Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #186  
Old 21-05-2008, 01:55 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äá Cuá»™i Äá»
Tác giả: Äá»— Bích Thuý

Mẹ em xếp gạo, muối vào gùi, bảo: "mang lên cho thằng Dìn". Dìn là em trai tôi, năm nay mưá»i sáu rồi nên cho nó Ä‘i thay má»™t vụ ong trên Phạ Lấu. Ở Tả Choóng nhà nào cÅ©ng nuôi ong. Cứ đến vụ ong là cả bản vắng ngắt vắng ngÆ¡, còn toàn đàn bà vá»›i trẻ con, đàn ông lên rừng canh ong hết.

Trá»i tối hẳn tôi má»›i tá»›i chá»— Dìn. Ở rừng, mặt trá»i lặn là sương xuống, đè nặng trình trịch trên lán cây. Dìn dá»±ng lá»u dưới gốc cây sồi già ngoài bìa rừng, ong xếp thành dãy ngoài chá»— trống.

Sương phá»§ xuống rất nhanh, chỉ má»™t lúc đã không nhìn thấy tổ ong đâu. Sương tạt cả vào lá»u. Ngoài mái lá»u che tạm bằng lá cá», xương rÆ¡i xuống thành ngá»t.

Dìn vừa chất lá»­a to đốt cÆ¡m lam vừa kể: "Äêm qua có con gì vào ngá»§ cùng mà em không biết, sáng nay thấy còn má»™t túm lông dính vào cổ". "Mày ngá»§ có quay mặt vào lá»­a không?". "Lúc đầu thì có, sau má»i quá lại quay ra ngoài. Nhưng làm sao cÆ¡? "Lúc ngá»§ phải quay mặt vào lá»­a thì má»›i không lo ma dại bắt Ä‘i". "Thật thế à?" - giá»ng Dìn đã bắt đầu run. "Chứ còn gì! ma dại muốn bắt ai cÅ©ng phải Ä‘o vào mồm ngưá»i ấy má»›i xuống bụng lôi ruá»™t ra được. Thế mà lúc ngá»§ ai cÅ©ng mÆ¡ được ăn được uống, thế là há mồm ra. Há mồm thì ma có cá»­a vào rồi. Nếu mày quay mặt vào lá»­a lỡ có há mồm ma dại cÅ©ng không dám Ä‘i qua lá»­a để vào". Dìn run thật sá»± "Thế thì hôm qua ma dại đến tìm em rồi. Chắc tại em không mở mồm nên nó chưa vào đấy thôi". Nhìn quanh quất ra ngoài bóng đêm mịt mùng. Dìn hầu như im lặng cho đến lúc Ä‘i ngá»§. Biết tôi hay doạ mà không lần nào nó nghÄ© ra.

Rừng đêm hoang vu. Äầu tháng, trăng chỉ nhú lên má» má» chốc lát rồi lặn mất. Lẫn trong tiếng gió là tiếng nước trưá»n êm ái trên đá cuá»™i. Má»—i bản có má»™t con suối riêng, suối nào mang nước vá» bản ấy. Ngưá»i già bảo ngày xưa, lúc con ngưá»i sống chung vá»›i nhau má»™t nÆ¡i thì nguồn nước không phải chia năm sẻ bảy ra thế. Nhưng sau này anh em, con cháu đông quá phải chia ra, dắt díu nhau chuyển nhà, chuyển bản có khi xa nhau cả ngày đưá»ng. Xa lâu quá thì quen cÅ©ng thành lạ, cái gì cÅ©ng muốn giành lấy cho mình, kể cả nguồn nước. Thế là suối Phạ Lấu vá» Tả Choóng, suối Nậm Thào vá» Nậm Thào, suối Sán Thúng vá» Tả Chải... chỉ còn chung nhau má»—i cái đầu nguồn...

Äá đỠlàm cho nước như có màu Ä‘á». Lá rừng rụng xuống cÅ©ng ra màu Ä‘á».

Một đứa bé gái đầu tóc ước sũng, hai cánh mũi đỠlự phập phồng, tay sách ống bương to tướng lò dò đi tới. "Này, lấy nước làm gì sớm thế?". "Cháu lấy cho mẹ". "Mẹ cháu là ai?". "Bác không biết đâu". "Biết đấy. Ai ở Tả Choóng bác cũng biết mà". "Mẹ cháu không ở Tả Choóng. Mẹ cháu ở trên đỉnh Tả Khâu". "Sao lại ở tận trên ấy?".

Năm ấy má»›i mưá»i chín tuổi, tôi cÅ©ng được đứng sau má»™t cái ô đỠvá»›i cô gái đẹp nhất há»™i, hát hay nhất há»™i. Cô gái ấy đã thành vợ tôi nếu như sau đấy vài hôm, bàn tay hai đứa còn chưa nguá»™i hÆ¡i ấm cá»§a nhau, tôi không gặp Lá»­ trên đưá»ng dắt ngá»±a thồ mật ong xuống huyện. Lá»­ rút dao khá»i bao, đặt lên cổ con ngá»±a cá»§a tôi, ngá»ng líu: "Má»™ tra mùa o nứa mà cú khô lái đưa e gá ta là vợ đô. Äồ á rác" (Má»™t trăm mùa ong nữa mày cÅ©ng không lấy được em gái tao làm vợ đâu. Äồ áo rách). Mưá»i năm trước, lúc cả tôi và Lá»­ còn chưa thuá»™c hết lối lên rừng, tôi đã xui Lá»­ đút con ong vò vẽ vào mồm mà mút. Nhà Lá»­ giàu nhất Tả choóng, bạc chôn đầy dưới mấy chục cái cá»™t nhà. Cậy thế, Lá»­ coi khinh đám bạn cùng lứa, có cái gì cÅ©ng chÆ¡i má»™t mình. ChÆ¡i má»™t mình nên má»›i không biết ong vò vẽ mà đốt thì ngưá»i lá»›n cÅ©ng lăn ra ốm mấy ngày liá»n. Vừa đút con ong vào mồm. Lá»­ đã trợn ngược mắt lên, lăn đùng ra, chỉ má»™t lúc đã đầy má»™t mồm lưỡi. Tôi chỉ khoái được má»™t lúc rồi sợ. Sợ quá, bá» trốn lên lá»u canh mương mấy ngày liá»n. Lá»­ đã ngá»ng càng ngá»ng thêm. Từ ấy, cứ anh em tôi ngang qua là Lá»­ xuỵt chó, thế là lại đánh nhau.

Vậy mà tôi còn muốn lấy em gái Lá»­ làm vợ mình. Làm thế thì không được rồi. Nhìn mặt nhau còn nhổ nước bá»t thì làm sao gá»i anh em vá»›i thằng Lá»­ được. Năm sau Mây lấy chồng.

Nhà chồng Mây ở Tả Khâu. Ngày Mây mặc váy áo đẹp leo dốc lên Tả Khâu, tôi cũng ngược dòng Phạ Lấu, đến nơi Mây vẫn ngồi cho nước mắt chảy ròng ròng theo dòng nước. Nước đã trôi đi rồi, cả nước mắt của Mây cũng thế. Nhưng hình bóng Mây vẫn còn, vết chân mây còn in trên vạt cỠtím, sợi chỉ màu trên dây lưng Mây còn mắc ở bụi cây gai...

Äứa bé gái vén váy cúi xuống dòng nước múc đầy má»™t ống bương, ngẩng lên nói thêm: "Trá»i lạnh quá, cháu rắc đầy hạt cá» mà không thấy má»c. Phải có nước ở đầu nguồn Phạ Lấu này. Ở Tả Khâu cÅ©ng có nước, những Êèm Mí bảo nước Tả Khâu không như nước Phạ Lấu, Êèm Mí lại không phải ngưá»i Tả Khâu..." Äứa bé lệch ngưá»i mang ống bương nước quay Ä‘i. Tôi định bảo nó để lại bác mang giúp, mà không sao nói được.

Ngày xưa, nhà thằng Lá»­ chẳng có ngưá»i Ä‘i ong, nhưng mùa ong nào, ống mật cÅ©ng chất đầy góc nhà. Mật đòi nợ, mật ăn vạ, mật mua rẻ. Bố Lá»­ cứ để tất cả đấy, đến khi cả phiên chợ không còn ai bán mật ong nữa má»›i cho ngá»±a thồ xuống. Äã giàu lại càng giàu, bao nhiêu ngưá»i nghèo lại nghèo Ä‘i. Bao nhiêu năm trá»i nước dòng Phạ Lấu cạn khô. Muốn có nước ăn ngưá»i lá»›n trẻ con phải Ä‘i cả ngày, ra tận sông má»›i gùi vỠđược. Năm ấy bất chợt lÅ© vá». LÅ© như bầy hổ đói tranh ăn, dâng cuồn cuá»™n, qua má»™t đêm đến sáng đã không thấy làng bản đâu, chỉ loáng thoáng nhấp nhô những mái nhà rÅ© rượi dưới mưa. Ông Lù bó Lá»­, ngồi nhìn trâu bò vừa bắt nợ vá» lóp ngóp bÆ¡i Ä‘i tứ phía không làm gì được, tức quá, mang con dao sáng loáng ra đầu hồi, đứng giữa trá»i mà chá»­i. Ông chá»­i trá»i, chá»­i đất, chá»­i rừng núi, suối sông. Ông càng chá»­i trá»i càng mưa lá»›n. Sau lÅ© ngưá»i nghèo nhìn đồng thấp, đồng cao dày má»™t lá»›p phù sa Ä‘á», dẫm lên má»m như đống trấu á»§ mà mừng. Mùa đến thế nào cÅ©ng nuôi đủ cả nhà rồi. Hết mưa, ngưá»i ta mừng thì ông Lù ốm. á»m ba ngày, bảy ngày không dậy được, cả tháng không dậy được. Vợ con Ä‘i gá»i thầy mo vá». Thầy mo bảo phải chuyển chá»— ở, phải quay hướng nhà. Vậy là cả nhà gồng gánh bá» Tả Choóng mà Ä‘i, không nói vá»›i ai má»™t lá»i.

Tôi gùi mấy ống mật đầu mùa vá» bản. Trong gùi có cả viên đá cuá»™i đỠbầm như máu. Äi được má»™t Ä‘oạn chợt thấy gùi trên vai nặng trÄ©u như có ai Ä‘i sau vít xuống. Viên đá cuá»™i đã ngả sang màu nâu, chẳng khác gì cuá»™i cuối dòng.

Sau lưng tôi, tít xa kia, ngửa mặt lên vẫn thấy Tả Khâu còn sương mù phủ trắng vấn vít. Những con chim lớn, sải cánh dài, lao vun vút vượt qua đỉnh núi.

Lần đầu tiên gặp nhau ở há»™i xuân, Mây bảo: "nghe tiếng sáo cá»§a Sính ai cÅ©ng muốn thành con chim bay thật cao, thành mÅ©i tên lao vá» phía mặt trá»i". Và tôi đã hứa chỉ thổi sáo cho mình Mây nghe, từ ngày này qua ngày khác. Ngày Mây theo chồng ngược dốc Tả Khâu, tôi đã ném cây sáo vào bếp lá»­a.

Tôi đi như chạy. Dưới kia, sau lớp giang ken dày, nước nguồn Phạ Lấu vẫn lặng lẽ chảy vỠTả Choóng.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #187  
Old 21-05-2008, 01:57 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Dì Tôi
Tác giả: Nguyễn Hoàng Hoài Linh

Thêm má»™t ngá»n nến nữa được thắp lên trong ngày con tròn hai mươi tuổi. Vậy là đã ba năm, ba năm kể từ ngày con phải xa dì, ba năm con không còn được thổi nến cùng dì. Con vẫn nhá»› như in ngày ấy - ngày mà dì bước vào ngôi nhà nhá» bé cá»§a con và ba. Hồi ấy, con má»›i chỉ là má»™t cô bé hÆ¡n mưá»i tuổi ương bướng, nghịch ngợm vì quen được nuông chiá»u. Mẹ mất từ ngày con ba tuổi, nhà chỉ có hai ba con. Thế rồi cuối mùa hè năm lá»›p sáu, nhiá»u ngưá»i nói vá»›i con: "Con sắp có mẹ". Thật là lạ nhưng rồi con cÅ©ng hiểu ra. Trong suy nghÄ© non ná»›t cá»§a con, ba sẽ không còn là cá»§a riêng con nữa, đêm đêm không còn được nằm ôm lấy ba nghe ba kể chuyện; con sẽ phải gá»i má»™t ngưá»i phụ nữ xa lạ nào đó là mẹ... Rồi con bá»—ng nghÄ© tá»›i câu chuyện Tấm Cám vá»›i đầy ná»—i lo sợ xen lẫn tá»§i thân và uất ức. Con chỉ mong Ä‘iá»u đó sẽ không bao giá» xảy ra.

Nhưng rồi ngày ấy cÅ©ng đến. Sá»± xuất hiện cá»§a dì càng làm tăng ná»—i lo sợ trong con. Con đứng nấp sau cá»­a buồng len lén nhìn dì thắp nhang lạy mẹ. Rồi ba dẫn con ra chào dì khiến bước chân con cứ ríu vào nhau. Ba nói: "Äây là dì Diệu. Từ hôm nay dì sẽ sống vá»›i ba con mình". Dì ôm con vào lòng, xoa đầu con, hôn lên má, lên trán con. Con đâu ngỠđó lại là ngày tạo nên bước ngoặt má»›i trong cuá»™c Ä‘á»i con.

Kể từ ngày có dì vá», ba Ä‘i biá»n biệt, mấy tháng má»›i vá» thăm nhà má»™t lần rồi lại nhanh chóng thu xếp ra Ä‘i. Ngày khai giảng năm ấy, ba không đưa con đến trưá»ng như má»i năm. Con tá»§i thân chạy ra má»™ mẹ khóc suốt buổi chiá»u hôm trước. Sáng sá»›m sau, dì gá»i con dậy thật sá»›m, chuẩn bị quần áo, sách vở cho con. Vốn không thích dì, con hất tung tất cả rồi tá»± chạy má»™t mạch đến trưá»ng. Con đâu biết rằng phía sau con là hai hàng nước mắt nghẹn ngào cá»§a dì. Và thật bất ngá», khi con ngẩng mặt lên chào cô giáo, con má»›i biết ngưá»i đó lại chính là dì. Mắt dì vẫn ướt, hướng vá» phía con như chia sẻ, tìm sá»± đồng cảm. Vốn tính ương bướng, con chẳng thèm quan tâm hay suy nghÄ© tá»›i ná»—i khổ mà dì phải chịu đựng. Từ hôm đó lÅ© bạn nhìn con đầy vẻ ghen tỵ vì cô giáo là "mẹ" con mà lại. Con lấy đó làm lý do làm mình làm mẩy vá»›i dì. ở nhà, con chẳng hé răng nói má»™t câu, đến lá»›p thì cố tình lá»™ vẻ mặt tức giận để dì phải khổ sở. Dì vẫn ngày ngày lo lắng, chăm sóc cho con từ bữa ăn, giấc ngá»§ đến bá»™ quần áo, đôi dép con Ä‘i. Dì sống trong nhà như má»™t cái bóng. Thi thoảng, ba má»›i ghé qua nhà đưa quà cho con, ôm hôn con rồi há»i thăm dì qua loa. Vài ngày sau, ba lại Ä‘i. Thá»i gian cứ thấm thoắt trôi qua.

Ba năm sau, trong một lần ba vỠthăm nhà, con tình cỠnghe được câu chuyện ba nói với dì:

- Anh rất hiểu tâm trạng cá»§a em. Äừng vì thế mà quá buồn. Chẳng phải là chúng ta đã có con Thư rồi sao. Em hãy yêu thương nó, chăm sóc nó bằng tất cả tình yêu cá»§a má»™t ngưá»i mẹ. Anh tin là có ngày con nó sẽ hiểu ra. Nó còn bé, em phải thông cảm cho nó.

Dì nói trong dòng nước mắt:

- Em rất yêu quý Thư và không trách gì con cả. Em chỉ cảm thấy có lỗi với anh, khi không thể cho anh thêm một đứa con, cho con Thư thêm một đứa em để bầu bạn.

Con đỠbừng mặt, đất dưới chân con như lún sâu, cảnh vật quay cuồng. Rồi con khóc lúc nào không biết. Lần đầu tiên sau ba năm, con khóc không phải vì tủi thân, uất ức cho mình. Con khóc vì dì. Con thấy thương dì quá.

Những ngày sau đó, con biết là dì rất bất ngá» vì sá»± thay đổi cá»§a con. Và chắc là sẽ chẳng bao giá» dì biết được lý do. Con thấy hối hận quá. Dì biết không, khi thấy ba nói chuyện vá»›i dì, con vẫn nghÄ© là dì sẽ nói xấu con, mách tá»™i con vá»›i ba. Trong suy nghÄ© cá»§a con vẫn không có dì, không có những giá»t nước mắt thầm lặng cá»§a dì. Con đâu ngá» rằng dì lại phải chịu biết bao Ä‘au khổ như vậy. Con chợt nhá»› lại những đêm khuya khi tỉnh giấc, thấy dì nằm bên cạnh, gối ướt đẫm mà tay thì ôm chặt lấy con. Con đã cố tình lấy chân đạp dì ra xa. GiỠđây khi biết được tất cả, con thấy mình đáng ghét biết chừng nào. Vậy mà dì vẫn thì thầm bên tai con:

- Cái con bé này! Ngày chạy nhảy đùa nhiá»u quá, đêm ngá»§ còn mÆ¡!

Rồi những lần dì bảo ban con bài vở. Con cố tình tá» thái độ vá»›i dì nhưng dì vẫn ân cần dạy dá»—. Äợt thi há»c sinh giá»i vừa rồi, nếu không có dì chắc con cÅ©ng khó Ä‘oạt giải. Vậy mà khi nghe tin ấy, con vẫn tá»± đắc vì nghÄ© mình giá»i giang mà đâu nghÄ© tá»›i công dì rèn giÅ©a từng câu từng chữ. Trong ngôi nhà này, dì chỉ có con để bầu bạn, vậy mà con đã quay lưng lại vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a dì. Có hối hận cÅ©ng đã muá»™n, dì Æ¡i! Con sẽ bù đắp những mất mát để lại tìm thấy nụ cưá»i trên khuôn mặt dì.

Bữa cơm liên hoan mừng con đoạt giải thật vui, dì nhỉ. Hai dì con mình tíu tít làm những món ăn mà ba thích. Dì còn nói:

- Khi nào Thư đỗ đại há»c thì dì sẽ tá»± tay làm cho con nhiá»u món ăn ngon hÆ¡n nhiá»u. Bữa cÆ¡m này cÅ©ng má»™t phần mừng ba con được nhận công tác gần nhà.

Äã lâu lắm rồi, con má»›i lại thấy dì vui như vậy. Con chợt thấy mình hạnh phúc biết bao khi được dì yêu thương chăm sóc.

Nhưng trá»› trêu thay, hạnh phúc chẳng ở lâu bên dì. Hai năm sau, dì biết mình bị bệnh - căn bệnh y há»c phải bó tay. Dì gầy Ä‘i rất nhanh, tóc bạc nhiá»u hÆ¡n. Dì phải nghỉ dạy ở trưá»ng vì không còn đủ sức khoẻ. Con đã khóc rất nhiá»u. Tại sao những ngưá»i tốt như dì lại phải gánh nặng ná»—i khổ Ä‘au suốt cả cuá»™c Ä‘á»i như vậy? Tại sao ông trá»i không cho con có thêm cÆ¡ há»™i gần gÅ©i, yêu thương dì nhiá»u hÆ¡n để chuá»™c lại những lá»—i lầm cá»§a con?

Những ngày mắc bệnh, dì vẫn quan tâm chăm sóc con như để quên Ä‘i ná»—i Ä‘au đớn mà dì phải gánh chịu. Những cÆ¡n Ä‘au ngày ngày dày vò, hành hạ dì. Giá như có phép màu, con sẽ ước, ước má»™t Ä‘iá»u thôi! Con mong dì mãi mãi bên con. Rồi cái ngày u ám ấy... Mắt dì đã má» Ä‘i. Dì ôm con thì thào những lá»i trăng trối:

- Thư ơi! Thế là từ nay dì không còn được ở bên con nữa rồi. Cố lên con nhé. Hãy cứ nghĩ dì đang ở cạnh con nhé!

Con ôm chặt lấy dì gào lên:

- Dì ơi! Không! Dì không thể chết! Dì phải sống.

Rồi dì nói vá»›i con lá»i cuối - Ä‘iá»u ước cá»§a dì mong con thá»±c hiện. Äó là tiếng "mẹ" thiêng liêng cao quý. Nước mắt con trào ra:

- Mẹ! Mẹ ơi!

Nhưng dì đã buông tay con. Con biết và con tin là dì đã nghe thấy tiếng gá»i cá»§a con, dù chỉ má»™t lần.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #188  
Old 21-05-2008, 01:59 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äêm Tháng Chạp
Tác giả: Thái Bá Tân

Hai ngưá»i già ngồi nói chuyện vá»›i nhau, khe khẽ và thong thả như những ngưá»i già vẫn thưá»ng nói chuyện vá»›i nhau.

Äêm tháng chạp trá»i tối và lạnh. Gió thổi nhẹ từng đợt ngắn làm cánh cá»­a gá»— không cài then chốc chốc lại đập vào khung cạch cạch... Có tiếng chuá»™t Ä‘uổi nhau chít chít đâu đó sau chiếc cối xay cÅ©, nhưng con mèo vàng từ lâu đã nằm khoanh tròn bên đống tro ấm ngay sát ngá»n lá»­a, vẫn lưá»i biếng không chịu dậy Ä‘uổi bắt, mà chỉ khẽ ngẩng đầu, đưa mắt nhìn má»™t cách tiếc rẻ rồi lại uể oải nằm xuống như cÅ©. Trên bếp, nồi cám lợn sôi òng á»c, có lẽ đã dừ chín, nhưng thỉnh thoảng ngưá»i này hoặc ngưá»i kia lại lÆ¡ đãng cho vào bếp má»™t khúc cá»§i gá»™c.

Những sợi khói mảnh bốc lên, ngoằn ngoèo, chậm chạp. Chốc chốc má»™t vài tàn lá»­a rÆ¡i lên áo há», để lại những chấm trắng nhẹ và xốp.

Bà là má»™t phụ nữ nông thôn bình thưá»ng, trạc 70 tuổi, chiếc khăn Ä‘en cÅ© buá»™c trùm lên đầu, che má»™t phần lá»›n khuôn mặt thanh tú và thư thản. Má»™t tay bà luôn cầm chiếc que cá»i dí dí xuống đất. Còn tay kia đặt lên đầu gối, hầu như bất động. Trông bà có vẻ lÆ¡ đễnh như Ä‘ang suy nghÄ© má»™t chuyện gì xa xôi đâu đó, nhưng thá»±c ra bà Ä‘ang rất chú ý lắng nghe ngưá»i ngồi đối diện.

Ngưá»i ngồi đối diện là ông, ông má»›i từ Pháp vá». Ông là Việt kiá»u vá» thăm quê lần đầu sau hÆ¡n 10 năm xa cách. Hôm nay ông lên chuyến tàu nhanh 2 giá» chiá»u rồi má»™t mình Ä‘i bá»™ từ ga vá» nhà, tức là suốt gần 15 cây số. Tất nhiên cảnh vật, làng xóm, đưá»ng xá bây giá» khác xưa, hoàn toàn không thể nhận ra, ấy thế mà tá»± ông vẫn tìm được đưá»ng vá» làng - có lẽ do nhá» má»™t sá»± cảm nhận đặc biệt nào đấy mà chỉ những ngưá»i già như ông má»›i có. ở làng, ông chẳng còn ai thân thích ngoài má»™t ngưá»i cháu gá»i ông là cậu. Chuyện trò, thăm há»i má»™t lúc vá»›i gia đình ông cháu và những ngưá»i láng giá»ng nghe tin kéo đến, vừa ăn tối xong, ông đã sang đây thăm bà.Hai ngưá»i ngồi đối diện nhau bên bếp lá»­a sắp lụi. Há» nói chuyện nhá» nhẹ và thong thả. Câu chuyện thưá»ng bị ngắt quãng bởi những lúc im lặng kéo dài. Thoạt nhìn, có thể tưởng há» là hàng xóm láng giá»ng hàng ngày vẫn gặp nhau, vừa ngồi sưởi vừa trao đổi vu vÆ¡ đôi câu cho đỡ buồn ngá»§. Chính há», cả ông lẫn bà, cÅ©ng phải thầm ngạc nhiên vì sá»± bình tÄ©nh cá»§a mình, ít ra là bá» ngoài. Cả hai Ä‘á»u chỠđợi cuá»™c gặp này từ rất lâu, đến ná»—i thậm chí đã mất hy vá»ng và đã gần như thôi không chỠđợi nữa.

Một cơn gió thổi mạnh vào cánh cửa. Ngồi trong nhà có thể nghe rõ tiếng lá khô lạo xạo trên sân gạch.

- Con đâu? - ông chợt há»i, ngước đôi mắt cận nặng hấp háy sau cặp kính dày nhìn bà, giá»ng không thay đổi. Chỉ những ngón ty run run lần ná»›i lá»ng chiếc cà vạt sẫm màu trên cổ là nói lên ông Ä‘ang xúc động và hồi há»™p.

Bà ngồi im không đáp, đỠđẫn nhìn một cục than đỠrực, nứt nẻ thành những ô vuông nhỠtrong bếp. Ông vẫn kiên nhẫn chỠđợi.

Một lúc sau sợ bà không nghe rõ, ông khẽ nhắc lại một lần nữa:

- Con cá»§a chúng mình đâu, bà? Äứa con ngày xưa ấy?

Cái ngày xưa ấy, tức là cách đây hÆ¡n 50 năm, bà là má»™t cô gái xinh đẹp nổi tiếng khắp vùng. Còn ông là chàng trai con nhà bên, cÅ©ng nổi tiếng không kém - vì khoẻ mạnh và vì táo tợn. Hai ngưá»i cùng nhau lá»›n lên và yêu nhau, má»™t tình yêu tá»± nhiên, giản dị trong khuôn khổ nông thôn phong kiến và lạc hậu thá»i đó. Gia đình nhà ông và nhà bà Ä‘á»u nghèo, xưa nay vẫn chÆ¡i thân vá»›i nhau, nên nói chung không phản đối cuá»™c tình duyên này. Những tưởng má»i chuyện đâu sẽ vào đấy, ai ngá» bất chợt tai hoạ đổ xuống đầu đôi bạn trẻ. Số là trong làng có lão chánh tổng thấy bà xinh đẹp, liá»n nảy ra ý định lấy bà làm vợ ba. Ngày ấy chánh tổng quyá»n to lắm, muốn làm gì vá»›i ai, ngưá»i ấy phải chịu. Không hiểu từ đâu hắn moi ra má»™t món nợ hai trăm đồng bạc, bắt bố bà trả ngay, nếu không phải gả con gái cho hắn để trừ nợ. Má»™t thá»§ Ä‘oạn không lấy gì làm má»›i và tinh vi, nhưng bao giá» cÅ©ng mang lại kết quả mong muốn. Và thế là đám cưới được dá»± định giữa hai ngưá»i không thành. Không còn cách nào khác, bà đành phải lau nước mắt nghe bố vá» làm lẽ, hay đúng hÆ¡n, làm ngưá»i hầu trong nhà ông chánh. Còn gnưá»i yêu cá»§a bà, không nói cÅ©ng biết, đã Ä‘au khổ và tức giận như thế nào.

Ông rá»§ bà cùng bá» trốn thật xa, nhưng bà không dám vì sợ liên luỵ đến gia đình. Ông đã cầm dao định đến nhà lão chánh tổng và đâm chết hắn, rồi, rồi sau muốn ra sao thì ra. May thay, bà biết và kịp ngăn lại. Cuối cùng, sau khi đã thoả thuận vá»›i lão chánh tổng, ông quyết định bá» nhà lên tỉnh kiếm tiá»n mang vá» chuá»™c lại ngưá»i yêu. Hôm ông Ä‘i, cÅ©ng vào má»™t đêm mùa đông gió và rét thế này, bà đã theo ông tá»›i tận ga xe lá»­a, và ở đó, vừa khóc bà vừa nói vá»›i ông rằng bà đã có thai, rằng bà sẽ chỠông vá», chá» mãi... Ông ôm chặt bà vào lòng. Hai ngưá»i cứ thế đứng lặng hồi lâu, rồi bất chợt ông buông bà ra và nhảy lên má»™t Ä‘oàn tàu lúc ấy bất ngá» Ä‘ang chạy qua, vá»›i niá»m tin hầu như chắc chắn rằng chỉ ít tháng sau ông sẽ quay vá» vá»›i đủ số tiá»n cần thiết.

ác thay, số phận đã không chiá»u ông. Cuối cùng thì ông cÅ©ng trở lại được quê hương, có Ä‘iá»u không phải sau ít tháng như ông muốn, mà sau 50 năm. Äứa con ông há»i bà lúc nãy là đứa con bà cho ông biết đêm ấy... Thấy bà ngồi im không nói gì, ông đổi đỠtài, vá»›i hy vá»ng chốc nữa bắt chuyện, bà sẽ cho ông biết Ä‘iá»u ông quan tâm nhất.- Nói chung, bà sống thế nào?

- Cảm Æ¡n ông, không đến ná»—i - Bà đáp, vẫn không ngước lên. Rồi ngừng má»™t chốc, bà nói tiếp - CÅ©ng như má»i ngưá»i trong làng thôi.

Vì má»›i vá» và hầu như chưa trò chuyện nhiá»u vá»›i ai nên ông không biết vá» Ä‘á»i riêng cá»§a bà, nếu không kể Ä‘iá»u duy nhất ông viết được - qua ngưá»i cháu - là xưa nay bà vẫn sống má»™t mình, lúc đầu vá»›i con trai, rồi con lá»›n Ä‘i bá»™ đội, lấy vợ, sinh con đẻ cái đâu đó tận Má»™c Châu, bây giá» thỉnh thoảng mấy năm má»™t lần vợ chồng má»›i vá» Nghệ An thăm bà. Äó có phải là con ông không? Hay con cá»§a lão chánh tổng, nếu hắn kịp để lại cho bà má»™t đứa con? Äiá»u ấy đã làm ông băn khoăn suốt buổi chiá»u hôm nay. Còn vỠông, cÅ©ng qua ngưá»i cháu, đến hàng xóm và cuối cùng đến bà, bà biết được rằng ông có vợ và hai con. Vợ ông ngưá»i Pháp, cả gia đình Ä‘á»u ở bên ấy, ở ngay thá»§ đô Paris. Bà còn nghe ngưá»i ta đồn là bây giỠông rất giàu, có xe hÆ¡i và nhà lầu riêng, nay mai sẽ có cả má»™t chuyến ô tô chở quà cá»§a ông vá» chia Ä‘á»u khắp làng. Nghe tất cả những Ä‘iá»u ấy, bà chỉ im không nói gì. Mà rồi trước việc ông trở vỠđột ngá»™t như vậy, bà cÅ©ng chẳng biết tình cảm cá»§a bà ra sao nữa. Vui hay buồn? Hay dá»­ng dưng?

Có lẽ dá»­ng dưng thì đúng hÆ¡n. Tình cảm cá»§a bà như bếp lò bà Ä‘ang ngồi bên hôm nay, cÅ©ng từng má»™t thá»i bùng cháy, thật rạo rá»±c, thật mãnh liệt, nhưng bây giá» chỉ còn lại má»™t đám tro âm ỉ nóng để không lúc nào còn cháy đỠtrở lại.

- Tại sao bà không lấy chồng? - Ông há»i - Không lẽ suốt chừng ấy năm bà vẫn...?

- Không - Bà thản nhiên đáp - Tôi không lấy chồng, nhưng không phải vì chỠông.

Giá»ng bà vẫn Ä‘á»u Ä‘á»u không thay đổi, tuy vậy, nếu thật chú ý lắng nghe và lúc ấy nếu trong nhà có đèn sáng, ông có thể nhận thấy qua giá»ng nói và nét mặt bà má»™t Ä‘iá»u gì đó. Nhưng vì già, mắt lại kém và trong nhà má» tối nên ông đã không nhận thấy Ä‘iá»u ấy.

Ông bá» nhà ra Ä‘i đúng được 9 tháng thì cách mạng nổ ra. Lão chánh tổng bá»—ng mắc bệnh rồi chết. Bà ôm con vá» nhà bố mẹ và bắt đầu hết ngày này đến ngày khác mong chỠông trở lại. Bây giá» thá»i thế đã thay đổi, không cần hai trăm đồng kia há» cÅ©ng có thể lấy nhau. Chỉ cần ông trở lại. Bà chá» và tin là ông sẽ trở lại, nhưng má»™t tháng, hai tháng rồi năm tháng trôi qua mà vẫn không thấy ông đâu. Bà nhá» hết ngưá»i này, ngưá»i ná» tìm giúp, nhưng má»i cố gắng cá»§a bà Ä‘á»u vô ích. Má»™t lần không nén được, bà đã bồng con ra ga, định lên tỉnh hay thậm chí Ä‘i cả Hà Ná»™i để tìm chồng, nhưng ngưá»i nhà biết, chạy theo bắt bà quay lại. Bà đã chá» như thế rất lâu, vừa thương, vừa oán trách ông, hoàn toàn không biết rằng ông, sau khi đã hết cái thá»i hạn mấy tháng tá»± ông đặt ra kia mà vẫn không dành dụm được đồng nào, cuối cùng thất vá»ng, ông trốn lên má»™t tàu buôn sang Pháp, định thá»­ số phận má»™t lần nữa bên đó.

- Còn ông, ông sống thế nào? - Bà há»i, tức là ý bà muốn há»i suốt năm mươi năm qua ông đã sống thế nào.

- CÅ©ng bình thưá»ng như ngưá»i khác. NghÄ©a là khó khăn, rất khó khăn... Bà tha lá»—i cho tôi là suốt từ bấy đến nay tôi đã không kiếm đủ tiá»n để vá» chuá»™c bà...

Quả đúng cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ông không dá»… thật. ở Pháp, mẫu quốc, kiếm tiá»n cÅ©ng khó như ở An Nam thuá»™c địa. Ông đã từng thất nghiệp hàng năm, từng suýt chết đói, từng làm đủ nghá» và thá»­ tìm vận may khắp nÆ¡i. Kể ra thỉnh thoảng số phận nghiêm khắc cÅ©ng khẽ mỉm cưá»i vá»›i ông, nhưng ác thay, không bao giỠđến mức cho phép ông kiếm đủ tiá»n mua vé tàu biển trở lại quê hương. ở tuổi gần 50, hoàn toàn mất hết hy vá»ng, ông lấy vợ, lấy má»™t phụ nữ Pháp cÅ©ng nghèo và gặp nhiá»u bất hạnh như ông...- Sao ông không cho bác gái và các cháu vá» thăm quê luôn thể?

- Tôi vá» lần này cùng má»™t Ä‘oàn Việt kiá»u yêu nước. Há»™i chi phí. Vả lại... vả lại... ông ngập ngừng, khẽ mỉm cưá»i như ngưá»i có lá»—i - Vá» má»™t lúc mấy ngưá»i, tá»± lo, tôi không đủ tiá»n...

Bà định há»i "Sao nghe nói ông giàu lắm?" nhưng nghÄ© thế nào lại thôi. Hai ngưá»i im lặng. Má»™t lúc sau, thấy bà có vẻ bắt chuyện hÆ¡n, ông quay lại câu há»i làm ông băn khoăn từ đầu. Ông nói:

- Tôi nghe nói bà có má»™t ngưá»i con trai.

- Vâng

- Con của tôi?

- Không.

Ông húng hắng, những ngón tay run rẩy đưa lên nới chiếc cà vạt trên cổ.

- Tôi không hiểu... Nhưng... nhưng nó có phải là đứa con bà nói với tôi cái đêm hôm ấy không?

- Äúng thế - Bà đáp, vẫn không thay đổi giá»ng, không thay đổi cả nét mặt lẫn thế ngồi. Rồi bà nói tiếp, Ä‘oán là ông ngạc nhiên không hiểu: - Vâng, đúng là nhỠông má»›i có nó, nhưng thế chưa đủ để thành con ông. Äể làm bố, phải cần nhiá»u hÆ¡n, nhiá»u hÆ¡n nhiá»u...

Bà im lặng, nhìn đăm đăm vào đóng than hồng trong bếp. Sau cái vá» bình tÄ©nh bá» ngoài, từ lâu trong lòng, bà Ä‘ang khóc, bà khóc cho cả chừng ấy năm Ä‘au khổ. Bà trách ông - trách lắm chứ! - Vì ông đã bắt bà phải chỠđợi lâu như thế, bắt bà phải vất vả như thế. CÅ©ng vì ông mà bà phải cô đơn suốt Ä‘á»i. Tất cả những Ä‘iá»u ấy quá sức má»™t ngưá»i chịu đựng, cả khi ngưá»i ấy là phụ nữ. Và cÅ©ng quá sức chịu đựng cá»§a bà cả cái Ä‘iá»u sau 50 năm bà mòn má»i chỠông, cuối cùng ông vá», má»™t vợ và hai con, ông há»i: "Không lẽ suốt chừng ấy năm bà vẫn chá» tôi à?". Và tính tá»± ái ương bướng cá»§a ngưá»i phụ nữ bị bá» rÆ¡i đã bắt bà nói trái lòng mình.

Thực ra bà vẫn biết ông không có lỗi. Ông cũng chẳng hạnh phúc hơn bà, quả vậy, nhưng dù sao, dù sao...

... Bà chỠông suốt cả 9 năm kháng chiến. Ngày nào bà cÅ©ng chá», và ngày nào bà cÅ©ng tin là hôm nay có thể ông sẽ vá». Nhưng ông đã không vá». Rồi hoà bình, rồi hoà bình được má»™t năm ông cÅ©ng không vá» nốt. Äến lúc này thì bà nghÄ© có lẽ ông đã chết, và bà thôi không chỠđợi nữa, tuy trong lòng bà vẫn nghÄ© có thể má»™t ngày nào đó bất chợt ông sẽ xuất hiện. Ông là ngưá»i táo bạo, bướng bỉnh mà. Vá»›i ông, Ä‘iá»u gì cÅ©ng có thể xảy ra. Từ bấy đến nay bà ở vậy nuôi con, vì quá Ä‘au buồn, quá mệt má»i để bước thêm bước nữa. Năm tháng tiếp nhau trôi qua, rồi dần dần trong làng hầu như chẳng còn ai nhá»› tá»›i câu chuyện tình yêu trắc trở giữa ông và bà...

Ông há»i:

- Khi tới Pháp, tức là cách đây... - Ông dừng lại để nhẩm tính - Năm mươi mốt năm một tháng tôi có gửi cho bà một bức thư, bà nhận được không?

- Không - Bà dáp.

- Và năm 54, sau chiến thắng Äiện Biên, má»™t thư nữa? - Giá»ng ông nhá» nhẹ và tá»± nhiên như má»™t ngưá»i nào đấy vừa ngáp vừa há»i bạn: "Tháng trước mình gá»­i thư cho cậu, cậu không nhận được à?".

Bà lại lắc đầu, rồi lần đầu tiên bà nhìn thẳng vào mắt ông, há»i:

- Và sau đó thì thôi? Chỉ hai thư? Trong suốt năm mươi năm?

- Vâng - Ông đáp, vá» cúi xuống thổi lá»­a để tránh cặp mắt cá»§a bà - Vì tôi hoàn toàn bất lá»±c trước hoàn cảnh cá»§a mình. Vì tôi sợ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc cá»§a bà, tất nhiên nếu bà có hạnh phúc... Bà... bà hãy tha thứ cho tôi - Giá»ng ông run run - Tôi không còn là má»™t thằng đàn ông nữa, tôi đã không kiếm đủ tiá»n để vá» chuá»™c bà... Vâng, suốt Ä‘á»i chừng ấy năm...

Hai giá»t nước mắt lá»›n, màu đục từ từ lăn trên má ông cho đến lúc gặp mắt kính, toả ra hai bên. Ông cứ mặc nước mắt tá»± do trào ra mà không cảm thấy xấu hổ. Bà bá»—ng cảm thấy thương hại ông, thương hai cả chính bà nữa. Äôi mắt cay cay, bà lái câu chuyện sang hướng khác:

- Thế tuổi già của ông, ông định thế nào?

Ông không đáp ngay, thong thả lấy chiếc khăn mùi xoa lụa từ trong túi ra, và cũng thong thả như thế, ông chấm chấm khăn lên hai mắt, lên mặt, rồi nói.

- CÅ©ng đành sao chịu vậy chứ biết làm gì hÆ¡n? Bà xem lúc trai trẻ, còn khoẻ, còn cần cho bà, cho làng xóm thì tôi lại lang thang nÆ¡i quê ngưá»i. Bây giá» thế này, không lẽ tôi còn dám dẫn bá»™ xương già vá» quê, để rồi mai mốt chiếm thêm má»™t thước đất làm má»™, uống thêm má»™t ít nước, ăn thêm má»™t ít cÆ¡m gạo, cái mà thiếu tôi ở đây vốn cÅ©ng chẳng lấy gì làm thừa...

Im lặng.

- Ông thấy quê hương bây giá» thế nào? - Bà há»i.- ồ khác lắm, má»›i lắm. Tôi mừng lắm. - Ông đáp ngay - Chẳng còn tí gì giống trước, trừ cây Ä‘a đầu bến. Cây Ä‘a chứ không phải dòng sông. Dòng sông bây giá» bị nắn thẳng, rá»™ng ra và xấu Ä‘i... ấy thế mà không há»i ai, tôi cÅ©ng tá»± tìm được vá» làng đấy. Và nếu ngôi nhà cÅ© cá»§a bố mẹ tôi còn, có lẽ tôi cÅ©ng tìm ra được...Giá»ng ông có vẻ vui hÆ¡n, không phải không pha đôi chút tá»± hào.

Lại im lặng.

Cứ thế, há» nói chuyện vá»›i nhau, nhá» nhẹ và rá»i rạc.

Tuy nhiên, đó chưa phải những gì ông muốn nói, cÅ©ng không phải những gì bà quan tâm muốn biết. Cả hai Ä‘á»u hiểu rằng giữa há» Ä‘ang có chuyện khác lá»›n hÆ¡n, quan trá»ng hÆ¡n. Nhưng không hiểu sao - lúc ngưá»i này, lúc ngưá»i kia, có lúc cả hai, há» như sợ không muốn nói tá»›i Ä‘iá»u đó, dù biết trước thế nào cÅ©ng phải nói.

Ngoài trá»i, hình như mưa lất phất rÆ¡i, gió vẫn thổi từng đợt ngắn, ẩm và buốt như trước. Nồi cám lợn đã được nhắc xuống đất sát con mèo Ä‘ang nằm khoanh tròn, hai mắt lim dim.ở nhà ngoài, chiếc đồng hồ treo tưá»ng cÅ© kỹ bà được chia từ hồi cải cách ruá»™ng đất, thong thả gõ mưá»i hai tiếng.- Mưá»i má»™t giá» - Bà nói, sau má»™t lúc dài hai ngưá»i im lặng - Äồng hồ nhà tôi bao giá» cÅ©ng gõ thừa má»™t tiếng.

Ông đứng dậy, húng hắng ho như ngưá»i có lá»—i. Bà vẫn ngồi yên, cÅ©ng không ngước nhìn lên.

- Bà không bao giá» nói gì vá»›i con vá» tôi à? - Cuối cùng ông há»i.

- Không.

- Bây giá» nó có nhận tôi là bố không? - Ông lại há»i, càng rụt rè hÆ¡n trước - à mà lúc nãy bà đã nói...Im lặng.

Trước mắt bà lại hiện lên cảnh bà ôm con định lên tỉnh tìm chồng, cảnh những năm tháng cô đơn lam lũ, những đêm dài khóc thầm, úp mặt xuống gối.

- Tôi không biết, nhưng có lẽ là không... - Bà nói.

Ông đứng yên, ngưá»i co lại, đầu hÆ¡i cúi xuống như má»™t cậu há»c trò không thuá»™c bài đứng chá» cô giáo cho Ä‘iểm yếu.

Tôi muốn nhá» bà má»™t Ä‘iá»u... Tôi xin bà... - Ông lắp bắp nói - Tôi không thể... Bà cho phép tôi được gặp con, dù chỉ má»™t lần, dù phải giấu tôi là ai... Tôi không thể vỠđến đây mà không gặp nó... ÄÆ°á»£c không... bà? - Tay ông run run, hÆ¡i chìa ra phía trước và khẽ chạm vào mái tóc buá»™c khăn cá»§a bà.

Cảm thấy khách đứng mà mình thì cứ ngồi mãi, không tiện, bà đứng dậy.

- Cái đó tuỳ ông - Bà nói - Nếu ông muốn, tôi sẽ cho ông địa chỉ. Có thể con sẽ tha thứ cho ông cũng nên.

Thay cho lá»i cảm Æ¡n, ông đặt má»™t bàn tay gầy khô lên vai bà. Bà vẫn đứng yên, nhưng thá»±c ra bà cảm thấy như lảo đảo, sắp ngã khi bàn tay khô gầy ấy cá»§a ông chạm vào ngưá»i bà.

- Nhưng cuối cùng, sau tất cả những gì đã xảy ra, bà có tha thứ cho tôi không? - Ông khẽ há»i, khẽ đến mức các từ dính vào nhau không thành tiếng.

Bà không trả lá»i. Mà bà cÅ©ng chẳng biết trả lá»i thế nào. Trong bà lúc này nhiá»u tình cảm lẫn lá»™n cùng dâng lên. Buồn và vui. Tình thương và oán giận. Äá»™ lượng và cố chấp... Nhưng bao trùm lên tất cả là mệt má»i, má»™t sá»± mệt má»i vừa dịu ngá»t và cay đắng. Và dưới sức mạnh cá»§a sá»± mệt má»i ấy, không biết từ bao giá», bàn tay hai ngưá»i đã nằm gá»n trong nhau.

Ông từ từ bước ra phía cửa.

Bên ngoài, mưa và gió vẫn chưa dứt.

Bà đứng yên. Bà Ä‘ang tưởng tượng thấy ngày mai ông lại sẽ má»™t mình chống gậy ra ga mua vé Ä‘i Má»™c Châu. Má»™t mình. Má»™t ngưá»i già. Mưa gió...

Này ông - Bà khẽ gá»i rồi bước vá»™i vá» nÆ¡i ông nghe tiếng bà Ä‘ang đứng lại, chỠđợi. - Trá»i lạnh thế mà ông... Ông vẫn táo bạo như xưa. Ông Ä‘em theo cái này... - Rồi bà cởi chiếc khăn Ä‘en bạc màu quàng cho ông năm mươi năm vá» trước, cÅ©ng vào má»™t đêm tháng chạp mưa và gió như đêm nay
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #189  
Old 21-05-2008, 02:01 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äôi mắt
Tác giả: Trần Hữu Lục

Buổi sáng, Sài Gòn cuối năm mặt trá»i như còn ngái ngá»§. Cùng vá»›i cánh cò trắng từ đâu bay vá» sáng nay, tôi bần thần chỠđợi má»™t Ä‘iá»u gì đó. Nó mong manh như sương sá»›m trên hàng cây ven đưá»ng theo vá» vá»›i cÆ¡n gió lạnh. Như mặt trá»i vẫn thập thò, như đưá»ng vá» mệt má»i, như hàng cây đìu hiu. Vừa gần gÅ©i tưởng có thể ôm giữ được mà cÅ©ng vừa cách xa vá»i vợi. Chắc là ná»—i ám ảnh mà đôi mắt ấy đã để lại? Từ đôi mắt biết nói cưá»i. Từ đôi mắt có Ä‘uôi êm ả đã hẹn nói vá»›i tôi những lá»i nói cá»§a bình minh trên sông xanh, cá»§a đêm nguyệt hồ và cá»§a chiá»u thá»§y tạ? Äôi mắt thở dài, đằm thắm những lúc ngước nhìn. Nhưng có má»™t ngăn cách âm thầm làm cho tôi bối rối, tưởng như từ đáy sâu cá»§a màu mắt đó là cổ má»™, Ä‘á»n đài, lăng tẩm ngàn xưa.

Sáng nay, đôi mắt ấy gợi nhá»› chút êm ả bình lặng cá»§a ngày tháng cÅ©, những lần nằm dưới tàn cây rậm rì, nhìn nắng trưa sáng lòa trên đám đất khô, gợi nhá»› những khuya khoắt trên bến đá ngồi nghe tiếng sáo dìu dặt trên dòng sông, vuốt ve những tàu lá dừa sóng soài dưới trăng, gợi nhá»› những ngày há»™i hè đình đám, chiếc áo the thâm, guốc má»™c, chiếc chiếu hoa cạp Ä‘iá»u. Äôi mắt đầm đìa chuyện cÅ©, đầy ắp hương xưa lẩn quẩn theo tôi Ä‘i hết con đưá»ng hồi nào không hay. Tôi đứng lại thở má»™t lát, vuốt mấy sợi tóc dính trên trán, loay hoay vá»›i những ý nghÄ© thầm kín trong lòng. Bên kia đưá»ng, dưới má»™t góc cây giáng hương, ngưá»i đàn ông chít khăn xanh Ä‘ang bày hàng. Vài ngưá»i Ä‘i đưá»ng dừng lại nhìn. Ngưá»i đàn ông vừa bày ra các thứ vặt vãnh, rồi cất giá»ng ca má»™t câu vá»ng cổ. Giá»ng đã khàn, mệt má»i, thu hút tôi không thể không băng qua lá»™, đến vá»›i lão. Nhìn dáng Ä‘iệu cá»§a lão cùng các món hàng bày bán trên tấm vải dầu trải rá»™ng, tôi thấy tiêu Ä‘iá»u quá. Tất cả như là má»™t chứng tích tiá»u tụy cá»§a má»™t thá»i gian. Tôi bất chợt nhá»› mang máng câu thÆ¡ cÅ© "những ngưá»i muôn năm cÅ©, hồn ở đâu bây giá»?". Qua lá»›p bụi má»ng vàng nhạt trên các đĩa sứ, lư đồng, lá» gạt tàn thuốc, bức hoành phi chạm cẩn, qua màu Ä‘en cÅ© càng cá»§a những đồng tiá»n và trong cái dáng mệt má»i cá»§a lão, có má»™t chút gì cá»§a ngày tháng cÅ© còn vướng vất, lê lết trên đó. Nó thảm hại tưởng chừng như từ những di vật đó vẫn còn ấp á»§ má»™t lá»›p bụi thá»i gian bạc mốc. Lão vá»›i tay vÆ¡ chiếc khăn cÅ© nhàu nát, phá»§i lau chùi những đưá»ng viá»n bạc, những lá»›p bụi bám đầy. Mấy ngón tay len lá»i trong từng ngách, từng góc nhá», vá»™i vã má»™t lát rồi chậm dần. Lão dừng lại, ngần ngại trên những hình tượng cá»§a bức hoành phi chạm cẩn, chá»— má»™t miếng cẩn bị lốc ra. Rõ ràng là ngón tay lão hÆ¡i run khi dừng lại ở đó. Tôi nhích ngưá»i vá» phía trước, hÆ¡i khom ngưá»i xuống đưa tay rá» rẫm những đưá»ng nét góc cạnh, cÅ©ng nét ngang, sổ thẳng được lồng trong tàng cây, đàn chim, phiến đá, bầy nai, bụi trúc, chậu lan, dòng suối... Những hình tượng có tính cách thá»§y mạc sáng rỡ trên nước cẩn bóng. Tôi cÅ©ng thẫn thá» má»™t lát trên chá»— trÅ©ng mà miếng cẩn bị lóc Ä‘i. Từ ngày ba tôi "rinh" cái nhà rưá»ng từ quê vào Thá»§ Thiêm, ba tôi mang theo bức hoành phi cÅ© và treo nó ở má»™t vị trí trang trá»ng nhất. Có lần ba tôi rất buồn vá» sá»± thiếu sót đáng tiếc cá»§a má»™t miếng cẩn trên đồ cổ. Bác Thiá»u đã từng chép miệng tiếc rẻ má»—i lúc ngắm bức hoành phi cá»§a ba tôi. Ngày tháng má» khuất phút chốc lênh đênh theo dòng ý nghÄ©. Äể lấp chá»— trÅ©ng đó, ba tôi Ä‘em dán bằng má»™t miếng giấy kẽm sáng bóng. Ba tôi đứng ngắm má»™t lát rồi lắc đầu chán nản lấy vứt Ä‘i. Có má»™t lần, ba tôi gởi ngưá»i quen ở miá»n biển mua được má»™t miếng xà cừ rồi tất tả chạy tìm ông thợ cẩn cho kỳ được. Hì hục cả buổi, ông thợ dÅ©a mài, cắt xén cho vừa kích thước. Ông thợ kêu khổ nói là đã bá» nghá» gần hai mươi năm, nể ba tôi nên cố làm cho được. Lúc gắn miếng xà cừ vào, ba tôi rất mừng rỡ, vá»™i sai ngưá»i nhà làm thịt con gà trống thiến rồi xoắn xít lấy mỡ gà vàng rá»™m Ä‘em đánh bóng nước cẩn. Các hình tượng như được hồi sinh, xán lạn, bóng ngưá»i cứ tưởng mấy con long lân qui phụng Ä‘ang nhảy múa, bay lượn dưới ánh mặt trá»i. Nhưng chỉ được má»™t tuần sau thì miếng xà cừ rÆ¡i xuống ná»n gạch, ba tôi nhặt lên, mân mê tiếc rẻ. Trong bữa cÆ¡m chiá»u, ba tôi nói vá»›i má»i ngưá»i là lúc này chẳng còn lòng dạ nào để chÆ¡i đồ cổ nữa. Äằng sau chá»— trÅ©ng đó biết đâu là ná»—i ngậm ngùi.

Tôi đặt bức hoành phi lại vị trí cÅ©. Có má»™t ràng buá»™c mÆ¡ hồ nhưng trong thâm tâm, giữa bức hoành phi và tôi, nó gần gÅ©i thân mật như chính nó là cá»§a ba tôi. Nhưng Ä‘iá»u này không lấy chi làm chắc chắn cả. Tôi vẫn còn ái ngại như Ä‘ang thấy nó lạc lõng, làm cho tôi phải nghÄ© tá»›i những hàng mù u buồn phiá»n, những mái ngói cong thấp, nặng ná» mệt má»i... Tôi chá»›i vá»›i đứng lặng ngưá»i. Tôi không muốn bá» Ä‘i lúc này. Mấy đưá»ng nét thanh tân rất nghệ thuật, đã cuốn hút tôi lạ lùng.

Lão bán hàng thấy cần phải giải thích vá»›i tôi nên lão đưa ngón tay chỉ trên những hình tượng: "Mấy nét này thì Ä‘á»i nay có ai bắt chước cÅ©ng khó mà theo kịp. Bốn tảng đá gác chồng lên nhau là chữ khẩu đó, bụi trúc là bá»™ hòa. Chỉ tiếc má»™t Ä‘iá»u là miếng cẩn ở chá»— này bị bóc Ä‘i". Lão chép miệng mấy cái, ra chiá»u tiếc rẻ vá» sá»± hao hụt đó. "Äể tôi lau má»™t ná»­a, cậu Ä‘oán xem bức hoành phi này được làm từ Ä‘á»i nào?".

Tôi lắc đầu cưá»i. Cùng lúc, tôi nghÄ© tá»›i ba tôi cùng những xoắn xít chăm sóc tỉ mỉ tá»›i mấy miếng mỡ gà vàng rá»™m. Tôi há»i mua, mặc cả má»™t hồi. Lúc cầm bức hoành phi trên tay, tôi cưá»i chào ngưá»i bán hàng rồi bước Ä‘i. Chỉ có tôi biết được vào lúc đó lòng mình hiu hắt như thế nào.

Äiá»u mà tôi chưa há» nghÄ© hay chưa thể ngá» tá»›i được là ba tôi không niá»m nở mấy khi tôi Ä‘em bức hoành phi vá» nhà. Làm sao tôi quên được vẻ mặt bất chợt hốt hoảng Ä‘au đớn, xa vắng cá»§a ba tôi, đôi mắt có những đưá»ng chỉ đỠnhư bị phá»§ má»™t màng nước thật má»ng, nụ cưá»i ảm đạm. Ba tôi lúng túng thật sá»±, cá»­ chỉ có vẻ rá»i rạc, mệt má»i lúc ông cố lấy bức hoành phi đưa lên nhìn ngắm. Vài đưá»ng nhăn trên trán như chùng lại, có lẽ má»™t thá»i vang bóng nào đó lần hồi sống lại trong ký ức cá»§a ba tôi. Biết đâu không là những miếng mỡ gà vàng rá»™m, mấy con long, lân, qui, phụng nhảy múa rá»±c rỡ, vài cút rượu chiá»u hôm trên ghế trưá»ng ká»·... Qua vẻ thẫn thỠđó, tôi thấy gần gÅ©i vá»›i ba tôi hÆ¡n ngày thưá»ng. Tôi ngập ngừng, giá»ng hÆ¡i rung nhẹ: "Ba thấy có giống vá»›i bức hoành cÅ© cá»§a nhà mình dạo trước không?". "Giống lắm, mà con kiếm đâu ra thế?". Ba tôi nói lúc đưa tay rá» lên chá»— thiếu hụt cá»§a miếng cẩn.

Má»™t miếng cẩn vô bổ, má»™t yêu thích cÅ© càng, má»™t thá»i đã qua như đưa tôi trở vá» vá»›i ngày tháng cÅ©. Tôi náo nức vá»›i những chiá»u trên đồi, những sáng lên lăng... ba tôi đặt bức hoành phi trên bàn "Con treo lên coi thá»­. Ba bận chút việc phải Ä‘i ngay".

Ba tôi bước vá»™i ra cá»­a. Tôi nhìn theo buồn bã. Có thật là ba không muốn đối diện vá»›i má»™t thá»i vang bóng? Hay ba thấy những liên hệ thâm trầm đó nay đã trở nên vô bổ khó chịu? Tôi bối rối vá»›i bức hoành phi nằm trước mặt. Có thật ba chẳng còn ham thích lau chùi, tìm má»™t miếng xà cừ khác và ba không còn nhá»› những miếng mỡ gà vàng rá»™m? Căn nhà rưá»ng, vưá»n cây và những đồ cổ chạm trá»— lẩn quất đâu đó. Chen lẫn giữa những căn nhà há»™p, những ngôi nhà cao tầng... ở bên kia Thá»§ Thiêm, nÆ¡i mà sông rạch, hàng dừa nước và bến đá cÅ©ng hao hao giống nÆ¡i quê xa. Nhưng ba tôi lại không quên được khi cả sá»± nghiệp phải bá» lại cùng vá»›i những ràng buá»™c khăng khít đã trở thành nếp quen. Có lẽ má»™t phần vì thế mà ba tôi đã thẫn thá» khi tình cá» nhìn thấy lại bức hoành phi.

Tôi treo bức hoành phi lên tưá»ng, má»™t chút ngậm ngùi nhá»› tiếc. Tôi đứng im sững, cố tìm trong đưá»ng nét thá»§y mạc qua nước cẩn sáng bóng, những hình ảnh khăng khít má»™t Ä‘á»i. Chia lìa nào lại không làm má»m lòng, nhá»› vá» nào mà lại không hao hụt!

Tôi bất chợt nhá»› má»™t đôi mắt. Äôi mắt ấy sao mà diệu vợi, biá»n biệt đến thế? Äôi mắt rá»m rợp những chuyện cÅ©. Äôi mắt đưa tôi vô hoàng cung, đến vá»›i dãy tưá»ng thành rong rêu loang lổ và con chim cu gáy trên Ä‘á»t cây mù u. Giữa trưa trá»i Sài Gòn lành lạnh, tôi mÆ¡ hồ nghe vá»ng lại từ đâu đó tiếng chim trong thành quách cÅ©, tiếng hót ngá»t má»m buồn buồn. Tiếng hót vang vá»ng trong nhà, bá»nh bồng vất vưỡng trên các hình tượng thá»§y mạc cá»§a bức hoành phi vừa má»›i được treo lên. Tôi chợt rùng mình.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #190  
Old 21-05-2008, 02:03 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äêm Thảo Nguyên
Tác giả: Lý Lan

Thảo nguyên không có cây.

Tại sao không có cây? Chàng trai trẻ có đôi mắt trong veo xanh biếc, cao hÆ¡n tôi ít nhất ba tấc, khẽ nghiêng ngưá»i và hÆ¡i cúi mái đầu vàng hoe xuống gần mặt tôi há»i vá»›i giá»ng từ tốn đầy khích lệ, như thầy giáo Ä‘ang gợi ý và cổ vÅ© đứa há»c trò động não.

Tại sao không có cây? Thảo nguyên mênh mông bạt ngàn chỉ có cá» và cá», không má»™t bóng cây nào. Tuyệt nhiên không. Thổ dân sống trong những túp lá»u cá», những cái lá»u được vẽ như thật trong bức tranh thảo nguyên chạy dài suốt bức tưá»ng viện bảo tàng lịch sá»­ tá»± nhiên. Trong viện này ngưá»i ta trưng bày xương cá»§a má»™t số loài bò sát khổng lồ, chim nhồi bông đủ loại, và tượng sáp thổ dân, những ngưá»i sống giữa thảo nguyên có lẽ cả ngàn năm trước khi ngưá»i da trắng tá»›i.

"Tổ tiên chúng tôi đến đây hai trăm năm trước, hỠchỉ thấy thảo nguyên mênh mông, không một bóng cây...".

Chúng tôi tức là chàng trai trẻ này và những ngưá»i Mỹ trắng khác sống trên mảnh đất trù phú bên bá» tây sông Mississipi. Khi tôi dè dặt đẩy cánh cổng khổng lồ cá»§a viện bảo tàng, cẩn thận thò đầu vô trước nhìn xem có chá»— nào là quầy bán vé tham quan hay bàn hướng dẫn, đại loại như vậy, thì chàng trai này xuất hiện, rất lịch sá»± nhã nhặn xin được giúp tôi. Anh ta tá»± giá»›i thiệu:

"Tôi là Steve"

Tôi nói tôi là Tuyết, anh ta không thể phát âm được chữ Tuyết, nên tôi tự dịch tên mình sang tiếng Anh: Snow, và nói thêm là thật ra ở xứ tôi không hỠcó tuyết. Anh ta lập lại:

"Chào Snow. Thế cô đến từ đâu?"

"Việt Nam"

"A"

Vẫn lịch sá»± vui vẻ, nét mặt Steve không tá» ra là có biết má»™t nước Việt Nam ở đâu đó trên thế giá»›i này. Tôi áng chừng anh ta hai mươi tuổi hay cỡ đó, má»™t sinh viên như những sinh viên mà tôi ra vô gặp gỡ hoài ở ký túc xá, phần lá»›n há» Ä‘á»u lịch sá»± và sẵn sàng giúp đỡ như thế. Steve đưa tôi Ä‘i qua tất cả các phòng trưng bày, giải thích rằng vùng đất này vào thá»i xưa thật là xưa vốn là đại dương, giá» còn đây những sò ốc cá tôm hoá thạch nằm trong tá»§ kiếng như bảo vật. Rồi có má»™t thá»i kỳ lâu lắm, băng hà ngá»± trị. Vùng đất này cÅ©ng từng là rừng rậm. Rồi thảo nguyên. Thảo nguyên mênh mông trống trải không má»™t bóng cây.

"Cô có thấy thảo nguyên bao giỠchưa?"

"Có"

"ở đâu?""Củ Chi. Quê tôi đó mà".

Thá»±c ra Cá»§ Chi vốn không có thảo nguyên. Ngày tôi còn nhỠđược mẹ cõng chạy tản cư, tôi ngoái nhìn ngôi nhà mình ở giữa vưá»n cây. Những năm sống ở đô thành tôi vẫn nhá»› rất rõ cây ổi tôi thưá»ng trèo chÆ¡i, nó còn cao hÆ¡n cả mái nhà. Hoà bình, tôi trở vá» quê, đứng trên gò nhìn quanh quất lạ lùng: mênh mông đồng trống không má»™t bóng cây, gió thổi thông thống, tầm mắt hun hút tận chân trá»i, và mặt đất chỉ má»c rặt má»™t loại cá» cao trổ bông màu nâu đỠthành chùm như Ä‘uôi chồn, ngưá»i ta gá»i là cá» Mỹ.

"Cô biết tại sao thảo nguyên không có cây?"

Tôi nghĩ là tôi biết tại sao Củ Chi ngày tôi vỠmặt đất không một bóng cây. Nhưng tôi nhìn chàng trai đứng trước mặt, tự nhủ là anh ta còn quá trẻ. Anh ta biết gì vỠbom B52 hay chất độc màu da cam?

"Tại sao?"

Tôi đóng vai má»™t đứa há»c trò ngÆ¡ ngác, há»i lại cái câu há»i bị há»i. Steve vui vẻ nói rằng thá»±c ra không ai biết cả. Không ai thá»±c sá»± biết là tại sao thảo nguyên không có cây. Các giáo sư cá»§a Steve giả Ä‘oán rằng thổ dân đốt lá»­a, gió thổi lá»­a cháy lan, cây cao chết cháy, cá» má»c lại sau mùa đông. Có thể thổ dân đã chặt đốn cây, có thể má»™t biến cố tá»± nhiên nào đó... Không ai biết chính xác cái gì đã diá»…n ra nÆ¡i đây trong suốt thá»i gian dài ngưá»i da đỠsống ở đất này.

Nhưng hai trăm năm ngưá»i da trắng chinh phục thảo nguyên, có lịch sá»­ rất chi tiết: Ngưá»i đầu tiên đến đây tên gì, bằng phương tiện nào, từ đâu đến, cư ngụ ở đâu, chết ngày nào, má»™ phần còn ghi trên bảng hướng dẫn du lịch cá»§a địa phương. Rồi ai xây ngôi nhà thỠđầu tiên, ai mở con đưá»ng xuyên qua thị trấn, trưá»ng đại há»c khánh thành ngày giá» nào, nhà máy sản xuất nông cụ thuá»™c hàng lá»›n nhất thế giá»›i bắt đầu từ lò rèn cá»§a ngưá»i thợ gốc nông dân ra sao, rồi xa lá»™ cao tốc, siêu thị K-Mart, Wal-Mart, rồi đồ ăn liá»n McDonald... Bằng giá»ng tá»± tin và thái độ tá»± hào, Steve nói lưu loát vá» hai trăm năm mở cõi dá»±ng xây cá»§a những ngưá»i tiên phong, trong đó có ông sÆ¡ bà sÆ¡ cá»§a anh.

Bá»—ng nhiên anh dừng lại há»i tôi:

"Cô có sao không?"

"Không sao. Tôi chỉ nhớ nhà".

"Tôi hiểu. Campus toàn những ngôi nhà đá khổng lồ, chắc là cô phải nhớ thảo nguyên. Chúng tôi có một khu bảo tồn thiên nhiên, giữ lại một vùng thảo nguyên như hai trăm năm trước. Khi nào rảnh tôi có thể đưa cô đến đó cho cô đỡ nhớ nhà".

"Cám ơn Steve".

Chàng trai tá»­ tế như vậy, tôi còn biết nói gì hÆ¡n lá»i cám Æ¡n?

Chá»§ nhật, Steve gá»i Ä‘iện thoại. Anh nói là nếu tiện cho tôi thì buổi trưa anh sẽ đến đón tôi Ä‘i chÆ¡i thảo nguyên. Tôi hÆ¡i bối rối. Khi ở viện bảo tàng Steve nói sẽ đưa tôi Ä‘i thảo nguyên, tôi nghÄ© anh nói lịch sá»± vậy thôi. Những ngưá»i Mỹ tôi quen biết ở đây Ä‘á»u là má»›i quen biết, những sinh viên trẻ và sẵn sàng giúp đỡ. Judie chở tôi Ä‘i chợ Tàu ở má»™t thị trấn khác, cách má»™t giỠđồng hồ lái xe, khi tôi không tìm được những gia vị cần thiết ở siêu thị trong vùng. Clara cho tôi mượn máy sấy tóc khi thấy tôi xoã tóc dài vừa gá»™i xong còn ướt, thá»i tiết ở đây thay đổi nhanh, trá»i có thể lạnh đột ngá»™t, sẽ làm tôi bệnh đấy. Và bây giá» là Steve, thấy tôi nhá»› nhà muốn đưa tôi Ä‘i chÆ¡i thảo nguyên. Thì Ä‘i.

Vạt thảo nguyên bảo tồn tuy không mênh mông cÅ©ng gợi dậy ná»—i hoang sÆ¡. CỠở đây trổ bông trắng và xám. Không có gió. Steve quàng cánh tay to lá»›n qua vai tôi há»i tôi có lạnh không, má»™t cảm giác mâu thuẫn làm tôi rùng mình: vừa cảm thấy được che chở vừa sá» sợ. Steve ân cần nói:

"Nếu cô cảm thấy lạnh thì nên trở vào ngồi trong xe".

Nhưng tôi không cưỡng được ý muốn Ä‘i dạo theo những lối mòn dẫn vào khu rừng Ä‘ang nhuốm màu vàng hoe bên cạnh thảo nguyên xám, nó giống má»™t công viên được chăm chút hÆ¡n là má»™t khu rừng. Steve nói nó là công viên, phía bên kia có chá»— cắm trại. Anh dẫn tôi Ä‘i loanh quanh, giải thích vá» các loài cây cá», hái mấy cái nấm đưa tôi cầm. Ven lối mòn có má»™t loài cá» lá li ti Ä‘ang trổ bông, những cái bông trắng tím li ti, đẹp lạ lùng, tôi ngồi xuống ngắm chúng đến ngẩn ngÆ¡, Steve cÅ©ng ngồi bên cạnh, ngắm toi. Những chá»— đưá»ng dốc hay gập ghá»nh, Steve đưa tay cho tôi nắm, có khi anh đỡ tôi, nhấc bá»—ng tôi qua má»™t cái hố nhá» và cạn.

Chiá»u xuống nhanh, trá»i lạnh đột ngá»™t, lạnh đến ná»—i rằng tôi đánh bò cạp. Steve bảo tôi chạy cho ấm ngưá»i lên, cả hai chạy vá» xe. Tôi ngồi co ro, Steve chồm qua ngưá»i tôi kéo dây Ä‘ai an toàn thắt lại cho tôi. Tôi chưa quen chuyện ở xứ này cứ lên xe ngồi là phải thắt Ä‘ai an toàn. Lúc đón tôi ở ký túc xá, Steve phải nhắc tôi thắt Ä‘ai kẻo bị phạt. Bây giá» tá»± tay anh thắt Ä‘ai cho tôi, lúc anh chồm qua ngưá»i tôi kéo dây Ä‘ai, tôi nghe được cả tiếng trái tim anh đập mạnh, tim tôi cÅ©ng vậy, hai ngưá»i vừa má»›i chạy bá»™ qua má»™t quãng đưá»ng dài mà.

Xe Steve chạy rất nhanh, con đưá»ng dài thẳng băng vắt qua những cánh đồng bắp đã thu hoạch, trống trÆ¡, đó đây chỉ còn rải rác những cuá»™n thân bắp khô được máy đánh thành từng khối to hình trụ. Thỉnh thoảng má»™t ngôi nhà nằm chÆ¡ vÆ¡ giữa đồng, nổi bật những cái "bồ" bắp bằng kim loại màu bạc cÅ©ng hình trụ tròn, to và cao gấp đôi gấp ba mái nhà. Những cái máy nông nghiệp ở đây giống như cả má»™t nhà máy di động, chạy ì ì trên đồng. Tôi không biết nó là máy cày máy kéo hay máy gặt hái, chỉ thấy nó chạy ì ì ở xa xa thôi. Những ngôi nhà xa xa cÅ©ng luôn đóng cá»­a, má»—i khi nhìn chúng, tôi lại tá»± há»i ngưá»i ta sống như thế nào bên trong những cánh cá»­a kia?

Tôi nói vá»›i Steve là ở quê tôi, tất cả những ngôi nhà ban ngày Ä‘á»u mở cá»­a, trừ khi nhà vắng chá»§, nên khách qua đưá»ng có thể nhìn thấy phần lá»›n sinh hoạt cá»§a nông dân, và có thể ghé vào mà không ngại sá»± đưá»ng đột. Steve nhân câu chuyện há»i thêm đôi Ä‘iá»u vá» tập quán con ngưá»i và phong cảnh Việt Nam. Câu chuyện qua lại nói chung cởi mở vui vẻ. Tôi do đó không để ý đưá»ng Ä‘i. Thật ra tôi chưa thể nhận ra hệ thống đưá»ng xá phức tạp ở đây, vả lại cảnh trí đơn Ä‘iệu, lúc nào cÅ©ng là con đưá»ng vắt qua đồng trống. Nhưng xe chạy má»™t hồi lâu tôi nhận ra là chiếc xe không chạy vá» khu đại há»c, nó chạy cả giỠđồng hồ rồi mà vẫn còn lao trên con đưá»ng băng qua đồng trống. Tôi há»i Steve:

"Anh đang đi đâu?"

Steve quay qua nhìn tôi mỉm cưá»i:

"Cô muốn biết ngưá»i ta sống như thế nào trong những ngôi nhà kia, phải không nào?"

Anh cho xe chạy chậm lại như tìm một vị trí thích hợp để dừng lại.

"Nhìn kìa"

Theo hướng nhìn cá»§a Steve, tôi thấy má»™t ngôi nhà nằm giữa đồng trống, như những ngôi nhà khác tôi đã thấy, nổi bật trong bóng chiá»u mấy "bồ" bắp khổng lồ màu trắng. Nhưng trong mắt Steve có má»™t tình cảm thân thiết riêng tư.

"Äó là nhà cá»§a ba má tôi".

"Anh định đưa tôi vỠnhà ba má anh sao?"

"Nếu cô không phản đối".

Tôi bối rối. Tôi không biết ở đây má»™t chàng trai đưa má»™t phụ nữ vá» nhà ba má mình vào lúc chiá»u hôm có khiến cho ngưá»i ta nghÄ© đó là ngưá»i yêu cá»§a anh ta không? Dù sao thì tôi tá»± thấy mình quá già để đóng vai đó.

"Tôi nghĩ cũng nên nói cho cô biết, ba tôi là một cựu chiến binh Việt Nam".

NghÄ©a là ba cá»§a Steve từng tham dá»± cuá»™c chiến ở Việt Nam. Äiá»u này tôi hÆ¡i bất ngá», mặc dù tôi cÅ©ng đã từng gặp má»™t số cá»±u binh Mỹ từng chiến đấu ở Việt Nam, có Ä‘á»c má»™t số sách há» viết hoặc viết vá» há». Tôi không hiểu vì sao Steve nghÄ© là anh nên nói cho tôi biết Ä‘iá»u đó.

"Ba của anh có bị... di chứng rối loạn sau chiến tranh không? Một số cựu binh tôi từng gặp hay nói vỠcái đó".

"Tôi nghÄ© là không. Ba tôi bình thưá»ng như má»™t nông dân Mỹ bình thưá»ng. Ông làm nghÄ©a vụ đối vá»›i đất nước, rồi trở vá» canh tác trên cánh đồng cá»§a ông, nuôi các con trưởng thành, là má»™t ngưá»i chồng tốt và má»™t ngưá»i cha tốt".

Steve còn đưa tay vỗ nhẹ lên tay tôi như để trấn an: "Ông ấy rất tốt".

Lúc này Steve đã cho chiếc xe ngừng hẳn, như chá» quyết định cá»§a tôi. Nào tôi có ngại gặp má»™t ngưá»i từng là lính Mỹ ở Việt Nam, nhưng nếu đẩy cho tôi quyết định vào nhà ông ta đột ngá»™t như vầy, không lưá»ng được phản ứng cá»§a ông ta khi gặp má»™t ngưá»i từ Việt Nam đến, thì tôi thật tình bối rối. Steve lại nắm bàn tay tôi vá»— vá»:

"Xin lỗi. Tôi đưa cô vỠký túc xá nhé?"

Tôi gật đầu, Steve cho xe chạy. Chàng trai này biết cách đánh tan má»™t sá»± căng thẳng bằng những câu chuyện thú vị, má»™t câu đùa vui, má»™t nhận xét hóm hỉnh. Thật tình, anh ta vô tư làm sao. Tôi chá» anh dứt câu chuyện vá» những con nai băng qua đưá»ng tìm bạn tình gây ách tắc giao thông.

"Ba anh có nói là ông ở chiến trưá»ng nào ở Việt Nam không?’"Không. Ba tôi không bao giá» nói vá» chiến tranh trong ngôi nhà mình. Năm tôi mưá»i tám tuổi, ông nói vá»›i tôi vá» Việt Nam lần đầu tiên, thá»±c ra là vá» tình dục chứ không phải chiến tranh. Ba năm trước, ông đưa tôi, trên con đưá»ng này, đến trưá»ng đại há»c, và bảo rằng bây giá» ba sẽ nói chuyện vá»›i con như vá»›i má»™t ngưá»i đàn ông. Ba tôi kể lại khi mưá»i tám tuổi, ông ná»™i đã lái xe đưa ông Ä‘i nhập ngÅ©. Ông Ä‘i Việt Nam khi hãy còn là má»™t cậu bé và trở vá» là má»™t ngưá»i đàn ông. Ông nói ngưá»i ta không nhất thiết phải trải qua chiến tranh má»›i thành đàn ông, và hy vá»ng tôi có những kinh nghiệm khác. Tôi muốn biết kinh nghiệm cá»§a ông. Ông nói vá» những cô gái Ä‘iếm và những đứa trẻ bụi Ä‘á»i. Tôi xin lá»—i. Má»—i đất nước có những thứ khác hÆ¡n, nhưng rất tiếc ba tôi chỉ biết vá» Việt Nam như thế".Từ khi sang đây toi để ý không thấy mặt trá»i má»c hay mặt trá»i lặn, bầu trá»i mùa thu lúc nào cÅ©ng đầy mây, ban đêm cÅ©ng không có trăng sao gì hết. Chỉ có những đốm đèn pha di động trên đưá»ng, và bên đưá»ng là những cá»™t mốc phản quang. Chắc là xe Ä‘ang chạy băng qua những cánh đồng bắp ngày xưa là thảo nguyên cá»§a thổ dân. Steve lại kể tiếp câu chuyện vá» ba anh.

"Có má»™t lần ba tôi đưa tôi khẩu súng, bảo tôi bắn chết con ngá»±a già mắc bệnh ung thư cá»§a tôi. Bác sÄ© thú y bảo là nó không thể sống qua má»™t tháng nữa và đó sẽ là má»™t tháng Ä‘au đớn hành hạ. Tôi bắn chết con ngá»±a mà tôi đã cưỡi từ hồi còn là cậu bé lên mưá»i. Xong tôi há»i ba tôi ông đã từng giết ai chưa? Ông nói ngay là chưa, rồi ông nói, không kể hồi ở Việt Nam, thá»±c sá»± ba chưa lần nào đối mặt kẻ thù, hầu hết các cuá»™c tấn công xảy ra ban đêm, ba chỉ xả súng vào bóng tôi, không biết đạn cá»§a mình có giết ai không".

Ban đêm ở quê tôi đầy bóng tối vì không có đèn Ä‘iện, thấp thoáng những đốm sáng leo lét cá»§a ngá»n đèn dầu hay ngá»n nhang thắp trên bàn thá» thiên. Những đêm trăng ba tôi trải chiếu trước sân nhà hóng mát. Äêm có mùi thÆ¡m cá»§a lá sả tươi đốt để hun khói xua muá»—i. Mẹ tôi kể chuyện con thằn lằn uống dầu đèn cá»§a vị sư nôn nóng muốn thành chánh quả. Tôi há»i mẹ tại sao Phật lại khiển trách vị sư đã giúp hoá nghiệp con thằn lằn, chẳng phải Phật dạy Ä‘á»i là bể khổ, chết là luân hồi sang kiếp khác sao? Mẹ nói sá»± sống không do mình tạo ra, mình đâu thể tá»± cho mình quyá»n huá»· diệt. Vật trong trá»i đất có sá»± sống là có mạng số, mạng xoay vần cùng vÅ© trụ, chứ đâu ở trong tay má»™t ngưá»i nào mà tá»± cho mình quyá»n định Ä‘oạt số phận ngưá»i khác.

Bàn tay của Steve lại chạm vào tay tôi.

"Snow, cô biết không? Từ khi ba tôi kể chuyện Việt Nam, tôi thỉnh thoảng nghÄ© là có thể ở Việt Nam tôi có má»™t ngưá»i anh hay chị khác mẹ. Sao lại không? Có thể không chỉ là má»™t. Thá»i cá»§a ba tôi, ông ấy không dùng bao cao su".

Tôi rá»i mắt khá»i bóng đêm trên thảo nguyên quay lại nhìn Steve. Anh ta cưá»i hồn nhiên, nói tiếp, cÅ©ng rất hồn nhiên.

"Khi cô nói cô đến từ Việt Nam, ý nghÄ© cá»§a tôi lúc đó là: cuối cùng tôi cÅ©ng gặp được ngưá»i chị cá»§a mình, hay ngưá»i bà con cá»§a anh chị mình".

Tôi bật cưá»i.

"Steve, anh sẽ là một nhà ngoại giao xuất sắc".

Steve cÅ©ng cưá»i.

"Không đâu. Tôi sẽ trở vỠnông trại, làm một nông dân".

Äêm thảo nguyên thăm thẳm. Câu chuyện cá»§a Steve lại chuyển sang má»™t loài chim ưng thưá»ng bay trên thảo nguyên. Anh bảo hôm nào phải đưa tôi Ä‘i lên gò gấu (Bear Mound) xem chim ưng bay liệng. Anh hẹn sau mùa đông. Nhưng giữa mùa đông, lúc tuyết Ä‘ang rÆ¡i, thì tôi đã vá» quê tôi rồi.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™