Trên người Raphael đột nhiên bùng phát ra một đoàn hào quang màu xanh biếc. Hào quang màu xanh biếc kia bao phủ Raphael vào bên trong, ngay cả con mắt của Raphael cũng giống như biến thành màu xanh trong nháy mắt.
-Đi!
Gandalf chỉ nâng ngón tay chỉ vào mấy người khổng lồ ma lực nguyên tố trên mặt đất do Gronkjaer triệu hoán ra, Raphael bỗng nhiên phát hiện ra một việc cực kỳ đáng sợ!
Hắn cơ hồ trơ mắt nhìn chính mình nâng lên ma trượng, sau đó giống như một tượng gỗ bị Gandalf điều khiển, bỗng nhiên bắn về phía mặt đất. Ma trượng nâng lên, một đạo hào quang mang dòng điện cùng lửa cháy hỗn độn gào thét vụt ra! Gronkkjaer trên mặt đất cả kinh. Chợt thấy Raphael bỗng nhiên công kích tới mình, cũng không biết rốt cuộc là làm sao nữa.
Lòng can đảm của Raphael đã hòan tòan vỡ nát, lớn tiếng kêu lên:
-Mau tránh ra! Hắn khống chế thân thể của ta rồi!
Ánh sáng lưu chuyển trên ma trượng ác độc oanh kích trên thân người khổng lồ thổ nguyên tố kia, vốn đã gần như biến thành một khối băng thủy nguyên tố dưới sự oanh kích liền vỡ vụn. Raphael lập tức rơi xuống mặt đất, xung quanh không ngừng toát ra các loại hơi khí đầy màu sắc. Thế như hổ điên xông tới Gronkjaer!
Một ma pháp sư áo bào trắng thực lực cao được bao nhiêu? Raphael mặc dù bị Gandalf dùng ma pháp cổ quái không tên khống chế, nhưng một thân thực lực lại không chút tổn thất nửa phần. Ma trượng của hắn chuyển động nhanh tạo nên vô số tấm bùa ánh sáng chú ngữ ma pháp kỳ dị từ bên người lóe ra. Cuối cùng ngưng kết thành một con ấn cực bằng ánh sáng cực lớn bổ xuống đầu Gronkjaer.
Gronkjaer kinh hãi. Thân hình di chuyển trong nháy mắt, đồng thời bố trí ra một vòng ánh sáng phòng ngự ma lực. Sau khi hắn tránh né, lại phát hiện chỗ mình ban đầu đứng, tảng đá màu xanh đã biến thành bột phấn nhỏ bé. Phần khí lưu cuốn tới, ngay cả tro bụi cũng không sót lại!
Gandalf cũng đã đứng trên mặt đất. Hắn giống như một đứa bé đang chơi đùa, nhìn thấy mấy người khổng lồ ma lực nguyên tố đang bị vây bọc, bỗng nhiên thấy có chút nhàm chán, ngáp một cái.
Sau đó giơ lên, một cái khe được mở ra, vô số các loại ma thú từ trong cái khi được triệu hoán ra một cách mãnh liệt! Băng tuyết ma lang, tê giác lửa, rồng đất, quái vật thi thể thối nát, vân vân. Trong một lát đã hiện ra hơn mười con! Một đám ma thú lớn như vậy xông ra, nhất thời làm những người xung quanh sợ tới mức sắc mặt trắng bệch!
Gronkjaer triệu hoán ra những người khổng lồ nguyên tố này mặc dù là những ma pháp sinh vật do nguyên tố thuần túy nhất tạo thành, thân thể lại mạnh mẽ lợi hại hơn rất nhiều những ma thú bình thường ở phía xa kia. Nhưng cũng không thể chịu nổi số lượng ma thú nhiều như vậy cùng công kích!
Trong thời gian không lâu. Sau khi người khổng lồ hỏa nguyên tố kia thiêu cháy một con tê giác lửa cùng hai con rồng đất thành than, cuối cùng đã bị bầy thú chạy tới xô ngã. Hơn mười con ma thú giống như liều mạng vừa xông tới vừa cắn xé, trong nháy mắt người khổng lồ hỏa nguyên tố đã ầm ầm hóa thành một đụn lửa bay biến mất.
Người khổng lồ thổ nguyên tố kia bị kén ánh sáng giữ chặt bên trong vừa mới phá tan kén ánh sáng, đã phải đối mặt với vài con rồng đất! Loại rồng đất này Đỗ Duy trong rừng rậm Băng Phong đã gặp qua. Hình dáng giống như con tê tê*, nhưng da thịt toàn thân lại cứng răng như kim loại. Vài con nhào tới vừa cào vừa cắn, rất nhanh xử lý xong người khổng lồ thổ nguyên tố.
( Tác giả dùng là con xuyên sơn giáp nhưng thấy cách gọi là tê tê phù hợp hơn)
Gronkjaer trong lòng bốc hỏa, nhưng Raphael lại giống như bị điên không ngừng phát ra các loại ma pháp oanh kích mình. Hắn vốn ngăn cản trong chốc lát, cuối cùng cũng hiểu được, nếu không định đánh trả, sợ rằng Raphael cùng mình đều phải xong đời.
Đối diện với ma pháp không ngừng phóng ra dòng điện ngọn lửa thậm chí còn có khói độc cùng các vật chất kỳ quái trong dòng lưu huỳnh kia trên ma trượng của Raphael – hiển nhiên loại thủ đoạn công kích này của Raphael phi thường cổ quái- Gronkjaer không còn lựa chọn.
Ánh sáng ma pháp toàn thân bắt đầu khởi động, trong tay biến hóa ra vài cái thương dài dùng ma lực ngưng kết thành, vung tay bắn ra. Vừa thấy cản trở được một làn sóng công kích của Raphael, Gronkjaer đã đọc xong câu chú ngữ thứ hai. Một màn ánh sáng ấn ký màu xám từ trên trời rơi xuống bảo phủ Raphael bên trong.
Đây là một cái phong ấn, thân thể Raphael không thể khống chế. Thấy đối phương thi triển phong ấn, ánh mắt lộ ra một tia cảm kích. Bất kể thế nào, chỉ cần tạm thời bị phong ấn lại, có thể chế trụ hành động bị khống chế của chính mình. Gronkjaer xuất ra một chiêu như vậy cũng đã tỏ ra rằng không muốn thương tổn Raphael.
Gandalf bên cạnh trên mặt lộ nụ cười quỷ dị, nhìn thuật phong ấn của Gronkjaer bao phủ Raphael ở bên trong, bỗng nhiên cánh tay duỗi ra một chút ….
Raphael bỗng cảm giác toàn thân mình thả lỏng, trong nháy mắt ánh sáng xanh trên người biến mất, thân thể dường như vừa được tự do. Hắn vội vàng kêu lên một tiếng: “Đừng ….. ta tốt rồi ….”
Nhưng nào có kịp? Phong ấn vẫn ép hắn xuống. Thần thái trong ánh mắt Raphael toàn bộ chợt lóe, lập tức trở thành một màu xám trống rỗng, ma lực ba động toàn thân biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Một sợi hào quang như tơ giữa ngón tay Gronkjaer nhanh chóng quấn quanh trên thân Raphael đang bị phong ấn từng vòng từng vòng. Hắn đang nhẹ nhõm thở ra, nhưng sau đó sự tình càng đáng sợ đã xảy ra!
Một đầu gắn với phong ấn trên người Raphael, một đầu gắn với sợi tơ ma lực trên đầu ngón tay của Gronkjaer, bỗng nhiên dường như bị màn hào quang màu xanh nhàn nhạt sắp biến mất trên người Raphael kia lây nhiễm. Hào quang màu xanh theo sợi tơ lan tới phía trên, Gronkjaer còn chưa kịp phản ứng thì chính mình đã ở trong ánh sáng màu xanh!
Gronkjaer hoảng hốt, hắn kinh hãi phát hiện toàn thân mình lập tức không ngừng chuyển động. Dường như có loại lực lượng cổ quái trong đầu mình hung hăng giằng co với tinh thần lực của mình, sau đó giống như từng vòng tơ tằm quấn chặt tinh thần lực của mình lại! Sự khống chế toàn thân lập tức mất đi!
Sau đó hắn lại phát hiện sự tình càng khủng bố hơn. Ma lực của ma pháp phong ấn chính mình thi triển kia bỗng nhiên từ trên người Raphael theo liên kết ma lực như thủy triều vọt trở về! Lực lượng phong ấn cuốn tới, nhưng lại phong ấn chính mình …….
Sau một hồi, Gandalf áo bào xanh trong trường phát ra một tiếng cười khẽ, hắn chậm rãi đi tới bên người hai ma pháp sư. Hai ma pháp sư thân thể giống như cương thi đứng sừng sững ở đằng kia, khí tức toàn thân đều bị bịt kín. Đến ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, chẳng khác gì hai người chết.
Gandalf cứ như vậy đứng giữa hai ma pháp sư hoàn toàn không có khí tức, ánh mắt quét tới lão hoàng đế cùng hoàng tử Thần trên đài cao:
-Còn có ai muốn thử nữa không?
Toàn trường chấn động!
Đây là thực lực của ma đạo sư đệ nhất đại lục trong truyền thuyết sao?
Lúc này, đã không còn ai dám hoài nghi thân phận của vị đại sư Gandalf này, bởi vì bằng vào thực lực của bản thân đánh bại hai ma pháp sư mạnh mẽ. Một người là ma pháp sư cung đình cấp cao nhất, người còn lại là Đại pháp sư áo bào trắng chính thức của ma pháp công hôi! Hơn nữa, rõ ràng vị đại sư Gandalf này, căn bản còn chưa xuất ra toàn bộ thực lực! Với thực lực như vậy, nếu hắn là giả thì mới là kỳ quái!
Nếu không phải bản thân đại sư Gandalf, phóng mắt khắp thiên hạ, còn có ai có thực lực như vậy!
Phía trên quảng trường đều là những người quan trọng nhất trong thượng tầng xã hội của đế quốc, trong đó không ít gia đình thế lực giàu có quyền quý đều là những người biết xem hàng. Thậm chí có mấy gia đình thế lực giàu có bên người cũng có mấy ma pháp sư được gia tộc chiêu lãm, thấy thực lực của Gandalf cường hãn như vậy, trên đầu toát đầy mồ hôi!
Vị đại sư Gandalf này, thời điểm hắn mới rồi thi triển ra từng cái từng cái ma pháp, không ngờ không ngừng lại chút nào, thậm chí cũng không thấy hắn đọc chú ngữ. Từng vòng từng vòng ánh sáng ma lực thần kỳ quanh thân mang màu sắc rực rỡ khác nhau xuất hiện ra liên miên không dứt !
Thuấn phát! Không ngờ là thuấn phát! Hơn nữa không có khả năng là hỏa cầu cấp thấp, mà là ma pháp cao cấp!
Thậm chí còn có không ít quý tộc vốn ủng hộ hoàng đế, giờ phút này nhìn thấy Gandalf hiển hiện ra bản lĩnh thần kỳ, lập trường cũng đã âm thầm dao động, nội tâm không tự chủ được bắt đầu bi quan.
Dịch : Lehuyhoangkt
Biên dịch : Caokhánh
Nguồn : Tàng Thư Viện
Đột nhiên trong lòng Bá tước Raymond run lên. Vào lúc này, hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào hai mắt Đỗ Duy
Bá tước đại nhân không nhịn được quay đầu đi thấp giọng nói:
-Ngươi cũng đã nghĩ tới rồi à?
-Nghĩ tới rồi. Hơn nữa, con cảm thấy bây giờ chính là thời điểm tốt nhất.
Trên mặt Đỗ Duy nở nụ cười, sau đó hắn đột nhiên rút ra một con dao găm từ trong ngực áo choàng pháp sư của mình.
Một thiếu niên nhỏ tuổi cầm dao găm chĩa vào cha mình nhưng trên mặt hắn lại tươi cười một cách ôn hòa:
-Ngài xem, cha, nếu ngài không thể ra quyết định thì để cho con giúp ngài một tay!
Nói xong, Đỗ Duy đột nhiên cầm chùy thủ nhẹ nhàng đâm về phía bá tước Raymond!
Nhẹ nhàng đâm tới không hề bỏ ra một chút sức lực nào….
Bá tước Raymond nhắm hai mắt lại thở dài. Rồi sau đó, hắn phảng phất nghe thấy tiếng thở dài của thị vệ trưởng Alfa!
Khi mở mắt ra, Alfa thị vệ trưởng cầm trong tay trường kiếm đứng chắn ở phía trước thân mình, mà con trai mình đã bị đẩy ra xa, trên bả vai từng viên ngọc máu đỏ au liên tục chảy xuống thành chuỗi.
Đõ Duy nhíu mày lại vì đau nhức, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn nguyên. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của bá tước Raymond, thở dốc nói:
-Ngài xem, quá đơn giản, chuyện này cũng không phức tạp lắm .
Nói xong, hắn đột nhiên xoay người tránh ra. Chạy về phía xa, nhảy thẳng từ trên đài cao xuống, rơi xuống một sân rộng được lát bởi những viên đá màu xanh
Sau đó, Đỗ Duy hít sâu một hơi, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét to một tiếng:
-Ngươi!!!
Hét lớn một tiếng với tên Gadalf áo bào xanh ở phía xa xa giữa trường kia.
Ánh mắt của Gandalf áo bào xanh đảo qua toàn trường, cũng không có người nào dám ra đây khiêu chiến nữa. Nhưng tiếng hét của Đỗ Duy đã làm hấp dẫn sự chú ý của hắn.
-Ngươi!
Đỗ Duy chỉ vào Gandalf ở phía xa. Sau đó lớn tiếng quát:
-Ta có thể chứng minh! Ngươi là giả!
Một thanh âm quả quyết vang vọng khắp toàn trường
Trong lúc toàn trường đang khiếp sợ uy thế của Gandalf áo bào xanh, thiếu niên gầy yếu này lại chậm rãi đi vào giữa trường dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Vô số ánh mắt hoặc cả kinh hoặc ngạc nhiên hoặc sợ hãi hoặc khinh thường phóng về phía cậu thiếu niên này. Nhưng Đỗ Duy lại bước đi rất chậm, rất bình ổn.
-Ngươi.
Đỗ Duy chỉ vào Gandalf áo bào xanh, trên mặt cười lạnh không hề có vẻ già giả tạo:
-Ta có thể chứng minh, ngươi chính là giả. Hơn nữa, i không phải ngươi vừa mới hỏi, còn ai muốn thử sao?
Trên mặt Đỗ Duy không còn nét tươi cười như trước, sau đó chỉ vào cái mũi của mình:
-Ta, ta muốn thử xem!
Bá tước Raymond!
Đại hoàng tử đột nhiên xoay người, gắt gao nhìn chằm chằm vào tộc trưởng nhà Rowling, trong ánh mắt hắn tràn đầy vẻ chất vấn.
Bá tước Raymond đứng thẳng dậy, hắn khe khẽ thở dài, sau đó hít một hơi thật sâu, thanh âm sang sảng lớn tiếng nói:
-Đại hoàng tử điện hạ …Đó là nhi tử của ta, Đỗ Duy, cũng là con cả của ta.
-Ta đương nhiên biết hắn là con của ngươi!
Trong ánh mắt của Địa hoàng tử hằn lên sự phẫn nộ nói:
-Nhưng tại sao con của ngươi lại muốn làm như vậy?!
Bá tước Raymond không lập tức trả lời. Trong ánh mắt hàm chứa sự đau xót. Giọng nói rất chậm chạp:
-Khi hắn sinh ra, ta ở trên biển lớn nam dương vì mệnh lệnh của đế quốc, ta vì vinh diệu của đế quốc mà gây ra những cuộc tàn sát. Ta suất lĩnh hạm đội đế quốc trên biển lớn chịu đựng những đợt sóng to gió lớn. Khi hắn lớn lên, ta đã trở về. Nhưng cho tới bây giờ ta cũng không thích đứa con trai này, thậm chí còn đuổi hắn ra khỏi đế đô. Đáng tiếc, nay hắn đã trở về……
Khi nói đến “trở về”, bá tước Raymond nhìn thật sâu vào mắt Đại hoàng tử, trong ánh mắt ẩn chứa cái gì đó khiến cho Đại hoàng tử không nhịn được trong lòng run lên.
Đúng vậy, đã trở về …. Còn không phải ta bị các ngươi bắt buộc phải đưa hắn trở về ư! Nếu như không gọi hắn trở về, dù hắn không được ta yêu quý nhưng vẫn là con trai ta! Nhưng chính vì gọi hắn quay trở về …. Đã hắn đẩy tới bước đường này! Trong lòng bá tước Raymond gào lên, nhưng nét mặt hắn vẫn bình tính.
-Chính là con trai của ta, vào buổi tối hai ngày trước hắn đã phá hỏng việc lớn của ngài.
Bá tước Raymond thản nhiên nói:
-Đứa con trai này của ta từ trước tới nay chưa bao giờ khiến ta phải để tâm. Nhưng hiện tại, hắn là bạn tốt hoàng tử Thần điện hạ. Thậm chí đứa con này của ta còn là một thành viên trong ma pháp công hội …. Cho nên …
Bá tước Raymond thở dài, tay hắn chắp ở phía sau đã xiết chặt, sau đó chậm rãi nói ra từng chữ từng chữ một:
-Cho nên, ngày hôm nay, ta chính thức tuyên bố. Hắn, Đỗ Duy – Rowling, sau này không còn là con trai ta nữa! Ta ngay tại nơi này, chính thức trục xuất hắn ra khỏi Rowling gia tộc! Hết thảy những tội lỗi của hắn, hết thảy sai lầm, tất cả sự trừng phạt đều do hắn tự mình gánh chịu! Bắt đầu từ hôm nay Rowling gia tộc và hắn không chút quan hệ nào nữa!
Cuối cùng, hơi thở của Bá tước Raymond đột nhiên có chút run rẩy, nhưng vị tộc trưởng này vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn nghênh đón ánh mắt của Đại hoàng tử, dứt khoát nói:
-Hôm nay, nếu như hắn can đảm chống lại việc lớn của điện hạ, cho dù ngài có đem hắn trảm sát ngay tại chỗ này. Ta nhất định không nói nửa lời! Bởi vì hắn không còn là con trai của ta nữa, cũng không còn là thành viên của Rowling gia tộc nữa!
Khi Bá tước Raymond nói xong câu cuối cùng, hai mắt Đỗ Duy đã nhắm lại. Ánh mặt trời chiếu lên trên mặt hắn, hắn đột nhiên cảm thấy hôm nay mặt trời có chút chói mắt. Không nhịn được, thiếu niên này nhắm hai mắt lại, nhưng cha đã nói rõ ràng như vậy, từng chữ từng chữ đều lọt vào tai một cách rõ ràng.
Được rồi, được rồi …. Như vậy là được rồi. Cha, làm như vậy là được rồi, ha ha … Như vậy không phải là rất đơn giản sao!
Đỗ Duy không quay đầu lại nhìn cha mình một cái.
Đúng, cha làm như vậy là đúng, bỏ rơi một người như ta là vì cả lợi ích của Rowling gia tộc!
Ngươi giúp đỡ Đại hoàng tử chính biến. Giúp đỡ Đại hoàng tử cướp đoạt ngôi vị hoàng đế. Như vậy, ta tính cái gì chứ? Bản thân ta thậm chí còn một lần ngăn cản Đại hoàng tử ám sát hoàng tử Thần. Nói như vậy, trong lòng Đại hoàng tử nhất định sẽ lưu lại sự thù ghét với Rowling gia tôc! Không thể đắc tội với vị hoàng đế tương lai. Như vậy, mình đúng là tuyệt đối không thể tồn tại chung với Rowling gia tộc – Cha, ngày đó nói chuyện trong thư phòng, kỳ thật ngài có cái ý tứ này đúng không …. Đó là thứ nhất!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Dịch : Lehuyhoangkt
Biên dịch : Caokhánh
Nguồn : Tàng Thư Viện
Còn nữa, thân phận ta là gì? Ma pháp sư ư? Hay ma pháp công hội?
Trò cười ….. thật sự là trò cười đó! Như vậy sau này, khi ta đi vào cái ma pháp học viện mới kiến lập, ta còn phải giúp đỡ hoàng đế và ma pháp công hội tranh đoạt lợi ích trong ma pháp học viện! Đến lúc đó hai mặt giáp công, ta sẽ liên lụy đến Rowling gia tộc! Tranh đoạt ma pháp học viện, phải đem Rowling gia tộc lên trên đầu sóng ngọn gió một lần nữa! Cứ như vậy, bản thân cũng không thể tiếp tục lưu lại gia tộc nữa! Đó là thứ hai!
Hôm nay, đột nhiên có tên Gandald này nhảy ra, như vậy mặc dù kết quả chính biến như thế nào, ma pháp công hội cũng sẽ tìm đến mình gây phiền phức! Giả mạo đồ đệ của đại lục đệ nhất ma đạo sư, giả truyền cái chết của Gandalf! Ha ha! Một tội danh lớn như vậy, làm sao lại không liên lụy đến gia tộc chứ? Đương nhiên là phải do một mình mình gánh chịu mới được! Hơn nữa, nếu như Đại hoàng tử đảo chính thành công, hắn nhất định sẽ quả quyết thân phận Gandalf áo bào xanh này là thật! Trò cười! Nếu như tên này là thật, như vậy ta là “đệ tử cuối cùng của Gandalf” cái quái gì nữa! Cho nên, mình không thể lưu lại gia tộc rồi, đó là thứ ba!
Hơn nữa, ở giữa trường công khai đoạn tuyệt với con trai mới là cơ hội thích hợp nhất để thể hiện lòng trung đối với Đại hoàng tử, vị hoàng đế tương lai này! Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bá tước Raymond vứt bỏ con trai mình. Tại thời khắc mấu chốt tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vứt bỏ đứa con phản nghịch của mình, phần nhân tình như vậy cũng đủ để cả đời hoàng đế sau này khắc ghi bá tước Raymond rồi!
Thật ra, lần nói chuyện cuối cùng ngày đó, cha cũng đã có ý này. Đáng tiếc hắn chần chừ chưa thật sự đưa ra cái quyết định như vậy …. Từ đó có thể thấy, hắn vẫn còn chút tình cha con đối với mình sao?
Ừ, nhất định có một chút, nhất định có một chút ….
Mặt trời a, mặc dù chói mắt, nhưng nhìn đã lâu cũng không thành thói quen phải không? A a …..
Đỗ Duy nhìn Gandalf áo bào xanh xa xa trước mặt. Tên pháp sư áo bào xanh này cũng đánh giá Đỗ Duy, trên mặt hắn mang theo nụ cười quái dị, ánh mắt có chút phức tạp, tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác tò mò trong lòng.
Hai gã pháp sư một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu. Gandalf áo bào xanh đột nhiên cười, nụ cười hắn rất kỳ quái, giọng nói lại càng kỳ quái hơn.
-Ngươi chính là đệ tử cuối cùng của ta sao?
-Không sai, là ta!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Nói một cách chính xác, ta không phải là đệ tử của ngươi mà là đệ tử của Gandalf.
Một lúc lâu, áo bào xanh pháp sư đột nhiên thở dài, giọng nói càng cổ quái:
-Xem ra ‘ta’ thu được một tên đồ đệ giỏi đấy…. Ồ, cái thứ trên đầu kia là Chris đưa cho ngươi phải không?
(Chú thích: sợ quý vị độc giả quên nên nhắc lại một chút, Chris chính là người hầu của ác ma, còn thứ trên đầu của Đỗ Duy là cái sừng)
Đỗ Duy chớp chớp mắt:
-Ồ, ngươi cũng biết Chris à …. Hừ, hình như những cường giả trên đại lục đều biết cái lão già này. Với thân phận của hắn, thì nên hạ thấp giọng xuống một chút nếu không muốn người khác biết được!
Trong ánh mắt áo bào xanh pháp sư hiện lên một tia quỷ dị:
-Ta biết hắn bởi vì ta chính là Gandalf!
-Nói đùa!
Đỗ Duy đột nhiên cười to một tiếng, sau đó như không coi mấy vạn người ở đây vào đâu, chỉ vào áo bào xanh pháp sư, lớn tiếng nói:
-Nói bậy nói bạ! Nếu nói ngươi là Gandalf thì ta phải là Aragon rồi!!!
Nếu như nói ngươi là Gandalf thì ta chính là aragon đây …
Những lời này vang vọng trên bầu trời, thiếu niên này cười to mà không kiêng kỵ điều gì, nhưng là hắn cũng không biết …. Ít nhất, lúc này hắn cũng không biết…
Hắn cũng không biết ……… Ý nghĩa trong lời nói này ……
Nhìn thiếu niên đùa cợt, pháp áo bào xanh sư lại tựa hồ không chút nào nổi giận, hắn lắc đầu:
-Ngươi thật sự muốn đánh một trận với ta phải không? Vì cái gì? Bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi này, nghĩ ngươi là đồ đệ của ‘ta’, ta không làm khó dễ ngươi. Hơn nữa ta cam đoan, nơi này không ai có thể làm khó dễ ngươi, cho dù là Đại hoàng tử muốn ngươi lưu lại, ta cũng dám cam đoan có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý.
-Không cần đâu.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ta không muốn rời khỏi nơi này.
Đoạn tuyệt, đoạn tuyệt hòan toàn với gia tộc.
Sự tồn tại của mình đối với cái gia tộc này mà nói ngay lúc bắt đầu đã là sai lầm, là một người phiền toái, là một cái gánh nặng! Chỉ có hoàn toàn rời khỏi cái gia tộc này mới là lợi ích lớn nhất cho gia tộc.
Mẹ, con dùng cái phương thức này cam đoan lời thề của con, làm như vậy, không sai chứ ……
Hắn đột nhiên quay đầu đi, nhìn hoàng tử Thần trên đài cao, sau đó lớn tiếng cười nói:
-Thần điện hạ, ngài còn có một vị trí bên cạnh phải không? Ta nghĩ, mặc dù ta thực lực thấp kém, nhưng hẳn là vẫn còn có một chút giá trị lợi dụng?
Trên mặt hoàng tử Thần vẫn mỉm cười, nhìn Đỗ Duy:
-Rất hoan nghênh.
Đỗ Duy gật đầu, trên mặt hắn hiện lên vẻ tự giễu:
-Nếu như ngài lên làm hoàng đế, ngài có thể phong cho ta tước vị gì?
Hoàng tử Thần ha ha cười, nhìn cha mình Augustine VI một cái, sau đó lớn tiếng nói:
-Đỗ Duy, nếu như ngài giúp ta đăng cơ, ta sẽ phong ngài làm công tước! Ta bình sinh thích nhất là hoa Tulip ….. Ta sẽ phong ngài làm đại công tước Tulip!! Chỉ cần là cờ hoa kinh cức của ta còn tung bay thì hoa Tulip sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị tàn trên cả khối đại lục này!!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của lonely_man08
Còn nữa, thân phận ta là gì? Ma pháp sư ư? Hay ma pháp công hội?
Trò cười ….. thật sự là trò cười đó! Như vậy sau này, khi ta đi vào cái ma pháp học viện mới kiến lập, ta còn phải giúp đỡ hoàng đế và ma pháp công hội tranh đoạt lợi ích trong ma pháp học viện! Đến lúc đó hai mặt giáp công, ta sẽ liên lụy đến Rowling gia tộc! Tranh đoạt ma pháp học viện, phải đem Rowling gia tộc lên trên đầu sóng ngọn gió một lần nữa! Cứ như vậy, bản thân cũng không thể tiếp tục lưu lại gia tộc nữa! Đó là thứ hai!
Hôm nay, đột nhiên có tên Gandald này nhảy ra, như vậy mặc dù kết quả chính biến như thế nào, ma pháp công hội cũng sẽ tìm đến mình gây phiền phức! Giả mạo đồ đệ của đại lục đệ nhất ma đạo sư, giả truyền cái chết của Gandalf! Ha ha! Một tội danh lớn như vậy, làm sao lại không liên lụy đến gia tộc chứ? Đương nhiên là phải do một mình mình gánh chịu mới được! Hơn nữa, nếu như Đại hoàng tử đảo chính thành công, hắn nhất định sẽ quả quyết thân phận Gandalf áo bào xanh này là thật! Trò cười! Nếu như tên này là thật, như vậy ta là “đệ tử cuối cùng của Gandalf” cái quái gì nữa! Cho nên, mình không thể lưu lại gia tộc rồi, đó là thứ ba!
Hơn nữa, ở giữa trường công khai đoạn tuyệt với con trai mới là cơ hội thích hợp nhất để thể hiện lòng trung đối với Đại hoàng tử, vị hoàng đế tương lai này! Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Bá tước Raymond vứt bỏ con trai mình. Tại thời khắc mấu chốt tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, vứt bỏ đứa con phản nghịch của mình, phần nhân tình như vậy cũng đủ để cả đời hoàng đế sau này khắc ghi bá tước Raymond rồi!
Thật ra, lần nói chuyện cuối cùng ngày đó, cha cũng đã có ý này. Đáng tiếc hắn chần chừ chưa thật sự đưa ra cái quyết định như vậy …. Từ đó có thể thấy, hắn vẫn còn chút tình cha con đối với mình sao?
Ừ, nhất định có một chút, nhất định có một chút ….
Mặt trời a, mặc dù chói mắt, nhưng nhìn đã lâu cũng không thành thói quen phải không? A a …..
Đỗ Duy nhìn Gandalf áo bào xanh xa xa trước mặt. Tên pháp sư áo bào xanh này cũng đánh giá Đỗ Duy, trên mặt hắn mang theo nụ cười quái dị, ánh mắt có chút phức tạp, tựa hồ cũng tràn ngập cảm giác tò mò trong lòng.
Hai gã pháp sư một lớn một nhỏ cứ nhìn nhau như vậy một hồi lâu. Gandalf áo bào xanh đột nhiên cười, nụ cười hắn rất kỳ quái, giọng nói lại càng kỳ quái hơn.
-Ngươi chính là đệ tử cuối cùng của ta sao?
-Không sai, là ta!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Nói một cách chính xác, ta không phải là đệ tử của ngươi mà là đệ tử của Gandalf.
Một lúc lâu, áo bào xanh pháp sư đột nhiên thở dài, giọng nói càng cổ quái:
-Xem ra ‘ta’ thu được một tên đồ đệ giỏi đấy…. Ồ, cái thứ trên đầu kia là Chris đưa cho ngươi phải không?
(Chú thích: sợ quý vị độc giả quên nên nhắc lại một chút, Chris chính là người hầu của ác ma, còn thứ trên đầu của Đỗ Duy là cái sừng)
Đỗ Duy chớp chớp mắt:
-Ồ, ngươi cũng biết Chris à …. Hừ, hình như những cường giả trên đại lục đều biết cái lão già này. Với thân phận của hắn, thì nên hạ thấp giọng xuống một chút nếu không muốn người khác biết được!
Trong ánh mắt áo bào xanh pháp sư hiện lên một tia quỷ dị:
-Ta biết hắn bởi vì ta chính là Gandalf!
-Nói đùa!
Đỗ Duy đột nhiên cười to một tiếng, sau đó như không coi mấy vạn người ở đây vào đâu, chỉ vào áo bào xanh pháp sư, lớn tiếng nói:
-Nói bậy nói bạ! Nếu nói ngươi là Gandalf thì ta phải là Aragon rồi!!!
Nếu như nói ngươi là Gandalf thì ta chính là aragon đây …
Những lời này vang vọng trên bầu trời, thiếu niên này cười to mà không kiêng kỵ điều gì, nhưng là hắn cũng không biết …. Ít nhất, lúc này hắn cũng không biết…
Hắn cũng không biết ……… Ý nghĩa trong lời nói này ……
Nhìn thiếu niên đùa cợt, pháp áo bào xanh sư lại tựa hồ không chút nào nổi giận, hắn lắc đầu:
-Ngươi thật sự muốn đánh một trận với ta phải không? Vì cái gì? Bây giờ ngươi có thể rời khỏi nơi này, nghĩ ngươi là đồ đệ của ‘ta’, ta không làm khó dễ ngươi. Hơn nữa ta cam đoan, nơi này không ai có thể làm khó dễ ngươi, cho dù là Đại hoàng tử muốn ngươi lưu lại, ta cũng dám cam đoan có thể làm cho hắn thay đổi chủ ý.
-Không cần đâu.
Đỗ Duy lắc đầu:
-Ta không muốn rời khỏi nơi này.
Đoạn tuyệt, đoạn tuyệt hòan toàn với gia tộc.
Sự tồn tại của mình đối với cái gia tộc này mà nói ngay lúc bắt đầu đã là sai lầm, là một người phiền toái, là một cái gánh nặng! Chỉ có hoàn toàn rời khỏi cái gia tộc này mới là lợi ích lớn nhất cho gia tộc.
Mẹ, con dùng cái phương thức này cam đoan lời thề của con, làm như vậy, không sai chứ ……
Hắn đột nhiên quay đầu đi, nhìn hoàng tử Thần trên đài cao, sau đó lớn tiếng cười nói:
-Thần điện hạ, ngài còn có một vị trí bên cạnh phải không? Ta nghĩ, mặc dù ta thực lực thấp kém, nhưng hẳn là vẫn còn có một chút giá trị lợi dụng?
Trên mặt hoàng tử Thần vẫn mỉm cười, nhìn Đỗ Duy:
-Rất hoan nghênh.
Đỗ Duy gật đầu, trên mặt hắn hiện lên vẻ tự giễu:
-Nếu như ngài lên làm hoàng đế, ngài có thể phong cho ta tước vị gì?
Hoàng tử Thần ha ha cười, nhìn cha mình Augustine VI một cái, sau đó lớn tiếng nói:
-Đỗ Duy, nếu như ngài giúp ta đăng cơ, ta sẽ phong ngài làm công tước! Ta bình sinh thích nhất là hoa Tulip ….. Ta sẽ phong ngài làm đại công tước Tulip!! Chỉ cần là cờ hoa kinh cức của ta còn tung bay thì hoa Tulip sẽ vĩnh viễn không bao giờ bị tàn trên cả khối đại lục này!!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Phong Ma Vũ
Dịch : Lehuyhoangkt
Biên dịch : Caokhánh
Nguồn : Tàng Thư Viện
Thấy hoàng tử Thần vào lúc này lại còn có thể mở miệng phong tước vị. Dường như không có chút lo lắng nào dưới tình huống nguy ngập này. Ngược lại còn lộ vẻ đắc ý phấn chấn tinh thần, thỏai mái tự nhiên.
Đại hoàng tử đứng dưới đài, nhìn em trai mình vui cười hứa hẹn với đứa con phản nghịch của Rowling gia tộc kia- Khoan đã. Thực sự chỉ là hứa hẹn đùa vui sao? Thực sự chỉ là điên cuồng trước khi chết sao? Thằng ôn Thần kia từ nhỏ đều lưu lại kế hoạch dự trữ trong mọi chuyện.
Sắc mặt của Đại hoàng tử lộ vẻ hoài nghi, tuy nhiên trong não vẫn tính toán lại từ đầu chí cuối. Cảm thấy thực sự không có chỗ nào tính sai. Thành phòng thủ của cả đế đô đã rơi vào trong tay ta! Ma pháp công hội ở đây có vị đại sư Gandalf này đối phó, trên đại lục phỏng chừng không có ma pháp sư nào dám đối nghịch cùng Gandalf. Mà phương diện vũ lực, võ sĩ thủ hạ mạnh nhất của cha mình cũng đã bị giết chết …… Ừ, như vậy tính ra, trong đế đô, nơi duy nhất có thể để cho thằng em trông cậy vào, cũng chỉ có thần điện !
Điều đó tuyệt đối không có khả năng. Đại hoàng tử đối với phương diện thần điện rất yên tâm. Thần điện cho tới giờ không tham dự bất cứ chính biến cung đình nào. Đế quốc khai quốc gần ngàn năm qua, vẫn vậy cho tới nay. Hơn nữa mình cũng đã âm thầm giữ lại kế hoạch dự trữ ứng phó với thần điện. Không sợ việc khác, chỉ lo thần điện lại nhân cơ hội hoàng thất nội loạn làm những thứ gì. Tuy nhiên gần đây thần điện vẫn không có động tĩnh gì, hiển nhiên đúng là giữ thái độ trung lập.
Như vậy, thằng em này của ta, còn có thể trông cậy vào ai?
Đại hoàng tử càng nhìn sắc mặt của hoàng tử Thần, lại càng cảm thấy bất an trong lòng.
-Được rồi.
Gandalf áo bào xanh trên mặt mang theo vẻ mỉm cười cổ quái. Thấy Đỗ Duy cùng vị hoàng tử Thần ở phía trên ngay trước mặt mình kiêu ngạo thương lượng phong thưởng tước vị như thế nào, hắn mặc dù không động nộ, nhưng cũng không khỏi cảm thấy tò mò tính tình của thiếu niên này:
-Anh bạn nhỏ. Cho dù tương lai ngươi muốn làm công tước gì đó, cũng phải đợi vị tiểu điện hạ phía trên kia trước hết qua được cửa ải ngày hôm nay mới được chứ.
Ngón tay hắn chậm rãi mơn trớn cằm. Liếc ngang Đỗ Duy một cái:
- Mới vừa rồi ngươi nói muốn động thủ cùng ta, bây giờ rốt cuộc còn tính nữa không?
-Ngươi rất mạnh.
Đỗ Duy đột nhiên thở dài, hắn nhìn kẻ trước mặt này, giọng nói rất bình tĩnh:
-Mặc dù ta rất căm ghét ngươi, bởi vì ngươi giả mạo một người đã khuất mà trong lòng ta rất tôn kính. Tuy nhiên, ta vẫn phải thừa nhận thực lực của ngươi thực sự rất mạnh. Ta thậm chí cảm thấy, có lẽ sợ rằng giả sử như đại sư Gandalf bản thân sống lại, cũng chỉ tương đương với thực lực của ngươi thôi. Cho nên trong lòng ta hiểu rõ ràng. Ta khẳng định không phải đối thủ của ngươi.
Gandalf áo bào xanh cười, trong vẻ tươi cười của hắn mang theo vẻ bỡn cợt:
-Nếu ngươi biết rõ địch không lại, sao vẫn muốn động thủ cùng ta?
-Ha ha!
Đỗ Duy lớn tiếng nói:
-Thứ nhất, con người sống trên đời này, nếu chỉ động thủ với những những người không bằng mình thì sẽ không gọi là tỷ thí mà gọi là cố ý ức hiếp người! Thứ hai, ta muốn cùng ngươi động thủ, cũng không phải là muốn đánh thắng ngươi, mà là muốn chứng mình ngươi là Gandalf giả!
Vừa nói, Đỗ Duy vừa giơ tay lên, từ một chiếc nhẫn tồn trữ vật đeo trên ngón tay lấy ra ma trượng của mình. Động tác của hắn thật sự dứt khoát nhanh nhẹn, có vài phần phong phạm của ma pháp sư chính quy. Nhưng khi mọi người thấy rõ ma trượng trong tay Đỗ Duy, ai nấy đều cười ………..
Ma trượng này không ngờ chỉ là một thanh gỗ hồ đào trơ trọi, đỉnh ma trượng, lại không có bất cứ ma pháp bảo thạch nào khảm lên. Ma trượng không có bảo thạch để tăng cường mật độ ma pháp. Như vậy chẳng khác nào một con dao không có lưỡi. Đỗ Duy cũng rất trịnh trọng nắm lấy ma trượng của mình, nhẹ nhàng chấm trên mặt đất:
-Ta chuẩn bị tốt rồi.
Gandalf áo bào xanh không nhịn được vuốt vuốt mũi. Nhìn chằm chằm cây gậy gỗ hồ đào trơ trụi kia trong tay Đỗ Duy, không nhịn được cười khổ nói: -Cái này…… chính là ma trượng của ngươi ư?
-Đúng!
Đỗ Duy gật đầu.
“Ồ…….
Gandalf áo bào xanh liên tục lắc đầu:
-Xem ra tên đồ đệ nhà ngươi chẳng ra dạng gì cả. Sao mà ‘ta’ ngay cả một cây ma trượng tốt một chút cũng không tặng cho ngươi. Ngươi nhìn thứ rễ cây này trong tay ngươi xem, thậm chí cũng không dùng ma pháp dược thủy ngâm qua, vẫn còn nguyên là một gốc cây hồ đào. Vỏ cây bên trên cũng không lột sạch sẽ. Đáng cười nhất chính là, ngươi không phải nghèo đến mức ngay cả ma pháp bảo thạch cũng mua không nổi chứ? Dù cho không có ma pháp bảo thạch, ngươi tốt xấu gì khảm lên hai khối ma lực thủy tinh, cũng miễn cưỡng giữ diện mà………... Cho dù ngươi ngay cả ma lực thủy tinh cũng không có tiền mua, vậy ngươi gắn lên một chút trang sức…… Quả thực đã làm mất mặt ma pháp sư quá đi!
Vừa nói, Gandalf áo bào xanh vừa liên tục lắc đầu:
-Quá kém! Quá kém! Phẩm vị quá kém!
Đỗ Duy vẫn không lùi bước chút nào, cũng trả lại một câu không chút khách khí:
-Phẩm vị của ta kém? Buồn cười! Chẳng lẽ! Ngươi một thân màu xanh, ăn mặc hình như giống với một gốc rau xanh! Ngớ ngẩn nhất chính là trên đầu còn đội một cái nón xanh! Ta thấy ngươi làm ma pháp sư đã rất lâu nên vệ đàn ông đội mũ xanh có ý nghĩa gì căn bản là ngươi cũng đã quên rồi!
Đỗ Duy mồm năm miệng mười ra sao, đấu võ mồm với hắn không khác gì phải quyết đấu với một vị thánh ma đạo sư! Lần trước tại Thần sơn hắn chỉ suýt chút nữa khiến vị Long tộc tộc trưởng phải tức đến vỡ gan hộc máu ra!
Gandalf áo bào xanh sắc mặt đang bị kiềm hãm, đột nhiên giận giữ:
-Thằng ôn độc ác được lắm! Vừa nói, hắn vừa giơ một ngón tay lên, một tia ánh sáng màu xanh biếc bắn tới Đỗ Duy.
Đỗ Duy thấy được rõ ràng, nhưng không dám thi triển ra bất cứ ma pháp phòng ngự nào. Ánh sáng màu xanh này một khi nhiễm lên phía trên, là có thể trực tiếp khống chế được thân thể mình! Ma pháp sư Raphael kia chính là bài học trước đó! Đỗ Duy đột nhiên thực hiện một động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không tương xứng với ma pháp sư. Hắn dường như giống với một con linh dương khỏe khoắn nhảy đi. Còn ngã lăn vài vòng trên mặt đất, lúc này mới cách xa khỏi chỗ vừa đứng.
Đấu khí tinh không mặc dù không học được thực sự, nhưng những động tác cơ sở này đã luyện hơn nửa năm, thân thể khỏe mạnh là điều không cần nói, mấy cái té ngã liên tục đối với Đỗ Duy mà nói thực sự giống như ăn điểm tâm vậy. Chỉ là người xem bên cạnh lại đều ngây ngẩn cả người….. Gặp qua ma pháp sư chiến đấu, cho dù đánh cho tối tăm trời đất, cũng không kỳ quái. Nhưng theo bình thường, ma pháp sư tất nhiên đều phải giơ ma trượng lên, già yếu run rẩy, thanh âm khàn khàn ngâm xướng chú ngữ. Sau đó một cái ma pháp hoa lệ từ người hướng tới đối phương công kích ……. Nhưng nào đã gặp qua ma pháp sư trông nhún nhảy như thỏ trốn tránh ma pháp của đối phương?
Tên nhóc này, rốt cuộc là võ sĩ hay là ma pháp sư?
Gandalf áo bào xanh thậm chí đánh ngón tay ra mấy lần. Mấy lần phát ra ánh sáng màu xanh đều đánh hụt. Hắn tự trọng vào thân phận, ban đầu chỉ định giáo huấn Đỗ Duy một chút, thấy đối phương dùng loại biện pháp của võ sĩ này trốn tránh, cũng không tiếp tục ra tay được. Thu tay trở về phía sau, cười lạnh nói:
-Ngươi mưu toan cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi còn tu luyện ma vũ hai hệ ? Hừ hừ……. Mới vừa rồi mấy cái té ngã thật sự rất thuần thục, ta thấy ngươi cũng đừng cầm ma trượng nữa, tìm thanh kiếm đến đây đi.
-Mắt ngươi chẳng lẽ lại không nhìn sao! Kiếm trong tay ta cũng là ma trượng, ngươi cũng phân biệt không được phải không?
Đỗ Duy lạnh lùng nói.
-A ha! Được được được, ta thật sự muốn xem xem ngươi dùng ma trượng thế nào! Thằng nhóc, ngươi niệm đọc chú ngữ thi triển ma pháp của ngươi, lão già ta tuyệt đối không quấy rầy ngươi. Ngươi am hiều nhất cái gì, thì cứ việc dùng đi, lão già ta đều tận lực bồi tiếp từng cái. Ta thật muốn nhìn một chút, ngươi rốt cuộc có những ma pháp gì.
-Hừ, ai nói ta không biết dùng ma trượng! Nhìn, tới!
Đỗ Duy đột nhiên quát to một tiếng, giơ cao lên ma trượng. Sau đó giả như nghiêm túc ngâm xướng lên ma pháp chú ngữ.
Hắn ngâm xướng một đoạn chú ngữ thuộc ma pháp hỏa hệ vừa mới học được từ con chuột Gageu, đó là loại chú ngữ triệu hoán một cơn lốc lửa. Chỉ cần là pháp sư có thực lực trung bình một chút hay thậm chí là ma pháp sư cấp thấp tại đại lục này thì cũng đều nắm giữ loại ma pháp này. Thật sự mà nói thì đây là một loại chú ngữ vô cùng phổ biến.
Gandalf áo bào xanh trên mặt mang vẻ mỉm cười quỷ dị như mèo bắt chuột, hắn ỷ vào thân phận, lại muốn xem tên nhóc Đỗ Duy tuổi còn trẻ như vậy, có thể có được bao nhiêu tu vi ma pháp? Cho dù hắn từ khi sinh ra đã bắt đầu học tập ma pháp, thì có thể học tới trình độ nào chứ? Hừ. Nữ đồ đệ kia của ta, coi như là thiên tài trong thiên tài không? Tư chất đứng đầu như vậy, cũng là dựa vào không ít đạo cụ cùng dược tề trân quý do mình tổn hao, mới miễn cưỡng tu luyện đến bát cấp. Thằng nhóc trước mắt này, chỉ sợ còn nhỏ hơn nữ đồ đệ của chính mình một chút. Hắn có thể dựng lên bao nhiêu con sóng lớn đây?
Nghe thấy Đỗ Duy niệm một ma pháp chú ngữ đơn giản nhất vừa dài vừa chậm, Gandalf áo bào xanh lại cơ hồ cũng phải phì cười ………
Thằng nhóc này học ma pháp ở đâu vậy? Làm sao ‘ta’ lại dạy ra đồ đệ như thanh củi bỏ đi như vậy? Đọc ma pháp chú ngữ,chỉ cần một chữ “nhanh”! Rất nhiều ma pháp sư cao thâm, thậm chí đều vì âm tiết bên trong một câu chú ngữ đơn giản có thể lược bớt hoặc đơn giản hóa mà hao phí vô số tinh lực. Đó là bởi khi ma pháp sư chiến đấu, chỉ sợ đối phương có thể trong nháy mắt đọc xong chú ngữ phát ra ma pháp trước, là có thể chiếm được cơ hội thật lớn, lợi thế cũng rất lớn.
Nhưng tên nhóc này……. Hắn tưởng hát kịch sao? Một câu chú ngữ đọc chậm như vậy, giống như còn sợ người khác nghe không rõ ràng, từng âm tiết đều đọc cẩn thận rõ ràng từng chữ từng chữ như vậy. Đọc lên như thế, dễ nghe đúng là rất dễ nghe, trông giống như ca hát. Nhưng nếu như lúc thực sự chiến đấu, dùng loại tốc độ đọc chú ngữ con rùa này của hắn, không đợi hắn đọc xong chú ngữ, địch nhân đã có thể giết chết hắn mấy chục lần!
Rốt cuộc, Đỗ Duy hao phí nhiều hơn năm lần thời gian so với ma pháp sư bình thường, Đọc hết một câu chú ngữ ma pháp hỏa hệ trung cấp loại kém như vậy. Chỉ là phóng ra “xoáy lửa”, nhưng chỉ nhỏ bằng một phần ba của ma pháp sư bình thường!
Nhìn “xoáy lửa” buồn cười đếm đáng thương này hướng phía mình cuốn tới, Gandalf áo bào xanh đột nhiên cảm thấy bản thân quả thật giống như đang bị một đứa bé đùa bỡn.
Chỉ là với loại đẳng cấp thân phận của mình, trước mặt nhiều người như vậy, mạnh miệng nói ra ngoài. Cho phép hắn hết sức thi triển, mình há có thể nuốt lời? Mắt thấy Đỗ Duy chỉ gắng gượng phát ra một cái “xoáy lửa” nhỏ bé đáng thương như vậy, Gandalf áo bào xanh thực sự rất hoài nghi. Mình chỉ cần ho khan một chút thổ ra một cục đờm sợ rằng cũng có thể dật tắt ngọn lửa nhỏ đáng thương này.
Hắn thở dài, đơn giản chỉ thu ma trượng của mình lên, tùy tay vung một cái, một đạo ánh sáng màu nước đã hóa giải “xoáy lửa” của Đỗ Duy.
Nhưng Đỗ Duy dường như còn chưa “biểu diễn” hoàn toàn, hắn lắc đầu ra vẻ không hài lòng, vừa phẩy tay vừa đá chân, rồi lại đọc lên một đoạn ma pháp phong hệ, lần này cũng là mũi tên gió cấp thấp nhất.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vipcn1