Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1874: Không cần giận nhà họ Kiều.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Ha ha, tạm thời còn chưa có quyết định. Đợi sau khi có việc khác mới có hi vọng. Tuy nhiên, hẳn là có sáu phần chắc chắn.
Hơn nữa xây dựng thành phố Đông Cống chúng ta vẫn có chút ưu thế hơn so với các thành phố khác.
Đó là đất đai rộng rãi, ngoài ra không gian phát triển rất lớn.
Tôi thấy thành phố Đông Cống cũng không có nhiều nhà tầng, mặc dù là giải phóng mặt bằng có lẽ bồi thường cũng không phải là nhiều. Thật ra có lợi cho việc chúng ta tiến hành quy hoạch trung tâm thành phố một lần nữa.
Diệp Phàm cười, tất nhiên cũng nói đến chuyện liên kết với thành phố Tân Môn.
-Ừ, Đông Cống quá nghèo, ven đường cũng chỉ là nhà gỗ, hai tầng.
Mặt phố cũng không có tòa nhà vượt quá tám tầng. Hơn nữa, đều đã xây dựng quá lâu, giá trị hẳn là không cao lắm. Nhìn hoàn cảnh như thế, tôi thấy một Bí thư Thành ủy như tôi đã không làm tròn trách nhiệm.
Vi Lý Quốc hơi có vẻ xấu hổ nói.
Đây cũng không phải là cái sai của anh, đây là do nguyên nhân khách quan của Đông Cống tạo thành.
Diệp Phàm an ủi nói.
-Chủ tịch Diệp, hôm nay cậu đến đây hẳn là không phải chỉ nói chuyện này thôi. Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng. Nếu có thể giúp đỡ tôi nhất định sẽ giúp.
Thái độ Vi Lý Quốc kiên quyết.
-Xây dựng thành phố Đông Cống trở thành thành phố trung tâm phía tây nam của tỉnh là quyết tâm lớn của Ủy ban nhân dân thành phố lần này. Cho nên, một người đứng đầu tốt là rất quan trọng. Vốn do Phó chủ tịch Lam Tồn Quân phụ trách, nhưng chuyện nhà máy đường Dương Xuân còn lớn hơn nữa, điều anh ấy sang bên đó. Mà đồng chí Trần Tân Lễ lại phân công quản lý công nghiệp, không thể phân thân.
Diệp Phàm nói.
-Về xây dựng vẫn do đồng chí Lưu Chuyển Kim phụ trách. Tuy nhiên, đồng chí ấy là người như thế nào Vi Lý Quốc tôi không muốn nói nữa.
Người này không trọng dụng được.
Nếu cậu có khoản tiền muốn xây dựng, anh ta thấy có lợi có thể sẽ nhiệt tình.
Ngược lại, không có tiền muốn anh ta xây dựng Đống Cống, anh ta chắc chắn sẽ mặc kệ. Loại người này chỗ tốt thì đến, chỗ khó thì chạy. Căn bản là không giống một đảng viên.
Cho nên, người phụ trách xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống tuyệt đối không thể để anh ta đảm nhiệm. Nếu không, sẽ toàn nhận được chuyện xấumà thôi.
Vi Lý Quốc vẻ mặt nghiêm trọng nói.
-Bí thư Vi, tôi đến Đông Cống mới hơn một tháng. Nói thật, cũng không hiểu nhiều về cán bộ thành phố lắm. Tôi hi vọng Bí thư Vi có thể đề cử giúp tôi một người tài ba.
Phải là đồng chí có thật tâm muốn xây dựng thành phố Đông Cống mới được. Hơn nữa xây dựng thành phố không thể cho đồng chí Lưu Chuyển Kim phụ trách, anh cũng hiểu được tình hình của Lưu Chuyển Kim. Quan hệ giữa anh ta và Bí thư Y cũng không tồi.
Nếu thực sự không cho anh ta làm, có lẽ áp lực từ Thành ủy lên tôi cũng khá lớn.
Dù sao, Ủy ban nhân dân thành phố cũng do Thành ủy lãnh đạo. Tuyệt đối không thể đứng ra ngoài sự lãnh đạo này.
Diệp Phàm tung ra mục đích cuối cùng. Ngoài ra, đưa ra yêu cầu nhỏ, hi vọng Vi Lý Quốc có thể ủng hộ mình.
-Đây chính là vấn đề khi xây dựng thành phố Đông Cống. Cậu lấy được tiền, thì mắt Lưu Chuyển Đông có khi còn trợn to hơn đồng hồ.
Có lợi lộc thì y như rằng bao nhiêu người nhìn chằm chằm. Vì thế ắt hẳn cậu phải điều chỉnh phân công cho cấp phó.
Điều chỉnh phân công là chuyện gian khổ hạng nhất. Thoạt nhìn thì dễ dàng, cậu là người đứng đầu Ủy ban nhân dân thành phố nên có quyền này.
Nhưng, trong cơ chế của chúng ta ai cũng hiểu được. Ủy ban nhân dân thành phố làm công tác không thể độc lập hoàn toàn.
Mặc dù là chuyện phân quyền cho cậu, có lẽ cũng có người ngoài nhúng tay. Người ngoài không riêng gì Thành ủy tạo áp lực cho cậu. Còn ở tỉnh, thậm chí từ xa hơn nữa.
Cho nên, thật sự muốn làm cũng khó. Tôi hi vọng cậu có thể đứng vững trước áp lực, gạt bỏ hết mọi quấy nhiễu. Còn về người phụ trách, tôi cảm thấy đồng chí Trương Chí Khôn Phó chủ tịch thành phố phân công phụ trách mảng văn hóa giáo dục là một ứng cử viên không tồi.
Người này tuy nói hiện tại phân công quản lý văn hóa giáo dục nhưng anh ta cũng đã từng đảm nhiệm Cục trưởng cục Xây dựng.
Cũng là chức vụ mà từ đó thăng chức lên Phó chủ tịch thành phố. Cho nên, đối với xây dựng trung tâm thành phố cũng khá quen thuộc.
Vi Lý Quốc nói.
-Lúc trước vì sao không phân anh ta quản lý xây dựng lại phân công quản lý mảng văn hóa giáo dục? Đây chính là chuyên ngành ban đầu của anh ta, làm việc cũng quen hơn mà.
Diệp Phàm cố ý hỏi ngược lại, tất nhiên là muốn tìm hiểu từ chỗ của Vi Lý Quốc.
-Ôi.
Vi Lý Quốc lắc đầu trầm ngâm một hồi rồi nói:
-Tôi tuy nói là Bí thư Thành ủy nhưng rất nhiều mặt bị hạn chế. Cũng không thể làm làm chuyện mà mình muốn. Hơn nữa, cho tới bây giờ tôi vẫn tôn trọng việc phân công công tác của mình, không tham gia chuyện của Ủy ban nhân dân thành phố. Cho nên, lúc đó chuyện này là do đồng chí Hoàng Quang Nguyên sắp xếp.
Chí Khôn cũng đã từng đến tìm tôi, lúc đó tôi khuyên anh ta chờ một thời gian, khi có cơ hội tôi sẽ nói với đồng chí Hoàng Quang Nguyên một chút.
Tuy nhiên, không lâu thì tôi liền bị bệnh. Bị bệnh sẽ không trở lại cương vị công tác được nữa. Hiện giờ cậu bảo tôi đề nghị cũng không thích hợp.
-Điều chỉnh phân công công tác tôi tạm thời không động đến. Tuy nhiên, tôi dự định thành lập một tổ chuyên trách phụ trách xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống, gọi là tổ xây dựng thành phố. Đồng chí Trương Chí Khôn trước kia đã từng đảm nhiệm cục trưởng Cục Xây dựng thì anh ta kiêm chức này cũng hoàn toàn thích hợp.
Diệp Phàm nói.
-Ý tưởng này cũng không tồi, không tồi.
Vi Lý Quốc nói liền hai chữ không tồi sau đó nhìn Diệp Phàm một cái nói:
-Thật ra, đồng chí Cam Thủy Hưng ở Ban Tổ chức cán bộ cán bộ Thành ủy cũng là đồng chí mà tôi đã chứng kiến quá trình anh ta trưởng thành, hiện tại tôi già rồi, không được nữa rồi. Hi vọng Chủ tịch Diệp có thời gian hãy thảo luận về công tác cán bộ và phát triển đô thị với anh ta. Đúng rồi, còn nữa, trước đó tôi thấy Phó trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Thiết cùng cậu xuống đây?
Vi Lý Quốc nói đến Cam Thủy Hưng, Diệp Phàm vừa nghe lập tức hiểu ngay. Người này chính là đệ tử của Vi Lý Quốc.
-Vâng, Phó Trưởng ban Thiết đã bớt chút thời gian đi xuống cùng tôi, thật sự cũng hơi ngại.
Diệp Phàm cố ý nói.
-Ha ha, chắc cậu không hiểu được. Trưởng ban Tuyên giáo Y Thanh Liên là cháu gái của Phó Trưởng ban Hậu Sơn.
Mà Phó Trưởng ban Hậu Sơn đã có thời gian trong quân ngũ với cha cô là Y Định Giang.
Vi Lý Quốc để lộ ra tin tức.
-Y Định Giang làm gì trong bộ đội?
Diệp Phàm giật mình, hỏi. Nếu có thể nắm được Y Định Giang không phải là nắm được Y Thanh Liên sao.
Nắm Hậu Sơn không bằng nắm Y Định Giang. Hậu Sơn có thực quyền sắp xếp nhân sự ở Tỉnh ủy. Hơn nữa, kinh nghiệm quan trường chắc nhiều hơn so với Y Định Giang, không thể nào dễ nắm bắt. Đương nhiên, trừ phi Y Định Giang là tướng quân, đó cũng là nhân vật khó chơi.
-Ông ta là trung tá quân khu tỉnh, hiện tại đã hơn 50 tuổi mà vẫn chỉ có quân hàm trung tá.
Còn không bằng con gái ông. Hiện tại mới hơn 30 đã là ủy viên thường vụ Thành ủy, cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Có một lần gặp Hậu Sơn mời Y Đình Giang ăn cơm.
Lúc đó tôi và Y Thanh Liên đi tỉnh họp buổi tối cũng cùng ăn cơm. Lúc đó Hậu Sơn đã nói đùa với Y Định Giang, nói là Y Định Giang là cha nhưng hãy chào con gái theo nghi lễ quân đội và gọi là thủ trưởng đi.
Y Định Giang cũng không có vẻ tức giận, nói là con gái có thành tích, cái này gọi là con hơn cha là nhà có phúc.
Tuy Y Định Giang miệng nói như thế, nhưng trong lòng thật ra có chút tức giận.
Vy Lý Quốc cười ha hả.
-Trưởng ban Thiết Hậu Sơn năng lực ở tỉnh không nhỏ. Hoàn toàn có thể nói với Quân khu tỉnh quan tâm đến Y Định Giang.
Diệp Phàm nói.
-Vô dụng.
Vi Lý Quốc không hề nghĩ ngợi lắc đầu.
-Sao lại thế, chẳng lẽ tư lệnh của quân khu tỉnh không có người nhà công tác ở tỉnh Tây Lâm cần chúng ta quan tâm?
Diệp Phàm miệng nói, thật ra trong lòng có chút tò mò.
Có lẽ tư lệnh Quy Hưng Thiên không thể nào dễ chung sống. Mọi quan tướng quân đội cấp bậc này, người ta cũng không thể nào nể hà cán bộ địa phương.
Hệ thống quân đội là một hệ thống độc lập, khoản nhân sự đều không liên quan đến địa phương.
Cho nên, người ta không nể anh cũng không có cách gì.
-Quy Hưng Thiên là người như thế nào, trên cơ bản là mặc kệ chuyện địa phương. Trừ phi gặp tình huống liên quan đến quốc gia, như là hỗ trợ chống lũ… Còn bình thường chỉ làm chuyện của chính mình. Ngay cả trong hội nghị thường vụ tỉnh cũng ít thấy bóng dáng anh ta. Nói như Thiết Hậu Sơn, cũng không có gì liên quan đến tư lệnh. Huống chi người ta vẫn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Muốn giải quyết việc gì thì trực tiếp đi tìm Trưởng ban tổ chức Tỉnh ủy Lôi Thường Thạch, làm gì phải tìm đồng chí Hậu Sơn đúng không?
Vi Lý Quốc nói cũng có lý.
Sau khi đi ra ngoài Diệp Phàm gọi điện thoại cho Kiều Hoành Sơn nói:
-Bác cả, bác có quen Quy Hưng Thiên ở tỉnh Tây Lâm không?
-Cháu hỏi anh ta làm gì?
Kiều Hoành Sơn trả lời, nghĩ một chút rồi nói:
-Hiện tại cậu ở thành phố Đông Cống, hẳn là không xảy ra chuyện gì với Quy Hưng Thiên ở tỉnh chứ? Chẳng lẽ cậu gây với anh ta, không thể nào chứ chú đồng chí nhỏ.
-Gây với anh ta, đương nhiên là không. Chỉ là tò mò muốn hỏi một chút.
Diệp Phàm tất nhiên không muốn nói thật.
-Tò mò, cậu nhóc nhàn nhã như vậy hơi lạ.
Kiều Hoành Sơn không dễ bị lừa, nói:
-Lần này đến Đông Cống có phải cậu giận nhà họ Kiều không ra tay giúp cậu thay đổi tình hình?
-Không phải ạ, thành phố Đông Cống không tồi. Sông nước hữu tình, là một địa phương đẹp.
Diệp Phàm hơi có chút châm chọc.
-Việc này cậu cũng đừng vội. Viễn Sơn cũng hiểu được. Cậu cứ an tâm ở đó một thời gian, thành phố Đông Cống cũng không phải điểm dừng chân cuối cùng của cậu đúng không? Viễn Sơn sẽ sắp xếp.
Kiều Hoành Sơn nghĩ một chút nói.
-Cháu rất an tâm, đang tiến hành xây dựng thành phố Đông Cống trên quy mô lớn.
Diệp Phàm nói nửa thật nửa đùa.
-Xem xem, trong lòng cậu vẫn giận dỗi.
-Cháu có dám giận dỗi gì đâu. Nhà họ Kiều là gia tộc lớn, giúp hay không giúp là chuyện của mọi người. Vả lại, Diệp Phàm cháu cũng không cần giúp đỡ gì. Cháu tin rằng, đồng chí Yến Xuân Lai cũng sẽ phải trả giá vì việc này.
Giọng điệu Diệp Phàm đột nhiên trở nên sắc bén.
-Ừ, có tự tin như vậy. Tôi không hiểu, chủ tịch thành phố Cấp Giám đốc sở như Diệp Phàm cậu lấy gì khiến cho Chủ tịch tỉnh Yến phải trả giá.
Nếu không nói ra nguyên nhân, Kiều Hoành Sơn tôi chỉ có thể cho rằng cậu không chắc chắn, mạnh miệng vậy thôi.
Cậu thanh niên, như vậy không được. Không cần nói đến phía sau Yến Xuân Lai còn có hẳn nhà họ Yến, Yến Vân cũng là Ủy viên bộ Chính trị, Phó thủ tướng.
Có một số việc, dù là sau lưng cũng không được nói. Nói rồi làm không được ngược lại sẽ bị người ta để bụng.
Mà cậu nghĩ lại xem, cậu vì sao bị giao lưu đến Đông Cống. Chẳng lẽ trong đó chỉ là vấn đề Yến Xuân Lai thôi sao?
Kiều Hoành Sơn giọng
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1875: Áp lực của đại viện Kiều gia.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Ý bác cả muốn nói chuyện tôi bị thuyên chuyển đi giao lưu trên hình thức là Yến Xuân Lai làm, nhưng trên thực tế Bí thư Phí Mãn Thiên cũng đã ngầm đồng ý có phải hay không?
Diệp Phàm nói mà trong lòng lửa giận đang sôi.
- Anh còn không nhận ra thì là ngốc đấy, nếu không có Phí Mãn Thiên ngầm đồng ý, sao có khả năng để một cán bộ cấp giám đốc sở đưa đi giao lưu.
Hơn nữa, ở Hải Đông anh vừa mới làm xong một chuyện lớn. Được Bí thư Phí Nhất Hoàn ca ngợi.
Phản ứng của Yến Xuân Lai chậm chạp thế sao?
Chẳng lẽ Yến Xuân Lai thật việc dám điều khiển cả Bí thư Nhất Hoàn? Anh suy nghĩ quá ngây thơ rồi, chuyện này phức tạp lắm đấy.
Cho nên, tôi thấy anh nên tỉnh táo hơn. Hơn nữa, tốt hơn nên tỉnh táo xem xét lại việc mình đã làm. |Anh ở Hải Đông làm việc cũng không tồi, ngược lại vì sao lại rơi vào kết cục như vậy?
Cái này gọi là gì, có một số việc, anh khác nào đánh vào mặt của lãnh đạo tỉnh anh có biết không? Chuyện ở Hải Đông trên Trung ương không ngừng chú ý, hơn nữa, lại là một chuyện không được đẹp đẽ gì.
Thông thường, những chuyện này cấp dưới che dấu còn không kịp thì làm sao có thể giấu lên tận bên trên. Hơn nữa, nếu không có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phí Nhất Hoàn bao che, nếu đổi lại là một người khác ngồi ở vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương này.
Phỏng chừng, hai đồng chí Phí Mãn Thiên và Yến Xuân Lai phải xanh xám mặt mày. Mọi thứ hết thảy chính do Diệp Phàm anh khởi xướng.
Cho nên, nên ngẫm nghĩ lại. Đương nhiên, tôi không phải nói anh mặc kệ. Việc thì phải làm nhưng vấn đề mấu chốt là dùng phương pháp gì.
Tỷ như mượn chuyện của Hải Đông mà nói, nếu trên tỉnh ra mặt áp chế bên dưới tự giải quyết, như vậy, người ở Trung ương không phải gặp trở ngại gì, lãnh đạo Tỉnh ủy cũng thấy có gì đó sáng rọi có phải hay không?
Đương nhiên, anh bị đi giao lưu còn có nguyên nhân khác. Vì sao đại viện Kiều gia biết rõ anh như thế nhưng đến bây giờ vẫn không hé răng, anh có hiểu không đó.
Đối thủ gồm Ủy viên bộ Chính trị Phó Thủ tướng Yến Vân, và Bí thư Phí Nhất Hoàn.
Anh bảo Đại viện Kiều gia có thể gánh nổi sức áp chế của hai vị cao quan này sao? Cho nên, ý của Viễn Sơn là nên chờ trận cuồng phong này đi qua rồi sẽ tính.
Hoặc là đến các bộ và uỷ ban trung ương rèn luyện sau đó về lại cũng không khác biệt lắm.
Kiều Hoành Sơn thực sự quan tâm Diệp Phàm nên khuyên bảo rất nhiều.
-Tôi biết tật xấu của tôi rất nhiều, tuy nhiên, Yến Xuân Lai làm như thế chính là quăng một cái tát vào mặt tôi, tôi tuyệt đối phải phản kích thôi.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Cậu xem xong liệu mà xử lý, tôi mà nói tiếp cậu lại nói tôi lôi thôi, không nói nữa.
Kiều Hoành Sơn nói xong ngắt điện thoại, Diệp Phàm khẩn trương nói
-Bác cả, bác có thể đánh tiếng với tư lệnh viên tỉnh Tây Lâm hay không. Bên dưới anh ta có một người tên Y Định Giang, chỉ là một trung tá.
Diệp Phàm đem nguyên do nói ra.
-Lượn đi lượn lại vẫn vì tranh thủ dẫn một ủy viên thường vụ của Thành ủy thành phố cấp 3 đến tập đoàn nhỏ của anh, anh thật biết sắp xếp. Bảo tôi mở miệng, khác nào lấy đại pháo đi đánh muỗi?
Kiều Hoành Sơn tức giận hừ nói.
-Ha hả, ai bảo bác là bác cả của cháu, có phải hay không? Hơn nữa, đẳng cấp của bác cao nên khinh thường một ủy viên thường vụ Thành ủy cấp thấp. Nhưng đối với cháu mà nói, có được sự ủng hộ của một ủy viên thường vụ Thành ủy là điều có lợi rất lớn. Thêm một lá phiếu so với không có lá phiếu nào vẫn tốt hơn có phải hay không?
Diệp Phàm cười gượng nói.
-Tiểu tử này, bác vẫn chưa tới 70 mà đã già như vậy rồi. Thôi vậy, có nói cũng không lại cháu, bác trực tiếp chào hỏi Quy Hưng Thiên là được chứ gì. Không phải chỉ là một việc nhỏ như từ trung tá thăng lên Thượng tá thôi sao, nhưng, tiểu tử phải nhớ kỹ, cháu nợ Kiều Hoành Sơn bác một ân tình lớn rồi đấy?
Lão già Kiều Hoành Sơn vừa nói, da mặt như dầy hẳn lên, ngay đến Diệp lão đại cũng thấy ngại.
-Bác cả này, chúng ta là thân thích, nhờ bác nhắn gửi có một câu mà bác coi đó như một ân tình lớn, cái này, có chút hơi quá rồi.
Diệp Phàm tất nhiên là không muốn nhận món nợ này. Ai biết được sau này Kiều Hoành Sơn sẽ yêu cầu mình làm chuyện gì. Phỏng chừng, việc này đã xảy ra tương tự với Kiều Thế Hào rồi.
- Một là một, hai là hai, thân thích là thân thích, ân tình là ân tình. Tiểu tử này không nhận thì miệng lão Kiều này sao há ra được.
Cháu cho rằng nhờ người ta làm việc cho mình dễ dàng lắm có phải hay không? Quy Hưng Thiên tốt xấu gì cũng là thiếu tướng, dựa vào cái gì mà bảo người ta làm công không cho mình.
Kiều Hoành Sơn bác đây cũng phải nợ anh ta một ân tình, có phải hay không? Ân tình trả ân tình mới huề nhau được. Hơn nữa, chuyện lần này là cháu giúp người khác làm việc. Nếu là chuyện của cháu, Kiều Hoành Sơn bác không nói thêm lời nào, sẽ xin giúp hộ liền.
Kiều Hoành Sơn da mặt không còn dầy nữa mà đã là quá dầy, Diệp lão đại nghe mà khâm phục, bị buộc như thế đành phải nhận món nợ ân tình bất đắc dĩ này.
Chuyện điều tra làm rõ của nhà máy Đường diễn ra khá thuận lợi, Lý Khê Mãn, con người này ỷ có Phó chủ tịch tỉnh Y Kiệt Minh làm chỗ dựa.
Tuy nói bị đình chỉ công tác nhưng lão già này thảnh thơi vô cùng. Ra vẻ rất khinh thường. Lam Tồn Quân tìm lão để tìm hiểu chuyện của nhà máy Đường, lão già này tỏ ra rất sĩ diện, không phối hợp chút nào, ngậm kín miệng không nói câu nào.
Nói đến người này, Lam Tồn Quân thấy hận tới ngứa cả răng. Nhưng tạm thời Lam Tồn Quân không rảnh để đấu với người này, làm rõ mọi chuyện của nhà máy Đường mới là việc quan trọng.
Cuối tám tháng, thành phố Đông Cống giờ là giữa mùa hè nên thời tiết khá nóng. Diệp Phàm cũng đã dọn vào tòa nhà của ủy viên thường vụ Thành ủy, phong cách xây dựng của tòa nhà này khá cổ xưa.
Gạch xanh ngói xanh thay mới toàn bộ, vì đất của thành phố Đông Cống này không đáng giá cho nên hơn mười tòa nhà của ủy viên thường vụ tòa nào cũng rộng lớn, thấp thoáng giữa những cây xanh, cảnh trí khá đẹp.
Trong sân nhà Diệp Phàm bày biện ba chiếc ghế dựa có thể nằm bằng trúc, đủ cho ba người nằm thành vòng tròn.
Chính giữa đặt một bàn trà hình tròn bằng trúc, trên bàn trà đặt một ít điểm tâm.
Còn có mấy chiếc ly tinh xảo, bên trong đựng rượu gạo do người dân địa phương tự ủ, hương thơm ngào ngạt. Diệp lão đại cùng Lam Tồn Quân, có cả ba vị khách của Vương Triều đều yêu thích loại rượu gạo tự ủ này.
-Anh Diệp, chuyện làm rõ nhà máy Đường đã chấm dứt, công việc tiếp theo mà tôi chuẩn bị làm là chỉnh đốn toàn diện. Trong một tuần sẽ điều chỉnh lại toàn bộ nhân sự của nhà máy Đường. Phải xem xét lại một lần nữa, công tác thông báo tuyển dụng nhân sự đã được triển khai. Tuy nhiên, hiệu quả hình như rất kém.
Lam Tồn Quân trên mặt có chút buồn bực.
- Một nhà máy tồi tàn thì ai chịu chui đầu vào, sinh viên chuyên ngành cũng không chịu đến phỏng vấn, thì đừng nói chi đến chuyên gia và nhân tài của ngành, họ càng không đến Đông Cống này đảm nhiệm chức vị giám đốc bộ phận.
Huống chi, nhà máy Đường nằm ở nơi hẻo lánh, không phải ở một thôn trấn có quy mô. Hiện tại nhân tài chẳng ai mà không chú trọng điều kiện làm việc.
Hơn nữa, điều kiện sống cũng được họ chú trọng và lựa chọn, nhà máy Đường Dương Xuân có thể cho họ điều kiện gì chứ.
Trừ phi phá nhà máy, phá khu dân cư tạm trú, khi đó người dân sống ở thành phố lớn không nổi sẽ chạy đến nơi này.
Hơn nữa, phương diện tiền lương càng không có gì đảm bảo, nếu nhận lời đến làm việc thì so với việc nhảy xuống hố lửa có gì khác nhau?
Vương Triều ngồi một bên nói kích Diệp lão đại cùng Lam Tồn Quân.
-Đây là vấn đề thực tế, làm người phải hướng lên phía trước, chỉ có nước mới hướng chỗ thấp mà chảy xuống. Nhà máy Đường nếu không đổi địa điểm, muốn tìm nhân tài là chuyện không có khả năng.
Hơn nữa, từ nhà máy Đường mà chạy xe đến thành phố Đông Cống cũng mất độ hai giờ đồng hồ, đường núi quanh co lại khó đi.
Thêm vào đó là điều kiện của nhà máy Đường không tốt, sinh viên sẽ không ai chịu trở về, nhân tài lại càng không muốn sống tại thành phố Đông Cống này của chúng ta.
Tồn Quân, mấy ngày nay tôi luôn suy nghĩ về vấn đề này. Không có nhân tài đến nhà máy Đường thì muốn nó thay đổi hoàn toàn thì đó là chuyện không có khả năng. Đây là xã hội xem nhân tài như bảo vật, bởi nhân tài đại diện cho của cải.
Thế nên tôi nghĩ có thể liên kết sự phát triển của nhà máy Đường và việc xây dựng trung tâm thành thị của thành phố Đông Cống lại hay không, cùng dung hợp lại để cùng phồn vinh.
Diệp Phàm nói.
-Nhà máy Đường Dương Xuân cùng phát triển thành phố Đông Cống liên kết lại, chuyện này mong anh Diệp nói cụ thể hơn một chút.
Lam Tồn Quân nhìn Diệp Phàm hỏi.
-Sao có khả năng kết hợp cùng một chỗ, nhà máy Đường Dương Xuân cách Đông Cống tới hơn 100 km lộ trình.
Căn bản là không liên quan đến nhau. Cho là phía nam nội thànhphối có mở rộng như thế nào thì cũng không có khả năng mở rộng đến nhà máy Đường Dương Xuân vì cách nhau quá xa. Nếu thực như vậy thì diện tích nội thành Đông Cống e là lớn hơn cả thành phố Phổ Hải.
Vương Triều bắt đầu châm chọc.
Tuy vậy lời anh ta nói cũng có lý, đúng là không tìm ra được anh ta nói sai ở đâu cả.
- Ha hả, Vương Triều, phá án thì anh là cao thủ, mà ngay cả nói đến chuyện động não thì cũng không chê vào đâu được.
Người di dời thì sống nhưng cây thì lại chết, như thế nào là không thể chuyển?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Chuyển như thế nào? Chẳng lẽ đem cả nhà máy Đường Dương Xuân chuyển đến Đông Cống?
Vương Triều không hề nghĩ ngợi, trực tiếp thốt lên.
-Chuyển nhà máy?
Lam Tồn Quân giật mình, đột nhiên ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
-Đúng vậy, chính là chuyển nhà máy. Anh ngẫm lại đi, thành phố Đông Cống chúng ta muốn trở thành thành phố trung tâm của tỉnh tây nam, có phải nên mở rộng diện tích nội thành hay không. Khi mở rộng diện tích nội thành nếu không có ai đến sống cũng không được. Công nhân viên chức chính thức của nhà máy Đường Dương Xuân cùng gia quyến của họ, Tồn Quân, anh tính xem có bao nhiêu người?
Diệp Phàm cười nhợt nhạt.
-Có công nhân viên chức có khi chỉ một người đại diện cho một gia đình, cái này gọi là công nhân viên chức đơn thân. Còn hai vợ chồng công nhân viên đại diện cho một gia đình thì một nhà ít nhất cũng có năm nhân khẩu, như vậy mà tính thì hình như hộ tịch của nhà máy Đường chúng ta sẽ không dưới hai mươi ngàn người.
Lam Tồn Quân giảng đến.
-Đúng vậy, có thêm hai mươi ngàn người này nhập cư, thêm hơn ba mươi ngàn người của Đông Cống, không phải đã có khoảng sáu mươi ngàn người rồi sao. Về sau, chúng ta sẽ tăng tốc độ mở rộng, ít nhất cũng tăng thêm ba bốn chục ngàn người. Nếu phát triển tốt, xí nghiệp được đầu tư gia tăng, khi con số nhân khẩu đạt tới hơn chục ngàn người thì thành phố Đông Cống chúng ta có khả năng sẽ không còn là thị trấn nhỏ phía nam nữa, trở thành thành thị có quy mô vừa.
Diệp Phàm nói.
-Đúng rồi, đây chính là động cơ kéo nhân khẩu nội thành tăng trưởng, là con đường tốt nhất mở rộng quy mô nội thành.
Vương Triều vỗ đầu, cười nói.
-Vương Triều, đừng vội lạc quan. Chuyển một nhà máy lớn như nhà máyĐường Dương Xuân là chuyện không dễ dàng. Anh ngẫm lại xem có phải sẽ xây dựng rất nhiều nhà ở cho công nhân viên chức hay không, khu làm việc, nhà xưởng nữa. Hơn nữa, giá đất của Đông Cống so với tại nhà máy Đường Dương Xuân hiện tại đắt hơn rất nhiều.
Diệp Phàm lo lắng.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1876: Lộ chút manh mối.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Ừm, di dời một nhà máy nhỏ đã khó khăn như thế, thì nói chi đến nhà máy lớn như nhà máy Đường Dương Xuân. Di dời nhà máy mang đến rất nhiều vấn đề, nếu chúng ta thật sự phải di dời nhà máy thì hiện tại với số tiền gần hai trăm triệu có dồn toàn bộ vào phỏng chừng cũng không đủ. Khác nào xây dựng một nhà máy mới, nếu đem hai trăm triệu này toàn bộ dồn cả vào thì lấy tiền đâu phát triển nhà máy đường? Anh Diệp, anh phải suy nghĩ kỹ.
Lam Tồn Quân dùng vẻ mặt thận trọng nhắc nhở Diệp Phàm.
-Tồn Quân, tầm nhìn của cậu phải nhìn xa ra một chút. Mấy ngày qua, cậu cũng đã ở nhà máy Đường Dương Xuân được cả tuần rồi, có phát hiện ra điều gì đặc biệt không?
Diệp Phàm nhắc nhở nói.
-Thứ gì đặc biệt, hình như không có, chỉ có cảnh trí không tệ thôi.
Lam Tồn Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
-Vậy thì đúng rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhà máy Đường Dương Xuân, tôi liền có ngay tính toán này trong đầu. Chúng ta bán đất của nhà máy Dương Xuân Đườn đi, ít nhất cũng có thể thu về được một khoản tiền.
Xung quanh nhà máy Đường Dương Xuân không phải có vài khu du lịch khá nổi tiếng sao. Chẳng những có " bích hoạ Hồng Hà" nổi danh của thành phố Đông Cống, nghe nói có từ hơn hai nghìn năm trước từ nền văn minh Hồng Hà do tổ tiên dân tộc Choang ởLạc Dương sáng tạo nên.
Hơn nữa, còn có Thiên hầu bích. Nhưng nổi tiếng nhất thì hẳn là "Mộ sư vương " bởi do được kế thừa hơn ngàn năm, cầu tự cầu tài rất linh nghiệm.
Tôi nghĩ, thiện nam tín nữ đã đến nhiều như vậy thì nếu chúng ta dùng Mộ sư vương làm nơi phát triển du lịch, nói không chừng quy mô khẳng định sẽ lớn hơn nữa.
Lấy nhà máy Đường Dương Xuân làm điểm trung tâm, liên kết ba điểm bích hoạ Hồng hà, Thiên hầu bích cùng với mộ sư vương, chúng ta làm thành một khu du lịch, đến lúc đó, nhà máy Đường Dương Xuân có thể xây dựng khách sạn và các dịch vụ khác.
Cho đến lúc này, giá đất của nhà máy Đường Dương Xuân tuyệt đối sẽ không rẻ hơn nội thành.
Diệp Phàm nói ra quyết định của chính mình.
-Ừ, ý tưởng này không tồi. Tuy nhiên, Anh Diệp, huy động tài chính là vấn đề rất khó khăn . Phỏng chừng, muốn khai thác du lịch mà tài chính trong tay không có mấy trăm triệu là không xong rồi. Hơn nữa, còn phải tìm được đối tác, phải thuyết phục bọn họ đến đầu tư phát triển mới được.
Lam Tồn Quân tâm tình không thoải mái.
-Có một vấn đề, Mộ sư vương không phải đã bị ngập dưới trạm thuỷ điện Tử Kim Sơn rồi sao. Người ta đến tham quan nhưng không nhìn thấy mộ thì ai mà đến chi cho uổng tiền?
Vương Triều hỏi.
... Hừ, xử lý hai tên phách lối Cam thiên Cam địa, rốt cuộc vẫn là chuyện của Đồng chí Vương Triều.
Diệp Phàm mặt đột nhiên nghiêm lại, hừ nói.
-Chỉ hai tên lưu manh cũng dám xưng “thiên địa nhị phách”, quả thực buồn cười!
Vương Triều đột nhiên cười lạnh một tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
-Yên tâm đi anh Diệp, dưới tay của Vương Triều tôi, sẽ không có bọn đầu phỉ đâu. Cứ xem tôi đây, trong một tháng cam đoan sẽ bắt được cả lũ.
-Anh Diệp, tuy tóm được Cam thiên Cam địa nhị phách nhưng phía trạm thuỷ điện nghe nói vẫn còn dính líu đến rất nhiều thứ. Chẳng lẽ ngay cả đập chứa nước cũng phải phá hủy, vậy ít nhất cũng phải xuất ra một khoản tiền nhất định để bồi thường cho người ta. Không có hai ba mươi triệu, phỏng chừng là làm không xong, tuy đó chỉ là một trạm phát điện nhỏ.
Lam Tồn Quân mặt hiện ra vẻ ưu sầu.
-Trước tiên điều tra rõ tình hình đập chứa nước rồi nói tiếp, nếu bọn họ có hành vi trái pháp luật, chúng ta nắm lấy nhược điểm mà ép buộc bọn họ.
Sau đó, dù có phải bồi thường tiền thì con số cũng không là bao. Hơn nữa, nghe nói Mộ sư vương tuy bị chìm trong nước nhưng thực ra chỉ là vừa mới bị ngập thôi.
Chỉ cần giảm bớt lượng nước của đập chứa, lợi nhuận của trạm thuỷ điện giảm đi một chút, Mộ sư vương hẳn là có thể lộ lên như xưa.
Anh sắp xếp một vài đồng chí xuống đó thăm dò, điều tra rõ rồi báo cáo cho tôi.
Diệp Phàm dùng vẻ mặt nghiêm túc nói.
-Nếu thật tính toán như thế, vậy thì những hạng mục xây dựng mà nhà máy Đường Dương Xuân đang dính vào đều phải dừng lại, bằng không, có xây dựng cũng chỉ lãng phí.
Lam Tồn Quân nói.
-Ừ, lập tức dừng lại. Trước tiên không cần nói nguyên nhân, chỉ cần nói phải chỉnh đốn và cải cách là được. Đợi chúng ta giải quyết xong chuyện nhà máy trong nội thành rồi sẽ quyết định sau. Bằng không, bên kia còn chưa tháo dỡ,
bên này chủ đất biết được chúng ta cho di dời nhà máy thì không phải sẽ làm giá sao?
Diệp Phàm nói.
-Anh Diệp, tôi có chủ ý nhỏ muốn nói.
Vương Triều nói.
-Có mắc thì cứ phóng ra đừng ém như thế, hiện tại có cách gì khả thi thì cứ sử dụng. Chúng ta mặc kệ là mèo trắng hay là mèo đen, chỉ cần có thể lôi ra được “con chuột” nhà máy đường thì là mèo tốt. Hơn nữa, Vương Triều, nhà máy đường nếu có thể phát triển thì anh cũng được lợi.
Diệp Phàm đột nhiên quỷ dị cười.
-Tôi thì được gì, căn bản là không chấm mút được gì.
Vương Triều hứng thú nói.
-Ha hả, đợi thời cơ chín mùi. Tôi muốn cho anh kiêm nhiệm mảng pháp chính của nhà máy Đường Dương Xuân.
-Hình như không có chức vụ như vậy?
Vương Triều có chút kích động, đứng lên nói.
-Quả làkhông có, Anh Diệp ạ .
Lam Tồn Quân gật gật đầu nói.
-Ha hả, không có thì chúng ta có thể thêm vào. Nhà máy đường không phải tự xưng là sẽ thiết lập những vị trí đối xứng với thành phố Đông Cống sao?
Đến Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, chủ tịch Hội đồng nhân dân, chủ tịch Công Đoàn, phó chủ nhiệm, chức vị gì cũng có, vậy tại sao không thể thiết lập chức phó Bí thư phân công quản lý chính trị pháp luật.
Hơn nữa, nhà máy đường chẳng những có cục Công an, hơn nữa bên Ủy ban Kỷ luật tỉnh có chủ nhiệm kiểm tra kỷ luật thường trú ở nhà máy đường, viện kiểm sát tỉnh kiểm sát trưởng tại nhà máy đường, Tòa án Nhân dân tỉnh thì có chánh án riêng tại nhà máy đường.
Hệ thống chính trị pháp luật là thế, vì sao lại không thể có phó Bí thư chuyên lãnh đạo phân công quản lý. Có thể trù tính quản lý chung có phải hay không?
Chúng ta tất cả đều vì nhà máy đường, chứ không hề có tư tâm.
- Diệp lão đại nói rất đường hoàng, đến nỗi Lam Tồn Quân trong lòng phải khinh bỉ vì sự vô sỉ của ai đó.
Vương Triều, tuy nói cấp vị Phó giám đốc sở của một xí nghiệp không thể so với cơ quan chính thống của chính phủ. Nhưng,
Một khi chuyển công tác từ xí nghiệp tới nơi khác. Theo quy củ, cấp bậc này nếu so với cấp bậc của địa phương thì chỉ có thể làm chút việc vặt. Thậm chí còn bị hạ một bậc nữa. Tuy nhiên, chúng ta là chúng ta, cái chúng ta có chính là kỹ xảo. Sau này khi anh quay về lại bộ Công an, đến lúc đó cho anh Thiết biết, chẳng lẽ sẽ bỏ mặc chú sao. Đến lúc đó kiếm cái ghế Phó cục trưởng sẽ không thành vấn đề.
Diệp Phàm cười nói.
-Tôi nghe theo anh, anh Diệp.
Vương Triều này không ngờ khẩn trương tạ lễ, có cơ hội thăng quan tất nhiên là rất vui mừng.
Trải qua vài năm tôi luyện, Vương Triều cũng đã hoàn toàn dung nhập vào thể chế. Hiện tại nếu bảo anh ta tái xuất giang hồ, anh ta tuyệt đối sẽ không làm.
Hơn nữa, những năm gần đây với sự chiếu cố của Diệp lão đại, Vương Triều luôn ghi tạc trong lòng. Tất nhiên, trên đời này chỉ có Diệp lão đại mới thực sự là đại ca của Vương Triều.
Quan trường là chốn có thể nung đúc con người.
-Anh Diệp, sao trên tỉnh không thấy bổ nhiệm tôi?
Lam Tồn Quân mặt ngoài bình tĩnh nhưng Diệp lão đại biết anh ta có chút nóng lòng.
Bởi vì, hiện tại chỉ có Diệp Phàm tuyên bố Lam Tồn Quân thay thế chức giám đốc nhà máy, còn thực tế thì vẫn chưa có được sự bổ nhiệm chính thức của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Cho nên, trong nhà máy đường có một vài kẻ lõi đời tất nhiên không ủng hộ. Bởi vậy, hiện tại Lam Tồn Quân tuy nói là cắm ở nhà máy nhưng tình hình không được tốt lắm.
Bởi vì, có rất nhiều đồng chí không chịu nghe lời.
Phía Lý Khê Mãn cũng có một đám người, những người này tất nhiên chỉ nghe theo Khê Mãn, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó. Nên thường mang đến cho Lam Tồn Quân một vài phiền toái nhỏ, khiến Lam Tồn Quân trong lòng phát hỏa nhưng không có chỗ để xả.
Nên tất nhiên buồn bực.
-Ừ, tuy nhiên, bên chỗ anh có đến tìm lão Triệu lần nào chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Tìm đến từ lâu rồi, Bí thư Triệu nói là đã gọi điện thoại cho Bí thư Phó rồi.
Lam Tồn Quân nói.
-Hành động nhanh vậy!
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Không nhanh không được, quan trường thay đổi nhân sự trong nháy mắt. Chúng ta không lội ngược dòng thì sẽ bị lịch sử bỏ quên mà.
Lam Tồn Quân mặt dầy đến không còn dầy hơn được nữa nói.
-Nói rất hay, chúng ta đều đang làm những việc lội ngược dòng. Nhà máy đường không được thì chúng ta sẽ chuyển ra ngoài.
Làm nên việc rồi thì dựa vào cái gì mà không đề bạt chúng ta.
Diệp Phàm cười thần bí.
-Chẳng lẽ chuyện của tôi có sai sót?
Đồng chí Tiểu Lam miệng hơi run, hỏi.
-Ha hả
Diệp lão đại cười thần bí không đáp, làm cho đồng chí Tiểu Lam rất buồn bực. Nhưng việc này làm rõ ra lại không hay, làm thế thì ở trong mắt người khác không phải sẽ thành một cán bộ gà mờ sao.
-Anh Diệp, tôi gần đây vừa mới phát hiện ra một vấn đề của tập đoàn Vinh Quang.
Lúc này, Đồng chí Vương Triều chen vào.
-Vấn đề gì?
Diệp Phàm nhìn nhìn Vương Triều, hỏi.
-Tập đoàn Vinh Quang không phải đã ký hợp đồng mượn số tiền cả trăm triệu của nhà máy Đường Dương Xuân sao, lãi hàng năm là bốn phần trăm. Nhưng mấy năm trước tập đoàn Vinh Quang dùng số tiền này cho công ty Huệ Cảnh vay với lãi suất cao tới tám phần trăm một năm. Việc này đã cùng Lý Khê Mãn thỏa hiệp quyết định. Kỳ thật chính là chuyển nhượng số tiền cho mượn. Hơn nữa, không chỉ dừng lại với con số bốn trăm triệu của nhà máy đường, ngoài ra, Cam Vũ Thuần còn rút ra sáu trăm triệu từ hai tập đoàn khác cho công ty bảo hiểm Huệ Cảnh vay.
Vương Triều nói.
-Xem ra, Bảo hiểm Huệ Cảnh này rất có danh tiếng!
Diệp Phàm thuận miệng nói.
-Nghe nói uy tín rất cao, mấy năm trước Bảo hiểm Huệ Cảnh từng mượn người khác với lãi suất một đồng nhưng cho vay lại với lãi suất gấp đôi, nhờ vậy mà kiếm được rất nhiều. Huệ Cảnh có thể thu hồi khoản tiền này cho thấy họ có hậu thuẫn phía sau không vừa.
Vương Triều nói.
-Công ty Bảo hiểm Huệ Cảnh có trụ sở tại tỉnh thành Tây Quế, không ngờ lại dựa hơi thành phố Đông Cống chúng ta đến vay tiền, cho thấy danh tiếng càng ngày càng vang dội. Nghe nói công ty Huệ Cảnh có quan hệ với tập đoàn lớn nào đó ở Bắc Kinh. Chủ tịch Hội đồng quản trị Cam phỏng chừng nhìn thấy thực lực hùng hậu của Huệ Cảnh, tất nhiên sẽ không sợ bọn họ không trả lại tiền.
Lam Tồn Quân nói.
-Bên dưới Huệ Cảnh có một công ty vệ sĩ, kỳ thật chính là những tay đánh đấm do Huệ Cảnh nuôi dưỡng. Ai cũng là cao thủ, trong đó có vài tiểu đội trưởng có thân thủ tam đẳng. Những người này chuyên môn gánh trọng trách đi đòi nợ cho Huệ Cảnh. Bởi vì Huệ Cảnh cho cả nước vay nợ, những tay đánh đấm cũng phải chia đội. Tỷ như đội đi Nam Phúc, đội đi Việt Đông. Bọn họ nhân tài rất đông đảo.
Vương Triều nói.
-Những người này, phỏng chừng nếu con nợ không trả tiền thì chuyện bị đứt tay đứt chân xảy ra là chuyện thường.
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói.
-Khẳng định có như vậy, cái này không cần nói đến Huệ Cảnh, chính ở thành phố Đông Cống chúng ta cũng không hiếm.
Mọi người đều vay tiền dạng này cả.
Người mượn tiền nếu có thế lực, thường dùng mức lãi nặng cho người khác vay lại, không trả thì một ngón tay trước, nếu vẫn còn không trả thì lấy cả bàn tay.
Thậm chí, vì thế mà lấy mạng người cũng có. Với ngành ngân hàng Trung Quốc có thể chế không rõ ràng, những xí nghiệp mượn không được tiền thì chỉ có thể đi con đường này thôi.
Tiền trong ngân hàng, đại bộ phận đều cho những đơn vị có quan hệ mượn. Đơn vị có quan hệ đi chuyển nhượng lại với mức lãi cao vô cùng. Ngân hàng không vì xí nghiệp phục vụ mà lại biến thành ngành nghề vì cá nhân mà phục vụ.
Hiện tượng kỳ quái này nhà nước Trung Quốc cũng đang cố gắng thay đổi. Đương nhiên, đây cũng không phải xu thế chủ yếu. Xí nghiệp lớn có thể vay được tiền, xí nghiệp nhỏ thường chỉ có thể đi vay theo kiểu này.
Lam Tồn Quân nói!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1877: Song hỷ lâm môn.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Xí nghiệp cần tiền nhưng không vay được, cá nhân không cần tiền thì lại vay được, sau đó cho vay lại với lãi suất cao, kiếm về tiền lãi gấp đôi. Đây là hiện trạng hiện nay của ngân hàng.
Mà người mượn tiền càng ngày càng nhiều. Giống như sòng bạc ngầm hiện tượng cho vay nặng lãi thấy rõ rệt nhất, có khi lợi tức ngày tăng ba.
Thế nào là ngày tăng ba, ví dụ hiện tại tôi cho anh mượn mười ngàn, lợi tức mỗi ngày là năm phần trăm, nghĩa là một ngày anh nộp cho tôi 500 đồng tiền lời.
Nếu ngày mai anh không trả thì sẽ tăng lên tám phần trăm, phải trả 800. Ngày mốt sẽ là 1000.
Như vậy tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, anh chỉ cần không cẩn thận là bị vùi dưới đáy giếng của việc vay nặng lãi. Kéo dài một tháng anh khi đó căn bản là trả không nổi.
Đến lúc đó, bọn họ liền tới tìm anh. Những người này trên thực tế không khác gì đang câu cá. Hơn nữa, dân cho vay nặng lãi đều là dân địa phương có thế lực, bọn họ nuôi rất nhiều đàn em, anh không trả tiền thì bị chúng đánh.
Diệp Phàm thở dài nói.
-Đánh cược đến tán gia bại sản, rất nhiều người rơi vào hoàn cảnh này cũng bởi nguyên nhân đó.
Lam Tồn Quân nói.
-Anh có điều tra về công ty Huệ Cảnh chưa?
Diệp Phàm hỏi.
-Tôi đang tính nói với anh đây, công ty Huệ Cảnh này không ngờ là công ty con bí mật của tập đoàn Tô thị ở Bắc Kinh. Nếu không phải Vương Triều tôi từng ở bộ Công an, hơn nữa còn mua chuộc một tay họ Trương, vài lần làm phi tặc thì nói thật đúng là tìm không được chứng cớ.
Vương Triều hơi có vẻ đắc ý nói.
-Tập đoàn Tô thị ở Đông Cống không có công ty thành viên, hiện tại không ngờ lại nhúng tay đến tận Thành phố Đông Cống.
Nhưng khéo trùng hợp thế sao?
Lam Tồn Quân thuận miệng nói.
-Chẳng lẽ là nhằm vào tôi mà đến.
Diệp Phàm nói, lập tức giật mình cảnh giác.
-Không thể nào, bọn họ mượn tiền của bên đó thì liên quan gì đến chúng ta?
Vương Triều phủ định nói.
-Không chắc.
Lam Tồn Quân lắc lắc đầu, nói :
-Nếu đúng như Anh Diệp nói, liên quan đến Tô thị là chuyện chắc chắn rồi. Bọn họ trực tiếp đem tiền của nhà máy Đường Dương Xuân chuyền tay từ tập đoàn Vinh Quang sang cho Huệ Cảnh mượn. Nếu nhà máy Đường Dương Xuân không thu về được khoản tiền lớn này mà muốn dời nhà máy đi là chuyện tuyệt đối không thể.
Trên mặt Lam Tồn Quân liền hiện ra một chút suy tư.
-Bọn họ đang cắt đường lui của Diệp Phàm tôi.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn Vương Triều liếc mắt một cái, nói
-Mấy tháng trước, mặt bằng trụ sở của Tô thị bị tôi dẫn người đến san phẳng, lúc ấy Đại công tử Tô Gia là Tô Trang Thành lớn tiếng nói sẽ ghi nhớ việc tôi làm.
Tôi nghĩ, khi tôi đến Đông Cống, Tô Trang Thành có thể là muốn gây xáo động, hô mưa gọi gió ở Thành phố Đông Cống này, làm cho sự phát triển về kinh tế của Thành phố Đông Cống bị ảnh hưởng.
Nếu Đông Cống rối loạn, kinh tế không tăng trưởng ngược lại bị đi xuống, thế chẳng phải nói Diệp Phàm tôi là Chủ tịch thành phố nhưng không có năng lực sao.
Hơn nữa, việc Chủ tịch Chúc đem nhà máy Đường giao cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống chúng ta trực tiếp quản lý, người của Tô Gia phỏng chừng sớm đã dò xét ra được. Trong lĩnh vực kinh tế, phản ứng của bọn họ so với chúng ta nhanh nhạy hơn nhiều.
Bởi vì, bọn họ là lão đại trong ngành này. Chúng ta không phục không được, tuy nhiên, nếu Tô Gia đã có hành động như thế thì chúng ta cũng phải đề phòng đúng lúc.
Vương Triều, lập tức thắt chặt việc điều tra chân tướng của khoản tiền 4 trăm ba mươi triệu kia. Một khi Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy có quyết định, Lam lão đệ đã ổn định trên vị trí giám đốc nhà máy thì chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đòi nợ tập đoàn Vinh Quang.
Diệp Phàm nói, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
-Người của Tô Gia nếu thực dám xuống tay với chúng ta, tôi cùng Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ ba người sẽ lên tiếng, chúng ta sẽ san bằng Tô Gia ở Bắc Kinh.
Vương Triều xiết chặt tay nghe răng rắc.
-Ngu xuẩn!
Một âm thanh vang lên, mặt bàn bị Diệp Phàm chưởng cho một chưởng, nhìn Vương Triều liếc mắt một cái, nói
-Thói giang hồ này của anh phải sửa ngay, xã hội này là xã hội hiện đại, không phải là cái thời mà nắm đấm nói lên tất cả. Việc trị Tô Gia chúng ta tất có biện pháp. Nếu Tô Gia quấy rối ở sau lưng, quấy phá sự phát triển kinh tế của Thành phố Đông Cống chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể ăn miếng trả miếng, phá lại tập đoàn Tô thị của bọn họ.
Diệp Phàm nói, thế khí ngất trời.
-Lão Đại, tôi nói bậy quá, tôi nghe lời anh.
Vương Triều trong mắt vẫn còn sôi lửa, tất nhiên là sôi máu với Tô thị rồi.
Đúng lúc này, Diệp Phàm có điện thoại. Vừa nhìn đồng hồ thấy đã hơn 0 giờ, Diệp Phàm nhìn mà trong lòng buồn bực, không ngờ là Lư Vĩ gọi.
Vừa nhấc ống nghe, mới biết anh ta đến cùng Trần Quân, cả hai đã đến Thành phố Đông Cống, nhưng không tìm được chỗ ở của Diệp Phàm. Diệp Phàm bèn kêu Vương Triều đi đón bọn họ, thuận đường mua chút thức ăn về nhắm rượu.
Không lâu sau, cả ba người đã có mặt.
-Nghĩ thế nào mà đêm hôm khuya khoắt lại đến Đông Cống thế này?
Diệp Phàm vừa mời hai người ngồi xuống vừa hỏi.
-Ha hả, đã lâu không gặp đại ca nên nhớ muốn cùng đại ca uống rượu thôi.
Trần Quân cười ha hả .
-Tiểu tử này, anh mày đâu phải mấy em xinh tươi mà mày nhớ.
Diệp Phàm vờ tức giận hừ một tiếng. Năm người vừa uống vừa nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện đêm nay Lư Vĩ cùng Trần Quân đặc biệt rất cởi mở. Uống rượu thì uống ly to, từ đầu đến giờ đã uống tổng cộng bảy tám ly.
Loại rượu địa phương này tự ủ sau hai năm nên khá nặng. So với Lão Bạch Can của Thử Độ thì ngang ngữa.
Hơn nữa, mùi vị rất nồng, uống vào rất sảng khoái. Hai người mặt đỏ bừng bừng, tình trạng của ba người Diệp Phàm cũng không sai biệt lắm.
-Anh, ông cha vợ rẻ tiền của em nói là Thủy Châu có thể giúp Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống xây dựng một trụ sở làm việc hiện đại hoá.
Trần Quân mặt đỏ phừng phừng, mồm miệng có chút không rõ ràng, nói.
-Thế thì tốt quá, Đoạn Lão Xu thật nỡ sao. Tuy nhiên, Trần Quân, Đoạn Lão Khu chuẩn bị cấp cho bao nhiêu?
Diệp Phàm híp mắt cười hỏi. Bởi vì, Đoạn Hải Thiên rất ít khi hào phóng thế này.
-Ha hả
Trần Quân cười gượng hai tiếng, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
-Tuy nhiên, phải có một điều kiện.
-Còn có điều kiện, tôi biết ngay Đoạn Lão Khu sẽ không hào phóng như vậy mà.
Diệp Phàm không khỏi hừ một tiếng.
-Điều kiện là điều kiện cá nhân, không quan hệ gì đến chuyện công, đó là...
Là..
Trần Quân hơi ngượng ngùng, nói không ra lời.
-Nói đi, tôi thấy chú sắp biến thành đàn bà rồi.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, trừng mắt nhìn Trần Quân liếc xéo một cái.
-Anh, hiện tại công lực của em chỉ mới đạt tới lục đẳng. Cha vợ rẻ tiền của em nói không biết trong mấy ngày có thể giúp tăng thêm một bậc nhỏ hay không.
Trần Quân xấu hổ, mặt dày mày dạn nói ra. Khi nói đồng thời lơ đãng nhìn Lư Vĩ liếc mắt một cái.
Động tác nhỏ này tất nhiên không thể gạt được Diệp Phàm, có chút kinh ngạc nhìn Lư Vĩ, nói:
-Không phải Lư gia cũng chuẩn bị xây dựng một cao ốc cho Thành phố Đông Cống chứ, điều kiện cũng giúp chú tăng công lực?
-Ha hả, Anh Diệp tính toán quá tài tình.
Lư Vĩ cũng mặt dày mày dạn gật gật đầu.
-Đúng thật là?
Diệp Phàm có chút bối rối, hoá ra hai người này đều đang nhìn chăm chú vào viên Lưi âm Cửu Long hoàn trong túi mình.
-Tuy nhiên, ba em nói. Tập đoàn Lư thị chuẩn bị mở một phố mua sắm ở Thành phố Đông Cống. Lần trước khi tám chuyện với đại ca không phải em có nói qua rồi sao, nói Thành phố Đông Cống căn bản không có một đường phố nào cho ra hồn cả.
Cho nên, tập đoàn Lư thị liên hợp với vài tập đoàn lớn chuẩn bị đầu tư hơn một tỷ vào Thành phố Đông Cống mở một con đường dành riêng cho người đi bộ.
Hơn nữa, trong đó có tòa cao ốc Lư thị Trung Hoa cao tới 200 mét với 60 tầng. Tôi nghĩ, cao ốc Lư thị Trung Hoa sẽ trở thành kiến trúc tiêu biểu cho Thành phố Đông Cống, hẳn là rất có khả năng này đó.
Lư Vĩ nói.
-Hơn một tỷ, nhà các chú thật có tiền?
Vương Triều chu mồm thè lưỡi nói.
-Hơn một tỷ mặc dù đối với Thủy Châu LưLư gia mà nói cũng là một khoản tiền lớn. Lư gia cũng không có tới mấy tỷ.
Tuy nhiên, Lư Vĩ, tôi vẫn phải khuyên Lư gia thận trọng suy xét. Dù sao, hiện trạng của Thành phố Đông Cống Lư gia các người phỏng chừng cũng đã phái người âm thầm tìm hiểu.
Nếu đầu tư nhiều như vậy, nội trong thời gian ngắn phỏng chừng cũng không có khả năng thu hồi. Kinh tế của Thành phố Đông Cống vẫn chưa phát triển đến mức có nhiều người có khả năng mua sắm những thứ xa hoa như thế.
Muốn làm phố dành riêng cho người đi bộ, rất có khả năng khách mua thưa thớt. Mà nếu cao ốc 60 tầng của Lư thị để không thì càng đáng tiếc.
Tuy nói tôi hy vọng có thể nhìn thấy những kiến trúc tiêu biểu được xây dựng ở Thành phố Đông Cống, nhưng công trình lãng phí tiền của, chỉ dùng để phô trương thanh thế thì tôi hy vọng rằng không nên lãng phí như thế.
Đặc biệt lại là tiền của nhà các huynh đệ. Còn như sự ủng hộ của anh Đoàn là tiền của chính phủ, xây trụ sở làm việc, Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống đích xác là có cần công trình như vậy.
Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng nhắc nhở Lư Vĩ nói.
-Ha ha, yên tâm đi anh Diệp. Người làm ăn nói chuyện làm ăn, tập đoàn Lư thị là một tập đoàn kinh doanh. Từ trước đến nay, lịch sử kinh doanh của Lư gia không dưới một ngàn năm.
Bọn họ có quan niệm và cái nhìn riêng, Thành phố Đông Cống tuy nói tạm thời còn chưa phát triển. Nhưng cha em có nói, ông tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của đại ca, có thể kéo kinh tế của Thành phố Đông Cống nhanh chóng tăng trưởng.
Ủy ban nhân dân thành phố không phải gần đây xác lập trung tâm kiến thiết thành thị của thành phố Đông Cống sao. Nếu nội thành chuẩn bị mở rộng, Lư thị chúng tôi đi trước, chớp thời cơ xây dựng cao ốc Lư thị Trung Hoa, không có gì là không thể.
Kỳ thật, Lư gia chúng tôi từ thời điểm một tháng trước khi các anh xác lập trung tâm thành thị đã âm thầm hành động rồi.
Anh không phát hiện, ở một giải đất khu trung tâm vùng phía nam mở rộng, không phải có một miếng đất bị tập đoàn Long Thăng mua lại sao.
Lư Vĩ thản nhiên cười nói.
-Chẳng lẽ tập đoàn Long Thăng là của nhà các người?
Lam Tồn Quân không nhịn được nên hỏi.
-Ha hả.
Lư Vĩ cười thần bí, coi như đã trả lời, anh ta nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, nói
-Khi việc kiến thiết thành thị còn chưa chính thức khởi động thì chúng tôi đã mua một mảnh đất lớn trước, chính là dùng vào việc xây dựng Lư thị Trung Hoa, phố mua sắm dành riêng cho người đi bộ của tập đoàn Lư thị. Hơn nữa, về sau nếu thấy có thể phát triển tốt đẹp thì có thể sẽ còn gia nhập ngành bất động sản và ngành sản xuất, không xây dựng cao ốc mà sang nhượng lại đất đai cũng có thể kiếm được khoản to.
-Lợi hại, nhân mã chưa động lương thảo đã đi trước.
Lam Tồn Quân cười nói.
-Trần Quân, trụ sở làm việc mà Bí thư Đoàn hứa xây dựng cho chúng ta có mấy tầng, diện tích của mỗi lầu là bao nhiêu? Nếu chỉ là xây dựng cái túp lều thì không cần đâu.
Diệp Phàm hỏi.
-Trụ sở làm việc có thang máy, còn bao nhiêu tầng thì ba vợ tôi không có nói cụ thể, chỉ bảo là sau khi gọi anh về Thủy Châu sẽ nói tỉ mỉ.
Nếu có thang máy thì ít nhất cũng phải có tới mười tầng lầu. Hơn nữa, còn phải xem đất đai của Ủy ban nhân dân thành phố có nhiều hay ít, bố trí như thế nào.
Ba vợ nói, tòa lầu này dùng làm trụ sở làm việc cho Ủy ban nhân dân thành phố, không trực tiếp đưa tiền, chỉ cấp cho dãy nhà lầu thôi.
Đương nhiên, về bố cục và quy hoạch thì có thể do nhân viên thiết kế Thủy Châu kết hợp cùng nhân viên thiết kế của thành phố Đông Cống cùng phối hợp.
Nếu không, nhỡ Thủy Châu thiết kế ra những phong cách không phù hợp với yêu cầu của các anh thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa có phải hay không?
Hơn nữa, ba vợ tôi nói, về mảng thiết kế quy hoạch vẫn theo ý kiến của các anh.
Trần Quân nói!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1878: Chủ tịch Chúc hỏi chuyện.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-Kỳ thực, xây dựng trụ sở làm việc có thang máy tiêu hao rất nhiều tiền của. Nếu tập đoàn Lư Thị chuẩn bị xây dựng kiến trúc tiêu biểu rồi thì Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta không cần thiết phải tham gianữa.
Tôi nghĩ, có thể kết hợp đặc thù quan niệm của các dân tộc thiểu số tại Đông Cống với quan niệm hiện đại, du nhập thêm một vài phong cách xây dựng của những quốc gia lân cận để tạo ra một trụ sở làm việc có phong cách riêng biệt của Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta.
Tính ra nếu nói Bí thư Đoàn tính xây dựng một tòa cao ốc nhiều tầng thì chúng ta sẽ dùng số tiền này xây dựng một trụ sở làm việc có năm sáu tầng thôi.
Ở phía dưới có một vườn cây cảnh với phong cách dân dã riêng của Đông Cống, khiến cho các đồng chí đến Ủy ban nhân dân thành phố làm việc có thể cảm nhận được hơi thở nồng đậm của các dân tộc thiểu số, có cảm giác như trở về nhà vậy.
Tôi nghĩ, dùng tiền lắp đặt thang máy làm một vườn cây dùng vào việc như thế hẳn là không thành vấn đề. Còn nữa Tồn Quân, anh cũng phải đem đặc điểm của hai nơi này nói với ba anh.
Nếu sau này thành phố Tân Môn chuẩn bị xây dựng, phải xây dựng một cái có tính đặc biệt và tính đại biểu mới được.
Diệp Phàm nói.
-Ừ, Anh Diệp có ý tưởng này rất tốt. Tôi sẽ nói chuyện với ba.
Lam Tồn Quân gật gật đầu.
-Lư Vĩ, Trần Quân, trong tay tôi tạm thời không có viên thuốc nào. Nhưng, thật ra thì có một viên chất lượng cũng tương đương, có thể trợ giúp cho cao thủ bát đẳng đột phá một bậc nhỏ.
Vốn là tôi nhờ một vị cao nhân phối chế đặc biệt cho Vương Nhân Bàng. Tuy nhiên, nếu hai người trong thời gian ngắn muốn tăng thêm một bậc nhỏ, vậy thì một viên thuốc này chỉ có thể chia thành hai, hai người mỗi người một nửa.
Tôi nghĩ, hiệu quả nếu so với thứ trước kia cho các cậu thì phỏng chừng còn tốt hơn. Dù sao cũng là thứ dùng cho cao thủ bát đẳng, nói chi các cậu chỉ mới lục đẳng. Các cậu tính ở đây mấy ngày?
Diệp Phàm nói.
-Một khi đề công hoàn thành, chúng tôi sẽ đi. Chuyện ở Thủy Châu bận rộn, thân là Cục trưởng cục Công an mất tích vài ngày thì mọi thứ sẽ lộn xộn mất.
Lư Vĩ vẻ mặt nghiêm túc, nói.
-Tôi cũng phải về, Hạnh nhi đã sáu tháng rồi. Lúc này là lúc hy vọng có người thân ở bên cạnh nhất. Vì đứa bé sắp ra đời cả thôi!
Trần Quân nói.
-Tốt lắm, tối nay nghỉ ngơi một chút. Tôi xem ngày mai nếu được thì buổi tối chúng ta sẽ tìm một nơi giúp các anh đột phá. Về địa điểm thì nói Vương Triều đi tìm.
Diệp Phàm nhìn Vương Triều liếc mắt một cái nói.
-Có yêu cầu gì hay không?
Vương Triều hỏi.
-Nơi yên tĩnh, có âm nhu khí đầy đủ thì việc đột phá sẽ rất tốt. Bởi vì, Lôi âm Cửu Long hoàn sẽ phát huy công dụng tốt nhất ở những nơi như thế.
-Nơi âm nhu, đại ca, mộ địa có được hay không?
Thiên Hướng Triều hỏi, bởi vì, nơi âm nhu không có khái niệm rõ ràng nên rất khó nắm bắt.
-Mộ địa, mộ nam thì không được vì thuộc dương. Mộ nữ thuộc âm, mộ khí chính là âm nhu khí. Tuy nhiên, phải cẩn thận một chút, phải kiểm tra xung quanh mộ có vật dơ bẩn hay không. Chỗ có vật dơ nhiều thì không được.
Diệp Phàm thận trọng giải thích nói.
-Vậy được, ngày mai lúc sáng sớm sẽ dẫn những người này đi tìm. Có phải mộ càng lâu năm càng tốt hay không?
Vương Triều gật gật đầu.
-Đương nhiên, tựa như rượu gạo ủ lâu năm vậy, càng lâu càng đậm!
Diệp Phàm cười nói.
-Không thể ngờ được kiến thức về chuyện này lại sâu rộng đến thế, đúng là được mở mang kiến thức.
Lam Tồn Quân không khỏi thở dài, hai mắt nhìn Diệp Phàm khâm phục.
-Cái này là do vị tiền bối kia khi cho thuốc giải thích. Cũng không phải tỏ ratôi hiểu biết đến đâu. Các người chỉ thiếu một cơ hội thôi.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
-Bí thư Y, đề nghị của chúng tôi đã đề nghị lên trên một thời gian rồi, sao trên tỉnh chưa có phản ứng?
Đới Trung Cường nói.
-Đừng nóng vội, đề nghị của chúng ta cấp trên không phản hồi. Nhưng anh không phát hiện ra, nhiệm vụ của Lam Tồn Quân trên tỉnh lại có phản ứng. Ha ha, tôi phỏng chừng khi nhiệm vụ của Lam Tồn Quân được giao xuống, thì trên tỉnh sẽ có phản ứng với đề nghị của chúng ta thôi. Hai chuyện không phải buộc chặt cùng một chỗ sao.
Y Cao Vân thản nhiên cười cười, vẻ mặt bình thản như gặp chuyện vui.
-Ha ha.
Bí thư Lan Lập Quyền cũng cười vài tiếng, nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói
-Phỏng chừng, hai vị này nằm mơ cũng không nghĩ đến. Bọn họ nghĩ là đã nắm nhà máy đường gọn trong tay. Cuối cùng khi quyết định bổ nhiệm được tuyên bố thì phải trợn tròn mắt thôi.
... Hừ, giám đốc nhà máy đường thuộc cấp Giám đốc sở. Dễ ngồi lên đó lắm sao? Cục diện rối rắm, tôi không tin Lam Tồn Quân cùng Diệp Phàm hai con cóc này có thể làm nên chuyện. Lam Tồn Quân một khi mất đi chức vị Phó Chủ tịch thường trực thành phố, bên này tuy nói ngồi vào ghế giám đốc nhà máy đường, nhưng cấp bậc cũng chỉ là Giám đốc sở.
Nhà máy đường về sau muốn có được ủng hộ ít nhiều của thành phố, chỉ có một mình Diệp Phàm lên tiếng tất nhiên sẽ bị giới hạn rồi.
Đới Trung Cường lạnh lùng hừ nói.
-Chúng ta cũng đừng lạc quan đến mù quáng, bởi chúng ta đề cử người, nhưng trên tỉnh chưa chắc làm như chúng ta mong muốn. Đến lúc đó có lẽ sẽ điều một đồng chí khác xuống tiếp nhận vị trí của Lam Tồn Quân thì chúng ta chẳng khác nào giỏ trúc múc nước, công dã tràng thôi.
Y Cao Vân trên mặt lại hiện lên một tia u buồn.
-Mặc kệ thế nào, khi so với việc Lam Tồn Quân tại vị cũng sẽ tốt hơn nhiều. Chủ tịch thành phố cùng Phó Chủ tịch thường trực thành phố hợp tác, toàn bộ Ủy ban nhân dân thành phố thiếu chút nữa bị bọn họ một tay che trời. Gần đây áp lực của Lưu Chuyển Kim, Y Tiền Sâm và Vệ Diêu Thông ba người này lớn chưa từng có. Diệp Phàm đã bắt đầu lạnh nhạt với Vệ Diêu Thông. Một khi quyền lực bị mất hoàn toàn, Vệ Diêu Thông, một Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thành vô dụng. Các người có phát hiện ra không, Giang Khải của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố gần đây điều động rất mạnh tay đó.
Lan Lập Quyền nói.
-Hừ, khi Ủy ban nhân dân thành phố và Thành ủy mất đi sự ủng hộ của Lam Tồn Quân. Diệp Phàm trong tương lai sẽ bước đi rất gian nan. Mà nhà máy Đường Dương Xuân môt khi không được Ủy ban nhân dân thành phố ủng hộ, muốn di dời xem ra còn khó hơn lên trời. Đới Trung Cường tôi với con số năm mươi triệu không phải dễ lấy như vậy. Hai mắt tôi không bị hoa, tôi muốn nhìn thấy Diệp Phàm cùng Lam Tồn Quân hai người cùng lún vào bãi bùn nhà máy đường, mảnh đất đó chính là nơi chôn thân của bọn họ.
Đới Trung Cường mặt càng ngày càng lạnh.
-Ôi.
Y Cao Vân khoát tay áo, nói
-Kỳ thật, tâm tình của tôi rất phức tạp.
Cùng lúc, vừa hy vọng nhà máy đường có thể thoát ra khỏi cảnh khốn đốn.
Nhưng lại sợ hãi khi thấy nó thoát ra cảnh khốn khổ. Tuy nhiên, mặc kệ là hy vọng hay sợ hãi, tôi hiểu, nhà máy đường sẽ không có khả năng thoát ra cảnh khốn khổ được.
Mặc dù là có năm mươi triệu của thành phố Dương Xuân, sáu mươi triệu của Ủy ban Kinh tế Thương mại tỉnh, thêm vào tám mươi triệu chia làm hai lần cấp của tỉnh.
Cũng không đến hai trăm triệu thì làm sao cứu nổi nhà máy đường. Một bệnh nhân ung thư đã ăn vào trong xương tủy thì sao có khả năng cứu sống.
Hôm sau, vào lúc chuẩn bị ăn trưa, Chủ tịch Chúc gọi điện thoại đến cho Diệp Phàm, nói:
-Anh vẫn xem trọng Lam Tồn Quân, anh ta với anh có quan hệ như thế nào, nói thật đi?
-Kỳ thật, hai chúng tôi biết nhau từ trước khi đến Đông Cống nhận chức. Lúc trước khi tôi công tác ở thành phố Hải Đông, anh ta làm ở bộ Ngoại thương.
Hơn nữa, anh ta đến Hải Đông chính là để làm khó dễ tôi. Không thể ngờ được, không đánh không quen, ngược lại đã kết thành bạn tốt.
Đề cử anh ta đến nhà máy đường đảm nhiệm chức phó giám đốc không hẳn chỉ vì mối quan hệ giữa tôi với anh ta.
Diệp Phàm tôi làm việc bao giờ cũng xem năng lực đầu tiên, điểm này thì cũng giống Chủ tịch Chúc ngài. Tiếp theo mới tới quan hệ.
Chủ tịch Chúc đem nhà máy Đường Dương Xuân trao cho Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống quản lý trực tiếp, nếu quyền điều động nhân sự cũng được trao thì khẳng định đã bỏ ra rất nhiều sức lực.
Nếu không làm cho nhà máy Đường Dương Xuân khá lên, Diệp Phàm tôi không còn mặt mũi gặp ngài. Cho nên, đối với chức vị giám đốc này mà nói, đối với sự phát triển của nhà máy là rất quan trọng.
Chủ tịch Hội đồng quản trị như tôi chỉ là cái chức danh, chỉ giám sát chỉ đạo về phương hướng.
Còn công tác cụ thể vẫn cần giám đốc là người chấp hành.
Đương nhiên, tôi sẽ chú ý sự phát triển của nhà máy đường mọi lúc.
Diệp Phàm nửa thật nửa giả nói. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn có chút buồn bực, Chủ tịch Chúc không hiểu sao lại đi quan tâm việc này.
-Ừ, anh tín nhiệm anh ta cũng phải.
Chủ tịch Chúc công nhận, trầm ngâm trong chốc lát:
-Tuy nhiên, sau này công tác bên Thành ủy phỏng chừng sẽ rất khó triển khai đấy.
-Công tác bên Thành ủy, cái này…
Diệp Phàm cố ý nhắc lại, tất nhiên có dụng ý trong đó. Những chuyện thế này nếu hỏi thẳng sẽ khiến Chủ tịch Chúc thấy phản cảm.
-Thôi vậy, hai ngày sau anh cũng sẽ biết, giờ trực tiếp nói cho anh vậy, để anh chuẩn bị tốt tâm lý. Việc điều nhiệm Lam Tồn Quân đến nhà máy Đường Dương Xuân nhận chức vị phó Bí thư Đảng uỷ, cấp trên đã có quyết định. Đương nhiên, nhà máy Đường Dương Xuân sau khi cải tổ, kế hoạch thay đổi thành tập đoàn Dương Xuân hay là gì thì do chính các anh tự cân nhắc, trên tỉnh sẽ không can thiệp.
Chủ tịch Chúc vừa mới nói đến đây, Diệp Phàm thốt ra một câu
-Cảm ơn.
Nào ngờ Chủ tịch Chúc lập tức nói:
- Khoan vội cảm ơn, lúc nãy có nghe rõ từng chữ tôi nói hay không?
-Từng chữ một.
Diệp Phàm giật mình, suy ngẫm, rốt cục cũng nghĩ ra,
-Có phải muốn nói Lam Tồn Quân đã không còn quan hệ gì với thành phố hay không, trực tiếp điều nhiệm tới nhà máy Đường Dương Xuân đảm nhiệm chức vụ giám đốc. Vậy chẳng phải nói anh ta không còn là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống sao, anh ta không phải đến nhà máy kiêm nhiệm sao chứ?
-Ừ, phản ứng nhanh đấy, tốt lắm. Cho nên, về sau công tác của anh ở Thành ủy sẽ rất khó triển khai.
Bên Ủy ban nhân dân thành phố sẽ thiếu đi sự ủng hộ của Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đó cũng là mất mát lớn lao. Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đôi khi, cũng là kết quả do trên tỉnh cân bằng mối quan hệ về các phương diện.
Anh đề cử chính là một giám đốc xí nghiệp cấp giám đốc sở. Được rồi, không nói nữa. Tôi tin tưởng anh có thể phản ứng được.
Trung tâm thành phố Đông Cống vừa kiến thiết quy hoạch xong, còn chưa bắt đầu, sau khi xong chuyện nhà máy Đường Dương Xuân, cũng nên nắm chặt công tác của phương diện này.
Bằng không, sẽ không thể đột phá khiến thành phố Đông Cống trở thành thành phố cấp 3, làm thành phố dẫn đầu, thành trung tâm phía tây nam của tỉnh.
Nếu muốn làm trùm phải cho thấy bản lĩnh của kẻ làm trùm. Kiến thiết nội thành Đông Cống đích xác là tiến độ quá chậm.
Đông Cống các cậu tôi cũng đã tới vài lần. Nói thật, tôi có cảm giác hoang vắng như đến khu tây bắc vậy.
Chủ tịch Chúc vừa quan tâm, vừa chê bai nói!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ