Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1814: Sư đoàn trưởng Yến ra tay.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Vẫn chưa, việc này, chúng tôi muốn bắt được rồi mới thẩm tra lại.
Diệp Phàm nói.
-Haha, nếu muốn bắt, cũng phải là người có vai vế mới được. Không truy nã thì định tội thế nào?
Sư đoàn trưởng Yến nói, Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra. Ông ta chỉ là muốn tìm một lý do để bắt người.
Đến lúc đó, cục Công an thành phố Hải Đông coi Cao Tiềm là kẻ tình nghi nếu Tô Chí Cương chứa chấp Cao Tiềm thì có thể định tội anh ta là bao che. Đến lúc dó, sư đoàn trưởng Yến vửa ra tay, phỏng chừng Tô Chí Cương chịu không nổi chắc chắn phải chạy thôi.
Đúng là gừng càng già càng cay. Sư đoàn trưởng Yến vừa liếc mắt đã thấy được điểm yếu. Muốn mượn chuyện này giải quyết chuyện khác, cũng phải tìm đúng điểm bắt đầu, truy nã chính là điểm bắt đầu.
-Chỉ là một kẻ giật giây gây rối thì chưa đủ nghiêm trọng.
Sư đoàn trưởng Yến lại lắc lắc đầu tự nói với mình. Diệp Phàm vừa nghe lại càng hiểu ra. Nhận thấy độ sâu sắc của người này thật không tầm thường, Cao Tiềm tội càng lớn, tội bao che của trung đoàn trưởng Tô cũng theo đó mà nặng hơn.
-Cái này dễ, tôi lập tức bảo cục trưởng cục Công an thành phố Hải Đông phát lệnh.
Diệp Phàm nói, lấy điện thoại gọi An Kỳ, sau một hồi à ừ, An Kỳ lập tức đi làm.
-Sư đoàn trưởng Yến, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Vừa rồi cục trưởng An báo cáo với tôi là Cao Tiềm là Trưởng ban an ninh của tập đoàn Địa Đường Điểu, anh ta phụ trách rất nhiều lĩnh vực. Không chỉ giật giây hạng nhất, theo những chứng cứ đã nắm được, Cao Tiềm còn phạm những tội như tội cưỡng hiếp, tội bắt phụ nữ bán ma túy, tội đe dọa, tôi làm người khác bị thương. Những tội danh này mà đặt cùng với nhau, nếu Cao Tiềm nếu bị bắt, ngồi tù trên mười mấy năm là chắc chắn.
Diệp Phàm nói.
Hai ngày sau, sư đoàn trưởng Yến đến Hải Đông, đi thẳng tới đoàn số hai. Ông ta đến nơi không lâu, An Kỳ cũng mang theo một cảnh sát hình sự tới bên ngoài đoàn số hai, đòi gặp đoàn trưởng đoàn số hai, Tô Chí Cương. Tô Chí Cương khoảng ba mươi tuồi, không cao, mặt gầy.
-Cục trưởng An, các anh tìm tôi có chuyện gì? Tôi không có thời gian dài dòng với các anh, có chuyện gì nói thẳng.
Tô Chí Cường có vẻ có chút mất kiên nhẫn.
-Chúng tôi đã tìm khắp Hải Đông mà không tìm được kẻ tình nghi Cao Tiềm của tập đoàn Địa Đường Điểu mà chúng tôi đang truy nã. Chúng tôi nghi ngờ anh ta trốn trong quân doanh. Trung đoàn trưởng Tô có thể hợp tác giúp chúng tôi điều tra, tiến hành tự lục soát được không?
An Kỳ nói.
-Chuyện đùa, đây là đâu, đơn vị quân sự trọng yếu. Là vùng cấm có thể tùy tiện cho người không phận sự vào được sao? Cục trưởng An, anh nói vậy có ý gì?
Tô Chí Cương hùng hùng hổ hổ chất vấn An Kỳ.
-Chúng tôi đến chỉ là mong các anh tự lục soát một chút, cũng không phải là nhân viên của chúng tôi vào trong. Nếu không có, chúng tôi sẽ đi.
An Kỳ nói.
-Biến.
Tô Chí Cương rút cục nổi sung, chỉ vào An Kỳ rống lên.
-Trung đoàn trưởng Tô, thái độ này của anh là gì thế?
An Kỳ cũng phát hỏa, lớn tiếng chất vấn. Bởi vì anh ta biết sư đoàn trưởng Yến đang ở trong ký túc xá, quát to như thế, đương nhiên là để gây chuyện.
-Tiễn khách.
Tô Chí Cương liếc mắt nhìn An Kỳ nói:
-Tôi mong cục trưởng An đừng có không có việc gì lại gây chuyện, quát tháo lung tung ở vùng cấm quân sự. Tin là tôi có thể gọi người bắt anh ngay lập tức không? Cao Tiềm, sao Cao Tiềm có thể chạy đến chỗ chúng tôi được. Đây là các anh muốn thăm rò thông tin quân sự cơ mật.
-Trung đoàn trưởng Tô, lời này của anh có phần hơi quá. Chúng tôi chỉ mong các anh hỗ trợ điều tra, chúng tôi thành đặc vụ khi nào thế. Trung đoàn trưởng Tô, anh nói như vậy là mắc tội vu cáo hãm hại chúng tôi.
An Kỳ có ý lớn tiếng phản bác.
-Không đi phải không, còn không đi thì bắt cả lại, ném ra ngoài cho tôi.
Tô Chí Cương dọa dẫm.
-Tôi xem ai dám bắt người vô cớ?
An Kỳ diễn rất hay, quát lớn.
-Bắt ném ra ngoài.
Tô Chí Cương cảm thấy rất mất mặt, quát với mấy anh lính bên ngoài.
Mấy anh lính hung hăng tiến đến, lao thẳng về phía An Kỳ. Chỉ một lát sau đã bắt được cánh tay An Kỳ.
Hai bên vật lộn một hồi, An Kỳ chỉ có bốn người, sao địch được với tám anh lính, hai tay bị giữ sau lưng. Tuy nhiên trong lúc bị đưa ra ngoài, An Kỳ luôn miệng chửi mắng to tiếng.
-Ai chửi bới linh tinh trong quân doanh thế, còn ra thể thống gì nữa?
Lúc này giọng sư đoàn trưởng Yến sang sảng vang lên.
-Báo cáo đoàn sư trưởng, hình như là mấy cảnh sát.
Một thiếu tá vội nói.
-Sao lại thế, gọi đến tôi nói chuyện. Làm phản hay sao mà mấy cảnh sát quèn dám đến chỗ chúng ta gây rối. Thật sự định làm loạn đấy à? Thịch một tiếng, sư đoàn trưởng Yến đập bàn, hừ nói.
Không lâu sau, bốn người bọn An Kỳ bị đưa tới trước mặt sư đoàn trưởng Yến.
-Thủ trưởng, tôi là Cục trưởng cục Công an thành phố Hải Đông, đến đây là để…
An Kỳ vừa nói tới đây đã bị Tô Chí Cương đá cho một cái, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
-Thủ trưởng, ở đây có thể để cho người ta nói năng lung tung sao? Thành thật một chút cho tôi, đây là nơi thường trú của trung đoàn 2, không phải cái xó Cục công an thành phố Hải Đông của các anh.
Tô Chí Cương rất kiêu ngạo nói.
Tô Chí Cương là người nhà Tô gia, từ trước đến này đều rất được chiều chuộng. Cho nên anh ta cảm thấy khá hài lòng, luôn nghĩ mình giỏi giang hơn người.
-Rốt cuộc sao lại thế này? Cục trưởng An, nếu không thể giải thích rõ ràng, Yến Trường Thủy tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc gây rối ở căn cứ quân sự là như thế nào.
Yến Trường Thủy vẻ mặt nghiêm túc quát hỏi.
-Sư đoàn trưởng, anh ta căn bản là muốn nhân cơ hội này gây rối, chẳng có gì để hỏi đâu, cứ đá thẳng anh ta ra ngoài là được.
Tô Chí Cương khẩn trương nói. Anh ta vốn không muốn sư trưởng Yến phải để ý đến việc nhỏ nhặt này.
-Anh là sư đoàn trưởng hay tôi là sư đoàn trưởng?
Không ngờ Yến Trường Thủy đột nhiên nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn Tô Chí Cương liếc một cái, đương nhiên là có ý bảo anh ta thật là chẳng ra làm sao. Tô Chí Cương đỏ mặt không nói được gì.
-Lui sang một bên.
Sư đoàn trưởng Yến hừ lạnh một tiếng nói:
-Đỡ anh ta dậy, tôi phải hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì?
An Kỳ vừa đứng lên vừa nói chuyện truy nã Cao Tiềm nói ra.
-Nói với vẩn, chỉ là nói điêu. Tô Chí Cương sao lại có thể để loại tội phạm truy nã như Cao Tiềm lọt vào đoàn số hai. Hơn nữa, Cao Tiềm là ai tôi cũng không biết, nói gì đến việc trốn ở trung đoàn 2.
Tô Chí Cương hung hăng quát.
-Hét cái gì, có gì nói đấy, đừng nói linh tinh.
Yến Trường Thủy liếc mắt nhìn Tô Chí Cương, hừ một tiếng.
-Là thật, người của chúng tôi thấy Cao Tiềm đi vào đoàn số hai.
Thái độ của An Kỷ rất chắc chắn.
-Á, vậy nếu tôi không tự kiểm tra thì anh sẽ gán cho sư đoàn 7 chúng tôi tội bao che đúng không?
Sư đoàn trưởng Yến lạnh lùng xem xét An Kỳ, liếc mắt một cái.
-Đương nhiên, bây giờ tôi chưa dám khẳng định. Mấy hôm trước thì chắc chắn thấy anh ta đi vào. Không tin thì đây là ảnh chúng tôi chụp lúc Cao Tiềm vào. Bởi vì lúc ấy anh ta ngồi trong xe quân, cho nên hai đồng chí trông coi của chúng tôi không dám đến bắt người.
An Kỳ nói xong, lấy ra túi tài liệu trong cặp da đưa tới.
Sư đoàn trưởng Yến cẩm lấy nhìn qua, tuy ảnh chụp rất mờ, tuy nhiên quân đội cũng có cách phân biệt. Sư trưởng Yến đưa cho một thiết ta mang đi xử lý.
Không lâu sau thì quay lại, anh ta liếc nhìn sư trưởng Yến, đứng nghiêm, báo cáo:
-Sau khi đối chiếu, ảnh chụp người ngồi trong xe quân kia đúng là trong tương tự nhân vật đang bị truy nã Cao Tiềm. Tuy nhiên cũng không khẳng định được là Cao Tiềm.
-Xem ra đùng là phải tự kiểm tra một phen. Tuy chúng tôi là quân đội nhưng cơ quan công an đưa ra nhiều chứng cứ như vậy, chúng tôi không tự kiểm tra một chút có lẽ sẽ bị đuối lý.
Chúng tôi là ai nào, là quân nhân, là người đàn ông với ý chí sắt đá bảo vệ tổ quốc, là có khả năng chịu đựng tất cả mọi cuộc khảo nghiệm.
Sư đoàn trưởng Yến nói mấy lời hoa lá rồi vung tay lên hừ nói:
-Tôi ra lệnh toàn bộ đoàn tiến hành điều tra một chút, đây là hình thức tự tra. Để biểu hiện thành ý của chúng ta, phân ra bốn tổ tiến hành, mỗi tổ phối hợp với một cảnh sát. Đương nhiên những nói thuộc loại bí mật quân sự thì cảnh sát không thể vào, do các đồng chí phòng Quân vụ phụ trách.
-Sư đoàn trưởng Yến, ý của ông là gì? Chẳng lẽ ông không tin Tô Chí Cương tôi sao? Đây căn bản là do các đồng chí cảnh sát cục Công an thành phố Hải Đông không tìm thấy người mà gây rắc rối. Nếu cứ làm theo ý bọn họ như vậy, quân doanh của chúng ta còn ra thể thống gì? Hơn nữa, muốn điều tra quân doanh, ít nhất phải có giấy tờ có chữ ký viết tay của tư lệnh Lâm của căn cứ vịnh Lam Nguyệt mới được. Bằng không, Tô Chí Cương tôi tuyệt đối không cho phép.
Tô Chí Cương hừ lạnh nói.
-Hừ, trung đoàn 2 không phải cơ quan bộ đội thuộc sư đoàn 7 nữa sao? Chúng ta đây không phải là tham gia điều tra, chỉ là tự chỉnh đốn. Tự chỉnh đốn là như thế nào? Tô Chí Cương, anh từng học điều lệ quân vụ chưa.
Đứng sang một bên, gọi người tới đây, tiến hành điều tra từ các đồng chí sư phòng Quân vụ.
Hành động này của sư trưởng Yến chẳng để lại tí thể diện nào cho Tô Chí Cương.
-Sư đoàn trưởng Yến, ông làm thế này là vì sao? Chẳng lẽ có gì không vừa lòng với Tô Chí Cương tôi sao?
Tô Chí Cương cũng nổi giận, liếc mắt một cái, hét lớn:
-Các đồng chí đoàn số hai nghe đây, ai dám điều tra lung tung, bắt hết lại cho tôi.
-Tô Chí Cương, không ngờ anh dám không chấp hành mệnh lệnh của sư trưởng. Thế này là chống lại quân lệnh có biết không?
Lúc này một thượng tá lớn tiếng mắng mỏ trung đoàn trưởng.
-Quân lệnh, tôi còn rõ hơn anh.
Tô Chí Cương hừ lạnh nói.
-Vớ vẩn, muốn làm phản phải không? Anh tới bắt đồng chí Tô Chí Cương lại, nhốt anh ta một ngày một đêm rồi tính sau.
Sư đoàn trưởng Yến giận bừng bừng, hai thiếu tá tiến đến, không chút khách sáo bắt Tô Chí Cương.
-Các người…
Tôi sẽ báo cáo với cấp trên kiện các người.
Giọng Tô Chí Cường từ xa vọng lại.
Không lâu sau, tìm được Cao Tiềm trong một tầng hầm. Sư đoàn trưởng Yến còn tự mình áp giải Cao Tiềm tới. Lúc vừa nhìn thấy Cao Tiềm, sắc mặt Tô Chí Cương lập tức tái nhợt như tờ giấy. Tuy nhiên, Tô Chí Cương lập tức quát lớn:
-Anh là ai, ai cho anh vào đây?
-Tôi tự vào, liên quan gì đến anh? Cái quân doanh nát này có gì mà hay, tôi đang chuẩn bị truồn đây.
Cao Tiềm cũng rất cứng rắn, hừ nói.
-Đừng đóng kịch nữa đồng chí Cao Tiềm.
Yến Trường Thủy hừ lạnh một tiếng, vung tay lên nói:
-Cục trưởng An, người thì chúng tôi tạm thời chưa thể giao được. Nếu việc này liên quan đến một số quan chức trong quân đội, bộ phận Quân vụ chúng tôi trước tiên phải tìm hiểu rõ ràng sự tình mới có thể giao người cho các anh. Tuy nhiên, anh cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ xử lý công bằng chuyện này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1815: Lục phòng ngủ của Tô Lâm Nhi.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Vậy được rồi, chúng tôi chờ sau khi các ông làm rõ sự việc, mau chóng giao người cho chúng tôi. Đến lúc đó thông báo cho chúng tôi một tiếng.
An Kỳ có vẻ bất đắc dĩ gật đầu.
-Cái gì, Cao Tiềm bị bắt?
Sau khi giám đốc Tô Qúy Tài của Tô thị nhận được tin, liền kinh hãi, vội vàng đến chỗ Tô Lâm Nhi.
Tô Lâm Nhi xây một biệt thự riêng biệt ờ thành phố Hải Đông, rất xa hoa xa xỉ. Chỉ riêng bãi cỏ bên ngoài đã khoảng mười mẫu. Thêm những thứ như bể cá, giả sơn nghe nói số tiền bỏ ra khi đó lên đến tám mươi triệu. Tô gia đúng là giàu.
-Không ngờ một nơi nắm chắc đến chín phần mười như vậy mà cũng không an toàn. Đối thủ của chúng ta quá lợi hại.
Tô Lâm Nhi nằm nghiêng trên chiếc ghế chuyên dụng, vừa có thể làm ghế dựa vừa có thể làm giường, ghế nằm. Cô ta liếc nhìn Tô Qúy Tài nói:
-Anh nói xem, ai lại khiến An Kỳ dám cả gan thế? Lại còn tạo ra sự xuất hiện của sư đoàn trưởng sư đoàn 7 nữa chứ? Năng lượng của người đó không phải bình thường đâu.
-Có thể tác động đến cả sư đoàn trưởng Yến, ít nhất cũng phải là người có chức vụ cấp bậc ngang ngửa Yến Trường Thủy.
Yến Trường Thủy là đại tá, người kia chí ít cũng phải là cấp tướng mới tác động được. Nước ta tuy là tướng quân khá nhiều, nhưng đều phải là những người có bối cảnh, có ảnh hưởng. Chuyện lần này trở nên phức tạp rồi đây.
Trên mặt Tô Qúy Tài thóang một tia sầu lo.
-Không hẳn.
Tô Lâm Nhi đột nhiên lắc đầu.
Tuy nhiên Tô Qúy Tài không hiểu, nhìn Tô đại tiểu thư, biết cô sẽ giải thích.
-Tôi nghe đồng chí Tô Chí Cương từng nói là Yến Trường Thủy cũng không thích anh ta. Trước kia còn không biểu hiện rõ ràng, lần này nghe nói trung đoàn cao pháo của Tô Chí Cương sẽ đổi thành trung đoàn tên lửa đạn đạo nhị pháo. Cho nên tuy nói chế độ xây dựng của đoàn không thay đổi nhưng từ trước đến nay, bộ đội đạn đạo luôn là bộ đội cơ mật trọng điểm của quốc gia, là trung tâm của quân đội. Có thể đảm nhiệm chức trung đoàn trưởng trung đoàn 2, tiền đồ sẽ rộng mở hơn nhiều. Huống chi, còn có tin đồn trung đoàn 2 không chừng sẽ chuyển thành lữ đoàn tên lửa đạn đạo.
Tô Lâm Nhi thản nhiên hừ một tiếng.
-Tiểu thư muốn nói chuyện này là do Yến Trường Thủy đang gây khó dễ cho Tô gia chúng ta, đương nhiên ông ta đỏ mặt tía tai vì vị trí này.
Tô Qúy Tài hiểu ngay.
-Yến Trường Thủy không muốn để Tô Chí Cương làm đoàn trưởng đoàn đạn đạo. Ông ta muốn để người thân tín của mình ngồi vào vị trí đó.
Tin đồn gần đây Yến Trường Thủy muốn điều chỉnh công tác của các trung đoàn, xem chừng chính là muốn khai đao với Tô Chí Cương. Lần này, đối thủ của chúng ta hẳn đã nắm được bí mật này.
Cho nên nói chuyện của Cao Tiểm cho Yến Trường Thủy. Vừa hay, Yến Trường Thủy vẫn chưa nắm được điểm yếu nào, lại có cơ hội này, mượn nó để đối phó Chí Cương.
Tô Lâm Nhi đúng là không phải thông minh bình thường. Sau khi cân nhắc một lúc không ngờ đã tìm ra mấu chốt của sự việc.
-Lẽ nào An Kỳ có khả năng này?
Trong mắt Tô Qúy Tài hiện lên một tia khinh thường.
-Anh ta.
Tô Lâm Nhi ngẫm nghĩ một chút, lắc lắc đầu, trầm ngâm rồi nói:
-Việc này, tám phần mười là do Diệp Phàm làm. Người này tuy nói xuất thân không ra sao nhưng nghe nói có vài người trong quân đội đã nhận làm huynh đệ. Có lẽ là dựa vào những người anh em đó để liên hệ với Yến Trường Thủy.
Cho nên Chí Cương lần này mới vừa khéo rơi vào tay hắn. Việc này, thật đúng là có chút phiền phức. Nếu Yến Trường Thủy cứ cắn không nhả có thể Chí Cương sẽ phải ra toàn án quân sự.
Đôi lông mày đẹp tuyệt của Tô Lâm Nhi hơi động đậy.
-Cái này, tiểu thư, phải nhanh chóng nghĩ cách thôi. Cao Tiềm rất quan trọng đối với Tô gia chúng ta, hơn nữa anh ta biết quá nhiều. Có nên nói với ông cụ không, nếu không chỉ lo Yến Trường Thủy ra tay quá nhanh, chúng ta sẽ trở tay không kịp.
Nét mặt Tô Qúy Tài ngày càng nặng nề.
Việc Cao Tiềm bị bắt khiến Tô Qúy Tài toát mồ hôi hột.
-Bất kể quan trọng hay không, bọn họ cư xử với chúng ta như thế, cũng không thể để cho họ cười vào mặt chúng ta được, đúng không?
Tô Lâm Nhi lạnh lùng hừ một tiếng, suy nghĩ một hồi rồi nói:
-Anh nói đi, Yến Trường Thủy là người của tập đoàn nào?
-Tôi cũng không rõ là người của tập đoàn nào. Nhưng nghe nói Yến Trường Thủy có quan hệ khá tốt với Thứ trưởng bộ tổng thiết bị, Điền Chấn Hưng. Có phải họ thuộc cùng một phe không?
Tô Qúy Tài có vẻ không chắc lắm, nhìn Tô Lâm Nhi nói.
-Được, đầu óc còn chưa hồ đồ, tin tức cũng khá cập nhật.
Tô Lâm Nhi khen Tô Qúy Tài một câu, nói tiếp:
-Đúng vậy, tìm Điền Chấn Hưng.
-Tiểu thư, Thứ trưởng Điền không có qua lại gì với chúng ta, tìm thế nào bây giờ?
Tô Qúy Tài có chút buồn bực.
-Điền Chấn Hưng không qua lại gì với chúng ta nhưng Mai gia ở thủ đô lại có chút quan hệ với chúng ta.
Tô Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng.
-Đúng rồi.
Tô Qúy Tài vỗ trán, cười nói:
-Xem tôi kìa, quên cả Mai gia. Mai Trường Phong chẳng phải đến vịnh Lam Nguyệt sao? Anh ta vẫn là Phó tư lệnh viên căn cứ, mà nghe nói sư đoàn 7 chịu sự quản lý trực tiếp của căn cứ vịnh Lam Nguyệt. Xem ra, Yến Trường Thủy chính là cấp dưới của Phó tư lệnh Mai. Chỉ cần Phó tư lệnh Mai ra mặt, chẳng lẽ Yến Trường Thủy dám không nghe lời?
-Nói như này cho dễ hiểu, chúng ta hãy nghĩ theo hướng khác. Dù nói Mai Trường Phong có quan hệ khá tốt với chúng ta, nhưng chưa chắc Yến Trường Thủy đã nể mặt Mai Trường Phong.
Chẳng phải anh cũng vừa nói, Yến Trường Thủy có quan hệ khá tốt với Điền Chấn Hưng sao? Lẽ nào ông ta thật sự sợ Mai Trường Phong?
Phó tư lệnh thì đã là gì, Phó bộ trưởng bộ tổng thiết bị đã có ảnh hưởng hơn một Phó tư lệnh vịnh Lam Nguyệt nhiều rồi.
Nếu Mai Trường Phong có chút giao tình với Yến Trường Thủy thì tốt. Nhưng đáng tiếc là theo tôi biết, Mai gia và Yến Trường Thủy không có quan hệ mấy.
Tô Lâm Nhi nói.
-Tôi hiểu rồi. Trước tiên phải tác động vào Mai Trường Phong, mà Mai Trường Phong phải làm tốt công tác tư tưởng cho Yến Trường Thủy. Còn Yến Trường Thủy thì chỉ quan tâm đến Thứ trưởng Điền.
Cho nên suy cho cùng, trước tiên phải đả thông tư tưởng cho Thứ trưởng mới được. Mà Tô gia chúng ta lại không có quan hệ mấy với Thứ trưởng Điền.
Cho nên việc này phải nhờ tới trung gian trong Mai gia liên hệ với Thứ trưởng Điền. Tác động được Thứ trưởng Điền cũng chính là tác động được Yến Trường Thủy.
Tô Qúy Tài dáng vẻ đã hiểu ra, sau khi liếc mắt nhìn Tô Lâm Nhi. Tuy nhiên lại nhíu mày lại nói:
-Tuy nhiên, tiểu thư, Mai gia dù nói có chút quan hệ với nhà chúng ta
Nhưng ở thủ đô này, mấy danh gia vọng tộc đều biết rõ
Không có lợi ích gì thì sẽ không làm. Xem chừng người ta sẽ trung lập.
-Đương nhiên như vậy, không có lợi ích trao đổi, Mai gia dựa vào đâu mà giúp đỡ chúng ta.
Huống chi, việc này nói lớn không phải lớn, mà nhỏ cũng không phải nhỏ. Yến Trường Thủy muốn mượn cớ để đánh đổ Chí Cương, miếng thịt béo đang nhai không thể nhả ra ngay lập tức. Cho nên, Mai Trường Phong muốn làm công tác tư tưởng cho Điền Chấn Hưng thì cũng phải bỏ ra chút sức lực. Mai Trường Phong đã phải bỏ công, chúng ta phải bù đắp cho ông ta gấp hai lần. Bằng không, không có lợi ích thì vốn không có động lực, cũng không thể để người ta phải chịu thiệt thòi, đúng không?
Tô Lâm Nhi thản nhiên mỉm cười.
-Tiểu thư, chúng ta lấy cái gì thuyết phục Mai Trường Phong?
Tô Qúy Tài cũng lập tức lấy lại tinh thần.
-Tiền có sức mạnh thần thông quảng đại. Người cầm lái về kinh tế của Mai gia là Mai Thực Đông, em trai ruột của ông cụ Mai gia.
Tô Lâm Nhi nói.
-Đúng rồi, lần trước quay về thủ đô, chẳng phải nghe nói tập đoàn Mai thị muốn cùng chúng ta hợp tác làm hạng mục kinh doanh bất động sản đấy sao. Ông cụ vẫn đang cân nhắc chuyện này, nghe nói vẫn chưa nhận lời.
Tô Qúy Tài nói.
-Phải, hiện nay bất động sản đem lại lợi nhuận không tồi.
Mai gia cũng thấy tiềm lực phát triển của thị trường này. Nhà chúng ta đi trước một bước, đã sớm chiếm lĩnh một phần thị trường.
Mai gia muốn chen chân vào, ông cụ đương nhiên phải suy xét một chút. Hạng mục hợp tác này lên đến gần một tỷ, chúng ta chiếm đa phần.
Còn Mai gia lại đề xuất là muốn giữ 30% cổ phần, nghiễm nhiên trở thành nhân vật số hai của tập đoàn bất động sản mới thành lập.
Bọn họ đòi phần lợi nhuận quá lớn, cho nên ông cụ vẫn còn đang cân nhắc. Tuy nhiên, chuyện của Chí Cương đã rơi vào tay Yến Trường Thủy,
Việc này không thể kéo dài nữa. Tôi sẽ thông báo cho Mai Thực Đông, tin là với sự hấp dẫn của 30% cổ phần, ông ta sẽ đồng ý chuyện đả thông tư tưởng cho Mai Trường Phong.
Mai Trường Phong tuy nói lăn lộn trong hệ thống quân đội, nhưng tin là anh ta không hồ đồ. Không có sự ủng hộ về tài lực hùng mạnh của Mai gia, họ dựa vào cái gì mà có được những vị trí có tầm ảnh hưởng như thế trong giới quân sự và chính trị?
Tô Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng. Cô gái này, nói thay đổi sắc mặt là thay đổi sắc mặt, đến nhanh.
-Tuy nhiên chỉ lo ông cụ cho là không thỏa đáng.
Tô Qúy Tài có chút lo lắng.
-Không sao, tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho ba.
Tô Lâm Nhi nói, cầm lấy điện thoại gọi.
Chín giờ tối.
Phạm Cương vẻ mặt hí hửng gọi điện nói:
-Báo cáo đại ca, mục tiêu đã chuyển sang Tô Lâm Nhi thành công.
-Không phải là cậu bắt cóc Tô Phất Chủy đấy chứ?
Diệp Phàm cười nói.
-Không đâu, muốn để cho cô ta rời khỏi biệt thự cũng dễ thôi.
Phạm Cương đắc ý cười.
-Dùng cách gì, nói đi. Xem có dùng được không. Phạm Cương, phải giở trò thì cứ làm. Nhưng thủ đoạn cũng phải quang minh chính đại. Hiện nay cậu cũng sắp tới ngũ đẳng, xem như cao thủ bậc trung rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Đơn giản, chỉ một hòn đá là xong.
Phạm Cương nói.
-Không làm bị thương cô ta chứ?
Diệp Phàm trong lòng ngạc nhiên, nói.
-Không, anh đã dặn dò, tôi sao dám làm bị thương cô ta. Hơn nữa, cô gái đó trông cũng được, Phạm Cương tôi là người biết thương hoa tiếng ngọc mà, sao có thể làm cô ta bị thương chứ.
Lúc ấy xe cô ta mở cửa nhanh quá, tôi trốn ở một cái cây rồi dùng cung bắn một cục đá, không trúng cửa kính xe mà bắn vào phần che phía trước xe.
Tuy nhiên tốc độ xe quá nhanh, bị giật mình, xe đâm vào làn ngăn bên đường, chỉ xước một tẹo.
Hình như cánh tay trái hơi bị trầy da, đến bệnh viện tiêm mũi uốn ván, xem chừng tối nay sẽ không về nhà.
Phạm Cương cười ruồi, vui khi người khác gặp nạn.
-Ừ, được rồi. Cậu trông chừng cô ta, cô ta về thì gọi ngay cho Vương Nhân Bàng. Tôi lập tức bảo cậu ta xuất phát.
Diệp Phàm nói xong, gọi điện cho Vương Nhân Bàng. Vừa nghe, cậu ta lập tức mang công cụ xuất phát.
Tối nay bóng đêm không phủ dày đặc, ánh trăng khá sáng. Vương Nhân Bàng lén chui vào biệt thự nhà Tô Lâm Nhi.
Bốn phía của biệt thự tuy có bốn người nhị đẳng canh chừng, nhưng Vương Nhân Bàng là ai, phương pháp dương đông kích tây dùng trăm lần hiệu quả cả trăm, lẻn vào biệt thự một cách dễ dàng.
Trên đầu anh ta đội mấy cái tất dài, toàn thân màu đen, có vẻ rất nguy hiểm. Ngựa quen đường cũ, anh ta đi thẳng vào tầng một, đến phòng Tô Lâm Nhi. Bởi vì anh ta đã giẫm phải bát đĩa mấy lần.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1816: Không ngờ là thư tình.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Tuy nhiên, tìm đi tìm lại trong phòng ngủ của Tô Lâm Nhi cũng không thấy hợp đồng cho thuê đất được ký giữa Uỷ ban nhân dân thành phố Hải Đông với câu lạc bộ Tô thị.
-Quái, trong tủ bảo hiểm để mấu trăm nghìn đô la Mỹ. Mình chỉ cần rút ra hai cọc.
Dùng để tìm mấy em để vui vẻ một chút chắc là đủ. Tuy nhiên, hợp đồng này, chẳng lẽ không để trogn phòng ngủ?
Vương Nhân Bàng trong lòng trầm ngâm, ánh mắt dò xét như lang sói.
Lại đeo một loại kính đặc biệt vào. Kính này đương nhiên là của các nhân viên Tổ đặc nhiệm A. Có thể dùng để phát hiện ra một số loại ánh sáng. Ví như tia hồng ngoại và tử ngoại.
Tuy nhiên Vương Nhân Bàng có chút thất vọng, không ngờ chẳng phát hiện ra điều gì khác biệt. Giống như đây chỉ là một phòng ngủ bình thường.
Anh ta đương nhiên lo lắng, lại tìm lại lần nữa, vẫn không tìm được gì.
“ Xong đời, đêm nay mất mặt rồi. Trở về không chừng sẽ bị Diệp Phàm coi chẳng ra cái gì.” Vương Nhân Bàng trong lòng có chút buồn bực, vỗ lên cái giường cổ.
Một tiếng động vang lên, Vương Nhân Bàng kêu lên:
-Có vấn đề.
Anh ta thích thủ chuẩn bị trang phục và đạo cụ tìm kiếm, quả nhiên phát hiện có điểm đáng ngờ. Ấn ấn giật giật cái nút tròn dưới giường, chợt có tiếng động răng rắc, dưới giường xuất hiện một cánh cửa ngầm.
“ Mẹ nó, thiết kế thật tài tình. Tuy nhiên còn chưa biết Vương Nhân Bàng ta là ai. Loại tiểu xảo này, chẳng chơi chán rồi. Chẳng phải nhóm Vương gia của triều Thanh cũng từng muốn làm cửa ngầm sao? Mình là ai chứ.” Vương Nhân Bàng tự đắc trong lòng, phát hiện bên trong một có một phong thư.
“ Quái, cái gì quan trọng mà phải giấu sâu như vậy, chẳng lẽ, hay là…” Khóe miệng Vương Nhân Báng thoáng một tia cười vui, cẩn thẩn rút ra một phong thư, phát hiện phong thư không dán, rút thư bên trong ra vừa đọc, lập tức cười khanh khách.
Mắng: “ Lam Tồn Quân kia có gì mà tốt, đúng là cao thủ lừa gái. Thư này, viết đến là buồn nôn, cái gì mà “ em Lâm Nhi của anh” thẳng thắn gọi em Lâm, Lam Tồn Quân cậu chẳng phải thành Bảo ca ca sao.” Vương Nhân Bàng thầm cười khinh, lại rút ra một bức thư nữa xem, phát hiện vẫn là thư tình của Lam Tồn Quân. Vương Nhân Bàng có chút tức giận, rút thêm mấy bức, phát hiện đều là thư như vậy.
“ Bực thật, thằng họ Lam đó thì có gì mà tốt chứ. Đáng cái khỉ gì mà phải giấu thư của người ta như giấu của báu.” Vương Nhân Bàng trong lòng oán thầm Lam Tồn Quân, nhất thời quên nhiệm vụ.
Anh ta tức giận, dứt khoát nhét tất cả thư vào túi mình.
Cuối cùng, phát hiện bản hợp đồng ở một ngăn bí mật khác. Đương nhiên anh ta đã khôi phục lại nguyên trạng rồi mới chuồn ra khỏi biệt thư, đi thẳng đến chỗ Diệp Phàm, đương nhiên là đi khoe khoang và tranh công.
-Thế nào, thằng nhóc họ Lam này đúng là may mắn. Mấy bức thư vớ vẩn này, không ngờ Tô Lâm Nhi cất giấu như của báu, thật là buồn cười.
Vương Nhân Bàng ném một xấp thư lên trên bàn, cười to với Diệp Phàm.
-Anh lấy đồ này của người ta, thật là có chút thiếu đạo đức người anh em ạ.
Diệp Phàm không khỏi buồn cười.
-Thiếu cái khỉ.
Vương Nhân Bàng tức giận hừ một tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm nói:
-Tô Lâm Nhi cô ta quá kiêu ngạo, chúng ta cho cô ta một bài học cũng đáng. Bằng không, một chủ tịch thành phố như anh quả có chút uất ức.
-Haha, đó là nể mặt đồng chí Lam, bằng không tôi đã động thủ từ lâu rồi. Lẽ nào không có biện pháp trị cô ta sao.
Diệp Phàmthản nhiên mỉm cười.
-Gần đây có dự định gì không, anh bây giờ vừa là Phó Bí thư vừa là Chủ tịch thành phố, phải giữ cho chắc.
Bằng không, một khi Bí thư mới đến, ủy viên thường vụ Thành ủy sắp xếp lại, lại gây sức ép cho anh. Hơn nữa lúc đó lại bị quản chế nhiều mặt, chẳng bằng bây giờ cứ nắm hết trong tay đi.
Vương Nhân Bàng thật ra rất quan tâm đến những chuyện này.
-À, gần đây tôi đang tăng cường khống chế. Tuy nhiên có những việc không gấp được. Nhưng thật ra anh bảo khống chế toàn bộ Hải Đông thì tôi không có dã tâm lớn vậy. Hơn nữa, Tỉnh ủy cũng không thể để tôi làm vậy.
Diệp Phàm lắc đầu nói.
-Cũng đúng, thôi vậy, không nói chuyện này nữa, đáng ghét.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu.
-Con gái của “ác cẩu” chưa đến tìm anh sao?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhìn Vương Nhân Bàng.
-Sao mà cô ta tìm được tôi, đến vô ảnh đi vô tung. Tuy nhiên bị cô ta tìm được thì cũng khá phiền đấy.
Vương Nhân Bàng rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo.
-Còn phiền nữa, người ta chẳng đưa đến cửa rồi…
Diệp Phàm cố ý thuyết giáo, đương nhiên là dùng để chế giễu Vương Nhân Bàng.
-Đừng nhắc đến cô ta nữa, ngán ngẩm.
Vương Nhân Bàng vội vàng muốn chuyển chủ đề.
Hai ngày sau, tình hình thay đổi đột ngột.
An Kỳ vội vã vào phòng làm việc của Diệp Phàm, vừa vào, đã kích động nói:
-Phó bí thư, không hay rồi.
-Chuyện gì, lão An, anh không còn là trẻ con ba tuổi nữa đâu.
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng.
-Không ngờ Cao Tiềm bị sư trưởng Yến giao cho sở Công an tỉnh, trực tiếp giao cho Giám đốc sở, Câu Trấn Nam.
An Kỳ rất phẫn nộ.
-Hừ, sư đoàn trương Yến thay lòng nhanh thật.
Diệp Phàm ngồi xuống, lạnh lùng hừ một tiếng.
-Lúc ấy sư đoàn trưởng Yến đã khẳng định, đợi bọn họ điều tra rõ ràng chuyện Tô Chí Cương xong sẽ giao Cao Tiềm cho cục Công an thành phố Hải Đông chúng ta. Xem chừng, ở đây có người nhúng tay vào. Hơn nữa, Cao Tiềm có chỗ dựa, có lẽ người ta đã sắp xếp kế hoạch xong xuôi từ lâu.
An Kỳ nói lý.
-Chẳng ai ngoài Tô gia đâu. Phỏng chừng là Tô Lâm Nhi ra tay. Cô ta cũng đoán được ít nhiều.
Diệp Phàm hừ nói.
Diệp Phàm ngẫm nghĩ một chút, liền gọi điện cho quân đoàn trưởng vịnh Lam Nguyệt, Hầu Bình, hỏi:
-Quân đoàn trưởng, có thể giúp đỡ một chút không, đoàn trưởng đoàn số hai sư thứ bảy rút cục bị làm sao vậy?
Diệp Phàm kể chuyện Tô Chí Cương và Cao Tiềm cho quân đoàn trưởng Hầu nghe.
-Được, để tôi đi tìm hiểu một chút rồi sẽ kể lại cho cậu.
Quân đoàn trưởng Hầu rất thẳng thắn, nhận lời ngay.
Nửa tiếng sau gọi điện lại, nói:
-Chánh án Lệ của tòa án quân sự vịnh Lam Nguyệt khi đó tiếp nhận ý tứ của sư đoàn trưởng sư đoàn 7 của vịnh Lam Nguyệt.
Tuy nhiên vài ngày trước, Yến Trường Thủy lại nói khác. Nói là chuyện của Tô Chí Cương chỉ là chuyện nhỏ.
Vấn đề này nội bộ sư thứ bảy của bọn họ đã xử lý xong, không cần phiền đến chánh án Lệ.
Người ta đã nói vậy, chánh án Lệ đương nhiên sẽ không tự dưng đi tìm việc làm gì. Nói thật, những vụ việc kiểu như quân nhân lên đến tòa án quân sự thông thường chánh án Lệ thường không muốn nhận.
Bởi vì quan hệ bên trong rất phức tạp. Trừ phi là chuyện không thể không xử lý, nếu các cấp dưới có thể xử lý được, chánh án Lệ thường mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
-Hầu Quân, có hỏi xem là tay chân của ai không?
Diệp Phàm hỏi.
-Cái này, cậu em, thật ngại quá, tôi còn chưa hỏi thăm được.
Hầu Quân tỏ vẻ có lỗi, trầm ngầm một hồi lại nói:
-Tuy nhiên, nghe có người nói từng thấy người của Tô gia và tư lệnh Mai uống rượu với nhau ở Thủy Châu.
Đây cũng có thể là giao tiếp bình thường của người ta. Nghe nói quan hệ giữ lão Mai gia và Tô gia cũng không đến nỗi nào. Từ đời trước đến nay, đều có kết giao.
-Cảm ơn.
Diệp Phàm nói một tiếng rồi gác máy. Sau đó sắc mặt lập tức nặng nề. Việc này chắc chắn là do Mai Trường Phong của Mai gia nhúng tay vào.
Không thể tưởng tưởng bọn họ hành động nhanh vậy. Không ngờ chuyển Cao Tiềm cho Câu Trấn Nam. Lần trước vì chuyện của Đàm Quang Huy, mình đã trực diện bày ra một thủ đoạn. Nếu phải áp chế Câu Trấn Nam, chỉ có Lý Xương Hải của Đảng ủy Công an lên tiếng may ra mới được.
Tuy nhiên, Lý Xương Hải tuy nói biết mình từ lâu, nhưng để nhờ anh ta ra tay, phỏng chừng, không có lợi ích thật lớn, anh ta chắc chắn sẽ không vật tay với Phó giám đốc sở của mình. Trong một thời gian ngắn, Diệp Phàm chưa thể nghĩ ra cách gì để hấp dẫn Lý Xương Hải. Về việc thăng chức, Lý Xương Hải cũng mới nhận chức được khoảng hai năm, chuyện này chắc chắn không được. Nếu dùng tiền, Lý Xương Hải khẳng định không dám nhận. Dùng đồ vật quý giá cũng thế thôi.
Diệp phàm suy nghĩ một hồi, quyết định đích thân đến tỉnh thành một chuyến. Bảo làm thì làm luôn, sau khi giao phó vài công việc, Diệp Phàm dấn theo dám An Kỳ, lái xe thẳng đến tỉnh thành.
Buối tối, Hạ Hải Vĩ nghe nói Diệp Phàm đến tỉnh thành, đặc biệt mời khách ở sơn trang Thượng Thiên Đồ. Bên này, lão Thượng nghe nói Diệp Phàm sẽ đến, đã chuẩn bị sơn trang tốt nhất để phục vụ.
Buổi tối, Diệp Phàm gọi đám người Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải, Túc Nhất Tiêu, Hạ Hải Vĩ lái xe thẳng đến sơn trang Nguyệt Thăng mà lão Thượng xây dựng ở Bắc Sơn.
Xe vừa tiến vào sơn trang, Thượng Thiên Đồ sớm dẫn theo mấy cô gái xinh đẹp xếp hai hàng bên ngoài đón tiếp.
-Haha, Diệp Phàm, đã lâu không gặp, cậu em, tôi nhớ cậu quá đi.
Thượng Thiên Đồ tiến tới, đích thân mở cửa xe cho Diệp Phàm, trước tiên là ôm hắn một cách nhiệt tình.
-Tôi nói lão Thương, lúc nào cũng thích.
Thủy Tinh Vĩ cười một tiếng.
-Gì cơ Thủy Tinh, lão Thượng tôi là loại người này sao? Hơn nữa, anh Diệp là ai, chính là người mà lão Thượng tôi muốn yêu cũng không dám yêu.
Thượng Tiên Đồ hai mặt trắng dã nói.
-Hahaha
Mấy người đều mỉm cười, không lâu sau đó, mọi người tiến vào đại sảnh. Thượng Thiên Đồ trực tiếp dẫn mọi người đến một bể suối nước nóng trong một căn phòng hạng trung.
-Linh Đang, vẫn là cô đến bầu bạn với anh Diệp đi, những người khác, mỗi vị chọn một cô đi.
Nếu không chọn được ai, tôi sẽ gọi toàn bộ các cô trong sơn trang đến. Tuy nhiên, các vị, mấy cô này đều là các cô vừa được chọn từ nông thôn tới, khẳng định là chim non chính cống. Hơn nữa, lão Thượng tôi đã làm việc gì thì mọi người cứ yên tâm, tuyệt đối không ép buộc ai, đều là mọi người tình nguyện.
Để loại bỏ mọi băn khoăn trong lòng mọi người, Thượng Thiên Đổ thẳng thắn nói rõ ra.
Dù sao đều là người quen, cũng hiểu rõ. Chuyện mà mọi người đểu tự nguyện đó chẳng qua chính là vì chữ: “ tiền”
-Anh Diệp, anh còn nhớ Linh Đang không?
Một cô gái dáng người cao gầy, trông rất hấp dẫn, từ từ bước đến bên Diệp Phàm.
-Linh Đang, năm đó gặp, chắc cũng tầm năm sáu năm rồi nhỉ. Năm đó em còn nhỏ, không ngờ bây giờ đã là cô gái lớn thế này rồi.
Diệp Phàm cười cười. Trước kia lúc bị mất quyền lợi ở đập chức nước Ngư Dương, Thượng Thiên Đồ định đem cô bé Linh Đang từ Hưng Yên Lĩnh đến tặng cho mình. Món quà này, đương nhiên không thể nhận. Không ngờ lão Thượng rất có tâm, vẫn thu nhận Linh Đang.
Đương nhiên Diệp Phàm cũng không già mồm cãi láo. Để Linh Đang loay hoay cởi chiếc quần đùi ra cùng xuống suối nước nóng, lại nhìn mấy vị kia cũng thế, tất cả đều cởi bỏ quần đủi rồi xuống suối…
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1817: Mượn miệng Trưởng ban thư ký Kiều.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Thượng Thiên Đồ rất giỏi làm mấy việc khiến người khác thoải mái như này. Ở giữa suối nước nóng còn đặt một chiếc ghế dựa bằng nhựa mềm.
Người nằm trên đó, hơn nửa người ngâm trong nước ấm, mềm mại. Các cô gái bên cạnh mặc áo tắm quỳ xuống giúp mình mát xa, chà xát chân. Vẫy vùng trong dòng nước, thật đúng là cảm giác hưởng thụ tuyệt vời trong cuộc đời.
Triệu Thiết Hải còn đặt hai chân lên người cô gái. Ngón chân nghịch ngợm trên người cô.
Sau một hồi thăm dò núi non, tuy nói chỉ dùng ngón chân, nhưng đúng là thoải mái. Người này, thật kinh khủng.
Tuy nhiên cô gái này chắc là lần đầu tiên làm mấy việc này. Tuy nói trong sơn trang của lão Thượng có người chuyên huấn luyện nghiệp vụ, nhưng động tác vẫn có chút gượng gạo. Hơn nữa mặt ai cũng ngượng ngùng đỏ ửng.
Nhưng bọn Diệp Phàm lại càng thích các cô gái như vậy. Các cô gái thành thục quá tuy phương pháp chà xát có chuyên nghiệp hơn một chút
Nhưng lại mất đi cảm giác mới mẻ. Tuy nhiên, cô gái tên Linh Đang đúng là ưu tú, khiến Diệp Phàm khá thoải mái.
Không lâu sau, còn đặt một chai rượu hồng bên cạnh. Mấy người cạn mấy ly rồi ngồi nghỉ.
Trong lúc đó chẳng ai nói lời nào, chỉ tận hưởng cảm giác các cô gái xoa bóp.
Tuy nhiên ai cũng biết chừng mực, không có hành động gì quá đáng.
-Thiết Hải, Cao Tiềm bị nhốt ở đâu?
Diệp Phàm mở lời.
-Không rõ lắm. Lão già Câu Chấn Nam kia biết quan hệ của chúng ta từ lâu. Cho nên ông ta đã giao cho đội trưởng Trung đoàn cảnh sát hình sự, Thôi Hùng Cương mang người đi rồi.
Đại ca chắc không hiểu, Thôi Hùng Cương là người của Câu Chấn Nam, người này vốn không hề qua lại gì với tôi. Hơn nữa thời gian gần đây lại càng tệ hơn.
Phỏng chừng là Câu Chấn Nam có dặn dò cái gì, dù sao thì đội trưởng gặp tôi cũng có vẻ kiểu bới lông tìm vết không thoải mái.
Hôm trước đến sở tỉnh, Câu Chấn Nam đến đội Cảnh sát Hình sự, xem xét vụ án gần đây của đội. Vừa hay có hai vụ án có chút thủ đoạn độc ác vẫn chưa điều tra xong.
Lão già Câu Chấn Nam kai liền chỉ đích danh phê bình tôi. Nói bốn chi đội do tôi lãnh đạo gần đây phá án không hiệu quả, những cái gì cái gì nữa. Dù sao cũng là không có việc gì mà gây sự ra, vẻ mặt nghiêm khắc phê bình tôi.
Hơn nữa còn tuyên bố, bảo tôi nội trong mười ngày phải phá hai vụ án. Vớ vẩn, trong mười ngày sao mà phá được án, Triệu Thiết Hải tôi cũng không phải thần tiên.
Tôi lúc ấy còn hơi bực, nói lại ông ta vài câu. Nói là mười ngày thì hơi gấp, ít nhất phải nửa năm. Thế là lão già đó đập bàn trước mặt mọi người.
Nói tôi cố ý dây dưa, làm việc lề mề, không nghĩ đến việc tiến thủ, người như vậy sao có thể làm tốt công việc của một cảnh sát hình sự được? Tôi nói lại một câu, thế là xong đời.
Lão già này càng tức giận, không ngờ bắt tôi phá án trong năm ngày. Bằng không, tạm thời cách chức viết kiểm điểm. Nghe nói ông ta còn truyền tin ra ngoài, nếu trong năm ngày tôi không phá được án, sẽ cách chức tôi khỏi cương vị cảnh sát hình sự.
Đến nhà lao khứ can làm việc tạp vụ.
Triệu Thiết Hải căm giận, bất ngờ nhéo một cái vào đầu vú cô gái kia, phỏng chừng xem mảnh đất kia là Câu Chấn Nam.
Cô gái đau đến mức suýt chút nữa rơi nước mắt. Triệu Thiết Hải nhận ra, ngượng ngùng vỗ vỗ, tỏ vẻ xin lỗi.
-Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ.
Túc Nhất Tiêu hừ lạnh một tiếng.
(Chú thích: Dục gia chi tội hà hoạn vô từ: Nếu muốn gán tội cho người khác, không sợ không tìm được tội danh.. Hay nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được.)
-Thiết Hải, anh đúng là chịu thiệt vì tôi. Câu Chấn Nam muốn bắt anh khai đao, trả thù việc ông ta mất uy phong trước mặt ta. Cho dù ông ta không mượn hai việc này để gây sự, thì là Phó bí thư ủy ban chính trị pháp luật tỉnh, Phó giám đốc sở thường vụ tỉnh, ông ta cũng có hàng trăm cách làm anh khó chịu, hoặc là tạm thời cách chức, thậm chí lấy mũ quan của anh.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Tôi hiểu, tuy nhiên tôi không hối hận. Mẹ nó, cùng lắm thì cá chết lưới rách, Triệu Thiết Hải tôi cũng đấu với hắn. Tôi cũng không tin Câu Chấn Nam ông ta không có điểm yếu gì.
Triệu Thiết Hải mắng.
-Tìm được điểm yếu chưa?
Hạ Hải Vĩ lạnh lùng hừ nói.
-Tạm thời vẫn chưa. Lão già này, làm việc gì cũng rất cẩn thận, nhược điểm nhỏ cũng không có tác dụng gì với ông ta.
Triệu Thiết Hải nhíu mày.
-Các anh nói xem, chúng ta lấy danh nghĩa cục Công an thành phố Hải Đông yêu cầu sở tỉnh giao vụ án Cao Tiềm về địa phương, lý do này ổn không?
-Đương nhiên là ổn, vụ án này là do cục Công an thành phố Hải Đông đang điều tra, đương nhiên các anh được chuyển người đi rồi. Tuy nhiên, nếu sở tỉnh nhất định phải nhúng tay vào, anh cũng không có cách nào. Bọn họ hoàn toàn có thể nói vụ án này phải được chú ý cao độ gì đó, phải do sở tỉnh tiếp nhận. Đến lúc đó, Hải Đông các anh chẳng có tí hy vọng nào đâu.
Lô Vĩ nói.
-Hơn nữa, chú ý cao độ là một chuyện, về phần kết quả, chẳng phải đã được khống chế trong tay Câu Chấn Nam sao.
Một câu cuối cùng, việc này điều tra nhưng không tìm ra chứng cứ là xong chuyện hoặc là nghiêm trọng thì bắt, không nghiêm trọng thì tha.
Túc Nhất Tiêu nói.
-Cái đó nếu phải chú ý cao độ, vậy chẳng phải vài người cấp cao hơn cũng chú ý sao, vậy chẳng phải là càng tốt sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
-Có phải anh Diệp muốn mời bộ Công an nhúng tay vào?
Triệu Thiết Hải không kìm nổi hỏi.
-Còn chưa quyết định, chắc chắc đã cần bộ Công an ra tay, tỉnh ủy chẳng phải là lãnh đạo cục An ninh tỉnh sao?
Diệp Phàm nói.
-Cũng đúng, đến lúc đó để Bí thư Tề ra mặt một chút, haha, Câu Chấn Nam cũng đau đầu. Nếu giở trò không ra sao thì Tề Đại Pháo cũng không phải loại dễ qua mặt đâu.
-Tề Đại Pháo, ông ta phụ trách Đảng quần chúng, không tiện nhúng tay vào việc này. Dù sao phân công quản lý không giống nhau.
Xen vào quá sâu dễ khiến người khác lời ong tiếng ve.
-Cũng đúng, Bí thư Tề nhúng tay vào, có vẻ rất chướng mắt. Không tốt.
Lôi Vĩ nói xong, ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không hay, lắc lắc đầu.
-Việc này mặc kệ đi, để mai chúng ta can thiệp Câu Chấn Nam một chút rồi tính sau. Nếu ông ta một mực không nể mặt thì sẽ tính tiếp.
Diệp Phàm thừ mặt ra hừ một tiếng.
-Anh Diệp, tin đồn chuyện của thành phố Hải Đông gần đây rất lớn. Nghe nói thiếu ba vị trí, làm loạn lên khiến tỉnh thành cũng không yên ổn. Thành phố cấp ba phía dưới không có Phó chủ tịch thành phố gia nhập thường vụ hay các ủy viên thường vụ của các thành phố cấp ba hẻo lánh gia nhập thường vụ, còn có các vị cấp phó của sở tỉnh đều chằm chằm theo dõi Hải Đông các anh. Các anh có phát hiện không, gần đây bên có rất nhiều xe từ bên ngoài đến Thủy Châu, đều là đến để vận động.
Lô Vĩ nói, phỏng chừng anh ta nghe phong thanh được chút tin tức gì từ bên người cô anh ta.
-Tỉnh ủy có ý định gì chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Không rõ lắm.
Lô Vĩ lắc đầu.
-Ôi, việc này, chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn. Uỷ viên thường vụ Thành ủy là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, được lãnh đạo Tỉnh ủy quyết định. Chúng ta có thể làm gì được chứ?
Diệp Phàm lắc lắc đầu, tuy nhiên trong lòng cũng khẽ động.
Nếu có thể khiến một ủy viên thường vụ đến Hải Đông ủng hộ mình, hơn nữa mình vốn chiếm bốn phiếu. Vậy chẳng phải đã có được năm phiếu trong ủy viên thường vụ rồi sao. Vậy sau khi mở hội nghị thường vụ, lời nói của mình đã được tăng tầm ảnh hưởng lên rất nhiều.
-Anh Diệp, có thể đi vận động một chút. Chọn một người vừa ý đi chẳng phải tốt hơn hay sao.
Lô Vĩ nói.
-Có vẻ cũng có lý.
Diệp Phàm nói. Tuy nhiên sau đó lại lắc đầu, nói:
-Cái này, chọn người vừa ý quá khó.
Đúng lúc này điện thoại kêu, vừa kết nối, không ngờ là đồng chí Chu Sâm gọi điện từ phòng làm việc của đồng chí Đường Hạo Đông.
Chu Sâm nói đang ở Thủy Châu, vừa rồi gọi điện đến Hải Đông. Đồng chí ở Hải Đông nói Diệp Phàm đi Thủy Châu.
Cho nên, Chu Sâm mời Diệp Phàm ăn điểm tâm. Diệp Phàm biết, Chu Sâm đến Hải Đông chắc là bởi gặp phải phiền toái gì, nên mới phải vội vã tìm mình như vậy.
Diệp Phàm suy nghĩ một lúc rồi nhận lời mời của Chu Sâm, rồi lái xe thẳng tới câu lạc bộ Hoàng thị.
Vừa xuống xe phát hiện một hình bóng quen thuộc.
-Anh Trương, anh cũng tới rồi, thật không ngờ, khách quý nha.
Diệp Phàm vội đi tới.
-Đã lâu không gặp người anh em Diệp Phàm, cũng muốn xuống đó thăm hỏi.
Trương Vệ Thanh cười tươi, vươn hai tay từ xa tới.
Chu Sâm đứng bên trên mặt thoáng tia kinh ngạc rồi biến mất ngay. Chắc sự nhiệt tình của Trương Vệ Thanh với Diệp Phàm khiến anh ta có chút bất ngờ. Bởi vì Trương Vệ Thanh hơi nhiệt tình quá.
Dường như qua hành động của Trương Vệ Thanh, Chu Sâm thấy được anh ta có chút tôn kính Diệp Phàm. Điểm này khiến Chu Sâm có chút khó hiểu.
Trương Vệ Thanh là phó chủ nhiệm văn phòng Trung ương. Tuy nói không đáng kể nhưng tốt xấu gì cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng. Hơn nữa lại làm việc ở văn phòng Trung ương, tiếp xúc với tầng lớp người mà vốn một Phó chủ tịch thành phố như Diệp Phàm có thể sánh được.
Phải là Diệp Phàm đưa hai tay nhiệt tình chạy tới mới đúng. Chuyện này đúng là ngược đời.
Diệp Phàm dựa vào cái gì mà có thể khiến cho Trương Vệ Thanh làm vậy. Chu Sâm trong lòng khó hiểu đặt một dấu chấm hỏi.
Đương nhiên, dấu chấm hỏi là dấu chấm hỏi. Chu Sâm ngoài mặt vẫn mỉm cười không lộ vẻ gì cả.
Sau khi đi vào phòng riêng mới phát hiện không ngờ Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa đã ở bên trong.
-Phó chủ tịch Diệp, chúng ta đã lâu không gặp.
Kiều Chí Hòa không ngờ cũng đứng lên, điều này lại khiến Chu Sâm đặt thêm một dấu hỏi trong lòng. Theo lý mà nói Kiều Chí Hòa là lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm, đưa một tay ra cũng là được rồi, hôm nay, đúng là lạ quá.
-Đúng vậy, gần đây Hải Đông cũng xảy ra một số chuyện, tin là Trưởng ban thư ký cũng nghe nói qua. Cho nên, bề bộn nhiều việc, vội đến mức mông cũng không chạm đất.
Diệp Phàm cười, đưa hai tay ra ôm chặt Kiều Chí Hòa.
-Vội thì vội, tuy nhiên…
Kiều Chí Hòa nói đến đây, không ngờ dừng lại một chút, liếc nhìn Diệp Phàm, nói:
-Cũng không thể quá bận, bận quá dễ sinh bệnh.
Diệp Phàm nghe xong giật mình. Trong lời nói của Kiều Chí Hoà hình như có ý gì. Liệu có phải Phí Mãn Thiên mượn lời Kiều Chí Hòa nhắc nhở mình hành động gần đây quá ầm ĩ hay không.
Cũng chính là việc điều chỉnh bộ máy cán bộ ở các huyện phía dưới của Hải Đông quá lớn, gây hiềm nghi. Diệp Phàm vừa cân nhắc, liền nghĩ tới việc này.
-Haha, tôi hiểu. Cho nên đến Thủy Châu nghỉ ngơi vài ngày.
Diệp Phàm cười nói.
-Vậy thì tốt rồi, kết hợp lao động và nghỉ ngơi. Có một số việc, vội cũng không xong.
Kiều Chí Hòa lại nói thêm một câu. Diệp Phàm nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra cái gì. Lời nói của Kiều Chí Hòa quá thâm sâu, huyền bí đến nỗi người ta nghĩ không ra.
Cái gì mà gọi là “ vội cũng không xong”. Chẳng lẽ ý nói có những việc, vội cũng vô ích, ngược lại khiến người ta không vui. Xem ra, Phí Mãn Thiên có chút không hài lòng về những hành động gần đây của mình ở Hải Đông.
Diệp Phàm trong lòng sinh cảnh giác.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1818: Phó chủ nhiệm văn phòng trung ương.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Hai người nói chuyện một hồi rồi bắt đầu uống.
Tuy nhiên, khi nói đến mối quan hệ với Kiều Chí Hòa, Diệp Phàm cảm giác có chút nặng nề.
Hai người nói thế nào cũng không cùng quan điểm.
-Trưởng ban thư ký Kiều, lần này Chủ nhiệm Chu đến Nam Phúc rèn luyện. Tuy nhiên, cấp trên đã giải thích, việc này, còn phải được Tỉnh ủy Nam Phúc thông qua mới được. Về việc lựa chọn địa điểm, Tỉnh ủy cũng có tiếng nói riêng.
Trương Vệ Thanh bắt đầu thể hiện mình là trung gian cho Chu Sâm.
-Ừ, nghe nói lần này các ban ngành trung ương có cử xuống một số đồng chí. Về cơ bản đều là cử xuống Tỉnh ủy công tác.
Hơn nữa, đã thống nhất là đồng chí nào đến tỉnh nào là do cấp trên quyết định. Còn sau về đến tỉnh sẽ công tác ở đâu lại là do thành phố quyết.
Cơ chế lựa chọn hai lần như vậy, âu cũng là phù hợp với tình hình bên dưới. Trung ương cũng phải suy nghĩ đến việc chỉ quản những vấn đề quan trọng.
Còn riêng với mỗi địa phương. Trung ương sẽ ra quyết định chung chung, còn đối với vấn đề đồng chí nào thích hợp với địa phương nào hay không, trung ương không thể tỏ tường bằng các đồng chí ở địa phương được.
Như vậy Trung ương và địa phương cùng nhau sắp xếp nhân sự là biện pháp rất tốt. Vừa tăng cường sự chỉ đạo của trung ương đối với địa phương, cũng xem xét đến nhu cầu thực tế của địa phương.
Kiều Chí Hòa gật đầu tâm đắc.
-Ha ha, lần này văn kiện đã sớm ban hành xuống tận các cấp địa phương.
Trương Vệ Thanh thản nhiên cười cười nhìn thư ký Kiều hỏi:
-Lần này đến Nam Phúc có hai đồng chí, một người chính là đồng chí Chu Sâm ở văn phòng trung ương, một là đồng chí Lâm Thừa Minh ở văn phòng Thủ tướng. Không biết tỉnh Nam Phúc sắp xếp hai vị đồng chí thế nào?
Trong lòng Diệp Phàm thầm lấy làm ngạc nhiên, một tỉnh Nam Phúc mà không ngờ có đến hai đồng chí xuống công tác.
Hai người cũng chưa lấy làm kì, mà ngạc nhiên hơn nữa là cả hai đồng chí này đều thuộc văn phòng trung ương Đảng và văn phòng Quốc vụ viện.
Hơn nữa, một là phó chủ tịch văn phòng, một là Phó chánh văn phòng của thủ tướng. Đều là cán bộ cấp Giám đốc sở. Chẳng lẽ cấp trên có hành động, hoặc giả đang ám chỉ điều gì. Diệp Phàm cân nhắc một hồi mà vẫn không nghĩ thông.
Nhưng sau một hồi cân nhắc Diệp Phàm cũng phát hiện ra dấu hiệu “có mùi”. Ít nhất, có lẽ vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông, Chu Sâm và Lâm Thừa Minh đều muốn ngồi vào. Theo suy nghĩ của hắn, theo biểu hiện của Trương Vệ Thanh thì quan hệ của y và Chu Sâm rất thân thiết.
Mà quan hệ giữa hắn và Trương Vệ Thanh cũng không tồi, ngoài ra Chu Sâm cũng đã từng thử thách hắn cũng như bày tỏ đôi chút thái độ. Cho nên, dù có xét về mặt nào, trong việc này hắn đều nên giúp đỡ Chu Sâm một phen.
-Ha ha, một tuần sau sẽ tổ chức hội nghị thường vụ, nghe nói là thảo luận về vấn đề điều chỉnh nhân sự.
Nói đến đây Kiều Chí Hòa bỗng ngừng lại, nhấp một ngụm trà nhìn Diệp Phàm rồi tiếp:
-Việc này, có liên quan đôi chút đến Hải Đông các cậu.
-Tôi nghĩ cũng đúng, Hải Đông nhoáng cái đó đã thiếu mất ba vị trí. Cũng không thể để trống mãi như vậy. Cứ thế sẽ bất lợi cho các ban ngành triển khai công tác. Những vị trí này, ở Hải Đông đều rất quan trọng, là những vị trí then chốt đứng đầu. Không có lãnh đạo, các đơn vị trực thuộc rất khó triển khai công tác.
Diệp Phàm thầm nhủ, chẳng lẽ là sự bất mãn của Phí Mãn Thiên đối với hắn ngày càng lớn nên lão muốn ra tay.
-Đúng vậy. Vụ án ở Hải Đông khi đó đã đồn đại đến tận Ủy ban kỷ luật trung ương. Trung ương không thể nào không chú ý. Cho nên, quan trường Hải Đông cũng đang được cấp trên theo dõi.
Nghiêm trọng hơn là, công tác của Hải Đông đang được cấp trên theo dõi rất sát sao. Từ góc độ suy xét của Trung ương chắc sẽ chịu đứng nhìn Hải Đông mục nát như vậy.
Cho nên, chỉnh đốn bộ máy lãnh đạo Hải Đông là việc bắt buộc phải thực hiện. Tuy nhiên, lần điều chính này chỉ dùng cách bổ sung chỗ thiếu.
Kiều Chí Hòa hiểu rõ ý định của Tỉnh ủy. Đó là không điều chỉnh thành viên của bộ máy chính quyền Hải Đông mà lại bổ sung thêm ba đồng chí khác.
-Trưởng ban thư ký Kiều, tôi xin kính anh ba chén. Anh một tôi ba.
Lúc này Chu Sâm vẻ mặt cung kính đứng lên, giơ chén ra mời.
-Sao có thể như vậy, đều uống ba chén đi.
Kiều Chí Hòa thản nhiên cười nói. Diệp Phàm hiểu Kiều Chí Hòa đang lấy thể diện cho Trương Vệ Thanh. Kiều Chí Hòa là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, quản lý công việc của văn phòng Tỉnh ủy, nếu tính ra thì y và Trương Vệ Thanh cũng cùng làm một việc.
Ba chén rượu cùng được uống cạn.
-Chủ nhiệm Chu, nếu anh được cử đến Hải Đông, tôi thật hi vọng được làm việc cùngđể xây dựng Hải Đông. Công việc của chủ nhiệm Chu ở văn phòng chủ tịch, những việc khác tạm không nói, ít nhất cũngcó thể giúp đỡ Hải Đông nhiều việc khi liên hệ với cấp trên. Hải Đông chúng ta, hiện đangthiếu đi sự giúp đỡ này. Hải Đông hiện có quá nhiều việc phải làm.
Lúc này Diệp Phàm thấy Trương Vệ Thanh nhìn mình, lập tức hiểu ngay, hắn liền vào đề câu chuyện một cách rất tự nhiên.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, Kiều Chí Hòa hơi nhếch môi, người thường thì khó có thể phát hiện ra. Có lẽ cũng đã hiểu được ý tứ của hắn.
-Ha ha, thật ra tôi cũng muốn thế.
Chu Sâm cũng theo đó bắt đầu té nước theo mưa, y liếc Diệp Phàm một cái rồi nói:
-Tuy nhiên, Hải Đông là thành phố lớn của Nam Phúc. Tỉnh Nam Phúc tuy nói là các chỉ tiêu về kinh tế xã hội đứng tốp sáu, nhưng hiện tại, vẫn còn vài huyện chưa nâng cấp lên thành phố được. Có lẽ Hải Đông sẽ không tới phiên tôi.
-Cái gì cũng là do con người làm ra cả mà thôi. Trưởng ban thư ký Kiều, anh nói xem có đúng không?
Lúc này Trương Vệ Thanh liền lên tiếng, ý ám chỉ đã rất rõ ràng.
-Ha ha, có thể tranh thủ!
Kiều Chí Hòa tất nhiên là không thể hiện rõ thái độ.
Đương nhiên, theo thái độ thì cũng có thể thấy, cá nhân y tán đồng việc Chu Sâm đến Hải Đông.
Tuy nhiên, Kiều Chí Hòa lại nhìn Diệp Phàm cười bảo:
-Nếu chủ tịch Diệp thật sự hi vọng được làm việc với Chủ nhiệm Chu thì cũng chẳng có gì là khó.
Kiều Chí Hòa quả thật là tay ăn nói sắc sảo. Việc này rõ ràng là Chu Sâm muốn đến Hải Đông, qua miệng y lại biến thành Diệp Phàm muốn cùng làm việc với Chu Sâm.
-Ha ha, anh Trương, tôi kính anh ba chén.
Diệp Phàm đưa chén lên, Trương Vệ Thanh vừa nghe thế đã mừng rỡ. Diệp Phàm nói thế tức là ở Tỉnh ủy y có đến ba phiếu rồi. Trương Vệ Thanh nâng chén, Chu Sâm cũng đứng dậy cười nói:
-Chủ tịch Diệp, trước tiên tôi xin kính anh ba chén. Chúng ta tuy là chưa gặp mặt nhiều lắm, nhưng cũng là tâm đầu ý hợp có phải không?
-Đúng, đúng, đúng. Có người, tình cờ gặp đã quen. Nhưng có người làm việc cùng nhau mãi nhưng vẫn không thể nào quen thân được. Chủ nhiệm Chu nói rất hay.
Trương Vệ Thanh lập tức gộp hai người lại.
Cạch cạch cạch…
Diệp Phàm cùng Chu Sâm uống ba chén, một chén là một phiếu.
-Ha ha ha
Trương Vệ Thanh lẫn Kiều Chí Hòa đều cười.
Kiều Chí Hòa vội nên đi trước. Kiều Chí Hòa vừa đi, Trương Vệ Thanh nói ngay:
-Ông em, nói thật với cậu, Chu Sâm có chút thân thích với tôi.
-Ừ, vậy thì tốt, tôi cũng phải gọi một tiếng anh Chu.
Diệp Phàm cười nói.
-Vậy thì từ giờ tôi sẽ xin gọi là cậu Diệp.
Chu Sâm tất nhiên cũng không bỏ qua cơ hội này, lập tức nói.
-Ông em, thời gian không đợi ai cả. Chúng ta chắc phải đi đây.
Trương Vệ Thanh lên tiếng nhắc nhở Diệp Phàm.
-Như vậy đi, tôi xem họ có ở đó không?
Diệp Phàm nói xong gọi điện thoại. Trước tiên là gọi cho Tề Chấn Đào, sau đó là Đoàn Hải Thiên và Lô Minh Châu.
Tề Chấn Đào có nhà, ba người đổi sang uống trà rồi Diệp Phàm gọi điện thoại đi:
-Chú Tề,tối nay chú có rảnh không ạ?
-Rảnh à, để làm gì sao?
Tề Chấn Đào hỏi, sau đó nói ngay:
-Có phải cậu đã về Thủy Châu?
-Vâng, mới về đến nơi ạ.
-Không ở Hải Đông về đây làm gì?
Tề Chấn Đào tức giận hừ nói.
-Ha ha, chủ nhiệm Trương đến Thủy Châu. Tôi về chiêu đãi một chút. Dù sao tôi cũng là chủ nhà mà.
-Chủ nhiệm văn phòng trung ương Trương Vệ Thanh. Còn có một đồng chí ở văn phòng của Đường Hạo Đông là phó chủ nhiệm văn phòng Chu Sâm. Chúng tôi vừa đến Thiên Trúc Viên, chú Tề có thời gian thì mời ra đây ngồi một chút được chứ ạ?
Diệp Phàm ăn nói rất khéo léo, chẳng những nói rõ thân phận của Trương Vệ Thanh, ngoài ra còn giới thiệu luôn cả Chu Sâm. Nếu Tề Chấn Đào ủng hộ Chu Sâm, có lẽ sẽ đến uống trà. Nếu Tề Chấn Đào không có cảm tình với Chu Sâm, có lẽ sẽ từ chối.
Huống chi Tề Chấn Đào trước đó muốn làm quen với Trương Vệ Thanh. Ngay lúc đó Tề Chấn Đào ở Bắc Kinh không đâu là không có chỗ dựa. Sau đó Diệp Phàm đã giới thiệu ông ta với nhà họ Phượng.
Cho nên, bây giờ Trương Vệ Thanh mới nghĩ đến ông ta. Tuy nhiên lúc đó Trương Vệ Thanh chỉ là một chủ nhiệm văn phòng trung ương cấp Giám đốc sở, phân lượng cũng nhẹ một chút. Còn hiện giờ là một cơ hội tốt để thử.
Quả nhiên, Tề Chấn Đào vừa nghe đến tên Chu Sâm đã nghĩ ra gì đó mà im lặng trong giây lát.
Chừng ba phút sau vẫn không thấy nói gì. Diệp Phàm kiên nhẫn đợi. Trương Vệ Thanh vẫn thản nhiên uống trà còn Chu Sâm thì đã hơi sốt ruột. Diệp Phàm thấy bàn tay Chu Sâm đặt trên bàn hình như đang hơi run run.
Thái độ của Tề Chấn Đào rất có phân lượng ở Tỉnh ủy. Người ta là nhân vật số ba của Tỉnh Nam Phúc, Bí thư Đảng ủy Phân công quản lý nhân sự. Có được sự ủng hộ cuả y là coi như đã thành công được một nửa.
-Cậu nghĩ như vậy có nên không?
Tề Chấn Đào đã lên tiếng.
-Vâng.
Diệp Phàm vội đáp.
-Vậy được.
Tề Chấn Đào trả lời, rồi sau đó lại nói tiếp:
-Tuy nhiên, tôi không thích uống trà, đến chỗ Lão Vương Kế làm chút thịt chó cũng tốt.
-Được ạ, chúng ta đến chỗ Lão Vương Kế.
Diệp Phàm nghe xong trong lòng cao hứng. Sau khi buông điện thoại liền nói với Trương Vệ Thanh về ý của Tề Chấn Đào, Trương Vệ Thanh nghe xong cũng cảm thấy rất hứng thú.
Khi uống rượu, hai bên cũng chưa nói đến chuyện của Chu Sâm. Tuy nhiên, ai nấy cũng đều là người hiểu chuyệnnên cũng không cần nói thêm nữa. Tuy nhiên, sau khi mọi người chia tay Diệp Phàm bị Tề Chấn Đào gọi vào nhà.
Ông ta nhìn Diệp Phàm lạnh lùng bảo:
-Cậu đấy, dã tâm càng lúc càng lớn. Có phải là muốn khống chế toàn bộ Hải Đông không? Không ngờ dám nhúng tay vào việc chọn Bí thư Thành ủy. Chuyện này mà cậu cũng có thể nhúng tay vào sao? Không có khả năng đó thì chớ có làm loạn lên. Đến lúc thương tích đầy mình thì tự đi mà chịu?
-Tôi cũng không có cách nào khác. Nếu không được thì đành dùng nắm đấm mà lên thôi. Lần chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông này rất quan trọng đối với tôi. Nghe nói Trung ương đưa hai đồng chí xuống đây để cạnh tranh chức Bí thư thành ủy có phải không?
Diệp Phàm hỏi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai