Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1854: Cá lớn nuốt cá bé.
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
Cho nên, hiện tại trong lòng chính hai Bí thư khu ủy cũng có ý kiến. Mà Bí thư Thành ủy Dương Xuân – Đới Trung Cường tuy nói là ủy viên thường vụ Thành ủy, nhưng cũng có ý kiến.
Anh ta đề bạt Đới Trung Cường đã là Bí thư Thành ủy thành phố lại là ủy viên thường vụ Thành ủy địa khu ở Dương Xuân.
Mà hai Bí thư khu Giang Viễn và khu Đông Châu là Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy cũng nhìn đỏ mắt, trước mặt Đới Trung Cường cũng nói là Đông Cống phải trả giá.
Khi hội nghị bắt đầu, lãnh đạo Thành ủy Đới Trung Cường đã bị bị Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đánh từ hai phía. Cho nên, chắc Đới Trung Cường cũng có chút buồn bực.
Tất nhiên, phần lớn thời gian đồng chí Đới Trung Cường tỏ ra vui vẻ. Lãnh đạo Thành ủy chặn lại, Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy có thể kiên trì chịu đựng tôi như thế nào?
Tuy nhiên, gần đây nghe nói Thái Tín Tắc và Tào Ngũ Huy đi mua chuộc khắp nơi, muốn thăng tiến từ trợ lý Chủ tịch thành phố lên làm Phó giám đốc sở ngành sản xuất.
Nhưng mà, nghe nói chuyện này còn đang trong giai đoạn chờ đợi. Chắc còn phải xem thái độ của Diệp Phàm. Mà thái độ của Y Cao Vân và Vi Lý Quốc đương nhiên là quan trọng hơn.
Đới Trung Cường và Y Cao Vân quan hệ tốt lắm, vừa nghe nói hôm qua bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố mở hội nghị bàn về nhiệm vụ trước mắt và quan trọng nhất của Đông Cống là mở rộng thành phố về phía nam, khi bắt đầu sắc mặt ai nấy liền trầm xuống.
Tuy nói Đới Trung Cường là ủy viên thường vụ thành ủy, nhưng theo một thân sĩ nhận xét nói, khẳng định là không muốn Đông Cống phát triển, vùng dậy vượt qua Dương Xuân. Như vậy, vị trí ủy viên thường vụ Thành ủy của Đới Trung Cường như ngồi trên lửa.
Cho nên, trước mặt Y cao Vân, Đới Trung Cường lải nhải là Ủy ban nhân dân thành phố hao tài tốn của, mơ mộng hão huyền, không thực tế, quy hoạh không thiết thực.
Tuy nhiên, lúc ấy Y Cao Vân có khuyên Đới Trung Cường một câu, nói là không có tiền làm quy hoạch chỉ là kế vườn không nhà trống, không cần quá mức lo lắng và phân vân. Đương nhiên, Đới Trung Cường nhất thời làm ầm ĩ như vậy, trong lòng Y Cao Vân cũng có chút bị động.
Nghe nói chủ yếu Diệp Phàm đi tuần tra đến các huyện thị vừa, đêm qua là một đêm không ngủ của Phó trưởng ban thư ký Thành ủy, đồng chí chủ nhiệm Vệ Diêu Thông đi từ đâu ra Ủy ban nhân dân thành phố rất sớm.
-Tôi muốn đi tuần tra một lúc, cậu ở lại Ủy ban nhân dân thành phố xử lý công việc hằng ngày. Đồng chí Giang Khải đi theo giúp tôi là được.
Diệp Phàm thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Vệ Diêu Thông, hừ một tiếng.
Vệ Diêu Thông vừa nghe xong, sắc mặt liền có vẻ thay đổi. Đành phải ngượng cười gật gật đầu, tuy nhiên một số ít cán bộ Ủy ban nhân dân thành phố đều nhìn Vệ Diêu Thông với ánh mắt đầy thương hại.
Bởi vì, tất cả mọi người đều hiểu được, ngày hôm qua đồng chí Vệ Diêu Thông gây ra chuyện lớn với Diệp Phàm rồi, chắc là, người này sắp gặp xui xẻo.
Hôm nay Chủ tịch thành phố Diệp Phàm làm như vậy là chết rồi, đây chính là giai đoạn bắt đầu “ Khởi đầu giai đoạn làm lạnh”
Một khi bị mất quyền lực, vị trí Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố của Vệ Diêu Thông cũng chỉ như rắm thôi.
Còn đồng chí Giang Khải, tuy nói là bình tĩnh, nhưng đã sớm mở cờ trong bụng. Hơn nữa, lại còn có vẻ hơi đắc ý liếc mắt nhìn Vệ Diêu Thông vẻ mặt khiêm tốn nói:
-Này, anh Vệ, ngại quá. Tôi vốn có một chút chuyện nên Chủ tịch thành phố bảo tôi đi xuống. Đành phải làm phiền anh một chút.
-Ha ha, lãnh đạo…, nhưng phải phục vụ rất nhiều. Bằng không, ha hả…
Vệ Diêu Thông ra vẻ đang cười, còn hơi hơi lắc đầu.
Thực ra là muốn châm chọc đồng chí Giang Khải đừng vui quá hóa buồn. Gần vua như gần cọp, bạn của lãnh đạo cũng không khác gì làm bạn với hổ. Chỉ cần làm lãnh đão mất hứng, phỏng chừng, mũ trên đầu bay lúc nào khó mà nói trước được.
-Yên tâm đi, tôi và anh ta trời sinh ra là để hầu hạ nhân loại.
Không ngờ Giang Khải nghiêm mặt, đặt chính mình vào vị trí một hoạn quan.
Tuy nhiên, lời nói vừa rồi thu được rất nhiều hiệu quả rõ rệt. Ít nhất, vẻ mặt đồng chí Vệ Diêu Thông lập tức trầm nặng, hừ lạnh một tiếng nhẹ nhàng, rõ ràng không coi đồng chí Giang Khải ra gì.
Trên đường đi, Diệp Phàm phát hiện ra ở Đông Cống có rất nhiều mía. Có chút giống như tư thế của một cánh đồng xanh tươi cao nguyên hoàng thổ.
-Trồng nhiều mía như vậy làm gì?
Diệp Phàm không quay đầu lại, hỏi Giang Khải. Bởi vì, Diệp Phàm hoan hỉ ngồi trước Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Giang Khải, có vẻ có chút chẳng ra gì cả.
-Đa số mọi người đi vào trong nhà máy đường ở Dương Xuân.
Giang Khải vẻ mặt cung kính nói.
-Hiệu quả và lợi ích cũng không tệ lắm đúng không?
Diệp Phàm hỏi.
-Không được tốt cho lắm ạ.
Giang Khải thành thật trả lời.
-Sao lại không được tốt lắm?
Diệp Phàm quay đầu lại liếc nhìn Giang Khải một cái, hỏi:
-Nhà máy đường của Dương Xuân chúng ta đã cũ kĩ lắm rồi, được xây dựng từ những năm tám mươi. Đến nay đã được hai mươi năm rồi.
Không chỉ thiết bị bị hỏng, mà công nhân nàh máy ngày càng nhiều. Cuối cùng, chỗ nào cũng kín người, hết chỗ.
Tiền lương lúc có lúc không, đừng nói là có tiền làm phúc lợi.
Bởi vì hiệu quả và lợi ích của nhà máy đường đem lại không được tốt. Mọi người chỉ có thể chế biến sơ qua cây mía sau đó chuyển ra bên ngoài để bán. Nên việc tiêu thụ không được tốt cho lắm.
Nhà máy đường không thu mua mía, làm thiệt hại đến các hộ nông dân trồng mía. Năm trước còn có chuyện đem mía ra để đốt.
Giang Khải nói.
-Đem mía ra đốt, chẳng lẽ là không mang mía đi bán mà thiêu hủy?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc.
-Đúng vậy, nhiều lắm, bọn trẻ con Tử Đô ăn còn phát sợ. Anh đưa cho nó ăn, nó còn chê này chê nọ, chê mía của người này không ngọt lắm... Mà nhà máy đường không thu mua được mía, thứ này lại không thể làm cơm ăn, cuối cùng một loạt các hộ nông dân đem mía ra phơi nắng làm củi đốt. Anh xem, năm nay diện tích trồng mía so với năm ngoái ít hơn nhiều, ít nhất cũng phải ít hơn một nửa.
Giang Khải thở dài, nói.
-Nhà máy đường Dương Xuân là xí nghiệp quốc doanh.
Diệp Phàm nói.
-Đúng vậy, nhà máy đường vẫn tương đối to, không thuộc quản lý của Dương Xuân, là thuộc quyền sở hữu nhà nước của Đông Cống.
Quản đốc của nhà máy đường Dương Xuân cũng tương đương với Phó Chủ tịch thành phố Dương Xuân.
Giang Khải nói.
-Việc đó cũng bình thường thôi, nếu đúng là thuộc doanh nghiệp nhà nước. Tôi chắc là Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân cũng có thể là cán bộ cấp Cục trưởng. Trong túi người ta có tiền đương nhiên là làm việc sẽ hiệu quả, khí thế và đem lại lợi ích tốt hơn.
Diệp Phàm suy đoán nói.
-Chủ tịch nghĩ sai rồi ạ?
Lúc này, lái xe Lý Sư Phó không nhịn được buột miệng nói ra.
-Sai rồi, như thế nào mà sai rồi?
Diệp Phàm quay đầu nhìn nhìn Lý Sư Phó.
-Vâng, Chủ tịch, tôi không dám nói đâu ạ.
Lý Sư Phó sợ tới mức run rẩy, không dám nói tiếp.
-Không sao cả, cậu cứ nói đi.
Diệp Phàm nói.
-Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân là cán bộ cấp Giám đốc Sở.
Lý Sư Phó kiên trì nói.
-Làm sao có thể như thế được?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, nhìn chằm chằm Lý Sư Phó.
-Chủ tịch, hiện tại đồng chí Bí thư Đảng ủy nhà máy đường – Lý Khê Mãn là cán bộ cấp Giám đốc Sở. Lúc trước, nhà máy đường xây dựng nhà máy là do Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh cấp tiền, mà Địa ủy Đông Cống cũng cho một ít tiền.
Xem như tỉnh và địa phương hợp tác xây dựng. Tuy nhiên, trên tỉnh cho là chủ yếu, cho nên, quyền chủ động là của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh.
Những năm trước, nhà máy đường Dương Xuân còn thuộc về xí nghiệp của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh. Mà Bí thư Đảng ủy nhà máy đường còn kiêm cả chức Phó Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh.
-Vì vậy, cho dù nói là Phó Chủ tịch thành phố Dương Xuân, hay là Chủ tịch thành phố Dương Xuân chắc họ cũng không để ý tới.
Cái thời điểm làm việc hiệu quả và hưng thịnh, khi lãnh đạo nhà máy đường đi ra ngoài tất cả đều là đại gia. Nghe nói lúc ấy chỉ cần chạy vào chức quản đốc thôi cũng phải là một người rất giàu có, có rất nhiều tiền.
Chỉ cần một câu được rất nhiều tiền, thật sự là dọa người. Thời điểm đấy, tiền lương một tháng của công nhân cũng đã mấy trăm tiền, có thể cho công nhân thềm bao nhiêu là tùy khả năng.
Giang Khải có chút giận dữ, nói.
-Khó trách bây giờ xí nghiệp phá sản.
Diệp Phàm nhíu mày gật gật đầu, nói:
-Lúc đó, địa khu Đông Cống và nhà máy đường Dương Xuân không có chút quyền quản lý nào sao?
-Đúng là như vậy.
Giang Khải gật gật đầu, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Tuy nhiên, về sau lại như thế.
-Biến…
Diệp Phàm nhìn Giang Khải nói một câu.
-Sau này, hiệu quả sản xuất của nhà máy đường không tốt. Hàng năm thua lỗ, ngay cả tiền lương của công nhân cũng không có phát.
Hàng năm, trên tỉnh còn phải trọ cấp cho nhà máy đường mấy trăm ngàn vạn.
Cho dù như vậy, nhưng gánh nặng trên lưng nhà máy đường càng ngày càng lớn, càng ngày càng suy sụp. Hơn nữa, công nhân nhà máy đường tương đối nhiều, tính cả già trẻ lớn bé chắc không dưới năm nghìn người, hơn nữa cả gia đình con cái của họ phải lên mấy vạn người, đó là một gánh nặng rất lớn.
Động một tí là các công nhân lại gây rối, mấy lần còn chạy đến Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh để biểu tình, cuối cùng còn đến cả Ủy ban nhân dân tỉnh biểu tình.
Lãnh đạo Ủy ban Kinh tế Thương mại tương đối đau đầu. Cuối cùng đành cắn răng, tuyên bố cải cách doanh nghiệp nhà nước.Mà lúc ấy, đất của nhà máy đường đều là của địa khu Đông Cống, mà địa khu Đông Cống cũng góp vốn.
Hơn nữa, định giá tài sản không quá trăm triệu. Cho nên, địa khu Đông Cống mới là ông chủ lớn nhất của nhà máy đường Dương Xuân, còn Ủy ban Kinh tế Thương mại trở thành cổ đông số 2.
Giang Khải nói.
-Đây là bọn họ bỏ gánh.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Tuy nhiên, đất nhà máy đường quả thực là rất lớn. Tôi đã đi vài lần, Phương Viên chừng bốn đến năm dặm. Nếu bây giờ định giá, ít nhất cũng phải bảy tám mươi triệu.
Như vậy Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh đem nhà máy đường Dương Xuân nhét vào tay địa khu Đông Cống.
Đương nhiên lãnh đạo Đông Cống cũng không muốn giải quyết việc này.
Khi nhà máy đường có lợi nhuận cao thì ở trên tỉnh nhận quản lý, lúc cục diện hỗn loạn thì họ muốn ném đi.
Đương nhiên, vì thế mà lãnh đạo Thành ủy Đông Cống đã vài lần dùng thủ đoạn với Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh.
Chung quy lại là tất cả đều muốn phủi tay.
Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại gọi nhờ Y Kiệt Minh một lần. Người này rất lợi hại, không lâu nữa sẽ nhậm chức Phó Chủ tịch tỉnh Tây Lâm chúng ta.
Đối mặt với áp lực Phó Chủ tịch tỉnh, lãnh đạo địa khu Đông Cống phải giương mắt nhìn, nuốt quả đắng, tiếp nhận quyền quản lý nhà máy đường Dương Xuân
Tuy nhiên, lúc ấy việc tiếp nhận quản lý cũng tương đối cứng nhắc. Trên tỉnh suy xét đến tình hình thực tế của Đông Cống, cũng không dám cứng rắn đàn áp xuống.
Cho nên, chỉ dám kêu gọi Địa ủy Đông Cống quản lý nhà máy đường Dương Xuân. Quyền sử hữu của nhà máy đường Dương Xuân tương đối loạn, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nói thuộc sở hữu của Đông Cống, còn Đông Cống lại nói là Ủy ban Kinh tế Thương mại mới là bố mẹ đẻ, dù sao cũng đang lung tung lộn xộn, đến hiện cũng không rõ ràng được.
Tuy nhiên, từ nay về sau, Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh sẽ không quản lý, sau một năm Đông Cống tiếp quản, gánh nặng trên lưng nhà máy đường Dương Xuân càng lúc càng lớn, thật sự là không chịu nổi gánh nặng.
Kết quả là cá lớn lại nuốt cá bé. Thành ủy Đông Cống quyết định đem nhà máy đường Dương Xuân bàn chuyển cho Thành ủy Dương Xuân quản lý.
Tự nhiên đồng chí Đới Trung Cường phải cực lực chống đỡ. Tuy nhiên, cũng là chuyện thường, cũng chỉ là phủi trách nhiệm thôi.
Vì thế, Bí thư Bi Lý Quốc đứng đầu lãnh đạo của tập đoàn cùng với Y Cao Vân đứng đầu tập đoàn kia cùng tranh luận, hai bên đưa hết các chứng cớ ra trên hội nghị thường vụ.
Tuy nhiên, kết quả là Bí thư Vi Lý Quốc đưa quyết định xuống dưới là Thành Ủy Dương Xuân thay quyền quản lý.
Cho nên, Đới Trung Cường vẫn có ý kiến với Bí thư Vi.
Đem trên lưng gánh nặng lớn nhất, hàng năm Dương Xuân đều được bốn năm mươi triệu tiền trợ cấp để nhà máy đường phát tiền lương cơ bản. Luôn luôn còn phải đề phòng công nhân khiếu kiện gây rối.
Mấy lần công nhân còn chạy lên tỉnh còn bị Đới Trung Cường gọi người bắt trở về. Đúng là khổ không nói lên lời!
Giang Khải thở dài, cau mày!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử
-----oo0oo-----
Chương 1855: Cam Thiên Cam Địa nhị hổ
Nhóm dịch: Quan Trường.
Nguồn: Sưu Tầm
-Phỏng chừng sau khi Bí thư Vệ Lý Quốc ngã bệnh, Bí thư Y Cao Vân lên thay cáng đáng mọi việc thì cũng không muốn tiếp nhận nhà máy đường về Đông Hiến nữa nhỉ?
Diệp Phàm ngoài mặt tuy cười nói nhưng trong lòng đột nhiên toát lên một linh cảm kỳ lạ.
Y có cảm giác nhà máy đường của Dương Xuân này không chừng vẫn là công cụ khả dĩ phát tài được.
-Hiển nhiên là không ai muốn nhận rồi. Trước khác nay khác, trước kia Bí thư Y không nắm quyền chủ trì công việc của Thành ủy thì đương nhiên là giúp đỡ Đới Trung Cường rồi.
Đới Trung Cường tất nhiên là buồn bực nhưng thấy Bí thư Y không gật đầu thì tự nhiên là y cũng không dám lên tiếng. Chỉ sợ một đằng đã đắc tội với Bí thư Vi, giờ lại động chạm đến Bí thư Y thì coi như hắn hết hi vọng ở Thành ủy Dương Xuân rồi.
Giang Khải vốn biết gì nói nấy, mà đã nói là nói hết không giấu diếm chuyện gì.
Diệp lão đại hẳn nhiên biết tỏng là Giang Khải muốn tỏ thiện ý với hắn để tìm kiếm chỗ dựa. Để tỏ ý muốn dựa dẫm vào họ Diệp, Giang Khải sẵn sàng đắc tội với cả tập đoàn thế lực Y Cao Vân hiện đang nổi như cồn.
Đương nhiên, Diệp lão đại cũng đã tìm hiểu qua về lí lịch của Giang Khải, biết được người này có qua lại với Vệ Dao bên Văn phòng ủy ban thành phố nhưng không thân thiết cho lắm.
Thật ra thì Giang Khải vẫn chưa tìm được một chỗ dựa vững chắc trong văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, y đang rất buồn bực với tình cảnh “côi cút” hiện tại. Nay vừa gặp dịp Diệp lão đại đột nhiên có ý tín nhiệm thì hẳn là y phải bất chấp mọi giá
mà nắm bắt lấy cơ hội này thôi.
Diệp lão đại cũng ngấm ngầm khâm phục sự quyết đoán của người này, bằng không, nói năng như thế mà truyền đến tai Y Cao Vân thì Giang Khải nhất định sẽ không có kết cục tốt? Cách thể hiện không để đường lùi này của Giang Khải cũng rất được lòng lãnh đạo.
-Đến nhà máy đường xem sao đã?
Diệp Phàm bỗng đề xuất.
Lý sư phụ vội bảo:
-Chủ tịch thành phố, đến nhà máy đường Dương Xuân thì phải quay lại rồi.
-Quay lại, chẳng lẽ nhà máy đường Dương Xuân không nằm trong khu vực nội đô Dương Xuân?
Diệp Phàm thấy quả thật có chút khó hiểu.
-Không ạ, nhà máy đường Dương Xuân thật ra nằm tại khu vực giáp ranh giữa khu Đông Châu của Đông Hiến ta với bên Dương Xuân. Tên nhà máy cũng được đặt theo tên thủ phủ địa phương đó, chứ không phải ý là nhà máy đường Dương Xuân nằm ngay trong địa phận của thành phố này. Thời điểm đó huyện Đông Châu vẫn thuộc quản lý của Dương Xuân.
Giang Khải giải thích một thôi một hồi.
Nhưng như vậy không ngờ lại khiến Diệp lão đại hứng thú:
-Vậy quay lại luôn đi, hôm nay chúng ta không đi đâu hết để tham quan nhà máy đường Dương Xuân xem sao.
-Giang Khải, từ Ủy ban nhân dân quận đến nhà máy đường Dương Xuân có xa lắm không?
Diệp Phàm hỏi kỹ về nhà máy đường này như vậy là do trong lòng đã ngầm tính toán sẵn.
-Ủy ban nhân dân quận Đông Châu tuy nằm trong phạm vi nội thành Đông Cống, nhưng diện tích toàn khu này lại tương đối lớn. Khoảng hơn 3800 ki lô mét vuông, nhân khẩu chừng 32 vạn người. Nơi đây vốn là huyện Đông Châu, mấy năm trước Ủy ban nhân dân thành phố chuẩn bị mở rộng về phía nam, suy xét trên phương diện kiến thiết xây dựng nội thành nên đem Đông châu sát nhập luôn vào địa phận trực thuộc thành phố Đông Cống.
Quả thật những gì Giang Khải biết được là không ít, xem ra đồng chí Giang Khải này đã rất biết dụng tâm chu đáo chờ Diệp Phàm đến nên mới nhớ kỹ nhiều tư liệu như thế.
-Ồ, quả là rộng lớn thật đấy.
Diệp Phàm gật đầu khen phải.
-Thẳng tính đường chim bay theo trục Nam bắc phải đến 80 km, còn nếu đi theo đường quốc lộ thì đoạn từ Đông Châu thẳng lên hướng Bắc đến tận vùng giáp ranh với Dương Xuân ít nhất cũng có đến 160 km. Đương nhiên, con đường này cũng ngoằn nghèo lắm chỗ, nếu có thể đỡ khúc khuỷu hơn như giao thông vùng duyên hải thì tối đa có thể chỉ đến trăm cây số. Còn nhà máy đường Dương Xuân thì nằm ngay chỗ giáp ranh với thành phố.
-Thưa chủ tịch, nhà máy đường Dương Xuân tuy hạn chế về lợi ích mang lại nhà xưởng cũng cũ nát, nhưng với ảnh hưởng của nhà máy từ những năm đầu, địa phương đó đã tự hình thành nên một mô hình đô thị lấy trung tâm là nhà máy đường Dương Xuân.
Hơn nữa, phong cảnh nơi đó cũng rất trù phú. Chẳng những có "Hồng hà bích hoạ” nổi danh của Đông Cống ta, nghe đâu là có từ nền văn minh Hồng Hà do tổ tiên người Choang chúng ta sáng tạo từ hơn hai nghìn năm trước lại còn kết hợp với Thiên hầu bích. Nổi danh nhất phải kể đến chốn cầu tài cầu tử linh nghiệm được truyền tụng từ hơn ngàn năm nay"Sư vương mộ”. Tuy vậy, đáng tiếc là!
Lý sư phụ vừa lái xe vừa không ngừng thao thao bất tuyệt.
Nhà máy đường Dương Xuân được quy hoạch sớm như vậy, hẳn thôn trấn cũng đã theo đó mọc lên trù phú lắm?
Diệp Phàm cười ha hả, trong lòng hắn thấy thoải mái hơn nhiều nên tiện thể hỏi luôn:
-Bác Lý, vừa rồi bác có bảo cái gì mà "Sư vương mộ” cầu tài cầu tử đều rất linh nghiệm, sau đó lại thốt lên là đáng tiếc, chẳng lẽ chỉ trước đây mới thiêng còn nay thì không?
-Vẫn thiêng lắm, thôn trấn thì chưa dựng xong thì việc quản lý ở địa phương liền giao cho nhà máy đường Dương Xuân. Vì đây là nhà máy lớn nên có bộ phận phụ trách an ninh riêng. Người phụ trách phân cục công an bảo vệ nhà máy đường Dương Xuân cũng là cán bộ cấp Cục trưởng, so với Cục trưởng cục Công an thành phố còn hoành tráng hơn nhiều. Hơn nữa, mấy năm lại đây bên thành phố Đông Cống cũng không quản nổi phân cục nhà máy đường Dương Xuân này nữa. Phân cục này lại thành ra trực thuộc Công an tỉnh quản lý.
Lý sư phụ kể xong, ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp:
-Việc này, sau đó ngôi mộ này…
-Haizzz...
Giang Khải thở dài mà rằng:
Việc này…vốn trước kia có rất đông người từ nơi khác đến Sư vương mộ nơi đây để cầu tử cầu tài.
Ba năm trước, mỗi ngày cũng phải có đến mấy trăm người, qua dịp lễ tết rồi mà vẫn đông nghịt như đi trẩy hội. Thời điểm đó lượng người đổ về đây cao điểm lên đến bảy tám ngàn người chỉ trong một ngày.
Hồi đó trái núi bên kia khu lăng mộ phủ kín toàn người là người, tất cả thiện nam tín nữ đều quỳ lạy hết sức cung kính. Có mấy chị em hiếm muộn đến Sư vương mộ dập đầu cầu xin đến chảy máu.
Nhưng sau đó một trạm thủy điện cỡ nhỏ được dựng lên ở phía dưới Tử Kim Khê, một nhánh thuộc thượng nguồn Hồng Hà, lấy tên là trạm thuỷ điện Tử Kim. Sư vương mộ từ đó bị nhấn chìm dưới đáy đập chứa nước thủy điện.
-Quy mô lớn là thế, dù không phải là dự án cấp nhà nước nhưng chẳng lẽ không một ai đứng ra phản đối sao?
Diệp Phàm nghi hoặc hỏi lại.
-Đương nhiên là có, quần chúng địa phương vì việc này đã xảy ra xô xát với công nhân xây dựng trạm phát điện vài bận rồi. Hơn nữa, việc này cũng đã ầm ĩ đến quận Đông Châu. Nhưng vì nguyên nhân đặc thù nên rốt cuộc trạm phát điện vẫn cứ mọc lên. Đến nay tuy vẫn có vài người đến Sư vương mộ cầu tử cầu tài, nhưng vì không thấy được mộ địa nên chỉ đành đốt chút hương khói bên cạnh đập chứa nước. Từ đó, người đến cũng thưa dần, đến nay thì hiếm còn thấy một ai nữa.
Giang Khải trầm mặc.
-Nguyên nhân đặc thù là sao cơ?
-Cái này...
Giang Khải vẫn như đang kiêng dè cái gì đó.
Giang Khải khóe miệng co giật mấy cái rồi bất đắc dĩ phải khai thật:
-Chủ tịch thành phố vừa tới, chắc vẫn chưa biết đến Dương Xuân nhị hổ?
-Chưa từng nghe qua.
Diệp Phàm vừa nghe đến đây đã thầm chắc mẩm Dương Xuân nhị hổ chắc là cũng có chút danh tiếng đây.
-Dương Xuân nhị hổ là hai tên vô lại, lão Đại tên Cam Thiên, lão Nhị tên Cam Địa. Thật ra hai tên này cũng không phải là huynh đệ thật sự mà chỉ cùng họ thôi.
Giang Khải mới nói đến đây, Diệp lão đại đã hậm hực: Cả thiên lẫn địa đều đòi nuốt trọn, đặt tên kiểu đó nghe thôi đã thấy trâu bò rồi.
-Cũng không có sai, chẳng những cái tên trâu bò mà đến người cũng trâu bò nốt.
Lý sư phụ không nhịn nổi nói chen vào một câu.
-Đương nhiên là trâu bò bá đạo rồi, hai tên đó đều có một bang huynh đệ. Tụ tập lại một chỗ thì đông như kiến cỏ. Hơn nữa, người ta cũng có tiền đi, mở được cả công ty. Dân thường mà ho he chọc vào bọn chúng, nhẹ thì đứt tay gãy chân, nặng thì bị đánh cho tàn phế cũng chẳng là gì.
Giang Khải giải thích.
-Công an ăn cơm để ngồi bắt rận à?
Diệp Phàm nổi giận.
-Không dám quản thì đúng hơn, Cục trưởng tiền nhiệm cục Công an thành phố Y Phong cũng chỉ vì cho tạm giam “ông hai” Cam Địa này có nửa ngày mà sau đó Cam Địa ngày nào cũng đến làm ầm ĩ, khiến cả cục Công an thành phố thiếu chút nữa là đình trệ cả công việc thường ngày.
Còn nhà anh cục trưởng Y kia cũng thường xuyên bị ném đá, thậm chí thấy cả đao dính máu cắm trên bàn làm việc.
Dọa đến mức cả nhà họ Y không một ai ăn ngon ngủ yên.
Cục trưởng Y giận dữ quyết điều tra cho ra kẻ đứng sau, cũng đã bắt giam một số đối tượng. Nhưng sau chả biết xui xẻo thế nào lại bỗng nhiên bị cách chức.
Sau khi mất chức thì cục trưởng Y đâm ra nhàn rỗi. Trong tay cũng không có quyền hành gì nữa. Sau đó không lâu trong một lần tai nạn giao thông thì cục trưởng Y trở thành người sống thực vật.
Việc này, ai cũng ngầm đoán già đoán non nhưng có điều không có chứng cớ nên sau đó cũng không ai đả động đến nữa. Từ đó về sau sau, Cam Thiên Cam Địa nhị hổ lại càng kiêu ngạo đến độ khó chấp nhận được.
Lại nói đến trạm thuỷ điện Tử Kim này chính là do có hai tên này ra mặt mới xây xong đấy. Quần chúng địa phương cũng là sợ bị đánh, sợ rước họa vào thân nên cũng không dám phản kháng.
-Đồng chí Đới Trung Cường đi đâu rồi?
-Kia là chuyện của bên công an mà họ cũng không quản thì Bí thư Đới tội gì tự đi mua việc mà làm.
Với lại ai mà chả có gia đình vợ con nhà cửa, bản thân anh không sợ nhưng người trong nhà chẳng lẽ cũng thế cả.
Giang Khải căm phẫn cho hay, trên mặt hiện lên đôi phần lo lắng, cũng là vì y biết nếu chuyện này truyền ra ngoài thì y sẽ gặp xui xẻo ngay.
Một tiếng sau ba người đã tới được nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp lão đại đạp một phát vô cửa chính của khu nhà xưởng là biết ngay cánh cửa này có thể phá như bỡn. Ngay cả mấy chữ trên tấm biển nhà máy đường Dương Xuân cũng rơi rụng nét đặng nét không, trông chẳng ra thể thống gì cả.
Phóng tầm mắt bao quát ra xa thì thấy khuôn viên nhà máy đường này cũng không phải là nhỏ. Theo Diệp lão ước lượng, bề rộng ít nhất cũng không dưới 60m.
Còn bề dài kéo hun hút vào phía trong thì khó mà ước lượng bằng mắt được. Nhà máy đường Dương Xuân được xây ven bờ Hồng hà, nước sông trong vắt chậm rãi chảy qua trước cổng nhà máy, lại thêm thảm thực vật mát mắt phủ kín dãy núi bao bọc đôi bên khu nhà xưởng, phong cảnh nơi đây thật khiến cho người ta thoải mái dễ chịu vô cùng.
Tỷ lệ cây cối thảm thực vật bao phủ ở Đông Cống đạt xấp xỉ 45% nên đi đến đâu cũng thấy một màu xanh mát mắt. Sinh thái môi trường được gìn giữ không tồi chút nào nhưng cũng vì thực hiện tốt mặt này mà kinh tế tự nhiên đành lạc hậu.
Giang Khải bảo bác bảo vệ già là Chủ tịch thành phố tới thăm, bảo bác ta thông báo cho ban lãnh đạo nhà máy ra cửa đón tiếp.
Tranh thủ chút thời gian trong lúc chờ đợi Diệp Phàm tranh thủ thuongr ngoạn phong cảnh hai bên bờ sông.
Có đến già nửa tiếng sau, Diệp lão đại không kiên nhẫn nổi nữa bèn bảo Giang Khải trực tiếp tiến vào nhà máy thì mới thấy lác đác vài anh ra dáng cán bộ nhà máy chậm rãi kéo nhau ra tiếp.
----------oOo----------
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Super Sentai
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1856: Đánh trước nói sau
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Người hói nửa đầu đi phía trước chính là Bí thư đương nhiệm nhà máy Lý Khê Mãn, người trung niên vẻ mặt nghiêm túc, tương đối cao ráo đi cạnh bên là giám đốc nhà máy đồng chí Lan Vân Phong.
Giang Khải ghé sát tai Diệp Phàm khẽ giới thiệu.
-Ai là Chủ tịch Diệp?
Lão hói nửa đầu lướt qua ba người bên Giang Khải một lượt, hất hàm hỏi với thái độ có pha lẫn đôi chút ngạo mạn.
Cũng vì trong số ba người thì lão có quen biết Giang Khải, Lý sư phụ lại không có dáng dấp lãnh đạo còn Diệp Phàm tuổi đời trông chừng còn rất trẻ nên đồng chí Lý Mãn Khê này trong lòng quả có chút nghi hoặc nên mới dò xét ba người như thế. Còn tưởng rằng đồng chí Diệp Phàm này có khi là được địa phương nào cử đến thăm thú.
-Bí thư Lý, đây chính là tân Chủ tịch thành phố Đông Cống chúng ta, đồng chí Diệp Phàm.
Giang Khải vội chỉ Diệp Phàm giới thiệu.
-Ủa! Xin chào Chủ tịch Diệp.
Lý Khê Mãn miệng thản nhiên toét ra một nụ cười nhạt nhẽo, tuy lão cũng đưa tay ra bắt nhưng vẫn không thèm tiến lên hoan nghênh.
Diệp Phàm vừa thấy thế thì trong lòng đã thấy phát ghét, “thằng bí thư quèn quản lý cái nhà máy cũ nát này mà dám lên mặt khoe khoang như thế, mày tưởng mày vẫn còn là ông Bí thư của nhà máy thuở ăn nên làm ra hay sao. Một thằng hưởng đãi ngộ cấp giám đốc sở mà dám đứng trước mặt bố mày khoe khoang cái rắm gì thế chứ!”
-Chủ nhiệm Giang, nhà máy đường Dương Xuân này là đơn vị thế nào vậy?
Diệp Phàm cũng không tiến lên, nhìn Lý Khê Mãn hừ một tiếng rồi quay sang hỏi Giang Khải.
-Trước kia trực tiếp thuộc Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh quản lý nhưng nay lại trực thuộc Thành ủy Dương Xuân.
Giang Khải vừa nghe đã hiểu là Chủ tịch Diệp đang muốn chỉnh một số kẻ nên trong tích tắc đã hăng hái đáp rất rõ ràng. Đây gọi là tận tụy dốc sức vì lãnh đạo.
-Dương Xuân không thuộc quyền quản lý của Đông Cống à?
Câu này của Diệp Phàm là phát ra từ trong xoang mũi, ý tứ đã rất rõ ràng, nếu nhà máy đường Dương Xuân là do người của quận Dương Xuân quản lý, quận Dương Xuân lại trực thuộc Đông Cống vậy lãnh đạo Đông Cống chẳng phải là cấp trên của nhà máy các người hay sao.
Lý Khê Mãn thoạt nghe đã thấy sửng sốt
Trên mặt lão hằn lên những tia lửa giận, nhưng chẳng mấy chốc lại đỏ ửng lên vì cả thẹn. Lão đứng đực ra đó vài giây rồi chung quy vẫn là không thể không chậm rãi tiến lên mở lời:
Chủ tịch Diệp, Lý Khê Mãn tôi xin thay mặt nhà máy đường Dương Xuân hoan nghênh anh đã đến thăm.
Diệp Phàm vẫn đưa tay ra cho lão bắt nhưng vội rút ra ngay, sau đó lại bắt tay giám đốc Lan Vân Phong, hắn vẫn không quên đe nẹt một câu:
-Các người như thế này mà là hoan nghênh lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra công tác sao?
-Rất xin lỗi Chủ tịch Diệp, vừa rồi bọn em không nhận là anh đến thăm?
Giám đốc Lan đánh mắt cho lão Bí thư Lý rồi cuống quýt giải thích.
-Lạ nhỉ, vừa rồi chủ nhiệm Giang không thông báo cho mấy người sao?
-Rất xin lỗi thưa Chủ tịch, vừa rồi đúng là tôi không báo cho người phụ trách bên họ mà chỉ báo cho nhân viên trực ban bảo y thông báo giùm, cũng có thể là y có sơ sót gì đó.
Màn kịch này Giang Khải diễn khéo vô cùng, trực tiếp cho lão Lý “ăn bạt tai” từ chính nhân viên của lão.
-Bí thư Lý, giám đốc Lan, vừa rồi chẳng phải tôi đã báo rõ ràng là có Chủ tịch thành phố với chủ nhiệm Giang cùng đến đây, đang đợi ở cổng chính. Anh lại còn hỏi tôi tôi Chủ tịch thành phố trông thế nào, tôi mới bảo là trông rất trẻ tuổi, chừng chưa đến ba mươi cơ mà.
Ông lão trông cửa từ phía sau nóng nảy ồn ào chen lên.
Để thêm phần chứng minh những gì mình nói là đúng, ông lão còn chỉ một người trẻ tuổi đanh đứng cạnh cổng nhà máy nuốt sương nhả khói mà rằng:
-Anh bạn kia có thể làm chứng, những gì ban nãy tôi nói trong điện thoại y đều nghe thấy hết.
-Phải vậy không tiểu Trương?
Lý Khê Mãn liếc nhìn người trẻ tuổi gằn giọng.
-Báo cáo Bí thư Lý, quả đúng như thế thật, vừa rồi chú Vu Nhị Trụ đúng là có nói như thế qua điện thoại. Lại còn nhắc đi nhắc lại mấy lần nghe đến nhàm cả cái lỗ nhĩ, có việc gì không ạ!
Người thanh niên kia tỏ ra không hề e sợ nhân vật số một của nhà máy đường chút nào, cứ lớn tiếng đáp.
Lý Khê Mãn lập tức mặt đỏ gay như đít khỉ, miệng thì lắp bắp không ra hơi:
-Vừa nãy là do tôi nghe lầm, rất xin lỗi Chủ tịch.
-Ha ha ha, không biết không trách tội. Nghe lầm thì thôi…ấy thế nhưng mà lần sau anh nên đi rửa cái lỗ tai cho sạch, tránh lại nghe lầm cái gì quan trọng hơn thì sẽ rất phiền đó.
Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhẹ lên vai Bí thư Lý, lão ta đành phải đỏ mặt gật đầu khen phải.
Thấy đã dạy dỗ lão đâu vào đấy, Diệp Phàm mới ung dung tiến vào khu nhà xưởng.
mở hội nghị tọa đàm.
Cùng nghe giám đốc Lan báo cáo.
-Nếu các anh đã nhận thức được rằng nhà máy mà không thay đổi ắt sẽ không có đường sống thì vì sao lại không đẩy nhanh các bước cải cách? Mau chóng lắp mới một số trang thiết bị, áp dụng thêm các kỹ thuật mới trong sản xuất đường, làm tốt việc gia công chế biến sản phẩm đường theo hướng chủ đạo là chú trọng chất lượng sản phẩm. Chỉ có như vậy mới nâng tầm được giá trị của cây mía sau khi chế biến thành đường, doanh thu của nhà máy mới khá lên được?
Diệp Phàm không ngừng chất vấn.
-Haizzzz
Giám đốc nhà máy Lan Vân Phong thở dài thườn thượt, nhìn Bí thư Đảng ủy Lý Khê Mãn không nói nên lời.
-Thưa Chủ tịch Diệp, không phải chúng tôi không muốn thay đổi, không muốn tiến hành đầu tư có chiểu sâu cho quá trình gia công chế biến, chỉ có điều…việc này nói suông thì dễ chứ bắt tay vào làm thật thì khó hơn cả lên trời.
Lý Khê Mãn chéo chép miệng mặt cau lại, nửa phần nghiêm túc nửa phần chua xót khổ sở lắm.
-Khó hơn cả lên trời…, chuyện gì cũng phải bắt tay vào làm mới biết khó lên trời khó xuống biển thế nào chứ?
Diệp Phàm tức khí gõ cóc cóc lên mặt bàn.
-Chuyện này tôi cũng hết cách. Nói thật, tôi đã đổ hết sức lực tâm huyết cho cái nhà máy đường này rồi. Bảo tôi có cố nữa thì có quá cố cũng có cách gì khác cơ chứ?
Lý Khê Mãn nào ngờ lại có gan cãi lại với giọng điệu rõ ràng là đang bất mãn.
-Mới làm chút việc đã kêu là vất vả này nọ, vậy xin hỏi anh có ăn lương nhà nước không? Đồng chí Lý Khê Mãn, đây là thái độ kiểu gì chứ? Là Đảng viên lão thành thì tối thiểu phải có chút giác ngộ chứ.
Là người ai cũng có tinh thần hi sinh thân mình cả. Suốt ngày anh cứ ngồi thu lu mà nghĩ chuyện này làm không được, chuyện kia cũng không được, rốt cuộc tự nhiên lại biến mình thành kẻ vô tích sự.
Có một số việc, khi chưa bắt tay vào làm thì thấy muôn vàn khó khăn nhưng khi anh dám ngẩng đầu đối diện với nó thì lại thấy dễ dàng lắm lắm.
Hơn nữa, chỉ cần khi bắt đầu, anh mà nghĩ thoáng một chút thì cũng sẽ dễ làm việc hơn.
Diệp Phàm nghiêm túc phê bình Lý Khê Mãn một chặp.
-Hừm, mạnh miệng nói suông thì ai mà không biết chứ?
Lý Khê Mãn bỗng cứng cỏi bật lại.
Xem ra, sau khi lão bị Diệp Phàm phê bình liên tiếp mấy câu thì đã thẹn quá hóa giận.
-Đồng chí Lý Khê Mãn, anh có thái độ gì vậy? Chủ tịch Diệp là Chủ tịch thành phố Đông Cống, tiếp chuyện lãnh đạo mà anh có thái độ này được sao?
Chủ nhiệm Giang đứng cạnh nghiêm túc nhắc nhở.
Keng một tiếng chói tai vang lên.
Ai nấy trông qua mới phát hiện Bí thư Lý Khê Mãn mặt đã đỏ bừng, hai mắt trừng trừng, âm thanh vừa nãy phát ra là do lão ta dằn mạnh chiếc bật lửa châm thuốc cổ bằng kim khí đang cầm trong tay xuống mặt bàn, lão chỉ thẳng mặt Giang Khải hăm dọa:
-Lý Khê Mãn tôi tốt xấu gì cũng là một cán bộ cấp Giám đốc sở. Vẫn chưa tới lượt một anh chủ nhiệm quèn như chú ngồi đó mà chỉ tay năm ngón, cái quái gì vậy chứ!
-Đồng chí Lý Khê Mãn, với thái độ của anh ngày hôm nay, Diệp Phàm tôi lấy danh nghĩa Chủ tịch thành phố Đông Cống, thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố tuyên bố, anh tạm thời bị cách chức. Hãy về viết kiểm điểm, nếu không sâu sắc khiến tôi hài lòng thì anh vẫn tiếp tục bị cách chức tạm thời. Thật vô lý quá thể, người như anh mà cũng là một Đảng viên lão thành được sao?
Thấy công việc thì sợ vất vả không muốn làm, mấy ngàn lao động nhà máy đường Dương Xuân lại giao cho anh một tay quản lý, với thái độ của anh như thể thì tôi thật lấy làm lo lắng.
Diệp Phàm tỏ ra thật nghiêm khắc, to tiếng phê bình, phỏng chừng ở tận dưới lầu cũng nghe rõ mồn một.
-Cái ngữ anh, mà đòi cách chức Lý Khê Mãn này.
Lý Khê Mãn cũng đã giận dữ đến cực điểm, khóe miệng run run, lão chỉ vào Diệp Phàm mà rít lên the thé:
-Tôi rất…muốn xem xem Chủ tịch thành phố nhà anh có tư cách gì mà cách chức Lý Khê Mãn này?
-Lão Lý, bình tĩnh chút đi.
Lúc này, giám đốc Lan lại vội đứng lên khuyên giải, sau đó liền quay qua bảo Diệp Phàm:
-Chủ tịch Diệp, lão Lý rất hay mất bình tĩnh. Anh đừng để bụng mà làm gì, với lại, quyết định thuyên chuyển lão Lý của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng đã xuống đến nơi rồi. Anh ấy sắp chuyển đi rồi, hà tất phải làm vậy phải không nào?
-Thuyên chuyển, chuyển đi đâu?
Diệp Phàm chỉ hỏi một câu cộc lốc.
-Nói thế nào ý nhỉ, bổn nhân sẽ chuyển lên ban nhân sự tỉnh ủy? Hơn nữa, còn là Phó giám đốc chuyên trách, chỉ chịu xếp dưới Phó giám đốc thường vụ thôi, cấp bậc Giám đốc sở.
Lý Khê Mãn vênh mặt lên đáp.
-À!
Diệp Phàm trong nháy mắt đã hiểu ra, khó trách người này lại kiêu ngạo đến thế, hóa ra là được điều đi rồi, hơn nữa, so với chức vụ ở cái nhà máy đường cũ nát này mà nói thì cũng coi như là thăng chức chứ không ngoa. Tuy không nói đến cấp bậc, ban nhân sự tỉnh ủy là gì chứ, là chuyên quản vấn đề nhân sự, hiển nhiên là vớ bẫm rồi.
Tuy vậy, Diệp Phàm vẫn kiên quyết phải cho lão biết mùi thế nào là "Chủ tịch thành phố" vậy là trong nháy mắt, Diệp Phàm lại trở lại dáng vẻ thản nhiên nhìn Lý Khê Mãn mà rằng:
-Tôi cũng rất muốn hỏi rõ chuyện này.
Dứt lời, hắn móc điện thoại trực tiếp gọi cho Phó ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đồng chí Thiết Hậu Sơn:
-Phó ban Thiết, tôi là Diệp Phàm, chủ tịch thành phố Đông Cống. Nghe nói người quản lý nhà máy đường Dương Xuân, Bí thư Đảng ủy đồng chí Lý Khê Mãn được điều lên ban nhân sự tỉnh ta có đúng thế chăng?
-Ừ,đúng là có chuyện đó, lệnh điều động nhân sự đã chuyển xuống dưới. Nhưng đồng chí Lý Khê Mãn chắc vẫn phải đợi nửa tháng gì đó đợi tân Bí thư đến nhậm chức rồi mới đi được.
Phó ban Thiết trả lời.
-Phó ban Thiết, hiện nay tình hình đã có chút thay đổi. Đồng chí Lý Khê Mãn trong quá trình công tác vô cùng biếng nhác, không có chí tiến thủ, đã bị tôi tuyên bố tạm thời cách chức để chảnh tỉnh rồi. Cho nên, rất mong các đồng chí bên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có thể suy xét đến tình hình thực tế ở Đông Cống cũng như quá trình công tác của đồng chí Lý Khê Mãn mà có những bước điều chỉnh phù hợp.
-Lý Khê Mãn nghe xong mấy lời của Diệp Phàm thì sắc mặt tự nhiên trở nên xám xịt. Miệng đớp đớp mấy bận mà không nói nên lời, còn về phần các đồng chí có mặt trong phòng hội nghị thì đại đa số đều không khỏi khấp khởi mừng thầm khi thấy kẻ khác gặp họa.
-Chuyện này…
Thiết Hậu Sơn vẫn có chút do dự vì nhân vật đứng sau lưng Lý Khê Mãn quả không tầm thường chút nào.
-Sao cơ, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy không thể xét lại vấn đề này sao?
Diệp Phàm hơi chùng giọng xuống:
Nếu Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cứ kiên quyết chấp hành quyết định ban đầu mà không để tâm đến quan điểm từ phía Đông Cống, vậy thì tôi đành phải báo cáo lên lãnh đạo cấp trên phản ánh tình hình đồng chí Lý Khê Mãn thôi.
Haizzz…Chủ tịch Diệp, tôi cũng xin nói thật với anh. Việc thuyên chuyển đồng chí Lý Khê Mãn lên ban nhân sự tỉnh là do phó chủ tịch tỉnh chuyên trách mảng công nghiệp đồng chí Y Kiệt Minh đích thân đề nghị. Đồng chí Y Kiệt Minh ở Ủy ban nhân dân tỉnh chỉ xếp sau có Chủ tịch Chúc và Phó chủ tịch thường trực Vi Hùng mà thôi, y chính là Tam gia trong bộ máy Ủy ban đấy.
Thiết Hậu Sơn có ý tốt muốn nhắc nhở Diệp Phàm một câu.
Đang lúc này Diệp Phàm bỗng phát hiện, trên mặt Lý Khê Mãn lại đã lấy lại được sự điềm tĩnh. Hơn nữa, một tia đắc ý đang yếu ớt vắt qua bên khóe miệng lão.
-Ha ha ha, thật là…rốt cuộc tôi lại vẫn cứ phải phản ánh lên trên rồi.
Diệp Phàm cười khẩy một tiếng, ý tứ thế nào thì Thiết Hậu Sơn đã rõ.
Thực ra đồng chí Thiết Hậu Sơn cứ ngỡ mối quan hệ của Diệp Phàm với Chủ tịch Chúc không tồi chút nào. Vậy là đâm lao thì phải theo lao, Diệp Phàm bèn đem đồng chí Chúc ra để gây sức ép với Thiết Hậu Sơn, nghĩ bụng có khi lại hữu dụng cũng không chừng. ! .
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1857: Nắm quyền sinh sát khâu nhân sự
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Chủ tịch tỉnh Chúc Nam Đỉnh có thể nói là một nhân vật tầm cỡ ở tỉnh Tây Lâm, cứng rắn nhân vật, ngay cả Bí thư tỉnh ủy Phó Quốc Vân cũng có lúc phải nhường y đến vài phần.
“Bên trong bộ máy Tỉnh ủy, hai nhân vật này chia đôi vận mệnh cả thiên hạ”, nói vậy cũng chẳng sai chút nào. Bởi vì, nền tảng của thế lực bản địa do họ Chúc cầm đầu rất thâm sâu khó đoán, giống như một mạng lưới tường đồng vách sắt, khiến cho kẻ ngoại đạo như Phó Quốc Vân cũng không khỏi có chút kiêng dè.
-Thế này vậy, nhà máy đường Dương Xuân là do Ủy ban Kinh tế Thương mại tách riêng ra cho Đông Cống các anh quản lý.
Trên lý thuyết thì đây cũng là đơn vị cấp dưới trực thuộc của Đông Cống.
Tuy nhiên, đồng chí Lý Khê Mãn là cán bộ cấp Giám đốc sở. Xử lý một cán bộ cấp Giám đốc sở thì nhất định phải thận trọng. Việc này, vốn dĩ Đông Cống không đủ thẩm quyền xử lý một cán bộ cấp Giám đốc sở.
Nhưng anh có thể thay mặt Ủy ban nhân dân thành phố tạm ngưng chức vụ của đồng chí ấy. Nếu Thành ủy Đông Cống các anh có thể tuyên bố tạm thời cách chức, tôi sẽ phản ánh tình hình lên Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lôi Thường Thạch. Đồng chí Diệp Phàm, tôi cho anh thời gian hai tuần, dù sao đồng chí Lý Khê Mãn tạm thời vẫn chưa thể rời nhà máy đường Dương Xuân phải không nào?
Dù y có muốn rời đi tôi cũng sẽ có biện pháp tạm thời áp chế đôi chút.
Thiết Hậu Sơn quả nhiên đã phần nào bị tác động, tuy vậy, “củ gừng già này vẫn tỏ ra còn cay lắm”.
“Không ngờ lại nghĩ ra cho hắn cách vẹn toàn không đắc tội với ai như vậy. Diệp Phàm kia có bản lĩnh thì hãy thu phục Thành ủy Đông Cống trước đã rồi hãy nghĩ đến chuyện được họ Thiết này giúp sức.
Bởi nếu thế, lão Thiết này sẽ phải mạo hiểm đắc tội với Phó chủ tịch tỉnh đồng chí Y Kiệt Minh, việc này thật quá phiêu lưu rồi.
Tuy vậy, lão Thiết kia cũng hiểu rằng, Diệp Phàm mới đến Đông Cống, căn cơ chưa vững, không có khả năng sẽ thuyết phục được mười mấy ủy viên Thành ủy đình chỉ chức vụ của Lý Khê Mãn.
Bởi vì, đa số các ủy viên thường vụ có mặt ở đây chắc hẳn đều hiểu được mới quan hệ giữa Phó chủ tịch tỉnh họ Y với Lý Khê Mãn là như thế nào. Ai lại giơ đầu chịu báng mà đi đắc tội với họ Y kia chứ?
Diệp Phàm không thể thông qua Thành ủy để xử lý họ Lý thì cũng đừng trách Thiết Hậu Sơn tôi không đề cập đến việc này.
Thiết Hậu Sơn quả là lợi hại, lợi hại đến nỗi khi y làm vậy Diệp Phàm cũng không có gì oán trách được. Việc này mà làm được thì phải gọi là kỳ tích.
-Phù!
Diệp Phàm thở mạnh ra một hơi rồi gác máy. Hắn quét mắt một lượt rồi bảo:
-Đồng chí Lý Khê Mãn, Phó ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thiết Hậu Sơn ủy có căn dặn.
Diệp Phàm nói đến đây cố ý tạm dừng một chút, hắn phát hiện toàn bộ ánh mắt các đồng chí trong phòng hội nghị đều đang nhìn chằm chằm vào khóe miệng hắn. Còn đồng chí Lý Khê Mãn thì mặt mũi đã sa sầm hung tợn như Trương Phi đang trừng mắt nhìn hắn.
-Thứ trưởng Thiết có dặn dò rằng, đồng chí Lý cứ tạm ở lại nhà máy đường Dương Xuân trong vòng nửa tháng. Trong khoảng thời gian này phải không ngừng tự kiểm điểm, khắc sâu tu tỉnh lại hành vi của bản thân. Còn chuyện điều động thuyên chuyển của anh, tổ chức Tỉnh ủy sẽ có quyết định sau.
Diệp Phàm nghiêm túc tuyên bố xong quyết định rồi bảo:
-Hôm nay chúng tôi họp đến đây thôi, giải tán.
-Hừ, Lý Khê Mãn này đã ở đây mười lăm năm trời, tôi thật sự rất muốn xem xem khỉ đột có thể làm vua hay không! Về phần kiểm điểm thì họ Lý tôi không có biết viết. Trừ khi là Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy bảo tôi viết, bằng không, họ Lý này không sai thì sao phải viết kiểm điểm chớ? Nếu nói Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống thì Lý Khê Mãn này cũng không phải cấp dưới chịu quản lý trực tiếp của anh! Anh không có tư cách đòi cách chức tôi.
Sắc mặt Lý Khê Mãn chuyển từ đen sang đỏ, trừng trừng hai mắt nhìn Diệp Phàm.
-Có tư cách hay không, vài ngày sau gặp nhau sẽ rõ.
Diệp Phàm xoay người, thản nhiên cười cười bước ra khỏi phòng họp. Để lại các vị đồng chí ai nấy vẫn đang kinh ngạc với màn phân cao thấp của hai vị cán bộ cấp Giám đốc sở vừa rồi.
Chi tiết cụ thể thế nào mọi người vẫn đang đồn đoán nên về phần kết quả thì tự nhiên ai cũng chưa rõ thực hư.
“Lão cáo già”, Diệp Phàm trong bụng mắng thầm Thiết Hậu Sơn một câu.
Tối hôm đó, Diệp Phàm mang theo hai bình rượu Mao Đài thăm hỏi Y Cao Vân.
-Chủ tịch Diệp quá khách khí rồi, đến thì cứ đến thôi, sao cứ phải lễ lạt này nọ làm gì?
Y Cao Vân mặt tươi như hoa bước ra nghênh đón.
Gần đây quả thật quá bận rộn, mãi không có thời gian báo cáo với Bí thư Y một số công chuyện liên quan.
-Ha ha, tôi chỉ là quyền chủ trì công tác Thành ủy. Chúng ta cũng chỉ có thể nói là trao đổi lẫn nhau chứ tuyệt đối không thể xưng là báo cáo công tác được. Sau này, chúng ta đều là hảo hữu chung một chiến hào cả mà.
Y Cao Vân trong lòng vô cùng thoải mái nên ngoài mặt cứ cười nói suốt.
-Không thể nói vậy được, Thành ủy nay đúng là do một tay anh chủ trì, trong hàng ngũ đảng Diệp Phàm này lại là lính của anh.
Diệp Phàm cố nhịn cười để nặn ra câu trên một cách nghiêm túc nhất.
-Khách khí rồi!
Lần này Y Cao Vân không tiện từ chối nữa.
-Bí thư Y, đồng chí Lý Khê Mãn của bên nhà máy đường Dương Xuân rất chi là kỳ cục ...
Diệp Phàm lần nữa thuật lại quan điểm của hắn.
-Việc này chỉ e có chút phiền phức đấy.
Y Cao Vân nghe xong không khỏi cau mày tư lự.
-Có gì mà phiền chứ, nhà máy đường Dương Xuân tuy bảo là trực thuộc Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh nhưng vốn dĩ đã trao quyền cho Thành ủy Đông Cống chúng tôi quản lý thay. Chúng tôi có quyền đình chỉ chức vụ đối với Lý khe suối, tất nhiên là sau khi tạm thời cách chức chúng tôi sẽ có thông báo lên các cấp lãnh đạo liên quan của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh là được rồi. Chí ít Thành ủy chúng tôi cũng phải tỏ thái độ trước, phải không nào?
Diệp Phàm phân bua.
-Chủ tịch Diệp, bản thân anh cũng rõ mà. Nhà máy đường Dương Xuân là do Đông Cống quản lý thay người ta. Đúng như anh vừa nói đấy, đơn vị chủ quản cấp trên của người ta là Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, nếu thay mặt quản lý một thời gian thì còn chấp nhận được.
Còn việc đình chỉ chức vụ của đồng chí Lý Khê Mãn thì chúng ta không đủ thẩm quyền.
Anh cũng chẳng lạ gì, quản lý thay người ta, nghe thì ngon đấy, chỉ là bao nhiêu rắc rối người ta đem đổ lên đầu chúng ta cả, còn quyền hạn bên nhân sự thì người ta không cho tôi nhúng tay vào.
Anh xem đấy, những năm gần đây, Thành ủy Đông Cống nào có quyền động đến nhân sự của nhà máy đường đâu chứ? Cho dù là một chủ nhiệm phân xưởng cấp trưởng phòng chúng tôi cũng không có quyền động đến.
Ủy ban Kinh tế Thương mại lợi hại lắm, người ta chỉ quản nhân sự chứ không thèm quản “quan sự”. Kể từ năm kia, hàng năm chúng tôi đều phải cống nạp cho nhà máy không dưới năm mươi triệu. Còn Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh thì chi ra được bao nhiêu chứ, nhiều nhất cũng chỉ mấy triệu cho nhà máy đường là đã kêu rống lên rồi.
Hơn nữa, lần trước tôi lên tỉnh đòi tiền. Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế Thương mại Lưu Thạch còn mạnh miệng bảo là kể từ năm nay Ủy ban Kinh tế Thương mại sẽ không chi tiền cho nhà máy đường Dương Xuân nữa.
Về sau, chuyện ăn thua được mất của nhà máy đường Dương Xuân sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống tự đi mà giải quyết. Anh xem xem, nói sao mà hay thế.
Chỉ nói chuyện kiếm tiền, còn chuyện nhân sự thì vẫn do một tay chủ nhiệm Lưu thao túng.
Ôi, việc này quả thật là làm khó đồng chí Đới Trung Cường bên Dương Xuân rồi. Anh kêu một cán bộ địa phương cấp Phó giám đốc sở đi quản lý Lý Khê Mãn một cán bộ cấp Giám đốc sở, đây là sắp xếp kiểu gì vậy chứ?
Y Cao Vân bông quay sang than ngèo kể khổ với Diệp Phàm.
-Mền nắn rắn buông, ko ăn được thì lè, Chủ nhiệm Lưu quả là có tầm nhìn.
Diệp Phàm chỉ rủa một câu bấy nhiêu đó.
-Người ta còn kiêm chức Trợ lý Chủ tịch tỉnh, vẫn là lãnh đạo trực tiếp của chúng tôi. Thử hỏi có cách gì đây! Từ xưa đã vậy, quan cao một bậc đè chết người!
Y Cao Vân buồn bực ra mặt, Diệp Phàm hiểu được đây chẳng qua chỉ là lão đang diễn trò thôi. Biết nói nhiều cũng vô dụng, hắn đành hàn huyên thêm vài câu rồicáo từ, sau đó đi thẳng đến nhà Bí thư Thành ủy Vi Lý Quốc.
-Hừ, muốn cầu Y Cao Vân này ra mặt để đắc tội với Lý Khê Mãn. Tôi chưa đến nỗi bị ẩm IC đâu, Chủ tịch tỉnh là chỗ thế nào với Y Cao Vân tôi, cũng không chịu đi hỏi han cho rõ ràng sao?
Trông theo bóng Diệp Phàm đã khuất về phía xa, Y Cao Vân tự mình lẩm bẩm, khuôn mặt như đống đinh bởi nụ cười giả tạo kia phút chốc trở nên băng lạnh đến đáng sợ.
-Ngồi đi, già cả như tôi sắp không xong rồi, có mỗi việc đứng cũng không đứng nổi.
Vi Lý Quốc liếc qua phía Diệp Phàm mà mặt không hề đổi sắc, lão chỉ vào cái ghế trúc phía đối diện mời Diệp Phàm ngồi.
-Bác sẽ nhanh khá lên thôi.
Diệp Phàm vừa nói vừa đưa mắt tham quan chỗ ở của Vi Lý Quốc, thấy đây là một ngôi nhà được vây lại bằng tường đất.
Ngôi nhà xinh xắn với hai tầng xây theo kết cấu gạch mộc. Phía ngoài tường nhà vẫn chưa trát vữa quét vôi, còn để nguyên màu gạch thô. Đây rõ ràng giống nhà của một thường dân, nếu nói là cơ ngơi của một Bí thư Thành ủy thì có vẻ hơi tồi tàn.
-Ở quen rồi, bên kia Thành ủy cũng có căn nhà nhỏ. Nhưng thiết nghĩ tình hình kinh tế của Đông Cống chúng ta không được tốt cho lắm.
Dư ra một căn nhà dù nhỏ để cấp cho các đồng chí khác thì thành phố sẽ đỡ phải xây thêm một căn phải không nào? Hơn nữa, bớt đi một căn nhà cho ủy viên thường vụ Thành ủy là có thể xây thêm một ngôi trường tiểu học hy vọng rồi.
Có thể giúp ít nhiều trẻ nhỏ vùng khó khăn được đi học, như vậy thật tốt biết bao! Vả lại, cơ ngơi của lão gia đây cũng không kém gì so với căn hộ của bên Thành ủy. Nhà riêng ngõ riêng ở thoải mái hơn, ha ha.
Vi Lý Quốc thản nhiên cười cười, tay vân vê đám tóc trên mái đầu đã bạc.
-Ôi
Trong lòng Diệp Phàm dấy lên một niềm chua xót, không thể ngờ một vị cán bộ lão thành vì dân vì đảng vì đất nước mà làm việc như thế lại mắc phải chứng ung thư, ông trời thật không công bằng chút nào.
-Không là gì đâu, đồng chí Diệp Phàm ạ. Là người ai rồi cũng sẽ chết, Vi Lý Quốc tôi không sợ chết. Chỉ có điều, e là không kịp nhìn cảnh phồn hoa phát triển của Đông Cống rồi.
Thành phố Đông Cống ta hiện có trên dưới 30 nghìn nhân khẩu khu vực nội thành. Quy mô chẳng khác một thị trấn nhở phía nam là mấy, tôi rất mong được thấy một ngày Đông Cống ta thật sự trở thành thành thị trọng điểm của phía Tây Nam.
Mong ước của tôi cũng chẳng cao xa gì, chỉ cần nhân khẩu nội thành đạt tới con số 8 mươi ngàn. Số giếng ăn trên địa bàn nhiều gấp ba, nhìn qua có vẻ hoành tráng hơn so với mấy thị trấn nhỏ ở phía nam đôi chút là đủ.
Chí ít cũng không thể để các doanh nghiệp tới đây đầu tư cho rằng Đông Cống này chỉ ngang tầm một thị trấn mà phải cho họ thấy đây là một đô thị loại 3.
Chưa hết, phải giúp toàn bộ trẻ em Đông Cống được đến trường, được đọc sách. Giải quyết vấn đề cơm ăn áo mặc trên bình diện toàn thành phố.
Khá giả toàn diện thì tôi không dám nói, mục tiêu đó với thành phố ta mà nói vẫn còn xa xôi lắm.
Vi Lý Quốc tựa hồ đang cay đắng vì mất đi thứ gì quan trọng lắm.
-Anh sẽ được nhìn thấy!
Diệp Phàm bỗng nhiên thốt lên với thái độ vô cùng kiên quyết. Hai mắt nhìn chằm chằm Vi Lý Quốc ngập tràn tin tưởng.
-Thật sự là quá muộn rồi, lần trước tôi đã lên khám trên bệnh viện tỉnh, các chuyên gia ở đó đã cho tôi biết sự thật. Nhiều nhất tôi cũng chỉ có hai năm nữa thôi.
Vi Lý Quốc lắc đầu chán nản.
-Chỉ cần vậy là đủ rồi!
Diệp Phàm xúc động chạy tới trước mặt Vi Lý Quốc giọng run run:
-Anh đưa tay cho tôi.
Chủ tịch Diệp còn biết xem tướng nữa cơ à?
Vi Lý Quốc sửng sốt chốc lát rồi lại thản nhiên cười cười, vẻ mặt hết sức khoan hòa độ lượng.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1858: Được hậu thuẫn
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
... Bộ vị hình như hơi ấm nóng, thế này. . .không hề giống với cảm giác khi dạ dày bị đau tức nóng ran. . .
Vi Lý Quốc nói.
-Vậy là tốt rồi, tôi đang kích thích bộ vị của cơ thể anh. Đây là một liệu pháp đặc biệt, tuy không thể chữa trị dứt điểm bệnh của anh nhưng chí ít nếu phối hợp vật lý trị liệu cùng thuốc của tôi thì ít nhất vẫn có thể giúp anh cầm cự thêm một năm nữa.
-Chỉ cần thấy được một Đông Cống phồn hoa, dẫu tôi chỉ sống có một ngày cũng vẫn cam tâm. Chủ tịch Diệp ạ,
anh không cần nhọc lòng với ông già này nữa. Tập trung tư tưởng mà lo cho kinh tế phát triển đi lên là được.
-Anh phải đáp ứng yêu cầu của tôi trước đã.
Vi Lý Quốc đăm đăm nhìn Diệp Phàm.
-Trong vòng hai năm, tôi sẽ cho anh thấy một Đông Cống phồn hoa hiển hiện ngay trước mắt. Tuyệt đối không nói quá, năng lực của tôi thế nào chắc anh cũng đã nghe qua. 11 huyện của khu Ma chuyển mình thành đô thị, trấn Lâm Tuyền nay đã phát triển trở thành một thị xã.
Diệp Phàm tự tin quả quyết vì hắn đang xúc động. Hắn cảm thấy nếu không làm tốt việc này thì sẽ rất có lỗi với vị đồng chí lão thành sắp về với đất này.
-Đình chỉ chức vụ của đồng chí Lý Khê Mãn tại nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm không phí một giây liền đưa ra đề xuất.
-Anh đã tìm gặp Y Cao Vân rồi nhỉ, hơn nữa, y cứ ba phải cò cưa đúng không?
Vi Lý Quốc lim dim mắt suy đoán.
Lợi hại, Diệp Phàm trong bụng thầm kêu lên thán phục:
-Đúng là đã gặp, đúng y như anh nói, y rất ba phải.
-Anh không biết được mối quan hệ giữa họ rồi, sau lưng Lý Khê Mãn là thế lực lâu đời Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh. Vốn dĩ hai người đó cũng không có gì nhiều, chẳng qua phụ thân Lý Khê Mãn đã từng cứu mạng phụ thân Y Kiệt Minh là Y Cao Hùng.
Năm đó, phụ thân Lý Khê Mãn là Lý Thắng lợi, vốn dĩ là thủ hạ của Y Cao Hùng. Mà Y Cao Hùng lúc ấy là Phó Chủ tịch thành phố phân quản giao thông của Đông Cống chúng ta.
Nhưng lúc ấy vẫn gọi là địa khu Đông Cống chứ chưa phải là thành phố. Y Cao Hùng tự nhiên là Phó chủ tịch địa khu ngày ấy.
Hồi đó xảy ra vụ một cây cầu lớn bị sập, việc này Y Cao Hùng phải phụ trách toàn bộ. Rút cuộc là Lý Thắng Lợi đã giúp y gánh vác.
Vi Lý Quốc thuật lại.
-Như vậy xem ra, nếu phải đình chỉ chức vụ của Lý Khê Mãn thì Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh chắc chắn sẽ không đồng ý. Cứu mạng chi ân, hoàng tuyền tất báo.
Diệp Phàm tâm trạng muôn phần u ám.
-Ừm, chắc chắn là thế rồi.
Vi Lý Quốc gật gật đầu nhìn Diệp Phàm bảo: Cho nên, chí ít anh cũng nên xem xét tình hình trước mắt, dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng vẫn sẽ bất lợi khi muốn đối đầu trực diện với Phó Chủ tịch tỉnh? Quả thật có muốn giao phong đi nữa thì ít nhất cũng phải đợi quan hệ của anh với phía trên tỉnh sâu rễ bền gốc hơn nữa mới ra tay cũng không muộn. Thế đạo thường là như thế, năng lực là một chuyện, quan hệ lại là một chuyện khác.
-Vậy nếu Thành ủy Đông Cống đồng ý ngưng chức vụ của Lý Khê Mãn, sau đó mới báo cáo lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, làm như vậy có ảnh hưởng đến việc lên chức của họ Lý hay không?
Diệp Phàm vội hỏi.
-Không chắc lắm.
Vi Lý Quốc lắc lắc đầu, trầm ngâm trong chốc lát rồi bảo:
-Cho dù có đánh tiếng lên Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy thì chắc là Trưởng Ban Lôi Thường Thạch cũng sẽ không thật lực đấu tay đôi với Y Kiệt Minh. Trừ phi, anh có thể cho Trưởng ban Lôi thấy được thứ khiến hắn động tâm.
-Chuyện này quá khó.
-Tôi hiểu, nhưng tóm gáy Lý Khê Mãn là việc tôi cương quyết phải làm. Bí thư Vi, hơn ai hết anh cũng rõ tình hình của nhà máy đường Dương Xuân mà. Không thay lãnh đạo đổi tư duy thì nhà máy đường coi như xong.
-Tôi hiểu mà, cái nhà máy đường này lâu nay vẫn cố thoi thóp thôi. Nó giống như một chiếc xe nát tròng vào cổ con trâu già Đông Cống. Con trâu khọm này sắp không xong đến nơi rồi, nhà máy đường đóng cửa cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhưng nếu anh thật sự có tính toán muốn vực dậy nhà máy, Vi Lý Quốc tôi xin hết lòng ủng hộ.
Vi Lý Quốc thái độ bỗng nhiên kiên quyết lạ thường.
-Cứu!
Diệp Phàm chỉ khẳng định một tiếng chắc nịch.
Tầm mấy ngày sau đó, đang lúc nửa đêm, tâm phúc của Diệp Phàm là Lam Tồn Quân và Vương Triều vội vàng chạy đến, trong tay hai người họ đều cầm một túi văn kiện dày cộp.
-Sáu năm trước, nguồn lợi mà nhà máy đường Dương Xuân đem lại cũng không tệ lắm. Hơn nữa, hồi đó còn lần lượt bán đấu giá mấy mảnh đất khi trước có tiền đã mua để sẵn đấy.
Nguyên trước kia khi tình hình kinh tế của nhà máy khả quan đã từng mua một chỗ đất với diện tích rất lớn trên tỉnh thành. Hồi đó nghe nói là muốn mở một phân xưởng trên tỉnh để đi sâu vào chế biến gia công sản phẩm từ đường.
Tuy nhiên, sau đó không biết vì nguyên nhân gì mà không thực hiện kế hoạch này nữa. Tuy vậy, vận khí của nhà máy đường vẫn không tệ chút nào.
Vừa gặp dịp tỉnh thành thành mở rộng về phía Đông, mà khu đất nhà máy đã mua vốn nằm ở vùng ngoại thành quy hoạch, nơi đó trong phút chốc đã trở thành cung đường hoàng kim.
Lãnh đạo nhà máy cũng đã thấy được cơ hội này, nên lập tức tái đầu tư dựng lên một tòa nhà lớn. Ấy thế nhưng ngay sau đó đã phát sinh một chuyện.
Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân không khỏi đồng thanh buột miệng hỏi.
-Thu được hàng trăm triệu, phần lớn đều ăn uống tiêu pha phát thưởng cấp phúc lợi hết. Ấy vậy mà vẫn còn lại ba bốn trăm triệu đem cho tập đoàn Vinh Quang thành phố ta mượn.
- Tập đoàn Vinh Quang, có phải đứng đầu tập đoàn Vinh Quang là bà cô già Cam Vũ Thuần, ngoại hiệu Cam nương tử hay không, nghe đâu hiệu quả kinh doanh cực tốt, tài sản tập đoàn hiện nay đã lên đến con số hàng tỷ.
Diệp Phàm thốt lên.
-Đúng vậy, chính là bà ấy. Tuy vậy, nghe nói tiền mặt thì lại không dễ thu lại được. Vinh Quang suốt ngày chầy bửa không chịu trả tiền, còn tình hình rốt cuộc thế nào thì tôi vẫn chưa điều tra được.
Vương triều xác nhận.
-Nợ bắc cầu.
Lam Tồn Quân thận trọng bảo hai người Diệp, Vương:
-Có một số tập đoàn, biểu hiện bên ngoài rất chỉn chu, nhưng thực ra có khi đã như cái thùng rỗng rồi. Không chừng chỉ là công ty ma chuyên lừa đảo mà thôi.
-Hãy ngầm tiến hành điều tra về Vinh Quang.
Diệp Phàm giao phó xong cho Vương Triều rồi quay sang hỏi Lam Tồn Quân:
Cậu đã đánh giá qua tình hình tài sản của nhà máy đường Dương Xuân hiện thế nào chưa?
-Nếu không tính đến khoản ba trăm triệu kia, trước mắt nhà máy đường Dương Xuân vẫn còn khoản nợ hai trăm triệu. Máy móc trang thiết bị hầu hết đã xuống cấp, mấy năm gần đây không hề mua thêm bất cứ trang thiết bị cỡ lớn nào.
Bán sạch sành sanh thiết bị nhà xưởng đi cũng không vượt quá con số năm mươi triệu. Bởi vì, địa điểm đặt nhà máy đường Dương Xuân so với nội thành Đông Cống ta mà nói thì khá là xa xôi hẻo lánh.
Chỗ đất đó nằm ven bờ Hồng hà, cách thành phố ta đến hàng trăm kilomet. Cách Dương Xuân cũng đến hơn năm mươi km.
Nếu nhà xưởng nhà máy đường Dương Xuân nằm ở nội thành thì còn đáng chút tiền, chứ ở mảnh đất heo hút núi đồi kia thì hầu như không có giá trị. Người ta vơ lấy làm gì, về cơ bản là không có tác dụng.
Lam Tồn Quân đáp.
-Lão Lam, anh nói xem, nếu chúng ta đem sáu chục triệu mà Chủ tịch tỉnh cấp cho đầu tư vào nhà máy đường Dương Xuân thì sẽ thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Đến cái bong bóng cũng sẽ chẳng thấy đâu, nói trắng ra là tất cả chỗ ấy sẽ trôi tuột theo dòng nước.
Lam Tồn Quân không hề nghĩ ngợi, đáp thẳng luôn.
-Anh cứ xem qua cái này đã rồi hẵng nói.
Diệp Phàm ném cho Lam Tồn Quân một phần tài liệu. Lam Tồn Quân hơi sửng sốt chốc lát rồi bắt đầu giở ra xem.
-Đường Curdlan.
Lam Tồn Quân xem xong một lượt, miệng chỉ lẩm bẩm nhắc tới mấy chữ này.
-Ừm, đường Curdlan là một loại sản phẩm phụ gia có giá trị cao, nửa cuối thập niên 80 của thế kỷ trước, nước Mĩ đã sản xuất đường curdlan, sản phẩm này được ứng dụng rất rộng rãi trong ngành công nghiệp thực phẩm. Kể từ năm 1989, các nước và khu vực ở Châu Á như Nhật Bản, Hàn Quốc …đã từng bước mở rộng ứng dụng của sản phẩm này.
Đường Curdlan đóng vai trò một sản phẩm phụ gia kiểu mới có giá trị cao, bởi vì nó có thể hình thành liên kết chịu nhiệt cao, ứng dụng rất phổ biến trong ngành công nghiệp thực phẩm.
Đường curdlan có thể mang lại cho thực phẩm những bước cải tiến, dùng trong sản xuất các thực phẩm mì,gạo, thịt, kem, bánh ngọt mềm, cho đến những tác dụng giữ ẩm, giữ tươi, giữ nguyên trạng cùng với đó là tăng độ giòn, đàn hồi, cải thiện khẩu vị.
Cũng có thể làm thành phần chủ yếu của thực phẩm, sản xuất và chế biến thực phẩm tinh bột, hàng thực phẩm sơ chế cùng với các loại thực phẩm thành hình. Ngoài ra, đường curdlan hình thành ở pPS2~ có tính ổn định cao, bởi vậy đường curdlan được dùng làm chất tạo đông trong chế biến sữa chua, cải thiện khẩu vị với sản phẩm chế biến từ sữa...
Diệp Phàm thuyết luôn một bài dài.
Cái này, hình như nước ta hiện nay chưa có ban ngành khoa học nào nghiên cứu ra loại sản phẩm mới này. Người ngoại quốc sớm đã dùng đến, nếu các anh muốn dùng sẽ phải đi mua kỹ thuật của bọn họ. Phí chuyển nhượng kỹ thuật ở đây e rằng sẽ là mức giá trên trời. Chỉ tính riêng mức phí chuyển nhượng này thôi chúng ta cũng đã không trụ nổi rồi.
Lam Tồn Quân lo ngại.
-Ha ha, không cần đến tiền.
Diệp Phàm nở một nụ cười bí hiểm.
-Làm sao có thể?
Lam Tồn Quân và Vương Triều đều hồ nghi ra mặt.
-Việc này các cậu không cần hỏi, cứ xem như Diệp Phàm tôi tặng đại lễ cho Đông Cống đi.
Diệp Phàm không muốn dây dưa mãi vấn đề này nên dù Lam Tồn Quân và Vương Triều đều rất hiếu kỳ nhưng cũng hiểu được có một số việc Diệp Phàm đã không nói là nhất định có lý do, thế nên hai người họ cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
Thật ra kỹ thuật này là Diệp Phàm lấy từ chỗ Lý Khiếu Thiên mà ra. Nay vừa nghe đến chuyện nhà máy đường là Diệp Phàm đã nghĩ ngay đến mấy năm trước ở Tổ đặc nhiệm A khi đó hình như có một hạng mục kỹ thuật có đề cập đến gia công đường.
Là do mấy bố bên Khoa học Năng lượng Tổ đặc nhiệm A nghĩ ra, đương nhiên, kỹ thuật của bọn họ không gọi là sản xuất đường curdlan mà có một tên gọi khác, hơn nữa, sản phẩm cho đến công dụng đều hoàn toàn không giống.
Chỉ cần Diệp Phàm vác cái mặt dày đi cầu Lý Khiếu Phong. Có lão tướng quân họ Lý này ra mặt thì mấy bố bên nhóm Khoa học Năng lượng Tổ A vẫn sẽ gật đầu thôi.
Kết quả chỉ mất có vài ngày đã thí nghiệm tạo ra đường Curdlan. Đương nhiên, là bọn họ dựa trên cơ sở đã có cải tiến một chút. Diệp Phàm hoàn toàn tin tưởng mấy bố già bên Khoa học Năng lượng này có thể làm ra như bỡn.
Nhưng Diệp Phàm cũng phải đem một viên Lôi âm Cửu Long hoàn ra đổi. Lý Khiếu Phong cười lớn cho là đáng giá, còn Diệp lão cũng ra bộ tiếc rẻ lắm.
Tám giờ sáng hôm sau, Diệp Phàm tới văn phòng của Y Cao Vân.
-Bí thư Y, gánh nặng nhà máy đường Dương Xuân này quá lớn, Đông Cống chúng tôi gánh không nổi.
Diệp Phàm trực tiếp nói thẳng luôn. ! .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ