 |
|

26-05-2009, 04:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 20 -
Sáng ngà y mưá»i lăm, tức hai ngà y sau, có vô số xe cá»™ đến đỗ ở trước diện Xlolodxki.
Các phòng Ä‘á»u cháºt nÃch những ngưá»i. Trong gian phòng thứ nhất có những thương gia Ä‘eo huân chương, để râu dà i và mặc áo kanan xanh. Trong gian phòng cá»§a những ngưá»i quý tá»™c tụ há»p, ngưá»i ta Ä‘i lại rá»™n rịp và nói chuyện rất ồn à o. Bên má»™t cái bà n lá»›n, dưới bức chân dung cá»§a hoà ng thượng, những vị huân tước trá»ng yếu nhất ngồi trên những chiếc ghế có lưng tá»±a rất cao, nhưng phần lá»›n những quý tá»™c Ä‘á»u Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng.
Tất cả những ngưá»i quý tá»™c, chÃnh những ngưá»i hà ng ngà y vẫn gặp Piotr hoặc ở câu lạc bá»™ hoặc ở nhà há», - tất cả Ä‘á»u mặc phẩm phục, ngưá»i thì mặc theo kiểu thá»i Ekterina, ngưá»i thì mặc theo kiểu thá»i Pavel, ngưá»i thì mặc theo kiểu má»›i cá»§a thá»i Alekxandr, ngưá»i thì mặc theo kiểu quý tá»™c phổ thông, và tÃnh chất trung cá»§a những bá»™ phẩm phục nà y khiến cho các nhân váºt già có trẻ có, rất Ä‘a dạng và rất quen thuá»™c nà y có thêm má»™t vẻ gì tháºt lạ lùng và huyá»n hoặc. Äáºp và o mắt ngưá»i ta mạnh nhất là mấy ông già , mù loà , móm mém, hói trÆ¡n hói trụi, núc nÃch những mỡ, da căng và và ng, hoặc trái lại gầy gò, nhăn nheo. Số đông những ngưá»i nà y ngồi yên má»™t chá»— và im lặng, nếu có Ä‘i lại và nói những chuyện bình thưá»ng cá»§a ngà y hôm qua: ván bà i boston, tà i năng cá»§a anh đầu bếp Petruska hay sức khoẻ cá»§a bà Zinaida Dmitrievna v.v…
Piotr cÅ©ng có mặt ở trong văn phòng: từ sáng sá»›m chà ng thắng bá»™ phẩm phục nay đã cháºt cứng khiết cho chà ng rất vướng vÃu.
Chà ng rất hồi há»™p: cuá»™c há»™i há»p bất thưá»ng nà y không phải chi gồm có giá»›i quý tá»™c, mà còn gồm cả giá»›i thương gia nữa - các estats généraux - (Tam cấp há»™i nghị) nà y đã thức tỉnh trong lòng chà ng cả má»™t loạt tư tưởng mà chà ng đã xao lãng từ lâu nhưng vẫn khắc sâu trong tâm trà chà ng: những tư tưởng vá» Khế ước xã há»™i và vá» cuá»™c cách mạng Pháp. Những lá»i trong bản hiệu triệu mà chà ng đã chú ý, nói rằng hoà ng thượng sẽ vá» thá»§ đô để bà n bạc vá»›i thần dân, khiến cho chà ng cà ng thêm tin chắc và o quan Ä‘iểm nà y. Chà ng cho rằng Ä‘ang có má»™t cái gì quan trá»ng, má»™t cái gì mà chà ng đã chỠđợi từ lâu, sắp diá»…n ra theo hướng nà y. Chà ng Ä‘i Ä‘i lại lại, chú ý nhìn, lắng nghe những câu chuyện chung quanh, nhưng không há» tìm thấy má»™t dấu hiệu gì biểu hiện những ý nghÄ© Ä‘ang khiến chà ng báºn tâm.
Bản tuyên ngôn cá»§a nhà vua Ä‘á»c lên khiến ai nấy Ä‘á»u nức lòng, rồi sau đó má»i ngưá»i Ä‘á»u tản ra nói chuyện. Ngoà i những chuyện thưá»ng ngà y, Piotr còn nghe há» bà n tán không biết các đại biểu quý tá»™c sẽ đứng ở chá»— nà o khi vua và o, đến hôm nà o sẽ mở vÅ© há»™i má»i nhà vua, nên phân chia như thế nà o, từng huyện hay từng tỉnh, v v; nhưng há»… cứ nói đến chiến tranh hay đến mục Ä‘Ãch buổi há»p quý tá»™c hôm nay, là câu chuyện trở nên lúng túng và máºp má». Ai cÅ©ng muốn nghe nhiá»u hÆ¡n là nói.
Má»™t ngưá»i đứng tuổi, đẹp vóc, rắn rá»i, mặc bá»™ quân phục sÄ© quan hải quân vá» hưu Ä‘ang đứng nói trong má»™t gian phòng trong Ä‘iện, và xung quanh có má»™t đám ngưá»i xúm lại nghe. Piotr lại gần và lắng tai.
Bá tước Ilya Andreyevich mặc chiếc áo kaftan cá»§a đại biểu quý tá»™c thá»i Ekaterina, miệng mỉm má»™t nụ cưá»i đáng yêu, Ä‘i giữa đám ngưá»i mà ông ta cÅ©ng quen, lại gần nhóm đó và bắt đầu nghe vá»›i nụ cưá»i hiá»n háºu mà ông thưá»ng có má»—i khi nghe có ai nói chuyện, thỉnh thoảng lại gáºt đầu vá»›i ngưá»i Ä‘ang nói để tỠý tán thà nh. Viên sÄ© quan hải quân vá» hưu nói rất bạo miệng; Ä‘iá»u đó thấy rõ qua vẻ mặt các thÃnh giả. HÆ¡n nữa, những ngưá»i mà Piotr vốn biết là thuá»™c số hiá»n là nh và phục tòng nhất Ä‘á»u lảng Ä‘i, ra vẻ không tán thà nh, hoặc cãi lại. Piotr len và o giữa đám đông, lắng nghe má»™t lát và thấy rõ rằng quả nhiên ngưá»i Ä‘ang nói là má»™t ngưá»i có tư tưởng tá»± do, nhưng theo má»™t lối khác hẳn vá»›i quan niệm cá»§a chà ng. Viên sÄ© quan hải quán nói vá»›i cái giá»ng trầm trầm cá»§a những ngưá»i quý tá»™c, vang vang như tiếng hát, vá»›i má»™t lối uốn lưỡi dá»… nghe, luôn luôn bá» bá»›t các phụ âm, cái giá»ng mà ngưá»i ta thưá»ng dùng để gá»i gia nhân: "Dá»n trà ! ÄÆ°a tẩu thuốc đây!" v.v…
á»’ng ta nói vá»›i cái giá»ng cá»§a má»™t ngưá»i đã quen sống phóng khoáng và quen chỉ huy.
- Dân Smolensk đỠnghị ná»™p dân binh lên hoà ng thượng à ? Thế thì đã là m sao! Lá»i cá»§a ngưá»i Smolensk có phải là mệnh lệnh cho chúng ta đâu? Nếu những ngưá»i quý tá»™c ở Moskva thấy cần, thì há» có thể bà y tá» lòng táºn trung vá»›i hoà ng thượng bằng những cách khác.
- Chẳng nhẽ chúng ta quên chuyện quân binh năm 1807 rồi sao? Chỉ được má»™t dịp cho bá»n quân nhu và bá»n ăn cắp là m già u thôi.
Bá tước Ilya Andreyevich mỉm cưá»i dịu dà ng và gáºt đầu tỠý tán thà nh.
- Thế dân binh cá»§a chúng ta đã Ä‘em lại lợi Ãch cho nhà nước nà o? Chẳng Ä‘em lại lợi Ãch gì hết! Chỉ tổ cho các trang trại cá»§a ta kiệt quệ. Thà má»™ lÃnh còn hÆ¡n… nếu không, khi há» trở vá» vá»›i chúng ta thì lÃnh chẳng ra lÃnh, nông dân chả ra nông dân, chỉ là má»™t thứ vô lại Ngưá»i quý tá»™c không há» tiếc tÃnh mạng, bản thân chúng ta sẽ Ä‘i không há» xót ngưá»i nà o, chúng ta sẽ tuyển thêm tân binh, và hoà ng thượng chỉ cần hô lên má»™t tiếng là tất cả chúng ta sẽ chết vì Ngà i, - diá»…n giả nói thêm, sôi nổi hẳn lên.
Ilya Andreyevich nuốt nước bá»t vì thÃch thú và lấy khuá»·u tay huých Piotr, nhưng bấy giá» Piotr cÅ©ng Ä‘ang muốn nói. Chà ng bước lên phÃa trước, lòng thấy hứng khởi, nhưng chÃnh chà ng cÅ©ng chưa rõ vì sao và cÅ©ng chưa biết mình sẽ nói gì. Chà ng vừa mở miệng ra để nói thì má»™t vị nguyên lão, mồm không còn má»™t cái răng nà o, vẻ mặt thông minh và cáu kỉnh, bấy giá» Ä‘ang đứng cạnh diá»…n giả, đã ngắt lá»i Piotr. Hẳn là đã quen tiến hà nh những cuá»™c tranh luáºn, ông ta nói khẽ, nhưng nghe rất rõ.
- Thưa ngà i, - vị nguyên lão móm mém nói. - Tôi thiết tưởng chúng ta được triệu táºp tại đây không phải để bà n xem nên má»™ lÃnh hay nên tuyển dân binh, đằng nà o có lợi cho nhà nước lá»›n hÆ¡n. Chúng ta đến đây là để đáp lại lá»i kêu gá»i mà hoà ng thượng đã ban xuống cho chúng ta. Còn vá» việc má»™ lÃnh hay tuyển dân binh đằng nà o có lợi Ãch hÆ¡n thì ta hãy để cho chÃnh quyá»n tối cao…
Piotr chợt tìm được má»™t cÆ¡ há»™i để cho tâm trạng hứng khởi cá»§a chà ng phát tiết. Chà ng căm tức vị nguyên lão đã đưa những quan niệm chÃnh thống và hẹp hòi nà y và o những công việc sắp tá»›i cá»§a giá»›i quý tá»™c, Piotr bước lên và ngăn ông ta lại. Chà ng cÅ©ng chẳng biết mình sẽ nói gì, nhưng chà ng vẫn bắt đầu nói rất hăng, thỉnh thoảng lại chêm và o những tiếng Pháp, và nói tiếng Nga như trong sách.
- Xin đại nhân thứ lá»—i cho, - chà ng mở đầu, (Piotr quen khá thân vị nguyên lão nà y, nhưng ở đây chà ng cần phải dùng má»™t giá»ng trang trá»ng như váºy). - tuy tôi không tán thà nh ý kiến cá»§a vị nà y… - Piotr lúng túng. Chà ng muốn nói vị rất đáng kÃnh đã phát biểu trước tôi, vị nà y mà tôi chưa có vinh dá»± được quen biết, nhưng tôi cho rằng tầng lá»›p quý tá»™c, ngoà i việc biểu lá»™ sá»± đồng cảm và lòng phấn khởi cá»§a mình ra, còn được triệu táºp lại đây để thảo luáºn những biện pháp mà ta có thể dùng để giúp Ãch cho tổ quốc.
- Tôi thiết tưởng, - chà ng hăng lên nói, - rằng chÃnh hoà ng thượng cÅ©ng sẽ không được hà i lòng, nếu ngà i thấy chúng ta chỉ là những ngưá»i là m chá»§ nông nô, là m chá»§ má»™t má»› thịt là m mồi cho đại bác, mà không tìm thấy ở chúng ta má»™t… má»™t… má»™t ý kiến gì cả.
Nhiá»u ngưá»i lảng ra khá»i nhóm khi thấy nụ cưá»i khinh bỉ cá»§a vị nguyên lão và thấy Piotr nói năng quá tá»± do; chỉ có má»™t mình Ilya Andreyevich hà i lòng vá» lá»i lẽ cá»§a chà ng, cÅ©ng như ông đã hà i lòng vá» những lá»i mà mình nghe sau cùng.
- Tôi thiết tưởng trước khi thảo luáºn những vấn đỠnà y. - Piotr nói tiếp - chúng ta phải xin hoà ng thượng cho chúng ta biết hiện nay có bao nhiêu quân lÃnh, tình hình cá»§a quân đội ta hiện nay ra sao: và được như váºy thì…
Nhưng Piotr chưa kịp nói xong đã bị công kÃch tá»›i tấp từ ba phÃa. Ngưá»i công kÃch mạnh hÆ¡n cả là má»™t ngưá»i mà chà ng đã quen từ lâu má»™t ngưá»i rất ham đánh bà i boston, xưa nay vẫn có thiện cảm vá»›i chà ng, là Stepan Stepanovich Aprakxin. Stepan Stepanovich mặc phẩm phục, và vì bá»™ phẩm phục nà y hoặc vì những nguyên nhân nà o khác, Piotr có cảm tưởng như trước mặt mình là má»™t ngưá»i khác hẳn. Gương mặt già nua cá»§a Stepan Stepanovich bá»—ng lá»™ vẻ hằn há»c. Ông ta quát bảo Piotr.
- Trước hết xin ngà i cho biết chúng ta không có quyá»n há»i hoà ng thượng vá» việc đó, và sau bữa ăn, dù cho giá»›i quý tá»™c Nga có quyá»n như váºy, hoà ng thượng cÅ©ng không thể trả lá»i cho chúng ta được. Quân ta Ä‘i chuyá»n tuỳ theo cách hà nh quân cá»§a địch - số quân giảm bá»›t hay tăng lên…
Ngưá»i thứ hai công kÃch Piotr là má»™t ngưá»i tầm thước, trạc bốn mươi tuổi, mà trước kia Piotr vẫn gặp ở các nhà Di-gan và biết rõ là má»™t tay rất máu me cá» bạc. Trong bá»™ phẩm phục trông ông ta cÅ©ng khác hẳn. Ông ta bước tá»›i và ngắt lá»i Aprakxin.
Mà bây giá» không phải là lúc nghị luáºn, bây giá» là lúc phải hà nh động: chiến tranh Ä‘ang diá»…n ra trên đất Nga. Quân thù Ä‘ang manh tâm tiêu diệt nước Nga, giầy xéo lên mồ mả tổ tiên chúng ta bắt vợ con chúng ta Ä‘i. - Nói đến đây ông ta đấm ngá»±c. - Chúng ta sẽ nhất loạt đứng lên, chúng ta sẽ cùng hy sinh vì Sa hoà ng, ngưá»i cha yêu quý cá»§a chúng ta! - Ông ta quát lên, đôi mắt đỠngầu trợn ngược. Trong đám đông ấy có những tiếng xôn xao tỠý tán thà nh. - Chúng ta là ngưá»i Nga, chúng ta sẵn sà ng đổ máu để bảo vệ tÃn ngưỡng ngai và ng và tổ quốc. Nếu chúng ta là những ngưá»i con cá»§a tổ quốc thì không nên nói những chuyện vẩn vÆ¡ nữa. Chúng ta sẽ cho châu Âu thấy rõ nước Nga đứng lên bảo vệ nước Nga như thế nà o. - Ngưá»i quý tá»™c lá»›n tiếng quát.
Piotr muốn cãi lại, nhưng chà ng không nói được câu nà o cả.
Chà ng cảm thấy lá»i mình nói ra bất luáºn ná»™i dung ra sao cÅ©ng sẽ không có tác dụng bằng những lá»i lẽ khà khái cá»§a ngưá»i quý tá»™c kia. Ilya Andrevich đứng ở phÃa sau tỠý tán thà nh; sau khi diá»…n giả nói hết má»™t câu có mấy ngưá»i hăm hở quay vá» phÃa ông ta nói:
- Äúng thế đấy! Äúng đấy!
Piotr muốn nói rằng chà ng không có ý phản đối việc hy sinh tiá»n cá»§a hay nông nô, hay ngay cả bản thân mình cÅ©ng váºy, nhưng cần phải biết tình trạng hiện nay để tìm cách cải thiện nó, nhưng chà ng không nói được.
Nhiá»u ngưá»i cùng ta ó và cùng nói má»™t lúc, đến ná»—i Ilnya Andreyevich không kịp gáºt đầu tán thà nh hết được. Nhóm ngưá»i lá»›n lên tản ra, rồi lại há»p lại, vừa nói chuyện ồn à o vừa kéo và o phòng rá»™ng, đến cạnh chiếc bà n lá»›n. Không những Piotr không nói được gì, ngưá»i ta lại còn ngắt lá»i chà ng má»™t cách thô bạo, quay phắt Ä‘i và xa lánh chà ng như xa lánh má»™t kẻ thù chung. Sở dÄ© như váºy không phải là vì há» không bằng lòng vá»›i những lá»i lẽ cá»§a chà ng, - sau chà ng có rất nhiá»u ngưá»i nói, cho nên há» cÅ©ng quên khuấy Ä‘i - mà là vì, muốn kÃch thÃch đám đông, phải có má»™t đối tượng cụ thể để yêu mến hay để căm thù. Piotr đã thà nh cái đối tượng căm ghét nà y. Sau ngưá»i quý tá»™c hăng hái kia có rất nhiá»u ngưá»i nói, và ai nấy Ä‘á»u cùng nói má»™t giá»ng như váºy. Nhiá»u ngưá»i nói rất hay và rất độc đáo.
Ông chá»§ nhiệm báo "TÃn sứ Nga" là Glinka(1) (ngưá»i ta nháºn được ông ta ngay, trong đám đông có tiếng xôn xao: "nhà vua đấy!") bà n rằng phải lấy địa ngục, rằng ông ta đã từng trông thấy má»™t đứa trẻ mỉm cưá»i trong ánh chá»›p và trong tiếng sấm ầm ầm, "nhưng chúng ta sẽ không như đứa trẻ nà y".
- Phải, phải, trong tiếng sấm! - Ở các hà ng sau có tiếng ngưá»i hưởng ứng.
Äám đông lại gần chiếc bà n lá»›n, nÆ¡i có những vị huân tước bảy mươi tuổi mặc phẩm phục: Ä‘eo dây thao, tóc bạc, đầu hói Ä‘ang ngồi. Hầu hết những ngưá»i nà y, Piotr đã gặp ở nhà vá»›i những thăng há» cá»§a há» hay ở câu lạc bá»™ trong khi há» Ä‘ang đánh bà i boston. Äám đông lại đến gần bà n, vẫn nói chuyện ồn à o như cÅ©. Các diá»…n giả bị ô đẩy và o những chiếc lưng tá»±a rất cao so vá»›i mấy chiếc ghế, lần lượt lên tiếng. Äôi khi hai diá»…n giả cùng nói má»™t lúc. Những ngưá»i đứng sau chốc chốc lại nhìn thấy diá»…n giả nói sót ý và vá»™i và ng nói chen và o cho đủ. Những ngưá»i khác, mặc dầu đứng chen chúc trong gian phòng cháºt chá»™i và nóng ná»±c nà y, cÅ©ng cố bá»›i óc tìm xem có ý nghÄ© gì không và vá»™i và ng nói ra. Những vị huân tước già mà Piotr quen biết ngồi yên, hết đưa mắt nhìn ngưá»i nà y lại nhìn sang ngưá»i kia; và vẻ mặt phần lá»›n các vị đó chỉ biểu lá»™ má»™t Ä‘iá»u, là há» thấy nóng bức quá. Tuy váºy, Piotr cÅ©ng thấy cảm động, và lòng mong má»i cá»§a má»i ngưá»i muốn tá» ra rằng không có gì có thể ngăn cản chúng ta - má»™t lòng mong má»i biểu lá»™ ra trong vẻ mặt và trong giá»ng nói nhiá»u hÆ¡n là trong ná»™i dung những lá»i phát biểu - cÅ©ng truyá»n sang chà ng. Chà ng không từ bá» những ý nghÄ© cá»§a mình, nhưng cÅ©ng cảm thấy như mình có lá»—i và cứ muốn thanh minh.
- Tôi muốn nói rằng chúng ta có thể hy sinh tốt hÆ¡n khi nà o chúng ta đã rõ nhà nước cần những gì, - Piotr cố nói cho to hÆ¡n những ngưá»i khác.
Một ông già nhỠbé đứng sát chà ng đưa mắt nhìn chà ng, nhưng vừa lúc ấy có tiếng quát ở cuối bà n.
- Phải, Moskva sẽ bị bá» ngá»! Nó sẽ hy sinh để cứu nhân loại? - Má»™t ngưá»i quát lên.
- Hắn là kẻ thù cá»§a loà i ngưá»i! - má»™t ngưá»i khác kêu lên. - Tôi xin nói… Thưa các vị, các vị là m tôi nghẹn thở mất.
Chú thÃch:
(1) Tạp chà có xu hướng yêu nước do Glinka (xem phụ lục) xuất bản ở Moskva trong khoảng 1808 - 1824.
|

26-05-2009, 04:20 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 21 -
Vừa lúc ấy bá tước Roxtopsin bước và o, mình mặc quân phục cấp tướng: Ä‘eo dây thao quà ng qua vai, cái cằm nhô ra đôi mắt linh lợi Ä‘i nhanh qua đám đông Ä‘ang giãn ra để nhưá»ng lối.
- Hoà ng thượng sắp đến, - Roxtopsin nói, - tôi vừa ở đấy ra. Tôi cho rằng trong tình cảnh chúng ta hiện nay không việc gì phải bà n luáºn nhiá»u. Hoà ng thượng đã có lòng triệu táºp chúng ta và giá»›i thương nhân lại đây. Há» sẽ cúng bạc triệu (ông ta chỉ sang phòng há»p cá»§a thương nhân) còn việc cá»§a chúng ta cÅ©ng phải là m như thế.
Mấy vị huân tước ngồi trước bà n bắt đầu bà n bạc với nhau. HỠnói thì thầm rất khẽ. Cuộc bà n bạc còn có vé buồn bã nữa là khác.
Sau những tiếng ồn à o ban nãy, bây giá» chỉ nghe lẻ tẻ những tiếng nói phá»u phà o đóng má»™t: "đồng ý", hay có khác chăng cÅ©ng chỉ là : "Tôi có ý kiến như váºy" v.v, cho đỡ nhầm.
Há» ra lệnh cho viên bà thư thảo ra má»™t bản quyết nghị cá»§a giá»›i quý tá»™c Moskva nói rằng ngưá»i Moskva, cÅ©ng như ngưá»i Smolensk, cứ má»™t nghìn ngưá»i sẽ tuyển mưá»i ngưá»i và o quân đội và cung cấp toà n bá»™ quân trang. Các vị huân tước đứng dáºy, có vẻ như vừa trút được má»™t gánh nặng, xô ghế ầm ầm và đi Ä‘i lại lại trong phòng cho đỡ chồn chân, chốc chốc lại khoác tay má»™t ngưá»i quen để nói chuyện.
- Hoà ng thượng! Hoà ng thượng! - Trong các phòng bá»—ng có tiếng kêu lên, và cả đám đông xô ra phÃa cá»a.
Äám ngưá»i quý tá»™c giãn ra hai bên chừa má»™t lối Ä‘i rất rá»™ng, và nhà vua bước và o phòng. Trên má»i gương mặt Ä‘á»u hiện lên má»™t vẻ mặt tò mò sùng kÃnh và sợ hãi. Piotr đứng cách đấy khá xa nên không nghe hết được lá»i cá»§a nhà vua. Qua những câu nghe được chà ng chỉ hiểu rằng nhà vua nói vá» mối nguy cÆ¡ Ä‘ang Ä‘e doạ nước nhà vá» những hy vá»ng mà ngà i đặt và o giá»›i quý tá»™c Moskva. Má»™t ngưá»i trong đám quý tá»™c lên tiếng phúc đáp, truyá»n đạt lên nhà vua nghị quyết vừa rồi cá»§a giá»›i quý tá»™c.
- Thưa các vị! - Nhà vua nói, giá»ng run run. Äám đông bá»—ng xôn xao lên má»™t lúc rồi im lặng, và Piotr nghe rõ giá»ng nói cảm động và rất gần gÅ©i cá»§a nhà vua - Không bao giá» tôi hoà i nghi lòng táºn tuỵ cá»§a giá»›i quý tá»™c Nga. Nhưng ngà y hôm nay lòng táºn tuỵ đó đã vượt quá những Ä‘iá»u tôi mong đợi. Tôi xin thay mặt cho tổ quốc cảm tạ các vị. Thưa các vị chúng ta phải hà nh động - thá»i gian rất quý.
Nhà vua im lặng, đám đông bắt đầu chen chúc xung quanh ngà i. Và từ phÃa Ä‘á»u có những tiếng hoan hô phấn khởi.
- Phải quý hÆ¡n cả… là lá»i cá»§a hoà ng thượng. - từ phÃa sau có tiếng nói nghẹn ngà o cá»§a Ilya Andreyevich. Ông ta không nghe thấy gì cả, nhưng cái gì cÅ©ng hiểu theo ý mình. Từ phòng há»p cá»§a giá»›i quý tá»™c, nhà vua Ä‘i sang gian phòng cá»§a thương nhân. Ngà i ở lại đây, chừng mưá»i phút. Piotr trông thấy nhà vua ở phòng há»p cá»§a giá»›i thương nhân bước ra vá»›i những giá»t nước mắt cảm động trên mà mắt. Vá» sau ngưá»i ta được biết rằng nhà vua vừa cất tiếng nói vá»›i các thương nhân thì nước mắt đã trà o ra, và giá»ng ngà i run run trong khi ngà i nói hết câu.
Khi Piotr trông thấy nhà vua, ngà i Ä‘ang cùng hai ngưá»i thương nhân Ä‘i ra ngoà i. Má»™t trong hai ngưá»i đó Piotr có quen, đó là má»™t ngưá»i to béo lÄ©nh trưng thuế, ngưá»i kia thì mặt gầy gò và và ng võ, cằm nhá»n: đó là ngưá»i cầm đầu giá»›i thương nhân. Cả hai Ä‘á»u khóc.
Ngưá»i gầy thì ứa nước mắt, nhưng ngưá»i béo thì khóc nức nở như trẻ con, mồm nói Ä‘i nói lại:
- Xin hoà ng thượng cứ lấy cả tÃnh mạng, cả tà i sản cá»§a chúng tôi!
Trong giỠphút nà y, lòng Piotr chỉ còn thèm muốn được tỠra rằng không có gì có thể ngăn trở chà ng, và chà ng sẵn sà ng hy sinh tất cả.
Chà ng thấy áy náy vá» những câu nói có khuynh hướng láºp hiến cá»§a mình và cố tìm má»™t cÆ¡ há»™i để chữa lại. ÄÆ°á»£c tin bá tước Mamonev cùng má»™t Ä‘oà n, Bezukhov láºp tức tuyên bố vá»›i bá tước Raxlopsin rằng chà ng sẽ cúng mưá»i nghìn quân và cung cấp đủ tiá»n ăn mặc cho há».
Lão bá tước Roxtov không thể nà o cầm lại nước mắt khi kể lại cho vợ nghe những Ä‘iá»u vừa xảy ra, ông cụ láºp tức chuẩn y lá»i cầu xin cá»§a Petya và tá»± mình thân hà nh Ä‘i đăng ký cho con nháºp ngÅ©.
Ngà y hôm sau nhà vua ra Ä‘i. Tất cả những ngưá»i quý tá»™c đã đến há»™i há»p hôm ấy cởi bá» phẩm phục, trở vá» nhà hoặc đến câu lạc bá»™; há» vừa thở dà i ra lệnh cho bá»n quản lý lo việc tuyển má»™ dân binh, vừa ngạc nhiên vá» những việc hỠđã là m.
|

26-05-2009, 04:21 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Phần X
Chương -1-
Napoléon đã khai chiến vá»›i nước Nga, vì ông ta không thể nà o không đến Dresden, không thể nà o không bị những nghi thức nghênh tiếp long trá»ng là m choáng váng, không thể nà o không mặc quân phục Ba Lan, không thể nà o cưỡng lại những ấn tượng thôi thúc cá»§a má»™t buổi sáng tháng Sáu, vì ông ta không thể nà o kìm nổi những cÆ¡n thịnh ná»™ trước mặt Kurakin và sau đó trước mặt Balasov.
Alekxandr đã cá»± tuyệt má»i cuá»™c thương quyết bởi vì ông ta cảm thấy cá nhân minh bị lăng nhục. Barclay de Tolly cố gắng chỉ huy quân đội cho tháºt tốt để là m tròn nhiệm vụ cá»§a mình và để được tiếng là má»™t tướng tà i, Roxtov đã lao và o chém viên sÄ© quan Pháp, bởi vì chà ng không sao kìm hãm nổi ý muốn phi ngá»±a trên cánh đồng bằng phẳng. Và vô số những con ngưá»i kia đã tham dá»± và o cuá»™c chiến tranh nà y cÅ©ng Ä‘á»u hà nh động như váºy, tuỳ theo những đặc tÃnh riêng, những táºp quán, những Ä‘iá»u kiện sống và mục Ä‘Ãch riêng cá»§a há». Há» sợ hãi, vênh vang, mừng rỡ, phẫn ná»™, suy luáºn, và tưởng đâu hiểu rõ việc minh là m lắm, tưởng đâu mình là m như váºy là để mưu lợi Ãch cho bản thân; kì thá»±c, tất cả những con ngưá»i nà y chẳng qua là những công cụ bất tá»± giác cá»§a lịch sá», và há» là m má»™t việc mà bản thân há» không hiểu ý nghÄ©a, nhưng chúng ta thì lại hiểu. Äó là cái số pháºn không thể tránh khá»i cá»§a tất cả những con ngưá»i thá»±c tế tham gia hoạt động, và địa vị cá»§a há» cà ng cao thì lại cà ng mất tá»± do. Ngà y nay, những nhân váºt thá»i 1812 đã từ lâu rá»i khá»i sân khấu, các quyá»n lợi cá nhân cá»§a hỠđã biến mất không còn để lại dấu vết gì, và trước mắt chúng ta chỉ còn lại những háºu quả lịch sá» cá»§a thá»i bấy giá».
Nhưng nếu ta giả định rằng những con ngưá»i châu Âu kia, dưới sá»± lãnh đạo cá»§a Napoléon, thế là cÅ©ng phải Ä‘i sâu và o ná»™i địa nước Nga và chết ở đấy, thì ta có thể hiểu hết những hà nh động Ä‘iên rồ, mâu thuẫn, tà n nhẫn kia cá»§a những ngưá»i đã tham dá»± cuá»™c chiến tranh nà y.
Trá»i bắt tất cả những con ngưá»i nà y, trong khi vẫn Ä‘eo Ä‘uổi những mục Ä‘Ãch riêng tây, phải cùng góp phần thá»±c hiện má»™t kết quả duy nhất và to lá»›n mà không má»™t ai - kể cả Napoléon và Alekxandr - mảy may nghÄ© đến.
Ngà y nay ta đã thấy rõ đâu là nguyên nhân khiến cho quân Pháp bị tiêu diệt năm 1812. Không ai phá»§ nháºn rằng sở dÄ© quân đội Pháp cá»§a Napoléon bị tiêu diệt là vì, má»™t mặt, hỠđã xâm nháºp ná»™i địa nước Nga khi thá»i tiết đã quá muá»™n mà không chuẩn bị chiến dịch mùa đông, và mặt khác, tÃnh chất khốc liệt cá»§a cuá»™c chiến tranh sau khi nhân dân Nga đã đốt cháy những thà nh phố cá»§a há» và lòng căm thù quân địch đã được kÃch thÃch mạnh mẽ. Nhưng lúc bấy giá» không ai Ä‘oán trước được cái Ä‘iá»u mà ngà y nay có vẻ hiển nhiên, là đạo quân ưu tú nhất thế giá»›i gồm tám mươi vạn ngưá»i và do má»™t tướng tà i báºc nhất chỉ huy lại có thể bị tiêu diệt trong cuá»™c xung đột vá»›i quân đội Nga yếu gấp hai lần, không có kinh nghiệm và dưới quyá»n chỉ huy cá»§a những viên tướng cÅ©ng không có kinh nghiệm. Không những không ai thấy trước được Ä‘iá»u đó, mà vá» phÃa quân Nga, ngưá»i ta còn tìm đủ cách để ngăn cản cái Ä‘iá»u duy nhất có thể cứu vãn được nước Nga, còn vá» phÃa quân Pháp thì mặc dầu kinh nghiệm và cái gá»i là thiên tà i quân sá»± cá»§a Napoléon, bao nhiêu cố gắng cá»§a há» Ä‘á»u nhằm là m sao đến Moskva và o cuối mùa hạ, tức là nhằm thá»±c hiện cái Ä‘iá»u sẽ là m cho há» bị tiêu diệt.
Trong các tác phẩm sá» há»c bà n vá» năm 1812 các tác giả Pháp rất thÃch nói rằng Napoléon đã cảm thấy cái nguy cÆ¡ cá»§a việc kéo dà i chiến tuyến, rằng ông ta cứ lo tìm má»™t cÆ¡ há»™i để giao chiến, rằng các thống chế cá»§a ông ta đã khuyên ông dừng lại ở Smolensk, và hỠđưa ra nhiá»u luáºn cứ chứng minh rằng lúc bấy giá» ngưá»i ta đã nháºn thức được tình hình nguy hiểm cá»§a chiến dịch; còn các tác giả Nga lại còn thÃch nói hÆ¡n nữa đến sá»± tồn tại cá»§a má»™t thứ kế hoạch quân sá»± theo kiểu chiến tranh cá»§a ngá»á»‰ Skyth ngay từ đầu chiến dịch; mục Ä‘Ãch cá»§a nó là nhá» Napoléon Ä‘i sâu và o ná»™i địa nước Nga, và ngưá»i thì gán cho Pful; ngưá»i thì gán cho má»™t ngưá»i khác, ngưá»i thì gán cho Tolly, ngưá»i thì gán cho bản thân hoà ng đế Alekxandr, và há» Ä‘a ra những bút ký, những dá»± án, những bức thư trao đổi, trong đó quả tình cÅ©ng có ám chỉ đến kế hoạch hà nh động ấy. Nhưng sở dÄ© ngà y nay vá» phÃa Pháp cÅ©ng như vá» phÃa Nga Ä‘á»u có nói rằng ngưá»i ta đã dá»± kiến trước những Ä‘iá»u đã xảy ra, thì đó chẳng qua là vì sá»± kiện lịch sỠđã xác nháºn Ä‘iá»u đó. Giả sá» việc nà y không xảy ra thì những lá»i ám chỉ nà y sẽ bị quên Ä‘i cÅ©ng nh ngà y nay ngưá»i ta đã quên hà ng ngà n hà ng vạn những Ä‘iá»u ám chỉ và giả thiết trái ngược lúc bấy giá» vẫn lưu hà nh nhưng vì vá» sau tá» ra không đúng sá»± thá»±c nên đã bị bá» rÆ¡i. Má»—i biến cố xảy ra bao giá» cÅ©ng nảy sinh nhiá»u giả thiết khác nhau, khiến cho dù sá»± việc diá»…n ra như thế nà o Ä‘i nữa thì bao giá» cÅ©ng có những ngưá»i nói: "Thì ngay từ dạo ấy tôi đã bảo là sá»± việc sẽ như thế mà ", quên hẳn rằng trong vô số những giả thiết được đưa ra có những giả thiết hoà n toà n mâu thuẫn.
Những giả thiết nói rằng Napoléon đã nháºn thức được nguy cÆ¡ cá»§a việc kéo dà i chiến tuyến và quân Nga có ý định nhá» quân địch và o sâu trong ná»™i địa cá»§a mình hiển nhiên là thuá»™c và o loại giả thiết nà y. Và các sứ giả đã phải gò ép sá»± thá»±c nhiá»u má»›i có thể gán nháºn thức kia cho Napoléon và các thống chế cá»§a ông ta, hoặc gán những ý định ná» cho các tướng Nga. Sá»± thá»±c hoà n toà n trái ngược những giả thiết nà y. Vá» phÃa quân Nga, qua suốt cuá»™c chiến tranh, không những ngưá»i ta không há» có ý muốn nhá» quân Pháp và o ná»™i địa mà trái lại ngưá»i ta còn tìm má»i cách chặn há» lại ngay lúc há» má»›i xâm nháºp và o nước Nga; còn Napoléon thì không những không há» sợ chiến tuyến cá»§a mình kéo dà i mà còn mừng rỡ xem má»—i bước tiến vá» phÃa trước là má»™t thắng lợi, và trái vá»›i các chiến dịch trước đây, lần nà y ông ta thá» Æ¡, không muốn tìm cÆ¡ há»™i giao chiến.
Ngay từ đầu chiến dịch, quân đội ta đã bị cắt ra là m đôi và mục Ä‘Ãch duy nhất cá»§a chúng ta là nối hai bá»™ pháºn nà y lại, tuy việc nối liá»n nà y chẳng có Ãch lợi gì cho việc rút lui và nhá» quân địch và o ná»™i địa. Hoà ng đế Ä‘i vá»›i quân đội để cổ vÅ© binh sÄ© bảo vệ từng tấc đất cá»§a nước Nga, chứ không phải để rút lui. Ngưá»i ta xây dá»±ng doanh trại Drissa đồ sá»™ theo kế hoạch cá»§a Pful và không há» nghÄ© đến việc rút lui xa hÆ¡n nữa. Sau má»—i bước rút lui, hoà ng đế lại khiển trách các vị tổng tư lệnh. Không những hoà ng đế không thể quan niệm được vá» việc thiêu huá»· Moskva, mà tháºm chà cÅ©ng không thể nà o hình dung rằng có thể để cho quân địch đến Smolensk, và khi hai đạo quân đã hợp được vá»›i nhau thì ngà i lại bất bình vá» Smolensk đã bị chiếm và bị đốt cháy mà không có má»™t tráºn đánh toà n quân nà o diá»…n ra ở trước thà nh nà y. Hoà ng để nghÄ© như váºy, nhưng các tướng Nga và toà n thể nhân dân Nga thì lại cà ng bất bình hÆ¡n nữa khi nghÄ© rằng quân ta rút sâu và o ná»™i địa.
Sau khi đã cắt đôi quân ta, Napoléon tiến sâu và o ná»™i địa và bá» lỡ nhiá»u cÆ¡ há»™i giao chiến. Tháng tám, ông ta ở Smolensk và chỉ nghÄ© đến việc tiến xa hÆ¡n nữa mặc dầu, như ngà y nay ta đã thấy rõ cuá»™c tiến quân nà y hiển nhiên là tai hại cho ông ta.
Các sá»± kiện đã chứng minh hiển nhiên rằng Napoléon không há» thấy trước nguy cÆ¡ cá»§a việc tiến quân vá» Moskva, và Alekxandr cÅ©ng như các tướng Nga lúc bấy giá» không há» nghÄ© đến việc nhá» Napoléon và o ná»™i địa mà còn tìm cách là m ngược lại. Việc Napoléon bị nhá» và o ná»™i địa đã xảy ra không do má»™t kế hoạch nà o cả (lúc bấy giá» không ai tin rằng có thể có má»™t kế hoạch như váºy), nó đã xảy ra do sá»± kết hợp phức tạp cá»§a những âm mưu, những mục Ä‘Ãch, những ý muốn cá»§a những con ngưá»i tham dá»± cuá»™c chiến tranh trong khi há» không há» Ä‘oán trước được Ä‘iá»u phải là m, ấy thế mà chÃnh Ä‘iá»u nà y lại là điá»u duy nhất đã cứu nước Nga. Má»i việc đã xảy ra má»™t cách ngẫu nhiên. Quân đội ta ngay từ đầu chiến dịch đã bị cắt là m đôi. Chúng ta tìm cách nối lại hai bá»™ pháºn nà y, rõ rà ng là nhằm mục Ä‘Ãch mở tráºn chiến đấu và chặn cuá»™c xâm lăng cá»§a quân địch, nhưng trong khi tìm cách nối liá»n hai bá»™ pháºn, đồng thá»i chúng ta lại tránh không giao chiến vá»›i má»™t kẻ địch mạnh hÆ¡n gấp bá»™i, do đó buá»™c lòng cứ phải rút lui theo góc nhá»n và đã nhá» quân địch đến Smolensk. Nhưng nói rằng chúng ta rút lui theo má»™t góc nhá»n vẫn chưa đủ bởi vì quân Pháp tiến ở giữa hai đạo quân cá»§a ta: Ä‘iá»u đó là m cho cái góc nhá»n nà y cà ng nhá»n thêm và chúng ta lại cà ng rút lui xa hÆ¡n nữa. Chúng ta đã là m như váºy vì Bagration, tư lệnh đạo quân thứ hai căm ghét Barclay de Tolly, con ngưá»i Äức(1) đã mất tÃn nhiệm (trong quân đội Bagration phải ở dưới quyá»n chỉ huy cá»§a de Tolly) nên tìm má»i cách trì hoãn việc nối liá»n hai đạo quân để khá»i ở dưới quyá»n chỉ huy cá»§a ông ta. Bagration trì hoãn không thá»±c hiện việc nối liá»n hai cánh quân, quân mặc dầu đó là mục tiêu chá»§ yếu cá»§a tất cả các vị chỉ huy, vì ông cảm thấy là m như thế tất sẽ đặt quân đội cá»§a mình và o má»™t tình thế hiểm nghèo, và đối vá»›i ông ta, tốt nhất là rút xa hÆ¡n nữa vá» phÃa bên trái và phÃa nam, trong khi vẫn quấy rối cạnh sưá»n và sau lưng quân địch, đồng thá»i bổ sung quân số cá»§a mình ở Ukrain. Nhưng ngưá»i ta lại tưởng ông nghÄ© ra cách đó là vì không muốn ở dưới quyá»n chỉ huy cá»§a Barclay, con ngưá»i Äức mà ông căm ghét và cấp báºc lại thấp hÆ¡n ông.
Hoà ng đế ở cạnh quân đội để cổ vũ nó, nhưng sự có mặt và thái độ lưỡng lự của ngà i, bây giỠkhông biết nên quyết định ra sao, cũng như cổ vũ và những kế hoạch, đã là m tiêu ma sức chiến đấu của đạo quân thứ nhất: thế là quân ta vẫn phái rút lui.
Ngưá»i ta dá»± định dừng lại ở doanh trại Drissa: nhưng đột nhiên Paolusti, vì muốn là m tổng tư lệnh, đã dùng tÃnh cương nghị cá»§a mình để gây ảnh hưởng vá»›i Alekxandr, thế là kế hoạch cá»§a Pful bị vứt bá» và công việc được giao phó hết cho Barclay.. Nhưng vì Barclay không được tin cáºy nên ngưá»i ta hạn chế quyá»n lá»±c ông ta lại.
Quân đội bị phân tán, không có sá»± chỉ huy thống nhất, Barclay mất tÃn nhiệm; nhưng do tình hình há»—n loạn, phân tán nà y, và do viên tổng tư lệnh Äức không được tÃn nhiệm, má»™t mặt đã xảy ra tình trạng hoà i nghi, lưỡng lá»± và việc tránh giao chiến (lẽ ra không thể tránh giao chiến được nếu hai cánh quân đã táºp hợp và do má»™t ngưá»i khác chỉ huy chứ không phải Barclay), mặt khác là ná»—i bất bình đối vá»›i những ngưá»i ngoại quốc má»—i ngà y má»™t tăng lên và tinh thần yêu nước được kÃch thÃch mạnh mẽ.
Cuối cùng, hoà ng đế rá»i khá»i quân đội, và chỉ có má»™t cách giải thÃch duy nhất và thuáºn tiện nhất vá» việc nà y, là nói rằng ngà i cần phải vỠđể cổ vÅ© tinh thần nhân dân ở hai thá»§ đô và xúc tiến cuá»™c chiến tranh nhân dân. Và việc hoà ng đế bá» vá» Moskva đã là m cho sức mạnh cá»§a quân đội Nga tăng lên gấp ba lần.
Nhà vua rá»i khá»i quân đội để khá»i ngăn trở việc thống nhất quyá»n hà nh trong tay vị tổng tư lệnh, và hy vá»ng ngưá»i ta sẽ thi hà nh những biện pháp kiên quyết hÆ¡n; nhưng tình hình bá»™ tư lệnh quân đội lại cà ng rắc rối và suy yếu hÆ¡n nữa. Benrigxen, đại công tước(2) và cả má»™t Ä‘oà n phó tướng vẫn ở cạnh quân đội để theo dõi những hà nh động cá»§a vị tổng tư lệnh và thúc giục cho ông ta thêm phần hăng hái, và Barclay ở dưới sá»± kiểm soát cá»§a những ngưá»i là m tai mắt cho hoà ng để lại cà ng thấy mình mất tá»± do, cà ng tháºn trá»ng đối vá»›i những hà nh động có tÃnh chất quyết định, và tìm cách tránh cÆ¡ há»™i giao chiến.
Barclay chá»§ trương phải tháºn trá»ng. Thái tỠám chỉ rằng ông ta phản bá»™i và dòi mở má»™t tráºn đánh toà n quân. Lyubomirxki Branixki, Vloxki và những ngưá»i khác là m cho cái tin đốn ấy cà ng ầm Ä©. Äến ná»—i Barday phải mượn cá»› đệ trình giấy tá» cho nhà vua để phái mấy viên phó tướng ngưá»i Ba Lan đến Petersburg, và công khai chống lại Benrigxen và đại công tước.
Cuối cùng, hai đạo quân đã gặp nhau ở Smolensk mặc dầu Bagration không muốn. Bagration Ä‘i xe ngá»±a đến nhà Barclay ở. Barclay Ä‘eo băng tay ra đón và báo cáo vá»›i Bagration, vị tướng cao cấp hÆ¡n mình. Bagration muốn tá» ra đại độ, chịu phục tùng Barclay mặc dù ông ta cấp cao hÆ¡n Barclay, nhưng trong khi phục tùng như váºy Bagration lại cà ng Ãt nhất trà vá»›i Barclay hÆ¡n trước. Theo mệnh lệnh cá»§a hoà ng đế, Bagration báo cáo trá»±c tiếp vá»›i hoà ng đế, ông viết cho Arkdeyev: "mặc dầu đó là ý muốn cá»§a hoà ng đế, tôi thá»±c không sao cá»™ng tác vá»›i "Ông tổng trưởng" (Barclay) được. Xin ngà i gia ân phái tôi Ä‘i đâu cÅ©ng được, dù là đi chỉ huy má»™t trung Ä‘oà n thôi, nhưng tôi không thể ở đây, khắp tổng hà nh dinh đầy rẫy những ngưá»i Äức, đến ná»—i má»—i ngưá»i Nga không thể nà o sống ở đây được và công chuyện sẽ chẳng ra sao hết. Tôi tưởng mình phục vụ hoà ng đế và tổ quốc nhưng khi nhìn lại thì thấy tôi chỉ phục vụ cho ông Barclay. Xin thú thá»±c là tôi không muốn như váºy".
Cả bè lÅ© những bá»n Baranitxki, Vintxingherot vân vân cà ng là m cho những quan hệ giữa các vị tư lệnh thêm bất hoà và kết quả là sá»± chỉ huy lại cà ng Ãt thống nhất hÆ¡n trước.
Ngưá»i ta đã sá»a soạn tấn công quân Pháp trước thà nh Smolensk.
Ngưá»i ta phái má»™t viên tướng vốn ghét Barclay, ông ta đến nhà ngưá»i bạn là m chỉ huy quân Ä‘oà n và ở đấy suốt cả ngà y rồi trở vá» gặp Barclay và phê phán từng Ä‘iểm má»™t cái tráºn địa tương lai mà ông ta chưa há» trông thấy.
Trong khi ngưá»i ta tranh cãi và tÃnh toán, mưu mô vá» chiến trưá»ng tương lai, trong khi ta Ä‘i tìm quân Pháp mà lại lầm lẫn không biết nó ở đâu thì quân Pháp đã chạm trán sư Ä‘oà n Neverovxki và tiến đến sát chân thà nh Smolensk.
Quân ta đà nh phải mở má»™t tráºn bất ngá» trước Smolensk để bảo vệ đưá»ng giao thông. Tráºn đánh đã diá»…n ra. Cả hai bên có hà ng ngà n ngưá»i chết.
Smolensk bị bá» rÆ¡i trái hẳn vá»›i ý muốn cá»§a hoà ng đế và toà n dân. Nhưng chÃnh nhân dân bị viên tỉnh trưởng cá»§a hỠđánh lừa đã đốt cháy Smolensk, và những con ngưá»i phá sản kia Ä‘i vá» Moskva, trong lòng chỉ nghÄ© đến những tổn thất cá»§a riêng mình: nhưng cÅ©ng khêu gợi lòng căm thù quân địch, là m thà nh má»™t tấm gương sáng cho những ngưá»i Nga khác. Napoléon tiếp tục tiến quân, chúng ta cứ rút lui, và kết quả là cái Ä‘iá»u là m cho Napoléon bại tráºn đã xảy ra.
Chú thÃch:
(1) Thá»±c ra Barclay là ngưá»i Scotland, nhưng ngà y xưa ở Nga danh tá» "Äức", thưá»ng dùng để chỉ tất cả những ngưá»i ngoại quốc nói chung.
(2) Tức thái tỠhoà ng đế.
|

26-05-2009, 04:21 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 2 -
Công tước Andrey vừa Ä‘i được má»™t hôm thì hôm sau lão công tước Nilolai Andreyevich cho gá»i tiểu thư Maria đến.
- Äấy bây giá» cô đã bằng lòng chưa? - Lão công tước nói - Cô đã là m cho cha con tôi xÃch mÃch vá»›i nhau thế đã vừa ý chưa? Cô chỉ cần có thế thôi mà . Bây giá» thì hả rồi chứ? Chuyện nà y là m tôi khổ tâm. Tôi thì già yếu rồi, thế mà cô lại muốn thế, thôi, tha hồ mà mừng.
Và sau đó, suốt cả tuần lá»… nữ công tước Maria không thấy mặt cha. Lão công tước ốm và không ra khá»i phòng là m việc.
Có má»™t Ä‘iá»u là m công tước Maria ngạc nhiên là trong thá»i gian ốm, ngay cả cô Burien lão công tước cÅ©ng không cho đến thăm. Chỉ má»™t mình Tikhon được phép săn sóc ông cụ thôi.
Má»™t tuần sau, công tước lại ra khá»i phòng, lại tiếp tục sinh hoạt theo nếp cÅ©, tá» ra đặc biệt hăng hái trong việc xây dá»±ng, là m vưá»n và chấm dứt tất cả các quan hệ trước kia vá»›i cô Burien. Vẻ mặt cÅ©ng như giá»ng nói lạnh lùng cá»§a ông má»—i khi tiếp xúc vá»›i nữ công tước Maria hình như muốn nói vá»›i nà ng: "Äấy cô đã bịa đặt đủ Ä‘iá»u, cô đã nói xấu tôi vá»›i công tước Andrey vá» thái độ cá»§a tôi đối vá»›i cô gái Pháp kia, và cô đã là m cho chúng tôi xÃch mÃch vá»›i nhau, nhưng cô thấy đấy, tôi chẳng cần gì đến cô, cÅ©ng như chẳng cần gì đến cái cô gái Pháp ấy!"
Nữ công tước Maria sống ná»a ngà y vá»›i cáºu bé Nikolusa, trông coi cáºu bé há»c, thân hà nh dạy tiếng Nga và âm nhạc cho cáºu, và nói chuyện vá»›i Dexal, còn má»™t ná»a ngà y thì nà ng sống vá»›i mấy quyển sách, ngưá»i u già và vá»›i những con ngưá»i nhà trá»i thỉnh thoảng đánh bạo Ä‘i cá»a sau và o thăm nà ng.
Còn vá» chiến tranh, nữ công tước Maria cÅ©ng nghÄ© như phụ nữ vẫn thưá»ng nghÄ© đến chiến tranh. Nà ng lo cho anh nà ng hiện nay Ä‘ang ở ngoà i mặt tráºn, nà ng không hiểu vì sao lại có chiến tranh, nà ng kinh hãi trước sá»± tà n ác cá»§a loà i ngưá»i đã khiến cho há» chém giết lẫn nhau; nhưng nà ng không hiểu tầm quan trá»ng cá»§a cuá»™c chiến tranh nà y mặc dầu Dexal, ngưá»i vẫn thưá»ng ngà y nói chuyện vá»›i nà ng và rất thiết tha chú ý đến tình hình diá»…n biến cá»§a chiến sá»±, vẫn tìm má»i cách cắt nghÄ©a cho nà ng biết quan Ä‘iểm cá»§a mình, mặc dầu những con ngưá»i nhà trá»i đến thăm nà ng Ä‘á»u kinh hãi kể lại má»—i ngưá»i má»™t cách những tin đồn đại cá»§a nhân dân vá» cuá»™c xâm lăng cá»§a tên Ma vương CÆ¡ đốc và mặc dầu Juyly, hiện nay là công tước phu nhân Drubeskaya, lại thư từ vá»›i nà ng và gá»i từ Moskva đến những bức thư đầy tinh thần yêu nước. Juyly viết:
"Tôi viết thư cho bạn bằng tiếng Nga, bạn ạ, vì tôi căm thù tất cả bá»n Pháp cÅ©ng như ngôn ngữ cá»§a chúng, và há»… nghe ai nói tiếng Pháp là tôi không sao chịu nổi. Ở Moskva, chúng tôi Ä‘á»u say sưa ngưỡng má»™ vị hoà ng đế mà chúng ta hằng sùng bái.
Ông chồng tá»™i nghiệp cá»§a tôi Ä‘ang chịu cảnh nhá»c nhằn đói khổ ở trong những lữ Ä‘iếm Do Thái, nhưng những tin tức tôi nháºn được lại cà ng là m cho tôi nức lòng.
Chắc thế nà o bạn cÅ©ng nói đến hà nh động anh hùng cá»§a Raievxki đã ôm hôn hai đứa con trai cá»§a mình mà nói: "Tôi sẽ cùng chết vá»›i hai con tôi, chứ chúng tôi quyết không nao núng". Và thá»±c váºy mặc dầu quân địch mạnh gấp đôi, quân ta vẫn không há» nao núng. Chúng tôi cÅ©ng tìm cách tiêu khiển nhì nhằng cho qua ngà y tháng, nhưng thá»i buổi chiến tranh vẫn là thá»i buổi chiến tranh! Hai công tước tiểu thư Alina và Sophia cùng ngồi vá»›i tôi suốt ngà y, và chúng tôi, những ngưá»i quả phụ bất hạnh cá»§a những ngưá»i chồng Ä‘ang sống, chúng tôi vừa là m xÆ¡ vải băng vừa nói những câu chuyện thú vị; bạn ạ, tôi chỉ thiếu có bạn thôi…".
Nguyên nhân chÃnh khiến nữ công tước Maria không hiểu hết tầm quan trá»ng cá»§a cuá»™c chiến tranh nà y là lão công tước không bao giá» nói đến nó, không thừa nháºn nó, và trong bữa ăn vẫn thưá»ng chế nhạo Dexal má»—i khi ông nà y nói đến nó. Giá»ng nói cá»§a công tước Ä‘iá»m nhiên và tá»± tin đến ná»—i nữ công tước Maria cứ má»™t má»±c tin cha, không cần suy nghÄ© gì nữa.
Suốt cả tháng Bảy năm ấy, lão công tước hoạt động rất hăng hái và tháºm chà còn rất phấn chấn nữa. Ông sai dá»n má»™t khu vưá»n cây má»›i và khởi công xây má»™t ngôi nhà má»›i cho gia nô ở.
Chỉ có má»™t Ä‘iá»u là m nữ công tước Maria lo lắng: độ nà y ông Ãt ngá»§ và đã bá» cái thói quen ngá»§ trong phòng là m việc: má»—i đêm ông ngá»§ ở má»™t chá»— khác nhau, khi thì ông bảo đặt giưá»ng ở hà nh lang, khi thì ông nằm trên Ä‘i-văng hay trên chiếc ghế bà nh kiểu Volte trong phòng khách, và cứ mặc cả áo mà ngá»§, trong khi cáºu bé Petruska thay cô Burien Ä‘á»c sách cho ông nghe; có khi ông lại nằm ngá»§ trong phòng ăn.
Ngà y mồng má»™t tháng Tám, nháºn được bức thư thứ hai cá»§a công tước Andrey. Trong bức thư thứ nhất nháºn được Ãt hôm sau khi ra Ä‘i, công tước Andrey kÃnh cẩn xin cha tha lá»—i vá» những Ä‘iá»u chà ng đã cả gan nói và xin cha vẫn yêu thương chà ng như trước. Lão công tước đã viết má»™t bước thư thân ái trả lá»i bức thư nà y, và từ đó không gần gÅ©i vá»›i cô gái Pháp nữa. Bức thư thứ hai công tước viết ở gần Vitebxk, sau khi quân Pháp đã chiếm thà nh phố nà y, trong thư sÆ¡ lược miêu tả lại chiến dịch vừa qua, có kèm theo cả má»™t bản đồ, và có những dá»± Ä‘oán vá» những diá»…n biến sau nay cá»§a chiến dịch. Trong bức thư nà y công tước Andrey trình bầy cho cha chà ng thấy rằng ở lại Lưxye Gorư tháºt là bất tiện vì gần chiến trưá»ng, lại ngay trên con đưá»ng hà nh quân cá»§a quân đội và khuyên cha nên Ä‘i Moskva.
Hôm ấy, trong bữa ăn chiá»u, nhân lúc Dexal nói rằng nghe đâu quân Pháp đã và o Vitebxk, lão công tước bá»—ng sá»±c nhá»› đến bức thư cá»§a công tước Andrey. Ông nói vá»›i nữ công tước Maria.
- Hôm nay vừa nháºn được thư cá»§a công tước Andrey, con đã xem chưa?
- Thưa cha chưa ạ. - Nữ công tước Maria hoảng hốt đáp. Nà ng là m sao có thể Ä‘á»c má»™t bức thư mà nà ng chưa há» nghe nói đến.
- Ô ! Anh ấy viết vá» cuá»™c chiến tranh nà y - lão công tước nói vá»›i nụ cưá»i khinh bỉ vẫn thưá»ng có má»—i khi nói đến chiến tranh hiện tại.
- Chắc phải thú lắm - Dexal nói - Công tước có thể biết được…
- Ồ thú vị lắm! - cô Burien nói.
- Cô đi lấy bức thư ấy ra đây cho tôi, - lão công tước nói với cô Burien. - Nó ở trên bà n con dưới cái chặn giấy ấy.
Cô Burien vui vẻ nhổm dáºy.
- A thôi, - Ông cau mà y gá»i - Mikhail Ivanyts, anh Ä‘i lấy cho ta.
Mikhail Ivanyts đứng dáºy và đi và o phòng là m việc. Nhưng ông ta vừa ra khá»i phòng ăn thì lão công tước đưa mắt nhìn quanh có vẻ lo lắng, vứt cái khăn ăn xuống và thân hà nh Ä‘i lấy.
- Chúng chẳng biết là m gì hết, chỉ độc là m xáo lộn lên cả.
Trong khi ông Ä‘i, nữ công tước Maria, Dexal, cô Burien và cả cáºu bé Niloluska nữa Ä‘á»u im lặng đưa mắt nhìn nhau. Má»™t lát sau, lão công tước trở lại, chân bước vá»™i và ng, tay cầm bức thư và tấm bản đồ, theo sau là Mikhail. Lão công tước đặt cả hai thứ đó bên cạnh mình, không cho ai xem trong bữa ăn.
Sau khi má»i ngưá»i và o phòng khách, ông trao bức thư cho nữ công tước Maria và trong khi trải bà n thiết kế ngôi nhà má»›i ở trước mặt và nhìn chăm chú và o đấy, ông bảo nà ng Ä‘á»c to bức thư lên.
Äá»c xong, nữ công tước Maria đưa mắt nhìn cha có ý dò há»i. Ông nhìn và o bản thiết kế, rõ rà ng là ông Ä‘ang suy nghÄ© miên man.
- Thưa công tước, ngà i thấy việc ấy thế nà o ạ? - Dexal đánh bạo há»i.
- Tôi, tôi ấy à … - Lão công tước đáp, vẻ như vừa tỉnh Ä‘áºy má»™t cách khó chịu, mắt không rá»i khá»i bản thiết kế.
- Rất có thể chiến trưá»ng lan đến gần chúng ta…
- Ha, ha, ha!… Chiến trưá»ng - công tước nói. Tôi đã bảo và tôi vẫn bảo rà ng chiến trưá»ng là ở Ba Lan là không bao giá» quân địch tiến qua sông Neman.
Dexal sá»ng sốt nhìn công tước Ä‘ang nói đến sông Neman trong khi quân địch đã ở trên sông Dniepr, nhưng nữ công tước Maria không biết vị trà địa lý cá»§a sông Dniepr nên cứ Ä‘inh ninh là cha nà ng nói đúng sá»± thá»±c.
Khi nà o tuyết bắt đầu tan là chúng sẽ chết Ä‘uối trong những dầm lầy ở Ba Lan. Chỉ có chúng má»›i không thấy Ä‘iá»u đó, lão công tước nói hẳn là ông nghÄ© đến chiến dịch năm 1807 mà ông cảm thấy rất gần đây. - Äáng lý Benrigxen phải tiến và o nước Phổ sá»›m hÆ¡n, nếu thế thì công việc đã có thể chuyển biến khác rồi.
- Nhưng thưa công tước, - Dexel nói dè dặt, - trong thư nói đến Vitebxk.
- A! Bức thư à ! Phải rồi! - công tước nói, có vẻ bực mình. - Phải rồi, phải rồi… - vẻ mặt ông ta bỗng sa sầm lại. Ông im bặt một lát. - Phải rồi, anh ấy nói rằng quân Pháp đã bị đánh bại ở gần sông nà o thế nhỉ?
Dexel cúi mặt, hạ thấp giá»ng đáp:
- Công tước không nói gì vỠviệc ấy cả.
- Chả nhẽ công tước Andrey lại không nói gì? Có phải ta bịa ra đâu?
Má»i ngưá»i im lặng hồi lâu.
- Phải rồi, phải rồi… Nà y Mikhail Ivanyts, - đột nhiên ông ngẩng đầu lên nói và đưa tay chỉ bản thiết kế, - Ông thá» bảo tôi xem ông muốn sá»a đổi lại như thế nà o nà o…
Mikhail Ivanyts đến bên cạnh bản thiết kế. Sau khi nói vá»›i ông ta kế hoạch xây dá»±ng, lão công tước đưa mắt nhìn nữ công tước Maria và Dexal có vẻ giáºn dữ rồi lui vá» phòng riêng.
Nữ công tước Maria đã trông thấy cái nhìn lúng túng và kinh hãi cá»§a Dexal hướng vá» phÃa cha mình, nà ng nháºn thấy lão công tước im lặng, và ngạc nhiên khi thấy ông để quên bức thư cá»§a con trai trong phòng khách; nhưng nà ng sợ, không những không dám nói chuyện và há»i Dexal xem tại sao cha mình lại im lặng và lúng túng, mà tháºm chà nà ng còn sợ không dám nghÄ© đến Ä‘iá»u đó nữa.
Buổi tối, lão công tước sai Mikhail Ivanyts đến phòng tiểu thư Maria lấy bức thư công tước Andrey mà ông bỠquên ở phòng khách.
Nữ công tước Maria trao bức thư cho Mikhail Ivanyts. Mặc dầu cảm thấy ngưá»ng ngượng nà ng vẫn đánh bạo há»i Mikhail Ivanyts xem cha nà ng Ä‘ang là m gì.
- Cụ vẫn báºn bịu - Ông ta mỉm má»™t nụ cưá»i vừa kÃnh cẩn vừa châm chá»c là m cho nữ công tước Maria tái xanh mặt. - Cụ rất băn khoăn vá» việc xây toà nhà má»›i. Cụ vừa Ä‘á»c sách má»™t lát và bây giá» - Mikhail Ivanyts hạ thấp giá»ng nói - cụ Ä‘ang ngồi ở bà n giấy, chắc là đang báºn viết chúc thư. (Trong thá»i gian gần đây, má»™t trong những công việc công tước thÃch nhất là sắp xếp những giấy tá» mà ông sẽ để lại sau khi chết, mà ông gá»i là chúc thư).
- Cha tôi định phái Alpaytys đến Smolensk phải không? - nữ công tước Maria há»i.
- Vâng. Alpaytys đợi lệnh cụ đã lâu.
|

26-05-2009, 04:21 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 3 -
Khi Mikhail Ivanyts cầm bức thư quay trở lại phòng là m việc thì lão công tước Ä‘ang ngồi trước bà n giấy, mắt Ä‘eo kÃnh, trước mặt và trên mấy ngá»n nến có má»™t cái chao đèn. Trên bà n la liệt những giấy má, ông Ä‘ang Ä‘á»c các bản thá»§ cảo cá»§a mình vá»›i má»™t cá» chi hÆ¡i long trá»ng, tay cấm những tá» giấy đưa ra rõ xa; đó là "những nháºn xét cá»§a ông", như ông vẫn nói, mà ông muốn để lại cho hoà ng đế sau khi chết.
Khi Mikhail Ivanyts bước và o, ông Ä‘ang rÆ¡m rá»›m nước mắt hồi tưởng lại cái thá»i ông viết những Ä‘iá»u ông Ä‘ang Ä‘á»c hôm nay.
Ông cầm lấy bức thư ở trên tay Mikhail Ivanyts, bá» nó và o túi, xếp giấy má lại và cất tiếng gá»i Alpatyts nãy giá» vẫn đợi ngoà i cá»a. Ông đã ghi trên má»™t mảnh giấy những thứ phải mua ở Smolensk và trong khi Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, ông dặn dò Alpatyts Ä‘ang đứng đợi ở cá»a.
- Thứ nhất là giấy viết thư, mà y nghe rõ chứ, tám xếp, mép giấy thiếp và ng theo mẫu như thế nà y, mua sơn, mua xi gắn phong bì, theo tỠdanh sách của Mikhail Ivanyts.
Ông bước và i bước đi lại lại trong phòng, liếc mắt nhìn quyển sổ ghi chép:
- Sau đó mà y trao bức thư cá»§a ta đến táºn tay tỉnh trưởng vá» vấn đỠtáºp hồi ký cá»§a ta.
Rồi còn phải mua mấy cái then cà i cho những cánh cá»a cá»§a ngôi nhà má»›i theo đúng kiểu mẫu cá»§a công tước bà y ra. Lão công tước còn bảo mua má»™t cái há»™p bìa đặc biệt để đựng di chúc.
Việc dặn bảo Alpatyts kéo dà i hÆ¡n hai tiếng đồng hồ. Nhưng công tước vẫn chưa chịu để Alpatyts Ä‘i. Cuối cùng ông ngồi xuống, bắt đầu suy nghÄ©, Ä‘oạn nhắm mắt lại, ngá»§ gà ngá»§ gáºt. Alpatyts khẽ cỠđộng.
- Thôi được, mà y cứ Ä‘i ra, khi cần ta sẽ gá»i.
Alpatyts Ä‘i ra. Công tước quay trở lại bà n giấy, đưa mắt nhìn lên bà n, sá»a soạn giấy tá» má»™t lát Ä‘oạn đóng bà n lại và ngồi viết thư cho viên tỉnh tưởng.
Khi ông gắn xi và o phong bì và đứng dáºy thì đêm đã khuya. Ông muốn ngá»§, nhưng biết rằng mình không thể nà o ngá»§ được, và những ý nghÄ© Ä‘en tối nhất bao giá» cÅ©ng đến vá»›i ông khi ông nằm xuống giưá»ng. Ông gá»i Tikhon đến, cùng y Ä‘i khắp các gian phòng để chỉ chá»— đặt giưá»ng cho ông đêm nay. Ông xem xét cẩn tháºn từng góc nhà . Ông thấy chẳng có chá»— nà o thÃch hợp, nhưng cái Ä‘i văng thưá»ng ngà y ông vẫn ngá»§ ở trong phòng là m việc lại có vẻ bất tiện hÆ¡n. Cái Ä‘i văng nà y là m cho ông sợ, chắc hẳn nó là m cho ông nảy sinh những ý nghÄ© nặng ná» má»—i khi nằm ở đấy. Ông chẳng thấy nÆ¡i nà o ổn, nhưng dù sao cái góc nhỠở trong phòng Ä‘i-văng sau chiếc dương cầm ông vẫn thấy vừa ý hÆ¡n cả vì ông chưa bao giá» ngá»§ ở đấy.
Tikhon và má»™t ngưá»i đầy tá»› mang giưá»ng đến và bắt đầu dá»n giưá»ng.
-Kê thế không được, kê thế không được! - Công tước quát, Ä‘oạn tá»± tay đẩy cái giưá»ng ra cách góc phòng má»™t quãng, rồi lại kéo lùi vá» chá»— cÅ©.
"Thôi được, bây giỠthì đâu và o đấy cả rồi, ta có thể đi ngủ" - Công tước nghĩ thầm và để cho Tikhon cởi áo.
Ông bá»±c mình nhăn mặt trong khi cố gắng cởi áo ngoà i và quần đùi rồi cởi quần áo xong, ông buông mình rÆ¡i phịch xuống giưá»ng và có vẻ như trầm ngâm suy nghÄ© trong khi đưa mắt nhìn cặp chân gầy guá»™c và và ng võ cá»§a mình má»™t cách khinh bỉ. Ông không nghÄ© ngợi gì nhưng chỉ chần chừ thấy ngà i ngại không muốn giÆ¡ cặp chân kia lên và nằm duá»—i mình trên giưá»ng. "Sao mà khó khăn nhá»c mệt thế. Chà , miá»…n sao cái trò dằn vặt nà y chấm dứt sÆ¡m sá»›m má»™t chút, và chúng mà y buông tha ra cho tao yên cái thân" - ông nghÄ© thầm. Ông mÃm môi cố gắng là m động tác ấy, lần nà y là lần thứ hai mươi nghìn, rồi nằm duá»—i thẳng. Nhưng ông vừa má»›i nằm xuống thì cái giưá»ng đã bắt đầu Ä‘u đưa từ phÃa sau ra phÃa trước, dưá»ng như Ä‘ang thở má»™t cách nặng nhá»c. Cứ đêm nà o cÅ©ng thế, ông nhắm mắt má»™t lát nhưng lại mở ngay ra ngay.
- Chẳng là m sao yên thân được, cái quân chết tiệt! - Ông cà u nhà u như bá»±c mình vá»›i ai. "Phải rồi, phải rồi còn có má»™t việc gì quan trá»ng, má»™t việc rất quan trá»ng mà ta định dà nh má»™t đến lúc nằm trên giưá»ng sẽ nghÄ© đến. Then cá»a à ? Không, ta đã nói rồi. Không, có má»™t cái gì đây đã xảy ra ở phòng khách. Nữ công tước Maria có nói Ä‘iá»u gì nhảm nhà chăng? Hay là cái lão phải gió Dexal kia nói Ä‘iá»u gì, à trong túi áo ta có cái gì, ta quên khuấy Ä‘i mất.
- Taska! Lúc ăn cơm hỠnói việc gì thế?
- Nói vỠlão công tước Mikhail…
- Thôi im Ä‘i, im Ä‘i!… - công tước lấy tay Ä‘áºp lên bà n. - Tao biết rồi. Äó là bức thư cá»§a công tước Andrey. Nữ công tước Maria đã Ä‘á»c bức thư nà y cho ta nghe. Dexal có nói Ä‘iá»u gì vá» Vitebxk ấy.
Bây giỠta phải xem mới được.
Ông sai lấy bức thư ở trong túi áo lại và bảo kéo chiếc bà n con có đặt cốc nước chanh và cầm lấy má»™t cây nến lại cạnh giưá»ng rồi Ä‘eo mục kỉnh và bắt đầu Ä‘á»c. Äến lúc nà y, trong đêm khuya tịch mịch, trong khi Ä‘á»c bức thư dưới ánh sáng leo lét cá»§a ngá»n đèn chao xanh, lần đầu tiên ông má»›i vỡ nhẽ thấy tầm quan trá»ng cá»§a nó.
"Quân Pháp đã ở Vitebx. Sau bốn ngà y hà nh quân, chúng có thể đến Smolensk, có thể chúng đã đến đây rồi?"
- Tiska!
Tikhon giáºt mình đứng phắt dáºy, nhưng ông lại nói:
- Thôi không cần, không cần!
Ông đặt bức thư ở dưới cá»c đèn sáp và nhắm mắt. Ông thấy lại con sông Donao, má»™t buổi trưa rạng rỡ, những đám lau, doanh trại quân Nga, và bản thân ông lúc bấy giá» là má»™t viên tướng trẻ tuổi, mặt không có má»™t nếp nhăn, hoạt bát, vui vẻ, da dẻ tươi tắn, Ä‘ang bước và o cái doanh trưá»ng lá»™ng lẫy cá»§a Potyomkin, và đột nhiên má»™t tình cảm ghen tuông cÅ©ng mạnh liệt như ngà y xưa khi ông trông thấy ngưá»i sùng thần cá»§a nữ hoà ng lại sôi sục trong lòng ông.
Rồi ông thấy trước mắt ông hiện ra má»™t ngưá»i đà n bà dáng hÆ¡i thấp, ngưá»i đẫy đà , khuôn mặt đầy đặn, da và ng - Äó là hoà ng thái háºu - Ông thấy lại những nụ cưá»i, nghe vá»ng lại những lá»i nói ân cần cá»§a hoà ng thái háºu khi ngưá»i tiếp kiến ông lần đầu, và sá»±c nhá»› đến khuôn mặt cá»§a hoà ng thái háºu trong linh cữu, nhá»› lại cuá»™c xung đột giữa ông và ông Zubov(1) ở trước quan tà i vá» quyá»n được hôn bà n tay cá»§a ngưá»i.
"Ôi! Giá có cách gì sá»›m quay vá» thá»i ấy, là m sao cho tất cả hiện tại chấm dứt chong chóng Ä‘i, để cho ta được yên thân!".
Lưxye Gorư, trang viên cá»§a công tước Nikolai Andreyevich ở cách Smolensk sáu mươi dặm Nga vá» phÃa tây, và cách con đưá»ng cái Ä‘i Moskva ba dặm.
Tối hôm công tước dặn dò Alpatyts, Dexal xin phép được và o gặp nữ công tước Maria. Ông nói vá»›i nà ng rằng sức khoẻ công tước không được hoà n toà n bình thưá»ng và công tước không nghÄ© đến biện pháp để bảo vệ an toà n cho mình, trong khi theo như bức thư cá»§a công tước Andrey thì rõ rà ng là ở lại Lưxye Gorư không phải không nguy hiá»m! Ông kÃnh cẩn khuyên nà ng nhá» Alpatyts chuyển cho tỉnh trưởng Smolensk má»™t bức thư, yêu cầu ông ta cho biết tình hình và những nguy cÆ¡ Ä‘ang Ä‘e doạ Lưxye Gorư. Nữ công tước Maria ký bức thư do Dexal viết há»™ và trao thư cho Anpatyts dặn đưa táºn tay viên tỉnh trưởng, và nếu có gì nguy hiểm thì phải trở vá» báo ngay.
Sau khi nháºn được những mệnh lệnh ấy, Anpatyts đầu đội mÅ© da hải ly trắng (quà cá»§a công tước cho lão ta), tay xách cái gáºy.
Giống hệt như cái gáºy cá»§a công tước, ngồi trên má»™t chiếc xe nhá» có cái Ä‘iá»m bằng da thắng ba con ngá»±a xám máºp mạp. Ngưá»i nhà đi theo sau, tiá»…n lão lên đưá»ng.
Chuông nhá» trên xe đã buá»™c chặt lại và lục lạc Ä‘á»u bá»c giấy.
Công tước không cho phép ai Ä‘i xe có chuông ở Lưxye Gorư. Nhưng Alpatyts lại thÃch nghe tiếng chuông và tiếng lục lạc trong khi Ä‘i má»™t Ä‘oạn đưá»ng dà i. Những ngưá»i thân thuá»™c cá»§a Anpatyts, ngưá»i thư ký, ngưá»i kế toán, ngưá»i nấu bếp và ngưá»i phụ bếp, hai bà già , thằng bé hầu phòng, những ngưá»i đánh xe ngá»±a và những ngưá»i đầy tá»› khác Ä‘á»u ra tiá»…n.
Cô con gái cá»§a Alpatyts đặt sau lưng và trên chá»— ngồi cá»§a lão mấy chiếc gối độn lông bá»c vải hoa. Bà em vợ già dúi cho lão ta má»™t cái gói nhá». Má»™t ngưá»i đánh xe ngá»±a xốc nách đỡ lão lên xe.
- Chà chà , lại những chuyện đà n bà ! Những chuyện đà n bà !
Alpatyts vừa thở hổn hển vừa nói nhanh, y hệt như lão công tước, cho ngưá»i quản lý, Alpatyts không bắt chước ông chá»§ nữa: lão cất mÅ© để lá»™ cái đầu hói và là m dấu thánh ba lần.
- Nếu có việc gì xảy ra… thì ông phải trở vỠđây ông Yakob Alpatyts ạ: vì chúa: xin ông thương hại chúng tôi với - vợ lão nói với lão ý muốn ám chỉ những tin đồn đại vỠchiến tranh và quân địch.
- Chuyện đà n bà , toà n những chuyện vớ vẩn của đà n bà … - Alpatyts lẩm bẩm một mình và ra đi.
Lão đưa mắt nhìn qua cánh đồng ở xung quanh: những đám lúa mạch đã và ng, những đám yến mạch xanh tốt, những thá»a đất còn Ä‘en má»›i bắt đầu cà y. Alpatyts ngồi trên xe ngắm nhìn những thá»a ruá»™ng mùa xuân năm nay hẳn là bá»™i thu, nhìn những đám lúa mạch đây đó đã bắt đầu gặt, nghÄ© đến việc gieo giống, đến mùa mà ng, và nhẩm lại xem mình có quên mệnh lệnh nà o cá»§a công tước chăng. Sau khi báºn dừng lại dá»c đưá»ng để cho ngá»±a ăn, chiá»u ngà y mồng bốn tháng Tám Alpatyts và o thà nh phố.
Dá»c đưá»ng, lão vượt qua những Ä‘oà n xe váºn tải và những Ä‘oà n quân. Khi đến gần Smolensk, lão nghe xa xa có tiếng súng nổ nhưng không để ý. Äiá»u khiến lão chú ý nhất là khi đến gần Smolensk, lão thấy má»™t cánh đồng yến mạch rất tốt bị lÃnh cắt, hẳn là để lấy lúa là m cá» cho ngá»±a ăn, và gần đây quân đội đã hạ trại, cảnh tượng nà y là m lão ngạc nhiên, nhưng lão lại quên ngay trong khi nghÄ© đến những việc mình là m.
Äã hÆ¡n ba mươi năm nay, tất cả ý nghÄ©a cá»§a cuá»™c Ä‘á»i Alpatys đến thu hẹp và o phạm vi ý muốn cá»§a mình công tước và không bao giá» lão vượt ra ngoà i phạm vi ấy. Tất cả những Ä‘iá»u gì không liên quan đến việc thá»±c hiện những mệnh lệnh cá»§a ông chá»§ không những không khiến lão quan tâm, mà tháºm chà đối vá»›i lão những cái đó cÅ©ng không há» tồn tại nữa.
Chiá»u ngà y bốn tháng Tám, khi đến Smolensk, Alpatyts dừng lại ở bên kia sông Dniepr, ở ngoại ô Gasta trong cái quán cá»§a Ferapontov trước kia là m nghá» gác cổng. Äã ba mươi năm nay, lão vẫn thưá»ng nghỉ trỠở đây. Cách đây mưá»i hai năm Ferapontov nghe theo lá»i Alpatyts có mua má»™t cánh rừng nhá» cá»§a công tước và bắt đầu lo việc buôn bán: Ngà y nay ông ta có má»™t ngôi nhà , má»™t cái quán, và má»™t cá»a hà ng bá»™t. Ông ta là má»™t ngưá»i đẫy đà trạc bốn mươi tuổi, bụng phệ, tóc Ä‘en, mắt Ä‘á», có đôi môi dầy, cái mÅ©i sư tá», những u nhá» nổi lên trên cặp lông mà y Ä‘en nhÃu lại.
Ông ta Ä‘ang đứng trước cứa hà ng quay mặt ra phÃa dưá»ng cái: mình mặc áo gi-lê, ngoà i khoác chiếc áo thụng vải hoa. Nhìn thấy Alpatyts, Ferapontov lại gần nói:
- Chà o ông Yakob Alpatyts. Ngưá»i ta thì rá»i khá»i thà nh phố, còn ông lại đến đây - Ông chá»§ quán nói.
- Rá»i khá»i thà nh phố - Thế là thế nà o? - Alpatyts há»i.
- Nà o có gì đâu, dân hỠngốc lắm - HỠcứ sợ dân Pháp.
- Ồ toà n chuyện vớ vẩn của đà n bà , toà n chuyện đà n bà ! - Alpatyts nói.
- Tôi cÅ©ng nghÄ© thế ông Yakob Alpatyts ạ. Tôi nói: má»™t khi đã có lệnh không cho chúng và o thì sợ gì nữa phải không ông? Ấy thế mà các bố nông dân đòi ba rúp má»™t xe độc mã, rõ tháºt là táng táºn lương tâm!
Yakob Alpatyts lơ đãng nghe ông ta nói. Lão bảo đem ấm lò đến và đem cỠkhô cho ngựa ăn rồi uống nước trà và đi ngủ.
Suốt đêm hôm ấy, quân đội nưá»m nượp kéo qua trước cá»a hà ng.
Sáng hôm sau, Alpatyts mặc cái áo ngoà i mà lão chỉ mặc những khi ra phố, và đi là m những công việc chá»§ dặn. Sáng hôm ấy trá»i nắng ráo và đến tám giỠđã nóng bức. "Thá»i tiết nà y mà gặt lúa thì tuyệt" - lão nghÄ© thầm.
Từ sáng sá»›m, ở bên kia thà nh phố đã nghe tiếng súng trưá»ng nổ. Từ tám giá» sáng, nghe có tiếng đại bác xen lẫn vá»›i tiếng súng trưá»ng. Ngoà i đưá»ng thấy có rất đông ngưá»i Ä‘ang vá»™i vã Ä‘i đâu không rõ, lại có rất nhiá»u lÃnh tráng, nhưng cÅ©ng như má»i ngà y những chiếc xe ngá»±a chở khách vẫn Ä‘i lại, những ngưá»i bán hà ng vẫn đứng trước cá»a hà ng và trong các nhà thá» vẫn là m lá»…. Alpatyts ghé và o các cá»a hà ng, các công sở, ghé và o bưu vụ, ai ai cÅ©ng nói đến quân đội, nói đến việc quân địch tấn công thà nh phố; má»i ngưá»i Ä‘á»u tìm cách là m cho ngưá»i bên cạnh yên tâm.
Trong nhà viên tỉnh trưởng, Alpatyts thấy má»™t đám ngưá»i rất đông, mấy tốp lÃnh cô-dắc và cái xe hòm cá»§a viên tỉnh trưởng. Bước lên thá»m lão gặp hai ngưá»i quý tá»™c trong đó có má»™t ngưá»i quen. Ngưá»i nà y, trước kia vốn là m cảnh sát trưởng Ä‘ang nói rất hăng:
- Äã bảo đây không phải chuyện đùa mà ! Những anh nà o má»™t thân má»™t mình thì còn khá. Má»™t thân má»™t mình mà gặp Ä‘iá»u bất hạnh thì chỉ thiệt có má»™t ngưá»i. Nhưng nếu có má»™t gia đình mưá»i ba miệng ăn, lại thêm bao nhiêu cá»§a cải nữa… Chúng nó là m mình khuynh gia bại sản… tướng vá»›i tá gì mà lại như thế? Phải tay tôi thì tôi treo cổ hết quân kẻ cướp nà y!
- Thôi ông đừng nói sạo - ngưá»i quý tá»™c kia nói.
- Tôi cần quái gì, ai muốn nghe mặc ngưá»i ấy. Dù sao chúng mình cÅ©ng không phải là chó - viên cá»±u cảnh sát trưởng nói; Ä‘oạn quay lại nhìn và nháºn ra Alpatyts.
- À bác Yakob Alpatyts, bác đến đây là m gì thế?
- Cụ lá»›n bảo tôi đến gặp quan tỉnh trưởng - Alpatyts đáp, ngẩng đầu lên má»™t cách kiêu hãnh và đút má»™t tay dưới vạt áo - má»—i khi nói đến ông chá»§ lão vẫn là m như váºy. - Công tước có lòng sai tôi đến há»i tình hình…
- Tình vá»›i hình gì - Ngưá»i quý tá»™c nói. - Há» là m ăn thế nà o mà chẳng còn xe váºn tải, chẳng còn cái gì nữa hết. Äấy tình hình đấy, bác đã nghe chưa? - ngưá»i kia vừa nói vừa đưa tay chỉ vá» phÃa có tiếng súng trưá»ng vá»ng lại. - Há» là m ăn thế nà y rồi chúng mình chết cả nút… Quân ăn cướp!
Ngưá»i kia lại nói, Ä‘oạn bước xuống thá»m. Alpatyts lắc đầu rồi bước lên cầu thang. Trong phòng đợi, thương nhân, đà n bà , công chức lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Cánh cá»a phòng giấy mở ra, má»i ngưá»i đứng dáºy tiến vá» phÃa trước. Má»™t viên công chức bước ra có vẻ vá»™i và ng, nói mấy tiếng vá»›i thương nhân, bảo má»™t viên công chức béo Ä‘eo huy chương Ä‘i theo ông ta, rồi lại biến mất sau cánh cá»a, hẳn là để tránh tất cả những cái nhìn hướng vá» phÃa mình cÅ©ng như tránh má»i câu há»i. Alpatyts bước tá»›i và khi viên công chức nà y xuất hiện lần thứ hai, lão liá»n đến gần, má»™t tay đưa ra hai phong bì, má»™t tay đút và o áo ngoà i.
Thư cá»§a đại tướng tổng tư lệnh Bolkonxki gá»i nam tước As - Lão nói, giá»ng dõng dạc và trang trá»ng đến ná»—i viên công chức kia quay lại và cầm lấy hai phong thư. Và i phút sau quan tỉnh trưởng tiếp Alpatyts và hấp tấp nói vá»›i lão:
- Anh thưa với công tước và công tước tiểu thư rằng tôi không biết tin tức gì hết, tôi chỉ là m việc theo mệnh lệnh trên. Mệnh lệnh đây nà y.
Ông ta đưa cho lão một tỠgiấy.
- Dù sao, vì công tước Ä‘ang ốm, tôi khuyên công tước nên Ä‘i Moskva. Tôi cÅ©ng sắp Ä‘i đây… - Nhưng viên tỉnh trưởng không kịp nói hết, má»™t viên sÄ© quan mồ hôi như tắm, ngưá»i phá»§ đầy bụi, chạy tá»t và o phòng và nói vá»›i viên tỉnh trưởng bằng tiếng Pháp. Khuôn mặt cá»§a viên tỉnh trưởng lá»™ vẻ khiếp sợ. - Anh Ä‘i Ä‘i… - ông ta hất hà m nói vá»›i Alpatyts và bắt đầu há»i viên sÄ© quan.
Những cái nhìn thèm thuồng, sợ hãi và lo lắng đổ vá» phÃa Alpatyts khi lão ra khá»i văn phòng viên tỉnh trưởng. Trong khi hối hả trở vá» quán trá», Alpatyts bất giác lắng nghe những tiếng súng nổ lúc nà y đã gần và ngà y cà ng vang dá»™i. Tá» giấy viên tỉnh trưởng trao cho lão viết như sau:
"Tôi xin cam Ä‘oan vá»›i ngà i rằng thà nh phố Smolensk sẽ không gặp Ä‘iá»u gì nguy hiểm, dù là nhá» nhất và không có lý do gì để cho rằng nó Ä‘ang bị uy hiếp. Má»™t bên là tôi, má»™t bên là công tước Bagration, chúng tôi Ä‘á»u tiến quân và hai đạo quân sẽ gặp nhau trước Smolensk ngà y hai mươi tháng nà y, hai đạo quân nà y sẽ hợp toà n lá»±c bảo vệ đồng bà o trong tỉnh ở dưới quyá»n cai trị cá»§a ngà i cho đến khi những sá»± ná»— lá»±c cá»§a chúng tôi buá»™c quân thù phải rút lui hay cho đến khi những hà ng quân anh dÅ©ng cá»§a chúng tôi gục xuống cho đến ngưá»i lÃnh cuối cùng. Như váºy, ngà i hoà n toà n có quyá»n báo cho nhân dân Smolensk hãy an tâm bởi vì má»™t khi đã được hai đạo quân anh dÅ©ng như váºy bảo vệ thì ngưá»i ta có thể tin chắc và o thắng lợi" (Nháºt lệnh cá»§a Barclay de Tolly gá»i cho nam tước As, tỉnh trưởng Smolensk: năm 1812).
Dân chúng đổ ra đưá»ng có vẻ lo lắng. Những chiếc xe váºn tải chở đầy ăm ắp những bát đĩa, bà n ghế, tá»§ con, kéo nhau ra khá»i cổng thà nh và ùa ra đưá»ng cái.
Trước ngôi nhà ở bên quán trá» cá»§a Ferapontov cÅ©ng có mấy cá»— xe váºn tải; mấy ngưá»i đà n bà chia tay nhau vừa khóc vừa kể lể. Má»™t con chó sá»§a ăng ẳng chay quanh quẩn trước mấy con ngá»±a đã thắng và o xe.
Alpatyts bước và o sân nhà vá»™i vã hÆ¡n ngà y thưá»ng và tiến thẳng đến chuồng ngá»±a, nÆ¡i lão gá»i cá»— xe và mấy con ngá»±a nhà công tước.
Ngưá»i đánh xe Ä‘ang ngá»§; lão đánh thức anh ta dáºy, sai thắng xe rồi bước và o nhà . Trong phòng cá»§a chá»§ nhà có tiếng trẻ khóc, tiếng đà n bà nức nở rất thảm thiết, có tiếng quát giáºn dữ và khản đặc cá»§a Ferapontov. Alpatyts vừa bước và o phòng ngoà i thì chị nấu bếp kêu toáng lên như má»™t con gà mái hốt hoảng.
- Ông ta đánh bà chá»§ - Ông ta đánh bà chá»§ chết mất: ông ta cứ nện và lôi bà chá»§ xá»nh xệch…
- Tại sao? - Alpatyts há»i.
- Vì bà ấy đòi Ä‘i. Äà n bà bao giá» chả thế! Bà ta nói: ông đưa tôi Ä‘i đừng để mẹ con tôi chết, ngưá»i ta Ä‘i hết cả rồi, mình còn đợi cái gì nữa chứ? Thế là ông ta bắt đầu nện… ông ta cứ thế mà nện và kéo bà ta xá»nh xệch.
Alpatyts gáºt đầu tỠý tán thà nh những lá»i nói nà y, và không muốn nghe thêm gì nữa, lão Ä‘i vá» phÃa cá»a trước mặt, dẫn và o phòng cá»§a chá»§ nhà , nÆ¡i lão đã để các thứ má»›i mua ngoà i phố.
- Äồ dã man, đồ giết ngưá»i!
Vừa lúc ấy ngưá»i đà n bà gầy gò, xanh xao, tay bế má»™t đứa bé, khăn bịt đầu sổ tung, chạy vụt ra khá»i phòng, lao vá» phÃa cầu thang gác dẫn ra sân và thét lên. Ferapontov cÅ©ng ra theo. Trông Alpatyts, ông sá»a lại cái áo gi-lê, sá»a lại mái tóc ngáp má»™t cái, rồi bước theo Alpatyts và o phòng trong.
- Ông định Ä‘i đấy à ? - Ông ta há»i.
Không đáp lại câu há»i ấy, cÅ©ng không nhìn chá»§ nhà , Alpatyts sắp xếp lại các thứ vừa mua được và hoti Feraponlov xem phải trả bao nhiêu tiá»n.
- Việc đó ta sẽ bà n sau. Nà y ông. Ông vừa đến nhà ông tỉnh trưởng phải không? - Ferapontov há»i. - Ngưá»i ta quyết định thế nà o?
Alpatyts trả lá»i là ông tỉnh trưởng không nói gì dứt khoát hết.
Ferapontov nói:
- Ông tÃnh công việc là m ăn như việc cá»§a chúng tôi mà dá»n Ä‘i đâu bây giá»? Chỉ Ä‘i đến Dorogobuie thôi mà má»—i xe chở hà ng mà hỠđã đòi tá»›i bảy rúp. Tôi nói thá»±c: há» tháºt không còn là ngưá»i CÆ¡ đốc giáo nữa. Thằng cha Xelivanov tháºt là may. Hôm thứ năm hắn bán bá»™t cho quân đội má»—i bì chÃn rúp. Nà y ông. Ông uống trà chứ? - Ferapontov nói thêm.
Trong khi ngưá»i nhà thắng xe, Alpatyts vừa uống trà vừa nói đến giá lúa mì, nói chuyện mùa mà ng: thá»i tiết nà y tháºt tốt cho việc gặt hái.
- Tiếng súng xem ra bắt đầu ngá»›t… - Ferapontov nói sau khi uống xong ba chén trà và đứng lên. - Thế nà o quân ta cÅ©ng thắng. Ngưá»i ta đã bảo là nhất định không cho chúng và o mà . Như thế nghÄ©a là chúng ta mạnh hÆ¡n… Nghe nói hôm ná» Matvey Ivanyts Platov đã hất cổ chúng xuống sông Marina chỉ trong má»™t ngà y chúng đã chết Ä‘uối mất đâu đến má»™t vạn tám nghìn đứa.
Alpatyts thu xếp lại tất cả những đồ đạc vừa mua, trao cho ngưá»i đánh xe khi anh ta bước và o phòng và trả tiá»n cho chá»§ quán.
Ở ngoà i cổng có tiếng bánh xe của chiếc xe nhỠđang đi xa, tiếng chân ngựa nện trên đất lóc cóc và tiếng lục lạc lanh canh.
Trong nhà viên tỉnh trưởng, Alpatyts thấy má»™t đám ngưá»i rất đông, mấy tốp lÃnh cô-dắc và cái xe hòm cá»§a viên tỉnh trưởng. Bước lên thá»m lão gặp hai ngưá»i quý tá»™c trong đó có má»™t ngưá»i quen. Ngưá»i nà y, trước kia vốn là m cảnh sát trưởng Ä‘ang nói rất hăng:
- Äã bảo đây không phải chuyện đùa mà ! Những anh nà o má»™t thân má»™t mình thì còn khá. Má»™t thân má»™t mình mà gặp Ä‘iá»u bất hạnh thì chỉ thiệt có má»™t ngưá»i. Nhưng nếu có má»™t gia đình mưá»i ba miệng ăn, lại thêm bao nhiêu cá»§a cải nữa… Chúng nó là m mình khuynh gia bại sản… tướng vá»›i tá gì mà lại như thế? Phải tay tôi thì tôi treo cổ hết quân kẻ cướp nà y!
- Thôi ông đừng nói sạo - ngưá»i quý tá»™c kia nói.
- Tôi cần quái gì, ai muốn nghe mặc ngưá»i ấy. Dù sao chúng mình cÅ©ng không phải là chó - viên cá»±u cảnh sát trưởng nói; Ä‘oạn quay lại nhìn và nháºn ra Alpatyts.
- À bác Yakob Alpatyts, bác đến đây là m gì thế?
- Cụ lá»›n bảo tôi đến gặp quan tỉnh trưởng - Alpatyts đáp, ngẩng đầu lên má»™t cách kiêu hãnh và đút má»™t tay dưới vạt áo - má»—i khi nói đến ông chá»§ lão vẫn là m như váºy. - Công tước có lòng sai tôi đến há»i tình hình…
- Tình vá»›i hình gì - Ngưá»i quý tá»™c nói. - Há» là m ăn thế nà o mà chẳng còn xe váºn tải, chẳng còn cái gì nữa hết. Äấy tình hình đấy, bác đã nghe chưa? - ngưá»i kia vừa nói vừa đưa tay chỉ vá» phÃa có tiếng súng trưá»ng vá»ng lại. - Há» là m ăn thế nà y rồi chúng mình chết cả nút… Quân ăn cướp!
Ngưá»i kia lại nói, Ä‘oạn bước xuống thá»m. Alpatyts lắc đầu rồi bước lên cầu thang. Trong phòng đợi, thương nhân, đà n bà , công chức lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau. Cánh cá»a phòng giấy mở ra, má»i ngưá»i đứng dáºy tiến vá» phÃa trước. Má»™t viên công chức bước ra có vẻ vá»™i và ng, nói mấy tiếng vá»›i thương nhân, bảo má»™t viên công chức béo Ä‘eo huy chương Ä‘i theo ông ta, rồi lại biến mất sau cánh cá»a, hẳn là để tránh tất cả những cái nhìn hướng vá» phÃa mình cÅ©ng như tránh má»i câu há»i. Alpatyts bước tá»›i và khi viên công chức nà y xuất hiện lần thứ hai, lão liá»n đến gần, má»™t tay đưa ra hai phong bì, má»™t tay đút và o áo ngoà i.
Thư cá»§a đại tướng tổng tư lệnh Bolkonxki gá»i nam tước As - Lão nói, giá»ng dõng dạc và trang trá»ng đến ná»—i viên công chức kia quay lại và cầm lấy hai phong thư. Và i phút sau quan tỉnh trưởng tiếp Alpatyts và hấp tấp nói vá»›i lão:
- Anh thưa với công tước và công tước tiểu thư rằng tôi không biết tin tức gì hết, tôi chỉ là m việc theo mệnh lệnh trên. Mệnh lệnh đây nà y.
Ông ta đưa cho lão một tỠgiấy.
- Dù sao, vì công tước Ä‘ang ốm, tôi khuyên công tước nên Ä‘i Moskva. Tôi cÅ©ng sắp Ä‘i đây… - Nhưng viên tỉnh trưởng không kịp nói hết, má»™t viên sÄ© quan mồ hôi như tắm, ngưá»i phá»§ đầy bụi, chạy tá»t và o phòng và nói vá»›i viên tỉnh trưởng bằng tiếng Pháp. Khuôn mặt cá»§a viên tỉnh trưởng lá»™ vẻ khiếp sợ. - Anh Ä‘i Ä‘i… - ông ta hất hà m nói vá»›i Alpatyts và bắt đầu há»i viên sÄ© quan.
Những cái nhìn thèm thuồng, sợ hãi và lo lắng đổ vá» phÃa Alpatyts khi lão ra khá»i văn phòng viên tỉnh trưởng. Trong khi hối hả trở vá» quán trá», Alpatyts bất giác lắng nghe những tiếng súng nổ lúc nà y đã gần và ngà y cà ng vang dá»™i. Tá» giấy viên tỉnh trưởng trao cho lão viết như sau:
"Tôi xin cam Ä‘oan vá»›i ngà i rằng thà nh phố Smolensk sẽ không gặp Ä‘iá»u gì nguy hiểm, dù là nhá» nhất và không có lý do gì để cho rằng nó Ä‘ang bị uy hiếp. Má»™t bên là tôi, má»™t bên là công tước Bagration, chúng tôi Ä‘á»u tiến quân và hai đạo quân sẽ gặp nhau trước Smolensk ngà y hai mươi tháng nà y, hai đạo quân nà y sẽ hợp toà n lá»±c bảo vệ đồng bà o trong tỉnh ở dưới quyá»n cai trị cá»§a ngà i cho đến khi những sá»± ná»— lá»±c cá»§a chúng tôi buá»™c quân thù phải rút lui hay cho đến khi những hà ng quân anh dÅ©ng cá»§a chúng tôi gục xuống cho đến ngưá»i lÃnh cuối cùng. Như váºy, ngà i hoà n toà n có quyá»n báo cho nhân dân Smolensk hãy an tâm bởi vì má»™t khi đã được hai đạo quân anh dÅ©ng như váºy bảo vệ thì ngưá»i ta có thể tin chắc và o thắng lợi" (Nháºt lệnh cá»§a Barclay de Tolly gá»i cho nam tước As, tỉnh trưởng Smolensk: năm 1812).
Dân chúng đổ ra đưá»ng có vẻ lo lắng. Những chiếc xe váºn tải chở đầy ăm ắp những bát đĩa, bà n ghế, tá»§ con, kéo nhau ra khá»i cổng thà nh và ùa ra đưá»ng cái.
Trước ngôi nhà ở bên quán trá» cá»§a Ferapontov cÅ©ng có mấy cá»— xe váºn tải; mấy ngưá»i đà n bà chia tay nhau vừa khóc vừa kể lể. Má»™t con chó sá»§a ăng ẳng chay quanh quẩn trước mấy con ngá»±a đã thắng và o xe.
Alpatyts bước và o sân nhà vá»™i vã hÆ¡n ngà y thưá»ng và tiến thẳng đến chuồng ngá»±a, nÆ¡i lão gá»i cá»— xe và mấy con ngá»±a nhà công tước.
Ngưá»i đánh xe Ä‘ang ngá»§; lão đánh thức anh ta dáºy, sai thắng xe rồi bước và o nhà . Trong phòng cá»§a chá»§ nhà có tiếng trẻ khóc, tiếng đà n bà nức nở rất thảm thiết, có tiếng quát giáºn dữ và khản đặc cá»§a Ferapontov. Alpatyts vừa bước và o phòng ngoà i thì chị nấu bếp kêu toáng lên như má»™t con gà mái hốt hoảng.
- Ông ta đánh bà chá»§ - Ông ta đánh bà chá»§ chết mất: ông ta cứ nện và lôi bà chá»§ xá»nh xệch…
- Tại sao? - Alpatyts há»i.
- Vì bà ấy đòi Ä‘i. Äà n bà bao giá» chả thế! Bà ta nói: ông đưa tôi Ä‘i đừng để mẹ con tôi chết, ngưá»i ta Ä‘i hết cả rồi, mình còn đợi cái gì nữa chứ? Thế là ông ta bắt đầu nện… ông ta cứ thế mà nện và kéo bà ta xá»nh xệch.
Alpatyts gáºt đầu tỠý tán thà nh những lá»i nói nà y, và không muốn nghe thêm gì nữa, lão Ä‘i vá» phÃa cá»a trước mặt, dẫn và o phòng cá»§a chá»§ nhà , nÆ¡i lão đã để các thứ má»›i mua ngoà i phố.
- Äồ dã man, đồ giết ngưá»i!
Vừa lúc ấy ngưá»i đà n bà gầy gò, xanh xao, tay bế má»™t đứa bé, khăn bịt đầu sổ tung, chạy vụt ra khá»i phòng, lao vá» phÃa cầu thang gác dẫn ra sân và thét lên. Ferapontov cÅ©ng ra theo. Trông Alpatyts, ông sá»a lại cái áo gi-lê, sá»a lại mái tóc ngáp má»™t cái, rồi bước theo Alpatyts và o phòng trong.
- Ông định Ä‘i đấy à ? - Ông ta há»i.
Không đáp lại câu há»i ấy, cÅ©ng không nhìn chá»§ nhà , Alpatyts sắp xếp lại các thứ vừa mua được và hoti Feraponlov xem phải trả bao nhiêu tiá»n.
- Việc đó ta sẽ bà n sau. Nà y ông. Ông vừa đến nhà ông tỉnh trưởng phải không? - Ferapontov há»i. - Ngưá»i ta quyết định thế nà o?
Alpatyts trả lá»i là ông tỉnh trưởng không nói gì dứt khoát hết.
Ferapontov nói:
- Ông tÃnh công việc là m ăn như việc cá»§a chúng tôi mà dá»n Ä‘i đâu bây giá»? Chỉ Ä‘i đến Dorogobuie thôi mà má»—i xe chở hà ng mà hỠđã đòi tá»›i bảy rúp. Tôi nói thá»±c: há» tháºt không còn là ngưá»i CÆ¡ đốc giáo nữa. Thằng cha Xelivanov tháºt là may. Hôm thứ năm hắn bán bá»™t cho quân đội má»—i bì chÃn rúp. Nà y ông. Ông uống trà chứ? - Ferapontov nói thêm.
Trong khi ngưá»i nhà thắng xe, Alpatyts vừa uống trà vừa nói đến giá lúa mì, nói chuyện mùa mà ng: thá»i tiết nà y tháºt tốt cho việc gặt hái.
- Tiếng súng xem ra bắt đầu ngá»›t… - Ferapontov nói sau khi uống xong ba chén trà và đứng lên. - Thế nà o quân ta cÅ©ng thắng. Ngưá»i ta đã bảo là nhất định không cho chúng và o mà . Như thế nghÄ©a là chúng ta mạnh hÆ¡n… Nghe nói hôm ná» Matvey Ivanyts Platov đã hất cổ chúng xuống sông Marina chỉ trong má»™t ngà y chúng đã chết Ä‘uối mất đâu đến má»™t vạn tám nghìn đứa.
Alpatyts thu xếp lại tất cả những đồ đạc vừa mua, trao cho ngưá»i đánh xe khi anh ta bước và o phòng và trả tiá»n cho chá»§ quán.
Ở ngoà i cổng có tiếng bánh xe của chiếc xe nhỠđang đi xa, tiếng chân ngựa nện trên đất lóc cóc và tiếng lục lạc lanh canh.
Bây giỠđã xế chiá»u, bóng rợp đã che má»™t ná»a mặt đưá»ng, ná»a kia hãy còn rá»±c ánh nắng. Alpatyts liếc mắt nhìn qua cá»a sổ rồi bước vá» phÃa cá»a. Äá»™t nhiên, xa xa có tiếng rÃt kỳ lạ kèm theo tiếng má»™t váºt gì rơì xuống và sau đó tiếng pháo gầm lên, kéo dà i, là m cho những tấm kÃnh ở cá»§a rung lên bần báºt Alpatyts Ä‘i ra phố; trên đưá»ng cai có hai ngưá»i Ä‘ang chạy vá» phÃa cầu. Từ nhiá»u phÃa có tiếng đạn bay vù vù, tiếng tạc đạn và pháo đạn rÆ¡i xuống thà nh phố nổ tung lên. Nhưng những tiếng đóng nà y hâu như dân cư không ai nghe thấy và không chú ý bằng tiếng súng gâm lên ở ngoà i thà nh phố. Theo lệnh cá»§a Napoléon, từ lúc năm giá» nã và o Smolensk. Thoạt tiên dân cư không hiểu ý nghÄ©a cuá»™c pháo kÃch nà y.
Lúc đầu, tiếng tạc đạn và pháo đạn rÆ¡i xuống chỉ kÃch thÃch trà tò mò cá»§a dân phố. Vợ cá»§a Ferapontov từ nãy đến giá» vẫn đứng khóc sụt sùi dưới nhà kho bá»—ng im bặt, đứa con Ä‘i vá» phÃa cổng lặng lẽ đứng nhìn những ngưá»i qua lại và lắng tai nghe những tiếng động. Chị nấu bếp và ngưá»i bán hà ng cÅ©ng ra thá»m. Há» Ä‘á»u tìm cách nhìn theo những quả tạc đạn bay trên đầu, có vẻ tò mò, thÃch thú. Còn mấy ngưá»i từ góc phố Ä‘i lại, hăm hở trò chuyện.
- Mạnh tháºt! - má»™t ngưá»i nói - Mái nhà , trần nhà đá»u nát vụn ra cả.
- Nó cà y đất lên như lợn ta lấy mõm á»§i váºy, - má»™t ngưá»i khác nói - Ghê tháºt, khiếp cả ngưá»i. - hắn cưá»i và nói thêm. - May phúc mà cáºu nhảy phắt sang má»™t bên, không thì nó xÆ¡i cáºu nát nhừ rồi.
Dân phố gá»i há». HỠđứng lại và kể rằng má»™t quả tạc đạn đã rÆ¡i xuống cái nhà ngay bên cạnh nhà há». Trong lúc đó đạn vẫn thi nhau bay trên đầu, tiếng rÃt nhanh và ghê rợn cá»§a pháo đạn, chen lẫn tiếng vun vút dá»… chịu cá»§a tạc đạn. Nhưng không có quả đạn nà o rÆ¡i xuống gần, tất cả Ä‘á»u bay vượt qua. Alpatyts lên xem. Ngưá»i chá»§ quán đứng ở bên cổng.
- Có gì đâu mà nhìn vá»›i ngó! - Ferapontov quát chị nấu bếp mặc váy đỠống tay áo xắn lên, hai khuá»·u tay trần Ä‘ung đưa, lúc bấy giỠđã ra táºn góc phố để xem ngưá»i ta nói gì.
- Lạ tháºt. - Chị lẩm bẩm, nhưng nghe tiếng chá»§, chị liá»n chạy vá», vừa chạy vừa kéo váy xuống.
Ngưá»i ta lại nghe thấy má»™t tiếng gì rÃt lên nhưng lần nà y rất gần, và như má»™t con chim từ trên cao sà xuống, má»™t tia chá»›p sáng loé lên giữa phố, má»™t tiếng nổ vang lên và khắp dãy phố mù mịt những khói.
- Khốn nạn! Mà y là m sao thế? - Ngưá»i chá»§ nhà quát lên và chạy vá» phÃa chị nấu bếp.
CÅ©ng trong lúc ấy, tiếng đà n bà rên ta vang lên từ bốn phÃa, má»™t đứa trẻ hoảng sợ khóc oà lên và đám đông im lặng, mặt tái xanh, xúm quanh chị nấu bếp. Tiếng rên rỉ kêu ta cá»§a chị át cả những tiếng khác ở trong đám đông.
- Ôi, ối, là ng nước Æ¡i, anh em Æ¡i! Äừng để tôi chết, là ng nước Æ¡i!…
Năm phút sau, ở ngoà i đưá»ng không còn ai nữa. Ngưá»i ta dã mang chị nấu bếp và o nhà bếp, đùi cá»§a chị đã bị má»™t mảnh tạc đạn bắn gãy. Alpatyts, ngưá»i đánh xe cá»§a lão, vợ con cá»§a Ferapontov, ngưá»i coi cổng Ä‘á»u đã nấp và o hầm rượu, lắng tai nghe ngóng.
Tiếng gầm cá»§a đại bác, tiếng rÃt cá»§a tạc đạn và to hÆ¡n cả là tiếng rên ta cá»§a chị nấu bếp, vẫn không lúc nà o dứt. Bà vợ chá»§ quán khi thì ru và dá»— con, khi thì há»i tất cả những ngưá»i và o nấp ở hầm rượu vá»›i cái giá»ng thì thà o rên rỉ xem ông chồng nãy giá» vẫn ở ngoà i đưá»ng nay ở đâu. Ngưá»i bán hà ng vừa và o hầm bảo là chồng ba Ä‘ang theo ngưá»i ta đến nhà thá» rước bức thánh thần kỳ cá»§a thà nh Smolensk Ä‘i nÆ¡i khác.
Äến cháºp tối, tiếng đại bác ngá»›t dần. Alpatyts ra khá»i hầm rượu và dừng lại ở ngưỡng cá»a. Bầu trá»i chiá»u trước đây trong sáng nay đã Ä‘en kÃt những khói. Và qua lá»›p khói nà y và nh trăng lưỡi liá»m hiện lên, cao vòi vá»i, chiếu xuống đất má»™t ánh sáng kỳ ảo. Sau khi tiếng gầm dữ dá»™i cá»§a đại bác đã ngá»›t, thà nh phố lại chìm trong im lặng, chỉ có tiếng chân bước, tiếng rên rỉ, tiếng gá»i à ới xa xa, tiếng nổ lách tách cá»§a những dám cháy. Những âm thanh nà y nghe như lan rá»™ng ra khắp thà nh phố. Những tiếng rên rỉ cá»§a chị nấu bếp giỠđã im bặt. Từ hai phÃa những cá»™t khói Ä‘en bốc lên từ các đám cháy và toà rá»™ng ra. Ngoà i phố, những tốp lÃnh mặc quân phục khác nhau kéo qua, kẻ thì Ä‘i, ngưá»i thì chạy, má»—i ngưá»i má»™t phÃa, không có hà ng ngÅ© gì cả, trông như đám kiến vỡ tổ. Alpatyts thấy má»™t ngưá»i trong bá»n há» kéo nhau và o sân nhà Feraponlov. Alpatyts bước ra cổng. Má»™t trung Ä‘oà n trong khi rút lui vá»™i vã chen chúc nhau, xô đẩy nhau là m nghẽn cả đưá»ng phố.
- Thà nh phố bị bó ngá» rồi! Äi Ä‘i thôi Ä‘i Ä‘i thôi. - Má»™t sÄ© quan trông thấy bóng Alpatyts liá»n nói: Ä‘oạn quay lại quát binh sÄ©.
- Äứa nà o dám mò và o sân nhà ngưá»i ta thì sẽ biết tay tao.
Alpatyts quay và o nhà , gá»i ngưá»i xà Ãch bảo đánh xe ra. Tất cả những ngưá»i nhà cá»§a Ferapontov cÅ©ng ra theo Alpatyts và ngưá»i đánh xe. Trông thấy khói và cả những ngá»n lá»a cá»§a các đám cháy bây giỠđã hiện rõ trong bóng hoà ng hôn, ngưá»i đà n bà nãy giá» im lặng bá»—ng cất tiếng kêu khóc than vãn. Như thể phụ hoạ vá»›i hỠở hai đầu phố cùng vang lên những tiếng kêu khóc như váºy. Ở dưới mái hiên, Alpatyts và ngưá»i đánh xe tay run lẩy bẩy Ä‘ang lo ngỡ những sợi dây cương và dây thắng Ä‘ang mắc và o nhau.
Khi xe đã ra khá»i cổng, Alpatyts thấy trong cá»a hà ng cá»§a Ferapontov Ä‘ang mở cá»a, có mưá»i ngưá»i lÃnh miệng nói bô bô, tay lo nhét bá»™t mì và hạt nhân sa và o bị. Vừa lúc ấy Ferapontov ở ngoà i phố vá». Nhìn thấy tốp lÃnh ông ta toan kêu lên nhưng rồi bá»—ng im bặt, giÆ¡ hai tay túm lấy tóc và phá lên cưá»i, tiếng cưá»i nghẹn ngà o nghe như tiếng nấc.
- Anh em cứ mang hết Ä‘i, mang hết Ä‘i cho tôi! Äừng có để gì cho bá»n quá»· sứ kia - Ông ta vừa nói vừa vÆ¡ mấy cái bị cá»™t vất ra đưá»ng.
Mấy ngưá»i lÃnh sợ hãi bá» chạy, mấy ngưá»i lÃnh khác vẫn tiếp tục nhét bá»™t và o bị. Trông thấy Alpatyts, Ferapontov quay vá» phÃa lão:
- Thôi thế là xong! Nước Nga Ä‘i Ä‘á»i rồi! - Ông ta kêu lên - Ông Alpatyts Æ¡i, nước Nga Ä‘i Ä‘á»i rồi! Tôi sẽ thân hà nh châm lá»a đốt nhà . Thế là hết!… - Ông ta chạy bổ ra ngoà i sân.
Ngoà i đưá»ng đông nghịt những tên lÃnh, ùn ùn kéo Ä‘i không ngá»›t là m cho xe Alpatyts không sao Ä‘i được, đà nh phải nán đợi. Vợ cá»§a Ferapontov cùng ngồi vá»›i các con trên má»™t chiếc xe tải đợi lúc có thể Ä‘i được.
Trá»i đã tối mịt. Trên bầu trá»i lác đác những vì sao và và nh trăng lưỡi liá»m chốc chốc lại chiếu sáng qua mà n khói phá»§. Khi Ä‘i xuống sông Dniepr, chiếc xe cá»§a Alpatvlts và chiếc xe cá»§a bà vợ Ferapontov Ä‘ang Ä‘i chầm cháºm giữa những Ä‘oà n xe khác và những hà ng binh sÄ© bá»—ng phải dừng lại. Gần ngã tư nÆ¡i xe dừng, má»™t ngôi nhà và mấy cái cá»a hà ng Ä‘ang cháy ở trong má»™t ngõ hẻm. Äám cháy Ä‘ang tà n dần. Ngá»n lá»a khi thì tắt ngấm và lấp hẳn trong đám khói Ä‘en, khi thì bừng lên chiếu sáng má»™t cách rõ rệt lạ lùng khuôn mặt cá»§a những ngưá»i Ä‘ang chen chúc nhau ở ngã tư. Trước đống lá»a, những bóng Ä‘en váºt vá» qua lại, và qua tiếng lá»a nổ lép bép liên hồi có thể nghe những tiếng kêu la Æ¡i á»›i. Alpatyts xuống xe, và thấy chẳng dá»… gì mà có thể Ä‘i được ngay, bẽn lẽn và o trong ngõ để xem dám cháy gần hÆ¡n. Binh sÄ© Ä‘i Ä‘i lại lại không ngá»›t trước đám cháy, và Alpatyts thấy hai ngưá»i lÃnh cùng vá»›i má»™t ngưá»i mặc áo khoác bằng dạ xù mang những thanh xà cháy rá»±c qua đưá»ng sang sân nhà bên cạnh, còn những ngưá»i khác thì ôm theo từng bó cá» khô.
Alpatyts đến gần má»™t đám đông Ä‘ang đứng trước má»™t gian nhà kho cao lá»a bốc cháy rần ráºt. Tưá»ng Ä‘á»u bốc cháy, bức tưá»ng phÃa sau đã đổ xuống, mái nhà đã sáºp, mấy chiếc kèo bốc cháy ngùn ngụt. Hẳn là đám ngưá»i nà y Ä‘ang đứng đợi xem lúc mái nhà đổ ụp xuống, Alpatyts cÅ©ng đứng đợi.
- Alpatyts! - Äá»™t nhiên có - má»™t giá»ng nói quen thuá»™c gá»i lão.
- Trá»i Æ¡i! Công tước - Alpatyts nói, nháºn ngay ra giá»ng nói cá»§a vị công tước trẻ tuổi cá»§a mình.
Công tước Andrey mình mặc áo khoác, cưỡi con ngá»±a ô đứng ở phÃa sau đám đông. Äang nhìn Alpatyts.
Ông là m gì ở đây thế? - công tước Andrey há»i.
- Thưa… thưa ngà i… - Alpatyts nói Ä‘oạn báºt lên khóc rưng rức, - Thưa ngà i… thế là chúng ta chết cả hay sao?
- Ông là m gì ở đây thế? - công tước Andrey há»i lại.
Ngá»n lá»a bừng sáng lên khiến Alpatyts nhìn thấy khuôn mặt tái xanh và mệt má»i cá»§a ông chá»§ trẻ tuổi. Alpatyts kể lại việc mình được sai Ä‘i Smolensk và đến lúc vỠđã cháºt váºt ra sao.
- Thưa ngà i, có phải chúng ta chết tháºt không? - Lão há»i lại.
Công tước Andrey không đáp, chà ng rút quyển sổ tay xé má»™t tá», nhắc đầu gối lên kê và viết mấy chữ bằng bút chì. Chà ng viết cho em gái:
"Smolensk sẽ bị bá» ngá». Trong tám ngà y nữa Lưxye Gorư sẽ bị chiếm. Äi ngay Moskva. Trả lá»i ngay cho anh biết khi nà o khởi hà nh bằng cách cho má»™t ngưá»i đưa tin đến Uxvyai tìm anh".
Sau khi viết và giao tá» giấy cho Alpatyts, công tước Andrey dặn lão cách thu xếp cho lão công tước, công tước tiểu thư và con trai chà ng cùng vá»›i ngưá»i gia sư ra Ä‘i và cách là m thế nà o để trả lá»i cho chà ng biết ngay. Chà ng chưa nói dứt lá»i thì má»™t sÄ© quan tham mưu vá»›i má»™t ngưá»i tuỳ tùng theo sau đã phi ngá»±a đến.
- á»’ng là đại tá phải không? - Viên sÄ© quan tham mưu quát lên vá»›i cái giá»ng lÆ¡ lá»› cá»§a ngưá»i Äức. Tiếng nói cá»§a hắn công tước Andrey nghe quen quen. - Ngưá»i ta đốt nhà trước mắt ông thế mà ông cứ đứng yên đấy à ? Như thế nghÄ©a là thế nà o. Ông phải chịu trách nhiệm vá» việc nà y - Berg thét lên… Lúc nà y Berg đã là m tham mưu phó cánh trái cá»§a quân Ä‘oà n bá»™ binh thứ nhất, "má»™t chức vụ rất dá»… chịu và dá»… được chú ý" như chà ng vẫn nói.
Công tước Andrey nhìn Berg không đáp và nói tiếp với Alpatyts:
- Ông nhá»› bảo là tôi đợi thư trả lá»i ngà y mùng mưá»i, nếu ngà y mùng mưá»i mà không có tin báo má»i ngưá»i đã Ä‘i cả thì tôi bắt buá»™c phải bá» hết má»i việc để vá» Lưxye Gorư đấy.
- Thưa công tước, - Berg nháºn ra công tước Andrey liá»n nói để tá»± bà o chữa. - Sở dÄ© tôi nói như váºy là vì tôi phải thi hà nh những mệnh lệnh cá»§a cấp trên và tôi bao giá» cÅ©ng thi hà nh mệnh lệnh má»™t cách nghiêm túc… Xin công tước tha lá»—i.
Ở giữa đám lá»a có tiếng nổ lốp bốp. Ngá»n lá»a bá»—ng hạ xuống trong chốc lát; những cá»™t khói Ä‘en ngòm ở mái nhà bốc lên.
Ngưá»i ta lại nghe má»™t tiếng răng rắc ghê sợ và cả má»™t khối đồ sá»™ đổ ụp xuống…
- á»’ ồ ồ đám ngưá»i gà o lên để phụ hoạ theo tiếng mái nhà kho đổ ụp xuóng ầm ầm. Từ mái nhà bốc lên mùi bánh mì và bánh Ä‘a bị cháy. Ngá»n lá»a bùng lên chiếu sáng những khuôn mặt mệt má»i nhưng phấn chấn cá»§a ngưá»i quây quần xung quanh đám cháy.
Ngưá»i mặc áo khoác dạ xù giÆ¡ hai tay lên trá»i kêu to:
- Hay lắm! Nổ giòn lắm! Khá lắm các cáºu ạ!
ChÃnh ông chá»§ nhà đấy - có tiếng xì xà o.
- Nghe rồi chứ, - công tước Andrey nói vá»›i Alpatyts, - Ông nhá»› nói lại tất cả những Ä‘iá»u tôi đã dặn. - Và không nói má»™t lá»i vá»›i Berg trong lúc hắn vẫn đứng lặng thinh bên cạnh chà ng, công tước Andrey thúc ngá»±a rẽ và o ngõ.
Chú thÃch:
(1) Zubov: sủng thần cuối cùng của Ekaterina II.
|
 |
|
| |