Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1779 : Cướp biển
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Kỳ lạ là rõ ràng đám thuyền đánh cá cách thuyền chúng ta một quãng khá xa, đám người Lô Đinh cũng mở to hai mắt dùng kính viễn vọng quan sát mọi thứ xung quanh.
Lúc này, có mấy thuyền thuyền đánh cá tiến đến gần. Khi cảnh cáo không có hiệu quả, chúng ta đã nổ súng nhưng hỏa lực của chúng mạnh hơn. Chúng có súng tự động, còn có cả một khẩu súng máy hạng nặng, tầm bắn tương đối xa.
Người của ta hoàn toàn bị áp đảo nhưng chúng cũng chưa lên được thuyền. Khoảng cách hai bên vẫn còn mấy chục mét, chúng cũng không biết bay nên tuyệt đối không thể nhảy lên từ phía thuyền đánh cá được.
Chẳng hiểu được có chuyện gì, trong phút chốc lại có mấy tên xông lên được. Sau đó mới hay chúng đã dùng thiết bị lặn để trồi từ dưới mặt biển đi lên. Chúng dùng thuyền đánh cá để thu hút sự chú ý, khi bên này lơ là không đề phòng chúng sẽ từ dưới nước trồi lên.
Sau khi toán này lên được thuyền thì tình hình bắt đầu loạn, đang lúc đánh nhau thì mấy thuyền đánh cá kia cũng bủa vào. Hết cách, bên ta đành thả một chiếc thuyền nhỏ chở người bị thương rút lui khỏi đó.
Nhưng vẫn cứ chết mất bốn người. Trong đó hai người là thuyền viên, còn lại là con cháu Lô gia chúng ta.
Lô Đống chua xót thuật lại sự việc.
- Thật ra bọn này được đồn đại là cướp biển nhưng cũng là ngư dân vùng duyên hải mà thôi. Bọn họ thường ngày vẫn đánh cá, thi thoảng gặp thuyền buôn đi chậm, hoặc có trục trặc gì mà thả neo.
Họ sẽ cứ thế hè nhau lên đánh cướp rồi bỏ chạy. Có khi chỉ là một chiếc thuyền ba lá với động cơ Yamaha công suất lớn, ầm ầm rú động cơ xông lên cướp bóc chút tiền mặt hoặc mấy thứ đồ đáng giá, không lên được thì cố kéo cho lật thuyền.
Chuyện này trong nước cũng không phải không có. Tất nhiên không phải hải tặc mà có khi chỉ là xe hàng bị lật, người dân quanh đó tranh thủ chạy đến cướp hàng thôi.
Trương Hùng nhận định.
- Ừm!
Lô Vĩ gật đầu bảo mọi người:
- Tờ《Straits times 》 của Singapore đưa tin trích dẫn thống kê của Trung tâm điều tra hải tặc có đoạn như sau: hải tặc ở phía Bắc eo biển Malacca thi thoảng có trang bị các loại súng tự động hạng nhẹ như -47, m-16; còn ở phía nam eo biển thì đa số cướp biển chỉ mang trường đao.
Còn có số ít hải tặc thự hiện chuẩn xác hàm nghĩa của từ “trộm”. Nhân khi đêm tối, chúng sẽ ngồi thuyền ba lá âm thầm tiếp cận thuyền buôn, sau đó mò lên thuyền mạn thuyền, đột nhập vào khoang hàng, có cái gì thì tiện tay mượn tạm rồi lại lặng lẽ chuồn khỏi.
Thó xong đồ mà không kinh động bất cứ ai trên thuyền là phương châm hành động số một với loại hải tặc này, về phần hàng hóa cướp được là cái gì, bọn chúng cũng không hề so đo hơn thiệt. Loại hải tặc này có thể nói là khá văn minh.
Lô Vĩ bổ sung thêm.
- Thông thường hải tặc hay dùng công cụ gì để thực hiện những phi vụ này?
Diệp Phàm cất tiếng hỏi.
- Bọn cướp biển làng nhàng hầu hết đều dùng một loại công cụ đắc lực gọi là “Phi hổ trảo”. “Phi hổ trảo” thật ra là thứ móc kim loại, đằng sau có gắn một đoạn dây thừng.
Có thể là khi minh tranh hay ám đấu, chúng đều dùng loại “Phi hổ trảo” này ném lên boong của thuyền buôn, phần vuốt câu sẽ móc bám vào hàng rào ngoài mép thuyền và hải tặc chỉ việc đu theo dây thừng mà leo lên.
Đa số thuyền buôn đều làm mạn thuyền cao hơn 4 mét, đại, thuyền cỡ lớn có khi cao đến 10 mét.
“Phi hổ trảo” là phương thức duy nhất để hầu hết hải tặc lên được thuyền. Tình cảnh này chắc mọi người cũng không lạ gì.
Bọn Phi tặc khi xưa cũng hay làm thế. Khi leo tường thì lôi bên hông ra một vật dạng móc câu ném lên tường để leo qua.
Lô Vĩ nói thêm.
- Đương nhiên đó chỉ có thể là bọn hải tặc nhãi nhép hay đánh quả lẻ mà thôi. Thậm chí không đáng để gọi là cướp biển. So với hải tặc Châu Âu thời Trung cổ, cưỡi thuyền lớn đi đánh cướp khắp nơi thì đây chỉ là trò trẻ con.
Còn bọn người mà giám đốc Lô vừa nói hoàn toàn khác biệt về bản chất. Những tên này hẳn là thuộc loại cướp biển bá đạo chốn đại dương đây.
Chúng thuộc tổ chức hải tặc quy mô lớn chuyên dùng súng máy và súng phóng tên lửa để yểm hộ và lên thuyền. Loại cướp biển có tổ chức, kế hoạch chu đáo chặt chẽ như vậy ở eo biển Malacca cũng không hay gặp mấy.
Dù sao, hai bờ eo biển Malacca có rất nhiều quốc gia, sẽ có sự uy hiếp đến từ quân đội chính quy các nước đó. Có điều, mấy tên tướng cướp trên biển này.
Thông thường đều có liên hệ với một số tổ chức trong vùng. Ví dụ như, phong trào Yasen khét tiếng trong vùng, tổ chức sói hoang Card Doyle cùng với lực lượng vũ trang Ao Yefu.
Trương Hùng cũng xen vào tiếp tục.
- Trương Hùng, chú cho rằng hành động cướp hàng của “Bàn Thế” lần này có sự tham gia của tổ chức địa phương?
Diệp Phàm càng thấy lo hơn, vì Trương Hùng trước nay vẫn làm ở Bộ An ninh Quốc gia nên chắc hẳn là y khá thạo về mặt này.
- Theo những gì giám đốc Lô vừa kể thì khả năng có sự can dự của các băng nhóm nơi đó là rất lớn. Nhưng những gì ông chủ Lô nói cũng rất đáng để suy nghĩ. Kế hoạch chu đáo chặt chẽ đến mức ấy, nhất định là có đối tượng trong nước tham gia. Nếu không có nội ứng thì không thể có một kế hoạch hoàn hảo đến vậy. Ngay cả tin tức cũng linh hoạt đến lạ thường.
Trương Hùng nhận định.
- Phần tử trong nước, đã tập kích đội thuyền nhà ta thì ắt là muốn đối đầu với Lô gia rồi.
Thiết Chiêm Hùng nói đến đây liền quay sang hỏi Lô Bạch Vân:
- Chẳng hay Lô gia có thế lực đối đầu nào ở trong nước không, cả ở nước ngoài nữa, nếu không có gì bất tiện thì xin nói ra để mọi người cùng ngâm cứu một chút. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Cứ không rõ đầu đuôi mà cứ hành sự quàng xiên thì trong lòng cũng sẽ thiếu mất sự tự tin. Hơn nữa, lần này hải tặc tổ chức chặt chẽ như vậy, chứng tỏ chúng là đối thủ nặng ký. Chúng ta nhất định phải vạch ra một kế hoạch chu đáo chặt chẽ, tuyệt đối không có sai sót gì mới được.
- Ừm, có vẻ ngay cả tàu ngầm mini cũng được chúng sử dụng đến. Hi vọng không phải của quân đội các nước, nếu không, việc này lại càng phức tạp thêm.
Diệp Phàm lo ngại.
- Chắc là không phải, các nước xung quanh đều tương đối nhỏ, như Singapore, Malaysia, Indonesia thì có được bao nhiêu tàu ngầm chứ.
Cứ cho là có đi nữa thì họ sẽ tự biết gìn giữ, chẳng dại gì dùng tấn công đội thuyền chúng ta, nếu bị phát hiện, thì chẳng phải sẽ mang tiếng là đất nước thổ phỉ hay sao.
Huống hồ, những quốc gia này đều có quan hệ hữu hảo với Trung Quốc, không thể tấn công thuyền của chúng ta.
Lô Bạch Vân lắc đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi bảo:
- Tôi vẫn hoài nghi, việc này liệu có phải do gia tộc họ Phượng ở Thủy Châu làm không. Nhà họ Phượng này có oán hận chất chứa ngày càng sâu với Lô gia ta, Chủ tịch Diệp chắc cũng đã biết rõ chuyện ân oán giữa hai nhà.
- Chắc hẳn là bọn họ rồi, chỉ có Phượng gia mới mời nổi ngần ấy cao thủ. Trên thuyền chúng ta cũng có hai cao thủ tứ đẳng, thực lực bên đó áng chừng là mạnh hơn đôi chút. Lô Đinh cũng bị thương khi giáp công cận chiến, theo y thuật lại thì ít nhất đối thủ cũng phải thuộc hàng ngũ đẳng mới đả thương hắn được.
Lô Vĩ giận dữ cho hay.
- Nhắc đến chuyện này tôi cũng hơi có chút ấn tượng.
Trương Hùng ngẫm nghĩ một chút rồi thốt lên:
- Tôi nhớ ra rồi, lần trước điều tra chuyện nhà họ Phượng ở Thủy Châu, dường như cũng có chút manh mối. Nhưng nhà họ Phượng hình như không liên quan gì đến tập đoàn Vĩnh Thái mà là có mối quan hệ khá mật thiết với một tập đoàn ở thủ đô tên là “Xương Hoa”.
- Lẽ nào là mối quan hệ giữa Xương Hoa và Vĩnh Thái rất tốt, nên nhà họ Phượng làm thế đơn giản chỉ để che mắt người khắc. Họ thông qua Xương Hoa tiến hành giao dịch bí mật gì đó với bên Vĩnh Thái. Hoặc là, bọn họ mượn tay Xương Hoa để đạt được mục đích. Chỉ nhìn bên ngoài thì thấy việc này chẳng liên quan gì đến Phượng gia cả. Thật là, không có lý nào!
Diệp Phàm phân tích một lúc rồi lại lắc đầu.
- Có lý.
Thiết Chiêm Hùng gật đầu tán thành:
- Theo mô thức hành động thì tấn công đội thuyền Lô gia lần này rất có thể là do người của tổ chức sói hoang Card Doyle làm.
Còn một khả năng nữa là Phượng gia ở Thủy Châu liên hệ với băng sói hoang Card Doyle liên thủ hành động lần này.
Còn lợi ích đã được chia phần từ trước đó. Mục tiêu của nhà họ Phượng là hủy cơ nghiệp Lô gia, còn tổ chức sói hoang Card Doyle thì chẳng có ân oán gì với Lô gia cả.
Chúng làm vậy đơn giản là vì mối lợi lớn. Phong trào chống khủng bố trên thế giới ngày càng sâu sắc, cuộc sống của chúng cũng không khá giả gì cho cam.
Dù là tổ chức nào đi nữa mà không có tiền thì chẳng làm nổi việc gì cả. Từ mua vũ khí, chế bom, mua chuộc những kẻ đánh bom liều chết…nếu không có tiền thì cũng chẳng làm nên trò trống gì cả.
- Ừm, theo báo cáo của Cục hàng hải quốc tế (IMB) có trụ sở chính đặt tại Kuala Lumpur, mấy tháng gần đây, số vụ tàu thuyền các nước bị tập kích trên vùng biển quốc tế đột ngột tăng đến hơn 200 vụ, tăng 37% so với 171 vụ cùng kỳ năm ngoái. Trong đó, hải tặc lên thuyền 165 vụ, 9 thuyền bị bắt cóc, 16 thuyền viên bị giết hại, 52 người bị thương.
Trong lịch sử hải tặc xuất hiện sớm nhất vào thời La Mã, chúng chủ yếu hoạt động ở Địa Trung Hải. Đến thời Trung cổ, hành vi cướp bóc dã man trên biển bắt đầu lan tràn sang Bắc Âu.
Đặc biệt là bước vào thế kỷ hai mốt, hải tặc ở các vùng biển của Bắc Âu hầu như đã biến mất hẳn, nhưng lại manh nha nổi lên ở khu vực châu Á Thái bình dương.
Theo thống kê, hơn 70% các vụ cướp thuyền trên thế giới phát sinh ở vùng biển quốc tế của châu Á, nhất là eo biển Malacca.
Mỗi ngày có hàng ngàn thuyền buôn tàu hàng qua lại eo biển Malacca, trong đó có 50% trở lên có khả năng trở thành đối tượng cướp bóc của hải tặc. Do vấn nạn hải tặc hoành hành, cung đường vàng của ngành hàng hải này tổn thất đến 16 tỷ USD trong riêng năm 2001.
Trương Hùng cho biết thêm.
- Toàn bộ eo biển Malacca dài hơn 800km, nối liền Thái Bình Dương và Ấn Độ Dương, là tuyến hải trình tấp nập nhất trên thế giới chỉ xếp sau mỗi kênh đào Anh, đây lại là con đường buộc phải đi qua với thuyền bè Châu Âu cũng như thuyền chở dầu của Trung Đông nếu muốn đến Đông Á.
Tác gia người Anh Isabella Bird đã miêu tả Malacca trong cuốn du kí của bà như sau:
- Xét về nhiều phương diện, nơi này mang hơi hướng của thời trung cổ. Ảnh hưởng của thế giới hiện đại ồn ào náo nhiệt với nơi này rất mỏng manh.
Thế nhưng, Malacca hiện nay không hề yên bình. Một bên là thành thị ồn ào náo nhiệt và phồn hoa, một bên là hải tặc điên cuồng tàn sát. Mà bọn hải tặc cũng thay vũ khí như thay áo, ngày một hiện đại hoá và quốc tế hóa.
Sau khi chiến tranh lạnh chấm dứt, rất dễ dàng để mua các loại vũ khí tiên tiến trên thị trường quốc tế. Hiện nay, trên thuyền của hải tặc chẳng những có súng máy, còn có máy tính và chảo anten vệ tinh, có thể liên hệ với các tập đoàn tội phạm thậm chí cả các tổ chức khủng bố bằng mạng internet, vậy là số hành vi phạm pháp của một số tổ chức ngày càng tăng.
Bọn hải tặc có tổ chức này thông thường trước mỗi đợt hành động đều có kế hoạch tỉ mỉ, phân công rõ người lái thuyền, căn cứ vững chắc và tình báo tin cậy. Một số hải tặc có mức độ nguy hiểm cao sẽ sát hại thuyền viên hoặc bắt cóc thuyền.
Sau khi chúng cướp được thuyền và hàng, thông thường đều phải treo lên quốc kỳ của một nước nào đó đã chuẩn bị sẵn, đồng thời tiến hành cải tạo lại thuyền, như: sơn màu khác cho ống khói, đổi tên thuyền, sửa chữ viết tắt của quốc tịch ở phần đuôi thuyền, thậm chí thay đổi cả số seri xuất xưởng của động cơ, sau đó chiêu nạp lại đội ngũ thuyền viên, làm giả toàn bộ giấy tờ, đem cả thuyền và hàng đi bán ở một nơi khác.
Hải tặc được hiện đại hoá có quy mô rất lớn, tổ chức nghiêm mật, thiết lập hệ thống chân rết, chỗ nào cũng có bố trí thành viên.
Một thuyền hàng bị tập kích bởi hải tặc ở nhiều nước liên thủ lại, tại Hàn Quốc có kẻ vạch sẵn kế hoạch nhân viên,kết hợp với hung thủ Indonesia, công nhân bến tàu và thương nhân chợ đen Myanmar. Sau lưng bọn hải tặc này đều có các thương gia lớn giúp đỡ, dùng công nghệ cao để vũ trang nhằm giết người cướp của.
Một báo cáo của Tổ chức hàng hải quốc tế(im) cho rằng, tập đoàn khủng bố có mối qua hệ dây mơ rễ má với một số tổ chức có khả năng đã tài trợ cho những hoạt động phạm pháp của bọn cướp biển.
Chuyên gia của tổ chức hàng hải quốc tế cho hay, trong bối cảnh an ninh thế giới đang gặp phải những thách thức mới đến từ chủ nghĩa khủng bố, việc đảm bảo an toàn hàng hải hiện không còn giới hạn trong phạm vi vấn đề hải tặc và chống hải tặc nữa, sự tấn công của chủ nghĩa khủng bố có tổ chức, có âm mưu, quy mô rộng lớn, thủ đoạn tiên tiến đang trở thành mối uy hiếp ngày một nghiêm trọng đối với ngành hàng hải.
Do các nước đều tăng cường chống khủng bố nên địa bàn hoạt động của các phần tử này trên lục địa hầu như không còn mấy, khiến chúng không thể không đem "trận địa" này ra các vùng biển. Các phần tử khủng bố chuyên gây ra các hoạt động khủng bố trên biển được các chuyên gia gọi là "hải tặc hiện đại".
Các chuyên gia chống khủng bố cho rằng, trong số tất cả các chiến thuật khủng bố chủ yếu thì khủng bố tập kích trên biển là khó đối phó nhất. Bởi vì, bọn chúng đến đi vô thường, thật sự rất khó đối phó.
Như trường hợp tấn công thuyền hàng của tập đoàn vận tải Bàn Thế vừa rồi chẳng hạn, chúng ta phải rà soát tìm cho ra hang ổ của chúng, quá là khó khăn. Không tìm thấy hang ổ của chúng thì đoạt lại hàng hóa không hề dễ dàng như chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm.
Trương Cường lo lắng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1780: Phong cách khác người
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Trương Hùng, tôi cần dùng phương pháp đặc thù của bên các cậu để điều tra sự việc lần này trong thời gian ngắn nhất.
Còn nữa, chuyện Phượng gia cũng không thể nào bỏ qua. Vừa rồi giám đốc Lô đã có nói, thứ hai tới đây còn phải chuyển chuyến hàng cuối cùng trị giá khoảng năm sáu trăm triệu gì đó.
Chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi này chúng ta phải tìm ra đối thủ rốt cuộc là ai? Đợt chuyển hàng này, mong Lô gia các vị sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
Hơn nữa, còn phải tạo uy thế gây cho đối thủ tâm lý phải đối diện với khí thế ngút trời của bên ta. Chúng tôi sẽ tạm thời không lộ diện. Lúc đi chờ thuyền đi được một quãng chúng tôi sẽ lặng lẽ xuất phát.
Kế hoạch lần này nhất định phải thật chu đáo và chặt chẽ, vì ngay từ trong nước chắc chắn đã có đối thủ luôn săm soi từng hành động của phe ta. Giữ bí mật là đảm bảo chắc chắn nhất cho thắng lợi trong cuộc chiến này.
Diệp Phàm bắt đầu vạch ra kế hoạch.
- Tôi sẽ đi làm ngay.
Trương Hùng gật đầu rồi chạy qua WC giao phó qua điện thoại cho một số người.
- Anh yên tâm, chúng tôi cũng biết thế nào là tạo lập thế trận. Tôi sẽ đích thân đi lo liệu, như đi một chuyến đến Diệp gia ở Thủy Châu mà nhà ta có quan hệ rất tốt, lại còn...
Mượn thêm ít người từ chỗ họ. Tạo cho đối thủ suy nghĩ là chúng ta sống chết cũng phải bảo vệ cho được thuyền hàng cuối cùng này.
Đương nhiên, theo quy định trên hợp đồng, chuyến hàng này chúng ta cũng buộc phải chuyển đến nơi. Nếu không là phải chấp nhận bồi thường mấy trăm triệu lận.
Nếu cứ tính theo chuyến vừa rồi, tính cả số lượng thương vong lẫn chiếc Hạo nguyệt luân bị chìm, tổn thất cả thảy không dưới hai tỷ rưỡi.
Lô gia có phá sản đi nữa, chúng ta cũng phải tìm ra hung thủ đứng sau chuyện này, có chết thì cùng chết.
Thái độ của Lô Bạch Vân muôn phần cương quyết và khí phách.
- Yên tâm, lần này các vị cứ vờ vịt qua chuyện là được. Cả Lô Vĩ cũng không cần phải theo thuyền, cứ việc ở lại Thủy Châu, xuất hiện nhiều vào để khiến chúng nghi hoặc không biết thực hư thế nào. Chuyện này tôi sẽ một tay thu xếp. Tôi tin rằng chúng sẽ có đi mà không có về!
Diệp Phàm đập mạnh xuống bàn trà, rầm một tiếng, cái bàn cũ kĩ màu đen rốt cục không chịu nổi chưởng lực loáng cái gãy tan.
- Đại ca, chuyện nhà mình em không đi không được.
Lô Vĩ có chút nóng nảy.
- Anh Diệp, thật ra em cảm thấy Lô Vĩ mà đi thì ngược lại càng cho thấy Lô gia chẳng còn quân bài ẩn nào nữa. Ngay cả Lô Vĩ cũng tham gia thì Lô gia liệu còn giấu diếm gì nữa. Hơn nữa, nếu thật sự là Phượng gia đứng sau chuyện này, bọn họ khẳng định cũng sẽ chơi tất tay một mẻ. Nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội cuối để tấn công bên ta.
Lúc này, Tề Thiên bên cạnh vội xen mồm vào.
- Ừm, cũng có vẻ có lý. Nếu Lô Vĩ không đi, như vậy sẽ khiến chúng cho rằng chúng ta đã tính toán kỹ càng. Còn nếu Lô Vĩ mà đi, bọn chúng sẽ cho rằng đây là quân bài cuối cùng của Lô gia. Chúng rất có thể sẽ dốc hết lực lượng tấn công chúng ta. Về phần địa điểm tập kích thì rất khó nói. Trên tuyến đường này đâu đâu cũng có khả năng, không nhất thiết phải là ở Malacca.
Thiết Chiêm Hùng gật đầu chiêm nghiệm.
- Vậy được, Lô Vĩ cũng đi vậy.
Diệp Phàm đành gật đầu.
Sau khi người của Lô gia đi khỏi, Diệp Phàm mới bảo:
- Việc này, tôi muốn thương lượng đôi chút với Báo săn Trịnh Phương, xem có thể …. mượn tạm lực lượng Báo săn hay không?
- Nếu bên Báo Săn cho ta mượn một ít lực lượng và vũ khí thì là tốt nhất. Thủ trưởng Trấn không ở đây nếu không thì tốt rồi. Hiện giờ do Lỗ Tiến quản thì chúng ta khó mà mượn nổi. Hơn nữa, hắn nhất định sẽ tìm ra một mớ lý do chê bai chúng ta tắc trách này nọ.
Thiết Chiêm Hùng lắc đầu tiếc rẻ bảo Vương Triều:
- Hay là chọn một số thành viên tinh nhuệ bên cảnh sát hình sự?
- Cách này không ổn chút nào, lão Thiết, không phải Trương Cường tôi chê bai gì cảnh sát hình sự các anh nhưng ở trên đất bằng thì còn được chứ trên biển thì khó nói lắm.
So với tinh nhuệ tam đẳng của bên Báo Săn tác chiến trên biển thì chắc hẳn còn kém xa một trời một vực. Hơn nữa, tác chiến trên biển là công việc rất đặc thù, hoàn toàn không giống với xử lý tội phạm.
Tổn thất bên cảnh sát cũng sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng hơn so với Báo Săn vì công việc thường ngày của các đội viên Báo Săn vốn đã nguy hiểm, hy sinh đã trở thành chuyện cơm bữa.
Trương Cường cũng phản đối ngay ý kiến của Thiết Chiêm Hùng.
- Thiết ca, bên đó chắc là thôi. Tốt hơn vẫn là thử cách cầu bên Báo săn,em tính chiều nay đi vịnh Lam Nguyệt một chuyến, gặp Trịnh Phương rồi bàn sau.
Diệp Phàm đề xuất.
- Đành phải thế thôi, xem cách bọn chúng tấn công Lô gia lần trước thì đối phương chẳng những có cao thủ mà số lượng nhân thủ cũng rất đáng ngại đấy.
Chỉ dựa vào mấy người chúng ta đây thì rõ ràng là chịu thiệt thòi lớn rồi. Tuy chúng ta ai nấy thân thủ rất khá, nhưng đứng trước vũ khí hiện đại thì cũng chẳng thấm vào đâu cả.
Nếu có lực lượng tinh anh bên Báo Săn đối phó với số vũ khí hiện đại thì khi cận chiến trên thuyền chúng ta mới thi thố được ưu thế về thân thủ.
Đương nhiên, chuyện này cũng khá là lớn. Dù là trước kia khi Thủ trưởng Trấn còn tại vị e rằng cũng phải suy xét đến tổn thất của lực lượng Báo Săn.
Người của Báo Săn tuy dũng mãnh, nhưng khi bị thương thì cũng yếu đi hẳn. Huống hồ, sau trận chiến lần trước ở núi Xương Bối, sợ rằng đến giờ Báo Săn vẫn chưa khôi phục lại nguyên khí.
Nhưng nếu thực sự có người câu kết với tổ chức Card Doyle tấn công Lư gia thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn khác. Lúc đó Báo Săn ra quân cũng là vì nghĩa vụ, sẽ đường đường chính chính hơn.
Thiết Chiêm Hùng phân tích.
Sau cuộc họp bàn ai nấy đều ở lại ngủ bù một giấc tại nhà họ Diệp.
Sáng hôm sau, khi cả bọn đang cùng tụ tập ở đại sảnh phân tích tổng hợp tình hình thì Vương Triều nhận được điện của Thứ trưởng Thôi Cảnh Hạo yêu cầu y lập tức thả thượng tá Triệu Thành.
Vừa nghe xong yêu cầu từ phía Thôi Cảnh Hạo, Vương Triều từ chối ngay tức thì:
- Rất xin lỗi Thứ trưởng nhưng đồng chí Triệu Thành là không thể thả được.
Sự việc vẫn chưa được điều tra rõ ràng, sao có thể thả người. Đây là biểu hiện rõ ràng của việc thiếu trách nhiệm đối với công việc.
Hơn nữa, người Triệu thành rút súng tấn công chính là chủ tịch của một thành phố cấp 3, ảnh hưởng ở đây là rất nghiêm trọng. Nếu tôi cứ vậy thả người, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm sẽ đánh giá thế nào về tôi đây.
Tôi lại làm sao để giải thích với y về chuyện này. Huống chi, thứ trưởng Thôi, trong các cuộc họp thường ngày anh đều có quán triệt. Yêu cầu nhân viên cấp dưới làm việc phải thật sự chịu trách nhiệm. Hơn nữa, phải vượt qua hết thảy áp lực, phá án dưới áp lực đè nặng mà không để các nhân tố khác ảnh hưởng.
- Vương Triều, độ mẫn cảm chính trị của cậu sao kém đến vậy hử? Triệu Thành đang làm gì chẳng lẽ cậu không biết? Người quan trọng đến mức Triệu Thành phải bảo vệ sẽ để cậu can thiệp vào sao? Đừng nhiều lời nữa, mau thả người.
Thôi Cảnh Hạo đã hơi mất kiên nhẫn bèn nổi xung lên.
- Rất xin lỗi thưa thứ trưởng Thôi, Vương Triều tôi không có cái khứu giác chính trị mẫn cảm đó Nhưng tôi hiểu được, một cảnh sát phải làm gì và không nên làm gì? Nếu tôi thả Triệu thành, đó mới là không có trách nhiệm với công việc. Đề nghị Thứ trưởng không nên gây áp lực với tôi nữa, tôi rất tôn trọng ngài.
Vương Triều giọng điệu hết sức cứng rắn, mạnh mẽ.
- Cậu nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ Thôi Cảnh Hạo này gây áp lực cho cậu. Đúng là làm ơn mắc oán. Tôi chỉ sợ cậu không hiểu chuyện, rốt cuộc lại bị xử phạt cách chức rồi có muốn hối cũng không kịp thôi. Cũng tốt thôi, làm người tốt quả là khó! Nhưng mặc kệ thế nào, tôi yêu cầu cậu thả ngay Triệu Thành, đây là mệnh lệnh.
Thôi Cảnh Hạo tức lộn cả ruột, nghiêm khắc phê bình thái độ của Vương Triều.
- Đắc tội rồi, tôi sẽ không thả Triệu Thành. Dù có là Bộ trưởng Mâu hạ lệnh, tôi cũng không thả!
Vương Triều cũng không chịu nhún nhường.
- Vương Triều, đưa điện thoại cho tôi. Hình như là tiếng Thôi Cảnh Hạo?
Thiết Chiêm Hùng ban nãy ngồi cạnh Vương Triều, cũng đã nghe ra được.
- Sao có thể chứ?
Thái Quý Quyền vẫn không tin vào khả năng này.
- Cũng có khả năng, những chuyện này đều là do tên thư ký Trương kia đang ngầm thao túng phía sau. Cấp dưới ai chả biết thư ký Trương là người truyền đạt ý kiến của họ Đinh kia. Bậc “đại thần” như Đinh Đức Tuấn việc gì phải mở miệng xử lý một Quyền chủ tịch thành phố cấp 3?
Cao Hoa suy đoán.
- Ôi, việc này nói trắng ra thì Phạm Viễn này cũng chẳng ích lợi gì.
Phạm Viễn nhíu mày bảo:
- Trương Minh Sâm thì khá là “thơm” đấy.
- Nghe nói tác phong lãnh đạo của Trương Minh Sâm hoàn toàn khác so với Chủ tịch Diệp. Y vừa ngồi lên ghế mới liền thay ngay phó ban thường vụ Tằng Tuấn tài bằng đồng chí Đinh Nghĩa Minh.
Hơn nữa, việc chỉ thị tu sửa suối Vượng Phu không thể nóng vội, phải đi sát với chỉ đạo khai triển công tác của Chủ tịch tỉnh. Tóm lại là tạm thời ngưng lại đã, khakha!
Thái Quyền Quý cười nhạt.
- Suối Vượng Phu là một miếng bánh lớn. Hai trăm triệu do Ủy ban nhân dân thành phố cấp vẫn chưa xài hết, lợi ích đang sờ sờ trước mặt mà Trương Minh Sâm lại lâm trận đổi soái thì quả là lạ. Hơn nữa, dự án suối Vượng Phu là công trình quy mô lớn, các mặt lợi ích đề cập đến là rất đáng kể, có liên quan đến toàn bộ Hải Đông. Lợi ích mà nó mang lại là không thể đong đếm hết được.
Phạm Viễn nói.
- Vương Long Đông cũng xui thật, đến giờ vẫn chưa tìm được đơn vị nào hợp tác nên dự án tuyến đường huyện Đào mộc kéo dài cũng bị Trương Minh Sâm cưỡng chế đình chỉ.
Chẳng những thế, mới nhậm chức thì ngay ngày hôm sau, Trương Minh Sâm đã hộc tốc chạy xuống huyện Đào Mộc, ngay trước mặt các cán bộ cấp phòng trở lên y đã nghiêm khắc phê bình đồng chí Vương Long Đông là tham vọng viễn vông, chỉ đạo bừa bãi.
Nghe nói, Vương Long Đông tức đến mặt hăng như gà chọi. Rốt cuộc không chịu nổi nên đã đấu khẩu đến đổ mặt tía tai với họ Trương trong nhà ăn Huyện ủy.
Kết quả thế nào ấy nhỉ, phép khích tướng của đồng chí tiểu Trương đã phát huy tác dụng ngay lập tức. Vương Long Đông bị cách chức ngay để coi như bài học giáo huấn nghiêm khắc. Nắm quyền chỉ đạo tạm thời công việc tại Ủy ban nhân dân huyện Đào Mộc bây giờ lại là Phó chủ tịch thường trực huyện Chu Nhã Lâm.
Cao Hoa bật cười khoái chí.
----------oOo----------
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1781: Nở mày nở mặt vô cùng.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Tôi còn nghe nói Tô Phương Nhi mời hội trưởng Thương hội Thủy Châu đến Hải Đông làm khách. Tại buổi tiệc nghênh đón, những nhân vật nổi tiếng ở Hải Đông cũng đều đến cả.
Tô Phương Nhi cũng mời Trương Minh Sâm cùng với Tôn Đạo Phong. Hai vị này hãnh diện vô cùng, Dương Hỉ muốn dẫn đầu nhóm thương nhân tai to mặt lớn của Hải Đông chấn hưng Hải Đông, để thương nhân đến Hải Đông ai cũng kiếm được tiền, ai cũng thu được lợi lộc.
Tô Phương Nhi cũng vì Trương Minh Sâm tạo thanh thế, tâng bốc Trương Minh Sâm lên tận trên mây. Trương Minh Sâm, cũng được nở mày nở mặt.
Thái Quý Quyền hừ thanh nói.
- Trương Minh Sâm là thú gà mờ, Tô Phương Nhi làm như thế đơn giản là đang nâng họ Trương dìm họ Diệp mà thôi, anh ta thực sự nghĩ rằng Tô Phương Nhi làm sao mà coi trọng mình được.
Trong mắt đại tiểu thư Tô ở Bắc Kinh, không có mấy người được xem trọng. Ngay cả Phạm Viễn tôi đây này, người ta, ha hả, nói một câu khó nghe, người ta cũng rất ít khi để vào mắt. Về phần Trương Minh Sâm, chó má cũng không phải!
Đồng chí Phạm Viễn không ngờ buông một câu thô tục, điều này rất hiếm thấy..
- Tô Lâm Nhi là như vậy, lúc nào cũng ra vẻ một đại tiểu thư, cứ làm như ai cũng phải đi tâng bốc cô ta vậy. Ở Hải Đông nếu không có Bí thư Phạm cô ta chẳng là cái gì? Ngay cả hội sở của Tô thị, nếu không có Bí thư Phạm gật đầu thì cô ta có thể xây sân Golf trong thành phố sao? Giờ tốt rồi, tiền kiếm không ít nhưng người thì càng ngày càng chảnh.
Cao Hoa không kìm nổi phát ngôn một câu.
- Tiểu thư Bắc Kinh thường là thế, anh có biện pháp gì. Lão Cao, chỉ hận chúng ta lúc ấy không tìm bụng tốt mà đầu thai.
Thái Quyền Quý vừa nói dứt câu mọi người đều phá lên cười.
- Bí thư Phạm, lần này khiến Diệp Phàm té chúi nhũi. Người này khẳng định khắc trong lòng, chúng ta cũng không thể không đề phòng.
Thái Quyền Quý cười xong, mặt liền trở lại vẻ nghiêm túc.
- Ôi, đều là do Lão Từ gây ra chuyện này. Kỳ thật, việc này xử lý xong, trong lòng Phạm Viễn tôi vẫn còn có chút không thoải mái.
Dù sao, làm chuyện gì cũng phải coi trọng lý do. Đã không có lý do chính đáng, tìm ra lý do gượng ép cũng có thể cho qua.
Chỉ với chuyện này thôi, Phạm Viễn tôi đã làm đồng lõa cho kẻ khác rồi, thực tìm không ra lý do gì đình chức người ta.
Việc này đã báo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, bên trên họ cũng không phản ứng gì, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
Phạm Viễn thở dài, mặt nhăn mày nhó.
- Không phải nghe nói Trưởng ban Lô cùng Diệp Phàm có mối quan hệ không tồi sao? Sao lại không có phản ứng. Cô ta hẳn sẽ phải lập tức hỏi vì sao?
Hơn nữa, còn đề xuất những nghi ngờ, sau đó báo lên Tỉnh ủy. Tỉnh ủy sẽ phái tổ điều tra xuống điều tra xác minh. Về sau, Lão Từ đi rồi, xác minh nếu thực không có việc gì, Diệp Phàm lại khôi phục nguyên chức. Đương nhiên, chuyện này cũng phải xem thủ đoạn của Diệp Phàm như thế nào.
Thái Quyền Quý có chút nghi hoặc nhìn Phạm Viễn liếc mắt một cái, cũng không biết lão cáo già này ở trong bụng rốt cuộc là chứa thứ gì.
- Các người không cần thăm dò tôi, rốt cuộc là ai gọi điện thoại cho tôi. Tôi có thể nói trắng ra cho các người biết, không phải ở Bắc Kinh, cũng không phải vị quan lớn nào ở Trung ương. Người này là người tỉnh Nam Phúc chúng ta.
Phạm Viễn thản nhiên hừ một tiếng, biết hai người này vẫn luôn muốn thám thính là do ai sai khiến mình đình chỉ công tác Diệp Phàm. Phạm Viễn đương nhiên chơi trò thần bí.
- Diệp Phàm, cháubị tạm thời cách chức có phải hay không?
Tề Chấn Đào gọi điện thoại đến.
Diệp Phàm lên tiếng nhưng trong lòng rất là khó chịu.
- Sao không gọi điện thoại cho chú, chuyện lớn như vậy, . Lúc đó nếu kịp thì cũng có thể đưa ra hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đề xuất thảo luận, phải không?
Tề Chấn Đào bất mãn hừ nói.
- Đối phương lai lịch quá lớn, cháu sợ gây thêm phiền toái cho chú. Hơn nữa, Bí thư Thiết đang tranh thủ chuyện đến Việt Đông. Lúc này là thời điểm mấu chốt, không thể để xảy ra chuyện gì.
Diệp Phàm nói.
- Cháu, lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác.
Tề Chấn Đào miệng hừ một tiếng, nói tiếp:
- Cháu khẳng định có cơ sở nghi ngờ, rốt cuộc là ai đình chỉ công tác của cháu?
- Vâng, lúc ấy hình như là có người gọi cho Phạm Viễn, chính là tác dụng của cuộc điện thoại đó. Nếu nói đó là Bí thư Đinh Tuấn Đức ở Trung ương, cháu nghĩ hẳn là không có khả năng. Là một trong chín nhân vật trọng đại, ông ta đâu rảnh mà quản chuyện của gã tép riu như cháu chứ. Cho dù là biết được cũng sẽ không ra tay. Về phần Phạm Viễn, chẳng qua chỉ là chó tiên phong thôi.
Diệp Phàm nói.
- Đương nhiên, cậu có thể nghĩ vậy, cho thấy, những năm gần đây cháu ở chốn quan trường được tôi luyện không ít. Bí thư Đinh cao thâm tới đâu làm sao cháu có thể phỏng đoán được.
Tề Chấn Đào nói, bổng ngẫm nghĩ một chút, nói
- Thôi vậy, vẫn phải nói cho cháu biết. Tuy nhiên đừng lôi ra đi nói tới nói lui gây ồn ào, trong lòng mình có tính toán là được. Chú vì sao lại phải nói như vậy, cũng là vì muốn cho cháu hiểu được để ứng đối đúng lúc.
- Chú Tề, rốt cuộc là ai đình chỉ cháu? Không phải là Chủ tịch tỉnh Yến chứ?
Diệp Phàm cũng cảm thấy có hứng thú.
- Không phải, là Bí thư Phí gọi điện cho Phạm Viễn.
Tề Chấn Đào buông một câu, quả thạch phá thiên kinh, Diệp Phàm lập tức có chút hoa mắt. Không khỏi kêu lên:
- Sao có khả năng, Bí thư Phí vì sao phải đình chỉ cháu?
- Cái này chú cũng không rõ ràng lắm. Phỏng chừng, vẫn là do chuyện có liên quan với Lão Từ. Bí thư Đinh không biết việc này, nhưng cũng không có nghĩa là người bên cạnh Lão Từ hoặc Lão Từ không cho Bí thư Phí biết.
Bí thư Phí làm như vậy, cũng không nhất định là nhằm vào cháu. Có lẽ là thay đổi cách bảo vệ cháu cũng không chừng.
Cháu ngẫm lại đi, cháu nếu thực chống đối Lão Từ, cuối cùng có trái tốt nào để ăn. Bí thư Phí làm như thế là để cháu tạm thời tránh đi một chút, đợi Lão Từ đi không phải sẽ lại khôi phục chức vị sao?
Đây không phải vấn đề mà một câu nói có thể giải quyết. Cuối cùng sẽ phái tổ điều tra xuống giả vờ đi tìm hiểu một chút đã nói điều tra rõ ràng, cháu không có trách nhiệm gì.
Đến lúc đó Lão Từ cũng về Bắc Kinh, cách nhau xa như vậy chẳng lẽ còn muốn bám lấy việc này không buông. Huống chi, Lão Từ cũng không hồ đồ. Hẳn là lúc ấy chỉ tức giận nhất thời thôi.
Qua một khoảng thời gian, ông ta hết giận, chuyện có hóa không. Thế hệ cách mạng đời trước bản chất cũng không xấu, chỉ có điều, người giống như Lão Từ, tính tình có chút bộc trực, đây chỉ là bản tính của ông thôi.
Tề Chấn Đào phân tích nói.
- Bất kể thế nào, cũng không thể làm như vậy. Lão Từ đó rất đáng giận. Cháu thật muốn một cước đá ông ta cho hết giận.
- Đá cái con khỉ! Cháu đấy, mẫn cảm chính trị vẫn còn khiếm khuyết một chút. Cơn tức vẫn không kìm nổi, làm quan nhiều năm như vậy, hiện tại đã là cán bộ cấp sở. Chẳng lẽ không hiểu được sao.
Chỉ một câu của cấp trên, những công sức đã làm trong những năm gần đây toàn bộ tan biến như mây khói cháu biết không?
Tề Chấn Đào tỏ thái độ tiếc vì rèn sắt nhưng không thành thép, ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:
- Việc này, cháu có báo cho người của Kiều gia biết không?
- Cái ngày hỏi thăm lai lịch của Lão Từ cháu có hỏi qua Kiều Hoành Sơn, ông ta có nói qua.
Việc này cháu nghĩ ba vợ cháu biết.
Diệp Phàm nói.
- Vậy là tốt rồi.
Tề Chấn Đào nói.
- Tốt gì, nhìn cháu bị tạm thời cách chức, đại viện Kiều gia cũng không lên tiếng.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cháu biết cái gì! Đại viện Kiều gia thuộc đẳng cấp nào. Muốn vật tay thì cũng phải vật với kẻ cùng đẳng cấp, chẳng lẽ bảo Kiều Viễn Sơn gọi điện thoại cho Phạm Viễn sao?Chuyện đó không có khả năng.
Tuy nhiên chú tin tưởng Kiều Viễn Sơn hẳn có âm thầm ra tay để lãnh đạo tỉnh Nam Phúc hiểu được, chuyện của cháu bọn họ đã biết.
Đừng coi thường chuyện biết hay tỏ vẻ biết rõ, hai cái khác nhau xa lắm.
Cấp trên nói là biết rồi, vậy có ý tứ gì?
Chính là đang cảnh cáo cháu phải thận trọng xử lý. Bằng không, khi xem không vừa mắt bọn họ sẽ ra tay.
Nếu lần này là Bí thư Đinh ra tay, tin tưởng đại viện Kiều gia sớm đã lên tiếng rồi.
Cháu ấy à, cân nhắc một chút đi. Chuyện lần này có lẽ đối với cháu mà nói là chuyện tốt đấy. Một lần vấp ngã là một lần bớt dại mà!
Tề Chấn Đào không ngờ mỉm cười.
- Sao phức tạp như vậy, thật là phiền toái.
Diệp Phàm hừ nói, cảm giác đầu có chút đau, không dễ chịu chút nào, cong cong vẹo vẹo đích thực làm người ta đau đầu không chịu nổi.
Sau khi buông điện thoại, ngẫm nghĩ một chút, Diệp Phàm quyết định thử một chút. Gọi cho Kiều Viên Viên, hỏi:
- Viên Viên, gần đây thế nào rồi?
- Rất tốt!
Kiều Viên Viên kéo dài giọng ra, cười nói.
- Buồn thật, anh không ở nhà mà em vẫn vui vẻ như vậy sao? Ý nói anh là gánh nặng có phải hay không?
Diệp Phàm hừ nói.
- Đương nhiên rồi!
Kiều Viên Viên mỉm cười, ngẫm nghĩ một chút hỏi
- Diệp Phàm, gần đây Hạng mục sửa trị khe suối Vượng Phu của Hải Đông đã xong chưa. Mấy ngày trước con trai của bác Văn là Văn Hoàn Đông có ghé nhà chơi. Nói ba anh ta đang xử lý chuyện khe suối Vượng Phu. Phỏng chừng, nếu có thể xong xuôi hẳn là không dưới trăm triệu.
- Ừ
Diệp Phàm lên tiếng, trong lòng có chút thất vọng. Bởi vì, theo lời Kiều Viên Viên nói thì có thể phỏng đoán ra cô cũng không biết được chuyện hiện tại mình đã bị tạm thời cách chức. Nếu cho cô ấy biết phỏng chừng sớm sẽ chạy đến Hải Đông liền.
Điều này cho thấy Kiều Viễn Sơn về tới nhà cũng không hề bàn luận việc này. Kiều Viễn Sơn rất có khả năng trước mắt vẫn còn đang xem chừng, không ra tay hoặc cũng không âm thâm lên tiếng.
- Quái thật, hình như anh không vui?
Kiều Viên Viên cảm giác được điều gì đó nên hỏi.
- Anh vẫn ổn.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Có phải phát sinh chuyện gì rồi hay không, hay là em đến Hải Đông với anh vài ngày nhé.
Kiều Viên Viên vẻ mặt thân thiết.
- Không có gì đâu, gần đây có chút mệt mỏi. Em cũng biết, Hải Đông có mấy triệu nhân khẩu, thân là Chủ tịch thành phố, nên chuyện cần làm nhiều lắm, cái ghế Chủ tịch thành phố này không dễ làm.
Diệp Phàm khẩn trương nói dối.
- Vậy anh phải chú ý sức khỏe, như vậy đi, qua vài ngày nữa em xuống đó. Mời thầy thuốc khai toa cho anh, thuốc bổ của họ tốt lắm.
Kiều Viên Viên nói, kỳ thật thầy thuốc mà cô nói chính là những thầy thuốc chuyên xem bệnh cho nhóm chuyên gia cao cấp Ủy viên bộ Chính trị.
- Mấy ngày nay anh bề bộn với nhiều việc, phỏng chừng còn phải đi khảo sát. Em qua một thời gian nữa hãy đến.
Diệp Phàm khẩn trương từ chối, chỉ sợ Kiều Viên Viên xuống sẽ biết chuyện của mình, ngược lại sẽ khiến cô lo lắng.
- Quái, giống như không muốn chào đón em vậy. Thành thật giải thích, có phải ở Hải Đông có gì đó giấu em hay không.
Viên Viên có chút nghi hoặc. Diệp lão đại toát mồ hôi, khẩn trương nói
- Làm sao có chuyện đó, Diệp Phàm anh đến Bình Lý không có mỹ nữ nào làm bạn. Mấy ngày hôm trước, ở Hải Đông còn có nữ cán bộ khóc la nói là phải đeo bám theo anh.
- Anh được đấy!
Kiều Viên Viên hừ một tiếng gác điện thoại xuống!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1782: Mượn binh.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Không lâu thì nhận được điện thoại của Lang Phá Thiên, nói là đã sắp xếp đội giám sát đến Hải Đông tiếp nhận chuyện Triệu Thành.
Người này vừa nói vừa mắng:
- Con cháu nhà rùa, không ngờ dám rút súng công kích anh, chán sống rồi, dám công kích đại ca của tao. Xem bố mày rút da chúng mày như thế nào.
- Nên giáo huấn một chút, mẹ nó, kiêu ngạo quá. Lão Lang, trị chúng cho anh.
Diệp Phàm hừ nói.
- Cái này cần gì anh nói. Hễ phạm vào huynh đệ tôi thì đều bị nghiêm khắc đả kích. Triệu Thành này, bố đây sẽ khiến gã cút đi về quê dưỡng lão.
Lang Phá Thiên giọng điệu giống như ác bá nói.
- Lão Lang, gã kia dù sao cũng phụ trách an toàn cho Lão Từ, cậu làm như vậy có thể khiến cấp trên là Đinh gia tức giận hay không. Tôi thấy giáo huấn một chút là được, đừng gây ra phiền toái. Hơn nữa, tên kia kiêu ngạo như thế, có phải có chút lai lịch hay không?
Diệp Phàm hỏi.
- Sợ cái gì!
Lang Phá Thiên không cho là đúng nên mắng,
- Lai lịch thật ra có đó.
Nghe nói có họ hàng xa với ông cụ họ Triệu ở Bắc Kinh. Hẳn là thuộc bà con xa. Chuyện gã tiến vào cục Nội vệ đều là do lão Nhị của Triệu gia sắp xếp.
- Chú nói Triệu Quát đưa vào?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ừ, Triệu Quát là Phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh, nên nhóm chủ nhiệm văn phòng trung ương không lay chuyển được mặt mũi.
Hơn nữa, chiêu bài của Triệu gia vẫn còn, dù sao cũng phải nể mặt.
Cho nên, chủ nhiệm văn phòng trung ương tìm tôi. Lão già kia vẫn luôn lôi thôi, tôi tìm gã gây phiền toái cho nên mới gật đầu.
Tuy nhiên, gã hiện tại đụng tới đại ca, bố mặc kệ là ai thì cũng phải đá đi. Con mẹ nó, biến đi, cho gã về nhà dưỡng lão.
Hơn nữa, còn phải vác một tội nặng trên lưng trở về, cả đời không ngóc đầu lên được.
Lang Phá Thiên độc miệng nói, ác hơn bao giờ hết.
- Ha hả, tùy chú vậy.
Diệp Phàm cười cười. Trong lòng vì Triệu Thành tỏ ra bi ai một phút.
Ngày hôm sau vào buổi sáng, Diệp Phàm mới sáng sớm đã ra vịnh Lam Nguyệt.
Xe thẳng tiến đến căn cứ Săn Miêu, tuy nhiên, ở cửa bị thủ vệ của thiếu tá ngăn cản. Kết quả, vẫn phải chờ xin chỉ thị của Trịnh Phương, Trịnh Phương liền đáp ứng yêu cầu của Diệp Phàm.
Mấy tháng không gặp, Trịnh Phương rõ ràng gầy ra. Hơn nữa, trên mặt tràn ngập vẻ mỏi mệt.
Vừa thấy Diệp Phàm liền nhiệt tình tiếp đón, mời Diệp Phàm ngồi xuống.
- Diệp tư lệnh là người rất bận rộn, thần long thấy đầu không thấy đuôi. Ha hả.
Trịnh Phương cười nói.
- Trịnh đại soái không phải cũng thế sao, chúng ta đều bận. Chỉ có điều đối tượng bận không giống nhau thôi.
Diệp Phàm thản nhiên vừa cười vừa uống trà.
- Diệp tư lệnh, chuyện anh ủy thác nhờ xử lý đã làm thỏa đáng. Không biết viên thuốc kia còn hay không. Nếu có, chỉ cần Diệp tư lệnh yêu cầu, Trịnh tôi có thể làm được, nhất định sẽ làm được.
Trịnh Phương cười nói.
- Ha hả, tôi nói sao Trịnh đại soái thấy tôi lại nhiệt tình như thế, thì ra là vậy!
Diệp Phàm trêu ghẹo cười nói.
- Haiz.
Mặt họ Trịnh hiện lên một tia chua xót, lắc lắc đầu, nói
- Anh cũng biết, Tổ nòng cốt thứ tám này toàn bộ là trung tâm của tổ A, là trung tâm của trung tâm. Nếu không có tổ thứ tám chúng tôi, toàn bộ tổ A đã không có sức chiến đấu, vậy còn có tác dụng gì? Tuy nhiên, hiện tại với tình hình này phỏng chừng anh cũng có nghe qua?
- Tình trạng gì, tôi không hiểu được. Tuy nói lần trước tại núi Xương Bối, trận chiến đã tổn thất một ít nhân mã. Nhưng hiện tại đều đã là quá khứ, tôi nghĩ có thể đã khôi phục lại được gần như xưa.
Hơn nữa, Trịnh đại soái anh là ai, với sự khổ tâm chiêu tập, nghe nói cũng chiêu tập được không ít nhân mã vào cho Báo Săn.
Hiện tại so với trước kia Báo Săn mạnh hơn rồi. Hơn nữa, lần trước tôi cho anh hai viên thuốc, lập tức liền tạo ra hai cao thủ tứ đẳng.
Cái này không khá với tăng mạnh thực lực tổ tám là gì, đều là công lao của Trịnh đại soái anh, anh còn gì phải lo nữa chứ?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Anh chàng này đang giả ngu thôi.
Tất nhiên, gã này kỳ thật trong lòng rất sung mãn vui vẻ vì người khác gặp họa, biết Trịnh Phương ngày tháng khó qua, nếu đã muốn đi Mê Cung Tử vong thì phỏng chừng Báo Săn phải phái ra hầu hết tiên quân tinh nhuệ. Trịnh Phương còn có gì có thể cao hứng được.
- Ôi, có một số việc anh chỉ nhìn thấy mặt ngoài. Trên thực tế, khó lắm!
Họ Trịnh không ngờ nhăn mặt như quả mướp đắng, khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút quái dị, hỏi
- Rốt cuộc là chuyện gì khiến Trịnh đại soái như quả mướp đắng thế kia? Tôi thực có chút không rõ?
- Mượn hai viên thuốc mà nói, việc này, trên thực tế chỉ là một viên.
Trịnh Phương rốt cục lộ ra chân tướng.
- Như thế nào? Chẳng lẽ một viên không có tác dụng. Mà cũng thật kỳ lạ, hai viên thuốc kia màu sắc luyện thành như nhau. Trợ lực cho cao thủ tam đẳng đột phá lên tứ đẳng, thứ đó có đến tám phần hy vọng? Chuyện này có chút đáng tiếc.
Diệp Phàm thực sự có chút nghi hoặc khó hiểu, nhìn chằm chằm Trịnh Phương hỏi.
- Anh không hiểu được, ôi, việc này
Trịnh Phương với vẻ mặt khó coi, khoát tay áo.
- Thôi vậy, đây là bí mật của Trịnh đại soái, tôi hiện tại đã rời khỏi tổ A, là người ngoài rồi.
Cái gì không nên tiết lộ thì…
Diệp Phàm cười nói, không muốn hỏi thêm.
Dù sao việc này cùng mình không quan hệ gì, chỉ có điều, đối với chuyện viên thuốc mất đi hiệu lực thì Diệp Phàm thấy trong lòng có chút buồn bực.
Có loại cảm giác thất bại quanh quẩn trong lòng.
- Không phải như anh nghĩ đâu.
Trịnh Phương thở dài, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Kỳ thật, một viên bị tổng bộ cầm đi, nói là muốn tạo một cao thủ lục đẳng.
- Làm bừa, tôi lúc trước không phải nói qua. Loại này chỉ có thể trợ lực cho tam đẳng đột phá lên tứ đẳng sao, nếu dùng cho cao thủ đột phá lên lục đẳng, dược lực khẳng định không đủ. Tựa như một đứa trẻ ba tuổi, anh bảo nâng vật nặng một trăm cân lên, sao có khả năng. Lãng phí phải không?
Diệp Phàm thực sự chút đau lòng.
- Cái này, tôi cũng chẳng có cách nào. Anh đã từng ở tổ A, quân lệnh như núi. Lúc trước theo lý tôi cũng cố gắng qua, nói là như thế này làm sao có khả năng, sẽ lãng phí. Nhưng cấp trên không nghe, hơn nữa, nhận thấy tính khả năng cũng khá lớn. Trong đó liên lụy đến quá nhiều chuyện nhưng. Người ta có thân thích, phải tương trợ người ta đột phá, tôi có cách gì. Kết quả không đột phá được, ngược lại đi trách tôi.
Họ Trịnh có chút phẫn nộ nói.
Diệp Phàm vừa nghe liền rõ, phỏng chừng là do vị lãnh đạo nào trên tổng bộ có thân thích muốn đạt tới ngũ đẳng, muốn dùng thuốc này để đột phá lên lục đẳng, kết quả thất bại. Cuối cùng, phỏng chừng còn oán Trịnh Phương cung cấp thuốc giả, còn phê bình nữa nên Trịnh Phương tất nhiên buồn bực.
Bởi vì, khi tổ A khảo hạch thăng tiến, thứ hạng do công lực cao thấp chiếm tuyệt đại đa số điểm. Muốn được đề bạt, muốn thăng quân hàm, phải cố gắng đề cao công lực chính mình mới được.
- Thì ra là thế, tuy nhiên, tôi nên nói rõ, viên thuốc của tôi đối với cao thủ tam đẳng tuyệt đối hữu dụng.
Diệp Phàm cường điệu một chút. Bằng không, để cho Trịnh Phương lấy việc này nói ra gây ra sự hiểu nhầm thì phiền toái.
- Tôi hiểu, viên thuốc khá hữu hiệu. Cho nên, tôi còn muốn có thêm mấy viên.
Trịnh Phương nói.
- Đã không còn nữa, đừng nói mấy viên, mà nửa viên cũng không có. Vị lão đạo sĩ phối chế viên thuốc đã đi du ngoạn rồi.
Nghe nói lần này đi đến Alaska. Tuy nhiên, ông ta thường xuyên tới vô ảnh đi vô tung. Hơn nữa, trên người không có thứ gì để thông tin liên lạc, nói là dùng bất tiện..
Những cao nhân đó có tính tình rất kỳ quái.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, thái độ rất trong sáng, tất nhiên việc đầu tiên là liền chặt đứt đường của Trịnh Phương.
- Thực đáng tiếc.
Trịnh Phương lập tức giống như thất vọng tới tận cực điểm.
- Tuy nhiên, lần sau nếu ông ta trở về, tôi sẽ phối chút nguyên liệu, xem có thể phối chế ra mấy viên hay không.
Diệp Phàm lại tung ra viên kẹo đường.
- Đến lúc đó nhất định phải để cho tôi đấy nhé.
Trịnh Phương cười nói.
- Trịnh đại soái, lần này đến là có việc nhỏ muốn phiền anh?
Diệp Phàm tất nhiên mượn cơ hội chuẩn bị ném ra quân bài chưa lật.
- Từ miệng Diệp tư lệnh nói ra mà có việc nhỏ sao?
Trịnh Phương như cười như không, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái.
- Ha hả.
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, ngẫm nghĩ một chút, nói
- Có chút việc riêng cần làm, là ra ngoại quốc. Muốn mượn anh chút vũ khí, còn nũa, muốn mượn vài binh lính Săn Miêu dùng. Đương nhiên, có tam đẳng thân thủ là được.
- Mượn binh, mượn vũ khí.
Trịnh Phương giống như có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nhìn nửa ngày mới lắc lắc đầu, nói
- Rất xin lỗi, việc này, anh nói xem, tôi có khả năng cho mượn sao? Nhóm quan tướng Báo Săn đều là tinh anh quốc gia, thuộc về quốc gia. Chính tôi khi muốn trực tiếp phái binh đi ra ngoài cũng phải qua thượng cấp phê chuẩn. Sao có thể cho mượn dùng vào việc riêng, hơn nữa, nếu bị tổn thất, bảo Trịnh Phương tôi nhảy xuống Hoàng Hà cũng bồi thường không nổi.
- Binh không thể mượn, vậy mượn chút vũ khí thì thế nào, như vậy đi, tôi bỏ tiền ra mua.
Diệp Phàm chuyển giọng nói.
- Cũng không thể được, Diệp tư lệnh, anh cũng hiểu được, quốc gia quản lý súng ống rất nghiêm ngặt
Mỗi một khẩu súng đều có đánh số, đều có xuất xứ. Anh cũng lăn lộn ở trong này rồi, hẳn là biết quy củ.
Trịnh Phương kiên quyết lắc lắc đầu.
- Tổ trưởng Trịnh, thực không thương lượng cho con đường sống sao. Tôi đầu tiên đã nói rõ, mượn thứ này tuyệt không dùng xằng bậy. Anh cũng hiểu rõ tôi, nếu thực xằng bậy thì tôi sẽ không tìm anh. Huống chi, tôi còn là công chức. Nhân phẩm của tôi anh đi hỏi thăm thử. Việc này, nếu thực không thương lượng cho con đường sống thì quên đi. Tuy nhiên, chuyện chúng ta hợp tác phỏng chừng nên dừng ở đây.
Diệp Phàm có chút tức giận trách, ngắm Trịnh Phương liếc mắt một cái, giọng điệu nặng lên rất nhiều.
- Diệp tư lệnh, việc này bản nhân tôi cũng không có ý này. Chỉ có điều việc này đích xác rất khó xử cho Trịnh Phương tôi.
Họ Trịnh luyến tiếc mất đi đối tác hợp tác là Diệp Phàm, chỉ sợ về sau khi có thuốc người ta không cho mình thì chỉ có thể đỏ mắt nhìn.
Ngẫm nghĩ một chút, Trịnh Phương giống như hạ quyết tâm nói
- Như vậy đi, Diệp tư lệnh, tôi xin chỉ thị của thủ trưởng Lỗ. Nếu ông ta không có ý kiến, mượn nhiều ít đều được cả, bao gồm cả chuyện mượn binh.
- Vậy được, xin cứ tự nhiên.
Diệp Phàm gật gật đầu, cũng muốn thử lại thái độ của Lỗ Tiến, mới quyết định.
Trịnh Phương cũng không trốn tránh, trực tiếp cầm lấy điện thoại trên bàn. Sau khi ừ à vài câu liền đưa điện thoại đưa cho Diệp Phàm, nói:
- Lỗ tướng quân muốn nói chuyện với anh.
- Lỗ tướng quân, có chỉ thị gì mời nói.
Diệp Phàm tiếp điện thoại hỏi!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1783: Quyết đấu dữ dội.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi thật sự không rõ, anh rốt cuộc muốn làm gì? Binh của Báo Săn có thể cho mượn dễ thế sao?
Đó là tinh anh của đất nước.
Không cần nói đến chết chóc, chỉ một người bị thương thôi thì cậu cũng không ghánh nổi trách nhiệm rồi. Về phần Vũ khí của Báo Săn, đều là vũ khí tối tân hiện đại nhất thế giới.
Có vài vũ khí là bí mật của tổ A, là do chuyên gia của tổ Khoa học Năng lượng thức đêm, kết hợp nhóm chuyên gia viện nghiên cứu quân sự trải qua nhiều năm mài mò mới nghiên cứu chế tạo được.
Những thứ này đều là cơ mật, có thể công khai sao?
Không ngờ Lỗ Tiến mở đầu đã nã pháo chất vấn Diệp Phàm.
- Tôi chỉ hỏi một chút, cho mượn hay không cho mượn là chuyện của các ngài. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không bạc đãi Báo Săn có phải hay không? Đồng chí Lỗ Tiến , anh tức giận như vậy làm gì? Về phần vũ khí, anh hiểu tôi cũng hiểu. Diệp Phàm tôi sẽ không làm xằng bậy, huống chi, về mặt nào đó, tôi đang giúp quốc gia đó chứ.
Diệp Phàm cũng không chút khách khí, lạnh lùng đáp lễ Lỗ Tiến một câu.
- Giúp quốc gia, anh giúp cái gì? Nói sao dễ nghe, đừng tưởng rằng từng ở tổ A thì có quyền yêu cầu tổ A làm chút gì cho mình?
Hôm nay, Lỗ Tiến tôi phải nói cho đồng chí Diệp Phàm rõ, anh phải hiểu rõ vị trí của mình ở đâu.
Anh đã rời khỏi tổ A, đừng có cả ngày suy nghĩ tới một vài việc nhỏ trước kia đã vì tổ A làm.
Những chuyện này cũng không là gì. Huống chi, tổ viên của tổ A ai mà không làm qua một vài chuyện lớn?
Cho nên, tôi khuyên anh một câu. Về sau, đừng xem tổ A là vườn sau nhà mình. Nghĩ này nghĩ kia, làm vậy là phạm đại sai lầm biết không?
Chỉ dựa vào ý tưởng này thôi, Lỗ Tiến tôi đã có thể bắt anh rồi. Thậm chí, truy cứu cả trách nhiệm nữa.
Lỗ Tiến cũng phát hỏa, giáo huấn Diệp Phàm một hơi.
- Bắt tôi, xin cứ tự nhiên, tôi ở ngay tại căn cứ Săn Miêu, anh có thể hạ lệnh cho đồng chí Trịnh Phương lập tức giam cầm tôi. Diệp Phàm tôi tuyệt đối không động thủ.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
- Anh nghĩ rằng Lỗ Tiến tôi không có quyền này đúng không? Anh đang khảo nghiệm sự kiên trì và chịu đựng của Lỗ Tiến tôi có phải hay không?
Đồng chí Diệp Phàm, sự kiên nhẫn của Lỗ Tiến tôi có hạn. Chỉ dựa vào việc anh muốn mượn người và súng dùng thôi đó cũng đã không phải là việc mà một Chủ tịch thành phố có khả năng làm?
Tôi là thủ lĩnh tổ A, có quyền tiến hành tra hỏi đối với anh. Cũng có quyền tiêu trừ hết thảy những nguy cơ tai hoạ ngầm khi còn đang ở trong trạng thái nảy sinh.
Người trẻ tuổi đừng có tự cho là mình đúng. Thiên hạ này không phải chỉ có mỗi Diệp Phàm anh. Tuy nhiên phải nói chút lời thật, Lỗ Tiến tôi vẫn có thể sử dụng chút gì đó.
Cho nên, còn trẻ tuổi, đừng có nhảy nhót lung tung làm gì. Đến lúc đó, cho là Lý Khiếu Phong đi nữa cũng không giúp được anh.
Lỗ Tiến phát hỏa, giọng điệu càng ngày càng nặng.
- Đồng chí Lỗ Tiến nói những lời này có ý tứ gì? Thiên hạ này không phải chỉ có mỗi Diệp Phàm tôi, nhưng tôi cũng muốn nói, cũng càng không thể chỉ có mỗi Lỗ Tiến anh.
Thủ lĩnh tổ A thì thế nào? Vừa rồi theo như anh nói, Diệp Phàm tôi đã rời khỏi tổ A, đã không phải là binh mà Lỗ Tiến anh có thể tùy ý định đoạt rồi.
Đồng chí Lỗ Tiến, tôi hy vọng anh có thể nắm rõ vị trí của mình. Diệp Phàm tôi không phải lính của anh, anh cũng không có quyền lực quyết định gì đối với tôi cả.
Thực sự nghĩ rằng Diệp Phàm tôi đang dựa vào Lý Khiếu Phong có phải hay không? Cần tôn trọng Lý lão, chúng ta nói chuyện của mình thì cứ nói, không cần kéo Lý lão vào.
Những gì mà thời gian gần đây anh làm, đã làm cho người ta có cảm giác rất không thỏa đáng. Đừng tưởng Diệp Phàm tôi không biết, anh ngẫm lại đi, Đồng chí Lỗ Tiến, anh nên nghĩ lại một chút những gì mình đã làm gần đây.
Diệp Phàm dùng ngôn từ sắc bén bác bỏ.
Lỗ Tiến vừa nghe, thiếu chút nữa là nhất phật thăng thiên nhị phật xuất thế, ở đầu điện thoại bên kia không ngờ hô lên, nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, ý tứ này đang chỉ trách Lỗ Tiến tôi gần đây đã nhằm vào anh chuyện gì đó có phải hay không?
Làm càn, Lỗ Tiến tôi làm gì cũng đều lấy công tác làm trọng.
Đừng cho là tôi không hiểu được việc vài người các anh khi chụm lại là có thể làm ra chuyện gì. Chuyện lần trước Lỗ Tiến tôi vốn không muốn tính với anh đó thôi, hiện tại, nếu đề cập đến rồi thì chúng ta cũng phải tính toán một chút.
Về chuyện của anh, tôi sẽ đề xuất với lãnh đạo quân ủy. Diệp Phàm anh đã không còn giống như một công chức của nước cộng hòa, căn bản đã không đem ích lợi quốc gia đặt ở trong lòng. Hoàn toàn biến thành hạng người tự tư tự lợi. Đây không phải là hành động mà một đảng viên nên làm.
- Được, đồng chí Lỗ Tiến, Diệp Phàm tôi chờ xem anh ra tay, tôi bất cứ lúc nào cũng chờ được chỉ giáo. Anh nói mấy người chúng tôi như thế nào, nếu như lời đã đem ra nói cả rồi.
Thì hôm nay tôi cũng không khách khí. Lần này, chuyện anh làm là có mục tiêu nhằm vào, chẳng lẽ không đúng sao? Đừng chơi thủ đoạn với tôi, Lỗ Tiến anh chơi thủ đoạn nhiều bao nhiêu, tôi hiểu cả.
Nhưng, có vài thủ đoạn cũng rất rõ ràng. Anh nói anh không tư tâm, một lòng vì công tác, vì quốc gia. Vậy tôi xin hỏi, làm như thế nào mà lần này nhân mã anh chọn và phái đi đều là những nhân vật nằm trong danh sách của sự kiện lần trước.
Còn thiếu mỗi Lang Phá Thiên, có phải cũng muốn xuống tay với anh ta luôn hay không. Tuy nhiên, chuyện mà Diệp Phàm tôi muốn nói ở đây.
Những người này đều là huynh đệ tốt của Diệp Phàm tôi cả. Nếu bọn họ bị chút tổn thương thì Diệp Phàm tôi sẽ tìm Lỗ Tiến anh. Diệp Phàm tôi sẽ ghi nhớ mãi.
Diệp Phàm tức giận, ở đầu điện thoại bên này cũng kêu lên.
Họ Trịnh đang ngồi một bên mặt biến sắc rất khó coi, khuyên nhủ:
- Diệp tư lệnh, có chuyện từ từ nói, đừng kêu la như vậy. Lỗ tướng quân tính ra cũng là lãnh đạo có phải hay không? Đối với lãnh đạo chúng ta phải tôn trọng có phải hay không?
- Lãnh đạo, anh ta không xứng!
Diệp Phàm nói đến đây, nhìn Trịnh Phương liếc mắt một cái, hừ nói
- ... Cáo từ! Cùng loại người như thế nói chuyện phiếm, tôi chịu không nổi, bỏ đi rồi!
Nói xong, treo điện thoại, bước đi.
Buổi tối, Diệp Phàm ngủ một giấc say. Sau khi thức dậy vừa mới đến đại sảnh, thấy Tề Thiên và Thiết Chiêm Hùng đang ngồi uống trà.
- Theo tình hình từ nguồn tin tin cậy cho thấy, lần này chuyện Lư gia đích xác có liên quan cùng Phượng gia ở Thủy Châu. Trong lúc nhằm vào tập đoàn chế phẩm Vĩnh thái cùng Xương hoa tiến hành âm thầm điều tra, bọn họ đích xác đã đạt được thỏa thuận gì đó.
Tuy nói phần thỏa thuận này chúng ta không lấy được trong tay, nhưng trải qua phân tích, hẳn là nhằm vào Lô gia Thủy Châu. Hơn nữa, trong sự kiện lần này, Phượng gia cũng tử chiến ra toàn lực đến cùng.
Vào ngày thứ hai khi lô hàng hóa tiếp theo được gửi đi, phỏng chừng cũng là thời khắc quyết đoán cuối cùng của hai nhà bọn họ.
Hơn nữa, khi trải qua âm thầm điều tra còn phát hiện thời gian gần đây Phượng gia có nhằm vào đại ca giở ra một vài thủ đoạn nhỏ.
Ở Hải Đông, bọn họ đã chơi một vài thủ đoạn. Hơn nữa, còn phát hiện ra một hiện tượng rất khác thường.
Phượng gia gần đây đã cùng phái Thanh Thành qua lại rất thường xuyên. Nhưng xem ra bọn họ kết giao rất bí ẩn, không phải những cơ quan đặc thù như chúng ta thì tra không ra. Trương Hùng nói, cái này, năng lượng an ninh quốc gia đích xác không nhỏ. Đối với người ngoài mà nói thì rất khó điều tra cho rõ chuyện, bọn họ vừa ra tay là có thể làm được.
- Quái, nếu nói bọn họ nhằm vào đại ca. Vậy vì sao hành động ở Hải Đông không đặc biệt lớn, giống như, tôi cảm giác
Tề Thiên lắc lắc đầu, lấp lửng dường như nói không ra được gì.
- Cảm giác được cái gì, Tề Thiên, nói nhanh!
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Tôi cảm giác bọn họ hình như là cố ý ngán chân đại ca.
Tề Thiên thốt ra.
- Ngáng chân Diệp Phàm, có ý gì, bọn họ vì sao muốn ngáng chân Diệp Phàm, mục đích là vì cái gì?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Tôi nghĩ, có phải Phượng gia gần đây có động tác lớn hay không. Trước kia, bọn họ cho rằng đại ca là đại cao thủ, hơn nữa, đại ca cùng Lô gia có quan hệ là chuyện bọn họ hiểu rõ ràng, có phải muốn làm chút gì đó trong phương diện này hay không?
Trương Cường phân tích nói.
- Có lý! Đại ca bị ngáng chân không thể ra tay giúp đỡ Lô gia, tất nhiên những cái này rõ như ban ngày, bọn họ có phải cùng phái Thanh Thành hợp tác đối phó Lô gia hay không. Hơn nữa, sự kiện bắt cóc lần trước có phải cũng có cao thủ của phái Thanh Thành tham gia hay không. Tôi nghĩ mục tiêu chính là Lô gia. Còn đại ca chỉ gặp vạ lây thôi.
Tề Thiên này, đầu óc lập tức trở nên nhạy bén.
- Rất có khả năng!
Trương Hùng gật gật đầu, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Nếu như quả thực là vậy thì đại ca thật đúng là không thể chơi trò mất tích, còn phải về Hải Đông lộ diện cho người Phượng gia an tâm, người bọn họ muốn ngán chân vẫn còn ở tại Hải Đông. Trận quyết chiến vào tuần tới mới có thể khiến người Phượng gia an tâm mà lớn mật ra tay. Phỏng chừng, quyết chiến lần này Phượng gia cũng đã đem số mệnh toàn gia ra đặt cược.
- Ừ, như vậy đi, ngày mai tôi chạy về Hải Đông. Tuy nhiên, lần này tôi làm chuyến hành trình về Thủy Châu cũng không chắc sẽ khiến Phượng gia hoài nghi. Bởi vì, tôi đang bị tạm thời cách chức, đến tỉnh thành hoạt động một chút là chuyện bình thường.
Nếu không, ngày mai tôi đến Ủy ban nhân dân tỉnh đi dạo. Khiến cho mọi người trong Phượng gia hiểu được tôi đang hoạt động mọi nơi, vì tạm thời bị cách chức nên phải hoạt động.
Diệp Phàm nói.
- Biện pháp này cũng khả thi.
Thiết Chiêm Hùng cũng gật gật đầu.
Đúng lúc này, Thiết Chiêm Hùng có điện thoại. Nhận điện mà cứ ừ à một lúc, sau Thiết Chiêm Hùng nổi giận, tức giận đến miệng phải mắng:
- Lỗ Tiến, thật không ra làm sao cả!
- Có phải y đã tố cáo tôi cái gì rồi không?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói, đoán cũng đoán được chuyện gì.
- Quái, buổi sáng không phải cậu đi tìm Trịnh Phương, quái, chẳng lẽ Lỗ Tiến cũng tới Săn Miêu rồi? Vừa lúc chạm cậu, sau đó, hai người đã xảy ra chuyện gì có phải hay không?
Thiết Chiêm Hùng có chút kỳ quái nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, hỏi.
- Gã không có tới, lúc ấy Trịnh Phương muốn hỏi Lỗ Tiến về chuyện mượn binh cùng mượn vũ khí. Sau thì tôi ở trong điện thoại cãi nhau với Lỗ Tiến.
Diệp Phàm nói.
- Ông em, sao hồ đồ thế!
Thiết Chiêm Hùng có chút đau lòng, lắc lắc đầu.
- Thứ trưởng Thiết, xảy ra chuyện gì? Có phải cùng đại ca có liên quan hệ hay không?
Trương Cường với vẻ mặt khẩn trương, hỏi.
- Thôi vậy, việc này phỏng chừng không lâu các người cũng sẽ hiểu được.
Thiết Chiêm Hùng gật gật đầu, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
- Vào buổi chiều, họ Lỗ đến quân ủy, không lâu liền đi ra,
Hơn nữa, Lỗ Tiến lại đến Trung Viên Hải, nghe nói đi tìm chủ tịch Trấn. Sau lại, trên quân ủy gửi thông báo xuống, bãi bỏ hết thảy quân chức của đồng chí Diệp Phàm. Hơn nữa, nội bộ đảng ghi lỗi xử phạt nặng. Vừa rồi, lão Lang điện nói, thiếu chút nữa mắng ngất trời. Tuy nhiên, tôi khuyên anh ta tạm thời nên kiềm chế đừng sinh sự.
Có một số việc, chỉ biết càng sinh sự thì càng lớn chuyện.
- Giải tán thì giải tán đi, dù sao tôi cũng làm đến phát ngấy rồi.
- Diệp Phàm khoát tay áo, vẻ mặt không cho là đúng.
- Đại ca, người ta ức hiếp đến cửa. Chuyện nội bộ đảng ghi lỗi xử phạt nặng là vết bẩn cả đời. Đối với sự phát triển sau này rất không có lợi, tiếng xấu này huynh đệ chúng ta tuyệt không đáp ứng. Nếu Lỗ Tiến không dọn đi, chúng ta sẽ không tham gia hành động lần này. Cái thứ gì thế này!
Tề Thiên phẫn nộ hô lên!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Super Sentai