Quyển 1. Xuất Thế
Chương 23. Tâm toái vô ngân (trái tim tan nát) Dịch: littleprince
Nguồn: 4vn.eu - http://4vn.eu/forum/index.php
Lâm Vũ ba người trở về khách sạn, tâm trạng vô cùng dễ chịu.
Đêm xuống, Lâm Vũ lòng nhiều tâm sự, không thể chợp mắt, liền rời phòng, muốn một mình ra ngoài đi dạo cho lòng thư thái.
Đang định xuống lầu, đột nhiên một thân ảnh từ dưới lầu vọt lên, chẳng chút ý tứ, va mạnh vào người Lâm Vũ.
Lâm Vũ ổn trụ thân người, với tay nắm lấy bả vai người nọ, không ngờ người này lập tức huy thủ đẩy ra. Lâm Vũ tức thì đưa mắt quan sát, trước mặt là một thiếu nữ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, làn da cổ đồng, nét mặt tinh anh, tóc ngắn ngang vai, trông vô cùng quen mắt.
Lâm Vũ còn đang vắt óc nhớ lại, cô gái đã lên tiếng trước: “Hừ! Vô sỉ! Tên lưu manh nhà ngươi trong đầu lại đang có ý đồ gì với ta sao!”
“Vô sỉ”, “Lưu manh” hai từ này nghe rất quen tai, Lâm Vũ chợt nhớ ra, không phải là nữ “phi tặc” Triệu Vũ Manh thì còn ai vào đây?
Trùng hợp thế nào, chợt một tiếng động vang lên, cửa phòng Vương Chỉ Y mở ra, cảnh tượng trước mắt, đập vào mắt nàng.
Vương Chỉ Y nhìn thấy tình cảnh vậy, chân mày cau lại, trong lòng bỗng trào lên một nỗi oán giận. Nàng thân là công chúa Hắc Kỳ quốc, địa vị cao quý, hơn nữa sinh ra đã xinh đẹp kiều diễm, dường như mọi vẽ khả ái đều tụ hội trên người nàng, tuy nói giờ phải lưu lạc giữa nhân gian, cùng với đại ca trãi qua đào luyện, cũng đã thấm chút ít nắng gió, nhưng những phong trần này sao làm nàng mất đi nét thanh nhã. Lâm Vũ trong lòng đã có Hạ Linh Tuyết, điều ấy đối với nàng thật bất đắc dĩ, bây giờ đột nhiên lại ở cùng một nơi với nữ phi tặc phiền phức này, sao không khỏi khiến nàng sinh oán.
“Hừ! Vô sỉ!” Vương Chỉ Y tức giận nói, trong lòng chợt thấy chua xót, không thèm để mắt đến hai người, lách vai sang bên khỏi người Lâm Vũ và Triệu Vũ Manh mà qua.
Lâm Vũ thấy Vương Chỉ Y nổi giận, vội giải thích: “Chỉ Y muội muội, vừa rồi hai người bọn ta là vô tình đụng phải, không phải như nàng nghĩ”
“Không phải là thế nào? Cũng không cần giải thích với ta, dù sao giữa ta và người cũng không có giao tình gì!” Vương Chỉ Y ngoài miệng nói vậy, nhưng trong thâm tâm lại âm thầm kỳ vọng.
Giữa mình và hắn, thật sự không có chút gì giao tình ư? Dưới Cực Thiên nhai kết chặt tay cùng nhảy, trong rừng trúc lặng lẽ ôm nhau, Ngọc Giám động phủ xả thân cứu giúp.
Tất cả nhưng điều này, chẳng nhẽ đều không để lại chút gì đấy trong lòng hắn sao?
Lâm Vũ vội nói: “Làm sao như thế, Chỉ Y, Ta lúc nào cũng coi nàng là muội muội, nàng quan trọng như thân nhân ruột thịt của ta vậy”
“Oanh!”
“Là muội muội ư?”
Vương Chỉ Y lúc này lòng như bị sét đánh, phảng phất như có điều gì đấy vỡ nát, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn.
Ngoài song cửa, gió lạnh nỗi lên, mưa phùn bay lất phất.
Rồi nước mắt tràn ra, giàn giụa.
Vương Chỉ Y không còn biết đến sự hiện diện của Lâm Vũ, quay đầu, che miệng nén chặt tiếng khóc, vội sải bước chạy khỏi khách sạn.
“Chỉ Y!” Lâm Vũ khẩn khoản, bỏ mặc Triệu Vũ Manh rày rà, vội triển thân lao theo. Trong lòng hắn không thể nào lý giải được, vì sao Chỉ Y lại có phản ứng như vậy, chẳng lẽ mình đã nói gì lỡ lời?
Lâm Vũ đuổi theo đến ngoài cửa, nơi ấy có còn vươn lại thân ảnh Chỉ Y?
Ngoài trời
Mây đen phủ kín bóng trăng, gió lạnh thổi.
Trong rừng trúc, lất phất bụi mưa.
Trong ấy, có thân ảnh một thiếu nữ.
Trong ấy, đã từng có sự ân cần.
Lâm Vũ lúc này tâm trí vạn phần lo lắng, tuy nói Chỉ Y ngày thường đối với mình thường tranh cãi nảy lửa, nhưng gần nàng nhiều ngày, Lâm Vũ làm sao không nhận ra nàng đối với mình thật rất quan tâm. Những lời vừa nãy nói ra, đều xuất phát từ tâm can mình, lòng sớm đã coi nàng là muội muội, đúng là biết được lòng nữ nhân, như kim đáy biển, khi không Chỉ Y tự ái bỏ chạy, trách sao không khiến hắn băn khoăn?
Lâm Vũ lúc này đầu óc rối bời, chạy tung khắp trấn, đều không thấy bóng dáng Chỉ Y, tức thời ấy náy không thôi.
Người đứng dưới mưa, im lặng suy nghĩ, mới rồi suy cho cùng, mình đã đắc tội với nàng điểm nào đến nỗi làm cho nàng thương tâm rơi lệ.
Lâm Vũ lục tìm trong tâm trí, nhớ lại những ngày ở bên Chỉ Y, đột nhiên trong đầu loé lên một ý niệm.
Có thể nào, nàng đối với mình đã…
Không thể như thế! Vương Chỉ Y địa vị cao quý, là công chúa một nước, thân phận hiển hách, còn mình xuất thân vốn chỉ là một gã thợ săn, nàng đối với mình làm sao có thể…
Lâm Vũ suy nghĩ cao siêu, có điều chuyện nam nữ luyến ái với hắn lại không phải là sở trường.
Đột nhiên, như có linh tính mách bảo, thần trí chớp động, không chần chừ, cấp tốc triển thân, hướng ngoại trấn tung mình phóng đi.
Trong rừng trúc, thoáng hiện một thân ảnh nhỏ bé.
Trong rừng trúc, vọng lại tiếng khóc thổn thức cháy lòng.
“Chỉ Y!” Lâm Vũ bước nhanh đến trước, song thủ thình lình ôm chặt hai vai Chỉ Y, đoạn cởi áo ngoài, nhẹ nhàng choàng lên người nàng.
Vương Chỉ Y không cự tuyệt, hai mắt ngấn lệ ngước nhìn Lâm Vũ, ánh mắt chất chứa nhu tình, lại như sầu oán, lại như mong đợi.
Lâm Vũ lòng dù chai sạn trơ đá, thời khắc này cũng bị ánh mắt ấy nung chảy.
Dịu dàng ôm người vào lòng, mọi điều đều trong khoảnh khắc không lời này.
“Lâm Vũ ca, trong lòng huynh chỉ có mỗi một Linh Tuyết tỷ tỷ sao?” Vương Chỉ Y kìm nén tiếng nấc, nhìn Lâm Vũ rồi nhẹ giọng hỏi.
Lâm Vũ thân hình rúng động, hai tay lặng lẽ buông ra, cúi đầu không nói, không dám nhìn vào đôi mắt ngấn lệ này.
Vương Chỉ Y nàng nhu tình như thủy, dáng hình mảnh dẻ, rung động lòng người dễ làm người ta cảm mến, chỉ là, Lâm Vũ trong lòng sớm đã đong đầy hình bóng Hạ Linh Tuyết.
“Chỉ Y, ta…” Lâm Vũ không biết phải mở miệng thế nào để nói với nàng, lòng nghẹn cứng.
Vương Chỉ Y thình lình vươn tay lên, bàn tay nhỏ bé giữ chặt miệng Lâm Vũ, thần sắc buồn bã nói: “Người không cần nói ra, Lâm Vũ ca, kết quả thế nào ta vốn đã minh bạch rồi”
Lâm Vũ không còn biết nói gì, trong lòng u uất khổ sở.
“Lâm Vũ ca, ta không việc gì, đêm muộn rồi, chúng ta về thôi” Vương Chỉ Y nói xong, khởi thân hướng thị trấn quay đi, dáng hình nhỏ nhắn, hòa trong mưa sa gió lạnh, thân ảnh ấy tựa như cánh thuyền chơi vơi trên sóng, bơ vơ cô độc.
Lâm Vũ lặng lẽ theo sau, lòng trùng trùng thống khổ, cảm giác đau đớn này, không giống lúc Hạ Linh Tuyết rời đi, nó là thứ đau khổ khiến cho con người ta không thở được, ức chế, tuyệt vọng. Thời khắc này, dường như có một mủi gai nhọn tàn bạo ghim sâu vào tâm can hắn.
Hai người trở về khách sạn, ai nấy lầm lũi về phòng.
“Ai! Ta biết thế nào rồi cũng có ngày này” Vương Dật Phàm than nhẹ một tiếng. Nguyên tối nay muốn tìm Lâm Vũ hắn trường đàm, mới phát hiện Lâm Vũ tịnh không có trong phòng, thậm chí đến muội muội cũng chả thấy đâu, trong lòng lo lắng, liền vội ra ngoài tìm. Lúc ra đến cửa, chỉ thấy Chỉ Y và Lâm Vũ hai người một trước một sau đi về phòng. Muội muội thì mặt mày u ám, mắt còn vươn lệ. Lâm Vũ thì im lặng cúi đầu, thái độ ấy náy ra mặt, lúc này lòng cũng đoán định được bảy tám phần sự tình.
Mây đã tan, liệu mưa sẽ tạnh?
……
Tám giờ, tại sơn môn Huyền Thanh Cung.
Chỉ thấy ba thiếu niên chậm rãi bước trên các bậc thang đi lên. Hai người phía trước, một nam một nữ, thiếu niên thì trầm mặc, thiếu nữ thì sầu não.
Đằng sau, một thiếu niên lặng yên cất bước theo sau hai người, chân mày cau nhẹ, chất chứa tâm sự.
Ba người đều không nói, dường như có một bức tường vô hình ngăn cách giữa bọn họ.
Trước tiền đường Kiền Khôn viện của Huyền Thanh Cung, một nam tử bạch y thanh niên, vai mang một thanh lam sắc trường kiếm, chắp tay đứng uy phong, khí độ bất phàm, điềm đạm oai nghiêm, chính là Huyền Thanh cung đương nhiệm chưởng môn: Tiêu Chánh!
Quyển 1. Xuất Thế Chương 24. Tối hậu nhất quan (cửa ải sau cùng)
Dịch: littleprince
Nguồn: 4vn.eu
Ngày ấy, lúc tại Huyền Thanh cung chiêu đồ đại điển, nhóm người Lâm Vũ đã từng thấy qua Tiêu Chánh, đều vô cùng chấn động.
Chỉ vì, Tiêu chánh trông tuổi chỉ mới ba mươi, vậy mà đã thủ vị chưởng môn Huyền Thanh cung, Thái Sơn Bắc Đẩu môn phái tại tu chân giới, sao không khiến người ta kinh ngạc được?
Tham gia khảo nghiệm cuối cùng hôm nay chỉ có mười lăm người, trong đó có ba cô gái.
Mọi người thấy hôm nay đích thân đương nhiệm chưởng môn Huyền Thanh cung chủ trì khảo nghiệm, ai nấy có phần sửng sốt, có thể thấy được Huyền Thanh cung đối với việc thu nhận môn đệ vô cùng xem trọng. Theo thứ tự, mọi người cẩn kính hướng Tiêu Chánh thi lễ, Tiêu Chánh cũng mỉm cười gật đầu tỏ ý hân thưởng.
Tiêu Chánh xem mọi người đã đến đông đủ, bèn nói: “Các vị, là mười lăm người đã vượt qua tam đạo khảo nghiệm, dẫn đầu trong số mấy nghìn người tham gia, có thể nói là nhân vật ưu tú nổi bật, long phụng trong lớp trẻ. Nhưng Huyền Thanh cung ta là Thái Sơn Bắc Đẩu tại tu chân giới, môn hạ đệ tử đương nhiên phải là anh tài trong anh tài, cho nên, hôm nay khảo nghiệm cuối cùng này, sẽ dị thường hà khắc, các ngươi phải hiểu rằng chắc chắn sẽ có người vong mạng, bây giờ nếu ai đối với tu vi của chính mình không thể nắm chắc, hãy lập tức rời khỏi”.
Mọi người nghe vậy, chỉ là thoáng cả kinh. Là vì tam quan khảo nghiệm mấy ngày trước do các vị viện trưởng tiền bối của Huyền Thanh cung chủ trì, ai cũng bảo là sinh tử khảo nghiệm, sợ rằng sẽ có người bỏ mạng, tuy nhiên đến cuối cùng tuyệt không thấy có người nào tử vong. Xem ra Huyền Thanh cung ngoài đạo pháp, công phu dọa người cũng là nhất lưu, những người bị thải loại khỏi ba khảo nghiệm lần trước, đa phần là bị dọa sợ chạy. Mấy lần rung cây dọa khỉ giờ xem ra đã không còn hiệu nghiệm.
Tiêu Chánh tu vi cực cao, nhìn qua thần sắc của mọi người, làm sao không biết ý nghĩ của chúng nhân lúc này, đoạn nghiêm giọng nói: “Các vị, ta tuyệt không nói hão, các người trãi qua sẽ biết. Nhiều lời vô ích, nếu không có ai rời đi, vậy khảo nghiệm hôm nay chính thức bắt đầu!”
Tiêu Chanh dứt lời, liền sải chân bước tới, xuyên qua mọi người, tiện tay chỉ vào một người đoạn nói: “Vị thiếu hiệp này, xin mời theo ta, những người khác hãy đợi ở đây”
Thiếu niên bị Tiêu Chánh chỉ ra, khoảng chừng mười tám, mười chín tuổi, vẻ mặt ngạo thị, rõ ràng khá tự tin đối với tu vi bản thân, cũng không nói gì, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi theo Tiêu Chánh.
Lâm Vũ trong lòng hồi hộp, tuy nói ba đạo khảo nghiệm trước đều là hữu kinh vô hiểm, nhưng hôm nay là cửa ải sau cùng, lại còn do chính Tiêu Chánh chủ trì, nhất định vô cùng nguy hiểm, tốt nhất là nên thận trọng.
Lúc này, Lâm Vũ cũng cảm thấy khá lúng túng, trong lúc đó hào khí của Vương gia huynh muội có phần khó đoán bắt. Vương Dật Phàm tuy vẫn trầm mặc không nói, chân mày thoắt cau lại, xem ra là đang suy nghĩ đối sách cho khảo nghiệm hôm nay. Không giống với Vương Chỉ Y, nàng lúc này thần tình buồn bã ảm đạm, Lâm Vũ thấy vậy lòng cứ ray rức không thôi.
Không tưởng, mọi người đợi chưa đến thời gian hai nén hương[ND:đoạn này tác giả ghi là nữa nén hương, nhưng như vậy ko hợp logic lắm với mấy đoạn sau, nên sửa lại], Tiêu Chánh cùng với thiếu niên nọ đã trở về. Chỉ là hắn không phải tự mình đi về mà là được một đệ tử của Huyền Thanh cung dìu về.
Hiển nhiên thiếu niên này đã thụ nội thương nghiêm trọng, giờ phút này đã vô pháp nói năng.
Mọi người đều vô cùng kinh hãi, thiếu niên này tu vi phỏng chừng đã đạt đến Linh Tịch trung kì cảnh giới, vậy mà không đến thời gian hai nén hương đã thụ trọng thương đưa về, khảo nghiệm hôm nay quả nhiên hung hiểm, vừa rồi lời Tiêu Chánh nói rõ ràng không ngoa.
Tiêu Chánh nói: “Vị thiếu hiệp này đã quá cậy mạnh, thành ra mới bị như thế, Thế Hoành, ngươi đưa hắn đến Dưỡng Tâm đường chữa thương đi”
“Dạ! Chưởng môn!” Vị đệ tử Huyền Thanh cung này không ai khác chính là La Thế Hoành.
La Thế Hoành nhìn thấy Lâm Vũ, tức thì bí mật nháy mắt với hắn, ý bảo hắn nhìn xuống tay phải của mình. Lâm Vũ lén nhìn theo, thấy La Thế Hoành rốn rén làm một động tác ra dấu, quặp ngón cái, ngón út và ngón vô danh vào trong lòng bàn tay, ngón trỏ và ngón giữa thì cùng để thẳng.
Cử chỉ này thật có hàm ý gì? Là pháp ấn hay một loại ám ngữ? Lâm Vũ cũng không hiểu được, nhưng lại không tiện trực diện hỏi, chỉ biết cho qua.
Tiêu Chánh lại tùy ý tuyển ra một vị thiếu niên nữa đưa đi, lần này thời gian lại càng ngắn hơn, ước chừng chỉ quá một nén hương, thiếu niên nọ cũng được một vị đệ tử khác dìu về, thương thế cũng nghiêm trọng.
Mọi người lúc này ai nấy đều bàng hoàng, đoán không ra nội dung khảo nghiệm hôm nay đến tột cùng là thế nào, sao lại hung hiểm như vậy?
Lúc này Tiêu Chánh vẫn chưa đi đến, chỉ đến một vị Huyền Thanh cung đệ tử, vị đệ tử nọ đi tới gần mọi người, đoạn hô: “Xin hỏi vị nào là Lâm Vũ thiếu hiệp?”
Lâm Vũ trong lòng căng thẳng, cũng không chần chừ, đi nhanh về phía vị đệ tử nọ, đoạn nói: “Sư huynh, tại hạ là Lâm Vũ, không biết sư huynh có gì phân phó?”
Vị đệ tử nọ liền mỉm cười nói: “Thỉnh Lâm Vũ thiếu hiệp theo ta, lập tức tiếp nhận khảo nghiệm của chưởng môn”
Vương Chỉ Y tuy trãi qua sự việc đêm qua, tâm trạng giảm sút, nhưng nhìn thấy hai người vừa rồi đều trọng thương trở về, trong lòng vì Lâm Vũ mà ưu tâm, liền thốt lời: “Lâm đại ca, hãy cẩn thận!”
Lâm Vũ nghe vậy, trong lòng vừa mừng vừa rầu, vui vì Vương Chỉ Y không vì sự việc tối qua mà đem lòng oán trách mình, buồn vì mình không thể hứa hẹn gì được với nàng, thậm chí đến một câu an ủi cũng không thể, lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định thương yêu nàng như em gái, toàn tâm che chở và bảo vệ nàng, quyết không để nàng bị gì thương tổn.
Lâm Vũ hướng Vương Chỉ Y cùng Vương Dật Phàm nhẹ gật đầu, đoạn mỉm cười nói: “Chỉ Y, Dật Phàm, hai người không cần lo lắng, không đến thời gian một nén hương, ta sẽ thông qua tối hậu khảo nghiệm này tuyệt không thương tổn một sợi tóc, xin hai người yên tâm chờ tin tốt của ta”
Vương Dật Phàm nói: “Tiểu Vũ, ngươi cùng huynh muội hai người bọn ta từ lúc quen biết đến nay trãi qua tam đạo sinh tử khảo nghiệm, huyết chiến ma nhân Phệ Huyết đường, đã sớm thân như huynh đệ, quyết sẽ không vì chuyện gì mà sinh chuyện bất hòa được, khảo nghiệm hôm nay, ba người chúng ta nhất định cũng sẽ cùng thông qua”
Lâm Vũ gật đầu hiểu ý, nói: “Dật Phàm, ta biết” Thâm ý trong lời nói của Dật Phàm, hắn làm sao lại không hiểu được.
Vương Chỉ Y nghe vậy cũng không nói gì, cúi đầu đắm chìm trong suy nghĩ riêng.
Lâm Vũ lại nói: “Tốt rồi! Chỉ Y, Dật Phàm, ta đi trước, vị sư huynh này, đã làm người đợi lâu”
“Lâm Vũ thiếu hiệp bất tất phải đa lễ, chúng ta đi thôi” Nói xong, đệ tử nọ liền bước lên trước dẫn đường, Lâm Vũ theo sát phía sau.
Hai người đi qua Huyền Thanh cung kỉ tọa đại điện, được thời gian khoản chừng một canh rưỡi giờ, đệ tử nọ đến trước môt thảo đường thì dừng lại, hướng nội đường cúi người nói: “Tiền bối, Lâm Vũ thiếu hiệp đã đưa đến”. Nói xong, liền đi đến bên cửa đợi lệnh.
Lâm Vũ cảm thấy nghi hoặc, hai người tham gia khảo nghiệm trước đó, nhanh nhất đi về cũng chỉ mất thời gian một canh giờ, trong khi mình cùng với vị đệ tử này thời gian đi cũng đã gần một canh rưỡi giờ mới đến, thật là kỳ quặc.
Ngôi thảo đường này trông vô cùng bình dị, chẳng khác một gian nhà tranh thông thường của nông gia. Đối với người tu chân chánh phái mà nói, tài vật, tiện nghi cuộc sống vô cùng đạm bạc, nếu người tu chân đạt đến Nguyên Anh cảnh giới, thậm chí có thể không cần ăn uống, chỉ dùng một ít linh chi, tiên quả hoặc phục dụng đan dược, bổ sung linh khí, đề thăng tu vi là đủ.
Chỉ một lúc sau, từ trong thảo đường đi ra một người, Lâm Vũ vừa nhìn thấy người nọ, lập tức há mồm kinh ngạc. Người này không phải là Huyền Thanh cung chưởng môn Tiêu Chánh.
Quyển 1. Xuất Thế
Chương 25. Thập đại thần khí
Dịch: littleprince
Nguồn: 4vn.eu
Người này ra đến cửa, mỉm cười nhìn Lâm Vũ, nụ cười này, quen thuộc và đầy trìu mến. Đúng là Trương Tam Đạo.
Lâm Vũ vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, vội hỏi: “ Trương tiền bối, sao người lại ở đây? Vãn bối cũng đang muốn đi tìm người một chuyến đây”
Trương Tam Đạo mỉm cười gật đầu, trả lời: “A a, tiểu tử ngươi biệt lai vô tích ha? Nghe nói ngươi đang tham gia bái sư khảo nghiệm của bổn phái”
Lâm Vũ đáp: “Dạ đúng ạh! Vãn bối đã thuận lợi thông qua được ba đợt khảo nghiệm, hôm nay chính là cửa khảo nghiệm cuối cùng, con nguyên là do vị sư huynh này đưa đến để tiếp nhận khảo nghiệm của Tiêu chưởng môn, không biết vì sao lại được gặp người, lão nhân gia?”
Trương Tam Đạo giải thích: “Ai! Ngày ấy, do nhận được mật hàm khẩn của chưởng môn sư đệ, có chuyện quan trọng cần giao phó ta, nên không kịp chào tiểu tử ngươi, đã vội rời thôn đi rồi. Không ngờ, mấy ngày trước đây, lúc ta trở lại nơi đó, mới biết ngươi quả đã rời đi. Hôm qua, công việc của ta đã ổn thỏa, mới trở về Huyền Thanh cung, trong lúc vô tình trên bảng đăng ký đã thấy tên ngươi, liền vội cho môn hạ đệ tử đưa ngươi đến. Biến cố của ngươi đêm đó, ta cũng có nghe qua đôi phần, ngươi có thể kể lại chi tiết cho ta nghe được không?”
Lâm Vũ liền không do dự, mang chuyện Hạ Linh Tuyết bị Hắc Hỏa kỳ lân đưa đi, kể lại đầu đuôi.
Nghe xong tự thuật của Lâm Vũ, Trương Tam Đạo trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, Hắc Hoả kỳ lân này vốn là hộ quốc thần thú của Hắc Kỳ quốc, vì sao ngang nhiên vô cớ bắt đi bạch hồ Hạ Linh Tuyết, trong việc này nhất định có ẩn man không muốn để người khác biết.
Lâm Vũ lại nói: “Đêm đó, con từ miệng của Hắc Hỏa kỳ lân biết được, hắn hình như là muốn ép Hạ Linh Tuyết đi tìm một kiện Thần Khí”.
“Thần Khí!” Trương Tam Đạo liền cả kinh, có thể nào việc này có liên quan với thượng cổ thần thú Cửu Vĩ Linh Hồ? Trương Tam Đạo nghe vậy ngừng một lúc liền nói: “Theo lời truyền, Tiên giới có thập đại thần khí, tách bạch gồm: Hiên Viên kiếm, Đông Hoàng chung, Bàn Cổ phủ, Luyện Yêu hồ, Hạo Thiên tháp, Phục Hy cầm, Thần Nông đỉnh, Không Động ấn, Côn Luân kính và Nữ Oa thạch. Mỗi loại thần khí tương ứng đều chứa đựng pháp lực độc nhất vô nhị, nếu tập hợp đầy đủ mười đại thần khí này thì có thể vận hành thần trận thất truyền, xoay chuyển càn khôn, tái tạo vũ trụ. Có điều, ngay cả người đứng đầu là tiên giới, cũng không có khả năng tập trung toàn bộ mười kiện thần khí này. Trong số đó, có hai kiện thần khí bị thất lạc tại Thần Châu đại lục, là Luyện Yêu hồ và Không Động ấn. Luyện Yêu hồ này, nghe nói là hiện nằm trong tay thượng cổ thần thú Cửu Vĩ Linh Hồ”.
Lâm Vũ nghe được bốn chữ Cửu Vĩ Linh Hồ, vội hỏi: “Tiền Bối, người từng chữa thương cho Linh Tuyết, có biết Linh Tuyết chính là một linh hồ không? Nàng với Cửu Vĩ Linh Hồ này có quan hệ gì với nhau?”
Trương Tam Đạo lại bảo: “Ngày ta chữa thương cho Hạ Linh Tuyết, cũng đã phát hiện được điều này, chỉ là, Cửu Vĩ linh hồ hai trăm năm trước đã đạt đến Độ Kiếp cảnh giới, trong khi Hạ Linh Tuyết tu vi chỉ mới Nguyên Anh kỳ, tất nhiên họ không phải cùng một người. Huống hồ Cửu Vĩ linh hồ hai trăm năm trước sớm đã không còn tung tích”.
Lâm Vũ nghe vậy, lòng mù mịt nói: “Hắc Hoả kỳ lân này thật quá bá đạo, hiện tại tu vi đã đạt tới Độ Kiếp kỳ, so với đệ tử, đúng là cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, vả lại Hắc Hỏa kỳ lân đã sớm rời khỏi hoàng thất Hắc Kỳ quốc, chẳng biết đã đi đâu, vãn bối không biết làm sao để có thể cứu Hạ Linh Tuyết ra, mong tiền bối chỉ giáo”
Trương Tam Đạo trầm tư suy nghĩ một lúc, đoạn nói: “Thần thú thiên sinh kỳ dị, thần uy khôn cùng, huống hồ Hắc Hỏa kỳ lân đã đạt đến Độ Kiếp cảnh giới, thậm chí nếu để một Đại Thừa kỳ tu chân giả xuất thủ, cũng không thể địch lại vậy. Có điều, vốn không có gì là tuyệt đối, nếu con có được một trong thập đại thần khí, thì dù tu vi không bằng Hắc Hỏa kỳ lân, cũng có thể nắm chắc được năm phần thắng”.
Lúc này, lòng Lâm Vũ nhóm lên một tia hy vọng, vội nói: “Tiền bối, Luyện Yêu hồ trong tay Cửu Vĩ linh hồ, e là đã biến mất không tung tích cùng với nàng ta, còn về kiện thần khí Không Động ấn, tiền bối có thể có ít manh mối chứ?”.
Trương Tam Đạo nhẹ lắc đầu, trả lời: “ Không Động ấn này vô cùng thần bí, mấy nghìn năm qua, vẫn do Long tộc ngoài hải vực nắm giữ, tương truyền từ xưa người đoạt được nó liền có khả năng hiệu triệu cả Long tộc, hằng trăm năm nay, rất nhiều tu chân giả xuất hải tìm kiếm ấn khí này, nhưng đến cuối cùng đều là đi trên một con đường không ai trở lại cả”.
“Long tộc! Tiền bối, Long tộc này rốt cuộc là chủng loại thế nào tồn tại?” Lâm Vũ từ khi bước chân vào con đường tu chân đến nay, cũng chưa bao giờ nghe nói về sự tồn tài của long tộc trên đời.
Trương Tam Đạo thấy Lâm Vũ không biết, liền giảng: “Long là sinh vật thần bí nhất tại Thần Châu đại lục, từ xưa đến nay chủ yếu sống tại biển sâu và trong các hải đảo xung quanh cách xa đại lục mấy trăm vạn dặm, số lượng thì không nhiều lắm, khoảng chừng chỉ có mấy trăm. Long tộc giống như con người, có trí tuệ phi thường cao, cũng phân chia tôn ti đẳng cấp vậy, tổ chức nghiêm mật tương ứng. Người của Long tộc thần uy vô cùng, thông thường đều là thông linh thần thú. Tuy nhiên, cũng có ngoại lệ, Thất Thải Hồng Long hộ quốc thần thú của Hồng Long quốc, là một thượng cổ thần thú”
Thời khắc này, Lâm Vũ trong lòng biết được, nếu đoạt được thần khí Không Động ấn, thì có thể hiệu lệnh cả Long tộc, đương nhiên sẽ có bao nhiêu quyền uy, tới lúc đó, đối phó với Hắc Hoả kỳ lân nọ, sợ là dư sức, nhưng Long tộc này lại sống sâu dưới hải vực và trong các hải đảo xung quanh cách xa đại lục hằng trăm vạn dặm, làm thế nào để tìm được, nhượng bằng tìm được rồi, thì làm sao đoạt được Không Động ấn trong tay Long tộc đây?
Trương Tam đạo nhẹ bước, đến trước mặt Lâm Vũ đoạn nói: “Tiểu Vũ, ngươi hiện tại tu vi còn thiểm cận, bây giờ nếu mà ra biển tìm kiếm Không Động ấn, thật sự là điều không thể. Tính toán chi bằng hôm nay trước mắt gia nhập bổn phái, một mặt cố gắng tu hành, mặt khác điều tra hành tung của Hắc Hỏa kỳ lân và Hạ Linh Tuyết, đợi mai này tu luyện đại thành, đến lúc ấy tìm Không Động ấn nọ cũng không muộn”.
Lâm Vũ cân nhắc một hồi, gật đầu nói: “Lời tiền bối nói rất đúng, vãn bối đa tạ người chỉ điểm”
Trương Tam Đạo dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Ngươi đã được ta thân truyền Huyền Thanh cung tu chân tâm pháp và Băng Tâm pháp quyết, vả lại Huyền Thanh cung đương nhiệm chưởng môn Tiêu Chánh hắn là sư đệ của ta, chỉ cần ta mở miệng, ngươi đương nhiên không cần trãi qua cửa khảo nghiệm này, trực tiếp trở thành Huyền Thanh cung môn hạ đệ tử của ta, ý ngươi thế nào?”
“Không được!”
Không tưởng, Lâm Vũ lại quả quyết cự tuyệt, đoạn nghiêm mặt nói: “Tiền bối truyền đạo pháp cho ta, dù chưa chính thức tiến hành nghi thức bái sư, nhưng trong lòng ta sớm đã xem người như sư phụ, nhưng, ta có thể nào vì vậy mà cậy quen biết, phá bỏ đi quy cũ của Huyền Thanh cung, hảo ý của tiền bối, vãn bối xin nhận trong lòng”
Những lời này Lâm Vũ nói ra từ tâm can hắn, hắn cùng Vương gia huynh muội hai người cùng vượt qua mọi cam go, mới bước đến được bước cuối cùng này, sao có thể như vậy mà không để ý đến cảm thụ của bọn họ, tìm cửa sau cho mình, đi lòng sao yên?
“Ha ha!...” Trương Tam Đạo cười to thành tiếng, khen ngợi: “Hảo! Không uổng ta xem trọng ngươi, có khí phách hào sảng này, thành tựu ngày sau tất sẽ một phen kinh thiên động địa đây!”
Lâm Vũ không hay được người tán thưởng, mặt ửng hồng nói: “Tiền bối, hôm nay dù cho vãn bối khảo nghiệm có thể không quá quan, thì trong lòng vãn bối cũng luôn xem người là ân sư”
Trương Tam Đạo gật đầu mỉm cười nói: “Hảo! Ta đối với ngươi tuyệt đối tin tưởng, bằng không bây giờ ta chính thức thu người làm đồ đệ, ngươi thấy thế nào?”
Lâm Vũ mừng rỡ, gập gối quỳ xuống trước Trương Tam Đạo, dập đầu liên tiếp ba cái, nói: “Sư phụ! Xin nhận của đệ tử một bái”
Trương Tam Đạo cúi xuống nâng Lâm Vũ dậy, xúc động nói: “Tốt rồi, kể từ hôm nay, con trở thành đồ nhi duy nhất của ta, ta sẽ mang toàn bộ sở học cả đời truyền thụ lại cho con”
Lâm Vũ lòng vui mừng, nói không thành lời, thệ: “Đệ tử được sư phụ dạy bảo, sau này người có gì sai bảo, đệ tử xin toàn lực tiếp ứng, dù chết không từ!”
Trương Tam Đạo bèn nói: “Tiểu Vũ, hôm nay vi sư giao cho ngươi nhiệm vụ đầu tiên, đó là toàn lực ứng phó, thông qua khảo nghiệm, không được có bất cứ bất trắc gì”
Lâm Vũ không dám xem nhẹ, vội đáp: “Đệ tử biết rồi, xin sư phụ yên tâm, đệ tử nhất định có thể thuận lợi thông qua khảo nghiệm, tuyệt sẽ không làm người thất vọng”
Thầy trò hai người lại tiếp tục nói chuyện thêm một lúc.
Hết chương 25.
Last edited by tieu_thusinh; 14-07-2008 at 11:26 PM.
Sorry các độc giả, mấy tuần rồi phải về quê dưỡng thương, hôm nay post tạm hai chương, tháng này cố gắng cày trả nợ. Thân!
Thiên Niên Mị Hồ
Thiên Đường Đích Già Phê
Quyển 1. Xuất Thế
Chương 26. Tứ kiếm Hàn Sương (ban Hàn Sương kiếm)
Dịch: littleprince
Nguồn: 4vn.eu
Đột nhiên, Lâm Vũ chợt nhớ lại một chuyện, liền hướng Trương Tam Đạo hỏi: “sư phụ, đệ tử còn có một chuyện, mong sư phụ người nói cho hay.”
Trương Tam Đạo nhìn thần sắc Lâm Vũ, trong lòng cũng đã hiểu được, đã nói trước: “Tiểu Vũ, vi sư xem con lớn lên, suy nghĩ trong lòng con, ta thế nào lại không biết? Con nhất định là đang phần nào nghi vấn về thân phận mình, có phải vậy không?”
Lâm Vũ đối Trương Tam Đạo vô cùng khâm phục, lễ phép nói: “sư phụ, đệ tử từ lúc sinh ra đến giờ, vẫn luôn được người chiếu cố, con vô cùng cảm kích, nhưng có một sự kỳ quái chính là, ngoại trừ người và đại ca hai người, còn lại thôn nhân Lạc Phượng thôn ai nấy đều đối với con thập phần kinh sợ, thậm chí là còn biểu thị thù địch, con không biết chuyện này là vì cớ gì? Sư phụ nhất định người phải cho ta biết, thật nếu không đệ tử cứ mãi vì chuyện này mà ngày đêm suy nghĩ ăn ngủ không yên” Lời Lâm Vũ tỏ rõ sự kiên định, quyết tâm lần này phải hỏi ra bí ẩn về thân thế của chính mình.
Trương Tam Đạo thở dài một hơi, rồi nói: “con đã trãi qua ít nhiều trãi luyện, tâm chí phần nào cũng đã kiên định, vi sư cũng không giấu con vậy, nhưng điều vi sư biết thật cũng không nhiều lắm. Chuyện bắt đầu vào một đêm khuya của ngày cách ngày con sinh ra ba năm trước đó, lúc ấy ta tình cờ du lịch đến Lạc Phượng thôn, đột nhiên, không biết vì sao, trời bỗng sinh dị tượng, từ phía chân trời xuất hiện kim quang bí ẩn tỏa sáng rực rỡ, rồi một đạo cự đại kim sắc quang mang từ phía chân trời bắn thẳng đến đình viện nhà con. Rạng sáng hôm sau, toàn bộ thôn nữ thành niên trong Lạc Phượng thôn đều quỷ dị chết đi, duy chỉ có một người là mẫu thân ngươi lại bình yên vô sự”
“A!” Lâm Vũ cả người chấn kinh, không tưởng Lạc Phượng thôn lại gặp phải biến cố khủng khiếp như thế, khó trách trong thôn vẫn luôn dương thịnh âm suy đa nam thiểu nữ, đặc biệt là nữ tử thành niên, hầu hết đều là từ nơi khác chuyển di đến.
Trương Tam Đạo kể tiếp: “Từ sau đêm đó, ta liền ở lại Lạc Phượng thôn, không ngừng âm thầm quan sát nhà ngươi. Không ngờ, mới phát hiện được, mẫu thân con từ sau biến cố hôm đó, xuất hiện dấu hiệu mang thai, vả lại cái thai nằm trong bụng suốt ba năm, mới sinh ngươi ra tiến nhập nhân gian”
Lẫm Vũ lại bị thất kinh, nữ tử bình thường mang thai, thông thường mười tháng là sinh, thế nhưng mình lại đến ba năm, việc này không biết là loại quái dị gì đây.
Không tưởng, Trương Tam Đạo đột nhiên thần sắc ảm đạm, than nhẹ một tiếng rồi nói: “Ai, kể ra cũng là lỗi của vi sư, đêm đó mẫu thân sau khi sinh ngươi, đã đột phát trọng bệnh, khi ta đến nơi, đã không thể cứu vãn, vi sư thật hổ thẹn với ngươi a!”
Lâm Vũ sớm từ miệng đại ca biết được, mẫu thân là vì mình mà chết, trong lòng không lúc nào khỏi day dứt, vội nói: “Sư phụ, mẫu thân đệ tử người là vì con mà mất, sư phụ người nhân hậu bao dung, việc này không thể trách người được”
Trương Tam Đạo lại than nhẹ một tiếng, nói: “Tương truyền, tiên ma chuyển thế, cũng sẽ phát sinh dị tượng, sau đó đầu thai vào nữ tử phàm nhân, sau mười tháng sẽ xuất thế, tịnh sẽ không nguy hại đối với người khác. Đằng này, nếu ngươi là tiên ma chuyển thế, vậy vì sao tất cả nữ tử thành niên trong Lạc Phượng thôn đều toàn bộ chết đi, rồi bị đoạt hồn phách, lại còn mẫu thân ngươi thì mang thai những ba năm, việc này quá mức kỳ quặc, vi sư ta cũng nghĩ không ra nguyên do vì sao lại như thế”
Giờ phút này, Lâm Vũ tâm tình có chút phức tạp, chuyện tiên ma chuyển thế quái dị này, hắn chưa từng nghe qua, nếu hắn là tiên nhân chuyển thế thì không sao, nhượng bằng là mà nhân thì…….
Lâm Vũ lại nhớ ra mình mấy ngày này, trong thể nội tự nhiên lại có một cổ sát khí bí ẩn, không thể bài giải, trong lòng không khỏi ưu tâm.
Trương Tam Đạo nhìn thần sắc hắn, đoạn nói: “Tiễu Vũ, hôm nay vi sư gặp con, cảm giác con khác trước rất nhiều, ngoại trừ bên ngoài tu vi tinh tiến, giữa mi vũ lại có một ít sát khí, con có phát giác thấy chút gì không?”
Lâm Vũ không dám ẩn man, mới nói: “đệ tử quả thật cảm giác trong cơ thể có ẩn chứa một cổ sát khí, tuy không xung đột với linh khí trong thể nội đệ tử nhưng con cảm thấy rất bất an”
Trương Tam Đạo cả kinh, cúi xuống đưa tay ra, lòng bàn tay đặt vào đan điền Lâm Vũ.
Lâm Vũ chỉ cảm giác có một luồng linh khí tinh thuần, từ lòng bàn tay Trương Tam Đạo, từ từ chảy vào trong cơ thể mình. Luồng linh khí này nhanh chóng đụng độ ngay với cổ sát khí bên trong thể nội. Không ngờ, cổ sát khí này, quả nhiên thập phần cố kị với linh khí do Trương Tam Đạo truyền vào, liền tán loạn chạy khắp kinh mạch trong người Lâm Vũ tránh né, sợ bị luồng linh khí của Trương Tam Đạo dung hợp tiêu tán. Hai cổ lực lượng này, trong người Lâm Vũ quần nhau khoảng thời gian gần hai nén hương, cuối cùng cổ sát khí nọ rõ ràng sắp không trụ được, lập tức chui vào trong ngón trỏ của hữu thủ Lâm Vũ, xong liền biến thành một giới chỉ kim sắc, nằm chắc chắn trong cơ nhục ngón trỏ, tịnh không rơi khỏi tay Lâm Vũ.
Trương Tam Đạo thu hồi thủ chưởng, nhìn giới chỉ trên ngón tay Lâm Vũ, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Giới chỉ này không khác với các loại giới chỉ phổ thông lớn bé, chỉ là trên giới chỉ có khắc những dòng chữ hồng sắc cổ quái, không giống với văn tự của Thần Châu đại lục.
Lâm Vũ trong lòng chấn động, loại văn tự này, đối chiếu với hồng sắc văn tự trên Hắc Oản pháp bảo thì hoàn toàn tương đồng, chung quy rất có khả năng là cùng một loại văn tự. Lâm Vũ từ trong ngực lấy ra Hắc Oản, hai người đối chiếu, quả nhiên rất giống nhau, thậm chí có một vài chữ trên Hắc Oản và giới chỉ này giống nhau như đúc.
Trương Tam Đạo nhìn thấy Lâm Vũ lấy ra Hắc Oản, cũng không kém phần ngạc nhiên, đoạn hỏi: “Hắc Oản này chính là pháp bảo của Hư Cốc đạo trưởng sư thúc người, sao bây giờ lại ở chỗ con?”
Lâm Vũ trông biểu tình của Trương Tam Đạo, sợ bị hiểu nhầm, vội đem chuyện dưới Cực Thiên nhai ngày ấy kể lại đầu đuôi.
Trương Tam Đạo nghe ra, cười nói: “Tiểu Vũ, không tưởng được con lại có cơ duyên như vậy, có thể được Hư Cốc tiền bối ban tặng pháp bảo, xem ra đúng là phúc khí của con. Ta thân là sư phụ, tất cũng không bạc đãi con, hôm nay vi sư có một vật muốn tặng cho con”
Lâm Vũ nghe vậy cả mừng, sư phụ xuất thủ, nhất định sẽ là vật bất phàm.
Trương Tam Đạo nói xong, liền há miệng phun ra, một thanh trường kiếm xuất hiện trước mắt Lâm Vũ.
Thanh kiếm này chiều dài bốn thước, thân kiếm trong suốt lấp lánh, ẩn ẩn bạch sắc linh khí lưu tẩu dọc thân kiếm, tỏa ra hàn khí bức nhân, không giống một thanh cương thiết.
“Kiếm này tên gọi “Hàn Sương”, là lúc trẻ vi sư tình cờ tìm thấy dưới đáy một thiên niên băng hồ, thanh kiếm này không biết là do vật gì chế thành, bên trong chứa thiên địa cực hàn chi khí, một khi phối hợp sử dụng với Băng Tâm quyết phái ta, uy lực sẽ vô cùng.” Trương Tam Đạo nói xong, liền đưa kiếm cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ khom thân đưa hai tay tiếp lấy “Hàn Sương” bảo kiếm, lòng vui mừng khôn siết, đoạn nói: “đa tạ sư phụ, những ngày này đệ tử luôn nỗ lực chuyên cần luyện tập Băng Tâm quyết, thứ cho đệ tử ngu muội, đến hôm nay chỉ có thể luyện được đến đệ tứ thức “Băng Phong Tuyệt Đỉnh”.
Trương Tam Đạo tuy sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng không khỏi cả kinh. Phải biết, Băng Tâm quyết này chính là vô thượng đạo pháp của Huyền Thanh cung, tu luyện rất khó đột phá, tư chất của mình khá như vậy, ngày trước nhập môn được nửa năm liền được sư phụ truyền thụ Băng Tâm quyết, khổ luyện ba năm thì luyện được đến đệ tứ thức, có thể xem là nhất nhì trong số hàng đệ tử đồng niên năm đó, làm sao lường được, đồ đệ mình đã sớm vượt qua tu vi chính mình năm đó, hỏi sao không khỏi khiến ông kinh ngạc được.
Trương Tam Đạo không kiềm được hoan hỉ, đoạn bảo: “Tiểu Vũ, vi sư cảm thấy phần nào hãnh diện về con rồi, con thời gian tu luyện ngắn như vậy, lại có thể tiến bộ thần tốc. Hôm nay, thật đúng lúc tặng cho con Hàn Sương Kiếm này, phải biết rằng, Băng Tâm quyết từ hậu tam thức đều là kiếm chiêu, phải phối hợp bảo kiếm mới có thể thi triển”.
Lâm Vũ làm sao không hiểu được điểm này, khổ nỗi chỉ là trong tay không có một thanh hảo kiếm, nếu không phải hôm nay được sư phụ ban kiếm, hắn còn định ghé đến cửa hàng binh khí ở trấn trên tạm tìm một thanh thường kiếm để sử dụng.
Trương Tam Đạo lại bảo: “tu chân giả một khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh liền có thể dụng ý niệm tự thân tùy ý thu kiếm vào trong thể nội, đợi đến khi dùng thì từ miệng phun ra. Đồng thời, còn có thể thi triển ngự kiếm thuật, phá không phi hành. Có điều, Nguyên Anh kỳ đối với tu chân giả mà nói là một cánh cửa rất khó đột phá, con bây giờ chỉ mới Linh Tịch sơ kỳ, còn cách Nguyên Anh kỳ rất xa, sau này nhất định phải nỗ lực luyện tập, sớm đột phá được cửa này”.
“Đệ tử cẩn sư phụ giáo huấn!” Giờ khắc này, Lâm Vũ trong lòng hạnh phúc ra mặt, Băng Tâm quyết đã sắc bén vô cùng, ngày ấy dùng đệ tứ thức “Băng Phong Tuyệt Đỉnh” làm trọng thương ma nhân Nguyên Anh kỳ kia, đã làm cho hắn một trận kinh ngạc, bằng khi ấy phối hợp với “Hàn Sương” kiếm này, bây giờ cho dù ma nhân nọ có sống lại, tìm đến trước cổng, hắn cũng đường hoàng tự tin mà đánh một trận.
“A a, sư huynh, huynh về Huyền Thanh cung từ khi nào, sao không phái môn hạ đệ tử báo cho ta hay, để ta đến chào huynh, hai người chúng ta trường đàm một phen, cùng ôn lại chuyện cũ thì vui biết mấy” Không biết từ khi nào, chưởng môn Tiêu Chánh đã đi đến phía sau hai người.
Lâm Vũ nhìn thấy Tiêu Chánh đột nhiên đi đến, vội khom người thi lễ.
Hết chương 26.
Last edited by tieu_thusinh; 09-08-2008 at 12:25 AM.
Quyển 1. Xuất Thế
Chương 27. Tinh Thần Kiếm Pháp
Dịch: littleprince
Nguồn: 4vn.eu
Trương Tam Đạo thấy Tiêu Chánh tiến đến, trên mặt vi diệu lóe lên một tia biến đổi rất khó phát giác, bất quá chỉ là hư ảo thoáng qua, Lâm Vũ căn bản còn không kịp nhận biết.
Trương Tam Đạo mỉm cười, đáp: “Chưởng môn sư đệ, ta đã về Huyền Thanh cung đêm qua, biết ngươi những ngày này có nhiều sự vụ, không dám tùy tiện quấy rầy, xin sư đệ chớ trách tội”.
Tiêu Chánh sắc mặt không đổi, nói: “Sư huynh, người vốn nhàn vân dã hạc, tiêu dao tự tại, ngày thường gặp được đã khó, chi bằng đêm nay người, ta hai người uống rượu tương đàm thỏa thích một phen, ý người thế nào a?”
Trương Tam Đạo liền đáp: “Chưởng môn sư đệ đã có nhã hứng vậy, ta cầu còn không được, việc lần trước ngươi phó thác, ta chính là cũng muốn tìm người bẩm báo.”
Tiêu Chánh mới nói: “Sư huynh không cần vội, đêm nay chúng ta chỉ bàn chuyện phong nguyệt, tịnh không nói về việc khác”. Không đợi Trương Tam Đạo hồi đáp, Tiêu Chánh lại nói: “Sư huynh, còn có một chuyện, vị Lâm thiếu hiệp này còn chưa tham gia khảo nghiệm của ta, có thể để hắn theo ta đi trước được không?”
Trương Tam Đạo chỉ gật đầu, đoạn bảo: “Tiểu Vũ, con trước tiên hãy đi theo Tiêu chưởng môn tham gia khảo nghiệm, vi sư tin rằng với tu vi con bây giờ, hẳn không có xảy ra chuyện gì đâu”.
Lâm Vũ giọng cung kính đáp: “Dạ, tiền bối!” Lâm Vũ cũng hiểu được mình hiện vẫn chưa phải là đệ tử chính thức của Huyền Thanh cung, nếu mà đứng trước mặt Tiêu chưởng môn gọi Trương Tam Đạo là vi sư, e là có chút không ổn.
Tiêu Chánh lại nói: “Sư huynh, ta đi trước đây!” Nói xong liền dẵn theo Lâm Vũ rời khỏi thảo đường.
Lâm Vũ lặng lẽ theo sau Tiêu Chánh, hắn mơ hồ hiểu được cuộc đối thoại giữa Tiêu Chánh và Trương Tam Đạo hai người tựa hồ có vấn đề, nhưng tịnh không nghĩ ra rốt cuộc là có điều gì không ổn.
Đi được ước chừng khoảng độ trăm bước chân, Tiêu Chánh liền dừng bước, hiển nhiên là đã đến địa điểm khảo nghiệm. Trước mắt hiện ra là một luyện võ tràng phổ thông hình tròn, phương viên cũng chỉ hơn mười trượng, nền lát bằng đá hoa cương, trong sân tịch không một bóng người, chỗ này cũng không có gì đặc biệt.
Tiêu Chánh quay sang nói với Lâm Vũ: “Lâm thiếu hiệp, đây là nơi chúng ta tiến hành khảo nghiệm. Cửa khảo nghiệm hôm nay, có hai cách ngươi có thể lựa chọn, bất luận là ngươi chọn cách nào, chỉ cần đạt thành điều kiện, liền xem là quá quan. Hai lựa chọn này, thứ nhất là ngươi công ta thủ, ta chỉ có thể thi triển phép thuật phòng thủ, tịnh sẽ không né tránh, ngươi nếu có thể trong thời gian một nén hương, bất luận là dùng phương cách gì, chỉ cần làm rách được một chỗ quần áo trên người ta, liền tính thành công; Thứ hai, ta công ngươi thủ, ngươi có thể thi triển phép thuật phòng thủ, cũng có thể tự ý nhảy lên né tránh nhưng không được vượt ra khỏi luyện võ tràng, ta xuất thủ trong vòng ba chiêu, nếu không thể khiến ngươi bị trọng thương hoặc bức ngươi xuất ra ngoài tràng, liền tính quá quan.”
Lâm Vũ nghe vậy cả kinh, cửa khảo nghiệm cuối cùng này, đích xác là cùng Tiêu Chánh tỷ thí. Lâm Vũ trong lòng suy nghĩ: Tiêu Chánh chỉ gần ba mươi, mà đã tọa thượng chức vị chưởng môn Huyền Thanh cung, tu vi cao cường, xác định là khó có thể tưởng tượng được, phỏng chừng tối thiểu gì cũng là Hợp Thể kỳ cảnh giới, so với mình mà nói, đúng là mười vạn tám nghìn dặm khoảng cách, mới vừa rồi tại tiền đường Kiền Khôn viện nọ, trước sau đã có hai thiếu niên thụ trọng thương quay về, sợ là đã lựa chọn đệ nhị phương cách rồi, chịu qua ba chiêu trong tay Tiêu Chánh.
Nhưng mà, Lâm Vũ xét kỹ lại, đệ nhất lựa chọn nhìn có vẻ dễ dàng, đối với bản thân lại không có gì nguy hiểm, nhưng trong đó lại như có cái gì đó kỳ quặc. Vừa mới nói, Tiêu Chánh thân là chưởng môn đương nhiệm của Huyền Thanh cung, là tiền bối của mình, nếu tùy tiện đối người ra tay, sợ là tâm lý khó mà yên được. Lâm Vũ vốn là kẻ tôn sư trọng giáo, lập tức quyết định chọn cách thứ hai để tiến hành khảo nghiệm.
Lâm Vũ không do dự nữa, sắc mặt trịnh trọng quyết: “Tiêu tiền bối, vãn bối quyết định chọn lựa đệ nhị cách”.
Tiêu Chánh nghe vậy , thần sắc không đổi, nói: “Hảo, đợi ngươi chuẩn bị sẵn sàng, ta liền sẽ xuất chiêu”.
Lâm Vũ tại trong tràng, điềm nhiên suy nghĩ, một lác sau đã nghĩ ra đối sách. Lâm Vũ bắt đầu vận chuyển linh khí tòan thân, từ sau lưng rút ra Hàn Sương kiếm, chỉ thoáng chốc đã chuẩn bị xong, liền nói: “Vãn bối đã sẵn sàng, thỉnh tiền bối chỉ giáo!”
Tiêu Chánh nghe vậy, liền há miệng phun ra một thanh trường kiếm bạch sắc, thanh kiếm trông như một thanh kiếm thường, kiểu dáng nguyên sơ, trên thân kiếm chạm một rồng một phượng, sinh động như thể vật sống, tỏa ra linh quang kỳ dị.
“Cẩn thận!” Tiêu Chánh nhắc nhở một tiếng, xong miệng bắt đầu niệm pháp quyết.
“ Lưu Tinh trục nguyệt!”
Tiêu Chánh phóng mình tới trước một bước, trường kiếm trong tay nhanh chóng đâm đến, một đạo kiếm mang tựa như lưu tinh, mang theo một dãi sáng bạch sắc phía sau, hướng Lâm Vũ cuồng bạo bắn đến.
“Cực Quang Tuyết Ảnh!”
Lâm Vũ đã sớm có phòng bị, cũng không né tránh, hét lớn một tiếng, linh khí tòan thân tụ nhập vào trong Hàn Sương kiếm, một đạo kiếm khí ngân sắc vô cùng lăng lệ, từ mũi kiếm Hàn Sương bắn ra. Hắn thi triển Băng Tâm quyết đệ tam thức Cực Quang Tuyết Ảnh thông qua Hàn Sương Kiếm, hóa thành kiếm khí công kích, hơn nữa lại còn toàn lực thi triển, uy lực so với trước kia rõ ràng cường thịnh hơn vài lần.
“Xích!”
Giữa điện quang hỏa thạch, hai đạo kiếm quang va nhau. Bất tưởng, kiếm mang trông như lưu tinh nọ của Tiêu Chánh uy lực thập phần bá đạo, trong chớp mắt đã kích tan Cực Quang Tuyết Ảnh, dư lực còn lại theo đà, hướng Lâm Vũ bắn tới.
Lâm Vũ cả kinh, cấp tốc né tránh, chỉ nghe thấy một tiếng “sưu”, lưu tinh kiếm mang đã xuyên qua sát sườn Lâm Vũ, dù chưa trúng vào giữa người, nhưng Lâm Vũ lại bị kiếm khí rạch trúng thân thể, tiên huyết theo vết thương chảy ra, thấm đỏ cả áo ngoài.
Tiêu Chánh vẫn chưa tiếp tục xuất thủ chiêu thứ hai, liền nói: “Lâm thiếu hiệp, Băng Tâm quyết này dùng Hàn Sương Kiếm thi triển, uy lực xác thật được gia tăng. Tuy nhiên, ngươi chỉ mới luyện đến đệ tam thức này, so với “Tinh Thần Kiếm Pháp” của ta, vẫn là khó địch lại, chiêu ta sắp triển ra đây so với thức Lưu Tinh trục nguyệt vừa rồi bá đạo hơn gấp mười lần, người nếu lại tái ngạch tiếp, sợ rằng sẽ nguy đến tính mạng”.
Lâm Vũ nghe vậy, trong lòng tự nhiên bừng lên nhiệt khí, liền đáp: “Đa tạ tiền bối nhắc nhở, vãn bối tự có đối sách, nếu không may tử dưới kiếm của tiền bối, cũng xem như công bằng với vãn bối”.
“Hảo! có can đảm!” Tiêu Chánh cũng không tránh khỏi cảm phục đối với Lâm Vũ trước mặt. Dứt lời, Tiêu Chánh đột ngột đằng không bay lên, cao cách mặt đất khoảng mười trượng, trường kiếm trong tay cấp tốc huy vũ, trong kiếm ảnh ẩn hàm tinh tọa huyễn biến, giống như một sư ảnh do những ngôi sao sắp xếp thành.
“Lưu Tinh Vũ Bạo!”
“Sưu…sưu…sưu!”
Mười đạo kiếm mang giống như lưu tinh, kéo theo dãi sáng bạch sắc, từ trong tinh thần huyễn ảnh bay ra, trông khí thế như rợp trời dậy đất, bao trùm hướng Lâm Vũ mà đến. Lâm Vũ kinh hãi, chỉ thấy hoa mắt, không trung phía trên điểm điểm phồn tinh.
Chỉ thấy, Lâm Vũ hữu thủ phong cuồng huy vũ Hàn Sương Kiếm, liên tiếp triển ra chín đạo Cực Quang Tuyết Ảnh, chín đạo kiếm khí từ mũi kiếm bắn ra, chặn được hai khỏa lưu tinh, tiếp đó hữu thủ Lâm Vũ lại cấp tốc nắm bắt pháp quyết, bất ngờ vỗ xuống mặt đất. Lâm Vũ trong lòng hiểu rõ, thời khắc này, nếu còn che giấu thực lực, sợ rằng cái mạng nhỏ của mình cũng khó bảo toàn, “Băng Phong Tuyệt Đỉnh!”
“Oanh!” một tòa cự đại băng sơn lăng không từ dưới nền đá hoa cương phá xuất, cả luyện võ tràng trong nháy mắt đạ bị hủy sạch, toàn thân Lâm Vũ được bao bọc trong tòa băng sơn.
“Sưu…sưu…sưu!” từng khỏa khỏa lưu tinh cấp tốc bắn về phía băng sơn nọ, mấy trượng trên đỉnh băng sơn nhanh chóng liền bị kiếm quang bắn nát, băng hoa bay ngập trời. Cuối cùng, tầng băng sơn phía trước đạ bị san bằng hoàn toàn, thân hình Lâm Vũ sắp lộ ra khỏi băng sơn, tuy nhiên vẫn còn năm khỏa lưu tinh kiếm mang cuối cùng, hòa lẫn kiếm khí lăng lệ bắn về phía Lâm Vũ.
Lâm Vũ vừa rồi liên tiếp thi triển ra cả chín đạo Cực Quang Tuyết Ảnh, sau đó lại còn tòan lực thi triển Băng Phong Tuyệt Đỉnh thức, linh khí toàn thân cơ hồ đã bị cạn sạch, không thể tái thi triển Băng Phong Tuyệt Đỉnh bảo vệ thân thể, giờ phút này, mắt thấy năm khỏa lưu tinh cấp tốc bắn đến, chỉ còn biết vật lộn trong lớp băng chuyển thân, ý hướng sang bên né tránh.
Nhưng lưu tinh kiếm mang này vô cùng kỳ lạ, trong nháy mắt đã đến liền trước mặt Lâm Vũ. Đột nhiên, đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, toàn thân Lâm Vũ đột ngột hiện ra một bộ bạch sắc khải giáp, bảo hộ toàn thân hắn, chỉ nghe thấy âm thanh “oanh…oanh” liên tiếp cả năm tiếng nổ lớn, thân thể Lâm Vũ nằm trọn trong năm khỏa lưu tinh, thân hình hứng đủ sức công phá khủng khiếp đến hãi nhân, cả người lún sâu xuống đất, không hề động đậy.
Hết chương 27.
Chú thích: Tinh thần (những ngôi sao)
Last edited by tieu_thusinh; 09-08-2008 at 12:27 AM.