Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
- Lập tức đi điều tra tung tích của người này.
Nam nhân mặc áo bào tím đứng dậy nói, lúc này gã cũng không còn tâm trạng ở lại đây nữa rồi.
Gã căn bản không ngờ mình dồn hết tâm tư, nhưng người khả nghi thực sự lại chạy thoát ngay dưới mặt mình, điều này quả thực là bạt tai trước mặt.
...
Diệp Mặc không biết chủ nhân của ụ đá này đang tìm hắn, hắn còn cho rằng tìm hắn chính là người cùng tranh giành Chân Minh Nê với hắn. Nhưng cho dù hắn biết rồi, hắn cũng sẽ không để ý, thậm chí Hồng Vũ tiên thành hắn cũng sẽ không lại nghênh nghênh ngang ngang quay lại nữa.
Nhìn ngọc bài truyền tống trận trong tay không có chút thay đổi gì, Diệp Mặc trong lòng cũng rất hài lòng. Hắn dùng chưa đến hai năm, hoàn thành công việc tỉ mỉ này, trên thực tế còn cách thời gian Tiểu thiên vực mở cửa ba ngày.
Sau khi thu hồi trận bàn thời gian, Diệp Mặc đang định ra khỏi Thế giới trang vàng, lại cảm thấy trong bốn trận pháp giám sát hắn bố trí phía trước, có một cái lại truyền đến từng đợt chấn động mơ hồ, chấn động mơ hồ đó quá lợi hại, khiến hắn căn bản không thể nào nhìn rõ trận pháp giám sát đang giám sát là thứ gì.
Diệp Mặc ngay lập tức dừng lại không ra ngoài nữa, lập tức càng thêm chú ý quan sát.
Từng vết nứt kinh khủng trên mặt đất bị trận pháp giám sát của Diệp Mặc hoàn toàn bắt đến, sau đó cát bụi văng đầy trời, một nam nhân mặc áo bào tím xuất hiện trong trận pháp giám sát
Trước mặt nam nhân mặc áo bào tím này còn có một Tiên nhân trung niên đang bò lổm ngổm, Diệp Mặc không nhìn thấy tu vi của Tiên nhân trung niên này trong trận pháp giám sát, nhưng chắc chắn tu vi của Tiên nhân trung niên này tuyệt đối không thấp hơn Tiên tôn.
Diệp Mặc bố trí trận bàn giám sát này quá xa, không thể nào nghe rõ âm thanh của đối phương, đáng tiếc là Diệp Mặc cũng không hiểu môi ngữ. Chỉ có thể đại khái đoán chắc là người Tiên nhân trung niên này đang đối chiến cùng nam nhân áo bào tím kia, kết quả Tiên nhân trung niên kia không phải là đối thủ của nam nhân áo bào tím.
Nghĩ tới đây Diệp Mặc hoảng hốt, một Tiên tôn cũng không đánh nổi nam nhân mặc áo bào tím kia, hơn nữa nam nhân áo bào tím thoạt nhìn giống như không ra chút khí lực gì, tên này chẳng lẽ là Tiên đế hay sao?
Một Tiên đế và một Tiên tôn, tại sao lại ra tay đánh nhau trong này? Nơi này mặc dù không gần Hồng Vũ tiên thành, nhưng so với Hồng Vũ tiên thành có Tiên đế, thì chẳng phải quá xa sao.
Kiểu đánh nhau khích liệt này chắc chắn sẽ khiến Tiên đế chú ý, vì sao đến bây giờ Tiên đế vẫn chưa ra?
Diệp Mặc không dám nhìn hiện trường đánh nhau kia nữa, cho dù thông qua trận bàn giám sát hắn cũng không dám nhìn nữa. Thần thức của Tiên đế rất mạnh, chỉ cần chú ý đến mình một chút thì có thể bị phát hiện ra.
Thu hồi thần thức lại, Diệp Mặc trốn trong Thế giới trang vàng không dám tùy tiện thi triển thần thức của mình, chỉ là luyện chế ra mấy lò Phi Tuyết đan.
Lại hai ngày nữa trôi qua, Diệp Mặc lúc này mới cẩn thận lại lần nữa quan sát trận bàn giám sát của mình, lại phát hiện nam nhân mặc áo bào tím cũng đã đi rồi. Tiên tôn trung niên bị gã đánh bại lại càng không biết đi đâu rồi, Diệp Mặc đoán chắc là bị tiêu diệt thành tro bụi rồi.
Lúc này Diệp Mặc mới cẩn thận từ trong Thế giới trang vàng đi ra, thu trận pháp ẩn nấp của mình, đồng thời phóng ra Thời Không Toa nhanh chóng rời khỏi nơi này, bay về phía Hồng Vũ tiên thành.
Ở một nơi gần với Hồng Vũ tiên thành, Diệp Mặc thu lại Thời Không Toa, đồng thời phát cho Mịch Vân thánh nữa một tin tức.
Chỉ một canh giờ sau, Mịch Vân thánh nữ liền vội vã đến ngoài thành nơi mà Diệp Mặc đang ở, Diệp Mặc chú ý một chút, phát hiện cũng không có ai theo dõi.
Mịch Vân thánh nữ vội vàng như vậy, có thể thấy cô rất sợ Diệp Mặc lừa cô thật.
- Gấp chết tôi rồi, anh làm sao lại biến mất một phát nhiều ngày như vậy. May mà tôi tin anh, cũng không đi hỏi.
Mịch Vân thánh nữ sau khi thấy Diệp Mặc lập tức nói.
Diệp Mặc biết rõ nơi này không thể ở lâu được, thần thức vực của hắn xác định xung quanh không có ai, cũng không có thần thức nào đến, lúc này mới lấy ra ngọc bài đưa cho Mịch Vân thánh nữ nói:
- Bây giờ tất cả các thứ cũng không cần nói nhiều nữa, tôi đắc tội với người ta, cần phải lập tức rời khỏi đây. Tiểu thiên vực tôi không đến nữa, chẳng may bị điều tra ra, thì tôi cũng không dễ làm. Bây giờ ngọc bài đưa cho cô rồi, nếu như cô lấy được nhiều Bồng Việt tiên quả trong Tiểu thế giới, cô chỉ cần cho tôi một quả là được rồi, tôi đi trước đây.
Nói xong không gian xung quanh hai người bỗng từng đợt sóng gió nổi lên, trong nháy mắt, Diệp Mặc liền biến mất.
- Thuấn Di?
Mịch Vân thánh nữ sững người lặp lại một câu.
Vừa rồi cô còn chưa kịp phản ứng gì với lời nói của Diệp Mặc, Diệp Mặc vội vàng đưa ngọc bài vào trong tay cô, rồi trong nháy mắt liền biến mất.
Mịch Vân thánh nữ vô cùng chấn động, cô không ngờ Diệp Mặc chỉ là một Đại La Tiên sơ kỳ lại có thể Thuấn Di được, cái này quả thực quá nghịch thiên. Thuấn Di là đạo pháp thần thông cao cấp, một Đại La Tiên lại có thể nắm được đạo pháp thần thông cao cấp này sao?
Điều tiếc nuối duy nhất chính là không gian mà Diệp Mặc Thuấn Dĩ có dao động quá lớn, loại dao động không gian này, người khác muốn tìm được hắn cũng không khó khăn lắm. Nếu như có một ngày Diệp Mặc có thể để dao động không gian Thuấn Di giảm đi chút, thì đây lại là một môn thần thông cực kỳ lợi hại, hắn làm sao có nhiều thần thông đáng sợ như vậy được?
Đang trong lúc Mịch Vân thánh nữ vẫn còn đang khiếp sợ và nghi ngờ, thì không gian xung quanh lại lần nữa chấn động, Diệp Mặc trong nháy mắt lại xuất hiện trước mặt Mịch Vân thánh nữ. Diệp Mặc hạ xuống, không gian xung quanh chấn động lại càng lớn, thậm chí ngay cả thần thức cũng không thể định vị chính xác được.
Diệp Mặc lại lần nữa Thuấn Di trở về, có chút áy náy nói:
- Tôi truyền công pháp ẩn nấp cho cô trước, sau khi cô ra ngoài, tôi lại truyền tin cho cô.
Nói xong, Diệp Mặc lại không đợi Mịch Vân thánh nữ trả lời, rồi đưa cho Mịch Vân thánh nữ một ngọc giản, sau đó lại một trận dao động không gian lần nữa, trong nháy mắt biến mất.
Mịch Vân thánh nữ lắc đầu, dao động không gian mạnh như này, nếu là cô thì cũng không Thuấn Di rồi.
Diệp Mặc lúc này thở dài, hắn tổng cộng thông qua mấy lần dao động không gian Thuấn Di, trong lúc Mịch Vân thánh nữ không để ý tiế́n vào trận vân truyền tống được luyện chế từ Chân Minh Nê trong ngọc bài.
Trận vân không gian này vì dùng Chân Minh Nê cực ít, chỉ có không gian đủ một người miễn cưỡng nằm, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói cũng đủ rồi, hắn vừa tiến vào không gian trận vân này, lập tức vận chuyển Tam Sinh quyết, khí tức toàn thân trở nên ẩn nặc.
Mặc dù trận vân của hắn cũng đã giống với khí tức của trận vân lúc đầu, không có chút khác biệt nào, nhưng ăn gian trước mặt Tiên đế, Diệp Mặc cũng phải vô cùng cẩn thận.
Vốn dĩ hắn định nói với Mịch Vân thánh nữ, mình tiến vào trong ngọc bài, nhưng lại sợ Mịch Vân thánh nữ lộ sơ hở. Trước mặt Tiên đế, một Đại La Tiên thực sự cũng không có chút tư cách nào.
Mịch Vân thánh nữ nhìn miếng ngọc giản mà Diệp Mặc đưa, công pháp ẩn nấp bên trong quả thực còn tốt hơn của cô nhiều, lập tức vô cùng sung sướng cất miếng ngọc bài và ngọc giản đi, vội vàng quay lại Hồng Vũ tiên thành.
Mặc dù lần giao dịch này đổi thẻ bài, nhưng đối với cô mà nói cũng tốt hơn chút, dù sao mang Diệp Mặc tiến vào Tiểu ghế giới cũng rất nguy hiểm. Còn lần này cô chỉ cần đưa cho Diệp Mặc một quả Bồng Việt Tiên quả là được rồi, cô chắc chắn bằng lòng. Tiểu thế giới bao nhiêu năm cũng chưa mở cửa, tiên quả và tiên linh thảo trong đó chất đống, một quả Bồng Việt Tiên quả cũng là cái gì.
...
Trên quảng trường rộng lớn của Hồng Vũ tiên thành, lúc này cũng đã chật kín người, so với mười ngày trước thì người đến đây còn đông hơn. Vì hôm này là ngày tiến vào Tiểu thế giới.
Mặc dù danh sách chỉ có một nghìn một trăm người, nhưng ai không muốn xem xem bộ dạng của Tiểu thiên vực, ai không muốn biết bên trong Tiểu thiên vực rốt cục có những bảo bối gì cơ chứ?
Dường như biết hôm nay có rất nhiều người, Vị Phong tiên đế sớm đã xuất hiện trên cao đài giữa quảng trường. Trên cao đài chính giữa quảng trường có một truyền tống trận, trên truyền tống trận còn có một trận pháp giám sát bốn mặt cực lớn nữa.
Sau khi Vị Phong tiên đế đi ra, những Tiên đế còn lại cũng lần lượt ra hết, lần này không ngờ một lần lại có mười hai vị Tiên đế đến, so với mười ngày trước cũng nhiều hơn mấy vị.
Vị Phong tiên đế đứng trên đài cao ôm quyền hướng xuống dưới, sau đó sảng giọng nói:
- Cám ơn các vị bằng hữu của các đại thiên vực đến tham gia thịnh hội lần này của Thanh Vi Thiên, lần này sau khi Tiểu thiên vực mở cửa sẽ xuất hiện lượng lớn Tiên tài cao cấp, thậm chí những Tiên tài mấy trăm đến hàng nghìn hàng vạn năm nay chưa xuất hiện cũng sẽ xuất hiện. Nhưng vì danh sách tiến vào Tiểu thiên vực có hạn, cho nên chúng tôi quyết định ba ngày sau, đợi chư vị thiên tài tiến vào Tiểu thiên vực từ Tiểu thiên vực đi ra rồi, lập tức sẽ tổ chức đại hội đấu giá công khai trên quảng trường, vật phẩm đấu giá chính là những thứ mà Tiên nhân lấy được trong Tiểu thiên vực...
Vì có Tiên đế trấn thủ, danh sách tăng thêm có hạn, rất nhiều người cũng rất thất vọng về những đồ tốt lấy được từ trong Tiểu thế giới. Bây giờ Vị Phong tiên đế nói như vậy, khác gì cho mọi người cơ hội. Chỉ cần anh có tiên tinh, thì anh có thể lấy để đổi lấy tài nguyên tu luyện tốt nhất, hoặc là Tiên tài cao cấp.
Lập tức không khí trên quảng trường lại lần nữa náo nhiệt, rất nhiều người có lượng lớn Tiên tinh cũng nóng lòng lắm rồi, có một số người thậm chí còn bắt đầu liên hợp lại, chuẩn bị gộp tiên tinh để mua Tiên tài cao cấp.
Vị Phong tiên đế cũng rất hài lòng khẽ gật đầu đối với phản ứng phía dưới, sau đó tiếp tục nói:
- Xin mời 1100 tinh anh tham gia vào Tiểu thiên vực lên đài...
Sau khi Vị Phong tiên đế gọi, 1100 Đại La Tiên có ngọc bài lần lượt lên đài. Mặc dù là 1100 người, nhưng trên cao đài vô cùng rộng lớn, vẫn có vẻ hơi rộng rãi.
Kế Hồn đứng trên đài cao quét thần thức tứ phía, nhanh chóng cô liền ảm đạm, cô không nhìn thấy em trai Diệp Mặc của mình đâu. Có thể thấy em trai không lấy được ngọc bài, chắc là rời khỏi Hồng Vũ tiên thành rồi, lúc trước cô bị người của sư môn bảo hộ, biết Diệp Mặc rời khỏi Hồng Vũ tiên thành cũng là chuyện của mấy ngày sau rồi.
- Bây giờ mời Long Hà đại đế nói một chút về quy tắc vào Tiểu thiên vực, đồng thời nói qua những người nào không thể tiến vào Tiểu thiên vực.
Vị Phong tiên đế sau khi nói xong, lập tức đứng sang một bên.
Long Hà đại đế với tư cách là một trong tứ đại đế thoạt nhìn rất bình thường, thậm chí là một nam nhân trung niên nếu lẫn trong đám người bình thường thì cũng không phát hiện ra được, sắc mặt mỉm cười, lộ vẻ hiền hòa hòa ái. Nhưng tất cả mọi người trong này biết rõ, Long Hà là một trong bốn đại đế, một tát tùy ý của ông cũng có thể phá vỡ hơn mười tiên thành, thậm chí là một Thiên vực cũng không chịu nổi sự hành hạ của ông.
Long Hà đại đế đi đến nhếch miệng cười, trên quảng trường dường như ai cũng có thể cảm nhận được khí chất ôn hòa của Long Hà đại đế.
- Tiến vào Tiểu thiên vực cũng không dễ dàng gì, cần mười vị Tiên đế chúng tôi đồng thời mở lỗ hổng hư không, mới có thể miễn cưỡng đi vào, cho nên danh sách có hạn. Vì công bằng, trong này có người mang theo thế giới không gian, mời đứng ra, nếu không tịch thu ngọc bài tước tư cách tham gia.
Long Hà đại đế nói giống như sắt thép đánh lên người một số người mang theo tiểu thế giới, hoặc là mang theo những không gian khác muốn ăn gian, mặc dù Long Hà đại đế nói rất khéo, nhưng mọi người đều biết ý tứ của Long Hà đại đế.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Long Hà đại đế nhìn một lượt 1100 người đứng trên cao đài, sau đó lạnh nhạt nói:
- Bây giờ mời những người mang theo thế giới không gian giao thế giới không gian của mình ra, đồng thời vẫn xếp theo thứ tự từ dưới Thần khí Tâm môn đi qua...
Không đợi Long Hà đại đế nói xong, bảy tám vị Đại La Tiên cũng chủ động bay xuống đài, giao nộp tiểu thế giới trên người mình cho người trong môn phái hoặc người quen.
Trong thượng thiên vực không có ai không biết Tâm môn, đây là một loại Thần khí hạ phẩm, hơn nữa còn là Thần khí đạo pháp. Loại Thần khí này chỉ là một cửa mà thôi, bất kỳ người nào nói khoác đứng dưới Tâm môn, đều bị loại ra ngoài, không có ngoại lệ. Có lẽ chỉ có người tu luyện Tam Sinh quyết như Diệp Mặc, có thể vào đó thử xem, còn có thể lừa được Tâm môn hay không, thì cũng không biết.
Chính vì biết Thần khí Tâm môn ra rồi, những người muốn may mắn ăn gian kia mới chủ động giao ra thế giới không gian của mình, nếu không cho dù anh có giấu kỹ đi nữa, cũng sẽ bị Tâm môn loại ra ngoài, Long Hà đại đế cũng đã cho lối thoát rồi, nếu như không tìm được lối thoát, thì đúng là đồ ngốc.
Sau khi đợi mọi người lại lần nữa xếp thành hàng ngũ xong rồi, từng hàng từng hàng đi qua Tâm môn, mỗi một người đứng trong Tâm môn, đều bị hỏi một câu:
- Anh có mang theo gì khác hay không?
Bất luận là kẻ nào nói dối đều bị Thần khí Tâm môn loại ra ngoài, không có ngoại lệ.
Mịch Vân thánh nữ trong lòng thầm may mắn, may mà Diệp Mặc không nghe lời cô, nếu như nghe lời cô thật, dùng tiểu thế giới ăn gian, thì bây giờ cũng khó xử rồi.
Cho dù cóThần khí Tâm môn phát hiện nói dối, vẫn có một Đại La Tiên bị tóm. Tên Đại La Tiên này rất oan uống, trên thực tế gã không phải tự mình ăn gian, mà là tông môn đã luyện chế một tiểu thế giới thành một vòng tay phòng ngự bảo gã đeo lên tay, hơn nữa sợ gã để lộ, còn không nói cho gã biết.
Trong tình huống chính bản thân gã cũng không biết, thì vòng tay đó lập tức bị Tiên đế phát hiện, tiểu thế giới bị mất ngay tại chỗ. Đồng thời trong tiểu thế giới cũng quét được mấy người trong đó.
Tông môn này cuối cùng bị đuổi ra khỏi Hồng Vũ tiên thành, chẳng những không còn tư cách vào nữa, mà tư cách tham gia hội đấu giá sau đó cũng không còn.
Mịch Vân thánh nữ thận trọng đứng bên trên Tâm môn, khi cô bị hỏi đến vấn đề đó, cô không chút do dự nói:
- Không có.
Thần khí Tâm môn không có bất kỳ tỏ vẻ nào là nói dối, rồi sau đó cô lại bị một Tiên tôn nữ tính dùng thần thức quét một lần, sau khi phát hiện không có vấn đề gì, tỏ ý thông qua.
Diệp Mặc không biết hắn cũng thông qua rồi, lúc này hắn vẫn thu khí tức của mình nằm trong trận vân Chân Minh Nê.
Sau khi tất cả mọi người đều được thông qua cửa kiểm tra Tâm môn, Vị Phong tiên đế lúc này mới đứng ra nói:
- Bây giờ truyền tống trận khởi động, tất cả mọi người đều có thể được truyền tống đến một địa điểm cố định, sau đó mười vị Tiên đế chúng tôi sẽ đồng thời xé rách không gian Tiểu thiên vực, để mọi người vào trong đó. Còn những vị khách trên quảng trường, có thể thông qua màn hình giá́m sát quan sát quá trình.
Hơn một nghìn người đứng trên truyền tống trận. Từng đống từng tống Tiên tinh cực phẩm bị thiêu đốt, nửa khắc sau, xung quanh truyền tống trận cũng sáng lên từng vầng sáng màu trắng, truyền tống trận lập tức được khởi động.
...
Phần lớn những người của Hồng Vũ tiên thành đều cũng tiến vào quảng trường Hồng Vũ để xem Tiểu thiên vực mở cửa, nhưng cũng có ngoại lệ. Lúc này ở một Tiên sơn động phủ có Tiên linh khí cực kỳ nồng đậm, một nam nhân mặc áo bào màu tím với sắc mặt âm trầm đang ngồi bên một Tiên linh tuyền trì cực lớn. Tiên linh tuyền đó đánh lên Tiên ngọc bên hồ, chạm đến những Tiên linh thảo xung quanh đó, còn có một số nham thạch cũng bị hấp thu.
Nhưng nam nhân mặc áo bào màu tím này lại không thấy tiếc nuối chút nào, vẫn nhíu mày vô cùng trầm ngâm.
Người này chính là nam nhân mặc áo bào màu tím trước đó mua ụ đá Ngũ Hành trong hội đấu giá, cũng là người mà Diệp Mặc nhìn thấy trong trận bàn giám sát
Rất lâu, nam nhân này mới ngẩng đầu bình tĩnh nói:
- Vào đi.
Sau khi gã nói xong, một nam nhân ăn mặc theo kiểu người hầu lách thân vào, chính là người hầu của gã Quý Lương.
- Có manh mối gì hay không?
Không đợi Quý Lương trả lời, nam nhân mặc áo bào tím này trầm giọng hỏi.
Quý Lương khom người kính cẩn nói:
- Chủ nhân, không tìm được tên Đại La Tiên điên cuồng kia. E rằng người đó cũng là dịch dung, rất có thể đã ra khỏi thành rồi.
Nam nhân mặc áo bào tím khẽ gật đầu, trên thực tế gã cũng sớm đã đoán ra người mà gã muốn tìm là dịch dung mà ra.
- Hắn mua Chân Minh Nê với cái giá cao gấp mấy lần chứng tỏ lai lịch của hắn cũng không nhỏ. Còn có phải là hạng người vô danh hay không, người bình thường, có ai có thể lấy ra nhiều tiên tinh như vậy để mua Chân Minh Nê cơ chứ...
Quý Lương vẫn chưa nói xong, nam nhân mặc áo bào tím bỗng biến sắc, vung tay tát một cái ra ngoài, giả sơn Tiên ngọc và cảnh quan nham thạch trước người gã lập tức bị gã đánh cho tan tành. Tiên tuyền bên trong Tiên tuyền trì cũng bị vỗ văng tứ phía, vẩy hết ra ngoài.
Quý Lương bình thản, vẫn khom người đứng nguyên tại chỗ, giống như vừa nãy nam nhân mặc áo bào tím không làm gì vậy.
- Sai rồi, tôi bắt đầu nghĩ sai rồi.
Nam nhân mặc áo bào tím giọng căm hận nói.
- Chủ nhân?
Quý Lương nghi ngờ hỏi một câu.
Nam nhân mặc áo bào tím kia khua tay nói:
- Ta là thông minh quá bị thông minh hại, chúng ta căn bản không nên đi điều tra tên Đại La Tiên đó, mà là nên điều tra Chân Minh Nê.
Quý Lương cũng là một người cực kỳ thông minh, y thấy nam nhân mặc áo bào tím nói vậy, lập tức hơi sửng sốt, rồi sau đó hiểu ra ngay. Y đúng là quá thông minh rồi, lúc này mới tạo nên sai lầm đến mức độ này.
Tên Đại La Tiên thô cuồng kia dám đắc tội với một Đế tông trong hội đấu giá, bất luận lai lịch thế nào, hắn chắc chắn có dịch dung hoặc biết cách chạy thoát. Bọn họ căn bản không nên đi điều tra tên Đại La Tiên đó, mà chính xác là nên đi điều tra Chân Minh Nê.
Người bỏ ra một lượng tiền lớn như vậy để mua Chân Minh Nê, chắc chắn có ý đồ, tuyệt đối sẽ không đến nỗi tiên tinh nhiều không có chỗ để tiêu, cố ý phung phí.
- Tôi biết rồi, người này nhất định muốn dùng Chân Minh Nê luyện chế ra một không gian, sau đó lén lút để người ta mang vào Tiểu thiên vực...
Quý Lương giật mình nói.
Sau khi y nói ra những lời này, lập tức liền chắc chắn suy đoán của mình không sai, chỉ có loại hấp dẫn tiến vào Tiểu thế giới này, mới khiến một Đại La Tiên bỏ ra nhiều Tiên tinh như vậy để mua một tí Chân Minh Nê.
- Chủ nhân, người này tuyệt đối đã xuất hiện rồi, Quý Lương chắc chắn hắn không thể nào tiến vào Tiểu thế giới được, hơn nữa chắc chắn bị tra ra. Vì lần này tiến vào Tiểu thế giới có Thần khí Tâm môn kiểm tra, không ai có thể tránh thoát được. Chúng ta bây giờ chỉ cần đến quảng trường Hồng Vũ, là có thể tìm được người này.
Quý Lương chắc như đinh đóng cột nói.
- Đi.
Nam nhân mặc áo bào tím kia sau khi nói xong, liền cuốn lấy Quý Lương, biến mất ngay tức khắc.
Khi nam nhân mặc áo bào tím vừa mới đến quảng trường, truyền tống trận trên cao đài của quảng trường cũng khởi động hoàn toàn, được bao bọc với vầng sáng màu trắng, hơn một nghìn người cũng đã biến mất.
Lúc này trên màn hình trận pháp giám sát xung quanh cao đài quảng trường, cũng đã xuất hiện một bình đài thiên thạch vô cùng rộng lớn. Bình đài thiên thạch này rõ ràng là được cố định lại, phía trước bình đài thiên thạch này, có từng đường sương mù màu xám nhạt lượn lờ.
Một số người đã đoán ra, nơi có làn sương mù lượn lờ vây quanh đó, chắc chính là Tiểu thiên vực rồi.
Nam nhân mặc áo bào tím kia cũng không lo lắng, chỉ là trực tiếp hạ xuống cao đài hỏi có người nào gian lận không, những người này bây giờ ở đâu.
Một gã Tiên đế trên cao đài rõ ràng biết lai lịch của nam nhân mặc áo bào tím này, vội vàng đưa danh sách những người dùng thế giới không gian để gian lận cho nam nhân này.
...
Nửa tuần hương sau, trên bình đài thiên thạch khổng lồ kia xuất hiện hơn một nghìn người, hơn một nghìn người này chính là được truyền tống từ cao đài trên quảng trường đến, bao gồm cả mười vị Tiên đế.
Trong hư không có loạn lưu không gian thổi qua, cho dù có trận pháp bảo vệ, Đại La Tiên đứng trên bình đài thiên thạch cũng vẫn cảm giác có chút không thích ứng. Lúc này những Đại La Tiên đứng trên bình đài thiên thạch lại càng hi vọng, bọn họ đi qua hư không, biết hư không trong này tuyệt đối không phải là hư không thiên vực đơn giản, hư không trong này rất có thể cũng đã vượt khỏi thiên vực rồi.
Táp Không tiên đế bỗng nhiên cao giọng nói:
- Chúng tôi bây giờ sẽ lập tức mở lối vào của Tiểu thiên vực, tất cả những người tiến vào Tiểu thiên vực chú ý, những thứ lấy được trong Tiểu thiên vực, 1/10 là của các anh, nếu như sau khi lấy được vật hỗn độn trong thiên vực mà nộp lên, có thể được giữ lại hơn 1/10 đồ. Hơn nữa còn có thể lấy được phần thưởng khác của chúng tôi nữa.
Nói đến đây Táp Không tiên đế bỗng nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị:
- Thời gian các anh ở lại trong Tiểu thiên vực cũng chỉ có ba ngaỳ, nếu như trong ba ngày có người dám một mình dùng bất cứ một loại Tiên quả hay Tiên linh thảo nào, thì sẽ bị giết chết không cần luận tội.
Mấy chữ cuối cùng khiến những người trong này không khỏi rùng mình, điều này quá độc ác. Không ai dám tự nhận mình có thể dùng Tiên linh thảo, trong ba ngày còn không bị Tiên đế phát hiện.
- Sau đây tôi sẽ phát Phi Tuyết đan.
Vị Phong tiên đế lấy ra từng bình ngọc, phát cho mỗi người một bình ngọc.
Sau khi phát xong Phi Tuyết đan, Vị Phong tiên đế tiếp tục nói:
- Một viên Phi Tuyết đan trong Tiểu thiên vực có thể duy trì linh căn 12 canh giờ mà không bị niết hóa, ba viên Phi Tuyết đan có thể quản ba ngày, ba ngày sau, mọi người bóp nát ngọc giản ra ngoài, nếu không hậu quả tự gánh lấy.
Vị Phong tiên đế sau khi nói xong, mười vị Tiên đế đồng thời bay vào hư không, mười vị Tiên đế dùng trận kỳ của mình, hình thành một trận pháp cực lớn.
Sau khi trận pháp do trận kỳ của Tiên đế được hình thành, mười vị Tiên đế lập tức cổ động lực Tiên nguyên, từng đợt khí tức bàng bạc truyền ra ngoài. Lúc trước màn sương mù còn chờn vờn trước mặt tự động chia ra hai bên, sau đó không gian mơ mơ hồ hồ xuất hiện trước mặt mọi người.
Cùng với khí tức của mười vì Tiên đế phát ra càng lúc càng áp lực, hư không này cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt, vết nứt càng lúc càng lớn, cuối cùng rộng đến hơn ba trượng.
- Tất cả mọi người lập tức vào trong Tiểu thiên vực từ vết nứt kia, chúng tôi cũng không kiên trì được bao lâu nữa đâu, ba ngày sau, bóp nát ngọc bài có thể trực tiếp truyền tống đến bình đài thiên thạch.
Sau khi Long Hà tiên đế gào thét một hồi, hơn nghìn Đại La Tiên lập tức bay lao vào trong vết nứt kia. Dường như tất cả mọi người cũng đều tăng tốc độ của mình đến mức nhanh nhất, mọi người biết rõ, một nơi mà vô số năm rồi chưa mở, một khi mở ra, người vào đầu tiên chắc chắn sẽ lấy được nhiều lợi ích hơn.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Rầm rầm...
Từng tiếng nổ mạnh vang lên, những Đại La Tiên kia còn chưa hoàn toàn tiến vào Tiểu Thiên Vực, thì cái khe hở vừa rồi bị mười người Đại Tiên Đế phá vỡ ra đang bắt đầu thu nhỏ lại, dường như lúc nào cũng có thể khép lại.
Từng đường sấm sét Hư không đánh xuống, vài tên Đại La Tiên rơi lại phía sau căn bản là không có cả năng lực để chống đỡ, lập tức đã bị sấm sét Hư không đánh thành tro bụi.
- Tranh thủ thời gian bỏ qua đại trận, đây là Thiên Cấm Lôi Kích đấy. Chúng ta cưỡng ép mở ra giao diện ẩn nấp Thiên Vực còn lại khiến cho tài nguyên cao cấp lộ ra ngoài, tạo thành Thiên Cấm Lôi Kích. Nếu như cứ tiếp tục nữa, thì sẽ có thêm nhiều người bị sét đánh chết. Một tên Tiên Đế lớn tiếng kêu lên.
Kỳ thật không cần tên Tiên Đế này hô lên, thì những Tiên Đế còn lại cũng đã biết rồi. Đối mặt với uy lực của Thiên Cấm Lôi Kích, thì những Đại La Tiên kia căn bản là không có chút năng lực chống đỡ nào. Lúc này mười tên Tiên Đế liền triệt tiêu Tiên nguyên lực của mình, cái khe hở kia lập tức thu hẹp lại.
Khe hở vừa thu lại, thì tài nguyên cũng lần nữa bị khép lại. Cảm giác về Thiên đạo không thấy đâu nữa, Lôi Kích cũng lập tức biến mất hoàn toàn.
...
Hơn một ngàn tên Đại La Tiên lâm vào trong sương mù vô tận, thần thức căn bản là không có cách nào phóng ra ngoài, càng không xác định được bất kỳ một cái phương hướng nào. Việc này kém xa với tưởng tượng của họ. Trong tưởng tượng của họ, khi họ tiến vào cái khe hở kia, thì sẽ được đặt chân lên một vùng đất mới, khắp nơi trên mặt đất là Tiên tuyền, Tiên linh thảo, Tiên linh vật.
Nhưng sau khi bọn họ tiến vào được thời gian một nén nhang, thì sương mù mờ ảo vẫn quay cuồng, không có cách nào mở rộng thần thức ra cả. Thình thoảng còn có vài đạo không gian loạn lưu bất chợt truyền đến. Nhưng đạo Không gian loạn lưu này còn vô cùng lợi hại nữa, chỉ cần không cẩn thận là sẽ bị cuốn đi, căn bản là không biết sẽ trôi nổi tới nơi nào.
Từ những ảnh hưởng truyền tới Tiên linh căn, thì những Đại La Tiên cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, lập tức nuốt xuống một viên 'Phi tuyết đan'.
Cho dù như thế, nhưng vẫn không có ai nguyện ý bóp nát ngọc bài truyền tống để thoát ra ngoài cả. Những Đại La Tiên này đều chỉ nắm chắc ngọc bài truyền tống trong tay. Trừ phi tới thời điểm tất phải chết, nếu không thì sẽ không có ai muốn mất đi cơ hội lần này.
Diệp Mặc không biết thời điểm hiện tại đã tiến vào Tiểu Thiên Vực hay không, cho nên thần trí của hắn vẫn không hề dám đưa ra ngoài.
Mịch Vân đương nhiên không biết Diệp Mặc đã ẩn nấptrong ngọc bài của cô, lúc này cô chỉ giống như những người khác, cũng đang quay cuồng trong mảnh hư không tràn ngập bụi sương mù này, đồng thời giữ chắc lấy ngọc bài của mình để tùy thời đều có thể bóp nát ngọc bài mà thoát thân.
Nhưng mảnh hư không này dường như là không hề có điểm cuối, sau hai canh giờ, thì cô vẫn không nhìn thấy bất kỳ ai ở xung quanh cả. Lúc này cô vẫn không ngừng lòng vòng quanh mảnh hư không này.
Diệp Mặc xem chừng đã đến thời điểm cần phải tiến vào hư không rồi, cho nên thần thức của hắn lập tức mở rộng ra ngoài dò xét.
Từng mảnh bụi sương mù quay cuồng trong hư không xuất hiện trong thần thức của hắn, cho dù là hắn có thần thức đao, thì cũng không thể nào đem thần thức của mình mở rộng ra thêm nữa.
Lúc này Diệp Mặc sao lại không biết hắn không còn nằm trong diện giám sát của Tiên Đế chứ, cho nên trước tiên hắn liền không do dự 'Thuấn di' mà ra, biến mất khỏi mảnh hư không sương mù này.
Thanh Mịch Vân nhíu mày một cái, cô dường như cảm giác được chung quanh mình có chút không gian dao động, nhưng khi cô dùng thần thức của mình để điều tra thì lại không thấy gì cả.
...
Diệp Mặc thở ra. Cuối cùng đã tiến vào Tiểu Thiên Vực rồi. Tâm ý của hắn lúc này lập tức biến hóa, khiến cho mặt nạ trên mặt hắn lúc này đã biến thành khuôn mặt của một nam nhân trung niên.
Dưới bụi sương mù, Diệp Mặc lập tức cảm giác được Tiên nguyên của mình trở nên trì trệ, sau một khắc thì hắn lập tức biết đây là do tiên linh căn của hắn niết hóa cho nên hắn lập tức nuốt xuống một viên 'Phi tuyết đan', đồng thời đẩy nhanh tốc độ của mình.
Từng đạo hư không loạn lưu đánh lên trên người của hắn, nhưng Diệp Mặc giống như là không hề cảm giác được. Hắn vốn quanh năm tu luyện luyện thể trong hư không, hơn nữa hiện giờ đã là Tiên linh thể rồi, cho nên những đạo hư không loạn lưu có thể cuốn bay một Đại La Tiên bình thường này khi đánh lên trên người của hắn tối đa cũng chỉ tạo ra mấy vệt đỏ ngoài da mà thôi.
Chờ tới khi hắn ổn định lại, thì thần thức đao của hắn lập tức được phóng ra. Thần thức của người khác hoàn toàn không có cách nào mở rộng ra xung quanh tầm trăm mét, còn hắn thì đã có thể phá vỡ được lớp lớp vòng vây, vượt ra ngoài phạm vi ngàn mét, thậm chí còn kéo dài tới tận chính giữa rồi.
Rất nhanh Diệp Mặc đã xác định được phương hướng mình cần phải đi, đồng thời đẩy nhanh tốc độ lên. Chỉ sau một giờ, Diệp Mặc đã hoàn toàn thoát được khỏi mảnh hư không tràn ngập bụi sương mù kia, nhìn thấy từng tầng khí quyển.
Cùng lúc đó, Diệp Mặc cũng thấy mấy tên Đại La Tiên khác xuất hiện phía trên tầng khí quyển. Lúc này thần thức của hắn đã hoàn toàn có thể mở rộng ra ngoài, cho nên hắn cùng với những tên Đại La Tiên còn lại đều giống nhau, dùng tốc độ nhanh nhất mà xuyên qua tầng khí quyển, muốn mau chóng hạ xuống mặt đất của Tiểu Thiên Vực.
Một luồng Tiên linh khí nồng đậm tới tận cùng tràn tới khiến Diệp Mặc hít vào một hơi thật dài. Đây mới là nơi tốt thật sự.
Đồng thời Diệp Mặc cũng cảm thấy một tia khí tức không rõ ràng xâm nhập vào thân thể. Tia khí tức kia dường như đều có tác dụng ăn mòn đối với Tiên linh căn và Tiên nguyên, nhưng một tia khí tức đó lập tức bị 'Phi tuyết đan' của Diệp Mặc hòa tan đi. Diệp Mặc đoán rằng, những khí tức này chính là 'Hội linh ma khí' rồi.
Diệp Mặc nghĩ rằng hắn là người đầu tiên tiến vào Tiểu Thiên Vực, nhưng hắn vừa nghĩ tới đây thì đã có một đạo thân ảnh xuất hiện cách hắn không xa.
Diệp Mặc vừa nhìn thì đã nhận ra, đó chính là Nghiêm Cửu Thiên.
Nghiêm Cửu Thiên ngược lại lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Mặc, không biết có phải là y không nhận ra Diệp Mặc hay không, mà lần này lại không hề gây sự với Diệp Mặc mà lập tức động thân biến mất không thấy bóng dáng nữa.
Thứ tốt trong Tiểu Thiên Vực quá nhiều, không có ai muốn lãng phí thời gian vô ích ở chỗ này cả, cho nên Diệp Mặc lập tức chọn hướng ngược lại với Nghiêm Cửu Thiên mà rời đi.
Hắn không sợ Nghiêm Cửu Thiên, nhưng nếu có thời gian đấu đá với Nghiêm Cửu Thiên ở trong Tiểu Thiên Vực này, thì không bằng đem cái thời gian đó tập trung vào việc tìm kiếm tài nguyên tu luyện thì hơn.
Chỉ trong thời gian nửa nén hương, thì Diệp Mặc đã tìm được một khu vực Tiên linh thảo cấp bảy. Trước mặt hắn lúc này toàn là Tiên linh thảo cấp bảy, hơn nữa còn là Tiên linh thảo đã lâu năm, chất lượng cực kỳ cao.
Lúc này Diệp Mặc đâu còn suy nghĩ gì nữa, mà hắn căn bản là cũng không đi thu thập những gốc Tiên linh thảo này, mà là di dời cả một vùng Tiên linh thảo này vào trong Thế giới trang vàng.
Diệp Mặc càng tiến sâu vào trong, thì trong lòng càng kinh hỉ. Chuyến đi này quả thật là quá đáng giá, thật giống với những gì trong tưởng tượng của hắn. Các loại Tiên linh thảo cấp năm tới cấp bảy chất thành đống, thậm chí còn có cả một ít Tiên linh thảo cấp tám nữa. Có chút tiếc nuối là không có gốc Tiên linh thảo cấp chín nào, cả Hỗn độn chi vật trong truyền thuyết cũng không có.
Hết cả một ngày, thì Tiên Dược Viên của Diệp Mặc trong Thế giới trang vàng đã mở rộng ra thành một vườn thảo dược rộng tới vài dặm. Tuy Tiên linh thảo cao cấp không nhiều lắm, nhưng các loại Tiên linh thảo bình thường thì lại có số lượng rất lớn.
Càng khiến cho Diệp Mặc vui mừng chính là ở chỗ này ngoài 'Hội linh ma khí' ra, thì căn bản cũng không có con Tiên yêu thú nào, cũng không có gì nguy hiểm cả.
Từ phía xa truyền tới từng đạo không gian dao động. Lúc này Diệp Mặc biết rõ đó chính là những Đại La Tiên còn lại đã đi xuyên qua tầng khí quyển của Tiểu Thiên Vực, xuất hiện ở Tiểu Thiên Vực này.
Mảnh Tiểu Thiên Vực này rộng lớn vô cùng, mà số lượng người tiến vào cũng không nhiều, cho nên căn bản là không có người nào làm ra hành động cướp đoạt tài nguyên cả.
Khi mà Diệp Mặc muốn tiếp tục tiến vào sâu hơn để tìm kiếm Tiên linh vật, thì hắn bỗng nhiên lại cảm giác được Thế giới trang vàng của mình có gì đó không ổn. Ngay lập tức, Diệp Mặc đã nhìn thấy được vườn dược liệu mình vừa mới ném vào trong Tiên Dược Viên lúc này đã bị tàn phá tới mức tiêu điều rồi.
Một con dã thú giống như Long Mã đang đứng trong Tiên Dược Viên mà cắn nuốt Tiên linh thảo. Khiến cho Diệp Mặc kinh ngạc nhất chính là con Long Mã này toàn thân đen kịt, trên lưng là một cặp cánh màu vàng kim. Chỉ là cái đầu ngựa của nó căn bản cũng không phải là đầu ngựa, mà giống với đầu một con Giao Long hơn. Khi nó đang ăn uống một cách thích thú, thì cặp cánh kia không ngừng giang rộng ra.
Diệp Mặc giận dữ, hắn căn bản là không biết từ khi nào trong Thế giới trang vàng của hắn xuất hiện loại Tiên yêu thú quái dị này. Vẫn còn may là hắn phát hiện ra sớm, nếu như chậm tý nữa, thì không biết 'Khổ Trúc' và 'Hỗn độn thụ' của hắn liệu có bị con súc sinh kia xơi nốt không nữa?
Nếu như 'Khổ Trúc' và 'Hỗn độn thụ' bị hủy, thì hắn thật là muốn khóc cũng không được. Cho nên lúc này hắn đâu còn nhớ tới việc đang ở bên ngoài nữa, trực tiếp tiến vào trong Thế giới trang vàng đánh ra một quyền.
Ầm...
Một quyền này của Diệp Mặc trong Thế giới hỗn độn không chỉ cường hãn hơn bên ngoài gấp mười lần. Một quyền này vừa đánh ra, thì sát cơ vô tận liền tụ họp tới, trong nháy mắt tạo thành một đạo lốc xoáy sát thế.
- Diệp đại ca, đừng động thủ, em là 'Vô ảnh'...
Khiến cho Diệp Mặc càng thêm kinh hãi chính là trong miệng cái con ngựa quái dị có đôi cánh màu vàng kim này còn phát ra tiếng người nữa. Cũng may là Diệp Mặc nghe được rõ lời nó nói, cho nên lập tức thu lại nắm đấm nhìn về phía 'Khổ Trúc'.
Cái kén khổng lồ phía dưới 'Khổ Trúc' lúc này đã sớm biến mất rồi, cho nên Diệp Mặc lập tức hiểu được, cái tên 'Vô ảnh' tham ăn kia đã từ một con tiểu yêu thú to bằng hạt đậu biến thành một con Long Mã to lớn có cánh hết sức quái dị rồi.
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
Diệp Mặc nhìn Tiên Dược Viên bị hủy đến cả bảy phần kia, thiếu chút nữa đã muốn đấm cho 'Vô ảnh' một phát.
- Diệp đại ca...
- Dừng, đừng dùng cái giọng điệu kinh tởm ấy gọi tao.
Diệp Mặc nhìn ánh mắt nịnh hót của 'Vô ảnh', thì liền hung tợn mà quát lên. Trong lòng hắn thì lúc này lại cảm thấy rất kỳ quái. Hắn biết rõ Vô ảnh thao tằm sẽ tấn cấp, nhưng hắn chưa từng nghe nói qua Vô ảnh thao tằm sau khi tấn cấp thì hình dáng sẽ biến đổi. Đã thế trước mặt hắn còn là loại biến đổi quá mức quái dị nữa.
“Chẳng phải là những tiểu sư muội xinh đẹp vẫn hay gọi anh là Diệp đại ca sao?”
Ánh mắt của 'Vô ảnh' lúc này tỏ vẻ rất vô tội, trong lòng lại nghĩ tới việc những mỹ nữ khác gọi Diệp Mặc là Diệp đại ca thì được, tại sao nó lại không thể gọi?
- Lão đại, sau khi em cắn nuốt 'Đế Đạo Tinh' thì liền biến dị, sau đó trở thành thế này. Nếu như không phải là vẫn luôn ở bên 'Khổ Trúc', còn có cả Thế giới hỗn độn nữa, thì em đã sớm hóa thành bụi phấn rồi.
'Vô ảnh' cảm giác được sự bất mãn của Diệp Mặc, thì liền nói với vẻ đáng thương.
- Biến dị sao?
Diệp Mặc nhíu mày. Hắn biết rõ một số Thần thú cao cấp sẽ có thể gặp phải tình huống biến dị, cũng biết 'Vô ảnh' là một trong các loại Thần thú, nhưng chẳng lẽ loại biến dị mà 'Vô ảnh' nói chính là cái thứ động vật quái dị trước mặt hắn lúc này sao?
- Vậy bây giờ mày là đẳng cấp gì rồi?
Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi hỏi. Dựa theo lời kể của Chân Băng Du, thì sau khi Vô ảnh thao tằm tấn cấp lần thứ hai thì sẽ gọi là Thiên Thao.
Thấy mình gọi Diệp Mặc là lão đại thì không bị quát mắng, nên 'Vô ảnh' liền thận trọng nói tiếp:
- Em bây giờ là Thiên Thao hậu kỳ. Uy lực của cái 'Đế Đạo Tinh' kia quá lớn, cho nên sau khi em biến dị thì cần phải có Tiên linh thảo để củng cố tu vi. Chỉ là em không dám động tới những thứ khác, cho nên khí thấy lão đại ném vào một ít Tiên linh thảo, thì liền thuận miệng ăn mấy “cọng cỏ non” không mấy quan trọng thôi...
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Diệp Mặc thấy Tiên Dược Viên của mình đã bị mất tới bảy phần Tiên linh thảo cấp bảy, chỉ còn lại những gốc Tiên linh thảo cấp bốn cấp năm kia là không hề bị hư hao chút nào, bây giờ lại nghe 'Vô ảnh' nói rằng nó chỉ ăn mấy cọng cỏ không hề quan trọng, thì lập tức giận dữ, không hề nghĩ ngợi gì mà nhấc chân lên đá bay 'Vô ảnh' ra khỏi Tiên Dược Viên.
- Cái này là thứ mà mày nói là những cọng cỏ không hề quan trọng sao? Nói như vậy thì những gốc Tiên linh thảo cấp bốn cấp năm kia đối với tao có phải là rất quan trọng không?
Nghe được giọng điệu của Diệp Mặc có chút không đúng, thì 'Vô ảnh' vội vàng chạy lại nịnh nọt:
- Lão đại, em có thể giúp anh tìm được càng nhiều Tiên linh thảo hơn mà, không phải là có một cái Hỗn Độn Tinh Vực sao? Anh chỉ cần mang em tới đó, em nhất định có thể tìm được càng nhiều Tiên linh thảo hơn nữa.
Diệp Mặc thậm chí hoài nghi rằng nếu như 'Vô ảnh' có tay, thì lúc này nó đã vỗ ngực bành bành rồi.
Diệp Mặc giật mình, cũng có ý định là sẽ ném 'Vô ảnh' ra ngoài tìm kiếm Tiên linh vật. Nhưng hắn lại tiếp tục xụ mặt ra rồi nói:
- Nơi này của tao có mấy thứ không thể đụng vào mày đã biết chưa?
- Em biết, đương nhiên là biết rõ. Cái cây Trúc kia chính là chỗ em ngủ, còn có cái mầm đậu đỏ kia nữa, nó là thứ lão đại rất mực bảo vệ, khẳng định là có tác dụng rất lớn. Hắc hắc, em ngay cả Hoàng Trung Lý đều không động, em sao lại không biết chứ. Em là loại người không có chừng mực như vậy sao?
'Vô ảnh' nói một cách ngon ngọt.
- Mày cũng được tính là người sao?
Diệp Mặc thấy đúng là mấy thứ kia không bị đụng tới, thì cũng hạ hỏa đi một chút nhìn chằm chằm vào 'Vô ảnh' rồi nói:
- Mày muốn thì cũng có thể đi động, nhưng tao nói trước cho mày biết. Nếu như tao thấy 'Khổ Trúc' thiếu đi một lá trúc, và thấy mày tới gần cái cây kia trong phạm vi ngàn trượng, thì tao sẽ lập tức lột da mày rồi nướng lên ăn.
- Nếu tự nó rụng mất một lá trúc, vậy thì không thể trách em được...
'Vô ảnh' sợ hãi rụt rè nói.
Sắc mặt Diệp Mặc trở nên lạnh lẽo:
- Bất luận là vì sao, 'Khổ Trúc' cùng cái cây con kia bị làm sao, thì đều tính lên đầu của mày. Cho dù là tự nó rụng mất một lá trúc, thì tao cũng sẽ mang mày đi nướng.
Thân thể khổng lồ của 'Vô ảnh' rùng mình một cái. Theo bản năng liền xa cách Diệp Mặc ra một chút. Nó bỗng nhiên cảm giác được cái Thế giới trang vàng này có chút nguy hiểm rồi. Vạn nhất nó không cẩn thẩn, đi tản bộ mà lại nhỡ đi tới gần phạm vi ngàn trượng của cái cây nhỏ kia, thì nó́ cũng sẽ bị lão đại nướng lên ăn sao? Hơn nữa lời nói của lão đại, dường như là chẳng có chút đạo lý nào.
Thấy mình đã hù dọa được 'Vô ảnh', thì Diệp Mặc cũng không tiếp tục uy hiếp nó nữa, mà chỉ tùy ý nói:
- Mày là thuộc Long tộc đúng không?
- Phải, em vốn là Long tộc nhất mạch. Nhưng bây giờ cũng không tính nữa rồi, vì huyết mạch của em đã đột biến, hiện tại thuộc về Thần thú biến dị.
'Vô ảnh' thấy Diệp Mặc không nói tiếp tới chuyện đem nó nướng lên nữa, thì nó nói chuyện cũng trở nên lưu loát trở lại, thậm chí còn có chút ý dương dương tự đắc nữa.
- Thần thú Biến dị chắc là không tệ phải không?
Diệp Mặc liền bình thản hỏi một câu.
'Vô ảnh' lập tức đắc ý:
- Sao có thể chỉ là không tệ được, phải là trên trời dưới đất, độc nhất trong vũ trụ...
Diệp Mặc không chút do dự mà *** đứt lời nói khoác của 'Vô ảnh', giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn:
- Lợi hại như vậy, sao cắn nuốt của tao một viên 'Đế Đạo Tinh' mà cũng chỉ thăng thêm được một cấp. Nếu như đổi thành một con Thần thú nằm dưới chót khác, thì một viên 'Đế Đạo Tinh' này khẳng định là không chỉ thăng thêm được có một cấp thôi đâu!
- Chuyện này...
'Vô ảnh' lập tức cười cười, một hồi lâu sau mới lên tiếng:
- Lão đại, kỳ thật em đã tấn cấp rất nhanh rồi. Chỉ là một viên 'Đế Đạo Tinh' mà thôi, nói thật là em chẳng coi vào đâu. Nếu như lại có thêm mười viên nữa, thì em nghĩ việc thăng thêm một cấp nữa cũng không phải là không được...
Diệp Mặc thiếu chút nữa là đã lại đạp thêm cho 'Vô ảnh' một cước. Cần hơn mười 'Đế Đạo Tinh' nữa? Thằng nhóc này còn tưởng rằng 'Đế Đạo Tinh' là thứ có thể tùy tiện nhặt được ở khắp nơi sao.
- Mày bây giờ là Thiên Thao cấp hai, muốn tấn cấp lên Tiên Thao cấp ba thì cần bao lâu nữa?
Diệp Mặc nghĩ tới việc một viên 'Đế Đạo Tinh' cũng chỉ có thể giúp 'Vô ảnh' thăng lên một cấp nho nhỏ, thì trong lòng đã cực kỳ thất vọng rồi. 'Đế Đạo Tinh' trân quý thế nào chứ? Vậy mà lại không đủ để cho 'Vô ảnh' trực tiếp tấn cấp lên Tiên Thao.
- Phải cần thêm hai mươi ba mươi... không, em chỉ cần hơn mười viên nữa... có lẽ chỉ cần bảy tám viên 'Đế Đạo Tinh' nữa thôi.
Vốn 'Vô ảnh' muốn nói rằng cần tới hai ba mươi viên 'Đế Đạo Tinh' nữa, nhưng lại thấy sắc mặt âm trầm của Diệp Mặc, thì liền nhanh chóng đổi giọng.
- Vậy mày cả đời này dừng lại ở Thiên Thao đi.
Diệp Mặc mặc kệ 'Vô ảnh' luôn, trực tiếp vung tay lên ném 'Vô ảnh' ra khỏi Thế giới trang vàng.
Vốn hắn kiếm được một Tiên Dược Viên lớn như vậy, chỉ cần hắn tấn cấp tới Tiên Vương, thì tùy tiện luyện chế một chút đan dược là tốt rồi, có lẽ sau này sẽ không cần tìm kiếm tài nguyên khắp nơi để tu luyện nữa. Nhưng giờ thì hay rồi, thoáng cái cả mảnh Tiên Dược Viên đã bị 'Vô ảnh' xơi hết bảy tám phần.
Sau khi Diệp Mặc ra khỏi Thế giới trang vàng, thì mới nhìn thấy 'Vô ảnh' đang giống hệt một thằng ngốc đang sững sờ nhìn mọi thứ xung quanh, thật lâu sau mới khiếp sợ thốt lên một câu:
- Ở đây có nhiều Hỗn độn ma khí như vậy sao?
- Đây là 'Hội linh ma khí', mày thử xem xem nó có thể niết hóa linh căn của mày không? Nếu có niết hóa, thì tao liền cho mày một viên đan dược.
Diệp Mặc biết rõ 'Vô ảnh' rất tham ăn, nhưng không biết sau khi nó biến dị, thì cái bản tính tham ăn đó có còn như trước không?
- Cái gì mà niết hóa linh căn của em chứ! Thứ này chính là thuốc bổ đấy!
Toàn thân 'Vô ảnh' run lên, 'Hội linh ma khí' ở xung quanh lập tức bị nó hấp thu lấy. Cái này còn chưa tính, khi nó há to miệng ra một lần nữa thì toàn bộ 'Hội linh ma khí' trong phạm vi hơn mười dặm đều bị nó hút vào trong bụng.
Diệp Mặc lập tức cảm nhận được loại khí tức niết hóa linh căn xung quanh trở nên yếu ớt hẳn. Dưới sự vận chuyển của 'Tam sinh quyết', hắn căn bản không cần phải sử dụng 'Phi tuyết đan' nữa, mà trực tiếp luyện hóa thành Tiên nguyên.
- Đây quả nhiên là đồ tốt mà!
Diệp Mặc tự lầm bầm nói một câu, sau đó lập tức vận chuyển 'Tam sinh quyết' bắt đầu luyện hóa đám 'Hội linh ma khí' này.
Sau một ngày, thì Diệp Mặc cảm nhật được tu vi của mình một lần nữa tinh tiến rất nhiều. Lúc này hắn mới nhớ tới mục đích chủ yếu của mình, lập tức vỗ vỗ 'Vô ảnh' rồi nói:
- Đi vào nhanh một chút, tìm xem có thứ gì tốt không? Đám 'Hội linh ma khí' này chờ từ từ rồi hấp thu sau.
- Đúng, đúng...
'Vô ảnh' lập tức tỉnh táo lại. Vừa nhấc chân lên thì đã biến thành một đạo tàn ảnh màu vàng kim biến mất hoàn toàn trước mặt Diệp Mặc.
- Nhanh như vậy sao!
Diệp Mặc kinh ngạc với tốc độ của 'Vô ảnh', liền tranh thủ đuổi theo nó. 'Vô ảnh' tuy không phải là loại Tầm linh thú, nhưng nó lại tham ăn cực độ, cho nên cũng cực kỳ mẫn cảm với những Đồ ăn ngon. Mà đối với nó, thì thứ đồ ăn ngon chính là các loại Tiên linh thảo cùng Tiên linh vật cao cấp.
Lại nửa ngày nữa trôi qua, lúc này Diệp Mặc lại có chút ngượng ngùng. 'Vô ảnh' đã giúp hắn tìm được thêm rất nhiều Tiên linh thảo cao cấp, trong số đó còn có cả một mảnh vườn hơn 100 gốc 'Hàn mục' cấp tám.
Diệp Mặc biết rõ những người còn lại chỉ có thể ở trong này ba ngày, nhưng hắn thì lại không chỉ dừng lại trong ba ngày. Những người khác cho dù là có có 'Phi tuyết đan, thì cũng không dám ở lại lâu hơn. Dù sao người khác tiến vào đều là có tên có tuổi, còn hắn thì lại không để ý chút nào.
Lại sắp qua một ngày nữa, lúc này 'Vô ảnh' bỗng nhiên dừng lại ở một sơn mạch ẩm thấp.
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn cái sơn mạch này, nhưng lại không hề thấy Tiên linh thảo, hơn nữa lượng Tiên linh khí cũng mỏng hơn một chút so với những nơi khác. Hắn thật không hiểu vì sao 'Vô ảnh' lại ngừng lại ở chỗ này?
Đang lúc hắn muốn mở miệng hỏi 'Vô ảnh', thì 'Vô ảnh' đã há cái miệng rộng phun ra liên tiếp hơn mười đạo kiếm khí. Không gian xung quanh lập tức phát ra hàng loạt tiếng vang răng rắc, sau một khắc thì liền có một trận âm thanh ồn ào vang lên.
Chỉ sau một lát, thì cái sơn mạch ẩm thấp này liền trở nên nồng nặc Tiên linh khí.
- Trận pháp ẩn linh tự nhiên...
Diệp Mặc ngạc nhiên thốt lên, lập tức hắn đã hiểu được đây là chuyện gì xảy ra. Phía dưới này có một Tiên linh mạch thượng phẩm, nhưng bị trận pháp ẩn linh thiên nhiên vừa rồi che giấu, còn hắn thì lại không cẩn thận xem xét nên nhìn không ra. 'Vô ảnh' thì trời sinh đã có trực giác nhạy bén, cho nên liền trực tiếp nhìn ra được nơi này có một cái Tiên linh mạch thượng phẩm.
'Vô ảnh' nghe được Diệp Mặc khen ngợi, thì càng dương dương đắc ý, nhấc chân trước lên tùy tiện bới vài cái dưới mặt đất. Từng đạo bùn đất từ dưới sâu mấy trăm trượng liền bị đào lên. Chỉ trong chốc lát, thì một cái Tiên linh mạch thượng phẩm màu trắng liền xuất hiện rõ ràng trước mắt Diệp Mặc.
Cái Tiên linh mạch này nếu để cho Diệp Mặc tự tay đi thu lấy, thì hắn khẳng định là phải chui xuống lòng đất sau đó bố trí trận pháp mà di dời nó vào Thế giới trang vàng. Nhưng 'Vô ảnh' thì lại cường hãn hơn nhiều, trực tiếp lật cả cái Tiên linh mạch này lên trên mặt đất.
Với tu vi hiện tại của Diệp Mặc, thì đã nhìn thấy được linh mạch rồi, hơn nữa còn không phải là loại Tiên linh mạch đặc biệt lớn, cho nên hắn hoàn toàn có thể thu lại.
- Tiên linh mạch sao?
Một giọng nói kinh ngạc thốt lên, lập tức đã có một đạo thân ảnh cấp tốc bay tới trước mặt Diệp Mặc.
Người này Diệp Mặc đã từng thấy, chính là một trong 1100 tên Đại La Tiên được Tiên Đế triệu kiến. Hơn nữa còn là Đại La Tiên viên mãn, tu vi cao hơn hắn rất nhiều. Nhưng hiện tại Diệp Mặc đã giấu kín tu vi, cho nên dù nhìn từ bên ngoài vào thì hắn cũng không phải tu vi Đại La Tiên sơ kỳ mà là Đại La Tiên hậu kỳ.
- Người gặp thì đều có phần, cho nên cái Tiên linh mạch này chúng ta mỗi người một nửa.
Tên Đại La Tiên kia liền ôm quyền nói với Diệp Mặc.
Trong này tuy là rất nhiều Tiên linh thảo, nhưng Tiên linh thảo cấp tám thì lại vô cùng ít. So sánh với một cái Tiên linh mạch, thì ngược lại là một ít Tiên linh thảo cũng không tính là gì.
Diệp Mặc vẫn chưa nói gì, thì 'Vô ảnh' đã nói:
- Lão đại, có muốn em nuốt thằng này không?
- Mày có thể nuốt y sao?
'Vô ảnh' đã thăng lên thêm một cấp, nhưng là Diệp Mặc lại hiểu quá ít về 'Vô ảnh' sau khi thăng cấp, cho nên hắn chỉ nghĩ là 'Vô ảnh' chỉ có thể giúp hắn chút việc mà thôi, chứ một mình giao đấu với một Đại La Tiên, thì chắc là không được.
- Hắc hắc, anh xem này.
'Vô ảnh' thấy Diệp Mặc không hề có ý phản đối, thì liền lớn tiếng nói.
Tên Đại La Tiên hậu kỳ kia khi nghe được 'Vô ảnh' nói chuyện, thì liền ngây ngẩn cả người. Y không phải là chưa từng gặp Tiên yêu thú biết nói, nhưng những con Tiên yêu thú đó, có con nào không phải là hộ tông Tiên thú của một tông môn chứ?
Ngay khi tên Đại La Tiên này còn đan ngây người, thì cái miệng lớn của 'Vô ảnh' đã há ra rồi.
Tất cả những thứ xung quanh lập tức đều bị cái miệng lớn của 'Vô ảnh' khống chế, ào ào cuốn tới.
Tên Đại La Tiên kia cũng cảm nhận được lực hút cường đại trong không gian, đâu còn nhớ tới cái gì mà Tiên linh mạch nữa chứ? Lúc này y lập tức đưa tay lấy ra một pháp bảo có hào quang màu xanh.
Ầm...
Quang mang màu xanh kia kích thẳng vào cái đầu to lớn của 'Vô ảnh', khiến cho không gian xung quanh lay động từng trận.
Sắc mặt tên Đại La Tiên kia lập tức thay đổi. Tuy y chặn được 'Vô ảnh' một lần này, nhưng lại cảm giác được 'Vô ảnh' lợi hại hơn so với y, cho nên lúc này y đâu còn dám tham lam cái gì nữa, lập tức xoay người chạy.
'Vô ảnh' thấy mình há miệng ra mà lại không thể khiến tên Đại La Tiên kia bị hút vào, lập tức cảm thấy rất mất mặt. Vừa rồi nó còn khoác lác khoe khoang trước mặt Diệp Mặc, hiện tại thì đảo mắt một cái đối phượng đã chạy mất. Lúc này thì nó sao có thể bỏ qua được, thậm chí không cần Diệp Mặc phân phó thì nó đã lập tức đuổi theo.
Diệp Mặc thậm chí quên thu hồi lại Tiên linh mạch. Hắn căn bản là hiện tại không hề nghĩ tới việc sau khi 'Vô ảnh' thăng cấp lại trở nên hung tàn. Ngay cả một Đại La Tiên hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của nó. Điều này chẳng phải có nghĩa là hắn sẽ có một trợ thủ có cùng đẳng cấp sao?
Nghĩ tới đây, thì trong lòng Diệp Mặc liền đại hỉ, không hề nhìn 'Vô ảnh' mà trực tiếp ném ra mấy tấm trận kỳ sau đó kéo tất cả cái tiên linh mạch kia ra khỏi mặt đất.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Dòng tiên linh mạch này tuy không nhỏ, lại cũng không phải là loại tiên linh mạch cực lớn. Bây giờ bị Vô ảnh tìm được ngọn nguồn rồi, dưới sự trợ giúp của trận kỳ, bị Diệp Mặc trực tiếp kéo vào Thế Giới Trang Vàng.
Đây là dòng tiên linh mạch thượng phẩm đầu tiên mà Diệp Mặc lấy được, đối với Diệp Mặc mà nói trực tiếp tu luyện bên trên tiên linh mạch, so với tiên tinh hiệu quả còn tốt hơn nhiều. Đáng tiếc là, đây là một dòng tiên linh mạch thượng phẩm, chứ không phải tiên linh mạch cực phẩm.
Diệp Mặc vừa thu hồi tiên linh mạch xong, thì nghe thấy Vô ảnh truyền tới tiếng gào thét. Diệp Mặc thần thức lập tức quét tới, lại phát hiện Vô ảnh bị năm sáu tên Đại La Tiên vây quanh.
Nhiều người như vậy vây quanh tấn công một mình Vô ảnh, Diệp Mặc lập tức nổi trận lôi đình, chỉ trong mấy hơi thở, Diệp Mặc đã rơi vào trước mặt năm sáu tên Đại La Tiên này.
Khiến cho Diệp Mặc nghi ngờ là, tên Đại La Tiên lúc trước muốn cùng hắn phân chia tiên linh mạch vẫn đứng chính giữa năm sáu người kia, không bị Vô ảnh nuốt mất. Tuy nhiên có vẻ hơi chật vật, hiển nhiên là không nguy hiểm đến tính mạng.
Trông thấy Diệp Mặc tới, mấy tên Đại La Tiên kia không tiếp tục công kích. Vô ảnh có chút ủ rũ cúi đầu đứng ở bên cạnh Diệp Mặc, cũng không tiếp tục công kích. Nó vừa mới khoe khoang khoác lác, muốn một ngụm nuốt gọn tên Đại La Tiên kia, bây giờ đừng nói nuốt đối phương, năm sáu Đại La Tiên này vây quanh nó, nếu như Diệp Mặc không đến, nói không chừng nó còn phải chịu thiệt nữa.
- Vị tiên hữu này, Tiên Yêu thú này hẳn là tiên sủng của anh rồi, nó truy sát bạn của tôi nên chúng tôi ra tay ngăn cản. Bây giờ tất cả mọi người không có tổn hại gì, tôi đề nghị bỏ qua đi.
Một Đại La Tiên tu vi đã đạt tới nửa bước Tiên vương chủ động đứng ra chắp tay nói với Diệp Mặc.
Thấy đối phương ăn nói khách khí, Diệp Mặc cũng gật gật đầu, không thèm để ý. Đối phương hẳn là đã biết sự lợi hại của Vô ảnh, đoán chừng không chiếm được lợi thế nên mới như vậy. Với hắn mà nói, bây giờ cũng không cần phải nổi lên tranh chấp với người khác, trong này khắp nơi đều là thứ tốt. Vì chút xíu tranh chấp ấy mà lãng phí thời gian không có lợi gì.
- Dám đoạt tiên linh mạch của lão đại ta, lần sau để bổn tiên nhìn thấy, nhất định một ngụm nuốt gọn ngươi.
Vô ảnh thấy song phương sẽ không đánh nhau, có chút khó chịu nhìn chằm chằm tên Đại La Tiên bị nó đuổi chạy kia uy hiếp một câu. Bởi vì cấp tiếp theo của nó là Tiên Thao, tuy còn chưa thăng cấp đến Tiên Thao, cái thứ này mở miệng ngậm miệng đã tự cho mình là Tiên Thao.
Mấy người nghe đến đó thì sững sờ, thế mới biết thì ra là người bên mình gấp nghé tiên linh mạch của người khác, khó trách người ta phải đuổi giết
Tiên linh mạch đương nhiên là quý giá, nhưng đối với cái tiểu Thiên vực này mà nói, cũng không là cái gì. Dù sao trong khu vực của tiểu Thiên vực nhiều thứ tốt lắm, bọn họ thời gian có hạn, có thời gian đi cướp đoạt tiên linh mạch còn không bằng đi kiếm những vật khác.
Vừa lúc đó, một làn pháo hoa bay lên trời. Mấy tên Đại La Tiên vốn là muốn rời đi sau khi trông thấy pháo hoa, ngay cả chào hỏi cũng không có, lập tức liền bay đi. Diệp Mặc lại nhìn ra, pháo hoa này rất không đơn giản, thậm chí tương đương với một tiên khí trung phẩm dùng một lần.
- Đi qua xem một chút.
Diệp Mặc lập tức nói, nói xong không chút khách khí ngồi lên người Vô ảnh.
Vô ảnh thân hình khẽ động, trong nháy mắt liền bỏ mấy tên Đại La Tiên lúc trước đi trước lại đằng sau. Mấy tên Đại La Tiên trông thấy tốc độ của Vô ảnh, lập tức khiếp sợ, Tiên Yêu thú này không biết là cái gì biến thành. Chẳng những sức chiến đấu cực kỳ dũng mãnh, hơn nữa ngay cả tốc độ cũng là hạng nhất.
Thời gian chưa tới nửa nén nhang, Diệp Mặc đã tới được nơi bắn pháo hoa này, ở đây vậy mà tụ tập gần trăm người. Ngay cả Kế Hồn và thánh nữ Mịch Vân cũng ở trong đó.
Trước mặt trăm người này có một ngọn núi lớn vô cùng, ngọn núi bị sương mù vây lại, mà bên trong sương mù lại không thể dùng thần thức quét vào được.
- Lão đại, đây là một trận pháp tự nhiên.
Sau khi dừng lại, Vô ảnh liền lập tức nói.
Không cần Vô ảnh nói, Diệp Mặc cũng đã nhìn ra sương mù vây quanh ngọn núi này là một trận pháp tự nhiên to lớn. Hơn nữa còn là một trận pháp phòng ngự cao cấp. Ít nhất Diệp Mặc không cách nào phá trận pháp này được, đẳng cấp của trận pháp này quá cao.
Trông thấy Diệp Mặc cưỡi một con ngựa đen có cánh kỳ quái tới, người nơi này cũng đã thấy rất là kì quái. Bây giờ thấy cái con ngựa đen kỳ quái này lại còn nói ra tiếng người, càng thấy kỳ quái hơn. Trong tình huống thông thường, người có được loại Tiên Yêu thú có thể nói chuyện, hơn nữa linh trí mở rộng này không phải là đại tông môn, thì cũng là đại năng đỉnh cấp, Đại La Tiên thông thường có thể có được loại Tiên Yêu thú này, thật sự là hiếm có.
Trong mắt một số người đã lộ ra ý đồ tham lam, vừa rồi tốc độ của Vô ảnh, đã bị rất nhiều người nhìn tận mắt.
- Vị tiên hữu này, tiên sủng này của ngươi có bán không? Bao nhiêu tiên tinh ta cũng mua. Ta đến từ Đông Hải đế tông, ngươi biết đấy, tiên đế đại nhân Dục Long của chúng ta cảm thấy rất là hứng thú đối với loại tiên sủng này, cho nên ta đề nghị ngươi bán đi, bằng không...
Một gã Đại La Tiên hậu kỳ đi đến trước mặt Diệp Mặc chắp tay nói, một câu không nói hết, còn chừa lại nửa câu uy hiếp.
Đông Hải đế tông vô cùng lớn mạnh, chỗ ở của ba vị tiên đế. Người bình thường nghe thấy được, cho dù là biết rõ gã cáo mượn oai hùm, cũng sẽ không vì một tiên sủng mà đắc tội Đông Hải đế tông.
- Xéo đi, dài dòng thêm nửa chữ, bổn tiên một ngụm nuốt chửng ngươi.
Diệp Mặc căn bản là không nói gì, Vô ảnh thì lớn tiếng quát lên. Đối với nó mà nói, cái gã đang nói chuyện này lại muốn châm ngòi lão đại đem mình bán đi, quả thực không thể chịu đựng nổi. Thêm nữa lúc trước nó biểu hiện không được tốt lắm, Vô ảnh thật đúng là sợ Diệp Mặc đem nó đi bán.
Trừ phi nó là đồ ngốc, nơi có Thế Giới Hỗn Độn và Khổ Trúc không ở lại, lại đi theo người khác. Huống chi nó đã nhận chủ, căn bản sẽ không đi đâu. Người khác bán nó đi, nói không chừng lại còn nướng ăn.
- Một con súc vật cũng dám ăn nói ngông cuồng.
Đại La Tiên kia vẻ mặt lạnh lẽo, đưa tay liền chộp tới hướng Vô ảnh.
Vô ảnh sao còn có thể nhịn được nữa, miệng há to ra chính là một ngụm. Đại La Tiên này so với kẻ trước kia ra tay với Diệp Mặc tu vi còn hơi thấp, hơn nữa gã còn chủ động phóng tới ra tay với Vô ảnh. Động một cái toàn thân đều lộ ra dưới cái miệng rộng của Vô ảnh, thậm chí không hề ngăn trở.
Khi Đại La Tiên này cảm giác được lực hút mạnh mẽ truyền đến, không gian chung quanh càng không hề chịu sự khống chế của gã, lập tức vô cùng kinh hãi, gã biết mình đã xem thường cái thứ ngựa không giống ngựa, rồng không giống rồng này rồi.
Vô ảnh nóng lòng muốn thể hiện bản thân trước mặt Diệp Mặc, càng liều mạng muốn nuốt chửng cái gã Đại La Tiên muốn mua nó này.
Mắt thấy Đại La Tiên này sắp sửa bị Vô ảnh nuốt vào, hai người khác ở bên cạnh lập tức xông lên, muốn cứu Đại La Tiên đang bị Vô ảnh nuốt chửng này.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, nhấc tay một cái hai chưởng liền bổ ra. Một người đánh Vô ảnh, Vô ảnh thua coi như nó vô dụng. Lại đồng loạt đánh Vô ảnh, quả thực coi hắn là không khí rồi.
Tiên Nguyên cùng thần thức của Diệp Mặc đã vượt xa một Đại La tiên viên mãn bình thường, nếu như hắn có thể khống chế phạm vi, thậm chí không hề thua kém so với Tiên vương bình thường. Hai tên Đại La Tiên tu vi bình thường này tới, hắn còn lâu mới thèm để ý.
Không gian trong Tiểu Thiên vực không vững chắc như không gian bên ngoài. Cùng với khi Diệp Mặc đánh ra hai chưởng, không gian xung quanh liền rung rung lay động từng trận. Hai gã Đại La Tiên lập tức hoảng hốt, tranh thủ thời gian phóng ra pháp bảo ngăn trở hai chưởng này của Diệp Mặc.
Thịch thịch...
Hai tiếng vang lớn, hai tên Đại La Tiên này lại đang trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, bị hai chưởng của Diệp Mặc đánh văng ra xa mấy ngàn mét, lúc này mới ngã bịch xuống. Tuy hai người không có ngã trên mặt đất, nhưng thực sự là đã chịu thiệt thòi lớn rồi.
Răng rắc một tiếng, lúc này tên Đại La Tiên bị Vô ảnh nuốt chửng kia đã biến mất không thấy gì nữa, còn có thể nghe thấy tiếng răng rắc trong miệng Vô ảnh.
Lúc tên Đại La Tiên lúc trước muốn đoạt tiên linh mạch của Diệp Mặc kia đến nơi, vừa vặn trông thấy Vô ảnh nuốt một gã Đại La Tiên, Diệp Mặc hai chưởng đánh văng hai gã Đại La Tiên, lập tức kinh hãi không thôi, theo bản năng vòng qua Diệp Mặc và Vô ảnh đi tới một phía khác.
Mấy gã Đại La Tiên đi theo gã kia càng thấ́y may mắn, không có động thủ với Diệp Mặc. Đại La Tiên trung niên mặt trắng không râu này thật sự là quá đáng sợ.
Gần trăm người ở bên cạnh, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh. Trước sau chỉ có mấy hơi thở, một người một thú vừa mới tới đã trước tiên lên tiếng áp đaỏ người, nuốt một gã Đại La Tiên không nói, còn đánh bay hai gã Đại La Tiên hậu kỳ qua một bên. Một số người có tâm địa đã nhìn ra Diệp Mặc là người lạ mặt, nói cách khác Diệp Mặc không phải là cùng tiến vào với bọn họ.
Nhưng cũng không có ai đi hoài nghi, dù sao sau khi đi vào rồi thì cũng có người lợi dụng mặt nạ che giấu tướng mạo.
Kế Hồn kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, cô mơ hồ cảm giác Diệp Mặc ra tay có chút quen thuộc, cô cũng không dám tiến lên dò hỏi. Diệp Mặc và Tiên Yêu thú tiên sủng kia của hắn quá lợi hại, đặc biệt là Tiên Yêu thú không giống rồng không giống ngựa kia. Người ta chỉ muốn mua nó, nó liền nuốt luôn một Đại La Tiên.
Một nam nhân tu vi đã đạt tới nửa bước Tiên vương bước ra, cười chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Tôi đây là Nguyên Sát của Đại Xích Thiên vực, còn chưa thỉnh giáo đại danh của tiên hữu.
- Ta là Ninh Tiểu Ma.
Diệp Mặc lập tức chắp tay nói. Việc hắn muốn làm ở tiểu Thiên vực có chút lớn, không muốn liên lụy Kế Hồn. Lúc này mà nhận là quen biết với Kế Hồn, đối với Kế Hồn mà nói là không có bất kỳ lợi ích gì.
- Ninh huynh xin chào, đỉnh núi sương mù này là một trận pháp tự nhiên, ta nghĩ Ninh huynh hẳn là đã biết rồi. Lúc trước chúng tôi bởi vì trông thấy một cây tiên linh vật đã có linh trí tiến vào trong ngọn núi sương mù này, nên mới vây ngọn núi này lại. Ngọn núi này là một trận pháp tự nhiên, tôi muốn mời Ninh huynh cùng phá vỡ trận pháp này. Bên trong ngọn núi sương mù này rất có thể có rất nhiều tiên linh vật cao cấp, một khi phá vỡ được, mọi người cũng dễ phân chia với nhau.
Nguyên Sát nói xong, cười chờ Diệp Mặc trả lời. Diệp Mặc và tiên sủng kia thực lực quá cao, y bắn pháo hoa ra truyền tin là vì muốn tìm thêm một số người đến giúp đỡ, không nghĩ rằng lại tìm được cao thủ như Diệp Mặc tới. Ngay cả chính bản thân y, e rằng cũng không phải là đối thủ của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đương nhiên biết rõ ý của Nguyên Sát, chỉ là tự nói với mình một chút trước, ngọn núi sương mù này là bọn họ phát hiện ra, một khi phá vỡ được, có cái gì thì mọi người cùng chia xẻ, không được một mình quá tham lam.
- Đương nhiên có thể, nhưng nếu mọi người đã hợp lực, luôn luôn sẽ có người góp nhiều sức lực, cũng có người góp ít sức lực hơn. Ta nghĩ nếu như chia đều cũng không thỏa đáng phải không?
Diệp Mặc lập tức nói.
- Cái này là đương nhiên, ý của tôi cũng giống vậy, trận pháp thiên nhiên của ngọn núi sương mù này vô cùng kiên cố, mọi người chúng ta cần phải cùng nhau động thủ. Hàn huynh, huynh nói một chút đi.
Nguyên Sát quay đầu kêu một Đại La Tiên hậu kỳ trẻ tuổi ở sau lưng một câu
Đại La Tiên hậu kỳ trẻ tuổi kia đi tới trước mặt Diệp Mặc chắp tay nói:
- Xin chào Ninh tiên hữu, tôi là Hàn Tiểu Phó, đến từ phủ thiên chủ của Thanh Vi Thiên.
- Ngươi là đệ tử của tiên đế Vị Phong?
Diệp Mặc nghi hoặc hỏi một câu.
- Không phải, chỉ có điều sư phụ của tôi là bạn bè rất thân thiết với Đại Đế mà thôi, nên tôi được ở trong phủ thiên chủ.
Hàn Tiểu Phó biết rõ sự lợi hại của Diệp Mặc, giọng điệu nói chuyện cũng thành khẩn. Diệp Mặc gọi là tiên đế Vị Phong, y lại tôn trọng xưng là đại đế Vị Phong, có thể thấy y cũng rất là tôn kính Vị Phong.
- Tôi là một đại sư tiên trận cấp năm, tuy không phá được cái trận pháp thiên nhiên to lớn này, nhưng lại biết làm thế nào để tấn công mạnh cái trận pháp này. Nếu như Ninh tiên hữu bằng lòng, tôi có thể đến chỉ huy phá trận.
Hàn Tiểu Phó lại rất khách khí nói.
Diệp Mặc vừa định trả lời, Vô ảnh lại truyền âm qua.
- Lão đại, bên trong ngọn núi sương mù này có rất nhiều thứ, tuyệt đối không nên chia đều với bọn họ, chúng ta làm một mình.
Diệp Mặc quay đầu lại nhìn nhìn Vô ảnh, tên này cũng quá gian tham rồi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x