Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1724: Chắc chắn phải hôn em.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
…Sợ!
Diệp Phàm gật gật đầu, thấy vậy mấy ngàn phụ nữ có mặt ở đó đều ngây ra.
Tuy nhiên, Diệp Phàm nói tiếp một câu:
- Thuỷ Thiến Thiến phải không? Nụ hôn đầu của em, Diệp Phàm tôi nhất định phải đạt được….
Diệp Phàm nói đến đây, giả vờ nghĩ ngợi một lát rồi nói:
- Vừa khéo, trong nhà còn có một chật quần áo và tất bẩn, mời cô Thuỷ giúp tôi giặt giũ một chút.
- Được, chỉ cần anh thắng được bản cô nương, không chỉ tặng anh nụ hôn đầu đời mà tôi còn giặt quần áo cho anh một tháng.
Thuỷ Thiến Thiến bị tức phát điên, mắt trợn lên nhìn Diệp Phàm nói.
- Mời!
Diệp Phàm đưa tay ra làm động tác như một thân sĩ để mời.
- Hừ!
Thuỷ Thiến Thiến hừ một tiếng, cầm lấy quả bóng rổ rồi chạy lấy đà thật mạnh rồi nhảy trên không, nhảy được đúng là rất cao.
Trong cú phạt cầu, cô lao người nhảy thẳng, mạnh tay nhấn một cái, quả bóng rơi tọt vào vòng…
Cùng với đó là những tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên.
Tô Lâm Nhi vô cùng mừng rỡ, vỗ tay rất nhiệt liệt, mà chủ nhiệm Kiều Quyên thì lại im lặng, cô có chút lo lắng, động tác bóng đẹp như vậy những người bình thường sao có thể làm được.
Huống hồ Diệp Phàm là một cán bộ nhà nước, người cũng không phải cao lắm. Nếu như Diệp Phàm có chiều cao tốt hơn một chút nữa thì Chủ nhiệm Kiều chẳng phải lo lắng như vậy.
- Chủ tịch thành phố Diệp, đến lượt anh rồi đấy, Thuỷ Thiến Thiến tôi sẽ chống mắt lên để xem.
Thuỷ Thiến Thiến giống như một nữ thần, thân mình có chút uốn éo nhìn Diệp Phàm.
Giờ phút này, trên khuôn mặt của Thuỷ Thiến Thiến là ‘nụ cười của người chiến thắng’, mà tiếng vỗ tay cũng ngừng lại.
Mấy ngàn nữ cán bộ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, không khí trở nên tĩnh lặng lạ thường.
- Chi một động tác như vậy thôi sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Một là đủ rồi.
Thuỷ Thiến Thiến hừ nói.
- Tôi đổi ý rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tôi thấy hay là thôi đi, chủ tịch thành phố bận, đâu có thời gian để chơi bóng rổ chứ?
Lúc này chủ nhiệm Kiều Quyên xen vào.
- Không sao cả, chỉ cần gọi ba tiếng chị Tô là được rồi.
Thuỷ Thiến Thiến lạnh lùng nói, rồi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt mang hình viên đạn.
- Muốn tôi gọi chứ gì, được thôi. Chút nữa nếu tôi may mắn mà thắng được thì tôi muốn hôn Tô Lâm Nhi.
Diệp Phàm đột nhiên ‘liều lĩnh’ nói.
- Chủ tịch thành phố Diệp, chỉ cần anh thắng thì nụ hôn của tôi và Thuỷ Thiến Thiến đều tặng anh. Tô Lâm Nhi tôi nói lời giữ lời, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
- Tay này chết là cái chắc rồi, dám đùa giỡn với chị Lâm Nhi.
Lúc này trong đám người có những tiếng xì xèo to nhỏ.
- Tín Trạch nói đúng lắm, tay họ Diệp này phải nên bị giáo huấn một chút.
Bên cạnh Lam Tồn Quân là một thanh niên với bộ tây phục bảnh bao, đang thì thầm nói, đó chính là em họ của gã- Lam Tín Trạch.
- Anh, trông hắn có vẻ bình tĩnh lắm, hay là định giở trò gì đây?
Lam Tín Trạch hừ nói.
- Tín Trạch, đôi khi cậu cũng phải động não một chút. Diệp Phàm là trưởng một thành phố, những việc mà anh ta không dám chắc thì liệu anh ta có làm không? Lâm Nhi thua là cái chắc rồi.
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn em họ một cái nói.
- Người này từ nhà họ Phí ra nên chắc cũng luyện được mấy chiêu. Tuy nhiên, công lực chắc cũng chỉ tàng nhàng thôi. Những kẻ chỉ biết lăn lộn chốn quan trường thì mấy ai chịu được khổ để luyện công.
- Thế đợi chút nữa anh đi dạy dỗ cho hắn một trận, chúng ta có Lam gia…
- Sẽ có cơ hội, cứ yên tâm.
Lam Tồn Quân .
- Ha ha…
Diệp Phàm cười to, cầm lấy quả bóng rổ một cách vô cùng khí phách, chậm rãi hướng về chiếc giỏ.
Bất ngờ lấy đà, bật nhảy lên cao, thân mình còn xoay tròn ba vòng, giống như một chú chim khổng lồ lao về chiêc giỏ vậy.
Một tiếng động vang lên, quả bóng lọt vào chiếc rổ một cách vô cùng đẹp mắt.
Tất cả phụ nữ ở phía dưới đều ngơ ngác cả rồi.
Không khí bỗng trở nên yên lặng lạ thường, khoảng nữa phút sau những tràng pháo tay vang lên như sấm. Vu Hữu Hoà và Kiều Quyên mừng rỡ vỗ tay đến mức gần như tê dại, mà Tô Lâm Nhi và Thuỷ Thiến Thiền vẻ mặt ngượng ngùng, sắc mặt cũng đỏ bừng như gấc chín.
Điều này, chính là năng lượng ẩn dấu của Diệp Phàm, nếu như hắn dùng toàn lực Hoạt tường chi thuật mà Phí Thanh Sơn truyền cho thì còn có thể làm được những động tác lợi hại hơn. Tuy nhiên, làm như vậy thì sẽ khiến mọi người sợ hãi, Diệp Phàm không muốn bị phiền toái về chuyện này, không muốn ‘được’ Jordan sùng bái.
- Rấy xin lỗi, tôi may mắn thắng rồi.
Diệp Phàm nhún mai nhìn hai cô gái một cái, nói.
- À, còn một chuyện quên nói với các cô là đừng có đến tìm tôi nhờ chỉ giáo nhé, tôi không có hứng với bóng rổ mấy đâu.
Nói xong Diệp Phàm liền hướng về phía đám phụ nữ, khoát tay, mắt nhìn Tô Lâm Nhi, hỏi:
- Cô Tô, chuẩn bị xong chưa? Tôi hôn nhé!
- Anh, anh…
Tô Lâm Nhi phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Phàm, mặt đỏ bừng như gấc chín.
- Thôi được rồi, cô có thể nuốt lời.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Nào, anh hôn đi, Tô Lâm Nhi tôi nhất ngôn cửu đỉnh.
Tô Lâm Nhi giọng mếu máo thốt ra những lời này.
- Vậy nếu tôi từ chối thì là bất kính rồi.
Diệp Phàm cười cười, chậm rãi bước về phía Tô Lâm Nhi và Thuỷ Thiến Thiến.
- Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
- Vị nào nói câu này vậy?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn vào kẻ thốt ra những lời này, phát hiện đó là một thanh niên, mặc một bộ Tây phục, nhìn qua trông có vẻ rất oai vệ, lúc này y đang đi về phía mình.
- Là tôi- Lam Tồn Quân nói.
Lam Tồn Quân đứng trước mặt Tô Lâm Nhi hừ nói, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt xem thường.
- Là Vụ trưởng Lam.
Lúc này Vu Hữu Hoà nói, đương nhiên là để cho Diệp Phàm biết rõ thân phận.
- Vụ trưởng Lam ư, vụ trưởng của địa phương nào vậy?
Diệp Phàm thản nhiên quay sang Vu Hữu Hoà hỏi.
- Tôi, Lam Tồn Quân, hiện tại là Phó vụ trưởng vụ xuất nhập khẩu của bộ hợp tác phát triển kinh tế đối ngoại.
- Phó vụ trưởng Lam xuống đây để kiểm tra tình hình ngoại thương của thành phố chúng ta. Tối qua, phó chủ tịch thành phố quản lý ngoại thương giao cho tôi đến tiếp đón. Chuyện này hôm qua nhẽ ra tôi phải báo cáo với anh, nhưng do muộn quá, buổi sáng định nói với anh nhưng chưa kịp.
Vu Hữu Hoà vội vàng nói.
- Vụ trưởng Lam, xin chào.
Diệp Phàm giơ tay ra chào. Bất luận là Lam Tồn Quân đến vì mục đích gì, là chủ tịch của một thanh phố thì điều lễ nghĩa này không thể thiếu được.
- Chào chủ tịch thành phố Diệp.
Lam Tồn Quân không ngờ cũng giơ tay ra. Hai người nắm chặt tay, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy một lực mạnh truyền đến, biết Lam Tồn Quân đang giở trò, phỏng chừng y muốn cho mình một đòn phủ đầu đây.
Hơn nữa, lực của Lam Tồn Quân càng lúc càng mạnh, phỏng chừng đang nghĩ đến khả năng chịu đựng của mình, không muốn bóp nát tay mình chỉ trong giây lát.
Tuy nhiên, Diệp Phàm vẫn bình tĩnh cười, vẻ mặt vẫn thoải mái như thường. Hơn mười giây trôi qua, Lam Tồn Quân lúc này cảm giác tay mình như đang nắm một thanh gang vậy.
Vụ trưởng Lam nổi giận, tăng lực lên, tuy nhiên chẳng cải thiện được tình hình. Diệp Phàm bình tĩnh tự nhiên, giống như chẳng hề có chuyện gì xảy ra.
Hơn nữa, chỉ ngay sau đó, Vụ trưởng Lam cảm giác tay mình đau nhói. Đang lúc ý kinh ngạc thì cảm giác tay Diệp Phàm như co rút lại.
Mà bàn tay mình lại bị xiết càng lúc càng chặt. Lam Tồn Quân muốn rút tay ra, tuy nhiên Diệp Phàm không dễ dàng cho y cơ hội như vậy.
Cảm giác đau đớn càng lúc càng tăng lên, Lam Tồn Quân biết, nếu cứ tiếp tục như vậy thì xương cốt của mình sẽ không thể trụ được nữa. Y dường như cũng cảm nhận được những tiếng răng rắc của các khớp xương của mình. Khi y bắt đầu đổ mồ hôi thì cảm giác đau đớn kia bỗng dung biến mất, vì Diệp Phàm đã rút tay lại trước rồi.
- Ha ha, tôi có việc phải đi trước đây. Xin lỗi không tiếp được Vụ trưởng Lam.
Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn Vu Hữu Hoà một cái, nói:
- Cậu hãy nói với Phó chủ tịch Tiền là nhất định phải làm hài lòng Vụ trưởng Lam đấy.
Diệp Phàm đi rồi, để lại Lam đại công tử với đầy sự phẫn nộ.
- Anh, tại sao lại không bóp nát hay hắn đi?
Lam Tín Trạch không hiểu tình hình liền nhỏ giọng hỏi anh họ.
- Bóp nát, cậu đi thử xem.
Lam Tồn Quân tức giận nói. Nhìn Lô Lâm Nhi một cái, nói:
- Lâm Nhi, đã lâu không gặp, chúng ta đi dạo nhé.
- Anh thích thì tự đi, liên quan gì đến tôi.
Tô Lâm Nhi lạnh lùng nói, sau đó kéo Thuỷ Thiến Thiến đi. Lam Điền Quân cười khổ mấy tiếng, biết là đã có hiểu lầm lớn rồi, muốn giải thích rõ ràng lúc này e rằng rất khó.
- Anh, tại sao lại không hạ thủ? Làm cho hắn mất mặt cũng sảng khoái mà.
Trên xe, Lam Tín Trạch có chút bất mãn hỏi.
- Tên đó là một cao thủ, thật không ngờ. Lam Tín Trạch, cậu nhất định không được làm chuyện ngu ngốc.
Lam Tồn Quân nói.
- Cao thủ, sao lại có chuyện đó được. Một chủ tịch thành phố mà lại là cao thủ sao?
Lam Tín Trạch căn bản là không tin chuyện này.
- Tôi đã bao giờ lừa cậu chưa? Vừa rồi tôi thử qua, lực tay của thằng nhãi đó vô cùng mạnh, thật sự không dễ dàng gì. Tuy nhiên, tôi tin nếu thật sự động thủ thì hắn chắc chắn sẽ thất bại.
Lam Tồn Quân hừ nói.
- Thảo nào mà người nhà họ Phí lại thích hắn, có lẽ nguyên nhân chính là đây.
Lam Tín Trạch vẻ mặt mất mát, người liền ngả ra ghế sau.
- Yên tâm đi, phía đông không sáng thì phía tây sáng. Anh mày lần này xuống đây là để làm gì chứ?
Lam Tồn Quân hừ lạnh một tiếng, nhìn em họ một cái nói:
- Nhất định phải khiến cho hắn không thể tiếp tục đội cái mũ quan này nữa mới được, nếu không, em gái nhà họ Phí mà bay mất thì cậu chỉ còn nước đập đầu vào tường thôi.
- Đúng, đúng. Vẫn là anh lợi hại! Vậy thì dùng việc xuất nhập khẩu để ép hắn, đến lúc đó thằng nhóc họ Diệp kia không nhảy cẫng lên mới là lạ.
Lam Tín Trạch hung phấn nói.
- Cậu đúng là…
Lam Tồn Quân chẳng còn câu nào để nói nữa.
- Anh, xem ra chị dâu vẫn chưa hết tức đâu.
Lam Tín Trạch nói.
- Haiz.
Lam Tồn Quân thở dài, vẻ mặt cũng trở nên xám xịt.
- Anh, chuyện năm đó đúng là một hiểu lầm, chỉ cần giải thích rõ ràng là được. Là hai người phụ nữ kia hại anh chứ không phải là ý của anh.
Lam Tín Trạch khuyên nhủ.
- Giải thích, nếu giải thích mà có tác dụng thì anh mày đã giải thích rồi. Đàn bà, căn bản chỉ là thích gây sự. Cứ tưởng là cô ấy đến Nam Phúc mấy năm thì sẽ hết giận, không ngờ vẫn còn chưa tiêu được.
Lam Tồn Quân sắc mặt có chút khó coi.
Buổi tối ngày hôm sau,
Diệp Phàm đang nằm trên ghế sô pha đọc báo, bỗng điện thoại reo lên, vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói:
- Chủ tịch thành phố, anh mau bật tivi lên coi đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1725: Tới gây chuyện khó dễ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Lão Vu, chuyện gì mà vui thế?
Diệp Phàm cười cười, đặt tờ báo xuống rồi bật tivi lên.
Lập tực, thằng cha đó có chút xồn xồn lên. Vì, hôm qua đi với 30 cô gái, chuyện Kiều Quyên dẫn đầu đều bị đài truyền hình thành phố phát sóng những cảnh quay đặc tả. Trong tivi còn vọng ra tiếng nói ngọt ngào của phát thanh viên rằng:
- Chủ tịch thành phố Diệp của chúng ta nhận được nhiều sự ái mộ từ các cô gái v…v…
Vả lại, Diệp Phàm luôn cảm thấy có chút lạ lùng. Khi hắn ôm Kiều Quyên, thì cái cảnh bộ ngực của Kiều Quyên ép thật chặt ngực hắn lại được phát rất lâu.
Mà, quay lại rất rõ nữa chứ. Sau đó, thì khi ôm các cô gái khác thì người hắn có hơi cách ra một chút. Nhưng nếu chỉ cần bất cẩn ôm cô gái thật chặt, thì trong tivi sẽ lập tức có ngay cảnh quay đặc tả ngay.
- Trưởng ban Tô ơi là Trưởng ban Tô, cô đang muốn tung hô tôi hay là muốn diệt tôi đây?
Diệp lão đại hừ giọng nói, biết rằng, chắc chắn việc này có liên quan tới chiêu “Bổng sát” của Trưởng ban Tô – Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy.
Chiều ngày thứ 3, phó Chủ tịch thành phố Tiền Quải phụ trách xuất nhập khẩu đã tới tận văn phòng của Diệp Phàm.
- Thưa Chủ tịch thành phố, cảm ơn anh đã ủng hộ công việc của con gái tôi. Tiền Quải này trước hết xin được cảm ơn ông. Vì phó Chủ nhiệm Kiều Quyên là con gái do Tiền Quải này nuôi nấng.
- Tôi cũng có làm gì đâu, ông cảm ơn gì chứ?
Diệp Phàm cười ha hả, bảo Phó chủ tịch thành phố Tiền Quải ngồi xuống.
- Không dễ dàng đâu, hầu bao của Chủ tịch thành phố vốn là không dư dả gì, vì tổ chức một ngày lễ mà rút ra 500 nghìn. Đây quả là chuyện mà con gái tôi không hề dám nghĩ tới. Chủ tịch thành phố cũ trước đây cũng chỉ rút ra có 50 nghìn. Mà lại còn đùn đẩy một hồi lâu nữa.
Tiền Quải cười nói.
- Haha, cô Kiều Quyên làm rất tốt. Lão Tiền, ông chưa thấy đó thôi. Cô ấy làm cực kì tốt. Mấy ngàn đồng chí nữ ở hiện trường tỏ vẻ rất vui. Lần này, bỏ ra những 500 nghìn mà.
Diệp Phàm cười nói, nhìn Tiền Quải, có chút ngạc nhiên, liền hỏi:
- Lão Tiền, sắc mặt ông có chút không tốt lắm.
- Phải chăng là có chuyện gì à?
- Cũng đúng thật là đang có chút chuyện bực mình.
Tiền Quải có chút giận dữ, nói.
- Chuyện gì thế?
Diệp Phàm ngạc nhiên hỏi.
- Còn không phải là chuyện Vụ trưởng Lam Tồn Quân của ban hợp tác kinh tế Bắc Kinh, sau khi đi thăm quan một lượt thì bắt bẻ phê này phê kia sao, dù sao đi chăng nữa thì cũng không thể đáp ứng được yêu cầu của anh ta.
Tiền Quải nói.
- À, thế cụ thể là đã phê những gì?
Diệp Phàm nhẹ nhàng nói. Nghe Vu Hữu Hòa nói là có vẻ như cái lão họ Lam đó có quan hệ gì đó với Tô Lâm Như? Mình mà đắc tội với Tô Lâm Như, thì thằng cha đó chắc chắn sẽ chả nể mặt gì mình nữa. Rõ ràng, là tới gây chuyện khó dễ.
- Nói là chiến lược, phương châm, chính sách và qui hoạch phát triển thương mại mà chúng ta vạch ra không hợp lý. Hoàn toàn không quan tâm tới qui định vận hành của thị trường.
Việc lũng đoạn làm rất tệ, chủ nghĩa bảo hộ địa phương tương đối nghiêm trọng v…v… Cuối cùng, không ngờ chúng ta lại bị mắc kẹt.
Vốn là năm nay thành phố chúng ta hi vọng Bộ sẽ ủng hộ mặt xuất nhập khẩu, nhưng kết quả lại thật đáng tức giận, những yêu cầu chúng ta đề ra đều bị Lam Tồn Quân từ chối hết.
Và, còn đề ra một loạt những điều kiện và qui định khó có thể chấp nhận được. Nếu làm theo như tên đó thì, xuất nhập khẩu của khu Đông Hải chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ phải đóng cửa mà thôi.
Thưa Chủ tịch thành phố, thị phần ngành xuất nhập khẩu chiếm tỉ lệ lớn trong khối tài chính Đông Hải chúng ta, chúng ta là thủ đô của đồng, xuất khẩu một lượng đồng rất lớn.
Nếu mà bị mắc kẹt, thì ngành công nghiệp đồng của chúng ta phát triển làm sao được cơ chứ? Còn nói gì tới bước ra thị trường quốc tế, còn nói gì tới làm sao để mở thương hiệu cho ngành đồng Đông Hải chúng ta.
Hơn nữa, bị chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi các xí nghiệp lớn, và thu nhập từ khối tài chính của thành phố.
Tiền Quải tức giận nói.
- Tôi biết rồi, các anh tổ chức cho chuyên gia nghiên cứu, xem xem có thể tìm ra được sơ hở của Lam Tồn Quân. Một Phó vụ trưởng, lại có thể một tay che cả bầu trời hay sao?
Thành lập Bộ thương mại, là muốn các nguyên ủy viên phụ trách các phòng ban mậu dịch kinh tế quốc gia cùng với nguyên Ban hợp tác kinh tế đối ngoại sát nhập lại thành “Bộ thương mại”, thống nhất nghiệp vụ kinh tế thương mại trong và ngoài nước. Tính toán mọi việc từ lập trường mậu dịch quốc gia. Mậu dịch sẽ càng ngày càng được coi trọng, có mậu dịch nghĩa là có tiền.
Đây cũng là chiều hướng phát triển. Để nhằm thích ứng với việc sẽ hợp nhất của thị trường Trung Quốc và thị trường toàn cầu sau khi nước ta gia nhập WTO, rất khó để tiếp tục phân chia một cách nghiêm ngặt giữa nội thương và ngoại thương.
Chính vì vậy, chúng ta cũng phải biết nắm bắt cơ hội, quyết không để tên họ Lam kia cản trở sự phát triển mậu dịch của khu Đông Hải chúng ta. Đây là một cơ hội, cũng là một thách thức. Lam Tồn Quân, chẳng qua chỉ là một hòn đá ngáng chân mà thôi.
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết.
- Tôi sẽ lập tức đi thỉnh giáo vài vị chuyên gia lão luyện.
Tiền Quải gật đầu, rồi đi.
Buổi tối, Diệp lão đại đang nằm trên chiếc ghết tựa đung đưa thì, chuông điện thoại reo lên.
- Hahaha.
Lúc đầu là một tràng cười liên tiếp.
- Anh Nhân Bàng, anh cười gì thế?
Diệp lão đại cảm thấy có chút phiền phức.
- Cái tên Tô Lâm Như, quả thật rất được. Trông cái khí chất như của đàn bà.
- Vừa có khí chất vừa có năng lực. Vả lại, vẻ mặt trông rất lạnh lùng. Vương Nhân Bàng tôi thích loại đó, tới lúc đó gọi bạn tình cũng rõ lắm.
Vương Bàng Nhân từ trong điện thoại phát ra tiếng cười gượng như tiếng vịt đực gọi bạn tình.
- Anh tới Đông Hải rồi à?
Diệp lão đại ngạc nhiên, hỏi, trong lòng nghĩ đến cũng kịp thời đấy. Liền để đồng chí Vương Bàng Nhân đi trị tên Lam Tồn Quân đó, củi khô gặp lửa lớn, sém một chút là cháy rồi.
- Đương nhiên, nếu không thì, chúng ta làm sao có thể thấy được cái đẹp của Tô Lâm Nhi được, Vương Bàng Nhân lại cười gượng một tràng dài.
- Có vẻ như anh tới hội sở Tô Thị để thám thính qua rồi nhỉ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Đương nhiên! Vả lại, tôi giờ đang ở hội sở Tô Thị.
Vương Bàng Nhân cười nói, nghĩ một hồi, rồi nói:
- Sao rồi, gọi tới đây rồi cùng uống vài ly. Hội sở này làm cũng được đó, ở cái đất Đông Hải này chỉ có cái hội sở này là có đẳng cấp.
- Thôi đi, anh uống một mình đi. Nếu mà thực sự muốn uống, thì đổi nơi khác đi vậy.
Diệp Phàm cố ý nói mập mờ.
Qủa nhiên là gợi ra được hứng thú của Vương Bàng Nhân, hỏi:
- Sao thế? Cậu đường đường là Chủ tịch thành phố làm sao tới cả địa bàn của mình – hội sở Tô Thị cũng không dám tới? Chả nhẽ là lại bọn họ làm phật ý cậu, hoặc là Diệp lão đại cậu đã làm chuyện gì xấu xa, ngại không muốn tới? Trong lòng có chút áy náy đúng không?
Không thể không nói, trí tưởng tưởng của lão Vương Bàng Nhân này kinh thật đấy.
- Làm chuyện xấu ư, cái này mà anh ta cũng dám nghĩ tới.
- Đương nhiên, người đẹp nhất sinh ra ở Giang Nam còn có thể kém được nơi nào? Cậu khoe khoang rồi, tìm được cô vợ xinh, hơn nữa, người ta còn không cần báo đáp, không cần giấy đăng kí kết hôn, không cần cậu nuôi, cam tâm tình nguyện làm bà vợ hờ của cậu. Cậu ấy, thật là sướng quá còn gì.
Vương Nhân Bàng ngờ lại nói có vẻ ghen tức.
- Thế thì đúng rồi, Tô Lâm Nhi so sánh với Lạc Tuyết, tất nhiên là có chút kém cạnh, đương nhiên là Tô Lâm Nhi có cá tính, còn đối với Diệp Phàm tôi, thì lại không có cảm giác gì với cô ấy. Nhưng sau khi tới Đông Hải cô ấy có một đứa em trai nuôi, tên là Tô Ngưu Đản…
Diệp Phàm đem chuyện tào lao một hồi.
- Ngưu Đản Ngưu Đản, tôi thấy thằng nhãi ngu xuẩn này đúng thật là ăn nói lung tung. Tô Lâm Nhi cũng thật là, một thằng em trai nuôi ngốc như vậy mà còn bảo vệ cho nó? Bảo cái con khỉ gì! Nhưng, lão đệ cũng thâm thật, không ngờ ở văn phòng mà còn động tới cả người cô ta, mà, hình như Tô Lâm Nhi chỉ có thể tự nhận mình đen đủi, tới cả nguyên nhân còn chả tìm được ra…
Nói tới đây, Vương Bàng Nhân lại cười phá lên.
- Haizz...
Diệp Phàm thở dài, nói:
- Anh Bàng, riêng chuyện này, tôi đã đủ đau đầu rồi, Lần này Tô Lâm Nhi năm lần bảy lượt cứ thích gây phiền toái cho tôi. Chính vì thế, tôi luôn nghĩ tới một vị anh hùng cái thế nào đó có thế thuần phục được con ngựa hoàng Tô Lâm Nhi đó.
- Đừng dụ dỗ tôi, con người tôi, ý chí dễ lung lay, không chống cự nổi với sự dụ dỗ đâu.
Đồng chí Nhân Bàng tất nhiên hiểu rằng Diệp Phàm muốn đem anh ta ra làm súng để bắn.
- Thôi vậy, anh Bàng chẳng qua cũng chỉ là nói như vậy. Nhất kiếm hồng, Nhất kiếm hồng gì chứ? Tôi thấy chỉ là hư danh mà thôi.
Diệp Phàm tiếc nuối nói. Tất nhiên, cũng lôi ra cả tên biệt hiệu của anh Bàng ra.
- Cậu đang kích tôi ư?
Vương Bàng Nhân hừ giọng nói.
- Hihi, Lạc Tuyết làm em gái nuôi của anh. Hiện giờ em rể gặp nạn, người làm anh như anh cũng nên đứng ra làm gì để giúp đỡ chứ? Nếu không thì, hai chữ “anh Bàng” chỉ là gọi suông thôi à. Huống hồ, anh Bàng đâu phải lúc nào cũng bị gọi là “hoa trung thịnh thủ”, chắc không phải là kẻ đội lốt ấy chứ? Nhìn thấy người đẹp như Tô Lâm Như liền không đi nổi nữa, cam tâm vén váy làm kẻ đớn hèn ư?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Đừng kích tôi nữa, yên tâm đi, ba ngày, chỉ ba này Vương Bàng Nhân này sẽ thu phục được Tô Lâm Nhi đó.
Tới lúc đó, để cậu nghe thử xem cô ta sẽ kêu đồng chí Nhân Bàng bị kích cho ra chân hỏa như thế nào.
- Haha, nếu nói 3 năm còn có chút căn cứ, chứ ba ngày thì không thể được!
Diệp Phàm hừ giọng nói tỏ thái độ kiên quyết.
- Trước mặt tôi, những chuyện không thể nào rất ít, chuyện này, là bắt buộc.
Vương Bàng Nhân liền cúp máy.
- Haha, Lam Tồn Quân, hãy giải thích rõ với đồng chí Nhân Bàng đi nhé. Đàn bà ấy, có người nói, hồng nhan họa thủy, thật là quá có lý.
Diệp lão đại tự giễu một cậu, còn lắc lắc đầu. Hắn nghĩ tới cảnh quay đó trên tivi.
Trong phòng khách nhà Viện trưởng Toà án thành phố - Câu Kiến Minh lúc này đang có 2 nam 2 nữ ngồi đó.
Một cô gái hình như còn đang nhỏ tiếng khóc thút thít.
- Trần Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Có phải cậu ức hiếp em Ngọc không hả?
Vợ của Câu Kiến Minh – Dương Liên đặt đôi bàn tay lên vai cô em gái Dương Ngọc Muội, nhìn cậu em rể Trần Đông với vẻ mặt tức giận. Đồng chí Trần Đông, tất nhiên chính là bị Phó cục trưởng đen đủi bị Diệp lão đại phạt ở cục Đất đai thành phố.
- Chị à, em nào dám ức hiếp cô ấy, mà là cả ngày bị cô ấy.
Trần Đông quay sang nhìn cô vợ Dương Ngọc Muội có chút ngại ngùng.
- Ngọc à, đừng khóc nữa, có chuyện gì, nói cho chị nghe xem nào.
Dương Liên nhìn ông chồng Câu Kiến Minh một cái, rồi nói.
- Chị à, chị cũng không phải là không biết đấy, chắc hẳn Trần Đông sẽ bị mất chức.
Em gái Dương Ngọc nói.
- Mất chức, lúc đầu chả phải nói là ghi tội xử phạt hay sao?
Câu Kiến Minh nhíu mày, hừ giọng nói.
- Khi đó Chủ tịch thành phố Diệp nói với em là đem các công trình vi phạm qui định phê duyệt từ trước tới nay hủy bỏ đi, bảo em phối hợp với Mâu Gia Vĩ làm.
Nhưng, tên Mâu Gia Vĩ này vốn chẳng có lòng tốt. Tến đó vốn dĩ là người phụ trách hoạt động giải phóng mặt bằng lần này, nhưng, rất chi là hiểm ác.
Phân chia địa bàn giải phóng mặt bằng. Đổ hết lên đầu em nhưng tòa nhà khó nhằn nhất. Tôi còn có cách nào? Khi có ý kiến, tên đó liền lôi cái chuyện xử phạt của Chủ tịch Diệp ra nói.
Mấy tòa nhà đó vốn là không thể dỡ đi được, có một tòa là họ hàng với Phó tổ trưởng Trương Minh Sâm, anh bảo em dỡ làm sao được đây?
Dù sao thì, đắc tội với Chủ tịch thành phố Diệp thì sẽ bị mất mũ quan đó, đắc tội với Trương Minh Sâm, thì chắc hẳn, cũng sẽ bị mất mũ quan.
Trần Đông vẻ mặt xám xịt nói.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1726: Tự cứu mình.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Lưu Nhất Tiêu là người hầu của Trương Minh Sâm, Cục trưởng cục Đất đai của bọn họ - Thôi Thành lại là họ hàng với Lưu Nhất Tiêu. Chuyện này, rõ ràng là do Thôi Thành giở trò, nhưng thực tế là Trương Minh Sâm đang làm.
Bề ngoài thì anh ta nói rất hay, ủng hộ việc chỉnh đốn lại của Ủy ban nhân dân thành phố đối với việc tu sử khe suối Vượng Phu. Ngấm ngầm xui khiến người khác đi ngăn cản kế hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố.
Cậu ấy, làm cây súng cho người ta điều khiển. Kết qua là gây phiền hà cho Diệp Phàm, trở thành bia đỡ đạn cho hắn.
Người ta Thôi Thanh có việc gì chứ? Chẳng bị cái rắm gì.
Diệp Phàm tới Đông Hải, hắn vội tạo uy tín Chủ tịch thành phố cho chính mình. Không tin và không rời, nếu không thì, Ủy ban nhân dân thành phố này sẽ bị Trương Minh Sâm nắm toàn quyền mất.
Tới lúc đó, Ủy ban nhân dân thành phố Đông Hải này thực sự là của người nhà họ Trương, chứ không phải họ Diệp đâu.
Cậu thì tốt, làm súng cho Trương Minh Sâm, tên đó còn chả cho cậu tí lợi lộc nào.
Ngược lại, lại khiến cho Diệp Phàm nhớ mặt. Diệp Phàm, chắc hẳn coi cậu như kẻ địch rồi. Giai đoạn này là thời kì vô cùng quan trọng, Diệp Phàm rất nhạy cảm.
Câu Kiến Minh hừ giọng phê bình em rể.
- Em biết mình là một khẩu súng, có cách nào được cơ chứ? Thôi Thanh là cục trưởng, mệnh lệnh chết dẫm mà tên đó đưa xuống em có thể kháng lại được sao?
Hiện giờ mặc dù nói là dân chủ, nhưng toàn là giả thôi. Trong đơn vị đều là do những nhân vật đứng đầu nói là xong chuyện, những chức phó như chúng ta, đều không là gì cả?
Nhân vật đứng đầu thường lũng đoạn quyền nhân sự và cả quyền tài chính. Bọn họ ăn uống thả phanh, chúng ta mà ăn một bữa ở nhà hàng, cầm tờ hóa đơn về còn phải xem tâm trạng của những nhân vật đứng đầu đó tốt hay không.
Nếu không thì họ không trả, nếu tốt thì coi như là một nét bút đã xong chuyện rồi. Có lúc, còn phải tự bỏ tiền túi của mình ra. Anh Kiến Minh, anh cũng là nhân vật đứng đầu, chả nhẽ lại không hiểu được sự xấu hổ của cái chức phó hay sao?
Trần Đông cãi lại, nói.
- Nói tới cái này thì có tác dụng gì, Kiến Minh, hay là mau giúp Trần Đông tìm ra cách gì đi? Nếu không thì, tới lúc đó bị giật mất chiếc mũ quan xuống thật thì có nghĩ cách gì đi nữa cũng đã muộn rồi. Hay là, anh trực tiếp nói chuyện với Chủ tịch thành phố Diệp xem sao.
Tốt xấu gì thì anh cũng là một trong những thành viên của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Vả lại, anh phụ trách ở Tòa án, Chủ tịch thành phố Diệp cũng phải nể mặt anh chứ nhỉ?
Dương Liên nhìn Câu Kiến Minh một cái, khuyên bảo chồng.
- Nói nói nói, em bảo anh mở mồm kiểu gì đây? Trần Đông lần này là biết lỗi mà còn cố tình phạm phải, ngang nghiên phạm phải qui định về văn kiện quyết định tập thể về bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố.
Lúc đó, Câu Kiến Minh này cũng phải đích thân kí những văn kiện Vượng Phu Khê đã sửa. Chả nhẽ bảo anh nhấc một bàn tay, rồi hất ra trước một bàn tay của chính mình.
Chính bản thân cầm đầu vi phạm qui định.
Câu Kiến Minh nổi giận, nhìn cả 3 người, rồi nói:
- Mọi người cho rằng tôi là trưởng phái đoàn Viện trưởng Tòa án này hay sao? Còn là thành viên bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, thực sự là đều không phải tuốt.
Đối với dân chúng, chúng ta theo kiểu cáo mượn oai hùm chút xíu còn được. Bọn họ rất sợ chúng ta, vì chúng ta đại biểu cho nhà nước chấp pháp.
Nhưng, đối với những cán bộ ở cấp bậc cao như Diệp Phàm mà nói, chúng ta có là cái gì đâu? Có thể làm tới chức Chủ tịch thành phố, ai mà đằng sau chả có người chống đỡ cho.
Những đồng chí ngày nào cũng nói là có thể được đề bạt cũng chỉ giống như là diễn trong tivi mà thôi.
Trên đời này, năng lực không quan trọng bằng mối quan hệ đâu.
Hơn nữa, ngày đó là Trưởng ban Lô của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đích thân đưa Diệp Phàm xuống. Mối quan hệ giữa bọn họ thuộc loại nhàng nhàng ư?
Đừng xem thường tôi cũng là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, cũng là Phó giám đốc sở đứng bên phò tá. Nếu mà đắc tội Diệp Phàm thật, thì người ta sẽ thì thầm vài câu với Trưởng ban Lô về chức vị này của tôi, chắc hẳn cũng phải quay tới quay lui ấy.
Câu Kiến Minh giọng to hẳn lên.
- Vậy phải làm thế nào? Lão Câu, chả nhẽ thật sự phải đứng nhìn Trần Đông bị mất chức ư. Người làm quan, một khi mà đã mất mũ quan, thì sống còn có mùi vị gì nữa. Đã quen với việc sống tiền hô hậu ủng rồi, anh bảo Trần Đông phải làm sao? Đổi lại là anh, anh có thể sống qua nổi sao?
Dương Liên nói, vẻ mặt đầy lo lắng.
- Chuyện này, tôi tạm thời không thể ra mặt. Trần Đông trước tiên phải thể hiện thành ý của mình.
Câu Kiến Minh nói tới đây, nhìn Trần Đông một cái, vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói:
- Trần Đông, hôm nay ở đây tôi phải hỏi cậu chuyện này? Nếu Thôi Thanh đã nói với cậu như vậy, nghe nói mối quan hệ của cậu với Thôi Thanh rất tốt, vậy nhiều chuyện của Thôi Thanh đáng nhẽ cậu nên biết rõ chứ?
- Quan hệ thì đúng là tốt, Thôi Thanh luôn lợi dụng em. Chuyện này, anh rể à, chả nhẽ anh không hiểu. Lần này chỉ có em là đen đủi thôi, Thôi Thanh đã thoái thác trách nhiệm, chạy còn nhanh hơn cả con thỏ ấy chứ.
Nhưng, Thôi Thanh một khi đã đối với em như vậy, em cũng không thể giấu nữa. Chuyện tên đó làm, hầu hết em đều biết rõ.
Vả lại, chuyện Tô Ngưu Đản em cũng ngấm ngầm điều tra, thực sự không được, bố đấu với bọn họ. Nhiều nhất cũng chỉ là gà bay trứng vỡ, cùng nhau xong đời….
Trần Đông gần như cắn răng nói,
- Tô Ngưu Đản, chính là kẻ ngày hôm đó công kích Chủ tịch thành phố Diệp trước phố?
Câu Kiến Minh thật sự kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Trần Đông, thúc giục hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Chả có nhẽ Tô Ngưu Đản công kích Chủ tịch thành phố Diệp lại là do Lưu Nhất Tiêu âm thầm sai khiến ư? Bọn họ làm sao lại có thể cùng hội với nhau?
- Không phải là Lưu Nhất Tiêu, là Thôi Thanh bảo người làm. Nhưng, tên đó không hề lộ diện. Lúc đó, Tô Ngưu Đản giúp người phê duyệt một mảnh đất, luôn bị Thôi Thanh chèn ép. Sau đó, lại đổi thành duyệt. Đương nhiên, Tô Ngưu Đan chả có được lợi lộc gì. Chỉ là mảnh đất được duyệt này đột nhiên lại bị Thôi Thanh phủ nhận. Nói là Chủ tịch thành phố Diệp mới tới thế này thế nọ, có chính sách mới, tạm thời phải để đấy, mảnh đấy này của cậu không thể duyệt được. Hoàn toàn là do bịa đặt.
Trần Đông giận dữ nói.
- Kết quả là, Tô Ngưu Đản dẫn một đám người ra phố công kích Diệp Phàm. Chuyện này, chắc hẳn, Thôi Thanh là tiên phong, kẻ đằng sau chắc chắn là Lưu Nhất Tiêu. Mà Lưu Nhất Tiêu cũng không được coi là chủ mưu, chỉ có thể nói là đại tướng xung phong liều chết mà thôi. Màn kịch thật sự đằng sau có người đưa đẩy, có vẻ như chính là đồng chí Trương Minh Sâm.
Ánh mắt của Câu Kiến Minh thật sắc, liếc cái đã nhìn ra được sự tình.
- Hẳn là vậy rồi, nếu không thì, Thôi Thanh cũng không phải xồn xồn lên, dám đi gây sự với cả Chủ tịch thành phố Diệp.
Trừ phi là chê mệnh qúa dài còn tạm chấp nhận được.
Trần Đông lạnh lùng nói.
- Cậu có tí chứng cớ nào, ví dụ như, có thể chứng minh Thôi Thanh sai khiến Tô Ngưu Đản làm không.
Nếu có thể tìm được chứng cứ có liên quan tới Lưu Nhất Tiêu thì càng tốt.
Câu Kiến Minh hỏi.
- Chứng cứ của Thôi Thanh em có đây, lúc đó tên đó giao hòa thượng Không Vân đại sư của chùa Kim Mã cho Tô Ngưu Đản.
Trần Đông nhìn anh rể rồi nói.
- Không Vân ư, chả trách. Không Vân theo phong cách của một vị đại sư, nên chắc hẳn chết cũng có thể nói là sống.
Tô Ngưu Đản bị ông ta lừa, là chuyện bình thường thôi.
Câu Kiến Minh vẻ mặt liền lóe lên chút ngạc nhiên rồi vụt mất, nhìn Trần Đông, hỏi:
- Nhưng, Thôi Thanh là sao quen được Không Vân đại sư.
Đại sư ở khu chúng ta có vẻ nổi tiếng đó. Toàn kết giao với tầng lớp lãnh đạo thành phố, Thôi Thanh cũng chỉ là Cục trưởng Cục đất đai thôi mà, có vẻ như còn khó có thể lọt được vào tầm mắt của Không Vân đại sư.
Còn nhớ năm ngoái, em tới chùa Kim Mã. Khi đó muốn gặp Không Vân đại sư, nói chuyện với ông ta về đạo dưỡng sinh. Nhưng, ông ta bảo không có thời gian. Rõ ràng là khinh người ta.
- Haha, đại sư trong mắt người đời, kì thực thì, cũng chỉ là một kẻ phàm tục mà thôi. Đại sư Không Vân vẫn không thể thoát ra khỏi phàm tục. Vẫn cầm phải ngũ cốc tạp nương, vẫn phải sống trong cái xã hội này.
Trong ánh mắt của Trần Đông tỏ vẻ khinh bỉ cực kì, nhìn Câu Kiến Minh rồi nói:
- Nhưng, anh rể thân là Viện trưởng Tòa án thành phố, đại sư Không Vân rõ ràng cũng không thể không coi anh ra gì chứ? Chuyện này, có thể khi đó ông ta bận thật.
- Ồ, có thể thế, cậu nói nghe xem nào?
Câu Kiến Minh thoáng chút suy nghĩ, gật đầu.
- Chùa Kim Mã là ngôi chùa lớn nhất trong khu Đông Hải của chúng ta, mấy năm trở lại đây càng ngày càng nổi tiếng, một khi mà đã có tiếng rồi, thì dã tâm chắc chắn cũng có chút bành trướng.
Chùa Kim Mã cũng không phải là ngoại lệ, đám hòa thượng đó chê là phạm vi chùa quá nhỏ. Vì thế, đang có ý định mở rộng chùa.
Nhưng, bên cạnh ngôi chùa sớm đã xây một căn nhà lớn, nếu mở rộng thì phải ép người ta dỡ bỏ, di dời. Đương nhiên, người ta không đồng ý dọn đi.
Nhưng, chính vì chuyện này, đại sư Không Vân vì là người đứng đầu phụ trách, thường xuyên phải qua lại, dần dà lại quen được cả Thôi Thanh.
Cuối cùng, vẫn là Thôi Thanh ra mặt. Dùng một mảnh đất trong thành phố một cách phạm pháp đi đổi lấy cái vườn rộng của hộ gia đình đó. Tất nhiên là nhà đó kiếm được khoản lớn rồi, đất trong thành phố một mét cũng phải đáng chục nghìn ấy.
Mặc dù nói chùa Kim Mã là ngôi chùa lớn nhất của Đông Hải, nhưng địa điểm thì khá hẻo lánh. Đất ở đó chỉ có thể gọi là nơi núi non hoang vu.
Nói tới đây, Trần Đông nhìn Câu Kiến Minh, rồi nói:
- Em chợt nghĩ tới chuyện này.
Khi đó, nhằm mở rộng ngôi chùa, toàn thể hòa thượng chùa Kim Mã đi khắp nơi hóa duyên. Nhưng đại sư Không Vân lại tới chỗ của ông thần tài thành phố - Lưu Nhất Tiêu.
Lưu Nhất Tiêu không ngờ lại rất ủng hộ ông ta, khi đó lập tức đưa ra mấy trăm ngàn. Đại sư Không Vân cảm kích vô cùng, sau đó, nói tới thằng nhãi Tô Ngưu Đản cũng có chút kì lạ.
Cái thằng nhãi này, không ngờ lại rất tín Phật. Nghe nói chiếc xe nhỏ đó cứ cách dăm bảy ngày lại tới chùa Kim Mã, để nghe đại sư giảng kinh.
Thậm chí là có thể ngồi ở đó tới hơn một giờ đồng hồ, thật là kì lạ. Nhưng Thôi Thanh tất nhiên là phải biết rõ cái tính này của Tô Ngưu Đản, vì thế mà, mời hẳn Không Vân đại sư ra mặt. Đương nhiên là Tô Ngưu Đản tin rồi.
- Xem ra thì Lưu Nhất Tiêu cũng chỉ là hùa vào, tên đó chọn không ra rồi.
Ánh mắt của Câu Kiến Minh vút lên sự cay độc, nhìn em rể một cái, rồi nói:
- Hiện giờ điều quan trọng nhất là cậu phải tự cứu, hiểu không đấy tự cứu.
- Tự cứu như thế nào hả anh rể?
Trần Đông có chút chưa hiểu.
- Thôi Thanh là cái thá gì? Lưu Nhất Tiêu thế lực quá mạnh, cậu hiểu chứ?
Câu Kiến Minh vẻ mặt nghiêm túc.
- Ý của anh là Chủ tịch thành phố Diệp sử dụng tên đó, nhưng không được thuận tay lắm sao?
Trần Đông hỏi.
- Chắc chắn là không thấy thuận tay, Lưu Nhất Tiêu là người như thế nào, là con chó sắn trung thành của Trương Minh Sâm. Chắc hẳn, đám dây dợ bám theo Diệp Phàm chưa chắc đã hữu dụng như của Trương Minh Sâm ấy chứ.
Nhưng, Trương Minh Sâm lại không hề có quyền phê duyệt tiền như của Diệp Phàm. Vấn đề sẽ dần dần rõ ràng, khi thực sự tới lúc mâu thuẫn, thì cũng là lúc Diệp Phàm xuống tay với Lưu Nhất Tiêu.
Cho đến lúc này, Trương Minh Sâm chắc chắn sẽ ngồi đó mặc kệ. Một cuộc đại chiến không có khói thuốc súng, ở ngay trước mắt rồi.
Câu Kiến Minh thản nhiên hừ nói, lúc đó, ông ta trông giống như một quân sư đầy mưu trí.
- Hạ thủ được Lưu Nhất Tiêu ư, làm sao được cơ chứ? Năm đó, Phạm Viễn cũng không muốn hạ thủ tên đó, kết quả là không làm được. Lưu Nhất Tiêu không hề đơn giản.
Trần Đông tỏ vẻ không tin.
- Đầu óc cậu thật chả biết nghĩ thông suốt gì cả, vừa nãy chả phải cậu vừa nói hay sao? Cậu phải tự cứu mình, dứt khoát phải làm rõ với cậu, đem tất cả mọi thứ trong tầm tay cậu dúi vào tay Diệp Phàm. Tin tưởng là có những thứ này, một khi điều tra ra được kẻ sai khiến Tô Ngưu Đản ra tay là do bọn Lưu Nhất Tiêu làm, Lưu Nhất Tiêu cho dù là đầu có to tới mấy, tên đó cũng bị suy sụp hẳn.
Câu Kiến Minh hừ nói.
- Chuyện này em cũng chưa nghĩ tới, vẫn đang do dự. Em sợ khi đã bị cuốn vào trong đó, xung đột Diệp Trương, làm sao mà một phó Cục trưởng như em làm sao chịu nổi. Khi đó, khiến cho hai đầu không phải người, vậy thành một kẻ bị bỏ rơi đầy đáng thương.
Trần Đông không hề ngu đâu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1727: Coi trời bằng vung.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Hiện giờ cậu không con đường lui nữa rồi, hoặc là cậu bị Diệp Phàm cách chức, hoặc là cậu tự cứu mình. Dốc sức phò giúp Diệp Phàm đánh đổ Lưu Nhất Tiêu.
Sau này, trong đầu cậu lúc nào cũng phải nhớ như in một chữ, đó chính là “Diệp”. Có điều là, chưa chắc còn may đâu.
Con người Diệp Phàm ấy, anh không nhìn thấu được hắn. Tuổi quá trẻ, chức vị lại cao như vậy, quả là đáng sợ.
Cậu có thấy không, nghe nói lần trước trong Hội nghị thường vụ Diệp Phàm lên phát biểu muốn hạ gục Phượng Anh đấy, kết quả là đã làm được thật.
Đồng chí Phạm Viễn không ngỡ lại lựa chọn thỏa hiệp, vì thế mà, Diệp Phàm, con người này có thủ đoạn của hắn.
Câu Kiến Minh nói.
Trần Đông bước ra ngoài, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hội sở Tô thị.
Hai cô gái bê hai giỏ hoa rất lớn, trong đó cắm mấy bông hồng diễm lệ, các cô giá vội vàng gõ cửa căn phòng được bao trọn gói, rồi nói:
- Ông Vương, hoa hồng ngài đặt đã tới rồi.
- Biết rồi, mang vào đây đi.
Trong phòng vọng ra giọng nói có chút lười biếng của thằng cha Vương Bàng Nhân.
Hai cô gái đẩy cửa bước vào, thì thấy vị khách họ Vương này thật là biết hưởng thụ. Không ngờ lại gọi cùng một lúc những ba cô gái để cùng uống rượu. Không chỉ có người ôm bên, người ôm bên phải, mà dưới chân còn có cô đang bóp bàn chân thối của tên đó.
- Đi đi đi mau, bố đây chán quá rồi!
Vương Bàng Nhân hất tay, liền đẩy cả 3 cô gái sang một bên.
Thằng cha này tay vung một cái, rồi nói:
- Đứng ở cái xó đi, còn nữa, gọi Tổng giám đốc Tô của các người tới đây, bố đây không vừa ý với kiểu phục vụ này. Tiếp rượu mà sao toàn thấy xấu như vịt ra tiếp vậy, ông nhìn không thấy sướng mắt! Dùng càng không thấy sướng! Thay người, thay người đi!
- Ông Vương, Lương Yến, Tú Thanh và Điềm Tâm đều là những em xinh đẹp nhất tại hội sở Tô Thị chúng tôi đấy. Làm sao gọi là chưa đủ đẹp được, trên đời này, còn có thể tìm được người nào đẹp hơn bọn họ hay sao.
Lúc đó, một cô gái đang cầm giỏ hoa nói. Cô gái đó kể tên nào là Lương Yên cùng biệt hiệu của ba cô gái đó.
- Lảm nhảm gì thế, gọi Tổng giám đốc Tô ra đây cho bố. Nếu còn lảm nhảm nữa, thì đâu chính là tấm gương noi theo đó!
Vương Nhân Bàng tiện tay cầm chai rượu Mao Đài đang cầm trong tay đập vào tường, phát ra âm thanh choang rõ vang.
Khiến cho các cô gái sợ tới nỗi không dám lên tiếng nữa. Họ còn nghĩ mình gặp phải một đại ca của xã hội đen. Mặc dù hội sở Tô Thị, không sợ nhất là kẻ ngang ngược, nhưng nếu làm cho tên đại ca này tức giận, thì người của họ cũng bị đánh một cách vô ích.
- Tôi lập tức đi ngay.
Cô gái tên Điềm Tâm khẩn trương nói, rồi chạy đi.
- Thế còn tạm được, ông đây thích đứa nào hiểu chuyện.
Thằng cha Vương Nhân Bàng tỏ vẻ coi trời bằng vung, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, hừ giọng nói.
- Cái gì cơ, có kẻ gây chuyện, kẻ nào, ăn phải gan hùm hay sao, không muốn sống à?
Sau khi nghe báo cáo, người phụ trách Ban bảo vệ đồng chí Cao Tiềm cầm đống bài porker trong tay quẳng xuống bàn, mắng chửi.
Đang chửi, thì người phụ trách hội sở Tô Thị Tô Qúy Tài vội vàng bước tới, nói với Cao Tiềm:
- Mau đem theo mấy người nữa qua đó, để làm hòa. Thật là phiền phức, lúc nào cũng có vài còn ruồi đáng ghét bay vào phá đám.
Cũng không nghe ngóng xem, hội này ai mở ra ư.
- Tôi biết rồi.
Cao Tiềm gật đầu, đem theo mấy người xuống căn phòng được bao trọn gói của Vương lão đại.
- Điềm Tâm, ý cô là tên đó vẫn cần đóa hoa hồng ấy?
Tô Qúy Tài có chút không hiểu, liền hỏi.
- Vâng, là loại hoa hồng đắt nhất – hoa hồng Bích Vân. Một bông mà đáng giá hơn trăm rồi, cả một bó thì phải mất hơn chục nghìn. Ông Vương này, chắc chắn là kẻ có tiền, không giống như loại người ăn xong không chịu trả tiền.
Điềm Tâm nói.
- Thế thì lạ thật, không phải là loại ăn xong không chịu trả tiền, lại còn cần hoa hồng, chả nhẽ lại thích cô gái nào của hội sở chúng ta?
Tô Qúy Tài thoáng chút suy nghĩ, gật đầu.
- Ông tên là Vương Nhân Bàng?
Cao Tiềm nhìn lão huynh đang nghiêng mình nằm ưỡn trên chiếc sôfa, rồi lạnh lùng nói.
Nhân Bàng đều không thèm trả lời, chỉ khẽ lên một tiếng.
- Lập tức cút ra khỏi đây mau, mẹ nó, có biết ở Đông Hải gọi Cao Tiềm ta là gì không?
Cao Tiềm cảm thấy như bị khinh bỉ, nên tiến lên vài bước lớn, đưa tay ra đánh vào đầu Vương Nhân Bàng.
Cao Tiềm được gọi là “bàn tay sắt”. Xem ra thì đôi bàn tay ấy đúng là hạng nhất. Nếu người thường bị ánh ta tát, thì có thể sẽ ngất đi, chảy máu mũi là chuyện đương nhiên.
- Có phải là tên “La lợn” à!
Đồng chí Vương Nhân Bàng mở miệng nói.
Sau khi lúc hai tay đặt cạnh nhau, phát ra thức âm thanh trầm, thì một chuyện lạ lùng đã xảy ra. Bình thường, một người điềm tĩnh như núi Thái Sơn như trưởng ban Cao Tiềm lại không thể đứng vững. Bị Vương Nhân Bàng một tay quất một phất liền ngã quỵ ngay trên bộ ấm trà. Bộ trà kỉ vỡ tung tóe.
Hình như mông của Cao Tiềm bị dằm của bộ trà kỉ cắm vào, phía dưới có chảy máu.
- Đàn bàmới đến kỳ, không ngờ thằng “La lợn” như mày, cũng bị, chắc phải là lợn mẹ bị hoạn ấy chứ?
Vương Nhân Bàng thản nhiên nói.
- Mẹ kiếp, ông phải chém mày đấy!
Cao Tiềm giận dữ, đứng trước mặt mọi người lại bị xỉ nhục như vậy, thật không thể chịu nổi.
Hắn ta xoay người nhanh chóng từ đất trèo lên trên. Tiện tay nhặt lên chai rượu Mao Đài bị đập rời ra. Cả người hắn vồ lên trước hướng theo phía Vương Nhân Bàng. Trông như kiểu dọa nạt người khác.
- Hừ!
Vương Nhân Bàng thật sự nổi giận rồi, một đấm đấm tạt qua, nhanh như chảo chớp, trong tiềm thức của Cao Tiềm là muốn tránh, nhưng, hôm nay mắt có vấn đề. Nên không thể nào tránh nổi cú đấm của cao thủ cấp 8 đấy.
Cú đấm của Vương Bàng Nhân đập thẳng vào sống mũi của Cao Tiềm, bụp một tiếng. Cả người Cao Tiềm đứng một lúc rồi ngã vào bức tường băng lạnh hơn mười mấy mét. Cả người lại còn lộn thêm vòng nữa, rồi ngã sầm xuống mặt đất.
Thằng cha này, trông thế mà lại ngất được.
Thủ hạ của Cao Tiềm vội vàng chạy tới lật người hắn lại, lập tức hoảng sợ tới nỗi phải thốt lên:
- Cái mũi đâu?
- Yên tâm, mũi, vẫn còn, chỉ là dẹt một chút, đừng lo, ta đây ra tay vẫn biết chừng mực.
Vương Nhân Bàng không thèm nhìn, liền ngồi ngay ở trên sofa. Tiện tay, nhặt từ đấy lên một chai rượu Mao Đài, vừa động cái là mở ngay ra, cầm chai rượu lên rồi uống.
- Gọi Chủ tịch Tô Lâm Nhi của các người tới đây, ta muốn gặp cô ấy. Nếu không thì, ông đấy sẽ dỡ cả cái hội sở nát này ra đấy.
Vương Nhân Bầng lườm tất cả nhân viên hội sở, giọng lạnh lùng nói.
- Thằng cha này tới kiếm cớ gấy sự.
Lúc này, ở chếch chếch phía đối diện, trong một căn phòng rộng được bao trọn gói. Sau khi Lam Tín Trạch đặt chiếc kính viễn vọng xuống, liền nói với anh họ Lam Tồn Quân.
- Đương nhiên, có điều là, tên họ Vương đó hình như muốn nhằm vào Tô Lâm Nhi. Chả nhẽ lại nhắm Tô Lâm Nhi rồi.
Nói tới đây, sắc mặt của Lam Tồn Quân nghiêm túc lạ thường. Ánh mắt đó, sắc như con dao cắt vào người ta. Chính là người em họ Lam Tín Trạch đứng ở bên bị hắn lườm cho tới nỗi phải né đi cúi vội mặt xuống.
- Anh à, chúng ta ra tay đi? Nếu để muộn thêm, thì e là chị Tô Lâm Nhi sẽ bị tổn thương.
Lam Tín Trạch nhìn anh họ một cái, rồi nói :
- Hơn nữa, chúng ta giúp chị ấy, chị ấy chắc cũng cảm kích phải không nhỉ ?
- Không vội, đợi xem đã!
Lam Tồn Quân xua tay, nói:
- Lâm Nhi vẫn chưa ra, bọn người này cũng chú ý. Tôi hỏi cậu, Tín Trạch, cậu thích thêu hoa trên gấm, hay là kiểu tặng than hồng trong ngày giá rét?
- Đương nhiên là kiểu tặng than hồng trong ngày giá rét, thêu hoa trên gấm nhìn thì có vẻ là tốt, những cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.
Lam Tín Trạch gật đầu.
- Vậy thì đúng rồi.
Lam Tồn Quân hơi gật đầu, rồi nhìn chằm chằm vào căn phòng bao trọn gói đó.
- Gì cơ, muốn gặp Chủ tịch Tô ư? Cao Tiềm sao rồi?
Tô Qúy Tài có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Điềm Tâm rồi hỏi.
- Cao Tiềm mới chỉ một cú đấm mà đã bị người đã cho ngã lăn quay ra, dường như mũi anh ta bị đấm cho lún cả vào.
Tên họ Vương kia còn có chừng mực đó, chỉ là đấm làm cho nó lệch đi chút thôi. Tên đó, dữ dằn quá.
Điềm Tâm vẻ mặt trắng bệch, nói.
- Gọi điện thoại cho Triệu Sơn của Cục công an thành phố, bảo anh ta cho mấy cảnh sát hình sự tới. Chả phải anh ta có thể đánh hay sao, liền bảo cảnh sát hình sự đi thông báo. Chuyện này thật lạ, lâu thế rồi mà vẫn soi mói, hôm nay lại gặp một vị cao thủ mà tới cả Cao Tiềm cũng bị đánh.
Tô Quý Tài hừ giọng nói với một nhân viên đứng kế bên.
- Dừng lại đã, tôi đi gặp tên đó, tên muốn xem xem, tên đó có dám đấm Tô Lâm Nhi ngã nhào ra không.
Tiếng nói lạnh lùng của Tô Lâm Nhi từ ngoài cửa vọng vào.
- Tiểu thư, không thể đi. Cao Tiềm bị đánh gục, có thêm bao nhiêu người bên ta cũng vô dụng, tốt nhất vẫn nên đi báo cảnh sát, súng so với cú đấm thì tốt hơn nhiều.
Đồng chí Tô Quý Tài có chút vội vàng, nếu mà làm thương Tô Lâm Nhi thì coi như xong. Lão Tô gia ở Bắc Kinh sẽ chả lột da ra ấy chứ.
- Không sao, Tô Lâm Nhi tôi sóng to gió lớn gì cũng đã gặp phải rồi.
Tô Lâm Nhi xua tay, vội bước vào căn phòng của Vương Nhân Bàng. Nhưng, Tô Quý Tài phát hiện ra là tay của Tô Lâm Nhin hướng theo một chiều. Đột nhiên, gã liền ngộ ra mọi thứ.
Lẩm bẩm rằng:
- Có Lam công tử ở đây, chả nhẽ Chủ tịch Tô lại to gan tới vậy.
- Tô Lâm Nhi ra mặt, xem ra thì, chị Lâm Nhi gan không nhỏ đâu. Cao Tiềm đã bị đánh gục, mà một cô gái như chị ấy lại dám ra mặt? Thật là can đảm.
Lam Tín Trạch đắc chí nói.
- Haha, cô ấy biết là tôi đang chú ý tới. Nếu không thì cô ấy sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vậy đâu.
Lam Tồn Quân thản nhiên cười nói.
- Một cô gái thông minh, thật lợi hại!
Lam Tín Trạch không ngớt khen ngợi.
- Anh là Vương Nhân Bàng ư?
Tô Lâm Nhi còn tỏ ra cứng rắn hơn cả Cao Tiềm, đứng trên cao nhìn xuống đồng chí Vương Nhân Bàng, ánh mắt chất đầy vẻ ngạo mạn và khinh bỉ của đàn bà.
- Cô là Tô Lâm Nhi à ? Đại tiểu thư nhà họ Tô ở Bắc Kinh.
Vương Nhân Bàng thản nhiên cười nói, sặc mùi thân sĩ. Hắn quay người, nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Nhi, nói :
- Ừ, dáng người được đấy, mông to, eo nhỏ, ngực nở, chân thon dài, lông mày sắc sảo, tôi rất thích. Tới đây, Tô Lâm Nhi, đóa hoa hồng này tặng cô đó.
- Thằng cha này, Tô Lâm Nhi vừa tới đã liền bình phẩm một cách ngẫu hứng, chỉ thiếu có nước lắc đầu mà thôi. Hơn nữa, lời nói ra lại thô thiển. Tô Lâm Nhi không chịu nổi, chỉ thẳng vào mặt Vương Nhân Bàng hừ giọng nói: Đợi xem tôi không móc lưỡi anh, thì tôi không mang họ Tô nữa.
- Rất nhiều người cũng muốn móc lưỡi của Vương Nhân Bàng này, cô không thấy sao, lưỡi của tôi tới giờ vẫn đang ở sờ sờ trong miệng đây thây.
Vương Nhân Bàng thô tục vô cùng, nhìn Tô Lâm Nhi, rồi nói:
- Có thể làm bạn với Vương Nhân Bàng, là phúc phận của cô đấy! Chả phải là Tô gia ở Bắc Kinh sao, cô có thể không biết, trong thành có biết bao nhiêu cô gái này muốn được ăn nằm với Vương Nhân Bàng này đó.
- Ăn nằm ư! Hahaha.
Tô Lâm Nhi cười ngặt nghẽo, nhìn thằng cha tự kỷ này, nói:
- Nếu đã biết tôi là người Tô gia ở Bắc Kinh, thì chắc cũng phải có chút sợ hãi chứ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1728: Đột kích.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Sợ hãi không phải là tính cách của Vương Nhân Bàng tôi đây. Đừng dài dòng nữa, này người đẹp, hãy nhận lấy bó hoa này đi.
Từ nay trở đi, cô chính là người của tôi rồi. Yên tâm, ở cái nơi hội sở Tô Thị này, có Bàng ca tôi che chắn, thì không có đứa nào dám bén mảng đến đây cả?
Nói đến đây, hắn giơ tay ra ôm lấy phần eo của Tô Lâm Nhi một cách rất thô bạo, thô bạo giống như một tên lưu manh vậy.
- Cảm ơn Bàng ca đã xem trọng một người con gái yếu đuối như Lâm Nhi tôi đây!
Rồi chuyện lạ lùng đã xảy ra, khiến Tô Lâm Nhi bất ngờ không thể tránh được, dường như cô còn ngại tay của Vương Nhân Bàng chưa đủ nhanh, liền ngả thân mình vào trong lòng của hắn, giống như cả hai bên đều tình nguyện vậy.
Đối diện phòng nội, Lam Tín Trạch phát hiện Đường ca Lam Tồn Quân dùng một tay để bóp chặt cái bình trà càng ngày càng nhỏ. Một cái bình trà sắt to bằng cái nắm tay lại bị gã làm cho nhỏ lại giống như bóp nát một tờ giấy bình thường. Chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ trở thành một quả cầu thép, hắn dùng ánh mắt sắc nhọn như dao nhìn vào Vướng Nhân Bàng đang ở trong phòng.
- Anh, nên qua đó thôi.
Lam Tín Trạch sợ Đường ca bệnh sẽ nặng thêm nên vội vàng nói như vậy.
- Đợi đã!
Lam Tồn Quân vung tay lên nói.
- Nếu tiếp tục đợi nữa thì các món Hoàng Hoa đều nguội cả rồi?
Lâm Tín Trạch tỏ ra lo lắng. Bởi vì hắn phát hiện ra Tô Lâm Nhi đang ở bên Vương Nhân Bàng và nói chuyện rất thân mật.
- Tín Trạch, mỗi khi gặp chuyện lớn thì cần phải bình tĩnh. Cậu cứ nghĩ mà xem, Tô Lâm Nhi là một người con gái dễ dàng sa vào lòng người đàn ông khác như vậy sao?
Lam Tồn Quân nói.
- Vương Nhân Bàng lại không phải là Phan An hàn ngọc, đó là điều không thể được.
Lâm Tín Trạch nói với giọng khinh thường,
- Cô ấy đang ép tôi!
Lam Tồn Quân nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Nhi ở nơi xa, nói một cách lạnh lùng.
- Uhm
Lâm Tín Trạch không phải là kẻ ngốc, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra được vấn đề.
- Ha ha, cái đỉnh núi đó cũng không tệ
Con cáo già Vương Nhân Bàng không ngờ lại luôn để ý phía trên ngực của Tô Lâm Nhi trước mặt mọi người.
- Mày dám!
Tô Quý Tài rốt cuộc không chịu nổi nữa, liền hét lên.
- Lão già kia, kêu cái gì, cho ông đây vui vẻ chút đi.
Vương Nhân Bàng liền cho Tô Quý Tài một cái tát, khiến cho hắn bị ngã vào góc tường, đến nỗi mãi mà vẫn không đứng dậy được.
- Đồ khốn kiếp
Tô Lâm Nhi giận dữ, lấy hai tay đập vào mặt của Vương Nhân Bàng. 5 ngón tay in trên mặt của Bàng ca, đây quả thật là mấy đường đẹp mắt.
Hơn nữa, người con gái này còn dùng một chân đạp vào phần dưới của hắn nữa.
Nếu như đạp trúng, thì e rằng Bàng ca sẽ trở thành Vương công công của thời đại mới.
Tuy nói Tô Quý Tài chỉ là họ hàng xa của Tô gia, nhưng Tô Quý Tài vẫn luôn đi theo Tô Lâm Nhi, dù sao thì con người vẫn là loại động vật có tình cảm. Thường ngày, Tô Lâm Nhi rất tôn trọng Tô Quý nên mới gọi hắn là chú Quý Tài.
- Hừ!
Đột nhiên, một âm thanh lạnh đến tân xương cốt vang lên, khiến Tô Lâm Nhi cũng phải dừng tay lại. Vương Nhân Bàng đưa mắt lên nhìn, phát hiện ra một thanh niên với vẻ ngoài lạnh lùng đang đứng ở trước cửa phòng nhìn mình.
- Anh đúng là một cao nhân, không ngờ lại có thể ra tay với một người phụ nữ yếu đuối như vậy, đúng là đã khiến cho Lam mỗ đây được mở rộng tầm mắt, Lam mỗ tôi đây luôn thắc mắc một điều rằng, ở bên dưới anh có mang theo cái đó hay không?
Lam Tồn Quân nói một cách lạnh lùng.
- Có mang hay không thì cũng không có liên quan gì tới anh, nếu không thì chúng ta cùng cởi ra để so sánh xem của ai hơn.
Những lời nói của Vương Nhân Bàng tuy có chút thô tục, nhưng đó cũng thực sự là một đòn sát thương. Gã quay sang chỗ Tô Lâm Nhi liếc mắt nhìn một cái rồi nói:
- Muốn làm sứ giả bảo vệ người đẹp thì cũng phải có trọng lượng mới được chứ. Nếu không thì, bị chịu đánh một cách vô duyên vô cớ thế này là không thỏa đáng!
- Mẹ kiếp, dám nói với anh tao những lời như vậy.
Lâm Tín Trạch giận dữ, tiến về phía trước, dùng chân đá về phía Vương Nhân Bàng.
- Muốn chơi phải không?
Trên mặt Vương Bàng Nhân lộ rõ điệu cười nham hiểm, dùng một chân đá tới. “Huỵch” một tiếng, Lâm Tín Trạch giống như con dế nhũi bị đá lật một phát, phải mất hai vòng mới dừng lại được. Việc này rõ ràng là Vương Nhân Bàng đã rất nương tay rồi.
- Lâm Nhi, em vẫn còn giận anh có phải không?
Lâm Tồn Quân nhìn về phía Tô Lâm Nhi rồi nói.
- Muốn em nguôi giận cũng được thôi, em muốn hắn phải quỳ trước mặt em và gọi em hai tiếng “bà cô”, còn cái tên Diệp Phàm nữa, anh phải bắt hắn về đây cho em.
Tô Lâm Nhi liền chuyển hướng chỉ về phía Vương Nhân Bàng, nói với giọng tức giận:
- Nếu như anh không bắt được hắn, vậy thì Tô Lâm Nhi em đây sẽ chơi với nó.
Cái từ “chơi” đó đã tạo ra một vết thương khá nặng. Tự nhiên lại có một ý nghĩa khác.
- Phía đằng sau có chỗ trống để chơi đó, thế nào?
Lâm Tồn Quân đưa ra thư khiêu chiến, ánh mắt trở nên sắc lạnh giống như sói vậy.
- Ha ha, cũng được thôi, lâu lắm rồi không có người để vui đùa. Chơi cũng được thôi! Để may mắn giành được chiến thắng thì cần phải có người đẹp ở bên, chuyện tốt đây
Vương Nhân Bàng phủi bụi trên người rồi đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ Tô Lâm Nhi, hắn vừa cười vừa nói:
- Này người đẹp, hãy ở đây chờ Bàng ca, đó là việc nhất định phải làm rồi!
- Thắng rồi hãy nói
Lúc Tô Lâm Nhi nói những lời này là lúc cô đang nhìn về phía Lam Tồn Quân để nói.
- Ồ, anh biết em đã nhất thời không còn giận nữa rồi. Anh sẽ dùng nắm đấm để nói với những kẻ không biết tự lượng sức mình.
Cái được gọi là nắm đấm chính là đạo lý cứng rắn. Người phụ nữa của Lam Tồn Quân chính là của Lam Tồn Quân. Lam Tồn Quân hơi vung tay, bước những bước lớn rồi đi ra ngoài.
Bãi đất trống của hội sở Tô Thị có tương đối nhiều. Vào buổi tối, trên sân golf cũng chẳng còn ai rảnh rỗi để chơi ở đó nữa, những đó lại là địa điểm tốt để luận bàn.
Dưới ánh đèn rực rỡ, Vương Nhân Bàng và Lam Tồn Quân đứng đối diện nhau, còn Tô Lâm Nhi thì đứng một mình ở dưới một bóng cây để quan sát.
- Cháu nói xem cậu Lam có thắng được không?
Tô Quý Tài chùng mặt xuống, hỏi nhỏ.
- Đó là điều chắc chắn. Chắc chú chưa được nhìn thấy võ công của Tồn Quân, dù là người có võ công cao siêu đến đâu thì cũng không thể so sánh được với anh ấy được. Mười người cũng chưa chắc đã đánh bại được anh ấy. Anh ấy chỉ cần dùng một cước là có thể làm vỡ được một phiến đá lớn.
Tô Lâm Nhi thản nhiên cười nói.
- Lợi hại thật! Nếu mà đá lên trên người, thì chắc là còn kinh khủng hơn!
Nói đến đây, Tô Quý Tài lại có chút lo lắng khi nhìn về phía Vương Nhân Bàng và nói rằng:
- Chi bằng cô nói với cậu Lam, hãy ra tay nhẹ chút, đừng để có người bị đánh chết. phiền phức lắm.
- Chú yên tâm đi, Tồn Quân tự khắc có tính toán. Từ trước đến nay, anh ấy làm việc gì cũng đều có tính toán, chứ không phải là hạng người thô lỗ đâu. Ngay cả Chủ tịch thành phố Lam cũng rất tín nhiệm anh ấy, dồn hết tất cả hi vọng của Lam gia đặt lên trên vai của anh ấy. Bản thân anh ấy cũng là người rất cẩn thận, làm việc gì cũng đều phải suy nghĩ kĩ rồi mới quyết định. Nếu không thì Tô Lâm Nhi cháu làm sao có thể để ý đến anh ấy được chứ?
Tô Lâm Nhi thản nhiên nói.
- Tiểu thư, tôi nghĩ rằng, những chuyện đã qua thì hãy cho nó qua đi, đừng giận cậu Lam nữa, cô xem cậu Lam tốt như vậy, lại còn chạy từ nơi xa đến chính là để cho cô trút giận
Lâm Quý Tài nói đến đây, rồi quay ra nhìn Tô Lâm Nhi và nói tiếp:
- Hơn nữa, ông chủ cũng rất quý cậu Tồn Quân, ông chủ cũng đã sống gần hai đời người rồi nên cách nhìn người của ông cũng rất chuẩn đấy!
- Cháu không nói anh ấy là người không có bản lĩnh, cháu chỉ là thấy có chí khí, có bản lĩnh đã rất phi thường rồi.
Tô Lâm Nhi nói một cách tức giận. Tô Quý Tài không nói gì thêm, ông biết rằng Tô Lâm Nhi là một cô gái có chủ kiến chứ không phải là người bình thường nào cũng có thể thao túng được.
- Đến đây Lâm Tồn Quân, để Vương Nhân Bàng tôi đây xem rốt cuộc anh là người tài giỏi cỡ nào?
Vương Nhân Bàng đứng trên sân cỏ với một tư thế hết sức lông bông
- Đây là địa bàn của bạn gái tôi, Lam Tồn Quân tôi cũng có thể coi là chủ nhân của nơi này, vì thế, hay là để anh tấn công trước, từ trước đến nay tôi làm gì cũng đều nhường người khác.
Lam Tồn Quân cũng không ỷ lại, anh cũng thể hiện ra cho Vương Nhân Bàng biết rằng, y đã gặp một đối thủ thực sự.
- Đại ca, hai người họ sắp đánh nhau rồi. Trong bóng tối, một bóng đen đang gọi điện thoại với nụ cười gượng trên khuôn mặt
- Vẫn chưa đánh nhau à?
Diệp Phàm hỏi
- Chúng đang đứng so tài tính nhẫn nại của nhau, mẹ kiếp, hình như cao thủ nào cũng thích chơi cái trò tẻ nhạt này. Cái tính nhẫn nại này thì có gì hay cơ chứ, cứ dứt khoát đưa tay ra đấm 1 quyền, giơ chân ra đá một cước, những âm thanh “bang, bang” phát ra sao mà dứt khoát, tự tại biết bao.
Phạm Cương nói
- Phạm Cương, cậu chưa đạt đến trình độ đó nên cậu không biết đấy thôi, tính nhẫn nại còn làm tổn thương tinh thần cao hơn so với đao thật súng thật. Cơ thể con người là do máu thịt tạo nên
Nhưng mà tâm hồn của con người lại do tinh thần cấu tạo nên, vì thế một cơ thể mà khống có linh hồn. dù cơ thể có tốt đến mấy thì cũng vô dụng mà thôi
Vì vậy, tinh thần còn đáng sợ hơn so với máu thịt nhiều. Cao thủ thường trong nháy mắt chỉ với một ánh mắt là đã có thể quyết định được thắng bại. Tại sao vậy?
Chính là vì trong lúc cậu còn đang hoảng loạn thì họ đã ra tay rồi. Với tốc độ nhanh như chớp thì đã hạ đo ván cậu rồi.
- Phạm Cương, cậu phải nhớ kĩ một điều rằng, khi làm việc cho tôi thì phải bình tĩnh một chút, lúc so tài thì cần phải tự rèn luyện cho mình sự bình tĩnh, đấy mới là nền tảng cho việc đứng vững mà không vị thất bại.
Diệp Phàm nói.
- Em hiểu rồi thưa đại ca. Nhưng mà, trong hai người này thì ai sẽ thắng?
Phạm Cương lại hỏi một cách hiếu kì.
- Lam Tồn Quân chắc chắn sẽ thua
Diệp Phàm nói.
- Đại ca chưa có thử qua, làm sao mà biết được?
Phạm Cương tỏ vẻ không tin tưởng cho lắm.
- Còn chưa tin lời của tôi, vào ngày 8-3 hôm đó, tại trận đấu bóng rổ của trường, tôi đã từng giao đấu với hắn. Hắn cứ nghĩ rằng sẽ hạ gục được tôi, nhưng kết quả lại không được như hắn dự tính.Theo như suy đoán của tôi, dựa vào nội lực của hắn để suy tính thì hắn đã đạt đến cấp độ lục đẳng, vân chưa đạt đến thất đẳng. Tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi, không có gì chắc chắn cả.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Còn Bàng ca kia cũng lợi hại không kém. Trời ơi, ít nhất cũng phải đạt đến cấp độ thất đẳng.
Mẹ kiếp, ông đây còn không biết được cả đời có cơ hội đạt đến thất đẳng không nữa.
Phạm Cương lại chửi.
- Yên tâm, cậu có hi vọng, hiện tại cậu cũng đã đạt đến tứ đẳng rồi còn gì. Tư chất của cậu cũng tốt như họ, chỉ có điều vẫn còn chưa được rèn luyện đủ. Rèn luyện cũng là điểm mấu chốt quan trọng. Diệp Phàm nói.
- Bắt đầu đánh rồi, em xem trận đấu trước vậy.
Phạm Cương vội vàng nói.
Vừa nãy hai người họ không muốn ra tay trước, kết quả cả hai lại ra tay cùng một lúc. Lam Tồn Quân ngay lập tức ngồi xuống chuyển thành tư thế rắn nằm sấp, phía sau bỗng nhiên bật dậy, nhảy lên không quá cao cho lắm.
Nhưng giống như những con rắn bình thường sẽ để ý đến phần lưng của Vương Bàng Nhân mà tấn công.
- Ngũ đài xà quyền, xem ra anh có chút bản lĩnh.
Nghe nói Ngũ Đài sơn có hòa thượng hay quét dọn ở đó tên Nguyên Lâm, không phải là anh học từ ông ấy đấy chứ...
Gia đình Vương Nhân Bàng có tiếng học sâu biết rộng, chỉ nói một câu mà có thể hiểu rõ được nội tình của Lam Tồn Quân
Khiến cho Lam Tồn Quân dừng lại một chút trên không trung, theo suy đoán là có chút kinh ngạc.
- Anh không nên dừng lại. Anh mà dừng lại là đã mất đi cơ hội chiến đấu rồi đấy. Ngũ Đài xà quyền chính là khiến cơ thể mình mềm mại như rắn, khi ra đồn thì phải có sự kết hợp, hơn nữa, ra đòn nào thì phải trúng đòn đấy.
Vương Nhân Bàng giống như một người thầy giáo, trong lời đánh giá có chút gì đó giễu cợt cách dùng một chân đá móc vào trong.
Đá trúng vào phần eo, nhưng không có một tiếng kêu nào phát ra, Lam Tồn Quân cũng thật lợi hại, cả thân mình không ngờ lại đối phó một cách nhanh chóng, hai tay ngay lập tức khép lại kẹp lấy một chân của Vương Nhân Bàng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai