Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 175: Hắn... biến đổi
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lửa giận của người Lữ gia, ở thời khắc này, triệt để phát nổ ra.
- Lữ Đông?
Sắc mặt Trần Phong Nhiên biến đổi, bất quá trong lòng rất là khó hiểu, vì cái gì bọn hắn gọi mình là Lữ Đông? Chẳng lẽ ta bị Trần Thanh Đế dịch dung thành bộ dáng Lữ Đông?
Bất quá, nhiều người Lữ gia vây công tới, Trần Phong Nhiên căn bản không có tinh lực đi nghĩ những thứ này.
Hiện tại Trần Phong Nhiên muốn làm, không phải giết Lữ Bất Phàm, mà là trốn chạy để khỏi chết.
Dùng thương thế hiện của Trần Phong Nhiên tại, căn bản không phải là đối thủ của nhiều người như vậy. Đừng nói giết Lữ Bất Phàm, coi như là muốn chạy trốn, chỉ sợ cũng không có dễ dàng như vậy.
Lúc này không có giết Lữ Bất Phàm, Trần Phong Nhiên còn có thể tiếp tục cầu khẩn Trần đại thiếu cho hắn một cơ hội. Nếu như chết ở trong tay người Lữ gia, vậy cơ hội gì cũng không có.
Chỉ là, Trần Phong Nhiên vẫn là xem thường, uy lực của dung mạo hiện tại kia, đã làm người Lữ gia điên cuồng.
Hơn mấy chục người điên cuồng vây công, muốn chạy trốn?
Không thể nghi ngờ là nói chuyện hoang đường viển vông.
- Chết!
Trần Phong Nhiên cũng điên cuồng rồi, vì mạng sống mà điên cuồng lên. Điên cuồng đánh chết, mà từng thi thể người Lữ gia bị hắn giết chết, không có một cái nào là nguyên vẹn.
Sau khi giết gần hai mươi người Lữ gia, rốt cục Trần Phong Nhiên gánh không được thương thế trên người, bị đánh ngã, đã mất đi sức chiến đấu.
- Chậm đã!
Trong đó một người Lữ gia, vừa muốn đánh chết Trần Phong Nhiên. Lúc này, Lữ Bất Phàm bởi vì trọng thương, sắc mặt trắng bệch, mở miệng ngăn cản, cắn răng đứng lên.
Bất quá, Lữ Bất Phàm bởi vì thương thế quá nặng, cả thân thể đều đang run rẩy, lung lay sắp đổ, tùy thời đều có thể ngã xuống.
Thương thế của Lữ Bất Phàm quá nặng, có thể đứng lên, cái kia cũng phải cần nghị lực rất lớn.
- Bất Phàm thiếu gia cẩn thận.
Trong đó một gã cao thủ, Lữ gia nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi. Bước nhanh tiến lên đỡ lấy Lữ Bất Phàm suýt nữa ngã sấp xuống.
Nếu để cho Lữ Bất Phàm ngã sấp xuống, phiền phức sẽ lớn lắm.
- Khục khục... Bất Phàm thiếu gia, ta là bị buộc...
Trần Phong Nhiên té trên mặt đất, nhìn thấy Lữ Bất Phàm đi tới, liên tục giải thích nói:
- Là Trần Thanh Đế, là hắn bảo ta làm như vậy, ta là bị buộc. Nếu ta không giết ngươi, hắn sẽ giết ta.
- Là Trần Thanh Đế?
Trong đôi mắt của Lữ Bất Phàm, hiện lên một đạo hàn mang, lạnh giọng quát:
- Giết hắn cho ta.
Hiện tại Trần Phong Nhiên là bị Trần Thanh Đế dịch dung thành bộ dáng 'Lữ Đông', tiến hành ám sát Lữ Bất Phàm.
'Lữ Đông “ kia khiến cho Lữ gia cùng Sơn Khẩu Tổ, kết xuống cừu hận khó có thể hóa giải, Lữ gia có thể không cừu hận 'Lữ Đông' sao?
Hiện tại 'Lữ Đông “ lại đánh Lữ Bất Phàm trọng thương, người Lữ gia có thể buông tha hắn sao?
Ngươi khiến cho Lữ gia chúng ta cùng Sơn Khẩu Tổ kết thù, để cho chúng ta không công chết nhiều huynh đệ như vậy, cái này còn chưa tính, bây giờ lại càng làm Bất Phàm thiếu gia trọng thương.
Nếu Lữ gia chúng ta lưu ngươi lại? Lữ gia chúng ta, về sau còn lăn lộn thế nào?
- Bất Phàm thiếu gia, ta tới giết gia hỏa giả mạo 'Lữ Đông' này.
Lúc này, Lữ Hậu Tích rút ra một thanh đao, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Lữ Đông? Bất Phàm thiếu gia, ta không phải... không phải Lữ Đông, là... là Trần...
Trần Phong Nhiên lời còn chưa dứt, Lữ Hậu Tích đã một đao đâm vào lồng ngực của hắn.
- Trần Thanh Đế, ngươi làm ra nhiều chuyện như vậy, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nhìn thấy 'Lữ Đông' đã chết, Lữ Bất Phàm cắn răng mở miệng nói.
Lữ Bất Phàm trọng thương, làm cho hắn không bình tĩnh rồi.
Đúng lúc này, Lữ Hậu Tích chỉ vào mặt Trần Phong Nhiên, dùng thanh âm run rẩy kinh hô lên.
- Thay đổi?
Lữ Bất Phàm quay đầu lại, nhìn xem “Lữ Đông” đã chết kia, trong lòng giật mình, cả kinh nói:
- Là Trần Phong Nhiên!
Lữ Bất Phàm cảm thấy mình đầu váng mắt hoa, rốt cục chống đỡ hết nổi, đã hôn mê.
- Bất Phàm thiếu gia!
Nhìn thấy Lữ Bất Phàm hôn mê, những người Lữ gia còn sống sót, mỗi người đều có thương tích, ngay ngắn kinh hô, nhanh lên trước cứu chữa, về phần Lữ Đông biến thành Trần Phong Nhiên, cũng không có ai đi quan tâm.
Không có cái gì trọng yếu bằng Lữ gia thiên tài, Lữ Bất Phàm!
Bởi vì Lữ Bất Phàm hôn mê, trong biệt thự lập tức một hồi bối rối.
- Thương thế của Bất Phàm thiếu gia quá nặng, phải lập tức đưa hắn đến bệnh viện.
Tên cao thủ Lữ gia vịn Lữ Bất Phàm kia, một tay ôm lấy Lữ Bất Phàm, tức giận quát:
- Con mẹ nó, các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lấy xe.
- Thật sự là đáng tiếc, không phải Lữ Bất Phàm tự tay giết.
Trần Thanh Đế thu điện thoại lại, lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng:
- Tuy thành công chọc giận Lữ Bất Phàm, nhưng ở cuối cùng, hắn còn không có tự mình động thủ.
Trần đại thiếu đem Trần Phong Nhiên dịch dung thành bộ dáng 'Lữ Đông', ám sát Lữ Bất Phàm. Bản thân cái Lữ Đông này, đã làm cho người Lữ gia vô cùng phẫn nộ, hận không thể giết đi.
Nếu như chỉ là như vậy, dùng tâm cơ của Lữ Bất Phàm, nhất định sẽ không giết Lữ Đông. Hắn phải bắt được Lữ Đông giao cho Sơn Khẩu tổ.
Bất quá, Lữ Bất Phàm bị “Lữ Đông” đánh trọng thương, suýt nữa bị giết, triệt để chọc giận Lữ Bất Phàm. Dưới loại tình huống kia, Lữ Bất Phàm bên trong phẫn nộ, đã quản không được nhiều như vậy, chỉ muốn giết Lữ Đông.
Có một điểm Trần Thanh Đế có thể khẳng định, chờ Lữ Bất Phàm tỉnh lại, tất nhiên sẽ vô cùng hối hận vì làm ra quyết định giết Lữ Đông. Dù là Lữ Đông này không phải Trần Phong Nhiên dịch dung, hắn cũng sẽ phi thường hối hận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 176: Trở về
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Khi dịch dung Trần Phong Nhiên thành bộ dáng Lữ Đông, ngoại trừ muốn chọc giận người Lữ gia ra, còn có nữa là, mượn tay Lữ Bất Phàm, giết Trần Phong Nhiên.
Nếu như Trần Phong Nhiên không có dịch dung, cho dù Lữ Bất Phàm lại phẫn nộ như thế nào, cũng quyết không dám giết Trần Phong Nhiên.
Tuy Lữ Bất Phàm rất muốn cho Trần Phong Nhiên chết, nhưng, hắn không dám ở dưới loại dưới tình huống này hạ sát thủ.
Trần Phong Nhiên là người nào?
Đây chính là Nhị thiếu gia Trần gia.
Tùy tiện giết Trần Phong Nhiên, đối với Lữ gia mà nói, cái kia tuyệt đối không phải chuyện tốt gì. Dù Trần Phong Nhiên đánh Lữ Bất Phàm trọng thương, Lữ Bất Phàm cũng sẽ không giết.
Không chỉ có không giết, tốt nhất là giữ lại Trần Phong Nhiên, để cho Trần gia cho Lữ gia bọn hắn một cái công đạo.
Những vấn đề này, Trần Thanh Đế đương nhiên đều cân nhắc đến.
Lữ Bất Phàm bên trong phẫn nộ, tưởng rằng chỉ là giết Lữ Đông, nhưng mà, sau khi Lữ Đông chết, lại trở thành Trần Phong Nhiên. Hắn biết rõ mình đã gây ra đại họa.
Một kích thích như thế, thương thế của Lữ Bất Phàm rất nặng, quyết đoán hôn mê rồi.
Cả kế hoạch, mặc dù không có hoàn mỹ, nhưng Trần Thanh Đế vẫn là rất hài lòng. Thành công mượn nhờ miệng của Lữ Bất Phàm, giết Trần Phong Nhiên.
Trần Phong Nhiên không phải do Lữ Bất Phàm giết, nhưng là Lữ Bất Phàm ra lệnh.
Cái này đã đầy đủ rồi.
- Thời gian không nhiều lắm rồi, nên trở về thay tiểu muội triệt để bức Thôi Tình xuân độc trong cơ thể ra.
Trần đại thiếu chỉ là áp chế Thôi Tình xuân độc trong người Trần Hương Hương, lại không có bức ra.
Nếu là áp chế, vậy khẳng định là có hạn chế thời gian.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế ôm lấy Đỉnh Càn Khôn, lặng yên rời khỏi biệt thự. Toàn bộ quá trình, Trần đại thiếu nhìn cũng không có nhìn Trần Phong Nhiên đã bị giết kia.
Loại người như Trần Phong Nhiên, căn bản là không xứng sống trên cõi đời này, chết chưa hết tội.
Coi như là Trần Phong Nhiên thật sự may mắn, thành công giết Lữ Bất Phàm, Trần đại thiếu cũng quyết không bỏ qua hắn.
- Trần đại thiếu!
Đợi cho Trần Thanh Đế trở lại biệt thự, bốn phía biệt thự cùng trong biệt thự, tất cả đều là quân nhân. Nhìn thấy Trần Thanh Đế, ngay ngắn cung kính nói.
Nhất là hai người Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, nhìn thấy Trần đại thiếu, tuy mặt ngoài không có biến hóa gì, nhưng trong hai tròng mắt, lại tràn đầy nóng bỏng.
Trần Thanh Đế là ai?
Ngoại trừ là Trần gia Trần đại thiếu ra, còn là ân nhân cứu mạng của Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, ân nhân cứu mạng thực lực cường hãn a!
Sau khi Huyết Nhận nhận được mệnh lệnh, vừa nghe nói là sự tình Trần gia, Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu liền tự đề cử mình, tranh thủ đi tới biệt thự.
Cũng chỉ có hai thành viên Huyết Nhận bọn họ bị phái ra.
Quân nhân khác tuy không ít, lại không phải thành viên Huyết Nhận.
Về phần Trần Chấn Hoa, bởi vì sự tình hai gã cuồng ma biến thái, bề bộn rối tinh rối mù. Biết rõ Trần Thanh Đế cùng Trần Hương Hương xảy ra chuyện, lại chỉ có thể lo lắng suông, không có biện pháp tự mình chạy đến.
- Ân.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cũng không có cảm thấy khiếp sợ gì. Bất kể nói thế nào, Trần Chấn Hoa cũng là đương kim Quân Thần, đứng đầu một quân khu.
Nhà mình xảy ra chuyện lớn như vậy, điều động quân đội đến bảo hộ, cũng không có cái gì.
- Con mẹ nó, Trần đại thiếu, ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi vào biệt thự, Viên Cầu lo lắng không thôi, nhanh chạy ra đón chào, chửi ầm lên nói:
- Mịa nó, ca ca ta còn tưởng rằng ngươi treo rồi chứ. Làm ta sợ muốn chết, ngươi chết, ta còn phát tài thế nào a.
Viên Cầu mặt ngoài là nói như vậy, nhưng trong lòng thì thở ra không thôi.
- Đi, vào phòng ta nói chuyện.
Trần Thanh Đế thấp giọng nói.
Ngay sau đó, Viên đại thiếu, Lâm Tĩnh Nhu cùng với Trần Hương Hương, đi theo Trần Thanh Đế vào phòng của hắn.
- Trần Phong Nhiên đã chết.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, sắc mặt ngưng trọng móc điện thoại ra, nói :
- Ta vốn muốn thả hắn, bất quá, lại bị người Lữ gia giết đi.
Đang khi nói chuyện, Trần Phong Nhiên mở video trong điện thoại di động ra.
Khi bọn người Viên Cầu chứng kiến hết thảy, ngay ngắn hít sâu một hơi, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Trần Phong Nhiên, thật đã chết rồi.
Tuy trước kia Viên đại thiếu hận không thể giết Trần Phong Nhiên, nhưng, trong đó hơn phân nữa là cảm xúc phẫn nộ. Trần Phong Nhiên thật chết rồi, Viên Cầu lại cảm thấy kinh hãi không thôi.
Một người sống sờ sờ, nhận thức vài chục năm, cứ như vậy bị giết, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là rất khó tiếp nhận.
- Đoạn video ngắn này, các ngươi đã nhìn. Bất quá, không được nói cho bất luận ai.
Trần Thanh Đế quét qua ba người, cuối cùng đã rơi vào trên người Lâm Tĩnh Nhu.
Trần đại thiếu tin tưởng, Viên Cầu cùng Trần Hương Hương là tuyệt đối sẽ không nói ra. Bất quá, hắn đối với Lâm gia đại tiểu thư Lâm Tĩnh Nhu này không có nắm chắc gì.
- Ngươi... Ngươi nhìn ta làm gì?
Sắc mặt Lâm Tĩnh Nhu tái nhợt, kiên định thấp giọng nói:
- Ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào, ta cái gì cũng không có thấy.
Tuy Lâm Tĩnh Nhu không biết, vì cái gì Trần Thanh Đế không cho nói ra, nhưng, nàng biết rõ, Trần đại thiếu khẳng định có mục đích cùng cách nghĩ của mình.
- Ân, như vậy cũng tốt.
Trần Thanh Đế nhìn Viên Cầu, nói ra:
- Nữ nhân trước kia ta mang đến đâu?
- Đã an bài ở phòng khách, bất quá, vô luận ta gọi nàng như thế nào cũng không tỉnh dậy. Nếu không phải nàng còn có hô hấp, ta còn tưởng rằng nàng chết.
Viên Cầu vẻ mặt hoài nghi nói:
- Trần đại thiếu, ngươi không phải là hạ dược cho nàng chứ?
Trừ bị hạ dược, Viên đại thiếu thật sự là không nghĩ ra được giải thích của hắn. Bất quá, dùng tính cách của Trần đại thiếu, sẽ không làm loại chuyện này a.
Hạ dược, tối đa cũng chỉ là xuân dược, Trần đại thiếu cho tới bây giờ không có chơi đùa qua loại mê gian.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 177: Chúng ta là anh em ruột, em sợ cái gì?
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Dùng Trần đại thiếu trước kia mà nói, loại mê gian này, cái cảm giác gì cũng không có, làm có ý nghĩa gì?
- Hạ dược? Ta là loại người này sao?
Trần Thanh Đế trực tiếp liếc mắt.
Trương Kiều là bị Trần Thanh Đế làm cho ngất đi, ngoại trừ Trần đại thiếu ra, không ai có thể cứu tỉnh. Chỉ là hạ dược, có thể ngưu bức như vậy sao?
Trúng thuốc mê, tùy tiện đưa vào một bệnh viện, đều có thể giải quyết. Hơn nữa, chỉ cần có đầy đủ thời gian, theo dược lực biến mất cũng sẽ từ từ thức tỉnh.
Như Trương Kiều ở loại tình huống này, Trần đại thiếu không ra tay, đời này cũng đừng nghĩ tỉnh lại.
- Hiện tại các ngươi đi ra ngoài đi, ta muốn bức độc cho tiểu muội.
Trần Phong Nhiên trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Không có ta cho phép, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào.
- Bức độc?
Viên Cầu tinh thần chấn động, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười tự tin, nhìn Lâm Tĩnh Nhu nói:
- Lâm Tĩnh Nhu, chúng ta nhanh đi ra ngoài đi. Ngươi yên tâm, dùng y thuật của Trần đại thiếu, bức độc trong cơ thể Hương Hương, còn không giống như đùa sao.
Trần Thanh Đế ở phương diện y thuật khác thế nào, Viên đại thiếu không biết, cũng không dám cam đoan. Bất quá, ở phương diện ép độc này, Viên đại thiếu đối với Trần Thanh Đế vẫn là tràn ngập tự tin.
Mẹ của Hoàng Dĩnh, bởi vì làm việc ở nhà máy hóa chất thời gian dài, trúng độc quá sâu. Sau khi đưa vào bệnh viện, tuy giải phẫu rất thành công, nhưng mà, bệnh viện vẫn là phán quyết tử hình.
Bệnh viện căn bản là cứu không được.
Nhưng mà, lại bị Trần đại thiếu nhẹ nhõm làm được.
Đã có ví dụ thành công trước kia, Viên đại thiếu đối với Trần Thanh Đế có thể không có tự tin sao?
Nhìn thấy Viên Cầu cùng Lâm Tĩnh Nhu rời phòng, Trần Thanh Đế lấy ngân châm ra, nhìn Trần Hương Hương nói:
- Tiểu muội, cởi áo ngoài của em ra, hiện tại ta sẽ bức độc cho em.
- Cởi... cởi áo?
Trong lòng Trần Hương Hương run lên, ngọc, mặt lập tức đỏ lên không thôi.
- Em sợ cái gì, em là em gái anh, anh là anh trai em, chúng ta là anh em ruột, có cái gì không được chứ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt không quan tâm, nói ra:
- Hơn nữa, cũng không phải bảo em cởi hết.
- Đại ca, em...
Trần Hương Hương ngọc mặt càng đỏ hơn.
Nếu nói lúc trước, mặc dù Trần Hương Hương thẹn thùng, nhưng cởi cũng không có gì. Dù sao cũng là an hem ruột, Trần đại thiếu nói cũng không sai, có cái gì quá không được hay sao?
Bất quá, hiện tại Trần Hương Hương lại biết, mình không phải em gái của Trần đại thiếu a.
Càng xấu hổ chính là, Trần Thanh Đế lại không biết.
Nếu không phải bởi vì biết rõ, Trần đại thiếu không biết nàng không phải là em ruột. Trần Hương Hương còn tưởng rằng, Trần đại thiếu muốn làm loạn.
- Tính toán anh sợ em.
Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Trần Hương Hương, Trần Thanh Đế đi tới bên giường, từ ga giường xé xuống một miếng, che ở trên mắt, nói ra:
- Tiểu muội, như vậy được chưa? Em nhìn xem, đều là an hem ruột, em sợ cái gì chứ.
Trần Thanh Đế lắc đầu không thôi, nhưng mà, mặt Trần Hương Hương càng đỏ hơn.
Bất quá, vừa nghĩ tới Lâm Tĩnh Nhu nói, độc của nàng không dễ chữa trị, Trần Hương Hương nghĩ mà sợ không thôi. Rất nghe lời, trung thực cỡi áo của mình.
- Đại ca...
Trần Hương Hương nhìn Trần đại thiếu đặt tay ở trên áo ngực, nàng chấn động toàn thân, phát ra một tiếng thét kinh hãi.
- Anh... anh không phải cố ý.
Trần Thanh Đế không cẩn thận mò tới áo ngực của Trần Hương Hương, vội vàng rút tay trở về, liền nói:
- Anh bịt kín mắt rồi, cái gì cũng nhìn không thấy, điều này có thể trách anh sao?
- Hơn nữa, em là em gái của anh, anh là anh trai, không cẩn thận đụng thoáng một phát, có cái gì quá không được chứ? Hơn nữa vẫn còn cách một tầng kia mà?
Trần Thanh Đế tức giận nói:
- Xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía anh là được, đừng cho anh sờ đến bộ vị không nên động vào nữa.
- Có chút bộ vị, coi như là anh ruột cũng không thể đụng vào mà.
Trần Thanh Đế cưỡng từ đoạt lý, ngược lại trách tội nói:
- Tiểu muội, em cũng không nhỏ, như thế nào một chút cũng không hiểu chuyện?
Trần đại thiếu trong miệng nói không nhỏ, cũng không biết hắn là nói tuổi của Trần Hương Hương, hay là trước ngực của nàng.
Nghe được Trần đại thiếu nói, Trần Hương Hương sắp thẹn thùng điên rồi.
Ngươi... ngươi đến cùng có biết hay không, ta không phải em gái của ngươi? Ngươi không phải là đã biết, cố ý bịt kín mắt, đến chiếm tiện nghi chứ?
- Tiểu muội, khá tốt chúng ta là anh em ruột.
Trần Thanh Đế từ vai của Trần Hương Hương bắt đầu. Dùng dấu tay thi châm, nói ra:
- Tuy ta bịt kín mắt, cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng có thể sờ phía sau lưng của em để tìm huyệt vị.
- Đại ca, phiền toái anh nhanh lên.
Trên thân Trần Hương Hương chỉ mặc áo ngực, đưa lưng về phía Trần Thanh Đế, mặt ngọc đỏ lên không thôi. Nhưng trong lòng hò hét: đại ca, em không phải em gái của anh, anh đừng sờ loạn a.
Mặc dù Trần Hương Hương biết, lại không thể nói cho Trần đại thiếu, để tránh càng thêm xấu hổ.
Năm phút sau, huyệt vị cần thi châm, đều bị Trần Thanh Đế đâm ngân châm vào, Trần đại thiếu nhẹ nhàng thở ra. Tuy là em gái, nhưng sờ như vậy, cũng chịu không được a.
Trần đại thiếu là nam nhân, nam nhân rất bình thường.
Trái lại Trần Hương Hương, càng là nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau khi thi châm thành công, dùng trí nhớ của Trần đại thiếu, kế tiếp cũng không cần dùng dấu tay, liền có thể tinh tường biết rõ, mỗi một cây ngân châm ở địa phương nào.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 178: Kim Ốc Tàng Kiều
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
Lập tức, Trần Thanh Đế thúc dục linh khí, thông qua mỗi một cây ngân châm rót vào trong cơ thể Trần Hương Hương, hấp thụ Thôi Tình Xuân Độc ở trên ngân châm.
Thôi Tình Xuân Độc, bản thân chỉ là mùi thơm ngát nhàn nhạt, giống như không khí, không có bất kỳ màu sắc. Nhưng mà, sau khi tiến vào nhân thể, lại bị bức đi ra, sẽ biến thành hồng nhạt.
- Cái Thôi Tình Xuân Độc này, có thể là đồ tốt. Không chỉ hữu dụng đối với nữ nhân, đối với nam nhân mà nói, dược hiệu càng thêm mãnh liệt.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Chỉ cần dùng tốt, uy lực sẽ rất ngưu bức.
Dùng Thôi Tình Xuân Độc đi âm người, tuyệt đối là một lựa chọn không tệ.
Không chỉ có như thế, Thôi Tình Xuân Độc, ở trong tay luyện đan Đại Tông Sư như Trần đại thiếu, còn có càng nhiều diệu dụng. Ví dụ như, trị liệu bệnh liệt dương, sớm tiết,...
Tóm lại, Thôi Tình Xuân Độc này, ở trong tay Trần đại thiếu, tuyệt đối có thể biến độc thành bảo, đồng dạng cũng có thể biến thành độc hơn.
- Tất cả đều thu thập, về sau nói không chừng có thể phát ra công dụng.
Nghĩ vậy Trần Thanh Đế chậm rãi rút ra một cây ngân châm, thúc dục linh khí thu Thôi Tình Xuân Độc trên ngân châm vào Càn Khôn Đỉnh bên người.
Trần Thanh Đế đương nhiên không dùng Thôi Tình Xuân Độc, đi tai họa nữ nhân. Bất quá Trần đại thiếu lại không ngại đối phó địch nhân.
Người trúng Thôi Tình Xuân Độc, mặc kệ nam nữ, trong nội tâm đều chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là giao hợp.
Một người nam nhân trong lúc vô tình trúng Thôi Tình Xuân Độc, không có nữ nhân để cho hắn tiến hành giao hợp, cái kia sẽ dẫn tới hậu quả như thế nào?
Thôi Tình Xuân Độc, cũng có thể là vũ khí giết người.
Loại cách làm này, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng mà, nhân từ đối với địch nhân, là tàn nhẫn đối với chính mình.
- Tốt rồi, tiểu muội, em trúng độc đã bị anh ép ra, mặc y phục lên đi.
Trần Thanh Đế rút ra một cây ngân châm cuối cùng, thu Thôi Tình Xuân Độc vào Càn Khôn Đỉnh, thản nhiên nói.
- Nha.
Trần Hương Hương lên tiếng, vội vàng từ trên giường cầm quần áo lên, nhanh chóng mặc vào trên người.
Trần Hương Hương chờ giờ khắc này, đã đợi lâu lắm rồi. Mặc dù nói, toàn bộ quá trình chỉ chừng mười phút đồng hồ.
- Đại ca, em mặc xong rồi.
Sau khi mặc quần áo tử tế, Trần Hương Hương mặt ngọc đỏ bừng nhìn Trần Thanh Đế y nguyên che hai mắt, nhỏ giọng nói.
- Em nhìn em kìa, anh đã nói, chúng ta là anh em ruột, em còn thẹn thùng như vậy.
Trần Thanh Đế lấy miếng vải che mắt xuống, lắc đầu nói ra.
- Ân, chờ dàn xếp tốt Trương Kiều rồi, lại luyện hóa cái kia. Sau đó lại nghiên cứu bộ công pháp ngưu bức.
Công pháp tinh diệu trên tiểu đỉnh là không hoàn chỉnh. Nhưng tiểu đỉnh và Càn Khôn Đỉnh lại là một bộ, ai biết sau khi cả hai hợp nhất, có thể lấy ra một bộ công pháp nguyên vẹn hay không?
Đối với cái này, Trần đại thiếu là rất chờ mong.
- Trần đại thiếu, quả nhiên ngưu bức uy vũ.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế đi ra, Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Về sau ca ca ta không sợ gì nữa rồi, có thần y như ngươi, có bệnh gì ca ca cũng không sợ.
- Ngươi vẫn là nghĩ cách giảm béo đi, trình độ mập mạp của ngươi, nói không chừng ngày nào đó lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
Trần Thanh Đế nói lời này, tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân.
Một người cao 1m8, lại nặng bốn năm trăm cân, có thể khỏe mạnh sao?
Bất quá, đối với một thân thịt mỡ này của Viên đại thiếu, coi như là Trần Thanh Đế cũng không có biện pháp. Ít nhất, trước khi trùng tu đến Kết Đan kỳ, là bất lực.
Kết Đan kỳ, ở địa cầu nơi linh khí cực kỳ khuyết thiếu này, cái kia phải tu luyện tới khi nào?
Nếu như không đủ vận khí, coi như là đến chết, cũng đừng nghĩ tu luyện đến Kết Đan kỳ.
Coi như là ngày nào đó, Trần đại thiếu được vận khí *** chó, tu vi như ngồi hỏa tiễn tăng vọt, trùng tu đến Kết Đan kỳ. Trần Thanh Đế đối với Viên Cầu, cũng không có nắm chắc quá lớn.
- Giảm béo? Dựa vào, ca ca ta kiêu ngạo nhất ngoại trừ cá đầu thông minh ra, là một thân thịt này, vì sao phải giảm béo?
Vẻ mặt Viên Cầu khinh bỉ, nhưng trong lòng thầm than :
- Con mẹ nó, thực cho rằng lão tử không muốn giảm béo sao? Đáng tiếc, lão tử thử hoài mà không được.
Số lần Viên đại thiếu giảm béo thất bại, so với tất cả nữ nhân đang giảm béo trong thành phố này còn nhiều hơn.
Làm một mặt hàng không thịt không vui, lại để cho Viên Cầu giảm béo, bảo hắn một ngày không ăn thịt, cái kia là tương đương với muốn mạng của hắn.
Người sống trên đời, ăn, mặc, ở, đi lại, thiếu một thứ cũng không được. Nếu như ngay cả ăn, cũng chịu lấy hạn chế, đây còn không phải là khổ thân sao.
- Ta không có nói ngươi giảm béo, chỉ là nói ngươi về sau ăn uống chú ý tiết chế, đừng có mập thêm là được.
Trần Thanh Đế nhịn không được liếc mắt, nói ra:
- Viên mập mạp, tìm cho ta một biệt thự, Trương Kiều từ nông thôn đến, không có chỗ ở.
- Trương Kiều? Chính là nữ nhân ngươi mang về kia?
Viên Cầu cười hắc hắc, nói ra:
- Trần đại thiếu, hiện tại bắt đầu chơi Kim Ốc Tàng Kiều rồi sao, cái này không phù hợp tính cách của ngươi a.
Cực Phẩm Tà Thiếu Tác Giả: Diện Hồng Nhĩ Xích
-----oo0oo-----
Chương 179: Gặp ta một lần muốn một lần?
Nguồn: MT
Sưu Tầm MTQ-- 4vn
- Giúp, đương nhiên giúp, huynh đệ có chuyện không giúp, cái kia còn gọi huynh đệ sao?
Viên đại thiếu đưa tay ra, nghĩa bạc vân thiên nói:
- Vừa vặn, ta có một tòa biệt thự để không. Ngươi mang cô ta tới là được, dù sao ngươi cũng biết.
- Đi, ta mang nàng qua.
Ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, hoàn toàn chính xác biết rõ, Viên đại thiếu có một tòa biệt thự như vậy, trước kia ngẫu nhiên còn mang nữ nhân đi qua.
- Chó không thể rời phân, ta còn có việc nên đi trước. Hừ hừ.
Lâm Tĩnh Nhu ở một bên, hung hăng trợn mắt nhìn Trần đại thiếu, quay người đi đến bên ngoài biệt thự.
- Móa, Lâm Tĩnh Nhu, cô đem lời nói nói rõ ràng cho ta, ca ca ta đắc tội cô như thế nào, sao cô lại mắng ta?
Trần Thanh Đế nhíu mày, gào thét kêu lên:
- Hơn nữa, ca ca ta muốn làm như thế nào, liên quan gì đến cô? Cô cũng không phải vợ của ta.
- Ai là lão bà của ngươi?
Lâm Tĩnh Nhu đi đến bên ngoài biệt thự, nghiến răng nghiến lợi quát:
- Hừ, Trần Thanh Đế, về sau đừng cho ta thấy ngươi, nếu không, ta gặp một lần sẽ cắn ngươi một lần.
Vốn Lâm Tĩnh Nhu muốn nói, gặp một lần đánh Trần Thanh Đế một lần. Bất quá, sau khi kiến thức sức chiến đấu của Trần Thanh Đế, nàng biết rõ mình căn bản không phải là đối thủ, mới đổi thành gặp một lần cắn một lần.
- Cái gì? Gặp ta một lần muốn một lần? Không được a, tuy ta rất mạnh, nhưng mà chịu không được cô mỗi ngày đều muốn mấy lần a.
Trần Thanh Đế vẻ mặt hơi sợ nói.
Gặp một lần muốn một lần? Một ngày phải muốn bao nhiêu lần?
Những quân nhân bên ngoài kia, tất cả đều xem thường, trong nội tâm hung hăng khinh bỉ Trần đại thiếu một phen.
Quả nhiên là mặt hàng dâm đãng a.
Mà Liễu Nhất Thôn cùng Lý Vưu, lại âm thầm đối với Trần Thanh Đế nhếch lên ngón tay cái: Trần đại thiếu quả nhiên ngưu bức, quả thực chính là điển hình cho ta, đáng giá học tập.
- Nhìn cái gì vậy?
Lâm Tĩnh Nhu nhìn thấy có rất nhiều quân nhân quăng đến ánh mắt khác thường, sắc mặt lập tức trắng bệch, nhìn trong biệt thự quát:
- Trần Thanh Đế, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
- Không muốn a…
Trần Thanh Đế kêu thảm thiết nói:
- Lâm đại tiểu thư, cô tha cho ta đi, ta thực chịu không được một ngày nhiều lần a.
Nhìn Lâm Tĩnh Nhu hổn hển, cắn răng mở miệng lên một chiếc xe, Trần Thanh Đế cũng câm miệng rồi, trong nội tâm cảm thấy rất thoải mái.
Choáng nha, ca ca ta lại không đắc tội ngươi, ai bảo ngươi không có việc gì mắng ta? Cho dù động kinh rồi, cũng không thể mắng người a.
- Trần đại thiếu uy vũ.
Trong ánh mắt Viên Cầu nhìn về phía Trần Thanh Đế, tràn đầy sùng bái.
- Trần đại thiếu quả nhiên ngưu bức, ngay cả Lâm Tĩnh Nhu là khắc tinh hoàn khố, cũng bị ngươi đánh ngã.
- Ai biết nàng đột nhiên điên vì cái gì, ca ca ta lại không đắc tội nàng.
Trần Thanh Đế liếc mắt, đi đến trên lầu.
- Hôm nay chị Tĩnh Nhu là làm sao vậy? Như thế nào phản ứng lớn như vậy? Đại ca cũng không có đắc tội nàng mà?
Trần Hương Hương gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
- Tiểu muội, anh đi trước.
Lúc này, Trần Thanh Đế ôm Trương Kiều, từ trên lầu đi xuống, thản nhiên nói:
- Viên mập mạp, ngươi lưu lại cùng em gái ta, miễn cho nó sợ hãi, ta rất nhanh sẽ trở lại.
- Hắc hắc, không có việc gì, ta không vội, ngươi muốn trở lại lúc nào, thì cứ thế đó là được.
Vẻ mặt Viên Cầu ra vẻ đã hiểu, nhìn nhìn Trương Kiều trong ngực Trần Thanh Đế, cười hắc hắc không ngừng.
Rất hiển nhiên, Viên Cầu lại suy nghĩ đồi trụy.
- Chị Tĩnh Nhu đột nhiên phản ứng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ là bởi vì, đại ca Kim Ốc Tàng Kiều? A. . .
Trong nội tâm Trần Hương Hương phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Chẳng lẽ… chẳng lẽ chị Tĩnh Nhu… không... không thể nào?
- Thối Trần Thanh Đế, chết Trần Thanh Đế, đã xem hết ta, còn dẫn theo nữ nhân khác trở về, tức chết ta rồi.
Lâm Tĩnh Nhu ngồi trên xe ly khai, cắn răng mở miệng, không ngừng xé lấy khăn giấy, trong nội tâm mắng to:
- Điều này cũng thôi, lại còn dám ở trước mặt của ta, hiển nhiên chơi cái gì Kim Ốc Tàng Kiều, Trần Thanh Đế, ta không để yên cho ngươi.
- A… ta nghĩ cái gì vậy chứ? Hắn mang nữ nhân trở về, Kim Ốc Tàng Kiều thì liên quan gì tới ta? Dùng bản tính của hắn, không mang theo nữ nhân trở lại mới kỳ quái.
Lâm Tĩnh Nhu dùng sức lắc đầu:
- Lâm Tĩnh Nhu a Lâm Tĩnh Nhu, hắn xem hết ngươi, lại không phải cố ý. Chẳng lẽ ngươi thật sự định để cho hắn phụ trách sao? Ngươi đến cùng muốn cái gì a.
- Hừ, cho dù không cho hắn phụ trách, ta cũng không thể cho hắn sống khá giả.
Trong hai tròng mắt của Lâm Tĩnh Nhu, hiện lên một đạo giảo hoạt chi sắc, thầm nghĩ:
- Về sau hắn đi tán gái, chỉ cần ta biết rõ, ta sẽ tới quấy rối, để cho hắn một nữ nhân cũng cua không đến, hừ hừ.
Nghĩ vậy, trong nội tâm Lâm Tĩnh Nhu thoải mái nhiều hơn.
Cùng lúc đó, Lữ gia gia chủ Lữ Văn, nhận được tin tức cháu trai bảo bối của mình, Lữ Bất Phàm bị trọng thương hôn mê, đưa vào bệnh viện, lập tức giận dữ.
- Trần gia, Lữ gia ta không để yên các ngươi!
Mặt Lữ Văn âm trầm, trong hai tròng mắt hàn mang bắn ra bốn phía.
Ân, lần này ít đi rất nhiều, Trần Thanh Đế từ trên người Trương Kiều, rút ra một cây ngân châm cuối cùng, hít sâu một hơi nói:
- Đi tắm đi.
Tẩy mao phạt tủy lần thứ hai cho Trương Kiều, dơ bẩn bài xuất ra rõ ràng ít đi rất nhiều. Đối với cái này, Trần đại thiếu cảm thấy rất hài lòng.
Đương nhiên, Trần Thanh Đế lại dịch dung thành bộ dáng Lữ Đông, mới đến gặp Trương Kiều.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius