Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #16  
Old 02-06-2008, 01:31 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 16

Kỳ tích trong vách động


Ở má»™t nÆ¡i tranh tối tranh sáng nhÆ° lòng Ä‘á»™ng thất cốc Tam Äiệp, việc Mạnh Äạt Nhân đứng yên nhÆ° pho tượng, mắt đăm đăm nhìn vào vách Ä‘á»™ng quả là hành vi khác thÆ°á»ng. Äến ná»—i, có ngÆ°á»i đến mà cả Mạnh Äạt Nhân không hay, và ngÆ°á»i này khi lên tiếng cÅ©ng để lá»™ tâm trạng nghi vấn :
.......................................
khá»i Ä‘á»™ng thất đã bị Tạ Bất Nghi đứng án ngữ. Do đó, Tạ Bất Nghi ung dung đáp lá»i :
- Không sai! Và...
Mạnh Äạt Nhân ngắt lá»i :
- Và thật sá»± Äịa Khuyết cung không há» có ý giúp tại hạ duy trì công đạo, cho dù quý cung đã từng nói vá»›i tại hạ nhÆ° thế?
Tạ Bất Nghi lạnh lùng :
- Ngươi am hiểu như thế là tốt. Ta...
Má»™t lần nữa, Mạnh Äạt Nhân ngắt lá»i :
- Và lần này, tôn giá đã có ý định, quyết há»i cho ra lẽ nÆ¡i hạ lạc của chân kinh?
Tạ Bất Nghi gằn giá»ng :
- Äúng vậy! Và ta khuyên ngÆ°Æ¡i đừng nên bÆ°á»›ng bỉnh. Vì đây là chá»— ngÆ°Æ¡i táng thân, má»™t nÆ¡i quá»· không hay, thần không biết.
Mạnh Äạt Nhân chợt mỉm cÆ°á»i :
- Hóa ra tôn giá vẫn chưa được quý Cung chủ cho hay rằng gần một năm qua tại hạ đã bị mụ Cổ Mỹ Kỳ, Viện chủ Cửu U Quỷ viện giam giữ?
Tạ Bất Nghi bị bất ngỠ:
- Ngươi nói thật?
Mạnh Äạt Nhân nhún vai :
- Tôn giá có thể há»i lại quý Cung chủ kia mà? Huống chi, tại hạ vô tình đã bị tôn giá dồn vào tuyệt lá»™, tại hạ nào dám đùa vá»›i sinh mạng?
Tạ Bất Nghi thu nhỠđôi mắt, để từ đó bắn xạ hai tia nhìn dò xét :
- Ngươi muốn ám chỉ hiện bí kíp Vạn Lưu Quy Tông đã rơi vào tay Cổ viện chủ?
Mạnh Äạt Nhân thẳng thừng bác bá» :
- Vậy thì chÆ°a! NhÆ°ng nÆ¡i hạ lạc của chân kinh, có lẽ chỉ có mụ há» Cổ là ngÆ°á»i am tÆ°á»ng hÆ¡n ai hết.
Tạ Bất Nghi lại mỉm cÆ°á»i :
- Thì bây giỠđến lượt ngươi nói cho ta hay nơi cất giữ chân kinh, cũng đâu phải muộn?
Mạnh Äạt Nhân quyết chiếm chủ Ä‘á»™ng nên bật cÆ°á»i :
- Tôn giá nghĩ như vậy là sai rồi.
- Sai? Sai như thế nào?
Mạnh Äạt Nhân trầm giá»ng :
- Vì trÆ°á»›c kia tại hạ đã tận tay giao bí kíp cho gia đại cá»­u Tôn Bằng. Riêng Tôn Bằng hiện ở đâu, chỉ có mụ há» Cổ là thông tá».
Và thật bất ngá», Tạ Bất Nghi chợt cÆ°á»i sặc sụa :
- Ngươi bảo ngươi giao bí kíp cho Tôn Bằng? Ngươi nghĩ ta chịu tin ngươi sao? Ha... ha...
Tuy phản ứng của Tạ Bất Nghi có phần nào đúng vá»›i dá»± Ä‘oán nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng hoang mang khi nghe lão cÆ°á»i nhÆ° vậy.
Do vậy, chá» lão dứt tiếng cÆ°á»i, Mạnh Äạt Nhân lập tức há»i :
- Sao tôn giá không tin lá»i tại hạ nói? Hay tôn giá nghÄ©, tại hạ chÆ°a há» giao mảnh bia da của quyển bí kíp cho Tôn Bằng?
Tạ Bất Nghi có một thoáng sửng sốt :
- Chỉ là mảnh bìa da thôi sao? Vậy thì... khả dĩ ta có thể tin...
Rồi ngay sau đó, như để che giấu thái độ sửng sốt, Tạ Bất Nghi gật gù :
- Nói tóm lại, ngươi đã giao mảnh bìa da cho Tôn Bằng và nơi Tôn Bằng hiện lưu ngụ chỉ có một mình Cổ viện chủ hay biết?
Mạnh Äạt Nhân chậm rãi hít vào má»™t hÆ¡i, sau đó cố tình khích ná»™ lão :
- Không sai! Và liệu có quá muộn không nếu Viện chủ Cửu U Quỷ viện bất chấp tình giao hảo đã có bấy lâu nay giữa Nhị viện Nhị cung để âm thầm một mình đắc thủ chân kinh?
Tạ Bất Nghi vỠtrấn tĩnh thật khéo :
- Cho dù là ai đắc thủ đi chăng nữa, bí kíp Vạn Lưu Quy Tông vẫn là sở hữu chung của Nhị viện Nhị cung.
Mạnh Äạt Nhân bÄ©u môi :
- Thật thế sao? Vậy tôn giá giải thích thế nào vá» lần đôi co giữa tôn giá và lão Äoàn ThÆ°á»ng Thắng, Ä‘á» cập đến quyá»n lợi giữa Äịa Khuyết cung và Bách Nhân viện đối vá»›i bí kíp Vạn LÆ°u?
Tạ Bất Nghi giật mình :
- Sao ngươi biết có chuyện này xảy ra?
Mạnh Äạt Nhân mạo hiểm tung con cá» quyết định :
- Äâu phải chỉ rẳng Cá»­u U Quá»· viện có tiểu tâm muốn má»™t mình chiếm Ä‘oạt chân kinh? Äoàn ThÆ°á»ng Thắng đã bẩm báo chuyện này cho Viện chủ Bách Nhân viện - là Nhất Trần đạo trưởng và Vô Cá»±c lão nhân, Cung chủ Thiên Tàn cung. Vậy thì dá»±a vào đâu tôn giá cho rằng dù ai chiếm Ä‘oạt cÅ©ng vậy, bí kíp Vạn LÆ°u sẽ là vật sở hữu chung của Nhị viện Nhị cung?
Tạ Bất Nghi không thể giấu nổi tâm trạng rúng động.
Lão im lặng ngẫm nghÄ© vá» lá»i nói của Mạnh Äạt Nhân.
Và sau cùng, khi lên tiếng, lão nói bằng thái độ nghi hoặc :
- Nhị viện Nhị cung, ngoài bổn cung đã xuất đầu lộ diện, làm sao ngươi biết rõ những nhân vật nhất môn chi chủ của một cung và Nhị viện còn lại?
CÆ°á»i thầm vì thấy Tạ Bất Nghi đã thật sá»± lầm mÆ°u, Mạnh Äạt Nhân cố tình nói mập má» :
- Phàm ai cÅ©ng vậy, Ä‘á»u xem trá»ng thanh danh, nhất là danh Ä‘i liá»n vá»›i lợi. Tôn giá nghÄ© há» cam tâm giữ kín tung tích mãi, để má»™t mình quý cung tha hồ khuynh loát giang hồ sao? Huống chi, dù sao quý cung vẫn còn thiếu phần trá»ng yếu nhất vủa bí kíp Vạn LÆ°u, cÆ¡ há»™i cho hỠđúng đầu Nhị viện Nhị cung vẫn còn kia mà?
Äôi mục quang của Tạ Bất Nghi má»™t lần nữa thu nhá» lại. NhÆ°ng lần này, từ hai khe hở ti hí của hai mắt, Tạ Bất Nghi để xạ ra hai luồng sát khí :
- Bảo bổn cung thiếu phần trá»ng yếu của chân kinh, dÆ°á»ng nhÆ° ngÆ°Æ¡i Ä‘á» quyết phần lá»›n chân kinh đã rÆ¡i vào tay bổn cung? Äó là ngÆ°Æ¡i tá»± suy diá»…n hay ngÆ°Æ¡i đã thật sá»± hay biết Ä‘iá»u đó?
Mạnh Äạt Nhân tuy thầm lo ngại vá»›i hai tia nhìn đầy sát khí của lão Tạ nhÆ°ng ngoài mặt vẫn giữ thái Ä‘á»™ thản nhiên :
- Muốn ngÆ°á»i khác không biết thì đừng nên làm. Ngược lại,...
Tạ Bất Nghi bật quát :
- Ngược lại thì sao? Phải chăng ngÆ°Æ¡i muốn tìm cái chết? Kẻ biết nhiá»u thì mau tổn thá», tiểu tá»­, đỡ!
Vù...
Äã lÆ°á»ng trÆ°á»›c tình huống này, Mạnh Äạt Nhân vá»™i tạt bá»™ tránh chiêu :
- Sao tôn giá đột nhiên động nộ? Phải chăng là để che giấu việc bí kíp Vạn Lưu đã...
Tạ Bất Nghi chuyển ngÆ°á»i bám theo Mạnh Äạt Nhân và bật lên tiếng gầm uy hiếp :
- Bí kíp gì chứ? Giá»i cho ngÆ°Æ¡i dám dùng Bát Quái Du Hình Bá»™ để tránh chiêu! Xem chưởng!
Vù...
Mạnh Äạt Nhân rúng Ä‘á»™ng. Vậy là có quá nhiá»u ngÆ°á»i am hiểu nên dá»… dàng nhận ra xuất xứ công phu Bát Quái môn. Và mức Ä‘á»™ am hiểu của Tạ Bất Nghi ngay lập tức làm cho bá»™ pháp Bát Quái Du Hình Bá»™ của Mạnh Äạt Nhân phải Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i má»™t bá»™ pháp khắc chế.
Mạnh Äạt Nhân nao núng nhìn chiêu chưởng của đối phÆ°Æ¡ng trong nháy mắt đã tiếp cận và Ä‘ang thật sá»± uy hiếp các trá»ng huyệt phía chính diện bản thân.
Äể chi trì sinh mạng, dù biết là nguy hiểm nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân vẫn liá»u lÄ©nh phát chiêu ngăn đỡ :
- Cá»› gì tôn giá ngay chiêu đầu đã muốn lấy mạng tại hạ? Äỡ!
Ầm!
Mạnh Äạt Nhân chao đảo, tạo cÆ¡ há»™i cho Tạ Bất Nghi lừng lững lao đến :
- Äâu phải chỉ lúc nãy ta má»›i có ý định Ä‘oạt mạng ngÆ°Æ¡i? Hãy ngoan ngoãn chấp nhận số phận! Äỡ!
Vù...
TrÆ°á»›c áp lá»±c cá»±c kỳ lợi hại của chiêu công do lão Tạ cố tình xuất thủ, theo bản năng, Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang đà chao đảo lập tức định chân chuyển vị theo Bát Quái Du Hình Bá»™.
Vút!
Thấy Mạnh Äạt Nhân may mắn thoát chiêu, Tạ Bất Nghi thịnh ná»™!
- Thật không ngỠđến lượt ngươi thì Bát Quái Du Hình Bộ lại có đôi chút biến đổi. Nhưng dẫu sao, đố ngươi thoát chết phen này. Xem đây!
Tạ Bất Nghi vÆ°Æ¡n trảo và chợt nhắm vào Mạnh Äạt Nhân để chá»™p vào hÆ° không vài lượt.
Theo cái chá»™p của lão Tạ, má»™t lượng hấp lá»±c chợt cuốn hút lấy Mạnh Äạt Nhân, khiến đôi chân Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang chuyển dịch bá»—ng đình trệ, nhÆ° bị má»™t lá»±c lượng vô hình nào đó níu kéo lại.
Mạnh Äạt Nhân biến sắc, thừa biết đấy là công phu Cách Không Nhiếp Vật trÆ°á»›c kia La Cảnh Thân đã từng vận dụng và tạo nguy khốn không phải ít cho Mạnh Äạt Nhân.
Và Mạnh Äạt Nhân đành vận dụng toàn bá»™ ná»™i công vừa kháng cá»± hấp lá»±c vừa cố bức ngÆ°á»i ra khá»i phạm vi nguy hiểm.
Cảnh giằng co xảy ra chỉ trong thoáng mắt và Mạnh Äạt Nhân bá»—ng nghe Tạ Bất Nghi rít lên ngạo mạn :
- CÅ©ng vá»›i phản ứng này, trÆ°á»›c ngÆ°Æ¡i đã có ít nhất mÆ°á»i mấy kẻ đã từng nạp mạng dÆ°á»›i tay Nhiếp Hồn Äoạt Mạng Tạ Bất Nghi ta. Mau Ä‘i!
Cùng vá»›i tiếng rít sau cùng của lão, má»™t luồng chấn kình cá»±c mạnh bá»—ng xuất hiện, thay cho hấp lá»±c Ä‘ang hiện hữu để vá»— mạnh vào hậu tâm Mạnh Äạt Nhân.
Ào...
Khác vá»›i La Cảnh Thân Ä‘á»™ nào, cách biến đổi từ yếu quyết chữ “Hấp†mang yếu quyết chữ “Chấn†của lão Tạ lợi hại hÆ¡n bá»™i phần. Vì thế, toàn bá»™ huyệt đạo lẫn kinh mạch trá»ng yếu ở phía sau Mạnh Äạt Nhân Ä‘á»u lâm cảnh sắp bị chấn vỡ đến nÆ¡i.
Äúng lúc này, thật khéo, Mạnh Äạt Nhân trong tÆ° thế của ngÆ°á»i bị dồn Ä‘uổi và là bị bức dồn vào tuyệt lá»™, phần cuối của Ä‘á»™ng thất cốc Tam Äiệp, những dấu vết do các nhân vật trăm năm trÆ°á»›c đã thất tung, từng lÆ°u lại thêm trên vách Ä‘á»™ng Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên lá»t cả vào mục quang của Mạnh Äạt Nhân.
Äó là những dấu vết vừa má»›i đây từng làm Mạnh Äạt Nhân nhìn đến ngây ngÆ°á»i, trÆ°á»›c lúc Tạ Bất Nghi xuất hiện uy hiếp.
Và lúc này má»™t trong những dấu vết đó bá»—ng gợi cho Mạnh Äạt Nhân má»™t ý niệm kỳ lạ.
Tâm cÆ¡ máy Ä‘á»™ng, Mạnh Äạt Nhân chợt khom ngÆ°á»i vá» phía trÆ°á»›c, nhÆ° Ä‘ang bị chấn kình của lão Tạ bắt Mạnh Äạt Nhân phải có tÆ° thế nhÆ° vậy.
Và khi toàn bá»™ thân trên đã khom đến mức tay có thể chạm đất, đầu có Mạnh Äạt Nhân chợt ngoảnh vá» phía sau. Vá»›i tÆ° thế này, Ä‘á»™ng thái phát kình của lão Tạ vô tình được Mạnh Äạt Nhân nhìn bằng vị thế hoàn toàn khác so vá»›i bình thÆ°á»ng, là nhìn từ phía dÆ°á»›i lên. Do đó, Mạnh Äạt Nhân hầu nhÆ° phát hiện phần hạ bàn của lão Tạ hoàn toàn để hở.
Äôi mục quang vụt lóe sáng và Mạnh Äạt Nhân nghe từ tâm kinh nhÆ° có câu nói thúc giục: “hoặc ngay lúc này hoặc không bao giá»â€. Lập tức Mạnh Äạt Nhân ngoặc cả hai tay vá» phía sau. Từ tÆ° thế kỳ quái đó, khi Mạnh Äạt Nhân nhả kình, chiêu công xuất hiện tạo má»™t luồng kình khí thổi thốc từ dÆ°á»›i thổi lên, quật vào chấn kình của lão Tạ, vừa uy hiếp ngược lại phần hạ bàn của đối phÆ°Æ¡ng.
Ào...
Chấn kình của lão Tạ chÆ°a kịp chạm và Mạnh Äạt Nhân liá»n bị chiêu công kỳ quái của Mạnh Äạt Nhân đẩy tạt lên cao. Khiến chiêu của lão từ tình trạng chá»±c chá» Ä‘oạt mạng Mạnh Äạt Nhân biến thành vô hại lẫn vô dụng đối vá»›i Mạnh Äạt Nhân.
Vù...
ChÆ°a hết, đến lượt lão phải hồi bá»™ và nhảy tạt qua má»™t bên má»›i mong thoát khá»i sá»± uy hiếp ngược lại của Mạnh Äạt Nhân vào phần hạ bàn.
Không bá» lỡ cÆ¡ há»™i, lão Tạ nhảy tránh có nghÄ©a là lão tá»± bá» Ä‘i vị thế án ngữ có lợi cho lão, Mạnh Äạt Nhân vá»™i bật uốn ngược ngÆ°Æ¡i vá» phía sau.
NhỠđó, vá»›i thÆ° thức Lý NgÆ° Äả Äỉnh vừa thi triển, Mạnh Äạt Nhân lập tức cùng lão Tạ chuyển đổi vị trí cho nhau, đến lượt Mạnh Äạt Nhân đứng mé ngoài, nhÆ°á»ng phần cuối Ä‘á»™ng cho lão Tạ.
Vút!
Khi quay ngÆ°á»i lại, Tạ Bất Nghi thoáng sững ngÆ°á»i, nhìn Mạnh Äạt Nhân không chá»›p mắt :
- NgÆ°Æ¡i...
Thoát chết trong gang tấc và ngược lại chuyển nguy thành an, Mạnh Äạt Nhân vùng cÆ°á»i lên :
- Lão hà tất phải kinh ngạc! Vậy nha! Tại hạ đi đây! Ha... ha...
Không dám quay lÆ°ng bõ chạy, Mạnh Äạt Nhân vừa cÆ°á»i vừa thoăn thoát bÆ°á»›c lùi ra phía ngoài.
Tạ Bất Nghi vẫn tiếp tục ngẩn ngÆ°á»i, chỉ đến khi Mạnh Äạt Nhân đã đạt khoảng cách năm trượng hÆ¡n, lão má»›i sá»±c tỉnh.
Lão quát :
- Hồi Phong tuyệt thức của phái Côn Luân sao ngươi am hiểu? Phải chăng giữa ngươi và lão Vô Cực...
CÅ©ng nhÆ° tiếng quát của lão phải ná»­a chừng ngÆ°ng lại, lão Ä‘ang tung ngÆ°á»i Ä‘uổi theo Mạnh Äạt Nhân thì tiếng quát bá»—ng vang lên khiến lão phải khá»±ng ngÆ°á»i lại nhÆ° chạm phải bức tÆ°á»ng vô hình.
Tiếng quát xuất phát từ phía sau lÆ°ng Mạnh Äạt Nhân, nghÄ©a là từ đâu đó ngoài Tam Äiệp cốc.
- Kẻ nào to gan dám gá»i đích danh ngoại hiệu của lão hủ?
Và tiếng quát Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng làm Mạnh Äạt Nhân rúng Ä‘á»™ng phải dừng lại.
Äể tránh vị thế sẽ bị Tạ Bất Nghi uy hiếp ở phía trÆ°á»›c, và còn bị chủ nhân của tiếng quát chận đứng lối thoát ở sau, ngay khi đứng lại, Mạnh Äạt Nhân lập tức lạng ngÆ°á»i lách vào má»™t khe đá vừa bá»—ng nhiên phát hiện ngay chá»— Mạnh Äạt Nhân dừng lại.
Vút!
Phát hiện sự thể, Tạ Bất Nghi vội gầm lên :
- Tiểu tử chớ mong chạy thoát! Ta...
Äang gầm giữa chừng, má»™t tiếng cÆ°á»i châm chá»c bá»—ng vang lên, má»™t lần nữa làm Tạ Bất Nghi khá»±ng ngÆ°á»i lại :
- Äịa Khuyết cung luôn bảo sẽ không gây bất lợi gì cho Mạnh Äạt Nhân, cá»› sao lần này Tạ tiá»n bối dÆ°á»ng nhÆ° có hành Ä‘á»™ng ngược lại?
Vút! Vút! Vút!
Ba bóng nhân ảnh xuất hiện, nhìn vào Tạ Bất Nghi đang bối rối.
Tạ Bất Nghi lẩn lượt nhìn ba nhân vật nỠ:
- Côn Luân phái có ý gì khi bá»—ng dÆ°ng quay lại Tam Äiệp cốc?
Trong ba nhân vật vừa xuất hiện, nhân vật có niên ká»· cao nhất, chỉ Ä‘á»™ tam tuần, vốn là trang kiếm khách tuấn tú. Y mỉm cÆ°á»i :
- Cung chủ quý cung Ä‘ang chuẩn bị buổi lá»… tiếp nhận ngôi Minh chủ, giúp võ lâm duy trì chính nghÄ©a, Tạ tiá»n bối thân là ÄÆ°á»ng chủ Hình Ä‘Æ°á»ng, sao không hồi cung lo việc, lại lẩn quẩn tại Tam Äiệp cốc này?
Tạ Bất Nghi cÆ°á»i lạt :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên ta phải lo việc của ta, do Cung chủ bổn cung giao phó. Äâu can hệ gì đến Côn Luân phái các ngÆ°Æ¡i?
Trang kiếm khách gật gù :
- Nếu quả là vậy, tệ phái thật không dám làm trá»… nải công việc của Tạ tiá»n bối. Xin cáo biệt!
Tạ Bất Nghi lập tức quát ngăn lại :
- Chậm đã! NgÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a giải thích nguyên nhân sá»± xuất hiện của bá»n ngÆ°Æ¡i?
DÆ°á»ng nhÆ° chỉ chá» Tạ Bất Nghi gặng há»i câu này, trang kiếm khách ná» chợt nghiêm giá»ng :
- Tạ tiá»n bối đã há»i, Phan Thế Anh vãn bối thật không dám giấu. Chẳng là Mạnh Äạt Nhân là do bổn phái Ä‘Æ°a đến Tam Äiệp cốc này, bởi ý định giúp quý cung và Cái bang giải tá»a má»i hiá»m khích. NhÆ°ng do việc há» Mạnh chậm xuất hiện, khiến bổn phái nghÄ© y có lẽ đã gặp chuyện không may nên đành lÆ°u lại tìm kiếm. Giá» thì khác rồi, Ä‘a tạ tiá»n bối đã có cách lÆ°u y lại, hiện y Ä‘ang Ä‘uợc ngÆ°á»i của bổn phái săn sóc.
Tạ Bất Nghi tái mặt :
- à ngÆ°Æ¡i muốn nói gần đây tiểu tá»­ đã là ngÆ°á»i từng gần gÅ©i vá»›i Côn Luân?
Phan Thế An mỉm cÆ°á»i :
- Äó là sá»± thật! Mà sao Tạ tiá»n bối bá»—ng lại có vẻ âu lo?
Tạ Bất Nghi phóng mắt nhìn ra bên ngoài Tam Äiệp cốc :
- Lệnh sư bá, Vô Cực lão nhân, lúc nãy đã lên tiếng, giỠthì ở đâu, sao không thấy?
Phan Thế An vẫn mỉm cÆ°á»i :
- Có lẽ lão nhân gia vẫn đứng ở bên ngoài và Ä‘ang cùng Mạnh Äạt Nhân đàm đạo. Có phải Tạ tiá»n bối muốn gặp lão nhân gia?
Tạ Bất Nghi guợng mỉm cÆ°á»i :
- Vậy thì không cần! Là thôi, việc ở đây cũng đã xong, đến lúc ta phải hồi cung bẩm báo.
Vút!
Tạ Bất Nghi đi nhanh như bị ma đuổi. Phan Thế Anh đưa mắt nhìn hai nhân vật đứng bên cạnh :
- Không hiểu đã có chuyện gì đã xảy ra? Nhị sư đệ và tam sư đệ có thầy lão ta đã tỠra kiêng dè sư bá tổ không?
Hai gã nỠlần lượt gật đầu :
- CÅ©ng phải nói thêm, dÆ°á»ng nhÆ° lão không hài lòng vá» việc sÆ° bá tổ xuất hiện.
Gã thứ hai bảo :
- Äiá»u đó thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên rồi. SÆ° bá tổ cÅ©ng đã nói nhÆ° thế rồi sao? Rằng chỉ cần ba ngÆ°á»i bá»n ta xuất hiện, lão dù không cam tâm cÅ©ng không có bất kỳ hành Ä‘á»™ng nào gây tổn hại cho bá»n ta. Có thể nói, công phu Côn Luân phái chúng ta cÅ©ng có chá»— đáng để Äịa Khuyết cung kiêng nể đôi phần.
Phan Thế Anh lại nêu nghi vấn :
- Dù thế nào Ä‘i nữa ta cÅ©ng thấy lạ, không hiểu sao sÆ° bá tổ lai tá» ra quan tâm đến gã há» Mạnh? Äã thế, lão nhân gia còn giao cho lục sÆ° muá»™i nhiệm vụ phải chiếu cố gã. Thật không sao hiểu nổi.
Hai gã kia bật cÆ°á»i :
- Xem đại sÆ° huynh kìa! Sao cứ nhÆ° ngÆ°á»i uống phải dấm chua vậy?
- Äại sÆ° huynh yên tâm! Theo đệ, lục sÆ° muá»™i đã bị tÆ° thái phong lÆ°u anh tuấn của đại sÆ° huynh thu mất hồn phách rồi.
- Một tiểu tử vô dụng như gã hỠMạnh đâu đáng để đại sư huynh bận tâm? Ha ha...
Phan thế Anh miá»…n cưỡng cÆ°á»i theo nhÆ°ng trong lòng vẫn ngấm ngầm lo ngại...
Tài sản của aspirin

  #17  
Old 02-06-2008, 01:33 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 17

Vô Cực lão nhân


Ngỡ chỉ là nÆ¡i nấp tạm nên Mạnh Äạt Nhân hoàn toàn bất ngá» khi vừa lách vào khe đá chợt nghe tiếng ngÆ°á»i chỉ Ä‘iểm :
- Phía bên tả có lối thoát thân. Mau theo ta!
Mạnh Äạt Nhân giật mình. Và nếu không sợ gây kinh Ä‘á»™ng lẫn hoài nghi cho lão há» Tạ có lẽ Mạnh Äạt Nhân phải kêu thành tiếng tính Ä‘anh của nhân vật vừa có lá»i chỉ Ä‘iểm.
Kịp trấn tÄ©nh, Mạnh Äạt Nhân vá»™i tuân theo lá»i chỉ Ä‘iểm ná».
Sau khi ngoặc ngÆ°á»i vá» phía tả, vốn là má»™t ngách đá có địa hình hiểm trở, Mạnh Äạt Nhân lập tức nhìn thấy nhân vật ná» Ä‘ang thoăn thoắt Ä‘i trÆ°á»›c dẫn Ä‘Æ°á»ng.
Chân bÆ°á»›c theo, Mạnh Äạt Nhân lại thầm lo lắng và chuẩn bị sẵn những lá»i đối đáp vì biết nhân vật ná» thế nào cÅ©ng nêu những nghi vấn khó thể chối cãi.
Äi theo nhân vật đó má»™t lúc lâu, vượt qua nhiá»u chá»— ngoặc bất ngá», cuối cùng Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng nhận ra đó là lối thoát thân thật sá»±.
Và Mạnh Äạt Nhân thật sá»± ngạc nhiên khi má»™t lần nữa phát hiện bản thân lại Ä‘ang hiện diện ở ngay phía sau Tam Äiệp cốc, và chỉ cách khu vá»±c - mà Mạnh Äạt Nhân từng bị mỹ phụ trung niên Môn chủ Thần môn xô xuống Ä‘á»™ mÆ°á»i trượng.
CÅ©ng nghÄ© đã đến chá»— an toàn, nhân vật ná» quay lại bÄ©u môi, nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Ngươi có bản lãnh cao thâm thật đấy! Hừ!
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i gượng :
- Bạch cô nương...
Không để Mạnh Äạt Nhân kịp giải thích, nữ nhân há» Bạch hậm há»±c há»i luôn má»™t hồi :
- NgÆ°Æ¡i còn biết đến Bạch Quan Nguyệt ta nữa sao? Nào, nói Ä‘i! Bản lãnh của ngÆ°Æ¡i rõ ràng cao thâm hÆ¡n ta, cá»› sao trÆ°á»›c đây cứ giả vá»? Phải chăng đại sÆ° huynh ta đã ngỠđúng? Kỳ thá»±c ngÆ°Æ¡i làm nhÆ° thế hoàn toàn là có mÆ°u đồ bất lợi đối vá»›i ta? Lại còn gá»i ta là chủ nhân, ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i cợt ta và chỉ xem ta là má»™t nha đầu ngu ngốc? NgÆ°Æ¡i giá»i lắm, Mạnh Äạt Nhân!
Mạnh Äạt Nhân nghiêm mặt nhìn nàng :
- Cô nÆ°Æ¡ng nói đã xong chÆ°a? Sao cô nÆ°Æ¡ng chỉ biết trách ngÆ°á»i mà không tá»± xét lại hành vi bản thân? Và tại hạ chỉ cần cô nÆ°Æ¡ng hãy xét lại má»—i má»™t Ä‘iá»u thôi. Äó là tại Hắc Thạch đảo, chuyện gì sẽ xảy ra nếu tại hạ khăng khăng bảo võ công của tại hạ cao minh hÆ¡n cô nÆ°Æ¡ng? Nào, hãy đặt vào tình trạng đó, cô nÆ°Æ¡ng thá»­ Ä‘oán xem nào?
Bạch Quan Nguyệt tuy có tính khí ương bướng nhưng không phải vì thế mà không biết suy nghĩ.
Nàng cau mặt :
- Ngươi muốn nói ta sẽ không chấp nhận sự thật và giữa ta và ngươi rồi sẽ xảy ra giao đấu?
Mạnh Äạt Nhân lắc đầu :
- CÅ©ng không đến ná»—i nhÆ° vậy. Có chăng, đối vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, tại hạ nếu không phải là quái nhân thì cÅ©ng là ngÆ°á»i được thủy trại Hoàng Hà phái đến để tìm cách dò xét cô nÆ°Æ¡ng. Và hậu quả là tại hạ sẽ khó cùng cô nÆ°Æ¡ng chung lÆ°ng hiệp lá»±c nghÄ© kế tá»± giải thoát. Chi bằng tại hạ cứ giả vá» nhÆ° thế mà hay.
- Hừ! Chỉ hay vá»›i ngÆ°Æ¡i, nào có hay gì vá»›i ta. Nói Ä‘i, sao sau đó ngÆ°Æ¡i vẫn cứ vá» kém cá»i, buá»™cc ta phải vì ngÆ°Æ¡i mà chậm cÆ°á»›c trình?
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Äã vá» thì phải vá» nhÆ° thật. Tại hạ ngại phải đối đầu vá»›i phản ứng của cô nÆ°Æ¡ng, nhÆ° lúc nãy chẳng hạn. Không lẽ cô nÆ°Æ¡ng không tá»± biết cô nÆ°Æ¡ng sẽ giận dữ nhÆ° thế nào nếu tại hạ để cô nÆ°Æ¡ng phát giác sá»± thật?
Nàng bĩu môi :
- Nhưng cuối cùng sự thật vẫn là phơi bày. Ngươi nói đi, ngươi làm như thế có mưu đồ gì?
Mạnh Äạt Nhân nhún vai :
- Hoàn toàn không có mưu đồ, ngoại trừ...
Nàng nôn nóng :
- Sao?
- Äại trượng phu không thể bá»™i tín, tại hạ đã hứa cùng cô nÆ°Æ¡ng đến đối mặt vá»›i Äịa Khuyết cung, và ngÆ°á»i có hành vi quang minh lá»—i lạc nhÆ° tại hạ đâu có ngại cùng Äịa Khuyết cung đối mặt? NhÆ° vậy cá»› gì tại hạ không cùng đến Tam Äiệp cốc vá»›i cô nÆ°Æ¡ng?
Mạnh Äạt Nhân vừa dứt lá»i, từ má»™t chá»— khuất cạnh đó bá»—ng có thanh âm trầm hùng vang lên :
- Hay cho bốn chữ quang minh lá»—i lạc, khiến lão hủ không thể cùng thiếu hiệp luận bàn vể đối Ä‘iá»u nghi vấn.
Bạch Quan Nguyệt nhìn vỠphía đó :
- Sư bá tổ? Lão nhân gia sao cũng đến đây?
Mạnh Äạt Nhân lạnh khắp ngÆ°á»i khi chạm phải thần quang lấp loáng từ đôi mục quang của má»™t lão nhân có cốt cách phi phàm và có dáng dấp tiên phong đạo cốt.
Khiếp sợ trÆ°á»›c đôi thần quang đó, Mạnh Äạt Nhân chợt bÆ°á»›c lùi :
- Lão là...
Mạnh Äạt Nhân chợt nghe Bạch Quan Nguyệt nạt ngang :
- Äây là sÆ° bá tổ của ta, Vô Cá»±c lão nhân. NgÆ°Æ¡i không được vô lá»….
Mạnh Äạt Nhân nuốt lại lá»i định nói, vì suýt nữa đã gá»i thẳng lão là Cung chủ Thiên Tàn cung nhÆ° đã khám phá.
Vô Cá»±c lão nhân xua tay vá»›i Bạch Quan Nguyệt, ra vẻ Ä‘á»™ lượng hÆ¡n ngÆ°á»i :
- Äùng trách y nhÆ° vậy vì kẻ không biết không có tá»™i. Ở đây đã có lão hủ, tiểu liá»…u đầu ngÆ°Æ¡i có thể Ä‘i Ä‘Æ°á»c rồi.
Lo sợ Mạnh Äạt Nhân vá»™i kêu :
- Không cần như vậy! Hoặc Bạch cô nương lưu lại, hoặc tại hạ sẽ bỠđi nếu Bạch cô nương cũng bỠđi.
Bạch Quan Nguyệt kinh ngạc :
- NgÆ°Æ¡i sợ Äịa Khuyết cung đến thế sao? Yên tâm Ä‘i, chuyện của ngÆ°Æ¡i ta đã nói vá»›i gia sÆ°. Và ngay bây giá», nếu đã có sÆ° bá tổ ta ở đây, ngÆ°Æ¡i càng không nên sợ.
Mạnh Äạt Nhân chợt lùi thêm hai bÆ°á»›c nữa :
- Cung chủ Äịa Khuyết cung dẫu sao cÅ©ng sắp là Minh chủ võ lâm, tại hạ thật không phải nếu để Côn Luân vì tại hạ phải chịu hệ lụy. Tại hạ đành thâm tạ Æ¡n cứu mạng vừa rồi, xin cáo biệt!
Äoạn Mạnh Äạt Nhân quay ngÆ°á»i từ từ bá» Ä‘i.
Có lẽ Bạch Quan Nguyệt định ngăn lại, Mạnh Äạt Nhân chợt nghe Vô Cá»±c lão nhân lên tiếng :
- Cứ để y đi, Quan Nguyệt! Cũng không thể trách y một khi Tạ Bất Nghi đã làm y khiếp sợ.
Dù bất phục khi nghe Vô Cá»±c lão nhân nói nhÆ° vậy nhÆ°ng đối vá»›i Mạnh Äạt Nhân, được Ä‘i thoát là đủ lắm rồi, nên cÆ°á»›c bá»™ được dịp Ä‘i nhanh hÆ¡n.
... Äến khi Tam Äiệp cốc chỉ còn là má»™t dãy má» xa ở phía sau, lúc Mạnh Äạt Nhân định dừng lại và tìm chá»— nghÄ© chân thì thanh âm của Vô Cá»±c lão nhân lại khẽ vang lên ngay phía sau :
- Chạy một mạch ngoài năm mươi dặm không một lần ngừng nghỉ, xem ra việc ngươi am hiểu Hồi Phong tuyệt thức như Tạ Bất Nghi hô hoán rất có thể là sự thật.
Mạnh Äạt Nhân quay lại nhìn lão nhân Vô Cá»±c bàng ánh mắt thất vá»ng :
- Lão không hổ danh Cung chủ Thiên Tàn cung, công phu quả nhiên đã đạt mức tối thượng. Hà...
CÅ©ng nhu công phu võ há»c, công phu hàm dưỡng của Vô Cá»±c lão nhân quả nhiên cÅ©ng đạt mức thượng thùa.
Lão vẫn thản nhiên, không giận dữ cho dù chÆ°a thừa nhận lá»i của Mạnh Äạt Nhân là đúng. Lão há»i :
- Vì sao ngươi bảo lão hủ là Cung chủ Thiên Tàn cung?
Biết sẽ vô vá»ng nếu định đối phó vá»›i lão nhÆ° đã đối phó vá»›i Tạ Bất Nghi, Mạnh Äạt Nhân đành chá»n giải pháp tùy cÆ¡ ứng biến. Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i nhẹ :
- Äã có lần tại hạ cùng Bạch Quan Nguyệt bị Thiên Tàn cung chận lối.
Qua thanh âm, cũng như qua thái độ có phần nương nhẹ của Cung chủ dành cho Bạch Quan Nguyệt, đâu có gì lạ nếu tại hạ dỠquyết lão chính là Cung chủ Thiên Tàn cung?
Lão Nhân Vô Cực gật gù :
- Và ngÆ°Æ¡i đã dem Ä‘iá»u này nói cho Bạch Quan Nguyệt biết?
Cảm nhận đó là lá»i Ä‘e dá»a ngấm ngầm, Mạnh Äạt Nhân lắc đầu :
- Vậy thì chưa! Vì tại hạ đâu thể hồ đồ nếu chưa kiểm chứng?
- Ngươi đã kiểm chứng chưa?
NghÄ© được cách thoát, Mạnh Äạt Nhân ung dung gật đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên đã kiểm chứng xong. CÅ©ng may Äịa Khuyết cung vì muốn chiếm giữ địa vị Ä‘á»™c tôn nên Tạ Bất Nghi đâu ngại giúp tại hạ hiểu rõ hÆ° thá»±c?
Vô Cực lão nhân nhăn tít đôi mày bạc :
- Tạ Bất Nghi đã nói gì với ngươi?
Nhẹ thở phào, Mạnh Äạt Nhân bảo :
- Rằng Äịa Khuyết cung chỉ cần chiếm hữu thêm mảnh bìa da của bí kíp Vạn LÆ°u là trá»n bá»™ chân kinh, sẽ giúp Äịa Khuyết cung loại bá» dẩn những phiá»n nhiá»…u do Nhất cung Nhị viện còn lại gây ra. Và rằng...
Khóe môi của Vô Cực lão nhân bỗng giật mạnh :
- NgÆ°Æ¡i muốn nói Äịa Khuyết cung từ lâu đã chiếm giữ quyển chân kinh?
- Ngoài mảnh bìa da hãy còn khiếm khuyết, thì...
Lão động nộ :
- Giá»i cho Từ Nhất Äông dám dối gạt ta! Hừ! Thảo nào mấy năm qua công phu của y càng lúc càng tăng tiến.
Thích thú vì đã khích ná»™ được đối phÆ°Æ¡ng, Mạnh Äạt Nhân cố nói thêm vào :
- Äâu riêng gì lão? Cả mụ Cổ Mỹ Kỳ và lão Nhất Trần Viện chủ Bách Nhân viện cÅ©ng bị...
Thật bất ngá», Vô Cá»±c lão nhân bá»—ng xạ mắt nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- NgÆ°Æ¡i đừng nghÄ© vậy là ta mãi mãi chịu kém Äịa Khuyết cung. Äã có ngÆ°Æ¡i trong tay, ta lo gì không luyện được công phu Vạn LÆ°u?
Mạnh Äạt Nhân kinh hoàng :
- Lão muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì? Tại hạ...
Vô Cực lão nhân chợt vươn tay ra :
- NgÆ°Æ¡i bất tất phải giả vá»! Hãy ngoan ngoãn vâng lệnh ta, trao lại toàn bá»™ khẩu quyết Vạn LÆ°u cho ta. Nào!
Vù...
Từ tâm chưởng của lão lập tức xuất hiện má»™t luồng nhu phong, nhẹ nhàng vây tá»a khắp ngÆ°á»i Mạnh Äạt Nhân, cuốn lấy nhÆ° lá»›p tÆ¡ má»m mại.
Mạnh Äạt Nhân cố thoát ra nhÆ°ng đành bất lá»±c.
Lão nhân Vô Cá»±c phì cÆ°á»i :
- Hồi Phong chưởng của ta đâu thể để ngươi vùng vẫy? Ha... ha...
Ba chữ Hồi Phong chưởng lập tức giúp Mạnh Äạt Nhân liên tưởng đến câu hô hoán của Tạ Bất Nghi, khi lão Tạ đã cho Mạnh Äạt Nhân là ngÆ°á»i am hiểu Hồi Phong tuyệt thức.
Và Ä‘iá»u này khiến Mạnh Äạt Nhân có thêm nhận thức kiên định, rằng các dấu vết được lÆ°u lại trên vách Ä‘á»™ng ở Tam Äiệp cốc không chỉ là những dấu vết tình cá» và vô dụng. Bởi từ má»™t dấu vết tÆ°Æ¡ng tá»±, kết hợp vá»›i tÆ° thế kỳ lạ từ má»™t thi thể bị mất thủ cấp và đã bị vùi dÆ°á»›i bùn hàng trăm năm qua, không phải đã giúp Mạnh Äạt Nhân phát triển thành má»™t tÆ° thức, má»™t chiêu thức được Tạ Bất Nghi gá»i là Hồi Phong tuyệt thức đó sao?
à niệm đến vá»›i Mạnh Äạt Nhân nhanh nhÆ° tia chá»›p lóe. Và vá»›i cảnh ngá»™ hiện giá», toàn thân Ä‘ang bị lá»›p cÆ°Æ¡ng nhu má»m mại của Vô Cá»±c lão nhân vây bá»c vô phÆ°Æ¡ng vùng vẫy, má»™t tÆ° thế kỳ lạ của má»™t thi thể không đầu khác bá»—ng hiển hiện trong tâm trí của Mạnh Äạt Nhân. Äó là má»™t thi thể có tÆ° thế cuá»™n tròn nhÆ° thai nhi, có vẻ nhÆ° muốn có tÆ° thế nhÆ° vậy để dá»… dàng vùi càng sâu càng tốt vào lá»›p bùn hầu thủ cấp không bị hung thủ tiện ngang nhÆ° những nhân vật trÆ°á»›c đó mất thủ cấp.
Không cần biết thế đó có phù hợp vào lúc này hay không, Mạnh Äạt Nhân chỉ hiểu má»™t Ä‘iá»u là phải có phản ứng nào đó, dù vô tác dụng vẫn hÆ¡n là thúc thủ chịu trận.
Mạnh Äạt Nhân lập tức thôi vùng vẫy kháng cá»±, đồng thá»i thu thân hình lại theo tÆ° thế từng thấy.
Lá»›p nhu phong do Vô Cá»±c lão nhân phát Ä‘á»™ng tuy vẫn tồn tại nhÆ°ng dẫu sao áp lá»±c Ä‘ang tác Ä‘á»™ng vào Mạnh Äạt Nhân đã giảm Ä‘i nhiá»u, không còn làm cho Mạnh Äạt Nhân có cảm giác nhÆ° bị bó rá» nhÆ° trÆ°á»›c.
Mừng rỡ, Mạnh Äạt Nhân định nhân cÆ¡ há»™i này, tìm cách thoát khá»i vòng nhu tá»a, bá»—ng nghe Vô Cá»±c lão nhân kêu lên :
- Nhu công trong Lưỡng Nghi Nhị Nguyên của Võ Äang? NgÆ°Æ¡i...
Äúng lúc lão nhân Vô Cá»±c kêu, lá»›p nhu phong càng giảm thiểu Ä‘i nhiá»u, má»™t bóng nhân ảnh chợt xuất hiện. Và từ bóng nhân ảnh này, hai kình phân hai Ä‘Æ°á»c phát ra, má»™t nhắm vào lão nhân Vô Cá»±c, má»™t còn lại nhÆ° muốn giúp Mạnh Äạt Nhân mau thoát khá»i vòng nhu tá»a.
Vù...
Bùng!
Mạnh Äạt Nhân bị chấn kình đẩy lăn tròn, khiến không thể nhận rõ nhân vật đã phát kình trợ giúp là ai.
NhÆ°ng tiếng quát Ä‘á»™ng ná»™ của Vô Cá»±c lão nhân vang lên, vô tình làm Mạnh Äạt Nhân biết rõ xuất xứ của nhân vật má»›i xuất hiện :
- Lại là bá»n Thần môn các ngÆ°á»i! Lão cuồng đồ ngÆ°Æ¡i muốn chết? Äỡ!
Vù...
Tiếp theo đó là tràng cÆ°á»i của nhân vật Thần môn :
- Hồi Phong chưởng của Côn Luân phái dĩ nhiên phải có chỗ lợi hại. Nhưng thiết nghĩ, nếu tôn giá không vận dụng công phu Thiên Tàn, e không đạt ý nguyện là đoạt mạng ta. Xem đây! Ha... ha...
Vù...
Ầm!
Thanh âm quen tai, tràng cÆ°á»i quen tai, Mạnh Äạt Nhân vừa đứng bật dậy vừa kêu kinh ngạc :
- Äại trưởng lão...
Lá»i nói của Mạnh Äạt Nhân bị cắt ngang :
- Ở hướng Bắc có một khu rừng, bên tả khu rừng là một trang viện, tiểu tử ngươi hãy mau đến đó chỠlão phu.
Dứt lá»i, cÅ©ng thanh âm này vùng quát lên :
- Quả nhiên là công phu Thiên Tàn. Xem Cá»­u Trùng chưởng Äệ tam thức của ta...
Ào...
Mạnh Äạt Nhân trÆ°á»›c khi bá» chạy nhÆ° lá»i Äại trưởng lão Thần môn chỉ Ä‘iểm, vẫn kịp nhìn thấy cách phát chiêu giao đấu của hai nhân vật vào loại tuyệt đại thế nhân.
Vô Cá»±c lão nhân Ä‘ang hùng hổ phát kình, má»—i má»™t kình Ä‘á»u trầm trá»ng nhÆ° cả má»™t núi Thái, đó là công phu từng tạo nên danh tiếng của Thiên Tàn cung.
Ngược lại, Äại trưởng lão Thần môn có phần nào cân nhắc, chỉ thuận chiêu đỡ chiêu nhÆ° để thăm dò thá»±c lá»±c của đối phÆ°Æ¡ng vậy.
Vù... Ầm!
Ào... Ầm!
Mạnh Äạt Nhân dù Ä‘i xa dần nhÆ°ng tiếng chạm kình vẫn âm ỉ lá»t vào tai, cho Mạnh Äạt Nhân biết đó là trận tá»· đấu vô tiá»n khoáng hậu và cá»±c kỳ lợi hại.
Mạnh Äạt Nhân cố ý lÆ°á»›t ngang khu rừng và cÅ©ng không tiến vào ngôi trang viện Ä‘ang nhìn thấy nhÆ° đã được chỉ Ä‘iểm.
Mạnh Äạt Nhân dừng lại và tìm chá»— nấp cách ngôi trang viện không xa, sau đó vận dụng bí thuật Äịa Thính để nghe ngóng.
Trong trang viện im lìm, ở phía khu rừng cÅ©ng vậy, thế nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân có cảm nhận mÆ¡ hồ rằng ở quanh đây nhÆ° Ä‘ang có nguy cÆ¡ tiá»m tàng.
Còn chÆ°a kịp tìm hiểu vì nguyên nhân nào lại có cảm giác nhÆ° thế, Mạnh Äạt Nhân chợt nhìn thấy Äại trưởng lão Thần môn Ä‘ang từ xa lao đến.
Không muốn lão phí công, từ chá»— nấp Mạnh Äạt Nhân bÆ°á»›c ra :
- Lão trượng! Tại hạ đang ở đây.
Thái Ä‘á»™ của lão nhân thật kỳ lạ, không há» biểu lá»™ vui mừng thÆ°á»ng có của những ngÆ°á»i xa nhau đã lâu nay may mắn được gặp lại.
Lão há»i kèm vá»›i cái hất đầu :
- Sao ngươi không tiến vào trong đó như lão phu đã dặn?
Không thể bảo đó là vì bản thân chợt có cảm nhận bất an, Mạnh Äạt Nhân đành khá»a lấp bằng cách há»i lảng sang chuyện khác :
- Trận đấu đã như thế nào? Lão trượng chiếm phần thắng hay...
Vị Äại trưởng lão của Thần môn chợt chép miệng :
- Mạnh Äạt Nhân! Sao ngÆ°Æ¡i cố ý che giấu lão phu? Bí kíp Vạn LÆ°u ngÆ°Æ¡i vừa thu hồi hay bấy lâu nay vẫn do ngÆ°Æ¡i cất giữ?
Mạnh Äạt Nhân không thể không nhận thấy cách xÆ°ng hô của lão đã thay đổi. Nếu trÆ°á»›c kia vì trân trá»ng, lão luôn miệng gá»i Mạnh Äạt Nhân là thiếu hiệp, thì bây giá» lối xÆ°ng hô của lão không còn chút nào sá»± trân trá»ng đó nữa. Và nguyên nhân phải chăng là vì bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i gượng :
- Tại hạ chưa thu hồi và cũng không từng cất giữ. Sao lão trượng phải nghi vấn tại hạ?
Lão bật cao giá»ng :
- Vậy Hồi Phong tuyệt thức lão phu nghe ngÆ°Æ¡i có am tÆ°á»ng, và Nhu công Lưỡng Nghi Nhị Nguyên tận mắt lão phu nhìn thấy ngÆ°Æ¡i vận dụng, những loại công phu này từ đâu ngÆ°Æ¡i có?
Gặp lại Äại trưởng lão Thần môn nên Mạnh Äạt Nhân có ý mừng và định Ä‘em chuyện có liên quan đến cái chết của Nhị trưởng lão để nói cho lão nghe thì những câu chất vấn của lão khiến cho Mạnh Äạt Nhân không còn cÆ¡ há»™i Ä‘á» cập đến.
Mạnh Äạt Nhân chỉ biết tròn mắt nhìn lão :
- Những công phu lão trượng vừa nói có liên quan thế nào đến bí kíp Vạn Lưu?
Lão đáp :
- Nếu ngÆ°Æ¡i đã có quyển bí kíp trong tay ắt phải hiểu đó là thứ bí kíp bao gồm nhiá»u loại tuyệt há»c của các phái đã bị thất truyá»n suốt trăm năm qua.
- Võ há»c của các phái Æ°?
Lão nhìn Mạnh Äạt Nhân và hiểu rằng nếu không giải thích tÆ°á»ng tận thì có lẽ Mạnh Äạt Nhân sẽ khó thừa nhận chuyện đã cất giữ chân kinh. Lão trầm giá»ng :
- Theo lá»i đồn đãi vẫn có trên chốn giang hồ, đâu nhÆ° các phái hữu danh đã có má»™t thá»i nào đó há»p lại vá»›i ý định sẽ lập ra má»™t loại tuyệt há»c gá»i là cá»™i nguồn của võ há»c các phái. Chuyện đúng hay sai thế nào thì tam sao thất bổn nên khó rõ thá»±c hÆ°. Chỉ biết, Ä‘á»™ sáu mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c bí kíp Vạn LÆ°u Quy Tông đã xuất hiện giang hồ, tạo má»™t trÆ°á»ng sát kiếp khiến bổn môn phải dốc hết toàn lá»±c má»›i mong vãn hồi, đặt nhị viện nhị cung vào tình thế phải thoái ẩn. Và nhỠđó bổn môn má»›i biết sở há»c trong Vạn LÆ°u Quy Tông chính là công phu thất truyá»n của các phái. NhÆ° Hồi Phong tuyệt thức của phái Côn Luân, nhÆ° Nhu công...
Mạnh Äạt Nhân vụt xua tay :
- Hóa ra là chuyện này, tại hạ hiểu rồi!
Và Mạnh Äạt Nhân ngÆ°ng lá»i, chỉ là để cân nhắc làm thế nào giải thích cho lão nhân hiểu.
Ngỡ Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang lẩn tránh câu đáp, lão há»i :
- Ngươi hiểu như thế nào?
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Chuyện nói ra tuy dài giòng nhÆ°ng tá»±u trung, tại hạ có am hiểu phần nào những công phu này là do những dấu vết, tá»±a hồ dấu vết võ há»c, Ä‘Æ°á»›c khắc ghi ở vách Ä‘á»™ng Tam Äiệp cốc.
Lão nhân hoài nghi :
- NgÆ°Æ¡i muốn nói đó là những dấu vết gần đây được Äịa Khuyết cung phát hiện?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu, định nói thêm vá» những di thể không đầu bị vùi trong bùn, nhÆ°ng lão nhân chợt bảo :
- Ta cÅ©ng từng nhìn thấy những dấu vết đó, tuyệt nhiên không phải là khẩu quyết, cÅ©ng không phải cách lÆ°u lại võ há»c nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói.
Mạnh Äạt Nhân ngạc nhiên :
- Lão trượng có nhìn thấy? Vậy là lúc các phái bị Äịa Khuyết cung xúc xiểm giao đấu nhằm triệt hạ Thần môn, lão trượng quả thật có xuất hiện?
Lão cÆ°á»i lạt, càng tỠý không tin Mạnh Äạt Nhân :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Chính vì thế ta má»›i bảo ngÆ°Æ¡i những dấu vết đó không thể giúp ngÆ°Æ¡i am hiểu sở há»c thất truyá»n của các phái.
Mạnh Äạt Nhân vì má»™t ý khác chợt tá» ra kinh nghi :
- Hóa ra những lá»i do mỹ phụ kia từng nói vá»›i tại hạ...
Lão nhân cau mày :
- Mỹ phụ nào? Ta...
Äúng lúc này, từ phía khu rừng bá»—ng có thanh âm vang lên :
- Môn chủ có lệnh, Äại trưởng lão mau hồi sÆ¡n, cùng Môn chủ nghị bàn đại sá»±.
Lão nhân lập tức hướng mặt vỠphía khu rừng :
- Khẩu thuyết vô bằng! Trừ phi đại chuyên sứ có lệnh bài của Môn chủ kèm theo.
Từ phía khu rừng có má»™t nhân vật bÆ°á»›c ra. Và hoàn toàn hữu ý, nhân vật ná» cố tình xạ nhìn Mạnh Äạt Nhân bằng tia nhìn diá»…u cợt.
Rúng Ä‘á»™ng, Mạnh Äạt Nhân gá»i Äại trưởng lão :
- Lão trượng! Tại hạ có Ä‘iá»u này nghi ngá», muốn nói vá»›i lão trượng, liên quan đến quý Môn chủ.
Lão nhân chợt lừ mắt :
- Chuyện của bổn môn, ngươi có tư cách gì xen vào? Còn không mau lui đi?
Hiểu ý lão không muốn Mạnh Äạt Nhân ngay ở đây, trÆ°á»›c mặt má»™t nhân vật Thần môn khác, để lá»™ mối nghi ngá» của lão dành cho vị Môn chủ.
Mạnh Äạt Nhân đành ngậm câm miệng. NhÆ°ng vì hậm há»±c, vẫn muốn tìm cÆ¡ há»™i cáo giác vá» hành vi của Môn chủ Thần môn, mỹ phụ trung niên từng lục soát khắp ngÆ°á»i Mạnh Äạt Nhân để chiếm lấy tín vật tuyển chá»n, nên Mạnh Äạt Nhân cố tình nấn ná lÆ°u lại.
Nhân vật nỠđến đủ gần liá»n xòe tay cho Äại trưởng lão nhìn thấy má»™t vật sáng lóng lánh :
- Kèm theo khẩu lệnh Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải có Môn chủ lệnh bài. Mong Äại trưởng lão mau chóng hồi sÆ¡n, bàn kế sách đối phó vá»›i nhị viện nhị cung hiện nay đã xuất đầu lá»™ diện.
Vị đạo trưởng lão thoáng phân vân :
- Phải đi ngay bây giỠư? Lão phu đang có việc, vẫn chưa thực hiện xong.
Nhân vật nỠthu hồi lệnh bài :
- Äành tùy Äại trưởng lão thôi. Bản chuyên sứ chỉ biết truyá»n đạt, chỉ mong Äại trưởng lão chá»› quên tình thế hiện nay của bổn môn, nếu không sá»›m liệu phÆ°Æ¡ng đối phó e khó tránh há»a diệt vong.
Miá»…n cưỡng, Äại trưởng lão nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Chuyện ta vừa nói vá»›i ngÆ°Æ¡i không thể xem thÆ°á»ng. Chá» khi gặp lại ta sẽ giải thích rõ hÆ¡n.
Và lão quay nhìn vị đại chuyên sứ :
- Äi nào!
Ngay khi cả hai vừa khuất dạng, sát ngay phía sau Mạnh Äạt Nhân bá»—ng có ngÆ°á»i lên tiếng :
- Tiểu tử ngươi không ngỠlại mạng lớn phúc lớn, bị rơi xuống khe vực vẫn chưa chết.
Giật phắt ngÆ°á»i, Mạnh Äạt Nhân định quay lại thì huyệt định thân đã bị chế ngá»±.
Há»±!
Mạnh Äạt Nhân định kêu, hy vá»ng Äại trưởng lão vì nghe thấy sẽ quay lại.
Nào ngá» cả á huyệt cÅ©ng bị khống chế và Mạnh Äạt Nhân nghe thanh âm kia thì thào bên tai :
- Ngươi chớ mong lão Hoàng quay lại cứu ngươi. Không bao lâu nữa, đến lượt lão cũng chung số phận như ngươi thôi. Hừ!
Và ngÆ°á»i đó nhấc thân hình Mạnh Äạt Nhân lên, Ä‘Æ°a vào ngôi trang viện từng tạo cảm giác bất an cho Mạnh Äạt Nhân.
Tài sản của aspirin

  #18  
Old 02-06-2008, 01:35 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 18

Thủ Ä‘oạn khôn lÆ°á»ng

Lần đầu tiên Mạnh Äạt Nhân được đối diện cùng má»™t lúc vá»›i nhiá»u nhân vật Thần môn. Không những thế, đây cÅ©ng là lần đầu tiên Mạnh Äạt Nhân biết rõ ai là Tam trưởng lão, kẻ đã từng nhẫn tâm hạ thủ Nhị trưởng lão để chiếm Ä‘oạt tín vật tuyển chá»n. Äó là ngÆ°á»i vừa xuất thủ chế ngá»± Mạnh Äạt Nhân.
Vá»›i ánh mắt căm phẫn Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang dành cho Tam trưởng lão, má»™t trong những nhân vật đứng đối diện vá»›i Mạnh Äạt Nhân bá»—ng lên tiếng :
- Nếu tiểu tá»­ quả là ngÆ°á»i đã được Hoàng lão đại tuyển chá»n, Khổng trưởng lão hãy nhìn thái Ä‘á»™ của y kìa, dÆ°á»ng nhÆ° mÆ°u đồ của bá»n ta đã bị y Ä‘oán biết. Và nếu y đã biết...
Tam trưởng lão hỠKhổng của Thần môn chợt xua tay :
- Có phải Kim nhị chuyên sứ muốn nói, cả Hoàng lão đại cÅ©ng đã nghi ngá» bá»n ta?
Nhị chuyên sứ hỠKim tỠý lo ngại :
- Nếu để Hoàng lão đại nghi ngá», Kim má»— e kế sách của Môn chủ há»ng mất.
Lão Khổng cÆ°á»i lạt :
- Không có lão Hoàng cũng không sao. Giả như phen này Môn chủ đắc thủ bí kíp Vạn Lưu, việc tiến vào Phong Thần liên hoàn động để chiếm hữu công phu Cửu Trùng phần thượng tầng kể như không cần. Tuy kế sách có thay đổi nhưng Khổng mỗ vẫn tin Môn chủ rồi cũng sẽ chấp thuận.
Một nhân vật khác lên tiếng :
- Nói như Khổng trưởng lão, chúng ta phải lưu lại đây chỠMôn chủ đến?
Lão Khổng gật đầu :
- May nhá» VÅ© Văn tam chuyên sứ vốn am hiểu cÆ¡ quan, Khổng má»— đã phát hiện má»™t bí đạo, đủ kín để giam giữ tiểu tá»­ mà không bị bất kỳ ai nghi ngá». Hy vá»ng trong thá»i gian chỠđợi Môn chủ nhận được tin và tìm đến, chúng ta sẽ có biện pháp bảo tiểu tá»­ nói rõ cách luyện công qua những dấu vết lÆ°u lại ở Tam Äiệp cốc.
Nói đến đạy, lão Khổng nhếch môi :
- Chỉ có Hoàng lão đại quá ấu trÄ© nên không tin lá»i tiểu tá»­. Riêng Khổng má»— có đủ lý do để tin.
Vá»›i dáng vẻ là ngÆ°á»i chủ xÆ°á»›ng má»i việc, ngay khi dứt lá»i, lão Khổng chợt dùng thủ pháp cách không, giải khai á huyệt cho Mạnh Äạt Nhân.
Lão Khổng bĩu mội, cao ngạo :
- Những gì ta vừa nói ắt hẳn tiểu tá»­ ngÆ°Æ¡i đã nghe. Thiết tưởng ta cÅ©ng nên cho ngÆ°Æ¡i biết má»™t Ä‘iá»u, ta là ngÆ°á»i kém nhẫn nại. Không những thế, vá» thủ Ä‘oạn thì ta có thừa. Ta hy vá»ng ngÆ°Æ¡i đủ thông minh để hiểu ẩn ý ta muốn nói.
Có cÆ¡ há»™i mở miệng, Mạnh Äạt Nhân nói ngay, không chần chừ :
- Nói vỠthủ đoạn, ta thừa biết thế nào là thủ đoạn của lão, một trong tam vị trưởng lão của Thần môn.
Lão Khổng tỠra đắc ý :
- NgÆ°Æ¡i căm phẫn vì ta xuất kỳ bất ý chế trụ ngÆ°Æ¡i, không Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng cùng ngÆ°Æ¡i Ä‘á»™ng thủ? Nếu là vì chuyện này, ta khuyên ngÆ°Æ¡i nên biết chấp nhận sá»± thật, cho dù ngÆ°Æ¡i có luyện công thêm đôi ba mÆ°Æ¡i năm nữa vẫn không là đối thủ của ta. NgÆ°Æ¡i chá»› vá»ng tưởng rồi sẽ có ngày cùng ta giao đấu.
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i lạnh :
- Chuyện chÆ°a đến không thể nói trÆ°á»›c. Huống chi, Ä‘iá»u ta muốn nói lại không phải chuyện này. Có lẽ lão không bao giá» ngá», rằng ta đã biết lão hạ thủ Nhị trưởng lão nhÆ° thế nào. Và chỉ vì để chiếm Ä‘oạt tín vật tuyển chá»n của Nhị trưởng lão, thủ Ä‘oạn của lão...
Ngay khi nghe Mạnh Äạt Nhân Ä‘á» cập đến chuyện này. Có lẽ nhÆ° lão Khổng hoàn toàn không ngá», đúng nhÆ° lá»i Mạnh Äạt Nhân vừa bảo. Lão Khổng có má»™t thoáng ngá»› ngÆ°á»i và không kịp ngăn Mạnh Äạt Nhân lại.
NhÆ°ng ngay sau đó, dá» kịp trấn tÄ©nh và trấn tÄ©nh thật mau, lão Khổng liá»n quát, quyết không để Mạnh Äạt Nhân nói hết lá»i :
- NgÆ°Æ¡i nói năng quàng xiên gì thế, tiểu tá»­? Hay ngÆ°Æ¡i muốn ám chỉ, Hoàng lão đại vì mÆ°u đồ bất lợi cho bổn môn đã bị Äá»— lão nhị phát hiện, nên Hoàng lão đại phải giết Äá»— lão nhị?
Äoạn lão Khổng vá» làm mặt phẫn ná»™ :
- Thảo nào bấy lâu nay bổn môn vẫn không được tin gì của Äá»— lão nhị. Nếu ta Ä‘oán không lầm cái chết của Äá»— lão nhị nhất định phải có phần của ngÆ°Æ¡i. Äã vậy trong lúc chá» Môn chủ đến, chiếu theo môn quy xá»­ trị ngÆ°Æ¡i, vì tình bằng hữu thâm giao cÅ©ng là tình đồng môn sÆ° huynh đệ, ta phải vì Äá»— lão nhị cho ngÆ°Æ¡i nếm chút mùi lợi hại.
Là ngÆ°á»i chủ xÆ°á»›ng toàn bá»™ sá»± việc ở đây, lão Khổng không những giành phần nói cho mình mà khi hành sá»± lão cÅ©ng không để bất kỳ ai xen vào hoặc kịp có phản ứng.
Và để thá»±c hiện đúng nhÆ° lá»i vừa Ä‘e dá»a, lão Khổng vẫn bằng thủ pháp cách không bất ngá» vẫy xạ vài tia chỉ kình vào Mạnh Äạt Nhân.
Viu...
Huyệt định thân vẫn Ä‘ang bị chế trụ, đáng lý Mạnh Äạt Nhân phải bất Ä‘á»™ng, cho dù có bị đối phÆ°Æ¡ng làm gì bất lợi cho thể xác. NhÆ°ng vá»›i thủ pháp lão Khổng vừa thi triển thì khác, Mạnh Äạt Nhân ngay khi bị vài tia chỉ kình xạ trúng vào, toàn thân liá»n mểm nhÅ©n ra, đến ná»—i hai chân phải khụyu xuống, chứng tỠđôi chân đó đến chút sức lá»±c để chi trì thân hình cÅ©ng không thể thá»±c hiện ná»—i chức năng tối thiểu đó.
Và Mạnh Äạt Nhân chỉ có thể hiểu nguyên nhân, biết rõ sá»± thật, khi nghe lão Khổng thản nhiên ra lệnh cho má»™t nhân vật :
- VÅ© Văn chuyên sứ mau Ä‘Æ°a tiểu tá»­ vào bí thất. Tiểu tá»­ đã bị phế bá» võ công, đỡ cho chúng ta khá»i phải ngày đêm canh giữ.
Câu nói này của lão Khổng ngay lập tức tạo ná»—i kinh hoàng cho Mạnh Äạt Nhân.
Nhìn lão bằng ánh mắt căm phẫn, Mạnh Äạt Nhân càng căm phẫn hÆ¡n khi nhận ra bản thân đến chút sức lá»±c để gào thét cÅ©ng không thể thá»±c hiện.
Bất giác, Mạnh Äạt Nhân chỉ phát lên những âm thanh khào khào :
- Lão thật độc ác! Mối thù này, ta...
Lão Khổng vẫy ta :
- NgÆ°Æ¡i nên để dành sức để đối chất vá»›i Äổ lão nhị má»™t khi ngÆ°Æ¡i xuống tuyá»n đài gặp lão. Giải y Ä‘i!
Trong cái vẫy tay, lão đã kịp thá»i dùng thủ pháp cách không Ä‘iểm vào á huyệt của Mạnh Äạt Nhân. Vậy là hết, đến nói cÅ©ng không thể nói, cảm nhận bất an lúc nãy của Mạnh Äạt Nhân giỠđã niến thành sá»± thật.
Mạnh Äạt Nhân hoàn toàn tuyệt vá»ng khi bị tam chuyên sứ há» VÅ© Văn Ä‘Æ°a dần theo bí đạo, đến má»™t bí thất, nằm ẩn đâu đó dÆ°á»›i ná»n khu trang viện.
NhÆ°ng diá»…n biến vẫn không dừng ở đây, ngay khi Ä‘Æ°a Mạnh Äạt Nhân vào bí thất và lối vào bí mật cÅ©ng bị VÅ© Văn tam chuyên sứ phong kín lại, Mạnh Äạt Nhân chợt lấy làm lạ khi nhận ra bản thân vẫn bị VÅ© Văn tam chuyên sứ tiếp tục Ä‘Æ°a Ä‘i.
Sau má»™t loạt tiếng Ä‘á»™ng lạ tai, bí thất này dÆ°á»ng nhÆ° chÆ°a phải là chá»— tận cùng của bí đạo, VÅ© Văn tam chuyên sứ tiếp tục Ä‘Æ°a Mạnh Äạt Nhân Ä‘i theo nhiá»u lối quanh co bí hiểm để đến má»™t nÆ¡i nào đó hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.
Äến lúc này, lần đầu tiên Mạnh Äạt Nhân nghe vị tam chuyên sứ phát thoại, cho dù chỉ là lá»i lẩm nhẩm, cốt ý tá»± nói má»™t mình và không cần Mạnh Äạt Nhân phải đáp lại :
- NgÆ°Æ¡i yên tâm! Nếu những gì ngÆ°Æ¡i vừa tiết lá»™ Ä‘á»u là sá»± thật, ta Ä‘oan chắc tính mạng ngÆ°Æ¡i sẽ được bảo toàn. Chỉ cần ta nghÄ© được cách phát Ä‘á»™ng cÆ¡ quan cuối cùng này, chúng ta sẽ thoát. Khổng Gia Lập dù có tâm cÆ¡ đến đâu cÅ©ng không thể tưởng trÆ°á»›c những hành Ä‘á»™ng của ta. Mà cÅ©ng lạ, đây là khu trang viện bá» hoang từ lâu, có ai ngá» bên trong lại ẩn tàng nhiá»u cÆ¡ quan hiểm trở. Chỉ tiếc, vậy là ta không còn cÆ¡ há»™i lÆ°u lại đây lâu hÆ¡n để tìm hiểu. Bằng không, nhất định ta sẽ khám phá ai đã từng là chủ nhân nÆ¡i này.
Äối vá»›i Mạnh Äạt Nhân, lá»i lẩm nhẩm của vị tam chuyên sứ ngay lập tức Ä‘em lại tia hy vá»ng. Không phải tia hy vá»ng cho bản thân vì ngÆ°á»i bị phế võ công nhÆ° Mạnh Äạt Nhân đâu thể trong má»™t sá»›m má»™t chiá»u tìm được cách khôi phục. Hay nói đúng hÆ¡n, đó chỉ là Ä‘iá»u vá»ng tưởng xa vá»i, mà là niá»m hy vá»ng cho Thần môn, chí ít cÅ©ng có ngÆ°á»i không đồng tình vá»›i hành vi của lão Khổng Gia Lập, đệ Tam trưởng lão của Thần môn. Và nếu sá»± tình cứ thế chuyển biến, âm mÆ°u của lão Khổng sẽ bị phát hiện, lão sẽ bị quả báo, đây là Ä‘iá»u duy nhất khiến Mạnh Äạt Nhân mãn nguyện.
Mãi nghÄ©, Mạnh Äạt Nhân vậy là không còn nghe vị tam chuyên sứ lẩm nhẩm những gì nữa. Mạnh Äạt Nhân chỉ chú tâm trở lại khi nghe vị tam chuyên sứ Ä‘á»™t nhiên kêu lên :
- Không thể được! Những cơ quan sau này ngoài ta ra, Khổng Gia Lập không thể nào biết. Cớ sao lão có thể phát động cơ quan và truy đuổi ta nhanh đến vậy?
CÅ©ng lúc này, Mạnh Äạt Nhân mÆ¡ hồ nghe thanh âm của lão Khổng vang đến :
- Vũ Văn Kỉnh Nhượng! Ta biết ngươi vẫn còn ở bên trong bí đạo. Không ngỠngươi lại có tiểu tâm, vì muốn chiếm hữu bí kíp Vạn Lưu nên dám lợi dụng cơ quan thực hiện mưu đồ. Nếu ngươi hồi tâm chuyển ý, ngay lúc này giao tiểu tử lại cho ta, ta sẽ niệm tình nghĩ rằng ngươi vì mối gia thù nên để dục niệm làm mỠlý trí, sẽ không quy tội ngươi mưu phản như đã xảy ra với Hoàng lão đại.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng, vị tam chuyên sứ lại lẩm nhẩm :
- Vì sao Khổng Gia Lập lại am hiểu cÆ¡ quan? HÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm thân cận lão, có lẽ ngoài chuyện này ra, lão còn nhiá»u bí ẩn khác mà ta vì vô tâm không chịu tìm hiểu cặn kẽ. Lão am hiểu cách sắp đặt cÆ¡ quan, chuyện này lạ thật đấy.
Có tràng cÆ°á»i của lão Khổng Gia Lập vá»ng đến :
- VÅ© Văn Kỉnh Nhượng! Kẻ thù của ngÆ°Æ¡i sau thá»i gian dài thất tung, có lẽ hắn đã chết rồi cÅ©ng nên. Vậy ngÆ°Æ¡i chá»› vì chút tÆ° lợi mà làm há»ng đại sá»± của bổn môn. NgÆ°Æ¡i thá»­ nghÄ© xem, nếu tin này đến tai Môn chủ, bản thân ngÆ°Æ¡i đâu chỉ bị ngÆ°á»i của bổn môn truy lùng, võ lâm thất đại phái và nhất là nhị viện nhị cung cÅ©ng đâu buông tha ngÆ°Æ¡i? Hãy cân nhắc cho kỹ ngay khi ngÆ°Æ¡i còn có cÆ¡ há»™i.
Mạnh Äạt Nhân lại nghe VÅ© Văn Kỉnh Nhượng lẩm nhẩm :
- Chỉ cần phát Ä‘á»™ng được cÆ¡ quan cuối cùng này là thoát. Nếu lão đã dối trá trong việc phủ nhận hành vi hãm hại Nhị trưởng lão thì những lá»i này của lão cÅ©ng là lá»i giả dối. Ta đừng để lá»i của lão ta dao Ä‘á»™ng. Phải nghÄ© ngay cách phát Ä‘á»™ng cÆ¡ quan. Ai đã bố trí cÆ¡ quan này? Thật lạ! Sao không thấy sinh môn? Quanh đây toàn là tá»­ môn, không lẽ cÆ¡ quan chỉ dẫn đến tuyệt lá»™?
Thanh âm của Khổng Gia Lập vang đến rõ hơn :
- Hơn hai mươi năm dài Thần môn đã phí bao tâm huyết đào luyện ngươi, ngươi cam tâm mưu phản thật sao, Vũ Văn Kỉnh Nhượng?
- Ôi chao! Thêm một cơ quan nữa được lão khai thông? Lão sắp vào tận đây rồi, ta phải làm sao đây?
Không cần nghe VÅ© Văn Kỉnh Nhượng nói câu này, Mạnh Äạt Nhân chỉ dá»±a vào thanh âm của lão Khổng càng lúc càng nghe rõ cÅ©ng hiểu lão sắp sá»­a vào đến tận đây. Và vô tình Mạnh Äạt Nhân cùng có chung tâm trạng hốt hoảng nhÆ° VÅ© Văn Kỉnh Nhượng. Phải chi Mạnh Äạt Nhân có thể lên tiếng, nhất định Mạnh Äạt Nhân phải hối thúc VÅ© Văn Kỉnh Nhượng mau mau tìm cách phát Ä‘á»™ng cÆ¡ quan cuối cùng, vì tình thế đã đến lúc khẩn trÆ°Æ¡ng lắm rồi.
Vì không thể lên tiếng và vì biết VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vậy là không có cách nào phát Ä‘á»™ng được cÆ¡ quan cuối cùng nên Mạnh Äạt Nhân không há» oán trách khi nghe VÅ© Văn Kỉnh Nhượng má»™t lần nữa lẩm nhẩm nói vào tai Mạnh Äạt Nhân :
- Ta bại trận rồi, tiểu tá»­. Äành vậy thôi, ta đành vì ta phải giao ngÆ°Æ¡i lại cho Khổng Gia Lập thôi. NgÆ°Æ¡i đừng trách ta, má»™t kẻ thật sá»± lá»±c bất tòng tâm.
Và Mạnh Äạt Nhân nhận thấy bản thân Ä‘ang bị VÅ© Văn Kỉnh Nhượng Ä‘Æ°a Ä‘i ngược lại.
Tiếng cÆ¡ quan phát Ä‘á»™ng vang lên cùng vá»›i ánh sáng từ ngá»n Ä‘uốc do lão Khổng cầm trên tay cÅ©ng ùa vào, soi tá» nụ cÆ°á»i đắc ý của lão Khổng.
Khổng Gia Lập càng đắc ý khi nghe Vũ Văn Kỉnh Nhượng bối rối giãi bày :
- Khổng trưởng lão xin chá»› trách! VÅ© Văn Kỉnh Nhượng má»— vì tình cá»... tình cá» phát hiện trong bí thất hãy còn nhiá»u cÆ¡ quan ẩn tàng. Vì sợ có ngÆ°á»i do am hiểu cÆ¡ quan sẽ theo lối hậu vào giải cứu tiểu tá»­ nên VÅ© Văn Kỉnh Nhượng má»— không thể không thá»­ tìm hiểu. CÅ©ng may bí đạo chỉ Ä‘Æ°a đến đây là hết. Khổng trưởng lão có thể an tâm được rồi.
Khổng Gia Lập Ä‘Æ°a cao ngá»n Ä‘uốc, quan sát khắp lượt nÆ¡i mà VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vừa bảo là chá»— tận cùng.
Äoạn lão gật gù, Ä‘Æ°a má»™t tay vá» phía VÅ© Văn Kỉnh Nhượng :
- Cẩn tắc vô Æ°u, VÅ© Văn tam chuyên sứ càng cẩn trá»ng, Khổng má»— càng yên tâm. Hóa ra lúc nãy Khổng má»— đã ngá» sai cho VÅ© Văn tam chuyên sứ? Nào, hãy giao tiểu tá»­ cho Khổng má»—.
Mạnh Äạt Nhân hoàn toàn không tin Khổng Gia Lập lại để cho VÅ© Văn Kỉnh Nhượng dá»… dàng thuyết phục nhÆ° vậy. NhÆ°ng có tin hay không, đó không phải chuyện của Mạnh Äạt Nhân. Huống chi, dù Mạnh Äạt Nhân có muốn cÅ©ng không thể lên tiếng để nói xen vào.
Và khi tay của Khổng Gia Lập vừa chạm vào Mạnh Äạt Nhân, thật kỳ quái, Mạnh Äạt Nhân có cảm nhận nhÆ° lão Khổng Gia Lập Ä‘ang cố tình truyá»n ná»™i lá»±c vào thân thể chàng.
CÅ©ng lúc này, ngay khi Mạnh Äạt Nhân bị bắt buá»™c phải tiếp nhận luồng chân khí cuồn cuá»™n của lão Khổng, vì VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vẫn còn giữ Mạnh Äạt Nhân trên tay, chÆ°a giao hẳn cho lão Khổng. Mạnh Äạt Nhân nghe VÅ© Văn Kỉnh Nhượng Ä‘á»™t nhiên kêu há»™c lên má»™t tiếng thật lá»›n :
- Khổng trưởng lão... Hự!
Lập tức VÅ© Văn Kỉnh Nhượng bị bắn lùi. Và nếu Khổng Gia Lập không kịp chá»™p giữ lấy Mạnh Äạt Nhân, có lẽ Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng bị bắn lùi cùng vá»›i VÅ© Văn Kỉnh Nhượng.
Thủ pháp của Khổng Gia Lập thật vô lượng, Mạnh Äạt Nhân nghe lão cÆ°á»i dài :
- NgÆ°Æ¡i nghÄ© ta sẽ tiếp tục tin ngÆ°Æ¡i sao? Bây giá» ngÆ°Æ¡i đạ bị công phu Cách SÆ¡n Äả NgÆ°u của ta gây ná»™i thÆ°Æ¡ng trầm trá»ng. Hãy ngoan ngoãn nằm đó chá» Môn chủ đến trị tá»™i ngÆ°Æ¡i. Ha... ha...
Dứt tiếng cÆ°á»i, thuận tay, Khổng Gia Lập ném luôn Mạnh Äạt Nhân vào trong, nằm đè lên thân hình VÅ© Văn Kỉnh Nhượng.
Vù...
Sau đó, Khổng Gia Lập lại cÆ°á»i :
- Nếu nÆ¡i này đã là tuyệt lá»™, càng hay, nó sẽ là nÆ¡i tạm giam cầm bá»n ngÆ°Æ¡i. Ha... ha...
Và ánh đuốc phụt tắt, cho biết Khổng Gia Lập đã bỠđi, có lẽ cơ quan cũng bị lão phong kín từ phía ngoài.
Không thể Ä‘á»™ng cá»±a, Mạnh Äạt Nhân nằm im, nghe VÅ© Văn Kỉnh Nhượng lại lẩm nhẩm bằng giá»ng thá»u thào của ngÆ°á»i đã thật sá»± bị ná»™i thÆ°Æ¡ng nghiêm trá»ng :
- NgÆ°Æ¡i nói quả không sai, tiểu tá»­, Khổng Gia Lập quả nhiên là có thủ Ä‘oạn khó lÆ°á»ng. Chỉ trách ta đã quá xem thÆ°á»ng lão.
Äá»™t nhiên Mạnh Äạt Nhân nghe VÅ© Văn Kỉnh Nhượng đổi giá»ng :
- Ta quên mất, ngÆ°Æ¡i đã bị chế trụ á huyệt. Thảo nào những gì ta nói vẫn không nghe có lá»i nào hồi đáp. Äược rồi! Hy vá»ng ta vẫn còn đủ chân lá»±c để giải khai á huyệt cho ngÆ°Æ¡i.
Nằm đè lên trên VÅ© Văn Kỉnh Nhượng, Mạnh Äạt Nhân nhận biết VÅ© Văn Kỉnh Nhượng ở phía dÆ°á»›i Ä‘ang xoay sở tìm cách vá»›i được tay đến á huyệt của Mạnh Äạt Nhân.
VÅ© Văn Kỉnh Nhượng đã bị ná»™i thÆ°Æ¡ng, việc xoay trở vừa khó khăn vừa gây nhiá»u Ä‘au Ä‘á»›n.
Cuối cùng, má»i cố gắng của VÅ© Văn Kỉnh Nhượng chỉ làm cho Mạnh Äạt Nhân bị lăn tròn, lăn từ ngÆ°á»i của VÅ© Văn Kỉnh Nhượng xuống ná»n đá.
Cạch!
Lúc va xuống ná»n đá, dÆ°á»›i thân Mạnh Äạt Nhân bá»—ng vang lên má»™t thanh âm kỳ lạ.
Liá»n lúc đó, má»™t chuá»—i tiếng Ä‘á»™ng kỳ quái vang lên, tạo sá»± kinh ngạc tá»™t cùng cho VÅ© Văn Kỉnh Nhượng :
- Cơ quan đã phát động? Tiểu tử, ngươi đã làm như thế nào khiến cơ quan phát động?
Ná»n đá bá»—ng nghiêng trút vá» má»™t bên, Mạnh Äạt Nhân lăn theo và có cảm nhận Ä‘ang rÆ¡i vào má»™t khe vá»±c không đáy.
Vù...
Có lẽ VÅ© Văn Kỉnh Nhượng cÅ©ng bị chung số phận. Mạnh Äạt Nhân ngoài tiếng gió thổi ù ù qua tai vẫn nghe thanh âm của VÅ© Văn Kỉnh Nhượng mÆ¡ hồ vang vá»ng :
- Trong tử lộ chính là sinh lộ? Cuối cùng ta đã hiểu cách bố trí cơ quan ở đây.
Phịch.
Mạnh Äạt Nhân bị va chạm, toàn thân chÆ°a kịp cảm nhận ná»—i Ä‘au thì thần trí đã mê lịm....
* * * * *
Tỉnh lại, hình ảnh đầu tiên Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy là má»™t đỉnh núi cao thật cao. Và lấp ló ngay sau đỉnh núi là ánh dÆ°Æ¡ng quang vẫn còn gay gắt của giá» mùi sắp tàn.
Tiếp đó, tiếng hô hấp trì trệ của VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vang lên khiến Mạnh Äạt Nhân chuyển dần mục quang xuống dÆ°á»›i. NÆ¡i Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang nằm là má»™t khoảng sân trống, bên cạnh má»™t ngôi từ Ä‘Æ°á»ng hoang phế vá»›i hàng chữ đã bị rêu phong che phủ gần kín. Dẫu vậy, Mạnh Äạt Nhân vẫn Ä‘á»c được hàng chữ là “Gia Miếu VÅ© Vănâ€.
Kinh ngạc vì sá»± trùng hợp, Mạnh Äạt Nhân Ä‘Æ°a mắt tìm kiếm VÅ© Văn Kỉnh Nhượng, là ngÆ°á»i rất có thể có liên quan vá»›i ngôi miếu của VÅ© Văn gia.
Äến lúc phát hiện ra, Mạnh Äạt Nhân càng thêm kinh ngạc, hóa ra VÅ© Văn Kỉnh Nhượng Ä‘ang nằm ngay bên dÆ°á»›i thân Mạnh Äạt Nhân. Ở đó, VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vẫn tiếp tục phát ra từng nhịp hô hấp đình trệ.
Gắn gượng lăn ngÆ°á»i qua má»™t bên, lúc ngồi ngay bên cạnh, Mạnh Äạt Nhân thật không biết nên mừng hay nên buồn cho số phận trá»› trêu, VÅ© Văn Kỉnh Nhượng tuy vẫn sống nhÆ°ng tứ chi cÆ¡ hồ gãy vụn.
Và Mạnh Äạt Nhân tá»± hiểu, lúc rÆ¡i từ trên cao xuống, do Mạnh Äạt Nhân rÆ¡i sau nên vô tình ngã đè lên VÅ© Văn Kỉnh Nhượng. Kết quả, nếu Mạnh Äạt Nhân nhá» may, vẫn còn giữ thân thể lành lặn thì VÅ© Văn Kỉnh Nhượng kém may mắn hÆ¡n, kể từ lúc này vÄ©nh viá»…n đã biến thành phế nhân.
Mạnh Äạt Nhân cố lay gá»i VÅ© Văn Kỉnh Nhượng :
- Thúc thúc! Vũ Văn thúc thúc!
Äược má»™t lúc, VÅ© Văn Kỉnh Nhượng mở mắt nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Chúng ta... chúng ta thoát rồi ư?
Mạnh Äạt Nhân nao lòng :
- CÅ©ng không hẳn là thoát. Thúc thúc thá»­ nhìn xem, nÆ¡i này có gợi chút nào sá»± thân thuá»™c cho thúc thúc không? Và vá»›i tình cảnh hiện giá» của thúc thúc, liệu chúng ta có cách nào vượt qua ngá»n núi kia không?
Cả hai, không ai có thể nói lá»›n tiếng hÆ¡n ai, má»™t ngÆ°á»i vì kiệt lá»±c, ngÆ°á»i còn lại thì võ công chẳng còn, cả hai chỉ có thể đối thoại bằng những thanh âm lào thào khó nghe.
VÅ© Văn Kỉnh Nhượng gượng kêu lên khi nhìn thấy ngôi miếu từ Ä‘Æ°á»ng :
- Sao lại là “Gia Miếu Vũ Văn� Nếu là vậy, ngươi hãy vào đó xem, có phải có linh vị của gia tổ, Vũ Văn Kinh Hầu?
Nghe câu nói này, Mạnh Äạt Nhân biết, vậy là VÅ© Văn Kỉnh Nhượng đã hiểu rõ tình trạng bản thân, có nghÄ©a là VÅ© Văn Kỉnh Nhượng đã ít lắm là má»™t lần tỉnh lại trÆ°á»›c Mạnh Äạt Nhân và sau đó lại hôn mê vì kiệt lá»±c.
Không còn võ công, di chuyển thật khó khăn. Phải mất má»™t lúc lâu Mạnh Äạt Nhân má»›i có thể quay trở lại vá»›i VÅ© Văn Kỉnh Nhượng Ä‘ang chỠđợi.
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Äúng là có má»™t linh vị nhÆ° thế.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng tỠra nôn nóng :
- Treo phía sau linh vị ắt phải có một bức hoành phi...
Mạnh Äạt Nhân không muốn VÅ© Văn Kỉnh Nhượng phải mệt vì há»i nhiá»u, vá»™i đáp lá»i :
- Vãn bối có nhìn thấy. Äó là bức hoành phi trên có ghi ba chữ “Thái Cá»±c đồâ€.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng thở hắt ra :
- Ngươi còn nhớ những nét vẽ trên Thái Cực đồ?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Vãn bối có nhìn. Và nếu vãn bối không lầm thì đó chính là há»a đồ, vẽ lại tÆ°á»ng tận từng lối Ä‘i, cÅ©ng nhÆ° cách thức phát Ä‘á»™ng cÆ¡ quan của khu trang viện trên kia.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng kinh ngạc :
- Vì sao ngÆ°Æ¡i Ä‘oán biết Ä‘iá»u đó trong khi chính ta má»›i nghÄ© ra?
Mạnh Äạt Nhân lào thào giải thích :
- Vãn bối Ä‘oán biết nhá» sá»± am hiểu cÆ¡ quan má»™t cách kỳ lạ của lão Khổng Gia Lập. Có thể Ä‘oán, giữa Khổng Gia Lập và VÅ© Văn gia phải có mối liên quan không tầm thÆ°á»ng. ChÆ°a hết, nếu chính thúc thúc chÆ°a biết gì vá» ngôi trang viện trên kia, cÅ©ng không ngá» ngôi trang viện là vật sở hữu của VÅ© Văn lệnh tổ, vãn bối có thể Ä‘oán Khổng Gia Lập từ lâu đã biết ai là chủ nhân của ngôi trang viện. Và không biết chừng, chính Khổng Gia Lập đã cố tình chá»n khu trang viện làm nÆ¡i trú thân và làm ra vẻ chỉ tình cá» phát hiện.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng trố mắt :
- Ngươi đoán thật chính xác. Vậy ngươi thử đoán xem, lão có ý gì?
Mạnh Äạt Nhân chợt thở dài :
- Vãn bối chỉ có thể đoán nếu được thúc thúc giải thích rõ hơn vỠmối thù của thúc thúc.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng chợt vỡ lẽ :
- Ngươi có ý nghi ngỠchính Khổng Gia Lập là kẻ thù của ta?
Mạnh Äạt Nhân không đáp.
Hiểu ý, Vũ Văn Kỉnh Nhượng từ từ nhắm mắt lại, miệng lào thào thuật :
- Mấy mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c, VÅ© Van gia lâm há»a diệt gia, ta được mẫu thân Ä‘Æ°a mãi đến tận phÆ°Æ¡ng Bắc để tìm chá»— dung thân. Ngoài tính danh kẻ thù là má»™t ngÆ°á»i ở há» Äào, ta không còn manh mối nào khác.
Mạnh Äạt Nhân nghi ngại :
- Với manh mối thế này, thúc thúc làm sao tìm được kẻ thù vì nguyên nhân nào sát hại Vũ Văn gia chứ?
- Ta chỉ biết giữa gia tổ và kẻ thù từng có thá»i gian mê luyến má»™t mỹ nhân.
- Là ai?
- Mỹ nhân này không mấy khi xuất hiện, chỉ được giang hồ biết đến qua ngoại hiệu Thanh Thanh Tiên Tữ.
- Thanh Thanh Tiên Tử? Sau đó thì thế nào?
VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vụt mở mắt, nở má»™t nụ cÆ°á»i gượng :
- Chuyện xảy ra đã lâu, kể từ khi gia tổ còn chưa lập gia thất. Sau đó Thanh Thanh Tiên Tử biến mất, gia tổ lại yên bỠgia thất, chuyện này nhất định không phải là nguyên nhân khiến kẻ thù vì đố kỵ tìm cách hãm hại toàn gia Vũ Văn. Nguơi chớ phí công tìm hiểu vỠphương diện này.
Mạnh Äạt Nhân lắc đầu :
- Äã có ít manh mối thì bất kỳ manh mối nào dù nhá» cÅ©ng không thể bá» qua. Vãn bối có giả thuyết này, thúc thúc thá»­ nghe xem sao.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng gật đầu :
- Ngươi nói thử xem.
- TrÆ°á»›c hết hãy nói vá» trÆ°á»ng hợp thúc thúc được thu nhận vào Thần môn. Phải chăng đó là thúc thúc mang nặng mối gia cừu và tình cỠđược các chuyên sứ thá»i đó phát hiện?
- Äúng vậy! Xem ra ngÆ°Æ¡i biết khá rõ cách thu nhận môn nhân của bổn môn?
Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Chính Äại trưởng lão đã nói cho vãn bối biết. NhÆ°ng chuyện dó không quan trá»ng. Äiá»u quan trá»ng là lúc đó Khổng Gia Lập giữ thân phận gì ở Thần môn?
- Là Tam trưởng lão nhÆ° bây giá». Sao?
- Vì chỉ có thất vị chuyên sứ má»›i có quyá»n Ä‘i lại trên giang hồ nên Khổng Gia Lập tuyệt nhiên không hay biết chuyện thúc thúc được thu nhận?
- Mãi đến khi ta đến Thần đàn lập thệ, ta và lão mới lần đầu gặp nhau. Ngươi vẫn đỠquyết lão chính là kẻ thù của ta?
Cố ý bá» qua không đáp, Mạnh Äạt Nhân lại há»i :
- Trước khi là trưởng lão, phải chăng Khổng Gia Lập đã từng là đại chuyên sứ?
- Không sai! Sao ngươi biết?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i nhẹ :
- Bạch Quan Nhật, Äệ thất chuyên sứ đã nói cho vãn bối biết.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng giật mình :
- NgÆ°Æ¡i cÅ©ng biết Bạch Quan Nhật? Hiện y ở đâu? Bấy lâu nay dÆ°á»ng nhu y cố tình lẩn tránh bổn môn?
- Chuyện đó sẽ nói. GiỠthì thúc thúc nghe đây, vì Khổng Gia Lập từng là đại chuyên sứ nghĩa là từ lâu lắm rồi lão từng qua lại trên giang hồ?
Vũ Văn Kỉnh Nhượng hoang mang :
- Äiá»u đó thì Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên rồi. NhÆ°ng...
- Thúc thúc chá»› quá nôn nóng, hãy thá»­ nghÄ© xem, giá nhÆ° Khổng Gia Lập chính là kẻ há» Äào Ä‘á»™ nào. Do tình cá», sau lần cùng lệnh tổ có chung má»™t ý trung nhân, há» Äào vì kém thế nên sinh phẫn hận, lão đã được thất vị chuyên sứ đó phát hiện và thu nhận. Mối hận vẩn còn, sau khi Ä‘uợc thăng lên hàng chuyên sứ, lão lợi dụng lúc Ä‘i lại trên giang hồ Ä‘á»… cố tìm tông tích lệnh tổ. Và khi tìm thấy...
Vũ Văn Kỉnh Nhượng kinh hãi, cố ngóc đầu lên :
- Nếu giả thuyết này đúng, chính Khổng Gia Lập đã hãm hại toàn gia Vũ Văn? Và ta đã tình cỠđể lộ lai lịch khi được thu nhận vào Thần môn?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Cách sắp đặt của Thần môn lúc thu nhận môn đồ tuy khắc khe nhÆ°ng vô tình tạo chá»— dung thân cho những ai có tâm địa Ä‘á»™c ác. Do há» Khổng sau đó lên hàng trưởng lão, vì không còn Ä‘i lại trên giang hồ nên thúc thúc dù cố tìm cÅ©ng vô ích. Huống chi lão trÆ°á»›c đó đã thay tên đổi há»...
- Muốn được thu nhận phải được thất vị chuyên sứ đồng tình sau thá»i gian dài tìm hiểu xuất xứ lai lịch. Má»™t kẻ ở há» Äào không thể ung dung chuyển sang há» Khổng mà không bị thất vị chuyên sứ phát hiện.
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i lạt :
- Giả nhÆ° thất vị chuyên sứ thá»i đó Ä‘á»u đồng lòng che giấu sá»± thật thì sao?
- Không thể có chuyện này. Vì được đặc cách lên hàng chuyên sứ hay không phải có sự ưng thuận của tam vị trưởng lão, sau đó còn chỠquyết định tối hậu của Môn chủ.
- Vào thá»i đó, phải chăng Thần môn vẫn chÆ°a chÆ°a có Môn chủ?
- Không sai! Và...
- Và vị Môn chủ hiện giá» chính là nhân vật tạm thá»i chấp chưởng quyá»n Môn chủ lúc đó?
Vũ Văn Kỉnh Nhượng càng thêm kinh ngạc :
- Ná»™i tình của bổn môn nhÆ° thế nào ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u thông tá», phải chăng tất cả là do Hoàng Kim Hoan, Äại trưởng lão của bổn môn nói cho ngÆ°Æ¡i nghe?
Tuy cÅ©ng là câu nói bày tá» sá»± kinh ngạc nhÆ° bao lần trÆ°á»›c VÅ© Văn Kỉnh Nhượng đã kinh ngạc, nhÆ°ng ở câu nói lần này dÆ°á»ng nhÆ° có má»™t Ä‘iểm nào đó thoáng gây sá»± chú tâm cho Mạnh Äạt Nhân.
Äiá»u này chỉ xuất hiện trong tâm trí Mạnh Äạt Nhân và là xuất hiện qua nhÆ° tia chá»›p, huống chi mạch của câu chuyện vẫn Ä‘ang diá»…n tiến thông suốt nên ngay sau đó hầu nhÆ° Mạnh Äạt Nhân đã quên Ä‘i. Và mạch truyện lại tiếp tục. Mạnh Äạt Nhân bảo :
- CÅ©ng không khó hiểu đâu, thúc thúc. Vì cách đây gần má»™t năm, chính Äại trưởng lão đã có ý định tuyển chá»n vãn bối là ngÆ°á»i sẽ Ä‘i vào Phong Thần liên hoàn Ä‘á»™ng vào tiết Äoan Ngá» sắp tá»›i đây. Muốn vậy Äại trưởng lão phải cho vãn bối hay biét những ná»™i tình có liên quan đến bổn môn.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng thật sự quan tâm :
- Äại trưởng lão đã chá»n ngÆ°Æ¡i?
Mạnh Äạt Nhân nhẹ lắc đầu :
- Äã chá»n nhÆ°ng vãn bối chÆ°a chấp thuận?
- Tại sao?
Mạnh Äạt Nhân gượng cÆ°á»i :
- Nguyên nhân tuy có nhiá»u nhÆ°ng chủ yếu chỉ có má»™t. Äó là vãn bối chÆ°a tin lắm vào Ä‘iá»u Äại trưởng lão cáo giác!
- Hoàng Kim Hoán cáo giác chuyện gì?
Má»™t lần nữa trong câu nói của VÅ© Văn Kỉnh Nhượng tạo má»™t sá»± chú tâm kỳ lạ cho Mạnh Äạt Nhân. Và lần này, Ä‘iá»u đó vô tình mách bảo Mạnh Äạt Nhân phải cẩn trá»ng.
Cẩn trá»ng ai và cẩn trá»ng vá» Ä‘iá»u gì thì ngay lúc này Mạnh Äạt Nhân khó thể minh định, tuy nhiên, dẩu sao nhá» Ä‘iá»u này đã vô tình nhắc nhở lại lá»i đã hứa vá»›i Äại trưởng lão là sẽ không Ä‘á» cập chuyện Äại trưởng lão nghi ngá» vị Môn chủ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiệm cho bất kỳ ai khác nghe.
Nhá»› đến lá»i dã hứa, Mạnh Äạt Nhân miá»…n cưỡng giải thích :
- Chuyện Äại trưởng lão cáo giác có liên quan đến sá»± thất tung kỳ bí của hai Ä‘á»i Môn chủ. Tuy vậy, thúc thúc này, Ä‘iá»u chúng ta Ä‘ang nói không có liên quan đến chuyện này. Vãn bối muốn thúc thúc biết rằng đừng quá tin vào vị Môn chủ Ä‘uÆ¡ng nhiệm.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng bỗng chớp mắt :
- Là Äại trưởng lão bảo ngÆ°Æ¡i nhÆ° thế?
Mạnh Äạt Nhân lắc đầu :
- Äâu cần Äại trưởng lão nói. Chính vãn bối đã trải qua kinh nghiệm này, đó là lần Môn chủ quý môn vì muốn chiếm Ä‘oạt tín vật tuyển chá»n, tưởng rằng Äại trưởng lão đã trao cho vãn bối, nên đã xô vãn bối xuống vá»±c để hãm hại vãn bối.
- Nghĩa là Hoàng lão đại chưa giao tín vật tuyển chon cho ngươi?
Má»™t ý nghÄ© vừa lóe lên trong tâm trí Mạnh Äạt Nhân :
- “Sao VÅ© Văn thúc thúc không gặng há»i ta vá» hành vi Ä‘á»™c ác của vị Môn chủ Ä‘Æ°Æ¡ng nhiệm, chỉ quan tâm đến ta đã được hoặc chÆ°a được Äại trưởng lão giao cho tín vật tuyển chá»n?â€
Từ câu nghi vấn này, Mạnh Äạt Nhân chợt nhá»› lại hai lần vừa rồi đã được linh trí mách bảo và là qua hai lần Ä‘á» cập đến Äại trưởng lão do VÅ© Văn Kỉnh Nhượng nhắc đến.
Cảnh giác vá»›i mối nguy hiểm quá mÆ¡ hồ, Mạnh Äạt Nhân mỉm cÆ°á»i :
- Äó là Ä‘iá»u kiện làm cho vãn bối hài lòng.
- Nghĩa là sao?
- Thật là may mắn vì vãn bối vẫn chÆ°a được Äại trưởng lão giao cho tín vật tuyển chá»n. Nếu không, vá»›i bản thân giỠđã bị Khổng Gia Lập phế bá» võ công, tín vật đó có do vãn bối cất giữ chỉ là vô ích.
Vũ Văn Kỉnh Nhượng ầm ừ :
- Ngươi nghĩ như thế cũng phải. Trở lại câu chuyện đang nói dang dở, phải chăng ngươi nghi ngỠKhổng Gia Lập đã thay tên đổi hỠvà việc thay đổi đó dù Môn chủ có biết nhưng vẫn có nguyên nhân khiến Môn chủ bỠqua không truy cứu?
Mạnh Äạt Nhân gật đầu :
- Cứ suy nghÄ© theo giả thuyết lúc nãy của vãn bối thì rõ, Khổng Gia Lập nhỠđược Thần môn thu nhận nên có sở há»c thượng thừa. Lợi dụng sở há»c này và nhân được cÆ¡ há»™i được qua lại trên chốn giang hồ, Khổng Gia Lập đâu khó khăn gì trong việc hủy diệt toàn gia VÅ© Văn? Sau đó, tá»­ khi được thăng lên hàng trưởng lão, Khổng Gia Lập không còn dịp xuất đầu lá»™ diện, thúc thúc Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên không thể tìm thấy tung tích hắn. Có thể nói...
VÅ© Văn Kỉnh Nhượng Ä‘á»™t nhiên ngắt lá»i :
- Nhưng cho đến giỠngươi vẫn chưa đưa ra chứng cứ nào cho thấy Khổng Gia Lập đích thực là thù nhân của Vũ Văn gia?
Mạnh Äạt Nhân cÆ°á»i lạt :
- Chẳng phải thúc túc từng nghi ngá», không rõ vì sao Khổng Gia Lập vẫn am hiểu thuật bố phòng cÆ¡ quan đó sao?
- Phải, ta có nghi ngá». NhÆ°ng...
- Äây là lá»i giải thích. Sau khi hủy diệt VÅ© Văn gia. Nhất định Khổng Gia Lập đã từng đến ngôi “Gia Miếu VÅ© Văn†này. Và nếu vãn bối còn phát hiện bức há»a trong Thái Cá»±c đồ đó chính là cách di chuyển và cách phát Ä‘á»™ng những cÆ¡ quan ở khu trang viện trên kia thì ngÆ°á»i có tâm cÆ¡ nhÆ° Khổng Gia Lập cá»› sao không thể phát hiện?
Vũ Văn Kỉnh Nhượng gật gù :
- Nói cũng phải! Nhưng việc phát hiện và hiểu Thái Cực đồ là một chuyện, đâu đủ để bảo Khổng Gia Lập là thù nhân của Vũ Văn gia? Chẳng phải chính ngươi vì tình cỠcũng vừa nhìn thấy và hiểu Thái Cực đồ đó ư? Không lẽ vì thế ta lại bảo ngươi cũng là kẻ thù đã hại toàn gia Vũ Văn?
- Vậy thì còn má»™t nguyên do nữa. Äó là Khổng Gia Lập cố tình lấy mạng thúc thúc. Vào lúc này, đối vá»›i Thần môn Ä‘ang là lúc cần ngÆ°á»i, trừ khi tá»™i chứng của thúc thúc quá rõ, không thể buông tha, thì ngay lúc này Khổng Gia Lập đâu còn cá»› nào khác ngoài việc diệt trừ mầm mống hậu há»a nên má»›i hạ thủ thúc thúc?
Nghe đến đây, Ä‘á»™t nhiên VÅ© Văn Kỉnh Nhượng bật cÆ°á»i :
- Ngươi chỉ quá suy diễn thôi. Vì kỳ thực, Khổng Gia Lập nào có hạ thủ ta? Ha... ha...
Tiếng cÆ°á»i của VÅ© Văn Kỉnh Nhượng, dù đó là tràng cÆ°á»i vô lá»±c, nhÆ°ng vẫn gây kinh ngạc cho Mạnh Äạt Nhân.
Mạnh Äạt Nhân trố mắt :
- Thúc thục hiện ra thân thể như thế này mà còn bảo Khổng Gia Lập không cố ý hạ thủ thúc thúc sao?
Hai mắt Vũ Văn Kỉnh Nhượng vụt lên quắc lên phẫn nộ :
- Ta muốn nói, chính ngươi đã gây cho ta nông nổi này, khiến khổ nhục kế do ta và lão Khổng phí công sắp đặt bỗng hóa ra sự thật, biến ta thành phế nhân thật sự.
Mạnh Äạt Nhân bàng hoàng :
- Khổ nhục kế? à của thúc thúc là...
Vũ Văn Kỉnh Nhượng vụt ngóc đầu lên thật cao :
- Là chÆ°a há» bị Khổng Gia Lập hạ thủ. Chỉ do ngÆ°Æ¡i và do thần xui quá»· khiến thế nào đó, đã để cho ngÆ°Æ¡i lúc rÆ¡i xuống lại rÆ¡i sau và còn rÆ¡i đúng vào ta, làm ta phải gãy vụn tứ chi nhÆ° bây giá».
Mạnh Äạt Nhân kinh tâm, cố đứng lên và tìm cách bÆ°á»›c lùi lại.
Và nhÆ° để minh chứng đó là sá»± thật, rằng VÅ© Văn Kỉnh Nhượng không há» bị ná»™i thÆ°Æ¡ng do Khổng Gia Lập dùng thủ pháp Cách Không Äả NgÆ°u kích vào, nghÄ©a là VÅ© Văn Kỉnh Nhượng vẫn còn đầy đủ chân lá»±c, lão chợt quát :
- Ta phải giết ngươi để đòi lại những gì ngươi đã gây cho ta. Xem đây!
Không thể Ä‘á»™ng đậy tứ chi, nhung VÅ© Văn Kỉnh Nhượng lại có biện pháp là dùng miệng thổi bật ra má»™t luồng chân khí. Và luồng khí này tuy không đủ lợi hại nhÆ° uy lá»±c má»™t chưởng kình nhÆ°ng đối vá»›i má»™t ngÆ°á»i đã bị phế bá» võ công nhÆ° Mạnh Äạt Nhân thì đó vẫn là má»™t chiêu sát thủ.
Viu...
Mạnh Äạt Nhân tuy biết không thể thoát nhÆ°ng không lẽ cứ cam tâm chá» chết. Vá»›i bản năng tá»± nhiên, Mạnh Äạt Nhân vừa xoay ngang ngÆ°á»i vừa gắng sức bÆ°á»›c tạt qua má»™t bên, hy vá»ng nhÆ° thế sẽ khiến luồng kình khí hiểm Ä‘á»™c kia Ä‘i chệch mục tiêu.
Mạnh Äạt Nhân tuy đã gắng sức nhÆ°ng kết quả vẫn là Ä‘iá»u có thể Ä‘oán biết.
Bùng!
Luồng kình khí đập vào bá» vai của Mạnh Äạt Nhân và dÆ° kình còn đẩy Mạnh Äạt Nhân ngã loạng choạng vào ngôi “Gia Miếu VÅ© Vănâ€.
Không còn võ công nên không thể dá»… dàng ổn định cÆ°á»›c bá»™, Mạnh Äạt Nhân ngay sau đó phải ngã lá»t thá»m vào bên trong ngôi gia miếu.
Huỵch!
Tiếng quát tháo của Vũ Văn Kỉnh Nhượng lại vang lên :
- NgÆ°Æ¡i chạy đâu cho thoát! Không giết được ngÆ°Æ¡i, ta thá» không làm ngÆ°á»i! Hừm!
Tuy không nhìn thấy nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân vẫn Ä‘oán biết VÅ© Văn Kỉnh Nhượng ngay khi quát xong có lẽ Ä‘ang thổi má»™t luồng kình khí vào bên trong ngôi gia miếu.
Mạnh Äạt Nhân nghe tiếng kình phong xé gió lao Ä‘i.
Viu...
Äúng lúc này, Mạnh Äạt Nhân chợt nghe thanh âm của lão Khổng Gia Lập bật quát :
- Mau dừng lại! Không được giết tiểu tử!
Vậy là rõ, Mạnh Äạt Nhân nhắm mắt thở dài, Khổng Gia Lập hiện thân, quả nhiên đây là khổ nhục kế do bá»n hỠđồng mÆ°u nghÄ© ra.
Ầm!
Tiếng ngá»n kình chạm vào ngôi gia miếu liá»n vang rá»n vào tai Mạnh Äạt Nhân. Và qua tiếng chạm kình cứ âm âm kéo dài, Mạnh Äạt Nhân dù Ä‘ang lúc tính mạng nhÆ° chỉ mành treo chuông nhÆ°ng vẫn phải nghÄ© ngay đến má»™t Ä‘iá»u. Äó là ngôi gia miếu chắc chắn không được kiến tạo Ä‘á»™c lập so vá»›i ngá»n núi Mạnh Äạt Nhân đã nhìn thấy. Và rất có thể ở ngay bên trong ngôi gia miếu này phải có má»™t chá»— rá»—ng nào đó, đủ để cho má»™t tiếng Ä‘á»™ng khi chạm vào ngôi gia miếu sẽ phát ra tiếng âm âm kéo dài.
Mạnh Äạt Nhân vá»™i Ä‘Æ°a mắt nhìn dò xét khắp nÆ¡i.
Cùng lúc này, Mạnh Äạt Nhân dù không muốn cÅ©ng phải nghe tiếng gào thét kinh hoàng của lão VÅ© Văn Kỉnh Nhượng :
- Khổng lão huynh định làm gì má»—? Khổng lão huynh hãy đừng nhìn má»— nhÆ° vậy. Äừng mà, Khổng lão huynh.
Tiếng của Khổng Gia Lập bật lên đanh ác :
- Vũ Văn Kỉnh Nhượng! GiỠngươi chỉ là một phế nhân, cho dù ta có muốn lưu lại cũng không còn giúp ích gì cho đại sự cùa Môn chủ. Huống chi, ngươi là một kẻ vô dụng, không chịu tin vào những gì tiểu tử kia suy đoán. Hãy nghe đây, không sai, ta chính là kẻ đã thay tên đổi hỠvà ta cũng chính là kẻ đã hủy diệt toàn gia Vũ Văn của ngươi. Ngươi không ngỠư? Ha... ha....
Diá»…n biến đã thay đổi quá nhanh, từ thái cá»±c này sang thái cá»±c khác khiến Mạnh Äạt Nhân dù có nghe tận tai cÅ©ng không thể tin vào những Ä‘iá»u vừa nghe.
Và dĩ nhiên Vũ Văn Kỉnh Nhượng phải gào thét phẫn hận :
- Lão bảo sao? Lão chính là... chính là...
Không sá»›m cÅ©ng không muá»™n, ngay lúc này Mạnh Äạt Nhân sau má»™t lúc lâu nhìn dò xét khắp lượt chợt phát hiện ở ngay tấm bài vị có Ä‘á» tên VÅ© Văn Kinh Hầu nhÆ° cÅ©ng có má»™t bức Thái Cá»±c Äổ thu nhá».
Vụt hiểu ra ở đó thế nào cÅ©ng có cÆ¡ quan ẩn tàng, Mạnh Äạt Nhân cố đứng lên, và chồm ngang ngÆ°á»i đến, chá»™p vào tấm bài vị.
Cá»­ Ä‘á»™ng của Mạnh Äạt Nhân làm cho tấm bài vị rá»i khá»i vị trí, lá»t luôn vào tay Mạnh Äạt Nhân.
Lập tức khắp ná»n miếu Ä‘á»u chuyển Ä‘á»™ng, khiến toàn bá»™ ngôi gia miếu phải rung chuyển nhÆ° lâm cÆ¡n địa chấn.
Và có tiếng lão Khổng Gia Lập từ bên ngoài vang lên :
- Sao lại thế này? Äịa chấn xuất hiện Æ°? Ôi chao! Nguy mất!
Mạnh Äạt Nhân vụt hiểu. Vậy là không chỉ riêng ngôi gia miếu bị rung chuyển, khoảng sân trống ở ngoài kia do gắn liá»n vá»›i ná»n miếu nên cÅ©ng bị lay Ä‘á»™ng theo, khiến lão Khổng Gia Lập phải thất kinh, nghÄ© ngay đến cÆ¡n địa chấn.
Không bao lâu sau đó, ngôi gia miếu do không ngừng rung chuyển nên từ từ đổ ụp xuống, bắt đầu từ phần mái từ lâu đã mục nát, kế đến là những bức vách dá»±ng bốn bên. Và cả ná»n miếu cÅ©ng bị vỡ tung, mở ra má»™t địa huyệt sâu thăm thẳm, ngốn gá»n toàn bá»™ những gì bên trên đổ xuống, trong đó có cả Mạnh Äạt Nhân.
Ào... Ào...
Tài sản của aspirin

  #19  
Old 02-06-2008, 01:37 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 19

Khôi phục võ công


- Môn chủ! Thuộc hạ chỉ tìm thấy thi thể vỡ vụn của Vũ Văn tam chuyên sứ. Riêng tiểu tử thì như đã mất luôn cả xác.
Tiếng bẩm báo làm cho Mạnh Äạt Nhân hồi tỉnh.
Và trong mÆ¡ hồ, Mạnh Äạt Nhân nghe thanh âm lanh lảnh của mỹ phụ trung niên từng xuất hiện ở Tam Äiệp cốc vang lên :
- VÅ© Văn gia bao Ä‘á»i nay vẫn nổi tiếng vá» thuật bố phòng cÆ¡ quan, hãy tiếp tục tìm cho kỳ thấy thi thể của tiểu tá»­ má»›i thôi. Vì qua những gì Tam trưởng lão thuật lại, tâm cÆ¡ của tiểu tá»­ thật không thể xem thÆ°á»ng. Có hay không có bí kíp Vạn LÆ°u không cần thiết, chỉ cần diệt được tiểu tá»­ bổn Môn chủ má»›i yên tâm.
Có tiếng ngÆ°á»i ngập ngừng :
- Bao nhiêu đồ vật đổ nát đã được thuá»™c hạ dá»n hết qua má»™t bên, dÆ°á»›i địa huyệt giá» chỉ là má»™t ná»n đá liá»n thành khối, không lẽ thuá»™c hạ phải bá»›i tung cả ngá»n núi...
- Äổng tứ chuyên sứ đừng quên những gì đã thá» hứa vá»›i bổn Môn chủ. Nếu không tận lá»±c, chá»› trách bổn Môn chủ nuốt lá»i.
Tứ chuyên sứ há» Äổng kêu lên lo sợ.
- Môn chủ! Nào phải thuá»™c hạ không tận lá»±c. Chỉ vì đây là việc mà má»™t mình thuá»™c hạ không thể đảm Ä‘Æ°Æ¡ng. Mong Môn chủ minh xét, gá»i thêm ngÆ°á»i giúp thuá»™c hạ.
- Hừ! NgÆ°Æ¡i tưởng ta không muốn thế sao? Rất tiếc vẫn còn không ít ngÆ°á»i hoặc vì nghi ngá» ta hoặc vì nghe theo lá»i lung lạc của lão Hoàng nên cho đến giá» vẫn có thái Ä‘á»™ kính nhi viá»…n chi đối vá»›i ta. NhÆ°ng ngÆ°Æ¡i yên tâm, Khổng Gia Lập cÅ©ng sắp Ä‘Æ°a há»a dược đến. Nếu cần, chúng ta cứ cho nổ tung cả ngá»n núi, thá»­ xem phen này tiểu tá»­ có còn may mắn nhÆ° lần trÆ°á»›c không.
Mạnh Äạt Nhân nếu nãy giá» vẫn còn phần nào mÆ¡ hồ, thì bây giá» do quá rúng Ä‘á»™ng phải lai tỉnh hoàn toàn.
Và Mạnh Äạt Nhân vụt hiểu, vậy là bản thân lại thêm má»™t lần nữa gặp may, chÆ°a bị ngôi gia miếu đổ xuống đè nát, và cÅ©ng không chết dù đã rÆ¡i vào địa huyệt. Có nghÄ©a là địa huyệt được lập ra không phải để vùi lấp tất cả, trái lại ở dÆ°á»›i địa huyệt lại có chá»— đào sinh. CÅ©ng rất có thể lối đào sinh dÆ°á»›i địa huyệt phải lên quan đến bức há»a đồ Thái Cá»±c có khắc trên bài vị được Mạnh Äạt Nhân phát hiện.
Nhá»› đến chuyện này, Mạnh Äạt Nhân liá»n nhận ra trên tay vẫn còn cầm tấm bài vị.
Cùng má»™t lúc vá»›i nhận thức này, Mạnh Äạt Nhân nghÄ© cách để nhìn rõ tấm bài vị trong má»™t không gian hoàn toàn tối Ä‘en, tiếng khò khè của ai đó chợt vang đến tai Mạnh Äạt Nhân.
Không thể nghÄ© đến ai khác ngoài VÅ© Văn Kỉnh Nhượng, Mạnh Äạt Nhân dá»±a theo phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng phát ra tiếng thở để lần dò tìm đến :
- Vũ Văn thúc thúc! Là thúc thúc đó ư?
Mạnh Äạt Nhân không dám gá»i lá»›n, vì nếu Mạnh Äạt Nhân từ chá»— này có thể nghe rõ âm thanh của ngÆ°á»i ở ngoài vang vào thì ngược lại ai cấm há» không thể nghe thanh âm từ trong vang trở ra?
Có tiếng Vũ Văn Kỉnh Nhượng thì thào :
- Vẫn là ngươi đó ư? Chúng ta...
Dù đó chỉ là tiếng thá»u thào, thật sá»± thá»u thào nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân vẫn sợ ngÆ°á»i bên ngoài phát hiện, Mạnh Äạt Nhân dùng tay mò tìm môi miệng của lão VÅ© Văn.
Ngay sau đó, Mạnh Äạt Nhân ghé miệng vào tai gã :
- Bá»n há» vẫn Ä‘ang tìm chúng ta, há» sẽ phát hiện ngay nếu chúng ta gây tiéng Ä‘á»™ng dù nhá». Lão còn có ý niệm hãm hại vãn bối?
Äến lượt lão VÅ© Văn thá»u thào vào tai Mạnh Äạt Nhân :
- Ta đâu ngá» kẻ có niên ká»· hãy còn nhá» nhÆ° ngÆ°Æ¡i lại có thể suy doán má»i việc nhÆ° thần. Khổng Gia Lập chính là kẻ thù của ta. Việc báo phục gia thù có lẽ ta sẽ không bao giá» còn cÆ¡ há»™i thá»±c hiện.
- Vãn bối sẽ báo thù thay lão nếu lão nghĩ được cách giúp hai ta ngay bây giỠthoát thân.
- Hà...! Ngôi trang viện kia, ta từng đến, gia miếu VÅ© Văn, ta từng nhìn, tuy nhiên ta cÅ©ng không ngá» ngay dÆ°á»›i ngôi gia miếu lại có cÆ¡ quan ẩn tàng. Ta nghÄ© thật khó tìm cách Ä‘i khá»i nÆ¡i đây.
- Trong ngÆ°á»i lão có mang theo há»a tập?
- Có! NgÆ°Æ¡i cứ tùy tiện tìm lấy trong bá»c áo của ta.
Trong lúc sá» tìm, Mạnh Äạt Nhân phát hiện hầu nhÆ° toàn bá»™ tứ chi của lão VÅ© Văn Ä‘á»u không còn dính vào thân lão nữa. Và đó là lá»i giải thích sao lúc nãy Mạnh Äạt Nhân nghe có lá»i bẩm báo rằng đã tìm thấy phần thi thể vỡ vụn của lão VÅ© Văn, trong khi ngay lúc này lão vẫn còn thoi thóp ngay bên cạnh Mạnh Äạt Nhân.
Xoạch!
Do đã Ä‘oán biết lão VÅ© Văn hiện nhÆ° thế nào nên khi bật há»a tập lên Mạnh Äạt Nhân không bị bất ngá», cÅ©ng không bật kêu lên dù nhìn thấy thảm trạng Ä‘ang lÆ°u lại trên thân hình lão.
Mạnh Äạt Nhân chỉ Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, sau đó soi há»a tập vào tấm bài vị Ä‘ang cầm trên tay.
Phát hiện vật mà Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang cầm, lão VÅ© Văn gượng há»i :
- Ngươi tìm gì ở vật đó?
Mạnh Äạt Nhân đáp :
- Phía dÆ°á»›i tấm bài vị có khắc má»™t bức Thái Cá»±c đồ thu nhá». Và lúc nãy cÆ¡ quan bị phát Ä‘á»™ng là do vãn bối làm cho tấm bài vị chuyển dá»i vị trí. Rất có thể từ đây vãn bối sẽ tìm được lối thoát thân.
- Có bức Thái Cực đồ ư? Ra bấy lâu nay ta đã sơ xuất, không nhìn thấy vật đáng quan tâm này.
- Có rồi! Trên bức Thái Cực đồ có một vệt mảnh, cho biết chỗ phát động cơ quan ở dưới địa huyệt này.
- Vậy thì tốt! Ngươi cứ tùy tiện hành động!
Theo chỉ Ä‘iểm của bức Thái Cá»±c đồ, Mạnh Äạt Nhân tìm thấy má»™t mẩu đá nhá» nằm lẫn vào nhiá»u mẩu đá lô nhô khác. Mạnh Äạt Nhân ấn vào.
Cạch!
Sau tiếng Ä‘á»™ng khẽ, má»™t bí môn từ từ khai mở, cho Mạnh Äạt Nhân nhìn thấy ánh dÆ°Æ¡ng quang từ bên ngoài chiếu hắt vào.
Cùng vá»›i ánh sáng, Mạnh Äạt Nhân còn nhìn thấy má»™t thạch bàn nho nhá», khuất lấp sau má»™t tảng đá khá to.
Mạnh Äạt Nhân vá»™i giải thích cho lảo VÅ© Văn hiểu :
- Hóa ra đây là nơi táng thân của lệnh tổ Vũ Văn Kinh Hầu. Ngay cạnh di thể của lệnh tổ còn có một vật, tựa như hộp gỗ. Lão có muốn vãn bối đưa đến đó không?
Lão thá»u thào :
- Sinh mạng ta Ä‘ang má»ng mảnh nhÆ° tÆ¡, ta e không chịu nổi bất kỳ sá»± dịch chuyển nào. Huống chi, vị tất ngÆ°Æ¡i có đủ lá»±c để nâng ta Ä‘i. NgÆ°Æ¡i đừng phí công vì ta.
Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng hiểu nhÆ° vậy. Do đó, sau má»™t thoáng phân vân, Mạnh Äạt Nhân liá»n bÆ°á»›c qua bí môn, tiến đến nÆ¡i có thạch bàn.
Trên thạch bàn, dù chỉ là má»™t bá»™ cốt khô nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân vẫn trân trá»ng hành lá»…, sau đó má»›i cầm lấy há»™p gá»—.
Mở há»™p gá»— ra xem, Mạnh Äạt Nhân lập tức quay lại chá»— lão VÅ© Văn :
- Äây rồi! Äây là nguyên nhân khiến toàn gia VÅ© Văn bị hủy diệt. Má»™t nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô và má»™t bức di thÆ° của lệnh Tổ.
- Thiên Niên Hà Thủ Ô ư? Ngươi hãy mau đưa cho ta xem nào.
Mạnh Äạt Nhân nghiêng há»™p cho lão xem, sau đó nói vào tai lão :
- Thiên Niên Hà Thủ Ô, như vãn bối được biết, có công năng cải tử hoàn sinh. Nếu lão muốn, vãn bối sẽ cho lão dùng.
Dứt lá»i, Mạnh Äạt Nhân đạt ngay chiếc há»™p lên ngÆ°á»i lão.
Lão VÅ© Văn chợt bảo, sau má»™t thoáng thừ ngÆ°á»i :
- Ngươi hãy giúp ta, di thư của lệnh tổ lưu lại di ngôn gì?
Mạnh Äạt Nhân thò tay vào há»™p, lấy ra má»™t mảnh hoa tiên.
Sau khi nhìn lÆ°á»›t qua, Mạnh Äạt Nhân thuật tóm tắt cho lão VÅ© Văn nghe :
- Theo lệnh tổ lÆ°u tá»±, giữa lệnh tổ và Äào Vi Hải ngoài việc đố kỵ nhau vì Thanh Thanh Tiên Tá»­, còn có hiá»m khích vì nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô này. Sau đó, khi đã tá»± tay hiến tặng cho Thanh Thanh Tiên Tá»­ hết ná»­a nhánh, lệnh tổ phát hiện Thanh Thanh Tiên Tá»­ chỉ vì Thiên Niên Hà Thủ Ô nên má»›i vá» yêu lệnh tổ. Nhận ra Thanh Thanh Tiên Tá»­ có tâm địa không tốt, lệnh tổ đã tá»± ý ly khai, quay vỠđây lập ra VÅ© Văn trang viện. Trong di thÆ° lệnh tổ còn căn dặn, hậu nhân của VÅ© Văn gia không được tá»± ý dùng Thiên Niên Hà Thủ Ô. Vì dÆ°Æ¡ng tính của thần dược sẽ làm cho toàn thân kinh mạch đứt Ä‘oạn, dẫn đến cái chết thê thảm.
Sau đó, Mạnh Äạt Nhân cố ý Ä‘Æ°a di thÆ° cho lão VÅ© Văn xem :
- Vì sợ lão không đủ lực chi trì, vãn bối đành phải tóm tắt di ý của lệnh tổ.
Nếu lão không tin, có thể tự mắt xem.
Lão nhìn Mạnh Äạt Nhân :
- Ngươi không cao hứng vì rất có thể nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô này sẽ rơi vào tay ngươi?
Mạnh Äạt Nhân lắc đầu :
- Vô công bất thụ lá»™c, đó là má»™t, Hai nữa, do dÆ°Æ¡ng tính của dược vật là nhÆ° vậy, vãn bối dù có dùng, vị tất sẽ có kết quả tốt? Thứ ba, vãn bối xuất thân là ngÆ°á»i há»c chữ thánh hiá»n, hiểu rất rõ tài vật thÆ°á»ng Ä‘i liá»n vá»›i tai Æ°Æ¡ng. Chót nữa, lão đừng nghÄ© ai cÅ©ng có bụng tham lam nhÆ° lão Äào Vi Hải và Thanh Thanh Tiên Tá»­, nên...
Lão VÅ© Văn vụt ngắt lá»i :
- Äủ rồi! Có phải ngÆ°Æ¡i đã hứa sẽ báo thù thay ta?
- Vãn bối có thể lập lại lần thứ hai.
- Tốt! Ngươi đáng được nhận lấy nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô này.
- Vãn bối...
- NgÆ°Æ¡i chá»› ngại. Do võ công ngÆ°Æ¡i đã bị phế bá», dược tính của dược vật sẽ giúp ngÆ°Æ¡i khôi phục võ công, có thể còn cao thâm hÆ¡n nếu ngÆ°Æ¡i có tâm pháp thích hợp. Việc kinh mạch toàn thân bị đứt Ä‘oạn chỉ xảy ra cho ngÆ°á»i đã có ná»™i công dÆ°Æ¡ng cÆ°Æ¡ng.
- Äiá»u này thì...
- Hãy nghe đây! Bây giá» sẽ đến lượt ta cÅ©ng chá»n ngÆ°Æ¡i nhÆ° Hoàng trưởng lão đã chá»n. Tín vật của ta hiện được cất giữ ngay bên trong ngá»n há»a tập ngÆ°Æ¡i Ä‘ang cầm. Còn nữa, có thể lão Hoàng Ä‘ang gặp nguy hiểm...
Äúng lúc này, Mạnh Äạt Nhân nghe ở bên ngoài có tiếng lão Khổng Gia Lập vá»ng vào :
- Môn chủ! Lão Hoàng đã được Bạch Quan Nhật và một nhân vật bí ẩn đánh tháo...
Mụ Môn chủ vụt thét lên :
- Mau chôn há»a dược, phá hủy toàn bá»™ nÆ¡i này, sau đó theo ta truy tìm bá»n Bạch Quan Nhật.
Mạnh Äạt Nhân nghe đến đây cảm thấy kinh tâm, sợ không kịp thoát.
Lão Vũ Văn lên tiếng :
- Vậy là ổn rồi. Ngươi đi đi! Khi tìm thấy thi thể của ta, chúng sẽ nghĩ là ngươi. Nhớ phong bế cơ quan lại như trước. Mau đi đi.
Mạnh Äạt Nhân bồi hồi :
- Tiá»n bối...
Lão phá»u phào :
- Äừng chần chừ nữa. Ta sẽ yên tâm nhắm mắt nếu biết chúng sẽ có ngày Ä‘á»n tá»™i.
Mạnh Äạt Nhân vá»™i cúi thấp đầu :
- Äã vậy, vÄ©nh biệt tiá»n bối. Vãn bối sẽ bát chúng Ä‘á»n tá»™i.
Mạnh Äạt Nhân bÆ°á»›c qua bên kia bí môn và đóng chặt cÆ¡ quan.
Sau đó không lâu, ná»n đất dÆ°á»›i chân Mạnh Äạt Nhân rung chuyển mạnh.
Há»a dược đã phát Ä‘á»™ng, hủy diệt toàn bá»™ những gì thuá»™c vá» VÅ© Văn gia.
* * * * *
Vút!
Má»™t bóng ngÆ°á»i rồi lại thêm má»™t bóng ngÆ°á»i nữa nhanh nhẹn vượt mất hút vào vùng núi hoang sÆ¡.
Ngồi trên má»™t tảng đá lá»›n, khá cao so vá»›i ná»n chân núi dÆ°á»›i kia, mục quang của Mạnh Äạt Nhân vô tình bắt gặp hình ảnh đó.
Và ngay khi nhìn thấy, do Ä‘ang miên man suy nghÄ© vá» mối liên quan giữa những tÆ° thế kỳ dị của những thi thể không đầu vá»›i những dấu vết được lÆ°u ở vách Ä‘á»™ng tại Tam Äiệp cốc - mà lúc này Mạnh Äạt Nhân đã biết đó là những nét phác há»a đại thể đặc trÆ°ng cho những chiêu thức võ há»c đã tuyệt truyá»n của các phái - nên Mạnh Äạt Nhân hầu nhÆ° không hỠđể tâm đến việc xuất hiện chỉ trong thoáng chốc của hai bóng nhân ảnh.
NhÆ°ng sau đó không lâu do hai bóng nhân ảnh ná» không những không chịu chạy xa khá»i chân núi, cả hai lại cứ lởn vởn, quanh Ä‘i quẩn lại, len qua từng tảng đá má»™t, nên mục quang của Mạnh Äạt Nhân dù muốn hay không cÅ©ng bị hình bóng nhân ảnh ná» thu hút.
Äiá»u này làm Mạnh Äạt Nhân khó chịu.
Phải! Mạnh Äạt Nhân đã nhá» nhánh Thiên Niên Hà Thủ Ô để khôi phục võ công. Và mấy ngày qua, nhân cÆ¡ há»™i Ä‘ang má»™t mình lÆ°u ngụ tại má»™t nÆ¡i có thể xem là sÆ¡n cùng thủy tận, Mạnh Äạt Nhân vẫn Ä‘ang toàn tâm toàn ý tá»± chiêm niệm đến thấu triệt những thứ được gá»i là công phu đã thất truyá»n của các phái. Äây là việc đòi há»i cần phải có sá»± yên tÄ©nh. Vậy mà giỠđây sá»± tÄ©nh tu của Mạnh Äạt Nhân đã bị hai bóng nhân ảnh ná» vô tình phá há»ng. Mạnh Äạt Nhân không thể không cảm thấy khó chịu.
Vá»›i tâm trạng này, Mạnh Äạt Nhân vá»™i Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, vá»›i ý định sẽ tìm má»™t nÆ¡i nào khác yên tÄ©nh hÆ¡n. NhÆ°ng ngay khi Ä‘Æ°a ánh mắt nhìn, Mạnh Äạt Nhân thở dài ngao ngán vì vừa nhá»› đến toàn bá»™ địa hình nÆ¡i đây.
Từ khi chá»n ngá»n núi này làm nÆ¡i tạm thá»i lÆ°u ngụ chẳng phải Mạnh Äạt Nhân đã bá» công dò xét và tìm kỹ khắp nÆ¡i rồi sao? Mạnh Äạt Nhân đã tìm và cuối cùng đã có má»™t nhận định, chỉ có nÆ¡i Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang ngồi là nÆ¡i có vị thế thích hợp nhất, phù hợp nhất cho việc tÄ©nh tu.
Do vậy, Mạnh Äạt Nhân không tìm nữa, chỉ vô ích mà thôi. Sẽ không còn nÆ¡i nào khác thích hợp hÆ¡n nÆ¡i này, má»™t địa thế dá»… dàng quan sát khắp nÆ¡i, cÅ©ng là chá»— dá»… kiếm tìm vật thá»±c chi dụng hàng ngày.
Tóm lại, nếu muốn tiếp tục lÆ°u lại đây luyện công, Mạnh Äạt Nhân chỉ còn má»—i hy vá»ng. Äó là cầu mong hai nhân vật kia mau chóng rá»i Ä‘i, đừng nấn ná ở đây, chá»n nÆ¡i khác làm nÆ¡i đùa giỡn bỡn cợt.
Và vá»›i tâm trạng vừa có này, cÅ©ng là lẽ thÆ°á»ng tình, Mạnh Äạt Nhân buá»™c phải dõi mắt nhìn chăm chú vào hai bóng nhân ảnh ở dÆ°á»›i kia.
Hai bóng nhân ảnh vẫn như hồ điệp xuyên hoa, chạy đi chạy lại giữa trùng trùng những tảng đá.
Mạnh Äạt Nhân chép miệng, hai nhân vật đó có thừa thá»i gian đến vậy sao, thừa đến ná»—i không biết phải làm gì đành Ä‘Æ°a đến đây để chÆ¡i trò rượt Ä‘uổi?
Nhìn thêm má»™t lúc nữa, Mạnh Äạt Nhân phải ngấm ngầm thở dài, cứ đà này muốn hai nhân vật ná» ngừng việc Ä‘uổi nhau có lẽ phải còn lâu. Và nhÆ° vậy, hai nhân vật ná» chỉ vô tình phí phạm thá»i gian Ä‘ang thật sá»± cần thiết của Mạnh Äạt Nhân.
Chán nản, Mạnh Äạt Nhân nhắm mắt lại cố dùng định lá»±c để xua bá» những hình ảnh vừa thấy ra khá»i tâm trí. Hãy xem nhÆ° không có hỠở đây, Mạnh Äạt Nhân tá»± nhủ nhÆ° thế.
Bằng biện pháp này, đôi lúc Mạnh Äạt Nhân ngỡ đã đạt được mục đích.
Tuy nhiên thỉnh thoảng cảnh rượt Ä‘uổi lại lởn vởn xuất hiện trong tâm trí Mạnh Äạt Nhân, khiến mạch nghÄ© của Mạnh Äạt Nhân liên quan đến những công phu thất truyá»n phải gián Ä‘oạn.
Cứ thế, hình ảnh của những dấu vết võ há»c lâu lâu cÅ©ng bị cảnh rượt Ä‘uổi xen vào làm rối tung cả lên. Äiá»u này càng làm cho Mạnh Äạt Nhân khó chịu.
Má»™t lần hai lần rồi năm bảy lần, càng vá» sau cảnh rượt Ä‘uổi càng làm cho Mạnh Äạt Nhân dá»… phân tâm. Äến ná»—i, dÆ°á»ng nhÆ° có má»™t lần nào dó, Mạnh Äạt Nhân do quá phân tâm đã khiến cho hình ảnh của những dấu vết võ há»c tuy đã khắc sâu trong tâm khảm nhÆ°ng không hiểu sao lại nhòe Ä‘i và trá»™n lẫn vào nhau, không có dấu vết nào hiện ra riêng biệt so vá»›i những dấu vết còn lại.
Mức Ä‘á»™ khó chịu tăng cao, Mạnh Äạt Nhân bá»±c tức mở cả hai mắt ra.
Hai nhân vật ná» vẫn rượt Ä‘uổi, cứ nhÆ° há» xem đây là địa Ä‘iểm không ngÆ°á»i, há» muốn làm gì tùy há».
Mạnh Äạt Nhân đứng lên, phải nghÄ© cách Ä‘uổi há» Ä‘i nếu muốn tiếp tục lÆ°u lại đây tham luyện công phu.
Tuy chÆ°a nghÄ© được cách nào khả thi nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân vẫn men theo triá»n núi, lẩn khuất giữa những khối đá chồng chất, tiến dần xuống phía hai nhân vật Ä‘ang rượt Ä‘uổi giỡn cợt.
Càng Ä‘i xuống dÆ°á»›i hình ảnh vá» nhân dạng hai nhân vật ná» càng rõ dần trong mục quang của Mạnh Äạt Nhân.
Há» gồm má»™t nam má»™t nữ. Vậy là đủ lý do để giải thích tại sao đôi nam nữ này sau má»™t lúc lâu vẫn tá» ra hứng thú vá»›i trò rượt Ä‘uổi. Má»™t trò chÆ¡i quá cÅ© kỹ so vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ°ng vẫn là má»›i mẽ đối vá»›i đôi nam thanh nữ lịch Ä‘ang Ä‘á»™ tuổi huyết khí phÆ°Æ¡ng cÆ°Æ¡ng.
Mạnh Äạt Nhân cÅ©ng Ä‘ang Ä‘á»™ tuổi này, đừng làm mất nhã hứng của há», Mạnh Äạt Nhân nghÄ© nhÆ° thế và dừng lại.
Chợt Mạnh Äạt Nhân nhận ra không phải nam nhân rượt Ä‘uổi nữ nhân nhÆ° lẽ thÆ°á»ng phải vậy. Mà là nữa Ä‘uổi nam, má»™t Ä‘iá»u hiếm thấy nếu không muốn nói là kỳ lạ. Mạnh Äạt Nhân đành tìm cách xuống gần hÆ¡n.
A! Äôi nam nữ đã cao niên, không phải Ä‘á»™ tuổi Ä‘Æ°Æ¡ng xuân nhÆ° Mạnh Äạt Nhân từng nghÄ©.
Vậy là cuộc rượt đuổi đã mang ý nghĩa khác, không còn là đùa giỡn nữa.
Khoảng cách vẫn còn xa, ngoài năm mÆ°Æ¡i trượng đâu phải ít, khiến Mạnh Äạt Nhân nếu muốn nhìn rõ diện mạo của cả hai phải tiến xuống thêm nữa.
Khoảng cách thu ngắn dần, càng lúc càng cho Mạnh Äạt Nhân có má»™t nhận định: cuá»™c rượt Ä‘uổi dần biến thành truy Ä‘uổi.
Nữ nhân truy đuổi nam nhân.
Nam nhân tận lực bình sinh, hết lách qua lách lại, thì vòng tới vòng lui, tìm đủ cách để thoát sự truy đuổi quá ráo riết của nữ nhân.
Äến lúc này thì Mạnh Äạt Nhân má»›i nhìn rõ cách thức di chuyển của cả hai. Nếu nam nhân vừa lợi dụng địa hình vừa nhá» có thân pháp đủ khinh linh để bất ngá» có những di chuyển ngoặt ngoẹo lắt léo thì nữ nhân lại á»· trượng vào thân pháp và bá»™ pháp ảo diệu Ä‘á» cố đón đầu hoặc truy Ä‘uổi bén gót nam nhân.
HỠlà hai cao thủ thượng thặng.
Mạnh Äạt Nhân gật gù, tiến xuống gần hÆ¡n.
Và khi đạt khoảng cách đủ gần, nếu diện mạo của nam nhân đối vá»›i Mạnh Äạt Nhân xa lạ thì gÆ°Æ¡ng mặt của nữ nhân lại quá quen thuá»™c, Mạnh Äạt Nhân chững lại vá»›i tiếng kêu thầm :
- “Là mụ Cổ Mỹ Kỳ? Mụ đã đến đây, liệu những nhân vật thuá»™c Nhị viện Nhị cung khác có xuất hiện? Mà mụ Ä‘uổi theo ai kìa? Là ngÆ°á»i của các phái hay của Thần môn? Không được! Ngay bây giá» nếu ta hiện thân có khác nào tá»± cáo tri đến má»i ngÆ°á»i, rằng Mạnh Äạt Nhân ta Ä‘ang ẩn náu ở đây? Sẽ là bất trí nếu ta để má»i ngÆ°á»i phát hiện. Và hậu quả sẽ có rất nhièu ngÆ°á»i vì nghÄ© ta Ä‘ang giữ bí kíp Vạn LÆ°u ắt kéo cả đến. Tốt nhất, ta nên lánh mặt thì hÆ¡n.â€
Mạnh Äạt Nhân tìm chá»— lánh mặt thật.
Thế nhÆ°ng, lẽ thÆ°á»ng tình là nhÆ° vậy, tuy đã lánh mặt và không thể tiếp tục dõi nhìn cuá»™c truy Ä‘uồi, nhÆ°ng vì muốn biết mụ Cổ Mỹ Kỳ Ä‘ang truy Ä‘uổi ai nên Mạnh Äạt Nhân vẫn quan tâm.
Không nhìn thì nghe, Mạnh Äạt Nhân vôi vận dụng bí thuật Äịa Thính của Thần môn.
Thiên Niên Hà Thủ Ô vậy là có dịp minh chứng công năng diệu dụng của loại dược vật quý hiếm.
Và hiện giá», vá»›i khoảng cách xấp xỉ ba mÆ°Æ¡i trượng, nếu trÆ°á»›c kia Mạnh Äạt Nhân cần phải biết rõ mạch chuyện Ä‘ang diá»…n ra má»›i có thể nghe loáng thoáng má»™t đôi lá»i đối thoại của nhân vật nào đó ở khoảng cách đó, thì lúc này do ná»™i lá»±c đã tăng cao nên Mạnh Äạt Nhân vẫn dá»… dàng nghe, hiểu những gì hai nhân vật Ä‘ang truy Ä‘uổi kia phát thoại.
Má»™t câu nói trong hÆ¡i thở đứt quãng vì mệt của mụ Cổ Mỹ Kỳ làm Mạnh Äạt Nhân bàng hoàng :
- NgÆ°á»i của Nhị viện Nhị cung Ä‘ang ráo riết truy lùng ngÆ°Æ¡i, Tôn Bằng. NgÆ°Æ¡i phải biết thức thá»i chứ? Hãy tá» rõ thành ý của ngÆ°Æ¡i đối vá»›i ta nhÆ° ta đã nói rõ thành ý. Ta và ngÆ°Æ¡i sẽ là má»™t đôi hảo phu phụ, ngÆ°Æ¡i thích nhÆ° thế mà? Ta đã trao thân cho ngÆ°Æ¡i, đâu phải ta không muốn cùng ngÆ°Æ¡i trở thành phu phụ? Chỉ tại ngÆ°Æ¡i vẫn giữ kẽ vá»›i ta, không nói hết những gì ngÆ°Æ¡i Ä‘ang giữ kín trong lòng cho ta biết. Nào, hãy ngoan ngoãn theo ta vá» Hắc Thạch đảo, chúng ta sẽ cùng nhau trao đổi những bí mật. Thôi nào!
Mạnh Äạt Nhân vá»™i len lén Ä‘Æ°a mắt nhìn ra.
Thật lạ, sao mụ Cổ Mỹ Kỳ gá»i ngÆ°á»i có diện mạo xa lạ kia là Tôn Bằng? Là má»™t Tôn Bằng nào khác, đâu phải là Tôn Bằng từng được Mạnh Äạt Nhân xem là đại cá»­u?
Nhân vật ná» không phủ nhận danh xÆ°ng Tôn Bằng do mụ Cổ Mỹ Kỳ vừa gá»i. Y cÆ°á»i khùng khục :
- Nếu đã là hảo phu thê sao mụ cứ năm lần bảy lượt dò há»i chuyện tÆ° sá»± của ta? Mụ đừng nghÄ© ta là kẻ khá» dại. Hai mÆ°Æ¡i năm trÆ°á»›c, nếu ta có tỠý thích mụ thì đó là do ta muốn khuây khá»a đôi chút để tạm quên Ä‘i ná»—i phiá»n muá»™n trong lòng. Phải chi lúc đó mụ thá»±c sá»± coi trá»ng ta, chịu truyá»n thụ má»™t ít võ công của mụ cho ta thì bấy lâu nay ta đâu chịu cảnh vò võ má»™t mình? Mụ không tốt vá»›i ta, mụ đã xem thÆ°á»ng ta. Vậy thì lúc này mụ đừng trách sao ta vẫn giữ kẽ vá»›i mụ. Ha... ha...
Mụ Cổ Mỹ Kỳ vẫn cố tìm cách bắt giữ Tôn Bằng :
- Sao ngÆ°Æ¡i không tá»± trách ngÆ°Æ¡i, lại quay ra trách ta? Không phải lúc đó ngÆ°Æ¡i ở bên ta nhÆ°ng vẫn cứ tÆ¡ tưởng ả tiện nhân thối tha đó sao? Äã vậy, khi ta khuyên ngÆ°Æ¡i nên cùng ta tham luyện quyển di há»c do ta tình cá» có được, ngÆ°Æ¡i cứ nằng nặc bảo đó chỉ là việc làm phí công. Rồi lại bảo ngÆ°Æ¡i chÆ°a có căn cÆ¡ võ há»c nên khó thể tham luyện. Kỳ thá»±c, đó chỉ là cá»› để ngÆ°Æ¡i bá» ta lại má»™t mình, tìm cách bám mãi theo ả tiện nhân vẫn luôn xem ngÆ°Æ¡i là bào huynh. Äâu phải ta không coi trá»ng ngÆ°Æ¡i?
- Mụ chá»› lắm lá»i ngụy biện! Nếu thật sá»± mụ coi trá»ng ta thì ít nào mụ cÅ©ng phải hiểu tâm nguyện ta. Äằng này tuy mụ hiểu nhÆ°ng mụ lại cố tình làm ta tuyệt vá»ng. Sao mụ không lÆ°u mạng ả lại, chí ít là ná»­a canh giá» cho ta tận hưởng? Có phải mụ đã ghen? Vì ghen nên mụ không muốn ta gần gÅ©i ai ngoài mụ? Mụ có nhá»› ta đã bảo mụ bao nhiêu lần không? Ta đã bảo, rằng ta đã từ yêu chuyển sang hận, rằng ta chỉ muốn báo hận ả đã không Ä‘oái hoài đến ta, cam tâm bá» ta để nhận lá»i lấy má»™t gã thÆ° sinh bạc nhược. Sao mụ không cho ta có dịp báo hận?
- Tôn Bằng! Ngươi đừng tưởng ta không biết những hành vi cầm thú của ngươi. Ngươi vẫn có cách báo hận của ngươi. Ta nói như thế có đúng không?
- Mụ biết gì chứ?
- Ha... ha...! Muốn ngÆ°á»i không biết thì đừng làm. Ta thật không ngá» ngÆ°Æ¡i lại có đởm lược để làm Ä‘iá»u đó!
- Ta đã làm gì nào?
- NgÆ°Æ¡i muốn ta nói rõ? Äược, vậy thì ta nói, ngÆ°Æ¡i đừng nghÄ© ta là ngÆ°á»i ngại miệng. Này nhé, đâu phải ngÆ°Æ¡i chỉ má»™t lần làm nhục ngÆ°á»i đã chết? Äồng ý, ta vì cay cú nên có lỡ nặng tay vá»›i ả. NhÆ°ng đâu bằng ngÆ°Æ¡i, đối vá»›i ngÆ°á»i đã chết nhÆ° ả, ngÆ°Æ¡i đâu chịu buông tha? Thế nào, ngÆ°Æ¡i có muốn ta nói rõ hÆ¡n không? Ha... ha...
- Sao mụ biết ta đã... đã cưỡng bức ả lúc thi thể ả hãy còn nóng ấm?
- NgÆ°Æ¡i không ngá» phải không? Yên tâm Ä‘i, may cho ngÆ°Æ¡i là ta không chân mục sở thị. Bằng không, ta đã vì tởm lợm quyết không cùng ngÆ°Æ¡i thân cận. Có ngÆ°á»i nhìn thấy và ngÆ°á»i đó nói cho ta biết.
- Có ngÆ°á»i nhìn thấy Æ°? Ai?
- Ha.. ha...! NgÆ°Æ¡i sợ tin này truyá»n ra ngoài chá»› gì? Vậy thi dá»… thôi! Tuy ngÆ°á»i đã chết nhÆ°ng vẫn có ta là ngÆ°á»i biết chuyện. Nếu ngÆ°Æ¡i không ngoan ngoãn quay trở lại Hắc Thạch đảo cùng ta, đừng trách ta Ä‘em chuyện này nói cho má»i ngÆ°á»i biết.
Lá»i hăm dá»a của mụ Cổ Mỹ Kỳ lập tức kiến hiệu. Nhân vật cÅ©ng có tính danh là Tôn Bằng đành dừng lại.
Y Ä‘Æ°a tay vuốt dài theo mặt, chủ ý là lau những giá»t mồ hôi đã xuất hiện quá nhiá»u sau má»™t lúc lâu chi tri cuá»™c rượt Ä‘uổi. Và y nài nỉ mụ Cổ Mỹ Kỳ :
- Ta biết mụ sẽ không để lộ chuyện này ra. Nhưng ta sẽ yên tâm hơn nếu mụ cho ta biết ai đã nhìn thấy hành vi... hành vi tồi tệ của ta?
Mụ Cổ Mỹ Kỳ đắc ý :
- Vì ngươi đã căn dặn ta phải nhẹ tay nên thật không may, trượng phu của ả lúc đó vẫn còn sống. Chính gã đã nhìn thấy. Sau đó, nhỠbất ngỠquay lại, ta nghe gã gào khóc bên thi thể phu nhân gã, vậy là ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra.
- Và mụ đã hạ thủ gã?
Mụ lắc đầu :
- Không phải ta! Mà là má»™t nhân vật che kín diện mạo. Chính nhân vật này sau khi hạ thủ đã mò tìm vật gì đó trong ngÆ°á»i gã.
Nhân vật nỠsửng sốt, lại dùng ống tay áo lau thật kỹ diện mạo :
- Vậy thì đúng rồi! Äích thị đã kịp lấy Ä‘i quyển cổ thÆ° trÆ°á»›c ta.
Mạnh Äạt Nhân thập phần bàng hoàng. Nếu hai chữ cổ thì là chÆ°a đủ lý do cho Mạnh Äạt Nhân bàng hoàng thì sau hai lượt lau mặt của nhân vật kia, lần sau kỹ hÆ¡n lần trÆ°á»›c, má»™t diện mạo cá»±c kỳ quen thuá»™c liá»n hiện ngay trong mắt Mạnh Äạt Nhân.
Mạnh Äạt Nhân đứng bật dậy từ chá»— nấp, miệng kêu lên thật to :
- Lão... thật vô sỉ! Uổng cho ta bao năm dài vẫn gá»i lão là đại cá»­u!
Nhân vật có tên là Tôn Bằng, vá»›i diện mạo thật sá»± của má»™t Tôn Bằng mà Mạnh Äạt Nhân từng biết cÅ©ng tá» ra sá»­ng sốt :
- Mạnh Äạt Nhân! NgÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a chết?
Riêng mụ Cổ Mỹ Kỳ bá»—ng cÆ°á»i sằng sặc.
Tài sản của aspirin

  #20  
Old 02-06-2008, 01:40 PM
aspirin's Avatar
aspirin aspirin is offline
Phá Quan Hạ Sơn
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 188
Thá»i gian online: 14 giá» 53 phút 34 giây
Xu: 0
Thanks: 1
Thanked 0 Times in 0 Posts
Hồi 20

Những công phu thất truyá»n


Mục Cổ Mỹ Kỳ lao đến với tiếng thét uy hiếp :
- Quỷ môn quan vô nẻo ngươi lại tự ý tìm vào, càng giúp ta đỡ phải tìm kiếm! Hãy mau theo ta vỠHắc Thạch đảo!
Vù!
Mạnh Äạt Nhân hiểu rõ ý đồ của mụ. Vậy là thêm má»™t nhân vật nữa đã biết việc Mạnh Äạt Nhân am hiểu võ há»c thất truyá»n của các phái và muốn Mạnh Äạt Nhân cung xÆ°ng tiết lá»™.
Mạnh Äạt Nhân xoay ngÆ°á»i hất tay :
- Muốn bắt ta theo mụ ư? Không dễ dâu!
Vù...
Ầm!
Mụ ngây ngÆ°á»i nhìn Mạnh Äạt Nhân chỉ khẽ lảo đảo rồi thôi :
- Ngươi đã có nội công khác xưa? Phải chăng là nhỠbí kíp Vạn Lưu Quy Tông?
Mạnh Äạt Nhân không để phí thá»i gian, vụt chuyển ngÆ°á»i, dùng Bát Quái Du Hình Bá»™ dịch chuyển vá» phía sau Tôn Bằng :
- NgÆ°á»i có tâm địa bằng loài cầm thú nhÆ° lão phải chết! Äỡ!
Vút! Vù...
Tôn Bằng cÅ©ng xoay ngÆ°á»i và bằng bá»™ pháp biến ảo hÆ¡n bá»™ pháp của Mạnh Äạt Nhân :
- Nếu biết trÆ°á»›c có ngày nay, năm xÆ°a ta thà giết ngÆ°Æ¡i nhÆ° đã giết Mạnh nhị thúc của ngÆ°Æ¡i thì hÆ¡n! Äỡ!
Vù... Ầm!
Tôn Bằng lảo đảo thối lui, đủ cho Mạnh Äạt Nhân cÆ¡ há»™i lao đến :
- Hóa ra Mạnh nhị thúc cÅ©ng đã bị lão sát hại? Lão càng đáng chết! Äỡ!
Vù...
Mụ Cổ Mỹ Kỳ kịp xen vào :
- Tiểu tử chớ ngông cuồng! Xem chiêu!
Vù...
Ầm!
Và lần này mụ đắc ý nhìn Mạnh Äạt Nhân phải thất thủ :
- Công phu của bổn viện Cửu U Quỷ đâu để ngươi có cơ hội tung hoành?
Äỡ!
Vù...
Mạnh Äạt Nhân nghiến răng ken két hất mạnh hữu thủ :
- Chớ khoa trương quá đáng. Hãy xem tuyệt kỹ này của ta. Ào... Ào...
Mụ Cổ Mỹ Kỳ bất giác kêu lên :
- Quả nhiên là Hồi Phong tuyệt thức của phái Côn Luân!
Ầm!
Dù đã tận lá»±c bình sinh nhÆ°ng vẫn chÆ°a đạt mức bình thủ, Mạnh Äạt Nhân hiểu bản thân ná»™i lá»±c dù đã có Thiên Niên Hà Thủ Ô tiếp trợvẫn chÆ°a thể so vá»›i mụ Cổ Mỹ Kỳ đã ngoài hai mÆ°Æ¡i năm tham luyện công phu Cá»­u U Quá»· viện. NÆ°Æ¡ng theo đà chao mình, Mạnh Äạt Nhân vận dụng Bát Quái Du Hình Bá»™ tìm cách tiếp cận Tôn Bằng.
Vút!
Tôn Bằng đã má»™t lần mục kích thân thủ của Mạnh Äạt Nhân, sá»± dịch chuyển của Mạnh Äạt Nhân ngay lập tức bị Tôn Bằng phát hiện :
- Ta là đại cá»­u của ngÆ°Æ¡i, đừng bao giá» ngÆ°Æ¡i quên Ä‘iá»u đó và có hành Ä‘á»™ng mạo phạm bậc trưởng thượng.
Vút!
Tôn Bằng kịp tránh thoát trÆ°á»›c khi Mạnh Äạt Nhân phát kình.
Chợt lúc này có tiếng mụ Cổ Mỹ Kỳ gầm gừ ngay phía sau :
- Tiểu tử sao không biết tự lượng sức? Vậy đừng trách ta phải nặng tay.
Vù...
Hai chữ nặng tay của mụ làm Mạnh Äạt Nhân phẫn ná»™.
Mạnh Äạt Nhân Ä‘ang vận sẵn chưởng kình, lièn quay ngược lại :
- Là mụ đã sát hại gia mẫu? Äáng chết!
Ào... Ào...
Ầm!
Äang cÆ¡n phẫn hận, Mạnh Äạt Nhân liá»u lÄ©nh xông bừa vào mụ :
- Nạp mạng!
Vù...
Mụ Cổ Mỹ Kỳ cÆ°á»i lạnh :
- Muốn ta nạp mạng, rõ ràng ngÆ°Æ¡i Ä‘ang nằm mÆ¡ giữa ban ngày. Äỡ!
Ào...
Mạnh Äạt Nhân Ä‘á»™t nhiên thu kình, rùn thấp ngÆ°á»i và từ dÆ°á»›i hất lên má»™t chiêu vô lá»±c.
Viu...
Mụ phát hiện hành vi khả nghi của Mạnh Äạt Nhân :
- NgÆ°Æ¡i...
Mụ chợt đổi giá»ng :
- Là Nhu công Võ Äang? Kỳ thá»±c, ngÆ°Æ¡i am hiểu bao nhiêu tuyệt kỹ thất truyá»n?
Và mụ đổi bộ tránh chiêu.
Vút!
Có cÆ¡ há»™i chiếm giữ tiên cÆ¡, Mạnh Äạt Nhân vận dụng bá»™ pháp, lén tiến vá» bên tả mụ :
- Vẫn không nhiá»u hÆ¡n những gì mụ đã biết! Äỡ!
Ào... Ào...
Nhìn kình khí được Mạnh Äạt Nhân tuôn ra ào ạt, uy hiếp nhị mạch bên mé tả của mụ, miệng mụ bật tiếng kêu kinh nghi :
- Thần Long Bái Vỹ, tuyệt há»c Cái bang? NgÆ°Æ¡i...! Äỡ!
Mụ huÆ¡ loạn hai tay, để từ đó phát ra lá»›p nhu kình má»m mại, định hóa giải chiêu công của Mạnh Äạt Nhân.
Vù...
Cảm nhận nếu để chưởng kình chạm nhau, tiên cÆ¡ không những mất Ä‘i mà còn dá»… bị mụ uy hiếp, Mạnh Äạt Nhân bất ngá» thoái ngÆ°á»i hồi bá»™ và xuất kỳ bất ý phát xạ trở lại má»™t tia chỉ kình.
Vụt...
Song thủ lỡ phát ra nhu kình, mụ liá»n Ä‘iá»u Ä‘á»™ng để ngăn đỡ chỉ kình do Mạnh Äạt Nhân phát xạ :
- NgÆ°Æ¡i...
NhÆ°ng má»™t lần nữa mụ phải thu kình và dổi giá»ng :
- Nhất Xạ Chỉ Hoàn, công phu Nga My? Thì ra toàn bộ bí kíp Vạn Lưu đã vào tay ngươi?
ChÆ°a thể đả bại mụ, Mạnh Äạt Nhân thịnh ná»™ lao đến :
- Chá»› nhiá»u lá»i! Äỡ!
Lần này đến lượt Mạnh Äạt Nhân huÆ¡ loạn hai tay, tả thủ nâng lên thì hữu thủ hạ xuống, song thủ bất giác vạch thành hình thái cá»±c tạo má»™t nhu kình cùng xô ập vào mụ Cổ Mỹ Kỳ.
Ào...
Vù...
Mục quang mụ lập tức loang loáng, bắn ra những tia nhìn vừa kinh ngạc vừa giận dữ :
- Có vẻ nhÆ° càng lÆ°u ngÆ°Æ¡i lại càng tá»± lÆ°u há»a sau này! Hãy xem Cá»­u U Quá»· Vô ThÆ°á»ng tam thức của ta.
Tả thủ mụ chợt khoằm lại và từ tâm chưởng lập tức xuất hiện má»™t đốm Ä‘en. Äốm Ä‘en to dần, sau đó lan nhanh theo kình lá»±c, quật thẳng vào nhị chiêu nhị thức cÆ°Æ¡ng nhu của Mạnh Äạt Nhân.
Ào...
Ầm! Ầm!
Mạnh Äạt Nhân rúng Ä‘á»™ng toàn thân.
Mụ Cổ Mỹ Kỳ mỉm miệng cÆ°á»i Ä‘á»™c ác :
- Äể xem thêm má»™t chiêu nữa ngÆ°Æ¡i có bị Ä‘á»™c phát thân vong hay không. Xem đây!
Lần này mụ dùng hữu thủ để vẫy xạ chưởng kình Cá»­u U Quá»· Vô ThÆ°á»ng vá»›i má»™t đốm Ä‘en mang theo khí Ä‘á»™c.
Ào...
Nghe đến Ä‘á»™c, Mạnh Äạt Nhân thật sá»± nao núng.
Vừa định xoay ngÆ°á»i tìm cách tránh chiêu, Mạnh Äạt Nhân chợt nghe giữa không trung vang lên tiếng má»™t nữ nhân Ä‘á» tỉnh :
- Mạnh thiếu hiệp chá»› xem thÆ°á»ng Ä‘á»™c khí Cá»­u U của mụ. Mau lùi lại, nhÆ°á»ng mụ cho tiểu nữ đối phó.
Và má»™t bóng nhân ảnh chợt xuất hiện xen vào giữa Mạnh Äạt Nhân và mụ Cổ Mỹ Kỳ.
Mạnh Äạt Nhân kịp nhận ra nữ nhân ná» :
- Là Trầm cô nương đó sao? Mụ chính là Viện chủ...
Nữ nhân há» Trầm vừa xuất hiện liá»n lên tiếng hô hoán :
- Tiểu nữ đã biết mụ là ai rồi. Mạnh thiếu hiệp chớ quá lo cho tiểu nữ. Xem chưởng!
Vù...
Ầm!
Vẫn còn lo lắng cho Trầm Bá»™i Uyển, ngÆ°á»i đã từng gặp Mạnh Äạt Nhân dÆ°á»›i đáy vá»±c tại Tam Äiệp cốc, nên Mạnh Äạt Nhân cứ đứng yên chá» nhìn kết quả má»™t chiêu so tài giữa nàng và mụ Cổ Mỹ Kỳ.
Nàng bình thủ vá»›i mụ, Ä‘iá»u này làm cho Mạnh Äạt Nhân thất kinh.
Mụ Cổ Mỹ Kỳ cũng kinh tâm :
- Tiểu liễu đầu, ngươi là ai? Sao tự ý xen vào việc của bổn Viện chủ?
Trầm Bá»™i Uyển cÅ©ng đắc ý sau lần bình thủ này nên cÆ°á»i nhẹ :
- Bổn cô nương ở hỠTrầm, còn nói rõ hơn vị tất mụ đã...
Hai mắt mụ Cổ Mỹ Kỳ quắc lên :
- Vậy sao? Äỡ!
Vù...! Vù...!
Mạnh Äạt Nhân thất sắc, vì nhận ra mụ há»i chỉ là cá»› để Trầm Bá»™i Uyển phân tâm. Và khi Trầm Bá»™i Uyển chÆ°a kịp nói hết lá»i, mụ đã xuất kỳ bất ý hạ thủ vá»›i nhị kình mang Ä‘á»™c của Cá»­u U Quá»· Vô ThÆ°á»ng.
Mạnh Äạt Nhân do lo lắng nàng nên không còn nhá»› gì đến Ä‘á»™c khí, lạng ngÆ°á»i lao đến :
- Thủ đoạn thật đê tiện! Mụ...
Äúng lúc này, ngay hậu tâm của Mạnh Äạt Nhân bá»—ng có má»™t kình quật chạm vào :
- Nghiệt chủng hỠMạnh mau nạp mạng! Ha... ha...
Toàn thân lạnh giá, Mạnh Äạt Nhân hiểu đó là hành vi ám toán của Tôn Bằng sau má»™t lúc khá lâu bị Mạnh Äạt Nhân sÆ¡ tâm bá» qua.
CÅ©ng lúc này, Trầm Bá»™i Uyển nhÆ° nhìn thấy hành vi định tiếp trợcủa Mạnh Äạt Nhân, nàng lập tức kêu ngăn lại :
- Äó là Ä‘á»™c chưởng, Mạnh thiếu hiệp chá»› liá»u lÄ©nh. Tiểu nữ đối phó được.
Xem chiêu!
Ầm! Ầm!
Bùng!
Bị mụ Cổ Mỹ Kỳ chiếm mất thượng phong, Trầm Bội Uyển vì xuất chiêu chậm hơn nên bị chấn kình của mụ bức lùi.
Ngược lại, má»™t kình tập kích của Tôn Bằng tuy không đủ lấy mạng Mạnh Äạt Nhân, do trÆ°á»›c đó Mạnh Äạt Nhân đã cố tình lÆ°á»›t ngÆ°á»i vá» phía trÆ°á»›c nên ngẫu nhiên làm cho má»™t kích của Tôn Bằng phải giảm thiểu uy lá»±c, nhÆ°ng vô tình lại đẩy Mạnh Äạt Nhân vá» phía trÆ°á»›c, suýt phải lao thẳng vào mụ Cổ Mỹ Kỳ.
Äã lỡ vận kình, Mạnh Äạt Nhân liá»n nhân cÆ¡ há»™i này toàn lá»±c quất vào ngÆ°á»i mụ há» Cổ :
- Xem chiêu!
Vù...
Mụ Cổ Mỹ Kỳ cÅ©ng nhìn thấy và cÅ©ng hiểu vì sao Mạnh Äạt Nhân lao đến.
Mụ cÆ°á»i lạnh vá»›i nhị kình Ä‘á»™c chưởng cùng xuất hiện :
- Ngươi tự ý tìm chết! Hừ!
Ào... Ào...
Äang bị chấn lùi, nguyên khí chÆ°a kịp ổn định, Trầm Bá»™i Uyển nhác thấy Mạnh Äạt Nhân lâm vòng nguy hiểm vì Ä‘á»™c chưởng vá»™i dịch bắn ngÆ°á»i lao đến :
- Äừng quên đó là Ä‘á»™c chưởng. Hãy mau tránh!
Nàng cũng xuất kình dù muộn.
Vù...
Ầm!
Ầm! Ầm!
Thoạt tiên tiếng chấp kình làm Mạnh Äạt Nhân lảo đảo, sau đó do chạm phải má»™t kình kịp ập đến của Trầm Bá»™i Uyển, đến lượt Cổ Mỹ Kỳ cÅ©ng bị chấn lùi. CÅ©ng lúc này, không hiểu vì sao Trầm Bá»™i Uyển bá»—ng khuỵu xuống, ngay trÆ°á»›c mắt Mạnh Äạt Nhân.
Cố ổn định cÆ°á»›c bá»™, Mạnh Äạt Nhân Ä‘Æ°a tay ra, định đỡ lấy thân hình Trầm Bá»™i Uyển.
Bất ngá», từ phía sau có tiếng cÆ°á»i hăng hắc của Tôn Bằng vang lên :
- Mạnh tiểu tử, hãy mau nhận lấy số phận dành sẵn cho ngươi. Ha... ha...
Và má»™t luồng kình ập vào hậu tâm Mạnh Äạt Nhân.
Vù...
Mạnh Äạt Nhân thật sá»± rúng Ä‘á»™ng. Nếu bị kích trúng thêm má»™t kình nữa, dù Mạnh Äạt Nhân không chết thì trÆ°á»›c sau gì cÅ©ng bị mụ Cổ Mỹ Kỳ chá»›p lấy cÆ¡ há»™i lao đến đả tá»­.
NhÆ°ng thật lạ, có lẽ theo bản tính thÆ°á»ng tình của nam nhi đại trượng phu, ngay lúc này Mạnh Äạt Nhân không hiểu sao không mảy may lo sợ cho bản thân. Trái lại, Mạnh Äạt Nhân vẫn cố tình vÆ°Æ¡n tay để đón đỡ thân hình Trầm Bá»™i Uyển sáp khuỵu xuống chạm đất.
Ngá»n kình của Tôn Bằng từ phía sau vẫn lạnh lùng ập đến.
Vù...
Chợt tình thế bỗng có biến chuyển, một tiếng quát thịnh nộ đã bất ngỠvang lên :
- Dùng thủ Ä‘oạn ám toán ngÆ°á»i, thật vô sỉ! Äỡ chiêu!
Vù...
Ầm!
Mạnh Äạt Nhân hiểu ra ngay tình thế, vậy là vừa có ngÆ°á»i xuất hiện, giúp Mạnh Äạt Nhân hóa giải chiêu công tập kích của Tôn Bằng.
Mạnh Äạt Nhân định quay lại xem nhân vật đó là ai, bá»—ng nghe mụ Cổ Mỹ Kỳ gầm phẫn ná»™ :
- Lại là bá»n Thần môn? NgÆ°Æ¡i đến thật đúng lúc. Hãy đỡ!
Và mụ bật lao qua đầu Mạnh Äạt Nhân để quật má»™t kình vào nhân vật vừa xuất hiện.
Vút!
Ào...
Lần thứ hai, Mạnh Äạt Nhân định quay đầu nhìn nhân vật đó thì lại nghe tiếng Trầm Bá»™i Uyển gượng kêu lên :
- NgÆ°á»i của Thần môn đã đến, Mạnh thiếu hiệp, hãy mau giúp tiểu nữ rá»i bá» nÆ¡i này. Nhanh lên, đừng chần chá» nữa!
Mạnh Äạt Nhân chợt hít vào má»™t hÆ¡i thật dài và vận toàn lá»±c Ä‘Æ°a Trầm Bá»™i Uyển lao Ä‘i.
Vút!
Nào ngá», nhân vật Thần môn đó tuy phải giao chiến vá»›i mụ Cổ Mỹ Kỳ vẫn cất tiếng gá»i Mạnh Äạt Nhân :
- Mạnh huynh đệ! Là ta đây! Hãy chạy đến cách nơi này năm dặm chỠta. Ta có chuyện cần thương lượng với Mạnh huynh đệ.
Mạnh Äạt Nhân giật mình, là Bạch Quan Nhật, bào huynh của Bạch Quan Nguyệt.
CÅ©ng muốn gặp lại Bạch Quan Nhật, Mạnh Äạt Nhân liá»n tăng cÆ°á»›c lá»±c, quyết chạy đến và chá» Bạch Quan Nhật ở chá»— hẹn.
Vút!
NhÆ°ng khi vừa vượt qua khá»i chân núi, Mạnh Äạt Nhân vô tình nhìn xuống và thấy Trầm Bá»™i Uyển đã hôn mê.
Lo lắng, Mạnh Äạt Nhân tìm chá»— dừng lại và đặt nàng nằm xuống.
Nhá» có thá»i gian là môn nhân của Tuyết Nhân môn, Mạnh Äạt Nhân biết cách làm cho Trầm Bá»™i Uyển nhất thá»i tỉnh lại.
Dùng má»™t ngón tay khẽ day day vào huyệt nhân trung của nàng, Mạnh Äạt Nhân gá»i :
- Trầm cô nương! Trầm cô nương...
Biện pháp tuy đơn giản nhưng tỠra kiến hiệu, Trầm Bội Uyển tỉnh lại, giương ánh mắt thất thần nhìn quanh :
- Chúng ta đi vẫn chưa xa?
Mạnh Äạt Nhân thật sá»± bồn chồn :
- Cô nương bị chưởng thương? Liệu có cách nào giúp cô nương mau bình phục?
Trầm Bá»™i Uyển vẫn chÆ°a có dấu hiệu khởi sắc, chứng tỠđối vá»›i câu há»i của Mạnh Äạt Nhân nàng hầu nhÆ° không thể đáp lá»i, hoặc kịp nghÄ© ra biện pháp nào khả thi.
Nàng vụt thở hắt ra :
- Tiểu nữ cần phải hồi sơn ngay, chỉ có gia gia mới có thể giúp tiểu nữ. Mạnh thiếu hiệp có thể...
Mạnh Äạt Nhân nói ngay :
- Tại sẽ đưa cô nương đi. Lệnh tổ ở nơi nào?
Trầm Bá»™i Uyển khép dần đôi mắt, đã quá mệt má»i :
- Hãy đến Thủy Bạch cốc, cạnh Mã Bình sơn.
Mạnh Äạt Nhân cố lập lại :
- Mã Bình sơn ư?
Trầm Bá»™i Uyển Ä‘ang chập chá»n cạnh ngưỡng cá»­a hôn mê :
- Phải rồi... Phải đi thật nhanh... kẻo... không... kịp...
Mạnh Äạt Nhân bất lá»±c nhìn Trầm Bá»™i Uyển lả dần vá»›i má»™t ná»—i lo lắng mÆ¡ hồ chợt đến :
- “Bạch Quan Nhật Ä‘ang chá» gặp ta, làm sao bây giá»?â€
NhÆ°ng chỉ sau má»™t thoáng suy nghÄ©, lấy việc cứu ngÆ°á»i làm trá»ng. Mạnh Äạt Nhân đành thất hẹn vá»›i Bạch Quan Nhật.
Nâng nhẹ Trầm Bá»™i Uyển trên tay, Mạnh Äạt Nhân vá»™i vã kiên trình.
Vút!
HÆ°á»›ng đã hẹn vá»›i Bạch Quan Nhật là hÆ°á»›ng Bắc, và để Ä‘Æ°a Trầm Bá»™i Uyển đến Mã Bình sÆ¡n, Mạnh Äạt Nhân lại phải xuôi Nam. Vậy mà không bao lâu sau đó Mạnh Äạt Nhân lại nghe thanh âm của Bạch Quan Nhật chạy Ä‘uổi theo :
- Mạnh huynh đệ đang có việc gì vội đến nỗi không kịp chỠgặp ta?
Thầm mừng vì đã có cÆ¡ há»™i gặp Bạch Quan Nhật, Mạnh Äạt Nhân liá»n lên tiếng trong khi chân vẫn không chậm cÆ°á»›c trình :
- Trầm cô nÆ°Æ¡ng, bằng hữu của tại hạ, bị chưởng thÆ°Æ¡ng nghiêm trá»ng, cần phải Ä‘iá»u trị ngay. Thế cho nên...
Vút!
Bạch Quan Nhật Ä‘uổi kịp Mạnh Äạt Nhân. Y vừa chạy song đôi vừa Ä‘Æ°a mắt nhìn qua Trầm Bá»™i Uyển :
- Nếu là chưởng thÆ°Æ¡ng, ta sẽ Ä‘Æ°a ngÆ°Æ¡i đến gặp má»™t ngÆ°á»i. NgÆ°á»i này có phần nào tinh thông y thuật, nhất định sẽ có cách cứu nàng.
Mạnh Äạt Nhân cả mừng :
- Vậy thì hay quá, tại hạ đỡ phải đến Mã Bình sơn xa xôi. Nhân vật Bạch huynh vừa nói, hiện ở đâu?
Bạch Quan Nhật liá»n chuyển hÆ°á»›ng di chuyển :
- Ở cách chá»— ta hẹn gặp Mạnh huynh đệ không xa. Äi nào...
Mạnh Äạt Nhân dừng lại :
- Phải quay lại má»™t Ä‘á»—i Ä‘Æ°á»ng Æ°? Việc này...
Bạch Quan Nhật cÅ©ng dừng lại khi phát hiện Mạnh Äạt Nhân không chạy theo :
- Chỉ quay lại má»™t Ä‘á»—i Ä‘Æ°á»ng, đó đâu phải là lý do khiến Mạnh huynh đệ ngần ngại?
Mạnh Äạt Nhân nhăn nhó :
- Tại hạ chỉ ngại nếu nhân vật đó không đủ y thuật để chữa trị cho Trầm cô nương, hành trình để tại hạ đưa nàng đến Mã Bình sơn vậy là phải kéo dài. Tại hạ thật khó mạo hiểm.
Thái Ä‘á»™ của Bạch Quan Nhật chợt thay đổi, y cÆ°á»i ná»­a miệng :
- Mạnh huynh đệ thật tâm lo lắng cho Trầm cô nương hay đó chỉ là cách Mạnh huynh đệ thoái thác, không muốn gặp lại ta?
Mạnh Äạt Nhân cau mày :
- Không muốn gặp lại Bạch huynh? Tại sao chứ?
Bạch Quan Nhật vẫn giữ nụ cÆ°á»i ná»­a miệng :
- Nguyên nhân thế nào, Mạnh huynh đệ hãy tá»± hiểu lấy. Còn bây giá»...
Mạnh Äạt Nhân chợt Ä‘á»™ng tâm :
- DÆ°á»ng nhu Bạch huynh có ý trách tại hạ? Phải chăng lệnh muá»™i Bạch Quan Nguyệt, đã gặp chuyện gì bất ổn?
Bạch Quan Nhật sa sầm nét mặt :
- Tuyệt đối không có chuyện liên quan đến gia muá»™i ở đây. Muốn biét rõ sá»± thật, phiá»n Mạnh huynh đệ theo ta đến chá»— đã nói.
Mạnh Äạt Nhân vụt nghiêm mặt :
- Bạch huynh mau nói thật đi. Nhân vật đang chỠtại hạ ở đó liệu có hay không có năng lực chữa trị thương thế cho Trầm cô nương?
Bạch Quan Nhật không hỠche giấu ý định :
- Việc đó thật khó nói má»™t khi ngÆ°á»i đó vẫn chÆ°a biết nàng ta bị loại chưởng thÆ°Æ¡ng gì.
Mạnh Äạt Nhân chợt gật gù :
- Nói tóm lại, ý Bạch huynh chỉ muón tại hạ đến đó, còn chữa trị cho Trầm cô nương được hay không Bạch huynh hoàn toàn không quan tâm?
Bạch Quan Nhật đáp lại thẳng thừng :
- Việc Mạnh huynh đệ di theo ta, nói không sợ quá đáng thì đó là việc có liên quan đến sinh mạng của không ít ngÆ°á»i. Còn việc nàng kia có được chữa hay không, bất quá chỉ là má»™t sinh mạng, không đáng kể.
Mạnh Äạt Nhân liá»n ném cho Bạch Quan Nhật cái nhìn phẫn ná»™ :
- Bạch huynh đã thay đổi hay từ lâu sinh mạng của bất kỳ ai không quan hệ vá»›i Bạch huynh Ä‘á»u không đáng kể?
Bạch Quan Nhật lẩn tránh cái nhìn của Mạnh Äạt Nhân :
- Ta không có thì giá» nói lý lẽ vá»›i Mạnh huynh đệ. Nếu Mạnh huynh đệ thật sá»± quan tâm đến sinh mạng của nàng ta, đừng để phí thá»i giá» nữa, hãy mau theo ta đến gặp má»™t ngÆ°á»i.
Mạnh Äạt Nhân chợt hít vào má»™t hÆ¡i thật dài :
- Tại hạ đành để Bạch huynh thất vá»ng thôi. Hẹn sau này gặp lại vậy.
Dứt lá»i, Mạnh Äạt Nhân tiếp tục Ä‘Æ°a Trầm Bá»™i Uyển theo phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng đã Ä‘i.
Vút!
Bạch Quan Nhật tung ngÆ°á»i cản lại :
- Nếu Mạnh huynh đệ thật sá»± chÆ°a làm Ä‘iá»u gì sai quấy, cá»› sao không dám theo ta đến gặp má»™t ngÆ°á»i nhÆ° ta vừa Ä‘á» cập?
Mạnh Äạt Nhân Ä‘oán biết trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ của Bạch Quan Nhật nên kịp thá»i dùng Bát Quái Du Hình Bá»™ vòng thoát khá»i Bạch Quan Nhật :
- Không phải tại hạ không dám. NhÆ°ng việc cứu ngÆ°á»i là trá»ng, tại hạ đã bảo lần sau sẽ gặp.
Vút!
Lần thứ hai Bạch Quan Nhật xuất hiện ngăn lối :
- Có thấy bá»™ pháp của Mạnh huynh đệ ta má»›i nhá»›, ngÆ°á»i này chính là ân nhân đã giúp ta giải nguy cho Äại trưởng lão. Mạnh huynh đệ đến gặp ân nhân của ân nhân, không lẽ vẫn chÆ°a đủ lý do?
Mạnh Äạt Nhân tiếp tục vòng tránh :
- Việc Äại trưởng lão gặp nguy, sau đó được Bạch huynh vì tình đồng môn giải cứu, tại hạ có nghe và thật lòng cảm kích. NhÆ°ng lúc này tại hạ không thể gặp bất kỳ ai, trừ phi nhân vật đó thật sá»± tinh thông y thuật, có thể chữa trị thÆ°Æ¡ng thế cho Trầm cô nÆ°Æ¡ng. Nếu không thể Ä‘oan chắc, Bạch huynh xin đừng ngăn lối tại hạ nữa.
Vút!
Lần thứ ba Bạch Quan Nhật xuất hiện với nét mặt sa sầm :
- Mạnh huynh đệ vẫn tam phen từ chối, phải chăng sá»± nghi ngá» của Äại trưởng lão là đúng, rằng Mạnh huynh đệ vẫn lÆ°u giữ và luyện theo bí kíp Vạn LÆ°u, tá»± biến thành kẻ đối đầu vá»›i bổn môn?
Mạnh Äạt Nhân vỡ lẽ, vừa vòng tránh, vừa giải thích :
- Tại hạ vẫn minh định bí kíp Vạn LÆ°u gì đó tại hạ chÆ°a há» nhìn thấy. Còn việc tại hạ có hay không có luyện qua công phu của các phái đã thất truyá»n nào có liên quan gì đến chuyện đối đầu hay không đối đầu Thần môn? Nếu có cÆ¡ há»™i gặp lại, đích thân tại hạ sẽ giải thích cho Äại trưởng lão rõ. Cáo biệt!
Sau lần vòng tránh này, vá»›i quyết tâm phải Ä‘Æ°a Trầm Bá»™i Uyển vá» Mã Bình sÆ¡n, Mạnh Äạt Nhân bất ngá» bật cao lên không trung, để từ đó lăng không hai lượt, bật lao Ä‘i vun vút.
Vút! Vút!
Bạch Quan Nhật do bất ngá» nên để Mạnh Äạt Nhân vụt xa hÆ¡n mÆ°á»i trượng.
Y giận dữ đuổi theo :
- Là thuật Phi Mã Thượng Hành, khinh thân pháp đã thất truyá»n của phái Hoa SÆ¡n, Mạnh Äạt Nhân! NgÆ°Æ¡i không Ä‘i theo ta không được!
Vút!
Nghe thế, Mạnh Äạt Nhân vỡ lẽ. Hóa ra những công phu gần đây Mạnh Äạt Nhân luyện được, dù chÆ°a đủ thập thành, Ä‘á»u là công phu thất truyá»n của các phái. Tóm lại, những dấu vết có lÆ°u lại ở vách Ä‘á»™ng Tam Äiệp cốc nếu được Mạnh Äạt Nhân chiêm niệm và phối hợp đúng vá»›i từng tÆ° thế của từng thi thể không đầu bị vùi dÆ°á»›i lá»›p bùn, sẽ cho Mạnh Äạt Nhân phân biệt từng loại công phu của từng phái.
Äã có Hồi Phong tuyệt thức của phái Côn Luân, có Nhu công trong Lưỡng Nghi Nhị Nguyên của phái Võ Äang, má»›i đây lại Ä‘Æ°á»c Nhất Xạ Chỉ Hoàn của Nga My do mụ Cổ Mỹ Kỳ cáo giác, giá» lại có thuật Phi Mã Thượng Hành của Hoa SÆ¡n nhÆ° Bạch Quan Nhật vừa hô hoán, Mạnh Äạt Nhân có cảm nghÄ© bản thân nhÆ° vừa đạt Ä‘iá»u gì đó ngoài ý nguyện.
Bảo đó là nhá» bí kíp Vạn LÆ°u thì hoàn toàn không đúng, nhÆ°ng Mạnh Äạt Nhân vẫn cảm thấy công phu sở há»c hiện có lại hoàn toàn phù hợp vá»›i bốn chữ Vạn LÆ°u Quy Tông, má»™t ngÆ°á»i kiêm luyện võ công của muôn nhà. Và Ä‘iá»u này, thật khó nói, cá»› sao ngÆ°á»i của Thần môn há»… thấy ai có liên quan đến bí kíp Vạn LÆ°u Ä‘á»u tá» ra có dịch ý? Hay là trong công phu của Vạn LÆ°u Quy Tông không bao gồm võ há»c của Thần môn, đó là nguyên nhân khiến hỠđố kỵ?
Mạch nghÄ© của Mạnh Äạt Nhân bị cắt đứt bởi tiếng quát lúc Ä‘uổi kịp của Bạch Quan Nhật :
- Do ngÆ°Æ¡i chá»n thái cá»±c đối đầu, đừng trách Bạch Quan Nhật ta trở mặt. Tiếp chiêu!
Vù!
Vá»›i mặc cảm bản thân không là đối thủ của Bạch Quan Nhật, và Ä‘iá»u cần yếu là phải bảo toàn tính mạng cho cả hai - Mạnh Äạt Nhân và Trầm Bá»™i Uyển - Mạnh Äạt Nhân đành chá»n lối tránh chiêu làm đối sách ứng phó.
Vút!
Bạch Quan Nhật Ä‘oán ý đồ của Mạnh Äạt Nhân, gầm vang :
- NgÆ°Æ¡i liệu lẩn tránh được bao lâu? Äỡ!
Vù...
CÅ©ng giống lần ở Hắc Thạch đảo, Mạnh Äạt Nhân cần bảo toàn nguyên khí nên thủy chung không đáp lá»i. Và Mạnh Äạt Nhân dốc toàn lá»±v vào bá»™ pháp Bát Quái Du Hình Bá»™, vừa lo tránh chiêu, vừa tháo chạy má»—i khi có dịp.
Vút!
Äối sách của Mạnh Äạt Nhân tá» ra thích hợp, Bạch Quan Nhật tuy vẫn bám theo nhÆ° hình vá»›i bóng và vẫn tìm cách quấy phá ý định của Mạnh Äạt Nhân nhÆ°ng dù sao y cÅ©ng nhận ra y đã bị Mạnh Äạt Nhân dẫn Ä‘i má»™t khoảng khá xa.
Y phát cuồng nộ :
- Ngươi đừng buộc ta phải tuyệt tình, làm mất hòa khí đã có giữa ta và ngươi. Xem chưởng!
Vù...
Nhìn cung cách xuất thủ lần này của Bạch Quan Nhật - không khác gì những chiêu công phu Cá»­u Trùng mà Mạnh Äạt Nhân đã từng nhìn thấy Äại trưởng lão Hoàng Kim Hoán vận dụng để đối phó vá»›i Vô Cá»±c lão nhân Côn Kuân phái - Mạnh Äạt Nhân biết Bạch Quan Nhật đã tá»›i hồi quyết liệt.
Có phần nào lo sợ, Mạnh Äạt Nhân bật lên câu oán trách :
- Bạch huynh quyết dùng công phu Cửu Trùng để ngăn cản tại hạ sao? Tại hạ đã đắc tội gì với Bạch huynh?
Mạnh Äạt Nhân cố lẩn tránh.
Câu oán trách quá lá»›n của Mạnh Äạt Nhân vô tình làm Trầm Bá»™i Uyển giật mình hồi tỉnh, vừa nhìn thấy Bạch Quan Nhật, nàng gượng kêu :
- Lại là ngÆ°á»i Thần môn vá»›i công phu Cá»­u Trùng? Mạnh thiếu hiệp, tả nhị hữu tam, hãy lấy thoái làm tiến, mau.
Biết Trầm Bá»™i Uyển tỉnh lại đã là Ä‘iá»u đáng mừng, nghe nàng chỉ Ä‘iểm có phần đúng vá»›i tình thế Ä‘ang bị chiêu công của Bạch Quan Nhật dồn ép, Mạnh Äạt Nhân càng mừng hÆ¡n.
Mạnh Äạt Nhân lập tức chuyển dịch theo nhÆ° Trầm Bá»™i Uyển chỉ Ä‘iểm.
Ào...
Thật may, Mạnh Äạt Nhân kịp Ä‘Æ°a Trầm Bá»™i Uyển thoát chiêu do Bạch Quan Nhật đánh ra trong gang tấc.
Bạch Quan Nhật phẫn nộ bám theo :
- Tiếp chưởng!
Vù...
Dù không chủ tâm Mạnh Äạt Nhân vẫn nghe Trầm Bá»™i Uyển thầm thì :
- Äó là Cá»­u Trùng đệ nhị thức. Lần này thì ngược lại, tả tam, hữu nhị, sau đó tiến qua tả để thoát Ä‘i.
Mạnh Äạt Nhân lấy làm lạ, Trầm Bá»™i Uyển nhÆ° rất am hiểu công phu Thần môn?
Mạnh Äạt Nhân làm theo.
Ào...
Lại thoát, có cÆ¡ há»™i, Mạnh Äạt Nhân vá»™i há»i nàng :
- Thương thế của cô nương đã đỡ được mấy phần?
Nàng đáp, làm cho Mạnh Äạt Nhân bàng hoàng :
- Tiểu nữ không bị chưởng thương. Là độc khí của mụ hỠCổ gây nên.
Trúng Ä‘á»™c? Mạnh Äạt Nhân định há»i nàng, không phải nàng từng căn dặn Mạnh Äạt Nhân đừng khinh suất, cá»› sao nàng lại khinh xuất để vÆ°á»›ng Ä‘á»™c? Hoặc không phải nàng đã tá» ra không ngại Ä‘á»™c đó sao? Vậy tại sao...
Tiếng quát của Bạch Quan Nhật làm Mạnh Äạt Nhân không có cÆ¡ há»™i há»i những câu nhÆ° thế :
- Mạnh Äạt Nhân! Äỡ!
Vù...
Vẫn nhÆ° hai lần vừa rồi, Trầm Bá»™i Uyển lại kịp lên tiếng chỉ Ä‘iểm cho Mạnh Äạt Nhân cách tránh chiêu.
Ào...
NghÄ© đến việc không thể chậm trá»… giúp Trầm Bá»™i Uyển giải Ä‘á»™c, sau lần tránh thoát này, Mạnh Äạt Nhân tận lá»±c bá» Ä‘i.
Vút!
Bạch Quan Nhật vẫn dai dẳng bám theo. Tuy nhiên, má»—i khi y Ä‘uổi kịp và phát kình, nếu là những chiêu y từng vận dụng thì Mạnh Äạt Nhân cứ y cách đã biết để lẩn tránh. Chỉ khi nào dùng chiêu khác lạ, may sao Trầm Bá»™i Uyển vẫn còn tỉnh, nàng lại chỉ Ä‘iểm cách tránh chiêu cho Mạnh Äạt Nhân.
Ào...
Cứ thế, vừa Ä‘uổi theo vừa đánh, Bạch Quan Nhật thì dần kiệt lá»±c, ngược lại, Mạnh Äạt Nhân nhÆ° có nguồn chân khí vô tận, vẫn ung dung bá» Ä‘i vá»›i khinh thân pháp và bá»™ pháp linh hoạt.
Vút!
Sau đó thật lâu, khi biết Bạch Quan Nhật đã bá» cuá»™c, Mạnh Äạt Nhân lên tiếng nói vá»›i Trầm Bá»™i Uyển :
- Cách tránh chiêu do cô nÆ°Æ¡ng Ä‘iá»m chỉ quả lợi hại! Tại hạ có cảm nghÄ© đó phải là bá»™ pháp thượng thừa, chứng tá» lệnh sÆ° phải là...
Và Mạnh Äạt Nhân chợt dừng lá»i. Vì Trầm Bá»™i Uyển lúc này đã hôn mê vá»›i sắc diện có phần nào u ám.
Kinh nghi, không lẽ Ä‘á»™c chất sá»›m đến kỳ phát tác, Mạnh Äạt Nhân càng thêm hối hả lao Ä‘i.
Vút!
Tài sản của aspirin

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äèàëîã, ìàìáà, ìàðàôîí, truyen van luu quy tong, vaÌ£n lÆ°u qut tông, van luu quy mon, van luu quy tong



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™