Mười năm, thời gian mười năm đủ để cải biến tất cả mọi thứ.
So với mười năm trước đây, một thiếu niên liều mạng để bảo vệ muội muội của mình ở bên ngoài thành Bố Đạt Luân đã không còn tồn tại nữa, Lâm Phong quả thực khó có thể nhận ra cầu nhiêm đại hán [đại hán có râu quai nón – gọi là râu hùm cho dễ gần] trước mặt chính là đại vương tử của Hô Lan bộ lạc lúc ở bên ngoài thành Bố Luân Đạt của mười năm trước, cũng giống như hắn, A Lỗ Thai mặc dù có cảm giác mơ hồ là Lâm Phong có cái gì đó rất giống với trước đây, nhưng chung quy trong một thời gian ngắn hắn ta cũng không thể nhận ra Khắc Khố Sâm Đạt lĩnh chủ Lâm Phong – vị quý tộc trẻ tuổi với khí độ bất phàm đã cứu tính mệnh của hắn ta bên ngoài Bố Đạt Luân thành mười năm trước, vì thế mới buuộc miệng hỏi một câu.
Lâm Phong rời khỏi lưng của bạch long mã, sải bước nghênh đón, giang đôi tay ra nắm chặt lấy đôi bờ vai đang bị vô số vết thương của hắn ta rồi dụng lực lắc vài cái, sau đó ha hả cười lớn và nói : “ Đã mười năm rồi, ta cũng không thể nhận ra ngươi đã đến đây, đối với Lâm Phong ta dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc luôn là bằng hữu của mình, hãy đến Khắc Khố Sâm Đạt, quay trở lại thành đô cùng với ta để nghỉ nghơi một lát, sau đó chúng ta còn có rất nhiều việc cần phải thảo luận nữa. ”
“ Dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc chúng tôi mãi sẽ là bằng hữu của ngài. ” Đôi hổ mục của A Lỗ Thai loé sáng những tia cảm kích, đưa tay lên rahiệu cho thủ hạ phân khai, một vị thảo nguyên nữ tử thiên hương quốc sắc chầm chầm bước tới, hướng sang Lâm Phong mà thi hành một lễ nghi của Thiểm tộc, yêu kiều cất tiếng : “ Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, tinh thần của ngài đủ để so sánh với hoài bão của nữ thần chinh chiến, cầu mong ngài luôn cùng tồn tại cùng với nữ thần. ”
“ Sự mĩ lệ của nàng cũng đủ để sánh với vẻ đẹp của chiến thần nữ thần ! ” Lâm Phong ưu nhã tiến hành nghi lễ của một quý tộc, rồi xem xét cẩn thận khuôn mặt nữ tử trước mặt, chỉ thấy nữ tử thảo nguyên này klhoác lên mình một bộ áo cừu màu tử hồng làm bằng da hồ, thân thể yểu điệu, khuôn mặt thanh tú, trên đầu mái tóc dài mầu nâu được trát thành một bím đuôi ngựa kéo thẳng ra phía sau, trông rất là ngông nghênh, nhưng lại hàm ẩn trong đó là khí chất thanh nhã.
Lâm Phong nói : “ nàng … nàng là Hô Lan Na công chúa ? ”
Nữ tử mĩm cười duyên dáng rồi đáp : “ Không tưởng được là Lâm Phong ca ca vẫn còn nhớ đến Hô Lan Na, tộc nhân của muội đã hoàn toàn bị Mặc Cáp bộ lạc cùng Sát Nhĩ Ba bộ lạc thôn tính, hiện tại muội và đại ca đang bị Mặc Cáp bộ lạc truy sát, có thể sẽ gây tai hoạ cho lãnh địa ca ca. ”
Với vấn đề vô cùng nguy hiểm của bản thân A Lỗ Thai căn bản không muốn đề cập tới, nhưng hiện tại đã bị Hô Lan Na nói na, tức thì trở nên lúng túng ngượng ngịu, khuôn mặt của vài trăm chiến sĩ đang nhuộm máu me đầy mình ở phía sau hắn ta cũng trở nên đỏ hồng lên, tất cả các ánh mắt đều tập trung về phía Lâm Phong.
“ Nam nhân của Lâm gia chúng ta cũng cùng một dạng với những dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc, đều sục sôi trong người dòng nhiệt huyết không chịu khuất phục, không bao giờ bị sự cường đại của địch nhân khiến cho sợ hãi ! ” Lâm Phong phi thân lên trên mình của bạch long mã, hô lớn lên : “ Hô Lan bộ lạc dững sĩ, các bạn luôn luôn là bằng hữu của Lâm Phong này, còn bây giờ thì hãy quay trở lại thành cùng với ta. ”
Một tiếng long ngâm phát ra, bạch long mã cất bốn vó bay đi, chớp mắt đã tiến đến cốc khẩu. Nhiệt huyết của hàng trăm thảo nguyên hán tử của Hô Lan bộ lạc tức thì sôi lên, tâm thần trở nên kích động, cùng nhau hô lên một tiếng, cấp tóc thượng mã đuổi theo sau Lâm Phong, tiến ra của cốc.
Còn một ngàn Thành Vệ Quân sau đó cũng nhận lệnh của đội trưởng quay lại thành trì.
Lâm Phong dẫn đầu hàng ngàn Thiểm tộc chiến sĩ tiến vào trong phủ của mình, trước tiên là an bài chỗ nghĩ nghơi cho hai huynh muội A Lỗ Thai, phái xuất mục sư đến để trị thương cho chiến sĩ Thiểm tộc, sau đó thay hết những bộ trường sam dính đầy vết máu, cuối cùng thì tiến vào trong hội trường để nghị sự, cho gọi hết tất cả nhưng thuộc hạ thân cận đến để bàn luận.
Không lâu sau, trừ lão Pháp Lạp Đế đng vô cùng bận rộn ra thì tất cả mọi người đều có mặt đông đủ, Lâm Phong lướt mắt quét qua thân thể của mọi người, rồi nói : “ Hô Lan bộ lạc đích xác là đã bị Mạ Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc thôn tính rồi, chỉ là đại vương tử A Lỗ Thai đã cùng đoá hoa của thảo nguyên – Hô Lan bộ lạc Hô Lan Na công chúa đào thoát đến hạp côc ở dãy Hi Lặc Ba sơn, theo các ngươi thì chúng ta nên giải quyết việc này như thế nào ? ”
Lâm Đại ngạc nhiên nói : “ Mười năm trước đây chúng ta đã cứu họ một lần, thiết nghĩ lần này cũng nên cứu họ lần nữa. ”
Lâm Trùng đề nghị : “ Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc dù là đã thôn tính được Hô Lan bộ lạc, nhưng A Lỗ Thai có thể đào thoát thành côngđiều này có thể khẳng định nội bọ của hai bộ lạc này không ổn định, có khả năng là hai bên vẫn còn có nhiều điều nghi kị lẫn nhau, nếu không thì A Lõ Thai vương tử không thể nào chạy thoát được, hơn nữa hai bộ lạc lớn này sẽ liên tục lôi kéo tộc nhân của Hô Lan bộ lạc trong một thời gian ngắn khiến cho nội bộ bất ổn, mầm hoạ cực lớn cũng từ đó mà sản sinh, chúng ta có thể gửi thông điệp yêu cầu Bố Đạt Luân Bảo cùng xuất quân với chúng ta, chớp lấy thời cơ vàng bạc này nhất cử đánh thẳng vào đại quân chủ lực của Thiểm tộc, sau đó dẫn theo kị binh thừa thắng truy kích, nhất cử giải quyết mối hoạ ngấm ngầm của Thiểm tộc đối với chúng ta. ”
Kể từ trận chiến Bối Nhĩ Gia Hà 5000 năm trước, sau khi con người thay thế Tinh Linh, trở thành chủ nhân của đại lục này, những thế hệ dân tộc du mục sinh sống trên đại thoả nguyên Thiểm tộc luôn là mối hoạ to lớn từ bên trong đối với ngai vàng của Văn Lai nhân 9chỉ con ngươi), những dân tộc du mục này sinh sống ở những nơi gần nguồn nước và cây cối, nhưng họ không có một chỗ ở cố định, tuỳ theo sự thay đổi của bốn mùa mà di chuyển.
Điều kiện tự nhiên trên thảo nguyên ác liệt dị thường, sinh sống năm này qua năm khác trên mảnh đất khắc nghiệt đó, dân tộc du mục thường xuyên tranh đấu với những tai nạn của tự nhiên, hình thành nên những cộng đồng xã hội rất hùng dũng và đáng sợ, mỗi một nam tử Thiểm tộc đều là những chiến sĩ trời sinh, bọn họ ngay từ nhỏ dã sinh sống trên lưng ngựa, thuật bắn cung, thuật xạ kị của bọn họ vô cùng thành thục.
Mỗi một nữ tử trên thảo nguyên đều là một người vợ tiêu chuẩn trong gia đình, phục vụ trượng phu và chăm sóc con cái đích xác là trách nhiệm thiên sinh của bọn họ, không có bất kì một quý phụ nhân, một tiểu thư nào đó có những sinh hoạt xa hoa, đối với các thảo nguyên nữ tử mà nói, trượng phu trong lòng bọn họ đích thị coa thể so sánh với trời, từ khi được sinh ra, bọn họ luôn chấp nhận những an bài của lão thiên đối với vận mệnh của bọn họ.
Dân du mục sinh tồn trong điều kiện khắc khổ, nguồn tài nguyên tự nhiên thì thiếu hụt, thường sinh hoạt ở những thôn trang phụ cận thảo nguyên, tất cả các triều đại trước đây trên đại thảo nguyên Thiểm tộc đều tiếp cận đế quốc, nên hoàng đế đã lệnh cho đại quân ở phương bắc trùng tu thành quách kiên cố nhằm chống lại những dân tộc du mục, Quang Minh đại đế sau khi thống nhất đại lục thậm chí có một lần phái xuất hàng trăm vạn đại quân để chinh phạt đại thảo nguyên Thiểm tộc.
Mặc dù đã tiêu diệt thành công Thiểm tộc, nhưng bọn họ tiến rồi lui nhanh chẳng khác gì gió, sinh mệnh lực [sức sống] của những dân tộc du mục ngoan cường dị thường chẳng khác gì dã thảo [cỏ dại], sau khi trải qua hơn trăm năm sinh trưởng và nghĩ ngơi, bọn họ bùng lên như lửa cháy rừng hạn, phút chốc đã khôi phục lại nguyên khí, Quang Minh hoàng thất không có khgả năng phái đại quân trường kì bảo vệ đại thảo nguyên Thiểm tộc, nên đối với chuyện này chỉ biết nhắm mắt bưng tai mà thôi.
Sau này, Quang Minh hoàng thất bị huỷ diệt, sau khi Hoắc Khắc Tư đại đế kiến lập Lạc Nhật đế quốc, trong lòng biết được tuyệt không có khả năng tiêu diệt triệt để những dân tộc du mục, nên chỉ biết đóng quân trường kì chống đỡ bên cạnh thảo nguyên, tu kiến thành quách Bố Đạt Luân, phái đại quân nhiều năm canh giữ, chỉ thủ không công.
Ba mươi năm trước thiết kị của Thiểm tộc một lần nữa xua quân nam hạ, nên Lâm Khiếu Thiên phụng mệnh xuất quân bắc thượng, nhanh chóng tiêu diệt đại quân chủ lực của Thiểm tộc bên ngoài thành Bố Đạt Luân, vì thế đế quốc mà giữ được 30 năm thái bình thịnh trị, đồng thời lệnh cho Lâm Khiếu Đường xuất lĩnh 20 vạn Cuồng Phong thiết kị trú thủ ở thành Bố Đạt Luân, giám thị nhất cử nhất động của Thiểm tộc.
Tiêu diệt triệt để tâm phúc đại hoạ [mối hoạ lớn từ bên trong] Thiểm tộc, đối với mỗi nam nhân của Lâm gia mà nói đích xác là nguyện vọng lớn nhất, hiện tại thì cơ hội đã đến, làm thế nào mà có thể bỏ qua cơ hội ngàn vàng ở trước mắt ? Dù không thể tiêu diệt hoàn toàn đại quân của Thiểm tộc nhưng cũng có thể làm cho bọn họ tổn thất nghiêm trọng, lần thư hai vì đế quốc mà đem lại vài chục năm an định cho bách tính, đồng thời thêm vào công huân của bản thân thêm một chiến công.
Lâm Nhị cũng nói : “ Lạc Nhật đế quốc của chúng ta là đế quốc đông dân và giàu có ở phương nam, hiện nay so với kị binh của Thiểm tộc thì Thiết Huyết quân đoàn của chúng ta còn kém một bậc, nếu không nguyên soái đã sớm xuất thủ thần uy thu thập gọn gàng tử tôn của bọn họ rồi, bây giờ chính là thời cơ tốt để xuất binh, chỉ cần làm cho Thiểm tộc có những tổn thất nghiêm trọng, thì nguyên soái có thể xuất thủ thần uy đánh cho tử tôn bọn họ không còn manh giáp ! ”
Lâm Phong nhìn sang Tạp Lạp Kì ở bên cạnh hỏi : “ Ngươi có ý kiến gì không ? ”
Lão đầu tử đảo chuyển đôi mắt cá chết của mình rồi nói : “ Ta chỉ là một Ma Pháp Sư, đối với những việc quốc quân đaiụ sự, lão gia tử ta đây không một chút hứng thú, những kiến nghị của ba tên tiểu tử kia quả thật không sai, nhưng huyết dịch lưu chuyển trong người của các bộ lạc Thiểm tộc đích xác là rất đáng khen, đồng thời nếu hành động như thế thì có phần không ổn lắm, mỗi dân tộc đều có lí do sinh tồn của mình, ngươi phải xem xét cho thật kĩ càng ! ”
Lâm Phong nói : “ Kì thực là ta cũng đã có cách giải quyết tốt hơn, chỉ là không một ai đề cập đến mà thôi, hơn nữa Văn Lai nhân (là một loại người, cung giống như Ải nhân vậy, ở đây là chỉ những người dân du mục) cũng chính là một trong những chủ nhân trước đây của Thản Tang Đại Lục, chỉ là nền văn hoá của những những tộc dân du mục rất là lạc hậu, họ là những man đầu tử chưa được thành thị khai hoá nên bị mọi người khinh thị, không chấp nhận kết bạn với bọn họ, nếu như những người đương quyền có khả năng cấp đất để bọn họ có một không gian sinh tồn, chỉ cần kiến lập một đội kị binh Thiểm tộc gồm 50 vạn người, lại cấp thêm cho bọn họ binh khí thượng hạng, muốn hoành tảo thiên hạ thực không phải là một chuyện khó. ”
Tạp Lạp kì nói : “ Ý nghĩ của ngươi quả thật rất hay, nhưng ngươi đừng quên những quan niệm cố hữu của Văn Lai nhân, quốc gia của nhân đã được kiến lập hàng ngàn năm nay, làm sao những người đương quyền chịu hạ thấp thân phận của mình để cùng chung sống với Thiểm tộc trong một nhà được, kể từ 5000 năm trước, quan niệm truyền thống đó như đã ăn sâu vàotrong nhân tâm của nhân loại, nếu như ngươi klàm như thế, khẳng định sẽ gây công phẫn ! ”
Lâm Phong cười lạnh rồi nói : “ Nhân sinh tại thế, nơi nào cũng bị ước thúc chân tay, thì thử hỏi sống còn gì lf lạc thú nữa, ta mặc dù không thể phá bỏ quy tắc du hí của đại lục, nhưng tuyệt đối khong để quy tắc đó ước thúc chân tay mình. Người Thiểm tộc năng chinh thiện chiến, toàn bộ đều là những nam nhân kgông những nhiệt huyết mà còn bất khuất, tại sao lại không thể cấp cho họ một không gian để sinh tồn ! ”
Đình chỉ một lúc, rồi tiếp tục nói : “ Nếu như ta giữ A Lỗ Thai lại trên chiến xa của ta, sau khi giúp ta bình định Thiểm tộc, thì trang bị cho vài chục vạn thiết kị của Thiểm tộc những vũ khí và áo giáp ở Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta, đến lúc đó bọn họ có thể trở thành một quân đoàn vô địch thiên hạ, tính ra Lang kị binh của Thần Vũ đế quốc cũng không đủ tư cách để tương tranh với thiết kị của Thiểm tộc một khi chúng ta đã trang bị cho bọn họ vũ khí của chúng ta. ”
Mọi người trầm mặc trong một lúc, Khải Lâm Na lên tiếng phá vỡ không khí im lặng : “ Ta tán đồng với quyết định của chàng, với tài phú hiện tại ở Khắc Khố Sâm Đạt của chúng ta, muốn tạo ra một chi klhác của Thiết Huyết quân đoàn thì không thành vấn đề ! ”
Mặc dù quyết định đột ngột này của Lâm Phong khiến cho mọi người khó có thể tán đồng, nhưng với tư cách là nữ nhân trong tương lai của Lâm Phong, Khải Lâm Na rất hiểu bản thân nam nhân này, cũng chỉ những người đã kinh qua cảnh gia phá nhân vong (nhà tan của nát) như nàng mới có thể nhìn thấu được những ước thúc của thế tục, rồi nàng lại đứng trên lập trường của hắn mà quyết định.
Tạp Lạp Kì cũng nói : “ Nếu như ngươi đã quyết định như thế rồi, thì cứ chiếu theo đó mà làm, ta cũng không phải là khong tán đồng với giải pháp này của ngươi, chỉ là cần đề tỉnh ngươi một vấn đề mấu chốt. Người của Thiểm tộc rất trọng anh hùng, chỉ có trên chiến trườngmới có thể triệt để chinh phục bọn họ, mới có thể nhận được sự chấp thuận của họ, bản thân của những dân tộc du mục không có nền văn hoá riêng, cũng không biết bất kì một ma pháp nào. Vì thế nếu ngươi muốn chinh phục nhân tâm của những chiến sĩ Thiểm tộc, không nên để Ma Pháp Sư vào trong tham chiến, chie e là cái giá phải trả cho việc này là quá đắt thôi. ”
Mặc dù đại sư trong ấn tượng của mọi người thì không được tốt cho lắm (ý muốn nói là không năng nổ trong bất cứ chuyện gì, ngoài ma pháp), nhưng đối với nền văn minh Ma Pháp, vị Thánh giai đại sư này dù gì cũng nảy sinh tâm huyết một đời, tình cảm cao thượng như thế quả thực là không thể chối cãi được.
Trong mắt của vị Thánh Giai đại sư này không có tồn tại ý niệm tôn ti, trong nhãn quang của ông ta vạn vật trên thế gian đều bình đẳng, đối với Tạp Lạp Kì mà nói, bất kể là những Văn Lai nhân cao quý hay là những những Thiểm tộc man đầu tử chưa được khai hoá, đều không có bất kì một sự phân biệt nào cả.
Vì thế lão đầu tử này đối với quyết định của Lâm Phong tịnh không có bát kì một sự phản kháng nào cả.
La Đế Phong cũng thực sự là một vị Thánh Giai nổi tiếng, tư tưởng tự nhiên khác xa thường nhân, nói : “ Ta cũng không có bất kì ý kiến nào cả, ta cũng dã từng giao hảo với với một vị thánh chiến sĩ của Thiểm tộc, mặc dù những dân tộc du mục chưa từng được khai hoá, nhưng so với những bọn đoạ lạc quý tộc [quý tộc thoái hoá] của Văn Lai nhân chúng ta còn có tư cách hơn, ta cũng tán đồng với quyết định của Lâm Phong. ”
Gia Đức Tây tiểu bạch diện cũng cấp tố chen vào : “ Ta cũng không có ý kiến gì cả, xuất quân tuy là một chuyện rất quan trọng, nhưng an toàn của Khắc Khố Sâm Đạt còn quan trọng hơn nữa, để giảm bớt sự bất an của tên gia hoả ngươi trong lúc xuất chinh, ta cam tâm tình nguyện ở lại nơi này giữ thành . ”
Mọi người trông thấy tên tiểu bạch diện lấy sự lười nhác của mình đem nói ra một cách đường đường chính chính như thế, còn nói ra là “ cam tâm tình nguyện “ nữa chứ, thực là vô sĩ đến cực điểm mà. Mục quang của hai lão đầu tử kia lập tức lộ xuất sắc thái khinh bỉ, nhưng Gia Đức Tây tên tiểu bạch diện này quả thực coi như chảng thấy gì, khuôn mặt cứ dương dương tự đắc.
Lâm Phong nói : “ Muốn triệt để chinh phục nhân tâm của chiến sĩ Thiểm tộc, phải lộ ra thực lực của Văn Lai nhân bọn ta thì mới có thể thực hiện được, vì thế cự long và thiên hạc không cần phải đi theo, nếu không chiến sĩ Thiểm tộc khẳng định sẽ cho là bọn ta mượn sự giúp đỡ từ bên ngpoài mới có thể đánh bại được bọn họ, vì thế tịnh không thể thu phục được nhân tâm, các ngươi cú đi về đi, ta còn phải đi qua xem thử phản ứng của A Lỗ Thai thế nào. ”
Lúc Lâm Phong đi vào khách viện(nơi ở của khách), thương thế của A Lỗ Thai đã bình phục hòan tòan, đang cùng với Hô Lan Na đàm luận. Nhìn thấy Lâm Phong tiến đến, A Lỗ Thai đứng dậy, tiến tới nghênh đón, hơi dùng sức ôm chầm lấy Lâm Phong nhấc lên, hào sảng nói:
-Lĩnh chủ đại nhân, A Lỗ Thai này nhận của ngươi đại ân cứu mạng lần này. Dũng sĩ Thiểm Tộc chúng ta không hiểu biết lễ tiết của các ngươi, ta lại cũng không biết phải cảm tạ ngươi thế nào, chỉ cần ngươi có thể giúp cứu lấy các tộc nhân của ta, A Lỗ Thai này nguyện làm trâu ngựa để trả ơn ngươi.
Lâm Phong thầm nghĩ:
- “Cái ta cần chính là một đạo cương thiết hùng sư, một người như ngươi thì có tác dụng gì chứ!”
Rồi cũng dùng lực nhấc A Lỗ Thai lên một chút, mắt nhìn thấy đại hán vô cùng cường mãnh này bị mình đè nén đến méo mặt, kêu không thành tiếng, trong lòng không khỏi cười thầm, buông A Lỗ Thai ra, sau đó trở lại ghế ngồi. Sau khi bảo thị nữ dâng rượu lui ra ngoài, nâng chén mời gã Thiểm Tộc thô mãng A Lỗ Thai này cùng uống một ly rồi nói:
- A Lỗ Thai bằng hữu, ta rất nguyện ý xuất binh giúp ngươi cứu tộc nhân của mình, thậm chí ta còn có thể giúp ngươi thống nhất các bộ tộc, bất quá, chúng ta mặc dù là hảo bằng hữu, nhưng cũng lại là lập trường bất đồng, ngươi có thể cam đoan ngày sau thiểm tộc thiết kỵ không còn xâm phạm đến biên cảnh đế quốc chúng ta không?
A Lỗ Thai mặc dù diện mạo thô hào, nhưng thân là một vị vương tử, hắn tự nhiên không phải là một thứ đầu heo ngu xuẩn, liền đáp lại:
- Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, nếu như ngàii thật sự có thể giúp ta thống nhất các bộ lạc. A Lỗ Thai này thề trên danh nghĩa của nữ thần chiến tranh mà cam đoan với ngài, khi ta còn sống trên đời tuyệt đối sẽ không để cho dũng sĩ Thiểm Tộc đặt chân lên đất đai của các người. Người Thiểm Tộc chúng ta mỗi ngày đều có không ít dũng sĩ đặt mình dưới sự che chở của nữ thần chiến tranh, nếu ngài có thể cho chúng ta một vùng đất riêng để dũng sĩ Thiểm Tộc chúng ta có một chút không gian sinh tồn. Chúng ta, những dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc nguyện ý vĩnh viễn theo chân ngài, vì ngài mà khai cương thác thổ(mở rộng lãnh thổ, đất đai).
-Thật tốt quá! Mặc dù Lâm Phong lúc này rất chấn định nhưng thấy A Lỗ Thai tự mình hiểu ra như vậy trong lòng cũng không khỏi kích động, cố gắng giữ bình tĩnh, rồi đứng thẳng người dậy nói:
- Thiểm Tộc và chúng ta vốn là một nhà, kỳ thật không có gì phân biệt, chỉ là bọn cầm quyền kia có mắt như mù, sau này Thiểm Tộc đại thảo nguyên và Khố Khắc Sâm Đạt của ta là người một nhà. Ta sẽ phân chia cho tộc nhân của ngươi một vùng đất ở phía bắc Khố Khắc Sâm Đạt để sinh tồn, sau đó lại dạy cho tộc nhân của ngươi học cách trồng trọt cầy cấy, giúp cho những dũng sĩ Thiểm Tộc gan dạ không còn phải vì thiên tai mà sống khổ sở, lay lắt. Ta sẽ suất lĩnh dũng sĩ Thiểm Tộc các ngươi dương oai trên chiến trường, để cho những dũng sĩ Thiểm Tộc can đảm đó có thể có được sự giàu sang phú quý và địa vị xứng với bản thân mình. Đi! Bây giờ chúng ta đi thương lượng một chút xem sẽ cứu tộc nhân của ngươi như thế nào!
A Lỗ Thai nhiệt huyết sôi trào, tâm tình xúc động, đập bàn mà nói:
- Có được những lời này của lĩnh chủ đại nhân. Chúng ta, những dũng sĩ của Hô Lan bộ lạc sẽ vĩnh viễn theo sau bước chân của ngài.
Hô Lan Na mắt nhìn hai nhân vật anh hùng hào khí can vân, trên khuôn mặt cũng lộ ra thần sắc vô cùng xao động.
Sau khi hai người cùng bước ra cửa, A Lỗ Thai hạ giọng nói nhỏ:
- Lĩnh chủ đại nhân! Khí lực của ngài quả thực là mạnh!
Lâm Phong trong lòng vui vẻ, hiểu rằng vừa rồi mình thông qua cái ôm đã biểu hiện chân thực lực rốt lại đã hoàn tòan thu phục được gã mãnh hán sùng bái anh hùng này, đáp:
- Bởi vì chúng ta đều là người phi thường, liên thủ lại có thể tự mình khai sáng một khoảng trời riêng, đem thiết kỵ dũng sĩ Thiểm Tộc đạp bằng Thản Tang đại lục không chừa một góc, để cho tên tuổi chúng ta thiên cổ lưu danh.
Hai người đi vào nghị thính thất(phòng họp), tất cả mọi người đều đang ngồi tại chỗ, chỉ có Khải Lâm Na và An Đức Liệt đã ra ngoài thương lượng chính vụ
Lâm Phong giới thiệu A Lỗ Thai với các thủ hạ thân cận dưới trướng. Theo ý muốn của hắn, không cần biết là già hay trẻ, tất cả đều phải hướng tới chào vị thiết hán Thiểm Tộc này với kính ý cao nhất khiến A Lỗ Thai cảm thụ sự nhiệt tình của Khố Khắc Sâm Đạt một cách sâu sắc nhất.
Sau khi ngồi lại ghế, những tinh linh thị nữ xinh đẹp như hồ điệp (con bướm) xuyên hoa dâng lên ba la mật tửu. Người Thiểm Tộc sành uống rượu, thuộc hạ dưới trướng Lâm Phong mọi người liền dùng bát lớn, hướng tới vị Thiểm Tộc thiết hán này kính 3 bát. Lâm Phong lúc này mới nhìn quanh mọi người, giọng âm vang:
- Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bô lạc tham lam trâu bò dê ngựa của Hô Lan bộ lạc nên hợp mưu phát động chiến tranh thâu tập Hô Lan bộ lạc, là bằng hữu của Hô Lan bộ lạc, ta quyết định xuất binh Thiểm Tộc đại thảo nguyên, tương trợ cho A Lỗ Thai vương tử cứu hồi tộc nhân của y.
Chúng nhân nghe nói vậy liền cảm thấy lý do bất minh bạch, Lâm Trùng lập tức đứng lên hưởng ứng:
- Bọn tiểu nhân thề chết đi theo lĩnh chủ đại nhân giúp bằng hữu cứu xuất tộc nhân.
Lâm Đại và Lâm Nhị cũng nối nhau tuyên biểu lộ thái độ, Tạp Lạp Kì nói:
- Thiểm Tộc và chúng ta là người 1 nhà, Lĩnh chủ đại nhân và A Lỗ Thai vương tử vốn là bằng hữu, Khố Khắc Sâm Đạt chúng ta đương nhiên vui vẻ xuất binh giúp vương tử điện hạ cứu xuất tộc nhân của ngài.
La Đế Phong nói:
- Chuyện đó còn phải nói, bất quá Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc có tới 30 vạn kị binh, không kém hơn binh lực của Khố Khắc Sâm Đạt chúng ta, thiết tưởng muốn tương trợ vương tử điện hạ cứu xuất tộc nhân ta e rằng có chút khó khăn.
Lâm Nhị lập tức đáp:
- Có một cách, công tử có thể viết một phong thư, ước hẹn với Bố Đạt Luân Bảo hầu tước đại nhân cùng xuất binh, để 20 vạn cuồng phong thiết kị của y giữ chân đại quân chủ lực của Mặc Cáp bộ lạc và Sát Nhĩ Ba bộ lạc, chúng ta nhân cơ hội đó mà cứu xuất tộc nhân của vương tử điện hạ.
Tất cả mọi người đồng thanh:
- Kế này không tồi!
Lâm Phong liền ở đó viết một phong thư, đóng tỉ ấn, sai Thụy Đức Lạp cầm phượng hoàng kim lệnh đem đến Bố Đạt Luân Bảo.
A Lỗ Thai gã thiết hán này bị kích động đến nỗi trợn tròn mắt, tâm thần phấn khích, vốn hắn cũng có chút hối hận vì lúc đầu nhất thời càn rỡ, nhưng đến lúc này thì chút hối hận đó đã bị quăng hết xuống Tây Tư Mông đại hải rồi.
Kế sách đã định, trong phủ Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ lúc này trở nên nhộn nhịp (bận rộn). Nuôi quân mười năm, dùng trong 1 giờ. Hành động quân sự lần đầu của Khố Khắc Sâm Đạt chuẩn bị triển khai, làm sao lại không khiến cho quân tướng, sĩ tốt đang nóng lòng muốn lập quân công không nhiệt huyết sôi trào. Nói cho cùng kẻ bình dân muốn trở thành quý tộc, ngoại trừ trên chiến trường kiến lập quân công ra không còn cách nào khác.
Lần này xuất binh Thiểm Tộc, Lâm Phong quyết định chỉ mang đi 3000 cuồng chiến sĩ trong biên chế quân sự chính quy cùng 5 vạn kỵ binh thành vệ quân. Trận đánh với Thiểm Tộc lần này không giống với chiến tranh của nhân loại, bộ binh có mang đi cũng chỉ như bia đỡ đạn, không có nửa điểm tác dụng.
Bất quá trước khi xuất binh, Lâm Phong vẫn còn nhiều vấn đề phải giải quyết.
Vốn dĩ đã định mời tân khách tới dự tiệc để chính thức rước Khải Lâm Na về, chỉ là không nghĩ được vừa mới xuất quan đã muốn xuất binh Thiểm Tộc, bởi vậy Lâm Phong tự hiểu phải có chút đến bù cho những mĩ nữ đã chờ đợi mình này.
Khi hắn quay lại với đám nữ nhân của mình ở trong, Đái Lệ Ti và Toa Bối Lạp hai tiểu nha đầu đang vây quanh trêu chọc Toa Lị Na trong tòa lương đình (tiểu đình để hóng gió), khiến cho Toa Lị Na khuôn mặt đỏ hồng. Đề tài trêu chọc tự nhiên là không nằm ngoài chuyện Toa Lị Na sinh dưỡng tiểu hài tử khiến cho thiếu nữ đang tuổi xuân thì chưa trải sự đời này vô cùng xấu hổ.
Hai tiểu nữu đầu đó từ xa đã nhìn thấy Lâm Phong, không thèm để ý, một đằng vẫn tiếp tục trêu chọc Toa Lị Na, một đằng đưa mắt nhìn Lâm Phong đang đến. Đợi Lâm Phong đến gần, hai tiểu nữu đầu này liền đứng dậy áp tới, ôm cứng hai bên Lâm Phong, hai miệng đồng thanh:
- Toa Lị Na nói muốn sinh con gái, không muốn sinh con trai cho chàng.
Nói rồi, hai tiểu nha đầu chu mỏ, đưa mắt ngấm nguýt người này nhìn người kia.
Lâm Phong liền rút tay lại nhìn hai ả nha đầu mặt trắng như bạch ngọc này hòi:
-Vậy còn các nàng, các nàng muốn sinh cho ta con trai hay gái?
- Sinh cho chàng một đại đầu quỷ!
Đái Lệ Ti miệng xì một tiếng, cười yêu kiều đi tới sau Lâm Phong, lấy tay đập nhẹ lên lưng hắn một cái.
Toa Bối Lạp cũng cười hi hi đáp:
- Ta sinh cho chàng một đứa khủng long (^_^”) ( nguyên văn: nhất đầu khủng long)
Lâm Phong thiếu chút nữa thì chết nghẹn, sững sờ nửa ngày trời , nhằm ngay cặp mông vểnh của ả long nữ này vỗ 3 cái, rồi đi vào trong tiểu đình. Toa Lị Na mặt cười đỏ bừng tiến tới đón, thẹn thùng nói:
- Chàng tới rồi!
Lâm Phong ôm ghì nàng vào ngực:
- Thời cục có biến, ta có khả năng sáng ngày kia phải xuất binh Thiểm Tộc, lần này xuất binh không giống với lần trước tới Thâm Uyên Thế Giới, thời gian có thể sẽ kéo dài.
Rồi ghé sát vào vành tai trắng mịn như ngọc của Toa Lị Na nói nhỏ:
- Để các nàng an tâm, đêm nay ta sẽ cùng các nàng động phòng, cùng hưởng thụ hoa chúc chi nhạc.
Toa Lị Na xấu hổ càng nép sát vào ngực hắn, hai vành tai cơ hồ đã đỏ hồng.
Hai tiểu nữu đầu đứng bên cạnh bốn mắt mở to, tai vểnh lên hết cỡ, rõ ràng là cố nghe trộm, bất quá có thể thấy vẻ mặt hai người rất không cao hứng, hiển nhiên hai tiểu nữu này chẳng nghe được gì.
Lâm Phong cười ha ha, buông Toa Lị Na ra, tay cầm thanh trúc đưa cho nàng, nói:
- Thần khí này là do ta bế quan 10 năm tế luyện cho nàng, với thực lực của nàng hiện giờ, cho dù là một đầu cự long cũng có thể bị nàng dùng cây mặc ngọc trúc này một đập tiễn xuống u minh, nàng chỉ cần dùng pháp môn ta dạy tái tế luyện(tế luyện lại) một lượt là được.
Toa Lị Na dịu dàng cười đáp:
- Tạ tạ công tử!
Nói rồi cầm lấy cây gậy trúc .
Hai tiểu nữu kia liền là không thể phớt lờ, vây quanh hắn hai miệng một lời đồng thanh nói:
- Ta thì sao?
Lâm Phong một trái một phải cầm lấy ngọc thủ hai tiểu nha đầu ngồi trong tòa tiểu đình đáp lại:
- Đúng là hai tiểu nha đầu người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con. Ta tặng các nàng trân bảo còn ít hay sao? Trân bảo các nàng theo sau mấy lão đầu tử vơ vét được đều là của ta đó.
Đái Lệ Ti nói:
- biết là chàng sẽ nói như vậy, ta đã sớm mang hết mấy thứ đó đưa cho lão Pháp Lạp Đế chế tạo trang bị rồi, hiện tại chẳng còn gì cả!
Trừng mắt nhìn Toa Bối Lạp, nói:
- Ả tiểu đề tử(trộm cắp) này mới là tham ô không ít trân châu ma tinh, chàng phải bắt ả toàn bộ mang ra.
Toa Bối Lạp cũng chẳng chút kém cạnh trợn mắt nhìn lại:
- Đó là tài sản của ta, liên quan gì đến ngươi chứ!
Đái Lệ Ti còn định phản bác nhưng Lâm Phong liền lấy tay bịt miệng hai tiểu nữu đó lại, nói:
- Hai tiểu đề tử (trộm cắp??) này, chẳng lẽ không thể nói ít một chút sao, đều là người một nhà cả, các nàng thế nào lại om sòm chẳng ra làm sao như vậy. Sau này có tranh cãi cũng được, nhưng không được để xảy ra mâu thuẫn, ta còn có việc cần xử lí, các nàng tự mình đi dạo đi.
Thoát khỏi hai ả nha đầu đó, Lâm Phong trở về thư phòng riêng của mình, viết liền một lá mật hàm(thư bí mật), sai người gọi Gia Đức Tây tới, nói:
- Lần này xuất binh Thiểm Tộc không phải việc nhỏ, chúng ta thành lập Thành Vệ quân đã là xúc phạm luật lệnh của đế quốc, mặc dù có gia gia che chắn, nhưng cũng khó tránh khỏi miệng lưỡi thế gian. Lần này xuất binh không có phê chuẩn của quân bộ, khẳng định sẽ gây ra không ít điều tiếng. Ngươi hãy lập tức khởi hành ngày đêm mang mật hàm này về đế đô đưa cho lão gia tử, để lão gia tử chuẩn bị việc xuất binh cho chu đáo.
Gia Đức Tây khổ sở đáp:
- Úc! Thưa ngài, ta còn phải tới Thanh Hoa học viện chỉ đạo học viên, ngài để Mã Lệ Kiều đi được rồi!
Lâm Phong liếc mắt nhìn gã tiểu bạch kiểm này nói:
- Sự tình loại này ngươi để Mã Lệ Kiều đi phân trần với lão gia tử thế nào được, giả như hoàng đế bệ hạ triệu kiến hỏi chuyện, lại ăn nói linh tinh thì ngươi chịu nổi trách nhiệm không?
Gia Đức Tây chỉ đành khổ sở đáp ứng, mang theo mật hàm, ra ngoài gọi Kha La Đa tới, đang đêm khởi trình quay về đế đô.
Lâm Phong quay lại thư án ngồi một lúc, đột nhiên mày kiếm giương lên, nói:
- Ra đi!
Trong không gian khơi dậy một trận ba động vô hình, thân hình Bỉ Đặc- trên người mặc dạ hành trang hiện ra.
Lâm Phong lấy ra một mô hình cung điện lớn cỡ một bình rượu, đưa cho Bỉ Đặc nói:
- Đây là thần khí “A Phòng Cung” do ta dùng tinh thần huyễn kim tế luyện ra, sau này giao cho ngươi chưởng quản, đem “cơ địa”(căn cứ??? -> mình nghĩ là “thông tin tình báo” thì đúng hơn) toàn bộ chuyển dời vào bên trong A Phòng Cung, bất luận thế nào cũng không được để lộ manh mối gì, nếu không, Mông Ny Tạp Đại Thần nhất định sẽ rất hoan nghênh ngươi chui vào vòng tay của mình. Thôi, đi đi!
Bỉ Đặc không lộ ra nửa điểm biểu tình, đáp ứng một tiếng, trong không gian lại dậy lên một trận ba động, Bỉ Đặc hư không tiêu thất.