Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Hai thị vệ đang kẹp Sầm Ngu liền muốn ép hắn quỳ xuống, ai ngờ vị đại hãn Hồ tộc này hãy còn mạnh khỏe lắm, chỉ thoáng giãy dụa hai người đã bị văng ra. Hai thị vệ kinh hãi, vội xuất cầm nã thủ ra chế trụ, hai người dùng đầu gối dí vào sau chân hắn, buộc hắn quỳ xuống.
Sầm Ngu cắn chặt răng, hai mắt nhìn chằm chằm không chịu quỳ xuống, hai chân thẳng tắp, thân hình đứng sừng sững như cây cột cờ. Ánh mắt đầy tơ máu lạnh lẽo nhìn thẳng lên ghế rồng làm hoàng đế rung động, lạnh gáy lạnh vào tận tủy sống.
- YAA.A.A..! ——
Sầm Ngu bỗng nhiên quát lớn, dùng bả vai đụng hai thị vệ ngã ra, người cũng lảo đảo rồi nhảy về phía nhảy hai bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Sầm Ngu vốn cũng là dũng sĩ nổi danh Hồ tộc, võ công không thấp, chỉ là khi bị giam không phản kháng, những thị vệ kia tưởng hắn là lão già tay trói gà không chặt thôi. Hai thị vệ Vũ lâm quân cũng quá sợ hãi, vội rút đao ra, mấy thị vệ khác cũng vội xông tới bảo hộ hoàng đế.
Sầm Ngu đầu óc xoay chuyển, hắn là đại hãn Hồ tộc mà phải quỳ trước mặt hoàng đế Hạ quốc sao? Nhưng không quỳ thì hôm nay chắc chắn hắn phải chết.
Chết có gì phải sợ, Sầm Ngu chưa bao giờ sợ chết. Nhưng bây giờ hắn có thể chết sao? Không được, Hồ tộc mà hắn kiêu ngạo đã bị người Hạ nô dịch rồi, nữ nhi cũng bị Hổ Ma kia bắt đi, còn rất nhiều tộc nhân bị dẫn tới Hạ quốc làm con tin, hắn không thể bỏ lại bọn hắn mà chết đi, hắn phải gánh trách nhiệm của mình .
Nghĩ xong, Sầm Ngu bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Lý Cáp, dưới sự chế trụ hai Vũ lâm quân thị vệ cùng ba tên ngự tiền thị vệ hướng về phía Lý Cáp quỳ một gối xuống, miệng còn cao giọng hô một câu tiếng Hồ.
Trên đại điện tất cả mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Lý Cáp cũng không rõ ràng, khả hãn Hồ tộc xảy ra chuyện gì vậy, vừa chết sống không chịu qùy nhưng bây giờ đột nhiên chủ động quỳ xuống, nhưng lại không quỳ trước hoàng đế.
Trên bậc thềm ngọc hoàng đế khẽ cau mày hỏi:
- Hắn mới vừa nói là có ý gì?
Lễ bộ thị lang Chu Ngọc Quý bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng, tội hãn Sầm Ngu mới nói tiếng Hồ nghĩa là: “Nam nhân Hồ tộc chỉ quỳ trước dũng sĩ bản lĩnh hơn!”.
Lời vừa nói ra, cả điện vang tiếng nghị luận của quần thần.
Hoàng đế nhíu mày chặt hơn:
- Ý của hắn là trẫm không có có bản lãnh?
Lý Cáp đã sớm mắng thầm: “Móa lão bất tử, lúc này còn muốn ly gián hãm hại lão tử, sao không nghĩ đến lão hãm hại thành công thì con gái lão thành quả phụ à?”.
Lý Cáp thật sự nghĩ mãi mà không rõ nhiều tướng lĩnh Bắc phạt như vậy, lễ giáp cũng giống nhau, mặt lại bị mũ giáp che hơn phân nửa, Sầm Ngu sao nhận ra mình. Chẳng lẽ hắn và Hương Hương giống nhau ngửi được mùi trên người mình?
Hai Vũ lâm quân thị vệ cùng mấy ngự tiền thị vệ cũng không biết làm sao, kinh ngạc nhìn về phía hoàng đế, chờ hắn ra lệnh.
Lý thái sư trên mặt vẫn là bộ dạng không hề bận tâm, nhưng Đại học sĩ Tô Hoằng bên cạnh vẫn chú ý đến hắn tinh tường thấy được hắn đánh mắt cho mình, lập tức bước ra khỏi hàng nói với hoàng đế:
- Hoàng thượng, người Hồ tộc là dân tộc chưa được khai hóa, chỉ biết chinh phục bọn họ chính là Vũ Uy hầu, lại không biết Vũ Uy hầu phụng lệnh hoàng thượng đánh dẹp, không biết hoàng uy. Vì vậy, thần kiến nghị phái quan viên đến thảo nguyên giáo hóa Hồ tộc man di, thể hiện ân đức mênh mông của Ngô Hoàng, giương oai hiển hách của Ngô Hoàng. Khiến chúng thần phục chúng ta, không có dị tâm.
Lý Cáp nghe vậy lập tức bước ra khỏi hàng ôm quyền hành lễ nói:
- Mỗi phần công lao của mạt đều là hoàng thượng anh minh lãnh đạo. Sầm Ngu là nô lệ man di, chỉ là một thất phu, không biết uy đức Ngô Hoàng, mới ngu dốt xâm phạm nam triều ta, cuối cùng rơi vào kết quả như vậy cũng do ngu dốt mà ra.
Chút công phu vuốt mông ngựa này đối với hắn mà nói chỉ là hạ bút thành văn thôi.
- Ừ...
Nói một phen làm hoàng đế giãn lông mày mỉm cười, liên tiếp vuốt cằm:
- Sầm Ngu ngu dốt, trẫm không so đo nhưng lễ số phải đầy đủ, nhất định phải quỳ
Lý Cáp cùng Tô Hoằng cũng lui về chỗ, hai Vũ lâm quân thị vệ lập tức tiến lên nhấc Sầm Ngu dậy, đưa đến trước mặt hoàng đế, một ngự tiền thị vệ tiến lên một bước, đạp về đầu gối hắn.
Sau hai tiếng xương gãy vang lên cùng tiếng kêu thảm thiết, Sầm Ngu cuối cùng thống khổ quỳ xuống.
Hoàng đế hài lòng gật gật đầu, lại bắt đầu lảm nhảm Hạ quốc đối xử tốt với Hồ tộc ra sao, Hồ tộc đã không hồi báo còn thế nào rồi Hạ quốc đánh bọn họ là thiên kinh địa nghĩa, là thừa mệnh trời. Sau đó lại giáo dục Sầm Ngu một phen, để hắn hiểu được ân đức triều Hạ. Bất quá Sầm Ngu đã đau đến thần trí mơ hồ rồi, lễ bộ thị lang phiên dịch chục câu thì nghe lọt tai được nửa câu.
Lý Cáp ghét nhất mấy thứ này, lí do lí trấu làm rắm gì, thắng làm vua thua làm giặc, nhược nhục cường thực. Bất quá hắn cũng biết, những thứ này luôn phải nói ra . Bất quá Tuyên Hòa hoàng đế này, tựa hồ thứ am hiểu nhất chính là mấy kiểu nói này rồi.
Hoàng đế tiếp tục lẩm bẩm, Lý Cáp thì tiếp tục thất thần, bên cạnh một đám võ tướng quân Bắc phạt cũng vẻ mặt mỏi mệt, cũng may có nón phao câu gà che không thấy rõ lắm. Còn những đại thần giống như đã thành thói quen, không phải hơi híp mắt ngẩn người thì đứng thẳng nhìn chăm chú về phía trước, ,thoạt nhìn giống như ngưng thần lắng nghe, lại như đứng dưỡng thần.
Không biết qua bao lâu, dù sao Lý Cáp đã ngủ mất, Lê Bố bên cạnh bỗng nhiên huých hắn tỉnh lại, phát hiện Sầm Ngu đã rời khỏi đại điện, hoàng đế được hai tên thái giám đỡ, chậm rãi bước xuống thềm ngọc, đại thần hai bên đều cúi đầu cung kính.
Đợi hoàng đế đi đến trước cửa đại điện thì Đằng Lăng vương mới đi theo, rồi sau đó là Lý thái sư, Chu thái phó cùng Cao Mộc thái bảo, đông đảo quần thần theo thứ tự nhập điện đi theo hoàng đế rời điện Uy Vũ.
Lúc này Lý Cáp mới biết đại lễ khánh công phong thưởng đã xong rồi, sau đó phải đi tế đàn Tây Giao tế trời.
Lúc đi đến Huyền Vũ môn, văn võ quần thần cũng không cần chia ra làm hai đường rồi, tất cả đều đi theo hoàng đế theo một con đường rộng rãi đi ra ngoài. Bất quá hoàng đế chỉ ra vẻ một tí chứ lát sau đã leo lên kiệu ngồi.
Rời khỏi Huyền Vũ môn thì hoàng đế lại lên một chiếc xe tám ngựa kéo quý phái hoa lệ, ba ngự tiền thị vệ cao thủ lái xe, trên trăm kỵ binh hoàng giáp mang trường thương thủ hộ bốn phía, bên ngoài hoàng thành, mấy trăm kỵ ngân giáp Vũ lâm quân cũng đã chuẩn bị xong.
Mà những đại thần, tướng lãnh khác thì người lên xe ngựa, người cưỡi ngựa, hộ vệ cùng tùy tùng ngoài Huyền Vũ môn cũng có thể mang theo.
Lý Cáp thấy một ông lão đi bên cạnh thái tử, chính là lão gia hỏa lúc trước bị Hương Hương đánh bị thương, vội vàng cúi thấp đầu để tránh bị nhận ra.
Bất quá trên thế giới nhiều khi chính là như vậy, ngươi càng lo có chuyện, chuyện lại cứ ập đến bên ngươi. Thái tử thúc ngực đến bên Lý Cáp và Lê Bố, sóng vai mà đi.
- Vị này chính là Lý tướng quân? A, bây giờ phải gọi là Vũ Uy hầu rồi.
Thái tử mỉm cười nói.
Không thể không thừa nhận, thái tử so với lúc trước quả thật có vẻ thành thục không ít, vô luận là ngôn ngữ hay là cử chỉ đều có khí chất hơn rồi. Bất quá không biết có phải do tâm lí hay không, Lý Cáp cảm giác giọng nói của hắn cố ý to lên, râu trên mặt hắn cũng giống như dán lên, còn trứng chim của hắn, không biết có giả được không biết?
- Mạt tướng Lý Cáp, thỉnh an điện hạ.
Lý Cáp ở trên ngựa hành lễ.
Rồi sau đó Lê Bố cũng hành lễ, thái tử lại giới thiệu lão già bên cạnh kia, nói là cái gì tông sư, tên là Cẩu Thịnh.
Nghe thế tên, Lý Cáp thiếu chút nữa không nhịn được phì cười, lão gia hỏa này tên là "Cẩu Thịnh"? Sao không kêu là "Nhị Đản" luôn đi?
Bất quá Cẩu Thịnh này vẫn nghi ngờ nhìn chằm chằm Lý Cáp, ánh mắt kia tựa như nhìn thấu nón phao câu gà của hắn làm hắn lông tóc dựng đứng.
Ca không có máy dịch nữa nên tiến độ bộ này chậm lại, mọi người thông cảm
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Hôm nay rảnh, quất được 1c
Đội ngũ rầm rộ ra khỏi Huyền Vũ môn, chậm rãi đi dọc theo đường chính kinh thành tới cửa thành. Hai bên đường đứng đầy binh sĩ Vũ lâm quân, loan giá hoàng đế đi đến đâu, tất cả dân chúng đều đứng tại chỗ hô to: "Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"
Lý Cáp và Lê Bố ở giữa đội ngũ, cách xe ngựa của hoàng đế không xa. Thái tử và Cẩu Thịnh vẫn đi bên cạnh bọn hắn, bô bô nói không ngừng. Một hồi thì chúc mừng Lý Cáp được phong Vũ Uy hầu, một hồi khích lệ Lý Cáp dũng mãnh thiện chiến, rõ ràng là cố ý lôi kéo làm quen.
Bởi vì Lý gia là người ủng hộ thái tử, cho nên thái tử cố ý lung lạc Lý Cáp ngôi sao tương lai của Lý gia cũng là bình thường. Bất quá Lý Cáp Lý Hầu gia của chúng ta thỉnh thoảng nghe "Giọng nói của Lý tướng quân nghe thật quen tai " "Cô cảm giác, cảm thấy giống như đã gặp qua Vũ Uy hầu ở đâu đó, ha hả " "Xem ra cô và Vũ Uy hầu rất có duyên a, gióng như bằng hữu lâu năm không gặp. " khiến hắn thấp thỏm bất an, lo lắng mình lộ chân tướng chỗ nào đó nên bị nhận ra.
Cũng không phải Lý Cáp nhát gan, mà Lý gia bây giờ ủng hộ thái tử, chính mình lại biến hắn thành thái giám, nếu để hắn biết chuyện sẽ rất phiền toái, đoán chừng gia gia phải thay đổi kế hoạch phát triển Lý gia sau này.
Lý Cáp đang bị thái tử cuốn lấy không cách nào thoát thân thì phía trước bỗng nhiên truyền đến một trận huyên náo, ngay sau đó "Có thích khách! " "Hộ giá! " liên tiếp vang lên. Những kim giáp kỵ sĩ cùng ngân giáp kỵ sĩ lập tức vây quanh loan giá hoàng đế và các đại thần, các tướng lĩnh bảo vệ, trường thương chỉa ra ngoài, rõ ràng được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mà đại nội cao thủ cùng thị vệ ẩn trong đội ngũ cũng bắt đầu rối rít xuất động, nghênh đón thích khách bịt mặt liên tục xuất hiện từ những kiến trúc xung quanh.
Lý Cáp thấy thế đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó hét lớn một tiếng "Nhanh đi cứu giá!", rồi thúc ngựa phóng đến loan giá hoàng đế.
Tiếng "sưu sưu " vang lên không ngừng, từ các kiến trúc xung quang cung nỏ không ngừng bắn về phía xe ngựa hoàng đế. Bất quá xe ngựa hoàng đế hiển nhiên là đặc chế, cung tiễn không cách nào bắn xuyên qua.
Người áo đen bịt mặt đã xuất hiện ước chừng hơn hai mươi người, đều là cao thủ nhất đẳng, những kim giáp, ngân giáp kỵ sĩ kia còn chưa đến gần đã bị quyền kình, đao khí đánh bại. Chỉ có những đại nội cao thủ cùng ngự tiền thị vệ mới có thể liều mạng. Nhưng hắc y nhân thế tới rất mạnh, lại có cung nỏ hai bên phối hợp, nhất thời đã vây quanh xe ngựa lại.
Tất cả xảy ra chỉ trong nhát mắt, dân chúng bên cạnh cũng u mê, có diễn tuồng à? Ở kinh thành cũng có người có can đảm ban ngày ban mặt hành thích hoàng đế?
Khi thấy ba ngự tiền thị vệ lái xe sắp không trụ được, dưới đáy xe ngựa bỗng nhiên bay ra hai lưỡi đao hình chữ thập sắc bén, xoay tròn như gió lốc hai bên xe ngựa, mặc dù không có thể đánh bị thương thích khách nhưng vẫn bức lui được mấy bước, tạm thời hóa giải nguy cơ cho hoàng đế.
Hai lưỡi đao sắc bén xoáy tròn một trận rồi lui vào đáy xe ngựa. Sau đó hai người từ đáy xe nhảy lên mui xe.
Hai người đều mặc đồ màu xanh biếc, mặt đeo mặt nạ đỏ chót, tay cầm lưỡi đao hình chữ thập, lưng tựa vào nhau. Hai người này chính là cao thủ Lý phủ, phụng mệnh Lý thái sư ngồi trên xe ngựa bảo hộ hoàng đế ra Huyền Vũ môn an toàn.
Hắc y nhân vẫn đang không ngừng nhảy ra từ xung quanh, đại nội thị vệ, Vũ lâm quân cùng ngự tiền thị vệ vây lại liều mạng che chở loan giá hoàng đế.
Ba một tiếng, Lý Cáp nhảy xuống trước xe ngựa. Bởi vì hắn không có khinh công, chỉ nhảy lên thật cao rồi nặng nề rơi xuống, thiếu chút nữa đụng gãy xe, bảy tám thớt tuấn mã đồng loạt phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ.
- Hoàng thượng đừng sợ hãi! Mạt tướng Lý Cáp đến đây hộ giá, bảo vệ hoàng thượng chu toàn!
Lý Cáp bộ dạng chúa cứu thế đứng trên xe ngựa, uy phong bát diện nói.
- Ngươi chính là Lý Cáp?
Một người trong đám áo đen trầm giọng nói.
Lý Cáp nhíu mày:
- Thì sao? Ngươi muốn xin chữ kí sao?
- Lên! Diệt cả hắn luôn.
Hắc y nhân kia quát to, những mũi tên ẩn hàm nội kình lập tức từ hai bên bắn tới Lý Cáp.
Lý Cáp mở rộng hai tay gạt hết đống tên bắn tới, quát đám kim giáp kỵ sĩ cùng ngân giáp kỵ sĩ bên cạnh:
- Các ngươi ăn cơm khô hay sao? Không bắt mấy tên điểu nhân bắn tên xuống? Ngồi trên lưng ngựa thoải mái lắm à?
Rầm rầm, lập tức có vài chục tên kim giáp kỵ sĩ tung mình xuống ngựa, cùng Vũ lâm quân bên cạnh xông tới.
Lý Cáp vừa mới nói xong, năm thích khách áo đen đã vác đao cầm kiếm xông tới gần bên. Nhóm khác đánh tới đám đại thần Lý thái sư, Chu thái phó, đội ngũ hộ vệ Lý gia cũng không phải là ngồi không, che chở mấy vị đại thần vững vàng, những thích khách áo đen kia tấn công điên cuồng thế nào cũng không thể làm được gì.
Những thích khách áo đen này quả thật đều là cao thủ, chiêu thức không tinh diệu nhưng thực dụng, nội kình thâm hậu, Lý Cáp trước kia chưa từng gặp qua, so với lão đầu Cẩu Thịnh bên cạnh thái tử kia không kém là bao.
Mấy lần đấu, hai tay Lý Cáp đã múa đến không nhìn rõ nhưng cũng không thể nào ngăn cản thế tấn công, người thỉnh thoảng bị chém mấy đao, trúng mấy cước nhưng chút ít này chỉ gãi ngứa, không đáng giá nhắc tới.
So với Lý Cáp năm thích khách áo đen vây công hắn đã sợ hãi từ đáy lòng từ lâu. Bọn họ luôn luôn cực kỳ tự phụ võ công của mình, còn luyện thuật hợp kích, tự tin trên đời không người nào có thể chống lại bọn họ dùng toàn lực. Lại không ngờ rằng Lý Cáp không chỉ đỡ được bọn họ đánh toàn lực, thỉnh thoảng còn có thể phản kích. Công kích của bọn họ đánh vào người hắn như đánh vào bùn, như gỗ đánh sắt, không có chút phản ứng nào. Mà nắm đấm của hắn đủ khiến bọn họ bị thương, không chỉ lực lượng siêu nhiên, tốc độ cũng như sấm sét, người bình thường mà dính đòn không biết sẽ thành dạng gì.
Lý Cáp bị bọn họ vây công mà buồn bực, không đề phòng nữa mặc cho quyền cước, đao kiếm bọn hắn đánh lên mình, trong nháy mắt đã phá hỏng lễ giáp, may là cái nón phao câu gà vẫn ổn, không sao.
Năm thích khách áo đen thân hình cực kỳ quỷ dị, Lý Cáp ngưng thần nhanh chóng khóa chặt một người, liền toàn lực tiến công đánh mạnh một quyền vào hậu tâm người nọ, răng rắc một tiếng, xương sống vỡ vụn, người nọ văng ra ngoài.
Năm người thiếu một người, chiến lực giảm mạnh, lập tức lại một người bị Lý Cáp đá vào bụng, nội tạng võ vụn, thất khiếu phún huyết, bay ra mười mấy thước, nện vào vách tường một cửa hàng bên đường, rơi xuống đất, co quắp mấy cái rồi tắt thở.
Ba người kia thấy thế vội rút về, nội tâm kinh hãi khó nói nên lời. Bọn họ biết Lý Cáp đao thương bất nhập, lại có cái dũng vạn phu khó địch, có thể tung hoành giữa vạn quân. Nhưng không ngờ đánh chém mãi không làm hắn tổn thương chút nào, ý như đánh vào pháo đài sắt vậy.
Không có năm cao thủ áo đen kiềm chế, Lý Cáp tiếp tục cùng hai cao thủ Lý phủ cầm đao hình chữ thập đối phó đám thích khách áo đen. Một chọi một, không ai có thể cùng Lý Cáp đỡ quá mười chiêu, chỉ cần hắn cứng rắn để cho bọn họ đánh hai cái là dễ dàng đánh chết bọn họ. Chỉ chốc lát, số thích khách bao quanh đã bị hắn giết chết hết, số lượng thích khách hắn giết còn nhiều hơn tổng số mọi người giết cộng lại.
Thích khách áo đen lúc này đã hơn mười người nhưng đại nội cao thủ, ngự tiền thị vệ cùng cao thủ Lý phủ đông hơn, mà vẫn đang không ngừng tăng lên, xung quanh cũng chi chít binh lính Vũ lâm quân.
Bỗng nhiên liếc thấy thái tử và Cẩu Thịnh phía sau đội ngũ đang nhìn về phía này, Lý Cáp động tâm, chế phục thích khách đối diện, tựa như tùy ý ném đi, vừa lúc rơi xuống chỗ thái tử và Cẩu Thịnh.
Thích khách kia dĩ nhiên là xuất kiếm muốn đâm thái tử, Cẩu Thịnh vội xuất thủ ngăn cản, hai người lập tức chiến đấu với nhau.
Lý Cáp thấy Cẩu Thịnh đối phó thích khách kia nhẹ nhàng, liền bắt một thích khách khác tùy ý đạp vào mông hắn một cái bay về phía thái tử.
Cho nên lúc này Cẩu Thịnh là một đánh hai nhưng vẫn ngang tay không có chút yếu thế nào cả.
- Ta kháo, có thể đánh ngon vậy?
Lý Cáp mắng thầm, hét lớn một tiếng, thấy bên cạnh loan giá hoàng đế đã đầy đại nội cao thủ, ngự tiền thị vệ cùng cao thủ Lý phủ, an toàn không lo, liền lao tới chỗ đông thích khách nhất, vung tay lên ném bọn chúng đi, trùng hợp thế nào mà bọn chúng đều rơi bên cạnh thái tử, thấy thái tử mặc kim bào liền biến hắn thành đối tượng ám sát.
Cẩu Thịnh một chọi ba đã phải dốc toàn lực, Lê Bố bên cạnh tiến lên tương trợ, nhưng nếu không phải mấy tên đại nội thị vệ liều chết bảo vệ sợ rằng thái tử đã tiêu đời trong tay thích khách rồi.
Trong ánh mắt người khác, Lý Cáp chỉ ra sức chém giết, dũng mãnh vô cùng, không ai ngờ rằng hắn cố ý đánh bay về phía thái tử.
- Mợ kiếp, vẫn chưa chết?
Lý Cáp liếc mắt về phía sau thấy thái tử được bảo hộ kĩ càng đang lui về sau thì mắng thầm.
Lý Cáp muốn mượn tay thích khách trừ thái tử đi, nhưng mạng thái tử cờ mờ nó lớn vậy, thế mà vẫn sống được.
Đúng lúc này, đầu đường cuối ngõ bỗng nhiên xuất hiện mười mấy bóng người nhanh nhứ chớp đã đánh đến đám thích khách xung quanh loan giá hoàng đế.
Lý Cáp nhận ra mấy người kia là mấy tên cao thủ hộ vệ võ công cao tuyệt gặp qua ở Lý phủ, chính là người Lý phủ.
Đông! ————
Bên trong hoàng thành vang lên một tiếng chuông lớn vang xa. Chỉ chốc lát, tám cửa thành cũng nổi kèn lệnh.
Dân chúng trên đường phố đã bị Vũ lâm quân từ bốn phương tám hướng chạy tới giải tán, toàn bộ tám cửa thành đã bị đóng.
- Rút lui! ——
Lúc này, thủ lĩnh thích khách Sầm Đầu trên một tửu lâu vung tay nói với thuộc hạ.
- Mọi người lập tức rời đi!
- Nhưng mà... Hoàng đế là ở chỗ này, xin cho thuộc hạ...
Thủ hạ áo đen nắm chặt chuôi đao không nỡ nói.
Sầm Đầu trừng mắt, lạnh giọng nói:
- Đừng nói Hổ Uy tướng quân Lý Cáp dũng mãnh, đao thương bất nhập, chỉ tính những đại nội cao thủ mới chạy đến ngươi có thể đối phó được không? Đừng dài dòng, chúng ta mau rút lui, chậm nữa là toàn quân bị diệt!
Dứt lời đã nhẹ nhàng đi xuống lầu, thủ hạ cũng theo sát.
"Cô cô ~~~ " một thanh âm kỳ thái vang lên cùng pháo hiệu bắn lên bầu trời kinh thành, những thích khách áo đen rối rít ngẩng đầu nhìn trời, bắt đầu rút lui ra bốn phương tám hướng.
Bất quá hiện tại đường lớn vốn rất rộng rãi đã chật cứng xe ngựa, binh lính, đại nội cao thủ,… rất nhiều thích khách chạy trốn không nỏi bị đại nội cao thủ tập kích, binh lính dùng trường thương đâm chết.
Phần lớn đại nội cao thủ, ngự tiền thị vệ cùng cao thủ Lý phủ đều ở lại hộ vệ hoàng đế, chỉ có một bộ phận truy giết thích khách, mà Lý Cáp là một trong số đó.
Lý Cáp theo dõi một thích khách áo đen, phát hiện võ công của hắn rất cao, xuất thủ ác độc, là cao thủ tương đối nhân vật lợi hại. Bất quá khi hắn định tống về phía thái tử thì tên này chạy trốn nên hắn đuổi theo.
Thích khách áo đen khinh công rất tốt, dùng một loại móc bám vào nóc nhà leo thoăn thoát như sóc, khi hắn phát hiên Lý Cáp đuổi theo thì bắt đầu lượn vòng cắt đuôi.
Lý Cáp mặc dù không có khinh công, nhưng dựa vào sức bật siêu cường vẫn như hình với bóng theo sát, bất quá chỗ bị hắn giẫm lên không sập thì cũng in dấu chân thật sâu, tiếng vỡ vụn vang lên không ngừng.
Hai người một chạy một đuổi đã qua vài con phố, phía trước là cửa thành phía đông, số lượng lớn Vũ lâm quân và đại nội cao thủ đã tập trung, thích khách thấy vậy liền rẽ trái chạy tiếp, Lý Cáp theo sát, miệng mắng không ngừng:
- Móa con heo, chạy đi, chạy nữa đi,đợi lão tử bắt người xem có chặt hết chân ngươi coi chạy được nữa không!
Đến một con đường tương đối vắng lặng, thích khách áo đen kia bỗng nhiên dừng bước, đứng trên nóc nhà, lạnh lùng nhìn Lý Cáp đã theo kịp, mắt đầy hàn quang. Ngỡ người đuổi theo hắn chỉ có một người tính dừng lại xử lí luôn không ngờ lại gặp Lý Cáp, kẻ một mình xử lí cả đám bọn hắn.
Lý Cáp thấy hắn dừng lại cũng tính dừng không ngờ quán tính làm hắn đụng vào gian phòng phía trước, sầm một cái vỡ luôn tường nhà người ta, bụi đất mịt mù, thích khách tranh thủ lúc này tính chạy trốn.
Bất quá Lý Cáp nhanh chóng chui ra, đứng vững trên nóc nhà, chỉnh lại cái nón phao câu gà cho ngay ngắn, ngón trỏ chỉ vào thích khách đứng đối diện, ho khan hai tiếng, nhổ bãi nước bọt, lớn tiếng nói:
- Thích khách lớn mật, Đại Hạ Đại tướng quân Vũ Uy hầu Lý Cáp ở đây, còn không mau mau quỳ xuống đầu hàng?
Thích khách hàn quang trong mắt tăng vọt, cổ tay đột nhiên biến ra một thanh dao găm, phóng người lên như gió đánh tới Lý Cáp.
Lý Cáp cười một tiếng, cũng không né tránh, đứng tại nguyên chỗ chờ hắn.
Dao găm hung hăng đâm tới gáy Lý Cáp, nhưng không thể đâm vào tí nào. Cùng lúc đó tay trái Lý Cáp đánh tới bả vai thích khách, tính khóa hắn lại, không ngờ thích khách phản ứng rất nhanh, né thoát được. Tay Lý Cáp đổi hướng đánh lên ngực thích khách
Tay Lý Cáp cứng rắn như sắt tháp, nếu chộp trúng sẽ nắm chặt được, nhưng hắn chợt phát hiện có gì không đúng, sao lại mềm mại như vậy?
- A! ——
Một tiếng thét yêu kiều vang lên, Lý Cáp vội vàng buông lỏng tay trái, tay phải thuận thế vòng qua eo thích khách kia, đỡ hắn đứng vững.
Lý Cáp kinh ngạc nhìn thích khách kia, tay trái vẫn giữ trên ngực, bất quá hiện tại đã không dùng sức tí nào nữa.
Thích khách kia vừa đứng ổn, lập tức thấy ngực trái nhói đau, nhìn bàn tay to nắm ngực mình, lòng đầy lửa giận, người xoay tròn để ngực thoát khỏi tay hắn, tay cầm dao găm dùng hết sức đâm về cổ họng hắn.
Lý Cáp vẫn duy trì động tác, đứng yên nhận dao găm, chỉ nghe "răng rắc " một tiếng giòn vang, dao găm bị gãy thành hai khúc
Mà Lý Cáp lúc này lầm bầm phun ra hai chữ:
- Thật to...
Thích khách nổi giận lui ra, chợt nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng tới, cũng có mấy máy bóng nhảy trên nóc nhà phóng tới đây, oán hận dẫm mạnh chân, trợn mắt nhìn Lý Cáp, chỉ vào mũi hắn nũng nịu mắng:
- Dâm tặc! Ta sẽ quay lại tìm ngươi!
Dứt lời lập tức phi thân nhảy xuống, biến mất trên phố.
Lý Cáp kịp phản ứng, vội nói:
- Ai! Khoan đi đã!
Vội nhảy theo nhưng đã khuất bóng.
Lý Cáp hồi tưởng mùi thơm ngát mới ngửi được, xúc cảm từ lưng ong cùng tiếng mắng nũng nịu hai chữ “Dâm tặc”, chừng đó đủ khẳng định thích khách này là nữ rồi.
- Sao lại đi như vậy chứ?...
Lý Cáp đứng trên phố mất mát nói, nhớ lại câu nói của thích khách trước khi đi lầm bẩm nói: “Sẽ quay lại sao? Nàng nói sẽ giữ lời chứ?”
Lúc này hai người mặc áo xanh tay cầm đao chữ thập hạ xuống.
- Nhị công tử, ngài không sao chứ?
Hai người cung kính hỏi.
Lý Cáp không trả lời, chắp tay sau lưng quay người đi về, khi đi ngang qua hai người lầm bầm mấy chữ “Thật là một bộ ngực sữa cực phẩm a…” làm hai người không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Ca không có máy dịch nữa nên tiến độ bộ này chậm lại, mọi người thông cảm
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Xảy ra chuyện như vậy, hoàng đế dĩ nhiên sẽ không đi tế đàn Tây Giao tế thiên nữa rồi. Kinh thành bắt đầu giới nghiêm, tất cả cửa thành đóng chặt, Vũ lâm quân bắt đầu lục soát, đường phố phồn hoa không còn bóng người đi đường, có chăng chỉ là binh sĩ giáp sắt tuần tra.
Trên nóc nhà, có thể thấy đại nội cao thủ nhảy tới nhảy lui tuần tra, có khu dân cư cá biệt chưa đầy nửa canh giờ đã bị lục soát tới năm lần
Lý Cáp trở lại chỗ vừa xảy ra chuyện, nơi đó hiện tại đã chật cứng Vũ lâm quân, loan giá hoàng đế đã rời đi, đại thần tướng lĩnh cũng không thấy ai nữa, khi hắn đang xuất thần thì một kỵ sĩ hoàng gia tới mời hắn lên một chiếc xe ngựa được bảo hộ sâm nghiêm.
Ở trên xe, Lý Cáp biết được vì an toàn cũng như để lùng bắt thích khách, hoàng đế đồng ý hoãn đi tế thiên, bất quá tiệc rượu khánh công đã chuẩn bị vẫn tiến hành như thường.
Tiệc rượu được cử hành ở Thông Minh điện trong hoàng thành, Lý Cáp được hai thái giám mang đi tắm rửa đơn giản rồi thay đổi quần áo và lễ giáp mới.
Khi Lý Cáp vào điện hoàng đế vẫn chưa tới, văn võ bá quan đã vào vị trí, đang bàn luận về chuyện ám sát vừa xảy ra. Trên bàn bày đủ cao lương mỹ vị, các loại rượu, rất nhiều cung nữ thanh tú xinh đẹp mặc đồ lụa mỏng đứng sau các vị đại thần, tướng quân rót rượu đưa thức ăn cho họ, các tướng lĩnh bắc phạt cũng hạ nón phao câu gà xuống đưa cho cung nữ phía sau cầm.
Bởi vì đầu đội nón phao câu gà, trên người mặc lễ giáp thống nhất nên khi Lý Cáp vào điện không khiến nhiều người chú ý. Hắn quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện chỗ Lê Bố và các tướng lĩnh bắc phạt ngồi, tính đi qua thì bị thái giám bên người ngăn cản.
- Vũ Uy hầu, vị trí của ngài ở bên kia.
Thái giám kia cung kính chỉ vị trí giữa Lâm Thiên và Tiêu Hàn nói.
Lý Cáp sửng sốt, lúc này mới nhớ là theo tước vị và chức quan hiện tại thì hắn đã có thể sánh cùng Lâm Thiên, Tiêu Hàn rồi. Đại Hạ quốc là quốc gia có cấp bậc chế độ cực kỳ sâm nghiêm, thân phận thế nào thì lễ số tương ứng thế đó, nhất là chuyện vị trí ngồi không thể qua loa.
Lý Cáp đành phải ngồi xuống vị trí của hắn, khi hắn ngồi xuồng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trên đại diện, thể ngồi giữa Lâm Thiên và Tiêu Hàn, còn có thể là ai?
- Lý tướng quân?
Lâm Thiên hỏi.
Lý Cáp gật đầu:
- Lâm tướng quân!
Bên kia Tiêu Hàn cười nói:
- Thiên huynh, sau này hẳn phải gọi là Vũ Uy hầu rồi, ha hả.
- Nga ~ đúng đúng đúng! Lý tướng quân hiện tại đã là Hầu tước rồi, mười bảy tuổi đã phong hầu, thật là tuổi trẻ có tài, tiền đồ vô lượng a! Di? Vũ Uy hầu, sao cậu không cởi mũ giáp xuống, lát nữa uống rượu bất tiện lắm!
Lâm Thiên nói.
Lý Cáp cười khan hai tiếng, liếc mắt nhìn vị Đằng Lăng vương ngồi đối diện đang vô ý nhìn qua chỗ này mấy lần, chỉ đành nói:
- Cái này... Không tiện lắm.
Lâm Thiên nghe vậy kinh ngạc:
- Không tiện?
Đang lúc này, một thanh âm lanh lảnh vang lên:
- Hoàng thượng, hoàng hậu giá lâm! ~
Trên điện mọi người vội vã đứng dậy rời vị trí, hành lễ hô to:
- Ngô Hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!
- Các khanh bình thân, không cần đa lễ.
Hoàng đế chậm rãi nói, hoàng hậu dìu hắn bước lên chủ tọa.
- Tạ ơn vạn tuế!
Chúng thần đứng dậy về vị trí của mình, Lý Cáp ngẩng đầu đánh giá hoàng đế. Khiến hắn thấy kỳ quái là lão hoàng đế mới bị ám sát bây giờ nhìn giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn có tinh thần hơn khi ở điện Uy Vũ, còn hoàng hậu bên cạnh tuy đeo mạng che mặt nhưng chút sa mỏng gần như trong suốt, có thể mơ hồ thấy được ngũ quan tinh xảo tuyệt trần, có thể thấy nàng là một thiếu phụ phong vận.
Đại Hạ quốc luôn luôn là quốc gia nam tôn nữ ti, nam đối ngoại, nữ chủ nội, hoàng đế cùng hoàng hậu cũng như thế, hoàng đế quản lý quốc gia, hoàng hậu quản lý hậu cung. Bình thường hậu cung hoàng đế không thể lộ diện chốn công cộng, như tiệc rượu này không phải là trường hợp hoàng hậu nên xuất hiện.
Nhưng Lý Cáp theo những gì quá khứ biết được thì hoàng hậu là mẹ ruột của đương kim thái tử, và không chỉ đơn giản như thế, nữ nhân này tâm cơ thủ đoạn rất cao, mấy năm nay trong cung nhiều biến cố nhưng lần nào hoàng hậu cũng có thể an toàn lui ra còn nhận hết chỗ tốt, công thêm nàng là cháu ruột Chu thái phó, bối cảnh không nhỏ, thường xuyên lợi dụng sức ảnh hưởng để can thiệp chính sự, nếu không phải có Lý gia sợ rằng đã bắt đầu nắm giữ triều chính rồi.
Gia gia Lý thái sư đoán chừng đã đã đạt thành hiệp nghị nào đó với hoàng hậu, nếu không sẽ không đồng ý để thái tử thuận lợi lên ngôi.
Trong các tướng lĩnh Bắc phạt chỉ còn mỗi Lý Cáp đội nón phao câu gà, hết sức bắt mắt cho nên khi hoàng đế nhìn qua liền hỏi:
- Vị tướng quân kia là ai?
Thái giám bên cạnh lập tức tiến lên trước, cung kính nói:
- Vị kia là Vũ Uy hầu Lý Cáp.
- Nga, là Vũ Uy hầu a. Chỉ là Vũ Uy hầu tại sao vẫn mang mũ giáp vậy? Trên tiệc rượu mang nó đâu có tiện.
Hoàng đế rất hòa ái nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người trên điện đều nhìn về Lý Cáp.
Lý Cáp biết hoàng đế đã tự mình lên tiếng, nếu hắn không cởi mũ xuống thì chính là không tôn trọng hoàng đế. Nhìn Đằng Lăng vương đối diện đang chăm chú nhìn mình, hắn do dự một chút rồi chậm rãi cởi mũ giáp xuống.
- Vũ Uy hầu, ngươi... Mặt của ngươi sao vậy?
Hoàng đế khẽ cau mày nhìn gương mặt đầy vết băng bó của Lý Cáp hỏi.
Không chỉ có hoàng đế, mọi người trên điện bao gồm cả gia gia và ca ca của hắn cũng không giải thích được, mặt Lý Cáp bị sao vậy?
Chính là Lý Cáp khi thay đồ đã đoán được khi lên điện thể nào cũng phải lột nón phao câu gà ra cho nên tùy tiện xé mấy miếng vải dùng cao dán lên mặt và trán.
- Khởi bẩm hoàng thượng, vừa nãy truy đuổi thích khách hạ thần bị chút thương tích nên tạm băng bó lại, cúi xin hoàng thượng thứ lỗi hạ thần ăn mặc không nghiêm chỉnh.
Lý Cáp đứng dậy quỳ gối nói.
- Là như vậy a. Lý ái khanh bị thương có nặng không? Trẫm truyền ngự y tới kiểm tra một chút, dù sao để lại sẹo cũng không hay.
Hoàng đế ân cần nói.
Lý Cáp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh nói:
- Tạ ơn hoàng thượng quan tâm, mạt tướng chỉ bị chút xây xước ngoài da, không cần đến ngự y đâu ạ.
Trên điện, Lý thái sư, Lý Minh cùng rất nhiều tướng lĩnh quân Bắc phạt nghe vậy vẻ mặt đều trở nên cổ quái. Lý Cáp đao thương bất nhập, mình đồng da sắt bọn họ đều được chứng kiến, cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn bị thương, hôm nay những thứ thích khách kia mặc dù lợi hại, nhưng cũng chỉ là quyền cước đao kiếm bình thường, sao làm hắn bị thương được
Nhưng nếu hắn không bị thương thì..., vừa rồi vì sao lại nói với hoàng đế như vậy? Đó là tội khi quân! Chẳng lẽ những thích khách kia thật sự lợi hại như vậy... Hắn thật bị thương? Lý thái sư, Lý Minh cùng Lê Bố, những thân nhân bằng hữu của Lý cáp có chút bận tâm.
- Ừ, Vũ Uy hầu trung dũng đáng khen, khi trẫm gặp nguy nan không sợ nguy hiểm, xả thân bị thương, có công cứu giá, không thể không thưởng.
Hoàng đế híp mắt rung đùi đắc ý nói, nghĩ lại khi bị ám sát Lý Cáp nhảy đến trước xe hắn hét lên, lại là một phen khen ngợi, ban thương cho Lý Cáp một mớ vàng bạc châu báu gấm vóc tơ lụa vân vân, rồi thêm hai thớt ngự mã.
Bất quá Lý Cáp không có hứng thú với mấy thứ này lắm, thầm trách hoàng đế hẹp hòi, phần thưởng để làm gì? Chút tiền tài đó hắn không thiếu, ngự mã có thể hơn hỏa kỳ lân sao? Hắn hy vọng nhất là hoàng đế có thế thăng tước vị cho hắn,, trực tiếp lên tới cấp bậc Vương Công là tốt nhất. Lại không biết từ khi Đại Hạ khai quốc đến nay cũng chỉ có tổ tiên Chân gia cả đời lập chiến công, lại trung thành cảnh cảnh mới được phong vương thế tập, cũng là vị vương gia khác họ duy nhất. Những người khác không phải ai cũng được thế đâu.
- Mạt tướng tạ ơn long ân hoàng thượng, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Lý Cáp ngoài mặt thể hiện cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút hai hàng lệ nóng chảy ra thôi.
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tiệc rượu khánh công vốn là dạ tiệc nhưng bởi sự kiện ám sát mà biến thành bữa trưa.
Trên tiệc rượu tất cả mọi người đều dựa theo quy củ tới, thật cẩn thận, cũng không dám lớn tiếng đàm tiếu, cũng không dám uống rượu ngụm lớn, nhấp từng chén nhỏ, ăn từng đĩa nhỏ, lộ vẻ vô cùng câu nệ. Đặc biệt là quân Bắc phạt vốn là quan quân hạ cấp thăng lên làm tướng lĩnh, thường ngày quen ăn miếng thịt bự, uống chén rượu lớn, lớn tiếng cười mắng, bây giờ là uống cũng uống không thoải mái, ăn cũng ăn không đủ no, lại phải mỗi lúc đều phải chú ý lễ tiết có phù hợp hay không, thống khổ đến cùng cực.
Trên tiệc rượu, duy nhất tận hứng sợ rằng chỉ có hoàng đế, hắn ở trên nói chuyện, quần thần bên dưới cũng phải hưởng ứng, hắn cười mọi người cũng phải cười, hắn nâng chén mọi người cũng phải nâng chén.
Ít nhất trên tiệc rượu còn có cung nữ xinh đẹp đi qua đi lại để đám tướng lĩnh ngắm đỡ nhàm chán.
Trên tiệc rượu, Lý Cáp vẫn len lén chú ý đến Đằng Lăng vương cùng thái tử đối diện. Phát hiện hai người bọn họ cũng thỉnh thoảng nhìn về phía hắn vừa kỳ quái vừa phức tạp, đặc biệt là Đằng Lăng vương, ánh mắt kia, phảng phất như nói với hắn: "Ta nhận ra ngươi!"
Trận tiệc rượu này hơn nửa canh giờ mới kết thúc, cả bữa tiệc hoàng hậu từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ là thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu trong chén mình. Lý Cáp phát hiện nàng mấy lần nhìn mình, nhưng khi hắn nhìn lại thì hoàng hậu quay đi như không có gì xảy ra. Bất quá Lý Cáp cảm giác ánh mắt hoàng hậu không giống như tò mò mà còn xem lẫn ý vị gì đó, chỉ là nhất thời hắn không rõ lắm.
Tiệc rượu sau khi kết thúc, mọi người cung tiễn hoàng đế hồi cung, liền theo thứ tự rời điện, đi tới Huyền Vũ môn. Tất cả mọi người không có uống bao nhiêu, vừa ra cửa điện, gió thổi ngang qua, một chút cảm giác lâng lâng đã biến mất.
Lý Cáp cố ý muốn tránh Đằng Lăng vương, đi tương đối gần nhóm người Lê Bố phía trước.
Bất quá lão tặc thiên tựa hồ cố ý đối nghịch với hắn, buổi sáng ở Huyền Vũ môn là một lần, giờ Đằng Lăng vương không biết từ lúc nào đã tới bên cạnh bọn hắn, tươi cười hỏi Lý Cáp:
- Vũ Uy hầu, Tiểu Bích có khỏe không?
Lý Cáp thầm cả kinh, chẳng lẽ hắn đã nhận ra ta rồi? Bất quá mặt hơi sững sờ, đứng lại nghi ngờ hỏi lại:
- Vị Vương gia này, ngài nói Tiểu Bích gì vậy?
Đằng Lăng vương này hắn là không sợ, cho dù nhận ra hắn cũng chẳng sao, cũng không dám làm gì hắn; nhưng chuyện thái tử mới thật sự là phiền toái nên hắn đành phải giả ngu ứng phó qua chuyện đã.
Đằng Lăng vương nghe vậy nhìn Lý Cáp thật sâu, cười nói:
- Nga, tiểu vương là Đằng Lăng Hàn Bình. Tiểu vương nghe tiếng uy danh Lý tướng quân đã lâu, mấy ngày trước vừa mua mấy vũ cơ Tây Vực, nhảy múa rất tốt, rất hân hạnh được đón tiếp Vũ Uy hầu tại tệ phủ, không biết Vũ Uy hầu có thể đến không?
Lý Cáp cười nói:
- Nguyên lai là Đằng Lăng vương, khó được vương gia ưu ái như thế, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định đến bái phỏng.
Trả lời qua loa mấy câu liền cùng Lê Bố rời đi.
Trên đường trở về, Lý Cáp bị Lý thái sư gọi vào xe ngựa.
Lý Minh đã ở trong xe, vừa thấy Lý Cáp lên xe, lập tức ân cần hỏi:
- Tiểu đệ, mặt của chú sao vậy? Không sao chứ?
Lý Cáp kéo mấy tấm vải được dán lên xuống, nói:
- Không có chuyện gì.
Lý Minh kỳ quái:
- Đây là... ?
Lý thái sư giơ một tay lên ngắt lời Lý Minh, híp mắt nhìn Lý Cáp, thản nhiên nói:
- Nói đi.
Lý Cáp tự nhiên biết gia gia bảo hắn nói gì, do dự một chút, nghĩ tới đây chuyện đoán chừng là giấu không được bao lâu , liền cân nhắc câu văn một chút rồi nói:
- Gia gia, cháu cùng thái tử kia có chút ít đụng chạm.
- Đụng chạm?
Lý thái sư nhíu mày:
- Tại sao cháu lại có quan hệ với thái tử?
Lý Cáp kể lại chuyện rời nhà đến núi Long Thủ vô tình gặp được thái tử, cũng kể chuyện cũng đám người Tam Ngưu đánh đám người thái tử tàn bạo ra.
Lý Minh sau khi nghe xong ánh mắt trợn tròn:
- Chú… Chú… Chú nói là… Chú… Chú bóp nát trứng chim thái tử?
Lý Cáp cười khan hai tiếng, nói:
- Cái này... Dù sao nó cũng hỏng rồi, đệ chỉ tiễn nó đi thôi…
Lý thái sư run rẩy cơ mặt, cũng cười ra tiếng:
- Thì ra cháu là người thiến thái tử, Thiết Lang cháu ngưu lắm, trứng chim thái tử cũng bóp nát. Chỉ sợ từ khi Đại Hạ kiến quốc đến nay cháu là người đầu tiên nắm giữ trứng chim hoàng thân, ha ha…
Lý Minh, Lý Cáp xấu hổ.
Ban đầu đám người thái tử và Cẩu Thịnh đi xuống Thông Châu giải sầu, tại tửu điếm trong trấn nhỏ gặp đám người Lý Cáp, một lời không hợp hai phe người xảy ra xung đột, thái tử bị đánh dã man một trận, còn bị phế đi. Sau khi chuyện này phát sinh, thái tử một mặt truy xét thân phận đám người Lý Cáp, một mặt phong tỏa tin tức, với thương thế càng giữ chặt bí mật.
Sau khi trở về kinh thành, thái tử thử nhiều cách nhưng không thể chữa trị hạ thể của hắn. Chuyện này mặc dù được giữ bí mật cực tốt, trừ mấy thân tín và hoàng hậu ra thì không ai biết. Nhưng Lý gia một lần vô tình biết được thái tử thực tế đã thành phế nhân, không thể nối dõi tông đường.
Kế tiếp xảy ra một ít chuyện, kết quả cuối cùng chính là Lý gia cùng hoàng hậu đã đạt thành một hiệp nghị, khiến Lý gia trở thành người ủng hộ thái tử, trợ giúp hắn thuận lợi lên ngôi. Dĩ nhiên chỗ tốt Lý gia đạt được không thiếu.
Vốn dĩ nếu mọi chuyện phát triển như vậy, thái tử lên ngôi, Lý gia cũng sẽ thuận lý thành chương trở thành đệ nhất thế gian Đại Hạ, quyền thế đạt tới độ cao trước nay chưa có.
Nhưng hiện tại, tôn tử Lý gia lại là người phế thái tử. Chuyện này nếu để cho hoàng hậu biết thì tình hình rất khó dự liệu.
Xe ngựa chậm rãi dừng ngoài cửa phủ thái sư, ba ông cháuLý gia người trước kẻ sau xuống xe vào phủ.
- Chuyện này trước hết không cần quản gì cả, nhưng mà tốt nhất tạm thời đừng để thái tử nhận ra cháu. Cháu cũng không cần lo lắng, cùng lắm thì chúng ta ủng hộ Đằng Lăng vương lên ngôi.
Lý thái sư nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp gì tốt, thấy Lý Cáp nghe lời của hắn sắc mặt có chút cổ quái, không khỏi nói:
- Hình như cháu cùng Đằng Lăng vương cũng có chút đụng chạm?
Lý Cáp cười hì hì:
- Chuyện nhỏ...
Lý thái sư vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Không cần gấp gáp, hoàng đế nhiều con cháu như thế, chúng ta tùy tiện tìm một người nữa...
※※※※※※
Hôm nay chút thích khách kia ngoại trừ số bị giết ngay tại chỗ, còn những người bị bắt, bị thương không thể nào thoát đi đều tự bạo đan điền tự sát, không thể bắt được người sống nào. Mặt khác võ công chúng rất cao, kinh thành lại lớn như thế muốn tìm những người này rất khó.
Chính là Lý thái sư cũng có chút tính sai, vốn hắn cho là người hắn an bài đủ để ứng phó bất kỳ thích khách nào rồi, lại không ngờ, đám thích khách này lợi hại như thế, vận dụng phân nửa cao thủ Lý phủ cùng hoàng cung vẫn để phần lớn bọn họ đào thoát, nếu không phải lúc ấy có Lý Cáp đại phát thần uy, hoàng đế thật đúng là có chút nguy hiểm.
Lo lắng những thứ kia thích khách sẽ gây bất lợi với Hoa gia, Lý Cáp để cho Hương Hương cùng Thiên Thiên đến Hoa phủ theo Hoa Tư rồi.
Hai nàng lấy thân phận thị nữ của Lý Cáp, Hoa Minh Hùng cùng Hoa Vân Cường dĩ nhiên không cách nào cự tuyệt.
Lý Cáp một mình ở phủ thái sư cũng không thể nào ngủ không được, nhớ tới hôm nay ở trong hoàng thành, nội tâm dâng lên sựu hiếu kỳ.
Vậy thì đêm tối thăm dò thâm cung đi ! Lý Cáp nghĩ thầm, rồi mặc trường bào màu xám nhảy ra khỏi phủ thái sư.
Lý Cáp mới chạm đất, chợt nghe một giọng nói hùng hồn bên tai:
- Thanh phong tối nay thổi nơi nào?
Ngay sau đó một đại hán râu quai nón mặc giáp màu xám tro nhảy xuống trước mặt hắn.
Lý Cáp vẻ mặt ngạc nhiên:
- Thanh Phong tối nay thổi nơi nào?
Suy nghĩ một chút nói:
- Lông trong hầm thổi vi vu…
- Ách?
Lần này đến lượt đại hán râu quai nón kia sửng sốt một chút, ngay sau đó vung hai tay lên chộp lấy hắn:
-Ngươi không phải là người thủ tối nay! Nói! Ngươi là thích khách?
Hai người đang nói chuyện thì từ trên trời đã có ba bốn tên cao thủ bay vút tới, nháy mắt đã vây quanh Lý Cáp, Vũ lâm quân tuần tra chung quanh cũng chú ý đến nơi này, loảng xoảng chạy đến.
Tác giả: Hắc Oa Dịch giả: Hùng Bá Biên dịch: Hùng Bá Nhóm dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Lý Cáp biết những người này nhất định đại nội cao thủ tuần tra lùng bắt thích khách. Phố Chu Tước là nơi ở của đại thần, vương tôn quý tộc nên bảo công tác bảo vệ cần nghiêm mật hơn nữa, dù gì thích khách đã lâu thế mà còn chưa biết trốn đâu mà.
Lý Cáp ho khan hai tiếng ngẩng đầu nhìn trời nói:
- Tối nay khí trời tốt a, các vị cực khổ, có muốn cùng đi ăn khuya hay không?
- Thích khách lớn mật, còn không thúc thủ chịu trói!
Đại hán râu quai nón lớn tiếng quát lên. Mấy cao thủ bên cạnh nghe hai chữ “thích khách” tinh thần nâng cao lên, nhìn chặt Lý Cáp, tùy thời động thủ.
Mười mấy Vũ lâm quân cũng đã vây quanh một vòng, trường thương chĩa vào trong
Lý Cáp ẩn thân trong bóng tối, cũng không giải thích nhiều, chợt nhìn về một hướng, vẻ mặt kinh ngạc, thất thanh nói:
- Là ngươi!
Một cách tự nhiên, mấy cao thủ lập tức nhìn về phía đó, phát hiện không có gì, Lý Cáp thì nhân cơ hội này chạy về hướng khác, cao thủ đứng ở hướng đó muốn cản hắn bị hắn đụng bay.
Đụng ngã bảy tám Vũ lâm quân rồi Lý Cáp chạy khỏi phố Chu Tước, chạy như bay rời đi.
Phố Chu Tước lập tức náo nhiệt lên, mười mấy đại nội cao thủ bên cạnh nghe thấy động tĩnh vội chạy đến, các đội Vũ lâm quân tuần tra cũng rối rít đuổi theo hướng Lý Cáp chạy.
Lý Cáp nhảy lên nóc nhà chạy trốn, nhưng hắn phát hiện như vậy không những không bỏ rơi được truy binh mà còn thu hút cao thủ tuần tra xung quanh đến.
Hắn liền vội vàng nhảy xuống lẩn vào những ngóc ngách, trên không trung những cao thủ khinh công cao cường còn có thể truy hắn không tha nhưng xuống mặt đất thì tốc độ thua xa hắn. Lợi dụng bóng đêm, Lý Cáp nhanh chóng biến mất trong những góc tối làm những cao thủ kia mất dấu, bất đắc dĩ phải thở dài.
Thật ra thì Lý Cáp chỉ cần để lộ thân phận của mình, những đại nội cao thủ kia dĩ nhiên sẽ phải cung kính không dám hỏi gì hắn. Bất quá Lý công tử của chúng ta tự nhiên hứng lên thích làm hắc hiệp, hưởng thụ cảm giác kích thích khi né tránh cao thủ truy đuổi.
Tốc độ chạy trốn trên mặt đất của Lý Cáp cực nhanh, đa phần đại nội cao thủ khinh công cao cường nhưng bị kiến trúc ngăn cản cộng thêm Lý Cáp chạy không có quy luật, đổi hướng liên tục nên không thể theo dấu hắn được. Bất quá hôm nay mới xảy ra ám sát, thích khách đang lẩn trốn nên cao thủ hoàng gia và các gia tộc phái ra nhiều như lông trâu, đâu đâu cũng có nên cho dù Lý Cáp bỏ rơi bao nhiêu người thì lập tức sẽ có nhiều người hơn đuổi theo hắn,
Lý Cáp buồn bực bắt đầu chạy loạn về phía bắc hoàng thành, nếu gặp cao thủ thì không nói hai lời vọt mạnh qua, những người kia dĩ nhiên không chịu cho hắn qua rồi, nhưng tốc độ hắn quá nhanh, lại thêm thân thể kim cương bất hoại, muốn cản cũng không cản được.
Chạy như vậy hồi lâu, Lý Cáp thầm than, kinh thành quả nhiên là kinh thành, khắp nơi đều cảnh giới như vậy, chỉ cần những thích khách kia dám thò đầu ra, môt khi bị phát hiện, khẳng định kết quả chính là sa lưới hoặc bị đánh chết.
Chạy một hồi, Lý Cáp đột nhiên cảm giác phía sau có hai người thủy chung không xa không gần theo sát hắn, có khi giống như đã bỏ rơi nhưng lại nhanh chóng theo kịp. Hắn mặc dù không quay đầu nhìn, cũng không có nội công cảm ứng, nhưng dựa vào thính giác biết rõ hai người này vẫn cách đó không xa, vô luận hắn chạy thế nào cũng không cắt đuôi được.
Lý Cáp cảm thấy kỳ quái, tốc độ hai người này cũng bình thường sao vẫn theo dấu được hắn?
Dựa vào thính giác, Lý Cáp căn tốc độ chạy của hai người kia rồi đột ngột rõ vào một khúc cua, xoay người dừng lại
Rất nhanh hai người kia xuất hiện trước mặt hắn, ngoài hai cái mặt nạ đỏ chót còn hai cây đao chữ thập sắc bén lóe u quang dưới ánh trăng.
- Là các ngươi?
Lý Cáp ngạc nhiên. Hai người này là cao thủ Lý phủ, hắn hôm nay mới biết tên của bọn họ là Mông Trùng, Mông Tiến.
Mông Trùng, Mông Tiến nghe giọng nói của hắn cũng ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Nhị công tử?
Lý Cáp thấy thân phận đã bị nhận ra, liền bước ra chỗ tối.
- Nhị công tử, sao lại là ngài?
Lý Cáp lúng túng sờ sờ mũi, nói:
- Cái này... Ta không ngủ được, đi ra ngoài tản bộ.
Ánh mắt của hai người Mông Trùng, Mông Tiến có chút quái dị
- Nhị công tử, vừa nãy là ngài?
Lý Cáp cũng đáp:
- Chớ nói các ngươi gặp ta, hiểu chưa?
Hai người liếc mắt nhìn nhau, tự nhiên biết Lý Cáp muốn giấu chuyện “ra ngoài tản bộ”, tuy không hiểu hắn muốn làm gì nhưng hai người biết mình nên làm gì.
- Vâng, thuộc hạ hiểu được, tối nay thuộc hạ chưa từng gặp Nhị công tử.
Mông Trùng, Mông Tiến hai người vội vàng ôm quyền nói.
- Đúng rồi, các ngươi sao vẫn có thể đuổi theo ta?
Lý Cáp kỳ quái nhìn hai người:
- Những đại nội cao thủ kia thân thủ tốt hơn các ngươi còn bị ta bỏ rơi sao các ngươi vẫn bám theo được?
Mông Trùng nói:
- Là như vậy, huynh đệ chúng ta có một mật thuật, trong phạm vi nhất định có thể xác định vị trí người khác bằng phiêu hồn hương. Hôm nay xảy ra chuyện nên chúng ta thả phiêu hồn hương quanh phố Chu Tước.
- Phiêu hồn hương?
Lý Cáp nghi ngờ hít hít mũi, kết quả không thấy mùi gì đặc biệt, nghi hoặc hỏi:
-Sao ta không ngửi thấy?
Mông Trùng trả lời:
- Phiêu hồn hương này hai huynh đệ chúng ta dùng mật thuật mới ngửi thấy được.
- Nga, thì ra là như vậy.
Lý Cáp sờ sờ mũi, nói:
- Không được đi theo ta nữa.
Hai người vội trả lời:
- Vâng!
Phía sau mơ hồ lại truyền tới tiếng bước chân, Lý Cáp khẽ mỉm cười, gật đầu với hai người, biến mất khúc quanh đen tối.
- Huynh nói xem vì sao Nhị công tử không báo thân phận ngay từ đầu mà kéo theo cả đám người chúng ta chạy đông chạy tây vậy?
Mông Tiến nhìn phương hướng Lý Cáp biến mất thấp giọng nói.
- Không biết, bất quá Nhị công tử làm như vậy nhất định có thâm ý, nói không chừng là Thái sư đại nhân nhắn nhủ.
Mông Trùng nói.
Mông Tiến nói:
- Nhưng mà sao ta cảm thấy giống như Nhị công tử đùa giỡn những đại nội cao thủ kia quá vậy?
- Nói nhảm, Nhị công tử là Vũ Uy hầu, lại là đại tướng quân, thân phận ca quý vậy rảnh đi giỡn chơi người ta sao?
- Ừ, nói cũng đúng, xem ra Nhị công tử muốn làm chuyện gì bí mật rồi.
Mông Tiến gật đầu nói.
- Đừng nói nhảm, đi, lừa mấy tên đuổi theo Nhị công tử đi rồi nói.
Mông Trùng cùng Mông Tiến như hai tia chớp màu lúc nhảy lên mấy tòa nhà rồi biến mất.
Lý Cáp không nhanh không chậm đi tới hoàng thành. Sau sự kiến ám sát hôm nay kinh thành đã sạch bóng người đi đường, thỉnh thoảng chỉ có bóng đại nội cao thủ bay qua bay lại và binh lính Vũ lâm quân tuần tra.
Hắn đi một mình trên đường rất nhanh đã bị đại nội cao thủ tới hỏi thăm.
- Đứng lại!
Hai đại nội cao thủ từ trên nóc nhà bên cạnh bay xuống, ngăn Lý Cáp cả trước lẫn sau.
- Thanh phong tối nay thổi nơi nào!
Lý Cáp đột nhiên hỏi.
- gió tụ không qua Bắc Lâm môn.
Người phía trước sửng sốt một chút rồi trả lời theo bản năng.
- Nga, là người mình, cực khổ, cực khổ. Ta đến bên kia đi xem một chút, hình như bên đó có động tĩnh.
Lý Cáp cười đi tới bên cạnh vỗ vai người đó rồi rẽ vào một con hẻm bên cạnh.
Hai đại nội cao thủ sửng sốt một hồi lâu, một người nói:
- Là người mình?
- Hắn cùng đội?
Tên còn lại do dự một chút rồi nói.
- Nghe giọng nói ta không nhận ra!
- Hoặc là người Lý phủ, Chu phủ thì sao?
- Ừ, chắc vậy…
Từ đầu đến cuối, Lý Cáp đều ẩn thân trong bóng tối, đại nội cao thủ không nhận dạng được khuôn mặt hắn thế nào
Lý Cáp cũng lười chơi trò rượt bắt này nữa, cứ thế thì chắc đến sáng hắn cũng không đến được hoàng thành nên hắn cứ quang minh chính đại đi ra, gặp đại nội cao thủ thì lôi ám ngữ ra tụng, dù gì bọn họ cũng không quen thuộc tất cả nhau.
Không bao lâu, hắn đã đi tới ngoài hoàng thành. Bất quá Huyền Vũ môn đã đóng chặt lại, bên ngoài phòng vệ sâm nghiêm, tường thành thì đày bóng người tuần tra.
Nếu cứng rắn xông vào, coi như là quang minh chính đại giết hoàng hoàng cung tét đít hoàng đế Lý Cáp tự tự làm được, nhưng hắn không đi ám sát hoàng đế, chỉ muốn dạo quanh hoàng thành thôi, gây ra động tĩnh lớn như thế sao thu dọn được?
Cho nên Lý Cáp đành phải lén lén lút lút vòng quanh Hoàng thành, núp trong bóng tối hy vọng tìm được chỗ nào phòng thủ hơi kém một chút,
Nhưng lượn lờ hồi lâu Lý Cáp không tìm được chỗ nào để ra tay, Vũ lâm quân thì không có gì đáng sợ, dễ dàng né qua được nhưng mấy tên đại nội cao thủ như cú mèo, với tí khinh công có như không của Lý Cáp thì không có khả năng không kinh động ai mà vào được.
Lão tử không tin hôm nay ta không vào hoàng thành được, có cơ hội thì vào, không có thì phải tự tạo cơ hội! Lý Cáp thầm mắng mấy tên đại nội cao thủ quá tận trung, quá tận tâm tâm công tác, thầm tự hỏi cách xử lí vấn đề.