Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Đại La nữ tiên này nói xong, cầm một cái ấn nhỏ to bằng lòng bàn tay lên, cái ấn đó dường như có một vụ khí nhàn nhạt bao quanh. Hơn nữa còn lộ ra một loại khí tức cực thần bí, khiến người ta vừa nhìn liền biết tiểu ấn này rất không tầm thường. Diệp Mặc rõ ràng cũng nhìn ra tiểu ấn này cũng không tầm thường, hắn cũng không muốn ra tay. Hắn có một Bát Cực Già Đỉnh bị hỏng, một khi Bát Cực Già Đỉnh này được chữa rồi, cũng là một Thần khí, so với tiểu ấn này cũng mạnh hơn nhiều.
Pháp bảo phòng ngự bán Thần khí lập tức thu hút sự chú ý của đám đông, giá cả cũng tăng vọt, nhanh chóng từ hai trăm triệu tiên tinh được nâng lên đến năm trăm triệu tiên tinh, cuối cùng bị một người trong phòng riêng mua mất.
Bán Thần khí và Thần khí hạ phẩm mặc dù cũng chỉ kém nhau tí chút, nhưng giá cả thì lại khác biệt như trời với đất, hoàn toàn không phải là thứ cùng đẳng cấp. Vì uy lực của bán Thần khí, so với Thần khí hạ phẩm cũng kém quá xa. Bán thần khí Ngọc Lang Minh Vụ ấn này có thể bán ra với cái giá như này, cũng coi là không tệ rồi.
Những thứ tiếp theo đều vượt quá dự liệu của Diệp Mặc, ngay cả Diệp Mặc cũng không ngờ, đẳng cấp đồ trong hội đấu giá này lại cao như vậy.
Mặc dù có mấy thứ Diệp Mặc cũng muốn có được, nhưng hắn lại cố nhẫn nhịn lại, trước khi hắn chưa lấy được ụ đá, thì cũng không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Diệp Mặc chú ý thấy những đồ trong hội đấu giá này càng tốt, thì những người khác lại càng chú ý đến, không khí hội đấu giá càng lúc càng nóng lên.
Tiên phù cấp tám, Tiên đan cấp tám, thậm chí còn có một viên yêu đan cấp chín được đấu giá ra, hội đấu giá quả thực nóng đến cực điểm.
Tâm trạng của người khác càng lúc càng nóng và vội vàng, nhưng tâm trạng của Diệp Mặc thì lại càng lo lắng. Theo như những gì hắn đoán về người mặc áo bào tím kia, ụ đá đó chắc hẳn có thể lấy ra, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng ụ đá đó đâu.
Diệp Mặc không phải không nghĩ đến người mặc áo tím đó cũng đã bỏ qua suy nghĩ dùng ụ đá để thả mồi, dù sao thủ đoạn này của gã cũng không phải là bí mật. Nhưng thủ đoạn câu cá này đối với gã mà nói lại là cách tốt nhất, gã không sợ người khác biết trong tay mình có ụ đá, gã thậm chí cũng không sợ người khác biết gã đang câu con mồi, cái mà gã sợ là người có ụ đá, không biết ụ đá thứ năm trong tay gã.
Nếu như trong này tổ chức hội đấu giá lớn như này, nam nhân áo bào tím này xuất hiện trong đây, tại sao ụ đá của gã đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện?
Nếu như không phải sợ gây tức giận cho nhiều người, Diệp Mặc cũng muốn dùng thần thức quan sát các phòng trong hội đấu giá này rồi, hắn rất muốn biết nam nhân mặc áo bào tím đó có đến hay không.
Đại La nữ tiên Hàm Yên đứng giữa sàn đấu giá lúc này lại càng kiều diễm ướt át, nét mặt đầy vẻ xuân tình, dường như cô cũng bị cảnh tượng nóng hừng hực này kích thích rồi.
- Tin rằng mọi người cũng đã hài lòng với lần đấu giá này của chúng tôi, nhưng tôi muốn báo cho mọi người biết, hội đấu giá của chúng tôi lúc này mới bắt đầu lúc cao trào, tiếp theo tiến hành đấu giá chính là một thứ vô cùng thần bí như lúc trước tôi đã nói, trước khi chưa mở đồ này ra, tôi xin phép giới thiệu một chút...
Đại La nữ tiên tên Hàm Yên cũng rất thuộc kỹ xảo đấu giá, chỉ là vài câu nói, đã thu hút sự chú ý của đám đông về phía cô, đồng thời lại càng quan sát kỹ lưỡng hơn chính là đồ thần bí sắp được lấy ra kia.
Đợi sau khi ánh mắt của mọi người tập trung hết lại, Đại La nữ tiên này mới nói:
- Mọi người đều biết, ở Tiên giới quyết định một người có thể đạt đến trình độ cao như nào chính là có công pháp hay không, có lượng lớn tài nguyên tu luyện hay không, có cơ duyên tốt hay không. Nhưng những thứ này chỉ là thứ yếu. Tôi nghĩ nhân tố quan trọng nhất mọi người cũng đã biết rồi, đúng, đó chính là Tiên linh căn. Không có Tiên linh căn tốt, cho dù có nhiều tài nguyên đi nữa, có cơ duyên tốt đi nữa cũng không thể nào khiến anh thăng cấp lên trình độ cao hơn được.
- Tiên linh căn chuyển hóa thành Tiên nguyên cố định, thứ này ai có thể cải biến được? Chẳng lẽ Tiên tài có cải biến tư chất Tiên linh căn được bán đấu giá sao?
Lập tức có người hỏi.
Cái quan trọng nhất đối với người Tu Chân đương nhiên là linh căn, trong Tu Chân giới có thứ cải biến được tư chất linh căn, nhưng những thứ này đều là linh thảo cao cấp, hoặc là kỳ bảo cao cấp. Còn Tu Chân giả sau khi phi thăng thành Tiên, linh căn sẽ chuyển hóa thành Tiên linh căn.
Trong tình huống bình thường, khi linh căn chuyển hóa thành Tiên linh căn thì thuộc tính cơ bản cũng sẽ không biến đổi. Nhưng trong quá trình chuyển hóa, linh căn của rất nhiều người sẽ ra rất nhiều tạp chất, tạo thành tình trạng một người là thiên tài của Tu Chân giới, đến Tiên giới ngược lại lại biến thành người bình thường.
Đương nhiên cũng có một số linh căn sau khi chuyển hóa rồi, biến thành Tiên linh căn ưu tú hơn, người như này đều là đối tượng mà các đại môn phái truy đuổi.
Vì Tiên giới mặc dù có kỳ bảo biến đổi Tiên linh căn, nhưng so với Tu Chân giới thì cực kỳ ít, hơn nữa lại càng thêm quý giá. Ngay cả đến Tiên đế cũng chưa chắc có thể có được, những người bình thường thì cũng đừng có mơ. Cho nên những người đến hội đấu giá này sau khi nghe thấy Đại La nữ tiên này nói vậy, đều cho rằng là một loại Tiên linh thảo cải biến Tiên linh căn. Nếu như là loại Tiên linh thảo này, quả thực có thể mang đến một không khí vô cùng náo nhiệt.
Cho dù là Tiên đế, đối với thứ có thể thay đổi được Tiên linh căn như này, cũng vô cùng cần thiết.
Đại La nữ tiên kia thấy không khí của hội đấu giá đã bị cô đẩy lên cao, lúc này mới tiếp tục nói:
- Thứ được đấu giá tiếp theo đây cũng không phải là Tiên linh thảo có thể thay đổi được Tiên linh căn nào...
Nói xong không đợi những người có mặt hỏi thăm, cô liền nói tiếp:
- Mà là một nữ tu Tiên Thiên Tiên Thuần Băng linh căn với chân nguyên còn chưa chuyển hóa...
Câu này vừa được nói ra, toàn bộ hội trường đấu giá liền ầm ầm lên.
Tiên Thiên Tiên Băng linh căn chính là chỉ sau khi sinh liền có linh căn, loại linh căn này thời kỳ đầu tốc độ tu luyện cũng không nhìn ra được, nhưng một khi thăng cấp Kiếp Biến rồi, tốc độ tu luyện sẽ rất nhanh. Hơn nữa tu sĩ có loại linh căn này sau khi phi thăng Tiên giới linh căn sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, chỉ có thể càng ngày càng tinh khiết hơn.
Loại linh căn này vì là Tiên linh căn, cho nên sau khi phi thăng Tiên giới, trong tình huống chân nguyên còn chưa chuyển hóa thành Tiên nguyên, sẽ có thể bị người khác cướp đi. Hơn nữa cách cướp đi cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần nam nữ song tu một lần là được rồi.
Nếu như anh có được tu sĩ có Tiên Thiên Băng linh căn này, chỉ cần chân nguyên của đối phương còn chưa chuyển hóa, thì anh có thể cưỡng ép song tu, biến Tiên Thiên Băng linh căn của đối phương trở thành của mình, nhưng một khi đối phương bắt đầu tu luyện pháp quyết Tiên giới rồi, chân nguyên bắt đầu chuyển hóa Tiên nguyên, thì thế nào cũng không thể được.
Trên thực tế, ngoài song tu ra, cũng còn một cách khác có thể cướp được Tiên Thiên Băng linh căn của tu sĩ chưa chuyển hóa chân nguyên. Chỉ có điều cách song tu là đơn giản nhất, trực tiếp nhất mà thôi.
Cho nên bây giờ Đại La nữ tiên chủ trì hội đấu giá nói, có một tu sĩ Tiên Thiên Tiên Băng linh căn còn chưa bắt đầu chuyển hóa chân nguyên, hội trường hội đấu giá lập tức ầm ầm lên.
Có thể tưởng tượng, một khi dẫn tu sĩ Tiên Thiên Băng linh căn này đi, cho dù linh căn có kém đi nữa cũng không cần lo lắng tốc độ tu luyện chậm.
Dị Tiên Băng linh căn vốn dĩ là một trong những Tiên linh căn đỉnh cấp, bây giờ còn có một Tiên Thiên Thuần Băng linh căn, tư chất này quả thực nghịch thiên đến mức không thể nghịch thiên thêm được nữa. Có loại Tiên linh căn này, cho dù tài nguyên có thiếu một chút, cũng có hi vọng Vấn đỉnh Vô Thượng đại đạo.
Một số người cũng bắt đầu khâm phục thương lâu này rồi, Tiên Thiên Băng linh căn vốn dĩ là rất hiếm có, dường như vô số vạn năm cũng chưa chắc gặp được một người, cho dù là gặp được, người ta cũng bắt đầu tu luyện chuyển hóa thành Tiên nguyên rồi. Nhưng không ngờ, thương lâu này lại có thể có được một tu sĩ có loại Tiên Thiên Băng linh căn như này.
Đại La nữ tiên kia bỗng nhiên vẫy tay, lập tức liền có một bóng người xuất hiện bên cạnh cô, sau đó một người con gái cực xinh đẹp mặc váy hoa xanh xuất hiện trước mặt đám đông.
Người con gái này vẻ mặt vô cùng bi ai, rõ ràng là bị người khác chế trụ, không có cách nào thực hiện động tác của mình được.
- Nữ tu đẹp quá...
Một số người cũng đã thán phục, có một số người thậm chí không đợi Đại La nữ tiên đó ra giá, cũng đã bắt đầu đấu giá rồi. Một Tiên Thiên Thuần Băng linh căn cũng là một vui mừng vô cùng lớn rồi, bây giờ còn là một nữ tu xinh đẹp như này, sự sung sướng đó quả là không gì sánh nổi.
Nữ tu xinh đẹp như này, cho dù không thể nào thay đổi được Tiên linh căn của mình, mua về cũng là cam tâm tình nguyện.
Diệp Mặc đương nhiên biết Tiên Thiên Băng linh căn trước khi chưa chuyển hóa Tiên nguyên, cũng sẽ bị cướp đi một cách dễ dàng. Nhưng hắn cũng khâm phục hội đấu giá này, không ngờ đến tu sĩ Tiên Thiên Băng linh căn cũng có thể tìm được.
Nhưng sau khi Diệp Mặc nhìn thấy bóng người con gái mặc váy hoa xanh bị người dẫn đến kia, lập tức sắc mặt đại biến, hắn căn bản không nghĩ ngợi gì sải bước ra, trực tiếp xé tan trận pháp trước đài đấu giá kia, kéo người con gái đó vào trong lòng mình, đồng thời một cước đá bay Đại La nữ tiên tên Hàm Yên kia.
Hành động này của Diệp Mặc phát sinh nối tiếp, thậm chí không đến một giây, Đại La nữ tiên kia liền miệng phun máu tươi bị đá bay.
- To gan, dám làm loạn ở thương lâu Tiên Khuyết của ta, giết không tha...
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, đồng thời lĩnh vực Tiên đế mạnh mẽ bao trùm, khí thế vô cùng ác liệt.
Uy áp của Tiên đế hậu kỳ áp xuống đám đông Tiên nhân trong hội đấu giá, những người này lập tức cảm thấy hô hấp khó khăn, những người đến tham gia hội đấu giá này đều cố gắng vận công chặn lại uy áp này, trong lòng thầm mắng to Diệp Mặc ngu ngốc.
Thứ tốt ai mà chẳng muốn? Nếu như trong hội trường đấu giá có thể nhìn thấy một thứ tốt như này liền cướp đi, vậy thì thế giới này loạn rồi. Những thứ tốt này đều là của Thánh đế, còn phải đấu giá cái gì?
Tiên đế kia dùng uy áp áp trụ lại toàn hội trường, căn bản không thèm ra tay với Diệp Mặc. Diệp Mặc chỉ là một Tiên Vương trung kỳ, đâu đáng để cho một Tiên đế hậu kỳ ra tay, lúc này bốn Tiên tôn bên đài đấu giá cũng đã ngay lập tức xông lên đài đấu giá, bốn người đồng thời ra tay với Diệp Mặc.
Chỉ là một Tiên Vương trung kỳ mà thôi, lại có bốn Tiên tôn cùng ra tay với Diệp Mặc, có thể thấy độ nghiêm khắc của hội đấu giá này.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, lĩnh vực Tiên tôn cường đại được phóng ra, đồng thời Tử Đao mang theo vòng tròn màu tím, sau khi vòng tròn này hiện lên, bốn đường máu tươi lập tức bay múa, rơi lên trên đài đấu giá, hình thành một vòng tròn đỏ sáng chói.
Bộp bộp bộp...
Liên tiếp tám tiếng bộp bộp vang ra, đánh vào mép của đài đấu giá. Bốn vị Tiên tôn, chỉ trong vài giây, liền biến thành tám mảnh thi thể, không nhìn thấy Nguyên thần tràn ra, rõ ràng nguyên thần cũng bị một đao kia của Diệp Mặc tiêu diệt rồi.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Toàn bộ hội trường lập tức yên tĩnh trở lại, không có một âm thanh nào được phát ra. Những người đến hội đấu giá này không một ai là người đơn giản, Tiên đế Tiên tôn trong phòng riêng lại còn nhiều hơn.
Nhưng một đao kia của Diệp Mặc lại khiến những người trong này nín thở, một đao trong tích tắc giết chết bốn vị Tiên tôn. Bất luận tu vi của bốn vị Tiên tôn này như nào, một đao này của Diệp Mặc cũng đã là thần thông đứng đầu trong Tiên giới rồi. Cho dù là Tiên đế, cũng chỉ như này mà thôi.
Rất nhiều người đều hiểu, chuyện ngày hôm nay có thể không phải là chuyện đơn giản. Rất rõ ràng, người giết bốn vị Tiên tôn trên đài này cũng là Tiên đế, chỉ có điều hắn giấu tu vi của mình ở mức Tiên Vương mà thôi. Một số Tiên đế tính tình cổ quái không muốn thuê phòng, ngược lại lại ngồi ngoài đại sảnh, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
Một số Tiên đế trong phòng cũng đã nhận ra Diệp Mặc, rất nhiều Tiên đế cũng giống như Diệp Mặc, từng ở trong đại điện đó một thời gian. Những Tiên đế này đương nhiên biết Diệp Mặc khó dây vào, cũng biết Diệp Mặc không phải hạng tầm thường. Nông Viêm
Tiên đế cũng nhìn thấy Diệp Mặc, gã ngược lại lại có chút kinh ngạc. Diệp Mặc lợi hại, nhưng có lợi hại đi nữa cũng không thể nào khiêu chiến với thương lâu Tiên Khuyết như vậy? Thương lâu Tiên Khuyết có ba vị Tiên đế, nghe nói sau lưng còn có chỗ dựa thần bí.
Lúc này vị Tiên đế hậu kỳ của thương lâu Tiên Khuyết mới cảm thấy tình hình hình như không ổn, y ngay lập tức bay lên đài đấu giá.
Cho dù là thằng ngốc, y cũng biết Diệp Mặc không phải Tiên Vương. Một Tiên Vương với một đao có thể giết chết được bốn vị Tiên tôn sao? Cái này lừa ai. Đối phương chẳng những không phải Tiên Vương, hơn nữa cũng không kém gì một Tiên đế như y, tu vi thậm chí còn cao hơn y một bậc.
- Tôi là Khích Vũ Tiên đế của thương lâu Tiên Khuyết, anh là ai? Muốn đại náo hội đấu giá của thương lâu Tiên Khuyết của tôi sao? Cho dù anh là Tiên đế đỉnh phong, cũng cần có trách nhiệm với chuyện ngày hôm nay.
Một Tiên đế hạ xuống đài đấu giá, cũng không động thủ ngay, mà lại hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc là một Tiên đế, thậm chí tu vi còn cao hơn Tiên đế y, động thủ càng muộn thì càng có lợi hơn cho thương lâu. Thương lâu Tiên Khuyết cũng không phải chỉ có một Tiên đế y, chỉ là vì đẳng cấp của hội đấu giá lần này quá cao, cho nên hắn với tư cách là Tiên đế cao cấp nhất của thương lâu Tiên Khuyết, lúc này mới đến đây trấn thủ.
Diệp Mặc làm gì để ý đến vị Tiên đế này, khi hắn nhìn thấy nữ tu bị đem ra làm vật đấu giá là Đường Bắc Vi, lửa giận của hắn đã cháy ngập trời rồi. Đừng nói là thương lâu Tiên Khuyết chỉ là một tổ chức thương hội, có vài vị Tiên đế, cho dù bốn tên Đại đế đứng trước mặt hắn, hắn cũng giết không tha.
Trong nháy mắt khi Đường Bắc Vi nhìn thấy Diệp Mặc, trong mắt chỉ có vô cùng kích động cùng kinh hỉ, mũi của cô cũng có chút cay cay, nước mắt tràn đầy hốc mắt. Cô có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng một câu cũng không nói ra được.
Diệp Mặc trong nháy mắt lúc vị Tiên đế này nói chuyện, cũng hoàn toàn giải khai cấm chế trên người Tô Tĩnh Văn rồi.
- Anh...
Cấm chế của Đường Bắc Vi trong nháy mắt được giải khai, rốt cục cũng không kìm chế nổi sự bi ai cùng oan ức trong lòng, ngay lập tức liền nhào vào trong lòng Diệp Mặc.
Cùng Diệp Mặc chia ra đã hai trăm năm rồi, mà khi cô cho rằng mình cũng không thể nào gặp lại ca ca Diệp Mặc của mình nữa, thì lại phát hiện đúng lúc cô bất lực, bi ai nhất, ca ca đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô.
Khi cô đứng trước đài đấu giá đối diện với vô số ánh mắt trần trụi cùng trắng trợn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt cô chỉ còn trống rỗng, cô bất lực bi thương như vậy. Trong lòng cô chỉ là đang nghĩ, nếu như trước khi chết đi, được nhìn thấy ca ca của mình một chút thôi, thì cũng không còn tiếc nuối gì nữa.
Khi Diệp Mặc xuất hiện trước mặt cô thật, cô thậm chí còn cho rằng là ảo giác, nhưng cái cảm giác quen thuộc khi ôm Diệp Mặc, cô biết đây không phải là ảo giác, mà là thật. Cô gặp Diệp Mặc thật rồi, lời cầu nguyện của cô quả thực đã cảm động Thần tiên, để cô được toại nguyện.
- Bắc Vi, là anh không tốt, không quan tâm đến mấy người các em...
Diệp Mặc trong lòng vô cùng tự trách, hắn vốn dĩ cho rằng phi thăng lên đến Tiên giới, tương lai khi nào tụ họp cùng mấy người Tố Tố, thì tất cả sẽ khá hơn. Nhưng, khi tu vi của hắn càng cao, phát hiện càng nhiều, hắn mới biết, suy nghĩ của mình quá ngây thơ và ấu trĩ.
Có lúc, hắn thậm chí còn nghĩ, cho dù là ở Trái đất, sống hạnh phúc đến già với mấy người Tố Tố, có thể chính là cảm giác hạnh phúc mà khiến người ta hướng đến nhất.
- Hu hu...
Đường Bắc Vi nghe thấy giọng nói của Diệp Mặc, khóc thành tiếng giống như một đứa bé, không có chút kiêng kị nào. Từ khi phi thăng lên Tiên giới, đến giờ khắc này, tinh thần của cô mới buông lỏng được, cô mới tìm được người nhà mình, tìm được một bờ vai để cô dựa vào.
Lúc này, cô quên đi tất cả, thậm chí cả những bi thương và đau khổ kia, cùng với những ủy khuất và trắc trở. Chỉ có khóc không ngừng, mới có thể diễn tả hết sự khát vọng và hạnh phúc tận sâu trong đáy lòng cô.
Một tiếng xưng hô, khiến tất cả những người trong hội trường hội đấu giá đều hiểu ra, chẳng trách Tiên đế này lại tức giận đến mức giết người, hội đấu giá này không ngờ lại mang muội muội của hắn ra để đấu giá. Muội muội của một Tiên đế có thể tùy tiện đem ra đấu giá được sao? Cho dù là bất kỳ Tiên đế nào cũng không thể chịu đựng nổi.
Những ánh mắt lúc trước nhìn chằm chằm về phía Đường Bắc Vi lúc này biến mất hoàn toàn, trừ phi ăn tim gấu mật báo, ai mà dám cướp Tiên Thiên Băng linh căn của muội muội một vị Tiên đế cơ chứ.
Khích Vũ Tiên đế cũng sững người, y hoàn toàn nghĩ không thông một vị Tiên đế tại sao còn có một muội muội vừa mới phi thăng, điều này quả thực quá nực cười. Nhưng sự thật này lại khiến y hiểu ra, cái này cũng không nực cười chút nào, tất cả những thứ mà y đang nhìn thấy đều là sự thật.
Nếu như không phải là huynh muội thực sự, thì nữ tu này không thể nào biểu đạt được tình cảm và sự bi thương từ đáy lòng mình ra như vậy được.
Khích Vũ Tiên đế nhanh chóng liền gác nghi ngờ này sang một bên, ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Vị bằng hữu này, thương hội Tiên Khuyết của chúng tôi cũng không biết đấu giá lại là lệnh muội, việc này thương hội Tiên Khuyết chúng tôi cảm thấy thật có lỗi. Nhưng cho dù là lệnh muội, cô ấy cũng không phải là do thương hội chúng tôi bắt lại, mà là bị người khác mang đến. Anh nhìn thấy rồi, có thể cho một cái giá, rồi dẫn lệnh muội đi, nhưng đạo hữu anh không ngờ lại xé rách trận pháp đài đấu giá của hội đấu giá chúng tôi, còn giết chết bốn vị Tiên tôn của chúng tôi nữa. Chẳng lẽ đạo hữu cho rằng mình là đệ nhất Tiên đế hay sao? Thương hội chúng tôi Tiên đế mặc dù không nhiều, nhưng cũng có ba người.
Diệp Mặc lấy ra một viên Tiên đan đưa cho Đường Bắc Vi xong, căn bản cũng không thèm để ý đến lời nói của Khích Vũ tiên đế, trực tiếp lạnh lùng nhìn Khích vũ tiên đế nói:
- Thương hội Tiên Khuyết? Đó là chuyện đã qua rồi. Từ ngày hôm nay trở đi, Tiên giới cũng không còn thương hội Tiên Khuyết nữa.
Muội muội bị bắt, nếu như không phải mình vừa lúc nhìn thấy, thì cái kết cục bi thảm kia có thể tưởng tượng được. Lúc này Diệp Mặc làm gì còn muốn nói đạo lý với Khích Vũ Tiên đế này nữa. Nếu như hắn không có sức mạnh nhất định, Khích Vũ Tiên đế cũng đã sớm đánh cho hắn một quyền tan thành mây khói rồi, đồng thời vận mệnh của Bắc Vi cũng không thể nào thay đổi được.
Diệp Mặc sau khi hiểu đạo lý này, những người khác cũng hiểu ra đạo lý này. Khích Vũ Tiên đế sở dĩ nói như này, không phải y thực sự muốn nói đạo lý, mà là nhìn thấy thực lực của Diệp Mặc rồi. Cho dù như vậy, y vẫn muốn Diệp Mặc bồi thường thiệt hại. Tính cách Diệp Mặc như vậy, làm sao có thể nghe Khích Vũ Tiên đế đứng nói nhảm được?
Khích Vũ Tiên đế nghe thấy vậy giận tím mặt, lĩnh vực Tiên đế đáng sợ lập tức được thi triển ra, Diệp Mặc trực tiếp vung tay lên, ném Vô Ảnh đang không ngừng kêu gào trong Thế giới trang vàng ra.
Vô Ảnh vừa ra, liền há to miệng, lĩnh vực Tiên đế ác liệt kinh khủng kia lập tức bị nó cắn một phát thành mảnh nhỏ.
Trong lúc Khích Vũ Tiên đế vẫn còn khiếp sợ, Diệp Mặc đã đánh ra một quyền, thần thông Liệt không.
Lốc xoáy sát thế đáng sợ trong nháy mắt cuốn lấy toàn bộ hội trường hội đấu giá, từng âm thanh xé rách không gian khiến người ta nghe thấy mà khiếp sợ, dường như một lát sau khoảng không gian này sẽ bị Diệp Mặc đánh tan.
Một số Tiên nhân tu vi thấp, cho dù lốc xoáy sát thế này không phải là hướng về phía bọn họ, nhưng cũng đều bị áp ức đến mức miệng phun máu. Những Tiên nhân này nhao nhao lao ra khỏi hội trường hội đấu giá, lui ra quảng trường lớn bên ngoài. Ngoài một số Tiên nhân không muốn gây chuyện, phần lớn những người trong này đều ở lại quảng trường lớn không muốn rời đi. Chuyện tình Tiên đế đại chiến đặc sắc tuyệt luân như thế này, có mấy ai muốn bỏ lỡ chứ?
Một số Tiên đế trong phòng kia, thậm chí là một số Tiên tôn cũng không rời đi, bọn họ lại càng muốn xem xem Diệp Mặc và Khích Vũ Tiên đế đại chiến như nào.
Lĩnh vực của mình bị Vô Ảnh cắn tan tành, đồng thời Khích Vũ Tiên đế cũng biết, nếu như y không xuất Hắc tuyết hồi sinh, thì y quả thực thua chắc rồi. Tiên đế trước mặt này có thể còn lợi hại hơn y, mà bây giờ không ngờ lại còn có thêm một con Tiên yêu thú trời ơi thế này, con Tiên yêu thú này không ngờ còn có thể cắn nuốt lĩnh vực, y căn bản nghĩ không ra Tiên yêu thú này rốt cục là loại Tiên yêu thú gì.
Nhưng lúc này y cũng không kịp nghĩ ngợi gì nữa, một quyền Liệt không thần thông này của Diệp Mặc quá đáng sợ, ngoài xung quanh y ra, toàn bộ chỗ ngồi trong hội trường cùng một số bình phong hoàn toàn bị quyền này xé tan thành bột phấn.
Ngay cả một số phòng trên lầu cũng dần dần nứt ra, chỉ trong nháy mắt, liền bị lốc xoáy quyền thế này của Diệp Mặc cuốn lên, đồng thời biến thành tro bụi. Còn chút bột phấn này căn bản cũng không rơi lên mặt đất, ngược lại lại cuốn vào trong lốc xoáy sát thế kia trực tiếp cuốn về phía y.
Những người trong phòng cũng nhao nhao lùi ra, nhưng cũng không có ai ra tay ngăn lại. Vì một khi ra tay, cũng có nghĩa là liên thủ với Khích Vũ Tiên đế đối phó với Diệp Mặc. Cho dù là những người không biết Diệp Mặc, cũng không muốn đắc tội với một Tiên đế lợi hại như Diệp Mặc vào lúc này.
Chẳng những là những người trong phòng, cho dù là những người đứng trên thương lâu cũng nhao nhao rời đi, tất cả mọi người đều biết, có Tiên đế động thủ, thì thương lâu này cho dù có lợi hại đi nữa, trận pháp phòng ngự có lợi hại đi nữa, cũng sẽ bị đánh tan tành.
Trên thực tế Diệp Mặc ra tay cũng vô cùng chú ý rồi, quyền đạo thần thông lốc xoáy sát thế này của Diệp Mặc cũng đã bị hắn khống chế lại trong một phạm vi nhất định. Nếu không với thần thông bây giờ của hắn, cho dù là một cái tát tiêu hủy một Tiên thành, cũng chẳng là việc gì khó.
Khích Vũ Tiên đế cảm thấy lốc xoáy sát thế này giống như chín đường sát thế không gian tạo thành, nhưng khi lốc xoáy sát thế đó cuốn đến, y lại cảm thấy đây không phải là chín đường, mà là chín mươi thậm chí là chín trăm đường. Những lốc xoáy sát thế này cuốn không gian đến, quả thực có khí thế điên cuồng hủy diệt toàn bộ.
Khích Vũ Tiên đế có chút hối hận, nhưng động tác của y cũng không chậm, một lá cờ tam giác đen nhánh và một mặt chiêng được y phóng ra.
Trong đại sảnh cũng đã bị thần thông Liệt không của Diệp Mặc cuốn đầy trời, sau khi cờ tam giác đen nhánh được phóng ra, lập tức có một loại âm thanh nức nở nghẹn ngào truyền đến.
Cho dù là Đường Bắc Vi được Diệp Mặc bảo vệ hoàn toàn cũng lập tức mê man, còn những Tiên nhân tu vi thấp không được người khác bảo vệ đứng ngoài đại điện, lại càng không thể nào chống đỡ nổi với âm thanh nức nở này, còn có người thậm chí trực tiếp thò tay đâm vào trong lồng ngực mình.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Một vài Tiên đế đã nhìn ra, đây là pháp bảo bán thần khí Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của tiên đế Khích Vũ. Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ mặc dù là bán thần khí, nhưng một khi phóng ra, cho dù là Tiên đế tâm chí kém một chút trong một khoảng thời gian ngắn cũng sẽ mê mang, sau đó sẽ bị tiên đế Khích Vũ giết chết.
Năm đó ở Tiên Giới, tiên đế Khích Vũ đã dựa vào Thần Kỳ này mà sáng tạo ra uy danh lớn như vậy, những Tiên đế chết trong tay gã cũng không chỉ một hai người.
Tiên đế Khích Vũ lúc trước tuy kiêng kị Diệp Mặc, thậm chí không muốn khai chiến với Diệp Mặc, cũng không phải là sợ Diệp Mặc. Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của gã dễ nhất chính là đoạt hồn phách của người ta, Diệp Mặc thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, cho dù là thực lực không yếu, nhưng tâm cảnh tu luyện khẳng định là không tới nơi tới chốn, một khi bị Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của gã làm mê mang trong chốc lát, gã có thể nhân cơ hội giết Diệp Mặc.
Nhưng khiến cho gã kinh hãi chính là, dưới Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ, Diệp Mặc vậy mà lại không bị ảnh hưởng chút nào, không chỉ như thế, thế đi của Liệt Không quyền không thấy chậm lại, ngược lại càng thêm dồn dập.
Đồng thời trong miệng Diệp Mặc còn quát to một tiếng,
- Vô Ảnh...
Trên thực tế căn bản là không cần Diệp Mặc gọi, Vô Ảnh đã sớm há cái miệng rộng cắn Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ kia rồi. Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ mang theo tiếng kêu nghẹn ngào trong nháy mắt đã tiêu tán hết sạch, mà màu đen đầy trời kia cũng lập tức bắt đầu đình trệ, giống như bị người ta kéo lại.
Liệt Không quyền thế mang theo vòng xoáy sát thế lại càng đáng sợ hơn, những người có mặt đều lùi ra phía sau cái thương lâu này, cái thương lâu này bỗng nhiên lay động. Sau một khắc thương lâu cao lớn vô cùng này vậy mà cũng bị vòng xoáy sát thế này cuốn vào, cũng hình thành từng dòng nước lũ đáng sợ đánh về phía tiên đế Khích Vũ.
Những tiên người lui đến bên ngoài quảng trường nhất thời liền biết rõ, lúc trước là Diệp Mặc cố ý tụ thế không phát. Nếu không đám bọn họ căn bản là không có cơ hội lùi ra thì đã bị vòng xoáy sát thế này cuốn đi rồi. Những người tu vi thấp, thậm chí nổi lên lòng biết ơn đối với Diệp Mặc.
Uỳnh , ầm ầm...
Vòng xoáy khủng bố do Liệt Không quyền của Diệp Mặc cuốn lên rốt cuộc cũng đánh vào Thanh La của tiên đế Khích Vũ.
Thanh âm đáng sợ khuấy động toàn bộ đại sảnh Đại hội đấu giá, mọi người cho dù đã lui ra đến phía ngoài đại sảnh Đại hội đấu giá cũng bị thanh âm chấn động kinh khủng này đè nén cho trong lòng khó chịu.
Khi Tiên đế Khích Vũ cảm giác được Thanh La của mình vừa dừng lại, liền biết là không hay rồi, lĩnh vực của đối phương còn hung hãn hơn so với tưởng tượng của gã. Mà lĩnh vực của gã cũng trở nên nát vụn tan tành dưới sự cắn nuốt của Vô Ảnh.
Thanh âm bang bang đáng sợ vang lên, tuy Thanh La của tiên đế Khích Vũ đã chặn thế đánh của Liệt Không quyền của Diệp Mặc, nhưng dưới tác dụng tăng cường của lĩnh vực của Diệp Mặc, Thanh La sau khi phát ra tiếng vang đáng sợ, lập tức đã bị đánh bay.
Liệt Không quyền thế tuy bị ngăn trở, vòng xoáy sát thế chưa từng tiêu tán kia lại vẫn đánh trúng tiên đế Khích Vũ. Chỉ trong nháy mắt, dưới chân của tiên đế Khích Vũ đã bị đánh ra một cái khe nứt lớn vô cùng. Mà tiên đế Khích Vũ cũng bị vòng xoáy sát thế này xoáy lên, trong không trung đã phun ra mấy ngụm máu tươi.
Bành...
Âm thanh liên miên không dứt vang lên, Tiên Khuyết thương lâu bị Diệp Mặc hóa thành bụi phấn hoàn toàn đã rơi vào bên trong khe nứt cực lớn mà vừa rồi Diệp Mặc đánh ra, khơi dậy bụi bặm đầy trời. Lúc này tiên nhân ở trên quảng trường, chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ vang đáng sợ, và bụi đất đầy trời.
Vài tiên đế vây xem tiện tay khẽ vung, bụi đất đầy trời kia trong nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Giờ phút này mọi người mới nhìn thấy rõ ràng. Tiên Khuyết thương lâu mới vừa rồi còn sừng sững trước mắt đã đột ngột biến mất. Mà ở phía dưới Tiên Khuyết thương lâu là một gò núi còn chưa san lấp bằng phẳng, hiển nhiên gò núi kia vốn chính là Tiên Khuyết thương lâu.
Trong một thương lâu sẽ có bao nhiêu kỳ trân dị bảo, lại bị người ta chỉ một quyền hủy diệt mất, thậm chí vùi dưới mặt đất. Mọi người đều biết, đây không phải là người bình thường đại chiến, không ai muốn nói nhiều.
Tiên đế Khích Vũ nhìn Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ đã ảm đạm vô quang, kinh hãi vô cùng. Gã cho rằng cho dù là gã không địch lại đối phương, thì cũng không thua kém quá xa chứ. Nhưng qua một chiêu này, gã lập tức đã biết, mình so với Tiên đế trước mắt này này, còn kém một đoạn rất lớn.
- Dừng tay...
Trong nháy mắt khi tiên đế Khích Vũ biết mình không phải là đối thủ của Diệp Mặc, liền lập tức kêu lên một tiếng.
Diệp Mặc làm như không nghe thấy, chỉ nói với Vô Ảnh:
- Vô Ảnh, ngươi trông chừng Bắc Vi...
Nói xong, người hắn đã đạp lên hư không. Tử Đao xé không bổ ra. Một lưỡi đao màu tím dài ngàn trượng phá không chém xuống, một khe nứt xuất hiện trên không, giống như chặt đứt hư không, sau đó khiến cho không gian chung quanh rơi xuống, lũ lượt rơi vào trong khe nứt kia.
Tiên đế Dục Long ở một bên xem cuộc chiến lại rất rõ ràng, một đao kia của Diệp Mặc chỉ đánh ra chưa tới một phần mười uy lực. Lúc trước gã đã từng thấy một đao kia của Diệp Mặc có thể bổ ra Liệt Ngân ánh tím dài vạn trượng, bây giờ chỉ có ngàn trượng. Hiển nhiên là kiêng kị nơi này là tiên thành.
Cho dù là ánh đao màu tím ngàn trượng, dưới loại uy thế muốn bổ hư không ra này, những người chung quanh cũng không dám nhìn thẳng, một số người tu vi thấp ngay cả thần thức cũng không dám quét tới. Một khi thần thức tiếp xúc đến loại uy thế này, lập tức cũng sẽ bị ánh đao cuốn vào trong Liệt Ngân.
Đao thế vẫn còn tụ kết, mặt đất đã hoàn toàn rạn nứt ra. Dù là mặt đất tiên thành Trát Khuê có cứng chắc hơn nữa, dưới loại uy thế đáng sợ này, cũng vang lên tiếng ken két, dấu vết rạn nứt càng lúc càng sâu, càng lúc càng rộng.
Tiên đế Khích Vũ sắc mặt tím xanh một mảng, giờ phút này gã đương nhiên biết Diệp Mặc muốn giết gã. Trong lòng gã vừa sợ vừa giận, gã hoàn toàn nghĩ không ra kẻ không rõ lai lịch này vì sao lại không kiêng nể gì như thế, ở tiên thành mà dám giết Tiên đế. Mà khiến cho gã càng thêm tức giận là, nhiều Tiên đế như vậy đứng ngoài quan sát, vậy mà không ai tiến lên, mà ngay cả người bạn tốt nhất của gã tiên đế Hiên Phong của Ma Hoan Tông vậy mà cũng vờ như không nhìn thấy, gã thậm chí không thể tin được.
Lực uy hiếp của vết đao màu tím càng ngày càng đáng sợ, lĩnh vực tiên đế của gã lại có dấu hiệu tan vỡ. Tiên đế Khích Vũ không thể nào lo lắng do dự bất kỳ cái gì nữa, Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ điên cuồng kêu vang lên những tiếng nghẹn ngào. Thời gian chỉ nửa hơi thở, từng mảng bông tuyết màu đen lất phất rơi xuống.
Khi những người chung quanh nhìn về phía những bông tuyết đen nhánh này, những bông tuyết này giống như không phải là rơi trên mặt đất, mà là đang rơi vào trái tim của mình. Mấy người Đại tiên tu vi kém một chút, mà lại cứ nhìn chằm chằm cuộc đại chiến, ngay cả thanh âm cũng không phát ra, liền một chưởng vỗ lên trên đỉnh đầu của mình.
Bông tuyết màu đen kia còn chưa bay vào trong tầm mắt Đường Bắc Vi, Vô Ảnh đã gào rú một tiếng, há cái miệng rộng một ngụm liền nuốt hết sạch những bông tuyết màu đen bay tới.
Âm thanh "Xuy xuy" do ma sát vang lên, những bông tuyết màu đen kia thoạt nhìn mờ ảo không có nơi khởi nguồn, nhưng khi rơi xuống vết đao màu tím khí thế dồi dào, vậy mà khiến cho vết đao màu tím trong nháy mắt liền dừng lại, vết đao màu tím xé rách hư không kia lại có xu thế chậm lại.
Ngay cả không gian chung quanh đã tách rời ra, muốn đảo ngược lại, tại thời khắc này cũng trở nên chậm chạp, dường như có xu thế khôi phục.
Diệp Mặc lập tức nhíu mày, hắn không thể tưởng được cái cờ xí màu đen này của tiên đế Khích Vũ còn có thể làm ra bông tuyết màu đen, loại bông tuyết này vậy mà cũng có thể ngăn Liệt Ngân thần thông không chút trở ngại nào của hắn lại.
Mà trong lòng hắn thậm chí còn dâng lên từng trận từng trận cảm giác buồn bực, Liệt Ngân thần thông vốn cực kỳ trôi chảy lại nhất thời có chút chậm lại.
Từng trận gió nhẹ thổi qua, Diệp Mặc giống như cảm thấy những bông tuyết màu đen kia từ từ vây quanh hắn, bông tuyết màu đen mang theo một chút nức nở nghẹn ngào, đó là một loại gào thét bi thương tới cực điểm.
Trong nháy mắt này, trái tim Diệp Mặc vậy mà lại dâng lên một loại đồng cảm. Những bông tuyết này vốn phải là màu trắng, nhưng bởi vì vô tận đau thương, nên biến thành màu đen, mình còn nhẫn tâm đi tổn thương những bông tuyết màu đen này ư?
Diệp Mặc thậm chí nhịn không được muốn vươn tay ra vuốt ve những bông tuyết màu đen kia, một vài cái bóng nhàn nhạt chậm rãi xẹt qua trái tim của hắn.
Hắn càng nhịn không được muốn đi về phía những bông tuyết kia, Lạc Ảnh, Khinh Tuyết, Ức Mặc hình như đang lay động ở trước mắt, mà hắn lại càng nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ ôm hắn bị Táp Không đá xuống bậc thang kia.
Hình ảnh từ Lạc Nguyệt đến địa cầu, đến tiểu thế giới từng cái một đi qua cạnh người hắn. Tiểu hài tử ở cái miếu nhỏ lúc trước cùng lang thang với hắn, ông già dẫn hắn đi Thần Dược Môn, Lạc Ảnh thu nhận hắn.
- Ôm chặt ta, ta có độn phù...
Đó là lời lúc Lạc Ảnh dẫn hắn chạy ra khỏi Thần Dược Môn nói.
Khinh Tuyết xâm nhập Thần Nông sơn cốc, tìm được hắn bên dưới vách núi, ôm chặt lấy hắn... trong thời khắc ấy, hắn đã tiếp nhận cô.
- Nếu như anh nhảy lầu, em cũng cùng anh nhảy lầu à...
- Đương nhiên, nếu như Diệp đại ca anh nhảy lầu, em liền cùng anh nhảy xuống...
Đó là Lạc Huyên đã cùng hắn nhảy lầu, bây giờ Lạc Huyên thế nào rồi? Cô ấy ở nơi nào?
Đầu đường thành Giang Xuyên, tuyết bay đầy trời, một cô gái toàn thân là tuyết, quần áo thùng thình ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt của cô không hề nhúc nhích, cô rất sợ nếu mình nháy mắt, hắn sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Đó là lần đầu tiên khi hắn trông thấy Tô Tĩnh Văn ở đại lục Lạc Nguyệt, cô giờ đang ở đâu?
- Tướng công, anh ở đâu, em sẽ ở đó...
Đó là tiếng hô của Tiểu Vận.
- Thần túc liệt trương, âm dương phân hiểu. Tam sinh vĩnh tồn, thị danh Bất Hủ!!
Đó là lúc hắn phong vương, phong hào Bất Hủ.
Nhưng vì sao hắn luôn cảm giác có chút không đúng? Rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào?
...
Tiên đế Khích Vũ cũng sắc mặt tái nhợt, khi Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ của gã thả ra Hắc tuyết hồi sinh, gã đã nhìn thấy sự đình trệ của Diệp Mặc, gã đã nhìn thấy ánh đao ngàn trượng lơ lửng trong không trung kia có xu thế dịu xuống. Mà Diệp Mặc đang chầm chậm đi về phía gã, hơn nữa hình như đang mê mang.
Trên khuôn mặt tái nhợt của tiên đế Khích Vũ lộ ra một tia ngoan lệ, một luồng sáng màu vàng sắc nhọn đã đánh ra.
- Tiểu muội muội, em chờ một chút, lão đại gặp khó khăn...
Ngay từ đầu Vô Ảnh đã cảm thấy Diệp Mặc không ổn, sát khí ánh đao của Diệp Mặc đang tiêu tán, không gian sát thế chung quanh bị hắn cuốn tới cũng dần dần trở nên êm dịu xuống. Đây không phải tác phong của lão đại, tác phong của lão đại là một khi động thủ, tuyệt đối sẽ không lưu tình, sao có thể giống như bây giờ, thậm chí rơi vào trầm tư?
Vô Ảnh chỉ tùy tiện nói một câu với Đường Bắc Vi, liền phi thân lên, đồng thời há lớn cái miệng ra cắn một ngụm.
Bông tuyết màu đen vô biên vô tận kia bị Vô Ảnh cắn xuống một ngụm này, lập tức nát vụn tan tành, hình thành một dòng nước xiết màu đen, trong chớp nhoáng này liền tuôn vào trong miệng Vô Ảnh.
Ken két...
Một ánh đao màu tím sộc vào trong mắt Diệp Mặc, Diệp Mặc đột nhiên giật mình, 'Tam sinh quyết' tại thời khắc này bị chậm lại cũng bỗng nhiên thông suốt.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Sau một khắc, Diệp Mặc vậy mà lại cảm thấy hắn hấp thu vô số tiên linh mạch cũng không thấy tu vi tăng trưởng lúc này lại bắt đầu tăng trưởng lên. Tuy rất chậm chạp, lại có thể khiến cho hắn cảm giác được rõ ràng, hình như chỉ cần không ngừng tiếp tục gia tăng, tất sẽ có một ngày trở thành Tiên Tôn viên mãn.
Uỳnh...
Tia sáng màu vàng mà tiên đế Khích Vũ phóng ra đã đến trước ngực Diệp Mặc, Diệp Mặc lại không để ý chút nào, ngược lại xông về phía tia sáng kia, đồng thời Liệt Ngân của Tử Đao lại trở nên chói mắt.
Liệt Ngân màu tím dài ngàn trượng trên không trung không có nửa phần chậm đi, còn ầm ầm lao xuống, mang theo một vết nứt màu đen đáng sợ.
Phốc...
Liệt Ngân rơi xuống mi tâm của tiên đế Khích Vũ, ánh mắt của tiên đế Khích Vũ lập tức ảm đạm đi, gã có chút không cam lòng nhìn nhìn Diệp Mặc, lại không muốn ngã xuống. Gã không rõ vì sao Diệp Mặc không ngăn trở sát chiêu của mình, mà muốn cùng gã đồng quy vu tận. Tia sáng vàng kia nổ tung ngay ngực đối phương, đối phương còn có thể sống sót sao?
Bành...
Gần như là trong cùng một lúc, tia sáng màu vàng tiên đế Khích Vũ phóng ra nổ tung trên ngực Diệp Mặc, quần áo ở ngực Diệp Mặc rách tan tành, từng tia máu phun ra, nhưng hắn cũng không ngã xuống như tiên đế Khích Vũ tưởng tượng. Tia sáng màu vàng kia chỉ khiến cho ngực Diệp Mặc huyết nhục mơ hồ mà thôi, cũng không có xuyên qua lồng ngực của hắn.
- Ta hiểu rồi.
Tiên đế Khích Vũ sau khi nói xong bốn chữ này, mi tâm gã lúc này mới phun ra một màn máu, gã cuối cùng đã ngã xuống. Vô Ảnh lại không đợi nguyên thần của gã tràn ra, một ngụm liền nuốt tiên đế này vào, đồng thời một cái nhẫn được Vô Ảnh bắt được ném cho Diệp Mặc.
...
- Anh...
Đường Bắc Vi lúc này mới phản ứng, kinh hồn táng đảm chạy đến trước mặt Diệp Mặc.
Ngực Diệp Mặc mặc dù máu me đầm đìa, lại không hề đáng ngại. Hắn tu vi luyện thể Tiên thần thể trung kỳ, trò đánh lén của tiên đế Khích Vũ vốn không cách nào toàn lực đánh ra, thêm Vô Ảnh cắn nuốt và lĩnh vực của Diệp Mặc làm chậm lại, một lần đánh lén kia cũng chỉ có thể làm hại tới da thịt chạm đến xương cốt Diệp Mặc, lại không thể làm Diệp Mặc trọng thương.
- Anh không sao.
Diệp Mặc vỗ vỗ vai Đường Bắc Vi. Đã nuốt một viên 'Thanh Linh nguyên đan' xuống, đồng thời lại thay một bộ y phục khác.
Diệp Mặc cũng không nói thêm gì với Đường Bắc Vi, bởi vì hắn biết Tiên Khuyết thương hội lại có người tới nữa rồi. Nhưng lần này tới là hai Tiên đế sơ kỳ, hơn nữa có một người sau khi tới rồi, lại ẩn nấp trong đám người, chỉ có một người đi tới phía hắn, Diệp Mặc suy đoán hai người này hẳn là hai Tiên đế khác của Tiên Khuyết thương hội rồi.
Hai tiên đế này vừa vặn trông thấy quá trình Diệp Mặc một đao bổ tiên đế Khích Vũ ra, sau đó Vô Ảnh nuốt tiên đế Khích Vũ vào, Tiên đế tới kia tuy sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt gã lại lộ ra vẻ kinh hoàng cực độ. Thôn phệ một Tiên đế? Đây là thứ Tiên Yêu thú gì vậy?
- Vị đạo huynh này, vì sao anh phải giết tiên đế Khích Vũ? Tiên Khuyết thương hội ta nếu như có chỗ đắc tội, chúng tôi cũng sẵn lòng chịu nhận lỗi, cho dù đạo hữu là Thánh đế, cũng không thể tùy tùy tiện tiện giết Tiên đế của Tiên Khuyết thương hội ta như vậy chứ?
Tiên đế sơ kỳ này rất nhanh liền kịp phản ứng. Nhưng gã biết Diệp Mặc ngay cả tiên đế Khích Vũ cũng có thể giết chết, muốn giết gã càng không cần phí chút sức lực nào.
Giết tiên đế Khích Vũ, đem Tiên Khuyết thương lâu hóa thành tro bụi, lại cứu Bắc Vi, còn để cho Vô Ảnh nuốt Nguyên Thần của một Tiên đế, lửa giận của Diệp Mặc cuối cùng cũng tiêu tán một ít.
- Giết tiên đế Khích Vũ? Tiểu tử, ngươi quá ngây thơ rồi. Ý của lão đại là Tiên Khuyết thương hội về sau sẽ vĩnh viễn biến mất không còn. Ngươi còn dám chất vấn! Cũng phải, đây là một lần chất vấn cuối cùng của đời ngươi rồi.
Vô Ảnh dương dương đắc ý cười hắc hắc, đã sớm chặn đứng đường đi của Tiên đế sơ kỳ này rồi. Bây giờ nó có thể ra oai ở nơi nhiều người như vậy, sớm đã đắc ý chết đi được.
Tiên đế sơ kỳ này thấy thế sắc mặt lập tức biến đổi, gã không nghĩ tới đối phương chẳng những giết Tiên đế đứng đầu của Tiên Khuyết thương hội, còn muốn tiêu diệt hoàn toàn Tiên Khuyết thương hội, đây quả thực thật là bá đạo. Ở đây nhiều Tiên đế như vậy, vì sao không một ai đứng ra nói một lời công đạo? Tiên Khuyết thương hội nếu như dễ diệt như vậy. Cũng sẽ không đợi tới ngày hôm nay.
Tiên đế sơ kỳ này nhìn thoáng qua Diệp Mặc sắc mặt lạnh như băng, còn có Vô Ảnh ở bên cạnh hai mắt tỏa sáng nhìn mình chằm chằm, trong lòng nhất thời trầm xuống.
Gã không dám hỏi Diệp Mặc thêm gì nữa, trực tiếp nói với những Tiên đế vây xem ở chung quanh:
- Tiên Khuyết thương hội sắp bị người diệt trừ, các vị đều là Tiên đế, là sự tồn tại vững chắc của Thượng Thiên Vực ta thậm chí của ba mươi ba Thiên Vực. Đại Mân rất muốn hỏi một câu, vì sao không một ai đứng ra giữ gìn lẽ phải?
Tiên đế Chính Nhân và Diệp Mặc quan hệ cũng không tệ, y nghe thấy Đại Mân nói vậy, cười lạnh một tiếng nói:
- Tiên Khuyết thương hội các ngươi lấy muội muội của Diệp tông chủ ra làm vật phẩm đấu giá, Diệp tông chủ cứu muội muội của mình, tiên đế Khích Vũ lại muốn Diệp tông chủ bồi thường tổn thất. Tiên đế Đại Mân, ngươi thăng cấp Tiên đế cũng hơn vạn năm rồi, ngươi nói xem, chuyện này muốn mọi người giữ gìn lẽ phải như thế nào? Chúng ta đều nên vây Diệp tông chủ lại rồi giết chết, sau đó bảo trụ Tiên Khuyết thương hội của ngươi, để cho Tiên Khuyết thương hội lại tiếp tục đấu giá muội muội của Diệp tông chủ hả?
Lời nói của tiên đế Chính Nhân lập tức gây nên một vài tiếng cười, Diệp Mặc mặc dù thu được rất nhiều tiên linh mạch trong đại điện của không gian sát cơ kia, lại cũng kết giao được một số nhân duyên. Hôm nay chỉ có sáu bảy tiên đế từ đại điện kia tới, ngoại trừ tiên đế Dục Long ra, những người còn lại vẫn tương đối có hảo cảm với Diệp Mặc.
Tiên đế Đại Mân lập tức ngây ngẩn cả người, gã nào có nghĩ đến còn có chuyện như thế này. Lúc này gã mới chú ý Đường Bắc Vi bên người Diệp Mặc. Hắn lập tức liền nhận ra Đường Bắc Vi, đây là một Tiên Thiên Thuần Băng Linh căn, vốn có thể bán được với một cái giá trên trời, gã đương nhiên là biết.
Khiến cho tiên đế Đại Mân kinh hãi nhất lại không phải chuyện Diệp Mặc giết tiên đế Khích Vũ, mà là Diệp Mặc đã nhận được sự ủng hộ ra mặt của tiên đế Chính Nhân.
Bất luận một câu nào cũng có thể phân thành hai cách nói, xem người nói chuyện ủng hộ bên nào. Nếu như tiên đế Chính Nhân ủng hộ Tiên Khuyết thương hội, người ta sẽ nói là Diệp Mặc hung hăng càn quấy, ngang nhiên coi thường quy củ của Đại hội đấu giá. Còn dám hủy diệt thương lâu, chém giết tiên đế, đã làm nguy hại nghiêm trọng đến toàn bộ Tiên Giới. Mà bây giờ tiên đế Chính Nhân nói như vậy, hiển nhiên là ủng hộ bên Diệp Mặc rồi.
Đồng thời kinh nghi lai lịch của Diệp Mặc tiên đế xa lạ này, tiên đế Đại Mân đã hiểu thế cuộc trước mắt, vội vàng chắp tay nói với Diệp Mặc:
- Diệp tông chủ, bởi vì có việc nên ta phải ra ngoài, nhưng lại không biết thì ra là Tiên Khuyết thương hội ta mạo phạm Diệp tông chủ. Đại Mân sẵn lòng xin lỗi về việc này, đồng thời bằng lòng lấy thành ý lớn nhất của thương hội ta bồi thường cho Diệp tông chủ.
Gã không biết Diệp Mặc là tông chủ của tông môn nào, nếu tiên đế Chính Nhân cũng đã nói như vậy, nên theo sau nói, tuyệt đối không có sai lầm. Trong mắt gã, ổn định Diệp Mặc trước rồi nói sau. Giết tiên đế của Tiên Khuyết thương hội, san bằng Tiên Khuyết thương hội, há có thể cứ cho qua như thế? Hắn sẽ hối hận vì một nữ nhân mà đối đầu với Tiên Khuyết thương hội.
Diệp Mặc bình tĩnh nói:
- Ta nói rồi Tiên Khuyết thương hội về sau sẽ biến mất không còn nữa, cho nên thương hội này sẽ không còn nữa. Thứ hai bồi thường 100 cây tiên linh thảo cấp chín, mười tỷ tiên tinh. Thứ ba là ai đưa muội muội ta đến Tiên Khuyết thương hội, Tiên Khuyết thương hội nhất định phải giao kẻ đó ra đây.
Đại Mân biến sắc, lập tức khó khăn nói:
- Tiên đế Khích Vũ ngã xuống là thương hội của ta sai lầm trước, ta không dám phán xét Diệp tông chủ giết Tiên đế của thương hội chúng tôi là đúng hay sai. Cá nhân ta thì sẵn lòng tỏ ý xin lỗi với Diệp tông chủ, nhưng sau lưng Tiên Khuyết thương hội cũng không phải chỉ có ba Tiên đế chúng tôi, mà là tồn tại đã vượt qua Tiên đế. Hơn nữa với tư cách người của Tiên Khuyết thương hội, ta sẽ không đi tiết lộ bí mật của khách, đương nhiên...
Diệp Mặc căn bản là không đợi Đại Mân nói xong, lĩnh vực đã hoàn toàn mở rộng ra, sát cơ trong nháy mắt cuốn lên ùn ùn. Cùng lúc đó, Tử Đao đã lại bổ ra.
Bây giờ hắn nói ra mấy điều kiện, không có nghĩa là hắn thỏa hiệp với Tiên Khuyết thương hội, hắn là muốn đối phương dựa theo cái này mà làm, không phải là thương thảo với đối phương. Đại Mân cũng dám cò kè mặc cả với hắn, mở miệng là thương hội ngậm miệng cũng thương hội, không giao ra kẻ bắt Bắc Vi không nói, thậm chí còn trực tiếp mở miệng ẩn ý uy hiếp hắn, hắn còn lâu mới tiếp tục dong dài nữa.
Đã vượt qua Tiên đế thì sao hả? Khai Nỉ không phải cũng là Thánh đế sao? Cho rằng hô ra một tên Thánh đế không có thực, thì mình không dám động thủ? Chuyện khác có thể nhịn, nhưng muội muội hắn Bắc Vi thiếu chút nữa đã bị hạ độc thủ rồi, cho dù sau lưng đối phương chính là Hỗn Nguyên Thánh đế, hắn cũng sẽ không nhịn nữa.
Diệp Mặc vừa ra tay, Đại Mân sắc mặt lập tức lại đại biến, gã không thể tưởng được Diệp Mặc vậy mà lại mạnh mẽ như thế, ngay cả nửa câu cũng chưa nói. Mình dầu gì cũng là một Tiên đế, còn nói sau lưng là kẻ đã vượt qua tồn tại của Tiên đế, vậy mà đối phương căn bản là không nể mặt.
Khi lĩnh vực của Diệp Mặc đã hoàn toàn bao phủ gã, lĩnh vực tiên đế của chính gã gặp phải lĩnh vực của đối phương thật giống như thuyền nhỏ trong biển rộng gặp sóng to gió lớn, bị nhấc lên thật cao, sau đó rạn nứt ra từng khúc.
Không được, mình hoàn toàn không phải là đối thủ của đối phương, Đại Mân trước tiên thì hiểu ra. Cùng lúc đó, pháp bảo của gã đã phóng ra.
Nhưng không đợi gã hoàn toàn kích phát pháp bảo của mình, Tử Đao của Diệp Mặc đã xé không bay tới, vết đao màu tím hoàn toàn xé rách hết thảy những gì trước người gã. Pháp bảo của gã chỉ kịp chặn đao ảnh của một đao này, đã trực tiếp bị bổ ra.
- Khoan đã, ta đồng ý...
Đại Mân hồn phi phách tán, gã sao có thể ngờ Diệp Mặc lại đáng sợ như thế, chỉ một chiêu, liền ép gã tới mức không có đường lui.
Diệp Mặc làm như không nghe thấy gã nói gì, lại đấm ra một quyền, Liệt Ngân trong không gian còn chưa biến mất, dấu vết màu đen do vết đao màu tím kia bổ ra còn lưu chút bóng dáng trong hư không, quyền thế Liệt Không kia cũng đã cuốn tới.
Phốc...
Cùng lúc khi huyết vụ bay lượn, một quyền của Diệp Mặc đã đánh Tiên đế sơ kỳ này thành mảnh vụn, căn bản là không còn lại chút gì.
Vô Ảnh thất vọng lè lưỡi liếm môi một cái, một Tiên đế sơ kỳ, vậy mà nó không được ăn. Haiiz, ai bảo tên ngu ngốc này không thức thời?
Bên ngoài quảng trường đầy ắp người, từ Hư Tiên đến Tiên Đế cũng có, thậm chí còn có một vài tu chân giả xen lẫn ở trong đó. Nhưng khi một đao một quyền của Diệp Mặc, trong mấy hơi thở liền đã biến một Tiên đế sơ kỳ thành hư vô, khắp nơi trên quảng trường này tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh.
Ở Tiên Giới, Tiên đế đã là đỉnh cao thực sự, có mấy người có thể tu luyện tới Tiên đế? Đừng nói trông thấy giết Tiên đế, cho dù là bình thường bọn họ trông thấy một Tiên đế đi qua cũng không phải chuyện dễ dàng rồi. Mà bây giờ hai Tiên đế sống sờ sờ bị người trước mắt này muốn diệt liền diệt, căn bản là không để lại một chút dấu vết.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Sưu tầm by 4vn.eu
Đả tự by Lee Shin
Nghe nói Tiên đế thần thông quảng đại, ngay cả hủy diệt một thiên vực cũng có thể làm được. Tiên đế đại chiến thậm chí có thể khiến vô số Tiên thành biến thành phế tích, còn Tiên đế thanh niên trước mặt này đến giết hai vị Tiên đế, cũng chỉ là trong khoảng phạm vi xung quanh quảng trường này, lại càng khiến người khác kinh hãi.
Không ai cho rằng cuộc đánh nhau này phạm vi nhỏ, thần thông cũng không ra gì. Ngược lại tất cả mọi người đều biết, chỉ có người có thần thông cực cao, mới có thể ngưng tụ được Tiên nguyên tản mát đáng sợ này, mà không cho nó khuếch trương ra ngoài. Diệp Mặc có thể khống chế Tiên nguyên đánh nhau trong một phạm vi nhất định, không ảnh hưởng chút nào đến những người xung quanh, rõ ràng là người có tu vi cực cao.
Cho dù là những Tiên đế đứng ngoài quan sát cũng không dám tin, Diệp Mặc đối chiến với Khích Vũ Tiên đế, vì Đoạn Cân Khúc Thần Kỳ kia của Khích Vũ Tiên đế, ngược lại lại khiến người ta không nhìn ra tu vi thực sự của Diệp Mặc. Bây giờ Diệp Mặc một đao cộng thêm một quyền này kích sát một Tiên đế sơ kỳ, lập tức khiến người ta hiểu thực lực của Diệp Mặc. Loại sức mạnh này căn bản không thua kém bất kỳ một Tiên đế nào, chẳng trách hắn lại ăn nói ngông cuồng như vậy.
Úc Tạ và Úc Tương đứng trong đám người từ khi Diệp Mặc đại náo hội đấu giá, vẫn khiếp sợ nhìn Diệp Mặc. Đến bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra tại sao đến Nông Viêm Tiên đế cũng phải nể mặt Diệp Mặc rồi. Điều này căn bản không phải vì sau lưng Diệp Mặc có Đại đế nào, hay là có thế lực nào, mà là bản thân Diệp Mặc chính là loại người mà người khác không động vào được.
Một tu sĩ vừa mới phi thăng trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đảo mắt liền biến thành một người có thể dễ dàng giết chết Tiên đế như này, cho dù là Úc Tạ tận mắt chứng kiến, cô cũng không dám tin. Nghĩ đến lời nói lúc trước mình nói Diệp Mặc cùng lắm cũng chỉ là Kim Tiên, bây giờ cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ. Lúc đó Diệp Mặc nói hắn có thể tìm được Nhiếp Song Song, cô còn cho rằng là lời nói ngông cuồng, bây giờ xem ra, lời này của người ta là quá bình thường. Hơn nữa người ta sớm cũng đã biết có thể đến bước này.
Trên quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, Diệp Mặc lại phá vỡ khoảng yên tĩnh này, hắn bình tĩnh nhìn một nam nhân mặc áo gai đứng đằng xa nói:
- Anh chắc hẳn là Tiên đế cuối cùng của Tiên Khuyết thương hội đúng không?
Nam nhân mặc áo gai kia và Đại Mân Tiên đế cùng đến đây, chỉ có điều gã chưa đi ra mà thôi, lại không ngờ Diệp Mặc chưa từng gặp gã, mà lại sớm nhận ra gã rồi.
Gã cũng giống như Đại Mân, cũng là tu vi Tiên đế sơ kỳ, mặc dù thực lực có mạnh hơn Đại Mân Tiên đế một chút, nhưng cũng là có hạn. Bây giờ Diệp Mặc đến Đại Mân cũng có thể giết chết một cách dễ dàng, gã căn bản không đủ để người ta đặt vào mắt.
Ngay lúc Diệp Mặc nhận ra gã, gã cũng lập tức bay qua, ôm quyền với Diệp Mặc, sắc mặt có chút trắng bệch nói:
- Tôi chính là vị Tiên đế thứ ba của thương hội Trọng Không tiên đế, chuyện lúc trước, tôi cũng biết rồi. Tôi hoàn toàn đồng ý với ý của anh, Tiên Khuyết thương hội từ nay về sau cũng không tồn tại nữa. Trong chiếc nhẫn này có mười hai tỉ tiên tinh, Tiên linh thảo cấp chín cũng chỉ có hai mươi gốc.
Trọng Không Tiên đế nói xong, trực tiếp lấy ra một nhẫn trữ vật đưa cho Diệp Mặc. Diệp Mặc nhận lấy nhẫn trữ vật, quét vào trong một chút, Tiên linh thảo cấp chín không có nhiều cũng là chuyện bình thường. Dù sao thứ như này trong Tiên giới cũng là thứ khan hiếm. Trọng Không Tiên đế có thể lấy ra hai mươi gốc, cũng coi như là đủ rồi.
Diệp Mặc thu lại hai nhẫn trữ vật của hai Tiên đế, nhưng Trọng Không Tiên đế có thể lấy đồ ra, chứng tỏ Trọng Không là người quản lý tài nguyên nguyên liệu của thương hội.
Thấy Diệp Mặc cất chiếc nhẫn đi, cũng không nói gì, Trọng Không lúc này mới ôm quyền nói:
- Người dẫn lệnh muội đến là Uyên Mộc Tiên, y lấy đi một đoạn Tiên linh mạch cực phẩm của Tiên Khuyết thương hội, đồng thời còn lấy đi một lọ Hỏa Anh Thần Thủy của Tiên Khuyết thương hội.
- Uyên Mộc Tiên?
Diệp Mặc nghi ngờ hỏi một câu, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy cái tên này.
Trọng Không Tiên đế ngưng trọng gật đầu nói:
- Đúng, người này chính là Uyên Mộc Tiên, lúc trước Đại Mân không nói ra tên của y, một là vì Tiên Khuyết thương hội quả thực là một nơi có quy luật nghiêm ngặt quy củ. Nhưng quan trọng hơn chính là con người Uyên Mộc Tiên này tâm ngoan thủ lạt, làm việc không tính toán hậu quả, hơn nữa còn có thù tất báo. Đại Mân biết một khi gã nói rồi, thì chết là cái chắc, cho nên mới không nói ra.
Diệp Mặc ngây ngẩn cả người, Đại Mân Tiên đế không sợ việc mình giết Khích Vũ Tiên đế, mà lại sợ tên Uyên Mộc Tiên không đến kia? Nếu như Đại Mân Tiên đế sợ, sao Trọng Không Tiên đế lại không sợ?
Trọng Không Tiên đế hình như biết suy nghĩ của Diệp Mặc. Vẻ mặt sầu thảm nói:
- Tôi không nói hôm nay cũng sẽ chết, còn không bằng thử vận may chút. Có lẽ Uyên Mộc Tiên đó không tìm được tôi cũng không chừng. Người tên Uyên Mộc Tiên này tu vi vô cùng thâm sâu, không ai biết tu vi của y là thế nào, nhưng y đã từng giết chết một Tiên đế hậu kỳ, hơn nữa y còn có một pháp bảo cực kỳ lợi hại tên Lưu Minh Quảng Viêm Linh, đây còn là một pháp bảo có thể thăng cấp được nữa. Lần này y lấy Hỏa Anh Thần Thủy từ thương hội, nói không chừng chính là vì thăng cấp Lưu Minh Quảng Viêm Linh của y.
Hỏa Anh Thần Thủy Diệp Mặc biết rất rõ, là một vật đỉnh cấp trân quý, trong thiên tài địa bảo hệ Hỏa, chỉ đứng sau Tinh Không Viêm Tủy. Hỏa Anh Thần Thủy chẳng những có thể khiến mồi lửa kỳ dị thiên địa thăng cấp, thành mồi lửa kỳ dị thiên địa cao cấp, hơn nữa bất kỳ pháp bảo hỏa hệ nào, chỉ cần được Hỏa Anh Thần Thủy rèn luyện, cũng có thể trở thành pháp bảo hỏa hệ đỉnh cấp nhất.
Lần này Tiên Khuyết thương hội dùng Tiên linh mạch cực phẩm và Hỏa Anh Thần Thủy đổi lấy Đường Bắc Vi, ngược lại cũng là chịu chi lắm rồi.
- Nếu như Diệp tông chủ không còn chuyện gì, thì tôi xin cáo từ.
Trọng Không Tiên đế thấy Diệp Mặc không nói gì, ôm quyền, gã biết bây giờ cái mà mình cần làm chính là chạy trốn, chạy càng xa càng tốt, bất luận là thực lực sau lưng thương hội, hay là Uyên Mộc Tiên, thì cũng không phải là thứ mà gã có thể đối phó được.
Diệp Mặc gật đầu, lấy ra một ngọc bài ném cho Trọng Không Tiên đế nói:
- Nếu như Uyên Mộc Tiên tìm được anh, thì anh có thể bóp nát ngọc bài này truyền tin cho tôi.
- Cám ơn Diệp tông chủ.
Trọng Không Tiên đế lập tức liền nhận lấy ngọc bài nói cám ơn, gã biết rõ cái này đều có lợi cho cả gã và Diệp Mặc. Gã tuyệt đối không phải đối thủ của Uyên Mộc Tiên, một khi Uyên Mộc Tiên tìm được gã rồi, thì gã chỉ có thể cầu cứu Diệp Mặc. Thứ hai Diệp Mặc chắc chắn cũng muốn tìm được tên Uyên Mộc Tiên đó, cho nên mới đưa miếng ngọc bài này cho gã.
Giao phó chuyện này xong, Trọng Không Tiên đế quay người nhanh chóng biến mất. Thương hội không phải là nơi gã có thể quản, gã cũng không quản được nữa rồi. Bây giờ chuyện mà gã cần phải làm, đó chính là ẩn nấp.
- Diệp tông chủ, lâu rồi không gặp, lần này gặp lại Diệp tông chủ, phong thái càng ngày càng hơn trước kia đấy.
Thấy Diệp Mặc xong chuyện bên này rồi, Chính Nhân tiên đế ngay lập tức bước lên chào hỏi Diệp Mặc.
Diệp Mặc vội vàng ôm quyền nói:
- Vừa rồi cám ơn Chính Nhân huynh bênh vực lẽ phải.
Mặc dù là Chính Nhân tiên đế giúp đỡ Tiên Khuyết thương lâu, Diệp Mặc cũng không có chút sợ hãi nào, nhưng người ta là giúp hắn. Tấm ân tình này cũng là phải ghi nhớ
- Ha ha, tôi cũng sớm gặp Diệp tông chủ một lần rồi.
Nông Viêm Tiên đế cũng bước lên chào hỏi.
Dục Long Tiên đế và Hiên Phong Tiên đế cũng có chút đụng chạm với Diệp Mặc, căn bản cũng không bước lên nói chuyện, quay người bước đi. Những Tiên đế còn lại biết Diệp Mặc cũng bước đến chào hỏi Diệp Mặc, ngay cả một số tiên đế không quen biết Diệp Mặc, cũng có bộ phận tiến đến làm quen.
...
Diệp Mặc sau khi nói chuyện cùng một số người quen biết, lúc này mới dẫn Đường Bắc Vi đến một Tiên tức lâu. Lúc này Tiên tức lâu của Trát Khuê Tiên thành cũng đã kín chỗ rồi. Nhưng khi Diệp Mặc đến, Tiên tức lâu này lập tức liền nhường một căn phòng xa hoa nhất cho Diệp Mặc.
Bảo Tiên tức lâu này chỉ nhường ra một phòng là do Diệp Mặc nói, phòng của Tiên tức lâu này quả thực đúng là hút hàng, hắn không muốn mình và Đường Bắc Vi hai người lại chiếm mất hai phòng, hơn nữa Diệp Mặc căn bản cũng không định đi ngủ, cũng không định tu luyện.
Hắn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Đường Bắc Vi, đồng thời cũng muốn chỉ dẫn Đường Bắc Vi đem chân nguyên chuyển hóa thành Tiên nguyên.
Sau khi vào phòng, Diệp Mặc vẫn còn một chuyện không hiểu, chính là khi hắn đại náo hội đấu giá, không ngờ lại không nhìn thấy Tiên đế áo bào tím kia. Nói cách khác Tiên đế áo bào tím đó chẳng những không mang ụ đá đến hội đấu giá, thậm chí đến người của lão cũng không đến. Điều này khiến Diệp Mặc rất nghi ngờ, nam nhân mặc áo bào tím đó đến Trát Khuê Tiên thành làm cái gì?
- Anh...
Đường Bắc Vi sau khi cùng Diệp Mặc vào trong Tiên tức lâu, vẫn khó có thể kìm chế được cảm xúc của mình.
Diệp Mặc vỗ vỗ Đường Bắc Vi, đợi cô ngồi xuống rồi, lúc này mới hỏi:
- Bắc Vi, em nói cho anh nghe xem rốt cục là chuyện gì? Còn nữa Mặc Nguyệt chi thành của chúng ta có bao nhiêu người phi thăng lên Tiên giới rồi?
- Vâng.
Tâm trạng của Đường Bắc Vi hoàn toàn bình tĩnh trở lại, dường như lại lần nữa quay về khi cô lần đầu tiên quen biết ca ca Diệp Mặc, cảnh tượng ca ca đưa cho cô một số Hỏa cầu phù bảo cô đợi trong phòng.
- Sau khi anh rời khỏi Mặc Nguyệt chi thành, chúng em dốc sức tu luyện, muốn phi thăng lên Tiên giới sớm một chút đoàn tụ cùng anh. Tư chất của em vốn dĩ rất tốt, nhưng sau đó thì càng ngày càng tệ. Tốc độ tu luyện cũng trở nên chậm chạp. Chị Tố Tố vì quan tâm em, cố ý đưa cho em một số Tiên tinh, nhưng tốc độ tu luyện của em vẫn rất chậm, hơn nữa càng lúc lại càng chậm...
Hồi ức của Đường Bắc Vi thậm chí cũng mang cả Diệp Mặc vào trong đó, hắn dường như lại trở về thời gian ở cùng mấy người Tố Tố, Khinh Tuyết.
...
- Chị Tố Tố, nói không chừng đợi mọi người phi thăng rồi, em cũng chưa phi thăng. Chị Ánh Trúc cũng tu luyện nhanh hơn em, em thật là vô dụng.
Đường Bắc Vi nhìn tốc độ tu luyện của người khác càng lúc càng nhanh, còn tốc độ tu luyện của cô không ngờ lại càng lúc càng chậm lại, trong lòng cũng vô cùng lo lắng.
Lạc Ảnh rất hiểu tâm trạng của Đường Bắc Vi, cô thở dài nói:
- Bắc Vi, em không cần lo lắng, cứ từ từ mà tu luyện. Con đường tu tiên, càng gấp thì càng chậm, chỉ có tâm bình khí hòa mới là chính đạo.
Tống Ánh Trúc ngồi một bên cũng khuyên nhủ:
- Đúng đấy, em đừng lo lắng, dù sao cũng chẳng có mấy người lại có loại tư chất như Tĩnh Văn.
- Nhưng các chị không phải Kiếp Biến thì cũng là Hóa Chân rồi, còn em thì vẫn dậm chân ở Thừa Đỉnh kỳ, chị Tĩnh Văn cũng phi thăng nhiều năm như vậy rồi...
Đường Bắc Vi ảm đạm nói.
Quy tắc của Mặc Nguyệt chi thành chính là, mọi người tu luyện đến một trình độ nhất định, sẽ kết bạn đi lịch lãm rèn luyện, sau đó lại quay về bế quan, sau một thời gian nhất định, mọi người sẽ tập trung lại cùng thảo luận những tâm đắc tu luyện. Quy tắc này là do
Lạc Ảnh quy định, trong Mặc Nguyệt chi thành, sau khi Diệp Mặc phi thăng, Lạc Ảnh chính là chủ nhà.
Lời của Lạc ảnh, có ai dám phản bác lại chứ. Hơn nữa qua nhiều năm vừa tu luyện, vừa ra ngoài lịch lãm rèn luyện, mọi người đều cảm thấy chẳng những tu vi tăng lên, hơn nữa thực lực cũng tăng lên không ít.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của sjnpro9x