 |
|

26-05-2009, 04:22 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 4 -
Từ Smolensk, quân ta vẫn tiếp tục rút lui. Quân địch đuổi theo.
Ngà y mồng mưá»i tháng tám, trung Ä‘oà n công tước Andrey chỉ huy Ä‘i trên đưá»ng cái lá»›n cạnh con đưá»ng dẫn đến Lưxye Gorư. Äã hÆ¡n ba tuần nay, trá»i nóng ná»±c và khô ráo. Ngà y nà o cÅ©ng có những dám mây ùn ùn kéo đến, đôi khi che cả ánh nắng, nhưng đến chiá»u thì mây lại tan và mặt trá»i!ặn trong đám sương mù mà u đỠgạch. Mặt đất còn mát được đôi chút chỉ là nhá» sương đêm xuống nhiá»u.
Lúa mì chưa gặt khô róc lại, hạt rÆ¡i vương ***. Các ao đầm Ä‘á»u khô cạn hết; gia súc đói kêu rống lên vì không kiếm được thức ăn trên những cánh đồng cá» bị ánh nắng thiêu đốt. Chỉ có ban đêm và trong rừng, chá»— nà o có sương thì còn mát má»™t chút, nhưng trên đưá»ng cái, trên con đưá»ng cái lá»›n quân đội trẩy Ä‘i thì chẳng có gì, mát mẻ, ngay cả ban đêm hay lúc Ä‘i qua đưá»ng rừng cÅ©ng váºy. Ngưá»i ta chẳng thấy vết sương nà o vì sương đã thấm và o dám bụi phá»§ trên dưá»ng dà y đến ná»a tấc. Trá»i vừa má»›i há»ng sáng thì quân đội đã lên đưá»ng Những Ä‘oà n xe váºn tải, những đội pháo binh lặng lẽ kéo Ä‘i, bánh xe ngáºp đến trục, ngưá»i thì ngáºp đến mắt cá trong cái lá»›p bụi má»m, ngá»™t ngạt và nóng hâm hấp mà trá»i đêm cÅ©ng chẳng là m dịu bá»›t được chút nà o. Má»™t phần còn lại bốc lên thà nh má»™t đám mây che trên đâu Ä‘oà n quân, lá»t và o mắt, mÅ©i, tóc, lại, nhất là và o phôi cá»§a ngưá»i và ngá»±a. Mặt trá»i cà ng lên cao thì cái dám mây nà y cà ng bốc lên cao, và qua dám bụi nhá» và nóng bá»ng nà y, nhìn bằng mắt thưá»ng ngưá»i ta cÅ©ng có thẻ thấy mặt trá»i không bị mây che, trông như má»™t quả cầu to đỠtÃa. Không có lấy má»™t hÆ¡i gió thoảng, và ngưá»i ta nghẹt thở trong cái bầu không khà im lìm nà y. Há» bước Ä‘i, lấy khăn tay bịt mÅ©i và miệng. Má»—i khi qua là ng má»i ngưá»i Ä‘á»u Ä‘áºm bổ đến những chá»— có giếng và uống cạn đến cho đến táºn bùn.
Công tước Andrey chỉ huy má»™t trung Ä‘oà n; việc tổ chức đơn vị, chăm nom phúc lợi cá»§a binh sÄ©, sá»± cần thiết phải nháºn mệnh lệnh và ra lệnh thu hút tất cả tâm trà cá»§a chà ng. Việc thà nh phố Smolensk bị đốt cháy và bị bá» rÆ¡i đã đánh dấu má»™t giai Ä‘oạn lá»›n trong Ä‘á»i chà ng. Lòng căm phẫn đối vá»›i quân thù má»›i nảy sinh là m chà ng quên cả ná»—i buồn riêng. Chà ng để tất cả tâm trà và o công việc cá»§a trung Ä‘oà n, chà ng quan tâm săn sóc đến binh lÃnh cÅ©ng như sÄ© quan và rất ân cần đối vá»›i há». Trong trung Ä‘oà n, binh sÄ© gá»i chà ng là công tước cá»§a chúng ta, há» tá»± hà o vá» chà ng và yêu mến chà ng.
Nhưng chà ng chỉ tốt và ân cần đối vá»›i binh sÄ© trong trung Ä‘oà n cá»§a chà ng, đối vá»›i những ngưá»i như Timokhin, vv… là những ngưá»i hoà n toà n má»›i mẻ đối vá»›i chà ng và thuá»™c má»™t giá»›i khác, những ngưá»i không thể nà o hiểu chà ng cÅ©ng như không thể nà o biết được quá khứ cá»§a chà ng; trái lại, má»—i khi chà ng đứng trước má»™t ngưá»i bạn cÅ©, những ngưá»i trong bá»™ tham mưu, thì thái độ cá»§a chà ng thay đổi hẳn: chà ng đâm ra khó chịu, hay châm chá»c, m** mai và khinh ngưá»i. Tất cả những gì nhắc chà ng nhá»› đến quá khứ Ä‘á»u là m cho chà ng bá»±c bá»™i, và chÃnh vì váºy, trong những quan hệ cá»§a chà ng vá»›i cái thế giá»›i cÅ© ấy chà ng chỉ cố gắng là m sao cho khá»i bất công và là m trá»n nhiệm vụ cá»§a mình.
Thá»±c váºy trước mắt công tước Andrey, tất nhiên Ä‘á»u hiện ra dưới má»™t ánh sáng âm u, ảm đạm, nhất là từ ngà y mùng sáu tháng tám, sau khi quân ta bá» Smolensk (theo ý chà ng ngưá»i ta phải và có thể bảo vệ thà nh phổ nà y) và sau khi cha nà ng, tuy Ä‘ang ốm vẫn phải chạy vá» Moskva vứt bá» lại cái Ä‘iá»n trang Lưxye Gorư yêu quý cá»§a ông, nÆ¡i mà ông đã tốn bao nhiêu công phu xây dá»±ng và khai khẩn để cho ngưá»i ta cướp phá. Tuy thế, nhá» có trung Ä‘oà n, chà ng vẫn có thể nghÄ© đến má»™t vấn đỠkhác, hoà n toà n không liên quan đến những vấn đỠchung: nghÄ© đến trung Ä‘oà n cá»§a chà ng.
Ngà y mồng mưá»i tháng Tám, đạo quân trong đó có trung Ä‘oà n cá»§a chà ng đến gần ngang Lưxye Gorư. Cách đây hai ngà y trước công tước Andrey nháºn được tin cha chà ng, con chà ng và em gái chà ng đã Ä‘i Moskva. Mặc dầu chà ng không có việc gì phải là m ở Lưxye Gorư, nhưng vì chà ng vốn có cái thói muốn là m cho ná»—i buồn bá»±c cá»§a mình cà ng thêm gay gắt, nên chà ng quyết định thế nà o cÅ©ng phải ghé qua Lưxye Gorư.
Chà ng ra lệnh đóng yên cương và rá»i khá»i nÆ¡i trung Ä‘oà n trú quân, Ä‘i ngá»±a vá» là ng cÅ©, nÆ¡i chà ng đã ra Ä‘á»i và sống qua thá»i thÆ¡ ấu.
Chà ng Ä‘i men theo bá» ao, nÆ¡i mà trước đây lúc nà o cÅ©ng có hà ng chục ngưá»i đà n bà vừa nói chuyện vừa gặt và đáºp quần áo. Trên bá» ao chẳng có má»™t bóng ngưá»i, còn cái cầu ao thì đã rÆ¡i ra khá»i bá», chìm xuống nước má»™t ná»a và trôi ra giữa ao. Công tước Andrey đến gần ngôi nhà cá»§a ngưá»i canh cổng. Cạnh cái cổng bằng đá chẳng thấy ai, cánh cổng cÅ©ng chẳng đóng. Trên những lối Ä‘i trong vưá»n cỠđã má»c xanh rì, mấy con bê và mấy con ngá»±a Ä‘i rông trong khu vưá»n kiểu Anh. Công tước Andrey đến khu vưá»n á»§ cây: những miếng kÃnh đã vỡ, những cây con trong các thùng, cây thì đã đổ, cây thì đã khô héo. Chà ng gá»i Tarax, ngưá»i là m vưá»n. Chẳng thấy ai thưa. Chà ng vòng qua nhà ủ cây Ä‘i đến khoảng sân ná» thì thấy dãy hà ng đà o bằng gá»— chạm đã bị phá huá»· hết, và cả trái lẫn cà nh cây trong vưá»n Ä‘á»u bị vặt trụt. Má»™t ngưá»i nông dân già (công tước Andrey lúc nhá» thưá»ng thấy ông ta ngồi bên cổng) ngồi trên cái ghế dà i sÆ¡n xanh Ä‘ang tết má»™t chiếc già y sợi.
Ông ta điếc nên không nghe bước chân của công tước Andrey đến gần. Ông ta ngồi trên chiếc ghế dà i trước kia lão công tước ngồi, bên cạnh có mấy ống sợi gai treo trên cà nh một mộc lan khô và gãy.
Công tước Andrey đến toà nhà . Má»™t và i cây bồ đỠtrong khu vưá»n xưa bây giỠđã bị đẵn, má»™t con ngá»±a xám mà u xám cùng vá»›i con nó Ä‘ang Ä‘i rông ngay trước nhà , giữa những khóm hoa hồng.
Những cánh cá»a sổ đã bị đóng Ä‘inh kÃn mÃt. Chỉ có má»™t cá»a sổ ở dưới là còn mở. Nhìn thấy công tước Andrey, má»™t đứa bé chạy bổ và o trong nhà .
Alpatyts sau khi cho gia đình Ä‘i hết vẫn ở lại má»™t mình ở Lưxye Gorư. Lão Ä‘ang ngồi trong nhà đá»c sách "Thân thể các vị thánh".
Nghe tin công tước vá», lão vừa Ä‘i ra vừa cà i cúc áo, mắt vẫn Ä‘eo kÃnh, vá»™i và ng ra đón chà ng và chẳng nói chẳng rằng ôm chầm lấy đầu gối chà ng mà khóc, rồi lão quay mặt Ä‘i, bá»±c bá»™i vì đã tá» ra yếu Ä‘uối, và bắt đầu kể lại cho chà ng rõ sá»± tình. Tất cả những cái gì quý giá Ä‘á»u đã chở Ä‘i Bogutsarovo rồi. Lúa mì độ hai trăm năm mươi tạ cÅ©ng đã được Ä‘á»a đến đấy; còn cá» và lúa mì mùa xuân, má»™t mùa đặc biệt, như Alpatyts nói, đã bị quân lÃnh cắt mất từ lúc còn xanh. Nông dân bị phá sản, má»™t số đã đến Bogutsarovo, còn má»™t số Ãt ở lại.
Công tước Andrey không để cho lão nói hết, chà ng há»i:
- Cha tôi và em gái tôi đi từ bao gi�
à chà ng muốn há»i là đi Moskva. Ngưá»i Alpatyts tưởng chà ng muốn há»i há» Ä‘i Bogutsarovo từ hôm nà o nên nói rằng há» Ä‘i và o ngà y mồng bảy. Rồi lão lại con cà con kê vá» những công việc ở Ä‘iá»n trang và xin cho biết bây giá» phải là m gì:
- Có nên giao yến mạch cho quân đội sau khi nháºn được biên lại không? Chúng ta Ä‘ang còn má»™t nghìn hai trăm tạ - lão há»i.
"Ta biết trả lá»i ông ta như thế nà o bây giá»?" - Công tước Andrey nghÄ© thầm, đưa mắt nhìn cái trán hói cá»§a ông già sáng bóng dưới ánh nắng, và trông gương mặt cá»§a lão, chà ng thấy lão cÅ©ng hiểu rằng bây giá» mà há»i những câu nà y là không đúng lúc nhưng lão vẫn há»i để đẹp bá»›t ná»—i Ä‘au xót trong lòng.
- ÄÆ°á»£c cứ giao cho há». - Chà ng nói.
Công tước Andrey thấy vưá»n tược lá»™n xá»™n như thế - Alpatyts nói - là vì không tà i nà o ngăn cấm hỠđược. Ba trung Ä‘oà n đã nghỉ đêm ở đây, nhất là lÃnh long kỵ binh. Tôi đã ghi cấp báºc và tên há» viên sÄ© quan chỉ huy để là m đơn khiếu nại.
- Còn ông, ông định là m gì ở đây? Nếu quân địch đến đây thì ông có ở lại không? - Công tước Andrey há»i.
Alpatyts quay mặt vá» phÃa công tước Andrey và nhìn chà ng má»™t lát rồi bá»—ng đưa má»™t cánh tay lên trá»i vá»›i má»™t cá» chỉ trang nghiêm và nói:
- Thượng đế xưa nay vẫn che chở cho tôi, xin để ý muốn cá»§a Ngưá»i được thá»±c hiện.
Một đám nông dân và gia nhân đi trên bồn cỠcất mũ lại gần công tước Andrey.
- Thôi! Xin từ biệt. - công tước Andrey cúi xuống nói vá»›i Alpatyts. - Ông cÅ©ng Ä‘i Ä‘i, mang được gì thì mang và bảo má»i ngưá»i đến Ryazan hay đến Ä‘iá»n trang ngoại thà nh Moskva.
Alpatyts khẽ ẩy lão ra và phi ngá»±a dá»c theo con đưá»ng trong vưá»n.
Trước nhà ủ cây, ông già vẫn ngồi Ä‘iá»m nhiên như con ruồi đỗ trên mặt má»™t ngưá»i chết, vá»— vá»— chiếc già y da lên cái cốt ***g. Hai đứa con gái nhá» gấu váy kéo lên đựng đầy những quả máºn vừa má»›i hái trên những cây máºn trong vưá»n á»§ cây, Ä‘ang từ đấy chạy ra thì gặp phải công tước Andrey. Trông thấy ông chá»§ trẻ tuổi, đứa lá»›n vẻ mặt hốt hoảng nắm lấy tay đứa nhá» và cả hai kéo nhau nấp ra sau cây bạch dương, không kịp nhặt những quả máºn xanh rÆ¡i vương *** trên đất.
Công tước Andrey hối hả quay mặt Ä‘i, sợ hai đứa bé biết chà ng đã trông thấy chúng. Chà ng thương hại cho đứa con gái xinh xắn Ä‘ang khiếp sợ. Chà ng không dám nhìn nó, nhưng đồng thá»i lại thấy thèm nhìn không sao nén nổi. Má»™t tình cảm má»›i mẻ, dịu dà ng và đầy sức an á»§i trà n và o tâm hồn chà ng khi nhìn những đứa trẻ kia: chà ng hiểu rằng trên Ä‘á»i còn có những quyá»n lợi khác cá»§a con ngưá»i, hoà n toà n xa lạ đối vá»›i những quyá»n lợi cá»§a chà ng và cÅ©ng chÃnh đáng như váºy. Hai đứa hé kia chi khát khao mong mói có má»™t Ä‘iá»u là mang những quả máºn xanh kia Ä‘i ẩn nốt mà không bị ngưá»i ta bắt, và công tước Andrey cÅ©ng cùng hai đứa bé cầu mong như váºy. Chà ng không thể nà o ngăn cấm mình không nhìn chúng má»™t lần nữa. Cho rằng mình đã thoát vòng nguy hiểm, chúng nhẩy ra khá»i nÆ¡i ẩn nấp và hai tay túm chặt lấy gấu áo, miệng reo lanh lảnh, chúng vui vẻ chạy tung tăng trên bãi cỠđể lá»™ hai đôi chân trần nhá» bé rám nắng.
Sau khi rá»i khá»i con đưá»ng cái lá»›n đầy bặm bụi mà quân đội Ä‘ang hà nh quân, công tước Andrey cảm thấy trong ngưá»i hÆ¡i mát mẻ đôi chút. Nhưng vừa Ä‘i khá»i Lưxye Gorư được má»™t quãng đưá»ng ngắn, chà ng lại ra đưá»ng cái và bắt gặp trung Ä‘oà n cá»§a mình Ä‘ang dừng lại nghỉ ở cạnh con đê đắp bên má»™t cái ao nhá». Bấy giá» là hai giá» chiá»u. Mặt trá»i, má»™t quả cầu đỠrá»±c ở trong đám bụi mù, đốt cháy lưng ngưá»i ta qua lá»›p áo Ä‘en. Lá»›p bụi vẫn im lìm lÆ¡ lá»ng trên đám quân vì bây giá» hỠđã dừng lại nói chuyện bô bô. Không má»™t ngá»n gió thoảng qua. Trong khi Ä‘i dá»c theo bỠđê, công tước Andrey cảm thấy mùi bùn và hÆ¡i mát cá»§a cái ao bốc lên. Chà ng muốn ngâm mình xuống nước, dù nó bẩn đến đâu cÅ©ng mặc. Chà ng ngoái cổ nhìn lại phÃa ao nÆ¡i có tiếng reo cưá»i đưa lại. Nước ao nhá» **c ngầu, đầy những bèo, hình như dâng đến ba mươi phân và trà n ngáºp con đê vì nó đầy những binh sÄ© Ä‘ang lá»™i dưới nước, thân hình trần truồng trắng lôm lốp, tay, cổ và mặt Ä‘á»u đỠnhư gạch. Tất cả cái má»› thịt ngưá»i trắng hếu và trần truồng ấy Ä‘ang reo cưá»i và vùng vẫy dưới cái ao bẩn thỉu, chẳng khác gì má»™t má»› cá chen chúc nhau trong má»™t cái bình tưới. Cảnh tắm rá»a nà y xem ra rất vui, cho nên nó lại cà ng gợi cho ngưá»i ta những ý nghÄ© buồn bã.
Má»™t ngưá»i lÃnh trẻ tuổi tóc hung thuá»™c đại đội ba (công tước Andrey biết anh ta) ở trên bắp vế thắt má»™t cái nịt, vừa là m dấu thánh giá vừa bước lùi lại để lấy đà nhảy xuống nước, má»™t ngưá»i khác, má»™t hạ sÄ© quan tóc Ä‘en bù xù, nước đến thắt lưng, Ä‘ang quay ngang quay ngá»a cái thân hình gân guốc, hì hụp dưới nước má»™t cách vui vẻ và lấy hai bà n tay rám nắng đến táºn cổ tay vốc nước đổ lên đầu. Ngưá»i ta nghe tiếng ngưá»i cưá»i nói, tiếng gá»i nhau, tiếng tay vá»— và o ngưá»i nhau Ä‘en đét.
Ở trên bá», trên đê, dưới ao, đâu đâu cÅ©ng là da thịt trắng lôm lốp khoẻ mạnh, lá»±c lưỡng. Timokhin, viên sÄ© quan mÅ©i đỠđang đứng trên đê lấy khăn lau mình, nhìn thấy công tước Andrey, anh lúng túng nhưng cÅ©ng đánh bạo nói vá»›i chà ng:
- Thưa ngà i, tắm thế nà y dá»… chịu lắm! Có lẽ má»i ngà i tắm má»™t chút - anh ta nói.
- Bẩn lắm - công tước Andrey cau mặt nói.
- Chúng tôi sẽ bảo há» tránh ra để ngà i tắm cho sạch. - và Timokhin, ngưá»i vẫn còn trần truồng, vá»™i chạy Ä‘i ra lệnh.
- Công tước muốn tắm.
- Công tước nà o? Công tước cá»§a chúng ta ấy mà ? - Có tiếng nói xôn xao và ai nấy vá»™i và ng tránh ra là m cho Andrey phải khó nhá»c lắm má»›i bảo được hỠđứng yên. Chà ng thấy nên tắm ở trong kho lúa thì hÆ¡n.
"Thịt ngưá»i, thân thể, thứ thịt là m mồi cho đại bác - chà ng vừa nghÄ© thầm vừa đưa mắt nhìn cái thân hình trần truồng cá»§a mình, và rùng mình không hẳn vì rét mà chÃnh vì má»™t cảm giác chán ngán và ghê tởm và chà ng không hiểu vì sao bá»—ng trà n ngáºp tâm hồn chà ng khi nhìn thấy tất cả những thân hình kia Ä‘ang lá»™i bì bõm dưới cái ao bẩn thỉu".
Ngà y mồng bẩy tháng tám, trong khi đóng quân ở Mikhailovka trên con đưá»ng Smolensk, công tước Bagration viết má»™t bức thư cho Arakseyev lá»i lẽ như sau:
"KÃnh gá»i bá tước Alekxey Andreyevich, (ông viết thư cho Arakseyev, nhưng lại viết rằng bức thư cá»§a mình sẽ được hoà ng đế Ä‘á»c, cho nên ông cố hết sức cân nhắc từng chữ).
"Tôi chắc quan tổng trưởng đã báo cáo vá»›i ngà i vá» việc bá» ngá» Smolensk cho quân địch chiếm. Tháºt là đau xót, đáng buồn, và toà n thể quân đội Ä‘á»u tuyệt vá»ng khi thấy vị trà quan trá»ng nhất cá»§a ta đã bị bá» rÆ¡i má»™t cách không cần thiết. Riêng vá» phần tôi, tôi đã chân thà nh khẩn khoản ông ta; nhưng chẳng có cách gì thuyết phục được ông ta cả. Tôi lấy danh dá»± thá» vá»›i ngà i rằng Napoléon đã bị hãm và o tình trạng nguy khốn hÆ¡n bao giá» hết và hắn có thể mất má»™t ná»a quân đội mà không lấy được Smolensk. Quân đội ta đã và đang chiến đấu anh dÅ©ng hÆ¡n bao giá» hết. Vá»›i mưá»i lăm ngà n ngưá»i tôi đã chặn quân địch trong hÆ¡n ba mươi lăm tiếng đồng hồ và đánh bại chúng. Nhưng ông ta thì không muốn chống cá»±, dù chỉ trong mưá»i bốn tiếng đồng hồ. Äó là má»™t sỉ nhục và má»™t vết nhÆ¡ đối vá»›i quân đội ta, còn vỠông tổng trưởng thì tôi thiết tưởng không đáng sống ở trên Ä‘á»i nà y nữa. Nếu ông ta báo tin vá»›i ngà i rằng quân ta đã bị tổn thất nặng ná» thì đó là má»™t tin sai sá»± tháºt. Có lẽ quân ta chỉ mất độ bốn ngà n ngưá»i chứ không nhiá»u hÆ¡n, nhưng dù cho có mất má»™t vạn Ä‘i nữa thì đã là m sao? Chiến tranh là thế. Trái lại, những tổn thất cá»§a quân địch không sao kể xiết.
"Chống cá»± thêm hai ngà y nữa thì mất gì? Ãt nhất là chúng sẽ phải rút lui bởi vì chúng không còn đủ nước cho ngưá»i cÅ©ng như ngá»±a uống. Ông ta đã thá» vá»›i tôi là sẽ không rút lui nữa. Thế rồi đột nhiên ông ta gá»i cho tôi má»™t bản thông báo cho biết rằng ông ta bá» Ä‘i lúc ban đêm. Là m ăn như thế thì không thể nà o chiến đấu được, cứ thế thì chẳng bao lâu chúng sẽ đưa quân địch đến Moskva.
"Có tin đồn ngà i đã nghÄ© đến việc ký hoà ước. Cầu thượng đế đừng để ngà i nghÄ© đến việc đó. Sau tất cả những hy sinh, sau tất cả những cuá»™c rút lui Ä‘iên rồ như thế lại ký hoà ước nữa ư? Là m thế thì ngà i sẽ là m cho cả nước Nga nổi dáºy chống lại ngà i và chúng tôi Ä‘á»u sẽ xáu hổ vì đã mang quân phục. Äã đến nước nà y, ta phải đánh, má»™t khi mà nước Nga còn có thể chiến đấu được, và phải chiến đấu đến ngưá»i cuối cùng".
"Chỉ nên để má»™t ngưá»i chỉ huy mà thôi, chứ không nên có hai ngưá»i. Ông tổng trưởng thì giá»i nhưng là m tướng thì không những kém mà tháºm chà còn tệ hại. Ấy thì mà váºn mệnh cá»§a tổ quốc lại giao phó cho ông ta… Tháºt tôi bá»±c quá muốn phát Ä‘iên mất. Xin ngà i tha cho tôi đã viết quá liá»u lÄ©nh. Rõ rà ng là kẻ đã khuyên ký hoà ước và để cho quan tổng trưởng chỉ huy quân đội là má»™t kẻ không yêu hoà ng đế và muốn cho tất cỉả chúng ta bị tiêu diệt. Tôi nói thá»±c vá»›i ngà i: thà nh láºp ngay dân quân Ä‘i. Bởi vì ông tổng trưởng Ä‘ang đưa vị khách quý cá»§a ông ta theo và o thá»§ đô má»™t cách hết sức tà i tình. Ông sÄ© quan hà nh dinh ngá»± tiá»n Voltxoghen là m cho toà n quân ngá» vá»±c rất nhiá»u. Ngưá»i ta nói vá»›i ông ấy là ngưá»i cá»§a Napoléon hÆ¡n là ngưá»i cá»§a chúng ta, và chÃnh ông ấy khuyên tổng trưởng trong má»i việc. Vá» phần tôi, không những tôi đã tá» ra lá»… độ vá»›i ông ta mà tôi còn vâng lá»i ông ta như má»™t anh hạ sÄ©, mặc dầu cấp báºc tôi cao hÆ¡n. Phải là m như váºy tôi cÅ©ng thấy khó chịu nhưng tôi phục tùng vì tình yêu cá»§a tôi vá»›i hoà ng đế, vị ân chá»§ cá»§a chúng ta. Tôi chỉ than phiá»n má»™t ná»—i là tại sao hoà ng đế lại giao đạo quân vinh quang cá»§a chúng ta cho những ngưá»i như thế chỉ huy. Ngà i thá» tưởng tượng mà xem, vì cuá»™c rút lui nà y đã mất hÆ¡n mưá»i lăm ngà n ngưá»i chết vì kiệt sức và bệnh táºt trong các nhà thương; trái lại, nếu ta tấn công thì Ä‘iá»u đó không xảy ra rồi. Trá»i Æ¡i, ngà ỉ cho tôi biết tổ quốc cá»§a chúng ta, ngưá»i mẹ cá»§a chúng ta sẽ nói gì khi nghe thấy chúng ta giao phó tổ quốc tốt đẹp và anh dÅ©ng cho má»™t bá»n chó má như váºy và là m cho má»i ngưá»i dân căm phẫn và hổ thẹn? Tại sao lại sợ mà sợ cái gì kia chứ? Nếu tổng trưởng lưỡng lá»±, nhút nhát, hồ đồ, cháºm chạp, nếu ông ta đủ má»i khuyết Ä‘iểm thì đó không phải là lá»—i cá»§a tôi. Toà n quân chỉ biết khóc và nguyá»n rá»§a ông ta tháºm tệ…".
|

26-05-2009, 04:23 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 5 -
Trong vô số những cách phân loại có thể dùng cho các hiện tượng của cuộc sống, ta có thể phân biệt những cách sống mà nội dung chiếm ưu thế với những cách sống mà hình thức chiếm ưu thế.
Trái với cuộc sống ở thôn quê. Ở thị trấn. Ở các tỉnh, ngay cả ở
Moskva nữa, cuá»™c sống ở Petersburg, nhất là ở các phòng khách thÃnh, có thể xếp và o loại thứ hai.
Từ năm 1805, nước ta có hoà hiếu rồi lại xung đột vá»›i Bonaparte, chúng ta có láºp ra những hiến pháp rồi lại bá» Ä‘i, nhưng phòng khách cá»§a Anna Pavlovna và phòng khách cá»§a Elen y nguyên như cÅ©: phòng khách cá»§a Anna Pavlovna vẫn hệt như cách đây bảy năm và phòng khách cá»§a Elen cÅ©ng như dăm năm trước. Ở nhà Anna Pavlovna, bao giá» ngưá»i ta cÅ©ng sá»ng sốt khi nói đến những thà nh công cá»§a Bonaparte và thái độ ân cần cá»§a các vị vua ở châu Âu đối vá»›i má»™t âm mưu quá»· quyệt nhằm mục Ä‘Ãch duy nhất là là m cho nhóm triá»u thần mà Anna Pavlovna là đại biểu phải bá»±c bá»™i lo âu. Trái lại, ở nhà Elen, ngưá»i mà bản thân Rumiansev cÅ©ng hạ cố tá»›i thăm và cho là má»™t ngưá»i đà n bà thông minh lá»—i lạc, thì năm 1808 cÅ©ng như năm 1812, ngưá»i ta bao giá» cÅ©ng say sưa nói đến cái dân tá»™c vÄ© đại và con ngưá»i vÄ© đại, ngưá»i ta than phiá»n vá» việc nước Nga đã Ä‘oạn tuyệt vá»›i Pháp, và theo ý kiến những ngưá»i tụ há»p ở nhà Elen thì việc nà y phải chấm dứt bằng má»™t hoà ước.
Trong thá»i gian gần đây, sau khi hoà ng đế đã rá»i quân đội vá» Petersburg, thì trong hai phòng khách thÃnh đối láºp nà y đã xảy ra má»™t và i sá»± náo động, và cả hai bên Ä‘á»u có những hà nh động biểu lá»™ thái độ chống đối nhau, nhưng xu hướng chÃnh trị cá»§a hai nhóm vẫn không thay đổi. Trong nhóm giao tế cá»§a Anna Pavlovna, ngưá»i ta chỉ tiếp những ngưá»i Pháp thuá»™c phái quân chá»§ chÃnh thống sâu sắc, và biểu lá»™ tư tưởng ái quốc bằng cách nói rằng không nên Ä‘i xem kịch Pháp và việc chi phà cho má»™t Ä‘oà n kịch như thế là tốn kém bằng nuôi cả má»™t quân Ä‘oà n. Ngưá»i ta háo hức theo dõi những tin tức chiến sá»± và phao những tin tức đáng mừng nhất cho quân đội ta.
Trong nhóm cá»§a Elen, tức là nhóm Rumiansev, nhóm thân Pháp, ngưá»i ta phá»§ nháºn những tin đồn đại vá» hà nh động tà n ác cá»§a quân địch và vá» tÃnh chất khốc liệt cá»§a chiến tranh; ngưá»i ta bà n bạc vá» tất cả những cố gắng cá»§a Napoléon để Ä‘i đến thương thuyết. Trong nhóm nà y, ngưá»i ta công kÃch những kẻ đã quá vá»™i và ng khuyên nhà vua dá»i triá»u đình và những trưá»ng nữ há»c ở dưới quyên bảo trợ cá»§a hoà ng thái háºu đến Kazan. Nói chung, trong phòng khách cá»§a Elen tất cả chiến sá»± chỉ là những cuá»™c thị uy vô nghÄ©a chẳng bao lâu sẽ đưa đến hoà bình, và ý kiến chiếm ưu thể ở đây là ý kiến cá»§a Bilibin, lúc nà y Ä‘ang ở Petersburg và là má»™t vị khách năng lui tá»›i phòng khách cá»§a Elen (há»… ai đã là ngưá»i thông minh Ä‘á»u phải đến đây). à kiến ấy cho rằng cái quyết định vấn đỠkhông phải thuốc súng mà là những con ngưá»i chế ra thuốc súng. Trong nhóm nà y ngưá»i ta chế nhạo má»™t cách hóm hỉnh và rất thông minh, tuy vẫn rất tháºn trá»ng, cái nhiệt tình yêu nước cá»§a Moskva (tin nà y cùng đến Petersburg má»™t lúc vá»›i việc hoà ng đế trở vá» Petersburg).
Trong nhóm cá»§a Anna Pavlovna thì trái lại, ngưá»i ta ca ngợi nhiệt tình ấy và nói đến nó như Pavlovna nói vá» các cổ nhân. Công tước Vaxili vẫn giữ chức vụ quan trá»ng như trước, là cái khâu nốỉ liá»n hai nhóm. Ông ta thưá»ng lui tá»›i nhà bà bạn quý tôn tức Anna Pavlovna, đến thăm phòng khách thÃch ngoại giao cá»§a con gái, và nhiá»u khi, vì cứ luôn Ä‘i lại giữa hai phe, ông đâm ra lẫn lá»™n nói vá»›i nhà Elen những Ä‘iá»u đáng lý phải nói ở nhà Anna Pavlovna, và ngược lại cÅ©ng thế.
Hoà ng đế vá» Petersburg được Ãt lâu thì ở nhà Anna Pavlovna, khi nói đến tình hình chiến tranh, công tước Vaxili đã phê phán nghiêm khắc Barclay de Tolly và băn khoăn tá»± há»i không biết ai sẽ được bổ nhiệm là m tổng tư lệnh. Má»™t ngưá»i khách ở đây mà ngưá»i ta thưá»ng gá»i là má»™t ngưá»i rất có giá trị kể lại rằng hôm nay ông ta thấy quan tư lệnh dân quân Petersburg là Kutuzov vừa má»›i được bầu lên, chá»§ toạ việc đón tiếp dân quân ở Ä‘iện tà i chÃnh, và đánh bạo dá»± Ä‘oán rằng Kutuzov sẽ có thể là con ngưá»i đáp ứng má»i yêu cầu.
Anna Pavlovna buồn rầu mỉm cưá»i và nháºn xét rằng từ trước đến nay Kutuzov chỉ là m hoà ng đếg bá»±c mình. Công tước Vaxili ngắt lá»i Anna Pavlovna như thế nà y:
- Thì tôi đã nói Ä‘i nói lại mãi vá»›i há»™i nghị quý tá»™c nhưng ngưá»i ta không nghe. Tôi đã bảo việc cỠông ta là m tư lệnh dân quân không là m hoà ng đế đẹp lòng. Nhưng há» không nghe lá»i tôi. Vẫn cái thói chống đối ấy - Ông ta nói tiếp - Chống đối ai má»›i được chứ? Chẳng qua chỉ vì chúng ta muốn bắt chước cái thứ nhiệt tình ngu ngốc cá»§a dân Moskva… - công tước Vaxili nói, lúng túng trong má»™t phút vì quên rằng đáng lý phải chế nhạo nhiệt tình cá»§a dân Moskva ở nhà Elen, còn ở nhà Anna Pavlovna thì phải ca ngợi kia. Nhưng ông ta lại chữa lại ngay. - Bá tước Kutuzov, vị tướng già nhất cá»§a nước Nga mà ngồi trong viện quốc vụ thì thá» há»i có hợp hay không, chẳng qua rồi ông ta cÅ©ng uổng công mà thôi. Là m sao lại có thể cá» là m tổng tư lệnh má»™t con ngưá»i không thể cưỡi ngá»±a, ngồi trong há»™i nghị thì ngá»§ gáºt, đã thế đạo đức lại hết sức tồi. Ở Bucarest ông ta đã nổi tiếng lắm đấy. Tôi không nói đến năng lá»±c cá»§a ông ta nhưng là m thế nà o lại có thể cá» má»™t ông già lụ khụ và đui mù, phải, đúng là mù là m tổng tư lệnh trong tình hình như thế nà y. Ông tưởng mù! Äẹp mặt nhỉ! Ông ta không thấy gì hết! Ông ta chỉ giá»i chÆ¡i bịt mắt bắt dê!… Quả tháºt ông ta chẳng thấy gì hết.
Không ai cãi lại.
Ngà y hai mươi bốn tháng Bảy những Ä‘iá»u đó là hoà n toà n có lý Nhưng ngà y hai mươi chÃn tháng Bảy, Kutuzov được phong tước công. Ông ta được phong tước công có nghÄ©a là ngưá»i ta muốn gạt ông ta ra, cho nên ý kiến cá»§a công tước Vaxili vẫn tá» ra đúng đắn, tuy bây giỠông không phát biểu nó ra sốt sắng như trước. Nhưng ngà y mồng tám tháng Tám má»™t há»™i đồng gồm có thống chế Xaltykov, Arakseyev, Vyazmitinov, Lopukhin và Kochubey há»p lại đỠbà n vá» việc quân. Há»™i đồng kết luáºn rằng sở dÄ© vừa qua quân ta thất bại và vì quyá»n chỉ huy không thống nhất và mặc dầu biết rằng Kutuzov không được hoà ng đế ưa thÃch, sau khi thảo luáºn má»™t lát, há»™i đồng vẫn đỠnghị cá» Kutuzov là m tổng tư lệnh. Và cÅ©ng trong ngà y hôm ấy, Kutuzov được bổ nhiệm là m tổng tư lệnh quân đội và thống đốc tất cả các đất Ä‘ai do quân đội chiếm đóng.
Ngà y mồng chÃn tháng tám, công tước Vaxili lại gặp "con ngưá»i rất có giá trị" ở nhà Anna Pavlovna. "con ngưá»i rất có giá trị" Ä‘ang ve vãn Anna Pavlovna vì ông ta muốn được bổ nhiệm là m giám đốc má»™t trưá»ng nữ há»c… Công tước Vaxili bước và o phòng, vá»›i vẻ đắc thắng cá»§a má»™t ngưá»i đã đạt được Ä‘iá»u mà mình mong muốn.
- Nà y, ông có biết cái tin quan trá»ng vừa rồi không, công tước Kutuzov nay là nguyên soái rồi. Thôi thế là má»i sá»± bất đồng ý kiến Ä‘á»u chấm dứt. Tôi tháºt hả dạ, vui lòng. Bây giá» má»›i có được má»™t con ngưá»i xứng đáng. - ông ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn cá» toạ, vẻ quan trá»ng và nghiêm nghị. Tuy Ä‘ang mong muốn leo lên cái địa vị mà ông Ä‘ang chạy chá»t, " con ngưá»i rất có giá trị" vẫn không thể nà o cưỡng lại ý muốn lưu ý công tước Vaxili rằng trước kia công tước nghÄ© khác. Là m như thế là thiếu lịch sá»± đối vá»›i công tước Vaxili, cÅ©ng như đối vá»›i Anna Pavlovna là ngưá»i đã đón cái tin ấy má»™t cách niá»m nở, nhưng ông không sao nén nổi.
- Nhưng thưa công tước, ngưá»i ta bảo ông ta mù kia mà ? - "con ngưá»i rất có giá trị", ý muốn nhắc cho công tước Vaxili nhá»› đến những lá»i mà bản thân công tước đã nói.
- Thôi Ä‘i, ông ta thấy rõ ra phết đấy! - công tước Vaxili nói nhanh, giá»ng trầm trầm, vừa nói vừa ho húng hắng như thưá»ng lệ má»—i khi ông giải quyết má»™t việc khó khăn. - á»’, ông ta nhìn rõ ra phết! - công tước Vaxili nhắc lại. - Có má»™t Ä‘iá»u là m tôi bằng lòng nhất - Ông ta nói tiếp - đó là chÃnh hoà ng đế đã cho ông ta nằm toà n quyá»n chỉ huy tất cả các đạo quân, thống đốc tất cả các lãnh thổ, má»™t quyá»n mà xưa nay không có vị tổng tư lệnh nà o có được. Bây giỠông ta là má»™t ông vua thứ hai, - công tước Vaxili kết luáºn, miệng nở má»™t nụ cưá»i đắc thắng.
- Xin Chúa phù hộ, xin Chúa phù hộ. - Anna Pavlovna nói-.
"Con ngưá»i rất có giá trị" còn non ná»›t ngây thÆ¡ trong xâ há»™i cung đình, muốn lấy lòng Anna Pavlovna, liá»n nói lại ý kiến trước đây cá»§a bà ta vá» vấn đỠnà y:
"Nghe nói hoà ng đế giao quyá»n lá»±c ấy cho ông ta má»™t cách miá»…n cưỡng. Nghe nói Ngưá»i đỠmặt như má»™t cô con gái nghe Ä‘á»c truyện tiếu lâm khi Ngưá»i nói vá»›i Kutuzov: "Hoà ng đế và tổ quốc trao cho khanh vinh dá»± nà y" có lẽ trong thâm tâm ngưá»i không tán thà nh lắm!"
- Ồ, không phải đâu, không phải đâu. - Công tước Vaxili hăm hở nói chen và o. Bây giỠông ta yêu quý Kutuzov hơn ai hết.
Theo ý công tước Vaxili thì không những Kutuzov là má»™t ngưá»i hoà n toà n, mà má»i ngưá»i còn sùng bái ông ta nữa là khác.
- Không, không thể nà o là m như thế bởi vì hoà ng đế trước đây đã biết giá trị ông ta rất rõ.
Anna Pavlovna nói:
- Mong sao Chúa để cho Kutuzov nắm lấy thá»±c quyá»n má»™t mình không để cho bất kì ai thá»c gáºy và o bánh xe, phải, thá»c gáºy bánh xe!
Công tước Vaxili hiểu ngay mấy chữ "bất kì ai" ở đây ám chỉ ngưá»i nà o. Ông thì thà o:
- Tôi biết Ä‘Ãch xác Kutuzov đã đưa ra má»™t Ä‘iá»u kiện nhất quyết là thái tá» sẽ không ở trong quân đội. Phu nhân có biết tướng quân nói gì vá»›i hoà ng đế không?
Và công tước Vaxili nhắc lại những lá»i nghe đâu chÃnh Kutuzov đã nói gì vá»›i nhà vua: "Tôi không thể trừng phạt thái tá» là m sai, cÅ©ng không thể nà o khen thưởng nếu thái tỠđúng". Ô, công tước Kutuzov là con ngưá»i thông minh tuyệt trần. Tôi đã biết rõ công tước từ lâu.
- Tháºm chà ngưá»i ta còn nói rằng - "con ngưá»i rất có giá trị" đệm thêm (ông ta vốn thiếu cái lịch duyệt cá»§a những báºc triá»u thần) - Ä‘iện hạ đã nêu lên má»™t Ä‘iá»u kiện tuyệt đối là hoà ng đế sẽ không thân hà nh đến vá»›i quân đội.
Ông ta vừa nói Ä‘iá»u đó thì công tước Vaxili và Anna Pavlovna Ä‘á»u quay mặt Ä‘i và đưa mắt nhìn nhau, buồn rầu thở dà i vá» chá»— ông nà y ngây thÆ¡ quá!
|

26-05-2009, 04:23 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 6 -
Trong khi tất cả những việc ấy diá»…n ra ở Petersburg thì quân Pháp đã tiến quá Smolensk và cà ng ngà y cà ng đến gần Moskva. Sá» gia chuyên viết vá» Napoléon là Tyer, - cÅ©ng như các sá» gia khác chuyên viết vá» Napoléon, muốn thanh minh cho vị anh hùng cá»§a há», chá»§ trương rằng Napoléon đã bị nhỠđến táºn chân thà nh Moskva, trái vá»›i ý muốn cá»§a ông. Typer có lý, cÅ©ng như tất cả các sá» gia cố cắt nghÄ©a các sá»± kiện lịch sá» bằng ý chà cá»§a má»™t cá nhân Ä‘á»u có lý cả; Typer cÅ©ng có lý ngang vá»›i các sá» gia Nga đã khẳng định rằng Napoléon đã bị nhỠđến Moskva do sá»± khéo léo cá»§a các tưởng Nga. Ở đây, theo luáºt hồi tưởng, tất cả quá khứ không những đã chuẩn bị cho việc xảy ra, mà lại còn có hiện tượng tương há»— cho sá»± việc cà ng thêm rối ren. Má»™t ngưá»i cao cá» thua má»™t ván thì tin chắc chắn và thà nh tháºt rằng mình thua là do má»™t nước cá» Ä‘i lầm; anh ta tìm cái lầm lá»—i ấy ở lúc má»›i nháºp cuá»™c mà quên rằng suốt ván cá» anh ta còn để lỡ nhiá»u nước nữa, và không má»™t nước cá» nà o cá»§a anh ta hoà n thiện cả. Anh ta chỉ để ý đến cái lá»—i ấy vì nó đã bị đối thú lợi dụng. Còn phức tạp hÆ¡n thế biết mấy là cuá»™c cá» chiến tranh, bởi vì chiến tranh diá»…n ra trong những hoà n cảnh thá»i gian nhất định, và trong hoà n cảnh ấy không phải má»™t ý chà duy nhất Ä‘iá»u khiển được các bá»™ máy vô tri, mà má»i việc xảy ra là do sá»± **ng chạm giữa vô số ý chà cá nhân.
Tiến quá Smolensk, Napoléon muốn giao chiến vá»›i quân Nga ở bên kia Dorogobuie trước Viazma, rồi trước Txarevo Zaimits; nhưng do không biết bao nhiêu việc xảy ra, quân Nga đã không thể giao chiến được trước khi lùi đến Borodino cách Moskva má»™t trăm mưá»i hai dặm. Qua Viazma, Napoléon ra lệnh cho quân tiến thẳng đến Moskva.
Moskva, chốn kinh đô à đông cá»§a đế quốc rá»™ng lá»›n ấy, thà nh phố thiêng liêng cá»§a các dân tá»™c thân thuá»™c Alekxandr, Moskva vá»›i vô số nhà thá» giống như những ngôi chùa Trung Quốc. Thà nh Moskva kia không để cho trà tưởng tượng cá»§a Napoléon yên tÄ©nh lấy được má»™t chút. Trên chặng đưá»ng từ Viazma đến Txarevo Zaimits, Napoléon cưỡi con ngá»±a kiệu lông tÃa thắt Ä‘uôi, theo há»™ giá có đội cáºn vệ, má»™t Ä‘oà n tuỳ tùng, nhiá»u thị đồng và sÄ© quan phụ tá Tham mưu trưởng Bertie ở lại sau để há»i cung má»™t ngưá»i Nga vừa bị quân kỵ mã bắt là m tù binh. Cùng vá»›i viên thông ngôn LÆ¡lorm Didvil, ông ta phi ngá»±a theo kịp Napoléon và dừng lại, vẻ mặt hÆ¡n hở.
- Thế nà o? - Napoléon há»i.
- Một tên cô-dắc của Platov, nó nói rằng đạo quân của Platov đang bắt liên lạc với đại quân Nga, và Kutuzov đã được phong chức tổng tư lệnh. Tên ấy thông minh và lém lỉnh lắm!
Napoléon mlm cưá»i bảo cấp cho ngưá»i cô-dắc ấy má»™t con ngá»±a và dẫn hắn đến. Ông ta muốn tá»± mình há»i chuyện hắn.
Mấy sÄ© quan phụ tá liá»n phi ngá»±a Ä‘i và má»™t giá» sau. Lavuruska, ngưá»i nông nô mà Denixov đã nhưá»ng lại cho Roxtov, đến ra mắt Napoléon, mình mặc quân phục lÃnh cần vụ, ngồi trên yên ngá»±a cá»§a kỵ binh Pháp, vá»›i bá»™ mặt vui vẻ tinh quái cá»§a má»™t ngưá»i say rượu.
Napoléon bảo hắn rong ngá»±a Ä‘i bước má»™t bên cạnh và há»i:
- Anh là cô-dắc?
- Thưa đại nhân, vâng ạ!
Tyer thuáºt lại Ä‘oạn nà y có viết: "Ngưá»i cô-dắc không hiểu mình Ä‘ang Ä‘i vá»›i ai, vì vẻ giản dị cá»§a Napoléon không mảy may là m cho bá»™ óc quen tưởng tượng theo kiểu phương Äông có thể nghÄ© rằng mình Ä‘ang ở trước mặt má»™t đế vương. Hắn nói chuyện vá» cuá»™c chiến tranh Ä‘ang diá»…n ra má»™t cách hết sức suồng sã, song tháºt ra Lavuruska, hôm qua vì quá chén mà quên không là m thức ăn cho chá»§ nên bị đòn, sau được sai và o các là ng mua gà vịt thì lại Ä‘i ăn cắp lương thá»±c cá»§a dân rồi bị quân Pháp bắt. Lavuruska thuá»™c hạng những tên gia nô xấc láo và thô lá»—, đã nếm đủ mùi Ä‘á»i, nên vẫn nghÄ© rằng bổn pháºn cá»§a chúng là trong bất cứ việc gì cÅ©ng phải hà nh động má»™t cách hèn hạ và gian trá, sẵn sà ng là m bất cứ việc gì để hầu hạ chá»§, có đủ khôn ngoan để Ä‘oán ra tất cả những ý nghÄ© xấu xa cá»§a chá»§, nhất là những ý nghÄ© hám danh và ty tiện.
Äến trước Napoléon mà hắn nháºn ra ngay má»™t cách rất dá»… dà ng, Lavuruska vẫn không mảy may xúc động và chỉ cố hết sức là m cho các ông chá»§ má»›i ấy được vừa lòng.
Hắn biết rất rõ rằng ngưá»i đứng đó chÃnh là Napoléon. Nhưng Napoléon đứng đó cÅ©ng không là m cho hắn lúng túng hÆ¡n là Roxtov hay viên đội kỵ binh đã đánh đòn hắn, vì cả viên đội lẫn Napoléon Ä‘á»u không thể là m gì được hắn.
Hắn khai hết những Ä‘iá»u hắn đã nghe lá»m được trong các câu chuyện mà bá»n sÄ© quan hầu cáºn nói vá»›i nhau; và trong đó có nhiá»u Ä‘iá»u đúng sá»± tháºt. Nhưng khi Napoléon há»i rằng ngưá»i Nga có cho là há» sẽ thắng được Bonaparte không thì hắn nheo nheo đôi mắt lại suy nghÄ© má»™t lát.
Hắn cho rằng câu há»i nà y là má»™t cái bẫy tinh vi, cÅ©ng như những kẻ thuá»™c loại như hắn thưá»ng nghÄ© rằng lúc nà o và ở đâu ngưá»i ta cÅ©ng bẫy há» cả. Hắn nhăn mặt và đứng im. Rồi vẻ trầm ngâm, hắn nói:
- NghÄ©a là hai bên có giao chiến… và giao chiến cho chóng, thì đúng thế đấy. Nhưng nếu để quá ba ngà y… thì sau đó… váºy nghÄ©a là công chuyện còn kéo dà i.
Lá»i hắn nói được dịch lại cho Napoléon như sau:
- Nếu đánh nhau trước ba ngà y thì quân Pháp thắng, nhưng nếu để lâu hÆ¡n thì có trá»i biết được là sẽ ra sao.
LÆ¡lorm Didvil mỉm cưá»i dịch lại câu nà y cho Napoléon nghe. Napoléon không cưá»i, - tuy lúc bấy giỠông ta Ä‘ang vui thÃch rõ rệt, - và hắn nhắc lại câu vừa nói.
Lavuruska hiểu ý, liá»n nói tiếp, vá» không biết Napoléon là ai, cốt đỠcho Napoléon cưá»i:
- Chúng tôi biết các Ngà i có Bonaparte, khắp thiên hạ ai ai ông ta cÅ©ng thắng tuốt, nhưng vá»›i chúng tôi thì lại khác… - Tháºt tình chÃnh hắn cÅ©ng chẳng hiểu từ đâu cái giá»ng khoác lác yêu nước lại lá»t và o câu nói cá»§a hắn như váºy. Viên thông ngôn lại dịch cho Napoléon và bá» lá»ng phÃa sau cá»§a câu nói. Napoléon mỉm cưá»i.
Vá» việc ấy Tyer có viết: "Tên cô-dắc trẻ tuổi là m cho ngưá»i đối thoại chà tôn cá»§a hắn phải mỉm cưá»i".
Yên lặng Ä‘i và i bước, Napoléon quay lại bảo Bertie rằng ông ta muốn cho Lavuruska biết ngưá»i vừa nói chuyện vá»›i hắn chÃnh là hoà ng đế. - vị hoà ng đế đã ghi tên các kim tá»± tháp cái đại danh vinh quang và bất tá» cá»§a mình, - để xem tin ấy tác động đến "đứa con cá»§a sông Äông" ấy như thế nà o.
Tin ấy được truyá»n đến Lavuruska.
Lavuruska biết rằng ngưá»i ta muốn là m cho hắn túng túng, lại biết là Napoléon tưởng hắn rất sợ; để lấy lòng các chá»§ má»›i, hắn liá»n vá» kinh ngạc, khiếp sợ, tròn xoe đôi mắt và đổi sang cái vẻ mặt mà hắn thưá»ng có những khi ngưá»i ta mang hắn ra đánh đòn. Tyer viết: "Ngưá»i phiên dịch cá»§a Napoléon vừa nói xong, thì chà ng cô-dắc ngẩn ngưá»i ra không nói được má»™t lá»i nà o nữa và vừa Ä‘i vừa trố mắt nhìn và o nhà chinh phục mà đại danh đã lang lừng đến táºn hắn, qua các thảo nguyên phương Äông. Tất cả cái lém lỉnh hắn đột nhiên tắc nghẽn lại, nhưá»ng chá»— cho hắn, Napoléon ra lệnh thả cho hắn tá»± do như ngưá»i ta thả má»™t con chim vỠđồng ná»™i, quê hương cá»§a nó".
Napoléon tiếp tục Ä‘i, vừa Ä‘i vừa mÆ¡ tưởng đến thà nh Moskva nÆ¡i Ä‘ang là m cho trà tưởng tượng cá»§a ông ta say đắm, trong khi con chim mà ngưá»i ta thả vỠđồng ná»™i, quê hương cá»§a nó phi ngá»±a vá» các đồn tiá»n tiêu, vừa phi vừa bịa đặt trước những việc không há» xảy ra để kể lại cho quân ta nghe. Còn những việc hắn đã gặp tháºt thì hắn giấu hết, vì hắn cho rằng những việc ấy không đáng thuáºt lại thà nh chuyện. Hắn trở vá» vá»›i quân cô-dắc, há»i thăm trung Ä‘oà n cá»§a hắn thuá»™c chi Ä‘oà n cá»§a Platov và tối hôm ãy thì hắn tìm được chá»§ là Nikolai Roxtov Ä‘ang đóng ở Yankovo. Nikolai vừa lên ngá»±a để cùng Ilya Ä‘i dạo chÆ¡i các là ng lẫn cáºn, liá»n cho Lavuruska cưỡi ngá»±a Ä‘i theo.
|

26-05-2009, 04:23 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 7 -
Công tước tiểu thư Maria không ở Moskva và cũng không được an toà n như công tước Andrey vẫn tưởng.
Sau khi Alpatyts ở Smolensk vá», lão công tước như vừa sá»±c tỉnh má»™t giấc mÆ¡. Công tước ra lệnh trưng táºp dân binh trong là ng, các là ng, vÅ© trang cho há» và viết thư báo cho tướng tổng tư lệnh biết ý định cá»§a công tước là ở lại Lưxye Gor kháng cá»± cho đến cùng, và phó thác cho tổng tư lệnh tuỳ ý quyết định, hoặc thi hà nh những biện pháp cần thiết để bảo vệ Ä‘iá»n trang, hoặc để mặc cho má»™t trong những lão tướng Nga kỳ cá»±u nhất bị bắt hay bị giết ở đấy. Thế rồi công tước tuyên bố vá»›i ngưá»i nhà rằng mình sẽ không Ä‘i đâu cả.
Nhưng, tuy ở Lưxye Gorư, lão công tước vẫn sá»a soạn cho con gái cùng Dexal vá»›i tiểu công tước (con trai công tước Andrey) Ä‘i Bogutsarovo rồi từ đấy Ä‘i Moskva. Thấy cha bá»—ng quay ra hoạt động sôi nổi, mất ăn mất ngá»§ sau cÆ¡n hôn mê vừa qua, công tước tiểu thư Maria lấy là m lo sợ và cho rằng không thể để cha ở lại má»™t mình; lần đầu tiên trong Ä‘á»i, nà ng dám quyết ý không vâng lá»i cha. Nà ng không chịu Ä‘i, và má»™t cÆ¡n giông tố giáºn dữ khá»§ng khiếp cá»§a công tước đã trút lên đầu nà ng. Ông cụ nhắc lại tất cả những ná»—i oán háºn bất công đối vá»›i nà ng. Ông cụ buá»™c tá»™i nà ng, nói rằng mình không thể nà o chịu đựng được nà ng nữa, rằng nà ng đã sinh sá»± là m cho hai cha con ông giáºn nhau, rằng nà ng nghi ngá» cha má»™t cách đáng ghét rằng nà ng cố đầu độc cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ông, coi việc đó như mục Ä‘Ãch cá»§a Ä‘á»i mình, Ä‘oạn ông Ä‘uổi nà ng ra khá»i phòng là m việc và bảo rằng nà ng có Ä‘i hay không ông cÅ©ng chẳng cần. Ông lại báo là ông không thèm biết có nà ng tồn tại trên Ä‘á»i nà y nữa, nhưng lại báo trước cho nà ng biết là nà ng không bao giỠđược đến trước mặt mình. Việc lão công tước không cưỡng bức nà ng phải Ä‘i như nà ng vẫn ngại mà chỉ cấm nà ng không được lởn vởn trước mặt mình khiến cho nữ công tước Maria thấy nhẹ lòng. Nà ng biết rằng như váºy tức là trong thâm tâm, công tước cÅ©ng thấy mừng khi thấy nà ng ở lại.
Cáºu bé Nikolai Ä‘i được má»™t hôm từ sáng sá»›m, lão công tước đã mặc đại quân phục và sá»a soạn đến gặp tướng tổng tư lệnh.
Xe đã đánh ra. Tiểu thư Maria thấy cha bước ra khá»i nhà , có bao nhiêu huân chương Ä‘eo hết lên ngá»±c, Ä‘i theo con đưá»ng ra vưá»n để duyệt đội ngÅ© nông dân và gia nhân vÅ© trang. Ngồi cạnh má»™t khung cá»a sổ nà ng lắng nghe tiếng cha từ ngoà i vưá»n vá»ng và o. Bá»—ng có mấy ngưá»i từ con đưá»ng Ä‘i qua vưá»n tất tả chạy vá», vẻ mặt hoảng hốt.
Công tước tiểu thư Maria chạy ra thá»m, bước xuống lối Ä‘i lên giữa các khóm hoa, rồi chạy ra con đưá»ng lá»›n trồng cây hai bên.
Má»™t đám dân binh và gia nhân chạy ngược và o, và giữa đám ấy ngưá»i ta Ä‘ang xốc nách dìu ông lão bé nhá» mặc bá»™ quân pilá»±c lóng lánh những huân chương. Tiểu thư Maria chạy đến, và trong ánh nắng loang loáng lá»t qua bóng những cây bồ đỠthà nh từng đám tròn nho nhá», thoạt nhìn nà ng không thấy là mặt cha đã biến sắc.
Äiá»u duy nhất mà nà ng trông thấy là vẻ mặt xưa kia nghiêm khắc và cương quyết đã nhưá»ng chá»— cho má»™t vẻ mặt sợ sệt và khiêm nhưá»ng. Trông thấy con gái, công tước mấp máy đôi môi bất lá»±c và phát ra mấy tiếng khà n khà n. Không sao hiểu được công tước muốn gì Ngưá»i ta ôm ngang giữa mình công tước đưa và o phòng là m việc và đặt trên chiếc Ä‘i-văng mà bấy lâu nay ông ta vẫn sợ.
Ngưá»i ta má»i thầy thuốc đến ngay đêm hôm ấy, ông ta chÃch bá»›t cho công tước má»™t Ãt máu và cho biết là công tước bị liệt ná»a mình bên phải.
Ở lại Lưxye Gorư cà ng ngà y cà ng nguy hiểm, nên ngà y hôm sau ngưá»i ta chở công tước đến Bogutsarovo. Ông thầy thuốc cÅ©ng Ä‘i theo.
Khi đến Bogutsarovo thì Dexal và tiểu công tước đã đi Moskva rồi.
Vẫn trong tình trạng ấy không thuyên giảm mà cÅ©ng không trầm trá»ng thêm, lão công tước năm tê liệt ba tuần ở Bogutsarovo, trong toà nhà mà công tước Andrey vừa má»›i xây xong. Công tước mê man bất tỉnh nằm như má»™t cái xác đã biến dạng, mồm lẩm bẩm không ngá»›t, đôi môi mấp máy và đôi lông mà y giần giáºt, không ai có thể biết là công tước có hay biết những gì ở chung quanh mình không. Chỉ có thể thấy rõ là công tước rất Ä‘au đớn và thổ lá»™ má»™t Ä‘iá»u gì. Nhưng đó là điá»u gì thì không ai hiểu được: có phải là má»™t sá»± ngang bưởng cá»§a ngưá»i ốm Ä‘ang mê sảng không? Äiá»u đó liên quan đến tình hình công việc chung, hay lại là đến công việc gia đình?
Ông thầy thuốc nói rằng vẻ bứt rứt cá»§a công tước không có nghÄ©a gì, mà chỉ là do những nguyên nhân vá» thể chất gây lên; nhưng công tước tiểu thư Maria thì lại nghÄ© rằng công tước muốn nói Ä‘iá»u gì vá»›i nà ng: há»… có nà ng ở đấy là ná»—i băn khoăn cá»§a công tước lại tăng lên, Ä‘iá»u đó cà ng là m cho nà ng tin như váºy. Nhưng chắc chắn là công tước rất Ä‘au đớn cả vá» thể chất lẫn tinh thần.
Chẳng còn hy vá»ng gì nữa được. CÅ©ng không thể chở công tước Ä‘i nÆ¡i khác được. Nếu công tước chết dá»c đưá»ng thì biết là m thế nà o? Äôi khi tiểu thư Maria nghÄ©: "Thôi thì cho xong Ä‘i, xong hẳn Ä‘i cÅ©ng còn hÆ¡n". Nà ng theo dõi bệnh tình cá»§a cha suốt ngà y đêm, gần như chẳng lúc nà o ngá»§ nữa, và điá»u nà y mà nói ra thì tháºt ghê gá»›m: Nhiá»u khi nà ng theo dõi không phải để hy vá»ng thấy cha đã đỡ mà vá»›i niá»m mong má»i má»›i nháºn thấy những triệu chứng cá»§a cái chết sắp đến.
Má»™t tâm trạng như váºy mà có thể có được trong nà ng, Ä‘iá»u đó nà ng thấy là hết sức kì quái nhưng nó vẫn là sá»± tháºt. Và có má»™t Ä‘iá»u đối vá»›i nà ng còn khá»§ng khiếp hÆ¡n nữa là tá» khi cha nà ng bị ốm (và có lẽ trước nữa, không biết lúc nà o, phải chăng là nà ng ở lại vá»›i cha để đợi chá» má»™t cái gì?) tất cả những ước mong, những hy vá»ng riêng tư cá»§a nà ng, đã thiếp Ä‘i, đã bị quên lãng Ä‘i, thì nay lại trở lại trong lòng nà ng. Những ý nghÄ© đã từ bao năm không trở lại trong tâm trà nà ng, - ý nghÄ© được sống tá»± do, khá»i khiếp sợ ngưá»i cha già , cá ý nghÄ© có thể tìm thấy tình yêu và hạnh phúc gia đình… - tất cả lại quay vỠám ảnh tâm trà nà ng như những cám dá»— cá»§a ma quá»·. Dù nà ng có là m gì để xua Ä‘uổi nó Ä‘i, trong óc nà ng vẫn lẩn quất cái ý nghÄ© rồi đây sẽ tồ chức má»™t cuá»™c Ä‘á»i như thế nà o, sau khi Ä‘iá»u đó ảy ra. Äó là những cám dá»— ma quá»·, và công tước tiểu thư Maria cÅ©ng biết thế. Nà ng cÅ©ng biết vÅ© khà duy nhất để chống lại nó là cầu nguyện, nên nà ng cố gắng cầu nguyện. Nà ng quỳ xuống, ngước nhìn lên tượng thánh, cầu kinh, nhưng không sao cầu nguyện được.
Nà ng cảm thấy giỠđây má»™t thế giá»›i khác đã thu hút nà ng, thế giá»›i cá»§a hoạt động vất vả và tá»± do, hoà n toà n trái ngược cái thế giá»›i tinh thần đã giam hãm nà ng tá» trước đến nay và đã cho nà ng niá»m an á»§i cao nhất là sá»± cầu nguyện. Nhưng nà ng cÅ©ng không thể khóc, vì những ná»—i lo âu cá»§a cuá»™c sống thá»±c tế đã trà n và o tâm hồn nà ng.
Ở lại Bogutsarovo đã trở nên nguy hiểm. Äâu đâu cÅ©ng nghe tin quân Pháp tiến đến gần, và ở má»™t là ng cách Bogutsarovo mưá»i lăm dặm, má»™t Ä‘iá»n trang đã bị những tốp lÃnh loạn ngÅ© đến cướp bóc.
Ông thầy thuốc nhắc Ä‘i nhắc lại là phải chuyển công tước Ä‘i xa hÆ¡n; viên đô thống quý tá»™c(1) phái ngưá»i đến giục tiểu thư Maria lên đưá»ng ngay, cà ng sá»›m cà ng tốt; viên cảnh sát trưởng cÅ©ng thân hà nh đến giục, nói rằng quân Pháp chỉ còn cách có bốn mươi dặm, những bản tuyên cáo cá»§a chúng ta được truyá»n và o các là ng, và nếu nà ng không đưa công tước Ä‘i trước ngà y mưá»i lăm thì ông ta không chịu trách nhiệm gì hết.
Công tước tiểu thư quyết định Ä‘i ngà y mưá»i lăm. Việc sá»a soạn, hà nh trang, sai phái tôi tá»› là m cho nà ng báºn rá»™n suốt ngà y, vì ngưá»i nà o cÅ©ng Ä‘á»u cứ nà ng mà xin mệnh lénh. CÅ©ng như thưá»ng lệ, đêm mưá»i bốn rạng mưá»i lăm, nà ng không bỠáo ngoà i, ngá»§ ngay trong gian phòng bên cạnh buồng lão công tước. Nhiá»u lần chợt thức giấc, nà ng nghe tiếng rên rỉ, nói lẩm nhẩm, nà ng nghe tiếng chiếc giưá»ng ông cụ nằm kêu cót két, tiếng chân thầy thuốc đến trở mình cho ông cụ. Mấy lần nà ng đến nghe ngóng ở cá»a, và thấy hình như đêm nay công tước rên to hÆ¡n và trở mình nhiá»u hÆ¡n thưá»ng lệ.
Nà ng không thể ngá»§ được và đã mấy lần nà ng đến cạnh cá»a lắng tai nghe, chỉ muốn và o buồng cha nhưng không dám. Tuy công tước không nói, nhưng tiểu thư Maria cÅ©ng thấy rõ, cÅ©ng biết chắc rằng má»i dấu hiệu tá» ra lo sợ cho ông Ä‘á»u là m ông bá»±c mình, nà ng nháºn thấy ông tước ngoảnh mặt Ä‘i, vẻ rất khó chịu, nhưng khi bắt gặp mắt nà ng Ä‘ang bất giác nhìn ông đăm đăm. Nà ng biết rằng Ä‘ang đêm mà đưá»ng đột và o phòng thì công tước sẽ nổi giáºn.
Nhưng chưa bao giá» nà ng thấy xót xa, lo sợ vì phải mất cha như bây giá». Nà ng hồi tưởng cả cuá»™c Ä‘á»i nà ng sống vá»›i cha, và trong má»—i má»™t lá»i nối, má»—i má»™t cá» chỉ cá»§a cha, nà ng Ä‘á»u tìm thấy những dấu hiệu cá»§a tình thương yêu đối vá»›i nà ng. Thỉnh thoảng, giữa những ká»· niệm ấy, lại len và o những cám dá»— cá»§a ma quá»·, nà ng nghÄ© đến những việc sẽ xảy ra sau khi cha chết và đến cách sẽ tổ chức cuá»™c Ä‘á»i má»›i, cuá»™c Ä‘á»i tá»± do cá»§a nà ng. Nhưng nà ng lại ghê tởm xua Ä‘uổi ngay những ý nghÄ© ấy. Gần sáng, không thấy công tước trằn trá»c nữa, nà ng ngá»§ thiếp Ä‘i.
Nà ng muốn dáºy. Cái tâm trạng chân thà nh mà ngưá»i ta thưá»ng có khi má»›i ngá»§ dáºy khiến nà ng bá»—ng nháºn thấy rõ ý nghÄ© vì đã khiến nà ng báºn tâm nhất trong khi cha ốm. Nà ng dáºy, đến nghe ngóng ở cá»a buồng công tước, và thấy cha vẫn rên, nà ng thở dà i lá»± nhá»§ rằng chưa có gì xảy ra cả.
- Nhưng mà cái gì xảy ra mới được chứ? Mình muốn cái gì mới được chứ? Mình muốn cha chết ư? - nà ng kêu lên, tự mình ghê tởm mình.
Nà ng mặc áo, rá»a mặt cầu nguyện rồi Ä‘i ra thá»m. Xe đã đỗ ở đấy mấy chiếc, nhưng ngá»±a chưa thắng, ngưá»i nhà đang chất hà nh lý lên xe.
Sáng hôm ấy trá»i ẩm và đầy mây xám. Công tước tiểu thư Maria tần ngần má»™t lúc trên thá»m, tá»± mình kinh tởm sá»± hèn hạ cá»§a tâm hồn mình và cố sắp xếp các ý nghÄ© trong đầu óc lại cho có thứ tá»± trước khi và o thăm cha.
Ông thầy thuốc từ thang gác xuống, đến gặp nà ng.
- Hôm nay cụ lá»›n có đỡ - Ông ta nói - Tôi Ä‘ang tìm tiểu thư. Cụ lá»›n tỉnh hÆ¡n, có thể hiểu được Ãt nhiá»u những Ä‘iá»u cụ dạy. Má»i tiểu thư và o. Cụ lá»›n Ä‘ang há»i tiểu thư…
Nghe xong, tim nà ng Ä‘áºp mạnh đến ná»—i tái mặt Ä‘i và phải vịn và o cánh cá»a cho khá»i ngã. Và o gặp cha, nói chuyện vá»›i cha, chịu đựng cái nhìn cá»§a cha, lúc nà y đây là lúc lÃnh hồn nà ng còn đầy những cám dá»— tá»™i lá»—i ghê gá»›m, Ä‘iá»u đó là m cho nà ng có má»™t cảm giác Ä‘au đớn, vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
- Má»i tiểu thư và o! - ông thầy thuốc nhắc lại.
Công tước tiểu thư Maria và o buồng cha và đến cạnh giưá»ng.
Lão công tước Ä‘ang nằm ngá»a, đầu và ngá»±c kê cao lên, hai bà n tay nhá» bé xương xẩu để ra ngoà i chăn nổi rõ những đưá»ng gân tim ngoằn nghèo; mắt trái nhìn ra phÃa trước, mắt phải nhìn lệch sang má»™t bên, đôi mà y và đôi môi bất động.
Ngưá»i công tước tháºt gầy gò, tháºt nhá» bé, tháºt tá»™i nghiệp. Khuôn mặt trông như khô đét lại hoặc như muốn rữa ra, nét mặt như co quắp lại. Maria đến hôn tay cha. Tay trái công tước nắm lấy tay tiểu thư Maria, và cái tay cá»§a công tước cho nà ng biết là công tước chá» nà ng đã lâu. Công tước kéo tay con, đôi mà y và đôi môi động Ä‘áºy má»™t cách tức tối. Nà ng sợ hãi nhìn cha, cố Ä‘oán xem cha muốn bảo nà ng Ä‘iá»u gì.
Khi nà ng đổi chá»— đứng để cho mắt trái cá»§a công tước nhìn thấy rõ mặt nà ng, công tước bình tÄ©nh lại trong má»™t lát không rá»i mắt khá»i con gái, rồi đôi môi và lưỡi công tước thì thà o phát ra, công tước bắt đầu nói, mắt nhìn má»™t cách rụt rè và khẩn khoán, rõ rà ng là sợ con không hiểu lá»i mình.
Công tước tiểu thư Mary nhìn cha, táºp trung tất cả sức chú ý. Thấy cha cố gắng cỠđộng cái lưỡi má»™t cách khó nhá»c đến buồn cưá»i nà ng cúi mặt nhìn xuống: cố hết sức nén những tiếng nức nở đã dâng đến táºn cổ. Công tước nói lắp bắp, nhắc Ä‘i nhắc lại mãi mấy tiếng gì không rõ. Tiểu thư Maria không thể hiểu được, nà ng cố Ä‘oán xem cha muốn nói gì và nhắc lại những tiếng mà nà ng tưởng là đã hiểu để há»i lại.
- Ch… đã đã… đã… là m - Công tước nói đi nói lại mấy lần.
Không tà i nà o hiểu được mấy tiếng nà y. Ngưá»i thầy thuốc tưởng là đoán được ý công tước há»i: "Äã là m gì ạ?", Công tước lắc đầu và nhắc lại má»™t lần nữa những tiếng lúc nãy…
"Cha Ä‘au lòng lắm phải không ạ?" - tiểu thư Maria nói. Công tước phát ra má»™t tiếng khà n khà n tỠý khẳng định, rồi cầm tay con gái áp chặt lên mấy chá»— trên ngá»±c như để tìm má»™t nÆ¡i tháºt hợp vá»›i nó.
- Tất cả ý nghĩ của cha! Vì con… ý nghĩ… - công tước phát âm tiếp rõ rà ng hơn trước, vì bây giỠđã biết chắc là con gái có thể hiểu được.
Tiểu thư Maria gục đầu và o bà n tay cha, cố cầm nước mắt và nén những tiếng nức nở.
Công tước vuốt tóc con.
- Cha gá»i con cả đêm qua… - Ông nói.
- Thế mà con không biết… Con không dám và o… - Nà ng vừa khóc vừa nói.
Ông lão nắm chặt tay con.
- Con không ngủ?
- Không con không ngủ. - Công tước tiểu thư Maria lắc đầu.
Vô tình nà ng cÅ©ng bắt chước cha, cố nói toà n băng dấu hiệu, tá»±a hồ chÃnh lưỡi nà ng cÅ©ng cỠđộng má»™t cách khó khăn.
"Linh hồn thân yêu cá»§a cha…" hay là "con gái thân yêu cá»§a cha…". Tiểu thư Maria không phân biệt được, nhưng đôi mắt công tước nhìn nà ng biết chắc chắn là ông cụ vừa nói vá»›i nà ng má»™t lá»i dịu dà ng. âu yếm mà xưa nay ông chưa từng nói bao giá». Công tước lại tiếp:
- Sao con không và o?
"Thế mà mình thì lại mong, phải, mình mong cho cha chết". - nà ng thầm nghĩ. Công tước im lặng một lúc.
- Cám ơn, con gái của cha, con… vỠtất cả, tất cả… xin con tha… cảm ơn con, con tha thứ, cảm ơn!
Và hai dòng lệ từ đôi mắt công tước chảy xưống. Bá»—ng công tước kêu lên: "Gá»i Andrusa lại đây" - rồi má»™t vẻ ngây thÆ¡, rụt rè và hồ nghi hiện lên trên mặt ông. Dưá»ng như ông cÅ©ng hiểu rằng lá»i yêu cầu đó chẳng có ý nghÄ©a gì: hay Ãt ra đó cÅ©ng là cảm giác cá»§a công tước tiểu thư Maria.
- Con có nháºn được thư cá»§a anh con - nà ng đáp.
Công tước nhìn nà ng, vẻ bỡ ngỡ và rụt rè.
- Bây giỠnó ở đâu?
- Thưa cha, ở trong quân đội, ở Smolensk.
Công tước lặng thinh má»™t hồi lâu, đôi mắt nhắm nghiá»n; rồi gáºt đầu và mở mắt ra như đỠtrả lá»i cho những hoà i nghi cá»§a mình và để xác nháºn rằng bây giá» mình đã hiểu hết, đã nhá»› lại hết.
- Ừ, - công tước nói khẽ nhưng rõ rà ng - Nước Nga nguy rồi! Chúng nó là m mất nước Nga! - Rồi công tước lại nức nở, nước mắt dà n dụa. Công tước tiểu thư Maria không cầm lòng được, cũng nhìn mặt cha mà khóc theo.
Ông lão lại nhắm mắt. Tiếng nức nở lặng dần. Ông ta lấy tay chỉ và o mặt; Tikhon hiểu ý liá»n lau nước mắt cho công tước.
Rồi công tước lại mở mắt ra và nói gì không rõ: mãi hồi lâu chẳng ai hiểu được, sau cùng chỉ có Tikhon hiểu ra và nhác lại mà thôi. Công tước tiểu thư Maria cố hiểu theo những lá»i cá»§a công tước nói phút trước. Có khi nà ng nghÄ© rà ng ông cụ nói đến nước Nga, có khi lại nghÄ© là nói đến công tước Andrey hay đến nà ng, hay đến đứa cháu ná»™i, hay đến cái chết cá»§a mình. Cho nên nà ng không Ä‘oán được cha muốn nói gì cả.
- Con mặc chiếc áo dà i trắng của con và o đi: cha ưa cái áo ấy lắm - công tước nói.
Khi đã nghe ra hai câu nà y, nà ng lại cà ng nức nở, và ông thầy thuốc phải khoác tay đưa nà ng ra ngoà i hiên, khẩn khoản khuyên nà ng bình tâm lại để sá»a soạn lên đưá»ng. Tiểu thư Maria ra khá»i phòng thì công tước lại cất cao giá»ng nói đã khản nói đến con trai, đến chiến tranh, đến nhà vua, cau mà y tức tối, và lại lên má»™t cÆ¡n thứ hai và cuối cùng.
Công tước tiểu thư Maria dừng lại ngoà i hiên. Tiết trá»i đã thay đổi trá»i nắng lên và nóng bức. Nà ng không còn biết gì nữa, không nghÄ© gì nữa, không cảm thấy gì nữa ngoà i tình thương cha tha thiết, má»™t tình thương yêu mà hình như từ trước đến nay chưa há» biết đến.
Nà ng chạy ra vưá»n, vừa khóc nức nở vừa Ä‘i xuống phÃa bá» ao, dá»c theo hai con đưá»ng hai bên có hai dãy bồ đỠnon do công tước Andrey trồng.
- Phải… mình… mình đã mong cha mất! Mình đã mong cho chóng xong… Mình muốn được yên tÄ©nh… Nhưng rồi mình sẽ ra sao đây? Yên tÄ©nh mà là m gì khi cha đã mất! - Nà ng vừa bước Ä‘i thoăn thoắt vừa lẩm nhẩm, tay ôm chặt lấy ***g ngá»±c Ä‘ang báºt ra những tiếng nấc nghẹn ngà o. Äi má»™t vòng quanh vưá»n, nà ng trở lại thá»m nhà và thấy cô Burien Ä‘i ngược vá» phÃa nà ng vá»›t má»™t ngưá»i lạ mặt (Cô Burien vẫn ở lại Bogutsarovo không chịu Ä‘i). Ngưá»i lạ mặt và viên đô thống quý tá»™c ở quáºn nà y thân hà nh đến trình bà y cho công tước tiểu thư thấy rõ là nhất thiết phải Ä‘i ngay. Công tước tiểu thư Maria nghe mà chẳng hiểu gì hết, nà ng đưa viên đô thống và o nhà , bảo dá»n bà n má»i ăn và ngồi tiếp ông ta. Rồi nà ng xin lá»—i và đến cá»a buồng lão công tước. Ngưá»i thầy thuốc hốt hoảng, bước ra và bảo nà ng không thể và o được.
- Tiểu thư ra đi, ra đi!
Công tước tiểu thư Maria quay ra vưá»n, đến bên bá» ao. Ở má»™t nÆ¡i không ai trông thấy, nà ng ngồi thụp xuống cá». Nà ng không biết là nà ng đã ngồi đấy bao lâu. Mãi đến khi nghe tiếng chân đà n bà chạy nhanh trên con đưá»ng nhá» nà ng má»›i giáºt mình đứng dáºy và thấy Dunyasa, ngưá»i nữ tỳ, chạy Ä‘i tìm nà ng, và trông thấy nà ng thì dừng lại như hoảng hốt, và vừa thở vừa nói, giá»ng lại hắn Ä‘i:
- Má»i tiểu thư vá», công tước.
- Tôi và o, tôi và o đây. - Tiểu thư Maria đáp vá»™i và ng không để cho Dunyasa nói hết lá»i, và tránh khá»i đôi mắt ngưá»i nữ tỳ, nà ng chạy vá» nhà .
Viên đô thống quý tá»™c đón nà ng trên cá»a chÃnh, nói:
- Thưa tiểu thư, ý muốn của Chúa đang được hoà n thà nh, tiểu thư phải sẵn sà ng đón lấy tất cả.
- Mặc tôi, không phải thế - Nà ng hét lên.
Ông thầy thuốc muốn giữ nà ng lại. Nà ng xô ông ta và đâm bổ và o cá»a, kêu lên:
- Tại sao tất cả những ngưá»i mặt mà y hoảng hốt kia muốn giữ tôi lại? Tôi không cần ai cả! Mà hỠđứng đây là m gì? - Nà ng mở cá»a, và ánh sáng ban ngà y chói lá»i trà n ngáºp gian phòng trước đây vẫn để tối má» má» khiến nà ng kinh hoảng. Mấy ngưá»i đà n bà và cả u già cá»§a nà ng Ä‘ang đứng đấy. Há» dịch ra xa giưá»ng để lối cho nà ng Ä‘i và o. Lão công tước vẫn nằm như ban nãy; nhưng vẻ nghiêm nghị trên gương mặt bình tÄ©nh cá»§a ông cụ là m cho tiểu thư Maria phải dừng lại trên ngưỡng cá»a.
"Không, cha chưa chết, không thể như thế được" - nà ng tá»± nhá»§. Nà ng đến cạnh giưá»ng và trấn áp ná»—i kinh hoà ng hôn lên má cha. Nhưng nà ng vá»™i lùi lại ngay. Phút chốc, tất cả tình thương yêu dịu dà ng cá»§a nà ng đối vá»›i cha tiêu tan hết, nhưá»ng chá»— cho ná»—i khiếp sợ trước cái váºt Ä‘ang ở trước mặt nà ng. "Cha mất rồi! Cha mất rồi, và ngay đây ở chá»— cha nằm lúc nãy, là má»™t cái gì lạ lùng, thù địch, má»™t bà quyết ghê gá»›m là m cho ngưá»i ta khiếp sợ và xa lánh!" Rồi úp mặt và o đôi bà n tay, công tước tiểu thư Maria ngã gục xuống: ông thầy thuốc vá»™i và ng dang tay đỡ lấy nà ng.
Trước mặt Tikhon và ông thầy thuốc: mấy ngưá»i đà n bà rá»a ráy thi hà i, buá»™c ông công tước má»™t cái khăn dưới cằm để giữ cho mồm khá»i há hốc, và lấy má»™t cái khăn khác buá»™c hai chân lại vá»›i nhau cho nó khá»i dạng ra. Rồi ngưá»i ta mặc cho công tước bá»™ quân phục lóng lánh những huân chương và đặt cái thi hà i bé nhá» khô đét nằm lên bà n. Chỉ có trá»i biết ai đã lo liệu má»i việc và lo liệu và o lúc nà o, nhưng má»i việc dưá»ng như tá»± là m lấy tất cả. Äến tối ngưá»i ta thắp nến quanh lÃnh cữu phá»§ lên nó má»™t tấm dạ Ä‘en, rải những cà nh đỗ tùng xuống sà n nhà ; ngưá»i ta lại lót má»™t bà i kinh bằng chữ in xuống dưới cái đầu khô đét, cá»§a ngưá»i chết, và ngưá»i giúp việc lá»… Ä‘á»c những bà i thánh thi trong góc buồng.
CÅ©ng như má»™t bầy ngá»±a tụ táºp nhau lại, chồm lên và phì hÆ¡i trước má»™t con ngá»±a chết, má»™t đám đông ngưá»i chen chúc nhau trong phòng khách, quanh cá»— quan tà i, ngưá»i nhà cÅ©ng như ngưá»i lạ; viên đô thống quý tá»™c, viên trưởng thôn, những ngưá»i đà n bà trong là ng, và ai nấy, mắt đỠđẫn và khiếp sợ, đến là m dấu Thánh và cúi xuống hôn bà n tay giá lạnh, cứng đỠcá»§a lão công tước.
Chú thÃch:
(1) Chức quan trông coi việc riêng cá»§a giai cấp quý tá»™c (cÅ©ng gá»i là đại biểu quý tá»™c)
|

26-05-2009, 04:24 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 8 -
Bogutsarovo, trước khi công tước Andrey đến ở, vẫn là má»™t Ä‘iá»n trang không được các chá»§ nhân lưu tâm đến, và nông dân ở đấy cÅ©ng khác hẳn ở Lưxye Gorư. Khác cả vá» giá»ng nói, cả vá» cách ăn mặc và cả vá» phong tục, táºp quán. Ngưá»i ta gá»i há» là dân thảo nguyên. Lão công tước thưá»ng khen há» có sức chịu đựng dẻo dai trong lao động những khi hỠđến Lưxye Gorư gặt hái giúp hay đà o ao đà o hà o, nhưng vẫn không ưa há» vì cái tÃnh thô lá»— man rợ cá»§a há».
- Nhưng việc cải cách cá»§a công tước Andrey khi đến ở đây như láºp nhà thương, mở trưá»ng há»c: giảm địa tô đã không là m dịu bá»›t phong tục mà trái lại còn tăng thêm những nét thô bạo trong tÃnh cách cá»§a há» mà lão công tước gá»i là dã man. Trong đám dân nà y bao giá» cÅ©ng có những tin đồn đại mÆ¡ hồ, khi thì đồn là ngưá»i ta sắp biến há» thà nh lÃnh cô-dắc hết, khi thì là ngưá»i ta sắp bắt há» theo má»™t tôn giáo má»›i, khi há» lại nói đến những chỉ dụ cá»§a Sa hoà ng đến lá»i tuyên thệ vá»›i hoà ng đế Pavel năm 1797 cho cho rằng ngay từ dạo ấy Sa hoà ng đã ra lệnh giải phóng há» nhưng lệnh nà y đã bị các trang chá»§ ỉm Ä‘i, khi thì há» nói rằng trong bảy năm nữa, Piotr Fiodorovich(1) sẽ lên ngôi, má»i ngưá»i sẽ tá»± do và má»i sá»± sẽ đơn giản đến ná»—i không còn có gì nữa cả. Những lá»i đồn đại vá» chiến tranh, vá» Bonaparte và cuá»™c xâm lăng đối vá»›i há» lẫn lá»™n vá»›i những khái niệm không kém mÆ¡ hồ vá» Ma vương phản CÆ¡ đốc, vá» ngà y táºn thế và vá» tá»± do tuyệt đối.
Quanh Bogutsarovo có những ấp trại to, hoặc cá»§a nhà vua, hoặc cá»§a các trang chá»§ mà cư dân Ä‘á»u là nông dân tá Ä‘iá»n(2). Trang chá»§ ở hẳn trong vùng nà y rất hiếm, gia nhân và nông dân biết chữ cÅ©ng rất Ãt, và những trà o lưu bà ẩn trong Ä‘á»i sống dân gian Nga mà ngưá»i đương thá»i không hiểu được nguyên nhân và ý nghÄ©a, thì ở đây lại rõ rệt và mạnh mẽ hÆ¡n ở đâu hết.
CÅ©ng vì váºy mà hai mươi năm trước trong đám quần chúng ấy đã nổi lên má»™t phong trà o di cư đến những dòng sông huyá»n bà nà o đấy và hỠđồn là nước nóng quanh năm. Hà ng trăm nông dân, có cả những ngưá»i ở Bogutsarovo bá»—ng dưng bán gia súc, mang gia đình Ä‘i đến má»™t nÆ¡i nà o ở miá»n đông nam. Như những đà n chim vượt đại dương bay đến những miá»n xa lạ, há» cùng vợ con ra Ä‘i đến những miá»n mà trong bá»n há» chưa từng ai đặt chân đến bao giá». Há» tá»± chuá»™c lại tá»± do từng ngưá»i má»™t: cÅ©ng có kẻ thì trốn trú, rồi kéo thà nh từng Ä‘oà n, Ä‘i bá»™ hay Ä‘i xe, há» kéo nhau vá» miá»n những dòng sông nước nóng. Nhiá»u ngưá»i trong bá»n há» bị bắt, bị đà y Ä‘i Xibir nhiá»u ngưá»i chết đói, chết rét dá»c đưá»ng, nhiá»u ngưá»i tá»± ý trở vá», rồi phong trà o tá»± nhiên lắng dần Ä‘i cÅ©ng như đã tá»± nhiên bá»™t phát ra, không có nguyên do gì rõ rệt cả. Nhưng những trà o lưu ngấm ngầm vẫn chưa cạn dòng trong đám ngưá»i ấy, nó lại bắt đầu dồn lại thà nh má»™t sinh lá»±c má»›i sẵn sà ng bá»™c lá»™ ra má»™t cách chẳng kém lạ lùng, bất ngá», đồng thá»i đơn giản, tá»± nhiên và mãnh liệt.
Những ai và o khoảng năm 1812 nà y sống gần gÅ©i nhân dân, Ä‘á»u cảm thấy các luồng ngầm nà y Ä‘ang tác động rất mạnh và sắp đến ngà y bá»™t phát.
Alpatyts đến Bogutsarovo trước khi lão công tước chết mấy ngà y, đã nháºn thấy vẻ náo động trong đám nhân dân và thấy rằng trái vá»›i nhân dân vùng Lưxye Gorư đã bá» hết là ng mạc cho quân cô-dắc cướp phá trong phạm vi sáu mươi dặm đưá»ng kÃnh để tản cư hết, thì ở Bogutsarovo, vùng thảo nguyên nà y, lại có tin đồn là nông dân đã liên lạc vá»›i quân Pháp, nháºn và truyá»n tay nhau những tá» truyá»n đơn cá»§a chúng và cứ ở lì tại chá»—. Qua những ngưá»i đầy tá»› trung thà nh, Alpatyts biết rằng má»™t tên Karp nà o đấy, má»™t lão nông dân có ảnh hưởng trong là ng, vừa Ä‘i chở má»™t chuyến xe trưng dụng cá»§a nhà chức trách và khi trở vỠđã phao tin là quân cô-dắc cướp phá những là ng mạc cá»§a dân cư để lại, còn quân Pháp thì không hỠđộng chạm gì đến dân. Alpatyts lại được biết là hôm qua má»™t nông dân khác vừa mang từ ấp Vixloukhovo do quân Pháp chiếm đóng vá» má»™t tá» hiệu triệu cá»§a tướng Pháp báo cho nhân dân biết rằng quân Pháp sẽ không là m gì thiệt hại đến há» và có cần lấy gì cá»§a dân cÅ©ng sẽ trả tiá»n sòng phẳng, nếu hỠở lại. Äể là m bằng chứng, hắn mang từ Vixloukhovo vá» má»™t tá» giấy bạc má»™t trăm rúp mà quân Pháp đã chi trước cho hắn vá» tiá»n bán cá» ngá»±a (hắn không biết rằng đó là bạc giả).
Sau cùng, quan trá»ng hÆ¡n cả Alpatyts biết rằng ngay hôm lão ta ra lệnh cho viên trưởng thôn trang sá»a soạn xe để chở hà nh lý cho công tước tiểu thư, thì và o buổi sáng dân là ng đã há»p lại và quyết định không chịu Ä‘i, để chá» xem đã. Trong khi đó thì thá»i gian không nán đợi ai hết. Ngà y mưá»i lăm tháng Tám hôm lão công tước chết, viên đô thống quý tá»™c khẩn khoản yêu cầu tiểu thư Maria ná»™i ngà y hôm ấy phải Ä‘i ngay vì tình hình đã nguy cấp lắm rồi ông ta bảo là sau ngà y mưá»i sáu thì ông ta không chịu trách nhiệm vá» việc gì hết. Ông ta ra vá» tối hôm ấy và hẹn đến ngà y hôm ấy đến dá»± lá»… an táng công tước. Nhưng rồi ông ta không đến vì được tin quân Pháp tiến bất ngá», ông ta chỉ kịp Ä‘em gia đình và những váºt quý giá nhất chạy khá»i Ä‘iá»n trang.
Gần ba mươi năm nay, Bogutsarovo vẫn do viên trưởng thôn Dron cai quản; lão công tước gá»i hắn là Dronuska. Dron vốn thuá»™c cái hạng nông dân chắc nịch cả vá» thể chất lẫn tinh thần, khi bắt đầu có tuổi thì để râu má»c xồm xoà m, rồi cứ thế không há» thay đổi gì nữa cho đến sáu, bảy mươi, tóc không bạc lấy má»™t sợi, răng không rụng lấy má»™t chiếc, đã sáu mươi tuổi mà lưng vẫn thẳng và ngưá»i văn khoẻ chẳng khác hồi ba mươi.
Sau cuá»™c di cư đến những dòng sông nước nóng mà lão ta cÅ©ng tham gia như má»i ngưá»i, Dron được cá» là m trưởng thôn và , từ hai mươi ba năm nay, lão là m việc không thể chê trách và o đâu được.
Nông dân sợ lão hÆ¡n sợ trang chá»§. Các chá»§ nhân, lão công tước và công tước Andrey, và cả viên quản lý nữa Ä‘á»u mến lão và gá»i đùa lão là tổng trưởng. Suốt hai mươi ba năm trưá»ng, lão chẳng há» say rượu và ốm Ä‘au má»™t lần nà o; dù sau những đêm thức suốt sáng hay những phen là m việc nặng nhá»c nhất, không bao giá» lão có vẻ gì là má»i mệt, và tuy không biết chữ, lão chưa bao giá» lầm lẫn vá» tiá»n bạc hay trong việc tÃnh toán sổ bao bá»™t mà lão thưá»ng bán ra từng xe lá»›n, hay số bó lúa mì mà lão thu hoạch trên má»—i mẫu đất Bogutsarovo.
ChÃnh lão Dron là ngưá»i mà Alpatyts vừa từ ấp Lưxye Gorư đến đã gá»i ra ngay hôm đám tang lão công tước; Alpatyts ra lệnh phải sắp sẵn mưá»i hai con ngá»±a chá»› các xe cá»§a công tước tiểu thư và mưá»i tám cá»— xe để chở đồ đạc từ Bogutsarovo Ä‘i. Tuy dân Bogutsarovo chỉ là nông dân tá Ä‘iá»n nhưng theo ý Alpatyts thì lệnh ấy đưa ra cÅ©ng không gặp trở ngại gì vì trong là ng có tá»›i hai trăm ba mươi nóc nhà mà cư dân thì Ä‘á»u khá giả cả. Nhưng sau khi nghe lệnh, trưởng thôn Dron vẫn lặng thinh cúi mặt nhìn xuống đất.
Alpatyts kể cho Dron nghe tên những ngưá»i nông dân mà lão biết và ra lệnh trưng dụng xe cá»§a há».
Dron trả lá»i là ngá»±a cá»§a các nhà ấy Ä‘á»u Ä‘ang Ä‘i chở cả, Alpatyts kể những tên nông dân khác. Theo Dron thì những ngưá»i nà y cÅ©ng không có ngá»±a; kẻ thì ngá»±a đã bị trưng dụng, kẻ thì ngá»±a đã mệt lả không Ä‘i được nữa, kẻ thì ngá»±a thiếu cỠăn đã chết đói. Theo hắn thì không những không thể kiếm được ngá»±a cho xe tải mà ngay ngá»±a cho xe cá»§a công tước tiểu thư vẫn không sao kiếm được.
Alpatyts chăm chú nhìn Dron và cau mà y. Dron là má»™t trưởng thôn gương mẫu thì Alpatyts cÅ©ng là má»™t quản lý gương mẫu, và không phải vô cá»› mà lão được trông coi tất cả các Ä‘iá»n trang cá»§a công tước từ hai mươi năm nay. Alpatyts có cái khiếu rất nhạy có thể dùng trá»±c giác hiểu rõ ngay nhu cầu và bản năng cá»§a những ngưá»i tiếp xúc vá»›i lão và vì thế lão má»›i thà nh má»™t quản lý đắc lá»±c.
Liếc nhìn Dron má»™t cái, Alpatyts đã biết ngay là những câu trả lá»i cá»§a hắn không phản ánh ý nghÄ© cá»§a hắn, mà phản ánh tình hình tư tưởng chung cá»§a thôn Bogutsarovo mà viên trưởng thôn đã chịu ảnh hưởng; nhưng đồng thá»i Alpatyts cÅ©ng biết rằng Dron đã già u lên và đã bị cả thôn ghét, nên phải lừng khừng giữa đôi bên trang chá»§ và nông dân. Apatyts thấy rõ vẻ lưỡng lá»± ấy trong khoé nhìn cá»§a Dron, lão cau mà y bước tá»›i, nói:
- Nà y nghe tao bảo đây, Dron! Äừng nói chuyện nhảm nhà nữa. Công tước đại nhân Andrey Nikolais đã ra lệnh riêng cho ta là phải đưa cả là ng Ä‘i, không được bá» sót lại má»™t ai theo giặc; vá» việc ấy cÅ©ng đã có lệnh chỉ cá»§a Sa hoà ng. Thế thì đứa nà o ở lại là quân phản bá»™i Sa hoà ng. Nghe chưa?
- Vâng, tôi nghe. - Dron đáp lại, mắt vẫn không ngước lên. Câu trả lá»i ấy không là m cho Alpatyts vừa ý. - Vâng, tuỳ ý ngà i. - Dron buồn rầu đáp.
Alpatyts rút bà n tay ra khá»i áo, nghiêm trang chỉ xuống đất chá»— Dron đứng và nói:
- Nà y. Dron, bá» cái lối ấy Ä‘i. Không những ta chỉ thấy rõ mồn má»™t trong bụng ngưá»i mà ta còn nhìn rõ suốt xuống đất dưới chân ngưá»i sâu tá»›i ba ác-sin(3) kia đấy.
Dron luống cuống liếc nhìn trộm Alpatyts, rồi lại cúi mặt xuống.
- Bá» hết tất cả những trò ngu xuẩn nà y Ä‘i, bảo chúng nó sá»a soạn mà đi Moskva và sáng mai Ä‘em xe đến chở đồ đạc cho tiểu thư. Còn ngươi đừng có Ä‘i há»p vá»›i chúng. Nghe chưa?
Dron bỗng quỳ thụp xuống chân Alpatyts:
- Yakob Alpatyts! Xin ông bãi chức cho tôi! Ông thu lại chìa khoá đi vì Chúa, xin ông miễn cho tôi cái chức trưởng thôn.
- Thôi! Ta thấy suốt ba ác-sin dưới chân ngươi rồi. - Alpatyts nghiêm nghị nhắc lại, vì biết rằng cái tà i cá»§a lão khéo nuôi ong, thạo gieo hạt và là m vừa lòng lão công tước trong hai mươi năm đã là m cho lão nổi tiếng từ lâu là phù thuá»· cao tay và ngưá»i ta thưá»ng cho là các thầy phù thuá»· Ä‘á»u có tà i nhìn xuyên xuống đất dưới chân ngưá»i ta sâu ba ác-sin.
Dron đứng dáºy, muốn nói gì nữa, nhưng Alpatyts không cho nói:
- Các ngươi đã bà y ra những trò gì thế? H�… Các ngươi nghĩ thế nà o đấy? H�
- Tôi là m thế nà o được bá»n há»? - Dron nói. Há» phát khùng lên cả rồi Tôi cÅ©ng đã bảo vá»›i há» rồi…
- Bảo cái gì? - Alpatyts nói. - Chúng nó uống rượu à ? - Lão há»i gá»n.
- HỠphát khùng lên cả, thưa ông Yakov Alpatyts ạ, hỠđã đem ra uống đến thùng thứ hai rồi.
- Váºy nghe ta bảo đây. Ta Ä‘i tìm viên cảnh sát trưởng còn ngươi thì bảo chúng thôi ngay, và phải liệu cho có xe, nghe chưa?
- Xin tuân lệnh.
Yakob Alpatyts không nói thêm gì nữa. Lão sai khiến ngưá»i lâu ngà y nên biết rằng cách có hiệu lá»±c nhất để bắt ngưá»i ta tuân lệnh mình là đừng để cho há» thấy mình nghi ngá» rằng há» có thể không vâng lá»i. Bắt được Dron phải "tuân lệnh" má»™t cách ngoan ngoãn Yakob đã lấy là m đủ, nhưng lão biết rằng không gá»t binh lá»±c can thiệp thì khó lòng mà có xe được.
Quả nhiên, đến tối xe chưa đến. Dân là ng lại há»p nhau trước hà ng rượu, quyết định Ä‘em ngá»±a giấu và o rừng và không đưa đến. Gia nhân đã không cho công tước tiểu thư biết gì vá» việc ấy cả. Alpatyts sai tháo gỡ những hà nh lý cá»§a lão chở trên các cá»— xe vừa Ä‘em từ Lưxye Gorư đến, và ra lệnh lấy ngá»±a cá»§a các xe ấy thắng và o các xe cá»§a công tước tiểu thư, rồi thân hà nh Ä‘i tìm nhà chức trách.
Chú thÃch:
(1) Tức Pior đệ tam (1728-1762) má»™t ông vua bị truất phế mà nông dân thưá»ng cho là má»™t báºc minh quân. Tuy Piort đã bị ám sát (do âm muu cá»§a hoà ng háºu Ekaterina), há» vẫn tin rằng ông ta còn lẩn khuất trong nước mà mưu toan khôi phục ngôi báu.
2. Tức nông dân tá»± do, là m ruá»™ng lÄ©nh canh và ná»™p địa tô cho trang chá»§, khác vá»›i nông nô thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a trang chá»§.
(3) Một ác-sin bằng 0,324 mét.
|
 |
|
| |