- Không có khả năng như vậy được. Trừ phi giống như sư đệ Lý Vĩ, có tư cách trực tiếp tiến vào Thông Thiên Phong, bằng không trước khi đạt được Thánh thể chỉcó thể nghe theo mệnh trời. Nhưng các ngươi cũng không cần chán nản quá mức như vậy. Chỉ cần các ngươi đột phá cửu giai đạt được Thánh thể, sẽ có tư cách được chọn tiên sơn. . .
Lý Xu an ủi.
- Thánh thể. . .
Nghe hai chữ Thánh thể đó đúng là có người vui mừng có người sầu. Đối với đám người Lam Thông Sở Tương Hợp mà nói, lên Thánh thể căn bản không phải là áp lực. Đối với Âu Dương lại càng không cần phải nói. Hắn thăng cấp không bị áp lực. . . Nếu như không phải sợ lập tức căng nứt, để hắn trực tiếp đột phá cảnh giới Đạo Nhất, chắc hẳn có thể lên tới Pháp Thân.
Nhưng những bát giai được Âu Dương phục hồi yêu binh đứng phía sau hắn thì sao? Trong số bọn họ có mấy người dám nói mình có thể tiến vào Thánh thể?
Giống như Kim Minh nói, nơi đây đều có vô số thiên tài được xem là có cơ hội trùng kích Pháp Thân. Nhưng trong số bọn họ có bao nhiêu người ngã xuống khi lên Thánh thể? Cho nên tuy rằng một đám bọn họ có thể được gọi là thiên tài, nhưng trong những người này đến tột cùng có mấy người có thể bước vào Thánh thể chỉ có thể nói là nghe theo mệnh trời.
- Được rồi. Hiện tại ta dẫn mọi người đi Phân Phong Nhai. Đợi sau khi các ngươi hoàn thành phân phong của mình tại Phân Phong Nhai, tất cả sẽ được sơn chủ các tiên sơn đến nói cho các ngươi biết. . .
Phân Phong Nhai. Thật ra vị trí Phân Phong Nhai này nằm tương đối gần với biên giới Vạn Tiên Sơn. Bởi vì mỗi đệ tử vừa tới Vạn Tiên Sơn đều cần tới nơi này đểhoàn thành phân phong của từng người.
Tất nhiên, đám người Âu Dương cũng không ngoại lệ. Khi hai người Lý Xu và Vương Tử Phong dẫn theo nhóm người bọn họ ước trăm người đến nơi này, tất cả Phân Phong Nhai không có một bóng người.
- Không cần kỳ quái. Bình thường trong thời gian tiểu thế giới mở ra, trong năm đó mỗi tông phái sẽ không thu nhận đệ tử Chân Linh Giới. Cho nên Phân Phong Nhai không có ai cũng là chuyện rất bình thường.
Lý Xu nhìn thấu thắc mắc trong lòng đám người Âu Dương. Theo người mới thấy, Phân Phong Nhai là địa phương quan trọng như vậy, sao có thể không có aiđược.
Thật ra không phải vậy. Có thể nói Phân Phong Nhai là hoang sơn. Nhưng nơi này ngoại trừ có một cái thông đạo có thể tùy ý truyền tống ra, căn bản không có bất kỳ thứ gì khiến người khác nhòm ngó.
Khi Vương Tử Phong dẫn theo bọn họ tới đây thôngđạo truyền tống Phân Phong Nhai, trên mặt mấy người bọn họ đều lộ vẻ khẩn trương. Cho dù là Lam Thông luôn thản nhiên, vào lúc này cũng có chút khẩn trương.
10200 tiên sơn, trong số đó không thể nào đều có chất lượng giống nhau. Nhất định có tốt có xấu. Cho nên nếu được phân đến một tiên sơn tốt một chút, khẳng định sẽ có lợi đối với bản thân. Nếu như vận may quá kém bị phân đến một tiên sơn nào đó đặc biệt kém, vậy không nói vĩnh viễn mai một, ít nhất cũng phải nỗ lực trả giá nhiều hơn người khác vô số lần mới có cơ hội được xuất đầu lộ diện.
- Ngoại trừ Mộc Xuân, các vị có thể tự do tiến vào trong thông đạo truyền tống này. Từ trước đến giờVạn Tiên Sơn đều lấy công bằng xử thế. Mỗi một đệtử tiến vào Vạn Tiên Sơn đều phải đi qua một bước này. Tuy nhiên các vị không cần lo lắng quá mức. Tuy rằng Vạn Tiên Sơn có 1020 tiên sơn, nhưng ta dám cam đoan, trong tất cả các tiên sơn đều có đầy đủ các công pháp.
Lý Xu quay về một đám chân tay luống cuống, mới nói lời bảm đảm.
- Ta đi trước!
Rốt cuộc, một người hơn năm mươi tuổi, râu ria rậm rạp trong số những người đi theo Âu Dương đứng ra. Hắn vốn không có tư cách tiến vào Chân Linh Giới. Nếu như không phải cuộc đời này hắn gặp được Âu Dương, hắn chỉ có thể chờ chết trong tiểu thế giới. Hiện tại hắn không chỉ được tiến vào Chân Linh Giới, hơn nữa còn tiến vào Vạn Tiên Sơn một trong tám đại tông phái. Cho dù tiến vào một tiên sơn tương đối kém, cũng tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với việc tiến vào các tông phá nhị lưu khác.
Người râu ria rậm rạp này đi về phía trước vài bước, sau đó xoay người quay về phía Âu Dương ôm quyền nói:
- Âu Dương huynh đệ. Hôm nay từ biệt, không biết cuộc đời này có còn cơ hội gặp lại hay không. Tuy nhiên cả cuộc đời của Hồ Hiểu Phong ta đều ghi nhớđại ân của huynh đệ. Nếu như có một ngày huynh đệcần dùng đến Hồ Hiểu Phong ta, cho dù Hồ Hiểu Phong chết muôn lần cũng không chối từ!
Hồ Hiểu Phong cũng là một người hào sảng. Sau khi nói xong câu đó, hắn liền cúi người chín mươi độ vềphía Âu Dương. Tiếp đó cũng không quay đầu lại đi thẳng vào trong thông đạo biến mất. . .
- Âu Dương huynh đệ, đại ân không lời nào cám ơn hết được. Lão ca có thể có ngày hôm nay đều nhờhuynh đệ tận lực giúp đỡ. Lão ca cũng là người thô lỗ. Dù sao đi nữa nếu như sau này có cơ hội gặp lại, chỉcần lão ca có chỗ dùng được, cứ nói một tiếng!
Lại một người nói xong cung kính cúi đầu về phía Âu Dương, tiếp đó đi vào thông đạo.
Thấy hai người phía trước làm như thế, mấy chục người phía sau Âu Dương trước khi vào thông đạo,đều quay về Âu Dương nói ra những lời cảm ơn trong lòng của bọn họ. Âu Dương không giả mù sa mưa đi nói lời vô ích gì. Đây là những điều hắn hẳn nên nhậnđược. Cho nên hắn cứ rất quang minh chính đại đón nhận cái cúi đầu của bọn họ.
Nhìn từng cảnh tượng phát sinh trước mắt, trong mắt Lý Xu lệ vẻ nghi hoặc hiếm thấy. Hắn biết, người tại tiểu thế giới có thể tiến vào Chân Linh Giới tuyệt đốiđều là cường giả một phương. Người như vậy thông thường tầm mắt rất cao. Hắn không rõ, rốt cuộc Âu Dương làm cái gì có thể khiến nhiều người cảm ơn đại ân đại đức đối với hắn như vậy?
- Âu Dương huynh đệ. Lão ca không nói những lời cảm tạ. Tương lai lão ca tin tưởng, chúng ta nhất định có thể gặp lại tại Thông Thiên Phong!
Lam Thông nói vẫn rất phù hợp với tính cách bá đạo của hắn. Chỉ mới đến đã dám nói ra tương lai sẽ có một ngày tiến vào Thông Thiên Phong. Cuồng ngạo như vậy cũng chỉ có Lam Thông.
- Lam Thông đại ca yên tâm. Tương lai chúng ta nhấtđịnh sẽ gặp lại tại Thông Thiên Phong.
Âu Dương nhìn Lam Thông mỉm cười một cái, sau đó nhìn Lam Thông bước chân vào thông đạo biến mất không còn tung tích.
- Âu Dương, ngươi sáng tạo vô số kỳ tích. Nhưng Chân Linh Giới tàng long ngọa hổ, vẫn cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Sở Tương Hợp cũng không nói những lời vô nghĩa. Sau khi nhắc nhở Âu Dương một câu, hắn liền theo sát phía sau Lam Thông biến mất.
- Tiểu tử, cha ngươi cũng vào đó. Bản thân ngươi nên cẩn thận một chút.
Lăng Trung Thiên thoáng nhìn về phía Lăng Túc sauđó cũng tiến vào thông đạo.
Lý Thanh Phong nhìn Âu Dương một chút, sau đó cúi người nói:
- Âu Dương, đại ân không lời nào nói hết. Ta tin tưởng sau này ta và ngươi khẳng định còn có có ngày gặp mặt.
Lý Thanh Phong cũng tiến vào thông đạo. Đến lúc này, tất cả những người tới Phân Phong Nhai. chỉ còn lại có hai người Âu Dương và Lăng Túc.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Lăng Túc thoáng nhìn về phía Âu Dương. Đối với ngườiđội viên đã từng theo hắn trải qua vô số chém giết và chinh chiến này, Lăng Túc thấy hắn trưởng thanh như ngày hôm nay, trong lòng rất vui mừng.
Nhớ lại năm đó, vẻ mặt mất mát của Âu Dương khi lần đầu tiên nghe nói mình không có cách nào tu luyện, vẻ mặt quái dị khi lần thứ nhất đột phá trở thành Yêu Chiến Sĩ. Sau đó là tiến vào Sinh Tử Cảnh trở thành Tu Phục Tông Sư đi ra. Tiếp đó là trảm Linh Sử. Hắn gần như đều tự mình trải qua. Nếu như nói trong những người này, ai có tình cảm đối với Âu Dương nhất, chỉ sợ ngoại trừ Lý Vĩ chính là Lăng Túc.
- Âu Dương, hôm nay từ biệt, không biết lúc nào ngươi và ta mới có thể gặp lại. Tuy nhiên ta tin tưởng với thiên phú của ngươi bước vào Thông Thiên Phong khẳng định không có vấn đề. Cho nên ngươi nhớ ở Thông Thiên Phong chờ ta.
Lăng Túc không hề nói những lời quá tình nghĩa. Bởi vì giữa bọn họ không cần những thứ này.
Âu Dương chỉ nắm lấy tay Lăng Túc. Trong ánh mắt của hai người đã lộ rõ tất cả. Sau đó liền gặp Lăng Túc cũng đi vào thông đạo biến mất không còn bóng dáng.
- Đa tạ hai vị sư huynh, Âu Dương cũng đi.
Âu Dương là người cuối cùng. Hắn xoay người quay vềLý Xu và Vương Tử Phong đang dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn, ôm quyền thi lễ sau đó xoay người tiến vào thông đạo biến mất.
Sau khi Âu Dương biến mất trong thông đạo, Vương Tử Phong và Lý Xu nhìn nhau. Hai người đều nhìn người kia nở nụ cười. Chợt nghe Lý Xu nói:
- Tên Âu Dương này không đơn giản. Có thể lung lạc lấy lòng nhiều người như vậy, sợ rằng tương lai trong bảng tiểu phượng hoàng cũng sẽ có một vị trí của hắn.
- Ồ? Lần đầu tiên thấy đại sư huynh xem trọng một người như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên Vương Tử Phong nghe thấy Lý Xu tán thưởng một người như vậy. Một người mới tiến vào Chân Linh Giới, Lý Xu đã dám nói tương lai hắn có cơ hội tiến vào bảng tiểu phượng hoàng. Nếu như tin tức này truyền đi tuyệt đối sẽ gây ra chấn động.
- Hắn có một thể chất mà chúng ta chưa từng thấy. Hơn nữa ngươi không phát hiện sao? Trên người của hắn trước sau đều có một cỗ sát khí nhàn nhạt. Đây hẳn là sát khí đã trải qua vô số sinh tử mới xuất hiện.
- Đúng! Trên người hắn thực sự có không ít sát khí. Tuy nhiên so về thiên tư, hắn hẳn không bằng TrậnĐồ Sư kia.
Vương Tử Phong vẫn tương đối xem trọng Lý Vĩ. Dù sao điều kiện Tiên Thiên của Lý Vĩ vẫn tốt hơn rất nhiều.
- Đừng quá lưu ý tới Trận Đồ Sư. Từ cổ chí kim tuy rằng cơ hội Trận Đồ Sư tiến vào cảnh giới Đạo Nhất vượt xa người thường, nhưng một khi bước vào Đạo Nhất, ưu thế của Trận Đồ Sư trong thời kỳ trước đó liền biến mất.
Thật ra Lý Xu cũng biết về ưu thế của Trận Đồ Sư. Nhưng ngươi không thể bởi vì Trận Đồ Sư có ưu thếliền hoàn toàn phủ định những người khác. Chí ít lần này theo Lý Xu thấy có mấy nhân vật tương lai có cơ hội trở thành cấp trưởng lão.
- Đúng. Điều này cũng đúng. Đại sư huynh, nếu không suy huynh dẫn ta đi Thông Thiên Phong xem thử Trận Đồ Sư mới tới sẽ nhận được đãi ngộ thế nào?
Tuy rằng Vương Tử Phong có thiên phú không tệ, nhưng với Thánh thể tam giai của hắn vẫn không có tư cách vào Thông Thiên Phong. Trong Thông Thiên Phong đều là những đệ tử có cơ hội trùng kích Pháp Thân nhất của Vạn Tiên Sơn. Tương tự cũng là đệ tửđược đãi ngộ tốt nhất.
- Đi thôi. Bây giờ đại sư tỷ ngươi đang ở Thông Thiên Phong. Tta nghĩ nàng nhất định rất muốn được nhìn thấy ngươi.
Lý Xu nói xong không tự chủ được nở nụ cười.
Phải nói rằng gia hoả Vương Tử Phong này, về thực lực trong số những thế hệ trẻ tại Vạn Tiên Sơn khôngđược tính tài năng xuất chúng, nhưng tiếng tăm của hắn tuyệt đối không thua kém mình.
Băng tiên tử Thị Thanh Vạn Tiên Sơn, tuyệt đối là tồn tại khiến tất cả các đệ tử trẻ tuổi trong Vạn Tiên Sơn chỉ dám ngưỡng vọng. Nhưng gia hoả Vương TửPhong này lại dám đùa giỡn Thị Thanh. Suy nghĩ một chút tới bộ dạng mỗi lần Thị Thanh nhắc đến Vương Tử Phong đều nghiến răng nghiến lợi, Lý Xu thật sựkhông nhịn được phải phì cười.
- Mộc Xuân!
Lý Xu quay về phía Mộc Xuân đang đứng một mình có chút ủ rũ, đánh tiếng nói:
- Một lát nữa ngươi theo ta đi tới Thông Thiên Phong. Vạn Tiên Sơn chúng ta có trưởng lão Tu Phục. Tuy nhiên cụ thể có thể được nhận phục hồi hay không vẫn phải xem ý trưởng lão thế nào.
- Đa tạ sư huynh.
Mộc Xuân nhìn thấy rốt cuộc đã đến phiên mình, trên mặt của hắn liền xuất hiện vẻ tươi cười, nhưng cũng rất lo lắng.
Kiếm linh bị tổn hại. Có thể nhận được phục hồi hay không cũng không ai biết. Một người mới vào tông phái, thậm chí chỉ có thể nói là đệ tử có cơ hội nhập tông phái, cuối cùng có thể được trưởng lão tông phái trợ giúp đỡ hay không, cũng không ai có thể nói chắcđược.
- Đừng quá lo lắng. Cho dù ngươi bị cự tuyệt ta cũng sẽ nghĩ biện pháp để ngươi ở lại Thông Thiên Phong làm một vài công việc vặt. Phải tin tưởng vào bản thân mình, chân thành đến kiên định.
Lý Xu an ủi Mộc Xuân một chút. Phải nói rằng thiên phú của Mộc Xuân thực sự không tồi. Nhưng chỉ dựa vào điều này, cũng không thể chắc chắn hắn có dược trưởng lão trợ giúp phục hồi hay không.
Dẫn theo Mộc Xuân, ba người Lý Xu hóa thành mộtđạo lưu quang, bay về phía Thông Thiên Phong xuyên thẳng vào mây xanh kia. . .
Một đạo hào quang màu xanh chợt hiện lên. Âu Dương cảm giác mình giống như đang đi thang máy. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã xuất hiện ở mộtđỉnh núi nhìn qua có vẻ cực kỳ hoang vu.
Kiến trúc bị tàn phá. Cỏ dại rậm rạp. Ngoài ra còn có mấy con phi điểu bị hắn làm kinh hãi. Nhìn thế nào nơi đây cũng không giống là tiên sơn gì cả. Ngược lại nơi này giống một ngôi miếu đổ nát trong phim ảnhđến mấy phần.
- Ta ngất? Lẽ nào ta lại xuyên qua?
Âu Dương có chút kinh dị nhìn chung quanh. Tuy nhiên rõ ràng ý tưởng này của hắn là sai lầm. Cách đó không xa về phía phía nam có thể nhìn thấy Thông Thiên Phong. Có thể nhìn thấy Thông Thiên Phong chứng tỏ thuyết pháp xuyên qua của hắn không được thành lập.
- Đây là địa phương quỷ quái gì vậy? Sao ngay cả một bóng người cũng không có?
Giờ phút này Âu Dương tủ nhụ trong lòng.
- Không sai, đây chính là địa phương quỷ quái. Tính cả ngươi nữa, trong Âm Vân Phong này chỉ có ba người. Vào đi. . .
Dường như có thể biết được suy nghĩ của Âu Dương, một giọng nói từ trong kiến trúc hoang tafn chậm rãi bay vào lỗ tai của Âu Dương. . .
Âm thanh này xuất hiện quá đột ngột. Đột ngột đến mức khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hét lên.
Dù sao cảnh tượng này cũng giống như trong phim kịnh dị. Bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh như thế, cho dù năng lực chịu đựng của Âu Dương cực cường cũng bị dọa.
Âu Dương theo hướng âm thanh kia nhìn vào kiến trúcđổ nát. Chỉ thấy một lão nhân ăn mặc rách nát nhắm mắt ngồi ở trong kiến túc đổ nát đã lộ thiên. Mắt lão nhân đóng chặt. Trên người gần như không cảm giácđược bất kỳ sự chuyện động nào của khí tức. Xa xa nhìn tới thật sự giống như một cái xác khô.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
- Tám trăm năm. Ngươi là đệ tử thứ hai tiến vào Âm Vân Phong này. Cũng không biết nên nói ngươi may mắn hay xui xẻo.
Giọng nói của lão nhân lại truyền đến. Tuy nhiên Âu Dương có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Từ đầu tới cuối miệng lão nhân kia không hề nhúc nhích.
- Không nên giật mình, cũng không cần suy nghĩnhiều. Ta chính là phong chủ của Âm Vân Phong, tương lai cũng là sư tôn của ngươi.
Tuy rằng mắt lão nhân còn không mở ra, nhưng thật giống như hắn có thể nhìn thấu tất cả vậy.
- Phong chủ. . .
Âu Dương nghi hoặc nhìn lão nhân này. Không nghi ngờ chút nào, lão nhân này tuyệt đối là một cường giả. Bởi vì Âu Dương phát hiện, Chân Thực Chi Nhãn của mình cũng không thể thấy rõ hư thực của lão nhân.
Từ sau khi Âu Dương phát hiện ra Chân Thực Chi Nhãn của mình, đây vẫn là lần đầu tiên hắn không nhìn thấu một người. Hắn biết, đây chắc chắn là do sựchênh lệch tạo thành. Còn sự chênh lệch này lớn tới mức nào, hắn lại không biết.
Phía trên Thông Thiên Phong, Lý Xu đang cung kínhđứng phía sau một người trẻ tuổi nhìn qua chỉ khoảng hai mươi tuổi. Nhìn bộ dạng của Lý Xu bộ, giống như trước người trẻ tuổi này là boss lớn nhất trên đời này vậy.
- Xu Nhi, ngươi làm rất tốt. Lần này ngươi không chỉmang về một Trận Đồ Sư, còn có một hạt giống tốt như vậy.
Người trẻ tuổi cười ha ha mở miệng nói.
- Không dám. Đệ tử tlà người của Vạn Tiên Sơn, cúc cung tận tụy với Vạn Tiên Sơn vốn là bổn phận.
Lý Xu không dám kể công, vẫn cúi đầu.
- Ha ha Xu Nhi, ngươi biết lần này trong đám người ngươi dẫn về sư phụ xem trọng nhất chính là người nào không?
Không ngờ người trẻ tuổi này lại mở miệng xưng là sư phụ của Lý Xu. Lý Xu chính là đại sư huynh của Vạn Tiên Sơn. Như vậy rõ ràng, người này chính là Tông chủ Vạn Tiên Sơn. Nhưng ai có thể ngờ được, Tông chủ Vạn Tiên Sơn đệ nhất tông phái Chân Linh Giới này không ngờ nhìn bề ngoài chỉ là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi?
- Sư phụ muốn nói tới tên Âu Dương kia sao?
Ánh mắt Lý Xu chợt hiện lên một tia sáng sắc nhọn. Trong những người tới lần này, tất cả mọi người xem trọng Trận Đồ Sư Lý Vĩ, nhưng Lý Xu hắn lại không cho là như vậy.
- Ha ha ha ha. . . Xu Nhi, xem ra ngươi càng ngày càng hiểu tâm tư của sư phụ.
Lỗ Tu thoáng nhìn về phía Lý Xu tiếp tục nói:
- Trận Đồ Sư thật sự có ưu thế không gì sánh được. Nhưng người duy nhất sư phụ không nhìn thấu được lại là tên tiểu tử Âu Dương kia. Đó cũng là lý do tại sao sư phụ cố ý phân hắn đến Âm Vân Phong.
- Hả? Sư phụ phân hắn đến Âm Vân Phong sao?
Nghe thấy Lỗ Tu nói vậy, trong mắt Lý Xu đầy vẻ khiếp sợ. Người khác không biết Âm Vân Phong là địa phương thế nào, nhưng bản thân hắn là đệ tử của tông chủ tất nhiên biết rất rõ ràng. Tong Âm Vân Phong có quá nhiều bí mật. Đồng thời Âm Vân Phong còn là tiên hơn tốt nhất, cũng là kém nhất trong tất cảVạn Tiên Sơn.
Nói Âm Vân Phong tốt nhất, bởi vì phong chủ Âm Vân Phong chính là sư huynh của Tông chủ. Theo tương truyền từ ngàn năm trước thực lực của hắn đã nhòm ngó vị trí trong bảng Phách Thiên. Cho dù là bản thân Lỗ Tu cũng đã từng nói, hắn không phải là đối thủ.
Âm Vân Phong kém cũng đúng, bởi vì Âm Vân Phong là tiên sơn có linh khí yếu nhất trong tất cả các tiên sơn, thậm chí còn kém hơn cả tiểu thế giới.
- Sư phụ đưa hắn tới Âm Vân Phong. Vậy không có linh khí hắn làm sao tu luyện?
Lý Xu cảm thấy rất khó rõ. Tuy rằng phong chủ Âm Vân Phong là Bạch Hủ Minh thực lực thông thiên, nhưng không có linh khí, cho dù có sư phụ tốt cũng tuyệt đối không có cách nào dạy dỗ được đệ tử tốt.
- Bạch sư bá của ngươi kỳ tài ngút trời. Năm đó sư tổ của ngươi từng nói qua, nếu Chân Linh Giới thật sựxuất hiện phi tiên, như vậy Bạch sư bá ngươi chắc chắn là người đầu tiên. Cho nên người không cần lo lắng điều này.
Lỗ Tu nói xong liền mỉm cười. Trong ánh mắt của hắn chợt hiện sáng lên. Hắn dõi mắt nhìn về phía Âm Vân Phong. Nhưng đáng tiếc với thực lực của hắn vẫn không có cách nào nhìn thấu sương mù dầy đặc bao phủ quanh Âm Vân Phong.
Lỗ Tu lắc đầu. Hắn biết, hẳn tu vi của mình vẫn bị sư huynh đè ép một đầu. Tám trăm năm trước sư huynhđã tiến vào Âm Vân Phong. Nhưng sau tám trăm năm mình vẫn không có cách nào hơn hắn. Lỗ Tu rất chờ mong, liệu sư huynh có phải thật sự giống như lời hắn nói, hắn có thể gọi ra linh khí trong Âm Vân Phong khô cạn kia. . .
Lão nhân phía trước đứng lên. Lúc này Bạch Hủ Minhđã đứng lên. Hắn khiến người ta có cảm giác là cảm giác vô cùng đặc biệt. Âu Dương đã mấy lần thử dùng Chân Thực Chi Nhãn muốn nhìn rõ Bạch Hủ Minh, nhưng đều thất bại.
- Âm Vân Phong chính là ngọn núi đứng đầu đếm ngược trong tất cả Vạn Tiên Sơn, tương tự cũng là ngọn núi ít đệ tử nhất.
Lão nhân nhìn Âu Dương. Cặp mắt của hắn cực kỳ vẩnđục c không nhìn ra cảm xúc vui hay buồn. Dường như thứ hạng này đứng thứ nhất đếm ngược này dưới cái nhìn của hắn lại không đáng kể vậy.
- Tám trăm năm trước, Âm Vân Phong đã bắt đầu xuất hiện linh khí khô kiệt. Sau tám trăm qua, linh khí tại Âm Vân Phong còn ít hơn cả tiểu thế giới. Cho nên ta hiện tại cho ngươi một cơ hội. Nếu như ngươi không muốn bái sư Âm Vân Phong, ta có thể tiễn ngươi rời đi.
Từ đầu tới cuối Bạch Hủ Minh đều có vẻ rất hờ hững.
- Ồ? Linh khí khô cạn?
Âu Dương nghe thấy Bạch Hủ Minh mở miệng nói vềÂm Vân Phong, hắn có chút buồn cười. Đối với hắn mà nói linh khí nhiều hay ít có quan hệ sao? Với thực lực của hắn hiện này, nếu như yêu khí toàn thân khô cạn, muốn hồi phục, chắc hẳn cần vài tháng mới được.
- Đúng, ngươi chỉ có một cơ hội lựa chọn.
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương. Đồng thời, Âu Dương cũng đang quan sát Bạch Hủ Minh. Thật ra hiện tại hắn nhất định phải đưa ra một quyết định. Đó chính là rời khỏi hay ở lại.
Thật ra rời khỏi hay ở lại đối với Âu Dương mà nói không có ý nghĩa lớn lắm. Bởi vì tốc độ hắn tu luyện ở ngọn nũi nào cũng gần như nhau. Điều hắn thiếu không phải là yêu khí, mà là kỹ xảo. Thiếu kỹ xảo sửdụng cung tiễn, thiếu kỹ xảo sử dụng yêu khí.
Âu Dương nhìn chằm chằm vào Bạch Hủ Minh. Hắnđang suy nghĩ, rốt cuộc Bạch Hủ Minh này là cường giảcấp bậc thế nào? Dựa vào hiểu biết của Âu Dương, tại Vạn Tiên Sơn, đạt được cấp Pháp Thân liền có thểthành trưởng lão tiến vào Thông Thiên Phong. Như vậy tính ra trên thực tế tu vi của phong chủ trên 10200 tiên sơn hẳn gần giống như Lý Xu. Nhưng Chân Thực Chi Nhãn của mình có thể thấy rõ ràng tu vi của Lý Xu. Như vậy nói cách khác, thực lực của Bạch Hủ Minh tuyệt đối cao hơn Lý Xu, cũng đồng dạng thực lực của hắn cao hơn các phong chủ khác.
Sau khi nghĩ thông suốt những điểm này, Âu Dương gật đầu nói:
- Đệ tử Âu Dương bái kiến sư tôn!
Âu Dương quay về phía Bạch Hủ Minh quỳ một chân trên đất hành lễ bái sư. Tuy nhiên hắn còn chưa quỳ xuống đã bị Bạch Hủ Minh kéo lên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
- Hư lễ không cần. Âm Vân Phong chỉ có hai người ngươi và ta. Sau này ngươi theo sư phụ ở lại chỗ này cố gắng tu luyện đi. . .
Kiến trúc đổ nát, núi rừng âm u, một bóng người không ngừng chớp động. Đồng thời từng mũi tên với tốc độ không thể tưởng tượng từ chiếc trường cung cổ trong tay của hắn bay ra.
- Cho dù tốc độ quan trọng, nhưng ngươi cận chiến quá yếu. Trước đây có thể ngươi dựa vào viễn trình áp chế kẻ địch, nhưng nếu như ngươi bị bao vây tấn công, như vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn chạy trốn sao?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương không ngừng luyện tập, hắn lắc đầu thở dài nói.
Dừng thân thể lại, Âu Dương nhìn Bạch Hủ Minh. Hắnđã đi tới Âm Vân Phong này được một tháng. Trong một tháng này yêu khí của hắn không có bất kỳ sựtăng trưởng nào, nhưng kỹ xảo của hắn lại mạnh hơn rất nhiều so với lúc mới ở tiểu thế giới đến.
Tuy nhiên Âu Dương lại phát hiện, mỗi khi mình dựa theo lời chỉ điểm của Bạch Hủ Minh nâng cao lên, Bạch Hủ Minh lại có thể vạch ra thiếu sót khác của mình.Điều này thật sự khiến hắn có chút đả kích. Khiến Âu Dương vốn cảm thấy tài bắn cung của mình là thiên hạ vô song, bắt đầu hoài nghi mình có phải thật sự có rất nhiều thiếu sót hay không.
- Sư phụ, từ trước đến nay ta đều không am hiểu tốcđộ. . .
Âu Dương còn chưa nói hết lời, liền nhìn thấy Bạch Hủ Minh đang đứng trên mặt đất bắt đầu chậm rãi di chuyển. Hắn vừa di chuyển vừa nhìn về phía Âu Dương nói:
- Nào, ngươi dùng cung tiễn bắn ta, xem thử tốc độ của ta chậm như vậy ngươi có thể bắn trúng ta hay không.
Vâng!
Âu Dương móc ra một mũi Tam Lăng Tiễn. Đối với Bạch Hủ Minh, hắn không sử dụng mà không hề có bất kỳ lo lắng nào. Bởi vì hắn hiểu rõ với tu vi của mình bây giờ, đừng nói là Tam Lăng Tiễn bình thường, cho dù là quang tiễn của mình thậm chí là mũi tên linh hồn của mình cũng khó có thể tổn thương lão nhân này.
Vèo. . .
Một mũi Tam Lăng Tiễn từ bên trên Thứ Kiêu Cung của Âu Dương bay ra. Mũi tên này đã được Âu Dương dùng lực khống chế độ tinh chuẩn và tốc độ để bắn ra. hắn muốn xem thử Bạch Hủ Minh làm sao có thểdùng tốc độ chậm như vậy tránh thoát được mũi tên này.
Nhưng sau khi mũi tên này bay ra, Âu Dương liền há hốc miệng. Bởi vì hắn phát hiện, Bạch Hủ Minh giống như có thể tiên đoán được phương hướng mũi tên của hắn bay tới. Chỉ trong chốc lát khi mũi tên của hắn bay ra, Bạch Hủ Minh từ từ nhích thân thể sang bên cạnh một chút. Sau đó mũi tên sắc bén của mình liền bay qua sát thân thể của Bạch Hủ Minh.
- Tiên đoán. Sư phụ có thể tiên đoán động tác của kẻđịch dùng mũi tên của mình bắn trúng kẻ địch. Vậy tại sao không thể tiên đoán công kích phòng thủ của kẻđịch?
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương há hốc mồm. Hắn dừng ở đây. Đây chính là điều hắn muốn dạy Âu Dương ngày hôm nay.
Nghe Bạch Hủ Minh nói vậy, Âu Dương liền cảm giác kỹ xảo của mình trước sau không có cách nào đột phá dường như đột nhiên mở ra được một cánh cửa lớn vậy.
- Đúng vậy! Ta có thể tiên đoán động tác của kẻ địch dùng mũi tên đả thương địch thủ. Vậy tại sao không thể tiên đoán động tác của kẻ địch để phòng thủ?
Trên mặt Âu Dương xuất hiện một nét cười. Thật ra sau khi hắn từ Sinh Tử Cảnh đi ra cũng chưa từng sửdụng qua.
Bản thân Âu Dương đi vào một ngõ cụt. Từ khi đánh một trận với Mạch Thiên Nhai xong, mình liền bước chân vào trong ngõ cụt. Mình chỉ chú trọng lực lượng, không còn chú trọng kỹ xảo chú trọng phối hợp giống như lúc còn ở trong trung đội số 7.
Âu Dương nhìn Thứ Kiêu Cung trong tay mình. Giờ này phút này hắn cảm thấy có chút xấu hổ với Thứ Kiêu Cung thần bí. Mình vốn là một tuyển thủ nhất lưu vềkỹ thuật. Nhưng không ngờ lâu dần mình lại quên mất ưu điểm của mình, trái lại còn không ngừng theođuổi lực lượng làm điểm đột phá.
Quả thật, đạo lý nhất lực hàng thập tuệ ai cũng hiểu, nhưng Âu Dương không thể nào vĩnh viễn không thểăn ngược. Nếu như đụng phải tuyển thủ với cấp bậcđồng dạng, nếu như hắn chỉ dùng lực lượng chỉ dùng tốc độ, có thể cả hắn và người ta đều không làm gìđược nhau.
- Suy nghĩ cẩn thận một chút về những thiếu sót của mình đi. Tháng sau ta sẽ đưa ngươi tới một địa phươngthần kỳ. Ân, tuy rằng thực lực ngươi còn có chút chênh lệch, nhưng nếu như ngươi có thể nghĩthông được thuật tiên đoán kia, muốn bảo vệ cái mạng nhỏ của ngươi khi ở trong đó, hẳn không có vấn đề.
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương nhanh chóng phát hiện rốt cuộc mình thiếu sót ở chỗ nào, hắn rất vui mừng.
Nói thật Âu Dương là đệ tử đầu tiên hắn thu nhận trong cuộc đời này. Tám trăm năm trước hắn là Kiếm Tôn Bạch Hủ Minh tiếu ngạo thiên hạ. Hắn không dám nói đánh khắp thiên hạ không có địch thủ, nhưng hắn sáng tạo kỳ tích đủ để khiến tonà Chân Linh Giới phải biến sắc.
Tám tông mười hai Thánh Địa cùng với tứ đại gia tộc, những bá chủ thế lực mạnh mẽ nhất này hắn đều đã khiêu chiến qua. Có thắng cũng có hoà. Bạch Hủ Minh chỉ bị bại một lần duy nhất. Nhưng chính lần đó khiến hắn hiểu rõ mình chưa đủ. Hắn trở về Vạn Tiên Sơn, một mình tiến vào Âm Vân Phong từ lâu không có bất cứ người nào sinh sống. Hắn đã ở chỗ này chờ tám trăm năm. Sau tám trăm năm Âu Dương lại vào Âm Vân Phong. Theo Bạch Hủ Minh thấy, đây chính là một cơ duyên. Biết rõ nơi này linh khí khô kiệt vẫn dám ở lại chỗ này, cũng chính có một mình Âu Dương mới lựa chọn như vậy. Bởi vậy Bạch Hủ Minh mới nguyện ý thu nhận Âu Dương làm đệ tử duy nhất truyền thụ cho hắn những thứ này.
Âu Dương căn bản giống như không nghe thấy Bạch Hủ Minh nói. Hắn vẫn không ngừng giương cung bắn tên. Chỉ có điều lần này mũi tên của hắn không còn là mũi tên bay cấp tốc như lúc trước, mà là mũi tên tiênđoán, bay lơ lửng trong không trung.
Thân thể của hắn không ngừng nhảy nhót. Mũi tên của hắn không ngừng bay ra. Hắn đang tìm kiếm cảm giác tiên đoán tất cả. Chỉ khi loại cảm giác này biến thành một thói quen, hắn mới có thể có năng lực chuyển hóa nó trở thành một phương thức phòng thủ.
Nhìn ở Âu Dương luyện tập, Bạch Hủ Minh khẽ gậtđầu. Sau đó hắn ngồi xuống tại chỗ biến thành một pho tượng. Tuy rằng nhìn bề ngoài Bạch Hủ Minh rất bình tĩnh, nhưng nội tâm của hắn lại không hề bình tĩnh.
Trong đầu của hắn lại xuất hiện hình bóng sư phụ của hắn ngàn năm trước. Trước khi lâm chung, Tông chủ Vạn Tiên Sơn đời trước đã nói:
- Minh Nhi, ngươi có thực lực ngạo nhân, ngươi có dã tâm xưng hùng thiên hạ, nhưng ngươi lại thiếu trí tuệlớn. Cho nên ta sẽ không truyền vị trí Tông chủ lại cho ngươi.
- Sư phụ, Minh Nhi không cầu vị trí Tông chủ. Minh Nhi chỉ cầu sẽ có một ngày có thể phi tiên giống như trong truyền thuyết vạn cổ.
Lúc đó, Bạch Hủ Minh vẫn còn là một người tuổi trẻ. Hắn chỉ một lòng nghĩ đứng trên đỉnh thiên hạ, làm người số.
- Phi tiên! Phi tiên từ vạn cổ tới nay đã thành truyền thuyết. Minh Nhi, ngươi có tài năng xuất chúng. Sẽ có một ngày ngươi có thể thật sự phi tiên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx
Đây là lời cuối cùng của sư tôn Bạch Hủ Minh đã nói trước khi rời đi. Câu nói này đã khích lệ Bạch Hủ Minh suốt bao nhiêu năm qua. Phi tiên. Cái gì là phi tiên?Đây chỉ là một truyền thuyết. Bạch Hủ Minh dám nói bây giờ trong thiên hạ, mình là người tiếp cận nhất với truyền thuyết, nhưng hắn lại biết mình vẫn bị chắn ở ngoài một cánh cửa lớn. Trong thời gian tám trăm năm, hắn vẫn không tìm được cách đẩy cửa tiến vào.
Đóng niệm tưởng của mình lại, Bạch Hủ Minh lại hồi phục cảnh giới không linh. Tuy thân thể của hắn đang ngồi ở chỗ này, nhưng thần của hắn đã bay ra khỏi thân thể ngao du Vạn Tiên Sơn. . .
Âu Dương vẫn không ngừng luyện tập mũi tên tiênđoán của mình. Cái gì mà phi tiên, cái gì mà truyền thuyết đối với hắn mà nói chính là điều xa không thểvới. Tuy rằng hắn có năng lực hấp thu huyết lực, nhưng thiên tư của hắn kém hơn những người khác rất nhiều. Âu Dương biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, có thể hắn chính là người cuối cùng trong số những người đến đây, bước vào Thánh thể. . .
Bóng người không ngừng nhảy nhót. Trước người Bạch Hủ Minh là một đạo kiếm linh bé nhỏ giống như một con Du Long không ngừng đánh về phía Âu Dương. Nhưng bất luận tốc độ của kiếm linh này đáng sợ tới mức nào, không ngờ Âu Dương vẫn có thể dựa vào tốcđộ của hắn bình yên vô sự né nhanh qua.
- Phụt. . .
Một tiếng động nhỏ vang lên. Cuối cùng kiếm linh đã tìm được một chút sơ hở của Âu Dương đâm rách y phục của hắn.
- Ôi. . .
Âu Dương thở dài một tiếng. Ban đầu hắn cho rằng còn có thể chống đỡ được một thời gian nữa. Nhưng khống chế của Bạch Hủ Minh đối với kiếm linh thực sựquá đáng sợ. Cho dù hắn né tránh như thế nào, dường như Bạch Hủ Minh đều có thể đánh trúng hắn.
- Không nên than thở. Thực lực của chúng ta chênh lệch một trời một vực. Ngươi có thể kiên trì thời gian lâu như vậy đã rất tốt rồi.
Bạch Hủ Minh mỉm cười. Tuy rằng hắn sử dụng lực lượng cực kì ít, nhưng hắn có cấp bậc thế nào? Mặc dù một tia lực lượng cũng đủ để thuấn sát cấp Thánh thể. Âu Dương có thể dựa vào thuật tiên đoán này chốngđỡ trong thời gian dài như vậy, dưới cái nhìn của hắnđã là một sự đột phá.
- Được rồi. thời gian một tháng cũng đã đến. Tiếp đây ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ nho nhỏ. Ta dám nói nếu như ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho, hẳn thành tựu Thánh thể là chuyện bình thường.
Bạch Hủ Minh thản nhiên nói. Dường như đẩy cánh cửa Thánh Thể đáng sợ đối với vô số người mà không cần mấy sức vậy.
- Sư phụ, điều này chỉ sợ sẽ khiến sư phụ. . .
Âu Dương còn chưa nói hết lời, Bạch Hủ Minh đã ngắt lời hắn nói:
- Ta biết thể chất của ngươi. Những ngày qua ta đã quan sát tỉ mỉ thể chất của ngươi. Huyết quang trên người của ngươi không ngừng chớp hiện. Cho nên ta tin tưởng hẳn phương thức tu luyện của ngươi hoàn toàn khác nhau với những người khác?
- Sư phụ. . . sư phụ. . . có thể. . .
- Ta không thể!
Bạch Hủ Minh biết Âu Dương kinh ngạc hoảng sợ vì cái gì. Nhưng thể chất của Âu Dương thực sự quá cổ quái. Cho dù là cảnh giới của hắn chỉ có thể nhìn thấy vài tia huyền cơ. Tuy nhiên Bạch Hủ Minh biết, việc Âu Dương thăng cấp nhất định có quan hệ tới sát khí trên người hắn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn phải giao cho Âu Dương nhiệm vụ này.
- Sư phụ. . .
Âu Dương ngậm miệng không nói nữa. Dù sao đây cũng là bí mật lớn nhất của hắn. Ngoại trừ năm đó trong thời điểm sống tại Sinh Tử Cảnh, lúc tuyệt vọng nhất hắn đã từng nói ra, còn lại hầu như không có một người nào biết tới.
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương im lặng không nói gì nữa, hắn mở miệng nói:
- Thật ra ta muốn ngươi đi tới chỗ này cũng là nơi tất cả đệ tử của Vạn Tiên Sơn khi nhập môn đều phải tới. Chỉ có điều bọn họ phải ở lại Vạn Tiên Sơn chờ đủ năm năm mới đi vào. Nhưng ngươi lại lập tức vào đó.
Bạch Hủ Minh nói rất bình tĩnh, giống như dưới cái nhìn của hắn Âu Dương đi vào là chuyện hợp tình hợp lý.
- Ồ? Sư phụ nói tới nơi nào vậy?
Âu Dương nghe đến đó thoáng có chút hứng thú.
- Cực Cảnh!
- Cực Cảnh?
- Đúng, không chỉ Vạn Tiên Sơn, Cực Cảnh cũng là nơiđệ tử nhập môn của Thánh địa các tông phái khác phải đi tới. Chỉ có điều người mới vào đều thích gọi nơi này là cảnh giới giết chóc.
Giọng nói của Bạch Hủ Minh cực kỳ âm u. Cảnh giới giết chóc. Chỉ cần nghe cái tên này liền biết đây tuyệtđối không phải là nơi tốt lành. Nhưng Âu Dương lại cảm thấy rất hứng thú với cảnh giới giết chóc này.
Giết chóc, đối với người khác mà nói giết chóc đại biểu cho sự nguy hiểm, là đẫm máu. Nhưng đối với Âu Dương mà nói giết chóc không chỉ là nguy hiểm, mà còn là cơ hội. Bởi vì hắn dựa vào giết chóc để trưởng thành.
- Cầm lấy.
Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương tự hỏi. Hắn hất tay tung ra một cái lệnh bài nho nhỏ. Kệnh bài kia thuần một màu đen. Mặt trước chính là một chữ vạn. Mặt sau là phù điêu Thông Thiên Phong của Vạn Tiên Sơn. Tất cảlệnh bài nhìn qua gần như không có bất kỳ điểm nàođặc biệt. Nhưng khi Âu Dương dùng Chân Thực Chi Nhãn nhìn vào, hắn lại phát hiện một tia linh khí khác thường.
- Cái này dùng để chứng minh thân phận đệ tử của Vạn Tiên Sơn. Tương tự nếu như ngươi không muốn chết trong tay đệ tử của những tông phái khác, ta đềnghị ngươi dẫn theo đệ tử của Vạn Tiên Sơn chúng ta tạo thành tiểu đội sẽ càng thêm an toàn.
Bạch Hủ Minh nhắc nhở.
- Vâng!
Âu Dương gật đầu. Hắn rất cẩn thận cầm lệnh bài trong vòng tay của mình. Rất rõ ràng lệnh bài kia hẳn sẽ chứng minh thân phận của hắn sau khi tiến vào Cực Cảnh, đồng thời là một bằng chứng để có thểnhận được trợ giúp. Tương tự cũng là bằng chứng sinh tồn của hắn tại Cực Cảnh trong tương lai.
- Cực Cảnh có tứ phương thiên địa, đông nam tây bắc. Tứ phương thiên địa do Thánh thú tứ phương trấn giữ. Phía đông có Cốt Long Phệ Hồn. Phía tây có Yêu Hổ Thiên Thu. Phía nam có Liệt Diễm Phần Thiên. Phía bắc có Băng Tuyết Huyền Quy. Người bình thường tiến vào Cực Cảnh cũng chỉ vì săn bắt các loại yêu thú chi linh để nâng cao bản hân. Nhưng rất rõ ràng ngươi không có cách nào hấp thu yêu thú chi linh. Cho nên mục tiêu của ngươi lần này chính là Cốt Long Phệ Hồn phía đông!
Trong lúc Bạch Hủ Minh nói, Âu Dương chăm chú lắng nghe. Nhưng khi hắn nói đến mục tiêu của mình lần này không ngờ lại là Thánh thú phía đông, Âu Dương cảm giác choáng váng.
Tuy rằng Âu Dương không cho rằng Bạch Hủ Minh là một người giỏi về khiếu hài hước, nhưng mình là một yêu cung thủ cửu giai đi săn bắt Thánh thú? Đây có khác nào chuyện cười?
- Thế nào ? Không tự tin đối với bản thân mình sao?
Bạch Hủ Minh mỉm cười nhìn Âu Dương tiếp tục nói:
- Nó được gọi là Thánh thú, tuy nhiên đối với các ngươi mà nói, chúng chẳng qua chỉ là Thánh thể cửu giai mà thôi. Hơn nữa bởi vì chúng bị Cực Cảnh phong tỏa, đã mất đi năng lực phóng thích linh khí, chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn để chiến đấu
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx