Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt đều cảm thấy khó hiểu, Phương Kiếm Minh hỏi:" Long tỷ tỷ, có gì mà phải thở dài?" Long Bích Vân chăm chú nhìn hắn, trên khuôn mặt xinh xắn của nàng hiện lên một lớp mây hồng, nhưng chỉ là thoáng qua, nàng hơi ngập ngừng một chút rồi mới nói:" Phương lang, tên của chàng là gì, ta vẫn còn chưa biết!"
Lời này của nàng vừa ra khỏi miệng, Phương Kiếm Minh liền chớp mắt, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, rồi ngục đầu xuống, Long Bích Vân hoảng sợ liền đưa tay đỡn lấy hắn, bất tri bất giác Phương Kiếm Minh lại chiếm không ít tiện nghi của nhân gia.
Trời ơi! Không biết tên của ta, thế mà lại luôn miệng gọi ta là 'Phương lang', cái chuyện gì đây trời, sao cái chuyện này lại phát sinh trên người của Phương Kiếm Minh ta chứ! Trong khoảng khắc Phương Kiếm Minh ngã xuống thì đây chính là ý nghĩ duy nhất trong đầu của hắn.
Chỉ còn nửa tháng nữa là đã đến đêm 30, tại Giang Nam, nhà nhà đều tràn ngập không khí vui tươi, tuy rằng sưu thuế khắc nghiệt, triều đình thì lại thúc giục đòi tiền dân chúng như lang như hổ, đại nội cẩm ý vệ, đông hán phiên tử thì có ở khắp nơi, đề phòng ngừa có người phạm thượng làm loạn, khiến cho dân chúng không được an bình, nhưng từ xưa đến nay, cho dù cuộc sống có cực khổ, thì thời gian này dân chúng đều cảm thấy vui vẻ, một năm có được mấy đêm ba mươi? Tất cả mọi người đều tất bật đón mừng năm mới, mặc kệ là sang hèn, trong nhà đều dành dụm được chút tiền, để mua hàng hóa, mừng năm mới. Người trong võ lâm hiển nhiên là ít có người nào phiền não vì những vấn đề này, bọn họ nếu như không ăn uống thì đi khắp nơi, tìm người khiêu chiến, luận võ.
Giữa trưa, tam thất khoái mã phi nước đại trên quan đạo, quan đạo này là con đường nối thẳng đến Hàng Châu, bình thường thì con đường này có không ít người đi lại nhưng hôm nay thì lại ít vô cùng. Trời tuy không có tuyết nhưng mà gió lạnh đập vào mặt, không khí thì khô lạnh, con người cũng khó mà chịu nổi. Những người trên lưng ngựa thì lại mặc trang phục bình thường, ở giữa là một thiếu niên anh tuấn, trên vai là một thanh đại đao, bên hông có một đoản tiêu, phía sau lưng thì mang một bao phục, trên người là một kiện lam sam, khí trời lạnh như thế mà hắn lại ăn mặc đơn bạc, không hề sợ lạnh, có thể thấy được thân thể khỏe mạnh. Nếu như cẩn thận thì có thể nhìn thấy ở nơi hở trên vạt áo của hắn hình như có vật gì đó, có lông mao, lại có nửa cái đuôi lòi ra.
Hai bên là hai vị nữ tử, vị bên trái nhìn qua thì tuổi khoảng mười bảy mười tám, trên người là một kiện bạch y, bên ngoài là một chiếc áo choàng màu xanh, thân hình động lòng người, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, nhất là song đỉnh ngọc phong ngạo nguyệt, chính giữa song đỉnh ngọc phong có thể nhìn thấy rõ được một thung lũng sâu thẳm, khi người khác ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt của nàng thì khiến cho người đó trong lòng không hề có chút tà niệm nào cả. Đây là một khuôn mặt như thế nào, hai hàng mi trông giống như là một vầng trăng non, một đôi mắt to, sóng mũi cao và thẳng, đôi môi nhỏ nhắn và đỏ tươi, tựa như là thần tiên đích thân múa bút, từ tận ngoại thiên bay đến mà phối lại những thứ hoàn mỹ kia trên khuôn mặt của nàng, trên khuôn mặt nàng còn có một khí tức thần thánh, khiến cho người khác bất tri bất giác trong lòn coi nàng là một tiên tử, cho nên trong lòng không hề có một tia tà niệm nào, nếu như ngươi có cái nhìn bất thường đối với nàng, thì đó chính là bất kính với nàng. Thiếu nữ kia thì tuổi nhỏ hơn một chút, trên người của nàng cũng có một chiếc áo choàng, nhưng của nàng lại là màu đỏ, tựa như là một đám mây hồng, trong tay nàng là một thanh bảo kiếm, liễu diệp loan mi, phượng nhãn, sóng mũi tinh xảo, đôi môi anh đào hơi vung lên, hợp cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn, tuy không phải là tuyệt thế giai nhân, nhưng cũng không kém phần mỹ lệ.
Bọn họ nhất nam nhị nữ kỵ trên khoái mã, nữ tử bên trái mỉm cười nói:" Phương lang, kỵ mã thuật của chàng đã tiến bộ rất nhanh, hay là chúng ta thử tài xem?" Thiếu niên nghe xong thì biến sắc, vội vàng nắm chắc dây cương, hai chân kẹp bên hông ngựa:" Long tỷ tỷ, đừng có trêu đệ chứ, kỵ mã thuật của đệ thì làm sao có thể so với tỷ và Long Nguyệt muội muội chứ, chúng ta chầm chậm mà đi thôi!" Nữ tử bên phải cười yêu kiều:" Không ngờ ngươi cũng còn biết tự lượng sức mình, so kỵ mã thuật với bổn cô nương, ngươi cũng giống như một tiểu hài tử mà thôi!" Thiếu niên nghe xong thì cười hắc hắc, coi như là cam chịu.
Khoảng chừng hơn mười dặm lộ trình, thì thấy được phía trước có một tiểu trấn, khi ba người họ cưỡi ngựa đến nơi thì thấy được tiểu trấn hết sức tiêu điều, thiếu niên thấy thế thì trong lòng thở dài, đột nhiên phía trước xuất hiện hai bóng người nhảy ra, 'Bụp", bọn họ quỳ xuống đất, ba người liền nắm chặt dây cương, lão thái bà quỳ trên mặt đất cầu khẩn:" Hảo tâm nhân, xin ngài hãy mở lòng thương xót, đứa nhỏ này đã hai này không có cơm ăn rồi, xin các người thương xót, bố thí cho một chút thức ăn!" Thiếu niên vội xoay người hạ xuống, thấy hai người quần áo tả tơi, chỉ đủ che thân, liền đỡ tiểu cô nương dậy, móc ra một thỏi bạc, đặt vào tay nàng:" Tiểu muội muội, cầm lấy đi!" Tiểu cô nương quỳ xuống đất, 'Bịch', tiếng dập đầu xuống đất vang lên, thấp giọng nói:" Tạ ơn đại gia, tạ ơn đại gia!" Thiếu niên vội vàng kéo nàng dậy, và cũng đỡ luôn lão thái bà dậy.
Thiếu niên thở dài một tiếng:" Chu Môn Tửu Nhục Xú, Lộ Hữu Đống Tử Cốt (1), đây chính là điều mà Đỗ lão phu tử nói sao!" Lão thái bà và tiểu cô nương lại hướng về phía bọn họ cảm ơn rồi mới rời đi, ba người lại lên ngựa, thiếu nữ bên phải nói:" Đi hết đoạn đường này, nhất định những người nghèo trong thiên hạ sẽ xem ngươi như là thần tài, không cần biết ngươi tặng cho bọn họ bao nhiêu, tặng được cho bao nhiêu ngươi, trên người ngươi dù sao cũng không phải là núi vàng núi bạc, làm sao có thể giúp đỡ hết được cho bọn họ chứ!" Thiếu niên xoay ngựa lại nói:" Long Nguyệt muội muội, ta biết làm như thế cũng là có chút không tự lượng sức mình, nhưng ta nhìn thấy một người thì lại muốn giúp một người, như thế thì ta mới cảm thấy yên lòng, muội xem, tiểu cô nương kia gầy trơ cả xương ra, rất là đáng thương, ta làm sao nhẫn tâm không để ý đến được!"
Mỹ nhân bên trái thì lại hiện lên một ánh mắt khác thường, nhìn hắn tan dương:" Phương lang, muội cũng tán thành suy nghĩ của chàng, bất quá, chàng phải biết rằng, trên đời này, khắp nơi đều có người nghèo, sức lực của một người dù sao cũng có hạn, chỉ với một người thì không thể nghi ngờ chính là 'Bôi Thủy Xa Tân' (2), vu sự vô bổ, bọn họ cầm lấy bạc của chàng, rồi cũng sẽ bị bọn lang sói của triều đình cướp đi, càng khiến cho họ cảm thấy khổ hơn, còn phải chịu lạnh chịu đói!" Thiếu niên nghe xong thì hai hàng chân mài dựng thẳng lên:" Bọn cẩu quan này không xứng đáng làm người, chỉ biết bóc lột dân chúng, đối với ác nhân thì lại sợ hãi, Hoàng Thượng tại sao lại không quản bọn chúng!" Mỹ nhân bên trái lại nói:" Từ xưa đến nay có thể có được bao nhiêu hoàng đế tốt, Phương lang, đương kim triều đình, hoạn quan đương quyền, thái giám đầu lĩnh của Đông Hán là Vương Chấn, một tay che trời, Hoàng Thượng thì lại ngu ngốc vô năng, ngay cả bậc hiền lương như Vu Khiêm đại nhân cũng suýt tí nữa là bị bọn chúng âm mưu hãm hại, chàng còn muốn Hoàng Thượng trở nên anh minh sao?"
Thiếu niên thở dài một hơi, đột nhiên hét lớn:" Quên đi, quên đi, loại sự tình này không phải những người như chúng ta có khả năng quản được, chuyện của chúng ta còn lo chưa xong nữa là, dù sao thì ta chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái là được, chuyện trong võ lâm cũng đủ khiến cho người khác phải đau đầu rồi, chúng ta không nói đến vấn đề này nữa. Long tỷ tỷ, chúng ta còn cách Hàng Châu bao xa?" Mỹ nhân bên trái cúi đầu suy nghĩ một chút rồi ngẩng đầu lên mỉm cười:" Đại khái là còn khoảng một trăm bảy mươi dặm nữa." Thiếu niên cười to:" Tốt, chúng ta tăng tốc nào, mau chóng đến Hàng Châu, nghe nói Hàng Châu rất là phồn hoa, đệ chưa từng đi qua đó, đến đó tham quan cảnh đẹp nào, nếu có thể ở đó nghe được tin tức về nghĩa phụ thì không còn gì tốt hơn!"
Vừa nói, vừa quát lên một tiếng 'Gia', khoái mã vốn đang di chuyển chầm chậm, vừa nghe tiếng quát liền dựng thẳng thân thể lên, hai chân giơ lên cao, thiếu niên nắm chặt dây cương, khoái mã tăng tốc, lao thẳng về phía trước như cuồng phong, hai nàng cũng không chần chờ, cũng hô lên một tiếng, giục khoái mã theo sau! Tam thất khoái mã bay như tên, lao về phía trước, chớp mắt là đã biến mất ở phía cuối quang đạo, chỉ còn nghe được tiếng vó ngựa mơ hồ vang vọng lại.
Nghĩa: Ở những nhà giàu sang phú quý, của ngon vật lạ ăn không hết trong khi những người nghèo khó thì lại đói rét mà chết. Đây là hai câu thơ trong bài 'Tự Kinh Phó Phụng Tiên Huyện Vịnh Hoài Ngũ Bách Tự' của Đỗ Phủ đời Đường. Việt Nam mình cũng có câu tương tự: Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
(2) Bôi Thủy Xa Tân: Ngụ ý phương tiện, sức lực ít ỏi, chẳng thể giúp đỡ hay giải quyết vấn đề được! Thành ngữ này xuất phát từ một câu nói trong thiên Cáo Tử sách Mạnh Tử: “Kim chi vi nhân do dĩ nhất bôi thủy dĩ cứu nhất xa tân chi hỏa dã” (người bây giờ vẫn cứ dùng một chén nước để tắt đống lửa do cả một xe củi bị cháy).
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết