Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1869: :Cam Nương tử có lời mời
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Vương Triều, cậu tiếp tục điều tra nhé. Cậu Lam có thể rút lui không cần xen vào việc này, bởi vì, cậu phải dốc toàn lực vào nhà máy. đường Dương Xuân.
Diệp Phàm phân phó.
-Mấy ngày hôm nay tôi luôn suy nghĩ về việc nghiên cứu nhà máy đường Dương Xuân. Nếu cứ phải có động thái lớn thì chúng ta nên cải cách tái cơ cấu toàn diện ở xí nghiệp. Tuy nói là xí nghiệp nhà nước, nhưng cũng không thể đi theo lối xí nghiệp nhà nước trước đây. Nói đến tài chính, nên để mỗi người ở nhà máy đều có cổ phần được chia lợi tức. Chỉ có như vậy công nhân viên chức nhà máy mới tích cực. Hơn nữa, mấy chục cán bộ cấp sở của nhà máy phải nghĩ cách chuyển đi mới được. Bằng không, mỗi ngày sẽ phải đối phó với đám người của Ủy ban Kinh tế Thương mại nhét xuống này, đánh rắm không làm rõ ra sẽ lại bốc mùi tiếp. Mấy lão già này cũng đủ để chúng ta bận tâm rồi.
Lam Tồn Quân nói lên tính toán ban đầu.
-Có hướng nhồi nhét đi đâu chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Việc này, để anh Diệp quyết định đi. Không phải trên tỉnh cũng đã giao toàn bộ nhà máy đường Dương Xuân cho chúng ta sao?
Lam Tồn Quân nói.
-Không phải hoàn toàn là vậy, đến bây giờ về quyền nhân sự ở tỉnh cũng chưa có thông báo cho chúng ta xử lý như thế nào. Tuy nhiên, tôi đã cùng Chủ tịch Chúc bàn qua, chúng ta không có khả năng nghìn tay nghìn mắt để cứu sống nhà máy đường Dương Xuân. Đám người kia có thể làm việc gì chứ?
-Lấy tiền lương để tán gẫu, việc nghiêm chỉnh thì chỉ một vài ngườichịu làm. Tất cả đều là một đám “già mà ăn hại”, Chủ tịch Chúc nói ông ấy sẽ cùng phó Bí thư Tỉnh ủy bàn bạc thêm vài ngày. Việc này, nói thì dễ nhưng để làm được thì đúng là quá khó khăn.
Bởi vì, lãnh đạo nhà máy đường là cán bộ cấp sở, việc này liên quan tới gần ba mươi người. Nếu trao quyền cho cấp dưới ở thành phố Đông Cống, chỉ sợ thành phố Đông Cống không chịu nổi.
Việc này là hơi làm khó cho Chủ tịch Chúc. Đơn vị cấp sở quản lý xí nghiệp cấp sở, phải nói như thế nào đây.
Quá khó khăn. Đề nghị của tôi là cán bộ cấp sở trở lên sẽ do thành phố Đông Cống đề nghị điều chỉnh, nhưng quyền quyết định vẫn là do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Đối với của những lão già này, quyền quyết định chúng ta phải đề nghị được mới có thể có hiệu lực.
Bằng không, chúng ta đề nghị chuyển đến địa phương nào mà Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng không tiếp thu chấp thuận, vậy thì có rắm mà tiến hành nổi.
Ít nhất, chúng ta cứ đề xuất ra mười danh ngạch, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sẽ quyết định cho chúng ta sáu cái xuống dưới.
Bằng không, cải cách nhà máy Đường chỉ có thể là chuyện nói chơi mà thôi.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm trọng.
-Quyền nhân sự không thả xuống đây, chúng ta cơ bản là không có cách nào triển khai công tác.
Lam Tồn Quân gật gật đầu đồng ý.
-Mấy ngày này cậu tới nhà máy đường Dương Xuân điều tra toàn diện các mặt đi. Không giống kiểu điều tra trước đây, trước đây là cậu âm thầm điều tra bí mật.
Lần này cậu lấy danh nghĩa Ủy ban nhân dân thành phố tới, ví như đi cùng phòng Kiểm toán chẳng hạn. Bảo bọn họ giao ra những gì cần thiết để Ủy ban nhân dân thành phố điều tra, tổ chức cải cách tái cơ cấu.
Đương nhiên, phải chú ý những hệ lụy ảnh hưởng. Gần đây nghe nói có lũ sâu bọ đã ngo ngoe lén lút hành động. Bọn chúng bịa đặt nói nhà máy đường Dương Xuân không vực dậy được, chắc chắn sẽ sập.
Mà Ủy ban Kinh tế Thương mại Tỉnh ủy đã đem nhà máy mục nát này đá sang cho thành phố Đông Cống nên thành phố Đông Cống quyết định đóng cửa nhà máy, các công nhân vừa nghe tin này thì đúng là đã có chút hoảng sợ.
Diệp Phàm nói.
-Can hệ đến bát cơm nhà mình, trong lòng các công nhân vẫn ổn định mới là lạ.
-Tồn Quân, lần này đối với cậu mà nói, có lẽ là cơ hội lớn đấy!
Diệp Phàm nói
-Cơ hội?
Lam Tồn Quân có chút không hiểu, quay sang Diệp Phàm mà thắc mắc.
-Đương nhiên là cơ hội, cậu nghĩ xem, lãnh đạo cấp cao nhà máy đường Dương Xuân ít nhất là cấp bậc gì?
Diệp Phàm cười quỷ dị.
-Ý anh Diệp là bảo tôi nhân đây mà giành lấy một chút uy phong?
Lam Tồn Quân trong chốc lát liền hiểu ngay.
-Ừm, hai vị trí giám đốc và Bí thư Đảng nhà máy đường Dương Xuân đều là chức vị cấp giám đốc sở. Cho nên, lần này ở tỉnh đem nhà máy đường Dương Xuân giao cho tôi.
Tôi nghĩ, công việc cụ thể vẫn cứ là để cậu đi làm. Tôi chỉ kiêm thêm chức Chủ tịch Hội đồng quản trị là được.
Nếu cậu có thể đảm nhiệm chức giám đốc, tuy nói là giám đốcnắm mấy ngàn người, nhưng nói về thực quyền thì còn không bằng một Phó chủ tịch huyện.
Nhưng, tốt xấu gì cũng cứ lên cấp bậc trước đã. Cậu Lam à, cậu cũng không phải là người không có vốn liếng. Chờ cái mông cậu ngồi ổn định, làm ra thành tích rồi, sau này khi rời khỏi nhà máy đường Dương Xuân thì cái cấp bậc giám đốc Sở không phải sẽ được đảm bảo sao.
Tuy nói đại đa số giám đốc các xí nghiệp chỉ hưởng mỗi đãi ngộ theo cấp bậc. Nhưng, đối với những đồng chí có năng lực mà nói, việc này, cũng là một nấc thang để thăng quan tiến chức.
Khi trở lại công tác chính phủ, với cấp bậc của cậu có thể sẽ đượcđiều động đến vị trí tương đương, cậu sẽ kiếm được đấy. Hơn nữa, tôi đoán là ông cụ nhà cậu chắc chắn cũng đã tính toán không để cậu bị đày ở tỉnh Tây Lâm này mãi đâu.
Cậu lần này xuống dưới đây, cũng chỉ là một cơ hội lột xác thôi.Đã không tiến thân nổi ở bộ Thương thì đến thành phố Đông Cống này để rèn luyện thêm, khi trở lại cũng có thể điều chỉnh tới các bộ khác làm Vụ trưởng gì gì đó.
Diệp Phàm bật cười ha hả.
-Ha ha, Anh Diệp tính toán thật tài tình, nhà họ Lam tôi dùng thủ thuật che mắt người khác chứ sao có thể giấu nổi mắt xanh của anh.
Lam Tồn Quân vừa nói, mấy người đều bật cười,nhưng phút chốc y lại trầm ngâm:
-Việc này, chỉ sợ có chút khó khăn.
Chức giám đốc nhà máy đường Dương Xuân chắc chắn sẽ do Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm quyết định
Lam Tồn Quân vẻ mặt bình tĩnh, kỳ thật, trái tim đã nhảy lên thình thịch. Có thể một bước lên đến chức Giám đốc sở, đó là điều Lam Tồn Quân không dám nghĩ đến, cũng không dám mong muốn gì lâu nay, không kích động thử hỏi có được chăng?
-Tiểu Lam tử, cậu còn chưa nhìn thấy sao, anh Diệp đã quyết định phải giúp cậu phải không nào?
Vương Triều này hóa ra không phải người chậm hiểu,đã nói thẳng tuột ra vấn đề. Tin rằng Lam Tồn Quân cũng đã sớm nhìn ra, chỉ có điều ngượng ngùng nên giả ngu thôi.
-Việc này, ha ha
Lam Tồn Quân bị đoán trúng suy nghĩ thì ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười gượng mấy tiếng, nói:
-Tôi biết là anh Diệp muốn giúp tôi, nói thật, tôi đương nhiên là muốn leo lên quá đi chứ.
Tuy nhiên, đây là tỉnh Tây Lâm, nhà tôi tuy nói có chút quan hệ ở Tân Môn Dương. Nhưng đây lại là tỉnh Tây Lâm, nói thật thì không có quan hệ gì cả.
Tôi đoán chừng tình trạng của anh Diệp cũng không khác là mấy. Hiện tại Chủ tịch Chúc tuy có coi trọng Anh Diệp một chút, nhưng theo tôi cảm giác thì đến nay anh Diệp cũng chưa nhận được sự tín nhiệm của Chủ tịch Chúc.
Chủ tịch Chúc là người có năng lực, quyết đoán. Muốn được ông ta coi trọng, trừ phi Anh Diệp hòn thành việc kiếm sáu trăm triệu trong giai đoạn đầu.
Việc này, nếu không lấy được tín nhiệm mà đã mạo muội yêu cầu với ông ta, tôi sợ mọi chuyện sẽ đi ngược lại mất.
-Yên tâm, tuy nói tôi bây giờ chưa thực sự được Chủ tịch Chúc tín nhiệm. Nhưng tôi nghĩ Chủ tịch Chúc là người có năng lực, ông ta sẽ quyết tâm phải làm điều tốt cho kinh tế Đông Cống.
Trước mắt chuyện quan trọng hơn chính là nhà máy đường Dương Xuân. Chủ tịch Chúc chắc chắn không muốn nhìn thấy nhà máy gục ngã như thế.
Cho nên, ông ấy đặt hy vọng vào tôi
Mà đã có hi vọng là còn có tương lai, nếu ông ta đã nghĩ như thế, Diệp Phàm tôi có đề xuất chút yêu cầu thì ông ta cũng sẽ thông qua được.
Hơn nữa, cậu Lam à, tôi cảm thấy cơ hội lần này là khó có được, sao không đi vật lộn thử một lần? Nếu cậu thực sự hạ quyết tâm, Diệp Phàm tôi sẽ giúp cậu.
Diệp Phàm trước sau giọng nói tương đối có lực, âm thanh rơi xuống có sứcnhấn đầy tính khẳng định.
-Anh Diệp không ngại nói ra những lời này thì Lam Tồn Quân tôi cũng không ngại đấu tranh nữa.
Lam Tồn Quân rốt cục đã chịu hạ quyết tâm.
Buổi sáng ngày hôm sau
Diệp Phàm đang ở văn phòng xem quy hoạch mở rộng thành phố về phía Nam.
Lúc này, Giang Khải nhẹ nhàng gõ cửa, tiến vào nói:
-Chủ tịch thành phố, anh đã tới đây một thời gian, về vấn đề thư ký không biết anh đã lựa chọn được ai chưa?
-Chọn Đông Thanh có được không?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Giang Khải một cái, nói.
-Đông Thanh, anh ta sao được chứ?
Giang Khải vừa nghe đã thốt lên.
-Sao lại không được?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
-Việc này..
Nguyên nhân thì Giang Khải nói không ra lời, bởi vì, Đông Thanh là thư ký của Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Hoàng Quang Nguyên. Tuy vậy Đông Thanh cũng chưa từng được trọng dụng ngay thế này, Hoàng Quang Nguyên sau khi đến Đông Cống đã chọn Trần Chí đảm nhận chức thư ký đầu tiên.
Mà Trần Chí làm việc cạnh Hoàng Quang Nguyên có nửa năm. Sau Hoàng Quang Nguyên lại muốn chọn một thư ký khác từ văn phòng Thành ủy thì mới là đến lượt Đông Thanh
Không ngờ Đông Thanh làm thư ký mới được nửa năm, Hoàng Quang Nguyên lại bị điều đến tỉnh khác.
Kỳ thật, lúc ấy đồng chí Hoàng Quang Nguyên cũng là cán bộ đất khách nên bị đám người Y Cao Vân dùng thủ đoạn ép buộc.
Mà đồng chí Hoàng Quang Nguyên sang tỉnh khác ngay cả chức Chủ tịch thành phố cũng không được làm, đảm nhiệm chính là chức Phó chủ tịch thường trực thành phố, cấp bậc vẫn là Giám đốc sở.
Mà Đông Thanh đương nhiên lại càng xui xẻo, trở thành “bà góa” không chỗ nương tựa. Bình thường lãnh đạo mới tới đều không dùng thư ký của lãnh đạo cũ.
Việc này muốn nói nguyên nhân thì là rất nhiều. Ví như vấn đề tín nhiệm, có thể một lòng với chủ mới không, ai dám khẳng định có thể nhớ chủ cũ tốt với mình thế nào hay không…
Mà Hoàng Quang Nguyên vì bị điều đi vội vàng quá nên ngay cả việc bố trí chức vụ cho Đông Thanh cũng không kịp. Hiện tại Đông Thanh chỉ tới văn phòng Thành ủy làm nhân viên tạp vụ.
Văn phòng Thành ủy là do Lý Tinh Tinh trưởng ban thư ký Thành ủy chủ trì công việc, mà Lý Tinh Tinh lại cùng phe với Y Cao Vân.
Hoàng Quang Nguyên bị Y Cao Vân đẩy đi, đương nhiên, đối với Đông Thanh, đồng chí Lý Tinh Tinh không có hòa nhã gì cho lắm.
Đông Thanh vừa tới văn phòng Thành ủy liền trở thành một người làm công việc vặt. Đi đưa văn kiện, đi lại giữa các nơi đều là do cậu ta làm. Đông Thanh trong lòng buồn bực nhưng cũng chỉ có thể thở dài vì số phận mình không tốt mà thôi.
Mấy ngày hôm trước Diệp Phàm ở bệnh viện ngẫu nhiên gặp được Đông Thanh, phát hiện người này vô cùng có hiếu. Đông Thanh chỉ có hai mươi mấy tuổi, còn chưa lấy vợ. Mà mẹ cậu ta đang nằm viện ở Đông Cống, Đông Thanh chăm sóc bà cực kỳ cẩn thận.
Lúc ấy mẹ Đông Thanh nói là muốn ăn mì luộc Dương Đại Đồng, tuy nhiên đã là buổi đêm.
Cửa hàng Dương Đại Đồng đã sớm đóng cửa. Đông Thanh không ngờ giữa đêm khuya chạy tới nhà người ta cầu xin, đi xe đạp qua lại bảy tám cây số mới mang được bát mì về cho mẹ ăn.
Diệp Phàm có chút cảm động, cảm thấy người có hiếu như vậy nhất định là rất lương thiện. Vì thế khi không thấy Giang Khải đề cử ứng viên thì cuối cùng lại chọn Đông Thanh.
Hơn nữa, Đông Thanh cũng đã ở văn phòng Thành ủy vài năm, đối với tình hình ở thành phố hẳn là tương đối quen thuộc. Mà Hoàng Quang Nguyên lại được điều tới tỉnh khác công tác, Đông Thanh có nhớ chủ cũ cũng là khoảng cách quá xa.
Khoảng cách xa, quan hệ con người đương nhiên sẽ dần dần mờ nhạt, xa mặt cách lòng mà.
-Không cần nói nữa, cứ chọn cậu ta đi. Cậu thông báo với cậu ta, lập tức tới chỗ tôi làm việc.
Diệp Phàm khoát tay.
Trong lòng Giang Khải cảm giác có chút kỳ dị, nhưng vẫn gật đầu đi làm.
Tuy nhiên, trong chớp mắt Giang Khải đã quay lại đặt lên bàn một tấm thiếp mời, mặt trên còn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảngrồi nói:
-Chủ tịch thành phố, bà Cam Vũ Thuần Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Vinh Quang đột nhiên muốn mời anh bữa cơm rau dưa, anh xem đi ạ.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1870: Người phụ nữ có năng lực.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
…..Ồ! Dáng vẻ Diệp Phàm rất bình thản, thản nhiên mở tấm giấy mời còn thoang thoảng hương thơm ra, nói:
- Chủ tịch Cam thật khách khí! Tuy nhiên tối nay, tôi lại không rảnh.
Việc này, Diệp Phàm đã cố ý nói như vậy, hắn muốn thử xem Giang Khải có nói thật hay không. Nếu quả thật y biết nghĩ cho hắn, Diệp Phàm sẽ không bạc đãi y.
- Chủ tịch, việc này, Chủ tịch Cam ở thị trấn Đông Cống chúng ta cũng rất được hoan nghênh. Về cơ bản những lãnh đạo mới nhậm chức về đây đều được bà mời đi ăn. Việc này, giống như quy tắc ngầm hiểu của tập đoàn Vinh Quang rồi.
Mà cho đến bây giờ, cũng không có vị lãnh đạo nào từ chối cả. Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vi Hùng Khai tỉnh cũng đã đến tập đoàn Vinh Quang và còn tự tay viết chữ lưu niệm nữa.
Tập đoàn Vinh Quang xét trên bình diện toàn bộ Tây Lâm chúng ta luôn xếp hạng không nằm ngoài tốp 50, Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam cũng từng được Chủ tịch Chúc đón tiếp.
Lúc ấy Chủ tịch tỉnh Chúc còn động viên Chủ tịch Cam cố gắng tăng tốc độ phát triển, vì thành phố mà có thêm nhiều cống hiến…..
Giang Khải cũng không nghĩ nhiều, liền đề cập đến tất tật những chuyện có liên quan đến Cam Vũ Thuần.
- Ồ, danh tiếng như thế này thì tôi phải sắp xếp thời gian đi ăn một bữa cơm rau dưa thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười, đồng ý, Giang Khải tự nhiên lại vui mừng trả lời lại với người ta.
Nếu như Cam Vũ Thuần nhờ Giang Khải gửi thiệp, vậy chuyện mời ăn cơm là chuyện công khai, không sợ ai hiểu lầm.
Nếu công khai, Diệp Phàm tự nhiên cũng muốn đi xem danh nhân của thành phố, vị Chủ tịch Cam này. Hơn nữa, theo như tình hình điều tra bí mật gần đây của Vương Triều, tập đoàn Vinh Quang này, rất có thể là có vấn đề.
Sau một thời gian ngắn nữa một khi Tỉnh ủy quyết định xuống rồi, nhiệm vụ hàng đầu của nhà máy Đường Dương Xuân là đi đòi củaCam Vũ Thuần mấy trăm triệu kia.
Năm giờ chiều, Diệp Phàm lái xe tới “Cao ốc Thông Thiên”. Toàn bộ thành phố Đông Cống, chỉ có một tòa nhà có thang máy, chính là cao ốc Thông Thiên.
Diệp Phàm xuống xe, nhìn cao ốc Thông Thiên này có cấu trúc gần giống như tòa tháp, khẽ thở dài.
Đồng thời, cũng cảm thấy trọng trách trên vai hắn thật nặng nề. Làm thế nào mới có thể thiết kế thành phố Đông Cống thành thành phố trung tâm tỉnh Tây Nam được, đầu tiên, chắc chắn phải quy hoạch lại thành phố Đông Cống.
Thiết kế tầng tám của cao ốc Thông Thiên này thực sự rất giản đơn.
- Ngài là Chủ tịch Diệp?
Lúc này, giọng nói êm tai của người phụ nữ truyền đến. Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy người phụ nữ trẻ mặc áo tay ngắn màu xanh, mặc váy ngắn đến đầu gối như đang hỏi hắn.
- Chính là tôi, cô là người của tập đoàn Vinh Quang phải không?
Diệp Phàm cười nói, bởi vì trước đây sớm đã nhìn thấy ảnh chụp của Cam Vũ Thuần trong tài liệu mà Vương Triều gửi, cho nên, cũng không xảy ra nhầm lẫn gì được.
- Tôi là thư ý của Chủ tịch Cam tên Tống Thanh Sương, Chủ tịch Diệp cứ gọi tôi là tiểu Tống là được rồi.
Vẻ mặt người phụ nữ trang nghiêm, cười nói.
- Ha ha. Xin chào thư ký Tống.
Diệp Phàm nhâ tiện bắt tay Tống Thanh Sương.
- Chủ tịch Cam ở tầng tám của cao ốc đang chờ ngài, Chủ tịch Diệp, xin mời!
Thư ký Tống đưa tay ra mời.
Xem ra vị Chủ tịch Cam này có chút kiêu ngạo, không ngờ lại không tự đi đón tiếp, Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng như vậy, liền đi lên lầu.
- Khu chung cư Thông Thiên, chính là tầng cao nhất của cao ốc Thông Thiên được xây dựng giống như một phòng riêng, có lẽ là mô phỏng theo phòng riêng của tổng thống.
Phòng chính, có tủ rượu, quầy ba, sàn nhảy, bên cạnh đó có phòng nghỉ, còn có phòng đọc sách, phòng khách, phòng mạt chược tuy nhỏ nhưng có đầy đủ mọi thứ. Nơi này, đương nhiên là nơi xa xỉ nhất tại thành phố Đông Cống này.
Mở cửa là một người phụ nữ cao, khuôn mặt trái xoan, lông mi dài, mũi cao, miệng tròn, cao 1m7, mặc váy liền áo, chân đi giày hồng tao nhã.
Cô ta chính là Cam Vũ Thuần nổi tiếng ở thành phố Đông Cống.
Diệp Phàm nhận thấy, cô chỉ trang điểm nhẹ. Tạm thời xem ra cô ta rất trang nhã mà phóng khoáng.
Hơn nữa, toàn thân cô ta toát ra một khí chất khá hấp dẫn, đôi mắt Diệp Phàm dò xét thấy cơ thể Cam Vũ Thuần cũng không có chút kích động. Nói đúng ra thì khi gặp gái xinh tâm lý hắn rất ổn định, cũng không phải vì hắn là Chủ tịch thành phố Đông Cống mà bị kích động hay đại loại như thế.
Cô gái này, tố chất tâm lý chắc chắn phải rất tuyệt. Trong lòng Chủ tịch Diệp có chút cảnh giác, người con gái này, hoàn toàn là một đối thủ mạnh. Đương nhiên giả dụ cô ta là một đối thủ.
“Vũ Thuần ngồi thang máy đầu sẽ bị choáng, thật ngại quá, cho nên mới không đi xuống dưới. Mong Chủ tịch Diệp bỏ qua!”
Vẻ mặt Cam Vũ Thuần thẹn thùng, Diệp Phàm biết cô giả vờ. Trong lòng thầm nghĩ cô ngồi thang máy mà bị choáng đầu thì đi mà lừa quỷ đi. Tự cao tự đại.
- Không sao, tự nhiên sẽ tốt hơn.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
Hai người bước vào đại sảnh, nhìn thấy bốn nữ nhân viên phục vụ. Ngoại trừ họ ra thì không có người khách nào khác.
Trên chiếc bàn dài hai mét có cắm mấy ngọn nến, ở giữa đặt một giỏ hoa nhỏ, bên trong có hoa hồng, violet, kết thành nửa hình cầu.
Còn có hai bình rượu lớn đặt trên bàn, đoán chừng không dưới hai cân. Diệp Phàm nhìn nhanh, phát hiện ra hai bình rượu Hoàng gia mười sáu. Loại rượu này để lâu mới ngon.
Xem cách bày trí rất ngăn nắp trong đại sảnh của khu chung cư Thông Thiên này, rất thú vị. Trên bàn lại có thắp hai cây nến hình đôi tình nhân rất bắt mắt.
Diệp Phàm hơi ngạc nhiên cười nói:
- Đây là bữa cơm rau dưa mà Chủ tịch Cam nói à, ha ha.
- Điều này đối với người bình thường thật xa xỉ, nhưng đối với tôi mà nói, nói là bữa cơm rau dưa cũng không quá đáng, có phải không Chủ tịch Diệp?
Cam Vũ Thuần liếc nhìn Diệp Phàm một cái, khẽ cười nói:
- Việc này, tôi cảm thấy hơi lãng phí. Người Hải Đông chúng ta cũng không giàu có, không chừng bữa cơm rau dưa này của chúng ta cũng đã đủ cho người bình thường ăn vài năm.
Diệp Phàm cười, cố ý như giảng đạo.
- Ha ha, tôi cũng ít khi tới đây.
Cam Vũ Thuần khẽ cười nhìn Diệp Phàm nói:
- Tuy nhiên Chủ tịch Diệp là khách quý đến Hải Đông. Vũ Thuần đã từng thấy rất nhiều, cái gì mà chưa từng thấy qua, bữa cơm rau dưa cái gì chứ, chưa từng ăn qua. Mà thành phố Đông Hải chúng ta không có món gì ngon để ăn, liền đến cao ốc Thông Thiên này. Không tới đây, Vũ Thuần không dám mời Chủ tịch Diệp. Nếu không thì thật là đáng chê cười.
- Thật sự là vinh dự như vậy sao!
Diệp Phàm nhún vai, hai người ngồi xuống.
- Chủ tịch Diệp, tôi kính ngài một ly.
Cam Vũ Thuần giơ chén lên, Diệp Phàm đương nhiên cũng giơ chén lên, uống một ngụm.
Tư thế ăn của Cam Vũ Thuần rất đặc biệt, không giống như quý cô thanh cao yếu đuối ăn uống từ tốn, cũng không giống như đàn ông ăn như hổ nuốt.
Trung hoà giữa hai phong cách ấy, giống như nếu thích cô ta liền cắt miếng thịt to đưa lên mồm cắn.
Mặt khác lúc cô không thích thì lại nhai chậm lại.
Cùng là một miếng thịt, thái độ của Cam Vũ Thuần khi cắt thịt giống như một chuyển biến lớn, khiến cho Diệp Phàm buồn cười đồng thời cũng nghĩ xem người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Thường thường những người mà giống như thế này, sẽ có mặt cực đoan. Thích thì phải có, không thích thì liền phá đi.
Ăn hết nửa miếng thịt bò, uống một chút canh. Gọi món ăn, bữa cơm tối này thật chẳng ra gì, không phải đồ ăn Trung Quốc cũng không phải đồ ăn Tây Âu, pha trộn cả hai.
- Chủ tịch Diệp, nghe nói nhà máy Đường Dương Xuân đã bị Ủy ban thành phố Đông Cống thu hồi rồi. Sau đó, có phải Ủy ban thành phố Đông Cống tự tổ chức lại không?
Từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của hai người có chút buồn tẻ, người phụ nữ Cam Vũ Thuần này rất hiểu chuyện, thường thường lúc Diệp Phàm nói chuyện cô chỉ im lặng ngồi bên cạnh nghe thôi, tuy nhiên, rốt cục vẫn là giấu đầu hở đuôi.
- Việc này, tạm thời chưa có quyết định. Thế nào, nếu có tổ chức lại, có phải công ty Vinh Quang các người có ý tiến quân vào nhà máy Đường Dương Xuân hay không?
Diệp Phàm nhìn Cam Vũ Thuần một cái, cố ý nói, biết là hai bên đều đang thử nhau.
- Ha ha!
Cam Vũ Thuần cười mấy tiếng, tiếng cười lần này mới lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, cao thủ như Chủ tịch Diệp này cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì, giờ phút này Cam Vũ Thuần mới đặc biệt có hứng thú.
- Nhưng Chủ tịch Cam cười như vậy tôi có chút không hiểu?
Diệp Phàm thản nhiên nói:
- Chủ tịch Diệp, ngài gọi tôi là gì. Chủ tịch Cam Chủ tịch Cam nghe thật đặc biệt nhưng không được tự nhiên. Hơn nữa, ở trước mặt Chủ tịch đây, Chủ tịch hội đồng quản trị của một xí nghiệp là cái gì cơ chứ?
Cam Vũ Thuần làm ra vẻ khiêm tốn.
- Vũ Thuần, bởi vì tên của cô thật đẹp, tôi không dám tùy tiện khinh nhờn.
Diệp Phàm tỏ ý từ chối, Cam Vũ Thuần thực sự hơi kinh ngạc, bởi vì, Cam Vũ Thuần rất ít khi nói những lời khách khí như thế.
Không thể tưởng tượng là chính cô tự nhiên lại muốn người kia gọi mình một tiếng “Vũ Thuần” nhưng lại bị từ chối. Cho nên, cô liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, lúc này, cô mới cảm giác người này có chút đặc biệt.
Người này, trang nghiêm giống như núi Thái Sơn rất tự nhiên, thậm chí, tư thế lại phóng khoáng. Cam Vũ Thuần không khỏi cảnh giác. Thường thường những người như vậy, mới là cao thủ chân chính.
- Xem ra, Chủ tịch Diệp bận trăm công nghìn việc bên ngoài, Vũ Thuần tôi còn phải cố gắng nhiều!
Cam Vũ Thuần đột nhiên giống như có chút ưu phiền, bình tĩnh liếc nhìn Diệp Phàm một cái, khuôn mặt kia có thể khiến cho hàng vạn đàn ông thương nhớ.
Diễn thật hồn nhiên, trong lòng Diệp Phàm thầm thở dài, nói:
- Tôi nào dám, cô là danh nhân của tỉnh Tây Lâm chúng ta, còn lớn hơn rất nhiều so với Thị trưởng chó má này. Không tin chúng ta đến thành phố Tây Quế hô một tiếng, sẽ biết ngay tên của cô nổi hơn tên của tôi gấp N lần. Cho nên, tôi có chút lo lắng, không dám tùy tiện gọi bậy, tôi sợ, bị nước miếng của anh em làm cho chết đuối mất.
Vẻ mặt Diệp Phàm trang nghiêm lại nói ra câu vui đùa, hơn nữa, còn cố ý nói thô tục “Chủ tịch chó má”. Ngay lập tức, Cam Vũ Thuần cười phá lên, tư thế cười ôm bụng giống như đồng nghiệp vậy.
- Chủ tịch Diệp rất hài hước.
Cam Vũ Thuần cười nói, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Chủ tịch Diệp, nhà máy Đường các anh có dự định qua tay cho các xí nghiệp khác không?
- Qua tay, Chủ tịch Cam rất có hứng thú với nhà máy Đường?
Diệp Phàm liếc nhìn Cam Vũ Thuần một cái, hỏi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1871: Các anh cần thái độ gì?
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Xem thái độ Ủy ban nhân dân thành phố các anh là thế nào?
Cam Vũ Thuần thản nhiên cười nói.
-Vậy bên cô cần thái độ chúng tôi như thế nào đây?
Diệp Phàm nói rồi nhấp một chút rượu.
-Nhà máy đường Dương Xuân nói thật hình như là vốn không đủ gán nợ đúng không?
Cam Vũ Thuần cố không cười tỏ vẻ nghiêm túc nói.
-Việc này, tổng Giám đốc Cam đã điều tra trước đó có phải không?
Diệp Phàm nhìn chằm chằm.
-Việc của người kinh doanh thôi. Dù sao cũng phải chú ý một chút tin tức có phải không? Tuy nhiên, nếu Ủy ban nhân dân thành phố thực sự có quyết định này, tập đoàn Vinh Quang chúng tôi thật ra có thể suy nghĩ tiếp nhận khối mục nát này. Tuy nhiên, phải xem thái độ của Ủy ban nhân dân thành phố mới được.
Cam Vũ Thuần nói.
-Khối mục nát, Tổng Giám đốc Cam, tôi không hiểu cô nói thế là ý gì? Hiện giờ nhà máy đường Dương Xuân tuy không thể so sánh với thời kỳ hưng thịnh nhưng cũng không thể là một khối mục nát giống như anh nói được.
Diệp Phàm nói.
-Ha ha…
Cam Vũ Thuần vừa cười hai tiếng nói:
-Chủ tịch thành phố Diệp chúng ta cũng không cần vòng vo. Nhà máy đường Dương Xuân nghe nói đã sắp đóng cửa, nếu đúng như vậy thì trên vai Ủy ban nhân dân thành phố các anh đó là một gánh nặng khó có thể chịu được. Ngoài ra, công nhân viên thất nghiệp sẽ đưa đi đâu? Người ta không có cơm ăn chắc chắn không vui. Đến lúc đó, chuyện gì sẽ không gây sức ép chứ?
-Đây là ý của Tổng giám đốc Cam?
Diệp Phàm cố ý hỏi nhìn chằm chằm vào Cam Vũ Thuần.
-Chủ tịch thành phố Diệp, nếu thật sự phải đóng cửa, Ủy ban nhân dân thành phố các anh không có năm sáu trăm triệu để trợ cấp thì không thể giải quyết chuyện của nhà máy đường Dương Xuân.
Tập đoàn Vinh Quang cũng là tập đoàn lớn của thành phố Đông Cống.
Tuy nói chúng tôi là doanh nghiệp tư nhân, nhưng tôi là ủy viên Mặt trận tổ quốc thành phố. ủy viên Mặt trận tổ quốc tỉnh. Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh, đại biểu quốc hội cũng muốn chia sẻ một chút với thành phố.
Cho nên, nếu các anh có thể cho chính sách ưu đãi nhất định tập đoàn Vinh Quang không phải là không suy xét tiếp nhận lại khối mục nát này.
Cam Vũ Thuần bình tĩnh nói.
-Ưu đãi, cô muốn ưu đãi như thế nào? Tổng giám đốc Cam, chúng ta nói thẳng ra đi.
Các người có yêu cầu gì có thể nói thẳng. Nếu hợp lý thì Ủy ban nhân dân thành phố có thể xem xét.
Diệp Phàm nói.
-Nhà máy đường Dương Xuân có sáu ngàn công nhân, khi chúng tôi tiếp nhận chỉ có thể dùng ba nghìn người. Nhân viên cũng phải do chúng tôi chọn, những người còn lại các anh tự giải quyết. Ví dụ như lãnh đạo quản lý nhà máy đường là lãnh đạo cấp Sở cấp cục chúng tôi không cần. Ngoài ra, nên có chính sách ưu đãi về thuế, đất đai, xây dựng. Cuối cùng Ủy ban nhân dân thành phố đồng ý đầu tư ba trăm triệu, tập đoàn Vinh Quang chúng tôi có thể chính thức đánh giá nhà máy đường Dương Xuân.
Cam Vũ Thuần giọng cũng không phải lớn bình thường.
-Ha ha, chúng tôi tặng không các người một nhà máy lớn còn phải giúp các người giải quyết vấn đề nhân lực dư thừa. Cuối cùng còn phải cho các người ba trăm triệu. Trên đời này, bữa ăn ngon như thế Diệp Phàm tôi cũng muốn nếm thử một chút.
Diệp Phàm hơi có vẻ châm chọc nhìn Cam Vũ Thuần một cái cười nói.
-Tổng Giám đốc Cam, trên đời này không riêng gì tập đoàn Vinh Quang các người biết tính toán, Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi cũng có cao thủ về làm tính..
Lúc này, Diệp Phàm đã rõ, Cam Vũ Thuần làm như thế nào. Đơn giản là muốn qua tay nhà máy đường sau đó rút bốn trăm triệu, số lãi hàng năm bốn phần kia sẽ không còn. Thật ra là tính toán rất tốt.
-Ha ha, Chủ tịch thành phố Diệp, các người mới mất ba trăm triệu thôi. Nếu thật sự nhà máy đường Dương Xuân thật sự phá sản, các người không có sáu trăm triệu không giải quyết nổi.
Đâu nặng đâu nhẹ, việc này Chủ tịch thành phố là người khôn khéo, hẳn là biết tính toán.
Cam Vũ Thuần nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, giống như muốn ăn thịt người nói.
-Ngoài ra nhà máy đường thật sự phá sản sẽ dẫn đến một loạt các vấn đề lớn.
Chỉ là việc tìm việc làm thôi cũng đủ làm các anh đau lòng. Ngay cả khi các anh cho họ tiền thì công nhân nhà máy đường cũng không muốn đi làm việc khác. Dù sao, mấy chục nghìn so với một công việc bọn họ phân biệt rất rõ.
Thành phố Đông Cống chúng ta cũng không thể so sánh với vùng duyên hải giàu có, ở đó khắp nơi đều có cơ hội.
Thành phố Đông Cống không thế. Ở đây bọn họ coi trọng công việc.
Cho nên, tôi hi vọng Chủ tịch thành phố Diệp có thể suy nghĩ cẩn thận đề nghị của tập đoàn Vinh Quang. Nói trắng ra là, tập đoàn Vinh Quang chúng tôi đồng ý ngẩng đầu, anh hỏi các tập đoàn khác xem có tập đoàn nào đồng ý tiếp nhận nhà máy đường không?
-Cảm ơn tổng giám đốc Cam quan tâm đến nhà máy đường Dương Xuân. Tuy nhiên, điều kiện của các người Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi không suy xét.
Diệp Phàm kiên quyết từ chối đề nghị của Cam Vũ Thuần.
-Vậy không có gì để nói, thôi đi không nói nữa tối nay chúng ta liền uống rượu.
Cam Vũ Thuần vẻ mặt bình tĩnh nõi.
-Đúng, đúng đúng. Tối nay chúng ta chỉ uống rượu.
Diệp Phàm cười nói. Thầm nói, tôi kiền trì đến cùng với cô.
Hai ngày qua đi, Chủ tịch tỉnh Chúc đúng là giữ lời. Công văn của Tỉnh ủy đã đến thành phố Đông Cống.
-Tồn Quân, cậu thấy văn bản của Tỉnh ủy lần này thế nào?
Diệp Phàm cầm trong tay văn bản trên bàn nói.
-Chủ tịch tỉnh Chúc rất quyết đoán, lần này quyết điều chỉnh nhân sự nhà máy đường. Chỉ thị của Tỉnh ủy, lãnh đạo nhà máy đường Dương Xuân cán bộ dưới cấp Sở sẽ do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống trực tiếp điều chỉnh.
Mà điều chỉnh cán bộ trên cấp Sở do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống đề nghị sau đó báo Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cán bộ cấp sở sau điều chỉnh có thể về công tác tại thành phố Đông Cống.
Nếu một số cán bộ tình nguyện đến làm việc ở tỉnh, tự mình tìm được vị trí thích hợp thì cũng cho đi. Văn bản của Tỉnh ủy đã cho chúng ta quyền tự chủ.
Đối tượng là Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống mà không phải là Thành ủy Đông Cống. Cho nên, thật ra, quyền quyết định về nhân sự là do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống.
Chủ tịch tỉnh Chúc chắc chắn đã cố gắng không ít. Xem ra, ông ta rất ủng hộ việc chúng ta chấn hưng nhà máy đường Dương Xuân.
Tuy nhiên, tôi cũng cảm thấy trọng trách trên vai rất nặng. Nếu thực sự làm không tốt, thật sự không có mặt mũi nào gặp Chủ tịch tỉnh Chúc.
Lam Tồn Quân vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Ừ, Chủ tịch tỉnh Chúc rất tin tưởng chúng ta. Bản thân chúng ta lại càng tin tưởng hơn. Nếu nhà máy đường Dương Xuân không thể phát triển lên, Diệp Phàm tôi lập tức cút đi…
Diệp Phàm nói rất hào hùng, nhìn Lam Tồn Quân một cái nói:
-Từ ngày mai, tổ chuyên trách Ủy ban nhân dân thành phố sẽ bắt đầu nắm giữ nhà máy đường Dương Xuân. Thành lập ban giám đốc tiến hành cải cách toàn diện nhà máy theo phương thức cổ phần. Trong những người tham gia, tôi Diệp Phàm sẽ là Chủ tịch Hội đồng quản trị, cậu đảm nhiệm phó Chủ tịch hội đồng quản trị kiêm giám đốc nhà máy đường Dương Xuân. Tồn Quân, tôi quyết định báo cáo với Tỉnh ủy đề xuất cậu giữ chức Giám đốc nhà máy đường Dương Xuân. Trách nhiệm chấn hưng nhà máy đường nằm trực tiếp ở trên vai cậu. Bên này cậu vẫn kiêm Phó Chủ tịch thường trực thành phố.
-Nếu Chủ tịch thành phố coi trọng tôi như vậy, dù thế nào, tôi cũng phải làm cho nhà máy đường phát triển đi lên.
Lam Tồn Quân nói.
-Sau khi cậu xuống đó điều tra toàn bộ công nhân viên nhà máy, nếu ai thực sự có năng lực chúng ta vẫn giữ lại. Nhưng người không có khả năng thì vẫn phải loại ra ngoài.
Mặc dù tạm thời chưa tìm ra nơi thích hợp để chuyển đi, vậy trước tiên cứ để qua một bên. Tuyệt đối không thể mặc kệ việc đó, chỉ biết nói những lời thừa thì , sẽ gây trở ngại chonhà máy đường khi phát triển.
Phải tiến hành thay đổi hoàn toàn nhà máy đường. Nhà máy có phát triển hay không thì bộ máy lãnh đạo là quan trọng nhất. Tốt nhất là có thể kéo nhà đầu tư lớn đến đầu tư, làm tài sản nhà máy lớn mạnh thêm.
Tôi nghĩ, nếu muốn làm thì làm lớn. Mục tiêu của chúng ta chính là phát triển nhà máy đường Dương Xuân thành tập đoàn Dương Xuân, đứng vào hàng ngũ những công ty mạnh của tỉnh Tây Lâm.
-Sáng mai tôi sẽ đi xuống, trước hết làm rõ rồi báo cáo anh.
Lam Tồn Quân nói.
-Ừ, cứ sắp xếp như vậy. Sau đó thảo luận trong lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố. Còn việc đề cử cậu với tỉnh ủy, tôi nghĩ sẽ làm sớm một chút.
Có một số việc, làm chậm chỉ sợ gặp trở ngại. Như vậy buổi chiều sẽ quyết định chuyện đề cử cậu.
Sau đó tôi sẽ báo cáo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy về việc này. Tôi nghĩ, nếu Chủ tịch tỉnh Chúc đã ủng hộ mạnh mẽ như vậy đề nghị của tôi ông ta sẽ cẩn thận suy nghĩ. Nếu không, đến quyền chọn giám đốc cũng không cho tôi thì tôi làm sao có thể chấn hưng nhà máy đường Dương Xuân?
Diệp Phàm nói.
-Tôi nghe theo sắp xếp của Chủ tịch thành phố.
Lúc này Lam Tồn Quân hoàn toàn coi mình là cấp dưới Diệp Phàm.
-Cậu xem có thể bảo nhà cậu dùng một chút ảnh hưởng đến quyết định của tỉnh ủy Tây Lâm. Tuy nói chủ tịch tỉnh Chúc tám phần sẽ giúp chúng ta nhưng cũng có thể sơ suất. Dù sao, Giám đốc nhà máy đường Dương Xuân cũng là cấp bậc Giám đốc sở, trong lúc tình hình rối rắm có lẽ cũng không ít đồng chí muốn được đề bạt.
Diệp Phàm nói.
-Thế cũng đúng, Chủ tịch thành phố ra sức, chuyện chính mình tôi nếu không cố gắng một phen, thì Lam Tồn Quân còn là Lam Tồn Quân sao? Tuy nói nhà tôi ở Tây Lâm cũng không có nhân vật nào có phân lượng. Tôi nghĩ cứ bắt đầu từ Trung ương, tìm vài người nói một chút, hẳn sẽ có ảnh hưởng không ít đối với Tỉnh ủy Tây Lâm. Tuy nhiên, mấu chốt vẫn dựa vào anh.
Lam Tồn Quân cung kính nói.
-Hai chúng ta không cần nói thế, chuyện của cậu là chuyện của tôi.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
Buổi chiều.
Diệp Phàm mở hội nghị lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố.
-Các đồng chí, thời cơ và khó khăn đều đồng thời đến với Ủy ban nhân dân thành phố chúng tôi. Nhà máy đường Dương Xuân…
Diệp Phàm truyền đạt lại công văn và chỉ thị của Tỉnh ủy.
Lập tức, bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố ngoài Diệp Phàm, Lam Tồn Quân và Trần Tân Lễ biết việc này, các đồng chí khác toàn bộ sợ ngây người.
-Chủ tịch thành phố Diệp, trước đó trong hội nghị bộ máy lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố không phải chúng ta đã quyết định đề xuất với Ủy ban Kinh tế Thương mại yêu cầu thu hồi nhà máy đường Dương Xuân sao?
Sao lại là bọn họ buông tay, Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng ta tiếp nhận khối rối ren này. Gánh nặng trầm trọng này chúng ta không gánh nổi.
Giọng Phó chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim khá lớn. Tất nhiên là để mọi người chú ý.
-Đúng vậy, chủ tịch thành phố Diệp, trên tỉnh sao lại làm như vậy. Chúng ta ngồi đây không ai không biết Nhà máy đường Dương Xuân là một vũng bùn, rơi vào là không bước ra được. Với nguồn tiền của thành phố chúng ta, một năm cũng chỉ có thể đủ cho một phần nhà máy đường. Còn muốn các bộ phận khác của Ủy ban nhân dân không triển khai công tác sao? Tôi thấy, đây chính là cháo không đủ mà người nhiều lên.
Tất nhiên, tổng sản lượng không đổi chỉ có thể giảm bớt của mỗi người.
Các đồng chí ngồi đây tất nhiên đều không muốn thấy tình huống này xảy ra.
Nếu cục Tài chính thành phố phải chia sẻ với nhà máy đường Dương Xuân không phải là sau này tiền trong tay các phòng chuyên môn sẽ ít đi sao.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1872: Khéo léo dành vị trí.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Đối với các lãnh đạo vốn không được phân công quản lý phân phối tiền mà nói, tất nhiên là trong lòng không vui. Cho nên, phó chủ tịch thành phố Trương Chí Khôn đã không kìm nổi hỏi một câu.
-Đúng vậy, việc này trước đây Ủy ban nhân dân thành phố đã gửi yêu cầu lên tỉnh.
Phó chủ tịch thành phố Y Tiền Sâm nói.
-Phó chủ tịch thành phố Y, đây là công văn chính thức của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định xuống. Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta khiếu nại có tác dụng sao?
Lam Tồn Quân hỏi ngược lại.
-Việc này…
Y Tiền Sâm lập tức im lặng.
-Tốt lắm, không nói nhiều nữa. Việc này tôi cùng Phó chủ tịch Tân Lễ cùng giải quyết đi. Khi tình hình đã như thế này, chúng ta có muốn đẩy cũng không được.
Việc này là Chủ tịch Chúc tự mình quyết định. Cho nên, chúng ta phải đối mặt với sự thật, tự mình phải đứng dậy. Các đồng chí ngồi ở đây đều là thành viên Ủy ban nhân dân thành phố, có thể nói là trụ cột của thành phố Đông Cống.
Mỗi người chúng ta đều phải xốc lại tinh thần, đưa ra giải pháp. Như thế mới có thể khiến cho nhà máy đường Dương Xuân hồi sinh.
Nhà máy Đường có phát triển, cũng có thể cho thành phố chúng ta có thêm tiền đúng không?
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
-Chủ tịch Diệp, đây căn bản là vũng bùn. Trừ phi không đi vào đó chứ một khi đã vào thì không thể đi ra được. Thậm chí đều làm cho chúng ta chết đuối trong đó.
Lưu Chuyển Kim lớn tiếng nói.
-Ừ, tôi thấy nhà máy đường Dương Xuân căn bản là vốn không đủ gán nợ, nếu kiểm tra sổ sách có lẽ nhà máy nợ còn phải đến vài trăm triệu. Một nhà máy không có cách nào cứu chữa như vậy mà bảo chúng ta tiếp nhận lại, căn bản là tự chui đầu vào rọ thôi.
Y Tiền Sâm lắc đầu lè lưỡi nói.
-Không đi làm sao biết là tự chui đầu vào rọ? đồng chí Tiền Sâm, có một số việc, chỉ có thể đi làm thật mới biết có cứu được hay không. Nếu Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh đem chuyện quan trọng như vậy giao cho chúng ta, chúng ta phải có trách nhiệm. Một chút trách nhiệm cũng không dám đảm đương thì có còn là một người đảng viên không?
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc phê bình ý kiến của Y Tiền Sâm.
-Dù sao việc này tôi không làm được. Tôi chỉ muốn nhúng tay quản lý “ba sào ruộng” nhà tôi là được rồi. Lần trước Chủ tịch Diệp giao mỗi chúng tôi kiếm tiền để xây dựng thành phố Đông Cống.
Việc này, vì hưởng ứng kêu gọi của Tỉnh ủy, tôi biết. Nhưng chỉ một việc này thôi tôi cũng đã đủ bận việc lắm rồi.
Chuyện nhà máy đường Dương Xuân này, nói thật, tôi không có thừa sức đi lo.
Chủ tịch Diệp nếu nói phải tiếp nhận, tôi không phản đối. Hơn nữa, nhìn vào bản tài liệu này có thể thấy trên tỉnh và Bí thư Ủy ban kinh tế Thương mại Đới Trung Cường đã đưa tiền vào quỹ của Chủ tịch thành phố.
Chứng tỏ việc này họ hi vọng Chủ tịch thành phố tự mình ra tay quản lý. Một khi đã vậy tôi tin rằng Chủ tịch Diệp có thể đưa nhà máy đường Dương Xuân ra khỏi khó khăn.
Tuy nhiên, tôi hi vọng, Chủ tịch Diệp không cần phân chia nhiệm vụ của nhà máy đường Dương Xuân cho chúng tôi, khi chúng tôi vẫn còn gánh vác những nhiệm vụ quan trọng trên vai.
Lưu Chuyển Kim lại bắt đầu cổ động quần chúng.
Nghe hắn nói, những người ngồi đây đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Những ánh mắt đó đều có ý này cả.
-Chỉ thị của Tỉnh ủy giao Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chịu trách nhiệm về nhà máy đường Dương Xuân. Chính là nhân sự của nhà máy đều sắp xếp từ đề cử của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố sau đó đưa lên Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Cán bộ dưới cấp sở trực tiếp do Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống quyết định, sau đó Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy sát hạch thông qua là được. Các đồng chí Tỉnh ủy đã giao cho chúng ta quyền lớn như vậy, chúng ta cũng phải quý trọng có phải không?
Diệp Phàm nói, bắt đầu tung ra “tấm chăn đệm” làm nền cho Lam Tồn Quân.
-Ha ha, vừa rồi tôi cũng đã cẩn thận đọc văn bản. Cảm thấy chỉ thị của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh cũng không nhằm vào Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta. Quan trọng là ở Chủ tịch Diệp. Nếu Chủ tịch Diệp thay đổi hình thức đầu tư cổ phần đối với nhà máy đường Dương Xuân, chúng tôi ủng hộ quyết định của Chủ tịch thành phố. Tuy nhiên, khả năng của chúng tôi có hạn, việc này tôi không tham gia.
Y Tiền Sâm nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói tiếp:
-Còn chuyện Tỉnh ủy trao quyền cho cấp dưới, tôi cũng tuyệt đối không động vào. Chủ tịch Diệp quyết định như thế nào thì quyết định như thế.
-Tôi cũng đồng ý với ý kiến của Phó chủ tịch thành phố Y.
Chánh án tòa án La Phong và Viện trưởng viện kiểm sát Nguyễn Tiến Phát người trước người sau nói. Sau đó lại có mấy vị thể hiện thái độ mặc kệ tương tự.
-Các anh không tham gia tôi cũng đồng ý. Tuy nhiên, chỉ thị của Tỉnh ủy là Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng ta quyết định đề cử nhân sự. Cho nên, vấn đề đề cử nhân sự cấp cao của nhà máy đường tôi hi vọng tất cả mọi người ủng hộ.
Diệp Phàm nói.
-Chỉ cần Chủ tịch Diệp đồng ý chuyện sau này của nhà máy đường không cần tìm chúng tôi, chúng tôi không có ý kiến. Hơn nữa, vì giữ lời hứa, tốt nhất là ký một biên bản chính thức, ghi vào biên bản hội nghị Ủy ban nhân dân thành phố. Mọi người đồng ý không tham gia như thế nào liền ký tên.
Lưu Chuyển Kim ngắt lời nói, đưa ra cách bỏ gánh nặng. Nguyến Tiến Phát cho đến Y Tiềm Sâm gật đầu đồng ý đều muốn không liên quan gì đến chuyện nhà máy đường nữa.
“Một đám yếu ớt bạc nhược” Diệp Phàm thầm mắng trong lòng, nói:
-Được, chủ nhiệm Vệ, lập tức cho người gõ biên bản.
Vệ Diêu Thông lập tức cho người đi làm không lâu sau thì biên bản đã xong.
Cuối cùng, trong số mười ba thành viên Ủy ban nhân dân ngoài Diệp Phàm, Lam Tồn Quân và Trần Tân Lễ ra thì mười vị đồng chí khác đều ký kết biên bản không tham gia.
-Các anh đã nghĩ kỹ đúng không. Đặt bút rồi không hối hận chứ?
Diệp Phàm giơ biên bản trong tay lên, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Đưa tôi ký trước.
Lưu Chuyển Kim không hề nghĩ ngợi ký ngay.
-Nếu các vị đều có suy nghĩ của riêng mình, tôi cũng không tiện nói nữa. Tổ chuyên trách chuyện nhà máy đường còn lại ba thành viên của Ủy ban nhân dân thành phố. Tôi cùng với Phó chủ tịch thường trực Lam Tồn Quân còn có Phó Chủ tịch thành phố Trần Tân Lễ. Có đúng vậy không thưa các đồng chí?
Diệp Phàm hỏi, tất nhiên là từng bước thực thi kế hoạch của mình.
-Đương nhiên là vậy, nếu chúng tôi quyết định không tham gia, đương nhiên bất luận chuyện gì của nhà máy đường chúng tôi cũng không tham dự. Mặc dù là nhà máy đường có chia tiền cũng không liên quan đến chúng tôi. Đương nhiên, nếu sau có việc gì khác, chúng tôi cũng không chịu trách nhiệm.
Lưu Chuyển Kim lên tiếng đầu tiên.
-Ha ha, tôi quyết định tổ chuyên trách nhà máy đường là do tôi làm tổ trưởng, đồng chí Lam Tồn Quân đảm nhiệm tổ phó thường trực, phụ trách trực tiếp.
Còn đồng chí Trần Tân Lễ đảm nhiệm tổ phó thứ nhất. Công việc của nhà máy đường không tách rời khỏi cục Công an nên đồng chí Vương Triều của Cục Công an cũng đảm nhiệm tổ phó.
Tổ viên còn có bên quản lý đất đai, xây dựng, Ủy ban Kinh tế thương mại cùng với một số lãnh đạo nhà máy đường tham gia. Ngày mai thành lập một tổ chuyên trách chính thức nắm giữ nhà máy đường Dương Xuân, toàn diện tiến hành điều tra.
Đồng thời cũng nhận bàn giao công việc của nhà máy đường từ bộ máy lãnh đạo hiện giờ của nhà máy. Mọi người đồng ý xin mời giơ tay biểu quyết.
Diệp Phàm nói xong giơ tay lên, Lam Tồn Quân cũng giơ tay.
Lưu Chuyển Kim cũng không chút do dự đồng ý, không lâu sau, toàn thể các đồng chí đều thông qua. Diệp Phàm hiểu được, tuy nói việc điều chỉnh nhân sự nhà máy đường có chút ngon miệng nhưng cũng khó gặm. Điều chỉnh nhân sự địa phương còn có lợi. Nhưng nhà máy đường Dương Xuân mục nát chắc chắn là hại nhiều hơn lợi. Bằng không, những người ngồi ở đây không phải cáo già, có lợi còn chưa tới sao.
Sau khi tất cả mọi người giơ tay đồng ý chuyện nhà máy đường, Diệp Phàm nói:
-Cố một chuyện nhỏ này. Bí thư Đảng ủy nhà máy đường Dương Xuân đồng chí Lý Khê Mãn đã tạm thời bị cách chức. Mà giám đốc nhà máy đồng chí Vân Phong đã điều lên Ủy ban kinh tế thương mại tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm. Có thể nói, hiện tại nhà máy đường Dương Xuân như rắn mất đầu. Nếu nhà máy đường đã thuộc sự quản lý của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta thì hôm nay trước tiên chúng ta phải chọn ra người làm giám đốc.
-Trong lòng Chủ tịch Diệp hẳn là đã chọn được người?
Lưu Chuyền Kim thản nhiên hừ một tiếng. Lúc này cũng hiểu rõ ý của Diệp Phàm. Hóa ra nói nhiều như vậy chính là vì phút cuối cùng này.
-Ha ha, tôi cho rằng đồng chí Lam Tồn Quân rất thích hợp đảm nhiệm chức vụ này. Anh ấy là người từ bộ Thương mại xuống đây, hiểu biết rộng. Hoàn toàn có năng lực kéo nhà máy đường Dương Xuân ra khỏi cảnh khó khăn này. Cho nên, tôi quyết định đề cử đồng chí Lam Tồn Quân đảm nhiệm Phó Bí thư Đảng ủy, Giám đốc nhà máy đường Dương Xuân với Ban Tổ chức cán bộ cán bộ Tỉnh ủy. Các đồng chí cảm thấy thế nào?
Diệp Phàm đã luyện đến da mặt tuyệt đối không mỏng chút nào, “nếu Lưu Chuyền Kim anh đã nói như thế thì tôi cũng không cần khách khí”.
-Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Diệp Phàm. Đồng chí Tồn Quân công tác ở bộ Thương mại nhiều năm có nhiều kinh nghiệm.
Bộ Thương mại là làm gì, là chuyên quản lý về kinh doanh. Hơn nữa Phó chủ tịch thành phố Tồn Quân đã ở bộ Thương mại nhiều năm như vậy chắc chắn cũng có mạng lưới quan hệ không tầm thường. Cho nên, anh ta đến nhà máy đường đảm nhiệm chức Giám đốc là hợp lý.
Trần Tân Lễ không ngờ là người đầu tiên lên tiếng. Bởi vì địa vị của Diệp Phàm trong cảm nhận của Chủ tịch Chúc đồng chí Trần Tân Lễ đã biết qua.
Ngay cả Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh và trợ lý Chủ tịch tỉnh Lưu Thạch cũng phải thầm chịu đựng. Chứng tỏ Chủ tịch Chúc ủng hộ Diệp Phàm.
Tất nhiên, trong lòng Trần Tân Lễ có suy nghĩ. Đây cũng là một nguyên nhân khiến vừa nãy Trần Tân Lễ đi theo Diệp Phàm.
-Chúng tôi đã nói trước là không tham gia vào chuyện nhà máy đường. Hơn nữa, chúng tôi là tham gia vào công tác chính chứ không liên quan gì đến công tác phát triển nhà máy đường cả. Cho nên, hai chúng tôi đều không có ý kiến gì. Đồng ý đề cử đồng chí Lam Tồn Quân.
Nguyễn Tiến Phát và La Phong nói.
Lưu Chuyển Kim thấy vừa rồi ký kết biên bản không tham gia giờ lại phải ủng hộ Ủy ban nhân dân thành phố đề cử nhân sự nhà máy đường. Việc này y cũng ngại nói ra điều mình muốn, đành đồng ý một cách bất đắc dĩ.
Tất nhiên, việc đề cử đồng chí Lam Tồn Quân dưới sự sắp xếp khéo léo của Diệp Phàm đã được Ủy ban nhân dân thành phố thông qua.
Mà Tỉnh ủy và ủy ban nhân dân tỉnh đã có văn bản chỉ thị toàn bộ hoạt động lần này đều ủy quyền cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, đến Thành ủy Đông Cống cũng bị bỏ qua một bên.
Cho nên, quyết định để cử này cũng không cần báo cáo Thành ủy Đông Cống mà có thể trực tiếp báo cáo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Diệp Phàm việc nhân đức không nhường ai, lập tức cho Vệ Diêu Thông đem quyết định của Ủy ban nhân dân thành phố báo cáo Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Hơn nữa, đến văn phòng diệp phàm lập tức gọi điện thoại cho Chủ tịch Chúc, đem những việc liên quan đến chuyện đề cử báo cáo Chủ tịch Chúc.
-Tôi nói rồi, chuyện nhà máy đường tôi không nhúng tay vào công việc cụ thể. Cậu nói thế nào thì được cái đó. Tuy nhiên, tầm nhìn của cậu nên chuẩn xác. Tuy nói mặt ngoài là ủy quyền toàn diện cho các cậu nhưng các cậu không được để tôi mất mặt.
Chủ tịch Chúc thản nhiên nói.
-Nếu không vực dậy được nhà máy đường Dương Xuân, Diệp Phàm tôi không cần chức vụ này nữa.
Diệp Phàm cũng nghiến răng.
-Cậu nói thế?
Chủ tịch Chúc lạnh lùng hừ nói, giọng rất nghiêm túc.
-Tôi nói thế, nếu Chủ tịch Chúc không tin có thể ghi âm lại cuộc điện thoại này.
Diệp Phàm còn chắc chắn thêm.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1873: Nhờ người đi hộ.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Sau khi tiếp xúc với Chủ tịch Chúc lần thứ hai. Diệp Phàm cũng hiểu thêm về ông một chút.
Cảm thấy Chủ tịch Chúc làm việc khá thoải mái.
Hơn nữa, vẫn có chút phong cách quân nhân. Chú trọng việc thật, coi trọng lời hứa.
Không thích làm những chuyện đường ngang ngõ tắt. Đương nhiên, đây chỉ là một chút cảm giác của Diệp Phàm mà thôi. Nếu nói là Chủ tịch Chúc đơn giản như mặt ngoài thì ông ta tuyệt đối không ngồi được lên vị trí Chủ tịch tỉnh.
-Vậy đi, việc bổ nhiệm đồng chí Lam Tồn Quân tôi có thể ủng hộ cậu. Tuy nhiên, dù sao lãnh đạo nhà máy đường cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở. Việc này phải thông qua thảo luận của Tỉnh ủy mới thông qua được. Cậu có hiểu ý của tôi không?
Chủ tịch Chúc nhắc nhở Diệp Phàm.
-Tôi hiểu rồi.
Diệp Phàm nói, tất nhiên là biết Chủ tịch Chúc đang nhắc nhở hắn còn phải qua cửa của Bí thư Tỉnh ủy Phó Quốc Vân.
-Hiểu được là tốt rồi, giữ vững thời hạn, cải tạo tốt nhà máy.
Chủ tịch Chúc nói câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.
-Cậu Lam, nhà cậu đã có động thái gì chưa?
Sau khi gác điện thoại Diệp Phàm quay sang hỏi.
-Mấy hôm trước anh đã nói việc này với tôi, tôi đã nói với cha rồi. Tin rằng họ cũng đã chuẩn bị. Dù sao từ Phó giám đốc sở đến Giám đốc sở là một ngưỡng lớn. Không ai dễ dàng buông tha. Tuy nhiên, anh Diệp, tôi xin nhờ anh chút chuyện.
Lam Tồn Quân hạ thấp thái độ.
-Chúng ta là anh em, không cần khách khí như vậy.
Diệp Phàm khoát tay áo nói.
-Cha tôi cũng đã nói, nhà họ Lam cơ bản là không có quan hệ ở tỉnh Tây Lâm. Muốn ổn thỏa thì tốt nhất phải tìm người có ảnh hưởng đến Bí thư Phó Quốc Vân.
Chủ tịch Chúc mạnh mẽ nhưng Phó Quốc Vân dù sao cũng là Bí thư, là nhân vật số 1 của tỉnh Tây Lâm. Với một tỉnh, vẫn là người có quyền cao nhất trong việc bổ nhiệm cán bộ cấp Giám đốc sở.
Tuy nói chỉ là Giám đốc một doanh nghiệp nhà nước. Nhưng, rất nhiều đồng chí đều coi đây là một cái cầu. Đây không phải là một cách thăng quan hay sao?
Lam Tôn Quân nói thẳng.
-Ý của cha cậu là trong đó có rất nhiều tranh giành đúng không?
Diệp Phàm nói.
-Ừ, cha nói, quan hệ trong Tỉnh ủy Tây Lâm cũng rất phức tạp. Chúc Nham Phong và Phó Quốc Vân hai người mạnh mẽ gặp nhau, không khác gì thế quân dùng lực đối đầu. Đây là hai phe phái tập đoàn quyền lực lớn nhất Tỉnh ủy Tây Lâm. Ngoài ra còn có phe do Phó Bí thư đảng đoàn Tằng Cửu Thiên cùng Phó Bí thư Chung Bão Thạch cầm đầu. Còn có mấy người đứng ở vị trí trung lập.
Lam Tồn Quân nói.
-Đã hỏi thăm rõ ràng chưa, ai có quan hệ tốt với Phó Quốc Vân.
Diệp Phàm hỏi.
-Không rõ lắm, cha cũng buồn vì việc này. Hiện tại đã tìm người nói qua với Phó Quốc Vân. Chẳng qua là thái độ Phó Quốc Vân khá mơ hồ. Cha đoán độ mạnh yếu vẫn chưa đủ.
Lam Tồn Quân nói.
-Phó Quốc Vân làm bí thư Tỉnh ủy một tỉnh, là lãnh đạo một vùng. Nếu nói không có ai ở trung ương ủng hộ ông ta có thể ngồi trên vị trí này là tuyệt đối không thể có khả năng. Có thể đẩy người khác ngồi lên vị trí Bí thư Tỉnh ủy ít nhất cũng phải là Ủy viên bộ Chính trị mới có khả năng này. Sau lưng Phó Quốc Vân có người như thế, cho nên, cán bộ bình thường ở Trung ương lên tiếng cũng không có tác dụng gì lớn…
Diệp Phàm nhíu mày nói.
-Cha nói, lần này anh Diệp có thể giúp đỡ. Thứ nhất nhà họ Lam sẽ nhớ ân tình này. Thứ hai, chuyện anh Diệp đề nghị thành phố Tân Môn liên kết hỗ trợ với thành phố Đông Cống ông ấy cũng có thể nói giúp. Tôi lúc đó cũng đã nói qua với cha, nói là anh Diệp chắc chắn sẽ giúp.
Không cần phải nói này nọ. Tuy nhiên, cha vẫn bảo tôi phải truyền đạt lại ý của ông ấy. Ông ấy nói, tình cảm anh em là tình cảm anh em. Nhưng công việc là công việc. Có một số việc phải phân định rõ ràng.
Lam Tồn Quân nói ra ý của cha mình.
-Ha ha, Chủ tịch thành phố Lam nói cũng có lý.
Diệp phàm gật gật đầu, ngồi im suy nghĩ một chút, cảm thấy hiểu rõ “Bối cảnh” là như thế nào rồi!
Đôi khi năng lực là một chuyện. Nhưng cần phải có “bối cảnh” giúp đỡ. Gia tộc giống như nhà họ Lam, anh không thể làm cho họ tin vào khả năng của anh thì sẽ không thể làm họ nể phuc.
Vì thế Diệp Phàm gọi điện thoại cho Phó Trưởng ban Tổ chức Trung ương Ninh Chí Hòa cười nói:
-Chào chú Ninh, cháu là Diệp Phàm.
-Là cậu à, cậu lâu không thấy điện thoại, tôi còn tưởng rằng cậu mất tích rồi đấy.
Giọng Ninh Chí Hòa thân thiết, giống như đối với một người bạn thân.
Không kém gì so với người nhà. Đây tất nhiên là nể mặt sư phụ Phí Phương Thành của Diệp Phàm.
-Muốn mất tích cũng khó.
Diệp Phàm cố ý thở dài.
-Chuyện của cậu tôi biết, tuy nhiên, tôi thấy lạ, cậu không tìm nhà họ Kiều tìm tôi làm gì.
Ninh Chí Hòa đột nhiên nói trắng ra.
-Ha ha, chú Ninh nghĩ sai cho cháu rồi. Hiện tại cháu công tác ở Đông Cống không tồi. Nơi này sơn thủy hữu tình, là một nơi rất tốt. Thật sự là một nơi nghỉ ngơi tốt. Cháu còn muốn cảm ơn chủ tịch tỉnh Yến đã cho cháu đến đây.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Phát hiện thấy Lam Tồn Quân đang lắng nghe, có lẽ đang đoán xem chú Ninh là ai.
-Vui đến quên cả trời đất?
Ninh Chí Hòa cười trêu.
-Có đôi chút là như vậy nhưng không phải là hoàn toàn.
Diệp Phàm nói.
-Cậu còn chưa nói với tôi là vì sao cậu nói tôi sai lầm.
Ninh Chí Hòa nói.
-Tôi muốn biết Bí thư Tỉnh ủy Tây Lâm Phó Quốc Vân quan hệ cũng không tệ lắm. Tôi nghĩ, chú Ninh ở vị trí đặc biệt, có thể hiểu một chút. Nếu đã tới Tây Lâm, kiếm cơm dưới tay người ta, không hỏi thăm một chút sau này xui xẻo thì sao chứ?
Diệp Phàm bình tĩnh nói.
-Ha ha, muốn bảo tôi giúp thì cứ nói thẳng. Làm sao phải dài dòng, không giống phong cách của cậu.
Ninh Chí Hòa tất nhiên là nghe xong hiểu ngay ý của Diệp Phàm, không chút khách khí nói.
-Tôi nói thẳng.
Diệp Phàm cười, mặt dày nói.
-Nói đi, tôi nghe.
Ninh Chí Hòa nói.
-Muốn nhờ chú Ninh nói giúp với Phó Quốc Vân. Thành phố Đông Cống chúng tôi có nhà máy đường Dương Xuân.
Diệp Phàm đem chuyện đề cử Lam Tồn Quân nói qua.
-Nếu Chủ tịch Chúc ủng hộ cậu, thì chỉ còn vấn đề bên phía Phó Quốc Vân.
Ninh Chí Hòa nói, trầm mặc trong chốc lát, nói:
-Phó Quốc Vân có chút việc tôi không tiện nói, với cậu mà nói thì cũng không thể đụng chạm đến tấng thứ đó.
Tuy nhiên, tôi có thể nói cho cậu biết. Quan hệ giữa Phó Quốc Vân và đồng chí Triệu Xương Sơn không tệ lắm đâu.
Nếu Triệu Xương Sơn đồng ý đề cử một Giám đốc doanh nghiệp nhà nước. Phó Quốc Vân hẳn sẽ không phản đối. Tất nhiên, quan hệ giữa họ là bạn bè, không phải như cậu nghĩ là phe phái chính trị. Cho nên, cậu đừng nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm suy nghĩ một hồi. Quan hệ giữa mình và nhà họ Triệu cũng là ôn hòa lợi dụng lẫn nhau thôi. Trước kia nhà họ Triệu có thể giúp mình giải quyết một chút việc đều có trao đổi ngang tay. Mà khi ở Việt Đông cũng chỉ có thể nói là thân hơn với các đồng chí thông thường.
Muốn dùng việc này để bảo ông ta lên tiếng nói với Phó Quốc Vân chuyện của Lam Tồn Quân có lẽ là không thể.
Huống chi hiện tại hết thảy chức vụ trong quân đội của hắn đều bị rút hết. Hơn nữa, việc hắn trở thành phế nhân Triệu Bảo Cương có lẽ cũng đã biết. Đã không có giá trị lợi dụng, thì thực không có tác dụng gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Phàm nhìn Lam Tồn Quân một cái hỏi:
-Tồn Quân, cha cậu cùng Bí thư tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn có thể thương lượng một chút nào đó không?
-Lão đại của nhà họ Triệu?
Lam Tồn Quân kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Ừ, nếu cha cậu có thể nói chuyện thì tốt.
Diệp Phàm nói, đây là cung cấp tin tức cho Lam Tồn Quân.
-Tôi lập tức nói với cha một tiếng.
Lam Tồn Quân vui vẻ cầm điện thoại ừ à một hồi sau vẻ mặt hơi có chút vui mừng nói:
-Thật ra bên chỗ Bí thư Triệu, cha tôi đang tìm người liên hệ.
-Tốt tốt, Giám đốc Lam, đầu tiên tôi chúc mừng cậu một tiếng.
Diệp Phàm trêu.
-Ha ha, việc này chưa có kết quả cũng không dám tùy tiện.
Lam Tồn quân khiêm tốn nói.
Sau hai ngày Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân đều bận rộn với việc sắp xếp công việc cho tổ chuyên trách nhà máy đường Dương Xuân. Nói thì dễ nhưng làm thì khá khó. Bởi vì, liên quan đến nhiều vấn đề. Hơn nữa, cũng chưa rõ hết năng lực của nhân viên. Trong tổ này, Diệp Phàm không thích người có tài trí bình thường.
Buổi sáng ngày thứ ba, Lam Tồn Quân dẫn nhân viên tổ công tác vào nhà máy đường Dương Xuân. Bộ phận xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống lại thiếu người. Diệp Phàm vẫn luôn tìm người thích hợp cho vị trí này.
Ban đầu, phân công quản lý xây dựng đô thị là Phó chủ tịch thành phố Lưu Chuyển Kim. Nhưng người này dùng không thuận tay.
Hơn nữa, trong bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố, thường thường đều là người này phản đối đầu tiên. Hơn nữa, người này tư tưởng có vấn đề, nói là không tham gia chuyện nhà máy đường. Cho nên, Diệp Phàm quyết định để qua một bên trước, để anh ta tỉnh táo lại.
Trần Tân Lễ thật ra là một người thích hợp. Tuy nhiên, bởi vì Trần Tân Lễ phân công quản lý công nghiệp, đây cũng là mảng quan trọng. Không thể phân công anh ta quản lý xây dựng.
Diệp Phàm suy nghĩ hồi lâu, quyết định thăm dò ý của Bí thư Vi Lý Quốc. Ông ta rất có kinh nghiệm về vấn đề này.
Vì thế, mang chút trái cây đến chỗ Vi Lý Quốc.
-Ngồi, ngồi đi.
Lần này Vi Lý Quốc thân thiết hơn, nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
-Chủ tịch Diệp nói chuyện rất có lý, nghe nói Ủy ban nhân dân thành phố đã thông qua phương án xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống?
-Vâng, việc này, thứ nhất vì sự phát triển của chúng ta, thứ hai là hưởng ứng sự kêu gọi của Tỉnh ủy.
Diệp Phàm nói.
-Sau khi quyết định xong, tiếp theo chính là chuẩn bị kinh phí xây dựng cơ sở hạ tầng.
Tuy nhiên, căn cứ vào ngân sách của thành phố chúng ta, Chủ tịch Diệp cần phải suy nghĩ về khoản kinh phí này.
Ôi, tôi không được rồi. Nếu không cũng muốn chống gậy đi khắp nơi. Vì việc xây dựng thành phố Đông Cống không cần thể diện nữa cũng được.
Vi Lý Quốc vẻ mặt tiếc nuối, giơ tay gõ gõ đầu gối của mình.
-Bí thư Vi không cần phải tự trách mình, nhiệm vụ của anh là giữ gìn sức khỏe. Còn tiền bạc thì vẫn còn chưa tới lúc.
Diệp Phàm cười thần bí.
-Cậu có cách?
Vi Lý Quốc có vẻ hào hứng nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Bởi vì xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống là hi vọng cả đời của Vi Lý Quốc.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ