Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1904: Đại công tử nhà họ Tô vào đại lao.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Việc này Tô Trang Thành thật sự có hơi sốt ruột. Bởi vì Mâu Vân là thứ trưởng thường trực bộ Công an, lãnh đạo cấp bộ trưởng. Là nhật vật số 2 trong bộ Công an. Không thể ngờ được Thiết Chiêm Hùng lại không nể mặt anh ta.
- Rõ ràng đây là Thiết Chiêm Hùng muốn đẩy tôi vào chỗ chết.
Tô Trang Thành lập tức ngồi im trên ghết, mắt mờ đi.
Tô Trang Thành ra vẻ ta đây không sợ bị bắt đều chỉ là giả bộ. Hơn nữa, một khi chuyện này thực sự xảy ra, đại công tử nhà họ Tô mà cũng phải vào tù.
Một khi truyền ra ngoài còn đáng sợ hơn. Sau này Tô Trang Thành làm sao có thể làm người, sao có thể tạo được uy tín của người nối nghiệp nhà họ Tô.
Hơn nữa, một khi nhận hình phạt, có lẽ vị trí người nối nghiệp nhà họ Tô cũng chuyển sang tay người khác. Đến lúc đó, chú hai Tô Khánh Trung chắc chắn sẽ không nương tay với y.
Còn em họ Tô Phong cũng đã thèm muốn vị trí Tống Giám đốc của y từ lâu. Vừa nghĩ đến những hậu quả này, đại công tử luôn kiêu ngạo như Tô Trang Thành cũng có chút hoảng loạn.
- Quá muộn rồi, bọn họ đều đã ngủ. Đêm khuya chúng ta không tiện đi quấy rầy người khác. Tuy nhiên, cậu cùng đừng lo lắng quá. Cứ đi ngủ trước đi, ngày mai sẽ nghĩ cách. Tôi không tin ủy viên bộ Chính trị chẳng lẽ không trị được một tên Thứ trưởng như Thiết Chiêm Hùng.
Tô Chiêu Viên cũng bị bức đến nóng mặt, lạnh lùng đáp.
- Phải cùng lúc dứt khoát hai gọng kìm, chúng ta tìm Phó Quốc Vân tỉnh Tây Lâm để lấy cái mũ ô sa của Diệp Phàm vậy. Một khi đã bị mất chức, thử hỏi Diệp Phàm còn có thể làm gì.
Tô Trang Thành khẽ chắc mẩm.
- Ừ, cũng có lý. Đều là con người cả thôi, sẽ luôn có mục tiêu để công kích. Nếu mất đi lý do để công kích thì còn công kích cái gì nữa. Người này vẫn cố cắn cậu đến chết thì chúng ta cũng không thể không ra tay với hắn.
Tô Chiêu Viễn gật gật đầu.
Đêm đó trôi qua rất nhanh.
Cố lẽ tối qua quá mệt mỏi nên Lam Tồn Quân ngủ đến tận 12 giờ trưa. Anh ta nhìn khăn trải giường có nhiều vết hồng loang lổ hơi vẻ đắc ý.
Lại có chút thương tiếc nhìn Tô Lâm Nhi đang cuộn tròn như con mèo. Không cầm lòng được giơ tay vuốt ve lưng cô.
- Anh Quân, cuối cùng em cũng đã trao tấm thân mình cho anh.
Tô Lâm Nhi đỏ mặt.
- Chỉ là muộn vài năm thôi. Cuối cùng em cũng đã hoàn toàn thuộc về anh. Thật sự là Lâm Nhi của một mình anh, ha ha ha …
Lam Tồn Quân vừa nói vừa cười vang.
- Thật chướng tai, không phải một mình anh chẳng lẽ còn định đẩy em cho ai khác. Đáng chết.
Tô Lâm Nhi tức giận mắng một câu. Định ngồi xuống nhưng lại kêu ôi một tiếng nhíu mày.
- Còn đau không?
Lam Tồn Quân cười gượng một tiếng nói:
- Nếu không để anh kiểm tra một chút, bôi chút thuốc.
- Anh đáng chết.
Tô Lâm Nhi đạp chân một cái, không đạp đến Lam Tồn Quân mà mình lại bị đau điếng.
- Xem em kìa, bảo em nghỉ ngơi lại còn muốn đánh người, đây là cái giá phải trả. Đàn bà con gái, không được phép thì chớ có đùa.
Lam Tồn Quân đắc ý cười.
Đúng lúc này điện thoại của Tô Lâm Nhi vang lên. Vừa nghe thì đã thấy tiếng thút thít nghẹn ngào của mẹ cô:
- Lâm Nhi, anh trai con bị bắt rồi…
Phượng Thanh cuối cùng không kìm nổi khóc nấc lên.
- Cái gì, bắt… bắt đi, ai dám đến bắt anh con?
Tô Lâm Nhi lớn tiếng hỏi, lập tức ngồi bật dậy, nhưng đau không chịu được, cũng có chút luống cuống.
- Là bộ Công an trực tiếp cho người đến bắt. Ba con cũng vội vàng từ công ty trở về. Làm sao bây giờ, con không làm việc xong với Diệp Phàm sao? Làm sao bây giờ? Nghe nói phải chịu hình phạt gì đó.
Phượng Thanh nói lặp đi lặp lại, xem ra thật sự là luống cuống.
- Anh Quân xin anh nói một chút với Diệp Phàm là anh trai em đã bị bắt đi rồi. Để hắn nói với Thiết Chiêm Hùng một câu.
Sau khi buông điện thoại, Tô Lâm Nhi dường như ôm lấy Lam Tồn Quân hét lớn.
- Ôi… Lâm Nhi, không phải Lam Tồn Quân anh vô tình, nhà họ Tô em có tiền, sao không tốn chút tiền coi như trừ họa. Hơn nữa, việc này thật sự là mọi người làm sai trước. Không phải mấy trăm triệu các em cũng có thể chi ra sao.
Lam Tồn Quân vẻ mặt khó xử, tuy nhiên vẫn gọi điện thoại cho Diệp Phàm.
Hai người bắt đầu đóng kịch. Lam Tồn Quân một mặt làm như xin xỏ giúp Tô Lâm Nhi, Diệp Phàm kiên quyết từ chối. Hơn nữa, Diệp Phàm còn cảnh cáo nếu Lam Tồn Quân làm thế nhà máy sẽ đổ…
Cúp điện thoại xong thì Tô Lâm Nhi cũng không nói gì, vội vàng mặc quần áo chạy về nhà.
Vừa về đến nhà phát hiện trong phòng khách có rất đông người đang ngồi. Mọi người đều vẻ mặt nghiêm trọng. Mà ông cụ nhà họ Tô, Tô Vũ Thành rất ít khi xuất hiện không ngờ cũng đã ngồi đó. Mẹ cô đã khóc đỏ hết cả mắt.
- Hành động của Thiết Chiêm Hùng thật sự là rất mau lẹ, nhận được tài liệu mới mấy giờ đã ra tay. Đây là làm cho nhà họ Tô chúng ta không chịu nổi. Đây là không nể mặt nhà họ Tô sừng sững mấy trăm năm ở cửa Nam. Đây là tuyên chiến với gia tộc chúng ta. Tuyệt đối không thể tha thứ.
Tô Khánh Suất không thể kiềm chế được nói.
- Chú hai, hiện tại nói những cái đó có tác dụng gì. Quan trọng hơn là nghĩ cách để cứu đại ca ra ngoài.
Lúc này anh hai của Tô Lâm Nhi liếc nhìn Tô Khánh Trung một cái tức giận nói.
Tô Định Xung đang công tác trong quân đội, tính tình vẫn như thế. Ngay cả đối với bề trên của nhà họ Tô cũng thế. Hơn nữa, biết việc này chú hai Tô Khánh Trung không có ý tốt gì, Tô Định Xung cũng không nể mặt.
- Những điều ba tôi nói không phải là nghĩ cách sao? Định Xung, đây là coi lòng tốt thành lòng lang dạ thú. Huống chi, việc này cũng tại Trang Thành. Nếu Trang Thành không làm ầm ĩ việc này lên, sao nhà họ Tô chúng ta lại phải bị người ngoài chê cười như hôm nay.
Con trai lớn của Tô Khánh Trung Tô Phong cũng đáp lại Tô Định Xung. Việc này nói lên hai điều,
- Tô Phong, cậu nói cái gì, chúng ta có cần phải thử nhau mấy chiêu không?
Tô Định Xung tức giận, xắn tay áo định ăn thua đủ.
- Hừ, ồn ào đủ chưa?
Lúc này một tiếng hừ lạnh vang lên. Tất cả mọi người đều im lặng, bởi vì người lên tiếng chính là ông cụ có quyền uy nhất nhà họ Tô.
Ông ta nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói:
- Đều là người một nhà, việc cần gấp trước mắt là cứu Trang Thành ra.
Cứ nhao nhao ồn ào ở trong này còn ra thể thống gì. Chẳng lẽ, còn lo chưa đủ mất mặt sao? Vừa rồi gọi điện thoại người ta bảo người ta không buông tay, không cho bảo lãnh.
Mọi người nghĩ xem còn có cách gì. Muốn nói mất mặt thì cả nhà họ Tô mất mặt. Chúng ta là người một nhà, vinh quang thì cùng vinh quang, tổn thất thì cùng tổn thất. Trong lúc quan trọng này các con gây nội chiến thế thì còn ra thể thống gì nữa.
Tô Vũ Thành mắt quả là không mù, không ngờ cũng biết nhấn mạnh sự đoàn kết cần kíp.
- Ba, dù gì thì cũng đã ồn ào như vậy. Người ta cứ kiên quyết không buông tay thì nhất định sẽ không xong với chúng ta. Chưa nói chuyện chúng ta có yếu thế hay không. Bằng không, sau này ai cũng cho là nhà họ Tô chúng ta đớn hèn, kẻ qua đường đều muốn giẫm lên coi thử thì sao chúng ta có thể sống yên ở cửa Nam được nữa. Uy nghiêm của nhà họ Tô không thể xâm phạm, không thể để có tiền lệ xấu như thế này.
Lúc này lão Tam nhà họ Tô, Tô Phong Cường nói.
- Vậy con nói một chút xem phải làm sao bây giờ?
Ông cụ nhà họ Tô nhìn đứa con thứ ba liếc mắt một cái hỏi.
- Tìm quan hệ, nếu có thể thì tìm người lời nói có trọng lượng ra mặt nói chuyện.
Tô Phong Cường lại nhìn mọi người liếc mắt một cái, nói tiếp:
- Hơn nữa chúng ta không thể buông tha Thiết Chiêm Hùng và Diệp Phàm. Không thể để cho hai người đó chiếm ưu thế, cũng phải dạy cho họ một bài học. Còn Diệp Phàm, tôi thấy, cứ bắt hắn luôn thì thế nào? Một người không biết trời cao đất dày gì, dám phân cao thấp với nhà họ Tô chúng ta. Thật sự hắn không biết mình có bao nhiêu phân lượng. Để nhà họ Tô chúng ta làm cho hắn tỉnh táo bằng vài cái bạt tai.
- Bắt, bắt, bắt. Dễ bắt như vậy sao. Người ta ở thành phố Đông Cống, còn là cán bộ giao lưu. Từ tỉnh Nam Phúc thuyên chuyển giao lưu đến. Không được Phí Mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc đồng ý, sao có thể bắt người. Nhà họ Phí không phải là con không biết, nhà chúng ta không quyết định được thái độ của nhà họ Phí.
Ông cụ Tô tức giận nói.
- Có thể cho người cảnh cáo một chút Thiết Chiêm Hùng. Thứ trưởng bộ Công an thì thế nào chứ. Cấp trên còn có đảng ủy công an, còn có bộ Chính trị.
Tô Khánh Trung cũng lạnh lùng hừ nói, nghĩ lại một chút rồi tiếp:
- Thiết Chiêm Hùng còn có anh trai là Thiết Thác, đương nhiệm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Việt Đông.
- Triệu Xương Sơn của Việt Đông thì dễ nói chuyện sao? Người ta cũng là con nhà danh giá. Nhà họ Triệu ở Bắc Kinh còn mạnh hơn cả chúng ta.
Người ta không nể tình cũng không có cách nào. Ngay cả tìm các đồng chí khác ở bộ Chính trị xin giúp, Triệu Xương Sơn chưa chắc đã đồng ý nể mặt.
Nhà họ Triệu cũng là một trong những con sư tử lớn. Trước kia khi ông cụ Triệu Bảo Cương cầm quyền, quyền lực nhà họ Triệu từng đạt đến đỉnh cao.
Gần đây tuy có chút giảm sút, nhưng từ khi Triệu Xương Sơn vào được bộ Chính trị, gia thế nhà họ Triệu lại sống lại như xưa.
Lúc này Tô Chiêu Viễn nói.
- Tôi thấy cũng không chắc. Triệu Quát không phải vẫn là phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh sao, chức vụ chính cũng không có được. Khi Triệu Bảo Cương ở đỉnh cao quyền lực cũng không làm được, huống chi hiện giờ.
Tô Khánh Trung lạnh lùng đáp lại lời của Tô Chiêu Viễn.
- Đó là chính sách điều chỉnh của Trung ương. Hai anh em nhà họ Kiều, trước kia hai người đều làm lớn, một trong quân đội một trong chính quyền.
Cuối cùng vẫn là Kiều Hoành Sơn lùi một bước, vứt bỏ danh hiệu ủy viên quân ủy. Mà nhà họ Triệu cũng thế, trung ương không thể để một nhà có hai người nắm quyền trong quân đội và chính phủ.
Như vậy, một khi định làm loạn, đất nước không phải là đáng lo sao. Đây là vì ổn định của đất nước. Cũng là đã xem xét đến nhiều mặt.
Cho nên, Triệu Quát đời này có lẽ không có hi vọng ngồi lên ghế chính. Tuy nhiên, mặc dù y chỉ là phó tư lệnh viên quân khu Bắc Kinh nhưng trong giới quân đội cũng là lãnh đạo.
Cũng khác với người bình thường.
Ông cụ Tô thản nhiên nói. Ông cụ Tô tuy vài năm nay đều sống trong căn nhà nhỏ nhưng ông cụ cũng không nhàn rỗi gì.
Lúc nào cũng chú ý đến chính trị của đất nước. Việc này có lẽ là thói quen đã hình thành từ trước. Bởi vì chính trị đất nước cũng liên quan đến hưng thịnh của nhà họ Tô, không thể bỏ qua.
- Thôi, đừng nói những lời vô dụng nữa, phải nghĩ cách cứu người ra ngoài đã.
Cuối cùng ông cụ nhà họ Tô khoát tay áo nói.
Nhất thời cả căn phòng đều im ắng.
Lúc này bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
- Em họ, sao em lại đến đây?
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của Kiều Trân một cái, Tô Chiêu Viễn vộihỏi.
- Làm sao bây giờ hả anh, nghe nói Đông Kinh đã được áp giải từ Tây Lâm về Bắc Kinh. Hiện tại Trang Thành đã bị bắt, làm sao bây giờ?
Mắt Kiều Trân cũng đỏ lên, vẻ mặt tiều tụy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1905: Uỷ viên Kiều nói cũng không có tác dụng
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Cô họ, có thể nhờ Kiều gia đại viện ra mặt nói hộ một chút.
Lúc này, Tô Lâm Nhi như chợt nhớ ra điều gì, đột nhiên nói chen vào.
- Đúng rồi, sao lại quên mất Kiều gia đại viện nhỉ…Tô Định Xung vỗ đầu, nghe ông ta nói, mọi người chăm chú nhìn về phía Kiều Trân.
Bởi vì cha Kiều Trân, Kiều Quân Đức, là anh em họ của Kiều gia Thỉ viện, Kiều Viễn Sơn. Không phải họ gần mà là kiểu họ hàng cách thế hệ.
- Tôi…
Kiểu Trân ngẫm nghĩ một lúc lắc lắc đầu.
- Cô họ, lúc này cô còn do dự cái gì. Đến lúc dượng họ thực sự bị bắt thì muộn rồi.
Tô Lâm Nhi ở một bên giật giây.
- Lão thái gia, con nói không bằng ông nói. Ông cũng hiểu, lời nói của phụ nữ chúng con trong mắt họ vốn không có nhiều trọng lượng.
Kiểu Trân vẻ mặt khổ sở nói.
Kiều Trân ra mặt so với Tô lão thái ra mặt sẽ không giống nhau. Tô lão thái gia ra mặt là đại diện cho Tô gia đại viện. Dựa vào thanh danh của Tô gia tin tưởng Kiều gia cũng sẽ nể mặt một chút.
- Việc này, chắc Quân Đức cũng từng ra mặt rồi chứ? Đông Kinh còn là con rể của ông ta.
Tô lão thái gia nhíu nhíu mày nói.
Tô lão thái gia băn khoăn, chuyện này, đại diện cả gia tộc nói chuyện, ý nghĩa khác xa. Quan hệ của Tô gia và Kiều gia vốn không tốt lắm, ngược lại lại có quan hệ tốt với đối thủ của Kiều gia. Tô lão thái gia không thể mặt dày đi nhờ vả.
- Lão thái gia, hẳn là ông không biết. Diệp Phàm chính là người đề xướng ra những chuyện này.
Chắc mọi người không biết quan hệ của hắn với Kiều gia.
Kiều Trân thấy ông cụ hình như không muốn ra mặt, nhất thời nóng nảy, vội vàng nói.
- Diệp Phàm, hắn có quan hệ gì với Kiều gia đại viện?
Tô Chiêu Viễn vẫn không hiểu, năm đó Diệp Phàm đính hôn với Kiều Viên Viên, hai anh em Kiều gia cũng không mời bao nhiêu người.
Chỉ mời vài người bằng hữu có quan hệ rất thân thiết với Kiều gia. Cho nên việc này cũng không đồn đại rộng ra bên ngoài.
Hơn nữa, thủ đô lớn như vậy, gia tộc lớn như Kiều gia không tới trăm cũng là vài chục, sao có thể chuyện gì mọi người đều biết được. Huống chi, con cái của những gia tộc lớn rất nhiều, hợp lại chắc phải tới một nghìn người, sao mà quan tâm được hết.
- Diệp Phàm là con rể Kiều ủy viên, hắn đã đính hôn với Kiều Viên Viên. Ông xem xem, lần này, Tô gia chúng ta khiến Diệp Phàm bị thiệt hại nặng, Trang Thành lại luôn tính toán với Diệp Phàm.
May là Diệp Phàm còn không nói việc này với Kiều gia đại viện. Tuy nhiên, hắn không nói thì cũng không phải Kiều gia đại viện không biết.
Chẳng qua bây giờ người ta mắt nhắm mắt mở, may là Trang Thành không làm chuyện gì thương tổn tới Diệp Phàm.
Bằng không, tính cách của Kiều Viên Viên chắc mọi người không rõ, cô nàng này rất được người nhà Kiều gia yêu thương.
Mọi người đều gọi cô ấy là Công chúa của Kiều gia đại viện. Bằng không, đúng là đã kết oán với Kiều gia rồi.
Kiều Trân vẻ mặt u buồn nói.
- Đây là sự thật sao?
Tô Chiêu Viễn giật mình hỏi, vẻ mặt thực sự kinh ngạc chứ không phải vờ vịt.
- Chắc chắn là thật. Khi đó Diệp Phàm đính hôn với Viên Viên, ba cũng đi uống rượu còn tặng lễ vật.
Kiều Trân nói, trong đại sảnh im lặng nặng nề. Người nhà Tô gia vẻ mặt càng khó coi.
Thật lâu sau, Tô lão gia mới thở dài, nói:
- Thảo nào thái độ của tiểu tử này kiên quyết đến vậy, hóa ra có cả một tầng quan hệ, khó trách.
- Kiều gia đại viện thì sao nào? Chúng ta cũng có thể tìm được gia đình như thế.
Tô Khánh Trung còn e thiên hạ chưa loạn, hừ lạnh một tiếng.
Một tiếng đập thịch.
Ông cụ tám mươi tuổi không ngờ tức giận, bàn tay nhiều nếp nhăn vỗ thật mạnh trên mặt bàn cổ, nói:
- Mày đúng là đồ khốn kiếp. Kiều gia đại viện lại vô dụng như mày nói hả?
Kiều Viễn Sơn trong tay nắm giữ Ban tổ chức Trung ương, liên quan đến tiền đồ của hàng nghìn hàng vạn cán bộ Hoa Hạ. Hễ làm quan thì đều phải nể mặt Kiều gia ít nhiều.
Kiều Hoành Sơn nắm trong tay quân quyền, tuy hiện nay đã không còn là ủy viên quân ủy. Việc này cũng là do Trung ương suy xét một đại gia tộc không thể ôm đồm cả quân đội và chính trị nên mới để ông ta rút về phía sau một chút.
Nhưng tầm ảnh hưởng của Kiều Hoành Sơn ở quân giới tuyệt đối sẽ không giảm đi. Đừng nhìn viễn cảnh tươi đẹp vô tận của nhà chúng ta, có vẻ cũng kết giao với không ít bằng hữu.
Từ Uỷ viên bộ Chính trị, đến các quan lớn của các tỉnh, nhưng thực ra gọi mấy người tới đấu với hai anh em Kiều gia, các người đếm xem, cả Hoa Hạ này có được bao nhiêu người ra mặt vì Tô gia chúng ta.
Những quan hệ như này, nói ra cũng có chút vô dụng. Nếu là tình huống không ảnh hưởng tới lợi ích cá nhân của bọn họ thì việc ra mặt giúp chúng ta cũng là điều có thể. Cái này gọi là thêm hoa trên gấm, hiểu không?
Nhưng nếu bảo họ đọ sức với Kiều gia đại viện có tầm ảnh hưởng lớn như vậy, người ta chắc chắn còn lưỡng lự không quyết.
- Chẳng lẽ thực sự phải chi ra bốn tỷ ba trăm triệu cho con sư tử Diệp Phàm đó sao? Thế khác nào muốn bức chết Tô gia chúng ta?
Tô Khánh Trung có chút bất mãn càu nhàu một câu.
- Đưa một trăm triệu. Lâm Nhi, nghe nói quan hệ của cháu với Lam Tồn Quân không tồi, cháu liên hệ với Lam Tồn Quân, Tô gia tình nguyện bỏ ra một trăm triệu xử lý dứt điểm chuyện này. Hy vọng sau này Diệp Phàm đừng làm ầm ĩ nữa. Tô gia cũng không phải hổ giấy. Nếu thật sự không nể tình, đến cả Kiều ủy viên chúng ta cũng phải đi nói một chút.
Tô lão gia rất khí phách, trực tiếp ra lệnh.
Tô Khánh Trung chu mồm lè lưỡi, cuối cùng không dám mở miệng nữa. Biết ông cụ yêu thương Tô Trang Thành. Việc này, cũng chẳng còn cách nào khác.
Nếu mở miệng, đầu tiên xem chừng phải nhận một gậy của đại ca Tô Chiêu Viễn.
Hơn nữa còn để lại ấn tượng về việc ném đá xuống giếng, không nể tình người thân.
- Cám ơn ông nội, cháu lập tức đi gọi.
Tô Lâm Nhi rất kích động, lập tức gọi cho Lam Tồn Quân. Thông qua Lam Tồn Quân chuyển đến điện thoại của Diệp Phàm. Sau khi à ừ một hồi, Tô Lâm Nhi vẻ mặt phẫn nộ buông điện thoại xuống.
- Diệp Phàm nói hôm qua thương lượng với Nhị thúc có đề cập đến chuyện này, hơn nữa còn cho Tô gia thời gian một ngày. Tuy nhiên, hôm qua Nhị thúc không đồng ý, hơn nữa còn xui tay chân tấn công hắn, giọng điệu uy hiếp mắng hắn. Nếu Tô gia không có thành ý, hắn sẽ không nghĩ đến chuyện thỏa hiệp. Nên làm gì sẽ làm thế.
Tô Lâm Nhi vẻ mặt khó chịu nói.
- Con không nói gì, tiểu tử này căn bản là đang càn quấy, gây sự với nhà chúng ta. Con thấy không cần phải dài dòng với hắn. Có phải bảo Kiều gia ra mặt, chúng ta cũng phải đấu một trận.
Tô Khánh Trung lại bắt đầu làm ầm lên.
Tuy nhiên lần này Tô lão gia không phê bình anh ta.
- Để tôi nói chuyện với Kiều Viễn Sơn một chút.
Tô lão thái gia quyết định, lập tức gọi điện cho Kiều Viễn Sơn. Kiều Viễn Sơn nghe xong đồng ý hỏi Diệp Phàm trước. Bảo người nhà Tô gia đợi một chút.
- Diệp Phàm, sự việc của cậu với Tô gia là như nào vậy?
Kiều Viễn Sơn không tiện hỏi. Bởi vì việc Diệp Phàm bị điều đi Đông Cống ông ta không giúp gì, bây giờ đương nhiên cũng ngại. Cho nên, bảo Kiều Thế Hào, con trai Kiều Hoành Sơn gọi điện cho Diệp Phàm.
- Bọn họ muốn giết em, em còn có thể sao được nữa.
Diệp Phàm kể lại mọi chuyện.
Kiều Thế Hào vừa nghe, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu Tô gia đồng ý bỏ ra ba tỷ năm trăm triệu xử lý dứt điểm chuyện này, các cậu cũng kiếm được cái đầy bồn đầy bát. Chú em, nên tìm cách khoan dung độ lượng một chút có phải hay không?
Hơn nữa, Tô gia cũng không phải đớn hèn như chú thấy bên ngoài. Nếu thật sự muốn đọ sức, anh sợ sẽ ảnh hưởng đến công tác của Thứ trưởng Thiết.
Đến lúc đó, cậu cũng phiền toái. Mà Kiều gia và Tô gia còn có chút thân thích. Cũng không tiện nhìn chú cứ làm ầm lên với Tô gia. Đến lúc thật sự ầm ĩ lên, chú bảo Kiều gia xử lý việc này thế nào?
- Việc này không liên can đến Kiều gia. Nên xử lý thế nào thì làm vậy. Thế Hào, anh cũng không phải nói nữa. Em biết đây là hai đại nhân bảo anh ra mặt. Nếu anh còn coi Diệp Phàm em là anh em, thì đừng dài dòng nữa. Bằng không em sẽ trở mặt. Về phần Thiết ca, em cũng phải xem bọn họ làm thế nào. Cùng lắm thì mặc kệ về nhà làm ruộng.
Diệp Phàm giọng điệu nặng thêm nhiều.
- Ôi, việc này, ôi, anh không nói nữa, tự cậu quyết định đi.
Kiều Thế Hào biết nói nữa cũng vô dụng, ngược lại còn khiến quan hệ của mình và Diệp Phàm bị ảnh hưởng.
Diệp Phàm tuy nói bị tước bỏ quân chức, nhưng Kiều Thế Hào cũng không chút khinh thị hắn. Bởi vì, Kiều Thế Hào biết, Diệp Phàm đã lọt vào mắt Chủ tịch Đường đương nhiệm. Người như vậy tuyệt đối không thể đắc tội, Tô gia thì sao nào?
Cho nên Kiều Thế Hào đành đem việc này nói khéo lại với ông chú Kiều Viễn Sơn.
- Tiểu tử này, bướng bỉnh như đầu trâu…
Vẻ mặt Kiều Viễn Sơn cũng có chút khó coi, cảm thấy hơi mất mặt.
Tuy nhiên ông cũng không có cách gì với Diệp Phàm. Chỉ có điều, ông ta vẫn cảm thấy không thể cứ để Diệp Phàm làm ầm ĩ lên với Tô gia về chuyện này.
Chịu thiệt chắc chắn là Diệp Phàm, đến lúc đó bị gây sức ép, ngay cả Kiều gia cũng bị lôi vào thì không hay.
Kiều Viễn Sơn suy xét kỹ càng trước tiên đương nhiên là lợi ích của Kiều gia, còn con rể là con rể. Đây là hai phạm trù khác nhau. So sánh với lợi ích chủ yếu của Kiều gia đại viện thì con rể cũng phải đứng sang một bên. Đương nhiên, Kiều Viễn Sơn cũng không thể để Diệp Phàm càn quấy tiếp như vậy.
Đang lúc Kiều Viễn Sơn cân nhắc, không ngờ nhận được điện thoại của đồng chí Yến Vân, Uỷ viên bộ Chính trị, Phó Thủ tướng nội các Chính phủ. Đầu tiên là nói vài lời thăm hỏi xã giao, sau đó thì úp mở nhắc đến chuyện của thành phố Đông Cống.
Nói là kinh tế thành phố Đông Cống cần phát triển cái gì, vân vân. Kiều Viễn Sơn vừa nghe đã hiểu.
Ý của Yến Vân đơn giản là hy vọng Diệp Phàm không tiếp tục gây chuyện nữa.
Nếu Tô gia đồng ý đưa ba tỷ năm trăm triệu, khoản tiền này vừa đúng lúc có thể giúp phát triển kinh tế địa phương.
Có chút tiền cho bản thân.
Sau đó, lại nhận được điện thoại của người thứ hai có tầm ảnh hưởng lớn, là Uỷ viên Trung ương. Ý tứ cũng tương tự. Bọn họ tuy chưa nhắc tới Diệp Phàm, nhưng ý tứ Kiều Viễn Sơn đã nghe ra.
Đương nhiên, trước mặt một nhân vật lớn, cầm đầu trong ban Tổ chức cán bộ như Kiều Viễn Sơn, bọn họ nói năng cũng phải châm trước.
Đương nhiên cũng sợ làm cho Kiều Viễn Sơn không vui. Dù sao, làm vậy cũng là áp chế Diệp Phàm, áp chế Diệp Phàm cũng không khác áp chế Kiều gia. Áp chế chỉ sợ người ta bắn ngược lại.
- Nói giúp không ít nhỉ.
Kiều Hoành Sơn lại cười ha hả vài tiếng, liếc nhìn em trai Kiều Viễn Sơn nói:
- Viễn Sơn, xem ra người con rể này cũng không đơn giản đâu. Mới giữ chức Chủ tịch một thành phố cấp ba mà đã khiến cho mấy nhân vật lớn phải ra mặt nói đỡ Tô gia. Nếu làm quan lớn của một tỉnh, không biết sẽ còn gây ra sức ép thế nào?
- Tiểu tử này, đúng là giỏi gây sự.
Kiều Viễn Sơn tức giận, hừ một tiếng. Tuy nhiên trong giọng nói lại tràn đầy cảm giác thích thú.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1906: Tôi mặc kệ.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Haha. Chú nghĩ một đằng nói một nẻo. Tán thưởng thì cứ tán thưởng đi. Đáng tiếc Kiều Hoành tôi không sinh được con gái ngoan, bằng không, có con rể như vậy, dù có chút bướng bỉnh nhưng bản lĩnh cũng không tồi, không tồi.
Kiều Hoành Sơn phá lên cười, nói:
- Có thể bức Nam Môn Tô gia đến bước đường này, trước đây người ta chưa từng cậy cục nhờ vả gì chúng ta. Bây giờ thì hay rồi, ít nhất lão Tô gia cũng nợ chúng ta một món nợ ân tình không nhỏ.
- Nhưng tiểu tử này cũng rất nguy hiểm. Nó vẫn cứ bướng bỉnh, vậy chẳng phải khiến Tô gia đối địch với Kiều gia chúng ta sao? Đến lúc đó, lão Tô gia không thể không đối phó với nó, mà chúng ta thì không thể khoanh tay đứng nhìn phải không?
Kiều Viễn Sơn nhíu nhíu mày nói.
- Lại là chuyện này, nghe giọng điệu này của chú thì có vẻ tiểu tử này vẫn không chịu buông tha Tô gia. Nếu không buông tha, vậy mấy cuộc điện thoại vừa rồi hẳn là Tô gia thông qua mấy nhân sĩ hữu hảo chào hỏi chúng ta. Ý tứ là anh khuyên nhủ con rể, nếu còn không dừng tay, lão Tô gia có làm gì nó thì cũng không thể trách ông ta đúng không?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên hừ nói.
- Ý tứ đương nhiên là như thế. Sở trường của bọn họ là chào hỏi trước, coi như là tôn trọng Kiều gia chúng ta. Chỉ là tên đầu trâu này vẫn cứ không chịu nhả ra, đương nhiên, lão Tô gia cũng hành động hơi quá. Chỉ có điều, chuyện này chúng ta dù sao cũng không thể đứng nhìn tên đầu trâu bướng bỉnh này chịu thiệt. Nếu không Viên Viên còn không làm chúng ta phiền chết hay sao.
Kiều Viễn Sơn lại vừa bực mình vừa buồn cười.
- Để tránh mâu thuẫn, tôi thấy, Ban tổ chức Trung ương các chú chẳng phải là tổ chức một lớp huấn luyện cán bộ cấp sở đó sao?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười nói.
- Ý đại ca là để Diệp Phàm tới học tập tại trường Đảng trung ương?
Kiều Viễn Sơn nhìn Kiều Hoành Sơn.
- Haha, giải quyết được tận gốc. Diệp Phàm mất đi địa bàn Đông Cống, đã không có mục đích để gây sự ầm ĩ, nó còn làm ầm ĩ cái gì?
Nếu còn làm ầm lên thì là xuất binh vô cớ. Bởi vì, Uỷ ban nhân dân thành phố Đông Cống và nhà máy đường Dương Xuân căn bản là chẳng có quan hệ gì với nó phải không nào?
Thứ đồ không có quan hệ gì với mình thì còn quan tâm làm gì? Đây là chúng ta đang cứu nó, tin tưởng về sau nó sẽ hiểu.
Đương nhiên, lão Tô gia cũng phải bỏ ra một khoản, nếu không tên tiểu tử đầu trâu này chắc chắn sẽ không đồng ý rời khỏi Đông Cống.
Kiều Hoành Sơn cười gượng một tiếng.
- Ừ, Tô gia đúng là cũng hơi quá đáng. Thật sự coi Kiều gia làm đồ trang trí cũng không được. Bỏ ra một khoản tiền là điều nên làm. Về phần Thiết Chiêm Hùng ở bộ Công an thì do lão Tô gia ra tay. Diệp Phàm thì do em điều đi, thế là được.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu.
- Việc này không nên chậm trễ, chú lập tức gọi điện cho đồng chí Phó Quốc Vân ở Tỉnh ủy Tây Lâm. Việc này, không thể trì hoãn nữa.
Nếu Thiết Chiêm Hùng đến điều tra, chính thức mở vụ án, phỏng chừng, kể cả chú ra tay cũng muộn rồi.
Vậy chắc chắn tạo nên xung đột trực diện giữa Tô gia và Diệp Phàm, rất không sáng suốt. Tiểu tử đầu trâu này, muốn đấu với Tô gia chờ cậu trở thành con trâu cường tráng rồi đấu tiếp.
Biết rõ không đấu lại được còn muốn đấu, đúng là không sáng suốt. Tuy nhiên, Kiều Hoành Sơn lại tán thưởng dúng khí và phong cách dũng mãnh không sợ chết này của nó.
Kiều Hoành Sơn cười ha hả.
- Ừ, em lập tức gọi điện thoại điều động một chút.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu rút điện thoại. Đầu tiên là giao cho cán bộ có liên quan đến việc huấn luyện của Ban Tổ chức Trung ương thông báo cho tỉnh Tây Lâm lập tức điều động Diệp Phàm đến học tập ở trường Đảng trung ương.
Sau đó, Kiều Viễn Sơn đang chuẩn bị đích thân gọi điện cho đồng chí Phó Quốc Vân tỉnh Tây Lâm. Tuy nhiên, ngẫm nghĩ một lúc lại không gọi. Tin là có thông báo của Ban tổ chức cán bộ trung ương như vậy là đủ rồi. Lẽ nào Phó Quốc Vân lại có thể từ chối không cho Diệp Phàm đi?
Mà Kiều Viễn Sơn bên kia vừa động, Tô gia cũng lờ mờ đoán được. Lập tức áp chế Thiết Chiêm Hùng. Đương nhiên là áp chế do cấp trên sắp xếp. Ví như Phó tổng Yến đích thân tiến hành áp chế Thiết Chiêm Hùng.
Không đến hai giờ sau, Diệp Phàm nhận được điện thoại của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm, yêu cầu lập tức phải giao lại mọi công tác của Ủy ban nhân dân thành phố cho Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đông Cống, đồng chí Quách Tắc Quân.
Sau khi giao toàn bộ công việc của nhà máy đường Dương Xuân cho đồng chí Lam Tồn Quân lập tức lên đường đến trường Đảng trung ương ghi danh học tập. Hơn nữa, đặc biệt chỉ ra, bên đó đã khai giảng mấy ngày, yêu cầu đồng chí Diệp Phàm không thể qua loa, nhanh chóng giao lại công việc rồi lập tức lên đường. Nếu vi phạm sẽ bị Đảng kỷ luật.
Xuống tay rất nhanh, Diệp Phàm gác điện thoại tự nói một câu rồi lập tức gọi điện cho Thiết Chiêm Hùng. Diệp Phàm còn chưa mở miệng, Thiết Chiêm Hùng ở đâu dây bên kia đã nói:
- Cậu em, cậu bên đó chắc cũng có chuyện rồi hả?
- Vâng. Vẫn là biện pháp rút củi dưới đáy nồi cũ rích. Yêu cầu tôi lập tức chuyển giao, sau đó đến lớp huấn luyện cán bộ cấp sở của trường Đảng trung ương học tập. Việc này chắc chắn là trò của Tô gia.
Diệp Phàm nói.
- Ôi, cậu em, không ngờ chúng ta lại cùng đến trường Đảng trung ương học tập.
Thiết Chiêm Hùng thở dài mắng:
- Đúng là tay không xoay nổi đùi. Mẹ nó, thực là xui quá trời.
- Anh cũng tới trường Đảng trung ương học tập, lớp nào?
Diệp Phàm thực sự có chút giật mình.
- Cấp cán bộ như tôi chắc chắn phải tới lớp huấn luyện cán bộ cấp tỉnh bộ. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, trường Đảng trung ương còn chưa có lớp đó.
Cho nên bọn họ tìm cái lí do, không ngờ bảo tôi tới lớp huấn luyện cán bộ cấp sở. Bảo tôi tới đó khuấy động phong trào nhóm cán bộ cấp sở, làm tấm gương tốt, dạy cho họ kinh nghiệm…
Thật ra trường Đảng trung ương chỉ có một lớp huấn luyện cán bộ cấp Phó giám đốc sở hệ chính trị pháp luật, bọn họ bảo tôi tới huấn luyện.
Hơn nữa thông báo nói là lập tức chuyển giao công việc, lập tức đến trường Đảng trung ương báo cáo. Không đi hoặc kéo dài thời gian sẽ bị Đảng kỷ luật. Mẹ nó, đây là chuyện gì thế?
Thiết Chiêm Hùng không nhịn được, mắng.
- Đúng là cùng cảnh ngộ, thông báo của tôi cũng tương tự, lôi cả kỷ luật của Đảng ra.
Diệp Phàm cười khổ một tiếng, đột nhiên phẫn nộ hô:
- Tôi không đi, cứ không đi đấy.
- Không đi, sao được?
Sau khi Thiết Chiêm Hùng hơi ngạc nhiên, trầm tư một hồi rồi nói:
- Cậu em, tôi thấy việc này khá phức tạp. Tôi thấy tạm thời lùi một bước đi, anh cứ cứng rắn không lay chuyển được thì cũng không khôn ngoan. Ngày mai thật sự lại thật sự bị kỷ luật cái gì thì không biết làm thế nào. Hơn nữa, việc này, tôi thấy, bọn họ chắc chắn đã gặp Kiều gia đại viện. Ngẫm lại, hoạt động của Ban tổ chức cán bộ Trung ương lại qua mắt được Kiều ủy viên sao? Hơn nữa, anh không biết, đến anh tôi bên đó cũng có người gọi qua chào hỏi.
- Bàn tay dài thật.
Diệp Phàm hừ một tiếng, nói:
- Thiết ca, con đường quan chức của tôi chắc dừng lại ở đây. Thiết ca, anh đi báo cáo đi. Tôi…tôi mặc kệ.
- Tiểu tử cậu thật hồ đồ. Chỉ có chút sóng gió đã bảo mặc kệ. Vậy chẳng phải là khiến Tô gia vừa ý sao. Chúng ta vẫn làm, hơn nữa, còn phải làm rất tốt. Đợi chúng ta có đủ khả năng đấu lại Tô gia, chúng ta sẽ tính sổ sau.
Thiết Chiêm Hùng khẩn trương nói.
- Mặc kệ Thiết ca, tôi bị đau lòng quá rồi. Trước kia, Diệp Phàm tôi vào sinh ra tử lập công lao hiển hách vì Tổ đặc nhiệm A, kết quả ra sao?
Nói tước quân chức là tước bỏ. Mà trong chính quyền, Diệp Phàm tôi làm tới đâu đều có những sáng tạo kỳ tích, một huyện nghèo đói tôi có thể biến trở thành một thành phố, còn muốn Diệp Phàm tôi phải thế nào nữa?
Hiện tại, có người muốn giết tôi, còn tôi phải bấm bụng chịu nhin, muốn tôi phải trốn tránh. Chẳng lẽ Diệp Phàm tôi sinh ra đã thảm vậy, phải cúi đầu trước cường quyền sao?
Mặc kệ, cứ kệ đi, Thiết ca, huynh đệ, tôi xin lỗi, giữa đường bỏ gánh, xin lỗi tất cả anh em, tôi…
Diệp lão đại trong giọng nói đầy bi thương, đập một tiếng rồi buông điện thoại.
- Anh mặc kệ, tôi cũng không làm nữa, chơi cái trò gì, muốn làm gì thì cứ làm. Mẹ nó, bố ra nước ngoài làm phú ông, chén lớn uống rượu, ôm ấp mỹ nhân tự tại tiêu dao.
Thiết Chiêm Hùng tức giận cũng đập một tiếng rồi buông điện thoại.
Chỉ nửa giờ ngắn ngủi, tin Chủ tịch thành phố Đông Cống, Diệp Phàm từ chức truyền khắp toàn bộ thành phố. Chấn động toàn thể thành phố Đông Cống, thậm chí truyền tới cả tỉnh ủy Tây Lâm. Đầu tiên Chủ tịch Chúc gọi điện tới hỏi việc này.
Diệp Phàm nói đầu đuôi câu chuyện cho chủ tịch Chúc, Chủ tịch Chúc quát lớn trong điện thoại:
- Đồng chí tiểu Diệp, ngàn vạn lần đừng từ chức, cậu chờ tôi, tôi lập tức phản ánh lên trung ương.
Không lâu sau, Đoàn Hải Thiên và Tề Chấn Đào đều gọi điện đến hỏi thăm. Đầu tiên là khuyên Diệp Phàm không phải từ chức, Diệp Phàm thái độ kiên quyết. Cuối cùng ba người tỏ thái độ, sẽ báo cáo với trung ương về vấn đề này.
Còn cũng trong thời gian này, Thứ trưởng bộ Công an Thiết Chiêm Hùng khiếu nại lên cấp trên. Đồng chí Cục trưởng cục Công an thành phố Đông Cống yêu cầu từ chức. Đồng chí Mã Hán của căn cứ Việt Đông Ngư đại Hùng Sơn yêu cầu nghỉ. Trương Long Triệu Hổ của Cục Cảnh vệ trung ương dưới sự dẫn dắt của Lang Phá Thiên cũng đồng loạt yêu cầu nghỉ.
Đã xảy ra việc lạ với các cán bộ cấp cao.
- Tên tiểu tử khốn này, lại làm ầm gì lên thế?
Kiều Viễn Sơn tức giận đập bàn.
- Tiểu tử giỏi, có khí phách, có năng lượng, không ngờ có nhiều người như vậy đứng ra hò hét cho nó. Tôi muốn xem xem Tô gia xử lý vụ này thế nào.
Kiều Hoành Sơn không ngờ vui tươi hớn hở cười cười, bộ dạng muốn xem diễn trò.
- Đại ca, đây là giờ phút sống còn mà anh còn cười được?
Kiểu Viên Sơn cũng chọc vui.
- Tôi thấy việc này phỏng chừng sẽ có người đứng ra xử lý. Chú ngẫm lại đi, nhiều người làm ầm lên như vậy, người kia còn không biết sao?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười.
- Ừ, hẳn là ông ấy đã biết. Cũng tốt, chúng ta cứ đứng im mà quan sát.
Kiều Viễn Sơn gật gật đầu.
- Vài thằng hề nhảy nhót có thể làm ra chuyện gì, từ chức thì từ chức. Những người muốn làm quan ở Hoa Hạ này dài tới tận biển. Trái đất này không có Diệp Phàm thì không quay nữa chắc?
Tô Chiêu Viễn lạnh lùng hừ nói.
- Vừa rồi Yến Tổng Lý bảo chúng ta tốt nhất nên khiêm tốn một chút. Trong số mấy người này, người có ảnh hưởng nhất chính là Lang Phá Thiên. Người này là cục trưởng Cục Cảnh vệ trung ương, trực tiếp phụ trách chính là an toàn của bộ Chính trị. Nghe nói thân thủ rất cao, là nhân tài hiếm có. Việc này chỉ sợ đã khiến tất cả lãnh đạo cấp quốc gia đều chú ý tới rồi.
Tô Khánh Trung không ngờ có chút lo lắng.
- Chủ tịch, đây là thư đề nghị của đồng chỉ Lý Khiếu Phong của Tổ đặc nhiệm A vừa mới gửi lên.
Lúc này, thư ký chuyên trách của Chủ tịch Trung Nam Liêm, Đường Hạo Đông, Cổ Kiệt sau khi gõ cửa được phép vào thì đưa tới một gói tài liệu to.
- Gọi ông ấy vào luôn đi, cũng lâu rồi tôi không gặp Lý lão.
Chủ tịch Đường đứng lên đi ra phía cửa.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1907: Chủ tịch Đường biết rồi.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Anh ta đi rồi, để lại túi tài liệu này.
Cổ Kiệt nói.
- Mang qua đây.
Chủ tịch Đường nói rồi mở túi tài liệu ra, lật giở xem mấy tài liệu liên quan. Lúc sau, Chủ tịch Đường càng nhăn nhó mặt mày, nhìn qua câu cuối cùng mà Lý Khiếu Phong nói- Chủ tịch, Diệp Phàm là một thiên tài, một đồng chí hết lòng vì nước vì dân. Không thể để anh ta từ chức, quốc gia sẽ mất đi một hiền tài.
- Diệp Phàm chẳng phải là ở Hải Đông sao, từ bao giờ lại tới thành phố Đông Cống thế.
Chủ tịch Đường liếc nhìn Cổ Kiệt hỏi.
- Tôi cũng không rõ, để tôi lập tức đi hỏi các đồng chí dưới đó.
Cổ Kiệt nói.
- Ừm!
Chủ tịch Đường hừ đáp.
Cổ Kiệt tự mình đi xử lý lấy. Một tiếng sau thì trở lại văn phòng.
- Mấy tháng trước, đồng chí Phí Mãn Thiên của tỉnh Nam Phúc lên trường Đảng trung ương học tập, toàn bộ công tác ở tỉnh ủy đều là do đồng chí Yến Xuân Lai chủ trì. Nghe nói Đồng chí Phí Mãn Thiên vừa đi khỏi không lâu thì xảy ra chuyện thuyên chuyển giao lưu cán bộ giữa các địa phương, vậy nên đồng chí Diệp Phàm mới đến Đông Cống.
Gỉả Kiệt nghiêm túc thuật lại.
“Ồ!” Chủ tịch Đường gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.. Thế nhưng, trong lòng Cổ Kiệt lại không khỏi chấn động, bởi vì anh ta phát hiện Chủ tich Đường dằn mạnh cây bút máy trong tay chấm xuống bản tài liệu trong giây lát.
Động tác này rất không bình thường, Cổ Kiệt chỉ thấy qua có đôi lần. Mỗi lần Chủ tịch Đường làm như vậy là các đồng chí cấp dưới khẳng định là có người gặp vận đen.
Lần này không biết thằng “hủi” này là ai?Chẳng lẽ lại là Yến Xuân Lai?Cổ Kiệt thầm chắc mẩm trong lòng.
- Cậu gọi ngay cho bên tổ chức giao lưu cán bộ và đồng chí Phó Quốc Vân bên tỉnh Tây Lâm, cứ nói Diệp Phàm là đồng chí tốt, Đông Cống không thể thiếu cậu ấy. Bồi dưỡng tập huấn thì khi nào đi mà chả được.
Chủ tịch Đường nói ra rất tự nhiên rồi lại vùi đầu tiếp tục đọc tài liệu.
Cứ như ban nãy chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.
Hành động diễn ra rất mau lẹ, không lâu sau Bí thư tỉnh Tây Lâm là đồng chí Phó Quốc Vân đã nhận được thông báo của bên tổ chức giao lưu cán bộ. Bảo là đã suy xét thấu đáo đến tình hình đặc thù của Đông Cống, tức là không thể thiếu được một đồng chí như Diệp Phàm. Vì vậy, Đồng chí Diệp Phàm tạm thời chưa cần lên trường Đảng bồi dưỡng tiến tu.
- Đùa kiểu gì hay vậy?Bên tổ chức cán bộ đúng là thay đổi như chong chóng.
Phó Quốc Vân thở dài, lập tức gọi thư ký cho chỉ thị xuống văn phòng tỉnh ủy. Có điều, Phó Quốc Vân nghĩ ngợi giây lát rồi lại cho dừng ngay, đích thân gọi điện luôn cho Diệp Phàm thông báo luôn tin này. Hơn nữa, còn động viên đồng chí Diệp Phàm cần tích cực công tác, nắm bắt tốt kinh tế của Đông Cống để lo cho dân chúng gì gì nữa……
- Thư ký của Chủ tịch Đường đích thân gọi cho tôi, vậy nên, đồng chí Diệp Phàm thật đáng để chúc mừng đó nha. Thư ký Cổ nói đồng chí Diệp Phàm là đồng chí tốt, thực ra chính là Chủ tịch Đường thông qua Cổ Kiệt mà khen đồng chí Diệp Phàm. Chủ tịch đã khen ngợi Diệp Phàm thì bên mình cũng nên thể hiện thái độ chút chút. Hiểu tâm tư lãnh đạo mới là thằng cấp dưới “ngoan”.
Phó Quốc Vân thầm suy tính.
Tuy nhiên, Thiết Chiêm Hùng vẫn tạm thời đi làm giáo viên ở trường Đảng trung ương.
Chỉ là mới tiếp nhận vụ án của Tô gia, Thứ trưởng bộ Công an, Thôi Cảnh Hạo vốn định ba phải, xử vụ án Tô gia từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ hóa không có.
Không ngờ lại xảy ra một vở tuồng, Diệp Phàm không ngờ yêu cầu từ chức. Không lâu sau lại đến trường Đảng trung ương học. Đồng chí Thôi Cảnh Hạo không ngốc, anh ta có khứu giác chính trị nhạy bén.
Chẳng lẽ là Kiều gia ra tay. Ban đầu là Tô gia tìm người ở trung ban Tổ chức cán bộ giở trò ma mãnh, muốn loại bỏ Diệp Phàm. Hiện tại Kiều gia đại viện ra tay lại đòi thông báo của trung ban Tổ chức cán bộ về. Kiều gia đã ra tay, mình kẹp ở giữa sẽ phiền phức đây.
Giờ phút này, Phó trưởng ban Thôi có cảm giác kích động muốn đâm vào tường. Vốn là muốn lấy lòng Tô gia nên mới nhận vụ án của Tô gia từ tay Thiết Chiêm Hùng.
Vốn là cái bánh ngon, không ngờ chỉ mấy tiếng đồng hồ, trong nháy mắt đã trở thành cái bàn ủi có thể làm bỏng chết.
Thôi Cảnh Hạo đù đầu óc có cố gắng thì cũng không chống đỡ được với Kiều gia đại viện. Kiều gia đại viện đã ra tay ngắn chặn hành động của trung ban Tổ chức cán bộ
Diệp Phàm kia một khi đã không đi, khẳng định sẽ bám lấy vụ án Tô gia không buông, mình nên làm gì bây giờ? Mình không thể đắc tội với Tô gia, mà Kiều gia đại viện so với Tô gia lại càng đáng sợ hơn. Cái mũ quan trên đầu mình dường như cũng đang lúc lắc muốn rơi.
Phó trưởng ban Thôi hối hận.
Cho nên Phó trưởng ban Thôi cũng không dám có hành động gì, tạm thời dứt khoát giữ vụ án lại xem tình hình.
Vốn định ngày mai tới chỗ Tô Trang Thành, bây giờ không thả người nữa, vậy đầu tiên là đắc tội với Tô gia. Phó trưởng ban Thôi đành phải tự than thở số mình không tốt, làm thế này không được, thế kia cũng không được, hai bên đều không thể đắc tội.
Ngẫm nghĩ một chút, lão già này vội vàng báo cáo với Phó trưởng ban thường trực Mâu Vân. Tuy nhiên dường như Mâu Vân không có hứng thú với vụ án của Tô gia. Miệng ừ đầu gật, những cũng không đả động gì tới vụ án cũng như việc xử lý vụ án.
Thôi Cảnh Hạo hiểu được. Mâu Vân và Tô gia quan hệ không tồi. Giờ phút này Tô Cảnh Hạo cũng hiểu, phỏng chừng Mâu Vân cũng đánh hơi được điều gì, đương nhiên không chịu dính líu tới vụ án này.
Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo ngẫm lại cũng có chút lo lắng. Việc này không làm rõ như xương cá ngạnh lưng, anh ta ngồi bên bàn làm việc ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, kêu lên:
- Sao mình lại quên anh ta nhỉ?
Chợt cầm lấy điện thoại gọi cho Bí thư tỉnh ủy tỉnh Tây Lâm, Phó Quốc Vân, cười nói:
- Lão Phó, bây giờ thành quan to ở tỉnh rồi, đã quên lão Thôi tôi rồi hả?
Thôi Cảnh Hạo và Phó Quốc Vân là bạn đại học, đương nhiên hai người không học đại học chính quy. Đều là thay đổi giữa chừng, sau lại thoát ly đi sản xuất ba năm. Khi đó học cùng một trường, coi như là bạn học. Hơn nữa, quan hệ cũng không tồi.
- Nói gì vậy lão Thôi, quên ai cũng được chứ sao quên được lão Thôi, phải không nào? Bằng không, còn dám về thủ đô sao?
Phó Quốc Vân cũng ha hả cười.
- Lão Phó anh ấy à, nói như là Thôi Cảnh Hạo tôi là thổ phỉ muốn cướp tài sản của Phó đại nhân ấy.
Thôi Cảnh Hạo cười cãi lại nói.
- Sao dám?
Phó Quốc Vân cười cười.
- Lão Phó à, thành phố Đông Cống tỉnh Tây Lâm các anh có phải có người tên Diệp Phàm không?
Thôi Cảnh Hạo bắt đầu vào đề.
- Có, Chủ tịch thành phố Đông Cống, là người từ Hải Đông, tỉnh Nam Phúc tới giúp chúng tôi phát triển kinh tế. Đồng chí này cũng không tồi, vừa đến đã khống chế được cục diện phát triển của Đông Cống. Hơn nữa gần đây luôn tận tâm tận lực phát triển kinh tế, muốn Đông Cống thực sự đi lên. Tôi rất xem trọng cậu ta.
Phó Quốc Vân vừa mở miệng đã khen Diệp Phàm không ngớt. Nhưng thật ra khiến Thôi Cảnh Hạo trong lòng cảnh giác. Không rõ Phó Quốc Vân vì sao như thế? Chẳng lẽ có liên quan đến sự việc lần này?
- Haha. Chính miệng anh đã nói cậu ta là đồng chí tốt, thì hẳn Diệp Phàm là một đồng chí tốt.
Thôi Cảnh Hạo cười cười, nói:
- Chỉ là có một vấn đề nhỏ tôi vẫn không hiểu. Lão phó, chúng ta là người một nhà không nói nhiều lời.
- Có gì cứ hỏi thẳng là được mà. Lão Thôi, giữa hai chúng ta mà còn giấu giếm điều gì, thì thật chẳng ra sao đúng không?
Phó Quốc Vân rất sảng khoái hỏi, trong lòng cũng cân nhắc một chút ý nghĩ của Thôi Cảnh Hạo.
- Chẳng phải Ban Tổ chức Trung ương sắp xếp Diệp Phàm tới lớp cán bộ cấp sở, trường Đảng trung ương tiến tu sao. Thông báo này vừa mới gửi đến tỉnh Tây Lâm các anh, phỏng chừng vừa vài giờ trước đã thay đổi thông báo. Thực sự có chút kỳ quái.
Thôi Cảnh Hạo hỏi.
- Haha, cái này, lão Thôi, anh hỏi cái này để làm gì? Thông báo của Trung ban Tổ chức cán bộ sửa đổi, phải hỏi người của Trung ban Tổ chức cán bộ mới đúng chứ? Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai đây? Việc này đến chính tôi cũng có chút nghi hoặc khó hiểu.
Tuy nhiên, chuyện lãnh đạo, chúng ta cũng không nên hỏi đến đúng không nào?
Phó Quốc Vân bật cười ha hả, lập tức hiểu ra. Hóa ra lão Thôi có ý thăm dò. Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo không lộ ý đồ ra, Phó Quốc Vân cũng sẽ không để lộ điều gì liên quan.
Bằng hữu là bằng hữu, lợi ích là lợi ích.
- Ôi…
Thôi Cảnh Hạo thở dài, trong lòng mắng một câu lão cáo già này, vẫn nói:
- Không dám dấu anh, vụ án tập đoàn Vinh Quang bị lừa vốn là Thứ trưởng Thiết Chiêm Hùng phụ trách, bây giờ Thứ trưởng Thiết tạm thời tới làm giáo viên ở trường Đảng trung ương. Cho nên vụ án này bỏ lại.
- Không gì là không xử lý được. Nên xử lý thế nào thì sẽ xử lý như thế. Mấy tên lừa gạt này thật sự đáng giận, nhất định phải nghiêm trị. Tuy nhiên lão Thôi, kính nhờ anh một chuyện, nhất định phải giúp đỡ chúng tôi lấy lại số tiền bị lừa. Đông Cống là một địa phương nghèo, không chịu nổi sức ép.
Phó Quốc Vân thực sự có chút để bụng. Bởi vì gần đây chuyện của tập đoàn Vinh Quang cũng là khiến cho Bí thư Tỉnh ủy như ông ta có chút phiền lòng.
Gần đây ông ta cũng luôn chú ý tới vụ án của tập đoàn Vinh Quang. Một vụ án lớn liên quan đến mấy tỷ, nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn. Đến lúc đó khiến cho những hộ cho vay gây rối thì sẽ phiền phức.
- Haha, lấy lai tiền ấy à, đương nhiên là phải thế.
Thôi Cảnh Hạo vừa nghe, biết Phó Quốc Vân cũng có chút nóng nảy, mẩy tỷ này chắc chắn là ảnh hưởng rất lớn rồi.
Cho nên, đồng chí tiểu Thôi cũng lập tức bắt đầu chơi trò kín đáo với Phó Quốc Vân. Trong lòng thầm nghĩ, anh đã không nói tình hình thực tế, tôi cũng không gắng sức. Xem ai thiệt hơn ai.
Cáo gì, Phó Quốc Vân trong lòng mắng một câu nói:
- Quyết định của Trung ban Tổ chức cán bộ tôi không rõ lắm, tuy nhiên mấy tiếng trước, tôi nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Cổ.
Sau khi lộ ra tên “ Cổ”, Phó Quốc Vân lại không nói gì, đương nhiên là đang chờ lão Thôi nói.
- Trưởng ban thư ký Cổ nào cơ?
Thôi Cảnh Hạo thực sự có chút nóng ruột, bật thốt lên hỏi.
- Haha.
Phó Quốc Vân mỉm cười hai tiếng, giống như tự hỏi cái gì.
Ước chừng đợi một phút, Phó Quốc Vân ở đầu máy bên kia không ngờ còn không có động tĩnh gì. Thôi Cảnh Hạo hiểu được, mình mà không hé lộ tí gì, lão cáo già Phó Quốc Vân này tuyệt đối sẽ không nói gì thêm.
Chỉ một ông Trưởng ban thư ký sao có thể đoán được là ai, cả nước có bao nhiêu ông Trưởng ban thư ký Cổ, chỉ ở thủ đô cũng đã không phải là ít rồi,
- Lão Phó à, có chuyện chắc là anh chưa nghe qua. Là bạn cũ, tôi cũng phải nhắc nhở anh một chút.
Thôi Cảnh Hạo nói.
- Xem nào, nên nhắc nhở thì nên nhắc nhở sớm đúng không nào? Quan hệ giữa hai ta mà còn gì phải giấu sao?
Không có thành ý gì cả đúng không?
Phó Quốc Vân không ngờ lại trách Thôi Cảnh Hạo trước, khiến lão già này trong lòng suýt nữa phát điên.
Trong lòng thầm mắng bản lĩnh trả đũa được cất giấu này của anh đúng là mạnh hơn người. Tuy nhiên, Thôi Cảnh Hạo giọng điệu vẫn bình tĩnh nói:
- Diệp Phàm có quan hệ với Kiều gia đại viện ở thủ đô.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1908: Người nhà họ Tô lúng túng.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
-- Nhà họ Kiều, có phải là cùng một nhà với hai ông lớn họ Kiều kia?
Phó Quốc Vân kinh ngạc, ông ta thật sự không biết đến tầng quan hệ này của Diệp Phàm.
- Ừ, hai anh em nhà họ Kiều. Diệp Phàm chính là con rể tương lai của ủy viên Kiều.
Thôi Cảnh Hạo vừa nói xong những lời này thật sự làm họ Phó ngạc nhiên. Phó Quốc Vân luôn thầm kêu “vạn hạnh”. Vốn định cho Thái Phi xuống đối phó với Y Cao Vân.
Không thể tưởng tượng được Thái Phi lại lấy Diệp Phàm ra khai đao trước như vậy. Những việc này Phó Quốc Vân cũng nghe từ người khác một ít. Mấy ngày qua, chuyện tập đoàn Vinh Quang bị làm ầm ĩ, Phó Quốc Vân vốn cũng định xử lý Diệp Phàm. May là còn chưa ra tay.
Bằng không, thật sự là tự đập tảng đá vào chân mình. Nhà họ Kiều không dễ trêu vào. Mặc dù là lãnh đạo một vùng biên như Phó Quốc Vân thì cũng không dễ dàng trêu vào hai anh em nhà họ.
- Là con rể tương lai của ủy viên trung ương, thật đúng là tốt biết bao.
Phó Quốc Vân nói, nghĩ một chút rồi lại tiếp:
- Hôm đó nhận được điện thoại của Trưởng ban thư ký Cổ, chỉ thị rằng đồng chí Diệp Phàm là đồng chí tốt, nhân dân Đông Cống không thể thiếu cậu ấy.
Sau khi gác điện thoại xong, tuy rằng Phó Quốc Vân không nói tiếp Trưởng ban thư ký Cổ là ai. Nhưng Thôi Cảnh Hạo đã cảm nhận được. Độ nhạy cảm chính trị của Thôi Cảnh Hạo thật sự làm cho người ta giật mình.
Bởi vì, Phó Quốc Vân tuy chỉ nói một câu. Nhưng những lời này có hai chữ “chỉ thị”. Một thư ký dựa vào cái gì để đưa ra chỉ thị với một nhân vật số một như họ Phó? Chứng tỏ thư ký này đã thay mặt lãnh đạo ra chỉ thị.
Có thể ra chỉ thị với Phó Quốc Vân là ai? Ít nhất cũng phải là ủy viên bộ Chính trị. Mà ủy viên bộ Chính trị mà gọi là Trưởng ban thư ký Cổ thì chỉ có một, chính là Cổ Kiệt, thư ký chuyên trách văn phòng Chủ tịch Đường.
Không thể tưởng tượng được Chủ tịch Đường lại tự mình ra chỉ thị Phó Quốc Vân. Đó không phải đã chứng tỏ Diệp Phàm là người được chủ tịch Đường yêu quý sao?
Tuy nói bây giờ cấp bậc của Diệp Phàm vẫn chưa thể tiến vào mạng lưới quyền lực của Chủ tịch Đường, nhưng có lẽ Diệp Phàm là đối tượng mà Chủ tịch Đường đã sớm đưa vào tầm ngắm để cất nhắc vào mạng lưới của ông.
Bằng không, Chủ tịch Đường sẽ không nói những lời này. Hơn nữa là trực tiếp nói với một bí thư Tỉnh ủy. Ít nhất có thể chứng minh, Diệp Phàm đã lọt vào mắt anh của Chủ tịch.
Một người trẻ tuổi như vậy. Cha vợ lại là Ủy viên bộ Chính trị, quản lý Ban tổ chức cán bộ Trung ương đồng chí Kiều Viễn Sơn. Hơn nữa lại được Chủ tịch Đường chú ý. Người trẻ tuổi này quả là tiền đồ vô lượng.
Thôi Cảnh Hạo đưa ra một quyết định dứt khoát. Nhất định phải nghiêm túc xét xử vụ án nhà họ Tô. Nếu không, Diệp Phàm sẽ không đồng ý buông tha, làm ầm ĩ lên. Mà Chủ tịch Đường lại chú ý đến Diệp Phàm. Không phải là vụ án này sẽ gây sức ép cho chúng ta trong mắt Chủ tịch Đường sao?
“Cho đến lúc này, mình có muốn làm chút việc tư cũng bị người khác tóm được chứng cứ. Nhất định phải thế hiện sự công bằng và chính nghĩa mới được. Có lẽ như vậy còn có thể làm cho Chủ tịch Đường chú ý đến mình một chút. Không phải là mình sẽ phát tài sao.”
Thôi Cảnh Hạo tuy hiện nay là người quyền cao chức trọng ở bộ Công an. Nhưng trong bộ Công an còn có thể uy phong một chút. Ngoài bộ Công an ra đến những bộ ngành và ủy ban trung ương khác, không chắc người ta đã nể mặt ông ta.
Trung ương có bao nhiêu bộ và ủy ban, cục sở, còn có mấy văn phòng nữa, nếu đem ra so sánh thì đều cao hơn bộ Công an một bậc. Những đồng chí giống như Thôi Cảnh Hạo ở Bắc Kinh ít nhất cũng đến hơn nghìn người.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thôi Cảnh Hạo cho cấp dưới tăng cường thẩm tra xử lý Tô Trang Thành. Mà nhà họ Tô thì tận khi cho người đi bảo lãnh mới biết là không thể bảo lãnh.
Hơn nữa, chỉ thị của Thôi Cảnh Hạo, nhà họ Tô cũng hiểu được. Tất nhiên cả nhà họ Tô đều sốt ruột.
- Đồ thất hứa này, không phải bảo sáng nay có thể về sao. Sao đột nhiên lại thay đổi?
Tô Trang Thành mắng em trai Tô Định Xung.
- Có thay đổi rồi.
Tô Chiêu Viễn nhìn ông cụ, vẻ mặt cũng rất khó coi.
- Ngày hôm qua Kiều Viễn Sơn đã ra chỉ thị cho Ban tổ chức cán bộ Trung ương ngẫu nhiên tập trung Diệp Phàm đến trường Đảng học tập. Việc này, có lẽ là Kiều Viễn Sơn muốn bảo vệ Diệp Phàm. Không để hắn ở thành phố Đông Cống mà bị gây sức ép.
Mà Thiết Chiêm Hùng cũng bị chúng ta đưa đến trường Đảng làm giáo quan. Thôi Cảnh Hạo khi mới tiếp nhận vụ án này có đồng ý sáng nay cho chúng ta bảo lãnh người ra.
Không thể ngờ, mới mấy giờ sau, chuyện Diệp Phàm đến trường Đảng trung ương học tập lại ngừng lại, hắn vẫn ở Đông Cống. Chẳng lẽ Kiều Viễn Sơn lại thay đổi? Do đó cũng ảnh hưởng đến Thôi Cảnh Hạo?
Tô Khánh Trung nói.
- Không phải thay đổi, tầm nhìn của Kiều Viễn Sơn lợi hại hơn so với chúng ta. Để Diệp Phàm đến trường Đảng trung ương học tập, thứ nhất là bảo vệ con rể tương lai, thứ hai cũng là cho chúng ta một ân tình lớn, chúng ta phải nợ ân tình này. Kiều Viễn Sơn sao có thể phạm một sai lầm sơ đẳng như thế. Không biết có phải là có người khác nhúng tay vào không?
Ông cụ nhà họ Tô nói.
- Người khác nhúng tay. Vậy không phải là cấp bậc còn cao hơn Kiều Viễn Sơn sao?
Tô Khánh Trung nói, nhất thời hít một hơi thở sâu.
- Chắc chắn là nhân vật có phân lượng đã nói chuyện với Kiều Viễn Sơn. Nếu không, Ban tổ chức cán bộ trung ương đã là nhân vật số một. Thì người này chắc chắn có cấp bậc cao hơn cả Kiều Viễn Sơn. Cấp bậc cao hơn Kiều Viễn Sơn thì cũng không có nhiều người đâu.
Tô Chiêu Viễn nói.
- Đại ca muốn nói chính là một trong chín ủy viên thường vụ?
Tô Khánh Trung hỏi một câu, vẻ mặt cũng khó coi. Không thể ngờ được việc này còn liên quan đến chín vị đầu sỏ kia. Nếu đúng là như vậy thì có lẽ hai ủy viên bộ Chính trị mà mình mời sẽ không tiếp tục tham gia vào vụ án của Tô Trang Thành.
- Chín ủy viên thì đã chắc chắn là chín ủy viên. Nhưng không biết cụ thể là ai. Vừa rồi tôi có gọi điện thoại cho Thủ tướng Yến Vân. Ông ấy cũng rất khó xử, nói nào là việc này không tiện giải quyết. Còn nhắc nhở tôi phải chú ý làm tốt mảng quan hệ…
Tô Chiêu Viễn nói, nhìn mọi người một cái, lại tiếp :
- Vị ủy viên kia lại nói một câu- muốn tháo chuông phải tìm được người buộc chuông.
- Lời này là có ý gì? Đi đâu tìm người ‘ buộc chuông’’như vậy bây giờ. Người này lại không xuất hiệnmà cứ giống như thần thánh vậy, thật sự là phiền toái quá thể.
Tô Định Xung là quân nhân, không thích động não suy nghĩ những vấn đề phức tạp như vậy. Tính của hắn là cứ đi thẳng vào vấn đề.
- Định Xung, con cũng đã trưởng thành. Những năm gần đây đều là người nhà dọn đường cho con. Chính con cũng phải tự suy nghĩ. Con cứ suy nghĩ cho kỹ “kẻ buộc chuông” là ai? Con có thể nghĩ ra thì cha thưởng cho con mười triệu.
Ông cụ Tô đột nhiên lên tiếng.
Nghe nói có mười triệu, Tô Định Xung có chút kích động. Tuy nói nhị công tử nhà họ Tô luôn không thiếu tiền, nhưng thưởng mười triệu, vẫn là một khoản lớn, số tiền này có thể chơi được bao nhiêu là gái chứ.
Tô Định Xung vò vò đầu nghĩ.
Ước chừng hai phút sau vẫn chưa tỉnh lại.
- Định Xung, mấu chốt là ở “kẻ buôc chuông”, nghĩ lại xem, vụ án của anh con ai là kẻ buộc chuông nào?
Tô Chiêu Viễn thấy dáng vẻ buồn rầu của con không kìm nổi nhắc y một câu.
Tuy nhiên, lão nhị Tô Khánh Trung có chút bất mãn nói:
- Đại ca, anh nhắc nhở Định Xung như thế thì mười triệu chẳng phải là đi tong sao.
Thấy ông cụ yêu chiều mấy đứa con của Tô Chiêu Viễn, Tô Khánh Trung liền có chút bất mãn. Tất nhiên là không muốn Tô Định Xung nhận được mười triệu. Ngay cả mấy đứa con của Tô Khánh Trung cũng thèm muốn mười triệu này. Đó là mười triệu tiền mặt thật sự.
Nhà họ Tô tuy nói là có tiền, nhưng con cháu rất nhiều. Bình thường tiền tiêu vặt mỗi tháng mỗi người có thể lĩnh ba bốn nghìn đồng. Mười triệu đối với chúng mà nói là quá lớn. Mấy đứa thanh niên trong phòng không ai là không muốn.
- Chẳng lẽ là Diệp Phàm ?
Lúc này Tô Định Xung cuối cùng đã hiểu, vẻ mặt vui mừng nói.
- Cho là con đoán đúng. Như vậy đi, vừa rồi Chiêu Viễn có nhắc nhở con một câu, mười triệu này giảm một nửa, cho con năm triệu.
Ông cụ Tô nói.
- Cha, không có bác cả nhắc nhở thì căn bản là Định Xung không đoán ra được. Cho một triệu cũng là nhiều rồi, gì mà cho năm triệu lận.
Đứa con lớn của Tô Khánh Trung, Tô Định ghen tị nói.
- Hừ.
Ông cụ Tô đột nhiên hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn tất cả con cháu trong phòng một cái nói:
- Từ lúc nào Tô Vũ Thành tôi nói chuyện mọi người học được cách phản đối như vậy? Bản lĩnh thì không học, chuyện này thì học nhanh thế?
- Ba, Tô Phong nhất thời hồ đồ thôi, ba đừng để bụng.
Tô Khánh Trung vội vàng nói, quay đầu trừng mắt nạt con trai một cái. Tô Chiêu Viễn liền bình tĩnh lại không dám nói gì nữa.
- Muốn thuyết phục Diệp Phàm còn khó hơn lên trời, làm sao bây giờ?
Tô Định Xung nói.
- Ừ, nếu có thể thuyết phục hắn ngày đó tôi đã giải quyết việc này rồi. Tên đó bướng bỉnh có lẽ tám ngựa kéo cũng không quay đầu trở lại. Người ta là con rể của Kiều Viễn Sơn, biết nhà họ Tô chúng ta cũng không thể nắm được hắn. Cho nên mới kiêu ngạo như thế.
Tô Khánh Trung hừ nói.
- Không cần nói dông dài, Trang Thành vẫn đang trong tù. Một ngày không ra ngoài sẽ nguy hiểm thêm một ngày. Chúng ta vẫn phải nghĩ cách thuyết phục Diệp Phàm mới được.
Ông cụ Tô khoát tay áo nói.
Nhất thời cả căn phòng đều im lặng.
- Ông, cháu nghĩ, thuyết phục Diệp Phàm hơi khó. Ở Hải Đông người này đã đối đầu với cháu mấy lần. Chúng ta đã đắc tội với hắn. Mà nhà họ Kiều cũng mặc kệ. Muốn bảo họ ra mặt thuyết phục là không có khả năng. Cho nên, cháu nghĩ có phải là nên nghĩ cách khác không?
Lúc này Tô Lâm Nhi nói.
- Cách khác, con nói xem có cách nào khác có thể làm?
Tô Chiêu Viễn nhìn con gái một cái hỏi.
- Nếu chuyện của anh cả là do một trong chín vị ủy viên trung ương kia nhúng tay, chúng ta có thể lấy độc trị độc.
Tô Lâm Nhi không ngờ bỗng hiến kế.
- Cháu muốn nói đi tìm mấy vị đầu sỏ kia, để họ ba mặt một lời. Cùng cấp bậc thì họ cũng dễ nói chuyện với nhau hơn?
Tô Khánh Trunh nhíu máy nói.
- Đúng vậy.
Tô Lâm Nhi nói.
- Vô ích thôi.
Tô Chiêu Xa đột nhiên hừ nói, nhìn con gái một chút, nói:
- Lâm Nhi, con cũng ngây thơ quá. Chín vị ủy viên trung ương là lãnh đạo cấp cao nhất, tìm chỗ nào bây giờ. Ngay cả nhà họ Tô chúng ta tiền nhiều thế lớn, hiện giờ cũng không thể kết giao một vị đầu sỏ trong chín người đó.
- Ba, hiện giờ tìm không được cũng không phải là không tìm thấy.
Tô Lâm Nhi nỏng nảy nói.
- Lâm Nhi, cha thấy con mãi không lớn. Nếu con có thể làm cho nhà họ Tô kết giao được với một trong chín vị đầu sỏ của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa này thì chú hai khâm phục con luôn.
Tô Khánh Trunh hơi có vẻ châm chọc nói.
- Ừ, Lâm Nhi, nếu thực sự cháu có cách, ông sẽ thưởng cho cháu năm mươi triệu.
Ông cụ Tô lần này đã chịu nói lời vàng ngọc, chứng tỏ chín vị đầu sỏ này rất có phân lượng trong lòng ông ta. Lần này Tô Khánh Trung cũng không phản đối, gật gật đầu đồng ý với ông cụ.
- Bà cô của nhà chúng ta có thể.
Tô Lâm Nhi khẳng định.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ