Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 66: Pháp quyết vô thượng.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Na
Bất cứ một đệ tử Thần Hải cảnh nào sau này chí ít cũng là trưởng lão Hư Thiên Tông, thậm chí còn có thể là chủ tọa một mạch. Nếu như Cổ Thần cho mọi người biết hắn đã bước vào Thần Hải cảnh khẳng định sẽ khiến cả Hư Thiên Tông chấn động, được đối đãi chẳng kém gì đệ tử tiên căn thượng phẩm như Hoàng Phủ Hạo.
Nhưng Cổ Thần không vội xuất quan nói với ai điều này.
Tin hắn đã bước vào Thần Hải cảnh cũng không có ý định để lộ ra ngoài, điều hắn muốn làm là âm thầm tu luyện ở Bách Thảo Phong, sau đó đợi đến đại hội ngũ mạch tổ chức ba năm một lần giành lấy tư cách một mình ra vào Hư Thiên Tông.
Bước vào Thần Hải cảnh hắn có không ít việc phải làm.
Một là tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, hai là Càn Khôn Trạc mà ma tu Tà Băng Tông để lại.
Kiếp trước hắn chủ tu pháp quyết vô thượng Đỉnh Thiên Quyết, cuối cùng cũng có thể bắt đầu tu luyện rồi. Đây là pháp quyết vô thượng, thậm chí còn cường đại hơn cả Hư Thiên Tinh Chấn quyết, pháp quyết cường đại nhất của Hư Thiên Tông.
Tu luyện Thần Hải cảnh so với Tiên Thiên cảnh, khó hơn gấp mười lần. Mặc dù ý niệm so với Tiên Thiên cảnh tầng chín mạnh hơn mười lần, nhưng đạo thai vừa mới trúc thành, rất không ổn định, không có đạo thai cường đại không thể sản sinh ý niệm cường đại để diễn hóa linh hồn.
Vì vậy, sau khi bước vào Trúc Thai kỳ, không thể trực tiếp hóa niệm ngưng hồn, cần phải củng cố đạo thai, để ý niệm có một nơi ẩn nấu cường đại, nếu như nói ở Tiên Thiên cảnh thân thể là dung khí của ý niệm thì ở Thần Hải cảnh, đạo thai thay thế tác dụng của thân thể, đạo thai mạnh yếu trực tiếp ảnh hưởng đến ý niệm mạnh yếu, ảnh hưởng đến khả năng hóa niệm ngưng hồn.
Trúc Thai kỳ sau khi trúc thành đạo thai, là không ngừng cường hóa đạo thai, dựa vào đạo thai mạnh yếu có thể phân thành tiền, trung, hậu kỳ ba loại tầng thứ.
Giữa mỗi tầng thứ mặc dù không khó như đột phá Trúc Thai, nhưng so với đột phá từ Tiên Thiên cảnh tầng tám đến Tiên Thiên cảnh tầng chín, khó hơn không chỉ mười lần. Cho dù là tiên căn thượng phẩm cả quá trình Trúc Thai cũng phải cần thời gian mấy năm.
Tu sĩ bình thường bước vào Thần Hải cảnh, thời gian tu luyện tăng trưởng chậm hơn ở Tiên Thiên cảnh gấp mười lần.
Nhưng Cổ Thần có pháp quyết vô thượng Đỉnh Thiên Quyết, là pháp quyết vô thượng của thánh địa Đạo tông, Đạo tông chủ yếu tu luyện linh hồn, Đỉnh Thiên Quyết là pháp quyết tu luyện linh hồn độc nhất vô nhị.
Có Đỉnh Thiên Quyết trong tay, tốc độ hóa niệm ngưng hồn của Cổ Thần so với các tu sĩ khác nhanh hơn gấp trăm lần.
Hơn nữa Cổ Thần có hai kiếp làm người, ý niệm cường đại hơn tu sĩ đồng cảnh giới, lại có linh nghiệm quý giá kiếp trước, đi lại còn đường cũ, tốc độ tiến bộ nhanh hơn tu sĩ khác rất nhiều.
Cộng thêm Cổ Thần còn có rất nhiều đan dược để hắn tiêu hao, cho dù tu luyện Thần Hải cảnh khó hơn Tiên Thiên cảnh mười lần, đối với Cổ Thần mà nói không có gì quá khó khăn. Hắn cũng có thể dựa vào pháp quyết vô thượng, kinh nghiệm quý giá và vô số đơn được để rút ngăn thời gian tu luyện Thần Hải cảnh, nhanh chóng vượt xa những tu sĩ khác.
Bước thứ nhất, Cổ Thần bắt đầu luyện đan dược thất phẩm thai nguyên đan, thai nguyên đan dựa vào số tuổi đan dược, thai nguyên đan luyện ra có thể phân thành ba loại: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm... Linh dược hơn năm trăm năm có thể luyện ra hạ phẩm, dược phẩm hơn bảy trăm năm có thể luyện ra trung phẩm, linh dược hơn chín trăm năm có thể luyện ra thượng phẩm.
Linh dược trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần, tất cả đều là linh dược một ngàn năm trở lên, cho nên thai nguyên đan luyện ra đều là thượng phẩm, có thể tăng cường tốc độ tu luyện của tu sĩ Trúc Thai hậu kỳ.
Hàm lượng linh khí trong thai nguyên đan thượng phẩm, so với hạ phẩm nhiều hơn rất nhiều, Cổ Thần uống xong thai nguyên đan thượng phẩm, mặc dù hiệu quả so với hạ phẩm thai nguyên đan lớn hơn rất nhiều, nhưng, Trúc Thai tiền kì tu vi căn bản không thể hoàn toàn luyện hóa thượng phẩm thai nguyên đan, rất lãng phí.
Đệ tử Thần Hải cảnh Hư Thiên Tông một năm nhiều lắm chỉ được một viên thai nguyên đan, hơn nữa tu vi tiền kỳ được hạ phẩm, trung kỳ được trung phẩm, hậu kỳ được thượng phẩm.
Sở hữu tiên căn thượng phẩm như đại sư huynh Vân Phiêu Trần, Vô Chân, Hoàng Phủ Hạo cùng lắm cũng chỉ được hai viên đan dược tương đương tầng thứ.
Đâu được như Cổ Thần, lúc nào cũng có đan dược đủ để luyện ra một đống thai nguyên đan, tu vi vừa mới bước vào Trúc Thai kỳ đã có một lượng lớn thai nguyên đan thượng phẩm cho hắn tiêu hao.
Tổng cộng luyện ra mười viên thai nguyên đan, Cổ Thần thu chín viên vào hộp, cất trong Càn Khôn Trạc, một viên còn lại được hắn nhanh chóng nuốt chửng.
Thai nguyên đan không tiêu hao nhanh như Trúc thai đan, Trúc thai đan giống như chất xúc tác, cho nên sau khi vào bụng lập tức thúc đẩy chân khí tiên thiên tụ tập tại đan điền, sau đó dung hóa.
Thai nguyên đan vào bụng Cổ Thần lập tức cảm nhận một luồng linh khí cực lớn, luồng linh khí đó nằm trong bụng, không thể tự động tiêu hao, Cổ Thần phải động dụng pháp lực rút từng tia từng tia linh lực ra khỏi thai nguyên đan.
Sau đó linh lực thai nguyên theo kinh mạch, truyền nhập đạo thai, không ngừng cường hóa đạo thai.
Sau khi nuốt xong thai nguyên đan, Cổ Thần lấy ra hai viên linh thạch trung phẩm sử dụng Phệ Linh Quyết, nhanh chóng hấp thu linh khí trong hai viên linh thạch đó vào trong cơ thể.
Sau đó...
Cổ Thần bắt đầu tu luyện hư thiên quyết, lầm bầm đọc:
- Thiên địa linh khí, hội tụ thân ta, đỉnh thiên chiến địa, ý niệm hóa hình...
Cổ Thần vận hành Đỉnh Thiên Quyết, nguyên khí thiên địa xung quanh đột nhiên biến động, trong nháy mắt một chiếc cự đỉnh trong suốt như hư vô xuất hiện bên ngoài cơ thể Cổ Thần, chụp Cổ Thần vào giữa.
Khoảnh khắc đó, linh khí trong động phủ điên cuồng cuộn trào, cự đỉnh hư vô trong suốt hình như có một lực hút phi thường với linh khí thiên địa, vô sô linh khí thiên địa điên cuồng lao về phía hư đỉnh.
Cổ Thần như đan dược trong đỉnh, vô số thiên địa linh khí sau khi bị hư đỉnh hấp thu, toàn bộ truyền nhập vào thân thể Cổ Thần. Bên trong não hải Cổ Thần như xuất hiện một bầu trời sao lung linh mờ ảo, bầu trời chi chít những vì sao lấp lánh, trong đó có một số ngôi sao sáng, kết thành hình dạng một chiếc đỉnh.
Trung tâm đỉnh là một ngôi sao đặc biệt sáng, tất cả những ngôi sao còn lại xếp theo một quỹ đạo không tương đồng, ánh sáng không ngừng di chuyển vào ngôi sao ở trung tâm đỉnh, khiến độ sáng của ngôi sao ở trung tâm đỉnh càng lúc càng lớn.
Thân thể Cổ Thần cũng sáng như ngôi sao trong não hải hắn, vô số chân khí tiên thiên chạy theo quỹ đạo trong não hải, truyền nhập vào trong cơ thể.
Đồng thời thân thể Cổ Thần cũng giống như cảnh tượng trong não hải hắn, hóa thành một chiếc cự đỉnh, quỹ tích sao trong quỹ đạo, trong kinh mạch Cổ Thần, hình thành quỹ đạo giống nhau.
Vô số linh khí thiên địa theo quỹ đạo, toàn bộ tụ ở một điểm trên đan điền, chính là vị trí đạo thai.
Vô số Tiên Thiên linh khí lưu nhập đạo thai, Cổ Thần như người đói khát lâu ngày đột nhiên được uống một ngụm nước mát, một cảm giác khoan khái nhanh chóng truyền khắp thân thể.
Ý niệm Cổ Thần vô cùng khoan khái, đạo thai được vô số Tiên Thiên linh khí không ngừng truyền nhập, không ngừng tăng cường.
Cổ Thần không ngừng tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, đạo thai vừa mới hình thành càng lúc càng cường cố, ý niệm cũng trở nên cường đại hơn.
Cũng không biết qua bao lâu, Cổ Thần cảm thấy bên trong thân thể tràn ngập sức mạnh, đột nhiên hắn có cảm giác muốn ngửa mặt lên trời hú vang một tiếng. Cổ Thần mở mắt, mừng rỡ nói:
- Đỉnh Thiên Quyết, không hổ là pháp quyết vô thượng, ha ha. Tu luyện, cho dù nhanh hơn Linh Kình Thuấn Tức quyết không chỉ ba lần, so với những pháp quyết thượng thừa khác, tốc độ tu luyện chắc chắn nhanh hơn năm sáu lần.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 67: Bảo tàng siêu cấp (1+2)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm by Na
Cười một trận, hai mắt Cổ Thần lộ ra một tia mệt mỏi, hắn nói:
- Đỉnh Thiên Quyết tốt thì tốt thật, nhưng vẫn còn một điểm không bằng Linh Kình Thuấn Tức quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết có thể luyện được ngay cả trong lúc ngủ, hơn nữa càng luyện tinh thần càng tốt, Đỉnh Thiên Quyết luyện lâu, sẽ cảm thấy mệt mỏi.
- Nhưng Đỉnh Thiên Quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết đều ở trên người mình, ban ngày mình có thể luyện Đỉnh Thiên Quyết, nhanh chóng tăng trưởng tốc tu vi, ban đêm tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, thay cho việc ngủ, tiến hành động bộ, tốc tộ tu luyện Trúc Thai kỳ so với người khác, chắc chắn nhanh hơn không ít.
Cổ Thần mừng rỡ nói.
Những ngày sau đó, ban ngày Cổ Thần tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, ban đêm tu Linh Kình Thuấn Tức quyết, không lãng phí một giây một phút nào. Tu sĩ bình thường, một ngàu có thể tu luyện ba bốn canh giờ đã là dài lắm rồi, cho dù tu sĩ bế quan thời gian tu luyện một ngày cũng không thể vượt qua sáu bảy canh giờ.
Còn Cổ Thần một ngày mười hai canh giờ trên cơ bản đều đang tu luyện, thời gian tu luyện vượt xa những tu sĩ khác, pháp lực Cổ Thần mỗi ngày đều đại trướng.
Cổ Thần mỗi ngày tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, Linh Kình Thuấn Tức quyết, không ngừng sử dụng Phệ Linh Quyết hấp thu linh khí trong linh thạch trung phẩm, hơn nữa, hắn dùng một canh giờ luyện hóa Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông.
Thời gian trôi qua như tên bắn, chớp mắt đã gần hai tháng.
Cổ Thần ở trong động phủ Dược Tiên, bế quan gần sáu tháng, thời gian đó, chỉ có Tiểu Bạch ở bên cạnh hắn. Trong thời gian Cổ Thần bế quan, Tiểu Bạch cũng liên tục uống nguyên linh đan cực phẩm, hơn nữa, dùng Phệ Linh Quyết mà Cổ Thần dạy nó, hấp thu linh khí trong linh thạch, cường hóa tu vi.
Hôm nay, cuối cùng Cổ Thần cũng đã luyện hóa xong linh lực trong Càn Khôn Trạc mà Tà Băng Tu ma tông để lại, nhanh chóng truyền ý niệm của mình vào trong đó.
Ý niệm Cổ Thần vừa vào Càn Khôn Trạc, một không gian rộng gần ngàn trượng lập tức xuất hiện trước mắt hắn.
Càn Khôn Trạc là một món pháp khí phụ trợ đặc thù, tu vi chủ nhân càng cao, không gian bên trong pháp bảo càng lớn.
Sau khi chủ nhân của Càn Khôn Trạc chết, nếu như Càn Khôn Trạc không phải là trạng thái một món pháp khí, không còn ai tiếp tục, trong vòng mấy ngày, Càn Khôn Trạc sẽ hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, không gian bên trong hoàn toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm trong đó cũng biến mất.
Nếu như Càn Khôn Trạc là trạng thái pháp bảo, bởi vì hàm chứa pháp lực thần thức của chủ nhân, cho nên dù chủ nhân chết không gian bên trong vẫn tiếp tục duy trì nhiều năm, pháp lực thần thức bên trong sau khi tự động tiêu tán, Càn Khôn Trạc mới hồi phục lại trạng thái nguyên thủy, đồng dạng không gian bên trong hoan toàn hủy diệt, tất cả vật phẩm đều tiêu tán.
Nếu như có người luyện hóa pháp lực thần thức trước khi nó biến mất, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc vẫn sẽ tồn tại, hơn nữa, không gian sẽ dần dần biến hóa lớn nhỏ theo thực lực tu vi của người luyện hóa nó.
Nếu như tu vi người luyện hóa thấp hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến nhỏ, nếu như tu vi của người luyện hóa cao hơn chủ nhân cũ, vậy thì không gian bên trong Càn Khôn Trạc sẽ dần dần biến lớn, nói cách khác người luyện hóa có thể khống chế không gian lớn nhỏ.
Càn Khôn Trạc của Ma tu Tà Băng Tông rộng gần ngàn trượng, so với Càn Khôn Trạc kiếp trước của Cổ Thần lớn hơn rất nhiều, Cổ Thần thầm thở dài một tiếng: Thì ra tu vi của Ma tu Tà Băng Tông đã đạt đến Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ. Cảnh giới này ngay cả kiếp trước Cổ Thần cũng không thể đạt được.
Nhưng điều khiến Cổ Thần cảm thấy bất ngờ nhất, không gian trong Càn Khôn Trạc mặt dù lớn nhưng những thứ bên trong so với Càn Khôn Trạc của hắn kiếp trước kém hơn rất nhiều.
Nhưng bây giờ đối với Cổ Thần mà nói, những thứ này đã chẳng khác gì bảo tàng siêu cấp.
Một đống linh thạch phải chừng mấy vạn khối xếp lại với nhau như một ngọn núi nhỏ, hơn nữa bên cạnh ngọn núi nhỏ đó còn có hai đống linh thạch nhỏ.
Cổ Thần nhìn xong mừng rỡ, một trong hai đống linh thạch nhỏ đó là linh thạch trung phẩm, nhìn số lượng cũng phải vài ngàn khối, nghĩa là tương đương với vài ngàn vạn linh thạch hạ phẩm.
Đống linh thạch nhỏ còn lại càng khiến Cổ Thần vui hơn, là một đống linh thạch thượng phẩm? Cổ Thần dùng thần thức quét qua một lượt, khoảng hơn hai trăm sáu mươi khối, một linh thạch thượng phẩm, hàm lượng linh khí tương đương với một vạn miếng linh thạch hạ phẩm.
Hai trăm sáu mươi miếng linh thạch thượng phẩm, tương đương hai trăm sáu mươi vạn linh thạch hạ phẩm, trái tim Cổ Thần giật lên mấy cái, ngay cả một tiên tông trung đẳng cũng không thể có một hai trăm khối linh thạch thượng phẩm.
Hơn nữa đến hôm nay, trên Cổ Hoang đại lục, số lượng linh thạch thượng phẩm còn lại rất ít, kiếp trước Cổ Thần cũng chỉ thu thập được hơn mười khối, Ma tu Tà Băng Tông sống ở ngàn năm trước, lúc đó số lượng linh thạch thượng phẩm còn nhiều, chẳng trách hắn có những hơn hai trăm khối.
Hai trăm khối linh thạch thượng phẩm này so với khoáng mạch thạch mà Cổ Thần phát hiện ở khoáng động Bắc Thai Sơn có giá trị lớn hơn rất nhiều.
Mặc dù Cổ Thần chưa đi hết cả khoáng mạch linh thạch, nhưng nhìn vị trí trung tâm không có linh thạch trung phẩm, vậy thì khoáng mạch linh thạch đó tuyệt đối không thể có hơn trăm vạn, khoáng mạch có hơn trăm vạn linh thạch chắc chắn phải có linh thạch trung phẩm.
Số lượng linh thạch trong Càn Khôn Trạc so với số lượng linh thạch mà Cổ Thần sở hữu kiếp trước nhiều hơn rất nhiều.
Trừ linh thạch, bên trong còn có một lượng lớn bí điển pháp thuật, Cổ Thần dùng thần thức quét qua một lượt, có hơn một ngàn cuốn, hầu như đều là pháp môn tu chân ma đạo, cao cấp hơn công pháp bình thường một chút, nhưng bên trong cũng không thiếu một số công pháp thượng thừa.
Ý niệm Cổ Thần đột nhiên thoáng động, trong lòng mừng rỡ, trong mấy cuốn công pháp thượng thừa này có một cuốn là công pháp "Huyền Băng Tử Diễm quyết", trên đại hội luyện đan Cổ Thần có nghe Vô Chân nhắc đến huyền băng tử diễm, rất giống với tử diễm băng viêm của hắn. Hắn mãi không tìm ra cách thi triển tử diễm băng viêm, mỗi lần tấn công địch đều là trực tiếp phóng ra, tử diễm băng viêm không thể rời khỏi cơ thể quá xa, không tiếp cận được đối phương, hiệu quả không quá lớn.
Cổ Thần đọc lướt một lượt nội dung cuốn "Huyền Băng Tử Diễm quyết", quả nhiên huyền băng tử diễm của Tà Băng Tông chính là tử diễm băng viêm, chỉ là tên gọi khác nhau mà thôi.
Tử diễm băng viêm, được đặt theo tên băng động có Ma tu Tà Băng Tông, rất có khả năng là do Ma tu Tà Băng Tông để lại, huyền băng tử diễm do một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Minh Khiếu kỳ để lại chẳng trách hàn khí lại kịch liệt đến vậy. Đấy còn là Ma tu Tà Băng Tông đã chết, không biết lúc hắn còn sống, huyền băng tử diễm còn lợi hại đến mức nào?
Cổ Thần chậc chậc lưỡi, có lẽ phải vô cùng lợi hại, cho dù là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, bị tử huyền băng tử diễm đánh trúng e rằng cũng phải biến thành một bức tượng băng.
"Huyền Băng Tử Diễm quyết" rất thích hợp để hắn tu luyện.
“Nếu như tử diễm băng viêm chính là huyền băng tử diễm, sau khi luyện thành, uy lực sẽ tương đối đáng sợ, không biết có thể hút hết được huyền âm hàn khí trong người sư tỷ không nhỉ?”
Nghĩ đến đây, Cổ Thần càng thêm quyết tâm tu luyện Huyền Băng Tử Diễm quyết.
Mặc dù không biết trước khi Hư Tử Uyên ba mươi ba tuổi có thể bước vào Mệnh Tuyền cảnh, luyện thành tử diễm băng viêm được hay không, nhưng dù sao vẫn là một phần hi vọng.
Phương diện pháp quyết, kiếp trước trong Càn Khôn Trạc của Cổ Thần có Đỉnh Thiên Chiến Địa quyết, đương nhiên mạnh hơn một phần.
Thần thức Cổ Thần sau khi bỏ qua pháp quyết bí điển, chuyển sang một đống bùa chú. Phải có hơn một ngàn tấm, nhưng đều là bùa chú bình thường, linh phù chỉ có hơn trăm tấm, hạ phẩm, linh phù trung phẩm rất nhiều, linh phù thượng phẩm chỉ có mười mấy tấm.
Nhưng điều khiến Cổ Thần cảm thấy mừng nhất là vẫn còn ba tấm bảo phù, bảo phù là bùa chú cao hơn linh phù. Luyện nhập bùa chú vào trong pháp bảo, phóng xuất một lần, uy lực cực đại, là một món pháp bảo vô thượng, tu sĩ Dẫn Hồn kỳ cũng không thể chống đỡ.
Chủ nhân cũ của Càn Khôn Trạc, có vẻ không quan tâm lắm đến bùa chú, nếu là Cổ Thần, kiếp trước bên trong Càn Khôn Trạc của hắn đến thượng phẩm bảo phù đủ để giết chết tu sĩ Kim Đan kỳ và đạo phù có thể khiến tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh phải khiếp sợ cũng có mấy tấm.
Nhưng mặc dù Cổ Thần nhớ cách thao tác những bùa chú đó, nhưng, tu vi không đủ không thể thao tác được. Với tu vi hiện tại, cùng lắm chỉ có thể thao tác linh phù trung phẩm, rất có tác dụng khi phải đối phó với Tiên Thiên cảnh hậu kỳ tu sĩ, nhưng đối phó với tu sĩ Thần Hải cảnh, hiệu quả không được rõ ràng lắm.
Mặc dù phương diện bùa chú không bằng, nhưng Cổ Thần cũng cảm thấy rất vui, ba tấm bảo phù hạ phẩm, đủ để hắn coi nhẹ Tu sĩ Dẫn Hồn kỳ.
Trừ bùa chú ra, vẫn còn một lượng lớn nguyên liệu chế tác bùa chú, chủ nhân cũ của Càn Khôn Trạc quả nhiên không nghiên cứu nhiều về bùa chú, nguyên liệu bùa chú phần lớn đều là nguyên liệu bình thường, chỉ có một lượng nhỏ nguyên liệu linh phù, nguyên liệu bảo phù, cần phải luyện nhập pháp bảo vào trong bùa chú, pháp bảo bên cạnh đúng là có mấy món.
Nhìn thấy pháp bảo Cổ Thần càng vui hơn, bây giờ hắn mới bước vào Thần Hải cảnh, vẫn chưa đến Bồi Nguyên kỳ, không thể tự mình luyện ra pháp bảo, bất kì món pháp bảo nào đối với hắn mà nói đều là bảo bối.
Trước mắt, trong tay hắn đang có hai món pháp bảo, một món là Trấn Thiên Tháp của Lý Nghiêm, nhưng món pháp bảo này Cổ Thần không dám tùy tiện sử dụng, Trấn Thiên Tháp là pháp bảo hạ phẩm.
Một món là Ngũ Linh Phân Thần trùy lấy được từ chỗ Ma tu Tà Băng Tông, Ngũ Linh Phân Thần trùy có lai lịch không nhỏ, luyện thành công Ngũ Linh Phân Thần trùy là pháp bảo cực phẩm, chi có điều, bộ Ngũ Linh Phân Thần trùy này đã ở trong cơ thể Ma tu Tà Băng Tông một ngàn năm, pháp lực thất thoát khá nhiều, đến bây giờ, chỉ tương đương một món pháp bảo trung phẩm.
Ngũ Linh Phân Thần trùy cũng không phải thứ Cổ Thần dám tùy tiện dùng, đây là pháp bảo của Đại Doanh Đế Đình Tàng gia, chỉ cần lộ diện sẽ giống như Trấn Thiên Tháp, là một phiền phức lớn.
Cho nên mặc dù có hai món pháp bảo, nhưng nếu như không phải lúc giết người diệt khẩu Cổ Thần đều không dám dùng.
Pháp bảo trong Càn Khôn Trạc tổng cộng có năm món, bốn món là pháp bảo hạ phẩm, một món là pháp bảo trung phẩm. Nhưng điều khiển Cổ Thần vui nhất là pháp bảo trung phẩm là một món pháp bảo phòng ngự, là một tấm ngọc bài bốn mặt do huyền băng kết thành.
Pháp bảo phòng ngự là một món đồ cứu mạng khá tốt, pháp bảo phòng ngự trung phẩm, có thể chặn được công kích của một tu sĩ Bồi Nguyên kỳ, tu sĩ Kim Đan kỳ nếu không đủ thời gian cũng rất khó đánh vỡ pháp bảo phòng ngự trung phẩm. Có thứ này cho dù gặp phải kẻ địch Bồi Nguyên kỳ, Cổ Thần cũng vẫn giữ được mạng sống.
Trên tấm ngọc bài tứ diện này có khắc mấy chữ nhỏ: Hàn Cương Ấn.
Xung quanh pháp bảo vẫn còn một đống nguyên liệu luyện khí nữa, phần lớn là nguyên liệu luyện chế pháp bảo, nhưng hiện tại những thứ này đối với Cổ Thần đều vô dụng, Cổ Thần chọn ra một miếng thiết tinh màu đen. Thiết tinh đen có thể luyện chế ra pháp khí cực phẩm, vẫn có một chút tác dụng với Cổ Thần.
Thanh Ly kiếm của Cổ Thần vẫn là pháp khí thượng phẩm, dung nhập hắc thiết tinh có thể luyện thành pháp khí cực phẩm.
Hơn nữa Cổ Thần dự định dùng hắc thiết tinh dung hợp trảo của hắc tuyến giao mà hắn lấy được, để luyện ra một bộ đôi pháp khí cực phẩm.
Bất luận sử dụng đại lực kim cương quyền hay kinh tiên nhất chỉ, có một đôi pháp khí cực phẩm uy lực sẽ tăng lên gấp hai lần, hơn nữa trực tiếp đeo lên tay, không cần Cổ Thần phân tâm điều khiển.
Cho nên sau khi đeo vào, vẫn có thể tiếp tục sử dụng pháp khí khác, pháp bảo không phải chịu bất cứ ảnh hưởng phân niệm nào.
Nguyên liệu luyện khí, pháp bảo, bùa chú, pháp khí bí điển, linh thạch...
Những thứ này đối với Cổ Thần mà nói đúng là bảo tàng cao cấp, so với giá trị của Hạo Thiên động phủ còn lớn hơn rất nhiều. Mặc dù ở Hạo Thiên động phủ Cổ Thần lấy được rất nhiều linh dược quý giá, nhưng...
So với hàng trăm vạn linh thạch, cộng thêm bốn món pháp bảo hạ phẩm, một món pháp bảo trung phẩm, cộng thêm vô số bí điển pháp thuật thượng thừa, cộng thêm một lượng lớn bùa chú, một số linh phù, ba tấm bảo phù và một lượng lớn nguyên liệu luyện khí, những thứ lấy được từ Hạo Thiên động phủ đúng là kém hơn rất nhiều.
Cổ Thần thu thần thức, miệng cười toe toét, lập tức rút hắc thiết tinh, luyện Thanh Ly kiếm thành pháp khí cực phẩm, sau đó lại luyện ra một đôi găng pháp khí cực phẩm.
Nhìn đôi găng pháp khí cực phẩm đen xì, Cổ Thần hài lòng mỉm cười nói:
- Nhìn nó đen đen, lại dung nhập giao long chi trảo, thôi thì gọi nó là Hắc Long Phá đi!
Đặt xong tên cho đôi găng pháp khí cực phẩm, Cổ Thần kết thúc thời gian bế quan, mở phong ấn động phủ, hắn bắt đầu bế quan từ đầu tháng tư, bây giờ đã là đầu tháng mười, sáu tháng đã trôi qua.
Cổ Thần bước ra ngoài Động phủ Dược tiên, tâm trạng vô cùng thoải mái, nhìn về phía Tử Tâm tiểu trúc của Hư Tử Uyên, cũng không biết sư tỷ đã xuất quan hay chưa?
Nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng chín, Cổ Thần tung pháp khí, ngự khí phi hành, hóa thành một đường hào mang, nhanh chóng phi độn đến Tử Tâm tiểu trúc.
Tử Tâm tiểu trúc vẫn đóng cửa. Cổ Thần dùng thần thức quan sát, bốn phía đều hạ cấm chế, xem ra sư tỷ vẫn còn đang bế quan.
Độn quang lại lóe, Cổ Thần rời khỏi Tử Tâm tiểu trúc, bay về phía Bách Thảo Điện.
Hoàng Dược Tiên không có trong điện mà đang ở khu hậu điện, Cổ Thần thân là đệ tử thân truyền đương nhiên không cần đợi ở Bách Thảo Điện, mà trực tiếp đi vào hậu điện tìm Hoàng Dược Tiên.
- Đệ tử Cổ Thần bế quan hoàn tất, đến đây bái kiến sư phụ.
Cổ Thần cung kính đứng trước cửa, hai tay chắp lại cao giọng nói.
Kẹt...
Cửa phòng mở ra, Hoàng Dược Tiên râu tóc bạc phơ lập tức xuất hiện trước cửa, mắt đầy vẻ kinh hỉ, lại vừa kinh ngạc nói:
- Cổ Thần, cuối cùng ngươi cũng luyện thành đan dược bát phẩm hồn nguyên đan?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan nửa năm, ngày nào cũng suy nghĩ, sau đó mới thử, cuối cùng luyện thành công hồn nguyên đan.
Nói đoạn, Cổ Thần giơ tay, một hộp đan dược xuất hiện trong tay, mở hộp đan dược, bên trong là một viên thanh quang đan dược âm u, chính là đan dược bát phẩm hồn nguyên đan, có thể tăng nhanh quá trình Dẫn Hồn.
Trước khi bế quan, Cổ Thần lấy danh nghĩa bế quan luyện dược, cho nên Hoàng Dược Tiên cung cấp cho hắn một số nguyên liệu cần thiết luyện hồn nguyên đan, bây giờ Cổ Thần đưa ra hồn nguyên đan đủ chứng minh hắn đã luyện ra đan dược bát phẩm là một đan dược sư bát phẩm.
- Tốt, tốt, tốt...
Thành tựu đệ tử càng cao, sư phụ càng mừng, Hoàng Dược Tiên hài lòng nói:
- Cổ Thần, thiên phú luyện đan của ngươi từ cổ chí kim, e rằng chỉ có thái thượng cổ tiên tôn "Thái" mới có thể sánh được. Ha ha... Có thể thu nhận ngươi làm đệ tử đúng là vinh hạnh của sư phụ, không lâu nữa bản lĩnh của sư phụ, ngươi sẽ học được toàn bộ, ha ha.... Đến lúc đó sư phụ cũng không bằng được ngươi.
Cổ Thần cúi đầu nói:
- Đệ tử học nhanh đều là vì sư phụ, sư tỷ tận tâm truyền thụ. Nếu như không có sư phụ, sư tỷ hướng dẫn, Cổ Thần sao biết luyện đan chi thuật? Đối với đệ tử, sư phụ sư tỷ ân trọng như núi, đời này kiếp này đệ tử đều không dám quên.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 68: Danh động Hư Thiên.
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần nói vậy là muốn cảm ơn Hoàng Dược Tiên kiếp trước đã dạy dỗ hắn. Kiếp trước Cổ Thần vượt qua Hoàng Dược Tiên nhưng vẫn coi hắn như cha, ân trọng như núi.
Với kẻ thù, cho dù luân hồi chuyển thế cũng phải báo oán; với ân nhân, cho dù sinh mệnh trùng lai cũng phải hoàn trả...
Hoàng Dược Tiên mỉm cười gật gật đầu, đệ tử này có thiên phú yêu nghiệt, là thiên tài số một trong lịch sử Bách Thảo Phong nhất mạch, mặc dù thỉnh thoảng cũng lộ phong mang nhưng không tự ngạo, không tự phụ, không huênh hoang chẳng coi ai ra gì... Cho nên, Hoàng Dược Tiên cảm thấy rất hài lòng.
Đột nhiên Hoàng Dược Tiên biến sắc, kinh ngạc tiến lên trước mấy bước, đôi mắt già nua trợn tròn nhìn Cổ Thần đầy kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, Hoàng Dược Tiên mới thốt được nên lời:
- Ngươi... Tu vi của ngươi đã đột phá đến Tiên Thiên cảnh hậu kỳ rồi sao?
Tu vi Cổ Thần triển hiện là Tiên Thiên cảnh tầng bảy, đương nhiên là Tiên Thiên cảnh hậu kỳ.
Cổ Thần gật đầu nói:
- Đệ tử bế quan luyện dược, đồng thời cũng dành chút thời gian tu luyện pháp quyết, nâng cao tu vi bản thân, ba tháng trước đệ tử đã đạt Tiên Thiên cảnh tầng bảy, lúc này đệ tử đã tới Tiên Thiên cảnh tầng bảy đỉnh phong, không lâu nữa sẽ đột phá lên Tiên Thiên cảnh tầng tám.
Thời gian Cổ Thần bế quan, tu vi mới chỉ ở Tiên Thiên cảnh tầng năm, lúc mới nhập môn là Tiên Thiên cảnh tầng một, lúc này mặc dù tu vi tăng lên quá nhanh, nhưng dưới Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, rất khó được các trưởng lão coi trọng, với cảnh giới Tiên Thiên cảnh tầng bảy hiện tại đương nhiên phải khác rất nhiều.
Nhập môn chưa đến hai năm mà đã đột phá Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nghĩa là hoàn toàn có thể nằm trong nhóm đệ tử Thần Hải cảnh dự bị.
Lúc Hoàng Phủ Cực nhập môn đã đạt đến Tiên Thiên cảnh tầng bốn, bây giờ cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh tầng bảy mà thôi, bây giờ phương diện tu luyện và luyện đan thuật cùng phát triển, đã là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Bách Thảo Phong, nhưng so với Cổ Thần, Hoàng Phủ Cực vẫn còn kém xa.
Hoàng Dược Tiên nghiêm sắc nói:
- Không ngờ ngươi không chỉ có thiên phú yêu nghiệt trên phương diện luyện đan, mà ngay cả tu luyện cũng nhanh như vậy, ta thật không sao hiểu nổi, là tiên thạch đo sai sao? Ngươi có tiên căn thượng phẩm? Tu sĩ tiên căn hạ phẩm đâu ai có tốc độ tu luyện như ngươi? Cho dù là đệ tử tiên căn trung phẩm cũng vẫn thua xa.
Cổ Thần vẫn rất bình thản, không hề tỏ ra đắc ý nói:
- Trước khi nhập môn, đệ tử vô tình đi vào một động phủ do tu sĩ nghìn năm trước để lại, trong động phủ đó không chỉ có một số linh dược mà còn có cả những ghi chép luyện đan do chủ nhân động phủ để lại, pháp quyết đầu tiên là pháp quyết khi ngủ vẫn có thể tu luyện, đệ tử mỗi ngày mười hai canh giờ đều tu luyện, thời gian tu luyện một ngày bằng người khác tu luyện ba ngày, thậm chí bốn ngày, tốc độ đương nhiên phải nhanh hơn một chút.
Nói đoạn, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Hoàng Dược Tiên, Cổ Thần giơ tay, lấy ra ba gốc linh dược, nhìn ba gốc linh dược, Hoàng Dược Tiên nhất thời ngây ra.
Ba gốc linh dược này, mỗi gốc đều hơn một ngàn năm, một gốc huyết điểu, một gốc hóa đan thảo, một gốc thất diệp liên, đều là nguyên liệu luyện chế đan nguyên đan và hóa anh đan, đối với một kim đan kì như Hoàng Dược Tiên rất có hiệu quả.
Linh dược hơn ngàn năm, Cổ Hoang đại lục không còn nhiều nữa. Cổ Thần một lúc lấy ra ba gốc, chẳng trách Hoàng Dược Tiên chấn động đến vậy.
Cổ Thần nói:
- Ba gốc linh dược này lấy từ động phủ của tu sĩ đó, có lẽ sẽ có tác dụng với sư phụ, xin sư phụ nhận cho.
Hoàng Dược Tiên mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không nhận luôn, nói:
- Cổ Thần, số linh dược này tương lai sẽ giúp cho việc tu luyện của ngươi, ngươi cứ giữ lại cho mình.
Cổ Thần không cất đan dược đi mà nói:
- Của đệ tử cũng là của sư phụ, nếu như sư phụ cảm thấy ba gốc linh dược này quá ít, đệ tử có thể hiến hết số linh dược có được cho sư phụ.
Hoàng Dược Tiên nghiêm nét mặt, nói:
- Sao ta có thể cảm thấy ba gốc linh dược này ít được?
Nói đoạn, nhận ba gốc linh dược, nói:
- Nếu như ngươi đã có tâm, sư phụ cũng không khách khí, nhưng cái gì của ngươi là của ngươi, không liên quan gì đến sư phụ, ngươi có thể tìm được động phủ do cổ tu sĩ để lại là khí vận của ngươi, ngươi có tâm như vậy sư phụ rất mừng, nhưng sau này không được nói những lời như vậy, ta là thầy, ngươi là trò... Ta nhận ngươi làm trò, tại sao lại phải lấy đồ của ngươi?
Thấy Hoàng Dược Tiên có vẻ nghiêm túc, Cổ Thần biết tâm tính của hắn, trong lòng càng thêm kính trọng, gật đầu nói:
- Vâng, đệ tử nhớ.
- Ừm...
Sắc mặt Hoàng Dược Tiên giãn ra một chút, mỉm cười, nói:
- Cổ Thần, về đi, mấy ngày tới điều dưỡng tâm thần cho tốt, ba ngày sau ta sẽ dẫn ngươi đến chủ mạch Đô Thiên Phong, gặp chưởng môn sư huynh, bản tông có một thiên tài tu luyện và luyện đan yêu nghiệt như ngươi, phải đưa ngươi đi gặp tông chủ bản tông mới đúng.
Cổ Thần gật gật đầu.
Trước khi bế quan, Cổ Thần còn sợ không dám đi gặp tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy, Vô Thủy có tu vi Mệnh Tuyền cảnh, có thể nhìn thấu cảnh giới tu vi thực sự của Cổ Thần. Nhưng bây giờ tu vi Cổ Thần đã đạt đến Thần Hải cảnh, có pháp lực vô biên, pháp quyết che giấu càng tinh tiến.
Nếu như không phải là tu sĩ có tu vi cao hơn tu vi tuyệt đỉnh của hắn kiếp trước, tuyệt đối không thể nào nhìn ra, theo như Cổ Thần biết, Vô Thủy là Mệnh Tuyền cảnh linh anh kì tu sĩ, cho dù có giấu, cùng lắm cũng chỉ là đoạt xá kì tu vi, lúc này không thể tạo áp lực gì cho hắn.
Từ chỗ ở của Hoàng Dược Tiên quay về Động phủ Dược tiên, Cổ Thần yên tâm nghỉ ngơi ba ngày, hồi phục tâm thần đỉnh cao. Hôm nay hắn cùng Hoàng Dược Tiên đi chủ mạch Đô Thiên Phong, gặp tông chủ Vô Thủy.
Tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh có cái nhìn rất tinh tường cho nên Cổ Thần để Tiểu Bạch lại động phủ, tránh không bị Vô Thủy phát hiện. Mặc dù nói trên người có một con yêu thú không phải chuyện gì lớn, nhưng Cổ Thần biết, Tiểu Bạch không giống những con ma thú khác, nếu như để lộ quá sớm sẽ không có lợi cho mình.
Sáng sớm Cổ Thần đến Bách Thảo Điện, Hoàng Dược Tiên đang đợi ở đó, thấy Cổ Thần đến, không nói lời nào, dẫn Cổ Thần đến thẳng chủ mạch Đô Thiên Phong.
Không lâu sau, hai người đã qua vô số điểm canh, đến Đô Thiên Phong, quảng trường hình tròn rộng hơn một ngàn trượng vuông đang ở ngay dưới chân họ, nhưng lần này điểm đến của Cổ Thần không là quảng trường mà là một nơi nhỏ hơn trên đỉnh núi, một quảng trường mà diện tích cũng phải vài trăm trượng vuông.
Mép quảng trường, dọc theo sườn núi, có một tòa cung điện khổng lồ, rộng gần trăm trượng, cao gần trăm trượng, tổng cộng chín tầng, chính là nơi ở của tông chủ Hư Thiên Tông, Hư Thiên Điện.
Hôm nay Hoàng Dược Tiên đưa Cổ Thần đến Đô Thiên Phong, hôm qua đã có đệ tử truyền tin đến.
Ngay từ đại hội luyện đan, tin Bách Thảo Phong xuất hiện một đan dược sư thất phẩm đã làm chấn động toàn bộ Hư Thiên Tông, hôm nay đệ tử ấy lại trở thành đan dược sư bát phẩm, hơn nữa nhập môn chưa đầy hai năm, tu vi cũng từ Tiên Thiên tầng một bước vào cảnh giới Tiên Thiên tầng bảy.
Thông tin này truyền đến chủ mạch nhất thời tạo ra một cơn chấn động lớn, biết đâu lại phát hiện ra một đệ tử thiên tài thượng phẩm tiên căn nữa.
Chỉ một ngày, cái tên Cổ Thần truyền khắp Hư Thiên Tông, hôm nay Hoàng Dược Tiên đưa Cổ Thần đến, Hư thiên Tông tông chủ Vô Thủy và các trưởng lão đều ở Hư Thiên Điện chờ đợi. Ngay cả thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bách Dương, thủ tọa Lạc Hà Phong Uất Lạc Hồng cũng đến để được tận mắt nhìn thấy thiên tài cực phẩm mà Hoàng Dược Tiên nói đến.
Hai đường độn quang tiêu tán, dừng lại trên quảng trường trước Hư Thiên Điện.
Một trăm trượng vuông xung quanh Hư Thiên Điện đều có trận pháp cấm bay, bất cứ ai ra vào đều phải đi bộ.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 69: Ngự Hỏa Phần Thiên (1+2)
Nguồn: Sưu Tầm
Khoảng cách một trăm trượng rất nhanh đã đến, Hoàng Dược Tiên thân là thủ tọa một mạch, thân phận không hề nhỏ, đệ tử canh gác bên ngoài Hư Thiên Điện thấy Hoàng Dược Tiên đến, đồng thanh hô to
- Hoàng thủ tọa.
Ngữ khí không dám thất lễ.
Đồng thời, những đệ tử này cũng lén lút liếc nhìn Cổ Thần sau lưng Hoàng Dược Tiên, họ cũng rất hiều kì về đệ tử áo xám nổi tiếng này.
Đệ tử mới nhập môn, Hoàng Phủ Hạo là tiên căn thượng phẩm, quang mang quá thịnh, sớm đã truyền khắp ngũ mạch, sau khi Trúc Thai thành công, dánh khí càng ngút trời, cả Hư Thiên Tông không ai là không biết.
Bây giờ, lại có thêm một đệ tử áo xám nữa, trở thành đan dược sư bát phẩm mà rất nhiều trưởng lão cũng không thể tấn thăng được. Trên con đường tu luyện cũng có thiên phú tương đương, ngay từ cuối năm thứ nhất tên tuổi đệ tử này đã truyền khắp ngũ mạch Hư Thiên Tông, thậm chí lần này còn khiến tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy đích thân tiếp kiến.
Vào trong Hư Thiên Điện là một đại sảnh lớn rộng chừng mười trượng, dài hơn hai mươi trượng.
Cuối đại sảnh có một đài cao cao chừng một trượng, dài mười trượng, rộng ba trượng, trên đài cao là một chiếc ghế dài rộng chừng một trượng.
Trên ghế, ngồi một vị trung niêm tu sĩ tuổi gần năm mươi, khoác trên mình một bộ y phục trắng tinh, trán có vài nếp nhăn mờ mờ, tóc được búi gọn trên đầu, một cây trăm ngọc trắng gài xuyên qua.
Trên ngón cái bàn tay phải người này đeo một chiếc nhẫn lớn tối màu, bề mặt nhẫn lấp lánh ánh sáng, giống như những vì sao.
Người này chính là tông chủ Hư Thiên Tông Vô Thủy.
Hai bên đại sảnh, cũng có hai đài cao cao chừng nửa trượng chạy dài hai bên tường, đài rộng hơn một trượng, hai bên trái phải đều có những hàng ghế dài, lúc này, hàng ghế đầu tiên bên phải và hàng ghế thứ hai bên trái đang ngồi hai tu sĩ.
Người bên phải, thân khoác hắc bào, ngực áo bên phải thêu một đóa hỏa diễm bừng bừng, tóc đỏ rực, da cũng đỏ, người này chính là thủ tọa Thanh Viêm Phong Quản Bách Dương.
Sau lưng Quản Bách Dương là một nhân vật trung niên tuổi độ tam tuần, dáng người to lớn, sắc mặt nghiêm nghị, như nước đọng đáy vực, khoác trên người một bộ áo màu cam, da mặt hồng hào mang lại cho người ta cảm giác giống như một ngọn lửa đang cháy.
Cổ Thần nhận ra người này, thanh danh của hắn ở Hư Thiên Tông chỉ dưới bốn vị thủ tọa, là đệ tử thân truyền của Quản Bách Dương, được các đệ tử Hư Thiên Tông gọi là đại sư huynh, tuyệt thế thiên tài có tiên căn thượng phẩm Vân Phiêu Trần. Người bên tay trái cũng khoác một bộ hắc bào, nhưng là một phụ nữ tứ tuần tuổi gần bốn mươi, ngực áo bên phải thêu hình một đám mây, khóe mắt thấp thoáng nếp nhăn, nhưng da dẻ trắng mịn, tướng mạo tuyệt đẹp, có lẽ lúc còn trẻ cũng là một đại mỹ nhân, người này chính là thủ tọa Lạc Hà Phong Uất Lạc Hồng.
Sau lưng Uất Lạc Hồng có một đệ tử nữ, mi thanh mục tú, cô gái này mặc dù còn trẻ nhưng đã được khoác y phục màu vàng, chứng tỏ được thu nhập Hư Thiên Tông ngay từ khi còn nhỏ, lại được Uất Lạc Hồng dẫn theo bên mình, rõ ràng là đệ tử rất được yêu quý, nhưng Cổ Thần không quen.
Cổ Thần theo Hoàng Dược Tiên đến trước đài cao, Hoàng Dược Tiên dừng lại, cao giọng nói:
- Hoàng Dược Tiên, xin chào chưởng môn sư huynh.
Cổ Thần cũng cúi người, nói:
- Đệ tử Cổ Thần, bái kiến chưởng môn sư bá.
Hoàng Dược Tiên đi sang bục bên phải, chỉ Quản Bách Dương, nói:
- Cổ Thần, vị này là thủ tọa Thanh Viêm Phong, Quản Bách Dương sư bá.
Cổ Thần lễ phép bái kiến. Vân Phiêu Trần cũng đồng dạng chào hỏi Hoàng Dược Tiên, sau đó Hoàng Dược Tiên lại quay sang giới thiệu thủ tọa Lạc Hà Phong Uất Lạc Hồng, đệ tử của Uất Lạc Hồng cũng đồng dạng hoàn lễ, hiện tại Cổ Thần mới biết đệ tử xinh đẹp này tên là Liễu Thanh Y.
Không biết tại sao, Cổ Thần cứ cảm thấy ánh mắt đại sư huynh Vân Phiêu Trần nhìn mình rất thân thiện, trong khi vị Liễu Thanh Y sư tỷ kia thì có chút bất mãn.
Hoàng Dược Tiên giới thiệu hai vị thủ tọa xong, đến ngồi ở vị trí bên cạnh Quản Bách Dương, Cổ Thần cũng giống như Vân Phiêu Trần, đứng ở phía sau Hoàng Dược Tiên.
Bốn vị trí đã đủ ba người. Chỉ còn một chỗ ngồi trống ở hàng ghế thứ nhất bên trái, là thủ tọa của Ẩn Kiếm Phong Lệ Kiếm Quân. Hôm nay không phải việc gì lớn, chỉ là Vô Thủy đến xem mặt thiên tài đệ tử mới nhập môn, Lệ Kiếm Quân rõ ràng không có hứng thú.
Cả đại sảnh trừ những người này ra không còn ai khác. Về lý mà nói, Vô Chân thân là thiếu tông chủ, những sự kiện thế này phải xuất hiện mới đúng, xem ra lại có nhiệm vụ gì nên phải xuất môn. Thời gian một năm, Vô Chân cũng chỉ ở trong tông khoảng hai ba tháng.
- Cổ Thần, ngươi đã là một đan dược sư bát phẩm?
Vô Thủy đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cổ Thần ngước nhìn Vô Thủy, gật đầu nói:
- Vâng, đệ tử mới trở thành đan dược sư bát phẩm chưa được bao lâu.
Nghe Cổ Thần nói, trong mắt Hoàng Dược Tiên đầy vẻ tự hào, Quản Bách Dương, Uất Lạc Hồng cũng khẽ gật đầu, ánh mắt có chút kinh ngạc, Vân Phiêu Trần nhìn Cổ Thần mỉm cười thân thiện, chỉ có Liễu Thanh Y là thần tình có chút giận dữ.
- Không tồi, nhập môn chưa đầy hai năm mà đã là một đan dược sư bát phẩm, Cổ Thần, ngươi sẽ là trụ cột tương lai của Bách Thảo Phong, cũng giống như đại sư huynh Vân Phiêu Trần của các ngươi, là hi vọng lớn nhất của Hư Thiên Tông.
Vô Thủy khẽ gật đầu, nói tiếp.
Cổ Thần nói:
- Đa tạ sư bá khen thưởng.
Vô Thủy khẽ mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của Vô Thần, nói:
- Ngươi bây giờ vẫn là một tu sĩ Tiên Thiên cảnh tầng bảy?
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Hai tháng trước bước vào Tiên Thiên cảnh tầng bảy.
Vô Thủy quay sang nhìn ba người Hoàng Dược Tiên, Quản Bách Dương, Uất Lạc Hồng, nói:
- Ý của ba người thế nào?
Quản Bách Dương liếc nhìn Cổ Thần, ánh mắt đầy tán thưởng, nói:
- Cổ Thần sư chất có thiên phú như vậy, có lẽ phương diện tu luyện và luyện đan phải cùng phát triển mới đúng.
- Quản sư huynh nói xa rồi.
Uất Lạc Hồng lắc lắc đầu, nói:
- Sinh mệnh tu sĩ có hạn, chỉ nên chuyên tinh một thứ, nếu như phát triển cả hai phương diện, sau này e rằng khó thành đại khí, ta thấy thiên phú luyện dược của Cổ Thần sư chất cao hơn tu luyện, vậy thì cứ chuyên tinh luyện đan, còn tu luyện, trong Hư Thiên Tông ta không lẽ vẫn còn có nguy hiểm gì?
Quản Bách Dương hắc hắc cười, nói:
- Hoàng sư đệ cũng là đồng tu tu luyện và luyện đan thuật, luận tu vi đệ ấy không thua chúng ta, luận luyện đan thuật là một đan dược sư thập phẩm, trong mắt sư muội không lẽ cũng không thành đại khí?
Uất Lạc Hồng nói:
- Muội thấy, nếu như Hoàng sư đệ chuyên tinh tu luyện, nói không chừng còn vượt qua chúng ta, giống như chưởng môn sư huynh, đột phá mệnh cách bước vào đại đạo, chứ đâu có giống chúng ta, một trăm năm sau hóa thành một đống đất vàng? Nếu như chuyên tinh luyện đan thuật, Hoàng sư đệ nói không chừng đã đột phá cực hạn đan dược sư thập phẩm, luyện ra đan dược vô thượng, trở thành tiên đan sư!
Thấy hai người ai cũng có ý kiến của mình, Vô Thủy hướng ánh mắt sang phía Hoàng Dược Tiên, nói:
- Hoàng sư đệ, Cổ Thần là đồ đệ của đệ, đệ hãy tự quyết.
Hoàng Dược Tiên khẽ gật đầu, chuyển ánh mắt sang phía Cổ Thần, nói:
- Cổ Thần, ngươi đã nghe hai vị sư bá nói, chắc ngươi cũng biết tu luyện và luyện đan thuật, đồng tu hay là chuyên tinh sẽ liên quan đến thành tựu sau này của ngươi, sư phụ không ép ngươi. Ngươi tự mình quyết định!
Cổ Thần gật gật đầu, nói:
- Đệ tử muốn tiến hành song song
- Được...
Quản Bách Dương hét lớn:
- Đại nam nhi là phải có tự tin, đâu có thể sợ nọ sợ kia? Sư chất, ta đánh giá cao ngươi.
Vô Thủy cũng gật gật đầu, nói:
- Nếu như ngươi đã muốn đồng tu, vậy thì trong tứ mạch Đô Thiên Phong, Ẩn Kiếm Phong, Thanh Viêm Phong, Lạc Hà Phong, ngươi có thể chọn lấy một loại pháp quyết để học. Đệ tử Bách Thảo Phong thường thuật pháp hơi kém, hi vọng ngươi có thể cải thiện cục diện.
Thuật pháp Đô Thiên Phong là pháp quyết thượng thừa Hư Thiên Tinh Thần quyết, cùng cấp với Linh Kình Thuấn Tức quyết của Cổ Thần. Cổ Thần có Linh Kình Thuấn Tức quyết và Đỉnh Thiên Quyết, không cần học thêm pháp quyết tu luyện gì nữa. Đô Thiên Phong vẫn còn một bộ Lạc Tinh Thần Quyền là công pháp chiến đấu, với thân thể cường hãn của Cổ Thần mà nói, tương đối phù hợp.
Pháp thuật Ẩn Kiếm Phong là pháp quyết thượng thừa Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết, vừa là pháp quyết tu luyện, vừa là công pháp chiến đấu, uy lực của lôi điện công kích rất mạnh, trên phương diện chiến đấu vô cùng cường thế.
Pháp thuật Thanh Viêm Phong là pháp quyết thượng thừa Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, cũng là công pháp tu luyện và chiến đấu, rất đặc biệt trong việc khống chế hỏa diễm, hơn nữa trong ngũ hành hỏa chủ công, công kích lực so với Thần Lôi Ngự Kiếm chân quyết cũng sàn sàn như nhau.
Pháp thuật Lạc Hà Phong là Tử Hà Diễn Hồn quyết, đối với tu sĩ Thần Hải cảnh hóa hồn rất có hiệu quả, nhưng Cổ Thần có kinh nghiệm kiếp trước, Tử Hà Diễn Hồn quyết không có hiệu quả quá lớn với hắn, hơn nữa Lạc Hà Phong chủ thu nữ đệ tử, rất ít đệ tử nam tu luyện bộ pháp quyết này.
Cổ Thần phân tích cẩn thận, nếu như lựa chọn công pháp thì phải chọn giữa Lạc Tinh Thần Quyền và Ngự Hỏa Phần Thiên.
Nhưng Cổ Thần chưa lên tiếng, Quản Bách Dương đã cướp lời trước:
- Cổ Thần sư chất, Hư Viêm Quyết của Bách Thảo Phong và Ngự Hỏa Phần Thiên của Thanh Viêm Phong cũng là công pháp hỏa hệ, tu luyện tương đối thuận lợi, hơn nữa cũng giúp cho việc luyện đan của ngươi sau này.
Nghe Quản Bách Dương nói, Cổ Thần gật đầu:
- Đệ tử lựa chọn Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của Thanh Viêm Phong.
Công pháp chiến đấu, Cổ Thần đã đạt tới Thần Hải cảnh, trong đầu có rất nhiều, quyền pháp, có Kim Cương Thần Quyền, bản tiến hóa của Kim Cương Quyền, đây là công pháp chiến đấu chân chính của Phật môn, uy lực cực mạnh, không hề thua kém Lạc Tinh thần quyết của Hư Thiên Tông.
Cổ Thần sắp tu luyện "Huyền Băng Tử Diễm quyết", công pháp ma đạo này cực kì âm hàn, tu luyện sẽ giống như Ma tu Tà Băng Tông, thân thể lạnh như hàn băng, nếu như cũng tu luyện với Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, âm dương điều hòa, có lẽ sẽ tránh được việc thân thể âm hàn hóa.
Thấy Cổ Thần đã lựa chọn, Vô Thủy nói:
- Vân Phiêu Trần.
Vân Phiêu Trần nói:
- Có đệ tử.
Vô Thủy nói:
- Ngươi đi Bách Thảo Phong một chuyến, phụ trách dạy Cổ Thần Ngự Hỏa Phần Thiên quyết.
- Đệ tử lĩnh mệnh.
Vân Phiêu Trần gật đầu nói, sau đó quay sang nhìn Cổ Thần cười:
- Cổ sư đệ, sư huynh ngày mai sẽ đến.
Cổ Thần cười nói:
- Đa tạ sư huynh chỉ giáo.
Quyết định cho Cổ Thần tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết xong, không còn việc gì nữa, mọi người cáo biệt Vô Thủy ra về. Cổ Thần đi sau Hoàng Dược Tiên ra khỏi Hư Thiên Điện, chuẩn bị quay về Bách Thảo Phong.
Bên ngoài Hư Thiên Điện, Hoàng Dược Tiên, Cổ Thần, Quản Bách Dương, Vân Phiêu Trần, Uất Lạc Hồng, Liễu Thanh Y lần lượt từ biệt. Vân Phiêu Trần lại nói với Cổ Thần rằng ngày mai hắn đến, Quản Bách Dương từ xưa đến nay luôn ôn hòa cũng tỏ ra rất thích Cổ Thần.
Nhưng, Cổ Thần cảm nhận rõ ràng, có người không thèm nhìn mình, đó là Liễu Thanh Y. Mặc dù Liễu Thanh Y cũng là mỹ nhân, nhưng so với Hư Tử Uyên vẫn còn thua xa. Cổ Thần đương nhiên không để lộ ra biểu tình không nên gì, hơn nữa hắn cũng không quen biết nên không hiểu tại sao nàng ta lại giận mình.
Với sự thù hằn của Liễu Thanh Y, Cổ Thần chỉ nhún nhún vai, không mấy quan tâm, đi theo Hoàng Dược Tiên quay về Bách Thảo Phong, ở trong Bách Thảo Điện cùng Hoàng Dược Tiên trao đổi một lúc, sau đó cáo biệt quay về Động phủ Dược tiên.
Ngày thứ hai, đại sư huynh Vân Phiêu Trần đúng hẹn tìm đến, bắt đầu dạy Cổ Thần pháp quyết " Ngự Hỏa Phần Thiên quyết".
- Cổ sư đệ, thiên phú học tập của đệ rất cao, so với ta lúc vừa học Ngự Hỏa Phần Thiên quyết còn nhanh hơn nhiều. Ta thực sự không hiểu, tại sao ứng tiên thạch lại bảo đệ là tiên căn hạ phẩm? Theo như ta thấy, thiên phú của đệ so với đệ tử tiên căn thượng phẩm không hề thua kém.
Một tháng sau, Cổ Thần và Vân Phiêu Trần đứng trên một khe núi bên ngoài Động phủ Dược tiên, nhìn mây trắng mờ ảo xa xa, Vân Phiêu Trần cảm thán nói.
Mới chỉ một tháng Cổ Thần đã nắm được những gì cơ bản nhất, thành tựu tu vi sau này, bây giờ chỉ có thể dựa vào tu luyện bản thân, không cần ai hướng dẫn nữa.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Tất cả đều là nhờ đại sư huynh dạy tốt, lĩnh ngộ Ngự Hỏa Phần Thiên quyết của đại sư huynh, đúng là đã đến mức độ lô hỏa thuần thanh, mọi khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, đạ tạ đại sư huynh một tháng vừa qua đã hướng dẫn đệ.
Phương pháp tu luyện pháp quyết trong thiên hạ mặc dù không giống nhau, nhưng cũng không khác biệt quá nhiều, một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh đỉnh cao trùng sinh, có phần nhãn giới, có phần kinh nghiệm đó, tu luyện bất cứ pháp quyết nào, cho dù tiên căn kiếp trước có thấp đến đâu, tốc độ tu luyện pháp quyết kiếp này vẫn tương đối đáng sợ.
- Ha ha... Đệ coi trọng ta quá rồi đấy.
Vân Phiêu Trần cười nói:
- Gần mười năm nay, sư huynh dạy không ít người tu luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, không ai có tốc độ tu luyện nhanh như đệ, tốc độ tu luyện của sư đệ, ngay cả sư huynh cũng phải cảm thấy ngưỡng mộ!
Cổ Thần thoáng ngây ra, nói:
- Những lời này của đại sư huynh, nếu như để các sư huynh đệ khác nghe thấy, chắc sẽ kéo đến đấy giết chết sư đệ mất, đến lúc đó đệ sẽ bị cả tông cười nhạo.
Vân Phiêu Trần ha ha cười, nói:
- Cổ sư đệ, ta không có ý chế giễu đệ, được rồi hôm nay kiểm tra đệ lần cuối, về cơ bản đệ đã năm được Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, thành tựu sau này trông cả vào tu luyện bản thân.
Cổ Thần gật gật đầu.
Thân ảnh hai người phân khai, cách nhau mười trượng, Vân Phiêu Trần giơ tay, một khối hỏa diễm trong suốt nổi lên giữa lòng bàn tay, Vân Phiêu Trần quát khẽ một tiếng, nói:
- Hỏa điểu biến.
Hỏa diễm căng lên trong gió, càng lúc càng lớn, hóa thành một con hỏa điểu, thân hình hỏa điểu vẫn đang tăng trưởng, cánh vẫy nhẹ lập tức bay vọt lên trời. Rất nhanh, hỏa điểu nở dài hơn một trượng, miệng phun hỏa diễm, hai móng lửa cháy bùng bùng, lao thẳng về phía Cổ Thần.
Cổ Thần hai mắt chăm chú, hai tay cùng giơ, hai luồng hỏa diễm nổi lên trong lòng bàn tay, quát khẽ:
- Hỏa vân cung, liệt diễm tiễn... hỏa tiễn biến.
Một khối hỏa diễm biến thành hỏa cung bùng cháy, một khối hỏa diễm khác biến thành tiễn lửa, tiễn lửa lắp lên hỏa cung, băng một tiếng, tiễn lửa đột ngột bắn ra, xuyên trúng tim hỏa điểu, hỏa điểu kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức hóa thành vô số hỏa tinh, phiêu tán khắp nơi.
- Tốt...
Vân Phiêu Trần tán dương, hai tay kết thành một đường thủ ấn, hai khối hỏa diễm lập tức bắn ra, dung nhập làm một, hóa thành một rặng lửa.
Vân Phiêu Trần quát:
- Hỏa phụng biến...
Một tiếng rít chói tai phát ra từ trong rặng lửa, một con hỏa phụng bất ngờ lao ra, biến lớn trong nháy mắt, sau đó lao vọt lên trời.
Cổ Thần lại dùng tiễn lửa bắn hỏa phụng, hỏa phụng há mỏ, đớp trúng tiễn lửa, sau đó ngửa cổ nuốt hỏa tiễn xuống bụng, ngọn lửa trên người hỏa phụng càng rực rỡ hơn.
Cổ Thần không ngừng kết xuất thủ ấn, một đường rồi lại một đường hỏa diễm từ ngón tay đánh ra hóa thành tiễn lửa, bắn về phía hỏa phụng. Nhưng tất cả đều bị hỏa phụng nuốt hết, hỏa vân cung, liệt diễm tiễn căn bản không thể uy hiếp được hỏa phụng mà ngược lại, sau khi nuốt xong hỏa tiễn, uy lực của hỏa phụng càng lúc càng cường đại, lao thẳng về phía Cổ Thần.
Chân Tiên Tác giả : EK Quyển 2: Hư Thiên Tiên Tông
-----oo0oo-----
Chương 70: Một đôi cẩu nam nữ.
Sưu tầm và đả tự : MTR01- Kiếm Giới
Cổ Thần giơ tay, hỏa vân cung, liệt diễm tiễn đồng thời hóa thành hỏa diễm, thu vào trong cơ thể, hai tay kết thành ấn mới, quát:
- Hỏa long biến.
Hai tay kết ấn chỉ về phía trước, một đường hỏa diễm cự đại, xuất hiện trước mặt Cổ Thần, hóa thành một con hỏa long rực lửa, dài hơn mười trượng, hỏa long rống lên một tiếng, lao thẳng lên trời, chiến đấu cùng hỏa phụng.
Long, phụng tương đấu, thực lực ngang nhau, nhưng, hỏa phụng rõ ràng vẫn chiếm ưu thế, hỏa long dưới sự công kích của hỏa phụng, từng mảng vẩy lửa trên người không ngừng rớt xuống, chi chít vết thương.
Đúng một canh giờ, hỏa long dưới sự công kích của hỏa phụng, trở nên vô cùng thảm hại, cuối cùng hỏa phụng thần uy đại phát, bấu chặt hai móng khổng lồ vào người hỏa long, dùng lực dứt, xé hỏa long thành hai mảnh, hỏa long hóa thành những đốm hỏa tinh, tiêu tán không chút dấu vết.
Cổ Thần tái mặt, hỏa long bị diệt, nguyên khí đại thương, hỏa phung đại thắng quay trở về thân thể Vân Phiêu Trần.
Vân Phiêu Trần lại gần, mừng rỡ nói:
- Hôm nay sư đệ có thể duy trì được một canh giờ, Ngự Hỏa Phần Thiên quyết so với mấy ngày trước lại có tiến triển, sư huynh bây giờ quay về Thanh Viêm Phong, sau này việc tu luyện trông hết vào bản thân sư đệ.
Thấy Vân Phiêu Trần đã có ý đi, Cổ Thần nói:
- Một tháng vừa rồi, được đại sư huynh toàn lực tương tiếp, sư đệ sẽ mãi khắc ghi trong lòng.
Vân Phiêu Trần vỗ vỗ vai Cổ Thần, nói:
- Có một đệ tử tài năng như đệ, sư huynh ta càng dạy càng vui, ha ha, sau này nếu còn chỗ nào chưa hiểu, cứ đến Thanh Viêm Phong tìm ta. Giờ ta về đây.
Cổ Thần chắp tay nói:
- Đại sư huynh mời...
Vân Phiêu Trần mỉm cười, tung một món pháp bảo, hóa thành một đường hào mang, biến mất nơi chân trời.
Cổ Thần quay về động phủ, Tiểu Bạch lập tức nhảy lên vai hắn, vui vẻ nói:
- Cổ Thần, người đó đi rồi chứ? Bây giờ Tiểu Bạch lại có thể tự do chơi rồi.
Một năm nay, phần lớn thời gian Cổ Thần đều dùng cho việc bế quan, một tháng này, Vân Phiêu Trần đến dạy Cổ Thần " Ngự Hỏa Phần Thiên quyết", Tiểu Bạch phải phải trốn một tháng, tâm trạng buồn chán cũng là lẽ đương nhiên.
Cổ Thần xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, ngồi lên giường đá, giơ tay, một đóa tử diễm băng viêm lập tức chui ra, một tay khác lại giơ lên, một khối hỏa diễm màu trắng xuất hiện, đây chính là phần thiên diễm hỏa luyện ra bởi Ngự Hỏa Phần Thiên.
Huyền Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Phần Thiên quyết tương dung có uy lực vượt xa sức tưởng tượng của Cổ Thần, một tháng vừa rồi, lúc Vân Phiêu Trần dạy, Cổ Thần luyện Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, đợi đến tối chỉ còn một mình, Cổ Thần mới luyện tử Huyền Băng Tử Diễm quyết, âm dương tương giao, tốc độ tu luyện nhanh đến kì lạ, chẳng trách Vân Phiêu Trần cũng phải ngưỡng mộ tốc độ tu luyện của Cổ Thần.
Những ngày sau đó, ban đêm Cổ Thần tu Linh Kình Thuấn Tức quyết thay cho thời gian ngủ, ban ngày dùng một nửa thời gian tu luyện Đỉnh Thiên Quyết, đây là thời gian tu vi Cổ Thần tăng trưởng nhanh nhất, một nửa còn lại, đồng thời tu luyện Huyên Băng Tử Diễm quyết và Ngự Hỏa Phần Thiên quyết, hai loại pháp quyết này âm dương tương hòa, tu luyện động thời tốc độ cực nhanh.
Không hay không biết, thời gian một tháng nữa lại trôi qua, Ngự Hỏa Phần Thiên và Huyền Băng Tử Diễm quyết, Cổ Thần đã tu luyện đến mức độ nhất định, tu vi của hắn cũng tăng trưởng không ít, đạo thai đã dần dần ổn định, tu vi cũng dần chạm đến Trúc Thai trung kỳ.
Lại một cuối năm nữa gần đến, Cổ Thần vào Hư Thiên Tông đã tròn hai năm, mấy ngày sau khi Vân Phiêu Trần rời đi, Cổ Thần nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng tám, hơn nữa, còn báo cáo lại với sư phụ Hoàng Dược Tiên khiến tâm trạng của hắn trở nên rất vui vẻ.
Hôm đó, Cổ Thần đang ở trong động phủ tu luyện, đột nhiên từ bên ngoài truyền vào một giọng nói trong vắt:
- Cổ sư đệ...
Trái tim Cổ Thần như muốn nhảy lên, giọng nói luôn xuất hiện trong những giấc mộng lúc này đang vâng lên bên tai hắn, hắn lập tức nhảy ra khỏi giường, chạy như bay về phía cửa động. Một bóng thiếu nữ xanh lục, tóc cài an thần hoa, đẹp hơn cả thiên tiên xuất hiện trước mắt hắn.
- Sư tỷ, tỷ trúc thai thành công xuất quan rồi sao?
Cổ Thần tiến liền ba bước, đi thẳng đến chỗ Hư Tử Uyên.
- Sư tỷ, ta nhớ sư tỷ muốn chết.
Kiếp này Cổ Thần được cùng Hư Tử Uyên tương phùng, trong lòng càng yêu nàng hơn. Một năm không gặp, nỗi nhớ bạo phát, cũng không biết lấy đâu ra gan mà dám chạy đến ôm chặt Hư Tử Uyên vào lòng.
Hư Tử Uyên lộ vẻ kinh ngạc, mặt đỏ bừng, bị phản ứng kịch liệt của Cổ Thần làm cho giật mình, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, nói:
- Sư đệ, đệ, mau bỏ ta ra.
Lời của Hư Tử Uyên khiến Cổ Thần nhanh chóng thức tỉnh. Lúc nãy hắn quá bạo gan, đến bản thân cũng thấy bất ngờ, vội vàng bỏ Hư Tử Uyên xuống, nhưng, trước đó sớm đã ôm nàng quay ba vòng.
- Vừa xuất quan ta liền đến tìm đệ, vậy mà đệ đối xử với ta như vậy à.
Hư Tử Uyên bĩu bĩu môi, ngữ khí có vẻ như đang trách móc nhưng sắc mặt thì lại có chút bối rối.
Cổ Thần buông lỏng cánh tay, toe toét cười nói:
- Sư tỷ, nhìn thấy sư tỷ ta mừng quá, hắc hắc... Không kìm được lòng.
Hư Tử Uyên lườn hắn, những không hề trách cứ, nói:
- Được rồi, ta vừa xuất quan, đến nói với đệ một tiếng, bây giờ ta phải đi Bách Thảo Điện gặp sư phụ.
Hư Tử Uyên kéo tay Cổ Thần, nói:
- Kì thực sư tỷ cũng rất nhớ đệ.
Nói đoạn, hai má đỏ như hai áng mây, vội vàng tung pháp khí, hóa thành một đường hào mang, lập tức biến mất nơi chân trời.
Nhìn theo bóng dáng Hư Tử Uyên, Cổ Thần hồi tưởng lại những lời nàng vừa nói, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.
Hư Tử Uyên xuất quan, một năm không gặp nhưng tình cảm thì còn sâu đậm hơn trước, gần như mỗi ngày, Cổ Thần và Hư Tử Uyên đều gặp mặt.
Cuối năm đã qua, Hoàng Dược Tiên cũng bắt đầu dạy Cổ Thần luyện đan dược cửu phẩm, những ngày đầu tháng, Cổ Thần đều đến Bách Thảo Điện một chuyến, thời gian còn lại, gặp gỡ sư tỷ hay ở trong Động phủ Dược tiên khổ luyện.
Đúng ba tháng sau, Cổ Thần đã chạm đến ranh giới Trúc Thai trung kỳ, hắn nâng tu vi triển hiện lên Tiên Thiên cảnh tầng chín.
Hôm đó là đại thọ bảy mươi của thủ tọa Ẩn Kiếm Phong Lệ Kiếm Quân, Cổ Thần và Hư Tử Uyên theo Hoàng Dược Tiên đến chúc mừng.
Thọ yến thủ tọa được làm rất đại khí, khách đến chúc mừng đều là thủ tọa các mạch và đệ tử thân truyền, ngoài ra còn có trưởng lão ngũ mạch.
Số người đến dự rất nhiều, danh khí Cổ Thần sớm đã truyền khắp ngũ mạch, sánh ngang với Hoàng Phủ Hạo của Ẩn Kiếm Phong.
Để tránh không cho các trưởng lão hỏi ngăn hỏi dài, thọ yến vẫn chưa bắt đầu, Cổ Thần đã tìm đến một nơi ít người, tránh xa Hoàng Dược Tiên và Hư Tử Uyên, chạy ra sau Ẩn Kiếm Phong.
Đột nhiên, Cổ Thần nhìn thấy hai bóng người rất quen, một là đệ tử thiên tài Hoàng Phủ Hạo, một là sư tỷ Liễu Thanh Y mà hắn từng gặp ở Hư Thiên Điện,
Thấy hai người lén lén lút lút, nhìn trước nhìn sau rồi mới đi ra hậu sơn, trong lòng Cổ Thần hiếu kì, âm thầm bám theo. Chỉ thấy hai người đi đến một nơi kín đáo, rồi Hoàng Phủ Hạo ôm chặt Liễu Thanh Y vào lòng, luồn tay vào áo nàng ta, lần ra trước ngực.
Thần tình Liễu Thanh Y ngây ngắt, mày hơi nhíu lại, miệng phát ra những tiếng rên nho nhỏ...
- Hừ, đôi cẩu nam nữ.
Cổ Thần nhỏ nước bọt, lầm bầm chửi, nhất thời hiểu ra tại sao hôm ấy Liễu Thanh Y lại khó chịu với mình đến vậy, thì ra cô nàng có quan hệ với Hoàng Phủ Hạo.