Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1924: Tư lệnh Tiền xuất kích.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
"Ồ!" Diệp Phàm đầu tiên là giả bộ ngạc nhiên, về sau, liếc nhìn Tiền Đào Quốc, nói,
Phân quân khu tuy nói là thuộc hệ thống quân đội, nhưng, cũng là lực lượng vũ trang nhân dân.
Có quan hệ to lớn với chính quyền địa phương chúng ta. Hơn nữa, trong các phương diện như cứu trợ thiên tai, chống lũ, làm đường mấy năm qua, phân quân khu thành phố đều có những biểu hiện tích cực.
Quân dân một nhà, cho nên, có yêu cầu gì tư lệnh Tiền cứ nói thẳng là được, nói cái gì có thể nói không thể nói thì bỏ qua?
- Cửu Vân Lĩnh mọi người đều biết rõ, gần đây, lãnh đạo cấp trên đã quyết định...
Tiền Đào Quốc bắt đầu đưa kế hoạch ra.
- Cái sạp này quá lớn, quy hoạch ban đầu của chúng ta từ tòa nhà Thành ủy đến quốc lộ Ngũ Long Sơn độ rộng chỉ có 8 mét.
Hơn nữa chiều dài chỉ có 20 đến km. Nếu như theo yêu cầu của tư lệnh Tiền, đường của chúng ta lập tức phải mở rộng đến 16 mét, hơn nữa, tổng chiều dài không dưới 38 km.
Chiều dài dường như thay đổi không lớn, tuy nhiên, yêu cầu trong đó lại rất lớn. Một là độ rộng thay đổi quá lớn, tương đương xây dựng thêm một quốc lộ Ngũ Long Sơn.
Thứ hai, đường cho quân đội yêu cầu chất lượng rất cao, thiết kế ban đầu góc cua còn khá nhiều, Nếu như theo yêu cầu của tư lệnh Tiền, thiết kế của chúng ta phải làm lại từ đầu.
Hơn nữa, có vài chỗ không cần thêm cầu nay phải thêm cầu. Chỗ không cần phá núi cũng phải phá núi sơn đào đất. Như vậy tính tổng lại, uỷ ban khai thác phát triển khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mở rộng chí ít cũng phải chi số vốn lớn hơn hai mươi triệu mới có thể lấp đầy lỗ thủng này.
Tuy nói quân dân một nhà, chính quyền địa phương nên giúp đỡ công tác của quân đội. Nhưng, việc này, giúp đỡ cũng phải xem năng lực có phải vậy không?
Lực không phải không có nhưng cũng không thể cố mà làm tới. Như vậy, chẳng những sẽ làm bị tổn hại nghiêm trọng đến chính quyền thành phố, hơn nữa. Nếu làm thành một công trình dở dang Quách Tức Quân tôi một là có lỗi với Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống, hai là cũng trở thành tội nhân với người dân Đông Cống.
Quách Tức Quân lập tức đưa ra ý kiến phản đối.
Bởi vì, đồng chí lão Quách tất nhiên lo lắng cho túi tiền của mình. Tổng số tiền chính quyền thành phố phân bổ không có biểu hiện tăng lên còn bị quân đội lấy đi một bát canh, đồng chí Tiểu Quách tất nhiên là kiên quyết phản đối rồi. Bởi vì, đồng chí Tiểu Quách là chủ nhiệm uỷ ban khai thác phát triển, khoản tiền này chẳng khác nào nằm dưới ngòi bút của y.
- Đúng vậy, nếu là ủng hộ một hai triệu đó là điều nên làm. Hơn hai mươi triệu. Tài lực của chính quyền thành phố khó có thể đảm đương. Thị trưởng Quách lo lắng là có căn cứ. Việc này, còn phải thận trọng rồi mới nói được.
Thái Phi lập tức tỏ thái độ ủng hộ cách nghĩ của Quách Tắc Quân.
- Ha ha, các anh vừa rồi chẳng phải nói ủng hộ công tác của quân đội sao. Sao vậy, quay một vòng động đến thời điểm thực tế lại bỏ gánh à.
Nếu trong khi chống lũ quân đội cũng như thế mặc kệ không hỏi, thực sự đến lúc đó, các anh mới con em nhân dân sao?
Hơn nữa, đoàn biên phòng cũng là vì an toàn vùng biên thành phố Đông Cống chúng ta. Không có một thành phố Đông Cống ổn định, sao có thể có một thành phố Đông Cống phồn vinh phát triển.
Nói từ phương diện chung. Xuất phát điểm của chúng ta đều giống nhau, đều là vì quốc gia, vì nhân dân thành phố Đông Cống. Đến lúc đó, nhân dân Đông Cống mắng chửi chính là chính quyền thành phố mà không phải Tiền Đào Quốc tôi đây?
Tiền Đào Quốc lập tức lấy lại sắc diện.
- Hệ thống quân đội là do lãnh đạo nhà nước trực tiếp chỉ đạo quản lý, có nghĩa là một phần tài chính cũng là do bên trên trực tiếp quản lý rót xuống.
Chính quyền địa phương chỉ có thể nói là bỏ ra chút sức lực trợ giúp một phần. Lấy ví dụ như con đường từ tòa nhà Thành ủy đến Cửu Vân Lĩnh.
Phân quân khu thành phố nên chọn Đại Lương mới đúng, quốc lộ cao cấp quân dân cùng làm này dài đến 38 km, tổng đầu tư nhiều nhất khoảng 40 triệu.
Phân quân khu chí ít cũng phải đi đầu có phải không? Nếu phải lấy ở chính quyền thành phố 20 triệu. Không phải là mỗi bên một nửa sao. .
Việc này. Không được hợp lý, cũng không hợp tình, lại có chút đảo khách thành chủ. Hơn nữa, giống như đại sự di chuyển nơi đóng quân, Đới Trung Cường tôi không tin cấp trên không rót vốn xuống?" Đới Trung Cường nói theo ánh mắt ra hiệu của Nùng Cao Vân, ý tứ này có đôi chút ám chỉ, ám chỉ Tiền Đào Quốc anh tự ý bớt xén khoản tiền cấp trên rót xuống giữ lại cho bản thân, lại đem gánh nặng đặt lên vai chính quyền thành phố.
- Bí thư Đới, lời này của anh là có ý gì? Tiền Đào Quốc tôi không hề nói cấp trên không rót vốn xuống. Lãnh đạo đã đồng ý cấp sáu mươi triệu.
Nhưng. Chỉ riêng một con đường đã dùng mất bốn mươi triệu, còn lại hai mươi triệu liệu có thể làm gì? Chỉ e không cần nói đến khu sinh hoạt của gia quyến binh sĩ, còn cả bệnh viện trường học nơi đóng quân nữa.
Ngay cả doanh trại và thao trường bình thường cho chiến sĩ cũng không xây được. Tiền Đào Quốc tôi cũng là nghĩ dồn chút tiền làm tốt mặt này.
Lần này chủ yếu là để ổn định tâm lý binh sĩ cáp trên mới quyết định chuyển đi. Hơn nữa, Đội phòng vệ là đội đặc biệt do địa phương và quân đội hợp thành lập, hợp công an biên phòng và quân đội thành đơn vị độc lập.
Đảm nhận nhiệm vụ biên phòng cho thành phố Đông Cống chúng ta. Bọn họ vì nhân dân Đông Cống phục vụ, tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố Đông Cống là lấy từ dân, chẳng lẽ lại không nên dùng nó cho dân sao?
Ngôn từ của Tiền Đào Quốc bắt đầu sắc bén. Phong thái quân nhân bắt đầu thể hiện.
- Bộ đội an ninh biên phòng đúng vậy, tôi là muốn làm rõ ý nghĩa chính trị pháp luật, vậy trước tiên nói từ phương diện tính chất của bộ đội an ninh biên phòng.
Bộ đội này là một nhánh bộ đội thực hiện nghĩa vụ an ninh do bộ Công an trực tiếp lãnh đạo, hay là một nhánh lực lượng vũ trang thi hành pháp luật quan trọng mà nhà nước ta bố trí ở khu vực vùng biên duyên hải, khu xuất nhập cảnh bến cảng và lãnh hải.
Phân chia theo phương diện cơ cấu lực lượng vũ trang, bộ đội an ninh biên phòng thuộc một bộ phận quân đội cảnh sát vũ trang nước ta. Các đội đồng cấp có bộ đội cảnh vệ, bộ đội phòng cháy chữa cháy, bộ đội khai mỏ, bộ đội kiểm lâm, bộ đội giao thông, đều đã phân công rõ ràng. Biên chế độc lập.
Theo phương diện này mà nói tài chính là do chính quyền địa phương gánh vác một phần, bởi vì, bộ máy công an cũng là biên chế địa phương.
Tuy nhiên, đội phòng vệ này của chúng ta rất đặc biệt. Về tên gọi tuy nói là bộ đội an ninh biên phòng, trên thực tế nó trực thuộc cấp trên tức là phân quân khu thành phố mà không phải là sở Công an dưới quyền Đảng ủy thành phố Đông Cống.
Mấy năm trở lại đây, sở công an thành phố chưa từng có một chút quyền quản hạt nào với đội phòng vệ. Địa phương khác đều do Phó giám đốc Công an thành phố kiêm nhiệm chức chính ủy bộ đội biên phòng. Chỉ có đội phòng vệ này của chúng ta là đội độc lập, không chịu bất cứ sự quản lý nào của cơ quan công an địa phương.
Ta muốn nói ở đây là 'bất cứ', cũng chính là không có một chút quản lý nào. Thành phố khác đối với vấn đề này đều là địa phương với quân đội cùng nhau quản lý .
Cho nên, ha ha, cái này, dễ có nghi ngờ 'Treo đầu dê'. Vậy nên sở Công an thành phố việc gì cũng không thể can thiệp được, mà quân phí chi bao năm nãy cũng chẳng liên quan đến chính quyền thành phố.
Vậy dựa vào cái gì mà khi chuyển rời lại yêu cầu chính quyền thành phố xuất một khoàn tiền lớn như vậy?
Bí thư Đảng ủy Lan Lập Quyền hừ giọng nói.
Tay này thấy mình đường đường là Bí thư Đảng ủy thành phố Đông Cống đây mà. Đã không có chút quyền quản hạt nào với đội phòng vệ rồi mà còn ý kiến này nọ.
Lần trước một người thân của Lan Lập Quyền phạm tội bị người của đội biên phòng bắt được. Gã thân thích này đã tìm đến Lan Lập Quyền.
Lúc ấy Lan Lập Quyền không hề nghĩ ngợi lập tức nhấc điện thoại gọi cho đội trưởng đội phòng vệ Long Nhất Phong. Không thể ngờ được rằng người ta căn bản là không thèm để ý mình là Bí thư thường trực Đảng ủy thành phố.
Lúc ấy Lan Lập Quyền bốc hỏa, nói một câu đòi phải xử lý anh ta. Long Nhất Phong thế nào, nói ông ta chưa có bản lĩnh ấy, nếu là tư lệnh Tiền cũng chẳng khác là mấy. Lúc ấy thiếu chút nữa làm nghẹn chết đồng chí Lan Lập Quyền.
Cho nên, hôm nay đòi chính quyền thành phố xuất tiền thanh toán cho đội phòng vệ, Lan Lập Quyền tự nhiên kiên quyết tỏ thái độ không ủng hộ.
Hơn nữa, trong đó cũng kéo theo một chút rắc rối quyền lực. Nếu đội phòng vệ do sở Công an thành phố Đông Cống với phân quân khu thành phố hai bên cùng quản lý. Thì Lan Lập Quyền cũng có thể được chia một bát canh ở đội phòng vệ. Bởi vậy, lão đồng chí Lan thật ra là mắc 'Bệnh đau mắt đỏ' mà thôi.
Phải biết rằng, đội phòng vệ ở khu vực thành phố Đông Cống rất có quyền lực. Ở khu vực gần biên giới không đặt đồn công an, mà là đồn biên phòng của đội phòng vệ thay thế.
Do đó cũng quản lý dân cư địa phương. Đương nhiên là một sở an ninh siêu thoát khỏi sở Công an thành phố. Khối quyền lực to như vậy mà mình không được phân một chút lợi ích nào, Lan Lập Quyền tất nhiên nuốt cục tức rồi.
- Bí thư Lan, nguyên nhân lịch sử việc này tương đối phức tạp. Chỉ là 'Đội phòng vệ' cái danh xưng này có chút đặc biệt.
Các nơi khác đều gọi là bộ đội an ninh biên phòng, thành phố trực thuộc tỉnh gọi là chi đội công an biên phòng. Còn thành phố Đông Cống chúng ta vì sao gọi đội quân này là 'Đội phòng vệ', cái này, chính là có sự khác biệt.
Tôi nghĩ, có phải lãnh đạo cấp trên suy xét đến hiện trạng đặc thù của Đông Cống mới đặt cái tên này. Mà đội phòng vệ chính là đội biên phòng trực thuộc quân đội, chỉ là danh xưng có chút giống với công an biên phòng thôi. Tuy nhiên, hôm nay bất luận thế nào, việc này là việc cấp trên quyết định. Chúng ta xét nhiêu đó cũng không có ý nghĩa gì. Vẫn là trở lại chuyện chính, thành phố Đông Cống chúng ta chỗ nào cũng đi đầu kéo theo những chân sau trong toàn tỉnh.
Vì sao không thể 'ủng hộ quân đội' một phần làm chút xây dựng chỉnh trang. Vừa rồi tư lệnh Tiền cũng nói, xây dựng tốt đội phòng vệ cũng là vì nhân dân thành phố Đông Cống.
Theo như lời tiền tư lệnh giới thiệu chúng ta hiểu được, công tác bảo vệ trị an thành phố Đông Cống có gần ba phần là do đội phòng vệ làm.
Nếu không phải thành phố Đông Cống chúng ta có tuyến biên giới, chỉ sợ, ba phần này đều do sở Công an hoàn thành .
Nếu đội phòng vệ giúp chúng ta làm nhiều chuyện như vậy, càng chẳng cần nói đến chống lũ cứu trợ gì gì nữa. Chúng ta xây dựng để ủng hộ bọn họ, xuất ra một khoản tiền cũng là nên làm có phải không?" Lúc này, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Cam Thủy Hưng mở lời. Việc này, tối qua đã thống nhất tư tưởng với lão Diệp.
- Trưởng ban Cam nói rất hay, đội phòng vệ đã đóng góp rất nhiều cho trị an, chính quyền thành phố chúng ta cũng không thể mắt thấy bọn họ gặp khó khăn mà không giúp đỡ.
Thực sự làm như vậy, làm lạnh cả ngàn trái tim anh em binh sĩ đội phòng vệ . Chúng ta sau này, còn muốn bình yên nữa hay không, còn muốn ổn định nữa hay không.
Chính là nói đến kết quả to lớn thành phố Đông Cống sẽ phát triển hài hòa, cũng phải làm tốt trị an mới được. Lần trước thành ủy không phải cấp cho sở Công an thành phố năm triệu dùng để xây dựng tòa nhà cho gia quyến công an sao.
Việc này vẫn chỉ một khoản tiền trong đó, mấy năm qua, chúng ta chẳng hề quan tâm đến đội phòng vệ.
Nếu nói đội phòng vệ người ta có cống hiến cho trận tự trị an, chúng ta lần này cũng phải ra sức giúp đỡ mới đúng.
Y Thanh Liên lập tức nói phụ họa.
- Ủng hộ quận đội thì phải ủng hộ, tuy nhiên, xét hiện trạng thành phố chúng ta, xuất hai mươi triệu, không đủ sức. hai ba triệu thì còn được.
Danh nghĩa chúng ta phải tranh thủ, nhưng, cũng phải lượng sức mà làm. Thật ra, lão Tiền có thể tranh thủ thêm tài chính từ phía cấp trên mà!
Nếu lãnh đạo quân đội có quyết tâm di dời đội phòng vệ, chẳng lẽ lại để thiếu hai mươi triệu này. Mấy năm nay, về mặt quân phí chi tiêu cũng không phải là vô cùng khó khăn.
So với thành phố Đông Cống chúng ta, các anh có lẽ nên coi là dư dả.
Y Cao Vân tự mình mở miệng tỏ ý phản đối.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1925: Mái tóc Lỗ Tiến đã bạc đi nhiều
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Thật ra, hai bên tranh luận không khác gì là một cuộc đấu về nhân sự quyền lực cùng với sức mạnh. Diệp Phàm anh muốn thiên vị Tiền Đào Quốc, thì Y Cao Vân tôi sẽ không để anh đắc ý đâu.
Cũng không phải nói Y Cao Vân với Thái Phi hai người có nhiều tiếc nuối khi chính quyền thành phố phải chi ra khoản tiền này. Nếu không phải vì Tiền Đào Quốc, thì Diệp Phàm anh có chi ra một trăm triệu, hai người cũng chưa chắc mở miệng phản đối.
Đương nhiên, đối với chủ nhiệm uỷ ban khai thác phát triển Quách Tắc Quân mà nói lại không giống như vậy, anh ta chính là muốn giữ chặt túi tiền của mình không để phân quân khu lấy đi một đồng.
- Bí thư Diệp, tôi cũng cảm thấy "ủng hộ quân đội, toàn thành phố chúng ta nếu có thể đi trước toàn tỉnh cũng không hẳn không phải là một chuyện tốt.
Cũng như Trưởng ban Cam đã nói, thành phố chúng ta trong các phương diện khác đều đi trước kéo theo những chân sau trong toàn tỉnh. Chẳng lẽ sẽ không thể đi trước là một "thành phố ủng hộ quân đội” sao?
Đến cuối năm rước về cái vinh dự thành phố kiểu mẫu ủng hộ quân đội, coi như là giành lấy cái tiếng cho thành phố Đông Cống.
Nói chung không thể để mọi chuyện chạy sau người khác, làm cho người ta khinh thường.
Người sống chính là vì cái tiếng, đương nhiên, cũng không phải nói thành phố Đông Cống chúng ta không có hy vọng. Tôi tin tưởng, dưới sự chỉ đạo toàn diện của Bí thư Diệp, trong vòng thời gian hai năm, thành phố Đông Cống sẽ có thay đổi to lớn.
Có điều, hiện nay chúng ta nên nói việc trước mắt, trước tiên phải nắm bắt được sự việc trước mắt mới phải.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh dõng dạc bày tỏ thái độ ủng hộ Tiền Đào Quốc.
Bởi vì, chuyện của em trai đã rõ ràng. Lý Tinh Tinh càng kiên định quyết tâm gia nhập cái đường dây nhỏ ở Đông Cống của Diệp Phàm.
Vừa nghe Lý Tinh Tinh nói, sắc mặt Y Cao Vân lập tức có chút u ám, hừ nói
Cần mấy cái hư danh ấy làm gì chứ? Nếu để kinh tế thành phố Đông Cống thụt lùi, kinh tế không phát triển lên, chúng ta ngồi ở đây đều sẽ trở thành tội nhân với nhân dân Đông Cống? Loại sai lầm hạ cấp này chúng ta tuyệt đối không có thể phạm phải?
- Đồng chí Cao Vân, ủng hộ quân đội chính là phạm sai lầm hạ cấp sao? Đây là cách nói gì vậy? Thế giống thành phố Yên Kinh người ta là thủ đô, cũng là "thành phố ủng hộ gấp đôi, .
Vậy theo cách nói của anh thị trưởng thành phố Yên Kinh, người ta đường đường là uỷ viên Trung ương cũng là phạm sai lầm sao. Đồng chí Cao Vân, khi nói chuyện phải chú ý ngôn từ và chuẩn mực.
Nếu lời này truyền đến tai lãnh đạo quân đội, người ta sẽ không vui đâu.
Và lại người ta bảo vệ quốc gia là bảo vệ sai sao, đổ máu cũng là sai sao?
Các đồng chí, chúng ta không thể chỉ nhìn túi tiền của mình. Đáng bỏ ra thì nên bỏ ra. Huống chi, quốc lộ Ngũ Long Sơn có thể xây dựng rộng một chút là tô điểm cho khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn cũng chẳng phải là một phong cảnh mĩ lệ khác đấy ư.
Càng huống hồ, đường rộng, cũng bảo đảm an toàn giao thông. Nói thật ra, quân đội có mấy khi sử dụng đến con đường này.
Có chăng là thời gian chiến tranh, bình thường người ta cũng chỉ là lái xe thôi. Tôi nghĩ, phần lớn thời gian có lẽ vẫn là dân chúng thành phố Đông Cống chúng ta sử dụng. Kinh phí thành phố lấy từ dân, dùng cho dân, khoản tiền này, chúng ta sẽ chi.
Diệp Phàm biểu lộ thái độ kiên quyết.
- Không được vượt quá ba triệu, vượt qua con số này Y Cao Vân tôi phản đối.
Y Cao Vân không ngờ cứng rắn, trực tiếp đối đầu với Diệp Phàm. Lời y vừa dứt, Đới Trung Cường và Lan Lập Quyền cũng tỏ ý phản đối.
- Tôi cũng cho rằng Bí thư Y nói có lý, Đông Cống chúng ta cũng không giàu có, càng nên tiết kiệm tiền dùng cho xây dựng các phương diện khác. Tỷ như, xây dựng trung tâm thành phố Đông Cống chúng ta, xây dựng mạng lưới quản lí nông thôn vân vân.
Thái Phi cũng bày tỏ thái độ.
Thoáng cái đã có bốn người đứng ra tỏ vẻ phản đối .
Lúc này, Cam Thủy Hưng và Y Thanh Liên cùng với Lý Tinh Tinh đều ủng hộ Tiền Đào Quốc, thêm vào lời nói của Diệp Phàm cũng có năm phiếu. Tuy nhiên, trong mười một ủy viên thường vụ, ít nhất phải có được sáu phiếu mới có thể xem là đã quyết định việc này.
Diệp Phàm liếc nhìn Long Vi Quốc phó Bí thư quản lý kinh tế mới được điều tới nói:
Bí thư Long, anh cũng cho ý kiến đi?
Người này xem diễn kịch đã lâu như vậy, không ngờ một câu cũng không nói.
Diệp Phàm tất nhiên sẽ không bỏ qua anh ta. Hơn nữa, như vậy cũng thăm dò ý tứ thái độ của Long Vi Quốc.
- Tôi mới đến thành phố Đông Cống, tình hình thế nào cũng chưa nắm rõ. Về chuyện này tôi không đưa ra nhìn nhận, tôi bỏ phiếu trắng.
Long Vi Quốc nói. Người này, rõ ràng mẫn tiệp, căn bản là không để cho Diệp Phàm bất cứ cơ hội gì.
Chỉ còn lại Phó thị trưởng thường trực Quách Tắc Quân vẫn còn do dự, ánh mắt mọi người đều chằm chằm nhìn ông ta.
- Bí thư Diệp, vốn khởi động khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn trước hết cáp cho năm mươi triệu. Nếu phương diện này đã dùng mất hơn hai mươi triệu, vậy còn lại hơn hai mươi triệu thì có thể làm được gì?
Ý tứ Quách Tắc Quân lờ mờ xu thế phản đối.
- Sau này không phải còn có vốn thêm vào sao? Đây mới chỉ là vốn khởi động, không phải là tổng vốn đầu tư.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm Quách Tắc Quân, nói.
- Cái này, vốn đến sau ai biết khi nào thì sẽ được giải ngân. Đến lúc đó, quy hoạch làm xong rồi, các hạng mục công trình đều thi công cả.
Công trình này một khi đã khởi công thì không thu lại được đâu, đến lúc đó ném vào quốc lộ quá nhiều tiền các phương diện khác phải dừng lại hết.
Khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn xây dựng một quốc lộ, liệu còn có thể gọi là khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn nữa sao? Hơn nữa, nguyên tòa nhà Thành ủy xây lại thành công trình nhà khách Thành ủy cũng không thể không xây dựng.
Đến lúc đó khi lãnh đạo cấp trên đến kiểm tra thị sát đến nơi ở cũng không có, việc này, sao làm như thế được?
Quách Tắc Quân vẫn đang chống chế.
- Trước tiên có bao nhiêu tiền sẽ làm bấy nhiêu, khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn cũng không phải một hai ngày có thể xây dựng xong, chúng ta từ từ mà làm. Sau này vốn truy hồi cũng sẽ giải ngân từng bước. Thị trưởng Quách, anh lúc này phải làm tốt chính là việc nên làm trước mắt.
Giọng điệu Diệp Phàm bắt đầu trở nên nghiêm khắc.
- Việc này, rất khó xử lý à, cái chức chủ nhiệm ủy ban khai thác phát triển này của tôi khó mà đảm đương, nếu làm như vậy, không có tiền thì làm không nổi. Nếu chính quyền thành phố có thể rót thêm năm mươi triệu vào vốn khởi động, hoặc là nói phân quân khu thành phố thêm vào "phí mở đường”, mặt khác nếu lại rút từ kinh phí thành phố tôi cũng không có ý kiến gì.
Quách Tắc Quân ép tới, thằng nhãi này vẫn không nói không đồng ý với phương án của Tiền Đào Quốc, nhưng cứ mù mờ ý tứ lại không khẳng định xuất tiền, vậy là phản đối rồi.
- Vốn khởi động năm mươi triệu đã kịch giới hạn tài chính của Ủy ban nhân dân thành phố rồi, còn muốn năm mươi triệu, đó là không thể được.
Nói về phần phân quân khu "Lộ phí”, rút thêm vốn bổ sung, liệu có thể được không? Con đường này vốn là một bộ phận cấu thành khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn.
Phần trách nhiệm này nên do uỷ ban khai thác phát triển đảm nhận. Huống hồ, năm mươi triệu, con đường này nhiều nhất chỉ dùng có hai mươi triệu.
Hơn nữa, một con đường, không thể ngày một ngày hai có thể xây xong. Không có thời gian một năm thì làm không xong, đến lúc đó, vốn bổ sung có lẽ cũng giải ngân rồi có phải không?
Huống hồ, đã phát động xã hội quyên góp cho khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mử rộng, đến lúc đó, tiền quyên góp nhất định sẽ có. Lúc ấy, anh còn sợ tiền không tới ư?
Nói đến đây, Diệp Phàm liếc nhìn Quách Tức Quân, đặc biệt tạm dừng một chút, mở nắp cốc trà nhấp một ngụm, nói
- Đương nhiên, nếu một số đồng chí cho rằng vẫn không thể gánh vác trách nhiệm này, vậy hãy đề bạt một đồng chí có thể gánh vác trách nhiệm này đi.
Diệp Phàm đây là nói cho Quách Tắc Quân nghe, anh không làm được thì ngồi một bên hưởng mát mẻ đi.
- Cái này
Sắc mặt Quách Tắc Quân lập tức có chút khó coi, hắn có lẽ là có chút luyến tiếc cái "bánh to” này.
- Vốn bổ sung thật có thể đến trong vòng một năm sao?
Quách Tắc Quân hỏi một câu.
- Đương nhiên!"
Diệp Phàm gật gật đầu, thầm nhủ đến lúc ấy cho ngươi một triệu coi như là vốn bổ sung. Ngươi đừng hy vọng vào túi tiền của ông đây còn có thể đập cho ngươi được bao nhiêu?
- Vậy được rồi, tôi đồng ý với phương án của tư lệnh Tiền.
Quách Tắc Quân do dự một hồi, cuối cùng cũng thỏa hiệp. Bởi vì, nếu không đồng ý, xem tình thế này hôm nay, Diệp Phàm sẽ đổi tướng mất. Quách Tắc Quân dẫu thế nào cũng không từ bỏ được.
Mặc dù năm mươi triệu khởi công này đã được xuất, miếng béo bở cũng không phải ít. Gần đây cổng lớn nhà đồng chí Tiểu Quách thiếu chút nữa bị mấy chủ thầu đạp vỡ rồi. Ngày ngày tiệc rượu không dứt, ban ngày vây quanh cái đĩa, buổi tối thì vây quanh cái váy. Tất nhiên, "đĩa” và "Váy” này, đều là chủ thầu hai tay dâng lên. Quách Tắc Quân gần đây sống rất dễ chịu.
Tất cả những thứ này, tất nhiên có liên quan đến cái danh chủ nhiệm uỷ ban khai thác phát triển khu thắng cảnh Ngũ Long Sơn mở rộng của y.
Không có cái chức danh này, có lẽ, số người tìm đến y sẽ giảm gần sáu phần. Người mà, một khi đã nếm vị ngon rồi bảo hắn đã từ bỏ, vậy rất nhạt nhẽo lại không có mùi vị gì cả .
Sáu phiếu đồng ý, mottj phiếu trằng, bốn phiếu phản đối, phương án đã được thông qua.
Vẻ mặt Y Cao Vân với Thái Phi tự nhiên có chút u ám, Diệp Phàm vẻ mặt rất là thản nhiên. Tuy nhiên, từ hội nghị thường vụ hôm nay, mọi người đều có cảm giác. Đừng nên xem thường Diệp Phàm này người chủ trì đại biểu trẻ tuổi. Hắn đã từng bước khống chế toàn cục thành phố Đông Cống.
Đương nhiên, khi mà cuộc đọ sức vẫn chưa bắt đầu. Y Cao Vân với Thái Phi đều tin tưởng, bọn họ vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ. Một nguyên nhân để lật ngược tình thế là biểu hiện lần này của Quách Tắc Quân chỉ nhằm vào việc không nhằm vào người, hắn là bị mê muội bởi lợi ích.
Người này, không có khả năng rơi vào bàn tay của Diệp Phàm. Biến số thứ hai chính là phó Bí thư Thành ủy mới điều tới Long Vi Quốc.
Người này hiện nay chỗ đứng chưa vững, có lẽ, qua một thời gian nữa, hắn cảm thấy khi nào có thể ra tay tuyệt đối sẽ ra tay. Cho đến lúc ấy, Diệp Phàm có thể có được mấy phiếu thì khó mà nói được.
Chớp mắt đã tới tháng 11, thời tiết Đông Cống cũng không phải quá lạnh, còn thành phố Yên Kinh ở nơi phương bắc lại dần thấy tuyết rồi .
Trong một buổi tối giá lạnh, trong phòng hội nghị tổng bộ tổ a lại là sương khói mịt mù, có vẻ như cảnh thần tiên. Tuy nhiên, trái lại ngồi ở trong phòng hội nghị này ở giữa “Sương tiên” các tướng quân đang thi triển pháp lực nuốt sương nhả khói, ai nấy đều có sắc mặt ngưng trọng, hoặc nhíu mày, hoặc buồn bực nghiêm mặt.
Đồng chí thủ trưởng Lỗ Tiến mái tóc lại bạc thêm không ít.
Bị hệ thống sưởi và khói sương hành hạ, Lỗ Tiến dường như cảm thấy quá nóng. Tiện tay mở mấy khuy áo bộ quân trang, lộ ra chiếc áo lót lông dê màu đen bên trong.
Roạt roạt một tiếng, Lỗ Tiến giận dữ dụi nát nửa điếu thuốc “đặc cấp” kẹp trên tay vào gạt tàn, đưa tay rút ra một điếu từ trong hộp rồi lại châm. Trái lại bên trong cái gạt tàn cỡ lớn trước mặt y, tất cả đều là những điếu “đặc cấp” hảo hạng loại cao cấp chỉ hút có một nửa.
Nếu để các đồng chí bình thường trông thấy, cũng không biết sẽ chua xót thành ra bộ dạng gì nữa? Cái này, thứ mà bên ngoài không mua được ở trong tay hắn lãng phí chả khác gì dưa muối củ cải, thật sự là phung phí của trời mà!
- Hằng Phong, tình hình mới nhất của mê cung bên đó cậu báo cáo một chút cho mọi người biết?
Lỗ Tiến cảm thấy có chút buồn bực, điếu Đặc cấp mới hút được có một hơi đã lại bị dập vào gạt tàn, liếc nhìn Trần Hằng Phong phụ trách liên lạc lần này, nói. ! .
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1926: Yêu cầu tổng bộ chi viện
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Lỗ Tiến đưa tay lại lấy thuốc ở trong hộp, mới nhận thấy chỉ còn lại một cái hộp trống không.
- Lão Lý, vay mấy điếu hút trước đã.
Liếc Nhìn Lý Khiếu Phong ngồi bên cạnh, sắc mặt Lỗ Tiến khổ sở, nói.
- Không cho!"
Lý Khiếu Phong không hề nghĩ ngợi trực tiếp lắc đầu, liếc nhìn Lỗ Tiến, hừ nói
- Anh xem xem, khi họp, mỗi người một hộp, anh toàn lãng phí thôi. Áng chừng một hộp chỉ hút có ba phần. Ngay mấy đầu mẩu thuốc lá này nhặt đem ra ngoài cũng có thể bán được giá tốt. Quy tắc này không thể phá vỡ.
Ánh mắt Lỗ tiến lại di chuyển tới hộp thuốc lá trước mặt của tổ phó Tổ đặc nhiệm Nghiêm Thế Kiệt đang ngồi ở bên phải.
Không thể ngờ được Nghiêm Thế Kiệt lại giống như phản xạ có điều kiện cất hộp thuốc trên bàn vào túi ngực mình.
Miệng còn càu nhàu nói:
Tôi nói lão Lỗ, anh đừng nhìn chằm chằm vào hộp thuốc của tôi. Tôi nghiện thuốc lá nặng anh không phải không biết. Tối nay hộp thuốc này tôi còn chuẩn bị đến chỗ lão Thôi kiếm tiền.
- Đừng hy vọng vào tôi , cuộc họp tối nay còn chưa bắt đầu, tôi chỉ còn lại một nửa.
Lúc này, Thôi Kim Đồng tổ phó cũng không chút suy nghĩ, lập tức phủ quyết.
- Tôi nói lão Thôi, sẽ không keo kiệt như vậy chứ. Lần trước anh hút hết rồi lại lấy nửa hộp của tôi mang đi.
Lỗ Tiến đã nói đến như vậy, Thôi Kim Đồng nhất thời cứng họng.
Hết cách, đành phải đưa hộp thuốc qua. Miệng cũng lại càu nhàu nói:
Đường đường là đại soái tổ a, hút của anh có mấy điếu mà so đo như vậy? Anh lần trước còn ăn bớt tôi mấy điếu nữa, tôi còn chưa nói, keo kiệt!
- Thôi vậy thôi vậy, Kế tướng quân, lại cho mỗi đồng chí một hộp thế nào?
Lý Khiếu Phong nheo mắt, trên mặt cười khan một tiếng, hỏi người thay thế chức vị của Cố Toàn tướng quân Kế Vĩnh Viễn.
Trung tướng Kế Vĩnh Viễn (nguyên đảm nhiệm Thứ trưởng thường trực bộ An ninh Quốc gia), hiện tại kiêm chức tổ nhân sự Tổ đặc nhiệm số sáu, quản lý hành chính tổng hợp tổ a.
Cho nên, số tiền cùng với chi khai hóa đơn đều do Kế Vĩnh Viễn quản lý. Mà khi mở cuộc họp này, mỗi người một hộp đặc cấp hảo hạng cũng là quy tắc cũ của tổ a.
- Này, lão Lý, không phải tôi không muốn phát. Năm nay cấp trên chỉ cấp phát cho bấy nhiêu vậy. Nếu tối nay đều phát hết, cuộc họp lần sau một điếu cũng không có.
Như vậy, các đồng chí sẽ mắng tôi thu không đủ chi hay không. Loại hảo hạng này anh cũng hiểu mà. Công nghệ sản xuất phức tạp, là chuyên để cung cho chín vị thường vụ hút đó. Loại thuốc này, Tổ đặc nhiệm còn phải cử chuyên gia phụ trách giám sát nữa.
Cái này, vẫn là chủ tịch chiếu cố đến các tướng lĩnh tổ a vất vả cho nên mới đặc biệt phê chuẩn đó. Bình thường quan to cấp tỉnh bộ đều không phần đâu, chúng ta mỗi lần họp mỗi người được một bao đã tốt lắm rồi.
Kế Vĩnh Viễn cũng có chút khó xử, tất cả chỉ có bấy nhiêu, lần này phát hết rồi lần sau sẽ không còn.
- Thôi vậy thôi vậy, để lần sau vẫn là để lại lần sau đi? Đừng làm khó lão Kế, thuốc trên bàn mọi người chia đều ra mà hút là được.
Lúc này, Lỗ Tiến khoát tay nói.
Vừa nghe lão Lỗ nói, đồng thời trên mặt bàn vang lên thanh âm xoạt xoạt. Lỗ tiến vừa thấy, thiếu chút nữa tắc thở.
Vì sao?
Bởi vì, trên mặt bàn chớp mắt đã không nhìn thấy một bao thuốc nào. Tất nhiên, thuốc đều bị những cao thủ dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai nhét vào túi áo của mình.
- Thôi vậy, phát thêm một bao!
Kế Vĩnh Viễn vừa thấy, Lỗ Tiến này không có thuốc hút cũng không thể nào nói nổi.
Đành phải cắn răng đi đến một đại tá đứng ở góc tường bên cạnh nói.
Đại tá giơ tay chào rồi xoay người đi lấy .
Đương nhiên, loại trường hợp này cũng không phải nói mọi người keo kiệt. Chủ yếu là trong không khí nặng nề mọi người tìm chút việc vui.
- Các vị lãnh đạo, tôi là chủ nhiệm phụ trách phòng tổng Liên lạc "hành động Phá Thiên lần này. Theo thông tin vừa mới có được, hành động của tiền phương, rất bất lợi cho chúng ta. Ở đây, đầu tiên tôi xin nói một tiếng rất xin lỗi với thủ trưởng Lỗ.
Nói đến đây, sắc mặt Trần Hằng Phong ngưng trọng, bất ngờ chào theo nghi thức quân đội với Lỗ Tiến.
Ánh mắt Lỗ Tiến cũng chợt lóe lên, sắc mặt cũng ngưng trọng.
- Có phải là hai đồng chí Lỗ Dũng và Lỗ Tiêu gặp phiền phức?
Lý Khiếu Phong trong lòng chợt lạnh, vội vã hỏi.
Bởi vì, lúc trước Lỗ Tiến buộc phải chọn huynh đệ tốt của Diệp Phàm đưa đi tiền tuyến, mà Lý Khiếu Phong cũng vội vàng, buộc Lỗ Tiến đưa con trai Lỗ Dũng và đứa cháu Lỗ Tiêu ra tiền tuyến.
Nếu hai người này đều hy sinh hoặc bị trọng thương, vậy lương tâm Lý Khiếu Phong cũng sẽ không yên.
- Ừ, Đồng chí Lỗ Tiêu bị thương ở chân, khi đang lặng lẽ di chuyển trên đường về nước. Theo tin tức tiền tuyến truyền đến là, đồng chí Lỗ Tiêu gặp phải hỏa hồ ly “Nice” của tổ chức Lam Sơn Hồ (blue mountain fox) nước Anh.
Trần Hằng Phong vừa nói đến đây, tổ phó Thôi Kim Đồng không khỏi thất thanh nói:
- Thật sự là hỏa hồ ly?
- Tuyệt đối chính xác, tin tức lần này là tướng quân Đới Thành tổng phụ trách hành động lần này gửi đến.
Trần Hằng Phong nói.
- Hỏa hồ ly, cao thủ xếp thất đẳng trong tổ Lam Sơn Hồ nước Anh. Chuyên sử dụng một khẩu súng hợp kim tự chế, loại súng này cũng không phải chế tạo theo nguyên lý súng ống hiện đại, mà là dùng một loại phương pháp đặc biệt để chế tạo. Nghe nói phương pháp này cũng có mấy trăm năm lịch sử rồi. Khi công kích lợi dụng một loại nguyên liệu đặc biệt kích hoạt trong lòng súng mà bắn ra một loại đạn giống như đốm lửa.
Đừng thấy loại đốm lửa này nhỏ như hạt cát, nhưng, một khi đụng tới người anh, lập tức có thể chui vào da thậm chí xương cốt phá hoại tổ chức xương của anh.
Xương cốt người bị phá phá hoại sẽ mất đi khả năng tái chiến. Hơn nữa, sau khi loại đạn chùm này bắn ra nhiệt độ cực cao, giống như một loại lửa sinh học.
Mà người bị thương muốn chữa trị vô cùng khó, bởi vì, loại đốm lửa này đã phân tán trong xương cốt của anh, trừ phi là móc hết xương cốt ra.
Không có khung xương, ví như bị thương ở đùi, anh không thể không cưa chân.
Lúc này, Trần Hằng Phong lại tiếp tục giới thiệu.
- Rất xin lỗi thủ trưởng Lỗ, lão già tôi đây không nên buộc bọn họ ra tiền tuyến.
Lý Khiếu Phong lần đầu tiên tỏ ý xin lỗi với Lỗ Tiến.
- Không sao, chỉ có thể trách vận khí cảu Lỗ Tiêu không tốt. Đều là vì quốc gia, có thể giữ lại cái mạng coi như là tốt rồi. Ít nhất, Lỗ Tiêu còn có hy vọng sống.
So với các đồng chí đã hy sinh, nó xem như là may mắn rồi.
Sau khi vẻ mặt Lỗ Tiến hiện ra một tia bi ai đã khôi phục lại bình tĩnh. Là người đứng đầu tổ a, không có nghị lực lớn thì không thể lãnh đạo được tổ a.
- Haiz!
Lý Khiếu Phong thở dài, trong lòng vô cùng phiền muộn. Ông ta cũng giận dữ dập nửa điếu thuốc, xoạch xoạch vài cái liên tục dập năm sáu điếu, đến khi giơ tay mới phát hiện đã hết rồi, không khỏi mắng.
- Lại cho ông đây thêm một hộp.
Kế Vĩnh Viễn vừa thấy, lại nhìn nhìn Lỗ Tiến. Quay đầu nói với đại tá bên cạnh:
- Cho thêm riêng lão Lý một hộp, tính vào phần của tôi.
Lỗ Dũng với Tề Thiên Trương Cường là tổ một, tuy nhiên, vận khí bọn họ cũng không tốt, không ngờ gặp phải tổ Thần Đạo của Nhật Bản.
Hai bên khi ở Sahara đã chiến đấu tới tới lui lui kiểu du kích chiến hơn mười lần, cả hai đều có nhân lực thương vong.
Đội viên tổ A hy sinh ba đồng chí, mà tổ Thần Đạo nghe nói cũng đã chết bốn.
Đến bây giờ, tướng quân Đới nói đã mất liên lạc với bọn họ. Nghe nói tin tức cuối cùng Tề Thiên gửi về chính là bọn họ đã thấy được bóng dáng mê cung tử vong.
Tuy nhiên, giống như đội viên tổ hành động đặc biệt Hải Lang của Mĩ bọn họ đã tiến vào trước một bước. Hơn nữa, bộ đội chủ lực của họ đều đã đi vào. Từ lúc này, sẽ không nhận được bất cứ tin tức gì.
Trần Hằng Phong nói.
- Tổ một bọn họ còn lại mấy đồng chí?
Nghiêm Thế Kiệt hỏi.
- Năm người, do Trương Cường làm chỉ huy dẫn dắt toàn đội.
Trần Hằng Phong nói.
- Đới Thành không sắp xếp người đi tiếp ứng sao?
Thôi Kim Đồng hỏi.
- Đới tướng quân đã lập tức sắp xếp Trương Hùng và Đỗ Phong dẫn theo mấy đồng chí mới tuyển mộ là Lư Vĩ và Trần Quân lập tức đuổi theo.
Chỉ có điều, sa mạc quá lớn quá rối loạn. Đội đặc nhiệm các nước một khi gặp nhau tất sẽ có thương vong. Bởi vì, đối phương chết một người càng có lợi về mặt an toàn cho bên ta.
Đội viên các nước đều xem đội viên nước khác là đối thủ. Ở Sahara, không có đồng minh. Nghe nói hải lang của Mĩ đầu tiên là đồng minh với đội viên đặc nhiệm Saudi đã phát hiện ra mê cung tử vong lần này.
Tuy nhiên, sau lại cũng tan vỡ, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp nội bộ. Đội viên đặc nhiệm Saudi thoáng cái chết bảy tám người, mà đội viên đặc nhiệm Mĩ lại chỉ chết có hai.
Trần Hằng Phong nói.
- Khẳng định là người Mỹ làm, cái gì mà đồng minh chứ, đâm một dao sau lưng anh mà không thèm nói trước.
Lúc này, chủ nhiệm phòng Liên lạc đội đặc nhiệm a thiếu tướng Tưởng Đại Hải lạnh lùng xen vào một câu.
- Nói rất hay, Sahara không có đồng minh, chỉ có kẻ thù.
Nghiêm Thế Kiệt thản nhiên nói lạnh.
- Các vị lãnh đạo, còn chưa nhìn thấy mê cung tử vong. Đội viên chính thức tổ a chúng ta đã hy sinh sáu đồng chí, bị thương bảy người, tổng cộng tổn thất 13 thành viên.
Mà đội tiền trạm Báo Săn tinh nhuệ nhất do cao thủ tam đẳng trở lên hợp thành nghe nói cũng đã chiết khấu gần sau phần.
Tình hình vô cùng ác liệt, phía sau, cao thủ các nước cử ra thứ bậc càng ngày càng cao, nghe nói trong đội ngũ của Mỹ Nhật Anh đều xuất hiện cao thủ bát đẳng.
Tổ a của chúng ta, đã bị bức vào đường cùng rồi. Tổ trưởng Trịnh Phương hạt nhân tổ tám đã hao hết tâm lực.
Đêm qua anh ta uống say, hô to nói là:
- Trời muốn diệt tổ tám có phải không.
Trần Hằng Phong vô cùng trầm tư nói.
- Đúng là không dễ cho Lão Trịnh, vừa mới khôi phục được một chút nguyên khí không ngờ lại gặp phải sự việc này. Lần này trong nhân số 13 người thương vong, tổ tám chiếm một nửa. Tổ tám vốn chỉ có mười mấy đội viên, trong tổ a chúng ta là tổ chiến đấu, phân tổ mạnh nhất. Hiện tại, cũng chỉ còn lại tổ trưởng Trịnh Phương và mấy tổ phó, Trịnh Phương, cũng sắp thành chỉ huy trên danh nghĩa rồi.
Nghiêm Thế Kiệt thở dài.
- Trịnh tướng quân nói như thế nào?"
Lỗ Tiến bất động, hỏi.
- Y nói trong tám đội viên còn lại đã rút ra bốn đội viên cuối cùng, thêm vào tám đội viên dự bị tổ a, đội tiếp ứng tổng cộng mười hai người đã xuất phát. Trịnh Phương rất là đau lòng,
Nói đây là con em cuối cùng của tổ tám rồi. Nếu lại "Đi" nữa, tổ tám có lẽ sẽ trở thành lịch sử đội quân bí mật nước cộng hoà mất thôi.
Trần Hằng Phong nói.
- Các đồng chí, các vị có thể còn chưa hiểu được.
Lỗ Tiến đột nhiên mở miệng, nói đến đây tạm dừng một chút, liếc mắt nhìn mọi người, nói tiếp:
- Cao thủ cấp bậc cao nhất các nước cử đi đã không còn là bát đẳng nữa, đã lên đến cửu đẳng rồi. “Quân bài úp” thần bí nhất của tổ A chúng ta, cũng đã tới Sahara rồi. Cuộc đọ sức về thứ bậc của bọn họ đã khai màn cho cuộc đại chiến.
Vừa nghe Lỗ Tiến nói, trong phòng hội nghị lập tức là một không khí trầm mặc, chỉ nghe thấy âm thanh loạt xoạt hút thuốc và chà sát đầu mẩu thuốc lá. Đúng lúc này, một nhân viên công tác bước vào, lặng lẽ đưa bức điện mã hóa đưa cho Lỗ Tiến.
- Mở thiết bị thông tin lên, để tất cả mọi người nghe xem.
Lỗ Tiến nói, nhân viên công tác xoay người điều chỉnh đúng thiết bị, bên trong truyền đến:”, giọng nói đầy lo lắng của người phụ trách Hành động Phá Thiên, tướng quân Đới Thành:
- Tôi là Đới Thành, yêu cầu tổng bộ chi viện, yêu cầu tổng bộ chi viện! !.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1927: Thăm hỏi Vương Gia cốc.
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Đội thứ ba đã sắp đến Shahara rồi.
- Không kịp nữa rồi, tổ thứ hai mà chúng ta phái đi tìm Trương Cường, Tề Thiên, Lô Dũng đã phát hiện dấy vết của một mê cung chết.
Hơn nữa, hội hợp với Trương Cường rồi. Tuy nhiên, trong năm người bọn họ thì đồng chí Trần Lâm đã hy sinh rồi. Còn Trương Cường, Tề Thiên và Lỗ Dũng đều bị thương.
Trong năm người chỉ còn lại đồng chí Tằng Hồng Mỹ là ở lại chăm sóc mọi người. Một trong những thành viên đi tiếp viện của đội thứ 2 lúc hội hợp với bọn họ đã bị sự liên thủ công kích giữa đội hành động đặc biệt Sói Biển và đội La Hán Ấn Độ.
Kết quả, Vương lão và Tư Bì Lang đều bị trọng thương. Phỏng chừng, đã mất đi năng lực tái chiến rồi. Hơn nữa, các nước đều đã huy động quân bài, tất cả đều nhìn hai người họ như hổ rình mồi, tình thế vô cùng nguy hiểm, chỉ e là có nguy hiểm đến tính mạng thôi.
Đới Thành lo lắng nói.
- Tìm được lão Vương chưa?
Lý Khiếu Phong hô lớn, người cũng đứng cả lên.
- Sau khi vụ nổ xảy ra thì không thấy bọn họ đâu cả, tạm thời vẫn chưa có bất cứ tin tức gì. Tuy nhiên, theo phỏng đoán thì có người đánh lén bọn họ. Đám người bao gồm cả Tư Bì Lang đã chuồn hết rồi.
Đới Thành nói.
- Toàn lực tìm kiếm, bất kể thế nào đều phải bảo đảm sự an toàn cho lão Vương. Cho dù tổ chỉ còn lại một người, thì đó nên là lão Vương. Đới Thành, nếu lão Vương gặp chuyện không may, thì cậu đừng có trở về nữa.
Lỗ Tiến hét lên, ra ‘tử lệnh’.
- Thật sự không tìm thấy lão Vương, các đồng chí, mọi người hãy chuẩn bị đi lượm xác tôi. Tôi đi đây, đi giết người
Đới Thành giọng nói mang vẻ bi thương, sau khi cúp máy thì không khí trong phòng hội nghị càng trở nên nặng nề hơn.
Khoảng một phút đồng hô trôi qua, Lỗ Tiến lên tiếng:
- Chủ tịch, tổ A đã đến lúc khó khăn nhất rồi. Lỗ Tiến vô dụng, mời lãnh đạo hãy xử lý tôi đi.
- Nói tình hình trước đã, còn những cái khác thì nói sau.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghiêm khác của chủ tịch Đường Hạo Thông.
- Lão Vương bị thương nặng mất tích. Lỗ Tiến yêu cầu liên hệ với người nhà của lão Vương.
Lỗ Tiến nói.
- Vương Gia cốc dưới Thiên Trượng Phong, cậu đi đi,
Chủ tịch Đường nói, ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Nhất định phải tìm được lão Vương, tuyệt đối không được…
Lời này của chủ tịch Đường chỉ nói được một nửa, nhưng Lỗ Tiến vẫn cảm thấy như bị tê liệt. Lời này nói một nửa khiến người ta phải suy nghĩ vô cùng.
Đêm khuya
Hai chiếc xe taxi trông vẻ rất bình thường nhằm thẳng Thiên Trượng Phong mà đi.
Thiên Trượng Phong tuy nói được xưng là Thiên Trượng, nhưng thực ra không cao lắm. Bởi vì đỉnh này có thế giống như cắm lên trời cho nên mới có tên như vậy.
Cái đó, cũng chỉ là thế cắm trời, chứ không phải nói nó cắm lên trời, thực ra Thiên Trượng Phong chỉ giống như một hòn đá lớn mà thôi.
Đương nhiên, khối đá này cũng vô cùng lớn, phía trên cũng có rất nhiều cây cối. Qua sự khảo chứng của các chuyên gia địa lý, cả một đỉnh núi nhỏ này chính là một khối đá, thực sự cũng có chút khiến người ta kinh ngạc.
Hai chiếc xe thương vụ đứng dưới Thiên Trượng Phong, Lỗ Tiến xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc nói với mấy đồng chí phía sau:
- Mọi người cứ ở trong xe chờ.
- E rằng như vậy không ổn, Lỗ tướng quân, chúng tôi phụng mệnh bảo vệ an toàn cho anh mà.
Một tổ viên của tổ A chào theo nghi thức quân đội nói.
- Ở đất thủ đô thật sự có người muốn đánh lén Lỗ Tiến tôi, vậy chỉ có thể nói Lỗ Tiến tôi mệnh tuyệt như thế.
Lỗ Tiến nói.
- Lỗ tướng quân, hay cứ để chúng tôi vào cùng anh nhé.
Một thượng tá nói, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng.
Buổi tối Lỗ Tiến đến đây, mọi người cũng không biết mục đích của Lỗ tướng quân, còn cho rằng vị tướng quân này có phải trong lòng cảm thấy buồn bực mà đến chỗ Vương Gia cốc đánh đấm một chút để giải sầu hay không.
Về phần bí mật của Vương Gia cốc, chỉ có Lỗ Tiến mới hiểu. Đương nhiên, đầu tiên là do Chủ tịch Đường nói với gã, ngay cả gã cũng không biết được quân bài bí mật của tổ A- Lão Vương lại là người của Vương Gia cốc.
- Đây là quân lệnh, ai cũng không được đi theo. Nêu ai vẫn đi thì sẽ bị xử lý theo quân pháp.
Lỗ Tiến vẻ mặt nghiêm túc hạ lệnh.
- Vậy được.
Mấy người cấp dưới đànhh khó xử nhìn nhau, nhưng vẻ mặt lo lắng vẫn không hề biến mất.
- Ha ha, cứ yên tâm. Lỗ Tiến tôi chẳng lẽ lại là đậu phụ nát hay sao? Nếu đấu thì tất cả các cậu ở đây cộng lại cũng chưa phải là đối thủ của tôi đâu.
Lỗ Tiến vỗ vỗ vai vị thượng tá, bước từng bước nặng nề lên bậc thang đá.
Tình hình trong Vương Gia cốc Lỗ Tiến cũng không hiểu lắm, hôm nay là lần đầu đến đây. Nói thực, Lỗ Tiến lúc này trong lòng cũng có chút bất an.
Nếu Vương Gia cốc từ trước đến nay luôn là nơi bảo vệ cuối cùng của tổ A thì bên trong nhất định có chỗ không tầm thường.
Ngoại trừ lão Vương, Lỗ Tiến tin rằng sẽ còn cao thủ cùng bậc với lão Vương. Lần này Lỗ Tiến đến, cũng là có ý xin cứu binh. Tin tưởng rằng những cao thủ trong cốc sẽ không thấy chết mà không cứu.
Lỗ Tiến hít một hơi thật sâu, do dự một chút rồi mới bước lên bậc thang thứ hai. Thủ hạ của ông đều có chút ngạc nhiên. Xem tư thế này của thủ trưởng Lỗ giống như trên thềm đá của Vương Gia cốc có mãnh thú vậy.
Lỗ tiến là thủ trưởng của tổ A, nhưng đồng thời ông cũng là một cao thủ. Những kẻ đầu đường xó chợ tuyệt đối không phải là đối thủ của ông. Những điều Lỗ Tiến nói đều là sự thật, ngay cả đám thủ hạ này hợp lại cũng không phải là đối thủ của ông.
Thủ trưởng của tổ A từ trước đến giờ đều là những người vô cùng tài giỏi, là một cao thủ thực sự trong giới Quốc thuật.
Những người nổi tiếng quá thì không thể làm thủ trưởng của tổ A được, ‘không được hiện sơn, không được lộ thủy’ là yêu cầu của quốc gia đối với họ. Nhưng thực lực cũng không được quá yếu, nếu quá yếu thì sẽ không thể đứng đầu được đơn vị thần bí nhất, tinh anh nhất này.
Leo lên hơn trăm bậc, rẽ bên phải đi vào trong, hai bên đường là hàng cây cổ thụ, cỏ cây rậm rạp.
Nhưng thực ra con đường này được quét dọn rất sạch sẽ, ngoài lá rụng ra thì không xuất hiện rác rưởi nào khác.
Giẫm lên lớp lá rụng này, những tiếc ‘xạc xạc’ vang lên. Thỉnh thoảng có những con vật nhỏ bé bị tiếng bước chân của Lỗ Tiến làm cho giật mình mà chạy tung bốn phía.
Đi cả nửa nặm rốt cục cũng nhìn thấy ánh sáng của những ngọn đèn trong cốc.
Một dòng suối nhỏ từ trong cốc chậm rãi chảy ra bên ngoài, nước suối vô cùng trong suốt, những đàn cá nhỏ tự do tự tại bơi trong nước…Lỗ Thiến không khỏi cảm thán, nơi này quả là đẹp và yên bình. Ông không nhịn được bèn ngồi xuống bên cạnh dòng suối để rửa mặt mũi.
Nơi này, khiến cho người ta có cảm giác như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Hai bên suối những lác đác những tòa viện, vật liệu xây dựng nên hẳn là đá gạch xanh, mang phong cách cổ xưa, không có tòa nào hoa lệ cả. Kết hợp với phong cảnh tự nhiên, nơi đây giống như một bức tranh vô cùng hài hòa.
- Là Lỗ tướng quân phải không?
Lúc này, từ chỗ cối xay đá đầu thôn có một bóng người. Từ những tia sáng yếu ớt của những ngọn đèn, Lỗ Tiến phát hiện đó là một người thanh niên, mặt hơi tròn, mũi cao, dáng người khá cao lớn. Từ ánh mắt của người này, Lỗ Tiến cảm nhận được chàng thanh niên này có chút gì đó ‘bất cần đời’.
- Đúng vậy! Cậu là?
Lỗ Tiến rất khách khí hỏi lại.
- Vương Nhân Bàng.
Người thanh niên thản nhiên nói, sau đó đưa tay qua. Lỗ Tiến cũng giơ tay ra bắt. Tuy nhiên, không lâu sau, Lỗ Tiến cảm giác được một lực lớn từ bàn tay của đối phương truyền đến.
Lực này càng lúc càng mạnh, giống như muốn giáng cho đối phương một đòn phủ đầu vậy. Lỗ Tiến lập tức trào lên một ngọn lửa giận trong lòng, bụng nghĩ thằng nhóc mày nghĩ ông đây không biết cái trò này hay sao?
Lỗ Tiến vận khí một cái, một lực mạnh mẽ phản ngược lại đối phương.
Hai lực mạnh gặp nhau, bàn tay đều có chút run lên.
Một phút sau, Lỗ Tiến hoàn toàn chấn kinh rồi.
Bởi vì, lúc đầu mình ra ba thành khí lực, còn e rằng sẽ bóp nát tay tên nhóc ngông cuồng này.
Không thể tưởng tượng được, người ta còn bình tĩnh mỉm cười với mình. Lỗ Tiến lúc này càng tức giận, càng ra lực mạnh hơn, nhưng đối phương vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Cho đến hiện tại, Lỗ Tiến đã đem toàn bộ nội khí dồn vào bàn tay, thì mới cảm nhận được bên kia cũng bắt đầu tăng dần kình lực lên.
Cứ giằng co như vậy khoảng một phút đồng hồ, Lỗ Tiến cảm giác tay mình như bị bàn ủi ủi vậy. Một cảm giác nóng giống như bị thiêu lan ra cánh tay.
Dần dần, Lỗ Tiến trên trán lấm đầy mồ hôi, còn bàn tay thì đã đau nhức. Tuy rằng chỉ là đau chút xíu, nhưng Lô Tiến không thể không cảm thấy kinh ngạc. Bởi vì bản thân mình có thân thủ bát đẳng khai nguyên.
Còn người thanh niên này nhiều nhất cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi này dường như có công lực lại còn cao hơn cả mình, đó phải là bát đẳng tầng thứ hai, thứ ba rồi. Trước kia có tên biến thái Diệp Phàm, không ngờ hôm nay được mở rộng tầm mắt, lại xuất hiện thêm một vị cao thủ trẻ tuổi nữa.
Lỗ Tiến suy nghĩ một chút, bàn tay bên kia cũng càng ngày càng đau. Dần dần, Lỗ Tiến có cảm giác hết sức để chống đỡ, đến khóe miệng cũng không khỏi run vài cái. Hơn nữa, mồ hôi trên mặt càng lúc càng nhiều, hạt càng lúc càng to.
- Đường đường là thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm A, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Vương Nhân Bàng trêu trọc một tiếng, sau đó rút tay lại.
- Cháu của Vương lão, quả nhiên không hề tầm thường, Lỗ Tiến này khâm phục.
Lỗ Tiến không tức giận, cười cười đưa tay lên ôm quyền, cúi đầu nói. Thực ra, trong lòng Lỗ Tiến cũng âm thầm vui mừng.
Mới đến đã gặp được cao thủ như vậy, điều đó chứng tỏ Vương gia này đích xác không tầm thường chút nào. Chắc chắn còn có cao thủ đẳng cấp như Vương lão.
- Lỗ tướng quân, mời, cha tôi đang đợi trong phòng khách.
Vương Nhân Bàng nói. Những lễ tiết tối thiểu, Vương Nhân Bàng đương nhiên cung làm được. Đối với nhưng điều này, Vương Nhân Bàng phân biệt một cách rõ ràng, một là một mà hai là hai.
Vào một tứ hợp viện bình thường, nhưng phát hiện sân giưa lại rất lớn. Đi vào bên trong rồi mới phát hiện bên trong trồng rất nhiều hoa.
Phía sau còn có một khu đất trống khá rộng, có lẽ đó là nơi luyện công. Những gia tộc như Vương gia, không thể không có nơi tập luyện được.
Mà một chiếc xe Jeep đỗ trên một bãi cỏ trước mặt sân, phía sau xe được ‘cải trang’ một cách vô cùng kỳ quặc, khiến cho người ta có cảm giác tục tằn. Ắt hẳn đây là chiếc xe của Vương Nhân Bàng rồi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1928: Lỗ Tiến cả thẹn..
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Vào đến trong đại sảnh thì phát hiện ra có bày mấy chiếc ghế bành, hẳn là đồ cổ chính cống. Bởi vì, lớp sơn đều đã bị bong tróc ra không ít tạo nên đôi chút loang lổ cũ kỹ.
Lúc này, có một ông lão đang ngồi đó, diện mạo cũng có vài phần giống với Vương Nhân Bàng. Ông ta mặc một bộ đồ mỏng bằng vải bố xanh, nhìn qua bình thường đến độ không thể bình thường hơn. Tuy nhiên, kỳ quái chính là người này dưới chân còn đốt lồng sưởi loại ở nông thôn vẫn hay dùng.
Lồng sưởi thật ra được đan bằng tre trúc, bên trong có cái chén sứ đúc, bỏ một ít than vào bên trong là có thể sưởi ấm tay chân, hơn nữa, khi đi lại còn có thể tuỳ ý mang theo. Công dụng không khác gì mấy so với túi sưởi bằng nước hiện nay.
- Rất xin lỗi Lỗ tướng quân, đôi chân già nua của lão già này hỏng mất rồi, thật ngại quá. Xin mời ngồi!
Người nọ hơi có vẻ xin lỗi, giơ tay chỉ chỉ mời khách ngồi xuống ghế.
- Cha tôi Vương Thành Trạch.
Vương Nhân Bàng vừa giới thiệu vừa đặt mông ngồi xuống cái ghế ngay cạnh, bắt chéo hai chân mà nói ra bộ nhàn nhã tự đắc. Hơn nữa, đối mặt với nhân vật số một của Tổ đặc nhiệm A, \ đường đường Thượng tướng, uỷ viên quân ủy mà y có vẻ như không hề để tâm lấy một chút.
Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, quả nhiên đã trải qua nhiều sự việc, công phu điềm tĩnh là rất cao. Tuy nhiên hơi có vẻ cuồng ngạo một chút, thậm chí, hơi có vẻ bất cần đời, đây là ấn tượng ban đầu của Lỗ Tiến về đồng chí Vương Nhân Bàng.
- Lão Vương là cha tôi.
Vương Thành Trạch nói. Trong chốc lát một người phụ nữ trung niên rót trà ra mời, hai bên đều nhấp một ngụm, Lỗ Tiến nhất thời ngượng ngùng mở miệng, cứ ngồi trân ra trên ghế mà suy nghĩ xem nên làm thế nào để mở miệng nói ra chuyện này.
- Lỗ tướng quân, đêm hôm khuya khoắt. Anh đến chỗ tôi đây hẳn là không phải đến uống trà rồi, có gì xin mời cứ nói thẳng.
Vương Thành Trạch liếc Lỗ Tiến một cái rồi mở miệng trước.
"Ôi" Lỗ Tiến nhấp thêm mộ ngụm trà, vẻ mặt u buồn liếc nhìn Vương Thành Trạch, ánh mắt lướt qua lồng sưởi phía dưới chân ông ta.
- Lão Vương à Lão Vương…
Lỗ Tiến ngập ngừng hai lần mà vẫn không nói nên lời, “trông bộ cái vị tên Vương Thành Trạch này khẳng định không phải là cao thủ gì rồi. Bằng không, sao lại yếu đuối đến thế, lại còn hong lồng sưởi nữa chứ?
Mà con cháu Lão Vương chỉ có Vương Nhân Bàng cùng lắm là luyện đến bát đẳng, thật ra cũng có thể ra tiền tuyến đi đại chiến một hồi. Chỉ có điều, khi tìm đến chỗ Lão Vương, Lỗ Tiến hy vọng Vương gia cốc có thể tái hiện một vị cao thủ cửu đẳng. Chỉ có như vậy, mới có thể giúp tổ A hoàn thành nhiệm vụ.
Hiển nhiên, trước giờ ngoại trừ Vương Nhân Bàng biểu hiện lợi hại một chút ra, những người khác thì chưa từng thấy qua.
Càng khỏi phải nói đến cao thủ, Lỗ Tiến trong lòng có chút thất vọng.
- Ông nội của tôi thì sao nữa hả?
Vương Nhân Bàng đồng tử vừa co rút lại, có vẻ đã cảm giác được cái gì đó, vội vã hỏi. Cả đôi chân cũng đã chịu bỏ xuống dưới, xem anh ta đã rất sốt ruột rồi.
- Không gạt các người làm gì, lần đó nhận nhiệm vụ, Lão Vương đã gặp phải Tư bì lang(sói xám Spyridon), cao thủ cửu đẳng thuộc đội đặc công Seawolf nước Mĩ.
Người này chẳng những có bản lĩnh cửu đẳng, hơn nữa,còn là một tên độc ác hung hiểm ra tay không chớp mắt.
Mà Lão Vương và hắn lại đều bị đánh lén, hai người đều bị thương, trước mắt hai người họ đều đã mất tích.
Tôi lo là đám quân đánh lén nhân lúc này cũng đang lục tìm bọn họ. Một khi bị chúng phát hiện, tình huống sẽ rất là nguy hiểm.
Lỗ Tiến kiên trì nói hết, sắc mặt kia như tảng đá đầy vết thương do thời gian và sương gió.
- Tổ đặc nhiệm A các người bất tài vậy hử? Mẹ nó, ông nội của tôi sắp chín rồi còn phải bán mạng cho các người? Các người còn có mặt mũi đến đây nói thế, còn không mau gấp rút cứu người.
Vương Nhân Bàng rốt cuộc không kìm nổi, đứng lên giơ tay chỉ thẳng mặt Lỗ Tiến mà mắng té tát.
Lỗ Tiến đối đãi với Diệp Phàm đã chẳng ra gì, Vương Nhân Bàng trước nay đã có sẵn thành kiến. Giờ lại đề cập đến an toàn tính mệnh của ông nội anh ta, Vương Nhân Bàng tự nhiên càng phát hỏa.
- Được rồi Nhân Bàng, con đi mời chú hai lập tức lại đây.
Vương Thành Trạch thu chân khỏi lồng sưởi, khoát tay áo, giọng điệu bình thản nói. Xem ra, công phu điềm tĩnh của người này thật sự là rất cao. Nghe phụ thân đã xảy ra chuyện mà còn có thể bình tĩnh thong dong như thế, ngay cả Lỗ Tiến trong lòng cũng không khỏi thầm khâm phục.
- Rất xin lỗi, Tổ đặc nhiệm A chúng tôi đích xác là không tìm ra cao thủ cửu đẳng nào có thể đối phó nổi Tư bì lang.
Không cùng đẳng cấp thì dù là năm sáu người cùng đi cũng không ăn thua. Tuy nhiên, đã như vậy, chúng ta vẫn sẽ phái đội 2 cùng đội viên đội 3 đi tìm kiếm cứu hộ. Lão Vương cả đời vì nước lập nên biết bao công lao hiển hách, ông ấy là ving quang của nước nhà, là con át chủ bài cuối cùng của tổ A. Nếu thật sự có chuyện gì, Lỗ Tiến tôi lập tức xin từ chức nhận tội.
Lỗ Tiến hơi có vẻ bị kích động.
- Thanh niên hay kích động, Lỗ tướng quân hà cớ gì phải xin thứ lỗi.
Vương Thành Trạch lại khôi phục vẻ bình tĩnh, khoát tay áo, ông ta liếc nhìn Lỗ Tiến bảo:
- Có điều, ông con đúng là đã già rồi, sắp chín mươi rồi còn gì.
Người ta ở độ tuổi này của ông đã sớm nằm trong nhà ôm con cháu tìm chút niềm vui. Nhưng con người ông con vốn không chịu ngồi yên bao giờ.
Tuy nói cả đời ông đều chưa từng chính thức được biết đến trên chính trường, cũng chưa hề đảm nhiệm bất cứ chức vụ gì ở Tổ đặc nhiệm A.
Nhưng tôi hiểu được, quốc gia coi trọng ông. Ông con cũng không có ý định buống bỏ đất nước này. Cho dù là đi du lịch nước ngoài, kỳ thật ông con lúc nào cũng chú ý chuyện quốc gia.
- Tôi hiểu, Lão Vương cả đời đều vì nước quên thân, Lỗ Tiến tôi vô cùng hổ thẹn. Chỉ có điều, cao thủ cửu đẳng ở nước ta cũng chỉ có ít người.
Như trong số Hoa Hạ lục tôn cả sáu vị đó phỏng chừng đều đã đạt tới cửu đẳng, thêm vào đó là các cửu đẳng cao nhân của một số môn phái, một số ẩn sĩ…cho nên, theo trình tự cao thủ do Tổ đặc nhiệm A chúng tôi thống kê thì cũng không đếm hết hai bàn tay đâu.
Đây chỉ là số liệu chúng tôi có thể thống kê được. Nếu tính thêm cả số chưa được biết đến, số lượng chắc là cũng đếm trên hai bàn tay là hết.
Có điều, số lượng tuy rằng còn có thể nhưng những người này đều là độc lai độc vãng, tính tình cứng rắn như đá tảng.
Yêu cầu bọn họ gia nhập Tổ đặc nhiệm A, đó là không có khả năng. Với những người này, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn họ.
Đương nhiên, nếu thật sự có cao thủ ngoại quốc xâm nhập, bọn họ cũng sẽ đứng ra. Đây cũng là lý do mà Tổ đặc nhiệm A cũng không đi quấy rầy bọn họ làm gì.
Lỗ Tiến cho hay.
- Ha ha, cao thủ đều có tính tình cổ quái. Đây mới gọi là bản lĩnh, không bản lĩnh thì sao có được tính tình kiêu ngạo, ngông cuồng kia. Loại người đó cuối cùng khẳng định là tự rước lấy nhục. Còn những người có bản lĩnh có giận dỗi gì thì được gọi là thần khí! Cái này thì lại không có gì đáng trách.
Vương Thành Trạch thản nhiên cười cười, không lâu sau, một ông già tóc bạc phân nửa theo Vương Nhân Bàng bước vào.
Ông ta cũng mặc một bộ đồ vải bố màu xanh, nhìn qua giống lão nông tri điền như từ một khuôn mẫu khắc ra. Chỉ có điều diện mạo vẫn có vài phần giống với Vương Nhân Bàng.
- Chú hai, vị này chính là tổ trưởng Tổ đặc nhiệm A, Thượng tướng Lỗ Tiến. Lỗ tướng quân, ông ấy là chú hai nhà tôi, Vương An Đông.
Vương Thành Trạch đứng ra giới thiệu đôi bên nhưng cũng phải nhờ đến Vương Nhân Bàng đỡ cạnh.
Tuy vậy, ông già tên Chú hai kia vừa nghe đã khẩn trương khoát tay áo bảo:
- Thành Trạch, bệnh cũ tái phát thì không nên đứng lên. Ngồi đi, đều là người một nhà cả mà.
- Chú hai, ông nội đã xảy ra chuyện, giờ phải làm sao bây giờ?
Vương Nhân Bàng tỏ ra rất nóng nảy.
- Tôi muốn nghe xem bên nhà nước có biện pháp gì chưa?
Vương An Đông liếc nhìn Lỗ Tiến một cái, hỏi.
- Chúng tôi cũng đã phái ra đội viên phân đội 2 và 3 tới chỗ xả ra chuyện không may tìm kiếm. Nhân số tổng cộng cũng có khoảng tầm hai mươi người, đều là tinh anh của Tổ đặc nhiệm A.
Lỗ Tiến sắc mặt có chút xấu hổ, nói.
- Tinh anh cái rắm, tôi muốn hỏi một chút, ngần đó tinh anh đều là người luyện đến cấp độ nào rồi?
Vương Nhân Bàng một bên lạnh lùng hỏi.
- Nhân Bàng, nói chuyện văn minh chút đi, sao lại không biết lớn nhỏ như vậy.
Vương Thành Trạch vẻ mặt nghiêm khắc giáo huấn con trai.
- Trong số này, có một đồng chí đã đạt tới bát đẳng, thất đẳng cũng có hai đồng chí, còn lại đều là lục đẳng, ngũ đẳng, tứ đẳng chiếm đa số. Tổ đặc nhiệm A chỉ có ngần ấy người, tinh anh khó cầu, cao thủ lại càng khó cầu. Tuy tổ A so với các đơn vị công tác khác thì vẫn tự do hơn. Nhưng, dù sao tổ A cũng là lực luwognj bí mật của quốc gia. Khi có nhiệm vụ thì dù sao cũng phải đi chấp hành. Hơn nữa, phần lớn đều là những nhiệm vụ lớn phải liều mạng.
Lỗ Tiến nói.
- Tụi rác rưởi, có rắm mới dùng đến! Ông nội của tôi có lẽ đang đọ sức với Tư bì lang. Hơn nữa, đánh lén hai người bọn họ khẳng định cũng là cao thủ cùng cấp độ.
Với đám nhãi tứ đẳng lục đẳng thất đẳng đi thì ăn thua gì? Đến lúc đó, còn không phải làm thức nhắm cho chúng uống rượu sao.
Tôi còn nghe nói ở Sahara ngay cả súng ống hiện đại tác dụng cũng không lớn lắm. Người ta ẩn mình xuống cát, căn bản là không thể phát giác được.
Chờ khi mục tiêu đến gần thì nhảy lên công kích, chính là cận chiến vật lộn, vậy thì võ công thân thủ chính là thứ thực dụng nhất ở đây.
Huống chi, những thứ như xe hay công cụ vốn là mục tiêu quá lớn, dễ dàng đã bị công kích, cho nên, đại đa số đội viên biệt kích đều là tay bo chân trần liều mạng ở Sahara.
Lúc này, thể lực và võ công năng lực mới là bảo đảm chắc chắn nhất cho tính mệnh.
Vương Nhân Bàng liếc nhìn Lỗ Tiến, lạnh lùng nói vậy, hiểu biết của anh ta cũng là không ít.
"Ôi" Lỗ Tiến khóe miệng co giật vài cái, bất đắc dĩ nói:
- Nhiêu đó đã là những nhân thủ cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A.
Không gạt các người làm gì cả, ngoại trừ các nhân viên bảo vệ lãnh đạo quốc gia của Tổ đặc nhiệm A không rút ra, toàn bộ người ở các nơi đều đã được huy động đến Sahara.
Trước kia một phân đội còn có hai đội viên thay nhau tiếp ứng. Hiện tại, có phân đội ngay cả một đội viên chính thức cũng đều không có.
Nếu tốp đội viên này vẫn không xong thì ngay cả Lỗ Tiến tôi cũng đành phải tự mình ra trận. Tuy nhiên, tôi tin tưởng, tình hình của tổ A chúng ta còn như thế, thì ngay cả (Hải Lang)Sealwolf của Mỹ, (Lam sơn hồ)Blue moutain fox của Anh hay cả tổ Shinto của Nhật cũng đang ở tình trạng không khác gì lắm.
Lần này nhà nước đã ra mệnh lệnh tối hậu thư thì cho dù cả lwucj luwognj tổ A phải chôn vùi ở đây cũng phải liều mạng đem tài liệu chiến lược Mê cung tử vong về.
Bằng không, bị người khác cướp đi thì an ninh quốc gia sẽ gặp phải sự uy hiếp rất lớn. Ít nhất, nếu người khác có thể lấy đi thì chúng ta cũng phải đoạt về một phần nào đó.
Như vậy thì ai nấy đều sẽ nghiên cứu từ vạch xuất phát, bên nào nghiên cứu ra cái gì trước thì về sau hẵng nói.
- Thật sự không còn ai nữa sao?
Vương An Đông vẻ mặt nghiêm túc, hỏi.
- Thực sự nếu còn có người thì Lỗ Tiến tôi cũng sẽ không mặt dày mày dạn tới đây, ôi!
Lỗ Tiến thở dài, liếc nhìn Vương An Đông, sắc mặt ngày một nghiêm trọng.
- Đừng nhìn tôi, tôi cũng không phải cao thủ cửu đẳng.
Vương An Đông thở dài, cau mày, ông liếc nhìn đứa cháu Vương Thành Trạch mà rằng:
- Thành Trạch, bệnh cũ của cháu lại tái phát rồi. Thôi thì cứ để chú với Nhân Bàng đi xem sao. Mặc kệ thế nào, ông cụ hiện tại sống chết ra sao cũng chưa biết mà!
- An toàn của Lão Vương quá trọng yếu, nếu còn người thì không nên trì hoãn thêm nữa.
Lỗ Tiến đưa đẩy rất uyển chuyển, vẫn còn muốn “hút máu” nốt cao thủ của nhà họ Vương nếu có.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♎ Sói Ngây Thơ