Long Nguyệt thần sắc bất định, vừa có chút thẹn thùng, lại có vẻ giận dữ, sau khi nghe được Phương Kiếm Minh nói thì trong lòng tự nhủ:" Long Nguyệt ơi Long Nguyệt, lúc này là lúc nào rồi, tiểu thư hiện đang trong tình trạng nguy cấp, ngươi còn so đo việc Phương tiểu tử vô lễ, thật là quá sai!" Sau khi tiếp lấy đao trong tay của Phương Kiếm Minh thì mày dựng thẳng:" Phương đại ca, có muội ở đây, cứ yên tâm đi!" Bất tri bất giác cách xưng hô của nàng với Phương Kiếm Minh cũng thay đổi.
Long Nguyệt thấy Phương Kiếm Minh ôm Long Bích Vân đi vào trong thì tay nắm chặt Thiên Thiền Đao, ngồi ở gian ngoài, đôi phượng nhãn nhìn chăm chăm vào cửa. Cửa đã được cài then, nếu không phải là người trong giang hồ thì không ai có đủ năng lực phá cửa mà vào. Khuôn mặt xinh xắn của nàng nghiêm lại, hai mắt hiện lên sát khí. Từ lúc nàng và tiểu thư xuất đạo đến nay, chưa từng gặp qua bất lợi nào, ai thấy hai nàng cũng đều cung kính, hôm nay tiểu thư lại bị đánh cho trọng thương, cũng không biết là Phương Kiếm Minh có trị thương cho nàng được hay không, tính mạng của nàng hiện nay như chỉ mành treo chuông, nếu không phải do "Thiên Hà Bảo Lục" thì chưa chắc tiểu thư đã bị tập kích đên nỗi bị thương nặng như thế.
Long Nguyệt ngồi đó mà suy nghĩ đủ chuyện, cũng có oán giận Phương Kiếm Minh, nếu như Phương Kiếm Minh chịu đi theo hai nàng đến "Từ Hàng Hiên", thì đừng nói là những kẻ lúc nãy, cho dù có là cửu đại môn phái cũng không dám làm như thế, "Từ Hàng Hiên" là nơi ra sao, cũng không phải mỗi người trong đó đều là siêu cấp cao thủ, mà chính là địa hình ở Từ Hành Hiên, cơ quan của Từ Hàng Hiên khiến cho kẻ khác phải khiếp sợ, cho dù là mười vạn đại quân cũng chưa chắc công phá nổi.
Sau khi Kỳ Lân Thử vào phòng thì không hề kêu lên một tiếng nào, chỉ yên lặng ngồi trên mặt đất, đôi tiểu nhãn phát ra một đạo bạch quang, lông mao trên cơ thể lay động, có vẻ dị thường, cái miệng nhỏ thình thoảng phun ra một ngọn lửa yếu ớt, mà ở giữa ngọn lửa lại có một tia nhỏ màu lam, trong miệng lộ ra một đôi răng nanh trông như nanh sói. Long Nguyệt lúc này thì đáng ngồi ngẩn ngơ, lòng đầy tâm sự mắt trông về phía cửa sổ, nên không có chú ý đến biến hóa của Kỳ Lân Thử, nên không cảm thấy kỳ quái.
Qua khoảng một khắc, thì bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, có tiếng người đánh nhau, có người mắng:" Con mẹ nó, đại hòa thượng, ngươi cản đường huynh đệ ta làm gì?" Một giọng nói khác cười lớn:" Các ngươi là ai đến đây làm gì?" Long Nguyệt nghe được thanh âm thì vui mừng, vừa định bước ra ngoài thì nghe được tiếng nói thông qua công phu 'truyền âm nhập mật' :" Không nên đi ra ngoài, tứ phía đều là địch nhân, nếu đi ra ngoài thì sẽ lập tức bị công kích!" Long Nguyệt nghe xong thì sắc mặt ngẩn ra, thì ra thanh âm đó chính là của lão bà bà tóc bạc mấy hôm trước trên đường cái đã bán cho Phương Kiếm Minh miếng ngọc bội kỳ lạ. Long Nguyệt nghe xong thì ngẩn người, kinh ngạc hỏi:" Bà bà, người ở nơi nào, sao con không thấy? Thì ra bà bà là một cao thủ tuyệt đỉnh!" Thanh âm của lão bà bà vui vẻ:" Ta ở một khách điếm cách các người vài dặm, nói nhỏ một chút nếu không sẽ có người khác lợi dụng 'Phân Âm Thuật', chắc cô cũng nhận ra được những kẻ bên ngoài đều là những đại ma đầu chứ!"
Long Nguyệt nghe xong thì le lưỡi, thấp giọng nói:" Bà bà, người là thần tiên sao, sao ở xa như thế mà vẫn nghe được giọng nói của con, cũng có thể biết rõ mọi việc ở khách điếm này, cho dù là tiểu thư cũng không làm được như thế!" Lão bà bà cười nói:" Đây chính là 'Thiên Lý Truyền Âm', so với 'Truyền Âm Nhập Mật' thì còn khó luyện hơn, ta không phải là thần tiên, nhưng xem ra cũng không kém mấy, nếu có người phá cửa xông vào thì không nên sử dụng Thiên Thiền Đao, sử dụng bảo kiếm đi, ta sẽ dạy cách đối địch. Di, kỳ lạ, sao trong phòng của ngươi lại có quái vật gì vậy, nó hắn trong tâm trạng rất là bực tức!" Long Nguyệt nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt hướng về phía Kỳ Lân Thử, lúc này Kỳ Lân Thử làm sao biết là Long Nguyệt đang nói chuyện với một cao thủ siêu cấp, cái miệng nhỏ cũng không có mở ra, nhảy lên một cái ghế, phồng má, nhìn chằm chằm ra cửa, khôi phục lại trạng thái như bình thường.
Long Nguyệt cười hi hi:" À ... Bà bà nói chính là Kỳ Lân Thử sao?" "Kỳ Lân Thử?" Long Nguyệt nghe được thanh âm của lão bà bà, biết là không biết Kỳ Lân Thử là giống gì nên cười và giải thích:" Là một động vật rất giống tùng thử, tiểu thư nói là một thượng cổ dị thú, nhưng hôm nay không còn dị năng gì, chỉ là sủng vật mà thôi!" " À, thì ra là thế, cơn giận của nó cũng không phải là nhỏ, kỳ lạ thật!" Long Nguyệt ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe được đại hòa thượng quát lớn:" Lão vạn, lão Trương, lão Mạc, các ngươi mau chui ra đây, một mình ta không phải là đối thủ của bọn họ, không thể để bọn họ đi vào được!" Sau khi hắn nói xong thì có ba tiếng cười vang lên, kình phong vang dội, Long Nguyệt ở trong phòng không nhìn thấy được tình hình bên ngoài chỉ nghe được tiếng chưởng phong, đao phong, quyền phong, thối phong và cước bộ di động, vang lên không ngừng, so với lúc trước còn vang dội hơn nhiều.
Long Nguyệt nghe được thế thì kinh tâm động phách, có một người tức giận quát lên:" Mẹ nó, bốn người các ngươi là ai?" Chỉ nghe tiếng đại hòa thượng cười ha hả:" Các ngươi chưa từng nghe qua ngoại hiệu 'Tửu Nhục Tăng' sao?" Người kia nghe thế thì hét lớn:" Thì ra là một đại hòa thượng, ba người kia là ai? Sao lại lợi hại vậy!" Tửu Nhục Tăng cười nói:" Vị mang đao này chính là lão đệ 'Diêm Vương Đao' Mạc Bất Đồng, hán tử cao gầy kia là 'Truy Phong Sát Nhân Thối' Trương Sát Nhân, còn tên mặt đầy ria mép kia chính là 'Sát Nhân Bất Trường Mệnh' Mạc Trường Mệnh, danh tiếng hiển hách trong hắc đạo, các người xem võ công của hai huynh đệ kia kìa, quả thật là không tệ!" Hai huynh đệ kia nghe xong thì sửng sốt, đột nhiên đồng thanh hô lên:" Thì ra các ngươi chính là bọn người đó!" Sau đó quát:" Huynh đệ chúng ta chúng ta chính là 'Xuyên Đông Song Ma', nơi này ngoại trừ Mạc Trường Mệnh ra, ba người các ngươi không có tư cách đứng đây, mau cút đi, nếu không huynh đệ ta phải đại khai sát giới!" Tửu Nhục Tăng cười ha hả:" Ta tưởng các ngươi là ai, thì ra là hai lão già đó, bốn người chúng ta không tránh xa, để xem xem ngươi có bản lãnh gì?"
Vừa mới dứt lời, thì nghe được có người lạnh giọng nói:" Tửu Nhục Tăng, dài dòng với bọn chúng làm gì, họ mạc kia đã lâu không giết người rồi, hôm nay mượn bọn họ khai thang (1)!" "Khẩu khí thật là lớn! Người khác thì sợ Mạc Trường Danh, huynh đệ ta thì không sợ ngươi đâu!" Bọn họ tuy nói chuyện nhưng vẫn động thủ không ngừng, vừa động thủ vừa đấu khẩu cùng một chỗ. Long Nguyệt ở trong phòng nghe được thì khiếp vía, nếu như là lúc bình thường, Long Bích Vân không có bị thương thì hai tên "Xuyên Đông Song Ma" kia đã sơm bị Long Bích Vân đánh đi, hôm nay Long Nguyệt ở trong phòng nghe được khẩu khí của "Xuyên Đông Song Ma", mặc dù có bốn cao thủ kia ngăn cản nhưng mà cuối cùng là có thể ngăn cản được bọn họ thì không biết có bao nhiêu người, hơn nữa trong lão bà bà còn nói là bên ngoài còn có mười mấy đại ma đầu ẩn nấp, mà đó mới chính là những cao thủ chân chính. Long Nguyệt đối với lời nói sẽ dạy nàng cách ứng phó có chút hoài nghi, dù sao thì lão bà bà kia cũng đang ở cách xa vài dặm, nếu như có gì sai lầm thì đến giải quyết cũng đã muộn, trong lòng Long Nguyệt vô cùng khẩn trương, nghe được tiếng đánh nhau bên ngoài tất nhiên là phải khiếp vía rồi.
Tiếng đánh nhau ở bên ngoài vang lên trong chốc lát rồi đột nhiên ngừng, hơn nữa lại không còn chút động tĩnh nào, có vẻ khác thường, không hề có một tiếng nói chuyện nào. Long Nguyệt cảm thấy kỳ lạ trong lòng, nhưng nàng nhớ rõ lời nói của lão bà bà cho nên nắm chặt bảo kiếm đã rút ra khỏi võ, nhìm chằm chằm vào cửa.
Qua một lúc thì nghe được tiếng cười truyền đến, người đó chậm rãi nói:" Sáu người các ngươi đã không còn nhỏ nữa rồi, ở đây ồn ào gì thế, cút hết cho ta!" Thanh âm của Tửu Nhục Tăng có vẻ sợ hãi:" Ngươi là người đó?" Người kia cười âm hiểm, thanh âm lại vang lên bên trong biệt viện, nhưng lại không biết xuất phát từ đâu:" Lão phu 'Quyền Cương Ma Quân' Chu Tiếu Bạch!" " Còn có lão phu, ' Bách Bộ Thần Chưởng' Dư Nhất Bình!"
Lời này vừa nói ra thì Long Nguyệt có cảm giác như sét đánh bên tai, trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ:" Xong hết rồi, xong hết rồi, nghe tiểu thư nói 'Quyền Cương Ma Quân' Chu Tiếu Bạch. Võ công cái thế, tất nhiên là người trên nhị bảng, chỉ một mình lão thôi, mười người như mình đánh cũng không lại! Xem ra hôm nay phải bỏ mạng rồi." Sáu người ở bên ngoài nghe xong thì cũng không biết là trong lòng bọn họ nghĩ gì, chỉ nghe Tửu Nhục Tăng nói:" Cái gì mà 'Quyền Cương Ma Quân', sái gia chưa từng nghe qua, các người ..." Mạc Trường Đao trầm giọng ngắt lời hắn:" Chu Tiếu Bạch chính là cao thủ trên Địa Bảng năm xưa, chính là lão tổ tông của Hắc Đạo, Tửu Nhục Tăng, cẩn thận lời nói một chút!" Tửu Nhục Tăng nghe xong, cả giận nói:" Cần gì biết hắn là cao thủ trên Địa Bảng hay không, lão Mạc, lại lịch của họ ra sao, ngươi biết không?" Mạc Trường Mệnh nói:" Ta nghe bằng hữu nói hình như lão đã gia nhập Ma Môn, làm hộ pháp cho Ma Môn!"
Tửu Nhục Tăng cười ha hả:" Người của Ma Môn không phải là ở trên thạch bích luận võ đã thua sao, vậy sao lại không giữ chữ tín, đến đây để cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', có còn muốn lăn lộn trong chốn giang hồ không vậy?" "Ha ha, Tửu Nhục Tăng, xem ra ngươi cũng có đảm lược, dám dùng khẩu khí như thế để nói chuyện với lão phu. Không sai, lão phu thật là đến để cướp 'Thiên Hà Bảo Lục', nhưng mà thân phận hôm nay của lão phu là một người trong võ lâm, vứt bỏ thân phận là người trong Ma Môn, chẳng lẽ lão phu không có tư cách đoạt 'Thiên Hà Bảo Lục' sao?"
"Tất nhiên là có, nhưng thừa cơ truy đuổi người gặp nạn, không phải là làm xấu đi thân phận cao thủ Địa Bảng sao?"
"Ai!" Chu Tiếu Bạch hét lớn lên một tiếng, sau đó là một tiếng kình phong truyền đến, đó chính là tiếng ám khí, Chu Tiếu Bạch cười ha hả:" Thì ra là người của Thục Trung Đường Môn, khó trách tại sao kỹ thuật phóng ám khí lại cao siêu đến thế!" "Chu Tiếu Bạch, tại hạ khuyên các hạ tốt nhất là hãy rời đi, nếu không thì danh tiếng của các hạ sẽ không còn nữa!" Từ thanh âm có thể nhận ra được là người đó đã ra khỏi khách điếm. Chu Tiếu Bạch làm sao bỏ qua được, liền đuổi theo hắn, lập tức xuất ra một cổ kình phong, thanh âm của Chu Tiếu Bạch vang lên từ bên trong sân:" Bốn người các ngươi còn không đi sao? Xuyên Đông Song Ma đã sợ bỏ chạy mất mạng từ lâu rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn chết sao?" Mạc Trường Mệnh trầm giọng nói:" Các người hẳn là muốn đoạt lấy 'Thiên Hà Bảo Lục'?" Chu Tiếu Bạch nói:" Nói Nhảm!" Mạc Trường Mệnh nói:" Chỉ cần các ngươi không gây thương tổn cho Long tiểu thư, thì muốn lấy Thiên Hà Bảo Lục thì cứ việc lấy, ta nghĩ Long tiểu thư đang bị thương nên không phải là đối thủ của các người, nàng có thận phận không nhỏ, ta nghĩ sẽ không mất mạng ở nơi này chỉ vì Thiên Hà Bảo Lục!"
Long Nguyệt nghe xong thì trong lòng thầm than, nàng biết Chu Tiếu Bạch sẽ vào phòng cướp Thiên Hà Bảo Lục, cho nên trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
" Ha ha, không sai, các ngươi coi như cũng có hiểu biết!" Nói xong thì ngữ khí thay đổi, cao giọng nói:" Long tiểu thư, chu tiểu bạch đến đây lĩnh giáo cao chiêu của 'Từ Hàng Hiên', xin mời ra ngoài này!" Long Bích Vân lúc này đang ở trong phòng được Phương Kiếm Minh chữa thương thì làm sao trả lời hắn được. Sau khi hỏi vài tiếng, không thấy ai trả lời mà cũng không có người ra, Chu Tiếu Bạch cười quái dị:" Nếu Long tiểu thư đã không muốn ra gặp mặt thì đừng trách lão phu không mời mà vào!" Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra một cổ kình phong đánh vào cửa, mắt thấy thoáng chốc nữa thôi mà cửa phòng sẽ bị vỡ thì bên tai vang lên thanh âm của lão bà bà tóc bạc:" Tiến lên trái một bước, xuất kiếm!" Long Nguyệt vội nghe theo, đâm ra một kiếm, không hề có chiêu thức nào, uy lực cũng không có nhưng mà cổ kình phong kia không biết tại sao lại chỉ chạm vào cửa là biến mất, không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Chu Tiếu Bạch khẽ kinh hô, cười âm hiểm:" Thì ra là còn có cao nhân ở trong phòng, tốt, rất tốt!" Vừa nói vừa xuất ra ba đạo kình phong đánh thẳng xuống cửa phòng, bên tai của Long Nguyệt lại vang lên thanh âm của lão bà bà:" Trái một thước, phải nửa thước, xuất kiếm!" Long Nguyệt nghe theo chỉ điểm của nàng, vội đứng đúng tư thế và xuất kiếm. Ba đạo kình phong kia lại biến mất, mà chưa kịp đến gần cửa phòng. Chu Tiếu Bạch không tin không phá được, vẫn ẩn nấp ở một bên liên tiếp ra tay, dưới sự chỉ điểm của lão bà bà Long Nguyệt xuất kiếm, trong chốc lát, nàng đã xuất ra một trăm kiếm với một trăm tư thế khác nhau, tất cả các chiêu thức của Chu Tiếu Bạch đều bị phá giải, Chu Tiếu Bạch càng đánh càng kinh hãi, võ công sao lại thần kỳ như thế, chẳng lẽ hắn không phải là người!
Từ lúc hắn và Dư Nhất Bình đến đây thì đã quan sát tình hình nơi này, nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh, với tu vi của hai người bọn họ chỉ cần phát ra kình khí là có thể dọ thám biết được nơi đó có người hay không, võ công người đó thế nào cũng có thể biết được đại khái. Bọn hắn biết bốn phía của sân vẫn còn ba người đang ẩn nấp, nhưng tính ra vẫn còn kém hơn so với họ nhiều, một mình Dư Nhất Bình là có thể ngăn cản bọn họ, cho nên Chu Tiếu Bạch rất yên tâm, dọa cho Xuyên Đông Song Ma chạy mất, bốn người bọn Turu Nhục Tăng, mạc trường danh không dám gây bất lợi cho hắn. Hắn phát ra kình lực là muốn âm thầm điều tra tình hình trong phòng, hắn biết trong đó có ba người, hai người hô hấp yếu ớt, từ tiếng hô hấp của bọn họ lại có tiếng kình khí va chạm nhau, có thể đoán được là có một người đang dùng nội lực để trị thương cho người kia, căn bản là không thể ra tay, mà người còn lại thì võ công lại "Không cao", hắn chỉ cần dùng một chiêu là có thể giết chết được, cho nên mới không đố kỵ gì mà bổ ra một chưởng, nào ngờ rằng, một chưởng của hắn lại bị một tiểu nha đầu phá giải, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, liên tiếp xuất ra mười chưởng vẫn bị tiểu nha đầu phá giải, biết là tiếp tục xuất chưởng cũng không thể làm khó được nàng cho nên lập tức biến chiêu, cách không giao chiêu với đối phương.
Chu Tiếu Bạch ẩn thân vào một nơi ở gần đó, cách phòng, xuất ra những chiêu thức lợi hại nhất của mình, còn Long Nguyệt ở trong phòng thì lại giống như là đang luyện kiếm, liên tục di động, bảo kiếm trong tay sử ra các chiêu thức theo sự chỉ dẫn của lão bà bà, Long Nguyệt cũng không nhìn ra được các chiêu thức này có gì lợi hại, nhưng dù sao qua một lúc lâu rồi mà Chu Tiếu Bạch vẫn không có tiến vào, điều này chứng tỏ Chu Tiếu Bạch đã bị ngăn cản, trong lòng vừa vui mừng vừa sợ hãi, càng luyện càng say mê, cũng quên mất cái gì gọi là 'Mệt'.
Đám người Tửu Nhục Tăng không nhìn thấy được tình hình ở trong phòng, cũng không biết là Chu Tiếu Bạch ẩn nấp ở đâu, chỉ có thể đứng chờ đợi ở ngoài sân, lẳng lặng hồi lâu, nhưng mà Chu Tiếu Bạch vẫn không phá vỡ cửa phòng, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, lão gia hỏa này đang định làm trò gì vậy, có phải đã đi rồi hay không, Tửu Nhục Tăng chờ đợi mãi nên trong nóng phát nóng, dậm mạnh chân nói:" Họ chu kia, lão ..." Lời còn chưa nói hết thì đã cảm tháy một cổ cương khí vô cùng bá đạo đánh đến đỉnh đầu, vội cùng ba người khác phi thân lên nóc một gian phòng khác, cổ cương khí khổng lồ đánh xuống đất nơi trước đó chính là chân của bọn họ, một tiếng nổ vang lên, chuyển hướng về phía phòng của Phương Kiếm Minh. Ngói ở trên nóc phòng rơi xuống liên tục, bốn người nhìn thấy, bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt rung động!
Thì ra Chu Tiếu Bạch càng đánh càng không theo kịp tiết tấu của Long Nguyệt, ngược lại còn bị Long Nguyệt công ngược lại, hắn từ công sang thủ, trong lòng nổi giận, ngay cả một tiểu nha đầu giữ cửa mà vẫn không thể đánh lại, nếu điều này truyền ra ngoài thì hắn không còn mặt mũi để lăn lộn trong võ lâm. Đến lúc này hắn vẫn không biết là có cao nhân âm thầm chỉ điểm, có thể thấy được là võ công của lão bà bà tóc bạc đã tiến nhập vào cảnh giới vô thượng, không còn cùng cấp bậc với những người kia. Cơn tức của Chu Tiếu Bạch đã dâng lên đến tận đỉnh, mặc kệ tất cả, toàn lực xuất ra một quyền, mang theo mười hai thành nội gia chân lực, hắn được xưng là "Quyền Cương Ma Quân", quyền của hắn, các võ lâm cao thủ bình thường há có thể so sánh.
Một quyền mang theo sức phá hủy của một cơn cuồng phong khóa trụ căn phòng lại, đánh đến như tia chớp, toàn bộ căn phòng đều chấn động, Long Nguyệt đang ở trong phòng cũng cảm nhận được sự đáng sợ của quyền này, vội vàng nghe theo chỉ dẫn của lão bà bà, tâm tình trầm xuống, sâu xuống tận đan điền, bỗng nhiên có một cổ nhiệt lực từ phát ra dọc theo cổ tay của nàng, chuyển đến thân kiếm rồi đến mũi kiếm, hai chân của Long Nguyệt nhún mạnh, cách mặt đất hai thước, cả người đang giữa không trung, xoay eo, nghiêng người xuất ra một kiếm về phía mái nhà, một kiếm này đâm ra tựa như là có ma lực truyền ra từ thân kiếm vậy, quyền cương của Chu Tiếu Bạch uy mãnh tuyệt luân, tựa như mãnh hổ, nhưng chỉ trong chớp mắt là đã bị chấn nát, biến mất trong không khí, đừng nói là muốn chấn vỡ căn phòng, lúc này thậm chí là một con kiến cũng không thể giết được, gian phòng yên tĩnh lại như cũ.
Ngay cả Dư Nhất Bình cũng phát hiện ra có điều không ổn, quát lớn:" Chu huynh, chúng ta cùng lên!" Lời còn chưa dứt thì đã xuất ra một chưởng phong, một quyền cương, hóa thành hai con trường Long hướng về phía căn phòng, kình phong cực lớn, khắp sân đều là tiếng gió. Có mấy khách trọ, từ lúc Tửu Nhục Tăng và Xuyên Đông Song Ma động thủ đã sợ hãi mà trốn dưới chăn, run cầm cập. Lão bản và tiểu nhị biết là người trong giang hồ đánh nhau, cho nên chỉ còn biết hy vọng là họ sớm đánh xong, rồi rời đi. Thanh âm của lão bà bà tóc bạc đột nhiên trở nên giận dữ, quát lên bên tai của Long Nguyệt:" Tiểu nhi vô tri, đây là các ngươi muốn chết, đừng trách lão bà này hạ thủ không lưu tình!" Long Nguyệt đang không biết phải ứng phó ra sao, thì đột nhiên thân thể không khống chế được nữa, lập tức tự chuyển động, so với tia chớp thì còn nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, đâm ra vô số kiếm về phía cửa sổ, kiếm khí bắn ra từ cửa sổ, tạo ra một cái động khẩu nhỏ, giống như là phong sào, Long Nguyệt cũng không biết là đã xuất ra bao nhiêu kiếm, trong phản ứng của nàng, nàng đánh giá, nếu không năm trăm kiếm thì cũng phải hơn bốn trăm.
Hai con trường long nghênh được nghênh đón bởi màn kiếm khí, kiếm khí trực tiếp đâm vào trường long, xé nát nó, và tiếp tục bay về phía một hắc ảnh ở trong một góc tối ở bên phải, hai thân ảnh phi thân thẳng lên, bay ra xa hơn mười trượng, chạy về phía tây thành, kiếm khí vẫn tiếp tục đuổi theo phía sau của họ không tha. Đuổi theo hơn trăm trượng thì kiếm khí mới dần dần biến mất, cả người của Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình đều đầy mồ hôi lạnh, bộ dáng chật vật, võ công của này thật là thần kì, kiếm khí vô quá lợi hại, cho dù là kiếm tiên trong truyền thuyết cũng không hơn được.
Cả hai người đều là lần đầu tiên gặp phải cao thủ có cảnh giới như thế, đúng là một đả kích lớn, cũng không còn vọng tưởng đối với "Thiên Hà Bảo Lục" nữa, vội vã chạy về tổng đàn của Ma Môn, không dám dấu diếm kể lại mọi chuyện cho Ma Môn thánh mẫu, sau đó liền quyết tâm tu luyện một thời gian. Ma Môn thánh mẫu sau khi nghe xong thì mở một hội ngị cao tầng, nghiêm lệnh các đệ tử của Ma Môn chỉ được phép điều ra không được ám toán Phương Kiếm Minh, nếu không tử thương tự chịu.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Chương 149: Hương Diễm Nhất Xan ( Thượng ) Dịch : Bạch Ngọc Tuyết
Chương nì mí hay nì
Nhưng, trong tao ngộ đêm nay của Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình, không ai có thể nhìn ra được kỳ hoặc ở bên trong đó, cho dù có là một cao thủ âm thần vận dụng nội công lên đến cực điểm, hai tai dựng thẳng, cũng không nhận ra được. Bọn họ thấy hai "Đại cao thủ" đều bị đánh đến nỗi hoảng sợ mà chạy mất. Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình vừa rời đi thì bọn họ cũng lặng lẽ nối gót, không dám trêu chọc bọn người Phương Kiếm Minh nữa.
Đám người Tửu Nhục Tăng lại càng không biết là có chuyện gì, chỉ thấy Chu Tiếu Bạch và Dư Nhất Bình vội vã chạy đi, trong lòng đoán là đã gặp phải cao thủ có cấp bậc cao hơn, nên hoảng sợ chạy mất, bốn người bọn họ đi đến trước của nói một tiếng đã bình an, Long Nguyệt liền cám ơn! Rồi bốn người rời đi. Long Nguyệt sau khi xuất ra chiêu kiếm kia thì cả hai từ cám ơn cũng phải cố hết sức để nói, đem kiếm đặt lên bàn, cả người đổ đầy mồ hôi, vô cùng mệt mỏi ngã xuống ghế, cả người vô lực, bộ ngực phập phồng, hình dáng lúc này của nàng khiến cho người khác có cảm giác thương tiếc. Bên tai của nàng vang lên tiếng của lão bà bà tóc bạc, cười nói:" Ha ha, hai tiểu tử kia đã bị lão bà này đuổi đi. Lão bà này đã nhiều năm không có phát công, uy lực đã yếu bớt, lần này để cho bọn chúng chạy mất, lần sau nhất định sẽ không đơn giản như thế. Nha đầu, nhìn ngươi cả người đầy mồ hôi, thật sự là khiến cho người khác đau lòng. Mệt mỏi lắm sao, lão sẽ giúp một tay, một lát nữa thôi là ngươi lại tràn đầy sức sống!"
Lời vừa dứt thì Long Nguyệt cảm thấy có một cổ nhiệt lực đang truyền vào từ phía sau, luồng nhiệt kia rất là ấm áp, đi đến chỗ nào là chỗ đó có cảm giác thoải mái, tựa như là có một cao thủ xoa bóp đang xoa vậy, chỉ một lát sau, nhiệt lực đi quanh thân thể nàng, truyền khắp các huyệt đạo, hai mắt của Long Nguyệt mở to, trông rất lanh lợi, có thần, không còn vẻ mệt nhọc. Long Nguyệt thử vận nội lực thì cảm thấy nội lực so với trước kia đã tăng gấp đôi, hơn nữa vết thương lúc trước bị một tên hắc y nhân đánh trúng đã khỏi hẳn, trong lòng mừng rỡ. Nàng thông minh lanh lợi, vội đứng dậy, vén áo thi lễ, yêu kiều nói:" Bà bà, đa tạ người, vãn thối thi lễ! Cũng thay mặt cho tiểu thư thi lễ!" Lão bà bà tóc bạc cười nói:" Được rồi, được rồi, náo loạn cả đêm, lão bà này cũng cần phải ngủ một chút, có cơ hội sẽ gặp lại!" Long Nguyệt vốn định hỏi xem lão là ai nhưng nghe xong những lời này cũng đành phải thôi.
Kỳ Lân Thử thấy nguy cơ đã qua, ngẩng cái đầu nhỏ lên há mồm ngáp một cái thật dài, nằm xuống ghế ngủ. Long Nguyệt thấy bộ dáng của nó thì ôm lấy nó, hờn dỗi:" Chỉ có ngươi là suốt ngày nhàn nhã, lại còn ngủ nhiều hơn cả bản cô nương, cẩn thận ta đánh mông ngươi!"
Kỳ Lân Thử nhẹ kêu lên chi chi, thân thể mềm nhũn, hai mắt nửa mở nửa khép, trông cực kỳ mệt mỏi, chui vào lòng của Long Nguyệt nhắm mắt lại, mặc cho Long Nguyệt nói gì cũng không quan tâm chỉ tập trung mà ngủ. Long Nguyệt nhẹ đánh vào mông của nó một cái, sắc mặt đột nhiên đỏ lên, có chút thẹn thùng, sau đó ôm nó vào ngực, ngồi xuống ghế, cúi đầu ngồi xuống suy nghĩ, chỉ một lúc sau thì hai mắt hợp lại, ngửa người dựa vào sau ghế, ngồi ngủ thiếp đi.
Long Nguyệt chìm vào giấc ngủ, lúc này nàng đang có một giấc mộng. Trong mộng, nàng thấy mình và một nam tử bái đường thành thân, trên đầu của nàng đội khăn hồng, không nhìn thấy được hình dáng của tân lang, trong lòng có một chút cảm giác ngượng ngùng và ngọt ngào, trong tiếng cười nói rộn rã, nàng được người dìu vào trong động phòng, không biết là qua bao lâu, thì nghe được có tiếng người bước vào phòng, biết chắc chính là tân lang vào để mở khăn hồng, trong lòng của nàng lập tức khẩn trương hắn lên, đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy tân lan tieiesn đến, trong lòng nàng nổi giận, giơ một tay nhấc khăn hồng lên, nhìn xung quanh, chỉ thấy có một nam tử ăn mặc chỉnh tề đang ngồi trên một cái ngủ, và ngủ thiếp đi, nhìn kỹ lại, nam tử này chính là Phương Kiếm Minh! Long Nguyệt vội kinh hô, cầm chiếc khăn hồng trong tay ném đi.
Một lúc sau, không có động phòng, không có khăn hồng trùm đầu, Phương Kiếm Minh cũng không thấy, vừa mở mắt ra thì đã thấy anh mặt trời từ bên ngoài của sổ len vào, cả phòng sáng hẳn, thì ra chỉ là "Hoàng Lương Nhất Mộng" (1) mà thôi, Long Nguyệt có cảm giác mất hứng, quyệt cái miệng nhỏ nhắn, thì cảm thấy có vật gì đó từ trên người mình trượt xuống, vội giơ tay bắt lại, cúi đầu nhìn xuống thì đó là một kiện trường sam, chính là y phục trên người của Phương Kiếm Minh, không biết là hắn đã choàng lên người nàng lúc nào nữa, chỉ ngửi được một mùi nam nhân từ trên trường sam, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nguyệt ửng đỏ, nghĩ đến việc đêm qua mơ thấy bái đường thành thân với Phương Kiếm Minh thì trong lòng lại càng cảm thấy xấu hổ, tay trái nắm chặt trường sam, trong lòng có cảm giác ngọt ngào khác thường, không thể diễn tả bằng lời, âm thầm hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn tiếp tục không bao giờ tỉnh lại!
"Két..." Một tiếng động nhỏ vang lên, cửa phòng được mở ra, Phương Kiếm Minh hai tay đang bưng một cái mâm, từng bước đi đến, hắn không thấy Long Nguyệt đã tỉnh lại, vẫn tưởng là nàng còn đang ngủ, dọn chén dĩa lên bàn, nhẹ nhàng bước lại gần nhìn thoáng qua, thấp giọng cười nói:" Vẫn còn đang ngủ! Xem ra bữa cơm này ta phải ăn một mình rồi!" Lời vừa dứt thì trong lòng của Long Nguyệt đột nhiên động đậy, chỉ thấy Kỳ Lân Thử từ bên hông của Long Nguyệt nhảy ra, kêu lên chi chi, nhìn về phía Phương Kiếm Minh, Phương Kiếm Minh ôm lấy nó, dùng một tay gõ đầu nó, tiểu tử thúi, có phải là ngửi được mùi thức ăn mới chạy đến đây phải không, ta biết ngươi nhất định sẽ thế mà!" Quả nhiên không ngoài dự đoán, Kỳ Lân Thử tránh khỏi tay của pk, nhảy lên trên bàn, nhìn chăm chăm vào thức ăn trên bàn, cái miệng nhỏ chóp chép. Long Nguyệt bật cười thành tiếng:" Phương đại ca, quả nhiên là hiểu nó!" Vừa nói vừa nắm lấy trường sam, đứng dậy. Phương Kiếm Minh thấy nàng đã tỉnh lại nên vui vẻ nói:" Long Nguyệt muội muội, muội cũng tỉnh rồi!" Long Nguyệt nhìn hắn một chút, thấy hắn y phục chỉnh tề, đưa trường sam cho hắn, hờn dỗi nói:" Bộ ngươi không có chân sao, chỉ là ở cách vách thôi sao không sang bên đó lấy cho ta áo choàng chứ?"
Phương Kiếm Minh cười hắc hắc, tiếp nhận trường sam phủ lên người, nói:" Lúc đó ta cũng không biết mà, khi từ trong gian phòng trong ra thì thấy muội và A Mao đã ngon giấc nồng, sợ muội cảm thấy lạnh cho nên mới cởi trường sam ra khoác lên người muội, muội không nên trách ta mới đúng chứ!" Long Nguyệt yêu kiều hừ lên một tiếng, chu miệng nói:" Cần cần ngươi quan tâm chứ, ta cũng không phải là tiểu thư nhà ta!"
Phương Kiếm Minh kinh ngạc nói:" Nguyệt Nhi, ta đối với hai người đều giống nhau mà, sao muội lại không vui?" Long Nguyệt thấy bộ dáng ngốc ngốc của hắn thì không nhịn được liếc đôi phượng nhãn nhìn hắn một cái kiều mị, nhỏ giọng nói:" Hừ, chỉ thích làm người tốt." Phương Kiếm Minh gượng cười, đi đến, nhìn sang bên hông của nàng, quan tâm hỏi:" Long Nguyệt muội muội, một kiếm tối qua có nghiêm trọng không?" Long Nguyệt nghe xong thì trong lòng cảm thấy ấm áp, đôi môi chợt mở, dịu dàng nói:" Bây giờ mới quan tâm đến thương thế của nhân gia sao, thật đáng buồn mà, đêm qua nhân gia phải liều mạng ngăn cản cường địch cho ngươi!" Phương Kiếm Minh cả kinh, vội la lên:" Tối qua có cường địch sao? Ài. Hèn gì khi ta vừa mở cửa bước ra thì khách trọ trong khách điếm đều nhìn ta với vẻ e dè, tiểu thì lúc đứng gần ta thì lại có vẻ khẩn trương, cẩn thận nhìn ta, tựa như ta là một đại ma đầu giết người không gớm tay vậy, cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra thế?" Long Nguyệt nói:" Gấp gấp gì chứ, vết thương hôm qua của ta đã ổn rồi, không cần phải lo lắng, chuyện tối qua sẽ kể sau. Thương thế của tiểu thư thế nào rồi?"
Phương Kiếm Minh nói:" Cũng may là được chữa trị kịp thời, hơn nữa nội lực của long tỷ tỷ vốn thâm hậu. Ta nghĩ chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng thôi là sẽ khôi phục lại, nhưng trong thời gian này không thể động thủ với người khác, nếu không thì thường thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn!" Long Nguyệt nghe xong thì mới yên lòng, nàng sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội kêu lên:" Ta phải đi rửa mặt một cái, thật là khó chịu quá!" Nói xong thì xoay người chạy ra cửa.
Long Nguyệt rửa mặt xong thì từ phòng bên cạnh đi qua, thấy Phương Kiếm Minh đã chuẩn bị cho nàng một chén cơm thì trong lòng cảm thấy ấm áp, nũng nịu cười nói:" Thì ra ngươi cũng biết lấy lòng nhân gia, bổn tiểu thư nể tình ngươi, sau này sẽ không làm khó ngươi nữa!" Phương Kiếm Minh cảm thấy vui vẻ, cười nói:" Long Nguyệt muội muội, là chính muội nói đó!" Long Nguyệt hừ một tiếng:" Bổn tiểu thư là ai, nói lời mà không giữ lời sao, ngươi cũng đừng gọi là ta Long Nguyệt muội muội gì só nữa, nghe mệt quá, ngươi đã từng gọi ta là "Nguyệt Nhi" thì cũng giống như tiểu thư gọi như thế luôn đi!" Phương Kiếm Minh kinh ngạc:" Thật vậy sao, ta đã từng kêu muội như thế à? Cũng may là lúc đó muội không nổi giận, nếu không thì ta tiêu rồi!" Long Nguyệt chu miệng không nói, đặt mông ngồi xuống ghế, không có chút hình tượng thục nữ nào hết, trong lòng thầm nghĩ:" Tối hôm qua ngươi còn ôm lấy nhân gia nữa, thế mà giờ lại nói những lời này, đúng là "Quý Nhân Đa Vong Sự"!" Cúi đầu xuống ăn cơm, không thèm liếc mắt nhìn Phương Kiếm Minh một cái nào nữa!
=========================================
= Chú Thích:
= (1) Hoàng Lương Nhất Mộng: Giấc Mộng Nam Kha - chỉ đời người như giấc mơ, phú quý quyền thế đều là hư ảo.
=========================================
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Bạch Ngọc Tuyết
Phương Kiếm Minh nghe Long Nguyệt kể lại mọi chuyện thì càng cảm thấy ngạc nhiên hơn đối với lão bà bà tóc bạc, lúc đầu khi gặp bà ấy thì hắn đã có cảm giác bà ấy không phải là người tầm thường rồi, nhưng bà ấy lại trà trộn vào trong thành thị bán trang sức, quả thật là khiến cho người khác không nghĩ ra, với thân thủ của bà ấy mà còn sợ thiếu tiền xài sao? Càng khiến cho Phương Kiếm Minh cảm thấy kỳ quái hơn chính là bà ấy lại có được khối ngọc giống như miếng ngọc trên người của Phương Kiếm Minh, lão bà bà này rốt cục là ai? Bà ấy có biết về thân thế của mình không? Võ công cao cường, võ lâm hiếm thấy, với kiến thức hiện nay của Phương Kiếm Minh thì hăn đoán chắc rằng chỉ có đầu gỗ thúc thúc mới có thể cao hơn bà ấy một bậc, còn người khác thì không phải là đối thủ của bà ấy.
Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng:" May mắn là có lão nhân gia người, nếu không thì tối qua chúng ta thảm rồi, nếu lần sau còn gặp được bà ấy thì ta phải cảm tạ bà ấy mới được, và còn phải thỉnh giáo nữa!" Long Nguyệt nói:" Bà ấy nói là ở cách khách điếm của chúng ta hơn một dặm, ngươi có thể đi tìm bà ấy, chắc là không khó!" Phương Kiếm Minh cười nói:" Không biết là bây giờ bà ấy có còn ở khách điếm nữa hay không thôi, những phong trần dị nhân như thế thì chắc giờ phút này đã không biết ở phương trời nào rồi, đến đó kiếm chỉ tốn công mà thôi!" Vừa nói vừa đi ra cửa sổ, nhìn lên các lỗ kiếm rậm rạp như rừng. Phương Kiếm Minh càng xem càng kinh hãi, từ vết tích này mà xem thì có thể khẳng định kiếm pháp của lão bà bà tóc bạc đã thật sự "Xuất Thần Nhập Hóa", cho dù là hai đại phái trong võ lâm nổi danh nhất về kiếm pháp là Võ Đang và Thiên Sơn cũng chưa chắc có được cao thủ như thế. Kiếm pháp của lão bà bà này nhất định là thiên hạ đệ nhất.
Phương Kiếm Minh vừa nhìn các vết kiếm trên cửa sổ vừa nói chuyện với Long Nguyệt, thì nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài truyền đến, biết là hai người có võ công, trong lòng đang kinh ngạc thì nghe được một cười cao giọng cười nói:" Đao lão đệ, Đao lão đệ? Nếu tại hạ quấy rầy giấc mộng đẹp của lão đệ thì đừng trách, Đinh mỗ đến tận cửa tìm rồi!" Phương Kiếm Minh nghe được là thanh âm của Đinh Thế Kiệt thì sắc mặt vui vẻ, tối qua hắn kêu Long Bích Vân nói tên khách điếm cho hắn biết không ngờ hắn đến sớm như thế! Vội chạy đến cửa, mở cửa ra, thấy Đinh Thế Kiệt và Đường Phì đã sớm đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nhìn hắn, vội vàng mời hai người vào.
Đinh Thế Kiệt cười ha hả, nhấc chân đi vào, thấy Long Nguyệt ở trong phòng thì sửng sốt, thần sắc cổ quái, mỉm cười, vội vàng xoay người rời đi:" Đường Phì muội, chúng ta đến không đúng lúc rồi, mau đi thôi, mau đi, thật không ngờ chúng ta nói bậy lại đúng, đã quấy rầy mộng đẹp của đao lão đệ!"
Nhãn châu của Đường Phì thiểm động, cười nói:" Ôi chao, đao huynh đệ, phương nguyệt muội, thật là ngại quá, vội đến cho nên không biết, đừng trách, đừng trách!" Vừa nói vừa định cùng với Đinh Thế Kiệt thối lui ra khỏi cửa, Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Đều là người trong võ lâm, còn chú ý đến vấn đề này sao, chẳng lẽ đinh đại ca xem thường tiểu đệ này sao?" Đinh Thế Kiệt cười nói:" Làm gì có chứ, đâu nào, nếu ta xem thường lão đệ thì đến đây làm gì! Nếu đao lão đệ không ngại thì cũng ta đành phải vô lễ vậy!" Đường Phì tiếp lời, cười nói:" Đúng rồi, đinh đại ca, nếu chúng ta cứ câu nệ lễ giáo như thế thì trong khắp thiên hạ làm sao có được bằng hữu chứ!" Vừa nói vừa cùng với Đinh Thế Kiệt đi vào phòng.
Phương Kiếm Minh cùng Long Nguyệt thấy hai người bọn họ đáp thời, có ý vị của phu xướng phụ tùy, Long Nguyệt hé miệng cười:" Đường tỷ tỷ, tỷ và đinh đại ca quả thật là thân thiết, hai người định khi nào bái đường đây, đến lúc đó thì nhớ đừng quên gửi thiệp mừng cho bọn mụi đó." Long Nguyệt vốn là một người nhanh miệng, lời này đối với nàng thì không có gì, nhưng đối với hai người được nói đến thì khác rất nhiều, khuôn mặt của Đường Phì ửng hồng, bộ dáng thẹn thùng, Đinh Thế Kiệt thì nhíu hai mắt. Rồi cười ha hả:" Không vội, không vội!"
Kỳ thật, với tuổi của bọn họ thì đã sớm có gia đình cả rồi, lần đầu tiên Phương Kiếm Minh gặp được Đinh Thế Kiệt là tám năm trước, khi đó Đinh Thế Kiệt mười tám mười chín tuổi, hôm nay cũng đã hai sáu hai bảy rồi, mà Đường Phì cũng phải là hai mươi ta tuổi rồi, ca ca Đường Ảnh của nàng chỉ lớn hơn nàng có ba tuổi, cùng tuổi với Ngô Thế Minh.
Phương Kiếm Minh nhường chỗ cho hai người, đang định nói chuyện thì lại nghe được tiếng nói của Long Bích Vân từ gian phòng bên trong:" Người đến là Đinh huynh và Đường tỷ tỷ?" Đinh Thế Kiệt không ngờ là Long Bích Vân đang ở trong phòng của Phương Kiếm Minh, nghe vậy thì sửng sốt, một nụ cười cổ quái hiện lên trên khuôn mặt của hắn:" Thì ra phương cô nương cũng ở trong phòng, Phương cô nương không nên khách khí, đúng là đinh mỗ và muội tử đến đây quấy rầy." Long Bích Vân nói:" Xin thứ cho tiểu muội thân thể không khỏe, không thể ra nghênh đón." Đinh Thế Kiệt nghe thế thì ngạc nhiên, thầm nghĩ:" Thật là kỳ quái, thân thể không khỏe, hẳn là đao lão đệ ngược thị nàng rồi!" Vì thế nói:" Không sao, không sao ..." Rồi quay sang Phương Kiếm Minh:" Đao lão đệ, ngươi làm sao mà khiến cho Phương cô nương thân thể không khỏe vậy, không phải hôm qua còn rất tốt sao?" Phương Kiếm Minh nghe thế thì nghĩ đến chuyện tối qua bị tập kích, không nhịn được, sắc mặt trầm xuống, trầm ngâm một chút rồi hỏi:" Đinh đại ca, huynh có coi đệ là bằng hữu?" Đinh Thế Kiệt thấy ngữ khí của hắn trịnh trọng như thế thì cười ha hả, nói:" Đừng nói là bằng hữu, cho dù là huynh đệ thì đinh mỗ cũng không phản đối, nếu không thì hôm nay đinh mỗ sẽ không tìm đến cửa!"
Phương Kiếm Minh vỗ bàn cười nói:" Nếu đinh đại ca đã nói vậy thì tiểu đệ đây cũng không giấu diếm lại lịch nữa, nếu không thì chẳng phải là khinh thường đinh đại cao sao. Đinh đại ca, thật không dám dấu diếm, tiểu đệ chính là Phương Kiếm Minh!" Đinh Thế Kiệt và đường phi nghe được thì ngẩn ra, đường phi kinh ngạc hỏi:" Là ... Phương Kiếm Minh?" Phương Kiếm Minh cười ha hả:" Chính là Phương Kiếm Minh, người đoạt được Thiên hà Bảo lục!" Đinh Thế Kiệt và Đường Phì nhìn nhau, lộ vẻ khó hiểu, Đinh Thế Kiệt cười lớn:" Đinh mỗ không quản ngươi là đao minh hay là Phương Kiếm Minh, tóm lại ngươi chính là ngươi, không cần biết tính dánh, sau này ngươi chính là tiểu đệ của đinh mỗ!"
Long Nguyệt thấy hai người bọn họ hình như cũng không có nghe nói qua chuyện của Phương Kiếm Minh, đang định mở miệng nói thì Đường Phì đã lên tiếng trước:" Thì ra đệ chính là Phương Kiếm Minh, người đoạt được thiên hà bảo lục, ai da, thật sự là giỏi, dọc đường đi, ta chỉ cố truy tìm đinh đại ca, còn đinh đại ca thì lại né tránh cho nên căn bản là không biết được nhiều tin tức trong giang hồ nhưng mà ta cũng loáng thoáng nghe được chuyện của các người, đệ vừa nói ra thì ta còn có chút ngạc nhiên, sau đó suy nghĩ một chút thì cuối cùng cũng hiểu được, ha ha, nói như thế thì phương bích vân muội muội chính là Long tiểu thư rồi, khó trách nàng lại xinh đẹp như thế!" Long Bích Vân ở gian phòng bên trong cười nói:" Hôm qua phải giấu diếm, mong Đường tỷ tỷ không trách!" Đường Phì lắc lắc tay, nói sang sảng:" Không có gì, ta là loại người tính toán chi li thế sao, các người làm vậy cũng là bất đắc dĩ!" Đinh Thế Kiệt cười ha hả:" Phương lão đệ, tên của tứ đại kỳ thư ta cũng từng nghe qua, đệ có thể đoạt được Thiên hà bảo lục, điều này chứng tỏ bản lĩnh của đệ cao cường, khó trách ngày hôm qua ta cũng không phải là đối thủ, được rồi, tạm thời không nói đến chuyện này, đêm qua các ngươi đã gặp chuyện gì?"
Phương Kiếm Minh hừ một tiếng, rồi đem việc đêm qua bị tập kích trên đường trở về, và với sự hăng say của Long Nguyệt, toàn bộ câu chuyện được kể lại chi tiết, hai người Đinh Thế Kiệt nghe thì sắc mặt biến đổi không ngừng. Đinh Thế Kiệt nghe xong thì hung hăng gõ đầu mình một cái:" Đều là do ta, nếu hôm qua không phải cố ý chuốc say phương lão đệ thì sẽ không khiến cho Long tiểu thư bị đả thương, ta chút nữa là đã phạm tội lớn rồi!" Phương Kiếm Minh vội nói:" Không thể trách đinh đại ca được, những người đó đã sớm mơ tưởng đến thiên hà bảo lục trên người đệ lâu rồi, cho dù đinh đại ca không chuốc say đệ thì bọn họ cũng sẽ tập kích chúng đệ thôi!" Đinh Thế Kiệt nghe xong mới cảm thấy nhẹ bớt:" Tuy nói thế nhưng ta không thể trốn trách nhiệm được, chuyện tối qua ta tạm thời ghi nhớ, ngày khác đinh đại ca nhất định lấy công chuộc lỗi!" Phương Kiếm Minh nói:" Việc này đã qua, đinh đại ca cũng không nên để trong lòng, nếu không thì lại càng bất an!" Đinh Thế Kiệt cười ha hả!" Chuyện của huynh đệ cũng là chuyện của ta, phuong lão đệ, ta nhất định sẽ tra ra những người đó là ai!"
Phương Kiếm Minh nghe ra ý hắn đã quyết cho nên cũng không nói nữa, Đinh Thế Kiệt hỏi:" Đúng rồi, người đả thương Long tiểu thư hình dáng trông thế nào, công phu của hắn thế nào?" Phương Kiếm Minh trầm tư một chút rồi nói:" Người đó đệ chưa từng gặp qua, cho nên không biết có đặc điểm gì, nhưng hắn có môt cái mũi ưng. Còn về võ công thì trảo công của hắn có chút quái dị, so với thiếu lâm long trảo thủ thì hung ác hơn, nhưng lại ít đi vẻ ổn trọng, đệ có cảm giác mơ hồ là công phu của hắn có chút giống ưng trảo, đây chính là điểm lạ." Nhãn châu của Đinh Thế Kiệt thiểm động, bỗng dưng cười ha hả:" Thế là được rồi, người đả thương Long tiểu thư có thể chính là bảo chủ của Phi Ưng Bảo Tây Môn Vạn Ưng, võ công của hắn khiến cho đối thủ có cảm giác như đối đầu với một phi ưng." Tuy rằng lúc đó Phương Kiếm Minh say rượu, nhưng đối với chiêu thức của kẻ đó thì nhớ mang máng, nghe vậy thì quát:" Không sai, hôm nay đệ nghĩ kỹ lại mới thấy đúng, võ công của hắn quả thật chính là động tác của phi ưng, Phi Ưng Bảo, mối hận hôm nay, ngày khác Phương Kiếm Minh ta sẽ đích thân đến Phi Ưng Bảo đòi!"
Đinh Thế Kiệt cười ha hả, nói:" Tây Môn Vạn Ưng cũng là một trong cửu đại thần bí khách giống ta, bình thường chỉ ở trong Phi ưng bảo, rất ít xuất hiện trên giang hồ, rất ít người biết được hình dáng của hắn, lần này vì phương lão đệ mà hắn phải đích thân ra tay, với ý định phải thành công, nhưng không ngờ phương lão đệ thần công cái thế, đánh cho bọn chúng thảm bại trở về, điều này nhất định sẽ khiến cho tây môn vạn ưng ghi hận trong lòng, phương lão đệ, sau này muốn đi phi ưng bảo?" Phương Kiếm Minh gật đầu, Đinh Thế Kiệt nói:" Nếu như phi ưng bảo âm thầm làm chuyện xấu thì sẽ có một ngày đinh mỗ quang lâm phi ưng bảo, thuận tay dắt dê, lấy một ít bảo vật của bọn chúng." Phương Kiếm Minh vội nói:" Nghe nói phi ưng bảo là long đàm hổ huyệt, đinh đại ca không nên mạo hiểm!"
Đinh Thế Kiệt cười lớn:" Điều này thì đệ không cần phải lo lắng, bản lĩnh chính của ta chính là 'Thâu Đạo', đệ đã quyên ngoại hiệu của ta rồi sao?" Vừa nói xong lại cười ha hả tiếp. Còn về hán tử trong ngỏ hẻm kia, Đinh Thế Kiệt dù sao cũng không phải thần tiên cho nên cũng không biết người này, Long Bích Vân ở trong phòng nói:" Hắn sử dụng chính là Tiêu Dao Thần Kiếm của Đoàn gia ở Đại Lý, đối với lai lịch của hắn thì muội cũng không rõ lắm!" Nói đến Đoàn gia ở Đại Lý, thì có một đoạn lịch sử rất dài, đại lý Đoàn gia không chỉ là một võ học thế gia, mà quan trọng hơn đó chính là một gia tộc đế vương, ở đại lý, quốc danh như mặt trời chính ngọ, trải qua nhiều phen sóng gió, mà gia tộc vẫn đứng sừng sững không ngã, sau đó đại quân Mông Cổ do Hốt Tất Liệt thống lĩnh, huy sư nam hạ, chinh phục Đại Lý, và cũng tiếp quản Đại Lý quốc, Đoàn gia trở thành "Tổng Quản Đại Lý", ra sức cho Mông Cổ, cứ như vậy, cho đến khi Chu Nguyên Chương thành lập Đại Minh triều thì cũng coi đó là thế lực còn sót lại, nên không bỏ qua.
Năm hồng vũ thứ mười lăm ( năm 1382 sau công nguyên ), Lương Vương Đầu Điền Trì của Tông thất tự sát. Ba tháng, Phó Hữu Đức tiến quân uy Sở. Lúc này tổng quản Đại Lý Đoàn Thế muốn làm như đời trước, thần phục đại minh nhưng quân minh không đồng ý, Phó Hữu Đức, Mộc Anh công phá Đại Lý, bắt lấy Đoạn Thế. Sự thống trị của Đoàn gia ở Đại Lý coi như chấm dứt, sau này Vân Nam chính là thiên hạ của Mộc Gia, cho nên trong triều đình, vùng Đại Lý, danh khí của Mộc Vương Phủ lấn áp Đoàn gia, nhưng ở trong võ lâm khi nhắc đến Đại Lý thì người ta liền nghĩ đến Đoàn gia, chứ không phải là Mộc vương phủ. Đoàn gia mặc dù suy tàn, nhưng mà không có biến mất trên đời này, có không ít người trong Đoàn gia làm quan viên địa phương, thế lực vẫn còn có chút. Bởi vì Đoàn gia ở Vân Nam, dân tộc thiểu số chiếm phần đông, cho nên tuyệt kỹ gia truyền không có vang dội trong võ lâm, cho nên Tiêu Dao Thần Kiếm của Đoàn gia có rất ít người trong võ lâm biết đến.
Tối qua, khi thanh y hán tử ra tay, Long Bích Vân bị kiếm khí của hắn khiến cho bừng tỉnh, nàng nhìn ra được đó chính là 'Tiêu Dao Thần Kiếm' ( Từ Hàng Hiên là thánh địa của võ lâm, điển tịch vô số. Long Bích Vân chính là Hiên chủ tương lại cho nên hiển nhiên là phải biết được đặc điểm võ học của các gia tộc lớn), cho nên cố gắng làm ra vẻ như là không bị thương, lại còn nói ra võ công của hắn, thanh y hán tử kia là lần đầu tiên theo thúc thúc của hắn đi đến trung nguyên, vậy mà có người chỉ cần nhìn một cái là nhận ra được võ công của hắn, làm sao mà không chấn động được, tự nghĩ rằng không thể địch lại sự liên thủ của hai người Phương Kiếm Minh và Long Bích Vân cho nên mới thối lui.
Mấy người ở trong phòng nói chuyện cả nửa ngày, Phương Kiếm Minh nghĩ đến một chuyện, hỏi:" Đinh đại ca, huynh có biết ở Hàng Châu này có nơi nào gọi là Phong Linh Độ Khẩu không?" Đinh Thế Kiệt nghe xong thì ngẩn người, cười nói:" Kỳ lạ, Phong Linh Độ Khẩu, đây là lần đầu tiên ta nghe nói qua, đệ hỏi ta xem như là vô ích rồi!" Phương Kiếm Minh ồ lên một tiếng:" Thì ra huynh cũng không biết!" Nhãn châu của Đinh Thế Kiệt thiểm động, cười nói:" Phương lão đệ, đệ muốn tìm nơi này cũng rất là dễ. Đây là thế giới của Lôi gia, còn sợ bọn họ không biết sao?" Phương Kiếm Minh nghe xong thì mừng rỡ, cười nói:" Đúng vậy, Lôi Minh hẳn là biết nơi này!"
Nói đến Lôi gia, Đinh Thế Kiệt cười nói:" Phương lão đệ, các người ở lại khách điếm không tiện, Long tiểu thư lại có thương tích trong người, càng không thể bị quấy rầy được. Không bằng đệ và Long tiểu thư, Long Nguyệt tiểu muội đến ở tại Lôi gia đi, nơi đó cao thủ đông đảo, người của Lôi gia cũng rất là hào sảng, đến lúc đó còn có thể kết giao thêm vài vị bằng hữu!"
Phương Kiếm Minh nghe xong thì vui vẻ, nhưng chần chừ nói:" Đi bái phỏng thì còn được, nhưng nếu là đến ở nhờ thì không tiện." Đinh Thế Kiệt cười nói:" Điều này thì không cần phải lo, ta có một người bạn tốt ở Lôi gia, có nàng ra mặt, thì mọi việc đều dễ dàng giải quyết, hơn nữa hôm qua chúng ta cũng đã kết giao với Lôi Minh lão đệ, hắn cũng là một người hào sảng, ta nghĩ hắn cũng rất là hoan nghênh!" Long Nguyệt nghe xong thì mừng rỡ:" Thế thì muội không cần phải lo lắng rồi, sẽ không còn ai có dũng khí tìm đến chúng ta gây rắc rối!" Phương Kiếm Minh hỏi:" Đinh đại ca, hai người có phải cũng muốn ở lại vài ngày?" Đinh Thế Kiệt cười nói:" Huynh đệ gặp nạn, họ Đinh này há có thể xem như không liên quan sao, dù sao gần đây 'sinh ý' của ta cũng không tốt, chúng ta cùng nhau đến Lôi gia đi, tiết kiệm được vài bữa cơm, sao lại không đi chứ!" Vừa nói vừa cười ha hả.
Lập tức, Long Nguyệt vội đỡ Long Bích Vân xuống giường, vệ sinh một chút, Phương Kiếm Minh thì đi thu dọn phòng, cái gì đáng mang theo thì mang, còn kỳ lân thử thì không hề khách khí, chui vào lòng của Phương Kiếm Minh, bắt đầu giấc mộng đẹp. Đinh Thế Kiệt cũng không có nhàn rỗi, đi ra ngoài gọi một chiếc xe ngựa, chạy đến trước cửa khách điếm, còn Đường Phì thì giúp Phương Kiếm Minh bán ba con ngựa của ba người đi, thu được một ít bạc. Chờ sau khi ba người Phương Kiếm Minh chuẩn bị xong thì họ đi trả phòng, năm người lên xe ngựa. Xe ngựa rất rộng, năm người bọn họ cùng ngồi trong xe vẫn còn rộng. Đinh Thế Kiệt là lão giang hồ, trước khi lên xe đã nói cho xa phu biết nơi bọn họ muốn đến, hắn bảo chỉ cần đến ngoài cửa lớn của Lôi gia là được. Mã xa phu là một người sống ở Hàng Châu đã lâu, sao lại không biết được phủ viện của Lôi gia đỉnh định đại danh của Giang Nam được chứ, vội thúc ngựa, phi về phía Lôi phủ.
Năm người ngồi trong xe ngựa, bốn phía đều có rèm che, người ở bên ngoài không thể nhìn thấy ở bên trong xe, chỉ có tiếng của xa phu thúc ngựa vang lên đều đặn, kỹ thuật của xa phu này quả thật cũng rất tốt. Năm người ở trong xe nói chuyện một chút. Ước chừng khỏng hơn nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại, năm người biết là đã đến đại môn của Lôi gia. Đinh Thế Kiệt đi xuống trước hỏi thăm một tiếng, bốn người ở trong xe chờ. Không lâu sau, Đinh Thế Kiệt và một người khác đi ra, vừa đi vừa cười ha hả, nghênh đón bốn người trong xe. Hai chân của Phương Kiếm Minh vừa chạm đất thì ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy đại môn của Lôi gia, không chỉ to lớn mà còn có một bức tường cao và rất dài, hoàn toàn tách biệt Lôi gia và thế giới bên ngoài, bên ngoài đại môn có mười hai đại hán mang bội đao, y phục màu xanh. Trên cảnh cửa là một kim biển, trên đó có hai chữ "Lôi phủ" trông như rồng bay phượng múa, nhìn thì rõ rằng thanh thoát, nhưng lại mơ hồ có phong thái hữu lực, vừa nhìn là đã biết là do danh gia thủ bút, hơn nữa mỗi chữ lại cao đến một trượng năm thước, đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ được, có thể thấy được ở Giang Nam này Lôi gia có khí thế cỡ nào.
"Ha ha, Phương đại ca, hôm qua lừa tiểu đệ một vố rồi đây!" Phương Kiếm Minh thấy người đi cùng với Đinh Thế Kiệt là Lôi Minh, nghe thế thì cười nói:" Lôi huynh, tại hạ cũng là do tình thế bắt buộc thôi, hy vọng huynh không phiền lòng, hôm nay đến quấy rầy, do vội vàng cho nên không có mang theo lễ vật, thật là khiến cho lôi huynh chê cười!" Lôi Minh nói:" Còn cái gì mà lễ vật chứ, phương đại ca quang lâm Lôi phủ, đó đã là vinh hạnh rồi, lễ vật thì thôi đi." Đinh Thế Kiệt lấy từ trong áo ra một thỏi bạc, định thanh toán cho xa phí thì mã xa phu lại không nhận, cười nói:" Thì ra các vị là bằng hữu, tại hạ chỉ là hạ nhân của Lôi gia, xa phí coi như không có!" Nói xong thì hướng sang phía Lôi Minh chào một tiếng "Ngũ Thiếu Gia!" Rồi quay xe ngựa, đi ngược lịa, Đinh Thế Kiệt cũng không kịp đưa bạc cho hắn, cười khổ một chút, nói:" Lôi lão đệ, người ta đánh xe ngựa cũng rất cực khổ, chúng ta không thể ngồi không được, số bạc này ngươi cầm lấy, thay ta chuyển cho hắn!" Lôi Minh cười nói:" Đi đi đi, họ Đinh kia, ngươi xem Lôi gia là gì hả, đây chính là quy tắc của Lôi gia, nếu là bằng hữu của Lôi gia thì không được nhận phí đi đường, cầm bạc lại đi!" Đinh Thế Kiệt thấy hắn nhất định không chịu tiếp nhận, đành phải cất bạc vào.
Long Bích Vân được Long Nguyệt dìu xuống xe, đi lên bậc thang trước đại môn của lôi phú, ngẩng đầu nhìn lên hai chữ "Lôi phủ" trên biển, đôi mắt đẹp của nàng lóe ra dương quang, Lôi Minh thấy thế cười nói:" Long tiểu thư, chỉ sợ cô không biết hai chữ này là do vị danh gia nào đề!" Long Bích Vân hơi lắc tay, Lôi Minh cười nói với mọi người:" Hai chữ "Lôi phủ" này chính là do khai quốc nguyên huân của đương triều "Thành Ý Bá" đề tự, năm đó lão nhân gia và gia tổ chính là 'Mạc Nghịch Chi Giao', cho nên mới đích thân đề tự!" Long Nguyệt không biết "Thành Ý Bá" là ai cho nên thấp giọng hỏi Long Bích Vân:" Tiểu thư, vị "Thành Ý Bá", vị võ lâm cao thủ này có danh khí rất lớn sao?" Long Bích Vân thấp giọng cười, giải thích:" Đó là Lưu Bá Ôn!" Long Nguyệt kinh ngạc nói:" Chính là Lưu Bá Ôn, người có trí tuệ sánh ngang với Gia Cát Lượng! Làm muội còn tưởng là ai chứ!" Phương Kiếm Minh đứng ở bên cạnh hai nàng, một câu cũng không lọt khỏi tai, nhịn không được nên cười ha hả, Long Nguyệt thấy hắn giễu cợt mình thì hai má phồng lên, chu miệng, trừng mắt nhìn hắn, Phương Kiếm Minh thấy nàng hờn dỗi vội quay đầu sang nói chuyện với Lôi Minh, tránh qua kiếp nạn!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bạch Ngọc Tuyết