Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1849: Hội nghị thành ủy lần thứ nhất.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
- Anh Diệp, tôi nghĩ Ngọc Nhan Hoàn lần này phải tìm đến cao thủ mới được. Nếu như tự mình làm thì hiệu quả sẽ không được tốt cho lắm.
Sản xuất ra những viên thuốc mà không có danh tiếng, thì khó mà bán ra được, cho dù phụ nữ ai ai cũng muốn làm đẹp.
Mọi người không phải là mắt mù tai điếc, đương nhiên biết đâu là hàng thật, nếu không họ tuyệt đối không bỏ tiền ra mua.
Sự thực là như vậy, chúng ta sẽ biến thành kẻ lừa đảo. Còn nói gì đến chuyện sáng lập hàng hiệu, nói không chừng Vương Triều sẽ đem chúng ta tống vào tù đầu tiên.
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm, nói.
- Thực ra, chuyện này tôi cũng đã từng nghĩ đến, chính là khi Chủ tịch Chúc giao nhiệm vụ. Anh nghĩ, trong một thời gian ngắn mà biến 60 triệu thành 600 triệu, quả là rất khó thực hiện, trừ phi là cướp ngân hàng như Vương Triều đã nói. Tuy nhiên, nếu là Ngọc Nhan Hoàn thì còn có khả năng. Tuy rằng không thể mang ra sản xuất hàng loạt, nhưng hiện nay dựa vào danh tiếng của nó trên thị trường thì có thể làm được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi vẫn còn có chuyện không hiểu, nếu như không thể sản xuất hàng loạt, thì phải dựa vào mấy người chúng ta. Mệt mỏi cả một năm nhiều nhất cũng chỉ được hơn trăm viên, kiếm được trên trăm vạn đồng, thì 600 triệu kia bao giờ mới đạt được?
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm, suy nghĩ của Vương Triều cũng không khác Lam Tồn Quân là mấy.
- Ha ha, khi nãy chẳng phải tôi đã nói đến lợi ích của nhãn hiệu nổi tiếng sao. Nếu như chúng ta liên hợp những người này lại, không chừng chúng ta sẽ làm nên chuyện lớn.
Giống như tôi với hai anh cũng đã đạt tới trình độ trên lục đẳng, lại còn có cả cha con nhà họ Trần. Chỉ tiếc là Tề Thiên không có ở đây, nếu không lực lượng của chúng ta sẽ càng đông.
Trước hết chúng ta sẽ phải vất vả vài tháng, làm ra khoảng trên trăm viên, những viên này sẽ là hàng thật giá thật.
Sau đó chúng ta sẽ tiến hành quảng cáo, tạo thương hiệu. Còn làm thế nào để tạo danh tiếng, tôi nghĩ, nên mời những người nổi tiếng làm quảng cáo, lên truyền hình, và tuyên truyền trên các báo đài.
Một khi Ngọc Nhan Hoàn của chúng ta có tên tuổi rồi, thì lo gì tiền sẽ không vào như nước.
Nếu tự chúng ta làm thì hiệu quả có thể không được tốt lắm, nhưng cũng không phải là không có tác dụng. Mà giá cả thì có thể rẻ hơn một chút.
Chúng ta có thể phân cấp cho Ngọc Nhan Hoàn, trả tiền thế nào thì dùng hàng thế đó. Còn về việc sản xuất hàng loạt, thì công hiệu của các mỹ phẩm này cũng có thể sánh ngang hàng với các sản phẩm nổi tiếng khác.
Giá cả của chúng ta lại có thể cao hơn của họ. Nếu như chúng ta mời chuyên gia tới làm, mỗi viên sẽ có giá cả vạn đồng.
Như vậy tuy rằng hiệu quả không được cao lắm, nhưng khi đã có được tên tuổi, tôi tin rằng mọi người sẽ trách bản thân mình không đủ tiền để bỏ ra mua hàng.
Mà không thể trách sản phẩm của chúng ta không tốt.
Diệp Phàm tự tin, nói.
- Cũng có lý! Tôi nghĩ nếu chúng ta làm việc cẩn thận, thứ thuốc này chắc chắn sẽ tốt. Có phải vậy không.
Ban đầu, chúng ta chỉ làm ra vài viên, còn khi đem vào sản xuất hàng loạt, với trình độ của chúng ta thì có thể làm ra vài chục viên, thậm chí cả trăm viên.
Hiệu quả so với ban đầu có thể sẽ kém đi, nhưng tôi nghĩ, so với các sản phẩm trên thị trường hiện tại thì vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu như chúng ta làm tốt hơn bọn họ, chúng ta bán giá cao hơn thì cũng không có gì là quá đáng cả phải không?
Vương Triều trầm trồ nói:
- Người tài như vậy tìm ở đâu đây, theo như những gì mà tôi biết, hình như là có hai vị hòa thượng có thể có khả năng đó.
Lam Tồn Quân nói:
- Có có! Trong tổ chức bí mật quốc gia cũng có ba bốn người. Khi đó bọn họ thực hiện nhiệm vụ của quốc gia, nhưng sau đó bị thương, không thể tiếp tục chấp hành.
Cho nên giờ đã lui về địa phương công tác. Tôi nghĩ, nếu như tiền lương khiến họ vừa lòng, rất có thể họ sẽ làm việc cho chúng ta.
Diệp Phàm thản nhiên cười, nói đến mấy người đã xuất ngũ ở tổ đặc nhiệm A lúc trước.
Cũng có mấy người có tài nhưng vì bị thương nên đã rút lui. Nhưng khả năng của họ thì vẫn còn.
Chỉ cần có họ, thì có thể có những viên thuốc mong ước. Dù là chỉ còn một chân, thì cũng có thể làm ra được Ngọc Nhan Hoàn.
- Anh biết quả không ít đó!
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
- Ha ha, anh Lam, những điều anh Diệp biết chúng ta không thể đoán hết được đâu.
Vương Triều cười thần bí, bởi vì Vương Triều cũng hiểu khá rõ tổ đặc nhiệm A.
- Quyết định như vậy đi, còn về tên thuốc, chúng ta nên đặt một cái tên thật hoành tráng mới được.
Mà việc triển khai công việc này, tôi nghĩ là nên hợp tác đầu tư, chúng ta nên đi vay thêm một ít tiền để mở quy mô lớn.
Diệp Phàm nói.
- Tuy nhiên, anh Diệp, vẫn còn một vấn đề. Loại cây Xuân Tiêu không phải ở đâu cũng có. Chúng ta cần nguồn nguyên liệu dồi dào, không thể để đến lúc sản xuất hàng loạt Ngọc Nhan Hoàn chỉ vì thiếu nguyên liệu mà ngừng sản xuất được.
Vương Triều nghĩ thật chu đáo.
- Đây đúng là một vấn đề, tuy nhiên tôi nghĩ, không phải là chúng ta không thể có Xuân Tiêu, mà là vì phạm vi tìm kiếm của chúng ta quá hẹp.Vài ngày tới, chúng ta hãy đăng tin lên truyền hình, thu mua chúng. Có thể ở một nơi nào đó sẽ có rất nhiều loại cây này, chỉ là chúng ta chưa tìm ra mà thôi. Hơn nữa, nếu như không được, chúng ta có thể tìm kiếm cây thay thế.
Diệp Phàm nói:
- Cũng chỉ có thể như thế, việc này, cứ để tôi làm.
Lam Tồn Quân nói:
- Tốt lắm, vậy việc này giao cho anh.
Diệp Phàm gật gật đầu. Sau khi giao công việc cho Lam Tồn Quân, thấy quan hệ của mình và anh ta đã gần gũi hơn một chút.
Hơn nữa, Lam Tồn Quân còn đang nghĩ ngợi xa xăm gì đó, cũng trông chờ nhiều vào Diệp Phàm, bởi vì anh ta đã thấy được tài năng ẩn chứa bên trong của hắn.
Lam Tồn Quân cũng thầm khâm phục hắn. Theo như những biểu hiện vừa rồi thì hẳn là anh ta có ý như thế.
Đương nhiên, quan hệ cũng chưa rõ ràng lắm, hai bên vẫn còn trong thời gian thăm dò nhau. Chỉ có điều cuối cùng thì đâu cũng sẽ vào đấy thôi.
Sau khi quyết định chuyện đại sự, tâm trạng Diệp Phàm thoải mái hơn một chút. Ba người ngồi uống rượu một chút rồi mới về nhà.
Năm ngày liên tiếp, Diệp Phàm chưa làm gì cả, chỉ ở trong phòng xem tài liệu, không ra ngoài một lát nào. Cứ như là con dâu mới về nhà chồng vậy. Điều này không khỏi khiến cho các cán bộ ở Đông Cống cảm thấy kỳ quái.
Sáng sớm hôm sau, Lam Tồn Quân thông báo thu mua Xuân Tiêu trên nhiều phương tiện thông tin đại chúng. Đương nhiên, thông tin này không phải là của Ủy ban nhân dân thành phố, mà thông qua tập đoàn Thủy Châu Lư Thị. Ở Đông Cống thì tập đoàn Lư Thị còn có tiếng tăm hơn cả Ủy ban nhân dân thành phố, có bọn họ trợ giúp, cơ hội sẽ càng lớn.
Việc này, tất nhiên là do Diệp Phàm đã làm.
Tối ngày thứ sáu, Diệp Phàm thông báo cho phòng thư ký, chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vệ Diêu Thông về việc 9 giờ sáng ngày hôm sau sẽ tổ chức hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố.
Vệ Diêu Thông người lùn béo, trông khá lãnh đạm. Trong lòng Diệp Phàm thì đang nghĩ đến Vu Hữu Hòa ở Hải Đông, nếu như có cậu ta ở đây giúp đỡ thì tốt biết bao. Đáng tiếc là trên thế gian này làm gì có chuyện hoàn hảo như thế.
Ngày hôm sau đúng 9 giờ, Diệp Phàm bước chân vào phòng họp. Nhìn qua một lượt, thấy mọi người đều đã đến đông đủ.
Danh sách các thành viên tham gia hội nghị như sau.
Thứ nhất là Chủ tịch thành phố Diệp Phàm, thứ hai là phó Chủ tịch thường trực Lam Tồn Quân.
Thứ ba là Phó Chủ tịch thành phố Trần Tân Lễ, thứ 4 là Phó Chủ tịch Lưu Chuyển Kim.
Thứ năm Phó Chủ tịch Trương Chí Khôn, thứ sáu Phó Chủ tịch Y Tiễn Sâm.
Thứ bảy Phó Chủ tịch Cam Thu Thu.
Thứ tám Phó Chủ tịch Nạp Thanh Tuyết, thứ chín là viện trưởng viện kiểm sát Nguyễn Tiến Phát.
Thứ mười là chánh án La Phong.
Người thứ mười một là Phó trưởng ban thư ký thành ủy kiêm Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Vệ Diêu Thông, đầu tiên chính là Diêu Thông giới thiệu các vị đại biểu có mặt, Diệp Phàm mỉm cười bắt tay mọi người.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Phàm uống trà, trầm ngâm trong chốc lát, mặt trở nên nghiêm túc hơn, lại nhìn quanh mọi người một lượt, nói:
- Mấy ngày nay tôi đã xem các tài liệu liên quan đến Đông Cống của chúng ta, từ trên xuống dưới. Nói thật, tôi có chút không hài lòng.
Nói đến đây, Diệp Phàm dừng lại một chút, rồi nói:
- Ngân sách tài chính của chúng ta hiện tại chỉ đủ ăn, nếu như muốn có tiền để đầu tư xây dựng thành phố, gần như là không thể.
Gần đây, trong tỉnh có rất nhiều ý kiến, nói là phải xây dựng khu tây nam thành phố.
Hơn nữa, tôi phát hiện, các công trình xây dựng ở Đông Cống chúng ta rất kém, khu vực nội thành quá nhỏ, vùng ngoại thành thì dân cư lại quá thưa thớt.
Cho nên, cần phải xây dựng khu trung tâm thành phố cho Đông Cống, mà phát triển kinh tế chính là nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Tuy nhiên, quy mô thành phố của chúng ta còn nhỏ, khả năng thu hút đầu tư còn yếu, vẫn chưa có khả năng thúc đẩy kinh tế xã hội phát triển.
Chúng ta phải tập trung lực lượng, mau chóng xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống thật tốt, thì mới có thể thu hút đầu tư và phát triển được.
Điều làm tôi vô cùng ngạc nhiên đó là thị trấn Dương Xuân trực thuộc Đông Cống chúng ta. Không ngờ là họ xây dựng và phát triển hơn chúng ta rất nhiều.
Nếu như làm tốt, Dương Xuân sẽ trở thành khu trung tâm phía Tây Nam của thành phố, đến lúc đó, mọi người nghĩ xem kết quả sẽ ra sao?
Diệp Phàm nói đến đây thì dừng lại.
- Chủ tịch thành phố, tôi vừa mới xuống đây vài ngày đã phát hiện ra vấn đề này. Mấy hôm trước cũng đã đi xuống Dương Xuân thị sát một vòng, quả là không tồi chút nào.
Về kinh tế và các hạng mục khác đều dẫn đầu thành phố. Nếu như mở rộng xuống đó, thì có thể Dương Xuân sẽ trở thành thủ phủ của chúng ta.
Cho nên, việc xây dựng, quy hoạch Đông Cống trở thành trung tâm cứ thế mà làm.
Dương Xuân phát triển tốt quả thật là quá hay.
Còn chuyện làm thế nào để phát triển thành phố là chuyện chúng ta phải làm ngay bây giờ.
Lam Tồn Quân là người đứng thứ hai trong thành phố này, đang kêu gọi mọi người ủng hộ cho Diệp Phàm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1850: Vô tình hay cố ý.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Phát triển phát triển, không có tiền thì phát triển như thế nào?Chỉ nói mồm thì ai chẳng nói được chứ? Tất cả đều chỉ là vấn đề tiền. Chẳng ai là không muốn phát triển cả, nhưng biện pháp là gì, tiền ở cục tài chính thành phố thì ít. Ví như vừa rồi Chủ tịch thành phố Diệp nói, mục đích của chúng ta là kiếm sống, ngượng thay là cơm không đủ no thì nói gì đến xây dựng thành phố. Chung quy lại là không thể kêu gọi mọi người xây dựng cao ốc, công viên… mà trong bụng vẫn còn bị đói đúng không?
Lúc này, đồng chí Lưu - Phó chủ tịch thành phố quản lý việc xây dựng lạnh lùng đáp lại Lam Tồn Quân và Diệp Phàm.
-Phó chủ tịch thành phố Lưu, nhà ở thị xã Dương Xuân thì phát triển thế nào chứ.
Người ta chỉ là một thị xã, trong khi chúng ta vốn là một đơn vị lớn hơn, một thành phố cấp 3 chứ?
Lam Tồn Quân nói.
-Ha ha, phải nói thế nào đây, chắc hai người vừa tới đây nên không hiểu rõ cho lắm. Thật ra, vài năm trước, khu vực trụ sở chúng ta, không phải ở thị xã Đông Cống, mà là ở thị xã Dương Xuân.
Sau này, do phong thủy và nhiều nguyên nhân, trụ sở ở Dương Xuân được chuyển tới thị xã Đông Cống.
Tuy nhiên, đến tận bây giờ, nhân dân thị xã Dương Xuân vẫn còn không phục, luôn kiện lên cấp trên tại sao lại dời trụ sở đi chỗ khác?
Cuối cùng, khu vực trung tâm hành chính cũng là một thị xã, việc này một thằng ngốc cũng nghĩ ra. Kỳ thật, lúc di chuyển khu vực hành chính, nhiều đồng chí đều có ý kiến.
Nếu lúc trước không di chuyển, có lẽ, hiện tại Dương Xuân đã phát triển trở thành thành phố trung tâm phía Tây nam của tỉnh.
Nói thật, thì tôi không đồng ý di chuyển. Đó là một khiếm khuyết, vấn đề quá lớn. Bây giờ đã thấy rõ chỗ sai. Sau đó thị xã Dương Xuân phát triển chậm lại, thị xã Đông Cống cũng không có hữu lực để phát triển.
Việc xây đô thị của thị xã Đông Cống vì không có tiền mà bị gác lại, căn bản là không giống một thành phố cấp 3, ngược lại trông giống như là một thị trấn nhỏ ở phía nam?
Lúc này, Phó chủ tịch thành phố Y Tiễn Sâm cười giải thích tiếp.
-Đúng vậy, việc thu hút đầu tư là phạm vi công tác của tôi. Lần trước, vất vả lắm mới câu được một khách hàng lớn, tôi phải hao tổn hết bao nhiêu calo mới mời được anh ta tới thị xã Đông Cống. Kết quả thế nào chứ, làm người ta chạy mất dép luôn.
Phó chủ tịch thành phố Nạp Thanh Tuyết nói đến đây, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói tiếp:
-Vị thương gia kia chỉ nhìn thoáng qua thị xã Đông Cống đã lắc đầu nói... Thị trấn nhỏ này thì có thể phát triển cái gì, nếu tôi vứt vào đây mấy chục triệu, có khác gì lấy tiền ném xuống sông. Sau khi nói xong cũng chẳng ngồi ăn cơm trưa đứng dậy lên xe đi luôn.
Việc di chuyển thường là do phải di chuyển, nhờ Tần Thiên Hàm Dương tới nói đi. Mọi người đều biết, Tần quốc hufg mạnh bắt đầu từ việc có biến pháp của Thương Ưởng. Biến pháp của Thương Ưởng đều có thứ tự, nội dung quan trọng nhất chính là dời đô Hàm Dương.
Sau khi Tần quốc từ sau Bình Vương Đông Thiên, bắt đầu xây dựng đất nước ở bên dòng sông, ban đầu lãnh thổ quốc gia nhỏ hẹp, hơn nữa vị trí lại hướng về tây, và các dân tộc du mục tiếp cận với phương tây, thậm chí dân cư hỗn tạp, bởi vậy kinh tế, văn hóa rời xa các quốc gia Trung Nguyên, các phương diện đều khá lạc hậu, mà một thời gian dài không bị các quốc gia ở trung nguyên xâm chiếm.
Nếu Tần quốc muốn trở thành bá chủ trung nguyên, biến yếu vì cường, nhất định phải thay đổi trung tâm chính trị Đông Di. Lần này Tần quốc dời đô, khiến cho thế lực hướng đông được đẩy mạnh nhanh, mà trung tâm chính trị Đông Di, cũng khiến cho Tần quốc chính thức sánh ngang với các quốc gia trung nguyên về chính trị, đối với nước Tần mà nói, đây là điều kiện tiên quyết để nước Tần hoàn thành đại nghiệp thống nhất Trung Hoa
Cho nên, tôi cũng không phải không hiểu được vài năm trước thị xã Dương Xuân là khu vực hành chính, còn giờ là thị xã Đông Cống.
Mà nếu Thủ trưởng muốn nói cho mọi người, khu vực hành chính được chuyển đến thị xã Đông Cống là dựa trên việc đã suy xét tất cả các phương diện.
Mà việc chuyển đến Đông Cống, nói thật, cũng không làm cho thị xã Đông Cống phát triển lên. Nguyên nhân là gì, mọi người cần cân nhắc một chút.
Mấy năm trôi qua rồi, khu vực hành chính thị xã Xuân Dương cũng chịu nhiều ảnh hưởng, bọn họ ngược dòng mà phát triển, làm các đơn vị hành chính sự nghiệp hưng thịnh.
Mà vì sao cho đến tận bây giờ thị xã Đông Cống vẫn không có nhiều chuyển biến, các đồng chí đã ngẫm lại chưa?
Tuy nói là chúng ta sống bằng đồng lương, nhưng cũng không thể làm cho hiện tượng này phát triển thêm nữa.
Nói như vậy không dễ nghe chút nào, không thể để cho nhân dân thị xã Xuân Dương chê cười.
Ngay cả các đồng chí có mặt tại đây, đồng chí nào thấy vinh quang nào? Nhanh chóng xây dựng Đông Cống thành thành phố trung tâm phía nam tỉnh là việc bắt buộc phải lên kế hoạch trước.
Hôm nay, triệu tập mọi người tới đây, chính là muốn thảo luận việc thành phố chúng ta phải quy hoạch lại, xây dựng lại.
Về tài chính, cứ từ từ suy nghĩ. Mà đầu tiên chúng ta phải xác định vị trí để xây dựng trung tâm đô thị phía Tây nam.
Cho nên, lần quy hoạch này… phải có tầm nhìn xa hơn, phải thực hiện việc hiện đại hóa thành thị. Tuy nhiên, các tài sản văn hóa, di tích cổ chúng ta phải chú ý giữ gìn.
Lời nói của Diệp Phàm có sức hút rất lớn. Hơn nữa còn đánh trả được bài phát biểu của đồng chí Y Tiễn Sâm.
-Nên sớm lập quy hoạch lại… để xây dựng.
Nét mặt Phó chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn có vẻ hưng phấn, nói.
-Ai chẳng biết nên sớm xây dựng, tôi làm lãnh đạo phụ trách khối xây dựng đô thị, chẳng nhẽ không muốn xây dựng thị xã Đông Cống tốt hơn.
Lưu Chuyển Kim tôi ngày cả ngồi nhà vệ sinh cũng đều nghĩ đến việc mở rộng phạm vi nội thành, tăng thêm nhân khẩu cho thị xã Đông Cống. Nhưng tiền không có thì tăng thêm như thế nào, chẳng nhẽ những thiết kế có thể đứng ở Đông Cống chúng ta? Chúng ta cũng không phải thần bút Mã Lương đúng không?
Còn nếu nông thôn đến thị xã Đông Cống sinh sống, người ta ăn cái gì, uống cái gì chứ. Nếu ở đây đói chết, không bằng cứ ở nông thôn còn có thể trồng khoai tây khoai lang mà ăn, ha ha. Cho nên phải đồng bộ công tác, thiết lập vị trí đều phải từ từ mới đuổi kịp được.
Nếu Ủy ban nhân dân thành phố có thể rót xuống vài tỉ, Lưu Chuyển Kim tôi sao không làm chứ?
Lời nói của Lưu Chuyển Kim sắc bén, dường như để đáp lại Diệp Phàm và Lam Tồn Quân nói việc xây dựng thị xã Đống Cống quá chậm. Hơn nữa khẩu khí rất lớn, câu nào nói ra cũng không rời được chữ “Tiền”.
Lam Tồn Quân nghĩ thầm trong lòng, người này giống như vừa ăn đạn, trên người bốc hỏa, rồi nói:
-Đồng chí Chuyển Kim, ý tưởng của anh còn có phần lệch lạc.
-Haizz!
Lưu Chuyển Kim có vẻ ngạc nhiên liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, hừ lạnh nói:
-Phó chủ tịch thành phố Khương, Lưu Chuyển Kim tôi không biết mình sai ở chỗ nào? Mời Phó chủ tịch thành phố Lam chỉ giáo.
Những lời của Lưu Chuyển kim thể hiện rõ sự châm chọc, mọi người ngồi đây đều nhận ra điều đó.
-Ủy ban nhân dân thành phố không có tiền sẽ không thể xây dựng được Đông Cống, thật đúng là truyện tiếu lâm!
Lam Tồn Quân cũng nói như lửa, câu đầu tiên đã đánh Lưu Chuyển Kim.
Từ này về sau nói:
-Cách xây dựng thành thị rất nhiều, phải mở rộng tầm nhìn, biết quan sát sự vật. Vì sao nhất định cứ phải Ủy ban thành phố bỏ tiền ra mới có thể xây dựng thành thị?
Chẳng nhẽ thành thị lớn vùng duyên hải, bọn họ xây dựng thành thị đều là Ủy ban nhân dân thành phố bỏ tiền ra sao? Ủy ban nhân dân thành phố có thể xây dựng được bao nhiêu tòa nhà.
Nhiệm vụ của Ủy ban nhân dân thành phố là gì, chính là chỉ đạo chính sách, để lập quy hoạch xây dựng, chứ không phải là bỏ tiền ra để xây dựng thành thị. Giống như thủy điện, cơ bản tự xây dựng nhưng Ủy ban nhân dân thành phố quy định phạm vi số tiền cho phép.
-Ha ha, Phó chủ tịch thành phố Lam, tôi nghĩ ngay cả Phó chủ tịch thành phố Lưu cũng đều không hiểu chức năng của Ủy ban nhân dân thành phố sao? Này, thật là đáng chê cười. Ngay cả anh cũng chưa từng tiền tu, việc sửa sang hệ thống cống ngầm không thể tiến hành thêm được. Thật sự là đáng chê cười.
Y Tiễn Sâm ra vẻ đang cười, nhưng, Diệp Phàm cũng hiểu ra chút ít. Rõ ràng là đồng chí Y Tiễn Sâm được đồng chí Lưu Chuyện Kim cổ động.
Chẳng nhẽ hai lão già này là một người? Trong lòng Diệp Phàm đang suy nghĩ, đã có phác thảo trong đầu.
-Biết là một chuyện còn làm là một việc khác.
Lam Tồn Quân hừ nói, mất thăng bằng trả lời đồng chí Y Tiễn Sâm.
-Chủ tịch thành phố Lam, anh nói vậy là có ý gì? Lưu Chuyển Kim tôi từ ngày được phân công quản lý xây dựng thành thị tới nay cũng đã làm không ít việc.
Như tòa cao ốc tám tầng Thông Thiến nếu Lưu Chuyển Kim nếu tôi không tận tình khuyên bảo, thuyết phục, thì bây giờ cao nhất cũng không thể quá tám tầng tính cả tầng trệt.
Ủy ban nhân dân thành phố chưa từng bỏ ra một khoản tiền nào, mà đều là rút từ hầu bao của tư nhân ra hết. Còn cả công trình cải tạo sông Dương ở khu Đông Châu.
Không phải tôi làm ra mấy trăm vạn cho Sở Thủy lợi tỉnh, nói gì đến cải tạo. Còn nói đến việc này thì nhiều không đếm xuể.
Rõ ràng Lưu Chuyển Kim có phần nổi giận, chỉ thẳng vào đồng chí Lam Tồn Quân nói.
-Ha ha, đường đường là thành phố cấp địa, tòa nhà cao có tám tầng cũng dám lấy ra để khoe. Chủ tịch thành phố Lưu tôi không hiểu được anh đi ra bên ngoài có để ý không. Một số thị trấn lớn ở vùng duyên hải đều có nhà mười mấy tầng. Nói về việc cải tạo sông Dương, chẳng qua cũng chỉ như cải tạo trên một trăm mét rãnh thoát nước thôi.
Này, cục Xây dựng, cục Thủy lợi thành phố chúng ta có thể tự mình giải quyết được, không phải nhờ đến trên tỉnh?
Lam Tồn Quân không chút khách khí, nói Lưu Chuyển Kim:
-Việc đại sự, bác lại là thương tích đầy mình đó.
-Tôi muốn nhắc nhở một số đồng chí chú ý là tòa nhà cao tám tầng đối với một số thành phố và thị trấn vùng duyên hải tuy nói là chưa cao. Nhưng, ở đây chúng ta là thị trấn Đông Cống, việc cơ bản nhất là để cho nhân dân no ấm còn không giải quyết được, thị trấn thì xếp hạng lót trên toàn tỉnh.
Ai dám đến đây đầu tư xây dựng một tòa nhà hơn mười tầng chứ? Ở không đươc, dùng cũng chẳng xong, người ta cũng không phải thằng ngốc mà đồng ý ném tiền vào chỗ ngay cả bọt khí cũng không thấy đâu.
Người khác gọi tôi là đại quản gia, tôi hiểu rất rõ vốn tích lũy của chúng ta không có. Tôi cảm thấy chúng ta cần phải có chỗ dựa thật sự, cao ngạo quá là không có tác dụng.
Đừng ảo tưởng những tòa lâu đài xây trên cát có thể biến thành tòa nhà cao hàng trăm tầng? Việc có thể làm mấy chục mét đường quốc lộ thành thị là không có khả năng.
Lúc này, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Vệ Diêu Thông có chút lấy làm tiếc, lắc lắc đầu nói. Có ý ám chỉ Lam Tồn Quân nói có chút không thực tế.
Anh ta phát biểu ý kiến nhưng thật ra lại làm cho Diệp Phàm chú ý đến cách thể hiện. Dường như,…
Vệ Diêu Thông cũng không một lòng với Ủy ban nhân dân thành phố.
Như vậy đại quản gia thị xã lấy đến một… không… Tốt quá! Vệ Diêu Thông tuyệt đối không thể tưởng tượng được buổi nói chuyện của chính mình đã khiến Diệp Phàm phải cảnh giác hơn, hơn nữa, tự nhiên trong đầu suy nghĩ phải thay đổi đại quản gia của ủy ban thành phố.
-Trưởng ban thư ký Vệ, tôi muốn nghe anh nói rõ hơn về chỗ dựa để xây dựng thị xã Đông Cống chúng ta?
Lúc này, Lam Tồn Quân thấy Vệ Diêu Thông liếc mắt một cái, hừ nói.
-Vừa rồi tôi đã nói quá rõ ràng, tôi là tổng quản của thị xã, vốn tích lũy đã mất của Ủy ban nhân dân thành phố là rất rõ rang. Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta và tòa nhà của Thành ủy đều đã rất cũ rồi, mọi người đều quá rõ ràng.
Ngay cả đến văn phòng, phòng họp đều không có. Hiện tại, còn rất nhiều cán bộ còn phải đi thuê phòng làm việc. Người ta đường đường là Phó giám đốc sở - cán bộ cấp cao mà còn không có trụ sở làm việc, chế độ đãi ngộ phúc lợi không đến nơi đến chốn.
Trong lòng người ta có nghĩ bình thường không. Mà lần trước Bí thư Y ở trên tỉnh xuống đòi xây dựng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố thành một khu cao tầng.
Cuối cùng lần này cũng có kết quả, trên tỉnh rút 60 triệu cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố. Tuy nhìn qua thấy con số này rất lớn, nhưng cũng chỉ có 60 triệu thôi.
Sáu mươi triệu có thể làm được gì đây?
Nói đến đây, Vệ Diêu Thông có vẻ hơi đắc ý liếc nhìn mọi người một cái, nói:
-Nếu xây dựng tòa nhà nhiều nhất cũng chỉ được vài tầng. Cho nên, chúng ta phải có chỗ dựa, muốn xây dựng thành thị đầu tiên phải xây dựng trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố lớn. Bây giờ, không phải cứ giản dị, chịu gian khổ là có thể nhìn ra được thời đại. Các thương nhân, khách mời đến thị xã Đống Cống nhìn thấy bộ dạng trụ sở như thế này liệu người ta có tin tưởng được không.
Vệ Diêu Thông ra vẻ mình nói những lời này chỉ để xây dựng thành thị có chỗ đứng, trong lúc đó đã vô ý nói ra chuyện trên tỉnh cấp cho khoản tiền sáu mươi triệu!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1851: Đồ vô dụng, giữ lại mày thì có tác dụng gì!
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Trên tỉnh cấp cho sáu mươi triệu, xem ra, Bí thư Y chạy trốn vẫn đạt được kết quả. Có sáu mươi triệu so với không có đồng nào thật sự là tốt hơn nhiều.
-Trưởng ban thư ký Vệ nói đúng đó, với sáu mươi triệu này, chúng ta có thể quy hoạch trụ sở lớn của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố trước.
Có sáu mươi triệu này, ít nhất chúng ta cũng có thể xây trụ sở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, giải quyết được vấn đề chỗ làm việc. Mà khu vực Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xanh tươi, công trình và cảnh quan cũng có thể cùng nhau khởi động.
Lúc này, Lưu Chuyển Kim rất tự nhiên tiếp tục nói.
Diệp Phàm nghe xong, trong lòng suy nghĩ, để ý thấy rõ manh mối. Rõ ràng mấy người này đang diễn trò.
Cho dù không phải diễn trò, chắc chắn là theo dõi sáu mươi triệu trong ngân sách Chủ tịch thành phố.
Vệ Diêu Thông biết chắc chắn khoản tiền này Chủ tịch thành phố rút ra từ trong quỹ, không ngờ vẫn nói là trên tỉnh cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố.
Mọi người đều lẫn lộn khái niệm, cái chính là mình đem sáu mươi triệu này để xây tòa nhà. Một ý định rất độc. Mà Lưu Chuyển Kim lại vào góp vui.
-Haizz, có sáu mươi triệu này có thể làm được chút việc. Chí ít, cũng có thể rút ra mười triệu trước để giải quyết vấn đề nhà ở phúc lợi cho cán bộ.
Lúc này, đồng chí chánh án tòa án La Phong cao hứng, nói. Bởi vì, do nguyên nhân đặc biệ nênt đồng chí La Phong đến tận bây giờ vẫn còn thuê nhà dân, và không hề có phương tiện. Tự nhiên nghe thấy có sáu mươi triệu liền cao hứng nói.
-Đúng rồi, đúng rồi!
Cùng lúc đó, Viện trưởng viện kiểm sát thị xã Nguyễn Tiến Phát cũng gật đầu, vấn đề sử dụng sáu mươi triệu được các thành viên đưa ra thảo luận. Có nói giải quyết trước tòa nhà của Ủy ban nhân dân thành phố, sau đó Diệp Phàm thấy Lưu Chuyển Kim mỉm cười một cách nhợt nhạt. Anh ta thảo luận rất sôi nổi, thiếu chút nữa hôm nay trở thành nhân vật chính trong phòng họp.
-Răng rắc…
Đột nhiên, có một âm thanh chói tai. Lập tức, mọi người bị tiếng động đó thu hút, thấy Chủ tịch thành phố Diệp đang ngồi yên.
Không biết là tức giận do nguyên nhân gì. Dù sao, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm mới chỉ bóp chặt các đốt tay. Cho nên trong phòng họp có âm thanh răng rắc vang lên.
Tất cả mọi thành viên đều suy nghĩ, dường như có một chút mùi gì ở đây. Cho nên, tất cả đều ngồi yên không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
Một lúc lâu sau Diệp Phàm đưa tay ra châm điếu xì gà.
Hắn chầm chậm liếc nhìn mọi người một cái, nói:
-Thế nào, đang thảo luận rất sôi nổi mà! Rốt cuộc sáu mươi triệu nên làm thế nào, Phó chủ tịch thành phố Chuyển Kim, còn có Trưởng ban thư ký Vệ, không phải mọi người nói chính mình phải có chỗ dựa sao, cho tôi nói một chút ý kiến về sáu mươi triệu dùng để xây dựng nhé. Có thật họ sẽ rút ra 60 triệu từ ngân sách của Chủ tịch thành phố ra cho các anh xây dựng tòa nhà không?
Diệp Phàm nói:
-Ngân sách của thành phố, thì Chủ tịch thành phố vô cùng coi trọng, lúc đầu mọi người đều tưởng rằng khoản tiền này là chuyển thẳng từ trên tỉnh vào trong ngân sách thành phố.
Lập tức Vệ Diêu Thông đỏ mặt.
Nhưng da mặt Lưu Chuyển Kim vẫn dày, nói:
-Nếu Chủ tịch thành phố Diệp Phàm đồng ý lấy ra, ha ha, tôi tin mọi người đang ngồi đây đều không có ý kiến gì? Hơn nữa, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xây dựng trụ sở, thoải mái nhất vẫn là các cán bộ làm việc ở Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có đúng không? Như vậy có phải sẽ bao gồm cả Chủ tịch thành phố đúng không, tôi có đề nghị là trước tiên sẽ làm lại văn phòng cho Bí thư Thành ủy Y và Chủ tịch thành phố Diệp Phàm, sửa lại cho đẹp chút có được hay không?
Diệp Phàm đang cầm chén trà trên tay đột nhiên đập mạnh xuống bàn. Diệp Phàm nhìn chằm chằm Lưu Chuyển Kim nói:
-Đồng chí Lưu Chuyển Kim, như vậy mà anh cũng dám nói ra à!
-Tôi chỉ nói vậy, Chủ tịch thành phố Diệp Phàm không cần phải quá khích vậy, rút tiền hay không là do anh. Các đồng chí có thấy đúng không?
Lưu Chuyển Kim rất cay, đặc biệt trả lời vấn đề này, anh ta muốn dùng sức mạnh quần chúng để áp chế Diệp Phàm.
Việc này có lợi nên tất cả mọi người đều chăm chú, nếu Chủ tịch thành phố Diệp Phàm muốn ăn mảnh thì phải chịu áp lực từ bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố. Đến lúc đó xem anh làm như thế nào mới xong việc. Không thể không nói, thủ đoạn của đồng chí Lưu Chuyển Kim thật sự lợi hại, không hề bình thường chút nào.
-Ha hả, đồng chí Lưu Chuyển Kim. Vừa rồi tôi vô tình nghe được đồng chí Vệ Diêu Thông nói tiền này là do tỉnh cấp cho Ủy ban nhân dân thành phố.
Sao bây giờ lại là rút từ ngân sách của Chủ tịch thành phố? Này, Trưởng ban thư ký Vệ chuyên cai quản Ủy ban nhân dân thành phố chẳng nhẽ không muốn nói rõ ràng chuyện này ra.
Cái Này, nếu nói như vậy ảnh hưởng không tốt là không được, không thể chấp nhận được! Một cán bộ làm sao có thể nói xằng nói bậy được chứ?
Lam Tồn Quân tiếp tục câu chuyện, nói một câu:
-Cứ nói xằng nói bậy như Vệ Diêu Thông thiếu chút nữa là chết đấy.
Mặt anh đỏ bừng, ngụy biện nói:
-Tôi chỉ nói là khoản tiền này chuyển đến Ủy ban nhân dân thành phố, còn anh hiểu sai đấy chứ. Mà quỹ của Chủ tịch thành phố chẳng nhẽ không thuộc phạm vi sử dụng của Ủy ban nhân dân thành phố à?
Tuy nhiên, những gì Vệ Diêu Thông nói còn không lừa được đứa bé ba tuổi, khiến anh ta có chút lo lắng.
-Ha ha, Lam Tồn Quân tôi cuối cùng cũng gặp được lời chỉ bảo như vậy!
Lam Tồn Quân châm chọc nói, lập tức khiến Vệ Diêu Thông và Diệp Phàm đối mặt nhau.
-Ha hả, đồng chí Vệ Diêu Thông là một đồng chí tốt, là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố.
Diệp Phàm đang cười cười, vừa chuyển câu chuyện, đột nhiên thay đổi sắc mặt, giống như đang phải ngửi mùi khó chịu trong nhà vệ sinh vậy. Hừ nói:
-Nhưng Trưởng ban thư ký Vệ không phân biệt rõ ràng giữa quỹ của Chủ tịch thành phố và Ủy ban nhân dân thành phố, tôi rất hoài nghi về năng lực xử lý và quản lý công việc của Trưởng ban thư ký Vệ trong nội bộ Ủy ban nhân dân thành phố? Tôi hy vọng lần sau sẽ không tái phạm chuyện như vậy nữa. làm Trưởng ban thư ký, cơ bản cần phải hiểu hết kiến thức phổ thông. Bằng không…
Diệp phàm nói đến đây, thấy điếu xì gà bị tắt lửa, lại cầm bật lửa châm lại, nhưng bật mãi mà không được. Diệp Phàm cả đời khí phách, tức giận đập bật lửa trên bàn hội nghị, nói:
-Đồ vô dụng, giữ mày làm gì nữa chứ!
Diệp Phàm quát to, mọi người ngồi kia cũng phần nào hiểu được cái bật lửa kia chính là đồng chí Vệ Diêu Thông.
Một lúc sau, mặt Vệ Diêu Thông hiện ra vẻ sợ sệt. Có vài đồng chí trong bộ máy cũng tỏ ra rất vui mừng khi người khác gặp họa nhưng ngay lập tức biến mất. Bọn họ đều hiểu rằng, đồng chí Vệ Diêu Thông đang gặp xui xẻo.
-Xây dựng thị xã Đông Cống chúng ta trở thành thành phố trung tâm phía tây nam của tỉnh, đây là nhiệm vụ Tỉnh ủy giao cho chúng ta.
Mọi người ngồi ở đây định làm như thế nào? Không có tiền cũng phải xây dựng, chẳng lẽ không có tiền thì cứ ngồi chờ từ trên trời rơi xuống à.
Các đồng chí đều là trụ cột của thị xã Đông Cống. Trụ cột mà không dùng được, chẳng lẽ kêu dân chúng đến để khởi động xây dựng Đông Cống? Mọi người thấy còn mặt mũi hay không?
Từ hôm này trở đi, đồng chí Lam Tồn Quân thành lập ban xây dựng phát triển thành phố, đứng đầu và chỉ huy.
Về phần các thành viên, những ngành nào liên quan đến xây dựng thành phố, như cục Đất đai, cục Xây dựng, cục Thủy lợi và các bộ đều trở thành thành viên ban chỉ đạo, thành lập các tiểu ban theo các ngành…
Mọi người ngồi ở đây đều là thành viên của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Tỉnh ủy kêu gọi hưởng ứng. Bản thân chúng ta có chỗ đứng, ý nghĩ của chúng ta mở, tìm mọi cách chạy vạy, vì xây dựng thành phố trung tâm Đông Cống mà cố gắng.
Cho nên, mỗi đồng chí chúng ta phải cống hiến để xây dựng Đông Cống. Lập quy hoạch xong, mỗi người chịu trách nhiệm xây dựng một khu phố.
Trước hết, Diệp Phàm tôi chịu trách nhiệm bao quát, và phụ trách xây dựng bốn tuyến đường.
Diệp Phàm quyết định nhanh gọn, nhân cơ hội này đưa quyết định xuống dưới.
Tuy nói rằng xin ý kiến của một số đồng chí, nhưng chẳng ai dám hé răng, bởi vì, Diệp Phàm lấy Tỉnh ủy ra làm căn cứ, ai phản đối tức là vi phạm chỉ thị của lãnh đạo Tỉnh ủy.
-Cuối cùng, tôi muốn giải thích lại một câu, sáu mươi triệu kia tôi sẽ không lấy ra để xây dựng Đông Cống, khoản tiền này tôi đã tính toán dùng vào việc khác.
Các đồng chí cũng không phải cần cả ngày nhìn chằm chằm. Không phải Diệp Phàm tôi không cảm thông các cán bộ cấp dưới vất vả, mà là, muốn dùng sáu mươi triệu này xử lý chuyện lớn hơn nữa.
Về phần các cán bộ cấp dưới, chỉ có thể khắc phục một thời gian. Nhiều nhất là hai năm, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có điều kiện làm việc sẽ giải quyết vấn đề phúc lợi cho các cán bộ.
Diệp Phàm giải thích lại nhưng lại phá hỏng hoàn toàn chút hy vọng cuối cùng của một số cán bộ.
Tuy nhiên, nhìn cách Diệp Phàm nói như chắc chắn đến mười phần, lại khiến trong lòng một số ít cán bộ hoài nghi.
Đa số các đồng chí có mặt ở đây cũng không xem trọng lời nói của Diệp Phàm. Cũng có vài đồng chí trong lòng cười khẩy, muốn xem Diệp Phàm dùng sáu mươi triệu kia để làm những việc gì?
Buổi tối, Lam Tồn Quân và Vương Triều tới chỗ ở tạm thời của Diệp Phàm.
-Thế nào anh Diệp, hôm nay là lần đầu tiên bộ máy họp, anh có thấy chút manh mối nào không?
Lam Tồn Quân liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, vẻ mặt thoải mái, thản nhiên cười nói.
-Tôi không đoán sai chút nào, Lưu Chuyển Kim cùng Y Tiên Sầm, còn có cả Trưởng ban thư ký Vệ Diêu thông, ba tên này rất khả nghi.
Diệp Phàm nhấp một ngụm trà rồi nói.
-Không phải là khả nghi, ba người này chính là một. Hơn nữa, ba người này đều theo Y Cao Vân.
Phía sau còn hợp tác với một nhóm dấu mặt, cũng phải cảnh giác. Ba người này chính là tâm điểm gây phiền toái.
Hôm nay trên hội nghị là có thể nhận ra, bọn họ gây rối ngay tại đấy. Mà Vệ Diêu Thông mưu mô lại bất lương, không ngờ đem việc tỉnh cấp sáu mươi triệu trong cuộc họp.
Không có biết ý gì đây? Tôi thấy, không giống như là Vệ Diêu Thông có ý gì. Cho anh ta mười lá gan cũng chẳng dám làm như thế.
Lam Tồn Quân nói.
-Cậu nói là Y Cao Vânmuốn thử thái độ của tôi?...
Diệp Phàm thản nhiên hừ một tiếng, thanh âm hơi cất cao một ít.
-Nếu như anh Lam nói, vệ Diêu Thông và Y Cao Vân là một người, thì khẳng định việc này Y Cao Vân sẽ chăm chú theo dõi. Sáu mươi triệu, đúng là Đông Cống nghèo thật, nhưng vẫn là một miếng béo bở. Tôi nghĩ là, bọn họ định thử xem kết quả như thế nào rồi mới báo cáo Cao Vân, không biết ông ta muôn như thế nào?
Vương Triều cũng nghe thấy sơ qua, vì thế mới xen vào nói.
-Ừ, vì sáu mươi triệu này nhiều người đỏ mắt lắm. Tuy nhiên, trụ sở làm việc của Thành ủy và Ủy ban nhân dân chúng ta đã rất cũ rồi. Tôi nghĩ, Y Cao Vân sẽ bám chặt sáu mươi triệu này không để yên. Hơn nữa, bọn họ bày ra nói là tiền của Y Cao Vân ở trên tỉnh. Quả thực là chê cười, Y Cao Vân muốn đảm đương chức Chủ tịch tỉnh vì sao không để cho anh ta, hiện tại tiền đang ở trong tay ta cứ việc tiêu thôi. Khoản tiền này, đừng ai nghĩ là tham ô đi. Cho dù Y Cao Vân đến cũng không được.
Thái độ Diệp Phàm kiên quyết!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1852: Có năng lực làm việc.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Chắc chắn còn có sự chuẩn bị ở phía sau, để thử thất bại. Lần này Y Cao Vân trực tiếp đối mặt với anh. Tuy nhiên, tôi có chút lo lắng là Y Cao Vân đem khoản tiền đến thảo luận ở hội nghị thường vụ Thành ủy.
Cuối cùng bức anh phải rút tiền.
Nếu bàn ở hội nghị thường vụ, tôi và anh đều là hộ ngoại lai, hiện tại tình huống bí mật đều không rõ ràng lắm. Mà mấy ngày nay Y Cao Vân cũng không có động tĩnh gì.
Trên mặt Lam Tồn Quân hiện lên vẻ sâu muộn.
-Cần phải giải quyết dứt khoát, trước tiên sẽ bàn để xác định kế sách. Cho dù Y Cao Vân muốn dùng hội nghị thường vụ Thành ủy để áp chế tôi, nhưng việc này tôi tuyệt đối không được thương lượng. Hơn nữa chưa có điều khoản nào quy định tiền trong quỹ của Chủ tịch thành phố mà lại do hội nghị thường vụ quyết định cả. Huống chi, từ ngày Bí thư Quốc đến, Y Cao Vân càng không thể vừa lòng. Có thể anh ta còn có nhiều ngụ ý khác.
Diệp Phàm nói.
-Anh Diệp, việc cấp bách vẫn là mau chóng ra sức vận động các ủy viên thường vụ ủng hộ chúng ta mới được. Nếu đúng Y Cao Vânbất mãn với Bí thư Vi Lý Quốc, chắc chắn sẽ có một lá phiếu của Bí thư Vi Lý Quốc. Chúng ta có nên đi thăm hỏi Bí thư Vi Lý Quốc không?
Lam Tồn Quân nói.
-Mặc dù không có chuyện như vậy, nhưng chúng ta cũng phải đi thăm hỏi Bí thư Vi. Tôi đến đây làm Chủ tịch thành phố cũng được có vài ngày, còn chưa đi thăm Bí thư Vi lần nào, cũng là không xứng đáng với chức vụ!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, hắn liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
-Tồn Quân, còn một việc có khả năng các cậu không hiểu được.
Theo cấp trên nói, cấp trên cũng không chính thức chủ trì chỉ định Cao Vân đại diện đến công tác ở Thành ủy Đông Cống. Hiện tại là do một số nguyên nhân đặc biệt, có vẻ có chút hỗn độn.
Vi Lý Quốc không thể đi làm bình thường, mà trên thực tế công việc của Thành ủy vẫn là do Phó Bí thư Thành ủy Y Cao Vân chủ trì.
Cấp trên cũng không đưa ra cách khác. Vậy giải thích cái gì, giải thích thì cũng có một số cấp trên đang ủng hộ Y Cao Vân. Hơn nữa, từ việc đó cũng có thể thấy được, các lãnh đạo ở tỉnh vẫn ủng hộ đồng chí Vi Lý Quốc. Chắc hai bên sẽ phải giằng co để phân cao thấp.
-Còn có việc như vậy nữa sao?
Lam Tồn Quân vừa nghe, tỏ ra kinh ngạc nhìn Diệp Phàm. Bởi vì Lam Tồn Quân cũng chưa từng nghe nói là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – đồng chí Thiết Hậu Sơn và Diệp Phàm rất tin tưởng lẫn nhau.
-Đương nhiên rồi, hàng thật thì phải giá thật chứ.
Diệp Phàm cười thần bí, lại bắt đầu chơi trò thần bí.
-Cái này, thái độ của Tỉnh ủy thực sự là rất kỳ lạ. Theo lý thuyết thì vấn đề này rất nghiêm túc, làm sao có thể mặc kệ không làm rõ ràng, không phải là nói giỡn chứ, nó liên quan đến cuộc sống của hơn hai triệu dân chúng thành phố cấp địa?
Lam Tồn Quân cảm thấy việc này quả thực là không thể nói lý được.
-Ha hả, chuyện của cấp trên, chúng ta để ý làm gì? Để ý chỉ thêm phải lo nghĩ. Tuy nhiên, tôi thấy Y Cao Vân vẫn có phần kiêng nể Vi Lý Quốc, ông ấy mau bệnh mà chết.
Diệp Phàm nói.
-Việc này lạ thật!
Vương Triều đứng bên cạnh lắc đầu, hóa ra khiến cho Diệp Phàm như lọt vào trong sương mù, không thể rõ ràng.
-Cho rằng có nói như thế nào, chí ít cũng giải thích một chút. Trên tỉnh cũng không trực tiếp đặt Vi Lý Quốc ở vị trí đó. Hơn nữa, tôi nghe nói Vi Lý Quốc rất chú trọng đến công việct, anh ta bị ốm chính là do công tác. Ở trong cơ chế này, những cán bộ như vậy không còn nhiều nữa. Ở Đông Cống, uy tín của Vi Lý Quốc tương đối cao trong dân chúng. Tôi từng vài lần đến xã, đều thấy dân chúng khen ngợi Vi Lý Quốc.
Vẻ mặt Lam Tồn Quân tỏ ra đáng tiếc.
-Những gì cậu nghe được đều là do người ta sắp xếp hết rồi, có gì phải ngạc nhiên.
Vương Triều đang ở bên cạnh bất thình lình đả kích đồng chí Lam Tồn Quân.
-Không phải, là tôi tự đi xuống, trước đó cũng không có nói cho bất cứ ai.
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu liếc nhìn Vương Triều và Diệp Phàm một cái, nói:
-Tuy nói là Đông Cống lạc hậu, nhưng vẫn có công ty có tên tuổi.
-Anh Lam nói có công ty có tên tuổi, công ty đó tên là gì, tiếng tăm lớn đến đâu?
Trên mặt Diệp Phàm hiện lên vẻ kinh ngạc, bởi vì đồng chí Lam Tồn Quân đã từng lặn lộn ở bộ Thương mại, gặp không ít các tập đoàn các công ty.
Có thể anh ta nói có tiếng tăm, đến đây Diệp Phàm thấy hứng thú. Bởi vì, Diệp Phàm nghĩ không biết có nên đem chuyện hợp tác với công ty Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn lại không.
Trên tỉnh cấp cho sáu mươi triệu, rõ ràng quỹ không đủ. Chưa hề đầu tư vài trăm triệu, muốn cso vài trăm triệu, chỉ có thể là truyện nghìn lẻ một đêm.
-Tập đoàn Vinh Quang.
Lam Tồn Quân nói.
-Tôi cũng có nghe nói qua, tài sản của công ty này lên đến vài trăm tỉ. Bên dưới có mấy chục công ty con, có vài ngàn công nhân viên chức.
Có người nói là, Chủ tịch Cam của tập đoàn Vinh Quang Cam ở Đông Cống, có biệt hiệu là Cam nương tử. Người đàn bà này này rất dứt khoát, nghe nói ba mươi tuổi rồi vẫn chưa kết hôn.
Vài năm trước trở lại Đông Cống dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tiền vốn tích lũy kia cũng không đủ để kinh doanh. Phải vay nặng lãi mấy tỉ mất mấy năm.
Có người nói cô ta làm nhân tình cho một đại gia. Đại gia đó cho cô ta vài trăm triệu làm vốn khởi động, nên cô mới phất lên.
Ở Đông Cống nhưng thậm chí tận trên tỉnh cũng hoan nghênh. Chúng ta từng đến tỉnh Tây Lâm, năm trước Phó Chủ tịch tỉnh Vi Hùng Khai đi tham quan công ty Vinh Quang ở Đông Cống.
Hơn nữa, Phó chủ tịch tỉnh còn tự tay viết chữ lưu niệm trên hòn non bộ của công ty Vinh Quang. Ha hả, Vương Triều tôi tuy không phải là con người lỗ mãng nhưng cũng không phải kẻ xu nịnh.
Vương Triều cười gượng ngạo, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Anh Diệp, nhìn bộ dạng của Chủ tịch Cam của tập đoàn Vinh Quang…
-Chỉ là mua danh cầu lợi thôi. Có thể đi cùng Phó chủ tịch tỉnh chứng tỏ cô ta không tồi, đoan trang, trang trọng giống như một Hoàng hậu. Xinh đẹp đến mức đi qua thôi mà có người muốn chết thay.
Lam Tồn Quân nói.
-Nói như các cậu thì Phó chủ tịch Vi cùng Vi Lý Quốc có liên hệ với nhau?
Đột nhiên Diệp Phàm nghĩ tới chuyện đó, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, cười nói:
-Lúc nào phải đến coi mặt cô này mới được. Ái mỹ chi tâm, nhân gian hữu chi mà!
-Này, việc này không tiện nói ra. Dân tộc Choang ở tỉnh Tây Lâm chúng ta đặc biệt nhiều. Họ Vi cũng không phải ít, nếu nói Bí thư Vi và anh ta có quan hệ, thì trời mới biết được.
Lam Tồn Quân không tỏ rõ ý kiến nói:
-Nhìn một cái có thể biết ngay, dù sao cũng đừng đảo ngược quá là được. Nghe nói chủ tịch Cam Vũ Thần lớn lên ở địa phương, là con gái của Choang gia, hát khá hay, thật là buồn cười!
-Lúc đấy cậu Lam không lưu sao?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, mờ ám nhìn Lam Tồn Quân.
-Ha hả.
Lam Tồn Quân có vẻ hơi ngượng ngùng, cúi cúi đầu xuống, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
-Cô ý là nữ doanh nhân ghê gớm, tôi vừa mới đến Hải Đông ngày hôm sau liền nhận được giấy mời của cô ấy. Nhưng cũng hơi kỳ lạ, cậu đã đến đây được một tuần, không ngờ cô ý không mời, thật là chuyện lạ?
- Ôi, nhìn anh đẹp trai như vậy chẳng có người yêu, không giống như tôi và Diệp Phàm, diện mạo trông… Bà không thương, mẹ không yêu, thảm quá thôi!
Vương Triều cười gượng một tiếng, trêu chọc Lam Tồn Quân.
-Anh nói anh là được rồi, đừng đưa Diệp Phàm vào. Người ta phải tìm các cô nàng nghiêng nước nghiêng thành có tiếng.
Lam Tồn Quân ăn miếng trả miếng, châm chọc đồng chí Vương Triều.
-Tôi cũng thấy như vậy, giống như dung nhan bà xã anh Diệp – tiểu thư Kiều Viên Viên, Cam Vũ Thần kia có xách giày cũng không xứng.
Vẻ mặt Vương Triều khởi sắc, giống như chính mình cưới được một viên ngọc.
-Cái cậu này, đem Cam Vũ Thần bỡn cợt như thế hả, không sợ cô ta tìm người gây phiền toái à?
Diệp Phàm mỉm cười.
-Tôi sợ cô ta, thật là chê cười, tôi đường đường là Cục trưởng công an. Cô ta còn phải cầu xin tôi ấy chứ.
Vương Triều đột nhiên nói, tỏ vẻ rất căng thẳng.
-Cô ta đi tìm cậu nhưng không thấy, cô ta có chứng cứ đến nói. Như một người uy phong, sáng suốt.
Cao to lực lưỡng, đàn ông như Cục trưởng công an, cô ta sẽ không bỏ qua.
Lam Tồn Quân nói có ngụ hàm ý.
Vương Triều nghe không hiểu, cười nói:
-Ha hả, tôi lại thích có vị bơ.
-Cậu…!
Lam Tồn Quân nghẹn lại, trừng mắt liếc nhìn Vương Triều một cái, trên mặt nở nụ cười khổ sở.
-Cậu Lam, nếu cô ta thích loại người như cậu. Vây sẽ giao cho cậu một nhiệm vụ, xem có thể thuyết phục cô ta hợp tác với Ủy ban nhân dân thành phố, cùng chúng ta mở mang, phát triển kinh doanh thẩm mỹ, dưỡng da?
Diệp Phàm nói.
-Anh Diệp, từ từ đã, việc này anh làm thì tốt hơn. Tôi dự đoán, không dưới mười ngày, nhất định cô ta sẽ mời anh đến tập đoàn Vinh Quang làm khách. Anh đường đường là một Chủ tịch thành phố, cô ta có thể không cầu anh sao?
Vinh Quang vẫn thuộc địa bàn của Đông Cống, kiểu gì cô Cam Vũ Chún cũng tìm đến anh?
Lam Tồn Quân liền vội vàng xua tay.
-Thôi vậy, đến lúc đó sẽ nói tiếp.
Diệp Phàm khoát tay áo nói:
-Ngày mai, tôi muốn đi một vòng đến các huyện thị ở vùng biên, công việc ở thành phố sẽ giao cho các cậu.
-Ha hả, không thành vấn đề ạ, làm trợ thủ của anh Diệp thật là tốt. Ít ra cũng có thể thử chút cảm giác được làm Chủ tịch thành phố.
Lam Tồn Quân hé miệng mỉm cười.
-Ha hả.
Diệp Phàm đột nhiên cười, nói:
-Tiểu Lam, cậu rất có năng lực sao không phát huy ra à?
-Năng lực, tôi có năng lực gì. Ở bộ Thương mại toàn ăn không ngồi chờ, làm những việc nhẹ nhàng, anh nói như vậy làm tôi mất mặt quá. Ôi, việc này, tôi khống dám nói đâu.
Lam Tồn Quân nói.
-Cậu nghĩ lại đi, cha cậu là Chủ tịch thành phố Tân Môn – thành phố trực thuộc trưng ương, cùng với Đông Cống chúng ta, một số việc có thể làm được chứ. Bây giờ Đông Cống phát triển, có công Diệp Phàm tôi một phần, cậu là người đứng sau, không thể không có công. Lúc nào gặp lãnh đạo, tôi sẽ nói như vậy được không?
Diệp Phàm kỳ là cười, nói.
-Ý của anh Diệp là muốn đến thành phố Tân Môn lấy chút tiền đến đầu tư ở Đông Cống?
Lam Tồn Quân là người thông minh, một chút là hiểu ngay.
-Cậu rất hiểu tôi, Tồn Quân à!
Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
-Tuy nhiên, cậu đừng nói khó nghe vậy, cái gì mà kêu là xách tiền, chỉ có thể nói là trợ giúp thôi, các bên cùng có lợi đúng không. Thành phố Tân Môn giàu nứt khố đổ vách, họ chỉ cần vứt một mẩu vụn thôi chúng ta cũng có thể gặm được một hồi. Đến lúc đó, chúng ta được lơi, họ được nổi tiếng, cớ sao mà không làm.
-Này, không phải tôi không nghĩ tới, khi họp anh phân công cho tôi nhiệm vụ xây dựng hai đường phố, nếu không dựa vào thành phố Tân Môn làm sao có thể hoàn thành chứ.
Lam Tồn Quân cũng rất xảo quyệt, lập tức đã ngăn được miệng của Diệp Phàm.
-Cái này, đó là ngoài mức quy định. Hai khu phố với đồng chí đã từng lăn lộn ở bộ Thương mại chắc là sẽ không khó khăn gì cả?
Chúng ta cần được thành phố Tân Môn ủng hộ mọi mặt. Ví dụ như, chúng ta có thể xây dựng một trụ sở làm việc cỉa Ủy ban nhân dân thành phó, hoặc có thể xây dựng một tòa nhà hiện đại có sân thể dục ở Đông Cống chúng ta.
Ít nhất Đông Cống chúng ta cũng phải có lấy một hướng gì đó để làm mục tiêu xây dựng đúng không?
-Con mẹ nó, hay là đặt tên cho tòa nhà tám tầng kia là “ Tòa nhà Thông thiên” có được không?
Diệp Phàm không kìm nổi phát ra lời thô tục!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1853: Anh là người rất vô liêm sỉ.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Anh Diệp, khẩu vị của anh thật là không phải bình thường. Một tòa trụ sở làm việc hiện đại, không có mấy ngàn vạn thì không thể thực hiện được. Còn làm mới sân thể dục thì càng không bàn nữa, không có mấy trăm triệu vứt vào đó sao? Cho dù là Tân Môn giàu nứt khố đổ vách, nhưng tiền là của người khác. Đào ra đâu vài trăm triệu, điều đó không thực tế đúng không?
Đồng chí Lam Tồn Quân mãi mới trống đỡ được Diệp Phàm, thiếu chút nữa nghẹn không nói thành lời, anh ta khiến Diệp Phàm dạn dày kinh nghiệm hoàn toàn kinh ngạc.
-Ha hả, đồng chí Tồn Quân làm tất cả đều để cống hiến cho Đông Cống thôi!
Diệp Phàm cười gượng, không để ý đến bộ dạng, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, lại nói:
-Hơn nữa, cậu ở bộ Thương mại có thể bị người khác đè đầu cưỡi cổ. Nhưng bây giờ là ở Đông Cống, đến lão già Đinh Chí Trung kia không có chỗ để đi còn ở đây được. Ở Đông Cống chúng ta đều là người có máu mặt đúng không, chẳng lẽ lời nói lại không có trọng lượng?
-Anh Diệp nói rất đúng!
Đồng chí Tiểu Lam lập tức đáp lại, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, như cười như không nói:
-Đồng chí Yến Xuân Lai tin tưởng anh Diệp, đồng chí Diệp Phàm và tôi cho dù đến địa phương nào, đều có thể thể hiện được mình.
Còn đồng chí Vương Triều, bây giờ cũng mắt nhìn mũi ngửi. Hai người đều đen đủi, lúc này mà cùng nhau hợp tác, chắc chắn bản thân sẽ gặp xui xẻo.
-Tất nhiên là Tiểu Lam rồi. Chúng ta là người một nhà mà. Cậu có trách nhiệm làm việc với cha của cậu, để Đông Cống chúng ta trở thành thành thị hỗ bang. Tất nhiên, nói là hỗ bang thì có phần nói hơi quá. Chủ yếu vẫn là Tây Môn giúp đỡ thành phố nhỏ Đông Công đúng không?
Diệp Phàm nói.
-Anh Diệp thì sao?
Lam Tồn Quân chăm chú nhìn rồi hỏi.
-Rất đơn giản, để Thủy Châu giúp chúng ta một lần. Tôi nghĩ, Diệp Phàm tôi phải tính toán.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm chỉnh nói.
-Xong thủ tục rồi!
Mặt Lam Tồn Quân se lại, nói.
-Tốt!
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc nhìn Lam Tồn Quân một cái, nói:
-Nếu có khả năng đến một nơi khác, nếu Diệp Phàm tôi có cơ hội được đề bạt vào một vị trí khác. Tôi đi rồi, vị trí Chủ tịch thành phố Đông Cống sẽ giữ lại cho Tiểu Lam.
-Amen, tôi phải khấn cầu trời xanh, nhanh làm cho anh Diệp tiến cao thêm một bước.
Lam Tồn Quân thản nhiên cười cười, làm động tác cây thập tự.
-Tôi cũng mong được như vậy.
Hai mắt Diệp Phàm hướng ra ngoài cửa sổ nhìn sao trời, ánh mắt rất thâm thúy.
Đồng chí Vương Triều liền nhìn trộm Diệp Phàm một cái, ánh mắt hiện lên một chút kinh ngạc. Ánh mắt đó thật đáng sợ, giống như có thể ăn tươi nuốt sống tâm trạng của người bình thường. Chẳng nhẽ đây là ánh mắt của cao thủ cửu đẳng…
-Hôm nay Lão Vệ tâm khí không bình thường, không chừng về nhà còn sinh hờn dỗi.
Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh nhíu mày, liếc nhìn Y Cao Vân một cái, rồi dần dãn ra.
-Lớp trẻ bây giờ, quả thực chính là một khối xú thạch gàn bướng đặc biệt cứng rắn.
Trên mặt đồng chí Phó Chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim hiện lên sự phẫn nộ, giống như vừa bị đánh một trận, dừng một chút rồi nói.
-Tôi cảm thấy người như thế này rất dễ đối phó.
Lúc này, ngồi đối diện ghế của Bí thư thành phố Dương Xuân là đồng chí Trung Cường không cùng chung quan điểm.
-Nói đi xem nào?
Vẻ mặt Y Cao Vân không chút thay đổi, nhìn nhìn ngón tay cái toát ra mây mù, thản nhiên hỏi một câu.
-Theo anh Lưu nói có thể thấy được đây là lần đầu tiên bộ máy chính quyền họp, tên nhóc con này là người mới đến liền thể hiện mình rất kiên cường.
Cương quá thì dễ vỡ, đạo lý này ai cũng hiểu. Nhìn qua có thể thấy được. Người này xuống đây chắc chắn sẽ có xu hướng hống hách.
Cho dù hôm nay đến đây cậu không chịu cho mượn sáu mươi triệu kia, nếu là ta cũng sẽ phải ba mặt một lời với các đồng chí ở đây một tiếng đúng không?
Cho dù các đồng chí biết đồng chí Chủ tịch thành phố gạt người, ít nhất, trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu nhìn xem anh ta nói đã mất thăng bằng, khoản tiền này mọi người không cần phải suy nghĩ và đắn đo.
Việc này đắc tội với đại bộ phận các đồng chí trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố. Thấy sáu mươi triệu kia, ai chẳng đỏ mắt chứ. Ai ăn mảnh, ai bình tĩnh đều bị mọi người ghen ghét.
Đồng chí Trung Cường lý luận nhưng thật ra lại khiến Lưu Chuyển Kim và Lý Tinh đều cảm thấy có phần hơi đạo lý. Hai vị đồng chí đều hơi gật gật đầu.
-Bí thư Y, sáu mươi triệu kia chúng ta có buộc hắn lấy ra nữa không?
Lý Tị Tinh hỏi.
-Đương nhiên phải ép rồi!
Y Cao Vân hừ nói liếc mắt nhìn mấy người một cái, nói:
-Người khác không lấy được ra, chúng ta có thể buộc hắn phải lấy ra, giải thích rõ như vậy? Các anh đóng góp một chút ý kiến đi.
-Tùy theo nguyện vọng của mọi người.
Đới Trung Cường cười nói.
-Đúng thế, cứ như vậy đi, danh tiếng Bí thư Y sẽ tiến thêm một bước thật sự vững chắc. Mà sẽ có rất nhiều cán bộ của thành phố ra nhập đội ngũ Thiên Lôi của Bí thư Y. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, Bí thư Y nghĩ là toàn bộ cán bộ thành phố. Việc này là ai làm, công của ai, vừa nhìn là đã hiểu ngay.
-Đến lúc đó, rất có khả năng Diệp Phàm sẽ trở thành người đơn độc…
Lý Tinh Tinh cười nói.
-Tuy nhiên, có chút kỳ lạ, cái tên Lam Tồn Quân kia hình như rất hướng về Diệp Phàm. Tôi về có tra tư liệu liên quan. Lam Tồn Quân nhậm chức ở bộ Thương mại, trước kia gọi là bộ hợp tác thương mại kinh tế đối ngoại. Theo lý mà nói, anh ta và Diệp Phàm không có khả năng đồng thời cùng xuất hiện. Một người nhà ở nông thôn, một ở thủ đô, khó có thể quen biết nhau được.
Huống chi, thế lực nhà Lam gia cũng không phải ít, làm sao có thể vừa ý người như Diệp Phàm chứ? Mà Diệp Phàm cũng là bị biếm cán bộ công nhân viên chức, Lam Tồn Quân làm sao có thể chọn kiểu người như thế để kết giao. Có chút uẩn khúc đây.
Đồng chí Lưu Chuyển Kim hạ cằm, vẻ mặt khó hiểu nói.
-Có lẽ, anh ta cảm thấy Diệp Phàm cũng là cán bộ nơi khác đến. Cũng giống mình, là cán bộ vùng khác đến đây nên nhất định phải đọ sức một phen với cán bộ bản địa chúng ta.
Lý Tinh Tinh nói.
-Có khả năng như vậy, nhưng cũng có khả năng khác.
Y Cao Vân thản nhiên gật gật đầu, một lúc sau lại hơi hơi lắc đầu.
-Tôi cảm thấy người này rất mạnh mẽ cứng rắn, hơn nữa, cũng rất giỏi định vị và ra tay bắt điểm yếu của đối thủ. Lúc đó Vệ Diêu Thông nhất lược chuyện sáu mươi triệu, rút cuộc là ăn trộm gà không được còn mất cả gạo. Diệp Phàm mượn cái bật lửa để cảnh báo Vệ Diêu Thông. Chắc chắn về nhà đêm nay anh ta không ngủ được.
Cùng lúc đó, vợ của Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc, Phó Chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn đi vào. Nói:
-Ngủ được mới là lạ, Diệp Phàm nói rất rõ ràng, tên ngốc cũng còn hiểu ấy chứ. Tin rằng sau việc này, Vệ Diêu Thông sẽ phải trung thành một thời gian.
-Đương nhiên, thái độ này chủ yếu là của Y Cao Vân. Nếu Y Cao Vân có thể tiên phong đứng ra áp chế Diệp Phàm, đám người Vệ Diêu Thông, Lưu Chuyển Kim có chỗ dựa, kết quả như thế nào thì cũng khó nói trước được.
Diệp Phàm là một quả trứng thối, có thể đè bẹp. Chúng ta cũng không cần phải quá chú ý đến hắn. Diệp Phàm còn có thể lo lắng một chút, tuy ở hội nghị thường vụ hắn phải thua cuộc, nhưng, ít nhất cũng muốn thể hiện là người kiên cường có sức mạnh, chúng ta có thể xem xét có nên giúp đỡ hắn hay không.
Lúc này, ngồi bên cạnh Trưởng ban tổ chức cán bộ đồng chí Cam Thủy Hưng liếc nhìn Vi Lý Quốc một cái, nói:
-Ha hả, Diệp Phàm thật không đơn giản. Tôi đã nghiên cứu rất kỹ lý lịch của anh ta, đúng là không đơn giản. Bộ Giao thông tranh cãi, xưng hùng xưng bá bắt mở đường liên ba tỉnh thông qua núi Thiên Xa, đại án Ngư Đồng đã từng được Thủ tướng chỉ đích danh khen ngợi.Giữa sự kiện Thanh Ngưu Bí thư Phí Nhất Hoàn chỉ đích danh nói: “Đồng chí Diệp Phàm là một đồng chí tốt”, đủ cho mọi người nghĩ đến cái gì đó?
Vi Lý Quốc nói, trên mặt có vẻ như đang cười.
-Nghĩ đến cái quái gì?
Cam Thủy Hưng không kìm nổi hỏi.
-Người này, phỏng chừng đã tiến vào cấp cao Trung ương. Tuy nói Thủ tướng đã lui ra, nhưng hiện tại Bí thư Phí Nhất Hoàn là một trong số cửu đẳng.
Yến Xuân Lai không để ý đến cấp trên, đem Diệp Phàm từ Hải Đông tới Đông Cống. Tôi nghĩ, Yến Xuân Lai cùng Diệp Phàm khẳng định không hề dàn xếp.
-Bằng không, Yến Xuân Lai giỏi đến mức nào cũng sẽ không dám mạo hiểm đắc tội với lãnh đạo Trung ương mà làm ra chuyện này rồi tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Tuy nhiên, nguyên nhân chính là có người đứng phía sau Yến Xuân Lai. Anh ta chắc chắn tin tưởng Phí Nhất Hoàn sẽ không mạo hiểm đắc tội với Yến gia ở thủ đô mà ra tay cứng rắn, che chở cho Diệp Phàm. Dù sao, việc khích lệ là một chuyện, thật sự ra tay giúp đỡ lại là một việc khác.
Tuy nhiên, mặc kệ chuyện thế nào, ít nhất, Diệp Phàm đã làm Phí Nhất Hoàn thốt ra tên một lần.
Vi Lý Quốc được một phen nói ra đạo lý lớn.
-Bí thư Vi, chắc không lâu nữa Y Cao Vân sẽ báo mở hội nghị thường vụ. Đến lúc đó, chúng ta không biết phải nghiêng về phía Diệp Phàm hay ai nữa?
Cam Thủy Hưng nhìn Vi Lý Quốc, hỏi.
-Việc này còn phải hỏi sao, chắc chắn là ủng hộ Diệp Phàm rồi. Hoặc là bỏ phiếu trắng, dù sao cũng không thể để Y Cao Vân đắc ý được.
Trưởng ban Tuyên giáo Y Thanh Liên chu mồm lên nói.
-Cao Vân khiến tôi quá thất vọng. Làm Phó bí thư Thành ủy bao lâu, không vì dân, chỉ làm lung tung lộn xộn lên. Nay chủ trì công tác của Thành ủy, hoàn toàn phải loại bỏ anh ta ra, tận dụng thời cơ điều khiển toàn bộ cán bộ cấp dưới. Cậu phải khống chế việc này, lấy tư cách Thành ủy cũng không sao cả.
Cậu chớ nên nhìn nhầm người! Thật sự người có khả năng mà cậu làm như không thấy, các cậu xem, anh ta lên liền điều chỉnh nhân sự, hoàn toàn là hồ đồ.
Nói đến đây, Vi Lý Quốc không ngừng ho khan, cảm giác rất đau đớn.
-Bí thư Vi, đừng tự làm khổ mình. Hiện tại việc nghỉ ngơi là quan trọng nhất, đừng nóng vội.
Y Thanh Liên ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, Diệp Phàm bắt đầu tuần tra hai huyện một thị của thành phố Đông Cống. Làm Chủ tịch thành phố, nắm giữ trực tiếp toàn bộ tư liệu bản thị trọng yếu. Bằng không, sẽ trở thành chỉ huy mù.
Diệp Phàm muốn xem tận mắt kinh tế và các chỉ tiêu luôn xếp hạng nhất của Dương Xuân.
Dương Xuân chẳng những các chỉ tiêu xếp vị trí đầu tiên, mà còn từng là khu vực hành chính của tỉnh.
Nghe Lam Tồn Quân nói nội thành Dương Xuân xây dựng và phát triển so với khu vực hành chính của Đông Cống còn nhanh hơn. Xây dựng được nhưng còn muốn phải tốt, thật ra có thể tham khảo một số kinh nghiệm của họ.
Từ khi chuyển trung tâm hành chính từ Dương Xuân đến Đông Cống tới nay, thì việc Đông Cống là thành phố trung tâm luôn luôn được nhân dân bàn luận đến.
Nếu nói lập quy hoạch xây dựng thành thị…, xét về phương diện phát triển kinh tế, nhân khẩu, Đông Cống không thể bằng Dương Xuân được.
Khiến cho Đông Cống chỉ có thể như khu Giang Viễn, Đông Châu.
Cái chính là Bí thư khu ủy đều vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy.
Nhưng vì sức ảnh hưởng không bằng Dương Xuân, hơn nữa, lúc trước khu vực hành chính từ Dương Xuân chuyển đến Đông Cống nên xét về mặt tình cảm cũng phải chiếu cố một chút cho Dương Xuân. Cho nên, cuối cùng chỉ có thể để Bí thư Thành ủy Xuân Dương vào hội nghị thường vụ!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai