Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần
-----oo0oo-----
Chương 1973: Chỗ có con người sẽ có giang hồ
Nguồn: Sưu Tầm
Dặc Nghiên tiên tử lấy ra một viên đan dược đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là một viên tiên đan chữa thương, anh ăn đi. Sau này đi ra ngoài rèn luyện, tốt nhất là tìm vài người mà tổ đội, đơn độc một người ở bên ngoài có chút nguy hiểm.
Tuy rằng lấy ra đan dược chữa thương cho Diệp Mặc, thế nhưng Dặc Nghiên tiên tử trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao hỏi Diệp Mặc về chuyện Giác Hồn Tảo.
Diệp Mặc xua tay nói:
- Cảm tạ Dặc Nghiên tiên tử, năm đó ta còn nợ cô 5 viên tiên tinh thượng phẩm còn chưa trả, giờ không tiện dùng tiên đan của cô. Cám ơn nhiều, Diệp mỗ xin cáo từ.
Năm viên tiên tinh thượng phẩm đối với Diệp Mặc trước đây mà nói đúng là một khoản tài phú cực lớn, nhưng bây giờ hắn biết số này không có khả năng được Dặc Nghiên tiên tử đặt ở trong mắt nữa là, hắn dứt khoát ngay cả ý trả đều lười nói.
- Chờ một chút... truyện copy từ tunghoanh.com
Dặc Nghiên tiên tử thấy Diệp Mặc xoay người, mở miệng gọi Diệp Mặc lại.
Diệp Mặc ngừng lại, nghi hoặc nhìn Dặc Nghiên tiên tử hỏi,
- Tiên tử còn có chuyện khác?
Dặc Nghiên tiên tử do dự một chút, rồi mới lên tiếng:
- Kỳ thực ta muốn hỏi một chút, ban đầu người ở Bỉ Dực tiên thành lấy ra Giác Hồn Tảo là anh phải không?
Diệp Mặc bừng tỉnh, thì ra là chuyện này, lúc này hắn căn bản cũng không cần thiết giấu giếm, trực tiếp thừa nhận nói:
- Không sai, trước đây hai miếng Giác Hồn Tảo kia là ta lấy ra.
Nói xong lời này, Diệp Mặc bỗng nhiên nghĩ tới Viêm Hồng Trung, người nọ quả là một người tâm giao, tuy rằng tương giao không sâu, cũng là một người tốt. Nếu đi tới Bỉ Dực tiên thành, rãnh rỗi thuận tiện đi xem y một chút.
Dặc Nghiên tiên tử giọng nói hơi có chút run rẩy nói:
- Diệp Mặc, anh có thể nói cho ta biết Giác Hồn Tảo của anh là từ địa phương nào lấy được hay không?
- Đó là lúc ở Tu Chân Giới, ta tình cờ đi tới một nơi hẻo lánh, nhìn thấy một ít Giác Hồn Tảo, liền thuận tiện đem những Giác Hồn Tảo này thu vào. Sau lại mới biết được thứ này cũng không tệ lắm, có thể chữa trị thần thức cùng thần hồn.
Diệp Mặc biết, coi như là hiện tại hắn đi tới Hải giác, cũng không nhất định có thể tìm được, chỗ đó thật sự là có chút quỷ dị.
Dặc Nghiên tiên tử ánh mắt nhất thời buồn bã, chỉ là tên nam tử bên người kia tâm tình lại có chút trở nên vui sướng.
Đi Tu Chân Giới, nếu như không có thần thông đỉnh cấp cùng biết thông đạo đặc biệt, căn bản cũng không khả năng xuống được.
Bất quá Dặc Nghiên tiên tử rất nhanh thì lần thứ hai kích động hỏi,
- Diệp Mặc, anh bây giờ còn Giác Hồn Tảo không?
Diệp Mặc lấy ra hai miếng Minh tảo thông thường đưa cho Dặc Nghiên tiên tử nói:
- Ở đây ta trong còn có hai miếng, tặng cho cô, cảm tạ trước đây cô giúp ta ra năm viên tiên tinh.
- A... nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m
Dặc Nghiên tiên tử thật không có nghĩ đến cô có thể dễ dàng như vậy liền có được hai miếng Giác Hồn Tảo, lập tức kích động tiếp nhận nói:
- Cảm tạ, cám ơn anh Diệp Mặc. Thứ này rất trân quý, ta không có khả năng lấy không của anh, bao nhiêu tiên tinh anh nói đi.
Diệp Mặc ha hả cười nói:
- Ta cũng không phải dựa vào hai miếng Giác Hồn Tảo mà phát tài, cáo từ
Nói xong, mặc cho Dặc Nghiên tiên tử kêu gọi, hắn cũng không để ý đáp lại nữa, xoay người rời đi, rất nhanh thì biến mất trước mắt Dặc Nghiên tiên tử cùng người nam tu kia.
- Dặc Nghiên sư muội, người này cũng là không tệ. Năm viên tiên tinh hồi trước, cho tới hôm nay còn có thể nhớ kỹ
Đại Ất Tiên kia nhìn bóng lưng Diệp Mặc dần dần đi xa như có điều suy nghĩ nói.
Dặc Nghiên tiên tử gật đầu,
- Đúng vậy, hắn có thể nhớ kỹ năm viên tiên tinh trước đây, đúng là một người tri ân tất báo... Đúng rồi, ta sao có thể để cho hắn rời đi? Phụ vương còn đang khắp nơi tìm hắn đây. Hơn nữa, nếu mà hắn hiện tại đi Bỉ Dực tiên thành. Một khi bị người khác biết hắn chính là người trước đây có Giác Hồn Tảo, vậy coi như xong đời.
Dặc Nghiên tiên tử nghĩ đến liền lập tức đuổi theo, cô muốn đưa Diệp Mặc gặp mặt phụ thân, đồng thời cảnh báo Diệp Mặc một tiếng, để cho hắn nhanh chóng rời khỏi Bỉ Dực tiên thành. Chỉ là cô đuổi đã lâu, lại không phát hiện tung tích Diệp Mặc, nhất thời nghi ngờ đứng ở tại chỗ,
- A, lúc này mới bao lâu thời gian, hắn làm sao có thể rời khỏi thần thức của ta? Ta... Ta phải lập tức báo cha ta biết tin, nói Diệp Mặc kia đã đi tới phụ cận Bỉ Dực tiên thành.
Đại Ất Tiên kia lại nói:
- Dặc Nghiên sư muội, em nói thúc phụ sau khi đã biết tên Diệp Mặc kia, có thể ép hỏi hắn về lai lịch Giác Hồn Tảo hay không?
- Vì sao ép hỏi? Diệp Mặc đã nói tất cả, Giác Hồn Tảo là từ Tu Chân Giới mang tới, lại ép hỏi cũng vô ích
Dặc Nghiên tiên tử có chút không hiểu nhìn Đại Ất Tiên bên người kia.
Đại Ất Tiên mỉm cười nói:
- Cũng đúng, với khí thế của thúc phụ há có thể cùng vì một người mới vừa phi thăng một hai trăm năm tính toán chứ.
...
Diệp Mặc xé rách không gian đã bị phản phệ, bản thân bị trọng thương, nhưng trên người của hắn tiên đan coi như là Thánh Đế cũng không nhất định có. Vài viên đan dược ăn vào, thương thế của hắn đã cấp tốc hồi phục lại.
Diệp Mặc tìm được một một chỗ yên tĩnh, đang muốn thay quần áo một cái, sau đó nghỉ ngơi chốc lát lại đi Bỉ Dực tiên thành, bỗng một bóng dáng thất tha thất thểu đi tới.
Người tới tóc tai bù xù, cả người toàn là máu, thoạt nhìn dường như so với thương thế Diệp Mặc còn phải nặng vài phần.
- Phong Mạch Thuần?
Diệp Mặc không ngờ người tới đúng là Phong Mạch Thuần, bất quá lúc này Phong Mạch Thuần không còn có cái loại thanh thuần xinh đẹp trước đây, mà là tiều tụy đen gầy, trên đầu búi tóc tiên tử cũng đổi thành búi tóc phu nhân, hiển nhiên đã trở thành phu nhân
- Anh là Diệp đan sư? Diệp đan sư, anh tại sao lại ở chỗ này?
Phong Mạch Thuần ngừng lại, có chút khiếp sợ nhìn Diệp Mặc mặt ngoài thoạt nhìn cũng giống mình thương thế nghiêm trọng, có chút giật mình hỏi.
Diệp Mặc biết Phong Mạch Thuần sau khi mời hắn hỗ trợ luyện chế 'Thái Ất đan', hẳn là sẽ rời khỏi Cực Kiếm Tiên Môn liền, bằng không cô cũng sẽ không để cho mình giúp cô luyện chế nhiều Thái Ất đan như vậy. Chỉ là không biết Phong Mạch Thuần có vượt qua tai họa Cực Kiếm Tiên Môn bị diệt môn hay không.
- Ta đi ngang qua nơi này, không nghĩ tới cô cũng đi tới nơi này, thực sự là trùng hợp
Diệp Mặc mỉm cười nói, Phong Mạch Thuần bây giờ còn là Đại Ất Tiên sơ kỳ, có thể thấy được sau khi cô rời đi Cực Kiếm Tiên Môn, ngoại trừ dùng 'Thái Ất đan' mình hỗ trợ luyện chế thăng cấp đến Đại Ất Tiên, thì không tiến thêm tấc nào nữa.
Phong Mạch Thuần thở dốc vài hơi, từ trong nhẫn lấy ra một viên đan dược chữa thương thông thường đưa cho Diệp Mặc nói:
- Anh mau ăn vào chữa thương đi? Nơi này tới gần Bỉ Dực tiên thành, anh có phải định đi Bỉ Dực tiên thành hay không?
Diệp Mặc đem tiên đan Phong Mạch Thuần đưa đẩy trở lại, lại lấy một viên đan dược đưa cho Phong Mạch Thuần cười nói:
- Cô biết ta là tiên đan sư, sao lại không có đan dược? Cô hay là dùng đan dược của ta đi, một viên này uống vào, thương thế của cô sẽ hết.
Phong Mạch Thuần lắc lắc tay nói:
- Cám ơn nhiều, ta là thức hải thụ thương, sẽ không dễ dàng khôi phục như vậy, aiz...
Phong Mạch Thuần nói xong, còn thở dài.
- Cô ăn vào sẽ biết.
Diệp Mặc không nhận lại đan dược, hắn sớm nhìn ra Phong Mạch Thuần đúng là thức hải thụ thương.
Phong Mạch Thuần thấy Diệp Mặc cố ý đưa cho mình đan dược, chỉ có thể nhận lấy, đem đan dược bỏ vào trong miệng. Đối với Diệp Mặc, cô vẫn tương đối tin tưởng. Trước đây cô vì 'Thái Ất đan' đều nguyện ý dâng ra thuần âm, Diệp đan sư đều không chút do dự cự tuyệt, há có thể dùng đan dược đến hại cô?
Chỉ là mười mấy hơi thở, cô liền khiếp sợ nhìn Diệp Mặc nói:
- Diệp đan sư, đây rốt cuộc là tiên đan gì? Không ngờ có hiệu quả như vậy, thức hải ta không ngờ cũng có thể khôi phục?
Diệp Mặc nửa phần kinh ngạc cũng không có nói,
- Ta cũng đã nói với cô rồi, ta là một Tiên đan sư, nếu như ngay cả chút thương thế ấy cũng không thể trị liệu, ta còn tính là tiên đan sư gì?
- Xem ra trình độ luyện đan của anh lại có tiến bộ, lần này chắc hẳn là đại sư tiên đan ngũ phẩm phải không?
Phong Mạch Thuần mừng rỡ không thôi nói.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Không sai, hiện tại tiên đan ngũ phẩm ta đúng là có thể luyện chế ra. Không cần hỏi ta, cô làm sao thành bộ dáng như vậy? Ta sau khi rời khỏi Cực Kiếm Tiên Môn, nghe nói Cực Kiếm Tiên Môn bị người diệt môn, cô khi đó đã rời khỏi chưa?
Phong Mạch Thuần cảm nhận được thương thế của mình hồi phục, chậm rãi thở hổn hển vài hơi, đối với Diệp Mặc khom người thi lễ nói,
- Diệp đan sư, đa tạ anh đã cứu tôi. Chính anh cũng dùng đan dược đi, chờ anh thương thế đỡ rồi, tôi sẽ nói cho anh biết, thật là một lời khó nói hết.
- Thương thế của ta đã hồi phục tám chín phần rồi, ta muốn đi thay một bộ quần áo, cô cũng đổi một bộ quần áo đi.
Diệp Mặc nói xong tiện tay đánh một cấm chế, sau một lát đã đem thân thể rửa sạch một lần, đồng thời thay đổi một bộ quần áo sạch.
Phong Mạch Thuần lăm lăm nhìn Diệp Mặc rất nhanh đánh ra cấm chế, giờ mới hiểu được, thì ra Diệp đan sư này còn là một cao thủ cấm chế.
Cô rất nhanh thì phản ứng kịp, Diệp Mặc có thể trở thành là đại sư tiên đan, muốn trở thành một đại sư cấm chế cũng không phải không có khả năng. Cô không có cái loại bản lĩnh này như Diệp Mặc, chỉ có thể nhanh chóng núp qua một bên, đem toàn thân mình rửa sạch một lần, thay đổi một bộ váy tiên màu lam nhạt đi ra.
Tuy rằng trên mặt tiều tụy vẫn còn, thế nhưng thay đổi quần áo xong, Phong Mạch Thuần cũng là có vài phần bộ dạng Đại Ất Tiên.
- Cô muốn đi đâu?
Diệp Mặc thấy hình dạng Phong Mạch Thuần, trong lòng cũng là thầm than. Tiên nhân vốn là không dễ dàng già yếu, hơn nữa tu vi càng cao càng trẻ ra.
Phong Mạch Thuần hiện tại thăng cấp đến Đại Ất Tiên, theo lý thuyết cô so với năm đó hẳn là càng thanh lệ hơn một ít mới đúng, nhưng trên thực tế đúng là trên mặt của cô phong trần hơn rất nhiều, hơn nữa màu da cũng có chút khô khốc. Rất rõ ràng cô trong mấy năm nay vẫn không có thời gian tu luyện, phần nhiều thời gian đều là chiến đấu đại thương nguyên khí, dùng nguyên khí cùng máu huyết của mình duy trì tới giờ, dẫn đến nhan sắc trở nên tiều tụy.
Phong Mạch Thuần nhãn thần có chút buồn bã, cô khẽ thở dài một cái nói:
- Tôi cũng không biết ta là nên đi nơi nào, trước đây tôi vì gia tộc, mời anh luyện chế vài bình 'Thái Ất đan' trở về. Tôi chỉ là vì chấn hưng gia tộc, vì anh trai tôi báo thù. Thế nhưng sau đó tôi mới biết được, tôi là ngây thơ cỡ nào. Bọn họ lấy 'Thái Ất đan' của tôi, còn tốt bụng giới thiệu đạo lữ cho tôi. Thế nhưng cho đến lúc người chồng của tôi bị giết, tôi mới hiểu được thì ra kẻ hại chết anh trai tôi, chính là người tôi muốn đi trợ giúp.
- Những năm gần đây, tôi hao tổn tâm cơ cũng đã giết được kẻ thù, vì anh trai tôi báo thù, thế nhưng tôi lại luôn bị bọn họ truy sát. Tôi cũng chạy trốn mấy chục năm, tôi không biết mình nên chạy trốn tới chỗ nào nữa, cũng không biết mình nên làm gì đây?
Diệp Mặc lặng lẽ không nói gì, vô luận là ở thế tục giới hay là Tu Chân Giới, thậm chí là ở Tiên giới, chỉ cần chỗ có con người, thì sẽ có giang hồ, chỉ cần có quyền lực thì có đấu tranh. Phong Mạch Thuần hiển nhiên cũng là vật hi sinh trong đấu tranh gia tộc, về phần gia tộc Phong Mạch Thuần vì sao trong tranh ngoài đấu, Diệp Mặc cũng không muốn nghe, cũng không muốn biết.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần
-----oo0oo-----
Chương 1974: Ta lại muốn xem
Nguồn: Sưu Tầm
- Nếu mà cô không có chỗ đi, vậy hãy đi cùng ta.
Diệp Mặc thầm than một tiếng nói, Phong Mạch Thuần không có chỗ đi, còn không bằng cùng hắn đi tới Mặc Nguyệt Tiên Tông.
Về phần Phong Mạch Thuần vì sao không đi Cực Kiếm Tiên Môn, Diệp Mặc đã suy đoán ra một chút. Phỏng chừng Phong Mạch Thuần là rời khỏi Cực Kiếm Tiên Môn trước khi môn phái bị diệt, nếu như không trải qua sự tình Cực Kiếm Tiên Môn bị diệt môn, cô có lẽ còn có thể trở về, hiện tại cô là không có mặt mũi trở về nữa.
- Đa tạ Diệp đan sư.
Phong Mạch Thuần cảm tạ Diệp Mặc một câu sau, do dự nửa ngày lại nói thêm:
- Diệp đan sư, anh có biết Cực Kiếm Tiên Môn tôi hiện tại thế nào không?
Tình hình Cực Kiếm Tiên Môn, Diệp Mặc coi như hiểu rõ, hiện tại Phong Mạch Thuần hỏi tới, hắn liền đáp:
- Cô không cần lo cho Cực Kiếm Tiên Môn, Cực Kiếm Tiên Môn có hai Tiên Vương, hiện tại đã là Tiên Vương tông môn, dù là ở Hạ Thiên Vực cũng là một trong những đại tông môn có tiếng.
- Không biết Niệm Mân cùng Băng Du sư tỷ có khỏe không?
Cô biết Cực Kiếm Tiên Môn bị diệt môn, cũng biết sau đó Cực Kiếm Tiên Môn xây dựng lại, về phần tình hình cụ thể thế nào, cô cũng không dám đi hỏi thăm.
Diệp Mặc về điều này thì không có cách nào trả lời, Chân Băng Du hắn còn có chút tin tức, về phần Tần Niệm Mân hắn là nửa điểm đều không biết.
- Chúng ta trước đi Bỉ Dực tiên thành đã, vừa lúc đi ngang qua nơi này, ta muốn đi thăm hỏi một người quen.
Diệp Mặc thấy Phong Mạch Thuần chỉ là tự nói một câu, không có bất kỳ chủ kiến nào, không thể làm gì khác hơn là chủ động nói.
Phong Mạch Thuần giật mình tỉnh lại, vội vã xuất ra hai cái mặt nạ, đưa cho Diệp Mặc một cái nói:
- Đi tiên thành nhất định phải mang vật này, có người luôn một mực đuổi giết tôi
Diệp Mặc vốn muốn nói ai dám truy sát đến trên đầu hắn, vậy đơn giản chính là không muốn sống, nhưng nghĩ đến mình đi Bỉ Dực tiên thành là muốn nghe ngóng tin tức Viêm Hồng Trung, nhất định phải đi vài thương lâu mà hỏi. Vạn nhất dùng diện mạo như trước, tiểu nhị thương lâu nói không chừng lập tức liền nhận ra hắn là người có Giác Hồn Tảo trước kia.
Diệp Mặc lúc này đương nhiên sẽ không sợ người khác gây sự với hắn, thế nhưng hắn thật sự là không muốn rắc rối thêm
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc tiếp nhận mặt nạ Phong Mạch Thuần đưa cho, tiện tay đội lên:
- Đi thôi, ta đi Bỉ Dực tiên thành hỏi một chút, nếu như không có tin tức gì, chúng ta sẽ trực tiếp trở về.
...
Diệp Mặc theo Phong Mạch Thuần đi vào thương lâu trước đây hắn đưa Giác Hồn Tảo cho Viêm Hồng Trung, lại phát hiện tiểu nhị Kim tiên của cái thương lâu kia đã đổi người khác, lúc này tiểu nhị tuy rằng cũng là một gã Kim tiên, cũng không phải người trước đây
Mặc dù có chút thất vọng, Diệp Mặc vẫn là đi tới ôm quyền nói:
- Vị Tiên hữu này, ta muốn hỏi một chút, anh có biết Viêm Hồng Trung không?
- Viêm Hồng Trung?
Tiểu nhị quan sát Diệp Mặc một chút, lắc đầu nói:
- Tôi không biết, cũng không có nghe nói qua người này.
Thần thức của Diệp Mặc ở Bỉ Dực tiên thành quét một lần, không có bóng dáng Viêm Hồng Trung, trước đây đám người Ly Hoành, Cao Noãn hắn quen biết ở Bỉ Dực tiên thành cũng không còn ở đây, hiển nhiên là từ sau khi rời đi, thì chưa có trở về qua.
- Nếu anh ta không ở đây, lại không có người quen anh ta, chúng ta đi thôi.
Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần lên tiếng chào, xoay người ra khỏi thương lâu.
Diệp Mặc mới vừa đi tới cửa thương lâu, liền gặp Dặc Nghiên tiên tử cùng nam Đại Ất Tiên kia. Ở phía sau Dặc Nghiên tiên tử lại thêm một gã Đại Chí Tiên, Đại Chí Tiên này Diệp Mặc đã gặp qua, lúc trước hắn lần đầu tiên tiến nhập Bỉ Dực tiên thành, Đại Chí Tiên này chính là người đi theo sau lưng Dặc Nghiên tiên tử. Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, người này vẫn là đi theo phía sau Dặc Nghiên tiên tử. Chỗ bất đồng là, Dặc Nghiên tiên tử đã là Đại Ất Tiên, Đại Chí Tiên này vẫn là là Đại Chí Tiên như cũ.
Mặt nạ Diệp Mặc đeo chính là Phong Mạch Thuần cho, Phong Mạch Thuần có thể có được mặt nạ tốt ư? Hơn nữa tóc, mắt Diệp Mặc đều không thay đổi, thậm chí ngay cả giầy còn chưa đổi. Dặc Nghiên tiên tử lại vừa gặp Diệp Mặc không lâu, cô vừa nhìn liền nhận ra Diệp Mặc, vội vã ngạc nhiên ngăn cản Diệp Mặc nói:
- Diệp Mặc, không nghĩ tới anh nhanh như vậy đã đến Bỉ Dực tiên thành, ta đang muốn cảm tạ anh
Diệp Mặc mỉm cười, kéo mặt nạ trên mặt xuống, nói với Phong Mạch Thuần:
- Mặt nạ này bỏ quách cho rồi, thứ này mang thật đúng là không thoải mái.
- Được
Phong Mạch Thuần cũng bỏ mặt nạ của mình ra, đứng ở bên cạnh Diệp Mặc, đồng thời đề phòng nhìn chằm chằm Dặc Nghiên tiên tử cùng nam tu Đại Ất Tiên kia, một câu cũng không nói. Những năm này trốn chạy, làm cho cô rất là cẩn thận.
- Cảm tạ cũng không cần, ta hiện tại phải đi, có duyên sẽ gặp lại.
Diệp Mặc cùng Dặc Nghiên tiên tử lên tiếng chào hỏi, tránh đường cho Dặc Nghiên tiên tử liền đi.
Đại Chí Tiên hộ vệ không ngờ so với nam Đại Ất Tiên bên cạnh Dặc Nghiên tiên tử kia khó nói chuyện hơn, y thấy Diệp Mặc không ngờ tùy tiện nói một câu muốn đi thì liền đi, lập tức liền ngăn trước mặt Diệp Mặc,
- Chờ một chút rồi đi, không nể mặt Dặc Nghiên tiên tử sao? Năm đó Dặc Nghiên tiên tử tâm tính thiện lương, giúp ngươi ra không ít tiên tinh, sao điều này đảo mắt liền quên mất?
Đại Chí Tiên giọng nói bất thiện, ý tứ vô cùng rõ ràng, Diệp Mặc là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Cút
Đại Chí Tiên biến sắc, y nghĩ không ra Diệp Mặc chỉ là một tên mới phi thăng một hai trăm năm, cũng dám bảo y cút. Trên người của y sát ý lập tức liền dâng lên, đại thủ đã vươn ra.
Dặc Nghiên tiên tử vội vã ngăn cản Đại Chí Tiên này nói:
- Mộc Trực dừng tay, Diệp Mặc đối với ta có ân tình, ngươi làm sao có thể như vậy? Ngươi đứng sang một bên trước.
- Vâng truyện được lấy từ website tung hoanh
Dặc Nghiên tiên tử lên tiếng, tên Đại Chí Tiên này không dám vi phạm lời của Dặc Nghiên tiên tử, mau chóng đứng sang một bên.
Dặc Nghiên tiên tử áy náy nói với Diệp Mặc:
- Diệp Mặc, thật có lỗi, tên hộ vệ này của ta có chút vô lễ, tôi xin lỗi anh. Đúng rồi Diệp Mặc, năm đó Bỉ Dực tiên thành tổ chức đại hội luyện khí. Trước đại hội, còn tặng một giọt Văn Phong Nhưỡng, vì sao anh không uống một giọt Văn Phong nhữơng đấy? Có phải cảm thấy không tốt không?
Theo Dặc Nghiên tiên tử thấy, Diệp Mặc không có khả năng cảm thấy Văn Phong Nhưỡng không tốt. Về phần tại sao không uống một giọt Văn Phong Nhưỡng, cô đến bây giờ vẫn không hiểu rõ.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Không sai, ta quả thực cảm thấy Văn Phong Nhưỡng không ra gì, mùi vị thanh đạm, tài liệu bình thường. Cho nên mới không có tâm tình uống.
Diệp Mặc lời này còn là ăn ngay nói thật, Văn Phong Nhưỡng trước đây đúng là dùng 'Vạn niên thạch duẫn tủy' làm ra, hơn nữa rất là cắt xén, hắn nào có hứng thú uống Văn Phong Nhưỡng không ra gì đấy chứ?
Dặc Nghiên tiên tử hiển nhiên thật không ngờ Diệp Mặc trả lời như vậy, cô nhất thời ngây ngẩn cả người.
Diệp Mặc cũng mặc kệ Dặc Nghiên tiên tử, ra hiệu mắt với Phong Mạch Thuần, đảo mắt đã đi xa.
Nam tu Đại Ất Tiên đứng bên Dặc Nghiên tiên tử người nhìn Diệp Mặc đi xa, như có điều suy nghĩ, chỉ chốc lát, lập tức hắn đã gọi tiểu nhị Kim tiên kia ra hỏi,
- Vừa rồi tên đeo mặt nạ ẩn tu vi vào để làm gì?
Tiểu nhị Kim tiên hiển nhiên nhận biết Đại Ất Tiên này là ai, nhanh chóng khom người nói,
- Hồi bẩm Duệ công tử, người nọ tiến đến chỉ là vì hỏi thăm Viêm Hồng Trung, nhưng tôi chưa từng nghe nói qua Viêm Hồng Trung.
Dặc Nghiên tiên tử nghe được tên gọi Viêm Hồng Trung, lập tức liền tỉnh ngộ, nhanh chóng hướng về phía bóng lưng Diệp Mặc kêu lên,
- Diệp tiên hữu, tôi biết Viêm Hồng Trung, cũng biết tung tích của anh ta
Diệp Mặc chỉ là cảm kích Viêm Hồng Trung trước đây tiện tay trợ giúp mà thôi, đối với Viêm Hồng Trung mà nói ban đầu là tiện tay trợ giúp, với hắn mà nói đó là trợ giúp lớn. Lần này hắn vừa lúc đến Bỉ Dực tiên thành, nghĩ đến Viêm Hồng Trung cũng chỉ là thuận tiện đến cảm tạ một câu. Bởi vì Viêm Hồng Trung người này cũng không tệ lắm, nếu quả như thật tìm không được Viêm Hồng Trung cũng chả sao, dù sao hắn và Viêm Hồng Trung cũng chỉ là bình thủy tương phùng.
Hiện tại Dặc Nghiên tiên tử nói biết Viêm Hồng Trung, hắn lập tức liền ngừng lại. Nếu biết, vậy thuận tiện hỏi một chút cũng tốt.
- Ha ha, Diệp Mặc tiên hữu ở nơi nào?
Một tiếng cười to hạ xuống, lại là một nam tử trung niên rơi xuống trước người Diệp Mặc.
- Ta chính là Diệp Mặc, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Diệp Mặc nghi ngờ nhìn nam tử trung niên trước mắt này, hắn căn bản cũng không quen biết người này. Người này thoạt nhìn đã là Đại La tiên hậu kỳ, cách Đại La tiên đỉnh phong còn cách một đoạn.
Nam tử trung niên kia lập tức ôm quyền nói,
- Ta là Thiên Chủ Văn Cử Thiên - Dặc Bách Văn, nghe nói cậu và tiểu nữ Dặc Nghiên là bằng hữu, cố ý tới mời Diệp tiên hữu qua phủ chơi một chút.
Diệp Mặc sắc mặt trầm xuống, vùng xung quanh lông mày nhất thời nhíu lại. Dặc Nghiên tiên tử này thật sự là không thức thời, trước đây cô ta chỉ là giúp mình ra 5 viên tiên tinh mà thôi. Mình hồi báo cô ta hai miếng Giác Hồn Tảo, loại hồi báo này có thể nói là hậu hĩnh cực kỳ.
Hơn nữa hắn còn nói với cô ta, Giác Hồn Tảo là lấy được từ Tu Chân Giới. Lại thật không ngờ người phụ nữ này còn chưa thỏa mãn, không ngờ gọi phụ thân mình tới. Một Thiên Chủ tới tìm hắn, mục đích không cần hỏi cũng rất rõ ràng, chính là vì Giác Hồn Tảo.
- Mời thì không cần, ta còn có chuyện.
Diệp Mặc giọng nói bình thản sau khi nói xong, nhìn Dặc Nghiên tiên tử nói,
- Dặc Nghiên tiên tử, nếu mà cô biết Viêm Hồng Trung chỗ nào thì nói cho ta biết, nếu mà không biết, ta phải đi đây
- Viêm Hồng Trung cậu nói chẳng lẽ là con trai Viêm Thiệu Nguyên? Nếu như là hắn ta, phụ thân hắn bây giờ còn có chút phiền phức
Dặc Bách Văn căn bản cũng không chờ Dặc Nghiên tiên tử trả lời, liền chủ động tiếp lời
Dặc Nghiên tiên tử lập tức tiến lên nhỏ giọng nói:
- Đúng vậy phụ vương, Viêm Hồng Trung đúng là con trai của bác Viêm Thiệu Nguyên.
- Diệp tiên hữu, ta không biết cậu có đúng là bằng hữu của anh ta hay không, nhưng phụ thân Viêm Hồng Trung hiện tại đúng là có chút phiền phức. Nếu mà cậu là bằng hữu của Viêm Hồng Trung, vậy tới phủ thành chủ nói chuyện chút, ta cũng đang cố gắng hỗ trợ, aiz, chuyện này lại có chút phiền phức.
Dặc Bách Văn nhìn Diệp Mặc thở dài một câu nói, lo âu trong giọng nói rất rõ ràng.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, mình muốn tìm Viêm Hồng Trung, phụ thân anh ta lập tức có phiền toái. Chỉ hy vọng tên Dặc Bách Văn này nói là sự thật, nếu mà lão có dũng khí nói láo, vậy cũng chớ trách mình hạ thủ độc ác. Lập tức nhìn lướt qua Dặc Bách Văn nói,
- Đã như vậy, xin mời dẫn đường. Ta lại muốn xem, là phiền phức lớn gì.
Lo lắng trên mặt Dặc Bách Văn giả tạo đến không thể giả tạo hơn, Diệp Mặc đập vào mắt liền nhìn ra, đối với tên này, Diệp Mặc không có nửa phần hảo cảm.
Nghe được Diệp Mặc giọng nói bất thiện, một gã Đại La tiên sơ kỳ hộ vệ sau lưng Dặc Bách Văn sắc mặt nhất thời trầm xuống.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần
-----oo0oo-----
Chương 1975: Cốt Tiễn thứ tư
Nguồn: Sưu Tầm
Dặc Bách Văn vội vàng nháy mắt ra dấu cho tiên tử Dặc Nghiên, hy vọng tiên tử Dặc Nghiên gọi Diệp Mặc lại. Trong mắt ông ta thấy, Diệp Mặc có thể cho con gái của mình thêm hai miếng Giác Hồn Tảo nữa, hiển nhiên là trong lòng thầm ái mộ con gái của mình rồi. Người như Diệp Mặc mà muốn lấy con gái của ông ta, đó quả là mơ mộng hão huyền. Nhưng bây giờ lại có thể lợi dụng điểm này, khiến hắn giao ra Giác Hồn Tảo, hoặc là nói ra lai lịch của Giác Hồn Tảo.
Tiên tử Dặc Nghiên không hiểu ý tứ sâu xa của phụ thân, cho rằng phụ thân tưởng cô và Diệp Mặc tương đối quen thuộc, cho nên kêu cô gọi Diệp Mặc lại.
Ngay khi cô sắp đi gọi Diệp Mặc, bên trên lại xuất hiện một giọng nói mỉa mai khàn khàn nói:
- Nói nghe sởn cả tóc gáy, có phiền toái gì sao? Không phải là bồi thường tiên tinh sao? Với vai vế của Viêm Thiệu Nguyên ở Hồng Tiên thương hội, chút tiên tinh ấy hắn có thể không bỏ ra nổi sao?
- Nhiêu Cửu, hơn năm tỷ tiên tinh thượng phẩm mà là một chút sao?
Dặc Bách Văn sắc mặt có chút khó coi nói, nếu như không phải là tu vi của đối phương không kém ông ta, ông ta lập tức sẽ dạy dỗ cho một trận. Cho dù là như vậy, đợi việc bên Diệp Mặc hoàn tất, ông ta vẫn muốn giáo huấn tên này một trận.
Diệp Mặc nghe xong lời Đại La Tiên tên Nhiêu Cửu này nói, còn tưởng rằng Dặc Bách Văn đúng là cố ý làm cho người nghe kinh sợ. Nhưng từ khi Dặc Bách Văn nói ra hơn năm tỷ tiên tinh, Diệp Mặc đã biết đây không phải để làm người nghe kinh sợ. Hơn năm tỷ tiên tinh, cho dù là tại Thượng Thiên Vực cũng phải là người có lai lịch nhất định mới có, người bình thường tuyệt đối không cách nào có nhiều tiên tinh như vậy.
Viêm Thiệu Nguyên cho dù là có vai vế ở Hồng Tiên thương hội, đoán chừng cũng không bỏ ra nổi nhiều tiên tinh như vậy.
Diệp Mặc nhìn Nhiêu Cửu cách ăn mặc có chút lôi thôi này trầm giọng hỏi:
- Cụ thể là chuyện gì, ông có biết hay không?
Nhiêu Cửu khinh thường nhìn Diệp Mặc,
- Nếu như ta không biết há có thể nói nhảm? Một trăm ngàn tiên tinh, ta dẫn ngươi đi chỗ Viêm Thiệu Nguyên. Bởi vì Viêm Thiệu Nguyên lạc mất một cây Cốt Tiễn màu vàng kim gửi đi đấu giá, Cốt Tiễn này...
Diệp Mặc trong lòng nhất thời sóng to gió lớn. Không hề nghĩ ngợi liền ném ra một cái nhẫn ngắt lời Nhiêu Cửu rồi nói:
- Không cần nói nhảm, đây là một trăm ngàn tiên tinh, dẫn đường.
- Ah ...
Nhiêu Cửu chỉ là rao giá trên trời để còn dần trả giá, lại thật không ngờ Diệp Mặc căn bản không cần trả gía, liền lấy ra một trăm ngàn viên tiên tinh. Thần thức của gã đã sớm quét vào trong chiếc nhẫn kia, xác nhận là một trăm ngàn tiên tinh không có sai.
Đây tuyệt đối là một nhân vật giàu có, Nhiêu Cửu lúc này nào còn có thể lo nói gì khác nữa, trực tiếp thu hồi chiếc nhẫn có chút kích động nói:
- Công tử mời đi theo ta, ta nhất định đưa cậu đến chỗ Viêm Thiệu Nguyên.
Sau khi nói xong mấy lời này, Nhiêu Cửu biết giá cả mà mình đòi hình như quá thấp rồi.
Diệp Mặc chào Phong Mạch Thuần một tiếng. Theo sát Nhiêu Cửu đi.
- Diệp tiên hữu, đợi một tý. Viêm Thiệu Nguyên là bạn của ta, chúng ta đi phủ Thành chủ ngồi một lát trước đã, ta trực tiếp mời Viêm Thiệu Nguyên tới là được rồi ...
Dặc Bách Văn trông thấy Diệp Mặc sắp đi khỏi, ở phía sau vội vàng kêu lên.
Diệp Mặc nào có rảnh đi để ý tới Dặc Bách Văn, hắn chỉ thúc giục Nhiêu Cửu đi nhanh một chút.
Dặc Bách Văn thấy Diệp Mặc không thèm nhìn đến ông ta. Ông ta lại không thể bắt người ngay trên đường cái, chỉ có thể tiếp tục gọi:
- Diệp Mặc, con gái ta tiên tử Dặc Nghiên cảm thấy ngươi cũng không tệ lắm, ta cũng cảm giác cậu là người không tệ, nếu như cậu bằng lòng, có thể bái nhập môn hạ của ta. Cùng tu luyện với con gái ta.
Tiên tử Dặc Nghiên và người đàn ông Đại Ất Tiên bên cạnh cô sững sờ nhìn Dặc Bách Văn, những lời này của Dặc Bách Văn ngoại trừ không có trực tiếp nói rõ là hứa gả tiên tử Dặc Nghiên cho Diệp Mặc, nhưng gián tiếp đã cho thấy ý tứ này rồi.
- Phụ vương, con...
Tiên tử Dặc Nghiên vừa mới muốn hỏi, chỉ nghe thấy thanh âm của Diệp Mặc truyền đến,
- Ý tốt của Dặc Thiên Chủ trong lòng ta xin nhận, ta đây quen tự do tự tại, lại không xứng với Tiên Tử trong phủ Thiên Chủ của ông.
Tiên tử Dặc Nghiên vốn đang muốn hỏi phụ thân, nghe thấy Diệp Mặc nói vậy lập tức liền mất hứng, cô không bằng lòng thì đó là chuyện của cô, nhưng Diệp Mặc dựa vào cái gì mà dám nói như thế? Cô vẫn luôn cư xử ôn hòa với Diệp Mặc. Cũng không có nghĩa là trong lòng cô thật sự coi Diệp Mặc như ngang hàng mà đối đãi.
Diệp Mặc là một tán tu, thăng thiên cũng không quá một hai trăm năm, dựa vào cái gì mà dám chê cô? Cô đối với bất kỳ ai cũng đều vẻ mặt ôn hoà, đó là bởi vì địa vị bất đồng, địa vị của cô quyết định người bình thường không dám phản bác cô. Ví dụ như cô giúp Diệp Mặc năm viên tiên tinh với tư cách là phí tổn vào thành. Có lẽ là có lòng đồng tình và trợ giúp, nhưng tương tự cũng có chút ý bố thí ở trong đó.
Trông thấy Diệp Mặc đã biến mất khỏi tầm mắt không thấy bóng dáng, Dặc Bách Văn sắc mặt âm trầm, ông ta nói với tên hộ vệ sau lưng:
- Đi cửa thành chờ xem, lần này ta không tin.
Tiên tử Dặc Nghiên tuy không thích cái giọng điệu kia của Diệp Mặc, nhưng ý tứ trong lời phụ thân nói hiển nhiên là muốn cưỡng ép mang Diệp Mặc đi, trong nội tâm cô ngược lại có chút bắt đầu thấp thỏm không yên. Cô có lòng tự trọng tác quái, trong lòng dù sao cũng không xấu xa như cha của cô. Nói thật lòng, cô cảm giác Diệp Mặc này cũng không tệ lắm. Nhưng cho dù là cô biết rõ cha muốn ra tay với Diệp Mặc, cô cũng không dám nói nhảm nửa chữ.
...
Diệp Mặc vừa đến bên ngoài phủ của Viêm Thiệu Nguyên, đã biết vì sao Viêm Thiệu Nguyên gặp phiền toái rồi, lúc này bên ngoài động phủ của y toàn là trận pháp cấm chế giam cầm, còn có hai gã Đại La Tiên sơ kỳ ở phía xa chú ý rao riết. Dưới tình hình như thế, Viêm Thiệu Nguyên hiển nhiên là không có cách nào đi ra ngoài, Dặc Bách Văn nói mời Viêm Thiệu Nguyên ra, đó là trắng trợn nói lời bịa đặt.
Thần thức của Diệp Mặc quét vào, một Đại La Tiên hậu kỳ ăn mặc lộng lẫy, hình thể hơi mập đang mặt mày sầu khổ ngồi ở trong sảnh.
Ở trước mặt ông ta còn có một bầu Văn Phong Nhưỡng, chung quanh không có ai, bên ngoài phòng có hai nữ tỳ đứng ở đó, không biết là giám thị hay là chờ sai bảo. Thêm bên ngoài động phủ có hai Đại La Tiên giám thị, toàn bộ trong ngoài động phủ, không có người thứ sáu.
Vừa nhìn thấy người đàn ông thân hình hơi mập ăn mặc lộng lẫy này, Diệp Mặc đã biết người này nhất định là Viêm Thiệu Nguyên, mặt của ông ta giống Viêm Hồng Trung đến mấy phần .
- Được rồi, ở đây không còn việc của ngươi, ngươi đi đi.
Diệp Mặc thuận miệng nói với Nhiêu Cửu – người dẫn hắn tới.
Nhiêu Cửu cười hắc hắc nói:
- Vị công tử này, ta chờ ngươi ở chỗ này, chờ ngươi sau khi trở về, ta lại dẫn ngươi trở về. Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không tăng giá, giá cả bằng với lúc đến.
Diệp Mặc nghe xong đã biết tên này hiểu rõ mình có rất nhiều tiên tinh, còn muốn lừa bịp tống tiền tiên tinh của hắn, sắc mặt của hắn lập tức lạnh lẽo, sát cơ tuôn ra, một lưỡi dao vô hình đã vô thanh vô tức chém tới một chân của Nhiêu Cửu.
- Biến, nếu như còn dám nói nhảm nửa chữ, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng không cần đi nữa
Diệp Mặc nói xong trực tiếp mang theo Phong Mạch Thuần tiến vào động phủ cấm chế mọc lên san sát như rừng này, căn bản không đi qua chỗ hai gã Đại La Tiên trông coi cấm chế động phủ. Những cấm chế này với hắn mà nói, giống như chẳng có tác dụng gì.
Mãi đến lúc này chân Nhiêu Cửu mới lóe ra máu tươi, Nhiêu Cửu sắc mặt trắng bệch nhìn bóng lưng Diệp Mặc, tay cũng không ngừng run rẩy. Qua một hồi lâu, gã mới nhớ tới nhặt khúc chân của mình lên, run lẩy bẩy nói:
- Vâng, tiền bối, vãn bối lập tức cút ...
Đến lúc này, Nhiêu Cửu há có thể không biết Diệp Mặc căn bản không phải là người gã có thể chọc nổi. Không nhúc nhích mà có thể trói chặt một Đại La Tiên như gã, tiện tay đã chém tới một cái chân của gã, tu vi của Diệp Mặc quả thực chính là thông thiên rồi. Mình vậy mà đi gây với loại người này, có thể giữ được một mạng, thậm chí ngay cả chân gãy cũng có thể nhặt lại, đã là may mắn cực kỳ rồi.
Phong Mạch Thuần sau khi ngơ ngác đi theo Diệp Mặc vào động phủ của Viêm Thiệu Nguyên, lúc này mới khiếp sợ hỏi:
- Diệp đan sư, tu vi của ngài có phải sớm đã đạt đến Vị Tiên rồi hay không?
Cô là Đại Ất Tiên, hiển nhiên nhìn ra Nhiêu Cửu tu vi cao hơn cô rất nhiều, nhưng Diệp Mặc tay cũng không nhúc nhích, đã chém tới một chân của Nhiêu Cửu, há có thể là Đại tiên thông thường có thể so sánh được sao?
- Cái này đợi trở về ta sẽ chậm rãi nói với cô, bây giờ ta có chuyện quan trọng cần làm, chuyện này đối với ta rất quan trọng.
Diệp Mặc liên tiếp nói hai từ quan trọng, cũng là bởi vì đã biết tung tích của Cốt Tiễn màu vàng, nếu như Cốt Tiễn màu vàng này đúng là cây Cốt Tiễn mà hắn muốn tìm kia, với hắn mà nói quá quan trọng.
Hắn đã có ba cây Cốt Tiễn, nếu như lại có thêm một cây, thì chính là bốn cây. Tuyệt Tiên Kim Cốt Cung - loại vũ khí lợi hại này, bốn mũi tên tuyệt đối không phải là đơn giản như ba mũi tên bỏ thêm một mũi nữa. Bốn mũi tên so với ba mũi tên, uy lực khả năng là tăng lên đâu chỉ mấy lần. Đây là thứ khó có thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt.
Giống như lúc trước khi hắn đại chiến với Trí Tông tiên đế, nếu như ba mũi tên của Trí Tông tiên đế đều là đồ thật, vậy hắn chỉ có thể đợi vận mệnh bị giết mà thôi, thậm chí ngay cả cơ hội tiến vào Thế Giới Trang Vàng cũng không có.
Cho nên Diệp Mặc vừa nghe đến Cốt Tiễn màu vàng, lập tức theo bản năng liền nghĩ tới Cốt Tiễn của mình, bất kể có phải hay không, hiện tại mục đích chủ yếu của hắn đã không phải là gặp Viêm Hồng Trung một chút nữa rồi, mà là muốn xem thử xem mũi tên này có phải thứ hắn muốn hay không.
...
Viêm Thiệu Nguyên mặt mày sầu khổ ngồi ở chỗ kia, cho dù là năm tỷ tiên tinh, ông ta cũng không trả nổi. Chớ đừng nói chi là tên khốn kiếp kia không ngờ lại biết mình có một viên 'Y Vương Đan’, đồng thời còn muốn lấy Y Vương Đan của mình.
Viêm Thiệu Nguyên trông thấy Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần tiến vào, lập tức liền đứng lên. Diệp Mặc không đợi Viêm Thiệu Nguyên nói, chủ động hỏi trước:
- Viêm tiên hữu, Diệp Mặc mạo muội đến viếng thăm.
- Diệp Mặc? Ngươi là do Hồng Tiên thương hội phái tới hay là người bị hại phái tới?
Viêm Thiệu Nguyên nghi hoặc nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc cười ha ha nói:
- Đều không phải, cứ coi ta như là bạn của Viêm Hồng Trung đi, lần này đi qua Bỉ Dực tiên thành, thuận tiện đến thăm Viêm Hồng Trung, lại biết được Viêm Hồng Trung không ở trong tiên thành. Cho nên, cố ý đến trong phủ bái kiến Viêm tiên hữu một chút. Àh, vị này là Phong Mạch Thuần bạn của ta.
Viêm Thiệu Nguyên giật cả mình, lập tức đứng lên lớn tiếng trách hỏi:
- Các ngươi đến cùng muốn làm gì hả? Đồ vật ta bằng lòng cho ngươi, tiên tinh không đủ, ta cũng có thể gom góp. Các ngươi đừng động thủ với con trai của ta, trên người Hồng Trung cũng không có thứ gì, hơn nữa Hồng Trung đã sớm không còn ở Bỉ Dực tiên thành.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Viêm tiên hữu xin chớ hiểu lầm, ta đúng là bạn của Viêm Hồng Trung. Lúc trước khi ta vừa mới thăng thiên, đi ngang qua Bỉ Dặc tiên thành. Kết quả trên người của ta không có chút tiên tinh nào, muốn mua một chút gì đó cũng không cách nào mua được. Viêm Hồng Trung là người bạn tốt, chủ động mua cho ta một chân khí phi hành. Sau đó ta còn đưa hai miếng Giác Hồn Tảo cho cậu ấy, không biết Viêm Hồng Trung có nhắc qua vấn đề này với ông hay không.
- Có nhắc, thì ra chính là cậu ah.
Viêm Thiệu Nguyên giật mình nói, ông ta lập tức nhìn thấy Phong Mạch Thuần sau lưng Diệp Mặc, trong lòng lại có chút tin tưởng. Phong Mạch Thuần mới là Đại Ất Tiên sơ kỳ, Diệp Mặc tuy che dấu tu vi, hiển nhiên tu vi hẳn là không cao đến đâu đi.
Diệp Mặc biết Viêm Thiệu Nguyên vẫn còn hơi nghi ngờ thân phận của mình, hắn cầm ra một miếng Giác Hồn Tảo để lên bàn nói:
- Viêm tiên hữu nhìn xem số Giác Hồn Tảo này, thì biết ta không có nói dối rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần
-----oo0oo-----
Chương 1976: Hồng Tiên thương hội
Nguồn: Sưu Tầm
- Đúng là anh rồi, anh vẫn còn không mau đi đi? Anh biết hậu quả khi anh bị lộ số Giác Hồn Tảo này không? Trong Bỉ Dực Tiên thành có vô số người muốn giết anh, lúc trước sau khi anh rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành, liền có người truy sát anh rồi, mau đi đi.
Viêm Thiệu Nguyên mau chóng nói.
Diệp Mặc cất Giác Hồn Tảo đi, vỗ vỗ bả vai Viêm Thiệu Nguyên nói:
- Tôi đã dám đến rồi, thì cũng không sợ gì.
Tên Viêm Thiệu Nguyên này cũng giống như Viêm Hồng Trung, đều không phải là người mưu mô, thậm chí đều là người rất nhiệt tình.
Viêm Thiệu Nguyên thấy bộ dạng như không có gì của Diệp Mặc, thở dài cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi:
- Khi anh tiến vào hai tên bảo vệ kia có phải đã hỏi anh rất nhiều chuyện phải không? Cũng đúng, cho dù anh muốn đi, đoán chừng cũng không đi được. Bây giờ tôi hiểu ra rồi, tôi chắc là bị người ta lừa rồi.
Diệp Mặc trong lòng cười cười, có thể hiểu bị người ta lừa cũng không phải là loại người hết thuốc chữa. Cái đáng sợ nhất là người khác lừa anh rồi, nhưng anh vẫn giúp người ta kiếm tiền. Cha con Viêm Thiệu Nguyên này đều không phải là người có tâm cơ thâm trầm, bị người ta lừa cũng là chuyện bình thường.
- Khi tôi tiến vào hai người bảo vệ kia không hỏi một từ nào, vì những trận pháp cấm chế phong bế Tiên phủ của anh này đối với tôi mà nói cũng giống như cách bài trí bình thường thôi.
Diệp Mặc cười nói.
Ánh mắt Viêm Thiệu Nguyên sáng lên:
- Diệp tiên hữu chẳng lẽ còn là một đại sư trận pháp hay sao?
Diệp Mặc gật đầu, mặc dù không nói gì, nhưng rõ ràng cũng đã biểu hiện hắn chính là đại sư trận pháp.
- Diệp tiên hữu, nếu như anh có thể lén lút từ trong trận pháp này ra ngoài, chúng ta không bằng chạy trước rồi tính sau.
Viêm Thiệu Nguyên lập tức đưa ra một ý kiến mình cho là đúng.
Diệp Mặc có chút dở khóc dở cười, hắn cần phải trốn sao? Nếu như hắn muốn chạy trốn thật, thì có thể chạy được sao? Cho dù chạy thoát khỏi nơi này, cũng không thoát khỏi Bỉ Dực Tiên thành.
- Viêm tiên hữu không cần lo lắng, anh chỉ cần nói sự tình ra. Sau đó chúng ra xem xem có cách nào giải quyết hay không.
Diệp Mặc nói xong liền ngồi xuống, đồng thời ra hiệu cho Phong Mạch Thuần ngồi xuống. truyện copy từ tunghoanh.com
Phong Mạch Thuần cũng nhìn ra con người Viêm Thiệu Nguyên cũng không xấu, nhưng cũng không xoay chuyển là mấy
Viêm Thiệu Nguyên ngượng ngùng cười, cũng biết ý kiến vừa nãy của mình cũng không ra làm sao cả. Gã dứt khoát ngồi xuống, rót cho Diệp Mặc và Phong Mạch Thuần mỗi người một chén Văn phong nhưỡng. Lúc này mới thở dài nói:
- Tôi trước giờ vẫn ở trong Bỉ Dực Tiên thành tu luyện, cũng có cửa hàng của mình, mấy năm nay cũng cứ vậy mà sống. Ít nhất cũng đảm bảo cho những người bên cạnh mình có thể tu luyện, vậy là đủ rồi. Đáng tiếc là, từ khi tôi tình cờ có được một viên Y Vương đan, tôi liền cảm giác có chút gì đó không đúng.
…
Viêm Thiệu Nguyên nói suốt một tuần hương, Diệp Mặc cũng đại khái nghe hiểu là chuyên gì. Viêm Thiệu Nguyên trong một lần tình cơ lấy được một viên Y Vương đan, sau khi lấy được viên Y Vương đan đó không lâu, thì gã lại cảm thấy mình bị Hồng Tiên thương hội theo dõi.
Hồng Tiên thương hội mời Viêm Thiệu Nguyên gia nhập cửa hàng của gã vào trong thương hội với tư cách cổ phẩn, gã sẽ trực tiếp hưởng dụng tỉ lệ phân chia của Hồng Tiên thương hội, bản thân gã cũng sẽ là một quản sự trong Hồng Tiên thương hội, phụ trách việc buôn bán bên Bỉ Dực Tiên thành.
Cửa hàng của Viêm Thiệu Nguyên mặc dù còn có thể đứng vững, nhưng muốn mua một số Tiên đan cao cấp thì còn lâu mới mua được, gã cân nhắc suy nghĩ đồng ý lời mời của Hồng Tiên thương hội, gia nhập cửa hàng của mình vào trong Hồng Tiên thương hội, đồng thời hưởng dụng phần trăm và thù lao của Hồng Tiên thương hội.
Mấy năm trôi qua, Viêm Thiệu Nguyên phát hiện sự lựa chọn của mình quả nhiên sáng suốt, thu nhập của gã không chỉ cao hơn mấy chục lần so với lúc trước, chỉ trong mấy chục năm ngắn ngủi, gã đã có thu nhập gần năm trăm triệu Tiên tinh, hơn nữa Tiên đan tu luyện cũng thường xuyên lấy được phần tốt hơn. Còn tích lũy của vô số năm trước đó cũng chỉ có hơn hai tỉ tiên tinh mà thôi, nếu như cứ theo đà này, gã nhanh chóng có thể tích lũy được chục tỉ tiên tinh, sau đó bế quan, chuẩn bị dùng Y Vương đan thăng cấp lên Tiên Vương.
Nhưng sự tình lại không theo như những gì gã nghĩ, vài tháng trước, Hồng Tiên thương hội có một khách hàng thần bí đến. Lão biết Hồng Tiên thương hội sắp tổ chức một hội đấu giá lớn ở trong Bỉ Dực Tiên thành, cho nên khách hàng này đã ủy thác cho Bỉ Dực Tiên thành bán một mũi tên Cốt tiễn.
Mũi tên Cốt tiễn này toàn thân đều là màu vàng kim, cấm chế bên trong đó chẳng những phức tạp chằng chịt, căn bản không thể nào dùng thần thức nhìn thấu vào bên trong nó được. Trải qua sự xác định của một Tiên Vương và vài vị Đại La Tiên trong Hồng Tiên thương hội, giá của mũi tên này ít nhất cũng đến bảy trăm triệu tiên tinh, Viêm Thiệu Nguyên cũng là một trong những người thẩm định đó.
Mũi tên này liền trở thành vật chính trong hội đấu giá lần này, cuối cùng do Viêm Thiệu Nguyên đóng gói khóa mũi tên này vào trong một hộp ngọc rồi cất vào kho. Nhưng không ngờ khách hàng thần bí kia ngày hôm sau sau khi đưa mũi tên đó ra bỗng nhiên nói lão tạm thời không muốn đấu giá mũi tên đó nữa, hơn nữa lại đồng ý giao nộp tiền bồi thường.
Mặc dù mũi tên này không được đấu giá, chính là một tổn thất đối với Hồng Tiên thương hội, nhưng khách hàng người ta cũng nói không đấu giá nữa rồi, Hồng Tiên thương hội cũng chỉ có thể trả lại mũi tên cho người ta.
Vĩ mũi tên này lúc trước là do Viêm Thiệu Nguyên niêm phong rồi cất vào kho, cho nên lần này người lấy ra đương nhiên là Viêm Thiệu Nguyên. Nhưng vấn đề lại xuất hiện ở chỗ này, khi Viêm Thiệu Nguyên lại lấy hộp ngọc đó ra, lại phát hiện trong hộp ngọc trống rỗng, nói cách khác mũi tên bên trong hộp ngọc đó đã bị người ta lấy đi rồi, mà người tiếp xúc cuối cùng với hộp ngọc đó lại chính là Viêm Thiệu Nguyên, ông trở thành người tình nghi lớn nhất, trước khi mũi tên đó còn chưa tìm được, thì trực tiếp bị giam lỏng trong Tiên phủ của mình.
- Có thể sau khi ông đặt mũi tên đó vào trong rồi, lại có người lén lút lấy mũi tên đó đi, sau đó hãm hại ông hay không?
Phong Mạch Thuần lại nhìn ra Viêm Thiệu Nguyên dường như không phải là người cố ý lén lút lấy mũi tên đó đi, nên mới chủ động hỏi.
Viêm Thiệu Nguyên nắm tóc nói:
- Tôi cũng biết mũi tên đó bị người ta lấy trộm rồi, nhưng cái kho đó cần phải có năm miếng ngọc bài đồng thời khảm lên mới có thể mở ra được, nếu không cho dù là Tiên đế đến cũng không thể nào mở được. Một khi cố gắng ép mở ra, lập tức sẽ bị vang lên những tiếng nổ lớn. Vì năm miếng ngọc bài này có một miếng tôi cầm, cho nên trong đó không ai có thể tiến vào trong đó được.
Nói xong Viêm Thiệu Nguyên lại thở dài một câu nói:
- Bây giờ đương nhiên tôi biết mình bị mắc lừa rồi, trong đó chẳng những có người tiến vào, hơn nữa chắc chắn là có người có thể tiến vào đó. Vì Hồng Tiên thương hội cũng có mặt ở Bỉ Dực Tiên thành hàng vạn năm rồi, thanh danh cũng rất tốt, cho nên tôi mới không tin có chuyện như này xảy ra mà thôi. Chỉ có điều cho dù tôi biết bọn họ lừa tôi, nhưng tôi cũng không có cách nào đi giải oan được, bây giờ tôi chỉ muốn bồi thường đồ cho đối phương rồi lập tức rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành. Đáng tiếc là, tôi vẫn còn thiếu hai tỉ tiên tinh nữa.
Còn chuyện Viêm Thiệu Nguyên có phải bị lừa hay không, đối với Diệp Mặc mà nói căn bản cũng không quan trọng, cái quan trọng là hắn muốn đi lấy mũi tên màu vàng kim đó về. Hơn nữa hắn từ trong lời kể của Viêm Thiệu Nguyên cũng đã biết chắc, mũi tên màu vàng kim mà Viêm Thiệu Nguyên nói chính là thứ mà hắn cần, tuyệt đối không sai. Nếu như là mũi tên đó thật, đừng nói là bảy tỉ tiên tinh, cho dù là bảy mươi tỉ tiên tinh e rằng cũng không mua được.
Diệp Mặc đứng lên vỗ vai Viêm Thiệu Nguyên nói:
- Dẫn tôi đi gặp mặt mấy người thẩm định mũi tên đó lúc trước, còn cả khách hàng kia nữa.
Viêm Thiệu Nguyên vội vàng khua tay nói:
- Không được không được, tôi không thể rời đi, một khi tôi đi chỉ cần bị phát hiện, lập tức sẽ bị coi là chạy trốn, lập tức sẽ có người truy sát.
Diệp Mặc cười ha hả, khí thế bàng bạc trên người dâng lên, Viêm Thiệu Nguyên chỉ cảm thấy trong nháy mắt gã bị trói chặt lại, đến đầu cũng không thể nhúc nhích nổi.
Sắc mặt Viêm Thiệu Nguyên lập tức tái nhợt, gã bị tu vi đáng sợ này của Diệp Mặc làm cho chấn động rồi, đến hỏi Diệp Mặc tại sao lại muốn trói mình cũng quên mất rồi.
Qua mười mấy giây, Diệp Mặc mới thả lỏng lĩnh vực của mình ra nói:
- Viêm tiên hữu, anh cảm thấy tôi có tư cách nói chuyện với bọn họ không?
Viêm Thiệu Nguyên lau mồ hôi trên trán, một lúc lâu sau mới đờ đẫn nói:
- Hóa ra anh cũng đã là Tiên Vương rồi, vừa nãy quả thực thất lễ quá. Nhưng chúng ta chỉ có thể nói chuyện với bọn họ thôi, không được động thủ, chỉ cần có thể hạ thấp số tiên tinh bồi thường xuống một chút, tôi cũng có thể bồi thường được.
Diệp Mặc thầm buồn cười, Tiên Vương? Tiên Vương có thể dễ dàng trói buộc một Đại La Tiên hậu kỳ đến nỗi không thể nhúc nhích như này sao? Hắn cũng không phản bác lại Viêm Thiệu Nguyên, chỉ nói:
- Cái này thì tôi biết, trên người tôi cũng có chút tiên tinh, nếu như không đủ, thì tôi cũng có thể giúp anh được.
- Cám ơn Diệp tiền bối, tôi chắc chắn sẽ trả hết tiên tinh cho anh.
Viêm Thiệu Nguyên mau chóng khom người xuống nói, sau khi biết Diệp Mặc là Tiên Vương, thái độ của gã cũng cung kính hơn nhiều so với lúc trước.
- Anh cứ gọi tôi là Diệp Mặc là được rồi.
Diệp Mặc vội vàng bảo Viêm Thiệu Nguyên đừng gọi mình là tiền bối nữa, nhưng ngữ khí của Viêm Thiệu Nguyên thì vẫn rất cung kính, rõ ràng thân phận Tiên Vương trong lòng gã cũng rất khác.
Phong Mạch Thuần ngơ ngác nhìn Diệp Mặc hỏi, cô đoán Diệp Mặc là Vị Tiên rồi, nhưng bây giờ xác nhận Diệp Mặc là Vị Tiên, cô vẫn còn có chút kinh sợ. Dù sao lúc trước lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng mới chỉ là một Kim Tiên mà thôi. Mới có bao nhiêu năm, bây giờ Diệp Mặc cũng đã là Tiên Vương rồi.
…
Thấy Diệp Mặc nhanh chóng gọn ghẽ dẫn mình ra khỏi phủ, không kinh động đến hai tên Đại La Tiên trông coi bên ngoài, Viêm Thiệu Nguyên trong lòng liền muốn mau chóng thăng cấp lên Tiên Vương. Tiên Vương không ngờ lại lợi hại như này, sự khác biệt này không phải chỉ là một bậc bên trên Đại La Tiên.
Tiên lầu của Hồng Tiên thương hội vô cùng khí phái, thậm chí còn khí phái hơn phủ thành chủ ba phần.
- Hội chủ bình thường bàn chuyện với vài quản sự trên tầng ba, tôi vẫn còn ba ngày để tích tiên tinh, khách hàng gửi mũi tên màu vàng kia chắc hẳn cũng vẫn đang còn trong Hồng Tiên thương hội.
Viêm Thiệu Nguyên vẫn còn đang giới thiệu cho Diệp Mặc về chủ sự của Hồng Tiên thương hội có thể đang ở chỗ nào, thì thần thức của Diệp Mặc sớm đã nhìn xuyên thấu qua trận pháp che chắn của Tiên lầu này, trực tiếp quan sát Tiên lầu này một lượt.
- Tôi nhìn thấy rồi, lên thôi.
Diệp Mặc nói xong dẫn đầu đi vào trong Tiên lầu của Hồng Tiên thương hội.
Viêm Thiệu Nguyên còn định giải thích một chút với mấy người bảo vệ ở cửa Tiên lầu, lại phát hiện mấy tên bảo vệ đó hình như không nhìn thấy bọn họ vậy, vẫn chằm chằm ở cửa ra vào.
Viêm Thiệu Nguyên tu luyện đến Đại La Tiên dĩ nhiên không phải tên ngốc, gã lập tức biết Diệp Mặc thi triển thủ đoạn ẩn nấp, trong lòng liền vô cùng khâm phục Diệp Mặc.
…
Lúc này trong phòng họp trên tầng ba của Hồng Tiên thương hội, năm vị Tiên nhân đang bàn chuyện, trong năm người này có hai người cũng đã là Tiên Vương rồi.
- Y Vương đan và số tiên tinh kia chỉ là thứ yếu, chủ yếu là huyết mạch của Viêm Thiệu Nguyên. Đến lúc đó giảm bồi thường cho Viêm Thiệu Nguyên một chút, để gã cam tâm tình nguyện hiến tinh huyết giúp chúng ta mở cấm chế. Nếu như Y Vương đan có thể khiến Viêm Thiệu Nguyên thăng cấp Tiên Vương, tôi thà rằng đợi gã thăng cấp lên Tiên Vương rồi mới đến.
Một Tiên Vương trung kỳ mặc Tiên bào máu tím trực tiếp ngắt lời tên Đại La Tiên vừa rồi nói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi
Tác giả : Nga Thị Lão Ngũ Thần
-----oo0oo-----
Chương 1977: Tôi không đi
Nguồn: Sưu Tầm
Diệp Mặc nghe thấy vậy, trong lòng cũng đã hiểu, quả nhiên là như vậy. Nếu như một thương hội chỉ là vì một viên Y Vương đan và mấy tỉ tiên tinh, liền muốn tính kế với một Đại La Tiên mấy chục năm, thì thương hội này cũng quá thấp kém rồi.
Một gã Tiên Vương khác đang định nói chuyện bỗng nhiên im bặt, vì cấm chế bên ngoài phòng họp bắt đầu chuyển động, chứng tỏ bên ngoài có người đến.
Mấy người cũng đã nhắc nhở trước khi họp, không có chuyện trọng đại gì, thì bất kỳ ai cũng không cho phép tùy tiện cho người vào trong phòng họp, đây là ai mà lại dám to gan như vậy?
Gã Tiên Vương định nói chuyện kia mở cấm chế ra, phát hiện người đứng ngoài cửa là Viêm Thiệu Nguyên, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Viêm quản sự, sao lại là anh? Anh sao lại…
Câu tiếp theo y còn chưa nói ra, mọi người cũng đều đã hiểu, đó chính là Viêm Thiệu Nguyên chẳng phải bị giam lỏng trong động phủ của mình sao? Sao lại có thể xuất hiện ở đây được?
Diệp Mặc biết rõ Viêm Thiệu Nguyên sẽ không thể nào ứng biến được, chủ động đứng ra trả lời giúp:
- Vì Viêm quản sự muốn rời khỏi Bỉ Dực Tiên thành rồi, cho nên hôm nay đến Hồng Tiên thương hội hỏi xem, số tiên tinh bồi thường có thể giảm đi chút được không, anh ấy nhất thời không thể có nhiều tiên tinh như vậy được.
- Anh là ai?
Gã Tiên Vương vừa mới nghi ngờ Viêm Thiệu Nguyên lập tức chằm chằm nhìn Diệp Mặc hỏi.
Diệp Mặc vội vàng nói:
- Tôi là bạn của Viêm Hồng Trung, lần này đến đây xem xem Viêm Hồng Trung đã về hay chưa, nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện này, nếu như không phải tiên tinh trên người tôi không đủ, thì tôi cũng đã chủ động nghĩ cách giúp đỡ rồi.
Hai gã Tiên Vương trong phòng họp liếc nhìn nhau, gã Tiên Vương mặc áo bào màu tím cười ha ha nói:
- Nếu như vậy, vậy thì ngồi xuống đi. Đúng rồi, Viêm quản sự, tôi nghe nói khách hàng phái hai người canh giữ bên ngoài phủ của anh. Khi anh ra ngoài, bọn họ không làm khó anh chứ?
Viêm Thiệu Nguyên cho dù có ngốc đi nữa, cũng biết lời này nói như nào rồi, gã mau chóng trả lời:
- Không có, khi Diệp tiên hữu và Phong tiên hữu đến bên ngoài phủ của tôi không có ai. Ngược lại ba người chúng tôi vì mở cấm chế đó, cũng tốn khá nhiều thời gian.
- Đúng vậy, may là tôi cũng hiểu chút ít về cấm chế này, cho nên miễn cưỡng mở được cấm chế, rồi vội vã đến đây.
Diệp Mặc lại lần nữa cười ha ha bổ sung thêm.
Mặc dù hai gã Tiên Vương này còn muốn hỏi khi vào Hồng Tiên thương hội, tại sao lại không có ai chặn lại, nhưng cũng biết nếu như hỏi câu này, thì chứng tỏ muốn lừa Viêm Thiệu Nguyên rồi, chỉ có thể miễn cưỡng kìm nén lại.
Diệp Mặc trong lòng cũng có chút thất vọng, những Tiên đế khác không thể nào nhìn thấu nhẫn trữ vật có cấm chế, nhưng không có nghĩa là hắn cũng không nhìn ra.
Thần thức đao của hắn trực tiếp đập vỡ cấm chế nhẫn trữ vật của mấy tên Đại La Tiên và Tiên Vương, cũng đã điều tra được nhẫn trữ vật của vài tên Tiên Vương và Đại La Tiên này, bên trong không có mũi tên màu vàng kim nào cả.
Diệp Mặc sở dĩ tốn công như vậy, chính là vì mũi tên màu vàng kim kia, bây giờ mũi tên màu vàng kim đó không ở đây, hắn làm sao có thể vui mừng được.
- Diệp tiên hữu, để tôi giới thiệu cho anh một chút, vị này là Du Anh Tung - Chính Dương Tiên vương hội chủ của Hồng Tiên thương hội.
Viêm Thiệu Nguyên chỉ vào Tiên Vương mặc áo bào màu tím.
Một gã Tiên Vương khác không đợi Viêm Thiệu Nguyên giới thiệt, liền chủ động đứng ra nói:
- Tôi tên Hám Lập Huy, là người phụ trách hội đấu giá lần này. Vì xảy ra chuyện này, tôi cũng không thể rời khỏi đây được. Vừa nãy Viêm quản sự nói tiên tinh không đủ, tôi cũng rất khó xử, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện của hội đấu giá và thương hội, mà là chuyện của khách hàng
Diệp Mặc nắm lấy cơ hội lập tức nói:
- Vậy thì dễ rồi, mời cố chủ đến thương lượng một chút đi, vừa nãy tôi đề nghị Viêm quản sự trực tiếp đi là được rồi. Nhưng Viêm quản sự nói, anh ta ở Hồng Tiên thương hội bao nhiêu năm rồi, không thể đi là đi được.
Thấy Diệp Mặc nói vậy, mắt hai gã Tiên Vương liền sáng lên, thậm chí còn có chút sợ sệt, chẳng may Viêm Thiệu Nguyên rời đi thật, thì bọn họ làm thế nào?
- Cố chủ đến rồi.
Chính Dương Tiên vương bỗng nhiên cười đứng dậy nói.
Y vừa mới nói xong, ở cửa ra vào có một người đàn ông mặc áo xám bước vào. Vẻ mặt người đàn ông này không chút cảm xúc nào, lông mày hình như vĩnh viễn không thể nào mở ra được, nhưng Diệp Mặc lập tức liền nhìn ra người đàn ông áo xám này là một Tiên tôn sơ kỳ.
Viêm Thiệu Nguyên cũng đã đứng dậy chào hỏi vị cố chủ này, đồng thời cẩn thận khách khí hỏi thăm tiên tinh bồi thường có thể giảm đi chút được không. Gã thực sự muốn bồi thường tiên tinh cho người này rồi đi, cho dù biết bị lừa rồi, cũng không muốn tiếp tục ở lại trong Hồng Tiên thương hội nữa.
Thần thức đao của Diệp Mặc lại trực tiếp xuyên thấu nhẫn trữ vật của vị Tiên tôn này, sau đó hắn lại mừng rỡ, hắn cũng đã tìm được một mũi tên màu vàng kim trong nhẫn trữ vật của Tiên tôn này, mũi tên này vừa vào thần thức của Diệp Mặc, Diệp Mặc liền biết, đây chính là mũi tên mà hắn muốn tìm.
Chỉ cần lấy được mũi tên này, thì hắn có bốn mũi tên rồi. Diệp Mặc cố gắng kìm nén sự sung sướng trong lòng lại, đang định bước lên trước, thì lại nghe thấy tên Tiên tôn này lạnh lùng nói:
- Năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, cộng thêm một viên Y Vương đan, thiếu một hào cũng không được.
Diệp Mặc ngắt lời Viêm Thiệu Nguyên, bước lên trước giơ tay ra nói với tên Tiên tôn này:
- Còn chưa thỉnh giáo đại danh của vị Tiên hữu này.
Tên Tiên tôn này hừ lạnh một tiếng, căn bản cũng không nhìn tay của Diệp Mặc.
Trong Tiên giới cũng có một loại Tiên thủ lễ, đó chính là bắt tay. Hai người lần đầu gặp nhau, nếu như muốn trở thành bạn với đối phương, thì có thể bắt tay nhau, tỏ ý coi trọng đối phương. Có lúc, cho dù một bên không muốn trở thành bạn với đối phương, vì tỏ ý tôn kính, cũng sẽ bắt tay qua loa.
Nhưng tên Tiên tôn này lại như hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Mặc giơ tay ra vậy, đối với Tiên nhân đó là hành vi cực kỳ nhục nhã. Sắc mặt của Viêm Thiệu Nguyên và Phong Mạch Thuần đều khẽ biến sắc.
Nhưng khiến cho người khác không ngờ chính là, Diệp Mặc vẫn tươi cười giơ tay ra, sau khi tên cố chủ này lại từ chối hắn lần thứ hai, Diệp Mặc mới ngượng ngùng rút tay lại.
Đến cả hai gã Tiên Vương và mấy tên Đại La Tiên của Hồng Tiên thương hội cũng có chút thông cảm với Diệp Mặc, chỉ có Diệp Mặc trong lòng vô cùng sung sướng. Hắn căn bản cũng không để ý đến chuyện này, thời gian hai lần giơ tay ra, hắn cũng đã dùng thần thức đao phá vỡ nhẫn trữ vật của đối phương rồi, cất mũi tên màu vàng kim đó vào trong Thế giới trang vàng của mình.
- Nếu như không phải nghe nói anh có một viên Y Vương đan, đừng nói là năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, cho dù là mười lăm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, tôi cũng sẽ không đồng ý. Mũi tên màu vàng kim đó của tôi, cũng đã trải qua sự thẩm định của các vị Tiên đế tiền bối, là một mũi thần tiễn thượng cổ, làm sao có thể dùng tiên tinh mua được? Lần này tôi cũng là nể mặt Hồng Tiên thương hội.
Lời nói của cố chủ Tiên tôn cũng không có chút cảm xúc gì.
Diệp Mặc quay đầu nói với Viêm Thiệu Nguyên:
- Viêm tiên hữu, bây giờ anh có bao nhiêu tiên tinh? Anh đưa tiên tinh và Y Vương đan cho tôi, sau đó tôi sẽ giúp anh giao dịch.
Viêm Thiệu Nguyên không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Mặc nói:
- Tiên tinh mà tôi gom góp được và viên Y Vương đan đó đều trong nhẫn trữ vật này.
Diệp Mặc nhận lấy nhẫn trữ vật, quét thần thức vào trong, lại phát hiện trong đó chỉ có ba tỉ hai trăm triệu tiên tinh, cộng thêm một viên Y Vương đan trung đẳng. Diệp Mặc sau đó lại lấy thêm hai tỉ bốn trăm triệu tiên tinh cho vào trong nhẫn trữ vật đó, sau đó bỏ cấm chế của nhẫn trữ vật đó đi nói:
- Bên trong nhẫn trữ vật này có năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, cộng thêm một viên Y Vương đan, thần thức của các vị quét vào trong xem xem, nếu như không có vấn đề gì, thì tôi liền bồi thường cho cố chủ đây.
Lời nói của Diệp Mặc lập tức khiến những người trong này liền đứng dậy, bọn họ đoán chắc Viêm Thiệu Nguyên không có năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, lúc này mới ép Viêm Thiệu Nguyên đồng ý. Lúc trước Diệp Mặc bước vào cũng nói không có nhiều tiên tinh, cho nên những người này cũng không để ý lắm, bây giờ Diệp Mặc đột nhiên đưa ra năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh, bọn họ cũng không còn lý do gì để đổi ý nữa.
Chỉ cần Viêm Thiệu Nguyên bồi thường tiên tinh, thì bọn họ cũng không còn cách nào khiến Viêm Thiệu Nguyên cam tâm tình nguyện hiến tinh huyết để giúp họ phá trận nữa.
Nhưng thần thức của bọn họ quét vào trong nhẫn trữ vật mà Diệp Mặc cầm trong tay, chính xác là năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh không nghi ngờ gì, ngay cả Y Vương đan cũng là hàng thật.
- Vị Tiên hữu này, ý của anh thế nào?
Hội chủ Chính Dương Tiên Vương của Hồng Tiên thương hội phát hiện nhẫn trữ vật trong tay Diệp Mặc quả thực có năm tỉ sáu trăm triệu tiên tinh cộng thêm một viên Y Vương đan, lập tức ôm quyền dò hỏi ý kiến của cố chủ thần bí.
Tên cố chủ thần bí kia nhận nhẫn trữ vật từ tay Diệp Mặc, thần thức quan sát một chút, mặt trầm ngâm nói:
- Nếu đã như vậy, thì cứ như vậy đi.
Nói xong, y liền nhận chiếc nhẫn quay người định đi.
Diệp Mặc lại lần nữa giơ tay ra chặn y lại nói:
- Cám ơn sự rộng lượng của anh, để Viêm quản sự bình yên vô sự qua được chuyện này.
Tên Tiên tôn này hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn Diệp Mặc, đi qua cửa lớn, trong nháy mắt liền biến mất.
Diệp Mặc cười ha hả, lại lấy lại chiếc nhẫn trữ vật vừa mới đưa cho đối phương, cất vào trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó nói với Viêm Thiệu Nguyên:
- Viêm quản sự, trong này xong chuyện rồi, hay là bây giờ chúng ta đi thôi, anh thấy thế nào?
Hắn biết rõ đợi lát nữa còn gặp phải tên Tiên tôn này, nhưng đồ thì cứ mang để trên người mình trước vẫn yên tâm hơn.
Viêm Thiệu Nguyên kịp thời phản ứng lại, mau chóng khom người ôm quyền nói với Diệp Mặc:
- Cám ơn Diệp tiên hữu, nếu như không phải anh, thì Viêm mỗ đúng là xong rồi.
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần phải nói.
Diệp Mặc khua khua tay quay đầu đi về phía cửa, hắn chắc chắn mấy tên của Hồng Tiên thương hội này sẽ gọi bọn họ lại.
Quả nhiên, ba người Diệp Mặc và Viêm Thiệu Nguyên vừa mới đi đến cửa, thì hội chủ Chính Dương Tiên Vương của Hồng Tiên thương hội liền cười ha hả nói:
- Chúc mừng Viêm quản sự đã giải quyết xong chuyện này, chuyện này Hồng Tiên thương hội chúng tôi không giúp đỡ được gì, thật xấu hổ.
- Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa.
Viêm Thiệu Nguyên khua tay nói, rõ ràng cũng rất thất vọng với Hồng Tiên thương hội. Đồng thời, gã quả thực cũng không muốn có bất kỳ dây dưa gì với Hồng Tiên thương hội này.
Một gã Tiên Vương khác tên Hám Lập Huy lại cười cười bước lên ôm quyền nói:
- Viêm quản sự, chuyện lần này chúng tôi không giúp đỡ được gì, Viêm quản sự cũng coi như giúp Hồng Tiên thương hội giải quyết một vấn đề không nhỏ. Để cảm ơn Viêm quản sự, tôi và Chính Dương Tiên Vương quyết định đồng ý Viêm quản sự gia nhập vào trong tiểu đội của chúng tôi, cùng nhau mở tiên phủ thượng cổ.
- Cái gì là Tiên phủ thượng cổ?
Viêm Thiệu Nguyên nghi ngờ nhìn Hám Lập Huy hỏi.
Chính Dương Tiên Vương mau chóng đến nói:
- Là như này, chúng tôi tìm được một Tiên phủ thượng cổ, nếu như không phải Hồng Tiên thương hội xảy ra chuyện này, thì chúng tôi cũng đã đi điều tra Tiên phủ thượng cổ đó rồi. May mà chuyện này giải quyết xong rồi, để cảm ơn Viêm quản sự không làm liên lụy đến Hồng Tiên thương hội, chúng tôi quyết định cho Viêm quản sự cùng hưởng chung Tiên phủ này.
- Tôi không đi.
Viêm Thiệu Nguyên không chút do dự nói.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.