Không nói với Hoàng Dược Tiên là ý của Cổ Thần, nhưng Hư Tử Uyên sao có thể nói ra điều đó, nên cứ ấp úng mãi mà chưa nói hết một câu.
Cổ Thần tiến lên trước một bước, nói:
- Khởi bẩm sư bá, là đệ tử thỉnh câu sư tỷ tạm thời đứng nói cho sư bá biết.
- Tại sao?
Hoàng Dược Tiên hỏi.
Cổ Thần nói:
- Từ lúc sư tỷ phát hiện luyện đan thiên phân của đệ tử, trong lòng đệ tử đã có ý muốn được khiêu chiến với Văn trưởng lão, cho nên mới thỉnh cầu sư tỷ giấu, không để cho sư bá biết, lại có đãi ngộ đặc biệt gì, như vậy việc khiêu chiến trưởng lão, sẽ bị người khác coi là đệ tử mượn uy sư bá hiếp đáp trưởng lão.
- Lần này ngươi dựa vào thực lực bản thân, thắng Văn trưởng lão, trong lòng chắc vui lắm nhỉ?
Hoàng Dược Tiên nhìn Cổ Thần nói.
Thấy Hoàng Dược Tiên hình như có chút không vui, Cổ Thần nói:
- Đệ tử cũng muốn làm sư bá kinh hỉ với những biểu hiện của mình ở đại hội luyện đan.
- Kinh hỉ? Đúng vậy... Ngươi làm ta muốn hết hồn luôn.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Nhưng Cổ Thần, làm người không được quá vênh váo, hôm nay ngươi khiến Văn trưởng lão mất mặt, trong lòng hắn nhất định sẽ ghi hận, hơn nữa, có mấy vị trưởng lão tương giao rất tốt với hắn, họ đều là trưởng lão Bách Thảo Phong, đắc tội với họ không tốt cho ngươi.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Tạ sư bá chỉ dạy.
Đến đây, Hoàng Dược Tiên đột nhiên ha ha cười nói:
- Tiểu Uyên, sư phụ nuôi còn từ nhỏ đến giờ, Bách Thảo Phong xuất một thiên tài đệ tử yêu nghiệt đến cực điểm mà con lại nghe lời Cổ Thần, giấu sư phụ, thảo nào người ta đều nói con gái hướng ngoại, con cũng hướng ngoại quá rồi đấy.
Hử Tử Uyên đỏ mặt, thấy Hoàng Dược Tiên không giống như đang giận, dậm dậm chân nói:
- Sư phụ... Người không giận nữa à?
- Hắc hắc... Con lớn rồi, sư phụ không quản con được nữa.
Hoàng Dược Tiên nói xong câu này, quay sang nhìn Cổ Thần, cười nói:
- Ha ha... Bách Thảo Phong xuất một đệ tử thiên tài yêu nghiệt, ta giận sao được? Bây giờ mới biết, cũng không muộn, chậc chậc, thời gian một năm, không chỉ luyện ra đan dược thất phẩm, ngay cả loại đan dược khó như Trúc thai đan cũng luyện ra được, thiên tài kiểu này, từ thủ tọa đời thứ nhất Đan Tử tông sư đến nay chưa từng xuất hiện qua, ha ha...
Thấy Hoàng Dược Tiên tươi cười vui vẻ, Hư Tử Uyên cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Cổ Thần khom người nói:
- Đa tạ sư bá khoang hồng đại lượng.
- Cổ Thần.
Hoàng Dược Tiên đột nhiên ngừng cười, nhìn Cổ Thần nói:
- Từ bây giờ, ngươi không cần gọi ta sư bá nữa.
Hoàng Dược Tiên nói vậy, Cổ Thần lập tức hiểu ra, đương nhiên là muốn thu hắn làm đồ, trong lòng nhất thời kinh hỉ, kiếp trước bái Hoàng Dược Tiên làm sư, Cổ Thần học được luyên đơn chi thuật xuất thần nhập hóa, như vậy mới khiến con đường tu chân của hắn càng đi càng dài.
Kiếp này Hoàng Dược Tiên lại một lần nữa thu hắn làm đồ, Cổ Thần không mừng sao được?
Thấy Cổ Thần vẫn đứng ngây tại chỗ, Hư Tử Uyên đẩy đẩy cánh tay Cổ Thần:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, sư phụ đã muốn thu đệ làm đồ còn không mau tạ ơn sư phụ.
Hoàng Dược Tiên mừng rỡ, đứng lên đỡ Cổ Thần dậy nói:
- Từ hôm nay, ngươi là đệ tử chân truyền của ta, ở Bách Thảo Phong có quyền lực tương đương trưởng lão, cũng như tài nguyên phân phối.
- Tạ sư phụ.
Cổ Thần nói.
Hoàng Dược Tiên nhìn hai người, nói:
- Tiểu Uyên, Cổ Thần, dưới tay ta chỉ có hai ngươi là đệ tử chân truyền, các ngươi phải coi nhau như ruột thịt, sau này quan tâm chăm sóc nhau như người thân một nhà.
Cổ Thần và Hư Tử Uyên đồng thanh nói:
- Vâng, sư phụ.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Cổ Thần, Tiểu Uyên nhập môn sớm hơn ngươi, nên làm sư tỷ, sau này dù thành tích luyện đan của ngươi có cao hơn thì Tiểu Uyên vẫn là sư tỷ, ngươi phải nghe lời sư tỷ, không được cãi lại.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Vâng, những lời sư tỷ nói, đệ tử đều ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên không bao giờ cãi lại...
- Ừm...
Hoàng Dược Tiên mỉm cười, gật đầu nói:
- Vì ngươi đã trở thành đệ tử chân truyền của ta, sau này sẽ giống như các trưởng lão, không cần làm nhiệm vụ gì nữa, cách nơi Tiểu Uyên sống năm dặm về phía Đông có một tòa động phủ mà sư phụ đã sống hồi trẻ, tên gọi động phủ Dược Tiên, bên trong có đủ linh khí, sư phụ trồng trong đó một số linh thảo, sau này ngươi có thể ở trong động phủ Dược Tiên.
Cổ Thần gật gật đầu, mừng thầm trong bụng, sau này hắn sẽ được đối đãi như một trưởng lão, không phải làm bất cứ công việc gì nữa, như vậy sẽ có nhiều thời gian tu luyện hơn.
Hoàng Dược Tiên nói tiếp:
- Mấy ngày đầu tháng, ngươi đến Bách Thảo Điện tìm ta, sư phụ dạy ngươi luyện đan dược bát phẩm, đan dược từ lục phẩm trở đi, độ khó tăng lên rất nhiều lần, đan dược bát phẩm, so với đan dược thất phẩm khó hơn không chỉ mười lần, thiên phân luyện đan của ngươi cao, sau này nhất định vượt qua sư phụ, nhưng, trước khi vượt qua sư phụ, sư phụ vẫn có thể dạy ngươi luyện đan dược từ thập phẩm đổ xuống.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đa tạ sư phụ.
Hoàng Dược Tiên phẩy tay, nói:
- Tiểu Uyên, đưa sư đệ đến động phủ, bên ngoài động phủ có một số chấm chế, để sư tỷ dạy ngươi linh dược trong động phủ, có thời gian thì chăm sóc qua một chút, đừng để hoang phế.
- Vâng, sư phụ, đệ tử đi.
Hư Tử Uyên và Cổ Thần đồng thanh đáp lời.
Hai người rời khỏi Bách Thảo Điện, luyện đan đại hội sớm đã giải tán, trên quảng trường chẳng còn một ai.
- Sự tỷ, có lẽ nên đi chào Tôn trưởng lão trước, nói cho trưởng lão biết đệ sẽ không sống ở vườn thuốc nữa, rồi sau đó đi Động phủ Dược tiên.
Cổ Thần đề nghị.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, hai người tung pháp khí, hóa thành hai đường hào mang, đến Thanh Hoa Cốc tìm Tôn Thường, nói với Tôn Thường việc hắn đến Động phủ Dược tiên sống, sau đó, hai người bay thẳng vế hướng Bắc.
Động phủ Dược tiên chỉ cách Tử Tâm Tiểu Trúc nơi Hư Tử Uyên sống chừng năm dặm, khoảng cách tương đối gần.
Nghĩ đến việc được sống gần sư tỷ, Cổ Thần mừng đến phát điên, tốc độ hai người đều không chậm nên chỉ một lúc đã qua Tử Tâm Tiểu Trúc, đến Động phủ Dược tiên.
Cổ Thần biết rất rõ nơi này, kiếp trước, hắn cũng từng sống ở Động phủ Dược tiên, cho nên hiểu rất rõ về cấm chế nơi này.
Hai người dừng lại bên ngoài động, Hư Tử Uyên giảng cho Cổ Thần nghe về cấm chế bên ngoài, đây là một tòa mê trận, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một bức tường đá, căn bản không có động phủ, trên thực tế, đi qua mê trận, trong tường có một lối vào hình tròn rộng chừng hai trượng, diện tích bên trong động phủ so với Hạo Thiên động phủ nhỏ hơn một chút, nhưng cũng rất rộng rãi.
Giảng giải về cấm chế xong, hai người bước vào bên trong động phủ, Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ, sau này đây sẽ là nơi đệ sống, ta sống ở Tử Tâm Trúc năm dặm về phía Tây, có chuyện gì cần, đệ có thể đến tìm ta.
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Sư tỷ, bao giờ thì sư tỷ Trúc Thai?
Hư Tử Uyên ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Bây giờ đệ đã học xong toàn bộ rồi, ta cũng không còn gì để dạy, cho nên mấy ngày nữa ta sẽ bế quan Trúc Thai.
- Sư tỷ, nghĩa là phải một thời gian nữa ta mới gặp được sư tỷ.
Cổ Thần có chút lưu luyến nói.
- Ngốc quá... Ta chỉ là bế quan mà thôi, đâu có phải là không gặp nữa. Chắc chỉ cần một năm là ta Trúc Thai thành công, đến lúc đó, không phải chúng ta sẽ gặp lại nhau sao?
Hư Tử Uyên nói.
- Sư tỷ ở ngay bên cạnh mà đệ không gặp được, cảm thấy ngày tháng thật là dài.
Cổ Thần nhìn vào mắt Hư Tử Uyên, ánh mắt gửi gắm bao nhiêu nhớ nhung trong đó.
Ánh mắt Hư Tử Uyên cũng có chút lưu luyến, đi đến bên Cổ Thần, nói:
- Nhớ ta thì hãy học luyện đan thuật chăm chỉ, đợi khi chúng ta gặp lại, có thể nhìn thấy đệ trở thành đan dược sư bát phẩm, sư tỷ cũng sẽ rất nhớ đệ.
Nói đoạn, Hư Tử Uyên nâng mặt Cổ Thần, cúi đầu đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.
Một cảm giác như điện xẹt qua.
Môi hai người chỉ lướt qua nhau trong tích tắc rồi lập tức rời ra. Hư Tử Uyên ngẩng đầu, nói:
- Sư đệ, đệ nhớ học hành chăm chỉ, hẹn một năm sau gặp lại...
Mặc dù môi đã rời nhau, nhưng cảm giác mỹ diệu ấy vẫn còn lưu lại trên môi Cổ Thần, sư tỷ trước mắt hắn, lúc này còn đẹp hơn cả tiên nữ trong truyền thuyết.
Cảm giác mỹ diệu từ môi truyền xuống tim, làm trái tim hắn cũng run rẩy, Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Sư tỷ, đệ biết rồi.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, sau đó quay người, đi ra khỏi động phủ. Cổ Thần định đi theo nhưng Hư Tử Uyên đã biến thành một đường hào mang biến mất nơi chân trời.
Hư Tử Uyên đi rồi, Cổ Thần lại hồi tưởng cảm giác mỹ diệu lúc nãy, một lúc lâu sau mới bước vào trong.
Bên trong động phủ, linh khí tương đối đầy đủ, bên phải có một vườn thuốc nhỏ, trồng một số linh dược, những linh dược này đều là loại không cần ánh sáng mặt trời, trồng xuống cũng không cần hàng ngày chăm sóc, tưới nước bón phân, chỉ cần đợi đủ năm đủ tháng là có thể thu hoạch.
Chỗ này lúc không có ai sống, cứ nửa năm Hoàng Dược Tiên mới đến một lần, cho nên việc chăm sóc coi như không có.
Sống trong Động phủ Dược tiên, so với sống trong vườn linh dược của Tôn Thường tốt hơn nhiều, Cổ Thần luyện công cũng an toàn hơn, có người muốn vào trong động phủ, chí ít cũng phải đứng bên ngoài gọi một tiếng, nếu như trực tiếp bước vào sẽ chạm phải cấm chế và Cổ thần lập tức biết ngay.
Tiểu Bạch cũng khá hài lòng với nhà mới, nó là yêu thú, sống trong sơn động thích hơn sống trong nhà nhiều, hơn nữa, sơn động này có nhiều linh khí, Tiểu Bạch rất thích.
Dọn dẹp qua loa một chút, Cổ Thần bắt đầu tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, tu luyện trong sơn động đầy đủ linh khí, tốc độ so với ở vườn linh dược nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Trời đã về khuya, Tiểu Bạch nằm dài trên giường ngủ say như chết. Cổ Thần ngồi bên cạnh, luyện tập Linh Kình Thuấn Tức quyết. Hắn không hít thở lấy một lần, mỗi một hơi là nhịn sáu bảy canh giờ, một hơi có thể qua cả một đêm.
Hơn nữa, tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, thân thể còn dễ chịu hơn là được ngủ một giấc.
Chân khí tiên thiên trong người Cổ Thần đang len lỏi qua mười hai chính kinh, hội tụ nơi tim, thông qua mười hai chính kinh, lưu động đến khắp mọi nơi trong cơ thể. Mỗi lần giao dung nơi tim, Chân khí tiên thiên trong người lại cường đại thêm một phần.
Đêm, không gian yên tĩnh...
Cho dù là một chiếc kim rơi, trong hoàn cảnh đó, cũng có thể dễ dàng nghe thấy.
Hai con mắt vốn đang nhắm chặt của Cổ Thần đột nhiên mở trừng, ánh mắt hướng ra ngoài động phủ, chân mày hơi nhíu.
Hắn đập đập Tiểu Bạch, Tiểu Bạch lập tức bừng tỉnh, Cổ Thần ôm Tiểu Bạch vào lòng, biến mất trên chiếc giường đá. Một lúc sau, một người mặc áo đen đột nhiên lẻn vào trong động, tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, Cổ Thần nhìn qua, là một món pháp khí cực phẩm.
Nhân vật áo đen vừa vào trong động, lập tức nhìn lên giường, nhưng chỉ thấy trống hoác, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nhân vật áo đen nhìn quét qua các góc động phủ, thấy Cổ Thần không có trong động, vô cùng ngạc nhiên, cẩn thận quan sát thêm một lần nữa, vẫn không tìm thấy Cổ Thần, đang định rút lui ra ngoài.
Đúng lúc này, giọng nói Cổ Thần đột nhiên vang lên:
- Đạo hữu đã đến đây rồi, sao không ở lại chơi thêm một lát?
Cổ Thần bước ra từ mê sương của Tiểu Bạch, nếu như người này tu vi quá mạnh thì để cho hắn đi, nhưng, người này chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín nên Cổ Thần quyết định lên tiếng.
Việc Cổ Thần bất ngờ lên tiếng rõ ràng khiến nhân vật áo đen giật mình, hoảng hốt nhìn ngó khắp nơi, nhưng vẫn không thấy nửa bóng người, giọng nói vừa rồi, nhân vật áo đen nhớ rõ là giọng nói của Cổ Thần.
Nhân vật áo đen cảm thấy không ổn, thân thể nhoáng một cái, lao nhanh về phía cửa động, ai ngờ, một đương kiếm cương đột nhiên xuất hiện, chém thẳng vào mặt hắn.
Đường kiếm cương này đến quá nhanh, nhân vật áo đen không kịp tránh né, trong lúc vội vã, hắn đành phải rút kiếm ra chặn, keng... một tiếng, thân thể nhân vật áo đen bị bật ngược lại phía sau mười bước, hai tay tê rần, pháp khí cực phẩm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Nếu như là pháp khí thượng phẩm, nói không chừng một kiếm của Cổ Thần đã khiến nó bay khỏi tay rồi.
Kiếm cương tiêu tán, một thiếu niên đứng giữa cửa động, trên vai là một con hồ ly màu trắng, chính là Cổ Thần.
Cổ Thần hắc hắc cười, nói:
- Đạo hữu nửa đêm đến thăm, không biết có việc gì?
Nhân vật áo đen tròn mắt nhìn Cổ Thần, lúc này hắn không ẩn giấu tu vi, biểu hiện trạng thái bình thường, Tiên Thiên cảnh tầng chín, tu vi không hề thua kém nhân vật áo đen.
Hơn nữa, chỉ một kiếm mà nhân vật áo đen đã bị đánh lùi mười bước, chứng tỏ sức mạnh của Cổ Thần còn vượt xa hắn.
Không thể nghi ngờ, dù là tu sĩ Thần Hải cảnh, Cổ Thần cũng dám đọ sức mạnh, huống hồ nhân vật áo đen chỉ là tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín mà thôi.
Nhân vật áo đen mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Cổ Thần, sợ hãi.
Cổ Thần thấy vậy, cười nói:
- Đạo hữu cũng là người của bổn tông, đâu cần phải giấu đầu giấu đuôi? Tự bỏ khăn bịt mặt đi, đừng để ta phải đích thân động thủ.
- Hừ...
Hai mắt nhân vật áo đen ngùn ngụt lửa giận, hừ lạnh một tiếng, giơ cao trường kiếm trong tay, một đường lôi kiếm xông thẳng lên trời, ầm, lôi kiếm đột nhiên phân thành nhiều đường, lao về phía Cổ Thần.
Cổ Thần quắc mắt, là bí pháp Ẩn Kiếm Phong: Thần Kiếm Ngự Lôi chân quyết.
Cổ Thần vung tay, tung ra một tấm khiên màu đen, Chân khí tiên thiên truyền nhập, tấm khiên bạo trướng khoảng chừng một trượng lớn nhỏ, dựng đứng trước mặt Cổ Thần.
Ầm...
Lôi điện đập vào khiên, tấm khiên nhất thời nứt ra thành bốn năm mảnh, mấy đường lôi điện dừng lại một lúc, rồi lại tiếp tục lao về phía Cổ Thần.
Khóe miệng nhân vật áo đen thoáng nhếch lên, thần kiếm ngự lôi chân quyết uy lực cực đại, một đòn đánh ra ngay cả một tu sĩ tu vi Tiên Thiên tầng chín cũng không thể đỡ được.
Nhưng nhìn đường lôi điện đang ầm ầm lao đến, sắc mặt Cổ Thần vẫn không hề thay đổi, tay trái đập về phía trước, tử sắc băng diễm đột nhiên chui ra từ lòng bàn tay.
Tử diễm băng viêm càng lúc càng lớn, trong nháy mắt, cả động phủ biến thành băng động, dưới tác dụng của tử diễm băng viêm, lôi điện giống như bất động, bị băng phong.
Nhân vật áo đen tròn mắt, nhãn thần đầy vẻ khó tin, uy lực của lôi điện tương đương với một đòn do tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ đánh ra, vậy mà bị Cổ Thần dùng tử diễm băng viêm băng phong lại?
Đương nhiên, Cổ Thần chỉ băng phong lôi điện mà thôi chứ không hề hủy diệt nó.
Lúc này, tay phải Cổ Thần nắm chặt thanh ly kiếm, chém mạnh, một đường kiếm cương bổ xuống lôi điện băng phong, lôi điện băng phong bị chém thành vô số mảnh, rơi lả tả xuống đất.
Trong nháy mắt, năng lượng tiêu tán, hóa thành hư vô.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 62: Tập sát lúc nửa đêm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Thấy Cổ Thần không những không bị thương mà còn hóa giải được lôi điện, vẻ sợ hãi trên mặt nhân vật áo đen càng rõ ràng hơn, nhìn Cổ Thần như nhìn một tên quái vật.
Cổ Thần hủy lôi điện, nhưng vẫn không dám tỏ ra khinh địch, nhân vật áo đen này mặc dù chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh hậu tầng, nhưng Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết mà hắn đánh ra, lại có thực lực Trúc Thai hậu kỳ.
Có lẽ đối phương có bí quyết ẩn giấu tu vi đặc thù gì đó, có thể ẩn giấu tu vi ngay cả lúc chiến đấu, mặc dù dựa vào tử diễm băng viêm, Cổ Thần vẫn có thể đánh bại được tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ, nhưng chắc chắn sẽ là một trận khổ chiến.
Cổ Thần thu tử diễm băng viêm và thanh ly kiếm lại, nhân vật áo đen thấy vậy, sắc mặt càng trở nên căng thẳng hơn, tay phải Cổ Thần giơ cao, sáu thanh đao kiếm màu trắng mang theo gân máu đột nhiên xuất hiện trong tay.
Cổ Thần không chế Chân khí tiên thiên, phân thành sáu phần, truyền nhập vào sáu thanh Huyết Văn Phi Đao, Huyết Văn Phi Đao nhất thời bạo trướng, mỗi một thanh dài chằng vài thước, quang mang chói mắt.
Cổ Thần nhìn nhân vật áo đen, cười nhẹ một tiếng, tay phải chỉ về phía hắn, sáu thanh Huyết Văn Phi Đao nhất thời bay ra, lao thẳng về phía nhân vật áo đen.
Tu sĩ điều khiển càng nhiều pháp khí, độ khó càng cao, tu sĩ bình thường cùng lắm chỉ có thể điều khiển hai món pháp khí, tu sĩ lợi hại thậm chí có thể điều khiển ba bốn món, nhưng một lúc điều khiển năm sáu món pháp khí, Cổ Thần là người đầu tiên hắn nhìn thấy.
Sáu thanh Huyết Văn Phi Đao là một bộ pháp khí, mặc dù có sáu thanh, nhưng cũng tương đương với một món pháp khí, đây chính là điểm lợi hại của bộ pháp khí này.
Mặc dù lực công kích của loại pháp khí thành bộ thấp hơn loại pháp khí đơn chiếc một chút, nhưng một lúc có từng ấy pháp khí bay đến, đúng là rất khó chống đỡ.
Huống hồ, bộ Huyết Văn Phi Đao này còn là pháp khí cực phẩm, công kích lực của mỗi một thanh phi đao đều tương đương với một món pháp khí thượng phẩm, công kích lực không hề thấp.
Sáu thanh Huyết Văn Phi Đao, hóa thành sáu đường ngân quang, chớp mắt đã gần đến chỗ nhân vật áo đen.
Cổ Thần coi nhân vật áo đen như một kẻ thù lớn, công kích lực của sáu thanh Huyết Văn Phi Đao đều được hắn phát huy đến cảnh giới cao nhất.
Nhìn sáu đường ngân quang, nhân vật áo đen không khỏi lộ vẻ sợ hãi, hắn không tiếp tục sử dụng thần kiếm ngự lôi chân quyết nữa, mà vung tay, một chiếc chuông vàng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, chiếc chuông nhanh chóng biến lớn, chụp nhân vật áo đen vào trong.
Keng keng keng keng keng keng...
Sáu thanh phi đao bắn lên chuông vàng, phát ra sáu âm thanh trong trẻo, chuông vàng hình như cũng đã có chỗ nứt, nhưng vẫn chặn được sáu thanh phi đao.
Chiếc chuông này là một món pháp khí phòng ngự thượng phẩm.
Sáu thanh phi kiếm đâm trượt mục tiêu, giảm tốc độ, hóa thành sáu đường ngân mang, quay trở tay Cổ Thần, ánh mắt Cổ Thần có chút kì dị, không hiểu tại sao nhân vật áo đen không tiến hành phản kích.
Chỉ thấy hắn giơ tay, rút vỏ kiếm, tra trường kiếm sáng bóng trong tay vào vỏ. Từ trong vỏ kiếm phát ra một đường điện quang, tít một tiếng, nhân vật áo đen lại rút kiếm.
Lúc này, trên thanh trường kiếm sáng bóng lấp loáng điện quang, chỉ cần nhìn cũng biết, uy lực cực đại.
Khoảnh khắc đó, Cổ Thần nhận ra đối phương chỉ có Tu vi Tiên Thiên cảnh tầng chín, Trúc Thai hậu kỳ lôi điện công kích là từ trong vỏ kiếm, căn bản không liên quan gì đến kiếm.
Biết được nội tình bên trong, Cổ Thần ha ha cười lớn, thu huyết văn phi đào vào trong Càn Khôn Trạc, thanh ly kiếm một lần nữa xuất hiện trong tay, Cổ Thần tiến lên trước vài bước, chém một nhát về phía nhân vật áo đen, đường kiếm cương dài hơn mười trượng chém vào hư không, kiếm cương lóe lên, bổ thẳng vào mặt đối phương.
Keng...
Một tiếng cực lớn, trên chiếc chuông vàng lập tức xuất hiện một vết nứt võ ràng.
Nhân vật áo đen thấy vậy, ánh mắt lộ rõ sự sợ hãi, trường kiếm trong tay lại chỉ lên trời, lại là một đường lôi điện nữa lóe sáng, một tiếng nổ lớn, hóa thành vô số đường lôi điện, lao về phía Cổ Thần.
Lôi điện công kích, tương đương với một đòn do Tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ đánh ra.
Cổ Thần giơ tay trái đập thẳng vào mấy đường lôi điện, tử diễm băng viêm đột nhiên phóng ra, như pháp pháo chế, đóng băng lôi điện, sau đó thanh ly kiếm chém xuống, phá tan lôi điện thành hư vô.
Thấy lôi điện một lần nữa bị Cổ Thần phá hủy, vẻ sợ hãi trong mắt nhân vật áo đen gần như đã biến thành sự tuyệt vọng, hắn cứ tưởng có món pháp bảo hạn chế thời gian trong tay, việc giết Cổ Thần sẽ dễ như trở bàn tay.
Hắn không ngờ, thực lực Cổ Thần lại cường hãn như vậy? Một đòn thực lực Trúc Thai hậu kỳ cũng bị Cổ Thần ngăn lại.
Cổ Thần chém xong lôi điên, xoay người lao thẳng về phía nhân vật áo đen, tay trái đập mạnh, chuông vàng lập tức đóng băng, biến thành một chiếc chuông băng.
Sau đó, kiếm cương của Thanh Ly kiếm bạo trướng, chém mạnh một đường, bề mặt chuông vàng nhanh chóng xuất hiện những vết nứt như hình mai rùa, sau đó hóa thành từng mảng băng nhỏ, rụng lả tả xuống đất.
Thấy nhân vật áo đen bên trong chuông vàng vừa mới tra trường kiếm vào vỏ, Cổ Thần hét:
- Tiểu Bạch, phân thần...
Hai mắt Tiểu Bạch lóe lên một đường quang mang kì dị, nhân vật áo đen nhất thời ngây ra, khoảnh khắc đó, hắn vẫn chưa kịp rút kiếm, Cổ Thần vung tay trái, đập thẳng vào ngực đối phương.
Tử diễm băng viêm nhô ra, biến nhân vật áo đen thành một bức tượng băng.
Cổ Thần thu tay lại, lạnh lùng đứng nhìn nhân vật áo đen. Tước vỏ kiếm từ tay hắn, Cổ Thần truyền nhập một đường Chân khí tiên thiên vào trong thăm dò, nhất thời một cảm giác như điện giật truyền thẳng vào tim Cổ Thần.
Bên trong vỏ kiếm này tràn ngập sức mạnh lôi điện, chẳng trách chỉ cần tra vào một lúc, trường kiếm của nhân vật áo đen đã đầy lôi điện, uy lực đại tăng.
Đây là tu sĩ Thần Hải cảnh dồn năng lượng pháp lực bản thân vào trong dung khí, những tu sĩ khác chỉ cần dùng pháp khí đặt vào trong dung khí, là sẽ có thể phát huy được năng lực pháp khí bên trong.
Nhân vật áo đen chỉ có tu vi Tiên Thiên tầng chín, nói cách khác, có một tu sĩ Thần Hải cảnh, bỏ năng lượng pháp lực của mình vào trong vỏ kiếm, sau đó, đưa cho nhân vật áo đen để nhân vật áo đen dùng pháp khí cực phẩm lấy năng lượng pháp lực bên trong vỏ kiếm, công kích lực đánh ra tương đương với Tu vi Trúc Thai hậu kỳ.
Năng lượng pháp lực bên trong vỏ kiếm, đều là lôi điện, rõ ràng là pháp bảo của Ẩn Kiếm Phong, trường kiếm của nhân vật áo đen chỉ dùng năng lượng lôi điện trong đó là có thể phát ra công kích lực tương đương một Tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ.
Vậy... tu sĩ truyền nhập lôi điện vào trong vỏ kiếm, chí ít cũng là tu sĩ Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ.
Lôi điện trong vỏ kiếm rất mạnh, chỉ có điều, không thể liên tục sử dụng, giữa mỗi lần sử dụng đều phải chờ một khoảng thời gian nên lúc nãy nhân vật áo đen mới tra lại kiếm vào vỏ.
- Có thể phát ra công kích lực tương đương một tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ, chắc chắn là một món pháp bảo tốt.
Cổ Thần thu hết cả vỏ kiếm và pháp khí cực phẩm trường kiếm vào trong Càn Khôn Trạc.
Sau đó, Cổ Thần đập một cái bào ngực nhân vật áo đen, Hư Viêm Quyết vận chuyển, rất nhanh, tầng băng tuyết bên ngoài nhân vật áo đen dung hòa, hai tay Cổ Thần như điện, điểm liền mười mấy huyệt trên người hắn.
Băng tan hết, nhân vật áo đen dần tỉnh lại, thấy Cổ Thần đứng ngay trước mặt trong khi bản thân lại không thể động đậy, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cổ Thần lạnh lùng nói:
- Bảo người tự bỏ khăn bịt mặt ra thì ngươi lại cứ muốn ta phải đích thân động thủ, đúng là không biết tự trọng.
Nói đoạn Cổ Thần giáng cho hắn một cái bạt tai.
Chát...
Một tiếng đanh gọn, trên mặt nhân vật áo đen xuất hiện một vết đỏ ửng, tấm vải che trên mặt hắn bị Cổ Thần gỡ xuống, lộ ra dung mạo bên trong, là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 63: Bế quan Trúc Thai.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Ánh mắt Cổ Thần như đao, nói:
- Văn sư thúc, không ngờ lại là thúc?
Vị lão giả này chính là người hôm nay đã bại dưới tay Cổ Thần trong đại hội luyện đan, Văn Sư Hào.
Chát...
Cổ Thần vừa nói xong, mu bàn tay thuận thế đập xuống, má bên trái Văn Sư Hào tương tự cũng xuất hiện một vết đỏ ửng.
Cổ Thần đã điểm huyệt câm, nên mặc dù rất đau nhưng Văn Sư Hào vẫn không thể kêu được nửa tiếng.
Cổ Thần chăm chú nhìn Văn Sư Hào, nói:
- Chắc ngươi đang cảm thấy lạ lắm, tại sao ta không để cho ngươi nói? Tại sao ta không hỏi sao ngươi lại đến đây? Tại sao ta không hỏi sao ngươi dám to gan, hành thích ta ngay trong tông môn?
Nghe Cổ Thần nói, rõ ràng là muốn giết hắn, Văn Sư Hào càng thêm sợ hãi, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, muốn biểu đạt điều gì đó.
Cổ Thần hừ lạnh, nói:
- Ngươi muốn nói mưu hại trưởng lão, theo tông quy thì phải xử tội chết, đúng không?
Tiểu Bạch sớm đã thi triển, lục mang trong mắt lóe lên, nhẫn thần Văn Sư Hào nhanh chóng bị ánh mắt Tiểu Bạch thu hút.
Sau khi nâng cao tu vi, Tiểu Bạch đã có thể thi triển mê hồn với tu sĩ Tiên Thiên tầng chín, kì thuật như mê sương đúng là rất phù hợp với một tu vi Tiên Thiên tầng chín như Văn Sư Hào.
Bị Tiểu Bạch mê hồn xong, rất nhanh từ miệng Văn Sư Hào, Cổ Thần nhận được những thông tin mà mình muốn.
Vỏ kiếm trong tay Văn Sư Hào là Ẩn Lôi, tu sĩ Thần Hải cảnh có thể truyền nhập pháp lực tạm thời vào trong Ẩn Lôi, để tu sĩ Tiên Thiên cảnh, thông qua ẩn lôi, phóng thích pháp lực tu sĩ Thần Hải cảnh.
Ẩn Lôi là một món pháp bảo của trưởng lão Ẩn Kiếm Phong Hoàng Phủ Nham, chính hắn giao ẩn lôi cho Văn Sư Hào, sau đó bảo Văn Sư Hào xuất mã, tìm đến động phủ giết chết Cổ Thần.
Giữa các phong ban đêm không ngừng tuần tra, cho dù là trưởng lão đi lại giữa hai phong cũng sẽ bị đệ tử tuần tra biết được, cho nên Hoàng Phủ Nham không thể trực tiếp giết chết Cổ Thần, bản thân Văn Sư Hào ở Bách Thảo Phong, lại có thân phận trưởng lão, chỉ cần không rời Bách Thảo Phong căn bản không ai phát hiện ta hành tung của hắn.
Cho nên, Văn Sư Hào mang theo Ẩn Lôi của Hoàng Phủ Nham lén lút đến Động phủ Dược tiên, Động phủ Dược tiên là động phủ mà Hoàng Dược Tiên từng sống, lâu rồi không có ai đến, cấm chế bên ngoài các trưởng lão gần như đều biết.
Hôm nay Cổ Thần đến Động phủ Dược tiên, có thay đổi một chút cấm chế bên ngoài, chỉ cần có người vào, hắn liền lập tức phát hiện, cho nên Văn Sư Hào vừa mới xuất hiện bên ngoài Động phủ Dược tiên, Cổ Thần đã cảm nhận được.
- Hoàng Phủ Nham...
Cổ Thần lẩm bẩm.
Ẩn Lôi là Hoàng Phủ Nham đưa cho Văn Sư Hào lúc chiều, sau đó Hoàng Phủ Nham quay lại Ẩn Kiếm Phong, Văn Sư Hào nửa đêm tìm đến Động phủ Dược Tiên, không ai hay biết.
Nghe Văn Sư Hào nói xong, Cổ Thần đập tay trái lên giữa trán hắn, máu tươi trào lập tức ra từ mũi, mũi, tai, miệng Văn Sư Hào, hai mắt trợn ngược, chết ngay tức khắc.
Nếu như không ai biết đêm đó Văn Sư Hào đến tìm Cổ Thần vậy thì đương nhiên Cổ Thần không thể để hắn còn sống mà rời khỏi đây được. Cho dù sau khi Văn Sư Hào mất tích, Hoàng Phủ Nhạm sẽ nghi ngờ Cổ Thần thì Cổ Thần cũng không sợ, ai có thể chứng minh đêm đó Văn Sư Hào chạy đến Động phủ Dược tiên chứ?
Cho dù Hoàng Phủ Nham biết đếm đó Văn Sư Hào đến Động phủ Dược tiên, vậy thì hắn cũng phải giả như câm, nửa đêm mò đến động phủ người ta là có ý gì? Mọi người hỏi lại, Hoàng Phủ Nham cũng không thể trả lời.
Văn Sư Hào chết rồi, Cổ Thần lập tức tiêu hủy thi thể, dùng Hư Viêm Quyết thiêu thành tro, không để lại một chút dấu vết, xử lý xong xuôi mọi chuyện, Cổ Thần đi ra ngoài động phủ, xóa bỏ mọi manh mối chứng tỏ Văn Sư Hào có đến qua, sau đó quay vào trong động, tiếp tục tu luyện.
Sau khi chạm vào Tiên Thiên cảnh tầng chín, trải qua tám tháng tu luyện, Linh Kình Thuấn Tức quyết đệ ngũ trùng, Cổ Thần đã luyện đến trình độ rất cao, thậm chí Cổ Thần có thể cảm thấy rất nhanh nữa thôi mình sẽ luyện đến Linh Kình Thuấn Tức quyết đệ ngũ trùng đỉnh phong. Đến lúc đó, có thể chạm đến bình cảnh Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Phá vỡ bình cảnh này, trúc thành đạo thai, kết xuất Thần Hải, Linh Kình Thuấn Tức quyết có thể tu luyện đến đệ lục trùng, tu vi Cổ Thần, cũng có thể chạm đến Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ.
Một hơi thở, một đêm trôi qua, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, mấy ngày đầu tháng, Cổ Thần phải đến Bách Thảo Điện tìm Hoàng Dược Tiên học luyện đan dược bát phẩm, đan dược bát phẩm luyện khó hơn Trúc thai đan rất nhiều.
Lần này, Cổ Thần không biểu hiện thiên phân yêu nghiệt vừa dạy đã biết nữa, Hoàng Dược Tiên dạy cả ngày, hắn vẫn vờ như không hiểu.
Với tốc độ học luyện đan của mình, Cổ Thần sớm đã có tính toán, sau bát phẩm nhất định phải học chậm đi một chút, nếu không thoáng cái đã thành thập phẩm đan dược sư, ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng không còn gì dạy hắn.
Ngày thứ nhất trôi qua, việc Văn Sư Hào biến mất vẫn chưa bị ai phát hiện, mặc dù Văn Sư Hào không lộ diện nhưng không ai để ý điều này.
Ngày thứ ai, vẫn không ai biết Văn Sư Hào biến mất, trưởng lão mặc dù tự do cũng có điểm không tốt, đó là mất tích người khác rất khó biết được, chỉ cần hắn không ra khỏi Bách Thảo Phong cơ bản không ai biết hắn ở đâu.
Ngày thứ ba, bắt đầu có trưởng lão đàm luận, nói là mấy ngày nay không nhìn thấy Văn Sư Hào.
Ngày thứ tư, các trưởng lão tiếp tục đàm luận.
Ngày thứ năm, cuối cùng cũng có trưởng lão đi Mộc U Cốc tìm Văn Sư Hào, hôm đó tin Văn Sư Hào biến mất cuối cùng đã có người biết.
Trưởng lão mất tích là chuyện không hề nhỏ, không chỉ Bách Thảo Phong, cả Hư Thiên Tông đều chấn động, Hư Thiên Tông có Thiên Tinh Hóa Hư đại trận hộ sơn, không thể có tu sĩ từ ngoài vào, Văn Sư Hào cũng không hề rời khỏi Bách Thảo Phong, hắn không thể tránh khỏi gác canh và đệ tử tuần tra.
Người mất tích, nếu như không phải trốn đi thì là bị người khác giết.
Trước khi mất tích, Văn Sư Hào bại dưới tay Cổ Thần ở đại hội luyện đan, thể diện mất sạch, cho nên phần lớn mọi người đều nghĩ Văn Sư Hào không còn mặt mũi gặp ai nên trốn vào một góc. Chỉ có một số ít người hoài nghi, đã có chuyện gì xảy ra với Văn Sư Hào.
Văn Sư Hào mất tích đã tròn một tháng, cuối cùng, vẫn không có kết và trở thành một nghi án của Hư Thiên Tông.
Tu vi Cổ Thần qua ba tháng lại triển hiện một cấp độ mới, một năm trôi qua, tu vi Cổ Thần cũng chỉ hiện lộ đến Tiên Thiên cảnh tầng năm mà thôi, mặc dù Cổ Thần có mâu thuẫn với Văn Sư Hào nhưng không ai hoài nghi đến hắn.
Hơn nữa cả Bách Thảo Phong đều đã bị kiểm tra một lượt, Động phủ Dược tiên cũng không phải ngoại lệ, nhưng trong Động phủ Dược tiên, trừ Cổ Thần ra, căn bản không có bất cứ dấu vết gì...
Cuộc sống thường ngày của Cổ Thần thay đổi, những ngày đầu tháng, hắn đi tìm Hoàng Dược Tiên học đan dược bát phẩm luyện đan chi pháp, thời gian còn lại ở trong động phủ Dược tiên tự mình tu luyện.
Cứ như vậy, từng ngày từng ngày trôi qua...
Chớp mắt, đông qua xuân đến, hoa nở hoa tàn, thời gian ba tháng đã qua.
Đầu tháng tư, tu vi Cổ Thần cuối cùng đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong, chạm đến bức tường Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Hôm đó, Cổ Thần đến Bách Thảo Điện, nói với Hoàng Dược Tiên:
- Sư phụ, hồn nguyên đan luyện đan chi pháp đệ tử cơ bản đã biết, từ ngày mai, đệ tử định bế quan nghiên cứu quá trình luyện chế hồn nguyên đan cụ thể, không luyện ra hồn nguyên đơn tạm thời không xuất quan...
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 64: Con đường tu chân.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Hồn nguyên đan là đan dược bát phẩm, có thể tăng cường tu vi Dẫn Hồn kỳ, chỉ cần mất ba tháng thời gian, có thể học được cách luyện hồn nguyên đơn, tốc độ đã vô cùng nhanh, đối với việc bế quan của Cổ Thần, Hoàng Dược Tiên đương nhiên rất mừng.
Cổ Thần quay trở về Động phủ Dược tiên, phong kín của động, luyện ra ba viên Trúc thai đan, sau khi uống xong bắt đầu bế quan, trúc đạo thai, kết Thần Hải.
Con đường tu chân, Phật, ma, yêu, đạo, nho... các loại tông pháp môn dưới thiên hạ này đều có điểm khác nhau, nhưng, nói tóm lại có thể phân thành hai loại: tu niệm và tu thể.
Niệm là ý niệm, thể là thân thể.
Con đường tu chân, là luyện thân thể, cường ý niệm, hóa linh hồn, phá mệnh cách, ngộ pháp tắc, nghịch thiên mệnh...
Con người ban đầu chỉ là một thai nhi, không có tư tưởng, không có ý niệm, cái gì cũng không có, thai nhi từ từ trưởng thành trong bụng mẹ, không ngừng hấp thu linh khí từ cơ thể mẹ, dần dần, sản sinh một luồng ý niệm.
Sau khi sinh ra, theo sự trưởng thành của cơ thể, ý niệm cũng càng lúc càng trở nên cường đại. Ban đầu là nhìn, nghe, sau đó là suy nghĩ, phán đoán, phân tích...
Thân thể và ý thức kết hợp, đó là một người phàm.
Người phàm ý thức có cường đại thế nào, thông minh thế nào, cũng chỉ có thể suy nghĩ, phán đoán, phân tích, bất luận thế nào cũng không thể dùng ý thức khống chế vật thể.
Đối với người phàm mà nói, ý thức mặc dù có, nhưng không phải là cái gì cụ thể, ý thức chỉ dùng để nghĩ không thể làm, người phàm muốn di chuyển một vật gì đó chỉ có thể dùng thân thể, ý thức cường đại đến đâu, nghĩ thế nào cũng không thể làm được.
Cho dù là người phàm có ý thức cường đại đến cực điểm cũng không thể làm được điều đó.
Bởi vì thân thể người phàm có hạn, ý thức cường đại đến đâu cũng có giới hạn của nó, nếu như không đột phá cường độ thân thể, ý thức không thể đột phá đến mức độ đó.
Con đường tu chân là tu luyện ý thức, khiến ý thức trở nên vô cùng cường đại, đợi đến khi ý thức cường đại đến một trình độ nhất định, sẽ sản sinh chất biến, trở thành ý niệm, ý niệm cường đại đến một trình độ nhất định, sẽ chất biến thành linh hồn.
Khi ý thức tu sĩ biến thành ý niệm, chỉ cần dựa vào ý niệm là có thể di chuyển đồ đạc.
Ví dụ, Tiên Thiên cảnh tu sĩ, muốn lấy một món đồ, căn bản không cần trực tiếp dùng tay lấy, trực tiếp động ý niệm là có thể xuất động chân khí tiên thiên, chỉ cần là thứ ý niệm có thể di chuyển được, là có thể trực tiếp lấy.
Thân thể giống như một món dung khí, ý thức nhất định phải sinh tồn trong món dung khí đó, nếu như rời khỏi dung khí, sẽ lập tức tiêu tán, hóa thành hư vô.
Cho nên, muốn tu luyện ý thức, nhất định phải tu luyện thân thể trước.
Bước đầu tiên của con đường tu chân là luyện thân thể, gọi là Hậu Thiên cảnh.
Hậu Thiên cảnh phân thành tầng chín, mỗi lần thân thể nâng được một tầng, ý thức lại tăng lên một phần, sau khi cường độ thân thể đột phá Hậu Thiên chi cảnh, đả thông cây cầu thiên địa, ý thức sẽ chất biến, hình thành ý niệm.
Bước thứ hai của con đường tu chân là cường ý niệm, gọi là Tiên Thiên cảnh.
Tiên Thiên cảnh phân thành tầng chín, mỗi khi thân thể nâng cao một tầng, ý niệm lại cường thêm một bậc, khi cường độ thân thể đột phá Tiên Thiên tầng chín, trúc thành đạo thai, kết xuất Thần Hải, bên trong thân thể tự động hình thành một phương thiên địa, ý niệm cường đại đến một trình độ nhất định, chất biến hóa thành linh hồn.
Bước thứ ba của con đườnh tu chân, là hóa linh hồn, gọi là Thần Hải cảnh.
Con đường tu chân, thân thể và linh hồn, bên nào nặng hơn?
Cách nhìn của tu sĩ các tông trong thiên hạ đều không giống nhau, trong đó có thể phân thành hai loại.
Tu sĩ Phật tông cực trọng tu luyện thân thể, coi trọng sức mạnh bản thân, phá thiên địa nghiệp chướng, gọi là Phật.
Tu sĩ Đạo tông cực trọng tu luyện linh hồn, coi trọng ý niệm bản thân, khai thông thiên địa, thiên địa vạn vật hóa thành của mình, tiêu diêu tự tại, gọi là tiên.
Tu sĩ các tông khác, nằm giữa Phật tông và Đạo tông, pháp quyết thần diệu không hề thua kém Phật Đạo hai tông, trong đó, Nho tông là nổi trội nhất.
Thái cổ thánh vương "Khâu" sáng lập Nho tông Bách Thánh Các; thái cổ tiên tôn "Thái" sáng lập Đạo tông Thái Hư Cung và thái cổ Phật tông "Nguyên" sáng lập Phật tông Thiên Thiền Tự, gọi là nhân tộc tam đại thánh địa.
Trước Thần Hải cảnh, Hậu Thiên, Tiên Thiên hai đại cảnh giới mặc dù pháp quyết các tông khác nhau, nhưng đều là luyện thể, luyện ý động thời thúc đẩy, nhưng từ sau Thần Hải cảnh, pháp quyết các tông bắt đầu đi vào những con đường khác nhau.
Thân thể đột phá Thần Hải cảnh, bên trong trúc thành đạo thai, tu xuất Thần Hải, tự thành thiên địa, pháp lực tuần hoàn không ngừng, ý niệm nhưng thành linh hồn, từ đó về sau linh hồn tu sĩ mạnh yếu, cũng không còn phụ thuộc vào sự mạnh yếu của cơ thể nữa. Linh hồn càng cường đại, cuối cùng thậm chí có thể từ bỏ thân thể để tự sinh tồn.
Con đường tu chân vô cùng gian khổ, là từ bỏ thân thể, chuyên tu linh hồn, khiến linh hồn trực tiếp bước vào đại đạo?
Hay là củng cố thân thể, dùng thân thể bảo vệ linh hồn bên trong, bước vào đại đạo?
Kiếp trước Cổ Thần tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, là pháp quyết vô thượng thánh địa Đạo tông Thái Hư Cung, chuyên tu linh hồn, mặc dù bước vào Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, nhưng, muốn bước vào Độ Hư chi cảnh, thân thể tu sĩ nhất định phải đả thông huyết mạch toàn thân, vì vậy, sau Nguyên Thần cảnh, vẫn còn Minh Khiếu kì.
Đạo tông cực trọng linh hồn tu luyện, Đỉnh Thiên Quyết mặc dù là pháp quyết vô thượng, dùng để tu luyện thân thể không hề thua kém công pháp Phật tông. Quan trọng nhất, Đỉnh Thiên Quyết mà Cổ Thần có được không hề toàn vẹn, chỉ là nửa đầu, nghe nói nửa còn lại của Đỉnh Thiên Quyết được khắc trên trọng bảo Thái Hư Cung Thái Hư tiên đỉnh.
Thái Hư Cung không chỉ pháp thuật cao thâm ảo diệu, kĩ thuật luyện đan cũng vô cùng độc đáo. Luyện đan chi thuật của Hư Thiên Tông chính là truyền từ Thái Hư Cung. Thái Hư tiên đỉnh là một món pháp bảo luyện đan của thượng cổ tiên tôn "Thái". Trình độ luyện đan của "Thái" cực cao, thiên hạ không có người thứ hai.
"Thái" từng dùng Thái Hư tiên đỉnh luyện ra vô số tiên đơn, Thái Hư tiên đỉnh ngày đêm tích lũy đơn hỏa hun đúc, cũng có thể phóng ra tam muội đơn hỏa công địch, uy lực vô cùng, Thái Hư tiên đỉnh là "Thái" dùng thái thượng thần thiết luyện ra, rất cứng, không pháp bảo nào có thể làm hỏng được nó, vì vậy, Thái Hư tiên đỉnh không chỉ dùng để luyện đan, công kích mà còn là một món pháp bảo phòng ngự vô thượng.
Thái Hư tiên đỉnh từ sau khi Thái Hư Cung bị thánh đình tiêu diệt liền không rõ tăm hơi, mấy trăm năm kiếp trước của Cổ Thần cũng không thể tìm ra tin tức Thái Hư tiên đỉnh.
Phương pháp Minh Khiếu của Đỉnh Thiên Quyết thuộc về nửa quyển còn lại, cũng khắc trên Thái Hư tiên đỉnh, cho nên tu vi kiếp trước của Cổ Thần sau khi chạm đến Mệnh Tuyền cảnh Nguyên Thần kỳ, không thể tiến bộ thêm được nữa.
Mặc dù Đạo gia trọng tu linh hồn, nhưng pháp quyết vô thượng như Đỉnh Thiên Quyết ghi chép phương pháp Minh Khiếu, cho dù là không bằng công pháp Phật tông, nhưng khẳng định cũng là phương pháp số một.
Bây giờ...
Cổ Thần đã bắt đầu bế quan, tiến hành Trúc Thai, bước những bước đầu tiên lên cảnh giới Thần Hải cảnh.
Kiếp trước Cổ Thần vì muốn nâng tăng tốc độ tu luyện, từ sau Thần Hải cảnh, chuyên tâm khổ tu Đỉnh Thiên Quyết, thân thể vẫn duy trì ở Trúc Thai kỳ, sau này trong lúc chiến đấu với kẻ thù mới phát hiện thân thể quá yếu nên thực lực cận chiến thấp, chỉ toàn dựa vào pháp lực tiến hành chiến đấu từ xa, nếu như bị đối phương áp sát tình huống sẽ tương đối nguy hiểm.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 65: Âm dương Thần Hải (1+2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nếu như không phải kiếp trước Cổ Thần có một món pháp bảo phòng ngự tốt, có lẽ trong quá trình đấu pháp đã phải chịu không ít thua thiệt.
Kiếp này, Cổ Thần quyết định, tu luyện song song cả thân thể và linh hồn, con đường tu chân quá dài, cho dù chuyên tu linh hồn cũng khó bước vào đại đạo, mà trên con đường tu chân rất khó tránh khỏi việc phải tranh đấu cùng những tu sĩ khác, nếu như chỉ tu linh hồn, không tu thân thể, tu sĩ cùng cảnh giới chiến đấu bao giờ cũng yếu thế hơn.
Sau Thần Hải cảnh sẽ là quá trình tu luyện linh hồn, khi còn ở Tiên Thiên cảnh, linh hồn chỉ là ý niệm vẫn chưa hình thành, để ý niệm ngưng hình là một việc rất khó.
Cho nên, phần lớn tu sĩ đều bị kẹt ở Tiên Thiên cảnh tầng chín, đến hết đời cũng không tiến thêm được.
Ngưng kết ý niệm thành linh hồn, bước đầu tiên, cần phải trúc xuất đạo thai trong cơ thể, để ý niệm trữ trong đạo thai, hình thành Thần Hải, để ý niệm trưởng thành trong đạo thai, biến thành vô cùng cường đại, ý niệm cường đến một mức độ nhất định, mới sản sinh chất biến hóa, quá trình này, gọi là Trúc Thai kỳ.
Từ ý niệm đến linh hồn, đây là quá trình từ không đến có, cũng giống như đạo lý mẫu thai kết tử.
Cho đến khi ý niệm sản sinh chất biến, tu sĩ mới có thể dẫn dắt ý niệm ngưng thành linh hồn, đây chính là Dẫn Hồn kỳ sau Trúc Thai kỳ.
Độ khó của Trúc Thai vô cùng lớn, vốn dĩ từ không có gì, lại phải tạo ra một cái, hủy diệt thì dễ sáng tạo mới khó, cái khó đó cầm chân không ít tu sĩ.
Cho dù là tiên căn thượng phẩm cũng phải uống Trúc thai đan, mới có thể trúc xuất đạo thai thành công, e rằng cũng chỉ có tiên căn siêu phẩm, loại thiên tài yêu nghiệt đến cực phẩm như Tàng Thiên Cơ mới có thể trực tiếp Trúc Thai.
Cổ Thần chỉ là tiên căn hạ phẩm, nên tuyệt đối không tiết kiệm Trúc thai đan, vừa bắt đầu bế quan, hắn liền luyện tra mười mấy viên Trúc thai đan, lần đầu tiên uống một lúc liền ba viên.
Sau khi được nuốt vào bụng, Trúc thai đan lập tức hóa thành dược lực, chạy theo mười hai chính kinh, lưu nhập toàn bộ cơ thể, Chân khí tiên thiên trong người được dược lực của Trúc thai đan thúc đẩy, ngưng tụ tại đan điền Cổ Thần.
Rất nhanh, một lượng lớn Chân khí tiên thiên dung nhập đan điền, như muốn làm đan điền nổ tung, nhưng dưới hiệu quả của dược lực Trúc thai đan, Chân khí tiên thiên hội tụ đến đan điền sau đó bắt đầu dung hợp.
Hai đường Chân khí tiên thiên chạm vào nhau lập tức dung hợp làm một, số lượng Chân khí tiên thiên dường như bớt đi một nửa nhưng cường độ của đường Chân khí tiên thiên đó vẫn cường đại hơn hai đường Chân khí tiên thiên cũ.
Sau đó, Chân khí tiên thiên mới dung hợp lại bắt đầu dung hợp với đường Chân khí tiên thiên khác...
Dần dần, Chân khí tiên thiên càng lúc càng ít, vị trí chiếm hữu ít dần nhưng cường độ mỗi lúc một lớn, vô số Chân khí tiên thiên không ngừng ngưng tụ.
Nhưng tu vi Cổ Thần đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng chín đỉnh phong, Chân khí tiên thiên đúng là rất nhiều, từng đường từng đường Chân khí tiên thiên không biết có mấy vạn đường, Chân khí tiên thiên trong đan điền dung hợp làm một, rồi lại có một đường Chân khí tiên thiên khác từ kinh mạch lưu nhập đan điền.
Chân khí tiên thiên không ngừng ngưng tụ, cứ như vậy từ ngày này qua ngày khác.
Cổ Thần ngồi trong Động phủ Dược tiên, đúng một tháng sau, Chân khí tiên thiên không ngừng dung hợp, không ngừng ngưng tụ, cuối cùng, sau khi hai đường Chân khí tiên thiên cường thịnh đến cực điểm dung hợp với nhau, hình thành nên một đường Chân khí tiên thiên mới, hình thành dịch thái, giống như thủy ngân, lưu động trong đan điền.
Từ lúc đường dịch thái Chân khí tiên thiên đầu tiên hình thành, nó đã như một cái máy nuốt, điên cuồng nuốt chửng những Chân khí tiên thiên mà nó tiếp cận, tất cả Chân khí tiên thiên vừa bị dịch thái Chân khí tiên thiên chạm vào, lập tức dịch hóa...
Dịch hóa Chân khí tiên thiên càng lúc càng nhiều, dần dần, cả đan điền cũng dung nạp không đủ, dịch hóa Chân khí tiên thiên chạy theo kinh mạch, giống như huyết dịch, từ đan điền, chạy khắp cơ thể.
Thời gian cứ thế trôi, Chân khí tiên thiên không ngừng dịch hóa...
Một ngày sau... hai ngày sau... ba ngày sau...
Nhiều ngày liên tiếp, dịch hóa Chân khí tiên thiên trong người Cổ Thần càng lúc càng nhiều, dần dần chảy khắp cơ thể, dịch hóa tất cả Chân khí tiên thiên.
Nhưng qua mười ngày, bốn phần năm Chân khí tiên thiên trong cơ thể đều đã dịch hóa, đột nhiên tốc độ dịch hóa Chân khí tiên thiên bỗng chậm lại.
Tốc độ dịch hóa càng lúc càng chậm đủ để Cổ Thần cảm thấy, nếu cứ giữ nguyên tốc độ này có lẽ nửa năm nữa hắn cũng không thể dịch hóa thành công số Chân khí tiên thiên còn lại trong người.
Cổ Thần mở mắt, tay giơ lên, lại ba viên Trúc thai đan nữa xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó ba viên Trúc thai đan được hắn lần lượt nuốt, ba viên Trúc thai đan chui xuống bụng, lập tức hóa thành ba đường dược lực cường đại, chạy theo kinh mạch toàn thân, Chân khí tiên thiên dịch hóa bị dược lực thúc đẩy, cường độ đại tăng, lại nhanh chóng chạy lưu động khắp cơ thể.
Tốc độ Chân khí tiên thiên dịch hóa nhất thời đại tăng, hồi phục lại tốc độ dịch hóa ban đầu.
Cứ như vậy qua năm ngày nữa, tất cả Chân khí tiên thiên dịch hóa đã chạy khắp cơ thể Cổ Thần, đến thẳng tứ chi.
Lúc này Cổ Thần đã bế quan được nửa tháng và uống tổng cộng sáu viên Trúc thai đan, quá trình dịch hóa Chân khí tiên thiên hoàn thành toàn bộ, vẫn còn ba viên trúc thau đan dược lực mới chỉ tiêu hao một nửa, còn một lượng lớn lưu lại trong cơ thể.
Trúc Thai tổng cộng có ba giai đoạn, giai đoạn thứ nhất là Chân khí tiên thiên dung hợp dịch hóa; giai đoạn thứ hai là Chân khí tiên thiên dịch hóa củng cố thành thực; giai đoạn thứ ba, để ý niệm tiến nhập vào trong Chân khí tiên thiên thực hóa, kết xuất Thần Hải, sản sinh pháp lực vô biên, để cố hóa Chân khí tiên thiên hình thành đạo thai, từ đó ý niệm điên cuồng cường hóa, Thần Hải tự hóa âm dương, đạo thai sinh sinh bất tuyệt.
Giai đoạn thứ nhất, chỉ là giai đoạn Trúc thai đơn giản nhất, tốc độ Trúc Thai bình thường, một tu sĩ tiên căn trung phẩm uống Trúc thai đan cần thời gian một năm mới có thể hoàn thành Trúc Thai, như Hư Tử Uyên, nếu nàng có tiên căn thượng phẩm, sau khi uống Trúc thai đan, tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, thời gian khoảng chừng bốn đến tám tháng, như Hoàng Phủ Cực nhập Hư Thiên Tông nửa năm đã bắt đầu Trúc Thai, đại hội luyện đan cuối năm đã trúc thành đạo thai, dủ dùng thời gian đúng sáu tháng.
Tu sĩ tiên căn trung phẩm, thời gian hoàn thành Chân khí tiên thiên dịch hóa khoảng chừng ba tháng, như Cổ Thần, không ngừng sử dụng dược lực Trúc thai đan, mặc dù tiêu hao ba viên Trúc thai đan và chỉ dùng hết một nửa dược lực của ba viên Trúc thai đan khác.
Nhưng Cổ Thần chỉ mất thời gian nửa tháng là đã hoàn thành dịch hóa Trúc thai đan, tốc độ rất nhanh, so với tiên căn trung phẩm tu sĩ, nhanh gần gấp đôi, so với tu sĩ tiên căn thượng phẩm cũng nhanh hơn một phần.
Cổ Thần chỉ là hạ phẩm tiên căn mà thôi, tư chất mặc dù bình thường nhưng có một lượng lớn Trúc thai đan để hắn tiêu hao, cộng thêm kinh nghiệm kiếp trước, tốc độ Trúc Thai so với tiên căn thượng phẩm còn nhanh hơn một chút.
Sau khi Chân khí tiên thiên trong cơ thể dịch hóa toàn bộ, Cổ Thần hội tụ số dược lực Trúc thai đan còn lại vào đan điền, Chân khí tiên thiên dịch hóa trong đan điền như Chân khí tiên thiên dung hòa khí hóa lúc nãy, dưới sự thôi động của dược lực Trúc thai đan, cũng bắt đầu dung hợp với nhau.
Hai giọt Chân khí tiên thiên dung hòa làm một, biến thành một giọt, nhìn bộ dạng, một giọt Chân khí tiên thiên nhỏ hơn hai giọt một nửa, nhưng cường độ chân khí thì mạnh hơn trước một chút.
Dịch hóa Chân khí tiên thiên dung hợp, so với khí hóa Chân khí tiên thiên dung hợp khó hơn một chút, nhưng dưới sự thôi động của dược lực Trúc thai đan cộng thêm kinh nghiệm Trúc Thai mà Cổ Thần có, Chân khí tiên thiên dịch hóa dung hợp so với Chân khí tiên thiên khí hóa dung hợp không hề chậm hơn.
Khoảng chừng một tháng, tất cả Chân khí tiên thiên dịch hóa trên cơ bản đều đã dung hợp toàn bộ, hôm đó hai giọt Chân khí tiên thiên dung hợp với nhau, hình thành nên một hạt nhỏ gọi là cố thể.
Đúng một tháng, Chân khí tiên thiên dịch hóa cuối cùng cũng bắt đầu thực hóa.
Đồng thời, Cổ Thần cảm nhận dược lực Trúc thai đan yếu dần, sáu viên Trúc thai đan, dưới sự thúc hóa toàn lực của Cổ Thần, trong vòng thời gian nửa tháng, toàn bộ đều tiêu hao sạch sẽ.
Cổ Thần mở to hai mắt, lấy thêm ba viên Trúc thai đan nữa, nuốt chửng.
Bên trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có cả vườn linh dược của Hạo Thiên động phủ, tất cả linh dược đều từ ngàn năm trở lên, thứ mà Cổ Thần có nhiều nhất, một là linh thạch, hai là linh dược.
Hắn là đan dược tông sư, đã có linh dược thì thứ không thể thiếu nhất, chính là đan dược.
Đệ tử khác Trúc Thai, tông môn chỉ phát một viên Trúc thai đan, còn Cổ Thần Trúc Thai, Trúc thai đan sử dụng như đồ ăn vặt, một lúc uống liền mấy viên.
Nếu như chỉ có một viên Trúc thai đan, tu sĩ Trúc Thai đương nhiên không dám tiêu hao toàn bộ dược lực Trúc thai đan quá nhanh, mà từ từ duy trì tốc độ cân bằng, cố kéo dài dược lực Trúc thai đan đến những phút cuối cùng.
Nếu như sớm tiêu hao hết dược lực Trúc thai đan, rất có khả năng sẽ phải đối mặt với một kết cục bị thảm: đó là thúc thai thất bại.
Cổ Thần không lo vấn đề không đủ Trúc thai đan, mặc dù tiên căn của hắn thấp hơn đệ tử có tiên căn ưu tú, nhưng tốc độ Trúc Thai lại vượt xa nhưng đệ tử ưu tú đó.
Lại uống thêm ba viên Trúc thai đan, quá trình thực hóa Chân khí tiên thiên tốc độ lại được đẩy nhanh hơn rất nhiều, Cổ Thần không ngừng thôi hóa dược lực ba viên Trúc thai đan, không hề sợ tiêu hao hết dược lực mà không còn Trúc thai đan mới bù đắp.
Chân khí tiên thiên dịch hóa đúng một tháng thời gian nữa mới thực hóa thành công toàn bộ.
Mọi người đều biết, vật thể trạng thái khí chuyển hóa thành dịch thể, thể tích chí ít thu nhỏ mười lần, dịch thái vật thể chuyển hóa thành trạng thái rắn, thể tích lại thu nhỏ không dưới trăm lần...
Mặc dù Chân khí tiên thiên trong cơ thể Cổ Thần đã dung nạp đến giá trị lớn nhất, không biết có mấy vạn vạn đường, nhưng, sau khi thực hóa, chỉ còn đúng bằng một phần vạn.
Toàn bộ Chân khí tiên thiên thực hóa, chỉ bằng nắm tay Cổ Thần, vừa hay lấp đầu đan điền hắn.
Lúc này, dược lực của ba viên Trúc thai đan trong cơ thể đã tiêu hao hoàn toàn, Cổ Thần lấy ra ba viên nữa, nuốt chửng, ba viên Trúc thai đan chạy vào bụng, nhanh chóng dung hóa, toàn bộ dược lực đều tiến nhập vào trong Chân khí tiên thiên đã thực hóa.
Chân khí tiên thiên cố hóa như một vật thể sống, bắt đầu cử động, ý thức Cổ Thần theo dược lực Trúc thai đan, nhanh chóng tiến nhập vào trong Chân khí tiên thiên thực hóa.
Xoạt...
Giống như cá về biển khởi, một cảm giác vô cùng dễ chịu bỗng nhiên sản sinh trong não Cổ Thần.
Trong nháy mắt, sức mạnh niệm thức dường như tăng lên gấp mười lần, Cổ Thần cảm thấy, toàn thân tràn đầy sức mạnh, hai mắt mở trừng, thôi động niệm thức, tất cả vật phẩm trong động phủ đều bị sức mạnh vô hình nhấc bổng.
Pháp lực... cuối cùng sản sinh pháp lực...
Cổ Thần mừng rỡ, nhưng vật phẩm chỉ nổi được trong không khí khoảng vài giây, rồi lại rơi xuống đất Ý niệm Cổ Thần vừa mới cường đại, pháp lực sản sinh vẫn còn chưa đủ.
Trong đan điền vẫn chưa có kết thành Thần Hải, cho nên pháp lực vừa mới sử dụng một chút đã lập tức biến mất, pháp lực như vậy, hoàn toàn không thể xứng với hai chữ vô biên, pháp lực vô biên thật sự, sau khi trúc thành đạo thai mới sản sinh.
Cổ Thần nhập ý niệm vào trong Chân khí tiên thiên cố hóa, ý niệm cường đại lập tức khống chế tất cả Chân khí tiên thiên cố hóa, sắp xếp lại một lượt, cộng thêm dược lực của ba viên Trúc thai đan, ý niệm Cổ Thần không biết mệt mỏi, không ngừng khống chế cố hóa Chân khí tiên thiên.
Mỗi bốn đường khí hóa Chân khí tiên thiên, lại hình thành một giọt Chân khí tiên thiên dịch hóa, mỗi bốn giọt Chân khí tiên thiên dịch hóa lại hình thành một viên Chân khí tiên thiên thực hóa.
Khí hóa Chân khí tiên thiên, trong người Cổ Thần có vạn vạn đường, dung hóa thành dịch thể, cũng có ngàn vạn viên, sắp xếp lại từng ấy Chân khí tiên thiên thực hóa theo một quy tắc hoàn toàn mới, là một công việc rất phức tạp, đòi hỏi phải mất rất nhiều tinh thần.
Có dược lực Trúc thai đan, ý niệm Cổ Thần ngày đêm không ngừng sắp xếp lại cố hóa Chân khí tiên thiên, mười hai chính kinh, sáu âm sáu dương, cho dù kết thành cố thể, động dạng cũng phân âm dương hai loại Chân khí tiên thiên.
Ý niệm của Cổ Thần khống chế sắp xếp Chân khí tiên thiên thực hóa, thuộc tính âm nằm bên trái, thuộc tính dương nằm bên phải...
Cứ như vậy từ ngày này sang ngày khác.
Đúng mười ngày sau, hàng ngàn vạn viên Chân khí tiên thiên thực hóa bị Cổ Thần dùng ý niệm phân thành hai nửa âm dương.
Khoảnh khắc tất cả tất cả Chân khí tiên thiên được xếp thành hai hàng hoàn chỉnh, giống như chạm phải một loại thiên địa pháp tắc nào đó, đột nhiên Chân khí tiên thiên thực hóa bạo phát ra một loại sức mạnh vô cùng cường đại, hai loại Chân khí tiên thiên âm dương tự dung hợp lại với nhau, cuối cùng hình thành nên hai mảnh âm dương chỉnh thể.
Chân khí âm dương chỉnh hợp xong, sản sinh hai cực điểm, trong hai miếng chỉnh thế âm dương, một thái cực đồ đột nhiên xuất hiện trong từ trong đan điền Cổ Thần.
Chớp mắt, một Thần Hải xuất hiện, một nửa là âm, một nửa là dương, đan điền Cổ Thần, sản sinh âm dương Thần Hải.
Âm dương giao thoa, vận chuyển không ngừng, Chân khí tiên thiên, không cần phải mượn cây cầu thiên địa tương liên với thế giới bên ngoài nữa, cùng Thần Hải giao dung làm một, tự thành thiên địa.
Tất cả Chân khí tiên thiên, trong một giây đó, nhất thời thăng hoa, toàn bộ biến thành pháp lực vô biên với uy lực cường đại, Cổ Thần mở mắt, tất cả vật phẩm trong động phủ một lần nữa lại bay lên.
Lần này, vật phẩm không giống như lần trước, chỉ bay được một lúc rồi rơi xuống, theo ý niệm Cổ Thần, tất cả vật phẩm đều chuyển động, Cổ Thần cho vật phẩm bay lên thì chúng bay lên, Cổ Thần cho vật phẩm bay sang phía Đông thì chúng bay sang phía Đông.
Pháp lực vô biên hoàn toàn hình thành.
Cố hóa Chân khí tiên thiên đã biến thành một đạo thai, ý niệm nằm trong đạo thai, không ngừng trưởng thành, khiến pháp lực Cổ Thần, càng lúc càng cường đại.
Gần bốn tháng, cuối cùng Cổ Thần đã trúc thành đạo thai, kết xuất Thần Hải, tu vi đột phá Tiên Thiên cảnh, bước vào Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ.
Luyện thân thể, cường ý niệm, hóa linh hồn, con đường tu chân có ba bước, Trúc Thai trong cơ thể, tu xuất Thần Hải, khiến ý niệm trong đạo thai không ngừng cường đại, cuối cùng chuyển hóa thành linh hồn, sản sinh pháp lực vô biên.
Thần Hải âm dương giao thoa, sinh sinh bất diệt, pháp lực thường xuyên vận chuyển, tuần hoàn không ngừng, uy lực vô hạn.
Bước vào Thần Hải cảnh là thoát ly thân phân tu sĩ thấp kém, ở Cổ Hoang đại lục đã là một cao thủ hàng đầu.
Trong Hư Thiên Tông, đệ tử Thần Hải cảnh chỉ cần nhập môn quá ba năm là đã có quyền một mình xuống núi, địa vị cao thấp, vượt xa đệ tử Tiên Thiên cảnh.
Cho dù là một đệ tử Thần Hải cảnh áo xám thì vẫn nhận được đãi ngộ cao hơn một đệ tử Tiên Thiên cảnh áo lam.
Bước vào Thần Hải cảnh mới là tinh anh thực sự, là đệ tử nòng cốt của Hư Thiên Tông, Hư Thiên Tông mạnh yếu hưng suy không phải nhìn vào tu sĩ ít nhiều mà là xem có bao nhiêu tu sĩ Thần Hải cảnh!