Trong phòng nghị sự của Lý gia, Âu Dương đang ngồi đợi bọn họ. Tuy nhiên trên mặt mỗi người bọn họ đều không dễ coi. Đây chắc chắn là Hồng Môn Yến. Những tên Linh Sử này muốn ép Âu Dương tỏ rõ thái độ. Chỉsợ Linh Sử đã báo tình huống bên này cho Thái Nhất Tông biết. Nếu như Linh Sử thật sự không ép được, khẳng định sẽ có Linh Sử hàng lâm mạnh hơn đến tiểu thế giới này.
- Chẳng ai ngờ được bọn họ nhịn một tháng sau đó lại làm như vậy.
Sở Tương Hợp híp mắt. Tại thời điểm nhận được thiếp mời kia hắn đã xác định một chuyện. Sợ là tình huống bên này đã khiến cho Thái Nhất Tông coi trọng. Năm người này từ đầu đến cuối không ra tay nhất định là bởi vì phía trên chưa tỏ thái độ. Hiện tại nhất định bọn họ đã nhận được chỉ thị từ bên trên để bọn họ làm chuyện này.
- Không bằng bây giờ chúng ta đánh tới tiêu diệt sạch những người này!
Lam Thông biết, lần này thái độ của đối phương không rõ ràng. Nếu như Âu Dương tùy tiện đi vào, rất có khả năng sẽ bị giam giữ.
- Đánh tới sao? Còn một tuần nữa Chân Linh Giới mới mở ra. Thời gian này nếu như không thấy Linh Sử liên hệ lên trên, ngươi cảm thấy Thái Nhất Tông sẽ làm thế nào?
Sở Tương Hợp trừng mắt với Lam Thông một cái. Đúng là hành sự không cần đầu óc.
- Phải, hiện tại còn chưa tới lúc trở mặt. Lần này rõ ràng đối phương đang thăm dò phản ứng của chúng ta. Nếu như ta không đi, ta dám cam đoan, Thái Nhất Tông vì không muốn xảy ra sai sót, nhất định sẽ có cường giảtừ cửu giai trở lên hàng lâm chỗ này. Cho dù cướp cũng nhất định phải cướp giật tất cả chúng ta tiến vào Thái Nhất Tông. Thậm chí là...
Tuy rằng Âu Dương không nói rõ ràng, nhưng ở đây không có người nào ngu ngốc. Bọn họ đều hiểu rõ ý của Âu Dương.
Trong số bọn họ, Lam Thông và Sở Tương Hợp còn may. Dù sao cửu giai đỉnh phong chỉ có thể nói rõ ngươi có thiên tư tốt. Tương lai như thế nào cũng không ai biết. Nhưng Lý Vĩ thì sao? Lý Vĩ lại là Trận Đồ Sư bát giai. Âu Dương lại là Tu Phục Tông Sư. Một khi Thái Nhất Tông đã xác định tuyệt đối không thể nào chiêu nhận bọn họ tiến vào Thái Nhất Tông, khẳng định sẽ bóp chết bọn họ.
Nếu như mình không chiếm được cũng tuyệt đối không thể để bọn họ trở thành lợi thế cho những thế lực khác. Đạo lý như vậy ai cũng hiểu rõ. Cho dù là bất kỳ người nào đổi vị trí với bọn họ, sợ là cũng sẽ làm như thế.
- Ý của ngươi là đi sao?
Lý Vĩ nhìn Âu Dương. Nói thật hắn cũng biết lần này rốt cuộc đối phương tính thăm dò hay muốn bắt người còn chưa xác nhận được.
- Đi! Tại sao không đi? Thật ra Thái Nhất Tông nghĩ tới điều gì lẽ nào mọi người không biết sao? Bọn họ không phải muốn chúng ta gia nhập sao? Bọn họ muốn thì cho bọn họ là được rồi. Không phải chuyện nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu sao? Mọi người phải tin tưởng trình độ diễn kịch của ta.
Âu Dương khẽ mỉm cười. Thái Nhất Tông tuyệt đối sẽ không cho phép một Hoàng Thiên đại đế thứ hai xuất hiện. Cho nên bọn họ cần biết thái độ của Âu Dương. Nếu như thái độ của Âu Dương khiến bọn họ không có cách nào thoả mãn, như vậy...
- Ta tán thành.
Sở Tương Hợp là người đầu tiên mở miệng. Âu Dương trầm ổn gần như không tương với tuổi tác. Điều này khiến hắn vẫn rất yên tâm. Lần này Linh Sử hoặc là nói Thái Nhất Tông cần Âu Dương tỏ thái độ. Nếu như Âu Dương làm đúng chỗ, cho dù không cách nào khiến bọn họ hoàn toàn yên tâm, nhưng chí ít có thể hòa hoãn một chút.
- Ta cũng cảm thấy có thể được.
Lăng Trung Thiên cũng biểu thị tán thành.
- Thật ra tại sao chúng ta nhất định phải đối địch với Thái Nhất Tông? Mặc dù nói Trịnh gia thân ở Thái Nhất Tông, nhưng Trịnh gia ở tiểu thế giới chẳng qua chỉ là một chi nhánh nho nhỏ. Trưởng bối của Trịnh gia...
Lý Thanh Phong còn muốn nói về quan điểm khác, nhưng lại bị Âu Dương ngắt lời.
- Trịnh gia là nhất định phải có người chết!
Âu Dương thoáng nhìn về phía những người đang ngồi ở đầy. Khẩu khí của hắn rất cứng rắn. Trịnh Đan Đằng nhất định phải chết. Trịnh Khiếu Thiên khẳng định không thể đứng nhìn Âu Dương làm thịt Trịnh Đan Đằng. Năm tên Linh Sử tuyệt đối không có cách nào khoan dung khi Âu Dương ở trước mặt bọn họ giết tiểu bối của Trịnh gia. Cho nên điều này căn bản là một vấn đề không thể giải quyết được.
- Chuyện này...
Lý Thanh Phong bị Âu Dương ngắt lời nói như thế cũng có chút lúng túng. Thật ra vào lúc này tuy đám người Âu Dương chờ tại Lý gia, tuy rằng nơi này là địa bàn của hắn, nhưng hắn hiểu rõ, hiện tại Lý gia căn bản không phải do hắn định đoạt. Phía Âu Dương thực sự quá cường thế/ Cường thế đến mức ngay cả Linh Sử cũng dám chém giết.
Thù hận giữa Âu Dương cùng Trịnh Đan Đằng, mọi người đều biết. Muốn bảo Âu Dương thả thù hận này xuống, vậy hắn không phải là Âu Dương nữa. Cho nên bảo Âu Dương gia nhập Thái Nhất Tông căn bản là không thể.
Nếu như không có Trịnh gia, không có Trịnh Đan Đằng, Âu Dương tuyệt đối sẽ lựa chọn gia nhập Thái Nhất Tông. Dù sao đối với hắn mà nói, gia nhập thế lực phương nào căn bản không đáng kể. Là vàng dù sao cũng sáng. Hắn tin chắc mình sẽ thành công. Nhưng các loại tiền căn đẩy hắn từng bước đi tới bây giờ, có thể nói, chỉ cần Thái Nhất Tông có sự tồn tại của Trịnh gia, Âu Dương sẽ không lựa chọn.
- Âu Dương ngươi đừng kích động. Lý huynh cũng chỉ nói một chút mà thôi. Mối thù của ngươi và Trịnh gia thù chúng ta đều hiểu rõ. Yên tâm, chúng ta khẳng định sẽ ủng hộ ngươi.
Sở Tương Hợp nhìn thấy dáng vẻ kích động của Âu Dương, cùng với dáng vẻ lúng túng của Lý Thanh Phong, hắn vội vàng đi ra làm người hoà giải.
- Thái Nhất Tông không sai. Cao tầng Trịnh gia cũng không sai. Sai chính là tên Trịnh Đan Đằng kia. Tuy nhiên bọn họ đều chung một dòng họ. Trịnh gia tại Thái Nhất Tông cũng là một nhánh cường thế. Bình thường chúng ta chơi đùa với Trịnh gia bọn họ sẽ không để ý. Nhưng vào lúc này, nếu như chúng ta còn chém giết đệ tử của Trịnh gia, Một mạch Trịnh gia tại Thái Nhất Tông trừ phi không biết xấu hổ, bằng không bọn họ sẽ không thểnào khoan dung cho chúng ta.
Âu Dương không phải không suy nghĩ những điểm lợi hại trong đó.
Trịnh gia tồn tại trong Thái Nhất Tông nhiều năm như vậy. Nếu như bọn họ không biết đám tiểu bối đấu tranh hoặc là nói Âu Dương không biết thực lực của Trịnh gia vậy quên đi. Nhưng bây giờ hắn đã biết rõ địa vị của Trịnh gia tại Thái Nhất Tông còn muốn chém giết con cháu của Trịnh gia, như vậy Trịnh gia vì mặt mũi của mình nhất định phải xử lý Âu Dương. Bằng không sau này Trịnh gia làm sao đứng vững tại Thái Nhất Tông, làm saođứng vững tại Chân Linh Giới được?
Có Trịnh gia, Thái Nhất Tông vĩnh viễn không phải là nơi Âu Dương dung thân. Những người khác còn nói được. Bởi vì những người khác đối với Trịnh gia cũng không phải là tử địch. Cho dù Lý Thanh Phong cũng khôngđáng kể. Tranh đấu ở tiểu thế giới sẽ không mang vào Chân Linh Giới.
Lý Thanh Phong tranh đấu mới một nhanh cúa Trịnh gia tại tiểu thế giới, đó là bởi vì bọn họ không biết thế lực của Trịnh gia tại Chân Linh Giới.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
- Loại tranh đấu này, cao tầng không mấy để ý. Nhưng bây giờ Linh Sử hàng lâm, đã biểu lộ lập trường của Trịnh gia. Vào lúc này nếu Âu Dương vẫn dám giết Trịnh Đan Đằng,đó hoàn toàn là một sự khiêu khích. Cho dù cao tầng muốn khoan dung cho hắn cũng khó.
Cho nên Âu Dương không có lựa chọn khác. Hoặc là hắn nén giận, coi những lời mình nói ra như thả rắm. Hoặc là hắn phải huyết chiến một trận treo hết đầu của Trịnh gia và Linh Sử bên trên hoàng thành Tây Kỳ, nói cho mọi người, lời hắn nói vĩnh viễn có hiệu lực. Hắn đã nói ra sẽ đi làm. Bất luận đối phương là nhân vật khủng bố tới mức nào hắn cũng không sợ! Đây chính là Âu Dương.
Cửa lớn Lý gia chậm rãi mở ra, Âu Dương toàn thân áo trắng dáng vẻ rất bình tĩnh. Hắn thoáng nhìn về phía không ít người đang vây quanh phía ngoài cửa Lý gia chỉ chỉ chỏ chỏ. Trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười khinh thường. Hắn biết nhất định những người này đang suy nghĩ mình định chịu đòn nhận tội.
Tuy nhiên Âu Dương không hề nói gì. Lần này thái độ của hắn nhất định phải nhún nhường một chút. Bởi vì điều này liên quan đến tương lai. Còn chưa đầy mấy ngày nữa. Hiện tại phải khiến bọn họ an tâm. Sau mấy ngày nữa, khi mình treo đầu của đám người bọn họ lên trên hoàng thành Tây Kỳ, miệng của những người này sẽ đóng lại hết! Tuy nhiên thái độ nhún nhường cũng không có nghĩa là phải ăn nói khép nép. Đám người Âu Dương đã từng thảo luận kỹ càng. Một tháng này Âu Dương không biểu thị bất kỳ điều gì. Nếu như đột nhiên ăn nói khép nép, vậy ngược lại sẽ khiến người ta cảm thấy có chút không bình thường.
Cho nên cuối cùng bọn họ nghiên cứu ra kết quả là, Âu Dương có thể đi, đối mặt Linh Sử thái độ có thể nhún nhường một chút. Nhưng nhận định phải giữ lại sự cuồng ngạo của bản thân hắn, phải cho Linh Sử môn cảm thấy bản thân hắn cũng là nhân tài cuồng ngạo không biên giới giống như Lam Thông.
- Xem đi, không phải hắn muốn cúi đầu sao?
Nhìn Âu Dương một mình đi về phía hoàng thành, tiếng nghị luận lại bắt đầu.
- Ôi... Vốn còn tưởng rằng sẽ có một trận đại chiến kinh thế. Hiện tại xem ra Âu Dương cũng là một kẻ nhát gan.
Có một vài người vốn muốn xem việc vui liền biểu thị rất bất đắc dĩ.
- Đừng nói những lời vô nghĩa như vậy. Nếu đổi lại là ngươi, ngươi có dám khiêu khích Thái Nhất Tông không?
Có người khinh thường nói.
- Thái Nhất Tông là quái vật khổng lồ thế nào. Âu Dương xứng để khiêu chiến sao? Hắn làm như vậy mới là chính xác nhất.
Mấy người bắt đầu phụ họa.
- Hừ hừ, rõ ràng là muốn đi cúi đầu nhận sai, vậy mà còn vênh cáo như thế. Xem ra tên Âu Dương thật sự không điên cuồng không điên giới như lời đồn đại.
Có người nhìn nụ cười khinh thường trên mặt Âu Dương liền khó chịu nói.
Quả thật, trong mắt phần lớn mọi người ở đây, Âu Dương không có lựa chọn khác. Từ xưa tới nay chỉ có một mình Hoàng Thiên đại đế mới dám trảm Linh Sử. Nhưng Hoàng Thiên đại đế là cấp bậc thế nào? Đó là yêu nghiệt! Âu Dương có thể so sánh được sao?
Từng bước đi về phía hoàng thành, Âu Dương đều khiến mộtđám người vây lại xem. Mấy ngày nay hắn khiến cho quá nhiều người quan tâm. Bây giờ nhìn thấy Âu Dương lựa chọn đi gặp Linh Sử. Ánh mắt những người này nhìn hắn, kiểu nào cũng có
Có ánh mắt thông cảm. Bọn họ thông cảm Âu Dương bấtđắc dĩ không thể làm được gì khác. Có ánh mắt xem thường. Xem thường Âu Dương rõ ràng định ăn nói khép nép vẫn biểu hiện ra thái độ cuồng ngạo như vậy. Cũng có ánh mắt thầm mắng Âu Dương. Những người này cơ bản đều là những kẻ không có chuyện gì muốn xem đại chiến.
Nhưng những người này không hề ảnh hưởng tới Âu Dương. Khi Âu Dương từng bước đi tới trước cửa hoàng thành, trên tường thành của hoàng thành, có hai người Âu Dương người quen đang cười híp mắt đứng nhìn hắn. Tất rõ ràng, tin tức Âu Dương đi ra đã truyền tới nơi đây. Hai người này cố ý xuất hiện ở đây.
Hai người này đều không phải là kẻ tốt lành gì. Một người là Trịnh Đan Đằng. Một người khác chính là Trịnh Công Danh. Trên cơ bản hai người này đều nằm trong danh sách phải giết của Âu Dương. Tính ra bọn họ cũng không sống tốtđược mấy ngày nữa. Để bọn họ đắc ý một chút cũng không có gì là không được.
Trịnh Đan Đằng đứng ở phía trên tường thành hoàng thành. Lúc này hắn đã mặc hoàng bào. Trịnh Khiếu Thiên sắp tiến vào Chân Linh Giới. Trịnh Đan Đằng lại chỉ có tu vi thất giai sơ cấp. Dù như thế nào hắn cũng không thể đạt tới tiêu chuẩn bước vào Chân Linh Giới lần này. Tuy nhiên không sao. Bởi vì sau khi những người khác rời đi hắn sẽ là đếvương kế nhiệm của Tây Kỳ.
Trịnh Đan Đằng nhìn Âu Dương toàn thân áo trắng, vẻ mặt ngạo mạn đi phía dưới thành, trên mặt hắn đầy vẻ khinh thường. Ngày hôm nay Âu Dương lựa chọn đến đây, chẳng khác nào là nhận sai, chẳng khác nào là chịu đòn nhận tội. Ngươi đã ném mặt mình đi đến mức đó, cần gì phải giả vờngông cuồng như vậy?
Trịnh Đan Đằng nhìn chằm chằm vào Âu Dương không nháy mắt, giống như đang nói:
- Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Đối mặt với Trịnh gia cuối cùng không phải ngươi vẫn cúi đầu sao? Không phải ngươi muốn treo đầu lão tử ở hoàng thành sao? Hiện tại lão tử đứng ở chỗ này, ngươi có thể làm được gì ta?
Đương nhiên Âu Dương có thể hiểu rõ sự đắc ý của TrịnhĐan Đằng lúc này. Thật ra vào thời điểm nhìn thấy TrịnhĐan Đằng, hắn thật sự rất muốn lấy Thứ Kiêu Cung ra bắn hắn thành một con nhím. Nhưng hiện tại chưa phải là thờiđiểm. Trước hết cứ để cho cẩu tặc này sống thêm mấy ngày. Chờ sau mấy ngày nữa mình nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình.
- Tốt, tốt, tốt! Âu Dương quả nhiên là một người thức thời. Mở cửa thành!
Lần này Trịnh Công Danh không làm khó dễ Âu Dương. Mặc dù nói Âu Dương cuồng, Âu Dương ngạo, cho dù hiện tại hắn vẫn như vậy, nhưng hiện tại Âu Dương với thân phận Tu Phục Sư đúng là một nơi vướng tay chân. Tuy rằng năm tên Linh Sử của Trịnh gia rất bất mãn đối với Âu Dương, nhưng phía trên rất để ý tới Tu phục đại sư, thậm chí có thểlà Tu Phục Tông Sư của Âu Dương. Bằng không bọn họ không thể nào kéo dài một tháng không tỏ thái độ như vậy.
- Đa tạ!
Âu Dương quay về Trịnh Công Danh đang trên tường thành ôm quyền đáp lễ. Sau đó hắn từng bước bước vào hoàng thành. Đây là lần đầu tiên hắn đi vào hoàng thành Tây Kỳ. Tuy nhiên hắn căn bản không có tâm tình đến xem phong cảnh và kiến trúc của hoàng gia. Hắn trực tiếp đi theo một tướng quân đã chờ từ lâu, đi về phía đại điện trong hoàng cung.
Âu Dương biết, hiện tại hẳn năm tên Linh Sử kia đang ở chỗ này. Tên Yêu Chiến Sĩ bát giai đột nhiên xuất hiện kia, hẳn cũng ở nơi đây. Chỉ có điều lần này điều gọi là phục hồi căn bản không phải là trọng điểm. Trọng điểm chính là trên người năm tên Linh Sử.
Đối mặt với năm tên Linh Sử, Âu Dương nghĩ tới rất nhiềuđiều. Hắn biết, năm người này hẳn đã thông báo lên bên trên. Cho dù bọn họ muốn làm thế nào cũng không áp chếmình quá đáng. Có lẽ sẽ có một vài lời nói châm chọc. Nhưng chuyện này đối với Âu Dương mà nói căn bản không đáng kể. Chỉ là mấy người sắp chết. Để bọn họ miệng lưỡi một chút thì đã sao?
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
- Âu đại sư, ta chỉ có thể dẫn ngươi đến nơi này. Năm Linh Sử đại nhân đang ở chính điện chờ ngươi.
Tên tướng lĩnh kia nói chuyện vẫn rất hòa khí. Dù sao bản thân hắn mới chỉ là một Yêu Chiến Sĩ ngũ giai, Loại nhân vật như Âu Dương hắn căn bản không có tư cách cùng đi vào thảo luận.
- Đa tạ!
Sau khi Âu Dương quay về người này nói ra một tiếng đa tạ, hắn liền nhanh chân đi về phía chính điện kia. Chuyện đến nước này hắn còn sợ cái gì? Làm vua cũng thua thằng liều. Hắn lại không có làm chuyện gì quá đáng. Năm tên Linh Sửkia nhiều nhất chỉ có thể dùng đầu lưỡi sỉ nhục hắn một chút. Nói thế nào hắn cũng là Tu Phục Tông Sư. Cho dù trong mắt những người này hắn chỉ là Tu Phục đại sư cũng không sao. Bởi vì đạt được cấp bậc Tu Phục Sư khẳng địnhđều là người mà mỗi tông phái đều muốn cực lực bồi dưỡng.
....
Từng bước đi tới phía trước cửa chính điện. Âu Dương cảm thụ được từng trận khí tức từ trong đại điện không ngừng bay ra. Khí tức này đều thuộc về cường giả đỉnh cấp. Tuy rằng giờ này phút này mấy người bọng họ không hề phát uy, nhưng bọn họ cũng không che giấu khí tức của mình. Bọn họ muốn lấy phương thức này đến biểu diễn sự cườngđại của bọn họ.
- Tu Phục Sư Đại Vận Âu Dương yết kiến Linh Sử!
Âu Dương đứng ở trước cửa quay về đại điện khẽ khom người. Tuy rằng hiện tại trong lòng Âu Dương nghĩ tới chuyện vọt vào tát cho mỗi người một cái, nhưng hắn vẫn không thể làm như vậy. Mà giờ phút này Âu Dương vừa nói vừa tự an ủi mình:
- Coi như mình đang hành lễ với một đám người chết. Người chết là lớn nhất!
- Ha ha ha ha... Được. Người trẻ tuổi thật có can đảm. Không trách được Khiếu Thiên lại tôn sùng ngươi như vậy.
Một giọng nói chậm rãi vang lên. Sau đó Trịnh Càn Khải với mây mù bao bọc quanh người từ trên đại điện đi xuống. Thật ra hiện tại hắn đang dùng ảo thuật của hắn để che dấu bản thân. Hắn không hề hay biết, thật ra từ lúc hắn xuất hiện Âu Dương liếc mắt một cái đã nhìn thấy được sự hiện hữu của hắn.
Tuy nhiên Âu Dương không muốn thể hiện Chân Thực Chi Nhãn của mình ra quá sớm. Nếu Trịnh gia chưa hề báo Chân Thực Chi Nhãn của mình cho những Linh Sử này biết, vậy mình càng thêm vui mừng.
Giống như hoàn toàn không nhìn thấy Linh Sử đang đứng bên cạnh hắn, Âu Dương vẫn nhìn chằm chằm không chớp mắt lên cửa đại điện cửa đang đợi được phép tiến vào.
- Vào đi...
Trịnh Càn Nguyên nhìn Âu Dương mặc một bộ y phục màu trắng đứng ngoài cửa nói. Đối với Âu Dương, hắn đã ngheđược không ít lời đồn. Tuy nhiên đối với nhưng lời đồn đại về Âu Dương, cơ bản chỉ có một điểm giống. Đó chính là tên Âu Dương này rất ngông cuồng. Mà bây giờ khi thật sự nhìn thấy Âu Dương, Trịnh Càn Nguyên mới phát hiện, sự ngông cuồng của Âu Dương không phải chỉ là lời đồn đại.
Giờ này phút này một người một ngựa chạy tới nơi này, phần dũng khí và can đảm này tuyệt đối không phải người bình thường nào cũng dám làm. Tuy nhiên Âu Dương đến, trái lại đã khiến Trịnh Càn Nguyên vui mừng.
Nếu Âu Dương dám đến, như vậy đã nói lên hắn cũng không hoàn toàn muốn đối nghịch với bọn họ. Thù hận của Trịnh gia tại tiểu thế giới và Âu Dương, bọn họ đều hiểu rõ. Tuy nhiên điều này dưới cái nhìn của bọn họ nhiều nhất chỉ được xem như là tranh đấu giữa những tiểu bối. Những điều trong quá khứ đã trôi qua. Nếu như Âu Dương chân tâm thật ý gia nhập Thái Nhất Tông, vậy với Tu Phục Thuật của hắn, tương lai tại Thái Nhất Tông sợ là sẽ nhanh chóng lớn mạnh.
Thật ra ý tứ bên trên rất rõ ràng. Thử xem thái độ của Âu Dương thế nào. Nếu như nói trong một tháng này Âu Dương không lộ diện bởi vì trong lòng vẫn có chút oán hận đối với Trịnh gia, như vậy không tính là chuyện gì. Chỉ cần lần này mời hắn, hắn đến vậy mọi chuyện đều dễ xử lý. Phía trên sẽ không bởi vì chút chuyện như thế mà từ bỏ một Tu Phục sư tương lai có cơ hội trùng kích tới Tu Phục Thần sư đoạt được lực lượng thiên tạo hóa. Tuy nhiên nếu như Âu Dương thật sự muốn học tập Hoàng Thiên đại đế vạn năm trước, như vậy bên trên nhất định sẽ phái người xuống. Khuyên bảo không được cuối cùng khẳng định phải tiến hành tiêu diệt.
Bước vào chính điện, Âu Dương liền nhìn thấy cả Trịnh Càn Khải vừa nãy còn đứng bên cạnh hắn, hiện tại đã đứng cùng năm người kia tại trung tâm của đại điện. Bên cạnh bọn họ, chính là một Yêu Chiến Sĩ bát giai đang đứng ở đó khúm núm cúi đầu không nói tiếng nào.
- Nghe đồn Âu Dương còn trẻ ngông cuồng. Xem ra trong bốn chữ đó đều có cả.
Trịnh Càn Duyệt nhìn Âu Dương còn trẻ như vậy, hắn liền lý giải được những chuyện liên quan tới Âu Dương do hắn nghe được tự miệng Trịnh Khiếu Thiên. Sinh Tử Cảnh cũng không nhốt chết được Âu Dương. Trên người hắn tuyệt đối có vô số bí mật khiến người ta khó hiểu. Tuy nhiên điều này hiển nhiên hắn không có tư cách có thể đụng vào. Tất cảnhững điều này đều phải đợi tới khi Âu Dương tiến vào Thái Nhất Tông, để những đại lão trong tông phái đi nghiên cứu.
- Không dám. Tuy Âu Dương có ý kiến với Trịnh gia, nhưng Âu Dương vẫn là người ân oán phân minh. Linh Sử đại nhân từ Chân Linh Giới tới đây. Đối với những việc trong tiểu thếgiới cũng không biết nhiều. Hơn nữa Âu Dương cũng sắp rời khỏi tiểu thế giới. Tất cả những chuyện trước đây đều không còn liên quan đến Âu Dương nữa.
Âu Dương không tự ti không đầu hàng. Mặc dù đồng thời đối mặt với năm tên Linh Sử cửu giai đỉnh phong, hắn vẫn ưỡn thẳng sống lưng, hai mắt nhìn thẳng vào Linh Sử.
Nhìn biểu hiện của Âu Dương, năm tên Linh Sử đều gật đầu. Thật ra trước khi Âu Dương đến đó bọn họ đã từng nghĩ qua. Nếu như Âu Dương thật sự đi vào liền ăn nói khép nép, như vậy tuyệt đối có quỷ. Một người trẻ tuổi có thể gây ra nhiều sóng gió như vậy tại tiểu thế giới, sao có thể dễ dàng bị bọn họ ép cúi đầu như vậy?
Mà bây giờ tuy người Âu Dương đến đây, tuy rằng khẩu khí hòa hoãn, nhưng trên mặt hắn vẫn tồn tại vẻ không phục nhỏ. Nhưng vừa vặn chính vẻ không phục này đã mê hoặcđược năm người bọn họ, khiến năm người bọn họ cảm thấy, miệng Âu Dương nói phục nhưng tâm lại không phục.
Bọn họ muốn chính là điều này. Âu Dương có phục hay không đối với bọn họ mà nói căn bản không đáng kể. Bản thân bọn họ là Linh Sử. Tại tiểu thế giới nhìn qua có vẻ cực kỳ vênh váo, trên thực tế nhiệm vụ của bọn họ rất đơn giản, bình yên dẫn những người có thiên tư trác việt ở tiểu thế giới vào Thái Nhất Tông. Như vậy bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Kế tiếp, sau khi Âu Dương tiến vào Thái Nhất Tông, hắn có phục hay không chính là vấn đề của những trưởng lão kia.
Bên trên cũng chỉ yêu cầu của bọn họ như thế. Chỉ cần đưađám người Âu Dương vào Thái Nhất Tông, nhiệm vụ của bọn họ đã được hoàn thành viên mãn. Thậm chí lần này bởi vì bọn họ đón được Trận Đồ Sư bát giai còn có thể được phá cách tăng lên một cấp.
- Thế gian đều đồn Âu Dương ngươi đã phục hồi lại kiếm linh của Lam Thông. Không biết việc này có phải là thật hay không?
Trịnh Càn Nguyên nhìn Âu Dương không nháy mắt.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Vấn đề này rất quan trọng. Nếu như Âu Dương chỉ là Tu Phục đại sư, vậy thế giới này còn có vài tên Tu Phục đại sư, giá trị của hắn sẽ hạ thấp không ít. Tuy rằng hắn tuổi trẻ, có cơ hội trùng kích thần sư, nhưng người người đều biết,đại sư đến tông sư là một koảng cách rất lớn. Thật sự có mấy người có thể vượt qua?
Nhưng nếu như Âu Dương là Tu Phục Tông Sư, như vậy địa vị của hắn lập tức sẽ khác hẳn. Một Tu Phục Tông Sư, lại là một Tu Phục Tông Sư con trẻ như vậy. Trong khi hắn sống, hắn tuyệt đối có thể trùng kích Tu Phục thần sư. Quái vật tông phái như vậy thậm chí có thể dành đãi ngộ trưởng lão cho hắn. Nếu như Âu Dương đúng là Tu Phục Tông Sư, như vậy sợ là sau này bọn họ năm người còn phải có việc nhờ tới Âu Dương.
- Không sai. Kiếm linh của Lam Thông đúng là do ta phục hồi. Âu Dương cũng may mắn vừa bước một bước vào Tu Phục Tông Sư. Xem như mới đi tới đầu con đường cần phảiđi.
Âu Dương híp mắt. Hắn không che giấu những điều này.
- Quả nhiên là thế...
Lúc này ánh mắt Trịnh Càn Nguyên nhìnÂu Dương đã có phần khác trước. Nếu như nói hắn là một Tu Phục đại sư. Bọn họ giết hắn, tông phái sẽ trừng phạt bọn họ. Nhưng nếu như bọn họ dám giết một Tu Phục Tông Sư, đây chắc chắn la tội chết.
Bây giờ nghe Âu Dương nới chỉ mới bắt đầu bước vào, khiến trong lòng năm người đầy khiếp sợ. Tu Phục Tông Sư còn trẻ như vậy, điều này chứng tỏ thiên tư của hắn tuyệt đối xa hơn người thường. Cho dù tương lai hắn tiến vào Chân Linh Giới, chỉ cần có cơ hội trùng kích Tu Phục thần sư, đó chính là một bước lên trời.
Tu Phục Tông Sư có thể phục hồi kiếm linh yêu binh. Thậm chí ngay cả kiếm linh và yêu linh của cường giả cấp Thánh thể, bọn họ cũng có thể phục hồi. Tu Phục thần sư đã không chỉ đơn giản phục hồi yêu binh kiếm linh nữa. Bọn họ thậm chí cón có năng lực cải tử hoàn sinh. Chỉ cần có một tia anh linh còn sót lại, như vậy Tu Phục thần sư có thể dựa vào lực lượng đoạt thiên tạo hóa tái tạo lại thân thể. Về phần năng lực cải tử hoàn sinh này đừng nói là những cửu giai đỉnh phong như bọn họ, cho dù là cường giả cấp Pháp Thân cũng nhất định phải coi trọng.
Trăng sáng treo cao trên không. Gió đêm mang theo hơi lạnh rít gào giống như đang kể ra những nỗi khổ ly biệt. Mỗi nhà, mỗi quán rượu đều có vô số người tụ tậpvới nhau từbiệt những người thân, bằng hữu có tư cách tiến vào Chân Linh Giới tìm kiếm con đường Vĩnh Sinh. Từ biệt này nhấtđịnh chính là vĩnh biệt. Trừ phi bọn họ có một ngày có thểbước vào cảnh giới Đạo Nhất, nhấc tay nghịch thiên mở ra cửa Chân Linh Giới để trở về, bằng không cả cuộc đời bọn họ nhất định sẽ không có khả năng gặp lại.
- Khóc cái gì? Tương lai nhất định sẽ có một ngày lão tử có thể tu đến cảnh giới Đạo Nhất trở về tiểu thế giới. Ngươi xem, ta đã lấy được lệnh bài của Thái Nhất Tông.
Bác Xích nhìn đám đệ tử, kết giao của mình gào khóc, trong lòng hắn cũng không chịu nổi. Tuy nhiên hắn cũng biết những lời này chỉ có thể được xem là an ủi. Cảnh giới Đạo Nhấ chính là cảnh giới trong truyền thuyết, cũng là cảnh giới của đại đế. Từ cổ chí kim ở tiểu thế giới của bọn họ chỉmới xuất hiện một người. Đó chính là Hoàng Thiên đại đế.
- Bác Xích huynh, hôm nay từ biệt, ngươi nhập Thái Nhất Tông. Tiểu đệ chỉ có vận may đi tới thành tiếp đón. Kiếp này có cơ hội được gặp mặt tại Chân Linh Giới hay không còn chưa biết.
Một hán tử chừng bốn mươi ra tuổi, trong mắt có vài phần mất mát. Lần này tiến vào Chân Linh Giới không tính phía bên Âu Dương biến thái, có tổng cộng hai mươi hai người, nhưng người chân chính nhận được lệnh bài lại chưa tới bảy người.
- Tại sao đám người Âu Dương lại có tư cách trực tiếp được Linh Sử dẫn vào Thái Nhất Tông?
Một Yêu Chiến Sĩ bát giai rõ ràng uống quá nhiều. Lại không có được lệnh bài bát đỏ cả mắt đứng lên nói. Nếu như không phải thực lực của đám người Âu Dương quá khủng bố nói, chỉ sợ hắn sẽ lựa chọn chạy tới chất vấn.
- Đừng nói nữa, ai bảo người ta có Tu Phục Tông Sư có TrậnĐồ Sư bát giai chứ? Các ngươi biết Trận Đồ Sư bát giai và Tu Phục Tông Sư đại biểu cho điều gì hay không? Nếu như bọn họ nguyện ý, cho dù dẫn người bình thường tiến vào Chân Linh Giới cũng không phải không có khả năng.
Bác Xích lắc đầu thở dài. Đúng là làm người ta tức chết. Ai có thể ngờ được Âu Dương năm năm này trước còn bị bọn họ xem là tiểu bối, đến ngày nay thậm chí lại có lực như vậy?
Sinh Tử Cảnh không nhốt chết được hắn. Linh Sử cũng không dám ra tay với hắn. Tất cả những điều này đã nói rõ hắn bất phàm. Tuy rằng Âu Dương và Trịnh gia có thù oán, nhưng hiện tại Chân Linh Giới sắp mở ra, mọi người đều biết Âu Dương tính nhẫn nhịn để cầu tiến cho tương lai.
- Ôi! Đừng nói nữa. Dù Âu Dương trâu bò tới mức nào, hắn vẫn phải cúi đầu trước Thái Nhất Tông...
Một người rõ ràng không nhận được lệnh bài mới vừa nói tớiđây chợt nghe có một tiếng động rất lớn bỗng nhiên truyềnđến.
Ầm!
Tiếng động lớn rung khắp Hoàng Kim Thành. Lúc này tất cảhoàng thành Tây Kỳ đã bị một mặt Càn Khôn Đồ cực kỳ phong tỏa ở bên trong. Phong Thiên Tỏa Địa! Phong Thiên Tỏa Địa của Trận Đồ Sư!
- Ông trời ơi! Âu Dương ra tay. Hoàng thành bị trận đồ của Lý Vĩ phong tỏa. Sở Tương Hợp, Lam Thông, Âu Dương, Lý Vĩ, Lý Thanh Phong còn có cả Lăng Trung Thiên đều đã xuất hiện ở nơi đó. Bọn họ muốn trảm Linh Sử!
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên đánh thức tất cả mọi người trong Hoàng Kim Thành. Mọi người như là phát điên như thếchạy tới hoàng thành. Trảm Linh Sử sao?
Ngoại trừ Hoàng thiên đại đế, cuồng nhân của vạn năm trước ra, còn ai dám trảm Linh Sử? Không người nào có thểngờ được, sáu ngày trước Âu Dương còn ăn nói khép nép chạy tới hoàng thành nhận tội. Sáu ngày sau, hắn dám nghịch thiên, đi trảm Linh Sử, dám trực tiếp đánh vào mặt của Thái Nhất Tông. ~
- Phát điên phát điên rồi! Âu Dương điên rồi sao? Hắn đã phong tỏa toàn hoàng thành!
Đứng ngoài hoàng thành, nhìn Càn Khôn Đồ to lớn, mọi người đề biết, đám người Âu Dương chơi thật. Bọn họ muốn trảm Linh Sử.
- Trảm Linh Sử là hành động nghịch thiên. Âu Dương muốn học Hoàng Thiên đại đế vạn năm trước.
Những tiếng nghị luận, những tiếng kêu kinh ngạc truyền khắp Đô Thành. Vô số người hoặc là bay trên trời hoặc là chui xuống đất, hoặc là đi bộ điên cuồng tiến về phía bên này.
Những người này có Yêu Chiến Sĩ, có Lục Tiên, có Huyễn Thuật Sư, còn có cả bình dân. Bọn họ có là người có tư cách tiến vào Chân Linh Giới, cũng có nhiều người không có tư cách. Đừng nói tới bọn họ, ngay cả những Yêu Chiến Sĩ chịu ơn của Âu Dương đang ở tại Lý gia cũng xuất hiện ở bên ngoài hoàng thành. Si có thể ngờ được, sáu người này lại cuồng vọng như vậy, dám trảm Linh Sử. Lẽ nào bọn họ không sợ Thái Nhất Tông sẽ nổi cơn thịnh nộ hay sao?
- Âu Dương! Ngươi định thế nào?
Dù thế nào đám người Trịnh Càn Nguyên cũng không thểtưởng tượng được, giờ này phút này Âu Dương lại đột nhiên tập kích
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
. Lúc này trận đồ của Lý Vĩ đã mở ra, hoàn toàn đóng kín không cho phép bọn họ dùng truyền lệnh ngọc liên hệ với bên trên. Rất rõ ràng những người này đã chuẩn bị đánh một trận huyết chiến.
- Định thế nào sao? Ha ha ha, từ trước đến nay Âu Dươngđều là người chỉ cần trừng mắt tất báo. Tiếc rằng năm Linh Sử các ngươi lại không chịu mở mắt. Nếu một tháng trướcđó các ngươi treo đầu của Trịnh Đan Đằng ở bên trên hoàng thành, lão tử còn có khả năng thả các ngươi một con đường sống. Bây giờ nói gì cũng đã muộn. Không chỉ có Trịnh ĐanĐằng, ngay cả đầu của các ngươi cũng phải treo ở bên trên hoàng thành. Trảm Linh Sử. Vạn năm trước Hoàng Thiên đạiđế dám trảm Linh Sử, hôm nay Âu Dương ta cũng dám.
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trong tay, con ngươi huyết sắc nhìn thấu tất cả hư huyễn. Hôm nay là trận chiến cuối cùng của bọn họ. Hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ khó khăn hoàn thành sát. Hiện tại máu trong người Âu Dương đã sôi trào.
- Ngông cuồng! Ngươi quá ngông cuồng!
Nghe thấy Âu Dương nói hùng hồn như vậy, những người bịtrận đồ ngăn cản phía ngoài hoàng thành ười cùng nhau hít một hơi lạnh. Ai có thể ngờ được giờ này phút này Âu Dương lại dám cuồng vọng như vậy? Hắn chỉ là một yêu cung thủ thất giai làm sao lại dám nói như thế.
- Xem ra ngươi muốn chết.
Trịnh Càn Nguyên lửa giận ngút trời. Bọn họ vốn cho rằng tất cả đều kết thúc. Nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành viên mãn, chỉ chờ tiếp đón xong là có thể lĩnh phần thưởng. Nhưng ai có thể ngờ được vào thời khắc cuối cùng này Âu Dương lại làm ra chuyện như vậy?
- Lý Vĩ! Mở trận!
Âu Dương cũng không thèm nói những lời vô nghĩa. Ngày hôm nay năm người bọn họ đều phải chết. Bất kỳ ai cũng không được đi.
Âu Dương ra lệnh một tiếng, Lý Vĩ bước tới một bước. Một mặt Bát Quái nhỏ mang theo ánh sáng lôi điện trực tiếp phong tỏa Trịnh Càn Nguyên và Trịnh Càn Khải hai người cường đại nhất trong số năm người đó lại. Lam Thông và Sở Tương Hợp không chút nào hàm hồ. Hai người bọn họ đồng thời tìm tới chỗ của Trịnh Càn Duyệt và Trịnh Càn Phi. Trong nháy mắt xuất hiện một màn đại chiến.
Tuy hai người Lăng Thiên và Lý Thanh Phong cũng là cửu giai, nhưng nhiệm vụ của bọn họ lần này không phải là trực tiếp tham chiến. Nhiệm vụ của hai người bọn họ chính là xe cứu hoả. Nơi nào có hỏa bọn họ lập tức nhào tới nơi đó. Tuy rằng hai cửu giai sơ cấp không có cách nào chống đỡ được cửu giai đỉnh phong, nhưng hai người hợp lực với nhau chống chọi một lát hẳn không có bất cứ vấn đề gì.
Âu Dương tìm tới người cuối cùng là Trịnh Càn Hâm. Hắn lấy Yêu Cung Thủ thất giai ứng chiến với Huyễn Thuật Sư cửu giai đỉnh phong. Trong mắt của người bên ngoài xem chiến chính là cục diện tất sát.
- Âu Dương điên rồi sao? Tuy mũi tên của cực kỳ quỷ dị, nhưng đó là cường giả cửu giai đỉnh phong! Lẽ nào hắn muốn chết hay sao?
Nhìn Âu Dương một mình tìm tới Trịnh Càn Hâm, đám người ở phía ngoài tuôn ra những tiếng kêu kinh ngạc. Không ai trong số bọn họ ngờ được, cuối cùng sáu người này lại tạo thành trận hình như vậy.
- Tiểu tử, nếu ngươi đi tìm cái chết, vậy tất cả các ngươi phải lưu lại cái mạng của mình ở đây!
Rốt cuộc năm tên Linh Sử cũng nổi giận. Lúc này Âu Dương khiêu khích không phải chỉ là Linh Sử bọn họ, mà là toàn Thái Nhất Tông. Tin tưởng cho dù hiện tại có trưởng lão Thái Nhất Tông ở đây cũngc hắc chắn hạ lệnh tất sát đối với Âu Dương.
Đã tới bước này, nói gì nữa tới chuyện chiêu nhận đám người Âu Dương nữa. Người đại nghịch bất đạo như vậy, Thái Nhất Tông chắc chắn sẽ không lưu bọn họ. Cho nên Sửtrong nháy mắt năm tên Linh đã lấy ra toàn bộ lực lượng của mình. Đối mặt với sáu người này, bọn họ không thể có chút sơ sẩy. Bằng không cuối cùng có khả năng bọn họ thật sự sẽ có người ngã xuống.
Huyễn Trận, kiếm linh, yêu khí, khắp bầu trời đều có khí tức thuộc về cường giả. Nếu như không phải có Lý Vĩ dùng trậnđồ bát quái tỏa thiên tỏa địa, đồ phong tỏa tất cả, có lẽ chỉdựa vào khí tức này cũng đủ đánh ngất tất cả những kẻđứng ngoài xem chiến.
Đại chiến cửu giai. Nhiều cửu giai như vậy cùng đại chiến, cửu giai tiểu thế giới đại chiến với Linh Sử của Chân Linh Giới. Bao nhiêu người có thể may mắn chứng kiến được tình cảnh như vậy? Có thể nói hôm nay bất luận đám người Âu Dương thắng hay thua, tên tuổi của sáu người bọn họ đều sẽ được vĩnh viễn ghi lại trong sử sách. Có khả năng một vài tông phái của Chân Linh Giới sẽ biết đến, tại tiểu thế giới sau Hoàng Thiên đại đế lại xuất hiện người dám trảm Linh Sử.
Trận đồ của Lý Vĩ phong tỏa tất cả. Trong trận đồ của hắn, Lý Vĩ gần như vô địch. Mặc dù đối mặt với hai tên Linh Sửcửu giai đỉnh phong, Lý Vĩ vẫn không nhanh không chậm. Muốn giết hắn trừ phi phá được trận đồ của hắn trước. Nhưng trận đồ của Trận Đồ Sư bát giai có thể dễ dàng pháđược như vậy sao?
Càng không cần phải nói tới Sở Tương Hợp và Lam Thông. Hai người này đều cửu giai đỉnh phong. Đại chiến cấp bậc cường giả như vậy căn bản là không thể quyết ra thắng bại chỉ trong thời gian ngắn được. Cho nên cả trận chiến đấu quan trọng nhất vẫn chính là Âu Dương. Nếu Âu Dương bịchém, như vậy cũng tuyên bố hành động lần nà yđã thất bại. Trừ phi Âu Dương có năng lực nghịch thiên có thể lấy lực lượng thất giai giết chết cửu giai. Nhưng trong những người đang đứng ngoài quan sát, có ai tin tưởng Âu Dương có thể làm được như vậy?
Trịnh Càn Hâm mở ra Huyễn Trận. Quỷ thần, yêu ma, Thiên hỏa, Địa ngục, vô số huyễn ảnh khủng bố bao phủ một góc thiên địa. Một Yêu Cung Thủ thất giai lại dám ngang nhiên khiêu khích lực lượng cửu giai đỉnh phong như hắn. Âu Dương thật sự tưởng rằng bản thân mình chính là thần sao?
Trong nháy mắt khi Huyễn Trận mở ra, con ngươi huyết sắc của Âu Dương phóng ra một đạo huyết quang. Đúng vào lúc này tất cả mê huyễn đều bị giải trừ. Hai mắt của Âu Dương có năng lực bài trừ tất cả Huyễn Trận. Tuy rằng bề ngoài hắn bài trừ Huyễn Trận, nhưng trên mặt hắn cũng lộ ra một tia mơ màng, giống như đang thật sự bị huyễn trận mê hoặc.
Các loại thần sắc sợ hãi, hoảng sợ, bi thương, không cam lòng không ngừng hiện ra trên mặt Âu Dương. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, người xem chiến phía ngoài thi nhau phát ra những tiếng kêu kinh hãi. Xong rồi!
- Còn muốn nghịch thiên sao? Chỉ là một Yêu Cung Thủ thất giai đã muốn khiêu chiến Huyễn Thuật Sư cửu giai còn là cửu giai đỉnh phong. Đây không phải là chịu chết sao? Xemđi. Linh hồn của Âu Dương sẽ nhanh chóng bị vỡ nát.
Người bên ngoài không biết vì sao đã bắt đầu thở dài. Dưới cái nhìn của bọn họ, chiến đấu tới đây gần như đã tới hồi kết thúc. Trận Đồ Sư mạnh, Lam Thông mạnh, Sở Tương Hợp cũng mạnh, nhưng Âu Dương quá yếu.
- Ôi... thật bi ai. Âu Dương tuổi trẻ khí thịnh còn chưa tính, Sở Tương Hợp và Lam Thông làm sao cũng ngốc đến mức làm chuyện như vậy?
Có người không rõ hỏi.
- Còn không phải phải muốn tỏ ra anh hùng sao? Trảm Linh Sử? Bọn họ có tư cách làm chuyện như vậy sao? Nếu như Linh Sử thật sự dễ trảm như vậy, còn ai nguyện ý tiến vào Chân Linh Giới nữa.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx