Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1824: Thông điệp gửi nhà họ Tô.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Nếu hội nghị thường vụ Thành ủy đã không quyết định việc này, thì chuyện hợp đồng lại càng không có.
Diệp Phàm gật gật đầu, nhìn Phó Trưởng ban thư ký Vu Hữu Hòa Vu Hữu Hòa một cái nói:
-Đồng chí Vu Hữu Hòa, lập tức thông báo cho Tô thị giải trí, để chiều nay họ cử người phụ trách đến Thành ủy một chuyến. Về chuyện thu hồi đất của Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải thông báo cho họ. Nếu phải thu hồi, cũng phải cho người ta thời gian chuẩn bị có phải không?
Diệp Phàm tỏ vẻ đại nhân đại nghĩa. Một số đồng chí ngồi đây tất nhiên là biết rõ.
Tiếp theo là tiến hành thảo luận về quy hoạch xây dựng trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố.
-Cái gì, muốn thu hồi. Ủy ban nhân dân thành phố lật lọng.
Tô Quý Tài vừa mới nhận được điện thoại của Vu Hữu Hòa tức giận quát.
-Tổng giám đốc Tô, đây là quyết định của hội nghị thường vụ. Có việc gì chiều mời anh đến văn phòng của Bí thư Thành ủy Diệp Phàm để nói chuyện với anh ấy. Anh quát gì tôi.
Vu Hữu Hòa cũng tức giận. Từ trước đến nay nhìn thấy Tô thi có cảm giác mình nhỏ bé. Hiện giờ Diệp Phàm đắc thế Vu Hữu Hòa tất nhiên cũng dũng cảm lên.
Hơn nữa, lần này Diệp Phàm về Hải Đông, thầm nhắc Vu Hữu Hòa đi tỉnh thành một chuyến. Vu Hữu Hòa vừa nghe tất nhiên là xúc động đến mức thiếu chút nữa rơi lệ. Biếtt Diệp Phàm đã ra tay, nói giúp y với cấp trên.
Đường đã rải rồi, việc cụ thể còn phải chính y đi làm. Cho nên, mấy ngày nay Vu Hữu Hòa nhiều việc mệt muốn chết, luôn chạy đi chạy lại giữa tỉnh thành và Hải Đông.
Tất nhiên dù mệt nữa, Vu Hữu Hòa cũng cảm thấy rất thoải mái. Chờ đợi. Vu Hữu Hòa không dám có hi vọng xa vời, chỉ có thể mong y được chức Cục trướng cấp Phó giám đốc sở là được. Còn nhập trường… Vu Hữu Hòa không dám nghĩ đến.
Đương nhiên, việc này, Diệp Phàm cũng không nói nhiều. Giao dịch với Bí thư Phí, tất nhiên là không nên nói cho người ngoài.
-Bọn họ không sợ chúng ta tố cáo bọn họ sao? Nhà họ Tô chúng ta chưa bao giờ thiếu người tài.
Tô Lâm Nhi thản nhiên hừ một tiếng.
-Tiểu thư, hay là đem hợp đồng ra nghiên cứu một chút. Mời luật sư đến ngay để tìm đối sách mới được.
-Nếu Ủy ban nhân dân thành phố đã đưa ra thông điệp cho chúng ta, xem ra, lần này là họ muốn động thật. Chúng ta phải tìm hiểu kỹ điều khoản hợp đồng mới được.
Tuy nói nhà họ Tô chúng ta giỏi chuyện kiện tụng nhưng người ta là Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Cho tới giờ đều là dân đấu cùng quan. Theo chân họ lên tòa án, lo rằng chúng ta thấp hơn một chút.
May mắn là lão gia nhà họ Tô chúng ta không phải cây đèn cạn dầu. Có lẽ Ủy ban nhân dân thành phố cũng phải nể nang.
Bằng không sẽ không thông báo cho chúng ta đến bàn bạc mà trực tiếp thông báo dỡ bỏ.
Tô Quý Tài có chút lo lắng.
-Ừ, tôi đi tìm xem.
Tô Lâm Nhi gật đầu đi lên tầng. Mở cánh cửa ngầm xong lập tức kinh hãi.
Hét lớn:
-Ai dám?
Câu thứ hai chính là của ta?
Xem ra trong mắt Tô Lâm Nhi hợp đồng chỉ là cái thứ hai, quan trọng vấn là tin tức mà Lam Tồn Quân viết cho cô. Người ta nói, phụ nữ sau khi yêu thì hết thuốc chữa.Việc này thật đúng là chân lý.
Tô Lâm Nhi điên cuồng tìm kiếm trong phòng, mãi đến khi mệt mỏi, ngồi xuống sàn nhà đôi mắt đã đỏ ngầu.
-Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra vậy?
Tô Quý Tài ở dưới tầng hồi lâu không thấy Tô Lâm Nhi xuống, lên lầu xem một chút mới phát hiện sự khác thường của Tô Lâm Nhi, vội vàng chạy lại hỏi.
-Chú Quý Tài, đều bị trộm hết. Là ai làm, lập tức gọi người dến, tôi muốn điều tra đến cuối cùng, tôi muốn rút da y ra.
Tô Lâm Nhi giống như phát điên, đầu tóc rối bù hét lớn. Mà Vương Nhân Bàng lúc này đang uống trà, đột nhiên cảm thấy tai mình nóng lên, lẩm bẩm nói:
-Sao thế nhỉ, ai nhắc đến mình mà lại nóng tai thế, chắc chắn là cô gái nào nhắc rồi, ha ha..
Mà ở tận Bắc Kinh Lam Tồn Quân cũng cảm giác trong lòng bất an, lẩm bẩm nói:
-Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì, sao lại cảm thấy bất an khó chịu như thế này?
Không lâu sau, cao thủ của Tô thị đã đến phòng ngủ của Tô Lâm Nhi, tiến hành kiểm tra.
Ngay sau đó, người đó lắc đầu nói:
-Tiểu thư Tô, những việc này do một vị cao thủ làm. Chẳng dấu vết quen thuộc hơn nữa còn rất điêu luyện, căn bản là không để lại dấu vết gì. Ngoài ra, việc này có lẽ trước đây một thời gian rồi, không để lại chút gì, ôi.
-Đồ ngu, cút.
Tô Lâm Nhi ném gối, người trung niên kia xấu hổ cười cười, nhẹ nhàng trả lại gối, chào Tô Lâm Nhi và Tô Quý Tài rồi đi.
-Tiểu thư, chúng ta phải đối mặt với một sự thật. Thư và hợp đồng nhất thời không tìm được. Chúng ta phải nghĩ ra cách khác để đối phó mới được.
Tô Quý Tài khuyên nhủ.
-Lúc đó ký kể không phải có hai bản sao?
Tô Lâm Nhi tỉnh táo lại hừ nói.
-Một bản do Ủy ban nhân dân thành phố giữ. Nếu người ta đã thông báo cho chúng ta thì có lẽ hợp đồng đó được lấy ra để làm chứng cho chúng ta.
Tô Quý Tài nói.
-Chú Quý Tài, chú nói xem, có phải là có mưu đồ không?
Tô Lâm Nhi sau khi tỉnh táo lại liền nghĩ đến vấn đề này.
-Tiểu thư đang muốn nói là chuyện này là do đối thủ của chúng ta làm?
Tô Quý Tài hỏi.
-Rất có khả năng, chú xem, những thứ đó của chúng ta đều vừa mới mất, bên đó đã ra thông báo cho chúng ta. Tuy nhiên, những bức thư đó họ lấy đi làm gì nhỉ, ăn thì không ăn được, bọn trộm chết tiệt này.
Tô Nguyệt Nhi tức giận đến phát khóc.
-Việc này cũng thật sự là lạ. Nếu thật sự là đối thủ của chúng ta làm, hẳn là không muốn những bức thư này. Vừa rồi tiểu thư có nói cho tôi một số nội dung trong thư, thì thư đó đối với đối thủ của chúng ta mà nói căn bản là vô dụng.
Chẳng lẽ thật sự là bọn trộm vặt, thấy gì cầm đi hết. Vừa rồi tiểu thư cũng đã kiểm tra, hình như két sắt cũng bị trộm mất mấy nghìn đô la Mỹ.
Tên trộm này có chút lạ, sao không lấy hết, chỉ lấy hơn nghìn. Hơn nữa, đối thủ của chúng ta là Ủy ban nhân dân thành phố.
Người nào là cán bộ chính quyền lại làm việc bỉ ổi này. Việc này nếu điều tra ra sẽ giống như tội phạm.
Tin rằng trên đời này không có người cán bộ nào tình nguyện lấy chức vụ của bản thân ra đánh cuộc làm việc như thế.
Cho nên, tôi cho rằng hẳn là không phải các người của Ủy ban nhân dân thành phố làm.
Tô Quý Tài cũng cảm thấy mơ hồ.
-Tên trộm khốn khiếp, tôi sẽ không để yên. Chú Quý Tài, báo tin cho Bắc Kinh, yêu cầu cho cao thủ đến. Tôi muốn tra đến tận cùng, chỉ cần điều tra ra, tôi muốn rút da của y.
Tô Lâm Nhi vẻ mặt tức giận, giống như muốn ăn thịt người.
-Ôi…
Tô Quý Tài bất đắc dĩ thở dài, gật gật đầu nhìn Tô Lâm Nhi một cái hỏi:
-Vậy buổi chiều làm sao bây giờ? Chúng ta không có chứng cứ, đến Thành ủy nói cũng không ra.
-Mặc kệ nếu muốn gây rối cũng phải đến chỗ bọn họ gây rối. Tôi không tin là không để lại chút chứng cứ nào, chuyện lớn như vậy cơ mà.
Tô Lâm Nhi hừ nói.
-Lúc ấy ký hợp đồng đều là Trương Minh Sâm và Phạm Viễn làm đại diện. Trương Minh Sâm đã chết, không có cách nào. Nếu Phạm Viễn đồng ý ra làm chứng thì dễ giải quyết.
Tô Quý Tài nói, biết lời này cũng không cần phải nói.
-Y còn ra mặt gần đây giống như rùa rụt cổ. Việc này trốn còn không kịp, đừng hi vọng y còn ra mặt.
Tô Lâm Nhi hừ một tiếng.
Buổi chiều, Tô Quý Tài cùng Tô Lâm Nhi đưa mấy người vội vàng đến Thành ủy.
Diệp Phàm tiếp họ ở phòng khách bên ngoài.
-Tổng giám đốc Tô, sáng nay Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi đã thông báo cho bên các anh. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố quyết định quy hoạch lại trụ sở của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.
Tuy nhiên, hiện giờ địa điểm làm việc hơi chật. Hội nghị thường vụ cùng Thành ủy đã quyết định thu hồi lại khu đất mà Tô thị tham ô đang sử dụng. Thành ủy quyết định cho các anh thời gian một tuần chuẩn bị để giao lại mặt bằng cho Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Đương nhiên, các anh cũng có thể hợp tác với chúng tôi trong việc tiến hành giải phóng mặt bằng. Nếu không ảnh hưởng đến việc quy hoạch trụ sở làm việc của Ủy ban nhân dân thành phố thì có thể giữ lại. Cũng giảm việc các anh phải mời người dỡ bỏ, lãnh phí tiền bạc thời gian của các anh.
Vu Hữu Hòa tỏ vẻ đang giải quyết việc chúng nói.
-Chủ nhiệm Vu, sao có thể nói là tham ô? Khu đất đó trước đây hội nghị thường vụ Thành ủy các anh đã quyết định cho Tô thị có cổ phần khống chế tập đoàn Địa Đường Điểu. Lúc trước còn ký hợp đồng chính thức.
Hợp đồng kỳ hạn 8 năm. Chúng ta tuy chỉ là người dân bình thường, nhưng chúng ta cũng phải bảo vệ quyền lợi của mình đúng không? Các anh tiến hành quy hoạch lại, chúng tôi cũng không có ý kiến gì, nhưng muốn lấy lại đất đai thì để tám năm sau.
Tô Quý Tài bình tĩnh nói.
Y đã bàn bạc với Tô Lâm Nhi trước, trước tiên là thử thái độ của Thành ủy một chút rồi nói sau. Có lẽ, hợp đồng là bị tên trộm trộm đi. Mà chuyện ký kết hợp đồng một số đồng chí ở Thành ủy đều biết. Có hợp đồng trong tay, tin rằng Diệp Phàm đại diện Thành ủy cũng phải kiêng nể một chút.
-Hợp đồng hợp đồng nào, mời các anh đưa hợp đồng ra.
Vu Hữu Hòa vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Lúc đầu chúng tôi không biết các anh cần hợp đồng cho nên không mang đến. Tuy nhiên, lúc ấy ký kết hợp đồng có hai bản, tin rằng Ủy ban nhân dân thành phố các anh vẫn giữ một bản. Chỉ cần lấy ra là rõ ngay.
Tô Quý Tài nói, trong lòng đã có chút hoảng hốt. Nhưng mặt vẫn khá bình tĩnh.
-Rất xin lỗi, hợp đồng và văn kiện của Ủy ban nhân dân thành phố hàng năm đều được niêm phong cất vào kho. Hợp đồng năm trước ký với các anh hẳn là cất vào kho đi. Những hợp đồng này không thể tự tiện mở.
Vu Hữu Hòa lắc lắc đầu nhìn Tô Quý Tài giọng cứng rắn lên:
-Hơn nữa, nếu là các anh đến đây nói các anh thuê đất, mời các anh đưa hợp đồng. Nếu không, Ủy ban nhân dân thành phố có quyền cho rằng các anh chiếm đất một cách phi pháp.
-Chiếm dụng phi pháp, Vu Hữu Hòa Tô thị chúng tôi không phải là một công ty, cần gì phải đến chiếm đoạt đất của Ủy ban nhân dân một cách phi pháp? Buồn cười, việc này đến đứa trẻ con cũng không thể tin tưởng được. Dù sao anh cũng là phó Trưởng ban thư ký, người ta gọi anh là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố chẳng lẽ điều cơ bản đó còn không biết? Còn lăn lộn trong quan trường cái gì?
Tô Lâm Nhi không kìm nổi, sự kiêu ngạo làm cô phải lên tiếng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1825: Tô Lâm Nhi đến cục Công an.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Chủ tịch Tô chúng ta giải quyết công việc chứ không giải quyết con người. Cô không có quyền nói đến kinh nghiệm và học vấn của tôi.
Tuy là tôi không tốt nghiệp đại học Harvard hay Bắc Kinh nhưng tôi cũng đã học xong đại học, cũng tốt nghiệp đại học Nhân dân.
Nếu so với các đại học trong cả nước, không trượt ra top 10. Hơn nữa, tôi còn đỗ thủ khoa cao đẳng ở huyện.
Tuy không thể so sánh với Chủ tịch Tô nhưng tôi cũng không đến mức không chịu nổi. Còn về phần kinh nghiệm, không cần tổng giám đốc Tô lo lắng. Tôi có thể đi được đến đây, cũng vẫn tiếp tục được.
Vu Hữu Hòa cũng phản ứng lại.
-Vu Hữu Hòa, cậu nhạo báng ai?
Tô Lâm Nhi rất ít khi phải chịu sự tức giận như thế này. Hôm nay cảm giác là đồng chí Vu Hữu Hòa thật sự là ăn gan báo, dám nói với cô như thế.
-Ai nhạo báng gì? Tôi đã nói gì ai?
Vu Hữu Hòa thản nhiên hừ nói.
-Vu Hữu Hòa, xem ra, cậu nghĩ mình mạnh mẽ đúng không? Thực sự nghĩ rằng mình là Phó Trưởng ban thư ký có thể bay lên trời có phải không? Từ ổ gà không nở ra phượng hoàng được đâu!
Tô Lâm Nhi lạnh lùng hừ nói. Ánh mắt rất khinh bỉ.
-Được rồi, hôm nay là thông báo cho các cô dỡ bỏ việc chiếm dụng đất của chúng tôi. Vu Hữu Hòa, đưa ra chứng cứ về đất để họ xem. Tô thị hội sở của bọn họ có chiếm dụng hơn bốn nghìn mét vuông đất của chúng ta không?
Diệp Phàm khoát tay nói.
Vu Hữu Hòa đưa ra giấy chứng nhận có liên quan đến đất đai. Từ từ ném xuống trước mặt Tô Quý Tài.
Tô Quý Tài cầm lên xem, mặt có chút khó coi.
-Giấy tờ này không phải là giả chứ?
Vu Hữu Hòa lạnh lùng hỏi.
-Không giả nhưng chỉ có thể chứng minh đất này của các anh. Tô thị cũng tôi cũng không có phủ nhận điều này. Nhưng, tôi yêu cầu các anh đem hợp đồng lúc trước ra đây kiểm chứng một chút.
Tô Quý Tài nói.
-Các anh lấy ra, không phải chúng tôi lấy ra. Hơn nữa, chúng tôi cũng không nghe nói năm đó Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố ký kết hợp đồng gì.
Nếu trong một tuần các anh không thể đưa ra hợp đồng để chứng mình thì các anh phải dọn dẹp trả lại đất cho chúng tôi.
Quy hoạch của Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi không thể đợi lâu. Đương nhiên giải trí Tô thị tôi cũng đã xem qua, hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Nếu cách sắp xếp của các anh không xung đột với quy hoạch của chúng tôi, qua kiểm tra thấy được, như là một số tòa nhà, núi giả có thể giữ lại.
Ủy ban nhân dân thành phố có thể thu lại bằng một phần tiền xây dựng lúc trước.
Đồng chí Vu Hữu Hòa không phải tàn nhẫn bìnhh thường. Thứ người ta xây dựng chưa dùng được một năm, lập tức chỉ còn một phần. Việc khấu hao này làm người ta đau đớn.
-Việc này, không cần làm phiền các anh. Chúng tôi sẽ không rời khỏi địa điểm đó. Nếu không có cách nào, chúng tôi sẽ tố cáo lên tòa án.
Tô Lâm Nhi đột nhiên nói.
-Kháng án đó là quyền của các cô. Tuy nhiên, nếu các cô có thể đưa ra chứng cứ có giá trị pháp lý. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã quyết định, hiện giờ chỉ cho các cô một tuần để dọn dẹp. Sau một tuần, nếu các cô vẫn chiếm dụng đất của Ủy ban nhân dân thành phố, thì chúng tôi sẽ dùng đến pháp luật, cưỡng chế giải phóng mặt bằng.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
-Anh dám?
Tô Lâm Nhi chỉ vào Diệp Phàm quát. Giọng có chút run rẩy, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Có việc gì mà tôi không dám? Chúng tôi thực hiện theo quy định, không làm gì trái pháp luật. Việc này cứ quyết định như vậy, các cô về đi, tôi còn có việc.
Diệp Phàm nói xong, đứng lên, xoay người bước và trong phòng.
-Cục trưởng An, nhục mã lãnh đạo Thành ủy, theo quy định thì xử lý thế nào?
Diệp Phàm xoay người trừng mắt nhìn An Kỳ đang đứng bên cạnh Tô Lâm Nhi.
-Nhẹ thì gọi đến cơ quan công an phê bình giáo dục, viết kiểm điểm thừa nhận sai lầm. Ngoài ra, người mắng chửi phải xin lỗi lãnh đạo. Bị xử phạt kinh tế nhất định.
An Kỳ nói.
-Cục trương An, vậy cậu lập tức đưa tôi đến cục Công an là được. Tôi chính là người mắng, chẳng những mắng Diệp Phàm là tên khốn khiếp, còn muốn mắng là đầu heo. Đồ heo.
Tô Nguyệt Nhi không tính toán, nào có coi An Kỳ ra gì.
…
Một cái tát vang lên, mọi người thấy một bóng người nhoáng lên, Diệp Phàm đã thu tay lại.
Tô Lâm Nhi trừng mắt như có thể ăn thịt người. Một tay cô sờ sờ một bên mặt của mình, thật sự không thể tin được. Diệp Phàm không ngờ dám đánh cô.
-Muốn làm gì?
Tô Quý Tài cùng mấy người cùng đến lập tức nhằm hướng Diệp Phàm. Tô Quý Tài chắn trước mặt Tô Lâm Nhi, chỉ vào Diệp Phàm nói.
-Âm mưu tấn công lãnh đạo Thành ủy, bắt lại…
An Kỳ không nương tay, quay ra ngoài hô lớn. Lập tức mấy cảnh sát mặc thường phục tiến vào, mấy tiếng động vang lên, Tô Lâm Nhi và mấy người liên quan đều bị khoanh tay ra sau lưng.
-Tô Lâm Nhi, đây là tôi chỉ cho cô nói năng phải cẩn thận. Nên làm thế nào thì làm như thế. Cục trưởng An, nên xử lý thế nào thì xử lý như thế. Hải Đông này vẫn là thiên hạ của Đảng, không phải thiên hạ của Tô thị.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, bước vào văn phòng.
-Cục trưởng An, những người khác có thể bắt nhưng tiểu thư Tô không thể làm càn, thả cô ra.
Lúc này Tô Quý Tài bị cho tay ra sau kêu lên.
-Mang đi.
An Kỳ phất tay, tuy nhiên, thấy người giữ Tô Lâm Nhi hơi chần chừ, có lẽ là những cảnh sát này đều nghe đến nhà họ Tô, không dám làm bừa. Tuy nhiên, An Kỳ nghiêm mặt nói:
-Lời của tôi các cậu không nghe có phải không? Đưa tất cả đi, không chừa một ai.
-Vâng.
Mấy người cảnh sát đáp không chút do dự, dẫn toàn bộ đi. Một đoàn người làm ai nhìn thấy cũng ngạc nhiên. Sau đó chính là vui vẻ khi người khác gặp họa.
-Diệp Phàm hả Diệp Phàm, anh gây với nhà họ Tô sao, có trò hay để xem rồi.
Trương Nhất Đống đứng ở cửa sổ nhìn thấy hết mọi chuyện tự nói một câu.
Mà Thái Quý Quyền ngoài ngạc nhiên ra còn có một chút kiêng nể mơ hồ, miệng lẩm bẩm nói:
-Tô Lâm Nhi hắn cũng dám bắt, thật đúng là đi sờ mông hổ rồi.
-Họ Diệp kia, anh không nên đi bắt Tô Lâm Nhi. Tô Phương tôi chờ xem anh xui xẻo thế nào.
Trưởng ban tuyên giáo Tô Phương lộ ra vẻ mặt vui vẻ khi người khác gặp họa.
Không nói đến việc phản ứng của những thành viên Thành ủy không giống nhau. Mà Chủ tịch Hoàng Thạch của tập đoàn Địa Đường Điểu mà Tô thị có cổ phần khống chế khi nhận được tin tức lập tức há hốc mồm, sợ đến mức di động cũng rơi xuống đất.
Y vội vàng nhặt điện thoại lên, vỗ vỗ thấy vẫn có thể gọi đi, vội vàng gọi điện thoại về Bắc Kinh.
-Tổng giám đốc Tô, việc lớn không tốt.
Giọng phó Tổng Giám đốc Hoàng đầy lo lắng.
-Chuyện gì vậy Hoàng Thạch, đừng kinh ngạc. Ông cũng là người đi cùng chúng tôi mấy chục năm nay, sóng gió nào chưa từng gặp?
Cha của Tô Lâm Nhi, người cầm lái tổng Giám đốc tập đoàn Tô thị Tô Chiêu Viễn nhắc nhở Hoàng Thạch một tiếng.
-Tiểu thư Tô và Quý Tài vừa bị bắt.
Hoàng Thạch vội vàng nói.
-Cái gì? Bị bắt, ai bắt chúng, chúng phạm vào tội gì?
Tô Chiêu Viễn khó có thể bình tĩnh, vội vã hỏi.
-Cục công an thành phố Hải Đông.
Hoàng Thạch vội vàng trả lời.
-Tôi biết rồi, trước tiên cậu đến cục Công an để bảo lãnh cho người ra.
Tô Chiêu Viễn bình tĩnh lại hừ nói.
Hoàng Thạch đành phải đồng ý. Tự mình đưa luật sư đến bảo lãnh người ra. Tuy nhiên, điều khiến Hoàng Thạch buồn bực chính là Cục trưởng cục Công an ra lệnh không được bảo lãnh.
Hơn nữa, Tô thị là nơi có một số người bị bắt vì nghi ngờ phá hoại sự phát triển của kinh tế Hải Đông.
Tô Lâm Nhi là chủ tịch tập đoàn Địa Đường Điểu và Tô Quý Tài phải ở lại để Cục công an lấy lời khai. Còn có cả chuyện Tô thị chiếm đất của Ủy ban nhân dân thành phố từ từ cũng phải tiến hành điều tra.
Buổi sáng cùng ngày, không khí phòng hội nghị thường vụ Tỉnh ủy nóng bừng. Các ủy viên thường vụ đều nghiêm trang ngồi tham gia. Lô Minh Châu có chút bất mãn nhìn kẻ nghiện thuốc Nạp Lan Nhược Phong hừ nói:
-Anh không hút ít được sao, hút thuốc có gì tốt. Ảnh hưởng đến gan phổi.
-Ha ha, cô Lô, tôi không hút không làm nổi việc nữa.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói.
-Không hút không làm được việc, tôi không hút thuốc lá sao vẫn sống tốt, chẳng lẽ không làm việc?
Trưởng ban tuyên giáo là con gái, tất nhiên cũng ủng hộ Lô Minh Châu. Toàn bộ hội nghị thường vụ Tỉnh ủy có 13 người, chỉ có hai người là phụ nữ.
-Ha ha, thói quen, thói quen thôi.
Nạp Lan Nhược Phong cười nói. Thật ra trong số các ủy viên thường vụ có khi vì lợi ích của mình mà tranh luận đến đỏ mặt. Nhưng, khi nói chuyện, mọi người vẫn tươi cười, thi thoảng còn có thể vui đùa vài câu.
-Bắt đầu cuộc họp, hôm nay chủ yếu thảo luận về vị trí Bí thư Thành ủy, Phó Chủ tịch thường trực thành phố, ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thành phố Hải Đông. Cùng với các ứng cử ủy viên thường vụ của một số thị xã như Đức Bình. Còn có cả mấy Phó chủ tịch thành phố cũng phải quyết định. Trước tiên hay là mới Trưởng ban Lô Minh Châu giới thiệu các ứng cử viên cho mọi người một chút.
Bí thư Tỉnh ủy Phí Mãn Thiên giọng nghiêm túc nói, mọi người đều ngồi thẳng lên, giống như càng lúc càng nghiêm trang.
Bởi vì, mỗi khi đến lúc điều chỉnh nhân sự chính là lúc mọi người phân chia bánh ngọt. Tất nhiên, tất cả mọi người đều hi vọng người mình đề cử có thể thăng chức.
Hơn nữa, vì có thể có một phần bánh ngọt, cũng phải chuẩn bị tinh thần để khẩu chiến.
Thật ra, hội nghị thường vụ chính là tranh luận.
Thường thường trong khi thảo luận vấn đề các ủy viên thường vụ đều có thể nói không khác gì luật sư. Người không nói một lời mà có chức vụ tốt thì khá khó khăn.
-Đề tài quan trọng đầu tiên chính là thảo luận về chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông. Trước mắt trải qua tuyển chọn của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có hai người. Đều là từ Bắc Kinh về địa phương rèn luyện. Một người là từ văn phòng của đồng chí Đường Hạo Đông, Phó chủ nhiệm Chu Sâm. Một người là…
Lô Minh Châu bắt đầu giới thiệu những ứng viên.
Lô Minh Châu vừa nói xong, tất cả các đồng chí đều nhìn Chủ tịch tỉnh Yến Xuân Lai cùng Bí thư Phí Mãn Thiên. Bởi vì việc chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông hôm nay là bổ nhiệm nhân sự quan trọng. Tất nhiên là miếng bánh ngọt béo bở, không tới phiên các đồng chí khác chia phần.
Có lẽ, là cuộc đua giữa Chủ tịch tỉnh Yến và Bí thư Phí. Tuy nhiên, theo thông lệ trước đây, càng là cán bộ cấp quan trọng càng có vở kịch sau đó.
Tuy nhiên, hôm nay có vẻ có chút lạ, không ngờ đều im lặng. Các vị ủy viên thường vụ đều thầm hỏi, nhưng không ai lên tiếng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1826: Phó chủ tịch tỉnh Lệ Chí Đạt bị bắt giam.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Đồng chí Chu Sâm đến từ văn phòng chủ tịch, lại có bằng thạc sĩ đại học Harvard nổi tiếng.
Ngoài ra, đồng chí Chu Sâm cũng có nhiều kinh nghiệm công tác ở địa phương. Khi còn trẻ đã có thời gian làm Phó chủ tịch thường trực huyện Hồng của Hải Đông. Cũng đã đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Thành ủy Hải Đông.
Một đồng chí có lý lịch như vậy khá quen với tình hình của Hải Đông. Nếu có thể đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy Hải Đông cũng coi như là về nhà.
Nếu sắp xếp đồng chí khác đến, còn phải làm quen với tình hình, không có một năm rưỡi thì khó có thể bắt đầu công việc được.
Tình hình Hải Đông rất phức tạp, sự kiện Thanh Ngưu lần trước khiến cho toàn thành phố Hải Đông chịu tổn thương rất lớn. Chúng ta phải chọn một người có năng lực, quen thuộc với tình hình Hải Đông, mau chóng hòa nhập với công việc, đảm nhiệm trọng trách ở Hải Đông.
Tôi cho rằng đồng chí Chu Sâm rất thích hợp.
Đoàn Hải Thiên là người đầu tiên lên tiếng. Bởi vì Diệp Phàm đã đưa Trương Vệ Thanh và Chu Sâm đến hỏi thăm ông ấy. Không thể tưởng tượng được sự lợi hại của Trương Vệ Thanh.
-Đồng chí Chu Sâm có bằng thạc sĩ của Harvard, nhưng đồng chí Lâm Thừa Minh cũng có bằng quản lý của trường đại học hàng đầu Trung Quốc.
Hơn nữa, đồng chí Lâm Thừa Minh công tác ở văn phòng thủ tướng, hỗ trợ ủy viên quốc hội Trương Hướng Đông giải quyết công việc lớn của cả nước.
Ủy viên Trương là trợ lý của Thủ tướng, đồng chí Lâm Thừa Minh đã học được rất nhiều kinh nghiệm quản lý. Ông ấy đến Hải Đông tin rằng có thể nhanh chóng hòa nhập với công việc ở đó.
Tư lệnh Hồ Trung Minh phản bác lại Đoàn Hải Thiên.
-Ha ha, nói về văn bằng thì không khác gì lắm. Nhưng, đồng chí Chu Sâm có kinh nghiệm công tác ở địa phương. Đồng chí Lâm Thừa Minh chỉ công tác ở các bộ và ủy ban Trung ương, một bước đã đến văn phòng Thủ tướng.
Một đồng chí như vậy có lẽ làm việc ở các bộ và ủy ban trung ương rất tốt, nhưng công việc ở địa phương và các bộ và ủy ban trung ương rất khác, không thể coi là một được.
Chuyện Hải Đông vừa rồi đồng chí Hải Thiên đã nói qua, rất phức tạp. Để một đồng chí không có kinh nghiệm công tác ở địa phương chủ trì một thành phố lớn như Hải Đông, chỉ sợ là không thích hợp.
Hiện giờ Hải Đông là tâm điểm chú ý của mọi người. Các địa phương từ tỉnh đến trung ương đều đang dõi theo Hải Đông. Chúng ta quyết định ai xuống dưới đó chủ trì công tác của Hải Đông có liên quan đến triệu nhân dân.
Nếu làm không tốt, chưa nói đến những người ngồi đấy trở thành trò cười.
Mà Trung ương cũng sẽ cho rằng Tỉnh ủy Nam Phúc chúng ta không tinh mắt.
Cho nên, lựa chọn nhất định phải thận trọng.
Trưởng ban tổ chức cán bộ Lô Minh Châu thấy Bí thư Đảng ủy Công an Lý Xương Hải không lên tiếng, biết y tạm thời không muốn lên tiếng, liền nói.
Tiếp theo hai bên tiến hành biện luận. Trong phòng họp của hội nghị lập tức diễn ra một hồi tranh luận mãnh liệt. Hai vị đầu só Chủ tịch tỉnh Yến và Bí thư Phí chưa hề hé răng. Sống chết mặc bay, tất nhiên là để cho người khác đi tiên phong.
Đúng lúc này Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa đến gần Phí Mãn Thiên ghé sát tai Phí Mãn Thiên nói vài câu.
Phí Mãn Thiên đột nhiên thay đổi sắc mặt, khoát tay chặn lại, đặt mạnh chén trà lên bàn một chút. Quát lên khá to:
-Dừng, tất cả mọi người dừng chuyện này lại.
Phí mãn thiên vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi người một cái, nói:
-Tạm thời ngừng một chút, vừa rồi tôi nhận được tin tức không được tốt, đồng chí Chí Hòa sẽ nói với mọi người một chút…
-Vừa mới nhận được tin tức, đồng chí Lệ Chí Đạt đã bị bắt đi.
Kiều Chí Hòa vừa nói xong giống như trời giáng. Tất cả các ủy viên thường vụ ngồi đây đều nhìn chằm chằm Chủ tịch tỉnh Yến.
Bởi vì, đồng chí Lê Chí Đạt là do chủ tịch tỉnh Yến đề cử giữ chức Phó chủ tịch tỉnh.
Cũng có thể nói, trên trán Lệ Chí Đạt dán một chữ Yến.
-Sao lại thế, đồng chí Chí Hòa, giải thích cho mọi người một chút.
Yến Xuân Lai tuy vẻ mặt không thay đổi nhưng có thể nói là có chút nghiêm trọng.
-Người của Ủy ban Kỷ luật trung ương đến đem đồng chí Chí Đạt đi. Tôi cũng vừa nhận được tin báo của đồng chí Lý Phong phòng giám sát của Ủy ban Kỷ luật trung ương. Lý Phong nói bắt giữ có căn cứ vô cùng chính xác. Điều tra ra đồng chí Lệ Chí Đạt lợi dụng chức vụ tham ô, chẳng những mưu lợi cho cậu em vợ chỗ tốt mấy triệu, trái lại, em vợ hắn cũng đút lót cho Lệ Chí Đạt hơn một triệu, bao gồm cả một biệt thự.
Kiều Chí Hòa nói.
-Lạ thật, vừa mới nói đến chuyện đề cử nhân sự của Tỉnh ủy chúng ta đã xảy ra chuyện này. Đồng chí Lệ Chí Đạt mới đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch tỉnh mới bao lâu? Các đồng chí, đây là một bài học sâu sắc, chúng ta đã thua không dậy nổi, không thể sai lầm một lần nữa.
Phí Mãn Thiên nói những lời này có vẻ không đâu vào đâu, nhưng những người đang ngồi đây không phải tên ngốc.
-Bí thư Phí, việc này còn chưa được điều tra rõ, Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng chưa xử đồng chí Lệ Chí Đạt.
Trước mắt hẳn là chỉ đang trong giai đoạn điều tra lấy chứng cứ. đồng chí Lệ Chí Đạt chỉ là bị tình nghi thôi.
Yến Xuân Lai mặt trầm xuống, cãi lại một câu.
Tất nhiên là mặc dù đồng chí Lệ Chí Đạt thật sự có vấn đề, nhưng cũng không thể để Phí Mãn Thiên chèn ép.
Hơn nữa, Yến Xuân Lai đã nghĩ ra chút gì đó. Ủy ban Kỷ luật trung ương bắt giam Lệ Chí Đạt tại sao không sớm không muộn, lại chọn đúng lúc đang chọn người cho vị trí Bí thư Thành ủy Hải Đông. Đây rõ ràng là do Phí Mãn Thiên cố tình tạo ra.
-Vừa rồi không phải chủ nhiệm Lý Long đã thông báo qua đồng chí Kiều Chí Hòa sao? Ủy ban Kỷ luật trung ương đã nắm được chứng cứ vô cùng chính xác. Nếu không, Ủy ban Kỷ luật Trung ương không thể tùy tiện bắt người. Dù sao, việc này cũng là liên quan đến lãnh đạo cấp phó tỉnh, là vấn đề lớn…
Lúc này Tề Chấn Đào lạnh lùng nói một câu, giống như không công kích ai, thật ra đã mịt mờ phản kích Yến Xuân Lai.
Yến Xuân Lai cũng định lên tiếng nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
-Được rồi, về chuyện của đồng chí Lệ Chí Đạt sau này sẽ rõ hơn. Trước tiên chúng ta vẫn thảo luận quyết định vấn đề Hải Đông trước.
Phí Mãn Thiên khoát tay áo vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tiếp theo, vì ảnh hưởng của chuyện đồng chí Lê Chí Đạt. Yến Xuân Lai đành im lặng suốt. Bởi vì Lệ Chí Đạt do chính ông ta đề cử.
Vừa rồi đã hỏng rồi, lúc này tất nhiên không có ưu thế. Mà phe của Phí Mãn Thiên cũng mạnh mẽ thêm, nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ. Không lâu sau, chuyện Chu Sâm đến Hải Đông đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy đã được quyết định.
Hơn nữa, có lẽ là Tề Chấn Đào Phí Mãn Thiên đã có chung quan điểm gì đó. Kết quả tất nhiên là Tề Chấn Đào vui vẻ. Phe Yến Xuân Lai hoàn toàn sụp đổ. Tề Chấn Đào cũng có được một vị trí tốt, đây chính là do Lô Minh Châu đề cử.
Hội nghị thường vụ lần này phe Yến Xuân Lai thua cuộc lại còn rối tình rối mù. Yến Xuân Lai căn bản là mất thăng bằng đi ra khỏi phòng họp.
Bộp một tiếng, đến văn phòng đồng chí Yến Xuân Lai ném chén trà đã dùng vài năm một cái.
-Ai đã làm vậy?
Yến Xuân Lai nói một câu.
-Lão Yến, chúng ta rất bị động, trở tay không kịp.
Nạp Lan Nhược Phong ngồi xuống sô pha ở phòng Phó bí thư thở dài nói.
-Có mưu đồ.
Tư lệnh Hồ Trung Minh thở dài.
-Có mưu thì chắc chắn, chỉ có điều, việc này quá tinh xảo. đồng chí Lệ Chí Đạt cũng không chịu thua kém, không ngờ xảy ra việc lớn ngay thời điểm mấu chốt. Việc này, không phải là do liên quan đến sự kiện Thanh Ngưu lần trước chứ?
Nạp Lan Nhược Phong lẩm bẩm.
-Thanh Ngưu, Thanh Ngưu…
Yến Xuân Lai nhắc lại hai lần, như thoáng suy nghĩ một chút. Nhìn Nạp Lan Nhược Phong cùng Hồ Trung Minh một cái nói:
-Việc này, chẳng lẽ liên quan đến Diệp Phàm?
-Có khả năng, nghe nói lần này phối hợp với Lý Phong ở Ủy ban Kỷ luật trung ương bắt người chính là Hạ Hải Vĩ. Người này gần đây hành động rất lớn, sự kiện Thanh Ngưu thể hiện rất tốt. Khi Phạm Viễn rời đi, Diệp Phàm được khen, có lẽ người khởi xướng chính là Diệp Phàm. Mà Hạ Hải Vĩ vẫn đi tiên phong cho Diệp Phàm. Cũng có thể nói y là đại tướng của Diệp Phàm. Sự kiện đồng chí Lệ Chí Đạt lần này, có phải Diệp Phàm mượn tay Hạ Hải Vĩ làm không.
Nạp Lan Nhược Phong nói, chỉ thẳng vào Diệp Phàm.
Nạp Lan Nhược Phong biết, Yến Xuân Lai đã có bất mãn với Diệp Phàm. Mà Phạm Viễn bị bắt, khiến cho Yến Xuân Lai càng bất mãn.
Nếu đem đống phân Lê Chí Đạt đổ lên người Diệp Phàm, làm cho cảm nhận của Yến Xuân Lai về hắn xấu hơn. Có lẽ ngày lành của Diệp Phàm cũng không còn dài.
Tuy nói Phí Mãn Thiên thi thoảng có thể bao che Diệp Phàm vài cái, nhưng Nạp Lan Nhược Phong qua phân tích thấy rằng, Phí Mãn Thiên cũng không thể nào thích Diệp Phàm.
Với phong cách làm việc của hắn, rất nhiều đồng chí ở tỉnh đều không thích. Rất muốn tiến sẽ muốn làm nhiều việc. Toàn bộ Hải Đông đã bị hắn làm cho thành vùng tối tăm rối loạn. Có lẽ những người mà Diệp Phàm đắc tội cũng không phải ít.
-Chắc chắn là chính hắn.
Hồ Trung Minh lại càng có nhiều thù oán với Diệp Phàm, vội vàng nói thêm một câu để cường điệu hóa mấy chuyện xấu của Diệp Phàm.
-Một chút *** chuột đã làm hỏng nồi nước yến.
Yến Xuân Lai khoát tay, uống một ngụm trà nói.
-Người này thực muốn gây chuyện. Hơn nữa, lần này chuyện hắn làm đã bị Phí Mãn Thiên lợi dụng. Các cậu nói xem, nếu không có chuyện hắn làm, sao hôm nay chúng ta bị động như vậy. Thật sự là một sự sỉ nhục lớn.
Nói đến câu cuối cùng, Yến Xuân Lai đập mạnh lên bàn. Yến Xuân Lai nhìn tay mình run run, ông ta tức giận tới mức không cảm thấy tay mình bị đau.
Buổi tối.
Phó Giám đốc sở Công an tỉnh Câu Trấn Nam vừa về đến nhà nhận được điện thoại hỏi thăm của Thứ trưởng bộ Công an Thôi Cảnh Hạo:
-Đồng chí Trần Nam, tôi là Thôi Cảnh Hạo.
-Chào Thứ trưởng Thôi.
Câu Trấn Nam theo phản xạ có điều kiện xô ghế đứng lên, gập người nói.
-Các đồng chí ở Hải Đông là như thế nào đây? Sao có thể bắt người lung tung. Hơn nữa, còn không thả người, làm bừa bãi quá.
Giọng thứ trưởng Thôi giống như rít lên.
-Thứ trưởng Thôi, không biết các đồng chí ở Hải Đông rốt cuộc đã bắt ai. Tôi lập tức tìm hiểu một chút tình hình rồi báo cáo ngài.
Câu Trấn Nam lạnh trong lòng vội vàng nói.
-Nghe nói là Quyền chủ tịch thành phố Diệp Phàm ra lệnh bắt mấy người của tập Địa Đường ĐiểuTô LâmNhi. Tập đoàn Địa Đường Điểu là tập đoàn cấp dưới của Tập đoàn Tô thị ở Bắc Kinh.
Đặc biệt đến Hải Đông để xây dựng Hải Đông. Góp một viên gạch vì sự phát triển của Hải Đông.
Đáng buồn cười là người ta có lòng tốt đến, các đồng chí Hải Đông đã bắt người ta lại.
Một chút chuyện nhỏ cũng không nể nang, còn muốn xử lý công ty của người ta. Các đồng chí ở Hải Đông làm như vậy sẽ làm các nhà đầu tư sợ.
Hơn nữa, trong chuyện này cũng có thể thấy được. Cục Công an Hải Đông chấp hành pháp luật rất không đúng quy định.
Công an là thực thi pháp luật độc lập, sao có thể để lãnh đạo địa phương tham gia.
Còn nói gì là độc lập thực thi pháp luật. Đây là lãnh đạo địa phương lợi dụng thủ tục hành chính ép buộc tham gia vào hệ thống công an, là vi phạm quy định của pháp luật.
Thứ trưởng Thôi giọng điệu rất nghiêm khắc, Câu Trần Nam tuy nói là nghe có chút hết hồn. Nhưng vừa nghe nói là Diệp Phàm gây ra, trong lòng Câu Trấn Nam không ngờ sáng lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1827: Điều băn khoăn của Tống giám sát trưởng.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Vì thế Câu Trấn Nam dùng giọng khác bất đắc dĩ nói:
-Thứ trưởng Thôi, việc này chỉ sợ có chút khó.
-Khó làm, đồng chí Trấn Nam, cậu nói vậy này có ý gì? Chẳng lẽ cục Công an thành phố Hải Đông có thể cãi lời cậu sao? Cậu là Phó Giám đốc thường trực sở Công an, chẳng lẽ chỉ là vật trang trí?
Thôi Cảnh Hạo hừ lạnh một tiếng, giọng khá khí phách.
-Cục Công an Hải Đông đương nhiên không dám cãi lại chỉ thị của tôi. Nhưng, đồng chí Diệp Phàm không phải là tầm thường.
Câu Trấn Nam tất nhiên là liều mình đẩy đống lửa lên Diệp Phàm.
-Hả, chẳng lẽ hắn ba đầu sáu tay. Nói tôi nghe một chút, có gì không tầm thường?
Thứ trưởng Thôi hừ lạnh một tiếng.
-Đồng chí Diệp Phàm chẳng những là quyền Chủ tịch thành phố Hải Đông, quyền chủ trì công tác của Thành ủy Hải Đông. Vừa là Chủ tịch vừa là Bí thư.
Anh nói xem sau sự kiện Thanh Ngưu ở Hải Đông quyền lực của hắn đạt đến đỉnh cao nào. Có thể nói thế này, hiện giờ ở Hải Đông, Diệp Phàm là một bàn tay che trời.
Ở đó nếu người nào dám ho he một tiếng đảm bảo mấy hôm sau đã bị điều chỉnh công tác. Hoặc là bị đưa đi học tập ở trường Đảng.
Nói thì dễ nghe, nào là đào tạo chuyên sâu, trở về phục vụ nhân dân. Những việc đó cũng không đáng sợ, điều làm người ta không thể chịu nổi chính là Phó Giám đốc thường trực sở như tôi đứng trước mặt hắn căn bản là không đủ.
Nói thì mất mặt, lần trước tôi ra lệnh cho Cục Công an thành phố Hải Đông đem vụ án chuyển giao cho sở Công an tỉnh. Ban đầu Cao Tiềm là do căn cứ vịnh Lam Nguyệt giao cho sở Công an tỉnh chúng tôi, không ngờ bị Diệp Phàm đưa đi.
Câu Tấn Nam tất nhiên dùng bài bi tình.
-Phó giám đốc sở Câu, cậu nói những chuyện này tôi không hiểu. Cậu là Phó giám đốc sở, người ta đã giao người cho sở Công an tỉnh, cơ quan công an cấp dưới có quyền gì đưa người đi? Chẳng lẽ Cục Công an thành phố Hải Đông lớn hơn sở Công an tỉnh sao?
Thứ trưởng Thôi có chút không hài lòng. Cho rằng Câu Trấn Nam không muốn chấp hành chỉ thị của y.
-Ôi…
Câu Trấn Nam cố ý thở dài, trầm ngâm một hồi mới nói:
-Đó là bởi vì Diệp Phàm còn có một thân phận khác, hắn còn kiêm Phó Giám sát trưởng cảnh sát cảnh vụ bộ Công an. Thứ trưởng Thôi, anh nói xem, tính ra hắn cũng là lãnh đạo bộ. Hắn lấy danh nghĩa Phó phòng Giám sát bảo chúng tôi giao người, chúng ta sao có thể kháng lại mệnh lệnh cấp trên?
-Phó Giám sát trưởng, sao có thể thế được?
Thôi Cảnh Hạo thật đúng là không hiểu được việc này, kinh ngạc hỏi. Bởi vì cho tới bây giờ cũng chưa xảy ra chuyện như vậy. Nào có phó Giám sát trưởng của bộ Công an còn kiêm chức Chủ tịch thành phố phía dưới. Chưa hề có việc này, hoàn toàn lộn xộn.
Chức Phó giám sát của Diệp Phàm là trước đây Trấn Đông Hải cấp. Việc này có lẽ chỉ có lãnh đạo và Bộ trưởng bộ Công an biết được.
Các đồng chí khác, thật sự là không hiểu được việc này. Mà công bố xuống cấp dưới cũng không đến cấp tỉnh.
-Lúc đó hắn còn đưa ra giấy chứng nhận. Tôi đã cẩn thận xem qua, tuyệt đối là thật. Vả lại, hắn là một chủ tịch thành phố, cũng không có khả năng đi làm giả giấy tờ có phải không? Nhưng tôi đã đọc các văn bản bộ Công an thông báo danh sách lãnh đạo xuống sở. Ở phòng Giám sát Cảnh vụ kia cũng không thấy tên Diệp Phàm. Thực sự có chút lạ, tôi còn nghĩ hay đây là việc cần giữ bí mật, cho nên cũng không dám đến Bộ để hỏi chuyện này.
Câu Trấn Nam lúc đó thật sự thấy nghi ngờ. Nhưng chuyện của bộ Công an có khi cũng rất phức tạp.
-Ồ, tôi biết rồi.
Thôi Cảnh Hạo nói xong, cúp điện thoại. Nghĩ một chút, gọi điện thoại cho Thứ trưởng bộ Công an, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Giám sát trưởng Điền Hướng Trung hỏi:
-Lão Điền, phân công quản lý cục Giám sát cảnh vụ có phải có một phó giám sát là Diệp Phàm phải không?Người này kiêm chức quyền chủ tịch thành phố Hải Đông. Hiện tại đang chủ trì công việc của Thành ủy Hải Đông?
-Đúng là có một đồng chí tên Diệp Phàm. Tuy nhiên vì một số nguyên nhân, tên của hắn chỉ có trong danh sách của cục Giám sát. Không công bố ra bên ngoài, cũng không có trong danh sách gửi các sở Công an tỉnh.
Điền Hướng Trung suy nghĩ một chút còn nói thêm:
-Về cơ bản hắn không đến cục làm việc, luôn làm việc bên chính quyền.
-Vậy thì xem ra, hắn chỉ là giữ một hư chức?
Đầu tiên Thôi Cảnh Hạo có chút kinh ngạc, vì sao là bởi vì một câu nói của Điền Hướng Trung “một số nguyên nhân” đã làm ông ta suy nghĩ rất nhiều. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến cho tên Diệp Phàm không được công bố ra ngoài.
Là vì bí mật quốc gia hay vì nguyên nhân gì khác. Nhưng, việc này, Thôi Cảnh Hạo tuy là cấp bậc cao hơn Điền Hướng Trung nhưng cũng không tiện hỏi. Bởi vì Điền Hướng Trung không nói.
Y không nói chính là vì chuyện này không thể nói. Không thể nói chính là bí mật. Mặc cho Thôi Cảnh Hạo muốn biết nhưng người ta không nói hắn cũng không dám hỏi nhiều. Vả lại y và Điền Hướng Trung dù sao cũng không thân thiết.
Có khi hai người vì một số việc không có cùng quan điểm mà có tranh chấp nhỏ. Đương nhiên, tranh chấp thì tranh chấp, hai người quan hệ qua loa, cũng không thành kẻ thù hay đối thủ.
-Ừ, đó là một treo danh.
Điền Hướng Trung nói.
-Hay là vì năm đó hắn xét xử vụ án Ngư Đồng ở Việt Đông làm khiếp sợ cả nước, cho nên để tiện cho việc phá án, lãnh đạo Bộ cho hắn một quyền đặc thù. Cho nên, treo một hư chức, đến hiện tại cũng ngại thu hồi. Hẳn không phải là đã quên chuyện này chứ?
Thôi Cảnh Hạo cuối cùng không kìm nổi nói. Muốn hỏi rõ về Diệp Phàm.
Bởi vì, việc này không làm rõ không chừng lại vô ý đắc tội với lãnh đạo. Việc đó thứ trưởng Thôi tuyệt đối không muốn thấy.
Đầu năm nay chuyện trong nước cũng rất phức tạp. Diệp Phàm tạm giữ chức cũng rất lạ, mà lại không công bố ra bên ngoài.
Việc này, giống như là trùng hợp. Thường thường những việc như thế này đều là người làm công tác bí mật của đất nước. Giống như Bộ An ninh Quốc gia cử rất nhiều nhân viên tình báo nhậm chức ở các Bộ, các Ủy ban và chính quyền cấp dưới.
Những người đó không để lộ thân phận, thì không ai biết về họ. Thân phận thật, có lẽ cả đời cũng không ai biết. Về bí mật đất nước là một cảnh tơ hồng Thôi Hạo Đông cũng không dám động chạm đến.
-Ha ha, có khả năng, nhưng cũng không chính xác. Nói thật, lão Thôi, việc này tôi cũng không rõ lắm.
Điền Hướng Trung thực tại cũng không hiểu được chuyện này vì sao mà lại thế, chỉ là lúc đó Bộ trưởng thông báo nên treo một chức lên.
Đương nhiên, Điền Hướng Trung chắc chắn sẽ không nói ra tình hình thực tế này. Bộ trưởng đã giao Điền Hướng Trung nào dám hỏi kỹ, đó không phải là tìm phiền phức cho mình sao?
Đồ dối trá, anh không biết thì ai biết? Lừa quỷ thôi. Thôi Cảnh Hạo thầm mắng một cầu nói:
-Lão Điền, cấp dưới của anh rất kiêu ngạo. Ỷ vào thân phận này không ngờ dám đem người mà căn cứ vịnh Lam Nguyệt chuyển giao có sở Công an tỉnh Nam Phúc giao cho Cục Công an Hải Đông thẩm tra xử lý.
Làm như vậy thật không thỏa đáng. Vừa rồi đồng chí Câu Trấn Nam của sở Công an tỉnh Nam Phúc đều có ý kiến.
Có lẽ không chỉ mình anh ta có ý kiến. Rất nhiều đồng chí sở Công an tỉnh cũng có ý kiến. Việc này, quá khác người có phải không? Hơn nữa, lão Điền, anh phải quan tâm một chút, tôi sợ nếu không sẽ xảy ra chuyện.
-Xảy ra chuyện gì, không phải là chuyển một vụ án sao? Có lẽ Phó giám sát trưởng Diệp cho rằng vụ án này cục Công an Hải Đông thẩm tra xử lý thích hợp hơn.
Đây chỉ là hắn và đồng chí Câu Trấn Nam có quan điểm khác nhau thôi. Không thể nói là xảy ra việc gì có đúng không? Vả lại Diệp Phàm đại diện cho Phòng Giám sát của bộ Công an.
Hắn có quyền tham gia điều tra vụ án. Hẳn là vụ án này có chỗ đặc biệt. Có lẽ một số đồng chí của sở Công an khi xử lý vụ án đã bỏ qua có phải không?
Hơn nữa, lão Thôi, anh kiểm tra lại một chút, Phó giám sát trưởng Diệp rất ít khi nói ra tên tuổi để khoe khoang.
Nếu trong vụ án này đã điều tra rõ thì chắc chắn vẫn có lý do.
Điền Hướng Trung trong lòng đã hiểu, có lẽ là có người nhờ Thôi Cảnh Hạo đến cầu xin hôi. Thôi Cảnh Hạo muốn nhúng tay, thì tôi cũng phải giúp cấp dưới mình một chút.
Thật ra, Điền Hướng Trung chỉ là một núi nhỏ tư tưởng lớn, tỏ vẻ thôi.
Cũng không thể coi là y và Diệp Phàm có quan hệ sâu đậm. Thật ra hai người có lẽ chỉ gặp nhau một lần. Dáng vẻ Diệp Phàm như thế nào thứ trưởng Điền đều đã quên. Đừng nói là có giao tình gì.
-Không phải thế lão Điền, việc này, thôi vậy, nếu anh không muốn biết tôi cũng không dài dòng.
Để tránh anh bảo tôi can thiệp vào công việc của Cục Giám sát cảnh vụ. Tôi bây giờ lúc nào cũng rõ ràng có phải không?
Thôi Cảnh Hạo nói.
Điền Hướng Trung vừa nghe thế biết là người này cố ý châm chọc y. Điền Hướng Trung cũng không phải vừa, thản nhiên nói:
-Việc này nếu lão Thôi không tiện nói, tôi cũng không hỏi thăm. Ha ha, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện.
Điền Hướng Trung vừa nói câu này xong, Thôi Cảnh Hạo thiếu chút nữa tức giận đến đập bàn, thầm mắng, tên cáo già xảo quyệt.
Tuy nhiên, việc này, dù sao cũng phải xử lý. Thôi Cảnh Hạo suy nghĩ một chút, vẫn áp dụng cách chủ động xuất kích:
-Lão Điền, tôi thật sự có chút lo lắng. Anh không biết, Diệp Phàm bắt ai đâu, là Tô Lâm Nhi tiểu thư của Tô thị ở Bắc Kinh. Người ta đến Hải Đông kinh doanh, chỉ là có chút chuyện liên quan đến Đội trưởng đội bảo vệ Cao Tiềm của tập đoàn Địa Đường Điểu.
Diệp Phàm không ngờ bắt cả Chủ tịch. Lão Điền, không phải là anh không biết nhà họ Tô ở cửa thành Nam trong chín cửa thành chứ? Diệp Phàm đã đụng phải tổ ong bò vẽ.
Từ đời Minh Bắc Kinh hình thành chín cửa ngoại thành bốn cửa nội thành. Chín cửa ngoại thành bốn cửa nội thành là chỉ nội thành Bắc Kinh có chín cửa, ngoại thàng có bảy cửa Hoàng thành có bốn cửa thành. Nội, ngoại, Hoàng thành chia làm các khu hành chính Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung.
Đời Thanh đã thi hành chính sách kỳ thị dân tộc, đuổi toàn bộ người Hán ra ngoại thành. Thành ra trong nội thành chỉ có người Hán và quân đội bát kỳ cùng gia đình sinh sống. Đến cuối thì mới có những người Hán làm quan đặc biệt quay lại nội thành sống.
Như vậy, người Bắc Kinh chia làm hai bộ phận. Nội thành trở thành nơi quân đội chiếm giữ cùng với người nhà họ. Ngoại thành là khu dân cư đơn thuần. Nội thành ngoại thành phân biệt rõ ràng, người Bát Kỳ, dân giới hạn nghiêm.
Lúc đó bát kỳ có địa vị rất đáng tự hào, tự xưng nhà mình chính là Tứ cửu thành, bao vệ Tử Cấm thành, coi đó là sự khác nhau với dân ngoại thành.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1828: Làm mưa làm gió.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Mà nhà họ Tô lại cách cửa nam không xa. Ở Bắc Kinh cũng có truyền thống khá lâu đời. Tổ tiên nhà họ Tô làm quan cũng lớn.
Cho nên, từ triều đại nhà Thanh đến nay, Tô thị vẫn giữ tài lực hùng hậu.
Cho nên, nhà họ Tô ở cửa nam trong chín cửa thành chính là thể hiện cho sự giàu có.
Chỉ sợ ở Bắc Kinh nếu muốn phát tài đều phải đến nhà họ Tô một lần. Chiêm ngưỡng một chút tổ tiên anh dũng của nhà họ Tô, cúng bái một chút, có lẽ sẽ gặp may có thể phát tài.
-Tô thị tứ cửu thành cửa nam mà người ta thường gọi chính là nhà họ Tô?
Điền Hướng Trung thật sự có chút kinh ngạc.
-Đúng vậy lão Điền, cho nên, tôi mới nói với anh. Anh nghĩ xem, cấp dưới của anh bắt tiểu thư nhà người ta, người ta không phải là đau lòng muốn chết. Đến lúc đó, thực sự gặp phiền toái gì, anh làm lãnh đạo cũng không vinh quang gì đúng không?
Thôi Cảnh Hạo thân thiết nói.
-Ha ha, mặc dù là Phượng lão có lưu bản vẽ cửa nam nhà họ Tô. Nếu thành viên gia đình vi phạm pháp luật, thì vẫn phải xử theo pháp luật.
Tôi tin rằng Phượng lão cũng không thích một gia tộc không tuân theo pháp luật. Hơn nữa Phó giám sát trưởng Diệp mặc dù chỉ là hư danh, nhưng hắn vẫn là phó Giám sát trưởng của bộ Công an.
Hắn làm việc có quyền của một phó giám sát trưởng. Huống chi, có thể đảm nhiệm vị trí này, tôi tin hắn biết rõ đúng sai.
Sẽ giải quyết tốt việc nhà họ Tô.
Điền Hướng Trung không phải là bình thường, căn bản là ba phải.
Đây cũng là bình thường. Nếu Diệp Phàm chính là do nguyên ủy viên Trung ương Đảng, bộ trưởng Bộ Công an đặc biệt dặn sắp xếp.
Tin rằng trưởng ban Lưu lúc ấy cũng có quyết định của mình. Tuy là đồng chí Lưu Thiệu hiện giờ đã chuyển đến Đảng ủy Công an Trung ương làm Bí thư. Nhưng ông ấy cũng không nói thu lại chức vụ của Diệp Phàm. Điền Hướng Trung là thứ trưởng bộ Công an, chắc chắn sẽ không làm việc này.
Hơn nữa, Điền Hướng Trung cũng có cảm giác thần bí chuyện sắp xếp Diệp Phàm. Y cũng cẩn thận điều tra qua Diệp Phàm.
Hắn xuất thân không được tốt lắm, nhưng sao trẻ như vậy có thể ngồi đến chức này. Thật sự là khiến Điền Hướng Trung thầm thấy kỳ lạ. Đồng thời cũng thầm khiếp sợ.
Nếu nói Diệp Phàm không có chút bối cảnh thì tuyệt đối không thể. Cho nên, một người khôn ngoan như Điền Hướng Trung sẽ không đi trêu chọc vào người như vậy để chuốc lấy phiền toái.
-Lão Điền anh thật sự mặc kệ sao? Đến lúc đó anh sẽ hối hận.
Thôi Cảnh Hạo có chút tức giận, giọng nặng lên không ít.
-Hối hận? Tôi có gì phải hối hận. Hiện tại không phải là không có ai tố các đồng chí Diệp Phàm sao? Thực sự có chuyện tôi sẽ giải quyết thỏa đáng. Nếu cấp dưới mình làm một chút chuyện đều đi quan tâm thì tôi sẽ bận chết mất. Lão Thôi, thật ra tôi cảm thấy, có một số việc chúng ta không cần phải hỏi. Anh thấy có đúng không?
Điền Hướng Trung ngược lại khuyên Thôi Cảnh Hạo. làm cho y thiếu chút nữa quăng điện thoại.
-Nếu anh mặc kệ, quên đi.
Sau khi gác điện thoại, vẻ mặt Thôi Cảnh Hạo trầm xuống.
Y biết, nếu đến Phó giám đốc thường trực sở Công an tỉnh Nam Phúc Câu Trấn Nam cũng không dùng được ở Hải Đông có lẽ y nói cũng không có tác dụng.
Cục trưởng An Kỳ căn bản là một cái gậy trong tay Diệp Phàm. Diệp Phàm chỉ đông, người này tuyệt đối không đánh tây. Thôi Cảnh Hạo còn âm thầm khâm phục thuật dùng người của Diệp Phàm.
Tình huống thế này trừ phi cấp dưới của anh có sự tin tưởng vào anh có thể giải quyết việc này mới dám làm. Bằng không, khi Câu Trần Nam hùng mạnh ra mặt, một cục trưởng Cục Công an cấp dưới còn dám chống lại, đây là tình trạng gì?
Thôi Cảnh Hạo không cần nghĩ cũng biết. Tuy nhiên, biết là một chuyện, việc này, đã mất mặt không dậy nổi. Hơn nữa, năm đó y có thể ngồi lên vị trí này cũng là vì nhà họ Tô bí mật ra sức.
Nếu cả chuyện nhỏ đó đều không làm được, thì về sau đừng nghĩ đến việc nhà họ Tô ra sức cho anh.
Trong lòng Thôi Cảnh Hạo không biết làm thế nào, cũng rất tức giận
Không thể tưởng tượng được đường đường một thứ trưởng bộ Công an như mình đối mặt với một Cục trưởng cục Công an cấp dưới vẫn không có tác dụng gì.
Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo suy nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Bí thư Đảng ủy Công an Nam Phúc Lý Xương Hải.
Thầm nghĩ rằng Lý Xương Hải chẳng những là người được phân công quản lý hệ thống pháp luật mà còn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc. Trong thể chế ở Trung Quốc vẫn có quyền lực đối với một quyền Chủ tịch thành phố như Diệp Phàm.
Chỉ có điều, Lý Xương Hải nghe nói về chuyện này xong cũng trầm ngâm một hồi lâu. Rồi nói cũng không khác những gì Điền Hướng Trung nói là mấy. Đều là nói một cách ba phải. Khiến Thôi Cảnh Hạo âm thầm giật mình. Trong lòng luôn nghĩ, việc này, Diệp Phàm rốt cuộc đã cho mấy đồng chí này ăn cái gì?
Rơi vào đường cùng Thôi Cảnh Hạo đành phải nhịn, khéo léo nói chuyện với nhà họ Tô về tình hình này.
Ông cụ nhà họ Tô nghe xong, chỉ hừ lạnh một tiếng:
-Anh là thứ trưởng bộ Công an, sao một cục trưởng Cục Công an cấp dưới cũng không bảo được.
Sau đó ông cụ cúp điện thoại. Thôi Cảnh Hạo mặt trắng lại đỏ, nghiến răng trong phòng một lúc lâu. Hắn biết, từ nay về sau quan hệ với nhà họ Tô có lẽ chấm dứt. Lão Thôi hận Diệp Phàm quá mức. Tuy nhiên, lão Thôi cũng bình tĩnh lại. Cùng với cấp dưới nói này nọ, không nghe cuối cùng mất mặt, không bằng không nói gì. Cho nên, lão Thôi cuối cùng chọn cách im lặng.
Buổi tối, sau khi giải quyết một số việc ở huyện Đào Mộc có chút mệt mỏi đi lên xe.
Bởi vì Chủ tịch huyện Đào Mộc Vương Long Đông đã đến Thanh Ngưu đảm nhiệm chức Bí thư. Mà chủ tịch huyện nhất thời chưa được quyết định. Mà Bí thư huyện ủy Hoàng Sơ Lâm lại bị Ủy ban Kỷ luật bắt đi.
Khiến cho huyện Đào Mộc một lúc mất đi hai vị đầu sỏ, có vẻ như rắn mất đầu. Trước mắt việc khai thác, phát triển gỗ đào đã bắt đầu giai đoạn xây dựng, chắc chắn là không thể kéo dài.
Cho nên, Diệp Phàm đành phải tự mình xuống huyện Đào Mộc. Sắp xếp hết thảy mọi việc xong thì đã tốt. Vội vàng ăn cơm xong khi chuẩn bị lên xe thì Lý Mộc cung kính hỏi:
-Bí thư, tôi lái xe đi nhé?
-Được, cậu lái đi.
Diệp Phàm gật gật đầu, ngồi ở vị trí gần ghế lái.
Xe đi trên quốc lộ vòng qua núi về thành phố.
Đột nhiên xe phanh nhanh lại, Lý Mộc dừng xe.
Bởi vì phía trước có một chiếc xe tải Đông Phong lớn bị lật bên sườn núi. Hoa quả trên xe lăn hết xuống đường. Một người máu chảy đầm đề đang đứng trên đường kêu cứu.
-Mau cứu người!
Diệp Phàm không chút do dự xuống xe.
Hai người vội vàng chạy về hướng chiếc xe bị lật. Tìm cây lớn đập cabin xe, vì trong đó còn có hai người.
Lái xe bị kẹt ở tay lái. Mà buồng lái cũng đã bị biến hình. May mắn Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng, bằng không, không có cách nào để mở được.
Diệp Phàm cố sức nhưng gần ba phút mới đưa được người lái xe ra. Người ngồi cạnh là một người đàn ông cao lớn. Cũng đang bị kẹt. Diệp Phàm lại bắt đầu đập.
Đúng lúc này, có biến cố. Người đàn ông bị kẹt kia không ngờ ôm lấy Diệp Phàm.
Diệp Phàm còn tưởng rằng người đàn ông này vì hoảng sợ quá mới thế, đang định an ủi vài câu.
Đột nhiên cảm giác sau gáy hình như có khí lực đánh đến. Trong lòng đột nhiên sinh cảnh giác. Đang muốn quay người, nhưng người đàn ông này không ngờ rất kỳ lạ. Mặc dù Diệp Phàm có thân thủ cửu đẳng, nhưng lúc này vì khí lực đã tiêu hao không ít. Muốn thoát khỏi cái ôm của y cũng phải cố hết sức.
Lúc này, Lý Mộc hét lớn:
-Bí thư, mau tránh ra.
Đôi mắt ưng phát hiện phía tây bắc có một bóng đen. Y dùng dao bầu rất nặng, khéo léo chém gió bổ về phía Diệp Phàm.
Mà Lý Mộc cũng rất dũng cảm, liều mạng nhào xuống trên người hắn. Mắt thấy dao bầu chém vào Lý Mộc.
Diệp Phàm đột nhiên hét lớn lên một tiếng.
Hai tay dùng lực chống, răng rắc một tiếng. Người đàn ông ôm chặt Diệp Phàm kia đã bị Diệp Phàm kéo rách hai tay. Hơn nữa đến thịt cũng bị Diệp Phàm xé thành hai đoạn. Máu tươi bắn tung tóe.
Các đồng chí cùng đi huyện Đào Mộc với Diệp Phàm lúc này đã bị dọa cho chết khiếp. Khiếp sợ đến mức không nói nên lời. Mơ hồ có chút mùi truyền đến, có lẽ có người sợ quá tè ra quần.
Diệp Phàm thuận thế đem Lý Mộc đến một bên. Tuy nhiên, Lý Mộc vẫn là bị đao lớn bổ vào lưng. Lập tức máu tươi chảy ra đầy người.
-Lý Mộc.
Diệp Phàm tức giận, một cước đá tới, người đàn ông tóc dài bị Diệp Phàm đá một cước bay năm sáu mét. Mấy cán bộ Hải Đông bị đâm phải bỗng chốc lăn như hồ lô.
Tuy nhiên, khi Diệp Phàm đứng lên, thấy có ba người đồng thời tấn công hắn.
Đều là cầm dao bầu khá lớn. Tất cả đều liều chết tiến đánh.
Trong lòng Diệp Phàm nóng như lửa đốt. Bởi vì Lý Mộc đang chảy máu, y đã ngất đi. Diệp Phàm một quyền đi xuống, tiếng răng rắc giòn tan vang lên. Một người trong số đó chắc chắn là bị chặt đứt tay. Dao bầu cũng bay loảng xoảng mấy chục mét.
Hai người đàn ông mặc đồ đen khác cũng bị Diệp Phàm đá lăn như hồ lô. Tuy nhiên vì muốn cứu Lý Mộc, ba người chạy mất hai.
Nhìn thấy người áo đen lăn lộn trên mặt đất. Mấy cán bộ của Hải Đông lúc này mới tỉnh mộng. anh dũng xông lên, đấm đá loạn xạ, cuối cùng bảy tám người áp chế xuống.
Diệp Phàm ôm Lý Mộc đi ngang qua đá mấy đá. Gã đàn ông này bị gãy hai tay, có lẽ không gây ra sóng gió gì. Diệp Phàm vội vàng xé quần sao băng bó cho Lý Mộc.
Thấy Lý Mộc có vết thương lớn, cũng không biết bị chém như thế nào. Lúc này tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Mấy cảnh sát giao thông đến xử lý sự cố xuống xe.
-Đưa người đi, đừng để y chết. Các anh đi trước mở đường cứu người.
Diệp Phàm hô to một tiếng. Cảnh sát giao thông vội vàng đưa người đàn ông bị gãy tay lên xe.
Kéo còi nhằm thẳng xã Bảo Kiếm mà đi.
Nhận được tin báo của cảnh sát, An Kỳ tự mình dẫn hai mươi cảnh sát hình sự cùng với bác sĩ của bệnh viện số 1 Hải Đông đến.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai