Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #181  
Old 20-05-2008, 02:44 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Giá Lạnh
Tác giả: Phạm Thành
Nhà ông Lá»±c hoàn cảnh lắm. Ông có bốn ngưá»i con thì cả bốn là liệt sÄ©. Làng tôi có trách nhiệm, tối tối cá»­ tốp thanh niên đến nhà ông ngá»§ cho có ngưá»i có tiếng, để ông bá»›t cô đơn và còn để phòng bất ngỠông ra Ä‘i. Nhưng, sau cái chết cá»§a vợ ông, tốp thanh niên có đứa sợ bá» vá», chỉ còn lại mình tôi. Không phải là tôi không sợ, mà tôi muốn biết ông có phải là ngưá»i không biết lạnh hay không? Ngưá»i làng tôi bảo ông là con cá»§a ngưá»i tuyết hoặc cá»§a rái cá sinh ra nên không biết lạnh là gì. Nhưng tôi không tin. Thịt da ai cÅ©ng là ngưá»i, làm gì có ai lại không biết đói, rét. Ở lâu lâu vá»›i ông, tôi còn biết má»™t cách rõ ràng, chính ông má»›i là ngưá»i sợ lạnh nhất làng. Cái lạnh đến vá»›i ông từ từ. Hồi anh Tư nhà ông có giấy báo tá»­ vá», ông vẫn còn khoẻ mạnh. Nhưng rồi, nhá»› vợ, nhá»› con ngàn trùng cách biệt, từng ngày, từng giá» cứ chầm chậm "gặm nhấm" cái béo tốt, khoẻ mạnh cá»§a ông. Năm nay, ông héo gầy Ä‘i má»™t chút, sang năm chút nữa, sang năm sau chút nữa. Sau gần mưá»i năm, cái thân thể to cao chắc nịch cá»§a ông, nay chỉ còn là má»™t bá»™ gá»ng, như những ống giang to, nhá» chắp vá há» há»­ng vào vá»›i nhau. Dù vậy, những ngưá»i cùng trà lưá vá»›i ông vẫn cứ khăng khăng, ông không bao giá» biết lạnh. Äúng là phải " mục sở thị", phải vào hoàn cảnh cá»§a ngưá»i thì má»›i biết đúng vá» ngưá»i. Äể chống cái lạnh, đêm đêm ông Lá»±c vẫn thưá»ng xuyên đốt lá»­a. Äêm đêm tôi vẫn nghe những tiếng rên khe khẽ, tiếng bá»™p, thịch, bá»™p, thịch cá»§a chân tay ông “đi†lần lần xuống bếp. Äêm đêm, ông vẫn sống cùng ngá»n lá»­a. Má»™t ông già lụ khụ, ngồi lặng thinh bên bếp lá»­a, trong nhà không má»™t tiếng động, tôi nhắm nghiá»n mắt lại cÅ©ng thấy đôi bàn tay xương xẩu cá»§a ông hÆ¡ hÆ¡ trên ngá»n lá»­a; thấy mặt ông Ä‘ang cúi xuống ngá»n lá»­a khi chúng bốc lên; thấy lá»­a Ä‘ang len lá»i trên bá»™ râu ông làm cháy từng cái má»™t, toả ra mùi khen khét, thÆ¡m thÆ¡m, và nghe từng lá»i cá»§a ông gá»­i vá» nÆ¡i vô định.

Và đêm đêm tôi vẫn thưá»ng nằm trùm kín chăn từ đầu đến chân để tiếng than thở vô vá»ng cá»§a ông bá»›t lá»t vào tai tôi. Nhưng há»… tôi cứ cố nằm im là tiếng rì rầm cá»§a ông lại văng vẳng.

- Thằng Cả, thằng Hai, thằng Ba, thằng Tư ngá»§ chưa con. Hiện các con Ä‘ang nằm ở đâu? Bố kể chuyện cho các con nghe nhé. Có năm bố cÅ©ng Ä‘ang ngồi bó gối trong bếp như thế này, thì con rái cá, thằng Tư nuôi, đến cắn vào áo bố, lôi bố Ä‘i. Các con Ä‘ang ngá»§, không biết được đâu, lạnh lắm. Cái lạnh ngoài trá»i thấu vào bếp, tro giạ cÅ©ng đã lạnh ngăn ngắt. Con rái cá thì cứ kéo áo giục bố Ä‘i; còn con ngan mẹ Ä‘ang ấp mấy quả trứng thì không chịu nổi lạnh, vươn dài cổ vá» phía bố kêu "khàm khạp", như muốn thông báo cho bố biết: lạnh lắm. Nhưng bố lúc đó không quan tâm đến mẹ ngan cá»§a thằng Ba đâu. Bố Ä‘ang sung sướng vì trá»i rét. Bố Ä‘ang lẩn vẩn trong đầu: lạnh đến mức ngan mẹ Ä‘ang ấp á»§ phôi thai đàn con phải kêu lên thì cái lạnh này đến cá cÅ©ng phải ngừng bÆ¡i lá»™i. Bố thích quá, đứng dậy ngay, lum khum mở chốt cá»­a bếp. Vừa má»›i hé được cá»­a ra, gió và lạnh ập vào ngay. Lạnh lắm đấy, các con ạ! Con ngan, theo quán tính bảo vệ đàn con vá»™i xù lông nằm lại trên ổ trứng, má» vẫn liên tục kêu "khàm khạp". Mẹ ngan này, bố biết, thằng Ba trù tính ra giêng bán Ä‘i để mua sách vở há»c tập. Nhưng gió thổi mạnh giừơng như làm bố quên Ä‘i cái kế há»ach đó cá»§a con, bước ra ngoài sân vá»›i niá»m vui Ä‘ang lá»›n dần. Bố chưa bao giá» tin cái lạnh có thể làm chết ngưá»i. Bố ngước lên nhìn trá»i. Trá»i không má»™t vì sao. Bố nhìn lên nóc nhà. Nóc nhà như má»™t xác chết im lìm, mặc sức cho gió đông thổi vù vù hoành hành, đùa bỡn. Bố nghe rất rõ tiếg sầm sập cá»§a mái giạ lật từng mảng tung lên, quật xuống; tiếng những thân tre già vá»›i những thân cành xÆ¡ xác, cá» vào nhau rin rít như tiếng ma nỉ non khóc há»n, khóc giận. Ngưá»i yếu bóng vía lo sợ những đêm rét, gió thổi mạnh từng cÆ¡n như vậy, ma mãnh rất hay xuất hiện. - Ông Lá»±c cưá»i lên ùng ục - Vào những ngày như vậy, chỉ có nhà mình là có mở cá»­a, có ánh lá»­a sáng lên trong đêm, còn các nhà khác bắt buá»™c phải đóng chặt cá»­a lại. Những ngưá»i mẹ trẻ có chồng Ä‘i bá»™ đội, không còn tá»± tin ầu Æ¡ ru con đầy hãnh diện mà thưá»ng ôm chặt con vào lòng như muốn giấu Ä‘i bá»n ma mãnh Ä‘ang đêm có thể lẻn vào. Các bà già nằm bó khoanh trên giưá»ng, lúc mê, lúc tỉnh, miệng thỉnh thoảng lại rên lên, thỉnh thoảng lại ú á»›, gào rú. Rét thế này, nhiá»u nhà năm nay thế nào cÅ©ng phải gieo lại mạ, trồng lại lạc, ngô. Có lẽ chỉ riêng nhà mình vui. Riêng nhà mình cảm Æ¡n trá»i đất. Các con ngá»§ nhé. Mẹ con con ngá»§ nhé. Cái con rái cá lại Ä‘ang kéo bố rồi. Nó kéo bố lại đống quần áo rách để bố chá»n má»™t vài mảnh giẻ lành quấn quanh đôi chân; kéo bố lại cái áo bện bằng rÆ¡m để bố mặc thêm vào ngưá»i; kéo bố lại vá»›i cái giỠđể bố lấy buá»™c vào quanh bụng; kéo bố lại vá»›i con dao... Bố thoăn thoắt biến vào đêm tối, hoà cùng gió, lạnh Ä‘ang gào rú.

Những đêm như vậy, bố kiếm được nhiá»u cá lắm. Có tháng được cả tạ cá, chẳng ít đâu. Má»™t tạ cá là hai tạ thóc, là bốn tạ ngô, tám tạ khoai. Nhìn thúng cá đầy á»±, bao giá» bố cÅ©ng mÆ¡ tháng ba, ngày tám các con có khoai, sắn để ăn. Nhà nghèo mà nhá» trá»i kiếm được gạo cho các con ăn thì có sung sướng nào bằng, làm sao bố có thể còn thấy lạnh được?

Những lần nhứ thế, mẹ vẫn thưá»ng mắng bố:

- Bố thằng cu rõ hay. Rét đến thối cây, thối cá», chết chim, chết cá mà cứ đâm đầu Ä‘i ra. May phúc mà còn vỠđược.

Bố cưá»i, ngồi lù lù bên bếp lá»­a như má»™t đụn đất, trả lá»i mẹ:

- Thì tôi có chết đâu.

Mẹ thương bố và mắng yêu bố đấy, các con đừng bận tâm. Chứ mẹ biết bố năm nào chả thế. Nhà ngưá»i ta có đủ gạo ăn, nhà mình khó khăn phải kiếm cá lần hồi má»›i có bát gạo bữa đói bữa không. Ấy thế mà các con đứa nào cÅ©ng lá»›n nhanh và khoẻ mạnh ra trò đấy. Lúc các con được hai ba tuổi, đứa nào cÅ©ng béo tròn như hòn đá lăn, ục ịch. Lên năm tuổi đã biết cho tay vào chậu bắt cá, tôm. Anh Cả các con có lần thò tay vào chậu bắt được con cá diếc đưa lên mồm nhai. Thấy bố Ä‘i đến, anh nở nụ cưá»i, rá»™ng hết cỡ miệng; những vảy cá diếc bám quanh miệng, má lóng lánh, lóng lánh.

ục, ục, ục. Các con Æ¡i! Giá» các con Ä‘ang nằm ở đâu? Thằng Cả nằm ở mặt trận phía Bắc, thằng Hai nằm ở mặt trận phía Nam, thằng Ba nằm ở mặt trận phía Äông, thằng Tư nằm ở mặt trận phía Tây, nghe nói mãi tận bên Lào. Xa nhau quá, các con nhỉ? NÆ¡i các con nằm lạnh, nóng thế nào? Nếu được ở vùng lạnh thì bố yên tâm. Bố vẫn nhá»›, mùa đông là mùa khoẻ mạnh cá»§a các con mà. Mùa đông, dù rét đến mấy các con cÅ©ng chỉ mặc đến ba lần áo vải má»ng là cùng. Và cứ há»… chÆ¡i đáo, chÆ¡i khăng là các con cởi ngay cả ra, chỉ còn mặc độc cái quần đùi. Làng cÅ©ng nói "Bố nào con nấy", không biết lạnh là gì. Lưng các con, đứa nào đứa nấy tròn lẳn như lưng cá trắm, bắp đùi ra bắp đùi, to, Ä‘en bóng. Äàn ông, đàn bà ở làng ngưá»i nào cÅ©ng thích ngắm, cÅ©ng khen các con. Còn nếu các con nằm ở vùng gió nóng thì khổ thân các con lắm. Bố vẫn nhá»›, mùa hè, cứ ánh sáng hé ra là các tế bào trong cÆ¡ thể mấy cha con ta Ä‘á»u rạo rá»±c, mô hôi rỉ ra. Cả ba tháng hè, không có ngày nào là ngày không đổ mồ hôi cá»§a cha con mình. Mặt cha con ta lúc nào cÅ©ng đỠgay. Ão quần mặc trên ngưá»i lúc nào cÅ©ng ướt. Từ bố đến con không ai dám mặc quần dài, vì chỉ mặc má»™t lúc là mồ hôi đã thấm ướt, và lẩn trong mồ hôi thoảng thoáng có mùi như là bùn đất, như là tanh nồng cá»§a cá tôm bay ra. Vì cái mùi ấy, ngưá»i làng ít ngưá»i đến trò chuyện lâu lâu vá»›i bố con nhà mình. Bố biết Ä‘iá»u âý các con ạ. Các con nên giữ ý. Không nên đứng lâu trong đám đông. ôi, mùa hè, khổ thân các con tôi!

Các con Æ¡i! Giá» này, các con Ä‘ang ở đâu? Hãy biên thư vá» cho bố nào. Kể chuyện hành quân, chiến đấu nào. Kể chuyện vai Ä‘eo ba lô nặng cả tấn nào? Thằng Cả, anh tha lá»—i cho bố nhá. Anh biên thư vá» dặn, nhà ta có ba con Ä‘i bá»™ đội rồi, thằng Tư bố xin vá»›i chính quyá»n cho nó được há»c lên cao. Nhưng bố đã không làm được. CÅ©ng là vì nó giống bố, giống con. Nó cÅ©ng không chịu được nóng. Nó hay bá» lá»›p để ra sông tắm. Nhà trưá»ng đã mấy bận má»i bố đến nhắc nhở, phê bình. Nó biết vì nó mà bố phải liên luỵ nên nhất quyết không Ä‘i há»c nữa. Äã không Ä‘i há»c thì Ä‘i bá»™ đội. Phong trào cá»§a cả làng mình thế mà. Ai mà ngăn được. Thằng Cả cứ trách bố Ä‘i. Nhà mình tuyệt tá»± rồi mà. Bố cÅ©ng Ä‘au lắm, anh Cả ạ. Công sinh thành, nuôi dưỡng biết bao là khó nhá»c cá»§a bố mẹ, các con biến thành công cốc hết cả rồi. Mẹ giận bố đấy. Khi thằng Tư lên đưá»ng nhập ngÅ© mẹ mắng bố là đồ vô tư lá»± đến khi mẹ chết đấy. Sao cả bốn đứa không có đứa nào nghÄ© đến bố mẹ mà vá» má»™t đứa? Có phải các con coi danh dá»± cá»§a các con hÆ¡n bố mẹ? Hay các con sợ bố mẹ mất danh dá»±?

Bao giỠcũng vậy, thì thầm tới đây, ông Lực trở nên cáu kỉnh.

- Bà hãy dậy Ä‘i. Bà tưởng tôi sung sướng lắm à! Tôi nói cho bà biết, thằng HÄ©m Tâu chẳng tá»­ tế gì đâu. Bà nghe hắn xúi mà chá»­i tôi. Bà nhá»› chứ? Tôi tình cảm vá»›i bà má»—i đêm má»™t lần, do ăn cá mà sáu năm sinh liá»n bốn thằng con trai. Tay HÄ©m Tâu dá»a tôi: "Nếu không hoạn cái cá»§a quý cá»§a thằng Lá»±c Ä‘i thì chỉ nhoàng má»™t cái nó sẽ sinh ra cho làng cả má»™t bầy thanh niên". Hắn còn bảo: "Äàn bà như đất Ä‘ai. Äàn ông như giống má. Äàn ông gieo giống gì thì trên đất đó sẽ má»c lên cây ấy. Tay Lá»±c khoẻ như trâu, hắn sẽ có cả má»™t bầy con trai cho mà xem.". Chính vì vậy mà tôi phải Ä‘i triệt sản. Cho nên, lúc các con ra Ä‘i cả, tôi má»›i bất lá»±c, má»›i không sinh con cho bà được nữa. Tại cái triệt sản, chứ tại gì tôi. Tại cái chiến tranh làm mất con, chứ đâu phải là tôi vô phúc. Tôi đâu có ham cái giấy lịêt sÄ©, cái đồng tiá»n trợ cấp cá»§a nhà nước. Tôi cÅ©ng như bà, tôi cần con. Tôi cần con mà.

Khi ông Lá»±c gào lên "Tôi cần con. Tôi cần con" thì đêm cÅ©ng bắt đầu rạn nứt để vá» sáng. Thưá»ng lúc ấy tôi cÅ©ng dậy Ä‘i vệ sinh nhẹ. Ông Lá»±c vẫn thưá»ng hay gá»i tôi.

- Thằng Tư đi đái đấy hử?

Những ngày má»›i đến nhà ông, tôi thưá»ng đáp lại ông: "vâng". Nhưng vá» sau có lần tôi "vâng", có lần không. Tôi biết ông há»i tôi để ông chứng minh ông Ä‘ang thức, chứng minh nhà có chá»§, chứ hai mắt ông vẫn nhắm nghiá»n, nước mắt vẫn đẫm trên hai má. Ông Lá»±c khóc nhiá»u lắm. Lông mi cá»§a ông đã rụng theo nước mắt hết cả rồi. Má»—i lần ông muốn mở mắt ra, tôi phải dùng nước, dùng khăn cá» rá»­a, mắt ông má»›i mở ra được. Ông nói vá»›i tôi, ông chẳng muốn mở mắt ra mà gì :

- Mở mắt có thấy gì đâu anh? Tôi nhắm lại thì thấy rõ hết.

Tôi biết mắt ông vẫn còn sáng nhưng để muốn thấy lại tất cả nên ông suốt ngày ông nhắm mắt. Ngay cả lúc Ä‘i lại cÅ©ng vậy, nên cái gậy không lúc nào rá»i tay ông. Có lần tôi há»i ông:

- Ông nhắm mắt cÅ©ng như mở, tại sao ông lại phải dùng gậy xua xua để tìm đưá»ng?

Ông xua tay, cưá»i lên khùng khục. Äôi gò má gìa khô khan, tàn Ä‘en, giật giật từng cÆ¡n.

Thé mới đúng cảnh già, anh ạ.

Có bận ông thá»§ thỉ há»i tôi:

- Tay Hĩm Tâu còn sống chứ?

- Vẫn.

Hắn vẫn còn sống hả.

Rồi ông thì thầm kể lể.

- Anh Cả này. Tay HÄ©m Tâu, lão Cò ái cÅ©ng theo bố há»c nghá» rồi đấy. ục, ục, ục. Các con biết không? Hắn cÅ©ng quấn giẻ quanh đùi và bắp chân, cÅ©ng mặc áo bằng rÆ¡m, cÅ©ng giá», cÅ©ng dao như bố. Nhưng theo bố má»›i bước qua khá»i lÅ©y tre làng đã răng ná» cá» răng kia, lập cập như chó đói vừa từ dưới ao lạnh lết xác lên. Hắn run má»›i khiếp chứ. Giống như con cày sấy ấy. Lão Cò ái cÅ©ng thế. Cao to có kém gì bố đâu, các con! Có lẽ cao to thế nên hắn gan hÆ¡n HÄ©m Tâu, theo bố đến được ao đầm, nhưng khi lá»™i xuống bùn, má»›i bước được vài bước đã đứng như trá»i trồng, miệng luôn suýt xoa, kêu Ä‘au đái mà mở khuy quần không ra được. Rồi khi lập bập mở được khuy quần ra thì chim Cò ái đã teo lại như quả á»›t, đầu lổ chim bịt cứng lại, cố lấy sức dặn, nước đái má»›i bật ra được. ục, ục, ục. Cuối cùng rồi cÅ©ng như HÄ©m Tâu chá»­i thá» - "Lạnh đến cái con cu cÅ©ng muốn chết. Có bắt được vàng ông cÅ©ng dí c. vào" – rồi vừa suýt xoa, vừa lẩy bấy mà bò vá». ục, ục, ục. Thành ra, cả làng biết cách kiếm sống cá»§a bố con mình, nhưng cả làng chẳng ai chịu nổi rét để theo được cái nghá» như bố. Từ đó mà ngưá»i làng bảo bố là rái cá sinh ra. Không phải đâu các con ạ. Ông giáo Vương, có chữ nhất làng ấy, nói có lý lắm: "Äã là ngưá»i thì có ai mà không biết đói và rét. Ai mà không biết đói và rét là hai kẻ thù cá»§a cuá»™c sống. Nhưng má»—i ngưá»i, do hoàn cảnh, do trá»i sinh ra có cảm nhận vỠđói và rét khác nhau. Ngưá»i béo tốt cảm nhận khác vá»›i ngưá»i gày guá»™c; ngừơi có trái tim nóng khác vá»›i ngưá»i có trái tim lạnh; ngưá»i luôn sống vì ngưá»i khác, khác vá»›i ngưá»i chỉ biết sống cho riêng mình; ngưá»i hiá»n hậu khác vá»›i ngưá»i độc ác..." Bố cÅ©ng như bao ngưá»i làng ta thôi. Äói thì đầu gối phải bò thôi. Theo hợp tác xã Ä‘i làm, cả năm được vài tạ thóc, các con lại ăn khoẻ, đầu gối không bò mà chết đói cả nhà, à con? Các con không biết, chứ bố là ngưá»i sợ đói và rét nhất. Vì sợ nó quá nên bố chẳng còn biết lạnh là gì nữa. Có đêm bố cÅ©ng định "bá» cá»§a chạy lấy ngưá»i", nhưng nhá»› đến các em, ngày mai chưa có cá»§ khoai vào bụng, thế là bố quên lạnh Ä‘i đấy. Ngưá»i ta ai cÅ©ng da bá»c xương như nhau mà. ục, ục, ục.

Hắn chưa chết là phải lắm. Dá»… gì mà chết được. Thằng đểu thưá»ng sống lâu để trả cho hết nợ Ä‘á»i mà. Các con này. Khi các con bá» bố mà Ä‘i, hắn lại bảo: "Tay Lá»±c tha hồ sung sướng. Ngưá»i ta có má»™t tiêu chuẩn liệt sÄ©, hắn có những bốn". Mẹ con nghe thế tức nghẹn lên cổ, há»™c máu mồm ra chết tươi. Còn bố thì thấy trong ngưá»i xung lên má»™t dòng Ä‘iện mạnh . Cảm thấy cục lạnh từ lục phá»§ tan ra. Ngưá»i bố nóng hầm hập. Bố lại lăn mình hết hồ này, ao kia, lại kiếm cá. Nhưng kiếm vá» cho ai ăn bây giá». Nhà mình bây giá» không khó khăn như trước nữa. Hai anh trước chết, làng xây cho cái nhà to. Hai anh sau chết, làng nuôi không cả bố lẫn mẹ. Nhà bây giá» chẳng thiếu thứ gì: có cả tá»§ lạnh, ti vi, có máy Ä‘o huyết áp luôn Ä‘eo trên tay bố; có sổ tiết kiệm mấy chục triệu đồng... Lão HÄ©m Tâu nói cÅ©ng đúng đấy, nhưng mà đểu. Äểu lắm.

Mày cứ đẻ lấy má»™t đứa con trai, má»™t đứa thôi, rồi cho nó ra trận, rồi không thấy nó trở vỠđể mà biết mùi sung sướng cá»§a những ngưá»i như tao. Ã, cái mặt thằng đó còn bẩn hÆ¡n cái mặt con rái cá, cái răng nó cÅ©ng sắc hÆ¡n cái răng cá»§a rái cá. Nó nói chÆ¡i chÆ¡i mà cứ như kim châm vào tim, óc ngưá»i. Äau quá! Äau quá! HÄ©m Tâu Æ¡i, đến con vật cÅ©ng đẫm tình mẫu tá»­ nữa là ngưá»i!

Có lần tôi đánh bạo nói với ông:

- Ông có khóc thì sự cũng đã rồi.

- Sự đã rồi?

- Vâng. Ngưá»i đã chết làm sao sống lại.

Nghe tôi nói thế ông đưa hai tay khẳng khiu lên đấm đấm vào đầu. Cái mÅ©i gầy khô cá»§a ông vặn vẹo. Mặt ông trông vênh váo, thảm hại. Ông lặng lẽ quay mặt Ä‘i. Tôi biết mình đã lỡ lá»i.

Äêm nay, tôi lại mÆ¡ giấc mÆ¡ này. Khi kết thúc giấc mÆ¡ tôi chợt nhìn thấy ông Ä‘ang quỳ bên cạnh giưá»ng tôi nằm, hai tay chắp vào nhau, nhằm tôi mà vái. Rồi tôi lại thấy ông sá» vào ngưá»i tôi. Bàn tay ông lạnh như đồng, như tuyết. Tôi nghe ông há»i tôi:

- Äồng (có lúc ông gá»i đúng tên tôi chứ không kêu là thằng Tư nữa), con có muốn làm con nuôi ông không?

- Không, không, không. (Chẳng biết sao lúc ấy tôi lại trả lá»i ông thế)

- Không hả.

Tôi nhìn lên thấy mặt ông như tối hẳn lại và ông từ từ ngã lăn xuống đất. Tôi phát hoảng, vá»™i mở mắt ra. Bổng tôi nghe tiếng ục, ục, chút chít từ bếp vá»ng lên và lẩn trong mùi khen khét, thÆ¡m thÆ¡m từ râu cháy còn có mùi khét nồng, chua chua cá»§a áo quần lan toả. Tôi choàng dậy, lao xuống. Thấy ông Lá»±c vẫn ngồi lặng lẽ, quần áo ông Ä‘ang bị lá»­a gặm nhấm, khói Ä‘en từ áo cháy trên lưng ông bay lên. Thấy con rái cá già, lông ở lưng đã rụng từng mảng, Ä‘ang ục, ục, chút chít, rối rít bên ông. Mặc, ông như không cảm thấy nóng, chỉ rung rung hai đầu gối cho nó cụm sâu hÆ¡n vào giữa ngá»±c. Tôi biết, ông Ä‘ang lạnh lắm. Ngưá»i làng hãy đến mà xem, ông Ä‘ang lạnh lắm. Lá»­a cháy trên ngưá»i giưá»ng như không chống nổi cái lạnh âm thầm, bá»n bỉ tá» ra từ tim ông. Tôi thấy mình nghẹt thở, hối hận. Ngoài trá»i, gío xuân lạnh vẫn thổi từng cÆ¡n, gào rú, đùa bỡn trên những mái nhà lợp giạ. Tiếng những thân tre già xác xÆ¡ vẫn cá» vào nhau rin rít như những tiếng khóc há»n, khóc giận cá»§a ma...Chợt, tôi rùng mình. Cái lạnh từ đâu đó xá»™c thẳng vào tim tôi. Tôi như nhận ra nÆ¡i cá»™i nguồn cá»§a lạnh giá.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #182  
Old 20-05-2008, 02:46 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Gặp Lại
Tác giả: Lâm Bằng

Thắng ngạc nhiên, bàng hoàng. Anh không ngá» lại gặp Duyên trong hoàn cảnh này. Từ lúc nghe Chá»§ toạ giá»›i thiệu Trần Thị Duyên, Tỉnh uá»· viên, Giám đốc Nhà máy đông lạnh xuất khẩu, lên báo cáo Ä‘iển hình, hầu như Thắng chả còn nghe thấy những gì được phát ra từ chiếc micro đặt trên bục há»™i trưá»ng nữa. Trong đầu anh, cuốn phim tư liệu cá»§a những ká»· niệm ở tuyến lá»­a những năm đánh Mỹ lần lượt hiện ra. Những ká»· niệm mà từ đó, hình ảnh Duyên dần in sâu trong anh để rồi sau này là những cuá»™c kiếm tìm vô vá»ng theo cái địa chỉ chung chung ở vùng quê bên bá» sông Mã. Thắng cứ ngỡ rồi sẽ không bao giá» còn gặp lại Duyên nữa.

... Lần ấy, đơn vị thanh niên xung phong cá»§a Duyên có nhiệm vụ theo dõi, tháo bom nổ chậm và san lấp hố bom ở má»™t cung đưá»ng huyết mạch ra chiến trưá»ng.

- Dừng lại! Dừng lại! - Cô gái hét to.

Chiếc xe commăngca lao đến sát barie:

- Äá» nghị cho tôi Ä‘i, gấp lắm!

- Không được, có bom nổ chậm - Duyên, cô gái gác barie, nghiêm khắc dứt khoát.

Ngưá»i lái xe mở cá»­a cabin nhảy xuống. Anh còn trẻ quá.

Cô gái có tên là Duyên phân công:

- Äồng chí Liên ở lại làm nhiệm vụ. Còn cả tổ mang dụng cụ theo tôi.

- Cho tôi Ä‘i vá»›i - Ngưá»i lái xe đỠnghị.

- Äồng chí còn phải làm nhiệm vụ.

- Không sao!

Nói rồi, anh cầm xẻng lao theo.

- Äồng chí lái xe! Cẩn thận, có máy bay! - Duyên hét to.

Tốp máy bay địch đã vòng trở lại.

- Tất cả nằm xuống, chú ý theo dõi!

Những loạt bom lại trút xuống, đất đá tung rào rào.

- Em lo cho anh ấy quá, chị Duyên - Cô gái nằm bên cạnh Duyên thốt lên.

- Biết làm sao được, anh ấy dÅ©ng cảm quá! Äếm Ä‘i, bốn quả rồi. Nhá»› lấy hai quả phía bên kia nhé.

LÅ© cướp trá»i cắn trá»™m má»™t lúc rồi cút mất. Duyên chạy lên. Ngưá»i lái xe nằm bên cạnh má»™t hố bom cÅ©. Má»™t mảnh bom đã tiện sát đùi trái cá»§a anh. Máu chảy nhiá»u quá. Sau khi băng bó tạm vết thương cho anh, Duyên cùng hai ngưá»i nữa đưa anh tá»›i trạm xá chiến trưá»ng.

Do mất nhiá»u máu quá, Thắng - ngưá»i lái xe - mê man bất tỉnh. ÄÆ°a anh vào trạm rồi, Duyên ngồi ở ngoài chỠđợi.

- Thế nào rồi bác sÄ©, anh ấy đã tỉnh chưa ạ? - Duyên sốt ruá»™t há»i khi thấy bác sỹ trưởng trạm Ä‘i ra.

- Thương binh mất nhiá»u máu quá, cần phải tiếp.

- Bác sĩ, đỠnghị bác sĩ lấy ở tôi. Tôi xin sẵn sàng!

- Nhưng, trông cô xanh quá!

- Không sao. Bác sỹ đừng lo.

Nói thế, nhưng sau khi Ä‘i má»™t lượt tất cả má»i ngưá»i trong viện, bác sÄ© vẫn phải quyết định lấy máu ở Duyên, bởi vì ngoài cô ra không còn ai có cùng nhóm máu vá»›i Thắng.

Sau khi cho máu, Duyên phải nằm lại. Trong thá»i gian Thắng Ä‘iá»u trị ở đấy, Duyên vẫn thưá»ng xuyên đến thăm anh. Nhất là khi được biết anh lại là ngưá»i đồng hương.

Rồi anh được chuyển đột ngá»™t vá» tuyến sau. Duyên không kịp đến chia tay anh. Rá»i chiến trưá»ng, anh mang theo trong tâm trí hình ảnh Duyên và dòng địa chỉ chung chung "nhà em bên sông Mã".

... Sau khi nghe xong bản báo cáo Ä‘iển hình cá»§a Duyên, há»™i nghị nghỉ giải lao. Thắng không ra ngoài, anh ngả ngưá»i trên ghế, nâng cao tá» báo, vá» như Ä‘ang Ä‘á»c.

- Anh Thắng! Có phải anh Thắng...?

Duyên đến bên cạnh anh từ lúc nào.

- Duyên! à, bà Tỉnh uỷ viên, giám đốc...

- Kìa anh... Duyên đây, em đây! Khi bước lên bục báo cáo em má»›i thấy anh. Anh ngồi như chăm chú Ä‘á»c báo, nhưng chắc chả có chữ nào trên tá» báo vào được đầu anh. Em biết...

- Anh vẫn chỉ là ngưá»i thương binh cụt chân suốt ngày ngồi chẻ que tăm ở hợp tác xã. Còn em, em đã là...

- Kìa anh. Anh đừng nói nữa, anh tệ lắm.

Bởi có chung những ká»· niệm sâu sắc ở chiến trưá»ng, hỠđã dá»… dàng vượt qua những bỡ ngỡ ban đầu, để đưa nhau trở lại những tình cảm đã được nhen nhóm từ thuở cái sống cái chết nằm ká».

Hai ngưá»i cùng ra ngoài sân. Lúc này, Thắng má»›i chợt nhận thấy đôi chân cá»§a Duyên bước Ä‘i có vẻ nặng nhá»c, vất vả.

- Duyên cÅ©ng bị thương à, trong trưá»ng hợp nào?

- Hôm ấy, máy bay rải nhiá»u bom nổ chậm quá, toàn vào giữa cung đưá»ng. Chúng em không ai chịu ở lại, đòi xông lên hết. Em phá được đến quả thứ ba thì bị thương. Chỉ bị ở ống chân, nhưng phải tháo cả khá»›p gối. Khi anh vừa được chuyển Ä‘i khá»i viện được ít phút, thì cÅ©ng là lúc em được đưa đến đó. Trưá»ng hợp cá»§a em không nặng lắm, nhưng ở viện, em phải cấp cứu mấy lần. Bác sỹ bảo, sức đỠkháng cá»§a em kém.

- Dẫu sao, anh cũng còn thuận lợi hơn em. Anh sung sướng vì trong anh luôn có một phần máu nóng ngày đó của em...

Hai má Duyên bá»—ng á»­ng Ä‘á». Chị cúi xuống bẽn lẽn, tay vân vê Ä‘uôi tóc vắt vá» phía trước ngá»±c.

Tá»± nhiên Thắng thấy lúng túng, vụng vá». Cái vụng vá» cá»§a những ngưá»i đứng tuổi chưa má»™t lần yêu.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #183  
Old 20-05-2008, 02:48 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äiá»u Không Thể Xảy Ra
Tác giả: Lưu Cẩm Vân

Äợt nắng nóng kéo dài đến hết tháng sáu. Bầu trá»i cứ trong vắt và xanh rừng rá»±c, má»™t bóng mây má»ng màu trắng cÅ©ng không thấy. Nắng cứ gay gắt như đổ lá»­a làm cho mặt đất khô ran, không có gió nhưng chỉ cần má»™t chiếc xe máy chạy ngang cÅ©ng đủ cho bụi tung mù trá»i. Cây trong vưá»n á»§ rÅ©, vừa tưới buổi sáng đến buổi chiá»u đã thấy lá héo rÅ©. Trà tưới cây má»™t ngày hai lần, hôm nào bận bá» sót má»™t buổi thì vưá»n cây trong buồn thiu, thế nào cÅ©ng bị bố mắng.

Chuyện bị la mắng trong nhà cÅ©ng là chuyện thưá»ng ngày, chị Nhị thưá»ng đắp tai làm ngÆ¡ còn Trà thì không thể nào chịu nổi. Bố là má»™t ngưá»i đàn ông khó tính vì thế ông thưá»ng cáu gắt nếu có Ä‘iá»u gì không vừa ý. Mẹ không thể làm ngÆ¡ như chị Nhị, cÅ©ng không có ý định làm vừa lòng bố như Trà nên mẹ thưá»ng cãi lại. Nhiá»u khi chỉ vì má»™t chuyện cá»n con không đâu vào đâu hai đã cãi nhau, cứ má»—i ngưá»i má»™t câu cho đến khi bố tức giận ném bể má»™t thứ gì đó mẹ má»›i thôi. Không khí trong nhà lúc đó má»›i lắng lại nhưng thật nặng ná».

Có lần Trà há»i: "Ngày xưa mẹ yêu bố vì cái gì?". Mẹ trả lá»i: "Không biết". Trà thá»­ hình dung và quả thật Trà cÅ©ng không tìm ra được Ä‘iểm nào đáng yêu cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông như bố. Trà vẫn giữ phận làm con để không phê phán bố mẹ nhưng cÅ©ng có khi Trà chợt nghÄ©: "Nói lỡ dại mai sau yêu phải má»™t ngưá»i đàn ông như bố thì mình có sống vá»›i hỠđược lâu như mẹ sống vá»›i bố không nhỉ?". Trà há»i chị Nhị, chị Nhị cưá»i mỉm chi: "Tào lao". Trà không hiểu chị Nhị nói cái gì tào lao, Trà tào lao hay không thể có ngưá»i đàn ông nào giống bố nữa.

Ngôi nhà cá»§a bố Trà hÆ¡i bé so vá»›i khoảng vưá»n rá»™ng. Phía sau vưá»n có ba cây xoài lá»›n không biết được trồng từ hồi nào, nhưng khi Trà lá»›n lên đã thấy cành lá trỉu quả, đến mùa thu hoạch ba gian nhà chứa xoài là xoài. Bố kỹ tính chẳng bán xoài bằng gốc như ngưá»i ta thưá»ng làm, bố thuê ngưá»i hái và bán lại cho những ngưá»i buôn sỉ. Dầu mất hay được mùa thì hiếm khi nào bố để lại hÆ¡n chục quả cho cả nhà ăn. Cuối mùa xoài chín rụng đầy vưá»n bố lại nhặt bằng hết rồi nấu lên làm bánh xoài, thứ bánh xoài vàng ươm thÆ¡m lá»±ng là đặc sản mà khách du lịch rất thích nhưng hình như Trà chưa há» nếm thá»­.

Äó là công việc cá»§a bố, còn mẹ thì suốt ngày chăm sóc mấy con heo trong chuồng. Buổi nào mẹ mắc bận chưa kịp cho ăn thì chúng leo bá» hai chân lê thành chuồng kêu ầm Ä©, bố lại có dịp để la hét mắng má». Trà không chịu nổi không khí lúc nào cÅ©ng chá»±c dậy lên trong nhà. Tan há»c Trà thưá»ng kiếm cá»› gì đó để chậm vá» nhà, nhưng má»™t hôm bố bảo:

- Äi há»c không phải là công việc, nếu choán quá nhiá»u thá»i gian thì nghỉ Ä‘i, lá»›n rồi phải làm gì đó.

Trà Ä‘i làm sau khi thi há»ng đại há»c, giấc mÆ¡ làm cô giáo đành phải gác lại. Hôm đưa mấy đứa bạn ra ga để vào thành phố há»c đại há»c lòng Trà bình thản lạ lùng. Trước đó Trà vẫn nghÄ© sẽ tá»§i thân, sẽ buồn, có thể sẽ khóc nếu má»™t mình ở lại trong khi bao nhiêu đứa bạn thân Ä‘á»u hồ hởi bá» Ä‘i. Trà không khóc, cÅ©ng chẳng buồn. ÄÆ°a bạn Ä‘i rồi, Trà trở vá» an phận vá»›i cuá»™c sống má»›i. Trà làm việc ở má»™t cá»§a hàng bán vật liệu xây dá»±ng, công việc cÅ©ng nhẹ nhàng, má»—i ngày Trà đến cá»­a hàng quét dá»n xong cầm sổ ghi chép số liệu. Vẫn là những con số nhưng không phải để ngắt từng cánh hoa rồi đếm 1, 2, 3… Ä‘i, không Ä‘i… như hồi nào có cái hẹn Ä‘á»u tiên vá»›i bạn trai.

Trà gặp anh ta ở ngay cửa hàng bán vật liệu xây dựng, trong khi đang bê lại mấy chồng gạchdo khách mua làm đổ. Anh ta nhìn Trà nói trống không.

- Con gái khiêng nặng không sợ hư tay à?

- Vậy thì anh bê giùm tôi số gạch còn lại đã.

- Tôi không bao giỠlàm công việc nào điên khùng tương tự như vậy.

Trà nhìn đôi bàn tay anh ta vừa xoè ra, những ngón tay trắng muốt, thon dài được trau chuốt cẩn thận đẹp hÆ¡n tay con gái, cụ thể là đôi bàn tay cá»§a Trà. Cái áo sÆ¡mi màu đỠcá»§a anh ta hắt lại ánh nắng chói chang ban trưa làm lóa mắt Trà. Cô nhìn anh ta không giấu được ác cảm trong giá»ng nóicá»§a mình.

- Anh đến có việc gì không?

- Không.

- Thế anh cần gì ở đây?

- Tôi vỠnhà tôi.

Làm việc ở đây má»›i hÆ¡n tháng, Trà không nghe nói là ông bà chá»§ có ngưá»i con trai độc nhất Ä‘ang làm thợ may ở thành phố. Anh ta có vẻ văn minh quá mức Trà nghÄ©. Mái tóc hÆ¡i dài được cắt tỉa đúng mốt, lúc nào cÅ©ng chải mút bóng nhẩy, phải thừa nhận là anh ta khá đẹp trai. Äôi mắt Ä‘en dài, chiếc mÅ©i thẳng và đôi môi đỠhồng, anh ta giống mấy chàng ca sÄ© trẻ má»›i nổi tiếng hay xuất hiện trên truyá»n hình. Trà kể chuyện cho nhá» bạn hàng xóm nghe, nó cưá»i không tin, nó còn bảo là vì Trà ghét mà nói thêm thắt cho vui. Thật tình Trà không ưa anh ta chút nào, ngay cả ngưá»i bạn anh ta đưa vá» nhà trong mấy ngày nghỉ. Gã kia nhìn khá hÆ¡n anh ta má»™t chút nhưng sợi dây chuyá»n vàng dày cá»™m vá»›i cái mặt ngá»c to đùng nằm giữa khoảng ngá»±c trần cá»§a gã làm cho Trà chướng mắt vô cùng. Công bằng mà nói hai ngưá»i đó cÅ©ng không làm gì phiá»n đến Trà. Hằng ngày anh ta ở lì trên lầu nghe nhạc, thứ nhạc rá»n rÄ© mà Trà vẫn ghét rồi há»… có gã bạn đến là há» biến ngay trên chiếc xe Bonus ká»nh càng.

Bà chá»§ nói vá»›i Trà vá» ngưá»i con trai cá»§a mình - "Thằng Hoàng cá»§a cô coi vậy chứ hiá»n lắm. Cô thấy con cÅ©ng ngoan, hay là con làm dâu cô Ä‘i". Trà nghe qua chỉ cưá»i. Trà còn quá trẻ để nghÄ© đến chuyện lấy chồng. Trà như má»›i rá»i ghế nhà trưá»ng ngày hôm qua, má»—i sáng ngá»§ dậy Trà chưa quên cảm giác vá»™i vã vì sợ trá»… há»c. Mở tá»§ lấy quần áo Ä‘i làm Trà không ngăn được mình thôi vuốt ve, săm soi cái áo dài trắng còn nguyên chiếc huy hiệu trưá»ng trên ngá»±c áo. Có lúc Trà chợt nghÄ© mình quá an phận so vá»›i hồi Ä‘i há»c, so vá»›i giấc mÆ¡ đã xây cùng lÅ© bạn ngày xưa. Vẫn có thể đổ lá»—i cho hoàn cảnh nhưng Trà không tránh được cảm giác mình quá yếu Ä‘uối.

Nghỉ há»c may mắn xin được việc làm, đồng lương không nhiá»u so vá»›i công sức bá» ra nhưng dẫu sao Trà cÅ©ng đã tá»± nuôi được mình. Ngày đầu tiên ngồi trước chén cÆ¡m thá»±c sá»± cá»§a chính mình nước mắt cá»§a Trà cứ trào ra. Không ai có thể hình dung nổi chuyện trong nhà cá»§a Trà, má»—i ngưá»i má»™t nồi cÆ¡m riêng, bố và mẹ rồi bây giỠđến phiên tòa. Chị Nhị đã Ä‘i khá»i nhà, khá»i thành phố vì không chấp nhận được cuá»™c sống cá»§a bố mẹ. Chị như con chim tá»± do tung đôi cánh cá»§a mình bay vào trá»i xanh lồng lá»™ng. Trà không có can đảm như chị, vả chăng có má»™t ngôi nhà để trở vá» vẫn hÆ¡n, dù ở đó Trà không tìm được sá»± che chở nào.

Hoàng vá» thăm nhà thêm vài lần, gần đây nhất anh ta lại có má»™t ngưá»i bạn khác, Trà Ä‘oán vậy vì không thấy gã Ä‘i xe Bonus. Thỉnh thoảng Hoàng gợi chuyện vá»›i Trà, anh ta lúc nào cÅ©ng ăn nói nhá» nhẹ, chắc anh ta không há» biết cãi nhau vá»›i ai bao giá». Má»™t lần Trà nghe bà chá»§ cằn nhằn vì Hoàng thưá»ng xuyên không ăn cÆ¡m nhà, anh ta ôm vai mẹ cưá»i giả lả. Bà chá»§ lại nói vá»›i Trà: "Con vá» làm dâu nhà cô Ä‘i, có ngưá»i giữ chân thằng Hoàng, cô chỉ có má»—i mình nó mà nó không chịu ở nhà".

Trà nói vá»›i bà chá»§: "Cháu còn nhá» mà cô, cháu chưa lập gia đình được đâu". Nói vậy nhưng Trà vẫn biết mình nghỉ khác, nhìn cảnh bố mẹ là Trà muốn lạnh sống lưng khi nghÄ© vá» gia đình nhá» cá»§a mình sau này mà ngưá»i vợ y như mẹ bây giá». Từ khi lá»›n lên Trà chưa biết thế nào là hạnh phúc gia đình, tình yêu cá»§a bố mẹ là thứ xa xí phẩm mà bố chưa há» ban phát cho con cái. Những bữa cÆ¡m gia đình đầm ấm chỉ có trong những bài tập Ä‘á»c ở nhà cá»§a Trà, mạnh ai nấy ăn, bất cứ thứ gì mình thích, thứ gì chính mình làm ra được. Có hôm vì công việc nhiá»u đột xuất Trà vá» trá»…, nhìn bếp núc lạnh tanh, cái lồng bàn chưa hỠđược dùng đến, Trà nản lòng Ä‘i ngá»§ vá»›i cái bụng rá»—ng không.

Chị Nhị viết thư vá» báo tin đã lấy chồng. Thu cá»§a chị viết đơn giản: "Chị chưa yêu nhưng ngưá»i ấy rất yêu thương chị, anh ấy là má»™t ngưá»i tốt, chị chưa hình dung hết cuá»™c Ä‘á»i vá» sau này nhưng chắc chắn má»™t Ä‘iá»u là chồng chị sẽ không giống như bố mình". Bố mẹ không có phản ứng gì khi hay tin chị Nhị lấy chồng, bố chỉ nói: "Con Trà xem theo được đứa nào thì Ä‘i luôn Ä‘i".

Và Trà Ä‘i lấy chồng, không biết vì lá»i nói cá»§a bố, vì sá»± há» hững cá»§a mẹ hay vì những lá»i dá»— dành cá»§a bà chá»§. Hay tin Trà nhận lá»i lấy Hoàng làm chồng, nhá» bạn hàng xóm nhìn Trà bằng đôi mắt thật lạ: "Mầy nghÄ© kÄ© chưa Trà? Mày biết gì vá» anh ta và gia đình há» chưa?". Trà nói không cảm xúc: "Bà chá»§ hiá»n lắm, anh ta cÅ©ng tốt".

Äám cưới cá»§a Trà được tổ chức rầm rá»™, nhà trai đón dâu bằng năm chiếc xe du lịch kết hoa rá»±c rỡ. Bố mẹ cá»§a Trà lần đầu tiên đứng bên nhau, cạnh con gái trên sân khấu cá»§a nhà hàng khi ngưá»i dẫn chương trình giá»›i thiệu song thân cá»§a cô dâu chú rá»…. Trà vẫn tưởng mình không có cảm xúc gì nhưng khi nghe Ä‘á»c mấy câu ca dao ngợi ca công Æ¡n cha mẹ Trà lại thấy khoé mắt mình cay cay. Khi Hoàng cầm tay Trà nâng chai sâm banh rót đầy tầng tháp xây bằng những cái ly thá»§y tinh, lòng Trà chợtxôn xao má»™t cảm giác khó tả. Dòng rượu vàng óng, sóng sánh như suối chảy tràn qua tâm trí Trà, lần đầu tiên Trà cảm thấy lo sợ, không biết rồi cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình từ nay vá» sau sẽ ra sao?

Má»™t ngày sau đám cưới Hoàng bá» vào Sài Gòn, nói là có hợp đồng may má»›i vá»›i Công ty nào đó. Trà không có phản ứng gì, tình vợ chồng đối vá»›i Trà cÅ©ng chưa kịp đủ để nhá»› nhung mong đợi. Hoàng không vá» cÅ©ng không nhắn má»™t lá»i thăm há»i, má»i chuyện đối vá»›i Trà vẫn không có gì thay đổi, khác chăng là cuối tháng cô không còn nhận lương như hồi chưa làm dâu. Mẹ Hoàng cÅ©ng tốt, bà tá» ra gần gÅ©i săn sóc Trà, đôi lúc Trà so sánh và thấy tình thương cá»§a Trà nghiêng vá» mẹ chồng hÆ¡n mẹ mình.

Äến ngày giá»— cá»§a cha, Hoàng cÅ©ng không vá». Trong lúc xúm xít trong bếp má»™t ngưá»i chị há» nói nhá» vào tai Trà: "Cậu Hoàng có ngá»§ chung vá»›i cô không?". Mặt Trà nóng bừng vì mắc cỡ, Trà không soi gương nhưng vẫn biết là đôi má mình rất Ä‘á». Ngưá»i chị há» lại nói nhá» rí, hÆ¡i thở cá»§a chị làm tai Trà nhồn nhá»™t: "Lâu nay cậu Hoàng không vá» nhà phải không? Sao thím bảy ác vậy, cô còn nhá» mà hiá»n thế này...". Trà không hiểu chị muốn nói gì nhưng rồi cô Ä‘iếng cả ngưá»i, buông rÆ¡i con dao trên tay, giá»ng ngưá»i chị há» thệt nhá» mà nghe vang như sấm nổ: "Cô không biết cậu Hoàng là "pê – đê" sao?".

Trà nói vá»›i mẹ chồng: "Sao mẹ nỡ đối vá»›i con như vậy?". Mẹ cá»§a Hoàng im lặng, hai mẹ con nhìn nhau cùng khóc. Trà trở vá» nhà bố mẹ, cô để lại nhà chồng tất cả nữ trang làm sính lá»… trong ngày cưới. Trà không trở lại nÆ¡i đó dù chỉ để làm việc. Chuyện cá»§a Trà vỡ ra làm xôn xao dư luận má»™t thá»i gian rồi ngưá»i ta cÅ©ng quên, kể cả bố mẹ cá»§a Trà. Như không có gì thay đổi chỉ có Trà trở nên lặng lẽ hÆ¡n xưa, Trà cảm thấy ngưá»i già dặn dù cô vừa bước qua tuổi hai mươi. Nhá» bạn hàng xóm lại động viên Trà: "Coi như mình gặp tai nạn, mình còn trẻ dư sức bắt đầu lại mà Trà". Bạn không nói thì Trà cÅ©ng biết mình phải bắt đầu lại, có Ä‘iá»u phải có thá»i gian, "Dẫu sao thì mình vẫn còn trẻ" – Trà nghÄ© vỠánh sáng hồng ban mai rá»±c rỡ ở phía đông, ở đó mặt trá»i má»c má»—i ngày.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #184  
Old 21-05-2008, 01:46 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äiá»u Chưa Nói Vá»›i Tình Yêu
Tác giả: Khuê Việt Trưá»ng

Tôi nói vá»›i Hải, ngưá»i tài xế Ä‘ang chở tôi băng qua khu rừng ngập tràn cây cá». Con đưá»ng sau má»™t mùa mưa bão đã trở nên khó Ä‘i vá»›i không biết cÆ¡ man nào là ổ gà, ổ voi.

- Anh Hải, liệu có bác sĩ Bình tại trạm y tế xã không?

Hải không nhìn tôi, gương mặt vẫn nhìn thẳng vá» phía trước con đưá»ng, như anh sợ chỉ cần má»™t cái chá»›p mắt là anh có thể lái chiếc xe lạc hướng.

- Chắc chắn mà, lúc nào bác sÄ© Bình cÅ©ng Ä‘i cÆ¡ sở. Chẳng bù lại vá»›i các bác sÄ© khác, chiá»u thứ bảy chưa hết giá» làm việc đã vá»™i vàng phóng xe vá» thành phố. Tôi chẳng hiểu tại sao cô lại có thể 'trèo đèo lá»™i suối' để Ä‘i tìm bác sÄ© Bình thế? Má»i ngưá»i gá»i đó là "Bình hâm"!

- Tại sao gá»i là Bình hâm?

- ÄÆ¡n giản thôi, bởi bác sÄ© Bình ra trưá»ng đậu cao mà lại chẳng chá»n bệnh viện thành phố mà làm, cứ chăm chăm vào Trung tâm y tế huyện, ở nÆ¡i toàn là ngưá»i dân tá»™c...

Tôi không há»i thêm gì Hải nữa, nhưng tôi biết là Bình đã tạo nên má»™t huyá»n thoại giữa cuá»™c sống Ä‘ang dày đặc những ham muốn danh lợi này. Cuá»™c sống đã chứng minh rằng má»™t cá»™ng vá»›i má»™t chưa chắc bằng hai và má»—i ngưá»i Ä‘á»u biết rõ ràng là tại sao mình chá»n con đưá»ng này mà lại không chá»n con đưá»ng khác? Còn nếu cứ hình dung ra con đưá»ng băng qua rừng và chật hẹp, nhấp nhô biết bao nhiêu ổ gà, cả tiếng muá»—i mòng bay vo ve này thì đủ biết cuá»™c sống cá»§a má»™t bác sÄ© như Bình chẳng phải là má»™t cuá»™c sống lý tưởng vá»›i chiếc áo khoác trắng sang trá»ng, cặp kính cận trá»… xuống mắt vá»›i bá»™ ống nghe đẹp đẽ trong căn phòng khám bệnh có trang bị máy lạnh. Äã bao nhiêu lần tôi khuyên ngăn Bình hãy trở vá», nếu không thích thì hãy mở má»™t phòng mạch tư, bên cạnh đó vá»›i tấm bằng dược sÄ© cá»§a tôi chỉ việc mở thêm phòng bán thuốc. Chồng khám bệnh, vợ bán thuốc giống như bác sÄ© H Ä‘ang được những ngưá»i bệnh cá»§a thành phố này tin tưởng, má»—i buổi sáng má»i ngưá»i phải tá»›i phòng khám trước nhà ông ghi tên, đợi tá»›i phiên mình.

Ba năm trá»i dài dằng dặc Bình vẫn không chịu vá» thành phố, bởi thá»i hạn lên miá»n núi cá»§a má»™t bác sÄ© như anh cÅ©ng đã là quá đủ. Những lần anh phóng chiếc xe dính đầy bụi đỠvá» tìm tôi vào chiá»u thứ bảy, tôi thấy anh ốm hÆ¡n má»™t chút, anh Ä‘en hÆ¡n má»™t chút. Có khi làm việc quá sức, chẳng có thì giá» rảnh anh lại "trình diện" trước mặt tôi má»™t đầu tóc quá lứa, má»™t chiếc cằm lởm chởm râu chưa kịp cạo. Gặp nhau, anh lại kéo tôi ra quán bún bò. Äó là quán bún bò vỉa hè vá»›i khoanh giò heo mầm ngon mà anh vẫn thích. Bình bá» á»›t thật nhiá»u vào tô, anh vẫn giảng giải vá» chuyện ăn uống cá»§a mình: "Ä‚n miếng á»›t cay xè, má»›i tận hưởng vị ngon cá»§a tô bún bò". Tôi thì chịu cách ăn như thế, nhưng rồi tôi cÅ©ng cắn miếng á»›t tê môi bởi đơn giản là mai sau, khi hai đứa vỠở chung trong má»™t mái nhà, tôi phải nấu cho anh những món ăn có nhiá»u á»›t cay.

Cuối cùng thì chiếc xe cÅ©ng Ä‘i đến đích cá»§a nó, hay nói đúng hÆ¡n là đã đưa tôi tá»›i đích mà tôi mong muốn. Trạm y tế xã chỉ là má»™t ngôi nhà cấp 4 nhưng cÅ©ng đã xuống cấp. Từng mảng tưá»ng vôi vỡ ra vì lâu ngày bị mưa ngấm, còn cánh cá»­a sổ lại lắc la lắc lẻo dính vào vách, chỉ muốn rÆ¡i ra. Bệnh nhân cá»§a Bình cứ ngồi sắp lá»›p trước sân trạm xá, có ngưá»i bồng cả con theo. Bình chẳng nhìn thấy tôi, ánh nắng hắt vào gương mặt anh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Anh Ä‘ang khám bệnh cho má»™t cậu bé ngưá»i dân tá»™c.

Bình nhìn thấy tôi, anh đưa tay ra chào tôi như chào má»™t ngưá»i lính: "Em tìm bóng mát ngồi đợi anh má»™t tí!". Má»™t cô y tá trong Ä‘oàn kiếm cho tôi chiếc ghế, tôi kê chiếc ghế dưới bóng mát cá»§a má»™t cây Ä‘iá»u, nhìn anh làm việc. Dá»… chừng tôi và Bình đã có trá»n đủ mưá»i năm quen nhau và yêu nhau. Thá»i gian đôi khi làm tan vỡ Ä‘i những mối tình, bởi thói quen sẽ làm xÆ¡ cứng Ä‘i những rung động. Nhưng vá»›i Bình, tôi cảm thấy dưá»ng như trong con ngưá»i anh toát ra tính quả quyết cá»§a má»™t ngưá»i đàn ông. Nhưng nghÄ© lui nghÄ© tá»›i thì có ngưá»i phụ nữ nào lại không thích có bên cạnh mình má»™t ngưá»i đàn ông biết quyết định dùm mình những vấn đỠmà mình còn Ä‘ang lưỡng lá»±. Hôm anh ra trưá»ng, thay vì sa vào buổi tiệc nhậu vá»›i bạn bè cho đến khuya tại má»™t nhà hàng 3, 4 sao gì đó có khung cá»­a kính nhìn xuống bến Bạch Äằng nhấp nháy ánh đèn, anh dặn tôi trước: "Ä‚n mặc đẹp vào, đúng 6 giá» anh tá»›i đón". Sáu giá» anh đã dừng xe bóp còi kêu tin tin trước nhà. Rồi hai đứa ra ngay quảng trưá»ng nhà thá» Äức Bà ngồi ăn bò bía, uống nước mía. Sau đó thì anh chở tôi vòng đến hồ Con Rùa. Bàn tay chào kiểu lính cá»§a anh thật vui: "Giã từ sinh viên. Giã từ sinh viên". Äêm hôm đó, tôi và anh cứ thế mà Ä‘i, đôi khi xe lạc vào má»™t con đưá»ng không tên nào đó. HÆ¡i ấm trong thân ngưá»i cá»§a anh truyá»n qua tôi sao mà kỳ diệu. Bình nói trong tiếng xe cá»™ ồn ào:

- Anh sẽ làm bác sĩ tình nguyện? Em có sợ không?

Tôi há»i anh:

- Sợ gì?

- Sợ anh sẽ trở thành ngưá»i dân tá»™c. Anh chẳng mở phòng khám bệnh tư nên chẳng xây cho em nhà lầu được.

- Anh là ngưá»i dân tá»™c thì em làm cô dân tá»™c. Còn xây nhà lầu thì em chẳng lau chùi nổi đâu! Em lưá»i lắm.

Thế là Bình tình nguyện thật. Má»™t năm, tôi chịu đựng nổi. Hai năm, tôi chịu đựng nổi. Dưá»ng như chiếc Ä‘iện thoại ở vùng sâu, vùng xa nÆ¡i anh ở cÅ©ng thưá»ng xuyên trục trặc cho nên có khi nhá»› anh quá, tôi gá»i Ä‘iện thì chỉ nhận lại những tín hiệu như tiếng gió gào. Có khi ngày chá»§ nhật tôi ôm gối xem hết chương trình này đến chương trình khác trên tivi. Xem xong tôi lại lục lá»i kho sách cÅ© ra mà Ä‘á»c. Ngưá»i ta Ä‘i chÆ¡i vá»›i ngưá»i yêu trong ngày chá»§ nhật, còn ngưá»i yêu tôi thì lại bận khám bệnh, phát thuốc cho ngưá»i nghèo.

Ở Công ty dược phẩm tôi làm việc, má»i ngưá»i rất ngạc nhiên khi chẳng thấy ai đưa đón tôi. Tôi Ä‘i làm má»™t mình, tôi Ä‘i vá» má»™t mình. Äến độ chị Thư làm chung tổ vá»›i tôi phải buá»™t miệng há»i:

- Äám dược sÄ© ở công ty này nhiá»u đứa được lắm. Em không chấm được đứa nào sao Lệ?

Tôi cưá»i vá»›i chị Thư:

- Có ai tán em đâu?

Chị Thư bĩu môi:

- Không dám đâu. Tên Phấn kìa, nhìn tướng cũng được, cha lại đang làm ở cơ quan bộ tại Hà Nội. Làm dâu nhà đó có tương lai lắm đó!

- Em cho hắn ta hai điểm.

Chị Thư gật gù:

- CÅ©ng phải. Hôm nó rá»§ em Ä‘i ăn hải sản, em nói nếu nó tình nguyện lên miá»n núi thì em Ä‘i ăn, nó nói em chạm dây. Còn tên Thích cứ nhìn lén em hoài, dù sao nó cÅ©ng chịu khó hÆ¡n mấy đứa khác, chỉ tá»™i gia cảnh hÆ¡i nghèo, muốn mở tiệm thuốc tư nhân làm ăn mà không mở được.

Con gái chưa chồng thì có biết bao nhiêu ngưá»i theo Ä‘uổi! Äến khi tôi há»i Bình: "Anh có sợ mất em không?". Mắt Bình nhìn thẳng vào mắt tôi: 'Sợ chứ! Nhưng anh biết em rất yêu anh". Ai nói Bình cá»§a tôi không biết galăng?

Rồi Bình đến đón tôi vào má»™t buổi trưa giữa xuân. Sá»± xuất hiện cá»§a anh làm cho cả công ty lao xao vì anh rất nổi danh bởi có má»™t lần anh đã từ chối nhận số thuốc quá hạn bên kho Sở chuyển lên. Anh đã bất kể trá»i mưa, quay vá» thành phố vá»›i lô thuốc còn nguyên kiện. Rồi chính anh nhận lại lô thuốc má»›i Ä‘em lên lại miá»n núi. Hôm sau cả công ty to to nhá» nhá» tôi tình cá» nghe được: "Té ra bà Lệ có ngưá»i yêu là Bình hâm".

Tình yêu hoàn toàn không có bản sao, hạnh phúc cÅ©ng chẳng có bản sao. Tôi quen hít hà trái á»›t cay vì Bình. Tôi vượt rừng tìm đến anh vì tôi yêu anh, thế thôi. Nhà tôi trong năm má»›i có những giò phong lan rừng đích thân anh Ä‘em vá». Anh hẹn đám cưới hai đứa sẽ tổ chức bằng... rượu cần và dàn nhạc là cồng chiêng, mã la. Tôi đợi anh đôi lúc thấm mệt: có khi tôi thì thầm má»™t mình: "Bình Æ¡i, em má»i lắm rồi!".

Chắc Bình cÅ©ng biết ròng rã mưá»i năm yêu nhau tôi sắp quỵ té, nhưng trong thẳm sâu lòng mình anh chẳng há» nói ra được. Bởi chúng tôi có nhau rồi, bên cạnh chúng tôi còn có bao nhiêu ngưá»i cần anh? Tôi dành anh ra khá»i tay há» liệu tôi có yên lòng? Chính vì vậy mà tôi lên đưá»ng, tôi phải tìm tá»›i anh.

Dưới bóng mát cá»§a những cây Ä‘iá»u, bữa cÆ¡m trưa dá»n ra. Không xa bên kia là tiếng suối chảy róc rách như là má»™t bản nhạc ru trưa.

Bữa cơm có măng rừng, có cá lóc nướng trui. Bình xẻ cho tôi từng miếng cá. Bữa cơm ngon miệng cũng xong. Bình nói:

- Qua Tết anh sẽ chuyển vỠbệnh viện thành phố. Nhưng anh muốn mình làm đám cưới tại đây.

Tôi nhìn anh chăm chú. Rồi tôi rút trong túi xách của mình ra tấm giấy chuyển nhiệm sở. Tôi xin lên đây cùng anh.

Mặc kệ má»i ngưá»i quanh mình. Bình ôm chặt lấy tôi vào lòng. Anh hôn tôi: "Em là ngưá»i vợ tuyệt vá»i nhất cá»§a anh!". Tôi nhìn thấy má»™t giò phong lan nằm nép mình nÆ¡i hiên trạm xá. Có thể đó là giò phong lan anh dá»± định tặng tôi mùa xuân này.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #185  
Old 21-05-2008, 01:48 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äám Cưới Cho Con
Tác giả: Hạ Huyá»n

Sau cái đám cưới có má»™t không hai đó, độ hÆ¡n má»™t năm thì bà mất. Ngưá»i ta kể lúc hai chân bà đã lạnh bà vẫn tỉnh táo lắm. Bà nói rằng bà phải vào vá»›i các con cá»§a bà. Bà vào bế cháu cho chúng nó. Bà vào để mẹ gần con. NÆ¡i chúng ở là khu rừng khá»™p lá đỠtía má»—i mùa khô tá»›i…

Trước ngày nhận tấm bằng "Bà mẹ Việt Nam anh hùng" bà lại thấy nó. Lần này vá» nó cưá»i toe toét, rập chân cái rốp, tay đưa ngang vành mÅ© chào bà:

- Thưa mẹ, con vỠlàm nhà mới cho mẹ.

Chao ôi, cái thằng... nó vẫn bé như ngày nào. Ngày nó xa bà vào bộ đội. Nó mặc bộ quần áo rộng thùng thình lúng ta lúng túng phân trần với bà:

- Äây là bá»™ quân phục số 3, cỡ nhá» nhất rồi mẹ ạ. Mẹ xem con mặc oai không?

Bà nhìn nó bật cưá»i.

- Này anh bá»™ đội cu Tý. Äứng im để mẹ xắn há»™ gấu quần cho nào. Con phải gấp lên thế này này má»›i không bị xoắn dây thừng. Lấy đưá»ng chỉ gấu làm nếp xắn đầu tiên cho hai ống bằng nhau kẻo lại ống cao ống thấp... Bà vừa xắn gấu quần cho nó vừa giảng giải. Nó ngượng nghịu, đôi má đỠnhư má con gái. Nhưng nó vẫn đứng im đỠbà chăm sóc. Giá nó ở lại được vá»›i bà má»™t chút nữa thá» nào bà cÅ©ng bắt nó thay ra để bà vén lại cái gấu quần cho nó. Mấy lần thấy nó vá» bà để ý nó không phải xắn gấu quần lên nữa. Kể cả lần nó vá» hôm bà nhận được tấm giấy báo tá»­ nó. Bá»™ quân phục cá»§a nó loang lổ máu. Bà hốt hoảng cuống quýt nắn chân nắn tay, sỠđâu sá» tóc nói:

- Sao ngưá»i con đầy máu thế này.

Äứa nào đánh con, mách vá»›i mẹ Ä‘i. Nói Ä‘i con. Äể mẹ xem đứa đấy là con cái nhà ai nào.

Nó gãi đầu phân trần vá»›i bà đó knông phải là máu. Những vệt đỠbầm trên ngá»±c là huân chương đấy. Nó được truy tặng Huân chương Chiến công. Nó còn nói bà không phải bênh nó nữa, đã có bạn bè đồng đội nó. Hồi đêm nó vá» thì chiá»u hôm sau bà thấy lÅ© lượt má»™t Ä‘oàn ngưá»i đến nhà bà. Toàn mấy ông làm việc ở uá»· ban xã. Có cả chị Há»™i trưởng Há»™i Phụ nữ. Bà giật mình. Và khóc khi thấy Ä‘oàn ngưá»i ấy chưa vào tá»›i cổng nhà bà. Chao ôi, cái thằng… máu me đầy ngưá»i cứ giấu mẹ. Bà biết tính nó mà. Bị đòn nó không há» khóc má»™t tiếng. Äể khi bà bật khóc nó má»›i lồm cồm ngồi dậy oà khóc theo, má»™t hai xin bà tha thứ cho nó. Lần này nó vá» nó nói nó làm nhà má»›i cho bà. Mấy cây đòn làm bằng những cây tre chưa ngâm đã má»t rồi. Nó canh cánh sợ cái mái lợp lá kè sẽ võng xuống, đổ ụp lúc nào không biết. Nó ân hận hôm lên đưá»ng chưa thay được mấy cây đòn tay ấy. Lần này vá» nó xây hẳn lại nhà, lợp ngói đàng hoàng cho bà. Äêm nó vá» báo tin như thế hôm sau bà nhận được giấy má»i đến nhận ngôi nhà tình nghÄ©a. Äúng như nó nói: Căn nhà xây, lợp ngói đỠroi rói...

Lần giá»— nó đầu tiên trong căn nhà má»›i bà mong nó vế ngay từ lúc đặt mâm cÆ¡m cúng lên bàn. Thắp xong nén hương bà gá»i nó: "Con Æ¡i vào ăn cÆ¡m vá»›i mẹ Ä‘i. Äể hôm nay cho mẹ nói vá»›i con má»™t chuyện. Bây giá» con nằm ở đâu báo mẹ biết để mẹ nhá» ngưá»i mang con vá» cho gần mẹ gần con". Nó vá». Nó không cưá»i. Bá»™ mặt nó rầu rầu. Nó gãi đầu lúng túng xin bà:

Mẹ đừng khóc nữa. Nước mắt mẹ lẫn trong bát canh mẹ nấu cho con làm con ăn không được. Mặn lắm...

Bà trách bà đã làm há»ng mất canh hến, món canh nó vẫn thích từ ngày nhá». Bà hứa vá»›i nó bà sẽ không khóc thêm để khá»i làm há»ng đồ ăn bà dành cho nó. Bà há»i nó bây giỠở đâu. Cái giấy báo tá»­ báo chung chung quá: "Hy sinh tại mặt trận phía Nam". Nó cưá»i: "Mẹ hứa vá»›i con đấy nhé. Mẹ phải đừng khóc nữa cÆ¡. Chá»— con ở bây giá» mẹ biết không, đẹp lắm. Mùa khô, khu rừng khá»™p đầy lá Ä‘á». Con xin mẹ cho con được ở lại vá»›i đồng đội cá»§a con. Mẹ đừng vất vả vì con mẹ nhé. NÆ¡i đây cÅ©ng đất mình, quê hương mình mẹ ạ...".

Xong giỗ lần này bà nhất định phải lo vợ cho nó "Anh phải lấy vợ để tôi có cháu bế cháu bồng chứ. Chưa lo được vợ cho anh tôi chết không nhắm mắt

được. Tôi còn sống ngày nào trách nhiệm tôi còn ngày đó. Có thương mẹ hãy lấy vợ Ä‘i con. Yêu ai, phải lòng ai báo cho mẹ má»™t tiếng để mẹ sắm cÆ¡i trầu sang thưa chuyện vá»›i nhà ngưá»i ta". Nghe bà nói đôi má bầu bầu cá»§a nó còn đỠhÆ¡n ngày bà dạy nó xắn gấu quần. "Anh đừng gãi đầu đánh trống lạng nhé. Anh bá»™ đội cu Tý ngoan lắm cÆ¡. Biết nghe mẹ lắm. Tìm hiểu nhanh nhanh lên nhé rồi báo cho mẹ biết...".

Bà nóng ruá»™t chứ nó vá» báo tin. Cái giàn trầu cá»§a bà những ngá»n trầu đã lấp ló qua mái hiện nhà. Chao ôi, cái thằng đánh giặc được thưởng huân chương đấy nhưng chắc nói chuyện vá»›i con gái nhút nhát quá đây mà. Giá bên mẹ, mẹ chỉ cho. Nhà cái cô Nụ làng trên ấy. Xinh xinh là. Eo thắt, mặt trái xoan

đầy đặn. Dáng ngưá»i tham công tiếc việc khéo chiá»u chồng nuôi con. Tôi mà đánh tiếng há»i cho con trai chắc ngưá»i ta chẳng chối đâu. Mãi gần giá»— năm tá»›i nó má»›i vá». Lần này không phải nó vá» má»™t mình. Sau nó má»™t cô gái bẽn lẽn cố tình giấu mặt vào lưng áo nó. CÅ©ng bá»™ quân phục xanh. MÅ© tai bèo. Nước da tai tái. Nó giá»›i thiệu vá»›i bà: Äây là cô thanh niên xung phong, ở cạnh nó trong khu rừng khá»™p lá đỠrá»±c má»—i khi mùa khô tá»›i. Chúng nó yêu thương nhau, muốn được nên vợ nên chồng. Bà rối rít giục cô con dâu tương lai mặc bá»™ quần áo thanh niên xung phong ra giếng để bà gá»™i đầu. Bồ kết bà để dành sẵn. Lá chanh, lá bưởi ở ngoài vưá»n. Khổ, ở rừng lâu nên Ä‘uôi tóc chẻ hết ra thế này. Thằng con bà hôm nay vui hẳn lên. Nó lăng xăng dá»n dẹp. Nó hát bài gì đó "Rừng Trưá»ng SÆ¡n ào ào lá đổ". Bà vui lắm. Ừ các con thương nhau, lấy nhau rồi vợ chồng đầu gối tay ấp bảo nhau làm ăn nhá»› phải sá»›m cho tôi má»™t tý nhau để tôi bế cho đỡ hiu quạnh . Bao năm rồi lá»§i thá»§i má»™t mình. Vắng vắng là…"

Äầu tiên há» hàng cá»§a bà được báo trước. Ngưá»i xem trai bà châm mãi má»›i hút được Ä‘iếu thuốc lào giật mình há»i lại con gái:

- Chết, đã lâu bố không sang bên ấy. Con thấy bác thế nào, có khá»e không.

- Bác có sao đâu bố, vẫn bình thưá»ng mà. Bác bổ cau phÆ¡i trắng sân. Hình như bác nhá» ngưá»i Ä‘i chợ Ä‘ong cả gạo nếp nữa. Rồi đến bà hàng xóm. Má»i ngưá»i há»i thăm nhau nghi hoặc:

- Lạ thật. Nhà bà ấy có má»—i má»™t anh. con trai Ä‘i bá»™ đội hy sinh trong chiến trưá»ng B rồi cÆ¡ mà. Cưới vợ cho ai nhỉ...?

Lá»™n rá»™n nhất cánh thanh niên làng. Chúng nhầm thào vá»›i nhau rằng nhà nước báo tá»­ nhầm. ÄÆ¡n vị anh cu Tý đánh giặc xong chuyển sang làm nông trưởng cà phê gì đó ở Tây Nguyên. Anh ấy yêu má»™t cô gái đẹp Æ¡i là đẹp, cán bá»™ to đấy nhé. Có ngưá»i còn quả quyết đã tận mắt thấy anh cu Tý đưa ngưá»i yêu vá» thăm quê. Béo khá»e. Bụng cáng xệ như mấy ông giám đốc. Ngồi xe con bóng nhoáng.

Äúng ngày định nhà bà dá»±ng rạp thật. Cuối tháng mưá»i, sau vụ gặt cái liá»m được thảnh thÆ¡i treo lên má»™t góc. Gió bấc đầu mùa vân vo cái lạnh. Sắc đỠcá»§a tấm phông che rạp, cá»§a những bông hoa trang trí trước cổng cứ hừng như bếp lá»­a sưởi ấm cá mạt xóm nhô. Không nghe tiếng lợn eng éc. Không nghe tiếng nhạc xập xình giống má»i đám cưới khác trong. làng. Nhà bà rá»™n rịp ngưá»i. Äám con nít lăng xăng chạy ra chạy vào, ngó xuôi ngó ngược tranh nhau Ä‘oán: Chú rể sẽ đưa cô đâu lên lối nào, bằng xe gì . Các bà ngồi bá»m bẻm nhai trầu. Cánh thanh niên thì ngạc nhiên đưa mắt phân vân. Rõ ràng hoa rất nhiá»u. Bàn nào cÅ©ng cắm hoa hồng trắng nhưng trên phông không thấy chữ lồng ghép tên chú rể vá»›i cô dâu đâu cả. Mối cặp bồ câu, đôi cánh giang rá»™ng bay trên ná»n vải Ä‘á». Chỉ đến lúc ông trưởng há» tuyên bố giá» tốt đã đến, buổi hôn lá»… chính thức bắt đầu má»i ngưá»i má»›i đôt xô mắt vá» phía

bà. Chà, ghê thật. Có lẽ chú rể đưa cô dâu vá» từ hồi đêm nên không ai biết. Bà ấy kín tiếng thế là cùng. Giấu chúng nó trong buồng mãi tá»›i tận lúc này. Hôm nay trông bà nhanh nhẹn, hoạt bát khác hắn ngày thưá»ng. Bà má»i các ông, các bà "ăn thuốc, xÆ¡i trầu". Bà nhắc mấy đứa cháu Ä‘em thêm bánh kẹo ra bàn. Mấy dãy ghế trong rạp đã chật ních những ngưá»i. Cả ngưá»i được má»i. Cả ngưá»i không được má»i. Ai cÅ©ng háo ha háo hức... Khi ông trưởng há» tuyên bố xong bà chắp tay xin phép bà con cho chàng rể ra chào há» ta. Má»i ngưá»i ồ giục:

- Ra Ä‘i thôi. Xin má»i chú rể cô dâu ra nào...

Äám trẻ đứng ngoại ấy nhau chen vào trong. Äứa nào cÅ©ng cố nghển cổ lên nhìn. Bà Ä‘i lại phía cá»­a buồng. Chiếc ri đô cá»­a buồng rá»§ kín mít. Không khí thật trang trá»ng. Má»i ngưá»i hồi há»™p chỠđợi . Bà đã từ từ Ä‘i ra. Không có ai theo sau bà. Chỉ má»—i má»™t tấm ảnh. Bà đỡ nó trước ngá»±c. Có tiếng kêu thảng thốt:

- Trá»i Æ¡i, anh Tý...

Äúng ngưá»i trong cái ảnh là anh cu Tý nhà bà. Chiếc mÅ© cối gắn ngôi sao nhá». Äôi mắt bầu bầu. Ãnh mắt trong veo ấm áp nhìn thẳng vá» phía má»i ngưá»i. Như Ä‘ang chào. Như Ä‘ang há»i . Dải băng Ä‘en bắt chéo góc dưới tấm ảnh đã được bóc ra. Thay vào đó là má»™t bông hồng Ä‘á». Mấy ngưá»i Ä‘ang đứng gần cá»­a buồng đứng dạt sang, rẽ má»™t lối nhá» cho bà. "Chào má»i ngưá»i Ä‘i con". Há» hàng, làng xóm cá»§a con cả đấy. Con chào Ä‘i nào con trai cá»§a mẹ. Má»i ngưá»i đến vá»›i con đấy. Con nói gì Ä‘i…"

Bà đứng giữa nhà, ôm tấm ảnh ghì trước ngá»±c, nước mắt bà chảy ròng ròng. Trong nhà ngoài sân, tiếng lao xao ngừng bặt. Ngưá»i cúi đầu. Ngưá»i quay ra sau kín đáo thấm nước mắt. Äá»™t nhiên mấy tiếng nấc phía các cô gái bật ra, kéo theo tiếng khóc vỡ oà. Không còn ai lòng dạ nào nghe tiếp được và Ä‘ang giá»›i thiệu vá» cô con dâu thanh niên xung phong. CÅ©ng không ai nghe rõ lá»i cảm Æ¡n, xin lá»—i cá»§a bà bằng giá»ng nghèn nghẹn đứt quãng…

Sau cái đám cưới có má»™t không hai đó, độ hÆ¡n má»™t năm thì bà mất. Ngưá»i ta kể lúc hai chân bà đã lạnh bà vẫn tỉnh táo lắm. Bà nói rằng bà phải vào vá»›i các con cá»§a bà. Bà vào bế cháu cho chúng nó. Bà vào để mẹ gần con. NÆ¡i chúng ở là khu rừng khá»™p lá đỠtía má»—i mùa khô tá»›i.

Chỉ có thế rồi bà thanh thản ra đi.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™