Ghi chú đến thành viên
Gởi Ãá» Tài Má»›i Trả lá»i
 
Ãiá»u Chỉnh
  #191  
Old 21-05-2008, 02:06 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äôi Mắt Và Cây Lá»™c Vừng
Tác giả: Nguyễn Văn Thịnh

Hoa lộc vừng

Ngày ấy vừa tốt nghiệp bậc há»c phổ thông, tôi nhận được hai tá» giấy gá»i: gá»i nhập ngÅ© và gá»i vào đại há»c. Bấy giá» lá»­a chiến tranh ngùn ngụt ở miá»n Nam đã lan ra toàn miá»n Bắc. Lòng ngưá»i nôn nao. Không ai cảm thấy sẽ được yên thân má»™t khi đất nước gặp hoạ xâm lăng. "Giặc đến nhà đàn bà cÅ©ng đánh" huống chi là đấng nam nhi. "Xếp bút nghiên theo việc Ä‘ao cung" vá»›i lứa trẻ chúng tôi thá»i ấy là chuyện bình thưá»ng.Tôi nhanh và khoẻ nên được chá»n vào bá»™ đội đặc công. Trưá»ng huấn luyện chúng tôi ở trên miá»n sÆ¡n cước. Äể thành má»™t ngưá»i lính đặc công thá»±c thụ phải qua nhiá»u khổ luyện. Ban ngày há»c lý luận, tập tành thể lá»±c và các miếng võ. Ban đêm là lúc kiểm tra và thá»­ thách mình - Thành bại sống chết là đây. Ngoài những giá» trong thá»i khắc biểu, chúng tôi ngá»§ lăn ngá»§ lóc. Äặt mình xuống là ngày khò khò. Muốn kêu dậy trá»±c ban phải mang còi rúc bên tai. Äôi lúc có chút thì giá» rá»—i rãi lại thoáng nhá»› vá» thành phố quê hương vá»›i bao ká»· niệm ngá»t ngào trong gia đình và vá»›i bạn bè. Nhưng những hình bóng ấy má» nhoà ngay vá» ná»—i bồn chồn lo lắng cho những ngưá»i thân ngày ngày vất vả, bươn bả nÆ¡i sÆ¡ tán; lo nhà cá»­a phố phưá»ng tan nát dưới đạn bom... Chúng tôi lao vào rèn luyện và nôn nóng mong chóng đến ngày ra quân để đánh cho chúng nó tÆ¡i bá»i...

Ngày mãn khoá, tôi được xếp vào loại khá. Cấp trên muốn giữ tôi ở lại làm trợ giáo huấn luyện nhưng tôi má»™t má»±c đòi ra tiá»n tuyến. Mưá»i ngày phép trước khi lên đưá»ng làm nhiệm vụ tôi vá» thăm nhà. Cha mẹ tôi sÆ¡ tán vá» quê. Mấy em nhá» Ä‘i há»c sÆ¡ tán theo trưá»ng. ở nhà chỉ còn anh chị tôi vừa làm việc vừa là tá»± vệ cÆ¡ quan. Bạn bè tôi má»—i ngưá»i má»—i ngả. Có ngưá»i đã ra mặt trận. Có ngưá»i cặm cụi trên những giảng đưá»ng tre lá ở rừng sâu. Thành phố vắng vẻ, những con đưá»ng rá»™ng thênh thang, ngày năm bẩy lần còi lúc báo động máy bay xâm phạm vùng trá»i thá»§ đô. Thưá»ng buổi sá»›m, tôi đạp xe vá» thăm cha mẹ, chiá»u lại đạp xe ra thành phố, chẳng để làm gì nhưng nghÄ© tá»›i ngày xa nó tôi thấy lòng cứ nôn nao, cồn cào... Những ngày chuyển đông, trá»i Hà Ná»™i khô và hanh. CÆ¡n gió heo heo dứt ra những chiếc lá vàng cuối cùng rÆ¡i bay lả tả. Chiếc lá bàng khô cong chạm mặt đưá»ng còn bị gió kéo lê Ä‘i vang lên âm thanh khô khốc và não nuá»™t cứ ngân Ä‘á»ng mãi trong lòng tôi. Trên chiếc xe đạp cÅ©, tôi Ä‘i lang thang vòng quanh các phố phưá»ng... Bây giá» tôi má»›i cảm thấy những gốc cây, đưá»ng phố, mái nhà này gắn bó máu thịt vá»›i tôi. Vậy mà tôi sắp phải dứt nó ra Ä‘i...Khúc phố Hàng Khay thật ngắn, quanh năm bóng cây trùm kín tưởng như Ä‘i trong má»™t hang dài. Mặt nước Hồ Gươm xanh rêu lăn tăn những con sóng nhá». Tiếng xe Ä‘iện giục giã hối hả vang vang trên đưá»ng. Tôi phóng xe bám theo con tàu Ä‘iện. Bá»—ng tiếng còi báo động hú lên ngưá»i ta chạy túa ra nhẩy xuống các hố cá nhân dá»c bên đưá»ng hoặc nấp dưới các mái hiên nhà. Tôi vứt xe trên hè phố, nhanh chân nhảy xuống hố và kéo tấm nắp xi măng định che kín lại. Tiếng súng dồn dập chen lẫn vá»›i tiếng còi gay gắt quyết liệt. Tôi nhảy vá»t lên khá»i hố, nhấc bổng má»™t bà già lên và đặt xuống thay chá»— cá»§a tôi. Mảnh đạn rÆ¡i lá»™p bá»™p trên mặt đưá»ng lõm bõm trên mặt hồ. Tôi kéo nắp đậy trên chiếc hố và lao vá»™i tá»›i nép sát vào má»™t gốc cây to ven hồ. Vừa lúc má»™t tiếng nổ chát chúa ngay bên kia đưá»ng kèm theo tiếng rào rào sập đổ. Bụi khói mù mịt má»™t quãng đưá»ng. Má»™t ngưá»i chạy chúi xuống như muốn ngã, miêng phát lên không rõ là tiếng khóc hay tiếng kêu: "A...A...A...!". Tôi hét lên: "Nép vào đây". Ngưá»i đó lao vụt tá»›i ôm chầm lấy tôi run rẩy và nức nở. Tiếng bom, tiếng đạn, tiếng máy bay náo loạn cả bầu trá»i. Lạch xạch... lõm bõm... vẫn là những mảnh đạn rÆ¡i vãi quanh đây. Ngưá»i ấy co rúm lại, chúi đầu và nép sát vào ngưá»i tôi hÆ¡n. Tôi choàng tay ôm chặt, cúi đầu phá»§ che cho ngưá»i đó. Dưá»ng như đã bình tÄ©nh lại, tiếng thở hổn hển nhẹ dần và Ä‘á»u hÆ¡n, hÆ¡i ấm từ ngưá»i ấy phả sang và tôi nhận ra trong vòng tay mình là má»™t ngưá»i phụ nữ. Tiếng máy bay vẫn gầm rú. Tiếng đạn nổ vẫn ỳ ùng. Ngưá»i phụ nữ vẫn nép chặt vào tôi vá»›i sá»± yên tâm đã được chở che... Có lẽ bá»™ quân phục màu cỠúa trên ngưá»i tôi đã là niá»m tin tưởng cá»§a cô và cÅ©ng là nguồn sức mạnh vô tư nghÄ©a hiệp cá»§a tôi... cho đến khi những tiếng ồn ào ầm ỹ bá»›t Ä‘i ngưá»i phụ nữ ấy ngước nhìn lên nhưng rồi lại gục đầu ngay xuống... Chúng tôi đã kịp nhận ra nhau Ä‘á»u còn rất trẻ... Cô gái dụi dụi trên vai tôi và nghe lá»i cô thá»§ thỉ ngượng ngùng: "Em... sợ... quá!" Tôi phân vân tá»± há»i: cô sợ đạn bom hay cô sợ tôi - má»™t anh lính trẻ?! Tôi đứng y nguyên như vậy và muốn nín thở để khá»i lay động đến ngưá»i cô dù chỉ là má»™t chút mong manh... Khi tiếng còi báo yên vang lên, cô đứng thẳng ngưá»i lại. Hai chúng tôi giáp mặt nhau. Trá»i vừa sập tối. Hà Ná»™i không đèn. Trên khuôn mặt nhá» nhá» trăng trắng tôi nhận ra đôi mắt cô còn ngấn lệ nhưng nó long lanh, đằm thắm vương chút lo âu. Chúng tôi lặng nhìn nhau... Cô đặt hai tay trên vai tôi thân thiết. Tôi vẫn đứng ngây ngưá»i. Giá»ng cô êm ái dịu dàng: "Anh là bá»™ đội?". Tôi sẽ gật đầu. Tôi không nghÄ© gì hết. Tôi chỉ thấy đôi mắt ấy sao Ä‘en mà sáng thế... Lát sau tôi nói lá»i từ biệt: "Anh sắp Ä‘i xa!". Vừa lúc tiếng chuông tàu Ä‘iện leng keng... leng keng... vang lên như hối thúc. Hai tay cô níu vai muốn kéo ngưá»i tôi xuống và đột nhiên cô áp sát mặt tôi, má»™t làn môi lướt nhanh trên má, má»™t thoáng hương ngá»t ngào từ hÆ¡i thở ngưá»i con gái thoảng qua. Tôi chưa kịp nhận ra má»™t Ä‘iá»u kỳ diệu chợt đến vá»›i mình thì cô đã vùng chạy theo con tàu gá»­i lại má»™t lá»i: "Chào... anh...". Sau phút bàng hoàng, tôi đâm bổ ra lỠđưá»ng lấy xe Ä‘uổi theo cô. Con tàu chạy như ma Ä‘uổi. Cô gái lật đật chạy theo... Tôi áp sát bên cô: "Lên đây!" Cô nhảy thật gá»n lên sau xe. Tôi gò lưng đạp. Cô vá»— vá»— vào tôi giục giã: "Chuyến tàu Ä‘iện cuối cùng... Em phải vào trưá»ng kẻo lỡ...". Chiếc xe cà tàng cá»§a tôi phải mang trên mình nó hai ngưá»i trẻ trung, chắc là quá sức. Tôi dồn hết lá»±c xuống đôi chân để Ä‘uổi kịp con tàu nên không nói được câu nào... Hết phố Hàng Gai... Hết phố Hàng Bông... Kịp tá»›i chá»— tàu tránh đầu đưá»ng Nguyá»…n Thái Há»c, chiếc xe cá»§a tôi giáp được con tàu đúng lúc nó từ từ chuyển bánh. Cô gái nhảy vá»™i xuống đưá»ng... Vừa kịp níu tay vịn nhảy lên tàu. Tôi phóng xe ká» bên. Trên tàu hành khách chật cứng. Hai tay bám trên tay vịn, chân vẫn đứng ở bậc thang lên xuống, cô ngoái đầu lại nhìn tôi và hét to lên: "Chúc anh... bình... an... nhé!". Tôi lo lắng gào lên: "Khéo... nhé! Khéo nhé...!". Con tàu vòn vá»t vượt qua tôi... Tôi còn lẽo đẽo theo sau tàu chạy vào phía Cầu Giấy má»™t Ä‘oạn xa...

Tôi vòng xe trở lại Ä‘i ngược chiá»u vá» phía Bá» Hồ. Ngưá»i tôi lâng lâng. ÄÆ°á»ng phố tối om. Bóng ngưá»i nhập nhoạng và tất tả. Tôi tìm lại vá» gốc cây lúc chiá»u. Bá»—ng nhá»› tá»›i cái hố có ngưá»i đàn bà mang thai xuống ẩn. Tôi nhấc nắp hố lên nhìn xuống tối Ä‘en. Tôi thò chân xuống khoắng: Trống không! Tôi dắt xe tá»›i gốc cây và ngồi trên bá» cá», cố nhá»› lại những gì đã xảy ra ở nÆ¡i này chiá»u nay: Má»™t ngưá»i con gái trẻ gục vào vai tôi không biết bao lâu. Má»™t nụ hôn đầu Ä‘á»i cá»§a ngưá»i con gái cho tôi lướt nhẹ và nhanh như gió thoảng tưởng còn vương vất bên tôi má»™t vị thÆ¡m nồng. Tôi ngất ngây sá» lên vai, sá» lên má mình... Trá»i đầy sao. Có má»™t ngôi sao tá» lắm, cứ lấp la lấp lánh. Lính đặc công cÅ©ng được há»c nhìn sao định hướng. Ngôi sao sáng rỡ ràng và lấp lánh kia là sao kim. Nó là sao hôm ở phía tây buổi chiá»u, là sao mai ở phía đông buổi sá»›m. Nó là ngôi sao ban chiá»u rạo rá»±c vá»›i ngưá»i Ä‘ang yêu. Nó là ngôi sao khuê vằng vặc soi bên cá»­a sổ vá»›i tuổi há»c trò. Và lúc này, bên bá» hồ Hoàn Kiếm, má»™t mình ngồi trên bá» cá» tôi có cảm giác như ngôi sao ấy rá»›t xuống vai tôi má»™t thoáng chiá»u nay...

Tôi xa thành phố thân yêu vá»›i sá»± lưu luyến nhá»› thương và ná»—i buồn vá»i vợi nghÄ© vá» má»™t ánh mắt, má»™t nụ hôn và má»™t ngôi sao như thế...

Lính đặc công chúng tôi thưá»ng "Ä‘i mây vá» gió", sống chui lá»§i không ai biết ở đâu, hy sinh nằm xuống không biết ở chá»— nào. Trải bao năm tháng, tôi đã là ngưá»i chỉ huy má»™t đơn vị đặc công có tiếng. Mật khẩu trước giá» chiến đấu cho anh em dù có thay đổi nhưng vẫn chỉ là má»™t ngôi sao ấy: kim...tinh, sao...kim, sao...hôm, sao...mai, sao...khuê. Vá»›i tôi nó tượng trưng cho má»™t ánh mắt vừa cụ thể lại vừa mÆ¡ hồ mà suốt Ä‘á»i tôi không thể nào quên...

Ngày Hà Ná»™i bị B52 đánh phá ở chiến trưá»ng, chúng tôi xin được đánh má»™t kho xăng. "Chúng bay đổ lá»­a ở quê ta thì ở đây lá»­a sẽ thiêu cháy tụi bay!". Äêm bôn tập tiếp cận mục tiêu, trong giá» phút chỠđợi hiệp đồng, tôi ngước nhìn trá»i cao. Ngôi sao Hôm rạng rỡ. Lòng tôi xôn xao xót xa nhá»› vá» thành phố quê hương. Ngôi sao càng nhìn càng sáng, như là nó Ä‘ang lấp lánh vá»›i tôi. Có phải là ánh sáng, như là nó Ä‘ang lấp lánh vá»›i tôi. Có phải là ánh mắt ấy ngày nào? Thoáng chút bâng khuâng. Tôi thanh thản chá» hiệu lệnh... Khi tiếng súng đồng loạt nổ, ngá»n lá»­a phừng lên ngùn ngụt. Khói xăng cuồn cuá»™n phá»§ Ä‘en má»™t góc trá»i. Bên ánh lá»­a hừng há»±c, vùn vụt tá» má» bống đồng đội chạy ra phía hàng rào. Má»™t bồn xăng gần tôi phát nổ và tôi bị cuốn phăng Ä‘i theo làn hÆ¡i thổi mạnh...Tôi tỉnh dậy thấy mình tả tÆ¡i nằm trên bụi cây năn lác gần sông. Tiếng pháo, tiếng đạn nổ ùng oàng. Ngá»n lá»­a càng bốc cao phừng phá»±c... tôi nghe tiếng lá»™i bì bõm phía bá» sông...

Tôi bò lê ẩn mình vào chá»— khuất. Bước chân kia dừng lại... Tôi nghe tiếng há»i nhỠđầu câu mật khẩu: "Sao...". Tôi vui mừng ghép lại câu sau: "Kim!". Chúng tôi ôm choàng lấy nhau "Sao Kim đây! Sao Kim đây!" Mừng chiến thắng! Mừng đồng đội bình an... Tôi ngước nhìn lên trá»i. Ngôi sao kia như sà thấp xuống và càng sáng rá»±c lên, nó lấp lánh như cưá»i sau những cuá»™n khói Ä‘en ngùn ngụt! Sao Mai đấy! Trá»i sắp sáng rồi. Chúng tôi muốn reo lên nhưng phải nén lại cùng nhau rút vá» căn cứ trong ánh lá»­a bập bùng dưới đất và ánh sáng xanh vằng vặc cá»§a sao mai trên trá»i.

Sau hoà bình, tôi mang nhiá»u thương tật, được cấp trên cho vá» há»c ở trưá»ng đại há»c quân y. Bến xe Ä‘iện Bá» Hồ là nÆ¡i mấy năm trá»i tôi thưá»ng lên xuống. Dù biết là lá»›p ngưá»i cÅ© đã qua rồi nhưng má»—i lúc chỠđợi tàu ở đây tôi vẫn thấp thá»m bồi hồi, mong má»i có phép lạ nào cho tôi gặp lại ngưá»i con gái xưa. Tôi vẫn nhá»› như in đôi mắt ấy, cho dù bất chợt gặp ở má»™t hành tinh xa lạ tôi vẫn nhận ra... Cái gốc cây xưa còn y nguyên đấy, tôi không cảm nhận được nó già hÆ¡n chút nào vì thân nó vẫn to lá»›n ká»nh càng quấn quýt và xù xì như thế. Bây giá» tôi má»›i biết nó là cây lá»™c vừng. Vào mùa xuân cây xanh um mÆ¡n mởn mượt mà. Nó trổ hoa hai vụ xuân thu, lúc ấy trên trá»i dưới nước xanh rá»n, đỠrá»±c...

Vào má»™t chiá»u êm ả, tôi mải mê ngắm những cánh hoa tàn rụng xuống hợp lại thành má»™t tấm thảm đỠbồng bá»nh trên mặt nước, lòng man mác hoài vá»ng vá» má»™t ký ức xa xăm... chợt nghe má»™t giá»ng nữ trầm trồ: "Hoa cây gì mà kỳ lạ thế?". Tôi bừng tỉnh ngước lên: Má»™t cô gái trẻ nhìn thảm hoa rồi lại nhìn tôi. Cô cảm thán trước vẻ đẹp lạ kỳ hay cô muốn há»i? Chẳng ngại ngần chi, tôi nói thao thao, đại ý - Äây là cây lá»™c vừng. Lá nó giống lá cây sung. Ngưá»i ta thưá»ng trồng nó bên bá» ao cho mát và cÅ©ng để giữ bá». Không biết cây này bao nhiêu tuổi nhưng ít ra nó cÅ©ng đã sống cả trăm năm. Quanh bá» hồ này bao nhiêu cây có hoa sắc đỠnhưng lá»™c vừng có vẻ đẹp riêng. Những cánh hoa cá»§a nó xếp ngang hai bên dá»c theo má»™t cuống dài ở giữa. Trong cÆ¡n mưa rào xối xả, những chùm hoa ấy Ä‘ung đưa chao đảo trên những cành lá tươi xanh má»m dẻo như bay như lượn và mặt nước hồ xôn xao lay động hệt như có ai Ä‘ang giÅ© tấm lụa đào... Cô lắng nghe chăm chú. Tôi chỉ cái thân cây to tướng nói tiếp vẻ hÆ¡i bí ẩn: "... Và chá»— này có thể làm nÆ¡i tránh tên rÆ¡i đạn lạc má»™t khi bí quá...!". Cô nhìn tôi thán phục: "Anh há»c khoa sinh, khoa văn hay khoa nghệ thuật sân khấu đấy?". Tôi trả lá»i bâng quÆ¡: "Những gì thiết thân cần hiểu rõ!"; "-Vậy cây lá»™c vừng này có ká»· niệm đặc biệt lắm vá»›i anh!". Tôi lảng chuyện: "Cô thá»­ há»i nó xem sao!". Chúng tôi bắt chuyện vá»›i nhau tá»± nhiên và thoải mái. Tôi tò mò há»i tên cô. Cô ngần ngừ rồi trả lá»i tinh nghịch: "-Thì anh cứ gá»i em là Lá»™c vừng Ä‘i!"... Mải chuyện, chúng tôi tá»›i bến tàu hÆ¡i trá»…. Chuyến tàu Ä‘iện Ä‘i Cầu Giấy bắt đầu chuyển động. Cô gái lo lắng và cuống quýt... Dù không Ä‘i cùng má»™t tuyến đưá»ng nhưng tôi cÅ©ng vượt nhẩy lên, kịp nắm tay cô kéo mạnh: "Lẹ lên, Lá»™c vừng!". Trên tàu ngưá»i ta chen chúc. Bằng mánh riêng thá»i binh nghiệp, tôi len lá»i tìm được chá»— cho cô và cả cho tôi. Chúng tôi mặt giáp mặt nhìn nhau. Tôi nao nao trong lòng: đôi mắt em sao Ä‘en mà sáng thế...

Chúng tôi quen nhau từ đấy. Rồi chúng tôi yêu nhau... Bây giỠnàng đã là vợ của tôi với hai đứa con là hoa trái của mối tình khởi đầu từ đôi mắt ấy...

Gia đình tôi vào sống ở phía Nam nhưng Hà Nội lúc nào cũng thao thức trong tôi. Mỗi khi vỠthăm quê, tôi không thể không đến BỠHồ, đến bên cây lộc vừng ấy. GiỠđây không còn vết tích của con tàu điện ngày xưa nữa...
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #192  
Old 21-05-2008, 02:07 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Dòngg Sông Mùa Lũ
Tác giả: Xuân Thu

Tiến vừa chợp mắt được dăm phút thì có ngưá»i lay mạnh bên hông kèm theo tiếng gá»i:- Anh Tiến! Äê Tiên Phong vỡ rồi!

- Cái gì? - Tiến bật ngưá»i dậy, hai tay dụi mắt há»i.

- Äê bên Tiên Phong vỡ rồi! - Lá»…, phụ trách đội giao thông hoả tốc, nhắc lại.

- Sao? Äê Tiên Phong vỡ hả?

Anh chỉ kịp há»i có vậy rồi lao ra đê. Suốt mấy ngày đêm vật lá»™n vá»›i mưa gió, chiến đấu vá»›i nước lÅ©, ngưá»i Tiến mệt nhoài. Miệng anh khản đặc. Chân tay rã rá»i. Tuyến đê xã anh phụ trách dài hÆ¡n 5 cây số không chá»— nào là anh không tá»›i. Anh nhắc ngưá»i ná», đốc ngưá»i kia đắp trạch, cÆ¡i đê. Vừa tạm ổn ổn má»™t tý, vá» trạm ngả lưng được mấy phút lại có chuyện.

Äêm cuối tháng, trá»i tối Ä‘en như má»±c. Trên đê chỉ còn lại những tổ cÆ¡ động trá»±c chiến. Nước dòng Lô cuồn cuá»™n chảy. Thỉnh thoảng, ánh chá»›p loé lên soi rõ cả những rác cá»§i lá»u bá»u trôi trên sông. Bá»t nước ngầu đục dạt vào bá» trông dá»… sợ. Nước sông mấp mé con trạch. Äất dá»± trữ hết, anh đã phải huy động má»i ngưá»i xắn đất mép đê nỠđắp lên ná»­a đê kia làm con trạch ngăn nước. Cả tuyến đê Hữu này đã phải cÆ¡i cao đến hÆ¡n ná»­a mét rồi mà vẫn không chịu rút. Mặt đê nham nhở. Bùn đất nhão nhoét. Tiếng chân ngưá»i lá»™i bì bõm trong đêm. Thỉnh thoảng, có ngưá»i ngã bì bạch và tiếng cưá»i lại ré lên. Mặc kệ mưa, gió, con ngưá»i thi gan vá»›i đất trá»i, vá»›i nước lÅ©.

- Äê bên Tiên Phong vỡ rồi, anh Tiến Æ¡i! Thế là bên ta yên tâm không phải lo đắp giữ nữa.

- Äã bảo mà, đê bên ấy chẳng mấy năm là không vỡ. Äê gì mà cao chon von, nhá» như cây cau lo chẳng vỡ.

- Thì bên ấy có vỡ, bên mình mới đỡ chứ.

- Chưa chắc đã vỡ đâu, các bố ạ. Äừng có vá»™i mừng. Tá»› thấy vẫn im ắng lắm. Vỡ thì phải có tiếng nước réo chứ.

- Thì lúc nãy chẳng có tiếng kêu "Vỡ đê rồi" từ bên ấy vá»ng sang là gì!

Tiếng bàn tán cá»§a lÅ© thanh niên trá»±c đê xôn xao. Lạ thật! Bá»n há» vô tư quá. Ai lại mong đê bên kia vỡ để cho bên mình nhẹ gánh kia chứ. Chập tối đội quân hai bên bỠđã chòng ghẹo nhau rồi. Cứ tên Chá»§ tịch xã hai bên mà chúng réo.

Tiến căng mắt nhìn sang bá» bên kia. Chỉ thấy lập loè vài ánh Ä‘uốc. Không như lúc chập tối, Ä‘uốc rá»±c sáng cả tuyến đê dài từ đầu xã đến cuối xã. Tiếng ngưá»i quát tháo, hò hét râm ran. Tiếng trống thúc liên hồi. Vậy mà bây giá» im ắng thế? Hay là vỡ đê thật rồi? Không chắc? Nếu vỡ thì phải có tiếng nước réo ầm ầm chứ? Tiến khum hai tay lên miệng làm loa gá»i vá»›i sang bên kia:

- Anh Thưá»ng Æ¡i! Äê thế nào rồi?

Tiến gá»i mấy lần như không có ai đáp lại. Tiếng cá»§a anh tan biến trên mặt sông giữa tiếng réo cá»§a nước, tiếng rít cá»§a gió. Chá»›p nhằng nhịt xé rách màn đêm. Bầu trá»i Ä‘en kịt. Sấm ì ầm băm nát tiếng gá»i cá»§a anh rÆ¡i xuống dòng Lô hung dữ. Lại sắp mưa nữa rồi. Tiến ngao ngán nói vá»›i Chá»§ tịch xã:

- Anh điện vỠhuyện xem tình hình bên Tiên Phong ra sao?

Chá»§ tịch Cưá»ng lắc đầu:

- ÄÆ°á»ng dây bị mưa gió mất liên lạc rồi.

Thế có rá»§i không cÆ¡ chứ. Hữu tuyến mất. Vô tuyến lại không có. Không biết tình hình Tiên Phong ra sao? Trong đầu anh bao nhiêu câu há»i không sao trả lá»i được. Cuối cùng, Tiến trao đổi vá»›i Cưá»ng:

- Tình hình đê xã mình tạm ổn rồi. Anh ở lại chỉ huy, tôi phải sang sông xem Tiên Phong nó thế nào. Sốt ruột lắm.

Cưá»ng ngần ngừ:

- Sang sông bây giỠư? Bằng cách nào?

- Äi thuyá»n chứ bằng cách nào nữa. Anh bố trí cho tôi má»™t chiếc thuyá»n tốt và má»™t tay lái cừ, chúng tôi sẽ sang sông.

Nhìn dòng nước cuồn cuá»™n chảy, Chá»§ tịch Cưá»ng băn khoăn. Tiến hiểu ná»—i lo lắng cá»§a Cưá»ng. Anh nói để Cưá»ng yên tâm:

- Cả huyện, mỗi xã mình có làng vạn chài cơ mà. Thiếu gì tay lái cứng. Với lại, tôi đã từng là bộ đội đặc công nhé. Anh cứ yên tâm đi.

Thế là Tiến sang sông cùng má»™t tay thanh niên trẻ trên chiếc thuyá»n gắn máy xịn nhất cá»§a xã. Con thuyá»n mất hút trong đêm giữa dòng sông mênh mông chảy xiết.

Mùa lÅ© năm nay, không biết huyện sắp đặt phân công thế nào mà Tiến và An lại phụ trách chống lụt bão ở hai xã đầu nguồn Lô chảy vào huyện. Tiến ở bá» hữu. An bên bá» tả. Xã An phụ trách có tuyến đê dài và yếu nhất huyện. Bảo là đàn ông còn đỡ, chứ đằng này con gái chân yếu tay má»m như An làm sao mà chống đỡ được. Chỉ riêng việc Ä‘i kiểm tra dá»c tuyến đê dài hÆ¡n 10 cây số thôi cÅ©ng đủ chết rồi, chứ chưa nói đến sạt lở, mạch sá»§i... Hôm há»p giao tuyến, tưởng An chốt, xin chuyển xã khác, đằng này cô ấy lại không. Ngưá»i gì mà gan thế cÆ¡ chứ. Bây giá», vỡ đê má»›i biết dại nhé. Lòng Tiến ngổn ngang nghÄ© vá» An. Vá»›i An, anh có cả má»™t khoảng trá»i riêng thương nhá»›...

Tiến gặp và quen An từ những ngày hai đứa cùng ngồi trên ghế cá»§a mái trưá»ng đại há»c. Cùng sinh ra bên bá» dòng Lô xanh mÆ¡ má»™ng, trên đất bưởi Äoan Hùng, bấy giá» há» lại cùng nhau vá» thá»§ đô há»c tập. Tiến há»c Äại há»c Thuá»· lợi. An há»c Báo chí. Tiến như ngưá»i anh trai lo lắng chở che cho An. An hiá»n dịu tin cậy dá»±a vào Tiến. Bạn bè nhìn há» ai cÅ©ng thầm ghen tỵ. Nhiá»u đứa gán ghép há» vá»›i nhau. Äùng cái, chiến tranh biên giá»›i xảy ra, Tiến hăng hái xung phong vào bá»™ đội.

Anh luôn viết thư vá» thăm An. ở nÆ¡i xa xôi ấy, hình ảnh cá»§a An đã choán hết hồn anh. Äến lúc đó, Tiến má»›i hiểu rằng mình đã yêu An. Thế rồi chiến sá»± má»—i ngày ác liệt, đơn vị di chuyển liên tục, Tiến chẳng còn thá»i gian nào viết thư cho An nữa. Vá»›i lại, Tiến cÅ©ng không há» nhận được thư An, không biết do anh thay đổi địa chỉ liên tục hay vì lý do nào khác. Sau đó, đơn vị cá»§a Tiến được Ä‘iá»u sang chiến đấu trên đất bạn. Thấm thoắt thá»i gian trôi, Tiến đã có gần bảy năm quân ngÅ©. Chiến tranh kết thúc, anh được ra quân trở lại trưá»ng tiếp tục há»c. Khi đó, An đã há»c xong và vỠđúng huyện nhà công tác. An đã lấy chồng. Hôm vá» quê, gặp lại nhau há» vui mừng khôn tả. Nhìn An đẹp lá»™ng lẫy hÆ¡n hẳn cả thá»i sinh viên, lòng Tiến bâng khuâng. Trá»i Æ¡i, cái Ä‘iá»u chưa kịp nói bây giá» sẽ chẳng bao giá» còn được nói nữa! Tiến ngậm ngùi trở lại trưá»ng há»c mang theo trong mình bao ká»· niệm đẹp đẽ vá» An.Ra trưá»ng, Tiến được Ä‘iá»u vá» phòng Nông Lâm nghiệp huyện công tác, phụ trách mảng thuá»· lợi. Ba mươi tuổi, Tiến vẫn "phòng không". Bao ngưá»i con gái đến vá»›i anh nhưng hình ảnh cá»§a An vẫn không thể nào phai nhạt được. Cứ má»—i lần ôm đàn ghi ta, anh lại hát bài "Ngưá»i hát rong" để sống lại vá»›i mối tình đầu đơn phương ấy. "Mãi mãi là ngưá»i đến sau", tiếng đàn, lá»i hát cá»§a anh nghe da diết ngậm ngùi. An hiểu lòng Tiến. Äã bao lần An khuyên Tiến lấy vợ nhưng anh Ä‘á»u lảng sang chuyện khác. Ngưá»i gì mà cá»±c Ä‘oan trong chuyện yêu đương đến thế. Yêu ai thì yêu chí chết ngưá»i đó. Tuy vậy, Tiến không há» có ý định phá vỡ hạnh phúc gia đình An. Anh vẫn coi An như ngưá»i em gái, có trách nhiệm vá»›i An như những ngày xưa ở trưá»ng đại há»c... Còn bây giá», anh và An vẫn cảm thấy gần gÅ©i nhau vì Ä‘ang Ä‘á»u phải vật lá»™n vá»›i dòng sông mùa lÅ©.

- Anh Tiến cẩn thận nhé. Ra đến giữa dòng rồi đó. Anh bật đèn pin soi cho em với. Em không nhìn thấy gì cả.

Tiếng ngưá»i thanh niên lái đò cất lên. Trước mặt Tiến mênh mông biển nước. Con thuyá»n chòng chành, lắc lư trước dòng xoáy. Äoạn này đúng khúc sông cong, nước chảy xiết. Rác cá»§i trôi ngổn ngang. Có cả những ngôi nhà, những cây to lao qua trước mặt. Cậu lái đò phải căng mắt, lá»±a lái. SÆ¡ sểnh má»™t tý là có thể đâm vào chúng, lật thuyá»n như chÆ¡i.

- Cắt chéo dòng nước, nhằm đê Lã Hoàng mà sang. Sau đó, ta bám bá» ngược lên Äám cÅ©ng được - Tiến dá»i đèn pin chỉ huy cậu thanh niên.

Dòng nước Ä‘oạn này lại chảy xéo vá» bá» Hữu, không cứng tay lái thì bị trôi vá» làng chài nÆ¡i cuối xã Hữu Äô. Như vậy sẽ chẳng bao giá» sang được Tiên Phong nữa mà Tiến thì Ä‘ang sốt ruá»™t vá» An, vá» cái tin đê làng Äám bị vỡ. Hai ngưá»i cùng con thuyá»n vật lá»™n mãi rồi cÅ©ng cập được bỠđê Lã Hoàng. Há» quay mÅ©i ngược dòng lên Ä‘oạn đê làng Äám.

- Thuyá»n nào kia, Ä‘i chậm thôi, không sóng đánh vỡ mẹ đê cá»§a ông bây giá».

Tiếng má»™t ngưá»i trên đê vá»ng xuống. Tiến bảo cậu lái tìm nÆ¡i đậu thuyá»n rồi lên bá» Ä‘i bá»™ vá» phía đê xung yếu.

- Có phải đê Äám vỡ không, bác Æ¡i? - Tiến sốt ruá»™t há»i.

- Chưa. Nhưng mà sắp. - Mấy ngưá»i gác đê chá»§ng chẳng.

Ngưá»i trên đê đứng ngồi lố nhố. Chỉ còn lại toàn cánh đàn ông. Äàn bà con gái vừa được lệnh vá» thá»±c hiện phương án 2, sÆ¡ tán phòng khi đê vỡ. Gió bất ngá» nổi lên. Mưa như trút nước xuống. Những hạt mưa quất vào mặt rát ràn rạt, Ä‘au Ä‘iếng. Äèn Ä‘uốc tắt ngấm. Qua ánh chá»›p, dòng Lô trắng loáng mênh mông, trông dá»… sợ. Con đê oằn mình có cảm tưởng như chỉ cần chá»c nhẹ má»™t chá»— là có thể bục ngay cho nước ào vào. Tiến lạch bạch lao đến Ä‘oạn đê xung yếu. Khoảng hai chục ngưá»i Ä‘ang loay hoay, rì rầm vá»›i nhau xem ra hệ trá»ng lắm.

- Anh Thưá»ng Æ¡i! An Æ¡i! - Tiến gá»i Chá»§ tịch xã và gá»i An.

- Ai đó?

- Tôi đây. Tiến đây.

Thế rồi cả Chá»§ tịch Thưá»ng và An cùng lao đến:

- Ôi, anh Tiến! May quá, có kỹ sư thuỷ lợi đây rồi! Anh xem xử lý thế nào, kẻo vỡ đến nơi mất.

Há» nói tóm tắt diá»…n biến tình hình. Tiến dá»i đèn pin. Äúng Ä‘oạn đê có cái mạch sá»§i năm ná». Má»™t ná»­a đê dài chừng chục mét đã xệ xuống. Nước rỉ ra chảy thành dòng khá rõ. Hai đầu Ä‘oạn đê sạt còn lại mấy chục thanh niên đứng chống cuốc chá» lệnh. Anh soi đèn pin nhẹ nhàng Ä‘i trên ná»­a đê còn lại.

- Cẩn thận đấy, anh Tiến. Nguy hiểm lắm.

Quả thá»±c nguy hiểm thật. Äoạn sạt toang hoác, má»ng manh. Nước phun qua mấy lá»— khá mạnh. Anh soi kỹ đèn pin rồi nói vá»›i Thưá»ng: "Nước trong. Còn may, anh Thưá»ng ạ". Rồi Tiến hướng dẫn cách xá»­ lý: "Bây giỠđỠnghị anh huy động ngưá»i Ä‘em cá»c tre, bao tải cát đắp má»™t cái cÆ¡ đê vòng ra mãi phía ruá»™ng kia làm đối trá»ng vá»›i nước ngoài sông. Cho ngay ngưá»i lấy bẹ chuối dẫn những dòng nước này chảy ra xa vượt qua chá»— bùn đất nhão nhoét ná». Kiếm cho tôi má»™t tấm bạt dứa rá»™ng khoảng ba chục mét vuông và mấy tay lặn tốt để làm nhiệm vụ. Chú ý cá»­ ngưá»i canh chừng ná»­a đê còn lại, có tình huống xấu phải tản ngay".

Theo sá»± chỉ đạo cá»§a Tiến và Thưá»ng, má»i ngưá»i răm rắp tiến hành công việc. Tất cả đèn pin được huy động tá»›i. Mặc mưa quất, gió gào, má»i ngưá»i vẫn lầm lÅ©i đóng cá»c, khuân vác, kê chất những tải đất thành bức tưá»ng cao phía ruá»™ng. Ai cÅ©ng má»™t quyết tâm giữ lấy đê cứu lúa.

Lát sau, ngưá»i ta mang đến má»™t tấm bạt dứa. Tiến hướng dẫn mấy cậu thanh niên: "Phải tìm cách lặn xuống đưa tấm bạt dứa này dán vào mép bỠđê. Như vậy sẽ hạn chế, thậm chí bịt được mấy cái vòi nước tai quái kia. Làm được như vậy là yên tâm 80% đấy". Há» loay hoay giở tấm bạt. Gió thốc vào suýt nữa thì hất mấy cậu xuống sông. Trải xong tấm bạt lên mặt đê, Tiến bảo mấy cậu thanh niên tìm cách cầm hai đầu tấm bạt lặn xuống. Há» vừa lặn xuống được má»™t tí đã thấy lại nhoi lên ngay vì tấm bạt lùng nhùng không sao mà đưa xuống nước được. Tiến phải bảo há» lấy má»™t cây tre buá»™c cuốn má»™t đầu bạt lại, kèm theo mấy viên đá to rồi lá»±a đưa từ từ ghìm đầu có cây tre đó xuống nước. Mấy cậu thanh niên lóng nga lóng ngóng. Cuối cùng, đích thân Tiến má»™t đầu bạt. Anh lặn xuống kéo theo tấm bạt. Mấy ngưá»i trên đê thả bạt từ từ cho anh. Phải đến hÆ¡n chục lần lặn lên xuống như thế anh má»›i đưa được tấm bạt nặng chịch đó dán vào mép đê. Sau đó, anh tiếp tục lặn xuống theo những cá»c nhá» ghim giữ hai đầu tấm bạt đó cố định vào thân đê. Lần lặn cuối cùng, mãi không thấy anh lên. Má»i ngưá»i lo lắng. Má»™t cậu thanh niên lao xuống nước. Lát sau, cậu ta bế Tiến lên. Thì ra anh bị mắc kẹt vào đầu cây tre và tấm bạt dưới đó. Ngưá»i Tiến má»m nhÅ©n, mê man. Má»i ngưá»i xúm lại. An lao tá»›i bên Tiến. Chá»§ tịch Thưá»ng gá»i vá»™i y tá cấp cứu. Ngưá»i ta xoa dầu gió, hô hấp cho anh. Äến gần sáng thì Tiến má»›i tỉnh. Mở mắt ra thấy gương mặt An ngay sát mặt mình. Anh ngÆ¡ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Thưá»ng nói lại cho Tiến hiểu. An nhìn anh mỉm cưá»i. Gương mặt Tiến thanh thản: "Tình hình đê thế nào rồi? Nước rút chưa?". Thưá»ng vui vẻ báo tin cho Tiến: "Äê ngon lành lắm. Nước bắt đầu rút rồi. Không có cậu thì nguy to đấy". Tiến khẽ gật đầu mìm cưá»i. Anh nói nhá» chỉ đủ cho An nghe: "Anh vẫn là ngưá»i đến sau". An nhìn anh đắm Ä‘uối: "Không. Anh là ngưá»i đến rất đúng lúc". Ngoài kia sông Lô Ä‘ang trở lại êm Ä‘á»m. Thế nhưng trong lòng Tiến và An lại có má»™t dòng sông khác, dòng sông ká»· niệm Ä‘ang cuồn cuá»™n chảy.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #193  
Old 21-05-2008, 02:09 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Dì Hậu
Tác giả: Äá»— Kim Cuông

Tóm tắt: - Câu chuyện do ngưá»i cháu, gá»i bà Hậu bằng dì kể. Dì Hậu vốn là ngưá»i con gái đẹp có tiếng ở làng Chùa, má»™t vùng quê Bắc Bá»™. Năm 1954 dì bá» trốn gia đình vào Nam, vì phải lòng má»™t sÄ© quan trong quân đội Pháp......

Hai mươi mốt năm sau, tôi má»›i gặp dì Hậu. Cuá»™c há»™i ngá»™ trùng phùng không phải ở thành phố quê nhà mà ngay giữa Sài Gòn. Lúc ấy, tôi đã là má»™t anh lính giải phóng kỳ cá»±u ở chiến trưá»ng, nếm đủ mùi cay cá»±c. Tôi còn sống, cÅ©ng là Ä‘iá»u may mắn. Ngày tôi tá»›i được Sài Gòn, thành phố đã giải phóng 3 tháng. Chồng dì tôi đã chết trận, dạo Mậu Thân. Dì Hậu bảo thế, tôi biết vậy không há»i thêm. Hai mươi năm xa dì, khoảng thá»i gian đằng đẵng ấy đủ để đẩy dì và tôi theo những nẻo đưá»ng khác nhau, thậm chí đối nghịch nhau. Thá»±c sá»± dì và những đứa con cá»§a dì có má»™t cuá»™c sống riêng. Tôi cÅ©ng vậy. Thế giá»›i cá»§a tôi là những ngưá»i bạn lính. Äứa chết, đứa còn sống, sau những ngày giao tranh ở Huế, Äà Nẵng(...)

... Má»™t buổi chiá»u, dì Hậu vào phòng tôi. Thấy tôi còn Ä‘á»c sách, dì há»i: "Sao cháu cá»§a dì có vẻ không vui?" "Dì ạ! Mai cháu xin phép dì cho cháu vỠđơn vị. Há» chỉ cho cháu Ä‘i 3 ngày!" Tôi trốn câu trả lá»i. Dì Hậu ngồi xuống bàn vuốt tóc tôi, nhìn tôi má»™t hồi lâu. Dì bảo: "Tá»™i nghiệp cháu... Thế mà đã hÆ¡n 20 năm rồi". Tôi im lặng. Nhưng tôi biết dì tôi nhá»› tá»›i cái ngày dì lừa ru cho tôi ngá»§ để trốn Ä‘i. "Dì còn nhá»› quê hương không?" "Nhá»›! Nhá»› lắm cháu ạ... Nhiá»u đêm dì nằm khóc nhá»› ông bà, các bà và mẹ cháu nữa". "Bây giá» dì có thể vá» thăm quê. Äất nước thống nhất rồi". - Tôi bảo dì vậy. "Chưa được cháu ạ. Dì còn phải Ä‘i xa...". "Dì Ä‘i đâu?" Dì Hậu không trả lá»i tôi, thẫn thỠđứng dậy nhìn ra ngoài mặt sông. Ráng chiá»u đỠrá»±c. Nước sông như loang tím, từng mảng lục bình trôi vật vá» chao đảo theo con sóng táp vào bá». Chợt dì Hậu quay lại nhìn tôi. "Cháu muốn xin dì cái chi nào?" Tôi khẽ lắc đầu: "Cháu còn Ä‘ang tại ngÅ©. Dì có cho cháu cÅ©ng không dám nhận. ÄÆ°á»£c gặp lại dì là cháu mừng lắm rồi. Nếu có thể dì cho cháu con chim cu gáy. Cháu mang vá» Huế treo chÆ¡i, đỡ nhá»› nhà...".

Con chim cu gáy cá»§a dì Hậu cho ở vá»›i tôi vừa được 6 tháng. Tôi giải ngÅ© chuyển ngành Ä‘i há»c. Ngày nhận tá» quyết định Ä‘i há»c trong tay, tôi đã bóp bẹp cái lồng quả nhót, thả con chim cu gáy vá» lại vá»›i cánh đồng Ä‘ang mùa gặt.

Kỳ nghỉ tết năm 1976, vá» quê tôi nghe bác Hà kể: Dì Hậu đã mang theo mấy đứa con và cả thằng Hàn vượt biên trốn ra nước ngoài. Dì Hậu xuống Rạch Giá Ä‘i thuyá»n qua ngả Thái Lan rồi qua Mỹ...

Tôi nghe lòng buồn rưá»i rượi. Chẳng hiểu vì sao dì tôi phải trốn Ä‘i nước ngoài? Tôi không hiểu được. ừ, như mấy đứa con trai con gái,, con rể cá»§a dì chúng đã quen vá»›i lối sống Mỹ, chẳng ưa gì cách mạng, thôi thì đành nhẽ. Còn dì tôi... Dì bá» cả nhà cá»­a, mồ mả chồng con, tổ tông để sống nÆ¡i đất khách quê ngưá»i. Äứng giữa cánh đồng lành Chùa trÆ¡ chân rạ, tôi muốn hét to lên rằng: Dì Æ¡i! Hàng vạn những đứa như con đã chết để mong ngày đất nước thống nhất! Sao dì nỡ bá» Ä‘i.Mấy chục năm sau đó, bà Hậu từ Anh quốc tìm vá» quê hương...

... Má»i ngưá»i chẳng phải đợi lâu. Dì Hậu vá» làng vào lúc 6 giá» tối. Chỉ ná»­a tiếng sau, nhà bác Tắt râm ran có khách. Con cháu ná»™i ngoại, các bà các cô xưa kia từng là bạn bè cá»§a dì Hậu. Ngưá»i đến thăm há»i chia vui vá»›i dì, ngưá»i tò mò muốn xem lại cái "cô Hậu lá»™t giá»i rÆ¡i xuống" chẳng biết sợ ai, nay ra sao. Tắt cả đã nên ông nên bà. Trên khoảng sân lát gạch nhà bác Tắt má»™t ngá»n Ä‘iện được thắp sáng. Chiếu hoa rải san sát có sẵn những bá»™ cốc chén uống trà. Äám trẻ con rồng rắn kéo đến chÆ¡i la hét om sòm ngoài ngõ, chạy Ä‘uổi nhau rần rật trong sân. Chúng được dì Hậu cho kẹo. Vài đứa lá»›n rỉ tai nhau không tin đấy là má»™t Việt kiá»u từ Anh quốc trở vá»: "Bà già cổ bá» xừ, còn thua xa mấy anh chị Ä‘i lao động ở Äức".

Äúng thế thật! Dì tôi đã ở ngoài tuổi 60, vá» quê dì chỉ mặc tấm áo màu gụ, quần láng Ä‘en, không son phấn, tóc búi tó sau lưng ló ra nhiá»u sợi bạc. Lúc má»›i vá» nhà, dì Hậu đã xin phép bác Tắt cẩn trá»ng thắp tuần nhang lên bàn thá» tổ tiên.

Buổi sáng hôm sau, tôi được bác Hà phân công đưa dì Hậu ra má»™. Tôi chở dì trên chiếc xe Honda cÅ© kỹ, nhưng máy còn tốt. Khu má»™ cá»§a dòng há» Nguyá»…n ở ngoài cánh đồng làng Chùa, ngay trước cá»­a đình. Con đưá»ng đá xưa kia gồ ghá» nhiá»u ổ gà nay được mở rá»™ng, trải nhá»±a. Lá»›p lá»›p những ngôi nhà hai ba tầng má»c lên quay mặt ra đưá»ng dá»±ng nên phố má»›i. Äến gốc cây si già đầu cống dì Hậu bảo tôi dừng lại, xuống xe. Dì muốn Ä‘i bá»™. Biết tôi nay đã trở thành má»™t nhà báo, dì bảo: "Hôm nào rảnh rá»—i, dì sẽ kể chuyện cuá»™c Ä‘á»i di để cho cháu viết truyện". Chẳng hiểu nghÄ© sao dì lại nói: "Dì biết cháu là ngưá»i có há»c, tá»± trá»ng, không phải như anh Từ, anh Chiêu...". Tôi lảng chuyện: "Dì có thấy làng mình khác xưa không?". "Khác nhiá»u cháu ạ. Làng ta xưa kia chỉ có hai cái nhà ngói cá»§a ông Quản Dư và ông Giáo Kiểm. Tháp canh trại lính đóng ở chùa cao nhất làng... Äêm nào lính cÅ©ng đứng trên bốt canh bắn ra ngoài cánh đồng. Có bữa dì ra ngoài chợ Tông há»p vá»›i mấy anh, lúc lá»™i ruá»™ng vá» tá»›i đầm sen suýt nữa bị chúng bắn chết...".

Tôi không tiện há»i dì "anh nào" và "Ä‘i há»p" vá» cái gì, càng không muốn khuấy động những hoài niệm cá»§a dì vá» má»™t miá»n quê, nên im lặng.

Äến bên má»™ ông bà ngoại, tôi thắp bó nhang và trao cho dì Hậu. Tôi đứng sau lưng dì má»™t bước, chắp tay. Tôi không tin ở tai mình khi nghe dì Hậu khóc: "Lạy Trá»i, lạy Phật má»› bái. Con xin cúi đầu lạy vong hồn thầy mẹ sống khôn chết thiêng soi thấu lòng con. Vì việc dân việc nước, thân gái dặm trưá»ng con phải rá»i xa quê nhà, để thầy mẹ sá»›m hôm ưu phiá»n. Nay con hoàn tất nhiệm vụ trở vá» thì thầy mẹ đã không còn nữa... Con cúi đầu xin vong linh thầy mẹ tha thứ...".

Dì Hậu khóc. Và tôi cũng khóc. Bốn mươi tuổi có dư, trước dì tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Buổi tối, dì Hậu kêu nhức đầu Ä‘i nghỉ sá»›m. Dì nằm vá»›i mẹ tôi má»™t giưá»ng. Hệt như thuở xưa vào những dịp bố tôi có công chuyện phải Ä‘i buôn bán xa nhà dăm bảy ngày, dì lại vào ngá»§ chung vá»›i mẹ tôi. Lấy cá»› sợ ma, nhưng kỳ thá»±c dì vào nằm để nói chuyện hoặc Ä‘á»c cho mẹ tôi nghe từng Ä‘oạn dài "Tây Thi cống Hồ". Tôi nằm kẹp ở giữa ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nào không hay.

Quãng gần sáng, chợt dì Hậu vùng dậy, hét lên má»™t tiếng. Mẹ tôi thức giấc. Ngưá»i dì đẫm mồ hôi lạnh. "Chị Æ¡i! Hình như em nghe như có tiếng chuông". "Phải, tiếng chuông nhà thá» gá»i ngưá»i Ä‘i lá»… dì ạ. Còn sá»›m, má»›i bốn giá», dì ngá»§ thêm má»™t lúc nữa". "Ngày ở Sài Gòn, đêm nào em cÅ©ng thức giấc vào giá» này chị Æ¡i. Cạnh nhà em cÅ©ng có má»™t nhà thá» nhá». Má»—i lần nghe chuông nhà thá» gióng lại nhá»› đến quê. Chị có nhá»› ngày bé, bằng tầm này bu đã khua hai chị em mình trở dậy nổi lá»­a vắt bún...". "Tôi nhá»› dì ạ. Ngày ấy sao mà khổ thế. Trá»i giêng hai rét như cắt ruá»™t... Ngày bà mất cứ gá»i tên dì, bắt thằng Công phải Ä‘i tìm dì vá» cho bà...".

Một lúc sau, không thấy tiếng hai bà nói chuyện nữa. Trong bóng tối, tôi nghe tiếng dì Hậu thở dài.

Sáu giỠsáng hôm sau, dì Hậu mất. Dì không trối trăn. Không rên la. Dì đi nhẹ nhàng như chìm sâu vào trong một giấc ngủ say. Nét mặt tươi, mãn nguyện.

Äám tang cá»§a dì Hậu được cá»­ hành theo nếp cÅ© cá»§a làng tôi. Con cháu trong dòng hỠđủ sức thuê cả chục xe ca chở ngưá»i Ä‘i đưa tang dì, nhưng bác trưởng Tắt gạt hết. Ông Ä‘i coi thầy xem giá» liệm, rồi cho má»i đội kèn, đội trống phưá»ng bát âm vá» tại nhà. Linh cữu cá»§a dì Hậu được đặt lên cá»— xe tang bánh gá»—.. Ngưá»i đưa đám ma dì Hậu Ä‘i bá»™ hàng ná»­a cây số dá»c theo con đưá»ng đá cá»§a làng Chùa. Cá» phướn rợp má»™t quãng dài.

Má»—i lần vá» quê tôi thưá»ng ra thắp hương cho dì Hậu. Dì nằm gần ká» vá»›i má»™ bố tôi và bà ngoại. Trong khoảng không bao la cá»§a trá»i đất, giữa má»™t vùng má»™ trắng xoá tôi giật mình nghe tiếng cưá»i ròn tan cá»§a dì. ấy là dì Hậu vừa lừa được mẹ tôi, bà Giáo Chức trong ván bài tam cúc, kết đôi xe hồng.Tôi mở bừng mắt, nhìn quanh quất. Äồng làng Chùa vắng ngắt. Trên bá» mương xa xa, chỉ có má»—i ông Tài chùm hụp trong chiếc áo mưa bạt sÆ¡n cÅ© dắt con bò vênh sừng gặm cá». Ông là ngưá»i cá»§a làng cá»­ ra trông coi mồ mả.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #194  
Old 21-05-2008, 02:11 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äêm Trăng Sáng
Tác giả: Trần Hữu Tòng

Mùa khô khắc nghiệt. Cái nắng như lá»­a đốt đã vặt đến chiếc lá khá»™p cuối cùng. Vá» cây nứt nẻ, trông cứ như những cái miệng há hốc, khát nước. Dãy lán cá»§a Binh trạm được dá»±ng sát bá» sông Xi-a-noòng. Äoàn nhà báo chúng tôi nhận lán, đặt ba lô rồi xuống sông tắm. Chúng tôi vỠđến lán thì đã thấy hai cô gái Lào chỠở đó. Má»—i cô có má»™t vẻ tươi tắn và xinh đẹp riêng.

ÄÆ°á»£c tắm mát mẻ sau những ngày lặn ngụp trên chặng đưá»ng đất đỠbụi mịt mù nay lại có "ngưá»i đẹp Trưá»ng SÆ¡n" đến, sá»± khoẻ khoắn như không nói ra nhưng trong ánh mắt nhìn nhau ai cÅ©ng ngầm cảm thấy Ä‘iá»u ấy. Và, giữa cánh rừng khá»™p già nua Ä‘en đủi, bốn bá» toàn là áo lính trận mạc, cái vẻ đẹp cá»§a các cô gái cÅ©ng như lá»™ng lẫy hÆ¡n, rá»±c rỡ hÆ¡n. Cô gái Lào có khuôn mặt đầy đặn, đôi má lúm đồng tiá»n tươi cưá»i và rất hồn nhiên tá»± giá»›i thiệu tên mình là Khôn-xa-vay, diá»…n viên hát. Cô đập nhẹ tay lên vai ngưá»i bạn cùng Ä‘i giá»›i thiệu tên là Ma-hả-xay, diá»…n viên múa. Hai cô ở Ä‘oàn văn công quân đội Lào. Các cô Ä‘á»u biết nói tiếng Việt, tuy nhiá»u âm còn lÆ¡ lá»›. Cô Khôn-xa-vay trông vẻ dịu hiá»n vậy nhưng lại có những cá»­ chỉ "rất diá»…n viên", cô nói giá»ng nhí nhảnh:

- Chúng em bị sốt, biết các anh là nhà báo quân đội Việt Nam vừa từ Hà Nội vào, chúng em đến xin thuốc.

Anh Cao nhìn hai cô văn công, anh vuốt vuốt cái đầu tóc xoăn tít rồi niá»m nở má»i hai cô vào. Anh nói:

- Xa-ma-khi, chá» nhé! - Anh nhanh nhẹn xách ba lô ra để trên sạp lán. Dáng ngưá»i anh cao, đôi chân dài nên phải ngồi khom xuống. Anh mở túi thuốc, rồi mở luôn cả ba túi cóc ba lô. Anh mở đến túi dết, mở cả bao máy ảnh để... tìm thuốc. Anh nói chuyện rất vui vá»›i hai cô văn công, có pha chút hài hước. Phải nói rằng sá»± hài hước là bản tính đáng quý cá»§a anh. Äiá»u ấy làm cho cái nhá»c nhằn, mệt má»i vÆ¡i Ä‘i, niá»m vui phấn hứng tăng lên. Anh Ä‘i đến đâu, tiếp xúc vá»›i ai cÅ©ng mau cuốn hút được tình cảm cá»§a há». Anh Cao chậm rãi bày các thứ trong ba lô ra sạp lán. Anh cầm lên đặt xuống quần áo, tăng võng... sổ sách, mà vẫn chưa... thấy thuốc. Hai cô văn công cÅ©ng vừa đối chuyện rất duyên... vừa chá». Phải hÆ¡n 30 phút, anh Cao má»›i tìm được thuốc... ở ngay trong túi thuốc cá»§a anh. Anh đưa cho má»—i cô mấy viên Vitamin B1, Vitamin C, Polivitamin... anh nói:

- Xa-ma-khi, uống Ä‘i sẽ khá»i hết bệnh.

Anh Hà ngồi trên sạp cạnh đó bỠcặp kính trắng xuống nhìn hai cô, anh nói bằng tiếng Lào, cũng lơ lớ:

- Nhớ đến hát Chăm-pa và Lăm-vông đoàn kết nhé!

Hai cô văn công Lào chắp tay cúi đầu chào cảm Æ¡n rất lịch lãm theo nếp văn hoá cá»§a ngưá»i Lào.

Hai cô văn công Ä‘i rồi, anh Cao cưá»i hóm hỉnh nói vá»›i chúng tôi. "Các cậu thấy rõ chưa, hai cô văn công Lào xinh đẹp và trông thật dịu hiá»n. Vẻ đẹp cá»§a ngưá»i Lào là như thế đấy. Mình cố tình giữ há» lại lâu thế để anh Ngá»c chiêm ngưỡng vẻ đẹp mà làm thÆ¡. Trần Hữu Tòng viết vá» miá»n núi quan sát vẻ đẹp ấy mà khắc hoạ nhân vật. Chỉ tiếc rằng VÅ© Äạt chưa có cá»› để chụp ảnh "Ngưá»i đẹp Trưá»ng SÆ¡n"... Còn mình cho các cô những loại thuốc ấy thì bệnh gì cÅ©ng uống được cả. Vô hại. Mình dốt chuyên môn thì cứ cho thuốc bổ.

Thế rồi, sau bữa cÆ¡m chiá»u, hai cô văn công Lào đến thật. Các cô mặc váy áo đẹp, tay Ä‘eo vòng bạc, đánh môi son má hồng trông cứ như Ä‘i biểu diá»…n vậy. Cô Khôn-xa-vay còn mang theo cả chiếc máy ảnh Ki-ép. Cô khoe là vừa lắp cuốn phim má»›i vào máy. Cô vừa có cá»­ chỉ rất tá»± nhiên vừa nói:

- Thuốc cá»§a các anh quý quá, chúng em đỡ ốm rồi. Chúng em đến hát cho các anh nhà báo Việt Nam nghe và má»i các anh Lăm-vông Ä‘oàn kết. Äêm nay trăng sáng mà.

Chúng tôi hưởng ứng ngay. Anh Hà có thá»i từng ở chiến trưá»ng Lào, anh biết hát má»™t số bài bằng tiếng Lào, càng hăng hái.

Chiá»u theo ý các cô, trước buổi vui Ä‘oàn kết, tất cả cùng đứng trước lán chụp ảnh chung ká»· niệm. Khôn-xa-vay đưa chiếc máy ảnh Ki-ép cho anh VÅ© Äạt chụp. Cô cứ đòi phải được đứng gần ngưá»i đã cho mình thuốc ban chiá»u.

Äêm ấy, trên bãi đất bên sông, trăng Trưá»ng SÆ¡n sáng trong, dưới gốc những cây khá»™p cao vút, ban đầu chỉ có Ä‘oàn nhà báo vá»›i hai cô văn công Lào hát bài hoa Chăm-pa. Thế rồi anh em lái xe ra, mang theo cả thùng xăng không ra gõ. Rồi các Ä‘oàn khách ở các lán đến. Rồi anh chị em trong binh trạm kéo tá»›i, mang theo ca hăng-gô, xoong, nồi đánh nhịp. Thế là trở thành má»™t đêm văn nghệ tưng bừng và đầm ấm bên sông. Chúng tôi ở lại binh trạm mấy hôm để chá» xe vào. Hai cô văn công Lào cÅ©ng ở lại để chá» ngưá»i sang đón... Những đêm ấy trăng Trưá»ng SÆ¡n thật đẹp.

Câu chuyện ấy tưởng đã lãng quên theo thá»i gian. Nhưng nào ngỠđúng hai mươi lăm năm sau nó được đánh thức dậy. Äó là dịp tôi sang công tác ở nước Lào. Tôi đến má»™t cÆ¡ quan văn hoá cá»§a bạn. Lạ thay trong buổi làm việc ở đó, có má»™t ngưá»i phụ nữ Lào cứ chăm chắm nhìn tôi. Nhiá»u lần tôi cúi xuống viết và khi ngá»­ng lên lại vẫn thấy ánh mắt cá»§a chị chiếu vá» phía tôi. ánh mắt như tìm kiếm, như dò há»i.Rồi, sau bữa cÆ¡m chiá»u, chị phụ nữ Lào đó tìm đến gặp tôi. Äi theo chị có má»™t ngưá»i con trai Lào. Cậu ta rất trẻ. Chị đã đứng tuổi. Chị có vẻ đẹp Ä‘oan trang. Khuôn mặt tròn nom phúc hậu và dịu hiá»n. Còn ngưá»i con trai Lào Ä‘i theo chị thì có dáng ngưá»i cao, da nâu ngăm ngăm, mái tóc Ä‘en nhánh, quăn tít. Chị chắp hai tay cúi đầu chào rồi tươi cưá»i và có những cá»­ chỉ rất tá»± nhiên. Chị chìa tay ra trước bắt tay tôi. Chị cầm thật chặt và vào đỠngay:

- Có phải anh là nhà báo năm xưa em được gặp ở Xi-a-noòng không?

Thấy tôi ngỡ ngàng trước câu há»i đột ngá»™t đó, chị mở cặp lấy ra tập ảnh. Chị trao cho tôi xem. Chị chỉ vào từng tấm ảnh - không phải má»™t tấm mà có đến tám tấm - chị nói:

- Anh đứng đây này. Cái anh dáng ngưá»i cao, có giá»ng nói rất vui đứng gần em đây này - chị chỉ vào anh Cao - Äúng anh này cho em thuốc đấy, em không quên mà. Còn anh Ä‘eo kính trắng biết hát tiếng Lào đây này - chị chỉ đúng vào anh Hà. Em là Khôn-xa-vay, văn công mà. Gặp các anh hôm đó vui lắm. Nhá»› mãi.

Tôi nhìn các tấm ảnh. Tôi nhìn lại chị. Tôi đã lá» má» nhận ra chị cái thá»i xuân sắc ấy, và nhá»› dần vá» buổi gặp năm xưa ở binh trạm Trưá»ng SÆ¡n, nhá»› cái đêm trăng sáng vui Lăm-vông bên bá» sông Xê-a-noòng.

Chị nói tiếp - cử chỉ của chị vui, nhí nhảnh:

- Con trai em đây, cháu hai mươi bốn tuổi rồi. Chị đập nhẹ tay lên vai cậu con trai. Vá» Lào thì em sinh nó mà - Chị nhìn lại tấm ảnh. Äôi mắt chị dừng lại ở ngưá»i đứng bên chị trong ảnh - Em luôn nhá»› anh nhà báo cho em thuốc. Em biết Æ¡n anh ấy lắm. Các anh bây giá» có ở Hà Ná»™i cả không?

Cậu con trai cá»§a chị thì không biết nghe, biết nói tiếng Việt. Cậu ta ngồi nhìn tôi, nhìn các tấm ảnh và cưá»i. Thỉnh thoảng chị lại dịch những câu đối thoại giữa tôi và chị cho cậu ta nghe. Tôi trả lá»i chị:

- Có. Anh cho chị thuốc hôm ấy nay là nhà văn. Anh đang phụ trách một Nhà xuất bản ở Hà Nội. Còn anh đeo kính trắng biết nói tiếng Lào cũng là nhà văn đang phụ trách một tỠbáo của ngành Văn hoá.

- Ôi! Mừng quá. Em sang Hà Ná»™i chắc sẽ được gặp. Mừng nhất là được gặp cái anh đã cho em thuốc. Thế nào em cÅ©ng tìm đến gặp anh ấy. Tên anh ấy là gì nhỉ? - Tôi trả lá»i chị. Chị lấy bút ghi ngay vào sổ tay. Niá»m vui cá»§a chị sáng lên trong ánh mắt.

Em sẽ đưa con trai em sang thăm. Em có thai nó từ bên ấy mà. Con em nó giống bố nó lắm. Giống cả ngưá»i, giống cả khiếu viết văn mà - Chị cưá»i cởi mở, nói vô tư, thoải mái. Còn tôi lúc này ngưá»i như nóng dần lên: "Ôi! Lẽ nào lại có Ä‘iá»u đó. Nhưng... Nhưng mà, những hôm sau... trăng rừng sáng rất đẹp... Biết đâu...?". Tôi chăm chăm nhìn ngắm cậu con trai cá»§a chị. Tôi đã để ý nhiá»u đến nước da nâu ngăm ngăm, cái mÅ©i nhá» nhô cao, ánh mắt nhìn toát lên rất rõ nét cương trá»±c và đầu tóc quăn tít cá»§a cậu ta. Tôi rót nước má»i chị, má»i cậu con trai chị uống để mong nguôi ngoai sá»± căng thẳng. Tôi há»i chị:

- Tên cháu là gì?

Chị cưá»i: - Bun-khăm-nam, Bun-khăm-nam mà. Äể nhá»› nhiá»u vá» Việt Nam, em đặt tên con em như thế. Khăm là vàng mà anh. Có vàng từ Việt Nam mà...

Giá»ng tôi ngập ngừng bối rối cố tìm "cái nút" cá»§a câu chuyện. Tôi cứ mong rằng chị đừng nhận ra Ä‘iá»u ấy ở gương mặt tôi:

- Thế bố cháu Bun-khăm-nam nay ở đâu?- ở gần đây thôi! Viên Chăn đây. Ngày đó vợ chồng chúng em cùng được sang Việt Nam há»c. Em há»c hát trong trưá»ng nghệ thuật. Chồng em há»c môn văn ở trưá»ng đại há»c. Năm ấy trên đưá»ng vá» Lào để phục vụ mặt trận thì em gặp các anh...Tôi quay Ä‘i cố giấu chị cái thá» phào nhẹ nhõm.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
  #195  
Old 21-05-2008, 02:13 PM
Memory
Guest
 
Bài gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
Äèn Lồng Qua Sông
Tác giả: Khuê Việt Trưá»ng

Phố bán rất nhiá»u đèn lồng. Vá»›i tôi đó là những chiếc đèn lồng đẹp nhất ở trên thế gian này. Tôi không Ä‘oán ra được ngưá»i ta đã tạo ra nó tá»± bao giá», nhưng quả thật nó làm cho tôi luôn luôn có má»™t cảm giác vui vẻ khi Ä‘i ngang qua những hàng đèn lồng. Äèn lồng làm bằng loại lụa rất má»m, có khi trên ná»n lụa có những nét vẽ đẹp. Màu sắc cá»§a đèn lồng gần như không há» giá»›i hạn, có khi là màu vàng tươi, đỠsậm, tím và cả màu trắng ngả vàng. Những chiếc đèn lồng hình bầu dục, dạng trái bí hay dạng khổ qua Ä‘á»u có tua bằng len rá»§ xuống dưới gắn vá»›i má»™t chiếc gù bằng gá»—. Những chiếc tua cứ lắc lư trong gió.Nhà tôi ở bên kia dòng sông Thu Bồn. Dòng sông cứ hững há» trôi, có khi vô tình đưa những vạt cá» xanh ra biển, có khi dòng sông biến thành tấm gương soi mặt tôi khi tôi bước ra chiếc cầu sau nhà sát sông để nhìn xuống. Cả thá»i thÆ¡ ấu cá»§a tôi chỉ được nghe kể vá» khu phố cổ đó qua lá»i những ngưá»i lá»›n. Tôi chẳng có việc gì để Ä‘i qua đó, bởi muốn qua được phố cổ phải leo lên má»™t con đò.

Anh Hưng chỉ lá»›n hÆ¡n tôi năm tuổi, nhưng ra dáng là má»™t cậu con trai khá»e mạnh, là thợ há»c nghá» má»™c ở ngôi nhà cách nhà tôi má»™t con đưá»ng đất. Con đưá»ng mát dịu nhá» hai hàng cây cau khá lá»›n. Tôi và anh Hưng trở thành "bạn" vá»›i nhau bởi nhà tôi có má»™t hàng tạp hoá nhá» do mẹ tôi bày bán. Hàng tạp hoá bán đủ thứ cần thiết cho ngưá»i trong xóm: Nước mắm, gạo, mì gói, bánh kẹo và cả cây viết, viên phấn. Anh Hưng có nhà ở đâu tận đầu làng. Anh Ä‘ang há»c nghá» chạm gá»— và sắp sá»­a được đưa lên làm thợ. Anh Hưng đã có vài chuyến theo thầy dạy nghá» cá»§a mình Ä‘i Há»™i An khi thầy nhận sá»­a chữa những đồ gá»— ở đó. Anh nói vá»›i tôi: "Hôm rằm cả con đưá»ng qua phố ngưá»i ta chỉ thắp đèn lồng, đẹp lắm!". Má»™t con phố vá»›i những ngôi nhà cổ nhá», mái ngói xinh đẹp bởi rêu bám Ä‘á»u, thậm chí chỉ cần má»™t cÆ¡n mưa nhá» là những cá»ng rêu bé tí xíu kia lại nghịch ngợm trổ những đốm hoa đỠvàng xinh xinh thì quả thật chỉ là Ä‘iá»u tôi má»›i thấy trong giấc mÆ¡ cá»§a mình.

Anh Hưng rất muốn có má»™t ngày nào đó vượt được qua dòng sông Thu Bồn đúng vào đêm trăng tròn để ngắm nhìn cả má»™t con đưá»ng rá»±c rỡ ánh sáng cá»§a đèn lồng, để tận mắt thấy những chiếc đèn diệu kỳ kia. Anh bảo: "Anh có cách rồi, NghÄ©a há»c bÆ¡i vá»›i anh. BÆ¡i cho giá»i thì vào đêm, mình bÆ¡i qua sông ngắm đèn lồng, sau đó thì mình bÆ¡i vá». Äố ai biết!". Tôi đã tần ngần ra bá» sông, đứng nhìn doi cát xanh ở giữa dòng sông, dùng tầm mắt ước lượng khoảng cách tá»›i đó và khoảng cách từ đó tá»›i bá» bên kia.

***

VÅ© là em há» cá»§a tôi, mặc dù đã mưá»i tuổi nhưng thân hình gầy và nhá» xíu vì đôi chân cá»§a em bị liệt, không thể nào Ä‘i được. Gương mặt cá»§a VÅ© rất sáng, khi cưá»i VÅ© rất đẹp. Những buổi chiá»u hoặc tối, khi rảnh thì tôi hay ngồi kể chuyện cổ tích cho VÅ© nghe. Nhưng tôi đâu có phải là ngưá»i lá»›n để có nhiá»u chuyện trong đầu mình mà kể cho VÅ© nghe. Vốn liếng chuyện há»c ở mẫu giáo do cô giáo kể lại tôi nhá»› mang máng như chuyện Chiếc lu thần, Cây tre trăm đốt, Chiếc ấm thần, Ä‚n khế trả cục vàng... Ä‘á»u bị VÅ© cưá»i: "Anh NghÄ©a kể chuyện má»›i Ä‘i. Mấy chuyện đó cÅ© rích, có chuyện cÅ©ng đã chiếu trên phim hoạt hình rồi!". Tôi gãi đầu, gãi tai: "á» há!". Sau chuyến Ä‘i Há»™i An, không hiểu tại sao tôi lại nghÄ© đến chuyện "Äèn lồng qua sông", câu chuyện này VÅ© vô cùng thích thú. Ngồi vá»›i VÅ© ở giữa những tàn cây xanh rậm rạp, mắt hướng vá» dòng sông Ä‘ang trôi má»m mại. Thấp thoáng những căn nhà bên kia sông ánh vàng trong màu nắng sá»›m. Tôi nói vá»›i VÅ©: "Em không biết đâu, thưá»ng thì vào những đêm trăng rằm, các bà tiên vẫn thưá»ng bay lượn qua dòng sông Thu Bồn. Má»—i bà tiên cầm má»™t chiếc lồng đèn có màu sắc khác nhau để chào những đứa bé ngoan. Dù em chẳng thể nào qua Há»™i An ngắm nhìn những chiếc đèn lồng, nhưng nếu em ngoan thì má»™t ngày rằm nào đó các bà tiên sẽ đưa đèn lồng qua sông!". VÅ© đưa mắt nhìn tôi: "Äôi chân em đâu có chạy nhảy được. Em không làm đứa bé ngoan được, chắc các bà tiên không đưa đèn lồng qua sông đâu?". Tôi cưá»i nói, nhưng tôi cÅ©ng chẳng tin vào lá»i nói cá»§a mình: "Äâu phải bị thương tật thì không thể làm bé ngoan được. Biết vâng lá»i cha mẹ, há»c hành chăm chỉ thì cÅ©ng là bé ngoan!". Äôi mắt bé VÅ© sáng rá»±c lên.Có lẽ vì nghe lá»i tôi nói mà bé VÅ© chăm há»c lạ lùng. Từ má»™t cậu há»c trò há»c yếu, chỉ hai tháng sau VÅ© đã trở thành má»™t há»c trò giá»i. Rồi VÅ© đã tìm tôi bằng được để khoe cho tôi ba con Ä‘iểm 10 được cô giáo viết bằng bút Ä‘á»: "Ba Ä‘iểm mưá»i có đủ để các bà tiên cho đèn lồng qua sông không, anh NghÄ©a!". Tôi ngá»› ngưá»i ra: "ừ, rồi các bà tiên sẽ đưa đèn lồng qua sông!".Còn má»™t tuần lá»… nữa má»›i đến ngày trăng tròn. Ngày trăng tròn phố cổ trở thành đêm phố cổ đầy huyá»n ảo. Bé VÅ© dặn tôi cõng bé VÅ© ra bá» sông xem đèn lồng qua sông. Tôi biết làm gì có những bà tiên mặc áo trắng bay lượn cùng thắp những chiếc đèn lồng đủ màu qua sông. Äêm chỉ có những con đò cá»§a khách, cá»§a những ngưá»i đàn bà ở Cẩm Kim này sau khi đưa ngưá»i khách cuối cùng rá»i bến. Há» sẽ xếp thuyá»n xuôi vá» bến. Mấy ngày trá»i, tôi chẳng há» nghÄ© ra cách, cuối cùng tôi nghÄ© đến anh Hưng, bởi dù sao anh Hưng cÅ©ng có thể gỡ rối cho tôi những chuyện linh tinh như thế này?

Anh Hưng bật cưá»i khanh khách: "NghÄ©a có nhá»› đến nhà bác Thái làm đèn lồng ở đưá»ng Trần Phú không? Anh đã có cách rồi".

Tôi tò mò: "Cách nào vậy, anh Hưng?". Anh Hưng ká» tai tôi nói nhá»: "Chín giá» tối đêm rằm, em cứ đưa nhá» VÅ© ra bá» sông. Äèn lồng sẽ qua sông".

***

Bầu trá»i đêm rằm ở Há»™i An bá»—ng dưng có nhiá»u mây che làm cho vắng trăng đêm khi má» khi ảo. Tôi và VÅ© cứ ngồi lặng im bên bãi cá» ven bá» sông. Dòng sông Thu Bồn ban ngày ồn ã bao nhiêu thì ban đêm giống như má»™t tấm thảm Ä‘en, những âm thanh cá»§a nước vá»— vào mạn những chiếc thuyá»n vỠđêm cứ vá»ng vang.

Bàn tay nhá» cá»§a bé VÅ© cứ bấu vào tôi: "Mấy bà tiên có biết anh và em ở đây không, anh NghÄ©a?". Tôi nói nhá»: "Biết". Chính tôi cÅ©ng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Tôi cứ chong mắt nhìn vào khoảng Ä‘en trên sông. Tôi nhìn thấy những con thuyá»n chở khách Ä‘ang xếp dài xuôi vá». Những chiếc thuyá»n chìm trong vầng trăng yếu á»›t. Giữa lúc đó, tiếng VÅ© reo lên: "Äèn lồng qua sông, anh NghÄ©a Æ¡i!". Những ngá»n đèn đủ màu bá»—ng cùng sáng. Chưa có lúc nào dòng sông Thu Bồn lại có nhiá»u đèn lồng như thế!

VÅ© có vẻ sung sướng lắm, mắt em sáng ngá»i chăm chú nhìn dãy đèn lồng Ä‘ang qua sông. Cả tôi trong phút giây đó cÅ©ng tin rằng các bà tiên Ä‘ang chở đèn lồng qua dòng sông Thu Bồn.
Tài sản của Memory

Trả Lá»i Vá»›i Trích Dẫn
Trả lá»i

Từ khóa được google tìm thấy
âàëåíòèíà, áåñïëàòíûé, áåðêîâà, äèñêè, àëüôà, ãîòèêà, ãîðÿùèé, chẻ que tăm, choàm ngoặp, diepkhuc.coằng, êíèæíûé, êîíêóðñû, êóëèíàðíûå, êðàñîòû, ìåáåëü, ïåñíÿ, ìåðñåäåñ, ïëèòêà, ïîãîäû, ïîòòåð, îòå÷åñòâà, ìóðàò, ïðîåêòû, khuỳm khuỵp là gì?, khuýp khuỳm khuỵp, ñàíòåõíèêà, ñîâìåñòèìîñòè, ñíîóáîðä, ñòóäåíòîâ, ñòðîèòåëüñòâå, ôåäåðàëüíàÿ, òåíäåð, òàìîæíÿ, õåíòàé, òåñòû, ôèçèêà, òîâàðû, òî÷êà, óðàëñèá, ðàáîòó



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™