Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1744: Rất kiều diễm.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Cố ý tiết lộ một chút, việc này, phải để Nguyễn Tiến biết được thân thế của mấy người Tống Trinh Dao mới được. Mà ở trước mặt Phạm Viễn, phải thể hiện được tin này cũng là do mình biết được từ chỗ Nguyễn Tiến là tốt nhất.
- Phó chủ tịch tỉnh Tống, hiệu trưởng Lan, ở địa phương nào vậy?
Nguyễn Tiến hứng thú hỏi Diệp Phàm.
- Tư lệnh Nguyễn, có thể anh không biết. Tống Trinh Dao không những là phóng viên của đài truyền hình tỉnh, cô ấy còn là con gái của Phó chủ tịch thường trực tỉnh chúng ta. Mà Lan Điền Trúc là phóng viên báo tỉnh, ba của cô ấy là Phó hiệu trưởng của Đại học Hải Giang.
Diệp Phàm nói.
- Haiz, việc này, càng điều chỉnh càng phiền toái.
Nguyễn Tiến sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Diệp Phàm hỏi rõ nơi ở tạm thời của mấy người Tống Trinh Dao, liền đi thẳng tới đó. Nguyễn Tiến sắp xếp cho các cô một căn hộ, phỏng chừng là nơi nghỉ dưỡng cao cấp của quân đội.
Vừa mới bước vào nhà, phát hiện hai cô gái đang đứng trong sảnh. Vừa thấy Diệp Phàm đến, vẻ mặt cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Diệp đã đến!
- Các cô đi dạo phố cùng các cô ấy à?
Diệp Phàm nói.
- Vâng. Tôi tên là Lý Trân, cô ấy tên là Đỗ Tú, là chủ nhiệm Kiều cử chúng tôi đến, chủ yếu là để đi dạo phố cùng phóng viên đài truyền hình tỉnh và báo tỉnh. Xem Hải Đông chúng ta có gì đặc biệt không.
Hai đồng chí nữ gật đầu nói.
- Ừ! Cảm ơn các cô. Các cô rất dũng cảm, không bị thương chứ?
Diệp Phàm vươn tay thân thiết bắt.
- Đâu có, chúng tôi cũng sợ chết khiếp. Người đó hung hãn lắm, nghe nói là công an, sao lại có thể như vậy chứ? Đúng là đại lưu manh. Chủ tịch thành phố, nhất định phải nghiêm túc xử lý hắn.
Đỗ Tú nói.
- Chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý, cứ yên tâm. Các cô ấy giờ đang ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Đang ở trên lầu nghỉ ngơi.
Đỗ Tú nói, Diệp Phàm sau đó liền đi lên lầu.
Trên lầu cũng có một đại sảnh, nhưng đại sảnh không có ai cả. Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng mắng chửi của Diệp Khả Khả, Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy cửa vào.
- Anh còn có mặt mũi đến nữa à, làm chủ tịch thành phố cái gì chứ. Nơi này đúng là hang ổ của lưu manh. Em quyết định rồi, không có quay với chụp gì nữa, mà sẽ thu xếp hành lý về ngay. Ở đây mấy ngày, thật khủng khiếp.
Tống Trinh Dao đừng trước mặt Diệp Phàm tuôn ra một tràng. Cảm thấy chưa hết giận còn lôi cả gối trên giường ném vào người hắn.
- Haha, muốn ném tú cầu thì cứ ném thôi. Đứng trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ngại bắt lắm.
Diệp Phàm tươi cười, một tay bắt lấy chiếc gối.
- Ném tú cầu, anh cũng xứng sao?
Tống Trinh Dao mặt hơi đỏ lên hừ nói. Ngồi trên giường tức giận quay đầu đi.
- Trai tài gái sắc ném tú cầu cũng hay mà.
Lúc này, Diệp Khả Khả vỗ tay cười nói.
- Triệu Tứ, mặt của em.
Diệp Phàm nhìn nhìn Triệu tứ tiểu thư, phát hiện khuôn mặt cô có vẻ như sưng lên.
- Anh còn hỏi nữa à, chị Triệu bị huỷ hoại dung nhan rồi.
Lan Điền Trúc hừ nói, sau đó sờ sờ xuống cổ mình mắng:
- Cái tên lưu manh chết tiệt, chút nữa thì chặt đứt cổ em. Chắc chắn sẽ để lại sẹo rôi, làm thế nào bây giờ, không tiêu hết được, nếu để lại thật thì khó coi lắm.
- Trinh Dao còn bị bóp mạnh hơn, đều bị sưng lên rồi. Về sau nếu để lại vết gì thì xấu lắm. Đàn ông rất để ý đến cái này, đếu như để họ nhìn thấy thì xong rồi.
Lúc này Diệp Khả Khả vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Của em không phải cũng như vậy hay sao, còn ở chỗ đó nữa chứ. Tuy nhiên may mà thịt nhiều.
Tống Trinh Dao có chút quái dị kêu lên.
- Cái này, anh đưa các em đi bệnh viện kiểm tra một chút nhé. Nên điều trị kịp thời, nếu không để lại vết gì thì không hay.
Diệp Phàm khẩn trương nói.
- Anh đền đi.
Đột nhiên, Lan Điền Trúc chỉ vào Diệp Phàm nói.
- Cái này, anh đền thế nào đây? Mau đi bệnh viện đi đã.
Diệp Phàm có chút xấu hổ.
- Bệnh viện có tác dụng sao? Đến lúc này anh còn không đưa cái thứ kia ra ra đi. Đúng là nhỏ mọn, thật uổng công bọn em đến vì việc của anh. Trinh Dao, chúng ta dọn đồ để về thôi. Ở đây có kẻ nhỏ mọn lắm.
Lan Điền Trúc hừ nói.
- Các em nói cái gì vậy, anh không hiểu.
Diệp Phàm thực sự có chút mơ hồ nói.
- Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn không phải tốt lắm sao.
Lúc này, Lan Điền Trúc mới nói thẳng ra.
- Cái này, cái này…
Diệp Phàm có chút khó xử, bởi vì hắn chỉ còn hai viên, bốn cô gái, phải chia thế nào đây.
- Này cái gì, anh Diệp, nói đi.
Diệp Khả Khả cũng đã từng nói qua, cho nên mắt sớm đã sáng lên rồi.
- Anh chỉ còn hai viên thôi.
Diệp Phàm gãi đầu, ngượng ngùng nói.
- Nói dối, từ trước đến giờ anh nói một viên nhưng giấu một viên. Bọn em dễ bị lừa lắm sao?
Lan Điền Trúc hừ nói.
- Đúng, đúng. Lần nào cũng như vậy. Nói còn hai viên thì nhất định sẽ còn hai viên nữa. Anh Diệp, đến giờ anh vẫn còn lừa bọn em sao, muốn đuổi bọn em đi có phải không.
Tống Trinh Dao hừ nói.
- Đúng là chỉ còn hai viên thôi mà. Những dược liệu để điều chế thuốc này rất hiếm. Các em cũng biết, loại thuốc này rất đặc biệt, chỉ cần thiếu một loại thảo dược thôi cũng không được. Nếu không anh đã phối chế để tặng mỗi em một viên rồi. Hơn nữa, các em là khách của anh, anh lại có thể keo kiệt như vậy được sao? Diệp Phàm anh là người như thế nào chẳng lẽ các em không rõ hay sao?
Diệp Phàm nói.
- Diệp Phàm anh là ai, về cái này chắc cũng hẹp hòi thôi.
Tống Trinh Dao vẫn chưa buông tha cho Diệp Phàm.
- Em không cần biết, anh phải chữa khỏi cho chúng em mới được. Nếu không em không để yên cho anh đâu.
Triệu Tứ không ngờ lại nói đùa. Điều này rất hiếm gặp ở cô.
- Thật sự không được, mỗi người nửa viên. Anh sẽ điều chế để các em thoa. Có lẽ, hiệu quả cũng không thua một viên hoàn chỉnh là bao đâu.
Diệp Phàm kiên trì nói.
- Anh không lừa chúng em chứ?
Triệu Tứ nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, ánh mắt này có chút phức tạp.
- Yên tâm đi, anh không lừa đâu.
- Thôi được, chữa cho em Tống trước đi.
Triệu Tứ nói, quay sang nhìn Tống Trinh Dao.
- Được, tuy nhiên, các em kiểm tra vết thương chưa? Cái này, chúng ta phải có chứng cứ mới được. Muốn trừng trị hắn thì phải có chứng cứ, có phải không nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Tư lệnh Nguyễn sắp xếp chu đáo, đã gọi đồng chí ở cục Công an thành phố đến kiểm tra rồi. Còn chụp chiếu hẳn hoi, anh yên tâm đi.
Lan Điền Trúc nhìn Diệp Phàm nói.
- Bắt đầu từ chị Triệu trước, chị ấy cũng không thể để bị huỷ hoại dung nhan vậy.
Tống Trinh Dao nói.
- Bắt đầu đi, chúng ta phải tranh thủ thời gian.
Diệp Phàm gật gật đầu.
- Chúng ta sang phòng bên cạnh đi.
Triệu Tứ gật gật đầu, đứng dậy muốn đi nhưng bị Diệp Khả Khả nắm tay lại:
- Không được đi sang phòng bên, ở lại đi. Chúng ta phải ở lại để xem tài nghệ của Chủ tịch thành phố Diệp đã tiến bộ hay chưa.
Diệp Khả Khả vừa nói, vừa đập nhẹ vào chiếc giường lớn kia, vẻ mặt trông rất hưng phân.
- Khả Khả, đừng ầm ĩ nữa, chỗ này…
Triệu Tứ mặt hơi đỏ, nhìn chiếc giường lớn kia, ở trước mặt mọi người nên vẫn còn ngượng.
- Chị Triệu cũng biết mặt đỏ sao? Ha ha.
Lan Điền Trúc quỷ dị cười nói.
- Chị Triệu, chúng ta là chị em, còn đề phòng cái gì chứ. Chị và anh ấy sang phòng bên, em có chút không yên tâm về một số đồng chí đấy.
- Em có ý gì vậy? Diệp Phàm anh là chính nhân quân tử.
Diệp Phàm vỗ ngực nói.
- Cái đó thì cũng chưa chắc. Đứng trước mỹ nhân thì có khi chính nhân quân tử cũng biến thành yêu râu xanh ấy chứ. Vẫn nên tại đây thì hơn.
Diệp Khả Khả cũng trợ uy nói.
- Vậy được, đều ở đây.
Triệu Tứ gật gật đầu, nhìn Tống Trinh Dao và Diệp Khả Khả một cái, nhẹ nhàng nằm trên giường. Tuy nhiên, cô vơ lấy cái chăn đắp lên người, chỉ để lộ ra khuôn mặt mà thôi.
Diệp Phàm bình tĩnh xoa thuốc lên mặt Triệu Tứ, hiện tại công lực đang tăng. Làm việc này căn bản không cần sờ vào mặt cô, mà cách không cũng có thể làm được.
Tuy nhiên Diệp Phàm lại không “hảo tâm” như vậy. Hắn ra sức xoa mặt, xoa cằm của Triệu Tứ, sau đó là xoa đến cổ.
Đương nhiên, với nội công của cao thủ cửu đẳng thì dược liệu sẽ phát huy tác dụng nhanh hơn.
Sau khi thoa xong rửa mặt sẽ thấy được hiệu quả ngay lập tức. Ngoài có một chút sưng nhẹ ra thì tất cả đều trắng mịn cả.
- Dược liệu thật tốt.
Diệp Khả Khả vẻ mặt hưng phấn, đẩy Triệu Tứ ra trước gương.
- Về sau anh phải điều chế nhiều nhiều một chút, chị em chúng em chắc mỗi người phải cần một tá.
Triệu Tứ ngắm khuôn mặt mình trong gương, đưa tay lên sờ sờ rồi quay ra nói với Diệp Phàm.
- Một tá, với loại thuốc này thì chẳng đào đâu ra được cả, bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Diệp Phàm cũng thật sự có chút đau đầu. Cô Triệu Tứ này cũng thật tham lam, nói cần một tá, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Kế tiếp, Diệp Phàm tiến hành thoa cho Lan Điền Trúc, không có thời gian nên chỉ vài phút đã làm xong rồi. Đương nhiên, hắn cũng chẳng hảo tâm mà ‘tha’ cho khuôn mặt của Lan Điền Trúc.
- Khả Khả, đến lượt em rồi đấy.
Lan Điền Trúc cười nói, khuôn mặt có chút ửng đỏ. Vừa rồi Diệp Phàm thoa thực sự là rất thoải mái.
- Em không sao, không cần đâu. Nếu như thoa thì phải thoa lên mặt.
Diệp Khả Khả mặt đỏ bừng nói.
- Kỳ lạ, rõ ràng là em bị thương chỗ đó mà, sao lại thoa lên mặt chứ. Cái này không được, nếu vết thương mà nặng thì làm thế nào? Vừa nãy có người nói rồi, đàn ông là hay để ý những vết sẹo đó lắm đấy.
Lan Điền Trúc cười nói.
- Đúng vậy, Khả Khả, mau nằm lên đi.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra, phỏng chừng không phải chỗ bị thương của Diệp Khả Khả cho nên hắn cố ý nói.
- Em không.
Diệp Khả Khả lắc lắc đầu.
- Được cũng phải làm mà không được cũng phải làm. Chị em mình không thể đứng nhìn Khả Khả bị thương có phải không?
Triệu Tứ cười nói.
- Đúng vậy, đúng vậy! Động thủ!
Lan Điền Trúc cười một tiếng quái dị, hai người liền bổ nhào vào Diệp Khả Khả, nói:
- Trinh Dao, mau động thủ thôi.
- Không được, không được, em không trị đâu.
Diệp Khả Khả mặt đỏ bừng nói
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1745: Người nhà ở Hải Đông.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Không được cũng phải được.
Tống Trinh Dao lao lên, túm lấy váy của Diệp Khả Khả, tốc hẳn lên trên lưng của cô, vì cô bị Triệu Tứ và Lan Điền Trúc đã bị cô áp xuống giường.
Mông của Diệp Khả Khả giật giật. Tống Trinh Dao không khách khí kéo xuống. Diệp Khả Khả thảm thiết kêu lên một tiếng, mông đã bị lộ ra rồi. Đương nhiên, chỉ lộ ra một phần lớn, từ đằng sau vẫn có thể nhìn thấy ‘cái rãnh sâu hút chết người’ kia.
- Khả Khả, cứ coi như là bị tiêm vào mông một cái thôi mà.
Tống Trinh Dao vỗ vỗ mông của cô cười nói.
- Chị chờ đấy, tí nữa thì đừng có mà kêu.
Dù sao cũng đã bị Diệp Phàm nhìn thấy mông rồi, cho nên Diệp Khả Khả lại trở nên bình tĩnh, đợi Diệp Phàm bôi thuốc cho.
- Chị không làm cái gì cả.
Tống Trinh Dao có chút chột dạ, Diệp Phàm cảm thấy rất sảng khoái.
Bôi thuốc cho người ta ở chỗ đó một lúc, nếu tay không cẩn thận mà trượt xuống phía dưới thì…
Bôi đến phía sau, Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng phát hiện, phía dưới càng lúc càng ẩm ướt. Bởi vì thuốc đều bị làm loãng ra rồi.
Hắn đâu có cho thêm nước vào thuốc đâu. Cái này, chắc chắn đó là biểu hiện của việc phụ nữ bị kích động quá mà thôi.
Sau khi bôi xong, Diệp Khả Khả mặt đỏ bừng, bất chấp bẩn nhưng vẫn ‘bổ nhào’ về phía Tống Trinh Dao, nói:
- Các chị em, động thủ thôi.
- Được, động thủ.
Lan Điền Trúc và Triệu Tứ cùng đáp, Tống Trinh Dao muốn tránh nhưng cũng không tránh được, sau đó bị bế ngửa đặt trên giường.
- Để em cởi.
Diệp Khả Khả bị ‘kích động’ rồi động tác cũng trở nên ‘thô lỗ’. Tống Trinh Dao kêu gào thảm thiết, nhưng áo của Tống Trinh Dao vẫn bị tốc lên đến cổ, lộ ra “đỉnh núi” cao ngất. Diệp Khả Khả vẫn chưa dừng lại, cô kéo mạnh cái nữa, bộ ngực trắng ngần bị lộ hẳn ra.
Diệp Phàm cảm thấy tay mình trở nên run bần bật, tuy nhiên lúc này ba cô gái đều đang nhìn chằm chằm, tự nhiên vô cùng bị kích thích.
Tống Trinh Dao xấu hổ đến nhắm nghiền mắt lại, giống như nhiệm vụ lần này khó khăn lắm vậy. Diệp Phàm đã thoa mất hẳn một giờ.
Đến phía sau, Lan Điền Trúc đã buông tay ra, tuy nhiên dù sao cũng đã để cho Diệp Phàm sờ qua rồi, cho nên Tống Trinh Dao nằm trên giường không hé răng. Cứ để cho đồng chí Diệp tha hồ “sờ mó”.
Đi ra phân khu quân đội, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, cảnh tượng kiều diễm vừa rồi giống như một giấc mơ vậy.
- Tôi thấy lão Thiết cứ đi hỏi xem, để ông ấy ra tay thì sẽ tốt hơn.
Thái Quyền Quý nhìn Bí thư Đảng uỷ Công an thành phố Thiết Đinh Sơn một cái, nói.
- Ừ, lão Thiết đi có cách nói.
Cao Hoa gật gật đầu.
- Nghe nói Diệp Phàm đã đi thăm hỏi rồi, không biết tình hình thế nào.
Phạm Viễn thản nhiên hừ nói.
- Người là do cậu ta mời, ân cần hỏi thăm một chút cũng là chuyện nên làm mà. Tuy nhiên cậu ra rất nhiều chuyện, nếu như không mời các cô ấy đến thì đã không xảy ra chuyện này.
Thái Quyền Quý cằn nhằn, đem trách nhiệm đổ lên đầu Diệp Phàm.
- Được rồi, đều là vì công việc mà. Chỉ trách tên súc sinh kia không biết điều thôi.
Phạm Viễn khoát tay, nói.
Đồng chí Thiết Đinh Sơn tới phân khu quân đội thành phố, khéo léo biểu đạt ý chuyển người đến cơ quan công an xử lý.
- Lão Thiết, chúng ta đồng điện vi thần, tôi cũng không làm khó ông nữa. Việc này, mấu chốt là mấy cô gái kia. Nếu như bọn họ đồng ý, tôi sẽ lập tức đưa người đến để các anh xử lý.
Nguyễn Tiến vẻ mặt thật thà nói.
- Vậy, tôi đi hỏi một chút.
Thiết Đinh Sơn đành phải muối mặt đi đến vào căn hộ. Vừa mới nói với các cô ý này, thì bộp một tiếng, Thiết Đinh Sơn còn chưa kịp phản ứng, đã bị cốc trà trên tay Triệu Tứ hắt vào mặt. Cũng may mà nước trà đã nguội, nếu không ‘dung nhan’ của Thiết Đinh Sơn không bị hủy hoại mới là chuyện lạ.
- Cô, cô muốn làm gì?
Thiết Đinh Sơn tức giận, chỉ tay vào mặt Triệu Tứ nói.
- Mẹ ông bị đùa giỡn như vậy mà lúc này ông còn ra sức bao che cho tội phạm à?
Triệu Tứ hung hăng mắng.
- Này, này, cái này liên quan gì đến mẹ tôi. Này cô gái, cô đừng có mà bậy bạ nhé.
Thiết Đinh Sơn cảm thấy chuyện này trở nên bất lợi rồi.
- Mẹ ông không phải đàn bà sao?
Tống Trinh Dao lạnh lùng nói.
- Lão Thiết, đi thôi.
Thiết Đinh Sơn bị Nguyễn Tiến kéo tay ra ngoài. Cứ tiếp tục như vậy, thì càng hỏng việc, cho nên Nguyễn Tiến quyết định lôi Thiết Đinh Sơn ra.
- Thật là quá đáng, tôi đến là để giải quyết vấn đề. Các cô này lại ngang nhiên công kích người thi hành công vụ, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bọn này. Thật là làm càn! Lão Nguyễn, ông nói xem, tôi đến để điều tra một chút cũng không được, quá hống hách rồi. Còn có coi một Bí thư như tôi ra cái gì nữa không.
Thiết Đinh Sơn được phục tùng quen rồi, là Bí thư Đảng uỷ công an thành phố, oai phong như vậy, đâu phải chịu nhục như vậy. Chi nên ông ta mới bức xúc như vậy.
- Lão Thiết, ông tỉnh lại đi được không.
Nguyễn Tiến khẩn trương nói.
- Tôi đang tỉnh táo đây, nhất định phải truy cứu, nhất định.
Thiết Đinh Sơn nổi giận đùng đùng quát lớn.
- Vậy được, ông đi truy cứu đi. Lúc nào đem một đại đội đến thì cùng quân khu chúng tôi bố trí. Đến lúc đó thi xem súng của công an mạnh hơn hay của quân đội chúng tôi mạnh hơn.
Nguyễn Tiến liếc mắt nhìn Thiết Đinh Sơn một cái, lạnh lùng nói.
- Lão Nguyễn, ông…
Thiết Đinh Sơn cuối cùng cũng tỉnh lại, mới nghĩ tới thế lực của nhà họ Triệu, cộng với thân phận của Tống Trinh Dao, người này liền cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
Trở về, Thiết Đinh Sơn giấu chuyện mình bị hất nước chè vào mặt, mà chỉ nói Nguyễn Tiến không chịu thả người.
- Vẫn phải tìm Diệp Phàm, quan hệ của cậu ta rất tốt.
Thiết Đinh Sơn chỉ chiêu nói.
- Lão Thiết, đừng có giấu chúng tôi nữa. Có phải ông đã bị hất ướt hết người không? Là mấy cô nàng đó à, quá càn rỡ rồi.
Lúc này, Thái Quý Quyền hừ nói.
- Hừ!
Thiết Đinh Sơn nổi giận, liếc mắt nhìn Thái Quý Quyền một cái, cảm thấy người này lại nói ra “nỗi đau” của mình, thật là chẳng ra gì.
- Lão Thiết, chúng tôi cũng không có ý gì. Nhìn là phát hiện ông bị tạt nước rồi. Diệp Phàm đi chẳng được việc gì. Ở đó ông có nhìn ra cái gì không?
Cao Hoa nói.
- Ừ, hình như là như vậy. Chẳng lẽ tay họ Diệp đó có quen biết với mấy cô nàng này sao?
Đồng chí Thiết Đinh Sơn như tỉnh lại, thiếu chút nữa thì kêu lên thành tiếng.
- Cái này thì đúng rồi, người là do Diệp Phàm mời đến, đương nhiên là quen biết rồi. Tôi vừa rồi cũng hỏi dò qua, nghe nói tay họ Diệp rất thân mật với mấy cô gái này. Không phải có chân trong chứ. Mời tình nhân đến để giương oai, thật đúng là chẳng ra cái gì cả.
Cao Hoa nói.
- Có một chân thì càng tốt, nếu tay họ Diệp đồng ý ra mặt, tám mươi phần trăm việc này có thể giải quyết êm đẹp. Chỉ cần cô nàng Triệu Tứ và cô Tống không gây rối thì việc này dễ giải quyết thôi.
Thái Quyền Quý nói.
- Cũng khó đấy. Việc này tám mươi phần trăm là lão Triệu ở thủ đô đã biết việc này rồi. Nghe nói chính ông ta gọi điện thoại, chỉ đang giả vờ thôi, Nhất Nam cũng phải bị xử lý nghiêm khắc mới được.
Còn có Chủ tịch tỉnh Tống, người ta không nói. Thiên hạ này làm gì có bức tường nào mà gió không lùa qua được chứ. Việc này nhất định phải nghiêm túc xử lý. Thứ súc sinh này, cứ nhốt nó chục ngày đã.
Phạm Viễn đập bàn hừ nói.
Sau đó, Phạm Viễn sang phòng bên cạnh gọi điện cho Diệp Phàm. Yêu cầu hắn ra mặt nói việc này, cứ đưa được người về đây cái đã.
- Việc này, tôi thấy để đồng chí An Kỳ đi là tốt nhất. Cậu ta là Cục trưởng cục Công an, đến hỏi Nguyễn Tiến thì cũng hoàn toàn hợp lý. Còn giải quyết như thế nào thì tính sau. Đương nhiêm , lão Triệu, Chủ tịch Tống đều chú ý rồi. Hơn nữa, Lan Điền Trúc là phóng viên báo tỉnh, Tống Trinh Dao là phóng viên đài truyền hình tỉnh. Nếu không xử lý nghiêm thì e rằng các cô ấy không phục. Đến lúc đó đưa lên báo, đài thì phiền to.
Diệp Phàm thở dài nói.
- Thiết Đinh Sơn đi cũng vô dụng, An Kỳ đi thì có tác dụng sao?
Phạm Viễn hỏi ngược lại. Cảm giác như Diệp Phàm đang đùn đẩy, cho nên ông ta có chút tức giận.
- Tôi biết An Kỳ đi cũng vô dụng, nhưng nếu là tối đi thì danh không chính mà ngôn cũng chẳng thuận, không phù hợp với trình tự pháp luật, cho nên tôi nhất định phải đưa đồng chí An Kỳ đi cùng. Cậu ấy lấy danh nghĩa là cục Công an đến gặp, tôi chỉ đóng vai trò thuyết khách thôi. Bảo tôi trực tiếp đòi người, cái này có lý do gì chứ?
Diệp Phàm giải thích nói.
- Cậu quyết định, chỉ cần có thể đưa được người về đây là được. Còn về việc xử lý, không nghiêm khắc thì cũng không được.
Phạm Viễn nói.
Diệp Phàm biết, Phạm Viễn là làm để cho Triệu Bảo Cương và Tống Sơ Kiệt xem. Cũng không ngoại trừ việc Phạm Viễn từ bỏ cậu em vợ Lý Nhất Nam này.
Giữa chiếc mũ quan và quan hệ thân thích, Phạm Viễn sẽ lựa chọn giữ vững chiếc mũ đã . Nếu không có mũ quan thì cái gì cũng mất hết. Thân thích thì có tác dụng gì chứ. Không chừng đồng chí Phạm Viễn đang xây dựng điển hình vì đại nghĩa diệt thân.
- Việc này, tôi sẽ đi. Chỉ là đồng chí An Kỳ, tôi e rằng cậu ta sẽ không thực tâm đi làm. Đến lúc đó nói câu gì không phải, làm cho mấy cô kia tức giận thì phiền toái lớn.
Diệp Phàm ra bộ khó xử, nói trong điện thoại.
- An Kỳ không thực tâm, có ý gì vậy. Chẳng lẽ có ý kiến với Bí thư là tôi sao? Đồng chí Diệp Phàm, cậu có thể bảo cậu ta đề ra mà.
Phạm Viễn vừa nghe thấy đã hiểu ra vấn đề, thiếu chút nữa thì chửi thành tiếng…
- Thực ra, nói ra việc này đồng chí An Kỳ có chút oán thán thì cũng là chuyện thường. Lần trước, tôi giải thích cậu ấy phải chỉnh đốn trị an của Thanh Ngưu. An Kỳ nói mình làm Cục trưởng cục Công an, nhưng đến chức Phó bí thư Đảng ủy Công an cũng không được kiêm. Những đồng chí cấp dưới căn bản là chẳng coi ra gì, cái này là sự thật…
Diệp Phàm nói.
- Cái này, tôi nghĩ nhất thời không nghĩ đến vấn đề mấu chốt. Cậu nói với đồng chí An Kỳ một tiếng, ở thành phố đã sớm suy xét đến vấn đề này rồi. Vài ngày nữa Hội nghị thường vụ sẽ thảo luận. Một Phó bí thư, dù thế nào thì cũng là cán bộ cấp cục trưởng, không nhắc đến cấp bậc, chỉ là một chức nhàn hạ mà thôi. Nếu giải quyết tốt, gọi ban tổ chức xuống tuyên truyền một chút, giới thiệu Đảng ủy Công an tỉnh đề cử một chút là được rồi.
Phạm Viễn đành nghiến răng đồng ý.
- Còn một việc nữa, có thể bố trí một đồng chí đến Cục Công an Thanh Ngưu tạm giữ chức không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu định tiếp tục giằng co Phó cục trưởng Công an Thanh Ngưu hay sao?
Phạm Viễn lạnh lùng nói.
- Không phải giằng co, là trách nhiệm với Đảng với Nước.
Diệp Phàm lời lẽ chính nghĩa nói.
- Chức vụ gì?
Phạm Viễn hỏi.
- Phó cục trưởng.
Diệp Phàm nói.
- Được.
Phạm Viễn không nhiều lời, trực tiếp cúp máy luôn. Một lúc lâu sau, Phạm Viễn nhìn gương mặt mình rất lâu trong gương, lẩm bẩm:
Một thằng nhọc, có phải cảm thấy mình đủ lông đủ cánh rồi không, mới mấy tháng đã muốn bay rồi. Phạm Viễn này sẽ cho mày biết, người đứng đầu ở Hải Đông này là tao chứ không phải là mày.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1746: Xấu như Vô Diêm.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Buổi tối, Diệp Phàm giải quyết xong chuyện của mấy người Triệu Tứ, về nhà là 11 giờ rồi.
Vừa mới đi đến cổng, phát hiện một bóng người đang ngồi xổm dưới gốc cây. Thấy Diệp Phàm xuống xe, người đó liền bước tới, hô lên:
- Chủ tịch thành phố, anh đã về rồi.
- Ông là….
Diệp Phàm nhất thời không nhớ ra.
- Chủ tịch thành phố, tôi là cục trưởng cục Đất đai Trần Đông.
Trần Đông vội vàng nói, người này cúi lưng xuống trông giống một con tôm vậy.
- Có việc gì không?
Diệp Phàm nhìn qua thấy Trần Đông đang cầm trong tay chai rượu.
- Có chuyện gấp muốn nói với chủ tịch thành phố.
Trần Đông nói.
Hai người đi vào đại sảnh, Chu Đông Đông đã bưng ấm chè đến.
- Có chuyện gì thì ông mau nói đi, tôi đi làm cả ngày nên cũng hơi mệt.
Diệp Phàm nhìn Trần Đông thản nhiên nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi đã làm sai rồi…
Trần Đông cúi đầu nói.
- Biết sai để sửa là được, tuy nhiên, không phải anh đến là chỉ đơn giản là để nhận sai thôi chứ?
Diệp Phàm nói.
- Chủ tịch thành phố, tôi muốn báo lại với anh một đại sự. Thôi Thanh ở cục Đất đai thời gian trước.
Trần Đông nói ra chuyện Thôi Thanh sai Ngưu Đản công kích Diệp Phàm.
- Anh có chứng cứ của Thôi Thanh và Lưu Nhất Tiêu không? Bằng không, tôi có chút nghi ngờ về tính xác thực của chuyện này.
Diệp Phàm cố ý nói, thực ra trong lòng hắn đã nổi giận với Đào Thiên rồi.
- Tôi mới kiếm được từng này thôi, Thôi Thanh cho người giao dịch với Tô Ngưu Đản về mảnh đất kia. Tuy nhiên, chỉ cần hoà thượng đồng ý thì sẽ dễ giải quyết thôi.
Trần Đông nói.
- Biết rồi, anh cứ về đi. Việc này, đừng có nói với ai nhé. Về cứ làm tốt đi, công việc mới là quan trọng nhất.
Diệp Phàm nói, giọng dịu đi rất nhiều. Trần Đông vẻ mặt cung kính ra về.
- Lưu Nhất Tiêu chỉ là một mũi tiên phong thôi, việc này chắc là có Trương Minh Sâm giật dây. Nếu có thể tra ra được cái gì, thì trưởng ban Lô nhất định sẽ không tha cho Trương Minh Sâm.
Diệp Phàm miệng lẩm bẩm nói.
Sau đó, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phạm Cương, giao cho cậu ta đi điều tra chuyện tẩy não của hoà thượng và Tô Ngưu Đản.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm dẫn theo một số nhân viên của Uỷ ban nhân dân thành phố, nhắm thẳng Đào Tổ cốc mà đi.
Chủ tịch huyện Vương Long Đông dẫn theo đội ngũ cán bộ của Uỷ ban nhân dân huyện ra tiếp đón.
- Tất cả đều chuẩn bị ổn chưa?
Diệp Phàm hỏi.
- Chúng tôi tăng ca thêm giờ, đều làm ra rồi. Bởi vì tưới bùn không kịp nữa rồi, cho nên toàn bộ đều chọn dùng kết cấu giá gỗ. Ví dụ như khan đài. Tuy nhiên, chúng tôi đều làm theo sự chỉ dẫn của Trương Đạo Lâm đại sư. Những cây gỗ này đều đã được những chuyên gia khảo cổ xử lý, nhìn qua rất có phong cách cổ xưa.
Vương Long Đông vừa đi vừa nói.
- Bí thư Khương đâu?
Diệp Phàm quay lại nhìn nhìn, hỏi.
- Ông ấy hôm qua trở về thành phố rồi, chắc giờ đi đón Bí thư Phạm rồi.
Vương Long Đông nói.
- Đồng chí Sơ Lâm rất có tâm mà.
Diệp Phàm hừ một tiếng, đi vào bên trong.
Mà Diệp Phàm mới đến không lâu, đồng chí Bí thư huyện uỷ huyện Đào Mộc là Khương Sơ Lâm cũng đi cũng Bí thư Phạm Viễn tới Đào Tổ cốc. Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Khương Sơ Lâm giả bộ ngượng ngùng đi đến, nói:
- Rất xin lỗi chủ tịch thành phố, vừa nãy đến muộn một chút, không kịp nghênh đón anh.
- Ha ha, không sao.
Diệp Phàm khoát tay, sau đó bắt tay Khương Sơ Lâm.
- Bí thư Phạm, chúng ta vào bên trong ngồi đi.
Diệp Phàm quay sang chào hỏi Phạm Viễn một tiếng.
- Không cần, tôi đi dạo mấy vòng.
Phạm Viễn khoát tay, sau đó lượn một vòng, vài phút sau ông ta liền bỏ đi. Mà Khương Sơ Lâm nói là phải đi cùng Bí thư Phạm để khảo sát tình hình, bỏ Diệp Phàm ở lại.
- Thật không ra cái gì cả.
Vương Long Đông không kìm nổi, nhìn theo bóng dáng của Khương Sơ Lâm mà mắng.
- Haha, đồng chí Long Đông, ở với ông ta thấy thế nào?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Người này giống như Phạm Viễn, vô cùng ngang ngược. Vừa nãy anh cũng nhìn thấy đấy, căn bản là chẳng coi một chủ tịch huyện như tôi ra cái gì.
Vương Long Đông có chút phẫn nộ nói.
- Không riêng gì anh, mà một chủ tịch thành phố như tôi người ta cũng đâu coi ra gì.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói
- Ông ta chỉ biết ôm lấy chân Phạm Viễn, còn những đồng chí khác, ông ta căn bản không thèm nhìn.
Nếu một ngày Phạm Viễn quy thiên, xem ông ta có đi cùng đến địa phủ không.
Đúng là thứ chẳng ra gì, tôi đến huyện Đào Mộc không lâu, lão già này liền cho tôi một đòn phủ đầu.
Tôi phê một khoản tiền, mà không ngờ Trưởng phòng Tài chính lại không chịu chi.
Nói là phải có chỉ thị của Bí thư Khương mới được. Lúc ấy tôi tức giận tới gặp Khương Sơ Lâm, anh đoán ông ta nói thế nào?
Ông ta nói là huyện Đào Mộc từ bao năm nay đã hình thành một quy củ, đó là với số tiền trên ba trăm ngàn đều như vậy cả, với Chủ tịch huyện như tôi thì chỉ được quyền phê khoản dưới hai trăm ngàn thôi.
Vương Long Đồng bức xúc nói.
- Thế ông cũng chịu à?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, nhìn Vương Long đông liếc mắt một cái.
- Đương nhiên là không.
Vương Long Đông lắc lắc đầu.
- Ha ha, quyền lực nhẽ ra phải thuộc về mình thì phải giành lại. Cứ làm đi, tôi sẽ ủng hộ anh.
Diệp Phàm vỗ vỗ vai Vương Long Đông. Nói tiếp:
- Bọn họ đi rồi, anh phải tổ chức hoạt động lần này cho tốt.
Yếu nhân để mắt đến chúng ta, thì bản thân mình phải cố gắng, phải làm để người ta khâm phục.
- Tôi hiểu rồi, chuyện của huyện Đào Mộc nếu như lần này có thể làm thành công thì huyện Đào Mộc chúng tôi cũng có hy vọng.
Vương Long Đông vẻ mặt thận trọng gật gật đầu.
Hoạt động Tế đào sẽ được cử hành vào 10 giờ đúng, sẽ tổ chức trước hàng vạn nhân dân.
Núi Nga Mi nằm ở thành phố Nga Mi Sơn của tỉnh Tứ Xuyên, diện tích của khu là 154 ki-lô-mét vuông, chỗ cao nhất là 3099 mét so với mặt nước biển. Địa thế dốc đứng, phong cảnh tuyệt đẹp bậc nhất thiên hạ.
Nó là một trong tứ đại danh sơn Phật giáo của Trung Quốc, có 26 chùa miếu, quan trọng có tám chùa miếu lớn, việc liên quan đến Phật giáo diễn ra thường xuyên. Ngày 6 tháng 12 năm 1996 núi Nga Mi được UNESCO công nhận là di sản văn hóa và di sản thiên nhiên thế giới…
Mà giờ phút này, Vương Nhân Bàng đã đặt chân đến Thiên Nguyệt Am của núi Nga Mi.
Rất xa trông thấy giữa sườn núi một cái am ni cô nằm lặng lẽ, có vẻ thần bí…Thằng nhãi này liền hướng lên phía trên núi rống lớn một tiếng:
- Em ni cô ơi, Vương Nhân Bàng này đến đây.
- Quỷ gọi cái gì, một chút nhân phẩm cũng không có, có biết đây là nơi nào không, là Phật giáo danh sơn. Dám đến nơi này gây sự.
Uổng một thân nam nhi, chi bằng bản cô nương đây động thủ giúp ông cắt bỏ đi, đỡ để đi gây hoạ.
Vương Nhân Bàng không ngờ bị xổ một tràng, y tức giận đến mức thiếu chút nữa thì nhất phật thăng thiên, nhị phật thất thế.
Bất chợt, liếc mắt nhìn theo tiếng nói, mới phát hiện trên chạc một cây lớn có đôi chân đang vắt vẻo lắc lư. Còn về khuôn mặt như thế nào thì vì cành lá che mất, căn bản là nhìn không rõ.
Tuy nhiên, trên đôi chân đang lắc lư kia là một đôi giày màu đỏ khá đẹp.
Vương Nhân Bàng xoe tròn mắt, đột nhiên cười ‘hết công suất’, một lúc sau mới nói:
- Tôi nói là ai, chắc là cô em xấu xí quá mới che mặt mình trong đống lá cây như vậy. Tôi gọi em ni cô thì liền quan gì đến em chứ? Đối với loại con gái giống Vô Diêm như em thì anh đây cũng chẳng có hứng đâu.
- Anh nói ai là Vô Diêm?
Cô gái tức giận kêu lên. Vô Diêm là đại diện của những cô gái xấu nhất trong lịch sử.
Trong sách nói cô này “bốn mươi rồi vẫn ế”, “cực xấu vô song”, hai mắt sâu hoắm, trên to dưới bé…lại còn “làn da nước sơn”.
Tuy nhiên, cô này cũng quan tâm đến quốc gia đại sự, từng tự mình đến gặp Tề Tuyên Vương, chỉ trách ông ta ham sắc….Tuyên Vương vô cùng cảm động, lập cô làm hoàng hậu, đồng thời còn đem câu chuyện của cô cải biên thành một vở kịch, để tán dương những phụ nữ có tinh thần như cô.
- Không phải Vô Diêm thì tại sao không dám gặp người, chẳng lẽ lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành, sợ gặp phải yêu râu xanh…cho nên phải trốn trên đó?
Vương Nhân Bàng miệng lưỡi cũng không phải hạng vừa.
- Anh nói bậy.
Cô gái quả nhiên không chịu nổi nữa, liền nhảy từ trên cây xuống. Vương Nhân Bàng vừa thấy, lập tức toàn thân ‘bất động’.
Tại sao vậy?
Quả là vô cùng xinh đẹp, nhưng hai từ xinh đẹp này phải được đặt trong ngoặc kép.
Khuôn mặt tròn, chiếc mũi nhỏ nhắn, sống mũi cao, bờ môi cong rất quyến rũ. Tuy nhiên, khuôn mặt lại chi chít những nốt rỗ.
Có thể dùng từ như sao trên trời dể miêu tả. Hơn nữa, miệng không ngờ ‘mọc ra’ hai chiếc răng nanh giống như răng hổ, khi nói chuyện hai chiếc răng đó liền lộ ra. Trong đầu Vương Nhân Bàng lập tức hiện ra hình ảnh ‘ma diện cương thi’. Đồ cô mặc trên người cũng đều là hàng hiệu Chanel cả.
Vương Nhân Bàng biết vậy nên cảm giác không chút thú vị, xoay người định ‘bỏ của chạy lấy người’. Tuy nhiên, cô gái đột nhiên chống nạnh, chặn đường Vương Nhân Bàng nói:
- Như vậy mà đã muốn chuồn rồi sao?
- Vây cô muốn làm gì?
Vương Nhân Bàng cố gắng để không nhìn khuôn mặt của cô gái kia, mà trượt xuống đôi gò bồng đảo căng đầy của cô.
Ánh mắt của gã tiếp tục đi xuống, phát hiện vòng ba của cô cũng rất đẫy đà, gợi cảm, thằng bé phía dưới bỗng ngóc đầu lên. Tuy nhiên, khi gã “nhìn tổng thể” cả khuôn mặt rỗ, đầy tàn nhang kia thì mọi cảm xúc đều mất hết, mà chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
- Gọi một tiếng bà trẻ thì bản cô nương sẽ cho đi.
Cô gái có chút ngang ngược nói.
- Nếu bản công tử không gọi thì làm sao?
Vương Nhân Bàng có chút tức giận nói.
- Không gọi, bản cô nương muốn cho ông biết thế nào là lễ độ.
Cô nàng kia tức giận, một cái tát giơ lên hướng về phía Vương Nhân Bàng.
Tự nhiên đồng chí Vương Nhân Bàng sao có thể để bị cô đá được. Giơ tay lên, đột nhiên cảm giác một lực lớn truyền đến. Vương Nhân Bàng không ngờ lại không đứng được vững, bị cô nàng đẩy thiếu chút nữa thì bị ngã sấp xuống.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1747: Trò bỉ ổi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Xem ra tôi nhìn nhầm rồi, cô chăc cũng từng luyện qua mấy chiêu.
Vương Nhân Bàng mặt hơi đỏ, xoay người nhìn chằm chằm cô gái xấu xí kia, từ trước tới giờ chưa chật vật như vậy bao giờ.
- Thiên Nguyệt Am giáo có Phòng Lang quyền, bọn họ ở thâm sơn này, không đề phòng không được.
Cô nàng xấu xí liếc mắt nhìn Vương Nhân Bàng một cái, lạnh lùng nói.
- Lạ thật, Thiên Nguyệt Am không phải là một am ni cô sao? Tóc của cô, không phải là tóc giả chứ?
Vương Nhân Bàng nhìn mái tóc của cô gái xấu xí kia, cảm giác vô cùng suôn mượt, nếu như không phải tóc giả thì hoàn toàn có thể lên Ti Vi để quảng cáo cho hang dầu gội đầu nào đó.
- Giả cái đầu anh ý.
Cô gái tức giận, một cước đá về phía Vương Nhân Bàng.
- Thiên túc kim liên, tôi thích.
Vương Nhân Bàng cười nhạt, giơ tay chộp đôi giày màu hồng của cô nàng xấu xí.
Oạch.
Không ngờ trượt qua, Vương Nhân Bàng không khỏi ngây người. Một lúc sau mới cười nói:
- Đúng là có tài, Phòng Lang quyền của Thiên Nguyệt am các cô lợi hại lắm. Tuy nhiên, tôi là ‘lang phương bắc’, quyền này của cô cũng vô dụng thôi.
Thằng nhãi này miệng gọi nhỏ, cổ tay đột nhiên linh hoạt, dường như bên trong không hề có xương vậy, trông giống như một con rắn vây quanh chiếc giày hồng kia. Ngón tay lại quấn xuống dưới, bỗng chốc chiếc giày màu hồng của cô nàng xấu xí đã bị Vương Nhân Bàng bắt trúng.
Vương Nhân Bàng tính tình phóng đãng đã quen rồi, căn bản là không hề nghĩ ngợi. Gã kéo một cái, cô nàng xấu xí kia đứng không vững. Dưới tác dụng của quán tính, cả người liền ngã vào Vương Nhân Bàng. Vương Nhân Bàng thấy vậy liền tận dụng thời cơ, tay kia trượt mạnh xuống đùi, rồi vào “vùng cấm địa”.
Vương Nhân Bàng còn chưa buông tha, cười nói:
- Tuy cô có xấu như
Vô Diêm, nhưng chỗ này thì đều giống nhau cả thôi.
Thằng nhãi này cười dâm đãng, thuận tay nhéo vào ‘mảnh đất của vùng cấm địa’. Bộ dạng phóng đãng vô cùng, cô nàng xấu xí xấu hổ mặt đỏ bừng như gấc chín, quát lớn:
- Con lợn đáng chết này, có phải muốn chết không? Tôi giết chết anh, dám sờ mó lung tung hả?
Nói xong, một tay di chuyển xuống dưới rút chiếc dao găm ra ra định đâm vào người Vương Lâm Bàng.
- Muốn giết chồng hả, ghê gớm thật đấy.
Vương Nhân Bàng trêu chọc cô nàng xấu xí kia. Thò cánh tay như con rắn nắm lấy chiếc dao găm trong tay cô ra.
Sau đó, xoảng một tiếng, chiếc dao găm bị ném ra chỗ cách đó hơn chục mét.
- Một cô gái, cũng chơi dao ư, không dạy cho cô một bài học thì không được.
Vương Nhân Bàng thuận thế áp xuống. Cô nàng xấu xí mặt đỏ bừng, tuy muốn vùng vẫy muốn thoát ra nhưng cả người đã bị Vương Nhân Bàng ép xuống dưới đất.
May mà dưới đất đều là cỏ, Vương Nhân Bàng cười gượng một tiếng, rồi bắt đầu chơi trò xếp La Hán. Cả người đè lên cô nàng xấu xí, bởi vì thằng nhãi này đã nhìn trúng vào bộ ngực cao ngất của cô, lúc này cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Thoải mái thật đấy.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
- Anh muốn chết à?
Cô nàng xấu xí phẫn nộ kêu lớn, nhe răng ra định cắn cho Vương Nhân Bàng một cái.
- Còn muốn cắn người à. Xem ra cô còn chưa phục. Cô có tin không, nếu cô còn cắn nữa thì tôi sẽ lột trần cô ra rồi ném vào Thiên Nguyệt am để du khách chiêm ngưỡng.
- Anh dám.
Cô nàng xấu xí căn bản là không tin, tiếp tục lao vào cắn tai Vương Nhân Bàng, nếu như bị cắn trúng thì Nhân Bàng chắc chắn chỉ còn lại một bên tai.
- Bà xã, em dã man thật đấy.
Vương Nhân Bàng phát hoả, gã giơ tay ra ấn chặt mặt cô nàng, không cho cô cựa quậy nữa. Tay kia thì hướng vào chiếc quần rộng thùng thình của cô, và đương nhiên khoá quần của cô bị bàn tay già đời của Vương Nhân Bàng cởi ra.
- Súc sinh, anh dám hả?
Cô nàng xấu xí sợ tới mức kêu lên thảm thiết, hai chân đạp tứ tung vào người Vương Nhân Bàng. Tuy nhiên, hôm nay cô gặp xui xẻo rồi, gặp phải một cao thủ bát đẳng.
- Súc sinh? Chửi hay lắm. Nếu như em đã mắng như vậy thì anh cũng thử làm súc sinh một lần xem thế nào.
Vương Nhân Bàng phát hoả lớn, không thèm quan tâm, tay càng hung hăng mò xuống dưới, chiếc quần ngoài của cô gái xấu xí bị tụt ra, lộ ra “chiếc quần tam giác” nhỏ xíu. Vương Nhân Bàng cũng chẳng phải hạng lương thiện, bàn tay ma quái tiếp tục “xâm phạm vào lãnh địa” đó.
Đang muốn xuống tay, cô nàng xấu xí liền hét lớn:
- Có phải anh muốn “Vạn hà căn” không?
Ba chữ “Vạn hà căn” vừa được nói ra, tay của Vương Nhân Bàng như bị cứng đơ lại. Gã nhìn chằm chằm vào cô nàng xấu xí, nói:
- Sao cô biết tôi đến đây là vì “Vạn hà căn”?
- Võ công của anh cao cường như vậy, lại đến Thiên Nguyệt am. Hơn nữa, từ đằng xa đã kêu: Mấy em ni cô, anh đến rồi đây. Tôi đoán, mục tiêu của anh không phải là vì các ni cô mà là vì Vạn hà căn.
Cô nàng xấu xí nói.
- Nói cũng có lý.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu, nhìn cô nàng xấu xí đang bị đè dưới thân mình, nói:
- Cô có biết Vạn hà căn được giấu chỗ nào không?
- Tôi không nói cho anh.
Cô nàng xấu xí nói.
- Được thôi, tôi tiếp tục công việc cởi quần…
Vương Nhân Bàng lại thò tay, hướng về “vùng cấm địa”.
- Anh đúng là đồ lưu manh, khốn khiếp. Rút cục anh muốn làm gì?
Cô nàng xấu xí lớn tiếng.
- Rất đơn giản, đưa tôi đi đào ‘Vạn hà căn’.
Vương Nhân Bàng vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Cái này, tôi sợ sư thái sẽ lột da tôi ra mất. anh không biết đó thôi, Phỉ Nguyệt sư thái rất lợi hại. Chỉ sợ đến lúc đó anh sẽ bị sư thái biến thành thái giám mất. Ha ha. Đến lúc đó thì ở Thiên Nguyệt am mà làm khổ sai nhé, ví dụ như nhóm lửa này, thậm chí còn đi đổ bô cho các ni cô nữa. Bởi vì anh vô dụng rồi.
Cô nàng xấu xí cười khanh khách nói.
- Cô còn cười nữa, tôi sẽ rút chiếc răng nanh của cô ra đấy.
Vương Nhân Bàng uy hiếp nói.
- Anh sẽ không làm như vậy, không có tôi, anh còn lâu mới lấy được Vạn hà căn.
Cô nàng xấu xí tự tin nói.
- Tôi sẽ có cách. Đến lúc đó, gạo đã nấu thành cơm rồi thì xem cô có nói hay không.
Vương Nhân Bàng cười khan một tiếng nói.
- Chó má, anh dám à?
Cô nàng xấu xí nói.
- Vương Nhân Bàng này thì có gì mà không dám. Chuyện này đối với tôi mà nói quá dễ dàng.
Vương Nhân Bàng dọa nói.
- Tôi không tin. Xem thân thủ của anh, chắc cũng là một cao nhân. Một cao nhân lại làm chuyện xấu xa như vậy sao?
Cô nàng xấu xí lý luận nói. Vương Nhân Bàng thấy vậy có chút ngượng ngùng, bèn đứng dậy, cô nàng cũng vội vã đứng dậy, chân tay luống cuống mặc lại quần vào.
- Xin lỗi nhé, vừa rồi có hơi mạnh tay.
Vương Nhân Bàng nhún vai cười nói.
- Chỉ biết bắt nạt con gái yếu đuối như tôi thôi.
Cô nàng xấu xí tức giận liếc măt nhìn Vương Nhân Bàng một cái, làm cho gã chẳng hiểu tại sao lại đập thình thịch. Cảm giác cô nàng xấu xí này rất có thần.
- Chúng ta thương lượng nhé, cô giúp tôi lấy Vạn hà căn. Tôi sẽ đáp ứng với cô một số điều kiện mà tôi có thể thực hiện được. Hơn nữa, cái am ni cô này có gì hay ho mà ở chứ, ở bên ngoài phồn hoa thoải mái hơn nhiều.
Hay là sau này cô theo anh tôi. Đến lúc đó được ăn sung mặc sướng, đi xe BMW, Mercedes-Benz, ở nhà cao cửa rộng, chẳng thiếu thốn cái gì.
Vương Nhân Bàng làm con sói già dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ.
Gã cho rằng, những ni cô ở đây tầm nhìn nông cạn, chắc sẽ có hứng thú với hồng trần, nên dễ bị lừa.
- Tôi sợ.
Cô nàng xấu xí tỏ ra vẻ sợ hãi.
- Sợ gì chứ, đến lúc đó tôi và cô sẽ đi chơi khắp nơi. Chúng ta sẽ ra nước ngoài tránh trước, cho dù là vị Phỉ Nguyệt sư thái kia có năng lực thế nào cũng chẳng làm gì được. Hơn nữa thân thủ của tôi chưa chắc đã sợ bà ta.
Vương Nhân Bàng vẽ ra một viễn cảnh. Gã cầm hòn đá lên, vung tay, két một tiếng, mảnh đá kia đã cắm sâu vào trong một thân cây rồi.
Sau đó, gã đắc ý nói:
- Thế nào, không kém hơn Phỉ Nguyệt sư thái chứ?
- Ừ, cũng tàm tạm.
Cô nàng xấu xí dường như cũng có vẻ động lòng, nhìn Vương Nhân Bàng một cái, nói:
- Tuy nhiên, sau khi lấy được Vạn hà căn rồi thì anh phải chia cho tôi một phần. Tôi không cần nhiều, chỉ cần một phần mười là được rồi. Còn nữa, nếu đi nước ngoài thì tôi muốn đi Pháp, nghe nói người Pháp rất lãng mạn.
Vương Nhân Bàng nghe xong, thiếu chút nữa thì phì cười. Bụng nghĩ cô nàng xấu xí này còn đòi lãng mạn nữa chứ, thật đúng lả làm cho người khác cười vỡ bụng.
Đương nhiên, miệng gã nói cũng rất khá:
- Được, được. Vương Nhân Bàng tôi cũng chẳng thèm lừa cô làm gì. Cô cũng biết rằng tôi là cao thủ, mà cao thủ thì phải có phong phạm của cao thủ chứ.
- Vậy được. Tuy nhiên anh phải đưa trước cho tôi hai trăm ngàn mới được.
Cô nàng xấu xí nói xong liền xòe tay ra.
- Có ý gì thế? Sợ tôi lừa cô à?
Vương Nhân Bàng nghiêm mặt nói, cảm giác nhân phẩm của mình bị người khác nghi ngờ.
- Không thể không đề phòng được. Trên tivi cũng thường nói như vậy, đàn ông đều là kẻ lừa đảo. Tôi sợ đến lúc lấy được Vạn hà căn rồi anh lại chuồn mất. Tôi đi đâu tìm anh chứ, Thiên Nguyệt am thì không về được rổi. Một cô gái như tôi dù sao cũng phải tiếp tục sống, ít nhất còn hai trăm ngàn để sống chứ.
Cô nàng xấu xí nói.
- Vậy được, chúng ta lập tức đi lấy thôi.
Vương Nhân Bàng gật đầu, cảm thấy cô nàng xấu xí này cẩn thận quá mức rồi. Tiuy nhiên điều cô ta nói cũng đúng.
- Tôi đi với anh, về lấy tấm thẻ đến đây.
Cô nàng nói.
- Cô sẽ không đi mà không trở về chứ?
Vương Nhân Bàng nói.
- Tôi không dám, anh sẽ giết tôi.
Cô nàng xấu xí nói, liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, nói tiếp:
- Hơn nữa, tôi ở trong này cũng vài năm rồi. Đến lúc đó tôi nói rằng xuống núi đón bạn, anh vào vai người bạn ấy là được rồi. Chúng ta sẽ trà trộn vào Thiên Nguyệt am, nếu không, không có quan hệ thân thích thì chủ am không cho vào đâu. Đương nhiên, ở trong am thì anh phải cẩn thận một chút, đừng có làm lung tung, nếu không gây ra phiền toái thì đừng có trách tôi.
- Được. Tôi mới sợ cô không ra thì có. Nếu tới lúc đó mà cô không ra thì tôi sẽ đập nát cái Thiên Nguyệt am này.
Vương Nhân Bàng kiêu ngạo nói.
Cô nàng xấu xí rất giữ “chữ tín”, không lâu sau đã quay trở lại. Chỉ có điều đã thay một bộ quần áo khác, trên mặt còn đánh phấn nữa, bởi vì nhìn qua có vẻ trắng hơn, đến những nốt giỗ trên mặt cũng mờ đi trông thấy.
“Cô dù có trát cả hộp phấn lên mặt thì cũng chẳng khá hơn đâu, xấu vẫn hoàn xấu mà thôi.” Vương Nhân Bàng thầm oán cô nàng xấu xí. Hai người sau khi xuống núi chuyển khoản xong rồi lại đang trên đường trở về Thiên Nguyệt am.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1748: Cuộc gặp vào đêm khuya.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Cô tên là gì? Nếu chúng ta đã hợp tác với nhau thì phải tin tưởng nhau mới được. Còn nữa, cô phải nói, tại sao cô ở Thiên Nguyệt am, hơn nữa, lại còn không xuống tóc?
Vương Nhân Bàng hỏi.
- Lạc Phi Trúc.
Cô nàng xấu xí nói. Liếc nhìn Vương Nhân Bàng một cái, lại nói tiếp:
- Người tu hành nhưng vẫn để tóc rất nhiều mà, đâu có gì kỳ lạ chứ?
Từ nhỏ tôi đã được người trong am nhặt về nuôi. Họ thấy tôi đáng yêu, cho nên, coi tôi như con vậy. Không cho tôi mặc áo ni cô, anh nhìn xem, quần áo tôi mặc đều là hàng hiệu cả.
Nói ra, tôi cũng có chút khổ sở. Bọn họ đối với tôi quá tốt, tiền hương khói đều đưa cho tôi đi mua đồ hiệu mặc.
Hơn nữa, còn cho tôi đi học đại gọc. Còn nói sau này sẽ tìm chỗ tốt để gả cho, khi họ xuống núi thì cũng có nơi để đặt chân.
Cho nêm, tôi làm như vậy không phải là ăn cháo đá bát hay sao? Tuy nhiên, chút nữa lấy Vạn hà căn, xin anh hạ thủ lưu tình một chút, không được nhổ cỏ nhổ tận gốc.
Thứ đó nghe nói rất khó phát triển, có lần nghe sư thái nói chỉ một củ to bằng cổ tay trẻ con thôi cũng đã phải mất cả ngàn năm rồi. Bằng không, nếu không đã không gọi là Vạn hà căn rồi.
- Cái tên này, cũng không tệ lắm. Yên tâm đi, Vương Nhân Bàng tôi không phải là hạng người quá tham lam, tuyệt đối sẽ không làm chuyện đó đâu.
Vương Nhân Bàng gật đầu, nhìn Lạc Phi Trúc một cái, hỏi tiếp:
- Trong am có mấy cao thủ, năng lực thế nào?
Nếu đã muốn lấy Vạn hà căn, thì phải làm rõ mới được. Còn nữa, Vạn hà căn rốt cục là được giấu ở đâu, trông như thế nào, có công dụng gì, cô phải nói cho rõ ràng.
Đến lúc đó, tôi cũng dễ ra tay. Nếu như không cẩn thận, làm thương Vạn hà căn thì lãng phí lắm.
- Cao thủ, tôi chỉ thấy Phỉ Nguyệt sư thái là cao thủ thôi. Còn có một số tiểu sư phụ công lực cũng không tệ. Nghe nói trình độ này của chúng tôi đã đạt tới tam tứ đẳng, có phải hay không?
Lạc Phi Trúc nói.
- Ừ, dựa vào công lực phân cao thấp, cô đã đạt tới tam đẳng, mạnh hơn người bình thường rồi.
So với cao thủ chân chính, giống như tôi chẳng hạn thì còn kém xa. Nói cách khác là không đáng nhắc tới.
Vương Nhân Bàng nói, rất có phong thái của một cao thủ.
- Hừ.
Lạc Phi Trúc tức giận hừ một tiếng, nói tiếp:
- Vạn hà căn thực ra cũng chẳng có gì thần bí cả, nó chỉ là một loại củ sen đặc biệt thôi.
Vốn hoa sẽ hàng năm sẽ đổi, tuy nhiên Thiên Nguyệt am không biết dùng phương pháp đặc biệt gì mà rễ sen không bị thối.
Hơn nữa, một bể hoa sen đều quấn lấy nhau. Mà loại rễ sen này căn bản là không lớn. Mấy chục rễ cuốn lấy nhau, sống vài chục năm thfi cũng chỉ to bằng đầu ngón tay cái mà thôi.
Cứ tiếp tục như vậy, vài trăm rễ quấn vào vào nhau, trải qua bao năm tháng dần dần hòa hợp thành một củ “vạn rễ sen”.
Niên đại càng lâu thì càng to, hiện tại trong am chỉ có một cái được gọi là Vạn hà xăn mà thôi, nghe nói to bằng bắp chân người lớn ồi, cũng đã trải qua hơn một năm rồi.
Sư thái coi đó như bảo bối, bình thường không để bất kỳ ai tới gần nó. Tuy nhiên sư thái trước kia nhặt tôi về lúc sắp qua đời có nói với tôi.
Vạn hà căn được trồng ở phía dưới núi giả của am. Bên trong có mấy đường ngầm không thể đi vào.
Nếu không cẩn thận sẽ bị vùi lấp mà chết.
Con đường này, chỉ có một mình Phỉ Nguyệt sư thái là biết thôi. Cái này, chỉ có thể đợi Phỉ Nguyệt sư thái sắp thăng thiên giao cho đệ tử mà bà tin cậy nhất mà thôi.
- Vạn hà căn có tác dụng gì?
Vương Nhân Bàng bắt đầu nổi hứng, hỏi tiếp.
- Hạt sen vốn có nhiều dinh dưỡng, củ sen cũng có giá trị dinh dưỡng rất cao. Nhưng một miếng Vạn hà căn lại có dinh dưỡng bằng cả một xe lửa củ sen. Cho nên, anh không thể một lúc mà ăn được một xe lửa củ sen được. Vạn hà căn chỉ là một loại thực phẩm dinh dưỡng siêu cấp mà thôi. Tuy nhiên đó là loại thiên nhiên, không giống như loại thực phẩm dinh dưỡng mà dùng kỹ thuật hiện đại ngày nay.
Lạc Phi Trúc nói.
Đi theo sau Lạc Phi Trúc, rốt cục cũng nhìn thấy Thiên Nguyệt am, nhìn qua đó là một cái am ni cô cũ kĩ. Phạm vi tương đối rộng, chiều rộng đến vài trăm mét. Ba chữ “Thiên Nguyệt am” được dán bằng một loại lá cây đặc biệt.
- Hình như, người đến hương khói cũng không nhiều mấy nhỉ?
Vương Nhân Bàng nhìn cửa am vắng vẻ, liền hỏi.
- Nơi này rất hẻo lánh, có rất ít người đến. Những người đến đều là người biết nơi đây. Tuy nhiên, dù người đến hương khói không nhiều lắm, nhưng những người đến đều rất hào phóng.
Bọn họ mỗi lần đặt lễ, cũng phải hàng vạn trở lên. Nơi Phỉ Nguyệt đại sư dưỡng sinh rất đẹp. Bà hiện giờ đã tám mươi rồi, nhưng nhìn qua chỉ giống như năm mươi mà thôi.
Tôi đoán rằng, Vạn hà căn ngấm vào cho nên mới khiến chủ am trẻ như vậy.
Người ngoài đương nhiên là không hiểu, tưởng rằng am chủ có bí quyết dưỡng sinh thần bí.
Lạc Phi Trúc nhỏ giọng nói.
- Haha, đạo dưỡng sinh đương nhiên cũng có một chút. Am chủ có phong phạm của đại sư, tự nhiên làm mê hoặc thế nhân rồi.
Ở thành phố có bao nhiêu quyền quý phu nhân, ai mà không muốn trẻ đẹp lâu chứ. Vả lại, những người này thường trông chẳng ra làm sao cả.
Tôi đoán, am chủ của các cô có khả năng dùng một ít Vạn hà căn chế tác thành một loại thuốc đặc biệt để cho các quý bà dùng.
Ví dụ, loại vài trăm năm này, dinh dưỡng cao, hạt sen cũng có tác dụng làm đẹp, tự nhiên, các quý phu nhân cảm thấy mình trẻ hơn một chút, cho nên ra tay mới rộng lượng.
Vương Nhân Bàng cười nói.
- Chắc là như vậy, Vạn hà căn là vận mệnh của am chủ. Con đường phát tài, không có nó thì Thiên Nguyệt am không thể sinh tồn được. Cho nên, anh không được đào hết, nếu không tôi sẽ liều mạng với anh. Tôi làm như vậy là đã có lỗi với am chủ lắm rồi.
Lạc Phi Trúc dặn dò nói.
- Biết rồi, thật là phiền toái.
Vương Nhân Bàng nhíu nhíu mày, cười nói:
- “Bạn” của cô- Vương Nhân Bàng này ra tay cũng rộng rãi mà, ủng hộ chục ngàn tệ trước đã. Đến lúc đó cô giới thiệu tôi thành một nhị thế tổ là được rồi. Trong nhà, vẫn có tiền.
- Nhà anh làm kinh doanh, nhiều tiền vậy thật sao?
Lạc Phi Trúc nhìn Vương Nhân Bàng có chút nghi ngờ nói.
- Xòe tay ra lấy.
Vương Nhân Bàng cười nói. Bụng nghĩ dù sao cũng là trộm được, quyên góp cũng không tiếc lắm.
- Ừ, trong nhà nhiều tiền, chỉ cần giơ tay ra là có. Đúng là đại gia.
Lạc Phi Trúc hâm mộ nói.
Nhà của người khác, Vương Nhân Bàng cười thầm trong lòng một tiếng, giả bộ nghiêm túc gật đầu.
Buổi tối, trở về thành phố. Ở Đào Tổ cốc bận rộn một ngày, Diệp Phàm cảm thấy mệt mỏi, ăn uống cùng với khách xong lại ngồi nói chuyện một hồi, về nhà tắm rửa xong, đang chuẩn bị đi ngủ. Tiếng chuông điện thoại đáng ghét lại vang lên, hắn tưởng là của Triệu Tứ, nhưng mở ra thì lại thấy không ngờ là của Tống Trinh Dao.
- Em muốn ăn món “lão công bảo”.
Tống Trinh Dao nói.
*( Lão công bảo nghĩa là Ông xã khen- Tên một món ăn)
- Giờ này chắc đóng cửa rồi.
Diệp Phàm nói, nhìn đồng hồ thấy sắp tới 12 giờ rồi.
- Anh không muốn đi ăn cùng em có đúng không? Em đáng ghét như vậy sao?
Tống Trinh Dao tức giận, giọng nói không ngời còn như đang mếu vậy.
- Anh tới đón em.
Diệp Phàm tự nhiên đồng ý luôn, lái xe thẳng đến nhà khách Hải Đông mà đi. Dưới ánh đèn xe, phát hiện Tống Trinh Dao đang đứng dưới cổng nhà khách Hải Đông mặc dù trời gió rét. Cô đứng một mình trông rất đáng thương, Diệp Phàm bỗng cảm thấy đau lòng, vội vàng cởi áo choàng lên người cho cô. Tay kia ôm lấy cô đi về phía xe.
Tống Trinh Dao không lên tiếng, cũng chẳng cự tuyệt, cứ để Diệp Phàm ôm, đầu còn gục vào trong lòng Diệp Phàm.
- Trinh Dao, chúng ta đem ‘Lão công bảo’ đến Lưu Hoa cốc, ở huyện Ninh Khê ăn được không?
Diệp Phàm quay sang hỏi Tống Trinh Dao.
- Lưu Hoa cốc có phải có rất nhiều hoa không?
Tống Trinh Dao hỏi ngược lại, đôi mắt chớp chớp nhìn Diệp Phàm.
- Anh chưa đi bao giờ, tuy nhiên chắc là như vậy. Bây giờ là mùa xuân, là mùa hoa nở rộ, chắc là sẽ rất nhiều hoa.
Diệp Phàm đáp.
- Nơi đó chắc chắn là rất hẻo lánh, anh sẽ không “ăn” mất em chứ?
Tống Trinh Dao mặt ửng đỏ, bình tĩnh nhìn Diệp Phàm hỏi.
- Haiz.
Diệp Phàm thở dài, ngước mắt lên nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh đầu, sau đó giơ tay xoa xoa khuôn mặt Tống Trinh Dao, nói:
- Nếu em bằng lòng để anh ‘ăn’ thì anh sẽ ‘ăn’. Nếu không thì tuyệt đối không ‘ăn’.
- Anh…
Tống Trinh Dao đôi mắt đã ngấn lệ.
- Em, anh xin lỗi. Chúng ta đi chơi, chỉ đi chơi thôi. Anh sẽ không bắt nạt em.
Diệp Phàm đứng đắn, giơ tay lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên má của cô.
- Em không sợ anh bắt nạt.
Tống Trinh Dao nói xong những lời này, mặt cô lại ửng đỏ, xấu hổ nhắm mắt lại chẳng nói lời nào.
- Thế anh sẽ bắt nạt em thật.
Diệp Phàm nhẹ giọng nói. Tuy nhiên, Tống Trinh Dao không hé răng, tuy nhiên bộ ngực phập phồng mãnh liệt.
Diệp Phàm không nói lời nào nữa, lái xe thẳng đến một tiệm bán Lão công bảo.
Đến cổng, thực khách không ngờ vẫn còn rất đông. Diệp Phàm tìm một cửa ngách để vào chứ đợi ở cửa chính thì chẳng biết là đợi đến bao giờ.
Diệp Phàm đã tìm được một người trung niên giống như đầu bếp, trực tiếp hỏi:
- Tôi là Chủ tịch thành phố Hải Đông, Diệp Phàm. Khách của chúng tôi hôm nay muốn ăn Lão công bảo, anh gọi giám đốc đến, làm cho chúng tôi hai suất nhé.
- Hả, Chủ tịch thành phố!
Vị đầu bếp kêu lên một tiếng, vội vàng chạy vào bên trong. Không lâu sau, một người trung niên có cái mũi to, nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thành phố, tôi là người phụ trách ở đây, hôm nay được nấu ăn cho chủ tịch thành phố, thật sự đó là vinh dự của cửa hàng chúng tôi. Anh vui lòng chờ một chút, chắc cũng phải mất tầm ba mươi phút.
Diệp Phàm gật đầu gọi điện cho Tống Trinh Dao, lúc này cô đang đợi ở ngoài xe.
- Chủ tịch thành phố, anh đến phòng khách của chúng tôi nghỉ ngơi một chút đi.
Trương Đại Minh sắp xếp xong đầu bếp, lại quay lại nói.
- Cũng được.
Diệp Phàm gật gật đầu.
Phòng khách của cửa hàng này rất có phong cách, thiết kế một bể nuôi cá vàng lớn ở trung tâm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai