Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1953: Truy Anh
Dich : Samus
Nguồn : TTV
Mí mắt Nguyên Sát vừa động, nguyên bổn hai mắt đang đóng chặt lần nữa mở ra, trong mắt chớp động bích mang, có vẻ trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng.
"Hừ, ngươi khẳng định lần này không sai lầm nữa chứ? Ta mất nhiều công sức như vậy thì phải thành công. Cho dù trước mắt không phải là bản thể, nhưng nếu có thể bắt giữ thì cũng có ích với bổn tọa. Nếu các ngươi cảm thấy không chờ được thì cứ đi trước một bước. Chờ sau khi ta bắt giữ tên trước mắt hiển nhiên sẽ hội họp với các ngươi."
Nữ tử lạnh như băng nói.
"Nếu Nguyên Sát đạo hữu đã nói thế thì ta đi trước một bước. Chỉ là một hóa thân, lấy thần thông của đạo hữu khẳng định không thành vấn đề. Nhưng bản thể thì rất khó giải quyết, ngươi và ta liên thủ mói nắm chắc hy vọng bắt được, tốt nhất không nên tham lam thứ khác."
Huyết bào thiếu niên nghe vậy có chút ngoài ý muốn, ánh mắt sau khi hơi nghi hoặc liền cảnh cáo nói.
"Ngươi yên tâm! Liên thủ là chuyện có lợi, bổn tọa sao lại không hiểu. Ta muốn khối hóa thân này hiển nhiên có mục đích quan trọng, có lẽ không lâu sau ngươi sẽ biết."
Nguyên Sát cười lạnh một tiếng, không thèm để ý trả lời.
Nghe nữ tử nói thế, mặc dù huyết bào thiếu niên có chút kinh ngạc, nhưng cũng không tiện phán đổi. chỉ có thể thản nhiên nói:
"Ta sẽ để lại một nửa nhân thủ cho đạo hữu sai khiến. Mặc dù số lượng không nhiều nhưng nghĩ rằng cũng có thể giúp Nguyên Sát ngươi một chút."
"Bổn tọa đa tạ!"
Thẩn sắc Nguyên Sát hòa hoãn vài phẩn, gật đầu nói.
Tiếp đó, huyết bào thiếu niên độn quang tái khởi, hóa thành một đạo huyết quang bay lên trời, sau vài lần chớp động, huyết quang liền chui vào trong ngọc bàn. Chỉ một lát sau, huyết sắc quang mạc do ngọc bàn phát ra chợt lóe liền biến mất.
Quỷ dị chính là tinh nhuệ Ma tộc đang vây quanh ngọc bàn, trong phút chốc cũng mất đi một nửa. Sau một khắc, ngọc bàn run lên hóa thành một đoàn bạch quang phá không bay đi. Còn lại hơn trăm tên Ma tộc dưới sự dẫn đầu của một gã Ma tộc cao lớn Luyện Hư hậu kỳ đều hạ xuống chồổ Nguyên Sát.
Tên Ma tộc cầm đầu này sau khi tiến lên, liền thi lễ ân cần hỏi:
"Nguyên Sát đại nhân! Huyết Quang đại nhân đã rời đi, đại nhân có chuyện gì cần chúng ta làm không."
Mặc dù tên Ma tộc này là thủ hạ của Huyết Quang, nhưng đối mặt với Nguyên Sát vẫn cực kỳ cung kính!
"Không cần, các ngươi cứ canh giữ ờ gần đây là được."
Nữ tử nhìn tên Ma tộc này một cái, thản nhiên ra lệnh.
"Tuân lệnh đại nhân!"
Ma tộc này hiển nhiên không dám ý kiến, lập tức khom người nhận lệnh.
Theo đó, hơn trăm tên Ma tộc còn lại đều tản ra bốn phía bãi đá, không có bất cứ dị động nào khác nữa.
Nguyên Sát thấy cảnh này, tinh quang trong mắt chợt lóe rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mà đám mây đen do vạn con quạ đen biến thành chỉ một lát liền tìm tòi tất cả ngõ ngách của sơn cốc, dưới sự thúc dục của ma nữ này liền hung hăng bay đến một khu vực khác.
Lúc này đây đàn quạ bay lượn không bao lâu thì rốt cục xuất hiện dị trạng.
Khi hơn trăm con quạ bay qua một bụi cây rậm rạp đột nhiên vây xung quanh bụi cây này mà không ngừng kêu to.
"Tìm thấy rồi!"
Nguyên Sát bỗng nhiên mở hai mắt, đồng thời trong miệng phát ra tiếng vui mừng lẫn sợ hãi, hô lên một tiếng, lập tức hóa thành một đạo bạch hồng bay thăng về phía bụi cây.
Lấy độn tốc của nữ tử này mà nói, khoảng cách gần như vậy hiển nhiên chỉ chớp mắt liền đuổi tới. Đồng thời, từ trong bụi cây đột nhiên phát ra tử sắc quang hà, hư không hơi vặn vẹo, một đạo hắc khí từ đó bắn ra, đồng thời rít lên phá không bỏ chạy.
Nhưng, hiển nhiên lúc này đã trễ.
Nguyên Sát phía sau thấy cảnh này, không nói hai lời điểm một cái về phía hắc ảnh trên hư không một cái. Nguyên bổn hắc nha (quạ đen) ở gần đó nhất thời kêu loạn xạ, hai cánh vỗ mạnh lao xuống hắc ảnh.
Có lẽ một hay mười mấy con thì không đáng kể, nhưng mấy trăm, mấy ngàn con cùng lao xuống, khí thế to lớn khiến đoàn hắc khí không thể không dừng độn quang lại hiện ra nguyên hình.
Đúng là một Nguyên anh toàn thân đen kịt, dung mạo giống Hàn Lập như đúc, nhưng chỉ là cả người phát ra ma khí nồng đậm.
Đúng là đệ nhị Nguyên Anh mà Hàn Lập tu luyện.
Đệ nhị Nguyên anh hiển nhiên tu vi không bằng chủ Nguyên anh, nhưng được Hàn Lập không ngừng dùng linh dược bồi dưỡng, hiện tại đã có tu vi Luyện Hư kỳ, một thân ma đạo công pháp cũng vô cùng tinh thuần. Mặc dù nó bị cưỡng ép dừng lại, nhưng đổi mặt với công kích của đàn quạ thì cũng không kinh hoàng chút nào mà ngược lại còn hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên chà xát, đồng thời phất ra ngoài.
Hắc phong nổi lên, từ đó bay ra hai cỗ ma khí đen thui, huyễn hóa thành hai đầu hắc sắc quái mãng lao vào trong đàn quạ.
Quái mãng lắc đẩu vẫy đuôi, nơi nào nó đi đi qua thì hắc phong cuồn cuộn nổi lên, đàn quạ bị cuồng phong quét qua theo đó mà bị xé nát bét ra, dường như không thể chống đỡ.
Mắt thấy hắc mãng chỉếm được thượng phong nhưng động tác trong tay đệ nhị Nguyên anh lại không chút dừng lại. Sau khi nhanh chóng bắt mấy pháp quyết khác, thân hình nhất thòi xoay tròn một cái.
Đúng lúc này, không trung chợt lóe linh quang, một đạo bạch hồng quang mang bắn tới, chớp một cái liền hiện ra một thân ảnh thướt tha.
Dĩ nhiên là Nguyên Sát vừa lúc chạy tới nơi này.
Nguyên Sát vừa hiện thân, không chút khách khí trảo một cái xuống phía dưới.
"Ầm ầm ầm!”
Một bạch sắc đại thủ từ hư không hiện ra, năm ngón tay đè xuống phía dưới. Lấy thần thông của nữ tử này, nếu cự thủ thật sự hạ xuống thì đệ nhị Nguyên anh hiển nhiên không thể chạy thoát. Nhưng cũng may Ma anh đã sớm thi triển thần thông giữ mạng khác, chỉ thấy hư ảnh bỗng nhiên nổ tung ra, rồi từ trung tâm bạo liệt bắn ra mười mấy đoàn hắc sắc ma diễm.
Mỗi một đoàn hỏa diễm đều to cỡ trứng gà, nhưng sau khi bắn ra liền biến thành một đám hắc sắc tiểu nhân. Sau khi "phốc phốc" vài tiếng liền quỷ dị xuất hiện cách đó hơn mười trượng.
"Còn muốn chạy sao!"
Nguyên Sát nhíu mày, sau khi quát một tiếng liền bắt pháp quyết cổ quái.
Trong phút chốc, bề mặt bạch sắc quang thủ lưu chuyển một trận tinh quang khác thường, trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một bạch sắc quang vựng thật lớn.
Tiếng "xuy xuy" xé gió nổi lên.
Vô số tinh mang từ quang vựng bắn ra bao trùm phạm vi hơn trăm trượng, vừa lúc bao phủ mười mấy hắc sắc tiểu nhân vào trong.
Hắc sắc tiểu nhân vốn vừa định lần nữa thúc dục độn thuật chạy trốn liền bị tinh mang trong nháy mắt xuyên thủng.
"Phanh phanh".
Ngoại trừ một hắc sắc tiểu nhân thân hình khẽ lắc một cái khiến tinh mang lướt qua vai thì những tiểu nhân còn lại đều bị tinh mang xuyên thủng, trong nháy mắt liền hóa thành từng đoàn hắc diễm tiêu tán.
Những tiểu nhân đó hóa ra chỉ là mấy đạo hư ảnh.
Hắc sắc tiểu nhân còn sót lại bất ngờ chính là đệ nhị Nguyên anh biến thành, hiện tại thấy ảo thuật bị phá, sắc mặt khẽ biến, nhưng nó lại đột nhiên há miệng phun ra một đoàn tinh huyết đồng thời hai tay bắt quyết, miệng lầm bầm niệm chú.
Đoàn tinh huyết sau khi phun ra liền đón gió liền hóa thành một cổ huyết vụ rồi quay ngược lại bao phủ đệ nhị Nguyẻn anh vào trong.
"Hừ, còn muốn giờ trò gì nữa đây!"
Sắc mặt Nguyên Sát trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, phất tay về phía huyết vụ.
Một đoạn xích màu đen chợt lóe liền bắn ra khỏi cổ tay áo, vừa động liền giống như ảo ảnh chém về phía huyết vụ. Nhưng cơ hồ cùng lúc đó, một đạo huyết hồng cũng từ trong huyết vụ bắn ra, hơn nữa chỉ chớp động một cái liền hóa thành một đạo huyết tuyến biến mất ở cuối chân trời.
Sau một khắc, cuối chân trời chợt lóe huyết quang, huyết tuyến chợt lóe hiện lên, nhưng chỉ chớp một cái liền mơ hồ biến mất.
"Huyết Ảnh độn! Không ngờ là loại độn thuật này, quả thật có chút phiền phức. Nhưng chỉ dựa vào đó mà muốn chạy thoát khỏi bàn tay bổn tọa thì đúng là si tâm vọng tướng."
Nguyên Sát đâu tiên là ngẩn ra, nhưng sau khi tự thì thào vài câu, trên mặt liền trở nên lạnh như băng.
Tiếp theo, nữ tử này phất tay về phía xa, hai cự đại thạch trụ chớp lên một cái liền rút ra khòi mặt đất mà bay lên không trung lần nữa họp thành tòa bạch sắc thạch điện lúc trước rồi bay thẳng về phía Nguyên Sát.
Nguyên Sát bay vào trong thạch điện, sau khi ra lệnh cho đám Ma tộc bên dưới một tiếng, liền hóa thành một đoàn bạch quang bắn đi.
Tinh nhuệ Ma tộc khác thấy cảnh này, hiển nhiên đại loạn một trận mà rối rít đuổi theo.
Trong nháy mắt, nơi đây trở nên heo hút không có một bóng người.
Trên bầu tròi một hồ nước cách đệ nhị Nguyên anh không biết bao xa, Hàn Lập đang thúc dục kiếm quyết, vô số kiếm quang tạo thành cự đại thanh long giương nanh múa vuốt xé rách thân thể một gã cao giai Ma tộc cổ dài, thân hình giống như một loại côn trùng nào đấy. Mà ngay cả Nguyên anh bên trong cũng không thể chạy thoát, đều bị kiếm quang chém thành từng mành nhỏ hóa thành một luồng khói xanh biến mất.
Hàn Lập phất tay, thanh sắc giao long nhất thời gầm một tiếng rồi tản ra, lần nữa hóa thành vô số thanh sắc kiếm quang rồi rối rít xoay quanh người hắn rồi tiến nhập vào bên trong thân thể không thấy bóng dáng.
Bên cạnh, đám cao giai Ma tộc nửa người nửa trùng, bất ngờ còn có mười mấy tàn thi khác lơ lửng giữa không trung, dường như đều là cao giai Ma tộc.
Sau khi Hàn Lập thu tất cả kiếm quang vào người, sắc mặt trờ nên trắng bệch, vội vàng vận chuyển tâm pháp vài lần thì sắc mặt mởi trở nên tốt hơn một chút.
"Xem bộ dáng thì bọn họ đã có phản ứng rồi, không thể lại đi hướng này. Đáng tiếc, nếu những người kia hành động chậm một chút thi nói không chừng có cơ hội trở về Thiên Uyên thành. Quyết không thể để bọn họ nắm được quy luật, chỉ có thể đi theo hướng khác thử thời vận. Cũng may ta đã bỏ xa mấy tên phía sau, hẳn là có cơ hội lớn để chính thức chạy thoát."
Hàn Lập thở nhẹ một hơi, ánh mắt nhin xung quanh nói nhỏ hai câu.
Hóa ra, ngày đó Hàn Lập thi triển bí thuật thoáng cái huyễn hóa ra mười mấy hư ảnh, ngoại trừ Khúc Nhi và đệ nhị Nguyên ânh phân biệt thúc dục linh khu và kim thân từ trong hỗn loạn dụ truy binh đi xa, trong khi đó bản thể thì lặng lẽ xuất ra Thái Nhất Hóa Thanh phù, hư hóa thân thể ở lại chỗ cũ.
Theo sự tăng tiến tu vi của Hàn Lập. Thái Nhất Hóa Thanh phù ngay cả thần diệu cũng không thể duy trì được lâu, nếu không thì Nguyên Sát và Huyết Quang cũng không cần bài trừ phù này, chỉ cần đứng ỡ chỗ cũ một lát hắn liền tự động hiện thân ra.
Cho nên lúc trước trên đường bỏ chạy, Hàn Lập vẫn chưa từng sử dụng tấm tiên phù này.
(Chú: Thái Nhất Hóa Thanh phù vốn là một loại phù chú do Tiên giới truyền xuống, phù này có ghi trong Kim Ngọc tàn thư mà xảo ngộ Hàn Lập đã thu được khi còn ở Nhân giới. Do đó, ta (samus) mới biên thành “tiên phù”.)
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1954: Độn xa
Biên: Samus
Nguồn : TTV
Bất quá, sau khi hắn cắn rằng quyết định mạo hiểm phái linh khu và kim thân ra, hiển nhiên cũng dứt khoát dùng tới tấm tiên phù này.
Quả nhiên, hóa thân Huyết Quang Thánh tổ không chú ý, để hắn gạt được.
Đương nhiên làm thế cũng có mạo hiểm nhất định, tình cảnh linh khu và đệ nhị Nguyên anh cũng càng thểm hung hiểm. Cũng may, linh khu vốn là Chi tiên tỉ mỉ luyện chế mà thành, mà nha đầu Khúc Nhi khống chế linh khu cũng là linh vật do thiên địa hóa thành, nếu có thể nắm bắt thời cơ hiện ra nguyên hình ẩn nặc thì hắn là có thể giấu diếm được tai mắt đối phương.
Về phần đệ nhị Nguyên anh, hắn đã cấp cho Ma anh một cái Thái Nhất Hóa Thanh phù, hơn nữa Ma anh còn tu luyện một loại bí thuật trong công pháp ma đạo, có thể biến ma khí trong cơ thể thành vĩ dực (cánh), vì thế cũng tu luyện Huyết Ảnh độn.
Có hai sự chuẩn bị này, Ma anh hiển nhiên không phải không có cơ hội thoát thân, dù sao đám người Huyết Quang một khi phát hiện kẻ đang chạy trốn không phải là bản thể, nghĩ rằng sẽ không dây dưa nhiều.
Đó cũng là lý do khiến hắn cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, lập tức hiển lộ thân phận đại khai sát giới với một số Ma tộc.
Hiện tại, tính ra thì tin tức bản thể hắn hiện thân cũng đã truyền tới tai đám người Huyết Quang, hắn hiển nhiên không muốn để đối phương lần nữa cuốn lấy, lúc này mới không thể không chính thức bỏ qua Thiên Uyên thành, chạy trối chết tới một nơi khác.
Trong lòng tự định giá như thế, Hàn Lập không hề do dự trực tiếp thúc dục độn quang, quay đầu phá không bay về hướng khác.
Trong hai tháng kế tiếp Hàn Lập bắt đầu phiêu hốt khắp nơi, lúc đông lúc tây, loạn xạ cả lên.
Ngay từ đầu, đích xác khiến Huyết Quang căn bản không thể đuổi kịp, chỉ có thể thường xuyên dựa vào báo cáo của các thủ hạ dưới trướng phát hiện tung tích của Hàn Lập mà vội vã đuổi theo. Hành động như vậy hiển nhiên không thể nào thật sự bắt được hành tung của Hàn Lập, nào chờ cho bọn họ chạy tới gần thì hắn sớm sớm không thấy bóng dáng.
Càng kỳ quái chính là vị Nguyên Sát Thánh tổ kia lại không xuất hiện cùng với ba đại hóa thân Huyết Quang, không biết đã đi đâu.
Loại chuyện này, Hàn Lập hiển nhiên rất vui mừng, nếu không phải pháp lực trong cơ thể không nhiều lắm, thi hắn thậm chí còn muốn nhân cơ hội này đánh trọng thương đám Huyết Quang hóa thân.
Nhưng tình hình trước mắt cũng chỉ có thể tiếp tục chạy trối chết.
Ba đại hóa thân Huyết Quang sau khi thấy đuổi theo nhiều lần vẫn không hiệu quả liền cắn răng điều động vô số nhân thủ bày ra thiên la địa võng phong tỏa tất cả các khu vực. Cộng thêm việc ma đầu này có thể lợi dụng các điểm truyền tống trận mà đại quán Ma tộc đã chỉếm giữ, liền có thể gắt gao đuổi theo Hàn Lập không tha.
Biết được điều này, Hàn Lập trong lòng thầm rùng mình không thôi, nghỉên cẩn không dám mất cảnh giác chút nào.
Bình thường, khi hắn khôi phục được ba bốn phần linh lực liền dứt khoát bay đi hơn ngàn dặm một mặt không dám lưu lại chỗ cũ.
Cứ như vậy, nhưng hắn thiếu chút nữa mấy lần bị ba Huyết Quang hóa thân ngăn lại.
Chỉ cần một khi trong lòng có dự cảm, tâm thần không yên liền tình nguyện lập tức ngồi xuống khôi phục pháp lực, sau đó lập tức độn xa hơn ngàn dặm, tránh được vài lần tai kiếp.
Liên tiếp mấy lần như vậy, Hàn Lập hiển nhiên càng cẩn thận hơn, nguyên bổn định đi Thánh Hoàng thành và mấy cứ điểm của tứ đại Chân linh gia tộc, lúc này không thể không từ bỏ, phải chọn một hướng khác mà đi.
Những hướng khác quả thật nhân thủ Ma tộc giảm đi rất nhiều, thời gian ba người Huyết Quang truy đuổi cũng bắt đầu kéo dài ra. Điều này khiến Hàn Lập dễ thở hơn rất nhiều, thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi hồi phục cũng tăng lên, pháp lực trong cơ thể theo đó mà dần dần dư thừa.
Nhưng việc tốt thường không kéo dài quá lâu.
Ba tháng sau, trong đám truy binh phía sau Hàn Lập bỗng xuất hiện thêm Nguyên Sát hóa thân, hơn nữa vừa hiện thân liền cùng với ba đại hóa thân Huyết Quang đuổi sát phía sau không tha, bộ dáng không để cho hắn có thời gian nghỉ ngơi.
Hiện tại hắn vừa ngồi xuống nghỉ ngơi không quá ba canh giờ, ma nữ này liền dẫn ba đại hóa thân Huyết Quang đuổi theo. Bất quá cũng may Ma tộc đại quân gần đó không nhiều lắm, Hàn Lập hiển nhiên lại thong thả rời đi.
Nhưng trong một tháng tiếp theo, mặc cho Hàn Lập thay đổi phương hướng thế nào đi chăng nữa thì bốn tên Ma tộc này lại chuẩn xác xuất hiện phía sau. Điều này khiến Hàn Lập cả kinh, rốt cục cảm thấy không ổn.
Bốn tên Ma tộc này dường như có biện pháp truy tung đại khái vị trí của hắn, mặc dù không quá chính xác nhưng cũng đủ để đuổi theo không thoát. Rõ ràng phương pháp truy tung này là của nữ tử nắm giữ, nhưng hình như cũng chỉ vừa nắm giữ, nếu không thì lúc trước hắn cũng không có cơ hội dùng kế kim thiền thoát xác mà chạy trốn.
Hàn Lập rùng mình, sau mấy phen làm phép thay đổi phương hướng đều bị đối phương dò ra vị trí, càng không dám bỏ chạy về phía nhiều Ma tộc, hắn liền dứt khoát bay về vùng hoang vu.
Kể từ đó, ngay cả khi hắn nhất thời không thể bứt đuôi đám người Huyết Quang, nhưng nhân thủ của bốn ma đầu này cũng thưa thớt đi nhiều.
Cứ như thế, hai bên một đuổi một chạy, thời gian cứ như thế trôi qua, dần dần đã đi tới rìa khu vực Nhân tộc.
Nơi này bởi vì gần Man Hoang thế giới cho nên thường xuyên có cổ thú xông qua cấm chế xâm nhập lãnh thổ Nhân tộc, cho nên căn bản Nhân tộc không thiết lập thành thị, đây được coi là khu vực hoang vu nhất trong Nhân tộc.
Không có cứ điểm Nhân tộc, hiển nhiên cũng không có đại quân Ma tộc đóng quân ờ đây. Mà lấy độn tốc Hàn Lập, giờ phút này cao giai Ma tộc đuổi theo hiển nhiên rất ít, chỉ có đám Ma tộc bị Huyết Quang thu vào trong ngọc bàn thì mới có thể theo đến đây.
Hàn Lập sắc mặt âm trầm hóa thành một đạo thanh hồng bay nhanh về phía trước. Lúc này, pháp lực trong cơ thể hắn thật sự không thể biến thân thành cự bằng để bay nhanh hơn, cho nên chỉ có thể dùng độn quang bình thường phi hành về phía trước.
Hiện tại hắn đã bỏ chạy được hơn nửa năm, mặc dù bởi vì hắn lúc nào cũng thay đổi phương hướng nên bốn ma đầu phía sau không thể đuổi kịp, nhưng thời gian chạy trốn lâu như thế cho dù tâm trí hắn kiên định như sắt cũng cảm thấy cực kỳ uể oải.
Bất quá đã như vậy, Hàn Lập tự nhiên cũng không nóng đầu mà quay lại đánh một trận sinh tử với đối phương mà ngược lại càng quyết tâm chạy trốn, ý định cùng bốn ma đầu kia giằng co tới chết.
Hắn thật sự không tin rằng bốn ma đằu kia có thể truy đuổi hắn tới chân trời góc biển.
Dù sao bốn ma đầu liều mạng truy đuổi không tha, pháp lực tiêu hao hẳn là không ít, đồng dạng cũng không có bao nhiêu thời gian khôi phục pháp lực.
Trên trời cao cách Hàn Lập ngàn vạn dặm, một tòa thạch điện và một cự bàn đang hóa thành hai luồng bạch quang phá không bay đi.
Trong ngọc bàn, ba đại hóa thân Huyết Quang sóng vai đứng nhìn lên vách tường đang cùng Nguyên Sát bàn bac chuyên gì đó.
"Nói như vậy, Nguyên Sát đạo hữu thật không muốn vào Càn Khôn Bàn. Đạo hữu cũng hiểu rõ, chúng ta tự điểu khiển bảo vật truy đuổi, tiêu hao phập lực quả không ít. Ta chạy tới vội vàng, không mang theo nhiêu đan dược khôi phục pháp lực. Mặc dù lúc trước từ tay thủ hạ có một ít, nhưng thời gian phi hành dài như thế cũng không thể chịu nổi. Nếu cứ tiếp tục truy đuổi thế này thì chỉ có thể dựa vào pháp lực bản thể mà chống đỡ. Bổn tọa cũng không dám cam đoan có thể kiên trì lâu hơn tên tiểu tử Nhân tộc nọ! Tiểu tử này không biết gia sản thế nào, đan dược khôi phục pháp lực nhiều bao nhiêu mà đến bây giờ bộ dáng vẫn chưa hoàn toàn khô kiệt pháp lực. Đạo hữu chắc cũng không mang theo nhiêu đan dược. Cứ như vậy e rằng chúng ta phải cùng nhau điều khiển một bảo vật thì mới có thể thay phiên điều tức.”
Hóa thân Huyết Quang ở giữa đang khuyênbảo Nguyên Sát.
"Thay phiên nghỉ ngơi khôi phục hiển nhiên bổn tọa không phản đối, nhưng ba vị sao không vào trong thạch điện, cần gì cố gắng nói ta vào trong Càn Khôn Bàn của ngươi."
Hai mắt lam bào nữ từ nhắm lại, bất động thanh sắc nói.
"Hừ! Đạo hữu biết rõ mà còn hỏi. Ba người chúng ta tu luyện huyết quang công pháp, trời sinh bài xích với thạch khí hộ thân của Thạch Ma nhất tộc, vào trong thạch điện của ngươi nghỉ ngơi căn bản không có bao nhiêu tác dụng. Hiển nhiên Nguyên Sát đạo hữu vào Càn Khôn Bàn thì ổn thỏa hơn một chút."
Hóa thân Huyết Quang lắc đầu, cự tuyệt nói.
"Có đúng vậy không! Nhưng bổn tọa đang lo vào trong Càn Khôn Bàn, vạn nhất bị các ngươi điều động thần thông Càn Khôn Bàn, vậy cái mạng nhỏ của bổn tọa liều tiêu tùng. Huyết Quang công pháp am hiểu thôn phệ tinh huyết pháp lực của người khác, loại chuyện này Huyết Quang ngươi không phải là không làm được.”
Nguyên Sát cười lạnh một tiếng, không khách khí trực tiếp nói.
"Nguyên Sát đạo hữu quá đa tâm rồi, ta và đạo hữu chỉ là hóa thân, nếu làm như thế, bản thể ngươi biết được thì Huyết mỗ cũng không tốt đẹp gì."
Một khối hóa thân Huyết Quang khác thở dài một hơi, nói.
"Hắc hắc, điều này cũng khó nói. Cho dù lời ngươi nói có lý, nhưng bổn tọa tuyệt đối không mạo hiểm. Có lẽ tinh huyết pháp lực của một khối hóa thân thì không khiến các ngươi động tâm, nhung nếu là Hỗn độn nhị khí và Trấn Ma Tỏa trong tay Hàn tiểu tử nọ sợ rằng ngay cả ta cũng động tâm."
Khóe miệng Nguyên Sát nhếch lên một chút, châm chọc nói.
"Hỗn độn nhị khí nào chứ, Trấn Ma Tỏa! Huyết mỗ không biết ngươi đang nói cái gì?"
Ba khối hóa thân Huyết Quang đồng thời biến sắc, sau khi nhìn nhau, khối hóa thân ở giữa lắc đầu phủ nhận.
"Huyết Quang, ngươi cần gì giả nai, tiểu tử nọ tại Hoàng Tuyền địa hỏa đã rút ra được Đỗn độn nhị khí trong Trấn Ma Tỏa, cảnh đó bổn tọa đã tận mắt nhìn thấy. Sớm nghe nói Trấn Ma Tỏa này thuộc về ngươi, hiện tại xem ra lời đồn là thật. Nhưng không biết ngươi làm thế nào mà bảo vật này lại rơi vào trong tay tên tiểu bối Nhân tộc này. Lúc này ngươi để ba đại hóa thân phủ xuống Nhân giới chắc cũng vì Đỗn độn nhị khí này rồi."
Nữ từ nhíu mày. cười lạnh nói.
"Nếu ngươi đã tận mắt nhìn thấy thì Huyết mỗ cũng không gạt ngươi nữa. Ngươi muốn thế nào, chẳng lẽ thông báo cho Lục Cực?"
Hóa thân Huyết Quang ở giữa sắc mặt âm trầm, lạnh lẽo nói.
"Hỗn độn nhị khí này rất quan trọng đối với tồn tại Thánh tổ như chúng ta, ta nào chịu chia cho người khác! Điều kiện của ta rất đơn giản, Trấn Ma Tỏa và một nửa Hỗn độn nhị khí có thể cho ngươi, nhưng hỗn độn nhị khí còn lại và trọng bảo trên người tiểu tử Nhân tộc này thì phải giao cho ta."
Ánh mắt Nguyên Sát chợt lóe mâu quang, chậm rãi nói ra điều kiện của mình.
"Khẩu khí của ngươi đúng là không nhỏ. Điều kiện khác không nói, nhưng Tử Ngôn đỉnh của ta cũng rơi vào tay tiểu tử này, ta phải thu hồi bảo vật đó lại."
Hóa thân Huyết Quang ớ giữa đồng tử co lại, sau một lúc lâu mới hừ lạnh trả lời.
"Tử Ngôn đỉnh bị Hàn tiểu tử đoạt lấy? Đúng là bất ngờ thật, nếu như thế thì bảo vật này trả về nguyên chủ cũng được, ta không ý kiến."
Nguyên Sát có chút ngẩn ra, lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nói.
"Được, quyết định như thế đi. Hai người chúng ta cũng xem như chính thức kết minh, có hay không đem phương pháp truy tung tiểu tử này nói cho ta nghe một chút.”
Một khối hóa thân Huyết Quang khác, con ngươi vừa chuyển bỗng nhiên hỏi một câu
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1955: Hắc quan
Biên: Samus
Nguồn : TTV
"Đạo hữu cho dù biết thì cũng không cách nào làm được.”
Nguyên Sát thản nhiên nói một câu.
"Hắc hắc, Nguyên Sát đạo hữu không nói thì sao biết Huyết mỗ không làm được."
Huyết Quang hóa thân ngáp một cái nói.
"Nếu muốn biết thì bổn tọa sẽ cho biết. Còn nhớ lúc đầu ta ở lại đối phó với hóa thân của tiểu tử Nhân tộc kia chứ."
Ánh mắt Nguyên Sát chợt lóe hỏi ngược một câu.
"Đương nhiên là nhớ, hơn nữa đạo hữu còn trì hoãn hon mấy tháng, sau khi trở về chưa bao giờ nhắc đến việc này cho Huyết mỗ, chẳng lẽ phương pháp của ngươi có liên quan tới hóa thân của tiểu từ này, cho nên ngươi mới bắt giữ hóa thân đó lại?"
Hóa thân ờ giữa thần sắc vừa động, hỏi.
"Huyết Quang đạo hữu mặc dù không nói đúng hoàn toàn, nhưng cũng không sai biệt lắm. Khối hóa thân kia kỳ thật chỉ là một Phân anh của tiểu tử Nhân tộc nọ, mặc dù tu vi chỉ là Luyện Hư hậu kỳ, nhưng lại tu luyện vài đại thần thông giữ mạng. Mặc dù ta truy đuổi thời gian dài như thế kết quả vẫn khiến hắn tự bạo anh thể, hóa thành vô số phân hồn chạy thoát. Ta chỉ có thể bắt được một lũ phân hồn trong số đó mà thôi."
Thần sắc Nguyên Sát ngưng trọng.
"Cái gì, một Phân anh mà có thể chạy thoát từ tay Nguyên Sát đạo hữu!"
Một khối hóa thân Huyết Quang nghe vậy. không khỏi thất thanh la lên.
Mà hai người khác sau khi nhìn nhau một cái cũng lộ ra vẻ kinh hãi.
"Hừ, tiểu tử này hẳn là tu luyện loại bí thuật phân hồn nào đó, cộng thểm trên người còn có vài loại phù chú khó tin, ta nhất thời không cẩn thận nên mới để hắn chạy thoát. Lấy thần thông của Nguyẻn anh này, chỉ cần có hơn phân nửa tàn hồn tìm một nơi nào đó tụ tập lại thì cũng không phải là không có khả năng khôi phục như lúc ban đầu. Bất quá, nếu không phải bổn tọa vội đến hội họp cùng Huyết đạo hữu thì đã đem đám tàn hồn đó giết sạch. Bất quá, sỏ dĩ ta buông tha không đuổi giết đám tàn hồn đó chủ yếu là vì đã bắt được một phân hồn của Phân anh. Trong Ma Nguyên đại pháp mà ta tu luyện, có một loại thần thông dựa vào hồn niệm chi lực, trực tiếp cảm ứng được bản thể. Mới vừa rồi ta đã luyện hóa được tàn hồn của tiểu tử nọ, tự nhiên cảm ứng được phương vị đại khái. Trong tay ta không có tàn hồn thứ hai, cho nên đạo hữu hiển nhiên không thể làm được chuyện tương tự. Bất quá loại cảm ứng này chỉ trong phạm vi đại khái, không hoàn toàn chính xác. Nếu không chúng ta cũng không bị tiểu tử này dắt mũi cho đến bây giờ."
Nguyên Sát dứt khoát nói.
"Cần phải có một phân hồn của tiểu tử nọ, nói như thế thì Huyết mỗ cho dù có bí thuật cùng loại cũng không thể làm được. Nếu biết sớm như vậy, lúc đầu bổn tọa đã ở lại mấy ngày, hoàn toàn bắt giữ Phân anh thì tốt rồi."
Hóa thân Huyết Quang ở giữa sau khi nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ đáng tiếc, nói.
"Nhưng nếu ngươi thật sự làm như thế, nói không chừng ngược lại khiến tiểu tử Nhân tộc kia nhân cơ hội chạy thoát. Chỉ là một khối Phân anh mà cũng linh hoạt như thế, bản thể chắc còn khó chơi hơn."
Nguyên Sát lắc đầu không đồng ý nói.
"Hừ, cho dù tiểu tử này có xảo trá thì bị hai người chúng ta đuổi theo lâu như thế, vô luận phập lực hay thần niệm cũng phải khô kiệt, không có thực lực làm hậu thuẫn, hắn sao có tư cách đùa giỡn."
Huyết Quang đầu tiên là gật đầu, nhưng tiếp theo lại hừ lạnh một tiếng, nói.
"Điều này đạo hữu dường như đã nói qua một lần từ hai tháng trước. Tiểu tử nọ hiện tại vẫn chạy loạn phía trước nhưng hai người chúng ta thì đã có chút không kiên trì nổi."
Khóe miệng Nguyên Sát sau khi co quắp một chút, có chút tự giễu, nói.
"Đó là vì Huyết mỗ cũng không ngờ tới đối phượng lại mang theo nhiều đan dược khôi phục pháp lực như thế. Lúc này chúng ta không thể biết được vị trí chính xác, chỉ có thể cùng đua sức với đối phương. Chỉ cần pháp lực hao hết, hiển nhiên chính là cá nằm trong lưới."
Hóa thân Huyết Quang ở giữa nghe vậy, lộ ra một chút xấu hổ, nói.
"Lời này cũng có lý, hiện tại mặc dù độn tốc hắn không chậm, nhưng so với lúc ban đầu thì đúng là một trời một vực. Xem ra pháp lực cũng tiêu hao không ít."
Trên mặt Nguyên Sát hiện lên một tâng sát khí gật đâu nói.
"Cho nên để phòng ngừa, Huyết mỗ muốn mời Nguyên đạo hữu vào Càn Khôn Bàn, chúng ta cùng hợp sức thúc dục một kiện bảo vật thì tốc độ tuy không tăng lên bao nhiêu, nhưng pháp lực lại tiết kiệm được rất nhiêu."
Hóa thán Huyết Quang có chút chờ mong nói.
"Vào trong Càn Khôn Bàn? Việc này không cần bàn nữa. Bổn tọa tuyệt đối không mạo hiểm. Bản thân Thạch Ma điện là do hai vị đại Thạch Ma trưởng lão hóa thành, bổn tọa thúc dục pháp lực so với người thường thì tiết kiệm hơn nhiều."
Giọng nói Nguyên Sát trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Nếu Nguyên Sát đạo hữu không tin bổn tọa, vậy việc này quên đi. Bên này ta có dẫn theo vài tên thuộc hạ, có thể tạm thời thay ta thúc dục Càn Khôn Bàn một lát."
Ba hóa thân Huyết Quang sau khi nhìn nhau một cái, một người trong đó có chút cười khổ, nói.
"Uh, cứ quyết định như vậy đi. Mặc dù thoạt nhìn tiểu tử nọ không thể kiên trì lâu, nhưng chúng ta vẫn nên chuẩn bị nhiều một chút. Vạn nhất hắn thật sự kiên trì lâu hơn ta và ngươi, hoặc là trước khi hết pháp lực liền ý định cùng chúng ta sinh tử, chúng ta cũng không thể thúc thủ vô sách hoặc ngược lại làm hắn ngoài ý muốn đắc thủ."
Nguyên Sát sau khi gật đầu, hàn quang trong mắt chợt lóe nói.
"Điều này xin Nguyên đạo hữu yên tâm, lần này bổn tọa đuổi theo hiển nhiên cũng chuẩn bị thủ đoạn khác, tuyệt không để tiểu tử Nhân tộc đó có cơ hội trở mình."
Hóa thân Huyết Quang ờ giữa cười hắc hắc, hết sức tự tin nói.
"Huyết đạo hữu nói như thế thì bổn tọa cũng yên tâm. Tiếp theo, để tiết kiệm pháp lực cũng không cần phải nói nhiều, ta sẽ không chủ động liên lạc với đạo hữu."
Nguyên Sát thản nhiên nói, tiếp theo phất tay lên, trên vách tường chợt lóe bạch quang, thân ảnh liền biến mất không thấy.
Trong phút chốc, Càn Khôn Bàn liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
"Các ngươi thấy Nguyên Sát nói những lời đó thế nào?"
Hóa thân Huyết Quang ỏ giữa thấy cảnh này, vẻ tươi cười trên mặt liền biến mất, sau khi hơi trầm ngâm liền hỏi một câu.
Người hắn hỏi hiển nhiên chính là hai đại hóa thán bên cạnh.
Mặc dù ba người có cùng nguồn gốc, nhưng sau khi trải qua bí thuật đặc thù phân liệt, dường như trở thành ba người khác nhau.
"Còn nói gì nữa, khẳng định là Nguyên Sát nói láo, có thể lợi dụng tàn hồn cảm ứng được vị trí bản thể Nguyên anh, phương pháp này trong mỗi ma công đều có ghi lại. Nhưng cũng phải có pháp lực vượt xa đối phương thì mói có thể làm được, nếu không chỉ cần đối phương cảm thấy không ổn, lập tức dùng thủ pháp đặc thù phong bế cảm ứng với chủ Nguyên anh, phương pháp này liền mất hiệu nghiệm."
Một gã hóa thân nhướng mày nói.
"Không riêng như thế, nàng ta còn dễ dàng đồng ý nhường Trấn Ma Tỏa và Thanh Nguỵên Tử* lại, chỉ sợ cũng có chủ ý khác. Hắc hắc, hai bảo vật này mặc dù không phải Huyền Thìên chi bảo chính thức, nhưng cũng là Huyền Thìên chi vật, nàng ta như thế nào lại dễ dàng buông tha. Nếu ngay từ lúc đầu nàng ta tranh đoạt một kiện bảo vật thì ngược lại nói không chừng còn có vài phần thật lòng."
Một khối hóa thân khác cũng cười lạnh nói.
*Biên chú: Thanh Nguyên Tử hay là Hỗn độn nhị khí?
"Việc này chỉ cần chúng ta hiểu là được, trước mắt việc bắt tiểu tử Nhân tộc nọ mới là việc quan trọng nhất. Mặt khác bắt đầu từ hôm nay, ba người chúng ta bắt đầu thay phiên hấp thu Chân Ma tinh. Nguyên Sát ngay cả khi không chịu vào Càn Khôn Bàn thì tuyệt đối nghĩ không ra chúng ta phủ xuống giới này lại mang theo nhiều Chân Ma tinh như vậy. Có Ma tinh thay phiên bổ sung ma khí, cho dù lại mất mấy năm nữa thì cũng có thể kiên trì được. Đến lúc đó thời gian kéo dài, Nguyên Sát và chúng ta mạnh yếu khác xa, xử lý bảo vật trên người Hàn tiểu tử nọ như thế nào thì hiển nhiên không phải do nàng ta định đoạt."
Hóa thân Huyết Quang ở giữa âm trầm nói.
Hai hóa thân khác nghe nói thế, cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Đồng thời, trong cự đại thạch tháp, cung trang nữ tử lẳng lặng ngồi trên ghế đá, lạnh lùng tự định giá gì đó.
Không biết trải qua bao lâu, đột nhiên một tiếng thở dài từ trong thạch điện vang lên, thanh âm êm tai dễ nghe, nhưng lại vô cùng xa lạ, hóa ra là tiếng thở dài của một nữ tử khác.
"Lục Cực, rốt cục tỷ đã tỉnh đậy!"
Nguyên bổn khuôn mặt không chút biểu tình của cung trang nữ từ đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo liền trớ nên mừng rỡ.
"Uh, nhờ có Nguyên Sát muội muội cho mượn thân thể nên phân thân này của ta mới có thể giấu diếm được tai mắt mấy tên gia hỏa kia có thể phủ xuống Linh giới."
Nữ tử xa lạ nọ cười khẽ một tiếng, dường như cũng có chút cao hứng.
"Bất quá, sau khi ta phá giới thì phân thân của tỷ tỷ liền ngủ say, liên tiếp mấy năm cũng không tỉnh lại khiến tiểu muội rất lo lắng."
Nguyên Sát nhẹ thở phào một hơi, đáp.
"Mặc dù thân thể hóa thân của ngươi cũng xem như cường đại, nhưng không thể cùng dung nạp hai nguyên thần cường đại, ta chỉ có thể tạm thời phong bế nguyên thần Lục Cực, mới có thể không tạo thành tổn hại cho thân thể của ngươi. Đúng rồi, đây là đâu, pháp lực của ngươi sao lại hao tổn nghiêm trọng như thế, chẳng lẽ gặp phiền toái gì."
Nữ tử xa lạ sau khi giải thích hai câu, bỗng nhiên chuyển đề tài hỏi.
"Chuyện của tiểu muội, lát nữa sẽ kể chỉ tiết cho tỷ biết. Hiện tại tỷ tỷ trước tiên đem nguyên thần trở về thân thể rồi nói sau. Khối hóa thân này của tỷ mặc dù uy lực yếu nhất trong sáu khối hóa thân, nhưng vẫn vượt xa hóa thân này của ta."
Nguyên Sát vừa nói vừa phất tay, một đoàn hắc quang từ cổ tay áo bay ra, xoay một vòng liền hiện ra nguyên hình trên sàn thạch điện.
Đó rõ ràng là một cái quan tài đen thui dài một trượng, bề mặt khắc hoa văn thần bí tản ra hắc sắc ma khí nhè nhẹ. Bề mặt quan tài dán mười mấy đạo kim ngân sắc cấm chế, bộ dáng phong ấn vô cùng nghiêm ngặt.
"Cũng tốt, nếu ta đã tinh lại thì cũng không ở lâu trong thân thể muội.”
Nữ tử xa lạ lạnh nhạt nói một câu.
Tiếp theo, chỉ thấy trên mặt Nguyên Sát hiện lên một tầng hắc khí, lục mang trên trán không ngừng lưu chuyển, rồi một đoàn linh quang từ đó bắn ra, chỉ chớp một cái liền hóa thành một lục sắc tiểu nhân cao một thốn lơ lửng phía trước quan tài. Lục sắc tiểu nhân này bị một tầng lục quang bao phủ, từ xa nhìn lại vô cùng mơ hồ, không thể nhin thấy rõ khuôn mặt.
Lúc này, Nguyên Sát lẩm bẩm niệm chú, phất một tay lên, ngưng trọng điểm một chỉ về phía quan tài.
"Phốc xuy" một tiếng, kim ngân sắc phù triện trên quan tài đen chợt bốc cháy lên, trong nháy mắt biến thành một luồng khói xanh biến mất không thấy.
Tiếp đó, nắp quan tài mở ra, từ trong quan tài tuôn ra ma khí nồng đậm, cơ hồ chỉ trong thời gian một lần hô hấp liền tràn ngập cả gian đại điện. Mà lục sắc tiểu nhân vừa thấy cảnh này, thân hinh vừa động, liền hóa thành một đoàn lục quang bay vào trong quan tài, chợt lóe liền biến mất không thấy bóng dáng.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1956: Ngẫu ngộ Man Hoang
Biên: Samus
Nguồn : TTV
"Ầm" một tiếng!
Nguyên bổn ma khí đang từ ngọc quan (quan tài bằng ngọc) tuôn ra, sau tiếng nổ liền quay ngược trở lại hắc quan. Chỉ chốc lát, hắc khí tràn ngập cả gian đại điện liền biến mất không còn. Mà phù văn trên bề mặt ngọc quan thì phát sáng một trận, chớp động bạch mang chói mắt. Bản thân ngọc quan vốn toàn thân đen ngòm tỏa ra hắc quang thì giờ phút này quang mang hai màu đen trắng đan xen vào nhau, khiến người ta có một loại cảm giác yêu dị hít thở không thông.
Nhưng cảnh này chỉ diễn ra trong chốc lát quang mang hai màu liền thu liễm trở nên ảm đạm.
Đúng lúc này, từ trong ngọc quan mơ hồ truyền ra từng trận “ầm ầm”, hàng trăm ngân sắc cổ văn tuôn ra, sau khi xoay quanh tại không trung liền ngưng tụ thành sáu cự đại hư ảnh chớp động ngân quang.
Những hư ảnh ngân sắc này thân hình vô cùng cao lớn, cả người đầy đặn, dáng người thướt tha, trên đầu có hai sừng, đều là ma vật hình người, nhưng chúng chỉ xuất hiện một lát, chợt lóe liền hóa thành từng điểm ngân quang biến mất trong hư không.
Sau một khắc, từ trong ngọc quan phát ra một tiếng thở dài, một cánh tay phủ kín hắc giáp bỗng nhiên lộ ra, tiếp đó là một hắc sắc giáp sĩ dáng người thướt tha từ trong ngọc quan chậm rãi đứng lên.
Giáp sĩ này chẳng những cả người bị một kiện hắc sắc chiến giáp cổ xưa bao phủ mà trên mặt cũng bị một cái mũ giáp dữ tợn trùm kín, bên trong lộ ra hai con mắt màu lam nhạt trong suốt như nước.
"Lục Cực tỷ tỷ, khối thân thể này của tỷ không có việc gì chứ, có thể phát huy được bao nhiêu phần thần thông của bản thể."
Nguyên Sát thấy giáp sĩ đứng lên, bộ dáng quan tâm hỏi một câu.
"Mặc dù ở giới này bị chút áp chế, nhưng cũng có hai phần thực lực của bản thể, đủ để ứng phó với tất cả đối thủ dưới Đại Thừa Kỳ."
Nữ giáp sĩ vươn vai, khẽ cười một tiếng, nói.
"Hai phần thì đích xác cũng đủ tung hoành Nhân tộc! Tỷ tỷ tỉnh lại đúng lúc lắm, hiện tại tiểu muội gặp một chút phiền toái cần tỷ tỷ ra tay tương trợ."
Nguyên Sát nghe vậy, thần sắc buông lỏng, nói.
"Phiền toái gì chứ? Ồ, dường như không phải chỉ có mỗi mình muội, trong Càn Khôn Bàn bàn bên cạnh cũng là một vị trong Thánh tộc chúng ta, chẳng lẽ là lão gia hỏa Độc Long phủ xuống Linh giới."
Ánh mắt nữ giáp sĩ sau khi nhìn ra bên ngoài, lập tức phát hiện ra bên cạnh thạch điện còn có một cái ngọc bàn thật lớn, có chút ngoài ý muốn hỏi ngược lại một câu.
"Không phải Độc Long, là mấy khối hóa thân của Huyết Quang đang thao túng bảo vật này. Hơn nữa hiện tại muội và hắn đang liên thủ đuổi giết một tên tu sĩ Nhân tộc, trên người tên này không ngờ lại có trọng bảo Trấn Ma Tỏa, Tử Ngôn đỉnh và Hỗn độn nhị khí!"
Nguyên Sát không chút chần chờ nói.
"Trấn Ma Tỏa, hỗn độn nhị khí? Có chút ý tứ, ta bắt đầu cảm thấy hứng thú rồi. Muội kể chi tiết cho ta nghe một chút!"
Ánh mắt nữ giáp sĩ chợt lóe, thần sắc lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng thanh âm vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh.
"Chuyện là thế này. Nguyên bổn ta được một khối hóa thân khác của tỷ tỷ nhờ vả đến ngăn cản hành động của Nhân tộc đối với Thánh tộc chúng ta, nhưng kết quả lại phát hiện ra...."
Nguyên Sát nghe vậy gật đầu, bắt đầu kể lại.
"....Cứ như thế, ta chỉ có thể cùng tên tiểu tử Nhân tộc kia đua sức, mà Huyết Quang rõ ràng cũng không đáng tin, chờ khi thật sự đuổi kịp tên tu sĩ Nhân tộc kia, hơn phân nửa ta và hắn sẽ phát sinh chuyện gì đó."
Sau thời gian một chén trà nhỏ, nữ tử này mới kể đại khái xong, thở dài một hời cười khổ nói.
"Nghe muội nói như thế, xem ra Huyết Quang hẳn là có hậu thủ nào đó, nếu không hắn sao dám có chủ ý với muội. Hắn mượn thể tại Linh giới biến ảo thành phân thân, còn muội trực tiếp phủ hóa thân xuống, thần thông của hắn khẳng định yếu hơn một bậc. Bất quá muội không cần lo lắng, nếu ta đã tỉnh lại thì hiển nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Hỗn độn nhị khí đối với tồn tại Thánh tổ chúng ta cũng vô cùng hữu ích, rơi vào tay Huyết Quang thì không tránh khỏi quá đáng tiếc đi. Hơn nữa, khối hóa thân này của ta, khi phủ xuống cũng mang theo không ít Ma tinh, đủ để muội hồi phục pháp lực."
Nữ giáp sĩ sau khi nghe xong, thản nhiên nói.
"Vậy thì tốt quá! Có tỷ tỷ giúp, muội hiển nhiên không cần lo lắng."
Nguyên Sát vô cùng cao hứng, nói.
Một tháng sau, trong tầm mắt Hàn Lập đã xuất hiện một dãy sơn mạch cực lớn, sương mù lất phất.
Đám sương mù này chẳng những vô cùng dày đặc, mà lại bốc thẳng lên chín tầng mây, bộ dáng dường như không có chút giới hạn nào.
Lúc này, Hàn Lập đang ngồi xếp bằng trong một tam giác phi xa, hai mắt nhắm lại, hai tay đang cầm hai khối cực phẩn linh thạch yên lặng đều tức. Mắt thấy phi xa càng lúc càng gần sơn mạch, Hàn Lập dường như cảm ứng được gì đó mà mí mắt vừa động chậm rãi mở ra.
"Rốt cục cũng tới rồi, đây là tận cùng Nam Thiên trong truyền thuyết. Không hổ là cấm chế do siêu cấp pháp trận hình thành bảo vệ Nhân tộc nhiều năm. Nếu không phải hai giới giao nhau, khiến cấm chế chỉ lực yếu đi nhiều thì sợ rằng muốn xuyên qua nơi đây đúng là không dễ dàng."
Hàn Lập thì thào nói nhỏ một câu, thần sắc bình tĩnh nhưng lạnh lùng, lần nữa nhắm mắt lại, nhưng phi xa lại không chút ý tứ dừng lại, lại chớp động vài lần liền không chút do dự bay vào trong sương mù.
Nửa ngày sau, thạch điện và cự đại ngọc bàn cũng bay đến đây.
Nguyên Sát và Huyết Quang đang khống chế bảo vật, thấy cảnh này đều tự hiện thân thương lượng vài câu, sau đó lại tiếp tục cùng thúc dục bảo vật bay vào trong sương mù.
Đối với bọn họ mà nói, đã bức Hàn Lập tới bước này, hiển nhiên sẽ không buông tha, cho dù biết rõ Man Hoang thế giới có chút hung hiểm nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo.
Ba tháng sau, thân hình Hàn Lập xuất hiện trên bầu trời một đầm lầy, ngón tay búng ra, vô số đạo thanh sắc kiếm khí đan xen tung hoành đem một đầu tử sắc cự sư (sư tử) bị bao phủ trong kim sắc lôi võng chém thành vô số thịt nát, một cổ huyết vũ từ không trung rơi thẳng xuống.
Không chút do dự, Hàn Lập hư không đánh ra một trảo, một đoàn tử quang từ trong huyết vũ bắn ra, chớp một cái liền rơi vào lòng bàn tay.
Rõ ràng là một viên yêu đan trong suốt nhỏ bằng quả trứng gà!
"Phí một phen tay chân như vậy, cuối cùng cũng giải quyết xong con sư tử Luyện Hư hậu kỳ này, có yêu đan của nó hẳn là có thể luyện chế ra một số Nhiếp Linh Đan, có đan dược khôi phục phap lực này hẳn là có thể kiên trì được thêm một đoạn thời gian nữa."
Hàn Lập thở dài một hơi, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng khóe miệng nổi lên một tia cười mỉm, tự nói hai câu.
Đan dược khôi phục pháp lực trên người hắn ngay cả không ít, nhưng trải qua không ngừng sử dụng trong gần một năm qua hiển nhiên cũng bắt đầu không đủ xài. Mà chỉ dựa vào linh thạch khôi phục pháp lực thì không thể duy trì được việc chạy trối chết trường kỳ như vậy được.
Do đó, hắn đã quyết định dứt khoát mạo hiểm tìm một chỗ có nhiều cao giai cổ thú, dùng thủ đoạn sét đánh trực tiếp đánh chết chúng mà thu lấy yêu đan, rồi lấy chúng làm nguyên liệu, cộng thêm một số linh dược phụ trợ thì hẳn là có thể trong thời gian ngắn luyện chế một ra số đan dược khôi phục phập lực cấp thấp.
Mặc dù bởi vì không có thời gian cho nên lúc luyện chế những đan dược này không khỏi lãng phí không ít dược lực, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm được tới đó.
Bất quá việc này cũng làm Hàn Lập cảm thấy vững tin hơn một chút.
Chỉ cần kịp thời luyện chế ra đám đan dược này, hắn tự tin có thể kiên trì lâu hơn so với truy binh phía sau.
Một ngày sau, ba khối hóa thân Huyết Quang cùng Nguyên Sát đều xuất hiện trên bầu trời đầm lầy. Bốn người nhìn bộ hài cốt cổ thú đã sớm hóa thành một đống thịt nát bên dưới sắc mặt theo đó mà đều có chút khó nhịn.
Hiển nhiên, mấy người bọn họ không hẹn mà mơ hồ đoán được dụng ý của Hàn Lập.
Mặc dù nhất thời bọn họ không nghĩ ra cách đối phó đối phương, nhưng đã leo lên lưng hổ thì cũng chỉ có thể kiên trì đuổi theo.
Cũng may hai bên mang theo không ít Ma tinh, trong lúc nhất thời không cần lo chuyện pháp lực không đủ.
Cứ như vậy, dọc đường đi Hàn Lập một đường săn giết cổ thú, một đường luyện chế đan dược khôi phục pháp lực, dần dần dẫn theo truy binh phía sau xâm nhập vào sâu trong Man Hoang thế giới.
Ngẫu nhiên cũng có những khoảng thời gian không thể thu hoạch yêu đan cổ thú, không thể luyện chế đan dược, Hàn Lập liền dứt khoát lấy ra một số linh thảo linh, linh quả Tiên giới mà bản thân thu hoạch được ở Nghiễm Hàn Giới trực tiếp nuốt chửng.
Những linh dược này mặc dù dược tính khác nhau, nhưng không thứ nào không ẩn chứa linh khí cực kỳ thuần khiết, dùng trực tiếp mặc dù lãng phí rất nhiều dược lực, nhưng cũng kịp thời bổ sung một ít pháp lực.
Làm như thế bản thân hắn hiển nhiên tích súc một lượng nhỏ dược tính lẫn lộn, đối với bản thân dĩ nhiên có hại không nhỏ. Nếu là lúc bình thường, hắn chỉ cần chút thời gian là có thể bức chúng ra ngoài được, hoặc là luyện hóa chúng là khiến bản thân vô sự, nhưng lấy bộ dáng vội vã chạy trối chết hiện tại của Hàn Lập, vô luận thời gian hay pháp lực cũng không có khả năng lãng phí chỉ có thể tạm thời cưỡng chế dược tính sâu trong người, chờ sau này xử lý.
Lấy thần thông hiện tại của Hàn Lập, trong thời gian ngắn hiển nhiên sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu cứ tiếp tục tình trạng thế này, sớm muộn rồi cũng trở thành một đại họa.
Điểm này, bản thân Hàn Lập hiểu rất rõ, bất quá vì cái mạng nhỏ, chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục kiên trì.
Cứ như vậy, một chạy một đuổi, thòi gian bất giác trôi qua hơn nửa năm.
Một ngày kia, Hàn Lập đang ngồi nhắm mắt trong phi xa, trước người là một bạch y nữ tử, gương mặt xinh đẹp, tay bắt quyết, tinh quang lưu chuyển thay Hàn Lập khống chế bảo vật phi hành.
Nữ tử này chính là khối thông linh khôi lỗi mà Hàn Lập có được từ Thiên Vân mười ba tộc tại Lôi Minh đại lục lúc trước.
Mặc dù pháp lực khôi lỗi này thua xa Hàn Lập, dùng để khống chế bảo vật phi hành hiển nhiên tốc độ chậm đi nhiều, nhưng lúc này Hàn Lập cần phải điều tức, còn hơn là dừng lại chờ truy binh phía sau đuổi tới.
Điều này khiến Hàn Lập tranh thủ được một chút thời gian để nghỉ ngơi. Nếu không, thời gian phi hành lâu như thế, ngay cả khi có đan dược linh thạch bổ sung thì căn bản cũng không thể chống đỡ được.
Nhưng cứ như vậy, sắc mặt Hàn Lập so với nửa năm trước hiển nhiên kém hơn rất nhiều, khí tức trên người lại càng trở nên như có như không.
Đột nhiên sắc mặt Hàn Lập vừa động, trong giây lát mở hai mắt ra.
Cơ hồ cùng lúc đó, cách Hàn Lập không quá vài dặm chợt truyền ra một tiếng sét bạo liệt, vô số ngân hồ hiện lên rồi lại đan xen vào nhau hình thành một tòa lôi trận cực lớn. Mà trung tâm lôi trận sau khi vang lên tiếng “ầm ầm” thì một thân ảnh khôi ngô cao lớn có chút loạng choạng hiện ra.
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 10: MA GIỚI CHI CHIẾN
Chương 1957: Hoa thụ tái hiện
Biên: Samus
Nguồn : TTV
Nhân ảnh cao to này cả người bị lôi điện quấn quanh, thân hình trong lôi điện sau khi ổn định, ngẩng đầu lên, rõ ràng là một trung niên đại hán tóc đỏ, trên mặt có râu quai nón.
Khuôn mặt đại hán vuông vức, cái mũi lớn cong lại, phảng phất như mũi ưng, sau lưng có một đôi cánh đỏ, mỗi lần vỗ liền có điện quang hiện lên, phảng phất như hóa thân của lôi thần.
Nguyên bổn thoạt nhìn đại hán uy phong lẫm liệt, nhưng giờ phút này sắc mặt lại trắng bệch, trên người mặc một kiện ngân sắc trường bào, không ít nơi bị cháy đen, thậm chí tay áo còn bị xé rách, lộ ra một cánh tay trần.
Đại hán này đúng là một tu sĩ Hợp Thể Sơ Kỳ, nhưng thoạt nhìn bộ dáng so với hl còn chật vật hơn vài phần, hơn nữa trong nháy mắt vừa hiện thân, lập tức quay đầu lại dáo dác nhìn, vẻ mặt rất kinh hoàng.
"Như thế nào là hắn, sao hắn lại xuất hiện ở đây!" Chút khoảng cách như thế, Hàn Lập hiển nhiên liếc mắt liền nhìn rõ khuôn mặt đại hán, trong lòng cả kinh, thất thanh la lên.
Mà đại hán phảng phất cũng nghe được lời Hàn Lập, bỗng nhiên quay đầu lại, hai mắt bắn ra tinh quang về phía Hàn Lập, kết quả sau khi thấy rõ khuôn mặt Hàn Lập trên phi xa, vẻ mặt một chút liền trở nên cực kỳ cổ quái.
Sắc mặt Hàn Lập ngay cả khi không tốt, nhưng sau khi suy nghĩ gì đó, khóe miệng nhếch lên, có vẻ hưng phấn.
Sau một khắc, hắn đứng lên, thân hình vừa động liền quỷ mị xuất hiện phía sau thông linh khôi lỗi.
"Bốp" một tiếng, Hàn Lập nhẹ nhàng vỗ lên đầu vai bạch bào nữ tử.
Thông linh khôi lỗi này liền hóa thành một đoàn bạch quang bị hắn thu vào trong tay áo.
Tiếp theo, dưới chân Hàn Lập chợt lóe linh quang, nhất thời độn tốc phi xa tăng lên mấy lần, chớp động vài cái liền xuất hiện trên hư không cách đại hán không quá trăm trượng.
"Hàn Lập, là ngươi! Sao ngươi lại xuất hiện nơi đây, bộ dáng lại còn chật vật như thế?" Đại hán sau khi thả một cổ thần niệm đảo qua người Hàn Lập, nhướng mày lớn tiếng hỏi.
Thanh âm đại hán này có chút trầm thấp, bất ngờ lại nhận ra Hàn Lập.
"Lôi huynh, Hàn mỗ cũng định hỏi như thế, đường đường là thiếu chủ của một tộc, nhưng lại giống như chim sợ cành cong, chẳng lẽ ngươi cũng bị kẻ nào đó đuổi giết?" Khóe miệng Hàn Lập sau khi nhếch lên, cười khổ một tiếng hỏi.
"Hừ, đích xác Lôi mỗ gặp chút phiền toái, bất quá so với tình hình của ngươi thì tốt hơn một chút. Chỉ mấy trăm năm không gặp, không ngờ ngươi lại tiến giai đến cảnh giới Hợp Thể Trung Kỳ, nhưng pháp lực trong cơ thể sao lại khô kiệt đến thế? Không phải ngươi cũng bị mấy tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi giết chứ?" Ánh mắt đại hán hơi chuyển, nhìn khuôn mặt Hàn Lập, có chút nghi hoặc hỏi.
"Đúng như Lôi huynh đoán, tại hạ thật sự đang bị tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi giết, cho nên mới chạy lạc tới man hoang. Lôi huynh, lấy thần thông lôi trận kinh khủng của ngươi, chẳng lẽ cũng bị tồn tại Đại Thừa Kỳ đuổi theo." Hàn Lập nhíu mày, thản nhiên thừa nhận, sau đó hỏi ngược một câu.
"Hắc hắc, xem ra chúng ta đúng là một đôi huynh không ra huynh, đệ không ra đệ. Bất quá, truy đuổi ngươi là thần thánh phương nào. Dạo này tồn tại Đại Thừa Kỳ vì sao lại trở nên nhiều như vậy!" Đại hán ngáp một cái, tò mò hỏi.
"Lôi huynh biết rõ mà còn hỏi. Nhân tộc chúng ta ở gần đây đã gặp phải ma tai đại kiếp. Đuổi giết phía sau ta hiển nhiên cũng chỉ có cổ ma! Đạo hữu chẳng lẽ không biết việc này?" Hàn Lập nghe vậy ngẩn ra, có chút kỳ quái nói.
"Ma kiếp? Chẳng lẽ truy giết ngươi chính là Thánh tổ cổ ma! Mấy tháng trước ta vừa bế quan đi ra, nên không biết việc này!" Lần này đến phiên đại hán bị hù dọa, hít một ngụm lương khí trả lời.
"Mới vừa bế quan đi ra, cũng khó trách, ma kiếp đã bắt đầu được một đoạn thời gian rồi. Đuổi giết ta chính là mấy hóa thân của Thánh tổ ma tộc, mỗi một tên đều có thần thông đáng sợ Hợp Thể Hậu Kỳ, liên thủ lại thì ta hiển nhiên chỉ có thể chạy trối chết. Phía sau Lôi huynh không phải cũng là hóa thân Thánh tổ cổ ma chứ?" Vẻ dị sắc trên mặt Hàn Lập biến mất, nghi hoặc hỏi.
"Có phải là Thánh tổ ma tộc hay không thì ta không biết."
"Nhưng đích xác bọn hắn có thể sử dụng ma khí tinh thuần, một người trong đó có công pháp khắc chế ngũ lôi chi thể của ta, về phần người khác thì đến bây giờ ta vẫn không nhìn ra tu vi đối phương sâu cạn thế nào, nói không chừng thật sự là hóa thân của vị Thánh tổ cổ ma nào đó." Đại hán hàm hồ nói hai câu.
Hàn Lập nhướng mày, nhưng lập tức liền giãn ra.
Vị này là Lôi Vân Tử mà hắn gặp tại dị tộc khi xưa, rõ ràng có thứ gì đó giấu diếm, nhưng lúc này hiển nhiên không phải lúc hỏi nhiều, ngược lại sau khi hơi trầm ngâm, hắn liền nói với đối phương:
"Có thể gặp đạo hữu thì cũng là vận khí của Hàn mỗ, không biết Lôi huynh còn nhớ loại lôi trận ngày đó ta từng nói với huynh không? Nếu ta và huynh liên thủ thì..."
"Ngươi nói đến loại Song Trọng Lôi Trận đó sao, ta sao lại quên được. Ha ha, như vậy là có cơ hôi thoát thân rồi." Hai mắt Lôi Vân Tử sáng ngời, nghe vậy mừng rỡ.
"Đạo hữu, nếu đã đồng thuận thì chúng ta nên nhanh.... Oh, mùi thơm này từ đâu tới vậy?" Hàn Lập đồng dạng cười tươi, sau khi ho nhẹ một tiếng liền nói hai câu, nhưng mũi vừa động, đột nhiên sắc mặt đại biến.
"Không tốt, là hai tên gia hỏa kia đuổi tới, Hàn đạo hữu mau lại đây, trước tiên ta dẫn đạo hữu rời khỏi nơi này rồi nói sau." Sắc mặt Lôi Vân Tử có chút trắng bệch, vội vàng hét lớn một tiếng nói.
Hàn Lập vừa nghe nói thế cũng hoảng sợ, không để ý mùi hương kia đến từ đâu, giẫm chân xuống phi xa, nhất thời hóa thành một đạo thanh hồng bắn đi.
Sau hai lần chớp động, Hàn Lập liền xuất hiện bên cạnh đại hán, tay phất xuống dưới, phi xa liền hóa thành một đoàn linh quang nhập vào trong người.
Đại hán lo lắng bắt quyết, nhất thời tiếng nổ lớn vang lên, vô số ngân sắc điện hồ từ hai cánh và thân hình bắn ra, trong nháy mắt xung quanh hình thành một cái lôi trận mới.
Lôi trận phát ra tiếng ầm ầm rung trời, đem đại hán và Hàn Lập bao phủ vào trong, điện quang chớp động, phảng phất như ngân xà cuồng vũ, đem thân ảnh hai người bao phủ vào trong. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên phía trên lôi trận ba động, một hư ảnh hồng sắc hoa thụ không chút tiếng động hiện lên.
Hoa thụ này cao khoảng trăm trượng, toàn thân màu hồng trong suốt, tản mát ra một loại hương thơm khó diễn tả.
Hoa thụ đang chuyển động trên cao, bỗng nhiên vô số cánh hoa đỏ rơi rụng xuống, chớp một cái liền hóa thành một cổ hồng sắc hàn quang cuồn cuộn hạ xuống.
Nói cũng kỳ quái, phấn sắc quang hà nhìn như chậm, nhưng chớp một cái liền đi hơn trăm trượng, tới phía trên lôi trận.
"Không kịp nữa rồi, tránh ra!"
Phấn sắc quang hà nhìn vô cùng diễm lệ, khiến người ta vừa nhìn không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải mái, nhưng sau khi đại hán nhìn thấy, lại giống như nhìn thấy phấn độc, sắc mặt trắng bệch quát to một tiếng, thậm chí ngay cả truyền tống lôi trận sắp hình thành cũng phải bỏ đi, hai cánh sau lưng đột nhiên vỗ một cái, liền từ trong lôi trận bắn ra, chớp động một lần liền biến mất vào hư không.
Mặc dù Hàn Lập lần đầu nhìn thấy phấn hồng hoa thụ, nhưng vừa thấy cử động của Lôi Vân Tử, trong lòng rùng mình, không chút do dự đầu vai thoáng một cái, thân hình mơ hồ, đồng dạng hóa thành một đạo thanh bạch quang ti từ trong lôi trận bắn ra.
Thanh bạch quang ti như ẩn như hiện, chớp động một lần liền xuất hiện trong hư không cách đó hơn hai trăm trượng.
Cự đại lôi trận bị phấn hồng quang hà lướt qua, kim hồ chợt lóe liền tiêu tán, không quá thời gian một lần hô hấp, cả tòa lôi trận liền tan biến thành tro bụi.
Phấn hồng hà quang dường như có thể khắc chế lôi điện chi lực.
Thanh bạch độn quang thu lại, Hàn Lập lần nữa hiện ra thân hình, quay đầu lại nhìn cảnh này, hiển nhiên hít một ngụm lương khí.
"Không sai, truy binh của ta đã đuổi tới rồi. Tốc độ hai tên gia hỏa này càng lúc càng nhanh." Lôi Vân Tử sắc mặt trầm như nước, nghe vậy chỉ có thể miễn cưỡng trả lời.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng hiển nhiên âm thầm kêu khổ không ngừng, chỉ có thể mạnh mẽ đề thăng mười hai phần tinh thần, cẩn thận nhìn khối hư ảnh hoa thụ trên không.
Nhưng ngoại trừ hư ảnh hoa thụ kia thì hư không gần đó vẫn trống không, vô cùng yên tĩnh, không xuất hiện bất cứ thứ nào.
Vô luận là Lôi Vân Tử hay Hàn Lập đều không phải tu sĩ bình thường, hiển nhiên sẽ không bị chiêu nhỏ này mê hoặc, không dám mạo hiểm hành động, cứ đứng tại chỗ bất động.
"Hắc hắc, lúc này đây sao không chạy nữa đi? Chắc không phải định bó tay chịu trói, giao thứ đó ra chứ?"
Vừa dứt lời, hư không phụ cận hoa thụ bỗng nhiên hiện ra một tên nam tử xấu xí mặc trường bào, vừa hiện thân liền đảo mắt xung quanh, nhất thời phát hiện ra Lôi Vân Tử và Hàn Lập.
"Oh, còn có kẻ khác ở đây. Ngươi là ai?" Trong mắt nam tử xấu xí chợt lóe hung quang, có chút dữ tợn hỏi.
"Chính là người này đuổi giết ngươi chạy trối chết sao?" Thần sắc Hàn Lập vừa động, hỏi Lôi Vân Tử.
"Đương nhiên không phải, ngoại trừ hắn còn có...."
"Đương nhiên còn có thiếp thân..."
Một thanh âm lãnh đạm của nữ tử đột nhiên từ hư không phía trên hoa thụ truyền đến.
Tiếp theo bề mặt hoa thụ cuồng hiện phấn sắc hà quang, phanh một tiếng liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Một trần cuồng phong thổi qua, hư ảnh hóa thành từng điểm linh quang tiêu tán, nhưng chỗ cũ lại ba động, hiện ra một nữ tử mặc váy trắng.
Nữ tử này dung mạo vô song, thần sắc vô cùng bình tĩnh, dưới đôi chân ngọc bất ngờ lơ lửng một đóa cự hoa hồng nhạt.
Trong nháy mắt Hàn Lập nhìn thấy nữ tử này, chỉ cảm thấy trong lòng ngưng trọng, cảm giác hít thở không thông, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Cơ hồ trong nháy mắt, Hàn Lập liền khẳng định cho dù đối phương không phải là tồn tại Đại Thừa Kỳ thì tuyệt đối cũng là một hóa thân của Đại Thừa Kỳ, nếu không thì không có khả năng khiến hắn cảm thấy sợ hãi như thế.
Nữ tử sau khi hiện thân, ánh mắt phân biệt nhìn hai người Hàn Lập và Lôi Vân Tử, miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười thần bí.