 |
|

26-05-2009, 04:24 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 9 -
Chôn cất cha xong, công tước tiểu thư Maria đóng cá»a buồng không tiếp ai cả. Má»™t nữ tỳ đến cạnh cá»a báo là có Alpatyts xin lệnh lên đưá»ng (lúc bấy giá» Alpatyts chưa nói chuyện vá»›i Dron).
Tiểu thư Maria Ä‘ang nằm trên Ä‘i-văng, nhổm dáºy trả lá»i qua cánh cá»a đóng là nà ng sẽ không bao giá» Ä‘i đâu cả và yêu cầu ngưá»i ta để nà ng được yên.
Các cá»a sổ buồng nà ng trông vá» phÃa tây. Nằm trên Ä‘i-văng mặt úp và o tưá»ng, tay mân mê cái cúc trên gối da, nà ng chỉ nhìn thấy cái gối ấy và những ý nghÄ© rối ren cá»§a nà ng chỉ táºp trung và o má»™t Ä‘iá»u: cái chết không sao bù đắp lại được, và sá»± xấu xa, hèn hạ cá»§a tâm hồn mình mà trước kia nà ng không há» biết: nhưng đã lá»™ ra ngoà i thá»i gian cha nà ng ốm. Nà ng muốn cầu nguyện, nhưng không dám; trong tâm trạng lúc bấy giá», nà ng không dám thưa gá»i cầu xin Thượng đế cả. Nà ng cứ nằm yên như thế má»™t hồi lâu.
Mặt trá»i đã xuống thấp phÃa sau nhà , và qua các cá»a sổ mở rá»™ng, ánh tà dương chiếu sáng gian buồng và má»™t phần chiếc gối da mà nà ng Ä‘ang nhìn. Dòng tư tưởng cá»§a nà ng bá»—ng gián Ä‘oạn.
Nà ng nhổm dáºy như cái máy, sá»a lại mái tóc, đứng lên và đến gần cá»a sổ, vô tình hÃt ngá»n gió mát nhẹ cá»§a buổi chiá»u quang đãng nhưng lá»™ng gió.
"Phải, bây giá» mà y tha hồ mà ngắm cảnh trá»i chiá»u! Cha mất rồi chẳng còn ai quấy rầy nữa". - Nà ng tá»± nhá»§ rồi ngồi phịch xuống má»™t cái ghế và cúi đầu tỳ xuống thà nh cá»a sổ.
Có ai gá»i nà ng từ ngoà i vưá»n, tiếng gá»i êm ái và dịu dà ng, rồi có ngưá»i hôn lên đầu nà ng. Nà ng ngẩng lên. Äó là cô Burien, mặc áo tang Ä‘en có viá»n ren trắng. Cô Burien nhẹ nhà ng bước đến, thở dà i ôm hôn công tước tiểu thư Maria, rồi bá»—ng khóc nức nở. Tiểu thư Maria liếc nhìn cô Burien. Nà ng nhá»› lại tất cả những cuá»™c xung đột cÅ© tất cả lòng ghen tức cá»§a nà ng đối vá»›i cô Burien; nà ng cÅ©ng nhá»› lại rằng sau nà y, cha đã thay đổi hẳn thái độ đối vá»›i cô ta, không thể chịu được sá»± có mặt cá»§a cô ta, cho nên nà ng tá»± nhá»§ rằng những Ä‘iá»u mà trong thâm tâm nà ng trách móc cô ta tháºt là bất công. "Vả lại mình đã mong cha chết thì còn có thể phán xét ai được nữa" - nà ng thầm nghÄ©.
Bá»—ng nà ng nghÄ© đến tình cảnh cô Burien, mà Ãt lâu nay nà ng không cho gặp mặt nhưng vẫn phải lệ thuá»™c nà ng, và phải ở nhỠăn gá»i nhà ngưá»i. Và nà ng thấy thương hại con ngưá»i ấy. Nà ng nhìn cô, má»™t cái nhìn thăm há»i dịu dà ng, và chìa tay cho cô ta. Cô Burien liá»n báºt tiếng khóc, cầm tay nà ng mà hôn, rồi nói đến ná»—i thương tâm cá»§a nà ng và cùng nà ng chia sẻ ná»—i thương tâm ấy. Cô ta nói rằng niá»m an á»§i độc nhất trong ná»—i buồn cá»§a cô ta là tiểu thư. Cô ta nói tất cả những hiểu lầm trước kia Ä‘á»u phải xoá sạch trước ná»—i Ä‘au thương lá»›n lao nà y, rằng cô ta tá»± thấy lương tâm trong sạch trước tất cả má»i ngưá»i và ở trên kia trông xuống. Ngưá»i cÅ©ng tá» tấm lòng thương yêu và biết Æ¡n cá»§a cô. Công tước tiểu thư nghe mà không hiểu cô ta nói gì, nhưng chốc chốc lại liếc nhìn và lắng tai nghe giá»ng nói cá»§a cô.
- Tiểu thư thân yêu ạ - Cô Burien im lặng má»™t lát rồi lại nói - Tình cảnh cá»§a tiểu thư tháºt là hiểm nghèo vá» hai mặt. Em cÅ©ng hiểu là xưa nay tiểu thư không bao giá» có thể nghÄ© đến mình, nhưng vì lòng yêu mến tiểu thư mà em phải nghÄ© đến việc ấy cho tiểu thư… Tiểu thư đã gặp Alpatyts chưa? Ông ta đã trình bà y vá» việc khởi hà nh chưa?
Công tước tiểu thư Maria không đáp. Nà ng không hiểu là ai phải Ä‘i và đi đâu. Nà ng nghÄ©: "Là m sao có thể lo toan việc gì bây giá»? Chẳng phải rồi má»i việc rồi cÅ©ng đến thế cả thôi sao?" và nà ng không đáp.
- Maria thân yêu - Cô Burien lại nói - Tiểu thư có biết là nguy đến nÆ¡i rồi không? Quân Pháp Ä‘ang vây quanh chúng ta; bây giá» mà đi tháºt là nguy hiểm. Äi thì thế nà o cÅ©ng bị bắt mất và có Chúa má»›i biết được…
Công tước tiểu thư Maria nhìn cô ta mà chẳng hiểu là cô ta nói gì.
- á»’! Giá có ai biết bây giỠđối vá»›i tôi dù có thế nà o cÅ©ng được!- Nà ng nói. - dÄ© nhiên dù có thế nà o tôi cÅ©ng không muốn bá» ngưá»i mà đi… Alpatyts có nói vá»›i tôi vá» việc Ä‘i đứng gì đấy… Cô thu xếp vá»›i ông ta, tôi thì không thể là m gì được, mà cÅ©ng không muốn gì cả không muốn gì cả…
- Em đã bảo ông ta. Ông ta hy vá»ng rằng chúng mình có thể lên đưá»ng ngà y mai; nhưng em nghÄ© rằng bây giá» nên ở lại thì hÆ¡n. Vì, Maria thân yêu ạ, phải công nháºn rằng dá»c đưá»ng mà sa và o tay quân địch hay và o tay nông dân nổi loạn thì tháºt là khúng khiếp.
Cô Burien rút từ cái túi con ra má»™t tá» hiệu triệu, in trên má»™t thứ giấy khác hắn thứ giấy thưá»ng dùng để in các văn kiện Nga, đó là tá» hiệu triệu cá»§a tướng Pháp Ramo khuyên dân chúng đừng bá» nhà mà đi, và cam Ä‘oan vá»›i há» là các nhà chức trách khác sẽ á»§ng há»™ há» má»™t cách chu đáo. Cô Burien đưa tá» giấy cho công tước tiểu thư và nói thêm:
- Em nghÄ© là nên ngá» lá»i vá»›i vị tướng nà y; chắc chắn là ngưá»i ta đối vá»›i tiểu thư phải có sá»± kiêng nể xứng đáng vá»›i địa vị tiểu thư.
Công tước tiểu thư Maria Ä‘á»c tá» giấy, và mếu máo khóc lên, nhưng mắt ráo hoảnh.
- Cô lấy tá» nà y ở đâu? - Nà ng há»i.
- Chắc là nghe tên em, há» Ä‘oán rằng em là ngưá»i Pháp. - Cô Burien đỠmặt đáp.
Tay cầm tá» giấy, công tước tiểu thư Maria rá»i cá»a sổ và mặt tái mét, Ä‘i và o buồng là m việc cÅ© cá»§a công tước Andrey. Nà ng gá»i:
- Dunasa, bảo Alpatyts và o đây, hay là Dron, hay ai cũng được.
Nghe tiếng cô Burien nà ng nói tiếp:
- Và bảo cô Amalya Karlova đừng và o phòng tôi.
Rồi nà ng tá»± nhá»§: "Äi! Phải Ä‘i ngay tức khắc! Tức khắc!". Nà ng hoảng sợ khi nghÄ© rằng mình có thể sa và o tay quân Pháp. "Nếu công tước Andrey biết tin nà ng bị quân Pháp bắt! Nếu công tước biết nà ng con gái cá»§a công tước Nikolai Andreyevich Bolkonxki, Ä‘i cầu xin tướng quân Ramo bảo há»™ và được hưởng những ân huệ cá»§a hắn!". à nghÄ© ấy là m nà ng khiếp hãi, nà ng đỠmặt tÃa lại, run bắn cả ngưá»i lên vì cÆ¡n tức giáºn và lòng tá»± hà o mà nà ng chưa há» có bao giá».
Tất cả những gì và nhất là tá»§i nhục trong hoà n cảnh cá»§a nà ng, bây giỠđã hiện lên rõ rệt. "Bá»n quân Pháp ấy sẽ đóng trong nhà nà y, tướng Ramo sẽ chiếm phòng là m việc cá»§a công tước Andrey, sẽ lục và đá»c thư từ giấy má cá»§a anh để tiêu khiển. Cô Burien sẽ nghênh tiếp trá»ng thể vị quý khách cá»§a Bogutsarovo. Há» sẽ là m phúc dà nh cho ta má»™t căn buồng con: bá»n lÃnh tráng sẽ xúc phạm nấm mồ má»›i đắp cá»§a cha ta để cướp lấy huân chương và bá»™i tinh cá»§a ngưá»i: chúng sẽ kể lại và bắt ta phải nghe những tráºn chúng thắng quân Nga; chúng sẽ giả dối tá» lòng thông cảm vá»›i ná»—i Ä‘au cá»§a ta…" - Công tước tiểu thư Maria thầm nghÄ©, nhưng tháºt ra những ý nghÄ© ấy không hẳn là cá»§a nà ng mà lại là cá»§a cha và anh nà ng, những ý nghÄ© mà nà ng cảm thấy phải tuân theo. Äối vá»›i bản thân nà ng thì dù ở đâu cÅ©ng thế thôi dù nà ng cÅ©ng gặp chuyện gì cÅ©ng thế thôi, nà ng có cần gì; nhưng nà ng thấy mình đồng thá»i đại diện cho ngưá»i cha quá cố cá»§a nà ng và cho công tước Andrey. Nà ng bất giác cảm nghÄ© bằng những ý nghÄ© cá»§a cha và anh nà ng. Äiá»u gì mà trong giá» phút nà y cha và anh nà ng phải nói, việc gì mà cha và anh nà ng phải là m, nà ng Ä‘á»u cho mình có bổn pháºn phải nói và là m đúng như váºy. Và o thư phòng cá»§a công tước Andrey, nà ng cố gắng hình dung má»™t cách thấu đáo những tư tưởng cá»§a anh để suy nghÄ© đến tình cảm cá»§a mình.
Những đòi há»i cá»§a cuá»™c sống mà nà ng tưởng đã bị loại trừ hết từ khi cha nà ng chết thì nay lại hiện lên trước mặt nà ng vá»›i má»™t sức mạnh chưa từng thấy và hoà n toà n là m chá»§ tâm trÃ.
Xúc động, mặt đỠbừng, nà ng Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng, khi thì gá»i Alpatyts, khi thì gá»i Mikhail Ivanyts, khi thì gá»i Tikhon, khi thì gá»i Dron, Dunyasa, u già , và tất cả các đầy tá»› gái Ä‘á»u không biết nói gì vá»›i nà ng để có thể xác nháºn hay Ä‘Ãnh chÃnh những lá»i cá»§a cô Burien. Alpatyts thì không có nhà , Ä‘ang Ä‘i má»i các nhà chức trách.
Má»™t lát sau ông kiến trúc sư Mikhail Ivanyts và o, nhưng mắt còn ngái ngá»§, ông ta cÅ©ng không biết gì mà nói vá»›i nà ng cả. Nà ng há»i gì ông ta cÅ©ng trả lá»i bằng cái nụ cưá»i tán thà nh mà ông ta đã quen dùng suốt mưá»i lăm năm trá»i để trả lá»i lão công tước, cái nụ cưá»i ưng thuáºn vẫn khiến cho ông ta khá»i phải bà y tỠý kiến bằng lá»i, thà nh thá» rút cục chẳng biết Ä‘Ãch xác ý ông ta thế nà o cả. Äến lượt Tikhon, ngưá»i hầu buồng già cÅ©ng được gá»i và o; mặt lão gầy đét, dà i thưá»n thượt, mang dấu vết cá»§a má»™t ná»—i buồn không sao khuây khoả được: há»i câu gì lão cÅ©ng đáp: "Xin vâng ạ", và khi nhìn công tước tiểu thư Maria, lão phải khó khăn lăm má»›i nén nổi những tiếng nức nở.
Cuối cùng trưởng thôn Dron bước và o, và sau khi vái chà o rất kÃnh cẩn, lão dừng lại ở ngưỡng cá»a.
Công tước tiểu thư Maria nói, trong lòng tin chắc là đang nói vá»›i má»™t ngưá»i thân, vá»›i Dronuska ngà y trước, cứ hà ng năm má»™t lần Ä‘i chợ phiên Vyzma là thế nà o cÅ©ng mua vá» cho nà ng những chiếc bánh ngá»t đặc biệt, miệng cưá»i tay đưa. Nà ng nói: "Dronuska, bây giá» sau cái tang cá»§a chúng ta…" - Rồi nà ng im bặt, không đủ sức nói tiếp.
- Chúng ta Ä‘á»u ở trong tay Chúa - Dron thở dà i nói.
Hai ngưá»i im lặng má»™t lát.
- Dronuska ạ, Alpatyts Ä‘i vắng, tôi chẳng còn biết há»i ai. Há» nói bây giá» tôi không thể Ä‘i được, có đúng không?
- Vì lẽ gì tiểu thư lại không đi được, thưa công tước tiểu thư, có thể đi được chứ.
- Ngưá»i ta bảo tôi là đi rất nguy hiểm, vì có thể gặp quân địch. Bác Dronuska, tôi chẳng biết là m thế nà o được, tôi chẳng hiểu gì hết, tôi chẳng có ai quanh tôi cả. Tôi muốn Ä‘i ngay đêm nay hay sáng mai, tháºt sá»›m.
Dron là m thinh và lén nhìn công tước tiểu thư.
- Không kiếm được ngựa, - lão nói, - Tôi cũng đã bảo với Yakob Alpatyts.
- Tại sao váºy? - Công tước tiểu thư há»i.
- Tất cả Ä‘á»u là sá»± trừng phạt cá»§a Chúa. Ngá»±a ngà y trước con thì bị quân đội trưng dụng, con thì chết; Ấy năm nay còn như thế. Không những không có gì cho ngá»±a ăn, mà ngay đến ngưá»i như chúng tôi e rồi cÅ©ng chết đói cả. Chưa chi mà đã có kẻ ba ngà y không được má»™t miếng. Chẳng còn gì nữa cả, chúng tôi đã bị ngưá»i ta là m cho khánh kiệt rồi.
Công tước tiểu thư Maria chăm chú lắng nghe những Ä‘iá»u lão nói.
- Nông dân khánh kiệt cả rồi à ? Há» không có bánh à n à ? - Nà ng há»i.
- HỠchết đói thì còn là m thế nà o mà còn nghĩ đến xe với cộ được nữa? - Dron nói.
- Nhưng tại sao bác chẳng bảo gì cả, Dronuska. Ta không thể giúp cho há» sao? Tôi sẽ cố hết sức… - Công tước tiểu thư Maria lấy là m lạ rằng những lúc nà y, lòng nà ng Ä‘au khổ đến như thế nà o, mà lại còn có thể có kẻ già u và ngưá»i nghèo, và kẻ già u lại có thể bá» mặc không giúp ngưá»i nghèo. Nà ng nhá»› mang máng và có nghe nói là thưá»ng thưá»ng ở các Ä‘iá»n trang lúc nà o cÅ©ng có má»™t kho lúa mì để dà nh riêng cho trang chá»§, thỉnh thoảng cÅ©ng có Ä‘em phát cho nông dân. Nà ng lại biết rằng cha nà ng và anh nà ng sẽ không Ä‘á»i nà o từ chối giúp đỡ nông dân trong cảnh túng bấn, nà ng chỉ ngại là không tìm đủ những lá»i lẽ cần thiết để ra lệnh phát lúa mì như ý nà ng muốn. Nà ng lấy là m mừng là đã có được má»™t duyên cá»› để lo lắng ân cần đối vá»›i ngưá»i khác, má»™t duyên cá»› cho phép nà ng quên ná»—i thương tâm cá»§a mình mà không thấy hổ thẹn. Nà ng bảo Dron nói cặn kẽ xem nông dân cần những gì và há»i lão vá» các kho dá»± trữ Ở Bogutsarovo.
- Có phải ở đây có kho lúa mì của nhà chủ, không nhỉ? Kho của anh tôi ấy mà ?
- Kho lúa mì của nhà chủ còn nguyên vẹn - Dron kiêu hãnh đáp - Công tước của chúng tôi không cho lệnh chúng tôi đem bán.
- Äem chia cho nông dân, há» cần bao nhiêu thì chia hết cho há» bấy nhiêu: tôi thay mặt anh tôi mà cho phép bác phân phát. - Công tước tiểu thư Maria nói.
Dron chẳng nói chẳng rằng, chỉ buồn rầu thở ra một tiếng rõ dà i.
- Äem chia cho há» Ä‘i, nếu có đủ để chia cho má»i ngưá»i. Chia hết Ä‘i. Thay mặt anh tôi, ra lệnh phân phát. Và nói cho há» biết là cái gì là cá»§a chúng tôi thì tức cÅ©ng là cá»§a há». Giúp há» thì chúng tôi không tiếc gì hết. Nói cho rõ như váºy.
Dron nhìn chằm chặp và o công tước tiểu thư Maria trong khi nà ng nói.
- Vì Chúa, xin tiểu thư cách chức tôi Ä‘i, tiểu thư bảo ngưá»i đến. Chúng tôi xin ná»™p lại chìa khoá. Tôi đã hầu hạ ba nằm trá»i không dám là m Ä‘iá»u gì sai trái, lạy Chúa, xin tiểu thư cho tôi được cáo lui.
Công tước tiểu thư Maria không hiểu lão xin gì và lão xin từ bá» cái gì. Nà ng trả lá»i là nà ng không bao giá» nghi ngá» gì lòng trung thà nh táºn tuỵ cá»§a lão và cả nà ng sẵn sà ng là m má»i cách để giúp lão và giúp nông dân.
|

26-05-2009, 04:24 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 10 -
Má»™t giá» sau, Dunyasa đến bẩm vá»›i công tước tiểu thư rằng Dron đã trở lại và theo lệnh cá»§a nà ng, nông dân Ä‘á»u tụ táºp cạnh kho lúa và xin được gặp nà ng để thưa chuyện.
- Nhưng tôi có gá»i hỠđến đâu - Công tước tiểu thư Maria nói - Tôi chỉ bảo Dron chia lúa mì cho há» thôi kia mà .
- Tiểu thư ơi, vì Chúa con xin tiểu thư hãy hạ lệnh đuổi chúng nó đi và đừng ra gặp chúng nó. - Dunyasa nói. - Toà n là trò bịp cả đấy; Yakob Alpatyts vỠlà chúng ta đi… nhưng xin tiểu thư thì đừng ra…
- Bịp bợm cái gì chứ? - Công tước tiểu thư ngạc nhiên há»i.
- Xin tiểu thư nghe con, vì Chúa, con có biết má»›i dám nói. Tiểu thư cứ há»i u già mà xem. Chúng nó bảo là chúng nó không chịu Ä‘i như tiểu thư đã ra lệnh.
- Chị nhầm rồi. Tôi có bảo hỠđi bao giỠđâu… Bảo Dron và o đây.
Dron xác nháºn lá»i Dunyasa: nông dân đã kéo đến theo lệnh cá»§a công tước tiểu thư.
- Nhưng tôi có gá»i hỠđến bao giỠđâu - Nà ng nói. Lão truyá»n đạt sai rồi. Tôi chỉ bảo lão chia lúa mì cho há» thôi chứ.
Dron thở dà i không đáp.
- Nếu tiểu thư ra lệnh thì hỠsẽ giải tán. - Lão nói.
- Không, không, tôi sẽ ra gặp há».
Mặc dầu Dunyasa và u già đã ra sức can ngăn, công tước tiểu thư Maria vẫn bước ra thá»m. Dron, Dunyasa, u già Nikhan Ivanovich ra theo. "Chắc há» tưởng đâu mình cho há» lúa mì để bắt hỠở lại còn mình thì bó Ä‘i, để hỠở lại cho quân Pháp tha hồ muốn gì thì là m. Mình sẽ hứa phát lúa mì cho há» hà ng tháng và cho há» trú ngụ ở Ä‘iá»n trang cá»§a nhà ở ngoại thà nh Moskva; ở địa vị mình, anh Andrey còn là m hÆ¡n nữa". Nà ng thầm nghÄ© trong khi đến gần nÆ¡i đám đông tụ táºp, trên bãi cá» cạnh nhà kho, trong lúc trá»i đã nhá nhem.
Äám đông đứng sát và o nhau, nhốn nhác lên và vá»™i và ng cất mÅ©. Công tước tiểu thư Maria, hai mắt nhìn xuống, đôi bà n chân vướng vÃu trong chiếc áo dà i, bước đến gần đám đông. Bao nhiêu cặp mắt đổ dồn và o nà ng, trẻ có, già có, bao nhiêu bá»™ mặt khác nhau quay vá» phÃa nà ng là m cho nà ng không phân biệt được má»™t ai; và thấy cần phải ngá» lá»i vá»›i tất cả má»i ngưá»i cùng má»™t lúc, nà ng chẳng biết là m thế nà o nữa. Nhưng ý thức mình là đại diện cho cha và anh lại má»™t lần nữa lại là m cho nà ng vững tâm, và nà ng mạnh dạn cất tiếng nói:
- Tôi rất hà i lòng là bà con đã đến đây - Nà ng nói, mắt không nhìn lên, tai nghe trống ngá»±c Ä‘áºp thình thịch rất nhanh. - Dron có cho tôi biết chiến tranh đã là m cho bà con khánh kiệt. Äó là tai hoạ chung cá»§a chúng ta, tôi sẽ không tiếc bất cứ cái vì để giúp đỡ bà con. Tôi Ä‘i vì ở đây rất nguy hiểm… và quân địch đã đến gần… vì… tôi biếu bà con tất cả, tôi xin bà con lấy tất cả lúa mì, để cho khá»i thiếu thốn. Còn nếu có ngưá»i bảo tôi biếu bà con lúa mì để bà con ở lại đây thì Ä‘iá»u đó không đúng. Trái lại, tôi xin bà con mang hết cá»§a cải theo mình và cùng Ä‘i đến ấp cá»§a chúng tôi ở gần Moskva ở đấy tôi nhân hết trách nhiệm, tôi cam Ä‘oan rằng bà con sẽ chẳng phải thiếu thốn. Chúng tôi sẽ cung cấp cho bà con nhà ở, bánh ăn - tiếng thở dà i.
- Tôi là m thế không phải là tá»± ý tôi - nà ng lại nói tiếp mà nhân danh cha tôi vừa qua Ä‘á»i: sinh thá»i Ngưá»i đối vá»›i bà con bao giá» cÅ©ng nhân háºu, nhân danh anh tôi và cháu trai tôi nữa.
Nà ng lại ngừng. Trong khi nà ng im lặng, chẳng ai lên tiếng.
- Tai hoạ là tai hoạ chung, chúng ta chia đôi cho nhau tất cả. Tất cả những gì cá»§a tôi là cá»§a bà con. - Nà ng vừa nói vừa nhìn nhưng bá»™ mặt ở ngay phÃa trước nà ng.
Bấy nhiêu cặp mắt chăm chú nhìn nà ng Ä‘á»u có má»™t sắc thái như nhau mà nà ng không tà i nà o hiểu rõ ý nghÄ©a. Tò mò chăng, hay trung thà nh, hay biết Æ¡n, hay khiếp sợ và nghi ngá». Chỉ thấy gương mặt nà o cÅ©ng Ä‘á»u má»™t vẻ như nhau.
Má»™t giá»ng nói cất lên từ các hà ng cuối:
- Chúng tôi rất lấy là m mừng vì lòng hảo tâm của tiểu thư, nhưng chúng tôi không tiện lấy lúa mì của chủ nhân.
- Nhưng tại sao? - Công tước tiểu thư há»i. Chẳng ai trả lá»i, và tiểu thư Maria thấy rằng bây giá» há»… nà ng nhìn đến ai là ngưá»i ấy liá»n cúi mặt xuống.
- Nhưng tại sao bà con không muốn lấy? - Nà ng lại há»i.
Chẳng ai đáp lại.
Sá»± im lặng ấy bắt đầu là m cho nà ng thấy nặng ná» khó chịu; nà ng cố bắt gặp má»™t ánh mắt cá»§a má»™t ngưá»i nà o đấy.
- Tại sao cụ không nói gì cả? - Nà ng há»i má»™t cụ già chống gáºy đứng trước mặt. - Cụ thấy bà con cần gì nữa thì cứ nói. Tôi sẽ hết sức - Nà ng nói khi bắt gặp cái nhìn cá»§a ông lão, nhưng ông lão có vẻ không bằng lòng vì cái nhìn ấy, bèn cúi đầu xuống và nói:
- Chúng tôi nháºn là m gì, chúng tôi có cần lúa mì đâu?
- Thế là phải vứt bá» tất cả mà đi à ? Không nháºn đâu. Không nháºn đâu. Chúng tôi không chịu đâu. Chúng tôi ái ngại cho tiểu thư, nhưng chúng tôi không chịu Ä‘i. Tiểu thư có Ä‘i thì cứ Ä‘i má»™t mình…
Những tiếng nói lao nhao trong đám đông. Rồi vẫn cái sắc thái giống hệt nhau ấy lại hiện lên trên tất cả các gương mặt, và lần nà y thì chắc chắn không phải thể hiện ý tò mò và biết ơn mà là một ý định hung dữ.
Công tước tiểu thư Maria mỉm cưá»i buồn rầu nói:
- Nhưng bà con chưa hiểu đúng ý tôi. Tại sao bà con không muốn đi? Tôi xin hứa là sẽ có đủ nhà ở, bánh ăn cho bà con. Ở đây quân giặc sẽ là m cho bà con khánh kiệt…
Nhưng tiếng nà ng liá»n bị những tiếng nhao nhao cá»§a đám đông át Ä‘i.
- Chúng tôi không chịu Ä‘i, chúng nó cứ việc là m cho chúng tôi khánh kiệt! Chúng tôi không nháºn lúa mì, chúng tôi không chịu Ä‘i!
Công tước tiểu thư cố bắt gặp lại má»™t đôi mắt nữa trong đám đông, nhưng chẳng ai nhìn nà ng cả; rõ rà ng là há» Ä‘á»u tránh cái nhìn cá»§a nà ng. Nà ng thấy ngỡ ngà ng và lúng túng quá.
Từ đám đông, những tiếng nói lại nhao nhao:
- Nà o, thấy chưa, cô ấy khuyên ta những lá»i hay quá nhỉ: Ä‘i theo cô ấy để là m nô lệ! Äế mặc cá»a nhà tan hoang để nháºn lấy cái kiếp tôi đòi. Nói hay quá nhỉ: "Tôi cho bà con bánh mì!".
Công tước tiểu thư Maria cúi đầu, ra khá»i đám đông và trở và o nhà . Sau khi dặn lại Dron là ngà y mai phải có ngá»±a để Ä‘i, nà ng lui vá» buồng riêng và ngồi tư lá»± má»™t mình.
|

26-05-2009, 04:25 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 11 -
Äêm ấy, mãi đến khuya, công tước tiểu thư Maria vẫn ngồi cạnh cá»a sổ mở toang, lắng tai nghe tiếng nông dân nói từ dưới là ng vá»ng lên, nhưng không há» nghÄ© đến há». Nà ng cảm thấy dù cố gắng đến đâu nà ng cÅ©ng không thể hiểu được há». Lúc nà o nà ng cÅ©ng chỉ nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u, đến ná»—i khổ cá»§a nà ng và cái nà y đã bị những ná»—i lo lắng vá» hiện tại gạt ra má»™t bên cho nên nay đã trở thà nh dÄ© vãng.
Bây giá» thì nà ng có thể nhá»› lại, có thể khóc và cầu nguyện. Gió đã ngừng thổì từ khi mặt trá»i lặn. Trá»i đêm thanh vắng và mát mẻ. Äến ná»a đêm, những tiếng nói im dần, má»™t con gà cất tiếng gáy, và nh trăng tròn hiện lên từ phÃa sau rặng bồ Ä‘á», má»™t là n sương khói trắng dục và mát mé bốc lên, toà nhà và thôn xóm Ä‘á»u chìm trong im lặng.
Lần lượt nà ng thấy diá»…n lại những hình ảnh cá»§a mấy ngà y vừa qua: cÆ¡n bệnh và những phút cuối cùng cá»§a cha nà ng. Vá»›i má»™t niá»m vui đượm buồn, nà ng nhá»› lại những hình ảnh ấy, nà ng chỉ xua Ä‘uổi những hình ảnh ghê sợ cuối cùng, hình ảnh cái chết cá»§a cha nà ng; nà ng thấy mình không đủ can đảm thấy lại nó, dù là bằng tưởng tượng, trong giá» phút thanh tÄ©nh và huyá»n ảo nà y cá»§a đêm khuya. Và những hình ảnh ấy hiện lên trước mắt nà ng rõ rệt, nhiá»u chi tiết, đến ná»—i nà ng tưởng đó là những sá»± việc diá»…n ra trong thá»±c tế khi thì diá»…n ra trong quá khứ, khi thì sẽ diá»…n ra trong tương lai.
Nà ng hình dung rõ rệt cái hôm ở Lưxye Gorư, khi công tước vì bị cÆ¡n bệnh quáºt ngã: ngưá»i ta xốc nách dìu công tước từ vưá»n và o nhà và công tước thì mấp máy đôi môi nhưng lưỡi lÃu lại không nói nên lá»i, đôi lông mà y bạc trắng giáºt giáºt, đôi mắt nhìn nà ng rụt rè, lo lắng.
"Lúc đó cha đã muốn nói vá»›i mình Ä‘iá»u mà cha nói trước khi mất - nà ng nghÄ©. Cha vẫn nghÄ© đến Ä‘iá»u mà cha nói vá»›i mình". Và bây giá» nà ng nhá»› lại cặn kẽ cái đêm ở Lưxye Gorư trước khi công tước lại lên cÆ¡n; cái đêm mà nà ng linh cảm thấy tai hoạ có thể xảy ra và nà ng đã là m trái ý cha, cứ ở lại bên cạnh ông cụ. Äêm ấy không ngá»§ được, nà ng rón rén bước xuống gác, đến gần cánh cá»a phòng á»§ hoa là nÆ¡i công tước nghỉ, và lắng tai nghe tiếng nói cá»§a cha. Giá»ng mệt nhá»c, công tước nói vá»›i Tikhôn vá» miá»n Krym, vá» những đêm hè, vá» nữ hoà ng. Rõ rà ng công tước Ä‘ang cần nói chuyện. Lúc ấy nà ng đã nghÄ© và bây giá» nà ng lại nghÄ©: "Tại sao cha không gá»i mình và o? Tại sao cha không cho phép mình thay Tikhôn? Cha sẽ mãi mãi không còn nói vá»›i ai được nữa vá» tất cả những gì đã diá»…n ra trong lòng cha. Äối vá»›i cha, và đối vá»›i mình cÅ©ng váºy, sẽ mãi mãi không còn trở lại cái giây phút mà cha có thể nói tất cả những Ä‘iá»u cha muốn nói, cái giây phút mà đáng lẽ chÃnh mình chứ không phải Tikhôn được nghe cha nói và hiểu ý cha. Tại sao lúc đó mình lại không và o? Có thể ngay lúc ấy, cha có thể nói vá»›i mình Ä‘iá»u mà cha nói hôm cha mất. Nhưng dù nói vá»›i Tikhôn, cha cÅ©ng đã há»i mình hai lần. Cha muốn gặp mình, mà mình thì đứng đấy, sau cánh cá»a. Nói chuyện vá»›i Tikhôn cha buồn lắm, khổ lắm và Tikhôn không hiểu cha. Mình còn nhá»› là cha nói vá»›i Tikhôn vá» chị Liza như thể chị ấy còn sống; cha quên là chị ấy đã chết. Tikhôn nhắc lại cho cha biết thì cha mắng là "đồ ngốc". Cha Ä‘au khổ quá, sau cánh cá»a mình nghe tiếng cha rên khi Ä‘uổi mình trên giưá»ng, và tiếng cha kêu to: "Trá»i Æ¡i!". Tại sao bấy giá» mình lại không và o? Và o thì cha có là m gì đâu mà sợ? Có thể là mình và o thì cha đỡ ngay lúc ấy và sẽ nói chuyện vá»›i mình". Nói to lên khi nhắc lại lá»i nói âu yếm cá»§a công tước trước khi tắt nghỉ: "Con yêu quý cá»§a cha" - Rồi nà ng khóc nức nở, cà ng khóc cà ng thấy đỡ Ä‘au lòng. Bây giá» nà ng thấy hiện lên gương mặt cá»§a cha ngay trước mặt mình. Không phải gương mặt mà nà ng từng quen thuá»™c từ thuở ấu thÆ¡ và bao giá» nà ng cÅ©ng chỉ thấy từ xa, mà gương mặt rụt rè, yếu Ä‘uối, hôm cuối cùng nà ng cúi xuống gần cha để nghe cha nói rõ, nà ng đã ngắm kỹ lần đầu tiên, nhìn rõ từng nếp nhăn từng chi tiết.
"Con yêu quý cá»§a cha". Nà ng nhắc lại, rồi đột nhiên nà ng lại tá»± há»i: "Khi nói câu ấy cha nghÄ© gì? Bây giá» thì cha nghÄ© gì? - Và như để đáp lại, nà ng thấy hiện lên khuôn mặt cá»§a cha buá»™c chiếc khăn trắng, nằm trong quan tà i. Khi nà ng sá» và o ngưá»i cha và nháºn thấy rằng đó không những không phải là cha nà ng nữa mà là má»™t váºt gì huyá»n bà và ghê rợn, nà ng đã khiếp sợ; bây giá» ná»—i khiếp sợ ấy lại trở vá» chiếm lấy lòng nà ng. Nà ng muốn nghÄ© đến việc khác, nà ng muốn cầu nguyện, nhưng nà ng không thể là m gì được. Äôi mắt mở to, nà ng nhìn ánh trăng sáng và những bóng tối từ các đồ váºt hắt xuống, tưởng chừng chỉ giây phút nữa sẽ thấy hiện lên khuôn mặt đã chết cá»§a cha và tá»± thấy như bị trói chặt và o cõi tÄ©nh mịch Ä‘ang bao phá»§ lên cả toà nhà .
Nà ng thì thầm: "Dunyasa" rồi kêu lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp: "Dunyasa" Nà ng cố dứt mình ra khá»i cảnh tÄ©nh mịch và chạy xô vá» phÃa buồng các đầy tá»› gái: u già và các đầy tá»› gái vá»™i chạy ra đón nà ng.
|

26-05-2009, 04:25 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 12 -
Ngà y mưá»i bảy tháng tám. Roxtov và Ilya từ trại trú quân ở Yonkovo cách Bogutsarovo mưá»i lăm dặm, cưỡi ngá»±a Ä‘i chÆ¡i để thá» con ngá»±a Ilya vừa mua và xem trong các là ng có cá» cho ngá»±a ăn không. Äi theo hai ngưá»i có Lavruska, vừa bị địch bắt và được tha vá» và má»™t ngưá»i lÃnh phiêu kỵ.
Từ ba hôm nay, Bogutsarovo đã ở và o giữa hai đạo quân thù địch, cho nên có thể dá»… dà ng được háºu quân Nga cÅ©ng như tiá»n quân Pháp ghé thăm. Vì váºy, là má»™t viên đại đội trưởng kỵ binh cần mẫn, Roxtov muốn lấy hết chá»— lương thá»±c còn lại ở đây, trước khi quân Pháp đến.
Roxtov và Ilya Ä‘ang ở và o má»™t tâm trạng hết sức vui vẻ. Trong khi Ä‘i vá» phÃa Bogutsarovo, trang ấp cá»§a má»™t vị vương công, nÆ¡i há» hy vá»ng gặp má»™t số gia nhân đông đúc có cả những cô nữ tỳ xinh đẹp há» há»i chuyện Lavruska vá» Napoléon và cưá»i cợt vá» những chuyện hắn ta kể lại, hoặc há» thi nhau phi nước đại để thá» sức con ngá»±a cá»§a Ilya.
Roxtov không ngá» rằng Ä‘iá»n trang mà chà ng Ä‘ang Ä‘i đến là cá»§a Bolkonxki, ngưá»i trước kia đã Ä‘Ãnh hôn vá»›i em gái chà ng.
Hai ngưá»i cho ngá»±a chạy Ä‘ua vá»›i nhau má»™t lần cuối, phi và o khu ấp ở phÃa trước là ng Bogutsarovo, và Roxtov vượt qua mặt Ilya phóng và o đưá»ng là ng trước tiên.
- Anh vượt tôi rồi đấy. - Ilya đỠmặt nói.
- Äúng, mình lúc nà o cÅ©ng vá» nhất, trên bãi cá» cÅ©ng như ở đây.
Roxtov vừa đáp vừa lấy tay vuốt ve con ngá»±a sông Äông Ä‘ang sùi bá»t mép.
- Tôi cưỡi con ngá»±a cái Pháp nà y - Lavruska Ä‘i ở phÃa sau nói (hắn gá»i con ngá»±a xác kéo xe cá»§a hắn là ngá»±a cái Pháp) - thì thừa sức vượt đại nhân xa, nhưng tôi chẳng muốn là m đại nhân ngượng.
Há» cho ngá»±a Ä‘i bước má»™t đến gần má»™t cái kho, nÆ¡i má»™t đám đông nông dân Ä‘ang tụ táºp.
Và i ngưá»i bá» mÅ© chà o, những ngưá»i khác chỉ đứng nhìn. Hai ông già cao lêu nghêu, mặt nhăn nhúm, râu lưa thưa, từ trong quán rượu bước ra, miệng cưá»i nhăn nhở, chân nam đá chân chiêu, lẩm nhẩm hát má»™t bà i lạc Ä‘iệu và đến gần hai viên sÄ© quan.
- Chà , các ông mãnh! Có cá» cho ngá»±a không? - Roxtov mỉm cưá»i há»i.
- Mà hai ông sao giống nhau như đúc thế… Ilya chêm và o.
Má»™t trong hai ông lão mỉm cưá»i hể hả cất tiếng hát:
Bbầu, bbạn… vu… u… u… i… th… ay… ay.
Má»™t nông dân tách khá»i đám đông, tiến vá» phÃa Roxtov há»i:
- Các ông là ai?
- Quân Pháp, - Ilya vừa cưá»i vừa đáp, - rồi chỉ Lavruska nói thêm - Và đây chÃnh là Napoléon.
- Thế ra các ông là ngưá»i Nga à ? - Ngưá»i nông dân lại há»i.
- Các ông ở đây có đông không? - Má»™t ngưá»i nữa, bé nhá», cÅ©ng đến gần.
- Äông chứ, đông chứ. - Roxtov đáp và nói thêm - Nhưng các ông há»p nhau là m gì ở đây? Ngà y há»™i à ?
- Các cụ há»p nhau có việc là ng. - Ngưá»i nông dân vừa nói vừa bá» Ä‘i.
Vừa lúc ấy, trên con đưá»ng và o nhà trang chá»§, thấy hai ngưá»i đà n bà và má»™t ngưá»i đà n ông đội mÅ© trắng tiến vá» phÃa các sÄ© quan.
Trông thấy Dunyasa chạy đến, vẻ quả quyết, Ilya nói:
- Cô nà ng áo hồng là của tớ, liệu hồn đừng có phỗng của tớ đấy nhé.
- Cá»§a cả bá»n ta đấy! - Lavruska vừa nói vừa nháy mắt vá»›i Ilya.
- Cô em muốn gì đấy? - Ilya mỉm cưá»i há»i.
- Công tước tiểu thư sai tôi ra há»i các ngà i là ở trung Ä‘oà n nà o và quý danh là gì?
- Äây là bá tước Roxtov tiểu Ä‘oà n trưởng phiêu kỵ, còn ta thì là kẻ phụng sá»± táºn tình cá»§a cô em. - Ilya đáp.
Vẫn mỉm cưá»i hể hả. Ông lão say rượu ngắm Ilya Ä‘ang nói chuyện vá»›i ngưá»i nữ tỳ và hát:
- Bầu, bầu, bạ… ạn…
Theo sau Dunyasa, Alpatyts Ä‘i vá» phÃa Roxtov và từ xa bá» mÅ© chà o.
Lão ta nói vá»›i má»™t thái độ tôn kÃnh, nhưng có pha lẫn ý coi thưá»ng tuổi trẻ cá»§a viên sÄ© quan, và bà n tay cứ đút trong áo gi-lê không rút ra:
- Xin đại nhân thứ lá»—i nếu chúng tôi dám là m phiá»n đại nhân. Nữ chá»§ cá»§a chúng tôi là con gái cá»§a cố tướng quân tổng tư lệnh, công tước Nikolai Andrevich Bolkonxki, vừa từ trần ngà y mưá»i lăm tháng nà y. Tiểu thư hiện Ä‘ang gặp khó khăn do sá»± ngu dốt cá»§a bá»n ngưá»i nà y, - lão chỉ hai ngưá»i nông dân, - nữ chá»§ cá»§a chúng tôi mong ngà i vui lòng quá bộ… - Lão lại nói thêm vá»›i má»™t nụ cưá»i buồn buồn - Xin phép ngà i, má»i ngà i lánh ra đây má»™t tÃ… tháºt không tiện… ngay trước những… - Alpatyts chỉ hai ngưá»i nông dân Ä‘ang loay hoay quanh lão như những con ruồi bâu quanh má»™t con ngá»±a.
- A! Alpatyts… A! Yakob Alpatyts!… Ghê tháºt! Lạy chúa, tha lá»—i cho chúng tôi nhá. Ghê tháºt! Hừ! - Há» vừa nói vừa mỉm cưá»i vui vẻ vá»›i lão Roxtov nhìn hai ngưá»i say rượu rồi cÅ©ng mỉm cưá»i theo.
Yakob Alpatyts đưa bà n tay không đút và o áo gi-lê chỉ hai lão gỉà nói nghiêm trang:
- Hay là cái trò nà y là m cho Äại nhân thÃch thú?
- Không, trò nà y chẳng hay ho gì. - Roxtov vừa nói vừa cho ngá»±a lùi lại, rồi há»i - Việc gì thế?
- Chúng tôi xin phép báo để Äại nhân rõ là đám dân thô bỉ ở đây không muốn để nữ chá»§ cá»§a chúng tôi Ä‘i khá»i ấp nà y, chúng doạ tháo ngá»±a ra, vì váºy má»i thứ đã đóng hòm xong từ sáng nay mà công tước tiểu thư vẫn chưa lên đưá»ng được.
- Vô lý! - Roxtov thốt lên.
- Những Ä‘iá»u chúng tôi được hân hạnh thưa lại vá»›i ngà i là hoà n toà n đúng sá»± tháºt. - Alpatyts nhắc lại.
Roxtov xuống ngá»±a, trao dây cương cho ngưá»i lÃnh phiêu kỵ rồi cùng Alpatyts Ä‘i và o nhà , vừa Ä‘i vừa há»i chi tiết vá» những việc xảy ra. Số là , sau khi công tước tiểu thư đỠnghị ban cấp lúa mì hôm qua, sau khi nà ng biện bạch vá»›i Dron và vá»›i đám nông dân, thì má»i việc đâm ra há»ng bét, đến ná»—i Dron nhất quyết trả hẳn chìa khoá để Ä‘i theo nông dân và nháºn được lệnh đòi cá»§a Alpatyts hắn cÅ©ng không chịu đến; sáng hôm ấy khi công tước tiểu thư cho thắng ngá»±a để lên đưá»ng, nông dân lại tụ táºp rất đông cạnh nhà kho và cá» ngưá»i đến báo lại là há» không để cho nà ng Ä‘i, là có lệnh không cho nà ng Ä‘i là há» sẽ tháo ngá»±a ra. Alpatyts ra khuyên há» nên biết Ä‘iá»u, nhưng há» trả lá»i rằng há» không thể để cho công tước tiểu thư Ä‘i được, rằng đã có lệnh như váºy và công tước tiểu thư cứ việc ở lại, há» sẽ hầu hạ và má»™t má»±c vâng lá»i công tước tiểu thư như cÅ©. Ngưá»i nói nhiá»u nhất là Karp, còn Dron thì tránh mặt, lẩn và o đám đông.
Trong khi Roxtov và Ilya phi ngá»±a và o là ng thì công tước tiểu thư Maria bất chấp những lá»i can ngăn cá»§a Alpatyts, cá»§a u già và cá»§a các thị nữ, cứ ra lệnh thắng ngá»±a và o xe và sá»a soạn lên đưá»ng; nhưng khi trông thấy Ä‘oà n ngá»±a Ä‘i qua, má»i ngưá»i Ä‘á»u tưởng là quân Pháp, bá»n xà Ãch bá» chạy tán loạn, trong nhà thì đà n bà con gái khóc rú lên.
- Ôi! Tôn ông phúc đức quá! Cha đẻ cá»§a chúng tôi! Tháºt là Chúa đã phái ngưá»i đến. - Những tiếng xuýt xoa cảm kÃch nổi lên khi Roxtov và o đến phòng ngoà i.
Khi ngưá»i nhà đưa Roxtov và o phòng khách lá»›n, công tước tiểu thư Ä‘ang ngồi thừ ngưá»i ra như ngưá»i mất hồn. Nà ng không hiểu chà ng là ai, tại sao chà ng đến đây và rồi sẽ xảy ra việc gì? Trông thấy vẻ mặt ngưá»i Nga, nhìn cá» chỉ, dáng Ä‘iệu, nghe những lá»i chà o há»i đầu tiên cá»§a chà ng, và nháºn ra rằng đây là ngưá»i cùng giá»›i vá»›i mình, nà ng nhìn chà ng vá»›i đôi mắt sâu xa và trong sáng rồi bắt đầu nói, giá»ng ngắt quãng và run run vì xúc động. Roxtov thấy ngay trong cuá»™c gặp gỡ nà y có má»™t cái gì ly kỳ như tiểu thuyết. Vừa nhìn nà ng, vừa nghe câu chuyện rụt rè cá»§a nà ng, chà ng nghÄ© thầm: "Má»™t thiếu nữ không ngưá»i bảo vệ, nặng gánh Ä‘au thương, lại má»™t thân má»™t mình giữa đám nông dân thô lá»— Ä‘ang nổi loạn, có thể bị chúng tha hồ hà nh hung! Số pháºn lạ lùng nà o đã đưa ta đến chốn nà y! Và dịu dà ng biết bao, cao quý biết bao dung mạo và phong thái cá»§a nà ng".
Äến khi nà ng nói rằng những việc đó đã xảy ra sau lá»… an táng phụ thân nà ng chỉ có má»™t ngà y, giá»ng nà ng run lên. Nà ng quay mặt Ä‘i nhưng rồi e rằng Roxtov nghÄ© là nà ng có ý muốn là m cho chà ng thương hại, nà ng nhìn chà ng có ý lo sợ và dò há»i. Roxtov rưng rưng nước mắt. Công tước tiểu thư Maria trông thấy và đưa đôi mắt trong sáng nhìn chà ng, cái nhìn chan chứa lòng cảm kÃch, khiến ngưá»i ta quên hẳn những nét không đẹp trên mặt nà ng.
Roxtov đứng dáºy nói:
- Thưa tiểu thư, tôi không biết nói thế nà o cho hết những ná»—i vui sướng cá»§a tôi nhân tình cá» qua đây lại được tiểu thư sai khiến. Má»i tiểu thư cứ lên đưá»ng, và nếu tiểu thư cho phép chúng tôi há»™ tống thì xin lấy danh dá»± cam Ä‘oan là không còn má»™t ai dám phiá»n nhiá»…u tiểu thư nữa.
Äoạn chà ng cúi mình cung kÃnh như ngưá»i ta vẫn cúi mình trước các công chúa thuá»™c dòng dõi hoà ng gia, rồi Ä‘i ra cá»a…
Vá»›i thái độ cung kÃnh ấy, Roxtov dưá»ng như muốn tá» ra rằng tuy chà ng sẽ rất sung sướng nếu được quen biết nà ng thêm, chà ng vẫn không muốn lợi dụng tình cảm cá»§a nà ng để tìm cách là m thân vá»›i nà ng.
Công tước tiểu thư Maria hiểu ý chà ng và lấy là m cảm kÃch.
- Muôn và n đội ơn đại nhân - Nà ng đáp lại bằng tiếng Pháp - nhưng tôi mong rằng việc nà y chỉ là một sự hiểu lầm và không ai có lỗi cả - Bỗng nà ng khóc oà lên rồi cố nói tiếp - Xin đại nhân bỠqua cho.
Roxtov cau mà y, cung kÃnh cúi chà o lần nữa rồi Ä‘i ra.
|

26-05-2009, 04:25 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
Chương - 13 -
- Thế nà o, có kháu không? Nà y cái cô mặc áo hồng cá»§a tôi ấy mà , tuyệt lắm cáºu ạ, nà ng tên là Dunyasa… - Ilya Ä‘ang nói, nhưng chợt trong thấy vẻ mặt Roxtov liá»n im bặt. Chà ng hiểu rằng vị anh hùng và ngưá»i thá»§ trưởng cá»§a chà ng Ä‘ang có má»™t tâm trạng khác hẳn.
Roxtov lưá»m Ilya má»™t cái, vẻ tức giáºn, không trả lá»i và đi nhanh vá» phÃa là ng.
- ÄÆ°á»£c rồi ta sẽ cho chúng má»™t mẻ, để chúng biết rõ ta là ngưá»i thế nà o. - Chà ng tá»± nhá»§.
Theo chà ng ra, Alpatyts phải xoạc cẳng bước tháºt dà i để cho khá»i chạy, nhưng vất vả lắm má»›i theo kịp chà ng.
- Thưa ngà i quyết định như thế nà o ạ? - Khi Ä‘uổi kịp chà ng, Alpatyts há»i.
Roxtov dừng lại, nắm chặt hai bà n tay bước đến trước mặt Alpatyts, vẻ dữ tợn.
- Quyết định à ? Quyết định gì! Lão bợm già - chà ng quát và o mặt lão - Ngươi không thể mở mắt ra hay sao? Hả? Bá»n thôn dân nổi loạn mà ngươi không đẹp được à ? Ngươi cÅ©ng là má»™t tên phản chá»§: Ta thừa biết bá»n ngươi, ta thì ta lá»™t da tất… - Rồi dưá»ng như sợ lãng phà hết cÆ¡n thịnh ná»™ cần để dà nh, chà ng bá» Alpatyts và đi nhanh vá» phÃa là ng.
Alpatyts nuốt giáºn, xoạc cẳng bước theo và tiếp tục bà y giải ý mình. Lão nói rằng nông dân lúc nà y rất bướng, mà bây giá» chống lại há» mà không cần viện đến quân đội là dại dá»™t, rằng tốt hÆ¡n cả có lẽ là sai ngưá»i Ä‘i tìm quân đội đã.
- Ta sẽ cho chúng nó thấy thế nà o binh lá»±c… Ta sẽ cho chúng má»™t bà i há»c. - Nikolai nhắc Ä‘i nhắc lại không biết là mình nói gì, nổi khùng lên trong má»™t cÆ¡n giáºn vô lý, đầy thú tÃnh, dâng lên tắc nghẹn cả cổ, và cần phải được trút ra ngoà i. Không tá»± há»i là mình sắp là m gì, như má»™t cái máy, chà ng cương quyết tiến nhanh vá» phÃa đám đông. Và chà ng cà ng đến gần thì Alpatyts cà ng cảm thấy là hà nh động vô lý cá»§a chà ng có thể có kết quả tốt, trong đám đông, nông dân trông thấy dáng Ä‘i thoăn thoắt và mạnh mẽ vá»›i vẻ mặt hằm hằm quả quyết cá»§a chà ng, cÅ©ng cảm thấy thế. Lúc nà y, khi bá»n Roxtov và o là ng và khi chà ng và o gặp công tước tiểu thư, trong đám nông dân đã nảy ra những ý kiến bất đồng và đã có vé bối rối hoang mang. Có ngưá»i nói mấy ngưá»i má»›i đến là ngưá»i Nga và há» có thể nổi giáºn vì nông dân không để cho tiểu thư Ä‘i. Dron cÅ©ng đồng ý như thế, nhưng vừa nói ra thì Karp và mấy ngưá»i nông dân khác đã xông đến.
- Mà y thì bao nhiêu năm mà y đã hút máu dân là ng - Karp quát lên - Äối vá»›i mà y thì thế nà o chẳng được! Mà y chỉ việc đà o cái hầm cá»§a lên rồi thì cút; chúng nó tà n phá nhà cá»a chúng tao thì cÅ©ng chẳng việc gì vá»›i mà y cÆ¡ mà !
- Ngưá»i ta bảo là phải có tráºt tá»± - má»™t ngưá»i khác kêu lên - là không ai được bá» nhà đi nÆ¡i khác, là không được mang gì Ä‘i cả, chỉ thế thôi.
Bỗng một ông lão bé nhỠcũng xông và o mắng Dron một thôi:
- Con trai mà y đến lượt phải Ä‘i lÃnh, thế mà mà y giấu biến cái thằng bé nhà mà y Ä‘i; mà y bắt thằng Vanka nhà tao cạo đầu Ä‘i lÃnh. Chà , cả bá»n ta cÅ©ng chết tuốt hết thôi!
- Ừ! rồi chúng mình cũng chết hết mất thôi.
- Tôi có bỠrơi bà con trong thôn đâu - Dron nói.
- Ôi dà o, không bá»! Mà y sống no nê, bụng đã phệ ra rồi còn gì.
Hai ngưá»i nông dân cao lêu nghêu mải nói chuyện đằng phÃa há». Khi Roxtov, có Ilya, Lavluska và Alpatyts Ä‘i theo, đến gần đám đông, Karp liá»n bước ra, miệng mỉm cưá»i, hai tay đút và o thắt lưng. Dron thì trái lại, lẻn ra các hà ng sau; đám nông dân thì đứng sát và o nhau.
- Ê bá»n kia! Äứa nà o là trưởng thôn? - Roxtov bước nhanh đến quát.
- Trưởng thôn à ? Muốn gì trưởng thôn? - Karp há»i lại.
Nhưng hắn ta chưa nói xong câu thì cái mũ đã bay lên không, và đầu hắn ta choáng váng đi vì một cái tát dữ dội.
- Bá» mÅ© xuống, quân phản bá»™i! - Roxtov quát, giá»ng giáºn dừ vang lên sang sảng. - Trưởng thôn đâu?
- Trưởng thôn, ngưá»i ta há»i trưởng thôn… - Lác đác có mấy tiếng nói vá»™i vã, - Dron Zakharyts, ngưá»i ta gá»i kia kìa - và má»i ngưá»i lần lượt bá» mÅ© xuống.
- Chúng tôi không có quyá»n nổi loạn - Karp nói - Chúng tôi vẫn tuân theo mệnh lệnh.
Äồng thá»i ở những hà ng cuối có mấy ngưá»i cùng nói má»™t lúc:
- Bà con chỉ là m theo như các cụ già đã quyết định, các vị chức trách các ngà i nhiá»u lắm…
- Cãi à ? Là m loạn à ? Äồ kẻ cướp! Äồ là m phản! - Roxtov túm lấy cổ áo Karp, gầm lên, lạc cả giá»ng. - Trói nó lại, trói nó lại!
Chà ng thét lên, tuy ngoà i Lavruska và Alpatyts chẳng có ai để đến trói cả.
Lavruska cũng chạy đến, nắm hai tay Karp bẻ quặt ra sau lưng.
Có phải gá»i thêm quân ta dưới kia lên không? - Hắn há»i.
Alpatyts gá»i tên hai nông dân, chỉ định há» ra giúp Lavruska trói Karp. Há» ngoan ngoãn ra khá»i đám đông và tháo dây thắt lưng ra.
- Trưởng thôn đâu? - Roxtov lại thét.
Dron, mặt nhăn nhó và tái mét, bước ra khá»i đám đông.
- A mà y là trưởng thôn à ? Trói nó lại, Lavruska - Roxtov quát là m như mệnh lệnh ấy cũng chẳng có thể gặp một trở ngại nà o cả.
Quả nhiên thêm hai ngưá»i nông dân nữa đến trói Dron, mà chÃnh lão ta cÅ©ng tá»± tháo thắt lưng ra đưa cho há».
- Còn các ngưá»i thì nghe đây - Roxtov bảo nông dân - Giải tán ngay tức khắc, ai vá» nhà nấy và không má»™t đứa nà o được lải nhải gì nữa, rác tai ta. Nghe chưa?
- Thì bà con có gì báºy đâu. Chỉ vì ngu ngốc thôi. Chỉ là chuyện dại dá»™t thôi mà … tôi bảo như thế là không đúng mà . - Tiếng nói nhao nhao trách móc lẫn nhau.
- Ta đã bảo mà - Alpatyts được thể già nh lại ưu thế. - Thế là không đúng, các chú hiểu chưa!
- Chỉ vì chúng tôi ngu xuẩn, ông Yakob Alpalyts - có tiếng đáp lại rồi đám đông giải tán ngay và tản và o trong thôn.
Há» dẫn hai ngưá»i bị trói và o trang viên. Hai lão say rượu cÅ©ng Ä‘i theo.
- Nà o, yên ta ngắm cáºu tà - má»™t lão bảo Karp.
- Nà y, ăn nói vá»›i chá»§ như thế à ? Cáºu nghÄ© thế nà o thế?
- Äồ ngốc, - lão kia lại nhấn mạnh thêm - Thằng ngốc chÃnh hiệu.
Hai giá» sau, xe đã đỗ cả trong sân. Nông dân vui vẻ khuân hà nh lý cá»§a chá»§ nhà ra xếp lên, và Dron, được công tước tiểu thư xin tha ra khá»i buồng giam, Ä‘ang sai bảo há».
Má»™t ngưá»i nông dân cao lá»›n, mặt bầu bÄ©nh và tươi cưá»i đón má»™t cái tráp nhá» từ tay má»™t ngưá»i nữ tỳ, nói:
- Ấy đừng để thế. Cái nà y cÅ©ng đáng tiá»n chứ! Không phải cứ ném bừa lên hay nhét cố và o dưới sợi thừng mà được đâu, nó tróc sÆ¡n Ä‘i chứ. Tôi chả ưa cái lối là m ăn như thế. Việc gì cÅ©ng phải là m cho đúng đắn, theo đúng luáºt. Thế được đấy, để há»™ mình xuống dưới chiếc chiếu, rồi phá»§ cá» khô lên trên tÃ, ấy thế là tốt.
Má»™t ngưá»i khác khuân sách trong thư viện cá»§a công tước Andrey ra:
- Ôi chao, bao nhiêu là sách. Kìa, đừng là m vướng ngưá»i ta.
- Nặng Æ¡i là nặng, các cáºu ạ sách tháºt ra sách.
Anh nông dân cao lá»›n mặt tròn, nháy mắt ra hiệu, chỉ những quyển tá»± Ä‘iển nằm ở phÃa trên nói:
- á»’ những ngưá»i viết ra các sách nà y ấy mà , há» chả ăn không ngồi rồi tà nà o nhỉ!
Roxtov không muốn công tước tiểu thư phải tiếp mình, nên không trở lại gặp nà ng mà cứ ở trong là ng đợi cho đến lúc nà ng lên đưá»ng. Khi Ä‘oà n xe chuyển bánh chà ng cÅ©ng lên ngá»±a Ä‘i theo cho đến đưá»ng cái, nÆ¡i có quân ta đóng, cách Bogutsarovo mưá»i hai dặm đến quán trỠở Yankovo, chà ng cung kÃnh cáo từ và lần đầu tiên dám hôn tay nà ng.
Khi công tước tiểu thư Maria cảm Æ¡n chà ng đã cứu mình (như lá»i nà ng nói), Roxtov đỠmặt đáp:
- Tiểu thư dạy quá lá»i, ở và o địa vị chúng tôi, ngưá»i hiến binh nà o mà chẳng là m như thế. - Chà ng lúng túng muốn kiếm cách lái câu chuyện sang hướng khác, bèn nói tiếp - Nếu chúng tôi chỉ phải đánh nhau vá»›i nông dân thôi thì chúng tôi đã không để cho giặc tiến sâu như váºy. Tôi chỉ sung sướng là được dịp biết tiểu thư. Xin từ biệt công tước tiểu thư, chúc tiểu thư được khuây khoả, được hạnh phúc và mong lại được gặp tiểu thư trong hoà n cảnh tốt đẹp hÆ¡n. Nếu tiểu thư không muốn là m cho tôi hổ thẹn thì xin tiểu thư đừng nói chuyện Æ¡n huệ gì cả.
Nhưng nếu công tước tiểu thư không cảm tạ chà ng bằng lá»i nói nữa, thì nà ng lại cảm tạ chà ng bằng tất cả vẻ mặt sáng bừng lên vì lòng biết Æ¡n và tình trìu mến. Nà ng không thể tin rằng nà ng không có bổn pháºn cảm Æ¡n chà ng. Trái lại, nà ng biết chắc, không chút nà o hồ nghi, rằng nếu không có chà ng đến thì nà ng đã là nạn nhân cá»§a đám nông dân rối loạn và cá»§a quân Pháp rồi, và nà ng cÅ©ng tin rằng vì cứu nà ng mà chà ng đã phải dấn thân và o những nguy hiểm rõ rệt và ghê gá»›m nhất. Nà ng lại cà ng tin chắc rằng chà ng là má»™t ngưá»i có tâm hồn cao quý, đã hiểu thấu tình cảnh và ná»—i khổ cá»§a nà ng.
Khi nà ng nói đến ná»—i tang tóc cá»§a mình và không cầm được nước mắt, thì đôi mắt hiá»n là nh, thẳng thắn cá»§a chà ng cÅ©ng rưng rưng, hình ảnh ấy đã khắc sâu và o tâm trà nà ng.
Khi đã chia tay và còn lại má»™t mình, công tước tiểu thư Maria bá»—ng thấy muốn khóc, và đây không phải là lần đầu tiên mà câu há»i lạ lùng nà y được đặt ra cho nà ng: mình yêu chà ng chăng?
Trên đưá»ng Ä‘i Moskva, mặc dầu tình cảnh cá»§a công tước tiểu thư chẳng có gì vui, Dunyasa cùng ngồi xe vá»›i nà ng cÅ©ng thấy nà ng mấy lần ló đầu ra cá»a xe, mỉm má»™t nụ cưá»i sung sướng và dìu dịu buồn.
"Nếu mình yêu chà ng thì sao nhỉ?" - Công tước tiểu thư Maria vẫn tá»± há»i như váºy.
Dù thẹn thùng đến đâu khi phải tá»± thú là mình Ä‘em lòng yêu dấu má»™t ngưá»i đà n ông mà có thể là ngưá»i ta sẽ chẳng bao giá» yêu mình cả, nà ng cÅ©ng tá»± an á»§i vá»›i ý nghÄ© là chà ng sẽ chẳng bao giá» biết được Ä‘iá»u ấy, và nà ng cÅ©ng không có lá»—i gì nếu cứ thầm lặng yêu chà ng đến chá»n kiếp, mối tình đầu tiên và cuối cùng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i nà ng.
Äôi khi nà ng nhá»› lại những cái nhìn, những lá»i nói, đến lòng trắc ẩn cá»§a chà ng đối vá»›i ná»—i Ä‘au khổ cá»§a nà ng, và hình như hạnh phúc không phải là không có được. Và chÃnh những lúc ấy, Dunyasa nháºn thấy nà ng nhìn qua cá»a xe và mỉm cưá»i.
"Bá»—ng nhiên chà ng lại đến Bogutsarovo, và lại đúng và o lúc ấy!" - Công tước tiểu thư Maria thầm nghÄ©. Và em gái chà ng lại từ hôn vá»›i công tước Andrey" trong tất cả những việc nà y, nà ng Ä‘á»u thấy như có ý muốn cá»§a thượng đế.
Vá» phần Roxtov, chà ng mang theo má»™t ká»· niệm rất êm dịu vá» công tước tiểu thư Maria. Má»—i lúc nhá»› đến nà ng, chà ng thấy vui hẳn lên và má»—i khi các bạn nói đùa và trong khi Ä‘i kiếm cá» ngá»±a, chà ng đã vá»› được má»™t trong những tiểu thư có gia tà i lá»›n nhất nước Nga, chà ng lại nổi giáºn. Chà ng nổi giáºn chÃnh vì đã có những lúc, tuy không muốn chà ng vẫn nghÄ© đến má»™t cuá»™c hôn nhân vá»›i tiểu thư Maria dịu dà ng, đáng yêu và có má»™t gia tà i khổng lồ. Trong thâm tâm, chà ng cÅ©ng không thể mong lấy má»™t ngưá»i vợ như thế, đám ấy sẽ là m cho bá tước phu nhân mẹ chà ng rất sung sướng và cứu vãn cảnh sa sút cá»§a cha chà ng, và hÆ¡n nữa - Nikolai cảm thấy như váºy - cÅ©ng sẽ Ä‘em hạnh phúc đến cho tiểu thư Maria nữa. Nhưng còn Sonya? Và lá»i chà ng đã hứa? ChÃnh vì váºy mà Roxtov pháºt ý má»™t khi bè bạn đùa chà ng vá» công tước tiểu thư Maria.
Luáºt hôn nhân cá»§a giáo há»™i ChÃnh giáo Nga cấm những gia đình đã thông gia vá»›i nhau má»™t lần rồi lại gả con cái cho nhau lần nữa, vì xem ngưá»i hai há» là bà con vá»›i nhau rồi. Ở đây nếu Natasa không từ hôn vá»›i Andrey thì Maria không thể nà o lấy Nikolai được, vì hai ngưá»i đã phái xem nhau là anh em há» rồi.
|
 |
|
| |