Chương 143: Giai Nhân Thụ Lễ (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Ba người này không phải ai khác, chính là Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt. Ba người họ sau khi rời khỏi thạch lâm đi đến chân núi thì ở trọ ở một khách điếm, ngày thứ hai đã khởi hành đi từ tờ mờ sáng, Phương Kiếm Minh một mình triển khai khinh công trở lại ngôi miếu đổ nát, bởi vì Tây Môn tiên sinh đã lưu lại thứ gì đó cho hắn, nhìn lại ngôi miếu đổ nát một chút, bên trong có nhiều đồ vật chẳng biết đã biến đi đâu, hẳn là đã bị Tiếu lão đầu mang đi, có thể là tối qua lão cũng đã đến đây một chuyến, nhớ lại những ngày ở nơi này, ngôi miếu đổ nát này lưu lại cho hắn không ít kỷ niệm, hắn rời đi, nơi này sẽ trở thành một nơi đáng nhớ trong ký ức của hắn, xem ra không còn cơ hội để trở lại nữa.
Hắn cầm lấy đồ vật mà tây môn tiên sinh lưu lại cho hắn, phát hiện ra bên trong còn có một mảnh giấy, liền cầm lấy đọc, chỉ thấy bên trong có vài chữ vặn vẹo " Hàng Châu, Phong Linh độ khẩu" Phương Kiếm Minh không biết là có ý gì, liền cất vào trong áo, rời khỏi ngôi miếu đổ nát. Hắn nếu đã đáp ứng Long Bích Vân cùng đi thì đương nhiên là sẽ không nhân cơ hội này mà đào tẩu, Long Bích Vân cũng chính vì biết tính cách này của hắn cho nên mới yên tâm để hắn một mình đi đến nơi này. Sau khi hội ngộ với Long Bích Vân thì hắn đưa mảnh giấy của Tiếu lão đầu cho Long Bích Vân, Long Bích Vân vốn thông minh hơn người, lúc này cười nói:" Tiếu tiền bối, ý muốn là bảo chàng đi đến Hàng Châu, và đến một nơi có tên gọi là 'Phong Linh Độ Khẩu'." Phương Kiếm Minh cảm thấy hồ đồ, kinh ngạc nói:" Đi Hàng Châu làm gì? Phong Linh độ khẩu là ở đâu?" Long Bích Vân cười nói:" Tiếu tiền bối thần cơ diệu toán, nếu bảo chàng đi chắc chắn là có lý do của người, cũng may là ta và Nguyệt Nhi cũng đã từng đi ngang một lần, xem như cũng không phải là xa lạ, ta sẽ làm người dẫn đường, chàng sẽ không cần sợ phải đi lầm!"
Lời này nói xong thì Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, coi như mặc nhận, Long Bích Vân nói trúng điểm yếu của hắn, Phương Kiếm Minh đối với các địa phương thế này thì hoàn toàn không biết, có Long Bích Vân dẫn đường, tốt hơn so với việc hắn phải vừa đi vừa hỏi đường rất nhiều. Ba người lập tức thẳng tiến Hàng Châu, còn Kỳ Lân Thử thì chưa đến một ngày là đã xem như quen biết đối với Long Bích Vân và Long Nguyệt. Đi được ba ngày thì Long Nguyệt không chịu đi bộ nữa mà nhất quyết đòi kỵ mã, Phương Kiếm Minh thì lại không biết cưỡi ngựa, Long Nguyệt đành phải làm sư phụ bất đắc dĩ của Phương Kiếm Minh, dạy cho hắn cách cưỡi ngựa, dĩ nhiên là lúc học cách cưỡi ngựa thì Phương Kiếm Minh cảm thấy có chút xấu hổ, cũng may là hắn thông minh cho nên học tập nhanh chóng, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi là đã đủ cho Long Nguyệt hết sức đắc chí, nàng xem như là đã báo được mối thù lúc trước, vô tình thành kiến đối với Phương Kiếm Minh cũng giảm đi một ít.
Cứ như thế, có khoái mãi, chỉ cần tám ngày, bọn họ đã đến gần Hàng Châu, dọc đường đi hiển nhiên là gặp không ít người trong võ lâm, không ít người đều kinh ngạc trước dung mạo tuyệt sắc của Long Bích Vân, nhưng Long Bích Vân trước mặt bọn họ thì tựa như là tiên tử, không thể mạo phạm, hơn nữa trên người của Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt thì lại mang 'đầy' binh khí, nhất là thanh đại đao trên vai của Phương Kiếm Minh, chỉ cần nhìn sơ là đã biết thân mang tuyệt kỹ, cho nên cũng không có người nào đến tìm họ gây phiền toái. Ở ngày thứ ba sau khi họ đi thì trong võ lâm truyền ra một tin tức, Thiên Hà Bảo Lục một trong tứ đại thánh thư đã được một người có tên là Phương Kiếm Minh đoạt lấy, thiếu niên đó trong tay có một thanh đại đao, đó chính là một trong thất tuyệt của Thiếu Lâm - Thiên Thiền Đao, trong khi luận võ đoạt bảo, kỹ áp quần hùng, không ai là đối thủ, thiếu niên tên là Phương Kiếm Minh kia còn là Cô Gia của Từ Hàng hiên, vị hôn phu của Phiêu Miễu Tiên Tử - Long Bích Vân, lúc ấy Long Bích Vân cũng có mặt và chính miệng thừa nhận như thế.
Sau khi Phương Kiếm Minh đoạt được Thiên Hà bảo Lục thì dẫn theo Long Bích Vân rời đi, không ai biết tung tích. Có người nói họ đi đến Từ Hàng Hiên, cũng có người còn khoa trương hơn nữa là nói Phương Kiếm Minh đã cùng Long Bích Vân đến một nơi thần tiên để bắt đầu song tu, đối với chuyện võ lâm không còn màng đến nữa, cho nên biệt tích giang hồ. Tất cả cũng chỉ là lời đồn đãi trên giang hồ, sai lệch rất nhiều, không biết là ai thật ai giả, nhưng có hai điểm có thể xác nhận chính là Thiên Hà Bảo Lục đã bị một thiếu niên tên là Phương Kiếm Minh đoạt lấy, thứ hai thiếu niên tên Phương Kiếm Minh đó chính là vị hôn phu của Long Bích Vân. Cứ như vậy, Phương Kiếm Minh nhất thời trở thành nhân vật phong vân, cơ hồ lấn áp cả danh tiếng của Thập Đại Công Tử, Cửu Đại Thần Bí Khách và Bát Đại Mỹ Nhân.
Phương Kiếm Minh nghe xong lời đồn thì muốn gượng cười cũng chẳng xong, giang hồ thật là đáng sợ, chỉ một việc nhỏ thôi nhưng cũng sẽ lan truyền với tốc độ sấm chớp, hơn nữa so với sự thật thì càng kinh khủng hơn, nếu như chỉ là một cơn gió chỉ sợ sẽ bị đồn thành một trần cuồng phong, chỉ là một vài hạt mưa thôi sợ rằng sẽ biến thành một trận bão lớn. Nhất là sau khi hắn nghe xong lời đồn là hắn và Long Bích Vân đã cùng đi đến một nơi tiên cảnh để mà song tu thì lại càng tức tối, luôn miệng mắng hoang đường. Long Bích Vân nghe xong thì chỉ mỉm cười:" Phương lang, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, chỉ cần chúng ta quang minh chính đại thì cần gì sợ bọn họ hồ ngôn loạn ngữ chứ!" Phương Kiếm Minh thấy nàng không hề tức giận, mà chỉ có mình tức giận, như thế thì chẳng phải là tự mình làm khổ mình sao, lập tức cũng bỏ qua mọi lời đồn kia, nhưng cũng dùng tên khác là " Đao Minh ", bảo nhị nữ là trước mặt người khác gọi mình là Đao Minh, Long Bích Vân thấy hắn cẩn thận như thế thì lại có ý đối nghịch với hắn, nên cũng sửa tên của mình và Long Nguyệt lại thành Phương Bích Vân và Phương Nguyệt, Phương Kiếm Minh nghe xong muốn bất tỉnh nhẫn sự, đành phải chiều theo ý của nàng, dọc đường đi bọn họ thật ra là gặp không ít danh sơn đại xuyên, nhưng do vội vã nên không có dừng lại mà ngắm, chỉ thẳng tiến Hàng Châu.
Tục ngữ có câu:" Thượng Hữu Thiên Đường, Hạ Hữu Tô Hàng", Bạch Cư Dị lại có một bài thơ như thế này:
Giang Nam hảo,
Phong cảnh cựu tằng am.
Nhật xuất giang hoa hồng thắng hoả,
Xuân lai giang thuỷ lục như lam,
Năng bất ức Giang Nam.
Giang Nam ức,
Tối ức thị Hàng Châu.
Sơn tự nguyệt trung tầm quế tự,
Quận đình chẩm thượng khán trào đầu,
Hà nhật cánh trùng du.
Giang Nam ức,
Kỳ thứ thị Ngô cung.
Ngô tửu nhất bôi xuân trúc diệp,
Ngô oa song vũ tuý phù dung,
Tảo vãn phục tương phùng.
Tạm Dịch:
Giang Nam đẹp,
Phong cảnh đã từng am.
Ánh nắng hoa sông hồng tựa lửa,
Chiều xuân sông nước biếc như chàm,
Há chẳng nhớ Giang Nam.
Giang Nam nhớ,
Nhớ nhất chính Hàng Châu.
Chùa núi dưới trăng tìm quế tử,
Quận đình trên gối ngắm trào đầu,
Nào dịp lại trùng du.
Giang Nam nhớ,
Thứ nữa đến Ngô cung.
Một chén rượu xuân nồng trúc diệp,
Đôi cô gái múa lướt phù dung,
Sớm tối lại tương phùng.
Bài thơ này cũng nói lên tâm tình của Bạch Cư Dị, cũng là biểu lộ vẻ đẹp của Hàng Châu, nếu không thì Bạch lão phu tử sao lại chú ý đến Hàng Châu như thế.
Hàng Châu là một tòa cổ đại danh thành, từ sau Tần Triều, Hàng Châu đã được xem là một một quận huyện, trước khi thì được gọi là Tiền Đường, những năm khai hoàng tùy triều, phế quận lập châu, cái tên Hàng Châu xuất hiện, Hàng Châu có không biết bao nhiêu là thắng cảnh, trong đó nổi danh nhất là Tây Hồ, có thể nói, nhắc đến Hàng Châu không thể không nhắc đến Tây Hồ, danh tiếng của Tây Hồ, khắp thiên hạ đều biết, mỹ danh Tây Hồ lưu danh thiên cổ.
Thi nhân Tô Đông Pha thời Tống từng có một bài thơ, là lúc tham quan cảnh đẹp của Tây Hồ mà sáng tác, bài thơ có tên là Ẩm hồ Thượng Sơ Tình Hậu Vũ, thơ viết:
Thủy quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả tây hồ bỉ tây tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi.
Uống Rượu Ở Tây Hồ Lúc Đầu Trời Tạnh, Sau Mưa
(Người dịch: Nam Trân)
Dưới nắng long lanh màu nước biếc,
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi.
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử,
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời .
Bài thơ vừa xuất hiện là lập tức danh chấn thiên hạ, Tô Đông Pha miêu tả cảnh đẹp của Tây Hồ đến từng chi tiết, rất nhiều thi nhân trong thiên hạ đều cảm thấy thua kém.
Xế chiều, ba người Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân, Long Nguyệt thẳng một đường, không có việc rắc rối gì xảy ra, đã đến thành Hàng Châu, thủ vệ binh thấy được dung mạo tuyệt thế của Long Bích Vân thì đã sớm si mê, làm sao còn dám điều tra thân phận của bọn họ, vả lại thấy trang phục của bọn họ đều là người trong võ lâm, thì đoán là đệ tử của các danh môn, người như thế thì bọn họ không thể trêu vào được. Trên đường đi ba người nhìn thấy hai bên đường, cảnh tượng phồn hoa, tràn ngập hứng thú, Long Bích Vân và Long Nguyệt mặc dù đã đến đây lần thứ hai, nhưng mà lần trước khi đến đây cũng là vội vội vàng vàng cho nên cũng chỉ ở lại có hai ngày, ngay cả cảnh đẹp của Tây Hồ cũng chỉ là nhìn sơ qua một chút, không có tĩnh tâm mà thưởng lãm, hôm nay đi cùng với Phương Kiếm Minh đến Hàng Châu, hiển nhiên là thoải mái mới, lần trước hoàn toàn không thể so sánh với lần này.
Ba người họ sau khi vào thành thì dắt ngựa đi, đường phố rất rộng, người đi lại náo nhiệt, đây là lần đầu Phương Kiếm Minh thấy được cảnh náo nhiệt như thế, ở đầu đường có một nhóm mại nghệ, còn có người bán quà vặt, rất nhiều cửa tiệm tạp hóa, san sát như rừng, còn có các thầy tướng số, có cả những người trong võ lâm, trên tay mang đao mang kiếm, Phương Kiếm Minh thấy thế thì hăng hái vô cùng, vẻ mặt của Phương Kiếm Minh và Long Nguyệt đều giống nhau, rất là phấn khích, không nhịn được nở nụ cười, Phương Kiếm Minh noi:" Lần đầu tiên ta ra khỏi Thiếu Lâm Tự, khi đi theo sư phụ cũng có đi qua không ít thành thị lớn, khi còn còn tưởng rằng những nơi đó là phồn hoa lắm rồi, hôm nay thấy được thành Hành Châu mới biết được mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng, kiến thức nông cạn, thật khiến cho người ta chê cười!"
Long Nguyệt chu miệng nói:" Phương tiểu tử, ngươi vẫn còn chưa gặp qua được cảnh tượng ở kinh thành, nơi đó mới là nơi náo nhiệt nhất thiên hạ, sang năm khi đến kinh thành rồi, ngươi sẽ biết ta nói không sai!"
Phương Kiếm Minh ngạc nhiên:" Kinh thành so với Hàng Châu còn phồn hoa hơn sao?" Long Bích Vân nghe xong thì mỉm cười:" Phương lang, thật ra mỗi nơi đều có điểm đặc sắc riêng, kinh thành phồn hoa, Hàng Châu cũng rất phồn hoa, khó mà nói được là nơi nào phồn hoa hơn, sang năm khi đến kinh thành rồi, chàng thấy được cảnh tượng nơi đó thì sẽ biết thôi, hôm nay chúng ta ở Hàng Châu, hay là đi ngắm cảnh một chút đi:" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Long tỷ tỷ nói rất đúng, nếu đã đến đây rồi thì phải tham quan một chuyến!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 143: Giai Nhân Thụ Lễ (Hạ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Nói xong thì ngẩng đầu lên, quan sát xung quanh, Kỳ Lân Thử lúc này vẫn còn yên giấc mộng đẹp trong lòng của Phương Kiếm Minh, chưa biết là đã đến Hàng Châu rồi, nếu không thì đã sớm nhảy lên vai của Phương Kiếm Minh hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Đôi mắt đẹp của Long Nguyệt liên tục chớp, cứ hễ nhìn thấy cái gì đó đẹp mắt là đều hô lên một phen, khiến cho Phương Kiếm Minh ở bên cạnh cũng biết được thêm nhiều điều. Long Bích Vân đi bên cạnh, mỉm cười nhìn hai người bọn họ, không nói gì. Đột nhiên, đôi mắt đẹp của Long Nguyệt lại chuyển, nàng nhìn thấy một quầy hàng nhỏ, vôi dắt ngựa chạy đến, Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân không biết nàng đã phát hiện ra gì, nên cũng đi theo đến, Long Nguyệt để ngựa ở một bên, ngồi xuống.
Trước mắt nàng chính là một quầy hàng nhỏ, người bán hàng là một lão bà bà mái tóc đã bạc, trên mặt đã có không ít nếp nhăn, quán thì rất nhỏ nhưng lại có không ít trang sức, bên dưới lót một miếng vải trắng lớn. Trang sức, ngọc bội rất nhiều, ngợp cả mắt, đủ loại, có trâm thoa cài tóc, bông tai, lược, gương soi, ngọc châu, lão bà bà thấy có khách đến thì nở nụ cười hiên lành, Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân nhìn thấy nụ cười của nàng thì cảm thấy trong lòng ấm áp, nhìn như nụ cười của vị lão bà này có thể thấu tận đáy lòng của người khác, khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, hai người không tự chủ được mà nhìn nhau, trong ánh mắt biểu thị sự ngạc nhiên.
Lão bà bà tóc bạc nhìn Long Nguyệt mỉm cười:" Tiểu cô nương, những thứ này đều là bảo bối của ta đấy, giá tiền cũng rất hợp lý." Long Nguyệt nhìn trong đống trang sức hồi lâu nhưng vẫn chưa chọn được món nào hợp ý cả, Long Bích Vân ở phía sau cũng ngồi xuống, thấy Long Nguyệt đang nhìn các loại trang sức như muốn loạn cả lên, đành nói với Long Nguyệt vài câu, lão bà thấy Long Bích Vân xinh đẹp, hai mắt sáng ngời, cười nói:" Ai da, vị tiểu thư này dung mạo thật đẹp, ta tuy đã từng nhìn thấy nhiều đại cô nương, tiểu thư, quý phụ nhưng trong thiên hạ, chắc cũng khó tìm được người có thể so với cô, các người cứ từ từ mà lựa, đừng để số lượng trang sức ở đây làm cho loạn lên!" Long Nguyệt lè lưỡi, cũng thầm tự trách mình vừa rồi lỗ mãng, vội vàng bỏ các trang sức xuống từ từ mà xem, ở một nói không hề bắt mắt, có một vật, Phương Kiếm Minh vừa nhìn thấy vật đó thì trong miệng khẽ kêu lên một tiếng 'Di', đó là một món đồ để đeo trước ngực, trên mặt có khắc một con phượng đang bay, trông rất sống động.
Phương Kiếm Minh ngồi xuống, chuẩn bị đưa tay cầm lên thì đã có một ngọc thủ đoạt trước hắn, cầm vật kia lên, Phương Kiếm Minh nhìn lại thì thấy chính là Long Bích Vân, cười nói:" Long Tỷ Tỷ, tỷ nhìn trúng nó sao?" Long Bích Vân nhìn nó, không nhận ra được đây là dạng ngọc bội gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy thích, nghe thế thì gật đầu, cười nói:" Thứ này thật là kỳ quái, khi nắm ở trong tray thì có cảm giác ôn hòa, hình như không phải là ngọc, nó được làm bằng gì, ta cũng không rõ lắm!" Lão bà bà cười nói:" Vị tiểu thư này, xem ra là một người có kiến thức, ở nơi này có hơn năm gian hàng, nhưng đây là bảo vật duy nhất của ta, nó đã đi theo ta lâu rồi nhưng mà vẫn chưa có ai nhận ra được sự bất phàm của nó, cô chính là người đầu tiêu, dù sao thì nó cũng không được ai để ý đến, nếu cô thích thì ta tặng cho cô coi như là quà gặp mặt!" Long Bích Vân nghe xong thì cười:" Bà bà, như thế thì sao được, ta sẽ mua nó." Vừa nói nàng vừa ra dấu cho Long Nguyệt lấy bạc ra trả cho lão bà bà, Phương Kiếm Minh thấy thế thì làm sao để cho Long Nguyệt trả tiền được nên vội móc ra một thỏi bạc cười nói:" Long Tỷ Tỷ, nếu tỷ đã yêu thích nó thì đệ mua tặng tỷ, để đệ trả tiền!" Vừa nói vừa cầm lấy thỏi bạc trong tay đưa cho lão bà bà, không ngờ lão bà bà kia quay sang nhìn hắn với ánh mắt rất lạ, hỏi:" Vị tiểu ca này, chúng ta đã gặp mặt nhau chưa?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra:" Không có, đây là lần đầu tiên ta đến Hàng Châu, bà bà, người ở nơi này đã hơn vài chục năm rồi, sao gặp qua tiểu tử được chứ, bà bà à chắc là bà nhận nhầm người rồi!" Lão bà bà ồ một tiếng rồi nói:" Xem ra lão bà ta đã già rồi, nhưng ..." Ngữ khí của lão bà thay đổi, cười nói:" Nếu tiểu ca muốn mua vật này thì giá tiền có thể sẽ thay đổi!"
Long Nguyệt nghe xong thì kêu lên:" Bà bà, người ..." Long Bích Vân sợ nàng nói ra lời bất kính nên vội cười nói:" Bà bà, ngọc bội này bao nhiêu tiền, con sẽ mua!" Lão bà bà cười nói:" Nếu tiểu thư mua nó thì một phân tiền lão cũng không thu, nhưng nếu như thế thì trong lòng tiểu thư sẽ không vui, cho nên ta sẽ lấy sáu lượng bạc, còn nếu như là vị tiểu ca này mua thì giá tiền sẽ không phải là như thế!" Long Bích Vân cười nói:" Cũng được, sáu lượng bạc thì sáu lượng, Nguyệt Nhi, trả tiền." Phương Kiếm Minh nghe xong thì liền nói:" Bà bà, người muốn bao nhiêu, chỉ cần có thể ta nhất định sẽ mua!" Lão bà cười:" Lão bà này sợ tiểu ca không trả nổi thôi!" Phương Kiếm Minh nói:" Bà bà cứ nói giá đi." Lão bà bà vươn ra một ngón tay, Long Nguyệt nhìn, nói:" Một trăm?" Lão bà mỉm cười, Long Nguyệt nói tiếp:" Một ngàn?" Giọng nói của nàng đã lớn hơn, lão bà vẫn mỉm cười, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cười nói:" Bà bà định nói là một vạn lượng sao, ta ..." Long Nguyệt nhảy dựng lên, kinh hô:" Đây không phải là hãm hại người khác sao, lão bà này ..." Long Bích Vân bội kéo nàng lại, Phương Kiếm Minh định đưa tay vào trong lấy bạc ra thì lão bà cười lớn nói:" Ài, lão đây muốn nói là một ngàn vạn lượng!" Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân đều ngẩn ra, tất cả đều đồng thanh kinh hô:" Nhiều vậy sao?"
Lão bà tóc bạc nói:" Lão nói là một ngàn vạn lượng, lão cũng đã sớm nói qua, chỉ sợ tiểu ca này mua không nổi mà thôi!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì hít một hơi, trong lòng thì cả kinh:" Hay thật, một ngàn vạn lượng, cho dù có đem ta đi bán cũng không kiếm đủ số tiền này, cái món đồ này sao mà mắc quá vậy!" Long Bích Vân nghe xong thì trầm tư. Lão bà này khi bán ngọc bội cho nàng thì chỉ thu có sáu lượng bạc nhưng mà khi bán cho Phương Kiếm Minh lại thu đến một ngàn vạn lượng, một ngàn vạn lượng, đừng nói là Phương Kiếm Minh, cho dù người giàu nhất trong thiên hạ cũng không muốn xuất số tiền lớn như thế để mua miếng ngọc bội như thế này, đánh chết hắn cũng không mua. Lão bà này cũng không phải là không biết Phương Kiếm Minh mua ngọc bội chính là để tặng cho Long Bích Vân, lão làm như thế thì rõ ràng là cố ý làm khó dễ cho Phương Kiếm Minh, Long Bích Vân tâm tư linh mẫn, sao lại không nhìn ra được chứ, Phương Kiếm Minh đang cảm thấy đau đầu thì lão bà bà cười nói:" Sao thế, tiểu ca không muốn mua sao?"
Phương Kiếm Minh cười khổ nói:" Bà bà, không phải tiểu tử không muốn mua, mà là giá tiền bà bà đưa ra quả thật là dọa người quá, trên người của tiểu tử làm sao có được nhiều tiền như thế chứ, chính là một ngàn vạn lượng, thậm chí tiểu tử không có để mà cầm nữa là!" Lão bà bà ồ lên một tiếng rồi hỏi:" Trên người của tiểu ca có tất cả bao nhiêu bạc?" Phương Kiếm Minh nói:" Chỉ có khoảng sáu vạn mà thôi!" Lão bà nói:" Cũng được, vậy cũng không làm khó dễ tiểu ca nữa, đưa sáu vạn cho ta, ta bán cho tiểu ca món đồ này!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì vui vẻ, vội lấy bạc ra, Long Nguyệt ở một bên nghe xong thì cắn răng, nếu không phải bị tiểu thư giữ lại thì nhất định đã đi đến chất vấn lão bà, tại sao lại làm như vậy. Tay của Phương Kiếm Minh vừa chạm vào bạc thì đã nghe lão bà bà cười lớn, cực kỳ thích chí:" Tiểu ca, không cần phải lấy bạc ra đâu, lão đây chỉ muốn xem tiểu ca có thật tâm đối với vị tiểu thư này hay không mà thôi, ha ha, xem ra nhân phẩm của tiểu ca quả thật tốt, tiểu ca chỉ cần đưa lão sáu lượng mà thôi, chuyện vừa rồi mong tiểu ca đừng trách là lão đây nhiều chuyện!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì thở dài trong lòng:" Hóa ra lão bà này trêu đùa ta, làm ta phải xấu hổ!" Cười nói:" Bà bà, tiểu tử sao lại trách bà bà chứ, đây là sáu lượng bác, bà bà cầm lấy!" Hắn đưa bạc cho lão bà, lão bà cũng không chần chừ, vươn tay ra cầm lấy. Long Nguyệt vỗ vỗ ngực:" Bà bà thật là, chút nữa là con cũng bị bà bà dọa chết." Lão bà cười ha ha:" Tiểu cô nương, chỉ sợ người chết không phải là cô, nếu tiểu thư nhà cô không kéo cô lại thì chắc lão đây đã bị cô nương mắng chết rồi!" Khuôn mặt xinh xắn của Long Nguyệt đỏ lên, vô cùng xấu hổ, Long Bích Vân cười nói:" Bà bà, tuổi cùa người cũng đã lớn rồi, nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, tụi con không quấy rầy nữa!" Lão bà cười nói:" Được, được, các người đi thong thả, hy vọng trên đường đi thuận buồm xuôi gió!" Nói xong thì cúi đầu xuống sửa sang lại trang sức trên quán, cũng không có ngẩng đầu lên nhìn lại bọn họ một cái nào nữa.
Sau khi ba người rời đi thì dắt theo ngựa, trên đường đi, Long Bích Vân cầm vật có hình dáng tựa như ngọc bội đó trong tay, nhìn một hồi lâu, Phương Kiếm Minh đột nhiên hỏi:" Long Tỷ Tỷ, tỷ đã nhìn ra được là vật này được làm từ gì chưa?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Long Bích Vân nhẹ lắc đầu:" Vẫn chưa." Long Nguyệt lớn tiếng kêu lên:" Quản chuyện đó làm gì chứ, Phương tiểu tử, coi như ngươi cũng có chút lương tâm, nếu ngươi không nỡ dùng tiền mua miếng ngọc bội này thì Long Nguyệt này nhất định sẽ mắng chết ngươi!" Phương Kiếm Minh nghe xong chỉ còn cách gượng cười, Long Bích Vân thì quay sang Phương Kiếm Minh, cười nói:" Phương lang, khiến chàng phải tiêu tốn rồi." Phương Kiếm Minh nói:" Long tỷ tỷ, tỷ nói gì thế, chẳng lẽ đệ là loại người keo kiệt sao." Đi được khoảng mười bước, Phương Kiếm Minh đột nhiên nghĩ đến gì đó, kêu lên một tiếng, hô lớn:" Long tỷ tỷ, hai người ở đây chờ đệ một chút, đệ sẽ trở lại ngay!" Nói xong liền để ngựa lại, chạy đi như bay, Long Bích Vân và Long Nguyệt đều cảm thấy khó hiểu, không biết là chuyện gì mà khiến hắn sốt ruột như thế. Phương Kiếm Minh vội chạy lại chỗ lão bà bà khi nãy, nhưng kỳ quái chính là lão bà bà và tiểu quán đã biến mất, không còn bóng dáng. Lão bà bà này, động tác thật là nhanh.
Phương Kiếm Minh đến chỗ một lão đầu bán kẹo hồ lô hỏi:" Lão bá, lão bà tóc bạc bán trang sức ở đây đâu rồi? Bà ấy đã đi đâu?" Lão đầu bán kẹo hồ lô tưởng hắn đến mua kẹo hồ lô nên mỉm cười, nhưng khi nghe hắn hỏi thì lập tức vẻ mặt trở lại bình thường:" Làm sao mà ta biết được, lão bà đó bán ở nơi này là bữa đầu tiên, đây là lần đầu ta thấy bà ấy, tiểu ca, hai cô nương lúc nãy đi cạnh tiểu ca thật là đẹp đó, là vợ của tiểu ca sao, tiểu ca thật là có phúc đó, hà hà, hay là mua cho hai nàng vài xâu kẹo hồ lô đi, rất thơm đó ..." Phương Kiếm Minh nghe xong lời này thì lập tức sửng sốt, thầm nghĩ:" Úi, lão bà bà tóc bạc lúc nãy nói là đã bán ở đây được vài chục năm rồi mà, sao lão bá này lại nói là lần đầu tiên thấy bà ấy, kỳ lạ thật, chẳng lẽ lão bà bà này nói dối?" Lại nghe được lão đầu muốn hắn mua kẹo hồ lô cho nên cũng không muốn dây dưa, đành phải mua mười xâu, lúc quay về, Long Nguyệt thấy hắn cầm nhiều xâu kẹo hồ lô như thế thì chu miệng nói:" Ngươi tưởng chúng ta là heo à, sao lại mua nhiều kẹo hồ lô đường như thế chứ, thứ này ăn một ít thì còn được, chứ nhiều như thế thì sao ăn, thật đúng là phí tiền!" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Dù sao thì cũng đã mua rồi, cầm lấy đi." Vừa nói vừa đưa cho hai nàng mỗi người năm xâu, Long Bích Vân cười nói:" Phương lang, chàng không phải chỉ đi mua mấy thứ này chứ?" Phương Kiếm Minh nói:" Đệ vừa rồi là muốn đi hỏi lão bà bà kia một việc, không ngờ chỉ mới chớp mắt mà đã không thấy đâu rồi, long tỷ tỷ, xem ra lão bà bà này chính là một võ lâm kỳ nhân!"
Long Bích Vân cười nói:" Việc này thì ta đã sớm nhận ra được, thiên hạ to lớn, vô kỳ bất hữu. Chàng có chuyện gì muốn hỏi bà ấy sao?" Phương Kiếm Minh nhíu mày:" Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi bà ấy xem là bà ấy làm sao có được món đồ này thôi." Long Nguyệt nghe xong thì nói:" Hỏi cái gì chứ, chúng ta tốt nhất là nên đi tìm một khách điếm trụ lại trước đã, ta muốn tối nay có một giấc ngủ thật thoải mái!"
Ba người lập tức tiếp tục lên đường, đi qua mấy con đường thì tìm được một khách điếm để ở trọ. Đây là một thiên viện, rất là yên tĩnh, Phương Kiếm Minh một gian, chủ tớ Long Bích Vân một gian, hai gian phòng kế nhau, có gì thì cũng có thể tiếp ứng, khách điếm của bọn họ ở rất là trang nhã và thanh tĩnh, đại khái là do khách ở trọ cũng đều là những người nho nhã lịch sự. Phương Kiếm Minh vào đến phòng thì đánh thức Kỳ Lân Thử ở trong lòng dậy, Kỳ Lân Thử kêu lên chi chi một tiếng rồi nhảy xuống, đôi tiểu nhãn châu chớp chớp, thấy hoàn cảnh trong phòng thì biết là đã đến một khách điếm, nên lộn một vòng, có vẻ cực kỳ hưng phấn, sau đó bay vù một cái ra khỏi cửa như chớp, Phương Kiếm Minh biết nó nghe được khí tức của Long Bích Vân và Long Nguyệt ở cách vách cho nên muốn chạy sang phòng các nàng du ngoạn.
Phương Kiếm Minh cởi bao phục xuống, đánh giá căn phòng một chút, để bao phục ở dưới sàng, khách điếm này sinh ý cũng tốt, hắn đi ra kêu tiểu nhị gọi một ít rượu và thức ăn, đưa đến phòng, sau đó cũng đi sang gọi Long Bích Vân và Long Nguyệt cùng dùng bữa, Kỳ Lân Thử cũng đi theo phía sau hai nàng. Trên đường đi, mỗi khi ở trọ lại ở khách điếm thì Phương Kiếm Minh đều làm như thế, hắn cũng không dám bảo mang rượu và thức ăn vào phòng của Long Bích Vân, mặc dù là dùng cơm nhưng tốt xấu gì Long Bích Vân và Long Nguyệt đều là nữ nhi cả, ít ra cũng phải có chút kiêng kỵ lễ giáo.
Ba người ở trong phòng của Phương Kiếm Minh dùng cơm xong thì trời cũng đã tối, Long Bích Vân và Long Nguyệt thấy sắc trời đã muốn cho nên cũng trở về phòng, thuận đường câu dẫn luôn Kỳ Lân Thử đi theo, Phương Kiếm Minh thấy thế thì cười khổ. Một mình ở trong phòng tĩnh tọa, nhàn rỗi không có việc gì, hắn liền đem Thiên Hà Bảo Lục ra xem, hắn đặt Thiên Hà Bảo Lục trên bàn, cẩn thận quan sát, Thiên Hà Bảo Lục này cũng thật sự là cổ quái, trên đường đi hắn cũng đã xem qua ba lần, mà mỗi lần đều có cảm giác khác nhau, chỉ có thể giống như là nhìn thấy hình ảnh trong mưa vậy, mà khi vận dụng công lực để nhìn cho rõ, thì bên tai thì lại truyền đến tiếng nước sông lưu động, thanh âm này cũng không biết là từ đâu truyền đến, nhìn một hồi lâu vẫn không có tiến triển gì, không tìm được bí mật của nó.
Lần này cũng như mấy lần trước, cũng không nhìn ra được cuối cùng Thiên Hà Bảo Lục là bảo bối gì, cách sử dụng ra sao, bất quá đã có người đồn đãi nó là một trong 'Tứ Đại Kỳ Thư' thì có thể biết được, có thể lĩnh ngộ được tuyệt học từ nó, mấu chốt chính là tìm ra được bí mật của nó. Hắn chăm chú nhìn trong chốc lát, cũng không có lĩnh ngộ gì, cho nên không thể làm gì khác hơn là cuộn Thiên Hà Bảo Lục lại cất vào trong áo.
Sau khi cất Thiên Hà Bảo Lục sang một bên thì hắn suy nghĩ về cuộc sống sau này. Nếu như đi đến Hàng Châu thì chuyện đầu tiên cần phải làm là đi đến nói mà Tiếu lão đầu bảo, cũng chính là "Phong Linh Độ Khẩu", Phương Kiếm Minh đã từng hỏi qua Long Bích Vân về nơi này, nó là ở chỗ nào của Hàng Châu, nhưng mà hai người chủ tớ Long Bích Vân cũng chưa từng nghe qua, cho nên hắn đành phải tự mình hỏi thăm, vừa rồi hắn cũng đã hỏi thăm tiểu nhị của khách điếm, nhưng tên tiểu nhị lại ngạc nhiên hỏi ngược lại:" Phong Linh độ đẩu? Ta ở trong thành Hàng Châu ba hơn mươi năm, nhưng cũng chưa từng nghe qua địa phương này, cũng có lẽ nơi mà thiếu gia muốn hỏi tiểu nhân chưa từng nghe qua!" Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng cảm thấy kỳ quái, ngay cả tiểu nhị ở đây cũng không biết phong linh độ khẩu là ở đâu, thì hắn làm sao tìm đến đây, chẳng lẽ phải đi hết mọi ngỏ ngách của thành Hàng Châu này hay sao, trên đường di hắn cũng âm thầm chú ý đến tin tức trong võ lâm, nhưng không hề nghe được bất kỳ ai đề cập đến nghĩa phụ Đao Thần, trong võ lâm, người sử dụng bao không biết có bao nhiêu người, Phương Kiếm Minh cho dù có cẩn thận nghe ngóng cũng không biết được tung tích của nghĩa phụ. Vốn Phương Kiếm Minh còn muốn hỏi thăm một người, đó chính là nhi tử Văn Thiên Tứ của mỹ hòa thượng Văn Nhược Vọng, nhưng trên đường đi hắn cũng đã gặp không ít người mà không có bất kỳ ai họ Văn cả, đừng nói chi là người hắn muốn tìm Văn Thiên Tứ, trong biển người mênh mông này muốn tìm một người quả thật là khó, nhưng dù sao hắn cũng có một biện pháp, dò dù Văn Thiên Tứ thay tên đổi họ nhưng chỉ cần gặp được hắn là Phương Kiếm Minh chắc rằng mình có thể nhận ra được.
Từ sau khi rơi xuống đoan nhai thì hắn cũng đã ghi nhớ dung mạo của phu thê Văn Nhược Vọng, nếu như Văn Thiên Tứ là con của họ, tuy rằng con cái không sống bên cạnh cha mẹ nhưng ít ra cũng phải có vài phần giống họ, hơn nữa Phương Kiếm Minh sau vài ngày học tập với Tây Môn tiên sinh đối với Khán Cốt Thuật cũng có chút thành tựu, cũng khiến cho hắn có lòng tin tìm được Văn Thiên Tứ thêm vài phần, ngoại trừ việc không gặp mặt Văn Thiên Tứ ra nếu không thì hắn nhất định có thể tìm được Văn Thiên Tứ.
Tiếp đó hắn nghĩ đến Kỳ Lân Thử, khi Long Bích Vân ôm nó vào lòng và đi ra ngoài thì trước khi đi nó còn ngoái nhìn lại Phương Kiếm Minh làm mặt quỷ, rất là khoái chí. Tiểu tử này lúc đầu khi ở dưới đoan nhai cũng dùng ánh mắt này để trêu chọc Y Di tỷ, nhưng mà khuôn mặt của Y Di tỷ lúc nào cũng lạnh như băng, cho nên Kỳ Lân Thử cũng không dám tùy tiện trêu chọc 'Nàng', hôm nay vừa gặp lại Long Bích Vân, hình như nó thấy nữ nhân xinh đẹp là bị mê hoặc, thậm chí ngay cả Phương Kiếm Minh cũng bỏ sang một bên. Phương Kiếm Minh vừa nghĩ đến Y Di tỷ là trong lòng cảm thấy khổ, Y Di tỷ sao lại đối với hắn lãnh đạm như thế, cho dù sư phụ của nàng vô cùng sac độc, nhưng cũng không có can thiệp việc nàng và hắn gặp gỡ mà, không biết tỷ ấy ở bên trong ma môn ra sao, thánh nữ Bạch Y Nhân kia quả thật là có chút đáng yêu, ta hình như đã gặp qua nàng thì phải, nhưng gặp ở đâu thì không nhớ nổi, ôi, sao ta lại thấy nữ nhân xinh đẹp là có cảm giác là đã từng gặp qua vậy, chẳng lẽ ta ở Thiếu Lâm Tự từng ấy năm là vô ích sao, đối với nữ nhân có nhiều hứng thú vậy sao.
Phương Kiếm Minh ngồi ở đó nghĩ đến nghĩ lui, rồi lại nghĩ đến Thiếu Lâm Tự, đúng lúc này thì lại nghe được tiếng gõ cửa, Phương Kiếm Minh hỏi:" Ai đó?" Thì nghe được khẩu âm của Long Bích Vân:" Phương lang, là ta."
Phương Kiếm Minh đi lại mở cửa cho nàng, khi cửa vừa mở ra thì có một làn hương xông vào mũi, Long Bích Vân vận một thân bạch y trắng như tuyết, đứng ngay tại cửa, Phương Kiếm Minh thấy thế thì ngẩn ngơ. Trong mắt của Long Bích Vân hiện lên một tia khác thường, hình như rất thích thú khi Phương Kiếm Minh nhìn nàng như thế, Long Bích Vân mỉm cười, chậm rãi đi vào, trong tay cầm mảnh ngọc bội kỳ lạ kia, nhìn vào phòng một chút rồi lấy ra một cây đánh lửa từ trong người ra, cười nói:" Phương lang, ở trong phòng suy nghĩ gì mà ngay cả đèn cũng không thắp thế này!"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Vừa nói vừa đánh lửa, thắp đèn, trong phòng sáng lên, lúc này Phương Kiếm Minh mới vỗ đầu nói:" Đệ ở trong phòng đang suy nghĩ, cho nên vẫn chưa biết là trời đã tối thế rồi, Long tỷ tỷ, có việc gì sao?" Long Bích Vân cười nói:" Chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thế đến sao?" Phương Kiếm Minh cười hắc hắc:" Không phải, à đúng rồi, A Mao đâu?"
Long Bích Vân cười:" Nguyệt Nhi mang nó đi rửa mặt." Phương Kiếm Minh nghe xong thì sắc mặt đại biến:" Ai da, không xong rồi, A Mao sợ nhất chính là nước, xem ra Long Nguyệt muội muội gặp phiền toái rồi!" Vừa nói vừa định đi ra ngoài, Long Bích Vân cười:" Không cần đi, vốn nó cũng không muốn rửa mặt nhưng mà, nha đầu Nguyệt Nhi kia, chàng cũng không phải là không biết, thủ đoạn cũng rất lợi hại, cho nên A Mao cũng phải ngoan ngoãn để cho Nguyệt Nhi rửa mặt."
Phương Kiếm Minh nghe xong thì trong lòng cảm thấy tốt, cười nói:" Thì ra tiểu tử thúi này sợ hai người, đệ thường gọi nó đến để rửa mặt nhưng nó không hề để ý, có hai người thì tật xấu của nó nhất định sẽ được sửa đổi!" Long Bích Vân cầm ngọc bội trong tay, đưa lên, nói:" Phương lang, vật này là của chàng cho ta?" Phương Kiếm Minh ngẩn ra:" Long tỷ tỷ, tỷ bị trúng tà hay sao thế, sao lại hỏi thế, hôm nay không phải là đệ mua từ lão bà bà kia tặng cho tỷ sao, sao chưa gì mà tỷ đã quên thế!" Long Bích Vân gật đầu, tiến đến trước, đi đến gần Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh không biết nàng muốn làm gì, sợ hãi vội lui lại mấy bước:" Long tỷ tỷ, tỷ định làm gì thế?" Long Bích Vân bật cười:" Chàng sợ cái gì, ta đâu có ăn thịt chàng." Vừa nói lại vừa tiến lên thêm mấy bước, bức Phương Kiếm Minh lui về sau, đụng phải cạnh giường và ngồi xuống, vôi nói:" Long tỷ tỷ, tỷ đừng đến gần nữa, đệ không còn chỗ để lui nữa đâu, rốt cục là tỷ định làm gì?" Song cước của Long Bích Vân đình chỉ, mỉm cười, hơi thở như một làn hương:" Đây là lễ vật mà chàng cho ta, ta muốn chàng đích thân đeo nó lên dùm ta, không biết Phương lang có đồng ý không?"
Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Long tỷ tỷ, sao tỷ không nói sớm, làm đệ giật cả mình, chỉ là đeo lên dùm tỷ sao, có khó khăn gì chứ, mà đệ cũng nên đeo lên cho tỷ!" Vừa nói vừa nhận lấy ngọc bọi từ tay của Long Bích Vân, nhìn qua kiều nhan của Long Bích Vân một chút rồi mới nâng tay lên.
Phương Kiếm Minh mặc dù nhỏ tuổi hơn so với Long Bích Vân nhưng mà hắn thân là nam tử, cho nên cao hơn Long Bích Vân khoảng một tấc, Long Bích Vân cũng đã cao rồi, mà Phương Kiếm Minh còn cao hơn nàng một tấc, có thể thấy được Phương Kiếm Minh rất cao, hơn nữa năm nay hắn mới mười sáu tuổi, vẫn còn cao thêm nữa, chỉ sợ lúc hắn trưởng thành thì sẽ cao hơn Long Bích Vân cả cái đầu, xem ra hắn sẽ cao tương đương với nghĩa phụ của hắn.
Phương Kiếm Minh đứng trước người Long Bích Vân giơ tay lên, chuẩn bị đeo vật có hình dạng như ngọc bội cho Long Bích Vân, nhưng bàn tay chỉ vừa đến đỉnh đầu của Long Bích Vân thì chợt khựng lại, có chút khó khăn khi nâng lên tiếp. Đôi mắt đẹp của Long Bích Vân nhìn hắn chăm chú, không hề chớp, hô hấp của nàng rất nhẹ, từng làn hương theo gió truyền vào mũi của Phương Kiếm Minh, khoảng cách của hai người bọn họ lúc này chỉ là một bước, Phương Kiếm Minh khẽ hạ mắt, đầu tiên hắn hình thấy đôi môi nhỏ nhắn và đỏ tươi của nàng tiếp đó là song đỉnh ngọc phong ngạo nguyệt, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập, trong Long vội kinh hoảng, bàn tay chợt run rẩy, trong lòng có một loại cảm giác, hận không thể ôm lấy Long Bích Vân vào lòng, ôm chặc lấy nàng, hôn lên đôi môi xinh đẹp và đầy khiêu gợi của nàng, sau đó ... Dục vọng của Phương Kiếm Minh dâng lên, chỉ thấy cả người nóng lên, yếu hầu khô ngứa, nhìn thấy khuôn mặt thần thánh của Long Bích Vân thì trong lòng lại mắng:" Ta làm sao thế này, làm sao lại có được ý nghĩ không tốt đẹp như thế trong đầu chứ, Long tỷ tỷ thánh thiện như thế, ta làm thế là vũ nhục nàng. Không được ... Không được..."
Cố gắng đè nén dục vọng, nâng cao hai tay, duỗi qua đỉnh đầu của Long Bích Vân, đeo ngọc bội lên trên cổ của nàng, Phương Kiếm Minh nhìn thấy cần cổ trắng tựa tuyết của Long Bích Vân thì tim lại đập nhanh, chưa kịp rút tay từ cổ của nàng về thì cửa phòng chợt mở ra, có người khẽ nói:" Tiểu thư, tiểu thư, muội ..." Nhưng nhìn thấy tình hình lúc này của hai người thì kinh hô lên, 'Bịch' cánh cửa phòng được đóng lại nhanh chóng, đảo mắt cái là đã biến mất không thấy tung tích, Phương Kiếm Minh nhìn thấy đó chính là Long Nguyệt thì xấu hổ, gặng cười, rút tay từ trên người Long Bích Vân về, Long Bích Vân cúi xuống cầm lấy miếng ngọc bội, vuốt ve, cười nói:" Phương lang, ngọc bội này chính là do chàng đeo lên cho ta, ngoại trừ chàng ra, không ai được phép cầm nó, và tháo nó xuống, thậm chí là ngay cả ta ..." Nói xong thì liền luồng vật kia vào trong áo, tựa như là muốn dán chặt vào thân thể mình.
Phương Kiếm Minh nghe xong nàng nói thì có cảm giác kỳ lạ, sao lại dùng ngữ khí giống như là đang thề thốt như vậy chứ, mà lại là nói cho hắn nghe, Phương Kiếm Minh tin tưởng từng lời từng chữ của nàng không phải là giả dối, Phương Kiếm Minh tỉnh tỉnh mê mê, không hiểu rõ ý tứ của nàng, nhưng cũng không có tiếp tục nói đến vấn đề này:" Long tỷ tỷ, vật này là do đệ tặng cho tỷ, tỷ muốn xử lý nó thế nào cũng được." Long Bích Vân ngẩng đầu lên nhìn Phương Kiếm Minh:" Phương lang, ngày mai chúng ta đi đâu đây, chúng ta tiếp tục đi tìm 'Phong Linh Độ Khẩu'?" Phương Kiếm Minh trầm ngâm:" Khó có thể đến được Hàng Châu một lần, chúng ta tạm thời tham quan cảnh đẹp của Hàng Châu một lần, thuận đường thì hỏi thăm về Phong Linh Độ Khẩu luôn, Long tỷ tỷ nghĩ sao?" Long Bích Vân cười nói:" Cứ làm theo lời của chàng đi, Phương lang!" Từ 'Phương lang' này tràn ngập nhu tình, những lời này vừa vào tai của Phương Kiếm Minh thì lại khiến cho tim hắn đập loạn nhịp, cả người nóng lên, nếu như Long Bích Vân tiếp tục ở lại nơi này, dùng những từ ngữ và ngữ điệu thân mật nói chuyện với hắn tiếp thì sợ rằng hắn sẽ không khống chế được bản thân mình, nhất định sẽ ôm nàng vào lòng, 'trừng phạt' nàng.
Long Bích Vân thấy được sắc mặt của hắn thì mày hơi giương lên, trong mắt có một ý nghĩ khác lạ - vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên, đột nhiên cầm lấy bàn tay của Phương Kiếm Minh, cười nói:" Phương lang, hy vọng đêm nay chàng có một giấc mộng đẹp, ta đi ..." Vừa nói vừa buông tay Phương Kiếm Minh ra, từ từ đi ra ngoài, trong phòng vẫn còn lưu lại mùi hương của nàng, Phương Kiếm Minh thấy nàng trước khi đi còn muốn trêu đùa mình, trong lòng cười khổ, thật sự là không biết phải làm sao, nghĩ đến sau này còn phải đi chúng một thời gian, sự tình này sợ rằng còn phải gặp nhiều, không biết mình có thể trụ vững được không nữa.
Đêm đó, Kỳ Lân Thử không có trở về, đại khái là tiểu tử này đêm nay "Thâu Hương" ở phòng bên cạnh rồi, Phương Kiếm Minh đóng cửa phòng, thay y phục nằm trên giường, đặt bí kiếp Đại Thụy Thần Công, Thiên hà Bảo Lục ở dưới gối, thiên thiền đao ở kế bên gối, dưới ánh đèn, hắn chăm chú nhìn vào miếng ngọc bội trên ngực của mình, nghĩ đến không bao lâu nữa hắn có thể biết được thân thế của mình từ Đông Phương Thiên Kiêu thì trong lòng có chút kích động, đem vật kia cất vào trong áo, nằm xuống ngủ, lật qua lật lại đến tận nửa đêm mà vẫn không ngủ được, so với tính cách ham ngủ thường ngày của hắn thì hoàn toàn khác biệt, Phương Kiếm Minh âm thầm vận "Đại Thụy Thần Công" một chu thiên, dần dần mới chìm sâu vào giấc mộng.
Sau khi ngủ, hắn không có đến Thần Bí cốc và gặp tiên tử tỷ tỷ cùng với Mộc Đầu thúc thúc, hắn chỉ cảm thấy thân thể tựa như một cánh lông chim nhẹ nhàng tung bay, đi đến một địa phương xa lạ, nơi này cực kỳ rộng, nhìn về phương xa tựa như không thấy điểm cuối, hắn một mình đi đến nơi này, phía trước có một vật hấp dẫn hắn, hắn không dừng bước. Cũng không biết là đã đi được bao lâu, đột nhiên nghe được một tiếng cười thanh thúy êm tai của nữ nhi, hắn ngẩng đầu lên chỉ thấy có rất nhiều nữ nhân đang chạy đến, trong số đó có người hắn biết, cũng có người hắn không biết, hắn cũng không nói gì thêm, những người này cũng ngoan ngoãn đi theo sau hắn, cùng hắn đi về phía trước, các nàng vừa đi vừa cười đùa, Phương Kiếm Minh cũng không nghe rõ là các nàng nói về việc gì, nhưng trong lòng hắn cảm thấy rất vui, chỉ cần các nàng vui là hắn cũng vui, cuối cùng hắn đi đến một hòn đảo, trên đảo này có cát vàng ấm ấp, bước lên bờ cát này thì có một cảm giác thoải mái.
Đột nhiên, mặt trời biến mất, thoáng cái đã tối đen như mực, một vòng minh nguyệt ở phía chân trời từ từ nhô lên, lúc này, một cơn gió thổi qua, hắn cảm thấy cả người mát lạnh, cuối đầu nhìn xuống thì thấy trên thân thể chẳng còn mảnh vải nào cả, hoàn toàn giống như lúc hắn chào đời. Các nữ nhân ở bên cạnh đang nhìn hắn, di chuyển xung quanh hắn, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tinh với hắn, tràn đầy sự khiêu khích. Mà trên người của các nàng cũng chỉ là một lớp lụa mỏng mà thôi, thân thể của các nàng phát sáng, song phong kiên đĩnh, đôi chân như ngọc, tiểu phúc bóng loáng, chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần nhô thì nhô ra, Phương Kiếm Minh đứng ở chính giữa các nàng, dường như đã không còn cảm giác thẹn nữa, cả người của hắn khô nóng, yếu hầu khô rát, nuốt nước bọt ừng ực, một cảm giác ham muốn dâng lên trong lòng hắn phừng phực như được thiêu đốt, hắn không còn tỉnh táo nữa, miệng hô lên một tiếng, nhào đến ôm lấy một người, không nhìn rõ diện mạo của nàng, hắn vội xé toạc mảnh lụa mỏng trên người nàng, ôm nàng vào lòng, người đó kêu lên một tiếng yêu kiều, bị hắn đặt nằm xuống bờ cát, Phương Kiếm Minh tiếp xúc với mọi vị trí trên cơ thể của nàng mãnh liệt, không nơi nào thoát khỏi đầu lưỡi nóng bỏng của hắn, sau đó Phương Kiếm Minh mở rộng hai chân nàng ra, tiến nhập vào trong cơ thể nàng, hai cơ thể hòa nhập lại thành một.
Mỏi tay qué! Tạm post đến đây thoy! Chiều tiếp!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 145: Hựu Ngộ Hắc Đạo (Thượng) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Giai nhân bên dưới hắn kêu lên một tiếng đau đớn, tứ chi co lại ôm chặt lấy hắn, mày khẽ nhướng lên, Phương Kiếm Minh biết là nàng đau cho nên động tác cũng chậm lại, hắn có cảm giác như đang cưỡi trên một chú ngựa con rất khôn ngoan, chú ngựa nhẹ nhàng chở hắn đi, còn hắn thì cả tinh thần lẫn thể xác đều có cảm giác thoải mái không nói nên lời, cuối cùng Phương Kiếm Minh cảm thấy tiếp tục như thế thì hắn không chịu được nữa, cần phải phát tiết ra ngoài, Phương Kiếm Minh cảm thấy mình cần phải phát tiết ra ngoài, động tác của hắn chợt nhanh, mãnh liệt hẵng lên, không còn sợ giai nhân bên dưới của hắn đau, toàn lực làm cú nước rút, tựa như khi hắn tu luyện Thiên Thiền Đao, cả thể xác và tinh thần của hắn đều tập trung vào đó, giai nhân bên dưới hắn yêu kiều kêu lên từng tiếng, cũng hòa nhịp với hắn, tứ chi của nàng ôm chặt lấy hắn, Phương Kiếm Minh cảm nhận được là nàng đã không còn thống khổ nữa mà chỉ còn cảm giác sung sướng, Phương Kiếm Minh càng muốn trừng phạt nàng tốt hơn.
Những tiếng kêu yêu kiều của nàng liên tục rót vào tai hắn, tựa như đang cổ vũ hắn, yết hầu của Phương Kiếm Minh cố gắng rít lên một tiếng, tốc độ của hắn được đẩy lên đến mức cao nhất! Không biết là qua bao lâu, giai nhân bên dưới hắn thét lên một tiếng chói tai, tứ chi bấu chặt lấy hắn, sau đó cả thể xác và tinh thần đều thoải mái Phương Kiếm Minh đột nhiên trong lòng của hắn hết sức khổ sở, nhìn sang giai nhân bên cạnh một cái ... Thời gian lúc Phương Kiếm Minh toàn lực chạy nước rút dường như vẫn chầm chậm trôi qua như một dòng nước chảy xuôi, Phương Kiếm Minh không biết là đã qua bao lâu, hắn nhìn sang nữ nhân lúc nãy cùng hắn vui vẻ khoái lạc một phen, lúc nàng chạy nước rút thì nàng cũng hòa nhịp với hắn, sau đó mỉm cười thỏa mãn và thiếp đi, mà trên người của Phương Kiếm Minh còn có một loại dục vọng không có phát tiết hoàn toàn.
Phương Kiếm Minh từ trên người của nữ tử đứng dậy, nhìn quanh một cái, có duy nhất một bạch y nữ tử không có chơi đùa cùng với hắn, phi thân đến, 'Xuy', hắn xé toạc bạch y trên người của nàng, đặt nàng xuống đất, hắn không có vội vàng tiến vào trong cơ thể của nàng, hai tay hắn đặt lên song đỉnh ngọc phong của nàng. Nàng khẽ kêu lên một tiếng, Phương Kiếm Minh thuận lợi tiến nhập vào trong cơ thể nàng, hung hăng vận toàn lực, không cố kỵ cảm thụ của nàng, chỉ nghe nàng nhẹ rên liên tục, tứ chi thì ôm chặt lấy hắn, hắn cảm giác được nàng vừa đau khổ vừa vui sướng, không biết có chuyện gì xảy ra, hắn đột nhiên có cảm giác trong người có một cổ lệ khí bao liệt, cho nên không hề chần chừ, mãnh mẽ đâm xuống, nữ tử bên dưới hơi thở dồn dập, hòa nhịp với hắn, và vươn đôi môi nhỏ nhắn của mình lên tìm lấy miệng của hắn, Phương Kiếm Minh bị dục hỏa khống chế, cũng vội vàng hôn lại, dùng lưỡi của mình tách đôi hàm răng đăng khép chặt của nàng ra, hưởng thụ đôi môi mềm mại và ngọt ngào của nàng.
Phương Kiếm Minh có cảm giác đôi môi của nàng thật sự là hoàn mỹ, thể xác và tinh thần của hắn được khai phóng, tâm hồn của hắn thoáng mê đắm, tựa như là được bay lên tận trời xanh, cảm giác như linh hồn xuất khiếu, thoải mái không nói nên lời, cả hai người bọn họ toàn lực duy trì tốc độ, mạnh mẽ, không biết là trải qua bao lâu, thanh âm của nàng kêu lên tựa như vui mừng, toàn thân nàng vô lực, nằm trên bờ cát, cơ thể oánh nhuận của nàng thoát ra hương vị của nhục dục, Phương Kiếm Minh cũng quát to một tiếng, hắn có cảm giác là có gì đó từ trong cơ thể hắn thoát ra ngoài, mà hắn cũng không biết đó là gì, cả hai người đồng thời hô to lên một tiếng, lên đến cao trào, thể xác và linh hồn dung nhập làm một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đầu của Phương Kiếm Minh lệch sang một bên, chỉ cảm thấy vô cùng buồn ngủ, hắn nhìn thấy song đỉnh ngọc phong của nàng đang ngạo nghễ thì gục đầu xuống đó, hắn cũng muốn nhìn thấy khuôn mặt của đối phương nên ngước lên, vừa nhìn từ dưới lên thì trong lòng hắn cả kinh!
Trời! Long tỷ tỷ! Nàng là Long tỷ tỷ, chuyện gì thế này, sao lại là Long Tỷ tỷ mà không phải là ai khác? Ý nghĩ trong đầu của hắn chưa kịp dứt thì "ầm" hắn gục xuống.
Đêm nay Phương Kiếm Minh đã có một giấc mộng đẹp, không chỉ là một giấc mộng đẹp, mà là một giấc mộng tràn đầy sự ướt át, một giấc xuân mộng. Phương Kiếm Minh đã lớn như thế, nhưng đây là lần đầu tiên hắn có một giấc mộng như thế.
Khi Phương Kiếm Minh tỉnh lại thì thấy cả người không thoải mái, mà không thoải mái ở chỗ nào thì hắn cũng không rõ, hình như vừa giao đấu với một võ lâm cao thủ, cho nên cả người ướt đẫm, mà ngay cả hạ thân cũng thế, Phương Kiếm Minh đột nhiên có cảm giác không đúng, mặt đỏ lên, trong lòng cảm thấy xấu hổ, đang muốn đứng dậy thì lại nghe được tiếng cửa vang lên, vội co người lại chui vào trong chăn. Ngẩng đầu nhìn lên thì thấy người vào chính là Long Bích Vân, trong lòng giật mình, ngạc nhiên nói:" Long tỷ tỷ, sao tỷ vào được, đệ nhớ tối qua đã cài then cẩn thận rồi mà?" Long Bích Vân trong tay bưng một chén cháo, nghe thế thì cười nói:" Cái gì mà hôm qua, ngươi đã ngủ được ba ngày bốn đêm rồi, hôm nay đã là ngày thứ tư chúng ta đến Hàng Châu rồi. Đêm đó, sau khi rời phòng, sáng hôm sau ta và nguyệt nhi đứng chờ một lúc lâu nhưng vẫn không thấy chàng ra mở cửa, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì cho nên mới phá cửa đi vào, không ngờ vừa vào phòng là đã có cảm giác buồn ngủ, chúng ta chưa từng gặp qua chuyện này bao giờ cho nên mới bất chấp lễ giáo tiến lại giường mà nhìn, và nhìn thấy vẻ mặt đang ngủ của chàng thật mà buồn cười, đang ngủ say sưa, nguyệt nhi thì muốn véo vành tai của chàng nhưng ta đã ngăn lại, ta không biết tại sao chàng lại ngủ như thế nhưng nghĩ hẵng là có nguyên nhân, cho nên mới cùng với nguyệt nhi ra ngoài, không ngờ chàng lại mê ngủ đến như thế, ngủ một lần đến ba bốn ngày, nếu không phải ta cản thì chắc nguyệt nhi đã dùng cái chiêng để gõ tỉnh chàng." Vừa nói vừa đi đến và đặt chén cháo trên bàn, cười nói:" Ta nghĩ chàng đã ngủ lâu như thế nên nhất định là đói bụng cho nên gọi tiểu nhị nấu một chén chè đâu đỏ, cũng rất ngon, hãy ăn khi còn nóng." Phương Kiếm Minh thấy nàng chuẩn bị đi đến gần giường thì hoảng sợ, vươn một tay từ trong chăn ra, cản lại:" Long tỷ tỷ, đừng lại gần, đệ sẽ tự đi đến đó, tỷ đặt chén lên bàn là được rồi!" Long Bích Vân nghe xong thì bật cười:" Phương lang, chàng và ta có quan hệ gì, còn sợ ta nhìn thấy thân thể của chàng sao? Hơn nữa, tuổi của ta lại lớn hơn, chàng còn lại e thẹn sao!" Phương Kiếm Minh vội nói:" Không phải thế, không phải, long tỷ tỷ, tỷ đặt chén lên bàn là được rồi, xem như là đệ van tỷ, chờ sau khi đệ rửa mặt xong mới vào có được không? Đúng rồi, tỷ có thể đi tìm A Mao vào Long Nguyệt muội muội mà trò chuyện, một lát nữa ta sẽ ra!" Vẻ mặt của hắn mang theo chút gì đó giống cầu khẩn, sợ Long Bích Vân sẽ tiến đến gần hắn. Long Bích Vân nhìn hắn một chút, đôi mắt đẹp của nàng xoay chuyên đột nhiên hé miệng cười, thần sắc cao thâm khó lường:" Tốt, ta sẽ đi gọi tiểu nhị chuẩn bị nước, chàng cũng nên 'tắm rửa'!" Nói xong thì đặt chén lên bàn và đi ra ngoài.
Phương Kiếm Minh thấy nàng đi ra ngoài thì mới thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi, tim của hắn như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, nếu lúc nãy Long Bích Vân kiên quyết đi vào thì hắn cũng không còn cách nào khac nữa, và nếu Long Bích Vân phá hiện ra được thì chắc hắn xấu hổ đến mức độn thổ luôn!
Phương Kiếm Minh ngồi ở trong thùng nước, hưởng thụ cảm giác thoải mái của nước nóng, hắn đã hung hăng mà chà sạch thân thể rồi, hắn vừa định đứng dậy, đột nhiên nghe được có tiếng người đi vào, vội nắm chặt thành của thùng nước, thầm vận công lực, trầm giọng hỏi:" Ai đó?" Người vừa bước vào bật cười, yêu kiều nói:" Phương lang, là ta, hôm nay có chuyện gì thế, nghi thần giả quỷ!" Phương Kiếm Minh nghe được là nàng, hai mắt xoay vòng, lo lắng hỏi:" Long tỷ tỷ, sao tỷ lại vào được, mau rời khỏi nơi này đi, đệ đang tắm mà!" Long Bích Vân đứng ở bên ngoài cười nói:" Chàng cứ việc tắm, không cần phải lo lắng đâu, ta sẽ không nhìn lén, ta chỉ mua cho chàng một bộ y phục, giờ đặt lên bàn, sau khi tắm cũng cần phải thay đổi trang phục!" Phương Kiếm Minh lúc này mới an tâm:" À, thì ra là vậy, long tỷ tỷ, thật là phiền tỷ quá!" Hắn lại ngưng thần nghe ngóng, biết rằng Long Bích Vân vẫn còn ở gian phòng bên ngoài, nên hỏi:" Long tỷ tỷ, sao tỷ vẫn còn ở trong phòng?" Long Bích Vân cười nói:" Ta thấy chén cháo đậu đỏ trên bàn đã nguội nên định lấy đi hâm nóng!"
Phương Kiếm Minh cười khổ trong lòng, miệng nói:" Long tỷ tỷ, tỷ đối xử tốt với đệ như thế đệ không biết làm sao cảm tạ đây!" Long Bích Vân cười nói:" Chàng là Phương lang của ta, ta không đối xử tốt với chàng thì đối xử tốt với ai đây, được rồi, ta đi ra ngoài nếu không, không biết chàng sẽ biến thành dạng gì nữa." Vừa nói, vừa bước ra khỏi phòng, Phương Kiếm Minh nghe được tiếng bước chân xa dần, thì trong lòng thở dài, thầm nghĩ:" Xem ra nàng thật sự xem ta như là vị hôn phu rồi, sự việc ngày càng lún sâu, sau này làm sao đối mặt với Y Di tỷ!" Trong lòng vừa suy nghĩ vừa đứng dậy bước ra khỏi thùng nước.
Sau khi tắm, cảm giác thật là sảng khoái, mặc dù trong lúc tắm không ít lần bị Long Bích Vân dọa cho hết hồn, nhưng mà tóm lại mọi việc vẫn tốt đẹp, Phương Kiếm Minh cảm thấy cả người thư thản, đi ra gian phòng bên ngoài thì thấy trên bàn có một bộ y phục mới, hắn hơi ngẩn một chút. Thì ra là do Long Bích Vân không chỉ mua y phục bên ngoài mà cả y phục bên trong cũng chuẩn bị chu đáo, không thiếu món nào. Phương Kiếm Minh mặc vào, cảm thấy rất là vừa người.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết