- Tôi chỉ mượn tay anh giáo huấn nhóm tiểu binh kia một chút. Bằng không, cả ngày hò hét om sòm nghĩ rằng một vệ sĩ là oai lắm. Chịu giáo huấn cũng tốt.
Lang Phá Thiên cười, giơ tay nói
- Mời Diệp ca đi thôi, Chủ tịch Đường đang chờ.
Mấy người theo lối chuyên dụng đi ra bên ngoài, tuy nhiên, không ngờ là tới thẳng viện quân y.
- Sao lại thế này lão Lang, đi bệnh viện làm gì?
Diệp Phàm hỏi, trong lòng nghĩ không biết có phải Chủ tịch Đường ngã bệnh hay không
- Việc này, tôi cũng không rõ lắm. Cứ đi sẽ biết.
Lang Phá Thiên cũng làm vẻ mặt nghi ngờ, khó hiểu, nói.
Trong một phòng khách nhỏ của viện quân y, Diệp Phàm đi vào thì phát hiện Lý Khiếu Phong cũng đang ngồi bên cạnh Đường Hạo Đông.
- Ngồi đi
Diệp Phàm đang muốn chào hỏi thì Chủ tịch Đường đã vẫy tay với hắn. Phía bên này, Mấy người Lang Phá Thiên lui ra ngoài. Trong phòng khách chỉ còn lại ba người
- Tôi biết cậu đối với Lỗ Tiến có thành kiến, kỳ thật, tôi muốn nói chính là trong việc này cũng có rất nhiều nguyên nhân. Tôi sẽ không nói tỉ mỉ ra, chỉ nói đại khái thôi. Về chuyện giải trừ quân chức của cậu, là tôi đã đồng ý.
Chủ tịch Đường trực tiếp nói
Diệp Phàm vừa nghe liền nghĩ. Việc này làm sao có thể là do Chủ tịch Đường quyết định.
- Không tin có phải không, việc này đích thực là tôi quyết định. Lúc trước cậu đã rời khỏi tổ A, ở trong mắt tổ A, cậu chính là một phế nhân.
Nếu cậu vẫn mang quân hàm quân chức thì sẽ không thích hợp. Huống chi, cậu vẫn tuyên bố không muốn làm trong quân đội. Nếu cậu một lòng phát triển ở chính phủ, tôi nghĩ, để cho cậu an tâm làm công tác chính phủ là hơn.
Đều là vì dân vì nước, làm sao để phát triển thì đều giống nhau có phải hay không? Bằng không, cậu không có khả năng đến Hải Đông đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Hải Đông là thành phố lớn, cậu mới bao nhiêu tuổi?
Mà hiện tại thì không còn như vậy nữa, nếu cậu đã khôi phục bản lĩnh, nghe nói còn đột phá tới cửu đẳng. Đối với đẳng cấp võ công của cậu, tôi không rõ thế nào.
Nghe lão Lý, lão Cửu là cao thủ nói tổ A chúng ta chỉ có lão Vương là đạt tới cửu đẳng. Người có bản lĩnh này, nếu không vì nước nhà làm chút việc, chẳng phải là lãng phí bản lĩnh mà ông trời đã ban cho cậu sao.
Tổ A gần đây rất khó khăn, đã tới thời điểm tồn vong sinh tử rồi. Mà hành động Phá thiên lần này nhất định phải chấp hành, đối với chiến lược an toàn của quốc gia chúng ta rất quan trọng.
Quốc gia hưng thịnh hay diệt vong, mọi người đều có trách nhiệm. Là một người dân Hoa Hạ. Cậu cũng là một phần tử của Hoa Hạ. Về phần đồng chí Lỗ Tiến, có một số việc quả thực anh ta có phần hơi vội vàng.
Tuy nhiên, đều là chuyện đã qua, tôi không phải đã tặng cậu một bức tranh chữ “Hải Nạp Bách Xuyên”. Xin cậu hãy cân nhắc cái gì đúng, được không?
Đường Hạo Đông lúc này giống như bề trên. Không phải là lãnh đạo Diệp Phàm, giọng điệu giống như tán gẫu với Diệp Phàm
- Lại nói Lỗ Tiến làm sao có thể làm như thế? Làm tổng thủ trưởng tổ A, hẳn là phải có được tấm lòng “Hải Nạp Bách Xuyên” chứ.
Bằng không, làm sao có thể lãnh đạo cơ cấu tổ A thần bí.. Hơn nữa, lại còn bức ép bằng hữu của tôi để cô lập. Về phương diện này, Lỗ Tiến rất không “nhân đạo”
Trần Quân đang ở trên tiền tuyến, không ngờ ngay cả phụ thân anh ta, một người già cũng không buông tha. Chẳng lẽ Hoa Hạ chúng ta thực sự không còn cao thủ?
Chắc chắn có, các phái như Võ Đang, Thiếu Lâm, Thanh Thành, La Phù, ít nhất cũng có vài cao nhân đi ra. Vì sao Lỗ Tiến không vào đó chiêu mộ mà lại nhằm vào chính bằng hữu của tôi.
Nhìn nhóm đầu tiên của hành động Phá Thiên, Tề Thiên, Trương Cường, Trương Hùng, những người này, tất cả đều là huynh đệ tốt của tôi.
Đội thứ hai, Lỗ Vĩ, Trần Quân, đều sắp nhanh chóng biến thành quân nhà họ Diệp
Diệp Phàm thản nhiên nói
- Vậy cậu muốn Lỗ Tiến làm như thế nào cậu mới vừa lòng?
Chủ tịch Đường hỏi
- Có ông ta thì không có tôi
Diệp Phàm nói, kiên trì ý kiến của chính mình.
- Đây là cậu nói? Ý là chỉ cần Lỗ Tiến rời khỏi tổ A, cậu đồng ý quay về tổ A có phải hay không?
Vẻ mặt Đường Hạo Đông bình tĩnh hỏi.
- Vâng
Diệp Phàm thận trọng gật gật đầu, liếc mắt nhìn Đường Hạo Đông một cái, nói
- Tuy tôi đồng ý quay về tổ A, nhưng tôi không hy vọng phát triển ở tổ A. Tôi thích công tác ở địa phương. Tôi nghĩ, để tổi làm lá bài thần bí như lão Vương là được
- Cậu quyết định vậy?
Chủ tịch Đường hỏi lại, khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ lạ, tuy nhiên, cũng không nghĩ nhiều việc này, gật đầu. Diệp Phàm tin tưởng, Lỗ Tiến không thể rời khỏi tổ A. Quốc gia không có khả năng để một người áp chế.
- Cậu đi theo tôi
Chủ tịch Đường đứng lên nói, Diệp Phàm không hiểu ra sao cả, hắn vụng trộm liếc nhìn Lý Khiếu Phong một cái. Phát hiện lão Lý không ngờ hướng về phía mình chớp chớp mắt một chút.
“Ý tứ gì, đồng chí lão Lý này còn muốn làm gì thần bí?”
Đường Hạo Đông đi tới một căn phòng khác nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
- Cậu xem đi?
Đường Hạo Đông nói
Diệp Phàm hướng mắt đảo qua, lập tức ngẩn người ra.
Bởi vì, đây là phòng bệnh đặc biệt, trên giường bệnh có một người đang nằm. Người này có hóa thành tro Diệp Phàm cũng nhận ra, không phải là Lỗ Tiến thì còn là ai. Toàn bộ đầu Lỗ Tiến đều quấn băng, truyền dịch từng chút. Trên mặt sưng phù.
Chẳng lẽ là khổ nhục kế? Diệp Phàm trong lòng suy nghĩ, cảm thấy hẳn là không có khả năng. Chủ tịch Đường sao lại chơi trò này với mình. Với ông ta, chỉ cần trứng ra cái mác lãnh đạo quốc gia thôi là hắn cũng phải cúi đầu.
- Chủ… Chủ tịch …
Nghe được tiếng động từ sau lưng, Lỗ Tiến cố gắng giật giật cúi đầu xuống
- Đừng cử động, cứ nằm như vậy
Chủ tịch Đường khẩn trương ngăn lại
- Diệp Phàm, vài ngày trước sau khi tôi đến tìm cậu. Thủ trưởng Lỗ cũng hiểu được chuyện này, ông ta rất là đáng thương, mang theo đồng chí Trịnh Phương không ngờ tự mình giáp trụ tới Sahara.
Vì muốn cứu lão Vương ra, thủ trưởng Lỗ đã cùng hai vị cao thủ bát đẳng quyết chiến hai giờ liền.
Cuối cùng, một bị chết, một bị thương nặng. Tuy nhiên, chính ông ấy cũng bị trọng thương. Nếu cậu không tin cậu cứ nhìn ông ta xem. Đã bị trúng hai mươi ba đao, đao sâu đến xương cốt, ôi, ông ấy có thể sống trở về đây đã là may mắn…
Lý Khiếu Phong có chút đau thương nói.
- Lão Lý, không cần nói nữa.
Lúc này, Lỗ Tiến đột nhiên chen vào cắt ngang lời Lý Khiếu Phong, ông ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói
- Tôi biết cậu đối với tôi đã có thành kiến, tuy nhiên, Lỗ Tiến tôi tuyệt đối là xử lý sự việc chứ không xử lý con người.
Ngay cả việc bố trí mấy người Tề Thiên, Trương Cường đi Sahara cũng là vì quốc gia. Tổ A, đã tới tình cảnh không còn binh tướng rồi.
Tổ phó thường trực tổ A đồng chí Nghiêm Thế Kiệt hiện tại còn chiến đấu hăng hái ở Sahara. Từ nay về sau, Lỗ Tiến tôi đã thành một phế nhân.
Hôm qua đã báo lên bộ Chính trị và quân ủy đưa đơn từ chức. Bọn họ đã chính thức phê chuẩn. Lỗ Tiến tôi muốn nói chính là, một số việc nhỏ tôi xử lý đối với cậu đúng là có chút không công bằng.
Tuy nhiên, làm nam tử hán của Hoa Hạ, khi quốc gia gặp nạn, Lỗ Tiến tôi da ngựa bọc thây, thực sự nghiêm túc. Diệp Phàm, tôi những nghĩ nên nói với cậu ba tiếng “rất xin lỗi”
Hy vọng cậu lấy quốc gia làm trọng. Tới Sahara chiến đấu, tổ A chúng ta đang đứng giữa cuộc chiến sống còn, tuyệt đối không thể thua.
Bằng không, Lỗ Tiến tôi dù ngồi xe lăn cũng muốn đi, chết cũng muốn chết ở Sahara.
Lời nói Lỗ Tiến rất chân thành, bi tráng. Trong phòng bệnh im lặng thật lâu.
- Hoa Hạ, sẽ không thua!
Diệp Phàm chỉ nói một câu, xoay người đi ra. Việc này hóa ra trong lòng hắn cũng không phải là để bụng, trước kia cắn răng hận Lỗ Tiến, hiện giờ nhìn thấy bộ dáng ông ta như vậy, Diệp Phàm ngược lại cảm thấy nhạt nhẽo. Tất cả mọi việc, đều thoảng qua
- Diệp Phàm nghe lệnh
Về đến phòng khách, Lý Khiếu Phong đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc hô to ra lệnh cho Diệp Phàm.
Diệp Phàm hơi sửng sốt sau đó lập tức đứng nghiêm.
- Theo hội nghị thường vụ bộ Chính trị phê chuẩn, quân ủy phê chuẩn, quyết định bổ nhiệm cậu vì Hoa Hạ mà làm phó tổ trưởng tổng bộ đội đặc nhiệm A.
Phối hợp với đồng chí Nghiêm Thế Kiệt dốc toàn lực vào hành động Phá Thiên. Tìm ra bí mật ở mê cung Tử vong, đem tài liệu chiến lược về đến Trung Quốc.
Mặt khác, loại bỏ tất cả xử phạt trong Đảng trước đây, khôi phục chức thiếu tướng của cậu. Suy xét đến yêu cầu của cậu, tổ chức quyết định, đồng ý để cậu làm tổ phó đội A
Chỉ có nhiệm vụ quan trọng, khi tổ A không thể giải quyết mới phải ra tay. Công tác chính của cậu là ở địa phương.
Điều này tổ A không can thiệp..
Vẻ mặt Lý Khiếu Phong nghiêm túc đọc quyết định của tổ chức. Đường Hạo Đông cũng ngồi thẳng người nghe.
Không lâu, một đại tá đưa vào một bộ đồ và vài đồ vật. Quân phục, súng ống, giấy chứng nhận…
- Làm tốt nhé!
Đường Hạo Đông vỗ vỗ vai Diệp Phàm, sau xoay người đi rồi.
- Lão Lý, Lỗ Tiến đi rồi, không biết ai là người kế nhiệm sau ông ấy.
Diệp Phàm hỏi
- Việc này, tôi chưa rõ lắm, đây là chuyện của cấp trên, rất phức tạp. Tổ A, có thể nói như vậy, nó là tổ chức giỏi hơn bất luận bộ môn nào của quốc gai.
Như vậy người phụ trách bộ môn, không phải cậu với tôi có thể bàn bạc
Lý Khiếu Phong xoay người vỗ vỗ vai Diệp Phàm nói tiếp.
- Lần này cậu là chủ soái phân đội cuối cùng, Chủ tịch Đường nói, quân đội cả nước đều do cậu điều động, cậu thích chiêu mộ ai thì cứ làm.
Chỉ cần là vì quốc gia, vì hành động Phá Thiên, ngay cả khi người cậu cần là đồng chí Tư lệnh quân khu Bắc Kinh Tiền Thành Đông để trợ thủ ông ấy cũng sẽ đồng ý.
Trong văn kiện này đã có chữ ký của Chủ tịch và lãnh đạo quân ủy, những chỗ trống là thông báo chiêu mộ, chỉ cần cậu điền vào là ai thì sẽ là người đó.
- Chiêu mộ tư lệnh viên Tiền Thành Đông, tôi nào dám?
Diệp Phàm nói
- Có gì không dám, chỉ cần cậu dám điền, tôi cho làm một tiểu binh cho cậu. Tiền Thành Đông thì sao chức? Chẵng lẽ không phải là người Hoa Hạ sao, không nên vì nước mà dốc sức sao?
Lý Khiếu Thiên cười nói
- Chỗ trống trưng chiêu này có phải vĩnh viễn có hiệu lực không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng hỏi
- Nghĩ gì vậy, tiểu tử cậu, dã tâm không nhỏ à. Đừng nhìn vào mấy tờ giấy, đó là hội nghị thường vụ bộ Chính trị và quân ủy thông qua. Bình thường ngay cả Chủ tịch Đường cũng không làm được. Cho nên, giới hạn trong nhiệm vụ lần này. Nhiệm vụ hoàn thành, chỗ trống trong trang giấy liền trở thành phế thải cần thu hồi
Lý Khiếu Phong tức giận hừ giọng nói, thiếu chút nữa bị dã tâm Diệp Phàm làm cho tức giận mắng.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1935: Tổng thủ trưởng mới nhận chức của tổ đặc nhiệm A
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Thôi vậy, chỉ đùa một chút thôi, tôi có lấy cũng vô dụng. Tuy nhiên, thật ra có mấy người có thể phái đi sử dụng
Diệp Phàm loay hoay nghĩ ngợi, trong lòng lại linh hoạt hẳn lên.
- Người nào, cậu khẩn trương điền vào. Tôi chạy đi làm ngay, đám nhân viên điều động sẽ được huấn luyện đơn giản một chút rồi xuất phát. Không thể kéo dài, chỉ sợ mấy người Tề Thiên không chịu được.
Lý Khiếu Phong nói
Diệp Phàm gật gật đầu
- Còn có một việc, vừa rồi, tôi từ chỗ Chủ tịch Đường có nghe được một chút tin đồn, tiểu tử cậu có muốn nghe không?
Lý Khiếu Phong cười thần bí nói
- Lão Lý, đừng làm tôi tò mò.
Diệp Phàm đến đây lập tức hứng thú, phỏng chừng là có chuyện tốt với chính mình
- Nghe nói Phó chánh văn phòng của chủ tịch Đường Hạo Đông là đồng chí Nhâm Khương Thiên mấy tháng sau sẽ về hưu. Ha ha
Lý Khiếu Phong vỗ vỗ vai Diệp Phàm không nói nữa.
- Việc này, Chủ tịch Đường có phải có ý gì hay không?
Diệp Phàm cảm giác miệng có chút khô khốc, việc này, có thể làm việc ở văn phòng Chủ tịch một thời gian, làm quen với đại bộ phận lãnh đạo trung ương hình như cũng có chút không tồi.
Đây là cơ hội tốt nhất để tiếp xúc với toàn bộ lãnh đạo thượng tầng. Tuy nói phó chủ nhiệm cũng chỉ là một cấp Giám đốc sở, nhưng, trình tự lại không giống như vậy.
- Tôi chưa rõ lắm, nếu không, cậu đi hỏi đi?
Lý Khiếu Phong cười gượng một tiếng, Diệp Phàm hai mắt trợn trắng
Vào lúc ban đêm, đại viện Tô Gia ở tứ cửu thành Cửa Nam có một vị khách đặc biệt đến thăm, đương nhiên là đồng chí Lý Khiếu Phong
Lý Khiếu Phong đi cùng con trai của Tô Chiêu Viễn là Tô Định Xung. Bởi vì Tô Định Xung vào quân đội công tác, cũng có thuận lợi một chút.
- Ba, người này chính là ủy viên quân ủy đã nghỉ hưu, Thứ trưởng bộ Quốc phòng tướng quân Lý Khiếu Phong.
Tô Định Xung giới thiệu với cha mình là Tô Chiêu Viễn.
- Ồ, là tướng quân Lý. Tô mỗ thất lễ
Tô Chiêu Viễn khẩn trương tiến lại. Nhiệt tình vươn hai tay ra. Tô Chiêu Viễn biết rõ phân lượng ủy viên quân ủy, nghe nói những người này đều được hưởng cấp đãi ngộ cấp đó.
Thì mặc dù đã về hưu, nhưng sức ảnh hưởng ở quân ủy chắc chắn là sâu. Mà con trai Tô Định Xung vào quân đội công tác, nếu có thể dựa vào cây đại thụ này, sau này sẽ còn có tiền đồ. Nhà họ Tô tuy nói gia nghiệp lớn, nhưng người trong quân đội rất khó giao tiếp.
- Mạo muội quẩy rầy, thật ngại quá.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười cười, vươn một tay ra bắt tay Tô Chiêu Viễn.
Nhà họ Tô tuy nói tiền nhiều thế lớn. Nhưng với những người như Lý Khiếu Phong mà nói ngay cả Chủ tịch Đường cũng tôn trọng như trọng thần thì họ cũng không là cái gì cả.
Hai bên sau đó ngồi xuống hàn huyên
- Lần này tới có một chuyện nhỏ phải phiền đến Chủ tịch hội đồng quản trị Tô.
Lý Khiếu Phong nói
- Xin mời tướng quân cứ nói, đừng nói là phiền toái, chỉ cần Tô Gia có thể giúp được, nhất định sẽ giúp.
Tô Chiêu Viễn nói
- Vậy thì tốt rồi, ông hãy xem cái này trước.
Lý Khiếu Phong ra hiệu, một thượng tá phía sau liền tiến lên đưa cho Tô Chiêu Viễn một văn kiện
Tô Chiêu Viễn tiếp nhận sau đó mở ra xem.
Không lâu, vẻ mặt có chút thay đổi
Ông ta nhìn Lý Khiếu Phong, nói:
- Việc này, Lý tướng quân. Việc này, tôi cũng không làm chủ được. Trương Võ và Lý Thăng đích thực là cao thủ, là cao nhân Tô Gia chúng tôi tới phái Hoa Sơn, phái La Phù mời tới. Bình thường cũng là giúp công ty Tô Gia chúng tôi làm công tác vệ sĩ. Tuy nhiên, bọn họ là đệ tử môn phái người ta. Quốc gia nếu thật muốn trưng chiêu phải được phái Hoa Sơn và phái La Phù đồng ý mới được.
Lý Khiếu Phong đương nhiên biết được Tô Chiêu Viễn có chút đau lòng, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, vì thế vẻ mặt nghiêm lại, hừ nói:
- Chúng tôi đã điều tra xong, Tô Gia đã được cam kết hai người bọn họ sẽ vì Tô Gia dốc sức khi hợp đồng còn có hiệu lực.
Lúc ấy Tô Gia các ông vì hai phái Hoa Sơn và La Phù xây dựng hai tòa nhà. Từ nay về sau, Trương Võ và Lý Thăng đã rời khỏi hai phái đó trở thành người tự do.
Làm người Hoa Hạ. Bảo vệ quốc gia là nghĩa vụ của từng công dân. Đây là quân đội trưng chiêu, kỳ thật chính là bọn họ phải làm nghĩa vụ quân sự.
Chủ tịch Hội đồng quản trị Tô, không có một quốc gia ổn định, tôi nghĩ, sản nghiệp Tô Gia cũng sẽ không yên ổn có phải hay không?
- Việc này…
Vẻ mặt lão Tô nhất thời có chút khó coi.
Đồng chí Định Xung là đồng chí tốt, nghe nói năm nay cũng đạt tới điều kiện xét lên Thượng tá.
Lý Khiếu Phong đột nhiên nói, thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Định Xung một cái.
- Ba. Không phải là hai vệ sĩ thôi sao, hãy cho bọn họ vì nước mà phục vụ đi. Bọn họ lập chiến công, Tô Gia chúng ta cũng được nở mặt có phải hay không?
Tô Định Xung cũng không ngu, hiểu lời này của Lý Khiếu Phong có ý gì. Tô Định Xung sớm đã hy vọng có được quân hàm thượng tá.
- Vậy… Được rồi…
Khóe miệng Tô Chiêu Viễn có chút co giật, bất đắc dĩ gật đầu. Lý Khiếu Phong rõ ràng là lấy tiền đồ của con trai ông ta ra để áp chế.
Hơn nữa, dưới danh nghĩa quân ủy trưng chiêu, Tô Chiêu Viễn cũng hiểu được là không thể từ chối. Chỉ có điều, cơ bản Tô Chiêu Viễn cũng muốn ra chút điều kiện. Nếu Lý Khiếu Phong có ý này, Tô Chiêu Viễn đương nhiên sẽ mượn con lừa để xuống núi.
Không lâu, Trương Võ và Lý Thăng bị gọi lại. Nghe xong việc này tuy nói trong lòng không muốn tí nào, nhưng hiểu được là không thể xoay chuyển. Tuy nhiên, Tô Gia dù gì cũng sẽ đem giấy bán thân của bọn họ trả lại. Từ nay về sau bọn họ cũng là người tự do.
Bên kia, quân ủy ra lệnh trưng chiêu, cũng đưa đến quân khu tỉnh Tây Lâm, tư lệnh Hưng Thiên vừa thấy, hóa ra là trưng chiêu thiếu tá Ngưu Thông từ quân khu thành phố Đông Cống vì nước dốc sức.
Tuy biết Ngưu Thông là một nhân tài, Hưng Thiên còn hy vọng anh ta có thể vào quân khu tỉnh so đấu với Võ Đang vào năm tới.
Nhưng quân ủy hạ lệnh trưng chiêu, tư lệnh viên không dám châm trễ. Tự mình tới thành phố Đông Cống dẫn Ngưu Thông về. Trực tiếp đưa anh ta lên máy bay.
Ngày đó Ngưu Thông cầm chén rượu thể hiện bản lĩnh hoạt bát, Diệp Phàm dùng đôi mắt ưng đã có thể biết người này thân thủ ít nhất là tứ đẳng. Hoàn toàn phù hợp với điều kiện thấp nhất của tổ A. Hiện tại không có đủ nhân thủ khả dụng, có thể sử dụng toàn bộ người hữu dụng là tốt rồi.
- Không tổi, không tồi, xem ra, trong dân gian chúng ta vẫn có rất nhiều cao thủ. Chỉ có điều tổ đặc nhiệm A chúng ta không rõ lắm mà thôi. Lần này cậu gọi liền ba người tới đây, tốt lắm.
Lý Khiếu Phong cười thiếu chút nữa là toe toét.
- Ha ha, lão Lý, phỏng chừng ông đã bị người nhà họ Tô chửi mắng sau lưng.
Diệp Phàm cười gượng nói
- Kệ họ, mắng thì cứ mắng đi, dù sao cũng không nghe thấy. Hơn nữa, tôi cũng là vì nước mà thôi. Ngay cả lưu lại tiếng xấu cũng có làm sao? Phải để lại tiếng thơm trong dân gian thôi.
Lý Khiếu Phong không cho là đúng, lắc lắc đầu.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm lần này chào theo nghi thức quân đội với Lý Khiếu Phong.
- Đều là vì quốc gia, không có gì mà phải cảm ơn. Lại nói tiếp tôi còn phải cảm ơn cậu. Tổ đặc nhiệm A này, ở trong mắt tôi, tôi đối đãi cũng như con. Lực lượng tổ đặc nhiệm A càng lớn mạnh, Lý Khiếu Phong tôi trong lòng càng vui sướng.
Lý Khiếu Phong vẻ mặt đứng đắn nói
Ông ta liếc mắt nhìn nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Thượng cấp đã quyết định đồng chí Cung Khai Hà cục trưởng của cục Bảo mật quốc gia tạm thời giữ quyền chủ trì công tác tổ A. Đồng chí Cung Khai Hà đã tới tổng bộ làm việc, ông ấy nói muốn gặp cậu
- Lão Lý biết ông ta sao?
Diệp Phàm hỏi, đương nhiên muốn nghe một chút về đồng chí Cung Khai Hà.
- Không rõ lắm, người này xuất thân từ quân đội. Từ một tiểu thiếu úy thẳng tới tướng quân. Ông ta ở cục bảo mật công tác đã nhiều năm
Cục bảo mật là đơn vị gì cậu hẳn là rõ, tôi cũng không cần dài dòng. Tuy nhiên, đồng chí Cung Khai Hà là người luôn khiêm tốn.
Có lẽ cũng là làm công việc ở cục bảo mật nên ông ta thận trọng từ lời nói đến việc làm. Cho nên, ông ta cũng không có nhiều bằng hữu.
Bình thường cũng rất ít tham gia hoạt động xã giao. Tôi với ông ta, chưa lần nào xuất hiện cùng một chỗ. Tôi nghĩ, không riêng gì tôi, ngay cả các đồng chí ở các bộ môn khác phỏng chừng cũng rất ít kết giao với ông ta. Tóm lại, ông ấy là một nhân vật thần bí.
Lý Khiếu Phong nói.
Diệp Phàm nhằm thẳng phía tổng bộ Tổ đặc nhiệm A mà đi.
Đồng chí Cung Khai Hà tầm năm mươi tuổi, dáng người hơi béo, cũng không cao lắm, phỏng chừng nhiều nhất trên dưới một mét sáu lăm. Mặt điềm đạm, đôi mắt nhìn qua cảm giác vô cùng nhạt nhẽo. Giờ phút này ông ta mặc thường phục ngồi ở trên chiếc ghế Lỗ Tiến từng ngồi.
Thấy Diệp Phàm tiến vào, Cung Khai Hà cất tiếng trước:
- Ngồi đi đồng chí Diệp Phàm.
- Tổ trưởng Cung bảo tôi đến có việc gì sao?
Diệp Phàm cũng không thi hành quân lễ, đặt mông ngồi xuống, thuận miệng hỏi.
- Nếu muốn đi Sahara, cậu phải tự chú ý sự an toàn bản thân.
Cung Khai Hà giọng điệu bình thản nói
- Cảm ơn
Diệp Phàm trả lời.
- Chỉ có đảm bảo thân mình mới có sức đả kích kẻ thù. Đồng chí Diệp Phàm, hiện tại cậu đã không phải thuộc về một mình cậu.
Cậu là niềm tự hào của nước cộng hòa, cậu là tinh anh nòng cốt của tổ A. Cậu có chuyện gì, tổ A chúng ta cũng không gượng dậy nổi.
Lão Vương trải qua trận chiến đấu lần này khẳng định sẽ muốn chính thức rời khỏi tổ A. Người thế hệ trước, đã không có người nào có trình độ cao thủ như cậu.
Cho nên, mặc dù là vì quốc gia, cậu phải bảo trọng chính mình. Tổ A chúng ta, rất cần cao thủ như vậy.
Nếu khi chấp hành nhiệm vụ tình huống đặc biệt nguy hiểm tới sự an toàn của chính cậu, cậu phải suy nghĩ tới sự an toàn của bản thân trước.
Sau đó mới là nhiệm vụ, cậu nghe xong chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quái, các dũng sĩ tổ A hoàn thành nhiệm vụ không phải đều lấy nhiệm vụ quốc gia làm trọng sao?
Cung Khai Hà tôi nói vậy có phải có ý gì với quốc gia hay không. Không không không. Việc này, tuyệt nhiên không có mâu thuẫn, cũng không có xung đột.
Nếu đã không có nhân tài, nhiệm vụ sau này của quốc gia còn có ai có thể hoàn thành? Ánh mắt chúng ta phải có tầm nhìn lâu dài.
Mặc dù nhiệm vụ lần này thất bại chúng ta vẫn còn có thể ngóc đầu trở lại. Mất đi sinh mạng thì sẽ không có cơ hội lần sau. Đồng chí Diệp Phàm, cậu hiểu được ý của tôi chứ?
Vẻ mặt Cung Khai Hà nghiêm túc nói.
- Bảo tồn sinh lực tốt nhất có thể, vì nhiệm vụ lâu dài của quốc gia mà tính toán, là ý của tổ trưởng Cung?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, con người là quan trọng nhất, nhiệm vụ là thứ hai, cậu phải nhớ lấy. Tôi hy vọng lần này cậu tới Sahara có thể mang đầy đủ các đội viên còn lại trở về.
Tổ A chúng ta, không muốn bởi một nhiệm vụ lớn mà tổn thương nguyên khí nhiều năm không gượng dậy nổi. Lần này, ôi, đã đại thương nguyên khí thật rồi.
Nhiệm vụ chúng ta rất nặng nề, về sau, làm thế nào khôi phục lực lượng tổ A cũng quan trọng. Cậu lần này có thể lấy ba người trong cả nước tới đây, tốt lắm, tôi muốn khen ngợi cậu.
Cung Khai Hà liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói.
Sau khi rời khỏi tổng bộ Diệp Phàm cảm giác không hiểu ra sao cả, tổ trưởng Cung bảo mình đến để nói chuyện lông gà vỏ tỏi. Lúc đầu Diệp Phàm còn tưởng ông ta sẽ hỏi mình về kế hoạch đi Sahara lần này, làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ…
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1936. Phí gia cho mời
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
Không thể tưởng tượng được. Tổ trưởng Cung một câu cũng không hỏi. Cung Khai Hà tuy nói biểu hiện bình thường, dường như là người bình thường.
Tuy nhiên, Diệp Phàm với đôi mắt ưng nhạy bén vẫn có thể cảm giác được người này không đơn giản. Phỏng chừng, bản lĩnh cũng không tệ. Chính là bậc cao thủ, lại có thể kiềm chế chính hơi thở của mình, thoạt nhìn thì giống một người bình thường. Hơn nữa, làm tổng thủ trưởng tổ A, ít nhất cũng phải đạt thân thủ bát đẳng. Bằng không, cấp dưới khó mà phục tùng.
Rất là kỳ lạ, Diệp Phàm hết thảy đều chuẩn bị sẵn sàng, đêm khuya nhận điện thoại của Phí Nhất Hoàn, nói
- Diệp ca, đại bá gọi anh lập tức tới đây.
Vừa vặn thời gian là sáu giờ, mười hai giờ sẽ xuất phát, chỉ còn có mấy giờ. Diệp Phàm lái xe thẳng tới chân Hương sơn nhằm nhà họ Phí mà đi.
Sau khi đến nhà họ Phí đã thấy Phí Nhất Độ chờ ở cửa, Diệp Phàm đi theo cậu ta thẳng tới phía sau nhà.
Đi vào mới thấy lão thái gia Phí Trường Thiên đang cùng con trai cả Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn uống trà.
- Đến đây ngồi đi
Thấy Diệp Phàm tiến vào, Phí Trường Thiên chỉ vào ghế đá bên cạnh nói
Diệp Phàm chào hỏi nhẹ nhàng rồi ngồi xuống.
- Gần đây có tiến triển gì không?
Phí Thanh Sơn liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi
- Trình độ cửu đẳng đã ổn, trước kia khá phập phù, dù sao, cháu đạt tới cửu đẳng cũng là gặp duyên mà lên. Bản lĩnh có chút không vững chắc, tuy nhiên, gần đây trải qua vài lần luyện tập, đã đạt được cảnh giới ổn định. Bây giờ mới là cửu đẳng Khai Nguyên Chi Cảnh.
Diệp Phàm nói
- Vậy là tốt rồi, vừa mới đột phá thường có chút không ổn định, đặc biệt với cậu là kiểu đột phá không bình thường nên lại càng khó.
Thời điểm đó thực lực không khác với người luyện võ bậc bát đẳng lắm. Hiện tại có thể ổn định chứng tỏ là cháu rất chịu khó.
Tuy nhiên, với việc luyện công, một ngày cũng không được gián đoạn. Ngừng một ngày, nửa tháng cũng không bù lại được. Chỉ có không ngừng tập luyện mới thành tài, giữ được lực công kích
Phí Thanh Sơn tán dương gật gật đầu nói.
- Cháu hiểu ạ, mỗi ngày đều luyện tập mấy giờ. Mặc dù là lúc bận bịu cũng nghỉ để hoạt động chân tay một chút.
Diệp Phàm gật gật đầu, liếc mắt nhìn Phí Thanh Sơn một cái, hỏi:
- Sư bá có nghe qua dược phẩm cho cao thủ của nước Mĩ
- Dược phầm cho cao thủ, có phải dùng để tạo ra cao thủ
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Vâng, nghe nói bộ đội thần bí nước Mỹ có được bồi dưỡng một ít dược phẩm cao thủ cửu đẳng. Bọn họ mỗi ngày đều phải ăn để tăng cường sức khỏe và cơ thể cường tráng. Người như thế có thể trong thời gian ngắn đột phá từ cao thủ bát đẳng lên cửu đẳng. Nghe nói cơ thể rất là khỏe mạnh, cơ thể có thể đạt tới độ cứng như sắt đá. Đao kiếm bình thường rất khó đả thương bọn họ.
Diệp Phàm nói.
- Người như thế chính là kết quả của công nghệ cao, kỳ thật, bọn họ cũng sẽ hỏng thôi. Trong việc luyện công, dược phẩm chỉ có thể có tác dụng trợ giúp.
Coi đây là biện pháp chính thì thật khác thường, chắc chắn sẽ để lại di chứng. Cơ thể bọn họ mạnh mẽ thật.
Nhưng, người như thế, luôn có nhược điểm. Tôi nghĩ, phương thuốc như vậy chắc chắn ảnh hưởng tới nội tạng.
Kỳ thật, hơi giống như công pháp Kim Chung tráo của Hoa Hạ chúng ta. Chỉ có điều, chúng ta là công pháp, bọn họ chỉ là dược phẩm bồi dưỡng nên cao thủ thôi.
Phí Thanh Sơn ngẫm nghĩ một chút nói.
- Sư bá có nghe nói qua gì kỳ quái như vậy
Diệp Phàm nói xong, đem chuyện Cổ Lão Đầu nhắc tới ra
Thái Sơn thiêu lạc Trần Phong
Phi chuông Tuyết Nha Nha
Mỹ vũ phiêu uy
Anh Hoa Y Huyết Tiên
Lang đức mộng Lộ Bảo La
Lắc thái dương Tương Điền Trì
Sa sa đa Bỉ Khổ Sao
Thái cực huyết Phác Tín Đông
Bồ đề Tụng Cam Địa
Cung Phù pháp Mạc Trần Trần
- Cháu cũng không nghe nói qua sao? Không đơn giản
Lúc này, Phí lão thái gia đột nhiên cười nói
- Lão thái gia nói vậy hẳn là có ý tứ gì, cháu nghĩ, có phải đại biểu cho một cao thủ tầng thứ nào đó? Ví như trong Hoa Hạ Lục Tôn là “Tọa Địa Lão Hổ Phí Thanh Sơn, là hào danh giống như sư bá. Là thuật ngữ quốc tế dùng để tôn xưng những người này.
Diệp Phàm lập tức tới đây hứng thú, hai mắt chằm chằm nhìn Phí lão thái gia hỏi.
- Cháu trước tiên nói xem người này tới từ đâu, xuất xứ thế nào?
Phí lão thái gia thản nhiên cười hỏi. Diệp Phàm liền đem chuyện lúc trước sư phụ hắn nhìn thấy một cao nhân đi trên mặt nước.
- Có thể đi trên mặt nước à, ha ha
Phí Thanh Sơn đột nhiên mỉm cười
- Sư bá có phải cũng đạt tới trình độ này hay không, nghe nói cao thủ thập đẳng còn có thể mượn lực từ nước khiến cơ thể bay như lướt trên mặt nước. Năm đó Đạt Ma tổ sư đi qua mặt biển cũng là thường.
Diệp Phàm vẻ mặt hưng phấn nhìn Phí Thanh Sơn
- Tôi á, không được rồi!
Phí Thanh Sơn lắc lắc đầu, đột nhiên đứng thẳng lên, đạp trên ao lớn ở hậu viện nhà họ Phí.
Chờ ông ta sau khi lên bờ nhấc chân mới giảng cho Diệp Phàm
- Cháu xem xem, giầy của ta vẫn còn ẩm. Ta chỉ có thể bơi đứng mà thôi, bàn chân rơi vào trong nước thì vẫn có thể làm được.
Phương pháp này kỳ thật chính là đem nội khí dồn lên bàn trân trượt trong nước mà thôi.
Đương nhiên đạt tới trình độ này ít nhất phải cửu đẳng mới làm được
Bởi vì, như cháu mới ở giai đoạn Khai Nguyên cửu đẳng. Tuy nói đã tràn ra một ít khí nội tức. Nhưng cũng không mãnh liệt, hơn nữa, lượng cũng không nhiều lắm.
Không thể tải được sức nặng của thân thể cháu, phỏng chừng cháu phải bơi đứng giống như ta, thân thể sẽ chìm xuống khoảng 15mm.
Ngay cả toàn bộ đôi chân đều đã ướt. Mà giống như sư phụ Cổ Lão Đầu miêu tả thì đúng là cao nhân, tôi nghĩ, ít nhất cũng phải là cao thủ thập đẳng.
Tuy nhiên, theo câu niệm ông ta đọc đã biểu lộ thân phận của ông ta. Người này chính là Thái Sơn Thiêu Lạc Trần Phong.
Truyền thuyết nói rằng người này đã đạt tới cảnh giới cao nhất, cũng chính là Thập nhị đẳng. Khoảng cách gần như tiên trên trời.. Người đời còn kém xa.
Đương nhiên, cao thủ Thập nhị đẳng cũng khó đột phá, một người Tiên Thiên vô cực, Tiên Thiên vô cực… Người đã siêu thoát rồi thân thể có khả năng chịu đựng cực hạn, đột phá tới mức người bình thường không dám tưởng tượng, cũng không thể tin được.
Về phần Đạt Ma qua biển, đó là phải có nội tức đáng kể mới làm được. Không đạt tới cực độ Tiên Thiên.., người thần thông thế nào cũng không có khả năng qua biển.
Cháu bảo cao thủ Thập nhị đẳng đi mấy dặm trên biển còn làm được, chứ vượt biển, điều đó là không thể.
- Thập nhị đẳng, không phải nói thập đẳng là ngừng phát triển rồi sao? Mà đạt đủ Tiên Thiên vô cực.. thì người rốt cuộc là có thực lực gì, lão thái gia có biết không?
Diệp Phàm quay ra hỏi Phí lão thái gia
- Ha ha, thập đẳng chưa ngừng phát triển. Thập nhị đẳng mới thật sự là ngừng phát triển. Tiên Thiên vô cực, đó chỉ là một truyền thuyết, truyền thuyết về Võ Đang Trương Vũ Trần đã đạt tới cảnh giới này.
Nhưng chưa ai thấy qua ông ấy. Loại cao thủ truyền thuyết này có thể đem nội lực bức vào lòng bàn chân sau đó bắn ngược lên mặt đất để người có thể trượt đi
Đương nhiên, đây cũng không phải là bay. Cùng loại với nguyên lý thủy phi cơ, làm nội lực bức khỏi lòng bàn chân khi hạ xuống tạo phản lực lên mặt đất sẽ đẩy người đi về trước thôi.
Tiên Thiên vô cực. Nội tức những người đó khác chúng ta, bọn họ có thể sinh sôi không ngừng. Thế nào là sinh sôi không ngừng, chính là hình thành một vòng tuần hoàn nội lực trong cơ thể.
Nội lực chúng ta nếu đem bức như vậy thì một phút cũng không chịu nổi. Mà Tiên Thiên vô cực… Người có thể tự tuần hoàn sinh nội lực. Tựa như một vòng tuần hoàn sinh thái bình thường, cơ thể chính là một máy móc đồng bộ.
Cho nên, bọn họ mới có thể làm cơ thể trượttrên không trung mấy dặm. Đương nhiên, cũng không quá cao, nghe nói cũng chỉ mười mấy mét thôi
Đương nhiên, việc này, tôi cũng nghe nói vậy, thật sự mà nói, tôi cũng chưa từng thấy qua cao thủ loại thiên nhân này.
Rốt cuộc có hay không loại cao thủ này, quả thực cũng không có tin chính xác. Có lẽ chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Phí lão thái gia đến đây cũng hưng phấn,
- Vậy vị Thái Sơn Thiêu Lạc Trần Phong là ai.
Diệp Phàm hỏi
- Mười câu thơ này đại biểu cho thiên hạ thập đại cao thủ, kỳ thật, thiên hạ ở đây chính là toàn thế giới.
Giống như phía trên Lục Tôn Hoa Hạ chúng ta còn có Ngũ Cực. Mà Ngũ Cực cũng chỉ là Ngũ Cực của Hoa Hạ. Còn chưa thể xếp vào hàng ngũ thiên hạ thập đại cao thủ.
Cứ xem mười câu thơ mà xem, mỗi câu đều liên quan đến một vùng đất. Thái Sơn Thiêu lạc Trần Phong, người này là người Hoa Hạ chúng ta, bởi vì Thái Sơn là ở Hoa Hạ
Mà gọi ông ta như thế bởi vì nội lực ông ta lớn vô cùng, nói ông ta có thực lực nâng cả Thái Sơn. Đương nhiên, đó cũng chỉ là cách nói khoa trương mà thôi.
Người sao có thể nhấc cả Thái Sơn, ngay cả Tiên Thiên đại năng cũng không có khả năng. Tuy nhiên, Lạc Trần Phong một chưởng xuất ra, phỏng chừng uy lực bằng cả mấy quả lựu đạn buộc chặt cùng chỗ cho nổ tung.
Đó cũng là tương đối dọa người, ngẫm lại, ông ta tức giận tung ra một chưởng, chỉ một chưởng cũng có thể lấy mạng mười mấy người. Thực là lợi hại
Phí lão thái gia cười ha hả tán gẫu.
Mà vị thứ hai “Phi chuông Tuyết Nha Nha”. Sau từ là Phi Chuông đại biểu danh hiệu người này và phương thức tấn công.
Cô này gọi là Tuyết Nha Nha, cũng là người Hoa Hạ. Phỏng chừng, sở trường tấn công chính là dùng chuông. Vị thứ ba gọi là Anh Hoa Y Tuyết Tiên. Người này là người nước Anh, tên là Y Tuyết Tiên
Thế nào tôi không rõ lắm. Vị thứ tư Lang Đức mộng Lô Bảo La, là người nước Đức
“Diêu thái dương tương điền trì”, nói đến thái dương thì người này có khả năng đến từ đất nước mặt trời mọc, đây là cao thủ nước Nhật.
Người này nghe nói giỏi về thuật đô vật, bình thường đô vật phải là hai người giằng co cùng một chỗ mới có thể tấn công. Mà Tương Điền Trì là cao thủ Thập nhị đẳng, ông ta không cần giằng co với người ta cùng một chỗ
Cách người ta hơn mười thước là có thể lợi dụng nội lực như bàn tay dài ra. Lập tức có thể quăng người bay xa hàng trăm mét.
Cháu ngẫm lại xem, người mà bị quăng xa như vậy có thể sống xót không. Lực đạo người ta cũng không thấp, ngay cả một cành cây hòn đá bị vung đi như vậy, phỏng chừng trăm mét thì cũng thành đá vụn.
Vị thứ sáu “ Sa sa đa bỉ Khổ Sáo”, nghe nói người này hiện nay là người Nga. Trước gọi nga là đất nước của Sa Hoàng, cho nên gọi là Sa sa đa.
Mà Bỉ Khổ Sáo chính là tên ông ta. Tiếp theo là người kêu “ Thái cực huyết Phác Tín Đông”, nghe tên phỏng chừng cháu có thể đoán ra điều gì có phải hay không?
Phí Thanh Sơn giải thích cùng Diệp Phàm
“ Thái cực huyết Phác Tín Đông”, có phải là người Hàn Quốc với lá cờ Thái cựcc, Phác Tín Đông vốn là tên phải không?
Diệp Phàm hỏi
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1937. Tiến vào khu vực số 5
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Vậy cuối cùng hai vị “Bồ đề tụng cam địa la” khẳng định là người Ấn Độ, Ấn Độ là vương quốc Phật giáo, nghe nói cây bồ đề còn là quốc thụ của bọn họ. Pháp sư Mạc Trần Trần chắc hẳn là người nước Pháp, cung La Phù
Diệp Phàm cười nói
- Ha ha, đây là ngoại truyện thiên hạ thập đại cao thủ. Bao quát toàn bộ mười vị đẳng cấp thập nhị đẳng trên thế giới.
- Phí Thanh Sơn bộ dáng có chút nuối tiếc, lắc lắc đầu cười nói.
- Con còn chưa đạt tới trình độ bon họ, có năng lực gì có thể nhìn thấy người như thế. Ví như Diệp Phàm mà nói, trước kia khi thân thủ được tam, tứ đẳng đột nhiên nhìn thấy cao thủ lục, thất đẳng chắc chắn kinh ngạc. Cảm thấy rất thần bí có phải hay không? Hiện tại thế nào, lục, thất đẳng ở trước mặt đã là chuyện nhỏ. Con hiện tại giao tiếp với người cửu đẳng. Đây chính là tôn ti trật tự ở Hoa Hạ. Thật ra, việc này cũng không thần bí.
Phí lão thái gia cười ha hả.
- Ôi, đẳng cấp mười hai, truyền thuyết. Phỏng chừng những người đó mỗi người đều đã trăm tuổi?
Diệp Phàm nói
- Cũng không nhất định vậy, không phải là họ, cũng khó nói. Tuy nhiên, tuổi cũng phải trên dưới tám mươi, ít nhất cũng là vậy.
Phí lão thái gia nói.
Diệp Phàm đi rồi Phí Thanh Sơn liếc mắt nhìn phụ thân một cái, nói:
- Hắn rất có khả năng sẽ đạt tới cao thủ Thập nhị đẳng.
- Nhóc con này là một thiên tài đáng sợ nhất mà ta nhìn thấy, Thanh Sơn, con nói một chút, chúng ta đã gặp qua cao thủ cửu đẳng 27 tuổi sao?
Cửu đẳng, đối với người luyện công mà nói, là giấc mộng cả đời. Chúng ta đều phải năm sáu mươi tuổi mới đạt được trình độ này.
Thời gian sau này của hắn còn nhiều lắm, đạt tới Thập nhị đẳng. Đó là chắc chắn. Có lẽ còn có thể làm chấn động truyền thuyết cảnh giới. Đáng tiếc. Ta không thể nhìn thấy hết.
Phí lão thái gia có vẻ có chút nuối tiếc lắc lắc đầu.
- Con cũng như vậy, phỏng chừng cũng không chờ tới được ngày đó.
Vẻ mặt Phí Thanh Sơn cũng không khác biệt lắm, anh ta liếc mắt nhìn cha mình một cái nói
- Ôi, nhà chúng ta, con coi như là có chút thiên phú, có thể đạt tới bậc cửu đẳng, lúc cha còn sống hy vọng có thể nhìn thấy con đột phá tới thập đẳng. Mà lớp trẻ tuổi hơn trung niên, có Nhất Độ có hi vọng sẽ đạt tới trình độ của con. Cho nên, Nhất Độ cần phải thân thiết hơn với hắn. Đáng tiếc hắn đã đính hôn với cô bé nhà họ Kiều, bằng không, đáng tiếc!
Phí lão thái gia nói hai lần đáng tiếc.
- Duyên phận trời định, không thể cưỡng cầu, cha cũng bất tất phải tiếc nuối. Về phần thập đẳng, con nghĩ, sinh thời, có thể đạt tới.
Trong mắt Phí Thanh Sơn hiện lên một chút cố chấp.
Buổi tối, mấy người Diệp Phàm lên máy bay xuất phát.
Làm đủ giấy chứng nhận du lịch, về phần vũ khí và thiết bị. Đều có người tổ A thông qua con đường khác làm việc, điều này, thật ra không cần Diệp Phàm phải quan tâm.
Tới đó tự nhiên có người tới đón. Mà các đội viên chiến đấu đặc biệt của các quốc gia đều dùng “cớ” này để đến Sahara
Một đội viên là trong ba đồng chí vừa được chiêu mộ vào, mặt khác tổ A phái một người gọi là “Đông Phương” trợ giúp Diệp Phàm chấp hành nhiệm vụ.
Đồng chí Đông Phương có quân hàm trung tướng, là cao thủ bát đẳng. Trước kia cũng là bảo vệ ngầm của đồng chí thủ trưởng số 1.
Lần này tổ A hiện tại không có binh để điều, mà đồng chí hiệp trợ Diệp Phàm chấp hành nhiệm vụ cần phải có kinh nghiệm tác chiến phong phú.
Cho nên, tổ A đành phải mạo hiểm điều động nguyên lão Đông Phương ra. Đương nhiên, đề nghị này cũng là do Chủ tịch Đường đề xuất. Có thể thấy được Chủ tịch Đường đối với mê cung Sahara đúng là rất coi trọng
Đông Phương nhìn qua cũng là một lão già bình thường, trên dưới 50 tuổi. Hai gò má gầy, vẻ mặt ôn hòa.
Tới Sahara rồi liên lạc với đồng chí tiếp ứng bên kia, sau đó mấy người thay đổi quần áo ngồi lên xe ngựa xuất phát
Các đội viện chiến đấu của các quốc gia đều mặc quần áo giống như khách du lịch giả tới cửa hàng mua chiến phục, là một ít đồ quân sự để dã ngoại…
Thật ra không phải, quân phục này đều là màu xanh nhạt, nhưng thật ra do đặc điểm của sa mạc giống như vậy, người đi vào trong sa mạc, rất khó để phát hiện.
Diệp Phàm hiểu được, quân trang đặc thù này đều là thành quả khoa học kỹ thuật mới nhất của tổ A. *Không chỉ có thể tránh nóng mà còn có khả năng chống đạn, giữ ấm và ẩm. Thời tiết ở sa mạc có khi đặc biệt khô ráo, có thể giữ ẩm với nhóm đội viên mới có lợi cho việc duy trì sức chiến đấu.
Tới bên ngoài khu vực số 5 rồi.
Mấy người lặng lẽ chui từ trong xe ra sa mạc, nắm tay đồng chí lái xe, ra hiệu hãy bảo trọng
- Cẩu tử, chuyện phía dưới toàn bộ dựa vào chính các cậu. Xe chúng tôi không qua được, mục tiêu quá lớn. Từ khu số 5 đến khu số 1 diện tích rất lớn, đội viên các quốc gia đều là đi bộ vào.
Thực phẩm và nước rất nhiều, đủ cho các cậu dùng nửa tháng, thực phẩm là thực phẩm dinh dưỡng cao, có thể giúp mỗi người duy trì gần một tháng.
Cho nên, về sau khi chiến đấu, chúng ta không thể tiếp tế tiếp viện bất cứ cái gì cho các anh. Toàn bộ dựa vào các anh ở sa mạc tìm được gì để sinh tồn, ví như thức ăn nước uống.
Đặc biệt là nước, một khi có nguồn nước phải tiếp tế tiếp viện kịp thời…
Liên lạc viên trên xe vẻ mặt nghiêm túc cùng đám người Diệp Phàm dông dài một phen, xe chậm rãi chạy đi rồi. Những việc này bọn người Diệp Phàm đều hiểu, nhưng người ta cũng là quan tâm mà nói thế thôi.
- Đi thôi, chúng ta trước mắt liên hệ với khu vực số 3 “Thiên Trùng”, Thiên Trùng thật ra chính là nhân vật số hai tổ A, Tổ phó thường trực trung tướng Nghiêm Thế Kiệt, cao thủ bát đẳng
Tổ A khi chấp hành nhiệm vụ đều dùng biệt hiệu, như Diệp Phàm gọi là “Cẩu Tử”, mà quan trọng nhất tổ thứ bảy từ tổ đặc nhiệm A do thiếu tướng Đới Thành dẫn dắt đôn đốc, biệt hiệu người này là “Ba trùng”
Hơn nữa, tất cả nhóm đội viên đều chích thuốc nước vào cơ thể, sắc mặt thay đổi một phần ba. Hơn nữa, tóc tai hiện tại thay đổi, ngay cả đồng sự cũng khó mà nhận ra
Đương nhiên, đội viên tổ A có cách liên lạc của chính mình. Ngôn ngữ sử dụng đều do tổ A nghĩ ra, hơn nữa không chỉ một bộ, có vài bộ tùy thời điểm mà dùng, để ngừa việc bị bộ đội nước khác phá giải.
Bộ đội chiến đấu đặc biệt ở nước ngoài cũng có bản lĩnh như vậy. Nhưng thuốc nước chỉ có tổ A của Hoa Hạ là có. Tuy nhiên, nghe nói nước Mỹ gần đây cũng nghiên cứu ra dược phẩm đạt hiệu quả như vậy.
Tuy nhiên, so với tổ A, bọn họ dùng là dược phẩm hóa học, để lại di chứng khá mạnh. Mà tổ A làm chính là thảo dược thuần khiết. Cho nên còn có hiệu quả trong việc giúp cho thân thể khỏe mạnh.
Nghe nói phương thuốc nước này của tổ A nguyên bản là từ cổ mộ thời trung cổ còn gọi là thuật dịch dung của võ lâm cao thủ. Sau đó được nghiên cứu cải tiến bởi cao thủ tổ khoa học năng lượng. Tạo thành thảo dược dạng thuốc nước thuần khiết.
- Thiên Trùng Thiên Trùng, có nghe thấy không?
Đông Phương dùng thiết bị liên lạc gọi Nghiêm Thế Kiệt.
- Nhận được nhận được, các anh đã tới khu vực nào?
Nghiêm Thế Kiệt hỏi
- Vừa tiến vào khu vực số 5, tình hình lão Vương thế nào?
- Có thể xác định ở khu vực số 3, ngày hôm qua có liên lạc một lần, nhưng không nhìn thấy người.
Lão Vương đang chơi trốn tìm với đối thủ. Còn bảo chúng ta không cần lo chuyện của lão, nói đối thủ là cao thủ cửu đẳng, số người cũng không nhiều.
Nhưng thực lực quá hùng mạnh. Chúng ta phỏng chừng có thể đưa đồ ăn tới. Cho nên, lão Vương vẫn yêu cầu chúng ta mau chóng liên lạc với “Ba trùng” tiến vào trung tâm khu vực số 1.
Mau chóng phá giải mê cung Sahara, chiếm lấy tài liệu.*
Thiên Trùng Nghiêm Thế Kiệt nói, dừng một chút lại tiếp
- Hiện tại thì tốt rồi, chúng tôi đã đánh giá được lực lượng bọn họ.
Từ khu số 5 tới khu số 3 phải đi qua khu số 4, tình hình khu số 4 như thế nào?
Diệp Phàm hỏi
- Không rõ ràng lắm, chúng tôi vẫn luôn tìm kiếm lão Vương ở khu vực số 3. Tuy nhiên nhiều ngày như vậy vẫn không tìm thấy. Địa hình khu vực số 3 phức tạp, diện tích khu vực rất lớn, các anh phải cẩn thận
Thiên Trùng Nghiêm Thế Kiệt thận trọng nói
Cất Micro, sau đó Diệp Phàm liếc mắt nhìn Đông Phương một cái
- Điều này toàn bộ phải dựa vào chính mình, tình hình khu vực số 4 họ cũng không rõ lắm. Phỏng chừng, khu vực số 5 này cũng là một khối xương cứng, không dễ gặm
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm trọng nói.
- Tác chiến sa mạc, có hỏi cũng vô dụng. Dù là bọn họ hiểu được phần nào đó. Nhưng khi bọn họ đi rồi phương diện này cũng lập tức thay đổi
Toàn bộ dựa vào chính mình mới là cách sinh tồn. Hơn nữa, diện tích khu vực lớn như vậy, khoảng cách tới hai ba trăm km, chúng ta nói là biển cát cũng không đủ hình dung.
Ngay cả đi suốt suột thì cũng phải mất hai ba ngày. Chứ đừng nói bất cứ lúc nào cũng phải phòng bị đối thủ công kích
Ở trong khu vực này, bất cứ lúc nào cũng có thể tiềm tàng nguy hiểm. Chúng ta không biết được kẻ thù của chúng ta ẩn nấp ở đâu, có lẽ, ở ngay dưới lòng bàn chân chúng ta.
Chờ anh đến gần người ta bùng lên công kích. Có lẽ, người ta tránh ở xa đâu đó dùng súng trường chờ ngắm bắn chúng ta.
Cho nên, nơi này phải nói chính là nơi tử vong. Tôi hi vọng tất cả mọi người hãy xốc lại tinh thần, nếu muốn sống hãy đi ra khỏi nơi tử vong này. Phải trợn to đôi mắt của các anh lên.
Hễ thấy gì khả nghi là không thể qua loa. Ngay cả rắn độc, bọ cạp ở sa mạc cũng có thể lấy mạng chúng ta.
Đừng tưởng rằng trang phục như chúng ta là hoành tráng, thật ra, nơi đây rất dễ chết. Việc này, lại bị cho là cái gì.
* *Đông Phương giải thích, sáu người tản ra thành tam giác bí mật đi.
Vẫn là tôi đi đầu, các anh ở phía sau đi theo, gặp tình huống gì hãy nằm sấp xuống. Hơn nữa, tôi có kinh nghiệm về phương diện này
Đông Phương hướng về phía Diệp Phàm xin chỉ thị*
- Ông đi sau, tôi đi đầu
Diệp Phàm khoát tay dùng giọng điệu chân thật nói
- Không được
Đông Phương kiên quyết lắc đầu*
- Cậu phải cứu Lão Vương ra, cứ như vậy mà đi rất nguy hiểm. Hơn nữa, không phải tôi mạnh miệng, ở trong sa mạc, ánh mắt tôi rất tốt.
Cao nhân thôi mà, đều có ngạo khí, ngay cả đồng chí Đông Phương cũng không ngoại lệ.
- Ông xem xem ba trăm mét kia có cái gì?
Diệp Phàm đột nhiên thản nhiên cười, chỉ vào điểm cách xa ba trăm mét nói
- Thấy không rõ lắm, khá bình yên, hẳn không có đối phương ẩn núp
Đông Phương tại chỗ quan sát một hồi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái nói
Bởi vì là buổi tối, tuy nói có kính mắt kỹ thuật nhìn đêm, nhưng vì bảo vệ chính mình khỏi kẻ thù tấn công, cho nên, kính mắt đặc thù không được mở quá sáng.
Bởi vì thiết bị nhìn đêm cũng dễ dàng làm lộ chính mình. Cho nên, để kẻ thù không thể phát hiện, khoảng cách nhìn đêm cũng không quá xa, hiệu quả cũng không thật tốt.
- Ba trăm mét chỗ kia đang có một con côn trùng
Diệp Phàm chỉ vào chỗ cách ba trăm mét nói rất chắc chắn.
Quan Thuật Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 1938: Xử lý năm kẻ địch cùng lúc
Quan Trường
Nguồn: metruyen.com
- Làm sao có khả năng đó, hiệu quả nhìn đêm của cậu với của tôi không khác nhau lắm, chúng ta đều chỉnh ống nhòm về chế độ quan sát ban đêm phóng đại cỡ 3x.
Đông Phương lắc lắc đầu, căn bản là không tin Diệp Phàm có thể quan sát thấy một con chuột sa mạc ở khoảng cách xa tới ba trăm mét.
Dù cho là ban ngày phỏng chừng cũng có chút khó khăn, bởi vì con chuột và hạt cát màu sắc không khác biệt lắm, nó lại nằm trong cát thì sao cậu ta có thể phát hiện ra được.
Những đồng chí mới tham gia tác chiến cùng như Ngưu Thông cũng mở to mắt ra quan sát phía bàn tay Diệp Phàm vừa chỉ, sau đó ai nấy đều thầm lắc đầu, cho rằng điều đó là không có khả năng.
- Chưa tin thì chúng ta cứ đi xem thử!
Diệp Phàm cười, tay vừa động, bóng ngọn liễu diệp đao đã chợt lóe lên, từ chỗ cách đó ba trăm mét chợt truyền đến vài tiếng kêu xèo xèo thảm thiết, mấy người nhanh chóng chạy lại, liền phát hiện một con chuột sa mạc bê bết đầy máu, bốn chân đều bị mảnh tiểu đao chém đứt. Thân mình mấp máy trên đống cát thật là đáng thương.
- Cậu làm sao thấy được nó?
Trên mặt Đông Phương hiện lên một tia kinh hãi.
- Mắt thần!
Ngưu Thông không khỏi khen thầm một câu, vài đội viên cũng không khỏi lộ ra ánh nhìn khiếp sợ . Một là vì nhãn lực của Diệp Phàm , còn thứ hai đương nhiên là vì kỹ thuật phi đao.
Khoảng cách ba trăm mét vào buổi tối ngay cả dùng ống ngắm của súng thì độ chính xác cũng khó mà đảm bảo có thể đánh trúng con chuột sa mạc này chứ đừng nói đến chuyện dùng mảnh tiểu đao mỏng như cánh ve kiểu đó.
- Ha ha ha!
Diệp Phàm cười thần bí, rồi tiến lên phía trước. Đương nhiên, Diệp Phàm dẫn đầu đi trước, Đông Phương cũng không kiên trì chủ trương của chính mình nữa mà cam tâm theo phía sau. Tuy nhiên, dọc đường đi lão già này vẫn còn suy tư về việc Diệp Phàm có phải là có sở hữu thiết bị đặc chế của tổ A không.
Tuy nhiên, trong lòng Đông Phương cũng thầm cho là không phải. Không có khả năng đó, nếu tổ A đồng ý bán cho Diệp Phàm, vậy ông ta là một trung tướng tổ A, một nguyên lão thì cũng không thể không có phần.
Cuối cùng, đồng chí Đông Phương chỉ có thể quy kết là vì đẳng cấp võ công của Diệp Phàm cao, cho nên, nhãn lực mới tốt hơn mình.
Lão đâu có hiểu được Diệp Phàm có ưng nhãn nhạy bén và khả năng phát ra khí lực để thăm dò. Với sự trợ lực của thiết bị quan sát ban đêm, cặp mắt của Diệp Phàm có thể so với mắt sơn ưng cũng không có gì là lạ. Đồng chí Đông Phương đương nhiên có chút buồn bực, sự việc lần này, với đẳng cấp nhiêu đó của Đông Phương, quả thật là vô dụng.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được. Đồng chí Đông Phương muốn xung phong, đương nhiên là nhận phần nguy hiểm lớn nhất về phần mình. Súng hay bắn chim đầu đàn, đồng chí đi ở phía trước đương nhiên nguy hiểm hơn ở giữa rất nhiều.
Mà đồng chí Đông Phương tuy là nguyên lão, nhưng trong đội này Diệp Phàm mới là chủ soái, hơn nữa là quân chủ lực đọ sức với cao thủ cửu đẳng của kẻ thù. Đồng chí Đông Phương làm như thế, chủ yếu là để bảo vệ chủ soái là hắn.
Suốt đêm không phát hiện gì đặc biệt, nhưng thần kinh mấy người bọn họ cũng không dám lơi lỏng lúc nào.
Hành động ban ngày thì thong thả hơn nhiều, bởi vì, mục tiêu ban ngày rất rõ ràng. Trời nắng to với bức xạ thẳng đứng thế này, rất dễ phát hiện nếu có kẻ tiếp cận trong phạm vi mấy dặm.
Giữa trưa là thời điểm nóng bức nhất, mọi người liền tạm nghỉ ngơi ở cồn cát.
Khoảng tầm ba giờ chiều, đám người Diệp Phàm lại bắt đầu dấn bước, không có cách nào khác, thời gian không chờ đợi. “Chỉ cần đám người bên mình tới trễ một phút, Lão Vương sẽ lại thêm phần nguy hiểm.”
- Vách đá phía trước hình như có ký hiệu?
Lúc này, Diệp Phàm nói với Đông Phương qua bộ đàm.
- Tất cả ẩn nấp, tạm quan sát đã rồi nói sau.
- Đông Phương đề nghị.
- Diệp Phàm hạ lệnh xong rồi chính mình cũng tìm một tảng đá để ẩn nấp, dùng kính viễn vọng quan sát vách đá kia. Diệp Phàm cách xa chỗ Đông Phương tới khoảng 500 mét.
- Cậu có phát hiện gì không?
Đông Phương hỏi.
- Hình vẽ kí hiệu trên đó có chút mơ hồ, lung tung lộn xộn lắm, hình như có chỗ hơi giống vẽ trâu bò, búa rìu cung tiễn cũng có thì phải.
Diệp Phàm đáp.
- Không có gì kỳ quái, Sahara có những bức nham họa có từ thời kỳ sử dụng trâu nước, ước chừng từ năm 3500 .
đến 8000 trước công nguyên. Những bức tranh đá này chủ yếu là ở Đông Nam Algeria, Cộng hòa Chad và Libya.
Áng chừng những bức tranh này được tạo ra vào khoảng năm 1000 đến năm 8000 trước công nguyên, sử dụng hỗn hợp sữa động vật và thuốc màu đem vẽ lên vách đá.
Những động vật trong tranh bao gồm trâu, voi, hà mã và tê giác. Bức tranh người trong vật thường xuyên mang mũ đội đầu hình nồi, sử dụng côn bổng gậy gộc, búa rìu, cung tiễn, cầm côn bổng ném mạnh ra tấn công con mồi, tuy nhiên, không phát hiện bức tranh nào có cảnh ném lao.
Hơn nữa, cậu vạn lần không được sơ suất. Thủ đoạn tấn công của kẻ thù là vô cùng vô tận. Có khi, cậu mới phát hiện phía xa xa có bức tranh đá, bọn họ đã lợi dụng vách đá để ngụy trang bản thân từ đầu rồi.
Chờ cậu đến gần, nằm trong tầm ngắm của người ta, lúc đó cậu có muốn trốn cũng không kịp.
Đông Phương thận trọng giải thích, tác chiến trên sa mạc, Diệp Phàm quả đúng là không có nhiều kinh nghiệm.
- Để tôi quan sát lại kỹ một chút, nếu không có gì đặc biệt thì tôi sẽ lên trước thử xem.
Diệp Phàm nói. Ưng nhãn xuất toàn lực dò xét, ước chừng một tiếng trôi qua, Diệp Phàm không còn kiên trì được nữa.
Bởi vì, thi triển ưng nhãn cũng cần nội tức. Phải đem nội lực dồn vào mắt mới thi triển được, cho nên, nếu dùng trong thời gian dài cũng sẽ tương đối mệt mỏi.
Diệp Phàm đang muốn tiến lên thì cũng là lúc phát hiện một biến đổi rất nhỏ. Hắn phát hiện trong một bức tranh trên vách đá, có một dã nhân hình như hơi động đậy.
Diệp Phàm điều chỉnh kính viễn vọng đến mức cực đại, nửa giờ sau rốt cuộc cũng phát hiện ra manh mối. Trong bụng chửi thầm, địch nhân chó chết, cũng không biết là người nước nào. Không ngờ lại có thể dán mình lên vách đá, bọn người kia cũng thật là lợi hại, không ngờ có thể kiên trì trong thời gian dài như thế.
Phỏng chừng lúc trước đã phát hiện đoàn người Diệp Phàm tiến lại đây, cho nên, bọn người kia nghĩ đến việc xuất kỳ bất ý mà mai phục tấn công.
Nghe Diệp Phàm nói xong, Đông Phương bảo:
- Cao thủ này phỏng chừng là đội viên chiến đấu đặc biệt của Ả rập.
Bọn họ thường xuyên huấn luyện ở sa mạc, cho nên mới có thể kiên trì lâu như thế dưới ánh mặt trời, âu cũng là chuyện bình thường.
Sa mạc đối với bọn họ mà nói quen thuộc hơn chúng ta nhiều lắm. Nơi đây giống như nhà của họ vậy, cho nên, nếu chúng ta đối đầu với bọn họ thì sẽ không có ưu thế.
Tôi thấy vẫn cứ nên chờ đợi, đấu trí với bọn họ, ai không kiên trì được thì sẽ xong đời trước.
Đông Phương đề nghị.
- Không thể đợi thêm nữa, vừa rồi tôi có nhận được tin tức do Tình Thứ gửi đến. Nói là đã phát hiện được tín hiệu cho thấyLão Vương vẫn còn sống.
Hình như tình hình tương đối không ổn lắm, Lão Vương cùng đối thủ tỷ đấu lâu như vậy, vốn đã bị thương, chỉ sợ không trụ được bao lâu.
Yêu cầu chúng ta nhanh chóng tiến vào khu vực số 3. Tôi lo lắng, nếu “Thiên trùng”, bọn họ thật sự vì cứu Lão Vương mà mạo muội tới gần rồi bị cao thủ cửu đẳng của đối phương tấn công.
Đội ba tuy nói có tám người, nhưng, bản lĩnh cao nhất cũng chỉ là “Tình Thứ” là người đạt đến bát đẳng tầng thứ hai.
Thêm vào đó chỉ có Thiên Trùng là bát đẳng, các đồng chí khác chỉ là ngũ hay lục đẳng. Như vậy cả tổ có hợp lại thì khi thực sự gặp phải cao thủ cửu đẳng, phỏng chừng chỉ cần hai người là có thể thoải mái thu phục rồi.
Diệp Phàm có vẻ hơi lo lắng nói.
Còn “Tình Thứ”, kỳ thực chính là Vương Nhân Bàng. Người này ham thích phụ nữ, ngay cả ngoại hiệu cũng mang theo một chữ “tình”. Lúc đầu Diệp Phàm nghe xong thực sự cũng hết chỗ nói.
- Vậy cậu nhớ cẩn thận một chút.
Đông Phương bất đắc dĩ nói.
Diệp Phàm quan sát địa hình xung quanh, phát hiện bức họa trước mắt cách chỗ hắn khoảng một ngàn năm trăm mét. Nếu kẻ thù sử dụng súng trường uy lực lớn để bắn tỉa e rằng chính hắn sẽ bị bắn rụng như nút chai.
Tuy nhiên, nếu mấy tên đó dán mình trên bức họa để ẩn nấp. Trong tay bọn họ nếu có súng trường ngắm bắn thì hẳn cũng không cầm trên tay. Rất có khả năng là giấu trong đống cát.
Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, đột phá xông tới đằng trước bọn họ. Liễu diệp phi đao của hắn có thể đạt được phạm vi khoảng cách tấn công trên dưới 500m.
Chỉ cần có thể vọt đi như sét đánh tới khoảng cách 500m và dùng phi đao đánh chết bọn họ. Rất có khả năng sẽ đối phó được với tất cả.
Diệp Phàm vậntức điều khí một hồi, lại lặng lẽ phủ một ít cát lên che chắn cơ thể. Bộ dáng có vẻ vô cùng cẩn thận bắt đầu cong lưng chậm rãi trườn lên.
Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, bốn trăm mét, đối phương vẫn chưa có động tĩnh. Phỏng chừng, bọn họ muốn mình tới khoảng cách 500m mới ra tay.
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, vẫn là chọn phương pháp đi tới từ từ. Làm như vậy sẽ tốt hơn vì dù bọn họ đột nhiên lấy súng công kích, hắn chỉ cần náu mình xuống cát cũng có thể an toàn.
Tiến tới khoảng cách 800m, ưng nhãn Diệp Phàm phát hiện. Bóng dáng trên vách đá hơi giật giật, phỏng chừng chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên dùng lực cất một bước lớn. Triển khai thế chim ưng, mượn lực dưới chân, bốc lên, lập tức liền trở mình vọt tới một tảng đá có độ cao trên năm thước .
Sau đó, trong nháy mắt Diệp Phàm lại đạp thẳng xuống tảng đá để mượn lực bay vọt lên trời. Thi triển hổ ưng công của nhà họ Phí, như một con chim hăng hái bay vọt đi, trong nháy mắt đã đến trước vách đá.
Bàn tay lão Diệp bốc sẵn một nắm cát ném ra, lập tức, cát bụi mịt mù che trời phủ đất bắn về phía vách đá.
Đối phương quả nhiên kinh hãi, lập tức từ vách đá bắn ra. Súng lục trong tay nhắm vào Diệp Phàm ở trên không trung.
Tuy nhiên, bọn họ hiển nhiên không có bản lĩnh giết chết Diệp Phàm, động tác không có nhanh như vậy. Chỉ cảm thấy vầng dương lóa lên, trước mắt một luồng sáng bay vụt qua.
Veo…Veo veo
Mấy âm thanh chói tai rít lên, liễu diệp phi đao của Diệp Phàm đã sớm đã ẩn mình trong đám cát bụi phóng ra.
Vài giây trôi qua, phía dưới truyền đến vài tiếng trầm đục. Chắc chắn trúng đao, mà Đông Phương nhân lúc Diệp Phàm tung ra nắm cát cũng nhanh chóng dẫn theo mấy người tiến lên mấy trăm mét
Ba ba ba…
Diệp Phàm bồi xuống thêm mấy quyền cước.
A, một “ưng câu quyền” đánh ra lập tức khiến cho một người Ả Rập mũi to nát bét cả cằm.
Ngay cả khóe miệng cũng nứt toét ra một nửa. Người này há hốc nửa phần mồm miệng còn lại rồi ngã xuống.
Phía bên kia cũng được hắn “chăm sóc” ngay không chậm trễ bằng một cước đi xuống. Diệp Phàm đã tung cú đá thật lực vào chỗ đũng quần của tên kia. Máu tươi phía dưới lập tức bắn ra, ngay cả quần đặc chế cũng bị xé ra một nửa. Phỏng chừng, trúng chưởng này chắc chắn là “có món trứng ốp la”.
Bịch!
Diệp Phàm đã ra thêm một cú đá hậu kiểu bọ cạp, một tên phía sau đang mò lấy súng lãnh trọn cước này trực tiếp dính bẹp vào vách đá. Trên đầu tên đó lập tức nở hoa, hai con ngươi bay ra như hoa rụng, bép một tiếng bay thẳng vào phần mặt hình một dã nhân trên vách đá, bỗng lại khiến dã nhân đó rụng xuống như sung.
Còn về phần hai gã đã lấy được súng, Diệp Phàm khoát tay tung phi đao ra, súng liền rơi phịch xuống. Hơn nữa, bàn tay hai tên này cũng máu chảy ròng ròng rơi xuống cạnh đó.
Đợi khi Đông Phương dẫn theo năm đội viên tới trước vách đá. Phát hiện phía trước bức bích họa là năm thân người đang giãy dụa.
Trên mình mỗi tên đều là máu tươi. Mà tay chân toàn bộ đã bị chặt đứt. Có tên còn bị phạt đứt lìa cả cánh vai.